Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 268: Sư tổ giận dữ. (3)
Nguồn: Sưu Tầm
Lửa giận Sở Chiến Phàm phun trào như là một đầu sư tử mạnh mẽ nổi giận lao đến Huyền Thiên.
Người còn đang lao tới thì một đạo kiếm quang kinh thiên ngưng luyện như là thực chất nhanh chóng trảm xuống Huyền Thiên.
Phốc!
Không khí đỉnh đầu Huyền Thiên tách ra hai bên, chỉ mỗi kiếm khí đã có thể cắt không khí thành hai nửa.
Vũ Chấn Khôn đang muốn xuất thủ cứu giúp thì một thanh âm vang lên:
- Sở sư đệ bình tĩnh chớ nóng.
Một đạo thân ảnh bạch sắc phi tốc tới, lập tức xuất hiện bên cạnh Huyền Thiên. Bàn tay vung lên, một đạo kiếm quang trong lòng bàn tay nổ bắn ra chém hướng lên bầu trời.
Keng - - !
Một tiếng nổ mạnh, kiếm quang Sở Chiến Phàm chém ra lập tức sụp đổ, thân thể lui về phía sau trọn vẹn lui tám chín bước, mới đứng vững thân thể.
Huyền Thiên nhìn lại, bên cạnh đứng một lão giả áo trắng, tuổi gần thất tuần, kiếm quang vừa thu vào trong tay áo là một thanh nhuyễn kiếm.
- Đại trưởng lão!
Trưởng lão nội môn đồng thời ôm quyền hành lễ đối với lão giả áo trắng.
Nguyên lai lão giả áo trắng có địa vị cao hơn Vũ Chấn Khôn, Sở Chiến Phàm. Hắn là Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết Thiên Kiếm Tông, trách không được có thể một kiếm đẩy lui Sở Chiến Phàm tám chín bước, tu vi chỉ sợ đạt đến Tiên Thiên Cảnh thập trọng.
Khí tức của Bạch Kiếm Tuyết như là đêm khuya tuyết bay, cả người đứng đó có một cỗ ý cảnh rét lạnh.
Ánh mắt Bạch Kiếm Tuyết rơi vào Sở Chiến Phàm nói:
- Lăng Sư huynh có lệnh, chuyện hôm nay đến đây thôi.
Bạch Kiếm Tuyết có thân phận cao hơn nội môn trưởng lão đồng lứa, là sư huynh đệ của cường giả trấn tông Lăng Dật Trần Thiên Kiếm Tông.
Chỉ là tu vi của Bạch Kiếm Tuyết kẹt tại Tiên Thiên Cảnh thập trọng đỉnh phong, cả đời cũng không có thể bước vào địa giai.
Dựa theo môn quy Thiên Kiếm Tông, cường giả địa giai cảnh mới có thể đảm nhiệm chức vị Thái Thượng trưởng lão. Vì thế, Bạch Kiếm Tuyết tuy rằng cùng thế hệ với Lăng Dật Trần nhưng không phải là Thái Thượng trưởng lão.
Bất quá, mặc dù không phải Thái Thượng trưởng lão nhưng địa vị của Bạch Kiếm Tuyết không phải những trưởng lão nội môn khác có thể so sánh. Hắn được tôn làm Đại trưởng lão, tông chủ Thiên Kiếm Tông còn có bối phận nhỏ hơn hắn, khi thấy hắn còn phải khách khí ba phần chào hỏi trước.
Có Bạch Kiếm Tuyết mở miệng, hơn nữa còn có mệnh lệnh của Lăng Dật Trần, Sở Chiến Phàm có tức giận tới mấy cũng phải áp xuống.
Sắc mặt Sở Chiến Phàm không cam lòng nhìn Huyền Thiên nói:
- Huyền Thiên, lần này bỏ qua cho ngươi, ngươi sau cẩn thận một chút. Nếu như lại trái với môn quy, bổn tọa nhất định sẽ mang ngươi tới Hình Phạt Đường, hảo hảo dạy dỗ, hừ - - ! Đại trưởng lão, cáo từ.
Nói xong, Sở Chiến Phàm mang theo mấy vị trưởng lão Hình Phạt Đường nhanh chóng ly khai.
Đám người Sở Chiến Phàm vừa đi, Bạch Kiếm Tuyết quay người, ánh mắt rơi vào Vũ Chấn Khôn nói:
- Chấn Khôn, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải làm cho Đặng Phi trước khi chết đem người giật dây nói ra. Một nội môn đệ tử nho nhỏ còn không có gan chó lớn như vậy dám điều động lực lượng gia tộc sát hại đồng môn đệ tử.
Vũ Chấn Khôn gật đầu nói:
- Vâng, Đại trưởng lão.
Bạch Kiếm Tuyết phất phất tay với Vũ Chấn Khôn, hắn quay người nhìn về phía Huyền Thiên, nói:
- Huyền Thiên, Lăng Sư huynh muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta.
...
Huyền Thiên phân phó nội môn đệ tử Lâm Vô Ảnh đang xem cuộc chiến đưa Long Tử Nghiên tiến về Tuyệt Kiếm Phong Hoàng Thiên Các trước, còn mình thì theo Bạch Kiếm Tuyết tới gặp Lăng Dật Trần.
Trở lại tông môn. Huyền Thiên vừa vặn cũng phải tìm Lăng Dật Trần, báo cáo những chuyện ở trong Âm Phong Sơn Mạch. Đệ tử Lăng Vân Tông Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây tập kích họ và ba người Phong Bất Chí, Tôn Diệc Thu, Cố Thiên Nhu mất tích. Việc này quan hệ đến Lăng Vân Tông, Huyền Thiên hữu tâm vô lực. Chỉ có báo cáo Lăng Dật Trần xử lý.
Lăng Dật Trần muốn gặp hắn, chánh hợp tâm ý của Huyền Thiên.
Bạch Kiếm Tuyết đi phía trước, Huyền Thiên ở phía sau. Hai người dọc theo đường núi đi lên Thiên Kiếm Phong mây mù mờ ảo.
- Huyền Thiên!
- Có đệ tử!
- Ngươi thật đúng là làm cho người kinh ngạc, luôn làm ra một số chuyện khiến người ta không kịp chuẩn bị.
- Đệ tử không hiểu là Đại trưởng lão khen ta hay là dạy bảo đệ tử?
- Ha ha ha ha, ngươi coi như ta là khen ngươi đi. Dùng tư chất của Sở Phong, tương lai khẳng định có thể bước vào địa giai cảnh. Trở thành cường giả trấn tông kế Lăng Sư huynh. Ngươi có thể dưới tình huống thấp hơn hai cảnh giới đánh bại cường giả trấn tông tương lai của bổn tông, đây là chuyện bổn tông lập tông từ ngàn năm nay chưa bao giờ có. Xem ra Lăng Sư huynh nói đúng, ngươi quả nhiên là một Chân Long.
- Đại trưởng lão quá khen!
- Huyền Thiên, ngươi cảm thấy tôn nữ của ta như thế nào?
- Khục - - , Bạch Linh sư muội? Nàng. . . Nàng có thân hình rất đẹp, dung mạo rất đẹp, tư chất cũng rất tốt, không phải người bình thường.
- Ha ha ha ha, Linh nhi ở trước mặt ta nhắc với ta không ít về ngươi. Nhìn bộ dáng của nó có vẻ rất quan tâm tới ngươi.
- Ách. . . , đệ tử. . . cảm thấy rất vinh hạnh!
- Ta thấy nó thật sự thích ngươi, ngươi cũng cho rằng nó đẹp, dáng người rất tốt, tư chất cũng rất tốt. Xem ra cũng có hảo cảm, lão phu sẽ làm mối gả Linh nhi cho ngươi được chứ?
- Hả? Cái này. . . Đệ tử tuổi nhỏ, chí tại kiếm đạo, ngày sau chắc chắn đi thiên sơn vạn thủy phiêu bạt các nơi, không có chỗ ở ổn định. Trước khi tâm đệ tử không có ổn định, không muốn bởi vì tình nhi nữ mà phân tâm. Xin Đại trưởng lão thứ lỗi!
- Ai. . . Đúng là như thế, ngươi là một Chân Long, Thần Đao Vương quá nhỏ chứa không nổi ngươi. Sẽ có một ngày ngươi sẽ lao ra Thần Đao Vương phóng tới toàn bộ bắc vực, thậm chí là toàn bộ Thần Châu đại địa. Tình nhi nữ với ngươi là một khúc mắc bất lợi.
- Tạ Đại trưởng lão hiểu cho.
- Ha ha, lão phu lúc còn trẻ cũng có cách nghĩ như vậy. Bất quá lá rụng về cội, mọi sự thuận theo tự nhiên thì ngươi và Linh nhi coi như là hữu tình cố ý, thuận theo mà làm, đừng để ngày sau hối hận tiếc nuối.
- Vâng, Đại trưởng lão.
Lá rụng về cội! Đại trưởng lão, đáng tiếc chí của ta không có ở Thần Đao Vương, không có ở bắc vực, mà là Huyền gia Tây Vực phía xa mấy mươi vạn dặm. Trong lòng Huyền Thiên yên lặng nghĩ thầm.
Hai người cùng nhau đi, bay qua mấy ngọn núi đi tới một sơn cốc thiên địa nguyên khí cực độ đậm đặc.
Một chỗ linh phúc bảo của Thiên Kiếm Tông, trong đó thiên địa nguyên khí sung túc nhất chính là Nguyên Linh Cốc của Lăng Dật Trần.
Vừa vào Nguyên Linh Cốc liền có từng mùi thuốc bay tới, cốc này đúng là một trong nơi sản sinh dược liệu của Thiên Kiếm Tông,
Trong cốc mở mấy chục khối dược viên, có năm sáu vị chấp sự phụ trách quản lý hết thảy dược viên.
Chỗ sâu trong trong cốc có một tòa lầu các, tên viết Tĩnh Trần Lâu. Đó là chỗ ở của Lăng Dật Trần!
- Đại trưởng lão. . . !
- Đại trưởng lão. . . !
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 269: Sư tổ giận dữ. (4)
Nguồn: Sưu Tầm
Bạch Kiếm Tuyết mang theo Huyền Thiên từ con đường chính giữa dược viên đi qua, chấp sự quản lý dược viên nhao nhao tới vấn an.
Rất nhanh đã đi tới bên ngoài Tĩnh Trần Lâu.
Lăng Dật Trần tựa hồ biết rõ bên ngoài lâu, hai người vừa đến, đại môn Tĩnh Trần Lâu liền mở, thanh âm Lăng Dật Trần từ bên trong truyền ra:
- Bạch sư đệ, các ngươi vào đi.
Hai người đi vào Tĩnh Trần Lâu, Lăng Dật Trần cụt một tay râu bạc tóc trắng đang ngồi ở chủ tọa trong sảnh. Bên cạnh có một thiếu nữ khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi chân thon dài đúng là Lăng Tinh Nguyệt.
Hai vị lão nhân bắt chuyện với nhau, Bạch Kiếm Tuyết liền ngồi ở phía trên bên cạnh ghế khách.
Huyền Thiên cùng Lăng Tinh Nguyệt nhìn nhau, mỉm cười, phân biệt hướng Lăng Dật Trần cùng Bạch Kiếm Tuyết hành lễ của đệ tử.
Lăng Dật Trần nói:
- Huyền Thiên, ngươi mỗi lần một hồi tông môn đều làm cho cả tông môn náo động, lúc này đây càng khiến nội môn trưởng lão kinh động. Quả nhiên người ở đâu thì phát sinh đại sự ở đó.
Huyền Thiên nói:
- Đệ tử tuổi trẻ khí thịnh, nhìn thấy Đặng Phi thì không có nghĩ tới hậu quả gì nữa, xin Lăng Sư tổ thứ lỗi.
Lăng Dật Trần nói:
- Còn trẻ nên có phong mang nhuệ khí, lão phu thích ngươi điểm ấy. Trầm mình quá sâu ngoại trừ làm cho người ta chán ghét cùng khinh bỉ ta thì rất vô dụng.
Huyền Thiên nói:
- Vâng, đệ tử cũng không phải là không có nhớ, mà là có Lăng Sư tổ làm chỗ dựa, đệ tử tự tin mười phần, không cần sợ hãi. Chỉ cần không phải đệ tử có lỗi thì đệ tử tự nhiên sẽ không lùi bước.
- Ha ha ha ha. . . !
Lăng Dật Trần cười to một tiếng nói:
- Quả nhiên đây mới là tâm lý của ngươi, người sợ hãi rụt rè không thích hợp với khẩu vị của lão phu. Chỉ cần ngươi không có phạm sai lầm, dù áp lực lớn cỡ nào, ngươi cũng không cần lùi bước, lão phu là hậu thuẫn kiên cường cho ngươi.
Bạch Kiếm Tuyết cùng Lăng Tinh Nguyệt đều lộ ra vẻ mỉm cười.
Lăng Dật Trần ngưng cười lại nói tiếp:
- Huyền Thiên, ở bên trong Âm Phong Sơn Mạch một chuyện ngươi bị đuổi giết còn có bỏ sót điều gì? Trước mặt chúng ta không cần che dấu, cứ nói ra toàn bộ.
- Vâng. Lăng Sư tổ, đệ tử đang có đại sự muốn báo cho ngài.
Huyền Thiên nói:
- Chuyện trước khi đệ tử bị người của Đặng gia đuổi giết, trốn vào chỗ ở lúc tuổi già của Chu Vô Ảnh lấy được Tuyệt Ảnh tâm pháp tu luyện Tuyệt Ảnh kiếm pháp đến cảnh giới tiểu thành. Hơn nữa kiếm ý cũng nhận được ma luyện, tăng lên tới nhị giai, tu vi cũng bởi vậy tăng lên tới Tiên Thiên Cảnh tam trọng, lúc này mới có thể phản giết võ giả Đặng gia, hơn nữa đánh chết Đặng gia Tứ trưởng lão Đặng Vạn Xuyên.
Tu vi Huyền Thiên lại đạt đến Tiên Thiên Cảnh tam trọng, Bạch Kiếm Tuyết cùng Lăng Tinh Nguyệt nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Tu vi Huyền Thiên lộ ra ngoài rõ ràng chỉ có Tiên Thiên Cảnh nhị trọng, nhưng bọn hắn đều không nhìn ra .
Chỉ có Lăng Dật Trần bất động thanh sắc, tựa hồ đã sớm biết được, nói:
- Đây không gọi là đạ sự.
Thanh âm Huyền Thiên thấp xuống chút ít nói:
- Trước khi Đặng Vạn Xuyên chết có phóng ra một đạo huyết phù công kích đệ tử, là huyết phù của Luyện Huyết Tà Giáo. Bên trong có Huyết Độc- độc dược độc môn của Luyện Huyết Tà Giáo.
- Luyện Huyết Tà Giáo?
Lăng Tinh Nguyệt kinh hô một tiếng.
Lăng Dật Trần cùng Bạch Kiếm Tuyết, cũng lập tức động dung.
Luyện Huyết Tà Giáo là siêu cấp thế lực nhất phẩm tông môn, có thể cùng nhất phẩm tông môn Thiên Tinh các bá chủ Thần Châu tranh giành cao thấp. Một người trong phân đường đều có thể diệt Thiên Kiếm Tông vô số lần.
Lăng Dật Trần thở dài:
- Đặng gia bất quá một gia tộc bát phẩm nho nhỏ lại cùng Luyện Huyết Tà Giáo cấu kết? Xem ra Luyện Huyết Tà Giáo tro tàn lại cháy, một lần nữa tranh đoạt địa vị bá chủ Thần Châu đại địa. Bắc vực đã từng là tổng bộ của Luyện Huyết Tà Giáo, xem ra độc thủ của Luyện Huyết Tà Giáo đã ngả vào Thần Đao Vương. Đặng gia bất quá là một con kiến nhỏ trong đó, không biết bao nhiêu gia tộc tông môn đã liên hợp Luyện Huyết Tà Giáo. Một trường hạo kiếp Thần Châu đại địa sắp xảy ra, tất cả đại vương triều bắc vực đứng mũi chịu sào. Huyền Thiên, làm sao ngươi nhận ra Huyết Độc của Luyện Huyết Tà Giáo.
Đối mặt ánh mắt chất vấn của Lăng Dật Trần thì Huyền Thiên biết chính mình thi triển Phong Huyền Bí Thuật đã bị Lăng Dật Trần nhìn ra được. Như vậy thì Long Tử Nghiên khẳng định cũng thế, sự tình vừa rồi, Lăng Dật Trần nhất thanh nhị sở, có lẽ đã ở một nơi bí mật gần đó quan sát Long Tử Nghiên tự nhiên cũng đã rơi vào trong mắt của hắn.
Từ phản ứng của Lăng Dật Trần, Thiên Kiếm Tông là kiên quyết đứng ở mặt đối lập cùng Luyện Huyết Tà Giáo. Trước mặt Lăng Dật Trần thẳng thắn đương nhiên là có lợi hơn giấu diếm.
Về phần Bạch Kiếm Tuyết cùng Lăng Tinh Nguyệt đã được Lăng Dật Trần cho gặp Huyền Thiên thì có thể tin được.
Huyền Thiên nói:
- Tử nhi trở về cùng đệ tử không phải là biểu muội của đệ tử, mà là bị Luyện Huyết Tà Giáo truy sát, nàng là Đan Dược Sư nhận ra Huyết Độc. Đệ tử bị huyết phù Đặng Vạn Xuyên phóng ra trúng Huyết Độc, thiếu chút nữa biến thành huyết thi. Là Tử nhi cứu đệ tử, thay đệ tử giải Huyết Độc.
Lăng Dật Trần gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn Huyền Thiên càng vui mừng, hiển nhiên đã sớm biết Tử nhi không phải là biểu muội của Huyền Thiên. Hắn nói:
- Nếu là ân nhân cứu mạng của ngươi, vậy ngươi thuận tiện đối dãi tốt với nàng. Độc thủ của Luyện Huyết Tà Giáo còn chưa vươn đến Thiên Kiếm Tông ta, nàng sẽ thập phần an toàn.
Huyền Thiên không muốn nói chuyện nhiều về Long Tử Nghiên, có một số việc dù sao không thể nói. Giống như gia thế của hắn, mặc dù tín nhiệm ba người Lăng Dật Trần cũng không thể thẳng thắn.
Huyền Thiên nói:
- Lăng tổ sư, còn có một đại sự, đệ tử cùng ba vị đồng môn tiến vào Âm Phong Sơn Mạch bị đệ tử Lăng Lạc Phong của Lăng Vân Tông, cùng đám người Diêm Quan Tây tập kích. Đệ tử có thể thoát thân, nhưng mà ba vị sư đệ sư muội đã mất đi tung tích, không có tin tức.
- Cái gì. . . ?
Lăng Dật Trần lập tức giận dữ, tóc tai dựng lên. Một chưởng này khiến cái bàn nát bấy, hắn quát to:
- Lăng Vân Tông lại dám lấn Thiên Kiếm Tông như thế? Huyền Thiên, ngươi theo ta đi Lăng Vân Tông tìm ra mấy tên tập kích các ngươi. muốn để cho bọn họ chôn cùng, lão phu không phát uy, Lăng Vân Tông thật đúng coi bổn tông là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn sao?
Huyền Thiên nao nao, Lăng Dật Trần trong cảm giác của hắn là một người hòa ái dễ gần, không nghĩ tới hắn cũng sẽ có thời điểm giận dữ như thế.
Đối với Lăng Dật Trần Huyền Thiên mới gặp một lần nên không biết.
Thiên Kiếm Tông chính là nhà của Lăng Dật Trần, hiện tại Lăng Dật Trần đã hơn 70 tuổi. Dù hắn là cường giả địa giai cảnh cũng ngăn không được tuế nguyệt trôi qua, sống không có bao nhiêu năm nữa.
Lúc tuổi già Lăng Dật Trần hy vọng duy nhất chính là chứng kiến Thiên Kiếm Tông an ổn phát triển, môn hạ đệ tử càng kiệt xuất, hắn càng cao hứng.
Từng đệ tử nội môn trong lòng Lăng Dật Trần đều là huyết nhục trong lòng.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 270: Đánh lên thẳng tới Lăng Vân Tông. (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông bị mất tích, mặc dù Lăng Dật Trần có hoài nghi, nhưng mà không có bằng chứng, không có lửa giận, cũng không có lý do gì phát ra tới.
Lúc này đây, có Huyền Thiên làm chứng, chắc chắn 100% có đệ tử Lăng Vân Tông tập kích đệ tử Thiên Kiếm Tông, hơn nữa làm cho Thiên Kiếm Tông đệ tử mất tích, như một cây diêm quẹt vào miếng đánh lửa khiến cho lửa giận trong lòng Lăng Dật Trần đối với Lăng Vân Tông triệt để kích phát.
Không có chứng cớ, Lăng Dật Trần cho dù đi Lăng Vân Tông cũng không có lý do gì để nổi bão. Dù chỉ hoài nghi nhưng Lăng Vân Tông không nhận thì Lăng Dật Trần đòi công đạo thì bên ngoài cũng chỉ thấy Lăng Dật Trần cố tình gây sự.
Lúc này đây rốt cục đã có lý do chính đáng, Lăng Dật Trần như thế nào không giận?
Hắn muốn đánh Lăng Vân Tông để cho Lăng Vân Tông giao ra đám người đệ tử tập kích Huyền Thiên. Việc này rất nhanh truyền khắp toàn bộ Thần Đao Vương đây là muốn cho Lăng Vân Tông một hạ mã uy.
Nếu như Lăng Vân Tông không giao, vậy Lăng Dật Trần vừa vặn danh chính ngôn thuận đem Lăng Vân Tông náo đến long trời lỡ đất.
Bạch Kiếm Tuyết tự nhiên biết rõ tính tình của Lăng Dật Trần, cũng biết ý nghĩ của hắn, liền nói:
- Lăng Sư huynh, Lăng Vân Tông vụng trộm tranh đấu với bổn tông vài thập niên, lúc này nhất định phải cho bọn hắn một bài học, muốn mang thêm nhiều đi tới không?
Lăng Dật Trần nói:
- Không phải cùng Lăng Vân Tông sinh tử chi đấu, một mình ta là đủ, mang nhiều hơn người ngược lại làm cho Thần Đao môn cùng Phách Quyền Phái cho là Thiên Kiếm Tông ta cố ý khinh người. Bạch sư đệ, ta đi trước, ngươi đi thông tri Nhị sư đệ, phòng bị người có ý tập kích bổn tông, hơn nữa lập tức đem tin tức mang đến Thần Đao môn cùng Phách Quyền Phái, Lăng Vân Tông ta cũng chỉ có thể làm ồn ào một chút. Tới thời khắc mấu chốt phải dựa vào bọn họ để áp chế Lăng Vân Tông.
Bạch Kiếm Tuyết hiểu ý, nói:
- Vâng, Lăng Sư huynh.
Thiên Kiếm Tông hai vị Thái Thượng trưởng lão, một vị là Lăng Dật Trần địa giai cảnh tam trọng. Một vị khác chính là Nhị sư đệ trong miệng Lăng Dật Trần, Địa giai cảnh nhất trọng.
Thái Thượng trưởng lão Lăng Vân Tông nhiều hơn Thiên Kiếm Tông, có thêm một địa giai cảnh nhị trọng, hai vị địa giai cảnh nhất trọng.
Tuy rằng tổng hợp thực lực Thiên Kiếm Tông hơn Lăng Vân Tông, nhưng mà Lăng Vân Tông cũng không kém.
Lăng Dật Trần không có khả năng bởi vì mấy vị nội môn đệ tử cùng Lăng Vân Tông thật sự đổ máu, nếu là cường giả địa giai cảnh hai bên nổi bão thì Tiên Thiên Cảnh, Võ Đạo cảnh đừng nghĩ hành tẩu giang hồ, ra một người là chết một người.
Nguyên nhân chính là như thế, Lăng Dật Trần đem sự tình nháo đại, hấp dẫn lực chú ý của Thần Đao môn cùng Phách Quyền Phái. Chỉ cần đám người nói một câu công đạo, như vậy, Lăng Vân Tông thừa nhận áp lực của ba đại tông môn không thể không cúi đầu.
Thiên Kiếm Tông chỉ có thể áp chế Lăng Vân Tông bỗng chốc.
Thiên Kiếm Tông, Thần Đao môn, Phách Quyền Phái ba đại môn phái liên thủ, hoàn toàn có thể nghiền áp Lăng Vân Tông.
Thiên Kiếm Phong của Thiên Kiếm Tông nằm ở phía đông Thần Đao Vương.
Lăng Vân Tông ở vào Lưu Vân Sơn Mạch vùng phía nam Thần Đao Vương.
Hai địa phương cách xa nhau hơn năm ngàn dặm.
Thời điểm Lăng Dật Trần đúng là lửa giận phun trào không ngừng phân phó Bạch Kiếm Tuyết, sau đó tóm lấy Huyền Thiên đi ra ngoài.
Vừa rời khỏi Tĩnh Trần Lâu, hào quang sau lưng Lăng Dật Trần lóe lên, hai đạo huyễn bạch quang mang bắn ra hình thành một đôi cánh màu trắng cực lớn dài đến trăm mét.
Cánh màu trắng nhìn bề ngoài trông rất sống động, giống như là thực thể. Ngay cả một sợi lông vũ, Huyền Thiên đều thấy nhất thanh nhị sở.
Đôi cánh màu trắng đập xuống, một đạo quang mang phóng lên trời, trong chốc lát, Lăng Dật Trần cầm lấy Huyền Thiên bay hơn hai trăm mét trên cao, sau đó vỗ cánh bay tới đọ cao hơn ngàn thước.
Liên tục vỗ vài cái, Huyền Thiên liền chứng kiến Thiên Kiếm Phong cao tới hơn 2000m đã ở dưới lòng bàn chân.
Ước chừng bay đến hơn ba nghìn thước Lăng Dật Trần mới đình chỉ bay lên, lông cánh màu trắng tiếp tục động hóa thành một đạo lưu quang, nhanh như vận tốc âm thanh hướng Lăng Vân Tông bay đi.
Phi hành là năng lực có được của cường giả địa giai cảnh.
Võ giả Võ Đạo cảnh, trong cơ thể tu luyện chỉ là nội khí bình thường, hư vô phiêu miểu, vô tung vô ảnh, lực lượng yếu nhất.
Võ giả Tiên Thiên Cảnh, trong cơ thể tu luyện tu luyện chân khí.
Tiên thiên chân khí là đại lượng nội khí ngưng luyện mà thành, đã có dấu vết của chân khí. Tuy rằng vẫn như cũ nhưng lại có dấu vết có thể tìm ra, cũng căn cứ công pháp tu luyện thuộc tính bất đồng, tiên thiên chân khí có màu sắc không giống nhau. Tu vi võ giả càng đến cảnh giới Tiên Thiên Cảnh thì tiên thiên chân khí trong cơ thể càng ngày càng thực. Tiên thiên chân khí càng ngày càng ngưng luyện, mật độ càng lúc càng lớn, bắt đầu do hư hóa thực. Tiên thiên chân khí càng chân thật ẩn chứa lực lượng cường đại.
Võ giả Địa giai cảnh, trong cơ thể tu luyện là chân nguyên.
Chân nguyên là đại lượng tiên thiên chân khí ngưng luyện mà thành, đã siêu thoát cảnh giới bình thường. Hơn nữa còn như là thực chất, không còn là khi hư ảo, không chỉ là đôi mắt có thể trông thấy mà còn có thể chạm đến, lực lượng ẩn chứa cũng vượt qua xa tiên thiên chân khí có thể so sánh.
Tiên thiên chân khí ngưng tụ thành đao mang kiếm mang, quyền ấn chưởng mang tuy rằng uy lực không kém, nhưng mà so với lực công kích của binh khí, quyền chưởng bản thân thì yếu hơn nhiều. Thể chất mạnh hơn võ giả nhiều, trên cơ bản có thể ngạnh kháng cùng đao mang kiếm mang của võ giả cảnh giới cao nhất, quyền ấn chưởng mang tính có công kích nghịch thiên.
Chân nguyên cường đại hơn nhiều bởi vì hoàn toàn biến thành thực chất, chân nguyên ngưng tụ thành vật thể đã vượt qua cấp độ của đao mang kiếm mang quyền kình chưởng, cơ hồ chính là binh khí thật sự hoặc là quyền cước.
Cường giả Địa giai cảnh tiện tay, chân nguyên bắn ra hoàn toàn có thể ngưng tụ thành một kiện binh khí gần như chân thật. Cho dù là Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong cường giả đều có thể chém giết đơn giản, thậm chí cường giả cùng cảnh giới cũng không dám đối mặt, ngạnh kháng chân nguyên hóa công kích của đối phương.
Bởi vì chân nguyên ngưng tụ thành binh khí nên uy lực cực lớn, so với huyền giai bảo khí chỉ mạnh mà không yếu hơn. Hơn nữa chân nguyên đã hóa thành thực chất, hơn nữa có thể tùy ý biến ảo, vì thế có thể ngưng tụ thành các vật khác nhau.
Cánh sau lưng Lăng Dật Trần chính là do chân nguyên ngưng tụ mà thành. Hình dạng của nó như cánh thật, hơn nữa còn rất chắc chắn. Cho dù là cao thủ Tiên Thiên Cảnh sử dụng bảo khí huyền giai cũng khó làm tổn thương.
Võ giả đến địa giai cảnh hoàn toàn khác biệt về thiên địa, chỉ năng lực phi hành hạng nhất này thôi, võ giả Tiên Thiên Cảnh đã theo không kịp.
Cường độ chân nguyên cũng gấp trăm lần tiên thiên chân khí. Cường giả Địa giai cảnh chém giết cao thủ Tiên Thiên Cảnh như chém dưa thái rau.
Lăng Dật Trần mang theo Huyền Thiên phi hành, tốc độ nhanh như vận tốc âm thanh, hơn một canh giờ liền đi tới Lưu Vân Sơn Mạch.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 271: Đánh lên thẳng tới Lăng Vân Tông. (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Ở bên trong Lưu Vân Sơn Mạch có thật nhiều tuyệt lĩnh vượt qua ngàn thước. Trong đó có một tòa cao vút trong mây như là vương giả chư phong, có độ cao vượt qua 3000 m. Bốn phía chung quanh đều vòng quanh, tựa hồ đưa tay có thể chạm tới.
Ngọn núi này đúng là Lăng Vân Phong.
Ngọn núi bên trong Lưu Vân Sơn Mạch thấp hơn Thiên Kiếm Phong, duy chỉ có Lăng Vân Phong nhô lên có vẻ cao hơn Thiên Kiếm Phong một ít.
Đỉnh Lăng Vân Tông là một khối đá cực lớn dài đến hơn năm trăm thước, rộng cũng có hơn ba trăm thước. Bên trên là cung điện cực lớn, tổng điện của Lăng Vân Tông có độ cao hơn những ngọn núi bốn phía.
Lăng Vân áp đảo trên vân là do danh tự này mà thành.
Phía trước đại điện Lăng Vân Tông là quảng trường cự đại rất là rộng lớn, trong sân rộng có một lôi đài cao lớn.
Giờ phút này trên lôi đài có hai vị Tiên Thiên Cảnh tam trọng đệ tử Lăng Vân Tông đang thi đấu.
Bốn phía Lôi đài vây quanh phần đông đệ tử Lăng Vân Tông, chừng ba bốn trăm người. Hơn nữa lôi đài lôi đài còn có một số trung niên nhân khí tức bành trướng và lão giả tồn tại. Mỗi người đều có tu vi Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ tựa hồ là nội môn trưởng lão của Lăng Vân Tông.
Hôm nay đối với Lăng Vân Tông mà nói là thời gian tương đối đặc biệt.
Mấy ngày trước, đệ tử đệ nhất nội môn Lăng Vân Tông - Lăng Lạc Phong tu vi đột phá Tiên Thiên Cảnh tứ trọng, tấn thăng làm đệ tử hạch tâm.
Đệ tử đệ nhất nội môn liền tự động truyền đến bài danh thứ hai Chu Cảnh, nhưng mà Diêm Quan Tây bài danh thứ tư không phục, hướng Chu Cảnh phát khởi khiêu chiến.
Đây là một tràng đệ tử đệ nhất nội môn khiêu chiến, vì thế hấp dẫn tuyệt đại đa số nội môn đệ tử quan sát. Sư phụ, sư thúc hai người Chu Cảnh, Diêm Quan Tây cũng đều đích thân tới bên cạnh lôi đài quan sát, hy vọng đệ tử có thể nắm lấy đệ nhất.
Hai người lui tới, đối chiến hơn hai mươi chiêu, rốt cục một người không địch lại bị kích xuống lôi đài.
- Diêm sư huynh vô địch nội môn...
- Diêm sư huynh đệ nhất nội môn...
Lập tức nội môn đệ tử Lăng Vân Tông đều hoan hô lên.
Trên quảng trường, tiếng hoan hô liên tiếp, ai cũng không có phát hiện có một đạo bạch sắc quang mang cấp tố đến đỉnh Lăng Vân Phong.
Lăng Dật Trần dẫn theo Huyền Thiên khi còn cách Lăng Vân Phong còn có hơn ba ngàn thước thì dùng một tầng chân nguyên bao phủ Huyền Thiên. Lăng Dật Trần hét lớn một tiếng:
- Bọn chuột nhắt Lăng Vân Tông, mau giao ra đám người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây ra cho lão phu....
Thanh âm chấn động, không khí phía trước như là nổi lên một ngọn phong bạo, gợn sóng chồng chất bao phủ Lăng Vân Phong.
Thanh âm truyền lại từ cách đó mấy ngàn thước, nhưng đệ tử Lăng Vân Tông đều run rẩy như thiên lôi đánh xuống.
Mấy vị nội môn trưởng lão Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ nghe được thanh âm, sắc mặt đều biến đổi.
Sau mấy hơi thở, Lăng Dật Trần liền dẫn Huyền Thiên rơi vào trên lôi đài trong sân rộng.
Mấy vị nội môn trưởng lão Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ lập tức nhảy lên lôi đài bảo hộ Diêm Quan Tây sau lưng, một người ôm quyền nói:
- Thì ra là Lăng Sư thúc - Thiên Kiếm Tông, ngài đường xa mà đến, như thế nào không thông báo một tiếng? Bổn tông không kịp nghênh đón...
- Cút ngay - - !
Lăng Dật Trần phất ống tay áo, một cỗ chân nguyên cường đại bành trướng mà ra, phía trước mấy vị nội môn trưởng lão Lăng Vân Tông cùng với Diêm Quan Tây, cảm giác trong không khí có một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tới, thân thể bị điều khiển tự động, lập tức ngã xuống lôi đài.
- Huyền Thiên, là ai tại Âm Phong Sơn Mạch tập kích ngươi, chỉ ra đây, lão phu lấy mạng chó của đám người đó.
Ánh mắt của Huyền Thiên đã sớm rơi vào trên người Diêm Quan Tây. Hắn chỉ vào Diêm Quan Tây ngã trên mặt đất nói:
- Người này chính là Diêm Quan Tây, còn có hai người đứng phía sau hắn cũng là đồng lõa...
Lần trước hai vị đệ tử Tiên Thiên Cảnh tam trọng đều ủng hộ Diêm Quan Tây. Diêm Quan Tây hiện giờ bị quẳng xuống lôi đài vừa vặn ngã ở phía trước hai người, Huyền Thiên nói xong thì ánh mắt quét qua tứ phương nói tiếp:
- Trong bốn người chỉ có Lăng Lạc Phong, không ở chỗ này.
Lăng Dật Trần sau khi nghe xong thì nhìn đám người Diêm Quan Tây, hắn trừng mắt lên quát:
- Dám tập kích đệ tử Thiên Kiếm tông ta, để mạng lại!
Vừa dứt lời, một chưởng tung ra mang theo chân nguyên cường đại hóa thành thủ chưởng cực lớn, rộng gần năm mét, dài ước chừng 9m như một căn phòng trảo tới ba người Diêm Quan Tây.
Cự chưởng này là chân nguyên biến thành, kiên cố hơn cả huyền giai bảo khí, không phải cường giả địa giai cảnh thì không thể ngăn cản.
Mấy vị trưởng lão nội môn Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ của Lăng Vân Tông thấy Lăng Dật Trần tay cũng không dám động, vẻn vẹn là chân nguyên thôi đã đỡ không nổi làm sao chống lại một kích của Lăng Dật Trần.
Mà nhìn Cự chưởng mang theo chân nguyên chộp tới ba người Diêm Quan Tây, mấy vị nội môn trưởng lão đều lộ ra biểu lộ tuyệt vọng.
Bất quá tại lúc này, một kim một đỏ một thanh xuất hiện, trong chốc lát từ vài trăm mét bắn ra ngăn ở trước mặt ba người Diêm Quan Tây.
Ba đạo nhân ảnh đều là lão giả, bất quá niên kỷ nhỏ hơn Lăng Dật Trần chút ít.
Một người chính giữa tuổi gần 70, hai người tả hữu bộ dạng 60 tuổi đều là địa giai cảnh cường giả, là ba vị Thái Thượng trưởng lão của Lăng Vân Tông.
Ba người vừa đến liền đồng thời phất tay chém, chân nguyên cường đại kích xạ mà ra.
Người chính giữa kích phát chân nguyên hóa thành một thanh trường thương màu đỏ thẫm, người bên trái cũng kích phát chân nguyên hóa thành trường đao màu vàng óng ánh. Người cuối cùng bên trái trực tiếp hóa thành một Cự chưởng màu xanh tương tự Cự chưởng chân nguyên của Lăng Dật Trần đánh ra.
Chân nguyên biến thành trường thương, trường đao, Cự chưởng đồng thời kích lên chân nguyên cự chưởng. Khí lưu mãnh liệt lập tức hướng tứ phương khuếch tán, chúng đệ tử Lăng Vân Tông đều bị cỗ lực lượng khổng lồ này đẩy lui mấy chục bước.
Huyền Thiên đứng phía sau, vì được màn hào quang chân nguyên ngăn cản nên không có cảm nhận được khí lưu cuồng bạo. Nhưng mà hắn cũng cũng rõ ràng cảm giác được, không khí lập tức chấn động mạnh, cơ hồ khiến người cũng rung lên.
Công kích của cường giả Địa giai cảnh chỉ mỗi khí lưu cũng đủ khiến Tiên Thiên Cảnh võ giả gặp tai nạn.
Chân nguyên Cự chưởng của Lăng Dật Trần bị ngăn cản, vị ở chính giữa già nhất trong ba vị Thái Thượng trưởng lão Lăng Vân Tông là lão giả đầu đầy tóc đỏ mặc áo bào đỏ quát:
- Lăng Dật Trần, ngươi tới Lăng Vân Tông ta nổi điên làm gì? Ngươi thân phận gì? Lại xuất thủ với đệ tử hậu bối, ngươi muốn cùng lão phu đi tập kích đệ tử hậu bối sao?
Người này trong lúc nói chuyện, hai vị Thái Thượng trưởng lão mặc áo bào màu vàng áo bào xanh đã hướng mấy vị nội môn trưởng lão làm thủ hiệu để cho bọn họ tốc độ lui lại. Hơn nữa đồng thời hướng phía sau đánh ra một chưởng, chân nguyên cường đại hóa thành một cỗ lực đẩy cực lớn trong nháy mắt đẩy đám người Diêm Quan Tây ra trăm thước tới cửa đại điện Lăng Vân Tông.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 272: Đánh lên thẳng tới Lăng Vân Tông. (3)
Nguồn: Sưu Tầm
Không ít cao thủ Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ từ trong đại điện Lăng Vân Tông cấp tốc mà ra, đều là nội môn trưởng lão của Lăng Vân Tông số lượng có vài chục người.
Thấy đệ tử Lăng Vân Tông, tất cả đều thối lui trong đại điện có ba vị địa giai cảnh Thái Thượng trưởng lão Lăng Vân Tông ngăn cản tại phía trước, Lăng Dật Trần không có tiếp tục xuất thủ. Khí thế toàn thân phiêu giật, hoàn toàn trái ngược với khí thế bá đạo của lão giả áo bào đỏ, hắn quát to:
- Xích Đông Đình, Lăng Vân Tông ngươi đúng là người tốt, tứ đại tông môn đồng khí liên chi, vốn nên giúp đỡ cho nhau chống cự kẻ thù bên ngoài. Nhưng đệ tử Lăng Vân Tông ngươi tại Âm Phong Sơn Mạch tập kích đệ tử Thiên Kiếm Tông ta khiến bọn nó bị chết, Lăng Vân Tông ngươi tưởng bọn ta dễ bắt nạt hả? Hôm nay ngươi nếu không đem bốn người đệ tử tập kích bổn tông giao ra đây, vậy ngươi chính là bức lão phu xuất thủ, ta muốn làm cho cả Lăng Vân Tông long trời lỡ đất!!
Khóe mắt Xích Đông Đình có chút co rúm lại, hắn quát to:
- Ngươi đừng có ngậm máu phun người, đệ tử bổn tông luôn an phận, há lại làm sự tình ác độc như thế? Lăng Dật Trần, ngươi đừng già nên hồ đồ để người khác châm ngòi, vu tội bổn tông.
Lăng Dật Trần nghe vậy giận quá, quát:
- Xích Đông Đình, ngươi lúc còn trẻ thì ưa thích làm chuyện đánh lén thấp hèn, hiện tại đệ tử Lăng Vân Tông ngươi cũng giống như ngươi. Ngươi còn dám nói xạo, đệ tử Huyền Thiên của bổn tông cùng với Phong Bất Chí, Tôn Diệc Thu, Cố Thiên Nhu tại Âm Phong Sơn Mạch đã bị Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây bốn đệ tử của Lăng Vân Tông đánh lén.
- Chỉ có Huyền Thiên chạy trốn, ba người khác từ nay về sau tung tích hạ lạc không rõ. Có đệ tử bổn tông Huyền Thiên làm chứng, ngươi chối cũng không được, mau giao bọn bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây ra để họ một mạng đổi một mạng, tự vẫn tạ tội. Nếu không đừng trách lão phu khiến cho Lăng Vân Tông ngươi kêu rên đầy đất.
Ánh mắt Xích Đông Đình như là như độc xà âm lãnh chằm chằm vào Huyền Thiên lạnh giọng nói:
- Ngươi chính là Huyền Thiên? Dám can đảm vu tội bổn tông thì phải chịu báo ứng đó.
Mặc dù thân mang Kiếm Ý nhị giai, nhưng bị ánh mắt của Xích Đông Đình nhìn chằm chằm, Huyền Thiên vẫn cảm thấy một cỗ áp lực vô hình cực lớn.
Bất quá, kiếm ý có thể chém chết hết thảy mặt trái ý niệm, tuy rằng áp lực cực lớn nhưng thần niệm của Huyền Thiên vẫn thanh minh. Hắn không úy kị nhìn thẳng Xích Đông Đình nói:
- Những điều đệ tử nói đều do mình tự trải qua, toàn bộ đều là sự thật. Bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây hại tánh mạng sư muội sư đệ đệ tử nên tự vẫn để chuộc tội, ngài có dám để cho bọn họ ra đối chất không?
- Tiểu tử này thật to gan, cho dù là cao thủ Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ bị lão phu nhìn thẳng đều phát lạnh, tiểu tử này lại không sợ ta?
Trong lòng Xích Đông Đình âm thầm cả kinh, trên mặt cũng không lộ dấu vết, lạnh nhạt nói:
- Vậy thì tốt, thì để cho bọn họ đi ra đối chất, nếu là ngươi vu tội thì phải bị phạt. Hắc hắc! Hoa sư đệ, Mộc sư đệ để cho bốn người Lăng Lạc Phong đi ra đối chất.
Lão giả mặc áo bào màu vàng là Hoa Thiết Y, mặc áo xanh là Mộc Thường Thanh. Hai người đều gật nhẹ đầu:
- Vâng, Xích sư huynh.
Giờ phút này nội môn đệ tử Lăng Vân Tông cũng đã tiến nhập trong đại điện Lăng Vân Tông. Nội môn trưởng lão thủ ở ngoài điện, Hoa Thiết Y cùng Mộc Thường Thanh lóe lên về đại điện, tiến nhập bên trong.
Rất nhanh Hoa Thiết Y cùng Mộc Thường Thanh liền đem Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây và bốn đệ tử dẫn ra bảo họ phía sau lưng.
Ánh mắt Huyền Thiên rơi vào trên người bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, trong hai mắt hiện ra một thanh bóng kiếm lộ ra sát cơ.
Mà ánh mắt Lăng Lạc Phong rơi vào trên người Huyền Thiên tức thì đều lộ ra chấn động, Lăng Lạc Phong cùng Diêm Quan Tây không có lên tiếng, hai người khác chỉ vào Huyền Thiên lớn tiếng nói:
- Ba vị sư tổ, là hắn. . . , chính là hắn! Tại Âm Phong Trấn chính là hắn khi dễ chúng ta, không chỉ đả thương Diêm sư huynh. Ngay cả Lăng Sư huynh đều bị hắn một chưởng đánh lùi bảy bước, bị thụ một chút vết thương nhỏ, lúc ấy vạn chúng chú mục, trong khách sạn có nhiều người thấy. Ba vị sư tổ, các ngài phải làm chủ cho chúng ra, hắn còn nói đệ nhất đệ tử Lăng Vân Tông không gì hơn cái này, trong lời nói lộ vẻ khinh thị Lăng Vân Tông....
Sắc mặt Xích Đông Đình lập tức trầm xuống nói:
- Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, thực là như thế?
Lăng Lạc Phong cùng Diêm Quan Tây hai người như là gà trống chiến bại, ủ rũ, cùng kêu lên nói:
- Vâng.
Xích Đông Đình cả giận nói:
- Đường đường là thiên tài đệ tử nội môn thứ nhất, thứ tư bổn tông, mà ngay cả một đệ tử mới vào nội môn cũng không bằng. Thật sự là mất mặt.
Nói xong, hán chuyển giọng:
- Vậy Huyền Thiên nói các ngươi tại Âm Phong Sơn Mạch đánh lén bọn họ có đúng như vậy không?
- Oan uổng ah, sư tổ.
Hai gã đệ tử, lại lớn tiếng nói:
- Chúng ta đều là bại tướng dưới tay của hắn, gặp hắn tự nhiên là trốn rất xa, nào dám tìm hắn? Chúng ta đều đánh không lại hắn, đánh lén hắn, không phải đi muốn chết sao?
Diêm Quan Tây gật đầu nói:
- Đúng vậy, ba vị sư tổ, tại Âm Phong Trấn đệ tử bại thật thê thảm, máu tươi cũng phun ra mấy ngụm, răng gãy mấy cái. Thực lực của Huyền Thiên mạnh hơn chúng ta vạn dặm, ai dám ra tay đánh lén hắn, Lăng Sư huynh cũng thua ở trên tay hắn. Nếu là ở trong Âm Phong Sơn Mạch thì một khi bại nói không chừng kết cục chỉ có một là chết. Mọi người trốn còn không kịp thì ai dám đi tìm hắn gây phiền toái.
Lăng Lạc Phong nói:
- Hồi bẩm ba vị sư tổ, tại Âm Phong Sơn Mạch, đệ tử hoàn toàn chưa bao giờ gặp Huyền Thiên, những câu của Diêm sư đệ là thật.
Khóe miệng Xích Đông Đình hiện lên mỉm cười, nói:
- Vậy Huyền Thiên nói các ngươi tập kích bọn họ? Còn có ba sư đệ sư muội không thấy tung tích?
Lăng Lạc Phong nói:
- Đệ tử có đôi khi phạm sai lầm cũng không dám thẳng thắn với tông môn, sợ đã bị trừng phạt, theo đệ tử thấy, nhất định là Huyền Thiên nói dối. Ba sư đệ sư muội của hắn gặp nguy hiểm trong Âm Phong Sơn Mạch, có thể là đã chết trong bụng yêu thú, hắn sợ bị tông môn trách phạt, vì thế mới đổ lỗi lên người chúng đệ tử. Kỳ thật chỉ cần là người có đầu óc sẽ hiểu ra, chúng ta cũng không phải đối thủ của Huyền Thiên, cho dù công kích đám người thì thất bại cũng là chúng đệ tử, đây không phải là chịu chết sao? Chúng đệ tử tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Diêm Quan Tây thổi lên:
- Có thể là đám người gặp thứ tốt, thời điểm phân phối sinh ra mâu thuẫn, Huyền Thiên giết ba vị sư đệ sư muội, chính mình độc chiếm thứ đó sau đó đổ lỗi cho chúng đệ tử.
Vẻ mặt Xích Đông Đình bừng tỉnh đại ngộ lên tiếng:
- Thì ra là như vậy! Lăng Vân Tông chúng ta ngược lại trở thành cừu non gánh tội thay cho người khác, thật sự chẳng lẽ là như thế?
- Nói như đánh rắm! Toàn bộ đều là đánh rắm - - !
Lăng Dật Trần nghe mấy người xong đổi trắng thay đen thì lửa giận cơ hồ đã tăng tới điểm tới hạn.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé