24-11-2011, 02:08 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 21: Ta bằng lòng
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Khi Bạch Sầu Phi Ä‘ang suy nghÄ© vấn đỠnà y, bá»—ng phát giác Vương Tiểu Thạch Ä‘ang ở phÃa sau lén giáºt giáºt tay áo cá»§a y.
Y đà nh phải Ä‘i cháºm lại má»™t chút.
Vương Tiểu Thạch thấp giá»ng nói:
- Vừa rồi ngươi bổ sung mấy Ä‘iểm trong truyá»n thuyết mà ta chưa được nghe, ta muốn báo đáp ngươi.
Bạch Sầu Phi cưá»i nói:
- Ta xưa nay thÃch nhất là được ngưá»i báo đáp. Ta là má»™t kẻ “là m Æ¡n mong báo đáp†điển hình đấy.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta là nói nghiêm túc. Ngươi có từng nghe nói, từ xưa đến nay có rất nhiá»u trung thần dám ở trước triá»u đình can gián, bá»n há» thưá»ng không có kết quả tốt đẹp gì.
Bạch Sầu Phi suy nghÄ© má»™t chút, chắp tay cưá»i nói:
- Äó là bởi vì trung thần quá thẳng thắn. Không ai thÃch nghe ngưá»i khác giáo huấn, đôi khi không tránh khá»i muốn kẻ thÃch giáo huấn câm miệng lại. Nhưng nhìn ta giống má»™t kẻ tâm địa thẳng thắn sao?
- Ngươi không giống.
Vương Tiểu Thạch thở dà i:
- Trung thần ngoại trừ quá thẳng thắn, còn có thể quá tá»± cao, cho rằng lý lẽ hùng hồn là tất cả. Nhưng trên thế giá»›i nà y không má»™t kẻ nà o là m chuyện sai lại muốn ngưá»i khác vạch ra sai lầm cá»§a hắn ở trước mặt má»i ngưá»i. Ngưá»i tá»± cho là đúng cÅ©ng nên đặt mình và o hoà n cảnh ngưá»i khác, việc gì mình không muốn thì sao phải gây ra cho ngưá»i khác? Kẻ nà o không nghÄ© đến Ä‘iểm nà y tá»± nhiên sẽ khó tránh phải gánh chịu háºu quả do nó gây ra.
Bạch Sầu Phi trầm mặc.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Còn có má»™t câu chuyện. Khi Tà o Tháo xuất binh công thà nh, nhiá»u lần công không được, háºu phương lại có tin báo bất lợi, ông ta bèn có ý định lui binh. Trong lúc Ä‘i qua Ä‘i lại khổ công suy nghÄ©, ông ta chợt báºt thốt lên má»™t câu: “gân gà , gân gà â€. Các thá»§ hạ Ä‘á»u không giải thÃch được. Có ngưá»i thông minh nghe xong liá»n nói: “chúng ta hãy mau thu dá»n hà nh trang, thừa tướng muốn lui binh rồiâ€. Äồng liêu vá»™i há»i y sao lại Ä‘oán như váºy, ngưá»i thông minh kia nói: “gân gà ăn và o thì vô vị, còn bá» Ä‘i thì lại tiếc. Thừa tướng đã có ý lui binh, nhưng vẫn do dá»± chưa dám đặt quân cá» xuốngâ€. Má»i ngưá»i nghe xong cảm thấy có lý, liá»n chuẩn bị rút lui. Tà o Tháo phát hiện tình hình nà y, má»›i Ä‘i há»i thá»§ hạ. Sau khi nghe xong ông ta liá»n giáºt mình, thầm nghÄ© sao ngưá»i thông minh kia lại có thể biết được suy nghÄ© trong lòng mình như váºy.
Nói đến đây, Vương Tiểu Thạch há»i:
- Ngươi Ä‘oán xem Tà o Tháo sẽ xá» trà ngưá»i thông minh thế nà o?
Bạch Sầu Phi không chớp mắt nói:
- Giết chết.
Vương Tiểu Thạch lại há»i:
- Ngươi cảm thấy Tà o Tháo là m như váºy có tốt không? Có đúng hay không?
Bạch Sầu Phi nói:
- Không tốt, nhưng là m rất đúng. Lúc hai quân giao chiến, chá»§ soái còn chưa phát lệnh, kẻ thông minh kia lại là m ra vẻ khôn ngoan, ảnh hưởng lòng quân, là m mất Ä‘i ý chà chiến đấu, ngưá»i là m chá»§ tướng đương nhiên phải giết để thị chúng.
Vương Tiểu Thạch khẽ thở dà i nói:
- Äúng váºy. Nếu như má»™t ngưá»i quá thông minh, lại không nhịn được muốn biểu lá»™ sá»± thông minh cá»§a hắn, vì váºy dẫn tá»›i há»a sát thân, quả tháºt không đáng chút nà o.
Bạch Sầu Phi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Vương Tiểu Thạch, nói:
- Äó không phải câu chuyện, mà là lịch sá».
Vương Tiểu Thạch nói:
- Tháºt cÅ©ng không chỉ là lịch sá», mà là ngụ ngôn.
Hắn nhìn Bạch Sầu Phi, nói:
- Cái đặc sắc cá»§a lịch sá» là không lâu sẽ tái diá»…n má»™t lần, còn diệu dụng cá»§a ngụ ngôn chÃnh là châm biếm hà nh vi cá»§a ngưá»i vượt ra khá»i khuôn mẫu cá»§a bá»n há».
- Ngươi không phải Ä‘ang nói vá» lịch sá», mà là nói ta.
Bạch Sầu Phi chắp tay nhìn trá»i, hÃt sâu má»™t hÆ¡i, nói:
- Ta hiểu dụng tâm của ngươi.
Sau đó y lại tháºn trá»ng bổ sung má»™t câu:
- Nhưng ta vẫn là chÃnh ta.
Lúc nà y có má»™t ngưá»i từ trong Hồng lâu Ä‘i đến.
Ngưá»i nà y trẻ tuổi anh tuấn, trên trán có má»™t nốt ruồi, cá» chỉ lịch sá»± nho nhã, khéo léo lá»… độ, thân hình gầy cao, so vá»›i ngưá»i thưá»ng còn cao hÆ¡n má»™t Ä‘oạn.
Y mỉm cưá»i gáºt đầu chà o Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi lại không biết ngưá»i nà y.
Ngưá»i nà y Ä‘em đến hai quyển sách dà y, dùng hai tay giao cho Tô Má»™ng Chẩm.
Tô Má»™ng Chẩm nháºn lấy, sau đó nhÃu mà y, láºt và i tá» má»—i quyển.
Không ai biết y đang xem gì.
Ngoại trừ Tô Má»™ng Chẩm và ngưá»i kia, không ngưá»i nà o biết vì sao trước khi tiến và o đại sảnh cá»§a Hồng lâu, Tô Má»™ng Chẩm lại đứng tại trên thá»m đá Ä‘á»c qua hai quyển sách nà y.
Chẳng lẽ hà nh động tiếp theo Tô Mộng Chẩm cần phải tham khảo chúng?
Mạc Bắc Thần ở bên cạnh đột nhiên nói:
- Hai vị! Äây là Dương tổng quản Dương Vô Tà .
Ngưá»i tuổi trẻ kia chắp tay nói:
- Bạch đại hiệp! Vương thiếu hiệp!
Vương Tiểu Thạch nói:
- Sao các hạ biết ta hỠBạch?
Bạch Sầu Phi cũng nói:
- Sao các hạ biết ta hỠVương?
- Hai vị sao lại đùa vá»›i ta như váºy?
Dương Vô Tà nói với Vương Tiểu Thạch:
- Các hạ là Vương thiếu hiệp.
Sau đó lại quay sang Bạch Sầu Phi:
- Y mới đúng là Bạch đại hiệp.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta lại chưa gặp qua các hạ.
Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói:
- Nhưng chúng ta lại có tất cả tư liệu quan trá»ng vá» hai ngưá»i các đệ.
Y Ä‘em má»™t quyển sách đã láºt sẵn giao cho Dương Vô Tà . Dương Vô Tà láºp tức cao giá»ng Ä‘á»c:
- Bạch Sầu Phi, hai mươi tám tuổi, cá tÃnh tiêu sái ngạo mạn, thưá»ng chắp tay nhìn trá»i, hà nh tung vô định, ra tay luôn không để lại ngưá»i sống, dưới vú trái có má»™t khối bướu lá»›n khoảng bằng móng tay út…
Bạch Sầu Phi cưá»i lạnh nói:
- Tháºt sá»± có ngưá»i lén nhìn ta tắm rá»a sao?
Tô Má»™ng Chẩm không để ý đến y. Dương Vô Tà đá»c tiếp:
- Từng dùng tên giả là Bạch U Má»™ng, ca hát tại Tẩm Xuân viên ở Lạc Dương; dùng tên giả Bạch Ưng Dương, là m tiêu sư trong Kim Hoa tiêu cục; dùng tên giả Bạch Du Kim, là m nghá» viết chữ trong chợ; dùng tên giả Bạch Kim Long, được Hách Liên tướng quân phá»§ trá»ng dụng; dùng tên giả Bạch Cao ÄÆ°á»ng, tại quần hùng luáºn võ Tam Giang Ä‘oạt được ngôi đầu…
Vương Tiểu Thạch nghe xong, trên mặt cà ng hiện lên vẻ tôn kÃnh. Bạch Sầu Phi dùng nhiá»u danh hiệu như váºy, đã miêu tả đầy đủ quá khứ lang bạt y, có tà i nhưng không gặp thá»i.
Sắc mặt Bạch Sầu Phi dần biến đổi. Y hÃt sâu má»™t hÆ¡i, hai tay đặt sau lưng, sau đó lại đặt bên đùi, cuối cùng lại khép và o trong tay áo.
Bởi vì những sự tình đó vốn chỉ một mình y biết. Trong thiên hạ ngoại trừ y, không ai có khả năng biết được.
Thế nhưng đối phương chẳng những biết, hơn nữa còn giống như biết rõ hơn cả y, lại ghi và o trong hồ sơ.
Dương Vô Tà tiếp tục Ä‘á»c:
- Ngưá»i nà y đã từng có hai lần đắc chà và o lúc hai mươi ba và hai mươi sáu tuổi. Lúc hai mươi ba tuổi từng dùng tên giả Bạch Minh, tại chiến dịch đồi Phiên Long liên tục giết mưá»i sáu tên tướng Kim, được trong quân xưng là “Thiên Ngoại Thần Long', chỉ huy ba vạn binh mã, uy phong má»™t thá»i, nhưng không lâu sau đó lại trở thà nh binh bá»™ lùng bắt tá»™i phạm quan trá»ng. Ngoà i ra và o lúc hai mươi sáu tuổi…
Bạch Sầu Phi khẽ ho, vẻ mặt bắt đầu lúng túng.
- Vá» sau lại là đối tượng mà phân đưá»ng bên ngoà i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng tÃch cá»±c lôi kéo, gần như trở thà nh đưá»ng chá»§ cá»§a phân đưá»ng thứ mưá»i ba. Còn có…
Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói:
- Không bằng hãy Ä‘á»c lai lịch và điểm đặc biệt võ công cá»§a y.
Dương Vô Tà đáp:
- Vâng! Bạch Sầu Phi, sư phụ: không rõ, môn phái: không ghi, cha mẹ: không biết, vợ con: không có, binh khÃ: không xác định.
Trên mặt Bạch Sầu Phi lại hiện vẻ tươi cưá»i.
Ngay sau đó Dương Vô Tà lại Ä‘á»c:
- Tuyệt kỹ cá»§a y gần giống như “Thất Thần chỉ†cá»§a Lôi Quyển trong “Lôi Môn NgÅ© Hổ Tướngâ€, má»™t chi nhánh cá»§a Giang Nam PhÃch Lịch đưá»ng năm đó. Có Ä‘iá»u Lôi Quyển thì dùng ngón cái, còn Bạch Sầu Phi lại thiện dùng ngón giữa, chỉ pháp cá»§a y cÅ©ng bất đồng. Có ngưá»i nói y đã Ä‘em kiếm pháp cá»§a “Thất đại Danh Kiếm†năm xưa toà n bá»™ dung nháºp và o trong chỉ pháp…
Bạch Sầu Phi bỗng kêu lên:
- ÄÆ°á»£c rồi.
Tô Má»™ng Chẩm lạnh lùng gáºt đầu.
Dương Vô Tà láºp tức ngừng Ä‘á»c.
Bạch Sầu Phi dùng nướt bá»t liếm môi má»™t chút, má»›i nói:
- Phần tư liệu nà y tại Kim Phong Tế VÅ© lâu có bao nhiêu ngưá»i có thể xem được?
Ãnh mắt Tô Má»™ng Chẩm lạnh lùng giống như có thể đếm rõ và i giá»t mồ hôi trên trán y:
- Kể cả ta là ba ngưá»i.
Bạch Sầu Phi hÃt sâu má»™t hÆ¡i, nói:
- Tốt. Ta hi vá»ng sẽ không có ngưá»i thứ tư biết được.
Tô Mộng Chẩm nói:
- ÄÆ°á»£c.
Bạch Sầu Phi dưá»ng như lúc nà y má»›i yên lòng, thở phà o má»™t hÆ¡i.
Vương Tiểu Thạch tặc lưỡi nói:
- Nhanh tháºt. Chúng ta vừa má»›i quen biết trên đưá»ng, ở đây đã lục ra tư liệu cá»§a y rồi.
Mạc Bắc Thần cưá»i nói:
- Cho nên tại chiến dịch Tam Hợp lâu, ngưá»i Ä‘i Phá Bản môn là ta chứ không phải vị Dương tổng quản nà y.
Tô Má»™ng Chẩm nhìn Vương Tiểu Thạch cưá»i nói:
- Äệ nói sai rồi.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên:
- Sai rồi?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Không phải là “yâ€, mà là “các ngưá»iâ€. Trong hồ sÆ¡ cÅ©ng có phần cá»§a đệ.
Y ra hiệu má»™t cái. Dương Vô Tà liá»n Ä‘á»c:
- Vương Tiểu Thạch, truyá»n nhân duy nhất cá»§a Thiên Y Cư SÄ©. Theo Ä‘iá»u tra, Thiên Y Cư SÄ© nà y rất có thể chÃnh là …
Tô Má»™ng Chẩm và Vương Tiểu Thạch Ä‘á»u kêu lên:
- Äoạn nà y không cần Ä‘á»c!
Dương Vô Tà liá»n dừng lại.
Tô Má»™ng Chẩm và Vương Tiểu Thạch Ä‘á»u giống như thở phà o má»™t hÆ¡i.
Tô Mộng Chẩm lúc nà y mới nói:
- Äá»c tiếp Ä‘i!
Ãnh mắt Dương Vô Tà lướt qua mấy hà ng chữ, má»›i cháºm rãi Ä‘á»c:
- Binh khà cá»§a Vương Tiểu Thạch là kiếm. Chuôi kiếm cong như ná»a vầng trăng, hoà i nghi chÃnh là kỳ kiếm “Vãn Lưuâ€, cùng tá» danh vá»›i bảo Ä‘ao “Hồng Tụ†cá»§a Tô công tá», ma Ä‘ao “Bất Ứng†cá»§a Lôi Tổn và thần kiếm “Huyết Hà †cá»§a Phương Ứng Khán.
Bạch Sầu Phi nhịn không được “ồ†một tiếng, nói:
- Hóa ra là kỳ kiếm Vãn Lưu, hay cho câu “huyết hà hồng tụ, bất ứng vãn lưuâ€. (máu đỠthà nh sông, không nên lưu lại)
Vương Tiểu Thạch nhún vai nói:
- Giữ lại chân trá»i giữ lại ngưá»i, giữ lại năm tháng giữ lại ngươi. Nó chÃnh là “Vãn Lưuâ€, ta chÃnh là ngưá»i dùng “Vãn Lưuâ€, chỉ xem ai sẽ bị giữ lại thôi.
Dương Vô Tà đợi má»™t lát má»›i tiếp tục Ä‘á»c:
- Vương Tiểu Thạch tình cảm phong phú, bảy tuổi bắt đầu yêu đương, đến hai mươi ba tuổi đã thất tình mưá»i lăm lần, má»—i lần Ä‘á»u tá»± mình Ä‘a tình, không tá»± tổn thương vì tình.
Vương Tiểu Thạch kêu lên:
- Ấy!
Bạch Sầu Phi buồn cưá»i nói:
- Sao váºy?
Vương Tiểu Thạch lúng túng đến độ gãi đầu:
- Thế nà o mà cả chuyện nà y cũng ghi lại trong hồ sơ, đúng là …
Bạch Sầu Phi cưá»i hì hì nói:
- Váºy thì có sao đâu. Ngươi bảy tuổi bắt đầu động tình, đến hai mươi ba tuổi má»›i chỉ thất tình mưá»i lăm lần, bình quân má»™t năm vẫn chưa đến má»™t lần, tuyệt đối không coi là nhiá»u.
Vương Tiểu Thạch giáºm chân nói:
- Ngươi… chuyện nà y…
Dương Vô Tà lại Ä‘á»c tiếp:
- Vương Tiểu Thạch thÃch kết giao bằng hữu, không phân già u nghèo, hÆ¡n nữa lại thÃch xen và o chuyện ngưá»i khác, nhưng khi giao đấu vá»›i ngưá»i không biết võ công lại quyết không thi triển võ nghệ. Có lần bị bảy tên du côn lưu manh đánh cho má»™t tráºn nhừ tá» phải chạy trốn và o đồng hoang, là xảy ra ở…
Vương Tiểu Thạch bỗng quay sang Tô Mộng Chẩm nói:
- Cầu xin huynh được không?
Tô Mộng Chẩm liếc hắn một cái, ung dung nói:
- Cầu ta cái gì?
Vương Tiểu Thạch vẻ mặt đau khổ nói:
- Những chuyện nà y Ä‘á»u là chuyện riêng cá»§a ta, huynh là m Æ¡n thương xót bảo y đừng Ä‘á»c nữa được không?
Tô Mộng Chẩm thản nhiên nói:
- Có thể.
Dương Vô Tà láºp tức ngừng Ä‘á»c, vung tay lên, liá»n có bốn ngưá»i Ä‘i ra, trong đó má»—i hai ngưá»i nâng má»™t há»™p sách dà y Ä‘i vá» phÃa Bạch lâu.
Chẳng lẽ Bạch lâu là trá»ng địa cất chứa tư liệu, giống như Tà ng kinh các cá»§a Thiếu Lâm tá»±?
Tô Má»™ng Chẩm khẽ cưá»i nói:
- Tổ tư liệu cá»§a chúng ta do má»™t tay Dương Vô Tà thà nh láºp. Äối vá»›i các đệ, tư liệu thu tháºp được cÅ©ng không tÃnh là nhiá»u.
Y dưá»ng như rất tá»± hà o vỠ“thá»§ hạ†cá»§a mình.
Vương Tiểu Thạch lẩm bẩm:
- Ta hiểu rồi. Äối vá»›i hai kẻ vô danh chúng ta đã ghi chép cẩm tháºn như thế, váºy đối vá»›i đại địch như Lôi Tổn hẳn là tư liệu cà ng không thể đếm, có thể tưởng tượng được nó tưá»ng táºn tỉ mỉ thế nà o.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Sai rồi.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên:
- Lại sai rồi?
Hắn lại cưá»i khổ nói:
- Hôm nay ta có duyên vá»›i “thần sai†hay sao váºy?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Hồ sÆ¡ vá» Lôi Tổn chúng ta có bảy mươi ba bá»™, nhưng sau khi Dương Vô Tà kiểm chứng, trong đó đáng tin cáºy không hÆ¡n bốn bá»™. Trong bốn bá»™ hồ sÆ¡ nà y, có rất nhiá»u tư liệu còn có Ä‘iểm khả nghi, có thể là đầu mối sai lầm do Lôi Tổn sắp đặt.
Ãnh mắt Tô Má»™ng Chẩm có vẻ khen ngợi:
- Dương Vô Tà có ngoại hiệu là “Äồng Tẩu Vô Khi†(già trẻ không gạt), ánh mắt và sức phán Ä‘oán cá»§a y chưa hẳn có thể hÆ¡n được Äịch Phi Kinh, nhưng vá» tÃnh nhẫn nại khi thu tháºp tư liệu và sá»± cẩn tháºn khi sắp xếp bố trÃ, Äịch Phi Kinh không thể nà o bằng được.
Dương Vô Tà không kiêu ngạo cÅ©ng không khiêm tốn, chỉ thấp giá»ng nói:
- Công tá»! Thụ đại phu đến rồi, vết thương trên chân ngà i…
Tô Mộng Chẩm nói:
- Bảo y chỠmột chút!
Xem ra vá»›i quyá»n uy cá»§a lâu chá»§ Kim Phong Tế VÅ© lâu, chẳng những có thể má»i được ngá»± y Ä‘Ãch thân đến khám chữa bệnh, hÆ¡n nữa còn có thể bắt y phải chỠđợi “bệnh nhân†nà y.
Tô Má»™ng Chẩm lông mà y nhÃu chặt, thở dà i nói:
- Vừa rồi tại Tam Hợp lâu, Äịch Phi Kinh thừa dịp cúi đầu không ngừng quan sát thương thế trên đùi ta. Nếu như hắn cho rằng có cÆ¡ há»™i, Lôi Tổn sẽ láºp tức từ trên nóc nhà xuống giao thá»§ vá»›i ta. Äáng tiếc là bá»n hắn phát hiện vết thương trên đùi ta không nghiêm trá»ng như bá»n hắn tưởng tượn. Ai! á»c Phu Tá» và Trà Hoa đã xả thân cứu giúp ta, nhưng bá»n há»â€¦
Nói đến đây y lại nghẹn ngà o, nhất thá»i không nói tiếp được.
Vương Tiểu Thạch chợt nói:
- Vết thương trên đùi đại ca cÅ©ng chảy máu không Ãt, nên nghỉ ngÆ¡i má»™t chút.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Có má»™t chuyện vừa rồi ta không nói cho các đệ biết, bởi vì lúc đó các đệ còn chưa gá»i má»™t tiếng “đại caâ€, bây giá» thì có thể nói được rồi.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi Ä‘á»u chuyên tâm lắng nghe.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Phương tiểu hầu gia vừa rồi chÃnh là ngưá»i á»§ng há»™ Kim Phong Tế VÅ© lâu chúng ta.
Y dừng một chút rồi nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u tuyệt đối không thể xem thưá»ng ngưá»i nà y. Tiếng nói cá»§a y trong triá»u đình rất có phân lượng, trong võ lâm cÅ©ng có ảnh hưởng rất lá»›n.
Vương Tiểu Thạch không nhịn được há»i má»™t câu:
- Vì sao?
Có lẽ vì tiểu hầu gia còn trẻ tuổi hÆ¡n so vá»›i hắn. Ngưá»i trẻ tuổi thưá»ng không phục những ngưá»i trẻ tuổi có thà nh tá»±u cao hÆ¡n mình, cho dù là ngưá»i có khà độ, Ãt nhất cÅ©ng cảm thấy hÆ¡i ghen tỵ.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Có rất nhiá»u nguyên nhân, má»™t trong số đó là do y có má»™t ngưá»i cha tốt.
Bạch Sầu Phi thất thanh nói:
- Chẳng lẽ là …
Tô Má»™ng Chẩm gáºt đầu.
Vương Tiểu Thạch vẫn thắc mắc:
- LÃ ai?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi không nghe Dương huynh vừa rồi đã nói, Huyết Hà thần kiếm đang ở trong tay Phương Ứng Khán sao?
Vương Tiểu Thạch giáºt mình, nói:
- Phụ thân của y là …
Tô Mộng Chẩm nói:
- ChÃnh là danh hiệp Phương Cá»± Hiệp được võ lâm công nháºn ba mươi năm trước.
Bạch Sầu Phi cưá»i lạnh nói:
- Có phụ thân như váºy, nhi tá» lo gì không có thà nh tá»±u.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Có Ä‘iá»u Phương tiểu hầu gia cÅ©ng tháºt sá»± là má»™t nhân tà i kiệt xuất. Phương Cá»± Hiệp không có ý là m quan, triá»u đình vì muốn lung lạc nên phong y là m vương gia, nhưng y lại xem như rác rưởi. Y vẫn cầm kiếm ngao du thiên hạ, vân du bốn biển. Nhưng Phương Ứng Khán thì lại hiểu được muốn thà nh đại sá»± phải nhá» và o thế lá»±c quan viên, cho nên tiểu hầu gia hắn cÅ©ng là tâm phúc bên cạnh hoà ng thượng. Thá»§ Ä‘oạn nà y Phương Cá»± Hiệp lại không thể là m được, đây là điểm cao minh cá»§a Phương Ứng Khán.
Bạch Sầu Phi ngẫm nghĩ, nói:
- Huynh nói đúng. Y còn trẻ mà đã nhìn thấu Ä‘iểm nà y, loại ngưá»i nà y tháºt không thể xem thưá»ng.
Vương Tiểu Thạch chợt nói:
- Có một việc huynh còn chưa trình bà y.
Lần nà y Tô Mộng Chẩm lại sững sốt:
- Há»?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Không phải huynh vừa nói muốn giao cho chúng ta một nhiệm vụ sao?
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i:
- Trà nhá»› tốt, nhưng không phải má»™t mà là hai, má»—i ngưá»i má»™t nhiệm vụ.
Vương Tiểu Thạch há»i:
- Không biết là nhiệm vụ gì?
Tô Má»™ng Chẩm há»i lại:
- Äệ nóng lòng muốn biết sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Äã kết nghÄ©a vá»›i đại ca, váºy thì không thể ăn không ngồi rồi.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Rất tốt. Äệ thấy ước hẹn ba ngà y sau, Lôi Tổn liệu có đáp ứng hay không?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Chỉ cần có lợi, Lôi Tổn sẽ đi.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ước định nà y là do bên ta đỠxuất.
Vương Tiểu Thạch gáºt đầu nói:
- Nếu như tÃnh thế bất lợi vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu, huynh sẽ không chá»§ động đỠcáºp đến.
Tô Má»™ng Chẩm há»i:
- Nếu tình thế đã bất lợi vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng, đệ thấy Lôi Tổn sẽ ứng phó thế nà o?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Hắn sẽ không đi.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Hắn là bá chá»§ má»™t phương, lại là nhân váºt thà nh danh, là m sao có thể nói không Ä‘i là không Ä‘i?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Hắn nhất định có cách tìm được lý do, hơn nữa cũng sẽ gấp rút đỠphòng.
- Lần nà y thì đúng.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Trong đó có má»™t lý do chÃnh là con gái cá»§a hắn.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên há»i:
- Con gái của hắn thì sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Còn một tháng nữa, con gái của hắn sẽ là phu nhân của ta.
Y thản nhiên nói:
- Chắc rằng đệ cÅ©ng đã nghe qua hai chữ “hòa hônâ€.
“Hòa hôn†vốn là má»™t thá»§ Ä‘oạn mà triá»u Hán thưá»ng dùng để liên minh vá»›i nước ngoà i, không ngá» Tổng đưá»ng chá»§ Lôi Tổn cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng lại dùng nó vá»›i Tô Má»™ng Chẩm cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Bạch Sầu Phi chợt chen và o há»i:
- Loại hôn sự nà y huynh cũng đồng ý sao?
Tô Mộng Chẩm đáp:
- Ta đồng ý.
Vương Tiểu Thạch cÅ©ng há»i:
- Huynh bằng lòng sao?
Chuyện nà y đương nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
Tô Mộng Chẩm lại đáp:
- Ta bằng lòng.
Y thản nhiên nói:
- Việc hôn sá»± nà y vốn là do gia phụ định sẵn và o mưá»i tám năm trước. Mưá»i tám năm trước, Lục Phân Bán đưá»ng đã là bang há»™i có ảnh hưởng lá»›n trong kinh thà nh. Lúc đó gia phụ Tô Già Mạc chỉ má»›i vừa thà nh láºp Kim Phong Tế VÅ© lâu, ngay cả tổng đà n cÅ©ng chưa dá»±ng, chỉ có thể xem như má»™t tổ chức dưới bóng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng. Khi đó Lôi Tổn má»›i gặp qua ta má»™t lần, liá»n quyết định chuyện hôn sá»± nà y.
Tô Mộng Chẩm nói tiếp:
- Hai mươi chÃn ngà y sau chÃnh là ngà y cưới.
Bạch Sầu Phi cưá»i lạnh nói:
- Huynh có thể nuốt lá»i.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ta không muốn đổi ý.
Bạch Sầu Phi nói:
- Nếu huynh sợ ngưá»i khác chỉ trÃch, cÅ©ng có thể kiếm cá»› từ hôn.
Tô Mộng Chẩm lại nói:
- Ta không muốn từ hôn.
Bạch Sầu Phi há»i:
- Vì sao?
Tô Mộng Chẩm đáp:
- Bởi vì ta yêu nà ng.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
Chữ ký cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 02:10 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 22: Chức vị
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Khi má»™t ngưá»i bà y tá» nổi khổ tâm cá»§a hắn là yêu, không cần phải nói thêm lá»i nà o nữa.
Lý do của hắn đã quá đủ rồi.
Nhưng khi Tô Má»™ng Chẩm đỠcáºp đến chữ “yêuâ€, trên mặt Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi Ä‘á»u không kìm được hiện lên vẻ kinh ngạc.
Má»™t lãnh tụ cao ngạo, thâm trầm, quyá»n cao chức trá»ng như Tô Má»™ng Chẩm đột nhiên nói ra chữ “yêuâ€, không khá»i là m cho ngưá»i ta cảm thấy đột ngá»™t.
Tháºt ra rất nhiá»u ngưá»i Ä‘á»u không để ý, lãnh tụ cÅ©ng chỉ là ngưá»i thưá»ng chứ không phải thần. Có lẽ vì bá»n hỠđứng ở nÆ¡i cao, cho nên cà ng Ãt ngưá»i hiểu được, vì váºy cà ng thêm cô tịch. Lầu cao đèn cÅ©ng sầu, núi cao gió cà ng lạnh, phà m là nhân váºt lãnh tụ trong lòng nhất định cà ng cần có tình thân và tình yêu.
Cho nên khi Tô Mộng Chẩm nói ra cảm thụ trong lòng, thần sắc trên mặt không hỠkhác so với thanh niên trẻ tuổi đang yêu.
Con ngưá»i khi còn biết yêu đương, chÃnh là má»™t sá»± hạnh phúc, không cần biết có được đáp lại hay không.
Bạch Sầu Phi biết mình đã há»i nhiá»u, lá»i cÅ©ng đã nói ra, vá»™i ho má»™t tiếng:
- á»’, là váºy sao! Ta thấy...
Tô Má»™ng Chẩm mỉm cưá»i nói:
- Cho nên trước khi thà nh hôn vá»›i Lôi tiểu thư, ta nhất định phải giải quyết tranh đấu giữa Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng.
Má»™t khi Lôi gia tiểu thư đã qua cá»a, hai bên chÃnh là thân gia. Là thân gia thì cho dù chuyện dá»… xá» lý nhất cÅ©ng sẽ trở nên khó khăn, bởi vì má»™t khi đã thà nh thân gia thì sẽ nói đến thân tình, có rất nhiá»u chuyện không thể xá» lý má»™t cách dứt khoát được.
Huống hồ trong vụ “hòa hôn†nà y, rốt cuộc là Tô Mộng Chẩm “hòa†qua, hay là Lôi gia tiểu thư “hòa†lại, ngay cả Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn cũng không biết.
Ãnh mắt Tô Má»™ng Chẩm hiện lên vẻ hoang mang như chÃnh tên cá»§a y:
- Nghe nói Lôi cô nương đã từ Hà ng Châu khởi hà nh, hiện giỠđã đến kinh thà nh rồi. Không biết nà ng còn thÃch ca hát đánh đà n như trước hay không?
Câu há»i nà y không ai có thể trả lá»i.
May mắn là Tô Má»™ng Chẩm láºp tức đổi chá»§ Ä‘á»:
- Vì váºy chúng ta phải là m cho cục diện đã an bà i, khiến Lôi Tổn không thể không đà m phán.
Ãnh mắt cá»§a y lại biến đổi:
- Cho dù không đà m phán, cÅ©ng chỉ có đưá»ng quyết chiến.
Y nói từng chữ từng câu:
- Quyết má»™t tráºn tá» chiến là kết cục mà Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng không thể tránh.
Kết cục nà y rốt cuộc thế nà o, không ai có thể đoán được, nhưng quá trình của nó không nghi ngỠsẽ vô cùng đáng sợ.
Phà m là kết cục dùng máu và nước mắt tạo nên, cho dù kết thúc có hoà n mỹ, cục diện có may mắn, thắng lợi có triệt để, cÅ©ng khó có thể Ä‘á»n bù được tổn nặng ná» trong quá trình.
Nếu như tranh đấu giữa Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng má»™t ngà y còn chưa giải quyết, máu sẽ cà ng chảy nhiá»u hÆ¡n, ngưá»i cÅ©ng sẽ chết cà ng nhiá»u. Kéo dà i dây dưa, không bằng đánh nhanh thắng gá»n.
Cho dù là “hòa hônâ€, cÅ©ng chỉ là má»™t loại phương thức “chiến đấu†khác.
Lôi Tổn hi vá»ng “hòa hôn†có thể là m dao động chiến ý cá»§a Tô Má»™ng Chẩm.
Mà Tô Má»™ng Chẩm lại không thể không chấp nháºn. Bởi vì y phải đối kháng vá»›i Lôi Tổn, nhưng vẫn cứ yêu con gái cá»§a lão.
Váºn mệnh giống như Ä‘em mấy ngưá»i bá»n há» gắn kết lại vá»›i nhau, khiến bá»n há» chìm nổi, khiến bá»n há» giãy dụa, khiến bá»n há» vướng và o bên trong, còn nó lại dùng má»™t đôi mắt thá» Æ¡ nhìn nhân tÃnh trong tranh đấu phát ra đốm lá»a.
Không quan tâm là ánh sáng vạn trượng, hay là đốm sáng nhỠnhoi như đom đóm.
Vương Tiểu Thạch chân thà nh nói:
- Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng'tháºt sá»± không thể chung sống hoà bình sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nếu chỉ là chuyện cá»§a ta và Lôi Tổn thì cÅ©ng không khó giải quyết, nhưng lại liên quan đến ngưá»i cá»§a hai bên, cho dù chúng ta muốn giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hoà bình, ngưá»i cá»§a chúng ta cÅ©ng chưa chắc đã phục tùng.
Cà ng nhiá»u ngưá»i, vấn đỠcà ng phức tạp.
Vấn đỠcá»§a cá nhân thưá»ng dá»… giải quyết, nhưng má»™t khi dÃnh dáng đến ân oán cá»§a Ä‘oà n thể, gia tá»™c, quốc gia, dân tá»™c thì sẽ không dá»… hóa giải được.
Vương Tiểu Thạch hiểu được đạo lý nà y, cho nên hắn nói:
- Những việc là m cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng bên ngoà i, ta xem như đã lÄ©nh giáo rồi. Nếu như ta giúp đỡ Kim Phong Tế VÅ© lâu, đó cÅ©ng là chuyện danh chÃnh ngôn thuáºn.
Tô Má»™ng Chẩm láºp tức lắc đầu:
- Sai rồi.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên há»i:
- Sai chỗ nà o?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Äừng quá cân nhắc xem danh chÃnh hay không, ngôn thuáºn hay không. Trên giang hồ có rất nhiá»u chuyện, danh tuy không chÃnh nhưng tâm chÃnh, ngôn dù không thuáºn nhưng ý thuáºn. Tranh đấu giữa các tổ chức và bang há»™i thưá»ng liên quan rất rá»™ng, không thể nà o má»™t bên hoà n toà n đúng, còn bên kia lại hoà n toà n sai; không có khả năng cả bang toà n là ngưá»i tốt, cÅ©ng không phải tất cả đệ tá» trong đưá»ng Ä‘á»u xấu. Ngươi muốn giúp bằng hữu, sẵn sà ng xông pha khói lá»a quyết không chối từ, nhưng đó chưa chắc đã là chá»§ trì công đạo, chưa hẳn là danh chÃnh ngôn thuáºn. Nếu tháºt sá»± muốn giúp bằng hữu, căn bản không cần quan tâm đến những thứ nà y, giúp là giúp, cần gì công đạo hay công lý.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Không được. Nếu như bằng hữu là m chuyện tà n nhẫn, chẳng lẽ ta cũng hùa theo hắn? Nếu như kẻ địch hà nh hiệp trượng nghĩa, dù có là cừu nhân ta cũng sẽ giúp đỡ.
Bạch Sầu Phi chen và o:
- Ta thì không phải. Ai giúp ta thì ta giúp lại, ai đối xá» tốt vá»›i ta thì ta sẽ đối xá» tốt vá»›i ngưá»i đó.
Tô Má»™ng Chẩm nhìn Vương Tiểu Thạch, Ä‘iá»m nhiên nói:
- Nếu như đệ vẫn khăng khăng thì ta cÅ©ng không miá»…n cưỡng. Từ nÆ¡i nà y Ä‘i ra, trong địa bà n cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu tuyệt đối sẽ không ngưá»i nà o ngăn cản đệ.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng bồi thêm một câu:
- Có Ä‘iá»u qua chuyện hôm nay, Lục Phân Bán đưá»ng đã xem chúng ta là kẻ địch rồi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ai nói ta muốn đi?
Bạch Sầu Phi lạnh nhạt nói:
- Không đi thì ngươi ở chỗ nà y nói nhảm là m gì?
Vương Tiểu Thạch cứng rắn nói:
- Ta chỉ muốn há»i rõ rà ng.
Tô Má»™ng Chẩm há»i:
- Äệ còn chuyện gì muốn biết rõ rà ng?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Tiá»n.
Tô Má»™ng Chẩm sững sá».
Bạch Sầu Phi báºt cưá»i nói:
- Không ngá».
Vương Tiểu Thạch há»i:
- Không ngỠcái gì?
Bạch Sầu Phi nói:
- Không ngá» ngưá»i giống như ngươi lại coi trá»ng việc kiếm mấy lượng bạc như váºy.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Sai rồi.
Äây là lá»i mà Tô Má»™ng Chẩm vừa nói.
Lần nà y đến phiên Bạch Sầu Phi ngạc nhiên:
- Sai chỗ nà o?
Vương Tiểu Thạch kiên định nói:
- Ta chỉ muốn há»i vá» nguồn gốc kinh tế cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Sá»± tháºn trá»ng cá»§a hắn dưá»ng như không há»›p vá»›i cái tuổi cá»§a mình:
- Ta biết Lục Phân Bán đưá»ng chuyên vỠđánh bạc và kỹ nữ, trong tối còn và o nhà cướp cá»§a, lừa gạt trá»™m cắp, không từ bất cứ việc xấu nà o. Nếu Kim Phong Tế VÅ© lâu cÅ©ng như váºy, Ä‘á»u là cá mè má»™t lứa, tại sao ta phải giúp đỡ?
Trên mặt Sư Vô Quý đã xuất hiện vẻ giáºn dữ, bà n tay cầm Ä‘ao đột nhiên nổi gân xanh. Tô Má»™ng Chẩm lại gá»i má»™t tiếng:
- Vô Tà !
Dương Vô Tà đáp:
- Có!
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ngươi hãy đỡ Vô Quý và o, bảo Thụ đại phu chữa trị cho y. Y cÅ©ng mất máu không Ãt.
Dương Vô Tà đáp:
- Vâng!
Y hiểu được ý tứ của Tô Mộng Chẩm.
Sau đó Tô Mộng Chẩm nói với Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi:
- Các đệ hãy đi theo ta!
Y đi vỠhướng tòa lầu mà u trắng sữa.
Trong lầu nà y má»—i tầng Ä‘á»u có công việc khác nhau, nhưng tÃnh chất cá»§a công việc thì lại giống nhau.
Ngoại trừ tầng dưới cùng là nÆ¡i nghị sá»±, tầng hai là kho sách, Kim Phong Tế VÅ© lâu hình như rất khuyến khÃch thá»§ hạ Ä‘á»c nhiá»u sách má»™t chút; tầng thứ ba là mạng lưới liên lạc bằng chim bồ câu, bất cứ thư từ tin tức nà o đến hoặc Ä‘i Ä‘á»u thông qua nÆ¡i nà y; tầng thứ tư là nÆ¡i cất giữ tư liệu võ công cá»§a các nhà các phái, vá» mặt nà y Kim Phong Tế VÅ© lâu ngoà i việc thu tháºp tư liệu còn tiến hà nh phê bình chú giải, những ý kiến đánh giá nà y Ä‘á»u có thể ảnh hưởng rất lá»›n đến võ há»c cá»§a các tông phái trong thiên hạ.
Bá»n há» chỉ lên năm tầng lầu.
Trong tầng thứ năm có đủ loại sổ sách ghi chép, cũng có đủ loại hồ sơ.
Chỉ cần là việc là m ăn mua bán, Ä‘á»u không thể thiếu hai thứ nà y. HÆ¡n nữa, nếu má»™t tổ chức muốn hoạt động thà nh công và có hiệu suất, cần phải là m tháºt tốt hai chuyện nà y.
Tổng cá»™ng có ba ngưá»i hai ngưá»i ở nÆ¡i nà y Ä‘ang vùi đầu tÃnh toán.
Âm thanh chÃnh ở đây không phải là tiếng nói chuyện, mà là tiếng bà n tÃnh lá»c cá»c và tiếng hạ bút sà n sạt khẽ vang lên, má»—i ngưá»i Ä‘á»u tay múa như bay, không phải Ä‘ang tÃnh sổ mà là đang ghi chép.
Bá»n há» Ä‘á»u rất yên tÄ©nh, rất an tưá»ng, tháºm chà có ngưá»i vừa hút thuốc vừa là m việc, nhìn và o có vẻ nhà n nhã nhưng lại không há» lÆ¡i lá»ng.
NÆ¡i nà y an bình đến ná»—i dưá»ng như cÅ©ng không cần thá»§ vệ.
Nhưng tháºt sá»± không có ai trông coi sao?
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi Ä‘á»u biết, phòng thá»§ cà ng không nhìn thấy thì lại cà ng đáng sợ.
Năm tầng lầu nà y Ä‘á»u không phải nÆ¡i cất giữ tà i liệu cá nhân. Tà i liệu rốt cuá»™c là ở nÆ¡i nà o? Là tầng thứ sáu hay tầng thứ bảy?
Những tầng lầu phÃa trên là thế giá»›i gì?
Hiện tại ai nấy Ä‘á»u thấy được, má»™t tòa lầu như váºy đã nắm giữ then chốt cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu, tất cả hoạt động cá»§a tổ chức khổng lồ nà y Ä‘á»u phải nhá» và o sổ sách và ghi chép ở nÆ¡i nà y.
HÆ¡n nữa ai cÅ©ng thấy được Kim Phong Tế VÅ© lâu là má»™t tổ chức rất nghiêm ngặt, Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng là má»™t ngưá»i tổ chức rất nghiêm ngặt.
Bạch Sầu Phi chỉ đà nh thở dà i:
- Huynh tháºt sá»± không nên đưa chúng ta đến đây.
Tô Má»™ng Chẩm há»i:
- Vì sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Bởi vì đây là ná»n tảng cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu, cà ng Ãt ngưá»i biết thì cà ng tốt.
Tô Mộng Chẩm thản nhiên nói:
- Các đệ không là là ngưá»i ngoà i.
Bạch Sầu Phi nói:
- Lỡ may chúng ta từ chối gia nháºp, trở mặt thà nh thù, chẳng phải sẽ thà nh ngưá»i ngoà i sao?
Tô Mộng Chẩm thản nhiên nói:
- Các đệ sẽ không là m như váºy.
Y quay đầu nhìn hai ngưá»i, há»i:
- Các đệ sẽ là m váºy sao?
Sau đó y không đợi hai ngưá»i trả lá»i, nói ngay:
- Vấn đỠnà y các đệ không cần trả lá»i, ta cÅ©ng không cần câu trả lá»i.
Vấn đỠnà y chỉ có thể dá»±a và o hà nh động để biểu hiện, không thể nghe trả lá»i. Bởi vì trên Ä‘á»i nà y lá»i nói dù có dá»… nghe đến mấy cÅ©ng có thể từ trong miệng nói ra, giống như lá»i nói dù có ác độc đến mấy, thưá»ng chỉ nói ngoà i miệng chứ không phải trong lòng.
Y hÃt sâu má»™t hÆ¡i, nói rất cháºm:
- Ta đưa bá»n đệ lên đây, chỉ là vì tam đệ muốn hiểu rõ nguồn gốc kinh tế cá»§a chúng ta.
Nói đến đây, y lại bắt đầu ho kịch liệt, là m cho ngưá»i khác cảm thấy cổ cá»§a y giống như vết thương trên đùi, không ngừng chảy máu:
- Khi má»™t ngưá»i tá»± cho mình hiểu rõ, thông thưá»ng lại chẳng hiểu được gì. Kim Phong Tế VÅ© lâu thà nh láºp không phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u, là m sao các đệ chỉ nhìn qua là có thể hiểu được?
Y thở dốc, đưa tay vỗ vỗ ngực, một lúc sau mới nói:
- Trước kia có rất nhiá»u ngưá»i cho rằng bá»n hỠđã hiểu rõ đầy đủ vá» Kim Phong Tế VÅ© lâu, kết quả bá»n há» không phải chết thì cÅ©ng thất bại, hoặc là gia nháºp Kim Phong Tế VÅ© lâu trở thà nh má»™t thà nh viên trong đó.
Y lại cưá»i cưá»i nói:
- Kỳ tháºt không chỉ Kim Phong Tế VÅ© lâu mà Lục Phân Bán đưá»ng cÅ©ng váºy. Không ai có thể xem nhẹ thế lá»±c đã thà nh công, cÅ©ng không thể xem thưá»ng lá»±c lượng cá»§a truyá»n thống.
- Ta sẽ nhá»› kỹ những lá»i nà y.
Bạch Sầu Phi nói:
- Nhất định ghi nhớ.
Vương Tiểu Thạch chỉ thấy rất cảm động, cảm động đến mức nói không nên lá»i.
Bởi vì hắn chỉ má»›i nói má»™t câu, Tô Má»™ng Chẩm đã dẫn hắn lên đến năm tầng lầu, táºn mắt nhìn thấy năm trá»ng địa cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Trước mặt loại ngưá»i như Tô Má»™ng Chẩm, tháºt sá»± không cần phải nói nhiá»u, nhất là nói nhảm.
Bởi vì đôi mắt đỠkè sắc bén cá»§a y giống như đã nhìn thấu sá»± váºt, cÅ©ng nhìn thấu cả lòng ngưá»i.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên cảm thấy rất không bá»™i phục. Bởi vì đối vá»›i Tô Má»™ng Chẩm, bá»™i phục không đủ để biểu đạt sá»± kÃnh trá»ng nà y.
Nói chuẩn xác hơn là sùng bái.
Tô Má»™ng Chẩm chỉ và o những há»™p hình chữ nháºt kia:
- Những thứ đó là ghi chép vá» nguồn gốc kinh tế cá»§a chúng ta. Công việc kinh doanh cá»§a chúng ta có buôn muối, váºn lương, chuyển tiá»n, bảo tiêu, trông coi, là m đồ sắt, nuôi gia súc, đón thương khách vân...vân; chúng ta còn chế tạo binh khà ná»™i ngoại môn kể cả cung tên, ám khà hay pháo; ngoà i ra còn có rèn đúc, là m đồ trúc, là m đồ mây, xây nhà , may dệt, là m nghá» má»™c, chèo thuyá»n các loại... tùy thá»i có thể thuê mướn; chúng ta còn có rất nhiá»u chiến sÄ© được huấn luyện, ngay cả việc phòng thá»§ cá»§a triá»u đình, quân sá»± biên phòng đôi lúc cÅ©ng nhỠđến chúng ta, Bát Bì Phong do Äao Nam Thần thống lÄ©nh mà các đệ nhìn thấy hôm nay chÃnh là má»™t đội ngÅ© trong số đó.
Y dừng một chút rồi nói:
- Ngoà i ra còn có bảy trăm năm mươi hai tiêu cục tại đại giang nam bắc má»i chúng ta bảo há»™, thá»§y bá»™ bảy mươi ba phân đà cÅ©ng liên kết vá»›i chúng ta; trong kinh thà nh chúng ta có rất nhiá»u việc là m việc, từ hiệu cầm đồ cho đến quán rượu, hầu hết Ä‘á»u do chúng ta má»™t tay kinh doanh; bên ngoà i thà nh còn có không Ãt ruá»™ng đồng, Ä‘á»u do ngưá»i cá»§a chúng ta trồng dâu nuôi tằm.
Y lại cưá»i cưá»i nói:
- Ngoà i ra, có đôi khi triá»u đình cÅ©ng muốn phái chúng ta Ä‘i là m má»™t số chuyện mà bá»n há» không tiện là m, những chuyện nà y Ãt nhiá»u cÅ©ng sẽ ảnh hưởng đến Kim Phong Tế VÅ© lâu, bình thưá»ng Ä‘á»u trả giá không nhá».
Bạch Sầu Phi bá»—ng há»i má»™t câu:
- Chẳng lẽ là giết hại trung lương, diệt trừ phe đối láºp?
Tô Má»™ng Chẩm láºp tức biến sắc, lạnh lùng nói:
- Loại chuyện nà y chẳng những Kim Phong Tế VÅ© lâu không là m, mà ngay cả Lục Phân Bán đưá»ng cÅ©ng sẽ không là m. Chúng ta chỉ đối ngoại chứ không đối ná»™i.
Y lại trầm giá»ng nói:
- Huống hồ vá»›i loại chuyện nà y, triá»u đình trước giá» vẫn nuôi má»™t đám chó săn, tá»± nhiên sẽ thay bá»n há» xá» lý. Bá»n há» cÅ©ng không dám tin tưởng ngưá»i ngoà i.
Sau đó y há»i Vương Tiểu Thạch:
- Nếu như đệ còn muốn biết thêm, có thể cùng ta Ä‘i xem hồ sÆ¡ mà quan binh chúng ta dẹp yên giặc cướp, thu phục cưá»ng đạo, còn có...
Vương Tiểu Thạch nói một cách quả quyết:
- Không cần nữa.
Tô Mộng Chẩm hơi khựng lại:
- Há»?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Sở dÄ© ta không gia nháºp bất cứ bang há»™i nà o, đó là vì tiá»n tà i cá»§a bá»n há» có lai lịch bất chÃnh. Ta không gia nháºp bất kỳ môn phái nà o, là vì ta không muốn bị hạn chế trong tư tưởng hạn hẹp cá»§a môn phái.
Hắn nhìn Tô Má»™ng Chẩm, thà nh tháºt nói:
- Hiện giá» ta đã biết rõ nguồn gốc kinh tế và hoà i bão cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu, nguyện cùng Äại đương gia cống hiến sức mình, chết không hối tiếc.
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i nói:
- Äệ nói quá lá»i rồi. Kim Phong Tế VÅ© lâu trước giá» rất có nguyên tắc, có việc nên là m cÅ©ng có việc không nên là m, cho nên kinh tế vẫn kém hÆ¡n má»™t chút so vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng.
Y ôm lấy ngực, vẻ mặt giống như cố nén đau đớn, nhưng ánh mắt lại rạng rỡ:
- Nhưng chúng ta cũng xem như là có và i phần danh dự, Kim Phong Tế Vũ lâu có thể tự hà o.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Äiểm nà y ngà n và ng cÅ©ng khó mua.
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i ha hả nói:
- Äúng, Ä‘iểm nà y ngà n và ng khó cầu.
Y chợt dừng lại, quay sang Bạch Sầu Phi há»i:
- Còn đệ thì sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta à ?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Lão tam đã há»i xong Ä‘iá»u y muốn há»i, còn đệ thì sao?
Bạch Sầu Phi đáp:
- Ta không có Ä‘iá»u gì muốn há»i.
Tô Mộng Chẩm liếc hắn:
- Váºy đệ có yêu cầu gì?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta chỉ cầu có một chức vị.
Tô Má»™ng Chẩm há»i:
- Chức vị gì?
Bạch Sầu Phi đáp:
- Phó lâu chủ.
Y vừa nói ra câu nà y, những ngưá»i ở đây Ä‘á»u thất kinh.
Chẳng những Mạc Bắc Thần giáºt mình, ngay cả các quản sá»± trong phòng cÅ©ng đồng loạt ngừng bút và bà n tÃnh, ngẩng đầu nhìn Bạch Sầu Phi.
Má»™t ngưá»i trẻ tuổi má»›i lần đầu bước và o trong lâu, vừa mở miệng lại muốn là m phó lâu chá»§, váºy thì đặt những công thần khác ở đâu? Chẳng lẽ xem như không thấy?
Bạch Sầu Phi có phải hơi quá ngông cuồng?
Má»™t ngưá»i quá ngông cuồng, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nhất là ngưá»i trẻ tuổi.
Kỳ quái là rất nhiá»u ngưá»i lại cho rằng cuồng vá»ng là chuyện tốt, má»™t đức tÃnh đáng để tá»± hà o.
Có Ä‘iá»u vẻ mặt Bạch Sầu Phi không há» cuồng vá»ng.
Y nói giống như đó là chuyện đương nhiên, sau khi nói ra vẫn bình thản như khi chưa nói.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 02:13 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 23: Hà nh động tảo lôi
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Sắc mặt má»i ngưá»i Ä‘á»u biến đổi. Ngay cả Vương Tiểu Thạch cÅ©ng cảm thấy yêu cầu cá»§a Bạch Sầu Phi quá vô lý.
Nhưng Tô Mộng Chẩm thì không, thần sắc của y vẫn tự nhiên.
- ÄÆ°á»£c.
Y nói:
- Äệ muốn là m gì thì ta cho đệ là m, nhưng phải xem đệ có là m được hay không.
Giá»ng Ä‘iệu cá»§a y hÆ¡i chút mỉa mai:
- Trên Ä‘á»i nà y có rất nhiá»u ngưá»i mưu cầu hư danh, nhưng nếu không có bản lÄ©nh thá»±c tế thì vẫn chỉ là con số không thôi.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
- Huynh không ngại thì cứ để ta là m thá».
Y gần như gằn từng chữ:
- Ta nhất định là m được.
Tô Má»™ng Chẩm bá»—ng liên tiếp Ä‘iểm và o mấy yếu huyệt trên ngưá»i, sắc mặt trắng bệch, gân xanh co giáºt, má»™t lúc sau má»›i có thể nói chuyện:
- Ta tháºt sá»± toà n thân Ä‘á»u bệnh.
Vương Tiểu Thạch ân cần há»i:
- Sao không chữa trị cho tốt?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ta có thá»i gian để chữa trị sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ãt nhất huynh cÅ©ng nên bảo trá»ng. Kim Phong Tế VÅ© lâu tuy quan trá»ng, nhưng nếu không có huynh thì cÅ©ng sẽ không có Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i nói:
- Äệ biết hiện giá» ta cảm thấy phương pháp chữa bệnh hữu hiệu nhất là gì không?
Vương Tiểu Thạch lắc đầu.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Xem như mình không có bệnh.
Sau đó y lại cưá»i, là cưá»i khổ.
Y tiếp tục há»i:
- Các đệ gia nháºp Kim Phong Tế VÅ© lâu, muốn bắt tay và o là m từ đâu trước?
Y há»i câu nà y rất tháºn trá»ng.
Äây là má»™t vấn đỠrất nghiêm túc.
Chẳng hạn như ngươi muốn là m thÆ¡, váºy thì phải hiểu má»™t chút âm váºn bằng trắc, biết má»™t Ãt Ä‘iển cố chú giải; nếu như muốn viết chữ, váºy phải hiểu được má»™t chút kiến thức thông thưá»ng vá» bút má»±c giấy nghiên; nếu như muốn phát tà i, Ãt nhất phải biết là m ăn buôn bán, phải có khả năng tÃnh toán.
Cho dù là gia nháºp bang há»™i, không thể cả ngà y Ä‘á»u chém chém giết giết, phải biết rõ rà ng má»i chuyện, từ nhân thá»§ cho đến phân đà . Giống như là m đại thần trong triá»u, không chỉ có việc tham tấu vạch tá»™i, nghị sá»± thảo luáºn, mà đối vá»›i lá»… tiết trong triá»u, quyá»n hạn cá»§a đồng liêu và chế độ luáºt pháp Ä‘á»u phải rõ như lòng bà n tay, má»›i có thể là m được.
Cho nên Tô Má»™ng Chẩm má»›i há»i câu nà y.
Äáp án lại khác biệt.
- Ta muốn bắt đầu từ tư liệu cá»§a Bạch lâu nà y, là m quen vá»›i những ngõ ngách và điá»u hà nh bố trÃ, để thuáºn tiện cho đỠra kế hoạch sau nà y.
Bạch Sầu Phi trả lá»i như váºy.
Trước giá» y rất có dã tâm, cÅ©ng rất có khát vá»ng.
- Ta muốn bắt dầu từ bên ngoà i trước. Kim Phong Tế VÅ© lâu mặc dù được phÃa triá»u đình tán thà nh và danh môn đại phái coi trá»ng, nhưng trên giang hồ và trong lòng những ngưá»i bình thưá»ng thì lại không bằng Lục Phân Bán đưá»ng có căn cÆ¡ vững chắc. Có lẽ vì mấy năm gần đây Kim Phong Tế VÅ© lâu quáºt khởi quá nhanh, rất nhiá»u việc không kịp đặt ná»n móng. Ta muốn ở bên ngoà i xây dá»±ng lại ná»n tảng.
Äây là ý kiến cá»§a Vương Tiểu Thạch.
Trước giỠhắn cũng khá gần gũi với dân nghèo, hơn nữa cũng không tự phụ kiêu căng. Những thứ quá cao siêu thì sẽ không ai hiểu.
à kiến của hắn và Bạch Sầu Phi không giống nhau.
Bạch Sầu Phi chá»§ trương táºp trung tinh thần, tiết kiệm thá»i gian, trước tiên bắt tay và o trá»ng tâm và trá»ng Ä‘iểm cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu, thuáºn tiên cho việc quyết sách, trở thà nh trợ thá»§ tốt cá»§a Tô Má»™ng Chẩm.
Vương Tiểu Thạch lại muốn bắt đầu từ bên ngoà i trước, là m quen vá»›i hoà n cảnh, nháºn rõ tình thế, từ từ thà nh láºp cÆ¡ sở, để Kim Phong Tế VÅ© lâu có thể sừng sững không ngã, vững như bà n thạch.
Hai ý kiến bất đồng nà y đã phản ánh cá tÃnh khác biệt cá»§a bá»n há».
Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng có ý kiến cá»§a mình, nhưng y vẫn tán thưởng cách nhìn cá»§a hai ngưá»i bá»n há».
Bởi vì ý kiến cá»§a bá»n há» bất đồng, cho nên má»›i phải thảo luáºn vá»›i nhau.
Tri giao trên Ä‘á»i vốn không cần tÃnh cách phải giống nhau, chỉ cần hứng thú hợp nhau và có duyên là đã đủ lý do.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Các đệ có thể là m việc theo cách mà mình chá»n, nhưng có hai chuyện cần phải là m trước.
Bạch Sầu Phi há»i:
- Bắt Lôi Tổn phải láºp tức đà m phán?
Tô Má»™ng Chẩm trước giá» thưá»ng chỉ há»i ngưá»i chứ không trả lá»i, cho nên y há»i:
- Các đệ cho rằng thứ gì có thể khiến Lôi Tổn phải láºp tức đà m phán?
Bạch Sầu Phi nói ngay:
- Nếu thá»§ hạ dưới trướng cá»§a hắn từng ngưá»i chết Ä‘i, má»™t mình khó duy trì đại cuá»™c, Lôi Tổn không muốn đà m phán cÅ©ng không được.
Vương Tiểu Thạch bổ sung:
- Cho dù có đà m phán, cÅ©ng mất Ä‘i Ä‘iá»u kiện để trả giá.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nói rất đúng, cho nên chúng ta phải đối phó vá»›i ba ngưá»i.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Äối phó?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Äúng, là đối phó.
Bạch Sầu Phi há»i:
- Là ba ngưá»i à ? Không phải hai sao?
- Bởi vì có má»™t ngưá»i ta đã má»i má»™t ngưá»i khác Ä‘i đối phó rồi.
Tô Mộng Chẩm nói với vẻ sâu xa:
- Äó là má»™t ngưá»i rất ham vui.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngưá»i rất ham vui?
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i nói:
- Ãt ra cÅ©ng là má»™t ngưá»i rất thú vị.
Sau đó y không nói nữa.
Bạch Sầu Phi lại há»i:
- Chúng ta cần đối phó vá»›i ba ngưá»i nà o trong Lục Phân Bán đưá»ng?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Trong Lục Phân Bán đưá»ng có mấy ngưá»i nắm giữ chức vị quan trá»ng, Ä‘á»u là há» Lôi, chẳng hạn như Lôi Mị, Lôi Háºn và Lôi Cổn.
Y nói từng chữ:
- Ta muốn các đệ đối phó vá»›i Lôi Háºn và Lôi Cổn.
- Còn Lôi Mị thì sao?
- Ta đã bảo ngưá»i Ä‘i đối phó rồi.
- Vì sao không đối phó Äịch Phi Kinh?
- Bởi vì Äịch Phi Kinh là má»™t ngưá»i rất khó đối phó. Và o thá»i Ä‘iểm nà y, chúng ta không nên là m những chuyện không nắm chắc.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Khi chúng ta muốn giết ngưá»i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, Lục Phân Bán đưá»ng dÄ© nhiên cÅ©ng có âm mưu vá»›i chúng ta. Nếu như cao thá»§ cá»§a chúng ta bị giết, sÄ© khà bị giảm, đà m phán sẽ trở nên thất thế, không chừng còn phải chá»§ động kéo dà i. Chúng ta muốn dáºp tắt lòng tin cá»§a Lôi Tổn, không thể ngược lại bị hắn áp chế là m tổn hại sÄ© khÃ.
- Hơn nữa.
Tô Mộng Chẩm nói tiếp:
- Nếu như Lục Phân Bán đưá»ng có má»™t ngà y sụp đổ trong tay chúng ta, Lôi Tổn rất có thể sẽ khiến cho ngá»c đá Ä‘á»u tan. Ngưá»i duy nhất có thể giúp chúng ta ổn định cục diện chÃnh là Äịch Phi Kinh. Chỉ cần hắn chịu hợp tác vá»›i chúng ta, má»i chuyện Ä‘á»u dá»… xá» lý.
- Cho nên muốn giữ hắn lại?
- Hắn còn sống, đối vá»›i hai bên Ä‘á»u có lợi.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Hắn chết Ä‘i, đối vá»›i cả hai Ä‘á»u không tốt.
Bạch Sầu Phi nghe xong, thở dà i một tiếng nói:
- Äịch Phi Kinh đúng là má»™t ngưá»i rất giá»i.
Má»™t ngưá»i có thể khiến ngưá»i cá»§a mình và cả địch nhân tôn trá»ng, mà hai bên Ä‘á»u nháºn thấy được tầm quan trá»ng cá»§a hắn, quả tháºt rất hiếm có.
Má»™t ngưá»i chỉ cần là m được Ä‘iá»u nà y, đã có thể xem như má»™t nhân váºt lá»›n.
Bạch Sầu Phi há»i:
- Lôi Äá»™ng Thiên thì sao? Hắn là Nhị đưá»ng chá»§ cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, giết hắn cà ng có thể khiến bá»n chúng sợ hãi.
Tô Mộng Chẩm nghiêm mặt nói:
- Lôi Äá»™ng Thiên là má»™t kẻ rất đáng sợ. Nếu như không nắm chắc mưá»i phần, không động đến hắn thì tốt hÆ¡n.
Y nói má»™t cách tháºn trá»ng:
- Trước kia dưới trướng cá»§a ta không chỉ có “Tứ Äại Thần Sátâ€, mà còn có má»™t vị “Thượng Quan Trung Thầnâ€, sở trưá»ng ba trăm mưá»i bảy đưá»ng “Lôi SÆ¡n Thần Chuâ€, má»™t tay có thể phát ra má»™t trăm hai mươi ba quả Sa Môn Thất Sát châu, chắc hẳn các đệ đã từng nghe nói.
Bạch Sầu Phi nói:
- Khi ta còn nhá», danh tiếng cá»§a Thượng Quan Du Vân vang khắp thiên hạ.
Tô Mộng Chẩm khẽ thở dà i nói:
- Nếu như y vẫn sống đến giá», không biết sẽ còn nổi danh thể nà o.
Y bồi thêm một câu:
- ChÃnh là y không tin lá»i đồn, dám động và o Lôi Äá»™ng Thiên, kết quả là bị Lôi Äá»™ng Thiên đánh chết, kể cả bảy trăm bốn mươi bảy cây trúc tráºn Tương Phi do y bố trÃ.
Vương Tiểu Thạch tặc lưỡi nói:
- Ngay cả cây trúc cũng chết sao?
- “Ngũ Lôi Thiên Tâm chưởng†giống như sét đánh, nơi đi qua không có gì không chết.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nhưng cÅ©ng có má»™t lần ngoại lệ. Lúc đó ngưá»i cá»§a Diệu Thá»§ đưá»ng ở Lạc Dương muốn tá»›i kinh thà nh nà y cướp Ä‘oạt địa bà n, “Äại Lôi Thần†Hồi Vạn Lôi dùng “NgÅ© Lôi Oanh Äỉnh†công kÃch Lôi Äá»™ng Thiên, Lôi Äá»™ng Thiên lại dùng lôi chế lôi, kết quả là Hồi Vạn Lôi trúng má»™t chiêu, bị thương chạy Ä‘i nhưng vẫn chưa chết.
Y lạnh nhạt nói:
- Có Ä‘iá»u từ đó Hồi Vạn Lôi không dám đến kinh sư ná»a bước, cÅ©ng không dám động đến má»™t cà nh cây ngá»n cá» nà o tại kinh thà nh.
Vương Tiểu Thạch le lưỡi nói:
- Tháºt lợi hại.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
- Ta lại muốn gặp hắn một lần.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Äệ không cần gấp, có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i.
Y lại trầm giá»ng nói:
- Cho dù đệ không đi tìm hắn, hắn nhất định cũng sẽ tới tìm đệ.
Vương Tiểu Thạch há»i:
- Rốt cuá»™c là ai đối phó vá»›i Lôi Cổn? Ai đối phó vá»›i Lôi Háºn?
Bạch Sầu Phi há»i:
- Bá»n chúng Ä‘á»u ẩn nấp trong Lục Phân Bán đưá»ng, là m cách nà o để “đối phóâ€?
Vương Tiểu Thạch lại há»i:
- Rốt cuá»™c phải “đối phó†ra sao? Là giết? Äánh? Là m bị thương? Hay là giáo huấn?
Bạch Sầu Phi cÅ©ng há»i tiếp:
- Khi nà o thi tiến hà nh? Ra tay ở đâu? Còn có ai đi chung? Chúng ta cùng nhau động thủ hay là tách ra?
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i.
- Các đệ há»i nhiá»u như váºy.
Y nói:
- Ta cÅ©ng không kịp trả lá»i.
- Hiện tại việc cần là m chÃnh là …
Y nhìn Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, nói:
- Hãy thay quần áo ướt sÅ©ng rồi xem phòng má»›i cá»§a các đệ, sau đó cùng nhau ăn cÆ¡m uống rượu và trò chuyện. Sau khi ăn xong hãy đến phòng nghị sá»±, Dương Vô Tà sẽ nói cho các đệ biết là m cách nà o để đối phó. Dù thế nà o thì tối nay chúng ta cÅ©ng phải đà m luáºn má»™t phen, có muốn đối phó cÅ©ng phải đợi sáng mai.
oOo
Bá»n há» Ä‘ang xem xét tư liệu cá»§a Lôi Cổn và Lôi Háºn.
Äây là tầng thứ sáu cá»§a Bạch lâu.
Trá»i vừa tảng sáng, gió sá»›m thổi qua là m lắc lư ánh nến.
Dương Vô Tà ngồi ở một bên, nhìn ánh nến soi sáng tư liệu chung quanh, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong mắt lại có vẻ hà i lòng.
Tư liệu so với và ng bạc còn quý giá hơn.
Huống hồ tư liệu ở nÆ¡i nà y có má»™t số cá»±c kỳ trân quý, tháºm chà có thể nói là giá trị liên thà nh.
Bất kể là ai, dùng bất cứ phương thức gì thu tháºp được những tà i liệu nà y Ä‘á»u là má»™t công việc vÄ© đại.
Dương Vô Tà có phần tham dá»±, tháºm chà là đốc thúc công việc nà y.
Má»—i hòm tư liệu ở đây, y Ä‘á»u xem như con cá»§a mình. Khó khăn lắm má»›i có thể kiếm được chúng, mồ hôi và máu trong đó chỉ mình y biết.
Má»™t tổ chức luôn cần phải có loại ngưá»i miệt mà i là m việc như y, không có loại ngưá»i đó thì không thể trở thà nh má»™t tổ chức hoà n thiện.
Cho nên khi Dương Vô Tà nhìn những “thà nh tÃch†mà y đã tốn hao vô số tâm huyết, tháºm chà khiến võ công cá»§a y giảm sút, cảm thấy rất vui mừng và tá»± hà o.
Hai ngưá»i trẻ tuổi trước mắt Ä‘ang chuyên tâm nghiên cứu tư liệu, y cÅ©ng không quấy rầy bá»n há».
Y biết bá»n há» muốn dá»±a và o những tư liệu nà y để là m và i chuyện lá»›n chấn động kinh thà nh. Nếu tư liệu cá»§a y không chÃnh xác, rất có thể sẽ khiến cho bá»n há» phán Ä‘oán sai lầm.
Có má»™t số việc thưá»ng không thể sai được. Chỉ cần sai má»™t chút, cùng đồng nghÄ©a vá»›i chữ “chếtâ€.
Cho nên y hi vá»ng bá»n há» có thể Ä‘á»c tháºt kỹ, ghi nhá»› trong lòng. HÆ¡n nữa y cÅ©ng thÃch nhìn bá»n há» chuyên tâm nghiên cứu, hao tâm tổn sức.
Äó giống như má»™t sá»± tôn trá»ng, má»™t kiểu ca ngợi, chẳng khác nà o nói cho y biết: ná»— lá»±c cá»§a y tuyệt đối đáng được coi trá»ng.
Ai cÅ©ng mong cố gắng cá»§a mình được ngưá»i khác coi trá»ng, ngưá»i cÆ¡ trà như Dương Vô Tà cÅ©ng không ngoại lệ.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã Ä‘á»c xong. Bá»n há» Ä‘em tư liệu trả lại cho Dương Vô Tà .
Tư liệu không ở trên tay bá»n há», nhưng đã in sâu và o trong đầu.
- Và o lúc nà y, khi chúng ta tìm cách đối phó vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng, ngưá»i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© cách đối phó vá»›i chúng ta.
Dương Vô Tà nói:
- Lục Phân Bán đưá»ng và chúng ta đã tranh đấu rất lâu. Bá»n chúng phái rất nhiá»u nhân thá»§ đến giám sát các nhân váºt quan trá»ng trong lâu chúng ta. Chúng ta cÅ©ng phái nhiá»u thá»§ hạ đủ để kiá»m chế cao thá»§ trong đưá»ng bá»n chúng. Hai phe đối đầu vá»›i nhau, lá»±c lượng cÅ©ng ngang nhau, không ai dám tùy tiện xuất kÃch.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cho nên chỉ có chúng ta xuất kÃch.
Dương Vô Tà nói:
- Các ngưá»i là trợ thá»§ cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu, hÆ¡n nữa Lục Phân Bán đưá»ng còn không biết được ná»™i tình, trong thá»i gian ngắn sẽ không phái cao thá»§ đến cản trở các ngưá»i, đương nhiên là thÃch hợp nhất.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta nghe nói vợ cả cá»§a Lôi Tổn năm đó, “Má»™ng Ảo Thiên La†Quan Chiêu Äệ là em gái ruá»™t cá»§a thánh chá»§ Quan Thất trong Mê Thiên Thất Thánh. Nếu như cao thá»§ cá»§a Mê Thiên Thất Thánh giúp đỡ Lục Phân Bán đưá»ng, chẳng phải là địch mạnh ta yếu, tình thế rất nguy cấp?
- Sẽ không đâu.
Dương Vô Tà quả quyết:
- Mê Thiên Thất Thánh đã kết thù vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng. Quan Thất bởi vì háºn Lôi Tổn có thể đã sát hại em gái hắn, cho nên rất muốn tiêu diệt Lục Phân Bán đưá»ng, chuyện nà y còn quan trá»ng hÆ¡n việc loại bá» Kim Phong Tế VÅ© lâu.
- Cho nên căn cứ theo tư liệu cá»§a ta, trừ khi là bên trong tổ chức Mê Thiên Thất Thánh gần đây có biến động lá»›n, nếu không Lục Phân Bán đưá»ng và Mê Thiên Thất Thánh chắc chắn là địch chứ không phải bạn.
Dương Vô Tà nói:
- Äiểm nà y ngươi có thể yên tâm.
Bạch Sầu Phi lẩm bẩm nói:
- Có đôi khi, trên giang hồ bằng hữu và kẻ địch cũng không rõ rà ng.
- Nhưng không phải là Quan Thất.
Dương Vô Tà nói:
- Khi Quan Thất háºn má»™t ngưá»i, trà nhá»› cá»§a hắn rất tốt, tay cá»§a hắn cÅ©ng có thể vươn rất xa.
Bạch Sầu Phi nói:
- Chỉ mong là ngươi nói đúng. Nhưng chúng ta còn không biết là m cách nà o để tìm được Lôi Cổn và Lôi Háºn.
- Hôm nay Lôi Cổn bị lâu chá»§ dá»a cho vỡ máºt, áp chế hết nhuệ khÃ. Hắn trước giá» Ä‘á»u thÃch việc lá»›n, hám công to, hôm nay lại bị áp chế, nhất định sẽ tìm cách lấy lại hùng phong.
Loại nam nhân nà y, khi thất bại thưá»ng chỉ Ä‘i khi dá»… nữ nhân, Lôi Cổn là má»™t và dụ tốt.
Lôi Cổn sẽ đến má»™t nÆ¡i gá»i là Khởi Hồng viện. Chá»— đó thưá»ng bắt hoặc mua má»™t số cô gái trẻ mưá»i ba mưá»i bốn tuổi, cung cấp cho những đại gia có tiá»n mua vui.
Kỹ viện nà y vốn thuá»™c vá» Lục Phân Bán đưá»ng, Lôi Cổn đến đương nhiên là được “hầu hạ đặc biệtâ€.
Tại thá»i Ä‘iểm nhạy cảm nà y, Lôi Tổn nhất định sẽ nghiêm cấm thuá»™c hạ không được ra ngoà i hoạt động lung tung, nhưng Lôi Cổn vẫn sẽ lén chuồn Ä‘i. Nguyên nhân là hắn á»· có Lôi Äá»™ng Thiên, Lôi Mị và Lôi Háºn che chở, sẽ không đến mức bị trừng phạt nặng.
Còn có má»™t nguyên nhân khác mà Lôi Cổn không thể không Ä‘i. Bởi vì hắn chẳng những háo công mà còn háo sắc, nhưng ngoại trừ ở trên ngưá»i những cô gái trẻ yếu á»›t, hắn căn bản không thể thi triển được “hùng uyâ€, cho nên hắn không Ä‘i không được.
Dương Vô Tà muốn Bạch Sầu Phi đến nơi đó chỠhắn.
Vương Tiểu Thạch biết được Lôi Cổn là như váºy ngưá»i, láºp tức kêu lên:
- Ta đi.
Dương Vô Tà lắc đầu:
- Ngươi không thể.
Vương Tiểu Thạch cả giáºn nói:
- Ngươi cho rằng ta không phải đối thủ của hắn sao?
Dương Vô Tà vẫn lắc đầu:
- Võ công cá»§a Lôi Háºn cao hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Lôi Cổn.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Váºy tại sao ta không thể Ä‘i giết tên vô liêm sỉ nà y?
- Nguyên nhân là nếu ngươi đi nhất định sẽ giết chết hắn, nhưng ta lại không muốn hắn chết. Hắn vẫn còn có chỗ hữu dụng.
Dương Vô Tà cháºm rãi nói:
- Huống hồ theo tư liệu Ä‘iá»u tra, ngươi vốn chưa từng đến kỹ viện, là m sao có thể gánh vác chuyện nà y. Ngươi nói xem có đúng không?
Vương Tiểu Thạch đà nh nói:
- Cũng đúng.
Hắn phát hiện tư liệu còn hữu dụng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i hắn tưởng tượng.
- Mục tiêu cá»§a ngươi là Lôi Háºn, đó là má»™t kẻ rất khó đối phó.
Lôi Háºn là má»™t kẻ luôn giáºn dữ. Trên giang hồ ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nói: nếu ai khÆ¡i dáºy lá»a giáºn cá»§a Lôi Háºn, cÅ©ng giống như tá»± đốt lá»a thiêu mình.
- Ta muốn ngươi Ä‘i chá»c giáºn Lôi Háºn, bởi vì võ công cá»§a kẻ nà y dưá»ng như thiếu Ä‘i má»™t thứ.
Dương Vô Tà nói đến đây chợt ngừng lại.
- Là thứ gì?
Vương Tiểu Thạch há»i.
- Sơ hở.
Dương Vô Tà đáp:
- Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có sÆ¡ hở, nhưng Lôi Háºn hình như không có. Cho nên ngươi đà nh phải chá»n Ä‘iểm mạnh nhất cá»§a hắn để ra tay, chỉ cần có thể phá được tuyệt kỹ mà hắn tá»± hà o nhất, những thứ khác tá»± nhiên sẽ biến thà nh khuyết Ä‘iểm.
Vương Tiểu Thạch há»i:
- Nếu ta bị lá»a giáºn cá»§a hắn nuốt chá»ng thì sao?
- Váºy thì đà nh chịu.
Dương Vô Tà nói:
- Dưới vuốt cá»§a má»™t con sư tá» Ä‘ang giáºn dữ là không có chuyện sinh tồn.
- Chúng ta phải là m sao má»›i tìm được Lôi Háºn?
- Không cần tìm hắn.
Dương Vô Tà nói:
- Hắn mình nhất định sẽ tìm đến ngươi. Chiá»u hôm qua hắn không há» giáºn dữ, nhưng trong lòng nhất định không phục, hẳn là muốn giết má»™t hai kẻ địch để phát tiết.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Lôi Cổn Ä‘i kỹ viện, còn Lôi Háºn thì giết ngưá»i, ngươi khẳng định như váºy sao?
- Khẳng định.
Dương Vô Tà nói như đinh đóng cột:
- Má»™t là dá»±a theo phán Ä‘oán cá»§a ta, hai là vì trong Lục Phân Bán đưá»ng đã sá»›m có ngưá»i cá»§a chúng ta.
- Kế hoạch nà y quan trá»ng nhất là bước cuối cùng.
Dương Vô Tà nói:
- Các ngưá»i nhất định phải đến Tam Hợp lâu tụ hợp, hÆ¡n nữa phải đến và o buổi trưa.
Dương Vô Tà lại cháºm rãi nói:
- Hà nh động lần nà y cá»§a chúng ta gá»i là “hà nh động tảo lôiâ€.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 02:18 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 24: Ngưá»i trong lưới
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
“Hà nh động tảo lôi†đã bắt đầu.
Khi bá»n há» Ä‘ang muốn rá»i khá»i Kim Phong Tế VÅ© lâu, Sư Vô Quý chợt ngăn lại.
Sư Vô Quý vẫn hùng dÅ©ng như trước, giống như má»™t cây thương sừng sững. Y và Dương Vô Tà là m cho ngưá»i ta vừa nhìn đã biết bá»n há» là hai ngưá»i hoà n toà n khác biệt.
Sư Vô Quý đã đắp thuốc, thay y phục mới, tinh thần xem ra còn tốt hơn so với hôm qua, có thể thấy tay nghỠcủa ngự y Thụ đại phu thần diệu thế nà o.
Sư Vô Quý nói với Bạch Sầu Phi:
- Công tỠmuốn gặp ngươi.
Y chỉ vỠhướng Thanh lâu.
Bạch Sầu Phi gáºt đầu, nhìn Vương Tiểu Thạch má»™t cái.
Bạch Sầu Phi không lên tiếng, nhưng trong mắt đã nói lên ba chữ “ngươi đợi taâ€, Vương Tiểu Thạch cÅ©ng đã nghe được.
Bạch Sầu Phi đi thẳng và o Thanh lâu.
Vương Tiểu Thạch nhìn sắc trá»i, nhìn nước suối, nhìn hoa lá, sau đó sá»± chú ý hoà n toà n táºp trung và o má»™t đôi bướm.
Äôi bướm tung tăng. Bướm bay đến đông, ánh mắt cá»§a hắn cÅ©ng nhìn theo đến đông; bướm bay sang tây, cặp mắt cá»§a hắn cÅ©ng dá»i sang hướng tây như chá»›p.
Hắn cà ng nhìn cà ng thÃch, cà ng nhìn cà ng vui, giống như bản thân hắn cÅ©ng Ä‘ang theo đôi bướm kia nhẹ nhà ng bay lượn trong vưá»n hoa.
Lúc nà y chợt có ngưá»i vá»— vai hắn má»™t cái.
Vương Tiểu Thạch bừng tỉnh, lúc nà y mới phát hiện Bạch Sầu Phi đã đến bên cạnh hắn.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
- Ngươi biết không, vừa rồi khi ngươi mải mê nhìn bướm, ta đã có thể giết ngươi mấy lần rồi.
- Ta không biết.
Vương Tiểu Thạch cưá»i nói:
- Cho dù phải chết, tại sao lại không thể nhìn bướm?
Äây là kiểu lý luáºn gì?
Bạch Sầu Phi nhất thá»i cÅ©ng đáp không được.
Vương Tiểu Thạch lá»™ ra hà m răng như đá cuá»™i, cưá»i nói:
- Huống hồ ngươi sẽ không giết ta.
Bạch Sầu Phi chỉ đà nh nói:
- Äại ca cÅ©ng bảo ngươi lên đó má»™t chuyến.
Vương Tiểu Thạch sảng khoái nói:
- ÄÆ°á»£c.
Hắn cũng đi và o thanh lâu.
Bạch Sầu Phi chắp tay nhìn trá»i.
Khi y ngẩng đầu nhìn trá»i, chiếc mÅ©i nhô cao và phần vai thẳng tắp tá» rõ sá»± cao ngạo và tá»± phụ cá»§a y.
Y cứ như váºy nhìn mặt trá»i nhô lên ở hướng đông, vạn dặm trá»i trong. Lúc Vương Tiểu Thạch rá»i khá»i Thanh lâu, thở ra má»™t hÆ¡i “trưá»ng trưởng trưá»ng trưởng trưá»ng trưá»ng trưởng, trưởng trưá»ng trưởng trưá»ng trưởng trưởng trưá»ngâ€. (1)
Sau đó bá»n há» láºp tức lên đưá»ng.
Không ai há»i đối phương đã nghe được gì, đã nói những gì.
Bạch Sầu Phi đi “đối phó†với Lôi Cổn.
“Mục tiêu†cá»§a Vương Tiểu Thạch là Lôi Háºn.
Ngoà i ra còn có má»™t ngưá»i không biết tên Ä‘i giải quyết Lôi Mị.
Những chi tiết khác Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch Ä‘á»u không biết. Tháºm chà Bạch Sầu Phi còn không biết Vương Tiểu Thạch là m thế nà o diệt trừ Lôi Háºn, Vương Tiểu Thạch cÅ©ng không biết Bạch Sầu Phi là m sao đối phó Lôi Cổn. Bá»n há» chỉ biết má»™t chuyện: nhiệm vụ vừa hoà n thà nh thì láºp tức đến Tam Hợp lâu.
Khi ngươi được giao má»™t nhiệm vụ trá»ng đại, tham dá»± và o má»™t chuyện lá»›n có thể là m giang hồ nổi sóng, cảm thụ trong lòng sẽ thế nà o?
Vương Tiểu Thạch là hưng phấn.
Hắn cảm thấy rất thú vị.
Mục tiêu cá»§a hắn là Lôi Háºn. Trên giang hồ, tìm Lôi Háºn gây phiá»n phức chẳng khác nà o Ä‘em đầu mình đút và o miệng cá»p, còn dùng gáºy lá»a chá»c và o mông cá»§a nó.
Nhưng Vương Tiểu Thạch vẫn cảm thấy rất thú vị, thú vị đến mức cả ngưá»i Ä‘á»u phấn chấn.
Bạch Sầu Phi lại ngẩng đầu.
Y biết sẽ có má»™t ngà y như váºy.
Y đã chỠngà y nà y từ rất, đã chuẩn bị rất tốt cho ngà y hôm nay.
Giống như những ngưá»i trẻ tuổi có tà i nhưng chưa gặp thá»i, gối giáo chá» sáng, sẵn sà ng ra tráºn, tất cả chỉ vì má»™t kÃch có thể là m rung trá»i chuyển đất kinh thiên hạ.
Vá» phần má»™t kÃch nà y thà nh hay bại, thà nh thì thế nà o, bại thì ra sao, phần lá»›n ngưá»i Ä‘á»u không nghÄ© đến.
Bởi vì trừ khi tháºt sá»± ra tay, nếu không sẽ vÄ©nh viá»…n không có câu trả lá»i. Cho dù là toà n lá»±c xuất kÃch, cÅ©ng chưa chắc đã có được đáp án.
Trên thế gian có má»™t số vấn đỠvốn đã không có đáp án, hoặc là không cần đáp án, tháºm chà là đáp án cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u khác nhau.
Lần nà y đáp án cá»§a bá»n há» là gì?
Bạch Sầu Phi đến Khởi Hồng viện và o sáng sá»›m, dá»c theo chân tưá»ng thứ sáu lướt thẳng lên, nhanh chóng nhảy và o trong viện, sau đó xác định phương hướng lao thẳng đến gian phòng lá»›n phÃa bắc.
Khởi Hồng viện nà y vốn chỉ buôn bán trong đêm, đến tinh mÆ¡ sương sá»›m vừa lên, hÆ¡i nước còn chưa tan, đương nhiên hầu hết má»i ngưá»i vẫn Ä‘ang kê cao gối ngá»§. Những hạ nhân đã thức dáºy cùng còn lim dim mắt, là m sao thấy được Bạch Sầu Phi còn nhanh hÆ¡n là n khói.
Bạch Sầu Phi lướt đến bên ngoà i phòng, phát hiện bên trong có má»™t ngá»n đèn và ng dưá»ng như sắp tắt nhưng lại chưa tắt, hiển nhiên là đêm qua Lôi Cổn không há» tắt đèn, là m cái chuyện trá»i biết đất biết kia. Y dùng tay khẽ ấn má»™t cái, chá»c thá»§ng má»™t lá»— hình trăng lưỡi liá»m trên giấy dán, sau đó nhìn và o bên trong. Chỉ thấy có má»™t đôi già y nhá» nằm lăn lóc trước giưá»ng, mà n lụa che khuất má»™t ná»a, má»™t đại hán cởi trần phát ra ngáy như sấm tiếng, bên cạnh hắn có má»™t cô gái tóc Ä‘en như mây, lá»™ ra má»™t phần vai má»m trắng nõn yếu á»›t, gương mặt lại không thấy rõ lắm. Trên giưá»ng dưới giưá»ng Ä‘á»u rối tung giống như có ngưá»i vừa đại chiến qua.
Bạch Sầu Phi đương nhiên biết đây là kiểu “đại chiến†gì.
Y nhẹ nhà ng vươn tay và o, nắm lấy then cà i cá»a Ä‘ang đóng kÃn, khẽ mở cá»a phòng ra, sau đó lách và o bên trong, đóng cá»a và cà i chốt lại cẩn tháºn.
Sau đó y từ từ đứng lên, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu.
Y nhìn cô gái nhá» gầy yếu á»›t nằm trên giưá»ng, trong lòng bá»—ng dâng lên má»™t sá»± giáºn dữ.
Y khẽ ho má»™t tiếng, Ä‘i đến trước giưá»ng, sau đó dùng má»™t tay vén chăn lên, tay còn lại muốn xách cổ Lôi Cổn.
Tấm chăn mà u và ng đỠvừa được vén lên liá»n lá»™ ra ba thân thể khác nhau. Thân thể cá»§a cô gái kia hoà n toà n trần trụi, trắng đến chói mắt. Lôi Cổn thì chỉ mặc khố. Ngoà i ra trong chăn còn có má»™t ngưá»i khác.
Má»™t “Tiểu nhânâ€, cùng vá»›i má»™t đôi mắt âm độc.
Thên thể ngưá»i nà y rất nhá», so vá»›i ngưá»i lùn còn nhá» hÆ¡n má»™t chút, nhưng con dao găm trên tay thì lại vừa độc vừa hiểm, ngay khoảnh khắc Bạch Sầu Phi vén chăn lên đã liên tục phát ra bảy chiêu lợi hại.
Bạch Sầu Phi vốn dùng tay phải vén chăn, bảy chiêu nà y Ä‘á»u tấn công và o tay phải cá»§a y.
Bạch Sầu Phi không kịp phá chiêu, đà nh phải rút tay vá».
Y vừa rút tay vá», bảy chiêu liá»n đổi hướng tấn công và o ngưá»i.
Y lại phải vội và ng thối lui.
Y vừa lui, liá»n phát hiện gian phòng kia đã không còn.
Gian phòng chÃnh là gian phòng, sao lại đột nhiên “không cònâ€?
NÆ¡i má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng nhất định sẽ có trá»i có đất. Cho dù đứng trong phòng, trên nóc nhà vẫn là trá»i; cho dù ở trong nước, dưới đáy nước vẫn có đất.
Bất cứ gian phòng nà o cÅ©ng có mái nhà và sà n nhà , dù là mái ngói, mái tranh, mái trúc, hay là đất đá, đất bùn, đất gạch, Ä‘á»u nhất định phải có.
Nhưng hiện giỠmái của gian phòng nà y lại đột nhiên biến mất.
Tháºt ra không phải là biến mất, mà là có má»™t tấm lưới khổng lồ rÆ¡i xuống, đã che kÃn toà n bá»™ trần nhà .
NÆ¡i sà n nhà cÅ©ng có má»™t tấm lưới lá»›n chụp lên. Bạch Sầu Phi cho dù lên trên hay xuống dưới Ä‘á»u trốn không thoát thiên la địa võng nà y.
Còn muốn lui vá» sau, phá cá»a xông ra thì đã không còn kịp. Huống hồ y nhìn ra được, bên ngoà i còn có mai phục lợi hại hÆ¡n.
Cho dù có trốn tránh thế nà o, một khi hai tấm lưới lớn nà y hợp lại, y sẽ trở thà nh cá nằm trong lưới, không thể trốn thoát.
Trong khoảnh khắc nà y, Bạch Sầu Phi chỉ nghĩ đến một chuyện.
Rốt cuá»™c tấm lưới nà y là do Lục Phân Bán đưá»ng giăng ra, hay là do Kim Phong Tế VÅ© lâu sắp đặt?
Y không lùi, không trốn, không né, cũng không giãy dụa.
Y chỉ có tiến.
Y nhún ngưá»i má»™t cái, liá»n nhảy và o trong mà n lụa.
Thân hình cá»§a y vốn Ä‘ang vá»™i và ng thối lui, đột nhiên lại biến thà nh lướt vá» phÃa trước, thân pháp biến hóa giống như khúc nhạc và ca từ ưu mỹ, phối hợp không chê và o đâu được.
NÆ¡i nguy hiểm nhất thưá»ng là nÆ¡i an toà n nhất.
Gian phòng đã hoà n toà n trở thà nh má»™t tấm lưới lá»›n, nhưng giưá»ng thì vẫn là giưá»ng.
Y đã quyết định xông và o giưá»ng.
Y vừa má»›i đến trước giưá»ng, đôi xÃch chùy cá»§a Lôi Cổn đã đánh đến trước mặt. Má»™t quả đánh và o khuôn mặt, mang theo tiếng động như sấm nổ; má»™t quả khác lại lặng lẽ đánh và o dưới thân, nhưng Bạch Sầu Phi biết đó má»›i là má»™t kÃch đáng sợ nhất.
Äúng lúc nà y, ngưá»i lùn trong chăn bá»—ng ném cô gái yếu á»›t kia vá» phÃa Bạch Sầu Phi.
Ngón trá» và ngón giữa trên hai tay Bạch Sầu Phi hợp lại, láºp tức cắt đứt dây xÃch cá»§a đôi xÃch chùy, nhưng cô gái kia đã bay đến trước ngưá»i y.
Bạch Sầu Phi nhÃu mà y, liá»n vươn tay đỡ lấy cô ta.
Cô gái kia thân không mảnh vải, Bạch Sầu Phi vừa chạm tay và o, tâm thần liá»n chấn động. Ngay lúc nà y thân thể cô gái bá»—ng run lên, chẳng những lá»™ ra đôi gò bồng đảo khiến Bạch Sầu Phi tâm thần bay bổng, còn bắn ra chÃn Ä‘iểm sáng lạnh.
Trên ngưá»i cô gái hoà n toà n trần trụi, ám khà từ đâu mà đến?
Là trên tóc.
Lúc cô gái kia run ngưá»i, mái tóc Ä‘en cÅ©ng hất lên, chÃn Ä‘iểm sáng lạnh trong khoảng cách gần bắn và o chÃn yếu huyệt cá»§a Bạch Sầu Phi. Äây chÃnh là thá»§ pháp “Liệt Môn Phi Tinh†thất truyá»n đã lâu.
Bạch Sầu Phi phất tay áo má»™t cái, chÃn Ä‘iểm sáng lạnh Ä‘á»u bị cuốn và o bên trong, đồng thá»i ngón giữa tay trái bắn ra.
Y ra tay không hỠdung tình.
Má»™t chỉ nà y bắn và o trên trán cô gái kia. Cô ta láºp ngưá»i lá»™n ngưá»i, vừa vặn tránh khá»i rÆ¡i xuống trên giưá»ng, thân pháp vô cùng linh hoạt. Nà ng yêu kiá»u nói:
- Xem sự lợi hại của bản cô nương!
Nà ng ta Ä‘ang muốn cưá»i, bá»—ng nhiên biến sắc, ngã ngá»a xuống giưá»ng.
Lôi Cổn và ngưá»i lùn kia Ä‘á»u giáºt mình.
Hóa ra má»™t chỉ kia cá»§a Bạch Sầu Phi mặc dù không đánh trúng Lục đưá»ng chá»§ Lôi Kiá»u cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng nà y, nhưng chỉ lá»±c cách không đã chui và o mi tâm cá»§a nà ng. Lôi Kiá»u còn Ä‘ang đắc ý chế nhạo, không kịp tụ khà định thần, lúc nà y chỉ lá»±c đột nhiên bùng phát, nà ng chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, không chịu được hôn mê bất tỉnh.
Nhưng lúc nà y Bạch Sầu Phi đã ở trong lưới.
Số pháºn cá»§a cá»§a cá nằm trong lưới là gì?
Số pháºn cá»§a dã thú nằm trong cạm bẫy là gì?
Váºn mệnh cá»§a Bạch Sầu Phi ở trong lưới ra sao?
Bạch Sầu Phi lặng yên trong lưới, không hỠgiãy dụa.
Tay cá»§a y vừa chạm và o dây lưới, liá»n biết cho dù có thần binh lợi khÃ, đại lá»±c lôi thần cÅ©ng khó có thể cắt đứt dây lưới nà y.
Trừ khi là có ngưá»i mở ra, nếu không tá»± mình rất khó thoát được.
Y lẳng lặng nhìn kẻ địch của mình.
Sa lưới cũng không có nghĩa là thất bại. Cho dù thất bại, cũng không có nghĩa là chết.
Lúc nà y Bạch Sầu Phi chỉ suy nghĩ một chuyện.
Ngưá»i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng là m sao biết y sẽ đến đánh lén Lôi Cổn?
Nếu như cục diện nà y vốn không phải do Kim Phong Tế VÅ© lâu an bà i, chỉ cần mình có thể còn sống trở vá», nhất định phải nói cho Tô Má»™ng Chẩm biết thá»±c lá»±c cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng quyết không thể xem thưá»ng.
Ãnh mắt cá»§a Bạch Sầu Phi trong lưới giống như má»™t con sói, má»™t con sói rÆ¡i và o cạm bẫy, tá»± biết đã không còn hi vá»ng, nhưng vẫn lẳng lặng chá» ngưá»i đến giết.
Ãnh mắt nà y khiến cho má»™t kẻ lá»›n gan như Lôi Cổn trong lòng cÅ©ng hÆ¡i sợ hãi.
May mắn là con sói nà y đã nằm trong lưới. Nếu như có má»™t ngà y phải ở trong má»™t tấm lưới hoặc là má»™t nÆ¡i tuyệt địa cùng vá»›i nó, quả tháºt so vá»›i chết còn đáng sợ hÆ¡n.
Nghĩ đến đây, Lôi Cổn bất giác rùng mình một cái.
Ngưá»i lùn kia lại phát ra giá»ng nói sắc bén chói tai:
- Tổng đưá»ng chá»§ cá»§a chúng ta đã Ä‘oán được các ngươi nhất định sẽ đến đánh lén NgÅ© đưá»ng chá»§, cho nên đã sá»›m bố trà thiên la địa võng ở đây, cung kÃnh chá» ngươi tá»± chui và o lưới. Còn có má»™t tên há» Vương, chẳng lẽ sợ chết không dám tá»›i sao?
Bạch Sầu Phi không trả lá»i, trong lòng thầm nghÄ©: “Xem ra, bên phÃa Vương Tiểu Thạch chắc là an toà n hÆ¡n má»™t chút.â€
Lôi Cổn nói vá»›i ngưá»i lùn kia:
- Thác Bạt Vân, ngươi vừa được thăng chức Tháºp Nhị đưá»ng chá»§ đã có biểu hiện xuất sắc như váºy, đúng là đáng mừng.
Không ngá» ngưá»i lùn kia lại có má»™t cái tên hùng tráng như váºy, gá»i là Thác Bạt Vân. Nghe được câu nói cá»§a Lôi Cổn, hắn liá»n cuống quÃt nói:
- Äá»u nhá» ngÅ© ca tà i bồi cả.
Câu nói nà y đối vá»›i Lôi Cổn hiển nhiên là rất xuôi tai, cho nên hắn cưá»i ha hả, nói:
- Ngưá»i có bản lÄ©nh tá»± nhiên sẽ có thà nh tá»±u, không cần nói đến tà i bồi.
Hắn chỉ và o Bạch Sầu Phi trong lưới, nói:
- Ngươi nói xem ta nên đem kẻ nà y ra nấu, hầm, hay là rán, xà o, chiên thì tốt hơn?
Thác Bạt Vân cưá»i xiểm nịnh:
- Dù sao hắn cÅ©ng đã rÆ¡i và o trong tay NgÅ© đưá»ng chá»§, ngà i muốn là m gì hắn là m gì.
Lôi Cổn cÅ©ng có chút sợ hãi, kẻ địch ở trong lưới dù sao cÅ©ng không an toà n bằng kẻ chết, láºp tức há»i:
- Tổng đưá»ng chá»§ và Äại đưá»ng chá»§ khi nà o má»›i đến?
Thác Bạt Vân đáp:
- Theo báo cáo thì hôm nay Tô Má»™ng Chẩm sẽ dẫn “Tứ Äại Thần Sát†toà n diện công kÃch tổng đưá»ng cá»§a chúng ta, bá»n há» Ä‘á»u phải ở lại trấn thá»§.
Lôi Cổn ngá»a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n:
- Tốt! Tốt! Xem tên khốn hỠTô có thể hoà nh hà nh được đến khi nà o.
Hắn lại nói dặn dò Thác Bạt Vân:
- Hãy bảo các đưá»ng chá»§ mai phục bên ngoà i rút lui, dùng loạn tiá»…n bắn chết tên nà y.
Thác bạt vân nói ngay:
- Vâng!
Hắn Ä‘i ra ngoà i cá»a, chỉ nghe nói và i câu, sau đó là tiếng mấy chục đôi chân nhanh chóng dá»i di.
Xem ra Lục Phân Bán đưá»ng bố trà ở nÆ¡i nà y Ãt nhất cÅ©ng có năm sáu chục ngưá»i, trong đó còn có bốn gã đưá»ng chá»§, hiển nhiên là đã quyết tâm phải thắng.
Lôi Cổn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Sầu Phi và i lần, dương dương tự đắc nói:
- Xem ngươi có chạy đằng trá»i. Hôm nay đại gia phải trừng trị ngươi tháºt tốt.
Bạch Sầu Phi vẫn không lên tiếng.
Lúc nà y có hai ngưá»i Ä‘i đến.
Chợt nghe Thác Bạt vân nói:
- Äã đặn dò rồi, chỉ chừa lại hai mươi tên tiá»…n thá»§ ở chá»— nà y chá» lệnh, khi nà o bắn ngã má»›i thôi.
Má»™t giá»ng nói khác vang lên:
- Có thể bắt đầu được chưa?
Lôi Cổn nói:
- Có thể rồi, ta đang muốn xem trò bắn khỉ.
Chợt nghe ngưá»i ná» quát lá»›n má»™t tiếng, hai mươi tên cung tiá»…n thá»§ liá»n chạy đến, có ngưá»i đứng, có ngưá»i ná»a ngồi, giương cung lắp tên nhắm chuẩn và o Bạch Sầu Phi.
Thác Bạt Vân cưá»i hì hì nói:
- Trước khi chết ngươi còn muốn trăn trối gì không?
Bạch Sầu Phi nói:
- Có.
Thác Bạt Vân nói:
- Có thì mau nói đi, bằng không khi loại nỠgắn ba mũi tên một lần nà y bắn ra, ngươi có muốn nói cũng không kịp nữa.
Bạch Sầu Phi hÃt sâu má»™t hÆ¡i, nói:
- Ngươi hãy chết đi!
Y vừa nói xong, Thác Bạt Vân đã chết.
Bị hai mươi chiếc ná», sáu mươi mÅ©i tên bắn chết.
Chú thÃch:
(1) Trước đây có má»™t ngưá»i bán Ä‘áºu giá nhá» thầy giáo trong là ng viết cho y má»™t câu đối xuân. Vị thầy giáo kia lại cho y má»™t câu đối rất kỳ quái, chỉ có mưá»i tám chữ “长â€, cách Ä‘á»c như sau:
Cháng zhǎng cháng zhǎng cháng cháng zhǎng
Zhǎng cháng zhǎng cháng zhǎng zhǎng cháng
Hoà nh phi: Cháng zhǎng zhǎng cháng
Trưá»ng trưởng trưá»ng trưởng trưá»ng trưá»ng trưởng
Trưởng trưá»ng trưởng trưá»ng trưởng trưởng trưá»ng
Hoà nh phi: trưá»ng trưởng trưởng trưá»ng
“Trưá»ng†có nghÄ©a là phát triển, còn “trưởng†là sinh trưởng. à cá»§a câu nà y là không ngừng sinh trưởng và phát triển. Trong Ä‘oạn văn trên thì tác giả dùng nó dùng nó để miêu tả má»™t hÆ¡i thở tháºt dà i.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 02:21 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 25: Tịch mịch và bất bình
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Thác Bạt Vân có vóc ngưá»i gầy lùn, giá» phút nà y đột nhiên lại “phồng lênâ€.
Khi má»™t ngưá»i dương dương tá»± đắc, bản thân cÅ©ng sẽ “phồng lênâ€. Nhưng đó chỉ là ảo giác, là chuyện xảy ra trong tâm lý, không há» xuất hiện trên thá»±c tế.
Thác Bạt Vân đột nhiên “phồng lênâ€, là vì hắn trúng liá»n sáu mươi mÅ©i tên. Má»™t ngưá»i trúng nhiá»u tên như váºy, dù là ai thì cÅ©ng sẽ “phồng lênâ€.
Cho nên Thác Bạt Vân muốn ngã xuống cÅ©ng không được, bởi vì những mÅ©i tên cắm và o ngưá»i đã chống đỡ thi thể hắn.
Cặp mắt Lôi Cổn láºp tức ngây ngốc.
CÅ©ng trong nháy mắt đó, thiên la địa võng vốn buá»™c chặt bá»—ng nhiên mở ra, Bạch Sầu Phi liá»n lao vá» phÃa hắn. Lôi Cổn xoay ngưá»i như “Ngá»c Mãng Phiên Thânâ€, uốn ngưá»i như “Hắc Hổ Quyển VÄ©â€, lướt ngưá»i như “Hoà ng Long Chuyển Thânâ€, bắn ngưá»i như “Ngư Dược Long Mônâ€, má»i loại thân pháp Ä‘á»u dùng đến. Hai tay cá»§a hắn thi triển “Äảo Chuyển Âm Dươngâ€, hai chân tung ra “Long Môn Tam KÃch Lãngâ€, má»™t mặt cướp công, má»™t mặt cướp đưá»ng, vừa đánh vừa chạy, chạy thoát rồi nói sau.
Má»™t chiêu “Long Môn Tam KÃch Lãng†nà y cá»§a hắn là thi triển bằng liên hoà n phi cước, nhìn như tiến công nhưng thá»±c chất là bay ngược, chỉ cần kẻ địch vừa xông tá»›i, ba cước nà y sẽ biến thà nh sát chiêu cá»±c kỳ lợi hại. Lôi Cổn dá»±a và o má»™t chiêu ba thức nà y, đã từng láºp ká»· lục giết liá»n năm ngưá»i và là m bị thương bốn ngưá»i, tổng cá»™ng chÃn tên cao thá»§.
Huống hồ hiện giỠhắn không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu tự bảo vệ mình.
Chỉ cần tránh được công kÃch cá»§a đối phương, hắn sẽ có thể lui đến trên giưá»ng. Chỉ cần lui đến trên giưá»ng, hắn se4 láºp tức phát động cÆ¡ quan chui và o trong đưá»ng hầm bà máºt, kịp thá»i chạy trốn.
Hắn đá ra chân trái, mắt thấy đã sắp đá trúng Bạch Sầu Phi, trong nháy mắt bá»—ng trở nên má»m nhÅ©n.
Ngón giữa cá»§a Bạch Sầu Phi đâm má»™t cái, đã Ä‘iểm trúng huyệt đạo trên chân, má»™t chân kia láºp tức giống như đã hoà n toà n thoát ly khá»i hắn.
Nhưng Lôi Cổn vẫn còn chân phải.
Chân phải cá»§a hắn chỉ còn ná»a tấc sẽ đá và o ngá»±c Bạch Sầu Phi, nhưng ngón giữa cá»§a Bạch Sầu Phi lại không há» sai lệch, không nhanh không cháºm Ä‘iểm trúng huyệt đạo trên chân, chân phải cá»§a Lôi Cổn láºp tức cÅ©ng giống như tà n phế.
Hai chân Ä‘á»u không dùng được nữa, Lôi Cổn đương nhiên cÅ©ng đá không ra cước thứ ba.
Nhưng Bạch Sầu Phi còn có chỉ thứ ba.
Chỉ thứ ba đâm và o huyệt Trung Cá»±c cá»§a Lôi Cổn, hắn láºp tức má»m nhÅ©n giống như hai chân cá»§a mình, hoà n toà n tê liệt.
Sau đó hắn nghe được Bạch Sầu Phi nói vá»›i tên Cá»u đưá»ng chá»§ Triệu Thiết Lãnh má»›i vừa được thăng chức:
- Tiết Tây Thần, cảm ơn ngươi!
Lôi Cổn vốn đã tê liệt, nhưng khi nghe đến ba chữ “Tiết Tây Thầnâ€, lại hoà n toà n sụp đổ.
Tê liệt chỉ là sá»± yếu á»›t trên thân thể, còn sụp đổ lại là sá»± tuyệt vá»ng trên tâm lý.
Hắn đã nghÄ© thông suốt, liá»n nghiến răng nghiến lợi nói:
- Triệu Thiết Lãnh, tên tiểu nhân hèn hạ ngươi!
Tiết Tây Thần trầm giá»ng nói:
- Äúng váºy, Triệu Thiết Lãnh là má»™t tên tiểu nhân hèn hạ.
Lôi Cổn biết Triệu Thiết Lãnh đã bại lá»™ thân pháºn, nhất định sẽ giết mình diệt khẩu, vì váºy căm háºn nói:
- Ngươi phản bá»™i Lục Phân Bán đưá»ng, bán đứng Lôi tổng đưá»ng chá»§, ngươi không phải là ngưá»i!
Tiết Tây Thần nói:
- Triệu Thiết Lãnh quả tháºt không phải ngưá»i, hắn phản bá»™i Lục Phân Bán đưá»ng, phụ công Lôi Tổn tà i bồi. Nhưng mà , ta không phải là Triệu Thiết Lãnh, ta là Tiết Tây Thần.
Y ngang nhiên nói:
- Tiết Tây Thần là ngưá»i cá»§a Tô công tá», đương nhiên phải trung vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Lôi Cổn đã hoà n toà n tuyệt vá»ng, đà nh nói:
- Thà o nà o ngươi lại thông báo cho ta cần phải cẩn tháºn đỠphòng, trong hai ngà y nà y nhất định ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu sẽ đến giết ta. Hóa ra là ngươi muốn ta tá»± chui và o tròng.
Tiết Tây Thần nói:
- Nếu không phải như váºy, là m sao ta có thể được ngươi tÃn nhiệm, được giao nhiệm vụ bố trà phòng thá»§ nÆ¡i nà y? Nếu không phải ngươi đã cẩn tháºn đỠphòng, Lôi Tổn là m sao yên tâm để ngươi tá»›i cái nÆ¡i hoang đưá»ng nà y?
Lôi Cổn tức giáºn nói:
- Hay! Rất hay! Hay cho Tô Mộng Chẩm, chỉ với một Tiết Tây Thần đã khiến ta bị mắc lừa.
Bạch Sầu Phi đột nhiên nói:
- Cũng khiến ta bị mắc lừa.
Tiết Tây Thần nói:
- á»’?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngưá»i tháºt sá»± chấp hà nh nhiệm vụ là ngươi chứ không phải ta. Ta chỉ phụ trách đến để chui đầu và o lưới, còn ngươi má»›i là nhân váºt chÃnh cá»§a nhiệm vụ nà y.
Tiết Tây Thần lạnh lùng trầm giá»ng nói:
- Có hai chuyện ngươi cần phải hiểu.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi cứ nói!
- Thứ nhất, nếu không có ngươi thì ta cÅ©ng sẽ không đắc thá»§, cho nên nhiệm vụ nà y cá»§a chúng ta không phân vai chÃnh hay vai phụ.
Tiết Tây Thần nói rất thà nh khẩn:
- Thứ hai, nếu Tô công tá» dùng má»™t ngưá»i chỉ má»›i kết giao được má»™t ngà y để thay thế những thuá»™c hạ chung sống nhiá»u năm, hÆ¡n nữa còn giao cho y má»™t mình chấp hà nh nhiệm vụ quan trá»ng, liệu y có xem vị chá»§ nhân má»›i nà y là ngưá»i có thể bên cạnh ngà n năm không thấy xa, là m bạn mưá»i năm không thấy dà i?
Biểu tình cá»§a Bạch Sầu Phi giống như hôm nay má»›i là lần đầu tiên gặp được Tiết Tây Thần. Trong ấn tượng cá»§a y, Tiết Tây Thần là má»™t kẻ vì đạt được mục Ä‘Ãch mà không từ thá»§ Ä‘oạn, nhưng lúc nà y y lại phát hiện, Tiết Tây Thần ở phương diện nà o đó lại là má»™t ngưá»i cá»±c kỳ nguyên tắc, quyết chà không dá»i.
Nguyên tắc cá»§a y chÃnh là trung thà nh vá»›i Tô Má»™ng Chẩm.
Bạch Sầu Phi nói:
- Có.
Nói xong liá»n gáºt gáºt đầu.
Tiết Tây Thần ngạc nhiên:
- Có cái gì?
Bạch Sầu Phi uể oải cưá»i nói:
- Hóa ra hai chữ “trung nghĩa†vẫn còn tồn tại trên giang hồ.
Tiết Tây Thần cưá»i bất đắc dÄ©:
- Chúng ta tin rằng có thì sẽ có; còn nếu cho rằng không có, Ãt nhất trong lòng cÅ©ng sẽ không dá»… chịu.
Bạch Sầu Phi liếc nhìn Lôi Cổn đang nằm co quắp trên đất:
- Cũng không biết hắn có hay không?
Lôi Cổn cả giáºn nói:
- Äại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục, ngươi cứ giết ta Ä‘i!
Tiết Tây Thần nghiêm túc há»i:
- Ngươi muốn chết sao?
Lôi Cổn khẽ ngẩn ra, hắn không biết lại còn có cÆ¡ há»™i để lá»±a chá»n.
Tiết Tây Thần nói như tiếc nuối:
- Hắn tháºt sá»± muốn chết, ta cÅ©ng không có cách nà o.
Bạch Sầu Phi thở dà i:
- Tháºt đáng tiếc, má»™t ngưá»i còn sống thì tốt biết bao. Má»›i hai mươi tuổi đầu, nếu không chết thì Ãt nhất còn có bốn mươi năm tiêu dao, có thể hưởng thụ…
Tiết Tây Thần lắc đầu nói:
- Ai! Chỉ riêng thê thiếp cá»§a hắn Ãt nhất có thể khiến cho ba mươi nam nhân hưởng hết diá»…m phúc, tà i phú cá»§a hắn có thể là m cho sáu mươi ngưá»i hưởng hết vinh hoa, nhưng hắn lại tá»± vứt Ä‘i má»™t thân bản lÄ©nh, nằm trong đất lạnh.
Bạch Sầu Phi bất đắc dĩ nói:
- Váºy cÅ©ng đà nh chịu. Hắn chỉ cầu chết cho nhanh, ai có thể để hắn sống được?
Lôi Cổn cuối cùng không nhịn được, mồ hôi to như hạt Ä‘áºu không ngừng chảy xuống.
Hắn không biết mình lại có thể không chết. Khi hắn phát hiện mình vẫn còn có cÆ¡ há»™i sống sót, sá»± dÅ©ng cảm hà o hùng vừa rồi trong phút chốc Ä‘á»u tan biến. Hiện giá» hắn không còn cảm giác tê liệt, cÅ©ng không cảm thấy sụp đổ, mà là sợ hãi.
Là sợ chết.
Sợ là một cảm giác kỳ diệu, một khi bắt đầu cảm thấy sợ, sẽ cà ng ngà y cà ng sợ.
Hắn cắn môi dưới, cắn đến khi chảy máu, nhưng hà m răng trên vẫn cách má»™t bá» môi nghiá»n và o hà m răng dưới phát ra tiếng động.
Tiết Tây Thần không đà nh lòng nói:
- Xem ra hắn chỉ muốn táºn trung, chúng ta đà nh phải hạ thá»§ thôi.
Bạch Sầu Phi khước từ :
- Hay là để ngươi ra tay thì tốt hơn.
Tiết Tây Thần tháºn trá»ng nói:
- Ta đà nh phải giúp hắn được chết thống khoái má»™t chút, không phải chịu Ä‘au đớn như váºy.
Lôi Cổn cuối cùng không nhịn được nữa, liá»n kêu lên:
- ChỠđã!
Hai ngưá»i liá»n ngừng tay, mỉm cưá»i nhìn hắn.
Lôi Cổn cảm thấy đây là quyết định lá»›n nhất trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a hắn, hà m răng run lẩy bẩy, cuối cùng hạ quyết tâm, lá»›n tiếng há»i:
- Nếu như ta muốn sống, phải trả giá thế nà o?
- Má»—i ngưá»i muốn sống sót Ä‘á»u phải trả giá tháºt nhiá»u.
Tiết Tây Thần bình thản nói:
- Có ngưá»i phải trả giá rất nặng ná», cÅ©ng có ngưá»i lại nhẹ nhõm vô cùng. Nhưng dù ngươi phải trả giá thế nà o, chúng ta Ä‘á»u có biện pháp khiến ngươi không thể đổi ý, ngươi có tin không?
Mồ hôi của Lôi Cổn chảy xuống ròng ròng:
- Ta tin.
Bạch Sầu Phi chợt há»i:
- Hai mươi ngưá»i nà y không có vấn đỠchứ?
- Bá»n há» Ä‘á»u là thân tÃn cá»§a ta.
Tiết Tây Thần nói:
- CÅ©ng giống như ta là thân tÃn cá»§a Tô công tá». Má»™t ngưá»i nếu ngay cả thân tÃn cá»§a mình cÅ©ng không tin, váºy chẳng khác nà o không tin tưởng cả mình.
Y há»i lại Bạch Sầu Phi:
- Lôi Kiá»u có chắc đã ngất Ä‘i không?
Bạch Sầu Phi nói đầy tự tin:
- Trong hai canh giá», cho dù ngươi có khua chiêng gõ trống bên tai cô ta, cô ta cÅ©ng sẽ không nghe thấy.
Y ngạo nghễ nói:
- Thứ Lôi Quyển dùng là “Thất Thần chỉâ€, còn thứ mà ta dùng là “Kinh Thần chỉâ€. Uy lá»±c cá»§a “Kinh Thần chỉ' tuyệt đối mạnh hÆ¡n “Thất Thần chỉâ€, ngươi không nên quên Ä‘iá»u nà y.
- Ta đương nhiên sẽ không quên.
Giá»ng nói cá»§a y hÆ¡i giống như tiếng kim thiết va chạm và o nhau:
- Ta là Tiết Tây Thần. Ta cÅ©ng không hi vá»ng có má»™t ngà y “Kinh Thần chỉ†cá»§a ngươi sẽ dùng để đối phó vá»›i “Tứ Äại Thần Sát†chúng ta.
- Mong rằng sẽ không.
Bạch Sầu Phi nhướng mà y, cưá»i nói:
- Bởi vì đối phó vá»›i “Tứ Äại Thần Sát†các ngươi là má»™t chuyện rất đáng sợ.
Y dừng lại má»™t chút, giá»ng nói cÅ©ng giống như lưỡi dao:
- Có Ä‘iá»u cÅ©ng là má»™t chuyện rất đáng khiêu chiến.
Có rất nhiá»u ngưá»i trá»i sinh đã ưa thÃch mạo hiểm, muốn tìm sá»± kÃch thÃch. Bá»n há» cưỡi trên lưng con ngá»±a nhanh nhất, hạ tiá»n đặt cược lá»›n nhất, đến địa phương nóng nhất, ăn đồ ăn cay nhất, giết ngưá»i khó giết nhất.
Những chuyện nà y đối vá»›i bá»n há» không nghi ngá» là đầy tÃnh khiêu chiến.
Bá»n há» thÃch đối mặt vá»›i khiêu chiến, bởi vì bá»n há» thÃch khiêu chiến vá»›i chÃnh mình.
Vương Tiểu Thạch không phải.
Hắn không phải đi khiêu chiến.
Hắn chỉ đang đi chơi.
Lôi Háºn là má»™t kẻ giáºn dữ, Vương Tiểu Thạch đã nghe nói qua, cho nên muốn Ä‘i chá»c giáºn hắn, xem hắn rốt cuá»™c có bao nhiêu giáºn dữ.
Lôi Háºn là má»™t kẻ không thể chá»c, Vương Tiểu Thạch biết Ä‘iá»u đó, cho nên muốn Ä‘i trêu chá»c hắn, xem hắn rốt cuá»™c khó chá»c đến thế nà o.
Lôi Háºn là má»™t kẻ võ công “không có sÆ¡ hởâ€, Vương Tiểu Thạch hiểu Ä‘iá»u đó, cho nên muốn Ä‘i động thá»§ vá»›i hắn, xem thá» má»™t kẻ võ công không có sÆ¡ hở rốt cuá»™c như thế nà o.
Ngoại trừ lợi Ãch và cần thiết, có má»™t số ngưá»i là m việc chỉ là vì tịch mịch. Má»™t ngưá»i tịch mịch, thông thưá»ng sẽ là m má»™t số chuyện khiến hắn bá»›t tịch mịch hÆ¡n. Cho nên má»™t ngưá»i dù là m chuyện gì, chỉ cần là vì tịch mịch, đối vá»›i hắn đã quá đủ lý do.
Bởi vì có đôi khi tịch mịch còn đáng sợ hơn cái chết.
Có má»™t số ngưá»i là m việc lại là vì bất bình. Bất bình là má»™t loại chà khÃ. Ngưá»i gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thưá»ng rất thÃch náo nhiệt, cho dù hắn hoà n toà n không có lợi, hÆ¡n nữa cÅ©ng không cần thiết phải đứng ra, nhưng chỉ cần là vì “bất bìnhâ€, hắn đã có lý do để bênh vá»±c kẻ yếu.
Bởi vì có đôi khi bất bình còn mãnh liệt hơn so với ý chà cầu sinh.
Nhưng Vương Tiểu Thạch không chỉ vì tịch mịch, cÅ©ng không chỉ vì bất bình. Ngoại trừ vì Tô Má»™ng Chẩm, hắn Ä‘i “tìm†Lôi Háºn còn vì ham vui.
Ham vui là thiên tÃnh cá»§a con ngưá»i. Khi má»™t ngưá»i không còn ham vui, sức sống cÅ©ng sẽ bắt đầu suy giảm. Cho nên trẻ em là ngưá»i ham vui nhất. Mà những lão nhân gia có khát vá»ng được sống, cÅ©ng không Ãt ngưá»i “cải lão hoà n đồngâ€, bắt đầu ham vui, nhưng loại ham vui nà y cÅ©ng chỉ như ánh sáng phản chiếu trong trá»i chiá»u vô hạn.
Lôi Háºn là má»™t kẻ không há» ham vui.
Lúc Vương Tiểu Thạch tìm đến, hắn Ä‘ang phát tiết háºn ý cá»§a mình.
Phương pháp tiết háºn cá»§a hắn là đáºp và o tưá»ng.
Hắn đương nhiên không dùng thân thể để Ä‘áºp và o tưá»ng, hắn không phải là trâu, cÅ©ng không phải là voi. Hắn là Lôi Háºn, cho nên hắn dùng chưởng trái quyá»n phải từ xa đánh và o tưá»ng, sau đó lại đánh và o kình lá»±c từ trên tưá»ng dá»™i lại, hình thà nh má»™t Ä‘oà n kình khà cà ng lúc cà ng lá»›n. Mà ngưá»i hắn ở trung tâm kình khÃ, bên trong bốn bức tưá»ng vây.
Hắn đứng giữa bốn bức tưá»ng vây, thân thể không há» chạm đến tưá»ng.
Chưởng phong quyá»n kình cá»§a hắn va chạm và o nhau, xao động và triệt tiêu, không há» phá nứt bức tưá»ng nà o, nhưng kình lá»±c lại từ bốn phương tám hướng đánh vá» phÃa hắn.
Má»—i khi có quyá»n kình đánh tá»›i, hắn lại dùng chưởng phong đối kháng; còn khi có chưởng phong áºp đến, hắn lại dùng quyá»n kình đánh ngược. Má»™t ngưá»i như váºy, đứng trong khoảng đất trống chừng ba trượng, bị bao phá»§ bởi kình khà như sóng lá»›n liên miên không dứt.
Lôi Háºn dùng cách nà y để luyện công.
Hắn quyết không để lãng phà “háºn ý†cá»§a mình.
Hắn đứng trong bốn bức tưá»ng vây, mượn háºn ý để luyện công.
Hắn có danh tiếng lá»›n, có địa vị cao, có võ công giá»i, ai lại dám đến gây hấn? Nhưng hắn vẫn siêng năng luyện công, chưa bao giá» bá» qua bất cứ cÆ¡ há»™i nà o có thể luyện công.
Má»™t ngưá»i thà nh công chỉ có ba Ä‘iá»u kiện: má»™t là hắn có tà i năng, bao gồm cả thông minh; hai là hắn chăm chỉ, chịu được khổ cá»±c; ba là vì hắn may mắn, có được cÆ¡ há»™i.
Nhưng má»™t ngưá»i có thà nh tá»±u lá»›n lao, nhất định phải có cả ba thứ trên.
Lôi Háºn có thiên phú, chịu được khổ nhá»c. Hắn lại là thân tÃn cá»§a Lôi gia, cho nên “NgÅ© Lôi Oanh Äỉnh†cá»§a hắn là luyện được cao nhất trong đám đệ tá» Lôi môn.
Äáng tiếc còn không bằng “NgÅ© lôi Thiên Tâm†cá»§a Lôi Äá»™ng Thiên.
Cho nên hắn đã quyết chà phải Ä‘uổi kịp Lôi Äá»™ng Thiên vá» võ công.
Hắn không dám tranh cưá»ng đấu thắng vá»›i Tổng đưá»ng chá»§ Lôi Tổn, nhưng vẫn có dã tâm tranh phong vá»›i lão nhị Lôi Äá»™ng Thiên nà y.
Muốn vượt qua kẻ mạnh thì phải khổ công, đây là biện pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất.
Lôi Háºn vừa ở trong bốn bức tưá»ng cao luyện “Chấn SÆ¡n Lôi†tâm pháp, vừa ôm háºn chuyện ngà y hôm qua.
Vừa nghÄ© đến hôm qua táºn mắt trông thấy Tô Má»™ng Chẩm nhưng lại không thể ra tay, hắn lại háºn đến nghiến răng.
Hắn trong lòng vừa phát háºn, liá»n không nhịn được muốn giết ngưá»i.
Sáng nay hắn đã giết ba ngưá»i.
Trong ba ngưá»i nà y, má»™t kẻ là phản tướng cá»§a Mê Thiên Thất Thánh, má»™t kẻ là đệ tỠđã bán đứng Lục Phân Bán đưá»ng, còn má»™t kẻ là gian tế do Diệu Thá»§ đưá»ng tại Lạc Dương phái tá»›i.
Buổi sáng hôm nay, khi hắn lần thứ nhất trong lòng thống háºn, liá»n lôi gian tế cá»§a Diệu thá»§ đưá»ng tá»›i đây, đặt chÃnh giữa bốn bức tưá»ng vây, sau đó vung quyá»n chưởng khiến cho kình khà dá»™i lại. Hắn không ngừng phát quyá»n nhả kình, là m cho ngưá»i ná» bị chấn đến ngÅ© tạng lệch Ä‘i, há»™c máu mà chết.
Khi hắn lần thứ hai trong lòng nổi lên háºn ý, liá»m chá»™p phản đồ cá»§a Mê Thiên Thất Thánh tá»›i, cÅ©ng đặt và o trong sân vung quyá»n phát kình, khiến ngưá»i ná» bị kình phong bão táp xé rách cả da thịt. Hắn cảm thấy rất hà i lòng vá»›i sá»± tiến bá»™ cá»§a mình.
Äến lần thứ ba giáºn dữ, hắn lại kêu ngưá»i đưa phản nghịch cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng tá»›i, cÅ©ng nhả kình phát lá»±c, chưởng lá»±c dá»™i lại, quyá»n phong cuồn cuá»™n. Ngưá»i ná» lại bị kình khà vô hình xé rách từ bá» môi đến táºn tóc mai, ngay cả tròng mắt cÅ©ng bắn ra, máu tươi tung tóe, vô cùng thê thảm.
Lôi Háºn cà ng cảm thấy hà i lòng.
Hắn còn muốn thá» thêm má»™t lần. Má»™t ngà y hắn phải háºn đến năm sáu lần má»›i có thể bình tức lại.
Còn có má»™t kẻ Ä‘ang bị bắt chá» chết, chÃnh là môn đồ cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Biện pháp tốt nhất để đối phó vá»›i kẻ địch là là m cho hắn tiêu háºn.
Cho nên trước tiên hắn triệt tiêu kình lá»±c còn lại trên tưá»ng, sau đó phá»§i phá»§i tay.
“Kẻ địch†sẽ láºp tức bị đưa đến cho hắn là m “thà nghiệmâ€, hắn quyết định phải cho “kẻ địch†nà y chết còn mãn nguyện hÆ¡n so vá»›i ba tên trước.
Lôi Háºn không há» thÃch chÆ¡i đùa, hắn chỉ thÃch mãn nguyện.
Nắm giữ tÃnh mạng cá»§a ngưá»i khác chÃnh là sở thÃch cá»§a hắn.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
Từ khóa được google tìm thấy
àäàìàñ , âåëèêèé , áåòàëèíê , àâòîêðåäèò , ãîðÿùèé , ôn nhu chi kiếm 4vn , ôn nhu nhất Ä‘ao , ôn nhu nhất Ä‘ao 4vn , ôn nhu nhất Ä‘ao pdf , Ôn nhu nhẤt Äao 4vn , êåðàìîãðàíèò , ïðîáëåìû , ñïàðòàê , ôîòîøîïà , on nhu nhat dao , on nhu nhat dao 4vn , on nhu nhat dao chuong 6 , on nhu nhat dao phan 2 , on nhu thap nhat dao , onthuyan , truyen on nhu nhat dao , xem phim on nhu nhat dao , ýêîëîãèÿ , ðîñãîññòðàõ