 |
|

28-05-2008, 03:57 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi mốt
Doãn Hoa đã trở lại trưá»ng, nhưng cô không muốn gặp tôi.
GiỠđây tôi mang một tâm trạng có lỗi sâu sắc với cô ấy.
Tôi tháºt sá»± hối háºn rằng trong lúc ốm Ä‘au đã ăn nói lung tung. Tuy nhiên trong ký ức tôi chẳng hỠđể lại má»™t dấu ấn nà o, nhưng Ngô Nguyên nói vá»›i tôi, chÃnh xác tôi đã nói như váºy.
Cũng chẳng thể trách được Doãn Hoa, cô ấy vừa chịu nỗi đau mất cha.
Quan hệ giữa chúng tôi vốn đã có những mắc mÃu, tôi nói như váºy, cô ấy nhất định sẽ cho rằng tôi nguyá»n rá»§a ác ý. Nhưng, vì sao tôi lại có lý do gì để nguyá»n rá»§a bố cá»§a cô ấy đây? Cô ấy, cÅ©ng như cả gia đình cô đã từng giúp đỡ tôi, trong lòng tôi luôn ấp á»§ má»™t tình cảm biết Æ¡n chân thà nh... chÃnh Doãn Hoa, thá»±c ra cÅ©ng không thể trách cô ấy. Doãn Hoa thÃch hoặc phát triển đến tình yêu vá»›i Ngô Nguyên, đó cÅ©ng là quyá»n cá»§a cô ấy. Cô ấy còn xét đến chút tình cảm chị em giữa chúng tôi cÅ©ng không quá trâng tráo, cố già nh lấy được, xét vá» tÃnh cách cá»§a cô ấy, là rất khó rồi. HÆ¡n nữa...
Trong lòng tôi bá»—ng nhiên có chút lo sợ –– nếu như những lá»i nói lung tung cá»§a tôi tháºt sá»± linh nghiệm như váºy, tôi sẽ không chỉ là má»™t thạch nữ, mà còn là má»™t mụ phù thuá»· hoặc má»™t con ma nữ...
Tôi tháºt sá»± có chút kỳ lạ, những ngà y sau tráºn ốm tôi luôn có các loại ảo giác.
Tôi nằm trên giưá»ng, thưá»ng nhìn thấy rất nhiá»u những hình ảnh hoa xanh biến ảo khôn lưá»ng. Lúc thì chúng như những bức tranh trừu tượng Ä‘en ngòm, lúc thì lại giống như những mảnh vụn xác pháo tả tÆ¡i trong không trung, lÆ¡ lá»ng xoay tròn, cà ng lúc cà ng nhanh, cà ng lúc cà ng lá»›n, cà ng lúc cà ng gần, rồi bá»—ng nhiên mất hút. Mà trong khoảnh khắc mất hút đó, má»™t viá»…n cảnh lầu quỳnh Ä‘iện ngá»c lại manh nha xuất hiện, từ phÃa táºn cùng cá»§a vÅ© trụ xa tÃt tắp từng đốm, từng đốm nổi lên, cuối cùng biến thà nh những xà và cá»™t thẳng tắp ngá»i ngá»i trước mắt tôi. Cho dù tôi có nhắm mắt, bóng dáng nó vẫn hiển hiện ra rất sinh động, hệt như những hình ảnh trên ti vi không ngừng phát Ä‘i phát lại....
Äiá»u cà ng khiến ngưá»i ta khó có thể hiểu nổi chÃnh là , có hôm, chúng tôi Ä‘ang trên đưá»ng trở vá» phòng ngá»§, gặp má»™t cáºu con trai khoa khác chẳng há» quen biết, tôi bá»—ng dừng lại, vẻ mê hoặc nhìn anh ta nói:
- Nhà anh có tang phải không? Mẹ anh mất, hôm nay tròn tháng, đúng không?
Vừa nói xong, tôi láºp tức muốn vả và o miệng mình, bởi vì bình sinh lần đầu tiên trong lúc tỉnh táo, miệng tôi lại chẳng há» nghe sá»± chỉ huy cá»§a bá»™ não, toà n nói những chuyện hồ đồ.
Nhưng, Ä‘iá»u khiến chúng tôi kinh ngạc mãi không thôi, cáºu con trai kia sững sá», bá»—ng nhiên láºp báºp nói:
- ... Äúng, mẹ tôi đã mất, hôm nay... tròn tháng... nhưng... là m sao cáºu biết?
Tôi chỉ có thể lắc đầu xin lỗi anh ta.
Những bạn cùng phòng trợn tròn mắt nhìn tôi, đầu tiên là hoà i nghi, sau đó là sá»± kinh ngạc, rồi sá»± kÃnh phục.
- Thạch Ngá»c, cáºu bắt đồng linh thông từ lúc nà o thế? Nói nghe xem nà o.
Má»™t ngưá»i trong số há» kinh ngạc há»i tôi. Những ngưá»i khác thì hết sức thán phục, nói rằng tôi quả tháºt là “lá»i và ng lá»i ngá»câ€, và giằng kéo tôi rằng sau khi vá» phòng thì phải xem tướng cho há».
Nhưng tôi chỉ có thể cưá»i Ä‘au khổ. Nếu như tôi tháºt sá»± linh thông, hoặc giả được thần linh ứng nghiệm, tôi Ä‘oán đó cÅ©ng chỉ là thần tà ác, nếu không, vì sao cứ bắt tôi bạ đâu nói đấy toà n những lá»i nguyá»n rá»§a ngưá»i khác chết, mà không phải là những lá»i tốt đẹp hoặc chúc phúc? Lẽ nà o đây cÅ©ng là điá»u chứng thá»±c truyá»n thuyết dân gian –– thạch nữ Ä‘á»u là hoá thân cá»§a tà ác? Hoặc giả, cÅ©ng là từ má»™t góc độ khác đưa ra bằng chứng –– thể xác cà ng u bế thì cà ng dá»… linh ứng? Chu Văn Vương chẳng phải trong ngục tối tại Dữu LÃ, má»›i có thể diá»…n giải được bát quái sao? Lẽ nà o bá»™ pháºn sinh dục đáng xấu hổ cá»§a tôi cÅ©ng là má»™t “bát quái†má»›i mà chưa có ngưá»i biết? HÆ¡n nữa, nếu quả là linh ứng, vì sao tôi lại không thể xét tiên cÆ¡ váºn mệnh cá»§a mình? Tháºm chà không thể phá giải tám chữ “Má»™t chìa khoá mở má»™t ổ khoá†...
Cho nên, thá»±c tại tôi chẳng có tâm tình nà o để giả thần giả quá»· xem tướng cho há». Tóm lại, tôi mượn cá»› thoái thác.
Tôi và Ngô Nguyên vẫn hò hẹn như cÅ©, vẫn giữ sá»± tiếp xúc và qua lại. Là m như váºy, xem ra lại có lợi cho tôi. Nếu không, biết rằng tôi đã cô độc, sẽ có không Ãt chà ng trai khác vây xung quanh, sẽ là m cho tôi suốt ngà y chẳng thể yên tÄ©nh.
Có lúc, chúng tôi còn quấn quýt như đôi uyên ương trong vưá»n trưá»ng, khiến cho ấn tượng cá»§a má»i ngưá»i vá» chúng tôi vẫn như cÅ©. Nhưng chỉ hai chúng tôi má»›i biết, thá»±c ra chúng tôi đã không còn ôm ấp và hôn nhau nữa.
Äây là mối quan hệ cắt không đứt, ghép cÅ©ng chẳng là nh.
Vá» mặt lý trÃ, chúng tôi Ä‘á»u hiểu rõ sá»± phân ly đã là việc tất yếu, không thể cứu vãn, nhưng vá» mặt tình cảm vẫn còn có sá»± lưu luyến không thể hiểu nổi. Dưá»ng như tôi cÅ©ng nhìn thấy nhiá»u ưu Ä‘iểm cá»§a anh hÆ¡n trước, cảm nháºn được sá»± chân thà nh và khoan dung cá»§a anh đối vá»›i ngưá»i khác, anh cÅ©ng chẳng phải là má»™t chÃnh khách thấy lợi vong nghÄ©a, chỉ giá»i luồn cúi. Tuy ở má»™t số trưá»ng hợp anh không thể không nói những lá»i trái vá»›i lòng mình, nhưng phần lá»›n, anh vẫn giữ gìn tấc lòng cá»§a mình. Có lúc tôi cảm giác rằng anh dưá»ng như là con ngưá»i có văn hoá trên chÃnh trưá»ng, nhưng dù sao vẫn còn thiếu cÆ¡ trà và sá»± lão luyện cá»§a những con ngưá»i là m chÃnh trị –– đương nhiên còn phải khéo đưa đẩy, nhưng phần lá»›n dưá»ng như đại trượng phu không nên có tình cảm yếu má»m...
Äúng váºy, con ngưá»i luôn luôn có mâu thuẫn.
Tôi biết, trong lòng anh luôn có tôi, và cÅ©ng không thể xa rá»i tôi.
Có lần, trong đêm trăng mênh mông, chúng tôi đến bên bỠhồ, bỗng anh cảm thán:
- Bây giỠanh mới hiểu, cái đẹp luôn tà n khuyết... nhưng vì sao em không thể lại...
Anh không nói hết câu, bỗng hai tay ôm lấy mặt, ánh mắt nhoà đi, thở dà i.
Má»™t thá»i gian tôi đã cảm động vì sá»± Ä‘au khổ cá»§a anh, chút nữa thôi thì tôi đã định đồng ý vá»›i anh thá» lại má»™t lần nữa. Nhưng bá»—ng nhiên, má»™t ý nghÄ© kỳ quái không thể lung lạc từ trong lòng vươn ra ngăn trở tôi: không cần phải thá», đừng có hại ngưá»i khác nữa. Má»™t thể xác chÃnh là má»™t Ä‘oạn kinh văn mà tổ tiên truyá»n lại, chÃnh là má»™t bản khế ước thoả thuáºn vá»›i thần linh, má»™t chữ cÅ©ng không thể sá»a, cho dù là chữ sai.
Sau nà y, dưá»ng như qua rất lâu, anh má»›i ngoảnh đầu lại, khẩn thiết há»i tôi:
- Anh có thể hôn em được không?
Tôi hơi do dự, nhưng rồi cự tuyệt. Tôi lẳng lặng nói với anh:
- Không phải em không muốn thế, mà em đã hiểu được một thuyết pháp, nụ hôn của thạch nữ không trong sạch, em không thể hại anh.
- Anh không tin.
Anh kiên quyết lắc đầu.
- Anh hãy nhớ rằng chớ có tin là không có. Hơn nữa, em không thể biết rồi mà vẫn phạm sai lầm được.
Tôi nói, duá»—i tay để anh nắm tháºt chặt.
Anh không còn kiên trì nữa.
Nhưng quan hệ có mà như không cá»§a tôi vá»›i Ngô Nguyên chẳng kéo dà i được bao lâu. Bởi vì có má»™t ngưá»i cà ng ngà y cà ng phiá»n não vá» sá»± tiếp tục gần gÅ©i cá»§a chúng tôi. Tôi không nói thì anh cÅ©ng Ä‘oán biết là ai, đó chÃnh là Doãn Hoa.
Cô ấy và tôi giỠđã thà nh kẻ qua đưá»ng, có lúc cô ấy còn xoi mói cay nghiệt nhìn tôi, dưá»ng như là tôi đã giết chết bố cô ấy.
Có lần, gặp cô ấy ngoà i cổng trưá»ng, tôi muốn giải thÃch, nhưng cô ấy lại phá»§i tay, nói:
- Khá»i cần, tôi không quen biết cô.
Thần sắc ấy, thái độ ấy khiến tôi hồi tưởng cÆ¡n ác má»™ng trước đây, nó giúp tôi nháºn thức được, hoá ra con ngưá»i cÅ©ng có mấy bá»™ mặt hoà n toà n trái ngược.
Nhưng tôi vẫn thầm cầu mong trong lòng, hy vá»ng có ngà y được cô ấy lượng thứ.
Nhưng sá»± háºn thù cá»§a cô ấy đối vá»›i tôi dưá»ng như chẳng há» giảm, mà cà ng ngà y cà ng tăng.
Có khi, trước mặt tôi Doãn Hoa biểu lá»™ thái độ khinh miệt tá»™t cùng, chẳng thèm để ý đến tôi, dưá»ng như cô ấy chưa từng là má»™t thạch nữ, cho dù là váºy thì việc “mở cá»a môn hộ†cÅ©ng đã thà nh công giá» cô đứng và o hà ng những ngưá»i bình thưá»ng.
Tháºt váºy, cô ấy quả thá»±c may mắn hÆ¡n tôi, chỉ có má»™t lần “Minh Trị duy tânâ€, mà nÆ¡i đó đã “thông suốt không trở ngạiâ€. Cô ấy có lý do để kiêu ngạo, có lý do để đắc ý, có lý do để chẳng xem tôi và o đâu cả...
Nhưng cô ấy không có lý do để láºt mặt không thừa nháºn “bà chị†mà trước đây cô ấy đã luôn mồm gá»i tôi.
Tôi cÅ©ng dần dần cảm giác được, cô ấy không thể chịu nổi tôi và Ngô Nguyên ở bên nhau. Khi ấy, trong mắt cô ấy dưá»ng như nảy lá»a, vằn tia máu. Cô ấy tá» ra không hiểu, tôi là con ngưá»i không thể bóc niêm phong, vì sao còn mặt dà y mà y dạn ở bên Ngô Nguyên... và Ngô Nguyên, dưá»ng như nhất định bị sá»± rắp tâm đầu độc cá»§a tôi, nên vẫn theo Ä‘uổi gặm mút gân gà “ăn chẳng được quẳng không xongâ€.
Má»™t hôm, tôi có việc phải đến văn phòng Há»™i sinh viên tìm Ngô Nguyên, thấy cô ấy và Ngô Nguyên Ä‘ang tranh luáºn chuyện gì đó rất gay gắt, thấy tôi, cô ấy căm háºn liếc nhìn, đột nhiên quà y quả, báºt khóc và bá» Ä‘i.
Chẳng mấy ngà y sau, tin tức tôi là “thạch nữ†đã truyá»n Ä‘i khắp trưá»ng.
Má»›i đầu, có ngưá»i còn chỉ trá» sau lưng; sau nà y, khi tôi và o lá»›p, có ngưá»i còn nÃu và o cá»a sổ lén nhìn trá»™m. Tôi vốn đã quen trở thà nh trung tâm cá»§a má»i sá»± chú ý, hưởng những hư vinh cá»§a ngưá»i phụ nữ, nhưng giỠđây, trong ánh mắt chú ?ý cá»§a má»i ngưá»i không đơn thuần còn là sá»± ngưỡng má»™ và trầm trồ đối vá»›i cái đẹp, mà là sá»± há»—n tạp cá»§a chá»c ghẹo, chê cưá»i, thương xót và cảm thông...
Có buổi trưa, tôi từ nhà ăn trở vỠphòng, bỗng nghe thấy các bạn cùng phòng đang bà n cãi xôn xao.
- ... Tháºt không thể ngá» nổi. Vốn cảm thấy gần đây nó kỳ kỳ thế nà o ấy, cho rằng phòng chúng mình có má»™t mụ phù thuá»· linh thông, chẳng ngá» lại là má»™t thạch nữ...
- Nhưng cũng lạ, Ngô Nguyên và nó yêu nhau từng ấy năm, lẽ nà o lại không biết?
- Có thể nó biết là m phép mà .
- Là m cái gì? Không thể biến ra má»™t cái huyệt tạm thá»i. hi hi hi...
- Mà y tháºt kinh khá»§ng. Ngô Nguyên không chắc đã là má»™t chÃnh nhân quân tá».
- Ôi, chẳng phải cáºu cÅ©ng thÃch anh ta à , có cÆ¡ há»™i thì tiến tá»›i Ä‘i. Nhưng, nhưng nhanh chân lên má»™t chút, chần chừ chẳng đến lượt đâu.
.....
Tôi nghÄ©, nếu không có sá»± chuẩn bị tinh thần, thì tôi đã ngất ngay trước cá»a phòng.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:15 PM.
|

28-05-2008, 03:57 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi hai
Äây lại là má»™t ngưỡng cá»a trong cuá»™c Ä‘á»i không may mắn cá»§a tôi.
Nhưng tôi đã trải qua những cảnh gió mưa, đã từng trải việc Ä‘á»i. Hoặc giả, qua má»™t cÆ¡n bệnh nặng thì sức đỠkháng cá»§a cÆ¡ thể cÅ©ng cao hÆ¡n. Tóm lại, tôi còn kiên cưá»ng hÆ¡n tưởng tượng, chẳng há» bị những lá»i bình phẩm xôn xao khắp trưá»ng quáºt ngã.
Tôi vẫn lên lá»›p Ä‘á»u, vẫn đến thư viện như thưá»ng, vẫn đến phòng tư liệu, vẫn đến nhà ăn, Ä‘i tất cả má»i nÆ¡i mà tôi có thể Ä‘i... đồng thá»i, tôi cÅ©ng hết sức giữ gìn sá»± an tưá»ng và bình tÄ©nh cá»§a thần thái và tư thế. Bởi vì tôi biết, nếu như tôi không thể là m được Ä‘iá»u nà y, tức là đã chứng thá»±c những lá»i bà n tán truyá»n miệng như mưa bão công kÃch và o tôi... nhưng ở mặt khác, tôi vẫn ra sức biến mình trở thà nh má»™t con đà điểu –– Tôi cố gắng vùi đầu và o trong những bà i vở và cuá»™c sống ná»™i tâm. Như váºy, tôi má»›i là má»™t kẻ Ä‘ui mù, có thể không thấy những ánh mắt hiếu kỳ luôn bám riết không rá»i; như váºy, tôi má»›i trở thà nh má»™t kẻ Ä‘iếc lác, có thể bá» ngoà i tai tất cả những bà n tán trăm ngà n kiểu cách xung quanh mình.
Thá»±c ra, tôi đã sá»›m dá»± cảm, giấy không thể bá»c được lá»a, tôi không thể giấu giếm mãi cái Ä‘iá»u bà máºt mà má»i ngưá»i rất thÃch thú đó. Nhưng tôi chẳng thể ngá», sá»± tình lại phát triển nhanh đến váºy.
Dù tôi có dùng chân tay để phân tÃch, cÅ©ng có thể hiểu được ai đã ra chiêu độc nà y vá»›i tôi. Xem ra, cÆ¡n ác má»™ng ngà y đó chẳng phải là mÅ©i tên không có Ä‘Ãch, vấn đỠlà tôi không giác ngá»™. Tôi Ä‘á»c rất nhiá»u sách, tá»± cho là thông minh, thá»±c ra cái tôi khiếm khuyết nhất cá»§a tôi lại là điểm hiểu biết nhá» nhặt nà y. Vạn sá»± vạn váºt cá»§a trá»i cao biển rá»™ng, hồi tưởng kỹ cà ng, thá»±c ra luôn có mối liên hệ và đối ứng ná»™i tại, Ä‘á»u có những manh mối có thể dò tìm, vấn đỠlà ở tôi chỉ có má»™t tấm thân phà m thai cốt tục...
Hiện tại, trước mặt tất cả má»i ngưá»i, tôi dưá»ng như Ä‘á»u phải cúi đầu im lặng, nhưng trước Doãn Hoa tôi lại có thể ngẩng cao đầu mà bước, ánh mắt lạnh lùng... đương nhiên, tôi cÅ©ng có thể chẳng thèm chá»›p mắt, để thể hiện thái độ khinh miệt cao nhất cá»§a mình. Cô ấy có thể yêu Ngô Nguyên, có thể háºn tôi trở thà nh kẻ cản đưá»ng, tháºm chà không tiếc lá»i cãi vã vá»›i tôi, nhưng cô ấy không được giở trò như váºy.
Tôi nghÄ©, tuyệt đối tôi không đổ oan cho cô ấy. Trong trưá»ng nà y, chỉ có cô ấy và Ngô Nguyên chia sẻ bà máºt cá»§a tôi. Ngô Nguyên nhất định sẽ không tiết lá»™, bởi vì vô hình sẽ là m tổn hại đến anh, hÆ¡n nữa, chúng tôi còn có cÆ¡ sở tình cảm sâu sắc bao năm.
Nhưng, tiểu muá»™i đáng thương Æ¡i (hãy để tôi má»™t lần nữa được gá»i em như váºy), em cho rằng là m như váºy thì em sẽ có được Ngô Nguyên sao?
Nhưng xin em hãy yên tâm, chị không quan tâm em đã nói cưá»i thế nà o đâu. Em cÅ©ng không cần phải là m việc trái vá»›i lương tâm, chẳng phải tìm cách trốn tránh, cho rằng chị cÅ©ng ác độc đến mức có thể tạt a-xÃt và o em... không, em đã từng giúp đỡ chị, cả nhà em nữa, chị luôn ghi nhá»› Ä‘iá»u đó. Cho nên, chị sẽ dùng đức báo oán.
Còn vá» Ngô Nguyên, anh cà ng không phải an á»§i tôi. Tôi đã khiến cho anh phải xấu hổ, Ä‘iá»u nà y đã lại khiến lòng tôi thêm má»™t vết thương mãi mãi không là nh. Mong anh trân trá»ng tất cả.
ÄÆ°á»£c rồi, đến Ä‘i, cuá»™c Ä‘á»i còn có những gì tá»§i nhục nữa, còn có những toán tÃnh gì nữa, còn có những mưa gió dáºp vùi gì nữa, hãy đến tất cả Ä‘i –– tôi gà o lên trong giấc má»™ng.
Tôi thưá»ng chạy ra ngoà i cánh đồng, tìm má»™t nÆ¡i vắng bóng ngưá»i, đối mặt vá»›i bầu trá»i, gà o, hét và khóc to...
Như váºy, tôi có thể có được sá»± bình tÄ©nh và quên lãng tạm thá»i sau khi trút xả tất cả. Nhưng lâu dần, nó cà ng là m cho tôi thân xác và lòng tôi thêm mệt má»i.
Tôi dần dần manh nha ý định bá» há»c, tháºm chà có ?ý nghÄ© quay vá» quê.
Sau khi bá» há»c, tôi sẽ Ä‘i đâu? Trong cái xã há»™i cạnh tranh khốc liệt nà y, tôi sẽ dá»±a và o cái gì để sinh tồn?
Tôi bá»—ng nhá»› đến sau khi bước ra khá»i chùa Giác Tuệ hôm đó, cô tôi đã giải thÃch vá» sấm ngữ “Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoáâ€. Có thể sẽ có má»™t ngà y nà o đó, cá»a Pháºt sẽ là chốn quay vá» không thể lẩn tránh.
Nhưng trong tôi luôn có Ä‘iá»u gì đó không ổn.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tôi không yên tâm vá» cô, đấy là điá»u chắc chắn. Từ nhá» tôi đã từng thá», sau khi lá»›n lên nhất định sẽ báo đáp ân nuôi dạy, tái tạo ân đức cá»§a cô. Tôi đã từng vô số lần nghÄ© đến, má»™t khi tôi có việc là m, má»—i tháng tiá»n lương tôi sẽ đưa cả cho cô lo liệu...
Nhưng trong lòng tôi dưá»ng như còn có má»™t thứ bất ổn rất mÆ¡ hồ khác. Nó giống như con bá» váºt vã trong lòng tay tôi, nhưng khi xoè tay ra, bá»—ng chẳng thấy gì; nó lại như má»™t ánh chá»›p loé sáng trước mắt tôi, nhưng định thần nhìn kỹ thì đã mất hút. Sau nà y, tôi má»›i hiểu, đó thá»±c ra là cái mà chúng ta thưá»ng gá»i là hy vá»ng hoặc là mong má»i. Nó vốn là viá»…n cảnh ảo nhưng không ngá» lại chÃnh là ngá»n lá»a luôn tồn tại ẩn giấu táºn thẳm sâu cõi lòng. Sau khi trải qua má»™t loạt biến cố, nó không há» bị lụi diệt, mà lặng lẽ e dè ẩn trốn dưới lá»›p tro bếp lòng tôi, nhẫn nại đợi chá» khi tôi xà o nấu lại có cÆ¡ há»™i bùng cháy và bà nh trướng lần nữa...
Cơ hội của tôi còn ở đâu?
Chắc chắn không phải ở đất cÅ©, quê cÅ©, trưá»ng cÅ©. ở đây, tôi đã bị phán xét là má»™t dị loà i, tháºm chà ngay trong đất Ä‘ai, trong không khà đã ươm mầm những lá»i nguyá»n rá»§a vá» sá»± cẩu thả cá»§a thể xác tôi. HÆ¡n nữa, phải đối diện vá»›i bao ngưá»i quen, đồng hương, bạn há»c và bạn bè, cÅ©ng như rất nhiá»u ngưá»i quen tôi mà tôi không biết há». Trước mặt há», tôi mãi mãi sẽ trần truồng loã lồ. Còn trong ánh nhìn rắp ranh hiếu kỳ cá»§a há», dung mạo xinh đẹp cá»§a tôi cÅ©ng chỉ cà ng là m nổi báºt lên cái cÆ¡ quan sinh dục ná»a kÃn ná»a hở giữa háng tôi...
Má»i suy tÃnh Ä‘á»u xám ngoét, có hôm Ä‘ang trên đưá»ng, bá»—ng có má»™t thuáºt sÄ© lang thang đầu tóc phất phÆ¡ nÃu kéo tôi đòi bấm số cho tôi, lại nói chẳng lấy má»™t xu. Tôi chối không nổi, đà nh để mặc ông ta. Äầu tiên ông ta bảo tôi nói giá» sinh, rồi lại xem tướng tay, tướng mặt, sau đó lại bấm đốt ngón tay, má»™t lát sau má»›i nói rằng:
- Cô gái nà y số mệnh chẳng vừa, nhưng cÅ©ng chẳng phải rất tốt, mà là rất xấu, hÆ¡n nữa đại nạn, cần phải cẩn tháºn má»›i được.
Nói xong, chẳng đợi tôi há»i, liá»n viết lên giấy ba câu đưa cho tôi: Thứ nhất, má»™t cá»§a cải má»™t hố; thứ hai, giữ thì nghi ngá» (mê hoặc), phá thì gặp hoạ; thứ ba, thÃch hợp vá»›i Tây không thÃch hợp vá»›i Äông.
Tôi xin ông ta giải thÃch cặn kẽ, nhưng ông ta lại lắc đầu, vẻ thần bÃ:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Tôi trả tiá»n, ông ta kiên quyết không nháºn, nói xong, ông lẩm nhẩm khúc Giang Nam thản nhiên bước Ä‘i, loáng chốc đã không thấy đâu nữa.
Sau nà y tôi suy Ä‘i nghÄ© lại ba câu nà y, cho rằng “má»™t cá»§a cải má»™t hốâ€, đại để là “má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoáâ€; “giữ thì nghi ngá», phá thì gặp hoạâ€, rất có thể là nói thể xác tôi không thÃch hợp vá»›i việc phẫu thuáºt, nếu không sẽ gặp hoạ; còn “thÃch hợp vá»›i Tây không thÃch hợp vá»›i Äôngâ€? Tây là nÆ¡i nà o? chẳng phải là Thanh Hải hay Tây Tạng chăng, lẽ nà o chỉ phương Tây?
Trong lòng tôi chợt loé sáng, bá»—ng tôi nghÄ© đến du há»c nước ngoà i, cho rằng đấy chÃnh có thể là cái chìa khoá duy nhất có thể giải cứu váºn mệnh khốn cùng cá»§a tôi. HÆ¡n nữa, du há»c ngà y nay Ä‘ang trở thà nh trà o lưu trong trưá»ng tôi, má»™t dạng mốt, má»™t dạng theo Ä‘uổi và vươn tá»›i, đương nhiên cÅ©ng là sá»± trốn chạy.
Ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn.
ChÃnh xác tôi cÅ©ng cần trốn chạy, tốt nhất có thể mai danh ẩn tÃch sống trong môi trưá»ng hoà n toà n lạ lẫm, không ngưá»i quen biết và mãi mãi không có lá»i nguyá»n rá»§a. Trong môi trưá»ng đó, chà Ãt tôi có loã lồ phần dưới Ä‘i trong ánh mắt soi mói cá»§a má»i ngưá»i cÅ©ng không còn nháºn được những lá»i bình luáºn và giá»…u cợt vô cùng vô táºn khắp nÆ¡i... HÆ¡n nữa, trong môi trưá»ng đó, vì sống nÆ¡i đất khách, có thể số mệnh tôi sẽ có những đổi thay mang tÃnh căn bản, chà Ãt những bùa chú mà ông trá»i đã dán lên ngưá»i tôi sẽ không còn linh nghiệm. Nói cho rõ Ä‘iểm nà y, ở bên đó kỹ thuáºt và thiết bị y há»c tiên tiến hÆ¡n rất nhiá»u, có thể tạo cho tôi cÆ¡ há»™i tái sáng tạo “mở cá»a môn hộ†mà không biến quẻ...
Khi tôi nghÄ© váºy, trong lòng Ãt nhiá»u có những lo âu, tôi rất sợ ngưá»i ta hiểu sai, cho rằng tôi sùng Tây chuá»™ng ngoại, không yêu tổ quốc mình, chỉ ham muốn cuá»™c sống váºt chất cá»§a thế giá»›i phương Tây già u có. Nhưng, nếu như tôi không Ä‘i, ở mãi mảnh đất nà y, cho dù tôi có tinh thần Ngu Công dá»i núi và dÅ©ng khà để mổ tiếp không dừng, tôi cÅ©ng chỉ nháºn được những hoá đơn thanh toán phẫu thuáºt vừa nhìn đã khiếp sợ, đương nhiên, cà ng không thể chịu nổi má»™t cú đánh chà mạng cá»§a má»™t lần thất bại nữa. Cho nên, cái bức thiết cá»§a tôi là cần phải tìm cái để sống ở mảnh đất lạ lẫm chẳng ngưá»i quen biết đó đã, có thể là , gom góp má»™t món tiá»n, dùng để cứu chÃnh mình...
Nhưng kế hoạch của tôi có khuyết điểm duy nhất –– tôi sẽ quá xa cách cô tôi.
Nhưng cÅ©ng chẳng còn cách cứu giúp nà o hÆ¡n. Tôi có thể gá»i nhiá»u tiá»n hÆ¡n cho cô, tương lai cÅ©ng có thể sẽ đón cô đến ở cùng...
Từ khi nảy sinh ý nghÄ© nà y tôi cà ng lÆ¡ là chuyện há»c hà nh, háºn không thể má»™t bước vá»t qua biên giá»›i.
Nhưng quyết định quan trá»ng nà y, tôi cần phải bà n bạc vá»›i cô, được sá»± đồng ý cá»§a cô. Vạn nhất cô không thể xa rá»i tôi thì cÅ©ng đà nh thôi.
Cho nên, trước kỳ nghỉ cuối tuần, tôi xin nghỉ hai ngà y, mua vé tà u thuỷ, trở vỠquê một chuyến.
Äêm đó, trá»i Ä‘en kịt không trăng không sao, trên đỉnh mà n cá»§a cô có chùm đèn tuýp, lạnh lẽo rá»§ xuống, thắp suốt đêm.
Chúng tôi ngồi hai đầu giưá»ng, quấn chung má»™t tấm chăn, nói chuyện má»™t chốc thì nước mắt lại chảy, nước mắt chảy vÆ¡i rồi lại nói.
Khi vừa há»ng sáng, trong ngõ không ngừng vang lên tiếng bước chân, tiếng chuông xe đạp cá»§a những ngưá»i nông dân và o thà nh phố bán rau, thỉnh thoảng lại vẳng tiếng rao hà ng.
-... Con à , là m theo cách nghÄ© cá»§a con Ä‘i. Con tháºt sá»± cần xuất ngoại, món tiá»n lần trước không dùng tá»›i nay để mua vé máy bay. Con cÅ©ng lá»›n rồi, những cái khác, cô cÅ©ng chẳng giúp gì được con. Cô chỉ có thể thắp nhiá»u hương cầu nguyện cho con trước Bồ tát thôi. ÄÆ°á»£c rồi, ngá»§ Ä‘i...
Cuối cùng cô nói, rồi vá»›i tay tắt ngá»n đèn ngá»§.
Tôi vẫn cúi đầu, vẻ như chăm chú vuốt ve con mèo trắng Ä‘ang nằm trong lòng, nghe cô nói váºy, tôi ngồi thẳng dáºy, ngẩng đầu nhìn cô, có chút bất an:
- Tám chữ tuy bây giá» chẳng còn, nhưng con vẫn còn lo lắng má»™t Ä‘iá»u, má»™t khi con Ä‘i rồi, nhỡ cô trái nắng trở trá»i, chẳng còn ai bên mình đưa cÆ¡m bưng nước...
Cô vội rụt cánh tay đang giơ ra tắt điện lại, nói:
- Äiá»u nà y con đừng báºn tâm cho cô, là ng trên xóm dưới còn có thể giúp đỡ. HÆ¡n nữa, cô thấy gân cốt mình vẫn còn khoẻ mạnh. Cô nghÄ© kỹ rồi, nếu như con không ra nước ngoà i, thì cÅ©ng đưa con Ä‘i trá»i nam biển bắc, cÅ©ng chẳng phải như váºy sao? Cho nên, tiá»n đồ cá»§a con là gấp... chỉ có Ä‘iá»u... Cô lại không ngăn được dòng nước mắt, nghẹn ngà o: - Cô nghÄ© khi xưa con được vá»›t lên từ dòng nước, nay lại phiêu dạt qua biển, trong lòng thấy Ä‘au đớn...
- Cô, đừng nói nữa, bởi Thạch Ngá»c bất hiếu...
Tôi nói, và cÅ©ng không kìm nổi những giá»t nước mắt.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:17 PM.
|

28-05-2008, 03:58 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi ba
Khi toà n bá»™ tâm tư cá»§a tôi ná»— lá»±c, báºn rá»™n và chạy vạy và o việc xuất ngoại du há»c thì sức ép và gánh nặng tinh thần cá»§a “thạch nữ†đè nặng lên tôi đã giảm nhẹ Ä‘i rất nhiá»u. Äối vá»›i tôi mà nói, con đưá»ng cuá»™c Ä‘á»i dưá»ng như lại có hoa hồng và sắc cầu vồng. Hà ng ngà y, buổi sá»›m tôi ngồi trước gương bên cá»a sổ chải chuốt, thấy hai gò má dần dần có sắc hồng.
Tôi đặt phương hướng lá»±a chá»n nước Mỹ. Äây là quốc gia mà hầu hết má»i anh, chị Ä‘i du há»c trong trưá»ng tôi đã lá»±a chá»n. Sá»± lá»±a chá»n cá»§a tôi còn bởi mấy năm nay ngoại ngữ chung mà tôi chá»n lá»±a là tiếng Anh, cÆ¡ sở cÅ©ng khá; hai là tôi thÃch kiểu tá»± do thoải mái bên đó, có không khà tôn trá»ng Ä‘á»i tư cá»§a ngưá»i khác (đương nhiên là nghe bóng nghe gió, hoặc giả má»—i ngưá»i má»™t ý kiến).
Nhưng, muốn Ä‘i Mỹ du há»c nà o có phải chuyện dá»….
Theo tìm hiểu, con đưá»ng bình thưá»ng, Ãt nhất cÅ©ng cần phải phải thi TOEFL hoặc GRE, cái quan trá»ng hÆ¡n là nếu như không lấy được há»c bổng toà n phần, thì bắt buá»™c phải tìm được ngưá»i bảo lãnh kinh tế.
Tôi đánh giá trình độ Anh ngữ cá»§a mình, trong thá»i gian ngắn mà già nh được Ä‘iểm cao là rất không thá»±c tế. Cho nên, tôi tránh những trưá»ng đại há»c nổi tiếng ở Mỹ, chỉ lá»±a chá»n má»™t số trưá»ng đại há»c bình thưá»ng không đòi thà nh tÃch TOEFL hoặc GRE để gá»i đơn xin há»c. Rất nhanh, tôi nháºn được thông báo cá»§a mấy trưá»ng liá»n. Trong đó có má»™t trưá»ng gá»i là “Äại há»c Quốc tế Californiaâ€, há»c phà đặc biệt rẻ, rất hợp ý tôi. Nhưng cần tìm má»™t ngưá»i bảo lãnh kinh tế má»›i được. Tôi không có ngưá»i thân nà o ở nước ngoà i, Ngô Nguyên biết được sá»± việc như váºy, giúp tôi viết hai bức thư, má»™t gá»i cho bạn anh ở New York, má»™t gá»i cho ngưá»i há» hà ng xa ở San Francisco. Kết quả là má»™t Ä‘i không trở lại.
Tôi Ä‘ang trong lúc tâm tình buồn chán, ngã lòng tháºm chà có chút tuyệt vá»ng thì, má»™t hôm ở phòng Ä‘á»c khoa Văn bá»—ng trông thấy Dabruce. Lúc ấy, anh Ä‘ang ngồi ở góc chăm chú hý hoáy ghi chép gì đó, đúng lúc ngá»a mặt trông thấy tôi, anh ta mỉm cưá»i gáºt đầu và giÆ¡ tay vẫy vẫy.
Bất chợt mắt tôi sáng lên, nhưng bấy giá» quá đông ngưá»i, lại ở trong phòng Ä‘á»c rất yên tÄ©nh, tôi không tiện nói vá»›i anh ta. Tôi cúi đầu ghi ra mảnh giấy, rồi Ä‘eo túi sách lại gần, nhân lúc má»i ngưá»i không chú ?ý, nhẹ nhà ng thả lên mặt cuốn sách trước mặt anh.
Trên mảnh giấy đó tôi ghi: Dabruce:
Tôi có chút việc muốn nhá» anh. Nếu tiện, lát nữa anh ra bãi cỠở cổng trưá»ng.
Cám ơn.
Thạch Ngá»c
Ngà y hôm nay.
Sau đó, tôi bước ra giữa thảm cá», thả túi sách ngồi xuống, ánh mắt không ngừng nhìn vá» lối cá»a thư viện. Lát sau, tôi thấy Dabruce thấp thoáng qua những cây sồi bên ngoà i bãi cá», Ä‘ang tiến đến vưá»n hoa trước cổng trưá»ng. Dabruce dừng lại, dưá»ng như là tìm kiếm tôi. Tôi bèn hướng vá» phÃa anh vẫy tay, Dabruce nhìn thấy, giÆ¡ tay, xem như trả lá»i, sau đó xăm xăm bước tá»›i.
Äây là lần đầu tiên tôi má»›i thá»±c sá»± chú ý anh ta, Dabruce to sù sụ. Khẳng định anh phải cao hÆ¡n má»™t mét chÃn mươi, bá» vai rá»™ng và dà y, bụng cÅ©ng rất to, còn cái đầu lại có vẻ hÆ¡i nhá». Những bước chân cá»§a anh trong nắng chiá»u khiến tôi tưởng tượng đến má»™t con gấu Ä‘ang táºp tá»…nh trên thảm cá».
- Hoa háºu trưá»ng, xin chà o.
Dabruce cao hứng chà o há»i tôi, đồng thá»i khom ngưá»i tuá»™t ba lô phÃa sau lưng xuống. Chiếc ba lô cầm trong tay bá»—ng nhiên trở nên xinh xắn và nhá» gá»n, dưá»ng như chuyên dà nh cho trẻ em trước tuổi Ä‘i há»c.
Tôi vá»™i đứng dáºy, bắt tay anh, nói:
- Cám ơn anh, lần trước đã giúp tôi mua số táo đó.
- Có gì đâu, có gì đâu. Bá»—ng nhiên lại chắp tay chà o tôi: - Äúng ra tôi phải cảm Æ¡n em má»›i phải, hai tháng tôi không phải ra phố mua hoa quả. HÆ¡n nữa, mình tôi Ä‘i mua, nhất định há» chém, thu tiá»n gấp đôi.
Chúng tôi nhìn nhau cưá»i.
- Tiếng Trung cá»§a anh lưu loát hÆ¡n nhiá»u rồi.
Sau khi ngồi xuống bãi cá», tôi chân thà nh khen ngợi.
- Äâu có, đâu có. Anh ta lại cúi đầu, là m ra dáng vẻ cụ đồ khiêm tốn, sau đó ngước mắt nhìn tôi, nói: - Không biết hoa háºu trưá»ng tìm tôi có chuyện gì thế?
- Vâng.
Tôi nói, bá»—ng nhiên chú ý có ngưá»i Ä‘i ngang qua, vá»™i dừng lại. Ngưá»i nà y giống như má»™t nghiên cứu sinh mặc áo hoa, mặt gầy, Ä‘eo kÃnh, khi tôi đến bãi cá», đã thấy cô ta ngồi ở phÃa góc tây bắc bãi cá», tay cầm cuốn sách, má»™t chốc gáºp lại, má»™t chốc lại dở ra, dưá»ng như Ä‘ang há»c thuá»™c từ má»›i. Nhưng khi Dabruce hướng Ä‘i đến chá»— tôi, tôi thấy cô ta cÅ©ng nhìn vá» phÃa nà y. Tôi chợt nghÄ© có lần Ngô Nguyên nói, chúng ta đối vá»›i lưu há»c sinh nước ngoà i trên thá»±c tế là ngoà i lá»ng trong chặt, bá» ngoà i biểu hiện rất hữu hảo, bên trong là đỠphòng má»i thứ, tôi bất giác rùng mình, nghi ngá» ngưá»i phụ nữ giống như nghiên cứu sinh nà y phải chăng là ngưá»i cá»§a cÆ¡ quan hữu quan chuyên môn giám sát. Cho nên, mặc dù cô ta đã Ä‘i xa chá»— chúng tôi, tôi vẫn còn cảm thấy rất căng thẳng, không biết hiện giá» tôi là m như váºy phải chăng là trái vá»›i ká»· luáºt ngoại sá»±, và cÅ©ng chưa quyết định có nên tiếp tục nói chuyện vá»›i Dabruce nữa không.
- Em tìm tôi phải chăng có chuyện gì? Dabruce dưá»ng như không chú ý tá»›i ngưá»i phụ nữ kia, anh nhún vai, là m ra vẻ không đồng ý, rồi cưá»i đùa vá»›i tôi: - Yên tâm Ä‘i, tôi không phải là CIA đâu.
Dabruce nói xong, tôi lại thấy có chút không phải, cuối cùng quyết tâm, nói:
- ... Việc thế nà y, tôi má»›i xin du há»c, giấy thông báo nháºp há»c cÅ©ng đã tá»›i rồi, nhưng không tìm ra ngưá»i bảo lãnh, cho nên, má»›i mạo muá»™i muốn nhá» anh giúp đỡ.
Tôi má»›i nói được má»™t ná»a, thần sắc Dabruce đã trở nên rất nghiêm túc, cho đến khi kết thúc, trên gương mặt anh chẳng có lấy má»™t nụ cưá»i.
Vốn tôi định lấy tá» thông báo nháºp há»c cá»§a “Äại há»c Quốc tế Californiaâ€, nhưng liếc mắt nhìn thấy ngưá»i phụ nữ lại Ä‘ang hướng vá» phÃa chúng tôi, tay tôi vừa thá»c và o túi vá»™i rụt lại.
Dabruce cÅ©ng chú ?ý tá»›i ngưá»i phụ nữ đó, đợi khi cô ta lại gần, bá»—ng anh ngoảnh đầu lại, cưá»i ha hả đóng kịch hướng vá» phÃa cô ta gá»i vá»›i:
- Hello, cô có muốn tham gia gẫu chuyện với chúng tôi?
Ngưá»i phụ nữ giáºt mình, đỠmặt, vá»™i vã lắc đầu, nhanh chân bước Ä‘i.
- Tôi nghĩ, đây mới là KGB của các em.
Dabruce cưá»i cưá»i nói vá»›i tôi.
Tôi không lên tiếng, cÅ©ng không biểu thị thái độ dá»… dãi đồng tình, nhân lúc nà y tôi lôi tá» thông báo nháºp há»c chuyển đến tay Dabruce, đồng thá»i căng thẳng đảo mắt nhìn ra xung quanh. Tôi hÆ¡i bất an, tá»± cảm thấy như không phải vừa chuyển má»™t tá» thông báo nháºp há»c bình thưá»ng mà là má»™t văn kiện dấu đỠtuyệt máºt cá»§a Trung ương Äảng Cá»™ng sản Trung Quốc. Tôi cÅ©ng nghi ngá» rằng phải chăng mình Ä‘ang “có bệnh thì vái tứ phươngâ€...
Bỗng nhiên, Dabruce nói:
- Tôi –– rất muốn giúp em, có thể giúp được em cÅ©ng là vinh hạnh cá»§a tôi. Nhưng, khả năng kinh tế cá»§a tôi rất kém. ở Mỹ, tôi cÅ©ng chỉ là giai cấp vô sản. Hai anh cá»§a tôi rất già u, nhưng há» Ä‘á»u là luáºt sư, rất ngại phiá»n phức. Cho nên, ngoà i những mối quan hệ đặc biệt, há» sẽ không đứng ra bảo lãnh kinh tế cho má»™t há»c sinh nước ngoà i nà o đâu. Nhưng...
Như nhìn thấy dáng vẻ thất vá»ng cá»§a tôi, Dabruce lại nói:
- Äể tôi thể thá» xem. Có thể là m má»™t chút việc tốt cho hoa háºu trưá»ng đại há»c F, tôi cÅ©ng rất phấn khởi. HÆ¡n nữa, tôi cÅ©ng rất sùng bái em, em là ngưá»i phụ nữ phương Äông xinh đẹp nhất mà tôi được gặp. ÄÆ°á»£c rồi, có tin thì tôi sẽ báo ngay.
Nói rồi, anh ta trả lại cho tôi giấy báo nháºp há»c, chống tay đứng dáºy.
Tôi cÅ©ng chỉ nói được “cám Æ¡nâ€, rồi cáo từ.
Sau đó, tôi gần như quên việc nà y. Tôi chỉ xem những lá»i Dabruce nói khi ấy là câu khách sáo anh ta má»›i há»c được cá»§a ngưá»i Trung Quốc chúng tôi. Tôi cÅ©ng đã chuẩn bị tư tưởng để thi TOEFL, cố gắng đạt Ä‘iểm cao để có thể xin được há»c bổng toà n phần, như váºy sẽ không cần phải có ngưá»i bảo lãnh.
Nhưng việc nà y lại phải tốn rất nhiá»u thá»i gian. Mà trong lòng tôi luôn nghÄ©, chỉ háºn rằng ngà y mai không thể má»™t bước vượt qua biên giá»›i.
Nhưng má»™t hôm sau giá» tan há»c, tôi bá»—ng nhìn thấy Dabruce Ä‘ang đứng dưới đưá»ng đối diện vá»›i giảng đưá»ng tôi há»c. Thấy tôi vừa bước ra cá»a, anh ta đã vẫy vẫy từ xa.
Tôi vội nhìn ngó xung quanh, hấp tấp bước tới.
- Tôi có việc phải báo với em.
Hai tay anh ta ra hiệu trước ngực.
Äấy là lúc tan tiết cuối cùng, con đưá»ng chÃnh hướng vá» phÃa đông cá»§a khu giảng đưá»ng nà y cháºt cứng dòng ngưá»i vá»™i vã vá» ký túc xá hoặc đến nhà ăn. Những cao thá»§ xe đạp thì liên tục bấm chuông leng keng leng keng, len lá»i trong dòng ngưá»i.
- Chúng ta đi bên nà y.
Tôi nói vá»›i Dabruce, chỉ ra sang con đưá»ng qua sân váºn động lúc nà y tương đối yên tÄ©nh hÆ¡n.
Con đưá»ng nà y Ä‘i qua bãi cá» trước cổng trưá»ng. Tôi liếc nhìn má»™t cái, bá»—ng nhiên nhá»› tá»›i tình cảnh buổi nói chuyện hai tuần trước cá»§a chúng tôi. Tôi ngoái đầu lại, ngẩng nhìn Dabruce, dò Ä‘oán xem phải chăng tôi đã có tin vui –– đã tìm được ngưá»i bảo lãnh cho tôi!
Nhưng những gì tôi nhìn thấy dưới hà ng ria kiểu Stalin, bá» môi có vẻ thâm thâm kia vẫn mÃm chặt, dưá»ng như có Ä‘iá»u gì khó nói.
Cuối cùng, sau khi chúng tôi Ä‘i qua bãi cá», Dabruce má»›i nói:
- Tôi đã liên hệ vá»›i gia đình. Tôi muốn nói –– xin lá»—i –– em là vị hôn thê cá»§a tôi, như váºy há» sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng sau khi bà n bạc, hỠđã viết thư lại, bảo rằng phải nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn, má»›i giúp đỡ. Cho nên, tôi rất lấy là m tiếc. Cho nên...
Dabruce nói, lắc đầu có vẻ cam chịu.
- Cám ơn, anh không phải xin lỗi. Tôi hiểu anh đã cố hết sức mình.
Tuy tôi có chút thất vá»ng, nhưng vẫn rất nhiệt tình cảm Æ¡n anh ta.
- Chá»§ yếu bởi vì trước đây hỠđã giúp má»™t cô gái Äà i Loan, nhưng cô ấy đã khiến há» thất vá»ng...
Lát sau, Dabruce lại nói.
- Vâng. Tôi thể hiện thái độ hiểu biết, rồi lại nói: - Cho dù thế nà o, tôi cũng rất cám ơn anh.
Chúng tôi im lặng Ä‘i qua sân váºn động, rồi lại qua căng tin, rồi hướng vá» phÃa lầu lưu há»c sinh má»›i xây. Khi tôi Ä‘ang chuẩn bị tạm biệt anh ta, rẽ trái vá» khu phòng cá»§a tôi, bá»—ng Dabruce đứng lại, dưá»ng như phải quyết tâm lắm má»›i nói ra được:
- Như thế nà y, tôi có cách nghÄ© nà y. Em cÅ©ng đừng giáºn. Tôi nghÄ©, nếu như... nếu như em cho rằng có thể, đương nhiên, Ä‘iá»u nà y cần em quyết định... Tôi nghÄ©, chúng ta có thể dùng biện pháp kết hôn. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đây là giả, sau khi tá»›i Mỹ em có tá»± do cá»§a em, có thể muốn ly hôn lúc nà o cÅ©ng được, nhưng vá» giấy tá» cần phải là tháºt... đương nhiên, đây chỉ là đỠnghị cá»§a tôi, tôi chỉ muốn –– giúp đỡ –– em, đương nhiên,...
Dabruce bỗng cứng hà m, mặt đỠbừng.
- Nếu như, nếu như tôi nói sai, xin em hãy tha thứ.
Dabruce cà ng nói cà ng cảm thấy bối rối
- Không, không phải. Có Ä‘iá»u quá đột ngá»™t, để tôi suy nghÄ© rồi sẽ trả lá»i anh, được không?
Tôi vội nói.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đương nhiên...
Anh ta gáºt đầu liên tục, khiến tôi cảm giác rằng anh ta Ä‘ang cầu xin sá»± giúp đỡ cá»§a tôi.
Tôi suy nghĩ độ khoảng một tuần.
Giống như ngưá»i Ä‘ang mò mẫm trong hầm tối, tôi bá»—ng phát hiện ra má»™t sợi dây Ä‘ang Ä‘ung đưa trước mắt, giá phải trả là tôi phải kết hôn vá»›i ngưá»i đã thả cho mình sợi dây đó. Nhưng, tôi, má»™t thạch nữ trong những lá»i đồn đại, hiện lại cưới má»™t ngưá»i nước ngoà i, nghe ra phải chăng là hà nh động khác Ä‘á»i?
Tôi có thể tưởng tượng được, việc nà y vỡ lở, dư luáºn trong trưá»ng sẽ xôn xao. Chắc chắn có ngưá»i cho rằng tôi có ?ý định gà i bẫy “Tâyâ€, nếu không thể xác và tinh thần tên “Tây†nà y nhất định có vấn Ä‘á». Cho nên, tôi bá»—ng hy vá»ng rằng Dabruce đã nghe được những thông tin vá» tôi, và hÆ¡n nữa hiểu gốc tÃch vá» tôi, chỉ có như váºy, đỠnghị cá»§a anh má»›i mang tÃnh chất hoà n toà n chỉ là giúp đỡ tôi, chứ không phải là vì động cÆ¡ và mục Ä‘Ãch nà o khác...
Nhưng, tôi nghÄ©, cho dù động cÆ¡ và mục Ä‘Ãch cá»§a anh ta thế nà o, cho dù là không phải tháºt sá»± giúp đỡ tôi, rốt cục trong cuá»™c hôn nhân nà y, tôi chẳng mất gì cả, tháºm chà chẳng mất Ä‘i trinh tiết cá»§a tôi. HÆ¡n nữa, cho dù có mất Ä‘i cái gì Ä‘i nữa, đó cÅ©ng chỉ có thể là “xiá»ng xÃchâ€, mà tôi thì lại được má»™t “thế giá»›i hoà n toà n má»›i mẻâ€...
Äã dá»± định, tôi chuẩn bị giÆ¡ tay ra nắm lấy sợi “dây thừng†đó. Äúng vừa may khi tôi từ thư viện trở vá» lại gặp ngay Dabruce, tôi bèn hẹn vá»›i anh đến cầu môn sân bóng đá.
- ... Như thế nà y, em đã nghÄ© kỹ, em sẽ là m theo lá»i anh. Cám Æ¡n. Em biết, anh cÅ©ng hoà n toà n là giúp đỡ em. Em tháºt sá»± cảm Æ¡n anh. Em cÅ©ng nói để anh yên tâm, em nhất định sẽ không trở thà nh gánh nặng và phiá»n phức cho anh, cả cuá»™c Ä‘á»i em sẽ mang Æ¡n anh rất nhiá»u. Nhưng có má»™t việc, em cÅ©ng cần phải nói rõ. Hoặc giả, có lẽ anh đã được nghe rồi. Em là ngưá»i mà ngưá»i Trung Quốc gá»i là “thạch nữâ€, trong tiếng Anh là “the forbidden ladyâ€. Cho nên, nói nghiêm túc, thá»±c tại em không thể kết hôn, cÅ©ng không thể sống cuá»™c sống vợ chồng, em hy vá»ng anh có thể hiểu được Ä‘iá»u nà y...
Tôi nói má»™t mạch những Ä‘iá»u đã đắn Ä‘o suy nghÄ© nhiá»u lần. Tôi nghÄ©, nếu như không có mà n đêm che Ä‘áºy, tôi đã không có dÅ©ng khà và mạnh dạn như váºy.
Nhưng dưá»ng như do sá»± thẳng thắn cá»§a tôi mà Dabruce trở nên rất cảm động, anh luôn miệng nói:
- Anh đã biết rồi. Nhưng đó là chuyện riêng, há» cÅ©ng không nên bà n luáºn như váºy vá» em. Văn hoá các em quá bất công vá»›i phụ nữ. Cho nên, anh cho rằng, em cần phải rá»i khá»i nÆ¡i nà y, thay đổi môi trưá»ng. Nếu không, em sẽ không thể chịu đựng nổi. Em tin tưởng anh, anh cÅ©ng rất phấn khởi, anh rất muốn giúp đỡ em...
Nhưng tối đó, khi quay vá» nằm trên giưá»ng, tôi không dám tin rằng mình đã đưa ra quyết định mà ngay bản thân tôi cÅ©ng khó có thể tin được, cÅ©ng khó có thể tưởng tượng được tương lai không xa –– cho dù là giả –– tôi sẽ trở thà nh má»™t ngưá»i ngoại quốc, má»™t ngưá»i Mỹ mà từ nhá» chúng tôi đã luôn hò hét rằng phải đả đảo, vợ má»™t ngưá»i “to sù sụ†như con gấu...
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:19 PM.
|

28-05-2008, 03:58 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi bốn
“Hôn nhân có yếu tố nước ngoà i†cá»§a tôi có gặp má»™t số phiá»n hà trong việc kê khai là m giấy đăng ký kết hôn, nhưng vá» mặt visa lại vô cùng thuáºn lợi. Sau khi tôi Ä‘iá»n và o tá» khai rồi gá»i Ä‘i chưa đầy má»™t tháng thì nháºn được giấy hẹn phá»ng vấn cá»§a toà lãnh sá»± quán Mỹ tại Quảng Châu. Quá trình phá»ng vấn cÅ©ng rất giản đơn. Tóm lại, buổi chiá»u hôm ấy, tôi đã nháºn được má»™t phong thư đã dán kÃn từ ô cá»a sổ nÆ¡i là m visa di dân. Má»™t vị ở toà lãnh sá»± nói vá»›i tôi rằng, khi và o Mỹ thì đưa bức thư nà y cho nhân viên cục Di dân là được.
Nhưng lúc nà y tôi má»›i chợt nháºn ra, chỉ còn ba tháng nữa là tốt nghiệp.
Dabruce há»i tôi:
- Visa có thá»i hạn ná»a năm. Em muốn Ä‘i ngay hay đợi khi tốt nghiệp rồi má»›i Ä‘i?
NghÄ© đến tiá»n đồ sau nà y cá»§a tôi, đương nhiên là có thể đợi đến khi tốt nghiệp, cầm được mảnh bằng là điá»u tốt nhất. Nhưng bởi vì việc “hôn nhân có yếu tố nước ngoà i†nà y, tôi đã đắc tá»™i vá»›i má»™t số vị lãnh đạo khoa và ngưá»i phụ trách quản lý công tác ngoại sá»± trưá»ng, trước mắt cảnh ngá»™ ở trưá»ng rất khó khăn, trên dưới tháºm chà là nhân cách cá»§a tôi cÅ©ng bắt đầu bị bà n tán xôn xao. Ngoà i ra còn má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng nữa, tôi đã không thể ở lại trưá»ng để nhìn thấy, gặp gỡ hoặc chạm mặt vá»›i Ngô Nguyên...
- Em muốn đi sớm một chút, nhưng còn anh?
Tôi biết anh ở Mỹ há»c châm cứu Trung Quốc, cuối năm ngoái tốt nghiệp má»›i đến Thượng Hải để bồi dưỡng tiếng Trung, đến cuối tháng sáu nà y má»›i kết thúc.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vá» cùng em. Chúng ta còn phải nghỉ “tuần trăng máºt†nữa. Nếu không, cục Di dân ngưá»i ta sẽ nghi ngá».
Dabruce ná»a đùa ná»a tháºt nói.
- Chương trình há»c cá»§a anh vẫn chưa kết thúc...
- Chẳng sao. Bằng tốt nghiệp cá»§a em còn chẳng cần, tiến tu cá»§a anh đáng kể gì? HÆ¡n nữa, sau khi vá» Mỹ anh còn có thể má»i em là m gia sư cho nữa. Nhưng, xin há»i “phu nhânâ€, em có đồng ý không?
Dabruce nói, bỗng nhiên chớp mắt nhìn tôi rất hạnh phúc.
- Sure(1).
Tôi vá»™i vã gáºt đầu.
Như váºy, lại qua hÆ¡n má»™t tuần, tất cả má»i chuyện đã được sắp xếp ổn thoả, vé máy bay cÅ©ng đã cầm trong tay, chỉ còn đợi ngà y bay.
Trước lúc lên đưá»ng, tôi quyết định trở vá» quê má»™t chuyến. Dabruce rất muốn vá» cùng tôi để thăm thú cảnh sắc nông thôn Trung Quốc cÅ©ng như phong tục táºp quán vùng huyện lỵ ngoại ô Thượng Hải, nhưng tôi đã khéo léo từ chối.
Anh là ngưá»i nước ngoà i tóc và ng mắt xanh, tôi lo lắng phố huyện nhá» bé cá»§a chúng tôi sẽ vì anh đến mà xảy ra những xáo động không bình thưá»ng.
Nhưng anh và cô đã từng gặp nhau ở đất Thượng Hải nà y.
Má»—i đưá»ng Ä‘i nước bước cá»§a tôi, tôi Ä‘á»u kịp thá»i biên thư hoặc gá»i Ä‘iện xin ý kiến cô. Cô biết tôi cÅ©ng bởi bất đắc dÄ© má»›i đưa ra hạ sách như váºy, cho nên, mặc dù không muốn, cÅ©ng đà nh phó mặc tất cả “tuỳ duyênâ€.
Sau khi trở vá» nhà , nhằm đảm bảo an toà n, cô bắt tôi nằm nhà nghỉ ngÆ¡i, không được chạy lung tung. Nhưng tôi quyết định trở vá» quê má»™t chuyến, má»™t mặt thắp hương từ biệt cha tôi, mặt khác trong lòng cÅ©ng muốn tìm đáp án có nhiá»u câu há»i.
Cô đỠxuất sẽ đi cùng tôi, nhưng tôi kiên quyết từ chối.
- Con có còn trẻ con nữa đâu. Con đốt cho cha con mấy nén và ng rồi trở vỠngay. Tôi nói.
Mấy ngà y hôm nay khớp chân cô bị sưng đau nên cô cũng không quyết tâm đi.
Ngôi nhà tổ vẫn là nhà ngói ba gian, nhưng và o lúc nông nhà n mùa đông năm ngoái, thôn đã cá» ngưá»i tu sá»a lại những chá»— bị dá»™t nát. Nhưng trong khung cảnh cá»§a các ngôi nhà lá»›n bé xung quanh, trông nó ná»a cÅ© ná»a má»›i, cÅ©ng có chút cá»c cạch, luá»™m thuá»™m. Äặc biệt là nóc nhà đầu hồi phÃa tây, rõ rà ng nó thấp hÆ¡n má»™t chút. Tóm lại, hình ảnh thô kệch, dưá»ng như chỉ là để chứng kiến lai lịch và váºn mệnh cá»§a tôi.
Cây dải quạt cÅ©ng đã bị chặt Ä‘i, nói là bán lại cho thôn, xem như sung và o số tiá»n công sá»a nhà mà lẽ ra chúng tôi phải trả. Không còn sá»± bảo vệ và bầu bạn cá»§a cây dải quạt, ngôi nhà tổ trông cà ng lạ lẫm.
Äúng và o ngà y xuân hoa cá» mÆ¡n mởn, những cây Ä‘áºu tằm trước và sau nhà đua nhau khoe hoa mà u tÃm nhạt. Chỉ có chúng dưá»ng như còn mỉm cưá»i nghênh đón tôi trở vá» ngôi nhà cÅ©.
Tôi quỳ trên đất, từ xa vái lạy cha tôi, đương nhiên còn cả má»™ ông bà ná»™i (đáng tiếc là tôi chưa từng biết mặt há»), lặng lẽ đốt giấy tiá»n, nuốt nước mắt từ biệt cha:
- ... Cha Æ¡i, con sắp “lấy chồng xa†sang Mỹ “lăn lá»™n giang hồâ€. Con bất đắc dÄ© má»›i phải là m hạ sách nà y, mong cha phù há»™ cho con, tha thứ cho con, đứa con nà y từ sau không còn thưá»ng xuyên được thấy cha, nhưng con sang bên đó, cÅ©ng sẽ thưá»ng xuyên đốt giấy tiá»n cho cha. Con cÅ©ng sẽ mang theo ảnh cha, mang theo lá bạc cha cho con... để chúng và con nương dá»±a lẫn nhau...
Tôi đốt xong giấy tiá»n thì trưởng thôn cho ngưá»i bảo tôi sang nhà anh ta ăn cÆ¡m.
Trong lúc ăn cÆ¡m, tôi không đừng được bèn thăm dò nguyên nhân cái chết cá»§a cha. Anh ta ngáºp ngừng muốn nói, nhưng vợ anh ta liên tục nháy mắt, váºy là cứ chùng chình hai ba lượt.
Trong lòng tôi không thoải mái, cÆ¡m nước xong xuôi liá»n mượn cá»› cáo từ.
Äầu tiên tôi đến nhà thÃm Ba, nhà bà ta ở phÃa bắc sông nhánh, gần con kênh dẫn nước mạn tây. Nhưng chú Ba nói rằng thÃm ấy đã Ä‘i thăm ngưá»i thân, ngà y mai má»›i trở vá».
Tôi đà nh phải vội vã quay trở lại con đê sông nhánh.
Con sông lá»›n nà y, má»™t số năm trước sau khi Trấn Bình sở hữu nhánh sông HÃ ÄÆ°á»ng, đã cho đà o thêm má»™t con sông lá»›n đâm thẳng ra mạn đông tây, ngưá»i trong thôn Ä‘á»u gá»i là nhánh. Nghe nói ngược nhánh sông lên sẽ gặp sông La Mã, thông vá»›i Trưá»ng Giang.
Tôi đứng trên bỠđê, hướng vá» ngôi nhà ngói ba gian cá»§a chúng tôi để định vị, lại há»i má»™t ngưá»i phụ nữ trung niên Ä‘ang xuống bến sông rá»a rau, bá»—ng phát hiện ra nÆ¡i mình Ä‘ang đứng là vị trà giữa con Ä‘áºp Long Bối năm xưa. CÅ©ng có nghÄ©a là , hai mươi hai năm trước, phÃa dưới chân tôi chÃnh là dòng nước cuá»™n Ä‘á», tấm thân bá»c chiếc yếm nằm trong “ná»a chiếc thuyá»n vuông†cá»§a tôi từ đây dạt qua... nhưng, ai có thể ngá», đứa cô nhi phiêu dạt trong dòng nước năm xưa đến nay lại tháºt sá»± sắp phiêu diêu vượt bể?
Sau đó ánh mắt cá»§a tôi chăm chú hồi lâu và o mặt nước vân vẩn đục trong nhánh sông lá»›n. Tôi cố gắng tưởng tượng mình năm đó, đã từng yên lặng nằm trong chiếc cháºu gá»— nhỠđó, chẳng há» kinh sợ tiếng mưa tiếng gió gà o thét bên ngoà i tà u lá sen, chốc chốc bị xoáy tròn trong dòng lÅ© xiết, rồi thuáºn dòng trôi xuôi, cuối cùng hoà n thà nh má»™t chuyến phiêu lưu huy hoà ng có lẽ là Ãt tuổi nhất trong lịch sá» nhân loại.
Nhưng đâu má»›i là điểm xuất phát cá»§a chuyến phiêu lưu cá»§a tôi? Lại là ai đã chuẩn bị cho tôi “con thuyá»n vuông†đó?
Sẽ là ngưá»i đã từng kéo tôi đứng dáºy trên bá» ruá»™ng, ngưá»i có hai lúm đồng tiá»n má»™t to má»™t nhá», và đã từng nhét cho tôi chiếc bánh ngô sao?
Ngưá»i đà n mất trÃ, ngưá»i đà n bà mất trÃ, mất trÃ... tôi tháºt sá»± là háºu duệ cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà mất trà sao? Phải chăng cô ấy không thể nuôi dưỡng nổi tôi, má»›i không thể không...?
Nhưng, cô ấy còn sống không?
Äó là ngưá»i gá»i là Mỹ Hoa đã yên giấc ngá»§ dà i trong khu vưá»n rau nhà bà Tư, phải chăng là cô ấy? Nếu như không phải cô ấy, vì sao cô tôi lại muốn dẫn tôi đến lạy trước ngôi má»™ đó?
Tôi đã nói, tôi không phải là má»™t ngưá»i có tầm hiểu biết uyên bác, cho dù tôi có ngu si, cÅ©ng còn chút Ãt tâm linh ứng cảm cá»§a những ngưá»i cùng máu má»§ ruá»™t rà bình thưá»ng... nhưng, bởi tâm tÃnh tôi có chút kiêu ngạo và có lúc đột nhiên nảy sinh tình cảm oán háºn, nhất thá»i còn chưa chịu thừa nháºn mà thôi.
Nhưng bước chân cá»§a tôi đã hướng vá» phÃa trước, hướng đến bao nhiêu dấu há»i dồn nén trong đầu tôi, hướng tá»›i phÃa nhà bà Tư, cất bước...
Khi nhìn thấy ngôi nhà hai gian thấp lè tè cá»§a bà Tư, tôi dừng lại há»i má»™t ông cụ già đang tắm nắng trước thá»m nhà :
- Ông cho há»i, ở thôn ông có ngưá»i đà n bà mất trà nà o không?
- Ngưá»i đà n bà mất trÃ? Ông già sững ngưá»i giây lát, ngá» vá»±c nhìn tôi há»i lại, rồi ông ta ngồi thẳng dáºy, nói: - Có. Nhưng cô ấy chết mưá»i mấy năm rồi. Cô há»i để là m gì?
- à , trước đây cháu đã gặp má»™t lần, tiện đây há»i váºy thôi. Cháu cảm Æ¡n.
Tôi nói rồi vội vã bước đi.
Khi tôi tìm đến bà Tư, bà đang hái rau trong vưá»n.
Tôi gá»i nhưng bà Tư chẳng há» nghe thấy. Tôi bèn gá»i to lại má»™t lần nữa, bà ta má»›i ngoảnh đầu lại.
- Cô tìm ai?
Bà Tư nghi ngá» há»i, vẫn còng còng đứng đó, hai tay nắm hai túm cải còn cả gốc rá»… đầy đất cát.
- Cháu là Thạch Ngá»c.
Tôi nói, loạng choạng dáºm dáºm dÅ© đất bùn ruá»™ng bám ở gót giầy.
- Thạch Ngá»c?
Bà Tư há»i lại, nhưng vẫn lắc đầu, biểu thị rằng không quen biết tôi.
- Cháu là cháu của cô Tiểu Lan.
Tôi nói to hơn, nghe rõ cả tiếng hét của mình
.
Bà già mắt mũi kèm nhèm lại lướt nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân, cuối cùng chợt hiểu:
- Cháu là –– cháu của cô hai Thạch Lan...
Bà Tư nói, bá» môi láºp báºp, bá»—ng nhiên thả má»› rau ở tay ra, nghiêng ngả bước ra khá»i vưá»n rau, dưá»ng như muốn nắm lấy tay tôi, nhưng ý thức được tay mình còn đầy bùn đất, vá»™i vã rụt tay lại, run run giÆ¡ lên trước ngá»±c:
- à , à , và o đây.
Cuối cùng bà Tư cũng lên tiếng.
Chúng tôi bước và o gian phòng, bà Tư rá»a tay trong bồn rá»a chân gá»— trước cá»a, rồi bước và o nhà nhặt má»™t chiếc ghế con để tôi ngồi ngay sát cá»a, nói:
- Trong nhà tối lắm, lại có khói, cháu ngồi đây đã, để bà đi pha trà .
Nói rồi bà lại loạng choạng Ä‘i vá» phÃa bếp.
- Thôi bà .
Tôi đứng dáºy, muốn gá»i bà Tư lại, nhưng bà vẫn kiên quyết nói.
- Thế sao được? Lần trước hai cô cháu cháu đến, ngụm nước cũng chẳng kịp uống...
Tôi đà nh phải nghe theo bà ta.
Nhưng, tôi ngồi trên chiếc ghế chưa đầy hai phút đã muốn đứng dáºy, bước đến bếp giúp bà Tư nhen lá»a. Lúc đầu, bà Tư không chịu, phải giằng co mãi má»›i thôi.
Thế là bà Tư lại há»›t ha há»›t hải cắt hà nh tỉa hẹ, lấy trứng gà trong chum ngô... Tóm lại, đợi khi tôi ngồi trước bà n ăn nho nhá» cá»§a bà thì trước mặt đã bà y má»™t đĩa xôi lạc, má»™t đĩa trứng rán, má»™t bát trà táo Ä‘á», còn có cả nồi bánh rán dầu và ng và ng, mong má»ng và giòn.
Sau đó, bà Tư ngồi trên chiếc ghế đối diện với tôi, vừa giục tôi ăn, vừa rỉ rả vẻ có lỗi:
-... Không biết cháu đến, chẳng có gì để tiếp đãi. Hôm nay, cháu nhất định không được vá», bà đi mua Ãt thịt, mua con cá...
Tôi mới dùng bữa trưa xong chưa lâu nên không đói, nhưng tôi biết, nếu như tôi không ăn, trong lòng bà sẽ cảm thấy rất buồn rầu, đà nh miễn cưỡng ăn cố một chút.
- Bà , bà cũng ăn một chút đi.
Tôi nhìn thấy bà Tư chỉ cầm đũa để trước mặt mà không gắp, bèn nói.
- Không, cháu ăn Ä‘i, cháu ăn Ä‘i, ăn nhiá»u và o, bà vừa má»›i ăn xong.
Bà Tư nói, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, dưá»ng như tìm kiếm hồi ức xa xăm trên ngưá»i tôi.
Cuối cùng, tôi đã uống xong “trà â€. Äặt bát đũa xuống, do dá»± má»™t lát, nói:
- Bà à , cháu muốn há»i bà má»™t chuyện.
- Chuyện gì?
Trên gương mặt đượm sương gió cá»§a bà thoảng qua chút kinh hoà ng không dá»… nháºn thấy, hai tay lóng nga lóng ngóng lau lau và o cạp váy.
- Bà có biết ở thôn nà y trước đây có má»™t ngưá»i đà n bà mất trà không?
- Biết, đấy là con Mỹ Hoa. Nó chết rồi, cháu há»i là m gì?
- Cháu muốn biết rốt cục có phải cô ấy là mẹ đẻ của cháu không?
Tôi bất ngá» há»i.
Bà Tư nghe xong, bỗng nhiên hoảng loạn, nói năng lộn xộn:
- ừ, không, không. Cháu nghÄ© gì mà há»i đến Ä‘iá»u... Cô Hai cháu đã nói vá»›i cháu những gì?
- Không, cô Hai không nói gì. Tá»± nhiên cháu Ä‘oán váºy.
- ừ, không phải, không phải đâu. Có thể cháu nhầm rồi.
Cuối cùng bà Tư thở phà o, đứng dáºy Ä‘i vá» phÃa bếp Ä‘un. Bà Tư như muốn lấy má»™t cái gì đó, nhưng sá» sá» cái nà y, lần lần cái kia rồi lại bá» xuống, cuối cùng vẫn hai tay không trở lại:
- Cô Hai cháu có khoẻ không?
Bà Tư xoay há»i sang chuyện khác.
- Vẫn khoẻ. Tôi lại nói: - Bà Tư, bà có thể ngồi xuống không? Cháu vẫn còn rất nhiá»u câu há»i muốn há»i bà .
Bà Tư hốt hoảng dè dặt ngồi xuống trước mặt tôi.
- ... Cháu biết có thể bà không muốn nói, cô Hai cÅ©ng váºy. Nhưng cháu đã lá»›n rồi, rất muốn biết thân thế cá»§a mình. Cháu nghÄ© bà biết, cho nên cháu má»›i quyết tìm đến chá»— bà . Bà yên tâm, cháu bảo đảm sẽ không nói lại chuyện vá»›i cô Hai đâu...
Bà Tư do dá»± giây lát, hai môi giáºt giáºt nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu:
- Không, bà không biết, tháºt sá»± chẳng biết gì cả.
Tôi cÅ©ng do dá»±. Tôi tin bà Tư nhất định biết bà máºt vá» thân thế cá»§a tôi và cÅ©ng tin rằng bà Tư có thể là bà ngoại cá»§a tôi, nếu không, những biểu hiện vừa rồi cá»§a bà sẽ không hoảng loạn và luống cuống như váºy. Nhưng nếu như má»™t ngưá»i già không muốn thổ lá»™ chân tình vá»›i mình, như váºy chứng tá» nhất định có Ä‘iá»u gì khó nói, mình nỡ bức bách ngưá»i ta ư? HÆ¡n nữa, thái độ cá»§a bà Tư cÅ©ng đã khiến tôi có má»™t ấn tượng sâu sắc –– nguyên nhân bà Tư không chịu nói vá»›i tôi, đúng như những gì mà cô tôi luôn nói, dưá»ng như là để không gây hại gì đến tôi. Tôi chợt nản lòng, má»™t thể xác chẳng xứng đáng đã mang lại cho tôi đủ Ä‘iá»u tá»§i nhục rồi, hà tất phải lại phải tìm đến cái thân thế không rõ rà ng cá»§a mình để chuốc thêm phiá»n não và khó xá»?
Nhưng lòng hiếu kỳ vẫn khiến tôi há»i tiếp những câu dưới đây ––
- Bà chỉ có một con thôi à ?
- ừ.
Bà Tư gáºt đầu.
- Cô ấy có lấy chồng không?
- Không, một đứa con mất trà thì sao lấy được chồng.
- Nhưng –– có lẽ cháu không nên há»i, vì sao cô ấy chết?
- Nhảy sông, ở bỠtây con sông nà y.
Bà Tư dụi dụi mắt.
- Cô ấy mất bao năm rồi?
- Gần mưá»i bốn năm.
Bà Tư cẩn tháºn bấm bấm đốt tay rồi nói vá»›i tôi.
Trong lòng tôi chợt rùng mình, năm đó cha tôi cÅ©ng qua Ä‘á»i.
- Cháu đã gặp con gái bà một lần. Tôi nói: - Cô ấy đang là m ruộng, mặc chiếc áo cánh hoa, lại còn cho cháu một chiếc bánh ngô...
- á», lúc vá» nó cÅ©ng đã nói thế, nó biết cha cháu, ông ấy đã nom bệnh cho nó, nhưng ngà y ấy tâm tình cha cháu không tốt, cÅ©ng không há»i han nó, khi nó vá» nhà có vẻ không vui...
.....
Cuối cùng tôi kết thúc cuá»™c Ä‘iá»u tra vá» thân thế cá»§a mình má»™t cách đầu voi Ä‘uôi chuá»™t.
Nói tháºt lòng, tôi chẳng còn hứng thú đối vá»›i việc là m rõ thân thế cá»§a mình.
Thá»±c ra, từ khi tôi hiểu rõ ngưá»i chôn trong vưá»n rau kia là má»™t ngưá»i đà n bà mất trà thì tôi đã dám chắc chắn cô ấy có má»™t mối liên hệ gì đó vá»›i tôi. Cô tôi nói dối đó là em út cá»§a cô (là m sao bá»—ng dưng cô lại có má»™t cô em út, mất trà được chứ), đó cÅ©ng chẳng ngoà i mục Ä‘Ãch để tôi có cÆ¡ há»™i được đến lạy trước mồ mẹ tôi má»™t lần mà thôi. HÆ¡n nữa, từ miệng cá»§a bà Tư tôi đã có được má»™t thông tin quan trá»ng –– đó là Mỹ Hoa chưa từng lấy chồng. Cho nên, nếu như cô ấy thá»±c sá»± là mẹ đẻ cá»§a tôi, tôi cÅ©ng chỉ có thể là má»™t đứa con hoang.
Ngưá»i đà n bà mất trÃ, đứa con hoang... đây lẽ nà o lại chÃnh là những việc mà tôi muốn là m sáng tá»?
Tôi chợt hiểu, sở dĩ cô không muốn tôi biết vỠthân thế của mình, cũng vốn là sợ tôi không thể chịu đựng nổi cú sốc nà y...
Ôi, váºn mệnh Ä‘au thương cá»§a tôi, còn ngưá»i mẹ số mệnh khổ ải kia cá»§a tôi...
Chẳng biết sao, tôi bá»—ng muốn xuất xứ cá»§a mình là khoảng trắng mà không má»™t ai biết, hoặc giả tháºt sá»± là từ khe đá nứt chui ra, trứng được ấp nở trong lá sen...
Nhưng tôi không thể không ? ý thức được rằng, bà Tư mắt lòa tai Ä‘iếc, lưng còng trước mặt tôi đây, có thể chÃnh là ngưá»i thân duy nhất có cùng dòng máu vá»›i tôi trên thế gian nà y. Nhưng, vì sao bà lại không chịu thừa nháºn mình là bà ngoại cá»§a tôi? Là bởi vì không có trách nhiệm nuôi dưỡng tôi nên cảm thấy Ä‘au khổ và ân háºn, hay là lo lắng má»™t khi tôi đã hiểu được thân thế cá»§a mình thì sẽ quay lại oán trách?
Äúng thế, năm xưa sao các ngưá»i lại nhẫn tâm vứt bá» thả tôi trôi sông?
Trong lòng tôi bỗng cuộn lên nỗi đớn đau và buồn thảm.
Nhưng tôi lại nhìn bà Tư đáng thương, trong lòng trà o dâng sá»± cảm thông và thương hại. Ờ, má»™t bà già cô độc như ngá»n đèn tà n trước gió, vì sao tôi lại nỡ lấy chuyện xưa như cÆ¡n ác má»™ng để quấy quả bà ? Vừa rồi bà Tư đã không muốn phá thá»§ng cá»a sổ giấy má»ng tang ngăn cách giữa chúng tôi thì hãy để thuáºn theo lòng cá»§a bà váºy!
Tôi đứng dáºy, chỉ dà nh lại má»™t chút tiá»n vé xe, số còn lại đặt tất trên bà n.
Bà Tư lại má»™t phen đưa đẩy, nhưng tôi bắt buá»™c bà phải nháºn.
Sau đó tôi bước đến vưá»n rau trước mặt, lặng lẽ đứng trước nấm mồ bên cây đà o, lấy mấy nén tiá»n giấy còn lại ra, quỳ xuống, cháºm rãi châm lá»a...
- Ngưá»i mẹ đáng thương, đứa con đáng thương, giữa chúng ta, ai sẽ bất hạnh hÆ¡n ai?...
Tôi nghÄ© miên man, bá»—ng chợt thấy cô ấy chẳng phải là mẹ cá»§a tôi mà là ngưá»i chị sinh song cá»§a tôi, hai quả mướp đắng cùng má»™t dây gốc dây khô...
Äốt xong tiá»n giấy, bá»—ng má»™t cÆ¡n gió ùa tá»›i, cuốn tất cả những bụi tro bay và o thinh không. Tôi sững ngưá»i, ngá»ng mặt nhìn những đóm tro tà n chao liệng trên không, má»›i? à thức được rằng đó có thể là ngưá»i mẹ dưới đất cá»§a tôi đã bằng má»™t phương thức đặc thù giao hoà vá»›i tôi...
Tạm biệt, mẹ, tạm biệt, mẹ; tạm biệt, quê hương...
Mặt trá»i sắp xuống núi. Tôi cáo từ bà Tư, há»›t hải trên con đưá»ng trở vá» thà nh phố. Nhưng chưa Ä‘i được bao xa, tôi đã lạc đưá»ng. Äến khi tôi hiểu ra, tôi phát hiện mình Ä‘ang đứng giữa sân Ä‘áºp lúa mì, bên trái là đống cá», bên phải là má»™t trụ đá xanh xám vuông vuông dà i dà i, lá»›p ngoà i sần sùi dùng để buá»™c trâu...
Tôi bá»—ng nhá»› ra, đây chÃnh là cảnh cuối cùng trong cÆ¡n ác má»™ng, cÅ©ng là nÆ¡i mà bảy tám thằng đà n ông và má»™t mụ đà n bà thay phiên hãm hiếp tôi...
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:21 PM.
|

28-05-2008, 03:59 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi lăm
–– Anh có thể Ä‘i ra từ lối ra dưới kia không? Äúng, đấy chÃnh là overland... được rồi, lại rẽ phải. Trước mặt là pico, Ä‘i tiếp, thấy Olympic chúng ta sẽ rẽ trái... được rồi, chÃnh đây, đúng, rẽ trái... bây giá» anh đã nhìn thấy trước mặt có biển cá»§a cây xăng “76â€, chúng ta Ä‘i qua nó rồi rẽ phải và o... đúng, lại tiến vá» phÃa trước, qua chá»— stop sign... tốt, chÃnh đây, chúng ta dừng bên đưá»ng má»™t lát, không cần xuống xe, nhìn qua rồi Ä‘i.
–– Khi vừa tá»›i Los Angeles là ở má»™t gian tầng hai phÃa đông kia. Chá»— cá»a sổ bị cây bồ kết che kia chÃnh là phòng ngá»§ cá»§a tôi. Góc bên kia thá»±c ra còn có ban công nho nhá», trên đó tôi trồng mai tam giác, lưu ly, hoa huệ tây, cây thạch xương bồ... có má»™t lối nhá» thông vá»›i buồng ngá»§. Nhưng ở chá»— chúng ta bây giá» không nhìn thấy. ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta Ä‘i, nếu không sẽ cản trở xe phÃa sau. Anh có thể rẽ phải đến Santamonica blvd, sau đó Ä‘i thẳng vá» phÃa tây, độ khoảng năm sáu phút là đến chá»— tham quan bến cảng Santamonica.
–– ái chà , anh không nói trước. Sá»›m biết anh cÅ©ng đã từng ở khu tây nà y, tôi đã không là m ngưá»i chỉ đưá»ng cho anh. Ai chẳng biết, tôi là ngưá»i nhá»› phương hướng cá»±c kém, lái xe thưá»ng xuyên quên đưá»ng. Anh nhìn kìa, tôi đã đến bá» biển mấy lần rồi, thế mà chẳng biết trong chợ còn có chá»— đỗ xe miá»…n phÃ...
–– á», đông du khách quá. Trước đây anh có thưá»ng ra đây không?
–– Khi má»›i đến, má»—i khi nhá»› nhà tôi Ä‘á»u ra đây, Ä‘a số và o buổi tối. Sau nghe nói ở đây đã từng xảy ra tai nạn, còn có ngưá»i chết, má»›i Ãt đến. Anh hÃt gió biển, ngá»i mùi mằn mặn tanh tanh cá»§a biển, ngắm thuá»· triá»u là thấy tinh thần sảng khoái ngay. HÆ¡n nữa, bên kia bỠđại dương chÃnh là trưá»ng xưa, quê cÅ©, sẽ cảm thấy rất gần nhà , tưởng chỉ vá»›i tay má»™t cái là có thể tá»›i được. Có lúc, tôi cÅ©ng đã đứng hà ng giá» trước mÅ©i táºn cùng cá»§a bến cảng nà y. Tôi luôn có cảm giác rất kỳ lạ, dưá»ng như tôi chẳng phải ngồi máy bay bay tá»›i, mà là ngồi thuyá»n –– má»™t chiếc thuyá»n con dạt trôi tá»›i đây. Anh nói đại dương mênh mông nà y, ngồi máy bay cÅ©ng mất mưá»i mấy tiếng, cÅ©ng đủ biết rồi, nhưng có lúc lại nghÄ© rất nhá», có lẽ cÅ©ng chỉ như con kênh Long Bối. Thế giá»›i tháºt nhá» bé.
–– Còn có việc nà y, đến nay tôi vẫn còn chưa rõ. Chúng ta nhìn từ Thượng Hải, nước Mỹ là phÃa tây, nhưng chúng ta đứng từ đây, Thượng Hải lại ở phÃa tây. Trong lòng tôi hiểu, đó là bởi vì trái đất tròn, nhưng có lúc cà ng nghÄ© cà ng không thông, cà ng nghÄ© cà ng lú lẫn...
–– Tán gẫu xa quá rồi. Nhưng, tôi vẫn còn muốn há»i má»™t chút, anh có hứng thú đối vá»›i triết há»c và lịch sá» không?
–– Tôi biết mà , đà n ông các anh chẳng ai không thÃch triết há»c và lịch sá». Các anh lại giá»i đấu, triết há»c chÃnh là khẩu súng săn trong tay các anh, mà lịch sá» lại cung cấp cho các anh những âm mưu quá»· kế vô táºn, dùng không bao giá» hết, để các anh “tư trị thông giámâ€. Nhưng tôi lại chẳng ưa gì lịch sá». Ngẫm thấy mình đã đầu thai nhầm, lại chá»n nhầm nghá». Tôi cÅ©ng không biết vì sao khi Ä‘iá»n và o tá» nguyện vá»ng ở đại há»c F năm xưa lại Ä‘iá»n và o khoa Lịch sá». Chẳng những đây là chuyên ngà nh rất khó xin việc hiện nay, mà còn là ngà nh mà tôi chẳng có hứng thú gì. Lịch sá» Trung Quốc cổ đại quá nhiá»u Ä‘ao kiếm, toà n hÆ¡i hướng chém giết và chinh phục, tuy nhiên cÅ©ng có phồn vinh và huy hoà ng, nhưng dưá»ng như Ä‘á»u chóng vánh như sao băng. Lịch sá» cáºn đại thì khiến tôi bị dồn nén và uất ức, tháºm chà là háºn gang không thà nh thép... cho nên, lịch sỠư, tôi thưá»ng nghÄ©: lịch sá» nà y rốt cục là cái như thế nà o? Hứng thú đối vá»›i triết há»c cá»§a tôi còn khá hÆ¡n má»™t chút, nhưng tôi không thÃch “triết há»c kinh viện†quá tư biện, quá lý tÃnh như Aristotle, Kant, Hegel gì đó, Nietzsche còn khả dÄ©, nhưng “triết há»c siêu nhânâ€, “duy ý chà luáºn†cá»§a ông ta luôn khiến tôi cảm thấy ông ta bởi vì bất đắc chà mà nổi xung vá»›i ngưá»i khác. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, có thể là rắp tâm khó dá»… vá»›i Thượng đế. Trong các nhà triết há»c chỉ có Schopenhauer và Sartre là tôi còn tương đối thÃch. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, có lẽ thá»±c sá»± khiến tôi thÃch thú chẳng qua là tinh thần nhân văn được thể hiện trong triết há»c cá»§a há». Sartre quan tâm đến ná»—i khổ muá»™n và ngại ngùng cá»§a ná»™i tâm con ngưá»i hiện đại. CÆ¡ sở triết há»c cá»§a Schopenhauer lại là sá»± tương thông giữa Pháºt và Äạo. Không ai phá»§ nháºn được, con ngưá»i sinh ra đã khổ, biển khổ vô biên...
–– ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta xuống bãi biển vừa Ä‘i dạo vừa nói chuyện...
Los Angeles quả là thà nh phố tươi đẹp, quanh năm Ä‘á»u như mùa xuân, đặc biệt khu vá»±c phÃa tây toà n những ngưá»i già u ở.
Khi vừa má»›i đến Los Angeles, Dabruce đã từng đánh xe đưa tôi tham quan sÆ¡n trại Beverly, ngắm nhìn những ngôi nhà sang trá»ng cá»§a các đạo diá»…n, minh tinh lá»›n ở Hollywood, những ngôi nhà ở đó Ä‘á»u ẩn núp trong rừng cây, giống như tiểu thư khuê các “sống tại thâm khuê ngưá»i chá»a biếtâ€, không dá»… để ngưá»i khác nhìn thấy dung nhan. “Ngẫu nhiên ngất nghểu trên đưá»ng†đá»u tá» vẻ cao nhã quyá»n quý, lấp lánh và xa hoa. ÄÆ°á»ng sá sạch sẽ tịnh không chút bụi trần, yên tÄ©nh đến nghe được cả tiếng chim hót dế kêu. Chỉ mấy ngôi nhà mà chiếm cả quả đồi, trông xa lại giống như thà nh luỹ và trang trại thá»i Trung cổ.
Khu phố ngưá»i giầu Maryd sát bá» tây lại mang má»™t quang cảnh khác. Những toà nhà ở đây phần lá»›n dá»±a và o núi hướng mặt ra biển, tao nhã Ä‘oan trang, tráng lệ, khu vưá»n nhà nà o nhà nấy hoa nở như gấm, cá» má»c xanh rì, sau lưng là tùng biếc cá» xanh, trước mặt bể xanh sóng bạc đầu...
Hai anh cá»§a Dabruce là m luáºt sư Ä‘á»u ở Maryd, bố mẹ thì ở Santamonica ngay sát cạnh. Sau khi tá»›i Los Angeles, chúng tôi đã từng Ä‘i thăm viếng há». Nhưng hỠđể lại cho tôi ấn tượng chỉ là khách khÃ, và không nhiệt tình. Ngưá»i đứng ra bảo lãnh kinh tế cho chúng tôi là anh hai, má»™t ngưá»i đà n ông gầy đét đến mức có phần khắc khổ, nhưng ánh mắt lại rất sáng và sắc sảo. Khi tiếp chúng tôi, thần sắc có vẻ không vui. Sau nà y, tôi má»›i hiểu, hoá ra gia đình Dabruce thuá»™c gia đình ngưá»i da trắng rất chÃnh thống, luôn có thiên kiến vá» văn hoá phương Äông. Má»›i đầu, Dabruce bá» không chịu há»c thương mại mà kiên trì theo há»c châm cứu Trung Quốc, hỠđã có thà nh kiến, nay anh lại lấy má»™t ngưá»i con gái phương Äông là m vợ thì cà ng cảm thấy thất vá»ng. Thêm và o đó, trước đây Dabruce đã sang Äà i Loan há»c ná»a năm, và đã nhá» bố mẹ bảo lãnh cho má»™t cô gái Äà i Loan, sau nà y trong thá»i gian há»c táºp cô ta gặp má»™t số phiá»n phức vá» kinh tế, có lúc còn gá»i hoá đơn thanh toán đến nhà bố mẹ anh và đã là m cho bố mẹ anh không vui...
Cho nên, sau khi tôi đến Los Angeles, cÅ©ng chỉ nói là chúng tôi kết hôn du lịch, muốn má»i má»i ngưá»i đến dá»± má»™t bữa cÆ¡m thân máºt, rồi sau đó rất Ãt qua lại. Chúng tôi cÅ©ng chưa từng ở nhà bố mẹ cá»§a anh, vừa xuống máy bay là thuê má»™t nhà trá» xe thùng, sau đó lại thuê má»™t căn há»™ hai phòng.
Buổi tối hôm chúng tôi chuyển tới khu chung cư, tôi và Dabruce đã bà n bạc rất kỹ.
Äầu tiên, anh nói vá»›i tôi, anh đã thông qua ngưá»i anh trai là m luáºt sư vá» vấn đỠdi dân và biết rằng, kể từ hôm tôi đến Mỹ, đại khái trong vòng hai ba tháng thì có thể lấy được thẻ xanh hôn nhân do cục Di dân gá»i cho. Nhưng tấm thẻ xanh nà y trong vòng hai năm vẫn mang tÃnh chất tạm thá»i, nhân viên cục Di dân có thể gõ cá»a kiểm tra tÃnh chân thá»±c cá»§a hôn nhân bất cứ lúc nà o. Nếu phát hiện ra bất cứ hà nh động giả dối nà o, tấm thẻ xanh đó láºp tức bị tiêu huá»·, đương sá»± còn bị truy cứu tránh nhiệm pháp luáºt, hoặc sẽ bị trục xuất. Sau hai năm, cục Di dân sẽ bố trà má»™t cuá»™c phá»ng vấn, nếu không nghi ngá» gì thì má»›i chÃnh thức cấp thẻ xanh. Má»™t năm sau khi có được tấm thẻ xanh thì má»›i có thể xin nháºp quốc tịch Mỹ...
- ... Cho nên, trong hai năm nà y chúng ta đồng thá»i là vợ chồng, vừa là bạn cùng phòng. Em cần phải diá»…n cho tốt vai trò cá»§a ngưá»i vợ, đừng lá»™ má»™t chút sÆ¡ hở gì trước mặt nhân viên kiểm tra cá»§a cục Di dân. Như váºy, hai năm sau em má»›i có thể thuáºn lợi lấy được thẻ xanh. Bấy giá», em có thể chÃnh thức tá»± do.
Dabruce rất kiên trì sỠdụng tiếng Trung, chỉ trong tình hình không thể biểu đạt được rõ rà ng, anh mới chêm và o những từ đơn và câu ngắn bằng tiếng Anh; còn tôi thì ngược lại, chủ yếu thỠdùng tiếng Anh. Gặp khi có việc không thể nói rõ rà ng được, bèn viết ngay ra giấy, sau đó tra lại từ điển tiếng Anh hoặc từ điển Hán – Anh.
- Thế –– nói như thế, anh vẫn còn bị em trói trong hai năm nữa, có ảnh hưởng đến anh không? Cái nà y...
Tôi thấp thá»m nhấp nhổm nói.
Tôi còn nhá»› lúc đó mình ngồi trên chiếc sô pha đơn tà ng tà ng hoa văn xám, còn Dabruce nặng ná» vùi trong chiếc sô pha ba chá»— ngồi. Trong suốt thá»i gian chúng tôi nói chuyện, anh luôn ôm chiếc gối trước ngá»±c và không ngừng rút rút dà i sợi tua mà u tÃm trên gối. ánh sáng cá»§a ngá»n đèn cây chiếu thẳng xuống tay anh, trông rõ cả má»™t đám lông măng lấp láp mà u và ng.
- Không sao, em đừng báºn tâm. Anh đã quyết định giúp đỡ em, cần phải giúp đến cùng. HÆ¡n nữa, má»™t mình anh thuê phòng, cÅ©ng cần phải tìm ngưá»i thuê chung. Có em là m bạn là vinh dá»± rất lá»›n cá»§a anh. Äúng rồi, anh phải nói vá»›i em, anh đã tìm được việc là m rồi, má»™t ngưá»i bạn giá»›i thiệu, cÅ©ng gần đây, đấy là má»™t phòng mạch châm cứu. Äúng lúc há» Ä‘ang thiếu ngưá»i, bảo anh hai ngà y sau phải Ä‘i là m. Nhưng còn em, em tÃnh sao? Anh nghÄ©, em cÅ©ng nên Ä‘i há»c bổ túc tiếng Anh đã. Trước cá»a không xa có lá»›p há»c mà u xanh, ná»a tiếng má»™t ca. Äợi khi tiếng Anh kha khá rồi hẵng tìm việc, dà nh dụm được Ãt tiá»n rồi Ä‘i há»c... anh rất lấy là m tiếc, mặc dù bố mẹ anh giầu có, hai ông anh cÅ©ng có tiá»n, thế mà anh lại nghèo kiết xác, chẳng giúp gì được em. Tiá»n thuê khách sạn, tiá»n đặt cá»c và thuê căn há»™ nà y anh Ä‘á»u vay cá»§a bố mẹ. Cho nên, anh rất mong em lượng thứ...
Anh nói rồi cố vươn ngưá»i đứng dáºy, Ä‘i qua phòng ngá»§ và o nhà vệ sinh.
Tôi cÅ©ng đứng dáºy, Ä‘i Ä‘i lại lại trong gian phòng khách, vung duá»—i chân tay.
Những lá»i anh vừa nói cÅ©ng đã gắn liá»n vá»›i những lo lắng và bất an sâu kÃn trong lòng tôi.
Tục ngữ có câu: thiên hạ chẳng ai má»i không ai. Äiá»u nà y, Ngô Nguyên cÅ©ng đã má»™t lần nhắc nhở tôi (tôi quên mất thú tháºt, khi rá»i Thượng Hải, anh đã từng đến sân bay đưa tiá»…n tôi, va li cÅ©ng như má»™t số quần áo và váºt phẩm hà ng ngà y cá»§a tôi Ä‘á»u do anh và em gái anh mua tặng). Tôi muốn tin rằng, cÅ©ng cảm thấy rằng, Ä‘Ãch xác Dabruce là má»™t ngưá»i rất tốt, ở má»™t chừng má»±c nà o đó, tháºm chà còn có thể nói là “Lôi Phong sống†có phẩm chất cao thượng trong xã há»™i Mỹ hiện đại. Nhưng trong thẳm sâu tâm linh tôi không tránh khá»i những lo nghÄ© vấn vương –– anh tháºt sá»± không há» có động cÆ¡ và mục Ä‘Ãch cá nhân ngấm ngầm nà o? Cô tôi cÅ©ng đã phân tÃch, nếu như tháºt sá»± anh ta có mưu đồ nà o khác, chẳng qua là hai con đưá»ng “tà i sắcâ€, vá» phương diện “sắcâ€, anh ta đã biết tôi là “thạch nữâ€, đương nhiên sẽ không có ý nghÄ© nà o khác. Còn vỠ“tà iâ€? Vừa rồi anh ta đã nhắc đến mình nghèo rá»›t mùng tÆ¡i, tiá»n thuê phòng cÅ©ng phải vay cá»§a bố mẹ, chẳng phải là ngầm bảo vá»›i tôi rằng, tôi cần phải bồi thưá»ng thÃch đáng cho anh ta vá» mặt kinh tế sao?
Dabruce cũng đã từ phòng trong đi ra, lại đè cót ca cót két lên chiếc sô pha.
Tôi nắm chủ định, mạnh dạn nói với anh:
- ... Thế nà y, Dabruce, anh đã giúp tất cả những việc nà y, thá»±c sá»± em rất cảm động, em không biết lấy gì để báo đáp anh. Em cÅ©ng đã nghÄ©, vì giúp em, anh đã phải trả giá rất nhiá»u. Và như, trong hai năm nà y, vì em, anh có muốn tìm bạn gái cÅ©ng bất tiện. Cho nên, em nghÄ©, cho dù là thế nà o, em cÅ©ng sẽ bù đắp cho anh vá» mặt kinh tế. Chỉ có Ä‘iá»u em vừa má»›i tá»›i, cÅ©ng chưa hiểu chuyện ở đây. Cho nên, anh tÃnh xem, nên chăng anh cho em biết má»™t con số, sau nà y em Ä‘i là m thuê và sẽ trả anh dần dần...
- Em nói cái gì thế? Anh vẫn chưa hiểu ý em.
Dabruce khó khăn ngồi thẳng trên sô pha.
Tôi lại cố thá» giải thÃch lại má»™t lần nữa.
Thần sắc Dabruce lúc đầu có chút ngại ngùng, kế đó như có vẻ phẫn ná»™, đôi mắt xanh mở rất to, hà ng ria không ngừng giáºt giáºt:
- Sao em có thể nói váºy được chứ? Nếu như anh cần tiá»n cá»§a em, em chẳng phải... em, em sao có thể như váºy....?!
Từ khi tôi quen biết vá»›i anh, đây là lần đầu tiên tôi thấy Dabruce tức giáºn, lần đầu tiên tôi thấy anh nổi nóng, lần đầu tiên tôi thấy anh ta dùng khẩu khà hoà n toà n lạ lẫm để nói chuyện vá»›i tôi. Ngay lúc đó, tôi chẳng biết phải là m thế nà o.
- Xin lá»—i, tháºt sá»±, ý em không phải như thế, em chỉ nghÄ©, anh giúp đỡ em đã quá nhiá»u, em cần... thể hiện ý nghÄ© cảm Æ¡n. Nhưng em chẳng thể ngỠđược, Ä‘iá»u nà y lại... xin anh lượng thứ, tháºt mà , không phải em có ý...
Tôi nói như sắp oà khóc.
Tâm trạng cá»§a Dabruce má»›i dần dần nguôi ngoai. Anh nhìn tôi rồi bá»—ng nhiên nằm váºt ra sô pha, hai tay ôm mặt, nhắm mắt dưỡng thần má»™t lát. Nhưng sau khoảnh khắc ấy, anh lại ngồi dáºy, nói vá»›i tôi giống như má»™t đứa trẻ mắc lá»—i:
- ... Xin lá»—i, anh hiểu nhầm em. Anh cÅ©ng không nên cá»™c cằn vá»›i má»™t phụ nữ... xin em lượng thứ. Nhưng, anh tháºt sá»± hy vá»ng em có thể hiểu, anh chỉ muốn giúp đỡ em. Nếu như em nói đến chuyện tiá»n nong thì việc nà y quả là sai lầm. Văn hoá ở xứ anh là phản đối nói dối và giở trò xảo trá –– đương nhiên, trong xã há»™i ấy có thể thuê luáºt sư chuyên môn nói dối và giở trò xảo trá, nhưng anh xem nó là má»™t phẩm chất không tốt. Anh và em kết hôn tuy ở má»™t ý nghÄ©a nà o đó là giả, là việc không tốt, nhưng anh vẫn kiên trì là m, bởi vì anh cảm thấy em tháºt sá»± cần được giúp đỡ, Chúa sẽ tha thứ và hiểu cho anh. Nhưng nếu như em muốn trả anh tiá»n, tÃnh chất sá»± việc nà y sẽ hoà n toà n thay đổi... cho nên, anh cÅ©ng hy vá»ng em có thể hiểu...
Tôi nghe những lá»i anh bá»™c bạch, trong lòng rất cảm động và cÅ©ng vui mừng vì mình đã gặp được má»™t chÃnh nhân quân tá» phong độ chỉ thấy trong những cuốn tiểu thuyết phương Tây trước đây. Tôi dụi dụi mắt, nhìn anh cưá»i cưá»i:
- ... Em hiểu rồi, từ nay vỠsau sẽ không nhắc đến chuyện ngu xuẩn ấy nữa...
Dabruce cÅ©ng cưá»i, vẻ áy náy nói:
- Khi anh cục cằn có chá»— không phải, hy vá»ng không là m cho em hoảng sợ.
Chúng tôi lại hoà hảo như ban đầu, tiếp theo do Dabruce chá»§ đạo, tiến hà nh thương thảo tiếp vỠ“gia chÃnhâ€. Äể ứng phó vá»›i sá»± kiểm tra và há»i han đột xuất cá»§a nhân viên cục Di dân, anh cÅ©ng đã kể cho tôi mấy nốt ruồi trên đùi, bụng dưới, cÅ©ng như vết sẹo ở bả vai anh. Lại còn dặn tôi biết kÃch cỡ, số hiệu cá»§a quần lót, áo lót cá»§a anh, cÅ©ng như mùi nước hoa, keo xịt tóc, dầu gá»™i đầu thuá»™c hãng nà o...
Còn vá» những chi phà liên quan như tiá»n phòng, Ä‘iện nước, khà đốt, Ä‘iện thoại trong thá»i gian chúng tôi ở chung, thì theo nguyên tắc chia đôi. Tiá»n ăn chá»§ yếu xét đến những thói quen ăn uống rất khác nhau –– Dabruce tá»± nhiên là má»™t loại “thùng rác thá»±c váºtâ€, anh ưa thÃch các loại như hamburger, còn tôi vẫn là dạ dà y cá»§a ngưá»i Trung Quốc, quen những món canh nước và các loại rau xà o; ngoà i ra, trừ bữa sáng Dabruce húp má»™t chút súp sữa, hai bữa còn lại cÆ¡ bản ăn ở ngoà i. Cho nên, vá» nguyên tắc cá»§a ai ngưá»i ấy lo (đương nhiên, tôi cÅ©ng đã nghÄ© kỹ, và o những buổi cuối tuần Dabruce được nghỉ, tôi sẽ bà y biện mấy món đặc sắc như “sưá»n xà o chua ngá»tâ€, “tôm muối tiêu†mà tôi đã há»c được ở mẹ Doãn Hoa khi còn ở nhà cô ấy để chiêu đãi anh. Chà Ãt anh cÅ©ng không ngá»›t lá»i tán thưởng hai món ăn Trung Quốc nà y).
Thá»i gian sau, Dabruce lại nói, hy vá»ng má»—i ngà y tôi sẽ bá» ra má»™t hai giỠđồng hồ để dạy tiếng Trung cho anh, nói rằng lúc đầu sẽ trả mưá»i đô la cho má»—i tiếng, ba tháng sau sẽ tăng lên mưá»i lăm đô la...
Vừa nghe, tôi đã lắc đầu lia lịa:
- Không được, tuyệt đối không được. Dạy anh tiếng Trung còn là trách nhiệm cá»§a em, không có lý do gì để thu tiá»n cả...
Nhưng anh lại rất bướng bỉnh kiên trì má»™t nguyên tắc cá»§a mình –– bất kể má»™t ai cÅ©ng không được chiếm hữu thá»i gian cá»§a ngưá»i khác mà không có sá»± bù đắp. Bởi vì thá»i gian là tiá»n bạc, không bồi thưá»ng thá»i gian chiếm hữu đó chẳng khác gì kẻ cướp.
Tranh luáºn mãi, rồi tôi cÅ©ng đưa ra nguyên tắc cá»§a mình –– bảo tôi lấy tiá»n, tuyệt đối tôi không là m, thá»±c sá»± không là m, đổi lại, anh có thể dạy tôi má»™t hai giá» tiếng Anh. Như váºy, xem như miá»…n cưỡng đạt được hiệp nghị.
Cuối cùng, cần phải Ä‘i ngá»§, nhưng tôi nhìn và o gian nhà trong, đánh trống ngá»±c –– ngá»§ thế nà o đây? Lẽ nà o chúng tôi cần phải ngá»§ chung má»™t gian, má»™t giưá»ng?
Khi má»›i thuê nhà nghỉ xe thùng, Dabruce đã há»i ?ý kiến tôi. Bấy giá», tôi đã thà nh thá»±c mà nói:
- Em vẫn chưa quen. Nếu như có thể, em hy vá»ng chúng mình ngá»§ riêng ra.
Còn bây giá», chúng tôi đã có căn há»™ cá»§a mình, có phòng ngá»§ cá»§a mình, trong phòng ngá»§ lại còn má»™t chiếc giưá»ng nệm kiểu báºc vua chúa (cÅ©ng là việc sắp đặt bất đắc dÄ© để che mắt việc kiểm tra cá»§a cục Di dân)... Nhưng, quả là tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cùng chăn gối vá»›i anh.
Tôi chủ động đỠxuất:
- Anh ngá»§ trong giưá»ng nhé, em nhá», nằm ở sô pha ngoà i nà y là được rồi.
Anh vẫn ngồi đó, ánh mắt trầm tư Ä‘iá»u gì đó, nghe tôi nói váºy, hÆ¡i sững sá» nhưng anh phản ứng rất nhanh, nói:
- Không, thế không được. Nếu thế nà y, anh sẽ ngủ ngoà i nà y. Anh là đà n ông, tiện hơn...
Anh nói rồi đứng dáºy, sắp bước và o nhà trong lấy chăn.
- Thế, không được. Hay là em...
Tôi cÅ©ng nhổm dáºy, hòng chặn lại. Nhưng cánh tay to lá»›n như cái xà gồ cá»§a anh đã chắn ngang mặt tôi:
- Không được tranh, ở xứ anh lúc nà o cũng phải ưu tiên phụ nữ...
Nhưng nghe khẩu khà của anh có chút gì đó không vui.
Cho nên, buổi tối đó, sau khi uể oải nằm váºt trên chiếc giưá»ng rá»™ng êm ái, tôi cứ trăn trở mãi không sao ngá»§ được. NghÄ© đến con ngưá»i đã vô tư giúp đỡ tôi còn nằm trên sô pha ở gian ngoà i, lòng tôi day dứt và cÅ©ng nghi ngá» cách ứng xá» cá»§a mình phải chăng là quá đáng. Lòng tin, lòng tin giữa con ngưá»i vá»›i con ngưá»i là quan trá»ng nhất. Nói thẳng ra, tôi còn có gì không yên tâm vá» Dabruce? Anh đã tÃnh ngá»§ chung giưá»ng vá»›i tôi, động cÆ¡ phần nhiá»u cÅ©ng là vì... nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, nếu như tháºt sá»± có nhân viên cục Di dân đến kiểm tra giữa đêm, há chẳng phải thêm rắc rối, rách chuyện sao? HÆ¡n nữa, căn há»™ cá»§a chúng tôi chỉ có má»™t nhà vệ sinh, nó nằm phÃa bên trong phòng ngá»§. Cho nên, buổi tối nếu Dabruce cần phải Ä‘i vệ sinh, ắt sẽ vòng qua đầu giưá»ng cá»§a tôi... nói như váºy, tôi không còn có không gian riêng cá»§a mình...
Äã váºy thì anh ngá»§ trên sô pha hay ngá»§ ở giưá»ng, vá»›i tôi mà nói thì có gì khác nhau?
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:23 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèäåîíàáëþäåíèå, Ä‘á»c tá» cấm nữ, bi kich tu cam nu, doc truyen tu cam nu, íàöèîíàëüíûé, ìèöóáèñè, ïîçäðàâëåíèå, mÅ© hấp tóc haoyun, tá» cấm nữ, tien nghich, truyện tá» cấm nữ, truyen tu cam nu, tu cam nu, tu cam nu 2, tử câÌm nữ  |
| |