Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 09-06-2008, 01:05 AM
phithienthanvu's Avatar
phithienthanvu phithienthanvu is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: MátcÆ¡va
Bài gởi: 74
Thá»i gian online: 5 ngày 4 giá» 14 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hải Âu Phi Xứ Nguyên Tác: Quỳnh Dao

Chương Mưá»i Chín



Chưa có tuần lá»… nào dài hÆ¡n tuần lá»… này. Má»—i má»™t phút, má»—i má»™t giây là má»™t thế ká»·. Má»™ Hòa bồn chồn, công việc chưa hoàn tất là đã há»ng. Ngồi nhà cÅ©ng chẳng yên. Thái độ cá»§a chàng khiến bà Du lo lắng há»i Má»™ Phong:

- Anh con lúc gần đây có quen với cô bạn nào chưa?

Mộ Phong ngạc nhiên:

- Bạn gái à?

Làm gì có chuyện đó. Anh Hòa ngoài VÅ© Thưá»ng ra anh ấy không thể yêu ai nữa hết. Bà Du hạ thấp giá»ng:

- Vậy thì anh con có còn liên lạc vá»›i VÅ© Thưá»ng nữa không?

Chà, nếu có thì phiá»n lắm.

- Chuyện đó chắc không có đâu. Thế Triệt mưu mô xảo quyệt, VÅ© Thưá»ng sợ chồng như sợ giặc làm gì dám giao thiệp vá»›i bạn cÅ©!



- VÅ© Thưá»ng mà sợ chồng à?

Con bé đó mà biết sợ ai thì có lẽ trá»i sắp sập rồi đấy!



- Thật đấy mẹ, chúng con ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó. Bị Thế Triệt ức hiếp, VÅ© Thưá»ng chỉ biết ôm mặt khóc. Gia đình cá»§a VÅ© Thưá»ng, theo sá»± hình dung cá»§a anh Hạo thì giống như chiếc hầm nước đá, con thấy còn hÆ¡n thế nữa là khác. Rồi Phong thở dài:

- Má»i việc đã được tạo hóa an bài sẵn, nhưng con không ngá» VÅ© Thưá»ng lại gặp phải má»™t ngưá»i chồng như vậy.

- Cuộc hôn nhân đó chẳng hạnh phúc sao con?

- Không phải chỉ thiếu hạnh phúc thôi mà nó còn là má»™t thảm kịch lá»›n. VÅ© Thưá»ng bây giá» tiá»u tụy lắm, chỉ còn da bá»c xương. Bà Dương hoảng hốt bảo:

- Con đừng Ä‘em chuyện đó kể cho anh con biết nhé. Nó mà nghe được là há»a lá»›n đấy.

- Con không kể lại anh ấy nghe đâu. Trước mặt anh ấy chẳng bao giá» con nhắc đến tên VÅ© Thưá»ng. Anh Hạo bảo VÅ© Thưá»ng sắp sá»­a xuất ngoại nhưng con đâu cho anh Hòa biết. KhÆ¡i niá»m Ä‘au cá»§a anh ấy làm gì tá»™i nghiệp.

- Con làm thế đúng lắm. Mấy hôm rày anh con như Ä‘iên như khùng, suốt ngày cứ như ngưá»i mất hồn, không hiểu nó đã nghe thấy gì.

- Chắc không có gì đâu.

- Còn nữa, Phong con, VÅ© Thưá»ng tính tình ngang bướng như vậy mà vẫn không chịu được Thế Triệt, con thật thà thế này, làm gì chịu nổi Thế Hạo chứ?

Mộ Phong đỠcả mặt, nàng nhí nhảnh tới hôn mẹ:

- Mẹ lo cái gì kỳ vậy?
Anh Hạo vá»›i anh Triệt dù là anh em ruá»™t nhưng tính tình hoàn toàn khác nhau. Anh Hạo luôn luôn phản đối hành động cá»§a anh Triệt. Anh ấy rất ghét mặt Triệt. Mẹ yên tâm, bây giỠđể con Ä‘i xem anh Hòa ra sao nhé mẹ. Má»™ Phong quay ngưá»i bước vá» phía phòng cá»§a Má»™ Hoà. Gian phòng trống vắng, có lẽ anh ấy đến tòa soạn rồi. Quét mắt quanh phòng, Má»™ Phong lắc đầu lẩm bẩm:

bẩn thỉu và vô trật tá»±. Ở đâu cÅ©ng có báo chí, sách vở, bản thảo, giấy, tàn thuốc, gạt tàn nằm la liệt trên bàn. Thiên tính cá»§a ngưá»i đàn bà không cho phép Má»™ Phong thản nhiên, nàng dá»n dẹp, sắp xếp ngay ngắn má»i thứ. Sách vở được trả vá» tủđột nhiên từ trong má»™t quyển sách, má»™t mảnh giấy rá»i rÆ¡i ra. Má»™ Phong nhặt lên, liếc qua, đó là má»™t bài thÆ¡ khởi đầu bằng hai câu:

Tôi có quen má»™t ngưá»i con gái, Nàng tuy ngông nhưng lại chung tình Má»™ Phong Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại bài thÆ¡ mấy lượt rồi nhét mảnh giấy vào túi, trở vá» phòng thay áo, và bước ra cá»­a. Mấy phút sau, Má»™ Phong đã có mặt ở phòng khách nhà VÅ© Thưá»ng. VÅ© Thưá»ng gầy nhom, xanh xao lạ thưá»ng. Äợi Thu Quế vừa ra khá»i phòng, Thưá»ng đã chụp tay Phong há»i:

- Anh bồ bảo bồ đến đấy à?

Mộ Phong ngạc nhiên:

- Äâu có, anh ấy đâu có biết tôi đến đây. Từ sáng đến giá» tôi có trông thấy bóng dáng cá»§a ông ấy đâu. VÅ© Thưá»ng thở dài, mắt chợt ướt. Nắm tay Má»™ Phong nàng lẩm bẩm:

- Mày đến đúng lúc lắm, vì chẳng biết đến bao giỠtao mới gặp lại mày.

- Chuyện gì thế?

- Lại đây. VÅ© Thưá»ng nắm tay bạn:

- Mang trà vào đây luôn, tao bận sắp xếp hành lý.

- Mày đi thật à?

- Ai bảo cho mày biết tao đỉ

- Anh Hạo.

- Mày có nói lại cho anh Hòa nghe chưa?

- Chưa, tao chưa nói gì cả. VÅ© Thưá»ng thở dài thoát nạn:

- May quá!

Tại sao VÅ© Thưá»ng há»i han anh Hòa mãi thế?

Có lẽ Ä‘iá»u mẹ nghi ngá» là đúng. Anh Hòa lo nghÄ© chẳng qua cÅ©ng là vì VÅ© Thưá»ng?

Theo Thưá»ng lên lầu, Ä‘i vào phòng. Dưới thảm, áo quần và va

- li bày la liệt. VÅ© Thưá»ng dẹp trống má»™t khoảng giưá»ng để Má»™ Phong ngồi xuống, xong cẩn thận bước đến khép kín cá»­a lại. Trở vá» ngồi cạnh bạn, VÅ© Thưá»ng há»i:

- Má»™ Phong, anh ấy khá»e không?

- Ai?

- Ông anh của bồ đó.

- À, thì ra mày vẫn liên lạc với ông ấy!
Mộ Phong lắc đầu trách móc:

- Mày làm thế hèn gì ông ấy chẳng mất hồn sao được. VÅ© Thưá»ng nghẹn ngào:

- Äừng trách tao, Phong ạ. Mai tao đã Ä‘i rồi, và chẳng biết đến bao giá» tao má»›i trở vá». Thật đấy Phong, tao Ä‘i vì tao không muốn làm há»ng sá»± nghiệp cá»§a anh ấy. Tao không muốn Hòa bị mang tai tiếng vì tao. Tao Ä‘i và chỉ xin mày, Phong!

Mày hãy giúp tao an á»§i chàng. Bảo vá»›i chàng, lần này tao nói dối chỉ vì quá yêu chàng, chỉ vì quá lo cho chàng mà phải bắt buá»™c hành động như vậy. Tao thà để anh ấy trách móc, giận há»n tao hÆ¡n là để anh ấy thân bại danh liệt vì tao. VÅ© Thưá»ng cúi xuống, khóc không thành tiếng. Má»™ Phong chết lặng, lắc mạnh vai bạn, phiá»n não:

- Mày nói sao hở Thưá»ng?

Äừng nói nữa, chuyện gì cÅ©ng để từ từ giải quyết, sao mày lại có ý định Ä‘i luôn không vá»?

VÅ© Thưá»ng lau nhanh nước mắt, cố ngồi yên để cho lòng thanh thản:

- Thôi thì nói hết cho mày nghe vậy, vì dù sao mày cÅ©ng là bạn thân cá»§a tao và là em gái cá»§a chàng, chỉ có mày má»›i hiểu tao. Và VÅ© Thưá»ng kể lại cho Phong nghe má»i chuyện, từ chuyện giận há»n Má»™ Hòa đưa đến má»™t cuá»™c hôn nhân bi đát khi mà bá»™ mặt thật cá»§a Triệt rÆ¡i ra. Rồi đến cái đêm trùng phùng vá»›i Hòa trước ngạ. Hẹn hò nhau tâm sá»± trên bá» biển Äại Lý, đến việc Ä‘iá»u đình ly dị thất bại, do đó không còn cách nào hÆ¡n là nàng phải bá» Ä‘i thật xa để quên hết và cố gắng hy vá»ng cho Hòa má»™t tương lai tươi sáng hÆ¡n.

- Chuyện giữa tao và anh Hòa, mày là ngưá»i hiểu rõ nhất. Mưá»i hai giá» trưa mai phi cÆ¡ cất cánh và tao sẽ ra Ä‘i như Lý Thanh Chiêu. Lần này xa cách trăm bá» Làm sao thiếp lại trở vá» bên anh

- Riêng vá»›i anh Hòa, mai cÅ©ng là ngày tao hẹn sẽ trả lá»i, chàng sẽ ngồi bên máy đợi tao. Nước mắt VÅ© Thưá»ng lại trào ra:

- Nếu mày bằng lòng, mai hãy đến phi trưá»ng đưa tao Ä‘i, đợi đến lúc máy bay đã cất cánh hãy Ä‘em tất cả câu chuyện kể lại cho Hòa, để Hòa đừng đợi tao nữa. Ngưng lại má»™t tí để lau nước mắt, VÅ© Thưá»ng tiếp:

- Ngoài ra tao còn có hai món quà định gởi cho anh ấy, mày trao lại hộ nhé?

Má»™ Phong xiết chặt tay bạn, nhìn khuôn mặt tiá»u tụy cá»§a bạn và liên tưởng tá»›i vẻ mặt mất thần cá»§a anh nàng, nàng chợt xúc động và thấy hÆ¡i hối hận:

- Mày bảo tao làm gì tao cũng sẽ hết sức giúp mày.

- Vậy thì hãy giúp tao chăm sóc chàng, Mộ Phong!

Tìm cho chàng cô bạn má»›i, đừng để chàng cô đơn. Tao cÅ©ng mong chàng sẽ quên như lá»i mẹ tao nói, để chàng được hạnh phúc. Má»™ Phong buồn phiá»n:

- Mày lầm rồi Thưá»ng ạ, anh Hòa mà yêu ai thì yêu chết má»™t ngưá»i thôi. Äã yêu mày chắc chắn anh ấy không bao giá» quên, cÅ©ng như không bao giá» Ä‘i tìm má»™t ngưá»i con gái khác.

- Nhưng thá»i gian là liá»u thuốc trị bệnh buồn phiá»n hay nhất.

- Tao mong như vậy, nhưng sợ không được đấy chứ. VÅ© Thưá»ng thở dài, rồi đột ngá»™t há»i:

- Tại sao bỗng nhiên mày đến thăm tao?

- Mẹ tao thấy anh Hòa làm sao ấy nên tao má»›i Ä‘i tìm. Tao vào phòng anh ấy nhưng không gặp, chỉ gặp mảnh giấy này. Má»™ Phong lấy bài thÆ¡ trong ví ra, há»i tiếp:

- Có phải ông ấy viết cho mày đây không?

VÅ© Thưá»ng nhận mảnh giấy, liếc qua. Tôi có quen má»™t ngưá»i con gái Nàng tuy ngông nhưng lại chung tình Giữa cuá»™c Ä‘á»i Ä‘iên đảo, đảo Ä‘iên Lòng tuy giận nhưng vô cùng thương mến VÅ© Thưá»ng Ä‘á»c má»™t mạch, Ä‘á»c lại má»™t lần thứ nhì, rồi úp mảnh giấy vào ngá»±c:

- Äây là bài thÆ¡ anh ấy đã viết lâu lắm rồi.
- Tại sao mày biết?

- Vì nếu là bài thÆ¡ má»›i viết lúc gần đây thì Ä‘oạn sau cùng Nàng hiện thân là đứa bé trong thân xác má»™t thiếu nữ phải đổi là Nàng là ngưá»i đàn bà có tâm hồn trẻ thÆ¡, vì tao đã thay đổi nhiá»u rồi cÆ¡ mà. VÅ© Thưá»ng nuốt từng chữ má»™t vào tim. Những giá»t nước mắt chảy dài xuống má, nàng hôn từng nét chữ:

- Không má»™t ai hiểu ta bằng chàng, thế mà tại sao ta lại lấy ngưá»i khác?

VÅ© Thưá»ng Æ¡i, sao mi lại ngu dại đến ná»—i này?

Xếp bức thư bá» vào túi, VÅ© Thưá»ng nói:

- Cho tao bài thơ này nhé Phong?

Thế nào tao cÅ©ng làm thÆ¡ tặng lại chàng. Má»™ Phong nhìn Thưá»ng, nàng cưá»i nhưng những giá»t nước mắt cứ lăn xuống trông thật thảm thương. Má»™ Phong xúc động, không cầm được nước mắt:

- Còn Ä‘iá»u gì cần nhắn lại nữa không hở Thưá»ng?

VÅ© Thưá»ng do dá»± má»™t chút:

- Bảo chàng là tao yêu chàng!

Má»™ Phong nắm tay bạn gật đầu, sá»± thông cảm thật sâu xa giữa hai ngưá»i con gái. Gian phòng lịm chết theo tâm hồn cá»§a chá»§ nhân nó. Rồi má»™t ngày lại qua. Trá»i vừa tá» má» sáng, Má»™ Hòa ngồi bên bàn đợi tiếng chuông Ä‘iện thoại. Chàng yên lặng như má»™t pho tượng, lòng lo âu. Máy Ä‘iện thoại!

Chàng bá» cả buổi ăn sáng, bá» cả công việc. Thá»i gian chầm chậm trôi qua. Äến mưá»i hai giá», chiếc gạt tàn đã đầy tàn thuốc. Má»™ Hòa bồn chồn, bối rối khi cô Hương định vào phòng quét dá»n, Má»™ Hòa đã Ä‘uổi ra chạy không kịp. Cô Hương hoảng lên Ä‘i tìm bà Du:

- Bà ơi, cậu hai lạ quá!

Bà Du chau mày lo lắng, nhưng cÅ©ng không dám vào quấy nhiá»…u con. Mưá»i giá», mưá»i giá» rưỡi, mưá»i má»™t giá», mưá»i hai giá» rồi mưá»i hai giá» rưỡi, chuông Ä‘iện thoại vẫn không reo. Reo lên Ä‘i!

Reo lên đi hỡi cái máy vô tri kia. Quả nhiên chuông reo thật. Mộ Hòa chồm tới lắng tai:

- Allo, ai đấy?

- Mẹ, mẹ đây. Giá»ng nói cá»§a bà Du, bà ở ngoài phòng khách gá»i vào cho chàng. Má»™ Hòa buông ống nghe xuống chạy ra, lá»›n tiếng:

- Con đã bảo mẹ đừng làm kẹt đưá»ng dây mà. Con Ä‘ang đợi má»™t tin quan trá»ng. Rồi Má»™ Hòa lại trở vá» phòng ngồi yên. Äến độ hÆ¡n má»™t giá», Má»™ Phong trở vá», vết lệ còn Ä‘á»ng trên gương mặt buồn. Má»™t phong thư lá»›n trên tay, Phong Ä‘i thẳng đến trước cá»­a phòng anh gá»i:

- Anh Hòa, em có chuyện muốn nói với anh. Mộ Hòa không quay đầu lại, khoát tay:

- Äi ra Ä‘i, đừng quấy rầy tôi, tôi bận. Má»™ Phong đẩy mạnh cá»­a bước vào, xong khép cá»­a lại:

- Má»™ Hòa, em có chuyện thật quan trá»ng muốn nói vá»›i anh. Má»™ Hòa không quay đầu lại, xẵng giá»ng:

- Tôi đã bảo cô đừng vào, cô có nghe không?

Tôi bận má»™t việc quan trá»ng, cô đừng làm phiá»n tôi nữa, có Ä‘i ra không thì bảo?

Má»™ Phong đặt phong giấy nÆ¡i góc tưá»ng, xong bước tá»›i cạnh anh vá»›i đôi mắt u buồn:

- Äừng chá» Ä‘iện thoại, vô ích anh ạ. VÅ© Thưá»ng sẽ không gá»i đến nữa đâu. Má»™ Hòa giật mình:

- Em nói gì?

- Anh đừng đợi Ä‘iện thoại nữa, nàng sẽ không bao giá» gá»i cho anh nữa vì em vừa từ đàng ấy đến, VÅ© Thưá»ng bảo em trao thư này lại cho anh. Má»™ Phong lấy bức thÆ¡ trong túi trao cho Hòa:

- Anh bình tÄ©nh Ä‘á»c thư nhé?

Mộ Hòa mở to mắt, nhìn cô em gái yên lặng, xong giật mạnh lá thư mở ra xem:

Anh Hòa, Khi anh nhận được bức thÆ¡ này thì em đã xa quê hương, đến tận cùng miá»n đất bên kia cá»§a quả địa cầu và thế là không bao giá» chúng ta gặp nhau nữa. Em rất Ä‘au khổ vá»›i hàng vạn tiếc nuối. Em không biết phải nói sao để anh hiểu được lòng em. Khi viết thư này lòng em rối như tÆ¡, không biết phải diá»…n tả thế nào để anh đừng vì em mà phiá»n lòng, chung quy em chỉ mong anh nhá»› là:

Em yêu anh!

Yêu anh điên cuồng!

Có lẽ anh chẳng tin đâu và anh sẽ hận em lắm, vì em lại lừa dối anh. Nhưng anh Hòa!

Anh Hòa!

Vạn bất đắc dĩ em mới lại phải làm như vậy. Chuyện ly dị đã thất bại, em còn mặt mũi nào để gặp lại anh?

Thôi thì quả tim khô héo sẽ không còn được rung động bên anh nữa, há»a chăng em có chết Ä‘i!

Không hiểu anh có hiểu cho lòng em không?

Anh có thể tha thứ cho em lần này được không?

Nếu được, có lẽ suốt Ä‘á»i em sẽ mang Æ¡n anh vô cùng, em sẽ luôn luôn cầu nguyện cho anh!

Hãy giữ gìn sức khá»e, anh hãy nghÄ© tá»›i mình anh nhé. Có giận em thì hãy cố quên Ä‘i. Äá»i còn biết bao ngưá»i đẹp hÆ¡n, đức hạnh hÆ¡n em. Hãy quên em Hòa nhé?

Dù xa cách ngàn trùng, nhưng anh hãy tin rằng em luôn nhá»› đến anh. Chuyện xưa có kể đến ngưá»i con gái yêu chồng đã tách hồn ra khá»i xác để được sống bên chồng, không hiểu em có làm được vậy hay không?

Anh yêu, em sẽ suốt Ä‘á»i yêu anh. Ngay từ buổi đầu gặp gỡ đã khá lạ lùng. Rồi chúng ta biết nhau, xa nhau, yêu thương, giận há»n, cãi vã Ä‘á»u đến má»™t cách bất chợt. Mãi đến bây giá» vẫn là liá»…u buồn trong gió, bèo trên sông trôi hai ngã thật vô tình. Hôm nay xa nhau em vẫn tâm niệm má»™t Ä‘iá»u, biết đâu lại chẳng có má»™t bất ngá». Phải không anh?

Äịnh mệnh ở đâu anh?

Anh Hòa, anh nên nghÄ© rằng em yêu anh, yêu anh thật tình, yêu say đắm và chỉ má»™t mình anh. Em bất đắc dÄ© phải hành động thế này. Hôm qua nhận được bài thÆ¡ thuở xưa anh viết cho em, làm cho em mừng phát Ä‘iên lên. Em gá»­i đến cho anh bài Hồi Tưởng. Nhá»› đêm nào gió mưa lạnh lẽo, Anh đã ngồi nghe em kể má»™ng mÆ¡ Bây giá» em đã mịt mù Chỉ còn để lại ước mÆ¡ nhạt nhòa Cuá»™c sống Ä‘a Ä‘oan như cÆ¡n mưa lÅ© Anh cố quên sầu, quên cả má»™ng mÆ¡ Nhưng rồi trong đáy tâm tư Ná»—i riêng muốn ngá» thành thÆ¡ tặng ngưá»i. Anh Hòa, dù sao chúng ta vẫn còn có được má»™t ká»· niệm, em mong anh đừng buồn, hãy đợi em, vì Ä‘á»i sống chẳng qua chỉ là những chuá»—i ngày đợi chá» tiếp nối, phải không anh?

Thôi, giã từ anh!

Anh Hòa!

Hải Âu bay rồi anh ạ, nhưng bay vá» phương nào thì em cÅ©ng chẳng biết. Lòng em rối như tÆ¡, nhưng dù sao cÅ©ng không thể ở lại. Hãy giữ gìn sức khá»e anh nhé. Ngưá»i yêu cá»§a anh, VÅ© Thưá»ng Má»™ Hòa Ä‘á»c má»™t mạch hết bức thư. Khi chàng ngẩng mặt lên, mắt đã Ä‘á». Nắm lấy vai em gái chàng lắc mạnh:

- Thật không em?
Thật không?

VÅ© Thưá»ng Ä‘i thật rồi hả em?

- Thật đấy anh ạ. Chuyến phi cÆ¡ mưá»i hai giá» trưa đã mang VÅ© Thưá»ng sang Mỹ. Nàng sẽ ở luôn bên ấy vá»›i Triệt và chẳng bao giá» trở vỠđây nữa. Má»™ Hòa tròn mắt nhìn em, rồi đột nhiên chàng vÆ¡ trách trà trên bàn, ném mạnh vá» phía cá»­a sổ. Má»™ Hòa chụp thêm chiếc gạt tàn bằng đất Ä‘á», chiếc bình hoa, quyển sách. Ném liên tục ra ngoài, vừa ném vừa hét:

- Mày gạt tao!

Mày dối tao!

Không thể như vậy được!

Mộ Phong run rẩy ngồi nép sang một bên khóc:

- Anh Hòa, anh bình tÄ©nh Ä‘i, anh phải hiểu VÅ© Thưá»ng. Má»™ Hòa không nghe thấy gì cả, chàng đập phá đồ đạc trong phòng như kẻ Ä‘iên loạn. Bà Du và cô Hương đứng bên ngoài đập mạnh cá»­a, nhưng há» vẫn không làm sao vào được. Khi Má»™ Hòa ném hết tất cả đồ đạc trên bàn, chàng rÆ¡i phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu hổn hển thở:

- Äi rồi!

Äi rồi!

Äi má»™t cách yên lặng như thế được sao?

Mộ Hòa rên rỉ, Mộ Phong rón rén bước đến vỗ nhẹ lên vai anh.

- Anh Hòa, VÅ© Thưá»ng đã cố gắng hết sức để xin ly dị, nhưng Thế Triệt dá»a sẽ phá há»ng sá»± nghiệp cá»§a anh nên nó sợ. Nó bá» Ä‘i là vì bất khả kháng, anh hiểu không?

Mộ Hòa lẩm bẩm:

- Nhưng VÅ© Thưá»ng Ä‘i rồi thì Ä‘á»i anh còn gì nữa mà tương lai vá»›i sá»± nghiệp. Má»™ Phong lắc đầu:

- Anh đừng phụ lòng nó. Thưá»ng nó bảo vá»›i em anh là ngưá»i yêu duy nhất cá»§a nó. Má»™ Hòa yên lặng, Má»™ Phong tiếp tục nói.

- NghÄ© kỹ Ä‘i, anh Hoà. Trước khi ra Ä‘i, VÅ© Thưá»ng còn nhá» em chuyển cho anh má»™t gói này. Anh xem xem, bây giá» em ra ngoài để anh được bình tâm. Má»™ Hòa vẫn yên lặng. Má»™ Phong bước ra cá»­a, khép lại. Nàng nắm lấy tay mẹ Ä‘ang đứng đợi bên ngoài.

- Äi mẹ, để anh ấy má»™t mình Ä‘i. Suốt má»™t buổi chiá»u, Má»™ Hòa cứ giữ yên lặng như thế. Chàng không ra dùng cÆ¡m, cÅ©ng không la hét động đậy gì hết. Äêm đã đến, bóng tối chiếm ngá»± phòng chàng. Má»™ Hòa mệt má»i ngẩng đầu lên, tay chân rã rá»i như má»™t chiến sÄ© sau trận đấu cam go. Bước đến tưá»ng, bật nút Ä‘iện lên, ánh sáng Ä‘uổi đêm tối Ä‘i, gian phòng đồ đạc ngổn ngang. Trong đám giấy vụn, Má»™ Hòa tìm lại bức thÆ¡ cá»§a Thưá»ng, chàng chậm rãi nuốt từng chữ má»™t. Những giá»t nước mắt lặng lẽ tuôn xuống giấy.

- VÅ© Thưá»ng, em phải trở vá» và anh sẽ đợi. Chỉ sợ lúc ấy tóc chúng ta đã bạc, lưng chúng ta đã còng, nhưng dù thế nào, anh vẫn chá» em. Quay đầu lại, nhìn gói giấy nÆ¡i góc tưá»ng, Má»™ Hòa vá»™i vã bước tá»›i mở ra. Äó là bức tranh hải âu cô đơn, quà cưới cá»§a nàng. Khác má»™t Ä‘iá»u là bây giỠở góc bên phải cá»§a bức tranh có thêm bút tích cá»§a VÅ© Thưá»ng:

Trá»i hoàng hôn khói lịm

Sương mùa thu bàng hoàng

Ngày ngày ai tựa lầu cao

Nhìn hoa rơi rụng mà đau tấc lòng

Giận xuân đến, thu đi mang gió lại

Mưa chỉ buồn nát cánh hoa vong

Anh đừng há»i chuyện nhá»› mong

Gấm hoa, nhung lụa.

Tình má»m đã tan thành khói

Äừng thở than, má»™ng đã tan rồi

Em muốn cùng ai đến tận trá»i xanh

Äể quên hết bao nhiêu phiá»n muá»™n

Khi Ä‘á»c đến câu Cùng ai đến tận trá»i xanh Hòa tá»± há»i, ai?

Có phải cùng Thế Triệt chăng?

Chàng ngồi bó gối, nhìn những dòng chữ với bóng chim cô độc. Tình đã tan thành khói, mộng với ai?

Má»™ Hòa chợt cưá»i. VÅ© Thưá»ng, ngưá»i ta yêu mà chẳng được cùng chấp cánh bay cao, bây giá» nàng đã là cánh chim cô độc Hải Âu chim chẳng có nhà, Phương đông hết ở lại qua phương Ä‘oài. Äâu là nhà cá»§a nàng?

Nàng đã bay vỠđâu?

Mộ Hòa nhìn ra cửa, đêm thật khuya, thật vắng. Nàng đã bay đi thật rồi!
Tài sản của phithienthanvu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #22  
Old 09-06-2008, 01:07 AM
phithienthanvu's Avatar
phithienthanvu phithienthanvu is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: MátcÆ¡va
Bài gởi: 74
Thá»i gian online: 5 ngày 4 giá» 14 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hải Âu Phi Xứ Nguyên Tác: Quỳnh Dao

Chương Hai Mươi



Má»™t năm trôi qua thật nhanh vì mùa đông thoắt cái lại đến. Những cÆ¡n mưa phùn suốt ngày Ä‘an vào nhau than thở làm cho cảnh vật thêm buồn. Má»™ Hòa ngồi trong phòng hút thuốc, nhìn ra mưa mà lòng nghe trống vắng. Giữa bầu không khí tẻ nhạt đó, Má»™ Phong từ ngoài vưá»n gá»i vào Æ¡i á»›i:

- Anh Hòa ơi, có thư này!

Chà nặng quá, từ Mỹ gửi sang đây anh ơi!

Mỹ? Bạn bè cá»§a Má»™ Hòa ở Mỹ chẳng có mấy tên, Má»™ Hòa yên lặng suy nghÄ©. Suốt má»™t năm trá»i nay, chàng giống như cÆ¡n xoáy ngá»§ yên dưới đáy hồ. Má»™ Hòa đã hết xúc cảm.

Mộ Phong bước vào, ném bức thư lên bàn:

- Nét chữ con gái quen quá, nhưng Hạo Ä‘ang chá» em Ä‘i xinê. Chốc vá» há»i lại anh cÅ©ng chẳng muá»™n. Rồi như cÆ¡n lốc, Má»™ Phong Ä‘i mất. Má»™ Hòa vẫn để yên bức thư trên bàn, chàng không Ä‘á»c vá»™i vì chưa thấy thích. Tá»±a lưng vào ghế Hòa tiếp tục hút thuốc. NghÄ© đến trưá»ng hợp cá»§a em gái, Hạo đã thụ huấn quân sá»± xong và sắp được xuất ngoại há»c tiếp, sang năm Phong sẽ theo sau. Tất cả những ngưá»i chung quanh Ä‘á»u bá» chàng lại đây!

Chàng sẽ cô độc thế này mãi sao?

Äốt thêm Ä‘iếu thuốc, Má»™ Hòa thá» Æ¡ cầm bức thÆ¡ lên. Äá»™t nhiên, tim chàng đập mạnh. Nét chữ quen thuá»™c thật thế này mà Má»™ Phong nhìn chẳng ra?

Có thật như thế không?

Từ ngày chim Hải Âu bay đi đến giỠđã đúng một năm mà Hòa nào có được tin gì vỠnàng đâu. Bây giỠcó thể có một cánh lông vũ bay v�

Thật là của nàng chứ?

Bức thÆ¡ thật dầy, những nét chữ dá»… thương cá»§a Thưá»ng đây mà!

Tay run run Mộ Hòa mở thơ ra, một sấp giấy thật dầy. Mộ Hòa lật ngay tỠcuối cùng xem hàng chữ chót. Anh vẫn còn là của riêng anh chứ?

VÅ© Thưá»ng Má»™ Hòa thở phào, mắt nhòa Ä‘i có lẽ vì khói và có lẽ vì cảm động. Chàng ném phần thuốc còn lại vào gạt tàn, dằn cho lòng bình thản, má»›i Ä‘á»c:

Anh Hòa, Hôm qua em nằm mÆ¡ thấy anh. Trăng đẹp quá, đêm thật huyá»n diệu khi những bước chân anh đến gần em. Chúng ta yên lặng nhìn nhau, và rồiAnh nắm lấy tay em, chúng ta Ä‘i dưới trăng và ngâm thật khẽ bài thÆ¡:

“Xa nghìn trùng, nhá»› khôn nguôi, Bây giá» gặp lại lệ trôi ngỡ ngàng Há»i gió đông tá»± bao giỠđến, Mùa xuân kia trưá»ng cá»­u hay chưa?

" Nhưng khi thức giấc, anh đâu mất, chỉ còn ánh trăng bàng bạc, lệ em ướt gối tá»± bao giá». Em ngồi dậy Ä‘i quanh quẩn trong phòng, nghÄ© lại ngày xưa như Ä‘ang hiển hiện trước mắt:

"Từ nhỠđã với cao,

Nghĩ đến tri âm tìm bạn

Nghe gió hú bên trăng

Mà lòng bâng khuâng tình buồn

Äêm qua em đã nằm mÆ¡

Dệt thơ, dệt mộng túi thơ đã đầy
Mộng mất đi bao giỠtìm thấy?

ThÆ¡ tàn rồi ngÆ¡ ngẩn ngưá»i Æ¡i." Vâng, nghÄ© đến chuyện bây giá», em chợt ngÆ¡ ngẩn. ThÆ¡ đã viết xong lại muốn bắt đầu lại vì lòng em rối như tÆ¡, phải ngồi xuống viết vài lá»i cho anh. Cách nhau má»™t năm rồi, em không có viết lấy má»™t chữ dù là gá»­i cho anh hay cho những ngưá»i bạn khác, do đó em chẳng biết hiện giá» anh ra sao. Anh đã có gì chưa anh?

Anh đã tìm được hạnh phúc và quên em rồi phải không anh?

Em không hay biết má»™t tí nào vá» anh, nhưng em vẫn quyết định viết lá thư này cho anh. Nếu anh đã có ngưá»i má»›i, anh có quyá»n ném bá» thư này Ä‘i. Nếu anh vẫn còn là anh cá»§a em, vẫn còn nhá»› tá»›i em thì hãy Ä‘á»c tiếp để biết trong năm qua em đã sống thế nào. Em nghÄ© có lẽ anh cÅ©ng muốn biết lắm. Trước hết, em phải nói thế nào đây?

Một năm ác mộng?

Nhưng trong cái xui nó có cái may là chính trong cÆ¡n má»™ng dữ đó đã kết thúc. Bây giá» hãy để chuyện đó sang má»™t bên, em sẽ kể cho anh nghe sau. Năm ngoái khi vừa đến San Francisco, em đã mua được má»™t căn nhà ở ngoại ô. Tất cả đúng ra phải nói là cha mẹ sắp đặt cả. Hiệu ăn cá»§a em lại ở tận bến tàu đánh cá, từ nhà đến đấy chạy thật nhanh cÅ©ng phải mất hÆ¡n ná»­a tiếng đồng hồ. Lúc Triệt má»›i sang, hắn đã thấy sá»± bất tiện nhưng vẫn yên lặng. Äợi đến lúc mẹ em trở vá» Äài Loan, bá»™ mặt thật cá»§a hắn má»›i rÆ¡i ra. Hắn bảo nào là mẹ chẳng biết tính toán gì cả, mua căn nhà đưá»ng xá bất tiện nên hắn phải ở luôn tại hiệu ăn, không thèm vá» nhà nữa.

Như thế càng tốt, càng đỡ phiá»n hà. Nhưng ở mãi như thế cÅ©ng chán, em lén Triệt ghi danh tại đại há»c Stanford. Em nghÄ© rằng có lẽ cuá»™c Ä‘á»i rồi sẽ được bình yên, không ngá» Triệt biết. Hắn nổi trận linh đình, bảo em là mượn cá»› đến trưá»ng để giao du vá»›i bá»n con trai. Rồi hắn đã bán quách căn nhà mẹ em mua và bắt em phải đến San Francisco ở vá»›i hắn trong má»™t chung

cư gần bến tàu. Äá»i sống trong chung cư thật khổ sở. Thế Triệt chẳng dành xe cho em, hắn cÅ©ng cấm không cho em xuống phố, không để em quen biết má»™t ai hết. Khi Thế Triệt ở nhà, em như phải đối diện vá»›i ma quá»·, mà khi hắn ra phố, em lại phải đối diện vá»›i cô đơn. Em chẳng dám viết thÆ¡ kể rõ sá»± tình cho cha mẹ em vì em sợ ngưá»i lo. Vả lại em cÅ©ng nghÄ© rằng em đã gieo gió thì phải gặt bão, em không nên than. Ná»—i khổ tâm em giữ kín trong lòng. Triết thì lúc nào cÅ©ng tá» ra thư thái vui tính, láng giá»ng chung quanh ai cÅ©ng cho rằng hắn đúng là mẫu ngưá»i chồng lý tưởng. Anh Hòa!

Em không còn biết nói sao, vì những ngày Ä‘á»a đày kia thật đáng tởm, thôi thì để cho nó qua vậy.

Anh cÅ©ng biết quán ăn cá»§a em tên NgÅ© Long Äình chứ?

Äấy là má»™t tiệm cÆ¡m đã có hÆ¡n bốn năm năm nay, là má»™t trong những cÆ¡ sở phát đạt nhất cá»§a cha em. Vừa qua tay Thế Triệt là hắn thay đổi tất cả những nhân viên kỳ cá»±u, từ ông quản lý đến bồi bàn. Thế Triệt cÅ©ng giá»i kinh doanh nên chưa đầy má»™t năm, NgÅ© Long Äình phát đạt rõ rệt. Nhưng hắn vẫn gian giảo, bảo cha em là vì ảnh hưởng cá»§a ná»n kinh tế Hoa Kỳ gần như khá»§ng hoảng nên có lẽ chịu đựng chẳng nổi. Không biết hắn viết thư thế nào mà cha lại tin ngay, ông gởi thêm má»™t số tiá»n lá»›n qua cho hắn. Bây giá» em má»›i giật mình, nếu chẳng có em can thiệp vào thì hắn sẽ tiếp tục làm tiêu mòn tài sản cá»§a cha em. Thế là em má»›i tìm cách kiểm soát tiá»n bạc cá»§a quán. Hậu quả thế nào chắc em không nói anh cÅ©ng hiểu.

Trước kia khi còn ở quê nhà vì còn có cha mẹ đó nên làm thế nào đi nữa Triệt cũng nhân nhượng em phần nào. Sang đây, hắn đã để lộ cả bộ mặt thật của hắn ra. Triệt không hành hạ, đánh đập thể xác, nhưng hắn cứ dùng anh làm dụng cụ tra tấn tinh thần em.

Anh Hòa, anh hiểu không, Ä‘á»i sống em bấy giá» như địa ngục. Cần gì phải biện minh, cuá»™c hôn nhân kia là do chính tay em lá»±a chá»n thì em phải chấp nhận hậu quả. Lúc gần đây em cứ nghÄ©, nếu lúc xưa không phải lấy Triệt mà là lấy anh thì có chắc là em sẽ được hạnh phúc không?

Anh Ä‘oán thá»­ xem em đã tá»± trả lá»i cho mình thế nào. Em nghÄ© là không vì thuở bấy giá» em gàn bướng, phá phách như má»™t đứa bé nghịch ngợm không hÆ¡n không kém. Anh có thể chá»n má»™t đứa con nít làm bạn, nhưng chắc chắn chẳng bao giá» chá»n nó làm vợ.

Vả lại lúc bấy giá» tính anh cao ngạo và gàn bướng cÅ©ng chẳng thua gì em. Chúng ta mà hợp lại nhau những kết quả sẽ như Ä‘iá»u mẹ em nói, chuyện đổ vỡ là hẳn nhiên. Em đã lấy Thế Triệt, má»™t cuá»™c hôn nhân thê thảm nhất, nhưng đã mài mòn được tính kiêu căng cá»§a em, nhỠđó mà đứa con nít kia đã trưởng thành, đã trở thành má»™t ngưá»i đàn bà biết cầu an. Có lẽ đó cÅ©ng chẳng phải là Ä‘iá»u thê thảm, mà là má»™t bài há»c thượng đế đã ban cho em để em trưởng thành, cÅ©ng có thể đó là định mệnh. Äịnh mệnh đã an bài bắt em phải Ä‘au khổ, để biết rằng mình đã đánh mất những gì, đã phạm phải những lá»—i lầm nào hầu sá»­a đổi và biết tiếc rẻ má»™t tình yêu cao quý.

Thật vậy đấy anh Hòa, bây giá» em má»›i biết em đã làm anh Ä‘au khổ thế nào. (Em rất mong được Ä‘á»n trả, nhưng không biết mình có còn cÆ¡ há»™i hay không?

). Nếu anh còn giận em thì em bây giá» có thể cho anh biết, em đã bị quả báo rồi. Äể em nói tiếp, Thế Triệt nuốt dần tài sản cá»§a cha, số tiá»n càng ngày càng to khiến cha phải chú ý. Ngưá»i phải sang Mỹ để xem Ä‘á»i sống cá»§a em ra sao. Nghe những lá»i tố khổ đúng lý cá»§a em, rồi ông quan sát tình hình thương mãi cá»§a NgÅ© Long Äình, ngưá»i má»›i biết con ngưá»i thật cá»§a Thế Triệt. Cha đã Ä‘au khổ, Ä‘au khổ không phải vì số tiá»n mất mát mà vì đứa con gái khổ sở cá»§a ông. Ông ôm lấy em, ông thở dài và hối hận là đã để em phải đến thảm trạng này, nhưng em lại cưá»i và bảo vá»›i ông rằng ngưá»i làm em khổ không phải ai khác hÆ¡n là chính em.

Dù sao cha cÅ©ng là con ngưá»i dám làm hết má»i sá»±. Ngưá»i đưa thẳng đỠnghị ly dị. Ông há»i Triệt cần bao nhiêu tiá»n, nhưng Triệt vẫn má»™t má»±c nói là không cần tiá»n, hắn chỉ cần em. Cha giận lắm, nhưng đành phải bó tay. Chuyện kéo dài đến hai tháng sau thì cứu tinh đến.

Anh Hòa, anh hãy mừng cho em và cảm Æ¡n vị cứu tinh cá»§a em. Nàng là má»™t cô gái Mỹ tên Linda má»›i mưá»i tám tuổi, con cá»§a má»™t ông vua dầu há»a. Nàng đã yêu và yêu vô cùng Ngưá»i đàn ông đông phương đẹp trai (Äấy là em chép y nguyên văn câu nói cá»§a nàng đấy nhé!

). Vì vậy anh Hòa!

Lúc em viết thư này cho anh, em không còn là bà Âu Thế Triệt nữa mà đã là VÅ© Thưá»ng rồi. Anh biết không, em đã chính thức ly hôn vá»›i Triệt, tuy cha em phải trả má»™t giá khác đắt, mất má»™t quán ăn nổi tiếng để đổi lấy sá»± tá»± do cho em. Tá»± do!

Em muốn hét lá»›n hai tiếng đó, vì bây giá» em má»›i thấy nó quí giá phần nào. Năm ngoái cÅ©ng ngày này, em đã cố gắng tranh đấu để chỉ được hai chữ đó, mãi đến bây giá» má»›i được thá»a nguyện. Nhưng Ä‘á»i em từ đây rồi sẽ ra sao?

Em đã do dự rất lâu trước khi viết thư này cho anh. Một năm bặt tin, một năm xa nhau không biết anh có còn như trước không?

Có còn nhá»› đến VÅ© Thưá»ng không?
Äã có ngưá»i yêu?

Äã chá»n được hạnh phúc?

Em không biết gì hết, em cũng không dám nghĩ đến, vì nếu anh đã lập gia đình, thì bức thơ này đã mất hết ý nghĩa.

Em nghÄ©, nếu em bây giá» vẫn là em cá»§a hai năm trước, thì nói thật, vá»›i bản tính cao ngạo cá»§a con VÅ© Thưá»ng, chẳng bao giá» em viết thư này cho anh. Nhưng hôm nay lại khác, em không đủ can đảm để vứt bá» phần hạnh phúc cá»§a quãng Ä‘á»i còn lại. Em không thể ngồi yên để cho niá»m ước mÆ¡ chui qua kẽ tay Ä‘i mất, phải cố gắng giữ lấy. Nếu đạt được ý nguyện, có nhắm mắt em vẫn vui. Anh Hòa, em vẫn yêu anh!

Hôm qua nằm mơ thấy anh, thơ đầy túi, trăng đầy áo, anh vẫn ân tình thắm thiết như ngày nào. Lúc thức dậy không làm sao quên được nhớ nhung, nghĩ đến chuyện ngày xưa, lần gặp gỡ đầu tiên trên chuyến đò qua giòng Hương Cảng, lần trùng phùng trong quán nhạc Rồi những cuộc gặp gỡ sau đó, tình yêu và thù ghét như những chiếc lược cài. Tất cả như cơn mộng. Em không biết định mệnh rồi sẽ đưa em đến đâu. Buồn hay vui?

Khoan dung hay tàn nhẫn?

Tóm lại, em muốn báo cho anh biết em đã tá»± dá» Em đã thức giấc từ cÆ¡n ác má»™ng, đã biết cưá»i tươi sung sướng vá»›i những giá»t nước mắt trên môi. Viết bức thư dài này cho anh và khi anh nhận được thư thì cÅ©ng là lúc em chuẩn bị trở vá». Cha mẹ vì chuyện em Ä‘á»u sang Mỹ. Ông bà sợ em bị khá»§ng hoảng tinh thần nên định đưa em sang Âu Châu du lịch. Em không còn tâm trí đâu để Ä‘i chÆ¡i xa, do đó em quyết định phải trở vá». Nghe tin này không hiểu anh buồn hay vui, vìem chẳng biết ngưá»i xưa có còn nghÄ© đến mình chăng?

Em không dám cho anh biết ngày em vá», vì sợ rằng má»™t lý do nào đó khiến anh không đến phi trưá»ng đón em được, có thể em sẽ ngất xỉu mất. Thôi thì đợi vậy. Nếu má»™t ngày nào chuông Ä‘iện thoại nhà anh đột nhiên reo vá»›i má»™t giá»ng quen thuá»™c:

- Anh ạ, Hải Âu đã bay vỠrồi!

Tức là em đã vỠđó. Anh có còn thích nghe giá»ng nói em không?

Nếu có hãy thôi đừng nói, để em Ä‘oán lấy vậy. Thư tuy viết thật dài, nhưng làm sao có thể nói hết được bao nhiêu Ä‘iá»u em nghÄ©. "Hà cá»™ng tin tây song, khước há»a ba sÆ¡n dạ vÅ© thá»i" (Ngồi bên song cá»­a dưới ánh bạnh lạp, lại nói chuyện mưa gió đâu đâu). Yêu anh thật nhiá»u, nhá»› anh thật nhiá»u, chúc anh gặp nhiá»u may mắn. Anh vẫn còn là cá»§a anh chứ?

VÅ© Thưá»ng Äá»c má»™t mạch hết bức thư, tim Má»™ Hòa đập nhanh. Có má»™t lúc Hòa không tin rằng bức thư là thật, chàng Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại hai ba lần, cầm phong thư lên, tìm xuất xứ nhưng không có gì cả. VÅ© Thưá»ng không định nhận thư hồi âm vì nàng đã trở vá». Lòng bàng hoàng, Má»™ Hòa chạy thẳng đến máy Ä‘iện thoại. Những con số cả năm rồi không há» dùng đến mà sao vẫn còn quen tay. Ngưá»i nhận giây nói là Tú Chi.

- Cô Thưá»ng còn ở bên Mỹ, ông bà chá»§ cÅ©ng sang cả đấy rồi. Vâng, chưa vá». Tôi cÅ©ng không biết bao giá» thì há» vá» nữa Äặt ống nói xuống, Má»™ Hòa thẫn thá» má»™t chút rồi chạy nhanh vá» phía bàn, khoác chiếc áo lên, xếp phong thư bá» vào túi rồi chạy nhanh ra cá»­a. Bà Du ngạc nhiên nhìn theo con, rồi quay lại há»i chồng:

- Thằng Hòa hôm nay làm sao thế?

Ông Du cưá»i:

- Có lẽ trá»i đã sáng, mùa xuân đến rồi!

Má»™ Hòa phóng lên xe. Dù trá»i mưa bụi chàng vẫn không mặc áo tÆ¡i, nổ máy chạy nhanh trên đưá»ng, huýt sáo luôn miệng. Và ngày hôm ấy đã đến. Buổi chiá»u, trên chuyến phi cÆ¡ từ Nhật sang, VÅ© Thưá»ng cùng ông bà Dương chen chân trong đám hành khách bước xuống, băng qua chiếc sân rá»™ng. Sau những thá»§ tục thưá»ng lệ, há» bước ra phòng đợi. Phi trưá»ng Tòng SÆ¡n quá quen thuá»™c. Ta đã trở vá», ta sẽ xếp cánh an nghỉ. Nhưng ai sẽ là ngưá»i cho ta má»™t tổ ấm bình yên?

Có má»™t bóng ngưá»i xuất hiện trước mặt, má»™t giá»ng nói thật quen vang bên tai:

- Thưa cô, tôi có thể giúp cô mang hộ chiếc xách tay này không?

VÅ© Thưá»ng ngẩng mặt lên. Má»™t đôi mắt thật Ä‘en, thật tình tứ Ä‘ang nhìn nàng. VÅ© Thưá»ng muốn cưá»i nhưng lệ đã lăn xuống má:

- Làm sao anh biết được

- Sau khi nhận được thư, má»—i ngày anh Ä‘á»u đến phi trưá»ng dò tìm danh sách hành khách đến. Äâu có gì là khó khăn trong công việc này đâu, anh là ký giả mà. Nụ cưá»i hiện trên môi Thưá»ng:

- Nhưng em từ Nhật sang cơ mà?

Mộ Hòa gật đầu:
- Anh biết, anh biết cả việc em vá»›i ba mẹ ở tại Nhật bốn mươi tám giá».

- Vâng, anh theo dại kỹ quá!



- Anh đã không để em ngất xỉu trong sân bay, phải không?

- Vâng, nhưng em sắp ngất đây. Má»™ Hòa vòng tay ngang ngưá»i Thưá»ng, nhìn xuống mắt:

- Nếu bây giỠanh cúi xuống hôn em, không hiểu cảnh sát hỠcó kết tội chúng ta phạm thuần phong mỹ tục không?

- Ở đây là phi trưá»ng mà.

- Äúng rồi!

Thế là Má»™ Hòa cúi xuống đặt môi mình lên môi ngưá»i yêu. Ông bà Dương vì bận xách hành lý nên Ä‘i cách khoảng khá xa. Ông ngÆ¡ ngác quay quanh tìm kiếm Thưá»ng.

- Ủa, VÅ© Thưá»ng đâu rồi?

Tại sao mới đây mà lại biến đâu mất?

Bà Dương bấu mạnh vào tay chồng, bà đã trông thấy VÅ© Thưá»ng:

- Ông yên lặng má»™t chút xem, nó không lạc đưá»ng đâu. Hai mươi năm tìm kiếm, bây giá» nó má»›i tìm được nhà, ông đừng quấy rầy nó nữa!

Ông Dương Thừa Võ ngạc nhiên. Trong khi đó, Má»™ Hòa ngẩng đầu lên, chàng tiếp tục dìu VÅ© Thưá»ng bước.

- Em đã trưởng thành rồi Thưá»ng ạ.

- Nhưng em đã phải trả má»™t giá quá đắt. Há» bước ra khá»i sân bay. Mưa bụi lất phất trong phố, VÅ© Thưá»ng không dằn được tò mò:

- Anh. Anh đã tìm thấy hạnh phúc của anh chưa?

- Tìm thấy rồi. Tim Thưá»ng chợt nghe xót xa:

- Ngưá»i con gái may mắn đó là ai?

- Cô ta có quá nhiá»u tên Ä‘i, nào là Hải Âu, nào là Diệp Khanh, rồi VÅ© Thưá»ng. Xiết chặt ngưá»i Thưá»ng, Hòa tiếp:

- Em còn nhớ bài hát của em không?

Hải âu chim chẳng có nhà. Thế bây giá» anh há»i em, há»i thật đấy. Hải Âu bây giá» có thể dừng chân cho má»™t ngôi nhà cố định được chưa?

Khuôn mặt VÅ© Thưá»ng sáng hẳn lên, nắm chặt vai Má»™ Hòa.

- Vâng, em sẵn sàng. Em sẽ chẳng bao giá» bay nữa, không muốn bay nữa đâu. Vâng, sau bao nhiêu năm Ä‘á»a đày, bao nhiêu ngày mưa gió, ngày tháng rồi cÅ©ng qua, Hải Âu bây giỠđã tìm ra nÆ¡i chốn bình yên.
Tài sản của phithienthanvu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àäàìàñ, ñîòîâèê, ýâàêóàòîð



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™