Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : hokhok
Beta: Q vs H
“Ai không cho ngươi nạp thiếp? Nếu ngươi muốn nạp thiếp, ta có thể ngăn cản ngươi sao? Ta có dùng dây thừng trói chặt ngươi sao?” Hàn Ngữ Phong chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
“Ngươi không ngăn cản cũng không có dùng dây trói chặt ta lại, nhưng ngươi lại hạ độc ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi bí hiểm nói.
“Cái gì? Hạ độc?” Nàng hạ độc hắn khi nào?
“Chính là độc tình, đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng của ta, không giải hết được, chỉ thấy càng ngày càng nặng.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói vẻ mặt còn rất chân thật.
Hàn Ngữ Phong tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Ngươi lớn như vậy mà còn không đứng đắn.” Hiện tại hắn thay đổi rất nhiều, ở trước mặt nàng, càng ngày càng quyến rũ.
“Cái gì không đứng đắn? Cái này gọi là cảm xúc chốn khuê phòng, có hiểu hay không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi lên vẻ mặt cười xấu xa dí sát vào tai nàng nói: “Ngươi rõ ràng là thích nghe, tại sao phải giả bộ.” Nói xong còn khẽ liếm vành tai của nàng, vành tai là nơi mẫn cảm nhất của nàng.
Thân thể Hàn Ngữ Phong không khỏi run rẩy một chút, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi thật không thấy hai đứa nhỏ còn ở đây.”
“Con vẫn còn nhỏ, mặc kệ chúng đi, mà biết đâu chúng cũng rất thích? Các ngươi cũng hy vọng nương sinh thêm một tiểu muội muội nữa có đúng hay không?” Tư Mã Tuấn Lỗi xoay mặt nhìn hai tiểu bảo bối hỏi.
“Ba.” Bên trái Kì Nhi giơ lên bàn tay nhỏ bé mập mạp đánh vào trên mặt Tư Mã Tuấn Lỗi, mắt to nháy nháy linh động vô tội, dùng tay nhỏ bé đánh vào ánh mắt hắn.
“Tiểu tử, ngươi vô lễ.” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Kì Nhi, cố tình dám giơ tay đánh phụ thân.
“Ha hả, ngươi xứng đáng.” Hàn Ngữ Phong ở một bên cười, ghé sát bên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kì Nhi, đứa con này làm thật tốt.
“Xuân Vũ ôm hai đứa nhỏ này ra ngoài.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên hướng về phía ngoài cửa phân phó, sau đó nhìn nàng, vẻ mặt cười tà mị.
“Ngươi làm gì? Ta không muốn.” Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, bây giờ là ban ngày hắn sẽ không phải vậy chứ? Nàng không muốn.
Xuân Vũ tiến vào che miệng cười trộm không nhìn Vương gia cùng Vương phi, nàng cùng vú em ôm Kì Nhi cùng Lân Nhi ra ngoài, đã thành thói quen, trước khi đi còn giúp hai người đóng cửa thật kỹ.
“Ngoan ngoãn lại đây Ngữ Phong.” Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về phía nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
“Được.” Hàn Ngữ Phong vẻ mặt cười cười lại đột nhiên chạy về phía cửa, đột nhiên mở cửa ra giật mình, có một cô gái vẻ mặt tiều tụy thống khổ trên ngón tay loang lổ vết máu đứng ở ngoài cửa.
“Ta không phải quấy rầy các ngươi?” Lời nói của Hỏa Vân Kiều như vậy, nhưng một bước lại tiến vào không biết vì cái gì? Nàng đã tới nơi này rồi, hoặc là trong lòng nàng đã đem bọn họ trở thành bằng hữu.
“Hỏa Vân Kiều ngươi làm sao vậy?” Hàn Ngữ Phong đóng cửa lại nhìn thấy bộ dạng này của nàng quan tâm hỏi.
“Phong Hồn thành thân.” Hỏa Vân Kiều khóe môi nhếch lên một nụ cười thê thảm, tân nương không phải là nàng.
“Sao lại vậy? Phong Hồn thành thân? Tân nương là ai?” Hàn Ngữ Phong kinh ngạc luôn miệng truy hỏi hắn cưới ai? Ai lại có thể thích hợp với hắn hơn Hỏa Vân Kiều?
Tư Mã Tuấn Lỗi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải là hoa khôi Mẫu Đơn của Hoa mãn lâu hay không?” Rất có thể là nàng bởi vì một thời gian sau đột nhiên không thấy nàng.
“Vương gia cũng biết là nàng.” Mắt đẹp của Hỏa Vân Kiều mang theo rất nhiều đau đớn.
“Hoa khôi? Phong Hồn lấy hoa khôi?” Hàn Ngữ Phong có chút không thể tin được, nam nhân lạnh lùng như Phong Hồn mà cũng đến kỹ viện, nay lại còn muốn cưới hoa khôi? Đánh chết nàng cũng không tin.
“Rất kỳ quái có phải không? Ta hẳn là bà mối của bọn họ.” Tâm của Hỏa Vân Kiều hối hận muốn chết, nàng vì cái gì nhất thời xúc động cứu Ngọc Oánh, nếu nàng không cứu nàng ta, chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ không xảy ra.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi nói rõ ràng một chút.” Hàn Ngữ Phong càng nghe càng hồ đồ.
Hỏa Vân Kiều nhìn bọn họ chậm rãi mở miệng kể lại các sự việc nàng đã trải qua.
Nghe xong những lời nàng nói Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nhau, Phong Hồn lấy Ngọc Oánh có phải quá nhanh hay không? Hay là hắn thật sự thích Ngọc Oánh?
“Hỏa cô nương ngươi có phát hiện điểm đáng ngờ nào không?” Tư Mã Tuấn Lỗi nghiêm túc nhìn nàng hỏi lại.
“Điểm đáng ngờ, điểm gì đáng ngờ?” Hỏa Vân Kiều ngước mặt nghi hoặc nhìn hắn, nàng hiện tại rất đau lòng.
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Ta nghĩ Phong Hồn cũng không muốn giữ nàng lại, mà ngươi vừa rời đi hắn đã lấy Ngọc Oánh, cái này không phải là quá nhanh, lại nói Ngọc Oánh tại sao lại làm như vậy? Tại sao mỗi lần đều rất tình cờ gặp gỡ các ngươi?” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa ra một loạt nghi vấn.
Hỏa Vân Kiều có chút sửng sốt, nàng từ trước tới giờ chưa có nghĩ tới vấn đề này, chẳng lẽ Ngọc Oánh thật sự có âm mưu tiếp cận bọn họ?
“Mà bọn họ cũng đột nhiên thành thân, ta nghĩ ở bên trong nhất định có chuyện gì?” Hàn Ngữ Phong cũng tỉnh ngộ lại nói.
“Ngọc Oánh có phải cố ý tiếp cận Phong ca ca hay không? Muốn tổn thương hắn?” Hỏa Vân Kiều nghĩ vậy sắc mặt lo lắng xoay người nói: “Không được ta phải quay lại xem.”
“Hỏa cô nương, ngươi chờ một chút.” Hàn Ngữ Phong gọi nàng lại sau đó nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi nói: “Chúng ta đi cùng được không?”
“Được.” Tư Mã Tuấn Lỗi do dự, dù sao Phong Hồn cũng từng giúp nàng, ôm lấy Hàn Ngữ Phong liền cùng Hỏa Vân Kiều đi đến Quỷ môn.
Trong tân phòng, Ngọc Oánh một người ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt lạnh lùng dưới khăn hồng, đôi mắt đẹp phát ra tia hung ác, tìm cách lâu như vậy hôm nay rốt cuộc cũng có thể báo thù.
Cửa bất ngờ bị mở ra, nàng biết hắn đã trở lại.
Phong Hồn tháo bỏ khăn hồng của nàng, Ngọc Oánh lập tức đứng dậy trên mặt xấu hổ nhìn hắn, cầm lấy một ly rượu trên bàn đưa cho hắn thanh âm vô cùng mềm mại nói: “Tướng công chúng ta cùng uống chén rượu giao bôi.”
Phong Hồn sắc mặt vẫn lạnh như băng, không có biểu hiện gì, cầm lấy chén rượu uống.
“Tướng công, để ta giúp chàng cởi áo.” Ngọc Oánh buông chén rượu nhẹ tay cởi quần áo của hắn.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : hokhok
Beta: Q vs H
Phong Hồn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Ngọc Oánh đứng ở phía sau hắn nhẹ nhàng đem áo khoác cởi ra. Trên mặt lạnh lùng đột nhiên biến thành hận ý, chủy thủ giấu ở bên trong tay áo liền hung hăng hướng về phía sau lưng hắn…
“Bính.” Phong Hồn xoay người một cái liền đá bay chủy thủ trong tay nàng, một chưởng đánh thẳng vào ngực của nàng.
Ngọc Oánh nhanh chóng lui về phía sau tựa vào cửa, từ yết hầu phun ra một ngum máu tươi đỏ thẫm y phục, trên khóe miệng lưu lại vết máu đỏ tươi, hung hăng trừng mắt liếc hắn nói:
“Ngươi rõ ràng có chuẩn bị, ngươi như thế nào lại biết?”
Phong Hồn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng nói:
“Ngươi có rất nhiều sơ hở, ngươi trăm phương nghìn kế nhằm tiếp cận ta, muốn gả cho ta, như thế không phải thật làm cho người ta hoài nghi sao?”
“Phong Hồn ngươi quả nhiên không đơn giản, ngươi đều đã biết, nói đi, tại sao lại đồng ý lấy ta?” Chuyện này thật làm cho nàng nghi ngờ, nếu hắn đã nghi ngờ nàng tại sao không trực tiếp giết nàng?
“Ta là sát thủ nhưng không phải gặp ai liền giết, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, cho ngươi rời đi nhưng ngươi đều cự tuyệt. Nếu đã như vậy ta sao lại không thành toàn ngươi, nhìn xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Trong mắt Phong Hồn hiện lên một tia ngoan độc, hiện tại hắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Ta muốn làm gì? Ta muốn giết ngươi, Dương Tranh buông tha ngươi nhưng ta sẽ không bỏ qua ngươi, ta vì ca ca mà báo thù.” Vẻ mặt Ngọc Oánh tràn đầy hận ý nhìn hắn.
Phong Hồn bây giờ mới biết thì ra nàng là muội muội của Hoa Tâm Đại Thiểu, đôi mắt lạnh lùng nói: “Ngươi cũng là một cô nương, ngươi hẳn phải biết những cô nương bị ca ca ngươi vũ nhục thống khổ thế nào.”
“Ta không việc gì phải biết nhiều như vậy? Ta chỉ cần biết ngươi giết ca ca ta, ta sẽ báo thù.” Trên mặt Ngọc Oánh không có một tia hối lỗi, đối với nàng mà nói những người đó sống chết không liên quan đến chuyện của nàng.
“Quả nhiên là huynh muội, nếu ngươi có ý ăn năn có lẽ ta còn có thể thả ngươi, nhưng hiện tại chính ngươi đã chọn con đường này, là ta động thủ hay là ngươi tự mình động thủ.” Ánh mắt Phong Hồn lạnh như băng.
“Phong Hồn ngươi giết người nhiều như vậy, đáng chết hay không đáng chết ngươi đều giết, vậy ngươi có từng ăn năn? Lúc ta quyết định báo thù ta đã không nghĩ đến mình sẽ toàn mạng trở về, không phải ngươi chết thì chính là ta chết, nếu giết không được ngươi, như vậy thì ta chỉ còn có con đường chết.” Trong mắt Ngọc Oánh không có một chút sợ hãi cúi xuống cầm lấy chủy thủ rơi trên mặt đất hung hăng đâm vào ngực mình.
Phong Hồn lạnh lùng nhìn nàng cũng không có ra tay ngăn cản, hắn đã cho nàng rất nhiều con đường sống nhưng nàng đã muốn chọn con đường chết.
Hỏa Vân Kiều, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong vội vàng chạy tới cửa, đúng lúc thấy trên ngực Ngọc Oánh cắm chủy thủ chậm rãi ngã xuống. Xem ra bọn họ đoán không sai, nàng quả nhiên có vấn đề nhưng Phong Hồn cũng không phải hạng người thiếu cảnh giác.
“Phong ca ca, chàng có xảy ra chuyện gì không?” Hỏa Vân Kiều từng bước khẩn trương chạy qua hỏi.
“Không có chuyện gì.” Phong Hồn lắc đầu nhìn cửa nói:
“Vương gia, Ngữ Phong, đã tiếp đón chậm trễ rồi.” Bọn họ gật đầu.
“Môn chủ đã xảy ra chuyện gì?” Trầm Mộ Thần cùng người của Quỷ môn chạy tới đúng lúc thấy Ngọc Oánh nằm trên mặt đất, sắc mặt kinh sợ hãi hùng. Tại sao lại có thể như vậy?
“Không có việc gì, Ngọc Oánh là muội muội của Hoa Tâm Đại Thiểu dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận muốn ám sát ta, nàng đã tự sát hãy mang ra ngoài tùy tiện an táng.” Phong Hồn giải thích đơn giản, sau đó lạnh lùng ra lệnh.
Trầm Mộ Thần cùng mọi người trong Quỷ môn khiếp sợ, nàng chính là một thích khách đáng thương, một mỹ nhân như hoa như ngọc.
“Mộ Thần, ngươi đưa khách ra phòng khách trước, ta đi thay quần áo xong lập tức sẽ quay trở lại.” Phong Hồn phân phó nói.
“Vâng, thưa môn chủ.” Trầm Mộ Thần làm động tác mời nói: “Vương gia, Vương phi mời.”
Tại tiền sảnh của Quỷ môn. Bọn họ vừa mới ngồi xuống.
Phong Hồn lại mặc bộ quần áo màu xanh thường ngày đi ra, nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi và Hàn Ngữ Phong nói: “Vương gia các ngươi sao lại đến đây?”
“Ha hả.” Hàn Ngữ Phong cười khẽ một tiếng nói: “Chuyện này phải hỏi Hỏa cô nương, nàng lo lắng cho ngươi, ta cùng Vương gia cũng không có việc gì nên tới xem thử.”
Hỏa Vân Kiều trên mặt đỏ ửng vội vàng chuyển đề tài nói: “Phong ca ca, chàng không phải là đã sớm biết nàng lòng lang dạ sói chứ?”
“Ngay từ đầu ở thanh lâu đã bắt đầu hoài nghi.” Phong Hồn gật đầu.
“Vậy tại sao chàng lại không nói cho ta biết?” Hỏa Vân Kiều có chút tức giận, thật tức mà, tự nhiên làm cho nàng đau khổ lâu như vậy.
“Ta muốn xem thử nàng rốt cuộc muốn làm gì? Nếu nói cho ngươi, liệu ngươi có nén giận được không?” Phong Hồn nhìn nàng liếc mắt một cái, chỉ sợ nàng sớm đã giết Ngọc Oánh.
“Ta…” Hỏa Vân Kiều bị hắn nói, thốt không ra lời.
“Hỏa cô nương nếu không phải ngươi chỉ lo ghen tị, với trí thông minh của ngươi như thế nào lại không nhìn ra nàng khác thường.” Tư Mã Tuấn Lỗi ở một bên đùa giỡn nói.
“Ngươi xem này, tay ngọc ngà bị thương thành cái dạng này, ta nhìn thấy cũng đau lòng.” Hàn Ngữ Phong cố ý cầm lấy ngón tay bị thương của nàng.
“Ngươi bị làm sao vậy, Vân Kiều?” Phong Hồn nghiêng đầu nhìn nàng hỏi.
“Không có việc gì, ta không cẩn thận đụng phải.” Hỏa Vân Kiều nhanh chóng dấu đi, tuy rằng khẩu khí của hắn không rõ ràng là quan tâm nhưng chỉ như vậy cũng khiến nàng rất vui vẻ.
Nhìn thấy Phong Hồn vẫn lạnh lùng, Hàn Ngữ Phong trong lòng thở dài quyết định giúp nàng một lần, suy nghĩ một chút làm như tùy ý hỏi: “Phong Hồn, Hỏa cô nương các ngươi khi nào thì chuẩn bị thành thân?”
Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức hiểu được ý của nàng, ở một bên đệm thêm vào: “Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ đến uống rượu mừng.”
Hỏa Vân Kiều thẹn thùng cúi mặt, trong mắt tràn ngập vui mừng, cũng biết đây là nàng cố ý giúp nhưng không biết Phong ca ca sẽ trả lời thế nào? Tim đập thật là nhanh.
“Ta không có tính đến chuyện thành thân.” Phong Hồn lạnh lùng nói, một câu chấn động khiến mọi người đều ngẩn ngơ.
Hỏa Vân Kiều đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt ngân ngấn nước, hắn cự tuyệt như vậy, rõ ràng là không để ý đến cảm nhận của nàng, bị mất thể diện nàng không chịu được, từng bước bỏ chạy ra ngoài.
Ngược Ái
Phiên ngoại 1 : Phong Hồn vs Hỏa Vân Kiều
Phiên ngoại 1.19 : Phiên ngoại Phong Hồn: Ngữ Phong dùng kế
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : hokhok
Beta: Q vs H
Hỏa Vân Kiều đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt ngân ngấn nước, hắn cự tuyệt như vậy rõ ràng là không để ý đến cảm nhận của nàng, nàng bị mất thể diện không chịu được từng bước bỏ chạy ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong không khỏi liếc mắt nhìn Phong Hồn một cái, không biết hắn thật sự không hiểu hay là cố ý cho nàng hết hy vọng, không có nghĩ nhiều xoay người đuổi theo, Hỏa Vân Kiều đứng ở trong sân thương tâm rơi lệ, nàng đi qua an ủi nói: “Hỏa cô nương đừng khóc, Phong Hồn chính là nam nhân như vậy, ngươi không phải là biết rõ hắn sao.”
Hỏa Vân Kiều lau lau nước mắt nói: “Ta biết, là ta thích chàng, ngay lần đầu thấy chàng ta liền thích chàng, ta không có cách nào làm cho mình không để ý đến chàng hoặc rời xa chàng.”
Hàn Ngữ Phong bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng bây giờ hắn đã cự tuyệt ngươi, bây giờ ngươi nên làm thế nào?”
“Chàng từng nói chàng là sát thủ không muốn liên lụy tới ta, ta biết cho dù chàng không thương ta nhưng ít nhất chàng không có chán ghét ta, chính là ta không thể rời xa chàng, ta thật sự rất yêu chàng.” Giọng nói của Hỏa Vân Kiều biểu lộ sự bất lực nghẹn ngào, nàng chính là không buông hắn được.
Hàn Ngữ Phong thật sự không còn lời nào để nói, nàng cũng không biết nên khuyên thế nào cho tốt.
“Hàn Ngữ Phong, ngươi mau giúp ta, ta phải làm thế nào Phong ca ca mới có thể tiếp nhận ta?” Hỏa Vân Kiều giống như một cô gái bất lực nắm lấy cánh tay nàng cầu xin.
Hàn Ngữ Phong thật sự không đành lòng nhìn thấy nàng như vậy, muốn nhìn thấy nàng như lần đầu tiên, nàng cực kỳ kiêu ngạo lạnh lùng, suy nghĩ một chút hung ác nói: “Có phải hay không phương pháp nào ngươi cũng đều đồng ý thử?”
“Ừ, chỉ cần khiến chàng yêu ta, để ta có thể ở bên cạnh Phong ca ca. Biện pháp gì ta cũng đều đồng ý thử.” Hỏa Vân Kiều kiên quyết gật đầu, trong mắt mang theo hy vọng.
“Như vậy…” Hàn Ngữ Phong thì thầm bên tai nàng, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có nguyện ý làm như vậy không?”
Vẻ mặt Hỏa Vân Kiều đỏ ửng, ấp úng nhìn nàng nói: “Làm như vậy có được không?”
“Chắc chắn được, ngươi nói Phong Hồn là người như thế nào?” Hàn Ngữ Phong gật đầu hỏi.
“Chính là người một lời nói đáng giá ngàn vàng.” Hỏa Vân Kiều
“Đúng.” Hàn Ngữ Phong lại gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Người trọng tình trọng nghĩa như vậy không thể rũ bỏ trách nhiệm, ngươi nghĩ xem, nếu ngươi cùng hắn có quan hệ mật thiết, hắn còn có thể bỏ rơi ngươi nữa không?”
“Sẽ không.” Hỏa Vân Kiều lắc đầu, Phong ca ca hẳn sẽ chịu trách nhiệm với nàng, sau đó vẻ mặt lại ngượng ngùng, cúi đầu hỏi: “Nhưng mà ta nên làm như thế nào, chàng mới có thể mắc câu đây?”
“Hỏa cô nương vấn đề này ngươi không nên hỏi ta, đừng quên ngươi là ai? Chuyện này đối với ngươi mà nói rất dễ dàng.” Hàn Ngữ Phong khẽ cười một chút, nàng thật hồ đồ, nàng không phải là một cao thủ dùng độc sao?
“Ra vậy.” Hỏa Vân Kiều cũng cười khẽ một tiếng, dùng dược đối với nàng mà nói là chuyện dễ dàng.
“Hiện tại có phải thoải mái hơn hay không? Ngươi đã thương hắn đến thế, vậy hãy nghĩ kế đem hắn biến thành của ngươi.” Hàn Ngữ Phong nhìn nàng nói.
“Ừ, tốt hơn nhiều nhưng mà ta khi nào thì nên xuống tay?” Hỏa Vân Kiều vẻ mặt nghi hoặc hỏi vấn đề trên, nàng giống như một tiểu hài tử không biết gì.
“Đương nhiên càng sớm càng tốt, tốt nhất là đêm nay liền hành động, tránh để đêm dài lắm mộng.” Hàn Ngữ Phong khích lệ nàng nói, dù sao đã quyết định làm, tốt nhất là nên làm sớm một chút.
“Ừ.” Hỏa Vân Kiều gật gật đầu, quyết tâm phải thành thân cho nên nàng sẽ làm như vậy.
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Tư Mã Tuấn Lỗi đi tới vô cùng thân thiết ôm lấy thắt lưng Hàn Ngữ Phong, làm cho Hỏa Vân Kiều có chút ghe tị.
“Không có gì.” Hàn Ngữ Phong lắc đầu cười.
“Chúng ta cần phải trở về rồi.” Tư Mã Tuấn Lỗi kéo tay nàng.
“Hỏa cô nương, ta chờ tin tức tốt của ngươi.” Hàn Ngữ Phong hướng về phía nàng nháy nháy mắt.
“Hẹn gặp lại. Ta nhất định sẽ thành công” Hỏa Vân Kiều nhanh chóng mất đi vẻ âm u trước đó
Cưỡi ở trên lưng ngựa Tư Mã Tuấn Lỗi một bên ôm nàng một bên hỏi: “Nàng cùng với nàng ta vừa nói gì vậy?”
“Không có gì.” Hàn Ngữ Phong khẽ cười, lúc nào mình đã trở thành người mưu mô như vậy chứ, dám đưa ra một chủ ý không chính đáng, bất mãn quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, đều do ở bên cạnh hắn trong một khoảng thời gian quá dài nên nàng đã bị hắn lây bệnh.
“Không có gì, nàng cho là nàng lừa được ta sao? Nói thật bằng không ta liền…” Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, tay liền sờ trước ngực của nàng.
“Chàng đứng đắn lại một chút, không thấy đây là trên lưng ngựa, chàng không sợ ngã xuống sao?” Hàn Ngữ Phong nũng nịu gỡ tay hắn ra, hắn cũng không biết khi nào thì thích hợp, khi nào thì không, luôn không đứng đắn như vậy.
“Nàng là phu nhân của ta, nhiệm vụ của nương tử không phải là phục tùng sao? Cam đoan sẽ không ngã xuống đâu, nếu không tin chúng ta thử xem?” Tư Mã Tuấn Lỗi vẻ mặt cười xấu xa.
“Đứng đắn đi.” Sắc mặt Hàn Ngữ Phong đỏ lên.
“Được, vậy nàng nói cho ta biết các nàng vừa nói cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi giờ phút này trở nên đứng đắn.
“Ha hả.” Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút sau đó quay đầu lại ghé vào tai hắn nói: “Ta bảo Hỏa Vân Kiều hạ dược cho Phong Hồn, lúc gạo đã nấu thành cơm thì Phong Hồn không thể không lấy nàng.”
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Hàn Ngữ Phong bị hắn nhìn chằm chằm có chút hốt hoảng, hay là nàng làm sai.
“Ha ha.” Hắn đột nhiên tuôn một tràng cười to, sau đó hôn lên môi nàng một cái nói: “Nàng khi nào trở nên hư như vậy, nhưng mà ta thích.”
Hàn Ngữ Phong thở ra, trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Còn không phải bị chàng làm hư, nhanh về đi ta nhớ Kì nhi, Lân nhi.”
“Nàng khi nào thì nhớ ta?” Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu thổi khí bên tai nàng.
“Phu quân, ta chính là mỗi ngày đều để ngươi ở trong này.” Hàn Ngữ Phong lấy ta chỉ vào tim của chính mình.
“Ngữ Phong, nàng rất thông minh.” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa lòng ôm chặt nàng.
Ánh mắt nàng lóe lên đảo nhanh qua hắn, nàng có thể không thông minh sao? Nếu không mỗi lần bị hắn uy hiếp cuối cùng vẫn là nàng thỏa hiệp, cho nên nàng vẫn là sớm nói lời dễ nghe làm cho hắn vui vẻ.
Ngược Ái
Phiên ngoại 1 : Phong Hồn vs Hỏa Vân Kiều
Phiên ngoại 1.20 : Phiên ngoại Phong Hồn: Môn chủ phu nhân
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : hokhok
Beta: Q vs H
Hỏa Vân Kiều trong tay bưng một ly trà, đương nhiên trong trà này nàng có bỏ thêm một ít dược liệu của nàng, hạ quyết tâm lâu lắm mới dám đem dược bỏ vào bên trong, khẩn trương đi đến ngoài cửa phòng Phong Hồn, hít thật sâu gõ cửa nói:
“Phong ca ca, ta có thể vào không?”
Trong phòng Phong Hồn sửng sốt, nghĩ đến ban ngày trong lúc vô ý hắn làm cho nàng xấu hổ cũng có chút áy náy, dù sao nàng cũng là nữ nhi, cất giọng nói:
“Vân Kiều vào đi.”
Hỏa Vân Kiều đẩy cửa ra rồi đi vào, vẫn có chút chột dạ cúi đầu nói:
“Phong ca ca, uống trà do chính ta pha đi.” Hoàn hảo, giọng nói không có phát run.
“Được.” Phong Hồn nhận chén trà trong tay nàng, nhìn thoáng qua nàng, trực giác mách bảo hắn trong trà này có vấn đề, chẳng lẽ nàng tức giận nghĩ muốn trả thù hắn một chút, nhưng hắn biết nàng sẽ không hại hắn nên một hơi uống hết sạch.
Tim Hỏa Vân Kiều đập thình thịch, cái này so với hạ độc hắn còn khó hơn, hắn có thể nhìn ra sự khác thường của nàng hay không, trong lòng lo lắng không yên, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Trà thơm lắm.” Phong Hồn đem chén trà đặt ở một bên trên bàn.
Hỏa Vân Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nói:
“Chàng uống sao?”
“Sao lại hét lên? Không phải ngươi cố ý mang cho ta uống sao?” Phong Hồn đem hai chữ ‘cố ý’ nhấn mạnh, chính là hắn nằm mơ cũng không nghĩ mình bị hạ xuân dược.
“Phong ca ca, chàng….” Hỏa Vân Kiều vừa định hỏi hắn có cảm giác gì không nhưng lập tức ngậm miệng lại.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Phong Hồn vừa dứt lời liền cảm giác thấy bản thân có điểm lạ, như có một luồng nhiệt đang lưu chuyển trong thân thể mình, hạ thể từ từ phát sinh biến hóa, luồng nhiệt kia càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Hỏa Vân Kiều nhìn thấy sắc mặt hắn đột nhiên biến thành đỏ ửng, tâm lo lắng chẳng lẽ dược phát huy tác dụng, như thế nào có thể nhanh như vậy? Độc dược nàng hay dùng nhưng xuân dược hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng dùng.
“Hỏa Vân Kiều, ngươi dám cho ta dùng xuân dược.” Phong Hồn trong mắt hừng hực lửa giận, thân thể cố nén xúc động, trên đầu trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng , nhưng những quấy nhiễu trong cơ thể không ngừng chống phá lý trí hắn, Hỏa Vân Kiều trước mắt càng thêm quyến rũ động lòng người.
“Phong ca ca, chàng thế nào rồi?” Hỏa Vân Kiều có chút sợ hãi, ánh mắt của hắn thật sự làm cho người ta sợ hãi, nàng có phải đã dùng quá liều lượng hay không?
Cuối cùng ham muốn cũng phá tan lý trí hắn, hắn thầm nghĩ phóng thích chính mình, thô bạo kéo nàng điên cuồng xâm chiếm môi nàng, giống như bão táp hạ xuống…
Chỉ có âm thanh quần áo bị xé rách lên tiếng trả lời, rất nhanh quần áo đã bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, ôm lấy nàng bước đi.
“Phong ca ca.” Hỏa Vân Kiều hoảng sợ nhìn hắn, giờ phút này hắn giống như một dã thú, dường như trong nháy mắt có thể đem nàng ăn sống.
Phong Hồn đã hoàn toàn mất hết lý trí, hắn thầm nghĩ phải phóng thích thân thể chính mình, không có thương tiếc cùng yêu thương trực tiếp tiến nhập vào thân thể khô khốc của nàng.
Hỏa Vân Kiều phát ra một tiếng la tê tâm liệt phế, nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, đau quá nhưng người ở bên trên vẫn ra sức chuyển động, từ đầu đến cuối đều không để ý đến cảm nhận của nàng.
Bão táp phong ba giằng co tàn phá suốt gần một đêm mới dần dần lắng xuống.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng, Phong Hồn cố sức mở to mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện tình ngày hôm qua vội vàng đứng dậy, liền nhìn thấy Hỏa Vân Kiều nằm ở bên cạnh mình loang lổ vết máu, trên mặt đất đều là mảnh vụn quần áo. Nhìn lại chính mình hắn biết sự việc đã xảy ra không thể nào cứu vãn, nhìn nàng đang ngủ say, trong mắt hắn bừng bừng lửa giận, nàng cư nhiên nghĩ ra cái biện pháp như vậy làm cho hắn thỏa hiệp, hắn hiện tại không thể không thỏa hiệp mặc kệ thế nào? Nàng đã là nữ nhân của hắn, hắn cũng phải chịu trách nhiệm, đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Hỏa Vân Kiều chậm dãi mở to mắt, nàng mệt mỏi quá, thân thể cũng thật đau đớn, giật mình nhìn về một bên thấy vị trí bên người trống trơn, vẻ mặt trở nên ảm đạm, nước mắt trong suốt chảy ra, mặc dù có quan hệ thân mật hắn vẫn không cần nàng.
“Hỏa cô nương, ngươi tỉnh rồi, ta giúp người chuẩn bị nước tắm rửa.” Thu Nhi đi vào nhìn thấy cảnh sắc trước mắt không khỏi sửng sốt, lập tức hiểu được vì sao môn chủ phái nàng đến hầu hạ cô nương.
Rất nhanh nước tắm liền chuẩn bị xong, Hỏa Vân Kiều ngồi trong bồn tắm lúc này mới chú ý thấy toàn thân của mình đầy vết xanh tím, khóe môi cong lên một nụ cười thê thảm, nàng đã mất đi trong sạch cùng tôn nghiêm, nhưng vẫn là không được hắn yêu.
“Cô nương ta đến giúp người.” Thu Nhi dọn dẹp phòng cùng giường xong đi tới nói.
“Không cần, ngươi đi ra ngoài đi.” Hỏa Vân Kiều ra lệnh nói, bộ dáng hiện tại của nàng chỉ là làm cho người ta chế giễu.
“Cô nương vẫn là để ta làm đi, dù sao sau này ta cũng sẽ hầu hạ người”.Thu Nhi đi tới nói.
“Sau này ngươi sẽ thành thân cùng môn chủ.” Thu Nhi thật cẩn thận nói lại, chẳng lẽ nàng nói sai cái gì?
“Thành thân?” Hỏa Vân Kiều biểu hiện sửng sốt, sau đó vui sướng ôm lấy nàng hỏi:
“Ai nói vậy?”
“Môn chủ phân phó nói một tháng sau môn chủ cùng cô nương thành thân.” Thu Nhi mơ hồ nói, chẳng lẽ nàng không biết sao? Đã đến quan hệ như vậy rồi, còn có thể không thành thân sao?
“Phong ca ca nói vậy.” Trong lòng Hỏa Vân Kiều nhất thời cảm thấy ngọt ngào đến cực điểm, Phong ca ca thật sự muốn thành thân với nàng, nàng thật muốn nhìn thấy hắn, vội vàng nói:
“Thu Nhi ngươi giúp ta tắm nhanh lên.”
“Vâng, cô nương.” Thu Nhi vội vàng đáp ứng.
Hỏa Vân Kiều bôi lên thân thể chính mình thuốc tốt nhất, sau đó thay quần áo sạch sẽ liền vội vàng chạy về hướng thư phòng, đi tìm Phong Hồn.
“Phong ca ca.” Đẩy nhẹ cửa thư phòng liền thấy Trầm Mộ Thần đã ở bên trong, sững sờ ở cửa không biết nên nói gì?
“Môn chủ phu nhân đã tới, thuộc hạ cáo lui trước.” Trầm Mộ Thần vẻ mặt cười gian tà.
Hỏa Vân Kiều đỏ mặt vội vàng cúi đầu, nàng thật sự không có mặt mũi gặp mọi người.
“Địa vị môn chủ phu nhân thực sự là của ngươi.” Trầm Mộ Thần đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói.
Hỏa Vân Kiều trừng mắt liếc hắn một cái, dám cười nhạo nàng, không nhìn xem nàng là ai? Tay hướng về phía hắn bắn ra.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : hokhok
Beta: Q vs H
Vừa muốn đi ra ngoài cửa Trầm Mộ Thần nhất thời cảm thấy trên người như giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, tay không ngừng gãi ngứa, khó chịu ở khắp mọi nơi trên người, tại sao lại thế này? Nhất thời hắn còn không có phản ứng.
“Vân Kiều, cho hắn thuốc giải, không cần trêu hắn.” Phong Hồn liếc mắt một cái liền hiểu được.
“Không cho, ai bảo hắn chê cười ta.” Trầm Mộ Thần giống như con khỉ, khiến cho Hỏa Vân Kiều không khỏi nén cười.
Trầm Mộ Thần lúc này lúc này mới hiểu được, vừa cười khổ sở vừa cầu xin tha thứ nói:
“Môn chủ phu nhân, lần sau có gan hùm thuộc hạ cũng không dám, mau cho ta thuốc giải đi, ta chịu không nổi rồi.”
Hỏa Vân Kiều lúc này mới lấy ra một viên thuốc đưa cho hắn nói:
“Nhớ kỹ, lần sau chớ có chọc ta nếu không so với lần này còn ghê gớm hơn.”
Trầm Mộ Thần vội vàng nuốt xuống, thân thể liền lập tức hết gãi ngứa, giận giữ nói:
“Môn chủ phu nhân, sau này thuộc hạ nhất định nghe theo mệnh lệnh của ngươi.” Nói xong quay sang nhìn môn chủ, ý nói môn chủ ngươi về sau cẩn thận một chút, lấy nữ nhân như vậy chính là tìm lấy phiền toái cho mình.
“Ai là môn chủ phu nhân?” Hỏa Vân Kiều cúi đầu thẹn thùng.
“Ta ra ngoài.” Trầm Mộ Thần nói xong, liền rời khỏi giống như trốn chạy, hắn không dám trêu chọc môn chủ phu nhân tương lai này.
Không khí trong thư phòng có chút xấu hổ, hai người nhìn nhau sau đó nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, không biết nên nói cái gì?
“Thân thể của ngươi thế nào?” Phong Hồn rốt cuộc mở miệng, chính mình tối hôm qua nhất định rất thô bạo.
“Rât tốt.” Hỏa Vân Kiều cả tai đỏ bừng, thật tốt, hắn không tức giận.
“Vân Kiều, sự việc đã như vậy ta sẽ có trách nhiệm đối với ngươi, một tháng sau chúng ta thành thân.” Phong Hồn nói đến.
“Ừ.” Hỏa Vân Kiều gật đầu, sau đó ngẩng mặt lo lắng nhìn hắn nói:
“Phong ca ca, ngươi không trách ta sao?”
“Trách ngươi có còn ý nghĩa sao? Nếu đây là quyết định của ngươi, mà chuyện cũng đã xảy ra, ta cũng chỉ có thể chấp nhận.” Phong Hồn nhìn nàng chằm chằm, tuy rằng hắn không truy cứu nhưng chấp nhận chuyện này cũng có chút bị ép buộc.
Hỏa Vân Kiều không nói gì tiếp nhưng khóe miệng nhếch lên, giờ phút này tâm tình của nàng rất tốt, điều này đã chứng minh rằng Hàn Ngữ Phong nói rất đúng, Phong ca ca là người trọng tình trọng nghĩa, lại là người rất có trách nhiệm.
“Vân Kiều, tại sao ngươi đột nhiên dùng xuân dược? Ai dạy ngươi?” Phong Hồn đột nhiên nghi hoặc hỏi, cái này nhất định không phải do nàng nghĩ ra, nếu không nàng đã sớm sử dụng làm gì chờ đến bây giờ, nhất định là có người bày mưu cho nàng làm như vậy.
“Làm sao chàng biết có người dạy thiếp?” Hỏa Vân Kiều nói xong liền hối hận, như thế này không phải là nói cho hắn biết có người dạy nàng sao?
“Nói đi, là ai?” Hắn rất muốn biết là ai đã dạy nàng cách làm sai trái này.
“Cái này.” Hỏa Vân Kiều ấp a ấp úng do dự không biết có nên nói cho hắn biết hay không?
“Ngữ Phong?” Phong Hồn rõ ràng kinh ngạc, hắn thật sự không có cách nào tin tưởng, nàng là một nữ tử dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa như vậy sao lại dạy Vân Kiều biện pháp này.
“Là nàng, nàng nói nếu chúng ta có…Chàng nhất định sẽ chịu trách nhiệm… nhất định sẽ lấy ta.. nên ta liền…” Hỏa Vân Kiều giải thích đứt quãng, trong lòng thầm cầu nguyện, Hàn Ngữ Phong đừng trách ta bán đứng ngươi, ngươi hẳn biết đạo lý “xuất giá tòng phu”.
Phong Hồn nheo mắt lại, Hàn Ngữ Phong quả thật rất hiểu hắn, cư nhiên dạy nàng biện pháp nhất lao vĩnh dật <một lần mệt nhọc, an nhàn lâu dài> nhưng nàng có nghĩ là hắn không nguyện ý hay không?
“Phong ca ca, chàng không cần phải tức giận, muốn trách thì trách ta? Nàng là có lòng tốt.” Nhìn thấy sắc mặt không hờn giận của hắn, Hỏa Vân Kiều vội vàng nói.
Phong Hồn trong mắt hiện một tia sáng, mặc kệ nàng xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại đã nghĩ ra biện pháp này thì nên nhận một chút trừng phạt.
“Đi.” Một phen giữ chặt nàng.
“Chúng ta đi đâu?” Hỏa Vân Kiều ở phía sau hỏi.
“Vương phủ.”
“Vì sao lại đến Vương phủ?”
“Bắt đứa nhỏ.”
“Cái gì? Bắt đứa nhỏ?” Hỏa Vân Kiều cực kỳ sợ hãi.
“Đương nhiên, ta muốn làm cho nàng hoảng hốt, dạy nàng một bài học.” Phong Hồn cũng không có cảm giác có cái gì không ổn? Bởi vì chính nàng làm cho hắn không thể bỏ Hỏa Vân Kiều.
“Nhưng Phong ca ca làm như vậy có ổn không?” Trong lòng Hỏa Vân Kiều có chút bất an, tóm lại Hàn Ngữ Phong giúp nàng, nàng làm như vậy có phải lấy oán trả ơn hay không.
“Không có gì là không ổn. Lúc nàng nghĩ ra biện pháp này, nàng có từng nghĩ đến làm như vậy có được hay không không?”
Trong vương phủ.
“Vương gia, Vương phi không hay rồi.” Mấy vú em quá sợ hãi, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ đâu?” Hàn Ngữ Phong hoảng hốt, không phải là Kì Nhi, Lân Nhi xảy ra chuyện gì chứ?
“Nói, xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ thay đổi.
“Tiểu Vương gia không thấy.” Vú em run rẩy nói.
Vừa nghe đến không thấy đứa nhỏ, Hàn Ngữ Phong chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, thân thể bủn rủn lập tức hôn mê bất tỉnh, Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng đỡ lấy nàng hướng về phía vú em hét lớn:
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Dạ bẩm…Dạ bẩm Vương gia nô tỳ cũng không biết tại sao lại thế này? Chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng đến lúc mở mắt ra trong lồng ngực đã không thấy tăm hơi tiểu vương gia đâu.” Giọng nói vú em run rẩy, không thấy hai đứa nhỏ Vương gia có thể giết các nàng hay không.
Sắc mặt âm trầm Tư Mã Tuấn Lỗi làm cho người ta sợ hãi, đem Hàn Ngữ Phong đặt lên giường, ra lệnh nói:
“Chăm sóc Vương phi thật tốt.” Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đi đến phòng của bọn nhỏ hắn phát hiện thấy nơi này hoàn toàn không có dấu vết làm loạn, mà đứa nhỏ ngang nhiên lại mất tích giữa ban ngày, thị vệ trong vương phủ cũng không phát hiện một chút động tĩnh nào, điều này chứng tỏ người này có võ công rất cao, nhưng hắn mang đứa nhỏ đi vì cái gì?
Bắt cóc tống tiền sao? Nếu nói đến thân thủ của hắn thì lấy cái gì cũng đều đáng giá hơn hai đứa nhỏ, là trả thù sao? Tại sao lại không làm bị thương một người nào hoặc là trực tiếp giết đứa nhỏ? Có rất nhiều điểm đáng ngờ.