Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 238: Đề tỉnh. Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Phạm Hồng Võng cũng hiểu lợi hại trong chuyện này, ứa nước mắt nói:
- Cục trưởng Nguyễn, tôi dù có chết cũng không nói ra.
- Ừ! Biết là tốt rồi. Ha hả, không nói nữa, cậu còn trẻ, có cơ hội là phải nắm bắt.
Nguyễn Kiến Bình vỗ vai Phạm Hồng Võng ra vẻ thân thiết, tuy nhiên cánh tay cũng tương đối nặng nề.
Đối với hai học trò đắc ý của mình, một thì vào nhà tù, một thì gặp chuyện không như ý, trong lòng Nguyễn Kiến Bình dù sao cũng thấy khó chịu.
- Cục trưởng Nguyễn, ngài yên tâm, tôi sẽ làm việc thật tốt, quyết sẽ hợp tác với cục trưởng mới thật tốt.
Phạm Hồng Võng bày tỏ thái độ nhưng trong lòng cũng có chút ê ẩm, nói coi như không có gì là không thể nào, nhưng bản thân mình cũng đâu còn cách gì.
Gã biết mất đi cơ hội lần này chắc sẽ chôn chân ở cái ghế phó cục trưởng đó cả đời, muốn leo lên vị trí làm chủ một phương là chuyện khó như lên trời.
Làm người chính là như vậy, mất đi cơ hội là không thể ngóc đầu, cho dù là trong hệ thống an ninh, có năng lực mà không có chỗ dựa cũng không được, có chỗ dựa mà không có năng lực cũng không được.
Ở đây không giống như bên chính quyền, nếu như một chủ tịch huyện không có năng lực thì có thể còn ậm ừ nói vài câu rồi sai cấp dưới hay trợ lý đi làm.
Còn bên hệ thống an ninh thì tuyệt đối không làm được, nếu không có năng lực thì có lẽ vừa lên chức được vài ngày đã bị người ta kéo xuống, hơn nữa hệ thống này là để đảm bảo an toàn quốc gia, không thể để có nửa điểm sơ suất.
- Hồng Võng, Diệp Phàm ở thị trấn Lâm Tuyền có phải là anh em tốt với Kiến Thần không?
Cục trưởng Nguyễn lại có thể hỏi tới chuyện của Diệp Phàm làm Phạm Hồng Võng cảm thấy hơi ngạc nhiên, một cán bộ xã thì có gì để một cục trưởng quan tâm.
Trong chuyện này chẳng lẽ có cái gì đề tỉnh, nghĩ đến điều này Phạm Hồng Võng nhất thời giật mình, hay là Cục trưởng Nguyễn không tiện nói thẳng nên dùng chiến thuật vu hồi.
- Đúng vậy. Phó chủ tịch Diệp có quan hệ rất tốt với anh vợ Vu Kiến Thần, thậm chí còn kết bái làm anh em, ha ha.
Phạm Hồng Võng ra vẻ cũng không quan tâm lắm nhưng trong lòng khẩn trương suy nghĩ lời của Cục trưởng Nguyễn, xem từ đó có chút manh mối gì không, chuyện này liên quan đến tiền đồ của mình nên không thể sơ suất.
- Ha ha, nghe nói lần trước cậu sai Trương Vĩnh lén chuyển cưa kim loại đặc chế cho Diệp Phàm để hắn thoát ra rồi chỉ bằng vào đôi tay đánh cho cục an ninh chúng ta náo loạn. Người này thực sự là một cao thủ, cục an ninh trước mắt hắn giống như một tờ giấy.
Trong giọng của Nguyễn Kiến Bình có thể nghe ra vẻ khâm phục đối với Diệp Phàm.
- Ừ!Thân thủ của Phó chủ tịch Diệp đúng là lợi hại, chắc là ở cảnh giới tam, tứ đoạn quốc thuật. Một đại cao thủ như vậy mà đi làm một Phó Chủ tịch thị trấn bình thường, đó chính là làm nhân tài mai một, thật đúng là đáng tiếc.
Nếu có thể chiêu mộ vào cục an ninh thành phố chúng ta thì tốt biết mấy, tuy nhiên điều này cũng hơi kỳ lạ, một thân bản lĩnh của hắn là từ đâu mà ra?.
Phạm Hồng Võng cũng hết sức khâm phục Diệp Phàm, trong lòng cũng bớt nặng nề.
- Ha hả! Đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo chẳng phải cũng kết bái anh em với hắn sao, có một đại ca bản lĩnh như vậy cái gì mà không học được chứ.
Vừa rồi đoàn trưởng Thiết tức giận cũng chẳng phải bởi vì động đến anh em Diệp Phàm của y, ông ta đối với anh em rất quan tâm à!
Ha ha ha, không nói, không nói. Hồng Võng, có cơ hội thì cậu nhất định phải nắm bắt, phải vận dụng mới được, ha ha, nói nhiều nữa rồi, không nói nữa, không nói nữa.
Biểu hiện hôm nay của Cục trưởng Nguyễn trưởng hết sức quái dị, cứ nói đi nói lại những lời này là có ý gì?
Phạm Hồng Võng sau khi trở lại phòng làm việc thì đau đầu suy nghĩ về lời nói của Cục trưởng Nguyễn, vô duyên vô cớ tại sao ông ta cứ nhắc đến một tên nhãi nhép như Diệp Phàm chứ.
Với tính cách của Cục trưởng Nguyễn thì dứt khoát sẽ không rỗi hơi như vậy, chẳng lẽ chuyện của mình lại có quan hệ với Diệp Phàm.
Tuy nhiên Diệp Phàm chỉ là một Phó Chủ tịch thị trấn, chẳng lẽ hắn có bản lĩnh chọn người làm Cục trưởng cục an ninh thành phố sao?
Điều này sao có thể, một Phó Chủ tịch thị trấn sắp xếp vị trí của một cục trưởng cục an ninh thành phố, điều này nói ra quả thật chết cười.
Chức vụ cục trưởng cục an ninh thành phố là cán bộ cấp phó ban do tỉnh quản lý, không hề có một chút liên quan đến thành phố.
Cán bộ cấp Phó phòng ở huyện sắp xếp cấp phó ban trên tỉnh, nói ra nói đến cười rụng răng, bản thân Diệp Phàm xác định là không thể nào.
Bản thân của hắn không thể chẳng lẽ lại có người sau lưng.
Phạm Hồng Võng đau đầu nghĩ ngợi những thứ vòng vo mù mịt này, xem xem trong đám bùng nhùng này có chút ánh sáng nào để tìm một lối ra.
Hơn nữa chuyện này cục trưởng Nguyễn đã đặc biệt dặn dò không thể lộ ra, nếu không gã cũng định đi tìm anh họ Vu Kiến Thần nghĩ kế, chuyện này xem ra tự mình nghĩ không thông.
Phạm Hồng Võng suy nghĩ suốt hai giờ rồi bỗng nhảy chồm lên kêu thất thanh:
- Đúng rồi, mấu chốt là ở người anh em kết nghĩa của Diệp Phàm, đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo chẳng phải một vị đại thần sao?
Hôm đó thái độ của Cục trưởng Nguyễn đối với Thiết Chiêm Hùng rất cung kính, từ đó có thể thấy được bối cảnh thâm hậu của Thiết Chiêm Hùng, hơn nữa hình như là quan hệ trên dưới.
Điều này hình như hơi kỳ lạ, thậm chí là quỷ dị, mặc dù Thiết Chiêm Hùng là đại tá binh đoàn Liệp Báo rất nổi danh, nhưng sao lại quản được cục an ninh thành phố chứ.
Huống chi Cục trưởng Nguyễn một cán bộ cấp phó ban, cũng không thua kém Thiết Chiêm Hùng nhiều lắm, trong này chẳng lẽ có gì bí ẩn.
Chắc chắn vị đại thần kia có quan hệ tới Thiết Chiêm Hùng, bởi vì Diệp Phàm bị hãm hại nên ông ta mới tức giận, nếu không trùng hợp như vậy.
Không sai!
Nhất định là thế, ông ta chính là vị đại thần phía sau đang tác quái. Mình cần phải kết giao với Diệp Phàm, lại thông qua hắn mua được trạm kiểm soát Thiết Chiêm Hùng này thì chuyện lên chức còn có chút hy vọng. Nếu không Cục trưởng Nguyễn vì sao cứ luôn miệng nhắc tới quan hệ giữa Thiết Chiêm Hùng và Diệp Phàm, còn nhắc đi nhắc lại, “Không nói”.
Vào buổi trưa.
Bên trong đại tửu lâu thành phố Mặc Hương, cục trưởng cục công an thành phố Vu Kiến Thần đang mời khách còn Tề Thiên thì bị tư lệnh Triệu gọi đi.
Tư lệnh Triệu chớp lấy cơ hội khó được để thỉnh cầu Tề Thiên huấn luyện một khóa cho bên trinh sát của sư đoàn dã chiến, vì thế trong phòng chỉ còn bốn người Vu Kiến Thần, Phạm Hồng Võng, Trương Vĩnh và Diệp Phàm.
- Cậu Diệp, vị này công tác ở cục an ninh, là cậu em vợ Phạm Hồng Võng của tôi, hôm đó chắc cậu đã biết rồi.
Trương Vĩnh là trưởng phòng trinh sát phản gián, cậu cũng đã gặp trong mật thất, lúc ấy anh đi tỉnh Tích Ninh có việc nên mới giao Hồng Võng chiếu cố cậu.
Tuy nhiên lúc cậu vào cục an ninh thì cũng đúng lúc Hồng Võng có công việc bên ngoài. Ba ngày sau mới chạy về được, khiến cho cậu chịu nhiều khổ sở.
Sau đó thì tiểu tử Trương Vĩnh này rất cơ trí a, đem nghi ngờ nói cho Hồng Võng, vì thế mới thiết kế chuyện đưa cưa sắt cho cậu, ha ha ha.
Cậu Diệp tự có cát nhân thiên tướng, hiện giờ khổ tận cam lai, sau đại nạn tất có hậu phúc. Cậu xem đó, bây giờ chẳng phải đã ngồi lên cái ghế quyền lực số ba của thị trấn Lâm Tuyền, tốc độ này trong hệ thống hành chính chúng ta có thể so sánh với ngồi hỏa tiễn a!
Ha ha ha
Vu Kiến Thần vui vẻ cười to.
- Cám ơn! Trưởng phòng Trương, cục trưởng Phạm, chuyện này đúng là phải cảm tạ các anh, nói đúng ra các anh còn là ân nhân cứu mạng của em, vậy để trước tiên em uống ba chén, mong hai anh thứ cho tội chậm trễ.
Diệp Phàm nhiệt tình nói.
- Ha ha, đây là bổn phận của chúng tôi mà, ** dám cả gan làm loạn, công khai lén làm ra chuyện thương thiên hại lý với một dũng sĩ yêu nước, vào tù còn nhẹ. Nếu theo tính cách của tôi đã sớm móc súng ra bắn chết rồi mới giải hận được.
Phạm Hồng Võng ra vẻ căm phẫn, thật ra lúc ấy Phạm Hồng Võng vì tiền đồ của anh vợ Vu Kiến Thần đã chuẩn bị giết Diệp Phàm để diệt khẩu.
Trước khác nay khác, thôi vì lợi ích riêng của mình cũng đành làm thế.
- Có chuyện gì đâu, lúc ấy tôi còn làm cho Diệp tiên sinh suýt chết.
Trương Vĩnh ngượng ngùng.
- Không có mấy roi của anh, có lẽ tôi giờ đã xuống âm phủ báo cáo rồi, ha ha ha.
Diệp Phàm cười khổ.
- Ai! Hệ thống an ninh quyền lực rất lớn. Nếu dùng sai lệch dễ dàng lấy đi mạng người a.
Nhớ tới thủ đoạn tra tấn của các anh trong mật thất của ** , tôi vẫn thấy sởn cả gai ốc, thật là đáng sợ.
Diệp Phàm nhún vai, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
- Ai! Nói cũng phải. Trương Vĩnh vốn là được phân một căn hộ có ba phòng nhưng hiện giờ thì chắc là không được rồi.
Phạm Hồng Võng ra vẻ áy náy vỗ vai Trương Vĩnh.
- Phân phòng chẳng lẽ có liên quan đến vụ án sao?
Diệp Phàm khẽ hỏi.
- Ai! Nói có thì có, mà nói không có cũng không có, chuyện này phức tạp, nói nhiều cũng không tốt.
Phạm Hồng Võng thở dài.
- Nói ra đi, anh cũng muốn nghe, cậu Diệp tại sao có quan hệ tới chuyện phân phòng cho Trương Vĩnh được, chuyện này có bắn đại bác cũng không tới, thật là quỷ dị.
Vu Kiến Thần nghi ngờ.
- Không nói, không nói, uống rượu đi, tôi uống với cậu Diệp vài chén.
Phạm Hồng Võng giơ chén lắc đầu liên tục, thật ra thì đang diễn trò rất khéo.
- Phó cục trưởng Phạm, tôi không được phân phòng cũng là chuyện nhỏ, nhưng cái ghế cục trưởng của anh không được mới là chuyện lớn, , tiếc hận rồi, ai
Trương Vĩnh nghĩ tới ngọn núi mà mình dựa vào không lên được chức cục trưởng thì cũng trầm mặt xuống, nặng nề uống một chén.
- Hồng Võng, Cục trưởng Nguyễn không phải là đề cử cậu sao? Làm sao lại có chuyện này?
Vu Kiến Thần tựa hồ đúng là không biết chuyện này, ra vẻ kinh ngạc:
- Để anh lên tỉnh xem sao, chuyện này đừng để thất bại.
Thật ra thì Vu Kiến Thần đúng là không biết chuyện này vì Cục trưởng Nguyễn trưởng đã căn dặn nên Phạm Hồng Võng là phó cục trưởng cục an ninh cũng phải làm tốt công tác bảo mật.
- Không có tác dụng đâu anh vợ, chuyện này cấp trên đã định rồi. Ai.
Phạm Hồng Võng lắc đầu, vẻ mặt cay đắng, uống liên tiếp mấy chén.
- Rốt cuộc con mẹ nó chuyện gì xảy ra, hai tiểu tử ngươi nói rõ cho anh xem nào.
Vu Kiến Thần đập chát một cái làm chén rượu vỡ tan, xem ra đúng là nổi giận rồi.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 239: Ích kỷ là bản tính của con người. Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Anh Vu, đừng vội, để Cục trưởng Phạm nói thử xem, mọi người cùng suy nghĩ xem có thể có cách gì xoay chuyển không.
Diệp Phàm nhanh chóng đứng ra giảng hòa, giải tỏa không khí.
Lúc này máy nhắn tin của Trương Vĩnh Siêu đột nhiên vang lên, sau khi đi gọi điện thoại trở về báo phải đi làm nhiệm vụ nên đắc tội đi trước.
Phạm Hoành Võng trầm mặc một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, vì chiếc ghế Cục trưởng mà tạm thời vứt mặt mũi sang một bên, giơ chén rượu lên nói:
- Phó bí thư Diệp, tôi xin kính cậu một chén trước. Tôi có chuyện muốn phiền cậu hỏi một chút.
- Hai chúng ta cùng uống là được, có chuyện gì cục trưởng Phạm xin cứ nói.
Diệp Phàm cũng giơ chén lên, ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực.
Bản thân mình lẽ nào có bản lĩnh giúp Phó cục trưởng của Cục an ninh thành phố Phạm Hoành Võng lên chức được sao? Thật sự cảm thấy có chút khó tin, chín mươi chín phần trăm là chuyện đùa, không hề bình thường một chút nào.
- Chú Diệp, chú và chú anh rể Kiến Thần của tôi là anh em, chúng ta cũng xem như là người trong nhà, có chuyện xấu gì tôi cũng không sợ mất mặt
Vừa nói đến đây, Phạm Hoành Võng đột nhiên nhớ ra, khi rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng Nguyễn, Cục trưởng Nguyễn vẫn thản nhiên nói đùa một câu:
- Người anh em của Đoàn trưởng Thiết đó trẻ tuổi như vậy mà đã là một Phó chủ tịch thị trấn, nghe nói mới 19 tuổi, tiền đồ vô hạn. Hoành Võng, sau này cậu ta có thể còn tiến nhanh hơn cậu, nói không chừng sau này cậu còn là thủ hạ của cậu ta đấy! Ha ha...
- Ha ha! Đó là Đoàn trưởng Thiết sủng ái, Diệp Phàm còn không bay thẳng lên mây xanh
Phạm Hoành Võng cũng nói đùa đáp lại.
Hắn cũng biết đây chỉ là nói đùa, vì cho dù là Đoàn trưởng Thiết cũng chỉ là một binh đoàn trưởng đại tá trong quân đội, đối với những chuyện của địa phương có lẽ không nên nhúng tay vào.
Nếu như Diệp Phàm ở trong quân đội, có y che chở có lẽ trèo lên rất nhanh, nhưng ở chỗ này thì không thể nào ra sức được.
Mình năm nay mới 30 tuổi đã đảm nhận chức vụ Phó cục trưởng Cục an ninh thành phố đã mấy năm, chuyện này bên trong còn có rất nhiều may mắn.
Diệp Phàm 30 tuổi có thể trèo lên được cán bộ cấp phó ban có lẽ cũng không phải dễ dàng như vậy, ở địa phương muốn leo lên cao, cản trở còn lớn hơn nhiều, mọi việc càng phức tạp hơn, các mối quan hệ bên trong cũng rất quan trọng.
Nội tình của Diệp Phàm, Phạm Hoành Võng đã tra rõ, biết rằng sau lưng hắn không có chỗ dựa nào, một Đoàn trưởng Thiết thì làm được chuyện gì chứ.
Không có chỗ dựa muốn một bước lên mây tiến vào bộ phận chính quyền, còn khó hơn lên trời, lên được cái chức Phó chủ tịch thị trấn có lẽ đều dựa vào may mắn.
Còn muốn chủ quyền một phương, ví dụ như chiếc ghế Chủ tịch thị trấn thì không phải chỉ dựa vào may mắn là có thể làm được. Phải dựa vào nhân mạch, đương nhiên cũng phải có một chút bản lĩnh thật sự, không có nhân mạch cường đại muốn ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của một thị trấn quả thực là khó khăn.
Phạm Hoành Võng vì thế trả lời câu nói đùa của Cục trưởng Nguyễn ra vẻ có chút đắc ý kiêu ngạo, Cục trưởng Nguyễn đương nhiên vừa nhìn đã thấy rõ tâm lý ‘muốn mạnh hơn’ của Phạm Hoành Võng liền nghiêm mặt:
- Hoành Võng, tôi biết quân đội không can thiệp vào công việc của địa phương, nhưng năng lực của Diệp Phàm lại quá xuất sắc.
Không có Đoàn trưởng Thiết che chở thì hắn đồng dạng cũng có một ngày nào đó rồng vút lên trời, chỉ dựa vào hai quả đấm của hắn cũng có thể đánh tan cục an ninh canh gác nghiêm ngặt rồi.
Cậu thử nghĩ xem cậu có bản lĩnh đó không? Nếu không thì tốt nhất cứ thành thật cho tôi, đừng có dùng cách nhìn phiến diện đó mà nhìn người khác, cứ như vậy cậu sẽ gặp rất nhiều thua thiệt đấy.
Người có năng lực bất kể là ở chỗ nào thì hắn cũng là kẻ mạnh, tuyệt đối sẽ không phải là một con côn trùng nhỏ bé.
Tôi có thể chắc chắn một điều rằng, lúc đầu cho dù không có đoạn cưa bằng sắt mà cậu đưa tới, thì cậu ta cũng có thể chạy thoát khỏi mật thất được dùng làm nhà giam của Cục thành phố.
Cậu không thể bỏ qua cơ hội này, mặc dù cậu ấy hiện tại còn ở vị trí thấp, nhưng đây mới là cơ hội cực tốt.
Tôi đã lăn lộn cả cuộc đời, ở phương diện nhìn nhận con người cũng có chút ít kinh nghiệm. Nếu cậu cũng muốn tung hoành, có thể ở bên cạnh mình rồng, sau này mượn thế rồng mà bay lên.
Làm người nhất định phải nắm bắt được tình thế, khiêm tốn một chút cũng không làm mất mặt cậu gì cả.
Tôi có 8 chữ này muốn tặng cậu “Nhất long phi thăng, kê khuyển thăng thiên.”
Ha ha, cậu có muốn làm kê khuyển không thì tự cậu quyết định đi, đây chính là một vận số, một số mệnh, một vận mệnh có thể làm thay đổi cuộc đời cậu. Cứ như vậy đi, suy nghĩ kỹ càng một chút, cậu sẽ có thu hoạch lớn đấy.
Ẩn ý trong lời nói của Cục trưởng Nguyễn vô cùng rõ ràng, chính là yêu cầu Phạm Hoành Võng hãy tạm thời từ bỏ thể diện của một Phó cục trưởng để đi theo một Phó chủ tịch thị trấn Diệp Phàm, sau này sẽ có lúc rồng bay lên trời. Đến lúc đó cũng chính là lúc ‘Nhất long phi thăng, kê khuyển thăng thiên’
Bây giờ nhớ lại chuyện lúc đó, Phạm Hoành Võng lại quyết định bỏ thể diện sang một bên, dù sao anh rể cũng đang ở đây, cũng không có người ngoài nào cả.
- Bí thư Diệp, nghe nói Đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo là đại ca kết nghĩa của cậu đúng không?
Phạm Hoành Võng bắt đầu đi vào chủ đề.
- Mặc dù nói còn chưa bái lạy kết nghĩa, nhưng anh ấy thật sự rất tốt với tôi.
Diệp Phàm cười cười nói, nói thật ra, hai người thật sự cũng chưa bái lạy, thầm nghĩ, “ Lẽ nào chuyện này có liên quan đến anh Thiết. Hình như không phải, anh Thiết vốn ở bên quân đội, cũng không có liên quan gì đến công việc bên an ninh.
Nhưng hôm đó anh Thiết thật sự rất uy phong, Cục trưởng Nguyễn có mái tóc hoa râm của Cục thành phố giống như cấp dưới của anh ấy vậy, đáng thương đứng khúm núm cung kính ở bên cạnh gần giống như khi mình gặp Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương
Chuyện này thật thú vị! Lúc Phó cục trưởng Hồ Bình bị anh Thiết bắn một phát vào đùi ngay tại chỗ, Cục trưởng Nguyễn cũng không dám ho he gì cả mà vẫn một mực khuyên nhủ Hồ Bình nhanh chóng khai ra để bảo toàn tính mạng, lẽ nào anh Thiết thật sự còn có một thân phận thần bí khác sao?
Mẹ nó, chuyện này thật quá phức tạp, thật không muốn suy nghĩ gì nữa, nếu nghĩ này chắc tất cả tế bào trong đầu đến chết hết mất.”
- Tôi nghe nói quan hệ của Đoàn trưởng Thiết với lãnh đạo của phòng an ninh tỉnh Nam Phúc chúng ta không giống bình thường, cho nên muốn nhờ Phó bí thư Diệp có thể nói giúp với Đoàn trưởng Thiết mấy câu, xem xem có thể tác động đến được không.
Phạm Hoành Võng cuối cùng cũng phun ra câu nói muốn nói ra mấy ngàn lần, cả người lập tức cảm thấy khoan khoái vô cùng, thầm nghĩ, “ Mẹ nó! Mình cũng từng xin giúp đỡ nhiều lần, nhưng lần này là khó nhất. Đúng là vấn đề tâm lý! Thấy người ta có chức vụ thấp hơn thật sự nếu nhờ vả cảm thấy quá mất mặt”
- Chuyện này tôi thật sự chưa nghe anh Thiết nhắc tới.
Diệp Phàm trả lời theo vấn đề đang suy nghĩ. Theo lý mà nói, Phạm Hoành Võng nói như vậy cũng xem là đang liều mạng cầu xin mình.
Nhưng khi đó cho dù không có đoạn cưa sắt Phạm Hoành Võng đưa cho, mình dốc toàn lực, lợi dụng ‘Tiểu Lý Đao’ đoán chừng cũng có thể chặt đứt được đoạn xích sắt đó, chỉ có điều sẽ nhiều phiền phức hơn, cho nên chuyện này cần phải thăm dò chủ ý của anh Thiết trước rồi mới nói.
Khi Diệp Phàm đang lo lắng, Vu Kiến Thần sớm đã ở bên cạnh ào ào nói:
- Tôi nói cậu Diệp à, cậu còn suy nghĩ gì nữa chứ, trực tiếp gọi điện thoại hỏi thăm không phải sẽ rõ sao.
Nhưng tôi nói với cậu, Hoành Võng là em vợ tôi. Chuyện này nếu có cửa nào đó, cậu nhất định phải giúp đỡ, tôi nghĩ nếu Hoành Võng được lên chức, cậu ta nhất định sẽ không quên ơn cậu đâu.
Cậu có thể còn không biết, cậu không phải đang lôi kéo đầu tư sao? Hoành Võng có một người anh em vô cùng thân thiết làm Phó tổng giám đốc một tập đoàn, trong tay nắm giữ công tay có tài sản hơn một tỉ.
- Anh Vu, anh nói vậy là sao. Đừng nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện đoạn cưa bằng kim loại, tôi cũng phải gọi điện chứ, không phải chứ? Anh đừng nóng, tôi lập tức gọi ngay, phải thăm dò ý kiến của anh Thiết trước rồi mới nói. Có thể giúp được hay không còn xem đã.
Diệp Phàm khẽ cười rồi lấy điện thoại ra làm như hai người đang nói chuyện với nhau:
- Anh Thiết phải không, em là Diệp Phàm đây, anh ăn cơm chưa?
Hắn đưa đẩy vài câu, hỏi han chuyện gia đình một chút để có vẻ thân thiết một chút.
- Vẫn chưa ăn, có chuyện gì vậy? Thằng ranh cậu nếu không có chuyện gì, đâu có tự nhiên gọi điện đến chứ. Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây có phải không?
Thiết Chiêm Hùng hỏi trêu chọc.
- À....chuyện này...vậy để em nói
Diệp Phàm có chút xấu hổ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi đối với uy quan của Thiết Chiêm Hùng.
- Có gì thì nói đi, đừng ề à giống như lũ đàn bà thế.
Thiết Chiêm Hùng cười hỉ hả nói.
- Anh Thiết, anh quen biết với lãnh đạo của phòng an ninh tỉnh chúng ta có phải không?
Diệp Phàm hỏi giống như kẻ trộm, cảm giác lén lút giống như xã hội đen vậy, chỉ còn thiếu câu ‘Thiên vương cái địa hổ thôi’
- Đúng! Cậu hỏi chuyện này làm gì?
Thiết Chiêm Hùng ngạc nhiên.
- Chuyện này....anh có thể giúp đỡ được không.....hắc hắc....
Diệp Phàm cợt nhả nói, hòng che giấu sự lúng túng trong lòng.
- Giúp cái gì chứ, không phải là thằng nhãi cậu lại phạm phải chuyện gì rồi chứ?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đương nhiên không phải rồi, chuyện ảnh hưởng đến an ninh quốc gia không phải là chuyện đùa, tội âm mưu hãm hại an toàn quốc gia gì đó, chuyện này cũng không phải là chuyện đùa
Diệp Phàm cười rồi nói tiếp:
- Em có một người bạn rất tốt, chính là Phó cục trưởng của Cục an ninh thành phố Mặc Hương Phạm Hoành Võng, lần trước cũng nhờ có đoạn cưa sắt anh ấy đưa vào trong mật thất mới giúp em chạy thoát ra ngoài được. Nếu không có lẽ bây giờ anh Thiết chỉ có thể đến trước mộ em gọi điện đến địa phủ thôi, ha ha...
- Đáng đời! Từ lâu đã kêu thằng nhãi cậu đến Liệp Báo chúng ta, cậu nhất định không nghe, nếu không cũng đâu xảy ra chuyện xui xẻo như vậy.
Thiết Chiêm Hùng có chút buồn cười, hung hăng mắng hắn một câu, đã sớm nhìn thấy bảng cửu chương trong lòng Diệp Phàm giống như đọc bảng cửu chương. Đơn giản chính là muốn nói giúp cho Phạm Hoành Võng, giành lấy chiếc ghế Cục trưởng mà thôi.
Y thầm nghĩ, anh chàng này, cứ ra sức gây chuyện phiền phức cho mình, một Cục trưởng cục an ninh thành phố thì quan trọng ra sao chứ, có thể tùy tiện đáp ứng được sao?
- Chết rồi, anh em ta là cao thủ, anh Thiết đến lúc đó đừng khóc là được rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Phạm Hoành Võng, tôi có biết người đó. Chuyện lần trước, sự ích kỷ của tiểu tử đó rất lớn! Nếu thật sự muốn cứu cậu chỉ cần trực tiếp báo cáo lên Cục trưởng Nguyên là không có chuyện gì xảy ra rồi.
Lúc ấy hình như gã và Hồ Bình nghe nói đang tranh giành chức vụ cục trưởng, hơi có chút ích kỉ. Quan niệm đại cục còn kém một chút, nhưng có thể tôi luyện được.
Thiết Chiêm Hùng nói thẳng tuột.
Ý tứ cũng rất rõ ràng, Phạm Hoành Võng không nằm trong phạm vi suy nghĩ, khiến Diệp Phàm có chút buồn bực, ra quân bất lợi.
Mặc dù lúc ấy Phạm Hoành Võng có chút ích kỷ, đoán chừng cũng là vì anh rể Vu Kiến Thần. Con người mà! Ai chẳng có tư tâm, chẳng qua là có bộc lộ ra không hay thôi.
Diệp Phàm cúp điện thoại, nhìn Vu Kiến Thần với ánh mắt đang tràn đầy mong đợi và Phạm Hoành Võng ánh mắt đầy hi vọng cũng có chút khó chịu.
- Chú Diệp, thật sự có chút khó xử. Nào, anh em chúng ta uống rượu, chuyện này xem như xong rồi.
Vu Kiến Thần nâng chén rượu lên, đoán chừng cũng nhìn thấu manh mối bên trong.
- Chú Diệp, có thể nói đánh giá của Đoàn trưởng Thiết đối với tôi cho tôi biết được không. Tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn biết mà thôi. Ài! Được rồi, chuyện này cậu không cần phải nói nữa.
Phạm Hoành Võng giơ chén rượu lên, liên tiếp uống cạn ba chén lớn, trong lòng đầy sự xáo trộn.
- Ài! Con người ai cũng có tư tâm.
Diệp Phàm thở dài, lấp lửng
Khuôn mặt Phạm Hoành Võng lập tức đỏ bừng lên, lại uống cạn một bình rượu, có vẻ hơi say nói:
- Chú Diệp, lúc đó tôi thật sự có chút tư tâm, thậm chí còn muốn giết cậu diệt khẩu, ài!
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 240: Ích kỷ là bản tính của con người. (1+2) Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Hoành Võng! Cậu vừa nói cái gì đấy!
Vu Kiến Thần đột nhiên đứng phắt dậy mở miệng mắng, suy nghĩ một chút hiểu ra rồi ngồi xuống, thở dài:
- Ai! Hoành Võng, anh biết em là vì anh, cũng như ** vì Chu Chính Dương mà muốn mượn tay cậu Diệp hại anh, tuy nhiên anh cảnh cáo cậu nói năng phải thận trọng một chút.
Sau này ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy nữa, giết người là phải đền mạng, chỉ là một cái ghế cục trưởng cục công an thôi, cùng lắm thì không làm.
Cậu Diệp là anh em tốt của anh, Vu Kiến Thần này cũng không phải là người tốt, thu ít rượu thuốc, thích ăn ăn uống uống, nữ nhân cũng chơi không ít. Tuy nhiên chưa từng lấy quá nhiều tiền, chuyện thương thiên hại lý cũng chưa từng làm qua, đó chính là tuyệt lộ a.
- Anh vợ, em lúc đó hồ đồ, tuy nhiên nếu không phải tới lúc bất đắc dĩ thì quyết không làm. Chẳng qua mới có ý nghĩ như vậy….Tôi xin cậu Diệp tha thứ nhé, để tự phạt 10 chén, uống uống uống......
Phạm Hoành Võng rất hối hận, tuy nhiên người này cũng coi như thành thật, chuyện này cũng có thể nói ra nên Diệp Phàm cũng thấy cảm động.
- Tốt! Anh Phạm đúng là thẳng thắn, đàn ông là phải vậy, nam nhân không có âm mưu gì thì đâu phải là đàn ông, có câu muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết mà.
Tuy nhiên có một điểm mấu chốt, để tôi gọi điện thoại cho thử cho anh Thiết, buộc anh ấy phải giúp.
Trong lòng Diệp Phàm tuy cũng không cảm thấy dễ chịu lắm nhưng nhất thời hào tình nổi lên, uống xong chén rượu thì lấy điện thoại ra gọi:
- Anh Thiết, anh giúp em đẩy Phạm Hoành Võng lên chức, chuyện này em sẽ ghi nhớ. Em hứa sang năm sẽ giúp lại anh.
Diệp Phàm dứt khoát.
- Nghĩ kỹ chưa.
Thiết Chiêm Hùng lạnh lùng hỏi.
- Nghĩ kỹ rồi.
Diệp Phàm không hề chần chừ.
- Đến lúc đó thì đừng có chối nhé, anh sẽ yêu cầu cậu đi hoàn thành một nhiệm vụ rất nguy hiểm, có tám phần là chết chắc, vì một cái ghế cục trưởng như vậy có đáng không?
Thiết Chiêm Hùng ngoài miệng lạnh lùng nhưng trong lòng cũng thầm cao hứng, “ Tốt! Tốt! Tiểu tử này chịu cầu cạnh mình là tốt, đừng nói là một cái ghế cục trưởng cục an ninh thành phố, cho dù là cục trưởng cục anh ninh tỉnh mình cũng có thể sắp xếp được. Một cái ghế nho nhỏ như vậy đổi lại một lần cao thủ như cậu ra tay thực hiện nhiệm vụ quan trọng, đáng giá! Quan trọng nhất là lần này sẽ đem cậu trói chặt với Liệp Báo rồi, ha ha......”
Thật ra thì Thiết Chiêm Hùng đối với chuyện của Diệp Phàm bị hãm hại vừa rồi vô cùng căm tức, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của tổ 8 tý nữa bị đường đường là một cục an ninh quốc gia hại chết, chuyện này nói ra thiên hạ cười cho vỡ mồm.
Vì thế y muốn an bài một người tin tưởng vào vị trí cục trưởng cục an ninh thành phố Mặc Hương để tránh cho chuyện xưa tái diễn.
Thành phố Mặc Hương là một thành phố lớn, có hơn 600 vạn nhân khẩu, hơn nữa đường ven biển cũng tương đối dài, được gọi là con đường vàng.
Gần đây các tổ chức đặc vụ của một số quốc gia đã nhiều lần tổ chức xâm nhập vào thành phố, vì thế sau khi cục trưởng Nguyễn rút lui cần phải an bài một người thực sự tin cậy để làm việc.
Hơn nữa đối tượng bồi dưỡng Diệp Phàm chắc mấy năm này tạm thời sẽ còn ở đây, nếu gặp phải chuyện lớn gì mà mình vắng mặt thì có thể bảo cậu ta ra mặt chống đỡ.
Sau này Diệp Phàm có thể leo lên các cấp cao hơn cũng có thể trợ giúp một số chuyện như điều tra án bên chính quyền cũng dễ dàng hơn, tuy nhiên những chuyện này thì Diệp Phàm không tính được xa như vậy thì tầng cấp của hắn chưa đến.
- Đáng giá!
Diệp Phàm nói gọn.
- Tốt! Quyết định vậy đi.
Thiết Chiêm Hùng cũng dứt khoát cúp điện thoại.
- Cục trưởng Phạm, anh Thiết đồng ý sẽ nói với lãnh đạo tỉnh một tiếng, có thể thành hay không thì tôi cũng chưa biết.
Diệp Phàm cũng không dám khẳng định chuyện này.
- Tốt! Bất kể thành hay không cũng được, phần nhân tình này của cậu Diệp, Vu Kiến Thần tôi nhớ kỹ. Sau này có việc cứ nói với anh một tiếng, ha ha ha! Cạn chén.
Vu Kiến Thần giơ lên hào sảng.
- Cám ơn cậu Diệp, phần nhân tình này, Phạm Hoành Võng tôi sẽ nhớ kỹ.
Phạm Hoành Võng cũng hơi kích động, tuy nhiên che giấu rất tốt.
Ba người uống đến gần một giờ rưỡi chiều, đang định về phòng nghỉ ngơi thì điện thoại của Phạm Hoành Võng vang lên.
- Hoành Võng, chúc mừng cậu a!
Giọng nói vui mừng của cục trưởng Nguyễn Kiến Bình vang lên trong điện thoại .
- Nguyễn...... Cục trưởng Nguyễn, chuyện vui gì vậy?
Phạm Hoành Võng khẩn trương, chuyện này chắc là có liên quan đến vị trí cục trưởng bởi vì một tiếng trước Diệp Phàm vừa gọi điện thoại cho đoàn trưởng Thiết, chắc y đã nói với lãnh đạo tỉnh.
- Chú ý giữ bí mật chuyện này, tuyệt đối không thể lộ ra, bao gồm cả anh vợ của cậu đấy, biết chưa?
Giọng của Nguyễn Kiến Bình nghe rất nghiêm trọng, giống như đặc vụ của quốc dân đảng tổ chức nói chuyện vậy.
- Tuân lệnh!
Phạm Hoành Võng là phó cục trưởng cục an ninh nên hiểu được quy định bảo mật liền che điện thoại đi vào phòng vệ sinh để nghe.
- Cậu đã được phê chuẩn, ba tháng sau sẽ tiếp nhận vị trí của tôi. Không dễ dàng a! Chuyện này có vẻ kỳ lạ, cậu đã đi tìm đoàn trưởng Thiết sao?
Nguyễn Kiến Bình cũng cảm thấy hơi thắc mắc, bởi vì chuyện này mà lúc sáng lão đã đề tỉnh Phạm Hoành Võng .
- Tôi...... Tôi...... Vào một giờ trước tôi vừa thỉnh cầu Diệp Phàm gọi cho đoàn trưởng Thiết, đâu ngờ lại có kết quả nhanh như vậy.
Chuyện này thật đúng là làm khó đồng chí Diệp Phàm, hình như đầu tiên đoàn trưởng Thiết không đồng ý hỗ trợ, sau đó Diệp Phàm lại gọi tiếp ép đoàn trưởng Thiết, hai người còn giống như nói điều kiện, nhiệm vụ gì đó, tôi nghe không rõ.
Lúc trước tôi hoạt động ở trên tỉnh, cũng có tìm một số lãnh đạo liên quan, có phải là bọn họ nói chuyện hay không.
Phạm Hồng Võng bây giờ vẫn còn chưa tin, thầm nghĩ mình may mắn, là do hai phó cục trưởng lúc trước đã nói chuyện giúp mình.
- Tìm người nào?
Nguyễn Kiến Bình hỏi luôn.
- Phó cục trưởng Trịnh và phó cục trưởng Thiết.
Phạm Hoành Võng ấp a ấp úng.
- Không có tác dụng đâu! Cậu trúng phải độc đắc rồi biết chưa, vào một giờ trước, cú điện thoại của Diệp Phàm đã đưa cậu lên chiếc ghế này đấy.
Cậu sắp lên chức cục trưởng, cũng cần phải biết một vài chuyện cơ mật trọng yếu, vì sau này cậu cũng có quyền đó.
Cậu nghe đây, đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng là người chỉ huy hệ thống an ninh bảy tỉnh phía nam, y mới là người có quyền lớn nhất.
Cục trưởng Nguyễn vừa nói ra thân phận của Thiết Chiêm Hùng đã khiến Phạm Hoành Võng cả kinh thất thanh kêu á một tiếng .
- Ha ha, bình thường thôi, bất cứ người nào nghe đến chuyện cơ mật cấp S này cũng thế.
Cục trưởng cục an ninh bảy tỉnh phía nam đều là cấp dưới của y, y vốn là người đứng đầu tổ tám của tổ A đóng trong căn cứ Liệp Báo ở Thủy Châu.
Chuyện này vốn chuyện cơ mật, lúc cần thiết y có thể trực tiếp điều động hệ thống công an, an ninh, cảnh sát vũ trang, tình báo, thậm chí bộ đội chính quy để ngăn chặn âm mưu phá hoại tổ quốc của tổ chức hay cá nhân.
Cục trưởng Phí trên tỉnh vừa gọi điện thoại, chính thức báo cho cậu sáng ngày mai lên tỉnh nói chuyện. Chắc rằng sau đó sẽ có người dẫn cậu đến trụ sở Liệp Báo nhận thức, tiếp đó còn phải huấn luyện trong đó chừng nửa năm.
Hãy làm cho thật tốt nhé, Hoành Võng, nhất định phải giữ mình ra sức vì nước vì đảng. Chuyện lần trước của Diệp Phàm chính là một sự cảnh cáo.
Sau này ngàn vạn lần chớ đi sai đường, một bước sai cả đời ân hận, nhớ kỹ, nhớ kỹ. Hơn nữa nhất định phải tôn trọng Diệp Phàm, là ‘Tôn trọng’ biết không? Chuyện lần này của cậu tôi cũng nghe đoàn trưởng Thiết nói qua rồi, là Diệp Phàm xuất lực mạnh, thậm chí là dùng tính mạng đổi cho cậu cái ghế này đấy, tôi cũng không rõ lắm nhưng cậu tuyệt đối phải tôn trọng hắn.
Nguyễn Kiến Bình nói xong một hồi lâu mà Phạm Hoành Võng vẫn ngơ ngác ngồi trên bồn cầu chưa phục hồi lại được tinh thần, lẩm bẩm:
- Tôn trọng Diệp Phàm, tôn trọng, nói tới ba lần tôn trọng, chẳng lẽ Diệp Phàm là đại nhân vật gì sao, chuyện này là không thể nào, chắc là do nhìn vào mặt mũi của đoàn trưởng Thiết .
Sau khi trở ra, mặt mũi của Phạm Hồng Võng hồng hào, ấn đường tỏa sáng, cả người khí sắc đại biến, gần như là hai người khác hẳn nhau, khiến cho Vu Kiến Thần vừa nhìn thấy đã kinh ngạc kêu lên:
- Hồng Võng, cậu vào nhà cầu sao giống như uống quỳnh tương ngọc dịch vậy, có phải nhặt được cửu chuyển tiên đan của Thái Thượng đánh rơi không, ha ha ha......
- Anh Phạm có việc mừng mà.
Diệp Phàm có biết về tướng thuật nên đã sớm đoán được, thầm nghĩ chẳng lẽ là vị trí cục trưởng đã định rồi, đoàn trưởng Thiết không lẽ nhanh như vậy chứ, hay là có người khác giúp.
- Ha ha ha...... Cậu Diệp, tôi......tôi mời cậu trước ba chén.
Phạm Hồng Võng hào sảng khác thường, giơ chén lên cảm thấy quá nhỏ liền rất mất phong độ gào toáng lên bảo người phục vụ đổi ba chén khác cực lớn, thực ra là vốn là ba cái bát đựng súp.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Không phải là chuyện thăng chức chứ!
Diệp Phàm nhịn không được.
- Ha ha......
Phạm Hoành Võng cười không đáp.
- Thằng ranh này, dám chơi trò với anh rể phải không, chán sống rồi à?
Vu Kiến Thần giơ tay lên dọa đánh.
- Được rồi anh vợ, vị trí cục trưởng đã định.Chuyện này thật đúng là do đoàn trưởng Thiết mới vừa rồi chiếu cố, thật ra người trực tiếp chính là cậu Diệp, vì thế em mới kính trước cậu ấy ba chén lớn để cảm tạ.
Phạm Hoành Võng mỉm cười.
- Tốt! Tốt! Cùng chạm nào!
Diệp Phàm kêu lớn, cả ba cùng giơ ba cái chén cạn sạch.
- Cậu Diệp, tôi có một người anh em tên là Vương Tuấn Ngang, năm nay chừng hai tám tuổi nhưng đã là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phục.
Dĩ nhiên, đây là của cha hắn là chủ tịch Vương một tay cực khổ dựng nên. Tuy nhiên Vương Tuấn Ngang cũng là du học sinh, tốt nghiệp trường đại học kinh doanh Harvard vừa mới trở về nước ba năm. Tập đoàn Thiên Phục do cha gã sáng lập từ số vốn ban đầu là 3000 vạn giờ đã có tài sản là 1,3 tỷ.
Sau khi chuyển thành tập đoàn cổ phần thì tổng số vốn đạt đến 2, 2 tỷ, nghe đâu có kinh doanh liên quan đến quần áo, ví dụ như tơ dệt sợi tổng hợp, vải vóc…Sau này cậu Diệp muốn tìm người đầu tư đến Lâm Tuyền hay huyện Ngư Dương thì với giao tình của tôi chắc sẽ không thành vấn đề, ít nhất cũng phải có dự án 3500 vạn.
Phạm Hoành Võng hào sảng quăng ra cái bánh này, nếu không còn cảm thấy băn khoăn.
- Cám ơn! Sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ gặp người bạn Vương Tuấn Ngang đó.
Diệp Phàm vui vẻ, có thể thu hút được dự án đầu tư thì là chuyện tốt vô cùng với Lâm Tuyền.
Tuy nhiên trước mắt Diệp Phàm vẫn phải tập trung vào chuyện nhà máy giấy, giải quyết xong chuyện này rồi hãy nói. Nếu như cứ mù quáng thu hút đầu tư chỉ tổ đem lại công lao cho Mâu Dũng, chuyện như vậy dĩ nhiên Diệp Phàm sẽ không làm.
Sau khi nghỉ trưa một chút thì Diệp Phàm chạy đi tìm người chơi đồ cổ là Lôi Thản tiên sinh kia.
Bộ dạng của Lôi Thản đúng là hơi kỳ dị một chút, tuổi chừng ba mươi nhưng nhìn hết sức già dặn, còn để thêm một bộ râu dài dưới cằm, mặc một bộ quần áo cổ màu xanh, tuy nhiên đã được công nghệ hiện đại cải tiến qua, gần giống như trang phục đại học sĩ đời Đường, nói dễ nghe thì hơi kỳ lạ, nói khó nghe thì đúng là đồ điên.
Gã há miệng ra cũng mang phong cách thời xưa, chắp tay:
- Huynh đài họ gì?
Diệp Phàm vội vàng học theo mấy phim cổ trang như trong TV, khom người hành lễ:
- Tại hạ họ Diệp, tên Phàm, gọi đầy đủ là Diệp Phàm.
Hắn nói xong cảm giác rất kỳ quái, tuy nhiên rất mới mẻ, suýt sặc cười.
Tề Thiên thì đã không chịu nổi, chạy vội vào phòng vệ sinh cười phá lên, còn Mã Lạp chắc đã sớm quen rồi nên cũng không có biểu hiện gì.
- Anh Mã, lấy cái hộp gỗ Thiết đàn kia ra cho tôi xem đi.
Lôi Thản là một người mê đồ cổ, nói luôn vào vấn đề chính.
Sau khi nhìn thấy cái khúc gỗ kia thì ánh mắt của gã đột nhiên trở nên sắc bén.
- Quái! Ánh mắt Lôi Thản này thoáng cái đã sắc bén như vậy, không hổ là truyền nhân của lưu phái Mạc Kim Môn chuyên đi đào trộm mộ.
Diệp Phàm thầm nghĩ rồi cũng cảm thấy hết sức hứng thú, chuyện trộm mộ tương đối thần bí, những vật trong đó còn đáng sợ hơn, thật đúng là khâm phục những người dám vào đó.
- Không tệ! Chắc là đồ cổ có niên đại vào 300 năm trước.
Lôi Thản khẽ vuốt râu, thản nhiên cầm cái khối gỗ như là bảo bối, thậm chí còn đem lên miệng liếm mấy cái như là cao lương mĩ vị, Tề Thiên và Diệp Phàm thấy vậy tý nữa thì hóa đá.
- **! Tên này đúng là điên cuồng rồi, chuyện vậy mà cũng làm ra được.
Diệp Phàm thầm mắng một câu, bất giác cảm thấy hơi lạnh.
Hăn nghĩ chắc người này yêu đồ cổ còn hơn cả vợ, đúng là si mê đến điên cuồng, cấp bậc đại sư a!
- Ha ha! Các cậu cảm giác tôi rất quái phải không, thật ra mỗi người đều có đam mê, chỉ là khác nhau về sở thích thôi.
Ví dụ như có người thích ra sân chơi Golf, tôi thấy cầm cái gậy chạy đi chạy lại như vậy có gì thú vị chứ.
Lôi Thản rất thản nhiên, lộ ra một vẻ nho nhã khác hẳn vừa rồi.
Làm Diệp Phàm hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, “ Đúng là điển hình của người đa tính cách, biến hóa như vậy đúng là cao thủ.
Nếu ở trong quan trường mà mình làm được như vậy chắc là phải đứng đầu một thành phố hay tỉnh rồi thì may ra, đường còn dài mà, không biết có lúc được phong quang như vậy không!
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 241: Nói chuyện cương thi. Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Diệp Phàm lắc đầu hỏi:
- Lôi tiên sinh, anh xem khối Thiết đàn này có thể đáng bao nhiêu tiền? Dù sao cuối cùng mọi người cũng đều là người phàm, chuyện quan tâm nhất chính là vấn đề tiền năng. Cái gì mà cao nhã thanh khiết chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
- 10 vạn!
Lôi Thản phẩy tay.
- Cái này......
Tề Thiên vừa kêu ra được hai tiếng thì đã bị Diệp Phàm ngắt lời, chắc là Tề Thiên muốn nói “ nhiều quá’, trong mắt gã một khúc gỗ chỉ đáng để dùng làm củi đốt mà có giá đến 10 vạn thì đúng là điên.
Diệp Phàm điềm tĩnh:
- Quá thấp, không bán.
Nói xong hắn cầm luôn về làm Lôi Thản hơi ngẩn ra, hai mắt như sói nhìn trừng trừng vào khúc gỗ giống như vừa bị cướp vợ vậy.
Diệp Phàm cười thầm, dĩ nhiên đã sớm thấy vẻ khao khát trong mắt Lôi Thản nên biết là có thể gạ thêm ít tiền.
Tề Thiên bên cạnh cảm thán, “Một khúc gỗ hỏng như vậy, đại ca đem đi bán được 10 vạn, đúng là quá thể”.
- Như vậy đi, tôi nghe nói bên trong khối gỗ này còn có một lớp kép, có lẽ là bí mật gì đó, nếu như các anh để tôi cùng tham gia vào việc tìm ra bí mật này thì tôi sẽ trả thêm 5 vạn. Hơn nữa các anh lấy vật bên trong ra sẽ làm hư hao khúc gỗ, tôi trả giá vậy cũng là rất cao rồi.
Tuy nhiên tôi cũng nói rõ trước là bất kể các anh lấy được cái gì bên trong ra tôi cũng chỉ thưởng thức mà thôi, không tính chia một chén canh.
Hơn nữa sẽ tuyệt đối giữ bí mật cho các anh, vậy thế nào? Người khác không nói làm gì, Mã Lạp nhất định là biết tính tôi, đã hứa là không bao giờ nuốt lời.
Lôi Thản đưa ra điều kiện, xem ra gã cũng muốn tham gia vào việc tìm ra bí ẩn.
- Diệp tiên sinh, có Lôi Thản gia nhập cũng tốt. Lôi tiên sinh có kinh nghiệm phong phú về đồ cổ, cũng có hiểu biết về mộ táng.
Mã Lạp cũng muốn mời Lôi Thản tham gia nên nói góp vào, hồi hộp nhìn Diệp Phàm vì hắn là chủ trì.
- Ừ! Hoan nghênh Lôi tiên sinh gia nhập, ha ha, vậy trước tiên mở lớp kép ra lấy đồ rồi hãy nói, có phải bảo vật hay không là biết liền. Mã Lạp, anh cùng bàn bạc với Lôi tiên sinh, nỗ lực để giữ nguyên trạng khối gỗ, nếu không Lôi tiên sinh bỏ ra 15 vạn mua hai miếng gỗ hỏng thì đúng là tôi ngượng lắm.
Diệp Phàm cười nói.
- Được! Tôi sẽ gắng hết sức.
Mã Lạp dứt khoát đáp, cầm khối gỗ đi vào phòng bàn với Lôi Thản tìm cách lấy vật bên trong ra.
Diệp Phàm và Tề Thiên nhàn nhã uống trà:
- Tề Thiên, Lý Hoành Sơn vào quân đội ra sao rồi?
- Tiểu tử kia lúc đầu thì không chịu được kỷ luật, tuy nhiên sau đó được đoàn trưởng Thiết gọi tới nghiêm khắc dạy dỗ vài lần thì đã nghiêm chỉnh hơn nhiều. Như gã đã là gì, chim ưng mà đưa đến Liệp Báo cũng đều thành thỏ nhà hết, hắc hắc......
Tề Thiên cười âm hiểm, chắc là cũng đã tự tay giáo huấn Lý Hoành Sơn vài lần.
- Cậu không phải là nhân cơ hội trả thù đó chứ!
Diệp Phàm liếc xéo Tề Thiên.
- Hắc hắc, cũng có chút, tuy nhiên em cũng chỉ muốn gã tốt thôi. Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân. Một người bướng bỉnh sau này có nhiệm vụ quan trọng gì sẽ tạo nên tổn thất khôn lường, mất mạng như chơi.
Tề Thiên vẻ mặt rất nghiêm túc, cũng thật sự có bộ dạng của một thiếu tá tiểu đoàn trưởng.
- Diệp tiên sinh, chúng ta dùng dược vật và kỹ thuật xoáy tròn dao đã lấy thành công vật bên trong.
Nó là một miếng vải màu vàng trên đó có một đồ hình mờ, nhưng cũng không biết những chữ nhỏ trên đó là gì.
Đồ hình kia phóng to ra giống như ngắm hoa trong sương mù, làm cho người khác nhìn vào có một cảm giác mơ hồ phiêu lãng, , vô cùng quỷ dị
Mã Lạp cầm miếng vải màu vàng kia có chút bực bội.
Lôi Thản ở bên cũng thở dài:
- Gặp quỷ rồi! Gặp quỷ rồi! Ngay cả cương thi tôi cũng đã gặp qua nhưng cũng không giải thích được tấm vải thần bí này, đúng là hồ đồ rồi.
- Lôi tiên sinh đúng là đã gặp qua cương thi?
Diệp Phàm tò mò, tổ tông của Lôi Thản nếu là người của Mạc Kim Môn thì biết đâu người này đúng là đã gặp qua cương thi.
Loài vật này được gọi là ‘Tông tử’, nếu nói không có thì cũng phù hợp với khoa học, nếu như nói có thì lại có vẻ mê tín, chẳng qua là chỉ mới nghe đồn đại, cũng chưa từng thấy qua.
Nghe Diệp Phàm hỏi như vậy, Tề Thiên và Mã Lạp cũng ngó chừng Lôi Thản để nghe lời giải thích.
- Ha hả! Đừng nhìn tôi như vậy, chuyện đó cũng không thần bí như các anh nghĩ đâu.
Lôi Thản nói vậy nhưng lại cười ra vẻ thần bí.
- Còn không thần bí, nghe nói vật kia còn có thể dùng để đuổi thi, gọi là di linh, thuộc về âm thuật Mao Sơn, cũng có thể dùng ngăn thi thể cương thi không bị rữa ra để đem về quê an táng.
Thuật sĩ cản thi nếu muốn làm vậy thì sẽ có chừng ba đến năm người , dùng dây thừng buộc lên cương thi rồi dán lên trán một tấm bùa màu vàng, sẽ có một thuật sĩ khác dùng thanh la mở đường, ban ngày nghỉ, ban đêm thì đi.
Vào lúc trời sáng thì dỡ là búa dựng thi vào tường, đến đêm lại tiếp tục lên đường. Những thứ này đúng là quá đáng sợ, nghe nói ai bị nó cắn cũng sẽ trở thành cương thi.
Khi biến thành cương thi rồi thì mặt sẽ trắng bệch, răng nanh dài ra.
Tề Thiên miêu tả như thật, khi nói tới đây lại bất giác rùng mình.
- Vật kia nếu là do thi thể biến thành thì đúng là đáng sợ, răng nanh dài cả mấy tấc.
Mã Lạp cũng gật đầu phối hợp.
- Ha ha ha......Các anh nghe ra ở đâu vậy, chắc là xem quá nhiều phim Hong Kong rồi. Thật ra cương thi đúng là bốn chi đều cứng ngắc, đầu không cúi, mắt không nhắm, thân thể không bị phân hủy.
Tại sao lại không bị phân hủy, điều này thì chuyên gia khảo cổ cũng đã phân tích, chắc có liên quan đến cấu tạo của thổ nhưỡng và tính chất tính chua của nơi chôn cất không thích hợp cho thực vật sinh trưởng, vì vậy sẽ không có vi khuẩn.
Thi thể vùi sâu vào đó thì cho dù qua trăm năm cũng sẽ không phân hủy, thậm chí móng tay hay lông tóc vẫn còn mọc ra.
Thật ra cương thi được dùng sớm nhất trong buôn lậu thuốc phiện, các tay thuật sĩ chính là những kẻ buôn thuốc phiện giả trang.
Bọn họ cải trang, ngày nghỉ đêm đi, năm sáu người đồng hành chiếu ứng lẫn nhau, không phải là dùng dây thừng buộc lên thi thể mà.
Mà là dùng gậy gỗ do bốn người gánh, thoạt nhìn giống như cương thi bước đi nhưng thật ra là người đang mang chúng đi .
Di linh, giấy bùa màu vàng cũng là để che mắt thiên hạ. Hơn nữa cương thi rất thối, trên người còn có khí âm quái dị làm cho người khác không thở được.
Vì thế người bình thường sẽ không lại gần, còn quan binh cũng không khám xét vì cho là xui xẻo, rất thích hợp để vận chuyển thuốc phiện. Sở dĩ đi vào ban đêm là có lợi cho việc bảo tồn thi thể, còn thuốc phiện thì giấu vào trong thi.
Lôi Thản phân tích từ góc độ khoa học nên Diệp Phàm cũng rất đồng ý, ngay cả Tề Thiên và Mã Lạp cũng cảm thấy những lời đồn đại kia chỉ là khoa trương.
- Lôi tiên sinh chắc là cũng có bảo tồn cương thi, đó cũng là một loại đồ cổ mà.
Diệp Phàm thử dò xét xem Lôi Thản có điên đến mức như vậy không.
- Thật sao!
Hai con mắt của Tề Thiên nhanh chóng lồi ra, tuy vừa rồi Lôi Thản đã giải thích qua, nhưng để tiếp nhận lại là một chuyện khác, mắng thầm, “ Còn có loại ham mê này, thế giới này đúng là không có chuyện lạ gì mà không có”
- Diệp tiên sinh lợi hại, ngay cả chuyệ này cũng đoán ra. Không sai, trong mật thất của nhà tôi đúng là có một con, tuy nhiên......
Lôi Thản nói tới đây ra vẻ ngần ngừ, Diệp Phàm đoán là gã có chuyện gì đó khó nói .
- Tuy nhiên cái gì, nói mau đi Lôi đại gia, anh cứ chần chừ vậy thật làm tôi nghẹn chết.
Tề Thiên thúc dục.
- Ai! Nói thật với các anh vậy, khối Thiết đàn này có quan hệ với với con cương thi kia.
Loại gỗ Thiết đàn này rất hiếm có, giống cây sinh trưởng rất chậm, mấy trăm năm mới có thể lớn lên một đoạn. Cha tôi vẫn muốn tìm một khúc để tạc tượng Chung Húc thánh quân mà không được.
Lúc nghe Mã Lạp nói thì tôi lập tức chạy tới đây, khúc Thiết đàn này bảo tồn rất tốt, niên đại cũng rất cổ.
Nghe Diệp tiên sinh vừa rồi có nói là khối Thiết đàn này rơi từ trên bức tượng đá Chung Húc ở Lâm Tuyền xuống.
Điều này nói rõ khối gỗ này dùng để trấn cung, có cùng niên đại với cung Chung Húc, mà cung Chung Húc ở Lâm Tuyền đã có ba trăm năm, sau đó bị hủy đi rồi xây dựng lại cũng đã được một trăm năm.
Như vậy khối gỗ này cũng đã có gần 400 năm lịch sử rồi, mà mỗi lần sửa cung nói chung sẽ cố gắng bảo tồn, đồ nào giữ được thì cố gắng giữ, bất đắc dĩ mới dùng đồ mới.
Cho nên dù sao đây cũng là đồ cổ mà lão tổ tông lưu lại. Người Hoa Hạ chúng ta vốn vô cùng tôn trọng lão tổ tông
Về phương diện này, Lôi Thản rốt cuộc là một đại hành gia nên vừa nói ra cũng khiến Diệp Phàm cảm thấy hơi khó xử, thầm nghĩ, “ Nếu mình đem bảo vật trấn cung bán đi mà để người của Lâm Tuyền biết được thì cũng khá phiền phức.
Bọn họ vốn rất tôn trọng người xưa, bình thường chỉ là một cung cũ rách nát, nhưng vào những ngày lễ lạt sẽ có một vài hoạt động gì đó
Chuyện này cũng phải trở về hỏi cho rõ ràng, nếu không đụng đến người Lâm Tuyền họ lại chẳng đá tống mình đi, tốt nhất là cứ tạo giả một khối thay vào là tốt nhất. Vừa kiếm được tiền sửa cung vừa không phát sinh chuyện gì”
Lôi Thản dường như cũng nhìn thấy tâm tư của Diệp Phàm, cười nói:
- Diệp tiên sinh cũng không cần quá lo lắng, khối gỗ như vậy ở nhà tôi còn có mấy cái, hình thức cũng rất giống, chỉ là không phải gỗ Thiết đàn mà thôi, tôi đưa cho anh một khối lắp vào chắc là cũng không ai nhận ra, trừ phi mấy người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.
Tuy nhiên tôi sẽ cho người xử lý lại một chút, đảm bảo sau này ngoài tôi sẽ không ai biết được, ha ha.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 242: Bóng ma ở nhà cũ. Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- thât sự phải cám ơn Lôi tiên sinh, nói thật, tôi cũng vì muốn làm chút chuyện cho người dân của thị trấn Lâm Tuyền. Khối gỗ này đặt trong cái cung hỏng của thị trấn cũng không có tác dụng gì.
Người dân Lâm Tuyền quá nghèo không có tiền tu sửa cung hỏng, vô tình tìm được khúc gỗ này vốn là định nghiên cứu bí ẩn trong nói ai ngờ là một khối bảo bối, tôi nghĩ có thể bán được 15 vạn, số tiền này cầm về đầu tư toàn bộ vào tu sửa cung hỏng, để cung điện có thể bảo tồn qua năm tháng thời gian không phải càng hoàn mỹ sao. Cái này gọi là tận dụng hết tác dụng của đồ vật.
Diệp Phàm nói, liếc Lôi Thản một cái rồi tiếp tục:
- Không biết con cương thi lưu giữ trong nhà Lôi tiên sinh có dị động gì không?
- Ài! Cũng không phát hiện ra dị động gì, chỉ có thể nói là rất kỳ lạ. Trong nhà cũ gần đây xảy ra một số chuyện ma quái.
Một vài đồ vật ví dụ như sách vở, hộp bút, ngay cả búp bê vải...của đời sau không cánh mà bay.
Cha tôi phán đoán không biết có phải là con cương thi cất giữ trong tầng hầm dưới đất xảy ra dị biến gì không, cứ thúc giục tôi mau chóng xử lý, nhưng tôi lại có chút không nỡ.
Vốn có người đồng ý bỏ ra 200 vạn kêu tôi bán lại cho y, tôi cũng không đồng ý.
Đến trước mắt cũng chỉ có mấy người bạn biết được, mọi người đều đang nghĩ cách. Vẫn mong Diệp tiên sinh và Tề Thiên tiên sinh không đem chuyện này nói ra bên ngoài.
Dù sao trong nhà tổ xảy ra chuyện ma quỷ cũng không phải là chuyện hay ho. Cha tôi đã đưa ra thông điệp cuối cùng cho tôi, nếu tháng sáu năm nay vẫn không thể giải quyết được bóng ma đó thì phải đốt con cương thi, diệt trừ tận gốc tai họa, nhưng tôi lo lắng đốt cũng không có tác dụng gì, con quỷ đó vẫn sẽ đến gây phiền phức.
Lôi Thản lo lắng.
- Đốt đi, anh hâm thế, vậy sao không bán đi?
Tề Thiên văng tục.
- Cha tôi không cho phép bán, ông ấy nói nếu thứ này có thể biến thành bóng ma, đã hại cả nhà tôi không ai được yên, nếu bán đi hại thêm người khác thì lại càng có tội sẽ bị trời phạt, cho nên bắt buộc đến kỳ hạn sẽ phải thiêu hủy xử lý tất cả, xong hết mọi chuyện. Nếu thật sự bóng ma đó do nó làm tôi cũng không nói gì cả.
Tuy nhiên tôi đoán có lẽ chuyện đó không liên quan đến khối cương thi, nhưng....nhưng chuyện này cũng không có cách nào khẳng định, không tìm ra được chứng cớ...
Lôi Thản cũng không chắc chắn chuyện này có phải do cương thi hay khôbg, người bắt quỷ trộm mộ ngược lại lại bị quỷ hù dọa, chuyện này nói ra đúng là buồn cười quá sức.
- Đúng! Lệnh tôn của Lôi tiên sinh là một người có đức! Lôi tiên sinh, nếu có thời gian tôi thật sự muốn đi xem một chút bóng ma của nhà anh, ha ha, tò mò một chút, bóng ma đó sẽ không hại người chứ!
Diệp Phàm cười nói.
- Không phải là con ma nhỏ sao, trẻ con vốn ham chơi, làm quỷ cũng giống vậy, cho nên thích lấy trộm những thứ như hộp bút mang về địa phủ chơi
Tề Thiên phân tích, cảm thấy lời mình nói rất có lý, quay sang nói với Diệp Phàm: - Đại ca, trong cung Chung Quỳ của thị trấn Lâm Tuyền không phải cũng có tiếng trẻ con kêu khóc sao? Chứng tỏ trên đời này thật sự có tồn tại ma quỷ. Chúng ta vẫn nên giải quyết xong đám quỷ con ở Quỷ Anh Than trước rồi hãy nói.
Tính chất giống như tơ lụa, nhưng chất liệu rất thô ráp, có chút giống như chất liệu bao bố hiện đại bện thành.
Hắn xem qua thì thấy miếng vải rộng bằng bàn tay, dài khoảng 20cm, sau khi trải lên tay cầm một hồi, luôn cảm thấy có luồng khí tức quen thuộc tràn ra.
Tựa hồ như trên mặt tấm vải màu vàng còn che phủ một tầng gì đó, cho nên khiến người ta nhìn vào giống như thưởng thức hoa trong sương mù, mơ hồ nhìn không rõ gì cả.
Diệp Phàm cầm miếng vải màu vàng đó ngồi ngơ ngác trên ghế sa lông băn khoăn tự hỏi, không lâu sau đan điền có chút nhúc nhích, trong lòng thầm nghĩ, “ Lẽ nào trên tấm vải màu vàng này cũng che phủ một loại vật niêm hợp cổ đại, dùng phong ấn trong quan tài, giống như trong cổ mộ Đường triều của đập Thiên Thủy trước kia, cần dùng khí nội kình mới có thể hóa tán lộ ra chân diện thật sự bên trong của nó, rất có lý!
Cũng không có chứng cớ gì chứng minh rõ người xây dựng cung Chung Quỳ ngày trước không phải là một cao thủ nội kình. Có lẽ là người dẫn đầu bỏ tiền ra mời cao thủ thi triển nội kình bao trùm, mục đích đương nhiên là vì bảo vệ thứ giống như lá bùa đuổi quỷ, trấn quỷ này.
Hắn nghĩ như vậy nên dùng khí nội kình trong tay từ từ khai triển ra để thăm dò một chút, nhưng Diệp Phàm cảm thấy phải đợi lực độ khai triển tương đối lớn, tìm được thứ thật rắn chắc mới tiếp tục tiến hành được.
Diệp Phàm thấy bên cạnh vừa vặn có một đài đá liền ngồi xếp bằng lên trên chậm rãi vận khỏi thuật dưỡng sinh, không lâu sau, cảm thấy trong huyệt vị kinh mạch bàn tay dần dần có từng tia khí nội kình tuôn ra, hắn khống chế lại cường lực, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve miếng vải màu vàng.
Cảnh tượng này làm cho Mã Lạp và Lôi Thản đều giống như hòa thượng, ngơ ngác đứng nhìn, không biết Diệp Phàm đang chơi trò gì, nhìn dáng vẻ giống như là dùng tay thăm dò chỗ tinh xảo của tấm bản đồ.
Cả hai thầm nghĩ, “ Diệp tiên sinh có phải điên rồi không, nếu sờ như vậy có thể lộ ra thứ gì đó, vậy còn cần những máy móc hiện đại kỹ thuật cao như ra đa để làm gì? Đúng là có chút khó hiểu...”
Mã Lạp nghĩ như vậy nhưng không dám lên tiếng. Người ta dù sao cũng là thủ trưởng, thủ trưởng phát điên, mình cũng không thể chỉ ra được.
Lôi Thản cũng có chút kinh ngạc, vì tổ tiên cũng là truyền nhân của ‘Mạc Kim Môn’, mặc dù nói làm nghề trộm mộ, cũng có người quen dùng một số thuật pháp võ công nội kình để phòng thân, nếu gặp lúc nguy hiểm thì hi vọng chạy thoát cũng tương đối lớn.
Tuy nhiên những người đó thành tựu cũng không có gì cao, nghe ông nội nói cao thủ lợi hại nhất cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn. Đến hiện tại thì càng tàn lụi, ‘Mạc Kim Môn’ chia năm xẻ bảy, về cơ bản là tản mát hết rồi.
Khi còn bé bản thân cũng có một thời gian tò mò đi theo ông nội tu luyện, nhưng quá vất vả. Cho đến bây giờ cũng chật vật lắm mới có thể đạt được cảnh giới đại viên mãn nhất đoạn, nhị đoạn bất luận là trùng kích như thế nào cũng không phá được, làm cho người ta ủ rũ không thôi.
Mặc dù nói những thứ học được không phải rất nhiều, nhưng có một chút phòng thân vẫn tốt hơn là không có gì. Cho dù gặp phải kẻ bắt cóc muốn phòng thân cũng được.
Nhưng cho dù như vậy cũng thiếu chút nữa hù dọa Lôi Thản nhảy dựng lên, phải biết rằng trong thực tế muốn gặp được một cao thủ tam, tứ đoạn Quốc thuật, trên cơ bản là chuyện không thể.
Lôi Thản là hậu nhân của Mạc Kim Môn, giao thiệp bên ngoài cũng xem như rất rộng rãi, cho đến giờ đã 20 năm cũng mới chỉ gặp được một tiền bối tứ đoạn, đã gần 60 tuổi rồi, một lão già họm hẹm.
Cho nên cường giả quốc thuật còn ít ỏi hơn gấu trúc, kỳ thực không phải vậy, đó là vì Lôi Thản chưa tiến vào vòng tròn đó.
Những người đó trên cơ bản đều ở trong quân đội hoặc là cảnh sát, hoặc là võ quán Quốc thuật, cũng có một bộ phận sống ẩn dật trên núi cao sông rộng, giống như trong một số chùa chiền cũng có.
Sau nửa giờ, Diệp Phàm thu khí vào đan điền. Tiện tay đem vật niêm hợp cổ đại dùng nội khí tức nội kình hóa giải, hình dạng không khác gì một hạt đậu tương, gắp vào ngón tay để trong bao thuốc bỏ vào trong túi áo.
Sau khi mở tay ra, trên miếng vải màu vàng cuối cùng thật sự đã lộ ra chân diện.
Phía trên có ghi lại chuyện xưa, hồi đó phía trên sườn núi Quỷ Anh Than của Lâm Tuyền phát hiện thường xuyên có tiếng trẻ con kêu khóc, đặc biệt thê lương đáng sợ.
Sau đó mời thuật sư Đôn Phác Vân tới từ Mao Sơn lập đàn làm phép, muốn siêu độ cho những quỷ hồn đã mất có thể chuyển thế đầu thai, đừng ở Quỷ Anh Than hù dọa người khác.
Sau khi được thuật sư Đôn Phác Vân làm phép cẩn thận, phát hiện tiếng kêu khóc truyền ra từ một cái khe nứt.
Lúc ấy vốn định mời cao thủ chui vào trong khe tìm hiểu kỹ càng, nhưng bị thuật sư Đôn Phác Vân ngăn lại.
Trong miệng đại sư phun ra một luồng lửa, khe nứt đó bị đốt cháy phát ra tiếng động tách tách.
Không lâu sau có một luồng sương khói màu xanh từ trong khe dần dần chui ra, đại sư rống to một tiếng, “ Các tiểu nhi còn không trở về địa phủ báo cáo, lưu lại nhân gian không sợ phạm giới luật của trời? Đi đi! Đi đi...ài...Ta đưa các ngươi một đoạn!“
Nói xong dán một lá bùa màu vàng lên khe hở, khói xanh dần dần tản đi. Sau này ở chỗ khe nứt quỷ con kêu khóc đó người ta xây dựng cung Chung Húc Thánh Quan.