“Nếu duy trì kết giới tôi không thể toàn lực tấn công.”
Tôi nhìn Vô Tự, trong lòng khẩn trương nghĩ đến những âm thanh ghê rợn khiến đầu muốn nổ tung.
“Sẽ rất nhanh…”-Vô Tự nhìn tôi. Đôi mắt đẹp trở nên sâu thẳm.
Tôi nhớ đến thần chú hộ thân của dòng họ, trước giờ chưa dùng. Không biết với thể loại này có tác dụng không.
“Theo ý huynh đi.”
Vô Tự thu lại kết giới, đám khói ma quái với ngàn cặp mắt đỏ lòe cuồn cuộn ôm lấy chúng tôi. Tôi cắn mạnh đầu ngón tay, máu đỏ tươi theo ngón tay chảy xuống lòng bàn tay. Tôi xoa hai lòng bàn tay cho máu lan đều, rồi giơ hai tay lên quá đỉnh đầu, gọi thần hộ vệ. Đó là một câu chú dài, không phát ra tiếng.
Chỉ biết đám khỏi tản ra, giữa không trung, hiện lên một con công trong suốt, mắt đỏ như huyết, mà thật ra đúng là huyết, xòe đuôi ôm lấy tôi. Rất nhanh, tôi kéo cả lạc Tiên và nha đầu đứng chung.
Cùng lúc đó Vô Tự hai tay như múa trên dây đàn, cùng quái thú thoắt ẩn thoắt hiện. Trước mắt tôi chỉ có màu đen thăm thẳm, màu đỏ lòm lòm, và cả những vệt sáng hồng sắc như lưỡi hái bay lượn.
Lạc Tiên sững sờ nhìn con công trong suốt nhè nhẹ đung đưa trên đầu hỏi tôi: “Đây là thần hộ mệnh của cậu à?”
Tôi nghe thấy Lạc Tiên hỏi, nhưng không còn tâm trí để trả lời, bởi vì đã toàn lực dồn vào việc lo lắng cho Vô Tự, rất sợ anhta bị quái thú nuốt lấy hồn phách. Bình thường khi nhân vật của tôi tử trận, hồn phách sẽ được lưu lại bình ngọc, dùng thẻ hồi sinh thì sống lại. Còn Vô Tự, tôi thực sự không biết có giống vậy không. Hình ảnh những xác chết ngổn ngang mà chúng tôi đã chôn trong miếu hiện lên, khiến tôi càng rối loạn. “Chết là hết”, tôi lẩm bẩm. Đột nhiên không thấy Vô Tự đâu nữa, tôi hoảng loạn lao ra khỏi quầng sáng bảo vệ.
Vừa lao ra toàn thân bị nhấc bổng lên, cảm giác thân thể bị quấn lấy bởi những xúc tu, ngày một siết chặt.
Con công muốn bỏ lại Lạc Tiên và nha đầu, bay lại nhưng tôi nhanh chóng ra lệnh cho nó đứng im chỗ cũ.
Đột nhiên các xúc tu biến mất, tôi rơi bịch xuống đất. Vuốt ngực thở hổn hển.
Đám khói màu đen tan biến. Để lại một vùng yên ả như ban đầu.
Vô Tự từ xa bay lại, trên tay cầm một viên ngọc đen láy.
Thần hộ mệnh biến mất. Lạc Tiên ôm tiểu nha đầu đã ngất vì hoảng sợ lại chỗ tôi.
“Muội không sao chứ?”
“Không sao.”
Tôi bám lấy tay Lạc Tiên đứng dậy. Trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng nhìn Vô Tự.
“Ừm.”- Tôi cười cười, giấu bàn tay còn dính chút máu ra sau lưng, chùi chùi vào váy.
-
Tay còn lại cầm viên ngọc tung tung lên, đánh giá: “Nặng ghê. Đang đánh nhau mà mà huynh đi tìm thứ này hả…”
Vô Tự hơi cúi người, nâng bàn tay đang cầm viên ngọc của tôi lên ngang tầm mắt: “Có thấy gì không?”
Tôi căng mắt dòm, Lạc Tiên cũng nghển cổ lên dòm. Một ánh nhìn đỏ ngầu giận dữ chuyển động không ngừng bên trong viên ngọc. Tiếng Vô Tự đều đều bên tai: “Một điểm không ngờ là nhãn tâm đồng nhất.”
“Tim và mắt là một?” Tôi nghệt mặt.
“Rốt cuộc huynh làm thế nào để bắt được nó?”
Vô Tự thấp giọng: “Tĩnh cô nhương có để ý, vì sao con quái thú có nhiều mắt như vậy?”
Tôi nhếch miệng: “Thì…vậy mới là quái thú.”
Lạc Tiên đằng sau thở dài. Tôi liếc mắt, hắn liền làm bộ mặt nghiêm chỉnh.
Vô Tự kiên nhẫn: “Nó có nhiều mắt như vậy dĩ nhiên là điểm lạ, như con rồng có chín cái đầu, nhưng chỉ có một cái duy nhất là điểm yếu đúng không?”
“Ừm” tôi thả hồn theo lời Vô Tự mà hình dung. Lạc Tiên đằng sau chịu không nổi lên tiếng: “Trời ạ, muội là óc…giun à???”
Tôi quay phắt lại, trừng mắt: “Huynh điên à? Giun làm gì có óc?”
Lạc Tiên ngửa mặt lên trời, hai tay ôm đầu than thở. Vô Tự khẽ cười. Tiểu nha đầu giựt giựt tay tôi: “Tỷ à, con quái đó có nhiều mắt để đánh lừa mọi người đó, mọi người vì sợ hãi sẽ không thấy được điểm yếu của nó.”
Tôi ngạc nhiên: “Tiểu muội à, sao muội nghĩ vậy?”
Lạc Tiên buông tay la lớn: “Đúng rồi đó, nha đầu đó nói đúng rồi. Xem muội đi.”- Đoạn thở dài.
Vô Tự yên lặng. Con quái thú này không cho ai lên đỉnh Túy sơn, phải chăng còn có nguyên nhân khác.
Vì đã cạn thể lực, nên hai chân tôi nhũn ra. Vậy là mọi người đành ngồi lại nghỉ ngơi.
Lúc này trời đã quá trưa. Nếu không tranh thủ đi thì lại phải qua đêm trong rừng, sáng mai mới lên đường được. Nên chúng tôi chỉ nán lại một lúc, sau đó nhanh chóng đi tiếp.
Nghỉ chưa đủ nên tôi mệt mỏi, toàn bị rớt lại phía sau. Mọi người vì tôi mà giảm tốc độ. Từ trên cao nhìn xuống giống hệt bốn con ốc sên đang quằn qoại bò, lâu lâu giựt khúc.
“Muội nhìn tiểu nha đầu kia, sao muội còn yếu hơn vậy?”
Tôi đỏ mặt, vừa thẹn vừa bực, kéo tai Lạc Tiên, mặc kệ cậu ta la oai oái ‘Cậu không bị ảnh hưởng bởi mặc định game, nên đừng có lớn lối nha”. Lạc Tiên giựt tay tôi ra, ngạc nhiên “cậu cũng đâu có bị ảnh hưởng, cậu không nhận ra à?”. Tôi ngớ người “phải không?”. Lạc Tiên nhành miệng “trời ạ, cậu đâu có phụ thuộc vào bình bơm thể lực hay bình sinh lực đâu, cũng không hề có thanh máu hiện trên đầu, rồi tiệm tùy thân đâu, không phải thông qua đó lấy được nguyên bảo, tiền bạc, đồ dùng sao, nhưng rõ ràng là cậu đâu lấy được?” Tôi sững sờ “sao cậu biết mấy thứ này?”. Lạc Tiên than thở “tớ không thích game thôi, nhưng không phải là chưa chơi bao giờ.” Tôi lẩm bẩm “vô lí, nhưng tớ vẫn xài được chiêu thức hệ thủy…” Lạc Tiên nhỏ giọng “khi cậu biến hình xong, cậu vẫn mặc quần áo bình thường, trong khi tớ cứ tưởng phải là xiêm áo lộng lẫy lắm, hình dáng xinh xắn lắm…e hèm” Lạc Tiên giả vờ hắng giọng. Ý cậu ta nói tôi không xinh đẹp.
“Hai người có sức thầm thì to nhỏ vậy thì lẹ chân lên đi.”
Tôi quay lại, cảm giác trong mắt Vô Tự có vài tia khó chịu.
Dọc đường lên núi, tôi cứ nghĩ mãi về vấn đề này. Từ khi vào game, tôi sử dụng phép thuật nhiều hơn, chuẩn xác hơn, Võ công tự nhiên mà xài, hiệu ứng vẫn lung linh như mọi khi. Chỉ có điều, đã mạnh hơn. Khi xài cũng không phải mặc hay trang bị đồ hệ thủy. Thật kì lạ.
“Không đi nổi nữa?- Vô Tự chìa tay ra.”- Vậy lên đây nghỉ.
Tôi ngẩng đầu. Thấy Lạc Tiên và tiểu nha đầu đã đứng ở đầu mỏm đá. Tôi nắm lấy tay Vô Tự, nhún người nhảy lên tảng đá. Đi lại chỗ Lạc Tiên đang chờ. Chúng tôi sở dĩ quyết định nghĩ ngơi ở trên mỏm đá cao là để tránh dã thú. Khi còn quái thú, dã thú không dám hoành hành. Nay quái thú đã diệt, bọn chúng như nhịn đói lâu ngày, nhất định thấy mồi ngon là lao tới.
Vẫn lót dạ bằng mấy cái bánh khô mà Vô Tự mang theo.Tiểu nha đầu cực kì ít nói. Nó ngồi yên lặng nhìn về xa xăm. Một đứa bé tám tuổi lại có nhiều suy tư như vậy, phải chăng là do mất mát quá lớn.
“Hy vọng trên đỉnh núi là một ngôi làng đông đúc, họ hàng của cô bé cũng ở trên đó. Vậy là tụi mình yên tâm giao bé cho họ.”
Vô Tự nhìn chiếc vòng xanh biếc tỏa ánh sáng dịu trên cổ tay tôi mới nhớ ra:
“À, vật này…lúc đó thấy nguy hiểm nên mới đưa cho Tĩnh cô nương.”
Mắt tôi sáng lên, chiếc vòng này là vật quý, phát tài nha: “Nhưng công dụng của nó là gì?”
Vô Tự vươn tay đến:
“Ờ thì…có nhiều hữu ích, nhưng hiện tại ổn rồi, Tĩnh cô nương có thể đưa lại cho tôi không?”
Môi tôi cong lên, mấp máy không nói lên lời. Vô Tự cũng không rụt tay lại, bàn tay trắng muốt hướng về phía tôi.
“Huynh…sao lại tặng rồi mà còn…” Tôi vì tiếc vật quý, viện đại một lí do để phản biện.
“Tôi có nói tặng Tĩnh cô nương?”. Vô Tự trong mắt ẩn chứa nụ cười.
Tôi: “…”
Tôi đuối lý. Đúng là hắn không nói tặng, nhưng chỉ có cái vòng, con trai gì mà hẹp hòi.
Tôi bực mình tháo ra. Hành động dứt khoát, vừa tháo vừa nói:
“Thì trả cho huynh. Dù sao cũng chả đẹp.”
Tôi đặt chiếc vòng vào tay Vô Tự, nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của tôi lọt thỏm trong bàn tay lạnh lẽo của anh. Tôi vội rụt tay lại, thấy Vô Tự cũng thoáng bối rối. Tôi nắm chiếc vòng một lần nữa tuột ra. Chiếc vòng lóe sáng rồi yên vị chỗ cũ. Tôi có chút không kiên nhẫn, mắm môi mắm lợi giựt thật mạnh. Kết quả cổ tay lằn đỏ. Vô Tự giữ tay tôi lại, không mạnh nhưng rất chặt, khẽ quát:
“Nàng làm gì vậy?”
Tôi gân cổ đáp: “Còn làm gì nữa...”
Vô Tự ngẩng đầu: “Sao?”
“Không sao” Tôi cúi mặt lí nhí. “Nàng? Vô Tự vừa gọi tôi là nàng...”.
Vô Tự xoa xoa vết lằn đỏ vì tụ máu trên cổ tay tôi, hai hàng lông mày nhíu lại. Rõ ràng là đang khó chịu. Nhưng, ai đó mới gọi tôi là “nàng”. Bởi vậy tôi mơ mơ màng màng. Ai đó cũng gọi nữ tử kia là “nàng”.
“Chỉ đùa một chút, đã cho là thật, lại làm cho tay mình ra nông nỗi này.”
Lạc Tiên từ xa nhấp nhổm nhìn ngó rồi lớn giọng:
“Hai người làm gì vậy?”
Vô Tự dĩ nhiên không để ý Lạc Tiên, còn tôi thì lườm cậu ta:
“Không phải chuyện của cậu.”
Mắng xong quay lại đã thấy Vô Tự bôi thứ gì đó lên tay tôi.
“Huynh bôi…”
“Thuốc giảm sưng tấy.”- Vô Tự chẳng chờ tôi nói hết câu, anh giải thích luôn.
Tôi khẽ cười: “Huynh…là tủ thuốc di động à?”
Vô Tự nghiêng đầu: “Tủ thuốc di động?”
Tôi che miệng cười, cũng không giải thích.
“Là đang chọc tại hạ?-Vô Tự trên miệng nở nụ cười dịu dàng.”
Sau đó chợt nhớ đến chuyện cái vòng, tôi hỏi:
“Cái vòng này huynh mua ở đâu? Sao đeo vào được mà không tháo ra được.”
Vô Tự đặt tay tôi lên làn váy mềm mại, suy tư một lúc mới chậm rãi:
“Vốn định không nói cho nàng biết. Vì nàng không thích nghe chuyện dài dòng, mà chuyện này rất dài.”
Tôi xấu hổ phân bua: “Không phải, đó là lúc trước. Hiện giờ rất muốn nghe.”
“Vậy thì được. Ta sẽ kể”- Vô Tự mỉm cười.
Sau này mới biết đó không phải là chuyện dài dòng, mà là chuyện cực kì dài dòng. Nhưng tôi đã thức suốt đêm nghe mà không hề ngủ gật hay tỏ ra chán chường.
Bắt đầu là chuyện vùng đất được coi là Thánh địa nằm chính giữa nối Hỏa Phụng, Mộc Long, Thủy Ngưu, Kim Điêu, Thổ Dương lại với nhau. Sau đó là chuyện năm vật trấn giữ tượng trưng cho năm nguồn sức mạnh được đặt ở năm lối vào Thánh địa đã bị thất lạc. Từ đó yêu ma hoành hành, điều ác nảy sinh. Con người ta bắt đầu tràn đầy tà tâm và thù hận.
Dĩ nhiên khúc sau của chuyện tình tay ba lâm li bi đát một thời Vô Tự cũng kể cho tôi nghe nốt. Trong lúc kể, lâu lâu lại hỏi:
“Nàng không mệt à?”
Khi tôi lắc đầu đến lần thứ ba, thì Vô Tự nhíu mày, kiên quyết bắt tôi ngủ. Tôi dựa vai anh ngủ ngon lành.
Đến trưa ngày hôm sau chúng tôi đến nơi. Đó là một thôn nhỏ, cổng thôn còn viết ba chữ “Túy sơn thôn”. Nét chữ uốn lượn đẹp mắt, lại có vài sợi mây lững lờ vắt qua, càng nhìn càng thích. Tôi nói nhỏ với Lạc Tiên:
“Lúc trước có học thư pháp…”
“Chẳng đến đâu chứ gì, khỏi nói. Hiểu.”- Lạc Tiên khoát tay.
Tôi co chân đá cậu ta một cái.
“Cậu điên à, con gái con đứa gì mà…”-Lạc Tiên khẽ làu bàu.
Tiểu nha đầu tuy không nghe rõ nhưng biết là tôi với Lạc Tiên gây nhau thì bụm miệng cười:
“Lạc ca với Tĩnh Yên tỷ đừng cái nhau nữa. Mau đi thôi.”
“Đó, thấy chưa, cậu còn không bằng nha đầu này.”
Lạc Tiên ném cho tôi một câu xong quay sang xoa xoa vai tiểu nha đầu:
“Tiểu muội ban nãy gọi ta là gì? Gọi lại ta nghe!”
Tôi chợt nhớ ra, quay sang kéo tay áo Vô Tự:
“Huynh…sao cũng thay đổi cách xưng hô vậy?”
Vô Tự nghiêng đầu: “Sao? Không thích?”
Tôi xua tay lia lịa: “Không phải, không phải, chỉ là…”
Vô Tự trong mắt có ý cười dịu dàng, xoay vai tôi đối diện với mình, khẽ hỏi: “Chỉ là…sao?”
Tôi đỏ mặt, lắp bắp: “Có chút không quen.”
Vô Tự cười: “Vậy từ từ sẽ quen.”
Giống như vừa có một trận gió thổi qua, mang theo hương hoa dại man mác, tôi mỉm cười nhìn Vô Tự.
Lạc Tiên và tiểu nha đầu đã đi vào thôn trước.
Tôi và lạc Tiên thong thả vừa đi vừa ngắm hoa cỏ ven đường, càng đi càng cảm giác như đắm chìm trong biển sương mù, những bông hoa màu sắc lãnh đạm thoắt ẩn hiện, tạo nên khung cảnh mờ ảo, dị người. Sau đó thấy một ông cụ lớn tuổi đi ra từ màn sương lạnh. Lúc này mới để ý, trên tóc, trên vai và cả trên y phục đều ướt đẫm sương. Tôi nhíu mày:
“Chỗ này rất lạnh phải không?”
Vô Tự dường như cũng nhận ra tức thì, anh cởi áo choàng đưa cho tôi, nhưng tôi ngăn lại:
“Muội không lạnh.”
Nhưng rồi chiếc áo vẫn được Vô Tự choàng lên người tôi, sau đó được cột cẩn thận.
Ông cụ lớn tuổi chính là trưởng thôn. Và cũng chính là Túy Đà sự phụ. Ông ngoại của tiểu nha đầu. Chúng tôi kính cẩn cúi đầu chào. Ông cụ cũng rất thân thiện, cảm ơn chúng tôi rối rít.
Sau màn chào hỏi, ông cụdẫn chúng tôi vào sâu trong thôn.
Càng đi vào sâu càng có cảm giác sởn da ốc. Không phải vì trong làng thiếu ánh sáng. Mà vì không thấy bóng người đâu cả. cái thôn to như vậy, không lẽ chỉ có mình ông cụ?
Ngôi nhà mà ông cụ dẫn chúng tôi đến là một ngôi nhà gianh, vách lứa. Bên ngoài cũng cắm vài cọc xiêu vẹo, nhờ có mấy cây leo quấn vào mà thành hàng rào. Trước sân có mấy con gà le te chạy. Bên hông nhà có trồng vài bụi cỏ xanh mướt.
Ông cụ đứng trước vại nước, múc cho chúng tôi mỗi người một bát nước đầy, híp mắt cười:
“Nước ở đây ngọt lắm.”
Nước chứ có phải nước ngọt đâu mà ngọt. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng khi uống hết một bát, thì vị ngọt thanh đọng lại ở đầu lưỡi, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Nhìn quanh quất không thấy giếng nước, tôi mới hỏi:
“Lão bá, nước này lấy từ đâu?”
Ông cụ vuốt vuốt chòm râu bạc:
“Ở suối Nhàn.”
Tôi lại tiếp: “Lão bá tự đi lấy sao?”
“Tiểu cô nương chê ta già cả không có sức lực à? Là ta tự lấy.”
Tôi cười, xua tay:
“Không phải. Lão bá rất là khỏe. Nhưng mà…lão bá sống một mình sao?”
Đôi mắt cười bỗng tắt lịm. Ông lão ho một tiếng rồi đánh trống lảng:
“Xem kìa, gà ta nuôi béo tốt không? Thịt ba con đãi hai tiểu tử này mới được.”
Lạc Tiên lúc này vừa từ bếp chui ra, mặt mày dính ít tro bếp:
“Lão bá, nước sôi rồi.”
“Ơ, hai người đi sao mà chậm thế. Không ai đói à.”
Lạc Tiên lau lau vết dơ trên mặt. Ông cụ ngoắc Lạc Tiên:
“Đúng rồi, tínhcả tiểu tử này nữa. Làm bốn con gà.”
Ông cụ nói là làm, hai tay bắt hai con gà béo giơ lên, bọn gà đập cánh loạn xạ.
“Khà khà, tối nay vui đây. Nói trước, ta là chủ nhà, bốn cái phao câu là của ta hết.”
Tôi chết lặng. Loại võ công gì, trong chưa đầy một cái chớp mắt đã tóm được bốn con gà.
Việc nấu ăn vốn dĩ là tôi phải làm. Nhưng khổ nỗi trước giờ tôi mới chỉ tự nấu mì cho bản thân thôi. Còn lại cứ bún bò, bún riêu, hủ tíu, bánh canh, cơm tấm…quất tới tấp.
Tôi nói với Vô Tự: “Huynh, người ta nói dụng kiếm giỏi ắt công phu bếp núc không tồi. Huynh trổ tài đi.”
Trong lúc Vô Tự lưỡng lự thì ông cụ và Lạc Tiên đều đồng thanh:
“Đến vặt lông gà còn không vặt nổi. Nấu nướng cái gì?”
Vô Tự nhìn tôi, tôi nhìn hai người kia, tay chân dính đầy lông gà, loáng cái đã đem bốn con gà làm sạch sẽ.
Ông cụ nhìn bốn con gà ngẫm nghĩ:
“Để xem hôm nay lão sẽ dùng các ngươi như thế nào.”
Lạc Tiên đổ xong chậu nước làm gà, nghe vậy ngẩng lên:
“Được, được, rất hợp với ý ta. Tiểu tử này xem ra kiến thức không tồi.”
Tôi nhìn Lạc Tiên. Cậu ta am hiểu ẩm thực vậy sao?
Sau đó lạc Tiên xách gà đi ngang qua tôi mới nói nhỏ:
“Tôi rất thích nấu ăn. Đừng lo. Đảm bảo ngon.”
Sau đó đắc ý đi vào bếp.
Tôi đi vào gian nhà chính, lại vòng qua gian nhà phụ. Tuyệt nhiên không thấy tiểu nha đầu đâu hết. Trong lòng không khỏi nghi hoặc. Bèn kéo Vô Tự ra, nói nhỏ vào tai anh.
Bữa ăn dọn lên. Mùi thơm ngào ngạt bay ra tận ngoài đường cái, nơi Vô Tự với tôi đang chụm đầu bàn tính. Tôi hít hít vài cái không đừng được kêu lên: “Thơm quá, chắc là ngon lắm.”
Vô Tự cười: “Không phải chúng ta đang bàn chuyện quan trọng sao?”
Tôi liến thoắng đáp: “Xin lỗi huynh, tôi rất có tâm hồn ăn uống. Hay là cứ vào xem sao đã.”
Đoạn kéo Vô Tự vào trong.
Lạc Tiên tay áo xắn quá khuỷu, đang lúi húi bày biện đồ ăn ra bàn. Ông cụ bên cạnh tấm tắc khen: “Chà chà, thơm quá, tiểu tử này khéo tay thật.”
Lạc Tiên tuy mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng được khen, đưa tay quệt quệt mồ hôi rồi cười toe toét.
Bốn người ngồi vào bàn ăn. Ông cụ đụng đũa đầu tiên. Khi miệng nhồm nhoàm thức ăn thì gắp một cái phao câu bỏ vào bát Lạc Tiên: “Khà khà, ăn đi, ăn đi, đừng khách sáo. Tiểu tử này vất vả rồi, cho ngươi một cái.”
Vô Tự cầm đũa gắp một miếng da gà bỏ vào bát. Tôi cũng múc một ít gà nấu ớt bỏ vào bát. Nhưng cũng không dùng vội. Trong khi lạc Tiên ăn như vũ bão, từ món này qua món khác. Ông cụ cầm bình Ngọc Lộ, rót vào từng chén ống trúc rồi đẩy đến trước mặt từng người, sảng khoái nói: “Nào, cạn chén.”
Tôi nhìn Vô Tự. Thấy anh tay không chạm chén rượu, thì cũng không dám nhấc lên uống.
…
Chén rượu Ngọc Lộ cầm trên tay bị ông cụ quẳng xuống đất một tiếng choang. Lớp bọt sủi li ti vẫn còn đọng lại trên mép ống trúc.
Mắt ông cụ long lên sòng sọc: “Mấy tên tiểu tử này thật không biết điều. Ta đã thịt gà cho ăn, lại mời rượu. Bọn tiểu tử các ngươi cút hết cho ta.”
Vô Tự đứng dậy: “Thất kính.”
Một vệt sáng màu tím nhạt vụt qua vai tôi chạm vào người ông cụ. Nhưng ông cụ lách người né được.
Vô Tự nhếch miệng: “Quả nhiên.”
Ông cụ lao vút ra ngoài. Vô Tự cũng nhún người bay theo.
Lạc Tiên miệng còn bóng loáng thịt gà, giật mình rơi cả chén rượu Ngọc Lộ đang uống dở. Hoang mang nhìn tôi: “Đang ăn uống mà chuyện gì vậy?”
Tôi lừ mắt: “Cậu đúng là…”
Rồi nhanh chóng ra ngoài xem xét sự tình.
Lạc Tiên nhìn bàn ăn đầy ắp những món ngon do chính tay mình vất vả làm thì không nỡ, bèn lấy theo một cái chân gà rồi mới chạy ra.
Vô Tự và ông cụ đang đứng giữa sân. Bao quanh Vô Tự là quầng sáng màu hồng nhạt, bao quanh ông cụ là quầng sáng màu cam nhạt. Điều đó chứng tỏ hai người đang ở thế thủ.
“Ông lão kia, mau nói ra tiểu nha đầu đang ở chỗ nào?” Tôi ở bên này bắt tay làm loa nói vọng sang.
Tự biết không phải đối thủ của ông cụ, nên không muốn vướng tay vướng chân Vô Tự. Trong phim nữ chính võ công thì yếu ớt mà cứ anh hùng rơm, xông ra rồi bị bắt làm con tin, ngu xuẩn hết mức.
Lạc Tiên vừa gặm chân gà vừa đế thêm vào: “Phải rồi, ông lão mau nói đi, rồi chúng ta ăn tiếp, thức ăn đang nóng, rất là ngon… a a a đau quá.”
Tôi thu chân lại. Lạc Tiên cúi xuống ôm lấy bàn chân mà suýt xoa.
Ông lão nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vô Tự, xem ra tiểu tử này cũng không vừa. Nhưng hắn là cao thủ phương nào? Chưa từng nghe qua. Có lẽ hắn và đám nhóc kia chưa biết bí mật về tiểu nha đầu. Có nên để bọn chúng đi không?
Vô Tự nhìn đôi mắt nhăn nheo của ông cụ, ông cụ này đang suy tính điều gì? Một người bình thường sẽ không đối xử với ân nhân của cháu gái mình như vậy.
“Thế này đi tiểu tử thối. Ta với ngươi giao đấu ba chiêu. Nếu ngươi thắng, ta sẽ để các ngươi sống. Còn không, hãy tự kết liễu.”
Vô Tự rút Hãn Hỏa kiếm, lưỡi kiếm sáng lóa, đỏ rực như máu, phừng phừng như lửa. Một đường chém tới, đất xẻ làm đôi, mạnh hơn vũ bão.
Ông lão tung người lệch sang một bên nhưng vẫn trúng đòn. Trong lòng thất kinh “Hãn Hỏa kiếm đấy ư?”.
Vô Tự xoay kiếm. Mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó nứt toạc ra, từ lòng đất mọc lên năm cột lửa như lốc xoáy, bao vây ông cụ. Vô Tự cầm kiếm nhẹ nhàng, thư thái đến nỗi tôi tưởng anh đang gảy một khúc nhạc trong lúc nhàn rỗi.
Sắc cam nhạt yếu ớt lẫn vào cột lửa. Chật vật chống đỡ. Ông cụ khóe mắt rung rung “Hậu nhân của Độc Huyền kiếm”.
Tôi rút kiếm, xuất chiêu bảo vệ ông cụ. Cùng lúc thấy Lạc Tiên cũng lao tới phía trước.
Nhưng Vô Tự quá mạnh, hơi nước của tôi không thể xâm nhập vào vòng vây cột lửa, ngay cả Lạc Tiên cũng bị đánh bật ra hộc máu.
“Dừng Lại.” Tôi đỡ lấy Lạc Tiên, miệng hét lớn.
Vô Tự hoặc là không nghe, hoặc là cố tình không nghe. Lửa vẫn cháy ngùn ngụt.
Ông cụ nhất quyết không chịu nhận thua, tại sao? Hay là cố ý để Vô Tự kết thúc mạng sống của mình. Như vậy tiểu nha đầu ở đâu sẽ chẳng ai biết. Còn nếu Vô Tự dừng tay, thì ông cụ chắc chắn sẽ chịu tiếp chiêu thứ ba. Tóm lại nếu Vô Tự không giết ông cụ thì chúng tôi phải chết.
Đây là một cái bẫy.
Tôi đọc thần chú, định biến cây kiếm của Vô Tự thành nước trong giây lát, nhưng một đầu quỷ đen sì hiện lên cảnh báo đây là vật có linh tính, không chịu ảnh hưởng của thần chú này.
Tôi nhìn đám lửa ngùn ngụt nuốt chửng cả một vùng thì trong lòng bắt đầu rối loạn. Trong lúc rối loạn chợt nhớ sau tai tiểu nha đầu có một vết bớt hình giọt nước. Tiểu nha đầu tôi gặp ở vườn đào cũng có một vết bớt hình giọt nước ở cổ tay. Bà lão đó…ông lão này…một nơi lộng gió, một nơi mù sương lạnh lẽo…
Không hiểu sao những lúc cấp bách, tôi lại trở nên minh mẫn lạ thường...
Tôi hét lớn: “Hai người ở đây giao chiến, tôi cùng Lạc Tiên sẽ đi tìm bà lão và tiểu nha đầu ở vườn đào.”
Hét đến lần thứ hai thì quầng sáng màu cam vụt lên. Ông cụ thoát ra khỏi vòng vây, trên người đầy thương tích. Vô Tự thu kiếm.
“Tiểu tử kia, ngươi…”
Ông cụ run run chỉ tay về phía tôi.
Tôi nhanh trí nói tiếp: “Lão bá, chúng tôi không phải người xấu, động thủ là vì nghĩ lão bá cùng phe với những kẻ đã giết hại tiểu nha đầu. Nhưng nếu chỉ là hiểu lầm, chúng ta nên ngồi lại nói chuyện.“
Ông cụ nheo mắt nhìn tôi, sau nhìn qua một lượt rồi thở dài.
Vô Tự chắp tay nói: “Lão bá. Vất vả cho người.”
Ông cụ chậm rãi lướt qua chúng tôi, bước vào trong. Cầm nguyên bình Ngọc Lộ mà tu, rượu chảy tràn cả xuống cổ, xuống những vết thương đang rỉ máu.
Vô Tự lấy trong tay áo ra một hũ thuốc: “Lão bá, thứ này trị thương rất tốt.”
Ông cụ cười lớn: “Trên đời há có thứ nào chữa lành được thương tổn ngoài rượu của lão?”
Tôi kéo tay Vô Tự, thì thầm: “Rốt cuộc độc ở đồ ăn hay rượu vậy?”
Vô Tự hơi nghiêng đầu về phía sau, nói nhỏ: “Ở đũa.”
Tôi ồ lên một tiếng. Hèn gì Lạc Tiên “chén” liên tục nhưng không có vấn đề gì. Ra là dùng tay oanh tạc. Ở bẩn sống lâu, câu này quả không sai. Thêm nữa cậu ta cũng không đụng đến miếng phao câu gà.
Tôi nhớ đến món gà nấu ớt, hỏi tiếp: “Vậy muỗng có không?”
Vô Tự lắc đầu. Tôi thầm tiếc nuối.
“Lão bá, tiểu nha đầu đang ở đâu?” Vô Tự lạnh lùng hỏi.
Tôi nhận thấy Vô Tự rất phù hợp với đặc điểm của người làm việc lớn. Nhanh gọn, dứt khoát, bám sát vấn đề, không bị phân tâm.
Ông cụ chắc không phải kiểu người nuốt lời chứ. Tôi bấm bấm tay, lo lắng.
Vô Tự không biết sao tự dưng nhìn xuống, thấy tôi đang tự găm móng tay vào da thịt mình sâu hoắm thì cau mày: “Nàng làm gì vậy?”
“Hả?”
Tôi ngơ mặt ra là vì không nghe rõ câu hỏi của Vô Tự, hoặc là vì tay anh đã nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng, ấm áp.
Đúng lúc tôi đang đưa tay rờ rờ hai má nóng ran thì ông cụ lên tiếng: “Tiểu nha đầu vốn dĩ không phải tiểu nha đầu.”
Vô Tự tay vẫn nắm chặt tay tôi, hơi xoay người qua đối diện với ông cụ: “Lão bá, xin nói rõ.”