Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 19-04-2008, 07:33 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 22

Hai nữ tỳ Xuân Hồng, Hạ Lục



Lão bà chỉ đưa tay xô nhẹ má»™t cái mà Văn Thiếu Côn cảm thấy chân lá»±c tiêu ta, thân hình lảo đảo đứng không vững, vá»™i bước ra khá»i cá»­a động.
Ngoài động vẫn tối mù mù, nhá» nhãn lá»±c cao cưá»ng, Văn Thiếu Côn phân biệt được con đưá»ng địa đạo quanh co, ăn thông vá»›i các động đá, từ bốn phương tám hướng Ä‘á»u có thể giao thông vỠđây như là trung tâm Ä‘iểm.
Nhìn khắp bốn mặt, đâu đâu cÅ©ng xây bằng đã trắng, đưá»ng lát đá bằng phẳng và láng trÆ¡n. Thật là má»™t kiến trúc kỳ diệu, không biết đã tốn bao nhiêu công phu xương máu má»›i xây dá»±ng nên.
Vì các nÆ¡i ở đây sát bên Ä‘iện cá»§a vị Chí Tôn, nên lối trưng bày sắp đặt, má»i thứ Ä‘á»u lá»™ng lẫy xa hoa không kể xiết.
Văn Thiếu Côn cứ lầm lá»§i bước nhanh. Trải qua trên ba mươi trượng, hai ngưá»i vừa đến má»™t khúc quanh.
Chàng do dá»± rồi dừng chân lại, chưa biết nên Ä‘i thẳng hay rẻ sang con đưá»ng quẹo.
Äang ngẫm nghÄ©, bá»—ng má»™t bàn tay chá»™p mạnh vào vai, rêm cả khá»›p xương.
Văn Thiếu Côn nổi nóng nhìn lại thì lão bà Ä‘ang đứng trợn mắt nhìn chàng hầm hầm, bàn tay gân guốt chưa rá»i khá»i vai.
Bực quá, chàng cau mày nói lớn :
- Chính vị Chí Tôn của bà còn nể nan chưa có thái độ gì nặng nỠđối với tôi, tưởng lão bà cũng nên giữ khách khí một chút mới phải.
Lão bà Tuyết nương quắc mắt nói :
- Già này đã quá khách khí đối vá»›i ngươi lắm rồi. Còn đòi há»i gì nữa. Nếu như kẻ nào thì...
Văn Thiếu Côn giận quá, há»i gằn :
- Thì sao?
Nói được hai tiếng, chàng ngầm vận công lực tập trung vào đôi vai, toan vung mạnh lên hất bàn tay lão bà đi.
Không ngá» năm ngón tay cá»§a Tuyết nương đã bấu mạnh vào thịt chàng như vuốt chim ưng, khiến chàng cảm thấy tê dại cả má»™t bên ngưá»i.
Bản lãnh lão bà quả nhiên tuyệt diệu phi thưá»ng. Ngay lúc ấy chàng cố bặm môi nhịn Ä‘au, rùng mình thấp xuống, vung bàn tay phải chặt qua má»™t nhát.
Nhưng lão bà đã chìa hai ngón tay kẹp cứng lại không thể nào cựa quậy nổi.
Lão bà nạt lớn :
- Nếu không thì ta đã bằm mi thành muôn mảnh.
Văn Thiếu Côn nói :
- Tại sao bà lại có thái độ căm thù đối vá»›i tôi như vậy. Tôi tá»± xét chưa làm Ä‘iá»u gì phật ý bà kia mà?
Bà hầm hầm quát :
- Mặc dầu mi chưa làm gì hại ta, nhưng...
Nói đến đó bà bá»—ng ngừng bặt, chỉ trợn mắt nhìn chàng. Hình như có Ä‘iá»u gì bí mật chưa chịu nói ra.
Văn Thiếu Côn nói :
- Nhưng thế nào? Tôi đã làm gì nên nổi? Cứ nói luôn đi, có gì đâu mà nín thin nửa chừng như vậy.
Lão bà không đáp, trừng đôi mắt lộ hung quang rồi vận khí lực vào ngón tay dí mạnh vào vai chàng hét lớn :
- GiỠđây, mi chá»n đưá»ng nào, nói mau?
Văn Thiếu Côn nổi khùng lên, mặc dầu cả ná»­a thân hình như tê liệt, nhưng phía bên trái, tay chân vẫn còn cá»­ động được như thưá»ng, chàng định phóng chỉ xỉa mạnh vào cạnh sưá»n bà lão.
Khi sắp sửa ra tay, chợt nghĩ :
- “Lão già này hay trở mặt, tánh tình quái dị, bản lãnh cao siêu khôn lưá»ng, nếu mình chá»c tức lão chỉ mang há»a vào thân mà thôiâ€.
à nghÄ© ấy đã giúp chàng nuốt cÆ¡n giận dịu giá»ng trả lá»i :
- Tôi không biết đưá»ng ra, xin cảm phiá»n lão bà dẫn Ä‘i má»™t Ä‘oạn.
Lão bà nghe nói sá»­ng sốt, ngÆ¡ ngẩn má»™t chập há»i lại lần nữa :
- Mi muốn Ä‘i ra khá»i động hay trở vào động NgÅ© Hành?
Giá»ng nói có vẻ hậm há»±c thiếu tá»± nhiên.
Văn Thiếu Côn đã có chủ định sẵn :
- Cố nhiên là không ai dại gì Ä‘em thân trở vá» NgÅ© Hành động để chịu tá»™i NgÅ© Hành hay Tam quang đại hình. Huống chi Vân Má»™ng sÆ¡n là nÆ¡i ẩn cư cá»§a Äá»™c Nhãn Thần Cái, nhân lên đó tìm Long Diên thảo ta sẽ dò há»i và nhỠông ta Ä‘iểm chỉ đồng thá»i há»i cho ra thân thế cá»§a mình.
NghÄ© thế, chàng cưá»i lạt đáp :
- Dẫu tôi không sống được dài ngày vá»›i khí hậu âm độc, cÅ©ng không muốn chết bá» thây trong cái hang thăm thẳm đầy huyá»n bí ấy. Lẽ đương nhiên là tôi phải chá»n lấy con đưá»ng Ä‘i ra rồi.
Câu trả lá»i hình như trái vá»›i ý muốn cá»§a lão bà nên bà ta tái mặt rồi gầm lá»›n :
- Ta đã Ä‘oán trước mi là phưá»ng hèn nhát, sợ chết rồi.
Quát xong vung một tay mạnh vào lưng Văn Thiếu Côn, xô nhào vào trong địa đạo.
NhỠđã vận sẵn chưởng lá»±c khắp ngưá»i phòng tấn công bất ngá», nhưng Văn Thiếu Côn cÅ©ng bị đẩy nhá»§i tá»›i hai bước. Chàng cố nén giận nói :
- Äây không phải vấn đỠhèn nhác hay sợ sệt, nhưng chỉ vì ta không muốn liá»u chết uổng mạng vô ích.
Nói xong chẳng cần chá» sá»± phản ứng cá»§a bà, chàng rảo bước tiến tá»›i Ä‘i vào đưá»ng địa đạo.
Chỉ ra được mấy bước, bá»—ng từ phía sau có tiếng ngưá»i gá»i theo :
- Văn công tử.
Văn Thiếu Côn xoay mình ngó lại thấy má»™t nàng mặc áo xanh phi thân chạy tá»›i như bay. Nhìn lại thấy ngưá»i ấy chính là con nữ tỳ Xuân Hồng. Nếu so vá»›i hôm bị há»i tá»™i chàng thấy tinh thần ả khá»e khoắn, diện mạo xinh đẹp không còn tái nhạt bÆ¡ phá» như lúc ở Nghinh Xuân động.
Thấy ả dừng chân lại, nét mặt lá»™ vẻ hổ thẹn, chàng vá»™i há»i :
- Có Ä‘iá»u gì thế cô nương?
Xuân Hồng không đáp, nhìn sững chàng, miệng lẩm bẩm :
- Quái lạ, ngài Chí Tôn chắc không hài lòng vì...
Văn Thiếu Côn chẳng hiểu gì hết, há»i lại :
- Việc gì mà không hài lòng?
Xuân Hồng nói :
- Ngài Chí Tôn đã giao cho anh quyá»n quyết định cá»§a mạng sống hay chết tùy ý lá»±a chá»n. Tại sao anh không Ä‘i ra mà quay lá»™n vào? Chả lẽ anh lại Ä‘i tìm cái chết hay sao? Äại hình NgÅ© Hành hay Tam Quang chi hình có thú vị gì mà anh lại thích nhỉ?
Văn Thiếu Côn giật bắn ngưá»i, đưa mắt nhá»›n nhát nhìn quanh rồi đáp :
- Tôi nào biết đưá»ng Ä‘i đâu?
Nhìn lại bà Tuyết nương chàng tiếp :
- Tôi đã chá»n con đưá»ng sống, muốn Ä‘i ra, chẳng rõ vì sao bà này lại xô tôi trở vào đây.
Lão bà đứng lặng yên có vẻ bá»±c tức và buồn bá»±c, hai mắt rưng rưng ngấn lệ nói chẳng ra lá»i, hình như bên trong Ä‘ang chất chứa nhiá»u Ä‘iá»u u uất.
Xuân Hồng cau mày chợt hiểu. Nàng nhìn thẳng vào Tuyết nương từ tốn nói :
- Việc làm của lão bà, tiểu tỳ đâu dám xen vào, nhưng chúng ta nên nhớ rằng cơn thịnh nộ của ngài Chí Tôn không phải vừa đâu đấy.
Lão bà nhìn xuống đất, miệng lẩm bẩm hậm hực :
- Quả đồ khốn kiếp. Sớm muốn gì ta cũng cho mày biết tay. Chừng ấy nhất định mày phải nhận một cái chết vô cùng đau đớn.
Xuân Hồng cưá»i nói :
- Thưa Tuyết nương lão bà, nếu tỳ nữ này không nhận lệnh ngài Chí Tôn đến đây thì mặc anh ta chết sống gì cũng thây kệ, chẳng can dự gì. Nhưng đã ra đi vì lệnh của ngài Chí Tôn thì quả... không dám...
Không chá» nàng nói dứt lá»i, bà hậm há»±c bảo :
- Thôi, nhà ngươi cứ dẫn hắn đi cho khuất mắt, già này chẳng cần và cũng chả biết đến việc gì nữa.
Nói xong bà khẽ vung tay ném ra một vật rơi xuống đất đánh “keng†một tiếng, thở dài rồi quay lưng bước đi ngay.
Văn Thiếu Côn liếc mắt nhìn trá»™m thấy vật này là má»™t thẻ đồng nho nhá», láng bóng, chiếu sáng ngá»i như gương, trên mặt hình như có khắc má»™t hình ngưá»i nhá». Hình này hÆ¡i lạ lùng, hai bên má»c đầy những cánh tay, ít ra cÅ©ng trên chục cái.
Tuy thấy vậy, nhưng chàng vẫn nín thinh không lên tiếng.
Xuân Hồng đưa tay lượm lên, cầm xem cẩn thận rồi nhìn Văn Thiếu Côn nói :
- Văn công tá»­, tiểu tỳ này xin tiá»…n đưa công tá»­ ra khá»i hang.
Nói xong, Xuân Hồng quay mình rẽ sang má»™t con đưá»ng khác.
Văn Thiếu Côn lặng thinh không nói má»™t lá»i, lẻo đẻo bước theo Xuân Hồng.
Hai ngưá»i vừa Ä‘i hÆ¡n mưá»i trượng, hình như má»™t luồng gió lốc từ bên trái tạt qua khiến cả hai giật mình đứng lại để quan sát. Thì ra chỉ là má»™t luồng gió từ bên trong khe đá thổi lại.
Nhìn ra cá»­a động, cả má»™t bầu trá»i sắc thiên nhiên không có má»™t dấu vết gì cá»§a bàn tay loài ngưá»i đặt đến. Phía sau núi cao chá»c trá»i đứng sừng sững.
Nếu không từ trong hang Ä‘i ra thì Văn Thiếu Côn tuyệt đối không bao giá» tin rằng bên trong cảnh tượng hùng vì này lại có nhiá»u địa đạo, hang đá kỳ khôi, bí hiểm như thế.
Trước mặt là má»™t khu rừng đào, cành lá sum xuê, hoa nở sặc sỡ. Má»™t luồng gió nhẹ thoáng qua, đưa hương thÆ¡m ngào ngạt. Dù mệt nhá»c đến đâu, chỉ thở má»™t vài cái, thưởng thức cảnh này sẽ thấy khoan khoái, yêu Ä‘á»i ngay.
Văn Thiếu Côn nhận thấy nơi này ở cạnh bãi cỠrộng mà chàng cùng Lệ Minh Nguyệt đã bị bắt từ trước.
Thị tỳ Xuân Hồng không nói gì, chẳng nhìn đâu hết, cứ má»™t mạch lầm lá»§i bước Ä‘i, cùng chẳng quay đầu nhìn lại. Vượt qua vưá»n đào đã đến bãi cá» xanh um rá»™ng bao la bát ngát.
Thình lình má»™t giá»ng nói vang lên lảnh lót :
- Äứng lại!
Tiếp đến là hai bóng ngưá»i bay đến. Xuân Hồng dừng bước đưa tay phải lên, chìa tấm thẻ đồng có ánh sáng lấp lánh và nói lá»›n :
- Ngươi không thấy lệnh bài của ngài Chí Tôn đây sao?
Hai tên U Linh Ä‘ang hùng hổ chận đưá»ng vừa thoáng nhìn thấy tấm thẻ đồg vá»™i vàng kính cẩn chấp tay cúi đầu nói :
- Chúng tôi không ngá», xin cô nương thứ lá»—i. Má»i Ä‘i qua!
Xuân Hồng mỉm cưá»i khoan khoái rồi tiếp tục Ä‘i nữa.
Trên đưá»ng Ä‘i, liên tiếp có hÆ¡n mưá»i U Linh xuất hiện cản đưá»ng đòi khám xét, khi thấy tấm lệnh bài cả thảy Ä‘á»u lập tức rút lui nhưá»ng chá»— cho Ä‘i qua.
ÄÆ°á»ng Ä‘i tuy dài dằn dặc, nhưng hai ngưá»i trổ thuật khinh công lao Ä‘i vun vút như hai bóng ma. Chẳng bao lâu đã đến tận Tá» Thiên Phong, nÆ¡i mà Văn Thiếu Côn cùng Lệ Minh Nguyệt theo Huyá»n Trung Tá»­ từ trên nhảy xuống.
Nhưng đưá»ng Ä‘i Ä‘á»u là những đưá»ng do Văn Thiếu Côn cùng Lệ Minh Nguyệt đã qua rồi. Nhìn kỹ còn thấy nhiá»u tín hiệu bí mật do hai ngưá»i đã cố ý lưu lại khi theo Huyá»n Trung Tá»­ xâm nhập Vô Nhân cốc.
Xuân Hồng không dừng bước, cứ men theo sưá»n núi bên trái mà Ä‘i. Lát sau vừa qua khá»i má»™t khu rừng, thình lình lá»™ ra má»™t vùng trống không, rá»™ng lá»›n hoang vu như bãi sa mạc, không có má»™t chùm cây, không má»™t tảng đá nhá».
Chính vùng này là nÆ¡i mà Văn Thiếu Côn cùng Lệ Minh Nguyệt từ trên đỉnh núi nhìn xuống, thấy luồng địa lưu nghiá»n nát má»i vật thành cát trắng.
CÅ©ng chính nÆ¡i đây đã xảy ra trận há»a hoạn kinh hồn, thiêu rụi trên trăm mạng cao thá»§ võ lâm đêm ná».
NÆ¡i đây cÅ©ng bị mây mù phá»§ che má» mịt. So vá»›i các vùng trong hang sâu tương đối ít hÆ¡n, nhưng phóng tầm mắt nhìn ra cÅ©ng khó phân biệt nổi sá»± việc ở cách mưá»i trượng.
Xuân Hồng vẫn lầm lủi đi hoài không hỠnhìn lại, thẳng một mạch đã đến cửa hang.
Khi ấy đã vào khoảng canh ba, hai ngưá»i ngẩng đầu nhìn lên không thấy trăng sao, vòm trá»i đầy những mây mù âm u ảm đạm. Những con đưá»ng khúc khuá»·u quanh co uốn mình qua cái gá»™p, len vào các thành núi đứng thẳng tắp cao vút tận trá»i cao.
Những vách đá vừa cao vừa hẹp che khuất tầm nhãn quang, khiến má»i ngưá»i có cảm giác như Ä‘ang bị nhốt dưới má»™t đáy giếng sâu vÄ© đại.
Văn Thiếu Côn chợt ôn lại những cảm giác của mình trong giỠphút đang nấp trên núi cao chứng kiến cái chết của quần hùng trong biển lửa hôm đó, nhưng hai chân cứ tự động bước dồn theo sau Xuân Hồng không ngừng.
Khi đến cá»­a hang nÆ¡i có tấm thạch bia khắc ba chữ “Âm Dương giá»›iâ€, Văn Thiếu Côn dừng chân lại nói :
- Cô nương, xin há»i cô nương đôi lá»i có được không?
Xuân Hồng lập tức đáp :
- Công tá»­ cứ há»i.
Văn Thiếu Côn cau mày nói :
- Trước đây không lâu, nơi đây đã xảy ra một đám cháy lớn, cô nương có biết không?
Xuân Hồng vẫn thoăn thoắt bước đi vừa đáp :
- Tôi không biết.
Chàng há»i thêm :
- Trước khi xảy ra há»a tai, có má»™t luồng âm lá»±c nổi lên làm nghiá»n nát cả cây cối, sá»i đá, biến nÆ¡i đây thành bãi sa mạc hoang vu, cô nương có biết không?
Xuân Hồng lắc đầu đáp :
- Cũng không hỠhay biết.
Nàng ngừng một lát nói thêm :
- Tiểu tỳ chỉ biết đưa công tá»­ ra khá»i hang, ngoài ra những việc khác không há» hay biết gì hết. Xin đừng há»i nữa chẳng ích gì.
Chớp mắt vài cái, nàng ngập ngừng tiếp :
- Câu chuyện tại Nghinh Xuân động ngày trước, tiểu tỳ đã bị ngài Chí Tôn quở phạt nặng ná». Công tá»­ vốn ngưá»i giàu lòng hào hiệp, xin đừng gây thêm Ä‘iá»u khó dá»… cho tiểu tỳ mà tá»™i nghiệp.
Nói xong quay mình đi luôn.
Văn Thiếu Côn bị cụt hứng, không biết nói gì nữa, nên liá»n lướt theo.
Chá»›p mắt, hai ngưá»i đã đến bên tấm bia “Âm Dương giá»›iâ€, Xuân Hồng vẫn không ngừng bước, cứ thoăn thoắt Ä‘i hoài.
Loáng má»™t cái, hai ngưá»i đã vượt qua Âm Dương giá»›i, đến má»™t cá»­a hang nhá» hẹp. Vượt qua cá»­a hang đó tức là đã ra phía ngoài Vô Nhân cốc. Văn Thiếu Côn cảm thấy tâm tình xúc động, ngoảnh mặt nhìn vào trong lòng không khá»i bùi ngùi.
Xuân Hồng dừng bước, nói :
- Tiểu tỳ không tiện đi xa hơn nữa, đến đây là hết.
Văn Thiếu Côn vội vàng chắp tay nói :
- Äa tạ cô nương đã dẫn đưá»ng tá»›i đây. Xin phiá»n cô nương chuyển đạt lá»i chào thân mật và lòng biết Æ¡n cá»§a tôi đến ngài Chí Tôn. Nhá» cô nương thưa lại rằng nhiá»u lắm là hai tháng, ít ra cùng hai mươi ngày hÆ¡n, nhất định tìm được Long Diên thảo Ä‘em vá». GiỠđây xin tạm biệt.
Nói xong chàng quay mình toan đi.
Xuân Hồng lại gá»i lá»›n :
- Văn công tử, xin thong thả.
Chàng ngạc nhiên dừng bước lại há»i :
- Cô nương còn muốn dặn Ä‘iá»u gì nữa?
Xuân Hồng thò tay vào bá»c lấy ra má»™t bó lụa nhá», mở ra, bên trong có má»™t cái bình nhá» bằng ngá»c bích trông thật đẹp, thận trá»ng giao cho Văn Thiếu Côn nói :
- Trong bình này có ba viên Äại hoàn đơn là loại linh dược quý báu cá»§a ngài Chí Tôn giao cho công tá»­.
Nàng đưa chiếc thẻ đồng trong tay và nói :
- Còn đây là chiếc lệnh bài của ngài Chí Tôn, công tử phải mang luôn bên mình để làm tín hiệu phòng còn trở vỠhang Vô Nhân cốc.
Văn Thiếu Côn tiếp đón hai thứ ấy, cất vào một chiếc túi con, cẩn thận đeo trước ngực. Xuân Hồng nhìn chàng nói :
- Bây giỠcông tử có thể đi được rồi.
Văn Thiếu Côn cảm động nhìn nàng, cúi đầu chào rồi xoay mình đi luôn.
Ngay lúc đó tận đàng xa bên kia lằn Âm Dương giá»›i, những tiếng kêu nhi nhí bằng truyá»n âm nhập mật vá»ng vào tai chàng :
- Khoan đã Văn công tử.
Văn Thiếu Côn lập tức dừng bước, quay mình lại nhìn thấy má»™t cái bóng xanh xẹt tá»›i nhanh như Ä‘iện chá»›p. Bóng này vừa mất đã hiện ra má»™t thiếu nữ tuyệt đẹp, mặc áo xanh màu hồ thá»§y Ä‘ang nhìn chàng mỉm cưá»i.
Nữ lang này không ai khác hơn là Hạ Lục, một trong bốn nữ tỳ thân cận đấng Chí Tôn cốc chủ.
Vừa thấy Hạ Lục, Xuân Hồng ngạc nhiên há»i :
- Sao đến đây, có lệnh gì khác chăng?
Hạ Lục đáp nho nhỠ:
- Ngài Chí Tôn sai tôi đến đây trao lại cho chị má»™t vật nhỠđể trao cho công tá»­ lên đưá»ng.
Nói xong nàng đưa ra má»™t cái bao nhá» bá»c lụa trắng, Xuân Hồng tình thật đưa tay ra đón.
Nào ngá» khi nàng vừa đưa tay lên định đón lấy thì bất thình lình Hạ Lục ném vật ấy ra, rồi xòe năm chỉ Ä‘iểm vút má»™t cái ngay ngưá»i Xuân Hồng.
Thật là một thủ đoạn dối trá và cay độc. Xuân Hồng trong lúc vô tình không phòng bị, bị điểm trúng ngay huyệt lớn, Cự khuyết và Thiếu âm.
Xuân Hồng vừa hoảng sợ vừa tức giận, trợn mắt gầm lớn :
- Con tiện tỳ, mày cả gan...
Nói chưa dứt lá»i đã bị Hạ Lục xoay luôn tay Ä‘iểm vào huyệt câm ngã lăn ra.
Văn Thiếu Côn ngÆ¡ ngác không hiểu vì sao, và nhất thá»i không biết hành động thế nào, chỉ trÆ¡ mắt đứng nhìn.
Hạ Lục điểm vào huyệt đạo của Xuân Hồng xong lập tức quay mình lại nắm áo Văn Thiếu Côn, hốt hoảng nói :
- Hãy mau mau thoát khá»i ra ngoài hang rồi sẽ nói chuyện.
Văn Thiếu Côn không kịp há»i lại, lật đật tung mình lao vút theo chạy ra ngoài.
Tài sản của anhhe1281

  #22  
Old 19-04-2008, 07:34 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 23

Vá»ng Tình lư chá»§ trong rừng thông



Hai ngưá»i kéo nhau chạy má»™t hồi, khi cách miệng hang khá xa má»›i dừng lại.
Hạ Lục vẫn chưa hết hốt hoảng, vừa đứng lại đã lật đật nhảy tránh qua một bên nấp sau một tảng đá lớn.
Văn Thiếu Côn định thần nhìn quanh, bốn mặt đâu đâu cÅ©ng thấy mây mù giăng mù mịt khắp trá»i, bao phá»§ cả những gá»™p đá, cành cây biến thành những bóng Ä‘en kỳ dị, tuyệt nhiên chẳng có má»™t bóng ngưá»i.
Thấy Hạ Lục hấp tấp chạy núi sau gá»™p đá, chàng cÅ©ng lật đật chạy theo há»i nhá» :
- Cô nương xin giải thích vì sao...
Hạ Lục vá»™i vàng khoát tay ra dấu bảo im, rồi dùng truyá»n âm nhập mật nói :
- NÆ¡i đây tuy vắng vẻ không ngưá»i, nhưng thần thông cá»§a ngài Chí Tôn mầu nhiệm lắm. Thị thính cá»§a ngài vô cùng kỳ diệu, có thể nghe chúng mình nói ở xa hàng mấy dặm. Chúng ta phải cẩn thận hÆ¡n, để khá»i bị phát giác mà chết cả hai.
Văn Thiếu Côn nóng lòng muốn biết đầu Ä‘uôi câu chuyện như thế nào, nên lật đật đứng sát vào gần nàng rồi dùng truyá»n âm nhập mật khẽ nói :
- Cô nương cứ yên tâm, xin kể cho tôi nghe, chẳng hỠchi đâu.
Hạ Lục thở dài nói :
- Thật ra câu chuyện sắp nói cho công tử không có gì dài dòng. Kẻ tiện tỳ này đến đây chỉ yêu cầu Văn công tử một chuyện.
Văn Thiếu Côn bùi ngùi đáp :
- Cô nương yên tâm, bất kỳ ngưá»i việc gì tôi có thể làm được hay không cÅ©ng xin nguyện hết sức làm vừa lòng cô nương. Vậy xin cứ nói.
Hạ Lục gật đầu nói :
- Thiếp tin rằng má»™t ngưá»i anh hùng nghÄ©a hiệp như Văn công tá»­ chắc chắn sẽ không bao giá» nhận làm việc này nên má»›i không quản ngại gian nguy mạo hiểm đến đây.
Nàng ngập ngừng má»™t lát, liếc mắt khẽ nhìn chàng rồi trịnh trá»ng nói thêm :
- Ngài Chí Tôn đã yêu cầu công tử đi tìm cho bà loại cây quý Long Diên thảo. Việc này bất cứ thế nào công tử cũng đừng làm đấy nhé.
Văn Thiếu Côn bật ngá»­a vì kinh ngạc lật đật há»i :
- Ủa! Sao lạ thế! Cô nương Ä‘iên rồi sao? Chẳng lẽ cô nương muốn suốt Ä‘á»i sống mãi trong cảnh âm u cá»§a Vô Nhân cốc, không muốn trở vá» thế gian và nhìn bóng mặt trá»i hay sao?
Hạ Lục nói :
- Không ai muốn sống mãi trong hang âm u, ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ma chẳng ra ma. Lẽ đương nhiên thiếp cÅ©ng nuôi hy vá»ng má»™t ngày kia có lại những Ä‘iá»u kiện cá»§a con ngưá»i, không ngại gió thổi không sợ ánh mặt trá»i, nhưng chẳng qua...
Văn Thiếu Côn sốt ruột chận ngang nói :
- Ô kìa! Thế càng lạ hÆ¡n cô nương chẳng muốn ở mãi trong hang tại sao không bằng lòng để cho vị Chí Tôn chế ra thứ thuốc cho uống giúp các cô trở lại làm ngưá»i như kẻ khác.
Nghĩ một lát, chàng bùi ngùi nói thêm :
- Nói cho cùng, sở dÄ© tôi đáp ứng lá»i yêu cầu cá»§a vị Chí Tôn cốc chá»§ cÅ©ng vì muốn cứu má»i ngưá»i Ä‘ang sống trong hang như các cô.
Hạ Lục nóng nảy nói tiếp :
- Công tá»­ chắc không biết nguyên nhân trá»ng đại cá»§a vấn đỠđó, sở dÄ© ngài Chí Tôn...
Äến đây nàng ngừng lại, mắt lÆ¡ láo nhìn quanh có vẻ sợ sệt nói tiếp :
- Văn công tử có biết mục đích chính của ngài Chí Tôn muốn nhỠcông tử tìm ra Long Diệp Thảo để làm gì không?
Văn Thiếu Côn chú ý theo dõi hình dạng và thái độ cá»§a Hạ Lục, thấy nàng tuy đã mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi đầu, nhưng còn đầy vẻ ngây thÆ¡ non ná»›t, bất giác tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Lẽ cố nhiên là vì các cô, các vị, các bà Ä‘á»u nóng lòng muốn rá»i bá» hang này, tấm ánh nắng mặt trá»i sống chung vá»›i nhân thế.
Hạ Lục nói :
- Chúng tôi muốn thật đấy, nhưng bà ta còn nóng lòng hơn chúng tôi nữa.
Công tá»­ có biết tại sao bà ta muốn rá»i cốc gấp rút như thế không?
Văn Thiếu Côn Ä‘iá»m tỉnh đáp :
- Câu há»i cá»§a cô nương hình như thừa rồi. Vị Chí Tôn cá»§a các ngưá»i hãy còn đầy nhân tính, cố nhiên bà ta không bao giá» muốn sống mãi trong hang. Sá»± nóng lòng muốn thoát khá»i chốn Ä‘á»a đày này, là má»™t Ä‘iá»u hợp lý và hết sức tá»± nhiên.
Hạ Lục xua tay rối rít nói :
- Không, không đúng đâu! Vị Chí Tôn cá»§a chúng tôi không phải như anh đã nói. Bà ta nóng lòng muốn ra khá»i hang để Ä‘i trả thù.
Văn Thiếu Côn vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên há»i ngay :
- Cô nương có biết bà ta thù với ai chăng?
Hạ Lục nói :
- Bà ta có thù vá»›i tất cả nhân vật trong võ lâm. Ngày nào chế xong thứ linh dược đó và thoát khá»i hang rồi, thì vá»›i trình độ võ công vô thượng cá»§a bà ta, e rằng võ lâm đã đến hồi mạt vận.
Văn Thiếu Côn run lên vì xúc động, bất giác trong lòng chàng áy náy không yên.
Chàng thầm nghĩ :
- “Quả nhiên sá»± nhận xét cá»§a Hạ Lục rất đúng. Vá»›i trình độ võ công đáng sợ cá»§a Cốc chá»§ Chí Tôn mà Ä‘em ra phát động má»™t trận sát phạt Ä‘i phục thù tiết hận nhất định phải má»™t phen núi xương sông máu. Quả nhiên là má»™t Ä‘iá»u vô cùng tai hạiâ€.
Trong khi chàng đang suy nghĩ, Hạ Lục nói tiếp :
- Chẳng hiểu vì sao bà ta nuôi một mối hận thù sâu sắc với tất cả đàn ông.
Äã có lần bà ta phát thệ sẽ giết sạch cả đàn ông trong đám võ lâm thiên hạ.
Văn Thiếu Côn kinh hãi nghĩ bụng :
- “Như thế hiển nhiên là vị Chí Tôn cốc chá»§ đã chịu đựng những hành vi phản bá»™i cá»§a đàn ông nên má»›i nuôi mối hận thù ghê gá»›m ấy. Hiện nay vì kỵ ánh sáng mặt trá»i, chưa lìa được u cốc nên đám võ lâm còn được bình yên vô sá»±. Nếu má»™t ngày nào đây, tìm được Long Diên thảo, chế xong linh dược, chừng đó sẽ... ồ, tai hại sẽ không lưá»ng trước nổiâ€.
Thấy chàng cứ lặng yên trầm ngâm mãi, Hạ Lục tha thiết nhắc :
- Văn công tá»­, chàng không nhận lá»i sao?
Qua một cơn xao xuyến trong tâm hồn, Văn Thiếu Côn khích động nói ngay :
- Cô nương còn quá trẻ trung mà đã dám hy sinh tính mạng mình từ bỠhạnh phúc hiện tại để giúp cho hào kiệt, võ lâm tránh hồi mạt vận, thì Văn Thiếu Côn này tự nhiên không bao giỠdám làm trái ý cô nương đâu.
Hạ Lục mừng rỡ, nhoẻn miệng cưá»i thật tươi, nói theo má»™t niá»m phấn khởi :
- Hay quá, thế là công tá»­ đã nhận lá»i rồi.
Văn Thiếu Côn quả quyết, xác nhận :
- Phải, khi cô nương đã mách tôi Ä‘iá»u đó thì tôi nhất định không bao giá» chịu để cho đám võ lâm phải xảy ra đẫm máu.
Rồi hào khí nóng bừng bốc lên, nét mặt đẹp tuyệt vá»i, chàng sôi động quả quyết nói :
- Tôi sẽ tìm cách khác để cứu cô nương ra khá»i hang này.
Hạ Lục nhìn chàng ứa lệ, nói :
- Thiếp đã biết rõ thân phận mình rồi, không có Ä‘iá»u gì ân hận nữa. Thiếp đã hiểu rằng nếu chẳng may sá»± việc này bị phát giác, ngài Chí Tôn hay được thì thiếp chỉ còn chá» má»™t cái chết vô cùng khốc liệt mà thôi.
Nàng đắn đo một lúc, đôi má ửng hồng tha thiết nói :
- Văn công tá»­, còn má»™t chuyện nữa, nếu có dịp nào thuận tiện, mong được công tá»­ nhận lá»i hứa giúp cho nhé!
Văn Thiếu Côn đáp ngay :
- Chưa rõ Ä‘iá»u cô nương nhá» cậy là gì. Nhưng tôi xin hứa rằng dù khó nhá»c vất vả tá»›i đâu cÅ©ng xin cố gắng hoàn thành cho kỳ được.
Hạ Lục ngập ngừng một lúc rồi thỠthẻ :
- Thiếp cần nhắn tin cho má»™t ngưá»i. Ngưá»i ấy thuá»™c phái Hoa SÆ¡n, tên gá»i là Lý Như Minh.
Văn Thiếu Côn thấy rõ Lý Như Minh quả là ý trung nhân của Hạ Lục.
Nàng có ngưá»i yêu, lòng ước mong được gặp gở. Nếu như má»™t kẻ khác, chỉ chá» khi nào Cốc chá»§ chế được linh dược rồi cÅ©ng có thể xin uống được để rồi rá»i Vô Nhân cốc Ä‘i gặp ngưá»i yêu.
Nàng chỉ vì sá»± sống còn cá»§a anh hùng võ lâm, không muốn cho bà ta thoát ra được để giết hết má»i ngưá»i, phục thù tiết hận trong số những nạn nhân thể nào cÅ©ng có Lý Như Minh cá»§a nàng.
Thầm phục tinh thần hy sinh cao quý cá»§a ngưá»i tỳ nữ, Văn Thiếu Côn ân cần há»i :
- Cô nương muốn nhỠđưa tin nhưng không biết tin gì?
Hạ Lục cúi đầu e thẹn, hai má ửng hồng như hoa anh đào ngần ngại một lúc rồi quả quyết nói :
- Xin công tử nhắn hộ cùng chàng là thiếp lúc nào cũng chỉ nhớ đến chàng mà thôi.
Văn Thiếu Côn cảm thấy xúc động trước tấm chân tình thÆ¡ ngây và chung thá»§y cá»§a nàng tỳ nữ này. Chàng đưa mắt nhìn nàng thấy má đào, mắt hạnh, mày liá»…u, da hồng, đôi môi đỠmá»ng dưới chiếc mÅ©i dá»c dừa, quả là má»™t trang quốc sắc.
Chỉ đáng tiếc vì bị tù hãm trong hang suốt Ä‘á»i không được nhìn mặt trá»i, vừa rồi nàng đã ra tay Ä‘iểm huyệt Xuân Hồng, cùng mình trò chuyện khá lâu, thổ lá»™ lắm Ä‘iá»u quan trá»ng. Việc này thật khó lòng giấu nhẹm. Nếu rá»§i lá»t vào tai ngài Chí Tôn thì nhất định nàng phải lãnh NgÅ© Hành đại hình hoặc Tam quang đại hình rồi.
Tuy thừa hiểu nàng Ä‘ang lâm vào má»™t nguy cÆ¡ vô cùng khốc liệt muốn tìm cách giải thoát để đưa Ä‘i, nhưng vì nàng không thể sống được dưới ánh mặt trá»i, nên tá»± mình không thể làm sao cứu nàng được.
Chàng băn khoăn ngẫm nghĩ chẳng tìm ra kế gì, bất giác thở dài ảo não.
Hạ Lục từ từ đứng dậy nói :
- Xin Văn công tá»­ lấy tiá»n đồ võ lâm làm trá»ng, hãy bảo vệ lấy thân, thiếp phải vỠđây.
Văn Thiếu Côn ngập ngừng há»i :
- Nếu việc hôm nay đến tai vị Chí Tôn Vô Nhân cốc, thì mạng nàng chắc không chu toàn được.
Hạ Lục hơi biến sắc, lắp bắp nói :
- Công tử bất tất phải lo nghĩ cho thiếp, xin tạm biệt.
Nói vừa dứt lá»i, Hạ Lục đã xoay mình lanh như chá»›p, chạy vào trong hang.
Văn Thiếu Côn muốn Ä‘uổi theo giữ lại, nhưng chàng ngần ngại rồi đứng yên, nhìn theo Hạ Lục Ä‘ang khuất vào sau tấm thạch bia “Âm Dương giá»›iâ€.
Lúc đó đã quá canh ba, cảnh tượng ngoài hang và trong hang khác nhau rất nhiá»u.
Sương đêm lẫn mây mù còn bao phá»§ dày đặc, gió lá»™ng từng cÆ¡n, lá rừng kêu xào xạt. Vòm trá»i Ä‘en thăm thẳm, nhấp nhoáng ánh sao khuya, Văn Thiếu Côn chìm trong sá»± yên lặng rùng rợn cá»§a cõi chết.
Văn Thiếu Côn ôm cả một bầu thắc mắc, một tâm tình trắc ẩn không biết giãi bày cùng ai.
Chàng lặng thinh đứng nhìn xuyên qua bóng tối rồi thơ thẩn bước dần ra ngoài hang.
Theo dự đoán của chàng thì trên dãy Kỳ Liên sơn, trong suốt phạm vi một trăm dặm, các cao thủ thuộc năm đại môn phái đã bủa một màn lưới thật chặt chẽ, kiểm soát những kẻ ra vào.
Nhưng thật tế đã khác hẳn Ä‘iá»u ấy.
Chàng Ä‘i thẳng má»™t mạch hÆ¡n mưá»i lăm dặm đưá»ng vẫn không thấy má»™t bóng ngưá»i xuất hiện.
Vá»›i khả năng thị thính cá»§a chàng hiện nay, trong vòng ba dặm, bất kỳ má»™t tiếng động nhá» nào cÅ©ng phát giác ra được. Như thế nếu có ngưá»i ẩn núp, dù cẩn thận dè dặt tá»›i đâu cÅ©ng không giấu nổi.
Thế mà trên suốt quảng đưá»ng dài chưa thấy xảy ra Ä‘iá»u gì khác lạ.
Mặc dù không am tưá»ng lối Ä‘i, nhưng càng lâu bầu trá»i càng trở nên quang đãng, mảnh trăng hạ tuần đã lên, chiếu sáng vằng vặt, nên việc tìm phương định hướng cÅ©ng không khó gì.
Chàng cứ nhắm qua địa thế, rồi đi mãi vỠphương Bắc.
Rạng đông ngày sau, Văn Thiếu Côn đã ra khá»i dãy núi Kỳ Liên sÆ¡n, đến địa phận Cam Nương, má»™t vùng nổi tiếng nhất cá»§a miá»n Tây bắc.
Lúc bấy giỠđã sang giá» mẹo, đưá»ng cái đã tấp nập, ngưá»i ngá»±a xe cá»™ Ä‘i lại nhá»™n nhàng. Phong cảnh ồn ào phức tạp khiến chàng thấy khó chịu và thầm tính :
- Công việc đầu tiên cá»§a mình là đến Vân Má»™ng sÆ¡n, tìm hang Vá»ng Ngã gặp được Äá»™c Nhãn Thần Cái để tìm thân thế cá»§a mình. Sau đó sẽ tính qua những việc khác.
Thế rồi chàng quả quyết Ä‘i thẳng vá» hướng mặt trá»i má»c.
Chưa được mấy ngày đã vượt qua biên giới đi dần vào nội địa.
Suốt quãng đưá»ng này cứ đêm nghỉ ngày Ä‘i, chả cần há»i thăm đưá»ng sá nữa.
Từ thuở bé, sinh trưởng tại Lăng Vân sÆ¡n trang mưá»i mấy năm trá»i chưa há» Ä‘i ra ngoài. Ngày nay lần đầu tiên xông pha trên giang hồ, như con chim con bỡ ngỡ trước bần trá»i mênh mông vô tận nên không khá»i có những cảm giác kỳ thú má»›i lạ.
Trên hành trình, thỉnh thoảng ghé lại má»™t quán trà lâu để ăn uống hoặc tạm trú ngụ, Văn Thiếu Côn nghe thiên hạ đồn đãi vá» hai câu chuyện quan trá»ng vừa xảy ra cách đây không lâu.
Câu chuyện thứ nhứt là trên má»™t trăm cao thá»§ võ lâm kéo nhau vào Vô Nhân cốc đã bị lá»­a thiêu chết sạch. Vá» vấn đỠnày thì má»™t số đông cho rằng do địa hình địa thế khác biệt cá»§a Vô Nhân cốc, má»™t nÆ¡i hoang vu từ trước không có ngưá»i, quần hùng đã làm động đến ngá»n lá»­a địa cá»±c đến ná»—i phát sinh ra Ä‘iá»u thảm biến như vậy.
Äó là tấn bi kịch vô tiá»n khoán hậu đã xảy ra trong võ lâm.
Câu chuyện thứ hai là một biến cố bi thảm vừa xảy ra nơi phái Hoa Sơn.
Trước đây mấy hôm, có bốn ngưá»i đã già, mặc thanh y, tá»± xưng là Truy Hồn sứ giả từ phương xa đến, yêu cầu gặp vị Chưởng môn cá»§a phái Hoa SÆ¡n.
Vì bá»n đệ tá»­ Hoa SÆ¡n không chịu cho tiếp kiến, dùng võ lá»±c cản trở, khiến Truy Hồn sứ giả đã nổi giận xông bừa lên núi. Kết quả chẳng những vị Chưởng môn bị giết chết mà cả mưá»i bảy tay cao thá»§ thượng thặng trong phái này cÅ©ng Ä‘á»u táng mạng hết.
Cá»­u Hoa lão nhân Hoắc Bá KhÆ¡i, vị Chưởng môn phái Hoa SÆ¡n bị giết xong, bốn Truy Hồn sứ giả cÅ©ng đã rá»i núi Hoa SÆ¡n, bá» Ä‘i biệt tích.
Phái Hoa SÆ¡n vừa trải qua má»™t cÆ¡n đại biến xem như bị ngã gục không còn gượng lại nổi. Chưởng môn và mưá»i bảy cao thá»§ bị giết, số đệ tá»­ còn lại cÅ©ng như bầy rắn mất đầu, như chim trúng tên, không biết làm gì hÆ¡n là lo liệu công cuá»™c an táng ma chay. Ngoài ra chẳng còn má»™t ai có đủ tư cách và gan dạ để đứng ra truy tầm hung thá»§ nữa.
Hai vấn đỠcùng xảy ra một lúc, là hai cái tang chung cho toàn giới võ lâm.
Äâu đâu ngưá»i ta cÅ©ng xôn xao bàn tán má»™t thá»i rất sôi nổi. Bốn đại phái võ lâm còn lại là Thiếu Lâm, Võ Äang, Nga My và Vô Vi cÅ©ng ngày đêm nÆ¡m ná»›p lo sợ, chẳng biết ngày nào đến số phận mình.
Cứ như thế là sau khi vụ Vô Nhân cốc vừa tạm lắng dịu, vụ Hoa SÆ¡n và bốn lão Truy Hồn sứ giả lại bùng lên sôi nổi. Äến nay chưa má»™t manh mối nào được phanh phui ra ánh sáng. Chưa ai có thể biết nguyên nhân huyá»n bí.
Tất cả các đại môn phái tức khắc bá»§a ngưá»i Ä‘i khắp nÆ¡i dò la Ä‘iá»u tra tin tức.
Riêng bốn phái võ Nga My, Thiếu Lâm, Võ Äang và Vô Vi cùng gá»­i thông Ä‘iệp cho các hạ tầng cÆ¡ cấu cá»§a mình, hạ lệnh nghiêm mật theo dõi thám thính tình hình các Truy Hồn sứ giả.
Cái chết cá»§a Văn Tá»­ Ngá»c, kế đến cái chết cá»§a Hoa SÆ¡n Chưởng môn càng khiến cho Văn Thiếu Côn Ä‘i thêm vào rối rắm.
Cùng khi ấy, chàng bá»—ng nhá»› đến hai nàng Tá» Mãn Kiá»u và Chu Diệp Thanh, trên núi Tá» Thiên Phong cÅ©ng như nàng Lệ Minh Nguyệt bị cầm chân trong Nghinh Xuân động, bây giá» chưa biết Ä‘i đến đâu.
Trăm mối tơ vô, càng suy nghĩ càng thắc mắc, gỡ mãi không ra.
Sau hết Văn Thiếu Côn sá»±c nhá»› đến lá»i căn dặn cá»§a ân sư Nhất Liêu :
- Bất luận trong đám giang hồ võ lâm, cho dù sóng gió đến đâu, dù nhân tâm thế sự có hiểm nguy ra sao, chỉ cần nhớ kỹ và thi hành đúng bốn câu phương châm của ân sư, luôn luôn đỠcao cảnh giác làm tròn sứ mệnh của một trang hiệp sĩ là được rồi.
Từ khi rá»i hang Vô Nhân cốc đến nay tính đã bảy ngày. Dá»c đưá»ng ngày Ä‘i đêm nghỉ, chỉ còn cách Vân Má»™ng sÆ¡n non ba trăm dặm. NghÄ©a là chỉ hai ngày nữa là đến nÆ¡i.
Mãi Ä‘i tá»›i, vừa bước vừa suy nghÄ©, Văn Thiếu Côn đã lạc mất đưá»ng. Äến khi chợt biết ra thì đã lạc vào má»™t vùng núi non trùng Ä‘iệp.
Leo lên một cây cao, phóng tầm mắt nhìn quanh bốn phía, chàng chẳng phân biệt được đâu là đâu và chỗ mình đang ở thuộc địa hạt nào. Trong khi ấy đêm đã tối, tứ bỠmàn đêm bao phủ, kế đến một trận mưa giông nổi lên, khiến quần áo chàng ướt đẫm, chẳng một nơi nào tạm trú được.
Liên tiếp mấy ngày Ä‘i đưá»ng vất vả, chẳng đưá»ng nghỉ ngÆ¡i, ăn uống lại thất thưá»ng cho nên mặc dù công lá»±c chàng thâm hậu đến Ä‘u cÅ©ng phải Ä‘uối sức.
Giữa lúc đêm tối, vừa đói vừa mệt nhá»c, vừa dầm mưa ướt lạnh, Văn Thiếu Côn thấy trong ngưá»i rất khó chịu.
Từng cÆ¡n gió Tây thổi hắt hạt mưa vào mặt như xát muối, đưá»ng núi đất dẻo trÆ¡n trợt khó Ä‘i vô cùng.
Trong lúc Ä‘ang cố tâm tìm má»™t nÆ¡i tạm trú, Văn Thiếu Côn lắng nghe văng vẳng từ xa đưa lại tiếng má» cốc cốc, Ä‘á»u Ä‘á»u.
Chàng vội dừng chân ngơ ngác nhìn quanh.
Tiếng mỠđó cách xa trên hai dặm, rõ ràng của một nhà sư nào đó đang lúc tụng kinh.
Không chút ngần ngại, Văn Thiếu Côn tung mình phi thân lao vút trong mưa, bay vỠhướng đó, bụng nghĩ thầm :
- “Nếu có ngưá»i tụng kinh ắt phải có chùa miếu. Ta có thể xin tạm trú má»™t đêm để dưỡng sức, ngày mai lại lên đưá»ngâ€.
Hai dặm đưá»ng trôi qua, chá»›p mắt từ trong khu rừng thông trước mặt có ánh đèn le lói chiếu ra.
Chàng đinh ninh nếu không phải ngôi chùa thì cũng là một tòa cổ miếu nào đó. Nhưng khi đến gần thì mới biết là không đúng.
NÆ¡i này chỉ là má»™t căn nhà nhá», lợp lá, phên tre, nằm ẩn dưới má»™t hang trông cao ngất nghêu.
Sau đó có nhiá»u căn nhà lá khác nối nhau kéo dài, lợp rất ngay ngắn, cá»­a phên đóng kín mít.
Trên cá»­a có treo má»™t tấm biển Ä‘an bằng tre, có ba chữ lá»›n cÅ©ng dùng tre xếp lại. Nhìn kỹ ba chữ, chàng Ä‘á»c :
“Vá»ng Tình lưâ€
Văn Thiếu Côn nhất thá»i không khá»i ngạc nhiên vì danh từ kỳ lạ này.
Chàng ngÆ¡ ngẩn nhìn kỹ xung quanh. Cứ như cảnh tượng ngưá»i nếp nhà lá núp dưới bóng thông giữa khu rừng rậm, nÆ¡i đây quả là chá»— ẩn cư lý tưởng nhất.
Ãnh đèn vẫn le lói xuyên qua cái khe chá»— cá»§a những tấm phên tre. Bên trong tiếng mõ vẫn Ä‘iểm Ä‘á»u Ä‘á»u không ngá»›t.
Văn Thiếu Côn thầm Ä‘oán có lẽ ngưá»i ẩn cư nÆ¡i đây là má»™t kẻ ẩn sÄ© muốn xa lánh cõi Ä‘á»i náo nhiệt hoặc má»™t vị tu sÄ© Ä‘ang sống vá»›i tiếng kệ câu kinh.
Chàng muốn gõ cửa xin vào nhưng lại nghĩ bụng :
- “Nếu mình xông vào đưá»ng đột quá sẽ làm lỡ mất buổi kinh chiá»u cá»§a ngưá»i ta, như thế quả là má»™t hành vi thiếu lá»… độâ€.
Vì vậy nên chàng lẳng lặng đứng yên trước cá»­a hoặc thỉnh thoảng bước nhẹ nhẹ trên thá»m chỠđợi.
Bên trong tiếng mõ “coong coong†vẫn dá»™i Ä‘á»u. Quả nhiên kẻ này Ä‘ang dồn hết tâm trí vào quyá»n kinh.
Thình lình tiếng mõ im, tiếng tụng kinh dứt hẳn.
Má»™t lá»i nói rất nghiêm trang bá»—ng từ trong vá»ng ra rõ ràng :
- Buổi kinh chiá»u cá»§a lão phu đã dứt, ngưá»i bạn nào Ä‘ang chá» bên ngoài, xin cứ tá»± tiện bước vào trong nói chuyện.
Văn Thiếu Côn giật mình hoảng sợ, nghĩ thầm :
- “Ủa lạ nhỉ! Mình ngại phá rầy buổi kinh chiá»u cá»§a ngưá»i nên đã cố gắng giữ yên lặng, Ä‘i lại hết sức dè dặt nhẹ nhàng, thế mà ngưá»i ấy vẫn phát giác được, nhất là giữa lúc Ä‘ang bận gõ mõ tụng kinh. Huống chi bên ngoài trá»i Ä‘ang mưa gió, thông reo vù vù như sóng dậy, mà ngưá»i ấy vẫn nghe được rõ ràng. Có lẽ vị này phải là má»™t tay võ công siêu việt, bản lãnh đã vào hàng thượng đẳng rồiâ€.
Mải ngẫm nghÄ© chàng lúng túng chưa biết trả lá»i ra sao?
Trong phòng lại có tiếng cưá»i khà khà vá»ng ra :
- Ô hay, tại sao lặng thinh như thế? Có lẽ bạn muốn chỠlão phu ra rước vào sao?
Câu nói vừa dứt bỗng nghe tiếng áo quần phần phật, cánh cửa phên rít kẹt kẹt, một cụ già tác độ năm mươi đã đứng ngay tại ngưỡng cửa.
Văn Thiếu Côn vội vàng chấp tay vái dài một cái và cung kính nói :
- Thưa lão trượng, vãn sinh Ä‘i lầm đưá»ng bị lạc lối vào đây, đã làm rầy rà đến nếp sống thanh lịch cá»§a lão trượng, thật là đáng tá»™i.
Ông ta liếc ngang má»™t cái, đôi mắt chá»›p sáng ngá»i, ngắm nhìn chàng má»™t lát rồi há»i vấn tắt :
- Sao không nói đại ý muốn gì?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Xin phép lão trượng cho nghỉ đỡ một đêm, sáng ngày mai sẽ đi ngay.
Ông già do dự một chập, lẩm nhẩm gật đầu nói :
- Hoàn cảnh đặc biệt, lão phu đồng ý cho bạn nghỉ nhỠmột đêm, nhưng...
Ngừng một lát, lão nói tiếp :
- Nhưng... nếu bất luận đêm hôm nay có xảy ra Ä‘iá»u gì bạn cÅ©ng không được há»i han, tò mò hay nhúng tay vào đấy nhé! Nếu không bằng lòng, xin Ä‘i khá»i ngay nÆ¡i này lập tức.
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên quá nhưng cũng không quan tâm suy nghĩ, cứ đáp :
- Vãn sinh xin tuân lá»i lão trượng, chỉ lo ngá»§, chẳng quan tâm đến má»™t Ä‘iá»u gì khác nữa.
Ngoài miệng tuy đáp như thế để cho qua chuyện nhưng trong lòng chàng luôn luôn suy nghĩ thắc mắc :
- Má»™t ngưá»i tu sÄ© ẩn cư trong núi, đã xa lánh sá»± Ä‘á»i rồi mà trong đêm khuya lại có Ä‘iá»u gì xảy ra nữa đến ná»—i phải căn dặn như vậy nhỉ? Lạ thật!
Thật là những câu nói của ông ta có vẻ gàn gàn mà cũng có vẻ thật tình.
Tuy nhiên vì tánh hiếu kỳ nổi lên chàng quả quyết :
- Ta cần dò xét sá»± thật ra sao, xem trong căn nhà này có Ä‘iá»u gì bí mật.
Nếu lão này là ngưá»i ẩn dật, tu hành thì ngày mai ta lên đưá»ng như đã dá»± định.
Nếu trái lại y có những hành vi bất chính, lẽ cố nhiên ta phải diệt trừ đúng như lá»i ân sư đã dặn.
Ông lão thấy chàng đã nhận lá»i tươi cưá»i nói :
- Như vậy thì bạn hãy theo lão phu vào bên trong.
Nói xong ông rảo bước đi ngay vô nhà sau.
Bước theo vào nhà, thấy trong phòng bài trí tuy sơ sài nhưng tao nhã và sạch sẽ. Chính giữa nhà có đặt một cái bàn khá rộng. Trên bàn có một bệ cao thỠmấy vị tôn thần, nhưng không biết là vị thần nào.
Trước bàn có má»™t đỉnh đồng khá kín. Trong đỉnh hương trầm Ä‘ang tá»a lên ngào ngạt. Cạnh đó có đặt má»™t nệm cá» (bồ Ä‘oàn). Trên tưá»ng có treo má»™t thanh kiếm dài. Ngoài ra chẳng còn bày biện má»™t thứ gì khác.
Ông già vẫn chưa dừng bước, đi luôn ra sau.
Qua má»™t sân hậu, ông chỉ vào má»™t căn phòng nhá» lợp lá, tưá»ng phên tre, cá»­a đóng há» ná»­a khép ná»­a mở.
Chỉ vào căn phòng ấy, ông lão nói :
- Trong phòng này không có giưá»ng ghế bàn tá»§ gì cả. Äó chỉ là má»™t nÆ¡i dùng chứa cá»§i. Tuy nhiên nhá» có nhiá»u cá» khô nên nằm rất êm và ấm lắm.
Phiá»n bạn nghỉ tạm má»™t đêm.
Vừa nói vừa đưa tay đẩy cánh cửa và dặn thêm :
- Trên kệ có bá»c lương khô để sẵn. Hay có đói lòng cứ lấy mà dùng tá»± nhiên.
Văn Thiếu Côn luôn miệng cảm ơn.
Dặn xong ông lão quay Ä‘i ra liá»n. Nhưng Văn Thiếu Côn gá»i lá»›n :
- Lão trượng! Vãn sinh chưa hân hạnh được biết đại danh của lão trượng.
Ông lão nhìn chàng, nói :
- Khi bạn mới bước chân vào nhà có thấy tấm biển treo trước cửa không?
Chàng gật đầu đáp :
- Có, vãn sinh có nhìn thấy. Trên ấy có mấy chữ, hình như là “Vá»ng Tình lưâ€.
Ông lão gật đầu, nói :
- Phải, bạn nhá»› đúng đấy. Lão phu là “Vá»ng Tình lư chá»§â€.
Lá»i nói có vẻ rầu rầu không được hồn nhiên vồn vã như lúc nãy, hình như có má»™t ẩn tình gì bí mật bên trong.
Văn Thiếu Côn chẳng những ngạc nhiên vì cái tên Vá»ng Tình lư rất quái gở mà ngoài ra thái độ cá»§a Vá»ng Tình lư chá»§ càng lạ lùng hÆ¡n, khiến ai tiếp xúc cÅ©ng phải nghi ngá» thắc mắc.
Dưới ánh đèn, chàng để ý nhìn gương mặt cá»§a Vá»ng Tình lư chá»§.
Ông ta mắt sáng mày rậm, mồm rá»™ng mÅ©i thẳng, cằm vuông, trông rất hiên ngang quắc thước. Ngày còn trẻ tuổi có lẽ phải là con ngưá»i rất phong lưu tiêu sát.
Tuy nhiên, nhận xét cho kỹ thấy trên làn trán rá»™ng và sau khóe mắt vành môi có ẩn nhiá»u vết nhăn, nÆ¡i lông mày vương vấn má»™t khí sắc ưu sầu, có lẽ trong cuá»™c Ä‘á»i tình cảm cÅ©ng không được phong lưu cho lắm.
Sau khi nhìn kỹ tướng mạo, Văn Thiếu Côn nghÄ© đến danh từ cá»§a ông lão, bá»—ng buồn cưá»i, tá»§m tỉm nói :
- Thưa lão trượng, cháu thấy tên cá»§a lão trượng có vẻ kỳ quái khác thưá»ng.
Vá»ng Tình lư chá»§ tá» vẻ ngạc nhiên há»i :
- Kỳ quái chỗ nào, ông bạn nói rõ xem thử.
Chàng cảm thấy hối hận vì nói lỡ lá»i, đỠmặt nhìn xuống đất. Tuy nhiên chàng nghiêm giá»ng nói lại :
- Vãn sinh không phải nói danh từ cá»§a lão tiá»n bối là kỳ quái, nhưng mà...
Ngập ngừng một lát, chàng nói luôn :
- Nhưng giữa danh dự và hoàn cảnh, thực tế có vài điểm không được phù hợp cho lắm.
Ông lão há»i :
- Không được phù hợp ở chỗ nào bạn cứ nói đi.
Văn Thiếu Côn đưa tay chỉ khắp bốn phía trong ra ngoài để phân bua nói lớn :
- NÆ¡i đây thông má»c um tùm, lá che kín cả. Ngay lúc ban ngày, bóng mặt trá»i cÅ©ng chưa hẳn xuyên qua được thì làm sao mà nhìn được ánh sao đêm. Như thế cái tên Vá»ng Tình lư chẳng phải là kỳ quái lắm sao?
Vá»ng Tình lư chá»§ gật gù rồi hòa hoãn nói :
- Äiá»u đó bạn trách cÅ©ng phải, nhưng có Ä‘iểm đặc biệt là lão phu chỉ cần nhìn má»™t vì sao mà thôi!
Nói xong ông ta nắm tay phải Văn Thiếu Côn chạy ra phía sau chỉ một chiếc ghế đá, đặt trên một tảng đá khá to.
Vì trá»i má»›i mưa, mặt đá trá»§ng chứa đầy cả nước. Hình như chẳng để ý gì hết, Vá»ng Tình lư chá»§ cứ Ä‘iá»m nhiên ngồi xuống rồi đưa tay chỉ lên trá»i cao nói má»™t cách thân mật và tha thiết :
- Này ông bạn nhá», cứ ngồi nÆ¡i đây mà nhìn lên, chắc bạn cÅ©ng thấy má»™t ngôi sao lá»›n Ä‘ang nhấp nháy nÆ¡i lưng trá»i. Tia sáng rá»±c rỡ cá»§a nó có thể làm cho bạn hoa cả mắt, nhưng khi đã quen rồi bạn không thể nào quên được nữa.
Tâm tình ông ta như bị khích động lẩm bẩm nói luôn :
- Äêm nào trá»i tạnh ráo, lão phu cÅ©ng ngồi đây suốt cả đêm trưá»ng, mê say ngắm nhìn ngôi sao sáng ấy. Lão nhìn mãi cho đến khi trá»i sáng, ngôi sao không còn trông thấy nữa má»›i thôi.
Văn Thiếu Côn đưa mắt nhìn theo ngón tay ông lão thấy trong đám cành cây rậm rạp um tùm kia, tựa hồ như từ dưới lên trên có khoét một lỗ dài thẳng tắp, lớn bằng một nắm tay.
Nhìn theo con đưá»ng ấy, rõ ràng có má»™t vì sao sáng chói Ä‘ang chá»›p nhoáng trên bầu trá»i Ä‘en vẫn còn mây mù.
Chàng mỉm cưá»i há»i :
- Chẳng hay lão tiá»n bối nhìn ngôi sao nào?
Lão đáp :
- Sao Chức nữ.
Rồi ông cứ lẩm bẩm Ä‘á»c mãi nho nhá» vá»›i má»™t giá»ng tha thiết và trìu mến :
- Chức nữ, sao Chức nữ.
Từ lúc má»›i gặp gỡ, qua những lá»i nói chuyện cùng Vá»ng Tình lư chá»§, Văn Thiếu Côn nhận thấy trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ông hình như có má»™t Ä‘iá»u bí ẩn không được như ý. Chính những chuyện rắc rối ấy không may ấy đã ảnh hưởng rất nhiá»u đến tánh tình và hành động cá»§a ông ta bây giá».
Chàng muốn biết vì sao ông lại thích ngắm sao, mà chỉ thích má»™t ngôi sao Chức nữ. Riêng tên sao cÅ©ng đã tượng trưng má»™t cái gì đặc biệt, lý do cá»§a bao sá»± sầu Ä‘au xáo trá»™n trong cuá»™c Ä‘á»i ông.
Chỉ má»™t yếu tố này đã giúp chàng dám quả quyết là vị lão trượng này, lúc còn niên thiếu đã bị Ä‘au khổ nhiá»u trên tình trưá»ng.
Còn đang suy ngẫm bỗng nhiên ông già nói tiếp :
- Lão phu chỉ thích riêng má»™t vì sao này. Äối vá»›i bao nhiêu sao khác, lão căm hận vô cùng. Nếu có thể được, lão phu sẽ Ä‘em tất cả sao trên vòm trá»i mà dập nát hết, chỉ dành lại má»™t sao Chức nữ mà thôi.
Trong lúc tâm tư xúc động, hình như lâu lắm má»›i gặp được tri ká»·, Vá»ng Tình lư chá»§ quả quyết nói :
- Chẳng giấu gì bạn, lão phu này há» Thá»i, tên là Tư Tình.
Nghe giá»ng nói run run vì cảm động, Văn Thiếu Côn khẽ liếc nhìn thấy đôi mắt lão rươm rướm lệ. Lòng chàng cảm thấy bùi ngùi thương cảm và tá»± thấy ân hận vì mình vô tình làm khÆ¡i động những ká»· niệm Ä‘au lòng cá»§a Ä‘á»i ông.
Chàng vội chắp tay vái dài và nói lảng sang chuyện khác :
- Vãn sinh rất hân hạnh được lão tiá»n bối chiếu cố cho tạm ngá»§ má»™t đêm. Bây giá» cÅ©ng đã khuya rồi, xin phép được Ä‘i nghỉ.
Thá»i Tư Tình buồn buồn khẽ gật đầu nói :
- Thôi, bạn Ä‘i nghỉ kẻo mệt. Äáng tiếc đêm nay trá»i mưa rừng đêm u ám không tiện ngồi lâu để ngắm sao cùng lão phu được nhiá»u thá»i giá» sao.
Nói đến đây giá»ng ông trở nên run run như muốn khóc.
Thật không ai ngá» con ngưá»i đó chừng ấy tuổi mà Ä‘a cảm Ä‘a sầu. Văn Thiếu Côn nghÄ© thầm :
- “Hay là ông lão đã Ä‘iên rồi chăng? Nếu quả vậy, ta không nên nói chuyện nhiá»uâ€.
Rồi chàng thủng thỉnh quay vào phòng để nghỉ.
Tài sản của anhhe1281

  #23  
Old 19-04-2008, 07:36 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 24

Thây ma bày đại trận



Sau khi nghi ngá» Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình là ngưá»i loạn não, Văn Thiếu Côn má»›i thấy đỡ bức rức trong lòng.
Bước vào ổ rơm trong xó nhà nằm xuống, chàng ngẫm nghĩ :
- “Như vậy thì câu chuyện đêm nay có thể xảy ra bất ngá» như ông lão đã dặn mình, có lẽ chỉ là lá»i nói bâng quÆ¡ cá»§a con ngưá»i loạn trí, hÆ¡i nào quan tâm cho mệtâ€.
Rồi chàng ngồi xếp bằng, thân hình ngay ngắn, nhắm nghiá»n đôi mắt định thần để phục hồi sức khá»e đã tiêu hao quá nhiá»u trên hành trình thiên lý.
Chàng vừa ngồi một chặp, thình lình có tiếng mõ “coong coong†nổi lên từng tiếng khi nhạt khi khoan nơi sân trước.
- Có lẽ đêm khuya trằn trá»c chưa ngá»§ được, ông lão đã thức dậy tiếp tục tụng kinh, chá» trá»i tối nhìn sao chăng?
Nghĩ như thế, chàng cố tình quên đi để ru giấc ngủ.
Nhưng lạ quá, ngoài tiếng mõ Ä‘á»u Ä‘á»u Ä‘iểm trong yên lặng, lại còn tiếng chân rất nhiá»u ngưá»i dậm rập rình trên mặt đất nữa. Nghe kỹ hình như cả hàng ngàn quân, muôn ngá»±a Ä‘ang thao diá»…n nÆ¡i pháp trưá»ng.
Äể thá»a tánh tò mò, Văn Thiếu Côn trổi ngay dậy rón rén bước lại gần vách phên, đưa mắt nhìn qua khe cá»­a.
Nào ngỠkhi vừa nhìn ra sân bất giác chàng giật nẩy mình, suýt la lên một tiếng.
NÆ¡i giữa sân tràng, Vá»ng Tình lư chá»§ Ä‘ang đứng lặng yên trên má»™t phiến đá cao đặt cạnh má»™t gốc cổ tùng, tay luôn luôn đập dồn vào chiếc mõ khổng lồ, quanh ông ta có rất nhiá»u xác chết Ä‘ang cá»­ động nhịp nhàng.
Những xác này toàn là thây ngưá»i chết đã lâu năm. Có xác chỉ còn chiếc đầu lâu cùng bá»™ xương trắng phếu. Có xác đã ương sình, da thịt rá»­a nát, hôi thối nồng nặc chịu không nổi.
Mặc dù là má»™t cao thá»§ võ công tuyệt đỉnh, can đảm hÆ¡n ngưá»i, Văn Thiếu Côn bá»—ng thấy rợn cả xương sống, sợ toát mồ hôi.
Từ thuở bé đến giá», không khi nào chàng tin cái thuyết quá»· thần ma quá»·.
Äêm nay, giữa rừng khuya, chính mắt chàng đã chứng kiến bao nhiêu thây ma Ä‘ang tá»± động múa quay cuồng, khiến chàng bàng hoàng đưa tay dụi mắt tưởng mình chiêm bao.
Chàng từ há»i :
- Tại sao có chuyện lạ lùng như thế kia? Rõ ràng là Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình Ä‘ang đánh mõ Ä‘iá»u ma khiến quá»·. Ông ta có tà thuật gì chăng?
Chàng cố nén hơi thở, hồi hộp nhìn ra ngoài. Hàng trăm thây ma trắng phếu trương sình rửa nát, đang nhỡn nhơ tiến thoái nhịp nhàng theo nhịp mõ.
Thỉnh thoảng, chúng vung tay đánh ra nhiá»u thế võ kỳ diệu và mạnh mẽ vô cùng.
Chúng tiến tá»›i, rút lui, đảo qua lượn lại, trong má»—i động tác Ä‘á»u có má»™t nét ly kỳ ảo diệu.
Hồi lâu tiếng mõ ngưng lại, đồng thá»i bao nhiêu thây ma cÅ©ng ngừng cá»­ động.
Thá»i Tư Tình gật gù lẩm bẩm nói :
- Cứ như uy thế của trận này thì ta còn sợ gì kẻ thù đến đây phá rối nữa.
Trong bầu không khí im lặng, xen vá»›i tiếng gió xạt xào cá»§a rừng khuya lưu lại, má»™t loạt tiếng rên rỉ bá»—ng nổi lên như ma há»n quá»· khóc.
Những tiếng rên ấy phát ra từ miệng Vá»ng Tình lư chá»§, tiếp theo đó bao nhiêu thây ma cÅ©ng đồng loạt há»a theo bằng những tiếng rú reo hò quái gở.
Văn Thiếu Côn không ngỠông lão có thể Ä‘iá»u khiển thây ma bằng thanh âm và động tác.
Cứ má»—i lần tiếng mõ rá»n lên, thì Ä‘oàn quân ma múa may theo thế trận. Khi tiếng mõ dứt, và có tiếng rú từ cổ há»ng lão phát ra thì Ä‘oàn thây ngưá»i cÅ©ng há»a theo y như vậy.
Äang mãi mê nhìn theo thế trận, bá»—ng Văn Thiếu Côn giật mình phát giác hình như có ngưá»i Ä‘ang bước đến rừng thông.
Ông già Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình vá»›i khả năng thính giác cao siêu cÅ©ng đã phát giác ra ngay. Và lập tức khua mõ lên từng hồi rất mạnh.
Hàng trăm xác chết đang bao vây xung quanh tảng đá, hay ẩn núp sau những gốc cây xó nhà, vừa nghe tiếng mõ thúc lên tức thì tản ra bốn phía, biến mất trong bóng tối.
Trên tảng đá chỉ còn lại Vá»ng Tình lư chá»§ đứng sừng sững như má»™t pho tượng.
Äá»™t nhiên lão hú lên má»™t tiếng lá»›n và kêu rằng :
- Thá»i Tư Tình ta đứng đợi lâu lắm rồi, đêm nay chúng ta hãy đấu má»™t trận quyết liệt cho đến sáng.
Tiếng kêu vừa dứt thì có má»™t bóng ngưá»i từ trong rừng thông lao vút ra như má»™t chiếc bóng sà xuống cách mấy thước ngay trước mặt Vá»ng Tình lư chá»§.
Văn Thiếu Côn kinh hãi định thần nhìn kỹ, thấy ngưá»i ấy thân hình mảnh mai, rõ ràng là má»™t ngưá»i con gái.
Trên đầu nàng có trùm một tấm mạng đen che khuất, không nhìn rõ mặt, hai chân cứng đơ, cứ động không được tự nhiên, có lẽ vì bị tật.
Ngưá»i ấy, Văn Thiếu Côn thấy quen lắm nhưng nhất thá»i chàng nghÄ© không ra đã gặp nÆ¡i nào.
Lúc này Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình sá»­ng sốt nhìn ngưá»i ấy há»i to :
- Ngươi là ai? Äến đây kiếm lão phu làm gì?
Ngưá»i ấy cất tiếng cưá»i the thé nói :
- Nhà ngươi không nhận ra ta ư?
Giá»ng nói khàn khàn khó nghe, hình như nàng cố ý đổi giá»ng.
Văn Thiếu Côn cau mày suy nghĩ :
- “Kẻ này trông quen lắm, nhưng tại sao hai chân lại cứng đỠvà tiếng nói lạ như thế. Má»›i nhìn qua tưởng ngưá»i quen, nhưng hóa ra không phảiâ€.
Sau khi nói xong, ngưá»i kia đưa tay kéo tấm the Ä‘en phá»§ đầu xuống và nói :
- Hãy xem thử, có biết ai chăng?
Vì nàng đứng quay quay lưng vá» phòng Ä‘ang núp, nên Văn Thiếu Côn không nhìn thấy mặt mÅ©i ra sao. Nhưng vì đứng đối diện vá»›i tảng đá nên khi vừa nhìn thấy, Vá»ng Tình lư chá»§ bá»—ng tái mặt ấp úng há»i :
- Phải, đúng là cô nương, nhưng vì sao cô lại biến thành hình dáng như thế.
Tuy không thấy được, nhưng chàng cÅ©ng Ä‘oán được nét mặt ngưá»i ấy có những gì khiến lão ta phải ngạc nhiên sợ hãi.
Ngưá»i ấy cưá»i ha hả nói :
- Bất kỳ ta biến thành hình dạng thế nào, chỉ cần ngưá»i nhận ra được để sau này ngưá»i có chết cÅ©ng yên lòng.
Thá»i Tư Tình xua tay nói :
- Không, không, đêm nay ta đợi kẻ thù. Kẻ thù ấy không phải là cô nương.
Ta chẳng ngỠnàng lại đến đây giỠnày.
Ngưá»i ấy nghiến răng nói :
- Lẽ cố nhiên ngươi không ngá» ta lại đến, có lẽ ngươi cho rằng nÆ¡i đây hoàn toàn bảo đảm không ai có thể xâm nhập vào. Thì ma trận kia sẽ bảo vệ ngươi chống lại má»i kẻ thù. Chắc ngươi cÅ©ng không bao giá» ngá» rằng ngưá»i chị đáng thương cá»§a ta lúc nào cÅ©ng tìm kiếm nghe ngóng chá»— ở cá»§a ngươi.
Thá»i Tư Tình tái mặt lập bập há»i :
- Ủa, nàng còn sống trên Ä‘á»i sao?
Ngưá»i kia lấy miếng the Ä‘en trùm lại lên mặt và gầm lá»›n :
- Nhà ngươi hẳn mong má»i cho chị ta chết phải không?
Thá»i Tư Tình đột nhiên khích động tâm tư tha thiết nói :
- Ta mong nàng còn sống. Suốt mưá»i sáu, mưá»i bảy năm nay không có tin tức gì vá» nàng, ta Ä‘au xót lắm, chẳng biết nàng ở nÆ¡i đâu.
Ngưá»i kia lạnh lùng nói :
- Hay là ngươi muốn đi tìm nàng chăng?
Thá»i Tư Tình hét lá»›n lên rằng :
- Lẽ đương nhiên là thế. Suốt mưá»i mấy năm nay không má»™t giá» phút nào ta quên được nàng. Ta đã đặt chá»— này là Vá»ng Tình lư, ta Ä‘em cái tên cá»§a ta đổi lại là Thá»i Tư Tình, bao nhiêu đó cÅ©ng chứng minh được phần nào tấm lòng ta đối vá»›i nàng.
Ông ta nói vá»›i má»™t giá»ng run run vì xúc cảm, đôi mắt rưng rưng hàng lệ chảy.
ÄÆ°a tay gạt nước mắt, ông nói tiếp vá»›i má»™t giá»ng thiết tha, nài nỉ :
- Cô nương làm ơn chỉ dùm nơi nàng ở cho ta, chị của cô nương hiện giỠđang ở nơi đâu?
Nàng vẫn lạnh lùng đáp :
- Chị ta ở trong hang Vô Nhân cốc, nhưng chị ấy không có cách gì rá»i khá»i hang này để ra ngoài được. Tuy nàng chưa chết nhưng cÅ©ng như ngưá»i Ä‘ang chết dở.
Nàng nói nức nở không ra tiếng.
Thá»i Tư Tình vá»™i há»i :
- Tại sao, nàng lâm trá»ng bệnh chăng?
Ngưá»i kia trổi lên má»™t chuá»—i cưá»i dai, rồi hằn há»™c nói :
- Ngươi không cần phải há»i nhiá»u. Ta có nói rõ ràng cÅ©ng chẳng ích chi.
Chị ta căm hận vì không ăn được thịt ngươi, nằm trên da ngươi, thì chị ta không bao giỠquên được ngươi.
Thá»i Tư Tình thiết tha nói :
- Sá»± việc ngày xưa hoàn toàn là má»™t trưá»ng hợp hiểu lầm. Ta và chị cô yêu đương đầm thắm.
Ngưá»i kia không dằn đưá»ng cÆ¡n giận cướp lá»i :
- Ngươi khá»i cần phải dài dòng kể lể. Nếu chị ta có thể thân hành đến đây được thì nhà ngươi chỉ còn chá» má»™t cái chết thảm khốc mà thôi.
Thá»i Tư Tình dậm chân la lá»›n :
- Không, không, nếu nàng không thể tha thứ được sự hiểu lầm vỠdĩ vãng của ta, ta tình nguyện tự sát ngay trước mặt nàng để tạ tội. Cô nương, ta thành tâm khẩn cầu, cô nương làm ơn chỉ dùm hiện nay nàng ở nơi đâu.
Ông ta vừa nói vừa khóc sướt mướt trông rất thương hại.
Nhưng ngưá»i kia vẫn không chút động tâm, giữ nguyên thái độ lạnh nhạt và hét lá»›n :
- Ta không thể chỉ chỗ ở của chị ta được. Thật thà mà nói, đêm nay ta tuân lệnh chị ta đến băm vằm nhà ngươi ra thành trăm ngàn mảnh, để báo mối hận thù ngày xưa.
Thá»i Tư Tình ngước mặt nhìn trá»i rồi ngậm ngùi than rằng :
- Äành rằng nàng đã ra lệnh đấy thật, nhưng ta chết chẳng yên lòng.
Nghĩ một lát, ông nói luôn :
- Ta chỉ cần được gặp mặt nàng để Ä‘em những việc hiểu lầm xưa kia giải thích rành mạch. Ta chắc chắn nàng sẽ tha thứ cho ta. Nếu không ta sẽ làm theo sở thích cá»§a nàng, sống hay chết cÅ©ng xong. Giết hay tha tùy nàng, ta không ngại. Äiá»u trá»ng yếu là được gặp lại mặt nàng.
Ngưá»i kia hầm hầm nói :
- Thôi nhà ngươi không cần vỠvịt giả nhân giả nghĩa nữa. Chị ta không bao giỠhết hận ngươi, và chính ta đây cũng không thể tha thứ cho ngươi được.
Ta đối với ngươi như vầy là đã quá tốt lắm rồi.
Thá»i Tư Tình cau mày nói :
- Äa tạ lòng tốt cá»§a cô nương, riêng tôi đối vá»›i cô nương không bao giá» có ác ý.
Nhưng ngưá»i ấy đã gạt phắt :
- Thôi, ta không cần nhiá»u lá»i nữa, muốn minh oan cứ xuống âm phá»§ mà kêu nài.
Nói vừa dứt lá»i, nàng vung tay Ä‘iểm luôn má»™t chỉ.
Nàng vừa phất ngón tay bá»—ng má»™t tiếng xùy xảy ra rít rợn ngưá»i xẹt qua màng tai nghe lạnh gáy.
Văn Thiếu Côn giật mình kinh sợ, nghĩ thầm :
- “Thá»§ pháp cá»§a ngưá»i này thật kỳ dị, không khác chỉ pháp cá»§a các U Linh trong hang Vô Nhân cốc tý nàoâ€.
Từ câu chuyện đối thoại giữa đôi bên đã khiến Văn Thiếu Côn nhận xét được một phần vỠtình hình và thân thế của hỠrồi.
Theo sá»± nhận xét cá»§a chàng thì giữa ngưá»i chị và Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình, nếu không phải má»™t đôi vợ chồng, ít ra cÅ©ng là cặp tình nhân. Hai ngưá»i đã từng yêu nhau tha thiết, sau đó vì má»™t chuyện gì bất ngá» xảy ra gây hiểu lầm đến ná»—i há» biến thành thù, má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t nẻo.
Thá»i Tư Tình thì cứ khăng khăng cho đó là việc hiểu lầm. Cứ theo thái độ thành khẩn, những lá»i nói chí tình cùng đủ thấy sá»± trung thá»±c và sá»± gắn bó cá»§a ông đối vá»›i ngưá»i yêu cÅ©. Nhưng nguyên nhân cá»§a sá»± hiểu lầm thì chưa được biết.
Còn nàng kia đối vá»›i Thá»i Tư Tình thì lại nuôi mối hận cÅ©, lúc nào cÅ©ng cố tìm cách giết cho kỳ được.
Ngoài ra còn má»™t Ä‘iá»u khiến Văn Thiếu Côn phân vân không ít là nàng này có má»™t dáng Ä‘iệu quen thuá»™c, tuy chưa nhận được là ai. Huống chi nàng đã bảo chị nàng hiện ở trong Vô Nhân cốc và không có cách nào rá»i khá»i cái hang này được.
Chả lẽ nàng ấy trở thành một U Linh của hang này rồi sao?
Còn má»™t Ä‘iá»u nữa là, nếu ngưá»i đàn bà này không cùng ở trong Vô Nhân cốc, làm sao biết được sá»± bí mật trong cái thế giá»›i cá»§a cõi âm này. Chả lẽ nàng cÅ©ng là má»™t U Linh như chị? Nếu quả vậy thì làm sao nàng có thể rá»i hang để xuất hiện giá» này nÆ¡i đây?
Trong lúc suy nghÄ© chàng vẫn không rá»i mắt theo dõi hai ngưá»i.
Thá»i Tư Tình lanh lẹ như ngôi sao xẹt, rùn vai má»™t chút đã thoát khá»i làn chỉ phong cá»§a nàng ná» Ä‘iểm sang rồi khoát tay rối rít nói :
- Khá»i cần phải ra tay. Chỉ cần ta gặp mặt chị nàng để trình bày uẩn khúc cá»§a sá»± việc. Sau đó mặc tình các ngưá»i muốn băm vằm thân này thành trăm nghìn mảnh tùy ý.
Ngưá»i ấy nạt lá»›n :
- Không khi nào ngươi được nhìn mặt chị ta nữa. Ta đã thay ngưá»i để băm vằm nhà ngươi tại đây và ngay hôm nay.
Thá»i Tư Tình không nhúc nhích, cau mày nói :
- Rất tiếc rằng bản lãnh cá»§a nàng chưa đủ để hạ được ta. Suốt mưá»i năm nay ta đã dày công tìm há»c thuật, dụng độc và phòng độc rồi.
Má»™t đám mây Ä‘en bị gió thổi đến liá»n thành má»™t đám mưa khá nặng hạt, rÆ¡i tầm tả vào ngưá»i vào mặt ông ta. Nhưng Vá»ng Tình lư chá»§ vẫn xem như chẳng có gì xảy ra, Ä‘iá»m nhiên nói :
- Theo ý ta, thì chúng ta nên tìm cách cảm thông để cởi mở cái bí mật thắc mắc xưa nay... Ngày xưa ấy...
Nhưng ông chưa nói hết lá»i, nàng ấy cưá»i lạt nói :
- Thôi, khá»i nói dông dài, hãy tiếp má»™t vài chiêu.
Lẹ như chớp nàng phóng ra một chưởng. Năm chỉ như móc câu cào sang một nhát, xé gió ào ào...
Thá»i Tư Tình thất kinh vá»t sang má»™t bên hÆ¡ hải nói :
- Huyá»n sát chưởng? Cô nương đã há»c há»i ở đâu mà có những ngón ác độc cá»§a bá»n tà môn ngoại đạo như thế này?
Ngươi kia hằm hằm nói :
- Chẳng cần biết, chỉ cần giết được mạng ngươi là đủ rồi!
Miệng tuy nói nhưng thân hình nàng luôn luôn biến động. Chưởng trước vừa trợt, tức thì chưởng sau lại phát ra đập mạnh vào đầu Thá»i Tư Tình như thiên lôi đánh.
Thá»i Tư Tình hình như đã sợ hãi đối vá»›i võ công cá»§a nàng này, nên luôn luôn tránh né chứ không há» tiếp đỡ hay đánh lại má»™t đòn nào.
Tuy hai chân có vẻ cứng Ä‘á», nhưng các động tác di chuyển cá»§a nàng kia lanh lẹ không thể tả. Äôi chân không thấy cá»­ động, nhưng cứ thoáng má»™t cái thân hình nàng đã bay Ä‘i như sao đổi ngôi, luôn luôn tiến sát gần ngưá»i đối phương.
Hình như Thá»i Tư Tình không ngỠđược bản lãnh cá»§a nàng cao siêu đến thế cho nên lối chống đỡ tránh né má»—i lúc thêm cuống quít, không còn bình tÄ©nh như lúc đầu.
Má»™t hồi lâu ngưá»i kia gầm lên má»™t tiếng :
- Ngươi thử nếm một chiêu này xem sao?
Tức thì gió lá»™ng ào ào, cành cây cả vùng Ä‘á»u rung động, nước mưa rÆ¡i xuống xào xào, hai tay nàng nhất tá» quay Ä‘i má»™t vòng. Chưởng lá»±c bao trùm cả chu vi trên ba trượng, khí thế dÅ©ng mãnh như tác biển dá»i non.
Thá»i Tư Tình thất kinh lập tức nhoài mình phóng xuống đất, lăn Ä‘i má»™t vòng để tránh né.
Nhưng động tác hÆ¡i muá»™n má»™t tý, thân hình ông ta vẫn không lăn ra khá»i màn lưới cá»§a chưởng lá»±c bao trùm.
Sức chưởng mạnh như vÅ© bão đánh ập từ trên xuống làm xói cả má»™t vùng, cát sá»i tung lên mịt mù.
Äứng trong nhà, Văn Thiếu Côn chưa biết rõ tính mạng cá»§a Thá»i Tư Tình ra sao, sống hay chết.
Má»™t hồi sau khi cát lặng bụi yên, mặt đất bị chưởng lá»±c đào trá»§ng má»™t lá»— khá sâu. Trên miệng lá»— ánh, Thá»i Tư Tình Ä‘ang lồm cồm đứng dậy nhưng hai chân dính đầy máu, rõ ràng đã bị gãy hay trá»ng thương.
Ngưá»i kia không tấn công tiếp, đứng khoanh tay nhìn lão cưá»i ngặt ngoẽo :
- Thá»i Tư Tình, chả lẽ nhà ngươi không ngá» có cảnh tượng ngày hôm nay?
Mặc dù đã mang trá»ng thương, nhưng Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình vẫn mím môi chịu đựng, không để lá»™ nét Ä‘au đớn hay lá»t ra má»™t lá»i rên siết nào.
Ông gượng cưá»i nói :
- Nhà ngươi khá»i nói nhiá»u lá»i, nếu muốn giết thì cứ ra tay. Nhưng sau có hối tiếc thì cÅ©ng đã muá»™n rồi.
Ngưá»i ấy cưá»i lá»›n nói :
- Hối tiếc hay không, chừng ấy sẽ hay. Bây giá» chẳng những ta chỉ giết ngưá»i mà còn muốn làm cho nhà ngươi phải nếm đủ mùi cay đắng Ä‘au đớn trước khi nhắm mắt. Cái chết ta dành cho ngươi sẽ là má»™t cái chết vô cùng khốc liệt.
Như thế cÅ©ng chưa đủ Ä‘á»n bù tá»™i ác cá»§a ngươi đã làm.
Nàng vừa nói vừa đưa tay vào áo rút ra má»™t thanh Ä‘oản Ä‘ao bén như nước, chiếu hào quang lấp la lấp lánh sáng ngá»i. Nàng khoa lưỡi Ä‘ao trước mặt Thá»i Tư Tình nghiến răng nói :
- Ta phát thệ Ä‘em ngươi băm vằm hàng trăm mảnh để trả thù cho ngưá»i chị Ä‘au khổ. Thế là ngày hôm nay ước nguyện cá»§a ta đã thành tá»±u rồi. Nhà ngươi đừng hy vá»ng gì nữa.
Tức thì lưỡi Ä‘oản Ä‘ao vung mạnh, nàng nhảy đến cắt nhượng bên trái cá»§a Thá»i Tư Tình.
Thá»i Tư Tình chuyển mình lăn qua má»™t bên để tránh nhát Ä‘ao ấy, đồng thá»i chiếc mõ Ä‘ang cầm trong tay vung lên “coong coong†liên tiếp.
Nàng ấy há miệng cưá»i ha hả :
- Kể cÅ©ng lạ Ä‘á»i, không ngá» má»™t tên ác độc như ngươi mà trước giá» chết còn biết lo gõ mõ tụng kinh cho mình.
Thá»i Tư Tình lặng thinh không đáp má»™t tiếng, mà vẫn vung mõ gõ lên từng hồi, má»—i lúc má»™t lá»›n hÆ¡n.
Ngưá»i đàn bà này chưa muốn giết chết lão ngay mà hình như cố tình để cho lão kéo dài những sá»± Ä‘au khổ trước giá» chết, huống chi lối gõ mõ kỳ lạ trong lúc ấy cÅ©ng có vẻ khôi hài nên nàng chỉ khoanh tay nhìn theo, xem thá»­ lão hành động ra sao.
Ngước mắt nhìn nàng, lão già Vá»ng Tình lư chá»§ chỉ như má»™t con vật hy sinh, tùy ý nàng hành xá»­ lúc nào cÅ©ng được, không má»™t ai hay má»™t ngưá»i nào có thể cứu vãn được nữa.
Ngay lúc ấy nhiá»u tiếng rú rợn gáy lanh lảnh vang lên xung quanh.
Ngưá»i đàn bà kia giật mình quay lại nhìn thấy có năm xác chết đứng sừng sững phía sau, Ä‘ang đưa những ống xương trắng phếu cào nhẹ vào vai nhau.
Theo năm xác chết ấy, hàng trăm xác chết khác cũng lũ lượt xô nhau kéo đến, đứng thành vòng bao vây xung quanh.
Nhìn thấy cảnh tượng quái đản này, ngưá»i đàn bà thoáng hoảng sợ. Nhưng má»™t lúc sau trấn tỉnh lại, cất giá»ng cưá»i khanh khách quát lá»›n :
- Thá»i Tư Tình, trò nhác trẻ con mà cÅ©ng đưa ra hòng hù dạ ta sao. Äối vá»›i kẻ khác thì còn cầu may, chứ đối vá»›i bản cô nương, những thây ma này không nghÄ©a lý gì đâu.
Quát dứt lá»i, nàng nhìn thẳng vá» phía năm xác chết đầu tiên. Hai chưởng từ từ đưa ra đẩy mạnh tá»›i. Từ lòng chưởng lóe ra những tia sáng xanh, vàng cùng chá»›p nhoáng không ngừng, gây ra tiếng ào ào, xoẹt xoẹt, quét mạnh vào mấy thây ma lúc bấy giá» Ä‘ang xông tá»›i.
Sức chưởng Ä‘i qua, kéo luôn cả năm xác chết quay luôn mấy vòng ngã lăn ká»nh ra đất, tay chân, xương thịt rÆ¡i rá»›t khắp nÆ¡i.
Vì hướng đánh xoay vá» căn phòng Văn Thiếu Côn Ä‘ang nấp, mặc dù cách xa hàng mưá»i trượng vẫn bị chưởng lá»±c làm rúng động như gặp trận cuồng phong.
Thá»i Tư Tình nằm trên mặt đất nhìn thấy cảnh tượng ấy cÅ©ng hãi sợ tái mặt.
Tiếng mõ trong tay ông lại khua lên từng hồi, như thúc giục, đồng thá»i ông hét lá»›n :
- Ta đâu có ý định đánh nhau cùng cô nương. Hôm nay nếu ta bỠmạng, ta chết mà không nhắm mắt được, vì trước giỠchết ta chỉ cầu mong được gặp nàng mà thôi.
Ngưá»i ấy cưá»i khanh khách nói :
- Khá»i nói năng lôi thôi gì nữa. Có tài nghệ gì cứ thi thố ra xem. Nhà ngươi chống cá»± càng lâu thì sá»± trừng phạt sẽ tàn khốc thêm lên mà thôi.
Tiếng mõ giục Ä‘á»u Ä‘á»u, hàng trăm thây ma lần lượt xông tá»›i, vòng vây càng siết chặt, hÆ¡i thúi bay nặc nồng. Tiếng xương kêu răn rắc, tiếng chân bước thình thịch hòa lẫn vá»›i những tiếng rên rỉ gầm gừ từ các thây ma, khiến cảnh tượng rùng rợn như Ä‘ang sống ở cõi âm.
Ngưá»i ấy không ngá»›t cưá»i, nói lá»›n :
- Bao nhiêu thây ma này làm gì có đủ năng lá»±c để uy hiếp ta mà hòng cứu sống mạng già cá»§a nhà ngươi được. Xem đây má»™t Lập tức hai tay nàng đưa ra liá»n liá»n như chiếc thoi, chưởng lá»±c cuồn cuá»™n như sóng tràn, cuốn luôn cả bao nhiêu xác chết bay tán loạn khắp nÆ¡i như những cánh diá»u bị rÆ¡i vào trận gió trốt.
Tài sản của anhhe1281

  #24  
Old 19-04-2008, 07:37 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 25

Kẻ thù cá»§a Vá»ng Tình lư chá»§



Chưởng khí lạnh như băng, tá»a rá»™ng khắp má»™t vùng trên mưá»i trượng trong nháy mắt đã đánh vào đám thây ma khiến cho hàng ngÅ© trận địa bấn loạn tÆ¡i bá»i.
Gió lạnh theo hai tay nàng vũ lộng phát ra những tia màu xanh óng ánh lẫn trong một làn sương mỠtrắng đục như sữa, đứng xa trông thật ngoạn mục.
Chỉ trong thá»i gian rất ngắn ngá»§i mà khí thế mạnh yếu giữa đôi bên quá rõ ràng.
Trên một trăm thây ma vừa bằng xương trắng, vừa bằng thịt rữa ra mới trương sình, tuy bị đánh bật ra nhưng vẫn xông vào vây nữa, hình như không biết sợ hãi, không ngán đòn.
Tuy nhiên ngưá»i kia cứ nhởn nhÆ¡ như vào chốn không ngưá»i, tiếp tục đánh hoài không há» nao núng.
Má»—i chưởng tung ra là má»™t loạt thây ngưá»i ngã sấp, má»™t đòn quét ngược gây nên cảnh xương thịt tÆ¡i bá»i.
Trong nháy mắt, trên mặt đất nằm la liệt những bộ xương khô, những thây chết sình thúi, giống như vừa mới bốc ở bãi tha ma lên.
Mùi thúi của xác chết xông lên càng lúc càng nồng nặc không chịu nổi.
Nàng bịt mặt hình như đã vận công nín hÆ¡i không hít chướng độc, nên đứng giữa cảnh ấy mà nét mặt vẫn bình thản như thưá»ng, không tá» vẻ gì khó chịu.
Dần dần trên một trăm xác chết chỉ còn lại dưới hai mươi bộ xương thôi.
Tiếng mõ cá»§a Thá»i Tư Tình Ä‘iểm rá»i rạc mấy tiếng rồi cÅ©ng ngưng hẳn.
Sau cùng còn lại độ mưá»i thây chưa bị đánh nát đã nhanh như chá»›p rút lui nấp vào các rặng cây xa xa.
Thá»i Tư Tình nằm dài trên mặt đất, hai chân không cá»­ động được. Ông ném chiếc mõ lá»›n trên tay rồi than rằng :
- Không ngá» mưá»i năm tâm huyết trong phút chốc đã vỡ tan thành mây khói như ngày nay.
Ngưá»i đàn bà cưá»i lạt bảo lá»›n :
- Nhà ngươi còn bản sá»± gì nữa cứ đưa ra đây, để sau này chết khá»i ấm ức.
Thá»i Tư Tình ngậm ngùi nói :
- Không đâu, trong thá»i gian mưá»i năm ngắn ngá»§i ta vừa luyện được má»™t tòa thi ma đại trận, vá»›i mục đích là để đối phó vá»›i kẻ thù. NgỠđâu đêm nay trận ấy đã tan tành vì bàn tay cô nương.
Nghĩ một lát lão chớp mắt than :
- Số trá»i đã thế, ta cÅ©ng đành chịu vậy.
Äá»™ng thái Ä‘au buồn thất vá»ng cá»§a Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình vẫn không làm lay chuyển mối căm há»n bao năm tích tụ trong tâm tư cá»§a ngưá»i đàn bà này.
Nàng thản nhiên đưa cao thanh đoản đao hét lớn :
- Bây giỠkhông còn thứ gì để thi thố nữa thì nhà ngươi hãy nhắm mắt chỠchết mà thôi.
Thá»i Tư Tình bình tÄ©nh gật đầu :
- Nếu là số phận đã định, xin cô nương cứ mặc tình chém giết, lão phu không há» oán trách má»™t lá»i nào.
Ngưá»i ấy không do dá»±, vung Ä‘ao lên cao múa tít mấy vòng rồi chém phập xuống đùi ông lão.
Văn Thiếu Côn đứng nấp trong phòng nhìn qua khe vách nãy giỠđã theo dõi và biết hết má»i việc đã xảy ra.
Mặc dù chàng chưa biết rõ hai ngưá»i là ai, giữa há» cùng nhau đã có nhiá»u liên hệ gì, những oán trách gì, nhưng chàng không nỡ nhẫn tâm trước những lá»i lẽ đầy chân thật và những việc làm thanh tao cá»§a Vá»ng Tình lư chá»§. Hành động cá»§a ngưá»i đàn bà tuy cÅ©ng có duyên cá»› nhưng cÅ©ng quá đáng và tàn nhẫn, chàng không thể chấp nhận được.
Ngưá»i ấy đối vá»›i chàng còn phản phất nhiá»u Ä‘iểm rất quen thuá»™c, mặc dù chàng cố moi trong ký ức vẫn chưa nhá»› được là đã gặp nÆ¡i nào.
Nàng nói tiếng khào khào hình như cố tình muốn đổi giá»ng, hÆ¡n nữa đầu lại phá»§ the Ä‘en giấu mặt, hai chân cứng đỠkhông biết vì mang tật hay cÅ©ng là má»™t dụng ý cải trang.
Nhìn thi ma đại trận bị phá tan, Thá»i Tư Tình tá»± xét mình bị thương khá nặng không còn đủ sức để kháng cá»±, chỉ biết đưa mắt nhìn chiếc Ä‘oản Ä‘ao sáng quắc trong tay nàng ấy, chá» giá» bị xá»­ tá»­ hình.
Nhưng khi thanh Ä‘oản Ä‘ao vừa má»›i đưa lên thì Văn Thiếu Côn đã phóng ra má»™t chưởng hất nát bức tưá»ng, phi thân vá»t thẳng ra ngoài, miệng hét lá»›n :
- Hãy dừng tay.
Tiếng hét vang rá»n như sấm động làm rừng thông xao động, lá rụng lào xào.
Ngưá»i đàn bà giật mình ngừng tay nhìn lại, trong bụng thấy e dè vì tiếng quát quá oai dÅ©ng, chứng minh má»™t ná»™i lá»±c vô cùng hùng hậu cá»§a ngưá»i vừa má»›i xuất hiện.
Khi thấy kẻ này chỉ là má»™t chàng thiếu niên mặt đẹp trai như ngá»c tác cỡ mưá»i sáu, mưá»i bảy, ngưá»i ấy cất tiếng cưá»i lá»›n nói vá»›i Thá»i Tư Tình :
- Lão già khá thật, té ra nhà ngươi đỠphòng trước để viện binh giúp sức.
Thá»i Tư Tình gắng gượng nói :
- Lão phu không khi nào thèm làm thế.
Rồi quay vỠphía Văn Thiếu Côn, lão nói :
- Cậu bé, lão phu đã giao hẹn cùng cậu từ lúc má»›i vào xin ngá»§ trá», rằng bất luận việc gì xảy ra nÆ¡i đây cÅ©ng không được nhúng tay vào. Cậu cứ giữ đúng lá»i hứa, để mặc kệ chúng tôi.
Văn Thiếu Côn dõng dạc đáp :
- Vãn sinh Ä‘i khắp giang hồ phụng sá»± tám chữ “Trừ gian, khá»­ bạo, cứu khổ, phò nguyâ€. Không gặp thì thôi, nay đã gặp rồi không thể nào làm lÆ¡ được. Vãn sinh hành động theo lương tri cá»§a con ngưá»i nghÄ©a hiệp chứ đâu phải theo lá»i yêu cầu cá»§a lão trượng đâu.
Rồi đôi mắt long lên sáng quắc nhìn ngưá»i đàn bà che mặt, chàng nói lá»›n :
- Nhà ngươi á»· sức mạnh hiếp ngưá»i cô thế, chuyên xá»­ tàn nhẫn vá»›i kẻ dưới tay như vậy có đúng không?
Bị khích động bởi lá»i nói ấy, ngưá»i đàn bà bịt mặt chỉ chàng hét lá»›n :
- Té ra là mi?
Văn Thiếu Côn sá»­ng sốt há»i :
- Ủa, cô nương là ai mà biết ta, hình dáng cô nương sao có nhiá»u nét quen lắm vậy?
Nàng ấy đột nhiên há»i lá»›n :
- Äừng nói xàm. Ta chỉ nhìn lầm chứ xưa nay chưa há» quen biết nhà ngươi tý nào.
Rồi nàng nói nhỠdần :
- Ngươi nên nghe lá»i khuyên cá»§a ta, đừng nhúng tay vào việc này làm gì.
Bất luận thế nào ta cũng không thể tha chết cho lão này được đâu.
Văn Thiếu Côn mỉm cưá»i đáp :
- Nếu thế thì giữa tôi và cô nương khó lòng tránh khá»i xô xát. Cô nương cÅ©ng nên hiểu cho rằng, bất luận thế nào tôi cÅ©ng không thể bá» qua chuyện này được.
Thá»i Tư Tình gá»i lá»›n :
- Này cậu bé, lão không bằng lòng như thế đâu. Cậu hãy mau mau rá»i bá» nÆ¡i này Ä‘i nÆ¡i khác...
Văn Thiếu Côn nghiêm giá»ng nói :
- Äây không còn vấn đỠlão tiá»n bối bằng lòng ...
(thiếu trang 356 - 357)
Còn ngưá»i kia không đứng vững được, thân hình mảnh mai lảo đảo vá» phía sau hÆ¡n má»™t trượng, hai vai rúng động không ngừng, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.
Mặc dù đã tranh phần thắng lợi, nhưng chàng không tấn công tiếp, khẽ nói :
- Tôi không muốn bức bách đâu, cô nương có thể tá»± nhiên rút Ä‘i khá»i nÆ¡i đây.
Ngưá»i kia sá»­ng sốt má»™t lúc rồi hình như đã nhận định được tư thế cá»§a mình bất lợi, gầm lá»›n :
- Thá»i Tư Tình, số mạng mày chưa mãn. Chẳng qua vì...
Rồi nàng rít thêm :
- Nhưng mày cũng không còn sống thêm bao nhiêu ngày nữa vì đã trúng phải độc chưởng của bổn cô nương rồi. Cứ tính đủ bốn mươi chín ngày, thân xác nhà ngươi tự nhiên tan ra thành huyết cả.
Dứt lá»i nàng đã lắc mình má»™t cái, nhẹ nhàng biến vào rừng khuya hòa lẫn vá»›i đêm tối.
Văn Thiếu Côn thở dài rồi rảo bước lại bên cạnh Thá»i Tư Tình khẽ nói :
- Tiá»n bối có sao không? Tại sao tiá»n bối đã lánh mặt vào rừng khuya mà có ngưá»i vẫn theo dõi tiá»n bối để trả thù?
Thá»i Tư Tình thở dài chán nản nói :
- Ta bị hàm oan cách đây mưá»i mấy năm. Lúc ấy ta cùng ngưá»i vợ đẹp và đứa con thÆ¡ sống yên ổn thì má»™t đêm có má»™t kẻ lạ đột nhập giết chết cha mẹ vợ ta. Má»i chứng cá»› Ä‘á»u bị xóa sạch. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghi cho ta là hung thá»§. Vợ ta giận ta dắt đứa con Ä‘i mất, còn má»i ngưá»i thì quay mặt lại vá»›i ta. Chỉ tiếc là trong mưá»i mấy năm qua ta không kiếm được hung thá»§ để giải tá»a hàm oan, giá» này thì...
Ná»—i bi quan cá»§a Thá»i Tư Tình không phải là quá đáng. Sá»± việc ấy xảy ra trên mưá»i năm rồi vẫn chưa tìm được ngưá»i gieo há»a. Ngày nay hai chân bị gãy, thêm trúng độc nặng, còn sống chẳng bao ngày thì làm sao mà giải oan, để gá»™i sạch được mối nghi kỵ sâu sắc ấy nữa.
Văn Thiếu Côn cau mày suy nghĩ, trong lòng nặng nỠnhư mang tảng đá ngàn cân.
Bỗng nhiên trong rừng khuya vắng lặng có một tiếng rú vang lên văng vẳng.
Tiếng rú tận đàng xa theo hÆ¡i gió đưa đến, vá»›i trình độ võ công cá»§a hai ngưá»i tức khắc đã nhận ra ngay.
Văn Thiếu Côn định thần nghe ngóng.
Thá»i Tư Tình chá»›p đôi mắt rồi ngậm ngùi nói :
- Chết rồi! Kẻ thù của lão đã đến rồi!
Tài sản của anhhe1281

  #25  
Old 19-04-2008, 07:37 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 26

Âm Dương nhị ma



Tiếng hú vang lên lảnh lót, lúc đầu nghe rất xa, ít ra cũng trên ba dặm. Chỉ trong chớp mắt tiếng hú đã lớn dần và hình như chỉ còn cách đây hơn một dặm. Như thế cũng đủ thấy tốc độ và tài khinh công của kẻ ấy cao diệu đến chừng nào.
Khu rừng thông chìm đắm giữa đêm khuya lặng lẽ, hoang vu, rãi rác nhiá»u xác chết đã trương sình, những bá»™ xương trắng hếu không toàn vẹn tay chân phÆ¡i bày trên mặt cá», thêm vào đó những tiếng rên rỉ não nùng càng tăng thêm vẻ rùng rợn.
Văn Thiếu Côn nhìn ông lão Thá»i Tư Tình bị trá»ng thương nằm trên cỠướt, lòng bồn chồn nói :
- Xin lão tiá»n bối đừng quá bi quan, vãn sinh tuy không có tài nghệ siêu quần bạt tụy, nhưng cÅ©ng đủ để đối phó giúp lão tiá»n bối lúc này.
Thá»i Tư Tình vá»™i xua tay nói :
- Không nên, lão phu cùng bạn trẻ chỉ gặp nhau nhất thá»i, đâu thể vì lão mà bạn trẻ phải mang há»a vào thân.
Tiếng hú đã dứt, rừng khuya lại chìm trong yên lặng.
Tuy nhiên với khả năng thị thính của Văn Thiếu Côn, chàng đã biết rõ kẻ ấy chỉ còn cách nơi này không quá một dặm, trong nháy mắt là hỠđã đến rồi.
Không còn do dá»± nữa, chàng vung chỉ Ä‘iểm ngay vào hai huyệt DÅ©ng tuyá»n và huyệt câm cá»§a Thá»i Tư Tình. Thá»i Tư Tình đã biến thành má»™t xác ngưá»i vừa câm vừa tê bại, chỉ còn hai mắt trông thấy, trí não tuy hiểu biết nhưng không cá»­ động nói năng gì được nữa.
Lập tức chàng bồng lão Thá»i Tư Tình Ä‘em vào phòng đặt nằm trên cá» khô, khép cá»­a lại rồi nhảy ra ngoài.
Khi vừa bước vào trong viện phía trước, đã thấy hai bóng đen từ trong bụi rậm nhảy vút ra.
Văn Thiếu Côn đứng chắn trước cá»­a phòng cách độ vài ba bước, khoanh tay đợi, đưa mắt nhìn theo hành động hai ngưá»i, lòng không khá»i e ngại thầm.
Hai bóng Ä‘en này là má»™t ngưá»i đàn ông và má»™t ngưá»i đàn bà, cả hai Ä‘á»u có hình dung cổ quái.
Ngưá»i đàn ông cao ngất ngưỡng như cây tre già, đôi mắt ti hí nhưng sáng ngá»i, lưỡng quyá»n nhô lên cao, nước da tái mét.
Ngưá»i đàn bà vừa béo vừa lùn, thân hình cục mịch, miệng vừa dài vừa nhá»n, có hai răng nanh chÄ©a ra ngoài như răng heo nái.
Hai ngưá»i cùng đứng hàng chữ nhất trong sân, đưa cặp hai mắt sáng quắc nhìn khắp chung quanh má»™t lượt rồi ngó vào Văn Thiếu Côn có vẻ ngá» vá»±c vì chưa biết là ai.
Văn Thiếu Côn ngấm ngầm vận công lá»±c đầy đủ để phòng bất trắc, bình tÄ©nh nhìn hai ngưá»i quái dị, không nói má»™t lá»i.
Má»™t chập sau ngưá»i đàn ông lẩm bẩm :
- Chả lẽ chúng ta đến muộn rồi chăng?
Giá»ng nói lí nhí và ríu rít như tiếng chim kêu, rất khó nghe.
Ngưá»i đàn bà lùn tịt, mặt như heo nái chỉ mặt Văn Thiếu Côn hất hàm há»i :
- Thằng bé con, mi là ai? Có phải há» Thá»i không?
Tiếng nói oang oang như thùng thiết bể nghe chát cả tai.
Văn Thiếu Côn chau mày không đáp lại câu ấy, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói :
- Äêm hôm khuya khoắt, hai ngưá»i đưá»ng đột vào nÆ¡i đây vá»›i ý định gì?
Cả hai đưa mắt nhìn nhau lạ lùng. Ngưá»i đàn ông bước tá»›i mấy bước, mắt chá»›p như sao, cất giá»ng nói líu lo như chim hót :
- Ranh con, mày lấy tư cách gì dám há»i vặn ông bà đây. Mày đã sắp chết đến nÆ¡i rồi đấy con ạ.
Hét vừa dứt lá»i, y vung tay định chá»™p, nhưng chẳng biết nghÄ© gì bá»—ng ngừng lại.
Do dự một chốc, y bước lại gần đưa tay vỗ vào vai Văn Thiếu Côn, nhưng bỗng nhiên tái mặt nhảy lùi lại ba bước.
Má»™t luồng âm lá»±c êm nhẹ, từ thân ngưá»i Văn Thiếu Côn xông ra hất ngược bàn tay y, khiến y có cảm giác như tấn công vào má»™t bức tưá»ng vô hình rất kiên cố.
Y giật mình sợ hãi, lùi lại, đưa mắt nhìn cả bốn phía xung quanh chẳng có má»™t bóng ngưá»i, ngoài chàng thiếu niên độ mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi đứng sừng sững trước cá»­a. Y tá»± há»i :
- “Chả lẽ thằng bé này lại có há»™ thân cương lá»±c hay sao? Không thể nào như thế được. Vá»›i số tuổi này, dù hắn được luyện tập ngay từ khi má»›i Ä‘i cÅ©ng không thể đạt đến mức ấy đượcâ€.
Nhưng sự thật vẫn không chối cãi được.
Vốn là con ngưá»i đã nhiá»u kinh nghiệm trên Ä‘á»i, y nhìn qua thái độ và tư thái cá»§a chàng thiếu niên trước mặt và luồng kình lá»±c vô hình đã phát ra đẩy bật bàn tay hắn thì biết ngay đã gặp má»™t đối thá»§ đáng sợ.
Ngưá»i đàn bà lùn mập hình như chưa biết, cÅ©ng tiến tá»›i đứng sát bên ngưá»i đàn ông, trợn mắt quát lá»›n :
- Nhà ngươi là ai, vá»›i lão già há» Thá»i có dính dáng chi không?
Văn Thiếu Côn cưá»i lạt đáp :
- Tôi cùng ngưá»i há» Thá»i không quen biết, mà cÅ©ng không có má»™t liên hệ dính dáng gì hết.
ÄÆ°a mắt nhìn qua hai ngưá»i, chàng nói tiếp :
- Tên há» kẻ này là Văn Thiếu Côn, hai ngưá»i có nghe thấy lần nào chưa?
Hai ngưá»i kia lẩm bẩm :
- Văn Thiếu Côn.
Rồi cả hai hất hàm há»i :
- Mi có phải con cá»§a Văn Tá»­ Ngá»c, Võ lâm đệ nhất gia, má»™t con cá lá»t lưới cá»§a các cao thá»§ năm đại môn phái tại Hạ Lan sÆ¡n đấy chăng?
Văn Thiếu Côn trợn mắt nạt lớn :
- Hai vị nên nói năng có khách khí một chút.
Ngưá»i đàn ông cưá»i nói :
- Phải, đối với mày chúng ta đã hết sức khách khí rồi đó. Riêng phần mày đã dùng chưởng đánh Ô Trúc thần quân và Thiên Sơn tam sát, một chết hai bị thương, chẳng biết như vậy có khách khí không?
Nói xong hắn hừ má»™t tiếng và há»i :
- Bé con, mày biết chúng ta là ai không?
Äã nuôi sẵn má»™t ác cảm cùng hai ngưá»i này ngay từ lúc má»›i đến, chàng cưá»i lạt nói :
- Chúng bay bất quá cÅ©ng là má»™t bá»n gian ác trong hàng tà đạo bàn môn, ta chẳng có thì giỠđể tìm hiểu tên tuổi làm gì cho nhá»c xác.
Hai ngưá»i nổi nóng mặt mày tái sắc, nhưng vì đã có ý sợ hãi nên cố đấu dịu.
Ngưá»i đàn ông cưá»i lạt nói :
- Dẫu nhà ngươi không há»i chúng ta cÅ©ng nói cho biết để sau này có chết cÅ©ng khá»i ân hận. Lão phu là Dương Ma Lăng Nhất Phi.
Ngưá»i đàn bà kia nói tiếp theo liá»n :
- Còn lão già này là Âm Ma Äoàn Vô Hoa.
Văn Thiếu Côn nghe nói giật mình lẩm bẩm :
- Té ra Âm Dương nhị ma Lăng Nhất Phi và Äoàn Vô Hoa, xưa nay cÅ©ng nổi tiếng má»™t thá»i trong giá»›i hắc đạo đây.
Nghe chàng lẩm bẩm, hai ngưá»i lá»™ vẻ thích chí, bước lên ba bước, hãnh diện nhìn chàng nói lá»›n :
- Té ra nhà ngươi cÅ©ng đã nghe đại danh cá»§a chúng ta.Vậy nên liệu lấy mà xá»­ lý. Văn Tá»­ Ngá»c đối vá»›i chúng ta chỉ biết tên chứ chưa há» quen biết.
Hai tên ma đầu này, Văn Thiếu Côn đã nghe qua má»™t lần từ miệng bá»n Mạc Bắc tứ tuyệt kể lại, khi chúng bao vây chàng và Niệp Sáp hòa thượng.
Hôm nay đối diện vá»›i bá»n chúng, chàng đã thấy khó chịu vì thái độ kiêu kỳ ngạo mạn, nhất là Âm Ma càng dá»… ghét hÆ¡n nữa.
Vì vậy nên chàng phá»›t tỉnh nhìn chúng má»™t chập rồi cưá»i lạt nói :
- Bình sinh đối vá»›i những ngưá»i trong giá»›i hắc đạo, kẻ này chẳng có cảm tình gì, hai vị dầu có nói tên hay không Ä‘iá»u đó cÅ©ng không quan hệ mấy.
Dương Ma Lăng Nhất Phi nói :
- Ta đến đây chỉ có mục đích tìm tên già há» Thá»i, nếu nhà ngươi và lão ấy chưa há» quen biết thì ta cÅ©ng không muốn làm khó dá»… ngươi đâu.
Nói xong y đưa mắt liếc Âm Ma Äoàn Vô Hoa, nói :
- Thằng già há» Thá»i đã sợ hãi nấp Ä‘i nÆ¡i khác rồi, chỉ để chú bé há» Văn ra chịu trận. Ta chẳng cần nói chuyện dong dài nữa, cứ Ä‘i lùng xét cho rồi.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa gật đầu đáp :
- Phải, chúng ta đi xét cho rồi.
Nói xong toan nhảy vào trong để tìm kiếm.
Nhưng Văn Thiếu Côn đã quát lớn :
- Hãy khoan.
Nhị ma quay lại, đồng thanh hét :
- Nhà ngươi còn muốn lôi thôi gì nữa đấy?
Văn Thiếu Côn lạnh lùng đáp :
- Hà tất hai vị phải tốn công tìm kiếm làm gì cho mệt.
Dương Ma há»i :
- Tại sao?
Chàng đáp :
- Lão tiá»n bối há» Thá»i hiện Ä‘ang ở trong phòng này.
Dương Ma Lăng Nhất Phi sửng sốt nói :
- Ngươi hãy gá»i lão ấy ra đây. Hay là để chúng ta vào bắt lấy cÅ©ng được.
Văn Thiếu Côn nói :
- Trước kia ta từng nghe Niệp Sáp hòa thượng nhắc đến nhị vị và thưá»ng ca tụng Âm Dương nhị ma là hai bậc đáng kính trong phái hắc đạo, không ngá» lại có những hành động hồ đồ nông nổi như thế ấy. Theo lá»i khuyên cá»§a ta, hai vị nên rá»i chốn này là tốt nhất. Nếu không...
Chàng nói chưa dứt lá»i, Dương Ma Lăng Nhất Phi đã gầm lên rằng :
- Lão phu xem nhà ngươi như con cháu nên cố nhẫn nại tha thứ cho lần này.
Nếu cứ giữ thái độ hổn xược như thế nữa, đừng trách ta sao ác độc.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa nói thêm vào :
- Thôi, đừng nên dài dòng vá»›i tên nhải con này nữa. Nhưng trong câu chuyện hôm nay xét ra cÅ©ng có Ä‘iá»u không đúng.
Dương Ma Lăng Nhất Phi lắp bắp há»i :
- Không phải chỗ nào?
Âm Ma suy nghĩ rồi thủng thỉnh nói :
- NÆ¡i đây còn la liệt hàng trăm bá»™ xương khô và thây ngưá»i sình thối, rõ ràng vừa má»›i xảy ra má»™t trận đánh nhau lá»›n, như thế thì đại trận thi ma cá»§a Thá»i Tư Tình đã bị phá há»§y hết rồi. Chúng ta đến đây là do lá»i hẹn ước vá»›i Thá»i Tư Tình. Nếu lão có lòng khiếp sợ cứ tá»± mình xin từ bá» lá»i hẹn ước là xong, việc gì phải trốn tránh như thế. Chuyện này chắc có lẽ hắn đã gặp tai nạn bất ngá» rồi.
Dương Ma Lăng Nhất Phi gật đầu nói :
- Ừ, có lý. Như thế thì lão già há» Thá»i đã bị sát hại rồi chăng?
Âm Ma Äoàn Vô Hoa nói :
- Äúng rồi, chứ còn chi nữa.
Dương Ma cưá»i khanh khách quanh sang bảo Văn Thiếu Côn :
- Như vậy giữa chúng ta chẳng có gì đáng gây cấn nữa. Mi có giết lão ấy rồi, cứ chỉ thi hài để ta đánh đủ ba trăm roi cho hả giận.
Văn Thiếu Côn cưá»i lạt không thèm trả lá»i. Âm Ma Äoàn Vô Hoa nhảy lồng lá»™n gầm lá»›n :
- Nếu thằng bé này đã sát hại Thá»i Tư Tình thì mụ này quyết giết mi để trả thù cho lão ấy.
Nói vừa dứt lá»i, mụ đã khoa quyá»n tấn công luôn vào ngá»±c Văn Thiếu Côn.
ÄÆ°á»ng quyá»n cá»§a Âm Ma xé gió vù vù, đồng thá»i tá»a ra má»™t luồng hÆ¡i lạnh như băng tuyết.
Văn Thiếu Côn tuy đã vận dụng há»™ thân cương lá»±c để bảo vệ cho mình nhưng vẫn không dám coi thưá»ng, vá»™i vàng thá»§ hai tay trước ngá»±c tung luôn má»™t chưởng để chống lại.
Hai luồng quyá»n chưởng gặp nhau, âm dương hóa giải rồi cùng tan biến trong vô hình.
Văn Thiếu Côn nhún chân vá»t ra sau mấy bước để phóng tránh đòn thứ hai tấn công tiếp theo.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa vừa chạm vá»›i công lá»±c vô cùng thâm hậu cá»§a chàng thiếu niên đã thất sắc kêu lá»›n :
- Lợi hại thật, như thế này thì nhất định Thá»i Tư Tình đã bị mất mạng dưới tay ngươi rồi.
Thật ra mụ ta đã nhận xét rõ bản lãnh cá»§a chàng thiếu niên này không phải tầm thưá»ng, nếu Thá»i Tư Tình gặp tay hắn ắt không thể nào thoát chết.
Văn Thiếu Côn ngÆ¡ ngác chẳng hiểu vì sao hai tên ác ma này cố tìm Thá»i Tư Tình để giết, trái lại Âm Ma Äoàn Vô Hoa còn tuyên bố muốn trả thù cho lão.
Vừa khi đó Âm Ma Äoàn Vô Hoa đưa tay vào lấy Huyá»n Phách Hàn Châu toan tung ra.
Huyá»n Phách Hàn Châu là má»™t ám khí nổi tiếng trong phái hắc đạo, má»—i khi đánh ra tung tóe như mưa rào vừa tiết ra luồng khí lạnh như băng giá vừa chứa độc khí, chỉ cần dính vào ngưá»i má»™t chút là khí huyết bị đông lại mà chết. Xưa nay chất độc cá»§a Huyá»n Phách Hàn Châu chưa có thuốc gì cứu nổi.
Văn Thiếu Côn phóng ngưá»i ra sau má»™t trượng để tránh đồng thá»i hét lá»›n :
- Hãy dừng tay. Hai vị cần cho biết trước ý định đến đây để làm gì rồi sẽ đánh chẳng muộn.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa đáp lá»›n :
- Chẳng cần phải há»i lôi thôi, ngươi đã giết lão thì phải Ä‘á»n mạng.
Văn Thiếu Côn cưá»i lạt nói :
- Hai vị đến đây tìm Thá»i lão tiá»n bối để phục thù hay tìm kẻ khác để trả thù cho lão. Việc này cần nói rõ, ân oán phân minh để khá»i hồ đồ há»—n độn.
Äoàn Vô Hoa nghiêng đầu suy nghÄ© má»™t chập rồi đáp :
- Phải, chúng ta có một mối căm thù cần tìm lão để thanh toán. Ta tức vì không được tự tay mình giết lão, để ngươi giết đi, thì chúng ta lại giết ngươi để trả thù cho lão.
Văn Thiếu Côn lắc đầu cưá»i khì :
- Oái oăm thật, việc này quả nhiên kỳ lạ.
Rồi nhìn thẳng vào mặt Dương Ma Lăng Nhất Phi, chàng há»i tiếp :
- Xin ngài vui lòng cho biết rõ thêm vỠviệc này.
Dương Ma Lăng Nhất Phi cÅ©ng lấy làm lạ vá» các lá»i nói vừa rồi cá»§a vợ, hừ má»™t tiếng há»i Äoàn Vô Hoa :
- Mụ điên hay sao mà có những ý kiến quái gở như thế?
Âm Ma Äoàn Vô Hoa vênh mặt hét lá»›n :
- Ta không điên đâu! Ông há không biết rằng giữa ta cùng nó xưa kia...
Dương Ma tái mặt, gượng cưá»i lẩm bẩm :
- Ờ ra thế, trước kia giữa chúng nó đã có sự liên quan mật thiết, thảo nào...
Văn Thiếu Côn đã hiểu được phần nào câu chuyện giữa đôi vợ chồng Âm Dương nhị ma qua những lá»i trao đổi bóng bẩy vừa rồi. Chàng làm thinh giữ thái độ bàng quan đứng khoanh tay nghe tiếp và ngẫm nghÄ© :
- “Té ra xưa kia mụ già quái gở này đã có lần thầm yêu trá»™m nhá»› Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình, đến bây giá» vẫn còn mÆ¡ tưởng. Nhưng không hiểu tại sao lại gây nên oán thù đến ná»—i muốn sát hại lẫn nhau như thế?â€
- Xưa kia làm sao, liên quan thế nào hãy nói rõ.
Âm Ma đáp :
- Chỉ cần so sánh con ngưá»i cá»§a ông và hắn, để tá»± xét thì hÆ¡n.
Lăng Nhất Phi tức quá hét lớn :
- Hãy câm mồm ngay Ä‘i, đồ lang chạ mà không biết xấu. Ngưá»i không tá»± xét lấy thân, hình dáng như thế, mặt mày như thế còn Ä‘i so sánh vá»›i ai. Chỉ vì ngươi cố bám lấy ta, chứ ta đâu cần ngươi. Äã bao tuổi đầu mà nói năng không ngượng miệng.
Văn Thiếu Côn đứng bên cạnh không nhịn cưá»i được, nghÄ© thầm :
- “Quả xứng đôi vợ chồng quá»· quái, từ mặt mày đến tánh ý, chẳng ai kém aiâ€.
Nhưng không ngỠsự cãi lẩy đã đưa đến đổ vỡ.
Vừa nghe Dương Ma nói, Âm Ma Äoàn Vô Hoa tái mặt, môi run run phất tay đánh ngang má»™t chưởng. Dương Ma Lăng Nhất Phi không ngỠđến để đỠphòng tránh né, lãnh đủ má»™t chưởng, má sưng vù, miệng há»™c máu tươi.
Lão sửng sốt nghẹn ngào vì quá tức nhưng cố đấu dịu nói :
- Thôi tốt lắm rồi! Thế này càng hay. Hôm nay ta mới biết lòng dạ mụ.
Tình nghĩa vợ chồng trên hai mươi năm nay xin cắt đứt...
Lão gượng cưá»i nói thêm, tiếng lí nhí như chim reo :
- Giữa mụ và lão há» Thá»i dù tình xưa chưa dứt, nhưng đó là việc riêng cá»§a mụ, lão phu chỉ biết thá»±c hiện cái má»™ng phục thù lại má»™t chưởng trong buổi tiệc đầu ngưá»i lần thứ nhất hồi trước...
Lão còn muốn nói thêm nhưng đến đây bá»—ng nghẹn ngào ngừng lá»i vì cảm xúc.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa bá»—ng dưng sụt sùi đôi mắt đẫm lệ, xua tay như muốn xua Ä‘uổi má»™t viá»…n ảnh Ä‘en tối, bước gần lại chá»— Dương Ma, miệng lẩm bẩm :
- Chúng ta đã lấy nhau được hai mươi năm nay, tình thâm nghÄ©a trá»ng, ông đối vá»›i tôi chưa đến ná»—i nào, vì má»™t cÆ¡n xúc động tôi đã đánh ông thật là không phải.
Dương Ma Lăng Nhất Phi buồn rầu đáp :
- Thôi mụ cÅ©ng khá»i cần phải thương tâm nữa. Làm ngưá»i ai khá»i nóng giận. Kể ra thì lão đây cÅ©ng có Ä‘iá»u không đúng đối vá»›i mụ.
Văn Thiếu Côn đứng nghe không nói năng gì, thầm nghĩ :
- “Quả là đôi vợ chồng quái gở, giận cÅ©ng dá»… mà làm lành cÅ©ng hay, đáng chán thậtâ€.
Chàng nghÄ© đến Thá»i Tư Tình vá»›i vết thương khá nặng chưa biết lành dữ thế nào, lại bị hai con quái vật này cố tìm để giết, chưa biết sẽ ra sao.
Âm Ma Äoàn Vô Hoa làm lành cưá»i khà nói :
- Phải lắm, công việc đầu tiên cá»§a chúng ta là kiếm cho ra lão há» Thá»i.
Nếu hắn chưa chết chúng ta sẽ trả thù má»™t chưởng trước kia. Äiá»u mà ta ân hận nhất là cần há»i lão ấy cho rõ tại sao đêm động phòng hoa chúc ở Äoàn gia bảo, lão lại trốn Ä‘i mất dạng, khiến cho ta phải xấu hổ vì mất mặt. Từ đó vá» sau lúc nào ta cÅ©ng cố tìm được hắn để rá»­a hận.
Dương Ma Lăng Nhất Phi nhìn mụ há»i tiếp :
- Nếu lão ấy chết rồi thì sao?
Äoàn Vô Hoa ngập ngừng má»™t lát rồi đáp :
- Äã chết là hết! Nếu hắn chết rồi chúng mình chôn hắn cÅ©ng được.
Lăng Nhất Phi cau mày nói :
- Dù phải chôn hắn cũng được nhưng trước khi chôn phải đánh đủ ba trăm roi mới đáng tội. Bây giỠphải tìm ra hắn trước đã.
Lão đưa mắt nhìn chòng chá»c vào Văn Thiếu Côn há»i gằn :
- Có thật hắn ở trong phòng không?
Văn Thiếu Côn lạnh lùng đáp :
- Phải, nhưng ta đã nhận lá»i giúp ông ấy. Nếu hai vị muốn gặp thì ít nhất cÅ©ng phải Ä‘uổi được ta ra khá»i nÆ¡i này trước đã.
Nãy giá» chứng kiến má»i việc, chàng đã thấy rõ hai vợ chồng Âm Dương Ma lúc lành lúc giận, hiá»n dữ không chừng, trong khi Thá»i Tư Tình Ä‘ang bị trá»ng thương, không thể tin tưởng được thoát khá»i tay chúng. Khi đã nhúng tay vào cần phải giúp bảo vệ lão cho đến nÆ¡i đến chốn. Chàng vẫn làm thinh, đứng nhìn xem chúng đối phó ra sao.
Âm Dương nhị ma không dằn được cơn tức, cùng thét lớn :
- Thằng tiểu quỷ, ngươi nhất định cản trở chúng ta đến hay sao?
Văn Thiếu Côn từ tốn đáp :
- Vãn sinh cùng nhị vị vốn không quen biết nhau thì không khi nào có ý muốn đối địch. Vãn sinh chỉ cầu mong nhị vị rá»i khá»i chốn này.
Không đợi chàng nói dứt lá»i, Âm Ma Äoàn Vô Hoa quát lá»›n :
- Nếu không tìm được Thá»i Tư Tình, thì già này cÅ©ng chỉ biết tra há»i má»™t mình ngươi.
Dương Ma cũng gầm lớn :
- Oắt con quả muốn chết.
Nói xong hai chưởng nhất thá»i Ä‘á»u tung ra tấn công cùng má»™t lúc.
Âm Dương nhị ma là hai tay hung thần khét tiếng trong phái hắc đạo, má»—i ngưá»i có má»™t tuyệt kỹ riêng. Dương Ma có Kim Ty thần công, Âm Ma có Huyá»n Ma thần công. Hai ngưá»i má»™t cương má»™t nhu, má»™t hàn má»™t nhiệt, âm dương tương khắc, lợi hại vô cùng. Cả hai cùng phối hợp tấn công má»™t lượt thì âm dương tương khắc, chưa kẻ nào chịu nổI ba chiêu.
Ngoài ra Äoàn Vô Hoa lại có Huyá»n Phách Hàn Châu, má»™t loại ám khí độc dữ nổi tiếng nhất. Xưa này bao nhiêu cao thá»§ trong hắc đạo Ä‘á»u nể hai ma đầu này. Văn Thiếu Côn tuy biết hai ngưá»i này chẳng phải tay vừa nhưng tin tưởng vào công lá»±c cá»§a mình, hÆ¡n nữa lúc này cÅ©ng không còn thối lui được nên hét lá»›n :
- Nếu muốn giết ta, hai ngươi hãy chứng minh khả năng xem thử.
Nói xong chàng tung ra hai chưởng chia ra hai đưá»ng đánh thẳng vào đầu Âm Dương nhị ma.
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåòñêèé, ëþäåé, ðîñòåëåêîì



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™