Ý tưởng (không liên quan đến Vấn Thiên Khúc, post tạm ở đây)
Lãnh đang bận nên ko theo đuổi đc ý này, ai thích thì có thể lấy để triển khai nhưng phải credit rõ ràng (ghi là theo ý tưởng của lanhtamkhach là đủ rồi, cho Lãnh xin cái link nữa). Nếu không thì mầy mò viết chung với Lãnh
Mở đầu:
- 1 người con gái (dĩ nhiên là đẹp, đẹp mỏng manh, yếu đuối, mơ hồ như sương như khói) ngồi bên sông, thờ thẫn:
Đã bao nhiêu năm ta mới tỉnh lại ?
Sông xanh biếc, hiền hòa. Hai bên kè đá tuyệt đẹp, ... Những con tàu lớn, ... những đôi lứa ... lũ trẻ ... ông bà già ... hàng quán ...
(tả càng kĩ càng tốt)
Tất cả đều lạ lẫm với nàng. Từ cách ăn mặc, tiếng nói, ... những con thuyền lạ, bầu trời có những vật thể lạ bay được với những âm thanh khủng khiếp ...
Nàng đọc hiểu đc suy nghĩ của họ ...
Bao nhiêu năm đã qua đi ? Kể từ khi Naga chở nàng trườn đi trên đất này ? Chẳng phải đây là nơi hai người chạy trốn sự truy diệt của Kjader sao :))
...
- Phía bên trên, một anh chàng chừng 19, 20, mặc quần áo của nhân viên hỏa xa, tỳ tay trên một cầu đá trắng (có mái che, rất cao, có nhiều bức bích họa liên tiếp mô tả chiến công của 1 vị anh hùng diệt Ác Long) nhìn sông và ngắm nàng thiếu nữ lạ lùng trong bộ y phục cũng lạ lùng. Ngắm mê mẩn.
Khoảng cách xa nhưng Kizuki vẫn nhìn rõ dung nhan nàng. Khả năng duy nhất chứng tỏ chàng thuộc dòng tộc Kjader. Theo truyền thuyết cụ tổ vạn năm trước của dòng tộc Kjader đã lập chiến tích diệt Ác Long, đem lại một đoạn bình yên cho nhân giới. Nhưng qua vạn năm, huyết kế nhạt dần, Kizuki chỉ còn lại khả năng xuất sắc về thị giác.
Mưa
Và họ gặp nhau (Kizuki chạy xuống, mang theo một chiếc ô. Thiếu nữ lặng lẽ quay lại, như một đóa hoa xanh xao). Họ như mơ hồ biết nhau ...
Phát triển:
Anh chàng Kizuki dĩ nhiên đẹp trai kiểu thư sinh. Dù trượt đại học vì có những giấc mơ kì lạ liên tục quấy phá. Những tiếng gọi mơ hồ, sự đau xót, và cả những tiếng hầm hừ thề vạn năm tái đấu ...
Kizuki có Yoko theo đuổi. Yoko có bố mẹ là prof Lịch Sử và cô cũng đam mê lịch sử. Yoko cận, yếu đuối bên ngoài nhưng thực sự mạnh mẽ, một là một, hai là hai.
Tại sao Yoko yêu Kizuki ?
Cũng vì một cảm giác mơ hồ!
Nhưng được Yoko, vốn đam mê khoa học và ưa lí luận, giải thích rằng Kizuki rất tôn trọng phụ nữ, hiểu họ và khi bé Kizuki từng có hành động anh hùng cứu Yoko (bịa ra).
Các hướng phát triển:
- Naga dĩ nhiên sẽ hồi sinh nhưng dưới lốt nào ? Thú ? Rắn tiếp ? Girl (thành ra sẽ đối với thiếu nữ kì lạ ban đầu rất lạ lùng! Les đó =)) ). Boy thì cứ bị hút về phia Kizuki một cách ko hiểu đc ==> hoảng sợ vì nghĩ mình gay :))
- Quan hệ càng rắc rối càng tốt!
- Sét đánh or sự cố chập điện ... vào một ngày kì lạ, mùng 7/7 hay 15/7 chẳng hạn. Họ phát hiện ra bản thể thứ hai, phát hiện ra kí ức vạn năm của mình.
- Nên để Thiếu nữ kì lạ - xem nào, tên là Aya đê - là em gái hay người yêu của Kizuki ?
- Có thật Aya yêu Naga ko hay bị Naga dùng bùa yêu ? Cái giá của Naga phải trả lớn đến mức nào để bị macviet sát hại ?
- Có thật Aya ngây thơ đến mức bị Naga dùng bùa yêu ko ? Hay tự nguyện hy sinh, quyến rũ Naga ?
- Naga dần nhận ra sự thật của chuyện vạn năm trước đau lòng lắm, nhưng có hối hận không ? Hay cô đơn đến mức tự nguyện bị đánh lừa ?
- Vai trò của Yoko vạn năm trước, kẻ bày trò! Tại sao ?
1 vạn năm qua đi,
Họ giải quyết các khúc mắc kiểu gì ?
- Ai là người chịu hy sinh trả giá để làm hồi sinh Aya ?
- Tình cảm có phải bất biến theo thời gian ko ? KHÔNG.
- Gieo nhân nào gặp quả đó! Nhưng còn sự tha thứ, bao dung ? Hơn nữa, hy sinh hạnh phúc của vài cá nhân cho sự sinh tồn của cả tỷ mạng người trước sự đe dọa Naga thì có tính là tội ko ? Người bày trò cũng phải trả giá đấy chứ! Trả giá thế nào ?
- Lỗi lầm căn bản nhất nằm ở đâu ? Nhưng quan trọng là lựa chọn tại thời điểm thực tại!
- Vấn đề là gia tộc Kjader vẫn còn nhiều người đang ráo riết lùng Naga hồi sinh! Và bên phía Naga cũng có tam đầu xà Trampie quyết phục hận cả hai bên.
- Cái giá để được hồi sinh rất lớn.
- Những cá nhân đang gánh chịu những ân oán từ đc trc có chịu buông tay xuôi theo những oán thù ràng buộc đó ko ? Sự phán xét sau vạn năm, theo tư tưởng mới có thật công bằng ? Hay chỉ là kẻ ngồi ngoài ko hiểu chuyện phán linh tinh ?
...
Dĩ nhiên là thích đánh đấm nhiều thì nhồi nhiều. Thích tình cảm thì viết ướt át lâm li vào. Thích hài hước thì vụ tưởng là gay của Naga :))
Không ít chỗ để bôi ra lắm. Nhưng vụ tư tưởng cấp tiến của Yoko viết rất khó, ai từng chứng kiến và hiểu về phong trào nữ quyền thì mới nên tham gia. Yoko luôn thông minh và cương quyết, dám làm dám chịu và dám dấn thân. Dĩ nhiên Yoko cũng phải hứng lấy những hậu quả nặng nề.
Mâu thuẫn lớn nhất là giữa những lợi ích chung và riêng, của tập thể và cá thể. Nhưng vấn đề là một vài cá thể chịu hy sinh khốc liệt quá. Sau vạn năm, càng căng thẳng vì tư tưởng con người đã thay đổi, hướng đến sự công bằng hơn, về bình đẳng giới, về tiếp nhận văn hóa, về quyền tự do cá nhân, quyền mưu cầu hạnh phúc. Tất nhiên nhiều người vẫn ôm lấy tư tưởng cũ, coi người khác như cỏ rác, thật ra là lừa mị phục vụ tham vọng lợi ích vị kỉ. Tất nhiên cũng có nhiều kẻ cuồng tín, vì đã chịu qua quá trình tẩy não, giáo dục cực đoan, ...
Kizuki vì huyết kế quá nhạt nên bị hắt hủi, vô hình chung lại có được cái nhìn khách quan, sự đánh giá nhân ái hơn. Có điều chưa chắc đã phù hợp với đại cục.
...
Có điều Lãnh ko muốn truyện sa vào *** siếc gì hết. Có thì thoảng qua thôi. Yêu cầu duy nhất.
Nếu không ai viết, có thể cuối năm 2010 Lãnh sẽ thử.
Last edited by lanhtamkhach; 25-04-2009 at 03:41 AM.
Một thoáng sau, khuôn mặt bầu bĩnh của Ryu ngóc lên, cười hì hì.
Atiyah giọng hơi lạc đi, trầm trầm lạ lẫm như tiếng cự đại thạch cổ :
- Ngươi mò lên đây làm gì ?
Ryu đã nhoài hẳn người lên, mắt cúi nhìn mấy vết bụi bẩn, tay phủi phủi liên hồi, trả lời :
- Lên chơi với đại k !
- Đại k ? Ngươi có bị ấm đầu không Ryu ? – Atiyah hít sâu.
Ryu nghiêng nghiêng khuôn mặt bướng bỉnh nhìn Atiyah:
- Không phải ngươi lớn nhất phòng à ?
Atiyah bỗng dưng đưa tay gãi gãi mớ tóc, không trả lời. Nó quả sắp bước sang tuổi 16, « già » nhất phòng 516 thật.
Ryu cũng không nói tiếp, song thủ chập lại, hai ngón cái chĩa lên. Lập tức xuất hiện một lục sắc quang cầu đường kính chừng hai mươi phân, bên trong có một quang cầu khác sáng trắng rực rỡ. Hai quang cầu lồng nhau từ từ bay lên cách Ryu chừng một trượng, lơ lửng mà không trôi dạt theo gió.
- Ồ ?
Atiyah không giấu nổi kinh ngạc :
- Ryu, ngươi có thành tựu với lũ quang quả quang thụ rồi sao ?
Ryu bặm môi một chút, quay ra nhăn nhở cười với Atiyah, quang cầu lập tức tiêu biến :
- Mới được một tẹo thôi. Phí sức lắm. Còn chưa hiểu tại sao lũ quang quả rời cây rồi mà vẫn duy trì được độ sáng lâu thế. Mà ngay cả lũ quang thụ cũng gày tong teo chứ có nhiều năng lượng đâu. Hừ, mà quang cầu của chúng còn di động trong quang quả nữa !
Atiyah khẽ đáp :
- Ryu, thật không ngờ ngươi có thành tựu nhanh thế !
Ryu đi đến ngồi xuống cạnh Atiyah :
- Vì được ngươi ủng hộ đấy. Vả lại nếu là ngươi, kết quả không chừng nhanh hơn ta nhiều !
- Không đúng đâu !
- Đúng thế đấy!
Giọng Ryu rắn rỏi trong gió. Atiyah cũng không nói thêm, nhìn vô định về phía trước.
Đúng lúc đó Akira, Akhil rồi Phương Đạt lần lượt xuất hiện. Cả lũ tiến đến ngồi bên Atiyah.
Một nét gượng gạo hiện lên dung mạo Atiyah :
- Tên Ryu phát tín hiệu gọi các ngươi đến hả ?
Akhil vừa định lên tiếng đã bị Akira giữ lại. Ryu nói liền :
- Sợ đại k suy nghĩ linh tinh !
Mặt Akira tức thì nhăn lại nhưng Ryu tranh hơi nói tiếp :
- Khi ta tỉnh dậy tại biệt khu Korpiklaani, sư phụ Hoenir có nói ta là kẻ đạt tới Ngọc Thanh đại tầng sớm nhất. Lúc đó ta có nghĩ là giá như ta uống hết mộc tương thì sẽ nhanh đến đâu ?
Atiyah nhìn sững Ryu đang ngồi cạnh nó, đôi mắt Ryu sáng rực trong đêm. Akhil, Phương Đạt và Akira cũng nhìn sang kinh ngạc.
Mớ tóc ngắn đen lởm chởm của Ryu lay động theo gió đêm, nhãn quang vẫn kiên định rực rỡ. Bỗng nhiên nó lên tiếng bằng một chất giọng khàn khàn xa xăm như thoát lên từ một nơi rất sâu :
- Ta biết suy nghĩ đó sai ! Nhưng ... là ta không sao gạt bỏ được, dù sư phụ Hoenir cũng có nói qua là Atiyah đã tính toán chuẩn xác, giúp ta tốt nhất có thể, rằng ít hơn một chút thì hơi thiếu mà nhiều hơn thì nguy hiểm không tốt. Ta không tin. Tại vì ta muốn vượt qua ... chị Kunerai ! ... Mọi người đã biết tỷ tỷ ta mạnh thế nào rồi đấy.
Ryu im lặng không nói gì thêm.
Atiyah lặng lẽ hỏi :
- Ngươi nói ra làm gì ?
Ryu dường như lấy lại được bình tĩnh, giọng nói đã trở nên bình thường :
- Vì ta thấy cần nói ra ! Sau buổi chiều nay, ta mới tin lời sư phụ. Lúc đó sức mạnh chuyển động không ngừng, ta không sao kìm được, thân thể cứng lại rất thống khổ. Lúc ngã xuống, mạch máu hai bên thái dương như muốn nổ tung !
Atiyah nhẹ giọng :
- Lực tăng đột biến nhưng còn thân thể chưa đủ mạnh. Không cần bằng có thể gây đột tử. Hơn nữa, mộc tương đó không giữ được lâu nên ta phải ...
Ryu cắt ngang :
- Hiểu rồi mà. Ta nói ra cũng mong mọi người bỏ qua. Và để nhẹ lòng hơn. Không có buổi chiều nay, sợ rằng một lúc nào đó ta sẽ sa vào ma đạo, cũng chỉ vì một tia ganh ghét ti bỉ.
Atiyah vò vò mớ tóc của Ryu :
- Được rồi, được rồi ! Giỏi lắm, Ryu ! Ta ...
Giọng Atiyah chợt nghẹn, dừng ngang.
Akira vội lên tiếng :
- Ngươi nghĩ gì thì ta đoán được một phần ...
Atiyah đưa tay cắt ngang lời Akira :
- Akira, đừng ! Mấy hôm trước, ta choáng váng khi nhận ra Kunerai bằng tuổi và trội hơn ta. Còn sốc vì Ryu nữa. Khi ở Mẫu Lâm, ta không nghĩ nhiều, nhưng khi chênh lệch ngay trước mắt chiều nay thì ta ... không kìm được.
Atiyah hít một hơi dài :
- Lúc Phương Đạt hỏi ta có phải là kì tài không, trong thâm tâm, ta luôn nghĩ mình là số 1, cũng như luôn ám ảnh về vị trí số 1, luôn chú ý tới những kẻ mạnh gần gần tuổi. Nhưng bên ngoài thì tỏ vẻ bất cần, không thèm quan tâm ...
Atiyah chợt cười, nụ cười không niềm vui, chỉ có sự mỉa mai hằn lên trên khóe miệng :
- Các ngươi cũng biết đấy, khi gặp Kunerai, ta rất lạ lùng, thậm chí còn không chịu thừa nhận rõ nàng trội hơn. Sau khi về phòng, ta đã nghĩ rất nhiều. Biết là sai mà không tài nào thoát ra được.
Phương Đạt bỗng chen ngang :
- Có ai không mong là số 1 chứ ? Chỉ là nghĩ thế nào, làm thế nào thôi !
Atiyah quay sang nhìn Phương Đạt, khẽ lắc đầu :
- Không đúng đâu ! Lòng vẩn đục rối bời thế, làm sao tiến xa trên đường tu luyện được. Hơn nữa, cái nhìn thiển cận hạn hẹp đó sẽ trói buộc ngươi lại.
Akira lướt qua khuôn mặt đờ lại như vừa nhận thức một điều mới, khe khẽ cười :
- Không chừng chúng ta phải cảm ơn bọn ba người chiều nay ?
Atiyah, Ryu và Akhil cũng khẽ cười theo, gật đầu. Phương Đạt một chút sau cũng lẩm nhẩm gật đầu phụ họa.
Akhil đột nhiên lên tiếng :
- Dù sao chúng ta vẫn còn yếu quá ! Nếu là ta thì còn thê thảm hơn ! Atiyah, bao giờ chúng ta mới đủ sức khiêu chiến đây ?
Gương mặt Akira đanh lại nói ngay :
- Ryu cho biết mấy tên đó không quá mạnh, dù tên tóc quăn còn lại chưa lộ thực lực bao giờ !
Ryu đế vào :
- Hắn chỉ là Thái Thanh thượng tầng viên mãn kì ! Nhưng có lẽ sắp đột phá rồi ! Hai tên kia là Thái Thanh trung tầng trung kì và viên mãn kì ! Tên tóc đen dài là yếu nhất !
Người Atiyah chợt hưng phấn hẳn, vì món nợ chiều nay cũng có, vì thái độ sôi sục của bốn tên bạn cũng có :
- Ta chỉ là Thái Thanh hạ tầng trung kì ! Còn khoảng cách khá xa ! Nhưng trong tương lai ngắn chắc có đột phá ! Ta ... à, chúng ta còn nhiều việc phải làm !
Phương Đạt nắm chặt tay, nhìn vào đôi mắt bạc sáng ngời của Atiyah khẽ gật đầu. Ít ra nó đã bàn với Akhil rủ Atiyah và Akira cùng tập luyện do sắp tới Ryu phải minh tường đề thăng và củng cố liên tục.
Năm thành viên phòng 516 kí túc xá dù sao vẫn còn trong tuổi thiếu niên, quãng thời gian biến động nhất của đời người, tâm tính nóng nảy thích ganh đua. Atiyah lớn nhất sắp sang tuổi 16, Ryu thứ hai vừa mới bước vào tuổi 13, Akhil sẽ cùng tuổi với Ryu vào tháng 10 năm nay, Phương Đạt và Akira hiện đồng niên, 11 tuổi.
Ryu chợt lấy lại được vẻ hoạt bát :
- Atiyah này ! Màu mắt ngươi lại bỉnh thường rồi !
Atiyah thoáng khựng lại, rồi cười phá lên. Tiếng cười khanh khách trong đêm, vang vọng.
Đột nhiên Atiyah cất tiếng hỏi, không quay sang nhìn Ryu :
- Này Ryu, chị ngươi đến mức nào rồi ?
Ryu hơi sững lại, thoáng cười bí ẩn, nhưng gió tạt đi mất :
- À à, dường như hơn nửa năm trước chị Kunerai đã bước sang Ngọc Thanh đại tầng ! Mà ngươi hỏi làm gì vậy ?
Atiyah tảng lờ câu hỏi cuối của Ryu, màu mắt bạc dõi về phía trước. Không ai đoán được Atiyah đang nghĩ đến điều gì, hoặc nghĩ đến ai.
*
**
Edda siêu đại dương phần giáp với phía đông bắc Thương Châu
Ức vạn con sóng nuối tiếp nhau xô bờ, càng ra xa sóng càng nhỏ, rồi chỉ còn thành từng mảng lấp lóa. Vị mặn mòi của biển cả ngập trong không gian. Hiếm hoi lắm mới xuất hiện một tiếng chim lạc lõng, chao lượn tìm bắt những loài cá sống ở tầng mặt nước. Lũ chim này rất lớn, sải cánh vài trăm mét, móng cong quặp và sắc lẹm kiên cố dài hàng thước. Có như vậy chúng mới thắng được những kình ngư dài hơn trăm mét, vẩy lấp lóa vững chãi. Trong cuộc tranh đấu sinh tồn đó, không phải lúc nào loài cự điểu cũng thắng vì lũ cá cũng bơi thành đàn hàng nghìn con, cự điểu rất dễ trở thành mồi ngon cho lũ cá nếu chúng lựa chọn sai đối tượng hoặc sai thời điểm. Lũ kình ngư bơi theo đàn đơn giản vì chúng chỉ là một mắt xích yếu ớt trong chuỗi thức ăn nơi Edda rộng lớn vô cùng này. Những đại kình ngư khủng khiếp sống ở tầng sâu nơi áp lực lớn đến mức ép bẹp dúm những con tàu bằng kim loại, thỉnh thoảng cũng nhoi lên tầng mặt, há cái miệng lớn như vực thẳm thôn phệ các đàn cá nơi tầng mặt.
Dưới sâu hàng trăm trượng, ánh sáng yếu dần, dù là giữa trưa cũng chỉ một màu nhờ nhờ. Sâu hơn nữa, cỡ hàng chục nghìn dặm thì chỉ một màu đen sánh, thấp thoáng một vài tia sáng phát ra từ đám động thực vật kì hình dị trạng.
Ấy là nguyên tắc chung. Nhưng hiện giờ, cách bờ chừng hai dặm, sâu xuống chừng trăm trượng là 100 quang cầu trong suốt phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo làm cả đáy biển Edda sáng lên. Kích cỡ các quang cầu rất khác nhau và đều chìm một nửa dưới đáy, bên trong có nhân loại nhắm mắt trong tư thế kiết già im lìm.
Đây là một trăm đệ tử của Hayek học viện được lựa chọn trong hàng nghìn đệ tử bởi Đại trưởng lão Bennu và Viện phó Sophia. Một trăm đệ tử này hiện được rèn luyện đặc biệt dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Đại trưởng lão Bennu, Viện phó Sophia, Trưởng môn Nghệ thuật Aulos và Tiểu trưởng lão Clara có mái tóc hung tuyệt đẹp.
Ban đầu những quang cầu chỉ cách bờ hơn một dặm, sâu xuống chừng năm chục trượng nơi ánh dương quang còn tương đối rạng rỡ. Một trăm học viên bên trong được cung cấp đủ lương thực trong 100 ngày, cố gắng tĩnh tâm ổn định nhằm duy trì quang cầu. Dần di chuyển xa bờ và xuống sâu hơn nơi thiếu sáng và áp lực đại tăng.
Kích thước mỗi quang cầu và độ ổn định hoàn toàn tùy thuộc vào mức định tâm của mỗi đệ tử. Kích thước càng lớn càng hao phí thần lực và tinh thần lực vì phải chống lại áp suất khủng khiếp hơn. Chưa kể quang mang phát ra có thể câu dẫn những loài thủy quái kì dị nơi đáy sâu đến tấn công. Tuy nhiên điều này gần như không có khả năng do Hayek học viện đã bố trí một cấm chế xua đuổi các dị ngư cách xa hàng dặm.
Bốn quang cầu đột ngột sáng hư ảo trong làn nước mờ mờ của đáy Edda. Đại trưởng lão Bennu thần khí cổ lão sâm nghiêm, râu tóc trắng như cước phiêu phiêu trong một đại cầu trầm trầm nhìn về phía một quang cầu dưới đáy bị rớt lại khá xa so với chúng bạn.
Sophia trưởng lão tóc đen dài thả tự nhiên, khẽ truyền âm :
- Đó là Coron Orisis ! Kẻ đứng số 1 khi thi tuyển !
Tiểu trưởng lão Clara cau mày :
- Tiểu tử này còn nặng tư tâm ! Thần tình còn rối loạn ! Mới có sức mạnh, đạt tiểu thành nhưng về độ lắng còn quá yếu ! Nhưng xem ra ngộ tính cực cao, hẳn sẽ có đột phá trong tương lai gần ! Nếu không, hắn sẽ bị ép đến chết khi quang cầu tan rã !
Đại trưởng lão Bennu thoáng gật đầu, lại như thoáng thở dài mơ hồ, ánh mắt vẫn sâm nghiêm như trước, thần tình không có biểu hiện gì đặc biệt.
Tứ đại quang cầu lại lặng lẽ tiêu thất, nhường lại sự tĩnh lặng cho 100 đệ tử ưu tú nhất.
Phía xa, Coron Orisis nhắm nghiền cặp mắt tím, sống mũi thẳng băng như kẻ trên đôi môi vuông vắn hơi mím. Quang cầu của Coron nhỏ nhất, chỉ cách đỉnh đầu vài phân.
Đã qua gần một con trăng, xáo động trong lòng chàng thanh niên mắt tím của gia tộc Orisis lắng lại nhiều. Kí ức bực bội tại Mẫu Sơn dần nhạt đi. Thần thức Coron từ từ tĩnh lại, nhận ra những cảm ngộ đầu tiên về bản thể, về sự dung hợp, về sự ổn định của quang cầu mỏng manh nhạy cảm, của những luồng nước ngầm cuồn cuộn xung quanh, áp suất vốn phân bố không đều lại liên tục thay đổi. Toàn bộ giác quan, đặc biệt là cảm giác, trở nên tinh nhạy không ngờ. Màn quang cầu nhạy cảm truyền về vô vàn những rung động.
Không ngừng cảm, không ngừng tiếp nhận, phân tích và ứng phó.
Thời gian cứ vô tình qua đi ...
Tử quang chợt lóe. Cặp mắt tím đã hơi hé ra dưới hàng lông mày rậm xếch như song đao.
Quang cầu bao quanh Coron Orisis sáng lên huyền phù, nở ra chầm chậm ... cách đỉnh đầu Orisis một thước ... hai thước ... rồi ba thước.
Một nụ cười thỏa mãn hiện ra nơi khuôn mặt lãnh tuấn của Coron. Chàng thanh niên 18 tuổi lặng lẽ điều khiểu quang cầu chầm chậm trôi về phía trước.
Vượt qua một người ... rồi một người nữa ...
Trên bề mặt, sóng và gió vẫn ồn ã không ngừng như từ triệu triệu năm trước. Edda siêu đại dương, mẹ của mọi biển cả, vẫn mênh mông thế, chứa chất trong lòng sâu bao điều huyền bí kì ảo mà nhân loại hàng chục vạn năm vẫn chưa bao giờ khám phá hết.
*
**
Mùa hạ, chưa bước sang giờ Mão, lũ chim đã ríu rít gọi nhau váng động trên những tàn cây. Kí túc xá Simorgh với hình thần điểu kiêu hãnh sải cánh trên đỉnh vẫn còn chìm trong làn sương núi phiêu phù như mây.
Trong phòng 516, nhóm năm người đã ngồi quây quanh bàn tròn chung. Ryu có chút ngơ ngẩn nhìn lũ quang quả đang dần yếu đi, đờ đẫn trôi trong không trung như ngái ngủ. Bốn tên còn lại thì nhìn cửa phòng Ryu. Cánh cửa không còn vẻ thẳng băng như ban đầu mà đã bắt đầu huyền phù những vân gỗ sống động, ánh lên một sắc xanh biếc đẹp đẽ. Không rõ bên trong thế nào nhưng quả thật lên Ngọc Thanh đại tầng đã tạo ra các khác biệt rõ rệt, tác động trực tiếp lên ngoại vật gần tu chân giả.
Akhil không giấu nổi sự hâm mộ hỏi Ryu :
- Ryu, bên trong phòng ngươi giờ có hình dạng gì ?
Ryu rời mắt từ đám quang quả dần trở nên biếng lười sang nhìn Akhil, khẽ cười :
- À, chắc giống một bọng cây. Ngươi nhớ Thiên Quỷ thụ không ? Gần giống khoang chứa mộc tương và mộc tâm !
- Ồ !
Bốn tên còn lại không giấu vẻ thích thú. Có điều Akira đã lên tiếng :
- Atiyah, sao ngươi dựng chúng ta dậy sớm thế này ?
Atiyah chống một tay trên bàn, ngón giữa khẽ cào cào phần tóc mai, nhưng khuôn mặt thì vô cùng lanh lợi, cặp mắt màu bạc lấp lóa :
- Tối qua Akhil có nói qua chuyện tiếp tục luyện cung. Lẽ ra Ryu không tham gia nhưng giờ thay đổi, chúng ta tiếp tục hết vì thân thể Ryu cũng cần thời gian ổn định và phục hồi trong vài ngày.
Atiyah nhìn quanh mấy khuôn mặt đang sáng lên tập trung rồi nói tiếp :
- Trong thời gian đó, chúng ta cũng tìm hiểu vài phương pháp tấn công. Có lẽ tối nay chúng ta lên thư viện xem sao.
Akira gật đầu :
- Khi chưa ở trình độ cao thì các kĩ xảo quan trọng vô cùng !
Atiyah quay sang nhìn Ryu :
- Tên Ryu nói với ta là bận rồi vì phải tiếp tục nghiên cứu mấy quang quả quang thụ và cả học với Hoenir sư phụ nữa. Bốn người còn lại chúng ta cũng không lười được, cũng phải tự tìm hiểu những pháp tắc riêng. Đến khi đạt đến Ngọc Thanh đại tầng chúng ta mới được tham vấn riêng liên tục một vị sư phụ à.
Ryu chợt xen vào :
- Akira ! Sư phụ Hoenir có nhắn ngươi rằng nếu ngươi chịu phát huy thế mạnh về thủy hệ thì đến gặp. Quang hệ của ngươi chỉ khá thôi !
Một làn sương mờ chợt giăng trên đôi mắt đen láy của Akira, nó khẽ lắc đầu trước sự kinh ngạc của mọi người.
*
**
Nắng mai mỏng manh rải nhẹ trên những đại thụ còn ẩm ướt sương. Lũ chim đã ngớt tiếng, bận bịu một ngày mới.
Năm người phòng 516 chậm dãi đi trên con đường lát đá bạc phếch thời gian dẫn tới Đại Sảnh Đường. Lồng ngực căng tràn thanh khí buổi sớm mát lành sảng khoái. Trong sâu thẳm tâm hồi các thành viên phòng 516, sớm hôm nay hình như đẹp và sáng hơn mọi ngày, thật sự là một ngày mới, tựa như một quãng mới đã bắt đầu, khép lại một khoảng thời gian còn nghi kị và giữ ý. Bây giờ chúng thực sự là những bằng hữu tốt của nhau, sau khi giải tỏa được phần vẩn đục trong tâm tưởng, và giải tỏa trước sự chứng kiến của chúng bạn, như một sự khẳng định chứ không phải giấu diếm. Việc này chưa bao giờ là dễ dàng, trong đời mỗi con người.
Ryu chỉ vào mấy luống lớn các cây nhỏ xanh thẫm lá dài thanh mảnh ven đường :
- Cây Liệt Hỏa đấy ! Đến mùa đông mới nở hoa ! Hiện giờ chúng còn đang lớn. Đến mùa xuân là lớp cây cũ tàn lụi nhanh chóng. Chu kì chỉ chừng một năm thôi. Mấy luống này chắc đủ cho cả Thần Phong môn chúng ta.
Akhil thoáng mỉm cười :
- Mấy cây Liệt Hỏa này hiếm lắm, phải là những đại tộc mới có nổi vài cây, nhỏ như bụi cỏ chứ không dài vút như thế này.
Akira xen vào :
- Vì cây Liệt Hỏa sinh trưởng tốt nhất ở Mẫu Sơn. Mấy cây ngươi nói tới chắc vào Tử Vong sâm lâm đánh về nhân giống !
Ryu lập tức tấm tắc khen Akira hiểu biết. Phương Đạt và Atiyah không biết mấy về cây cỏ nên chỉ im lặng lắng nghe.
Phía bên phải, mặt trời đã nhô qua những đại thụ, chiếu xuống những luồng ấm áp vàng dịu, xua đi hơi lạnh của đêm.
Đại Sảnh Đường tầng 1 hiện chỉ lác đác vài bàn có người vì còn nhiều thời gian mới bắt đầu buổi học sáng. Năm người phòng 516 thảnh thơi chọn đại một bàn trong góc, khuất sau một chiếc cột lớn.
Vầng dương mỗi lúc một lên cao, lũ chim cũng dần bặt tiếng hối hả một ngày tranh đấu sinh tồn. Đám đệ tử Thần Phong môn cũng lục tục kéo đến ngày một đông.
Đệ tử nào bước qua cửa Đại Sảnh Đường cũng đảo mắt quanh một vòng, chần chờ giây lát tại bàn của nhóm năm người phòng 516, thậm chí còn bước quá lên vài bước rồi liếc nhìn cho rõ hơn. Kẻ mạnh bạo hoặc vô ý nữa còn nhìn chòng chọc, không thèm chuyển ánh mắt đi nơi khác. Thần tình cũng đa dạng đủ các sắc thái từ kinh ngạc, hâm mộ cho đến ganh ghét, tị hiềm, có cả kiểu cười xiểm nịnh như năm tên mắt một mí có giọng líu lo như chim đang tiến lại bàn bên cạnh.
Atiyah cười nhạt đáp lễ, đoạn gõ gõ ngón trỏ lên bàn truyền âm cho cả nhóm :
- Phiền rồi !
Phương Đạt nói khẽ :
- Chẳng lẽ chúng biết tin về Ryu ?
Ryu ngao ngán đáp không thèm hạ giọng xuống :
- Chắc do ba tên kia tiết lộ.
Phương Đạt vẫn chưa hiểu ý Atiyah, lặng lẽ truyền âm hỏi lại :
- Vậy thì có gì phiền phức ?
Akira liền giải thích :
- Chúng ta sẽ khó lên được tầng 2 hơn chứ sao ! Nếu chúng ta thách đấu vượt cấp thì đối phương không có quyền từ chối. Nhưng cùng cấp thì có thể. Mà muốn thách đấu vượt cấp, trước hết phải thắng trong một lần đấu cùng cấp đã.
Phương Đạt tức thì nhăn mặt :
- Nghĩa là nếu có kẻ nào chấp nhận đấu với chúng ta thì chúng cũng rất mạnh, đủ tự tin đấu với Ryu và Atiyah. Đúng là rắc rối !
Atiyah nói thêm:
- Điều này cũng lý giải tại sao các đệ tử được phân chia vào các phòng một cách hợp lý để không có hiện tượng phòng nào đó quá đuối. Tất nhiên cũng có ngoại lệ như quan hệ bạn bè hoặc anh em nên xin được ở cùng một phòng. Trở lại vụ thách đấu, chuyện hai đệ tử đấu với nhau rồi kẻ thắng thách đấu vượt cấp hiếm khi xảy ra trong ba tầng đầu tiên. Thường là toàn bộ một phòng hoặc một nhóm.
Atiyah dừng lại một chút rồi truyền âm :
- Thực sự phòng 516 chúng ta hiện nay mới chỉ là khá ở tầng 1 thôi, nếu gặp các phòng cực mạnh thì không chắc thắng. Đấu với tầng 2 còn khó khăn hơn. Bất quá vì Ryu có biểu hiện đột xuất nên chúng ta được yên thân tu luyện. Hy vọng tình hình khá hơn sau mấy tháng, lúc đó mới tìm cách thách đấu ngang cấp, thắng được mới tính đến vụ vượt cấp à. Ta chán cái điệp khúc khoai tây nghiền quá rồi ! Đặc cả cổ !
Bốn tên còn lại cũng chẳng có ý kiến gì khác, lặng lẽ gật đầu rồi tiếp tục ăn uống, chuẩn bị cho một ngày học tập.
*
**
Hiểu Nghi trưởng lão hôm nay vận một bộ y phục xanh nhạt, cắt rất khéo tôn bật vòng eo thon nhỏ và dáng người thanh nhã của bà. Phụ nữ đẹp trước hết phải tính đến dáng vóc, thần thái, di chuyển uyển chuyển, vừa uy nghi, vừa mềm mại quyến rũ như mây trôi nước chảy. Hiểu Nghi trưởng lão là một phụ nữ như vậy, hơn nữa dung nhan của bà cũng muôn phần tú nhã thanh lệ, tất cả hợp lại gợi nên một vẻ quí phái kiêu sa như thiên nữ trên ngọc cung.
Bàn tay như ngọc chuốt của Hiểu Nghi trưởng lão vuốt nhẹ làn tóc mai dài vút óng ả được chuyển thành màu đen mượt :
- Đã gần một tháng trôi qua, các con cũng đã có nắm được những kĩ năng cơ bản, ban đầu hiểu được ý tưởng của các bậc tiền nhân khi để lại Vô Minh huyền công. Hôm nay chúng ta tiến thêm một bước nữa khi tọa công trong các hoàn cảnh ồn ào bất tiện. Điều này giúp các con trấn định thêm tâm trí, hạn chế được tác động của ngoại cảnh, tiến sát hơn với chính bản thể của mình, hiểu biết sâu hơn bên trong con người chính mình, ngõ hầu mở ra cánh cửa thông với bể năng lượng vô cùng vô tận trong thế giới, trong vũ trụ này.
Cặp mắt tuyệt đẹp nhưng thâm sâu của bà khẽ chớp :
- Ngoài ra, khi hạ sơn thực luyện hoặc thực thi nhiệm vụ, các con có thể rơi vào tình huống khan hiếm, thậm chí cạn kiệt lương thực, hoặc thương tổn quá sâu không thể di chuyển, hoặc nhiệm vụ đòi hỏi không thể rời vị trí trong một khoảng thời gian dài. Lúc đó, các con buộc phải tọa công không quá sâu để tiết kiệm năng lượng hoặc phục hồi thương thế hoặc giám sát địch nhân. Việc rèn luyện này cũng sẽ khiến các giác quan thêm thính nhạy linh mẫn. Cuối cùng, khi đã vượt qua được sự tác động của ngoại cảnh, các con thật sự đã trưởng thành thêm một bước và khi quay lại rèn luyện trong các tình huống thông thường, các con sẽ thuận lợi hơn nhiều để đột phá.
Lũ đệ tử mới kịp đưa mắt nhìn nhau, Hiểu Nghi trưởng lão đã khẽ rung tay. Một đạo quang mang màu xanh tỏa ra, cách đỉnh đầu mỗi tên đệ tử hiện ra một khối tứ diện đều nhỏ xíu không ngừng xoay chuyển chầm chậm.
Thanh âm của vị sư phụ tuyệt đẹp thầm thì như gió thoảng bên tai :
- Các con hãy gạt bỏ tạp niệm. Ban đầu sẽ là cảnh mưa gió bão bùng. Các con đừng sợ, hãy cố gắng tập trung, vì đó chỉ là huyễn cảnh.Khi các con đã minh tường thành công, huyễn cảnh sẽ tự động thay đổi. Tiếp tục xả công đến mức cảm nhận được rung động xung quanh, nhưng vẫn tiếp tục tu luyện. Cuối buổi, báo lại cho ta những điều các con nhận ra được. Ta sẽ xác định mức độ trấn tĩnh của các con. Bây giờ ... Bắt Đầu !
Tức thì Phương Đạt thấy nó ngồi đơn độc trong một tiểu cốc nông choèn, lởm chởm đá, mùi mốc meo của lũ thảo mộc bốc lên hoi nồng. Bên ngoài cốc khốc, lá rụng rơi lả tả, mưa gió sụt sùi. Nước mưa rỉ qua kẽ đá nhỏ xuống tí tách bên cạnh.
Nhớ đến lời Hiểu Nghi trưởng lão, khoanh chân trên nền cốc mấp mô bẩn thỉu, Phương Đạt hít sâu chậm dãi, nhắm mắt, cố gắng quên đi cảnh vật xung quanh.
Nhưng tiếng nước rơi xuống từ đỉnh cốc vang lên trong đầu Phương Đạt cứ ngày một rõ ràng.
Tong ... tong ... tong ...
Như một kiểu điểm chuông vang vọng, đều đều.
Hơn nữa, trong cảnh rít gào âm âm của gió mưa ngoài cốc tự dưng lặng đi, đôi tai của Phương Đạt cứ hướng tới âm thanh duy nhất là tiếng nước rơi xuống nền đá, càng lúc càng rõ, càng lúc càng to. Các tia nước nhỏ còn bắn cả vào chân, vào tay nó lạnh buốt.
Mồ hôi rịn trán ướt đẫm. Phương Đạt bắt đầu nhăn nhó vì càng cố tập trung thì càng thất vọng. Đôi tai nó bỗng trở nên thính khác thường, cứ dỏng lên nghe ngóng mọi động tĩnh. Thậm chí trong đầu nó còn xuất hiện cảm giác chờ đợi tiếng nước rơi xuống nền đá.
Đúng lúc đó, tiếng Atiyah và Ryu phảng phất vọng tới :
- Phương Đạt ! Ngươi gặp gì, thấy gì cũng kệ đi. Không gạt bỏ được thì tiếp nhận nó, quan sát nó. Chấp nhận được hoàn toàn, quan sát thấu đáo, tự dưng ngươi sẽ quên được.
Phương Đạt thở phào như trút được gánh nặng, nghe tiếng bạn bè nhắc nhở, lòng tự tin tăng lên, sự yên tâm thư thái cũng đến.
Phương Đạt bắt đầu để yên, không quá cố gắng, hơi thở vẫn sâu và chậm. Nó lợi dụng tiếng nước rơi như một cách điểm nhịp.
Tong ... hít vào và nén hơi ... tong ... tong ... xả hơi nhanh ... tong ... tong ... lại hít vào ...
Chỉ một khắc sau, Phương Đạt đã dần chìm vào vô thức, trạng thái minh tường sâu. Tiếng nước đập vào nền đá trở nên xa xăm mơ hồ rồi mất hẳn. Thân thể cũng dần quên lãng nên vài tia nước bắn vào chân tay cũng không ảnh hưởng.
Nhị sắc khí vụ màu trắng và đỏ lần lượt thoát ra từ Bách Hội huyệt trên đầu Phương Đạt, vấn vít nhau như song long đùa nghịch vút lên trời xanh.
Hiểu Nghi trưởng lão mắt sáng ngời, từ xa chăm chú quan sát, đầu gật nhẹ, hài lòng.
Atiyah và Ryu bên cạnh đã đạt đến mức vừa minh tường vừa cảm nhận xung quanh cũng thoáng rung động. Thậm chí Ryu còn mở mắt thoáng nhìn về Phương Đạt đang ngồi cạnh nó, miệng tạo thành một nụ cười mơ hồ ngây thơ.
Khối tứ diện đều trên đỉnh đầu Ryu và Atiyah lại xoay chuyển theo quĩ đạo khác. Cả hai lập tức tập trung đối phó với huyễn cảnh mới phát sinh. Cách vài bước chân, chị em song sinh tóc vàng cũng không chịu kém, đồng thời bước vào huyễn cảnh thứ hai.
Phía kia, Akhil, Akira, Triệu Vũ cũng đạt tới trạng thái nửa minh tường. Lục tục một vài người nữa tiếp nối.
Khi nhị sắc khí vụ trên đỉnh đầu Phương Đạt ngưng tụ thành hình kì dị như đôi dị thú phiêu phưởng mơ hồ thì khối tứ diện đột ngột chuyển quĩ đạo với vận tốc rất nhanh.
- Thật kì lạ, chưa xả công để quan sát mà Huyễn tháp đã thay đổi ư ?
Quanh cảnh Phương Đạt bỗng dưng thấy mình ngồi vắt vẻo trên một cành cây lớn chơ vơ giữa một khoảng rộng mênh mông chỉ toàn lau lách bạc phếch. Mưa vẫn mịt mù như trút. Nước theo kẽ lá rớt ướt đầy y phục, chảy thành vệt lớn trên thân cây nứt nẻ già nua. Mùi đầm lầy bốc lên tanh lợm giọng. Thỉnh thoảng bầu trời sáng rực lên khi lôi điện ầm ì rồi nổ tung, chớp rạch ngoằn ngoèo xé nát những đám mây u ám.
Chỉ có điều Phương Đạt vẫn không nhận ra lũ bạn xung quanh, hoàn toàn đắm chìm trong huyễn cảnh. Nó đã choàng tỉnh khỏi trạng thái minh tường ngay khi tiếng sấm đầu tiên nổ dữ dội trên trời cao.
Lớp lau lách đổ rạp dúi dụi. Mưa lớn đến mức như vô vàn tia nước nuối nhau lau điên cuồng về phía mặt nước tạo thành lớp lớp tia nước phủ mờ mọi cảnh vật.
Không còn tiếng nước rơi đều đặn như nhắc nhịp hơi thở nữa nhưng Phương Đạt vẫn bình tĩnh. Hơi nóng vẫn còn vương nơi tay, dòng khí ôn hòa thơi thới vẫn lưu động trong thân thể.
Nhắm mắt lại, kệ tiếng sấm. Đồng nhất bản thân với vạn vật, tiếng sấm dữ dội bỗng thành một phần tự nhiên phải thế chứ không còn cái vẻ đe dọa hay bất ngờ. Màn mưa ầm ào bỗng mờ đi thành một màn bạch thanh âm âm xa xăm vô nghĩa mà đối tượng tiếp nhận là linh hồn trú ẩn trong mái nhà là cơ thể vững chãi ấm áp. Đối với linh hồn đó, ngoại cảnh không còn ý nghĩa ban sơ nữa.
Mưa là gì ? Gió là gì ? Mùi vị là gì ? Âm thanh là gì ?
Lãng quên tất cả, đồng hóa tất cả. Thân là một phần của cảnh, mà cảnh cũng đã hòa vào tâm, tiếp sức mạnh và làm tinh tế thêm.
Nhị sắc khí một lần nữa tái hiện, tản ra như một cái tán lớn phiêu phù trên đỉnh đầu Phương Đạt.
Huyễn tháp xoay chuyển như điên chìm lấp trong màn khí vụ mỗi lúc một dầy đặc đó.
Phía bên kia, Akhil, Akira và Triệu Vũ cùng một số người khác đã chuyển sang huyễn cảnh thứ hai.
Hiểu Nghi trưởng lão trầm ngâm :
- Lứa đệ tử này thật xuất sắc nhưng cũng thật kì lạ, nhất là tiểu tử Phương Đạt !
Bỗng bà thoáng giật mình khi một tiếng « Tách ! » khô giòn vang lên.
Huyễn tháp trên đỉnh đầu Phương Đạt vỡ làm bốn rơi lạch cạch xuống nền phòng. Có điều Phương Đạt vẫn chìm khuất trong nhị sắc khí vụ hiện đang vờn nhau xoắn xuýt.
Vị sư phụ tuyệt đẹp khẽ thu hồi Huyễn tháp vừa bị hủy, yên lặng theo dõi diễn biến kì lạ của tên đệ tử nhỏ tuổi.
Một canh giờ qua đi.
Một vài đệ tử đã chuyển sang huyễn cảnh thứ ba lần lượt là Atiyah, Ryu, hai chị em song sinh Lily và Lisa, Akhil, Akira, Triệu Vũ. Đa phần còn lại vẫn đang chìm đắm trong huyễn cảnh thứ hai.
Riêng Phương Đạt, mọi người chỉ mơ hồ đoán nó ở huyễn cảnh thứ hai, nhưng lạ rằng dường như không phải vì Phương Đạt không nhận được các tia thần thức của bạn bè nó trao đổi, đặc biệt là các tia xuất phát từ một cao thủ tinh thần hệ như Atiyah.
Lúc này đám khí vụ trên quanh thân Phương Đạt đang trôi quện vào nhau như nhược thủy, rút dần lên phía đỉnh đầu Phương Đạt tạo thành một cái lọng đường kính gần một mét. Đoạn từ từ hút vào Bách Hội huyệt của Phương Đạt.
Khuôn mặt nó hồng lên rạng rỡ nhưng vẫn đắm chìm trong tu luyện.
Một hơi thở nhẹ khác biệt, Phương Đạt từ từ xả công. Thần thức bao trùm cả gian số 7 tầng 1 Vô Cực tháp.
Mắt vẫn nhắm nhưng hình ảnh dội về não liên tục. Kia là Atiyah, Ryu đang mỉm cười với nó, còn có Akira và Akhil thoáng gật đầu nhẹ. Hiểu Nghi sư phụ chăm chú nhìn nó, miệng cười hài lòng cổ vũ. Lũ bạn khác vẫn đang tu luyện, chị em Lily và Lisa có vẻ chú ý tới nó. Triệu Vũ, chàng thanh niên khỏe khoắn hào sảng, dường như cũng có thiện ý trong trao đổi.
- Phương Đạt ! Con thật kì lạ, nhưng ta dám chắc là rất tốt ! Ta tặng con một huyễn tháp khác, huyễn tháp bậc 2 !
Thanh âm ấm áp dịu dàng của Hiểu Nghi sư phụ vô định truyền vào thần thức Phương Đạt.
Nó lập tức cảm tạ bà, đoạn chạy đến bên Atiyah và Ryu. Một thoáng sau Akhil và Akira cũng đến.
Bài giảng hôm nay cho phép chúng chạy đi chạy lại tương đối thoải mái, không bị gò bó giữ im lặng như mọi khi.
Atiyah vỗ vỗ vai Phương Đạt, sắc mặt rạng rỡ :
- Tốt quá Phương Đạt ! Ngươi làm mọi người ngạc nhiên đấy !
Ryu vội kể lại cho Akira và Akhil dị tượng của Phương Đạt vì lúc đó hai tên này còn đang mải mê chống lại huyễn cảnh nên không nhận thức được.
Ryu cũng quay về phía Atiyah thốt lên vẻ khâm phục :
- Atiyah, ngộ tính của ngươi thật khủng khiếp ! Kém xa ta về cấp bậc mà kết thúc còn nhanh hơn ta nữa !
Atiyah vẻ khệnh khạng ve ve chiếc cằm lún phún vài sợi râu mỏng :
- Chuyện ! Đại k mà Nhưng thật ra một phần vì ta tu tập tinh thần hệ, huyễn cảnh đối với ta không quá đáng sợ !
Ánh mắt Atiyah nhìn về phía chị em Lily và Lisa đang đứng cạnh Triệu Vũ :
- Hai con bé kia cũng thật ghê gớm, không chậm hơn ta và ngươi bao nhiêu đâu, Ryu !
Ryu lập tức gật đầu :
- Hai con bé đó đến từ Chiêu Dương đại lục, cũng nổi danh lắm. Được coi là hạt nhân của nhà Baldr, tên Triệu Vũ đứng cạnh nữa, tiến bộ rất nhanh !
Akira tức thì xen vào :
- Nói đến tiến bộ nhanh phải kể đến Akhil ! Hắn còn hơn ta một bước à !
Akhil ngại ngùng gãi đầu :
- Ây, tại ta hơn ngươi một tuổi, cũng đỡ hơn ! Vả lại, xạ nghệ của ta dạo này khác trước nhiều nên cũng có ích lợi.
Thấy đám bạn nhìn với vẻ khích lệ và tò mò, Akhil nói thêm :
- Mấy hôm ta cứ nghĩ mãi về việc xạ thủ và người bắn cung rồi dần có cảm nhận mơ hồ, tiếp tục từ chiều gặp ba tên kia đó. Giờ ta đã có thể bắn ra những mũi tên có tốc độ nhanh chậm khác nhau rồi !
- Ồ, nhanh chậm khác nhau à ?
Atiyah tranh trước nói, đôi mắt thoáng nhắm lại, rồi sáng lên :
- Akhil, ngươi có thể tu tập tinh thần hệ đấy ! Ta có mấy ý, tối cả bọn kéo lên thư viện xem sao !
Cuối giờ Hiểu Nghi trưởng lão cho phép đám đệ tử giữ lại Huyễn tháp để tu tập, đồng thời gợi ý tìm thêm cách phương cách tu tập riêng đối với từng cá nhân, tuyệt đối không lệ thuộc vào sự chỉ dạy của trưởng bối. Chỉ có như vậy mới thật sự trưởng thành và trở nên mạnh mẽ nhanh chóng.
*
**
Đầu tháng 8, trời dịu hẳn. Hơi nóng hừng hực cùng sự bí bách của mùa hè lùi dần. Nơi núi cao rừng thẳm như Mẫu Sơn, trời đã bước hẳn sang thu, không gian mát lạnh, từng đợt gió se se vào buổi tối.
Một hàng quang thụ đặc biệt lớn với nhiều quang quả, xếp thành vòng bao quanh Thần Phong thư viện. Các quang thụ này đều đứng im lìm, chỉ có lũ quang quả là vẫn long nhong bay lượn trên khắp tán lá, bất quá chúng cũng không vượt được đi xa. Thành ra Thần Phong thư viện về đêm vẫn sáng rực, cho đến khoảng giờ Hợi.
Atiyah dẫn lũ bạn đi khắp tầng 3, tầng 4 rồi tầng 5 nhặt nhạnh một chồng hơn năm chục quyển cổ thư màu đen, màu trắng và không mầu – đám kí tự như được gắn vào các lớp không khí, chỉ lác đác một vài quyển có màu khác. Đây là những kì thư về Hắc Ám hệ, Quanh hệ và Tinh thần hệ. Đám sách Hắc Ám hệ không ai dám rờ vào ngoài Akhil vì chúng có vẻ hung dữ tà dị, thỉnh thoảng các phù văn cổ quái lại hiện lên đỏ như máu.
Chọn một chiếc bàn khuất nẻo, cả lũ ngồi xuống, nhìn chòng chọc về phía Atiyah. Tên tóc bạch kim triển khai một cấm địa cách âm, đoạn nhẹ giọng :
- Các ngươi nhớ tới con Âm xà không ? Nhớ tới màn bạch vụ kì quái chỉ cần thoảng qua đã làm phân rã đám đại thụ vững chắc thành vô vàn các khối nhỏ xíu không ?
Thấy cả lũ lục tục gật đầu như gà mổ thóc, Atiyah khẽ nói :
- Ta cứ nghĩ mãi sao màn bạch vụ lại lấn sâu thế để phân chia ! Không hẳn là độc chất, cũng không rõ là xâm nhập cách nào để phân rã được. Đám đại thụ nghìn tuổi, thậm chí là vạn niên, thân rắn như sắt thép, đâu có dễ dàng phá hủy đâu.
Nhìn khuôn mặt của Akhil, Akira, Ryu và Phương Đạt đăm chiêu gật đầu, lúc sáng lên rồi lại trầm đi, Atiyah tiếp tục giải thích :
- Ta điểm lại mấy hệ huyền công rồi phỏng đoán là màn bạch vụ đó hẳn phải có độc tố để phân rã, nhưng còn ẩn chứa pháp tắc để dẫn truyền. Ta đoán là tinh thần hệ, hắc ám hệ hoặc quang hệ. Hai hệ đầu tiên có khả năng nhất, nhưng không loại trừ quang hệ. Thủy hệ hoặc phong hệ có thể có nhưng rất ít hy vọng ! Bây giờ chúng ta tập trung tìm kiếm, sau đó cả bọn cùng luyện tập, không được thì bổ trợ cho nhau. Ryu, ngươi có thể hỏi Hoenir sư phụ về sinh mạng hệ hoặc thổ hệ để áp dụng các đòn đánh của con Đại địa hắc hùng. Akira và Phương Đạt học hỏi thêm lấy kinh nghiệm, cũng có thể có ích cho các ngươi đấy ! Chúng ta bắt đầu vội rồi, phải nhanh lên thôi !
Bốn tên còn lại gật đầu, mắt rực lên cương quyết. Giá đặt trước mặt chúng mấy vại rượu lớn thì cũng ực rồi, khí thế ngùn ngụt bốc lên.
Một canh giờ qua đi, chỉ còn lại Atiyah và Ryu là miệt mài tìm kiếm. Ba tên còn lại hơi ngãng ra, thoáng đưa mắt nhìn nhau.
Phương Đạt truyền âm :
- Này, Akhil, Akira ! Các ngươi còn nhớ phải lên đỉnh cao nhất của Mẫu Sơn trong phạm vi Thần Phong môn vào rằm Trung thu không ? Còn hai tuần nữa thôi đấy !
Akhil và Akira vừa lẩm nhẩm gật đầu thì Ryu đã nhắc nhở :
- Tìm đi chớ ! Mấy tuần nữa chúng ta lưu lại môn phái thôi, không vào Mẫu Lâm nữa ! Mặc kệ thiên hạ lao xao tìm cách trốn vào đó mong ngộ kì duyên !
Atiyah vẫn đang cắm mặt vào một quyển cổ thư thuộc tinh thần hệ , miệng lầu bầu :
- Ừ, chúng không nằm trong chăn không biết chăn có rận, cứ tưởng vào Mẫu Lâm là tha hồ bốc được kì vật đấy !
Một thoáng sau, Atiyah, Ryu và Akhil đồng thời reo lên :
- Đây rồi !
Akira và Phương Đạt ngẩng lên nhìn. Ba tên kia mặt mày rạng rỡ vui mừng. Atiyah cầm một quyển tinh thần hệ cổ thư rất mỏng, Akhil trên tay là một quyển hắc ám tản ra quang mang đỏ sậm u ám, còn Ryu vớ được một quyển quang hệ khổ lớn.
Giữa bàn la liệt cổ thư, một vài quyển bị Ryu, Akira và Atiyah liệng ngay đi vì không đọc nổi cổ văn xa xưa loằng ngoằng như giun như dế.
Bực mình, Akira vớ đại một quyển sách màu xanh nhạt đã bạc màu ước chừng muốn xổ tung nếu không được gia cố bằng phép thuật do một vị trưởng lão nào đó đã thi triển.
Ánh mắt của Phương Đạt bỗng sững lại khi ngước lên ngẫu nhiên lướt qua một quyển cổ thư không ngừng động đậy. Các kí tự như lũ nòng nọc chạy tung tăng khắp nơi. Quyển cổ thư này bị Atiyah bực bội liệng đi ngay từ đầu, nó đang không ngớt run lên dù bị lấp dưới một đống sách khác.
Tây nam Thương Châu siêu lục địa tiếp giáp với phần đại dương Baldtonero đóng băng quanh năm. Khi dương quang tỏa rạng, nơi này lập tức trở thành một vùng đất thần tiên mênh mông trắng tinh khôi. Tuy nhiên nếu nhìn theo cách khác, đây đồng thời là một vùng hoang vu không sự sống, ít nhất là với nhân loại.
Phần đất liền là lớp lớp núi đá nghìn trượng chạy liên tục phía giáp biển băng Baldtonero. Thung sâu, tuyệt vực xen kẽ giữa các dãy núi do đó cũng nhiều không kể xiết. Cây lớn hoàn toàn vắng bóng, hầu như chỉ lơ thơ cỏ dại vàng vọt khắc khổ chen lên từ những kẽ đá hoặc đám địa y xám ngoét rầu rĩ, trong những khoảng thời gian có nắng.
Vùng núi lại núi trập trùng này chỉ có hai mùa. Mùa tuyết đổ kéo dài non 8 tháng, nhưng đất đá cũng chỉ lộ ra trong hơn 3 tháng mà thôi.
Vòng đời của cây cỏ - vốn đa phần là các chủng loại nhỏ bé - vì vậy cũng gấp gáp, chỉ sống động một cách thảm hại trong bốn tháng không tuyết. Con người trong hoàn cảnh đó cũng không thể nào an nhàn chậm rãi cho nổi. Khái niệm thưởng thức cuộc sống trở nên xa xỉ đầy cay nghiệt.
Địa hình núi non hiểm trở cheo leo, nền đất bằng phẳng tìm đỏ mắt không thấy nên dân cư nơi này cũng không quần tụ. Một gia đình có khi chiếm cả quả đồi hay nguyên một ngọn núi. Nhà nào nhà nấy đều dựa vào vách đá tuyềnh toàng như nhau, gió lùa đêm hun hút buồn tênh. Trai gái trưởng thành cặp lại mà chẳng biết mùi vị tình yêu do xa xôi cách trở, cả năm may ra mới có một phiên chợ họp lưng chừng ngọn núi già nhất, cũng là sự kiện trọng đại nhất trong năm. Gặp nhau vội vội vàng vàng trao đổi vài thứ thiết yếu, rồi dắt díu vào bờ vào bụi, hoặc hấp tấp né vội sau đám cự thạch lô nhô khắp nơi. Lời thương chưa kịp lên môi, vầng dương chưa kịp ngả sang chiều đã xong xuôi, ngơ ngẩn sững sờ như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Có lẽ vì vậy, năm sau cùng chồng hay vợ xuống chợ, bình tâm hơn, dễ gặp một ánh mắt, một khuôn mặt vừa cái bụng lắm, ưng cái bụng lắm. Nhưng để làm chi khi đã lỡ dở ? Đêm về nhớ, đêm về thương, sao trời thao thức, biết ở chưng mà gặp gỡ, mà kiếm tìm. Hơn nữa, biết bụng người ta có chờ có đợi có mỏi mong, hay lại tấp vào bụi cây vách đá cùng ai. Đời người sao buồn khổ quá. Buồn khổ hiện hữu thành tiếng kèn thô sơ làm vội từ lá, từ thân cỏ dại, cứ tu lên, cứ rít lên trong bóng tối như khóc như than van, như hờn tủi phận. Cùng đường nghẽn lối. Chỉ có tiếng vọng từ những vách đá trống không đáp lại u oa, tựa như một trò đùa giỡn phi nhân của lão trời già tai ác.
Nếu được lựa chọn hẳn nhiên không ai về sống tại Naraka, nơi chỉ toàn núi đá hiểm trở nhấp nhô và triền miên những bài ca buồn thảm của lãnh phong Baldtonero thổi về từ hướng tây.
Bờ bên kia, cách chừng bốn mươi dặm là dãy Deva ấm áp nơi hoa thơm cỏ lạ tươi tốt quanh năm. Giữa Naraka và Deva là thung lũng Manusya và dòng Asura đục ngầu đổ về biển, tiếng nước réo ầm ầm như thiên binh vạn mã chia cắt đôi bờ. Thượng nguồn Asura ở đâu, không ai tỏ tường. Tổ tiên người Naraka đã bao lần gửi gắm hy vọng theo đoàn người liều mạng đi ngược sông hòng tìm cách vượt sang bên Deva nhưng chưa một ai sống sót trở về.
Phù sa sông Asura may sao bồi đắp cho bờ Naraka tạo nên một dải đất hẹp màu mỡ chạy dài đến tận đại dương Baldtonero. Đây là nguyên nhân chính khiến dân cư Naraka sống sót qua vô vàn năm tháng.
Thế nhưng tại sao họ không ở ngay vùng đất bằng phẳng ấy có hơn không ? Tại sao hàng vạn năm trôi đi vẫn cam chịu sống trên các đỉnh núi cao hiểm trở lạnh cóng thân xác ?
Nguyên bởi lũ thủy quái hung hãn ẩn mình trong làn nước đục ngầu Asura. Cũng vì vậy dân Naraka dù sinh rất nhiều nhưng sống sót không bao nhiêu mỗi khi liều lĩnh lao xuống canh tác chăm sóc cây trồng.
Đáng sợ hơn cả là đám giao long kì dị thân chỉ chừng ba đến năm trượng nhưng đầu và đuôi có thể lên đến cả mười trượng mỗi phần. Tốc độ nhanh kinh người. Mỗi một lần giao long đột ngột phi đầu lên khỏi mặt nước đục, một kẻ xấu số lởn vởn gần bờ Asura lại ra đi.
Mùa hạ đến với Naraka chậm hơn vài tháng so với Mẫu Sơn. Khoảng thời gian này, tuyết trên các đỉnh núi mỏng bớt, vài nơi lộ ra màu đất lẫn đá bàng bạc khô khan. Đây cũng là thời điểm đẻ trứng của lũ giao long. Những con cái bụng phình ra kềnh càng nặng nhọc bò lên bờ đào ổ.
Trên không trung lũ quái điểu mỏ dài đến năm sáu thước, sải cánh khe khuất cả mặt trời, đang thi nhau chao liệng. Phần thân dưới phủ đầy lông vũ màu xanh nhạt như da trời, thân trên bạc phếch loang loáng ánh quang. Lũ ác điểu bay về từ thượng nguồn Asura đến Naraka hòng ăn trứng và săn cả những con giao long cái trong thời điểm vượt cạn hung hiểm.
Giao long sông Asura chỉ có thể sinh 3 lần trong suốt cuộc đời vạn năm của chúng, mỗi lần cách nhau cả nghìn năm và chỉ sinh được tối đa 3 trứng. Do vậy lũ giao long đực cũng luôn rình rập bên cạnh bảo vệ nguyên phối khỏi lũ ác điểu trên trời, lũ quái vật dưới sông, thậm chí cả lũ giao long đực trẻ hơn nhăm nhe phá ổ trứng, giết con đực đoạt con cái.
*
**
- Gần 1000 năm qua rồi !
Một tiếng cảm thán âm trầm phát ra từ một hắc y nhân bịt mặt chỉ lộ ra cặp mắt thâm thúy ẩn giấu hết những nét tinh anh. Bộ y phục màu đen bó sát lấy cơ thể gọn gàng săn chắc với những bắp cơ không quá cuồn cuộn nhưng không kém vẻ mạnh mẽ và đặc biệt dẻo dai.
Ông là người chịu trách nhiệm thống lĩnh mười môn đệ của Ly Sát điện đến Naraka rèn luyện trong 30 năm, vừa bảo vệ dân cư nơi này không bị tận sát bởi ác thú, vừa tu tâm dưỡng tính trong hoàn cảnh khắc nghiệt, đồng thời chứng kiến sự tranh đấu sinh tồn giữa quái điểu và giao long nhằm rút ra những kinh nghiệm quí báu cho bản thân.
Mười môn đệ mặc y phục màu xám, khăn bịt mặt đồng màu, chiếu ra 20 luồng tinh quang rực rỡ. Thấp thoáng đằng sau là khoảng 10 tên đệ tử mới nhập môn vận bạch y, cao thấp không đều, ánh mắt hiện ra vẻ cương nghị chen lẫn thích thú ngây thơ của những kẻ còn đang tuổi thiếu niên.
Tất cả đều lặng lẽ quan sát dải bãi bồi Asura dưới chân núi. Ngày hôm nay dòng sông ngầu đục hơn và cũng ồn ĩ hơn hẳn bình thường.
*
**
« - Quác ! Quá ...ác ... »
Những tiếng rít rợn như trường tiên vụt mạnh trong không gian, rạch xé màn âm ầm ĩ của dòng Asura đổ ra biển băng Baldtonero.
Một con cự điểu đầu trọc xoay vòng lao xuống như một mũi tên hai hai màu xanh bạc nhằm vào một con giao long nặng nề cách bờ xa nhất, cũng không gần đám giao long còn lại.
Con giao long này cũng khá đặc biệt khi trên đầu lộ ra ba chiếc sừng đen bóng, khác hoàn toàn so với lũ giao long còn lại, hai bên thân còn gồ lên một khoảng xương khuỳnh khuỳnh kì dị. Thân thể run rẩy như đã yếu lắm, chứng tỏ sắp đến thời khắc quan trọng.
« - Vụt ! »
Con giao long không chịu kém, thân nặng nề là vậy nhưng phần đầu dài hơn bốn trượng vẫn nhanh nhẹn quật chéo lên.
« - Vụt »
Quái điểu chỉ khẽ động cánh, quĩ đạo bay đã đổi, lượn nghiêng mổ vào phần cổ dài ngoẵng của giao long.
« - Bụp »
Khi chiếc mỏ quái điểu gần chạm vào cơ nhục giao long, phần đuôi dài hơn chục trượng đã bất ngờ xuất động quật trúng con ác điểu.
Lông vũ cả xanh cả bạc rụng lả tả. Thân chim nặng nề đập mạnh xuống bãi bồi của dòng Asura.
Nhưng hai con quái điểu khác đã đồng thời tả hữu giáp công.
« Phập ! » « Phập ! »
Hai khối khuỳnh khuỳnh vươn ra thành hai chiếc cánh có đầu xương nhọn hoắt đâm ngập vào thân hai con ác điểu khiến chúng giãy giụa điên cuồng, cố giành lấy những hớp dưỡng khí cuối cùng.
Đúng lúc đó, một con quái điểu to lớn đã kịp lao xuống, chỉ chậm hơn ba con quái điểu trước có vài giây. Cặp móng cong sắc như dao cạo xoay một vòng tiện sâu vào cần cổ phần sát thân con giao long cái.
« - Grào ! »
Con giao long ba sừng lập tức vật vã, huyết dịch đỏ lòm phún ra như mưa. Trên trời lũ quái điểu vội xếp cánh lao xuống. Cả vùng không gian chìm trong màn mưa tên nhị sắc, tiếng rít gió ào ào.
« Bộp ! Bộp ! Bộp ! ... »
Lác đác thân chim bị đánh gục, nhưng lũ ác điểu say máu vẫn lao tới không ngừng.
« Uỳnh ! »
Con giao long cái ba sừng quị xuống bãi đất bồi đắp màu mỡ của dòng Asura, máu loang đỏ nhầy nhụa một khoảng lớn.
Lũ giao long cái xung quanh vẫn thờ ơ như không có chuyện gì. Thường thường một năm có chừng gần chục con cái phải tán mạng như vậy. Sau đó lũ quái điểu cũng tản đi.
« - Hống, hống, hống ... ! »
Một tràng âm thanh trầm đục vang vọng như thạch cổ vọng lên từ đáy sông Asura. Một con giao long đực màu đá xám mình đầy thương tích huỳnh huỵch lao lên, toàn thân dài hơn bốn chục trượng. Đặc biệt là cái đầu phải lớn gấp đôi con cái, miệng hả ra toang hoác như đại khẩu.
Tiếng gió xé lại nổi lên.
Con cự đại giao long mầu đá xám đang há miệng vàng khè đầy răng hướng về một con cự điểu gần nhất hút mạnh.
Con cự điểu chới với bay về phía con giao long đực. Chưa kịp gượng lại sức hút đột ngột thì :
« Bộp ! »
Cái đuôi gai của giao long đực đã quất mạnh đập nát vụn con ác điểu, huyết nhục tung tóe.
Giao long đực bình thường mạnh gấp hàng chục lần con cái nữa là lúc con cái đang chuẩn bị sinh. Quái điểu dù cường hãn không tài nào chịu được một cú quất đuôi trực tiếp như thế.
- Là giao long vương ! Các ngươi chú ý phần đầu của con giao long đực kia vàng kim chứ không phải toàn một màu đá xám như các con khác ! Dù nó vẫn chưa thành niên hẳn nhưng công kích vật lý quả đáng nể ! Con cái của nó cũng không bình thường, yếu hơn hẳn những con cái khác, hình dạng trông tựa như một loại ác long. Vì vậy có thể khẳng định bình thường con cái này là cực mạnh. Loài thủy long có đặc điểm là càng mạnh bao nhiêu thì càng yếu khi đẻ trứng bấy nhiêu. Âu cũng là qui luật hạn chế kẻ mạnh của tạo hóa !
Vị thủ lĩnh điềm đạm dẫn giải. Âm thanh truyền thẳng đến tai đám môn đệ phía sau, bất chấp cuồng phong cực mạnh từ phía tây ào ạt thổi tới.
Lũ quái điểu lao xao tung cánh bay lên, nhưng hai con đồng thời bấu vào thân con giao long xấu số lặc lè bay lên – cũng có thể phần móng cong quặp không kịp rút ra, một vài con khác kịp tha phần cổ và đuôi.
Lập tức,
« Bốp ! »
« Quác »
Con quái điểu bấu vào phần thân trên con giao long cái lập tức tan xác. Con còn lại vì chấn động nên tuột khỏi xác con giao long kịp thời, phần móng cong tức thời quặp lấy một quả trứng màu trắng tinh, lao vút lên trời xanh, bỏ lại những âm thanh gầm hống giận dữ.
Phía bờ sông lục tục xuất hiện một vài con giao long đực khổng lồ khác.
Asura vẫn sôi lên ùng ục khác thường, không rõ do giao chiến của những loài quái nào với đám giao long đực cổ dài.
*
**
Phần lớn lũ quái điểu vẫn lượn vòng trên đám giao long. Chừng 5, 6 con thì cặp mắt vàng rực đã chấp chới hướng về phía một vài gian nhà liêu xiêu của cư dân Naraka.
- Xuất phát !
Vị thủ lĩnh toàn thân vận đồ đen quát khẽ.
Lập tức cứ hai người một cặp chia nhao lao đi bảo vệ dân thường, riêng vị thủ lĩnh cùng hai đệ tử áo xám lại lao xuống dưới ngăn con giao long vương đang điên cuồng bò lên một đỉnh núi nhanh như chớp. Có tới hai nhà dân nơi đó.
Phía xa xa cũng thấp thoáng những thân ảnh màu đen hoặc xám vùn vụt di động trên các đỉnh núi khác. Ly Sát điện lần này xuất nhân mã cũng không phải là ít. Dù sao gần nghìn năm mới có một lần giao long lên bờ đông đúc rải khắp hai bờ Asura. Bình thường chỉ cỡ một trăm con mà thôi.
Con cự điểu hai màu quắp được trứng của con giao long cái đã chết dường như thỏa mãn, liệng thân về phía dãy núi xa mờ, bay ngang qua nhóm 10 tên đệ tử áo trắng phụ trách bởi hắc y thủ lĩnh kể trên.
« Vụt ! »
Một lằn bạch quang sáng chói thanh mảnh xuất phát từ một thân thể thấp nhất, cực tốc xuyên qua thân con quái điểu.
- Hả ?
Chín kẻ còn lại kinh ngạc thốt lên.
Là phi kiếm! Ở tuổi đó, còn là bạch y đệ tử đã sử dụng được Bạch quang phi kiếm đả thương cự điểu đang bay ở khoảng cách chừng năm chục trượng sao ?
Thật khó tin.
« Hoét ! »
Con quái điểu rít lên một tiếng dài bất cam lảo đảo trong không trung. Thanh trường kiếm đâm lút vào thân nó tỏa khói khét lét. Nhiệt lực tạo bởi thần lực và ma sát lực đốt cháy thân thể nó.
Nhưng quái điểu đâu dễ đối phó, chao cánh quay lại. Cái mỏ thẳng băng hơi cong ở phần đầu hung dữ như lưỡi hái tử thần hướng tới lũ tân đệ tử Ly Sát điện.
- Bình tĩnh ! Ly Sát lôi kích !
Chín kẻ còn lại bất giác tuân theo đệ tử nhỏ tuổi nhất, một phần vì kinh sợ thiên tài, một phần bị trấn nhiếp bởi khí độ bất phàm, lập tức chụm tay tụ lực.
- Một, hai, ... BAAAA ...
10 luồng lôi điện sáng trắng tụ với nhau thành một điện xà rạch nát không gian đánh vào thân quái điểu đang điên cuồng bay tới. Quá muộn để chuyển hướng !
« Bùng ! »
Điện xà bò ngang dọc trên thân quái điểu khiến nó co giật, đôi chân sần sùi vô thức duỗi ra.
Bạch y thiếu niên thấp nhất lập tức lao đi đón lấy quả trứng màu trắng của giao long đang vùn vụt rơi xuống.
Trên không trung, quái điều rùng rùng giãy giụa.
Chỉ một thoáng, con ác điểu đã trấn định được, kim sắc nhãn như phún lửa, tiếp tục lao về phía đám bạch y thiếu niên.
Cả bọn lúc này đã yếu lắm, lần hợp công thi triển Ly Sát lôi kích đã lấy gần hết phần năng lượng ít ỏi của chúng.
- Thập Phương trận ! Mau !
Vẫn là cậu thiếu niên ít tuổi nhất ra lệnh. Nó đã đứng vào trung tâm 9 kẻ còn lại tự bao giờ.
Nguy không hoảng, không mất bình tĩnh. Quả thật khác người.
Ý nghĩ đó chỉ kịp xẹt qua trí não của những bạch y thiếu niên khác, chúng lập tức đứng vào vị trí của Thập Phương trận ứng với 10 người.
Một bạch quang cầu mờ ảo xuất hiện trùm lên 10 thân ảnh bé nhỏ.
« Bùng bùng bùng ! »
« Ho...e...ét »
Con quái điểu rít gào không ngừng.
Màng quang manh kì dị đẩy bắn được những công kích hung bạo của nó. Không rõ ác điểu muốn trả thù hay muốn cướp lại quả trứng màu trắng vì cự điểu cứ nghiên đầu dõi đôi mắt vàng chói chằm chằm về phía trung tâm Vạn Phương trận.
Chỉ trong nửa khắc thời gian, quái điểu điên cuồng tấn công dễ đến trăm lần.
Phía bên dưới hiện có thêm 7 vị hắc y thủ lĩnh lao xuống hợp sức chặn con giao long vương dù bị thương từ trước nhưng vẫn mạnh mẽ kinh khủng. Một phần sườn núi toàn cự thạch đã sụp đổ.
Phía trên một đỉnh núi, mười bạch y tân đệ tử Ly Sát điện đang duy trì Vạn Phương trận chống lại sự công kích của quái điểu.
Màn bạch quang lúc này đã thu hẹp và nhoáng lên không ngừng.
Một khắc thời gian nữa trôi qua.
Mười thân ảnh bắt đầu run rẩy. Để duy trì Vạn Phương trận cũng cần có thần lực không nhỏ bất kể người sáng tạo có khéo léo áp dụng thiên địa qui tắc lợi dụng lực thiên nhiên xung quanh bổ trợ thế nào đi nữa.
« Quác quác qua ...ác ... »
Những tiếng rít lanh lảnh vang động, cự điểu áng chừng mười phần mững rỡ.
Bỗng nhiên
« Roẹt»
Một đạo bạch quang nhỏ xả xuống. Thân thể quái điểu chia đôi, máu tanh phún đầy đỉnh núi.
Vị hắc y nhân thủ lĩnh đã trở lại kịp thời, nghiêm khắc nhìn tên nhỏ tuổi nhất trong lũ bạch y đệ tử y phục lấm tấm máu ác điểu :
- Số 6, Tạ Minh ! Tiểu tử ngươi quá nóng vội đẩy đồng môn vào hiểm cảnh ! Những kẻ khác còn lại thiếu trầm ổn và quyền biến ! Hừ, các ngươi lên xuống 100 lần đỉnh núi này cho ta trong một canh giờ !
*
**
Phía xa, một vài đệ tử áo xám vẫn liên tục đấu kiếm với lũ ác điểu, không vội tung sát chiêu.
Không dễ để kiếm đấu thủ linh hoạt và cường hãn như đám ác điểu đầu trọc hai màu này. Hơn nữa, với công lực hiện tại, đám đệ tử áo xám chưa chắc đã giết được cự điểu. Nếu vội vàng dùng sát chiêu khiến công lực thất thoát mà đen đủi không trúng đích thì còn gây nguy hiểm đến tính mạng.
- Xin lỗi !
Âm thanh còn non nớt của Tạ Minh vang lên trong gió. Chín kẻ còn lại có đứa gật đầu, có đứa không, thần tình thực phức tạp.
Thật không dễ chấp nhận một tiểu tử ít tuổi hơn nhưng trội hơn về công phu, cơ biến và cả mức độ liều lĩnh. Ngoài ra, vị thủ lĩnh còn lờ đi không hỏi han về quả trứng màu trắng trong tay Tạ Minh.
Không hiểu tiểu tử họ Tạ này giữ lại làm gì ? Ấp nở ra giao long hay đem hưởng thụ hòng đề thăng thần lực một cách cấp tốc.
Nhưng nói gì thì nói, ngay cả Tạ Minh vốn cơ biến thâm trầm nhất cũng không rõ tại sao Ly Sát điện năm nay cho bọn đệ tử nhập môn đi kiến tập tại Naraka sớm vậy. Thường phải đến năm thứ hai cơ mà ?
Ánh mắt Tạ Minh không khỏi liếc về dãy Deva nơi có năm đại điện gồm đại điện trung tâm Ly Sát và Tứ Phương điện bốn gồm phía đông Trì Quốc, phía tây Quảng Mục, phía nam Tăng Trưởng, phía bắc Đa Văn.
Nếu sát hại được một con thủy quái giao long đực cổ dài hoặc một ác điểu hoặc một dị thú tương đương, đệ tử áo xám có thể tới thung lũng Manusya tập luyện tại võ trường cùng tên. Sau khi liên tiếp đả bại 10 đối thủ có thể chọn đến một trong Tứ Phương đại điện. Nếu lại liên tiếp đả bại 30 đối thủ có thể tiến vào đại điện trung tâm, chính thức bước vào hàng ngũ nhân vật ưu tú nhất của Ly Sát điện.
Tạ Minh trong đầu nhẩm tính cần khoảng 3 tháng để tiến lên trình độ đệ tử áo xám. Căn cứ vào màu sắc y phục, nó cũng đoán vị thủ lĩnh bất quá mới là nhân vật trung bình tại thung lũng Manusya. Hẳn là ông đã thắng được 10 trận hoặc hơn nhưng không liên tục nên chưa có quyền đặt chân vào một trong bốn điện Trì Quốc, Quảng Mục, Tăng Trưởng, Đa Văn.
Tạ Minh đột ngột nhìn xuống phần bụng nơi giữ quả trứng màu trắng tuyệt hảo. Một luồng ấm nóng vừa dậy lên nơi đó.
Trên mấy đỉnh núi, bóng quái điểu đã thưa. Ánh dương quang hiện thời cũng chênh chếch về chiều.
*
**
Ghi chú: Trì Quốc, Quảng Mục, Tăng Trưởng, Đa Văn là tên hiệu Tứ đại thiên vương ngự trên núi Tu Di trấn giữ trời đất, chống lại cái ác.
Các danh từ Nakara, Manusya, Asura và Deva là phiên âm tiếng Phạn của bốn trong sáu đạo theo Phật giáo, ở đây lần lượt là Địa Ngục, Nhân đạo, Atula và Thiên đạo.
Tây bắc Thương Châu, Vạn Tà tông, Vạn Tà đại tháp, ngoài Cấm Ngục,
Nhìn theo dáng lênh khênh biến mất sau khúc quanh, hắc y nhân nhỏ bé vẫn kiên nhẫn đợi cho đến lúc trên nền hành lang cũng không lưu lại dấu vết gì của vị sư huynh cao lêu đêu vừa đi qua.
Thêm một khắc nữa. Không gian vẫn hoàn toàn yên ắng. Thân hình bé nhỏ phủ kín hắc y mớt thoáng động.
Quang cảnh trong Cấm Ngục đã khác. Vị hán tử trung niên rũ liệt một góc, mùi huyết khô tanh lợm bốc lên, sự sống nếu còn cũng leo lét như đèn trước gió. Vả lại, sống như thế, biết thê nhi rơi vào nhục cảnh như thế, phải chăng còn đau khổ hơn chết ?
Thế vai cho ông nơi gần trụ kim loại là người vợ hiện cũng đã bất tỉnh trong đòn roi tra khảo của cậu con trai mặt mụn. Khuôn mặt bụ bẫm bầu bĩnh đã biến mất, nhường chỗ cho đôi mắt hõm sâu và cặp má chảy dài xanh tái hốc hác.
Hình ác quỉ trên thạch trần vẫn âm u huyết khí, lom lom nhìn cảnh tượng rùng rợn phía dưới.
Đột nhiên,
Một khối hắc khí lặng lẽ lướt đi trên nền Cấm Ngục nhớp nháp nặng mùi, tiến đến một chiếc lồng đặc biệt. Bên trong đứa bé gái chừng 5, 6 tuổi đã ngừng khóc, đôi tay cháy đen. Có lẽ nó đã chạm vào song kim loại. Thân thể bé nhỏ ẹp một đống không khí lực, đầu hướng về trung tâm Cấm Ngục. Những hình ảnh đòn roi tra khảo của người anh trai giáng xuống thân thể bèo nhèo của người mẹ hiền hiện rõ mồn một trong đôi mắt trừng trừng vô hồn không chớp.
« Tách ! »
Cửa lồng bật mở.
Hắc khí tràn vào.
Đứa bé gái mềm oặt biến mất.
Khoảng một khắc thời gian sau, bên trong Cấm địa Vạn tà tông,
Một hắc y nhân đang khom người trước tượng ác quỉ kì bí khuất lấp trong làn hương trầm mờ ảo bốc lên từ một đại đỉnh bằng huyền thiết.
- Tông chủ, đệ ngũ trưởng lão đã mang con bé rời khỏi tông môn !
Một âm thanh lạnh lẽo như vang lên từ cõi A Tỳ địa ngục vang lên từ phía thần tượng:
- Phái người tra xét đường dẫn tới Hayek học viện, sau đó là đường đến Thần Phong môn.
- Thưa vâng, Tông chủ !
Hắc y nhân khom sâu, cúi đầu, thần tình không thể nhận ra sau lần vải đen trùm kín, đoạn đi giật lùi rời khỏi Cấm địa.
Khói trắng từ Huyền thiết đại đỉnh lập tức đặc dần hiện lên khung cảnh trong Cấm Ngục.
Cậu thiếu niên mắt đã dại hẳn, đờ đẫn ngây ngô ngó chiếc lồng mở toang phía xa.
« Muội tử đã bỏ đi ? ... Đã chết ? ... »
Chỉ là suy đoán theo lẽ thường thôi, chứ nhìn đôi mắt của thiếu niên ấy, làm sao nhận ra được những thứ gọi là suy nghĩ hay sắc thái cảm xúc của con người.
Thân thể còm cõi của thiếu niên thoáng rung lên khi ánh mắt chạm phải nhân hình đầy máu, tóc tai rối loạn bất tỉnh trên nền Cấm Ngục.
Đồng tử trong đôi mắt nó như nở to ra, mỗi lúc một đen và lạnh lẽo. Tựa như một cánh cửa từ từ kéo ra, nhốt lại những cảm giác mang đến khổ đau cho loài người. Phải chăng tốt nhất là chẳng có cảm giác gì nữa, đừng bận tâm về điều gì nữa ?
Đôi mắt tê dại thống khổ của kẻ chạy trốn thực tế dần được thay bằng sự trống rỗng. Sau đó sẽ là gì ? Câu hỏi này e rằng chỉ có đám nhân vật cấp cao của Vạn Tà tông mới trả lời được.
Bất quá, cái đôi mắt có đồng tử nở rộng, màu đen thẫm lan khắp thế kia quả không giống mắt con người cho lắm. Cũng khó kiếm ra loài động vật nào có đôi mắt như thế. Hơn nữa mỗi lúc một vơi đi vẻ sống động.
Đôi mắt kiểu này may ra chỉ có ở những xác chết, những vật không còn toát lên sinh khí.
*
**
- Akira thật lạ lùng kể từ khi đọc quyển cổ thư màu xanh!
Akhil, Ryu và Atiyah đang ngồi với nhau. Phía xa xa, Phương Đạt đang xếp bằng trên một nhánh dương liễu mỏng mảnh không ngừng lay động theo gió trong biệt khu Korpiklaani. Phương Đạt lúc nào cũng luyện công lâu nhất trong nhóm 5 người phòng 516.
Cả bọn kéo đến biệt khu này tập luyện tránh ánh mắt soi mói tò mò cùng các rắc rối không cần thiết. Điều bất tiện duy nhất là mùi vị biệt khu không phải lúc nào cũng thơm tho. Như hôm nay, từ mảng vườn bên cạnh truyền đến mùi cá chết. Ryu nói là Hoenir sư phụ đang thử nghiệm với mấy cây thủy sinh ăn thịt. Tuy nhiên sau một vòng khảo sát, Atiyah vẫn chọn góc này của Korpikllaani. Mấy chỗ trống còn lại nếu không có biển cảnh báo nguy hiểm thì lại bốc mùi động vật phân hủy lúc cao điểm nhất cộng với mùi chua loét của đám cơm nát thiu ủ dưới mấy khóm hoa thân cỏ màu trắng tinh có mấy gân tím sẫm chạy từ phía nhị đến hai phần ba cánh hoa. Ryu bảo sư phụ Hoenir cưng mấy khóm hoa này lắm. Còn ba tên bạn thì bịt mũi chạy bay biến từ đời địa nào, không đứa nào lưu lại nghe Ryu giảng giải mấy khóm hoa chết tiệt ấy quí báu chỗ nào, công dụng siêu phàm ra sao.
Atiyah bảo Ryu lậm Mộc hệ quá rồi, mê muội quá rồi. Akhil và Phương Đạt không nói nặng thế nhưng không phản đối được. Một đứa há to mồm giảng giải trong không gian nồng nặc các mùi kinh khủng thế thì thật quả không thể nói là bình thường. Ít ra có thể khẳng định khứu giác và cả xúc giác hẳn đã suy thoái đến mức chai lì vô cảm, không còn phân biệt được các thứ mùi nữa. Thật đáng thương làm sao, lại vẫn còn toe toét cười được nữa chứ !
Nhưng so với kẻ khác, Ryu đâm ra còn là đứa trẻ dễ mến dễ thương, hoặc ít nhất còn tìm được lý do thuyết phục để giải thích mấy sự bất thường.
Thời gian gần đây, Akira bỗng trở chứng ở tịt trong phòng, thậm chí không thèm đến lớp, gọi cách gì cũng không mở cửa, lại còn đáp lại đầy cáu bẳn. Đến mức Akhil phải bật lên cảm thán trong lúc đợi Phương Đạt xả công.
- Xem chừng Akira đang tập trung mật luyện. Hơi nước phả ra mù mịt từ phòng nó !
Ryu vẻ thông hiểu đáp lại lời của Akhil.
Atiyah thì vẫn trầm ngâm, đoạn từ từ nói :
- Nhưng Akira từ trước đến nay vẫn không thích thủy hệ cơ mà ! Thậm chí là căm ghét !
- Chịu ! Nó có thể đổi ý chứ ! Hoenir sư phụ có nói Akira mạnh nhất về thủy hệ chứ không phải quang hệ. Sư phụ còn bảo có thể so sánh với Thủy Lan, con bé bên nhà Baldr, ái nữ của Diêu Lam trưởng lão và Tiêu Hà phu nhân. Nó đứng thứ 2 ngay sau Atiyah trong bảng tổng sắp chung cuộc đấy !
Atiyah không nói thêm, cũng không để ý cuộc đấu láo ồ à giữa Ryu và Akhil. Cặp mắt màu bạc đầy ưu tư.
- Ta lên thư viện chút ! Các ngươi đợi Phương Đạt rồi về sau nhé !
Atiyah trầm giọng rồi rời đi.
Phương Đạt lúc đó vẫn ung dung tiêu sái ngự trên nhánh liễu yếu ớt. Nó đang luyện phong hệ công pháp.
Quyển sách kì dị chứa đầy cổ văn kì bí hóa ra là một kì thư cổ về phong hệ. Cũng không ngờ Đa ngữ cầu ngày trước Akhil dùng cho nó lại chứa cả thứ cổ ngữ dùng trong sách. Tối hôm đó, khi Phương Đạt đọc lên chữ đầu tiên, những kí tự còn lại rùng rùng chuyển động nhốn nháo như đám nòng nọc bị đánh động, lũ lượt xếp hàng thẳng băng lửng lơ trong phạm vi quyển sách. Phương Đạt kể từ đấy vùi đầu học Phong hệ, hiện thân thể cũng đã trở nên rất nhẹ.
Atiyah cùng Ryu đều bảo Phương Đạt có thiên phú Phong hệ, mới gần 10 ngày đã đạt thành quả không tệ.
Hướng dẫn trong cổ thư cũng tinh kì, chú trọng thực nghiệm cảm nhận gió và những thay đổi tinh vi trong không khí. Atiyah nghe Phương Đạt đọc qua có nói chỉ chừng một phần ba thích hợp với ý tưởng của nó nên Phương Đạt đành tự luyện một mình.
Thời gian cứ chầm chậm lướt qua trong sự kiên nhẫn chờ đợi của Ryu và Akhil. Hai nhóc này đã thôi đấu láo quay ra đùa nghịch kiểu khác. Mười quang kiếm từ mười đầu ngón tay Ryu đang múa lượn cản lại mười hắc khí kiếm của Akhil. Dĩ nhiên Ryu chịu lép vế vì nó không xuất sắc về quang hệ như Akira, trong khi Akhil lại mạnh tuyệt đối về Hắc ám hệ.
*
**
- Hừ, tên Atiyah nói ở đây mà !
Akhil cười cười với Ryu đang bực bội :
- Chúng ta đấu đến cả chục hiệp lâu thế, Atiyah phải về phòng rồi mới đúng !
Ryu mặt nặng như chì không nói năng gì nữa, kéo Phương Đạt chạy vù về phía kí túc xá Simorgh.
« Sầm ! »
Cánh cửa như muốn bung ra vì sức đẩy của Ryu. Cảnh tượng đập vào mắt càng muốn Ryu xịt khói.
Atiyah tì cái cằm thanh tú lên bàn, người như chảy ra lười nhác, cặp mắt bạc lờ đờ ngắm Long hình hồ ly Pi và bạch lang Saya cùng Kim Điêu Vương vẫn ngủ li bì.
Ryu chợt thốt lên :
- Hô, nhìn kìa, Saya lạ quá !
Akhil và Phương Đạt từ đằng sau đẩy Ryu đang chắn trước cửa ra. Bạch lang Saya đang lấp lánh như kim cương, thân thể huyền phù xoay chuyển trong không gian cũng nhanh hơn, một dòng quang mang trắng mờ cuốn theo.
Phương Đạt hô lớn lên sau khi khép lại cánh cửa chính :
- Akira ! Ra đây mau ! Saya lạ lắm này !
Đáp lại là tiếng lanh lảnh giận dữ của Akira, thậm chí còn chen lẫn tiếng đập phá của đồ đạc :
- Im đi ! Điếc tai đau đầu quá!
Ryu và Akhil đồng thở nhẹ, kéo Phương Đạt còn sững sờ ngồi xuống chiếc bàn tròn chung.
Ryu lắc lắc Atiyah :
- Ngươi ốm à ? Trông như mất hồn thế ! Đừng nói lại trúng gió, trái tính trái nết như ai kia!
Atiyah uể oải ngước nhìn Ryu đang nói oang oang, miệng vẽ một nụ cười mơ hồ, chẳng có tý kiêu bạc thường thấy.
Phương Đạt lẩm bẩm :
- Thật không còn hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa !
Akhil bành môi vẽ thành một nét ngang cam chịu, không buồn bình luận gì, dồn sự quan tâm vào ba dị thú trước mặt. Hữu thủ bất giác vuốt theo chiều dài của chiếc hắc tiêu giấu trong ngực. Có lẽ Akhil đang nhớ đến Kira, con ngân sắc đại bàng đã lâu không gặp.
Ryu nhẹ giọng :
- Akhil, lần tới ta xin Hoenir sư phụ cấp cho Kira một thân phận đặc biệt cho phép ra vào môn phái. Nhưng nó phải ở trong biệt khu mới được vì to lớn quá !
Sự vui sướng cháy lên trong ánh mắt Akhil. Ngay cả Phương Đạt cũng suýt buột miệng hùa theo Akhil cám ơn Ryu.
*
**
Đêm xuống, chị Hằng e ấp nép một phần trong mây. Ánh trăng dịu rải một màu huyền ảo lên khắp tiểu lầu nơi Tiêu Hà phu nhân đang ngóng trông phu quân. Cặp mắt xanh mơ màng của bà nhìn lặng ra phía những luống hoa nhỏ đang xao động không ngớt trong gió.
- Mẫu thân ! Phụ thân chắc sắp về rồi !
Tiêu Hà phu nhân thoáng cười quay lại vuốt mái tóc xanh màu biển của cô con gái rượu Thủy Lan :
- Ừ, chắc có sự biến gì trong môn phái ! Nhưng không sao ... còn nhìn kìa, con vài hôm nữa là trăng tròn. Trăng mùa thu, tròn nhất, lớn nhất, sáng nhất vì nền trời trong vắt và ...
Thủy Lan thấy mẫu thân tỏ ý chờ đợi liền tiếp :
- Và không gian thu đầy gió mát lành, khắp nơi đều hiền hòa, thư thả !
Tiêu Hà phu nhân bật cười nhẹ hài lòng.
Những điều trên đều đúng cả, bất quá Thủy Lan dù tinh minh đến mấy cũng không thể nhận ra một thoáng sững lại của mẫu thân.
*
**
Trong thời gian này, ở một phòng lớn trên tầng 7 Đại Sảnh Đường, Diêu Lam cùng Ratto Thoth nhị vị trưởng lão đang ngồi song song với nhau, hướng về một tử thi đầu nát bét, máu ướt đầm mớ y phục đen sẫm.
- Là số 5, đệ ngũ trưởng lão Vạn Tà tông ! Nguyên nhân tử vong là do tự tuyệt.
Cặp mày dài của Ratto trưởng lão khẽ động, gật đầu đồng ý với vị sư đệ tóc ngắn màu bạch kim, ông trầm ngâm :
- Không rõ hài nhi kia có vai trò gì mà vị trưởng lão chấp nhận phải lại môn phái cứu ra. Xem chừng cô bé chịu không ít chấn động mạnh về thần trí !
Âm thanh trầm uy của Diêu Lam trưởng lão vang lên tiếp lời :
- Sư huynh, phải vài hôm nữa, đợi tiểu hài này lại sức chúng ta mới thẩm soát kĩ được, nếu không e rằng não bộ của nó sẽ bị phá hủy hoàn toàn ! Đệ sơ kiểm chỉ thấy âm thanh một phụ nhân – chắc hẳn là của vị đệ ngũ trưởng lão Vạn Tà tông – rằng : tìm cho ta Hương nhi, nói rằng mẫu thân rất nhớ nó !
Ratto trưởng lão vẫn đăm chiêu :
- Hài nhi này cũng không bình thường, chịu được sự trao truyền toàn bộ thần lực của một đại cao thủ.
Diêu Lam trưởng lão cũng không bình luận gì nữa, ánh mắt ông chuyển về các đồ cá nhân của vị trưởng lão xấu số của Vạn Tà tông.
Tiếng Ratto trưởng lão lại vang lên :
- Sư đệ, chúng ta chỉ thu một số đồ hắc ám thôi, để sau này trao lại cho tiểu hài này.
Diêu Lam trưởng lão hơi nheo đôi mắt bạc :
- Sư huynh ! Huynh định thu nhận hài nhi này sao ? … Cũng không vấn đề gì ! Nhưng phải qua sự kiểm tra của thần điểu Simorgh mới được ! Dù gì hài nhi này cũng lưu tại Vạn Tà tông, không chắc tông phái này có động tay động chân thi triển tà pháp gì không !
Ratto trưởng lão liền đáp :
- Điều này là đương nhiên ! À, sư đệ, đệ xem tình hình mấy đệ tử tân sinh vừa rút về này !
Vị trưởng lão tóc bạch kim có khuôn mặt lãnh tuấn tuyệt đẹp khẽ đón một tường trình từ tay vị sư huynh tóc bạc già nua, đôi mắt ông khẽ ánh lên tia tán thưởng :
- Lũ nhóc ngày nay thật liều lĩnh … à cũng không khác thời niên thiếu của huynh đệ ta bao nhiêu ! … Sao ? … 2 đệ tử nhà Baldr bị thương nặng, tương tự 3 đệ tử nhà Simorgh và 4 đệ tử nhà Sobek? Tất cả đều hôn mê sâu ? Các đệ tử khác nói bị lạc nên không rõ nguyên nhân tai nạn của đồng môn? Bạch vụ kì dị xuất hiện ? Các đệ tử giám sát cũng không có thông tin nhiều hơn ?
Ratto trưởng lão trầm lặng nhìn vị sư đệ mắt bạc đang tỏ vẻ kinh ngạc. Dù rằng Mẫu Lâm quả nguy hiểm, đệ tử Thần Phong môn sơ nhập lần nào cũng chịu thương tổn, môn phái thậm chí còn lường trước cả những hiểm nguy đến tính mạng, nhưng lần này quả có hơi kì dị.
Thần thú cường đại không hiếm nơi Mẫu Lâm nhưng sao chỉ gây thương nặng mà vẫn để sống sót ?
Nghi vấn này cũng hiện rõ trong cặp mắt lạ của Diêu Lam trưởng lão.
Nhị vị trưởng lão thoáng quay người nhìn nhau. Đôi mày dài trắng như cước của Ratto trưởng lão sáng lên dưới ánh trăng chiếu xiên xiên vào đại phòng.
Ngoài kia, gió đã xua tan mấy đám mây trắng lởn vởn quanh vầng nguyệt, có điều mặt trăng vẫn chưa vẹn toàn, lửng lơ như một cái đĩa lớn khuyết góc nhỏ, đính trên nền trời xanh thẫm.
Hôm nay mới là ngày 14 tháng tám !
*
**
Trong gian phòng cá nhân thuộc phòng 516, Phương Đạt vẫn trằn trọc chưa ngủ. Không hiểu sao nó cảm thấy bồn chồn mà không rõ nguyên cớ.
Cửa sổ mở toang, ánh vàng dịu ùa vào theo gió đêm, thổi tung hai bên rèm cửa đã bị kéo hết sang hai bên.
Phương Đạt nhỏm dậy, nó quyết định không ngủ nữa, ngoảng mặt ra ngoài cửa sổ, tóc bay bay theo gió. Mắt nó đã nhắm tự khi nào. Lại luyện công.
Nơi phòng sinh hoạt chung, Akhil lặng lẽ nhìn Saya phiêu phù chuyển động trong không khí, toàn thân mỗi lúc một tỏa rạng, lấp lánh.
Akhil không thèm liếc về phòng Akira lấy một cái. Nếu Kira có biến đổi thế này, hẳn nó phải nhẩy cẫng lên reo mừng ấy chứ.
Saya dường như không biết điều đó, vẫn chìm đắm ngủ mê, mũi thoát ra rồi lại hít vào dòng khí lấp lánh như bạc.
Akhil tập luyện hắc ám hệ, nhưng đêm nay vẫn mở cửa ngắm nhìn vẻ đẹp hiền dịu của vầng nguyệt.
Cửa phòng vẫn để ngỏ vì hình như Saya xoay vòng có chút nhanh hơn nếu nó làm thế.
Akhil say mê quan sát từng biến chuyển tinh tế của Saya bạch lang. Nó không để ý thấy trong góc khuất của cánh cửa, chiếc áo nó mặc ban chiều đang có một khối nhỏ nhè nhẹ sáng lên màu của ánh trăng, và chỉ hiện ra rõ ràng trong bóng tối.
Đóa bạch mai kì lạ ngày nào đang tỏa ra một thứ quang mang mơ hồ dìu dịu.
Phải chăng vì vậy mà Phương Đạt phòng gần đó cảm thấy khó ngủ ?
Không ai rõ phản ứng của Akira. Căn phòng đó, đêm nay, thật yên tĩnh.
Có điều, trước một cơn mưa lớn, hoặc một cơn bão, đất trời không phải cũng rơi vào sự tĩnh lặng đến ngột ngạt sao ?
Nhưng ánh trăng huyền diệu và êm ả thế kia mà !
Dù mặt trăng đôi khi cũng đi liền với nhiều truyền thuyết kinh dị dọa dẫm trẻ con.
Tuy nhiên, nhìn vẻ hiền hòa của cảnh vật dưới trăng, lại nhớ là đang ở Mẫu Lâm, trong Thần Phong môn – đệ nhất đại phái, vô địch đại phái dưới gầm trời này – ai còn bận tâm đến mấy chuyện hắc ám xa xôi tận đẩu tận đâu làm gì !
Nguyệt quang vẫn dịu dàng rải vàng nơi nơi, thời gian cứ êm đềm trôi qua cõi thế thanh bình.
Một ngày mới rồi cũng đến. Ngày rằm, ngày vầng nguyệt đẹp nhất, viên mãn nhất của năm.
Một ngày mới giữa thu, dĩ nhiên, thật đẹp, thật sảng khoái. Cây lá mướt lên, nền trời trong trẻo, chim chóc rộn rã.
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 03-05-2009 at 10:53 AM.