Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #21  
Old 09-05-2008, 09:00 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 20
Quận chúa bày mưu chia trách nhiệm

Quận chúa '' ủa '' lên một tiếng hỏi :
- Cao thủ ở Thiết Phụng phái ư ?
Vệ sĩ đáp :
- Đó là thủ hạ của ông bạn với Ngũ gia , người này y đạo rất cao minh hiện đang điều trị cho nguyên khí của Ngũ gia phục hồi như cũ.
Quận chúa quay lại hỏi Văn Đế Đế :
- Người đó là ai ?
Văn Đế Đế hoài nghi là sư ca Thiết Kỳ Sĩ , cô cười đáp :
- Nhân số của Thiết Phụng phái không có mấy , tiểu muội chỉ ngó thấy là biết ngay.
Quận chúa liền đi trước lên lầu , bỗng nghe trong thư phòng có tiếng người nói chuyện nhỏ nhẹ . Nàng liền cất tiếng trong trẻo hỏi :
- Ngũ ca đã khá hơn chưa ?
Cửa thư phòng vừa mở tiếng của Ngũ vương tử vọng ra nói :
- Minh Châu ! Các vị đã tới ư ? Xin mời vào trong phòng này.
Bốn người bước qua cửa phòng thấy hai bên bày hai hàng ghế thái sư , ba vị lão già ngồi một bên là một nhà sư , một đạo sĩ và một lão nho đến ngoài bảy chục tuổi . Ba lão thấy Quận chúa vào đứng lên thi lễ nói :
- Quận chúa phải một phen tận khổ.
Quận chúa cũng thi lễ cười đáp :
- Mời ba lão tiên sinh cứ ngồi xuống , ba vị cũng phải một hồi cực nhọc.
Văn Đế Đế lại thấy bên kia ngồi hai người thì dĩ nhiên một người là Vương tử , còn nhân vật bên cạnh vào hạng trung niên hình dong cổ quái , cô không khỏi kinh hãi nghĩ thầm :
- Cha này mạo xưng là người của Thiết Phụng phái lâm thời của chúng ta , trong vụ này tất có cạm bẫy.
Nhưng cô vẫn thản nhiên lại nghe Quận chúa giới thiệu cô và Lê đại nương cho ba lão , nàng nói :
- Tam lão ! Vị này là bạn của tiện thiếp mà cũng là nhân vật trợ giúp Ngũ ca rất đắc lực.
Tam lão đồng thanh cười nói :
- Ngũ gia cũng đã nhắc tới đại nương và cô nương.
Lê đại nương thi lễ nói :
- Kẻ dân phụ không dám tiếp nhận cách xưng hô của Tam lão.
Ngũ Vương tử cười khanh khách nói :
- Đó là chỉ thị của tại hạ , trong đó có cả tại hạ nhất luật đều xưng hô tôn giá là đại nương . Cũng như ở trong kinh người ta đều kêu tại hạ là Ngũ gia có thế mới tránh khỏi sự câu thúc theo lễ tục phiền phức . Mời đại nương và cô nương ngồi chơi.
Quận chúa vội hô :
- Muội tử ! Ta đưa muội tử cùng đại nương đi tắm rửa đã.
Ngũ Vương tử nói :
- Minh Châu ! Ta đã chuẩn bị chỗ ở cho biểu muội , trong vườn hoa có một toà tiểu viện tĩnh mịch cách đây không đầy hai chục trượng . Ta đã phái bốn tên tỷ nữ ở đó chầu chực , biểu muội đi đi rồi lát nữa lại đây ta có việc muốn bàn với biểu muội.
Ngũ gia lại nhìn Hồng Phi nói :
- Hồng Phi lão ! Lão đi gặp Yến Bình lão bọn họ Ở cả trong nha môn.
Mọi người lui ra rồi , Quận chúa dẫn Văn Đế Đế xuống lầu đi về hướng Đông , bỗng nhìn thấy một toà tiểu viện rất u nhã bốn mặt đều là mẫu đơn đầy hoa nở ngọn gió ban mai thổi hiu hiu đưa mùi thanh hương ngào ngạt bay ra bốn phía . Nàng cười nói :
- Muội tử ! Nơi đây quả là cao nhã.
Vừa bước chân vào tiểu viện đã thấy bốn ả nữ tỳ vào lối mười bảy , mười tám tuổi ra nghênh tiếp Quận chúa cười nói :
- Trời sắp sáng rồi bọn ngươi hãy đi ngủ chúng ta tự làm lấy cũng được.
Một nữ tỳ vội đáp :
- Thưa Quận chúa ! Bọn nô tỳ không dám.
- Ta không giống như tiểu thư nhà quan đâu , từ nay không coi người khác là kẻ tôi mọi . Các ngươi cứ cho biết đồ dùng ở đâu là tự ta đi lấy.
Bốn ả nữ tỳ khi nào dám bỏ đi , tuy Quận chúa không phiền trách nhưng huyện thái gia đã bảo rồi , không chừng huyện thái gia cũng tới nên chúng không dám bỏ đi vẫn phục thị rất là chu đáo .Quận chúa không sao được đành để mặc cho chúng hầu hạ , bọn thị nữ vừa chải đầu cho Quận chúa xong thì trời cũng vừa sáng chúng lại đem đồ điểm tâm vào . Đang ăn điểm tâm Văn Đế Đế bỗng nghe Lê đại nương nói :
- Cô nương ! Lúc Quận chúa vào ra mắt Vương tử chúng ta ra ngoài hoa viên ngoạn cảnh , xem chừng nơi đây rất rộng rãi.
Quận chúa mỉm cười đáp :
- Được lắm , khi nào có việc tiện thiếp sẽ phái người đi mời hai vị.
Ăn điểm tâm xong Quận chúa tươi cười đi về phía lầu các . Lê đại nương nhìn bóng sau lưng Quận chúa mất hút rồi bà liền dẫn Văn Đế Đế ung dung ra khỏi tiểu điện đi vào giữa luống hoa bà khẽ nói :
- Văn cô nương ! Thiếu hiệp tới rồi chúng ta có phải vào ra mắt không.
Văn Đế Đế giật mình kinh hãi hỏi :
- Y ở đâu ?
Lê đại nương cười đáp :
- Người ngồi mé bên hữu bồi tiếp Ngũ gia chính là y đó , y lấy dược vật của lão thân vận dụng một cách xuất thần nhập hoá . Cả lão thân cơ hồ cũng không nhận ra được vì y là một chàng thiếu niên mà biến thành người đứng tuổi.
Đế Đế kinh hãi hỏi :
- Người đó là Kỳ ca ư ?
- May ở chỗ cô trầm tĩnh không lên tiếng phiền trách y.
- Tại sao y lại cải trang để bịp cả Vương tử ?
- Đó nhất định là chỗ dụng ý của y , có điều y làm thế nào cũng vẫn được Vương tử tín nhiệm.
Văn Đế Đế chưa kịp nói tiếp bỗng trong rừng hoa có tiếng người cười nhẹ nói :
- Ta đã cứu mạng y lại trị hết nội thương cho y , dĩ nhiên y phải tín nhiệm ta.
Văn Đế Đế nghe tiếng reo lên :
- Ủa ! Kỳ ca.
Một hán tử trung niên tướng mạo cổ quái từ trong vườn hoa bước ra , chàng nhìn Lê đại nương thi lễ nói :
- Đại nương đã thấy giá tiền tam lão đó chưa ?
Lê đại nương cười mát nói :
- Thiếu hiệp , giả tỷ không phải chính lão thân chế luyện dược vật thì e rằng lần này cũng bị thiếu hiệp lừa gạt rồi . Chẵng lẽ thiếu hiệp đã phát giác điều bí mật trong chất thuốc mà cả lão thân cũng không hay.
Thiết Kỳ Sĩ thay hình đổi dạng rất khó coi . Cái mũi thu ngắn lại xấu ơi là xấu , mắt nhỏ ti hí miệng rộng ngoác ra đến mang tai tưởng thợ điêu khắc lành nghề cũng không làm được đến thế mà thợ họa cũng không sao nghĩ ra được quái tượng như vậy . Bỗng nghe chàng cười đáp :
- Đại nương ! Vãn bối chỉ vận dụng chút công phu cho co da lại thôi.
Lê đại nương ủa một tiếng nói :
- Thế thì phải rồi . Thiếu hiệp , giá tiền tam lão làm sao ? Nghe nói võ công của bọn họ rất cao thâm phải không ?
- Đúng là võ công rất cao thâm nhưng giữa bọn họ với nhau không có hoà khí ai cũng có fdạ riêng tư . Chỉ có lão nho sĩ là thực lòng quan tâm đến Vương tử , vãn bối rất chú ý về điểm này.
- Thiếu hiệp , đó là việc bí mật trong cung đình chẳng liên quan gì đến chúng ta.
- Không được , vãn bối rất ưa thích Ngũ Vương tử từ nay vãn bối sẽ bảo vệ y.
- Nghe nói giữa các vị Vương tử vì việc tranh đoạt ngôi thừa kế trong tương lai mà thường có những hành động không lựa chọn thủ đoạn . Chẵng lẽ thiếu hiệp cũng để mình bị lôi vào vũng nước xoáy đó ?
- Vãn bối coi Ngũ Vương tử như người nhà , nếu y muốn làm hoàng đế thì vãn bối đã mặc kệ y nhưng y không có ý ấy nên vãn bối không thể để kẻ phàm tục hại y được.
Văn Đế Đế hỏi :
- Bao giờ Vương tử sẽ tiến kinh ?
- Sáng mai , nếu y không vì tiểu huynh thì bữa nay đã lên đường . Tiểu huynh bảo bữa nay đi không được nên y mới trì hoãn lại.
Văn Đế Đế ngạc nhiên hỏi :
- Sao Kỳ ca không đi ?
- Trước khi Văn muội và Đại nương chưa tới tiểu huynh yên tâm thế nào được ? Dọc đường từ đây tới Bắc Kinh đều có thế lực của Quân Thiên bang và Cổ Mộ môn mấy bữa nay tiểu huynh đã điều tra ra rồi.
Lê đại nương hỏi :
- Nhân số của Quân Thiên bang có bao nhiêu tên ?
- Khi đại nương còn ở trong bang Quân Thiên bang chia làm hai điện là Thiên thần điện và Địa thần điện . Nhưng hiện nay đã tăng thêm Nhân vương điện và Quỷ vương điện . Điện chúa hai điện này nghe nói ở xa và được Quân Thiên đế chúa dùng kỳ trân làm sính lễ mời đến , nhân số ở bốn điện đã tăng lên nhiều những tay cao thủ hạng nhất không biết bao nhiêu mà kể.
Lê đại nương thở dài nói :
- Lão bất tứ đó tất có ngày diệt vong , mối duyên phận của lão thân với lão ta tuy hết rồi nhưng còn chút nghĩa phu thê mà gặp tình thế này là hết đường cứu vãn . Lão hãm mình mỗi ngày một xấu xa và hành vi vô đạo.
- Lão nhiễu loạn giang hồ là việc nhỏ , nhưng hiện giờ họ đang phản đối nhà Mãn Thanh lại không coi trọng người Hán thế là sư xuất vô danh bại hoại vô cùng . Giả tỷ lão dựng cờ khởi nghĩa phản Thanh phục Minh tất người Hán xô nhau hưởng ứng nhưng lão lại giết người Hán quá tệ hơn người Mãn thành thế lưỡng diện thụ địch . Vãn bối cũng ghét triều đình Mãn Châu nhưng lại chẳng thể viện trợ người Hán thật là lâm vào tình trạng mắc kẹt.
Văn Đế Đế hỏi :
- Kỳ ca tính thế nào ?
- Khôi phục nhà Minh đã thành vô vọng nhưng vẫn phải quyết tâm ủng hộ người Hán . Còn đối với Thanh đình nhất định tự thủ bàng quan ngoại trừ Ngũ vương tử nếu y không muốn làm hoàng đế thì tiểu huynh chỉ hộ vệ một mình y mà thôi.
Lê đại nương gật đầu nói :
- Lập trường của thiếu hiệp rất chính xác lão thân kính phục vô cùng , chúng ta cứ theo đường lối đó mà hành động.
- Cái bảo sương kia Ngũ vương tử chưa vận về tới kinh thành nếu để thất lạc rất nguy hiểm cho y vì các Vương tử khác sẽ nhân vụ này mà sàm tấu với Hoàng đế.
- Thiếu hiệp tự mình đưa ra kiến nghị bảo vệ Vương tử vào kinh được chăng ?
- Cái đó không ổn rồi . Một là hiện thời vãn bối không thể để lộ chân tướng trước mặt tam lão vì trong lòng bọn họ có ý đồ đen tối . Hai là vãn bối chưa được Ngũ vương tử tin cậy một cách sâu xa còn phải đề phòng y sinh lòng ngờ vực.
- Thế thì khó có biện pháp hoàn thiện trừ phi thiếu hiệp ngủ ở lầu các luôn bên mình Vương tử , bằng không thế thì có ngày phải dời xa.
- Bọn Cổ Mộ môn và Quân Thiên bang có nhân vật thần thâu nào ghê gớm không ?
- Có đấy , thiếu hiệp chưa nghe nói tới các môn phái lớn đều bị mất cắp võ công bí lục ư ? Võ công của bọn Cổ Mộ môn gần đây đã bao quát hết những phần tinh hoa của các môn phái lớn.
Thiết Kỳ Sĩ ''u?a '' một tiếng rồi nói :
- Phải rồi ! Lần trước lúc vãn bối sắp hạ sát Hắc Quan lệnh chúa đã nhận thấy kiếm pháp của hắn giống kiếm pháp phái Thái Sơn nhưng không hoàn toàn đúng . Đó là Cổ Mộ U Linh đã một phen cải biên.
Văn Đế Đế nói :
- Nếu vậy chúng ta nên nói rõ cho Ngũ Vương tử hay để y gia tâm đề phòng mới phải.
- Đến nay tiểu huynh vẫn chưa hiểu trong rương đựng báu vật gì , nhưng lúc này mà hắc nhở y cũng bằng vô dụng trái lại y lại cho rằng mình khinh thường y quá . Tiểu huynh sẽ có biện pháp khác không để địch nhân cướp mất là xong.
Chàng lại dặn :
- Tạm thời đừng cho y hay về chân tướng của tiểu huynh trước mặt y cũng đừng nên đề cập tới.
Lê đại nươmng thấy đi rồi cười nói :
- Hộ giá tam lão dưới mắt không người lần này mất mặt rồi , mai đây còn nhiều màn hay nữa.
Văn Đế Đế kinh hãi hỏi :
- Đại nương ! Chúng ta quên chưa hỏi đại ca ở đâu ?
- Trong hoa viên này rất nhiều lầu các nhất định y không ở chung một lầu các với Ngũ Vương tử.
Hai người thưởng ngoạn vườn hoa hàng nửa ngày đến giờ ăn cơm trưa mới về tiểu viện , Minh Châu đã về từ trước nàng thấy hai người vào liền cười nói :
- Hai vị cũng về rồi , tiện thiếp đang chờ các vị để ăn cơm.
Lê đại nương đáp :
- Hà tất Quận chu1 phải chờ đợi , cứ dùng trước cũng được lão thân mải xem hoa quên cả thì giờ.
Lúc ăn cơm bỗng thấy Hồng Phi hấp tấp chạy vào Quận chúa biết là có chuyện liền hỏi :
- Hồng lão ! Chuyện gì vậy.
Hồng Phi trịnh trọng đáp :
- Thưa Quận chúa ! Trong thành có rất nhiều nhân vật giang hồ xuất hiện mà không rõ lai lịch.
- Đã bẩm báo Ngũ gia chưa ?
- Bẩm báo rồi ! Ngũ gia xin Quận chúa lưu tâm e rằng đêm nay sẽ xảy ra chuyện rắc rối.
- Tiện thiếp biết rồi xin Hồng lão phái các tiêu sư đi giám thị các nơi trong thành nhưng đừng để xảy ra chuyện xung đột đến đêm lại thu cả về nha môn phòng bị.
Quận chúa lại nói :
- Xin đại nương cùng Văn muội tử ăn cơm thong thả , tiện thiếp đến chỗ Ngũ gia hỏi xem đêm nay hành động như thế nào ?
Lê đại nương đáp :
- Xin Quận chúa tùy tiện nhưng đừng quên xin Ngũ gia sai phái lão thân cùng Văn cô nương một phần công tác.
Quận chúa cười nói :
- Đại nương cùng Văn muội đều là bậc tướng tài , nếu có việc xảy ra nhất định phải nhờ các vị giúp đỡ.
Quận chúa hối hả chạy lên lầu vào thẳng thư phòng thấy Hộ giá tam lão và Thiết Kỳ Sĩ đang bàn định kế hoạch để đêm nay đối phó với địch nhân . Ngũ Vương tử vừa thấy nàng liền cười hỏi :
- Minh Châu ! Hồng Phi đã đến chỗ biểu muội chưa ?
- Lão tới rồi nên tiểu muội chạy lên xem coi Ngũ ca bàn tính kế hoạch nào ?
- Trịnh tráng sĩ đây đã dò la tin tức thì đêm nay bọn yêu nhân ở Cổ Mộ môn định đến để cướp báu vật . Mục đích của họ là đoạt chiếc bảo sương này ta muốn coi bọn chúng làm thế nào để cướp đoạt ?
Quận chúa hỏi :
- Bọn chúng đã biết trong rương đựng gì chưa ?
Ngũ Vương tử đáp :
- Ẩn hình châu không còn là chuyện bí mật nữa bọn yêu nhân đã dò la được tin này từ bên Tây Vực.
Quận chúa nhìn nhà sư trong Tam lão nói :
- Hộ giá đại sư ! Xin đại sư cùng chân nhân cho biết ý kiến.
Hoà thượng chắp tay nói :
- Thưa Quận chúa ! Vừa rồi Trịnh thí chủ ở Thiết Phụng phái đây đã đưa ra cao kiến là nếu Vương tử tín nhiệm y thì đêm nay thì bần tăng và Kim Hải đạo hữu đây phụ trách việc trông coi bảo sương để lúc cần đến là đưa vào kinh ngay.
Quận chúa gật đầu nói :
- Ý kiến đó hay lắm.
Nàng quay lại nhìn Ngũ Vương tử hỏi :
- Ngũ ca ! Ngũ ca cũng quyết định như vậy chứ ?
Ngũ Vương tử gật đầu đáp :
- Bảo sương đã giao cho đại sư và chân nhân nhưng tới lúc đó thì không dùng rương để đựng bảo vật nữa.
Quận chúa hỏi :
- Tại sao vậy ?
- Để trong rương không tiện đem đi đồng thời ta còn có sách lược khác.
Quận chúa ngạc nhiên hỏi :
- Sách lược thế nào ?
Đạo nhân trong Tam lão cười nói :
- Dùng kế song bao.
Quận chúa '' à '' một tiếng rồi nói :
- Một bao đựng đồ giả.
Ngũ Vương tử đáp :
- Đúng rồi ! Đó là cao kiến của Trịnh tráng sĩ . Dùng hai tấm lụa vàng làm hai bọc một thật một giả chia cho đại sư và chân nhân giữ khiến địch nhân không biết của thật ở chỗ nào.
Quận chúa chợt động tâm cơ hỏi :
- Đã để đại sư và chân nhân coi bảo vật chưa ?
Hoà thượng đáp :
- Quận chúa bất tất phải quan tâm , bần tăng không cần coi nữa vì tin rằng chẳng khi nào Vương tử lại chia làm ba.
Ngũ Vương tử cười khanh khách nói :
- Minh Châu ! Báu vật chỉ có một khối của thật đưa cho ai ? Nếu đưa cho đại sư thì khiến trách nhiệm của đại sư nặng nề hơn mà đưa của giả cho chân nhân thì ra lại coi nhẹ chân nhân , ta đang lấy làm khó nghĩ trong vụ này.
Quận chúa cười đáp :
- Cái đó dễ giải quyết lắm cứ đem những cái đó gói kín lại trước mặt chân nhân và đại sư để tiểu muội đặt vào giường phủ chăn lên , đoạn mời đại sư và chân nhân đồng thời thò tay vào lấy . Ai được cái nào là mang cái đó thế là công bằng.
Lão nho trong Tam lão cả cười nói :
- Chủ ý của Quận chúa thực là hay.
Ngũ Vương tử cười ha hả nói :
- Minh Châu thông minh thực , được rồi cứ thế mà làm.
- Còn một điểm nữa là bất luận vị nào lấy được gói rồi dù chân dù giả cũng không mở ra nữa.
Đạo nhân cười khanh khách nói :
- Ý nghĩ của Quận chúa thật là lợi hại , nếu mình rờ được của giả tất sẽ không chịu hết sức giữ gìn.
- Hẳ thế rồi ! Cứ bảo vật mà không đưa đến trước mặt Hoàng thượng để cho thất lạc trách nhiệm trọng đại ngang nhau.
Hoà thượng chắp tay nói :
- A Di Đà Phật ! Bất luận là chân hay giả mà để mất thì bất lực ngang nhau . Xin Quận chúa động thủ đi !
Quận chúa liền đem hai trái châu bọc lại , nguyên trái ẩn hình châu sắc tía coi chẳng có gì trân quý không ngờ người võ lâm lại nhận đó là vật báu vô thường . Quận chúa bọc xong đặt lên giường rồi lấy chăn phủ kín lại , đoạn tay không lùi ra nói :
- Xin đại sư và chân nhân vào lấy đi , lấy được rồi là đút vào bọc liền chẳng hiểu của thật của giả về ai , các vị không được mở coi và đều phải giữ cẩn thận.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #22  
Old 10-05-2008, 12:41 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 21
Thiết Kỳ Sĩ trổ tài giết giặc

Hai lão tăng nhân liền theo lời thò tay vào trong chăn lấy một cái bọc nhỏ bằng lụa vàng rồi đút luôn vào trong bọc .Mọi người lại nói chuyện một lúc nữa về cách đối địch rồi mới giải tán.
Quận chúa ra khỏi lầu các nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Trịnh tráng sĩ ! Thiết Phụng Hoàng là nhận vật thế nào ở trong quý phái ?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Y là sư đệ của tại hạ.
- Sao đến nay y còn chưa tới ?
- Tính y lãng mạn quen rồi rất sợ câu thúc , không chừng y đã vào thành rồi cũng nên.
- Đêm nay tiện thiếp mong rằng tráng sĩ gia công bảo vệ Vương tử.
- Sư đệ của tại hạ đã ân cần dạy bảo vậy đến lúc đó tại hạ phải tuyệt đối gắng sức bảo vệ Vương tử.
Quận chúa gật đầu cười nói :
- Vương tử rất kính trọng lệnh sư đệ , y muốn cùng người đó kết nghĩa sinh tử đó là anh hùng tiếc anh hùng . Xin các hạ chuyển dùm lời đó tới lệnh sư đệ chắc y cũng không đến nỗi cự tuyệt.
Thiết Kỳ Sĩ khẽ thở dài nói :
- Tệ sư đệ là một thảo dân được lọt vào mắt xanh của Vương tử là một phước lớn , tại hạ xin bảo đảm là y rất lấy làm vinh hạnh.
Quận chúa lắc đầu nói :
- Lệnh sư đệ là một kỳ nhân trong võ lâm , đã là một kỳ nhân tất nhiều tính tình đặc biệt người tầm thường chẳng thể đo lường nổi , các hạ đừng bảo đảm sớm quá . Có điều Vương tử một dạ chí thành may ra cảm động được y cũng chưa biết chừng.
Ra khỏi lầu các Thiết Kỳ Sĩ cáo biệt rồi về chỗ ở của mình . Quận chúa về tiểu viện liền đem kế hoạch vừa quyết định ở trên lầu các kể cho Văn Đế Đế và Lê đại nương nghe chẳng dấu diếm chút nào , nàng lại cười nói :
- Té ra Trịnh tráng sĩ ở Thiết Phụng phái lại là sư huynh của Thiết Phụng Hoàng , không ngờ vị này cũng là một tay mưu trí hơn đời.
Đến lúc hoàng hôn cả toà Phong đài thành tưa hồ bao phủ một làn sát khí dày đặc . Quận chúa lại lên lầu các lưu Lê đại nương và Đế Đế ở tiểu viện để chờ tin tức.
Ăn cơm tối xong Quận chúa vẫn chưa xuống lầu , trong vườn chỗ nào cũng tối om vì đây là kế hoạch không được thắp đèn lửa , cũng không cho người thường ra vào hoa viên . Bọn tiêu sư ở Cửu Yến tiêu cục được điều động ra ngoài canh gác bốn mặt hoa viên . Lê đại nương đã cho bốn ả nữ tỳ lui vào hậu viện , bà cùng Văn Đế Đế nai nịt gọn gàng lưng đeo trường kiếm lẳng lặng chuẩn bị hành động . Đột nhiên một bóng đen lọt vào tiểu viện Văn Đế Đế quát :
- Ai đó ?
Bóng đen khẽ nói :
- Đế Đế ! Ta đây mà.
Lê đại nương nói theo :
- Thiếu hiệp đã về.
Người mới đến đúng là Thiết Kỳ Sĩ , chàng khẽ nói :
- Địch nhân do bốn mặt tám hướng đã bao vây vành ngoài vườn hoa rồi , tổng số có đến mấy trăm tên chúng ta phải thận trọng . Hai vị hãy theo tại hạ.
Văn Đế Đế hỏi :
- Đi đâu bây giờ ?
- Vương tử sợ yêu nhân loạn sát người vô tội ở trong thành , bây giờ đã thay đổi kế hoạch chuẩn bị phá vòng vây ra ngoài dẫn dụ địch nhân đến đường lớn để động thủ , chúng ta phụ trách việc mở đường.
Lê đại nương nói :
- Phạm vi vườn hoa này rất rộng không sợ vạ lây bách tính , đồng thời ta ở trong bóng tối mà địch nhân ở ngoài sáng rất tiện việc động thủ . Sao lại bỏ ra ngoài ?
- Vương tử đã quyết định rồi không thể canh cãi được nữa , chúng ta đi thôi.
Văn Đế Đế hỏi :
- Ai hộ vệ bên mình Vương tử ?
- Lão nho trong Tam lão và Quận chúa bên tả có Thập tam bối tử bên hữu có Tứ thập thiết vệ , mặt sau còn hai lão tăng đạo chúng ta làm tiên phong . Những người ở trong tiêu cục đều mai phục trong huyện nha kế hoạch này kể ra chu đáo lắm.
Lê đại nương lại hỏi :
- Những người giữ bảo vật sao lại ở phía sau ?
- Đó là kế khiến cho địch nhân không ngờ đồng thời lão nho lưng đeo bảo sương để làm mồi , có thể địch nhân mắc bẫy thật.
Lê đại nương lắc đầu nói :
- Trong Cổ Mộ môn chẳng thiếu gì kỳ nhân dị sĩ , bọn Cổ Mộ hộ pháp kề cận yêu phụ đều là những lão ma đầu đáo để , chẳng thiếu mưu kế gì.
Thiết Kỳ Sĩ cả kinh hỏi :
- Sao trước đây không thấy đại nương nhắc đến bọn người này ?
- Lão thân bị thằng con bất hiếu làm cho tức quá đâm ra hồ đồ gần đây được thiếu hiệp hết sức chiếu cố lão thân mới dần dần phục hồi được linh trí nếu không thì đã thành kẻ khùng rồi . Hỡi ơi !..
Thiết Kỳ Sĩ thấy mình làm đụng tới mối thương cảm của bà liền tìm lời khuyên giải :
- Đại nương ! Bất tất phải nghĩ đến chuyện dĩ vãng làm chi , đại nương cứ yên dạ vãn bối sẽ dùng lễ con cháu để đối đãi với đại nương . Nếu đại nương không rẻ bỏ thì vãn bối sẽ bái đại nương làm Can nương vì vãn bối cũng chỉ là đứa con cô độc.
Lê đại nương vội xua tay nói :
- Cái đó thì lão thân không dám nhận rồi , thiếu hiệp là một kỳ sĩ vô song trong võ lâm hiện nay , lão thân được thiếu hiệp chiếu cố đã là quá khi nào dám...
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên quỳ xuống nói :
- Can nương ! Tiểu tử đã có lòng như vậy từ lâu.
Lê đại nương đỡ chàng đứng dậy xúc động nói :
- Đứng dậy đi ! Đứng dậy đi , thiếu hiệp làm thế này khiến lão thân phải tổn thọ.
Văn Đế Đế cũng lạy xuống hô :
- Can nương ! Can nương không rẻ bỏ tiểu nữ thì cứ gọi tên cũng được.
Lê đại nương mừng quá chảy nước mắt nghẹn ngào nói :
- Cô nương ! Các vị là ân nhân cứu mạng lão thân lão thân còn được thấy ánh mặt trời là nhờ cô nương . Cô dậy đi , đáng tiếc lão thân không có gì làm lễ kiến diện.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Can nương ! Tiểu tử từ nay có mẹ thì lễ kiến diện gì cũng không bằng.
Dứt lời chàng chạy lên lầu các , dưới chân lầu tuy yên lặng như tờ nhưng nhìn ra thấy bóng đen lố nhố Văn Đế Đế nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Đối xử là hạng người nào ?
- Cái đó Văn muội cũng nên hiểu trong Thanh đình có rất nhiều Quận chúa và Thân vương . Nhưng chức Thân vương ở Mãn châu người ta kêu là Hối lặc , con thân vương được phong làm hối tử , người Hán không được phong vương con các đại thần kêu là công tử.
- Võ công của bọn họ thế nào ?
- Người Mãn bản tính hiếu võ , những hối tử luôn là cao thủ mà không phải là những cao thủ thông thường trên chốn giang hồ.
Lê đại nương nói :
- Phải rồi ! Những thân vương trong phủ đều kính phục những kỳ nhân võ lâm họ đều là sư phó các hối tử . Các thân vương còn dùng thế lực tư nhân nuôi dưỡng các giáo sư cùng những cao thủ vào loại giáo đầu tất cả hơn trăm người . Vì thế mà phe Hắc đạo trừ những tay lớn mật bãn lĩnh nghiêng trời mới dám đến kinh thành gây án mạng không thì chẳng đời nào héo lánh tới đây kiếm chác.
Văn Đế Đế lại hỏi :
- Còn Thiết vệ sĩ thì sao ?
Lê đại nương đáp :
- Đó là những cao thủ đã được thân vương cùng các đại thần lựa chọn , có thể nói đều là những tráng sĩ tinh anh . Bọn họ cũng được dự vào đẳng cấp quan tư , thông thường họ được phụ trách việc bảo vệ trong điện Kim Loan nếu không xảy việc đặc biệt thì chẳng bao giờ phái họ ra ngoài . Không cần hỏi cũng biết đó là những tay võ sĩ tối cao ở Kim điện , Kim điện võ sĩ cao hơn Thiết vệ sĩ có hai mươi bốn người . Những người này phải lựa chọn cả mực thước cao thấp , võ công của họ chỉ kém Giá tiền tam lão.
Thiết Kỳ Sĩ bật lên tiếng ồ nói :
- Can nương thật là biết nhiều hiểu rộng.
Bỗng thấy Ngũ Vương tử ở trên lầu các xuống nói :
- Ba vị đến cả rồi , chuẩn bị hành động đi thôi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Ngũ gia , đoạn đầu phá vòng vây đến chỗ nào thì thôi.
- Nếu quần yêu không rượt theo thì dùng ranh giới huyện thành làm hạn định bằng yêu nhân rượt theo thì ra thẳng ngoài thành , các vị chạy qua Thiên Kiều để về tổng cục chắc bọn yêu nhân không dám kéo vào kinh thành.
- Ngũ gia định do Thiên Kiều vào thẳng Ngọ môn chăng ?
- Không ! Bản huyện trú ở Bắc Hải , Minh Châu trú ở Nam Hải . Ta về Bắc Hải trước các vị cứ nghỉ ngơi rồi tới Bắc Hải sau bất tất phải thông báo chi hết ta sẽ dặn bọn họ là xong . Bất luận là Cửu môn đề đốc hay thủ vệ nội thành ở các nha cũng không ai cản trợ các vị.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Bọn tiểu nhân đâu dám tiến vào cấm cung bất tất Ngũ gia phải quan tâm , nếiu bọn tiểu nhân không đi ngay thì tạm trú ở tiêu cục rồi sau sẽ tính.
Chàng vẫy Văn Đế Đế cùng Lê đại nương xông về phía Bắc vườn hoa , Ngũ Vương tử trầm giọng nói :
- Toàn thể mọi người phải đi theo ngay để mà tiến.
Thiết Kỳ Sĩ đến chân tường bao mặt Bắc hoa viên liền nhảy vụt lên mặt mặt tường đảo mắt nhìn quanh thì thấy trên nóc nhà cùng các góc phố tối tăm đều thấp thoáng có bóng đen , chàng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm :
- Bọn Cổ Mộ môn quyết tâm đoạt ẩn hình châu dường như chúng lại gia tăng hân số.
Chamng2 nhìn về phía sau vẫy Lê đại nương cùng Văn Đế Đế liền nhảy lên mặt tường hỏi :
- Tình trạng ra sao ?
- Về phía chính diện địch nhân đã tới mấy chục tên.
Chàng chưa hành động gì ai ngờ tai đã nghe tiếng đánh giết nổi lên ầm ầm , chàng không khỏi kinh hãi lẩm bẩm :
- Địch hân đã khởi sự rồi.
Bỗng nghe Ngũ Vương tử ở trong bức tường hỏi :
- Trịnh tráng sĩ ! Tình hình bên ngoài ra sao ?
- Thưa Ngũ gia ! Địch nhân đông quá xin Ngũ gia cùng nhảy lên quách.
- Nhưng nhị lão bị vây hãm chúng ta phải quay về...
Thiết Kỳ Sĩ ngắt lời :
- Không nên biến đổi kế hoạch , chúng ta cứ xông ra.
Ngũ Vương tử hỏi :
- Nếu mất bảo vật thì làm thế nào ?
- Không thể mất được , xin Vương tử nhảy lên đi.
Sau Vương tử còn lão ho và Quận chúa . Vương tử cùng Thiết Kỳ Sĩ vừa xuất hiện liền bị bao vây . Thiết Kỳ Sĩ không nói gì nữa nhảy vọt ra ngoài đường , Lê đại nương thấy thế trong lòng nóng nẩy bà lại ngó thấy rất đông yêu nhân xông tới vội quay lại nói :
- Vương tử ! Không còn nghĩ ngợi gì được nữa dịch nhân đã phát giác ra chúng ta rồi.
Ngũ Vương tử vẫy tay một cái thì thấy lão nho và Quận chúa theo ra thì thấy địch nhân ào tới như nước vỡ bờ , bất giác Vương tử quát :
- Mau xông ra đi !
Lúc này phía trước Thiết Kỳ Sĩ đã có ngoài hai mươi tên chặn đường , chàng bật tiếng cười lạt quay lại hô :
- Can nương ! Xin Can nương cùng Đế Đế liệng kiếm lên.
Lê đại nương và Văn Đế Đế nghe nói chấn động tâm thần liền rút kiếm ra khỏi vỏ đồng thanh đáp :
- Sẵn sàng có rồi.
Hai người thuận tay liệng lên không một cái hai thanh bảo kiếm vọt ra hai đạo hào quag chênh chếch bay qua đầu Thiết Kỳ Sĩ . Ngũ Vương tử lão nho cùng Quận chúa nhìn thấy đều kinh hãi vô cùng.
Trong khoảng thời gian chớp mắt này đột nhiên Thiết Kỳ Sĩ giơ một bàn tay vạch thành đường tròn ở trên không , hai thanh bảo kiếm chớp mắt hoá thành hai đạo bạch quang tựa thần long uốn khúc lại bay quanh quần địch nhanh như điện chớp . Quần địch khiếp quá la ó rầm trời nhốn nháo cả lên , tiếp theo là những tiếng rú thê thảm liên miên không ngớt . Chỉ trong khoảnh khắc qyần địch chết nằm ngổn ngang trên nóc nhà tiếng kêu la không ngớt . Bọn yêu nhân quả không sợ chết bốn mặt tám phương vẫn ào ạt xô tới . Thiết Kỳ Sĩ vẫy tay một cái thu hút song kiếm trở về , chàng quay lại lớn tiếng hô :
- Xung phong.
Không ngờ lúc xông ra tới đường phố lại thấy một toán địch đứng cản đường chàng lại vung song kiếm lên uy thế rất khủng khiếp . Chém giết luôn năm lần không biết bao nhiêu người lúc này quần hào đã ra ngoài tường thành . Thiết Kỳ Sĩ đảo mắt nhìn quanh không thấy địch nhân ngăn trở liền vẫy tay nói :
- Ngũ gia ! Xin Ngũ gia dẫn quần hào ra khỏi thành ngay đi tại hạ sẽ trở lại liền.
Ngũ Vương tử vội hỏi :
- Bây giờ tráng sĩ đi đâu ?
- Đại đội của chúng ta không xông ra được . Trong vườn hoa ít ra cũng có mấy trăm yêu nhân lại còn có những nhân vật chỉ huy đặc biệt , tại hạ phải quay về tiếp ứng.
Lê đại nương nói :
- Hài tử , ngoài thành đã không có địch nhân rồi.
- Địch nhân không thể bố trí một phạm vi quá rộng , hiện thời ngoài thành chưa có địch nhân.
Dứt lời chàng vọt người đi nhanh như điện chớp về phía hoa viên , Ngũ Vương tữ vỗ tay hô :
- Tiểu vương chỉ còn đường nghe theo y thôi , chúng ta đi thôi.
Ra ngoài thành quả nhiên không thấy một tên yêu nhân lão nho thở dài nói :
- Quả là một bậc đại kỳ tài . Thiết Phụng phái mới thành lập mà chẳng bao lâu nữa sẽ trở nên lãnh tụ võ lâm.
Ngũ gia cười khanh khách hỏi :
- Lão Long cũng phải khâm phục chứ ?
- Điện hạ được người này phò tá , tương lai...
Ngũ gia ngắt lời :
- Long lão ! Đừng nói nữa sau này ta quyết không phải là người trong bọn phú quí.
Mấy người đi chừng hai chục dặm bỗng thấy một bóng người từ trên không hạ xuống đồng thời nghe rõ thanh âm Thiết Kỳ Sĩ cất lên :
- Tìm ra cả rồi , chúng ta phải gia tăng cước lực mà chạy , quần địch cố chết bám sát không chịu buông tha.
Lão nho hỏi ngay :
- Thiếu hiệp , hai vị tăng đạo thế nào ?
Thiết Kỳ Sĩ bật tiếng cười thần bí đáp :
- Đại sư và chân nhân đang liều mạng.
Ngũ Vương tử kinh hãi hỏi :
- Tại sao bọn họ không ra ?
- Đại khái các vị gặp mấy địch nhân không phải hạng tầm thường , coi tình hình thì dường như mất vật đó rồi hiện giờ hai lão đang đuổi về phia1 Tây.
Ngũ Vương tử cả kinh hỏi :
- Mất vật báu rồi ư ?
- Tạ hạ đã đoạt lại được nhưng hiện giờ không nên cho đại sư và chân nhân hay vì hai lão đó mà biết thì địch nhân cũng biết.
Long Hộ giá cười khanh khách reo lên :
- Tuyệt diệu ! Thật là tuyệt diệu ! Vương tử cũng được một viên đại tướng thiên hạ vô địch.
Ngũ Vương tử cũng cười nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chỉ sợ thiếu hiệp không chịu làm đại tướng quân nhưng cái danh hiệu đó thật không lầm , để ta ban cho thiếu hiệp làm tự hiệu.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Đáng tiếc là bên đại tướng không có tên lính.
Quận chúa cười nói :
- Tiện thiếp nguyện làm nữ binh cho đại tướng.
- Quận chúa dạy quá lời.
Chàng quay đầu lại nhìn rồi cười nói :
- Các bối tử và Thiết vệ sĩ đều đến cả rồi , may ở chỗ chỉ có mười mấy người bị thương nhẹ chúng ta chờ họ một lát.
Ngũ Vương tử vẫy tay nói :
- Không cần , chúng ta cứ tiếp tục đi.
Thiết Kỳ Sĩ lấy cái bọc nhỏ bằng lụa vàng hai tay đưa lên Ngũ gia nói :
- Xin Ngũ gia coi thử , chắc là đồ thật.
Vương tử đón lấy cười nói :
- Hà tất phải coi , giả cũng đủ khiến ta cao hứng rồi.
Bọn bối tử và Thiết vệ sĩ chạy tới người nào người nấy mình đều nhuộm máu đỏ hồng những chẳng một ai ra chiểu mệt nhọc . Chúng chắp tay nhìn Thiết Kỳ Sĩ hô :
- Đa tạ thiếu hiệp đã giải vây.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
- Sao anh em lại nói vậy , chúng ta là bạn hữu cả mà.
Ngũ Vương tử nhìn một tên bối tử cười nói :
- Bữa nay bỏ hết bối tử đi ta cho ngươi coi một tay cao thủ chân chính.
Tên bối tử này lối hai mươi bảy , hai mươi tám tuổi gã cũng lớn tiếng cười nói :
- Ngũ gia ! Trịnh tráng sĩ đây chẳng khác gì cọp xông vào đàn dê , trong hoa viên bây giờ đầy xác chết chỉ có ba bốn chục tên chạy thoát.
Ngũ Vương tử cả kinh nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thế ra không phải là phá vòng vây mà quét tan quân giặc , thiếu hiệp đã giết bao nhiêu tên ?
Bọn bối tử đồng thanh đáp :
- Bọn thuộc hạ đã điều tra rồi , đại khái hơn ba trăm tên . Những kẻ chạy thoát đều là hạng võ công tối cao trong bọn địch nhân.
Ngũ Vương tử nắm tay Thiết Kỳ Sĩ thở dài hỏi :
- Sao thiếu hiệp không đưa ta cùng về để coi thiếu hiệp động thủ cho thích mắt ?
Thiết Kỳ Sĩ cười mát đáp :
- Sau này còn nhiều tấn tuồng hay bọn Cổ Mộ môn chưa chịu buông tay đâu , Ngũ gia nên lo tới việc kinh sư sắp có đại loạn.
Ngũ vương tử nghe nói chấn động tâm thần liền vẫy tay hô :
- Vậy chúng ta phải đi mau !
Đoàn người đi suốt đêm mãi tới trời sáng mới tới gần kinh thành , Ngũ vương tử nhìn Tề Cách Lặc bối tử nói :
- Ngươi thay ta đưa bọn tráng sĩ về Cửu Yến tiêu cục và phải tiếp đãi trọng hậu , chiều nay ta sẽ qua đó.
Tề Cách Lặc bối tử đáp :
- Thưa Ngũ gia , ở tiêu cục không được sạch sẽ thuộc hạ xin mời tráng sĩ về biệt thự nơi đó cũng gần Bắc Hải rất là thuận tiện.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #23  
Old 10-05-2008, 12:42 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 22
Chỉ anh hùng mới tiếc người hào kiệt

Ngũ Vương tử cười ha hà nói :
- Biệt thự của ngươi mà cũng để người khác trú ngụ ư ? Hay lắm ! Vậy ngươi đi đi !
Thiết Kỳ Sĩ đươc Tề Cách Lặc bối tử đưa ra ngoài thành , gã kêu một cỗ xe ngựa đưa chàng về biệt thự.
Biệt thự của tên bối tử so với nhà đại hào phú còn sang trọng hơn Thiết kỳ sỉ ở đó rất thoải mái Tề Cách Lặc sai hai tên a đầu và hai mụ bộc phụ hầu hạ chàng lại thên một cỗ xe ngựa cho chàng du ngoạn . Những ding viện ngoài biệt thự rất rộng rải , mặt sau biệt thự có hoa viên tuy không lớn lắm nhưng đầy kỳ hoa dị thảo phong cảnh rất u nhã.
Văn Đế Đế và Lê đại nương thấy chỗ nào cũng đẹp nên rất vừa ý cô cười nói :
- Tiểu nữ muốn ở đây một thời gian.
Lê đại nương nói :
- Nhưng thiếu hiệp nhiều việc quá e rằng không ở được mấy hôm lại phải ra đi.
Hôm ấy ăn cơm trưa xong một tên nha đầu vào sảnh đường bẩm :
- Ngũ gia đã tới.
A đầu trong vương phủ nhận biết Vương tử là chuyện thường . Nhưng bọn chúng nhất loạt xưng hô vương tử bằng Ngũ gia là điều đặc biệt tỏ ra Ngũ Vương tử thực tình không có ý phân biệt sang hèn . Cũng vì thế mà Thiết Kỳ Sĩ nẩy sinh mối hảo cảm với y , chàng vội nhìn Văn Đế Đế và Lê đại nương nói :
- Bữa nay chúng ta tiếp kiến Ngũ gia bằng chân tướng , tiểu tử đi đón y vào.
Lê đại nương nhìn a đầu hỏi :
- Chỉ có một mình Ngũ gia đến thôi ư ?
- Bẩm đại nương ! Có cả Minh Châu Quận chúa cùng đi . các đi đều ăn mặc theo lối bình dân và đây là tập quán của các vị trong kinh.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :
- Người khác thì cho họ cố ý giả bộ nhưng những vị này thực tình như thế.
Bữa nay chàng ăn mặc theo lối văn sĩ tao nhã càng tỏ ra tính chất ung dung , người chưa ra chàng đã lên tiếng :
- Ngũ gia ! Sao Ngũ gia đến sớm thế ?
Quận chúa và Ngũ vương tử đã tiến vào cửa lớn nghe tiếng chàng cả cười hỏi :
- Nơi đây ở được không ?
Hai người thấy một người thiếu niên tuấn tú từ trong phòng đi ra đều rất đổi ngạc nhiên Quận chúa trố mắt lên nhìn , Thiết Kỳ Sĩ vẫn tươi cười dõng dạc đáp :
- Biệt thự này lịch sự quá chỉ có những bậc vương tôn công tử mới đáng ở , còn bọn tại hạ thật không xứng mời Ngũ gia và Quận chúa ngồi chơi.
Ngũ vương tử ra chiều kinh ngạc hỏi :
- Ô hay ! Các vị đúng là Trịnh tráng sĩ ư ?
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp :
- Thảo dân là Thiết Kỳ Sĩ bái kiến điện hạ.
Ngũ vương tử rất đỗi hoang mang hai tay đỡ chàng hỏi :
- Đừng giở trò khách sáo nữa , các hạ là ai ?
Phía sau Lê đại nương và Văn Đế Đế cũng bước tới nói :
- Y là Trịnh tráng sĩ và cũng là Thiết Phụng Hoàng đang đứng trước mặt Ngũ vương tử đó.
Quận chúa kinh ngạc hỏi :
- Hai vị là đại nương và Văn muội đấy ư ?
Văn Đế Đế cười nói :
- Thư thư ! Tiểu muội đã nói là bọn tiểu muội cải trang chứ không phải chuyện dối trá.
Quận chúa vọt lại ôm lấy cô nói :
- Muội tử ! Muội tử đẹp quá nhỉ.
Văn Đế Đế nói :
- Chẳng lẽ thư thư không đẹp hay sao ?
Ngũ vương tử nhảy lên hỏi Thiết Kỳ Sĩ :
- Huynh đệ ! Sao huynh đệ lại thay hình đổi dạng ?
Thiết Kỳ Sĩ mời Ngũ vương tử ngồi xuống rồi đáp :
- Ngũ gia ! Câu chuyện của thảo dân không thể nói một lời mà hết được . Xin để thảo dân thủng thẳng thuật lại.
A đẩu bưng trà vào Thiết Kỳ Sĩ dặn chúng :
- Các ngươi hãy ra ngoài , hễ thấy ai thì hãy lên tiếng cho ta biết rồi hãy đưa họ vào.
A đầu vâng dạ lui ra.
Thiết Kỳ Sĩ liền đem chuyện tâm sự thuật lại cho Ngũ vương tử nghe . Câu chuyện của chàng thuật lại một giờ mới hết Ngũ vương nghe chuyện xúc động thỉnh thoảng lại thở dài ra chiều ái ngại.
Quận chúa thở dài hỏi :
- Thiết tướng công ! Bây giờ tướng công vẫn chưa điều tra ra được cừu nhân lạc lõng nơi đâu ư ?
- Một phần gia nhập vào Cổ Mộ môn , một phần gia nhập vào Quân Thên bang . Vì thế mà tại hạ đối phó với bọn môn đồ của hai thế lực này bằng bất cứ thủ đoạn nào , tại hạ cũng tin rằng còn một phần chưa hiểu lạc lõng nơi đâu dù sao tại hạ cũng phải điều tra ra cho bằng hết.

Ngũ vương tử nói :
- Hai vị Hộ giá là đại sư và chân nhân đã về tới rồi và xin qui ẩn.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Họ đánh mất bảo vật tuy thảo dân đã đoạt về được nhưng họ cũng mất mặt thỉnh cầu qui ẩn là biết điều , chắc thành thượng chuẩn cho rồi.
- Phụ hoàng nghĩ tới công lao hộ giá bấy lâu nay đồng thời các vị lại là sư phụ của tam ca và tứ ca vẫn cho ở lại triểu chỉ bỏ chức hộ giá . Bây giờ một lão được tam ca đón về còn một vị do tứ ca phụng dưỡng.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt nói :
- Thay thanh mà không đổi thuốc dời động mà không bỏ núi , Ngũ gia hiểu chưa đó là thảo dân nói thực.
Ngũ vương tử cười nói :
- Thế ra huynh đệ đã thấy rõ những tiểu tiết giữa anh em ta , có điều ta vẫn coi như không.
- Cái xẩy nẩy cái ung , xin vương tử nên thận trọng.
- Muốn cho khỏi dây dầu ta quyết định không ở bên chão mỡ , huynh đệ kiếm cho ta một chốn đào nguyên ngoài cõi tục.
- Nếu Ngũ gia có ý như vậy thì tam sơn ngũ hải thiếu gì chỗ ẩn thân.
Quận chúa nói :
- Thiết tướng công cũng dành cho thiếp một nơi.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi :
- Sao Quận chúa lại nói vậy ?
Ngũ vương tử đáp :
- Minh Châu là di muội của đại sư ca ta , y vốn tâm đầu ý hợp với ta hiền đệ không nên coi thường y.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :
- Thế thì hay quá !
- Hiền đệ nghĩ cho ta một cái tên giả được chăng ? Hiền đệ đi rồi bọn ta cũng chuẩn bị dời đất kinh sư.
Thiết Kỳ Sĩ cả kinh hỏi lại :
- Trước mặt Hoàng thượng , Ngũ gia tâu thế nào để ra đi ?
- Ta đã nghĩ cả rồi , ta chỉ nói là đi ám phỏng dân tình tất phụ hoàng ưng thuận ngay.
- Còn Vương phi thì sao ?
Ngũ vương tử cười rộ đáp :
- Ta còn là một tên quan con.
Thiết Kỳ Sĩ ngó Quận chúa nói :
- Hay lắm ! Từ nay cứ kêu Ngũ gia bằng Kim Ngũ là được . Kim là Kim chi ngọc diệp , Ngũ là vẫn giữ hàng thứ năm.
Quận chúa cười rất tươi nói :
- Hay lắm rồi , vừa ý tứ mà chẳng có chi kỳ lạ chắc hợp với tâm ý Ngũ ca.
Ngũ vương tử gật đầu nói :
- Còn biểu muội thì sao ?
- Cái đó lại phải nhờ Thiết huynh.
Văn Đế Đế cướp lời :
- Thư thư kêu bằng Ngọc cô là được rồi.
Thiết Kỳ Sĩ biết cô có ý lấy nghĩa ở chữ Kim Ngọc lưu duyên liền cười nói :
- Hay lắm ! Hay lắm !
Ngũ vương tử cười nói :
- Văn cô nương có vẻ ngây thơ thành thực mà bề trong cũng đáo để.
Quận chúa hiểu ý không khỏi bẽn lẽn đáp :
- Từ nay các vị cứ xưng hô như vậy là xong.
- Bản ý tại hạ muốn phó thác Can nương ở kinh sư cư trú nhưng bây giờ lại khó quyết tâm được . Dù bôn ba bên ngoài cực nhọc nhưng tự mình có thể chiếu cố được cho Can nương , sáng mai tại hạ định đi về hướng Tây.
Ngũ vương tử hỏi :
- Sáng mai đã đi ư ? Sao lại đi về hướng Tây ?
- Tại hạ muốn điều tra nơi căn cứ của bọn Cổ Mộ môn , tà phái này có sáu chỗ sào huyệt tại hạ quyết tâm hạ thủ vào căn cứ địa.
- Bọn ta cũng đi theo , nhưng hiền đệ nán lại mấy bữa để ta sắp đặt công việc đã.
Thiết Kỳ Sĩ trầm ngâm rồi đáp :
- Thôi được ! Ngũ gia thu xếp càng lẹ càng hay.
Quận chúa nói :
- Thiết huynh bồi tiếp đại nương và Văn muội đi du ngoạn trong thành , tiểu muội cũng phải chuẩn bị không thể bầu bạn với các vị được.
Lê đại nương đáp :
- Xin Quận chúa tùy tiện.
Quận chúa cười nói :
- Ngọc cô ! Từ giờ xin kêu tiểu nữ bằng Ngọc cô đừng xưng hô Quận chúa nữa.
Văn đế đế cười nói :
- Tiểu muội thêm vào một chữ '' thư '' nữa.
Ngũ vương tử và Quận chúa cáo lui rồi Thiết Kỳ Sĩ liền dẫn Lê đại nương và Văn Đế Đế ra ngoài du ngoạn . Ba người ngồi xe ngựa đi xem hoa rồi dong chơi các đường phố lớn trong kinh thành đến chiều mới về . Hôm sau ăn cơm sáng xong bối tử Tề Cách Lặc trở về ngồi nói chuyện một lúc . Tề bối tử nói :
- Bữa nay tại hạ bồi tiếp các vị lên chơi Thiên Kiều , du ngoạn Thiên Kiều rồi chuyển qua Thiên đàn đó là hai nơi đặc biệt của thành Bắc Kinh mà đó là một chỗ có rất đông đảo khách giang hồ.
Chắc Tề bối tử đã được Ngũ vương tử cho hay trước nên bọn Thiết Kỳ Sĩ khôi phục lại chân tướng không làm cho gã sinh nghi . Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Chúng ta vẫn ngồi xe ngựa chứ ?
- Không , tại hạ đã chuẩn bị bốn con tuấn mã , cưỡi ngựa tiện hơn và hành động cũng không bị câu thúc.
Thiết Kỳ Sĩ quay lại hỏi Lê đại nương :
- Can nương có cưỡi ngựa được không ?
Lê đại nương cười đáp :
- Lão thân sinh trưởng ở Tây Cương chuyên cưỡi ngựa đi đường , có điều mình già rồi không còn hoạt bát như các vị thanh niên.
Tề bối tử đi trước hắn nhìn gã đại hán đứng trong sân hỏi :
- Đã sắp ngựa xong chưa ?
Đại hán kính cẩn đáp :
- Trình bối tử , sẵn sàng cả rồi.
- Thế là xong việc , ngươi có thể về được.
Thiết Kỳ Sĩ chiếu cố cho Lê đại nương rồi nhìn Tề bối tử nói :
- Xin bối tử dẫn đường cho , bọn tại hạ không thuộc lối đi.
Tề bối tử cười khanh khách nói :
- Đường phố thành Bắc kinh thật khó nhận , không thuộc đường thì muốn ra ngoại thành cũng vất vả . Có điều Thiên Kiều là nơi danh thắng hỏi người đi đường họ đều biết cả.
Cưỡi ngựa đi trên đường phố không phải chuyện lạ nhất là phụ nữ cũng rất nhiều , có điều không thể phóng ngựa chạy nhanh quá . Bốn người đi gần nửa giờ thì tới Thiên Kiều , quả là nơi danh sơn danh hải du khách chen vai thích cánh . Lúc này cưỡi ngựa còn khó hơn đi bộ Thiết Kỳ Sĩ sợ đụng phải người đi đường liền gọi Tề bối tử nói :
- Chúng ta xuống ngựa đi bộ quách.
- Xuống ngựa còn hỏng bét đi thế này người ta còn phải tránh mình.
Văn Đế Đế cười nói :
- Người ta thường nói vương tôn công tử oai phong bát diện hào khí tứ phương , các hạ là bối tử mà sao họ không lẫn tránh.
Tề Cách Lặc cười đáp :
- Đây là luật lệ của Ngũ gia , bất cứ ai ỷ thế hiếp người đều giao sang Tôn nhân phủ xử tội.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Vậy đúng là Vương tử phạm pháp cũng bị tội như thứ dân Ngũ gia thật hay quá.
Lê đại nương đột nhiên lên tiếng :
- Coi kìa ! Trong đám đông phía trước có chuyện gì rồi.
Mọi người nghe tiếng nghểnh cổ lên nhìn thất một đám người cầm đao kiếm áp gía?i một đại hán râu quai nón thân hình cao lớn . Đại hán này khắp mình máu me đầy người chân đeo xiềng khoá phát ra những tiếng loảng xoảng . Tế bối tử thấy vậy cười đáp :
- Đây là Tổng bộ đầu ở phủ Cửu môn đề đốc giải một tên trọng phạm.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Phải chăng lão già đó là Tổng bộ đầu.
- Chính thị ! Tay này võ công cao cường nên người ta kêu bằng Đô Thành Toa? , y xử án rất tinh minh chắc chẳng bao lâu sẽ được thăng lên làm Thiết Vệ trưởng.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi :
- Võ công y liệu đương nổi chức Thiết vệ trưởng chăng ?
Lê đại nương nói xen vào :
- Lão thân cũng nghe danh lão đã lâu , ba năm trước một mình y bắt được Liêu đông thất hổ.
Thiết Kỳ Sĩ gó thấy đại hán bị áp giải là một nhân vật võ công rất cao thâm mà chẳng có vẻ gì sợ hãi cả vẫn tỏ ra anh hùng khí phách . Chàng chợt động tâm cơ cố ý lớn tiếng la :
- Đúng y rồi !
Tề bối tử kinh ngạc hỏi :
- Ai ?
- Tại hạ muốn nói đại hán kia.
- Hắn làm sao ?
- Tại hạ nhận được hắn và biết hắn là một tay hảo hán , hắn phạm tội gì vậy ?
- Thiếu hiệp có muốn biết rõ không ?
- Hắn bị Tổng bộ đầu áp giải thì tại hạ làm sao hỏi rõ được ?
Tề bối tử cả cười nói :
- Danh khí của thiếu hiệp hiện nay dù muốn xin lão Phật gia ân xá cho một tên trọng phạm ở thiên lao cũng chẳng khó gì.
- Bối tử nói vậy nghĩa là làm sao ?
- Tại hạ không nói ra e rằng thiếu hiệp vĩnh viễn không thể hiểu được.
Hắn dừng lại một chút rồi nói :
- Sáng sớm hôm nay lão Phật gia muốn triệu kiến thiếu hiệp , văn võ đại thần trong triều đình đều tâu thiếu hiệp là kỳ nhân đương thời nên mệnh lệnh cho thiếu hiệp làm Kim Điện võ sĩ trưởng , thiếu hiệp có biết câu chuyện thế nào không ? Kim Điện võ sĩ trưởng chỉ một người làm được , đó là võ trạng nguyên.
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi :
- Rồi sau ra làm sao ?
- Sau bị Ngũ gia ngăn trở , Ngũ gia đã biết rõ thiếu hiệp là hạng người nào chẳng bao giờ thiếu hiệp chịu làm vcái đó.
Thiết Kỳ Sĩ thở phào nói :
- Đúng là tạ Ơn Ngũ gia , y chân chính là tri kỷ của tại hạ.
Tề bối tử nhìn phạm nhân áp giải gần đến rồi lớn tiếng hô :
- Trình đầu nhĩ ! Ngươi áp giải phạm nhân nào vậy ?
Tổng bộ đầu nghe tiếng liền vươn cổ lên nhìn ồ một tiếng nói :
- Té ra là bối tử , đây là phạm nhân mới bắt được.
Tề bối tử hỏi :
- Hắn phạm tội gì ?
Trình đầu nhĩ trịnh trọng nói :
- Có mật báo hắn là một tên gian tế ở Tây Vực trà trộn vào thành , Quân cơ đã hạ lệnh cho Đề đốc phủ chắc sáng mai hắn bị xử quyết.
Tề bối tử kinh ngạc hỏi :
- Ngươi bắt được hắn trong trường hợp nào ?
- Tên gian tế này đã ẩn nấp ở Thiên Kiều bảy tám ngày rồi , ty chức đến bắt hắn còn chống cự nên phải khó nhọc mới bắt được.
Tề bối tử nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Các hạ biết rõ lai lịch hắn ư ?
- Hắn quả là người ở Tây Vực nhưng bảo là gian tế thì oan uổng cho hắn . Nhất định hắn bị cừu nhân ám hại mới báo cáo như vậy.
Trình đầu nhĩ không biết chàng là ai hắn nhìn chàng mấy lần rồi ngập ngừng hỏi :
- Công tử đây là...
Tề bối tử cười khanh khách nói :
- Mấy ngày nay đường lớn hẻm nhỏ vang dội tiếng anh hùng là ai ?
Trình đầu nhảy bổ lên :
- Công tử đây là Thiết Phụng Hoàng ư ?
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói :
- Trình lão ! Tại hạ đây được gặp rất lấy làm vinh hạnh.
Trình đầu vội đáp lễ nói :
- Thưa công tử ! Xin công tử thứ cho lão hủ đây có mắt mà không ngươi.
- Không dám ! Không dám ! Trình lão tên phạm nhân này làm sao gỡ oan cho hắn được ?
Tổng bộ đầu thở dài nói :
- Nếu không có công văn của Quân cơ xử trị thì dễ lắm.
Tề bối tử nói :
- Sẽ có Ngũ gia can thiệp với Quân cơ , ngươi đã yên lòng chưa ?
Trình đầu vội hỏi :
- Thiếu hiệp muốn đem hắn đi ư ?
Tề bối tử nói :
- Nếu Ngũ gia cũng không được thì thiếu hiệp sẽ thân hành đến thỉnh cầu Lão Phạt Gia.
Trình đầu cả kinh nói :
- Thưa bối tử ! Ty chức có dám nói là không được đâu.
Hắn vội nhìn bọn thủ hạ nói :
- Mau tháo xiềng chân cho y.
Đại hán được tha rồi vẫn không nói gì chẳng ngẩng đầu lên cũng không nhúc nhích . Tình đầu nhĩ chắp tay nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Đại hiệp !Mai mốt lão hủ xin đến bái phỏng bây giờ xin cáo biệt.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp :
- Đa tạ Trình lão có ý bao dung.
Trình đầu đi rồi Thiết Kỳ Sĩ nhìn đại hán nói :
- Bằng hữu ! Tại hạ còn có một điều muốn hỏi ông bạn , ông bạn hãy đi tắm rửa thay đổi trang phục đến tối chúng ta lại hội diện ở đây.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #24  
Old 10-05-2008, 12:44 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 23
Thiết Kỳ Sĩ Tổ Chức Quan Ma Đoàn

Đại hán ngẩng đầu lên giương mắt nhìn tỏ vẻ cảm kích . Gã quay đầu rồi trở gót đi ngay.
Tề bối tử thở dài nói :
- Thiết hiền đệ ! Liệu chiều nay y có trở lại không ?
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi lại :
- Sao bối tử lại hỏi câu này ?
Tề bối tử khẽ nói :
- Dường như hiền đệ cũng không nhận biết y.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên cười rộ hỏi :
- Tề bối tử ! Bối tử có tán thành việc mạo hiểm của tại hạ không ?
Tề bối tử khẽ thở dài nói :
- Ta nhận thấy là hiền đệ đã làm gì là không bao giờ xảy ra tai hoa..
- Đa tạ bối tử có lòng quá yêu.
Hôm ấy đi du ngoạn suốt ngày gần tối mới trở về ăn cơm . Thiết Kỳ Sĩ lại bồi tiếp Lê đại nương và Văn Đế Đế đến Thiên Kiều . Lần này ba ngươi thi triển khinh công nhân lúc trời tối đi trên nóc nhà . Không ngờ chưa đến chỗ cũ bỗng thấy bảy bóng đen xông tới rồi có tiếng quát hỏi :
- Ai ?
Thiết Kỳ Sĩ dừng lại đáp :
- Thiết mỗ đây mà !
Một bóng đen ồ lên một tiếng nói :
- Đúng là Thiết đại hiệp rồi !
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Các hạ là ai ?
Người kia dường như đã nhìn rõ vội đáp :
- Xin chào Thiết đại hiệp . Tại hạ là thiết vệ sĩ tên gọi là Hừa Xương.
- Đa tạ các hạ đã để cho bọn tại hạ đi.
Bóng đen thấp thoáng rồi mất hút.
Lê đại nương cười nói :
- Sĩ nhi ! Danh vọng của ngươi ở Bắc Kinh tuyệt cao rồi , can nương cũng nở mặt nở mày.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Can nương lại tâng bốc hài nhi.
Văn Đế Đế bỗng lên tiếng :
- Đại hán kia quả đã tới nơi.
Một bóng đen cao lớn đã đến dứng ở chỗ cũ lúc ban ngày . Thiết Kỳ Sĩ tiến gần lại cười nói :
- Các hạ quả là người thủ tín.
Người kia bỗng quỳ xuống nói :
- Tiểu nhân là Nam Cung Siêu khấu đầu bái tạ thiếu hiệp đã cứu mạng cho.
- Ông bạn đứng dậy đi , chỗ này đông người không tiện nói chuyện.
Đại hán đứng dậy nói :
- Mời đại hiệp đi theo tiểu nhân.
Thiết Kỳ Sĩ liền đi theo sau hắn đến một chỗ vắng vẻ ở bên bờ sông.
Đại hán lên tiếng :
- Thiếu hiệp có điều gì muốn hỏi xin cứ nói ra.
Thiết Kỳ Sĩ nắm lấy tay hắn rồi hỏi :
- Ông bạn đúng là người Tây Vực chứ ?
Đại Hán gật đầu đáp :
- Tuy gốc gác không phải là Tây Vực nhưng trú ngụ Ở Sơ Lặc quốc đã ba đời.
- Ông bạn có phải là gian tế không ?
Đại hán chẳng dấu diếm gì đáp ngay :
- Chính phải !
Lê đại nương kinh hãi hỏi :
- Dò thám chuyện gì ?
Đại hán đáp :
- Địch quốc tiến cống thiên triều , muốn thăm xem thiên triều phản ảnh thế nào , đồng thời Mãn Châu hoàng đế có ý đem quân qua Tây Vực không ?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Ông bạn làm chức gì ở nước Sơ Lặc bên Tây Vực ?
Đại hán kia đáp :
- Sau này rồi thiếu hiệp sẽ biết Nam Cung Siêu là nhân vật thế nào ở nước Sơ Lặc.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Ông bạn đứng là gian tế thì tại sao khi ta đã xin tha cho rồi mà lại không trốn đi ?
Đại hán kia trả lời :
- Đã chịu lời tuyên triệu của đại hiệp , tại hạ lại rất cảm kích không nỡ lừa dối.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Ta không hỏi gì đâu . Ông bạn nên hoa? tốc dời khỏi kinh thành trở về Tây Vực chớ nấn nớ ở đây mà mang hoa. sát thân.
Đại hán lại khấu đầu đứng dậy nói :
- Sau này chắc còn có ngày tái ngộ đại hiệp để báo đền ơn đức.
Đại hán ngang nhiên trở gót đi ngay không ngoảnh cổ lại.
Lê đại nương thở dài nói :
- Người này có khí phách của một bậc đại trượng phu , chắc địa vị của y không phải tầm thường ở Sơ Lặc quốc.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt nói :
- Tin tức ở Bắc Kinh rất mau lẹ . Một toà thành lớn người đông như kiến mà kẻ gian tế ở ngoài vào mới có mấy ngày đã bị bắt.
Văn Đế Đế nói :
- Kỳ ca ca cố ý buông tha cho một tên gian tế là phạm tội rồi đó.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :
- Nhà tiền Minh có thể hành tội ta , Hoàng thiên có thể xử tội ta . Ngoài ra chỉ còn gia sư và Can nương mà thôi.
- Hoàng Đế thưởng chức tước cho Kỳ ca . Ngài muốn Kỳ ca làm Kim Điện võ sĩ trưởng là đối với Kỳ ca hết dạ thương yêu.
- Nhân tài càng nhiều giang sơn của nhà vua càng được củng cố , chuyện này tiểu huynh biết lắm . Nếu nhà Vua thật sự muốn nhường thiên hạ mới là chân tâm còn cứ giữ ngôi báu túc là làm riêng cho mình.
Lrê đại nương hỏi :
- Ngũ gia cũng yêu mến ngươi thì sao ?
- Trường hợp của Ngũ gia khác hẳn . Một là y không muốn thừa kế đế vị , hai là y thay mặt hài tử khước từ hư danh . Y đúng là một tri kỷ chân chính.
Nói tới đây mọi người đi về phía Thiên đàn để du ngoạn một lúc . Không ngờ khi về tới tiểu viện thì đã thấy một mình Ngũ vương tử ngồi chờ ở đó.
Thiết Kỳ Sĩ thấy sắc mặt vương tử có điều khác lạ bất giác chàng trong lòng hồi hộp , vội thi lễ hỏi :
- Ngũ gia có việc gì vậy ?
Ngũ vương tử đáp :
- Khi đi ra khỏi kinh thành lão đệ nhất định kêu ta bằng Kim Ngũ huynh.
Y thở dài nói tiếp :
- Sĩ đệ ! Sĩ đệ vì ta lưu lại mấy ngày nữa được không ?
Thiết Kỳ Sĩ thở phào một cái nói :
- Ngũ gia muốn vậy dĩ nhiên là được . Nhưng có thể cho tại hạ biết vì việc gì chăng ?
- Bữa nay hoàng thượng tiếp một bản tấu chương ở tướng phủ nói là các nước ở Tây cương và Nam cương cùng tổ chức hai đoàn võ thuật quan ma muốn đến giao hữu với đoàn võ thuật quan ma ở nước ta mà lại buông lời ngạo mạn . Phụ hoàng nổi giận giao toàn quyền việc này cho ta xử lý.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi nói :
- Những nước đó dùng thủ đoạn này là dụng ý gì ?
- Ta đã cùng tể tướng lục bộ đại thần , quân giới đại thần mở cuộc hội nghị . Ai cũng nhận thấy các nước hai mặt tây nam có ý xâm lấn biên cương , đây là đệ nhất bộ để chúng thăm dò hư thực . Giả tỷ hai Quan ma đoàn này áp đảo được võ thuật của nước ta thì chúng bắt đầu bước thứ hai là dấy quân phạm cảnh . Những nước này gồm có Tư Điền , Sa Xa , Sơ Lặc ở Tây Vực . Mặt Nam cương có nhưng nước An Nam , Thiên Trú .. thêm vào các giáo phái khác tất cả hơn hai chục đoàn thể nhân số có đến mấy trăm người.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Ngũ gia cùng các đại thần liệu định ứng phó bằng cách nào ?
- Chúng ta đành tổ chức hai đoàn thề để ứng phó , một là Quốc gia đoàn hai là Dân gian đoàn . Nhưng trong lúc nhất thời làm sao tìm được bao nhiêu cao thủ như vậy để ứng phó ?
- Tổ chức Dân gian đoàn là gì ?
- Đó là ý kiến của ta . Quốc gia chỉ có bốn loại để chiến đấu đó là phiên chiến , bộ phạt , hiệu lực và xạ tiến . Giả tỷ Quan ma đoàn yêu cầu phương thức giang hồ thì cần phải có tổ chức Dân gian đoàn.
Lê đại nương hỏi :
- Ngũ gia đã đề phòng bọn họ yêu cầu kiếm thuật , đao pháp , khinh công hoặc dùng tà môn gì đó chưa ?
Ngũ vương tử đáp :
- Cái đó nhất định phải có.
Thiết Kỳ Sĩ nghiêm nghị đáp :
- Ngũ gia cứ yên lòng bỏ kế hoạch đó đi . Khi cần tại hạ sẽ đem hết sức chống chọi , tại hạ sẽ tham gia cả hai đoàn thể . Bao nhiêu khoản mục đều do tại hạ đảm nhiệm nhưng nhân số cũng cần phải nhiều để cho bọn chúng khỏi bảo mình thiếu nhân tài.
Ngũ vương tử nhảy bổ lên hỏi :
- Hiền đệ chịu hậu thuẫn cho ta ư ?
Thiết Kỳ Sĩ cương quyết đáp :
- Ngoại trừ Ngũ gia , cả hoàng thượng cũng không làm cho tại hạ rung động cân não . Điều cốt yếu là ta cần hiểu là trong nước mình có hạng người tồi bại làm nội ứng cho ngoại nhân không ?
Ngũ vương tử thi lễ nói :
- Ta nhất định quét hết tàn tích . Hiền đệ vào nghỉ đi , ta lập tức thông tri cho các đại thần hoa? tốc làm việc.
Thiết Kỳ Sĩ vội dặn :
- Ngũ gia đừng nhắc tới tại hạ tham gia vào vụ này , tạm thời tại hạ phải giữ hành động bí mật.
Ngũ vương tử trong lòng khoan khoái cả cười đáp :
- Điểm này mà hiền đệ còn phải dặn thì ta làm sao đủ tư cách làm bạn với hiền đệ.
Vương tử nói xong chắp tay cáo biệt vẻ mặt rất hân hoan.
Lê đại nương thở dài nói :
- Y được ngươi khác nào có trái núi để mà tựa , cứ coi bộ y khoan khoái ra về là đủ rõ.
- Bọn sư huynh của hài nhi mà đến Bắc Kinh thì hay quá , nếu sư huynh đến là thêm được một chủ tướng.
Văn Đế Đế đáp :
- Có khi họ đến rồi mà chưa tìm được bọn ta.
- Các vị đi nghỉ đi . Hài tử ra ngoài điều tra coi đồng thời còn mấy việc nói rõ với Ngũ vương tử để y chuẩn bị mấy thứ cần dùng , điều này rất trọng yếu.
Chàng sửa lại khăn áo rồi nói tiếp :
- Can nương hãy coi chừng đề phòng bọn tà môn tới đây.
Chàng chắc lúc này bọn sư huynh cũng đã đến rồi vì chàng đã hẹn trước , nhưng chàng sợ bọn Cao Thức , Thiết Nhị Lang , Bạch Từ , Nử Cự Dồng không ở trong thành nên chàng liền thi triển khinh công ra ngoài thành phía tây.
Ngoài thành Bắc Kinh phía Tây rất nhiều núi non mà là nơi bọn cao thủ giang hồ trú chân . Những núi Ngọc Toà , Mi hương , Thạch cành đầu ở góc tây nam.
Thiết Kỳ Sĩ mới chạy qua được mấy nóc nhà bỗng nghe phía sau có người rượt theo hô :
- Hiền đệ ! Hiền đệ hãy chờ ta.
Thiết Kỳ Sĩ nghe rõ thanh âm của Ngũ vương tử liền dừng bước quay đầu lại nhìn thì thấy ba bóng đen đang chạy tới . Chàng nhận ra bóng đen trước chính là Ngũ vương tử liền vội hỏi :
- Ngũ gia còn điều chi dạy bảo ?
- Ta vừa quay lại thì nghe Văn cô nương nói hiền đệ ra đi rồi liền rượt theo vì có việc gấp cần thương lượng.
- Phải chăng về việc bố trí các nơi ?
Ngũ vương tử chạy gần lại cả cười nói :
- Phải rồi ! Hiền đệ hãy quay lại bàn tình đã.
- Tiểu đệ vội đi tìm người để sáng mai hãy bàn được không ?
- Vậy ta đi với hiền đệ.
Y quay lại bảo hai người :
- Đã có đại hiệp ở đây các ngươi về đi thôi.
Hai tên tùy tòng vâng lệnh trở gót rút lui.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Bọn chúng là ai ?
- Chúng là Kim Điện võ sĩ.
- Công lực của chúng đều không phải tầm thường.
Ngũ vương tử cười nói :
- Nhưng chỉ đủ làm thư đồng hầu hạ hiền đệ.
Y đi trước dẵn đường hỏi :
- Hiền đệ đi đâu tìm kiếm ?
- Tại hạ chưa biết ở đâu cứ đi tìm thử coi , nếu không gặp sẽ đốt tấn hương.
Ngũ vương tử ngạc nhiên hỏi :
- Tấn hương là gì ?
- Gia sư cho anh em tại hạ một thứ tấn hương nó giống như một cây nến hễ thắp lên là theo gió bay đi . Trong vòng ba trăm dặm vuông chỉ trong hai giờ là đi khắp . nếu ngược chiều gió thì mất năm giờ thế là sư huynh sư đệ liền biết nhau ở đâu còn người ngoài thì không thấy gì.
- Đó cũng là một vật trân bảo.
- Có thể nói là như vậy , chổ ảo diệu bên trong cả tại hạ cũng không hiểu.
- Đã không nhất định đi đâu thì ta đưa hiền đệ đến Vạn Thọ sơn , nghe nói ở đó có rất nhiền nhân vật giang hồ trú ngụ Ở khu phụ cận trái núi này.
Đi chừng nửa giờ Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên dừng lại hỏi :
- Ngũ gia có nghe thấy không phía trước có tiếng đánh nhau ?
Ngũ vương tử chú ý lắng tai nghe rồi đáp :
- Phải rồi ! Họ đang đánh nhau nhưng hãy còn xa.
- Vào khoàng bốn dặm chúng ta mau tới đó coi.
Ngũ vương tử coi địa hình rồi đáp :
- Đúng là khu Vạn Thọ sơn.
- Có phải nhân viên đi làm án không ?
Ngũ vương tử cả cười đáp :
- Ở thành Bắc Kinh , nhân viên làm án cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng có người . Nguyên ở phủ Cửu môn đề đốc hai ban thủ bộ đã có đến dư trăm người . Mới đây cả Kim Điện võ sĩ và Thiết vệ sĩ đều phái người đi tuần tiễu . Ấy là chưa kể các tráng đinh , giáo đầu ở mọi vương phủ cùng những bộ viện nha môn tổng số có đến hơn ngàn người luân lưu không ngớt.
- Nếu thế thì khó tránh được xảy cuộc đả đấu vì người võ lâm không chịu được sự hạch sách của nhân viên cảnh sát . Cả những người theo lề luật cũng có thể xảy ra cuộc xung đột , chúng ta đi gấp lên một chút.
Ngũ vương tử hỏi :
- Hán tử ở Tây Vực mà hiền đệ đã cứu mà thả ra là người như thế nào ?
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Hắn đúng là một tên gian tế nhưng chưa phạm tội gì rõ rệt.
- Hắn là một nhân vật nổi danh ở Tây Vực , nhưng hiền đệ tha hắn cũng phải . Hắn mang ngoại hiệu là Truy Phong khách võ công rất cao cường nghe nói hắn mang địa vị cũng không nhỏ.
- Hắn là một trang hảo hán mà giết đi thì thật là đáng tiếc.
Ngũ vương tử cười nói :
- Tội trạng không chính xác ta đã tiêu huỷ vụ án này.
- Tại hạ phạm vào tội đã biết là gian tế mà còn buông tha.
Ngũ vương tử cười nói :
- Tài ông mất ngựa , biết đâu chẳng là một chuyện may . Hiền đệ buông tha là phải.
Lúc gần tới núi Vạn Thọ bỗng một đại hán xông ra cản đường quát hỏi :
- Ai ?
Ngũ vương tử hỏi lại :
- Ngươi thử lại xem ta là ai ?
Đại hán tới gần nhìn lại rồi cung kính đáp :
- Thưa Điện hạ ! Trên núi Vạn Thọ xuất hiện bốn tay cao thủ võ lâm , họ đánh ngã hai mươi bốn tên vệ sĩ rồi may ở chổ là họ chưa giết người nào.
Ngũ vương tử nghe nói bọn vệ sĩ quần công mà không địch nổi nhân vật võ lâm liền cả kinh hỏi :
- Bọn người nào vậy ?
Nguyên những người cản đường đều là vệ sĩ các điện , hắn trịnh trọng đáp :
- Bốn tên là một thiếu nữ , một thanh niên và hai cự đồng .
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #25  
Old 10-05-2008, 12:46 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 24
Thiết Kỳ Sĩ Vào Cung Cứu Giá

Thiết Kỳ Sĩ nghe nói kinh hãi la lên :
- Thanh niên đó chính là sư huynh của tại hạ. Xin Ngũ gia hãy bảo các võ sĩ hãy dừng tay.
Ngũ vương tử cười khanh khách nói :
- Hãy khoan ! Để ta coi bản lãnh của lệnh sư huynh.
Thiết Kỳ Sĩ khẽ nói :
- Ngũ gia hãy coi chừng đừng để họ hiểu lầm đả thương người. Tệ sư huynh được giang hồ kêu bằng Cổ Kim đệ nhất kiếm thủ.
Ngũ vương tử cười đáp :
- Không sao đâu , nhất định lệnh sư huynh thừa sức giữ gìn.
- Tệ sư huynh tuy không hạ thủ trầm trọng nhưng còn hai tên cự đồng thì đánh là đánh chứ chẳng biết trời biết đất gì để bọn trẻ nít giết lầm người thì hỏng bét.
Tên võ sĩ xen vào :
- Lệnh sư huynh không cho hai tên cự đồng ra tay , nhưng bọn vệ sĩ đều bị điểm huyệt cả rồi.
Thiết Kỳ Sĩ thở phào nói :
- Nếu vậy thì không có gì đáng ngại nữa nhưng Ngũ gia không nên đùa giỡn với chúng.
Ngũ vương tử cười hỏi :
- Lệnh sư huynh tên gì ?
- Y là Cao Thức , thiếu nữ là Bạch Từ , nam cự đồng là tam sư đệ của tại hạ tên gọi là Thiết Nhị Lang , nữ cự đồng là Bạch Đại muội. Nhất định họ đến Bắc Kinh để kiếm tại hạ.
Mọi người chạy tới khu quãng trường ở trước Vạn Thọ cung thì cuộc đả đấu đã dừng lại. Dưới đất nằm một lũ đông nhưng còn mười mấy người cầm đao kiếm quát tháo nhưng không một ai dám tiến vào nữa.
Thiết Kỳ Sĩ lớn tiếng hỏi :
- Sư huynh ! Vụ này là thế nào ?
Cao Thức vừa thấy sư đệ đã cười khanh khách nói :
- Lão nhị ! Thế là tìm được lão nhị rồi , ta biết chắc lão nhị còn ở Bắc Kinh chứ chưa đi đâu được.
Ngũ vương tử lập tức quát bọn vệ sĩ lùi lại bảo chúng :
- Các ngươi là cái thá gì mà dám cản trở bốn vị sư huynh và sư đệ của Thiết đại hiệp ?
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức lớn tiếng gọi :
- Sư ca ! Mau lại ra mắt Ngũ gia đi.
Cao Thức cả cười nói :
- Đại danh của Ngũ điện hạ , tại hạ đã được nghe từ hôm qua rồi.
Y chắp tay thi lễ nói :
- Ngũ gia ! Cao Thức cam bề thất lễ.
Ngũ vương tử niềm nở đáp :
- Cao đại hiệp bất tất phải khách sáo.
Thiết Kỳ Sĩ lại giới bọn Bạch Từ với Ngũ vương tử rồi giải khai huyệt đạo cho bọn vệ sĩ nằm đó đồng thời cáo lỗi nói :
- Không đánh nhau không thành quen biết xin các vị miễn thứ cho tội hiểu lầm.
Bọn vệ sĩ đứng lên cười hề hề đáp :
- Trong Thiết Phụng phái đều là rồng thiêng , bọn tại hạ đã lĩnh giáo hết rồi.
Cao Thức cũng cười khanh khách nói :
- Bây giờ các vị cũng không còn nghi ngờ bọn tại hạ là lũ yêu nhân ở Cổ Mộ môn nữa.
Ngũ vương tử cười nói :
- Nhất định là chúng đã vô lễ với Cao đại hiệp rồi. Có phải các vị Ở cung Vạn Thọ không ?
Cao Thức cả cười đáp :
- Bọn tại hạ trú ở chân núi đến khi thượng sơn thì các vị vệ sĩ hỏi bọn tại hạ là ai ? Tại hạ đáp là người giang hồ thế rồi xảy cuộc hiểu lầm gây sự đánh lộn.
- Giả tỷ các hạ cứ bảo ở Thiết Phụng phái hay Phượng Hoàng phái thì không sao hết.
Cao Thức ngơ ngác hỏi :
- Sao lại nói thế được ?
Thiết Kỳ Sĩ đỡ lời :
- Thưa Ngũ gia ! Ba chữ Thiết Phụng phái do tại hạ buột miệng nói ra. Cả cái tư hiệu Thiết Phụng hoàng cũng do tại hạ tự đặt cho mình những chuyện này chưa ai hay biết.
Ngũ vương tử nghi ngờ hỏi :
- Hiền đệ nói loạn xạ bịp cả ta rồi. Tình thực các vị Ở phái nào ?
Cao Thức cười nói :
- Thưa Điện hạ ! Bọn tại hạ căn bản chẳng có môn phái nào nhưng hôm qua tiếp được mệnh lệnh của gia sư thì từ nay thành lập Phượng Hoàng môn. Thực tình là như vậy , có lẽ giữa gia sư và nhị sư đệ tâm ý tương thông thành ra trùng hợp.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi :
- Sư phụ cũng đến ư ?
- Sư phụ đến rồi , lão nhân gia còn biết mấy kẻ đại thù chưa chết. Đồng thời lão nhân gia còn dặn Thiết hiền đệ rồi đây đi Tây Vực một chuyến.
- Có việc gì ?
Cao Thức đưa cho chàng hai cái cẩm nang đáp :
- Lão nhân gia bảo tiểu huynh giao cái này cho Thiết đệ và dặn rằng đến Tây Vực sẽ mở ra coi là biết , chưa tới nơi thì không được mở ra.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi :
- Sư phụ có hạn định thời gian không ?
- Lão nhân gia bảo sư đệ còn có việc ở trong kinh , khi hoàn tất thì phải thượng lộ ngay.
Ngũ vương tử thở phào một cái nói :
- Lệnh sư quả là một bậc thần tiên.
Y ra lệnh cho bọn vệ sĩ rút lui rồi nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Hiền đệ ! Chúng ta hãy vào Vạn Thọ cung để cùng nhau thương nghị.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nhìn Cao Thức nói :
- Sư ca và Bạch thư đến vừa may Ngũ gia đang cần người.
Khi tới Vạn Thọ cung lão đạo sĩ ra ngênh tiếp mời vào văn phòng , bưng trà rồi rút lui.
Cao Thức ngồi vào chỗ rồi bảo nhị đồng :
- Các ngươi ra ngoài canh giữ đừng để cho ai tới ngoài văn phòng.
Ngũ vương tử thấy hai cự đồng người cao lớn liền nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thật là trời sinh ra một đôi kỳ nhân.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Bọn chúng mới mười bốn , mười lăm tuổi mà người cao lớn quá cở tính nết lại ngang bướng.
- Thường là những người to con tâm tính ngây ngô. Ta coi hai đứa nhỏ này nhanh nhẹn phi thường thật là có chỗ đặc biệt.
Cao Thức nói :
- Chúng không láu lỉnh thì không đến nỗi bướng bỉnh , dọc đường chúng làm cho Bạch cô nương và tại hạ lắm lúc tức đến uất người.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Bạch Từ hỏi :
- Bọn chúng có hoà hợp với nhau không ?
Bạch Từ mỉm cười nói :
- Tệ muội tử rất thích Nhị lang lúc nào cũng bênh y chằm chặp.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :
- Thế thì hay lắm ! Chắc là chúng giao thủ với nhau rồi sinh ra giao tình.
Ngũ vương tử kinh hãi hỏi :
- Chúng đã chiến đấu được rồi ư ?
Thiết Kỳ Sĩ liền thuật lại những chuyện đã qua , Ngũ vương tử cười khanh khách gật đầu đáp :
- Té ra chúng là bậc thần dũng.
Cao Thức nhìn Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Khi lão hoạt đầu thấy chúng khen không không ngớt miệng lại cho chúng hai viên kỳ đan , hiện nay thần lực chúng cao hơn trước nhiều.
- Thế thì chuyện này có thể điều động chúng vào công tác Quan ma đoàn.
Bạch Từ hỏi :
- Công tác gì ?
Thiết Kỳ Sĩ liền đem chuyện người nước ngoài tổ chức thành hai đoàn võ thuật quan ma đưa tới kể lại tường tận. Rồi hỏi Cao Thức :
- Sư ca ! Sư ca bảo nên bố trí cách nào ?
Cao Thức cười đáp :
- Về việc bố trí mưu quỷ chước thần lão đệ còn giỏi hơn ta , vậy lão đệ cứ thương lượng với điện hạ là xong.
- Tiểu đệ nghĩ trước hết hãy đưa ra mấy đề mục khó khăn. Ban đầu chưa cần chuẩn bị gì hết nếu bọn người ngoại quốc thông qua được là tình hình rất nghiêm trọng.
Ngũ vương tử hỏi :
- Những đề mục gì ?
- Tỷ nội lực , khinh công và bắn tên là ba thứ.
- Tỷ nội lực tức là cất vật nặng thông thường dùng đá tàng hay đá phiến ? Ý hiền đệ nghĩ sao ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cử đỉnh nhấc đá là những thứ ngày trước thi võ để lựa võ trạng nguyên bây giờ không thích hợp nữa. Muốn thông qua chẳng khó khăn gì vì thông thường những tay cao thủ giang hồ đều làm nổi. Tại hạ nghĩ cách dùng sắt đúc thành một trái cầu tròn mà không có quai xách.
Cao Thức cả cười nói :
- Hay lắm ! Người cử thiết cầu mà thiếu chân lực thì đành chịu , năm ngón tay chẳng nắm vào đâu để xách lên được.
Ngũ vương tử cười hỏi :
- Trọng lượng là bao nhiêu ?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Ngũ gia cử trọng được bao nhiêu ?
- Sao hiền đệ lại hỏi ta ?
- Ngũ gia vốn là một tay cao thủ võ lâm nên tiểu đệ tùy theo sức lực của Ngũ gia mà đặt trọng lượng.
Ngũ vương tử cười khanh khách nói :
- Hảo hiền đệ ! Hiền đệ làm việc mà lại khảo ta trước. Hay lắm ! Ta chỉ cử nổi hai nghìn cân.
- Nếu vậy thì trái cầu sắt thứ nhất nặng hai ngàn cân , thứ hai nặng bốn ngàn cân , trái thứ ba nặng một vạn cân.
Ngũ vương tử cả kinh hỏi :
- Đột nhiên tăng lên sáu ngàn cân thế là bày ra để hăm người ư ?
Cao Thức cũng cười hỏi :
- Nếu dùng sắt đúc thì trái cầu này lớn lắm.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Vụ này thế là xác định rồi.
Ngũ vương tử hỏi :
- Bước thứ hai là bắn cung tên thì phải bao nhiêu xa ? Thông thường thì bắn trên cao khoảng chừng một trăm bước.
- Bách bộ xuyên dương là việc bình thường trong võ lâm vậy lấy sơ bộ là một trăm bước , bậc thứ hai lên hai trăm bước bậc thứ ba là ba trăm bước. Nhưng cung phải cứng hơn tên phải nặng hơn vòng hồng tâm phải cho thật nhỏ mà bắn cho chuẩn đích lại càng khó.
Ngũ vương tử gật đầu hỏi :
- Về khinh công thì sao ?
- Tại hạ đã coi Thiên đàn tuy không cao lắm nhưng rất thích dụng. Trong điều khoản nên nói rõ là nóc Thiên đàn đặt hoàng kim ngàn lạng , muốn lấy thì phải từ dưới đất nhảy vọt lên không được đặt chân vào Thiên đàn lấy vàng rồi chỉ được đặt tay vào đỉnh đàn để lấy đà nhảy xuống đất.
Cao Thức cả cười nói :
- Về khoản này tại hạ xin đảm nhiệm.
Bạch Từ cười nói :
- Hễ thấy vàng thì sáng mắt ra.
Ngũ vương tử ngấm ngầm kinh hãi nói :
- Cái đó ta không làm được.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Ngũ gia về thương nghị cùng những đại thần các bộ đề ra bảng mới được. Cuối bảng đề rõ cuộc thi này để khắp võ lâm thiên hạ được tự do tham dự.
Ngũ vương tử nói :
- Cái đó đã hẳn rồi.
- Còn những khoản khác bất tất phải viết rõ , chỉ bố trí như vậy là đủ rồi.
Ngũ vương tử hiểu ý liền đứng dậy nói :
- Vậy ta đi đây , các đại thần đều chờ sẵn trong tướng phủ.
Mọi người đứng dậy thi lễ , Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức nói :
- Tiểu đệ trú ngụ tại biệt thự của Tề bối tử , sáng mai Bạch thư dẫn hai cự đồng tới. Bây giờ tiểu đệ đưa Ngũ gia về sáng mai lại gặp lại.
Cao Thức chắp tay nhìn Ngũ vương tử nói :
- Điện hạ ! Xin miễn cho tại hạ khỏi đưa chân.
Thiết Kỳ Sĩ đưa Ngũ gia đến phủ tể tướng. Chàng đứng trên nóc nhà khẽ nói :
- Tiểu đệ không muốn gặp các quan nên không tiện xuống.
Ngũ vương tử cười nói :
- Để họ gặp hiền đệ cũng chẳng hề gì. Họ đều tưởng hiền đệ là nhân vật ba đầu sáu tay hay là một vị thiên thần.
- Kể ra thì cũng được. Nhưng tại hạ còn công việc trọng yếu phải làm ngay nếu chậm trễ e rằng cả Ngũ gia cũng phải chịu trách nhiệm.
Ngũ vương tử cả kinh hỏi :
- Có người giang hồ vào kinh rồi chăng ?
- Tại hạ đi rồi thì Ngũ gia có thể yên tâm được.
Ngũ vương tử giục :
- Thế thì hiền đệ đi đi.
Thiết Kỳ Sĩ tung mình lên vọt thẳng tới hoàng cung , chàng nhận rõ phương hướng đi đúng đường nhưng không hiểu là toà viện nào. Chàng vừa tới nóc một toà đại viện thì đột nhiên thấy bóng người hiện thân nhanh như chớp. Chàng nghĩ thầm :
- Hai người này không phải là người tầm thường mới tránh được bao nhiêu con mắt của bọn vệ sĩ và võ sĩ nhất định là những nhân vật có lai lịch.
Lúc này mới bắt đầu canh một khắp các nội viện đều đèn đuốc sáng trưng. Thiết Kỳ Sĩ thi triển khinh công vô thượng đứng trên mái hiên cúi đầu nhìn xuống thì thấy chỗ nào cũng có vệ sĩ và võ sĩ chống kiếm đi tuần cách phòng vệ rất nhiêm mật. Chàng bụng bảo dạ :
- Nhất định hai bóng đen kia không dám coi thường.
Giữa lúc ấy bỗng thấy một đôi thái giám tay cầm cung đăng đi vào trong điện dường như đưa vật gì đến. Chàng tự hỏi :
- Chẳng lẽ Hoàng đế lão gia lúc này còn làm việc công.
Chàng thi triển tuyệt kỷ xuất quỷ nhập thần tiến vào trong viện chợt thấy một lão già mặc áo hoàng bào ngồi trước án , chàng đoán đây là Khang Hy hoàng đế vội ẩn mình không nhúc nhích.
Thái giám bưng một khay đồ ăn đưa tới , lão đứng hầu tâu :
- Lão Phật gia ! Bây giờ không còn sớm nữa.
Hoàng đế không nói gì phất tay áo một cái ra lệnh cho bọn thái giám rút lui. Bọn thái giám đi rồi Hoàng đế vẫn ngồi coi một bản tấu chương cặp lông mày nhăn tít lại ra vẻ khó chịu.
Sau chừng một khắc đột nhiên hai bóng người vọt vào nhanh như chớp Hoàng đế vẫn chưa thấy rõ cầm bút phê bản tấu chương. Hai bóng đen nguyên là hai lão già chúng tiến lại trước án thư nhưng chưa cử động gì tựa hồ chờ Hoàng đế phê tấu chương xong đã. Chúng không trường kiếm nhưng lại che mặt nhưng cũng tỏ thái độ hung đồ.
Thiết Kỳ Sĩ bụng bảo dạ :
- Vị Hoàng đế này thật gan lỳ không phái võ sĩ ở trong điện hộ vệ.
Hoàng đế phê xong tấu chương đặt bút lên giá. Ngài ngẩng đầu lên chợt trông thấy hai vị khách đến bất thình lình mà vẫn không lộ vẻ hoang mang , cất giọng trầm trầm hỏi :
- Hai vị là ai ?
Lão già mé hữu trầm gọng đáp :
- Thảo dân là tán nhân ở ngoài giang hồ.
Hoàng thượng hỏi :
- Có chuyện gì đến ra mắt quả nhân ?
Lão già mé hữu đáp :
- Thảo dân có tên liệt đồ bị bắt giam vào thiên lao , thỉnh cầu hoàng thượng gia ân phóng xá cho gã.
Hoàng đế lắc đầu đáp :
- Hoàng thượng phạm pháp cũng như thứ dân phạm tội đều không thể dung tha , phải chăng lệnh đồ là Đỗ Thiên Lý ngoại hiệu là Huyết Thủ Khách ?
Ngài cầm bản tấu lên nói :
- Quả nhân đã phê bản tấu giờ ngọ ngày mai đem ra chính pháp. Gã đã phạm tội giết cả nhà người ta mà lại là một tên giang dương đại đạo. Thậm chí gã đánh cướp cả kho tàng nhà nước biến thành khâm phạm vì thế mà chính tay quả nhân phê án.
Lão già mé hữu trầm giọng hỏi :
- Hoàng thượng có biết nếu không tha liệt đồ sẽ đi tới hậu quả nào không ?
Thiết Kỳ Sĩ thấy hai người khách lạ chưa hành động nên chàng cũng chưa xuất hiện. Chàng lại thấy vẻ mặt của Khang Hy Hoàng đế vẫn bình thản chẳng sợ hãi gì trong lòng ngấm ngầm kính phục bụng bảo dạ :
- Ông vua này quả có chỗ khác người.
Bỗng thấy Hoàng đế cả giận hỏi :
- Ngươi dám hạ thủ xâm phạm quả nhân chăng?
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™