 |
|

01-01-2010, 07:02 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Ngưá»i Bạn CÅ©
Tác giả: Thạch Lam
Tôi vá»›i Khanh - ngưá»i bạn duyên nợ trăm năm - Ä‘ang ngồi cùng bà n câu chuyện là m ăn, ấm nước chè giải khát pha đã hầu nhạt. Chuông đồng hồ Ä‘iểm mưá»i má»™t giá»; ngá»n đèn lụt dần, dầu há»a trong bầu do má»™t tay rót có Ä‘iá»u độ chỉ cháy được đến thế là hết. Cảnh tịch mịch má»™t đêm khuya ở tỉnh nhá» tháºt buồn bã, khiến tôi lại nhá»› đến những đêm náo nhiệt, đầy ánh sáng ở Hà Ná»™i.
Khanh sá»a soạn sắp ẵm con Ä‘i nghỉ, thì bá»—ng có tiếng gõ cá»a rồi vú già và o.
- Thưa cáºu, có ngưá»i đà n bà nà o há»i cáºu.
Tôi thất ý bảo:
- Sao vú không nói tôi vắng, bảo ngưá»i ta lúc khác hãy đến có được không?
- Thưa, ngưá»i ấy có việc cần, con không dám tá»± ý.
Tôi ngạc nhiên ngá»ng lên nhìn vợ, thì Khanh cÅ©ng Ä‘ang ngạc nhiên nhìn tôi, đôi lông mà y lá liá»…u đã bắt đầu dÃu lại. Tôi bảo vú già :
- Vú ra há»i ai đã.
Ngưá»i vú vừa quay Ä‘i thì Khanh đã sầm ngay mặt lại lưá»m tôi mà rằng:
- Äà n bà , con gái, ná»a đêm còn há»i vá»›i han gì? Sao cáºu không sai vú già tống khứ Ä‘i cho rồi.
Ngay lúc ấy, ngưá»i vú trở và o:
- Thưa cô Lệ Minh đấy, cáºu ạ.
Tôi ngẩn ngưá»i ra. Lệ Minh, ngưá»i bạn đồng chà gặp gỡ ở Hà thà nh ba năm vá» trước, sao nay cô lại vỠđây? Cô đến bà máºt thá»±c. Không biết cô đến tìm tôi có việc gì trong lúc đêm khuya khoắt nà y? Äến nhà tránh nạn chăng? Trong má»™t buổi mà tấm lòng nhiệt huyết còn sôi nổi, tôi đã hứa lúc nà o cÅ©ng sẵn lòng giúp cô trong bước khó khăn. Lá»i hứa đó, và cái ká»· niệm má»™t thá»i thiếu niên hăng hái thoáng qua trà nhá»› khiến tôi băn khoăn; má»™t mối lo ngại bá»—ng nhiên đến ám ảnh tâm trà là m tan nát cái yên tÄ©nh tôi đã giữ gìn trong mấy năm nà y.
Vú già vẫn đứng đợi. Tôi bảo Khanh:
- Mợ và o trông em nó ngủ trước. Tôi phải ra có việc.
Rồi vá»™i bước để tránh câu bấc chì mà tôi có thể Ä‘oán được, tôi ra ngoà i tiếp khách. Trông khách mà kinh ngạc, không biết có phải Lệ Minh ngưá»i cÅ© không. áo sa chùm ngoà i áo cánh trắng cà ng là m rõ cảnh nghèo khổ ẩn ở trong; hai túi nhét đầy những thứ lạ gì, há hốc miệng như kêu đói; má»™t giải lưng lụa đã ám mà u xÆ¡ xác thoáng qua sợi sa thưa.
Tôi lại nhá»› đến Lệ Minh ngà y xưa, óng ả biết bao trong chiếc áo vải rồng, Ä‘i đâu cÅ©ng cổ động dùng ná»™i hóa mà chÃnh cô hiến cái gương diá»…m lệ.
Ngay đến dung nhan cô xét cÅ©ng khác xưa, đôi mắt tinh nhanh buổi trước bây giá» lỠđỠnhư bị ám sau cái mà n lo nghÄ©; đôi gò má hây hây nay không biết vì tuổi hay vì phiá»n não ở Ä‘á»i, đôi má kia đã thà nh ra hóp lại, hai gò má nổi cao, phải chăng như để tiêu biểu cho kẻ số pháºn vất vả long Ä‘ong. Tôi ngại ngùng, lâu chưa nói được câu há»i han, cô cÅ©ng ra vẻ sượng sùng, e lệ; má»™t lát, cô khẽ nói:
- Mạnh quân chắc thấy em khác trước lắm.
Nà o tôi có trách gì cô! Trong má»™t phút nhìn sá»± thá»±c, tôi hiểu chÃnh tôi thay đổi nhiá»u lắm, mà tá»± ghen vá»›i ngưá»i nữ đồng chÃ. Cái thân trưởng giả ná»a mùa tôi nay đã nghiá»…m nhiên thà nh má»™t ngưá»i tòng sá»± công sở, há»a chăng có lo lắng cho vợ con đủ ấm no là mãn nguyện. Cái Ä‘á»i nghÄ©a hiệp lãng mạn đã thuá»™c vá» thá»i quá khứ, cô đến đây tháºt là tiếng sét trong quãng bình minh. Rồi không biết tá»± nhá»§ mình hay nhá»§ ai, tôi đáp:
- Vâng, ngưá»i Ä‘á»i ta má»—i lúc má»™t khác.
Lệ Minh như không để ý đến câu triết lý ngớ ngẩn ấy:
- Em đến đây muốn phiá»n ông anh má»™t việc, chả biết ông anh có sẵn lòng không?
Tôi hơi chột dạ. Không hiểu nhà nữ đồng chà nà y lại muốn bà y ra chuyện gì. Song cũng gượng đáp:
- Việc gì, cô cứ cho biết.
Lệ Minh bắt đầu thuáºt lại quãng Ä‘á»i vừa qua.
- Anh em bây giá» má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, ngưá»i nà o lo pháºn ngưá»i ấy. Còn em thế cô, má»™t thân lang thang nay đây mai đó, chẳng là m được việc gì, rồi má»™t buổi chán nản, yếu hèn, em đã Ä‘em thân gá»i má»™t nhà lái buôn.
Nghe thấy cô có chồng tôi như đỡ được má»™t gánh nặng, dằn lòng nghe nốt câu chuyện. Chuyện cô cÅ©ng giống như chuyện trăm nghìn gia đình éo le khác. Gã lái buôn đã dối cô: gã đã có vợ cả. Cả, lẽ ghen tuông, cô vốn ngưá»i há»c thức, không chịu được pháºn tôi đòi, má»™t hôm cô ẵm con lên đưá»ng tìm phương tá»± láºp. Cô đến nhá» tôi tìm cho má»™t chá»— dạy tư, nhất được nhà nà o chịu nuôi thà y dạy con ở nhà thì cà ng hay, vì cô chỉ mong được má»™t chá»— "yên thân" là quÃ.
Cô nói xong, cúi nhìn Ä‘i chá»— khác, như tá»± lấy là m xấu hổ vì cái Ä‘iá»u mong má»i tầm thưá»ng ấy. Yên thân! Bây giá» chúng tôi chỉ cầu có thế thôi ư? Tá»± nhiên tôi thấy khó chịu trong bá»™ quần áo lụa, trong căn phòng cá»§a tôi bà y biện nà o đỉnh đồng, tá»§ chè, sáºp gụ, những thứ đồ đạc là m nẩy vẻ thèm muốn trong con mắt những ngưá»i đồng sá»± ở cái tỉnh nhá» nà y. Tôi không giấu được cái mối thẹn thùng đưa lên là m nóng mặt. Tôi quay lại phÃa Lệ Minh vừa gặp lúc nà ng cÅ©ng đưa mắt nhìn tôi. Hai chúng tôi nhìn nhau ngượng nghịu.
Cô khẩn khoản thêm:
- Thế nà o anh cũng cố giúp hộ tôi nhé.
Tôi nháºn lá»i cho qua chuyện. Song tôi cÅ©ng thừa hiểu, trước cái hoạn nạn không xứng đáng kia, má»™t lá»i hứa xoà ng chẳng cÅ©ng quá ư nhạt nhẽo. Không tìm được phương cứu giúp cô má»™t cách kiến hiệu hÆ¡n, tôi tá»± thấy mình hèn nhát. Nhưng biết là m thế nà o? Má»i cô ở lại đây ư? Tôi nghÄ© đến cái giáºn dữ cá»§a Khanh mà sợ: nà ng chẳng sẽ là m tan hoang nhà cá»a ra mất?
- Há»i thế nà y khà không phải, cô sao không đến chÆ¡i sá»›m hÆ¡n má»™t chút?
Lệ Minh như mới hiểu mình đến giỠvô lý. Cô bối rối xin lỗi:
- Em chỉ còn nhá»› chá»— ở ngõ huynh biên cho trước. Äến há»i từ sáu giá» tối, há» chỉ quanh quẩn, và em không thuá»™c phố tỉnh nà y thà nh ra cứ Ä‘i vÆ¡ vẩn mãi. Và khi còn ở trên Hà Ná»™i anh hay thức khuya lắm cÆ¡ mà . Anh thưá»ng vẫn nói, đêm là ngà y cá»§a bá»n trà thức, em vẫn tưởng thế nên má»›i dám đưá»ng đột đến đây.
Tìm công việc há»™ cô, giá»›i thiệu má»™t thiếu nữ như cô và o má»™t gia đình ná»n nếp cÅ©, tôi cho là khó khăn, mà nghÄ© không có can đảm là m. Giúp cô cái vốn nhỠđể cô tìm cách tá»± láºp, tôi vẫn cho là pháºn sá»± cá»§a tôi. Song mợ cháu giữ chìa khóa, mà Khanh đâu có phải là ngưá»i có thể lấy nghÄ©a khà mà chuyển được lòng. Muốn tìm câu khuyên giải cô, song tôi thấy chÃnh cần phải khuyên giải cho tôi nhiá»u hÆ¡n, nên tắc cổ không nói được nên lá»i.
Äồng hồ đánh mưá»i hai tiếng lanh lảnh trong đêm khuya. Tôi giáºt mình nhìn Lệ Minh, lo sợ. Äã má»™t giỠđồng hồ ở nhà ngoà i rồi, chắc Khanh ngá» vá»±c, mà từ nãy đến giá» tôi chắc đã lẩm bẩm chán.
Lệ Minh như biết ý, đứng dáºy xin cáo từ.
Tôi mở cá»a tiá»…n cô ra ngoà i. Trông cô Ä‘i khuất và o bóng tối, tôi lại nhá»› đến những ngà y nà o hồi còn trẻ vẫn cùng nhau há»™i há»p khuya trong má»™t căn phố tối tăm ở ngoại ô Hà Ná»™i.
Tôi đóng cá»a trở và o, thấy Khanh vẫn còn giong đèn ẵm con ngồi đợi trên ghế. Tôi và o, nà ng kể lể lôi thôi, trách móc nà o là không biết thương vợ thương con, nà o là đã ngần ấy tuổi - (tuổi má»›i có ba mươi!) - mà còn toan tÃnh những ai. Giá»ng Khanh tấm tức như bị Ä‘iá»u gì khổ sở lắm, rồi nà ng cúi mặt tỉ tê khóc. Tôi phải liệu nhá»i khuyên giải mãi, nà ng má»›i nÃn.
Khi nà ng đã ẵm con và o mà n đi nghỉ, khi cái yên lặng tịch mịch của đêm khuya đã trở lại trong phòng, tôi cúi đầu suy nghĩ.
Từ cái dÄ© vãng xa xôi thăm thẳm, tôi thấy hiện lên má»™t hình ảnh rõ rà ng, hình ảnh tôi trong lúc còn niên thiếu, má»™t thanh niên hăng hái, nhiệt thà nh, bồng bá»™t những Ä‘iá»u hay, sá»± đẹp, lúc nà o cÅ©ng mÆ¡ mà ng những việc thà nh công to tát, má»™t thanh niên chưa biết đến cái sá»± thá»±c chua chát cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.
Tôi lại nghÄ© đến cái thân thế tôi bây giá», má»™t viên chức ở tỉnh nhá», sống cái Ä‘á»i yên lặng, trưởng giả, má»™t Ä‘á»i ăn no mặc ấm, không phải lo lắng cái gì. Tôi hình như cảm thấy má»™t sá»± ý hợp hÆ¡n.
Rồi tôi băn khoăn tá»± há»i xem trong hai cái hình ảnh ấy, hình ảnh ngưá»i thiếu niên hăng hái và hình ảnh ngưá»i trưởng giả an nhà n, cái hình ảnh nà o tháºt cá»§a tôi?
Tôi không dám trả lá»i.
Rút từ táºp truyện ngắn Gió đầu mùa,
Nxb Äá»i nay, Hà Ná»™i 1937.
|

01-01-2010, 07:03 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Ngưá»i Bạn Trẻ
Tác giả: Thạch Lam
Anh Bình! Tôi Ä‘ang mãi ngắm má»™t cá»a hà ng, vá»™i và ng quay lại, ngÆ¡ ngác nhìn xem ai gá»i. Trên bá» hè phÃa bên kia, má»™t ngưá»i nhá» bé, báºn quần áo ta, miệng cưá»i và giÆ¡ tay vẫy. Tôi chưa nháºn rõ là ai. Ngưá»i đó, đợi cho mấy chiếc xe tay Ä‘i khá»i, rồi tất tả chạy qua đưá»ng đến gần tôi, tay giÆ¡ ra vui vẻ.
- À, anh Bà o.
Chúng tôi mừng rỡ. Bà o nắm chặt lấy tay tôi, lay đi lay lại:
- Anh chưa quên tôi à ?
Tôi đáp:
- Quên thế nà o được má»™t ngưá»i bạn há»c cÅ©. Nhất là anh thì tôi lại cà ng nhá»› lắm.
Một tia vui thoáng qua trong mắt Bà o. Anh thong thả nói:
- Lâu lắm rồi anh nhỉ. Thấm thoát thế mà đã hơn bảy, tám năm đấy. Anh trông tôi có khác trước lắm không?
Tôi nhìn Bà o từ đầu đến cuối, rồi đáp:
- Không khác mấy, chỉ có hÆ¡i gầy Ä‘i má»™t chút. Nhưng cái vẻ "con gái" cá»§a anh thì vẫn váºy, không khác tà nà o!
Hai chúng tôi cùng cưá»i. Khi còn há»c ở trưá»ng, anh Bà o vẫn có cái huy hiệu là "con gái" do anh em tặng. Vì hồi ấy, anh má»›i có mưá»i ba tuổi chúng tôi há»c ở lá»›p nhất hai má anh hồng hồng và vẻ mặt anh nõn nà trông xinh xinh như má»™t cô con gái tháºt. Mà tÃnh tình anh cÅ©ng ngây thÆ¡ nữa.
Má»›i đầu còn gá»i đùa, sau cái tên ấy thà nh quen, các bạn há»c ai cÅ©ng gá»i anh Bà o như thế. Chúng tôi thưá»ng trêu anh bằng cách gá»i anh lại gần, xoa đầu anh mái tóc anh rất đẹp hôn đùa và o má rồi bảo: "Cô gái bé tôi xinh chá»a", hoặc má»™t câu khác tương tá»±. Anh Bà o cố sức giang tay chúng bạn ra, mặt anh thẹn đỠlên, trông lại cà ng đáng yêu và cà ng giống cô con gái lắm.
Sá»± nhắc lại những ká»· niệm chung ấy là m chúng tôi trở nên thân máºt như xưa. Tôi khoác tay Bà o vừa Ä‘i vừa nói chuyện.
- Tôi nghe hình như anh Ä‘ang há»c ở ban thà nh chung Nam Äịnh cÆ¡ mà . Sao bây giá» anh lại lên đây?
Bà o buồn rầu đáp:
- Tôi bị đuổi rồi anh ạ. Từ đầu năm ngoái.
Anh kể lại cho tôi nghe cái duyên cá»›: anh Ä‘ang há»c năm thứ tư sắp thi ra, thì xảy ra việc các há»c trò để tang má»™t nhà chà sÄ©. Cả lá»›p cùng bị Ä‘uổi. Sau Ãt lâu, má»i ngưá»i lại lục tục xin và o và được phép trở vá» há»c. Chỉ có anh và mấy ngưá»i nữa, mà không biết kẻ nà o đã vu cáo là cầm đầu cuá»™c bá» há»c bị Ä‘uổi hẳn. Anh không minh oan được. Cả cha anh ở bên Thái cÅ©ng sang, và o nói vá»›i ông đốc, nhưng vô hiệu.
Từ độ ấy, thầy tôi giáºn tôi lắm. Nhà tôi nghèo, anh cÅ©ng biết, mà tôi lại là hy vá»ng độc nhất cá»§a cả gia đình, các em tôi thì còn bé.
Thầy mẹ tôi khổ sở lắm má»›i nuôi tôi ăn há»c đến thế. Váºy mà đột má»™t cái bị Ä‘uổi.
Ngừng một lát, anh Bà o tiếp:
- Tôi vá» nhà không chịu được. Thầy tôi cứ uống rượu say, rồi chá»i mắng tôi là đứa con bất hiếu phụ công cha mẹ, không nghÄ© gì đến nhà cá»a, chỉ Ä‘ua đòi anh em đến ná»—i bị Ä‘uổi. Thầy tôi bắt phải ra Hà Ná»™i tìm việc là m, bảo nếu không được thì đừng vá» trông thấy mặt nữa.
Anh Bà o khẽ thở dà i:
- Nếu không có công việc thì tháºt tôi cÅ©ng không dám vá». Thầy tôi nghiêm lắm anh ạ.
- Sao anh không xin đi là m?
- Không được. Tôi bị cấm suốt Ä‘á»i không được là m việc trong các sở cá»§a nhà nước.
Anh Bà o trở nên yên lặng. Má»™t lát, tôi há»i:
- Còn các nhà buôn? Các sở tư?. Ấy, tôi cÅ©ng chỉ còn hy vá»ng ở những chá»— ấy. Nhưng cÅ©ng khó lắm, Ãt ngưá»i dám mượn má»™t ngưá»i há»c trò bị Ä‘uổi và bị cấm. Äi đến đâu, há» cÅ©ng biết. Vá»›i lại tôi cÅ©ng không có các giấy chứng chỉ, vì có Ä‘i là m bao giá».
Chúng tôi thôi nói, lặng Ä‘i rảo bước trên hè phố. Äến chợ cá»a Nam, Bà o giằng tôi ra, bảo:
- Tà u điện 80 đến rồi, tôi phải vỠnhà không hỠđợi.
- Anh ở đâu?
Bà o nở má»™t nụ cưá»i buồn trên miệng, trả lá»i:
- Tôi ở trá» má»™t hà ng cÆ¡m nhỠở dưới ô Cầu Giấy. Không dám má»i anh xuống chÆ¡i.
- Thì anh đến chơi đà ng tôi. Anh nhớ số nhà rồi chứ?
Bà o nhảy vội lên xe điện, giơ tay chà o. Tôi nói thêm:
- Thế nà o anh cũng đến chơi nhé.
Xe chạy khuất và o chá»— rẽ phố hà ng Äẫy. Tôi thong thả trở bước vá» nhà , trong óc miên man nghÄ© ngợi.
Sá»± gặp gỡ nà y vá»›t lại bao nhiêu ká»· niệm vá» quãng Ä‘á»i há»c sinh cá»§a tôi ở tỉnh Thái. Những nét mặt bạn cÅ© đã quên lại hiện ra trong trà nhá»›, vá»›i những buổi há»c vui vẻ, những cuá»™c nô đùa vô tư lá»±. Bao nhiêu ngà y sung sướng cá»§a tổi trẻ!
NghÄ© đến Bà o tôi Ä‘em lòng thương hại. Cáºu bé con xinh xinh giống con gái ấy, vá»›i cái vẻ ngây thÆ¡, hồi ấy là m cho chúng bạn yêu mến. Tôi thưá»ng theo anh đến nhà chÆ¡i, má»™t căn nhà lá ở đầu tỉnh. Hai ngưá»i ngồi trên chiếc chõng tre nói chuyện bên cạnh, bà mẹ anh Bà o tráng bánh trứng và thổi xôi để Ä‘em bán. Thỉnh thoảng tôi má»›i gặp thầy anh ta; ông có vẻ nghiêm nghị lắm, và hình như lúc nà o cÅ©ng ung dung không là m gì.
Không nhá»› là mấy tháng sau, anh Bà o đến chÆ¡i tôi. Trông anh khác hẳn, ngưá»i gầy Ä‘i má»™t chút, và xanh xao như ốm. Anh hình như đã Ä‘i bá»™ nhiá»u ở ngoà i đưá»ng, nên quần áo và giầy đầy những bụi.
Tôi má»i anh ngồi, ân cần há»i:
- Anh đã tìm được công việc là m chưa?
Bà o lắc đầu:
- Chưa, anh ạ. Suốt trong mấy tháng nay, tôi Ä‘i khắp các nÆ¡i ở Hà Ná»™i mà chẳng tìm được việc gì. Äến đâu ngưá»i ta cÅ©ng từ chối.
Anh nghĩ một lát, rồi nói thêm:
- Ngưá»i ta tháºt là bất công và vô lý quá. Tôi đã là m nên tá»™i lá»—i gì đâu!
Lá»i nói nghẹn ngà o trong cổ há»ng anh. Anh ngồi thừ ngưá»i ra, không buồn uống chén nước che cá»§a tôi má»i. Tôi cÅ©ng yên lặng, không biết nói gì. Những lá»i an á»§i lúc bấy giá», tôi thấy hình như vô Ãch.
- Anh cứ chịu khó đợi Ãt lâu nữa xem. Äể cái chuyện ấy ngưá»i ta quên Ä‘i đã.
- CÅ©ng đà nh phải chá», chứ biết là m thế nà o. Nhưng cÅ©ng phải có tiá»n để trả tiá»n trá» chứ.
Anh Bà o cố mỉm cưá»i. Cái cưá»i tháºt đáng thương và ái ngại. Tôi nhìn kỹ anh: chiếc áo lương anh mặc đã cÅ© bạc, vá kÃn đáo má»™t và i chá»—. Trên mặt anh có bao nhiêu nốt lấm chấm đỠdà y đặc cả hai má. Vô tình, tôi há»i:
- Anh bị muỗi đốt dà y cả mặt kia kìa.
Anh Bà o có vẻ thẹn:
- Chỗ tôi không có mà n và không được thoáng. Có khi muỗi đốt cả đêm không sao ngủ được.
Thấy ngưá»i nhà tôi sá»a soạn dá»n cÆ¡m, anh đứng dáºy cáo từ. Tôi tiá»…n anh ra ngoà i cá»a. Con đưá»ng vỠô Cầu Giấy thẳng tăm tắp và bụi mù. Anh bắt tay tôi, toan quay lại Ä‘i thì tôi há»i :
- Anh không đợi xe điện mà vỠà ? Bà o lắc đầu, vỗ và o túi:
- Không hết cả tiá»n rồi.
Tôi ái ngại, giữ anh lại: "Anh hãy đợi tôi một chút". Rồi và o nhà lấy mấy hà o chỉ còn lại trong túi, ngượng nghịu đưa cho anh:"Anh cầm tạm mà đi xe".
Bà o không nhìn đến tiá»n, bá» và o túi rồi nắm chặt lấy tay tôi khẽ nói:
- Cám ơn anh.
Anh quay ra. Tôi nhìn theo cho đến khi anh lẫn và o đám ngưá»i Ä‘i là m vá».
Má»™t tuần sau, tôi Ä‘ang qua chợ cá»a Nam, bá»—ng nghe thấy tiếng gá»i. Má»™t chiếc xe tay dừng lại sát hè. Tôi nháºn thấy anh Bà o, nằm ngay trên xe, bên cạnh có má»™t ngưá»i đà n bà đã đứng tuổi. Anh cố ngóc đầu dáºy bảo tôi:
- Tôi vỠThái đây, anh Bình.
Tiếng nói phá»u phà o như ngưá»i hết hÆ¡i. Mặt anh đỠgay, hai mắt sáng lên má»™t cách khác thưá»ng. Tôi sợ hãi há»i:
- Chết chá»a, anh là m sao thế?
- Tôi ốm, anh ạ. Bà chá»§ trá» sợ tôi chết ở nhà bà nên nhá» bà nà y đưa tôi vá». Xin chà o anh nhé.
Tôi sá»ng sốt, yên lặng. Ngưá»i đà n bà nhìn tôi nói, như định phân trần:
- Cáºu ấy sốt cả bảy tám hôm nay rồi. Bà Hai cÅ©ng đã sắc cho cáºu ấy mấy chén thuốc nhưng bệnh không đỡ, nên má»›i nhá» tôi đưa cáºu ấy vá» váºy. Ông cÅ©ng biết, nhà ngưá»i ta là m ăn buôn bán, cần phải kiêng giữ.
- Nhưng anh đương ốm thế nà y thì vỠlà m sao?
Anh Bà o nhìn tôi không trả lá»i, có vẻ mệt nhá»c lắm. Tiếng còi xe há»a bá»—ng vang động ở phÃa ga. Ngưá»i đà n bà giục anh phu xe:
- Thôi đi nhanh lên kẻo nhỡ.
Tôi nắm tay anh Bà o. Bà n tay anh nóng rá»±c như lá»a. Tôi thấy lòng tôi thắt lại khi xe anh quay Ä‘i.
HÆ¡n má»™t năm đã qua. Từ hôm ấy, tôi không nháºn được tin tức gì vá» anh Bà o nữa. Hình ảnh anh má» dần trong trà tôi.
Rồi má»™t buổi chiá»u, tôi Ä‘ang ngồi xem báo dưới bóng đèn thì cá»a bá»—ng mở. Hai cáºu bé mặc áo thâm tháºp thò ở ngoà i rồi rụt rè bước và o. Tôi ngạc nhiên. Cáºu nhá»›n úp cái mÅ© trắng trên ngá»±c, lá»… phép há»i:
- Thưa ông, có phải đây là nhà ông Bình không ạ?
- Phải, tôi đây. Hai cáºu há»i gì?
Cáºu bé yên lặng thò tay và o trong ngưá»i lấy ra má»™t cái gói con bá»c giấy để trên bà n trước mặt tôi, rồi nói:
- Thưa ông, chúng tôi là em anh Bà o.
- À... Thế anh Bà o đâu?
Cáºu bé sẽ trả lá»i:
- Anh chúng tôi tự tỠrồi ạ.
Tôi bà ng hoà ng cả ngưá»i, nhìn hai cáºu bé. Tôi nháºn thấy hai cái mÅ© trắng Ä‘á»u có quấn băng tang. Thế ra thá»±c ư, anh Bà o tá»± tá»? Cái chán nản, Ä‘au khổ gì đã xui anh chết trong lúc còn trẻ trung chưa đầy hai mươi tuổi.
Há»i chuyện, tôi má»›i biết anh Bà o ở trên nà y vá» cứ ốm liên miên mãi. Rồi anh ở nhà không Ä‘i đâu nữa. Má»™t buổi chiá»u đầu tháng vừa rồi, bà mẹ Ä‘i chợ vỠđến buồng thì đã thấy anh treo cổ trên xà . Ngưá»i nhà vá»™i khiêng đến nhà thương cứu chữa. Anh tỉnh lại má»™t chốc, rồi đến mưá»i má»™t giỠđêm thì mất.
Cáºu bé kể xong, tiếp thêm:
- Trước khi chết, anh tôi có gá»i hai chúng tôi lại bảo: "Anh chỉ có má»™t ngươi bạn tốt là ông Bình. Các em nhá»› Ä‘em cái gói nà y đưa lên cho ông ấy, "
Tôi giở ra, thấy có hai cái ảnh đã cÅ©. Má»™t bức chụp chung cả lá»›p há»c, hồi còn há»c ở Thái. Tôi nháºn thấy tôi đứng bên cạnh Bà o. Còn bức kia là tấm ảnh ná»a ngưá»i cá»§a anh. Nhìn thấy cái vẻ xinh trai và ngây thÆ¡ cá»§a ngưá»i bạn cÅ©, lòng tôi thấy nao nao thương tiếc. Nước mắt trà n lên mi, tôi thấy nghẹn ngà o như muốn khóc.
Hai cáºu bé cÅ©ng lặng lẽ, buồn rầu, Ä‘ua mắt nhìn tôi. Hai đứa trông giống anh Bà o quá, cÅ©ng đôi mắt thông minh và cái vẻ kháu khỉnh ngây thÆ¡ như thế. Tôi chợt nghÄ© đến sá»± nghèo nà n cá»§a nhà anh, đến hai đưa trẻ kia không có chá»— nương tá»±a để ăn há»c, tháºt là đáng thương.
Tôi xếp hai cái ảnh cÅ© lại rồi ngá»t ngà o bảo hai đứa ngồi xuống ghế. Tôi kêu khẽ:
- Hai em có thương anh ấy không?
Hai cáºu cùng yên lặng. Cáºu bé nhất bá»—ng ôm mặt khóc, hai vai nấc lên dưới tấm áo vải thâm đã cÅ©.
|

01-01-2010, 07:06 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Ngưá»i Äầm
Tác giả: Thạch Lam
Hôm ấy ngà y thứ hai, nên Ãt ngưá»i Ä‘i xem, trước cá»a rạp chá»›p bóng Pathé chỉ lÆ¡ thÆ¡ có dăm bẩy cáºu há»c sinh đứng nghếch đầu nhìn mấy cái quảng cáo lá»™n xá»™n dán trên tưá»ng. Má»™t hai ngưá»i lÃnh Tây Ä‘i vÆ¡ vẩn, miệng ngáºm thuốc lá, tay đút túi quần, Ä‘iệu bá»™ lÆ¡ đễnh và buồn tẻ, hình như há» không có cuá»™c Ä‘i chÆ¡i gì nữa, nên bất đắc dÄ© phải đến xem chá»›p bóng váºy.
Khi tôi bước và o trong rạp, giá» hãy còn sá»›m. Tuy váºy hà ng ghế "lô" và hạng nhất cÅ©ng đã đông ngưá»i ngồi, toà n là ngưá»i Pháp. Tôi Ä‘i và o dãy hạng nhì, chá»n má»™t chiếc ghế ở giữa. Tất cả độ hÆ¡n má»™t chục ngưá»i ngồi rải rác cùng má»™t hà ng vá»›i tôi.
Láºp tức, tôi sá»ng sốt chú ý đến má»™t ngưá»i đầm ngồi cách tôi mấy ghế, Ä‘ang quay sang phÃa bên nói chuyện vá»›i má»™t cô gái nhá». Cái cảm tưởng tôi có trước nhất là sá»± ngạc nhiên. Má»™t ngưá»i Pháp, mà lại là má»™t ngưá»i đà n bà , ngồi ở hạng nhì lẫn vá»›i má»i ngưá»i! Tôi tá»± há»i tại sao ngưá»i đầm ấy lại không lấy vé lô, hay Ãt ra vé hạng nhất, để ngồi chung vá»›i những ngưá»i Pháp sang trá»ng mà tôi thấy bệ vệ và mãn nguyện trên các dãy ghế kia? Từ xưa đến nay, chúng ta quen nhìn thấy ngưá»i Pháp ngồi ở hạng trên, đến ná»—i tôi không thể tưởng tượng được rằng há» có thể ngồi ở các hạng dưới. CÅ©ng không má»™t lúc nà o tôi có cái ý nghÄ© rằng ngưá»i đầm kia không có đủ tiá»n để trả cái vé hạng nhất.
Tôi nháºn thấy, cÅ©ng như tôi, những ngưá»i khác ngồi chung quanh tò mò nhìn và o ngưá»i đầm. Nhưng há» nhìn má»™t cách sống sượng và chăm chú quá; trong những con mắt đó, đôi khi lại thoáng qua má»™t tia lãnh đạm và ác cảm nữa.
Ngưá»i đà n bà Pháp hình như cÅ©ng nháºn thấy thế, nên bà ta cố thu hình cho nhá» bé lại, và luôn luôn cúi mặt xuống tá» chương trình để trên lòng. Cô bé quỳ ở trên ghế bên cạnh, quay lưng lại mà n ảnh, chÆ¡i đùa vá»›i cái mÅ© da cá»§a mẹ. Cô thỉnh thoảng cất tiếng cưá»i và huýt sáo miệng; lúc ấy bà mẹ vá»™i và ng đưa mắt nhìn quanh, rồi ra hiệu bảo con im. Và cái nhìn cá»§a bà ta rụt rè e lệ quá, khiến tá»± nhiên tôi ái ngại và cảm động.
Äá»™t nhiên tôi tin chắc ngưá»i đà n bà đó, và đứa con, má»›i ở Pháp sang bên nà y. Nhiá»u cá» chỉ cá»§a bà ta đã để tôi Ä‘oán như thế. Bà ta có cái vẻ lạ lùng bỡ ngỡ cá»§a ngưá»i má»›i bước chân đến má»™t nÆ¡i xa lạ, ngồi và o chung quanh những ngưá»i khác giống không hiểu mình, và bà có cái vẻ rụt rè, nhÅ©n nhặn mà ta không thấy ở nhiá»u ngưá»i đầm đã sống lâu bên nà y.
Tôi ngắm nhìn bà ta vá»›i má»™t cảm tình chân tháºt mà tôi không ngăn cấm được. Bà ăn mặc rất giản dị, toà n má»™t mà u Ä‘en. Có lẽ bà để tang. Tang cha mẹ, ngưá»i thân thÃch hay chồng? Không biết tại sao, tôi chắc chồng bà đã mất, để lại cho bà cô gái bé kia. Má»—i khi cô bé quay lại phÃa bên nà y, tôi lại nháºn thấy hai ngưá»i - hai mẹ con - giống nhau quá; cÅ©ng cái khuôn mặt trái soan, cÅ©ng má»› tóc và ng, và nhất là đôi con mắt to, đưa cháºm chạp, lúc nà o cÅ©ng như nhìn ra ngoà i xa.
Má»™t vẻ buồn lặng lẽ và trầm mặc phảng phất trên nét mặt ngưá»i đà n bà đó. Thỉnh thoảng bà ôm lấy con ghì chặt và o lòng như se lại trước cái ác cảm bà đoán thấy ở chung quanh. Hai mẹ con thá»§ thỉ vá»›i nhau những câu tôi không nghe rõ, nhưng tôi chắc là những câu đầy vẻ yêu đương đằm thắm.
Khi trong rạp tối Ä‘i, tôi cÅ©ng không nghÄ© đến xem phim nữa. Bao nhiêu chú ý cá»§a tôi Ä‘á»u đặt và o ngưá»i đà n bà đó. Trà tôi tưởng tượng cái Ä‘á»i cá»§a bà ta, má»™t ngưá»i đà n bà hạng trung lưu bên Pháp, má»™t ngưá»i là m công có lẽ, vì chồng chết nên chán nản sang thuá»™c địa để xa mà quên Ä‘i. Tôi cảm thấy bà ta trÆ¡ trá»i quá, bỡ ngỡ quá ở nÆ¡i xứ sở nà y. Tôi hiểu cái buồn và cái lạnh lẽo cá»§a bà , lúc nà y có lẽ bà đang mÆ¡ mà ng nghÄ© đến quê hương ở táºn bên kia phương tây, cái là ng nhỠở sưá»n đồi, cái chuông nhà thá» cao lên trên rặng cây, cánh đồng cá», mấy con bò đủng đỉnh trên cái suối trong mà bá»n chị em bạn cùng là ng Ä‘ang quay Ä‘áºp quần áo trên bà n giặt. Tôi đã Ä‘á»c nhiá»u tiểu thuyết cá»§a ngưá»i Pháp quá, nên có thể tưởng tượng được rõ rệt cái Ä‘á»i cá»§a ngưá»i ấy. Cho nên tôi hiểu cái ná»—i nhá»› thương quê hương cá»§a bà .
Có lẽ bà quen như ở bên Pháp, nên má»›i lấy vé hạng nhì. Có lẽ bên ấy giá vé hạng nhì đối vá»›i bà là to rồi. Bởi thế, bà không biết ở xứ nà y, má»™t ngưá»i đà n bà Pháp không bao giá» lấy vé hạng ấy.
*
* *
Khi đèn báºt sáng trong giá» nghỉ, bà dắt con đứng dáºy, lách khe ghế Ä‘i ra. Äến trước mặt tôi, bà nhìn tôi má»™t cách dịu dà ng, và rất lá»… phép:
- Xin lỗi ông.
Giá»ng nói cá»§a bà ngá»t ngà o, không có chút gì kiêu ngạo. Tôi Ãt khi được nghe má»™t ngưá»i đầm nói vá»›i mình lá»… phép như thế. Tôi chợt nghÄ© đến cái lá»… độ nhã nhặn cá»§a ngưá»i Pháp, cá»§a những ngưá»i Pháp tháºt, những ngưá»i chưa bị cái hoà n cảnh bên nà y là m xấu Ä‘i. Tôi nghÄ© đến cái lòng nhân từ rá»™ng rãi, cái tình cảm dồi dà o cá»§a ngưá»i đà n bà Pháp, lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng tha thứ và cúi mình trên những Ä‘au khổ cá»§a ngưá»i ngoà i. Và tôi thấy cái ý muốn được thân thiện hiểu biết những ngưá»i đà n bà ấy.
Tôi theo ra ngoà i rạp, thấy hai mẹ con bà đứng ở đầu hè, nhìn mặt nước hồ Hoà n Kiếm phẳng lặng như tấm gương. Trong đám ngưá»i Ä‘i xem không ai để ý đến bà ta cả.
Má»™t đứa bé bán kẹo, lấm lét nhìn quanh để trông cảnh sát, chạy đến gần bà , giÆ¡ há»™p kẹo trước mặt cô bé. Tôi nghe thấy tiếng cô bé đòi mua, rồi bà ta chá»n mấy cái kẹo trong há»™p đưa cho con. Vừa mở và lấy tiá»n bà vừa há»i thằng bé bán kẹo:
- Bao nhiêu?
Äứa bé giÆ¡ ba ngón tay ra hiệu, miệng cưá»i sung sướng:
- Ba xu, bà đầm!
Nghe câu trả lá»i cá»§a đứa bé, tôi thấy bà ta mỉm cưá»i, lấy tay xoa đầu nó và há»i bằng tiếng Pháp:
- Mà y không lạnh ư, con?
Äứa bé nhe răng cưá»i, lắc đầu vì không hiểu gì, rồi vá»™i chạy và o chá»— tối bởi nó đã thấy bóng thầy cảnh sát ở đằng xa. Bà ta hÆ¡i ngạc nhiên nhìn theo, và nét mặt trở nên buồn như cÅ©.
Tôi tá»± nhiên Ä‘em lòng thương mến ngưá»i đà n bà Pháp ấy. Cái vẻ buồn âm thầm cá»§a bà là m cho tôi cÅ©ng buồn lây. Tôi mÆ¡ mà ng ao ước ngưá»i Pháp nà o cÅ©ng tốt như bà ; chúng ta sẽ yêu mến nước Pháp đẹp đẽ và rá»™ng lượng kia bao nhiêu, và hai giống ngưá»i khác nhau trên mảnh đất nà y sẽ hiểu biết nhau, coi nhau thân như anh em má»™t nhà .
Lúc chá»›p bóng tan, trá»i bắt đầu mưa bụi và gió lạnh. Thấy hai mẹ con bà lá»§i thá»§i Ä‘i trên con đưá»ng vắng tôi chỉ muốn chạy theo nói cho bà biết cái cảm tình đằm thắm cá»§a tôi, lòng kÃnh trá»ng cá»§a tôi trước sá»± Ä‘au đớn, lòng mến yêu cá»§a tôi đối vá»›i má»™t kẻ nhân từ. Nhưng mà tôi chỉ đứng lặng yên, đứng nhìn theo đến khi hai ngưá»i khuất và o bóng tối, rồi tôi thong thả trở vá», trong lòng thấy băn khoăn, bá»±c tức không duyên cá»›.
Từ đó, tôi không bao giỠđược gặp bà ta nữa. Vá» sau, nhiá»u lần Ä‘i xem chá»›p bóng, tôi để ý tìm nhưng không thấy bóng hai mẹ con bà ấy đâu cả. Có lẽ bà ta đã Ä‘i tỉnh khác rồi chăng?
Và má»—i khi đêm khuya ở rạp chá»›p bóng ra vá», tôi hay Ä‘i vòng bá» hồ để nhá»› lại hình ảnh dịu dà ng cá»§a ngưá»i đà n bà đó. Bây giá» chắc bà ta đã có công việc là m rồi.
Rút từ táºp truyện ngắn Nắng trong vưá»n,
Nxb Äá»i nay, Hà Ná»™i 1938.
|

01-01-2010, 07:08 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Ngưá»i LÃnh CÅ©
Tác giả: Thạch Lam
Má»—i buổi tối vá» tháng chạp, tôi cùng vÆ¡i má»™t ngưá»i bạn có việc cần phải vá» quê. Khi ở tà u xuống má»™t cái ga nhá» thì đã gần mưá»i giỠđêm. Chúng tôi còn phải Ä‘i qua má»™t quãng đồng vắng đến bảy, tám cây số nữa.
Trá»i rét như cắt ruá»™t, mà gió lại thổi mạnh. Chúng tôi vừa cúi lom khom Ä‘i, vừa run cầm cáºp, tuy đã mặc rất nhiá»u áo: bá»™ quần tây bằng dạ, ngoà i khoác áo ba đỠxuy, ngoà i nữa lại khoác má»™t cái áo tÆ¡i Ä‘i mưa. Má»™t chiếc khăn quà ng bằng len quấn kÃn lấy cổ và mặt lên đến mang tai.
Cánh đồng chúng tôi Ä‘i qua là má»™t cánh đồng mầu, bấy giá» chỉ còn trÆ¡ cuống rạ trên đất nẻ khô. Là ng mạc đã ngá»§ yên lặng trong đêm tối không còn má»™t bóng lá»a nà o. Thỉnh thá»ang, bên con đưá»ng khúc khá»§yu chúng tôi Ä‘ang Ä‘i, hiện ra cái vừng Ä‘en thẫm cá»§a má»™t cây nhãn, nổi lên ná»n trá»i Ä‘en nhạt hÆ¡n.
Hai chúng tôi cắm đầu rảo bước mau chỉ mong chóng vá» tá»›i nhà . Äi được má»™t quãng khá dà i, chân đã thấy má»i: bá»—ng ngưá»i ban tôi chỉ tay vá» phÃa trước, nói:
- Sắp đến quán đa rồi, đến đây ta haÜng nghỉ chân một chút đã rồi hãy đi.
Tôi gáºt đầu biểu đồng tình. Quán Ä‘a là má»™t cái nhà nhá» xiêu vẹo, sắp đổ nát, ban ngà y, có má»™t bà cụ già dá»n hà ng nước bán cho những ngưá»i Ä‘i là m đồng, nhưng đến tối bà cụ lại dá»n hà ng vá». Những khi vá» quê chúng tôi vẫn thưá»ng ghé và o đấy uống chén chè tươi, và nói dăm ba câu chuyện vá»›i những ngưá»i nhà quê và o nghỉ ở đó.
Gần đến nÆ¡i, tôi đã nghe tiếng à o à o cá»§a lá Ä‘a láºt gió, má»™t cây Ä‘a cá»—i, mà vùng đấy, ngưá»i ta bảo đã sống lâu lắm. Chúng tôi cúi mình bước và o quán, tá»›i cái bục bằng đất, phá»§ má»™t manh chiếu, cá»§a bà hà ng giải lên đấy thay ghế cho khách hà ng ngồi.
Vừa ngồi xuống, chúng tôi đã ngạc nhiên nghe thấy tá»± trong xó tối đưa ra má»™t tiếng rên khừ khừ như tiếng rên cá»§a ngưá»i ốm.
Bạn tôi cất tiếng há»i:
- Ai đấy?
Chúng tôi nghe thấy tiếng ngưá»i cá»±a mình, tiếng chiếu sá»™t soạt: hình như ngưá»i đó ngồi dáºy. Rồi má»™t tiếng nói khà n khà n trả lá»i, tiếp theo mấy tiếng ho rÅ© rượi:
- Tôi. Các thầy đi đâu bây gi�
- Chúng tôi vỠSon.
Tuy có nghe tiếng, nhưng chúng tôi không trông thấy gì cả, vì trong quán tối như má»±c. Bạn tôi lại há»i:
- Ai đó? Sao lại ra đây mà ngủ, có rét chết không?
- Các thầy tÃnh không nhà không cá»a thì phải ra đây váºy chứ biết là m thế nà o.
- Là ng bác có gần đây không? Sao không ngá»§ nhá» ngưá»i trong là ng?
Ngưá»i ấy lại ho rÅ© má»™t hồi nữa má»›i trả lá»i được:
- Tôi ở An ngay đây. Nhưng mình nghèo khổ ai ngưá»i ta cho ngá»§ nhá». Và ngưá»i ta khinh trá»ng tôi cÅ©ng không thÃch. Ấy, thà rằng ra ở nhá» bà cụ hà ng nước đây lại còn hÆ¡n, bà ta tá» tế.
Lá»i nói khà khái đó là m chúng tôi ngạc nhiên. Ngưá»i đà n ông lại há»i:
- Thầy có thuốc là o cho tôi xin...
- Có. Nhưng mà không có điếu.
- Äiếu đây.
Tôi nghe thấy anh ta sá» soạng trong bóng tối. Chúng tôi nhÃch lại gần. Tôi cho tay và o túi lấy thuốc, rồi nói vá»›i bạn tôi má»™t câu bằng tiếng Pháp:
- Tháºt là rét quá nhỉ.
Tức thì ngưá»i đà n ông trả lá»i:
- Vâng, rét tháºt.
Tôi sá»ng sốt há»i:
- Bác cũng biết tiếng tây à ?
- Thưa, gá»i là biết qua loa má»™t và i chữ. Hồi trước tôi cÅ©ng có Ä‘i lÃùnh sang Pháp.
Que diêm đánh lên, thoáng ánh lá»a sáng, tôi nháºn ra má»™t ngưá»i đã đứng tuổi, gà y còm và hốc hác, ngồi co ro trên cái bục đất sát vách. Quần áo bác ta rách nát, trên vai phá»§ má»™t cái bao gạo đã thá»§ng nhiá»u chá»—.
Không đợi cho chúng tôi há»i, bác ta hấp tấp kẻ chuyện vá» thân thế bác, như hể hả vì được kể lại vá»›i ngưá»i lạ cái Ä‘á»i gian truân cá»§a mình:
- Hai thầy nghe, tôi cÅ©ng đã có lúc sung sướng, chứ có phải khổ như bây giỠđâu. Lúc bấy giá» tôi đăng lýnh sang Tây má»›i có ngoà i hai mươi tuổi. Ở bên ấy bốn năm được lon bếp, tôi lại có cả vợ đầm, nó thương yêu tôi lắm. Nhưng từ khi vá» nước đến giá», lo việc là m ăn, nên tôi cÅ©ng chẳng gá»i tin tức gì sang cả. Không biết ở bên ấy nó ra sao.
Rồi anh ta thuáºt lại cho chúng tôi nghe cái Ä‘á»i anh đã được sống ở bên Pháp. Những khi khoác tay vợ Ä‘i xe chá»›p ảnh, trong túi có ba, bốn trăm quan, và o hà ng cà phê uống rượu rồi Ä‘i tiệm khiêu vÅ©. Những khi theo vợ vá» quê ở miá»n Provence, ra cánh đồng hái nho, rồi cùng Ä‘oà n kéo nhau vá» nhà hát vui vẻ quanh cái giếng rượu nho ở giữa là ng. Anh ta nhắc lại những tên tỉnh đã ở qua bây giá» xa xôi má» mịt: Toulouse, Bordeau, những tên là ng nhá» anh ta qua chÆ¡i: Militry, Saint - Etreuil.
- Bác đã ở qua Paris chưa?
- Có, tôi được ở Paris năm tháng. Montmattre, Bois de Boulogne tôi đã có đi xem cả.
Chúng tôi lặng yên nghe anh kể không khá»i buồn cưá»i khi tưởng đến những cảnh tượng xán lạn ánh sáng ở thà nh phố Paris, lại nghÄ© đến bác lýnh nà y, bây giá» là má»™t anh nhà quê An Nam nghèo khổ ngồi bó gối hút thuốc là o trong má»™t cái quán vắng giữa chốn đồng không mông quạnh.
Bạn tôi há»i:
- Thế là m sao mà bây giỠbác như thế nà y?
Bác Lýnh thở dà i, như trút bao Ä‘iá»u uất ức ra hÆ¡i thở, chép miệng đáp:
- CÅ©ng là cái váºn mình như thế, hai thầy ạ. Khi tôi mãn vá», nhà cÅ©ng có trâu, ruá»™ng, cầy cấy đủ dư dáºt. Má»™t năm sâu ăn, mấy năm mất mùa, nước lụt, thà nh hết cả. Lại thêm má»™t và i cái kiện vì rắc rối trong há», thế là gia tà i khánh kiệt. Äến bây giá» thì tháºt là má»™t thân má»™t mình, không nhà , không cá»a.
- Thế sao bác không tìm việc là m, hay là xin nhà nước giúp?
- Có, tôi đã Ä‘i là m ở tòa sứ được hÆ¡n má»™t năm, thì ông quan thầy tôi vá» Pháp. Tôi cÅ©ng bá» việc. Từ độ ấy, ngưá»i ta cÅ©ng có giúp kỳ được mưá»i đồng, kỳ dăm đồng. Nhưng hai thầy tÃnh sao đủ: tôi lại bị bệnh ho ra máu và lóa mắt nữa, bao nhiêu tiá»n và o thuốc men hết cả.
Bác ta nói đến đấy lại với cái điếu cà y đánh diêm châm hút. Tôi thấy mặt bác hốc hác thêm, bác hút xong, đặt điếu, ho rũ rượi một hồi rồi lại ngồi yên lặng trong bóng tối.
Chúng tôi không biết nói gì để an á»§i bác, sá»a soạn đứng dáºy Ä‘i. Bác ta xin và i chiếc diêm và mấy Ä‘iếu thuốc là o. Khi que diêm sau cùng sáng lên, tôi thấy bác nhìn chúng tôi ngáºp ngừng nhu muốn xin tiá»n mà không dám xin chăng? Äã toan đãi bác mấy hà o chỉ nhưng tôi lại lưỡng lá»± không đưa, sợ là m tá»§i bác ta quá. Tôi thấy bác ta khẽ thở dà i.
Ra khá»i quán, gió thổi mạnh là m tung tà áo. Trá»i lấm tấm mưa, rét buốt cả chân tay. Chúng tôi Ä‘i yên lặng, nghÄ© đến ngưá»i lýnh cÅ© khôn nạn kia, bây giá» lại đắp manh chiếu rách không đủ che thân, nằm nhá»› lại những lúc khoác tay vợ đầm bước và o tiệm nhiá»u ánh sáng, táºn bên kia trái đất. Những ká»· niệm sung sướng ấy bây giỠđối vá»›i anh ta chua xót biết bao.
Như cùng má»™t ý nghÄ©, ngưá»i bạn tôi thong thả nói:
- Chắc anh ta bây giá» Ä‘ang mÆ¡ má»™ng nhiá»u cái đẹp lắm thì phải.
Tôi yên lặng, không trả lá»i. Chung quanh chúng tôi, cái Ä‘en tối cá»§a bóng đêm khuya dầy dằng dặc.
|

01-01-2010, 07:10 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Nhà Mẹ Lê
Tác giả: Thạch Lam
Äoà n Thôn là má»™t cái phố chợ tồi tà n gần ngay má»™t huyện lị nhỠở trung châu . Hai dãy nhà lụp xụp, mái tranh xuống thấp gần đến thá»m, che ná»a những cái chái nứa đã mục nát. Gần đấy là những quán chợ xiêu vẹo đứng bao bá»c má»™t căn nhà gạch có gác bưng bÃt như má»™t cái tổ chim, nhà cá»§a má»™t ngưá»i già u trong là ng là m ra để bán hà ng. Ngưá»i ở phố chợ là bảy tám gia đình nghèo khổ không biết ở đâu, mà ngưá»i dân trong huyện thưá»ng gá»i má»™t cách khinh bỉ: những kẻ ngụ cư . HỠở đâu đến đây kiếm ăn trong mấy năm trá»i là m đói kém, là m những nghá» lặt vặt, ngưá»i thì kéo xe, ngưá»i thì đánh dáºm, hay là m thuê, ở mướn cho những nhà già u có trong là ng. Ngưá»i ta gá»i má»i gia đình bằng tên ngưá»i mẹ, nhà mẹ Hiá»n, nhà mẹ Äối, nhà mẹ Lê . Những gia đình nà y giống nhau ở chá»— cùng nghèo nà n như nhau cả .
Nhà mẹ Lê là má»™t gia đình má»™t ngưá»i mẹ vá»›i mưá»i má»™t ngươì con. Bác Lê là má»™t ngưá»i đà n bà quê chắc chắn và thấp bé, da mặt và chân tay nhăn nheo như má»™t quả trám khô . Khi bác má»›i đến phố, ai ai cÅ©ng chú ý đến đám con cá»§a bác: mưá»i má»™t đứa, mà đứa lá»›n má»›i có mưá»i bảy tuổi! Äứa bé nhất hãy còn bế trên taỵ
Mẹ con bác ta ở má»™t căn nhà lá . Chừng ấy ngưá»i chen chúc trong má»™t khoảng rá»™ng độ bằng hai chiếc chiếu, có má»—i má»™t chiếc giưá»ng nan gãy nát . Mùa rét thì trải ổ rÆ¡m đầy nhà , mẹ con cùng nằm ngá»§ trên đó, trông như má»™t cái ổ chó, chó mẹ và chó con lúc nhúc. Äối vá»›i ngưá»i nghèo như bác má»™t chồ ở như thế cÅ©ng tươm tất lắm rồi . Nhưng còn cách kiếm ăn ? Bác Lê cháºt váºt, khó khăn suốt ngà y cÅ©ng không đủ nuôi từng ấy đứa con. Từ buổi sáng tinh sương, mùa ná»±c cÅ©ng như mùa rét, bác ta đã phải trở dáºy để Ä‘i là m mướn cho những ngưá»i trong là ng. Những ngà y có ngưá»i mướn ấy, tuy bác phải là m vất vả, nhưng chắc chắn buổi tối được mấy bát gạo và mấy đồng xu vá» nuôi lÅ© con đói đợi ở nhà .
Äó là những ngà y sung sướng. Nhưng đến mùa rét, khi các ruá»™ng lúa đã gặt rồi, cánh đồng chỉ còn trÆ¡ cuống rạ, dưới gió bấc lạnh như lưỡi dao sắc khÃa và o da, bác Lê lo sợ, vì không ai mướn bác là m việc gì nữa . Thế là cả nhà nhịn đói, mấy đứa nhá» nhất: con Tý, con Phún, thằng Hy mà con chị nó bế, chúng nó khóc lả Ä‘i mà không có cái ăn. Dưới manh áo rách nát, thịt chúng nó thâm tÃm lại vì rét như thịt con trâu chết. Bác Lê ôm lấy con trong ổ rÆ¡m, để mong lấy cái ấm cá»§a mình ấp á»§ cho nó . Thằng con lá»›n thì từ sáng đã cùng thằng Ba ra cánh đồng kiếm con cua, con ốc, hay sau mùa gặt, Ä‘i mót những bông lúa còn sót lại trong khe ruá»™ng. Tháºt là sung sướng, nếu chúng mang vỠđược má»™t lượm, trong những ngà y may mắn. Vá»™i và ng bác Lê đẩy con ra, vÆ¡ lấy bó lúa, Ä‘em để xuống dưới chân vò nát, vét há»™t thóc giã lấy gạo . Rồi là m má»™t bữa cÆ¡m nóng lúc buổi tối giá rét, mẹ con ngồi chung quanh nồi cÆ¡m bốc hÆ¡i, trong khi bên ngoà i gió lạnh rÃt qua mái tranh.
++++
Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a gia đình bác Lê cứ như the á mà lặng lẽ qua ngà y ná» rồi lại đến ngà y kia . Tuy váºy cÅ©ng có những ngà y vui vẻ . Những ngà y nắng ấm trong năm, hay những buổi chiá»u mùa hạ, mẹ con bác Lê cùng nhau ngôì chÆ¡i ở trước cá»a nhà . Các ngưá»i hà ng xóm cÅ©ng là m như thế, các bà mẹ ngồi rá»§ rỉ vá»›i nhau những câu chuyện kÃn đáo; các trẻ con nô đùa dưới quán chợ, còn các bà già thì ngồi giÅ© tóc cho chúng và gá»t tóc chúng bằng mảnh chai sắc. Thằng cả ngồi Ä‘an lại cái lá» . Còn những đứa khác chÆ¡i quanh gần đấỵ Trong những ngà y hè nóng bức, con bác Lê đứa nà o cÅ©ng lở đầu . Bác ta bảo là má»™t cái bệnh gia truyá»n từ Ä‘á»i ông tam đại nên bác lấy phẩm xanh bôi cho chúng nó . Trông mẹ con bác lại cà ng giống mẹ con má»™t đà n gà , mà những con gà con ngưá»i ta bôi xanh lên đầu cho khá»i lẫn. Ngưá»i phố chợ thưá»ng nói đùa bác Lê vỠđà n con đông đúc ấỵ Bác Äối kéo xe, ngưá»i vui tánh nhất xóm, không lần nà o Ä‘i qua nhà bác Lê mà không bảo:
- Bác phải nhớ thỉnh thoảng đếm lại con không quên mất.
Bác Lê bao giá» cÅ©ng trả lá»i má»™t câu:
- Mất bớt đi cho nó đỡ tội .
Nhưng má»i ngưá»i biết bác Lê quà con lắm. Tuy bác hết sức công bằng, ngưá»i ta cÅ©ng thấy bác yêu thằng Hy hÆ¡n cả . Nó là con thứ chÃn, ốm yếu, xanh xao nhất trong nhà . Bác thưá»ng bế nó lên hôn hÃt, rồi khoe vá»›i hà ng xóm, ná»™i cả nhà chỉ có nó là giống thầy cháu như đúc. Rồi bác lại ôm con ngồi lặng yên má»™t lát, như để nhá»› lại chuyện gì đã lâu lắm.
Những đêm sáng trăng mùa hạ, cả phố bắc chõng ngồi ngoà i đưá»ng, vì trong nhà nà o cÅ©ng nóng như má»™t cái lò, và hà ng vạn con muá»—i vo ve . Dưới bóng trăng, những đá rải đưá»ng trông Ä‘en lay láy và lấp loáng ánh sáng. Äất hãy còn giữ cái nóng buổi trưa và bốc lên má»™t cái mùi riêng, lẫn mùi rác bẩn và mùi cát. Má»i ngưá»i há»p nhau nói chuyện. Trẻ con nghịch chạy quanh các bà mẹ, hình như quên cảnh khổ sở, hèn má»n, ai ai cÅ©ng vui vẻ chuyện trò, tiếng cưá»i to và dà i như ngưá»i lá»›n, xen lẫn vá»›i tiếng khúc khÃch cá»§a các cô gái chúm chụm sát nhau trong bóng tối, ngưá»i ta thấy tiếng bác Hiá»n nói vang, tiếng bác Äối thuáºt lại buổi xe kiếm may mắn. Trong má»™t căn nhà đưa ra má»™t tiếng võng và tiếng hát lanh lảnh cá»§a bác Äối gái, đã Ä‘em hết tiá»n buổi xe kiếm được cá»§a chồng và o hiệu khách mua má»™t cân táo tầu rồi nằm võng vưà nhai vừa hát trống quân: “Ngà y xưa, có anh Trương Chi ..
Mấy năm sau, sá»± kiếm ăn ngà y má»™t thêm khó khăn. Buổi chợ há»p không đông đúc như trước. Những tiếng nói chuyện trong sương lúc má» sáng cá»§a các ngưá»i hà ng sáo gánh gạo kÄ©u kịt trên đò để Ä‘em xuống huyện bán, ngưá»i ta không nghe thấy nữa . Cái đói kém đến chen lần trong các phố chợ . Bác Hiá»n ngà y nà o cÅ©ng gánh hà ng Ä‘i rồi lại gánh hà ng vá» . Còn thưá»ng thấy bác Äối kéo cái xe không, Ä‘i lảng vảng trong huyện và vợ bác cÅ©ng không hay nằm võng hát trống quân nữa . Bác Lê trong lúc ấy, Ä‘i khắp các nhà trong là ng, xin là m mướn, nhưng các nhà có ruá»™ng không ai mướn. Bác có là m không công, ngưá»i ta cÅ©ng chỉ cho có ná»a bát gạo, đùm bá»c vá» không đủ cho ba đứa con ăn. Những ngà y nhịn đói liên tiếp nhau luôn. Bác Lê thấy đà n con ngà y má»™t gầy còm, buổi chiá»u bác mệt nhá»c chán nản trở vá», há»i thằng cả xem có đánh được Ãt cá nà o không, thì nó buồn rầu khẽ lắc đầu, trả lá»i rằng các hồ ao ngưá»i ta đã cấm không cho nó thả lá» nữa .
Mùa rét năm ấy đến, giá lạnh và mưa gió lầy lá»™i . Äà n con bác Lê ôm chặt lấy nhau rét run trong căn nhà ẩm ướt và tối tăm vì đèn Ä‘uốc không có nữa . Mấy gia đình ở phố chợ Ä‘á»u đói rét và khổ sở . Nhưng mồi nhà đá»u lặng lẽ, âm thầm và chịu khổ má»™t mình, không than thở vá»›i láng giá»ng hà ng xóm lá»i gì, ai nấy Ä‘á»u biết cÅ©ng nghèo khốn như nhau.
Má»™t buổi chiá»u, mà đà n con đã nhịn đói suốt buổi, bác Lê vá lại manh áo rét, gá»i đứa cả đến rồi bảo:
- Ở nhà trông các em, tao và o ông Bá xem có xin được Ãt gạo nà o không?
- Ban sáng u đã và o nhà ngưá»i ta có cho đâu, cáºu Phúc lại còn bảo há»… u
và o nữa thì cáºu ấy thả chó ra cắn.
Bác Lê đáp:
- Nhưng biết là m thế nà o ! Không có thì lấy gạo đâu ra mà ăn ? Thôi tao cứ liá»u và o lần nữa xem sao .
Nói xong, bác Lê mở cá»a liếp ra Ä‘i . Trong lòng bác vẫn có chút hy vá»ng trong buổi sáng lúc và o xin gạo . Oâng Bá đã Ä‘uổi mắng không cho . Bác nhá»› lại cải cảnh sang trá»ng, ấm cúng trong nhà ông Bá . Những cháºu sứ, câu đối thếp và ng sáng chói . Không lẽ ông Bá giầu có thế mà không thà cho mẹ con bác được bát gạo hay sao ?
Ở nhà , đà n con bác ngồi nhìn nhau đợi trong ổ rơm. Bác đi đâu không thấy vỠ. Thằng Hy lắng tai nghe tiếng chó cắn trong là ng rồi bảo chị nó:
- Hình như u vỠđấy chị ạ .
Thằng cả di lại bên cá»a bếp nhìn ra ngòai . Bá»—ng có tiếng chân ngưá»i rầm ráºp, đến tiếng gá»i, rồi lÅ© trẻ thấy bác Äối và má»™t ngưá»i nữa khiêng bác Lê và o trong nhà . Trên bắp chân ngưá»i mẹ , máu đỠchảy ròng ròng.
Thằng cả hiểu ngay mẹ nó bị chó ông Bá cắn. Bác đặt ngưá»i bị thương xuống chiếu rồi ra Ä‘i sau khi dặn:
- Bây giá», bác lấy lá lốt mà dịt cho nó cầm máu . Chó tây cắn thì độc lắm đấỵ
Khi bác Ä‘i khá»i, lÅ© trẻ xúm quanh lấy mẹ . Thằng Hy vừa mếu máo vừa há»i:
- U là m sao thế , u ?
Bác Lê nén cái đau, giảng cho con biết:
-Tháºt cáºu Phúc ác quá ! Äã không cho thì thôi lại còn thả chó ra Ä‘uổi, tao đã chạy mà không kịp, nên nó cắn phải . May gặp bác Äối, chứ không biết bao giá» má»›i lê được vỠđến nhà .
Bác ngừng lại nhìn đà n con ốm yếu, rồi thở dà i:
- Thế là mẹ con lấy gì ăn cho đỡ đói bây giỠ.
Thằng Hy òa lên khóc, con Tý cÅ©ng khóc theo . Bác Lê giÆ¡ tay ôm chúng nó và o lòng nghÄ© thân pháºn mình, bác cÅ©ng ứa nước mắt.
Äêm ấy, bác Lê lên cÆ¡n sốt. Những cái rùng mình lạnh lẽo nối nhau lướt trên da bác, manh chiếu rách không đủ đắp ấm thân. Trong lúc mê sảng, bác Lê tưởng nhá»› lại cả cuá»™c Ä‘á»i mình, tư` lúc còn bé đến bây giá» , chỉ toà n những ngà y khổ sở nhá»c nhằn. Cái nghèo không biết tá»± bao giỠđã và o nhà bác. Lúc sinh ra bác đã thấy nó rồi, và từ đó nó cứ theo liá»n bác mãi . Nhưng có ngưá»i mướn là m thì không đến ná»—i . Bác nhá»› lại những buổI Ä‘i là m khó nhá»c, nhưng bác vui vẻ được lÄ©nh gạo vá» cho con, những bữa cÆ¡m nóng mùa rét, những lúc thằng Hy và con Tý vui đùa giằng co chiếc bánh bác mua cho chúng.
Rồi đến những ngà y Ä‘i mót lúa má»i lưng trên cánh đồng, nhặt những bông lúa thÆ¡m, những lúc vò lúa dưới chân ... Bác Lê nhá»› lại cái cảm giác vui mừng khi thấy cạnh bông lúa sắc sát và o thịt da . Äấy còn là những ngà y no đủ . Rồi đến những buổi chợ sáng, những ngà y nhịn đói như hôm naỵ Bác mÆ¡ mà ng thấy và ng son chói lá»i trong nhà ông Bá, thấy nét mặt gian ác cá»§a cáºu Phúc, con chó tây nhe nanh chồm đến.
- Trá»i Æ¡i ! Sao tôi khổ thế nà y ?
Tiếng kêu thất thanh cá»§a bác là m lÅ© trẻ giáºt mình, chúng nó ngồi dáºy đưa mắt sợ hãi nhìn ngưá»i mẹ .
Hai hôm sau, bác Lê lại lên cÆ¡n mê sảng rồi chết. Ngưá»i trong phố chợ gom góp nhau mua cho bác má»™t cá»— ván má»t, rồi đưa giúp bác ra cánh đồng, chôn vùi dưới bãi tha ma nhỠở đầu là ng.
Khi trở vá», qua căn nhà lạnh lẽo âm u, há» thấy mấy đứa con nhá» con bác Lê ngồi ở vỉa hè . Con Tý Ä‘ang dá»— cho thằng Hy nÃn khóc, nói dối rằng mẹ nó Ä‘i chợ má»™t lát rồi sẽ vá» . Nhưng há» biết rằng bác Lê không trở vá» nữa và há» thấy má»™t cái cảm giác lo sợ đè nén lấy tâm can há», những ngưá»i ở lại, những ngưá»i còn sống mà cái nghèo khổ cứ theo Ä‘uổi mãi không biết bao giá» hết.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
1 so tac pham thach lam, 3 tac pham cua thach lam, 4vn.eu, áèëàí, Ä‘oc tac pham thach lam, bach luyen thanh tien, cac sach cua thach lam, cac tac pham thạh lam, cac truyen cua thach lam, cactacpham cua thach lam, cactpcuathachlam, chuyen cua thach lam, chuyen cua thach lam., chuyen ngan thach lam, chuyen thach lam, doc chuyen cua thach lam, doc truyen cua thach lam, doc truyen thach lam, doc truywn thach lam, ïèùåâûõ, ìèýëü, îòåëè, nhà mẹ lê, tac pham cua thach lam, tac pham cua thach lam., tac pham cuathach lam, tac pham thach lam, tacc pham cua thach lam, tai truyen cua thach lam, taÌc pham cua thach lam, tap truyen cua thach lam, tác pham cua thach lam, tác phẩm thạch lam, thac lam, thach lam, thạch lam, tieuthuyetthachlam, tp cua thach lam, truen ngan cua tahch lam, truen ngan cua thach lam, trujen cua thach lam, truyên cá»§a thach lam, truyên ngăn thach lam, truyện thạch lam, truyện thạch lam pdf, truyen cá»§a thạch lam, truyen cua thach lam, truyen cuathach lam, truyen gan cua thach lam, truyen hay cua thac lam, truyen hay cua thach lam, truyen hay thach lam, truyen ngan cua thachlam, truyen ngan thach lam, truyen ngan thanh lam, truyen ngan thạch lam, truyen nhan thạch lam, truyen thach lam, truyen.ngan.thach.lam., truyencuathachlam, truyenngancuathachlam, truyennganthachlam, truywn ngan, tryen ngan thach lam, tu luc van doan, vu dong can khon, www.truyen thach lam, xem truyen cua thach lam  |
| |