Tác giả: Thiên Nhai
Dịch: quykiemkhach
Nguồn : vn.myblog.yahoo.com/quy_kiem_khach
Chỉ bằng vài câu nói tưởng chừng như vu vơ mà có thể khiến Lí Lâm Phủ có lòng chú ý, đề phòng với Hàn Hưu, chiêu này của Lí Cường không thể nói là không cao minh. Nếu thật sự Hàn Hưu với Lí An Đức đồng mưu ô hợp, hơn nữa lại cấu kết với đám người giang hồ Vô Cực quỷ giáo đang đêm bí mật thâm nhập hoàng cung, nay Lí Cường chỉ buột mồm hỏi một câu "Ai là người nắm quan chức cao nhất?" thì không cần trả lời cũng đủ hiểu là Tể tướng rồi. Đường triều lúc này gồm hai vị tả hữu tể tướng: Trương Cửu Linh và Hàn Hưu. Trương Cửu Linh tác phong chính trực được tôn xưng là thiết diện chí công tất nhiên chẳng ai nghĩ một người như lão lại có mưu đồ tạo phản cả, cho nên sự hoài nghi lúc này sẽ đổ hết lên người Hàn Hưu . Lí Cường lợi dụng Lí Lâm Phủ đối phó với Hàn Hưu là có hai mục đích, thứ nhất là muốn cho Lí Lâm Phủ có một cơ hội đoái công chuộc tội, hai là nếu Hàn Hưu bị diệt thì tất sẽ chẳng có ai rảnh rang điều tra cái chết của Lí An Đức nữa.
Mặc dù, mỹ nhân ôn nhu không từ mà đi khiến cho Lí Cường thất vọng vô cùng nhưng bất quá cũng không quá lâu sau trong đầu hắn đã được thay thế bởi một mỹ nữ khác đó là Hỉ Nhạc - người mà hắn cảm thấy thân thiết nhất. Nha đầu thiện lương này luôn khiến cho người ta một cảm giác yếu đuối cần phải che chở, và âu yếm. Trong đầu, Lí Cường xuất hiện muôn vàn hình ảnh xuân sắc cùng Hỉ Nhạc và Dung Phi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.....
Không biết ngũ được bao lâu, thì có tiếng người gõ cửa bên ngoài xem ra rất cấp bách.
Lí Cường bị tiếng gõ cửa đánh thức, vươn vai đứng lên sửa soạn qua y phục... và sờ sờ xuống thân dưới xem có gì khác biệt không. Khi chắc chắn không có điểm gì bất thường hắn mới chậm chạp bước ra mở cửa.
Người bên ngoài là một thái giám và cũng không phải ai xa lạ chính là A phúc người đã từng đưa Lí Cường vào Dung Đức cung. Lí Cường thầm nghĩ: "Mặc kệ nói gì thì nói, việc ta có thể lấy được hai mỹ nhân ngươi cũng có phần công lao không nhỏ, sau này ta sẽ đối đãi tốt với ngươi!"
A phúc thấy Lí Cường quần áo không được chỉnh tề, đầu tóc hơi rối, liền nói: "Ai ui! Tiểu Lí à, Ngài bây giờ đã là tướng quân rồi, ngày sao cứ ngủ nướng như vậy chứ?"
"Vậy thì phải thế nào?"
"CHúng ta thân là công công, là thể hiện sự uy nghi của hoàng gia, lúc nào cũng cần phải chỉnh tề. Chẳng lẽ không có ai nói điều này với ngày sao?"
"Ai, Phúc công công, con người khi mới ngủ dậy không phải đều thế này sao? Trước kia khi còn đi học, đến nơi rồi mà ta vẫn còn như thế này nữa là!"
" Nguyên là, Lí tướng quân đã từng đọc qua thi thư! Nhưng mà ở thư việc sao có thể so sánh với trong hoàng cung được chứ...!"
"Được rồi, được rồi. Phúc công công, mới sáng sớm, ngươi đến phóng ta gõ cửa ầm ĩ như vậy là có chuyện gì mới được chứ?"
"Á. Thiếu chút nữa thì quên mất. Dung Phi nương nương muốn gặp ngài! Hơn nữa là rất gấp đó!"
"Vậy hả? Ta đi ngay"
A Phúc vội giữ chặt lấy tay Lí Cường nói: "Chờ chút. Lí tướng quân, ngài có phải đã đắc tội với nương nương rồi không?"
"Không có. Ta đi trước, công công cứ từ từ mà đi nha!" nói xong Lí Cường đã phóng nhanh về phía trước.
Phía sau tiếng A phúc vọng lại: "Lí tướng quân, ngài cần chỉnh đốn lại y phục của mình đi, nhìn bộ dáng của ngài lúc này không khéo lại khiến nương nuwowg tức giận đó!"
"Ta cứ để vậy mà đi đó!"
"Đợi, đợi ta với" A Phúc vừa chạy vừa kêu to nhưng thoáng chốc đã không thấy bóng dáng Lí Cường đâu nữa.
Bây giờ Lí Cường đã là tứ phẩm tổng quản thái giám, tam phẩm tả tướng quân trong Vũ lâm quân, muốn xuất nhập qua các cửa cung đều không phải thông báo, các loại yêu bài đều miễn hết, cứ thẳng đường mà đi. Vừa tới Dung Đức cung đã thấy Dung Phi và Hỉ Nhạc đang ngồi ăn điểm tâm Nhưng chỉ nhìn qua là biết thái độ Hỉ Nhạc không được tự nhiên, có vẻ nàng chưa quen với việc chủ tớ ngồi ăn cùng bàn.
Dung Phi thấy Lí Cường vội vội vàng vàng chạy đến, liền ngưng đũa, cười nhẹ, nói: "Làm gì có ai muốn lấy mạng ngươi chứ, mà phải giống như nạn dân chạy cuống cuồng thế kia?"
Lí Cường cũng cười hắc hắc, nói: "Bởi vì nghe có lệnh của Dung tỷ mà! Không vội sao được!"
Dung Phi cười duyên: "A..a..ta xem ngươi vội vã là muốn gặp Hỉ Nhạc mà thôi, phải không?"
Lí Cường liếc khẽ Hỉ Nhạc thấy nàng hai má đã đỏ bừng, như một đóa mây hồng bao phủ trên khuôn mặt xinh đẹp, thật làm cho người ta mê mẩn.
Dung Phi nói: "Hỉ Nhạc đã có ta chăm sóc ngươi cứ yên tâm. Hoàng thượng trước mặt ta đã nhận Hỉ Nhạc làm nghĩa muội, bây giờ Hỉ Nhạc đã là nghĩa muội của hoàng đế, được phong làm Hinh Linh công chúa!"
"Dung tỷ tỷ đã làm phiền tỷ rồi. Việc này chẳng những có thể bào vệ Hỉ Nhạc, không để nàng bị người ta khi dễ, mà còn có thể đánh tan những mổng tưởng của lão hoàng đế với nàng...Ha ha...chắc hẳn để thuyết phục hoàng thượng nhận Hỉ Nhạc làm muội muội, Dung tỷ đã mất không ít tâm lực rồi?"
Dung Phi đưa mắt nhìn hắn tràn đầy tình ý: " Còn không phải là vì tên tiểu oan gia ngươi sao? Ngươi có lòng biết ta hao phí tâm sức vì ngươi là tốt rồi."
Lí Cường cười hì hì, lấy từ trong lòng ngực hộp đựng trân châu ra đưa cho Dung Phi, nói: "Tối hôm qua, Lí Lâm Phủ có đưa cho ta vật này. Viên trân châu này quý giá vô cùng, ngàn vàng khó kiếm, ta cũng không dùng đến, tặng hết cho tỷ"
Dung Phi mở túi thấy những tia sáng màu trắng sữa lấp lánh, lung linh vô cùng, mặt hoa tươi rói: "Ta làm hoàng phi lâu đến như vậy mà chưa từng thấy qua viên chân trâu đẹp đến thế này. Có lẽ ngoại trừ viên long trâu trên mũ hoàng đế, thì trong cung cũng không thể tìm đâu ra viên trân châu quý giá ngần này đâu!"
Lí Cường cười nói: "tỷ tỷ thích là tốt rồi. Vậy tặng tỷ nhé!"
Dung Phi cười rồi thu lấy, kéo Lí Cường ngồi xuống ghế: "Ngươi cũng ngồi xuống dùng bữa cùng chúng ta luôn đi! Ta đã cho người chuẩn bị những món ăn ngươi thích nhất, yên tâm tất cả thái giám và cung nữ đều bị ta đuổi ra ngoài hết rồi....Không có lệnh của ta sẽ không cho một ai bước vào. Hoàng thượng còn đang bận sử lý đống tấu chương, đến giữa trưa may ra mới xong."
Lí Cường cũng cảm thấy đói bụng, không khách khí ngồi xuống, vục đầu vào những sơn hào hải vị, ăn như rồng như hổ.
Hỉ Nhạc thấy vậy ấp úng nói: "Lí.....Lí Cường...."
Dung Phi nhanh mồn nói: "Nha đầu ngốc, ngươi còn gọi hắn là Lí Cường sao? Nếu có người ở bên thì ngươi có thể gọi hắn là Lí tướng quân hoặc Lí đại nhân, Nhưng khi chỉ có ba người chúng ra ngươi có thể tùy tiện gọi là......."
Hỉ Nhạc hai má đỏ bừng, vân vê tà áo cúi đầu, thấp giọng: "Lí đại ca"
Lí Cường thấy nàng điệu bộ trông thật đáng yêu, cười nói: "Nha đầu ngốc, muội muốn nói gì thế?"
Lí Cường bên cạnh đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài óng ả của Hỉ Nhạc, âu yếm nói: "Nha đầu ngốc. Không cần phải khẩn trương vậy đâu. Ta nói rồi, ta nhất định sẽ bảo vệ, yêu thương quan tâm đến muội. Muội có phải không tin lời ta nói không....hay là không muốn đi theo ta nữa rồi?"
Hỉ Nhạc hai mắt long lanh ánh lệ: "Không. Không. Muội tin huynh.....chỉ là muội có chút không quen, muội nói ra cũng chỉ là một đứa nô tì thấp bé mà thôi..." Nói đến đây thanh âm đã nức nở, thê lương vô cùng.
"Ai dám nói muội là tiện dân? Dám nói Hỉ Nhạc đáng yêu của ta là nô tài ư? Ta sẽ lột quần hẩn, đập cho một trận!"
Hỉ Nhạc nghe nhưng lời thô thiển của hắn, cười khúc khích: "
Lí Cường tâm trạng Hỉ Nhạc đã tốt lên nhiều, vui vẻ nói:"Tốt lắm. Tốt lắm. Hỉ Nhạc cuối cùng cũng chịu cười rồi, vậy là không có việc gì hết. Ha ha. Được rồi, ta đã tặng Dung tỷ hộp trân châu mà không có gì tặng Hỉ Nhạc là không công bằng, nhưng cũng không thể đem viên ngọc mà bổ ra làm hai được? Làm vậy sẽ không có thành ý, trên người ta lúc này có rất nhiều ngân phiếu nhưng ta biết Hỉ Nhạc thiện lương cao quý sao cần những thứ tiền bạc phiền phức ấy chứ?
Hỉ Nhạc được hắn tâng bốc, nở nụ cười e thẹn nói: "Muội chỉ là một tiểu nha đầu, từ bao giờ mà thành cao quý chứ? Dung tỷ tỷ mới thực là cao quý kìa!"
Dung Phi cười nhẹ: "Ngươi bây giờ đã là công chúa rồi, dĩ nhiên phải là nhân vật cao quý chứ!"
Lí Cường kết hợp nói: "Cao quý không chỉ là từ để chỉ thân phận mà còn muốn nói đến khí chất nữa. Ta đã nói muội cao quý thì là cao quý, ta trên người chỉ còn những thứ này, muội nhận hết đi nhé" Lí Cường mò mẫm trong ngực đến nửa ngày mới lấy ra được một con hạc giấy, nói: "Con vật này do chính tay ta gấp đó!"
Hỉ Nhạc đưa tay nhận lấy con hạc, ngạc nhiên nói: "Con chim nhỏ này dễ thương quá...nguyên huynh còn biết cả gấp giấy nữa đấy"
"Vật này gọi là.....loài chim của tình yêu, là loài thiên nga cao quý xinh đẹp, là biểu tượng của ái tình chân thành mãi mãi không thay đổi, cũng là truyền thống được lưu truyền từ nhiều đời nay của quê hương ta!"
Lí Cường ngoài mồn thì thao thao bất tuyệt, trong lòng thì cười thầm: "ha..ha..trong lúc không cố ý, rảnh rỗi học được cái việc gấp giấy cho đỡ buồn này giờ lại có thu hoạch tốt quá, ngay cả tên gọi mình cũng thay đổi luôn, không hiểu có bị coi là xâm phạm bản quyền hay không nữa? Hắc..hắc
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 09:23 PM.
Chương 25 : Ngoạn Chuyển Bát Phương
Tiểu Thái Giám Huynh Đệ Lý Thuận
Dịch giả : chengsad
Nguồn: ***************
Gặp lại Lý Cường, Lý Thuận khóc to giống như một đứa nhỏ ngốc nghếch, ôm chặt lấy Lý Cường, thật lâu cũng không chịu buông ra. Có thể là bởi vì nguyên nhân Lý Thuận từ nhỏ đã không có tiểu kê kê (1), hơn nữa Lý Thuận lại chưa hề phát dục, cho nên nhìn qua rất gầy yếu. Dáng người cũng không cao lắm, đại khái chỉ cao chừng một mét sáu ngày nay, mắt hơi tròn tròn, có chút đáng yêu. Mặc dù hắn và Lý Cường đều mười bảy tuổi, nhưng so với Lý Cường thì Lý Cường lớn hơn rất nhiều, bởi vì thoạt nhìn Lý Thuận giống như một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi mà thôi.
Không biết tại sao, Lý Thuận lại có ý nghĩ rất tin tưởng vào Lý Cường, mặc dù bọn họ biết nhau không quá nửa năm, ở với nhau không quá ba tháng, có thể bởi vì Lý Cường thật tâm đối với hắn mà chẳng hề vì mục đích gì.
- Đại ca, ngươi muốn ta chết sao? Ngươi có biết mấy lần ta cũng muốn đi tìm ngươi, nhưng nhớ tới ngươi đã nói chưa tới ba tháng chúng ta không thể gặp mặt… Được rồi, bây giờ ba tháng kỳ hẹn còn chưa tới, sao ngươi đã tới rồi ?
- A, a, sự tình tiến triển tốt, bởi vì ta nhớ tới tiểu đệ đệ ngươi a, cho nên cố ý đến thăm ngươi.
Lý Thuận khóc cạn nước mắt ngây ngô nói :
- Sáng nay ta nghe rất nhiều người nói: ‘Lý Cường làm tướng quân’ ban đầu ta còn không dám tin, sau lại tìm rất nhiều người hỏi lại mới chắc chắn người đó là ngươi, ta tưởng ngươi làm tướng quân rồi chắc là vài ngày sau mới đến, không ngờ tới ngươi đã lập tức tới rồi.
- Tại sao phải qua mấy ngày nữa chứ ?
- Hiện tại ngươi là tướng quân lại vừa là tổng quản, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải quản a, đâu có nhàn nhã đi tìm ta chứ ? Bất quá ta nhớ ngươi lúc rảnh rỗi tự nhiên lại nghĩ đến ta, ta biết ngươi không phải cái loại người không niệm tình cũ mà.
Lý Cường vỗ vỗ tiểu đầu qua tử của Lý Thuận cười mắng :
- Ngươi a! Cái tên tiểu quỷ này, mới hơn hai tháng không gặp, từ lúc nào đã biến thành quỷ quyệt như vậy? Bất ngờ học được vỗ mông ngựa ta.
Lý Thuận nói :
- Là ta vỗ mông ngựa đại ca ta, hơn nữa là thật tâm vỗ mông ngựa, chứ không như một số người chuyên vỗ mông ngựa! Nói tới đây Lý Thuận bắt đầu tức giận khó chịu, đại khái người hắn muốn nói chính là Cát Âu.
Lý Cường nói :
- Kỳ thật hôm nay ta mang cho ngươi một tin tốt lành đây, ngươi có thể tính sổ với Cát Âu kia rồi đó.
- Cái gì ?
- Không nghe rõ sao? A a, ta nói: ‘trước kia ta hứa với ngươi là bắt Cát Âu kia quỳ gối trước mặt ngươi xin lỗi, hơn nữa tùy ngươi xử trí’.Bây giờ đã đến lúc rồi, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào cũng được, nếu ngươi cảm thấy giết hắn mà không được thỏa mãn thì cũng có thể từ từ mà lăng nhục hắn cũng được.
Lý Thuận cả kinh nói :
- Thật…thật sao? Điều này sao có thể được chứ ?.
Lý Cường cười nói :
- Sao lại không thể chứ?
- Cát Âu chính là người của Cao công công, mặc dù bây giờ ngươi vừa là tướng quân lại vừa là tổng quản, nhưng cả hai chức vụ của ngươi đều không lớn bằng Cao công công. Bây giờ động đến người của hắn, ngươi không sợ hắn tìm ngươi gây phiền phức sao ?... Bỏ đi… chuyện của ta kỳ thật cũng không có gì bất quá là chịu một chút ủy khuất nhỏ nhoi. Đại ca ngươi vất vả lắm mới có một cơ hội nở mày nở mặt này, ta không muốn hại ngươi, thù này ta cũng sẽ không báo, thấy đại ca ngươi vì ta nhướng mày tức giận, lòng ta cũng thấy cao hứng lắm rồi.
Lý Cường nói :
- Tiểu tử ngốc, ngươi cố kỵ như vậy để làm gì? Ta bảo ngươi yên tâm đi đối phó với Cát Âu, ngươi chỉ cần đi là được rồi. Nếu không nắm chắc sao ta dám gọi ngươi đi chứ? Bất quá muốn trừng trị hắn nhất định phải khiến cho hắn không có cơ hội xoay sở, nếu không là cái gì thả cái gì về rừng đó… À đúng rồi! có thể nói thả hổ về rừng! Hiểu không?
Thay đổi một lối suy nghĩ lo lắng, Lý Cường cũng hiểu được Lý Thuận tiểu tử này. Mặc dù có chút lương thiện sinh ra nặng cảm tình, nhưng quả thật là một nhân tài, còn nhỏ tuổi mà có lỗi suy nghĩ trước sau kín đáo khó trách hắn còn nhỏ như vậy có thể lên làm điển dẫn (2)
- Ý tứ của đại ca ta đã rõ ràng, chỉ là Cao công công…
- Yên tâm đi, ta đã gặp gỡ qua với hắn rồi.
Lúc này rốt cục Lý Thuận đã yên tâm, nhảy lên vui sướng nói :
- Ha ha.. rốt cục lần này ta có thể nhướng mày xả giận rồi!
Lý Cường nhìn bộ dáng khờ khạo của hắn cười nói :
- Trên đường đi tới ta cùng các tướng sĩ của Long Vũ quân cũng đã giao lưu một chút rồi, lúc ngươi có việc cần trợ giúp mà không tìm được ta thì trực tiếp gặp Long Vũ quân cũng được.
- Đại ca ngươi nói cái gì? Tại sao tìm ngươi không được chứ ? Bây giờ ngươi là đại tướng quân, lại là tổng quản thái giám của binh trượng cục. Đương nhiên ngươi cũng nên điều ta đến trương cục a, hoặc không cần quan chức ta chỉ cần đi theo ngươi là ta mãn nguyện rồi.
- Tạm thời sợ rằng không được.
Lý Cường trong lòng khổ tâm nói :
- Huynh đệ a, thật ra ta cũng hy vọng có một huynh đệ tâm phúc bên người, nhưng bây giờ có rất nhiều chuyện mà ta cũng không tiện cho người khác biết. Ngươi muốn đi theo ta như thế tất sẽ biết rất nhiều chuyện của ta mà ta không biết nói sao với ngươi, cho nên cũng không thể đưa ngươi theo bên người được.
- Tại sao ?
- Cái….này….
- Đại ca ngươi nói a, có phải ngươi cảm giác được ta không có tác dụng cho nên ngươi không muốn ta đi theo ngươi phải không ?
- Đương nhiên không phải, chúng ta là hảo huynh đệ mà. Ngươi cũng biết rằng ta bị mất trí nhớ, từ lúc ta bệnh nặng tỉnh lại người đầu tiên ta biết chính là ngươi, người đầu tiên chân thành đối với ta cũng là ngươi, ta kết giao với hảo huynh đệ đầu tiên cũng là ngươi…
- Vậy tại sao?
- Không phải đã có câu : ‘có họa cùng chịu thì dễ chứ có phúc cùng hưởng thì khó’ sao ? Đại ca ta bây giờ coi như là gió nổi nước lên, nếu ta lập tức đưa ngươi tới mà không an bài cho ngươi một chức quan hợp lý thì người khác sẽ nói ta là không có nghĩa khí. Nhưng nếu ta cho ngươi một chức quan tốt, vậy những người trước kia có giao tình với ta sẽ lại nghĩ như thế nào chứ ?
Lý Thuận nói :
- Bọn họ sẽ thấy được ngươi đối tốt với một người như ta, đến bọn họ cũng đã quên.
- Đúng vậy… đúng là như vậy! Ngươi cũng không hy vọng đại ca mới vừa lên làm một chức tam phẩm tướng quân nho nhỏ này mà đã thù địch với nhiều người chứ ?
- Ây! Ta biết rồi, ta nghe theo lời đại ca vậy, vẫn làm việc của ta như cũ bất quá ta sẽ nói nhiều chuyện tốt về đại ca ở mọi nơi, sau này làm chuyện gì cũng rất dễ dàng. Ở trong cung này có nhân tài làm tốt mọi việc, người đó không nhất định phải là quan lớn.
Lý Cường cười nói :
- Xem ra Tiểu Thuận của ta cũng là một người rất thông minh…được rồi…Đại ca có chút ngân lượng, ngươi cầm lấy.
Lý Thuận tiếp nhận lấy số ngân phiếu Lý Cường đưa cho hắn, tất cả đều là ngân phiếu một ngàn lạng, tổng cộng năm mươi vạn lượng. Lý Thuận kinh ngạc nói :
- Đại ca… tại sao ngươi……tại sao ngươi lại có nhiều ngân lượng như vậy ?
Lý Cường nói :
- Năm mươi vạn lượng tính toán làm gì, sau này chúng ta không có sức mà tiêu xài. Số ngân lượng này ngươi tự mình cất giữ, bỏ ra một ít đưa cho các thái giám thủ lĩnh của các phòng, sau đó những người có giao tình với ta trước kia ngươi cũng tặng họ một phần.
Lý Thuận sắp xếp gọn gàng ngân phiếu, Lý Cường lại xuất ra ngân phiếu một vạn lượng cho hắn nói :
- Vốn ta muốn tự mình đến tặng, bất quá tạm thời lại nhớ tới có chút vệc gấp, ngân phiếu một vạn lượng này ngươi giúp ta đưa vào bên trong cung cấm giao cho một thái giám tên là Đoạn Vũ, hắn là một người cấp sự (3)
Lý Thuận vừa sắp xếp gọn ngân phiếu vừa nói :
- Đại ca ngươi cứ yên tâm! mọi chuyện của ngươi nhất định ta sẽ làm tốt.
Lý Cường từ sáng đến giờ cùng Lý Thuận vui vẻ tình huynh đệ, mãi cho đến buổi trưa thì Huyền Tông phái người đến truyền chỉ triệu Lý Cường diện thánh.
Huyền Tông gọi hắn cũng không có việc gì quan trọng, đơn giản chỉ là hỏi thăm thương thế của hắn. Không cần lại phái một ngự y đến chuẩn trị nữa, Lý Cường nhất nhất trả lời. Huyền Tông vốn muốn tìm Lý Cường để luyện kiếm bất quá lại nghĩ bây giờ trong người hắn đang mang thương tích nên cũng không miễn cưỡng. Lý Cường đương nhiên mừng rỡ, từ sau sự kiện Cao lực sĩ hắn minh bạch một đạo lý. Một phép tắc sinh tồn rất quan trọng!
Ở thế kỷ hai mươi mốt, bất luận phải chiêu sinh để hoàn thành sự nghiệp thậm chí còn theo đuổi đối tượng, tất cả đều phải cạnh tranh kịch liệt. Người người tranh nhau thể hiện bản thân ngay cả ngữ văn sư phụ dạy mọi người cũng phải ‘tàng chuyết’ (4). Nếu tại hoàng cung này, một địa phương phức tạp thì ngược lại. Ngươi ‘hiện chuyết’!( 5) cũng không phải là điều hay, ẩn giấu tài hoa mới là đạo giữ mình.
Cho nên trước kia Lý Cương tin tưởng rằng đánh nhau phải dùng đến nắm tay mới là hảo hán, mà bây giờ hắn lại dùng cái đầu. Bởi vì người chuyên dùng cái đầu thì người khác sẽ không biết khí lực của ngươi rốt cuộc có được bao nhiêu.
Hoàng đế tựa hồ rất thích Lý Cường, có thể không đơn giản bởi vì hắn có công hộ giá. Trong mắt Huyền Tông, Lý Cường là một đại trung thần, một điều cơ bản là khi đó Lý Cường thỉnh thoảng nói ra những điều mà trong miệng người khác nói ra là đại bất kính, khi hắn nói ra Huyền Tông lại cảm thấy rất hứng thú. Hơn nữa Lý Cường thật sự rất tuấn tú, sau khi rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cường cũng sau lưng hắn tán dương rằng hắn rất xinh đẹp, mà người ta nói hắn rất xinh đẹp điều này thật sự làm cho hắn rất là căm tức. Sau này khi hắn không làm thái giám nữa, mấy người nói hắn xinh đẹp lúc đó hắn sẽ xé toang y phục xù xì ra, bởi vì tu luyện Cửu Dương Thần công thì thân thể trở nên rất cường tráng cùng với hắc mao rậm rạp trước ngực, sợ rằng đám nữ tử này mặt mày thất sắc rồi lại tâm tình rung chuyể thầm khen hắn thật sự có hào khí nam nhân.
(1) – cái ấy của đàn ông ^^!
(2) – chức quan dẫn dắt đường đi lối lại trong cung
(3) – chức quan chực sẵn chờ sai khiến
(4) - ẩn giấu đi sư vụng về, ẩn giấu cái xấu
(5) – ngược lại với (4)
Last edited by hoangcongthanh; 15-12-2008 at 06:03 PM.