Một lão nhân gầy cùng vài tên người hầu đi vào bên trong, tướng mạo lão rất bình thường, cũng không có bất cứ gì đặc biệt, tướng mạo như thế này cũng có thể dễ dàng nhìn thấy ở những lão đầu ở nông thôn, không có bất cứ gì khác nhau. Chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên quang mang khiếp người, giống như độc xà không ngừng phun đầu lưỡi ra rồi nuốt vào, làm cho người ta cảm giác được lão thật đáng sợ.
- Các ngươi chuẩn bị báo cáo tình huống chuẩn bị. Huyết Sát nói trước đi.
Sau khi ngồi xuống, lão nhân lập tức nói.
- Vâng, giáo chủ đại nhân.
Huyết Sát cung kính hướng lão hành lễ.
- Trước mắt tình thế Tây Tư đã ổn định. Quân đội của Hi Lặc đã phối hợp với thần giáo của chúng ta đánh tan mọi thế lực phản kháng ở bên trong vương quốc. Chỉ có vị tướng nổi danh nhất Tây Tư là Khang Lợi tướng quân dẫn theo một bộ phận binh lính, dưới sự giúp đỡ của A Tư Mạn, thành công rút lui tới biên giới A Tư Mạn. Đối với chuyện xuất binh, Hi Lặc đã đồng ý toàn lực phối hợp với hành động của thần giáo. Nhưng lúc đầu thái độ của hắn có chút do dự, hiển nhiên người này đã nảy sinh tâm lý kháng cự trong quá trình hợp tác với chúng ta. Hôm này triệu tập đại hội quần thần, hắn vốn hy vọng bác bỏ kế hoạch xuất binh của chúng ta nhưng bởi vì tất cả triều thần bảo trì trầm mặc, hắn thấy không thể thay đổi tình thế nên mới toàn lực ủng hộ chúng ta. Trong thời gian ngắn, ta nghĩ hắn không có hành động gì. Nhưng trong thời gian dài, sẽ rất khó nói. Người này có dã tâm, cần phải cẩn thận khống chế.
- Trước mắt chúng ta còn cần người này. Những kẻ dưới tay hắn có thể là vật hi sinh. Tạm thời không nên động đến hắn. Cho hắn những gì hắn muốn, làm cho hắn đã nghiện với ngôi vị hoàng đế của hắn đi!
Lão nhân nghe xong Huyết Sát nói, trầm tư một lát rồi phân phó.
- Thuộc hạ hiểu được. Hi Lặc hy vọng chúng ta cung cấp chi tiết một phần kế hoạch tác chiến, để thuận lợi cho quân đội của hắn phối hợp hành động với chúng ta.
Huyết Sát nói tiếp.
- Chuyện này ta sẽ tự bố trí. Chuyện hợp tác với quân đội Tây Tư do ngươi toàn quyền phụ trách. Khắc Lai Mạn thánh ma đạo sư, tình huống bộ đội của thần giáo như thế nào?
Lão nhân vừa nói, ánh mắt liền dừng lại ở pháp sư áo bào tro.
- Bẩm giáo chủ, bộ đội thần giáo lúc nào cũng có thể nghe lệnh người. Trước mắt thần giáo có 1 vạn 8 nghìn huyết ma, 5000 huyết y sứ giả, 3000 đầu huyết thú, trong đó có 2000 huyết ma, 500 huyết thú cùng 500 huyết y sứ giả phân bố tại các nơi của Tây Tư để khống chế thế cục. Tại biên giới giữa Tây Tư cùng A Tư Mạn đế quốc, chúng ta có 5 vạn hành thi bộ đội.
Pháp sư áo bào tro trả lời.
- Tốt lắm. Ngươi cùng Huyết Sát làm việc không tồi, đã gây dựng trụ cột kiên cố để thần giáo phục hưng.
Lão nhân hài lòng gật đầu.
- Tiểu tử được coi là cứu tinh của tinh linh tộc, long tộc kia hiện tại đang làm gì?
- Sau khi hắn thành công chạy thoát khỏi tay Huyết thần giáo chúng ta thì quay lại Hải Lam thành, nhanh chóng đạt thành hiệp nghị hòa bình với A Tư Mạn đế quốc. Sau đó lập tức lên đường trở về La Mạn hành tỉnh. Trước mắt hắn bắt tay vào tiến hành chuẩn bị cho chiến tranh ở La Mạn hành tỉnh. Ta nghĩ hiện tại hắn đã biết về tình hình của chúng ta. Nếu như được sự trợ giúp cường đại của long tộc cùng tinh linh tộc, tương lai rất có thể trở thành tai họa lớn của thần giáo.
Pháp sư áo bào tro nghe vậy trầm giọng nói.
Lão nhân nghe xong Khắc Lai Mạn nói, liền im lặng suy nghĩ.
“Đáng tiếc là mấy lần hành động nhắm vào hắn đều thất bại, tiểu tử này mạng thật lớn!”
Một lát sau hắn mới nói:
- Ra lệnh cho Tư Lạc Đức toàn lực sưu tầm tin tức tình báo về hắn, bằng cách nhanh nhất báo cáo cho ta. Đức Y Nặc, hiện tại số lượng độc huyết thế nào?
Mộ trung niên trang phục ma pháp sư đứng dậy nói:
- Bẩm giáo chủ. Sau khi cải tiến độc huyết thì đã đưa vào chế tạo. Trước mắt số lượng độc huyết có thể duy trì 2 tháng. Độc huyết cải tiến tốt hơn nhưng thời gian độc tính phát tác dài.
- Được rồi. Ngươi bắt tay vào chuẩn bị. Tại biên giới của Tây Tư cùng Thú nhân đế quốc, Hỏa Vân đế quốc xây dựng trụ sở chế tạo độc huyết. Hai tháng cũng đủ dùng cho A Tư Mạn rồi.
Lão nhân nói.
- Giáo chủ đại nhân, ta có một đề nghị.
Nghe thấy lão nhân có ý định phát động công kích A Tư Mạn đầu tiên, pháp sư áo bào tro nhất thời ngồi không yên, vội vàng đứng lên nói.
- Nói đi.
- Ta cho rằng thần giáo cần phải phát động một kích trí mạng đối với Lưu Vân, trước mắt phải nhổ cái đinh này. Nếu như để cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi, sợ rằng người này sẽ là một tảng đá lớn trên con đường phục hưng của thần giáo.
Nghe xong lời của hắn, lão nhân không khỏi nhíu mày:
- Khắc Lai Mạn, Huyết Sát từng thử qua nhưng không có thành công. Hắn đã về tới La Mạn, chúng ta không rõ chung quanh hắn rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng đến từ long tộc, tinh linh tộc. Mặc dù các tộc này từng bị thần giáo làm cho nguyên khí đại thương nhưng 1000 năm sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không người nào rõ. Hiện tại chúng ta phát triển lớn mạnh, lẽ nào địch nhân lại không? A Tư Mạn có dũng khí đi cứu Khang Lợi là đã cho thần giáo một cái bạt tai thật mạnh. Cho nên ta muốn lấy nó tế cờ!
- Căn cứ tình báo trước mắt, lực lượng trong tay hắn vẫn rất yếu, cũng là thời cơ tốt nhất để chúng ta động thủ.
Pháp sư áo bào tro chưa từ bỏ ý định.
- Đó chỉ là lực lượng bên ngoài. Sau lưng hắn cất giấu cái gì, ngươi có rõ không?
Lão nhân trầm giọng hỏi.
- Chính hắn cũng không biết rõ về chúng ta, chúng ta cũng đồng dạng không biết rõ về hắn. Người này có thể trở thành đại biểu của các tộc, tuyệt đối không phải là một chuyện đơn giản!
Lịch sử thường ngẫu nhiên vì một chuyên nhỏ mà thay đổi. Nếu như vị giáo chủ thần giáo biết tinh linh tộc lựa chọn Lưu Vân làm người có sứ mạng thừa kế chỉ là một việc ngoài ý muốn, làm một lão già xảo quyệt, lão nhất định tập trung lực lượng sớm bóp chết Lưu Vân. 1000 năm ẩn nấp làm cho Huyết thần giáo làm việc quá cẩn thận, cũng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất tiêu diệt đối thủ của mình.
Nhìn vẻ mặt không cam lòng của pháp sư áo bào tro, lão nhân nói tiếp.
- Hiện tại việc chúng ta cần làm là không được mạo hiểm, mà từng bước đặt chân xuống để đi. Nếu như chiến sự ở A Tư Mạn thuận lợi, chúng ta sẽ có được rất nhiều hành thi bộ đội. Thử nghĩ một chút, ai có thể sống sót trong đại dương hành thi đây? Đương nhiên sau khi phát động công kích đại lục, ta sẽ phái một nhóm người chiếu cố hắn. Nếu như có thể diệt trừ hắn là tốt nhất, không thành công cũng thuận tiện dò xét hắn.
Sau đó các thành viên khác của Huyết thần giáo cũng đều báo cáo tình hình công việc mà mình phụ trách cho lão nhân. Cuối cùng lão nhân nói:
- Các vị, thời gian tới đối với Huyết thần giáo mà nói là thời điểm mấu chốt để phục hưng. Trên vai các ngươi là sứ mạng thần thánh quang vinh. 1000 năm trước, các tiền bối vĩ đại của thần giáo đã từng đem cả đại lục dẫm nát dưới chân, nhưng cuối cùng bởi vì các tộc liên thủ, phát động phản kích trí mạng mà thất bại trong gang tấc. Trải qua 1000 năm cố gắng, thần giáo rốt cuộc cũng một lần nữa ở trong tay chúng ta đứng lên, cũng chuẩn bị khai sáng một thời đại mới. Ta tin tưởng lúc máu tươi bao phủ đại lục, chúng ta sẽ nghênh đón huyết thần phủ xuống! Đến ngày đó, tất cả giáo chúng thần giáo đều muốn thần quan chiếu rọi xuống đều đạt được nguyện vọng suốt đời! Ta tuyên bố trận thánh chiến của thần giáo đối với đại lục bắt đầu! Ta ra lệnh:
“Huyết Sát dẫn 5000 huyết ma, 2000 huyết y sứ, 1000 huyết thú cùng quân đội Tây Tư tiến qua biên giới hai nước phát động công kích đối với Gia Tây Á hành tỉnh của A Tư Mạn. Cần phải trong vòng hai tháng làm cho cờ xí huyết thần giáo ở khắp đế quốc A Tư Mạn! Cách Lí dẫn theo 2000 huyết ma, 500 huyết y sứ giả, 500 huyết thú phát động công kích Lạp Mạn thành của Thú nhân đế quốc, mở ra cửa ngõ vào Thú nhân đế quốc. Thú nhân là hành thi cường tráng nhất. Nhiệm vụ của ngươi là toàn lực mở rộng bộ đội hành thi.”
Nói xong lão nhân vẻ mặt tươi cười nhìn Khắc Lai Mạn nói tiếp:
- Tiểu tử Lưu Vân đó ta giao cho ngươi, Khắc Lai Mạn. Cho ngươi 1000 huyết ma, 500 huyết y sứ giả, 500 huyết thú. Đủ chưa?
Pháp sư áo bào tro nghe vậy mừng rõ nói:
- Không cần, một nửa là đủ rồi!
- Tốt lắm, ta chờ tin tức tốt lành của ngươi
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
MĐêm nay trời đầy sao. Mọi người ở Đức Mã trấn sau khi ăn xong bữa cơm chiều liền túm năm tụm ba, ngồi bên cạnh đường trò chuyện, vừa ăn bánh điểm tâm vừa hưởng thụ cảm giác sảng khoái do cơn gió đem mang tới.
- Lôi Đức Mạn đại thúc, đã lâu rồi không thấy người!
Lí Tra trong tay mang theo một cái ghế dài, nhìn về phía một người trung niên đang ngồi ở gốc cây đại thụ phía xa hô lên.
- Lần này lại mang về cho chúng ta câu chuyện nào đây?
- Lí Tra, mau tới đây. Lôi Mạn đại thúc đã trở về, đương nhiên là có chuyện kể cho chúng ta nghe.
Một thanh niên ở bên cạnh người trung niên đứng dậy, vẫy tay gọi Lí Tra.
- Uy Liêm, Kiệt Tư, mũi của hai tiểu tử các ngươi so với cẩu còn thính hơn! Ta còn đang định gọi các ngươi thì các ngươi đã tới rồi!
Lí Tra đi tới bên cạnh Lôi đại thúc, đặt cái ghế xuống, sau đó trêu đùa với hai thanh niên.
Lôi Đức Mạn bất đắc dĩ cười rồi hỏi. Sau khi rời đế đô, quá trưa hôm nay hắn mới quay trở lại tiểu trấn. Sau một chặng đường dài nên cảm thấy người mệt mỏi, uể oải, hắn muốn buổi tối hôm nay được nghỉ ngơi cho khỏe nhưng những thanh niên này lại quấn lấy hắn. Nhìn ánh mắt chờ mong của những thanh niên này, Lôi Đức Mạn thật sự không đành lòng cự tuyệt. Bởi vì từ trên người bọn họ, hắn thấy được bóng dáng của mình lúc còn trẻ: Trong lòng tràn ngập các giấc mơ, muốn ra bên ngoài rộng lớn để lập nên sự nghiệp. Bởi vì khi hắn từ bên ngoài trở về mang theo đủ loại chuyện lạ từ thế giới bên ngoài khiến bọn họ si mê không thôi. Thậm chí có một thanh niên trẻ tuổi sau khi nghe hắn kể chuyện đã mang hành lý rời khỏi tiểu trấn, một mình đi ra thế giới bên ngoài.
- Đại thúc, chúng ta rất thích nghe những chuyện người kể! Người chọn đại một câu chuyện nào cũng được!
Lí Tra cười nói.
- Tùy tiện sao được! Ta nghe nói về anh hùng Hỏa Vân đến A Tư Mạn. Đại thúc nói về hắn đi!
Uy Liêm liếc mắt nhìn Lí Tra một cái rồi nói.
- Ta cũng muốn nghe chuyện của hắn! Nghe nói đế quốc của chúng ta từng bị hắn đánh bại, ta hy vọng tương lai có một ngày có thể đánh bại hắn!
Kiệt Tư nhỏ tuổi nhất, trong giọng nói vẫn còn mang theo sự ngây thơ hồn nhiên của hài tử.
- Có chí khí!
Lôi Đức Mạn xoa đầu Kiệt Tư, cầm cốc nước hoa quả ở bên cạnh lên uống rồi chậm rãi nói:
- Tuy nhiên Hỏa Vân đế quốc cùng A Tư Mạn chúng ta đã ký hiệp định hòa bình, sau này mọi người sẽ là bằng hữu. Hôm nay ta sẽ không kể chuyện về Lưu Vân bá tước, ta sẽ nói chuyện khác.
Lôi Đức Mạn từ từ nói làm cho mấy người trẻ tuổi sốt ruột.
- Vậy kể chuyện gì? Chúng ta muốn nghe kể về sự tích anh hùng của hắn!
- Đúng vậy, cho dù không thể cùng hắn đánh một trận, ta cũng hy vọng bản thân mình có một ngày được như hắn!
- Hôm nay ta sẽ kể cho các ngươi một câu chuyện về hoàng hậu vĩ đại của chúng ta!
Lôi Đức Mạn không vội vàng, chậm rãi nói.
- Câu chuyện này là ta ở trên đường gặp gỡ một đám binh lính Tây Tư, nghe được từ trong miệng bọn họ. Phải biết rằng hoàng hậu của chúng ta đã cứu họ từ trong tay quái vật!
- Binh lính Tây Tư? Hoàng hậu cứu bọn họ như thế nào?
- Bọn họ gặp quái vật gì? Là ma thú sao?
Mọi người nhao nhao hỏi.
- Bọn nhỏ không nên gấp gáp, ta sẽ chậm rãi nói cho các ngươi nghe.
Lôi Đức Mạn cười cười, bắt đầu nói.
- Không lâu trước đó, Tây Tư vương quốc, nước láng giền bên cạnh chúng ta xảy ra nội chiến. Trong trận chiến này, một viên quan có quyền lực cực lớn ở Tây Tư đã lật đổ sự thống trị của hoàng đế, tự mình lên làm hoàng đế. Nhưng mà các tướng sĩ trung thành với quốc gia không thừa nhận vị hoàng đế mới này, coi hắn là phản tặc, tổ chức quân đội phát động công kích vị hoàng đế mới này. Trong đó có một vị tướng quân ở phương nam có lực lượng cường đại nhất, bộ đội của hắn cũng tương đối lợi hại. Nhưng lực lượng phản kháng nhanh chóng bị hoàng đế trấn áp. Nguyên nhân chính là do thủ hạ của hoàng đế mới này có một chi bộ đội do các quái vật đáng sợ tạo thành…
Lôi Đức Mạn cẩn thận nhớ lại tình hình thực tế lúc binh lính nói cho mình biết, nhanh chóng kể xong câu chuyện. Những quái vật dưới sự tưởng tượng của hắn lập tức hấp dẫn mọi người lắng nghe.
- Thế nào, chuyện quái vật đó đủ đặc sắc chứ?
Nhìn những thanh niên trẻ tuổi vẫn đang đắm chìm trong sự rung động cùng sợ hãi do quái vật mang tới, Lôi Đức Mạn đắc ý hỏi.
- Má của ta ơi, đó là những quái vật gì? Chẵng lẽ là những ác ma được thả ra từ địa ngục?
Lí Tra dùng sức lắc đầu, tựa hồ muốn vứt hết những tràng cảnh sợ hãi mà Lôi Đức Mạn thúc thúc vừa kể ra khỏi đầu.
- Đại thúc, những gì người nói là sự thật?
Uy Liêm hoài nghi hỏi. Mặc dù Lôi Đức Mạn đại thúc rất ít khi bốc phét chuyện để gạt người nhưng hắn vẫn có chút không tin.
- Đương nhiên! Đây là lúc ở Hải Lam thành ta gặp binh lính Tây Tư và chính miệng bọn họ nói cho ta biết!
Lôi Đức Mạn quả quyết gật đầu.
- Tại Tây Tư, hoàng hậu bệ hạ lại có thể phái người ra, trong lúc nguy cấp nhất mà cứu những binh lính này, thật sự là quá thần kỳ!
Uy Liêm kích động nói.
- Nhưng mà Lôi Đức Mạn đại thúc này, chúng ta cách Tây Tư rất gần, quái vật này có thể vượt qua biên giới tới công kích chúng ta không?
- Không đâu. Ở biên giới chúng ta có rất nhiều binh lính đóng quân, chúng nó làm sao có thể dễ dàng vượt qua như vậy! Cho dù có tới đế quốc chúng ta cũng có những anh hùng giốn như Hỏa Vân đi tiêu diệt chúng nó!
Lôi Đức Mạn thuận miệng đáp.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn cảm giác có gì đó không đúng. Nếu như binh lính bình thường có thể ngăn được những quái vật này thì quân đội Tây Tư làm sao phải chạy tới A Tư Mạn tìm sự bảo vệ chứ?
“Xem ra ta cần phải trở lại đế đô làm chút sinh ý, nơi này quá gần Tây Tư, cảm giác có chút sợ hãi!”
Lôi Đức Mạn thầm nghĩ.
- Nếu như thật sự có quái vật, ta sẽ xông lên giết chúng! Sau đó ta cũng là anh hùng, hắc hắc!
Kiệt Tư hưng phấn khua tay múa chân đứng lên, thiếu niên khí huyết phương cương, hoàn toàn không biết sợ hãi.
- Tiểu tử ngốc, đại thúc đã nói những người đụng phải quái vật kia đều đã xong đời rồi, ngươi còn dám đòi xong lên chém chúng!
Lí Tra cười, gõ lên đầu Kiệt Tư một cái.
- Được rồi, buổi tối nay chỉ nói chuyện đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi cho sớm!
Lôi Đức Mạn đột nhiên mất đi tâm tình kể chuyện, bèn nói.
- Vậy ngày mai tiếp tục, hôm nay đại thúc cũng đi nghỉ sớm đi!
Lí Tra, Kiệt Tư cùng Uy Liêm đứng dậy hướng về phía hắn cáo từ.
- Lôi Đức Mạn đại thúc, buổi tối người đi lại nên cẩn thận một chút, nghìn vạn lần đừng có va phải quái vật!
Đi được vài bước, Kiệt Tư đột nhiên quay đầu làm mặt quỷ với hắn, cười hì hì nói.
Bên ngoài Đức Mã trấn, dòng sông đang lặng lẽ chảy xuôi, dường như cũng đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp. Ánh trăng trên mặt sông tạo thành một dải sáng chói, ngẫu nhiên có gió thổi qua mặt song, nhất thời làm ánh trăng dao động.
Mấy trăm năm qua, dòng sông yên lặng dịu dàng nọ đã bồi dưỡng vun đắp cho đất đai, cho dù là mùa mưa cũng không tới tai nạn cho mọi người cho nên được mọi người gọi là mẫu thân hà (dòng sông mẹ).
- Trước kia nằm ở bờ sông này cảm giác thật thoải mái, không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy lành lạnh sống lưng?
Nằm ở bãi cỏ bên bờ sông, nhìn những ánh sao lóe lên trên bầu trời, Lí Tra cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt.
- Ta và ngươi giống nhau, có thể bị câu chuyện của Lôi Đức Mạn thúc thúc làm cho sợ hãi.
Uy Liêm thuận miệng đáp. Sau đó hướng về phía bờ sông nơi Kiệt Tư đang chơi đùa gọi :
- Kiệt Tư, cẩn thận một chút, đừng có ra giữa sông vào lúc này!
Kiệt Tư ngồi xổm ở bờ sông nghe vậy không có bất cứ phản ứng gì, hắn đã hoàn toàn bị mấy con cá ở trong sông hấp dẫn.
Bình thường nếu con cá nhìn thấy người sẽ rất sợ hãi, nhưng những con cá này lại không hề sợ hãi Kiệt Tư, chỉ điên cuồng đuổi theo mà cắn xé, dường như muốn thoát ra khỏi mặt sông. Nhìn những con cá đang lao tới, trên mặt Kiệt Tư lộ ra nụ cười.
- Hai người các ngươi mau tới đây giúp ta bắt cá! Những con cá này đang muốn lên bờ!
- Đang buổi tối, bắt cá làm gì!
Lí Tra cùng Uy Liêm ngồi dậy, đi về phía bờ sông.
Đối với sự khác thường của những con cá ở trong sông, hai người cũng cảm thấy giật mình. Tuy nhiên bọn họ cũng không muốn bỏ qua một cơ hội bắt cá tốt như vậy, bởi vì cá ở trong sông có mùi vị rất ngon.
Ba gã thanh niên đang bắt cá đột nhiên run rẩy rồi ngã xuống mặt nước. Nước sông nhanh chóng phủ lên người họ.
Mấy giờ sau, ba thanh niên đứng dậy, khuôn mặt không chút thay đổi nhưng cả người toàn nước, liêu xiêu đi về phía tiểu trấn, giống như người uống rượu say.
Nhìn bóng lưng bọn họ, trong bụi cỏ phía bên bờ đối diện hiện lên vài ánh hồng quang quỷ dị.
Sau khi Lôi Đức Mạn về đến nhà thì không cách nào ngủ được, rốt cuộc hắn đẩy cửa đi ra ngoài.
- Cái tên tiểu tử Kiệt Tư này khiến cho ta đi tiểu cũng không thoải mái!
Sau khi giải quyết xong ở trong rừng cây, Lôi Đức Mạn vừa kéo quần vừa mắng.
Khi hắn quay người lại thì Kiệt Tư xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Làm ta sợ muốn chết! Kiệt Tư, ngươi không ngủ được, chạy loạn đi đâu đấy!
Lôi Đức Mạn bị hắn dọa cho sợ hãi, tức giận nói.
Kiệt Tư không nói gì, mười ngón tay thẳng tắp đâm tới, xuyên qua cổ Lôi Đức Mạn.
- A!
Một tiếng hét thảm vang lên, phá vỡ sự yên lặng của Đức Mã trấn.
Bên ngoài trấn, dòng sông cũng không còn yên lặng, nước sông nức nở giống như một người mẹ đang khóc thương con ---- bởi vì trong đêm nay, ác ma đã mượn tay nàng đưa bọn nhỏ rơi vào địa ngục.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Đế quốc lịch ngày 1 tháng 7 năm 754, Gia Tây Á thuộc tây bộ hành tỉnh A Tư Mạn có 5 trấn gần dòng sông Sa Nhĩ Khắc bị Huyết thần giáo tập kích, hơn 5 vạn dân chúng trong một đêm biến thành những hành thi không có tính mạng, chỉ biết giết chóc.
Ngày 3 tháng 7, Huyết thần giáo chính thức tuyên bố chịu trách nhiệm với vụ tập kích kinh khủng này, cũng uy hiếp A Tư Mạn đế quốc không được chống cự nếu không bọn họ sẽ làm cho cả A Tư Mạn đế quốc, khắp nơi đều là hành thi, đi lên con đường diệt vong. Để chứng minh lời nói của mình, rất nhiều hành thi dưới sự khống chế của Huyết thần giáo bắt đầu tăng cường đi về hướng Gia Tây Á hành tỉnh. Nơi hành thi đi qua, các thôn trấn ven đường, các thành thị bị phá hoại không chút e dè, chỗ nào cũng có thể thấy được phần còn lại của chân tay, thịt nát. Càng đáng sợ hơn chính là những người may mắn sống sót cũng nhanh chóng gia nhập đội ngũ hành thi.
Ngày 5 tháng 7, Tây Tư vương quốc tuyên bố khai chiến đối với A Tư Mạn đế quốc. Hi Lặc phái ra ba đội quân vượt qua An Đệ Tư sơn mạch, hướng biên giới A Tư Mạn phát động công kích, nhanh chóng xé rách phòng tuyến của bộ đội biên giới A Tư Mạn, hành thi mở ra một thông đạo, nhanh chóng đi về phía Gia Tây Á hành tỉnh.
Ngày 10 tháng 7 quân đội Tây Tư công chiếm thủ phủ Ba Lợi thành của Gia Tây Á hành tỉnh. Gia Tây Á hành tỉnh hoàn toàn thất thủ. Đệ tam quân đoàn của A Tư Mạn đế quốc trước sau ba lần phát động công kích quân đội Tây Tư tại Gia Tây Á hành tỉnh nhưng thất bại, rơi vào sự giết chóc tanh máu của quân địch. Quân đoàn có hơn 20 vạn người giảm xuống còn hơn 3 vạn người, quân đoàn trưởng bỏ mình.
Các hành tỉnh tiếp giáp Gia Tư Á hành tỉnh liên tục gửi công văn khẩn về đế đô Hải Lam thành. Mấy trăm năm rồi A Tư Mạn đế quốc mới gặp thất bại lớn như thế này. Lâm Mị hoàng hậu cũng gặp phải nguy cơ lớn nhất từ sau khi lên cầm quyền.
- Bệ hạ, lệnh động viên chiến tranh đã phát hành ba ngày. Cả nước đều tiến vào trạng thái chiến tranh khẩn cấp. Đệ nhị, tứ, ngũ quân đoàn cộng lại có 60 vạn bộ đội, đã theo lệnh của người xuất phát tới ba tỉnh lân cận Gia Tây Á hành tỉnh là Cáp Đạt Nhĩ, Tô Y Khắc và Mạn Đức Lạp hành tỉnh, bắt đầu đánh úp quân đội Tây Tư, che chở cho dân chúng ba tỉnh rút lui. Sự kiện hành thi ở Đức Mã trấn đã được điều tra ra, là do nguồn nước ở dòng sông có độc, hẳn là do Huyết thần giáo làm. Tin tức từ tiền tuyến truyền đến cho thấy trong quân đội Tây Tư có rất nhiều thành viên Huyết thần giáo đi theo.
An Đạo Phu hai mắt đỏ sọc, đứng ở trước điện hướng Lâm Mị báo cáo. Chiến tranh nổ ra, trong một tuần này hắn cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.
Lâm Mị sắc mặt trầm trọng, gật đầu nói:
- Khang Lợi tướng quân nói thật. Huyết thần giáo đột nhiên xuất hiện này quả thật rất khó đối phó. Đệ tam quân đoàn bị tiêu diệt đã chứng minh điều đó. Lực lượng Huyết thần giáo cũng không phải quân đội bình thường có thể chống lại. Trước mắt đối với chúng ta mà nói quan trọng nhất là chuyện bảo vệ dân chúng, tránh cho có thêm nhiều hành thi được sinh ra. Đồng thời lợi dụng lãnh thổ rộng lớn để tranh thủ thời gian cho cuộc chiến.
Sau khi Khang Lợi tướng quân đến đế đô đã mang đến tin tức làm cho Lâm Mị khiếp sợ không thôi. Đồng thời nàng cũng không rõ là ai đã giả mạo nàng phái người đi cứu những binh lính Tây Tư gặp nạn này, lại càng không minh bạch đối phương làm như vậy có mục đích gì. Về phương diện khác Khang Lợi tướng quân đã miêu tả sự tà ác của tông giáo này vượt qua mọi nhận thức của mọi người trên đại lục này. Lâm Mị ngoại trừ kinh ngạc thì còn có chút khó tin. Nhưng vì cẩn thận, nàng vẫn hạ lệnh cho bộ đội biên giới tăng cương đề phòng, đồng thời điều đệ tam quân đoàn tới Gia Tây Á hành tỉnh để phòng ngừa điều ngoài ý muốn. Sự kiện hành thi ở tiểu trấn vùng biên giới, Huyết thần giáo hiện thân, chiến tranh nổ ra, những điều này làm cho nàng tin tưởng những điều Khang Lợi tướng quân đã nói, cũng mơ hồ hiểu được có người mượn danh nghĩa nàng viện thủ binh lính Tây Tư nhằm mục đích: khiến cho Huyết thần giáo chú ý tới A Tư Mạn đế quốc.
Hải Luân đứng lẳng lặng ở bên cạnh Lâm Mị, hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện cũ, khóe miệng khẽ mỉm cười.
“Lưu Vân bá tước, ngươi đã đoán đúng rồi. Huyết thần giáo quả thật xuống tay với A Tư Mạn! Xem ra chuyện đi cứu người ở Tây Tư có quá nửa là do ngươi bày ra? Đế quốc A Tư Mạn cường đại lại bị ngươi thuận tay làm thành bia đỡ đạn. Tỷ tỷ Lâm Mị kiêu ngạo tự phụ nếu biết chuyện này không biết có lột da của ngươi hay không?
- Tỷ tỷ đang mệt không thở nổi, tiểu nha đầu ngươi lại tranh thủ vui mừng cái gì chứ?
Bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ, Hải Luân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Mị vẻ mặt giận dữ nhìn nàng.
Hải Luân đỏ mặt nói.
- Tỷ tỷ, ta đang nghe các ngươi thương lượng đấy chứ!
Ánh mắt Bố Lỗ Khắc di chuyển nhìn về phía Hải Luân, nét mặt do dự không quyết. Vì lợi ích quốc gia, hắn đã làm việc trái với lương tâm, đáp ứng Lâm Mị hoàng hậu sẽ tìm cách giết Lưu Vân. Nhưng mà hắn lại thua ở trong tay Lưu Vân. Thất bại trong trận chiến đó không chỉ làm cho gia tộc Y Đặc của hắn mất đi sự vinh quang mà còn làm cho hắn mất đi tôn nghiêm của võ sĩ, cũng mất đi sự tự tin khi theo đuổi Hải Luân. Mấy ngày sau đó hắn đóng cửa không ra ngoài, chuyên tâm tu luyện vũ kỹ, thậm chí ngay cả hoàng hậu để cho hắn đến nhậm chức trong quân đội hắn cũng cự tuyệt.
Sau khi Tây Tư phát động công kích A Tư Mạn, hắn rốt cuộc thiếu kiên nhẫn. Nếu như nói thất bại sau khi cùng Lưu Vân chiến đấu chỉ là đau đớn trong trái tim của hắn thì việc Gia Tây Á hành tỉnh thất thủ rơi vào tay giặc là một cái tát lên mặt đối với đế quốc cùng Y Đặc gia tộc. Làm một quân nhân đế quốc cùng người thừa kế gia tộc, hắn không thể chấp nhận được điều này.
- Bệ hạ, xin người cho phép ta đem quân đi tới Gia Tây Á lấy lại đất đai đã mất của đế quốc!
Bố Lỗ Khắc đi lên trước, quỳ xuống trước mặt Lâm Mị.
- Trước mắt tình huống Gia Tây Á rất phức tạp, chúng ta không biết rõ nên ta không thể để ngươi đi mạo hiểm như vậy!
Bố Lỗ Khắc vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
- Bệ hạ, chính vì tình huống như vậy nên ta càng muốn đi.
- Tại sao?
Lâm Mị cau mày hỏi.
- Ta muốn đi bởi vì tôn nghiêm của A Tư Mạn đế quốc, ta đi bời vì vinh dự của Y Đặc gia tộc. Ta muốn đi bởi vì trách nhiệm của người quân nhân, bởi vì dân chúng đang đau khổ giãy dụa dưới ngọn lửa chiến tranh!
Bố Lỗ Khắc bình tĩnh nói.
- Tướng quân, gần 30 vạn binh lính của đệ tam quân đoàn chỉ đụng độ ba lần với quân đội Tây Tư đã chỉ còn 3 vạn bộ đội! Lực lượng tà ác của Huyết thần giáo không phải thứ quân đội chúng ta có thể chống lại!
Lâm Mị nghiêm túc nói.
- Lúc này không thể để xảy ra những hy sinh vô ích nữa!
- Bệ hạ, không phải ta đi chịu chết. Ta chỉ đem tới hy vọng cho dân chúng đế quốc, để cho bọn họ biết vào thời khắc nguy nan này, tướng sĩ quân đội đế quốc vẫn không hề sợ hy sinh, đem lại hy vọng cho bọn họ. Trong lúc hắc ám đang bao phủ khắp nơi, phải có người thắp lên ngọn đèn sáng! Cho nên tình huống xấu nhất là ta chết, nam nhi Y Đặc gia tộc chưa bao giờ sợ chết!
Bố Lỗ Khắc cười nói.
Hải Luân nhìn Bố Lỗ Khắc, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.
“Lúc đầu ngươi mang 100 người đi cứu Tây Đốn thành, có phải cũng như thế này không?”
Trên người Bố Lỗ Khắc, nàng nhìn thấy một chút hình bóng của Lưu Vân, làm cho nàng thấy rất ấm áp.
- Tỷ tỷ, người đồng ý với thỉnh cầu của tướng quân Bố Lỗ Khắc đi!
Hải Luân xen vào nói.
- Là một nam nhi cùng một người quân nhân, ta cho rằng yêu cầu của hắn rất hợp lý. Nếu như ngươi không cho hắn đi, có lẽ hắn sẽ sống trong thống khổ.
Lâm Mị cười khổ nói:
- Muội muội, thỉnh cầu của tướng quân đã làm khó ta, lời của ngươi lại càng làm khó ta.
Hải Luân cười nói:
- Tỷ tỷ không cần lo lắng. Sau khi Bố Lỗ Khắc tướng quân xuất phát, ta sẽ tự mình dẫn Lang quân tiếp ứng hắn. Ta nghĩ chúng ta liên thủ có thể ngăn cản Huyết thần giáo một chút, để cho tỷ có nhiều thời gian chuẩn bị hơn.
- Cám ơn muội!
Lâm Mị biết Lang quân dưới sự dẫn dắt của Hải Luân đã lợi hại hơn trước nhiều, cho nên sau khi nghe vậy cũng yên tâm hơn một chút.
- Tỷ tỷ không cần khách khí, không cần cám ơn ta mà nên cám ơn một người khác!
Hải Luân nói xong, thần bí cười cười, nhớ tới người để tranh thủ thời gian cho bản thân đã đem Huyết thần giáo dẫn tới A Tư Mạn đế quốc.
Nụ cười này lại làm cho Bố Lỗ Khắc hiểu sai ý.
- Hải Luân, nói cho ta biết lần này xuất chinh muội có tự tin không? Muội còn có chuyện của muội, nếu như không nắm chắc thì tỷ cũng không muốn muội nhảy vào vũng nước đục này.
Đêm đã khuya, trước lúc sắp xuất phát tới tiền tuyến, Hải Luân cùng Lâm Mị đang ngồi cùng nhau, Lâm Mị ánh mắt ngưng trọng hỏi.
- Nói thật thì đối với phương thức tác chiến không còn chút nhân tính của Huyết thần giáo, ta cũng không có nắm chắc.
Hải Luân nói.
- Nhưng nếu như bọn họ cứ thẳng tiến một đường như vậy sẽ tạo thành sự phá hoại rất lớn đối với cả đế quốc A Tư Mạn. Tỷ tỷ, ngươi nghĩ một chút mà coi, nếu như toàn bộ dân chúng đế quốc đều biến thành hành thi, còn có đế quốc nào trên đại lục có thể chống lại sự tiến công của bọn họ? Nếu như ta đoán không sai, A Tư Mạn chẳng qua là sự bắt đầu, bọn họ muốn tiêu diệt đế quốc cường đại nhất đại lục để làm tan rã ý chí phản kháng của cả đại lục. Nếu đại lục khó có thể may mắn thoát khỏi, ta làm sao có thể tránh được chứ? Không qua được cửa ải khó khăn trước mắt làm sao có thể hy vọng vào tương lai xa vời? Hơn nữa hiện tại mọi người đều cần thời gian, ta không thể không đi!
- Tình huống Lang quân thế nào?
- Lang quân hiện tại, cho dù là Huyết thần giáo nếu muốn ăn chỉ sợ không rơi rụng vài cái răng thì cũng không ăn được!
Hải Luân tự tin nói.
- Chính vì vậy ta mới đi giúp tỷ ngăn cản một chút!
- Ta luôn coi chiến tranh là một trò chơi, tuy nhiên ta thật sự không thích chò trơi này xuất hiện những quái vật bất tử!
Lâm Mị thở dài nói.
- Chuyện này thật buồn cười. Quý tộc đại lục luôn coi dân chúng như cỏ rác, hiện tại quý tộc các tỉnh lại hết sức bảo vệ cho thật tốt những cỏ rác này! Huyết thần giáo lợi dụng dân chúng nhưng lại đẩy bọn họ về phía tử thần. Người trước bởi vì không chú ý đến lực lượng của dân chúng nên mới hành động cực đoan, người sau bởi vì biết lực lượng dân chúng nên đi ngược lại với người cực đoan kia. Có lẽ chỉ có hắn mới thực sự coi dân chúng ở dưới tầng đáy của xã hội trở thành con người!
Lâm Mị thở dài nói.
- Tỷ tỷ nhớ tới hắn?
Lâm Mị gật đầu, lúc này nàng giống như một thiếu nữ yếu đuối.
- Đúng vậy, lúc này ta không hiểu làm sao lại nhớ tới hắn!
- Li biệt có lẽ là để gặp lại nhau.
Hải Luân thì thầm.
- Ta cùng hắn gặp lại cũng sẽ chỉ là bằng hữu!
Lâm Mị ảm đạm lắc đầu.
- Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, tỷ tỷ. Tỷ hãy phấn khởi tinh thần lên, trước tiên phải vượt qua một cửa trước mặt đi! Chiến tranh xảy ra, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào tỷ đấy!
Hải Luân thấy ánh mắt Lâm Mị thoáng hiện lên vẻ mất mát, vội vàng chuyển đề tài.
- Được. Muội muội, ngươi phải giúp ta phân tích xem rốt cuộc là ai giả mạo ta phái người cứu những binh lính Tây Tư này? Ta nghĩ Tây Tư cùng Huyết thần giáo đột nhiên phát động công kích A Tư Mạn không tránh khỏi có quan hệ tới chuyện này. Ta phải tìm được người này, tuyệt đối không tha cho hắn!
Lâm Mị lấy lại tinh thần, đột nhiên hỏi Hải Luân.
….
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
- Tiểu Á, mấy tháng nay ngươi ở trong học viện làm việc tốt như vậy, danh tiếng ma quỷ lan xa, tại sao lại vội vàng rời đi vậy?
Trên đường đi tới pháo đài Tây Đặc, Lưu Vân nhìn thấy Á Lịch Sơn Đại thần thái bay bổng nên tò mò hỏi.
Á Lịch Sơn Đại sờ sờ tóc nói:
- Lão đại, ngươi xem hiện tại trông ta có vẻ trẻ hơn không?
Nhớ lại lúc Á Lịch Sơn Đại còn ở học viện, trong phòng làm việc có cả đống văn kiện, bộ dáng thiểu não, khuôn mặt xám xịt, Lưu Vân gật đầu nói.
- Sự thật đã chứng minh cuộc sống dạy học và giáo dục không có tốt như tưởng tượng! Đợi tới lúc học viên đệ tử rả ra khắp thiên hạ thì mộ của ta cũng đã sớm xanh cỏ! Ta vẫn thích hợp với cuộc sống trong quân ngũ hơn.
Á Lịch Sơn Đại cảm khái nói.
- Lần này ta cứu ngươi ra khỏi bể khổ, ngươi chuẩn bị cảm tạ ta như thế nào?
Sau khi đưa Viêm Thiên đi thăm học viện xong, Lưu Vân lo lắng việc tác chiến của Hắc Ưng nên mời lão tạm thời tiếp nhận công việc học viện, đem tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại đi. Viêm Thiên đối với tình hình học viện cũng rất hài lòng cho nên vui vẻ đồng ý yêu cầu của Lưu Vân. Còn Lan Đặc kiếm thánh dưới sự yêu cầu của Viêm Thiên cũng trở thành giáo viên của học viện.
- Ta nhớ lúc đầu không phải một tay lão đại ngươi đẩy ta vào chỗ nước sôi lửa bỏng này sao?
Á Lịch Sơn Đại cười hắc hắc nói.
- Hơn nữa ngươi còn sảng khoái đồng ý cho ta rời khỏi học viện. Không phải là không nỡ để một nhân tài như ta ở lại đó dưỡng lão sao?
Lưu Vân nghe vậy khinh bỉ nói.
- Cho ngươi rời khỏi học viện là bởi vì ta sự những đệ tử này sớm muộn gì cũng bị ngươi đuổi hết!
- Ta chỉ trung thành chấp hành phương châm quản lý học viện của lão đại huynh --- ít nhưng mà tinh nhuệ.
Á Lịch Sơn Đại nói.
- Tuy nhiên có thể trong thời gian ngắn làm cho thanh danh học viện vang dội như vậy, quả thật cũng có chút ngoài dự liệu của ta.
- Không nhắc lại chuyện học viện nữa. Có cha ta ở đấy, tin tưởng không có vấn đề gì. Hiện tại tham mưu trưởng của ta đã trở về vị trí cũ, hẳn là phải giúp ta lo lắng trận chiến trước mắt nên đánh như thế nào. Đối với cả quân đoàn mà nói, một trận chiến này nếu như chúng ta thua thì sẽ không gượng nổi dậy. Đối với cả Hỏa Vân đế quốc cũng đồng dạng như vậy. Huyết thần giáo không giống như quân đội bình thường, bọn họ dường như lấy việc tiêu diệt tất cả các chủng tộc trên đại lục là mục tiêu cuối cùng. Ta nghĩ không biết có phải đầu óc của người sáng lập ra tà giáo này bị nước vào không!
Lưu Vân thở dài nói.
- Lão đại, chuyện cũng không đến nỗi bi quan như vậy.
Á Lịch Sơn Đại cũng không tán thành quan điểm của Lưu Vân.
- Trong mắt của ta bọn họ chẳng qua là lợi dụng sự kinh khủng tuyệt đối để tạo ra xu thế có lợi nhất cho bọn họ, lấy việc phá hủy đại lục để làm tan rã sự tin tưởng cùng ý chí chống cự của mỗi đế quốc. Bất cứ quyền lực gì đều phải lấy dân chúng làm cơ sở, máu tanh giết chóc chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ của bọn họ vào lúc này mà thôi. Cái mà bọn họ theo đuổi chính là quyền lực tuyệt đối, phá hủy chính quyền hiện có, thành lập chính quyền thuộc về bọn họ.
Nghe xong Á Lịch Sơn Đại nói, Lưu Vân không khỏi lâm vào trầm tư.
Á Lịch Sơn Đại lại nói tiếp:
- Một ngàn năm trước cách làm của bọn chúng đã tạo ra khủng hoảng cho cả đại lục, cuối cùng làm cho các chủng tộc trên đại lục liên hợp lại, cùng bọn chúng chiến đấu sống chết. Song phương đều thương vong thảm trọng. Rất hiển nhiên 1000 năm sau bọn chúng cũng không có tiếp thu bài học này cho nên không thể loại trừ bọn chúng trong lúc tiến công bất lợi sẽ sử dụng thủ đoạn cực đoan như 1000 năm trước.
- 1000 năm trôi qua, thực lực Huyết thần giáo đã khôi phục. Đáng tiếc là các chủng tộc của đại lục cũng không có chuẩn bị tốt. Di sản của nền văn minh 1000 năm trước có rất nhiều vũ khí có thể đối phó với bọn chúng, đáng tiếc là chúng ta không có thời gian để chậm rãi tiêu hóa. Ta sở dĩ xây dựng pháo đài này cũng là để ứng phó với tình huống xấu nhất, lưu lại một cứ điểm cuối cùng.
Lưu Vân nói.
- Ta đã thành công đem ngọn lửa chiến tranh dẫn tới A Tư Mạn đế quốc, đồng thời tại La Mạn hành tỉnh áp dụng thủ đoạn phòng thủ, làm như vậy để tranh thủ thời gian.
- Lão đại huynh nói sai rồi. 1000 năm trước, đối mặt Huyết thần giáo, đại lục không có Hắc Ưng quân đoàn, không có ngươi, cũng không có Á Lịch Sơn Đại ta!
Tuổi trẻ luôn có dũng khí (kiểu như ghé non không sợ cọp). Trong lời nói của Á Lịch Sơn Đại toát ra sự tự tin cường đại, thậm chí làm cho Lưu Vân cũng cảm thấy nhiệt huyết trong lòng đang sôi trào.
- Pháo đài này sẽ không bao giờ sụp đổ!
Lưu Vân kẹp chân vào bụng tuấn mã, lấy tay chỉ về một quần thể kiến trúc to lớn ở phía xa, cao giọng quát.
- Con mẹ nó, ta cũng không biết dưới tay mình lại có nhiều công tượng ưu tú đến như vậy!
Mạc Qua nhìn công trường đang được thi công với khí thế hừng hực, sôi sục ngất trời, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.
- Với tiến độ trước mắt, chỉ cần nửa tháng nữa là có thể xây xong pháo đài này!
- Các cấu trúc nối với Thiên Phong trấn cùng Nặc Duy trấn đã hoàn thành. Sau khi pháo đài Tây Đặc được xây xong, ba trấn có thể hình thành một phòng tuyến hình cung bảo vệ cả phía Tây Nam của La Mạn hành tỉnh. Nhưng mà hiện tại ta rất lo lắng về những giải đất trống tiếp nối ba trấn. Nếu như chỉ đào một ít hào sâu, bố trí một ít bẫy rập, có thể không ngăn được địch nhân đánh sâu vào. Vấn đề này chúng ta cần nghiên cứu thật kỹ.
- Lão đại đem pháo đài Tây Đặc giao cho chúng ta, chúng ta nhất định phải tạo thành một phòng tuyến chắc chắn.
Hán Nặc nhìn pháo đài sắp xây xong, nói ra vấn đề mình lo lắng.
- Hán Nặc tướng quân, vấn đề mà ngươi nói cũng là nan đề mấy ngày nay của ta. Một sĩ quan ở dưới trướng ta cũng đưa ra một đề nghị không tồi, đáng tiếc là khối lượng công trình quá lớn, ta sợ là trong thời gian ngắn không cách nào hoàn thành.
Mạc Qua thở dài nói.
- Theo như bố trí của lão đại, Thiên Phong trấn cùng Nặc Duy trấn sẽ tạo thành hai cứ điểm quan trọng bảo về pháo đài Tây Đặc. Sự tồn tại của hai trấn này có thể cam đoan pháo đài Tây Đặc không trở thành một tòa cô bảo trong chiến tranh, tác dụng của nó không thể xem thường. Nhưng mà muốn trong thời gian ngắn đem ba trấn hợp thành một hệ thống phòng ngự không phải là một chuyện đơn giản.
- Sĩ quan kia đưa cho ngươi đề nghị gì, nói ra cho chúng ta cùng nghe xem. Dù là khó khăn lớn như thế nào, ba sư chúng ta cùng nhau làm, hơn nữa lại có dân chúng trợ giúp, hẳn là không thành vấn đề! Phải biết rằng lúc này tiến độ công trình có thể nhanh như vậy, tất cả đều là công lão của những người này!
Tra Lý nhìn dân chúng đang vội vàng vận chuyển vật tư, cảm khái nói.
- Đề nghị của hắn chính là đào hầm giống như chuột, đem ba trấn nối liền nhau. Các ngươi nghĩ xem cần phải có bao nhiêu nhân lực mới có thể hoàn thành?
Mạc Qua cười nói.
- Ba trấn với chiều dài hơn mười dặm, không có nửa năm thời gian, sợ là không hoàn thành được.
Hán Nặc cười khổ nói.
- Ta thấy đề nghị này không tồi, chờ lão đại tới, có thể lắng nghe ý kiến của hắn. Để bảo vệ tốt dân chúng của La Mạn hành tỉnh, ta nghĩ chúng ta có thể dùng tới tất cả mọi biện pháp.
Tra Lý nói.
Trong cuộc sống quân ngũ của hắn, chưa bao giờ hắn cảm thấy tư vị được dân chúng yêu quý như bây giờ. Quân đội trong mắt dân chúng luôn luôn tượng trưng cho hoàng quyền, là công cụ trong tay quý tộc. Lưu Vân cùng Hắc Ưng xuất hiện đã làm thay đổi cách nhìn của bọn họ. Mộ trận đánh ở Tây Đốn thành, Lưu Vân câm tâm vì dân chúng hy sinh, hình tượng này đã khắc sâu vào trong lòng bình dân Hỏa Vân, không chỉ có làm cho hắn có được danh hiệu chiến thần mà còn làm cho Hắc Ưng được phổ biến rộng rãi, được dân chúng trợ giúp. Rất nhiều lúc Tra Lý thậm chí còn nghĩ ở phía sau một chi quân đội có lực lượng trung kiên như vậy trợ giúp cũng đủ để cho chi quân đội này có can đảm đối mặt với bất cứ địch nhân nào, thắng được bất cứ cuộc chiến nào.
Pháo đài Tây Đặc lấy Tây Đặc trấn làm trung tâm, bốn phía là tường thành cao tới 15 thước. Sau khi tổng thể công trình xây xong, vật tư chiến tranh từ La Mạn hành tỉnh cùng các nơi của đế quốc không ngừng được vận chuyển tới đây. Rất nhiều công tượng cùng binh lính cũng chạy tới đây. Dựa theo yêu cầu của Lưu Vân, tất cả phải đảm bảo ăn mặc đi lại cho mười vạn quân dân trong vòng nửa năm. Cho nên trước khi các công việc chuẩn bị được khẩn trương tiến hành, một tòa quân doanh, binh xưởng, kho hàng, kho vật tư đã được xây dựng nhanh chóng trên trấn. Để phòng ngừa địch nhân hạ độc nguồn nước, Mạc Qua tướng quân phái người đến đào thêm giếng, đồng thời thay đổi dòng chảy của con sông nhỏ ở phía sau tiểu trấn. Một tiểu trấn không ai biết đến trong một đêm trở thành bánh xe chiến xa của cả đế quốc.
Đối với tiến độ của pháo đài Tây Đặc, Lưu Vân rất hài lòng. Nhưng sau khi hắn cùng Á Lịch Sơn Đại tới Tây Đặc trấn, lập tức đưa ra yêu cầu kiến thiết mới cho pháo đài.
- Mọi người xem, đây là sơ đồ hệ thống phòng ngự của ta. Hai ngàn thước trước pháo đài, chỗ tam giác này là công sự phòng ngự thứ nhất, chủ yếu sử dụng các loại bẫy rập. 1200 thước đến 1500 thước, trong đó diện tích 300 thước này sẽ bố trí một loạt các vũ khí phòng ngự mới, khu vực dấu hiệu hình tròn này là các trạm canh gác dùng cho lính canh gác trong việc cảnh báo. Khu vực 300 thước đến 1000 thước này là khu vực ma pháp, tất cả các công kích do ma pháp sư bộ đội hoàn thành. Trong vòng 300 thước còn lại là khu vực công kích của cung tiễn thủ.
Lưu Vân chỉ tay lên bản đồ, giới thiệu cho Á Lịch Sơn Đại cùng ba vị sư trưởng.
- Căn cứ vào sự bố trí này, Mạc Qua tướng quân còn phải xây dựng một loạt trạm canh gác, trên tường thành phải bố trí một ít công sự che chắn cho ma pháp sư cùng cung tiễn thủ lúc công kích. Hán Nặc cùng Tra Lý, hai trấn Thiên Phong cùng Nặc Duy cũng cần phải hoàn thành một số thứ.
- Ta nhắc nhở mọi người một điểm.
Á Lịch Sơn Đại tiếp lời.
- Chúng ta xây dựng pháo đài không phải vì tử thủ mà là muốn một pháo đài không thể phá vỡ, để cho mình có thể thoải mái phóng tay đi công kích địch nhân mà không phải lo lắng hậu phương. Lão đại đã nói ra yêu cầu đối với mọi người, ta thuận tiện bổ sung thêm: sử dụng trí tuệ của bộ hạ các ngươi để cho mọi người cùng suy nghĩ, nghĩ ra trăm phương nghìn kế, mọi loại thủ đoạn có thể để tiêu diệt địch nhân, làm cho pháo đài này không gì có thể phá nổi!
- Lúc này ta có một đề nghị, lão đại.
Mạc Qua nói.
- Trong tay ta có một gã sĩ quan đề nghị đào một địa đạo ở khu vực trống tiếp giáp ba trấn, để tiện cho bộ đội hành động.
- Nói nghe xem.
Lưu Vân nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng ngời
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
-- Đề nghị này không tồi. Nếu tam trấn có nhiều địa đạo hơn, giăng ở khắp nơi thì sự linh hoạt cơ động của chúng ta khi tác chiến sẽ được tăng cường. Đồng thời cũng có thể làm cho pháo đài trở thành một chỉnh thể hoàn thiện.
Lưu Vân gật đầu.
- Chuyện này ba người các ngươi thương lượng làm đi, phải nhanh chóng hoàn thành.
Những lời của Lưu Vân làm cho ba người Mạc Qua, Hán Nặc cùng Tra Lý nhất thời ngây ra nhìn nhau.
- Không làm được, đào địa đạo rất khó?
Lưu Vân thấy bộ dáng ba người, cau mày hỏi.
- Lão đại, thật ra thì đào không khó nhưng nếu chỉ trông vào nhân lực mà đào thì sợ rằng phải cần thời gian nửa năm, như vậy có chậm không?
Mạc Qua nhăn mày nhăn mặt nói.
- Nửa năm?
Lưu Vân kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy. Ba trấn với hơn mười dặm, đào một cái địa đạo phải mất nửa năm. Hơn nữa ngươi còn muốn địa đạo giăng khắp nơi.
Mạc Qua giải thích.
Lưu Vân trầm tư trong chốc lát.
- Việc này rất là quan trọng. Sau khi việc xây dựng pháo đài hoàn tất, các ngươi dẫn người thực hiện đào địa đạo đi. Sau khi ta trở về sẽ nghĩ biện pháp.
Lưu Vân mơ hồ nhớ rằng trong một quyển địa tinh cơ giới thuật có ghi lại không ít dụng cụ cơ giới chuyên nghiệp dành cho chiến tranh. Lúc ấy hắn cảm giác công nghệ của đại lục còn xa mới đạt yêu cầu của mình cho nên không có dành nhiều thời gian nghiên cứu cái đó. Đối với những đồ dùng cơ giới đơn giản dành cho dân chúng, hắn không có lưu ý. Lúc này trở về hắn chuẩn bị xem lại quyển sách nọ, hy vọng có thể tìm được biện pháp giải quyết cho vấn đề khó khăn này.
- Ngoại trừ điều này, ta đề nghị lão đại đem kỵ binh của An Đông Ny kết hợp với tam trấn, tác dụng cũng không tồi chút nào. Kỵ binh tốc độ cơ động cao, đủ để bù đắp lực lượng phòng ngự yếu kém của khu vực này.
Á Lịch Sơn Đại đề nghị.
- Cái này ta cũng nghĩ qua rồi. Nhưng kỵ binh của An Đông Ny là binh lực tác chiến cơ động cường đại nhất trong tay ta. Trước khi có thể tìm được biện pháp phòng ngừa độc huyết một cách có hiệu quả nhất, ta không thể để cho bọn họ đi mạo hiểm như vậy.
Lưu Vân đáp.
Á Lịch Sơn Đại nghe vậy nói :
- Lão đại, trông bất cứ cuộc chiến nào, để hoàn thành ý đồ tác chiến, cần phải có sự hy sinh của bộ đội. Tướng lĩnh ưu tú cũng không có cách nào làm cho bộ đội của mình không chết người nào.
- Nhưng trong trận chiến này, chúng ta chết một người, lực lượng của địch nhân có thể sẽ được tăng cường lên một người. Ta thật sự không thể tưởng tượng được khi binh lính của ta phải vung vũ khí với chiến hữu của mình sẽ phải đối mặt với tâm tình như thế nào. Nếu như thật sự phải hy sinh như vậy, sẽ là một đả kích trí mạng đối với tinh thần bộ đội.
Lưu Vân lắc đầu, từ chối thẳng thừng đề nghị của Á Lịch Sơn Đại.
- An Đông Ny huấn luyện ra 3 vạn kỵ binh này, nếu như không sử dụng thì rất lãng phí !
Á Lịch Sơn Đại không khỏi thở dài nói.
Giờ phút này trong lòng An Đông Ny còn lo lắng nhiều hơn cả Á Lịch Sơn Đại. Sau khi tham gia hội nghị tác chiến, trơ mắt nhìn các huynh đệ bộ đội khác đi tới nhận nhiệm vụ của mình mà kỵ binh của hắn vẫn bị lão đại vứt ở mục trường trên thảo nguyên, trong lòng hắn đang phát hỏa. Vì thế hắn chủ động tìm Lưu Vân ‘tâm sự’. Nhưng câu nói đầu tiên của Lưu Vân đã hoàn toàn đả kích hắn, khiến cho hắn không nói được lời nào.
- Kỵ binh của ngươi là lực lượng cường đại nhất của Hắc Ưng quân đoàn, Nhưng đối với Huyết thần giáo quái thai nọ thì hoàn toàn vô dụng. Nếu như ngươi cam đoan khi thủ hạ của mình bị dính độc huyết sẽ không gặp chuyện không may, như vậy ta có thể đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của ngươi.
Sau khi trở lại đội ngũ của mình, An Đông Ny bắt đầu triệu tập các sĩ quan thủ hạ, tích cực tìm kiếm biện pháp phòng ngự độc huyết. Mọi người nghĩ ra đủ mọi biện pháp như đem đao của kỵ binh sửa thành đại đao để giảm bớt sự tiếp xúc với quái vật, mỗi kỵ binh sẽ sử dụng mấy thớt ngựa để phòng ngừa tổn thất khi chiến mã trúng độc. Các đề nghị này mặc dù có hiệu quả nhất định nhưng vẫn không cách nào hóa giải uy hiếp của độc huyết.
Đối mặt với tình huống này, An Đông Ny phát hỏa. Hắn ra lệnh trừ bỏ các sĩ quan cho bộ đội huấn luyện bên ngoài, những sĩ quan khác phải tập hợp ở chỗ hắn cho tới khi nghĩ ra biện pháp mới thôi.
Đến một ngày rốt cuộc cũng có người nghĩ ra biện pháp khả thi ---- lúc đang ở dưới bóng một cây đại thụ để hóng mát, các sĩ quan trong lúc vô tình phát hiện xác một con tằm, cũng thu được một ít linh cảm từ trên cái xác tằm này. Các sĩ quan nhanh chóng tìm hắn, đề nghị sản xuất một loại chiến giáp mới có nhiều tầng để trang bị cho kỵ binh, một khi dính độc huyết sẽ lập tức giống như con tằm lột xác, thoát khỏi sự nguy hiểm.
Mặc dù các sĩ quan đưa ra ý tưởng cơ hồ khó có khả năng thực hiện nhưng cũng làm cho An Đông Ny thấy được một tia sáng trong bóng đêm. Bởi vì hắn biết trong căn cứ ở đại hành sơn có một thiên tài chế tạo trang bị là Ốc Tư Lạc Phu. Mang theo ý tưởng về loại chiến giáp mới, An Đông Ny nhanh chóng chạy tới đại hành sơn.
- An Đông Ny, ngươi tới tìm ta không phải là lại muốn trang bị đấy chứ ?
Thời gian gần đây, Long Vân vừa nhìn thấy mấy sư trưởng Hắc Ưng là lại thấy nhức đầu.
Lưu Vân nhét hắn vào trụ sở của đại hành sơn để hắn phụ trách việc kiến thiết trụ sở và xây dựng hậu cần bộ. Ban đầu đây vốn là một việc rất nhẹ nhàng nhưng hắn lại bị mấy người sư trưởng Hắc Ưng quấy nhiễu làm cho kiệt sức. Mấy sư trưởng Hắc Ưng thường đi theo sát phía sau hắn, tìm mọi cách để có được trang bị cùng vũ khí, đặc biệt là sư trưởng Mạc Qua lại càng là bậc thầy nổi trội trong việc này. Trong mắt lão binh từng trải chuyên đi kiếm chác như hắn thì Long Vân chính là cánh cửa tài thần. Mỗi lần sư trưởng Mạc Qua thấy hắn là hai mắt sáng như sao, tựa hồ muốn nuốt cả hắn, làm cho Long Vân nhịn không được mà phát lạnh cả người. Đối mặt với loại tình huống này, Long Vân cũng không thể oán giận nhiều mà chỉ cố gắng tận lực đáp ứng. Bởi vì hắn biết mỗi người đều làm như vậy vì bộ đội của mình, vì Hắc Ưng quân đoàn.
- Phó quân đoàn trưởng, ta đây từ xa xôi chạy tới tìm ngươi thật không dễ dàng! Ngươi như thế nào lại coi ta trở thành loại người này chứ?
An Đông Ny cười hắc hắc, đặt mông ngồi xuống trước mặt Long Vân.
- Vùng đất nghèo nàn này có gì hay ho đâu. Nếu như mấy người các ngươi không phải vì chuyện trang bị chắc chẳng bao giờ tới gặp ta?
Long Vân hừ một tiếng rồi nói.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Ta không thích tán dóc để lập mối quan hệ! Đồng thời ta cũng nói luôn nếu như muốn trang bị vũ khí thì không cần mở miệng vì kho hàng đã không còn.
- Long phó quân đoàn trưởng luôn chiếu cố đối với Kỵ binh sư của ta, ta sao có thể không biết xấu hổ mà mở mồm xin thêm!
An Đông Ny cười ha hả nói.
- Lần này ta đến đây không phải vì muốn trang bị vũ khí, ta chỉ muốn gặp một người.
-………………
- Tướng quân đại nhân, thời gian của ta rất eo hẹp, nhiệm vụ của lão đại giao đang rất cấp bách, có việc gì thì ngươi nói mau đi!
Khi Ốc Tư Lạc Phu nhìn thấy An Đông Ny, không có che dấu việc tức giận vì công việc đột nhiên phải dừng lại. Hắn là một người như vậy. Một khi đã chuyên tâm vào việc gì thì hắn chính là chủ nhân của cái thế giới đó, những người khác bất luận là quyền thế cùng địa vị như thế nào trong mắt hắn đều là những người khách không được hoan nghênh. Mà loại thái độ này còn nhận được sự tôn trọng của bọn họ.
- Xin tha thứ cho sự mạo muội quấy rầy của An Đông Ny ta. Nhưng chuyện này không chỉ có quan hệ đến tương lai của Kỵ binh sư mà còn quan hệ tới tương lai của Hắc Ưng quân đoàn cho nên ta mới vội vàng chạy tới đại hành sơn tìm ngươi.
An Đông Ny cười cười nói.
- Chuyện này quan hệ đến vấn đề trang bị, ta nghĩ ngoại trừ thiếu tá Ốc Tư Lạc Phu thì không ai có thể làm ra được!
An Đông Ny nịnh bợ làm cho Ốc Tư Lạc Phu cảm thấy rất là thoải mái dễ chịu, mà hai chữ trang bị làm cho hắn thấy hứng thú.
- Xin mời tướng quân nói.
Ánh mắt Ốc Tư Lạc Phu rõ ràng đã hòa hoãn hơn.
- Để đối phó với Huyết thần giáo, Kỵ binh sư muốn một loại chiến giáp mới.
An Đông Ny kể rõ ý tưởng của mình cho Ốc Tư Lạc Phu nghe.
- Ý của ngươi là loại chiến giáp mới này sẽ do nhiều chiến giáp kết hợp tạo thành? Loại sếp đặt này không nói đến việc rất khó làm mà chỉ sử dụng duy nhất một lần, chi phí cực cao!
Ốc Tư Lạc Phu rất nhanh đã hiểu được ý tứ của An Đông Ny, liền hỏi luôn.
- Ta nghĩ hiện tại là lúc bảo vệ tính mạng, không phải là lúc tiếc tiền cho lão đại. Nếu như ngươi cảm thấy có thể làm được, ta sẽ thuyết phục lão đại bỏ tiền.
An Đông Ny cười nói.
- Trên lý luận thì có thể làm được.
Ốc Tư Lạc Phu nói vậy làm An Đông Ny nhất thời khẩn trương.
- Vậy thực tế thì sao?
- Trên thực tế thì quá trình chế tạo rất phức tạp. Yêu cầu về công nghệ rất cao. Cho dù tất cả công tượng trong đại hành sơn dừng sản xất những thứ hiện giờ, tập trung sản xuất loại chiến giáp này cũng không thỏa mãn được yêu cầu trang bị cho một kỵ binh sư. Đương nhiên lão đại sẽ không cho phép chuyện này. Ngươi biết hiện giờ còn có rất nhiều bộ đội chưa được trang bị Hắc Ưng chiến giáp không?
Ốc Tư Lạc Phu bất đắc dĩ nhún vai. Đối với Huyết thần giáo, một kẻ luôn chui đầu vào trong núi với công việc như hắn cũng không hiểu rõ nên cũng không rõ loại chiến giáp này tương lai có ý nghĩa như thế nào đối với chiến tranh.
- Loại chiến giáp này rất quan trọng. Ngươi có thể nghĩ lại biện pháp hay không?
An Đông Ny nghe xong mấy lời của hắn, lập tức sốt ruột.
- Đâu nhi đã nói qua, hiện tại công việc chế tạo ‘Lạc Phu tạo’ được ưu tiên sản xuất hàng đầu tại đại hành sơn. Thực sự xin lỗi tướng quân, ta không giúp được ngươi!
Ốc Tư Lạc Phu đem Lưu Vân ra, không chút do dự cự tuyệt yêu cầu của An Đông Ny. Hắn nghĩ tới trước mắt trên đại lục không có thứ gì có thể có ý nghĩa hơn ‘Lạc Phu tạo’ trong tay hắn.
- Ngươi xác định có thể tạo được loại chiến giáp này?
An Đông Ny vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Có thể. Chỉ cần đem một ít chiến giáp lắp ráp cùng một chỗ là trở thành mộ bộ trọng trang chiến giáp.
Ốc Tư Lạc Phu gật đầu.
Sau khi An Đông Ny rời hỏi đại hành sơn, liền trực tiếp chạy tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Mặc dù thiên tài kia cự tuyệt hắn nhưng hắn khẳng định có thể làm ra chiến giáp này làm cho An Đông Ny rất tin tưởng: Chỉ cần tạo ra thứ này, hắn tin tưởng lão đại sẽ không tiếc mọi thứ để sản xuất ra loại chiến giáp mới này.
Lưu Vân vừa về tới Phổ Lí Tắc Lợi thành thì gặp An Đông Ny. Quả nhiên ý tưởng của sư trưởng Kỵ binh sư này lập tức nhận được sự khích lệ của hắn.
- Thân ái An Đông Ny, ngươi thật sự là một thiên tài. Việc đơn giản như vậy lại có thể giải quyết vấn đề độc huyết vô cùng khó khăn!
Nghe xong An Đông Ny nói, Lưu Vân không kìm được kích động mà đánh một quyền lên ngực hắn, hưng phấn kêu lên. Ý tưởng thiên tài này đối với Lưu Vân mà nói không khác người đang ở trong sa mạc gặp được nước.
- Mau nói cho ta biết làm sao ngươi có thể nghĩ ra?
- Lại nói tiếp… …Là một gã bộ hạ của ta nhìn thấy con tằm lột xác nên có được linh cảm.
Lưu Vân kích động cũng làm An Đông Ny kích động lây.
“Con mẹ nó, bộ đồ phòng hộ sinh hóa đơn giản nhất đã ra đời!”
Lưu Vân thầm nghĩ.
“Đạo pháp tự nhiên, lão tử như thế nào lại quên mất! Vấn đề khó khăn lại được một con tằm giải quyết!”
- Tiểu tử Lạc Phu đó bảo có thể sản xuất được không?
Lưu Vân hỏi.
- Được. Nhưng hắn nói loại chiến giáp này sau khi sản xuất ra sẽ có rất nhiều tầng, sức nặng cũng lớn, sẽ hạn chế hành động của binh lính, chỉ thích hợp cho kỵ binh mặc.
An Đông Ny đắc ý cười nói.
- Nói cách khác bộ chiến giáp này làm ra cho Kỵ binh sư!
- Được. Chỉ cần kỵ binh có thể tham chiến, ta thấy cũng dễ dàng hơn nhiều!
Lưu Vân hài lòng gật đầu.
- Loại chiến giáp này gọi là thiên tầng giáp đi. Tương lai sẽ là trang bị để các ngươi tác chiến với Huyết thần giáo!
- Cám ơn lão đại! Một khi chiến giáp được trang bị cho Kỵ binh sư, ta sẽ làm cho Huyết thần giáo rên rỉ thống khổ dưới gót sắt của Kỵ binh sư!
An Đông Ny trầm giọng đáp.
- Tà giáo kia cũng không phải nữ nhân, rên rỉ cái gì? Trực tiếp dẫm thành bùn là được rồi.
Lưu Vân thấy tâm tình tốt đẹp.
- Còn có ý tưởng nào khác không?
- Ta quyết định đem đao của kỵ binh sửa thành đại đao, dưới tình huống không cần tiếp xúc gần cũng có thể sát thương quái vật này.
- Ý nghĩ này cũng được. Ta xem cả Kỵ binh sư thống nhất sử dụng đại đao đi. Ngươi mang theo đại đao đội này, tranh thủ giời huấn luyện, cố gắng đạt được sự chính xác, tàn nhẫn. Mỗi một đao vung lên phải có một đầu lâu bay lên không trung!
Lưu Vân nói.
- Rõ, lão đại!
An Đông Ny cao giọng đáp.
- Tốt lắm, hiện tại tiểu tử ngươi có thể chuyên tâm huấn luyện kỵ binh của ngươi. Đừng đến làm phiền ta nữa!
Lưu Vân cười, hạ lệnh đuổi khách.
An Đông Ny đi rồi, Lưu Vân đứng một mình ở trong phòng nhưng tâm thần lại bay tới Tây Tư vương quốc xa xôi. Hắn đã bảo Lâm Thi Nhã hạ một đạo mệnh lệnh cho “Dạ Phong” ở Tây Tư vương quốc: Toàn lực dò xét tìm độc huyết, bí mật của Huyết ma, thu thập độc huyết dạng phẩm, tìm ra trung tâm cứ điểm của Huyết thần giáo tại Tây Tư, đem tin tức tình báo chuẩn xác cùng độc huyết dạng phẩm quay lại Hỏa Vân.
Mặc dù mệnh lệnh này có thể làm cho lực lượng “Dạ Phong” hoàn toàn lộ ra ánh sáng, cũng tạo thành tổn thất lớn nhưng Lưu Vân cũng không thể cố kị nhiều. Hiện tại hắn chỉ hy vọng các đội viên có thể không tiếc trả giả để hoàn thành nhiệm vụ này.
- Các tiểu tử Dạ Phong, hiện tại ta đang chờ tin tức tốt từ các ngươi! Cho dù các ngươi không cách nào tim được độc huyết cùng bí mật Huyết ma nhưng chỉ cần đem độc huyết dạng phẩm về đây để cho loại chiến giáp mới này có thể thông qua kiểm tra của độc huyết thì trong tay ta lại có thêm một lợi khí để đối phó với Huyết thần giáo!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo