 |
|

02-06-2008, 03:00 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 20
Ãêm hôm ấy khi chúng tôi bắt đầu Ä‘i ngá»§ thì trá»i sắp sáng. Thá»i gian quá Ãt á»i đối vá»›i nguoì phải đến sở là m. Ná»™i rất chu đáo, nguoì đã Ä‘iện thoại xin ph ép cho tôi vÆ¡i chị Thi Tịnh nghỉ má»™t hôm. Anh VÅ© Nông thì không thế vắng mặt ở ph iên toà , còn anh Thi Nghiêu và Lý Khiêm, công việc ở đà i truyá»n hình thì chỉ bắt đầu từ xế trưa nên có thế chợp mắt má»™t chút. Sau má»™t đêm quá nhiá»u sóng gió, chúng tôi cÅ©ng khó chợp mắt được.
Tiểu Song lại ngủ trong phòng tôi. Nội vì muốn Tiểu Song không bị quấy rầy nên bé San San được ở phòng nguoị Tiểu ong có vẻ khá mệt, nên khi đặt nguoì lên chiếc giuon`g mà cách đây có một năm từng ngũ Tiểu Song chỉ nói:
- Chị Bình Æ¡i, em giống như má»™t chú ngá»±a, sau bao năm buông gió trên sa mạc, lÅ©ng sâu, xông pha nÆ¡i hoang dã bị sút móng, bị chấn thương cả nguoì, bây giá» mệt má»i nhưng đã tìm vỠđược mái ấm.
Mặc dù Tiểu Song yêu và lấy Hữu Văn gần hai năm. Nhung khi trở vá», Tiểu Song vẫn như má»™t chú chim non bé bá»ng. Tôi đắp chăn cho Tiểu Song và nói:
- Chị rất sung suóng đón em vá».
Tiểu Song lắc đầu, định nói gì nhưng lại thôi. Nà ng nhắm mắt lại và thiếp Ä‘i. Tôi nằm cạnh lòng bồi hồi, mắt cứ ráo hoảnh không là m sao ngá»§ được, trằn trá»c mãi má»™t lúc rồi cÅ©ng ngÅ© Nhưng khi tiếng ồn à o bên ngoà i là m tôi mở mắt ra thì đã 12 giá» ruõi trưạ Tôi còn muốn nhắm mắt ngá»§ tiếp nhưng tiếng Lư Hữu Văn ngoà i phòng khách là m tôi tỉnh hẳn. Hay lắm. Thế mà còn dám mò đến đâỵ
Tôi và o phòng vá». sinh rá»a mặt, chải đầu, và khi bước ra phòng khách thì cả nhà đông đủ, kể cả Tiểu Song . Lư Hữu Văn Ä‘ang bứt đầu bứt tai nói:
- ...Em nghÄ© kỹ Ä‘i Tiểu Song . Em là nguoì hiểu Anh nhất trong cõi Ä‘á»i nà ỵ Anh đâu có muốn như váºá»µ Vì anh viết không được, anh thối chÃ, anh Ä‘au khổ, nôn nóng, anh không ká»m chế được lòng mình, má»›i sÆ¡ sót thế. Anh là má»™t thằng chồng tồi, tôì nhất thế gian. Em hiểu anh. Anh nói má»™t cách vô tâm, chứ anh đâu cố tình xúc ph ạm. Em đừng để tâm chuyện đó. Anh biết em là con nguoì độ lượng, em thương anh và thương con. Tối qua, anh hoà n toà n bị quỉ ám. Anh cÅ©ng không biết mình đã lỡ lá»i nói gì, sai lầm gì Bây giá» trước mặt em, trước mặt anh Thi Nghiêu, Thi Bình, VÅ© Nông và đủ cả nhà , anh xin nháºn lá»—i, anh xin lá»—i em. Hãy để đám mây kia tan Ä‘i, em đừng là m phiá»n Ná»™i, hai bác và các anh chị ở đây nữa..
Thú tháºt nếu là má»™t nguòi nà o khác, hiểu biết Hữu Văn không nhiá»u thì tôi đã tin lá»i Văn. Nhung thá»±c tế, bao nhiêu lần xảy ra trước mặt, rồi chuyện đêm quá. lá»i "xin lá»—i", hối háºn", "thuyết phụïc" kia đã không còn đủ sức thuyết phụïc nữa.. Mặc dù tôi vãn xúc động. Là m sao tránh khá»i khi con nguoì ta là con váºt thÃch nghe chuyện bùi tai, ru ngá»§ ?
Tiểu Song trái lại tá» ra rất cứng rắn. Nà ng ngồi yên bất động chá» Văn nói hết má»›i mở lá»á»‹
- Anh nói hết chưa
Lư Hữu Văn thở dà i, sự khổ tâm hiện lên trên khuôn mặt hốc hác.
- Nói hết gì? Lòng tốt của em đối với anh là m sao kể hết, còn sự xấu xa của anh chẳng biết lấy gì để che giùm...
Tiểu Song cắt ngang.
- Váºy thì ở đây ai cÅ©ng báºn rá»™n hết, anh đừng kể lể nữa hẳng ai ở không nghe đâu
Và quay sang Vũ Nông. Tiểu Song nói.
- Anh Vũ Nông, chuyện em nhỠanh đêm qua, anh đã chuẩn bị chưa Nhân ở đây có mặt đông đủ, anh là m ơn giải quyết luôn cho dứt khoát.
Anh Vũ Nông móc trong túi ra tấm đơn là m sẵn, anh do dự nhìn Tiểu Song :
- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sà ng. Nhưng Tiểu Song có tháºt là đã suy nghÄ© chÃn chắn rồi chứ?
- Còn gì nữa.. Bá»™ anh tÃnh để tôi phải khổ tá»›i khổ lÅ©i mãi sao? Tôi không muốn kéo dà i cuá»™c sống như thế nà y nữa, tôi đã quyết định.
Tiểu Song đưa tay đón lấy lá đơn trên tay anh VÅ© Nông, Ä‘á»c má»™t chút. Hữu Văn tái mặt, anh ta ấp úng:
- Mấy nguoì là m gi thế
Tiểu Song đưa hai lá đơn cho Hữu Văn:
- Yêu cầu anh hãy ký và o hai lá đơn ly dị nà ỵ Chúng ta không có tà i sản để chia, cÅ©ng không có tiá»n để tranh chấp, chỉ có má»™t mình bé San San. Tôi nghÄ© là tôi có bổn pháºn nuôi nó đến truá»ng thà nh.
Hữu Văn đứng lên, đổi ngay sắc mặt.
- Khoan. Ai bảo em là chúng ta sẽ ly dỉ
Tiểu Song cương quyết.
- Tôi nói. Nếu anh đồng ý ký, chúng ta sẽ chia tay trong vui vẻ và sau nà y vẫn còn tình bạn, còn nếu anh không đồng ý, tôi vẫn ly dị, lúc đó tình cảm cá»§a hai bên sẽ bị tổn thương. Tôi đưa vấn đỠra toà án, khống cáo anh nguá»c đãi tôi, và cuối cùng tôi cÅ©ng đát được mục Ä‘Ãch.
Hữu Văn trừng mắt:
- Nguá»c đãi ả Tôi nguá»c đãi em bao giợ
- Rất nhiá»u lần, tôi không đưa ra được chứng cá»± ná»™i cái chuyện anh bá» nhà đi thâu đêm bên sòng bạc, bá» mẹ con tôi trÆ¡ trá»i cÅ©ng là má»™t sá»± nguá»c đãị đúng rồi, tôi vẫn có bằng chứng. Cái giấy chứng thương ở bệnh viện Hùng Ân...
Lư Hữu Văn lớn tiếng.
- Ãó chỉ là má»™t tai nạn. không lẽ chuyện vợ bị để non cÅ©ng là lý do để ly dị ư? Lý do đó không vững.
Tiểu Song lạnh lùng nói.
- Vâng, chỉ là má»™t tai nạn. Tiếc má»™t Ä‘iá»u là trong cuá»™c sống chúng ta tai nạn nhiá»u quá, khiến tôi không thế nà o tiếp tục sống vá»›i anh, vì nếu để nó kéo dà i má»™t ngà y nà o đó chắc tôi chết mất. Anh Văn, anh nghÄ© kỹ Ä‘i, anh hãy buông tha tôi, coi như anh đã là m được má»™t việc tốt.
Lư Hữu Văn ngỡ ngà ng nhìn Tiểu song rồi nhìn chúng tôi, như để tìm kiếm đồng minh. Thấy tình hình không ổn, anh chà ng lại nhìn Nộị Mồ hôi Ä‘iểm lấm tấm trên trán Huu Văn, trá»i tháng bảy tháºt nóng.
- Ná»™i Æ¡i Ná»™i, Ná»™i nói Ä‘i. Ná»™i noi giùm con Ä‘i. Chuyện vợ chồng cãi nhau là chuyện thuòng tình. Tại sao đụng chút lại đòi ly dỉ Thế gian nà y ai cÅ©ng váºy thì còn gì là gia đình, Tiểu Song cứng đầu lắm, Ná»™i nói há»™ con Ä‘i!
Ná»™i Ä‘ang bế bé San San, nó Ä‘ang trèo lên vai nguoì, nghịch chiếc cổ áỠNguoì vừa vá»— nhẹ và o Ä‘Ãt nó, vừa nói:
- Con muốn Ná»™i nói gì? Ná»™i là nguòi ở thế hệ trước, lạc háºu hÆ¡n thá»i các con, lúc Ná»™i láºp gia đình phải lá»… ra mắt, lá»… nói, lá»… cũóị Mâm cá»— đầy đủ, lá»… nghị Chá»› đâu văn minh như các con mà chỉ cần ra toà án ký cái rẹt là xong. Vay mà Ná»™i vẫn ở vá»›i nhau suốt Ä‘á»i, yêu nhau suốt Ä‘á»i C`on tụi con? Quen nhau, yêu nhau rồivá»™i vã lấy nhau. Lấy nhau má»™t cách dá»… dà ng như Ä‘i chợ Có khi chưa phải là yêu nhau, cÅ©ng lấy nhau rồi thôi nhau. là m cái gì cÅ©ng vá»™i và ng, không đắn Ä‘o suy nghị Ở thá»i đại nà y, Ná»™i không hiểu gì hết, và Ná»™i cÅ©ng không mong má»i gì Tiểu Song là cháu Ná»™i, Ná»™i chỉ mong nó sung suóng, ngoà i ra không cần gì cã.
Lư Hữu Văn bối rối, đưa tay lên trán quẹt mồ hôi nhìn Tiểu Song :
- Tiểu Song , anh nghÄ© là em chỉ giáºn anh, em nói váºy thôi, chúng ta đâu đến ná»—i phải ly di, phải không em. Sống trên Ä‘á»i nà y, em thấy đấy anh chỉ có má»™t thân má»™t mình, anh chỉ có.
Tiểu Song tiếp lá»i:
- Anh chỉ có em và con thôi phải không? và em vÆ¡i con là thế giá»›i là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh, là tất cã. Nếu chúng tôi xa anh, anh sẽ mất tất cả, cuá»™c sống rồi sẽ hết ý nghiạ Và nếu em tha thứ cho anh, thì anh sẽ là m lại từ đầu, anh sẽ vinh viá»…n bá» cả linh hồn Cuá»™c sống là má»™t sá»± tuần hoà n giữa chết Ä‘i và sống lại, anh lúc nà o cÅ©ng chết Ä‘i sống lại, và anh sẽ là con nguòi hoà n toà n má»›i.
Tiểu Song nói như trả bà i, khiến Hữu Văn vui lên:
- Ãấy thấy không, em đúng là nguoì hiểu anh.
Tiểu Song cưá»i Ä‘au khá»™
- Vâng, em hiểu anh vô cùng. Vì quá hiểu anh nên em không thế chịu nổi vở kịch cÅ© nhai Ä‘i nhai lại Vì hiểu anh nên tất cả lá»i thá» thốt, lý luáºn, tá» tình máºt ngá»t cá»§a anh. láºp luáºn trà ng giang đại hải cÅ© rÃch, em rõ hết tim Ä‘en cá»§a ná» Vì váºy nó đã mất tác dụng từ lâu vá»›i em rồi anh ạ
Hữu Văn hét.
- Lá»i cá»§a anh không phải là rá»—ng tuếch. Nếu anh hứa suông thì trá»i đà y anh Ä‘i. Anh nói tháºt dù em có khi dá»…, dù em có háºn anh thế nà o cÅ©ng phải dà nh cho anh má»™t cÆ¡ há»™i cuối cùng. Anh cương quyết không ly hôn. Vì anh yêu em.
Tiểu Song lên tiếng.
- Yêu em? Sao anh lại có thế dùng tiếng yêu má»™t cách dá»… dà ng như vay? anh yêu em lắm ư? Lúc em tháºp tá» nhất sinh trong phòng giải phẫu thì anh ở đâu? ngà y đông rét muót ngồi chá» anh vá». Anh không vá». Lúc bé San San lên ban Ä‘á», em phải bế nó suốt đêm, thì anh cÅ©ng vắng. Váºy anh nói thương em là thương ở chá»— nà o
Hữu Văn đỠmặt nói:
- Em đừng đem sai lầm nhỠnhặt đó ra để đánh giá tình yêụ Nếu không yêu em là anh đã ký giấy ly dị, anh cần gì phải van xin năn nỉ, cần gì hạ thấp tự ái mình trước mặt cả nhà hỠChu nà y, phải không chứ?
- Nói như anh, tất cả Ä‘á»u là tại tôi không hiểu Chứ anh yêu tôi lắm chỉ tá»™i cái anh hay phạm sai lầm, anh không biết cách biểu lá»™ tình yêu thôi.
- đúng đấy! đúng đấy!
Tiểu Song lắc đầu.
- Nếu đúng như thế thì cà ng bi đát hon vì tình yêu mà không biết cách biểu lá»™ tình yêu còn khổ hÆ¡n là không yêụ Em cÅ©ng gắng tin Ä‘iá»u anh nói. Có Ä‘iá»u, như nhiá»u lúc anh nói, sá»± hiện hữu cá»§a em và con là má»™t trở ngại cho tuong lai anh, là đao thá»§ phá»§ giết chết tà i hoa cá»§a anh. Hữu Văn, nhiá»u lần em đã cố gắng đóng vai nguòi vợ hiá»n. Nhưng em em diá»…n xuất dở quá nên đã lỡ là m hại anh. Váºy thì hôm nay em xin được từ chức, để khá»i là m phiá»n anh nữa.. Dù anh chấp nháºn hay không, em cÅ©ng từ chức.
- Nghĩa là em vẫn giữ ý ly dỉ
- Vâng.
Lư Hữu Văn quay sang cha tôi.
- Bác trai, bác cho con má»™t ý kiến khách quan Ä‘i, Tiểu Song là m như váºy có quá đáng lắm không?
Cha tôi nói.
- Bác thấy thế nà y nhẹ Con là má»™t thanh niên có tà i, có tiá»n đồ rạng rỡ, nhưng con má»™ng thì cao mà không thá»±c tệ Cái bi kịch cá»§a cuá»™c Ä‘á»i con là tá»± đánh gÃa mình quá cao tuá»ng mình là trên hẳn má»i nguoì, kết quả là m gì cÅ©ng thất bạị Bác cÅ©ng không là m sao giúp con được. Tiểu Song nó được bác mang từ Cao Hùng vá» nuôi duõng như con. Hôm nay bác nói má»™t nháºn xét khách quan nhẹ Nếu để nó tiếp tục sống vá»›i con, nó sẽ chết mất. Bác muốn cứu ná» Lư Hữu Văn, thôi thì con ký giấy ưng thuáºn Ä‘i.
Lư Hữu Văn lắc đầu, quay sang mẹ:
- Còn bác gái
- Nếu cáºu há»i tôi, thì tôi xin trả lá»i như Ná»™i mấy đứa nhá». Ngoà i ra tôi còn thấy Tiểu Song trước kia lúc lấy cáºu nó tá»± ý lấy chứ không há»i ý kiến ai, bây giá» thì nó cÅ©ng toà n quyá»n quyết định ly hay không ly hôn vá»›i cáºá»¥
Lư Hữu Văn chết lặng, nhìn chúng tôi. Anh chà ng tự biết mình cô độc, không có đồng minh, nên cuối cùng bám chiếc ph ao cuối cùng là Tiểu Song .
- Tiểu Song , em không có quyá»n như váºy, lúc lấy nhau ta đã thá» là sẽ ở bên nhau đến răng long tóc bạc cÆ¡ mà , là m sao em có thế quên nhanh như váºy chứ?
Tiểu Song đau khổ nói.
- Em chưa quên. Ngay từ trước khi lấy nhau em đã nguyện với lòng là sẽ yêu anh, chăm sóc anh, để anh viết lách, là m nên sự nghiệp, đoạt giải Nobel, nhưng rồi, anh đã viết được mấy chự Hay là anh chẳng là m được gì hết?
Lư Hữu Văn phẫn nộ
- Tôi biết rồi. Cô thấy tôi nghèo, không có váºn may và cô bá» rÆ¡i tôi. Cô lấy tôi chỉ vì muốn có danh vá»ng. Thá»±c ra cô muốn lấy giải Nobel chứ nà o phải muốn lấy tôỉ Khốn nạn tháºt, trên Ä‘á»i nà y được bao nhiêu giải Nobel chứ? Cô thá»±c dụng đến độ như váºy sao? thấy tôi chẳng là m nên sá»± nghiệp, cô ly dị để lấy thằng khác!
Tiểu Song nhìn Văn tuyệt vá»ng:
- Anh đừng nói báºy, đừng trút hết lá»—i lầm cá»§a mình cho nguoì khác. Cái chuyện Ä‘oạt giải Nobel la do chÃnh miệng anh huênh hoang, không phải chuyện em đòi há»i Anh cÅ©ng từng cho rằng tại vì em mà anh xui xẻo, không viết lách được, không Ä‘oạt giải Nobel, thì bây giá» em trả tá»± do cho anh đó, để anh phát huy tà i năng cá»§a mình. Ãừng cho mình là thất bại vì lý do nà y hay lý do kiạ Muốn thất bại cÅ©ng phải hà nh động để có được cái kinh nghiệm cá»§a thất bại, chứ cứ "ngồi không chá» thá»i", rên rỉ, không là m, thì biết gì là thất bại chứ? Nếu bây giá» anh viết được má»™t chuyện nà o đó khoảng mưá»i ngà n, hai muoi ngà n chữ, dù có được đăng báo hay không, em sẽ công nháºn ngay anh là nhà văn. -Dằng naỳ anh không viêt' được cái gì hết. Anh không cố gắng. Ãiá»u mà em thất vá»ng nhất ở anh không phải anh nghèo, không lãnh được giải Nobel mà là anh chẳng có ý phấn đấụ Anh chỉ thÃch ngồi má»™t chá»— than trá»i trách đất. Muá»n đủ má»i lý do để trốn tránh trách nhiệm... đụng má»™t tà là anh nằm trên giưá»ng than bệnh nhức đầu, Ä‘au lÅ©ng, không thế là m việc được nhưng anh lại sẵn sà ng thâu đêm bên sòng bạc... Em đã chịu đựng quá sức mình, anh Hữu Văn ạ, hãy tha cho em Ä‘i!
Hữu Văn chau mà y, bất lá»±c nhìn má»i nguòi, vì đứng cả trên mặt "lý" anh ta cÅ©ng đấu không lại Tiểu Song . Anh chợt thấy tức giáºn, lá»›n tiếng:
- ÃÆ°á»£c rồi Tiểu Song . Cô cáºy ở đây đông nguòi, cô là m nhục tôi. Cô đừng hiểu tôi không hiểu tim Ä‘en cá»™ Lúc đầu, ở đây có nguòi Ä‘eo Ä‘uổi, cô chê nguòi ta là thá»t chân, cô sợ lấy nó, nên cô bám và o tôi. Khi lấy tôi rồi cô thấy tôi nghèo, không chá»— tá»±a, cô lại hối háºn. Gã thá»t kia dù sao cÅ©ng có quyá»n có thế, có địa vị, cô muốn quay lại Thế là cô kiếm chuyện vá»›i tôi. Lý do để ly dị không phải là tôi mà là vì cô muốn lấy gã Thi Nghiêu kia kìa!
Ãang cố trầm tinh nghe Hữu Văn nói, Tiểu Song bà ng hoà ng. Anh Thi Nghiêu thì khá»i nói, giáºn dữ vẹt đám đông qua má»™t bên bước tớị Thấy không khà căng thẳng,cuá»™c thư hùng sắp xảy ra, cha tôi hét lá»›n:
- Hữu Văn, cáºu im Ä‘i!
Hữu Văn quay lại cha tôi:
- Mấy nguoì á»· đông định hiếp tôi ư? Ở đây tôi chỉ có má»™t mình thôi, mấy nguoì muốn giết tôi cứ nhảy vá»™ Nà o Thi Nghiêu, tao đứng đây chỠđâỵ Mà y có giết ra tay liá»n bằng không sẽ bị mang tiếng là dụ dá»— vợ nguòi, phá hoại gia cang nguoì ta đấỵ
Anh Thi Nghiêu mặt tái xanh, nhấn mạnh từng chữ:
- Lư Hữu Văn. Hôm nay tao không đánh mà ỵ Vì may không phải là thằng đà n ông. Mặc dù trước đây tao rất ghét mà y, tao ghét mà y vì tuá»ng mà y có tà i, giá»i hÆ¡n taá» Bây giá» tao biết rõ mà y rồi, mà y dÆ¡ bẩn, đê tiện, mà y chỉ là má»™t đống rác. Mà y dám sá» dụng cả ngôn ngữ thấp hèn nhất để lăng mạ nguoì đà n bà mà y từng yêu quý, thì rõ rà ng mà y là thằng hết thuốc chữa, đánh mà y bẩn tay thôi.
Anh Thi Nghiêu nói má»™t cách hà o hứng, chưa bao giá» tôi thấy anh ấy đáng yêu như váºá»µ Hữu Văn như bị gõ trúng tim, hă"n lùi ra sau chỉ trừng mắt nhìn anh Nghiêụ Anh Nghiêu vẫn chưa im, tiếp tục nói:
- Vâng tao chỉ là má»™t thằng thá»t chân, tao bị thá»t chân từ nhá», cho mà y biết, trước kia tao cÅ©ng rất xấu hổ vÆ¡"i táºt nguyá»n cá»§a m`inh, tao mặc cảm, tá»± ti, Ä‘au khá»™ Tao nghÄ© rằng suốt Ä‘á»i tao sẽ Ä‘au khổ mãi vì ná» Nhưng bắt đầu từ hôm qua, tao đã không còn mặc cảm đó. Nhá» mà y giải thoát đó. vì nhá» mà y mà tao thấy rằng, trên Ä‘á»i nà y có lắm Ä‘iá»u khổ Ä‘au, bất hạnh còn hÆ¡n cái chân thá»t cá»§a taá» Lư Hữu Văn, mà y là thằng đẹp trai, không bị táºt, cÅ©ng thông minh khôn ngoan, miệng lũõi, cái gì mà y cÅ©ng hÆ¡n tao hết. Nhưng tao lại thắng mà y là vì tao có tâm Ä‘iạ ngay thẳng, quang minh chÃnh đại, tao suy nghÄ© đúng và hạnh động đúng. Tao tuy thá»t nhưng lại đứng vững và ng, còn mà y, mà y bình thuòng, nhưng lúc nà o cÅ©ng đứng bên vá»±c thẳm. Vâng, tao yêu Tiểu Song , tao không giấu chuyện đó, vì đó không phải là điá»u xấu xạ Tiểu Song đã không chá»n tao, mà chá»n mầỵ Trên tình truòng rõ rà ng là tao thuạ Chuyện thắng thua đó cÅ©ng thuòng tình, tao cÅ©ng không giấu mà y, nếu mà y ly hôn vá»›i TiểuSong , tao vẫn tiếp tục theo Ä‘uổi Tiểu Song . Nếu mầy sợ chuyện đó, sao mầy chẳng ăn ở đà ng hoà ng ở cương vị nguoì chồng? Còn chuyện mà y bảo là tao Quyến ru Tiểu Song , hay giữa tao vÆ¡"i Tiểu Song có hà nh vi ám muá»™i, là vì mà y đã có cái nhìn hẹp hòi, nhá» nhoị Mầy đã nhìn vợ mà y duói con mắt tiểu nhân chứ không phải là quân tá»± Tao con nguòi quang minh chÃnh đại, trước mặt bà Ná»™i, cha mẹ và các em tao ở đây, tao xin lấy danh dá»± cá»§a cả gia đình, trịnh trá»ng tuyên bố vá»›i mà y là giữa tao vá»›i Tiểu Song không há» có hà nh vi xấu xa nà o cã. Hữu Văn, tin hay không là quyá»n cá»§a mà ỵ Nhưng nếu mà y là hạng nam nhi chi khÃ, thì tao nghÄ© tốt hÆ¡n mà y không nên dùng quyá»n lá»±c cá»§a thằng đà n ông để ức hiếp nguoì đà n bà , nhất là nguòi đà n bà đó đã vì mình mà hy sinh tất cã.
Lá»i cá»§a anh Thi Nghiêu là m tôi muốn vá»— tay, muốn hét lên, muốn chạy tá»›i ôm chầm lấy anh để tá» lòng thán phụïc. Ông anh đáng yêu cá»§a tôi, ông anh thá»t chân cá»§a tôi, sao ông anh dá»… thương và đẹp trai như váºy? Tôi thấy anh như má»™t thiên thần. Má»™t thiên thần không chỉ ká»m chế được Hữu Văn, mà còn khuất phụïc cả Ná»™i, cha mẹ và các chị em tôi nữa.. Gian phòng chìm trong yên lặng, chỉ có Ná»™i tôi lên tiếng.
- Tao không ngá», thằng cháu yêu quý cá»§a tao nó đáng yêu biết chừng nà o!
Cha tôi nhìn Ná»™i gáºt gù:
- Ãến bây giá» con má»›i biết con cá»§a con nó là má»™t thằng đà n ông ra sao.
Lư Hữu Văn đã bị quáºt ngã, anh ta không còn lá»›n lối, hung hăng, mất hết nhuệ khị Văn ngồi ngã lưng xuống ghế, hai tay ôm đầu, guong mặt lại trở vá» vá»›i Ä‘au khá»™ Chúng tôi yên lặng đứng quanh. Cục diện chưa biết ngã ra sao. Hữu Văn chợt ngẩng lên:
- Tiểu song, tháºt tình em muốn ly dị chứ?
- Vâng.
- Có phải vì Thi Nghiêu không?
Tiểu Song nói:
- không, mà là vì anh. Em không muốn trở thà nh một chuóng ngại cho sự nghiệp của anh.
- Em biết đó chỉ là một cái cớ thôi chứ?
- Em biết, nhưng em không muốn là mục tiêu của cái cớ đó.
- Em đã cương quyết không cho anh một cơ hội cuối cùng?
Tiểu Song nói.
- Có chứ, bao giỠly dị xong, anh vẫn còn cơ hộị Nếu anh còn yêu em, anh vẫn có thế chứng minh cho em thấy, em sẽ chỠđợi, bao giỠanh có một tác phẩm dà i không cần nó có được in ra hay không. Chỉ cần em thấy có, là chúng mình trùng phùng nhau.
Mặt Hữu Văn sáng lên.
- Em nói tháºt chứ?
Tiểu Song nhìn quanh.
- Vâng, em xin thế. Xin quà vị ở đây là m chứng cho lá»i hứa cá»§a tôi, em cÅ©ng xin nói tháºt vá»›i anh là lá»i hứa cá»§a em đáng tin chứ không giống như cá»§a anh đâu
Chúng tôi nhìn nhau không hiểu Tiểu Song bà y trò gì Vì đã ly hôn thì thôi, còn bà y chi chuyện trùng phùng? hay là Tiểu Song vẫn còn yêu Hữu Văn?
Hữu Văn ngẫm nghÄ© má»™t lúc, gáºt đầu:
- Váºy thì anh ký Cái thất bại cá»§a ngà y hôm nay chắc chắn không phải là má»™t sá»± thất bại mãi mãi, phải không em?
- Vâng sự thất bại của hôm nay chẳng qua chỉ là viên đá đầu tiên của sự thà nh công. Anh Văn, anh cứ yên tâm, nếu anh còn yêu em, anh hãy cố gắng và em sẽ chỠanh.
Hữu Văn gáºt đầu, nhiá»u lần:
- Vâng anh thỠanh sẽ cố gắng.
Và Hữu Văn ký tên lên đơn ly hôn. Anh cÅ©ng đồng ý giao quyá»n nuôi duõng San San cho Tiểu Song .
- Dù sao tôi cÅ©ng hứa là sẽ tìm má»i cách để Ä‘em được mẹ con em trở vá».
Hữu Văn nói vá»›i má»™t giá»ng trà n đầy tin tuá»ng rồi hiên ngang bước ngay ra khá»i nhà chúng tôi. Tôi chợt liên tuá»ng đến hình ảnh cá»§a Hữu Văn lần đầu tiên đến nhà .
Và thế là Tiểu Song đã cùng chồng ly dị
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 08:01 PM.
|

02-06-2008, 03:10 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 21
Sau ngà y Tiểu Song ly hôn, cả nhà ai cÅ©ng nghÄ© là cánh chim má»i cánh đã bay vá» tá»™ Tiểu Song sau má»™t hà nh trình mệt má»i, sau bao gió suong đã trở vá» mái ấm gia đình. -Dây là giây phút để nghỉ ngÆ¡i, để rỉa khô cánh sau cÆ¡n bão táp, và ủ ấm cánh chim non trong tá»™ Ná»™i hăng hái sữa soạn lại phòng cá»§a chị Thi Tịnh dà nh cho Tiểu Song . Vì phòng tôi không còn đủ rá»™ng để chưa hai mẹ con cô bạn nhá», mẹ thì cÅ©ng báºn rá»™n vá»›i chăn má»n, chiếu gối vì nguoì muốn căn phòng dà nh cho Tiểu Song phải thÃch nghÄ© cho trẻ con, ngay khi chị Thi Tịnh và anh Lý Khiêm cÅ©ng mang hết váºt dụng mà anh chị đã sắm sữa để chuẩn bị cho đứa con sắp chà o Ä‘á»i đến cho bé San San. Chúng tôi cố tạo cho Tiểu Song má»™t cảm giác, là Tiểu Song không bao giá» cô độc trên cõi Ä‘á»i nà ỵ Có ngỠđâu Tiểu Song vá» chỉ được ba hôm là nói vá»›i Ná»™i:
- Nội và bác đừng lo cho con quá, vì con không ở đây lâu đâu, con sẽ tìm một nơi khác.
Tôi là nguòi lên tiếng phản đối đầu tiên.
- Là m gì kỳ cục thế, đây không phải là nhà cá»§a cô sao, còn đòi Ä‘i đâu nữa Nếu Tiểu Song dá»n Ä‘i Ná»™i và ba mẹ sẽ giáºn cho xem.
Ná»™i cÅ©ng nói theá»
- Tiểu Song nà y, con vá»›i Lư Hữu Văn đã chia tay rồi th`i cứ vỠđây mà ở, nhà ta từ khi con vá»›i Thi Tịnh Ä‘i lấy chồng đã lạnh lẽo nhiá»u, có con vá» Ná»™i rất vui, nhất là có thêm bé San San, Ná»™i bồng nó đã quen taỵ Nếu con Ä‘i Ná»™i buồn lắm.
Rồi Nội chăm chú nhìn Tiểu Song tiếp.
- Ngó bá» ngoà i cá»§a con thì yếu Ä‘uối mà là m việc thì cứng rắn, con đã khổ nhiá»u, có tá»™i tình gì mà phải đà y Ä‘á»a xác thân. Tại con uong ngạnh quán nên cuá»™c Ä‘á»i má»›i khá»™ Bây giá» con hãy nghe lá»i Ná»™i con nhẹ
Tiểu Song ngồi trên ghế salon, lặng lẽ nhìn Ná»™i, cái nhìn trầm tinh như má»i khi:
- Lần nà y không phải là ngang ngạnh, mà là một sự suy nghĩ rất cặn kẹ
Tiểu Song nói.
- ChÃnh vì con đã suy nghÄ© kỹ má»›i Ä‘i đến quyết định là phải dá»n Ä‘i.
Tôi há»i:
- Tại sao váºy? Vá»›i lý do gì?
Tiểu Song quay lại nhìn tôi, nà ng không nói bằng lá»i mà bằng ánh mắt.
- Chị Thi Bình, em biết chị đã hiểu lý do rồi.
Tôi biết? Phải nói là tôi ngu ngÆ¡ vô cùng, tôi rất cháºm hiểu, nhiá»u lúc thấy Tiểu Song còn nhạy cảm hÆ¡n tôi. Trong lúc tôi còn nghÄ© ngợi thì cha đã lên tiếng:
- Thôi được rồi, Tiểu Song . Con lá»›n rồi tá»± con quyết định, con muốn dá»n Ä‘i thì cứ dá»n, không ai ngăn cản con được. Có Ä‘iá»u, bác không biết là con đã chá»n được nÆ¡i dá»n đến chưa NÆ¡i đó có thÃch hợp vá»›i đà n bà có con má»n như con không?
- Cái đó con sẽ tìm.
Cha gáºt gù, chăm chú nhìn Tiểu Song như muốn tìm hiểu Ä‘iá»u Tiểu Song Ä‘ang nghÄ© và cha nói:
- CÅ©ng được, có Ä‘iá»u con cần ghi nhá»› Ä‘iá»u cá»§a bác đây là cá»a nhà há» Chu lúc nà o cÅ©ng rá»™ng mở đó con. Dù con ở duói má»™t hoà n cảnh nà o.
Tiểu Song nhìn cha vá»›i cái nhìn biết Æ¡n, rồi lại cúi nhìn xuống. Anh Thi Nghiêu từ đầu cuá»™c nói chuyện đến giá», không phát biểu tiếng nà o, đột ngá»™t đứng dáºy bá» và o trong.
Việc thảo luáºn coi như kết thúc. Tối hôm ấy, sau khi ru con ngá»§ xong, Tiểu Song qua phòng tôi nói.
- Chị Thi Bình, em biết chị lo lắng nhiá»u cho em, có lẽ chị không hiểu lý do tại sao em muốn dá»n đỉ
Tôi chưa kịp lên tiếng, thì có giá»ng nói rất rõ rà ng từ ngoà i cá»a vá»ng và o:
- Ãể tôi giải thÃch cho Thi Bình nghẹ
Ãó là tiếng cá»§a anh Thi Nghiêu, anh Ä‘ang đứng áng ngay cá»a, mắt đăm đăm nhìn Tiểu Song .
- Tiểu Song , tôi biết tại sao em muốn dá»n Ä‘i, có phải vì há» Chu nà y có má»™t nhân váºt rất nguy hiểm phải không? Em không thế không trốn tránh, em sợ lá»i dèm pha cá»§a Hữu Văn, đúng không? Nếu váºy thì em khá»i phải dá»n Ä‘i. Tôi sẽ Ä‘i noi khác ợ
Tiểu Song nhìn anh Thi Nghiêu với ánh mắt buồn:
- Anh Thi Nghiêu, xin anh hãy hiểu cho.
Thi Nghiêu nói nhanh.
- Tôi hiểu, tôi rất hiểu Tuy cô đã ly dị nhưng cô vẫn còn yêu Hữu Văn, cô ở đó mà chỠđợi, theo dõị Vì váºy khi cô muốn dá»n Ä‘i là cô muốn trốn lánh tôi, đúng không Tiểu Song ? Nếu sá»± hiện diện cá»§a tôi là má»™t sá»± uy hiếp, thì cô cứ ở lại, tôi sẽ Ä‘i.
Tiểu Song kêu lên một cách đau khộ
- Anh Thi Nghiêu!
Anh Thi Nghiêu nắm chặt lấy vai Tiểu Song lắc mạnh:
- Em đừng nói gì hết. Em hãy nghe tôi nói đâỵ Lúc đứng trước mặt Lư Hữu Văn tôi đã từng nói là tôi không bao giá» từ bỠý định yêu cá»™ Vì váºy, nếu cô có bá» Ä‘i chân trá»i, góc bể nà o thì tôi vẫn đến đó cần gì phải chạy trốn chứ? Nhưng nếu cô vẫn giữ ý định thì hãy nghe tôi nói nẹ Cô còn trẻ, yếu Ä‘uôi, lại có bé San San, là m sao cô có thế sống má»™t cách độc láºp được? Niá»m Ä‘au trải qua chưa đủ hay sao? Nếu cô biết suy nghÄ© cô hãy ở lại đây, vì ở đây Ãt ra còn có Ná»™i và ba mẹ tôi, ai cÅ©ng sẵn sà ng chăm sóc cô, còn tôi, tôi là má»™t nguoì đà n ông, nÆ¡i đâu tôi cÅ©ng có thế ở được. Tôi không sợ má»™t thứ nguy hiểm nà o hết. Cô ở lại, mai tôi sẽ dá»n Ä‘i. Cô cần phải ở má»™t nÆ¡i an toà n, có tình yêu và có sá»± êm ấm cá»§a gia đình. Cô hãy nghe tôi, đừng để tôi ngà y ngà y phải hồi há»™p lo lắng, cứ sợ cô gặp bất trắc, hay khổ sở, được không hả Tiểu Song ?
Tiểu Song nhìn anh Nghiêu với đôi mắt mỠlệ:
- Anh Thi Nghiêu tại sao anh phải khổ sở như váºy? Anh nên hiểu rằng, chuyện em ly dị không phải là đệ
Thi Nghiêu vá»™i và ng đưa tay cháºn lại, không để Tiểu Song nói tiếp:
- Em đừng nói gì hết. Chuyện em ly dị có ý nghÄ©a khác đối vá»›i em. Anh không cần biết em nghÄ© gì và anh cÅ©ng không muốn em hiểu ý nghÄ© cá»§a anh. Anh chỉ muốn em ở lại, để anh dá»n Ä‘i.
Tiểu Song lắc đầu, anh Thi Nghiêu giáºn dữ:
- Tiểu Song, sao em cứng đầu thế
Tiểu Song đẩy tay Thi Nghiêu ra.
- Váºy thì em nói. Anh Thi Nghiêu, anh có nhá»› là lúc em đòi ly dị, Hữu Văn cứ lá»i má»™t cho là em đã là m thế là vì anh. Bây giá» nếu em ở đây, cái tá»™i danh đó sẽ được hợp thức hoá, dư luáºn sẽ xầm xì, dù chúng ta không có ý nghÄ© đó. Vì váºy em đã chấp thuáºn chuyện đợi chá» Hữu Văn. Em đã hứa là bao giá» Hữu Văn viết được má»™t quyển truyện, thì em sẽ trùng phùng lại vá»›i chà ng, và hứa là em phải giữ lá»i, dù thá»i gian có là bao lâu, em dá»n ra khá»i gia đình anh, mục Ä‘Ãch chỉ có như váºy để cho Văn thấy rằng giữa chúng ta không có bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì mỠám, và anh ấy có thế an tâm để trước tác.
Anh Thi Nghiêu gáºt đầu.
- Ãiá»u đó anh đã nghÄ© đúng, em không bao giá» quên được Hữu Văn. chuyện em ly hôn chỉ là má»™t thá»§ Ä‘oạn. Má»™t thá»§ Ä‘oạn để giúp chồng thà nh công.
Tiểu Song thở dà i.
- Anh Thi Nghiêụ Chuyện vợ chồng má»™t ngà y má»™t bữa cÅ©ng là vợ chồng. Em và Hữu Văn đã ở vá»›i nhau gần hai năm, chuyện ly hôn là bất đắc di, em quyết định như thế chẳng qua chỉ là má»™t biện ph áp kÃch thÃch, biết đâu vá»›i sá»± kÃch thÃch đó Văn sẽ tháºt sá»± cố gắng phấn đấu và em chỉ cần anh ấy dá»±ng lại cuá»™c Ä‘á»i, lúc đó em vần là vợ cá»§a Văn. Anh đừng nghÄ© rằng Ä‘iá»u em ly dị là để cắt đứng ân tình. Hãy biết đó là thá»§ Ä‘oạn và em phải giữ lá»á»‹
- Nhưng nếu Hữu Văn mãi hai muoi năm sau vẫn không viêt được thì sao?
- Thì em sẽ đợi anh ấy hai muoi năm.
Thi Nghiêu trừng mắt, nhìn Tiểu Song :
- Em điên rồi!
Tiểu Song im lặng. Anh Thi Nghiêu buồn bã:
- Tốt lắm. Em đợi hắn hai muoi năm, thì anh cũng sẽ đợi em hai muoi năm.
Tiểu Song tròn mắt nhìn Thi Nghiêu:
- Anh Nghiêu, anh cũng điên ư?
Thi Nghiêu gáºt đầu:
- đúng váºy, em Ä‘iên anh cÅ©ng Ä‘iên theá» Chỉ có má»™t Ä‘iá»u không công bình là em đã Ä‘iên vì chồng em, còn anh lại Ä‘iên vì em.
Tiểu Song yên lặng vá»›i hai giá»t nước mắt lăn dà i trên mạ Anh Thi Nghiêu xúc động nói:
- giá»t nước mắt kia có phải vì tôi hay vì aỉ
Tiểu Song không trả lá»i, tiếp tục khóc. ANh Thi Nghiêu thở dà i, rồi đột nhiên anh cúi xuống ôm lấy Tiểu Song tìm môi nà ng, nhưng Tiểu Song đã vùng vẫy cố thóat khá»i tay cá»§a anh Thi Nghiêụ
- Ãừng! Ãừng anh, xin anh hãy tha thứ cho em.
Anh Thi Nghiêu ngẩn ra. Anh đứng thẳng nguoì bối rối:
- Thôi được rồi, anh sẽ không động đến em, nhưng em phải hứa với anh là em sẽ ở lại
Tiểu Song lắc đầu, anh Thi Nghiêu ra lệnh:
- Nhất định em phải ở lại
Tiểu Song vẫn không đồng ý, anh Thi Nghiêu bất lực, anh vung tay đấm mạnh lên bà n:
- Tháºt anh chẳng là m được gì cả!
Thế là ba hôm sau Tiểu Song dá»n ra khá»i nhà chúng tôi. Tiểu Song muốn má»™t phòng trá» nhá» trong má»™t chung cư ở Ä‘uòng Hạ Môn, may mắn là trong phòng được trang bị đầy đủ tiện nghị Tiểu Song định trở vá» nÆ¡i cÅ©, lấy chiếc đà n duong cầm vá», tiếp tục thu nháºn há»c sinh, tiếp tục nghá» cô gÃao dạy nhạc . Hôm Ä‘i dá»n đà n có tôi cùng theá» Vì Song không muốn đơn độc đối diện vá»›i Hữu Văn. Hôm ấy, Văn tá» ra rất hoà nhà . Anh ta chỉ nhìn Tiểu Song há»i:
- Em vẫn giữ lá»i hứa chứ?
- không bao giỠthay đổi.
- Nhưng em có háºn tôi không?
Lư Hữu Văn há»i, mắt buồn buồn nhìn Tiểu Song . Con nguoì nghÄ© cÅ©ng lạ Khi còn trong vòng tay thì chẳng đóai hoà i, trân trá»ng, lúc mất Ä‘i rồi lại hối tiếc. Tiểu Song nói.
- không. Nếu háºn, tôi đã không chá» anh, tôi hứa sẽ chá» anh, hẳn anh hiểu rồi. Tôi hy vá»ng anh sẽ phấn đấu vuon lên, đừng sa xuống vung lầy nữa..
Hữu Văn ngần ngừ một chút nói.
- Tiểu Song . Có thá» thốt thì cÅ©ng vô Ãch thôi phải không? Trước kia anh đã từng thá» hà ng trăm lần, nhưng không giữ được, váºy thì bây giá» anh không thá», anh sẽ cố là m cho em thấỵ Vì Tiểu Song , anh yêu em, anh không muốn mất em.
Tiểu Song chớp mắt, xúc động:
- Anh Văn, bây giá» thì anh không còn gánh nặng gia đình, anh không còn gặp bất cứ trở ngại, phiá»n ph ức, bá»±c dá»c khi sống vá»›i em và con, anh đã được giải thoát, để trở lại chÃnh con nguoì ban sÆ¡ cá»§a mình. Anh hãy cố gắng viết, nếu tháºt sá»± anh còn yêu em, thì anh hãy tin rằng em vẫn chá» anh.
Hữu Văn nói.
- Anh biết. Anh hiểu lòng tốt cá»§a em, nếu em không cương quyết là m như vầy, thì cuá»™c sống cá»§a anh sẽ chẳng hÆ¡n gì loà i thụ Tiểu Song , em yên tâm, anh sẽ không dá»… dà ng để mất em, anh sẽ là m đơn xin nghỉ việc. Tuần sau anh sẽ Ä‘i vá» miá»n Nam.
Tiểu Song ngơ ngác:
- Ãi vá» miá»n Nam? để là m gì thế
- Anh sẽ đến má»™t thôn là ng hẻo lánh, ở đấy và viết. Anh đã nghÄ© kỹ rồi, cuá»™c sống ở thà nh phố quá xô bồ, quá nhiá»u cám dá»—, không còn thÃch hợp vá»›i anh, hoặc anh sẽ Ä‘i sâu và vùng rừng núi, ở đấy anh sẽ cố gắng phấn đấụ Trong vòng má»™t năm phải có tác ph ẩm, lúc đó chúng ta lại sẽ trùng phùng.
- Vâng, và em sẽ đợi anh.
Tôi đứng đó, lòng ngáºp đầy cảm xúc, nhìn đôi vợ chồng đã chia tay, say sưa vẽ ra viá»…n cảnh trùng phùng đẹp đẽ, chuyện hoang tuá»ng. Tôi nghÄ© là nếu Ä‘em ra mà dá»±ng thà nh sách hẳn sẽ lôi cuốn nhiá»u bạn Ä‘á»c. Nhìn cảnh há» chia tay rất xúc động. Lần nà y chắc chắn Hữu Văn đã quyết tâm, và biết đâu anh ta chẳng là m nên sá»± nghiệp? Tôi nghÄ© , và lúc bấy giá» anh Thi Nghiêu sẽ tÃnh sao? Tôi lắc đầu không muốn nghÄ© tiếp.
Chiếc đà n duong cầm được đưa sang nhà má»›i, Tiểu Song mở nắp đà n ra, má»™t phổng thư rÆ¡i ra ngoà i. Nhìn nét chữ rồi Tiểu Song đưa cho tôi. Thư cá»§a Hữu Văn, Tiểu Song Ä‘á»c thư vá»›i má»™t tâm trạng phấn chấn và sau đó cho cả tôi Ä‘á»c:
Tôi sẽ Ä‘em hết quãng Ä‘á»i còn lại tranh đấu và xây dá»±ng, để đổi thay quan Ä‘iểm cá»§a Tiểu Song bằng dã có vá»›i tôi, để Ä‘oạt lại tình cảm cá»§a nà ng.
Tôi phải là m lại cuá»™c Ä‘á»i, cống hiến tất cả cho việc viết lách.không dòi há»i phải có má»™t cuá»™c đổi chác. Vì chÃnh sá»± đặt để mục tiêu trước kia, đã đưa tôi và o cảnh tuyệt vá»ng. Tiểu Song đã thương hại tôi, vì tôi bất tà i, cái đó phải thay đổi. Má»™t năm ruõi sống bên nà ng, má»™t năm ruõi ngáºp đầy tình yêu mà tôi không biết trân trá»ng. Bây giá», mất tất cả, tôi má»›i biết rằng, cuá»™c Ä‘á»i tôi là cá»§a Tiểu Song . Dù sao cú sốc vừa qua đã Ä‘em lại cho tôi má»™t bà i há»c lá»›n. Bây giá» biết được chân lý tình yêu, dù không má»™t chút hy vá»ng, tôi hứa vẫn phấn đấu hết sức mình để lấy lại niá»m tin cá»§a nà ng. Tôi đã nghÄ© được má»™t đỠtà i lá»›n, tôi sẽ cố táºp trung viết, sẽ cố tình cho nà ng thấy thà nh tÃch cá»§a mình...
Tôi Ä‘á»c xong, nhìn lên:
- Tiểu Song có tin được lá»i cá»§a Hữu Văn không?
Tiểu Song lặng lẽ nhìn tôi.
- Thuòng thì sau qúa nhiá»u thất vá»ng, nguoì tay hay nghÄ© ngá», phải không? Nhưng em cÅ©ng cố chá» xem má»™t phép lạ
Phép lạ. Vâng. Tiểu Song rồi sẽ chợ Dù bao nhiêu năm tháng trôi quá. không phải chỉ có má»™t mình Tiểu Song mà cả ông anh Thi Nghiêu cá»§a tôi. Có Ä‘iá»u hai nguòi chá» hai phép lạ khác hẳn. Và trong khi chỠđợi, tháng năm vẫn Ä‘i qua, má»›i đó mà bé San San đã được ba tuổi
Trong ba năm đó, bao nhiêu sá»± việc đã xảy đến. Tôi và VÅ© Nông đã lấy nhau. Chúng tôi mua má»™t ngôi nhà ở Ä‘uòng Hạ Môn, chỉ cách nhà Tiểu Song mấy con hẻm. Con cá»§a chị Thi Tịnh cÅ©ng đã lá»›n. Hai tuổi Nó tròn và trắng, sổ sữa đẹp traị Má»™t niá»m kiêu hãnh cá»§a anh Lý Khiêm. Anh Thi Nghiêu lên chức GÃam đốc thì anh Lý Khiêm cÅ©ng được cân nhắc lên là m truá»ng ban biên táºp, còn anh VÅ© Nông cá»§a tôi bây giỠđã là má»™t Quan Toà thá»±c thụ rồi. Ngôi nhà cÅ© cá»§a gia đình đình tôi, ba mẹ đã cho ph á xây thà nh má»™t biệt thứ. rá»™ng, còn ngôi nhà cÅ© xưa kia Tiểu Song và Hữu Văn ở hiện đã biến mất, nÆ¡i đó mò.c lên má»™t toà chung cư bốn tãng. Tiểu Song bây giá» rất báºn. Soạn nhạc rồi soạn lá»á»‹ Anh Thi Nghiêu đã đưa đến cho cô ấy rất nhiá»u việc để là m, nên bây giá» cÅ©ng không có thá»i giỠđâu mà nháºn há»c trò kèm tại nhà riêng. Tiểu Song bây giá» rất nổi tiếng. Thu nháºp cá»§a cô ấy trá»™i hẳn cá»§a chúng tôi. Chuyện nghèo khổ nay đã trở thà nh quá khá»± Nhưng Tiểu Song vẫn ở nÆ¡i cÅ©, nà ng không chịu dá»n đến nÆ¡i khác khang trang hÆ¡n, lý do là :
- Thà nh phố biến đổi nhiá»u quá, cao ốc mò.c lên khắp nÆ¡i, nếu bây giá» em dá»n tá»›i chá»— má»›i, rá»§i anh Văn vá», anh ấy biết nÆ¡i nà o mà tìm em?
Tôi nói.
- Ãừng có Ä‘iên. Từ khi Văn Ä‘i xa đến giỠđã hai năm, ông ấy chẳng há» có má»™t cái tin, má»™t cái thư nà o vá» cho cá»™ Cô còn đợi gì? Mà nếu bây giá» Hữu Văn có muốn tìm cô thì khó khăn gì đâu? Chỉ cần Ä‘iện thoại tá»›i đà i truyá»n hình là biết ngay chứ gì?
Tiểu Song chỉ nhún vai, không nói gì cã.
Bé San San cà ng lá»›n cà ng đẹp. Nó bây giá» là cháu chắt cưng cá»§a Ná»™i, lại rất ngoan. Má»™t tiếng, hai tiếng Ä‘á»u "Cố Æ¡i, cố!" Ná»™i nói:
- San San là của Cố đấy, phải không?
Còn anh Thi Nghiểủ Giữa anh vá»›i bé San San có má»™t tình cảm rất đặc biệt. Tôi chưa thấy ai yêu trẻ như anh, cùng bò duói thảm là m trâu, là m ngá»±a, rồi cùng chÆ¡i trò xếp hình sắp chữ, xây dá»±ng. Bé San San gá»i anh Thi Nghiêu là "con tà u hoả cá»§a con". Và má»—i lần gặp anh là nó nung nịụ
- Tà u hoả Æ¡i, sao taù há»a không chở bé San San Ä‘i vòng vòng váºy?
Là m sao tà u há»a lại không đà nh lòng chở khách, và thế là tà u há»a phải chống chân lên thảm "tin, tin!".
Bé San San cÅ©ng thuòng đòi má»™t tay nắm lấy tay mẹ, má»™t tay nắm lấy tay Thi Nghiêu là m trò xÃch Ä‘u, nghêu ngao bà i hát ở mẫu giáo:
Gà mẹ mắng gà con Con tôi sao ngu quá Mẹ dạy cục cục cục Mà cứ chi chi chị
Má»—i lần trông hình ảnh đó, là tôi lại xót xa, nếu nhá»± nếu như San San là con cá»§a Tiểu Song vá»›i anh Thi Nghiêu thì còn gì hÆ¡n? Tôi không hiểu Tiểu Song suy nghÄ© sao chá»› việc chỠđợi biết đến bao giá»? Muòi năm rồi hai muoi năm? Còn anh Thi Nghiêủ không lẽ anh ấy lại định truòng kỳ kháng chiến? có nhiá»u lúc tôi nói vá»›i anh Nghiêu
- Em không biết vở kịch nà y sẽ kết thúc thế nà o
Mùa thu năm ấy, nguoì tôi không khá»e, nên anh VÅ© Nông thuòng đưa tôi ra ngoại ô đổi gió và má»—i lần Ä‘i tôi Ä‘á»u kéo anh Thi Nghiêu vá»›i Tiểu Song theo, đương nhiên là có cả bé San San. Chúng tôi đùa rất hoà hợp. Má»™t buổi chiá»u khi từ truòng mẫu giáo vá» San San có vẻ rất vui, nó cùng anh Nghiêu chÆ¡i đủ má»i trò chÆ¡i Hạnh phúc như trà n ngáºp căn phòng nhá»›. Chợt anh Thi Nghiêu bước tá»›i đứng cạnh Tiểu Song nói:
- Tiểu Song nà y, bé San San nó đang cần một nguoì chạ
Tiểu Song nói nụ cưá»i chợt tắt:
- Nó đã có cha rồi!
- Thế cha nó hiện ở đâu?
- Ở một nơi nà o đó thôi.
Tiểu Song vẫn nói, mắt xa vá»i. Anh Thi Nghiêu đặt tay lên tay Tiểu Song .
- Tiểu Song nà ỵ không lẽ em cứ ở vầy chỠđợỉ chúng ta phải nghiêm chỉnh suy nghĩ , không lẽ em chỠthêm hai muoi năm?
Tiểu Song nói nhớ.
- Em có bảo anh chỠđâu Bây giỠlà lúc anh phải có gia đình rồi.
Anh Thi Nghiêu siết mạnh tay Tiểu Song .
- Tiểu Song , sao em tà n nhẫn thế Em không thấy là tôi đã đợi được bao nhiêu năm rồi ư? Có thêm hai muoi, năm muoi, hay một trăm năm nữa anh vẫn chợ
Tiểu Song quay lại nhìn anh Thi Nghiêụ
- Là m chi cho khổ như váºy? Anh hãy nghÄ© kỹ Ä‘i, trên Ä‘á»i nà y còn biết bao nhiêu nguoì con gái, anh biết tôi là chuyện Ä‘iên rồ mà anh lại Ä‘iên theo sao? -Dợi, đợi biết đến bao giá»?
Anh Thi Nghiêu vẫn ngoan cố:
- Nếu em Ä‘iên, anh Ä‘iên theá» Nếu em chá», anh chá» theá»
- Anh Nghiêu, sao anh không nghÄ© là nếu Hữu Văn vinh viá»…n không vá», thì em vẫn ở váºy, anh có chá» cÅ©ng vô Ãch.
- Tháºt váºy ư? Ãể xem.
- Sao anh cố chấp như váºy? vô Ãch thôi.
- Bởi vị
Anh Thi Nghiêu chưa kịp nói, thì bé San San đã chạy hết một vòng ô tô chân nó chen và o giữa hai nguoì vói bà i hát:
- Gà mẹ mắng gà con
Sao con tôi ngu quá
Mẹ dạy cục cục cục
Mà cứ chi chi chi
- Bởi vị bởi vì anh là một đuá ngu!
Bé San San nghe, cưá»i ngặt nghẽo, nó bá cổ Thi Nghiêu nÅ©ng nịu nói:
- Mẹ ơi, sao taù hoả của con lại ngu hở mẻ
Tiểu Song đỠmặt quay vỠhuóng khác. Tôi nắm tay anh Vũ Nông nói:
- Em rất mong, mong sao cho vở kịch nà y nhanh chóng hạ mà n.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 08:02 PM.
|

02-06-2008, 03:22 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 22 (chương kết)
Mùa đông đến, bác si cho biết là tôi bị thiếu máu, và duói sá»± khuyên nhá»§ cá»§a Ná»™i và anh Vu Nông, tôi xin tạm nghỉ việc ở Ngân hà ng. Cuá»™c sống rảnh rá»—i hÆ¡n. Anh VÅ© Nông suốt ngà y ở Tòa Ãn, nên khi buồn tôi qua nhà cá»§a Tiểu Song chÆ¡i, phụï nà ng chép nhạc , sá»an lá»i, đôi lúc là đùa vá»›i bé San San. Tiểu Song bây giỠđã là má»™t nhạc si nổi tiếng, có nhiá»u tác ph ẩm. CÅ©ng trong khoảng thá»i gian nà ỵ Anh Thi Nghiêu ngoà i lúc báºn ở đà i truyá»n hình ra, cÅ©ng có mặt thuòng xuyên ở nhà Tiểu Song . Tiểu Song bắt chước Ná»™i, mua má»™t bếp lò để giữa nhà là m lò suá»á»‹ Buổi tối tôi và Anh VÅ© Nông, Thi Nghiêu, bé San San thuòng quây quần quanh đấy chuyện trò vui vẻ, đùa vá»›i San San. Cái khung cảnh êm Ä‘á»m như váºy nhiá»u lúc là m tôi suy nghị Nếu cuá»™c Ä‘á»i ph ẳng lặng thế nà y cÅ©ng tốt thôi. Hạnh phúc đâu cần phải má»™t cái gì to tát? MỘt chút niá»m vui, má»™t chút ấm cúng là đủ rồi. Nhưng cuá»™c Ä‘á»i đâu được ph ẳng lặng mãi đâủ Có những bất ngá» thiên định. Tôi nghÄ© đến cái đêm hôm ấỵ Cái đêm mà anh Thi Nghiêu định tá» tình vá»›i Tiểu Song bên đà n duong cầm, nêu hôm ấy không bị anh VÅ© Nông là m mất thăng bằng, văng ra ngoà i cá»a phòng thì có lẽ đã đâu và o đấy Váºy ma.
Bất ngỠthuòng không chỉ đến một lần, lại đến và hôm ấy cũng và o lúc ban đêm.
Tôà hôm ấy, tôi vá»›i VÅ© Nông dùng cÆ¡m ở nhà Tiểu Song , cÆ¡m xong chúng tôi ngồi chuyện rỗị Giá» nà y thương` khi có cả anh Thi Nghiêu, nhưng hôm đó không hiểu anh ấy báºn gì mà không đến. HÆ¡n tám giá» khuya, bé San San đã ngá»§ yên. Lá»a trong lò suá»i cháy mạnh, là m ấm cả gian phòng. Bên ngoà i mưa nặng hạt, gió Ä‘áºp và o cá»a kÃnh phần ph áºt. Tiểu Song vừa khá»u than trong lò, vừa nhìn ra ngoà i trông ngóng vá»›i tâm trạng bất an. Tiểu Song chợt nói:
- Chị Thi Bình, chị có nhá»› hôm đầu tiên em đến nhà chị không? Bữa đó cÅ©ng mua to gió lá»›n như thế nà y, trá»i tháºt lạnh, vừa từ ngoà i và o là em đã thấy quá ấm.
Tôi nhá»› lại cái đêm ấỵ TÃnh nhẩm:Sáu năm! má»›i đây mà đã sáu năm rồi. Trong sáu năm đó, cuá»™c Ä‘á»i chúng tôi ph ẳng lặng trên dòng Ä‘á»i Chỉ có Tiểu Song là qua bao sóng giá» Lấy chồng, ly dị, đợi chá», dà y vò, Ä‘au khá»™Ãến bây giá» vẫn còn "Má»™ng nÆ¡i đâu, tình vá» nÆ¡i đâủ" Tôi nghÄ© , và thấy tá»™i nghiệp cho Tiểu Song quá.
Chợt nhiên có tiếng chuông cá»a reo Văn g. VÅ© Nông nhảy vá»™i ra mỡ Anh Thi Nghiêu bước và o vá»›i má»™t luồng gió lạnh. Anh đứng giữa phòng khách. không áo mưa, không dụ mình mẩy uót như chuá»™t. Nhưng anh vẫn cưá»i Anh nhìn Tiểu Song vá»›i cái nhìn nồng ấm:
- Hôm nay anh sẽ mang đến cho em một món quà , em đoán ba lần, xem thỠanh sẽ mang quà gì đến cho em?
Có lẽ lại mang thêm việc phối âm cho Tiểu Song . Tôi nghÄ©, hoặc không thì là m má»™t tuyển táºp bà i hát cá»§a Tiểu Song. Tóm lại, tôi biết tÃnh anh Thi Nghiêu, anh hết lòng lăng xê Tiểu Song , vuá»t má»i trắc trở, Ä‘au khá»™
Tiểu Song nhìn anh Nghiêu nói:
- Em không Ä‘oán đâu Vì cái mà em mong đợi, nó vuá»t khá»i tầm tay anh giúp.
Tiểu Song nói là m tôi cũng thấy buồn. Cô ấy vẫn một lòng chỠđợi nguoì xưạ Có lẽ anh tôi buồn lắm. Tiểu Song hình như thấy có gì không phải, nên lại tiếp:
- Thôi lau nguoì đi, anh uót hết trơn rồi kìa!
Tiểu Song định đi và o trong lấy khăn, nhưng anh Thi Nghiêu đã dưa tay giữ lại Anh Thi Nghiêu nhìn thẳng và o mắt nà ng.
- Ãừng Ä‘i đâu cã. Tôi bảo cô Ä‘oán mà cô vẫn không chịu Ä‘oán.
Tiểu Song đứng lại nhìn anh:
- Váºy thì anh đã hợp đồng dÄ©a hát cho em?
Anh Thi Nghiêu lắc đầu:
- Anh là m một băng nhạc chuyên đỠcho em?
- ...
- Nếu anh cho em má»™t cassette hifi stereo thì em sẽ không nháºn đâu nhé, em có đủ thứ rồi, bà y đặt kiểu đà n duong cầm như lúc xưa, em không nháºn đâu
- không phải tuốt!
- Váºy thì em chịu thuạ
Anh Thi Nghiêu nhìn Tiểu Song vá»›i đôi mắt bà máºt, từ từ lấy trong túi ra má»™t há»™p đựng nữ trang mà u Ä‘á», đưa đến trước mặt Song . Tôi liếc nhanh vá» phÃa anh VÅ© Nông. Anh Thi Nghiêu lại Ä‘iên rồi. Anh định va đầu và o đá ư? Biết tÃnh Tiểu Song cố chấp và uong ngạnh. Bây giỠđâu phải là lúc cầu hôn? Quả nhiên, đúng như Ä‘iá»u tôi nghị Tiểu Song tái mặt liếc nhanh chiếc há»™p, rồi bước thụt lùi:
- không, không, không, tôi không nháºn váºt nà ỵ
Anh Thi Nghiêu đứng thẳng lưng, nước trên đầu chảy ròng ròng xuống mặt. Anh nói từng tiếng một:
- Nếu không nháºn cÅ©ng không sao, nhưng hãy mở ra xem Ä‘i.
Tiểu Song lắc đầu:
- Anh cứ mang vỠđi, tôi không xem gì hết!
Anh Thi Nghiêu có vẻ bực:
- Chỉ để là m việc nà y, tôi đã phải đội mưa để tìm cho bằng được, và cô không nháºn để cho tôi được má»™t chút an á»§i sao?
Tiểu Song xúc động, nà ng suy nghĩ một chút nói:
- Em chỉ nhìn, nhưng em sẽ không nháºn!
- Thì cứ xem đi rồi quyết định sau, được chứ?
Tiểu Song cầm lấy há»™p nữ trang, chầm cháºm mÆ¡ ra. Anh Thi Nghiêu có vẻ căng thẳng. Tôi tá»± nghÄ© mấy năm nay anh Thi Nghiêu cÅ©ng kiếm được không Ãt, có lẽ anh đã tặng cho Tiểu Song má»™t chiếc nhẫn hình trái tim để tá» tình, Ä‘ang nghÄ© thì tôi nghe Tiểu Song hét lên:
-- không thế tin được, anh Thi Nghiêu em không dám tin đây là sá»± tháºt.
Rồi nước mắt chảy dà i trên má nà ng. Tiểu Song vừa khóc vừa cưá»i quay vá» hưóng tôi.
- chị Thi Bình, chị xem nà y, đúng là má»™t chuyện khó tin! Chiếc mặt ngá»c, chiếc mặt ngá»c mà Ná»™i đã cho em, anh Thi Nghiêu ở đâu anh tìm được váºá»µ
Tiểu Song sung suóng, nà ng nói lÅ©ng tung. Tôi bước tá»›i, anh Thi Nghiêu đúng là đã là m được má»™t việc ngoà i trà tuá»ng tuá»ng cá»§a má»i nguòi, hay là chiếc mặt ngá»c nà y chỉ là chiếc mặt ngá»c má»›i là m theo khuôn mẫu cá»§ Nhưng khi nhìn kỹ, tôi cÅ©ng phải sững sá», đúng là chiếc mặt Ngá»c cá»§a Ná»™i, mà u cẩm thạch, trên có khắc hình hai con cá Ä‘ang boi lộị Tôi buá»™t miệng:
- Anh Thi Nghiêu, anh tìm được ở đâu đấy
Anh Thi Nghiêu không nhìn tôi mà chăm chú nhìn Tiểu Song .
- Tôi đã mất hết bốn năm má»›i tìm ra được tông tÃch cá»§a ná» Lúc đầu tôi tìm đến nguòi bạn cá» bạc chung vá»›i Hữu Van, há» cho biết là đã bán nó cho tiệm nữ trang, tôi tìm đến đấy, thì chiếc mặt ngá»c đã được má»™t mệnh phụï mua, gặp bà ta, bà ta lại cho biết là đã nhuòng nó cho má»™t minh tinh mà n bạc. Cô ấy Ä‘ang đóng phim ở Hong Kong, tôi cho nguòi sang ấy thương lượng, cô ta không chịu nhuá»ng lại, cuối cùng bất đắc di tôi phải viết má»™t bức thư dà i cho cô ta, kể hết sá»± quan trá»ng cá»§a nó, và tối hôm ấy cô ta đã nhá» nguoì mang chiếc mặt ngá»c đến cho tôi. Tiểu Song , như váºy là lá rụng vá» cá»™i rồi nhẻ
Tôi cầm chiếc mặt ngá»c trên taỵ Sợi dây vẫn là sợi dây cÅ©, tôi mang và o cổ cho Tiểu Song :
- á»’! Tiểu Song tuyệt quá! Món nữ trang cá»§a nhà há» Chu truyá»n lại, bây giá» vẫn thuá»™c vá» nhà há» Chụ
Trong lúc vui suóng, tôi đã nói má»™t câu khá máºp má», khiến Tiểu Song đổi hẳn sắc mặt:
- Chị Thi Bình, em nghĩ hay la chị mang vỠđi, để nơi đây sợ rồi cũng mất. Tôi giữ lấy tay của Tiểu Song :
- Cái nà y của Nội đã cho cô, thì cô cứ mang.
Anh Thi Nghiêu cũng bước đến nói:
- Tiểu Song , cô còn nhá»› lúc ở bệnh viện không? Cô đã gà o khóc đòi chiếc mặt ngá»c, bây giá» tôi đã mang vá» cho cá»™
Tiểu Song quay sang nhìn anh Thi Nghiêu nói nhá»:
- Em không biết lấy gì để cảm Æ¡n anh. Anh đã bá» ra bốn năm trá»i để tìm chiếc mặt ngá»c cho em. Em đã nợ gia đình há» Chu quá nhiá»u, không biết lấy gì Ä‘á»n đáp.
Anh Thi Nghiêu vẫn nắm lấy tay cá»§a Tiểu Song , nhìn Tiểu Song vá»›i đôi mắt tháºt ấm, tôi chợt thấy xúc động biết đâu chuyện khó tin lại xuất hiện, biết đâu không cần phải chỠđến hai muoi năm.. biết đâu
Nhưng giữa cái biết đâu đó, một chuyện khó tin lại xảy đến, nó ph á tan cái không khi bình lặng đầy xúc động nà ỵ
-Dầu tiên là chuông cá»§a lại reo, là m giáºt mình cả Tiểu Song và Thi Nghiêu, ph á tan cái cảnh mà bấy nhiêu năm nay tôi mong đợị Anh VÅ© Nông ra mở cá»a, má»™t bóng nguoì uót như chuá»™t lại xông và o. Nhìn kỹ thì ra anh Lý Khiêm, tôi còn Ä‘ang ngạc nhiên, không hiểu anh ấy đến đây là m gì thì anh Lý Khiêm đã nói như hét:
- Tiểu Song tôi đem tin của Lư Hữu Văn vê cho cô đây!
Chợt nhiên căn phòng chìm trong yên lặng. Chúng tôi đón tin với cảm xúc khác nhau. Cơ hội của anh Thi Nghiêu lại bay mất. Rồi Tiểu Song xông tới, căng thẳng.
- Là m ơn cho em biết anh ấy hiện ở đâu?
Anh Lý Khiêm nói.
- Ở Cao Hùng. Tôi đi là m phim phóng sự cho xà nghiệp thép thì gặp Hữu Văn ở Cao Hùng!
Tiểu Song chăm chú nhìn Lý Khiêm, mặt tái đi.
- Anh ấy lại thất bại, anh ấy không viết được một chữ nà o nữa phải không? hay là anh ấy đã có nguòi yêu khác?
Lý Khiêm lắc đầu, giá»ng nói nhá» hẳn xuống:
- Tiểu Song , Hữu Văn sắp chết.
Tiểu Song lùi ra sau mấy bước, nà ng loạng choạng như sắp té, phải dựa và o tuòng. Vũ Nông quay sang Lý Khiêm hét:
- Anh là m gì váºy? Anh định doạ Tiểu Song ư? Nguoì Ä‘ang mạnh khá»e như váºy sao lại chết? Phải nói rõ chứ?
Lý Khiêm nói một cách nghiêm trang:
- Tôi nói tháºt. Tôi đã gặp Hữu Văn ở bệnh viện Bình Dân, hôm ấy tôi bị cúm, đến đó khám bệnh, tôi đã chạm mặt ngay vá»›i má»™t nguoì ốm chỉ còn da bá»c xuong, má»™t vị bác si Ä‘ang Ä‘uổi theo hắn, bảo hắn phải nháºp viện, nhưng hắn không chịụ Tôi đã nhìn ra đó là Hữu Văn và Văn chỉ nói vá»›i tôi có mấy tiếng " Anh Lý Khiêm, nhá» anh vá» nói vá»›i Tiểu Song , là tác phẩm cá»§a tôi sắp hoà n thà nh!" Nói xong là Hữu Văn bá» chạy mất. Tôi thấy lạ, quay lại tìm vị bác si đã trị bệnh cho Văn. Tôi tá»± xưng là bạn cá»§a Hữu Văn, và vị bác si đó đã cho tôi biết, trong bệnh án Hữu Văn đã giấu không cho biết quê quán thân nhân là ai cã. Vì váºy tháºt khó báo tinh vá»›i gia đình là Hữu Văn đã bị chứng ung thư gan, bác sÄ© còn cho biết bệnh cá»§a Văn đã tiá»m ẩn năm sáu năm rồi và bây giá» cao lắm cáºu ấy có thế sống thêm khoảng ba tháng.
Anh Lý Khiêm ngừng nói, chúng tôi bà ng hoà ng. Má»™t sá»± tháºt khó chấp nháºn được. Tiểu Song mắt mở to nhìn anh Lý Khiêm, không chá»›p mắt. Lâu lắm má»›i nghẹn ngà o há»i:
- Anh có địa chỉ của Hữu Văn không?
- Tôi có chép lại theo sổ bệnh án của Hữu Văn đâỵ Tôi cũng không biết nên hà nh động thế nà o nên trở vỠđây hội ý với các bạn.
Tiểu Song nắm chặt lấy tôi, tay nà ng lạnh như đá:
- Chị Thi Bình, em chết mất!
Tôi dìu Tiểu Song đến ghê. Trong khi anh Thi Nghiêu bước nhanh đến máy điện thoại Tôi chưa hiểu anh định là m gì thì đã nghe anh nói qua máy:
- Là m ơn cho tôi hai vé máy bay chuyến Cao Hùng sáng mai nhẻ
Tiểu Song đột nhiên đứng thẳng nguòi:
- không. Em không thế đợi đến ngà y mai, em sẽ ngồi xe tốc hà nh tối nay đến Cao Hùng.
Vũ Nông nói:
- Tối nay ư? Bây giỠđã chÃn giá» ruõi tối rồi!
Anh Lý Khiêm nói:
- Muòi giỠruõi tối nay còn một chuyến xẹ
Thế là Tiểu Song vá»™i vã bước, nhưng cái chóang ban nãy khiến sức khá»e cá»§a Tiểu Song chưa hồi phụïc, là m nà ng ngã nguoì và o anh Thi Nghiêụ Tiểu Song sẵn dịp nói:
- Anh Thi Nghiêu, em nhỠanh một chuyện được không?
- Em cứ nói.
- Anh còn nhá»› lần trước khi chúng ta đến suối Ngoại Song để thu hình cảnh phim Bên Dòng Nước ở đấy có mấy ngôi biệt thứ. rất đẹp, váºy nhá» anh láºp tức muốn cho em má»™t căn, giá mắc bao nhiêu cÅ©ng được, nếu không đủ tiá»n anh cho em muá»n, em sẽ soạn nhạc trả bù lại anh!
- Anh sẽ đi ngay!
Tiểu Song nói như ra lệnh:
- Phải là m thế nà o trong vòng ba hôm em vá»›i Hữu Văn có thế dá»n và o đấy ợ Em muốn tất cả đâu sẽ và o đó, anh Khiêm hãy giúp anh Thi Nghiêu trang trà gìum nhẹ Suốt cuá»™c Ä‘á»i anh Hữu Văn chưa có má»™t ngà y anh ấy sống hạnh phúc, tiện nghÄ© , bây giá» em muốn anh ấy phải được hưởng những ngà y cuối cùng cá»§a Ä‘á»i mình má»™t cách sung suóng thoải máị Nếu các anh hiểu em, thì hãy giúp đỡ em!
Anh Lý Khiêm trấn an.
- Ba ngà y ư? được rồi, Tiểu Song cứ yên tâm, tôi và anh Thi Nghiêu sẽ hoà n tất, còn đây là địa chỉ cá»§a Lư Hữu Văn, nhưng cô nên nhá»› rằng, bản thân cá»§a Văn cÅ©ng chưa biết mình lại bệnh nặng như váºá»µ
Tiểu Song gáºt đầu, quay qua tôi:
- Chị Thi Bình, chị cùng đi với em đến Cao Hùng nhẻ
Và quay sang Vũ Nông, Tiểu Song nói.
- Anh VÅ© Nông cho em muá»n tạm chị Thi Bình, vì em sợ em yếu Ä‘uối quá.
Vũ Nông nói nhanh:
- Khá»i phải giải thÃch gì cã. Tôi sẽ mang bé San San vá» Ná»™i, còn Thi Bình nhá»› chăm sóc cho Tiểu Song .
Tất cả xảy ra má»™t cách đột ngá»™t, má»™t cách rối loạn và dồn dáºp như trong giấc mỡ Má»™t tiếng đồng hồ sau, tôi vói Tiểu Song đã có mặt trên chuyến xe lá»a tốc hà nh. Nguoì khác không biết cảm xúc thế nà o, riêng tôi lòng đầy rối rắm. Tiểu Song ngồi yên bên cạnh. Nà ng trang nghiêm như má»™t phổ tuá»ng, không biết nà ng Ä‘ang nghÄ© gì? Xe lá»a xin`h xịch chạy vá» phÃa trước, Tiểu Song nhắm mắt lại Tôi nắm lấy tay nà ng há»i:
- Tiểu Song , em thấy trong nguòi thế nà o
- Em khá»e lắm chị ạ Em Ä‘ang nghÄ© là số em, là cái số cô đơn. Sáu năm trước, cha em đã mất vì chứng ung thư, rồi bây giá» tá»›i Hữu Văn. Em thuòng tá»± nhá»§ lòng mình phải cứng cá»i để đối diện vá»›i Ä‘á»i Nhưng định mệnh đã trêu ghẹo chẳng bao giá» buông thạ
Giá»ng nói cá»§a Tiểu Song rất bình thản. Tôi chợi liên tuá»ng đến cái đêm đầu tiên cô ấy đến vá»›i gia đình tôi cÅ©ng giống như phổ tuá»ng đá lạnh lùng, đến lúc nằm lên giưá»ng má»›i buông tiếng khóc. Tôi nhìn Tiểu Song và hiểu rằng duói cái bá» ngoà i yên lặng kia, trái tim cá»§a nà ng Ä‘ang rỉ máụ Tiểu Song ! Tại sao định mệnh cứ bỡn cợt vá»›i em? và tôi nắm lấy tay Tiểu Song siết mạnh.
Sáng hôm sau, chúng tôi đến Cao Hùng, thà nh phố còn phá»§ đầy suong. Trá»i Ãà i bắc tháng nà y mưa như trút nhưng ở Cao Hùng thì nắng gắt. Chúng tôi xuống xe gá»i chiếc taxi, theo địa chỉ cá»§a Hữu Văn đến nÆ¡i anh ấy ợ Xe dừng trước má»™t con hẻm nhá», chúng tôi xuống xe và cÅ©ng tìm được nhà . Ãó là má»™t ngôi nhà gõ hai tầng, trông rất bệ ra.c, phÃá duói là má»™t cá»a hà ng xe đáp, chứng tá» Hữu Văn rất nghèo, không thế muốn riêng má»™t căn nhà . Tiểu Song dừng lại v` đứng trước cá»a rất lâu, như cố nén lấy tình cảm cá»§a mình, tay mân mê chiếc mặt ngá»c, tôi xúc động muốn khóc, Tiểu Song nói:
- Hãy cưá»i lên Ä‘i chị Bình!
Tiểu Song nói vá»›i tôi nhưng như tá»± nhá»§ lòng mình. Tôi rất muốn cưá»i nhưng không là m sao cưá»i nổị Má»™t lúc sau có má»™t cáºu nhá» bước ra.
- Mấy cô kiếm ai váºy?
- Phải anh Lư Hữu Văn ở đây không?
- Ông ấy ở trên lầu?
Chúng tôi men theo cầu thang gá»— á»p ẹp lên lầu, bấy giá» trên lầu má»›i thấy còn được ngăn ra nhiá»u phòng nhá»›. Phòng cá»§a Hữu Văn ở cuối cùng nằm sát cầu tiêu, vừa bước đến cá»a phòng đã nghe mùi hôi nồng nặc. Tôi thầm nghÄ© , sống ở má»™t nÆ¡i như vầy là m sao không bệnh? Tiểu Song ngần ngừ má»™t chút rồi gõ cá»áº¡
- Ai đấy
Có tiếng cá»§a Hữu Văn từ bên trong vá»ng ra. Tiểu Song dá»±a và o thà nh cá»a, mắt chá»›p chá»›p không trả lá»á»‹
Rồi cá»a mỡ Văn xuất hiện vá»›i chiếc má»n cÅ© khoác trên lưng, tóc rối, râu ria lởm chởm đôi mắt sâu hoắm vá»›i chiếc cằm nhá»›.n. Tháºt khó nhìn ra, chỉ có đôi mắt là có vẻ trong sáng cá»§a Văn ngà y cụ Nhìn thấy chúng tôi, chà ng chá»±ng ra như Ä‘ang nằm mỡ Văn đưa tay lên dụi mắt nghẹn lá»i há»i:
- Có phải Tiểu Song ấy không?
Tiểu Song kéo tôi và o nhà , nà ng chăm chú nhìn Hữu Văn, nét mặt Ä‘au khổ và nụ cưá»i miá»…n cũõng.
- Vâng, em đâỵ Anh không thÃch em đến đây ả
Lư Hữu Văn mở to mắt, mắt thoáng vui:
- Anh không dám tin đây là sá»± tháºt, vì em biết không mây ngà y nay không hiểu sao anh cứ nằm mÆ¡ thấy em.
Tiểu Song nhà o tới úp mặt và o vai Hữu Văn, nà ng ruón nguoì lên, tự động trao nụ hôn cho chồng, một thứ tình cảm mãnh liệt mà tôi chưa hỠthấỵ Tiểu Song như muốn dâng hiến tất cả tình cảm và sự nhớ nhung của mình cho Hữu Văn. HỠquyện lấy nhau.
--Em đã đến đây, có phải là em đã tha thứ cho anh? Hay chỉ là má»™t sá»± thương hạỉ Chắc chắn là Lý Khiêm đã cho em biết. Há» bảo là anh bị bệnh nặng lắm phải không? Ãừng tin hắn, anh rất khá»e, anh chỉ mệt má»i má»™t chút. Nhưng vì nếu nghe tin anh bệnh mà đến thì đó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u rất haỵ
Tiểu Song cắn nhẹ môi. Nà ng muốn khóc nhưng rồi lại ká»m được.
- Anh Văn, anh ác lắm! Sao xa cách bao nhiêu năm mà anh chẳng cho em biết một tà tin tức gì vỠanh cả ?
Lư Hữu Văn buồn rầu:
- Anh là m sao dám cho em biết tin, khi anh chưa là m được một cái gì? Em có nhớ cái hôm ký giấy ly hôn không? Em đã cương quyết và thẳng thắn. Và anh đã nghĩ nếu anh chưa là m được gì thì anh sẽ không dám nhìn mặt em.
Tiểu Song nói.
- Chuyện đó em đã quên hết rồi. Hiện em chỉ còn nhớ đến hình ảnh hạnh phúc của chúng mình!
Lư Hữu Văn đau khộ
- Em đừng lừa dối anh. Anh không tin Ä‘iá»u đó vì lúc chúng ta sống gần nhau có giây phút nà o là hạnh phúc đâủ Thá»i gian đó anh đã là m biết bao nhiêu sai lầm khiến em bị Ä‘au khổ, bị dà y vá» Tiểu Song , em có háºn anh không?
- Nếu còn háºn anh em đã không đến!
Lư Hữu Văn xúc động:
- Tiểu Song em có biết không? Khi con nguoì đánh mất tà i sản quà báu cá»§a mình má»›i biết được gÃa trị cá»§a ná» Mấy năm nay anh đã suy nghÄ© rất kỹ, nhiá»u lúc không tin rằng chÃnh mình đã là m ra biết bao nhiêu chuyện tà y trá»i như váºy
Hữu Văn đưa tay vuốt nhẹ má Song
- Em biết không? em là má»™t con nguòi độ lượng, anh đã là m em buồn mặc dù đã được em tha thứ rất nhiá»u lần, anh đã nghÄ© hà ng ngà n lần là anh đã mất em, vì dà y vò, Ä‘au khổ mà anh đã gây ra cho em đến thần thánh hẳn cÅ©ng chưa chịu đựng nổị Anh là m sao dám Văn xin em tha thá» Em ly hôn để trừng ph ạt anh là đúng. Vì chỉ sau khi mất em, anh má»›i thấy yêu em vô cùng, mấy năm nay nhá» hối háºn, anh đã nuôi được ý chÃ, đó là phải cố gắng táºp trung tinh thần và tình cảm để viêt' má»™t cái gì đó cho em. Và em biết không anh đã viết được tháºt sá»±, chứ không phải chỉ nói suông.
Lá»i cá»§a Văn khiến Tiểu Song khóc và Văn cÅ©ng khóc.
- Tiểu Song em có biết là anh yêu em vô cùng, nhưng tại sao yêu em mà lại cứ là m khổ em, cứ là m em khóc? Tiểu Song ! đến bây giá» anh má»›i biết anh là má»™t con nguòi chẳng ra gì, tất cả cao ngạo, tá»± phụï mà anh có Ä‘á»u là thứ ấu trị Cái huênh hoang lá»›n tiếng cá»§a anh cÅ©ng chỉ để che Ä‘áºy cái bất tà i vô dụng cá»§a anh. Anh đã hiếp đáp, đã là m nhục em, trút lên đầu em bao nhiêu tá»™i danh chẳng qua chỉ tại em hiểu anh quá nhiá»u. Tiểu Song , anh xin lá»—i vá» hà nh động tá»™i lá»—i cá»§a mình và để chuá»™c lại lá»—i lầm đó anh đã viết, anh đã tháºt sá»± viết được, em hãy dà nh cho anh thêm ba tháng, là anh sẽ viết xong.
Hữu Văn bước tá»›i bà n, lấy ra táºp bản thảo tháºt dà y, đặt và o tay Tiểu Song .
- Ãây nà y em xem bằng chứng cho thấy anh đã viết được.
Tiểu Song cúi xuống nhìn xấp bản thảo, nà ng láºt từng trang và lệ đẫm uót mạ Nà ng xiết mạnh xấp bản thảo và o ngá»±c mình, ngước lên nhìn Hữu Văn.
- Anh đã là m được Ä‘iá»u em mÆ¡ ước và bây giá» em đến đây để rước anh vá».
Lư Hữu Văn chá»±ng lại há»i:
- Anh có nghe lầm chăng?
- không đâu, trước kia em đã nói với anh, bao giỠanh là m có kết quả là chúng ta lại trùng phùng.
- Nhưng anh phải cần thêm ba tháng nữa má»›i hoà n thà nh được táºp truyện dà i nà ỵ Hay là hãy để anh ở lại đây thêm ba tháng...
Tiểu Song cắt ngang.
- không cần. Anh cứ vỠnhà rồi hoà n tất sau cũng không muộn, vì ngoại vị trà của một nhà văn ra anh còn là một nguoì chồng, một nguoì chạ
Lư Hữu Văn suy nghÄ© má»™t chút há»i:
- Anh không có nghe lầm chứ? Em vẫn là của anh chứ?
Tiểu Song đứng nhón gót, hôn lên môi cá»§a Hữu Văn, nà ng nói má»™t cách tháºn trá»ng:
- Trước khi đến gặp anh, em đã đến vá»›i trái tim thương hại nhưng khi nhìn thấy táºp bản thảo cá»§a anh thì em lại thấy kiêu hãnh. Anh Văn, em thà nh tháºt muốn anh trở vá», bởi vì em còn yêu anh.
Thế là trong ngôi biệt thứ. bên bá» suối Ngoại Song , Tiểu Song và Hữu Văn lại trùng phùng. Ngôi nhà há» nằm bên dòng nước, buổi sáng há» ra vuòn hứng suong, buổi chiá»u ngắm ánh tà duong bên suốị Bé San San từ sáng đến tối cưá»i nói lÃu lá» Chúng tôi cÅ©ng thuòng đến đây vui choị Lư Hữu Văn là m việc rất cá»±c khổ, chà ng được Tiểu Song đưa đến bệnh viện Trung uong để khám bệnh, ở đây cÅ©ng có kết luáºn như ở Cao Hùng. Thuốc men chỉ giúp cho Văn giảm Ä‘au, ngoà i ra không ngăn được cÆ¡n bệnh tiến triển. Hữu Văn như cÅ©ng biết được, chà ng trân trá»ng từng phút từng giâỵ Tôi thuòng nghÄ© , nếu lúc má»›i lấy nhau Văn giữ được lối sinh hoạt như hiện nay, thì hạnh phục' biết chừng nà o. Bây giá» Văn bệnh, hạnh phúc cuối Ä‘á»i, Tiểu Song dù sao cÅ©ng đã dà nh cho chồng ngà y tháng máºt ngá»t. Thá»i gian còn lại quá ngắn ngá»§i, có lẽ định mệnh muốn thế! Truyện cá»§a Hữu Văn viết có tá»±a đỠNhững Chuyện Bình Thuòng Xảy Ra Trong Ngà ỵ Tiểu Song phụï chồng sữa chữa bản thảo, chạy lo việc in ấn. Má»™t bữa khi ngồi bên Tiểu Song , Hữu Văn chợt nhìn ra chiếc mặt ngá»c trên cổ cá»§a Tiểu Song, chà ng há»i:
- Ai đã tìm ra chiếc mặt ngá»c nà y cho em váºy? Nếu anh Ä‘oán không lầm thì ngoà i Chu Thi Nghiêu ra không có nguoì thứ hai nà o tìm được. Tá»™i nghiệp anh ấy quả ân cần...
Tiểu Song bối rối, hai tháng qua đã cố giữ để không cho Hữu Văn nhìn thấy, Tiểu Song định nói cái gì đó, nhưng Văn đã ngăn lại:
- Em phải mang chiếc mặt ngá»c nà y luôn trong nguòi, vì đây là món quà cưới cá»§a em. Em có nhá»› là em từng nói vá»›i anh gì không? Chỉ có anh má»›i là nguoì tà n táºt, còn anh Chu Thi Nghiêu là nguoì khá»e mạnh hoà n toà n!
- Ãó là lá»i nói lúc cãi nhau, anh còn để tâm là m gì?
Hữu Văn nắm lấy tay Tiểu Song :
- Anh Ä‘ang nghÄ© là em, má»™t cô gái yếu Ä‘uối mà lại chữa là nh cho hai gã đà n ông tà n táºt như anh vá»›i Thi Nghiêụ
Lúc Hữu Văn nói, là tôi đang cùng bé San San lượm những hòn đá cũội bên bỠsuối, nghe Văn nói tôi bà ng hoà ng, mắt tôi uót, tôi cảm động vô cùng. Bây giỠtôi mới hiểu tại sao Hữu Văn được Tiểu Song yêu quà đợi chợ Thì ra bên trong cái bản chất dễ thay đổi, Hữu Văn vẫn còn một trái tim thông minh và hiểu biết.
Sau đó má»™t ngà y bệnh cá»§a Hữu Văn đột ngá»™t trở nặng, chà ng được đưa và o nhà thương và từ đó không còn trở vá» nhà được nữa.. Nhưng trước khi Hữu Văn chết, Tiểu Song cÅ©ng đã xuất bản được quyển NHá»®NG CHUYỆN BÃŒNH THUÃ’NG XẢY RA TRONG NGÀỴ Nhá» váºy Văn cÅ©ng đã Ä‘á»c được tác ph ẩm đầu tay mà cÅ©ng là tác ph ẩm cuối cùng cá»§a mình trước tác.
Tôi không biết quyển sách đó có hay hay không? có là m chấn động giá»›i văn đà n hay Ä‘oạt giải Nobel hay không? Nhưng tôi nghÄ© tất cả Ä‘iá»u đó không quan trá»ng mà cái quan trá»ng ở đây là Hữu Văn đã viết được ở trang nhất cá»§a quyển sách có má»™t lá»i tá»±a kia khi Ä‘á»c tôi đã xúc động:
"TRUÓC KIA TÔI NGHI MÃŒNH LÀ MỘT THIÊN TÀỊ MỘT THIÊN TÀI DUY NHẤT TRÊN CÕI ÃỜI NÀỴ ÃUONG NHIÊN LÀ MỘT THIÊN TÀI TÔI PHẢI KHÃC HẲN MỘT THIÊN TÀI KHÃC VÀ NHá»®NG NGUOÃŒ CHUNG QUANH TÔI ÃỀU BÉ NHỎ TẦM THUÃ’NG, TÔI KHINH BỈ NHá»®NG CÃI TẦM THUÃ’NG, TÔI GIẬN Dá»® VỚI NHá»®NG CÃI THÔNG TỤC VÀ TÔI Ãà CẢM THẤY ÃAU KHá»” KHI Ãà Sá»NG TRONG NHá»®NG CÃI BÃŒNH THUÃ’NG VÀ THÔNG TỤC ÃỌ THẾ LÀ TÔI LA HÉT, TÔI BI QUAN
Rá»’I MỘT NGÀY KHÃC TÔI CHỢT PHÃT HIỆN RA, NHá»®NG NGUOÃŒ CHUNG QUANH TÔI ÃỀU Tá»° CHO MÃŒNH LÀ THIÊN TÀI CẠHỌ CŨNG HẬN ÃỜI NHƯ TÔỊ Sá»° PHÃT HIỆN ÃÓ LÀM TÔI BÀNG HOÀNG. VÃŒ NÓ CHỨNG MINH CHO TÔI THẤY TÔI CHỈ LÀ MỘT THIÊN TÀI Tá»° NHẬN VÀ CÃI Tá»° NHIÊN ÃÓ CHO THẤY TÔI CHỈ LÀ MỘT NGUOÃŒ BÃŒNH THUÃ’NG, NHƯ BAO NHIÊU NGUOÃŒ BÃŒNH THUÃ’NG KHÃC. NÓI KHÃC ÃI NHá»®NG GÃŒ MÀ TÔI ÃAU KHá»” VÀ KHINH BỈ THÃŒ ÃÓ LÀ CÃI TÔỊ
BÂY GIỜ THÃŒ TÔI BIẾT RẰNG TÔI không PHẢI LÀ MỘT THIÊN TÀI, TÔI CHỈ LÀ MỘT CON NGUOÃŒ TẦM THUÃ’NG, NHá»®NG GÃŒ TÔI LA HÉT, TÔI TA THÃN CHỈ LÀ NHá»®NG LA HÉT CỦA MỘT KẺ THÔ TỤC.
THẾ LÀ TÔI VIẾT QUYỂN "những chuyện bình thuòng xảy ra trong ngà y" ÃỂ CHO NHá»®NG AI Tá»° TÔN, Tá»° CHO MÃŒNH LÀ CAO CẢ ÃỌC VÀ QUYỂN TIỂU THUYẾT NÀY TÔI XIN DÀNH CHO NGUOÃŒ VỢ Ãà TỪNG ÃAU KHá»” VÃŒ TÔI --- Tiểu Song. TÔI NGHI RẰNG NẾU TRÊN ÃỜI NÀY THẬT Sá»° CÓ NGUOÃŒ không TẦM THUÃ’NG THÃŒ ÃÓ CHỈ CÓ THỂ LÀ VỢ TÔI MÀ THÔI".
Ãoạn văn nà y là đoạn văn mà tôi lãnh há»™i sâu sắc nhất.
Lá»i Cuốị Câu chuyện cá»§a Tiểu Song viết đến đây đúng ra đã được kết thúc, nhưng vẫn còn nhiá»u việc khác cần nói thêm má»™t chút.
Sau khi Lư Hữu Văn qua Ä‘á»i, má»™ chà ng được xây trên triá»n núi ở phÃá Bắc Ãẩu Phụ Tiểu Song vẫn cùng bé San San ngÅ© trong ngôi biệt thứ. bên bá» suối Ngoại Song . Tiếng đà n cá»§a Tiểu Song và tiếng cưá»i cá»§a bé San San hoà lẫn tiếng suối reo, tiếng gió thổi qua rừng thông tạo thà nh má»™t bản nhạc .
Tôi nghÄ© dù sao ở ngôi biệt thứ. kia, Tiểu Song cÅ©ng đã tháºt sá»± hưởng được tình yêu, hưởng được cuá»™c sống hôn nhânh hạnh phúc. Tiểu Song đã yêu được nguoì mình yêu mặc dù chỉ vá»n vẹn có hai tháng, nhưng hai tháng đó rất tuyệt vá»i để giữ ká»· niệm cho Ä‘á»i mình. Tiểu Song đã thương lượng vá»›i chá»§ nhà dùng phụong thức trả góp để mua hẳn ngôi biệt thứ. đó.
Cả nhà tôi vẫn còn yêu quà Tiểu Song , đám trẻ chúng tôi từ anh Thi Nghiêu cho đến tôi Ä‘á»u coi ngôi nhà cá»§a Tiểu Song là nÆ¡i tụ há»p. Có lúc chúng tôi ở hẳn nÆ¡i đó qua đêm. Tiểu Song nay đã là má»™t thiếu phụï dá»… thương thanh nhã, nà ng thuòng hay ngồi bên đà n dạo những nốt nhạc là m ấm mà n đêm.
Quyển tiểu thuyết NHá»®NG CHUYỆN BÃŒNH THUÃ’NG XẢY RA TRONG NGÀY cá»§a Lư Hữu Văn bán không chạy lắm, nhưng cÅ©ng gây được tiếng vang trong giá»›i văn nghê. Tiếc là Hữu Văn mồ đã xanh cá», không thấy được kết quả thà nh tÃch cá»§a mình. Tôi vẫn thuòng nghÄ© , nếu lúc đầu Tiểu Song không cương quyết đưa chuyện ly dị ra, thì chưa hẳn Lư Hữu Văn đã viết được sách.
Tiểu Song thuòng ngồi bên má»™t tảng đá lá»›n bên bá» suối, vá»›i quyển NHá»®NG CHUYỆN BÃŒNH THUÃ’NG XẢY RA TRONG NGÀY trên taỵ Nà ng ngồi đó lặng lẽ hà ng giợ Tôi biết rằng Tiểu Song đã thuá»™c lòng từng chữ, từng câu trong sách nhưng nà ng vẫn xem. Nà ng ngồi đó vá»›i mái tóc xõa dà i lặng lẽ bên bá» suối, để suy tư, để tuá»ng nhá»›. Nước vẫn chảy mãi, vẫn nhấp nhÆ¡, bóng cá»§a nà ng lay động bên dòng. Tôi nhá»› đến bản nh.ac ngà y xưa và Tiểu Song là hình ảnh nguoì con gái bên sông.
Nội hay ghé qua thăm Tiểu Song , Nội vẫn yêu cô ấy như một cô cháu út, Nội vẫn thuòng nói riêng với tôi:
- Tiểu Song là nguoì của nhà ta đấy con ạ
Còn Tiểu Song ? Tiểu Song có nghÄ© như váºy không? Chúng tôi cÅ©ng không biết. Ông anh Thi Nghiêu cá»§a tôi vẫn giữ vững láºp truòng. Hữu Văn đã qua Ä‘á»i, mặc dầu anh không thẳng thắn bà y tá» tình cảm cá»§a mình đối vá»›i Tiểu Song , anh chỉ bà y tá» bằng cách lăng lẽ giúp đỡ chăm sóc nguoì con gái mình hằng yêu quị Nhiá»u lúc đến nhà Tiểu Song chÆ¡i, tôi thấy anh Thi Nghiêu ngồi vá»›i Ä‘iếu thuốc trên môi hằng giá» không nói, tôi thắc mắc không hiểu chuyện nhân quả có tháºt hay không? Hay là kiếp trước Tiểu Song đã thiếu nợ cá»§a Lư Hữu Văn và ông anh cá»§a tôi lại nợ Tiểu Song má»™t món nợ tình?
Thá»i gian trôi qua tháºt nhanh, thấm thoát Hữu Văn mất đã má»™t năm.
Buổi chiá»u hôm ấy, tôi, VÅ© Nông và anh Thi Nghiêu cùng đến thăm Tiểu Song . Tiểu Song và bé San San Ä‘ang ngồi bên bá» suối, bé nhìn thấy tôi và tung tăng chạy đến, vá»›i hai chiếc bÃm ngá»™ nghinh phÃa sau. Tiểu Song đứng dáºy dáng dấp má»™t thiếu phụï đà i các, bóng nà ng in trên là n nước mỠảo chợt là m tôi nhá»› lại bản nhạc Bên Dòng Nước.
Sóng nước mây mù cá» xanh non Có nguòi thiếu nữ đứng bên dòng Và tôi xuôi nguá»c cùng năm tháng Mo được cùng ai cạnh mãi lòng.
Anh Thi Nghiêu nghe tôi hát, anh có vẻ xúc động, anh bước nhanh vá» phÃa Tiểu Song , nhìn nà ng chăm chú:
- Tiểu Song , hai chúng ta không lẽ sống mãi thế nà y sao?
Tiểu Song cúi đầu không đáp. Anh Thi Nghiêu nói.
- Thôi được. Mấy năm nay, anh với em chỉ là chiếc bóng trong dòng. Nếu em muốn như vầy mãi thì anh đà nh đứng bên kia bỠlặng ngắm em. Em có nhìn thấy ngôi nhà mới bên kia không?
Tiểu Song nhìn qua bên kia sông, có một ngôi nhà mới xâỵ
- Ngôi nhà đó có dÃnh dáng gì tá»›i em?
Anh Thi Nghiêu khẳng định.
- Anh sẽ mua ngôi nhà kia. Anh sẽ ở đó và ngắm em bất cứ lúc nà o, mưa hay nắng, sáng hay chiêụ Anh sẽ chỠđợi em mãi cho đến bao giỠem chịu bắc nhịp cầu cho anh sang đây với em.
Tiểu Song chá»›p mắt tháºt lâu má»›i nói.
- Tại sao anh phải khổ như váºy?
Anh Thi Nghiêu nháy mắt.
- Ai bảo em là anh khổ ? Nguoì xưa từng nói Ä‘á»i là má»™t chuá»—i đợi chá» và hy vá»ng, kế tiếp, nếu anh có cả hai thứ đó thì có gì đâu mà khổ ?
Tiểu Song yên lặng. Trong nước, bóng cá»§a hai nguoì như cháºp chá»n và o nhau. Nắng chiá»u hắt những tia nắng cuối cùng qua cà nh lạ. Lòng tôi chợt vun đầy niá»m tin. Tôi và VÅ© Nông dẫn bé San San Ä‘i nÆ¡i khác. Má»™t ngà y sắp tắt để ngà y mai đến và sẽ bắt đầu, sẽ đẹp hÆ¡n hôm naỵ
Kết Thúc (END)
P/s : chỉ biết nói rằng : nếu bạn đã yêu ai đó, hãy mạnh dạn bà y tá», đừng để cÆ¡ há»™i qua Ä‘i rồi lại hối háºn....
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 08:02 PM.
|
 |
|
| |