Sau một tiếng nổ vang dữ dội, thân hình Thần Tiễn bắn ngược ra đằng sau, lộn một vòng trên không rồi mới tiếp đất được. Hai chân cào trên mặt đất, để lại một đường rãnh dài, vẻ mặt hắn nghiêm túc hơn nhìn về phía trước.
Hans đã ở trước mặt hắn từ lúc nào, trên tay cầm một thanh kiếm màu xanh ngọc, mạnh mẽ chém xuống.
Skill: Heavy Slash (Trọng kích).
Thần Tiễn hừ lạnh một tiếng, đôi tay như biến ảo, chuẩn xác vỗ mạnh sang thân kiếm, dậm chân, cong eo, phát lực.
Sau một tiếng một tiếng chấn động trong không khí, chiêu heavy slash của Hans bị đánh lệch sang một bên, sượt qua vai của Thần Tiễn, để lại một rãnh dài trên mặt đất.
Hans cũng không chậm trễ, vừa đánh trượt lập tức biến chiêu, quét ngang lưỡi kiếm, không dùng skill tăng phúc nữa, chỉ thuần túy dùng sức mạnh.
Nhưng Thần Tiễn còn nhanh hơn, chỉ nghiêng người đã thoát được lưỡi kiếm xẹt ngang cổ họng, chân trụ búng lên, cả người như song song với mặt đấy, chân còn lại đá mạnh.
Hans biến sắc, đưa tay lên chống lại. Nhưng cú đá này mạnh khủng khiếp, dường như có sử dụng kỹ xảo phát lực đặc biệt. Hans bí đá bay đi như con diều đứt dây, nhưng chỉ vài mét, cậu đã cắm được lưỡi kiếm xuống đất, ổn định thân thể, hét lớn một tiếng, tiếp tục lao vào.
Thần Tiễn đã cầm lại cây cung trên tay, vung lên chống đỡ. Sức mạnh tương đương lên cả hai cùng bị dội ra, sau đó Hans lại giận dữ xông vào. Bóng ảnh đan xen, ngươi đánh ta đỡ, để lại từng vệt sáng chói lọi, nhưng tiếng binh khí va chạm lúc chát chúa, lúc thanh thúy.
“Ta tưởng ngươi là cung thủ.” Thần Tiễn hỏi lại câu vừa rồi của Hans. Cây cung trên tay hắn xoay vòng, xảo diệu gạt đi từng đòn tấng công nặng nề, dây cung đôi khi căng phật, bắn ra những mũi tên ánh sáng trong phạm vi nhỏ, làm Hans phải chật vật né tránh một hồi.
“Tốt nghiệp đại học với một tấm bằng khó xin việc lắm.” Hans nghiễn răng trả lời, tay vẫn vung lên loang loáng, chém xuống không ngừng. Thanh kiếm này chất lượng quá thấp, chẳng cộng được bao nhiêu điểm công kích, đánh vào cây cung của Thần Tiễn khi không dùng skill khiến bàn tay cậu đã tê rần, hổ khẩu đau rát. Nhưng vừa có cơ hội nói chuyện, Hans lập tức bắt lấy:
Skill: wind speed.
Xoẹt.
Như một làn gió, Hans đang công kích tới tập đột nhiên biến mất trước mặt Thần Tiễn, hắn chỉ kịp nhíu mày một cái thì đã có lưỡi kiếm quét ngang cổ. Hans như bóng ma từ lúc nào đã xuất hiện phía bên phải hắn, chém mạnh một đường. Nhưng dường như đã thành phản xạ, một tay Thần Tiễn đấm mạnh lên trên, trúng vào sống kiếm, hất văng cả cánh tay của Hans lên.
Hắn xoay tròn cây cung, vụt mạnh ngang qua thì Hans đã một lần nữa biến mất.
“Vậy ra đây mới là thực lực thật sự của ngươi !? Đám Marcrot chết cũng không oan rồi.” Thần Tiễn nhíu mày nói.
Skill: unlimited arrows work.
Hans đang tức điên, nên cũng chẳng có thời gian mà nói nhảm với hắn, lập tức đánh phủ đầu. Hàng loạt mũi tên ánh sáng che phủ tầm nhìn bắn ra như mua, nhìn qua không thấy một lối thoát nào.
Thần Tiễn cũng thay đổi vẻ mặt, ngưng trọng hơn rất nhiều, hai bàn tay như biến mất, nhuần nhuyễn rút ba mũi tên, lần lượt tra lên cung. Động tác thuần thục vô cùng.
Veooo... Mũi tên thứ nhất bắn ra, để lại tiếng xé rách dữ dội trong không khí.
Bụp... mũi tên thứ hai bắn trúng đuôi mũi tên thứ nhất.
Bụp... mũi tên thứ ba bắn trúng mũi tên thứ hai.
Xoẹt.
Mũi tên thứ nhất như quả đạn pháo bắn đi, làm không khí chấn động, rung lên một chút, hàng loạt mũi tên ánh sáng mỏng manh của Hans đột nhiên toán loạn vì sóng khí, còn ba mũi tên thẳng hàng kia thì đã bắn thẳng đến chỗ Hans.
“Chết tiệt.”
Hans nghiến răng, chỉ còn đường vung kiếm chém mạnh, tốc độ mũi tên này quá cao, chỉ sợ sử dụng light speed cũng không né nổi.
UỲNH UỲNH UỲNH.
Khói bụi mịt mù, vùng đất chỗ Hans đang đứng như gặp phải tên lửa oanh kích, đất đá tung bay, sóng nhiệt lan tỏa. Ba mũi tên tưởng như bắn thường, qua tay Thần Tiễn không ngờ lại tạo thành sát thương khủng khiếp đến vậy.
Hans bị nổ cho choáng váng, cây kiếm trên tay đã tan nát, chưa kịp định thần thì trước mặt đã xuất hiện một bàn tay to lớn.
Rầm...
Bàn tay úp lên mặt Hans, ấn mạnh đầu cậu xuống đất, vùng gáy đau như muốn nứt ra, mặt đất tan nát, để lại những vết rách như mạng nhện.
Cột máu của Hans lại một lần nữa chuyển về vạch đỏ.
“Đó là tất cả rồi đúng không !?” Thần Tiễn nhàn nhạt nói. Hắn nhẹ nhàng né được mưa tên đã toán loạn, sau đó sử dụng khinh công lại gần Hans chỉ trong chớp mắt, theo sau ba mũi tên hủy diệt của mình, tốc độ chăeng kém Hans trong trạng thái wind speed chút nào.
“Thằng... khốn....” Hans đã có chút mê sảng, choáng váng nói yếu ớt.
“Có khí phách.” Thần Tiễn tán dương một câu rồi lấy ra một con dao nhỏ, lạnh giọng nói:
“Có biết thứ này không !?”
“Rule breaker.” Lilith ở đằng xa, chứng kiến một màn này, khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì đau đớn, nay lại càng tái xanh, sợ hãi nói.
Rule breaker là một item đặc biệt, chỉ có nhân viên quản lý trong thế giới thứ hai của IMI mới có. Nếu bị con dao này đâm trúng, toàn bộ dữ liệu của bạn tại thế giới thứ hai sẽ bị xóa sạch, không bao giờ có thể đăng nhập vào được nữa. Là lệnh xóa ID vĩnh viễn.
Ở thời đại này, thế giới thứ hai không chỉ là một game giả lập thực tế ảo, nó còn là mạng internet, mạng xã hội, nguồn cung cấp thông tin v...v
Nếu Hans bị thứ này đâm trúng, tình cảnh sẽ giống như một sinh viên ở thế kỷ 20, vĩnh viễn không thể sử dụng internet vậy, tương lai, công việc, mọi thứ... đều sẽ chấm hết.
“Vốn dĩ cũng không muốn dùng với ngươi, nhưng ngươi quả thật làm ta chướng mắt, cút đi nhé.” Thần Tiễn mặt không đổi sắc, vung con dao lên...
“Dừng tay.”
...
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của zozohoho
Tiếng hét lanh lảnh của con gái vang lên, làm Thần Tiễn thoáng dừng tay, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn qua thì ngạc nhiên thốt lên:
“Ren tiểu thư !?”
Bốp..
Chỉ môt thoáng ngây dại cũng đủ cho lỗ mũi ăn trầu. Một cú đấm này Hans dùng toàn lực, đánh văng Thần Tiễn lên không vài mét mới nặng nề rơi xuống.
“Là Lilith của ta, Ren cái đầu mày... hộc... đáng đời... thằng khốn.” Hans đấm được một cú thì cũng nằm xõng xoài, cột máu tiếp tục giảm dần không ngừng.
“Quả nhiên, anh biết khuôn mặt này.” Lilith nặng nề nói.
Lúc này trông cô chẳng khác nữ ca sĩ Lilith Ren kia là bao, ngoại trừ sợi xích ở cổ, còn lại từ trang phục, màu tóc đến khuôn mặt giống hệt nhau như hai giọt nước. Dù bị sợi xích làm từ dữ liệu khác khóa chặt cử động, nhưng khả năng biến hình đơn giản này thì cô cũng làm được. Đồng thời Lilith cũng hiểu được vì sao mà Thần Tiễn giận dữ đến vậy khi thấy cô. Hóa ra mình giả dạng thành người quen của hắn mà không được phép. Gặp phải cảnh này cũng chỉ trách số phận đen đủi.
Thần Tiễn lồm cồm bò dậy, sát khí lan tỏa. Thật khó tin là có thể cảm nhận được sát khí của ai đó trong không gian ảo này, nhưng Thần Tiễn thật sự làm được, cơn giận của hắn lúc này làm bất cứ ai cũng thấy rét lạnh, thậm chí mấy cành hoa còn có dấu hiệu muốn co lại, ngừng nở rộ. Mặt hắn đỏ như gấc, không hiểu là vì ngượng ngùng vì hố to hay là do tức giận. Mà có lẽ cả hai đều đúng.
Thật mất mặt.
Hắn muốn xé xác hai đứa này ra ngay lập tức.
“Khoan đã.”
Lilith đã trở về hình dáng cũ, vội vã nói với Thần Tiễn. Hắn liếc mắt qua cũng khiến cô sợ hãi lùi lại một chút.
“Tôi sẽ đi theo anh, đừng đụng đến Hans.”
“Lilith...em...” Hans lúc này đã hoàn toàn xụi lơ, thều thào nói, cố cử động một ngón tay nhưng chẳng ích gì, cậu đang gấp như có cả ngàn con kiến bò lên người.
“Ngươi nói không đụng là ta sẽ không đụng sao !?”
“Không, nhưng nếu anh cương quyết làm thế tôi sẽ tự nổ.” Lilith cười lạnh.
“Cái gì !?” Cả hai chàng trai sắc mặt cùng đổi liên tục, hệt như con tắc kè. Một là vì lo lắng, người kia cũng vì lo lắng, tất nhiên nguyên nhân lo lắng của hai người không giống nhau. Hans vì không muốn mất đi Lilith, còn Thần Tiễn vì nhiệm vụ mình đã hứa sẽ thành công và sự an toàn của thế giới thứ hai này nữa.
Ai biết cái Bug này mà tự nổ thì thế giới thứ hai sẽ ra sao. Đôi khi một cỗ máy tinh xảo vô cùng chỉ vì một con kiến cũng có thể chết máy, nếu thế giới thứ hai mà có vấn đề gì thì thế giới sẽ lâm vào hỗn loạn ngay lập tức. Mỗi ngày có biết bao nhiêu giao dịch, công việc của mọi người được tiến hành ở đây !? Thống kê được thì chắc một siêu máy tính cũng phải quá tải. Giống như đang lên sàn chứng khoán mà bị mất điện, thiệt hại sẽ không thể đo lường.
Mặc kệ thế giới, Hans với tay ra hét lớn:
“Dừng lại, Lilith... em không cần phải...”
Xoẹt.
Cánh tay của Hans chỉ sau một tiếng cắt gọt nhẹ nhàng đã bay lên không, trước con mắt bỡ ngỡ của cả hai.
“Bị cắt đứt bằng Rule Breaker thì không mọc lại được đâu, ngoan ngoãn ở yên đấy cho ta.” Thần Tiễn nhàn nhạt nói.
“Dừng tay... nếu không...” Lilith gấp gáp la lớn.
“Ta chỉ cảnh cáo hắn mà thôi.” Thần Tiễn lanh lùng đáp, sau đó thong dong đi đến, cầm sợi xích đang khóa chặt Lilith, nhấc lên:
“Đi thôi.”
Rõ ràng, hắn đã chịu thỏa hiệp.
Lilith bị hắn thô bạo kéo đi cũng không phản kháng, chỉ quay đầu nhìn Hans một cái, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi:
“Bảo trọng nhé, Hans...”
Hans không đáp được câu này, khuôn mặt ngây ngốc, thậm chí một cánh tay đang tan biến dần dần cậu cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ nằm xõng xoài trên mặt đất, dõi mắt nhìn theo.
Bóng Lilith đã khuất dần, nhưng Hans vẫn chẳng nhúc nhích. Không phải không muốn, mà là không thể.
Cái gì đây ?
Khẽ lấy tay lau một bên má , Hans tròn mắt . Cậu ta cảm nhận rõ ràng được tay mình ươn ướt . Không riêng gì thế , mắt cậu lúc này cũng đã ướt nhòe .
Cái mùi vị mằn mặn này .. Nước mắt ?
Mình vì cái gì mà khóc ? Thương tâm ư ?
Đây chỉ là một trò chơi mà thôi , một trò chơi không hơn không kém . Mình vì cái gì mà khóc ? Vì bị kẻ khác uy hiếp rồi cướp đi một item trong game ư ?
Rõ ràng là không rồi ! Thế nhưng nỗi đau này .. những giọt nước mắt này đều không phải là giả . Chẳng lẽ .. Lilith quan trọng với mình như vậy hay sao ? Thật hài hước, nửa ngày trước mình còn phân vân không hiểu nên coi cô ấy là người hay là máy... Nhưng cũng chỉ là vậy thôi , không hơn không kém .
Cái cảm giác này .. từ xưa tới nay Hans vốn nghĩ chỉ có trong mấy bộ phim mùi mẫn mẹ vẫn hay xem , không ngờ lại có một ngày phải tự mình nếm trải qua . Không biết từ bao giờ , việc cùng chiến đấu với Lilith , cười đùa , hay đơn giản chỉ là triệu hồi cô ấy ra để nhờ giúp đỡ , rồi đấu khẩu ... đã trở thành một phần không thể thiếu trong phần lớn thời gian đăng nhập của cậu . Từ sâu trong tâm khảm , cậu đã không còn coi cô ta chỉ là một bug trong game nữa . Lilith giống một người bạn ,một người thân , thậm chí ... Hans lắc đầu , cậu không muốn nghĩ tiếp nữa .
Lúc nãy khi Thần Tiễn chât vấn, cậu cũng chỉ chọn cách im lặng.
Hans đã rất nhiều lần phân vân , dằn vặt giữa thực và ảo .. liệu tình cảm giữa mình và Lilith thực sự là gì ? Đó là đúng hay sai ? Song cuối cùng cậu cũng đã có quyết định của riêng mình . Dù không biết quyết định đó là đúng hay sai , nhưng Hans có thể chắc chắn rằng : Câu nói hôm đó hắn nói với Lilith hoàn toàn là cảm xúc phát ra từ đáy lòng .
" “Vậy nên Lilith, anh yêu thế giới thứ hai này. Yêu cảnh cãi vã mỗi ngày giữa vợ chồng nhà ông NPC Smith, yêu người ăn mày kia, yêu gốc thực nhân thụ này, và yêu cả em nữa.”
" Em... em... cũng thích Hans nữa. "
Hans chết lặng . Cậu nằm im ở đó , mặc cho bàn tay phải lúc này đã ứa máu , ánh mắt như mất đi sức sống, chỉ mãi dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn đang ngày càng xa mình đó.
Trong tâm khảm chỉ còn đọng lại nụ cười cuối cùng ấy... và một nỗi đau xót không tên.
Xa xa, một đám “người quen” của Hans xuất hiện, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Đáng lẽ cảnh tượng này sẽ đáng sợ vô cùng, nếu như mấy tên dẫn đầu, đang chỉ trỏ không ngừng không băng bó đầy mặt. Dù vậy đám người ở xe bus vẫn thầm cảm thán, thương thay cho chàng trai trẻ xấu số bị bọn chúng nhắm đến.
Hôm nay Linh lại trùng hợp đi cùng Hans, thấy cả đám hùng hổ xông đến, cô cũng biết thừa chẳng có chuyện gì tốt lành. Đang muốn chạy lên cản lại như mọi lần, nhưng đột nhiên Hans vỗ vai cô, lắc đầu, chỉ cười mỉm.
“Thằng ranh, mày đánh giỏi lắm phải không, giỏi thì đánh hết người ở đây cho tao xem nào. Ngon thì đừng chạy, nếu không đời này mày đừng hòng đi xe bus nữa.”
Tên cầm đầu họng lớn miệng lớn, phun ra từng câu như sấm động, dọa cho mấy bác gái ở bến xe bus mặt mũi tái mét, nhanh chóng tránh xa ra, chỉ sợ xui xẻo.
Chỉ trong thoáng chốc, quanh đây chỉ có Hans và Linh đứng đó.
“Cậu ở lại làm gì !?” Hans gãi đầu gãi tai.
“Nhìn cậu bị đánh, không được sao !?” Linh trừng mắt.
“Con gái cứ trợn mắt lên như vậy sẽ ế chồng đấy.” Hans cười tủm tỉm. Sau đó cậu ta vượt lên trước Linh, đến đứng đối diện với đám du côn vẻ mặt bất thiện kia.
“Mày gan quá nhỉ !?” Thằng cầm đầu cười lạnh, nhưng cái cằm của nó vẫn đang quấn băng, nhìn chẳng có dáng chút nào.
“Chúng mày thật xui xẻo.” Hans thở dài.
“Ờ, lần trước đúng là rất đen, hôm nay bọn tao sẽ trả lại cho mày hết.” Mấy thằng đàn em phụ họa. Lần này bọn chúng có đến 20 người, coi như đã gọi hết lưu manh trong khu vực số 5 đến đây rồi. Còn không tiễn được thằng ranh này vào bệnh viện thì quá mất mặt.
“Cái xui xẻo nhất của chúng mày là chọc vào tao hôm nay.” Hans kết thúc câu nói bằng một cú móc hàm bất ngờ.
Thằng đầu đàn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã thấy bầu trời trong xanh phía trên rung lên bần bật, đồng thời cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hai chân từ lúc nào đã rời khỏi đất mẹ thân yêu.
Không ngờ thằng nhóc này còn dám ra tay, hơn nữa chưa nói đánh đã đánh – lưu manh quá.
Đây là suy nghĩ của hắn trước khi mất tri giác. Bông băng ở cằm của hắn bị đấm văng lên, để lại tiếng xương nứt vỡ rợn người.
“Cái đ...”
“Đánh nó anh em.”
Hans như biến thành con người khác, không hề tránh né, lăn xả vào đám du côn đang bừng bừng khí thế, chỉ giơ tay đỡ những ống tuýp nhằm vào chỗ hiểm, đau đớn nhưng chẳng nhíu mày lấy một cái. Mỗi cái giơ tay nhấc chân lại có một tiếng rên la phụ họa, và một trong số đám du côn lăn ra bất tỉnh.
Lúc này cậu nhìn đâu cũng thấy gương mặt kiêu ngạo đáng ghét của Thần Tiễn cả.
Nghiêng người né tránh một con dao dâm thẳng đến, Hans thuận thế cầm cánh tay lèo khèo của tên lưu manh này, một tay ấn vào cùi chỏ của hắn, đu người, ấn mạnh.
Crac...
Tiếng xương nứt vỡ vang lên thanh thúy, làm cả đám há hốc mồm, thoáng dừng lại một giây. Bị đấm bị đánh thì thân ai nấy chịu, nhưng một đứa bị bẻ xương thì cả đám đều lạnh người. Đây là ưu thế của hiệu ứng âm thanh. Hans cũng chưa chịu bỏ qua, tay vẫn còn cầm lấy cánh tay đã lòng khòng kia, ấn người tên xấu số xuống, dẵm chân lên bả vai, tiếp tục bẻ mạnh như người ta bẻ mía.
Không tính tến tiếng kêu la thảm thiết của nạn nhân trước khi bất tỉnh hoàn toàn, và tiếng sụn rời ra vang như có chục người cùng bẻ đốt ngón tay, chỉ riêng cảnh tượng này cũng khiến người ta kinh hãi. Khi Hans gạt đi vết máu trên đầu, buông tay tên lưu manh ra, thuận thế đá cho hắn một cái nữa đau đến lòi kèn, cậu mới liếc mắt nhìn quanh thì bến xe bus đã trống trải hoàn toàn, chỉ còn một mình Linh đứng đó. Cô gái có vẻ ngạc nhiên vô cùng, nhưng không há mồm kêu la như mấy bác gái, chỉ nhíu nhíu mày.
“Không sợ à !?” Hans ngạc nhiên hỏi.
“Anh tôi cũng đánh bọn chúng suốt, không dã man như cậu thôi.” Linh thở dài.
Vừa đúng lúc này thì xe bus đến, dân tình chạy hết, thành ra đỡ phải bon chen, hai bạn trẻ đủng đỉnh bước lên trên.
“Anh cậu giờ đang làm gì rồi !? Tốt nghiệp chưa !?” Hans có chút tò mò.
“Đi lính từ 6 năm trước, ở trái đất. Lâu rồi tôi cũng chưa được gặp.” Linh cũng chẳng lấy gì làm sợ hãi sau khi chứng kiến màn hành hung tàn bạo vừa rồi của Hans. Cậu ta nói chuyện vẫn tủm tỉm cười, đang cố làm như không có chuyện gì xảy ra thì cô cũng thuận thế làm theo, xem như mình vừa chỉ coi phim điện ảnh. Nhưng ấn tượng của cô với Hans đã xấu lại càng xấu.
Nghĩ đến lần trước mình còn muốn cứu hắn, thật bao đồng. Cô gái thở dài, không muốn tiếp chuyện chàng trai nữa. Hans cũng chẳng nói gì, chỉ dựa lên cây cột trên xe, nhàm chán ngắm nhìn cảnh vật trôi qua dần dần.
“Máu chảy tong tỏng kia kìa, sao với chăng cái gì !?” Cô gái lườm Hans một cái.
“Hmm, quên mất đoạn này, thế giới này thật phiền phức.” Hans lẩm bẩm một câu, cho tay lên đầu miết nhẹ thì mới thấy đau nhói, chắc có chỗ nào đó đã bị rách ra rồi. Bỏ tay xuống nhìn qua thì lòng bàn tay đã đầy máu đỏ thẫm.
“Thế giới này làm sao !?” Linh ngạc nhiên hỏi lại.
“Không, chẳng sao, rất đẹp, rất tốt, rất nhàm chán.” Hans chỉ nhìn bàn tay, nói bâng quơ với chính mình, chẳng cần để ý xem người nghe cảm thấy ra sao. Ngẫm lại thì Hans mới tự thấy, mình đã sống ở thế giới thứ hai quá lâu, nhiều việc đã thành thói quen thường nhật, chẳng hạn như vừa rồi cậu còn định lục tìm một lọ HP để uống.
“Lập dị ! Có cần tôi đưa đến phòng y tế không !?”
“Không cần, ở ngay cổng trường thôi mà.” Hans nhún vai tùy ý trả lời.
Linh bĩu môi rồi không để ý đến cậu ta nữa.
Hai người xuống xe bus thì tách ra. Hans đến phòng y tế, còn Linh chạy thẳng lên chỗ giáo viên chủ nhiệm, vẫn chuyện xin đổi chỗ cũ rích. Cô đã phải chịu đựng một tên lập dị cả năm trời rồi, không muốn chịu đựng thêm môt tên lập dị khác nữa.
Nhìn bóng cô gái khuất dần, Hans thở dài.
“Đúng là nỗi buồn chỉ kéo đến khi người ta ở một mình thật.”
Lẩm bẩm một câu xong, Hans rảo bước đi dọc cái hành lang màu vàng ươm của nắng, nhàm chán đếm từng cái bóng đổ xuống của những cây cột trụ kiểu la mã cổ đại. Cho đến khi cậu gặp một “người quen”.
Tên này làm gì ở đây vậy nhỉ !?
Đứng trước cánh cửa gỗ màu nâu nơi cuối con đường, một bóng trắng đứng thẳng tắp ở đó. Anh chàng này dáng người dong dỏng cao, khoảng chừng một mét tám, tóc đen, mắt đen, mặt thanh tú có phần giống con gái. Không biết có phải do cậu ta đang đứng dưới nắng hay không, mà Hans có cảm giác con người này như được phủ lên bởi một lớp hào quang nào đó. Rất trắng, rất sáng, rất chói mắt.
Học sinh mới chuyển đến – Tường.
Như cảm nhận được ánh mắt với ý hỏi của Hans, Tường gật đầu, nói:
“Kiểm tra sức khỏe – hoàn tất thủ tục nhập học.”
Hans cũng gật đầu lại, cười cười rồi cùng đứng chờ.
Khoảng hai phút sau, cô y tá mới tất bật chạy đến. Vì đang mang thai, nên dáng người cô ta lúc này nhìn có phần giống một quả hồ lô có hai chân, lại chạy tung tăng như vậy, Hans hoài nghi liệu cô ta có làm rơi đứa trẻ trong bụng ra không nữa.
Lạch cạch tra chìa khóa vào ổ, cô nhẹ nhàng đẩy cách cửa ra, dẫn hai chàng trai vào. Nặng nề ngồi xuống ghế salon, cô mở ngăn kéo trên cái tủ làm việc thường nhật, lấy ra một xấp hồ sơ, đưa cho Tường:
“Đây, kết quả kiểm tra sức khỏe của em. Tất cả đều tốt, đưa cho cô Manhatan ở phòng giáo vụ nhé.”
Tường nhẹ nhàng gật đầu, dường như tên này tiết kiệm lời nói vô cùng, dù rằng như vậy chẳng được lễ phép lắm hắn cũng không mấy quan tâm. Cô y tá cũng không để ý, chỉ cười cười, khá dịu dàng. Có lẽ đây là nụ cười nghề nghiệp của cái nghề này !? Hans ác ý thầm nghĩ.
“Còn em, làm sao vậy !?”
Hans bất đắc dĩ chỉ chỉ cái đầu đang bê bết máu của mình, cười cười bất đắc dĩ.
“Bị nặng đấy... khổ thân. Em bị...” Cô y tá nói với giọng lo lắng, nhưng đột nhiên ôm bụng nhăn nhó, khuôn mặt vốn hồng thuận nay trở nên đỏ bừng, mồ hôi vã ra như suối. Tuy không kêu lên một tiếng nào, nhưng có thể thấy cô ấy đang rất đau đớn.
Hans luống cuống, không biết làm thế nào cả. Đánh người hay bắn người thì cậu biết chứ cứu người mà không dùng vũ khí cậu chưa làm bao giờ, chỉ đành xoa xoa nhẹ lên lưng cô y tá, luôn miệng hỏi có sao không các kiểu. Dĩ nhiên, cô y tá đã đau đến méo mặt, sức đâu mà trả lời cậu.
“Đừng xoa vào bụng cô ấy.” Một tiếng nói lạnh băng đã chặn đứng cái tay đang táy máy của Hans lại.
Hans lo lắng hỏi người vừa mới phát biểu:
“Cô ấy sao vậy !? Sắp xảy thai à !?” Đang cuống nên Hans cũng chẳng để ý cái mồm quạ của mình vừa phun ra điềm gở nhất với các thai phụ.
“Ăn uống không đều, làm việc không điều độ, dẫn đến thiếu máu. Vừa rồi cô ấy chạy vội đến đây làm huyết áp vốn thấp lại tăng lên bất thường, có lẽ một vài mạch máu dẫn đến chỗ thai nhi bị tắc nghẽn.” Tường đều đều nói.
“Giờ làm gì đây !?” Hans nhíu mày.
“Không có xuất huyết, cơn đau không quá dữ dội, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là đủ, mười năm phút nữa bác sĩ ở phòng khám sẽ đến, tốt nhất là đừng di chuyển hay chạm vào cô ấy.”
Cô y tá gật gật đầu, cố gắng ra dấu mình không sao cả, chỉ ôm bụng nhăn nhó, cắn răng chịu đựng.
“Phải không đó, trông cô ấy đau vậy mà !?” Hans bán tín bán nghi nói.
Tường từ chối cho ý kiến.
“Không... sao... cô ổn mà. Trái lại em mới đáng lo đấy.... mất nhiều máu như vậy không thấy chóng mặt sao !?” Cô y tá nói với giọng yếu ớt, dường như cơn đau đã giảm bớt, cô không nhăn nhó thảm hại như vừa rồi nữa.
“Giờ cô nói em mới để ý.” Hans tỉnh queo nói, nhưng vừa dứt câu thì cậu bắt đầu thấy trời đất cuồng quay, té lăn ra đất.
Ba mươi giây sau thì bất tỉnh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của zozohoho
“Cô biết là em không vui, nhưng chỉ có em là người thích hợp nhất, cái này đã nói rồi còn gì !?”
Cô Manhattan, dáng người béo phì, với cái cằm núng nính được quệt quệt một thứ chất lỏng bóng nhẫy được gọi là son, đưa tay nghịch nghịch mấy lọn tóc quăn quăn của mình nói.
“Cô à, cùng là người Việt Nam, nhưng em sống ở mặt trăng từ nhỏ, chẳng có gì để giao lưu với bạn ấy đâu, cô xếp đại ai đó cũng được mà.”
Cô Manhattan thở dài, hai ngày nay bị cô bé này lải nhải bên tai, cái màng nhĩ múp míp của cô cũng sắp sửa được giảm cân rồi. Xoay người một cái trên cái ghế salon khốn khổ khiến nó kêu ken két mấy tiếng rùng rợn, như tiếng mía ép chỉ còn bã, cô Manhattan lục lục tập hồ sơ bừa bộn trên bàn, thành thạo lấy ra hai bộ, đẩy đẩy gọng kính hình tam giác của mình, đều giọng nói:
“Nguyễn Diệu Linh – thể chất – loại A, Toán học – loại D, Văn học – Loại D, Vật lý học – Loại E, bla...bla... nói chung là học lực trung bình. Đó là điểm năm thứ nhất của em, biết chưa !?”
“Vâng, cô gửi thẳng về cho mẹ em xem còn gì.” Linh nghiến răng ấm ức.
“Cao Văn Tường – Thể chất – loại A, Toán học – không xếp hạng, Văn học – không xếp hạng, Vật lý học – Không xếp hạng, bla...bla... nói chung là không xếp hạng. Em thấy sao !?”
“Vì cậu ta quá dốt !?”
“Không, vì các giáo viên cũng không đủ trình độ để đánh giá cậu ấy, mấy bài trắc nghiệm IQ cũng vậy.”
“Hả !?” Mặt Linh dài ra như cái bơm.
“Không biết vì sao cậu ấy lại chọn theo học ở khu dân cư số 5 hẻo lánh này *vỗ vỗ vai* cố lên cưng, ngồi cùng cậu ấy em sẽ tiến bộ nhiều đấy.”
Cô Manhattan vung vẩy chỗ thịt béo ngậy mà người ta thường gọi là giò heo... ấy lộn... cánh tay, ra cất đi tập hồ sơ rồi ra lệnh tiễn khách.
Cô gái dĩ nhiên là bất lực, hậm hực rời đi.
...
“Sao không hỏi tôi làm sao bị thương !?” Hans mắt nhắm mắt mở nói, sợi dây băng cứ vòng qua vòng lại trước mặt làm cậu thấy khó chịu vô cùng, đành nghĩ chuyện để phân tán sự tập trung.
“Mười bảy vết bầm tím do va đập, ba vết cắt do dao, tay trái bị rạn xương. Cậu làm gì mà chọc giận dám du côn đó vậy !?” Tường bình tĩnh nói.
Cô y tá đã được vị bác sĩ duy nhất trong trường đưa đi bệnh viện để khám lại, cả phòng chỉ còn hai người, mình tôi với anh. Lúc Hans tỉnh lại đã thấy mình được dựng ngồi trên ghế bệnh nhân từ lúc nào, còn học sinh chuyển trường đang đều tay quấn băng cho mình.
“Cậu biết nhiều thứ quá nhỉ !?” Hans ngồi nói bâng quơ.
Sau lưng Hans, Tường đang cẩn thận quất từng lớp băng qua trán cậu, đều giọng đáp:
“Còn cậu có thể chất tốt thật đấy.”
“À, biết thế giới thứ hai chứ !?”
“Ai cũng biết.”
“Level của tôi ở trong đó khá cao, mỗi khi đăng xuất, về thế giới thực đều cảm thấy tay chân có hơi chậm chạp so với cơ thể, nên tôi phải đến mấy trung tâm luyện tập khá nhiều đấy.” Hans cười nhẹ, giơ giơ bắp tay không quá cơ bắp, nhưng vô cùng chắc chắn của mình lên.
“Cậu thấy thế giới thứ hai thế nào !?” Tường tỉ mỉ cài nốt nút cài cuối cùng ở cuộn băng trên đầu Hans, bắt đầu nắn nhẹ vào tay trái của cậu.
“Ay... đau...” Hans khẽ nhíu mày.
“Bị rạn xương rồi, tôi sẽ tìm thứ gì đó cố định lại.” Tường chạy đến tủ thuốc, lấy ra thêm một cuộn băng nữa, nhìn quanh, thấy cái thước kẻ trên bàn, cậu ta cũng vơ lấy luôn. Dứt khoát, gọn gàng, như thể lấy đồ trong túi ra thôi vậy.
“Ồ, cám ơn. Mà tại sao lại hỏi đến thế giới thứ hai vậy !? Trông cậu đâu có giống thể loại quan tâm đến người khác !?” Hans suýt xoa chỗ đau, rồi ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng tham gia.” Tường thuận miệng trả lời.
“Hờ, thảo nào, điều này giải thích cho cái bộ tự kỉ của cậu ở trên lớp.”
“Từ tự kỉ không phải dùng như vậy.”
“Tôi biết, nhưng với giới trẻ bây giờ, nó có nghĩa như vậy.” Hans nhún vai đáp.
Tường không nói gì thêm. Chỉ cẩn thận đặt cái thước kẻ lên cẳng tay trái của Hans, đều tay quấn từng vòng băng qua, sau đó cố định lại. Động tác nhẹ nhàng dứt khoát, như thể đã từng làm nhiều lần trước kia rồi. Hans còn chưa kịp cảm thấy gì thì tay đã được băng bó hoàn chỉnh, vải quấn ngay ngắn, không thừa không thiếu, từng vòng quấn thẳng hàng, để như vắt chanh, cứ như vừa được máy quấn chuyên nghiệp quấn cho vậy.
“Xong rồi đó, từ giờ đừng có vận động mạnh, khoảng 1-2 tuần sau sẽ khỏi hẳn.”
Hans chưa kịp cảm ơn thì Tường đã xoay lưng đi thẳng, để lại bóng lưng cao thẳng, có phần cô độc lạnh lẽo.
Hans nhìn theo, cũng không đuổi theo nói nhảm mấy câu cảm ơn gì đó, chỉ tặc lưỡi cảm thán:
“Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy trắng sáng sao đó. Người kỳ lạ !”
...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của zozohoho