Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 219 (1): Quái ngư
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Người của công ty dược nghiệp Liễu thị không nghĩ ra. Luật sư của bọn họ càng không nghĩ ra. Nhưng chắc chỉ riêng Mông Văn là ra vẻ nghĩ thông suốt. Trong lòng tự nhủ, quả nhiên là như vậy. Nếu đối phương đã không muốn tiếp tục tố tụng, thì tập đoàn Vân Môn của bên mình, vốn là một tập đoàn danh tiếng, càng ước gì lần kiện cáo này diễn ra suông sẻ. Chỉ là Mông Văn hơi bất ngờ, khi đi ra toà án, Liễu Nhược Sương lại chủ động muốn tới tòa nhà Kinh Vực, cùng nàng tiến hành đàm phán kín. Mà Mông Văn thì đương nhiên không cự tuyệt lời đề nghị này của Liễu Nhược Sương rồi.
Đi vào tập đoàn Vân Môn, Liễu Nhược Sương cũng thầm than việc bảo vệ của tòa nhà này thật là sâm nghiêm. Phải trải qua ba lớp bảo vệ mới được vào. Ở nơi này đã trông coi nghiêm ngặt như vậy, có lẽ bên nhà xưởng còn nghiêm ngặt hơn. Dẫn theo Liễu Nhược Sương tới phòng khách, chỉ có Mông Văn là tiếp khách, còn Diệp Điềm thì không tham gia.
- Tổng giám đốc Văn, có vài lời tôi rất khó nói. Tôi chỉ hy vọng về sau có cơ hội nói chuyện với chủ tịch của cô. Mà lúc này tôi muốn đàm phán kín với cô là vì chúng tôi đã đầu nhập quá nhiều kinh phí cho sản phẩm Dưỡng Tâm Hoàn. Tôi hy vọng tổng giám đốc Văn có thể cho công ty chúng tôi độc quyền sản xuất sản phẩm này trong hai năm.
Liễu Nhược Sương vốn không muốn chiếm lấy thành quả nghiên cứu của người khác. Nhưng bởi vì để nghiên cứu Dưỡng Tâm Hoàn, công ty dược nghiệp Liễu thị đã tốn quá nhiều công sức. Nếu như hiện tại đình chỉ sản xuất, thì sẽ là một đả kích trí mạng tới công ty của bên mình. Cho nên nàng chỉ đàng phải hạ thấp mình đưa ra đề nghị này.
Nàng cũng biết Dưỡng Tâm Hoàn khẳng định có quan hệ với chủ tịch Lâm Vân của tập đoàn Vân Môn. Nàng thâm chí còn biết rõ Mông Văn cố kỵ mối quan hệ giữa nàng và Lâm Vân, cho nên mới nói như vậy.
- Điều này đương nhiên có thể. Chúng tôi vốn cũng không tính toán lấy lại Dưỡng Tâm Hoàn để sản xuất. Tôi cảm thấy cô vẫn nên trực tiếp nói với chủ tịch là tốt nhất.
Mông Văn trả lời rất gọn gàng dứt khoát. Bởi vì việc này vốn chẳng có gì phải do dự cả. Nàng nghĩ thầm, Liễu Nhược Sương đã nói như vậy rồi, thi chứng tỏ công ty bên họ sẽ không đòi bồi thường từ tập đoàn Vân Môn nữa.
- Vậy thì tốt. Nhưng tôi muốn nhắc nhở một điều rằng, ngay cả mặt mũi của chủ tịch các cô tôi còn chưa gặp, cho nên cô cũng đừng tin những lời đồn nhảm bên ngoài.
Liễu Nhược Sương nhìn biểu lộ của Mông Văn như vậy là biết Mông Văn đang nghĩ gì. Liền chủ động bác bỏ mối quan hệ với Lâm Vân.
- Chúng ta đừng nói tới chuyện đó. Nếu như tổng giám đốc Liễu không ngại, thì lưu lại chỗ tôi ăn cơm nhé.
Mông Văn đương nhiên sẽ không tin lời Mông Văn nói. Nhưng nàng không muốn nói thẳng khiến đôi bên khó xử.
- Cũng được, cảm ơn tổng giám đốc Văn trước.
Ra ngoài ý định là Liễu Nhược Sương không cự tuyệt việc ăn uống. Bởi vì nàng nghĩ Dưỡng Tâm Hoàn của công ty mình vốn là sản phẩm của tập đoàn Vân Môn. Cho nên phải làm tốt quan hệ với người phụ trách của tập đoàn này mới được.
Bởi vì Tinh Hỏa thăng cấp nên tốc độ hòa tan thép tấm rõ ràng nhanh hơn. Nhưng Lâm Vân cũng phải mất gần chín tháng, mới làm tan chảy được một cái động đủ để cho mình chui vào sông Tây Lương.
Lúc đầu khi Tinh Hỏa còn chưa thăng cấp, Lâm Vân đã tính toán chỉ mất nửa năm. Hiện tại xem ra hắn đã đánh giá cao thực lực của mình. Nếu như Tinh Hỏa không có thăng cấp, phỏng chừng hắn phải tốn hơn một năm, cũng không nhất định tan chảy được cái động như vậy. Khi Lâm Vân tan chảy nốt tấm thép, thì nước sông lạnh như băng trong nháy mắt ập về phía Lâm Vân. Tuy vẫn còn lạnh thấu xương, nhưng cái lạnh đó đã không còn hiệu quả gì với Lâm Vân. Bởi vì trong gần một năm này, hắn đã thích ứng với cái lạnh của con sông. Thậm chí liên tục uống mấy cốc nước sông, cũng chỉ cảm thấy bụng có chút lạnh mà thôi. Không còn cảm giác đứt ruột đứt gan như lần trước nữa.
Lúc hai tháng đầu Lâm Vân còn có chút sốt ruột. Ngoại trừ Tinh Hỏa thăng cấp ra, tu vị của hắn không có chút tiến bộ nào. Nhưng về sau, khi tâm tình trở nên bình tĩnh, thì tu vị ngược lại tăng thêm một ít. Nhưng về sau thì lại lo lắng ở đây quá lâu, Vũ Tích chờ mình không thấy, sẽ rất thương tâm.
Cũng may trải qua thời gian lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đào thông thép tấm. Chỉ là bị nhốt kín trong này, một năm không thấy ánh sáng mặt trời, ngoại trừ Tử hỏa cùng năng lực kháng lạnh tăng lên, thì tu vị vẫn là một sao sơ kỳ. Có thể nói không khác gì lúc đầu là mấy.
Căn phòng bằng thiết này, trải qua một năm, Lâm Vân đã sớm xem xét tỉ mỉ khắp nơi. Có thể nói ngoại trừ tường thép và ba chữ sông Tây Lương kia ra, không còn có cái gì khác. Ăn xong hai con cá lạnh, Lâm Vân không muốn ở lại địa phương quỷ quái này nữa. Nên hắn không chút do dự nhảy vào sông Tây Lương. Mặc dù đã sớm chuẩn bị, cũng ở gần con sông này một năm, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy không quen. Cái lạnh của con sông hoàn toàn bao vây Lâm Vân lại, khiến cho hắn không thể không vận chuyển tinh lực để chống cự. Cũng may sử dụng tinh lực không nhiều lắm, tùy lúc có thể bổ sung trở về. Hiện tại Lâm Vân chỉ hy vọng con sông Tây Lương này cách bên ngoài không xa. Tốt nhất là không có cái gì cản lại. Bằng không ngâm trong nước lạnh quá lâu, cũng không tốt gì cho cơ thể. Với tu vị hiện tại của hắn, không ăn không uống, dựa vào hô hấp bên trong cũng có thể kiên trì được khoảng sáu tháng. Nhưng trong làn nước lạnh thấu xương như vậy, cũng khó nói. Chỉ hy vọng đi ra ngoài sớm chút.
Lúc Lâm Vân trôi theo con sông, mới phát hiện con sông này không rộng, nhưng lại rất sâu. Lặn xuống dưới vài chục mét, rõ ràng còn chưa thấy đáy. Huống hồ trên mặt sông đã lạnh như vậy, đi xuống sâu hơn thì cũng có thể tưởng tượng nó như thế nào. Cho nên Lâm Vân nhất thời không muốn làm chuyện vô nghĩa như vậy, mà trực tiếp tìm kiếm đường ra.
Mấy tiếng sau, Lâm Vân lại phát hiện con sông Tây Lương này giống như cái ruột vậy. Vừa dài vừa uốn lượn. Chẳng lẽ, đây mới chính là ‘Đoạn trường’? Hai bờ xung quanh đều vách đá hoa cương. Lâm Vân đã nhìn qua vô số loại đá nên hắn có thể khẳng định đá ở đây là loại cứng rắn nhất. Còn không biết vách đá này dày bao nhiêu. Hiện tại không có đường khác để đi, chỉ đành phải dọc theo con sông uốn lượn này đi ra ngoài.
Lâm Vân đặt hai tay về phía trước bảo vệ đầu, rồi bơi nhanh tới.
Thỉnh thoảng có đủ loại cá chạm vào người Lâm Vân. Cũng may trong này không có loại cá đặc biệt gì, nên Lâm Vân không bị thương. Nhưng năm ngày sau, Lâm Vân có chút kỳ quái. Hắn cho rằng nhiều nhất một ngày đến hai ngày là có thể bơi tới nơi giao nhau giữa con sông Tây Lương này và con sông bên ngoài. Sau đó dọc theo đầu nguồn đi ra là được.
Nhưng năm ngày rồi, Lâm Vân đều không biết mình đã bơi được bao xa. Dòng sông vẫn còn khúc khuỷu. Chứng tỏ hắn vẫn còn trong sông Tây Lương.
Vách đá hai bên bờ vẫn là đá cứng. Lâm Vân thử đào một chút, liền biết mình không có khả năng đào xuyên qua vách đá này để đi ra ngoài. Chỉ có thể tiếp tục bơi về phía trước. Cũng may con sông này rất ít lối rẽ, chỉ là quanh co khúc khuỷu mà thôi. Có ngẫu nhiên một hai lối rẽ, Lâm Vân cũng chả cần suy nghĩ, chọn bừa một bên rồi bơi về phía trước.
Nửa tháng sau, Lâm Vân vẫn không phát hiện ra dấu hiện đã tới điểm cuối cùng. Đồng thời hắn còn cảm giác càng bơi về phía trước, càng dốc xuống. Nhưng đã bơi tới nơi này rồi, làm sao còn đường quay về nữa. Dù trở về mình cũng chỉ có thể loanh quanh ở trong lồng thép mà thôi. Về lại chỗ đó còn không bằng bơi tiếp.
Phỏng chừng đã bơi được một tháng, tâm tình của Lâm Vân đã bình tĩnh lại. Dù sao nếu chết ở chỗ này cũng là số mạng của mình. Chỉ tiếc là không nhìn thấy mặt Vũ Tích lần cuối.
Ngâm một thời gian lâu như vậy trong nước lạnh, Lâm Vân đã sớm thích ứng với cái lạnh giá của nước sông. Thậm chí không cần phải vận chuyển tinh lực cũng có thể chịu được. Mà dòng sông này cũng an toàn, bơi lâu như vậy còn chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Đang nghĩ như vậy, bỗng Lâm Vân cảm thấy một cỗ lực lượng cực lớn phóng tới đầu của hắn. Lâm Vân cả kinh, là con gì vậy mà có lực đâm lớn như thế? Mình vừa còn suy nghĩ nơi này không nguy hiểm thì đã có loại cá hung mãnh lao tới rồi.
Lâm Vân không chút do dự bơi tránh về một bên, đồng thời dùng tay trái phóng ra tinh lực. Con vật kia lập tức bị tinh lực của Lâm Vân đánh sang một bên. Rõ ràng nó không còn để ý tới Lâm Vân nữa, mà mang theo gợn nước, biến mất không tung tích.
Tốc độ thật là nhanh? Là cá gì mà bơi nhanh như vậy. Vừa rồi mình đã dùng không ít tinh lực vậy mà không ảnh hưởng gì tới nó. Nếu có đoàn cá như vậy tấn công mình ở góc hẹp thì mình tới đâu để trốn nữa?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân muốn tăng tốc độ bơi về phía trước. Thật không ngờ vừa bơi tới một nơi khá rộng rãi, thì cảm giác có lực lượng đánh vào càng ngày càng nhiều. Trong những cuộc chiến trước, Lâm Vân đã bị tập kích khá nhiều lần, mà mỗi lần tập kích là do cá nhân hoặc là đối thủ không đoàn kết. Nếu đoàn kết lại, phỏng chưng Lâm Vân là lành ít dữ nhiều. Con cá này dài hơn một thước, lực lớn vô cùng, tốc độ cũng nhanh như gió.. Hơn nữa nó còn có làn da khá dầy và thô ráp. Không biết là loại quái ngư nào. Lâm Vân thật sự bó tay với bọn chúng. Những con quái ngư này chỉ cần tập kích thoáng cái là nó liền chạy đi. Nhưng Lâm Vân càng bơi tới phía trước thì số lượng của nó càng nhiều, tốc độ cũng cực nhanh. Hiện tại Lâm Vân lo lắng nhất chính là chúng tập trung toàn bộ lại rồi lao tới hắn. Vậy thì lúc đó hắn mới là thảm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 219 (2): Quái ngư
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Tốc độ của loại cá này nhanh như vậy, không biết có thể cưỡi lên một con rồi phóng ra ngoài hay không. Nếu có thể được như vậy, thì mình không cần phải dùng nhiều khí lực để bơi ra ngoài nữa. Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước rất nhiều.
Lâm Vân đang suy nghĩ tới đây, thì có một con quái ngư lao tới phía sau. Lâm Vân không chút do dự, liền tăng tốc tránh đi rồi rơi xuống trên lưng của nó. Hai chân hai tay chì bám chặt con cá, rồi không chế nó lại.
Quả nhiên con cá này bị chấn kinh, lập tức giống như một mũi tên lao về phía trước. Thiếu chút nữa thì quăng Lâm Vân xuống. Tốc độ của nó đúng thật là nhanh. Còn nhanh gấp đôi so với lúc trước hắn bơi. Lâm Vân mừng thầm trong lòng, như vậy thật là tốt. Chẳng cần phải tốn nhiều khí lực gì, lại còn miễn phí một công cụ để di chuyển. Chỉ cần dùng tay điều khiển cho con cá này không quay đầu là được. Con cá này thật không tệ, bơi trong nước rất nhanh. Chỉ di chuyển vài ngày, Lâm Vân đã cảm thấy bằng nửa tháng mình bơi.
Nhưng càng về sau con cá này càng chậm dần. Có vẻ như nó đã mệt mỏi.
Nhưng càng về sau con cá này càng chậm dần. Có vẻ như nó đã mệt mỏi. Tuy nhiên, loại cá này trong nước sông còn rất nhiều, Lâm Vân lập tức thay đổi một con khác. Cứ như vậy, Lâm Vân dùng quái ngư để di chuyển trong con sông. Nhưng con sông này giống như dài vô cùng vô tận vậy, đi thêm một tháng rồi vẫn không thấy điểm cuối cùng ở đâu. Trong lòng Lâm Vân rất kinh dị. Không biết chiều dài của nó bao nhiêu? Nếu cứ như vậy, chắc mình đi thêm nửa năm cũng không ra được.
Lâm Vân rời đi con quái ngư, tới vách đá hai bên bờ kiểm tra lại. Thì phát hiện chỗ vách đã ở đây không cứng như chỗ trước. Nhưng hắn thử đục một lỗ, thì lại không biết nó dày bao nhiêu. Muốn tiếp tục đục lỗ xem có thể đả thông ra bên ngoài không. Nhưng vừa nghĩ tới, trong một thời gian ngắn chắc là không được. Như vậy mình sẽ làm trễ nãi thời gian đi tới.
Nhưng nếu cứ ở trong này mà không biết năm tháng nào mới có thể đi ra, Lâm Vân đoán mình chắc không kiên trì nổi. Tu vị của hắn nhiều nhất có thể kiên trì trong nước thêm năm tháng. Nếu nhiều hơn nữa sẽ nguy hiểm tới tính mang. Hiện tại tính ra đã được ba tháng rồi, hắn thật sự có chút lo lắng. Cuối cùng vẫn là quyết định tiếp tục đi tiếp. Chí ít là có công cụ vận chuyển, không phải tốn khí lực.
Ngồi trên quái ngư một thời gian, Lâm Vân cũng biết một chút vì sao loại cá này bơi nhanh như vậy. Nó hoàn toàn dựa vào cái đuôi rất khỏe. Khiến loại cá này trở thành vương giả trong dòng sông. Lâm Vân còn thậm chí nghĩ, nếu mình không có cá để cưỡi, mình có thể học kỹ xảo của loại cá này, tập trung đôi chân lại thành cái đuôi rồi phóng nhanh như nó.
Lâm Vân cưỡi quái ngư đã đi được bốn thang rồi mà còn chưa thấy có dấu hiệu đi ra con sông. Lâm Vân suy nghĩ chẳng lẽ mình thực sự phải buồn chết trong này.
Cũng may trải qua mấy tháng di chuyển, Lâm Vân đã thích ứng với cái lạnh trên mặt sông. Bất quá nghĩ tới đây, Lâm Vân mới phát hiện, nước của dòng sông đã không còn lạnh thấu xương như trước. Hơn nữa đã lâu rồi hắn còn không trông thấy xuất hiện thêm loại quái ngư như vậy.
“Chẳng lẽ sắp đi ra ngoài rồi sao?”
Rốt cuộc đến khi con cá đang cưỡi này mệt mỏi không chịu nổi, Lâm Vân mới thả nó đi. Không có cá cưỡi, dựa vào tốc độ của hai chân, quả nhiên tốc độ bơi của hắn đã nhanh hơn nhiều. Thấy vậy, kỹ xảo vừa học được này cũng không tệ lắm.
Lại bơi thêm vài ngày, Lâm Vân kinh hỉ phát hiện dòng sông đã không còn lạnh như trước nữa. Mà mình đi ra con sông lúc nào cũng không biết. Hơn nữa nước ở xung quanh có vẻ mặn mặn.
Nghĩ tới đây Lâm Vân lập tức hưng phấn tăng tốc độ. Quả nhiên càng đi lên áp lực của nước càng nhỏ, chỗ này hẳn là khu vực nước sâu. Mình có tu vị một sao nên không để ý, nhưng nếu là người bình thường, chỉ riêng áp lực này cũng đã đủ đè chết người.
Dùng tốc độ nhanh như vậy của Lâm Vân, cũng phải qua một thời gian rất lâu mới trồi lên mặt nước.
Hít thật dài một hơi, đối với một người mấy tháng liền không hô hâp không khí, chỉ sử dụng hô hấp bên trong như Lâm Vân mà nói, quả thực là một loại hưởng thụ. Nhìn làn da trên người mình, do ngâm nước trong thời gian quá lâu, đã trở nên trắng bệch.
Từ chỗ này nhìn sang, chỉ thấy là hải dương mênh mông bát ngát, không có bất kỳ một con thuyền hay đảo nhỏ nào.
Lại là hải dương mênh mông, chẳng lẽ mình phải tiếp tục sống trong nước một thời gian nữa sao?
Hiện tại Lâm Vân thực sự có chút sợ nước. Ngâm trong nước mấy tháng rồi, cho dù Lâm Vân là người tu luyện, cũng cảm thấy khó chịu nổi.
Tính toán phương hướng một lúc, Lâm Vân cắn răng một cái, quyết định lựa chọn một hướng rồi tăng tốc bơi đi. May là học được kỹ sảo bơi của loại quái ngư kia, nên tốc độ mới được cải thiện.
Cũng may vận khí lần này của Lâm Vân không tệ. Chỉ mất có ba ngày là phát hiện ra một hòn đảo nhỏ. Đã quá chán ở trong nước rồi, nhìn thấy có đất liền, Lâm Vân đâu còn do dự liền, liền lập tức đi lên đảo nhỏ. Lâm Vân đi lên liền nằm xuống bờ cát, không muốn nhúc nhích. Đã hơn một năm, bị giam trong lồng thiết, lại ngâm trong nước nhiều tháng đến da cũng phải trắng bệch, cuối cùng mới lên được bờ.
Cho nên hắn muốn nằm ở đây một lúc không nhúc nhích. Hai tiếng sau, Lâm Vân mới đứng lên. Thấy quần áo của mình cũng bị nước ngâm tả tơi, không thành bộ dáng.
Lâm Vân thở dài, xem ra mình có số phải mặc áo rách rồi. Cứ một khoảng thời gian lại phải ăn mặc như kẻ lang thang. Cũng may nơi này là một đảo hoang. Hiện tại tốt nhất là đi tới một chỗ nào đó rửa sạch sẽ quần áo, rồi tắm rửa môt lát. Ngâm trong nước biển mặn ba ngày cũng có chút khó chịu.
Nhìn lướt qua hoang đảo, đây không phải là hòn đảo lớn, diện tích chỉ khoảng 3km2. Trên đào còn nhiều rừng cây và bụi cỏ. Còn chưa đi vào sâu thì Lâm Vân đã phát hiện ra một cái hồ nhỏ, nếm thử môt chút thì là nước ngọt.
Với tu vị hiện tại của Lâm Vân, không cần đi xem xét, cũng biết hòn đảo này không có người, mà chỉ có một mình hắn. Còn động vật, thì không biết là con gì, nghe thanh âm thì có vẻ nhàn nhã. Lâm Vân cởi hết quần áo trên người, rồi dùng nước hồ giặt sạch sẽ. Tuy hối hận mình không mua thêm vài bộ để trong Tinh Giới, nhưng cũng may bộ quần áo này còn có thể mặc được.
Làn da vốn trắng bệch do bị ngâm nước quá lâu, sau hai giờ nghỉ ngơi, đã chậm rãi khôi phục bình thường. Lâm Vân mặc xong quần áo, vận chuyển tinh lực để hong khô. Chỉ là tóc hơi dài cái này cũng không thể làm gì được. Đã hơn một năm không cắt tóc thì lo chả thế. Hiện tại việc đầu tiên là muốn xem trên đảo này có cái gì không. Rồi làm tạm một chỗ ở, đợi thuyền đi ngang qua đây thì gọi. Nhưng Lâm Vân lo lắng nhất không phải điều này. Điều mà hắn lo lắng nất chính là còn mấy tháng nữa là tới thời điểm cuộc ước hẹn với Vũ Tích rồi. Nếu lúc đó mà mình không xuất hiện, vậy thì thảm.
Nếu không phải vì chuyện này, sống trên đảo vài năm Lâm Vân cũng không sốt ruột. Nơi này so với cái lồng sắt ở dưới chân núi Tây Lương còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Chính là vì nhớ Vũ Tích, mà khiến Lâm Vân như ngồi bàn chông. Mà hắn cũng không biết hôm nay chính xác là ngày bao nhiêu.
Tạm thời buông lỏng tâm tình, Lâm Vân đi xem xét hòn đảo này một phen. Không ngờ nơi này có rất nhiều hoa quả vô danh. Một vài con gà rừng và vài loài chim nhìn thấy Lâm Vân cũng không sợ hãi. Đoán chừng nơi này rất ít người tới. Một ngọn núi khá lớn mọc ở biên giới hòn đảo. Lâm Vân thấy hòn đảo này quả thực quá nhỏ, chắc chỉ có thể đào một cái động trên núi rồi ở tạm. Sớm biết như vậy thì mình đã không vứt bỏ cái lều ở khu rừng rậm Amazon rồi. Tuy nhiên ở trong núi chắc cũng an toàn hơn một chút.
Với vách núi bình thường này, Lâm Vân chỉ cần một cây gỗ cứng, rồi dùng hai tiếng đồng hồ là đào xong một cái hang rộng khoảng 10m2, đủ để ở trong đó. Sau khi dọn sạch sẽ bên trong, Lâm Vân lại lấy ít cỏ khô trải lên, lấy vài thứ lót bụng rồi chuẩn bị ngủ một giấc. Một mực tu luyện và chạy nước rút, cơ hồ hắn còn chưa có một lần nghỉ ngơi thoải mái. Hiện tại Lâm Vân chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi. Hắn muốn dành riêng vài ngày chỉ để nghỉ ngơi. Vì vậy vừa mới nằm xuống bãi cỏ, Lâm Vân liền đi vào giấc ngủ.
….
Liễu Nhược Sương hiện tại rất phiền não. Không phải vì Dưỡng Tâm Hoàn không bán được mà là vì bán quá chạy mà phiền não. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, công ty dược nghiệp Liễu thị đã trở thành một trong những công ty thuốc đứng đầu cả nước.
Dưỡng Tâm Hoàn bán chạy, công ty dược nghiệp Liễu thị nhanh chóng trở thành một công ty khổng lồ, các khoản lợi nhuận liên tục kéo tới. Nhưng chính vì vậy mà nàng dần bị cắt bỏ quyền lực. Vài người anh trai và chú bác đều muốn tranh dành công ty. Còn Liễu Nhược Sương thì đang có xu thế bị mất địa vị hiện tại.
Kỳ thực cho dù bị mất quyền lực, nàng cũng không cảm thấy cái gì. Mục tiêu của đời nàng không phải là làm chủ công ty và kiếm tiền, mà là muốn nghiên cứu ra các loại dược phẩm mới. Nàng đã quyết định thời gian hai năm đến hạn thì sẽ giao Dưỡng Tâm Hoàn cho tập đoàn Vân Môn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 220: Vân Tích
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Nhưng nếu cứ bị tước quyền lực như vậy, nàng sẽ không còn quyền gì đưa ra những quyết định quan trọng như thế. Hiện tại Dưỡng Tâm Hoàn của công ty dược nghiệp Liễu thị bán chạy như vậy, nàng muốn trả lại độc quyền Dưỡng Tâm Hoàn cho người ta, trừ khi trở mặt với toàn bộ người trong gia đình. Thậm chí còn có thể bị chính gia đình mình kiện cáo.
Cho dù Liễu Nhược Sương là người ngạo khí, nhưng nàng cũng không muốn gây mâu thuẫn với gia đình mình. Đây là điều mà Liễu Nhược Sương tuyệt đối không muốn làm. Tuy đã ký kết văn bản hiệp nghị với tập đoàn Vân Môn, nhưng ở sâu trong nội tâm của Liễu Nhược Sương đã quyết định hai năm sau trả lại Dưỡng Tâm Hoàn cho bọn họ.
Lúc trước đi khắp nơi vay tiền để đầu tư sản xuất, thì không thấy vài người anh trai và chú bác tới giúp đỡ. Hiện tại công ty kiếm ra tiền, bọn họ lại không biết từ đâu chui ra. Thật không hiểu gia gia nghĩ như thế nào mà đồng ý an bài bọn họ vào trong đó. Chắc là bọn họ đã nói gì đó với gia gia. Công ty dược nghiệp Liễu thị vốn là do mình làm chủ, nhưng lúc trước chỉ là một công ty nhỏ, còn tùy thời bị phá sản. Chỉ là không nghĩ tới lợi nhuận của Dưỡng Tâm Hoàn lớn như vật. Thậm chí còn vượt qua khả năng khống chế của nàng.
Công ty dược nghiệp Liễu thị chẳng những thành công ty danh tiếng trong nước, không hề kém cạnh công ty y dược của tập đoàn Vân Môn. Ở trên thế giới, công ty cũng khá là nổi danh. Mà Liễu Nhược Sương, người sáng chế ra Dưỡng Tâm Hoàn, lập tức được nước Mĩ mời tham gia một cuộc hội nghị y học thế giới. Nơi có nhiều các bác sĩ hay giáo sư trong ngành nổi tiếng bậc nhất. Mà loại thuốc Dưỡng Tâm Hoàn còn được đề danh trong năm mươi loại thuốc có hiệu quả tốt nhất.
Vì tâm tình không tốt, không biết xử lý việc của công ty như thế nào, nên Liễu Nhược Sương quyết định dứt khoát tham gia hội nghị y học quốc tế lần này. Một là muốn gặp mặt và học hỏi các chuyên gia nổi tiếng kia, hai là muốn tránh đi việc tranh đấu mà nàng không thích.
Ngồi trên máy bay đi tới nước Mĩ, trong lòng Liễu Nhược Sương còn đang tính toán, còn mấy tháng nữa là đến thời gian mình hẹn với tổng giám đốc Mông Văn. Không biết lúc đó mình nên đối mặt với cô ta như thế nào? Cũng may chủ tịch của tập đoàn Vân Môn còn chưa trở về. Nếu hắn đã trở về, thì mới thật là không có mặt mũi nào gặp hắn.
Cũng không thể da dày nói, người trong nhà tôi đã nhìn trúng thứ này, sẽ không trả lại cho anh. Nói như vậy cũng quá xem thường hắn rồi. Huống chi đối phương còn là một người điên điên khùng khùng. Liễu Nhược Sương thở dài một hơi. Hiện tại mình rời đi Yên Kinh, nhưng sớm muộn gì cũng phải trở về đối mặt.
- Nhược Sương, sao em lại ở đây? Em cũng đi tới Los Angeles à?
Một tiếng kinh hỉ đánh thức Liễu Nhược Sương đang trầm tư. Ngẩng đầu nhìn, hóa ra là bạn học ở đại học, Phùng Vĩnh Thực. Chỉ là sau khi tốt nghiệp học viên y học cổ truyền Yên Kinh, Phùng Vĩnh Thực liền trực tiếp đi Mĩ du học. Còn Liễu Nhược Sương thì vẫn ở học viện lấy bằng thạc sĩ.
- Phùng Vĩnh Thực, là cậu à? Thật là xảo. Chắc là cậu đã tốt nghiệp ở Mĩ rồi nhỉ? Đã có dự định về nước chưa?
Liễu Nhược Sương thấy là Phùng Vĩnh Thực, có chút ngoài ý muốn nói.
- Ừ, mình đã tốt nghiệp. Lần này đi tới Los Angeles là có vài việc phải làm. Mà tốt nghiệp xong bên đấy, mình đương nhiên là muốn về nước làm việc rồi. Đi ra nước ngoài học cũng là vì muốn hiệu lực cho quốc gia nhiều hơn mà thôi.
Phùng Vĩnh Thực nói.
Trong lòng y rất là cao hưng. Cô nàng Liễu Nhược Sương này chẳng những là đệ nhất mỹ nữ của học viện, còn là đệ nhất mỹ nữ của Yên Kinh. Nhưng bởi vì tính cách của nàng ta lạnh như băng, ở trong học viên vài năm cũng chưa từng nói tới chuyện yêu đương. Thậm chí còn không thấy nàng ta thích một ai.
Rất nhiều nam sinh truy cầu nàng đều bị loại ở vòng gửi xe. Hoặc là còn chưa bắt đầu đã thất bại. Mà Phùng Vĩnh Thực tất nhien cũng là một thành viên trong đó. Cho dù Phùng Vĩnh Thực tự nhận mình là khá đẹp trai, không khiến người khác ghét, nhưng trong vài năm học ở đó, cũng chỉ có thể nói được với Liễu Nhược Sương vài câu.
Về sau thanh danh mỹ nữ băng sương của Liễu Nhược Sương truyền ra, người truy cầu nàng càng ngày càng ít. Cuối cùng dứt khoát cho rằng nàng là một khối băng sơn không thể công phá. Phùng Vĩnh Thực cũng mấy lần theo đuổi không được, gia đình lại an bài y đi tới nước Mĩ du học. Về sau không còn thấy mặt nhau thì tâm tư cũng phai nhạt dần.
Không nghĩ tới vài năm sau thì được găp lại Liễu Nhược Sương, còn trên cùng một máy bay tới nước Mĩ nữa. Đây quả thực là một cơ hội trời ban. Hơn nữa y còn cảm thấy tính cách của Liễu Nhược Sương thay đổi, trở nên ít cự người ngàn dặm như ở học viện nữa. Nếu là lúc trước, thấy mình nàng ta chắc chắn đã không hỏi han mình như vậy.
Phùng Vĩnh Thực hỏi nhưng không thấy Liễu Nhược Sương không trả lời. Liễu Nhược Sương mới không tin cái tay Phùng Vĩnh Thực này vĩ đại như vậy. Tuy tiếp xúc với y không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng học cùng lớp vài năm, vẫn có chút minh bạch. Tính cách của y không ưu tú như tướng mạo của y.
Phùng Vĩnh Thực thấy Liễu Nhược Sương chỉ cười không nói, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, liền vội vàng hỏi thêm:
- Cậu đi Los Angeles làm gì vậy?
- Mình tham gia một hội nghị y học.
Liễu Nhược Sương cười nhạt một tiếng, trả lời đơn giản.
- Có phải là hội nghị y học quốc tế tổ chức ở Los Angeles vào tuần sau không?
Phùng Vĩnh Thực kinh ngạc hỏi. Y cũng biết lần hội nghị này không phải ai cũng có thể tham gia. Liễu Nhược Sương sao có thể có tư cách tham gia được?
- Đúng vậy.
Liễu Nhược Sương đạm mạc nói, nhưng đã khiến cảm giác về sự ưu việt vì du học nước ngoài của Phùng Vĩnh Thực biến mất vô tung vô ảnh.
Thành phố Dương Thành là một thành phố bình thường của tỉnh Đông Hải. Nhưng đại học Dương Thành ở Đông Hải lại có chút danh tiếng. Chẳng những chiêu sinh toàn quốc, mà còn là trường đại học trọng điểm.
Hiện tại sân trường của đại học Dương Thành rất náo nhiệt. Tối thứ sau chính là lúc mà nơi này náo nhiệt nhất.
Bởi vì đó là lúc ăn cơm, còn là ngày cuối tuần. Ngoại trừ một số sinh viên chăm học còn đang khổ công học tập, thì phần lớn sinh viên đều đi ăn cơm. Hoặc là dùng mấy ngày nghỉ để đi ra ngoài chơi. Mà những người vùi đầu vào học phần lớn là sinh viên năm thứ ba và năm thứ tư. Sinh viên năm thứ hai rất ít người chăm chỉ như vậy.
Tuy nhiên ở lớp 08 ngành kế toán năm thứ hai vẫn còn có một nữ sinh đang ngồi ở đó, nhìn có vẻ như nàng đọc sách rất chăm chú, nhưng ánh mắt lại rõ ràng không nhìn vào sách.
- Vân Tích, sao cậu còn chưa đi ăn cơm?
Bùi Tiệp gọi nữ sinh còn đang ngồi trong lớp kia. Hai người vẫn đang học năm thứ hai. Đồng thời là bạn cùng phòng. Nhưng Vân Tích là người rất ít nói, lại thường xuyên ngơ ngác tại chỗ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Đôi khi trông thấy nàng học tập rất chăm chú, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào trang sách. Một thời gian dài cũng không thấy lật sách qua.
- À, hiện tại mình chưa đói lắm.
Nữ sinh tên là Vân Tích kia trả lời.
- Vân Tích, cậu tốn nhiều tiền vào đây học như vậy mà chỉ học có vài chứng chỉ. Ngay cả bằng tốt nghiệp đều không muốn. Chẳng lẽ cậu thực sự chỉ muốn học cái đó thôi sao?
Bùi Tiệp rất là kỳ quái. Cô bạn Vân Tích này trả tiền để học ở đây, nhưng lại không lấy bằng tốt nghiệp. Không biết nàng vì cái gì mà làm như vậy.
- Mình…
Cô gái tên là Vân Tích có vẻ như không biết trả lời như thế nào, chỉ nói được một chữ lại thôi.
Bùi Tiệp thở dài. Nhìn đáng người, làn da và khuôn mặt của cô bạn này chính là một mỹ nữ tuyệt sắc. Nhưng không biết vì sao trên mặt nàng lại có vài vết sẹo. Có lẽ vì vậy mà nàng mới tự ti. Mà ai làm như vậy thật quá nhẫn tâm, rõ ràng có thể ra tay với một cô gái như thế.
- Nếu không để mình mua cơm giúp cậu nhé.
Bùi Tiệp thấy Vân Tích có vẻ lúng túng, chủ động chuyển chủ đề.
- Thôi, cảm ơn câu, Bùi Tiệp, cậu cứ đi ăn đi.
Vân Tích đứng lên, chào từ biệt Bùi Tiệp rồi đi ra lớp học.
Cô gái Vân Tích này đương nhiên chính là Hàn Vũ Tích đã dùng tên giả. Nàng vì không muốn bị những người kia quấy rầy, nên đã thay tên đổi họ. Nếu như không phải vì chờ đợi Lâm Vân, nàng đã không có dũng khí để tiếp tục sống. Không có tuổi thơ, không có thân nhân, không có ái nhớ tới. Lại bị phụ thân ép tới hủy dung mạo, nàng thật sự không có dũng khí sống sót.
Lúc trước nàng còn đang học đại học thì bị phu thân ép gả, khiến phải bỏ dở việc học. Đang lúc nàng không còn thú vui gì trên đời, thậm chí đã chết lặng, thì nàng đã yêu Lâm Vân, là Lâm Vân cho nàng một tia hy vọng sống sót.
Có lẽ nếu không có Lâm Vân, nàng khả năng vẫn mặc cho người nhà bài bố, thậm chí trở thành cái xác không hồn. Nhưng bởi vì yêu, làm cho nàng có thêm hy vọng, có thêm niềm tin để sống theo ý mình thích. Nếu như trên người nàng còn có gì trân quý nhất, thì đều là những vật mà Lâm Vân đưa cho nàng.
Nhưng ba năm đằng đẵng chờ đợi. Lúc nàng bị hủy dung còn có hơn năm, nhưng hơn hai năm vẫn là dài, Hàn Vũ Tích thật không biết làm gì để vượt qua. Thậm chí nàng đã nghĩ, nếu ba năm sau Lâm Vân nhìn thấy khuôn mặt của mình bị hủy, rồi đột nhiên cải biến tâm ý, thì nàng phải làm sao bây giờ?
Không biết lúc nào nàng đã không thể quên được hắn. Có lẽ từ lúc mình đeo Tưởng Niệm mà bắt đầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 221 (1): Buổi chiếu phim
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Hiện tại nếu như không có Lâm Vân, có lẽ ngoại trừ rời bỏ thế giới này, nàng không còn bất kỳ đường nào khác để đi. Từ khi chào đời đến giờ, nàng chưa bao giờ được sống theo ý mình. Ngay cả việc học đại học, nàng chỉ có học được hai năm, đã bị phụ thân cưỡng chế gọi trở về.
Cho dù Lâm Vân không cần nàng, nàng cũng muốn trước khi chết làm những chuyện mà mình muốn làm. Làm việc ở Phần Giang được vài năm, cộng thêm tiền bán xe và tiền mà dì cho từ trước, nàng cũng có gần ba trăm nghìn nguyên trong người.
Hàn Vũ Tích dùng số tiền này đi tim một giáo sư của trường đại học mà mình đã học, nhờ ông ta hỗ trợ giúp mình an bài đến học trường đại học Dương Thành không quá nổi tiếng, thành một sinh viên tự túc . Sau khi tốt nghiệp chỉ có chứng chỉ, chứ không có bằng tốt nghiệp.
Nhưng với Hàn Vũ Tích, như vậy là đủ rồi. Điều nàng muốn không phải là giấy chứng chỉ, nàng chỉ muốn làm những việc mà nàng thích mà thôi. Cho dù hai năm sau Lâm Vân không cần nàng, lúc nàng chết đi còn có chút mãn nguyện vì đã hoàn thành một ước nguyện.
Bởi vì phải tự trả tiền, nên Hàn Vũ Tích phải tốn hơn hai trăm nghìn nguyên. Hiện giờ trên người chỉ có mấy chục nghìn nguyên. Nhưng nàng nghĩ số tiền này đủ để cho nàng sinh hoạt trong hai năm học. Nàng thầm nghĩ hai năm sau, Lâm Vân có thể dẫn theo nàng đi. Nếu như hai năm sau, Lâm Vân không trở lại, nàng cũng không cần tiếp tục dùng tiền. Nên số tiền này không phải tiết kiệm.
Đã không có Lâm Vân, việc mình muốn hoàn thành đã hoàn thành. Nàng không còn lý do để tiếp tục lưu lại trên thế giới nữa. Đã không có Lâm Vân, thế giới này đối với nàng mà nói, không hề có một thú vui.
Còn hơn chín tháng nữa là tới thời gian ước định của Lâm Vân. Mỗi ngày Hàn Vũ Tích nghĩ tới cuộc ước định đó, trái tim đều trở nên nóng bóng. Thậm chí nàng còn quên cả sự thật bị hủy khuôn mặt. Nàng chỉ muốn gặp lại Lâm Vân, hỏi xem mấy năm nay hắn trôi qua như thế nào. Nàng còn muốn nói thẳng cho hắn biết, mình không muốn rời xa hắn. Lại nói cho hắn biết, nàng sẽ không bao giờ vứt bỏ Tưởng Niệm.
- Vân Tích, tối nay ăn xong thì chúng ta đi xem phim nhé.
Bùi Tiệp đi ra đuổi theo Hàn Vũ Tích, nói.
- Cậu đi đi, mình không muốn đi.
Hàn Vũ Tích không có hứng thú gì để xem phim.
- Bộ phim này hay lắm. Nghe nói nội dung của nó là kể về quá trình dương danh thế giới của bộ đội đặc công Long Ảnh ở rừng rậm Amazon. Bộ phim vừa chân thực, lại vừa được xem những thước phim về rừng rậm Amazon tuyệt mỹ. Đây là lần thứ ba bộ phim này chiếu ở trường chúng ta rồi.
Tuy Bùi Tiệp ở cùng ký túc xá với Hàn Vũ Tích. Nhưng bởi vì Hàn Vũ Tích không thường xuyên tham gia các hoạt động với các nàng, nên Bùi Tiệp không rõ ràng lắm về thân phận của Vũ Tích.
- Xin lỗi nhé Bùi Tiệp, mình thực sự không muốn đi, mà muốn về sớm để đọc vài quyển sách.
Hàn Vũ Tích có chút xin lỗi nhìn Bùi Tiệp. Đối với nàng mà nói, hiện tại những vật khác đều không quan trọng. Nàng chỉ muốn làm những việc mà mình thích, sau đó chậm rãi chờ chồng của mình trở về.
- Nếu vậy thì thôi. Để mình tìm Vương Viện cùng đi xem. Mình xem bộ phim này hai lần rồi, nhưng đều không thấy chán. Mình rất thích huấn luyện viên Lâm Vân của Long Ảnh kia. Nếu mình có một người chồng như vậy, cho dù giảm thọ vài năm cũng không sao.
Bùi Tiệp nói xong, còn biểu lộ vẻ háo sắc.
Xoạch, Hàn Vũ Tích rơi quyển sách trong tay xuống đất.
- Bùi Tiệp, cậu vừa nói gì? Cậu nói huấn luyện viên kia tên gì…
Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác thanh âm của mình có chút run rẩy. Nàng giống như nghe được tên Lâm Vân, cái tên mà mấy năm qua, nàng vô số lần nghĩ tới.
Lần nào nhớ tới nàng cũng không cảm thấy phiền chán. Lần nào nhớ tới nàng cũng cảm thấy ấm áp. Thậm chí lúc đó, Tưởng Niệm còn giống như hiểu được suy nghĩ của nàng vậy, đều phát ra một cảm giác ấm áp, khiến trong lòng nàng càng thêm ôn nhu.
- Tên là Lâm Vân, cậu làm sao vậy Vân Tích?
Bùi Tiệp có chút kỳ quái nhìn Vân Tích để rơi sách xuống đất. Không biết vì sao cô bạn mình lại phản ứng lớn như vậy.
- Lâm Vân…
“Anh có khỏe không?”
Hàn Vũ Tích đã quên trả lời Bùi Tiệp, trong miệng thì thào tên của Lâm Vân, mà trước mắt nàng đã trở nên mơ hồ. Nàng giống như nhìn thấy hình ảnh của Lâm Vân càng ngày càng rõ ràng, lại như có chút xa xăm.
“Anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh….”
- Vân Tích, cậu sao vậy?
Bùi Tiệp tranh thủ thời gian nhặt lấy quyển sách, rồi đong đưa cánh tay của Hàn Vũ Tích.
Lúc này Hàn Vũ Tích mới thanh tỉnh, lau lau nước mắt, vội vàng nói:
- À, mình không sao, cảm ơn cậu Bùi Tiệp. Mà bộ phim kia khi nào thì chiếu? Mình cũng muốn đi xem.
- Tám giờ tối, ở hội trường lớn. Vân Tích, không phải cậu nói không muốn đi xem sao?
Bùi Tiệp thấy Vân Tích bỗng dưng thay đổi chủ ý nên thắc mắc hỏi.
- À, mình nghĩ lại thì thấy buổi tối cũng không có việc gì làm. Mà cậu lại nói người huấn luyện viên kia tốt như vậy, nên mình cũng muốn đi xem thế nào.
Hàn Vũ Tích không biết nói dối, nên nói xong vài câu, mặt đã đỏ bừng.
Tuy Bùi Tiệp hoài nghi biểu hiện vừa rồi của Hàn Vũ Tích, nhưng chỉ nghĩ là Vân Tích cũng giống như mình. Thiếu nữ nào mà chả có lúc hoài xuân? Sùng bài một người nam nhân có bản lĩnh cũng là chuyện bình thường. Nhìn nàng suốt ngày u buồn như vậy, nói không chừng mình có thể thay đổi được nàng.
Nghĩ tới đây, Bùi Tiệp vừa cười vừa nói:
- Vân Tích, đừng nói là cậu cũng đang suy nghĩ như mình nhé. Chẳng lẽ cậu cũng muốn gả cho hắn sao? Hì hì, nhưng không dễ dàng đâu. Một anh chàng vừa đẹp trai vừa bản lĩnh như vậy, mấy nàng vịt xấu xí như chúng ta sao có thể với tới. Tuy nhiên, mình nghĩ cậu trước kia chắc là rất xinh đẹp.
Bùi Tiệp nói tới đây bỗng thấy khuôn mặt của Hàn Vũ Tích lại trở nên ảm đạm, vội vàng dừng lại, chuyển chủ đề:
- Nói không chừng vị huấn luyện viên Lâm kia có một ngày nào đó đi tới trường học này rồi coi trọng mình cũng không chừng. Mà chúng ta đi thôi, đỡ muộn.
- Nếu như anh ấy thực sự là Lâm Vân, thì mình rất muốn gả cho anh ấy…
Hàn Vũ Tích đột nhiên nói ra những lời này, khiến Bùi Tiệp rất giật mình. Không ngờ Vân Tích lại có thể nói ra được những lời như vậy.
Tuy nhiên nhìn biểu lộ đầy hướng tới của Vân Tích, Bùi Tiệp tự nhủ, chẳng lẽ mình chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, mà cô bạn Vân Tích này đã yêu một người chưa từng gặp mặt rồi sao?
Nghĩ tới đây, Bùi Tiệp vội vàng kéo Hàn Vũ Tích rồi nói:
- Đi thôi, phim này nhiều người xem lắm. Cậu tranh thủ thời gian đi ăn cơm đi, để mình đi mua vé. Ăn nhanh lên đấy, nếu không là không có chỗ ngồi mà ngồi đâu.
Hiệu suất làm việc của Bùi Tiệp rất cao, Hàn Vũ Tích vừa mới cơm nước xong, cô ta đã mua xong vé rồi cùng Vương Viện đi tới. Vương Viện nghe nói hôm nay Vân Tích rõ ràng đồng ý đi xem phim, trong lòng cũng rất là kỳ quái. Vương Viện cũng đã xem bộ phim ‘Amazon do ta định đoạt’ mấy lần, nhưng lần này vẫn không nhịn được muốn xem thêm. Vương Viện đang đi mua vé thì gặp phải Bùi Tiệp. Hai người mua xong vé, liền đi tới gọi Hàn Vũ Tích.
Đây là lần đầu tiên Hàn Vũ Tích nghe tới Long Ảnh. Mà chuyện về Long Ảnh, Bùi Tiệp và Vương Viện biết rất là rõ. Thậm chí tên của từng đội viên, hai người cũng nhớ kỹ. Vì vậy khi Hàn Vũ Tích hói thăm, hai người đương nhiên là biết gì nói đấy.
Nguyên lai nhân vật Lâm Vân trong bộ phim là do diễn viên nổi tiếng diễn, chứ không phải là Lâm Vân thật của Long Ảnh. Hai người Bùi Tiệp và Vương Viện cũng không biết mặt mũi của huấn luyện viên Lâm Vân thật như thế nào. Thậm chí chiều cao, ngoại hình, cũng chỉ biết diễn viên, mà không biết người thực tế.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 221 (2): Buổi chiếu phim
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Bối cảnh của bộ phim rất khổng lồ. Hoàn toàn quay trong rừng rậm Amazon. Bộ phim quay cảnh bộ đội đặc công Long Ảnh bị các đội đặc công tinh ảnh của các nước khác phục kích, còn hy sinh mấy đội viên.
Mà khi đội viên của Long Ảnh phản kích lại, cũng gây ra thương vong khá lớn cho vài quốc gia khác. Nhưng kỳ quái chính là đội đặc công bên phe Long Ảnh không xuất hiện. Vì không phát hiện ra tung tích của kẻ địch, nên đội viên của Long Ảnh vừa đánh vừa rút lui. Tình tiết kịch tính khiến tất cả sinh viên ở đây xem đều tim đập thình thịch.
Cảnh tiếp theo là Lâm Vân mang theo quần áo tả tơi, tóc tai rối bù vừa lúc đi ra. Hàn Vũ Tích nhìn đến đây liền biết người huấn luyện viên của Long Ảnh chính là Lâm Vân. Tuy bề ngoài của diễn viên rõ ràng lại có vài phần giống với Lâm Vân, nhưng trên người của y lại không có khí chất như Lâm Vân. Có lẽ khí chất này chỉ có Hàn Vũ Tích là có thể cảm nhận ra được.
Không ngờ Lâm Vân ở bên ngoài lại chịu khổ như vậy. Còn chưa tới cảnh Lâm Vân gặp gỡ các đội viên của Long Ảnh, nước mắt của Hàn Vũ Tích đã không kìm được mà rơi xuống. Hắn khẳng định ở bên ngoài rất khổ, không biết lúc ấy hắn có đói bụng hay không?
Hàn Vũ Tích không biết Lâm Vân vì sao đi tới rừng rậm Amazon, cũng không biết Lâm Vân là huấn luyện viên của Long Ảnh. Trong mắt của nàng chỉ có cảnh Lâm Vân chịu khổ, khiến nàng hận không thể lập tức bay tới bên cạnh hắn rồi mang hắn trở về.
- Vân Tích, sao cậu lại khóc? Vì thương cho hai đội viên đã chết đi kia sao?
Bùi Tiệp thấy mới đến đoạn này Hàn Vũ Tích đã khóc rồi, liền thắc mắc hỏi. Dù sao bộ phim này có phải phim tình cảm sướt mướt đâu, mà là một bộ phim hành động đấy chứ.
- Mình cảm thấy Lâm Vân thật đáng thương. Chắc anh ấy đã lâu không được ăn gì….
Hàn Vũ Tích vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên Lâm Vân trên màn hình.
Bùi Tiệp hết chỗ nói rồi. Vì chuyện này mà Vân Tích cũng khóc. Chẳng lẽ nàng không biết, diễn viên lúc đóng phim xong đi ra ngoài vẫn như bình thường sao? Vân Tích thật là đa sầu đa cảm. Nếu khóc cũng nên khóc cho hai đội viên đã hy sinh kia mới đúng.
Tuy nhiên Bùi Tiệp vẫn an ủi nói:
- Vân Tích, không có chuyện gì đâu, một lúc sau là tốt rồi. Kỳ thực huấn luyện viên của Long Ảnh phi thường lợi hại. Tí nữa cậu xem sẽ biết. Tài bắn súng của hắn, khinh công và võ thật của hắn đều khiến người xem ngất ngây. Diễn viên chính này đóng cũng tốt. Thật không biết Lâm Vân ngoài đời có phong cách như diễn viên trong này không.
Lúc này Hàn Vũ Tích mới chợt nghĩ ra đây là phim. Nhưng nghe Bùi Tiệp nói vậy liền phản bác:
- Bùi Tiệp, diễn viên này sao có thể so với Lâm Vân, quả thực là kém xa. Anh ấy còn tốt hơn diễn viên này không biết bao nhiêu lần….
Hàn Vũ Tích nói tới đây liền nhớ lại những chuyện của Lâm Vân. Lâm Vân lại là huấn luyện viên của Long Ảnh. Không biết mình có nên đi tìm anh ấy hay không? Nhưng nếu như vì tìm anh ấy mà lỡ hẹn, thì anh ấy có thể cho rằng mình quên anh ấy?
- Không thể nào, Vân Tích, chẳng lẽ cậu vừa nghe mình kể đã yêu anh chàng Lâm Vân kia rồi?
Bùi Tiệp thấy Hàn Vũ Tích rõ ràng biện minh cho Lâm Vân, trong mắt còn đầy vẻ si mê, liền không nhịn được hỏi.
- Đúng vậy, mình yêu anh ấy…
Hàn Vũ Tích còn đang chìm đắm trong hồi tưởng với Lâm Vân, nên thuận miệng trả lời Bùi Tiệp.
- Vân Tích, đây chỉ là phim mà thôi. Mặc dù là kể lại đúng sự thật, nhưng cũng không nên tin tưởng quá. Dù sao chúng ta và bọn họ là hai đường thẳng song song, làm sao có giao nhau được. Cậu đừng suy nghĩ nhiều làm gì.
Bùi Tiệp thấy Hàn Vũ Tích vẫn si ngốc, vội vàng khuyên nhủ.
Hàn Vũ Tích lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn Bùi Tiệp cười nói:
- Cảm ơn cậu , Bùi Tiệp, mình không sao rồi. Mà cảm ơn luôn vì cậu đã dẫn mình đi xem bộ phim này.
Hàn Vũ Tích thật lòng cảm ơn Bùi Tiệp. Nếu không phải là Bùi Tiệp dẫn nàng tới nơi này, nàng còn không biết Lâm Vân hiện đang ở đâu? Cuộc sống của hắn như thế nào, có gặp nguy hiểm gì không? Nhưng nhờ bộ phim này, mà nàng mới biết Lâm Vân vẫn bình an.
Nếu như mấy tháng sau, Lâm Vân thật không tới, nàng cũng không có gì phải hối tiếc. Ít nhất nàng đã biết Lâm Vân đã có người chiếu cố.
….
Ý định ban đầu là tung đồng thời ba loại sản phẩm điện tử ra thị trường. Nhưng Mông Văn lại phát hiện, từ lúc Dưỡng sinh hoàn được tiêu thụ, nàng đã không còn biện pháp để đưa các sản phảm điện tử ra thị trường nữa.
Một hộp Dưỡng Nhan Hoàn chỉ có bảy viên, giá cả xuất xưởng đã là bảy nghìn. Một hộp Dưỡng sinh hoàn có mười viên, giá cả bán ra thị trường là mười hai nghìn, nhưng vẫn còn cung không đủ cầu.
Lúc đầu bán ra chỉ mỗi Dưỡng Nhan Hoàn, Mông Văn còn chưa để ý. Nàng cho rằng có thể đồng thời sản xuất những sản phẩm điện tử kia, nhưng hiện tại xem ra là người si nói mộng.
Mông Văn quyết định thật nhanh, để cho Lý Thanh trở về quản lý phần dược phẩm. Chỉ để cho hai vợ chồng Lam Cực phụ trách khâu sản xuất kiêm quản lý phần điện tử.
Nàng cùng Diệp Điềm, Lý Thanh và Mông Chân thì tập trung lực lượng để quản lý tốt việc sản xuất hai loại dược phẩm kia. Thậm chí còn hai loại dược phẩm mới cũng đành phải tạm thời để đó.
Từ Dưỡng Nhan Hoàn tới Dưỡng sinh hoàn đã làm chấn kinh cả thế giới. Hơn nữa Yên kinh còn có một Dưỡng Tâm Hoàn, khiến cơ hồ 70% các ông ty y dược đều đi tới Yên Kinh để hy vọng hợp tác.
Bởi vì sản phẩm rất được ưa chuộng, cung còn không đủ cầu, đương nhiên không lo việc bán được hay không. Vì vậy công ty dược nghiệp thuộc tập đoàn Vân Môn căn bản không có hứng thú gì với việc hợp tác với các công ty khác.
Cho nên nói trong số các công ty của thế giới, cũng chỉ có tập đoàn Vân Môn là độc quyền sản phẩm của mình và không hề lo lắng tới việc tiêu thụ.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn có vô số các cá nhân, công ty, của hàng tới để mua sắm dược phẩm của tập đoàn Vân Môn. Mỗi ngày đều là xếp hàng mua sắm. Bọn họ mua nhiều như vậy là để mang ra nước ngoài bán kiếm lấy lời. Thậm chí còn tăng mấy lần giá trị của sản phẩm.
Cho nên nếu muốn mua sắm nhiều dược phẩm của tập đoàn Vân Môn thì phải tự mình tới tận Yên Kinh mới có thể mua sắm. Diệp Điềm thậm chí còn xây dựng một nhà khách sạn ở gần trụ sở tập đoàn để chuyên môn cung cấp cho các hộ khách tới mua thuốc ở trọ.
Tuy khách sạn này mới thành lập, còn chưa có danh tiếng, nhưng chứng tỏ tập đoàn Vân Môn đã bắt đầu hướng bàn tay tới các lĩnh vực buôn bán khác.
Có thể nói, có sản phẩm nào không cần phải quảng cáo vẫn bán đắt như tôm tươi thì chính là Dưỡng Nhan Hoàn và Dưỡng sinh hoàn của công ty dược nghiệp Vân Môn. Có lẽ chỉ có nội y 'Vân Tằm Miên' của Phụng Tân mới có thể so sánh. Nhưng hiện tại nghe nói sản lượng nội y 'Vân Tằm Miên' của Phụng Tân càng ngày càng thấp. Thậm chí có ngày chỉ bán ra hơn một trăm bộ.
Mà một trăm bộ này dù có bán cao tới đâu đi nữa thì chỉ cũng có gần ấy. Mà Dưỡng Nhan Hoàn và Dưỡng sinh hoàn của công ty dược nghiệp Vân Môn lại khác. Chẳng những số lượng nhiều, hơn nữa sản lượng còn đang tiêp tục tăng lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 63 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius