Ngọc Hoàng liền làm phép đưa chúng ta về Trung Quốc...
Ta cứ nghĩ cảnh đầu tiên là một toà nhà cao ngất hay một đường phố đầy xe cộ. Nào ngờ là một khu rừng rậm bạt ngàn, ven một con suối róc rách. Không có vẻ gì là có dân sinh sống. Ta sợ quá liền kéo ả Fei chạy như bay. Chạy một mạch gần 50km. Ả Fei than mệt, bảo ta đi tìm một túp lều, tối nay ngủ lại đây. Ta đành chạy đi tìm thôn bản. Biết được đây là cao nguyên Tây Tạng, một vùng tự trị phía tây Trung Hoa. Ta mới nhớ mấy ông sư Tây Tạng trong truyện Vi Tiểu Bảo và Dương Quá từng gặp toàn là “sư hổ mang”, ta sợ quá liền men theo bìa rừng lũi về. Giữa đường gặp một bọn lâm tặc, ta bỗng nhớ đến lời ông thổ địa khi trước liền chôm cái lều về. Đại gia thì mất cái lều có đáng là gì. Ta về tới thì khuya rồi, ả Fei kiếm được mớ cây làm đống lửa sưởi ấm. Ta đi dựng lều cho ả Fei, vì ả Fei có nói lúc thấy ta về:
-Ngươi đi dựng lều cho ta, ta đi tắm đây, bẩn chết được.
Ta nói:
-Đã khuya rồi mà?
Ả Fei ném cho ta cái đồng hồ, mới có 20h thôi, hoá ra tháng 10chưa cười đã tối, tháng 10rồi. Ả nhìn ta nói sắc lẻm:
-Không được nhìn trộm, nhìn ta móc mắt!
Ta nhớ lại lần trước ả dùng chiêu “Bạch cốt trảo” đối với “Thần Phiến thu châu” làm quạt ta bị tơi tả, ta sợ quá “dạ” liên hồi.
Dựng lều xong mà cô nàng vẫn chưa tắm xong, con nhà giàu kĩ lưỡng đáo. Ta ngồi cuối dòng nứơc mà nghĩ vẩn vơ, sanh lòng hươu dạ vựơn, nếu ở xứ hoang vu đồng sâu núi thẳm này mà có gì mờ ám chắc cũng không ai biết. Nhưng ta tuyệt đối không thể nhòm lén ngươi ta, đó là điều tối kỵ sư phụ luôn dạy chúng ta. Thế rồi ả Fei cũng tắm xong, ả vào lều nói:
-Ta đi ngủ đây!
Ta bỗng nhớ đến một câu gì mà “một túp lều tranh hai quả tim vàng”, nhất thời nham nhở một câu:
-Cho ta ngủ với!
Ả Fei đá cho ta một cước vào bụng, nói:
-Ngủ ở ngoài!
Lúc nãy ta tính đùa thôi, nhưng ả Fei đánh làm ta tủi thân quá. Ta lại nằm cạnh đống lửa. Trong phút chốc ta bỗng nghĩ đến vô số chuyện trên đời, của ta, của người thân ta, và những người ta chưa từng quen biết…Ta tủi, ta hận. Ta cảm thấy giây phút đó ta có khác gì một con súc vật (!!!). Thế có bao nhiêu người đã từng bị đối xử như vậy, cảm giác của họ lúc đó như thế nào? Hay những người nằm co ro ngủ như thế này, có bao nhiêu người sẽ khinh thị họ, mỉa mai họ. Nhưng họ vẫn vì một cái gì đó phải tiếp tục sống qua ngày…Ta không hận ai cả, ta cảm thấy thông cảm với những kẻ trả thù nhiều lắm. Ta chợt hiểu, đời này không ai đáng khinh cả, ai cũng là một con người theo đúng nghĩa, dù họ có làm gì cũng có lý do để ta tha thứ. Ta sẽ không khinh miệt ai từ đây…
Ta co ro vì lạnh bên đống củi đã tàn, nghĩ về thế thái nhân tình và ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ, ta nghe tiếng Lạc Hồn Muội mắng:
-Kim Diện Đại Hiệp, thằng khốn nạn, buông ta ra!
Ta tỉnh giấc tự nhủ:
-Đang gần người này mà mơ thấy người kia là điềm không tốt !
Chợt ta lại nghe :
-Thằng khốn nạn, buông ta ra.
-Ủa, đâu phải mơ !
Ta ngồi dậy nghe tiếng rõ ràng ả Fei trong lều đang mắng ta, còn có tiếng động loạn, ta chạy ngay vào hỏi :
-Mộng du à ?
Nào ngờ trong rừng này rõ ràng không có ai ngoài ta và ả Fei, vậy mà hiện giờ lại có thêm một thằng, và thằng đó hiện giờ đang đè ả Fei định giở trò đồi bại. Ta nổi giận bừng bừng :
-« Mẹ kiếp, ta còn chưa đụng được, miếng bánh trên tay lão gia mà định há mồm xơi tái à ? ».
Ta liền xuất ngay tuyệt kĩ Tiêu Hồn Thoái – Nhất Cước Đổ Thiên Sơn, đá hắn bay ra, văng vào vách lều cuốn đi mấy mươi vòng. Ả Fei chồm dậy sửa áo xống hỏi :
-Ngươi là ai ?
Đại Hiệp ta ngây người :
-Ta là Kim Diện Đại Hiệp đây.
Bỗng nghe trong lều vọng ra :
-Hắn không phải.
Ta lại ngây người. Rõ ràng tuyệt kỹ của ta xuất ra là bất cứ ai cũng không còn mở miệng được nữa, vậy mà hắn còn mở miệng được. Giọng điệu không có vẻ gì là bị thương cả, lại giống hệt ta. Hắn bò ra đứng dậy. Ta lại ngây người. Bây giờ không những giọng, mà khuôn mặt , y phục đều y hệt.
-Ngươi là giả.
Ta và hắn cùng hét lên. Ta hét vì tức giận, hắn hét vì điều gì ? Ta nổi giận rút ngay Mộc Phiến Luân Hồi ra đánh với hắn. Ngờ đâu hắn đã trộm được Mộc Phiến của ta, hiện giờ ta đang cầm là cây Hoàng Phong mà Ngọc Hoàng tặng.
Thế là hắn với ta, hai người hai quạt đánh nhau dữ dội. Cũng không ngờ hắn võ công chẳng kém ta. Ta cay cú vì hắn dám mạo danh làm mất uy tín nên dốc hết sở học đánh tơi bời khói lửa. Bỗng ở dước đất vọng lên :
-Heo rừng nào đang húc nhau trên nóc nhà lão gia đấy ?
Ta với hắn đang giằng co, dưới đất có một khoảnh đất giở lên như ô thông gió, một khuôn mặt Thổ địa ló ra :
-Ỏm tỏi gì ?
Ta và hắn mỗi người một tay chộp mạnh lão Thổ Địa lôi lên luôn, thấy cái thang dưới chân lão ngã ra, lão cao chưa đầy mét, la choi chỏi :
-Ta chưa mang cà-kheo ! Ta chưa mang cà-kheo !
Đại Hiệp ta mặc kệ, bỏ lên rồi hỏi :
-Có một thằng đóng giả ta đây này, ông xem phải làm sao ?
Thằng kia cũng nói y vậy. Lão thổ địa đi quanh hai đứa ta mấy vòng nói :
-Nhân bản vô tính đây mà. Vào Trung Tâm Công nghệ Di truyền gen đi. Địa chỉ đây !
Lão Thổ địa đưa ra hai cái danh thiếp. Nhân lúc hai tay bọn ta cầm danh thiếp, lão nhảy về nhà đóng sập nóc lại.
-Ngươi dám đi không ?
-Đi thì đi !
Thế là ta trổ khinh công chạy đi, hắn cũng có khinh công chẳng kém gì. Ta tức tối tăng tốc suýt đâm luôn vào cửa Công ty Gen. Thằng Bác sĩ Khoa học xem xét bọn ta một hồi rồi nói :
-Xét nghiệm gen thì được thôi. Muốn xét nghiệm kiểu nào ? Kiểu đầy đủ hay basic ? Đầy đủ thì chi phí 2000USD, nhưng phải qua khâu đăng ký là 5019 loại hồ sơ, khoảng 3năm có kết quả. Kiểu Basic thì giờ vào phòng có kết quả ngay, chi phí 1triệu USD.
Thằng kia tuy đang đối đầu với ta nhưng nghe nói thế cũng không nhịn được, âm trầm hỏi :
-Có nhầm mấy số « 0 » không thế ?
Thằng bác sĩ nói :
-Một lời nói ra bốn Bu-gat Ve-ron chạy theo không kịp nữa, làm sao có thể nói nhầm...
Đại Hiệp ta không thèm nói nhiều, rút quạt ra quạt mọt phát, tính rằng sẽ cuốn hết cái toà nhà đó phăng đi cho hả giận. Nào ngờ không linh...
Thằng giả ta cười khẩy vào mặt ta, rút Mộc Phiến Luân Hồi quạt một phát, cả toà nhà cuồng phong nổi lên cuốn phăng hết bàn ghế máy móc lu hũ gì bay tứ phía nổ tung hết. Ta tức quá đấm vào mũi hắn một phát :
-Đồ ăn cắp !
Thế là hắn với ta lại đánh nhau. Ta dụ lần hắn đến ven biển rồi vừa đánh vừa hét to :
-Tứ Hải Long Vương !
Ta nghe tiếng kêu thất thanh :
-Chiến tranh thế giới thứ ba nổ ra rồi!
Bụp một tiếng, một cột nước cao nổ lên. Ông Long Vương đang mặc đồ ngủ, cầm khiên và kiếm bay lên. Đại Hiệp ta và thằng giả chộp mỗi người một bên níu vai ông ta hỏi:
-Lâu ngày không gặp, nhận ra ta không?
Lão Long Vương ngắm một tí rồi hờn dỗi:
-Lần nào gặp ngươi cũng đem rắc rối đến cho ta, chờ tí…
Lão liền rút cái HP Touchpad ra họp truyền thông với ba ông kia, trên màn hình còn hiện ra bốn mặt ông Long Vương nữa. Lát sau ba lão kia vác theo một máy gì đó to đùng. Thằng giả ta không nhịn được, hỏi ngay:
-Mấy binh tôm tướng cá đâu sao không khiêng giúp?
Ông Nam Hải nói ngay:
-Dạo này săn bắt cá xa bờ phát triển mạnh. Các loài thuỷ tộc luôn phải ẩn mình, ban đêm càng không dám đi ra ngoài.
-Ta hỏi ngay:
-Máy kia là gì?
-Máy chụp các lớp 64CT hiện đại nhất đấy…
Thế là các ông bắt chúng ta nằm lên giường đưa vào trong đó, scan tới scan lui, rồi lắc đầu thở dài. Ta liền la lên:
-Không cần nói cũng biết là không phân biệt được rồi. Để chúng ta đi xuống Diêm Vương xem sao. Bốn lão giúp chúng ta một tay!
Mấy lão Long Vương hăm hở rút dao găm ra. Đại Hiệp ta bực bội:
-Làm phép đưa ta xuống, không phải dùng dao...
Mấy ông Long Vương lại buồn so rồi mới làm phép đưa hai ta xuống...
Mấy ông Long Vương đưa kiểu gì mà làm bọn ta đâm sầm vào cửa điện Sâm La luôn, ta tự nhủ:
-Chắc do GPS sai số 0.5%
Nhìn lên bảng lại không phải điện Sâm La, hoá ra sau khi xây lại thì Diêm Cung đã đổi tên, gọi là Sâm Bổ Lượng. Àk, la cả mấy ngàn năm tất nhiên là mỏi họng, mỏi họng thì uống Sâm Bổ Lượng, có lý đa…
Sau khi kể rõ, mấy ông Diêm Chúa liền nói:
-Đây là máy chụp hồng ngoại kết hợp rà phá bom mìn hiện đại nhất Diêm Cung chúng tôi…
-Gì mà rà phá bom mìn ở đây?
-Hai vị Đại Hiệp có điều không biết. Sau khi Diêm Cung bị khủng bố, chúng tôi đã thiết lập hệ thống bảo vệ cực kì nghiêm mật. Bọn khủng bố hiện nay đã tinh vi đến mức mang chất nổ, chất nổ lỏng cấy vào người để hòng qua mắt cơ quan an ninh. Lại nữa, các chương trình thẩm mỹ thường dùng nhiều vật dụng cứng hoặc dẻo để nâng cơ hoá trang… Đồ giả thì hay độn lắm!
Đại Hiệp ta thờ ơ:
-Nói nghe hay lắm, mau rà bọn ta xem ai thật ai giả!
Quét xong mấy ông lại thở dài lắc đầu. Thằng kia giành nói:
-Khỏi nói cũng biết không mò ra rồi.
Mấy ông Diêm Chúa xúm lại:
-Thế các vị đi khỏi đây chứ?
Ta nhớ Ngọc Hoàng hiện tại mới trở về trời chắc còn nhiều việc lo toan sắp xếp lại, với chuyện bốn ông Thiên Vương hiện giờ chỉ còn mình ông Bất Hoại ở hộ vệ nhà Trời chắc có nhiều vất vả, nên nói:
-Ừ . Bọn ta muốn đến Như Lai nhờ phân xử.
Mấy ông Diêm Vương nói:
-Nhưng đây đến đó xa xôi, bọn chúng tôi không thể đưa nổi các vị đến đó. Giờ chỉ có một cách.
Ta và tên giả đồng thanh:
-Cách gì?
-Dùng hai khẩu RPG của AGS.
Thế là hai khẩu súng cối được vác ra, thằng giả ta lầu bầu:
-Toàn dùng hàng hết DAT (hạn sử dụng)
Mấy ông Diêm Vương nói:
-Tỉ lệ sinh tăng nhanh, tỉ lệ tử không theo kịp nên điện đã xây lại mấy tháng rồi mà ngân khố vẫn trống rỗng.
Mấy ông Diêm Vương liền biến ta và tên đó thành hai trái lựu đạn bỏ vào ống súng rồi bắn vèo đi. Đại Hiệp ta ngẫm nghĩ:
-Tầm bắn có 850m thì làm sao tới Như Lai…
Hoá ra mấy ông dùng bắn một dây lựu đạn một lượt, sau đó kích nổ trái gần nhất bằng thiết bị từ xa, lần lượt đến trái lựu đạn sau lưng ta thì ta bắn lên cao rồi rớt xuống một cái sân lấp lánh như kim cương. Thằng giả ta cũng tới rồi. Chợt nghe tiếng nói:
-Không ngờ chiến tranh thế giới bắn đạn lên tới tận đây.
Đại Hiệp ta và tên giả nhìn quanh chẳng thấy ai:
-Không ngờ các vị Phật, Bồ Tát cũng sợ chiến tranh đi núp hết rồi.
Chợt nghe tiếng trả lời:
-Chúng ta đang đứng cạnh ngươi đây!
Đại Hiệp giật mình:
-Mới may được áo tàng hình hả?
-Chúng ta không ở trong Dục Giới, Sắc giới thì làm gì còn sắc thân mà thấy!
Đại Hiệp ta tức tối la lên:
-Các ông vừa phải thôi, dù không còn sắc thân cũng phải biến ra một cái làm bù nhìn .Chứ không lẽ tôi đi nói chuyện với không trung thế này, ai nhìn vào chẳng giống mấy ông đi lang thang ngoài đường sao ?
Ta vừa nói xong thì hai bên ta hoá ra vô số các vị Bồ Tát, Phật. Xa xa thấy ông Như Lai nữa. Ta nghi ngờ :
-Gì mà nhiều dữ vậy, không phải loè thị uy đó chứ ?
Ta nói xong cũng không quan tâm lắm, liền lôi thằng giả đi thẳng tới Như Lai nhờ phân biệt. Nhu Lai mới cười nói :
-Đâu các vị ở đây nhìn xem, họ ai là thật, ai là giả ?
Mấy ông bà Bồ Tát nhìn hồi lâu vẫn không nhận ra được. Như Lai mới nói :
-Trong trời đất từ khi hổn độn mới sanh, u minh còn mờ mịt đến nay, mọi vật được tạo ra theo quy luật nhất định. Những điều đó các vị có pháp lực quảng đại đều hiểu rõ căn nguyên nguồn cội. Nhưng lại có những thứ sanh ra không theo quy luật, gồm ba thứ : hoá sanh tuỳ không gian, hoá sanh tuỳ thời gian và tuỳ tâm mà phát. Cái vị Kim Diện Đại Hiệp giả kia chính là Tuỳ tâm mà phát. Trong lòng mỗi con người đều có ý nghĩ tốt và xấu, ý nghĩ tốt thì không tạo ra hoá thân, ý nghĩ xấu lại muốn tách rời thể xác, và khi gặp duyên cơ nhất định nó sẽ được hình thành.
-Con người luôn phải có hai mặt tốt và xấu hoà hợp với nhau. Ta không thể lấy được cái bóng của ngươi.
Ta lầu bầu :
-Đồ xấu ai cũng thoái thác, biết ngay mà !
Ta nhặt cái Mộc Phiến Luân Hồi lên so sánh với cái Thần Phong xem nên cúng dường cái nào, ta hiện giờ còn mang gì khác đâu. Chợt nghe Như Lai nói :
-Bàn tay này đã lâu không dùng tới rồi !
Ta hốt hoảng nhớ lại bàn tay Như Lai này từng ép Tôn Ngộ Không 500năm. Chưa kịp toát mồ hôi lạnh thì bàn tay khổng lồ đã tới phía trên đầu ta rồi. Trong lúc thảng thốt, ta liền dùng ngay Tuyệt chiêu cứu mạng Nhất Trụ Kình Thiên đưa quạt lên chống Trời, ta chợt nghe tay nhẹ hẫng hà, nhìn lên thấy lão Như Lai đã cầm Mộc Phiến Luân Hồi rồi. Lúc đó vì quen tay ta đã dùng Mộc Phiến đánh ra chứ không dùng Thần Phong.
Ông Như Lai nói :
-Thật ra cây quạt này là để 12 vị Bồ Tát thay nhau quạt mát các vì tinh tú trong một năm, từ khi thất lạc thì các hành tinh dần nóng lên. Ngươi nay đã hết duyên với cây quạt thì nên trả lại.
Ta nghĩ có lẽ một duyên khác nữa. Ta vốn có Mộc Phiến Luân Hồi, thần vật thường có linh tính luôn, nên khi ta có Thần Phong thì xô đẩy xảy ra sự phân tách hai tâm ý. Ta nghe thế cũng không tranh chấp làm gì, bỏ về trần gian...
Về lại nhảy nhầm vào Trung tâm chứng khoán Bắc Kinh hay Thượng Hải gì đó, cái bảng ghi gì gì Shang-Hai Composite , giông giống KienGiang Composite ấy mà. Ta tá hoả, đã là ngày 08-09-2011. Ta qua Như Lai gần 2canh giờ đã thành một năm rồi. Xem báo mới biết Ả Fei đã về đây lâu rồi, còn đóng thêm hai bộ phim Thiện Nữ U Hồn và Kung-Fu chi Vương, lại còn đang quay Hồng Môn Yến nữa. Ta nhảy ngay vào trường quay Đôn Hoàng tính gặp Ả Fei, nhưng nghĩ lại thôi.
Ta chờ đến tối, bám theo đến tận một nhà hàng khách sạn gì đó, tên trên cổng thì dù có gái-khoả-thân-bên-cạnh-ta chắc đọc ra. Ý là ta *** đọc ra. Chờ cô nàng vào phòng khách rồi mới đánh tiếng :
-Chào Lưu Tiểu Thư.
-Ai đó ?
-Ta đây !
Ả Fei nhìn thấy ta rồi thờ ơ, ngồi lại ghế :
-Qua hồi nào vậy ?
-Ta mới về tới đây !
Thế là ta kể lại. Nghe xong, ả Fei thờ ơ :
-Xong rồi à ? Ta mệt ! Đi ngủ đây !
Ta hết sức bất ngờ với thái độ lạnh lùng đó, ta nghĩ dù không mừng lắm cũng không thờ ơ đến thế...
-Cô...cô không có gì hỏi ta à ?
Ả Fei ngẫm nghĩ rồi hỏi :
-Ngươi ở Thái Lan ư ?
-Ta là dân Việt Nam mà !
Ả Fei không hỏi nữa, bỏ vào luôn. Ta chẳng hiểu ất giáp ra sao. Ả Fei chợt trở ra, ta mừng rỡ, nhưng cô ta ném cho ta cái Galaxy 9003i :
-Có người tìm ngươi đấy !
Rồi chẳng nói gì thêm, đi vào luôn. Ta chụp lấy, vào trường hợp chẳng đặng đừng, ta đành đi về, dù chẳng biết về đâu cũng phải ra khỏi nơi ở của người ta cái đã.
Hoá ra báo Online đăng tin Lạc Hồn Tiên Tử muội muội tìm ta, đang trên đường qua đây. Có lẽ vậy mà Ả Fei thờ ơ ta. Nhưng thế là không hiểu rồi, nếu Ả Fei mà đồng ý thì có khi ta cũng bõ Lạc Hồn Muội mà chọn một mình Nữ Thần Tiên ấy.
Đang suy tư thì có một cuộc gọi. Đó chính là ông Thiết Chưởng Vô Tình Đánh Bể Đầu - Đặc nhiệm phụ trách an toàn cho Lưu Tiểu Thư, ông ta muốn hội diện với ta về việc ả Liu.
Ta không ngờ việc ta qua đây hoàn toàn là một cái bẫy có sắp đặt trước. Khi biết có nhiều kẽ Miễu Hùng trên trời dưới đất muốn bắt ả Fei và âm mưu làm loạn võ lâm Trung Nguyên nên họ đã sắp đặt và tạo điều kiện cho ta qua đây dẹp loạn. Vì vậy hôm nay mọi việc đã xong, họ tổ chức trao giải thưởng, trong đó ta là nhân vật chính không thể thiếu...
Ta nhận thấy mình bỗng nhiên trở thành một ngốc-tử, một tên Chúa Ngục không hơn không kém, làm con rối cho người ta mà không hay. Bọn kia được trao bằng khen và giải thưởng quá chừng. Ta nghe thằng MC Tiếng Vang xướng tên ta :
-Kim Diện Đại Hiệp, tuyên dương công lao, 1bằng khen vì sự nghiệp chém gió, một huy hiệu và vương miện Thiên Hạ Đệ Nhất Chém Gió do hội Liên Hiệp các tổ chức Chém Gió chứng nhận. Và một giải thưởng Người Lo chuyện Bao đồng xuất sắc nhất.
Ta la lên :
-Ta không cần !
Rồi đứng dậy bỏ ra ngoài. Cả bọn kia liền chặn đường không cho ta đi, nói :
-Ngươi là mối đe doạ của võ lâm Trung Nguyên, không thể ở lại đây được.
-Thế muốn sao ? Đánh nhau à ?
-Chúng ta sẽ đưa ngươi về nước.
-Vậy visa, passport, vé máy bay gì đâu ?
-Không cần !
Ta nghe vỗ tay 3 cái. Lập tức 108 vị trưởng lão Thiếu Lâm cầm côn ra. Đại Hiệp ta cười cười :
-Muốn ta cưa côn nữa sao ?
Chưa nói xong thì cả 108 vị chia làm hai hàng vô cùng nhịp nhàng, người sau đặt tay lên vai người trước. Hàng bên phải dùng tay phải, hàng bên trái dùng tay trái. Hai người trước mặt ta lập tức chưởng tới, cái đó gọi là hợp chưởng gì gì đó. Ta hoảng sợ, trong lúc chẳng đặng đừng phải vận toàn lực ra hai tay đối chưởng. Kết quả ta dội ngược lại bay tuốt lên trời luôn...Ta chợt hiểu họ dùng chiêu này đuổi ta về. Ta la to :
Ta cứ bay ngược như thế gần hai canh giờ, bỗng nghe một giọng ngâm nga:
-Trâu ơi ta bảo trâu này,
Trâu lên bàn nhậu trâu ngồi với ta.
Trâu đi Tiếu Ngạo Trung Hoa,
Trâu về bay lả bay la với cò…
Ta mừng quýnh, đó là giọng của Lạc Hồn Muội, nhìn lại thì thấy Lạc Hồn Muội đang lái một máy bay dân dụng nhỏ, loại cánh quạt phía trước ấy mà. Cô bé lại kêu:
-Thằng Bát Đản Vương kia, còn chưa chịu leo vào máy bay.
Ta leo vào hàng ghế phía sau yên vị trí liền nhớ đến hai tỷ, hỏi ngay:
-Bọn chúng có đưa 2tỷ cho muội không?
-2Tỷ gì? À. Lúc nãy có một tên mập đến nói rằng, cái máy bay này 2tỷ. Giờ giao lại 2tỷ này cho cô nương.
Đại Hiệp ta nổi nóng phừng phừng lửa giận, nhưng sợ máy bay khô xăng hay phát hoả thì khổ. Chúng dám chơi khăm lão gia…
Ta lật tờ báo sau ghế, thấy trang đầu tiên đăng tin ả Fei qua Thái Lan, ta chợt nhớ lại ả Fei hỏi ta có phải người Thái không, có lẽ ả Liu qua Thái tìm ta, vì thấy ta đi lâu quá không trở lại, nghĩ ta về nước rồi…
Một lúc lâu không thấy Lạc Hồn Muội nói gì, ta biết lúc đầu vui vì gặp ta nên nói mấy tiếng, giờ thì cơn giận chặn họng rồi, chỉ chờ ta hỏi để phát tác, nhưng ta không có cách nào, đành cắn răng:
-Này muội tử, gặp ta muội không có gì để nói sao?
Nghe ta hỏi, Lạc Hồn Muội nổi đoá lên, bỏ tay lái ra, quay lại thổi một chùm lửa vào mặt ta. Ta né ngay sợ nám mặt, vậy mà vẫn dính một chút mái tóc đằng trước, làm nó vừa đỏ đỏ vừa xoăn xoăn khét lẹt. Xong , quát lên:
-Tên khốn nhà ngươi ta không nói còn dám nhắc à. Ngươi bỏ nhà bỏ xứ, bỏ cả muội muội như ta, đi tìm con ả lẳng lơ chuyên ôm cổ đàn ông đó có gì là tốt đẹp chứ. Có ai quan tâm ngươi bằng ta, có ta rồi còn không biết trân trọng, đi tìm cái khó nhọc vào mình…
Đại Hiệp ta thở dài, nói lãng:
-Giờ ta hết sạch tiền rồi, còn gì mà gầy dựng sự nghiệp nữa…
-Ai nói không! Còn chiếc máy bay này đây.
-Vậy chúng ta làm không tặc đi.
Lạc Hồn Muội quên bẵng giận hờn, hớn hở:
-Phải! Giờ chúng ta lại đâm vào Ngân Hàng Thế Giới hay Lầu Năm Góc gì đó đòi tiền chuộc đi. Đâm rồi họ chạy tán loạn, tha hồ hốt bạc…
-Đâm vào đó đau mình lắm. Vả lại hồi đó họ thiếu cảnh giác, giờ cẩn thận lắm.
-Chứ có máy bay mà không làm gì kinh thiên động địa mất mặt lắm.
Đại Hiệp ngờ ngợ:
-Kinh thiên động điạ…à, chúng ta đâm vào Điện nhà trời khủng bố đi.
-Nhưng huynh mới giao hảo với họ mà?!
-Biết người biết ta, trăm trận không bại. Họ mới giao hảo mới lơ là phòng bị…
Thế là bọn ta lái máy bay hướng lên trời.
Bỗng máy bay kêu rè rè lúc lắc. Lạc Hồn Muội nói:
-Cũng may có giấy bảo hành!
Ta nghi có điều không ổn, liền chộp ngay giấy bảo hành đọc:
-Công ty Hoá giá Tài sản Hết DAT chuyên nghiệp Cắt Cổ Họng. Thời gian bảo hành: 3năm.Tái bút: Vì một số lý do nhầm lẫn rất đáng tiếc cho quý khách, cụ thể là Lạc Đại Hiệp và Lạc Cô Nương, chúng tôi đã ghi nhầm ngày bán 3năm trước, vì vậy hiện tại đã hết hạn bảo hành. Nếu có gì hư hỏng trục trặc thì các vị có thể nhảy dù, tuyệt đối an toàn. Đường dây nóng hỗ trợ: +086.1900.563.
Ta vừa xem đến đó thì máy bay bốc cháy. Trong lúc cấp tốc ta liền ôm Lạc Hồn Muội nhảy khỏi máy bay…
Nhảy rồi ta chợt thấy có gì không đúng, liền hỏi:
-Dù đâu?
Lạc Hồn Muội tròn xoe mắt:
-Làm gì có?!
-Nó không đưa?
-Không!
Ta tức tối:
-Bọn chuyên cắt cổ này làm ăn ẩu tả quá.
Ta liền gọi vào số Tổng Đài hỗ trợ. Đầu dây bên kia cất lên:
-Tổng giám đốc công ty Hoá giá…
Ta gắt:
-Đủ rồi. Dù đâu mậy?
Hắn con cà con kê ngâm nga:
-À, xin lỗi Đại Hiệp, đó là một thiếu sót thường gặp ở công ty chúng tôi. Xin chờ chút…
-Làm gì đó?
-Gọi 115 đi nhặt xác các vị, đường xa đi ngay mới kịp.
Ta tức quá thét lên:
-Thằng chó…TAO LÀM THỊT MÀY.
Hắn lại ngâm nga:
-Vâng phải đấy ạ, tiểu đệ là em của Nguỵ Bạch Lang, tên gọi Nguy-Bi-Ca-To Kho-Nu-Tro, dịch ra là Nguỵ Biện Cầy Tơ Khó Nuốt Trôi ạ…
-Tao mà té xuống có mệnh hệ gì thì chết Mother mày ra.
- Đại Hiệp cứ thong thả mà té xuống ạ. Bọn em hằng năm đều mua bảo hiểm trách nhiệm định kì. Nhân đây xin tặng Đại Hiệp một bài Vãng Sanh thần chú.
Ta tức quá ném cái điện thoại Galaxy xuống, còn nghe hắn lãi nhãi:
-Nam mô a di đà bà dạ…
Ta ôm Lạc Hồn Muội than thở:
-Thân mình còn lo chưa xong, nói gì là cứu nhân độ thế hỡi trời!!
Ta chợt nhớ ra:
-À đúng rồi, lúc trước Vương Mẫu có đưa cho ta một mảnh giấy kèm cây Hoàng Phong, à Thần Phong.
Lạc Hồn Muội chìa tay ra:
-Đây nè!
Ta đọc mảnh giấy, hoá ra là một câu thần chú Mật Tông Đại Thừa như sau:
-Úm xi là bum, ba là bum !!
Thì ra đây là Thất Tự Đại Minh Chơn Ngôn ! Ta đọc xong thì cái quạt sau lưng ta lập tức to ra 1mét. Ta liền cầm quạt quạt giảm tốc độ dần dần tới đất.
Chợt nghe dưới đất có mấy ông muốn hứng chúng ta, nói:
-Của ta!
-Của ta! Tránh ra!
-Là của ta!
Ông nọ chụp lấy ta, còn một ông bồng Lạc Hồn Muội. Ta liền la lên:
-Bỏ ta ra!
Rồi nắm tay Lạc Hồn Muội:
-Buông ra!
Mấy ông lão buông ngay, dẫu mỏ ra:
-Tưởng của Trời cho, ai ngờ…Tiên bị đày!
Ta chợt thấy một ông đứng ở một góc đang hý hửng cầm cái điện thoại Galaxy ta mới ném, họ tưởng rằng của trời cho. Mấy ông kháo nhau:
-Đi thôi. Đi nhanh mới kịp.
-Mấy ông đi đâu đó?
-Chúng ta đi tham dự Hội nghị Thổ Địa Đồng bằng sông Cửu Long. Mười năm mới có một lần. Lần này còn bầu lại Tư Lệnh Địa Tiên Vùng.
-Thế ta cũng đi.
-Ngươi có tư cách gì mà đòi đi?
Ta liền lấy quạt ra phe phẩy làm dáng, nhịp chân. Mấy ông thổ địa “Hả” một tiếng rồi chạy mất tiêu. Đại Hiệp ta cười ha hả liền trổ khinh công tà tà chạy theo. Mấy ông bở hơi tai đứng lại thở dốc:
-Đúng là hắn rồi!
Ta cũng đứng lại, nhìn lên thấy một toà nhà cao “Chào mừng Đại Hội Địa Tiên”. Ta liền kéo Lạc Hồn Muội vào tìm một cái ghế dứơi hàng quan khách gục xuống bàn đánh giấc. Đi mấy hôm thiếu ngủ quá rồi…
Ta chợt nghe “keng” một tiếng, một ông MC xướng:
-Hội nghị xin được phép bắt đầu!
Ta ngó lên hi hí khoác tay khe khẽ:
-Bắt đầu đi!
Rồi ngủ tiếp. Một lúc sau nghe xướng tiếp:
-Thổ địa Tàng Viên lên nêu kế hoạch ứng cử.
Một lúc sau lại “keng”:
-Thổ địa Công Viên lên nêu kế hoạch ứng cử.
Một lúc sau lại “keng”:
-Thổ địa Đàm Thóc…
Một lúc sau nữa:
-Thổ địa Cờ Không Thân…
Tiếp:
-Thổ địa Ăn Lạc Bêu…
-Thổ địa Lăng Ông…
-Thổ địa Móc Răng…
-Thổ địa Hang Dậu…
…
Mãi sau là một tràng keng, ông MC phát biểu:
-Các thành viên ứng cử đã nêu lên quá trình xây dựng Đồng Bằng Sông Cửu Long của mình. Giờ mời các vị quan khách có mặt nêu lên nhận xét.
Ta ngóc đầu dậy, nhìn mãi chẳng thấy ai, toàn ngồi trơ như phỏng đá, liền giơ tay. Ông MC chần chờ một tý rồi nói:
-Mời…anh!
Ta đứng lên nói ngay một tràng:
-Nãy giờ tôi chẳng nghe được gì cả, nhưng đã không có ai phát biểu thì tôi xin mạo muội. Tôi cũng biết các vị ứng cử luôn nói những điểm tốt, hứa hẹn với cộng đồng. Nhưng các vị vị nào cũng có những khó khăn trên cương vị chứa trách thôi, có thể đó là một việc liên quan đến gia đình, người thân chẳng hạn. Và theo ý tôi, ngoài khả năng vì cộng đồng còn phải có một dáng dấp ra vẻ Tư Lệnh Vùng. Ví như ông Tàng Viên, đã công chính sao còn che giấu một con chồn. Bà Cờ Không Thân thì nói chuyện quá thừa, cờ có thân hay không thân cũng cần gì phải nói. Còn ông Móc Răng thì hơi…bất lịch sự. Bà Lăng Ông thì càng không được, giữa chốn ba bề mà bảo người ta lăn còn ra thể thống gì. Ông Ăn Lạc Bêu ở vùng trồng lúa lại đi ăn lạc chẳng phải tự thú là lúa mất mùa bêu xấu mình sao… Ông Hang Dậu thì mặt lại giống nông dân, e rằng không đủ oai phục chúng. Ông Công Viên thì rảnh quá đi dạo, có bao thời gian nhìn lo lắng cho các Thổ Địa thôn bản?! Vì vậy tôi thấy ông Đàm Thóc là đủ tư cách nhất. Ngoài có thể ngoại giao, trong có thể xét thổ thần. Còn cách ứng đối bên ngoài có thể họp cùng nhau soạn sẵn…
Có một ông Thổ Địa hay Sơn Thần gì đó nghe thế liền đứng lên chỉ ta, quát:
-Thằng kia không biết cao thấp gì, ngươi lấy tư cách gì bảo bọn ta làm điều này điều nọ.
Một ông ngồi cạnh níu hắn nói nhỏ mấy câu, hắn liền mất tiêu cái vẻ hung hăng lúc nãy, ngồi mộp xuống như con mèo mắc nước. Ta liền cười ha hả:
-Các ông làm gì được ta. Ta có tiền tài, ta có thế lực, ta có võ công, các ông làm gì được ta:)):))
Ta cười một tràng dài, mấy ông ngồi trơ ra nhìn ta lom lom. Ta cười một lúc chợt nhớ lại tiền đã bị bọn kia lừa hết, còn tài năng và thế lực thì ta chẳng có một tí gì…Ta thẹn quá liền kéo tay Lạc Hồn Muội mọp mọp đi ra…
Ra ngoài trời tối thui. Chợt nghe xa xa có tiếng la to:
-Đang đến hồi gay cấn đấy…
Ta và Lạc Hồn Muội liền chạy lại xem. Thấy bọn kia đang núp sau đống cát nhìn về phía xa xa. Nơi đó đèn sáng nên thấy rõ, có ba người đang đánh nhau, võ công đã đến mức xuất thần nhập hoá. Ta định tiến lên xem thì một thằng níu lại:
-Đừng lên, họ có súng đấy!
-Thế sao họ không dùng mà đánh tay không?
-Vì hai bên thoả thuận không dùng vũ khí!
-Vậy sao còn sợ?
-Vì họ nổi khùng lên rút ra thì ai chạy cho kịp…
-Thế làm sao mới nhìn rõ?
Cả bọn chỉ tay qua bên kia:
-Shop cho thuê ống nhòm lưu động!
Ta liền lại đó hỏi giá thuê, thằng chủ vênh mặt lên:
-Mỗi giờ 10.000 USD
Ta kêu to:
-KÁI GÌ???
Thằng kia ngập ngừng xoè bàn tay ra:
-Đang khuyến mãi giảm 50%, lấy 5k thôi.
Ta hậm hực:
-Có dòng họ với thằng Đểu Cáng hả?!
-Ơ thôi tôi mở hàng 1000 USD thôi
Ta quay lưng đi, hắn liền níu áo lại:
-Thấy anh từ xa tới nên “đất cũ đãi người mới”, giá chót 50 USD.
-Giá chót? –Ta lại quay lưng đi.
Hắn níu lại lần nữa:
-Giá chót đợt 2, 5USD một ngày!
Đại Hiệp ta ngẫm nghĩ:
-Giá này tốt đây!
Chợt Lạc Hồn Muội kéo tay ta một cái, nhìn lại thì thấy ba người đánh nhau đến gần rồi, ta liền bỏ đi lại đấy. Thằng ống nhòm nói:
-Đang thương lượng mà?!
Ta nói với lại:
-Ngươi nói giá chứ ta có ra giá đâu mà thương lượng.
Ta liền chạy vào vòng chiến:
-Các vị cho xin chữ kí…
Chợt có hai ông kêu lên:
-Mau giúp ta đi!
Ta nhìn lại thì một ông chẳng ai xa lạ, chính là Cẩu Nhục Hoà thượng .Còn một ông áo oát, chợt thấy ông ta có hai hàng râu,hàng trên lại rơi ra một nửa rồi, ta nhất thời tò mò giật ra. Chính là anh Liều Mạng, hai anh em ta liền tay bắt mặt mừng. Nghe ông Cẩu Nhục Hoà Thượng than thở:
-Thế là mất một đồng minh rồi…
Ông thứ ba liền khinh khỉnh lên giọng:
-Thứ như hắn đáng tiếc lắm ư? Ta không phục!
Ta mới nhìn lại thấy ông ta cũng ốm nhom và cao lênh khênh, ta liền nhớ đến ông Vô Danh đã từ trần, à nhầm, từ thiên. Anh Liều Mạng nói:
-Lúc sáng ta đang trên đường đi, lão ta liền lôi kéo lão mập này chặn đường nói, “ngươi mà được phong giáo sư sao, ta không phục”, thế rồi họ nhào vào đánh ta…
Đại Hiệp ta chợt “à” lên một tiếng nhớ lại. Lúc trước gặp một mình ông Cẩu Nhục ta ngờ ngợ, nay hai ông đi chung với nhau ta mới biết đây chính là hai ông Bất Phục và Vô Tâm trong Tứ Đại Thiên Vương. Lần trước Ngọc Hoàng phái xuống bắt ta thì ông Bất Phục bận đi đến Thông Thiên Biên Giới nên ông phó tướng là Tao Cha Mày thay thế đi xuống mới chật vật như vậy. Ông Vô Tâm thì không biết xuống trần khi nào. Ông Bất Phục thì chẳng phục ai, còn ông Vô Tâm thì vì món thịt chó mà quên cả cương vị và chức trách của mình. Ta liền nói:
-Các ông mau trở lại Thiên Cung đi. Nghe nói sau khi các ông xuống trần, do thám biết được nên bọn ngoài vũ trụ liền cho quân ro-bot quái vật dùng tàu vũ trụ và thiên thạch tấn công Điện Linh Tiêu. Một mình ông Bất Hoại phải lo chống đỡ cả bốn mặt trận vô cùng vất vã…
Ông Bất Phục liền nói:
-Lũ nhãi nhép đó dám lộng hành à! Ta không phục!
Lão liền lôi lão Vô Tâm bay một mạch về trời…
Anh Liều Mạng liền đưa ta vào quán cà phê Cả-Đống-Sao, tức cà phê Sân Vườn. Anh kể lại, cũng nhờ chiến dịch Pha Lê nên kết thân với các vị Diêm Đế. Về Việt Nam mở lớp đào tạo cán bộ truy bắt tội phạm có vũ trang, tuy ai cũng gan dạ dũng cảm nhưng không ai chết cả, vì các ông Diêm Đế không phế sổ thì làm sao chết được. Anh được Nhà nước cấp bằng Giáo sư và nhiều bằng khen nữa...
Nói thế ta mới biết anh Liều Mạng không hề hay kế hoạch lừa ta sang Trung Quốc. Anh Liều Mạng nói, lúc nãy may mà ta kịp xen vào xin chữ kí, nếu không thì dù Diêm La Vương không nhận thì anh cũng làm ma lang thang trước Quỷ Môn Quan rồi. Quả thật các vị Thiên Vương tài nghệ không thể nghĩ bàn, dù có liều mạng cũng không thể chống nổi…
Ta cũng kể lại chuyến đi của ta sau khi chia tay anh. Quán này có bán rượu, nên rượu vào thì lời ra, bụng đầy thì lời lại cạn…
Trước giờ chia tay, anh Liều Mạng nói:
-Giờ tiền anh rất dư dả, tặng chú mày một tỷ xài chơi…
Đại Hiệp ta lắc đầu ngoày ngoạy:
-Thôi em còm cõi, không vác nổi bao Ba-la đâu…
anh Liều Mạng nói:
-Anh chú mày là giáo sư, không phải cò đất !
Anh đưa cho ta một thẻ ViettinBank, nhưng ta nghĩ có giúp gì được anh đâu, nên không nhận. Vậy là anh đưa ta và Lạc Hồn Muội ra Taxi, trả tiền trước nhờ đưa về Lạc Bảo Long An. Trước khi chia tay, anh cũng không quên hôn lên mặt Lạc Hồn Muội một cái rồi bỏ chạy thật lẹ…
Thằng taxi vừa chạy một buổi đã nói đủ số rồi, đòi ta đưa thêm. Ta cả giận:
-Đùa đấy à? Mới nửa cái đồng bằng chín con rồng đã hết 1500km?
-Dạ, quý khách không biết. Mùa lũ này nước về nhiều quá, mấy con rồng uống nước phình to hơn trước rất nhiều…
Thế là ta phải xuống xe đi bán vàng để về nhà, chẳng lẽ lại ở đây chọn làm quê hương thứ ba. Xuống xe ta bỗng tá hoá, ta làm gì còn miếng vàng nào mà bán!!!
Lạc Hồn Muội liền đưa cho ta 2chỉ:
-Đây là của hồi môn của muội.
Ta cảm động đến rơi nước mắt …cá sấu. Vào tiệm vàng Kim Định hay Định Kim gì đấy, bà ta thấy vàng ta đưa liền lấy dũa ra mài làm ta nóng ruột quá chừng, Lạc Hồn Muội bèn nói:
-Vàng này là của hồi môn của ta, không giả được đâu!
Bà ta suồng sả:
-Đời nhiều hạng người, ai biết được!
Đại Hiệp ta nổi khùng. Không ngờ, mụ đã hơn 50tuổi, chủ một tiệm vàng như thế mà văn hoá ứng xử thiếu trầm trọng như vậy, quả thật cũng “ai biết được”.
Lạc Hồn Muội liền níu ta lại, ta phải nén giận bước ra:
-Ta thật không ngờ. Học để mở tiệm vàng đã khó, nhưng học làm người còn khó hơn mở tiệm vàng.
(Đáng lý ra câu đó người ta đã nói suông thì bà ta thử cứ thử nhưng nên nín lại, nói vào mặt người ta như thế thì…không hay lắm)
Đại Hiệp ta liền rủ Lạc Hồn Muội đi xe bụi. Đến nơi, thằng lơ bỏ hai chúng ta xuống, thằng tài xế tặng kèm một đám khói bụi miễn phí khi rú ga, đúng là xe bụi. Ta mắng một thôi một hồi, thấy hòn đá vừa chân ta liền đá với theo, không ngờ hòn đá nặng hơn ta tưởng, ta phải “úi chao” một tiếng, muốn chửi thề ngay. Nhớ lại hoàn cảnh của một thằng “đừơng đi đá đỏ” , ta cũng muốn mắng y vậy…
Lạc Hồn Muội chợt mượn cái điện thoại mà trước khi đi anh Liều Mạng có đưa cho ta, mượn xong cô bé liền chạy vào một nhà gần đó. Lát sau Lạc Muội buồn buồn bước ra, nhìn mặt ta đã biết có chuyện rồi, ta hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
Cô bé không chịu nói mà hỏi lại:
-Nếu muội làm mất cái gì của huynh, huynh có tha thứ cho muội không?
Đại Hiệp ta thấy cô bé sắp khóc, tội nghiệp quá, chắc lỡ làm mất cái điện thoại nên dỗ dành:
-Tha thứ mà, em có làm mất gì huynh cũng tha thứ mà…
Không ngờ cô bé liền đưa cái điện thoại ra, tỉnh bơ:
-Muội làm mất Lạc Bảo của Huynh rồi
Ta ngây người:
-Lạc Bảo Long An này?
-Ừ.
Ta liền hỏi:
-Ta có nghe nhầm không?
-Không !
-Thế muội có nói nhầm không ?
-Cũng không !
Ta vỗ vỗ trán :
-Ta chưa buồn ngủ, vậy muội có đi làm gì thì làm đi.
-Muội không có làm gì cả.
-Ta không ngủ thì không nhắm mắt lại, muội đi làm gì né ánh mắt ta ra...
Nói tới đó ta hét lên :
-Mau biến đi cho khuất mắt !
Cô bé lại xụ mặt nói :
-Muội không đi đâu cả !
-Nhất định không đi ?
-Ừm.
-Vậy ta đi
-Huynh không được đi !
-Tại sao ?
-Phải ở lại nghe muội giải thích.
-Thế giải thích đi.
-Muội bị thằng chú Hoàng Long lừa gạt đổi cái hộ chiếu, vé tàu để qua Trung Quốc.
Ta ngạc nhiên :
-Hoàng Long Airblade ?
Ta liền bỏ Lạc Hồn Muội ở đó mà chạy đi, ta còn nhớ nhà hắn mà…
Không ngờ đến nơi đồng lúa đã biến thành một toà biệt thự lớn, trên lầu còn để một tấm bảng to “Công ty Cho thuê Tài chính Vô số nợ Hoàng Long Đại lão gia” .Ta vào ngay đại sảnh hét:
-Ta đến đòi nợ, mau kêu thằng Hoàng Long ra đây…
Ta thấy rõ ràng thằng ngồi giữa nhà là Giám Đốc, ta kêu lên như vậy, hắn lật ngay tấm bảng úp vào liền thành hai chữ Lao Công. Rồi thằng ra tiếp ta lúc nãy là Trưởng Phòng Kinh Doanh, nhưng lật tấm bảng tên trước ngực úp vào mé trong liền thành hai chữ Tài Xế, hắn nói:
-Xin quý khách thông cảm, Chủ tịch chúng tôi đi Kam-pu-chia chưa về!
-Thế còn Giám đốc?
-Giám đốc đi Phi-lip-pin…
-Vậy phó Giám đốc?
-Đi May-lai-xi-a. Ở đây chỉ còn sĩ tốt quèn thôi ạ. Hôm khác quý khách lại đến.
Ta biết cái tỏng trốn nợ rồi. Liền muốn giải quyết nhanh chóng, lập tức bước lại chộp ngay thằng Giám Đốc giả lao công:
-Làm gì ngồi đây?
-Dạ…lau ghế cho Giám đốc!
-Lau bằng gì?
-Ơ…bằng mông.
Hắn vừa nói vừa xoay xoay mông. Ta cầm cái bảng Giám Đốc và Trưởng Phòng ném về phía hắn, nói:
-Ta không muốn đánh các ngươi, mau kêu thằng Hoàng Long ra đây!
Nói xong để thị uy ta liền vỗ lên bàn “chát” một cái, cái bàn liền gãy làm đôi. Tất cả bọn trong phòng có 10 thằng liền đứng dậy chạy ào ào dọn dẹp bàn ghế, đóng cửa lại, có thằng chạy lên lầu. Hôm đó nghe Lạc Hồn Muội kể lại, vừa đến nơi thì thấy Công ty Hoàng Long gỡ bảng hiệu xuống, đóng cửa, bên ngoài ghi rằng: “Chủ nhân đi vắng, khách đừng chờ. Chủ nhân không về, chờ đừng trách”.
Lại nói bọn đấy đóng cửa nhốt ta trong nhà rồi liền bao mặt lại rút vũ khí ra bao vây ta. Rõ ràng là một công ty, bỗng chốc thành một bang Xã hội đen. Đại Hiệp ta hỏi:
-Định làm gì đó?
-Định đưa quý khách ra khỏi đây!
Ta chỉ mấy cây mã tấu, kiếm Nhật bọn cầm:
-Bằng mấy thứ này ư?
Một thằng đáp:
-Thưa không ạ, bằng 5 cái va-li.
Đại Hiệp ta nghe phát hoảng, liền lui ngay vào góc phòng thủ thế:
-Các ngươi dám, ta sẽ…
Ta chộp ngay một cuộn giấy trong góc phòng lên thủ. Gặp gì chộp đó, có còn hơn không, đó là tôn chỉ của ta mà. Một thằng nói:
-Kiếm Nhật của chúng tôi đều là hàng chính hãng đấy. Dù có giáp Kevlar Liên Xô cũng xuyên thủng chứ những tờ giấy đấy vô dụng lắm…
Ta vừa để ý thấy trên tờ giấy có hàng chữ Hoàng Long, người ta đang tức nên nhìn sơ đã thấy, không cần đọc. Sau đó còn một lô tên người, ta liền đọc:
-Ngô Đồng, Trần Trụi, Trương Phình To, Phan Lỗ Đầu, Lý Sự, Lâm Nguy, Hồ Lô, Lưu Dẫn, Cao Giò.
Ta “ủa” lên một tiếng, chưa kịp nói gì thì thằng lúc nãy đã kéo khăn bịt mặt xuống, nói:
-Nghe nói quý khách rất thích diễn xuất, nên bọn em diễn một chút cho quý khách xem vậy mà…
Nói xong cả bọn liền lột khăn bao mặt, vứt vũ khí sang một góc, hai tay khoanh trước ngực cười 100% cầu tài, không có vẻ gì là một bọn đầu gấu lúc nãy cả. Ta liền xem lại mảnh giấy. Đoạn trên ghi là “Nhân sự công ty tháng 06-2011”.
Hoá ra lúc nãy ta đọc đúng tên bọn nó. Bọn nó liền mời ta lên lầu, không ngờ trên lầu lại có đường xuống đường hầm, có một đường hầm còn to hơn cả Đường hầm Gar-da-fi, dẫn vào Thị Trấn Âm Mưu. À à, thì tại vì sau bất cứ hành động hiệp nghĩa nào cũng có một âm mưu tiềm ẩn. Ta gặp ngay thằng Chom Song Dong, là trợ lý tên Hoàng Long đang ăn bò bía.
Nghĩ cũng ngộ, mấy ông nước ngoài thì xin đăng kí mấy năm trời, chạy chọt mấy chục lần mới lấy được cái tên Việt. Rõ ràng là người Việt lại đi thích tên ngoại…
Thế là năm phút sau, ta gặp thằng chú chơi đểu Hoàng Long tại quán Cây Dừa Nước, chú ta đang nằm trên một cái ghế dựa không khác gì Đại gia thật. Ta hỏi:
-Không biết ta là Kim Diện Đại Hiệp hay sao mà dám đụng đến Lạc Bảo?
Chú anh liền đáp đầy mỉa mai:
-Ồh , biết chứ, nhưng đời nay công nghệ lăng-xê phát triển nhanh chóng, lên tới Trời có gì là lạ. Nếu Đại Hiệp ngươi có thể thi triển khinh công cho ta xem thì ta trả lại biệt thự cho.
-Võ công không phải thứ diễn cho người ta xem.
-Vậy đừng mơ trả!
Ta tức quá đá cái ghế chú ta đang nằm, nó liền úp xuống. Chú ta bò dậy:
-Tao sẽ đi kiện mày.
Ta buồn cười nhếch mép:
-Thật nực cười, trong nhà chứa đòi đi kiện!
Chú Hoàng Long liền nói:
-Xử nó giúp tôi, đây là 10triệu.
Không biết từ đâu tràn ra hơn 20 thằng có vũ trang mặt đằng đằng sát khí. Đại Hiệp ta liền vắt giò lên cổ chạy không thấy *** (mông).
Nghe tiếng thằng chú Hoàng Long vọng đến:
-Đúng là khinh công tuyệt đỉnh. Quay lại đây ta trả biệt thự lại cho…
Ta ngu dại gì, chẳng có khi hắn thấy không đuổi kịp ta, lừa ta quay lại để đánh. Ta quay về gặp Lạc Hồn Muội tại công viên Võ Biền. Lạc Hồn Muội nói :
-Hết tiền rồi. Giờ chúng ta làm sao?
Ta liền nói:
-Không tặc không thành thì xuống biển làm hải tặc…
- Thôi gió biển rát mặt lắm, sánh ngang với bọn ngư phủ, muội không chịu đâu.
-Vậy làm lâm tặc?
-Không được, xứ khỉ ho cò gáy ấy không vui, muội không xếp ngang hàng bọn tiều phu đâu.
-À à, vậy làm Đinh tặc đi, ta biết vá xe!
-Muội không theo một tên vá xe quèn đâu.
Nói xong Lạc Hồn Muội dẫu môi ra. Ta tiếp:
-Thế làm Đạo tặc…
Lạc Hồn Muội hớn hở :
-Cướp của người giàu, chia cho người nghèo!
-Đúng vậy, mục tiêu đầu tiên!
-Là ai?
Ta cười cười:
-Là cha mẹ. Ổng bả giàu, chúng ta nghèo. Chôm tiền ổng bả cho chúng mình thành thân.