Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 20: Hàn Băng Thứ Thần Khí
“Chủ nhân, đúng là với thực lực hiện tại, chủ nhân không thể đánh chết nó, nhưng muốn vây khốn nó rồi từ từ thu phục thì không phải không thể”
“Làm thế nào có thể ? Khốn thần trận không thể phát huy được uy lực vốn có, ở nơi này cũng không có ngũ hành kim thiết, thiếu nó không thể chuyển trận được”
“Ngũ hành kim thiết ?? Không cần, chẳng phải chủ nhân đang cầm Thiên Nhũ sao, so với Thiên Nhũ, Ngũ Hành Kim Thiết vốn không là gì cả”
“Thiên Nhũ ? Ngươi nói thứ này là Thiên Nhũ ?”
Phương Ngạo Thiên nhìn xuống miếng đá màu đỏ hắn đang cầm
“Đúng là Thiên Nhũ, đây là loại linh thạch vạn năm, mặc dù độ cứng rắn thua xa so với Tinh Kim cũng không có đặc tính như Ngũ Hành Kim Thiết, không thể dùng để luyện khí nhưng nếu sử dụng nó để kiến tạo trận pháp thì tuyệt đối là tốt nhất”
“Thiên Nhũ rất khó tìm gặp, Thiên Nhũ cũng chia làm năm loại, cây Thiên Nhũ màu đỏ trên tay chủ nhân là Hỏa Nhũ, thuộc tính hỏa, có khả năng hấp thụ vô hạn năng lượng hỏa hệ. Mỗi cây Thiên Nhũ để hình thành phải mất cả vạn năm hấp thu thiên địa linh khí. Sau đó lại mất thêm vài vạn năm để thành hình, để đạt tới độ lớn cũng như màu sắc như đám Thiên Nhũ trên kia phải mất trăm vạn năm”
“Trận thế, điểm mấu chốt là năng lượng duy trì và phát động trận, với khả năng hấp thu năng lượng khủng khiếp của Thiên Nhũ, trận thế vốn có thể tự vận hành mà không cần chủ nhân tổn hao năng lượng để huy động. Ngoài ra, trong mỗi cây Thiên Nhũ đều tồn tại một giọt Thiên Dịch, có thể nói đó là tinh hoa của Thiên Nhũ, có khả năng tăng cường tu vi cho ma thú. Ta nghĩ rằng con ma thú ngoài kia chính là nhờ Thiên Nhũ mà có khả năng cường đại như vậy”
“Vậy bây giờ cần phải làm thế nào ?”
“Từ xưa tới nay, mọi người luôn nghĩ rằng trận là bất động, nhưng đó là quan niệm sai lầm, trận thế cũng như pháp khí, có thể di động, đầu tiên sử dụng Thiên Nhũ đễ khắc trận lên Tinh Kim Thiết, sau đó luyện hóa, chuyển một tia thần thức vào trận thế, sau này có thể tùy ý mang trận theo người”
“Phương pháp này nhìn thì rất đơn giản nhưng điểm quan trọng nhất chính là làm sao khống chế luyện hóa trận pháp. Bình thường để bố trận sau đó điều khiển trận thế, người bố trận phải có tinh thần lực đủ mạnh để phát động năng lượng, ngoài ra phải có thực lực mạnh mẽ nuôi trận. Nhưng nếu muốn luyện hóa thì gần như không thể, bởi dù có tinh thần lực đầy đủ cũng không thể có đủ năng lượng để vừa duy trì trận thế vừa luyện hóa trận thế.
Thêm vào đó, nếu không có Thiên Nhũ mà sử dụng Ngũ Hành Kim Thiết để khắc trận thì khả năng hấp thu năng lượng trận thế vô cùng kém, sau mỗi lần sử dụng phải tốn thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại, nhưng với Thiên Nhũ thì khác, khả năng hấp thu năng lượng của nó là vô cùng lớn, chỉ tốn khoảng 1/3 thời gian so với bình thường là trận thế có thể khôi phục.”
“Chỉ là….”
“Chỉ là sao ?? Có vấn đề gì ??”
“Muốn luyện hóa trận thế, phải đưa thần thức nhập trận, phải tự mình dùng thần thức trải nghiệm trận thế, nắm bắt, sau đó dùng năng lượng bản thân thâu nhập từng góc cạnh trận thế. Có như vậy mới có thể khống chế trận hoàn toàn, nhưng thần thức vốn rất yếu ớt, dưới công kích của trận thế cũng như năng lượng loạn lưu khi luyện hóa trận rất dễ bị tổn thương, chủ nhân nên cân nhắc điều này”
Hm, tổn thương thần thức ? Có lẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy, ta có năng lượng của Vô Thần Đỉnh trợ lực, thần thức sớm đã mạnh mẽ vô cùng, vả lại ta chỉ là muốn làm Khốn Thần Đại Trận, trận thế này có khả năng vây khốn vô cùng khủng khiếp nhưng năng lực tấn công lại hạn chế, hẳn không quá nguy hiểm.
Phương Ngạo Thiên thầm nghĩ.
- Đại ca, huynh sao vậy ? Sao không nói gì ?
Phương Nhi nhìn Phương Ngạo Thiên đang ngây ngốc suy nghĩ, đôi môi anh đào đỏ mọng bật thốt.
- Phương Nhi, muội tìm một chỗ tĩnh tâm tu luyện, huynh muốn bố trí lại Khốn Thần Đại Trận để bắt nhốt con ma thú ngoài kia.
- Có thể sao ?
- Cứ tin tưởng ở huynh…
Phương Ngạo Thiên gật đầu, đầy tự tin.
Hắn còn có thể không tự tin sao ? Hắn là một thiên tài khoa học, tinh thần hắn luôn rèn luyện trong môi trường khắc nghiệt, vốn đã vô cùng mạnh mẽ. Thêm vào đó hắn có Vô Thần Đỉnh trợ lực, khả năng bạo phá là không thể xảy ra, cùng lắm thì trải nghiệm chút đau khổ mà thôi.
“Tiểu Kim, Thiên Nhũ kia có thể cho người sử dụng không ?”
“Không thể, chủ nhân, nhưng dùng để đề cao pháp bảo, vũ khí thì được. Chỉ cần một giọt Thiên Nhũ, vũ khí có thể đề cao ít nhất một tầng năng lực đặc thù. Nếu như sử dụng Băng Dịch nhỏ vào Hàn Băng Kiếm của Phương Nhi, đồng thời luyện hóa thêm một tầng thì Hàn Băng Kiếm sẽ càng thêm cứng cỏi, khả năng hấp thụ linh khí vô cùng lớn, thêm nữa có thể bổ xung Hàn Băng Chi Khí cho Phương Nhi, khi sử dụng sẽ tiết kiệm được bảy, tám mươi phần trăm năng lượng ma pháp”
Bảy, tám mươi phần trăm năng lượng…..đây là khái niệm gì ? Một ma pháp sư trên chiến trường khả năng sát thương cực lớn nhưng ma pháp không phải là chiến kỹ, không thể thích là sử dụng….nếu tiết kiệm được tới bảy, tám mươi phần trăm năng lượng mà uy lực vẫn giữ nguyên….
- Phương Nhi, đưa Hàn Băng Kiếm cho huynh
Phương Nhi thoáng chút ngạc nhiên nhưng không ngần ngừ đưa Hàn Băng Kiếm cho Phương Ngạo Thiên.
Hắn nhìn lên trần động, nhắm một cây Thiên Nhũ trắng như tuyết, Dung Kim Chỉ phát động, cây Thiên Nhũ lập tức rơi xuống, ngay sau đó, một giọt dịch thể trắng như tuyết nhỏ xuống, Phương Ngạo Thiên phất tay, Hàn Băng Kiếm lập tức bay lên hứng lấy giọt dịch thể.
Vừa chạm vào giọt dịch thể, Hàn Băng Kiếm đột nhiên rung động mạnh mẽ rồi tỏa sáng, hàn khí từ Hàn Băng Kiếm tỏa ra mạnh mẽ lan tràn khắp động phủ, hàn khí quá mạnh khiến cả Phương Nhi cũng phải lui lại, đồng thời vận dụng Hàn Băng Tỏa tạo thành một tấm chắn che bớt hàn khí cho Tiểu Bạch vẫn đang say ngủ.
“Dị biến, chủ nhân, nhanh luyện hóa, tiên khí phát sinh dị biến, phải luyện hóa ngay, bỏ lỡ sẽ không kịp”
Phương Ngạo Thiên ngay lập tức xếp bằng bắt quyết, tay hắn như chớp động kết xuất vô số thủ ấn, hàng loạt tiểu trận xuất hiện xung quanh phương ngạo thiên tạo thành một tổ hợp trận thế hình ngôi sao năm cánh.
Hắn trong vô thức, tự nghiệm ra cách thức luyện khí mới, nhưng hắn không ngờ rằng cách luyện khí của hắn vô tình lại chính là Ngũ Hành Trận, một trận thế luyện khí khả ngộ bất khả cầu. Vô số Luyện Khí Sư trên đại lục từ xưa tới nay đều tự mình ngộ ra một cách Luyện Khí riêng, nhưng có thể câu thông cả ngũ hành, vận dụng tương sinh tương khắc để luyện khí thì tuyệt đối chưa từng có, thông thường, một luyện khí sư dù thiên phú cực cao cũng chỉ có thể vận dụng Thủy Hỏa tương tế đã quá mức kinh người.
Trong khoảng khắc, khí lạnh trên thân Hàn Băng Kiếm bị trận thế áp chế, tụ lại quanh thân kiếm tạo thành một màn sương mỏng, chờn vờn quanh kiếm, thân kiếm rung động ngày càng mạnh mẽ.
Khoảng một khắc sau, từ mũi kiếm một tia sáng phát ra, chiếu thẳng lên trần động, toàn thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo kinh người.
“Kiếm khí, không ngờ có thể tự phát ra kiếm khí !!!”
“Chủ nhân, chúc mừng, Hàn Băng Kiếm thật không ngờ có thể trở thành thứ thần khí”
“Thứ thần khí ?”
“Chủ nhân, thần khí có linh tính, có thể tự động bảo vệ, hỗ trợ chủ nhân tấn công hoặc phòng thủ, thứ thần khí mặc dù không có được linh tính như vậy nhưng lại có năng lực đặc thù, bản thân có thể công kích, mặc dù công kích không thể câu thông được với chủ nhân nhưng có thể sử dụng chính năng lượng của vũ khí.”
“Hàn Băng Kiếm lúc này có thể phát ra Hàn Băng Kiếm Khí, trong lúc nguy cấp có thể sử dụng một lần, Hàn Băng Kiếm Khí khi bộc phát có sức mạnh tương đương ma pháp của Pháp Vương đỉnh phong, chỉ là sau khi sử dụng sẽ phải tốn một thời gian mới khôi phục sử dụng lại”
“Tốt, tốt lắm”
Phương Ngạo Thiên mở bừng hai mắt, điền cuồng cười lớn….
Thứ thần khí, hắn cư nhiên nhờ một giọt Thiên Dịch có thể tạo ra thứ thần khí, điều này có nghĩa gì ? Có nghĩa hắn mặc nhiên trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Luyện Khí Sư. Người khác muốn tạo ra tiên khí phải thiên tân vạn khổ, phải có sự may mắn, còn hắn ? Hắn có thể đơn giản mà tạo ra thần khí, dù là một vũ khí thứ phẩm đầy khuyết thiếu, với thiên dịch và Ngũ Hành Trận, hắn có thể một lần nữa làm lại, một lần nữa đề cao phẩm giai của vũ khí.
Chỉ có điều, cho tới bây giờ, hắn và Phương Nhi vẫn như hai tờ giấy trắng, cả hai có nền tảng cực kỳ khủng bố nhưng lại chẳng hề biết chút gì về bí kỹ. Nếu chiến đấu gặp phải những cao thủ có bí kỹ cường đại thì sẽ chịu khổ rất nhiều.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 21: Khốn Thần Đại Trận
Sau khi bố trí mọi thứ ổn thỏa, Phương Ngạo Thiên bắt đầu luyện hóa Khốn Thần Đại Trận, một trong tứ đại kỳ trận.
Khốn thần đại trận, đúng như cái tên của nó, là một mê trận khổng lồ, bước vào trận, thân thể và linh hồn sẽ bị khóa chặt, tùy theo tính cách, thực lực của đối tượng mà trận thế tự điều chỉnh, ảo cảnh sẽ vây khốn đối thủ cho tới khi đối thủ kiệt quệ, không còn sức phản kháng.
Khốn Thần Đại Trận còn có thể dùng Tứ Đại Linh Thú trấn trận, tương sinh trong bốn cửa, Sinh, Diệt, Ảo, Kỳ.
Trong đó cửa Sinh là của hung hiểm nhất, thường sẽ do linh thú mạnh mẽ nhất trấn cửa. Nếu có thể luyện hóa hoàn toàn Khốn Thần Đại Trận thì thậm chí có thể cùng lúc khởi động cả bốn cửa, tứ linh thú sẽ dựa vào ảo cảnh mà xuất kỳ bất ý tấn công khiến địch thủ rất khó phòng thủ.
Đứng giữa ảo cảnh, tinh thần công kích của đại trận lại có tứ đại linh thú tọa trấn, Khốn Thần Đại Trận gần như không thể phá. Đối thủ nhập trận chỉ có một con đường duy nhất, đó là tĩnh tâm phá trận….có điều, muốn phá trận này phải cùng lúc hủy diệt bốn cửa của đại trận, vì vậy nếu đơn thương độc mã nhập trận, chỉ sợ có đi không có về, dù không bị tứ linh thú đánh chết cũng sẽ bị vây khốn mãi mãi trong trận.
Trận thế mạnh mẽ, muốn luyện hóa, càng thêm khó khăn.
Sau khi bố trận, Phương Ngạo Thiên bắt đầu xuất ra một tia thần thức nhập trận, ban đầu hắn nghĩ rằng, ảo trận sẽ giống như mấy cái tàng thư hắn đọc trên internet, chỉ cần thanh tỉnh là có thể vượt qua. Hắn không sai, nhưng sự thật thì rất khác, ngay khi thần thức nhập trận, toàn bộ ý thức của hắn như tan biến, khi hắn tỉnh lại, hắn nhận ra hắn đang ở một khu vực hoang tàn. Xung quanh khói lửa ngập trời, bầu trời đỏ rực như ngày tận thế…
- Phương Ngạo Thiên, ngươi chết đi….
Chưa kịp định thần, một luồng uy áp khủng bố đè xuống, từ trên cao, một cỗ năng lượng hắc ám như một con rồng đen phủ chụp xuống.
Theo bản năng, Phương Ngạo Thiên lăn tròn, cố gắng thoát ra khỏi phạm vi công kích của luồng năng lượng hắc ám đó, mặt đất nơi hắn vừa đứng va chạm với luồng năng lượng phát nổ, tạo thành một hố sâu thăm thẳm vô cùng ghê rợn.
- Ma Đế ….
Ta đang ở đâu, tại sao Ma Đế lại xuất hiện ở đây ?
Hắn chưa kịp suy nghĩ tiếp, một đòn tấn công của Ma Đế lại tiếp tục phủ chụp xuống, không kịp né tránh, Phương Ngạo Thiên lãnh trọn một đòn, toàn thân trong khoảnh khắc như rơi xuống hầm băng, hai mắt tối sầm…trước khi rơi vào bóng đen vô cùng, hắn chỉ kịp nhìn thấy trước mắt mười bóng người đang cười vô cùng khủng bố.
Thập đại Ma Tướng !!!
“Ta đang ở đâu ? Phải chăng đây là địa ngục ?”
Phương Ngạo Thiên cảm thấy thân thể vô lực, đang bồng bềnh trôi
“Tại sao ta lại ở đây ? Ma Đế sao rồi ? Thế giới sao rồi ?”
Phương Nhi !!!
Từ tận sâu trong tiềm thức của hắn, một tia sáng chợt le lói xuất hiện, không, ta phải sống, nếu ta chết ai sẽ che chở cho Phương Nhi !!! Trong lòng hắn, Phương Nhi cực kỳ quan trọng, nếu nói nàng quan trọng hơn chính bản thân hắn cũng không sai, nàng đã cùng hắn bước qua quá nhiều gian khổ, cùng hắn vào sinh ra tử. Trong lòng một cô nhi như hắn ngay từ lần đầu gặp nàng, hắn đã thầm hứa với lòng, dù chết, cũng phải cho nàng một cuộc sống hạnh phúc.
Ta không thể chết như vậy, ta không thể chết như vậy !!!
Linh hồn hắn gào thét, quẫy đạp, tinh thần lực trong nháy mắt bạo phá mạnh mẽ, Khốn Thần Trận bắt đầu rung động, dưới áp lực tinh thần chưa từng có của hắn, thần thức của hắn đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ, xâm nhập mọi ngóc ngách trận thế.
Cường liệt, bất khuất, tinh thần lực của hắn dưới ma luyện của Khốn Thần Trận đột ngột bộc phát mạnh mẽ, phá tan chướng ngại, đột phát vào lĩnh vực Thần cấp.
Trong tu luyện, khó khăn nhất là tu luyện thần thức, thần thức bước vào lĩnh vực của Thần, rất dễ dàng, thần thức của hắn bao trùm toàn bộ trận thế. Mọi ảo cảnh rung động rồi vỡ vụn như những mảnh thủy tinh.
Quang cảnh trở lại như cũ, hắn mở bừng mắt, hắn vẫn ngồi đó, phía trước mặt một ngôi sao năm cánh được cấu thành bởi vô số trận pháp mini đang huyền phù, lập lòe phát sáng.
“Thật nguy hiểm”
Chỉ một chút nữa, Phương Ngạo Thiên đánh mất lý trí, nếu vào giây phút giãy dụa cuối cùng, hắn không nhớ tới Phương Nhi, có lẽ giờ đây hắn đã trở thành một cái xác. Linh hồn hắn có lẽ đã mãi mãi bị hãm trong Khốn Thần Trận.
Ảo cảnh, quá ư mãnh liệt, quá thật….
Khốn Thần Trận quả không hổ danh là một trong tứ đại kỳ trận.
Nhưng hắn cũng thu hoạch rất lớn, dưới áp lực, hắn đã phải liều mạng, nhờ đó phá tan chướng ngại cuối cùng trong con đường tu luyện thành Thần.
Nhìn trận pháp đang huyền phù trước mặt, Phương Ngạo Thiên nhếch miệng cười, mặc dù vạn phần hung hiểm nhưng cuối cùng hắn cũng đã thành công luyện hóa Khốn Thần Đại Trận. Có điều, lần này hắn thập phần may mắn, tất cả công kích của trận thế chỉ là huyễn cảnh, không phải thực sự, nếu như trận pháp có tứ đại linh thú hộ trận, hay là một trận thế công kích, có lẽ tinh thần lực của hắn chưa kịp nhập trận đã bị đánh tan nát.
“Tiểu Kim, luyện hóa thành công, giờ sử dụng trận pháp như thế nào ?”
“Chủ nhân, trận pháp sau khi luyện hóa đã trở thành một phần của chủ nhân, trận pháp có thể mở rộng trên một phạm vi cực lớn, tùy thuộc theo năng lượng và tinh thần lực của chủ nhân, dựa vào tinh thần lực và cái đỉnh kỳ quái này, chủ nhân hoàn toàn có thể bao phủ cả dãy sơn mạch này trong trận thế.”
“Khốn Thần Đại Trận bao gồm tứ tỏa, do chủ nhân là người lập trận nên khi luyện hóa chỉ phải trải nghiệm một phần của đại trận, thêm vào đó đại trận chưa có Thần thú trấn giữ, uy lực trên thực tế chỉ đạt được ba phần mà thôi”
…..
“Ba phần….mà làm ta suýt chút nữa mất mạng….”
Phải biết rằng, tinh thần lực của hắn trước khi nhập trận vốn đã đạt tới cấp bậc Pháp Vương, vốn đã vô cùng cường đại, nhưng suýt chút nữa thì tan hồn, nhưng xảo ngộ lại giúp hắn đột phá tinh thần lực tới cấp bậc Pháp Thần.
Chờ một chút !!! Nếu như để Phương Nhi nhập trận, trải nghiệm ảo cảnh biết đâu có thể đột phá ???
Trận thế lúc này ta đã nắm giữ hoàn toàn, nếu có gì đó nguy hiểm hoàn toàn có thể điều khiển được. Thậm chí có thể lợi dụng ảo cảnh trong trận luyện tập, rèn luyện tinh thần lực….
“Chủ nhân, không được, nên bỏ ngay ý nghĩ đó, với chủ nhân, trận thế chỉ khởi động một phần nhưng người khác thì không như vậy, chỉ sợ rằng đưa Phương Nhi vào trận một đi sẽ không về, thậm chí có thể hồn phi phách tán. Không thể xem thường uy lực của tứ đại kỳ trận.”
“Được rồi, được rồi….”
- Phương Nhi, sao rồi …
Phương Ngạo Thiên quay sang nhìn Phương Nhi lúc này đang cầm Hàn Băng Kiếm hỏi
- Đại ca, muội rất tốt, trong lúc huynh luyện hóa trận muội đã luyện thuần thục Quỷ Kiếm Thập Nhị Thức, nhưng khi muội luyện kiếm muội cảm thấy có chút gượng gạo, thần kiếm dường như có điều gì đó khác thường.
- Khác thường ?
- Dường như Quỷ Kiếm Thập Nhị Thức không hợp với Hàn Băng Kiếm, muội luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó trong kiếm thức…
- Cái này…..ta cũng không hiểu…
Phương Ngạo Thiên ngơ ngác, hắn và Phương Nhi cũng chỉ có vài bí kỹ cơ bản, vốn dĩ cả hai không có chút khái niệm về bí kỹ chiến đấu. Cả hai ngay từ đầu chỉ dựa vào cảm ngộ mà tu luyện nhưng vì có trợ lực khủng bố của Vô Thần Đỉnh và thứ thần khí nên tu luyện không chút khó khăn.
Có điều, sơ cấp bí kỹ….cũng chỉ là sơ cấp bí kỹ, không thể hi vọng nhiều.
Phương Ngạo Thiên phất tay
- Muội muội, chúng ta sẽ bàn bạc sau về vấn đề này, cũng chỉ còn vài ngày là tới lúc Quỷ Môn Quan khai mở, chúng ta cần phải đi khỏi đây.
Phương Ngạo Thiên nói xong, con mắt lóe lên một tia âm hiểm rồi nắm tay Phương Nhi đi về phía cửa động, nơi con quái vật vẫn đang kiên trì canh giữ.
Phía ngoài cửa động, con quái vật lúc này vẫn đang nằm dài, hai mắt nhắm hờ như đang ngủ, Phương Ngạo Thiên phất tay, thu lại Khốn Thần Trận ngoài cửa động, ngay khi hắn thu trận, từ trên vai Phương Nhi, Tiểu Bạch như một tia chớp đỏ phóng vụt ra, miệng kêu chi chi rồi lao thẳng về phía con quái vật.
Tiểu Bạch lúc này đã tiến hóa thành Hỏa Hồ, mọc ra thêm một cái đuôi, nó lao thẳng về phía con quái thú đầu lân, móng vuốt sắc bén nhoáng lên, chỉ trong nháy mắt, trên lớp vảy của con quái vật hiện ra một vết cào dài.
Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi ngẩn người, lần trước chiến đấu, mặc kệ hai người dùng ma pháp hay bảo kiếm cũng không thể xuyên thủng, thậm chí làm trầy lớp vảy đó, nhưng không ngờ Cửu Vỹ Hỏa Hồ (giờ nó đổi tên @@ thằng t/g nói thế) lại có thể cào rách một đường như vậy.
Bất ngờ bị tấn công, con quái thú gầm rú, há cái miệng đỏ như chậu máu phun ra một luồng lửa rừng rực về phía Cửu Vỹ Hỏa Hồ, nhưng bất ngờ lại tiếp tục, Cửu Vỹ Hỏa Hồ không di động, chủ động hứng lấy ngọn lửa, luồng lửa như hỏa diệm trong nháy mắt phủ chụp lấy Tiểu Bạch (lúc gọi kiểu này lúc gọi kiểu kia zzz).
Đứng giữa ngọn lửa, Tiểu Bạch ngửa cổ kêu chi chi đầy khoái trá, bộ lông đỏ của nó dựng ngược, tỏ vẻ vô cùng khoan khoái.
Thấy hỏa diễm không tác dụng, con quái thú chồm tới, cả thân hình khổng lồ phủ chụp về phía Tiểu Bạch, có điều, nó quá chậm chạp so với Tiểu Bạch, Cửu Vỹ Hỏa Hồ như một tia chớp đỏ xuyên qua xuyên lại, liên tục sử dụng móng vuốt tạo thành những vết cào trên thân quái vật, nhưng lớp vảy quá dày, dù móng vuốt của Tiểu Bạch cực kỳ sắc bén cũng không thể phạm vào da thịt của nó.
Hai con vật giao chiến liên tục, tiếng gầm rú vang động cả sơn cốc.
Sau một hồi, con quái thú không còn biện pháp bắt Tiểu Bạch, nó liền dừng lại gườm gườm, không tiếp tục đuổi theo, Tiểu Bạch cũng không cách nào khiến nó bị thương cũng dừng lại rồi lui dần về phía Phương Nhi.
- Chơi đùa đủ rồi Tiểu Bạch, để ta
Phương Ngạo Thiên mỉm cười rồi bước về phía con quái thú, xung quanh người vô số ma trận bắt đầu nổi lên.
Khốn Thần Đại Trận hình thành, huyền phù trên đỉnh đầu hắn rồi bắt đầu lớn dần, dùng hắn làm trung tâm, lan tỏa với tốc độ cực nhanh về phía con quái vật.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Trận thế hình ngôi sao năm cánh tỏa sáng mạnh mẽ, chưa đầy một hơi thở đã bao trùm toàn bộ quái vật trong trận.
Quái vật bị trận thế bao phủ gầm rú điên cuồng, cố sức vùng vẫy nhưng không tài nào thoát khỏi phạm vi ngôi sao năm cánh xung quanh.
Trận pháp liên tục phát sáng rực rỡ, càng ngày càng thu nhỏ lại. Con quái vật sau một hồi vùng vẫy nhưng vô pháp thoát khỏi dần dần cam chịu, cúi đầu phủ phục trong trận.
Năm cánh sao phát sáng càng lúc càng rực rỡ, quang hoa mãnh liệt lan tỏa, tốc độ thu nhỏ cũng càng lúc càng nhanh.
Phương Nhi tròn mắt nhìn con quái vật, vốn nó vô cùng to lớn, nhưng không ngờ lúc này cũng thu nhỏ lại theo trận thế. Trên trán con quái vật cũng dần xuất hiện một ngôi sao năm cánh liên tục cộng hưởng với Khốn Thần Trận.
Oanh !!!
Một tiếng nổ vang lên, bụi cát mịt mù khắp sơn động.
Sau khi cát bụi tan biến, Khốn Thần Đại Trận hoàn toàn biến mất, đem theo cả con quái vật kia.
- Từ nay, ngươi tên là Hỏa Sư
Phương Ngạo Thiên đắc ý nhìn ngôi sao năm cánh đang huyền phù trước mặt lẩm bẩm
Khốn Thần Trận hình ngôi sao năm cánh lúc này đang lơ lửng tỏa sáng nhè nhẹ trước mặt hắn, ở giữa ngôi sao xuất hiện một hạt châu đỏ rực tỏa sáng.
“Tiểu Kim, sau nay muốn triệu hồi thần thú cần phải thế nào ?”
“Chủ nhân, trận thế sau khi được luyện hóa sẽ tự hấp thu thiên địa linh khí, thần thú cũng nhờ đó mà phát triển, chủ nhân có thể thu vào Vô Thần Đỉnh để nó hấp thu năng lượng tự phát triển, ta đoán không sai thì chỉ vài năm, Khốn Thần Trận sẽ đủ khả năng thu nhận đệ nhị thần thú”
Vài năm…..
“Còn nữa, tứ đại linh thú không thể tùy tiện lựa chọn, phải là dị thú có thuộc tính đặc biệt. Như con kỳ lân chủ nhân vừa thu nhận chính là một dị thú thuộc tính Hỏa, trấn giữ một cửa trong Khốn Thần Đại Trận. Khi có đủ tứ đại thần thú, Khốn Thần Đại Trận sẽ chính thức hoàn thiện, thậm chí tứ đại thần thú còn có thể tùy ý xuất nhập Tứ Đại Kỳ Trận, riêng Ngũ Hành Đại Trận cần phải tìm được Bất Diệt Phượng Hoàng, làm tâm trận, có điều, xưa nay chưa từng có ai có thể bố trận này hoàn hảo, Bất Diệt Phượng Hoàng là một linh thú thuộc Hỏa, nhưng Bất Diệt Phượng Hoàng thủ trận lại phải là Bất Diệt Phượng Hoàng dị chủng, ngọn lửa của nó là Bạch sắc hỏa diễm, ta cũng chỉ nghe nói tới chứ chưa từng gặp.”
- Ai….thật quá khó khăn….
Phương Ngạo Thiên nhíu mày
Lực lượng, quả thực không thể cứ đơn giản như vậy mà có được.
“Tiểu Kim, bao giờ ngươi mới khôi phục lực lượng ?”
“Ta cũng không rõ, có thể phải mất ít nhất năm năm nữa, ta mới có thể khôi phục hoàn toàn”
“Năm năm ? Lâu vậy sao ?”
“Chủ nhân, năm năm không lâu, nếu ở tình trạng bình thường, có lẽ phải mất ít nhất trăm năm, nhưng nhờ cái pháp bảo quái dị của chủ nhân, năng lượng tinh khiết vô cùng vô tận nên ta mới có thể khôi phục nhanh như vậy.”
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi”
- Phương Nhi, chúng ta vào động “thu dọn” một chút rồi đi thôi
- Thu dọn ?
Đôi mắt đẹp của Phương Nhi khẽ chớp
- Thì thu thập Thiên Nhũ và Thiên Dịch
Hai mắt Phương Ngạo Thiên nhoáng qua một tia sáng tham lam….
- Của trời cho, không hưởng là có tội
Hắn lẩm bẩm
- Đại ca, huynh nói gì ???
- Không, không có gì
Nói xong hắn xoay người, hăm hở trở lại sơn động. Chưa tới nửagiờ, toàn bộ thạch nhũ trên trần động đã bị hắn bắn hạ hoàn toàn, thu được hơn ba ngàn cây thiên nhũ cùng một trăm bình thiên dịch. Phương Ngạo Thiên phất tay, thu toàn bộ vào Vô Thần Đỉnh sau đó cùng Phương Nhi ra khỏi Tàng Bảo Các.
- Muội muội chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày khai mở Quỷ Môn Quan, nhưng trước hết, chúng ta xuống núi một chút. Huynh muốn đấu giá vài món đồ.
Tiền, thế giới nào cũng cần có tiền. Đấu tranh với Ma Đế, hắn hiểu rõ lực lượng bản thân là không đủ, phải kiến tạo thế lực riêng cho mình. Có điều, kiến tạo không dễ, phải từng bước tiến hành thật cẩn thận.
Trong việc tạo dựng thế lực riêng, quan trọng nhất là tài lực. Vũ khí, pháp bảo, hắn có thể tạo ra nhưng nhân lực và tiền tài thì không thể.
Phương Ngạo Thiên quyết định xuống núi, tìm một nơi bán đấu giá vài thanh kiếm, xét về phẩm chất, chúng chỉ là rác rưởi so với Hàn Băng Kiếm. Nhưng tất cả đều là vũ khí biến dị, có năng lực riêng mà trong quá trình luyện khí hắn lưu lại, nhìn mặt nào cũng tuyệt đối là cực phẩm binh khí khả ngộ bất khả cầu, nếu phải đánh giá, tuyệt đối có thể liệt vào hàng Thiên Cấp……chỉ là…..người khác khả ngộ bất khả cầu…..còn hắn ???? Muốn vứt còn không hết !!
Hai người sánh vai nhau xuống núi, trên đường đi, Phương Nhi tíu tít nói cười. Nàng luôn như vậy, đối diện người khác, nàng là một tảng băng vạn năm, còn với Phương Ngạo Thiên, nàng như một thiên thần nhỏ sưởi ấm trái tim hắn.
Dưới chân núi là Quỷ Thành, đây là một trong ngũ đại thành trì, là nơi giao dịch cực kỳ sầm uất. Dưới sự bảo hộ của Quỷ Tông, hầu như không một thế lực nào dám làm loạn tại đây, thổ phỉ, sơn tặc cũng tránh xa.
Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi vừa đi vừa ngắm nghía khắp nơi, hai người như tiên đồng ngọc nữ dạo chơi khiến khách quan đều trầm trồ. Đi được một đoạn, Phương Ngạo Thiên ghé vào một quán trà, hắn gọi một bình trà thơm rồi hỏi chủ quán:
- Chưởng quầy, ta muốn đấu giá một số đồ vật, gần đây có phòng đấu giá nào không ?
- Khách quan, cách đây một dãy nhà có một phòng đấu giá, cũng một trong những phòng đấu giá lớn nhất đại lục, tên là Hoàng Kim Ốc.
- Hoàng Kim Ốc ?
- Đúng vậy, đó cũng là niềm tự hào của Quỷ Thành chúng ta
Lão chưởng quầy hoa tay múa chân khoe khoang.
- Không nói ngoa, Hoàng Kim Ốc là nơi tập trung đấu giá rất nhiều bảo vật quý hiếm trên đại lục, thương gia, quý tộc đều tới đó để ký thác đấu giá…..
- Được rồi, được rồi
Phương Ngạo Thiên ngán ngẩm lắc đầu, phất tay
Sau đó hắn thanh toán tiền rồi cùng Phương Nhi đi về phía Hoàng Kim Ốc.
Hoàng Kim Ốc là một dãy lầu các to lớn, bề thế, người ra vào tấp nập vô cùng. Ngoài cổng có hai tên hộ vệ mặt mày dữ tợn, hông đeo khảm đao đứng canh gác.
Phương Ngạo Thiên thoáng nhìn qua, cũng thầm khen…
Cuồng chiến sĩ…
Hoàng Kim Ốc quả thật có chỗ khác người, khơi khơi hai tên lính canh cũng đã là Cuồng chiến sĩ.
Hắn và Phương Nhi chậm rãi tiến vào cổng Hoàng Kim Ốc, hai tên Cuồng chiến sĩ nhìn thoáng qua, thấy trên áo hai người có phù hiệu Quỷ Tông liền lễ phép tránh sang hai bên nhường chỗ.
Phương Ngạo Thiên tiến về phía bàn đăng ký
- Ta muốn đấu giá một số thứ
Lão nhân ngồi ở bàn đấu giá thoáng chút ngạc nhiên, rồi vuốt râu cười.
- Không biết tiểu ca định đấu giá món đồ gì ?
- Lão tự đánh giá xem
Nói xong hắn phất tay, trên bàn trước mặt lão nhân lập tức xuất hiện bốn thanh kiếm.
Lão nhân thoáng ngạc nhiên, rồi chăm chú nhìn bốn thanh kiếm, thoạt nhìn, bốn thanh kiếm rất tầm thường, nhưng sau khi nhìn kỹ, khuôn mặt lão đột nhiên thay đổi.
- Cái này…..
Với kinh nghiệm của lão sao không thể nhìn ra phẩm chất bốn thanh kiếm này ? Lão đã ở đây làm giám định bao năm, pháp bảo, pháp khí gì cũng đã từng được chứng kiến. Có điều, bốn cây kiếm này….sau khi quan sát kỹ, lão bàng hoàng nhận ra, cả bốn đều là cực phẩm Thiên Cấp. Vũ khí Thiên Cấp, mặc dù chưa thể so sánh với bảo khí Thần Cấp, nhưng luyện ra vũ khí Thiên Cấp cực kỳ khó khăn, lão đã mấy chục năm làm ở Hoàng Kim Ốc, bán ra không ít vũ khí Tinh Cấp, nhưng Thiên Cấp….cái này….
- Có vấn đề gì sao ?
- Tiểu ca, từ đâu ngươi có được bốn cây kiếm này ?
Lão nhân run giọng hỏi
- Là do ta luyện
Phương Ngạo Thiên thản nhiên trả lời
- Là….tiểu ca luyện ???
Lão nhân há mồm trợn mắt, thiếu niên đứng trước mặt lão bao nhiêu tuổi ? Giỏi lắm chỉ khoảng 20 tuổi……20 tuổi có thể luyện thành Thiên Cấp binh khí ???
Phương Ngạo Thiên thấy lão nhìn mình chằm chằm, hắn khó chịu nói:
- Thế nào ?
Lão nhân giật mình, cung kính nói:
- Đại sư, xin ngài ngồi chờ một chút, tôi vào bẩm báo với Ốc chủ.
Quả thực vụ mua bán này quá lớn, lão không thể tự quyết. Phải biết rằng, Tinh cấp vũ khí khi đấu giá đã rất hi hữu, giá của nó không dưới một vạn kim tệ, còn vũ khí Thiên Cấp ????
Nếu tin này lan ra, tất cả các thế lực lớn, các đại gia tộc sẽ đổ xô về Hoàng Kim Ốc tranh giành cho bằng được, ai lại không muốn gia tộc có thêm trấn môn chi bảo chứ ?
- Được
Phương Ngạo Thiên thản nhiên trả lời
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 23: Ba Ngàn Vạn
Một lúc sau, từ trong đại sảnh, mỗi cô gái xinh đẹp bước ra, cô gái này mi thanh mục tú, thân hình yểu điệu, thướt tha, thân hình nàng tỏa ra một cỗ khí thế uy nghiêm, có điều lại pha chút vô lực. Khi đi tới bàn đặt bốn cây kiếm, khuôn mặt nàng thoáng động dung, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã bình thường trở lại.
- Phương đại sư !!
Phương Ngạo Thiên ngẩn người..
“Đại sư ?”
Hắn tròn mắt ngó quanh, nhưng rõ ràng hai mắt người đẹp đang nhìn hắn…
- Cô nương gọi ta ?
- Đúng vậy, đại sư !!
- Xin lỗi cô nương, ta không phải là đại sư gì cả, ta chỉ là một thành viên của Quỷ Tông.
- Đại sư khiêm nhường rồi, một người có thể luyện thành vũ khí Thánh Cấp, trên cả đại lục có được bao nhiêu chứ ? Nếu người không thể gọi là đại sư thì ta nghĩ không ai có được vinh hạnh này….
Phương Ngạo Thiên thoáng nóng mặt, lần đầu tiên hắn được một mỹ nhân khen ngợi như vậy…..nhưng…..đáng vậy…..mấy cây kiếm “bỏ đi” đó cũng là do hắn trong quá trình tập luyện “vô ý” mà tạo thành.
Đúng….đúng là phải gọi hắn là đại sư…không, phải gọi hắn là thiên tài mới đúng.
Đã từ lâu, không có ai khen ngợi hắn, ở thế giới cũ, hắn là một thiên tài trẻ tuổi nhưng tuổi đời còn thấp, chưa chính thức bước vào đời. Đến thế giới này, trải qua bao năm, hắn chỉ chìm đắm trong ma luyện, tìm cách nâng cao thực lực, tuổi thơ của hắn càng không nên nghĩ, chỉ là một màn đêm thăm thẳm.
Xét cho cùng, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tận sâu trong tâm khảm hắn, tình cảm là thứ hắn thiếu thốn nhất nếu không muốn nói là không có. Càng đừng nói tới những lời khen tặng, chỉ là…hắn xứng đáng, hắn đã trả giá, đã liều mạng, hắn xứng đáng với những vinh quang hắn đang có và sắp có.
- Cô nương, nếu được hãy gọi ta là Ngạo Thiên, cái danh đại sư…ta nghe không quen. Xin hỏi cô nương là ???
- Ta là Trương Thiết Ngọc, Thiết trong kim thiết, Ngọc trong băng thanh ngọc khiết
“Thiết Ngọc ? Cái tên thật kì lạ”
- Ta là Phương Ngạo Thiên, Ngạo trong ngạo nghễ, Thiên trong thiên hạ. Đây là muội muội của ta, Phương Nhi.
Trương Thiết Ngọc nhìn Phương Nhi khẽ gật đầu
Phương Nhi vẫn như trước, nàng không hề quan tâm chút nào tới ngoại nhân, đối với nàng, chỉ có Phương Ngạo Thiên mà thôi, tuy nhiên nàng vẫn liếc qua gật đầu chào Trương Thiết Ngọc.
- Phương huynh, ta có thể gọi như vậy không ?
Trương Thiết Ngọc nhẹ nhàng hỏi
- Cô nương cứ tùy tiện…
- Xin hỏi Phương huynh, bốn cây kiếm này, có công năng gì đặc biệt ?
Thông thường, vũ khí Thiên Cấp tự thân luôn có khả năng hấp thụ năng lượng mạnh mẽ, khiến cho công kích của chủ nhân tăng lên thập bội, độ cứng rắn, xuyên phá viễn siêu hơn rất nhiều vũ khí khác.
Biến dị Thiên Cấp vũ khí còn sở hữu công năng đặc biệt, tuy nhiên, cái này gần như vô tưởng. Luyện thành vũ khí Thiên Cấp cực kỳ khó khăn, lại sinh ra biến dị thì càng như lông phượng sừng lân.
Phương Ngạo Thiên khẽ liếc nhìn mỹ nhân trẻ tuổi đứng trước mặt, hắn thầm đánh giá nàng lại một lần nữa. Cô gái này quả không đơn giản, thật không ngờ chỉ liếc mắt cũng nhận ra bốn thanh kiếm này là Thiên Cấp biến dị binh khí. Chỉ là….hồng nhan họa thủy….
- Cô nương cao minh, quả thật đây là bốn cây kiếm biến dị….
Lão nhân tiếp đón Phương Ngạo Thiên ban đầu lúc này đi sau Trương Thiết Ngọc, mặt biến sắc….
Biến dị Thiên Cấp binh khí….
Phương Ngạo Thiên đắc ý đi tới cái bàn, cầm một cây kiếm lên nói
- Về căn bản, bốn cây kiếm này trong quá trình luyện quả thực có biến dị, cây kiếm ta đang cầm trong tay thuộc loại phong kiếm. Trên thân kiếm có khắc một trận thế nhỏ, khi sử dụng có thể gia tăng hai mươi phần trăm tốc độ của người dụng kiếm, là một Phong Hệ Chi Kiếm
Hắn lại cầm thanh thứ hai chậm rãi nói:
- Đây là một cây Hỏa Hệ Chi Kiếm, phối hợp với kiếm kỹ hỏa hệ, tăng phúc hai mươi phần trăm, hai cây còn lại, một cây là Băng Hệ, cũng tăng phúc hai mươi phần trăm, chỉ là cây cuối cùng, không có công năng tăng phúc nhưng lại có thể phát ra kiếm khí, năng lực tương đương binh khí Thiên Cấp đỉnh phong, kiếm khí phạm vi hai trượng, vô hình vô ảnh, phát huy bảy mươi phần trăm năng lực của chiến sĩ, ta gọi nó là Thiên Vương Kiếm.
“Bảy mươi phần trăm” Trương Thiết Ngọc rung động mạnh mẽ, biến dị tăng phúc đã là thượng đẳng, nhưng kiếm khí…..biểu tương cho cái gì ?? Cả phiến đại lục, vũ khí Thiên Cấp vốn đã vô cùng ít ỏi, nhưng tuyệt đối nàng chưa từng thấy một cây kiếm nào có thể phát ra kiếm khí.
Nên biết rằng, kiếm khí vốn vô tung vô ảnh, Thiên Cấp binh khí bản thân đã gia tăng rất nhiều lực lượng của chủ nhân, bảy mươi phần trăm thực lực, tương đương thực lực của chủ nhân cộng với vũ khí, kiếm khí phát ra lại vô tung vô ảnh, không thể phòng bị…..loại này….tuyệt đối là kháng thế kì bảo, đem ra đấu giá….chắc chắn sẽ gây ra oanh động lớn. Chỉ sợ rằng các đại thế lực sẽ không tiếc mà tung ra những bút giá trên trời để giành giật, không chừng sẽ gây ra một trường hạo kiếp tranh đoạt cây kiếm này.
- Công tử…..Ba ngàn vạn kim tệ….
Trương Thiết Ngọc run giọng, nắm chặt tay thốt lên
Ba ngàn vạn !!!!
Lão nhân đứng sau giật mình, đây chính là ba phần tư gia sản của cả Hoàng Kim Ốc….
Phương Ngạo Thiên nheo mắt nhìn Trương Thiết Ngọc một hồi, rồi nói….
- Ý của cô nương là ???
- Tiểu muội nguyện ý trả ba ngàn vạn cho cây kiếm này, không biết ý của Phương đại ca thế nào !!!
- Ba ngàn vạn !!!
Phương Ngạo Thiên nhíu mày, hắn chưa từng nghĩ tới con số lớn như vậy, ban đầu hắn vốn chỉ định kiếm chút tiền chuẩn bị kế hoạch lâu dài nhưng con số này vượt quá tính toán ban đầu của hắn quá xa, căn bản hắn chưa từng nghĩ tới.
- Có quá cao không ?
Hắn thật thà hỏi
- Quá cao ?
Trương Thiết Ngọc tròn mắt, nhưng cũng rất nhanh, nàng biến sắc. Vị Phương đại ca này có vẻ không để cây kiếm này vào mắt, như vậy hắn còn có vũ khí cao cấp hơn nữa, không loại trừ, hắn có cả…..Thần Khí….
Hai mắt nàng nhanh chóng dời đến cây bạch kiếm Phương Nhi đang đeo, cây kiếm nhìn có vẻ rất tầm thường, nhưng trong mắt nàng lúc này thì không như vậy. Phương Ngạo Thiên nhấc tay có thể đem một Thiên Cấp binh khí ra bán, có khi nào người bên cạnh hắn lại sử dụng vũ khí tầm thường hơn chứ ??
Cảm thấy ánh mắt xoi mói của Trương Thiết Ngọc, Phương Nhi thoáng chút khó chịu, nàng hừ lạnh.
Cửu Vỹ Hỏa Hồ đang nằm cuộn tròn trên vai nàng cảm thấy chủ nhân động sát khí cũng mở mắt, chiếu ra một luồng sáng đỏ về phía Trương Thiết Ngọc.
- Phương Nhi…
Phương Ngạo Thiên khẽ hắng giọng.
- Trương cô nương, ta đồng ý bán cho cô nương cây kiếm này. Có điều….mong cô nương giữ kín việc này.
Trương Thiết Ngọc biết mình thất thố vội thu hồi ánh mắt, đồng thời vội vã gật đầu, nàng cũng hiểu, người thanh niên trước mắt nàng quả thực thâm bất khả trắc, vả lại nếu hắn không muốn, nàng cũng sẽ không dại gì lộ ra, đó cũng là nguyên tắc buôn bán. Thêm nữa, có thể mua được cây Thiên Vương Kiếm đã là thành công lớn ngoài mong đợi, nàng biết rằng nếu đem ra đấu giá, chỉ sợ rằng ba ngàn vạn cũng chưa chắc mua nổi. Hoàng Kim Ốc là một thế lực lớn nhưng các đại gia tộc còn tích lũy gấp vạn lần, nếu lộ ra sợ rằng Hoàng Kim Ốc khó tránh một trường phân tranh.
Nàng cẩn thận nâng Thiên Vương Kiếm vuốt ve rồi khẽ phất tay thu kiếm vào giới chỉ.
- Phương đại ca, ngay chiều nay Hoàng Kim Ốc sẽ tổ chức đấu giá ba cây kiếm kia, đại ca có thể tới tham quan. Đây là Hoàng Kim Tạp Phiến, bất kì khi nào cần, đại ca có thể tới các chi nhánh của Hoàng Kim Ốc và rút tiền.
Nói xong, nàng lấy từ trong giới chỉ một tấm tạp phiến hình chữ nhật bằng vàng, trên có điêu khắc một tòa lầu hoàng kim lộng lẫy.
Lão nhân lại một lần nữa giật mình, tạp phiến này là tạp phiến dành riêng cho chủ nhân Hoàng Kim Ốc, có thể ngay lập tức huy động ba phần tư tài sản của Hoàng Kim Ốc, trừ Ốc chủ chỉ có đại tiểu thư là có.
Phương Ngạo Thiên thì không rõ điều này, hắn cũng đã xem nhiều truyện tiên hiệp trên mạng, biết rằng, cái tạp phiến này cũng giống như thẻ nhà băng. Lại thêm biểu hiện của lão nhân kia, hẳn đây là một cái “thẻ VIP”.
Có tiền, có thể làm được nhiều thứ, có tiền, hắn có thể bắt đầu kế hoạch mà hắn đã tính toán từ lâu, kế hoạch dành cho cuộc chiến với Ma Đế.
- Trương cô nương, cô nương cho hỏi, hội đấu giá có đấu giá tinh hạch ma thú hay không ?
- Tất nhiên, nhưng số lượng cũng rất ít, tinh hạch của ma thú cấp tám trở lên thì gần như không gặp….
Cấp 8 ? Với thực lực của hắn và Phương Nhi hiện tại, giết chết ma thú cấp 8 thực như phẩy tay mà thôi….có lẽ cái phòng đấu giá này cũng không quá hùng mạnh như bề ngoài…
……
Cái suy nghĩ điển rồ này của hắn, quả thực nếu để người khác biết hẳn sẽ hò hét chửi hắn không kịp vuốt mặt. Ma thú cấp 8 là loại gì chứ ? Dù là Pháp Hoàng đỉnh phong, nếu gặp phải ma thú cấp 8 sợ rằng muốn giết nó cũng mất nửa mạng chứ chẳng chơi. Ma thú cấp 8 đã có suy nghĩ độc lập, có được năng lượng lĩnh vực riêng, trong lĩnh vực của nó, nếu không có tinh thần lực vượt trội thì không có khả năng phản kháng chứ đừng nói tới công kích nó.
Tinh thần lực của ma thú lại luôn luôn cường hãn hơn nhiều so với ma pháp sư thông thường, vì vậy đối với ma thú cấp 8 trở lên, các ma pháp sư chỉ có thể đánh lén. Tất nhiên nếu là Pháp Vương thì khác, Pháp Vương có thể sử dụng tinh thần công kích, trực tiếp phá tan lĩnh vực của ma thú mà tấn công, nhưng lý thuyết là vậy, thực tế không dễ dàng gì.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, nhất là với một tên ma pháp sư cấp bậc Pháp Vương, thân thể tôi luyện cứng rắn dẻo dai không thua một Vương chiến sĩ thêm vào tinh thần lực đã đột phá tới cánh cửa của Thần như hắn thì ma thú cấp 8, thậm chí ma thú cấp 9 sợ rằng cũng không chịu nổi uy áp của hắn.
Về phần Phương Nhi, với thứ thần khí Hàn Băng Kiếm trên tay….chẳng có gì có thể ngăn nổi một kiếm của nàng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 24: Đụng Vào Ta Thì Có Thể
Tất nhiên, Phương Nhi có thể làm điều này, ngoại trừ bởi sự trợ giúp của thứ thần khí, mà còn vì nàng là một chiến sĩ kiêm ma pháp sư giống như Phương Ngạo Thiên. Nàng có thể vận dụng ma pháp vào chiến kỹ, khiến chiến kỹ cường mãnh hơn rất nhiều.
Đối với chiến sĩ, khi thi triển chiến kỹ họ ít phải sử dụng tinh thần lực vì vậy dưới công kích tinh thần của ma thú họ vốn rất ít bị ảnh hưởng.
Thông thường, khi đi săn ma thú cấp cao, ma pháp sư và chiến sĩ luôn phải phối hợp chặt chẽ mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất. Nhưng chiến sĩ cấp cao, đặc biệt là Vương cấp chiến sĩ thì không nhiều.
Tu luyện chiến kỹ khó khăn gấp vạn lần ma pháp, ngoại trừ tố chất thân thể, ngộ tính, còn đòi hỏi huyết mạch cực kỳ khắt khe….và cũng không phải ai cũng có một tên biến thái với món pháp bảo cổ quái như Phương Ngạo Thiên. Dưới tay hắn, dù không thể tu luyện ma pháp hắn cũng có thể cải biến kinh mạch, tu bổ để hấp thụ được linh khí, trường hợp Phương Nhi chính là một ví dụ cụ thể. Chỉ là mỗi lần làm như vậy, hắn hao tổn tinh lực khủng khiếp và cực kỳ nguy hiểm cho người được thi pháp, bản thân hắn cũng không hi vọng phải làm lại một lần nữa.
Sau khi nhận tạp phiến và trao đổi một chút thông tin, Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi liền đi về phía giao dịch bình đài của Mạo Hiểm Đoàn phía tây Hoàng Kim Ốc.
Theo thông tin từ Trương Thiêt Ngọc, nơi này có rất nhiều hàng hóa do Mạo Hiểm Đoàn bán, nếu may mắn có thể kiếm được nhiều đồ tốt giá rẻ.
Phương Ngạo Thiên mặc dù không hề biết chút gì về cái gọi là Mạo Hiểm Đoàn, nhưng kiến thức từ “internet” hắn lại có rất nhiều.
Mạo Hiểm Đoàn thực ra là một tổ chức “làm thuê”, làm đủ mọi việc, từ bảo kê đến săn bắn ma thú.
Rất có thể ở nơi đó có thứ mà hắn đang tìm, hay chí ít là có thông tin gì đó hữu ích.
Hắn nhếch môi cười, kế hoạch mà hắn đang tiến hành, nếu thành công thì chẳng những không e ngại Ma Đế xâm lấn, thậm chí hắn còn muốn mở toang vị diện mà đánh xuống âm phủ xem sao.
Phương Nhi thấy hắn cười đầy âm hiểm, trên người lại tỏa ra một cỗ khí thế ngút trời, nàng ngạc nhiên khẽ gọi
- Ca ca …
Phương Ngạo Thiên nghe tiếng Phương Nhi, hắn thu lại nụ cười, rồi nhìn Phương Nhi đầy trìu mến. Phải, hắn nỗ lực không phải vì thế giới này, hắn nỗ lực vì chính hắn, hơn hết chính là vì Phương Nhi.
Lời thề của hắn, hắn sẽ dùng tính mạng để hoàn thành, đối với hắn Phương Nhi là tất cả.
Phương Nhi thấy hắn đột nhiên nhìn mình chằm chằm, nàng hổ thẹn, gương mặt ửng đỏ, e thẹn cúi đầu, hai tay khẽ vân vê tà áo.
Cửu Vĩ Hỏa Hồ cũng cảm thấy được tâm tình của nàng, nó ngơ ngác ngẩng đầu rít nhè nhẹ.
Nhìn Phương Nhi một hồi, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng rồi bóp nhẹ.
Phải rồi, đây mới là mục tiêu cả đời của hắn, hắn sẽ dùng tất cả những gì hắn có để nàng hạnh phúc, để nàng quên đi quá khứ đau buồn của nàng. Nàng hạnh phúc, hắn cũng hạnh phúc, mặc kệ thế giới này ra sao, mặc kệ tương lai khó khăn thế nào.
Phương Nhi đỏ bừng mặt khi hắn nắm tay nàng nhưng nàng không hề kháng cự, nàng cứ như vậy cúi đầu, e thẹn bước theo hắn.
Đối với ngoại nhân, nàng vĩnh viễn là một khối băng vạn năm, lạnh lẽo, nhưng với hắn, vị ca ca duy nhất của nàng, hắn là tất cả, nếu như phải hi sinh bản thân vì hắn, nàng sẽ không ngần ngại, không suy nghĩ mà hiến dâng tất cả.
Hai người cứ như vậy im lặng bước đi.
Đột nhiên, Phương Ngạo Thiên nghe thấy một tiếng cười khả ố vang lên:
- Mỹ nhân, đi đâu vậy, có cần ta chỉ đường cho không ?
Phương Ngạo Thiên liếc mắt thấy hai tên hán tử râu ria xồm xoàm, mặc áo choàng đen, đang nhìn chằm chằm Phương Nhi cười khả ố.
Phương Nhi lúc này cũng đã bừng tỉnh, thoát ra khỏi mộng đẹp, trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng như băng.
Hai tên đại hán tiến lại gần hai người, tên bên trái nham nhở nói:
- Tiểu mỹ nhân, nơi này rất nguy hiểm, để bổn đại gia giúp nàng thăm quan nhé !!
Nói xong hắn vươn tay ra, định chộp lấy Phương Nhi
Vù !!! Chát !!!
Phương Nhi nhấc tay, trong nháy mắt trên mặt tên đại hán hiện lên năm dấu tay đỏ rực.
Tên đại hán ôm mặt lui lại, phun ra một cái răng, hắn điên cuồng gào lớn:
- Tiện tì, dám đánh bổn đại gia ? Biết ta là ai không ?
Hắn hung hăng chồm tới.
- Ngươi nói gì ??
Phương Ngạo Thiên không biết tự lúc nào đã chắn trước mặt Phương Nhi, hai mắt rực lửa, lạnh lùng hỏi
- Tiểu tử, biết khôn thì tránh ra, nếu không bổn đại gia sẽ giết ngươi.
- Ta hỏi ngươi vừa nói gì ?
Phương Ngạo Thiên gằn giọng
- Tiểu tử, nên tránh ra thì hơn, Quỷ Tông sẽ không vì một tên tân đệ tử như ngươi mà trở mặt với Huyết Linh Đội chúng ta đâu.
“Huyết Linh Đội” ?
- Ta nhắc lại, ngươi vừa nói gì ?
Phương Ngạo Thiên nhìn thẳng vào tên hán tử râu xồm vừa bị Phương Nhi đánh, đôi mắt lấp lánh tử quang.
- Tiểu tử, muốn chết ta cho ngươi chết
Tên hán tử vừa bị đánh gầm lớn, hai tay hắn phát sáng, một luồng hỏa diệm mạnh mẽ ập thẳng vào Phương Ngạo Thiên.
- Pháp Hoàng ?
Phương Ngạo Thiên cười khẩy
Nếu như là hắn khi mới cùng Phương Nhi tham gia khảo hạch tại Quỷ Tông, có lẽ sẽ không thể bình tĩnh được như bây giờ khi đối mặt với một Pháp Hoàng, nhưng bây giờ thì khác, hắn chỉ còn thiếu một bước, một bước để thành thần. Đối mặt với một Pháp Hoàng sơ giai ? Hừ, trước mặt hắn, Pháp Hoàng chỉ là một con kiến hôi.
Có lẽ, nếu người giao đấu với tên hán tử này là Phương Nhi, hắn còn có thể hoa tay múa chân một chút, nhưng với Phương Ngạo Thiên, dù hắn chưa tu luyện bí kỹ, nhưng vốn con voi chẳng cần thiết phải dùng chiêu thức gì để đánh với con kiến, một đạp đủ rồi.
Phương Ngạo Thiên nhếch môi:
- Xoay Chuyển Càn Khôn !!!
Tầng thứ tư của Âm Dương Càn Khôn Pháp quyết.
Luồng hỏa diễm rừng rực vừa chạm vào Phương Ngạo Thiên ngay lập tức tụ lại thành một quả cầu lửa, xoay tròn trước mắt hắn.
Phương Ngạo Thiên khẽ phất tay, quả cầu lửa như một tia chớp đỏ lao ngược trở lại
Tên hán tử còn chưa kịp định thần, quả cầu lửa đã lao thẳng vào ngực, nổ tung, hoa lửa đỏ rực bắn khắp nơi.
Tên hán tử ngã bệt xuống đất, trước ngực cháy xém, râu tóc bị đốt cháy đen, đôi mắt lạc thần nhìn Phương Ngạo Thiên….
- Ngươi, ngươi làm thế nào….
Hắn lắp bắp, hắn là một Pháp Hoàng, dù chỉ mới đột phá, nhưng hắn là một Pháp Hoàng hàng thật giá thật, mặc dù ma pháp vừa rồi hắn sử dụng không tính là một ma pháp cấp cao nhưng cũng vô cùng uy mãnh.
Dưới chiêu thức này của hắn không biết bao nhiêu ma pháp sư đã nếm mùi đau khổ, nhưng không ngờ hôm nay chẳng những không tổn thương mảy may cho đối phương, ngược lại hắn lại phải đón nhận oanh kích của chính ma pháp bản thân, thậm chí ma pháp phản lại còn mạnh mẽ hơn vài phần.
- Ta cho ngươi hay một việc
Phương Ngạo Thiên lạnh lùng rít lên
- Đụng vào ta thì được ….
Hắn gằn từng chữ, sát khí mãnh liệt tỏa ra, tinh thần lực Thần cấp bộc phát, dưới uy áp dữ dội của hắn, hai tên Pháp Hoàng quỳ rạp xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi như tắm. Bọn chúng cảm giác như cả một quả núi đang đè lên mình, ngay cả động một ngón tay cũng không động nổi.
- Tốt nhất đừng để ta gặp lại bọn ngươi, nếu không, các ngươi cũng sẽ không may mắn như hôm nay.
Nói xong, Phương Ngạo Thiên thu lại tinh thần lực rồi xoay người nắm tay Phương Nhi bỏ đi.
Hai tên hán tử sau một hồi mới hoàn hồn, cúi đầu dìu nhau rời đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema