"Với em mọi chuyện đã trở thành quá khứ"
Em lại nói:"ngày xưa nghe được lắm đó anh"
Ừ thì được, tôi ngồi im lắng đọng
Chợt đâu đó có nỗi buồn không tên.
Lúc mới yêu, tôi biết em sẽ khổ
Tôi đã cố đem lại những niềm vui
Từng niềm vui dù là nhỏ bé nhất
Chỉ một điều: Tôi chỉ muốn em vui.
Tôi cũng biết lòng mình khá ích kỷ
Không tặng em được hạnh phúc nhỏ nho
Nhiều đêm thức để lặng im suy nghĩ
Hỏi rằng đời sao lại lắm trớ trêu?
Niềm vui đó giờ lại càng xa lắm
Có lẽ xa cái cảm giác bình yên.
Em lại khóc dù lòng mình không muốn,
Tôi chỉ buồn, lại chỉ biết lặng câm.
Em hãy sống cho hạnh phúc em nhé!
Chăm sóc mình cho thật tốt thay tôi.
Tình yêu đó luôn tồn tại mãi mãi,
Dẫu cho rằng mình đã phải xa nhau!....
------o0o------
Buồn, nản, mệt mỏi.... Mấy ngày bỏ thuốc, giờ lại hút lại.... Mợ ơi, bỏ lần thứ 30 rồi đó... Gần bằng cái số tuổi của mình
Lại một đêm thức trắng...Đêm qua về tới nhà cũng mệt mỏi lắm, đầu nặng lắm... Mọi thứ cứ dồn một đống đấy để suy nghĩ, để suy ngẫm... Để rồi lại buồn...
Dẫu biết rằng mọi chuyện đã kết thúc
Dẫu biết rằng mình hẳn phải xa nhau
Nơi nào đó trong căn nhà hạnh phúc
Từng kỷ niệm vẫn còn mãi không quên.
Còn đâu đó có chút gì để nhớ
Còn đâu đó ánh mắt nhìn thân quen
Còn đâu đó nụ cười em trìu mến
Đã xa rồi, xa mãi phải không em?
Một nỗi nhớ mang bóng hình in đậm
Một nỗi đau cả hai biết vì đâu
Một chút xót, một chút thương chôn kín
Chỉ biết rằng tim mình đã có một vết thương...
Con người ta được sinh ra từ cát bụi... Đi hết đời lại phải trở về với cội nguồn
Một chút vui... một chút hạnh phút... một chút cảm xúc khó diễn tả...
Mấy ngày qua cứ phải mệt mỏi, phải lo lắng, phải buồn... Nhưng cũng qua rồi!!!
Cứ như một cơn ác mộng... Cứ như phải sống trong cái góc tối của căn phòng... Cảm giác cũng có chút sợ... Nhưng cũng qua rồi!!!
Cũng mong rằng không còn trắc trở... Cũng mong rằng mọi chuyện sẽ khá hơn... cũng mong rằng sau cơn mưa trời lại sáng... Cũng mong, mong lắm, mong nhiều thứ lắm
Cố mà vui cho đời thoải mái
Cố đừng buồn gạt hết thương đau
Ráng phải quên đi những buồn tủi
Giữ nụ cười mãi nở trên môi.
Nước mắt nào nhỏ xuống lấp môi khô
Những đêm khuya khi tình về réo gọi
Những chiều thu mưa bay từng hạt nhỏ
Giọt mưa sầu rơi rụng vào tim anh
Em bây giờ lạc lõng bước chân chim
Thắp ước mơ soi cuộc đời im lìm
Đốt khói cay ru hồn mình bàng hoàng
Anh bây giờ mịt mờ dấu chân hoang
Cuộc tình như cơn mơ
Để lại trong thiên thu (tim ta)
Một trời mây bơ vơ
Một hồn ta ngu ngơ
Những cơn sầu mưa lũ
Những vết thương mù lòa
Nước mắt mặn bờ môi
Còn gì trên đôi môi
Còn gi trong đôi tay
Còn lại bao men say
Trả lại cho mưa bay
Những ân tình xưa ấy
Những ái ân nhạt nhòa
Để đời thôi xót xa…
Cơn mê nào lịm chất ngất trong tim
Rót nhớ nhung đong đầy từng đêm dài
Rót tiếc thương bao tháng ngày miệt mài
Cho tình đầu thành những vết thương sâu
Em đi về một chiều nắng úa mi
Đường em đi phai nhạt dấu chân hồng
Khép xót xa em về chôn tình mộng
Để hồn anh là một cõi hư không…
Chờ đợi giúp người ta rèn luyện sự kiên nhẫn, sự nhẫn nại. Đôi lúc chờ đợi cũng là một niềm vui nhỏ nhoi hàng ngày.
Chờ một cái tin nhắn SMS, chờ một cú phone, chờ một cái buzz yahoo... Tất cả cũng là sự chờ đợi...
Đôi lúc cũng bực bội, cũng khó chịu vì phải chờ, phải đợi đấy. Nhưng chỉ cần một lời hỏi han đã có thể xóa hết mọi bực dọc ấy...
Cũng có lúc phải chờ đợi làm bạn lo lắng, nhưng rồi cũng chỉ im lặng mà đợi chờ. Đôi lúc cái sự chờ đợi ấy mang lại cho bạn cảm giác như đang chờ để được bố thí, để được ban ơn, nhưng cũng không vì thế mà làm bạn nhụt chí. Đôi lúc chờ đợi có thể làm bạn phát khùng, nhưng khi nhận được kết quả lại có thể khiến bạn mừng rỡ đến phát điên...