Nhưng Lạc Bắc cũng chợt hiểu ra vô số những tia kiếm quang kia không phải là do Tân Vô Cực phất tay phóng ra một ngàn thanh phi kiếm mà là do kiếm quyết của y dường như có thể hóa một thanh phi kiếm ra thành nghìn đạo.
Đối với Lạc Bắc thì đây là cao thủ luyện phi kiếm thứ hai mà hắn gặp, ngoài Ảo băng vân ra. Điều khác biệt đó là bản thân phi kiếm của Ảo Băng Vân lợi hại còn Tân Vô Cực thì cả tu vi và phi kiếm đều lợi hại.
- A!
Một tiếng thét chói tay chợt vang lên, lại là một người của Nại Hà ma cung đang thi triển pháp thuật ngăn cản mưa kiếm quang của Tân Vô Cực thì bị một tia sáng trắng bắn trúng. Lạc Bắc có thể thấy rõ, tia sáng đó là do Vân Mông Sinh phóng ra. Nó là một đóa hoa tản ra ánh sáng màu trắng có hình dạng gần giống với hoa cúc nhưng chỉ to chừng ba tấc. Tuy nhiên khi đóa hoa đó đụng trúng người kia của Nại Hà ma cung thì thân thể của y cũng nổ tung.
“Người này đúng là một kẻ độc ác!”
Lạc Bắc vừa nhìn thấy sau khi đánh chết một người của Nại Hà ma cung, nét mặt của Vân Mông Sinh vẫn dương dương tụ đắc như không phải giết chết một mạng người mà là hái một cái lá cây vậy.
- Yêu vương! Nếu ngươi không ra tay thì chúng ta không thể đoạt được Huyết Xá lợi.
Tiếu Vong Trần vừa bắt một cái pháp quyết vừa nói với Lạc Bắc.
Mặc dù Lạc Bắc và Tiếu Vong Trần đã kết thái ổ U Minh Huyết thệ nhưng cả hai bên chẳng qua lấy đó làm giải pháp tạm thời, nên Lạc Bắc cũng không có ý định liều chết. Vốn hiện tại, Lạc Bắc ngoại trừ việc tĩnh tâm quan sát và điều tức ra thì không có hành động gì khác. Tất cả pháp thuật lan tới họ đều bị chiến xa Ô Đàm Kim ma lang chặn lại
Hiện tại tình thế hết sức rõ ràng, xét tổng thể thực lực thì bên phía Nại Hà ma cung mạnh hơn một chút. Dù sao thì đám người đi theo Tiếu Vong Trần cũng đều là những nhân vật có tu vi cực kỳ cao.
Nhưng hiện tại điểm quan trọng nhất đó là ngoại trừ Tiếu Vong Trần ra thì không ai có thể áp chế được Nam Ly Việt.
Mà ngoại trừ Lâu Dạ Kinh ra cũng không ai có thể áp chế được Trác Trầm Đạo.
Hiện tại xuất hiện Vân Mông Sanh và Tân Vô Cực có cùng cấp bậc với Trác Trầm Đạo. Cả hai người vừa mới ra tay, Tiếu Vong Trần và Lâu Dạ Kinh không thể nào tập trung để đối đầu với Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo.
Thực sự Trác Trầm Đạo không phải là thứ hậu sinh không có đủ kinh nghiệm. Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của y là một thứ pháp thuật có quy mô sát thương rộng. Chỉ cần một lần phóng ra Tử Lôi phá thần chùy như vừa rồi là hoàn toàn có thể quấy rối bên phía hàng ngũ của Nại hà ma cung.
Tiếu Vong Trần không hề nói ngoa. Nếu Lạc Bắc mà không ra tay thì đừng nói là đoạt được Huyết Xá lợi, thậm chí đám người Nại hà ma cung còn bị vây giết.
Lạc Bắc gật đầu, còn chưa có động tác thì một vầng kiếm quang màu trắng đã chém về phía hắn.
- Ta không đi tìm ngươi mà ngươi lại tới tìm ta?
Khi kiếm quang màu trắng còn cách Lạc Bắc chừng mười trượng, kiếm khí kinh người cũng đã ập tới khiến cho Lạc Bắc phải nheo mắt lại.
Kiếm quang màu trắng đó là cho Tân Vô Cực của đại Tự tại cung phóng ra.
Có lẽ khi thấy Tiếu Vong Trần nói chuyện với Lạc Bắc lại thấy hắn đứng một cách bình thản nên một người vốn kiêu ngạo như Tân Vô Cực cảm thấy không vui liền cho Lạc Bắc một kiếm. Nhưng y không biết rằng tới lúc này, Lạc Bắc cũng cảm thấy khó chịu với cả hai người.
- Chiến Bách Lý! Hi Ngọc Sa! Các ngươi đối phó với Vân Mông Sinh còn Tân Vô Cực để ta.
Sau khi lạnh lùng nói câu đó, Lạc Bắc vẫn chưa hề cử động mà chỉ chờ kiếm cương màu trắng tới trước mặt chừng năm trượng thì một tiếng nổ vang lên. Một đạo kiếm cương trong suốt từ trong người hắn lao ra đánh thẳng vào đạo kiếm cương màu trắng.
“Oành!'
Giống như hai thanh kiếm to va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ.
“Tên này cũng tu luyện pháp quyết phi kiếm. Đúng là muốn chết!”
Tân Vô Cực liền có ý nghĩ đó.
Bởi vì sau khi hai đạo kiếm cương va chạm với nhau, đạo kiếm cương trong suốt của Lạc Bắc liền bị đánh tan. Hiển nhiên là xét về lực lượng thì Kiếm cương của Tân Vô Cực đã hơn một bậc.
Nhưng ý nghĩ đó còn chưa trôi qua khỏi đầu Tân Vô Cực thì một tiếng nổ nữa vang lên. Một đạo kiếm cương trong suốt lại đã giáng lên kiếm cương của Tân Vô Cực.
Lần này thì Kiếm cương của Tân Vô Cực bị đánh nát.
Kiếm quyết mà Tân Vô Cực tu luyện mặc dù hết sức huyền diệu, kiếm cương do kiếm ý và chân nguyên của y ngưng tụ thậm chí còn có thể thay đổi phương hướng. Nhưng kiếm quyết Phá Thiên Liệt của Lạc Bắc vốn có sức phá hoại cục mạnh. Vì vậy mà kiếm cương của Tân Vô Cực mặc dù mạnh nhưng cũng không thể chống lại Lạc Bắc.
Hiện tại Lạc Bắc có thể phóng ra được tám đạo kiếm cương trong suốt. Chỉ mới đạo thứ hai phóng ra đã đánh tan được kiếm cương của Tân Vô Cực.
“Xoạt!
Một tiếng nổ vang lên, cùng lúc đó sáu đạo kiếm cương trong suốt cũng lao ra giống như một khối có sáu mặt, chặt đứt đường lui của Tân Vô Cực, bao vây y vào giữa.
Tốc độ kiếm cương cục nhanh khiến cho người khác không kịp ngăn cản. Đồng thời một tiếng động khác vang lên, một tia sáng màu đen xuyên giữa sáu đạo kiếm cương mà vọt về phía Tân Vô Cực.
Đại Tự Tại cung tích lũy cả ngàn năm nên ngoại trừ Côn Luân may mắn gặp được linh mạch, chỉ có số lượng môn nhân không đông lắm. Còn xét về mặt pháp thuật thì không hề kém Côn Luân.
Pháp quyết mà Tân Vô Cực tu luyện chính là Ngân hoa kiếm sát quyết. Đây là một thứ kiếm quyết rất lợi hại. Sự tinh diệu của nó không chỉ hút nguyên khí quý thủy để ngưng tụ kiếm cương mà có thể làm cho một thanh phi kiếm phân ra thành ngàn đạo. Hơn nữa cho dù chân nguyên của một ngàn đạo đó bị đánh tan thì khí kim thiết cũng không bị thất lạc. Chúng như có trí nhớ mà tự mình hội tụ trở lại.
Thứ kiếm quyết này nếu nói về sát thương quy mô lớn thì hơn xa các kiếm quyết khác nhưng nếu nói về sức bật thì kém xa kiếm quyết Phá Thiên Liệt của Lạc Bắc. Hơn nữa, Tân Vô Cục cũng không thể ngờ được Lạc Bắc cũng là một người tu đạo tu luyện phi kiếm giao chiến với mình, thậm chí còn lấy cứng chọi cứng đánh nát đạo kiếm cương của y.
Mắt thấy không kịp thi triển pháp quyết khác, Tân Vô Cực gầm lên giận dữ thu lại hơn một ngàn tia sáng rồi ngưng tụ lại thành một vầng kiếm quang màu bạc trong nháy mắt, giao thủ với Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc.
- Oành!
Kiếm quang màu bạc và Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc va chạm với nhau khiến cho ánh sáng bắn ra khắp nơi. Tuy nhiên kiếm quang màu bạc tản ra không bay ngược lại mà lại bắn về phía Lạc Bắc.
Lần này, Tân Vô Cực thấy không thể ngăn cản nổi uy thế của Tam Thiên Phù Đồ nên lợi dụng phi kiếm của mình có thể phân rồi hợp định ép Lạc Bắc tự bảo vệ bản thân.
Chỉ cần Lạc Bắc nghĩ cách để tự bảo vệ mình thì uy thế Tam Thiên Phù Đồ sẽ giảm mạnh.
Một đòn đó của Tân Vô Cực chính là đấu pháp lưỡng bại câu thương.
- Không ổn.
Nhưng trong nháy mắt, kiếm quang màu đen chợt tản ra ánh sáng rực rỡ. Dường như kiếm quang phình ra tới mấy lần. Đó là do Lạc Bắc không hề tránh né mà dốc hết sức điều khiển Tam Thiên Phù Đồ.
Lần này, Tân Vô Cực cảm nhận được với tốc độ của Tam Thiên Phù Đồ, kiếm quang của y không thể nào ngăn cản được còn bản thân sẽ bị nó cắt cổ. Trong nháy mắt, Tân Vô Cực hét lên điên cuồng rồi nhanh chóng lướt về phía sau. Kiếm quang màu bạc cũng chẳng hề né tránh cứng rắn đối chọi với Tam Thiên Phù Đồ.
“Oành!” Tam Thiên Phù Đồ lập tức bị ngăn cản. Thân thể của Lạc Bắc giật mạnh còn kiếm quang của Tân Vô Cực cũng bị đánh tan tản ra trong không trung giống như một đóa hoa đẹp mắt. “Phụt” Sau đó, Tân Vô Cực phun ra một ngụm máu tươi.
- Phá Thiên Liệt của Thục Sơn! Ngươi là ai?
Tân Vô Cực phun ra một ngụm máu, đồng thời cũng hét lên. Nhưng tiếng hét của y vừa mới vang lên thì một cột sét to như thùng nước đã xuất hiện quật lên lưng y, đánh cho y rơi từ trên cao xuống dưới.
- Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu!
Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo lập tức quay sang nhìn về phía Thái Thúc trong bộ Thái Hư Nghê y, mặt được che bởi một chiếc khăn lụa.
“Xoẹt!”
Nhưng đúng vào lúc, Nam Ly Việt quay sang nhìn thì tám đạo kiếm cương trong suốt và kiếm quang màu đen lại lao về phía y.
Mới vừa rồi, Lạc Bắc đã thấy rõ đối với bên phía Nại Hà ma cung thì uy hiếp lớn nhất đối với họ là Âm Dương sinh tử đạo của Nam Ly Việt, cho nên sau khi cùng với Thái Thúc đánh cho Tân Vô Cực bị thương, Lạc Bắc liền lập tức tìm tới Nam Ly Việt.
- Tam Thiên Phù Đồ! Ngươi là Lạc Bắc?
Nam Ly Việt nhanh chóng giơ hai tay, một vầng ánh sáng từ trên không trung chợt rải xuống rồi giống như một cái lốc xoáy mà che kín trước mặt Nam Ly Việt. Tam Thiên Phù Đồ và tám đạo kiếm cương trong suốt lập tức bị nó cuốn vào. Lốc xoáy nhanh chóng vỡ vụn nhưng tám đạo kiếm cương của Lạc Bắc cũng bị cắt nát, Tam Thiên Phù Đồ thì như không khống chế được mà có cảm giác cắn nát. Lạc Bắc vội vàng thu hồi Tam Thiên Phù Đồ còn trong đầu Nam Ly Việt chợt xuất hiện suy nghĩ đó liền hét lên.
- Phải thì sao mà không phải thì sao? Mau giao Huyết Xá lợi ra đây ta cho người chết được toàn thây.
Nhưng cũng vào lúc này, Ngụy Tử Kỳ chợt cười lạnh. Vầng sáng đỏ như máu dưới chân y chợt bắn ra một tia sáng hồng, đột kích trúng Bích Vân trùng khiến cho nó tan nát.
Trong tích tắc đó, Lạc Bắc và Thái Thúc đều thấy *rõ vầng ánh sáng đỏ như máu dưới chân Ngụy Tử Kỳ là một người nhỏ chừng bảy tấc, giống như trẻ con.
- Đó là ma luyện huyết anh.*
Vừa nhìn thấy đứa bé dưới chân Ngụy Tử Kỳ, Lạc Bắc và Thái Thúc liền hiểu ngay đó là cái gì.
Lúc trước, Lạc Bắc và Thái Thúc chỉ biết ma môn có một thứ pháp quyết có thể khiến lấy Nguyên Anh của người tu đạo rồi tế luyện thành Ma luyện huyết anh cho mình sử dụng.
Nhưng những người có được Nguyên Anh đều là những người có tu vi cực cao. Cho dù họ có bỏ mình, Nguyên Anh không bỏ chạy được thì phần lớn là lựa chọn để cho Nguyên Anh tự nổ. Muốn bắt được một Nguyên Anh quả thực so với cướp đoạt một cái pháp bảo lợi hại khác còn khó hơn nhiều. Vì vậy mà mặc dù biết trong Ma môn có thứ công pháp này nhưng Lạc Bắc và Thái Thúc cũng biết rất ít người có thể luyện thành Huyết Anh. Nhưng không ngờ Ngụy Tử Kỳ lại có được một huyết anh như thế.
- Chẳng trách mà Ngụy Tử Kỳ có thể đứng ở hàng thứ hai trong Nại hà ma cung.
Khi biết được dưới chân Ngụy Tử Kỳ là một Ma luyện huyết anh, trong đầu Lạc Bắc liền có ý nghĩ đó.
Bình thường thì Nguyên Anh ngoại trừ tự thân không ngưng luyện ra còn lại lực lượng chân nguyên của nó rất mạnh, bản thân cũng có thể thi triển được pháp thuật. Mà Ma Luyện huyết anh có thể khiến cho Nguyên Anh trở nên hết sức dẻo dai, kết hợp với chân nguyên cực mạnh, phi độn cực nhanh trở thành một thứ pháp bảo cực kỳ lợi hại. Hơn nữa, nó còn có thể phóng ra pháp thuật để đối địch. Mà cái loại huyết anh này chỉ cần tế luyện thành công thì còn có thể thêm được vài thứ pháp thuật độc đáo. Uy lực của một con Ma luyện huyết anh chỉ sợ không hề kém Thi thần tướng linh Khuất Đạo Tử của Lạc Bắc.
Cái này Lạc Bắc cũng hiểu được cho dù không có Huyết Xá lợi thì đám người Nại Hà ma cung cũng phải dốc sức chặn giết đám người Nam Ly Việt. Bởi vì đối với người trong Ma môn mà nói thì khí huyết, xác chết người tu đạo đều là nguyên liệu luyện chế pháp bảo và tu luyện pháp thuật. Nhất là Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo thì chỉ cần bắt được Nguyên Anh hai người luyện thành Huyết Anh của mình thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau khi Bích Vân trùng bị Ma luyện huyết anh của Ngụy Tử Kỳ đánh cho bị tổn hại thì toàn bộ không trung lập tức vang lên những tiếng rống giận dữ. Âm thanh đó là của con trâu trắng dưới chân vân Mông Sinh vọng lại.
Con trâu trắng dưới chân Vân Mông Sinh cũng là một con dị thú lợi hại. Mỗi một tiếng rống trầm thấp vọng ra, từ trên người nó lại tản ra một đám mây trôi màu trắng như bảo vệ cho Vân Mông Sinh. Mới vừa rồi, Vân Mông Sinh ra tay đánh chết một tên cao thủ của Nại Hà ma cung thể hiện thực lực không hề dưới Lâu Dạ Kinh nhưng khi đánh với Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa, một người có tu vi cao tuyệt còn một người có tốc độ thi triển pháp thuật cực nhanh. Cả hai người liên thủ từ từ cuốn lấy Vân Mông Sinh.
Do đám người Lạc Bắc đột nhiên ra tay khiến cho toàn bộ tình hình bị đảo ngược. Hơn nữa, Bích Vân Trùng dưới chân Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo bị đánh hỏng khiến cho không có pháp bảo phi độn. Tuy nhiên Nam Ly Việt không hề có lấy một chút lo lắng mà còn cười dài:
- Được! Các ngươi muốn Huyết Xá Lợi đúng không? Cho các ngươi.
Trong tiếng cười dài của y, một tia sáng hồng lóe lên rồi một quả trứng gà nhỏ tròn vo tản ra ánh sáng màu hồng bị Nam Ly Việt ném về phía Tiếu Vong Trần.
- Huyết Xá lợi! Đây là chủ nguyên xá lợi của U Minh huyết ma? Không ngờ phái Thanh Thành lại giữ xá lợi chủ của U Minh huyết ma.
Nhất thời, tất cả những người của Nại Hà ma cung đều hơi biết sắc, mà la lên thất thanh.
Khi thứ đồ đó được ném ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng chân nguyên và ma khí cực mạnh trên đó. Mặc dù tu vi của mọi người ở đây đều không hề kém nhưng ma khí tản ra cũng khiến cho mọi người cảm thấy tinh thần dao động, khó thở giống như đang bị vùi trong biển máu.
Thứ đồ này hiển nhiên là một trong những viên Huyết Xá Lợi mà U Minh Huyết ma chết để lại.
Nhưng lúc trước khi U Minh huyết ma ngã xuống, máu huyết trong người và chân nguyên ngưng kết thành bảy viên Huyết Xá Lợi. Sáu khối trong đó đều to bằng đốt ngón tay chỉ có một viên ngưng tụ nhiều máu huyết và chân nguyên nhất mới to bằng quả trứng gà.
Chủ nguyên Huyết Xá lợi ngoại trừ ngưng tụ chân nguyên và máu huyết nhiều hơn những viên Xá lợi khác thì có lẽ còn ẩn chứa nhiều loại pháp quyết của U Minh huyết ma hơn.
Đám người Nại Hà ma cung trước đây đều biết bảy viên Huyết Xá lợi bị các môn phái chia ra. Nhưng cũng giống như phần lớn mọi người, họ cũng không biết phái Thanh Thành có được Huyết xá lợi chủ nguyên của U Minh huyết ma.
Khi viên Huyết Xá lợi bị Nam Ly Việt ném cho Tiếu Vong Trần, cùng với ma khí từ nó tản ra thì mọi người cũng cảm nhận được một làn pháp lực kinh người dao động cách họ vài dặm. Theo đố một cái lốc xoáy màu bạc xuất hiện như xé rách hư không mà chui ra.
- Huống Vô Tâm.
Sắc mặt đám người Ngụy Tử Kỳ và Lâu Dạ Kinh trong nháy mắt trắng bệch.
- Người này chính là Huống Vô Tâm, một trong Thập đại kim tiên?
Lạc Bắc liếc mắt nhìn lại thì chỉ thấy Huống Vô Tâm mặc bộ trang phục màu vàng nhạt từ trong hư không bước ra. Thoáng cái, toàn bộ khí và mây trôi trên bầu trời như bị cái bước chân của Huống Vô Tâm làm cho tản ra. Thứ chấn động đó dường như còn khiến cho toàn bộ mặt đất cũng phải chấn động.
Phần lớn những nhân vật mà Lạc Bắc gặp trước kia đều là nhân vật đứng đầu thế gian, tông sư một phái nhưng so với Huống Vô Tâm thì bọn họ chẳng khác nào một con kiến so với ngọn núi.
- Đi!
Vừa nhìn thấy Huống Vô Tâm như xé rách hư không xuất hiện cách đó vài dặm, Tiếu vong Trần biến sắc phát ra một đạo chân nguyên đánh vào Huyết Xá lợi cho nó bay về phía Lạc Bắc còn bản thân y thì quát khẽ rồi xoay người vội vàng bỏ chạy.
- Không hay.
Có thể nói sự xuất hiện của Huống Vô Tâm khiến cho đám người Tiếu Vong Trần cảm thấy khó chiếm được lợi thế, định bỏ chạy. Nhưng sắc mặt của Nam Ly Việt cũng hơi thay đổi.
Lúc trước, đuổi theo Ngụy Tử Kỳ mặc dù không thấy thân phận của y nhưng Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo cũng cảm thấy kỳ lạ vì vậy mà thông báo cho đám người Vân Mông Sinh và Huống Vô Tâm.
Vì vậy mà mặc dù bị rơi vào hoàn cảnh bất lợi nhưng Nam Ly Việt biết Huống Vô Tâm sẽ đến vì vậy mà không hề lo lắng.
Nhưng vào lúc này, y lại nhìn thấy Tiếu Vong Trần đánh văng Huyết Xá lợi cho Lạc Bắc. Mà Lạc Bắc thì chỉ giơ tay lên hút nhẹ đã bắt được nó cầm trong tay.
Viên Huyết Xá Lợi này là xá lợi chủ nguyên của U Minh huyết ma. Năm đó, U Minh Huyết Ma để lại bảy viên Huyết Xá lợi thì đây là viên to nhất. Nam Ly Việt ném nó cho Tiếu Vong Trần cũng là do tình thế bắt buộc.
Sở dĩ Nam Ly Việt ném nó đi là bởi vì y biết rõ Huyết Xá Lợi đối với người Ma môn là chí bảo số một trong thiên hạ, có thể khiến cho chúng phát điên.
Hơn nữa, một viên chủ nguyên Huyết Xá Lợi vốn ma khí của nó có tác dụng xâm nhập vào tinh thần của con người. Nếu ném thẳng nó tới mặt thì cho dù là người trong Ma môn chỉ sợ tinh thần cũng không kiềm chế được sự thu hút của nó.
Trong đám người của Nại Hà ma cung thì Tiếu Vong Trần có tu vi cao nhất, tu luyện Đại Tự tại huyết ma quyết nên đối với Nam Ly Việt có sự uy hiếp lớn nhất. Cho nên, Nam Ly Việt ném Huyết Xá lợi cho Tiếu Vong Trần chính là muốn để cho y thất thần, còn đám người Nại Hà ma cung thì bị thu hút mà nhân cơ hội đánh chết đối phương.
Nhưng Nam Ly Việt không hề biết rằng do Tiếu Vong Trần và Lạc Bắc đã kết Thái Cổ U minh huyết thệ nên trong lòng không thể tham được. Cho dù có viên Huyết Xá lợi này thì cũng phải giao cho Lạc Bắc vì vậy mà trong nháy mắt, Tiếu Vong Trần cơ bản không hề mất tinh thần mà đẩy viên Huyết Xá lợi về phía Lạc Bắc.
Lần này, kế sách của Nam Ly việt hoàn toàn thất bại.
Thật sự cho dù có kết thái cổ U Minh Huyết thệ thì bình thương người trong Ma môn cũng không thể nào ngăn cản nổi sức hấp dẫn của Huyết Xá lợi. Bình thường nếu trong tình hình như vậy, người trong Ma môn chỉ sợ không kiềm chế nổi lòng tham mà vồ lấy, bất chấp U Minh huyết thệ cắn trả.
Còn Tiếu Vong Trần thì đẩy viên Huyết Xá lợi cho Lạc Bắc đồng thời thấy Huống Vô Tâm xuất hiện liền dẫn người Nại Hà ma cung bỏ chạy có thể nói là vô cùng quyết đoạn.
Vào lúc này, đám người Tiếu Vong Trần đang chiếm thượng phong, lập tức bỏ chạy trong khi Bích Vân trùng của Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo đã bị phá hủy có muốn ngăn cản cũng không được.
- Thế nào đây? Tự Tại chân quân. Ngươi muốn giết đồ đệ của ta. Ta đã tới đây mà ngươi còn định đi phải không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhưng vào lúc này, Huống Vô Tâm chợt nở nụ cười nhạo rồi khẽ sải bước chân.
Động tác của Huống Vô Tâm hết sức chậm rãi khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ.
Khi mới sải bước, lão còn cách đám người Tiếu Vong Trần dừng vài dặm nhưng sau khi sải bước, lão liền xuất hiện trước mặt đám người Tiếu Vong Trần.
- Huống Vô Tâm! Ngươi mở miệng ngông cuồng như vậy chẳng lẽ ta sợ ngươi thật phải không?
Vừa nhìn thấy Huống Vô Tâm chặn trước mặt, trong mắt Tiếu Vong Trần lóe lên một tia sáng rồi nở nụ cười lạnh.
Một quầng sáng giống như quả trứng màu hồng lập tức bao phủ Huống Vô Tâm vào bên trong.
Đại Tự Tại phản phệ thần quang huyết mạc.
Vầng sáng hình quả trứng màu hồng đó là thứ pháp thuật mà trước kia Tiếu Vong Trần dùng để đối phó với đám người Lạc Bắc. Bất cứ người nào bị vây trong đó mà thi triển thứ pháp thuật nào thì đều phải chịu hai phần uy lực phản lại người mình.
“Oành!” Một tiểng nổ lớn vang lên. Cùng lúc đó, hai tia sét màu tím giống như hai con Lôi long đụng vào nhau làm tản ra hàng ngàn tia hồ quang màu tím.
Lần này, Trác Trầm Đạo thấy đám người Lạc Bắc sử dụng chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang nên định phóng ra một đạo lôi cương ngăn cản Lạc Bắc nhưng không ngờ lại bị Thái Thúc phát ra lôi cương đánh tan.
- Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu là do ta truyền cho Thương Lãng cung. Pháp quyết của ngươi học được từ đó mà dám lấy ra để đối phó với ta? Để ta cho ngươi được thấy đâu mới là uy lực thực sự của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu.
Trong hàng hậu bối của Côn Luân thì Trác Trầm Đạo là người có tâm cơ sâu nhất, nhạy bén nhất. Chỉ có điều vừa rồi nhìn thấy Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa đối đầu với Vân Mông Sinh, Hi Ngọc Sa phóng ra Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu thì y liền hiểu ra tại sao Thái Thúc lại có được thứ pháp quyết này. Mắt thấy một đạo lôi cương của mình bị Thái Thúc đánh tan, khuôn mặt Trác Trầm Đạo trở nên tàn nhẫn. Trong tiếng hừ lạnh của y, một hình người nhỏ bé cao năm tấc màu tím chợt từ đỉnh đầu Trác Trầm Đạo lao ra.
Hình người màu tím có khuôn mặt giống Trác Trầm Đạo như đúc. Tuy nhiên trên người nó lại liên tục lóe lên những tia chớp, đồng thời tản ra một thứ uy nghiêm. Cái hình người nhỏ màu tím đó hiển nhìn là Nguyên Anh của Trác Trầm Đạo.
Nguyên Anh của Trác Trầm Đạo vừa từ đỉnh đầu lao ra thì hai bên đều đột nhiên xuất hiện một cái lôi ấn dài một trượng hiện ra giữa không trung. Hai cái lôi ấn đều do Lôi cương ngưng tụ lại tạo ra, xung quanh có những tia chớp lóe lên liên tục. Nhìn cảnh tượng giống như giữa không trung có một vị Thiên tôn cầm hai cái ấn mà đập xuống đầu Thái Thúc.
Từ sau khi có được Trừu Tủy đoạt nguyên quyết, tu vi tăng mạnh, Trác Trầm Đạo đã tu luyện Nguyên Anh tới cảnh giới có thể ra khỏi cơ thể.
Nguyên Anh xuất thể cũng có thể một mình phóng ra pháp thuật.
Tốc độ thi triển pháp thuật của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu vốn cực nhanh nên Nguyên Anh của Trác Trầm Đạo vừa mới ra khỏi cơ thể thì bản thân y phóng ra một đạo còn Nguyên Anh phóng ra một đạo.
Lúc trước, có đám người Nại hà ma cung vây công, bọn họ có rất nhiều pháp thuật quỷ bí độc ác lại có pháp thuật chuyên đối phó với Nguyên Anh. Vì vậy mà mặc dù Trác Trầm Đạo đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh xuất thể thì cũng không dám sử dụng. Nhưng hiện tại đám người Ma môn đều đã bỏ chạy nên y không còn e ngại nữa.
Bình thường các loại pháp quyết một khi tu luyện tới Nguyên Anh thì sự cảm ứng với trời đất càng thêm nhạy bén khiến cho tốc độ thi triển pháp thuật sẽ nhanh hơn. Mà Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu là thứ pháp quyết nổi tiếng thiên hạ về tốc độ thi triển pháp thuật.
Tốc độ thi triển pháp thuật gấp hai lần khiến cho Trác Trầm Đạo thấy Thái Thúc cơ bản không thể nào ngăn cản.
Nhưng hai cái lôi ấn vừa mới giáng xuống thì hai cái lôi ấn khác cũng xuất hiện. Một tiếng nổ vang lên, bốn cái lôi ấn va chạm vào nhau làm cho vạn tia chớp bắn đầy ra xung quanh.
Một hạt châu to bằng quả trứng bồ câu màu vàng rung rung lơ lửng trước mặt Thái Thúc.
- Thiên Hưu Lôi châu!
Ánh mắt của Trác Trầm Đạo trở nên hết sức tham lam.
Một viên Thiên Hưu Lôi châu có thể làm cho uy lực pháp thuật Lôi hệ tăng lên gấp đôi. Như vừa rồi nếu Trác trầm đạo có được Thiên Hưu Lôi châu mà thi triển lôi ấn thì không phải hai mà là bốn.
Tu vi tới dạng như Trác Trầm Đạo thì muốn tăng lên đều vô cùng khó khăn. Chỉ cần một chút chênh lệch cũng là khó như lên trời.
Nếu đối thủ có tu vi và pháp thuật vượt hơn thì có khi cả đời Trác Trầm Đạo cũng đừng hòng mong vượt qua được. Nhưng một viên Thiên Hưu Lôi châu có thể khiến cho thực lực của y tăng lên một cấp bậc, thậm chí có thể đánh chết một đối thủ như vậy.
Cũng giống như Huyết Xá Lợi là chí bảo số một trong thiên hạ đối với Ma môn thì Thiên Hưu lôi châu đối với Trác Trầm Đạo là người tu luyện pháp quyết Lôi Cương chính là chí bảo số một trong thiên hạ.
Mới vừa rồi khi Nam Ly Việt ném Huyết xá lợi do có U Minh huyết thệ kiềm chế cho nên Tiếu Vong Trần cũng không bị nó thu hút. Nhưng lần này, Trác Trầm Đạo thì khác. Y hoàn toàn bị Thiên Hưu Lôi châu hấp dẫn.
Chỉ trong một chút thất thần đó, một tia sáng tím chợt lóe lên trong mắt Thái Thúc rồi hai cột sét to như hai thùng nước đã một trước một sau nổ tung trên người Trác Trầm Đạo.
- Không hay.
Bởi vì giữa không trung tràn ngập tia chớp do bốn cái lôi ấn vỡ vụn nên không thể nhìn rõ tình cảnh. Hơn nữa, Trác Trầm Đạo không ngờ được trong tình huống một đối một mà lại không địch nổi Thái Thúc. Vì vậy mà Nam Ly Việt ở gần Trác Trầm Đạo nhất cũng chỉ kịp biến sắc mà không kịp trợ giúp, đành phải trơ mắt nhìn hai cột sét giống như hai con mãng xà nổ tung trên người Trác Trầm Đạo.
- A!
Trong tiếng sét nổ vang, Trác Trầm Đạo kêu lên một tiếng thảm thiết.
Thân thể của y bị sát nổ cho co quắp, cháy đen. Còn Nguyên Anh của y thì ở trong tia sét cũng giống như một con chuột bị cho vào chảo mà nổ tung.
- Sao lại thế này?
Trong số những người còn lại, Vân Mông Sinh vừa thấy Thái Thúc phóng ra hai tia sét liền cảm thấy không ổn. Nhưng y còn chưa kịp phóng pháp thuật thì dưới chân chợt chấn động. Con trâu trắng của y không ngờ rống lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Con trâu trắng của Vân Mông Sinh là một thứ dị chủng từ thời cổ, được y thu phục từ lâu nên không hề xuất hiện chuyện như vậy. Vân Mông Sinh cố gắng nhưng không thể nào áp chế nổi nó, mà chỉ cảm thấy nó đang hết sức sợ hãi như nhìn thấy một thứ gì vô cùng kinh khủng.
- Cái gì vậy?
Đúng vào lúc này, Vân Mông Sinh chợt nhìn thấy một cái bóng đen khổng lồ chợt hiện ra trên chiến xa Ô Đàm Kim ma lang.
“Oanh!”
Khi cái bóng đen lớn đó xuất hiện, một làn hơi thở xen lẫn thủy, Hỏa, Phong, Lôi liền đánh trúng Trác Trầm Đạo.
Tiếng kêu thảm của Trác Trầm Đạo đột nhiên bị cắt ngang đó là vì toàn bộ thân thể và Nguyên Anh của y bị một làn hơi thở giống như dòng nước đen ập tới biến thành tro.
- Không ngờ Trác Trầm Đạo lại chết trong tay của nó.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Vân Mông Sinh.
“Thất Hải Yêu Vương thú!”
Gần như trong nháy mắt, Vân Mông Sinh cũng thấy rõ cái bóng màu đen to lớn trên người đầy những hoa văn màu đỏ đen.
Đồng thời hai bóng người tản ra tử khí và pháp lực dao động mạnh cũng xuất hiện sau lưng Lạc Bắc.
Lần này, Lạc Bắc dựa vào chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang mà trong nháy mắt triệu tập Thất Hải Yêu Vương thú, Khuất Đạo Tử, thi thần tới đây.
- Đi! Không ổn.
Bắt được Huyết Xá Lợi lại đánh chết Trác Trầm Đạo, Lạc Bắc không hề do dự lệnh cho Hải Lang vương điều khiển chiến xa nhanh chóng phi độn xuống bên dưới. Trong lúc nhìn thấy đám người Nam Ly Việt cơ bản ngăn không được thì đột nhiên một thứ cảm giác khác lạ chợt xuất hiện trong đầu hắn.
Cái cảm giác đó chính là lực lượng cấm chế của U Minh Huyết Thệ tạo ra.
Lạc Bắc vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Huống Vô Tâm bị Đại tự tại phản phệ thần quang huyết mạc bao phủ liền lật tay, một cái kính cổ lục giác màu vàng kim từ trong tay y bay ra. Ánh sáng giống như tia nắng mặt trời chợt lóe lên khiến cho Đại tự tại phản phệ thần quang đang bao phủ y chợt biến mất.
“Phá!”
Cùng lúc đó, hai tia sáng bảy màu từ trong mắt Huống Vô Tâm bắn ra đánh trúng ngực Tiếu Vong Trần xuyên ra sau lưng, tạo thành một vết thương kinh người.
Sau khi cả hai bên kết Thái cổ U Minh huyết thệ mà một bên gặp nguy hiểm thì bên kia bắt buộc phải giúp đỡ.
Sở dĩ Lạc Bắc cảm ứng được lực lượng thái cổ U Minh huyết thệ đó là vì Tiếu Vong Trần đã bị Huống Vô Tâm làm cho bị thương nặng.
Lần này, Lạc Bắc lệnh cho Chiến Bách Lý điều khiển chiến xa dừng lại.
- Hạo Thiên Kính!
Vừa nhìn thấy cái kính cổ đó, Lâu Dạ Kinh và Ngụy Tử Kỳ liền hét lên kinh hãi.
Mắt thấy Tiếu Vong Trần bị Huống Vô Tâm đánh cho trọng thương, bọn họ không hề do dự đặt tay trái lên trán của mình. Lần này, từ trong thất khiếu của Lâu Dạ Kinh liền chảy máu. Nhưng máu tươi vừa mới chảy ra liền biến thành màu vàng. Cùng lúc đó, Lạc Bắc chỉ cảm thấy từ trong dãy núi dưới chân chợt vong lên những âm thanh ù ù.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Ma nguyên trùng khiếu! Nguyên Từ Ngân Sát xạ tuyến.
Lạc Bắc còn chưa kịp làm động tác gì thì tiếng rít của Lâu Dạ Kinh vang lên. Toàn bộ rặng Lang Sơn dưới chân liền nứt toác xuất hiện vô số lỗ thủng. Có hàng ngàn, hàng vạn những làn khí vàng kèm theo đốm lửa màu đen từ dưới nền đất bay thẳng lên không trung. Từng tia sáng màu bạc theo khí vàng xuất hiện rồi tản ra xung quanh.
Toàn bộ không trung trong vòng mấy trăm dặm khắp nơi đều phụt lên khí vàng và ánh sáng bạc làm cho người ta hít thở cảm thấy cay xè.
Khí vàng đó chính là khí Hoàng Tuyền U Minh và khí Lưu huỳnh. Còn màu đen chính là Hắc sát hỏa khí. Mà từng tia sáng màu bạc liên tục nổ tung trong không gian không ngờ chính là Nguyên Từ xạ tuyến trong lòng đất.
Không thể ngờ được pháp thuật của Lâu Dạ Kinh lại có thể dẫn được cả Nguyên Từ xạ tuyến từ dưới lòng đất lên.
- Không ổn.
- Không ngờ thứ pháp thuật này lại có uy lực như vậy.
Khi Lâu Dạ Kinh phóng ra đạo pháp thuật đó, tất cả pháp bảo của những người có mặt lập tức mất đi sự khống chế. Ánh sáng vốn có của chúng mất hẳn như lập tức bị tiêu diệt mà biến thành một cục sắt thường. Chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang cũng mất đi sự khống chế mà rơi xuống đất.
- Graooo.
Thi thần đang lơ lửng phía sau Lạc Bắc là người đầu tiên rơi xuống giống như viên đạn. Còn Lạc Bắc và Thái Thúc thì bị một nguồn sức mạnh áp chế, ép cho cả hai không thể nào nhúc nhích, rơi xuống theo cái chiến xa.
Khi Lâu Dạ Kinh phát ra pháp thuật của mình thì Quỷ vương Ngụy Tử Kỳ đứng bên cạnh lập tức bao phủ bởi hồng quan. Chân nguyên của y có thể nhìn thấy được bằng mắt thường đang vọt xuống Ma luyện huyết anh ở dưới chân.
Thuật Huyết Anh của Ngụy Tử Kỳ cơ bản không hề kém Thi thần kinh quyết của Lạc Bắc, thậm chí còn có thể lấy chân nguyên của bản thân để cho Huyết Anh sử dụng.
Bản thân Huyết Anh được sử dụng Nguyên Anh của người tu đạo mà luyện thành. Mà Nguyên Anh của người tu đạo đều do chân nguyên và máu huyết tạo ra, ngưng tụ thành lực lượng chân nguyên nên bản thân nó tương đương với một người tu đạo cấp Nguyên Anh. Hiện tại, chân nguyên của Ngụy Tử Kỳ bổ sung nên ánh sáng màu đỏ từ Huyết Anh càng dày. Chỉ thấy Huyết Anh há miệng liên tục bắn ra mười ba dòng màu tươi về phía Huống Vô Tâm.
Mười ba dòng máu tươi, mỗi dòng đều phát ra những tiếng nổ vang trong không khí. Uy lực và khí thế của nó không hề kém so với Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc sau khi đã bước vào cảnh giới dẫn kiếm nhập thể.
Lần này như có mươi ba người có tu vi phi kiếm giống như Lạc Bắc cùng ra tay đối đầu với Huống Vô Tâm.
Lâu Dạ Kinh và Ngụy Tử Kỳ là hai nhân vật kiêu hùng đứng đầu trong Ma Môn. Trong tình huống đối đầu với Huống Vô Tâm mạnh như thế, bọn họ đã hoàn toàn thể hiện hết sức lực mạnh nhất của mình.
Nguyên Từ xạ tuyến trong địa tâm tất nhiên là một thứ gì đó rất huyền diệu có sự vặn vẹo của lực không gian lại còn có thể ảnh hướng tới khí kim thiết.
Vì vậy mà khi Lâu Dạ Kinh phát ra Nguyên từ ngân sát xạ tuyến tất cả pháp bảo được đúc từ sắt thép đều mất đi hiệu lực trong nháy mắt. Mà trong quần áo Thái Hư Nghê y và Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc đều có sắt thép cho nên không chỉ pháp bảo mất hiệu lực mà thân thể cũng bị thứ pháp thuật đó ép cho không nhúc nhích được. Lúc trước khi Lạc Bắc và Thái Thúc đối địch, Lâu Dạ Kinh do bị Thái Thúc sử dụng nhanh đánh nhanh khắc chế nên không thể nào phóng ra được thứ pháp thuật này. Thứ hai là bởi vì để sử dụng nó, Lâu Dạ Kinh cũng phải sử dụng mật pháp ma nguyên xung khiếu, kích thích tất cả tiềm lực của bản thân khiến cho lực lượng chân nguyên tăng lên trong nháy mắt. Hậu quả của nó là tu vi sẽ bị suy giảm một thành. Cho nên nếu không vào trường hợp sinh tử thì Lâu Dạ Kinh cũng không muốn sử dụng thứ pháp thuật này.
Hiện tại, mặc dù Ma luyện huyết anh của Ngụy Tử Kỳ cũng là một thứ pháp bảo được luyện thêm sắt thép nhưng do Lâu Dạ Kinh phóng ra pháp thuật ở gần với y cho nên lại không bị ảnh hưởng.
Uy lực cả hai người phối hợp với nhau thật sự khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được.
Vô số những tia sáng màu bạc liên tục nổ tung trong không gian khiến cho ánh sáng Hạo Thiên Kính của Huống Vô Tâm cũng bị tiêu diệt. Nhưng mắt thấy mười ba tia máu bắn về phía mình, nét mặt của y lại điểm một nụ cười.
- Nguyên Từ ngân sát xạ tuyến. Thuật Huyết Anh. Uy lực của hai thứ pháp thuật này không hề kém, chẳng trách mà dám đối địch với ta.
Từng chữ một từ miệng y cứ thế được tuôn ra. Đợi cho tới khi âm thanh thứ nhất vọng vào tai mọi người thì y đã bước một bước ra ngoài.
Động tác của y hết sức chậm rãi nhưng bước trong hư không lại chẳng khác nào dẫm lên mặt đất. Không khí vô hình dưới chân y liên tục tản ra những gợn sóng.
Cảnh tượng như vậy chính là cảnh hư không sinh hoa sen mà tiên nhân tạo ra đã được ghi lại rất nhiều trong truyền thuyết.
Chỉ một cái bước chân, Huống Vô Tâm chợt xuất hiện cách đó trăm trượng, né tránh toàn bộ mười ba tia máu tươi.
Ngay vào lúc mà Huống Vô Tâm sải bước thì một gợn sóng màu bạc cũng lập tức từ trên người y tản ra.
Cái gợn sóng màu bạc đó chỉ là pháp lực dao động trên người Huống Vô Tâm tản ra nhưng nó cũng khiến cho không khí xung quanh người y hỗn loạn, biến thành một cái lốc xoáy. Cái lốc xoáy lớn đó nuốt chửng pháp lực dao động tản ra từ người y khiến cho nó trở nên lốm đốm. Nhìn chẳng khác nào có một dải ngân hà kéo dài sau lưng Huống Vô Tâm.
Cảnh tượng như vậy cũng là cảnh tượng được ghi lại trong điển tịch về Tiên phật.
“Chát!'
Một cái lốc xoáy màu bạc cũng đồng thời xuất hiện bên cạnh Lâu Dạ Kinh. “Phụp! Phụp!...” Toàn bộ lỗ chân lông trên người Lâu Dạ Kinh lập tức xuất huyết.
Huyết quang đầy trời!
Từ trong những lỗ chân lông đều có một tia máu huyết và chân nguyên phun ra rất mạnh.
Trong mắt tất cả những người khác thì dường như trong cơn lốc xoáy màu bạc kia ẩn chứa một thứ lực hút kinh người khiến cho máu huyết của Lâu Dạ Kinh bị hút ra ngoài.
Tuy nhiên bản thân Lâu Dạ Kinh lại hiểu rất rõ đạo pháp thuật của Huống Vô Tâm dẫn động lực tinh thần trong trời đất mà làm nhiễu loạn sự vận hành chân nguyên trong người y khiến cho y không khống chế được chân nguyên của mình.
Tình huống thế này giống như lúc tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, chân nguyên không khống chế nổi bị bạo thể mà chết.
- Âm Dương Tinh Không tuyền! Thủ đoạn thật độc ác. Huống Vô Tâm! Hôm nay và và ngươi không chết không thôi.
Trong tiếng gầm giận dữ, nháy mắt, đôi mắt Lâu Dạ Kinh đã biến thành một người máu liền đỏ lên, chân nguyên trong cơ thể vốn không khống chế được đột nhiên biến thành một chính, một phản tạo thành hai cái lốc xoáy trong cơ thể.
Ma Tâm chủng đạo quyết. Một suy nghĩ khống chế hai luồng chân nguyên.
Hai cái lốc xoáy xông ra khỏi cơ thể của Lâu Dạ Kinh liền trừ khử Âm Dương tinh không tuyền của Huống Vô Tâm tuy nhiên nó cũng làm cho rất nhiều kinh mạch trong cơ thể của Lâu Dạ Kinh vỡ nát. Tuy nhiên y cũng không thèm để ý há mồm phun một cái, đồng thời hai tay chỉ nhẹ khiến cho máu tươi phun ra từ miệng y nổ tung.
Rầm rầm rầm!
Từng làn sương máu tản ra khiến cho không gian trong vòng mười trượng liên tục vang lên những tiếng nổ.
Uy lực bùng nổ của thứ sương màu này không ngờ khiến cho toàn bộ không gian dường như bùng nổ.
Cùng lúc đó, ánh sáng màu đỏ của huyết anh dưới chân Ngụy Tử Kỳ cũng ảm đạm. Nhưng pháp lực dao động trên người Ngụy Tử Kỳ lại khiến cho không khí quanh người lưu chuyển, làm thành những cơn gió.
Thuật huyết anh của Ngụy Tử Kỳ không những có thể làm cho chân nguyên dung nhập để huyết anh sử dụng mà còn có thể lấy chân nguyên của huyết anh cho bản thân sử dụng.
Khi làn sương máu của Lâu Dạ Kinh phun ra nổ tung thì thân thể của Ngụy Tử Kỳ cũng run lên rồi phù một tiếng mà phun ra cả búng máu. Nhưng máu tươi của Ngụy Tử Kỳ vừa mới ra khỏi miệng liền lập tức hóa thành vô số sợi tơ máu mà bắn về phía Côn Luân.
- Cho dù ngươi có là Thập đại kim tiên của Côn Luân thì sao? Ngươi muốn giết chúng ta thì chúng ta giết ngươi trước.
Từ trên người Ngụy Tử Kỳ và Lâu Dạ Kinh tản ra sát khí và pháp lực dao động rất mạnh như biến thành thực thể khiến cho đám người Nam Ly Việt cố gắng lắm mới khống chế được bản thân không hề dám nhúng tay vào.
Tơ máu tràn ngập không gian cùng với làn sương máu khiến cho dù đối phương có thể xuyên qua hư không thì cũng không thể nào né tránh.
- Được lắm! Lâu Dạ Kinh! Không ngờ ngươi có thể phá vỡ được Âm Dương Tinh Không tuyền của ta. Hôm nay mà không giết ngươi, để cho ngươi sống thêm năm mươi năm nữa thì ngươi có thể chống lại ta.
Huống Vô Tâm nói một câu thản nhiên rồi vung tay phải lên. Vô số những sợi tơ bạc nhỏ giống như một bầu trời sao bao phủ toàn bộ người y ở bên trong.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 218: Không gian vặn vẹo.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Tách tách... Một trận gió tưởng như có thể khiến cho pháp bảo và sắt thép có thể vỡ vụn xuất hiện. Vô số sợi tơ máu của Ngụy Tử Kỳ phát ra chạm phải màn hào quang đó thì như bị một thứ lực cản rất lớn mà nổ tung thành một màn hào quang màu bạc. Những điểm sáng bạc đó giống như bầu trời sao lấp lánh. Cơ bản rất khó có thể phá vỡ được nó.
Câu nói thản nhiên vừa mới dứt, màn hào quang màu bạc của Huống Vô Tâm đã xuất hiện trước mặt Lâu Dạ Kinh. Không để cho Lâu Dạ Kinh kịp phản ứng, Huống Vô Tâm đã đặt tay trái lên đầu y.
Oành!
Từ trong những lỗ chân lông lập tức có ánh sáng màu bạc tản ra rồi thân thể của Lâu Dạ Kinh liền hóa thành tro bụi mà bay ra bốn phía.
Chỉ trong chừng hai cái hô hấp, một người có tu vi cực cao với pháp thuật kinh người như Lâu Dạ Kinh đã bị Huống Vô Tâm đánh tan thành tro bụi.
“ Phù! “ Trong nháy mắt khi Huống Vô Tâm đánh chết Lâu Dạ Kinh, nguyên từ ngân sát xạ tuyến đang bao phủ toàn bộ không gian liền biến mất. Lạc Bắc đang gần như ngạt thở vội vàng hít lấy hít để.
Nguyên Từ Ngân Sát xạ tuyến. Uy lực của thứ pháp thuật này quả thực khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Nguyên từ ngân sát xạ tuyến che kín không gian, tác dụng trực tiếp tới mọi loại sắt thép hay khí kim thiết bám trên pháp bảo làm cho chúng mất đi hiệu lực. Thứ pháp thuật này của Lâu Dạ Kinh không chỉ có thể làm cho toàn bộ pháp bảo có khí kim thiết bám vào trong phạm vi bao phủ của nó mất đi tác dụng mà ngay cả như Lạc Bắc dẫn phi kiếm vào trong người cũng không thể nhúc nhích, hay hô hấp.
Thực lực của Lâu Dạ Kinh so với những đối thủ mà Lạc Bắc gặp trước đây còn mạnh hơn nhiều.
Nhưng một người tu vi cao tuyệt như vậy, tung hoành khắp Ma môn vậy mà không ngờ lại bị Huống Vô Tâm đánh chết, hóa thành tro bụi.
Lấy thực lực của Lâu Dạ Kinh và tu vi như vậy khi đối mặt với Huống Vô Tâm nếu xét một cách toàn diện thì như lấy trứng chọi đá, không hề có lấy một chút phản kháng.
Tu vi và lực lượng như vậy có nghĩa là thế nào?
Lần đầu tiên, Lạc Bắc thực sự cảm nhận được một đối thủ khủng bố. Cái sự khủng bố này so với khi tu vi Lạc Bắc còn kém phải đối mặt với Ảo Băng Vân còn khủng bố hơn mấy chục lần.
Chỉ tích tắc giết chết Lâu Dạ Kinh, Huống Vô Tâm lại bước nhẹ một bước. Động tác của y nhìn hết sức thong thả nhưng một bước đó dường như vượt qua cả giới hạn không gian và thời gian. Trong nháy mắt khi thân thể của Lâu Dạ Kinh tan ra thì Huống Vô Tâm đã xuất hiện trước mặt Ngụy Tử Kỳ.
- Đại Hóa huyết nha trận.
Vừa thấy Lâu Dạ Kinh bị đánh chết, nên Tiếu Vong Trần vừa bị Huống Vô Tâm đánh cho trọng thương liền gầm lên.
Vô số ánh sáng màu hồng từ trên trời dưới đất bay tới bao quanh người Huống Vô Tâm.
Ánh sáng màu hồng đó đều là máu của quạ đen.
“ Phụp phụp phụp phụp “
Trận thế do hàng ngàn hàng vạn giọt máu quạ tạo thành tấn công màn ánh sáng bạc của Huyết Vô Tâm rồi nổ tung thành những làn sương máu.
Huống Vô Tâm kêu lên đau đớn, toàn thân run rẩy nhưng vẫn không hề dừng tay, trong nháy mắt liền hóa ra năm, sáu đạo pháp ấn.
Từng làn ánh sáng từ trong tay Huống Vô Tâm bay ra dính vào người Ngụy Tử Kỳ. Ánh sáng trong tay trái của y còn chưa dứt thì từng đạo pháp ấn đã tản ra lực lượng như những ngọn núi ép cho toàn thân Ngụy Tử Kỳ co rúm, xương cốt trên người vang lên những tiếng nổ.
Chẳng khác nào toàn bộ không gian đều nén ép xuống. Thứ lực lượng như vậy cơ bản không có cách nào chống đỡ.
“ Phụp! “ Tay trái của Huống Vô Tâm chụp trúng đầu Ngụy Tử Kỳ.
Dưới một trảo đó, toàn thân Ngụy Tử Kỳ nổ tung, mưa máu bắn ra đây trời.
- A
- Huống Vô Tâm! Sau này ta nhất định phải băm thây ngươi thành vạn đoạn.
Cùng với lúc Ngụy Tử Kỳ bị Huống Vô Tâm bóp nát thân thể thì huyết anh dưới chân y cũng hóa thành một sợi chỉ máu mà bay vụt ra xa, chỉ để lại tiếng kêu thê lương.
Vân Mông Sinh và Bất Nhạc Thiền sư đứng cách Huống Vô Tâm và Ngụy Tử Kỳ chừng trăm trượng đều tái mét mặt.
Nhất là Vân Mông Sinh của Đại Tự Tại cung. Y giống hệt như những đệ tử của Côn Luân luôn tự phụ tu vi cao, pháp thuật lợi hại, không coi ai ra gì. Vì vậy mà lúc mới đến đây, y không coi đám người Ngụy Tử Kỳ có trong mắt.
Nhưng cho tới khi đám người Lâu Dạ Kinh và Ngụy Tử Kỳ hợp lực đánh một trận tử chiến, đám người Vân Mông Sinh mới phát hiện ra thực lực của mình cơ bản không thể xen vào được.
Hiện tại, Vân Mông Sinh suy nghĩ cẩn thận thì biết thực lực của mình và đám người Lâu Dạ Kinh hoàn toàn kém nhau một cấp bậc.
Đánh nhau như vậy cơ bản ngay cả Nam Ly Việt cũng không xen tay vào được.
Tu vi dựa vào dược lực mà xây dựng lên dù sao cũng kém so với tu vi chân thật của đám người Lâu Dạ Kinh. Chỉ cần cảnh giới kém một chút là thể hiện trên thực lực chính là một trời một vực.
Nhưng cả ba người Tiếu Vong Trần, Lâu Dạ Kinh và Ngụy Tử Kỳ liên thủ với nhau mà không ngờ chỉ trong nháy mắt, Lâu Dạ Kinh đã chết, Tiếu Vong Trần bị thương nặng còn Ngụy Tử Kỳ thì mất thân thể, chỉ còn lại nguyên thần bám trên huyết anh bỏ chạy.
Tuy rằng Ngụy Tử Kỳ hét lên như thế nhưng thân thể bị mất, dựa vào Huyết Anh bỏ chạy thì tương đương với tu vi bị hủy mất hơn nửa. Thật sự nếu muốn báo thù là điều không thể.
Vừa nhìn thấy thân thể của Ngụy Tử Kỳ bị bóp nát, huyệt Thái Dương của Lạc Bắc cũng giật giật.
Hiện tại Lạc Bắc biết tu vi của thập đại kim tiên Côn Luân kinh khủng tới mức độ nào.
- Thái Thúc! Ra tay.
Trong nháy mắt khi Huống Vô Tâm bóp nát thân thể của Ngụy Tử Kỳ, Lạc Bắc cũng gào lên.
Trong tích tắc này, hắn đã từ bỏ ý nghĩ sử dụng chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang để triệu tập ra nhiều người đối địch với Huống Vô Tâm.
Với thân pháp vượt qua không gian và thời gian của y, pháp thuật bình thường cơ bản không thể đánh trúng. Hơn nữa, nếu người đông mà tu vi không mạnh thì chỉ cần một cái nhấc tay nhấc chân của y cũng đủ khiến cho họ phải chết.
Trong nháy mắt gào lên, ý chí mãnh liệt của Lạc Bắc cũng truyền tới Thất Hải Yêu Vương thú, Chiến Bách Lý, Hi Ngọc Sa, Khuất Đạo Tử và thi thần.
Graooo!
Vào lúc này, toàn bộ lớp vảy trên người Thất Hải Yêu Vương thú dựng đứng tất cả khiến cho thân thể của nó như to hơn một vòng, tản ra pháp lực dao động rất mạnh khiến cho đám người Vân Mông Sinh phải lùi lại phía sau.
“ Ầm! Ầm!'
Một quả cầu màu đen do âm lôi, Địa sát hỏa khí ngưng tụ mà lao về phía Huống Vô Tâm.
Cũng lúc đó, thần quang từ trong hai mắt của Chiến Bách Lý bắn ra, cố dốc toàn bộ lực lượng tạo thành một xoáy khí màu đen tụ dưới chân Huống Vô Tâm.
Đồng thời, ngàn vạn đạo lôi quang màu tím tràn ngập không trung xuất hiện ngưng kết thành những mũi nhọn xoay tròn từ bốn phương tám hướng lao xuống.
Tử lôi phá thần chùy!
Tám đạo kiếm cương trong suốt cùng với Tam Thiên Phù Đồ với tốc độ cực nhanh như xé rách không gian lao tới.
Ngũ Âm Thần Lôi Giám, Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm và vầng sáng chín màu cũng đồng loạt lao về phía Huống Vô Tâm.
Bởi vì Lâu Dạ Kinh chết, uy lực của Nguyên Từ ngân sát xạ tuyến biến mất cho nên tất cả các loại pháp bảo đều hồi phục. Vào lúc này, ngoại trừ đám người Lạc Bắc ra thì người của Nại Hà ma cung đã phóng tất cả pháp thuật và pháp bảo lợi hại về phía Huống Vô Tâm.
- Châu chấu đá xe. Không biết lượng sức.
Mắt nhìn thấy bao phủ toàn bộ không gian là các loại pháp bảo và pháp thuật điên cuồng lao tới, ánh mắt của Huống Vô Tâm tản ra sát khí dày đặc.
Mấy trăm năm qua y ngồi ở vị trí cao của Côn Luân. Trong khi một đệ tử bình thường của Côn Luân cũng không coi người môn phái khác vào đâu.
Vì vậy mà Nam Ly Việt biết Huống Vô Tâm sớm hay muộn sẽ đến đây cho nên mới ném Huyết Xá Lợi cho Tiếu Vong Trần rồi để nó rơi vào tay Lạc Bắc. Bởi vì y cảm thấy chỉ cần Huống Vô Tâm tới thì đừng nói là Huyết Xá Lợi, chỉ sợ những người có mặt ở đây không một ai có thể thoát.
Nhìn khắp thế gian, trong số những nhân vật có tu vi cực cao ra thì ngoại trừ Nguyên Thiên Y, y cũng chỉ e ngại Hoàng Vô Thần. Còn lại cho dù là những người khác trong Thập đại kim tiên thì y cũng không coi vào đâu.
Đám người Ma môn mặc dù tu vi cũng có thể nói là ngạo thị thiên hạ, pháp thuật thi triển có được uy lực hủy thiên diệt địa nhưng trong mắt của Huống Vô Tâm thì đám người Lâu Dạ Kinh chỉ là những con kiến nhỏ tiện tay có thể bóp chết mà thôi.
Nhưng dưới Đại Hóa huyết nha trận của Tiếu Vong Trần thì Huống Vô Tâm cũng bị pháp thuật của mình phản lại khiến cho kinh mạch bị tổn thương.
Bị một con kiến trong mắt gây ra điều đó khiến cho Huống Vô Tâm nổi giận.
- Châu chấu đá xe. Không biết lượng sức.
Khi tám chữ đó từ trong miệng y phun ra thì hai tay Huống Vô Tâm cũng giơ lên cao.
Trên đỉnh đầu của y chợt xuất hiện một cái lốc xoáy màu bạc, xoay tròn kịch liệt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111
Chương 219: Thần binh hiện thế. Truyền nhân La Phù.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Tất cả không khí, ánh sáng, sinh khí, thần hồn như bị rút ra ngoài.
Âm Dương sinh tử đạo! Sinh tử bất diệt tuyền qua.
Toàn bộ không gian giống như bị bóp méo. Tất cả những pháp thuật, pháp bảo phát ra liền thay đổi quỹ đạo. Rầm! Rầm! Nguyên bản pháp thuật, pháp bảo đánh về phía Huống Vô Tâm liền va chạm với nhau khiến cho pháp lực dao động kinh người tản ra xung quanh tạo thành từng vầng lửa đỏ, giống như một đám mây hình nấm khổng lồ.
Vào lúc này, Huống Vô Tâm giống như một vị thần hủy thiên diệt địa.
Y đứng trong không trung, không hề nhúc nhích mà né tránh được tất cả công kích của mọi người.
“ Phụp! Phụp! “
Trong tích tắc đó, Lạc Bắc cố gắng kiềm chế Tam Thiên Phù Đồ không để cho pháp thuật và pháp bảo khác va chạm. Nhưng lực lượng không gian vặn vẹo khiến cho Tam Thiên Phù Đồ của hắn như bị gấp khúc, làm cho Lạc Bắc vô cùng khó chịu. Mà lúc này, đám người Nại hà ma cung chưa kịp thu lại pháp bảo song tu của mình khiến cho chúng bị đánh nát mà bản thân bị thương nặng, máu tươi từ miệng phun ra dữ dội còn thân thể thì rơi xuống đất.
- Còn không lấy Huyết Xá lợi ra cho ta.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Huống Vô Tâm xuyên qua không gian mà nhìn về phía Lạc Bắc.
“ Thình thịch! “
Ánh mắt xuyên qua tất cả tới người Lạc Bắc. Mặc dù cách nhau cả trăm trượng nhưng trái tim của hắn giống như bị cây chùy to gõ lên hai cái thật mạnh mà muốn hộc máu.
- Đi mau.
Lạc Bắc lập tức gầm lên một tiếng.
Hắn có thể khẳng định cho dù cả mình và mọi người cũng không ai có thể chống đỡ được với Huống Vô Tâm.
Tới giờ, Lạc Bắc mới hoàn toàn hiểu được tại sao trong mấy trăm năm qua, Côn Luân đều đứng ở vị trí số một, không một môn phái nào dám đối địch với họ. Cho tới cấp bậc như Huống Vô Tâm cơ bản không sợ người ta dùng số đông vây công.
Tu vi và lực lượng pháp thuật của y quả thật quá mạnh.
- Lạc Bắc!
Phía sau, Thái Thúc cũng kêu lên.
Mảnh lụa trên mặt nàng đã tan nát do lực lượng chân nguyên xung quanh lan tới để lộ một khuôn mặt thanh cao, thoát tục.
Trong mắt nàng lúc này chỉ có hình ảnh Lạc Bắc nhảy ra khỏi chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang.
Cùng với tiếng quát của Lạc Bắc, Chiến Bách Lý cũng điều khiển chiến xa nhanh chóng phi độn xuống bên dưới. Với tu vi của Huống Vô Tâm, hiện tại muốn phi độn trên trời cơ bản là điều không thể. Vì vậy mà Lạc Bắc lệnh cho Chiến Bách Lý điều khiển chiến xa độn thổ.
Nhưng khi chiến xa Ô Đàm Kim Ma Lang bay xuống bên dưới thì Lạc Bắc, Khuất Đạo Tử và Thi thần lại từ trên chiến xa nhảy ra.
Khi Lạc Bắc nhảy ra khỏi chiến xa, Thái Thúc chợt cảm thấy rùng mình đồng thời lực lượng chân nguyên toàn thân nàng bị phong ấn.
- Lạc Bắc! Lạc Bắc! Sao ngươi lại làm thế đối với ta? Nếu có chết thì cùng chết chung một chỗ.
Làm sao mà Thái Thúc không hiểu Lạc Bắc định làm gì.
Lạc Bắc biết với tu vi của Huống Vô Tâm cho dù độn thổ thì chỉ sợ chiến xa còn chưa kịp chui vào trong lòng đất đã bị Huống Vô Tâm chặn đứng.
Hành động của Lạc Bắc đó là thu hút Huống Vô Tâm để cho Thái Thúc bỏ chạy.
Trong nháy mắt đó, ngực và yết hầu của Thái Thúc như có một thứ gì đó chặn đứng, nghẹn ngào không nói ra lời.
“ Trốn! “
Khi Lạc Bắc xông ra khỏi chiến xa thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó.
Không hề dừng lại, hắn lưu chuyển chân nguyên tới mức cao nhân vào trong kiếm quyết Thục Sơn khiến cho tốc độ phi độn cực nhanh. Hơn nữa, Lạc Bắc đã tới tu vi dẫn kiếm nhập thể nên một khi dốc hết sức thì hắn chỉ còn lại một cái bóng lao nhanh về phía khác.
- Ngươi còn định chạy thoát?
Một bước!
Lại chỉ có một bước!
Một đóa hoa sen trong suốt nở ra dưới chân Huống Vô Tâm. Thân thể của Huống Vô Tâm liền xuyên qua Khuất Đạo Tử cầm Ngũ Âm Thần Lôi Giám đứng chặn mà hiện ra sau lưng Lạc Bắc. Bàn tay của y gần như đã ấn lên lưng hắn.
Rắc! Rắc!
Không gian xung quanh người Lạc Bắc chợt lõm xuống. Đồng thời một thứ lực lượng khó tả giống như mấy ngọn núi từ xung quanh đè lên người Lạc Bắc.
Trong tay Lạc Bắc liền nghe thấy tiếng xương cốt trong người vỡ vụn.
- Không ổn.
Lần này, bàn tay bao phủ ánh sáng bạc của Huống Vô Tâm lại ấn xuống lưng của Lạc Bắc. Lúc này, chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang vẫn còn chưa chui vào lòng đất, mà Lạc Bắc thì bị ép tới mức không thể nào nhúc nhích để mà né tránh.
- Đại tự tại phản phệ thần quang huyết mạc.
Mắt thấy Lạc Bắc sẽ bị một đòn kia giết chết, một vầng sáng màu đỏ trong suốt chợt bao phủ lấy Huống Vô Tâm.
Khi vầng sáng màu đỏ như máu đó bao phủ lấy Huống Vô Tâm va chạm với quầng sáng màu bạc liền lập tức biến mất nhưng thân thể Huống Vô Tâm cũng lắc lư mấy cái.
- Ngươi muốn chết.
Một làn pháp lực dao động trực tiếp trên người Huống Vô Tâm tạo thành một đám mây trôi trong suốt, lạnh như băng. Huống Vô Tâm giơ tay lên, năm tia sáng bạc như năm đạo kiếm khí lao thẳng vào người Tiếu Vong Trần.
“ Phụt! Phụt!... “ Tiếu Vong Trần há to miệng. Nét mặt y lúc này chỉ có một sự hoảng sợ nhưng lại không phát ra được âm thanh. Da thịt trên người y giống như bị nứt toác, đồng thời từ bên trong cũng tản ra ánh sáng bạc chói mắt.
Ai cũng có thể thấy được một đòn đó của Huống Vô Tâm đã cắt đứt tất cả đường sống của Tiếu Vong Trần. Khi ánh sáng bạc tản ra từ người y thì xương cốt, kinh mạch, khí huyết và chân nguyên trong cơ thể Tiếu Vong Trần đã hóa thành tro bụi, ngay cả Nguyên Anh cũng không trốn thoát.
Cùng lúc đó, Huống Vô Tâm cũng duỗi ngón tay bắn ra một tia sáng bạc vào lưng Lạc Bắc.
Bởi vì có sự ước thúc của U Minh huyết thệ cho nên khi nhìn thấy Lạc Bắc bị Huống Vô Tâm giết chết, Tiếu Vong Trần ở gần đó bắt buộc phải cứu nên dốc toàn lực phát ra Đại tự tại phản phệ thần quang.
Đạo pháp thuật đó cũng làm cho Huống Vô Tâm bị thương không hề nhẹ chút nào. Tuy nhiên sau khi phóng ra đạo pháp thuật đó, chân nguyên trong người Tiếu Vong Trần cũng không còn lại bao nhiêu nên bị Huống Vô Tâm đánh chết.
Chỉ hơi chậm một chút do Tiếu Vong Trần ra tay, Lạc Bắc cũng đã kịp thôi thúc chân nguyên trong người lên tới mức cao nhất.
Lúc này, Lạc Bắc có một thứ cảm giác hết sức nhạy bén. Phải đối mặt với một kẻ địch lớn như Huống Vô Tâm, tu vi của Lạc Bắc cũng thấp thoáng có dấu hiệu đột phá.
Chân nguyên của hắn đã lên tới mức cao nhất khiến cho toàn thân hóa thành một tia sáng, tốc độ so với Kiếm cương còn nhanh hơn. Trong tích tắc đó hắn đã cách xa Huống Vô Tâm cả trăm trượng.
Nhưng tia sáng do Huống Vô Tâm bắn ra cũng như vượt qua cả không gian và thời gian. “ Chát! “ Chỉ thấy khi Huống Vô Tâm bắn ra tia sáng đó, không khí trước mặt y liền xuất hiện một gợn sóng, đồng thời sau lưng Lạc Bắc cũng có một gợn sóng xuất hiện. Tia sáng bạc đó trong nháy mắt đã vượt qua hai gợn sóng mà đánh vào lưng Lạc Bắc.
- Không ổn!
Khi tia sáng bạc của Huống Vô Tâm chạm vào người, Lạc Bắc chỉ cảm thấy một thứ lực lượng cực mạnh xuyên vào trong cơ thể của mình.
Thứ lực lượng đó giống như có người ngưng tụ thiên hỏa lại thành một tia sáng mà nhét vào trong cơ thể người khác.
Chỉ trong nháy mắt, Lạc Bắc liền cảm nhận chân nguyên toàn thân sôi trào. Lực lượng ẩn chứa trong tia sáng đó có sức xuyên thấu rất mạnh, nhanh chóng thẩm thấu khắp người hắn.
Tất cả những kinh mạch trong người Lạc Bắc bị thứ lực lượng đó khiến cho hóa hết thành tro tàn.
- Đây là lửa tinh thần và lực chân từ.
Lạc Bắc lập tức nhắm hai mắt lại điều khiển Tam Thiên Phù Đồ vọt tới tất cả kinh mạch, bao lấy những kinh mạch quan trọng.
Lần này, hắn cũng chẳng để ý tới chuyện khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ xông tới làm cho kinh mạch của mình bị tổn thương.
Trong nháy mắt ngoại trừ mấy kinh mạch quan trọng được Tam Thiên Phù Đồ bao phủ ra thì tất cả các kinh mạch khác trong cơ thể Lạc Bắc bị một đòn của Huống Vô Tâm biến thành tro tàn.
“ Tách! Tách! “
Cùng lúc đó, chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc cũng điên cuồng tản ra. Chân nguyên được tồn trữ trong một vạn ba ngàn tiểu chư thiên dường như cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng mà cùng nhau bùng lên khiến cho kinh mạch bị hóa thành tro bụi nhanh chóng được chữa trị.
Thậm chí Lạc Bắc có thể cảm nhận được máu thịt nhanh chóng sinh trưởng.
Trong tích tắc đó, thân thể của Lạc Bắc có thể cử động được. Chân nguyên trong người hắn lúc này gần như không còn. Nhưng không hề dừng lại, Lạc Bắc giơ tay nhét năm viên đan dược màu trắng vào miệng.
Năm viên đan dược màu trắng đó chính là đan dược được chế từ Thạch Nhữ quỳnh dịch mà Lạc Bắc lấy được từ tay Bích Căn sơn nhân.
Khi năm viên đan dược vào miệng liền hóa thành một luồng chân nguyên cực mạnh. Rồi trong tiếng thét dài, Lạc Bắc không hề dừng lại, thậm chí càng phi độn về phía trước nhanh hơn.
- A? Tại sao lại thế?
Tới lúc này, Huống Vô Tâm vừa mới giết chết Tiếu Vong Trần, đột nhiên nhìn thấy Lạc Bắc điên cuồng bỏ chạy thì ngẩn người, kinh ngạc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111