19-05-2009, 07:43 AM
è’¼ç«å ±é›
Tham gia: Mar 2009
Äến từ: Gia tá»™c Yagami
Bà i gởi: 202
Thá»i gian online: 2 ngà y 4 giá» 54 phút
Thanks: 62
Thanked 403 Times in 68 Posts
Hồi 20: Kỳ Thi Äại Há»c (Hạ)
Biên dịch: Davidvilla
Nguồn: www.danchoisg.vn
"Ngươi má»—i ngà y Ä‘á»u thức đến khuya há»c xong rồi má»›i Ä‘i ngá»§ sao? " Tiêu Nhiên há»i.
"Äúng váºy! Ta có thể há»c ở lá»›p chá»n cá»§a trưá»ng, không cố gắng sao được chứ? Có ai giống như ngươi đâu! Chẳng có chịu há»c hà nh gì cả, lêu lổng suốt ngà y, không khi nà o chú trá»ng và o việc há»c táºp. "Vương VÅ© Dao đắc ý nói.
"Nếu ta nói ta đã ôn táºp xong rồi, ngươi có tin không?" Tiêu Nhiên tò mò há»i.
"A a, ngươi bảo ngươi đã ôn táºp xong rồi, có khi mặt trá»i má»c ở hướng tây." Vương VÅ© Dao cưá»i đáp.
"Tốt lắm, bắt đầu từ ngà y mai, ngươi có thể hà ng ngà y tá»›i đây há»c. Bây giá» không còn sá»›m nữa, ta đưa ngươi vá» nhà ." Nói xong, có vẻ luyến tiếc kéo Vương VÅ© Dao đứng dáºy, rá»i quán cà phê Ä‘i ra.
Sau khi vỠđến nhà , Vương VÅ© Dao nằm ở trên giưá»ng suy nghÄ©:
"Hắn tại sao lại đối tốt vá»›i ta như váºy, không phải là đã tháºt sá»± thÃch ta rồi chứ! Ta chẳng nhẽ lại Ä‘i thÃch cái tên lưu manh kia sao?"
Ngà y thứ hai.
"Hắn hôm nay có đến hay không, ta có nên theo hắn đi không." Vương Vũ Dao nghĩ.
Tiêu Nhiên thân ảnh lại xuất hiện tại cá»a phÃa ngoà i phòng há»c số ba, hắn nhìn Vương VÅ© Dao ngoắc ngón tay má»™t cái.
Vương VÅ© Dao cúi đầu Ä‘i tá»›i trước mặt Tiêu Nhiên, nhá» giá»ng nói.
"Ta không muốn đi với ngươi đâu."
"Ngươi lại muốn ta ôm ngươi đi phải không? Hôm nay ngươi hãy tự mình đi theo ta, coi như ngươi đã đồng ý rồi nghen!" Tiêu Nhiên xấu xa nói.
Vương VÅ© Dao không thể là m gì khác hÆ¡n là thu dá»n sách vở và o cặp, Ä‘i theo Tiêu Nhiên rá»i khá»i trưá»ng.
Äi tá»›i quán cà phê hôm qua, Tiêu Nhiên rút và lấy tiá»n ra đưa cho ngưá»i bán hà ng rồi dặn dò, "Bắt đầu từ hôm qua cái gian trong kia ta bao má»™t tháng."
Nói xong dẫn Vương Vũ Dao tiến và o.
Vương VÅ© Dao nhìn Tiêu Nhiên, miá»…n cưỡng ngồi lên ghế sa-lon há»i, "Sách vở cá»§a ngươi đâu?"
Tiêu Nhiên ném cái cặp xuống, uống một ngụm cà phê.
Vương VÅ© Dao chạy tá»›i nhặt cái cặp lên, mở ra nhìn và o, nhất thá»i choáng váng.
Cái gì đây? Ảo ảnh chi lữ, thiên Ma thần đà m, truyá»n thuyết lÃnh đánh thuê… tưởng như trong cặp có đầy sách vở, ai dè đồ dùng há»c táºp chẳng thấy đâu.
"Ngươi như thế nà y thì ôn táºp kiểu gì? " Vương VÅ© Dao há»i.
"Có cái nà y sẽ là m cho ngươi không phân tâm nữa, ngươi xem cá»§a ngươi, ta xem cá»§a ta." Nói xong từ trong tay nà ng cầm lấy má»™t cuốn tiểu thuyết má»›i, chăm chú Ä‘á»c.
Vương VÅ© Dao cÅ©ng đà nh lấy sách vở cá»§a mình ra ngồi đối diện vá»›i Tiêu Nhiên, cháºm rãi há»c.
Không biết qua bao lâu, nà ng đã gặp má»™t đỠbà i khó khăn. Chỉ thấy Vương VÅ© Dao nhÃu nhÃu mà y hồi lâu, trong miệng cắn bút suy nghÄ©.
"Có đỠbà i gì là m Tiểu muá»™i muá»™i cá»§a ta khó khăn đến váºy a, cho ta xem má»™t chút." Chẳng biết từ lúc nà o, Tiêu Nhiên đã đến ngồi bên cạnh Vương VÅ© Dao.
Vương Vũ Dao còn chưa kịp nói gì, quyển sách trên tay đã bị Tiêu Nhiên đoạt mất, chỉ thấy hắn nhìn qua đỠbà i một cái, lấy nốt cây bút trên tay Vương Vũ Dao, hý hoáy ngồi viết lên trang giấy.
Một hồi sau, đáp án cùng quá trình giải đã xuất hiện trước mắt Vương Vũ Dao.
Vương VÅ© Dao không thể không tiếp nháºn, cầm đáp án lên nhìn. Nhìn được má»™t lúc, lại thấy Tiêu Nhiên Ä‘ang chăm chú xem những sách vở há»c cá»§a nà ng, xem xong Tiêu Nhiên quay vá» Vương VÅ© Dao nói:
"Chúng ta Ä‘i ăn trưa nghen." Nói xong lôi Vương VÅ© Dao Ä‘i đến quán ăn phÃa đối diện.
Ä‚n xong cÆ¡m trưa, khi bá»n há» lại trở lại quán cà phê, Tiêu Nhiên lúc nà y má»›i quay sang Vương VÅ© Dao nói: "Ta phát hiện phương pháp giải má»™t số đỠbà i cá»§a ngươi có chút vấn Ä‘á»." Nói xong, bắt đầu giảng giải cho Vương VÅ© Dao hiểu.
Khi Tiêu Nhiên nói hết những phương pháp há»c và giải bà i táºp cho Vương VÅ© Dao thì đã hÆ¡n ba giá» chiá»u, nà ng Ä‘ang muốn cảm tạ Tiêu Nhiên, kết quả thấy Tiêu Nhiên ôm lấy bả vai mình.
Tiêu Nhiên uể oải nói: "Ta mệt má»i quá, cho ta ôm ngươi ngá»§ má»™t lúc nhi. " Nói xong nhắm hai mắt lại.
Vương VÅ© Dao đỠmặt ngồi trong lòng Tiêu Nhiên, nghÄ© ngợi, "Nguyên là hắn tháºt sá»± đã ôn táºp xong rồi. Phương pháp là m cá»§a hắn tháºt đúng là hữu dụng, rất nhiá»u những đỠbà i trước kia ta không là m được bây giá» cÅ©ng có thể giải được......" NghÄ© ngợi má»™t lúc nà ng cÅ©ng mÆ¡ mà ng thiếp Ä‘i.
Cứ như váºy, bá»n há» hai ngưá»i ở tại quán cà phê nà y đã qua má»™t tháng. Trong má»™t tháng nà y, Tiêu Nhiên má»—i ngà y ngoại trừ thá»i gian giúp Vương VÅ© Dao ôn táºp, còn lại là ôm nà ng ngá»§ mấy giá» liá»n. Dần dần, Vương VÅ© Dao cÅ©ng đã quen vá»›i lồng ngá»±c ấm áp cá»§a Tiêu Nhiên.
Một tháng đã qua rất nhanh.
"Tốt lắm, còn có má»™t ngà y nữa là thi rồi, ngươi ngà y mai ở nhà nghỉ ngÆ¡i Ä‘i nghen! " Tiêu Nhiên nói xong, nhà n nhã xoay ngưá»i rá»i Ä‘i.
Vương VÅ© Dao vỠđến cá»a nhà , đột nhiên đáy lòng cảm thấy má»™t ná»—i niá»m man mác.
Trưá»ng thi bên ngoà i ngưá»i ngưá»i tấp náºp, khiến cho thá»i tiết vốn đã nóng lại cà ng thêm oi bức.
Tiêu Nhiên Ä‘i má»™t đôi giầy mà i, khà thế đằng đằng bước và o trưá»ng thi.
Vòng thi thứ nhất là thi trắc nghiệm. Tiêu Nhiên sau khoảng mưá»i tiếng chuông thì đã là m xong rồi, sau đó bình thản thưởng thức nhan sắc má»™t vị mỹ nữ giám khảo Ä‘ang đứng đó.
Vị mỹ nữ giám khảo phát hiện phÃa dưới có má»™t thà sinh ánh mắt liên tục chạy khắp ngưá»i mình, không tá»± chá»§ được đánh giá Tiêu Nhiên cÅ©ng là ngưá»i biết thưởng thức.
Nhìn Tiêu Nhiên mặc cái áo hÆ¡i lòe loẹt, phÃa dưới là cái quần bó, chân Ä‘i giầy mà i, mỹ nữ giám khảo nhất thá»i đánh giá Tiêu Nhiên thuá»™c dạng "Tiểu lưu manh" .
Buổi chiá»u, phòng thi lại đổi má»™t vị nữ giám khảo xinh đẹp khác, Tiêu Nhiên vì váºy lại được má»™t dịp ngắm no mắt.
Sau khi hoà n thà nh vòng thi ngà y thứ nhất, tại trưá»ng thi đã phát ra lá»i đồn đại, trong phòng thi có má»™t vị thà sinh tiểu lưu manh tham gia thi, chỉ bởi vì ngắm nhìn mỹ nữ giám khảo mà quên cả là m bà i thi. Lá»i đồn nà y khiến cho toà n bá»™ ban giám thị nổ ra má»™t cuá»™c tranh luáºn khá gay gắt. Cuối cùng ban giám khảo cÅ©ng đã quyết định má»™t việc là từ nay vá» sau, không cho giáo viên nữ trẻ dưới 30 tuổi tham gia là m giám khảo.
Còn chúng ta vẫn hoà n toà n chẳng hay biết Tiêu Nhiên có chá»§ Ä‘Ãch gì khi cố tình là m ra chuyện nà y.
Ngà y thứ hai, không há» có vị mỹ nữ giám khảo nà o. Tiêu Nhiên là m má»™t lúc thì xong bà i, chẳng biết là m gì khác là ngay tại phòng thi ngá»§ má»™t giấc. Khi hắn vừa tỉnh lại, phát hiện ra trong phòng há»c đã không còn má»™t thà sinh nà o ngoà i hắn và má»™t nam giám khảo trẻ tuổi, ngưá»i nà y Ä‘ang giương đôi mắt khinh bỉ nhìn hắn. Tiêu Nhiên lấy tay lau nước dãi ở khóe miệng, nhìn vị nam giám khảo kia nghÄ©, "Ta cÅ©ng không để ý, chỉ muốn ngá»§ má»™t tà rồi dáºy, ai bảo ngươi vừa rồi không đến đánh thức ta, là m cho ta bây giá» nhá» cả dãi."
Tiếng chuông vang lên, kỳ thi đại há»c rốt cục kết thúc, mà nhân váºt chÃnh cá»§a chúng ta cÅ©ng vẫn chưa ná»™p bà i. Tiêu Nhiên còn Ä‘ang nhìn vị giám khảo kia, trong thâm tâm Ä‘ang đấu tranh, "Nhìn ngươi tiểu dạng như váºy, ta hay là không ná»™p, ngươi cấm ta thế nà o được, ngươi cắn ta a! Lần sau còn gặp phải ngươi, ta nhất định không ná»™p bà i, cho ngươi tức, hắc hắc."
Tiêu Nhiên, cháºm rãi Ä‘i ra khá»i trưá»ng thi thì nhìn thấy Vương VÅ© Dao, nhìn nà ng sáng lạng như mặt trá»i, má hây hây hồng, trông rất xinh đẹp, đôi mắt Ä‘ang nhìn ngó xung quanh.
Thấy Tiêu Nhiên Ä‘ang Ä‘i ra khá»i trưá»ng thi, nà ng vui mừng chạy tá»›i, cố lấy dÅ©ng khà há»i:
"Rốt cục kỳ thi cũng xong rồi, số điện thoại di động của ngươi như thế nà o? Lúc nà o rảnh rỗi ta tìm ngươi đi chơi. "
"Ta không có Ä‘iện thoại di động, cái váºt đó nó phúc xạ quá mạnh, ta sợ đối vá»›i thân thể ta không tốt." Tiêu Nhiên nói.
(Ngất, nhà ngươi già u có như váºy lại không có nổi tiá»n mua má»™t cái. Äối vá»›i thân thể ngươi không tốt ư? Nếu ngay cả ngươi thân thể cÅ©ng không tốt, váºy trên Ä‘á»i nà y còn có ai thân thể tốt nữa.)
"Váºy Ä‘iện thoại ở nhà ngươi số bao nhiêu? " Vương VÅ© Dao há»i nữa. (Thương thay má»™t cô gái ngây thÆ¡ như váºy lại gặp phải má»™t tên lưu manh!)
"Äiện thoại ở nhà cá»§a ta? Ta cÅ©ng không nhá»› rõ lắm. Hay là ngươi cho ta số Ä‘iện thoại cá»§a ngươi Ä‘i, đến lúc đó ta sẽ tá»± liên lạc vá»›i ngươi. " Tiêu Nhiên vô ý nói.
Vương Vũ Dao lấy ra một tỠgiấy viết mấy chữ, nhét và o tay Tiêu Nhiên rồi tung tăng nhún nhẩy chạy đi.
Hết chương 1. Dạo nà y mình hÆ¡i báºn, khoảng 5 ngà y nữa má»›i có thể tiếp tục dịch được truyện nà y.
CÅ©ng hy vá»ng đến lúc đó sẽ tạo được má»™t quả boom
Tà i sản của Iori Yagami
Chữ ký cá»§a Iori Yagami Nháºt chiếu Hương Lô sinh tá» yên
Dao khan bá»™c bố quải tiá»n xuyên
Phi lưu trá»±c há tam thiên xÃch
Nghi thị ngân hà lạc cá»u thiên
25-05-2009, 04:14 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i thiên đưá»ng hoà cùng địa ngục
Bà i gởi: 743
Thá»i gian online: 5 ngà y 3 giá» 14 phút
Thanks: 1,338
Thanked 8,414 Times in 430 Posts
Hồi 21: Ta Cũng Có Gia Gia?
Biên dịch: Davidvilla
Nguồn: www.danchoisg.vn
Trên đưá»ng vá» nhà , Tiêu Nhiên hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra má»™t năm trước, cảm giác được tại đáy lòng có chút há»—n loạn, không dám hồi tưởng nữa.
"Cứ lo lắng như thế nà y thì là m thế nà o tu luyện tâm cảnh được đây. " Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
Sau khi vỠđến nhà , Tiêu Nhiên há»i Lý Thiến: "Lão mụ, thi đại há»c xong rồi, ta chuẩn bị bế quan má»™t tháng tu luyện."
Lý Thiến thất vá»ng nói, "A, thế nà o vừa thi xong thì đã lại bế quan ngay, ngươi còn phải theo ta Ä‘i dạo phố nữa chứ? "
Tiêu Nhiên ôm lấy Tiểu Băng nói: "Ta không ở nhà trong khoảng thá»i gian nà y, ngươi hãy trông nom cá»a nhà , chá» ta trở lại rồi sẽ từ từ cùng ngươi dạo chÆ¡i. "
Tiêu Nhiên nói xong liá»n thuấn di, Ä‘i tá»›i nÆ¡i tu luyện cá»§a mình, thả Vô Cá»±c Kiá»n Khôn Cảnh ra, bắt đầu liá»…u bế quan.
Hai mươi ngà y sau, Tiêu Nhiên thần thái sáng láng Ä‘i ra từ Vô Cá»±c Kiá»n Khôn Cảnh, “nguyên lai là như váºy a, ta rõ rà ng rồi.â€
Trong hai mươi ngà y nà y, Tiêu Nhiên cẩn tháºn hồi tưởng lại kinh nghiệm trong má»™t năm mình ra ngoà i, phát hiện mình đối vá»›i Tần Má»™ng Phỉ cÅ©ng không phải là yêu, mà chỉ có chút si mê thôi. Äôi khi bất tri bất giác nhá»› lại, cảm thấy mình đã thÃch Vương VÅ© Dao rồi.
Tiêu Nhiên đột nhiên phát hiện nguyên thần của mình so với một năm trước đã lớn lên gần gấp đôi.
"Ta không há» tu luyện tâm cảnh, như thế nà o lại tăng tiến nhanh như váºy chứ?" Tiêu Nhiên kỳ quái nói, rồi hồi tưởng lại, đứng lên.
"Ta rốt cục đã hiểu, tâm cảnh đến bây giá» không phải dá»±a và o tu luyện là có thể tăng trưởng, mà là dá»±a và o kinh nghiệm và hiểu biết." Tiêu Nhiên cao hứng nói, láºp tức lại thì thà o tá»± nói, "Thiên đạo tùy tâm, thiên đạo tùy tâm"
Rốt cục Tiêu Nhiên cÅ©ng tìm được phương pháp đỠcao tâm cảnh, đó chÃnh là kinh nghiệm, chỉ cần theo tâm ý cá»§a mình, hết thảy thuáºn theo phát triển, không cần cưỡng cầu.
"Có nguyên nhân là có kết quả, thiên đạo luân hồi, hết thảy trong đó Ä‘á»u có an bà i, có gì khó hiểu nếu cảm thấy khó khăn khi tu luyện tại phà m trần đâu chứ? " Tiêu Nhiên trong lòng nghÄ©.
Mặc dù là má»™t đạo lý đơn giản, nhưng có bao nhiêu ngưá»i xem trá»ng nó đâu?
Tiêu Nhiên tâm cảnh đang suy nghĩ vỠvấn đỠnà y thì, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một sự xao động, hắn lại phát hiện ra nguyên thần đã lớn gấp đôi.
"Äã đến lúc trở vá», cái gì đến rồi sẽ đến, ta cÅ©ng cần phải đối mặt vá»›i nó!" Tiêu Nhiên trong lòng nghÄ©,
Äá»™t nhiên hắn hét to má»™t tiếng, "Ta là lưu manh, ta việc gì phải sợ ngưá»i nà o! "
Khi Tiêu Nhiên vỠđến nhà , thấy cha mẹ hắn Ä‘ang ngồi ở ghế sa lon thảo luáºn má»™t việc.
Tiêu Nhiên tò mò Ä‘i qua há»i, "Xảy ra chuyện gì? "
"Ta nghe tin gia gia ngươi bị bệnh nguy kịch, ngưá»i muốn chúng ta vá» nhà má»™t chuyến. " Tiêu Dịch trả lá»i.
"Ông ná»™i cá»§a ta? Ta như thế nà o không có nghe các ngươi nói qua a! " Tiêu Nhiên tò mò há»i.
"Ngươi giá» há»i rất đúng lúc, trước kia chúng ta nghÄ© ngươi còn nhá» nên không nói cho ngươi nghe, sau đó ngươi phải Ä‘i tu luyện. Äến khi quay vá» ngươi lại Ä‘i há»c, căn bản không có thá»i gian nói cho ngươi nghe thôi, " Tiêu Dịch vô ý nói.
"Các ngươi nhất định có ẩn tình gì, ta đã lá»›n như váºy rồi, chẳng lẻ không thể nói cho ta nghe sao? " Tiêu Nhiên há»i
Vì váºy, Tiêu Dịch cùng Lý Thiến hai ngưá»i tá»±u bắt đầu cháºm rãi thuáºt lại chuyện năm xưa, từ khi bá»n há» gặp nhau, mến nhau, đến khi bá» nhà đi. Kể chuyện đó mấy giá» liá»n má»›i hết.
Tiêu Nhiên nghe kể xong, dùng ánh mắt hoà i nghi nhìn Tiêu Dịch. "Ngươi chẳng lẻ tháºt sá»± không muốn lấy cô gái kia sao? Ngươi hãy đối diện vá»›i lương tâm cá»§a mình Ä‘i, nói láo là thiên lôi đánh chết đó."
"Ngươi có ý gì, chẳng lẻ ngươi hoà i nghi ta đối vá»›i mẹ ngươi không có cảm tình tháºt sao? Tháºt sá»± đã uổng công ta nuôi dưỡng ngươi lâu như váºy." Tiêu Dịch thương tâm nói.
Còn Lý Thiến lại dùng má»™t ánh mắt dà nh cho những ngưá»i hay nói dối nhìn Tiêu Dịch.
"à của ta là , chẳng nhẽ ngươi không nghĩ tới, ...trước hết lấy nà ng kia vỠnhà , rồi kế thừa tà i sản của gia tộc nà ng, sau khi có được tà i sản nhà nà ng rồi, ngươi lại đá nà ng đi thì sao?" Tiêu Nhiên vẻ mặt rất ủy khuất, nhìn Tiêu Dịch cùng Lý Thiến.
"Ân, cái vấn đỠnà y nói thế thôi! Chúng ta sẽ thảo luáºn sau nghen. ÄÆ°á»£c rồi, lão bà , nếu con mình đã trở vá», chúng ta ngà y mai trở vá» gia tá»™c Ä‘i! Chúng ta bây giá» Ä‘i thu dá»n đồ đạc má»™t chút" Tiêu Dịch vá»™i và ng chuyển đỠtà i. Nhưng tâm lý lại nghÄ© là , "Quá giá»i a, không hổ là con ta, má»i thứ Ä‘á»u bị hắn nhìn ra."
Tiêu Nhiên cùng Tiểu Băng ra chÆ¡i ở phÃa sau nhà , lúc trước hắn đã Ä‘em nó để và o trong Kiá»n Khôn Cảnh.
Ngà y hôm sau, sáng sớm.
Cả nhà lá»›n nhá» Ä‘á»u táºp trung ngồi trên phi cÆ¡ bay Ä‘i.
Phi cÆ¡ cháºm rãi trong tầng mây bay lượn, Tiêu Dịch lúc nà y tâm trà đang nhá»› đến gia đình sau nhiá»u năm ly biệt.
"Tiểu thư, ta muốn một cốc hoa quả." Tiêu Nhiên quay vỠmột cô tiếp viên xinh như mộng nói.
Khi cô tiếp viên đó Ä‘em cốc hoa quả đưa cho Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên há»i, "Tiểu thư, ngươi đã là m nghá» nà y được bao lâu rồi, bạn trai cá»§a ngươi có phản đối ngươi là m nghá» nà y không? "
Cô gái kia nhá» giá»ng nói là mình Ä‘i là m đã được ba năm, hÆ¡n nữa còn chưa có bạn trai.
"A, ngươi xinh đẹp như váºy, như thế nà o còn chưa có bạn trai chứ? " Tiêu Nhiên có vẻ không tin há»i tiếp.
Cô gái kia bất đắc dÄ©, "Ta tháºt sá»± không có a! Nghá» cá»§a chúng ta nay đây mai đó, có lúc nà o rãnh rá»—i để mà đi tìm bạn trai đâu? Ngay cả bằng hữu cÅ©ng chỉ có mấy ngưá»i thôi!"
"Nếu tiểu thư ngươi không chê, ta là m bằng hữu của ngươi nghen, sau nà y có cái gì không vui có thể tâm sự cùng ta."
Thấy cô gái không nói gì, Tiêu Nhiên vội và ng nói, "Ngươi nghĩ ta không xứng là m bạn với ngươi sao!"
"Không phải, không phải. có má»™t ngưá»i như tiên sinh là m bằng hữu, ta cao hứng còn không kịp, sao lại dám nghÄ© là không xứng chứ! " Cô gái kia xua xua tay nói.
"Váºy được, đây là số Ä‘iện thoại cá»§a ta, ngươi lúc nà o rãnh rá»—i gá»i Ä‘iện thoại cho ta! Ta tên là Tiêu Nhiên, được rồi, số Ä‘iện thoại cá»§a ngươi là bao nhiêu? " Nói xong, lấy ra má»™t mảnh giấy đưa cho cô gái xinh đẹp kia.
(Từ lần Vương VÅ© Dao há»i Tiêu Nhiên Ä‘iện thoại, Tiêu Nhiên lúc đó không có tháºt, sau nà y Tiêu Nhiên đã chiếm Ä‘iện thoại cá»§a Tiêu Dịch là m cá»§a riêng.)
"Nói lâu như váºy, còn chưa biết tiểu thư tên là gì?"
"Ta gá»i là Lâm Khiết" cô gái nháºn mảnh giấy có ghi số Ä‘iện cá»§a Tiêu Nhiên rồi trả lá»i, sau đó viết số Ä‘iện thoại cá»§a mình đưa cho Tiêu Nhiên.
Khi cô tiếp viên Ä‘i khá»i, Tiêu Dịch trong lòng tán dương "Con mình tháºt là giá»i!" còn Lý Thiến vẻ mặt lại rất phẫn ná»™.
Ngồi ở cạnh Tiêu Nhiên là má»™t ngưá»i trẻ tuổi, vẻ mặt ân háºn nghÄ©: "Cầm thú! Ngay cả ngồi phi cÆ¡ cÅ©ng muốn tán gái, ta thế nà o vừa rồi lại không nghÄ© ra chứ."
Phi cÆ¡ cháºm rãi hạ xuống phi trưá»ng quốc tế.
(Tiêu Nhiên mà há»c lái phi cÆ¡ chắc cÅ©ng chỉ như má»™t cái phất tay.)
Thủ đô, quốc tế biết đến như là một đại đô thị. Ở đây có không dưới 500 vạn dân cư, các loại công ty to nhỠcũng có không dưới 1 vạn.
Tiêu Nhiên cả nhà vừa má»›i ra khá»i cá»a phi cÆ¡ thì đã có và i ngưá»i hướng bá»n há» Ä‘i tá»›i. Trong đó má»™t vị mặc đồ tây, trông khá già nua Ä‘i tá»›i trước mặt Tiêu Dịch, tôn kÃnh nói, "Nhị thiếu gia, ngươi rốt cục đã trở lại, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sà ng má»i thứ ở bên ngoà i phi trưá»ng, ta dẫn các ngươi Ä‘i. " Nói xong tiếp lấy hà nh lý trong tay Tiêu Dịch.
"Ngươi là Lý thúc? Nhiá»u năm như váºy má»™t Ä‘iểm vẫn không thay đổi! " Tiêu Dịch nói.
"Ai, già rồi. Vị nà y chắc là công tá» cá»§a nhị thiếu gia, quả nhiên là nhất biểu nhân tà i! " Lý thúc cưá»i đáp.
"Äi nà o, Ä‘i nà o." Tiêu Nhiên trong miệng mặc dù nói như váºy, nhưng tâm lý cÅ©ng nghÄ© là , "Äứng ở đây ngươi Ä‘oán ra ngay, còn cần phải nói. "
Lý thúc dẫn cả nhà Tiêu Nhiên Ä‘i ra khá»i phi trưá»ng. Khi lên xe, Tiêu Dịch quay vá» Tiêu Nhiên nói,
"Con, sau nà y đối vá»›i Lý thúc tôn kÃnh má»™t chút, hắn ở gia tá»™c nhà ta công tác đã hÆ¡n 50 năm rồi, chÃnh ta từ nhá» cÅ©ng do hắn má»™t tay chăm sóc đó! Hắn gần như là má»™t ná»a cha cá»§a ta rồi. "
"Nga, đã biết. "
Xe hÆ¡i Ä‘i tá»›i trước cá»a má»™t sÆ¡n trang thì ngừng lại. Lúc nà y, Lý thúc Ä‘i tá»›i mở cá»a cho Tiêu Dịch rồi nói, "Nhị thiếu gia, má»i xuống xe, chúng ta đến cá»a sÆ¡n trang rồi, phải đổi xe thôi."
Tiêu Nhiên Ä‘i ra xa, thấy được trước mặt xa xa có sáu dãy nhà , trước cá»a sÆ¡n trang có mấy tòa đại lâu để thư giãn. Bốn phÃa sÆ¡n trang được bao phá»§ bởi những bức tưá»ng cao ba thước quây quanh, tuần tra nhân viên không ngừng Ä‘i lại trên tưá»ng. Tiêu Nhiên phóng ra thần thức, láºp tức hiểu rõ tình huống bên trong sÆ¡n trang.
SÆ¡n trang nà y tên là Thiên Long sÆ¡n trang, diện tÃch ước chừng khoảng 1000 mẫu, sÆ¡n trang bốn phÃa có đến hÆ¡n 800 nhân viên tuần tra. Bên trong sÆ¡n trang có mấy tòa biệt thá»±, lâu phòng. Tiêu Nhiên còn phát hiện có hai ngưá»i có tia chân nguyên lá»±c ba động. "Có cần thiết không? CÅ©ng không phải lãnh đạo quốc gia, thuê nhiá»u tuần tra như váºy. Nếu là ta, trá»±c tiếp là m ra cái kết giá»›i hoặc láºp má»™t cái tráºn pháp là tốt rồi. SÆ¡n trang chá»§ nhân tháºt đúng là sợ chết a!" Tiêu Nhiên cảm khái nghÄ©.
(Hiếm có, ngươi cho là ai cÅ©ng Ä‘á»u có thá»±c lá»±c biến thái như ngươi sao!)
Cả nhà Tiêu Nhiên ngồi trên xe đặc chế giống có gắn loại động cÆ¡ nhá», hướng vá» trung tâm sÆ¡n trang mà đi.
Tà i sản của dracupi
25-05-2009, 04:16 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i thiên đưá»ng hoà cùng địa ngục
Bà i gởi: 743
Thá»i gian online: 5 ngà y 3 giá» 14 phút
Thanks: 1,338
Thanked 8,414 Times in 430 Posts
Không bao lâu, cả nhà Tiêu Nhiên đi tới trước một ngôi biệt thự.
Lý thúc dẫn bá»n há» Ä‘i và o trong rồi ra hiệu cả nhà đứng đợi.
"Con, hãy tôn trá»ng má»™t chút nghen, phải nhá»› giữ gìn tôn ti tráºt tá»± đó." Tiêu Dịch cảnh cáo con mình.
Lý thúc từ bên trong Ä‘i ra, nói vá»›i Tiêu Dịch. "Nhị thiếu gia, lão gia má»i các ngươi và o. "
Tiêu Nhiên đi theo và o.
Chỉ thấy gian phòng nà y rá»™ng chừng 100 thước, trên mặt sà n trải thảm hoa văn, bốn phÃa Ä‘á»u là giá từ gá»— đà n hương tạo thà nh, trên mặt giá bà y các loại đồ sứ và đồ cổ, vừa nhìn đã thấy giá trị không há» thấp. Äại sảnh ở giữa có má»™t cái bà n bát tiên, bên cạnh bà n bát tiên có ba lão nhân sắc mặt hồng hà o Ä‘ang ngồi, ngồi giữa ba ngưá»i là má»™t vị... lão tráng kiện hồng hà o, mặc dù không nói chuyện, nhưng má»™t cá»— khà thế tá»± nhiên từ trên ngưá»i hắn truyá»n ra. Bên tả là má»™t vị...tóc đã hoa râm, hÆ¡i gầy gò, nhưng xem ra vẫn còn rất minh mẫn. Bên hữu vị... trên đầu chỉ có và i sợi tóc bạc, rất Ãt nếp nhăn, cả ngưá»i thoạt nhìn tháºp phần hòa khÃ, nhưng Tiêu Nhiên lại thấy được và i tia giảo hoạt và ác độc trong mắt ngưá»i đó. Ba lão nhân ngồi trước, phÃa sau còn có má»™t trung niên cùng má»™t thiếu niên cỡ trạc tuổi Tiêu Nhiên Ä‘ang đứng, hai ngưá»i nà y thoạt nhìn cÅ©ng cảm thấy không tầm thưá»ng chút nà o.
Cả nhà Tiêu Nhiên Ä‘i tá»›i trước mặt mấy ngưá»i kia, chỉ thấy, Tiêu Dịch Ä‘i lên, quay vá» lão nhân bên tả nói, "Ba, ta đã trở lại. ngươi không phải bệnh trá»ng sao? Như thế nà o......"
Tiêu Lâm Long nói, "Ta nếu không phải là m bá»™ bị bệnh nguy kịch, ngươi có quay vá» không? Ai! Nhiá»u năm rồi, ngươi bây giá» cÅ©ng đã là m cha rồi, váºy mà tÃnh tình má»™t chút cÅ©ng không thay đổi."
Tiêu Dịch bị nói mặt đỠlựng.
"Con, mau tá»›i đây chà o gia gia. " Tiêu Dịch xoay ngưá»i bảo Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên vội và ng chạy qua: "Chà o gia gia"
"Ngươi là Tiêu Nhiên hả, lần đầu gặp mặt gia gia không chuẩn bị cái gì cho ngươi, đây có miếng ngá»c bá»™i ta tặng ngươi!" Tiêu Lâm Long nói xong, từ bên hông gỡ ra má»™t khối ngá»c bá»™i, đưa cho Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên phát hiện, ngá»c bá»™i là má»™t pháp bảo, có thể xua tà , cưá»ng thân kiện thể, có Ãch cho tuổi thá», hÆ¡n nữa còn có thể dẫn đạo má»™t chút thiên địa linh khà và o trong cÆ¡ thể. Váºt nà y trong mắt ngưá»i khác có thể nói là má»™t bảo váºt, chỉ có thể mÆ¡ chứ không thể cầu, nhưng trong mắt Tiêu Nhiên nó cÅ©ng không có bao nhiêu tác dụng.
"Ba, đây chÃnh là váºt ngươi quý giá nhất đó, ngươi sao có thể cho hắn a! Con, con không nên nháºn." Tiêu Dịch biết tác dụng cá»§a ngá»c bá»™i nà y, vá»™i và ng nói.
"Cái gì không thể cho. Hắn là cháu ta, ta không cho hắn thì cho ai? Lại đây, tiếp lấy." Tiêu Lâm Long nói.
Tiêu Nhiên trong lòng không khá»i có và i phần cảm động, cháºm rãi Ä‘i lên nháºn ngá»c bá»™i rồi xoay sang truyá»n âm cho Tiêu Dịch: "Ba, đây chỉ là má»™t pháp bảo cấp thấp, đừng quên con mình là ai, những thứ giống như váºy, ta luyện ra bao nhiêu chẳng được, cùng lắm ta trở vá» luyện và i cái tốt hÆ¡n tặng lại cho gia gia mà ."
Vừa định muốn nói nữa, nhưng Tiêu Dịch nghe được Tiêu Nhiên truyá»n âm xong, láºp tức ngáºm miệng lại. "Äúng váºy, con mình hắn là ai, hắn chÃnh là ngưá»i tu chân a, luyện mấy cái pháp bảo cÅ©ng chỉ là chuyện nhá»!"
Thấy Tiêu Nhiên đã nháºn ngá»c bá»™i, Tiêu Lâm Long đằng hẵng nhìn hắn nói, "Äây, ta giá»›i thiệu cho ngươi má»™t chút những ngưá»i nÆ¡i nà y."
Tiêu Lâm Long chỉ và o lão nhân ngồi giữa nói, "Äây là ông ná»™i cá»§a ngươi, Tiêu Dáºt Trần", chỉ và o vị lão nhân bên phải nói, "Vị nà y là đại ca cá»§a ta, đại gia gia cá»§a ngươi, Tiêu Tá» Hà o. "
"PhÃa sau có hai vị, phân biệt là con và cháu cá»§a đại ca ta, biểu thúc cá»§a ngươi tên Tiêu Phà m cùng biểu ca ngươi tên Tiêu Tá» Kiệt"
Tiêu Nhiên hướng bá»n há» gáºt đầu chà o.
Tiêu Lâm Long lại nhìn Tiêu Dịch nói: "Các ngươi lần nà y đã trở lại thì sẽ không phải đi nữa, ở lại nhà đi, biệt thự của ngươi, ngươi có thể ở tại đó."
"Nhưng công ty của ta thì là m sao bây giỠa? "
"Và i ngà y nữa ta gá»i ngưá»i Ä‘i giúp ngươi quản lý, ngươi cÅ©ng nên quen dần vá»›i những xà nghiệp gia tá»™c Ä‘i."
"Tốt lắm! "
"Các ngươi cÅ©ng mệt má»i rồi, Ä‘i nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, lát nữa sẽ dùng cÆ¡m trưa vá»›i gia gia."
Tiêu Nhiên theo Tiêu Dịch đi tới một ngôi biệt thự, Tiêu Dịch cảm khái nói, "Hơn hai mươi năm rồi, ta đã trở lại. "
Sau khi Ä‘i và o biệt thá»±, Tiêu Dịch nói, "Lần nà y quay lại xem ra không thể Ä‘i được nữa rồi, qua má»™t thá»i gian nữa chúng ta hãy Ä‘i xem trong nhà còn có gì đó Ä‘em vỠđây! "
Nói xong, mang theo Tiêu Nhiên đi và o phòng.
Bá»n há» nghỉ ngÆ¡i không bao lâu, Lý thúc Ä‘i tá»›i biệt thá»± cá»§a Tiêu Dịch
"Nhị thiếu gia, lão gia đang đợi các ngươi dùng cơm."
Lý thúc dẫn cả nhà Tiêu Nhiên đi tới nhà ăn.
Tiêu Lâm Long thấy cả nhà Tiêu Nhiên đi tới, vội và ng nhiệt tình kéo Tiêu Nhiên tới gần ngồi bên cạnh mình rồi quay vỠLý thúc nói:
"Ngươi cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn!"
Thế rồi những món sơn hà o hải vị lần lượt được bưng lên, chỉ trong chốc lát đã bà y đầy cái bà n lớn.
Tiêu Lâm Long liên tục gắp đồ ăn cho Tiêu Nhiên, đồng thá»i cÅ©ng giá»›i thiệu vá» những nét đặc sắc cá»§a từng món.
Tiêu Nhiên cũng chỉ chớp nhoáng ăn sơ qua và i miếng rồi buông đũa xuống.
"Sao váºy, không hợp khẩu vị sao." Tiêu Lâm Long quan tâm há»i.
"Ta có thói quen ăn thanh đạm rồi, ở đây quá nhiá»u." Tiêu Nhiên trả lá»i.
"Ta gá»i đầu bếp là m cho ngươi và i món thanh đạm váºy." Tiêu Lâm Long cảm khái phân phó hạ nhân Ä‘i thông tri cho đầu bếp.
Lúc nà y, Tiêu Tá» Kiệt vẻ mặt khinh bỉ nhá» giá»ng nói: "Quen thói bần tiện, đúng là quen ăn những món bần tiện, bây giá» ngay cả những loại mỹ vị nà y cÅ©ng nuốt không nổi."
Tiêu Nhiên nghe được, nhưng không hỠđể ý đến, hắn từ giá»›i chỉ lấy ra má»™t Tá» quả, so vá»›i quả táo thì nhá» hÆ¡n má»™t chút, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt. Kỳ tháºt đây chÃnh là Chu Quả trong truyá»n thuyết, bất quá trong mắt Tiêu Nhiên, nó cÅ©ng không khác biệt như má»™t loại hoa quả thưá»ng.
Má»›i vừa cắn má»™t miếng, má»™t mùi thÆ¡m nồng nà n phát ra, trà n ngáºp cả phòng ăn. Lúc nà y trên bà n, mấy loại mỹ vị cÅ©ng lá»™ vẻ buồn bã thất sắc. Tiêu Dịch hai vợ chồng đã quen nhìn thì nghÄ© là bình thưá»ng, nhưng những ngưá»i khác chưa từng thấy thì lá»™ ra vẻ kinh ngạc nhìn Tá» quả trong tay Tiêu Nhiên.
Tiêu Lâm Long lúc nà y tò mò há»i, "Cháu, ngươi Ä‘ang ăn loại Tá» quả nà y là quả gì váºy, ta cho tá»›i bây giá» vẫn chưa từng thấy qua!"
Tiêu Nhiên cÅ©ng cho là đúng nói, "Không có gì, đây là má»™t loại Tá» quả hoang dã bình thưá»ng, ta đã ăn hà ng chục năm rồi, gia gia, ngươi nếm thá»."
Hắn cắt má»™t miếng lá»›n cho Tiêu Lâm Long, Tiêu Lâm Long tiếp nháºn, cắn má»™t miếng nhá», nhất thá»i má»™t vẻ kinh ngạc xuất hiện trên mặt, sau đó không nghÄ© ngợi Ä‘em phần còn lại tống hết và o miệng ăn xuống. Ä‚n xong, vẫn nhắm mắt ngồi yên mÆ¡ mà ng rồi cháºm rãi nói: "Trong cuá»™c Ä‘á»i ta không nghÄ© tá»›i trên Ä‘á»i lại có mỹ vị như váºy, trách không được mấy món ăn nà y vì sao không hợp khẩu vị cá»§a cháu ta? " Nói xong ha ha cưá»i.
Tiêu Dáºt Trần cÅ©ng nhìn chằm chằm và o Tá» quả trong tay Tiêu Nhiên, ánh mắt lá»™ ra má»™t vẻ tham lam thèm thuồng, tháºm chà hiện ngay lên vẻ mặt.
Tiêu Nhiên thấy được, lại lấy ra thêm má»™t quả nữa đưa cho Tiêu Dáºt Trần, nói: "Ông ná»™i, ta trên ngưá»i vẫn còn má»™t quả nữa, ngươi cầm lấy nếm thá» Ä‘i!" Tiêu Dáºt Trần cẩn tháºn tiếp nháºn Tá» quả, cÅ©ng không ăn ngay, mà là dùng tay áo lau qua, sau đó cẩn tháºn len lén đút Tá» quả và o trong túi áo. Äá»™ng tác nà y bị Tiêu Nhiên thấy được, hắn chỉ cưá»i thầm, tịnh không biểu hiện gì ra ngoà i.
Tiêu Nhiên lại cố ý không tặng Tá» quả cho Tiêu Tá» Kiệt, hình như Ä‘ang muốn nói, "Ngươi nhìn cái gì váºy, ta vẫn ngồi đây chứ có Ä‘i đâu đâu, hay là vì không cho ngươi, ngươi cấm ta được sao, ngươi cắn ta à !"
Bữa cơm trưa cũng kết thúc.
Cơm nước xong, cả nhà Tiêu Nhiên được Tiêu Lâm Long mang tới một gian thư phòng.
Äợi bá»n hắn ngồi xuống, Tiêu Lâm Long má»›i quay vá» Lý Thiến Ä‘ang cung cúc cúi đầu nói: "Con dâu à , ta biết ngươi bây giá» chán ghét ta, tháºm chà háºn ta lúc đầu đã phản đối chuyện hôn sá»± cá»§a các ngươi, kỳ tháºt ta cÅ©ng là bị bất đắc dÄ©! Äại ca từ trước đến nay cùng ta bất hòa, nhìn thấy gia tá»™c xà nghiệp được ta tiếp quản, hắn đã nghÄ© ra trăm phương ngà n kế để đả kÃch ta. Hắn biết Tiêu Dịch là ngưá»i không thÃch thì không lấy, nên nghÄ© ra kế muợn gia tá»™c đứng ra mai mối đám cưới, là m cho hai phụ tá» chúng ta bất hòa, cuối cùng dẫn đến việc các ngươi đã bá» Ä‘i."
Lý Thiến nghe xong quá khiếp sợ, nghĩ không ra chuyện nà y còn có ẩn tình bên trong, nà ng vội và ng hướng Tiêu Lâm Long vái một cái.
"Ba, váºy chuyện kia lúc ấy như thế nà o? Sao ngươi lại an tâm để cho chúng ta bá» Ä‘i? " Tiêu Dịch kỳ quái Ä‘Ãch há»i.
"Ngươi há»i Ä‘iểm nà y tâm tư ta như thế nà o không biết. Ta cÅ©ng không hy vá»ng cuốn các ngươi và o việc tranh đấu cá»§a gia tá»™c, nên má»›i mặc cho các ngươi bá» Ä‘i, nếu không ngươi cho là ngươi có thể Ä‘i khá»i cái sÆ¡n trang nà y sao? Còn có cái tiểu công ty cá»§a ngươi nữa, nếu ta cố ý cho ngưá»i phá hoại, ngươi nghÄ© ngươi có được thuáºn lợi như váºy không." Tiêu Lâm Long vừa cưá»i vừa nói,
Tiêu Dịch nghe Tiêu Lâm Long nói xong, mặt đỠbừng đứng lên.
"Äến giá» ta má»›i hiểu được! Ta quá hồ đồ, ba tÃnh kế nhiá»u năm như váºy mà ta chưa từng phát hiện, đúng là mất mặt a! Nếu ta lúc đầu trá»±c tiếp gặp Äại tiểu thư, chÃnh mình cá»± tuyệt hôn sá»±, không phải chuyện gì cÅ©ng được giải quyết sao? Cho nên má»›i nói, má»™t ngưá»i có trà tuệ trên thương trưá»ng cÅ©ng không thể so sánh vá»›i má»™t ngưá»i từng trải sá»± Ä‘á»i, kinh nghiệm ngoại trừ gia tăng theo tuổi tác còn ngoà i ra không có biện pháp. "
"ÄÆ°á»£c rồi, ta phái ngưá»i Ä‘i dò la thì nháºn được tin tức, cháu ta có má»™t thá»i gian biến mất chÃn năm trá»i, gần đây má»›i vừa vá», có chuyện nà y hay không? " Tiêu Lâm Long nhìn chằm chằm Tiêu Dịch, vẻ mặt là m bá»™ nếu cháu ta có xảy ra chuyện gì ta sẽ không tha cho ngươi.
Tiêu Nhiên buồn bá»±c nói, "Dạ không có chuyện gì, đó là hắn được má»™t lão đầu hư há»ng thu là m đệ tá» nháºp môn, lên núi tu luyện chÃn năm."
"A! Lão nhân kia là ai, hắn nói vá»›i ngươi những gì váºy a! " Tiêu Lâm Long tò mò há»i.
Tiêu Dịch lúc nà y nói, "Lão nhân kia bảo tên là Cá»u Huyá»…n chân nhân, xưng là Thánh Cá»±c môn chưởng môn nhân gì đó. Ta may mà cÅ©ng đã từng nghe đồn đãi qua vá» Thánh Cá»±c môn, nếu không sẽ không đồng ý để cho lão nhân kia mang con ta Ä‘i tu chân rồi. Ha ha, ta sinh ra đứa con phi thưá»ng, ta năm đó quả là có phong thái. "
Lý Thiến nghÄ© thầm, "Rõ rà ng con là do ta sinh ra! Ngươi còn là m ra cái bá»™ dạng kia, con mình rõ rà ng giống ta nhiá»u hÆ¡n, không có ta là má»™t mẫu thân vÄ© đại thì là m sao con thà nh vÄ© đại được! "
"ÄÆ°á»£c rồi, con, ngươi tu luyện thế nà o rồi? " Tiêu Dịch đột nhiên há»i. (hiếm có, con trai đã vá» nhà hà ng năm trá»i, bây giá» má»›i quan tâm đến việc cá»§a con.)
"Hắc hắc, không nói đến nhiá»u, tùy tiện Ä‘em hai ba mươi ngưá»i ta cÅ©ng không để và o mắt. " Tiêu Nhiên tá»± tin nói.
"Cái gì, sư phó của ngươi là Thánh Cực môn sao!" Tiêu Lâm Long vẻ mặt kinh ngạc.
"Có gì đặc biệt hÆ¡n ngưá»i đâu, chỉ là má»™t lão đầu suốt ngà y be bét bê tha mà thôi, Thánh Cá»±c môn cÅ©ng không có gì! Là má»™t môn phái chỉ có má»™t ngưá»i, ngay cả ngưá»i thứ hai cÅ©ng chưa từng có." Tiêu Nhiên nói.
Có thể ngưá»i khác không biết, nhưng Tiêu Lâm Long cÅ©ng nhá»› rõ rà ng. Thánh Cá»±c môn chÃnh là má»™t môn phái vô địch. Nghe hai vị khách khanh cung phụng cá»§a gia gia nói, hÆ¡n trăm năm trước, Âu Châu dị tá»™c cỠđại quân xâm lấn, Tu Chân Giá»›i các môn phái Ä‘á»u ra sức chống cá»±. Äến cuối cuá»™c quyết chiến thì đột nhiên trong số dị tá»™c quân Ä‘oà n cá»§a địch nhân xuất hiện mưá»i mấy ngưá»i có tu vi cá»±c cao, chá»›p mắt đã đánh cho mấy đại cao thá»§ Tu Chân Giá»›i trá»ng thương. Äang lúc tưởng rằng toà n quân không thể kháng cá»± thì đúng lúc đó, đột nhiên xuất hiện má»™t lão đầu, hắn chỉ vá»n vẹn xuất ra mấy chiêu, đã tiêu diệt gần ba phần dị tá»™c quân Ä‘oà n, còn mưá»i mấy dị tá»™c cao thá»§ kia, cuối cùng cÅ©ng chỉ thoát được má»™t ngưá»i. Lão nhân kia đánh xong cÅ©ng vá»™i bá» Ä‘i, chỉ nói lại má»™t câu vá»›i đám dị tá»™c quân Ä‘oà n còn lại, "Các ngươi không phục thì từ bây giá» hãy tá»›i tìm ta, bất kể xuất ra cái gì, ta hoặc Thánh Cá»±c môn đồ đệ Ä‘á»u sẵn sà ng tiếp nháºn. Qua ngà y hôm nay, nếu để ta phát hiện có ngưá»i nà o đủ dÅ©ng cảm đặt chân lên Trung Hoa đại lục, ta sẽ tiêu diệt thẳng tay."
"ÄÆ°á»£c rồi, gia gia đã Ä‘em ngá»c bá»™i tặng cho ta, ta vừa hay cÅ©ng Ä‘oạt được má»™t miếng ngá»c bá»™i trên ngưá»i lão đầu kia, ta tặng cho ngưá»i." Nói xong móc ra má»™t miếng ngá»c bá»™i sáng chói mắt, đưa cho Tiêu Lâm Long.
"Ta thế nà o lại muốn váºt cá»§a cháu được! Không được, không thể." Tiêu Lâm Long chối từ.
"Ba, ngươi cứ cầm Ä‘i, đó là má»™t váºt tốt, dù sao loại váºt nà y cháu cÅ©ng có nhiá»u." Lúc nà y, Tiêu Dịch cùng Lý Thiến vẻ mặt hâm má»™ nhìn cái ngá»c bá»™i kia, đồng thá»i nghÄ© đến, "Lão nhân kia quả nhiên gian trá, Ä‘em đồ tốt lưu lại, chỉ cho chúng ta mấy thứ có thể tùy ý luyện chế ra. Vá»›i nhiá»u năm kinh nghiệm cá»§a ta, ngá»c bá»™i đẹp mắt như váºy, công năng nhất định rất nhiá»u, uy lá»±c nhất định rất lá»›n. Lát nữa trở vá» phải bắt con mình cho chúng ta và i thứ nữa."
Tiêu Lâm Long má»›i vừa tiếp nháºn ngá»c bá»™i, nhất thá»i cảm thấy má»™t cá»— nhiệt khà cháºm rãi truyá»n và o trong cÆ¡ thể, cÆ¡ thể Ä‘ang dần dần hấp thụ.
"Ngá»c bá»™i nà y có công năng gì! " Tiêu Lâm Long tò mò há»i
"Ngá»c bá»™i nà y có thể hấp thu thiên địa linh khà và o trong cÆ¡ thể cho ngưá»i sá» dụng, là m cho ngưá»i sá» dụng thoát thai hoán cốt. Tháºm chà trong khuôn viên 1000 dặm còn có thể thuấn di, bất quá má»™t ngà y chỉ có thể di chuyển được ba lần. HÆ¡n nữa còn có có thể phản lại đòn đối phương công kÃch, hoặc nếu bị công kÃch nó cÅ©ng có thể tá»± động tạo ra má»™t mà ng phòng há»™, ta phá»ng Ä‘oán, bây giá» trên địa cầu không có váºt gì có thể phá cái mà ng phòng há»™ nà y. ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngoà i ra vẫn còn má»™t số tiểu công năng, và dụ như định vị, nâng cao tuổi thá»......" Tiêu Nhiên vô tư nói.
Nếu váºt nà y có ngưá»i thuá»™c giá»›i Tu Chân chứng kiến, sợ rằng lại nổi lên má»™t tráºn phong ba huyết vÅ© tinh phong rồi.
"Con, ngá»c bá»™i nà y có thể ngăn cản đạn bắn không?" Tiêu Dịch há»i.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên, cho dù là súng đạn, đối vá»›i nó mà nói cÅ©ng chỉ là chuyện nhá»!"
Tiêu Dịch cùng Lý Thiến nhìn thoáng qua nhau, nghÄ©: "Lão nhân kia quả nhiên tâm không tốt, không muốn cho chúng ta má»™t váºt chống đạn, lần sau nhìn thấy hắn nhất định phải giáo huấn cho hắn má»™t tráºn."
Lúc nà y, Cá»u Huyá»…n chân nhân đã biến thà nh hình dáng má»™t ngưá»i trẻ tuổi, Ä‘ang ở tá»u quán uống rượu. Äá»™t nhiên hắn hắt xì má»™t cái rõ kêu, rượu văng tung tóe: "Ai lại vừa nhắc đến ta chứ? Nhất định là Tá» Vân tiên tá» rồi, ta muốn Ä‘i tìm nà ng". Má»™t tráºn gió nhẹ thổi qua, chá»— ngưá»i thanh niên vừa ngồi chá»›p mắt đã không còn ai ngồi nữa.
Tà i sản của dracupi
25-05-2009, 07:32 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i thiên đưá»ng hoà cùng địa ngục
Bà i gởi: 743
Thá»i gian online: 5 ngà y 3 giá» 14 phút
Thanks: 1,338
Thanked 8,414 Times in 430 Posts
Tiêu Dáºt Trần tay cầm Tá» quả Ä‘i ra phÃa sau sÆ¡n trang
SÆ¡n trang phÃa sau là má»™t rừng cây ráºm rạp, mà cây trong rừng Ä‘an xen lại tạo thà nh má»™t vá» bá»c bao quanh tòa tiểu biệt thá»±.
Tiêu Dáºt Trần Ä‘i tá»›i trước tòa biệt thá»± nhẹ nhà ng gõ cá»a: "Thanh Vân, Thanh Quang hai vị đạo trưởng có trong đó không?"
"Má»i và o!" Cá»a tá»± động mở ra, má»™t thanh âm từ trong phòng truyá»n ra ngoà i. Mặc dù thanh âm không lá»›n, nhưng rõ rà ng khi truyá»n và o tai Tiêu Dáºt Trần như má»™t tiếng sấm nổ, lùng bùng.
Äợi Tiêu Dáºt Trần Ä‘i và o phòng, hai ngưá»i trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Trong đó có má»™t vị mặc đạo bà o, vẻ mặt nghiêm túc, "Dáºt Trần huynh, chúng ta cÅ©ng đã hÆ¡n má»™t năm không gặp mặt! Chẳng biết lần nà y Dáºt Trần huynh tá»›i tìm hai huynh đệ chúng ta có chuyện gì?"
Hai vị đạo nhân vốn là hải ngoại tán tu, hai ngưá»i là hai huynh đệ, ca ca gá»i là Thanh Vân chân nhân, đệ đệ gá»i là Thanh Quang chân nhân. HÆ¡n bốn mươi năm trước, bá»n há» bị dị tá»™c cao thá»§ Ä‘uổi giết, hai ngưá»i khi đó Ä‘ang bị trá»ng thương, xảo hợp thế nà o lại được Tiêu Dáºt Trần cứu, tránh thoát má»™t kiếp. Bá»n há» hai ngưá»i vì báo đáp ân cứu mạng cá»§a Tiêu Dáºt Trần đã theo vá» Thiên Long sÆ¡n trang ở, sá»›m hôm bảo vệ sÆ¡n trang. Sau nà y, Tiêu Dáºt Trần mấy lần bị đối thá»§ ám sát nhưng Ä‘á»u được hai ngưá»i cứu. Tiêu Dáºt Trần vì cảm tạ bá»n há», Ä‘em tòa biệt thá»± phÃa sau sÆ¡n trang tặng cho bá»n há», còn hÆ¡n là đem tặng các loại thiên tà i địa bảo.
"Chuyện là như thế nà y, con trai Lâm Long cùng cháu ruá»™t đã trở lại, đứa nhá» kia tặng cho ta má»™t Tá» quả. Ta cảm giác được quả nà y hẳn phải là trân phẩm, đặc biệt cầm tá»›i đây để hai vị đạo trưởng thỉnh giáo má»™t phen." Tiêu Dáºt Trần khách khà nói, rồi từ trong lòng móc ra má»™t cái túi nhá» bên trong có Tá» quả, đưa cho Thanh Vân.
Thanh Vân nháºn lấy, cháºm rãi mở ra, thấy được trên tay má»™t quả sáng chói như mặt trá»i chÃnh ngá», đôi tay không tá»± kìm hãm được run lên bần báºt.
"Äây là Chu Quả trong truyá»n thuyết, nghe đồn năm trăm năm má»›i kết trái má»™t lần, giá»›i tu chân ngưá»i nà o ăn được láºp tức tăng hà ng trăm năm tu vi, mà ngưá»i bình thưá»ng ăn và o bách bệnh bất xâm, hưởng thá» trăm năm. Không nghÄ© tá»›i từ khi sinh ra đến giá» ta còn có thể nhìn thấy tiên quả, ta còn tưởng rằng nó đã sá»›m tuyệt tÃch rồi." Thanh Vân thanh âm có vẻ run rẩy.
"Dáºt Trần lão đệ, ta có thể mạo muá»™i gặp tằng tôn cá»§a ngươi má»™t lần không?" Thanh Vân nói.
Tiêu Dáºt Trần cÅ©ng bị lá»i nói vá» má»™t Tá» quả nho nhá» nà y là m cho khiếp sợ, hồi lâu má»›i hồi phục tinh thần, nói: "ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể, ta láºp tức Ä‘i gá»i hắn lại đây."
"Dáºt Trần huynh, ta nghÄ© không cần. Hai huynh đệ chúng ta sẽ trá»±c tiếp Ä‘i gặp tằng tôn cá»§a ngươi! " Thanh Quang láºp tức nói.
"Là m phiá»n Dáºt Trần huynh phÃa trước dẫn đưá»ng."
Bá»n há» ba ngưá»i Ä‘i tá»›i biệt thá»± cá»§a Tiêu Dịch.
"Äại ca, bên trong như thế nà o vừa thấy má»™t Ä‘iểm chân nguyên ba động nay đã không còn nữa? Có thể ngưá»i không còn ở đó nữa!" Thanh Quang truyá»n âm.
"Chúng ta và o xem sẽ biết, nói không chừng còn có tráºn pháp gì ở bên trong cÅ©ng nên." Thanh Vân truyá»n âm trả lá»i.
Tiêu Dịch hai vợ chồng đã Ä‘i ra ngoà i dạo phố, còn Tiêu Nhiên Ä‘ang ngồi ở trên lầu, đột nhiên cưá»i cưá»i, mở mắt ra.
Tiểu Băng Ä‘ang nhà m chán nằm trong phòng, nó nhìn thấy ba ngưá»i Ä‘i đến, trong đó có hai ngưá»i năng lượng khá rõ rà ng phát ra, láºp tức nó quay vá» phÃa ba ngưá»i cảnh giác đứng lên, thu liá»…m khà thế lại má»™t chút rồi lại từ từ phát ra. Thanh Vân ba ngưá»i Ä‘ang ở trong phòng khách, đột nhiên phát hiện má»™t cá»— lá»±c lượng không thể kháng cá»± từ phÃa sau truyá»n tá»›i, quay đầu lại nhìn, phát hiện má»™t con chó nhá» Ä‘ang đứng kia.
"Tiểu Băng, không được vô lá»…. " Tiêu Nhiên từ trên lầu cháºm rãi Ä‘i xuống, gá»i Tiểu Băng lại. Tiểu Băng cÅ©ng thu hồi khà thế rồi chạy đến trước mặt Tiêu Nhiên, á»§y khuất kêu má»™t tiếng. Tiêu Nhiên vá»— vá»— Tiểu Băng, bế nó lên, quay vá» Tiêu Dáºt Trần nói:
"Thái gia gia ngươi tìm ba ba ta phải không? Bá»n há» Ä‘i ra ngoà i rồi."
"Không phải, là chúng ta tá»›i tìm ngươi thôi. Ta giá»›i thiệu má»™t chút, vị là nà y Thanh Vân đạo trưởng, vị là nà y Thanh Quang đạo trưởng. Äây là hai vị đạo trưởng muốn gặp ngươi." Tiêu Dáºt Trần nói.
Thanh Vân cùng Thanh Quang quan sát Tiêu Nhiên, phát hiện trên ngưá»i hắn ná»a Ä‘iểm chân nguyên lá»±c cÅ©ng không có, vì váºy Thanh Vân nói, "Tiểu bằng hữu, chúng ta lần nà y tá»›i là muốn há»i ngươi má»™t câu, Tá» quả nà y ngươi từ đâu có được?"
"Nga, ngươi nói chÃnh là Tá» quả nà y a! Ta ở trên núi nhặt được, bất quá đã ăn hết rồi."
"Có thể nói cho ta biết ngá»n núi nà o không?"
"Ngay bên cạnh Äằng Minh sÆ¡n!"
"Còn con chó nhỠnà y nữa, ngươi mua nó ở chỗ nà o?"
"Ngươi nói Tiểu Băng a! Không phải mua, là ta cũng tại trên núi kia nhặt được. Ta cho nó ăn một TỠquả, thế là nó đi theo ta."
"Nga, ra là váºy, bần đạo xin cáo từ." Nói xong bá»n há» ba ngưá»i rá»i biệt thá»±.
"Hắc hắc, muốn tra tung tÃch Chu Quả, dá»… thưá»ng ta chịu nói hay sao, các ngươi hai ngưá»i tu vi má»›i chỉ đạt đến Kim Äan kỳ, trở vá» tiếp tục tu luyện cho tốt Ä‘i!" Tiêu Nhiên nghÄ© thầm.
Sau khi rá»i biệt thá»±, Tiêu Dáºt Trần há»i, "Äạo trưởng, thế nà o?â€
"Tằng tôn cá»§a ngươi quả tháºt có phúc khÃ, tiên quả cấp độ nà y hắn còn gặp được, lại còn có dị thú là m bạn, ngươi cứ yên tâm Ä‘i!" Nói xong, Ä‘em Tá» quả trả lại cho Tiêu Dáºt Trần rồi biến mất.
Tiêu Nhiên đi tới Thiên Long sơn trang đã được mấy tháng.
Nhà n rỗi vô sự, Tiêu Nhiên mang theo Tiểu Băng đi lung tung khắp nơi trong sơ trang.
Má»™t thanh âm từ xa xa truyá»n đến, "Không phải đây là biểu đệ cá»§a ta sao? Ngươi thế nà o cÅ©ng nuôi lưu cẩu hả?" Thanh âm chán ghét cá»§a Tiêu Tá» Kiệt từ xa truyá»n tá»›i.
Tiêu Nhiên xoay ngưá»i, chứng kiến Tiêu Tá» Kiệt nắm xÃch má»™t con Giác Äấu khuyển thân cao hà ng thước, da lông mà u Ä‘en Ä‘i tá»›i.
Tiêu Tá» Kiệt tá»›i trước mặt Tiêu Nhiên, nhìn má»™t chút Tiểu Băng nói, "Chó cá»§a ngươi đáng yêu tháºt, là giống gì váºy, mua bao nhiêu tiá»n?"
"Tiểu Băng là giống gì ta không biết, ta không phải mua, mà là nhặt được ở trên má»™t ngá»n núi." Tiêu Nhiên trả lá»i.
"Ngươi váºn khà tốt tháºt, nhưng ngươi tốt nhất ngươi nên Ä‘i Ä‘i, hãy để ý đến cho con chó nà y má»™t chút. Con chó cá»§a ta Ä‘ang dắt theo rất là hung hãn, không cẩn tháºn nó sẽ xÆ¡i tái con chó cá»§a ngươi mất." Nói xong cưá»i cưá»i rất xảo trá.
"Không quan hệ gì, Tiểu Băng cá»§a ta rất lợi hại, chÃnh ngươi tốt nhất trông nom con chó vứt Ä‘i cá»§a ngươi cẩn tháºn má»™t chút, nếu không đến khi nó bị thương chá»— nà o cÅ©ng đừng trách ta. "
Lúc nà y, tay cầm xÃch cá»§a Tiêu Tá» Kiệt hÆ¡i giáºt giáºt, con chó lai có vẻ hiểu ý, gừ gừ lên mấy tiếng, sau đó hắn là m bá»™ không cẩn tháºn đánh rÆ¡i xÃch xuống mặt đất, con chó cá»§a Tiêu Tá» Kiệt được thả ra láºp tức nhằm Tiểu Băng phóng tá»›i.
"Ngươi xem đi, đã bảo ngươi đi đi như thế có tốt hơn không. Chuyện nà y không liên quan tới ta!" Tiêu TỠKiệt nhìn có chút hả hê nói.
Kết quả con chó lai vá»t tá»›i trước mặt Tiểu Băng, vừa định cắn xuống, bị Tiểu Băng má»™t chưởng đánh cho báºt lùi lại. Ngay sau đó Tiểu Băng vá»t tá»›i, xuất ra và i trảo, lại cắn mấy miếng, kết quả con chó lai đã bị chia thà nh mấy khối, ná»™i tạng máu tươi chảy đầy đất.
" Ngươi xem đi, đã bảo ngươi đi đi như thế có tốt hơn không. Chuyện nà y không liên quan tới ta!" Tiêu Nhiên nói lại nguyên si những gì Tiêu TỠKiệt nói, rồi mang theo Tiểu Băng bỠđi.
Tiêu Tá» Kiệt đứng ở chá»— đó rÃt lên. "Tiểu tá» ngươi không nể mặt ta, rồi ta sẽ cho ngươi biết."
Sắp đến ngà y khai giảng năm há»c má»›i, má»™t hôm Tiêu Nhiên nói vá»›i Tiêu Dịch cùng Lý Thiến, "Lão ba, lão mụ, sắp đến ngà y khai giảng rồi, ngươi đến trưá»ng nhìn xem ta có tên trong danh sách trúng tuyển không?"
"Äi tìm gia gia ngươi, bảo hắn giúp ngươi Ä‘i, ta cÅ©ng không rõ vá» chuyện nà y lắm."
(Hiếm. Có cha mẹ như váºy sao?)
Tiêu Nhiên buồn bực đi đến phòng là m việc của Tiêu Lâm Long nói:
"Gia gia, lão ba nói ta đến thông báo vá»›i ngưá»i việc nà y, ta muốn chuẩn bị Ä‘i há»c đại há»c ở má»™t trưá»ng nà o quen thuá»™c."
Tiêu Lâm Long mở một cái tráp, đem mấy danh sách lấy ra đưa cho Tiêu Nhiên xem.
Tiêu Nhiên tiếp nháºn mở ra nhìn, nhất thá»i choáng váng, "Gia gia, những giấy báo trúng tuyển nà y là thế nà o? Ta chỉ việc thay tên và o là có thể Ä‘i há»c sao?"
"A a, ta thấy việc há»c đại há»c đối vá»›i nhà chúng ta cÅ©ng không phải là vấn đỠgì to lá»›n, ngươi vá» nhà chuẩn bị má»™t chút, ta gá»i ngưá»i giúp ngươi sá»a lại tên, ngươi sẽ không trách gia gia chứ!"
"Sẽ không, đương nhiên sẽ không. " Mà Tiêu Nhiên lúc nà y trong lòng lại đang kêu lớn: "Mỹ nữ a! Ta với ngươi cà ng ngà y cà ng gần hơn rồi, các ngươi nhất định phải chỠta!"
Tiêu Lâm Long lại mở má»™t cái há»™p khác, lấy ra má»™t cái và đưa cho Tiêu Nhiên rồi nói: "Äây là chi phà sinh hoạt cá»§a ngươi, ta cho ngươi má»™t ngà n vạn mỹ kim bên trong, nếu không đủ cứ nói vá»›i gia gia, ta đưa tiếp."
Tiêu Nhiên nháºn và rồi rá»i phòng Ä‘i ra.
"Ông trá»i Æ¡i, không nghÄ© tá»›i mình anh minh thần võ lại còn phải nhỠđến kế cá»§a lão hồ ly." Trên đưá»ng vá», Tiêu Nhiên nghÄ©.
Tà i sản của dracupi
15-06-2009, 11:33 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: Bang Äảng Ão Äen
Bà i gởi: 235
Thá»i gian online: 2 tuần 4 ngà y 3 giá»
Thanks: 2,481
Thanked 108 Times in 47 Posts
Chương 2: Äại Há»c
Hồi 24: Phong Ba Nháºp Há»c
Dịch thuáºt: www.danchoisg.com
Ngưá»i dịch: Davidvilla
Mặc dù má»i thứ đồ dùng đến trưá»ng há»c đã được chuẩn bị cả rồi, nhưng Tiêu Nhiên còn lấn cấn mãi rồi má»›i tá»›i trưá»ng há»c.
Vì chẳng muốn má»i ngưá»i chú ý, Tiêu Nhiên không để cho Lý thúc lái xe đưa hắn đến, mà lá»±a chá»n Ä‘i xe kéo.
Vẫn còn và i ngà y nữa má»›i đến ngà y khai giảng, nhưng khi Tiêu Nhiên Ä‘i tá»›i trưá»ng há»c thì cÅ©ng đã thấy đông ngưá»i tấp náºp rồi.
Tiêu Nhiên thá»§ng thẳng Ä‘i tá»›i nÆ¡i thu há»c phÃ.
Tiêu Nhiên Ä‘em giấy báo trúng tuyển Ä‘i và o, vị sư phụ phụ trách thu phà mở váy vi tÃnh xem xét má»™t chút rồi nói vá»›i Tiêu Nhiên:
"Há»c phà 6000, sách vở 2000, ná»™i trú 2000, tạp phà 1000. Tổng cá»™ng 11000. Ngươi xem trong và có đủ tiá»n ná»™p luôn không hay còn thiếu."
Tiêu Nhiên biết trên ngưá»i mình hiện không đủ, vì váºy tìm đến cái và mà gia gia đưa cho. ... thấy trong túi trước túi sau không có, hắn lại tìm tiếp đến những túi con, vẫn không có.
"Không thể nà o, và cá»§a ta đâu chứ? Ngay cả kim tạp cÅ©ng đã đánh mất." Äang chuẩn bị lấy Ä‘iện thoại bảo ngưá»i trong nhà đem tiá»n qua thì có âm thanh không hà i lòng cá»§a ngưá»i xếp hà ng phÃa sau.
"Ngươi nhanh lên má»™t chút, chúng ta còn chá» ngươi đến bao giá» nữa? " má»™t đệ tá» Ä‘eo kÃnh nói.
"Ta thấy ngươi như váºy, tiá»n cÅ©ng không có mà còn bà y đặt muốn Ä‘i há»c, trở vá» nhà đi thôi!" má»™t đệ tá» xem bá»™ dáng tá»±a như con nhà già u nói.
"Bạn đồng há»c nà y tháºt thương tâm a! Ngay cả tiá»n há»c cÅ©ng không có. Mụ mụ, hay là chúng ta quyên góp chút Ãt cho hắn Ä‘i!" má»™t tiểu nữ sinh quay vá» mẫu thân đứng sau nói.
"Ai, thấy không, đây là xã há»™i mà . Ta xem bá»™ dáng hắn nhất định là cô nhi, ngay cả há»c phà cÅ©ng muốn chÃnh mình kiếm ra, tháºt không dá»… dà ng! Con, đây có 100, con lấy cho hắn Ä‘i. Chúng ta đóng góp má»™t chút giúp đỡ hắn Ä‘i váºy!" Má»™t ngưá»i đà n ông đưa con mình đến ghi danh nói vá»›i cáºu con trai.
Nam sinh kia đem 100 đồng thả và o tay Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên cũng ngây ra.
"Ta không muốn, ta có tiá»n. " Tiêu Nhiên cãi lại .
"Ai, coi như cho ngươi mượn Ä‘i, ngươi không thể vì sÄ© diện nhất thá»i mà bá» qua cÆ¡ há»™i há»c hà nh nà y được!" Má»™t vị phụ huynh khác khuyên bảo, đồng thá»i cÅ©ng Ä‘em tiá»n nhét và o túi Tiêu Nhiên.
Chung quanh má»™t lứa đồng há»c thấy được, ai nấy Ä‘á»u ra vẻ quan tâm đưa tiá»n cho, ngưá»i thì 10 đồng , 20 đồng, 50 đồng...... cứ bình thưá»ng thả và o tay Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên chết lặng tại chá»—.
Má»™t đệ tá» giống con nhà già u thả 500 đồng và o tay Tiêu Nhiên nói, "Nhìn ngươi tướng mạo tương đối thà nh tháºt, nếu khó khăn hay là là m tiểu đệ ta Ä‘i! Nà y tiá»n ngươi cầm lấy, sau nà y Ä‘i theo ta, ta bao ngươi ăn uống thả cá»a. Ngươi ở hệ nà o váºy? Ta ở anh ngữ hệ, sau nà y nháºp há»c nhá»› tá»›i ký túc tìm ta. ÄÆ°á»£c rồi, đại ca ngươi là ta, tên gá»i là Lâm Tá» Long, nhá»› kỹ nha."
Má»™t đệ tá» thoạt nhìn như là từ nông thôn ra, Ä‘i tá»›i trước mặt Tiêu Nhiên nói, "Ta là ngưá»i nông thôn, không có nhiá»u tiá»n, nhưng đây là đại biểu cho tấm lòng cá»§a ta, ngươi nhất định phải nháºn lấy." Nói xong, từ trong túi móc ra mấy đồng tiá»n lẻ, thả 5 đồng và o tay Tiêu Nhiên.
Bên cạnh, vị sư phụ thấy được, nước mắt lưng tròng nói, "Tháºt là những đệ tá» hay a, cái cảnh nà y là m ta chịu không được nữa rồi, ta muốn nhanh chóng trở vá» khóc má»™t tráºn, giữa trưa cÅ©ng không nên gá»i ta ăn cÆ¡m."
Chỉ chốc lát sau, trong tay Tiêu Nhiên đã đầy tiá»n, má»™t số đồng há»c tá»›i sau chứng kiến như váºy có muốn cho tiá»n cÅ©ng không được. Má»™t vị đồng há»c bá» sách vở cá»§a mình trong túi ra, đưa túi đến trước mặt Tiêu Nhiên , hảo tâm giúp Tiêu Nhiên nhặt những đồng tiá»n rÆ¡i trên mặt đất cho cả và o túi đựng sách. Tiêu Nhiên giá» phút nà y đã tiến và o trạng thái hóa thạch.
Lúc nà y, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt Tiêu Nhiên.
"Tiểu thiếu gia, chuyện nà y là thế nà o a! " Lý thúc há»i.
Nguyên lai mặc dù Tiêu Nhiên nói không cần ngưá»i cùng mình Ä‘i đến trưá»ng, nhưng Tiêu Lâm Long vẫn lo lắng, vì váºy đã bảo Lý thúc lặng lẽ Ä‘i theo Tiêu Nhiên tá»›i trưá»ng há»c.
Thấy Lý thúc tá»›i, Tiêu Nhiên nhất thá»i xông tá»›i ôm hắn khóc rống má»™t hồi xúc động, "Quá dá»a ngưá»i rồi, quá dá»a ngưá»i rồi, ta sau nà y là m thế nà o nhìn mặt ngưá»i khác đây!"
"Ta bị rá»›t mất vÃ, trên ngưá»i tiá»n lại không đủ ná»™p, bá»n há» tưởng rằng......" Tiêu Nhiên buồn bá»±c nói.
Lý thúc nghe xong sá»± việc, lúc nà y cảm khán móc và ra giúp Tiêu Nhiên Ä‘em tiá»n ná»™p, sau đó nhặt cái túi vải trên mặt đất lên rồi lôi Tiêu Nhiên nhanh chóng Ä‘i ra khá»i đám ngưá»i.
Lúc nà y má»i ngưá»i vừa rồi quyên góp má»›i phản ứng lại.
"Hóa ra, nguyên lai là má»™t vụ lừa gạt tiá»n."
"Nà y sao lại váºy, đã có tiá»n rồi còn giả bá»™ ngưá»i nghèo, ta vừa rồi hình như đã cho hắn 20 đồng, hai cái túi đựng sách vở lại mất."
"Con, thấy được không, đây là mảng tối của xã hội." ......
"Má»i ngưá»i mau nhìn kìa, bá»n há» giả bá»™ quyên góp rồi Ä‘em cả túi tiá»n rá»i Ä‘i rồi. " Không biết là ngưá»i nà o phát hiện ra, vá»™i và ng hô to.
Lúc nà y mấy ngưá»i nữa cÅ©ng quay lại tìm Tiêu Nhiên, nhưng ngay cả cái bóng giá» cÅ©ng không thấy nữa.
Vị sư phụ thu phà lên tiếng, "Vừa rồi ngưá»i kia là há»c sinh cấp ba má»›i lên, tên gá»i Tiêu Nhiên, giá»›i tÃnh nam, thân cao 1,82 mét, trá»ng lượng 63 kg ......" Còn thiếu má»™t chút nữa là không nói tá»›i và i lần yêu đương, má»™t ngà y Ä‘i cầu mấy lần, còn không thì tất tần táºt bất cứ Ä‘iá»u gì vá» Tiêu Nhiên cÅ©ng Ä‘á»c vanh vách.
Má»™t số ngưá»i nóng tÃnh đã vá»™i và ng chạy tá»›i phòng hiệu trưởng, yêu cầu trưá»ng há»c nghiêm trị cái loại nà y: trưá»ng há»c bại hoại, xã há»™i lên án, tổ quốc phản đồ.
Tiêu Nhiên cùng Lý thúc thoát khá»i đám ngưá»i Ä‘i ra xe, sau khi ngồi và o phÃa sau, Tiêu Nhiên má»›i thở phà o má»™t hÆ¡i.
Tiêu Nhiên đột nhiên há»i, "Lý thúc, cái túi sách nà y không phải cá»§a ta, ngươi từ chá»— nà o cầm được?"
"Như thế nà o không phải chứ? Cái túi nà y rõ rà ng là đặt ở trước mặt tiểu thiếu gia a."
Nhất thá»i, Tiêu Nhiên sắc mặt đại biến, cháºm rãi mở túi ra, cÆ¡ man nà o là tiá»n như ấn và o trong mắt Tiêu Nhiên: "Lúc nà y tháºt là dùng nước Hoà ng Hà cÅ©ng rá»a không sạch."
"Lý thúc ngươi lần nà y hại ta thảm rồi, ta sau nà y tại trưá»ng há»c còn có thể diện để gặp ai nữa!" Tiêu Nhiên u oán nhìn Lý thúc nói, Lý thúc nhất thá»i cảm giác được hÆ¡i lạnh từ ngoà i thân chui và o trong cÆ¡ thể.
"Tiểu thiếu gia, ta tháºt sá»± không biết a! Hay là ta gá»i Ä‘iện thoại cho lão gia, kêu hắn dà n xếp chuyện nà y Ä‘i!"
Tiêu Lâm Long sau khi hiểu rõ chuyện nà y, vội và ng điện thoại ngay cho hiệu trưởng.
"Ta đã nói cho hiệu trưởng rồi, má»™t ngươi mau Ä‘em tiá»n đưa cho hiệu trưởng ngay." Tiêu Lâm Long trong Ä‘iện thoại nói.
Vì váºy, Lý thúc cùng Tiêu Nhiên Ä‘i tá»›i cá»a phòng hiệu trưởng, nhưng má»›i vừa và o phòng, phát hiện má»™t đám ngưá»i đứng ở bên trong Ä‘ang nói cái gì đó.
"Má»i ngưá»i mau nhìn, tiểu tá» lừa gạt kia đây rồi, mau bắt lấy hắn." Má»™t vị đệ tá» nhìn thấy liá»n hét lên chạy ra.
Má»™t đám ngưá»i cÅ©ng ngay tức khắc Ä‘em Tiêu Nhiên hai ngưá»i vây quanh.
"Má»i ngưá»i đừng kÃch động, chuyện nà y là má»™t sá»± hiểu lầm, bá»n há» tá»›i để trả lại má»™t ngươi tiá»n đó." Hiệu trưởng nhìn thấy, rất nhanh trà vá»™i và ng nói giải vây.
"Chuyện là như thế nà y, vừa rồi Tiêu Nhiên tại nÆ¡i thu phÃ, phát hiện mình đã quên mang và tiá»n, Ä‘ang muốn gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà . Mà má»™t ngươi trong đó có ngưá»i thấy váºy tưởng rằng hắn là đệ tá» bần cùng, cho nên hảo tâm vì hắn quyên góp, tạo thà nh hiểu lầm." Hiệu trưởng giải thÃch.
"Váºy hắn vừa rồi tại sao không để cho chúng ta nói a! " Má»™t vị đệ tá» há»i.
"Ta giải thÃch rồi a, có thể má»™t ngươi cho ta là vì sÄ© diện nên không nháºn tiá»n! " Tiêu Nhiên á»§y khuất nói.
"Váºy ngươi tại sao lúc Ä‘i lại cầm túi tiá»n theo? "
"Äây Ä‘á»u là hiểu lầm, túi tiá»n là ta cầm. Ta tưởng rằng đó là cá»§a tiểu thiếu gia nên tiện tay giúp hắn cầm. " Lý thúc vá»™i và ng nói.
"Tốt lắm, một vị hiểu rõ rồi chứ! Một ngươi có ai vừa rồi quyên góp, đi đến chỗ hắn lấy lại đi." Hiệu trưởng lớn tiếng nói.
Tiêu Nhiên Ä‘em túi tiá»n mở ra, má»i ngưá»i cầm vá» những khoản quyên góp cá»§a mình.
Ai cÅ©ng tá»± giác cầm vá» khoản tiá»n cá»§a mình, hiệu trưởng thấy má»i ngưá»i cÅ©ng dần dần Ä‘i gần hết thì đứng lên định Ä‘i tá»›i. Äến cuối cùng má»™t vị thì,
"Ta vừa rồi góp 100." Má»™t nữ sinh, nhá» giá»ng nói vá»›i Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên thò tay định lấy nốt tiá»n từ trong túi ra đưa cho nữ sinh cuối cùng nà y thì phát hiện trong túi đã không còn đồng nà o. "Buồn bá»±c, cuối cùng ta còn ra Ä‘i mất 100 đồng." Tiêu Nhiên nghÄ© thầm. Nhưng không thể là m gì khác hÆ¡n là móc 100 đồng ra trả lại cho nữ sinh kia.
Hiệu trưởng thấy rốt cục chỉ còn lại có Tiêu Nhiên, Lý thúc cùng hiệu trưởng ba ngưá»i.
"Ngươi là Tiêu Nhiên sao! Gia gia ngươi đã cho ta biết qua rồi, ngươi sau nà y tại trưá»ng há»c có cái gì khó khăn cứ nói cho ta, ta nhất định giúp ngươi giải quyết. " Hiệu trưởng cưá»i a a nói.
Bá»n há» ba ngưá»i nói thêm và i câu khách khà rồi Tiêu Nhiên mang theo Lý thúc rá»i phòng hiệu trưởng thất, lúc gần Ä‘i, hiệu trưởng nói câu, "Sau nà y lúc rãnh rá»—i thưá»ng xuyên lại chÆ¡i nha." Tiêu Nhiên nghÄ© thầm "Ngươi bảo lại chÆ¡i, ta nghÄ© thôi Ä‘i! Ta cÅ©ng không muốn nhá»› lại chuyện nà y nữa."
Rốt cục nhá» Lý thúc tiếp ứng, Tiêu Nhiên cÅ©ng xong xuôi thá»§ tục. Sau khi Ä‘uổi Lý thúc vá», Tiêu Nhiên má»™t mình Ä‘i tá»›i ký túc xá nam sinh dưới lầu.
Nhìn quang cảnh mấy đệ tá» trên thân mặc má»—i Ä‘oản khố Ä‘ang chÆ¡i đùa tán loạn, trong lòng má»™t tráºn cảm khái, "Äại há»c, ta đã tá»›i."
Tà i sản của G I N
Last edited by G I N; 28-06-2009 at 06:15 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
çàñòàâêè , ebook luu manh thien ton , l?u manh thiên ton , lua manh tien ton , luu manh thanh ton , luu manh thien tien , luu manh thien ton , luu manh thien ton 1325 , luu manh thien ton 40 , luu manh thien ton 4vn , luu manh thien ton full , luu manh thien ton l , luu manh thien ton prc , luu manh thien ton tang , luu manh tiên tôn , luu manh tien ton , luumanhthienton , lưu manh thiên tôn , lưu manh thien ton , lưu minh thiên tôn , manh thien ton , õàëÿâà , òåñòû , ó÷åáíèêè , tá» tiêu thiên tôn , than ma thien ton , thần ma thiên tôn , thiên tôn lưu manh , thien ton 4vn , thien ton full , øêîäà