Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 245: Tai họa trí mạng
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
- Tôi còn phải phỉ báng anh ta?
Cư Tiểu Dịch cười nhạt,
- Ba bà vợ sáu đứa con của anh ta là ai, đều đang ở nơi nào, tên gọi là gì, tôi đều biết rõ, tôi có chứng cớ!
Quan Doãn mừng rỡ trong lòng, không nghĩ tới, vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng, một Cư Tiểu Dịch không ngờ dẫn ra hai nhân vật lớn quan trọng Hoàng Lương, hành động nhất thời kích động trói Cư Tiểu Dịch của Tề Ngang Dương, trong lúc vô ý vì phá cục của Hoàng Lương, lần nữa xác định
Tề Ngang Dương chớp chớp mắt với Quan Doãn, ý là thế nào, bắt đúng rồi chứ? Phụ nữ ngực to mà không có não người mang hung khí, bất cứ lúc nào có thể khiến đàn ông trúng chiêu.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc biết sóng lớn mãnh liệt của Cư Tiểu Dịch không phải hàng thật, là kết quả nhân tạo, là thứ hàng sản phẩm nhái giả mạo, có thể mắc mưu bị lừa hay không? Nếu để cho Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc biết Cư Tiểu Dịch chẳng những ngầm bán đứng bọn họ, còn bán đứng hoàn toàn rõ ràng, có thể nổi trận lôi đình hay không?
Đàn ông luôn cho rằng có thể đùa bỡn phụ nữ theo ý mình, cũng rất ít khi nghĩ đến, kỳ thật nhiều khi phụ nữ lấy trang điểm, phẩu thuật thẩm mỹ ngụy trang chính mình, chẳng lẽ cũng không phải một loại kỹ thuật đùa bỡn đàn ông? Chuyện thế gian đều là thành lập đối lập đấy, đùa bỡn cũng là qua lại.
- Cư Tiểu Dịch, cô đem tên ba bà vợ sáu đứa con của Bạch Sa, địa chỉ viết ra.
Tề Ngang Dương cầm qua giấy và bút, bỏ trước mặt Cư Tiểu Dịch,
- Sau khi viết xong, tôi sẽ đưa cô rời khỏi thành phố Hoàng Lương, cô muốn đi nơi nào cũng được.
- Tôi muốn mang theo tiền của tôi, cũng có thể?
Cư Tiểu Dịch lấy tay chỉ một túi xách ở trong gốc.
Túi xách không lớn, lại nhét thật đầy, Lưu Bảo Gia thấy con mắt Quan Doãn nhìn qua, liền tiến lên một bước kéo túi xách ra. Bên trong chất đầy tất cả đều là tiền, còn có một ít đồ trang sức.
Trịnh Thiên Tắc chỉ có bây nhiêu tiền mặt? Quan Doãn bước đầu đánh giá một chút, nhiều lắm chỉ là bốn mươi năm mươi ngàn.
- Có thể.
Tề Ngang Dương gật đầu,
- Nhưng cô nhất định phải cam đoan cô viết chính xác, nếu không, mặc kệ cô chạy đến đâu, tôi đều sẽ thông báo cho Trịnh Thiên Tắc. Để ông ta bắt cô trở về.
- Được rồi được rồi, tôi đã biết, không cần làm tôi sợ. Tôi nhất định sẽ viết không sai một chữ.
Cư Tiểu Dịch khoát tay áo, làm bộ dạng không sao cả,
- Tôi cùng Bạch Sa đã sớm ân đoạn tình tuyệt. Lại nói theo anh ta hai năm, anh ta cũng không có cho tôi lợi ích gì, thật sự keo kiệt, bán đứng anh ta, tôi vui còn không kịp. Chỉ là tôi còn có một việc muốn xin anh hỗ trợ...
Cư Tiểu Dịch cắn đầu bút, giả vờ đáng thương.
- Nói đi.
Tề Ngang Dương rất độ lượng vung tay lên,
- Tôi không giống Trịnh Thiên Tắc không biết giới hạn, tôi sẽ không làm khó phụ nữ.
- Tôi còn cầm vài cái sổ tiết kiệm của Trịnh Thiên Tắc, anh có thể giúp tôi lấy tiền ra hay không? Mặc dù là lấy tên của tôi mở tài khoản, tôi sợ bị ông ta truy đến. Ông ta là Cục trưởng Công an.
Cư Tiểu Dịch mặc dù có chút ngực to mà không có não, nhưng ở chuyện tiền bạc cũng không ngốc,
- Nếu như có thể giúp tôi điểm này, tôi sẽ nói cho anh biết nhóm một chuỗi con số kia rốt cuộc dùng như thế nào. Chớ xem thường một chuỗi con số kia, là tích góp cả đời của Trịnh Thiên Tắc. Tất cả gia sản của ông ta đều ở trong đó.
Quan Doãn giật mình không nhỏ, một trang giấy nho nhỏ, mặt trên chịu tâm huyết cả đời của Trịnh Thiên Tắc, phân lượng thực sự nặng như vậy? Nếu lời nói Cư Tiểu Dịch là thật, không cần phá huỷ Trịnh Thiên Tắc, chỉ cần đem con số trên trang giấy biến thành của cải thực tế toàn bộ dời đi, Trịnh Thiên Tắc sẽ không chiến mà bại, nhất định sụp đổ.
Ai cũng chịu không được tâm huyết cả đời trong nháy mắt hóa thành hư ảo tai hoạ ngập đầu!
Không nhìn ra, Cư Tiểu Dịch hoá ra thật đúng là một kho báu, cử chỉ kích động của Tề Ngang Dương, thu hoạch lại là niềm vui bất ngờ thật lớn.
- Được, không thành vấn đề, tôi làm người tốt làm đến cùng, nếu cô muốn xuất ngoại, cũng có thể giúp cô sắp xếp.
Tề Ngang Dương cũng biết cơ hội trước mắt không dễ bỏ qua, vốn dĩ anh ta muốn bắt Cư Tiểu Dịch chỉ vì trút giận, thuận tiện còn muốn từ trên người Cư Tiểu Dịch đào móc điểm yếu của Trịnh Thiên Tắc, không nghĩ tới, chẳng những lấy được toàn bộ gia sản của Trịnh Thiên Tắc, không ngờ còn dẫn ra một con cá lớn.
Tuy rằng Trịnh Thiên Tắc là nhân vật đại biểu họ Trịnh, nhưng ông ta dù sao mới là Cục trưởng Công an, cấp bậc không cao, mà Bạch Sa lại là lãnh đạo Thành ủy chân chính, nếu Bạch Sa xuống ngựa, nhất định là động đất của quan trường Hoàng Lương. Tề Ngang Dương tâm tư chấn động, nghĩ đến ý đồ chính trị của anh ta đến Hoàng Lương ngoại trừ đầu tư ra, gần như không kìm nổi cười ha ha rồi.
- Tôi không muốn xuất ngoại, tôi muốn về quê.
Cư Tiểu Dịch vừa nói về nhà liền đỏ mắt,
- Tôi là người Tứ Xuyên, tuy rằng quê ở vùng núi nghèo, tuy rằng tôi ở bên ngoài làm tình nhân người khác vài năm, không mặt mũi về nhà gặp cha mẹ rồi, nhưng tôi vẫn là muốn về nhà...
Lòng người đều có mặt mềm mại, Tề Ngang Dương thở dài một tiếng:
- Được rồi, tôi sắp xếp người lên đường đưa cô về nhà.
- Cảm ơn anh.
Cư Tiểu Dịch từ đáy lòng mà tỏ vẻ cảm tạ, nhưng lại không biết, trong việc sắp xếp cho người đưa cô về nhà của Tề Ngang Dương, che giấu dụng tâm lâu dài muốn nắm giữ địa chỉ quê cô.
- Không khách khí, nhanh chóng viết đi, sau khi viết xong, trước hết suốt đêm đưa cô đi tỉnh thành, từ tỉnh thành lấy tiền, sau đó sáng mai đường vòng đến Nội Mông, không qua Hoàng Lương, tránh bị Trịnh Thiên Tăc chặn lại.
Tề Ngang Dương vừa thấy vẻ mặt háo hức của Trần Nam, biết Trần Nam có chút ý nghĩ với Cư Tiểu Dịch, không khỏi tức giận trong lòng, Trần Nam cái gì cũng tốt, chỉ là quá háo sắc, tật xấu này không thay đổi, không được trọng dụng, liền nói,
- Trần Nam, cậu một mạch hộ tống Cư Tiểu Dịch về Tứ Xuyên.
- Vâng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Nam hưng phấn vô cùng.
- Tuy nhiên, cậu phải chú ý an toàn.
Tề Ngang Dương cố ý nhấn mạnh,
- Cư Tiểu Dịch là nhân chứng quan trọng, không thể có chút sơ xuất. Nếu xuất hiện bất kỳ bất trắc do con người làm ra, cậu cũng không cần trở về gặp tôi.
- Vâng.
Trần Nam lập tức ra một đầu mồ hôi lạnh, anh ta rất rõ ràng, đừng nhìnTề Ngang Dương bình thường hi hi ha ha, cùng Quan Doãn xưng anh gọi em, đối với thủ hạ cũng rất rộng lượng, nhưng lúc thực sự nghiêm khắc, thủ đoạn cũng là nghiêm khắc kinh người.
Quan Doãn thúc giục một câu:
- Được rồi, đừng chậm trễ thời gian nữa, thời gian kéo càng lâu, sau khi Trịnh Thiên Tắc phát hiện, thời gian ông ta dùng để sắp đặt lại càng đầy đủ, độ khó chạy khỏi Hoàng Lương của Cư Tiểu Dịch lại càng lớn.
Cư Tiểu Dịch vừa nghe liền sợ, liên tục không ngừng nói:
- Tôi viết, tôi lập tức viết.
Nói xong, cô vùi đầu quét quét viết lên.
Trong phòng nhất thời lặng im, Quan Doãn cũng thuận thế ngồi xuống, tâm tư chìm nổi không chừng, cho đến hiện tại hắn còn không hiểu rõ lắm Tề Ngang Dương tại sao lâm thời nảy sinh ý tưởng phải trói Cư Tiểu Dịch, lại làm sao biết Cư Tiểu Dịch đang ở nơi nào, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là, như thế nào từ chỗ Cư Tiểu Dịch lấy được tin tức đầy đủ cùng với lợi dụng, đồng thời thúc đẩy biến đổi lớn của thế cục Hoàng Lương.
Còn có một vấn đề nhất định phải nhìn thẳng vào là, Tề Ngang Dương ngoài việc đầu tư ở Hoàng Lương, lại mang theo ý đồ chính trị gì đến, ý đồ chính trị của Tề Ngang Dương chính là gián tiếp thể hiện đầy đủ ý đồ chính trị của Tề Toàn, nếu ý đồ chính trị mượn đầu tư để thực hiện ở Hoàng Lương của Tề Ngang Dương cùng bố cục của Tưởng Tuyết Tùng có xung đột, hắn nên đứng ở phía nào?
Có lẽ nghĩ đến quá xa, nhưng tính cách của Quan Doãn chính là phòng ngừa chu đáo, hắn đứng lên, thấy Cư Tiểu Dịch đã viết xong, đem tờ giấy giao cho Tề Ngang Dương, liền đi qua xem xem.
Chữ của Cư Tiểu Dịch xiêu xiêu vẹo vẹo cũng không cần nói, tuy nhiên nội dung viết thật ra rất có trật tự, dựa theo trình tự sắp xếp từ lớn đến nhỏ, chẳng những tên ba bà xã của Bạch Sa, nghề nghiệp, địa chỉ và tuổi đều viết rất rõ ràng, thậm chí ngay cả thời gian kết hôn đều có, hơn nữa tên sáu đứa con, tuổi và trường học cũng đều viết ra, không thể không khiến người ta khâm phục trí nhớ kinh người của cô.
Quan Doãn không tin tưởng lắm hỏi:
- Cô rời khỏi Bạch Sa đã lâu như vậy, làm sao còn nhớ rõ như vậy?
Cư Tiểu Dịch không nghe được hoài nghi của Quan Doãn đối với cô ấy, còn đắc ý nói:
- Anh đã đoán đúng, nếu không phải Trịnh Thiên Tắc thường xuyên nhắc đến chuyện ba bà xã sáu đứa con của Bạch Sa, tôi làm sao nhớ rõ như vậy? Ông ta có một cuốn sách nhỏ, mặt trên ghi không ít chuyện của lãnh đạo ở thành phố, mà ngay cả chuyện của Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành ủy cũng có. Trịnh Thiên Tắc là người tài ba mà, Hoàng Lương không có chuyện gì mà ông ta không biết, tuy nhiên chỉ là công phu trên giường kém một chút, có đôi khi mới 36 giây...
Quan Doãn vội xua tay ngăn Cư Tiểu Dịch nói tiếp:
- Ngưng lại, ngưng lại, đừng lạc đề, nói nói con số trên trang giấy là gì đi, một chuỗi con số làm sao lại là toàn bộ thân gia của Trịnh Thiên Tắc rồi?
Cư Tiểu Dịch nghiêng đầu giả vờ đáng yêu, dùng tiếng phổ thông hơi mang giọng Tứ Xuyên nói:
- Tôi kỳ thật cũng không rõ lắm, chỉ là có một lần nghe được ông ta và một người phụ nữ nói chuyện điện thoại, ông ta lấy bút ghi một chuỗi con số, nói ông ta nhất định sẽ ghi tạc trong đầu, bất kể là ai, chỉ cần cầm chuỗi con số này đến đó, là có thể tùy ý chi phối tất cả tài sản của ông ta.
- Con số quan trọng như vậy, ông ta làm sao có thể cho cô biết?
Trịnh Thiên Tắc không phải đồ ngốc, Cư Tiểu Dịch chỉ là một tình nhân của ông ta, ông ta cho dù trong lúc vô ý để cô nghe lén nội dung điện thoại, cũng sẽ không đem con số tiết lộ cho cô, Quan Doãn liền hỏi rất trực tiếp,
- Không phải là cô trí nhớ siêu quần, ông ta nói một lần cô liền nhớ kỹ chứ?
- Đương nhiên không phải, ông ta nhỏ mọn như vậy, sẽ nói cho tôi biết chuyện quan trọng như vậy ư? Lại nói ông ta lúc ấy cũng không có đem con số nói hết, tuy nhiên... ông ta thông minh một đời hồ đồ nhất thời, lúc viết con số, là dùng bút máy viết, phía dưới bàn để lại dấu vết, tôi dùng phấn viết copy ra... Nếu để cho Trịnh Thiên Tắc biết, ông ta có thể tức chết hay không? Tức chết đáng đời ông ta, ông ta không phải là cảm thấy tôi khờ sao? Tôi là ngốc, nhưng tôi khờ cả đời, cũng phải có một hai lần thông minh.
Cư Tiểu Dịch mở to hai mắt nhìn, dùng sức làm bộ dạng như hung ác,
- Tôi thông minh một lần sẽ phá hủy ông ta cả đời, cũng đáng!
Trong lòng Quan Doãn giật mình một cái, quả nhiên là duy nhất tiểu nhân và phụ nữ khó nuôi dưỡng. Ai coi thường phụ nữ, người đó cuối cùng sẽ một đầu ngã vào trên sóng lớn mãnh liệt của phụ nữ, hơn nữa nói không chừng còn là sản phẩm giả mạo ngụy liệt, một phát ngã này chịu thiệt thòi.
- Con số này Trịnh Thiên Tắc còn không biết đã tiết lộ ra ngoài, các anh lợi dụng cho tốt, nhất định có thể phát tài, tốt nhất vét sạch toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc, khiến ông ta người không có đồng nào, khiến ông ta thân bại danh liệt, khiến ông ta chết không có chỗ chôn!
Cư Tiểu Dịch hung tợn nói,
- Ai bảo ông ta trên giường ngược đãi tôi.
... Ban đêm, Cư Tiểu Dịch dưới sự đồng hành của Trần Nam, lặng yên rời khỏi Hoàng Lương, ngoài mặt chỉ mang đi một phần tiền của Trịnh Thiên Tắc, tính toán đâu ra đấy thì ra là một hai triệu, số lượng thực tế, một kích phản công của cô, vì Trịnh Thiên Tắc mà chôn tai hoạ ngầm trí mạng, mà lúc này Trịnh Thiên Tắc đối với việc Cư Tiểu Dịch trốn đi còn hoàn toàn chưa biết gì cả!
Trịnh Thiên Tắc lúc này, đang gặp phải nguy cơ trọng đại đầu tiên trong đời.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 246: Mưu mô của Hoàng Hán
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Suốt một ngày, Trịnh Thiên Tắc đều ngựa không dừng vó bôn ba không ngừng, qua lại không ngớt ở phố lớn ngõ nhỏ Hoàng Lương cùng với hiện trường đồn Bát Lý, không tiếc lấy tự tôn của Cục trưởng Công an tự mình tra án, ông ta đã nhiều năm không hề xem xét hiện trường, đích thân tới tuyến đầu, từ hiện trường thi thể Trịnh Hàn ở sông Phủ Dương, đến hiện trường của vụ án đấu súng ở Đỉnh Đỉnh Hương, cùng với đồn Bát Lý tức hiện trường Phong Huống bị một phát mất mạng, ông ta đều tự mình xem xét, không bỏ qua điểm nào.
Hoàng Hán một tấc cũng không rời theo sát bên cạnh Trịnh Thiên Tắc, nhất nhất giải đáp nghi vấn của Trịnh Thiên Tắc, thái độ cẩn thận, nghiêm túc. Ở hiện trường sông Phủ Dương cùng với hiện trường Đỉnh Đỉnh Hương, lúc Trịnh Thiên Tắc phát hiện điểm đáng ngờ và đề xuất nghi vấn, Hoàng Hán vẫn như cũ kiên trì cách nói lúc trước của ông ta, Tề Ngang Dương ở hiện trường, vẫn bị ông ta vô tình cố ý xóa bỏ rồi.
Vài tên cảnh sát liên quan tới vụ án cũng nhất trí với cách nói của Hoàng Hán.
Hoàng Hán dù sao cũng là Phó cục trưởng phân cục Đơn Thủy, lực ảnh hưởng của ông ta trong phạm vi quản hạt cũng đủ để triệt tiêu quyền uy của Trịnh Thiên Tắc nhân vật số một cục công an thành phố, hơn nữa ông ta thân là đứng đầu ngũ hổ tướng, nếu như không có thủ đoạn tại phạm vi quản hạt của chính mình khống chế cục diện, cũng sẽ không thể có hôm nay.
Vốn dĩ, Trịnh Thiên Tắc trước nhất đi hiện trường sông Phủ Dương, lại chỉ dừng lại một chút, liền lại đi tới Đỉnh Đỉnh Hương.
Sau khi ở hiện trường Đỉnh Đỉnh Hương điều tra, cuối cùng Trịnh Thiên Tắc vẫn là tin toàn bộ kết luận báo cáo lúc trước của Hoàng Hán —— sự tình chính là do hai anh em Tống Binh và Tống Chung gây ra, cuối cùng dẫn phát một loạt phản ứng dây chuyền, cái chết của Ti Hữu Lập cũng bị định là ngộ sát, cho dù Ti Không bi thương muốn chết, muốn cục thành phố tróc nã hung thủ trả công đạo cho ông ta, nhưng Trịnh Hàn không minh bạch chết ở giữa sông Phù Dương, là nghị phạm số 1 trực tiếp bắn chết Ti Hữu Lập, ông ta vừa chết. Cái gọi là oan tình của Ti Hữu Lập, cũng không giải quyết được gì rồi.
Ti Không đầu bạc tiễn đầu xanh, hối hận năm đó không có giáo dục tốt Ti Hữu Lập, mới rơi vào một kết cục như vậy, đáng tiếc nhân sinh chỉ có một con đường, cho tới bây giờ không có đường quay về, có hối tiếc cũng chỉ là vô tích sự.
Nếu như nói ở hiện trường sông Phủ Dương và Đỉnh Đỉnh Hương, Trịnh Thiên Tắc chỉ là hơi hoài nghi có người sau lưng động tay động chân, như vậy ở hiện trường đồn Bát Lý, Trịnh Thiên Tắc phát hiện điểm đáng ngờ quan trọng, làm cho ông ta lần đầu tiên đối với Hoàng Hán sinh ra hoài nghi!
Hiện trường đồn Bát Lý đã bị cảnh sát nghiêm mật bảo hộ, bất luận người nào không có phận sự không được đi vào, thi thể Phong Huống sớm được khiêng đi. Báo cáo khám nghiệm tử thi cũng đã có, một phát trí mạng là một phát ở vị trí gần bắn trúng tim, làm cho tim vỡ nát ngừng đột ngột dẫn đến tử vong. Từ báo cáo kháo nghiệm tử thi nhìn không ra cái gì, hơn nữa căn cứ vân tay lấy ở hiện trường, không có phát hiện vân tay có hieuj lực, bởi vậy cũng chứng minh một điều, nếu hung thủ không phải kẻ chuyên nghiệp, chính là phía sau có người cố ý phá hủy hiện trường!
Trịnh Thiên Tắc nói cái gì cũng sẽ không tin tưởng Quan Doãn là tội phạm chuyên nghiệp, cho nên sau khi ông ta ở hiện trường điều tra một vòng, thình lình liền hỏi Hoàng Hán một câu:
- Hiện trường đồn Bát Lý và hiện trường sông Phủ Dương, cậu đều là người đầu tiên chạy tới hiện trường?
- Hiện trường đồn Bát lý, tôi đuổi tới đầu tiên, hiện trường sông Phủ Dương, là cục trưởng Trịnh cùng đi với tôi đấy...
Hoàng Hán bị Trịnh Thiên Tắc thình lình hỏi đến ngẩn ra, sau đó lại bình ổn, thong dong trả lời,
- Cục trưởng Trịnh có nghi vấn gì, cứ việc nói thẳng, tôi xử lý không đúng chỗ nào, cũng có thể trực tiếp phê bình tôi.
Ánh mắt Trịnh Thiên Tắc chớp động lạnh lùng, cao thấp đánh giá Hoàng Hán vài lần:
- Hoàng Hán, cậu theo tôi sắp mười năm đi rồi nhỉ?
- Thật khéo, cho tới hôm nay là tròn mười năm.
Hoàng Hán xúc động nói,
- Thực nhanh, nhoáng một cái mười năm đã qua, đi theo cục trưởng Trịnh, tôi học được rất nhiều thứ, được lợi cả đời.
Trịnh Thiên Tắc lại không nghe lời nói của Hoàng Hán tiếp tục hỏi:
- Cậu đến hiện trường đầu tiên, hiện trường làm sao bị phá hư đến nghiêm trọng như vậy? Cậu là công an kỳ cựu rồi, không hiểu được tầm quan trọng bảo hộ hiện trường?
- Cục trưởng Trịnh...
Hoàng Hán bị Trịnh Thiên Tắc phê bình một trận, sắc mặt không thay đổi, vẫn như cũ không chút hoang mang nói,
- Tôi mặc dù là chạy tới hiện trường trước tiên, nhưng hiện trường một mảnh bừa bãi, cách thức của đối phương rất chuyên nghiệp, xóa dấu chân, lau vân tay, hơn nữa thủ hạ của Phong Huống đều là đám người gì, cục trưởng Trịnh trong lòng cũng biết, sau khi tôi đến đã hết sức bảo hộ hiện trường rồi, nhưng vẫn là không thể vãn hồi.
Trịnh Thiên Tắc nửa tin nửa ngờ, lời nói Hoàng Hán tuy rằng cẩn thận, nhưng không biết sao, trong lòng ông ta đối với lời nói của Hoàng Hán nổi lên một tia nghi ngờ, đúng, lời nói Hoàng Hán là trước sau ăn khớp, dường như không có lỗ hổng gì, nhưng đúng là quá liền mạch, ngược lại có dấu vết do con người làm ra, ông ta không khỏi đột phát nghĩ, có phải Hoàng Hán cố ý che lấp cái gì hay không?
Hoàng Hán theo ông ta mười năm, suốt mười năm, là thủ hạ đầu tiên ông ta thu phục, cũng là thủ hạ ông ta tín nhiệm nhất, còn là thủ hạ ông ta ỷ lại nhất tháo vát nhất, mười năm nay, chưa bao giờ vi phạm qua mệnh lệnh của ông ta một lần, đối với ông ta trước nay nói gì nghe nấy, đem so sánh, tứ hổ còn lại còn dám giáp mặt chống đối qua ông ta, chỉ có Hoàng Hán, năng lực mạnh nhất thủ đoạn cao nhất, lại dễ bảo nhất.
Bình tĩnh mà xem xét, mười năm nay, Trịnh Thiên Tắc quả thật không có hoài nghi qua Hoàng Hán nửa phần, việc lớn việc nhỏ chỉ cần giao trong tay Hoàng Hán, nhất định có thể khiến ông ta không lo lắng, cũng chính vì vậy, mấy năm gần đây thế lực của ông ta ở Hoàng Lương khuếch trương nhanh chóng, làm cho người ta bắt không được nhược điểm, toàn bộ do Hoàng Hán.
Theo lý ông ta không nên trong chuyện lớn Phong Huống bị giết hoài nghi Hoàng Hán cái gì, nhưng không biết tại sao, Trịnh Thiên Tắc tại Đỉnh Đỉnh Hương có chuyện xảy ra, Phong Huống bị giết cùng với đang lúc ông ta muốn bắt Quan Doãn đến cục thành phố phối hợp điều tra, lại không ngờ nghe được tin Trịnh Hàn chết vv… một loạt vấn đề, luôn có một loại cảm giác bị động khắp nơi, bị người đoạt trước một bước, dường như từng bước dẫm lên trên dấu chân người khắc, vĩnh viễn chậm một bước.
Đã bao nhiêu năm, Trịnh Thiên Tắc còn chưa có khó chịu như vậy qua!
Còn một điều khiến ông ta hoài nghi Hoàng Hán chính là, từ đầu đến cuối, Hoàng Hán dường như luôn cực lực đem cái chết của Phong Huống đổ lên trên người Trịnh Hàn, hơn nữa rất nhiều chứng cớ cũng chỉ hướng Trịnh Hàn. Nhưng Trịnh Hàn là tướng yêu thích ông ta đào tạo nhiều năm, ông ta hiểu rất rõ Trịnh Hàn, Trịnh Hàn tâm tư sâu hơn so với Hoàng Hán, tuy rằng Trịnh Hàn và Phong Huống từng có xung đột, nhưng Trịnh Hàn tuyệt đối không phải người dám nổ súng với Phong Huống.
Huống chi lại là một phát ở cự ly gần mất mạng, ở trong vòng tròn thế lực của ông ta, cấp bậc nghiêm ngặt, Trịnh Hàn so sánh với Phong Huống, mặc kệ kinh nghiệm lý lịch hay là xếp hạng kém hơn rất nhiều, Trịnh Hàn có mượn một lá gan, cậu ta cũng không dám giáp mặt nổ súng với Phong Huống.
Nhưng theo điều tra hiện trường và kết luận sau khi điều tra cho ra nhận định, vô số chứng cớ đều chỉ Trịnh Hàn chính là hung thủ giết người!
Hoàng Hán là có ý vu oan Trịnh Hàn, hay là Trịnh Hàn thật sự là thủ phạm? Trịnh Thiên Tắc lẫn lộn rồi.
Sau khi xem xong hiện trường đồn Bát Lý, Trịnh Thiên Tắc lại tự mình thẩm vấn vài tên thủ hạ của Phong Huống, mấy người cùng một lời ấn định, lúc ấy bầu trời tối đen, lại là ở ngoại ô hoang vu, thấy không rõ bộ dạng người tới như thế nào, chỉ nghe thấy có một người tự xưng là Quan Doãn, nếu giáp mặt chỉ ra và xác nhận, hẳn là có thể nhận ra.
Về phần rốt cuộc là ai bắn Phong Huống một phát, ai cũng không nói được, bởi vì người mở đầu hai phát là một người mặc áo quân đội cũ chụp mũ, sau đó tất cả mọi người bị yêu cầu quay lưng lại, sau đó liền vang lên phát thứ ba trí mạng.
Còn một điều, một hàng Quan Doãn——tạm thời xưng là một hàng Quan Doãn —— tổng cộng hơn bốn năm người, ngoại trừ kẻ cầm đầu tự xưng Quan Doãn ra, những người còn lại đều mặc áo khoác cũ đội mũ, trong đêm tối căn bản phân không rõ ai là ai, còn việc trong đó có Trịnh Hàn hay không, mọi người không kết luận được, có người nói không có, có người nói khó mà nói, có người nói giống như nghe được tiếng Trịnh Hàn, vv, đủ loại, ngược lại làm cho vụ án càng thêm khó bề phân biệt rồi.
Sau khi Trịnh Thiên Tắc xem xong hiện trường đồn Bát Lý và lại thẩm vấn người chứng kiến hiện trường, những việc đã làm cũng không khiến nghi ngờ trong lòng ông ta giảm bớt, ngược lại, dường như càng nhiều dấu hiệu cho thấy, không có chứng cớ trực tiếp cho thấy Quan Doãn xuất hiện ở hiện trường vụ án đấu súng.
Trịnh Thiên Tắc lúc này quyết định, quay lại hiện trường sông Phủ Dương lần nữa.
Dọc theo đường đi, Hoàng Hán theo bên cạnh Trịnh Thiên Tắc, một bên tiếp tục nói tình hình nảy sinh khi thi thể Trịnh Hàn bị phát hiện ở sông Phủ Dương.
- Là một ông lão luyện công buổi sáng phát hiện thi thể Trịnh Hàn, sau đó gọi điện báo cảnh sát. Đi tới chính là cảnh sát nhân dân đồn công an sông Phủ Dương, đơn giản xem xét hiện trường, sau khi xác nhận thân phận người chết, liền thông báo phân cục, sau đó tôi liền nhận được điện thoại, lúc nghe điện thoại, tôi cùng cục trưởng Trịnh đang ở tòa nhà Thành ủy...
Ánh mắt Hoàng Hán bình tĩnh, vẻ mặt chuyên nghiệp khiến anh ta lúc nói chuyện giọng điệu rất bình thản, giống như Trịnh Hàn là người qua đường vô danh
- Sau đó cục trưởng Trịnh cùng tôi chạy tới hiện trường trước tiên, từ lúc mò thi thể đến phát hiện súng lục, cục trưởng Trịnh cùng tôi thấy toàn bộ quá trình.
Sáng sớm sau khi từ Thành ủy đi ra, Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán trước đi tới hiện trường sông Phủ Dương, sau khi vớt ra thi thể xác nhận người chết là Trịnh Hàn, Trịnh Thiên Tắc tại chỗ biến sắc nhẹ qua, nhưng không có ở lại hiện trường tiếp tục xem xét, mà là quyết định lập tức tiến đến Đỉnh Đỉnh Hương xem xét hiện trường, Hoàng Hán cái gì cũng không nói, trực tiếp đi theo.
Hoàng Hán theo Trịnh Thiên Tắc nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Ttrịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc không ở lại hiện trường tiếp tục điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Trịnh Hàn, lại muốn đi hiện trường Đỉnh Đỉnh Hương, là Trịnh Thiên Tắc trong lòng có kế hoạch, ông ta phải dựa theo ý nghĩ của ông ta để điều tra rõ hướng đi tổng thể một loạt sự kiện bắt đầu từ Đỉnh Đỉnh Hương đến đồn Bát Lý lại nâng lên đến kết thúc là cái chết của Trịnh Hàn!
Mặc kệ Trịnh Thiên Tắc sắp xếp như thế nào, trong lòng Hoàng Hán chỉ có một ý tưởng —— tháp tùng đến cuối cùng!
Sau khi từ đầu tới đuôi đi một vòng, hiện tại lần thứ hai trở lại hiện trường sông Phủ Dương, trong lòng Hoàng Hán nắm chắc, sự tình còn trong khống chế của anh ta, không có lệch khỏi quỹ đạo, Trịnh Thiên Tắc tự mình tham gia cũng không thể thay đổi hướng đi sự kiện, thì càng khiến anh ta trong lòng kiên định quyết tâm phải chỉnh chuyện này đẩy về hướng anh ta muốn.
- Nguyên nhân cái chết của Trịnh Hàn và nguyên nhân cái chết của Phong Huống hoàn toàn giống nhau, đều là bị người từ phía sau một phát bắn trúng tim bị mất mạng, tuy nhiên Trịnh Hàn là bị cự ly xa bắn trúng, Phong Huống là bị cự ly gần bắn trúng.
Đối với cái chết của Trịnh Hàn, Hoàng Hán đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác,
- Trịnh Hàn cuối cùng là bị ai bắn chết, tạm thời còn chưa rõ ràng. Theo cảnh sát lúc ấy hộ tống anh ta đi bệnh viện nói, đi đến nửa đường, Trịnh Hàn liền tự mình nhảy xe rồi, xét thấy Trịnh Hàn thân phận đặc biệt, cũng không thể ngăn cản. Tôi đề nghị trước tiên đem cái chết của Trịnh Hàn quy về sợ tội bỏ trốn, kết luận công bố ra ngoài là, Trịnh Hàn trên đường đi bệnh viện mượn đi tiểu tiện làm lý do ý đồ đoạt súng chạy trốn, dưới tình huống khuyên ngăn không có hiệu quả, cảnh sát bị bắt bắn trả, giết chết tại chỗ...
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 247: Lòng đầy nghi ngờ
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Trịnh Thiên Tắc nheo mắt, lời nói của Hoàng Hán càng tăng thêm nghi ngờ của ông ta, suốt một ngày, một ngọn lửa độc ác vẫn nghẹn trong lòng ông ta lúc đó phát tác ra, nhìn thẳng hai mắt Hoàng Hán, nói từng chữ từng câu:
- Hoàng Hán, tại sao tôi cảm thấy ý của cậu chính là cho rằng Trịnh Hàn là hung thủ sát hại Phong Huống? Tại sao tôi còn cảm giác cậu dẫn tôi lượn một vòng lớn, lại muốn lôi tôi vào?
Rồi đột nhiên, giọng của ông ta đề cao lên quãng tám,
- Hoàng Hán, cậu vì sao bảo vệ Quan Doãn khắp nơi, cậu có rắp tâm gì?
Mùa đông bên sông Phủ Dương, gió lạnh đến xương, Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán đứng ở bờ sông, đứng đối diện, mười mấy năm giao tình, mười năm hiểu nhau, cho tới hôm nay, rốt cục lần đầu tiên bộc phát ở ngay chỗ thi thể Trịnh Hàn được phát hiện, là một cây cầu đá, cầu không lớn, nhưng chỗ hẻo lánh, đã ra khỏi khu trung tâm, ở ngoài nhị hoàn, nối liền khu cư dân và đại lộ Nhị Hoàn, hiển nhiên, hiện trường không phải hiện trường đầu tiên, Trịnh Hàn là bị nước sông một đường trôi đến tận đây, bị vòm cầu ngăn lại mới không tiếp tục bồng bềnh. Nếu không, nói không chừng phải theo nước sông Phủ Dương một đường trôi xuống, trực tiếp chảy ra nội thành rồi.
Nước sông tuy rằng đóng băng, nhưng băng không dày, mùa đông Hoàng Lương bình thường sẽ không quá lạnh, ngày nước đóng thành băng không hơn một tháng, bao năm qua, mặt băng sông Phủ Dương đều dày không quá nửa thước, không đủ an toàn để cho người ta trượt băng. Năm nay mặc dù lạnh, nhưng băng sông Phủ Dương chẳng qua chỉ lấy millimet mà tính, dùng chân nhẹ nhàng giẫm sẽ rơi xuống nước, với sức nặng của Trịnh Hàn, chỉ cần rớt xuống sông, tuyệt đối làm vỡ băng chìm nghỉm.
Hiện trường thứ nhất nơi Trịnh Hàn bị bắn chết đã không thể xem xét, một đường xuôi dòng đi xuống, chứng cứ trên người anh ta sớm đã bị cọ rửa đến không còn một mảnh, trên người ngoại trừ hai vết thương do đạn, không còn vết thương khác. Một chỗ cánh tay trúng đạn, là vết thương xuyên qua, theo Hoàng Hán nói, là vết thương do một gã cảnh sát vì ngăn cản Trịnh Hàn ám sát Quách Vĩ Toàn mà nổ súng gây ra, một phát súng sau tim, cũng là vết thương trí mạng, viên đạn ở bên trong trái tim, chuẩn xác mà đem trái tim bắn xuyên qua một cái lỗ lớn.
Hai vết thương do đạn, tất cả đều là súng 54 gây nên. Viên đạn súng lục 54 vận tốc cao, uy lực lớn, viên đạn khi ở 300 mét vẫn có lực sát thương. Bàn tay Trịnh Hàn là vết thương xuyên thẳng ở cự ly gần, còn không tính là quá kinh khủng, mà miệng vết thương ở trái tim bởi vì khoảng cách xa, gần như bị bắn thành một cái lỗ lớn, vô cùng dọa người. Đương nhiên, đối với Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán mà nói, dọa người không phải miệng vết thương, mà là độ chính xác kinh người.
Súng lục 54 lực phản chấn lớn, không được huấn luyện chuyên nghiệp qua thì không có khả năng cự ly xa trúng mục tiêu, Phong Huống là bị một phát ở cự ly gần bắn chết còn dễ nói, Trịnh Thiên Tắc còn có thể hoài nghi là Quan Doãn nổ súng, nhưng cái chết của Trịnh Hàn, ông ta không có chút nào hoài nghi đến trên đầu Quan Doãn, ông ta tin tưởng với trình độ Quan Doãn, ở khoảng cách xa như vậy khẳng định bắn không trúng Trịnh Hàn.
Như vậy người ở sau lưng Trịnh Hàn nổ súng… Chẳng lẽ là cảnh sát?
Còn nữa khám nghiệm tử thi cho thấy, bởi vì ngâm nước, thời gian tử vong của Trịnh Hàn tính ra sẽ có lệch lạc lớn, hay bởi vì nguyên nhân mùa đông đóng băng, khác biệt sai sót sẽ lên tới một ngày, kỳ thật không cần sai lệch một ngày, chỉ cần có mấy giờ cũng đủ để khiến Trịnh Thiên Tắc không cách nào suy đoán chuẩn xác hành tung đường lối của Trịnh Hàn.
Nếu như nói Trịnh Hàn từ Đỉnh Đỉnh Hương đi ra, trên đường đi bệnh viện đã bị bắn chết, sau đó quẳng ở sông Phủ Dương, cùng anh ta giữa đường xuống xe đi đồn Bát Lý, sau khi bắn chết Phong Huống, lại chạy đến sông Phủ Dương, bị người ta giết người diệt khẩu, thời gian hai người chênh lệch chỉ kém chừng hai giờ. Cho dù là bình thường, khác biệt hai giờ cũng không có khả năng thể hiện ra từ kiểm tra thi thể, huống chi là hiện tại ngâm mình ở nước sông lạnh như băng.
Trịnh Thiên Tắc liền càng thêm hoài nghi sau lưng sự tình có lừa dối, hết thảy đều rất hoàn mỹ, thủ pháp cũng quá liền mạch, khắp nơi làm cho người ta không thấy được lỗ hổng, thì có dấu vết rõ ràng do con người làm ra. Trịnh Hàn không chết ở nơi khác, cố tình lại bị chết giữa sông Phủ Dương, chẳng những khiến thời gian tử vong của anh ta không thể suy tính chuẩn xác, cũng làm cho rất nhiều chứng cớ ban đầu bị cọ rửa hầu như không còn, gần như chính là kế hoạch không chê vào đâu được. Ông ta thậm chí lui một bước nghĩ, cho dù là Trịnh Hàn nhất thời nảy sinh ý bắn chết Phong Huống, như vậy là ai bắn chết Trịnh Hàn ở giữa sông Phủ Dương? Ý đồ thực sự của người giết Trịnh Hàn là gì, vì sao muốn vứt xác giữa sông Phủ Dương mà không phải hủy thi diệt tích?
Đúng là nghi điểm trên cái chết của Trịnh Hàn rất nhiều, lại trở lại hiện trường sông Phủ Dương, Trịnh Thiên Tắc càng thêm hoài nghi từ Đỉnh Đỉnh Hương đến đồn Bát Lý lại đến sông Phủ Dương, ba án mạng cũng thành một vụ án, sau lưng dường như có một bàn tay khổng lồ san bằng rất nhiều chân tướng, là người duy nhất tham dự toàn bộ hành trình và người toàn quyền xử trí ba vụ án mạng, nếu có nội tình đen tối, Hoàng Hán chính là độc thủ lớn nhất phía sau màn.
Trịnh Thiên Tắc càng nghĩ càng cảm thấy Hoàng Hán cố ý thao túng hướng đi ba vụ án, mang theo thế lực tích lũy nhiều năm, với sự phẫn nộ lôi đình, ý đồ một động tác đột phá phòng tuyến tâm lý của Hoàng Hán, khiến Hoàng Hán nói ra chân tướng của sự việc.
Đối mặt thịnh nộ của Trịnh Thiên Tắc, Hoàng Hán lùi lại sau một bước, vô cùng cung kính chào Trịnh Thiên Tắc một cái, sau đó lại cúi chào thật sâu, ở bờ sông Phủ Dương gió Bắc hiu quạnh, đứng ở trong cỏ khô, vẻ mặt anh ta ngưng trọng, rất có sự bi tráng của tráng sĩ một đi không quay lại:
- Cục trưởng Trịnh, tôi theo ông mười năm, chưa từng làm trái ý nguyện của ông một lần, tôi vẫn xem ông là thầy tốt bạn hiền, đem ông trở thành đèn sáng chỉ đường cho cuộc đời tôi, kinh nghiệm phá án của tôi đều là ông đem đến, nếu ông cảm thấy tôi trên việc xử lý án mạng của Phong Huống và Trịnh Hàn có rắp tâm gì, ông hiện tại có thể để tôi lảng tránh, hoặc là trực tiếp miễn đi chức của tôi, tôi không có oán một câu!
Hoàng Hán lấy lui làm tiến, lấy rút lui hoàn toàn khỏi án mạng cho thấy trong sạch, nhất thời khiến Trịnh Thiên Tắc do dự.
Đúng vậy, Hoàng Hán là lính ông ta một tay mang đến, từ lính nhỏ đến lính lớn, lại đến đứng đầu ngũ hổ tướng, mỗi một bước trưởng thành của Hoàng Hán đều dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ông ta, bố cục cách Hoàng Hán phá án, đều là tay ông ta dạy, còn có thể gạt được ông ta?
Tuy nhiên lòng nghi ngờ của Trịnh Thiên Tắc, cũng không dễ dàng xóa bỏ như vậy, mặc kệ toàn bô chuyện này có phải bố cục của Hoàng Hán hay không, ông ta có chính là có biện pháp điều tra rõ chân tướng, căn cứ kinh nghiệm phá án nhiều năm của ông ta, toàn bộ hành vi con người của vụ án đều có lỗ hổng, mà vụ án đấu súng Đỉnh Đỉnh Hương, thảm án đồn Bát Lý cùng với vụ án Trịnh Hàn bị giết có hai mắc xích rõ ràng có thể điều tra rõ chân tướng, một là cảnh sát bắn Trịnh Hàn ở hiện trường vụ án đấu súng Đỉnh Đỉnh Hương, hai là Trịnh Hàn trên đường đến bệnh viện, y tá và cảnh sát hộ tống Trịnh Hàn, không ai có thể đem lỗ hổng lấp toàn bộ, nhất định có sơ hở.
Trịnh Thiên Tắc vỗ bả vai Hoàng Hán:
- Ưu tư gì? Tôi không phải là phá án nhiều rồi, thành thói quen hỏi đột kích? Chuyện nhỏ này cậu cũng để trong lòng chứ? Không giống phong cách của cậu nha, Hoàng Hán, tốt lắm, đừng làm rộn, tiếp tục điều tra đi, cần phải tra ra manh mối.
Nói xong, ông ta lại cố ý vô tình hỏi một câu,
- Nhân chứng mấu chốt..., đều bảo vệ hết chưa?
Chỉ đề cập nhân chứng mấu chốt không nói ra cụ thể, Trịnh Thiên Tắc muốn chính là tiếp tục gia tăng áp lực tâm lý cho Hoàng Hán, cũng là muốn thấy Hoàng Hán trả lời thế nào.
Cảm xúc Hoàng Hán dường như tốt lên rất nhiều, sửa sang lại trang phục cảnh sát nói:
- Cảnh sát bắn Trịnh Hàn ở hiện trường vụ án đấu súng Đỉnh Đỉnh Hương; Trịnh Hàn trên đường đến bệnh viện, y tá và cảnh sát hộ tống anh ta, đều sắp xếp thích đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể thẩm vấn.
Hoàng Hán trả lời cũng khéo hay, không nói để ai thẩm vấn, lại chỉ là bày ra trận thế, ngụ ý chính là hoan nghênh Trịnh Thiên Tắc tự mình thẩm vấn bất cứ lúc nào. Về phần Trịnh Thiên Tắc có phải nguyện ý tự mình ra mặt hay không, chính là chuyện của Trịnh Thiên Tắc, dù sao anh ta không sợ bất cứ tình thế xâm nhập điều tra gì.
Trong lòng Trịnh Thiên Tắc lại không hiểu hiện lên một chút tức giận, phía sau sự cung kính bên ngoài của Hoàng Hán, trên thực tế lại là bố trí phòng vệ khắp nơi, sớm đã làm xong toàn bộ chuẩn bị ứng đối ông ta, khiến cho ông ta đang rất tức giận, trong lòng cũng có xót xa thật sâu, hay là Hoàng Hán trong ba vụ án, thật sự làm ra chuyện phản bội ông ta?
Nhưng hoài nghi chỉ là hoài nghi, Trịnh Thiên Tắc vẫn chưa hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với Hoàng Hán, nhiều năm công tác trong hệ thống công an khiến ông ta làm việc đều lấy chứng cớ nói chuyện, trước khi không có chứng cớ đầy đủ cho thấy Hoàng Hán phản bội ông ta, ông ta vẫn như cũ xem Hoàng Hán là đứng đầu ngũ hổ tướng. Đương nhiên, một khi ông ta có chứng cớ trong tay, xác nhận Hoàng Hán làm ra chuyện có lỗi với ông ta, ông ta sẽ không nương tay tự mình xử tử Hoàng Hán!
- Tôi nghĩ như vậy... .
Trịnh Thiên Tắc nhất định phải làm ra đánh trả tương ứng đối với bố cục của Hoàng Hán rồi,
- Hiện tại tình cảnh Trịnh Lệnh Đông rất nguy hiểm, sau khi Thành ủy thành lập tổ chuyên án, gia tăng thẩm vấn đối với sự kiện học viện Tiến Thủ, tình thế đối với chúng ta rất bất lợi, bây giờ người phụ trách chủ yếu tổ chuyên án là Thôi Đồng và Thái Diễm Lệ, Thiên Khải tuy rằng cũng coi như Phó tổ trưởng, nhưng thời gian cậu ta tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ dù sao còn ngắn, phân lượng nói chuyện không đủ, nếu để cho tổ chuyên án từ học viện Tiến Thủ mở ra đột phá, đối với chúng ta mà nói cũng là một đao sau lưng, tôi nghĩ điều tạm cậu đến cục thành phố, để cậu tới phối hợp tổ chuyên án với hành động điều tra học viện Tiến Thủ, tôi khá yên tâm... , để Lâm Cửu Thiên phụ trách cụ thể vụ án Đỉnh Đỉnh Hương, Đồn Bát Lý và Trịnh Hàn, cậu cảm thấy sắp xếp như vậy như thế nào?
- Tôi không ý kiến.
Hoàng Hán gọn gàng mà linh hoạt một lời đồng ý, anh ta cũng hiểu rõ Trịnh Thiên Tắc rõ là điều anh ta đến cục thành phố gánh vác nhiệm vụ càng quan trọng, nhưng thật ra là muốn tước quyền lực anh ta, mà Lâm Cửu Thiên là Phó cục trưởng cục thành phố, cũng là một trong Phó cục trưởng Trịnh Thiên Tắc tín nhiệm nhất, để Lâm Cửu Thiên nắm ba vụ án, rõ ràng để lộ ra ám chỉ chính là, Trịnh Thiên Tắc đối với anh ta không hề tín nhiệm trăm phần trăm.
- Được, quyết định vậy đi.
Trịnh Thiên Tắc rất muốn hiện tại tự mình thẩm vấn cảnh sát hướng Trịnh Hàn nổ súng cùng với y tá và cảnh sát hộ tống anh ta, nhưng nếu quá nóng vội, có khả năng làm cho Hoàng Hán áp dụng hành động tiến thêm một bước, tuy rằng hiện tại chuyện khẩn cấp, ông ta cũng chỉ có thể từ từ.
Lúc đang chuẩn bị lên xe, điện thoại Trịnh Thiên Tắc dồn dập vang lên, vừa thấy điện báo, là dãy số phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, lại nhìn đúng lúc tới giờ cơm chiều, ông ta vốn không có nghĩ nhiều, cho rằng Hô Diên Ngạo Bác vừa muốn cùng ông ta ăn cơm, liền không chút hoang mang tiếp nghe điện thoại:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên, có dặn dò gì?
- Thiên Tắc, cậu lập tức đến phòng Dẫn Phương nhà khách Hoàng Lương.
Giọng Hô Diên Ngạo Bác để lộ ra sự dồn dập và bất an,
- Xảy ra chuyện lớn.
Trong lòng Trịnh Thiên Tắc lộp bộp một tiếng, ông ta quen Hô Diên Ngạo Bác mấy năm qua, chưa bao giờ thấy qua Hô Diên Ngạo Bác có lúc thất thố như vậy, nếu là bình thường, ông ta cũng không trở nên kinh hoàng thất thố, nhưng dưới đả kích của một loạt chuyện xảy ra đột ngột, dưới sự phẫn nộ Hoàng Hán có khả năng ở sau lưng đâm ông ta một đao, Hô Diên Ngạo Bác là trông cậy lớn nhất của ông ta ở Hoàng Lương nếu lại xảy ra chuyện gì, ông ta thực có khả năng gánh không nổi!
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 248: Thời cơ thoáng qua
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
- Tôi lập tức đến.
Trịnh Thiên Tắc chẳng quan tâm hỏi xảy ra chuyện gì, lúc này cúp điện thoại, quay đầu lại chỉ lo lắng nói một câu với Hoàng Hán liền chạy nhanh đi.
- Tôi có việc đi trước, cậu chuẩn bị một chút.
Hoàng Hán không trả lời, đứng tại chỗ bất động, chăm chú nhìn Trịnh Thiên Tắc biến mất ở xe chuyên dụng số 1 cục thành phố ở phía xa, khóe miệng toát ra một ý cười như có như không, ở trong bóng đêm, sắc mặt của anh ta một nửa ở dưới ánh đèn, một nửa trong bóng đêm, làm cho người ta nhận không rõ anh ta mặt nào là thật mặt nào là giả.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của anh ta cũng vang lên.
- Cục trưởng Hoàng, Cư Tiểu Dịch trong đêm rời khỏi Hoàng Lương, men theo quốc lộ về hướng bắc.
Trong điện thoại, truyền đến âm thanh bức thiết tình báo của Hoàng Hán
- Muốn áp dụng biện pháp cản đường không?
Trầm ngâm trong chốc lát, Hoàng Hán chậm rãi nói:
- Không cần, để cô ta đi.
- Có cần thông báo cục trưởng Trịnh không?
Người tình báo trong điện thoại lại truy hỏi một câu.
- Tiếp tục theo dõi được rồi, để tôi thông báo cục trưởng Trịnh.
Sau khi Hoàng Hán cúp điện thoại, chắp tay sau lưng ở bờ sông đi tới lui vài bước, như có điều suy nghĩ.
Qua hồi lâu, anh ta mới lại lần nữa lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy dãy số xếp tại vị trí thứ nhất của Trịnh Thiên Tắc, hơi lắc đầu, do dự một lát, vẫn là không gọi đi.
Trịnh Thiên Tắc bỏ lỡ cơ hội trước tiên biết Cư Tiểu Dịch trốn đi, cũng mất đi thời cơ tốt nhất chặn lại Cư Tiểu Dịch, mà thời cơ thoáng qua, một khi bỏ qua, liền vĩnh viễn không quay lại.
Lúc Trịnh Thiên Tắc khẩn cấp gặp Hô Diên Ngạo Bác, lúc Cư Tiểu Dịch một đường hướng bắc chạy như điên, Quan Doãn và Tề Ngang Dương cùng với Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Trần Kiều ở cùng nhau. Ở khách sạn Triệu Vương nổi tiếng lâu đời Hoàng Lương dùng cơm.
Khách sạn Triệu Vương là một trong khách sạn xa hoa nhất Hoàng Lương. Đàm tiếu có quyền quý, lui tới không áo vải, chọn chỗ này dùng cơm là ý kiến của Tề Ngang Dương, một là vì chúc mừng trận chiến mở màn ở Hoàng Lương thắng lợi, hai là cả ngày chưa có ăn cái gì đàng hoàng, Tề Ngang Dương khẩu vị mở rộng, muốn ăn no nê.
Còn có một nguyên nhân là, thu hoạch từ trên người Cư Tiểu Dịch khá phong phú, khiến tâm tình Tề Ngang Dương rất tốt.
Đương nhiên, Quan Doãn so với tâm tình của anh ta càng tốt hơn.
Tuy rằng còn chưa biết rõ Cư Tiểu Dịch lưu lại một chuỗi con số là có ý gì. sử dụng như thế nào, nhưng Quan Doãn hiện tại tin rằng, một chuỗi con số này tuyệt đối là tuyệt mật, giống như lời Cư Tiểu Dịch nói, hẳn là toàn bộ gia sản của Trịnh Thiên Tắc.
Gia sản chính là tính mạng, tính mạng gia sản của Trịnh Thiên Tắc ở trong tay, có lý nào lại không vui?
Đêm qua, cảnh tàn sát khốc liệt, gian nan vất vả, đêm nay ngợp trong vàng son, phong hoa tuyết nguyệt, thật đúng là cách biệt một trời, chẳng qua trong hàng của Quan Doãn, đã không có Tô Mặc Ngu làm nền. Tất cả đều là một nhóm đàn ông, không khỏi đơn điệu đi một tí. Nhất là ở khách sạn Triệu Vương cao cấp như vậy, khách lui tới đều có khách nữ đi cùng, có vẻ như mấy người Quan Doãn không phù hợp.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương hào hứng lên cao, mới không để ý tới ánh mắt người chung quanh, mấy người xuyên qua đại sảnh, đi tới phòng phủ Đại tướng quân đã đặt trước, Tề Ngang Dương ngồi ở chủ vị, Quan Doãn thứ hai, Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực nhường Trần Kiều ngồi phía trên. Hai người ngồi ở vị trí cuối.
Tề Ngang Dương cũng không thèm nhìn tới thực đơn, hào phóng vung tay lên:
- Hễ là đặc sắc, mỗi món một phần, rượu thì lấy Mao Đài, phải là lâu năm nhất ở đây. Tôi đối với phục vụ của các anh không có yêu cầu. Chỉ có một điều, cam đoan phủ Đại tướng quân của chúng tôi lên đồ ăn nhanh nhất. Mặc kệ ai gọi và đồ ăn giống chúng tôi, tôi muốn lên đầu tiên, đầu tiên, biết có ý gì không? Muốn chính là chiếm số 1.
Nhân viên phục vụ là một cô gái ngoan ngoãn, bộ dáng nhiều lắm mười bảy mười tám tuổi, bộ dáng rụt rè hẳn là mới vào ngành không lâu, cũng không biết là hệ thống sưởi phòng thượng hạng hơi mạnh hay là cô bị khí thế của Tề Ngang Dương áp bức, khuôn mặt đỏ đến giống cây táo khiến người yêu thích, lộ ra vẻ đẹp tự nhiên chưa chải chuốt.
- Vâng, tiên sinh, tôi cam đoan Đại tướng quân phủ lên cơm nhanh nhất.
Âm thanh của cô nhỏ đến giống như muỗi, hơi hơi cúi người, giống như hoảng sợ chạy mất.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức... em Quan, cậu khẳng định nghĩ không ra, đây mới là loại hình tôi thích. Cậu nói, tôi có phải rất giả dối hay không?
Hoá ra Tề Ngang Dương thích cô gái có vẻ đẹp tự nhiên, ngẫm lại Tô Mặc Ngu các mặt đều có thể nói hoàn mỹ, chỉ có điều dù sao cũng là cô gái miền nam, bộ dạng tinh xảo đi một ít không nói, còn thích trang điểm, cố tình Tề Ngang Dương thích lại là cô gái đơn giản tự nhiên, có lẽ duyên phận giữa người và người, thật sự chỉ thiếu một bước.
Một bước, liền gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Tối hôm qua, sau khi cứu Tô Mặc Ngu, Tề Ngang Dương lúc này quyết định suốt đêm đưa Tô Mặc Ngu rời khỏi Hoàng Lương. Tô Mặc Ngu thoát khỏi nguy hiểm không lâu sau, khí sắc liền tốt lên rất nhiều, tuy rằng vẫn chưa hoàn hồn, cũng đã không run rẩy nữa, sau khi trang điểm lại, lại khôi phục vẻ lạnh lùng ngạo nghễ
Chỉ có điều dưới sự ngạo nghễ, lúc gặp lại Quan Doãn, thêm một tí tâm tình phức tạp khó tả, dường như kiêu ngạo của cô ở trước mặt Quan Doãn giống như rách nát khắp đất. Cô dường như có lời gì muốn nói với Quan Doãn, lại khó có thể mở miệng, có lẽ là nhớ tới lúc ấy nhào vào trong lòng Quan Doãn tận tình khóc, một người ở thời điểm bất lực nhất, người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô giống như một luồng ánh sáng, sẽ vĩnh viễn khắc sâu tận đáy lòng.
Tô Mặc Ngu có lẽ còn muốn nhào vào lòng Tề Ngang Dương cảm thụ ấm áp của anh ta, nhưng vẻ mặt thản nhiên của Tề Ngang Dương cùng ánh mắt cũng không nhiệt liệt làm cho cô nhìn mà dừng bước, cuối cùng lúc rời khỏi Hoàng Lương, không có lồng ngực để cho cô dựa vào, không có một cái cảng nào để cho cô nghỉ ngơi, bóng lưng cô cô đơn mà bi thương trong nháy mắt biến mất ở trong bóng đêm, Quan Doãn rõ ràng nghe được tiếng vỡ nát của lòng cô.
Mà Tề Ngang Dương luôn luôn là vẻ mặt hờ hững, tuy rằng cũng biểu hiện ra quan tâm Tô Mặc Ngu đầy đủ, lại luôn có một loại cảm giác xa cách, Quan Doãn nhìn ra, Tề Ngang Dương là cố ý gây nên, anh ta không muốn để Tô Mặc Ngu đối với anh ta dùng tình quá sâu.
Nếu Tô Mặc Ngu không phải mối tình đầu của Tề Ngang Dương, nếu tình cảm giữa cô và Tề Ngang Dương không phải có quá nhiều gút mắc, Quan Doãn lại không tiếc mượn bờ vai của hắn dùng một chút, hắn tuy rằng không phải người đàn ông bác ái thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng hiểu được che chở nỗi đau của phụ nữ lúc bất lực nhất. Chỉ có điều chung quy không muốn khiến Tề Ngang Dương khó xử, hơn nữa hắn hiện tại nợ một tấm chân tình khó trả, vẫn là không cần lại tham gia thế giới tình cảm yếu ớt của Tô Mặc Ngu cho thỏa đáng.
- Mỗi người đều có tiêu chuẩn thẩm mỹ của chính mình, loại hình anh thích, tôi cũng thích, nhưng tôi không nhất định muốn dựa theo tiêu chuẩn này lựa chọn hôn nhân. Kỳ thật tôi lại cảm thấy, không nhất định phải cố ý theo đuổi hoàn mỹ.
Lời nói của Quan Doãn có ý khuyên giải, hắn cảm thấy Tô Mặc Ngu và Tề Ngang Dương khá xứng, ít nhất Tô Mặc Ngu luôn chung tình với Tề Ngang Dương, lại là mối tình đầu, hiện tại làm sao còn có thể tìm kiếm được mối tình đầu thuần khiết mà tốt đẹp? Bỏ qua thì thật là đáng tiếc
- Phụ nữ quá hoàn mỹ là nữ thần, mà nữ thần không dùng để cùng chung sống, chỉ là dùng để chiêm ngưỡng.
Tề Ngang Dương khoát tay áo:
- Em Quan cậu không cần khuyên tôi, tôi quen Mặc Ngu hơn mười năm, hơn mười năm cùng một chỗ, trình độ thân thiết chỉ giới hạn ở bắt tay, cậu nghĩ rằng tôi không có cố gắng qua? Tôi luôn luôn cố gắng, cố gắng gần mười năm, sau đó vẫn là buông tay, vì sao? Tôi thuyết phục không được chính mình, vì yêu mà yêu, là thần, vì được yêu mà yêu, là người, có khi tôi cũng khinh thường chính mình, vì sao không thể được Mặc Ngu yêu cảm động mà đi yêu cô, chẳng lẽ tôi cả một con người cũng làm không được? Nhưng không có cách nào, tôi phát hiện tôi quá cố chấp rồi, tôi là người chủ nghĩa hoàn mỹ.
Quan Doãn không nói, trầm mặc gật gật đầu, thôi đi, hắn cả phiền phức của mình còn không giải quyết được, cũng đừng có khuyên bảo vấn đề tình cảm của người khác, hiện tại Hạ Lai và Kim Nhất Giai còn là gút mắc ở trong đầu hắn, bỏ xuống không được, là phiền nhiễu lớn nhất ngoại trừ Trịnh Thiên Tắc trong giai đoạn này của hắn.
Không bao lâu liền lên đồ ăn, tổng cộng hơn mười món, đồ ăn phong phú, bề ngoài đẹp mắt, làm cho người ta khẩu vị mở rộng ra, sắc đẹp mỹ thực đều là đàn ông yêu nhất, Quan Doãn động đậy ngón trỏ việc đáng làm thì phải làm nói:
- Đến đây, bắt đầu, đừng khách khí, dù sao hôm nay Tề tổng tính tiền, ăn thoải mái.
Tế Ngang Dương vui vẻ:
- Muốn ăn nghèo tôi? Cứ việc phóng ngựa lại đây.
Mấy người cười ha hả, bắt đầu đấu tranh ăn cơm. Cũng đừng nói, đều thực sự đói bụng, sức chiến đấu kinh người, mười mấy món ăn không bao lâu đã bị gió cuốn mây tan tiêu diệt hơn phân nửa. Quan Doãn cảm thấy mới lửng dạ, Tề Ngang Dương so với hắn còn đói, gặp đồ ăn không đủ, liền gọi nhân viên phục vụ.
Vẫn là cô gái rụt rè lúc trước, cô đứng ở trước mặt Tề Ngang Dương, khuôn mặt lại thẹn đỏ như quả táo, cô câu nệ cúi đầu xem mũi chân:
- Rất xin lỗi Tề tiên sinh, đồ ăn của ngài còn hai món chưa lên...
Ánh mắt Quan Doãn dừng ở tấm thẻ trước ngực của cô, mặt trên tên là Trương Bình Quả, không khỏi không kìm nổi cười, khuôn mặt của cô thật đúng là giống táo đỏ, không ngờ tên cũng gọi là cây táo, thật có ý nghĩa, xem bộ dạng cô ngượng ngùng, hẳn là ngày đầu tiên đi làm, hắn liền nói tiếp:
- Không phải nói phủ Đại tướng quân chúng tôi lên đồ ăn trước tiên?
Phòng cao cấp khách sạn Triệu Vương đặt tên rất có ý nghĩa, cái gì phủ Đại tướng quân, phủ Thượng Đại Phu, điểm tướng đài, hoàng cung, vv, có phải có phân cấp bậc hay không, không thể hiểu hết, nhưng theo quy cách mà nói, phủ Đại tướng quân coi như là gian phòng tương đối cao cấp trong gian phòng trang nhã, về lý nên ưu tiên mang thức ăn lên.
- Có hai món ăn, nguyên liệu không nhiều lắm, Tề tiên sinh gọi, khách điểm tướng đài cũng gọi, hiện tại nguyên liệu không đủ, phòng bếp đang nghĩ cách...
Trương Bình Quả bất an nói, đầu cúi thật thấp xuống.
Thật sự là một cô nàng đơn thuần, Quan Doãn âm thầm lắc đầu, nếu là một nhân viên phục vụ thành thục, nhất định sẽ lấy nguyên liệu hỏng rồi làm lý do để qua loa tắc trách, cô ngược lại, nói thẳng nói thật, lần này liền chọc giận Tề Ngang Dương.
- Ý của cô là nói, tôi gọi hai món ăn trước, khách Điểm Tướng Đài gọi sau, sau đó đồ ăn đưa Điểm Tướng Đài không để cho Đại tướng quân hả?
Tề Ngang Dương nghe ra thứ tự trước sau, giận tím mặt
- Còn có quy tắc thứ tự đến trước sau hay không? Gọi giám đốc các cô lại đây, hai món ăn nếu lên không nổi, hôm nay cả bàn đồ ăn, tôi một phân tiền cũng không trả.
Trương Bình Quả gần như muốn khóc:
- Tề tiên sinh, rất xin lỗi, là lỗi của tôi, đừng kêu giám đốc chúng tôi, giám đốc đến, tôi liền mất việc. Tôi không dám đến Điểm Tướng Đài, khách Điểm Tướng Đài rất hung dữ...
Một câu nói kia càng làm cho Tề Ngang Dương nổi trận lôi đình, y vỗ bàn:
- Rất hung dữ? Tôi lại muốn xem, ông ta có thể hung dữ bao nhiêu.
Khi nói chuyện, Tề Ngang Dương đẩy cửa đi ra ngoài, Quan Doãn lo sợ được mất, theo sát phía sau.
Trùng hợp, Điểm Tướng Đài sát vách Phủ Đại tướng quân, Quan Doãn muốn khuyên Tề Ngang Dương không nên kích động, lại không giữ chặt, Tề Ngang Dương một tay liền đẩy cửa Điểm Tướng Đài ra.
Đồng thời cũng đẩy ra một cánh cửa khác của cuộc đọ sức chính trị.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 249: Đạp gió rẽ sóng
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Cùng lúc Tề Ngang Dương đẩy ra cửa phòng Điểm Tướng Đài, trong phòng 218 nhà khách Hoàng Lương, Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thiên Tắc cũng đang điểm tướng.
Nhà khách Hoàng Lương cách Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố 1 km về phía nam, tọa lạc tại đoạn đường phồn hoa, lúc trước là nơi chiêu đãi của Ủy ban nhân dân thành phố, sau đó sau khi bị Vương Thừa Phong nhận thầu, đổi tên là nhà khách Hoàng Lương, chủ yếu tiếp nhận hoạt động tiếp đãi của Ủy ban nhân dân thành phố.
Vương Thừa Phong là em họ của Vương Hướng Đông Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.
Trước kia nơi tiếp đãi Ủy ban nhân dân thành phố nửa chết nửa sống sau khi đổi tên là nhà khách Hoàng Lương, dưới hoạt động của Vương Thừa Phong, đạt được phát triển tăng mạnh bất ngờ, trong vòng vài năm ngắn ngủi liền trở thành một trong nhà khách hiệu quả và lợi ích tốt nhất thành phố Hoàng Lương.
Người trong giới đều hiểu rõ, bản nhân Vương Thừa Phong cũng không có tài năng hơn người, khách sạn Hoàng Lương ở trong tay ông ta có biến hóa long trời lở đất, không phải ông ta có bản lĩnh, mà là ông ta theo gió đông của Vương Hướng Đông. Không ít người đều nói, Vương Thừa Phong có một người anh tốt Vương Hướng Đông.
Cũng có người nói, cái tên Vương Thừa Phong đặt thật hay, Thừa Phong có ý nghĩa dựa thế mượn lực, sẽ có lúc theo gió vượt sóng, trực tiếp treo buồm ra biển cả, tên hay, nhất định thuận buồm xuôi gió.
Bất kể là loại nào, dù sao nhà khách Hoàng Lương dưới sự kinh doanh của Vương Thừa Phong rất được lòng của Hô Diên Ngạo Bác, bình thường Hô Diên Ngạo Bác chỉ cần không trở về nhà, nhất định ở nhà khách Hoàng Lương qua đêm, nhà khách Hoàng Lương chính là hành cung của Hô Diên Ngạo Bác.
Nhà Khách Hoàng Lương vốn chỉ có một tòa lầu chính, không lâu sau khi Hô Diên Ngạo Bác nhậm chức, Vương Thừa Phong xây dựng rầm rộ, lại dựng lên một tòa lầu nhỏ tầm thường. Lầu nhỏ không cao, tổng cộng năm tầng, ở trong một mảnh đất trống mọc đầy cây cỏ ở phía sau nhà khách Hoàng Lương, toàn bộ sơn thành màu xám, khiêm tốn mà trầm mặc, không mở cửa bán, chỉ phục vụ lãnh đạo Thành ủy.
được mệnh danh là tòa lầu số 2 thần bí nhất Hoàng Lương.
Phòng 218 ở tầng 2 lầu số 2, là phòng chuyên dụng của Hô Diên Ngạo Bác, đối với bên ngoài là phòng không tồn tại, nếu như từ cầu thang bình thường đến lầu hai, sẽ phát hiện số phòng đến 217 là hết. Chỉ có rất ít người biết, từ lầu 2 đến lầu 3, lại từ phòng 317 lầu 3 đi vào, trong phòng có lầu thang, sau khi từ lầu thang xuống dưới, chính là phòng 218.
Phòng bí mật như thế, ngoại trừ Hô Diên Ngạo Bác ra, không có mấy người biết, có thể vinh dự ở phòng 218 được Hô Diên Ngạo Bác tiếp kiến, nhất định là tâm phúc của Hô Diên Ngạo Bác. Hơn nữa cũng là một loại vinh quang. Nghe đồn toàn bộ Hoàng Lương đi vào phòng 218, tổng cộng không đến mười người.
Lúc Trịnh Thiên Tắc vội vàng chạy tới phòng 218. Trong phòng chỉ có một mình Hô Diên Ngạo Bác.
Không giống Hô Diên Ngạo Bác bình thường ung dung mười phần tự tin, trước sau nắm vững mọi thứ trong tay chính là, Chủ tịch thành phố Hô Diên trước mắt Trịnh Thiên Tắc, khuôn mặt u sầu, mặt hướng cửa sổ mà đứng, trong phòng sương khói lượn lờ, trên bàn một đống tàn thuốc.
Xảy ra chuyện lớn gì, khiến cho Chủ tịch thành phố Hô Diên cho tới bây giờ đều là hô mưa gọi gió khó xử như vậy?
- Chủ tịch thành phố Hô Diên...
Trịnh Thiên Tắc đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ,
- Không khí không lưu thông, tính nguy hại của khói thuốc đặc biệt lớn.
- Hút thuốc mấy chục năm rồi, muốn cai thật đúng là cai không được nữa.
Hô Diên Ngạo Bác ném tàn thuốc, đón không khí mát mẻ hít sâu một cái, nói,
- Đã xảy ra chuyện. Xảy ra chuyện lớn, Thiên Tắc.
Đã là lần thứ hai Trịnh Thiên Tắc nghe Hô Diên Ngạo Bác nói xảy ra chuyện lớn, trong lòng ông ta không khỏi căng thẳng:
- Có Chủ tịch thành phố Hô Diên ở đây, Hoàng Lương có thể xảy ra chuyện lớn gì? Bánh lái của Hoàng Lương, nằm giữ ở trong tay Chủ tịch thành phố Hô Diên.
- Chiếc thuyền Hoàng Lương này, rõ là do Thành ủy Hoàng Lương cầm lái, trên thực tế hướng gió vẫn nắm trong tay Tỉnh ủy.
Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác vẫn trang nghiêm như cũ
- Vừa mới nhận được tin tức, Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở Công an tỉnh có một tổ liên hợp điều tra tiến vào Hoàng Lương đã hơn nửa tháng.
- Hả?
Kinh ngạc này của Trịnh Thiên Tắc là không như bình thường, đặt mông ngồi lên giường,
- Tổ Liên hợp điều tra không thông qua Thành ủy liền tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương rồi, không hợp quy tắc nha...
Vừa nói xong ông ta lại tự biết nói lỡ rồi, không khỏi ngây dại một chút, phía sau lưng nháy mắt liền toát ra mồ hôi lạnh.
Tổ liên hợp điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở Công an tỉnh tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương, nhất định phải thông qua Thành ủy Hoàng Lương, không thông qua Thành ủy Hoàng Lương, đừng nói tổ điều tra không thể khai triển công việc, chính là vấn đề chỗ ở cũng không giải quyết được, nhưng Hô Diên Ngạo Bác thân là nhân vật số hai Thành ủy, tổ điều tra tiến vào chiếm giữ nửa tháng mới biết được tin tức, bởi vậy liền chứng minh một điều, chuyện tổ điều tra tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương chỉ có một người biết...
Tưởng Tuyết Tùng!
Hay cho một Tưởng Tuyết Tùng, thật sự là thâm hiểm, ở ngoài mặt nhẹ nhàng, sau lưng lại trực tiếp một dao đâm xuống, thật ác độc, đây hoàn toàn là khẩu Phật tâm xà phiên bản Lý Lâm Phủ hiện đại.
Thử nghĩ, chỉ có một mình Bí thư Thành ủy biết tổ điều tra ở thành phố Hoàng Lương hoạt động nửa tháng có thừa, lực lượng khắp nơi hoàn toàn không biết gì cả còn chưa tính, mà ngay cả đường đường Chủ tịch thành phố cũng bị mù tịt, chiêu này của Tưởng Tuyết Tùng chẳng cao minh, cũng được bảo hiểm, như vậy, người tổ điều tra phải điều tra rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ chính là điều tra Hô Diên Ngạo Bác? Nghĩ như vậy, Trịnh Thiên Tắc gần như phải mồ hôi ướt đẫm rồi, lại nghĩ, lại bác bỏ ý nghĩ của chính mình, không có khả năng, người đứng sau Hô Diên Ngạo Bác ở tỉnh cứng rắn, mạnh mẽ, ba năm qua cùng Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương đấu đá kinh khủng cũng không bị Tỉnh ủy điều chỉnh, lại luôn luôn chiếm thượng phong, không chỉ là Hô Diên Ngạo Bác thủ đoạn cao siêu, cũng là lực ủng hộ của ông ta ở Tỉnh ủy khá lớn, nếu không một nhân vật số 2 làm sao có thể cùng nhân vật số 1 vật lộn lâu như vậy?
Nếu thật sự là điều tra Hô Diên Ngạo Bác, sự tình liền thật sự lớn quá rồi, chứng minh hậu trường của Hô Diên Ngạo Bác ở Tỉnh ủy phải buông tay, Tỉnh ủy thành lập tổ liên hợp điều tra điều tra nhân vật số một chính phủ, nhất định phải có nhân vật số 1 và số 2 Tỉnh ủy gật đầu mới được, cho dù không mời dự họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, ít nhất cũng phải nhân vật số 1, số 2 Tỉnh ủy cùng với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ba mặt toàn bộ đồng ý mới ra tay.
Sự tình lớn như vậy, Hô Diên Ngạo Bác trước đó lại không hề nghe được một chút tin đồn, không ổn, chuyện lớn không ổn, nhân vật chính trị trước khi mất đi sinh mạng chính trị, đều là trước bắt đầu từ mất đi quyền được biết sự việc.
Trịnh Thiên Tắc đoán bậy một mạch, ngơ ngác ngồi ở trên giường, sau một lúc lâu không nói được một lời. Tình thế biến hóa cực nhanh, khiến ông ta nghẹn họng nhìn trân trối, nếu Hô Diên Ngạo Bác thất thế, chỗ dựa lớn nhất của ông ta ở Hoàng Lương bị ngã, ông ta liền mất đi trụ cột dựa thế mượn lực, muốn lại mây mưa thất thường ở Hoàng Lương sẽ phải nghĩ kĩ, điểm quan trọng nhất là, Hoàng Hán lại không hề giống như trước kia khiến ông ta trăm phần trăm yên tâm, dưới sự cao thấp tấn công như vậy, ông ta thật sự thành hai mặt đều có địch rồi.
Không, lại liên tưởng đến Quách Hiểu Húc xác định rõ lập trường, Thôi Hướng trên vấn đề học viện Tiến Thủ đã cùng ông ta đối lập, ông ta không phải hai mặt có địch, mà là thành cái đích cho mọi người chỉ trích! Nhân vật từng một tay che trời Hoàng Lương, trong nháy mắt xuống dốc không phanh, đưa mắt nhìn bốn phía, thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, Trịnh Thiên Tắc trong lúc đó nảy sinh cảm giác bi thương.
- Thiên Tắc, đừng bi quan.
Hô Diên Ngạo Bác thấy Trịnh Thiên Tắc hồn bay phách lạc ngồi ở trên giường ngẩn người, ngược lại lại thoải mái mà mỉm cười,
- Cậu cũng đừng quá lo lắng, tổ liên hợp điều tra tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương, tuy rằng giấu diếm được tôi, tuy nhiên không phải điều tra tôi, cũng không phải điều tra cậu, mà là đang điều tra Lãnh Nhạc Trưởng ban thư ký Thành ủy!
- À?
Trịnh Thiên Tắc bỗng chốc vừa sợ đến nhảy dựng lên,
Sao lại là điều tra Lãnh Nhạc? Không phải nói Lãnh Nhạc ở Bắc Kinh có người đứng sau, ông ta bước tiếp theo không phải phải điều về Bắc Kinh? Lãnh Nhạc ở Hoàng Lương luôn luôn khiêm tốn, trên người ông ta giống như không có việc gì mà...
- Cũng không có việc gì, cậu nói không tính, tôi nói cũng không tính, ở tỉnh định đoạt. Tại sao phải điều tra Lãnh Nhạc, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Hô Diên Ngạo Bác đóng cửa sổ, mùa đông phương bắc, ấm lạnh lưỡng trọng thiên, ngoài cửa sổ trời đông giá rét, bên trong xuân ý hoà thuận vui vẻ, mở cửa sổ trong chốc lát, nhiệt độ phòng liền kịch liệt giảm xuống, nhưng là cũng có lợi, gió lạnh sẽ cho người tỉnh táo.
Trịnh Thiên Tắc lo nghĩ, bỗng nhiên ý thức được cái gì:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên lại từ đâu biết được tin tức?
- Chuyện này, còn phải cảm ơn đồng chí Bạch Sa.
Hô Diên Ngạo Bác nói,
- Bạn học của Bạch Sa là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lúc Bạch Sa và anh ta trò chuyện, anh ta trong lúc vô ý nói lộ ra một câu, Bạch Sa tính mẫn cảm chính trị cao, liền hỏi tới, rốt cục vẫn để anh ta hỏi được một chút tintức. Tôi liền khẩn trương gọi cho tỉnh, tỉnh không thể giấu diếm nữa, liền đơn giản giải thích với tôi vài câu...
Thì ra là thế, Trịnh Thiên Tắc thở phào một cái, Hô Diên Ngạo Bác không có mất thế là tốt rồi, không cần biết tổ điều tra đang điều tra ai, chỉ cần không phải điều tra Hô Diên Ngạo Bác và ông ta là tốt rồi, nhưng vấn đề là... Chủ tịch thành phố Hô Diên sao lại hai lần cường điệu là có chuyện lớn xảy ra, Trịnh Thiên Tắc còn nói:
- Nếu là điều tra Lãnh Nhạc, thì không phải là chuyện lớn gì.
- Điều tra Lãnh Nhạc quả thật không phải chuyện lớn, nhưng sự tình giấu diếm được mọi người, chỉ có một mình Tưởng Tuyết Tùng biết, là chuyện lớn không ngờ tới.
Hô Diên Ngạo Bác nhíu mày, tóc trên đỉnh đầu hơi trọc dường như lại lưa thưa thêm vài phần,
- Nếu có lần đầu tiên có thể giấu diếm mọi người điều tra Lãnh Nhạc, như vậy lần sau mặc kệ lại điều tra ai, cũng sẽ xuất hiện tình hình giống lúc này đây ngoại trừ Tưởng Tuyết Tùng ra ai cũng không biết, Thiên Tắc, đổi cách nghĩ một chút, lỗ hổng này vừa mở, chẳng khác gì là Tưởng Tuyết Tùng tay cầm một cây Thượng Phương bảo kiếm, chúng ta đều phải luôn luôn đề phòng bị ông ta sau lưng đâm một nhát ngã ngựa.
Trong lòng Trịnh Thiên Tắc một trận kinh hoảng, quả thật, đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu lúc này đây điều tra không phải Lãnh Nhạc mà là ông ta, ông ta chẳng phải là đến lúc gần chết mới biết là ai ở sau lưng bắn lén? Hơn nữa từ việc tổ điều tra giấu diếm được Hô Diên Ngạo Bác cũng có thể thấy được sự thay đổi hướng gió của Tỉnh ủy, dường như lực ủng hộ của người đứng sau Hô Diên Ngạo Bác không lớn bằng trước kia, từ góc độ này mà nói, thật đúng là chuyện lớn vô cùng
- Thiên Tắc, tổ điều tra sự tình vì chúng ta vang lên cảnh báo, nhắc nhở chúng ta, về sau phải thay đổi suy nghĩ rồi.
Hô Diên Ngạo Bác dường như hạ nhiều quyết tâm,
- Bước tiếp theo, mau chóng san bằng chuyện học viện Tiến Thủ, tập trung tinh lực làm tốt bài văn khu kinh tế mới.
Trịnh Thiên Tắc hiểu, Hô Diên Ngạo Bác là muốn thí xe giữ tướng rồi, nếu như nói chuyện học viện Tiến Thủ là đấu ngầm, như vậy đọ sức khu kinh tế mới chính là tranh chấp trực diện, từ đấu ngầm chuyển tới tranh chấp trực diện, nói như vậy, Chủ tịch thành phố Hô Diên muốn chuyển biến suy nghĩ, muốn ở trên vấn đề khu kinh tế mới, thách thức Tưởng Tuyết Tùng?
Vấn đề là, Chủ tịch thành phố Hô Diên muốn ở trên vấn đề học viện Tiến Thủ, bắt ông ta làm ra nhượng bộ lớn bao nhiêu? Nếu động đến nền móng của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, ông ta cũng có giới hạn.
Trịnh Thiên Tắc còn chưa biết là, nền móng của ông ta, hoặc là nói tất cả bộ phận thành viên nồng cốt của ông ta, lúc này ở Điểm Tướng Đài của khách sạn Triệu Vương, ở trước mặt Quan Doãn và Tề Ngang Dương, đã không có bất luận thần bí gì đáng nói.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.