Trong cơn kích động Văn Nhân Đình lão gia vẫn chưa phát hiện lời nói của mình còn mang ý nghĩa khác, ông vẫn tiếp tục mắng Văn Nhân Tiệp: "Bây giờ anh mới nhớ tới Mục Nguyệt là con gái anh sao? Trước đây anh bỏ đi đâu? Tại sao trước kia anh không thể hiện trách nhiệm với hai chị em Mục Nguyệt".
"Cha, con cũng chỉ vì muốn tốt cho Mục Nguyệt" Văn Nhân Tiệp nhỏ nhẹ giải thích. Ông ta không ngờ những câu nói của mình với Tần Lạc, cha mình lại nghe thấy. Khi nhìn thấy Thuỷ bá đứng sau cha mình, Văn Nhân Tiệp hung hăng trừng mắt nhìn ông ta. Văn Nhân Tiệp hiểu nếu không có lão già chó má đó báo tin, cha ông ta không thể nào tới đây bắt gặp thế này.
"Vì tốt cho Mục Nguyệt hả? Anh mà cũng dám nói câu này sao? Anh đuổi người bạn trai Mục Nguỵêt yêu thích mà bảo vì tốt cho Mục Nguyệt hả? Còn nữa, anh hãy nói cho ta biết Mục Nguỵêt nhận anh là cha từ lúc nào?" Văn Nhân Đình bị người con trai này làm cho vô cùng giận dữ mất cả bình tĩnh. Ông cười nhạt nói.
"Nhưng quả thật cậu ta không xứng với Mục Nguyệt" Văn Nhân Tiệp nói. "Có khi cậu ta có ý đồ với gia sản của gia tộc Văn Nhân chúng ta'.
"Không cần phải Tần Lạc có ý đồ, chỉ cần Tần Lạc muốn, ta sẽ cam tâm tình nguyện giao toàn bộ gia sản của gia tộc Văn Nhân này cho Tần Lạc. Cũng tránh cho chúng mày suốt cả ngày ngồi không gây chuyện' Văn Nhân Đình tức giận quát to.
"Cha…" Văn Nhân Tiệp kêu lên rồi im lặng. Văn Nhân Đình lão gia đã nói tới thế, ông ta còn biết nói thế nào đây?
Văn Nhân Tiệp nhìn chằm chằm Tần Lạc với vẻ khó chịu. Tại sao ông già mình lại coi trọng thằng ranh con này? Chẳng lẽ là vì chuyện của hơn hai mươi năm trước? Thế nhưng nhiều năm đã trôi qua, gia tộc Văn Nhân và Tần gia cũng không gặp mặt hơn hai mươi năm rồi, còn ai nhớ tới chuyện này chứ?
"Ông, tức giận không tốt cho sức khoẻ của ông bằng không cháu đã gây ra tội lớn" Tần Lạc đỡ Văn Nhân Đình, hắn cười nói an ủi.
"Chắc chắn ông sẽ bị thằng con hỗn láo này làm tức chết" Văn Nhân Đình lão gia thở hổn hển nói. "Từ nhỏ tới lớn nó chẳng làm được cái gì làm cho ông hết lo lắng vì nó, ngoại trừ việc sinh cho ông một đứa cháu gái xuất chúng".
Tần Lạc cười gượng, không nói gì. Văn Nhân Đình lão gia luôn điềm đạm, khôn khéo, ông rất ít giận dữ, quát mắng người khác như vậy. Xem ra cha của Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự không tốt lắm.
Vấn đề là một người con tới từng đó tuôi mà vẫn bị cha mình quát mắng. Có vẻ Văn Nhân Tiệp cũng đáng thương.
"Lão gia, tới giờ ăn cơm rồi. Mọi người đang chờ lão gia" Thuỷ bá ở bên cạnh nhắc nhở. Coi như là gián tiếp giải nguy cho Văn Nhân Tiệp.
"Đi, Tần Lạc. Chúng ta đi ăn cơm" Văn Nhân Đình cầm tay Tần Lạc kéo đi, không có ý định buông ra.
Phòng ăn của gia tộc Văn Nhân thực sự rất xa hoa, sang trọng. Trong phòng không bố trí một cái bàn ăn bằng đá cẩm thạch dài mà bố trí ba cái bàn hình tròn kê theo hình tam giác.
Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn mấy anh em cùng với mấy người anh em họ khác ngồi chung một bàn. Văn Nhân Liệt, Văn Nhân Hữu Chí, Văn Nhân Huyên, Văn Nhân Nhã Ca, Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Chiếu mấy người trẻ tuổi ngồi chung một bàn. Mấy đứa trẻ nhỏ và mẹ ngồi một bàn. Một bữa tiệc gia đình của gia tộc Văn Nhân tổng cộng có ba bàn tiệc với tổng số khoảng mấy chục người.
Khi Văn Nhân Đình kéo tay Tần Lạc đi tới những người trong phòng ăn tự giác đứng dậy.
Văn Nhân Liệt, Văn Nhân Hữu Chí và mấy người trẻ tuổi rất bất ngờ khi thấy ông mình thần mật cầm tay Tần Lạc. Dù hàng ngày ông bọn họ cư xử với bọn họ khá tốt nhưng có bào giờ thân mật cầm tay như vậy không?
"Ông, hãy để cháu qua bên kia ngồi" Tần Lạc đỡ Văn Nhân Đình tới ngồi ở vị trí người chủ gia tộc rồi hắn định rời đi.
"Cháu ngồi bên cạnh ông" Văn Nhân Đình nói.
"Cái này…" Tần Lạc liếc nhìn người ngồi trong bàn này, hắn cười nói: "Ông, hãy để cháu sang bàn kia ngồi. Bàn kia toàn thanh niên chau muốn nói chuyện với họ".
"Cháu hãy ngồi bên cạnh ông. Ông còn có chuyện muốn nói với cháu" Văn Nhân Đình kiên quyết nói.
Vì vậy Văn Nhân Không đành phải đứng lên chuyển sang ngồi ở ghế đối diện với Văn Nhân Đình lão gia. Những lần tổ chức tiệc trước kia ông ta đều ngồi bên cạnh bố của mình nhưng hôm nay lại bị một người ngoài, xa lạ chiếm mất. Dù ông ta cố che giấu phản ứng của mình nhưng Tần Lạc biết trong lòng ông ta vô cùng hận mình.
Chuyện đã được định đoạt Tần Lạc đành phải ngồi xuống. Văn Nhân Tiệp bị cha mình giáo huấn một trận cũng lầm lũi đi ra, ông ta không nói câu nào, lặng lẽ ngồi ở vị trí bên phải.
Những người biết Tần Lạc thì vẫn đang chăm chú nhìn hắn để tìm hiểu xem rốt cuộc hắn có cái gì hơn người mà để Văn Nhân lão gia coi trọng hắn hơn những người khác. Những người không biết Tần Lạc thì xì xào bàn tán với nhau. Một lần nữa Tần Lạc lại trở thành nhân vật chính trong mắt mọi người.
Văn Nhân Đình lão gia cầm chén rượu lên, giọng nói của ông lại một lân fnữa làm những người khác kinh hãi: "Chén thứ nhất, kính Tần Lạc".
Yên tĩnh.
Một sự yên tĩnh đến cùng cực.
Người trong gia tộc Văn Nhân lại một lần nữa trợn tròn mắt, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Lạc. Chẳng lẽ Văn Nhân lão gia đã bị Tần Lạc bắt mất hồn.
Tần Lạc vội vàng đứng lên nói: "Ông, không được, cháu là bề dưới, cháu không thể để mọi người mời rượu".
Tần Lạc bất chấp việc bản thân mình không thể uống rượu, hắn cầm chén rượu trước mặt mình nói: "Chén thứ nhất. Tần Lạc xin kính mọi người".
Nói xong Tần Lạc uống cạn.
Xem ra Văn Nhân Đình rất yêu mến Tần Lạc, ông cười rồi cũng cầm chén rượu của mình uống cạn một hơi.
Lúc này những người khác mới có phản ứng, tất cả cũng cầm chén uống.
"Tần Lạc, cháu bao nhiêu tuổi?' Văn Nhân lão gia đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tần Lạc ngẩn người rồi nói: "Cháu hai mươi ba".
Chẳng lẽ Văn Nhân lão gia vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn muốn gả cháu gái cho mình?
"Ồ. Hai mươi ba tuổi" Vẻ mặt Văn Nhân Đình u buồn, ông nói: "Khó trách được mấy người đó đã quên".
Trong lòng Tần Lạc khẽ động, rồi hắn trầm mặc không nói gì.
Văn Nhân Đình đập tay xuống bàn, tức giận quát: "Hai mươi ba năm thì đã sao? Các người đã quên nhưng ta không quên. Hai mươi ba năm trước khi ông già này đang mang bệnh nan y nằm trên giường chờ chết, chỉ sớm chiều là mất mạng. Gia sản của gia tộc Văn Nhân cũng có nguy cơ bị thôn tính, ông của Tần Lạc trong lúc nguy cơ nhất đã ra tay cứu ta, cũng là đã cứu cả gia tộc Văn Nhân chúng ta".
Văn Nhân Liệt nhếch miệng cười nói với Văn Nhân Nhã Ca ngồi bên cạnh: "Lại nữa rồi".
"Đó là chuyện của mấy chục năm trước. Hơn nữa ông của Tần Lạc cứu ông chúng ta. Tần Lạc có liên quan gì ở đây?"
Đây không hẳn chỉ là suy nghĩ của Văn Nhân Liệt và Văn Nhân Nhã Ca mà còn là suy nghĩ của các thành viên gia tộc Văn Nhân.
Sao suốt ngày cứ phải nói ra chuyện của hơn hai mươi năm trước làm gì? Nếu cảm thấy áy náy sao không gửi cho bọn họ một ít tiền?
Dù Văn Nhân Đình không nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mấy người đó nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của mọi người ông cũng hiểu những người đó đang suy nghĩ gì.
"Có phải các người cho rằng người mà ông Tần Lạc cứu là lão già này nên không có liên quan tới các người, phải không?" Văn Nhân Đình lão gia nhìn khắp phòng ăn, lạnh lùng hỏi.
Dù trong thâm tâm Văn Nhân Không cũng có suy nghĩ đó nhưng ông ta không bao giờ dám thừa nhận trước mặt cha của mình. Ông ta cười khuyên giải: "Cha, cha đừng nóng giận. Lúc đó mấy đứa Nhã Ca chưa sinh ra, sao chúng có thể nhớ chuyện này? Không phải mấy người bọn con luôn ghi nhớ chuyện này sao?"
"Không được" Văn Nhân Đình tức giận nói. "Có biết tại sao hôm nay ta mời Tần Lạc tới dự tiệc cùng gia đình chúng ta không? Một lần nữa ta muốn nói lại cho các người biết cái món nợ ân tình này của Tần gia mỗi người trong gia tộc chúng ta luôn phải ghi nhớ trong lòng, mang nó trên lưng. Đừng tưởng chuỵên này không có liên quan gì tới các người".
Văn Nhân Đình lão gia tức giận, những người khác không ai dám nên ý kiến, không ai dám lên tiếng phản đối. Tất cả chỉ biết liếc nhìn Tần Lạc với ánh mắt tức tối.
Nhưng ngược lại Văn Nhân Chiếu nhìn Tần Lạc cười hì hì. Xem ra Văn Nhân Chiếu đã bị Tần Lạc khuất phục sau khi bị Tần Lạc giáo huấn một trận.
Xảy ra chuyện như vậy nên không khí trong bữa cơm khá nặng nề. Tất cả mọi người đều lặng lẽ, ăn rất nhanh. Chỉ một lát đã có mấy người cháu buông đũa xuống.
Văn Nhân Đình lão gia cũng không quan tâm tới mấy người đó. Sau khi cạn hai chén với Tần Lạc, Văn Nhân lão gia không uống rượu nữa, bắt đầu ăn. Ông nhiệt tình tiếp đãi Tần Lạc, hơn nữa lại ăn rất ngon miệng. Mấy người Văn Nhân Không chỉ còn cách ngồi cùng, không ai dám rời bàn ăn sớm.
Sau khi buông đũa xuống, Văn Nhân lão gia nhận cái khăn bông ấm lau miệng rồi đứng dậy nói: "Tần Lạc, cháu và Mục Nguyệt hãy tới thư phòng của ông".
Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt liếc mắt nhìn nhau sau đó cả hai cùng đứng dậy đi theo Văn Nhân Đình tới thư phòng của ông.
Thư phòng của Văn Nhân Đình lão gia khá lớn nhưng bên trong có rất ít đồ đạc. Chỉ có một cái giá sách nhỏ. Trong giá sách cũng có rất ít sách. Thực sự thư phòng này không giống như thư phòng của những người nhiều tiền khác, trong phòng tràn ngập giá sách, trong giá sách đầy chật các loại sách.
"Cháu ngồi đi" Văn Nhân lão gia chỉ vào ghế sô pha nói.
Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt cùng ngồi xuống cạnh nhau, Văn Nhân Đình ngồi đối diện hai người.
"Văn Nhân gia gia, ông không cần phải tức giận với bọn họ về chuyện này. Hơn nữa, ông cũng không phải quan tâm tới việc đó" Tần Lạc cười nói.
"Nó không quan tâm nhưng ông vẫn phải để tâm" Văn Nhân Đình nói. "Cả đời ông làm ăn buôn bán, luôn tuân thủ một chữ "trung thực'. Cả đời này ông không nợ ai bất kỳ điều gì, ông chỉ nợ Tần gia của cháu một món nợ mà ông vẫn không có cách nào hoàn trả được".
Tần Lạc cười gượng gạo. Ông già này quá cố chấp, giống hệt tính cách của ông mình. Một khi đã quyết định chuyện gì thì không có gì có thể ngăn cản được nữa.
Văn Nhân Đình nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc, lần đầu tiên cháu tới đây thối hôn, ông không phản đối bởi ông biết lúc đó cháu và Mục Nhuyệt vẫn chưa gặp mặt nhau, cũng chưa có cảm tình gì với nhau".
"Bây giờ cháu và Mục Nguyệt đã trở thành những người bạn tốt. Ông rất hiểu người cháu gái này của ông, nó là người cao ngạo, người bình thường căn bản nó không cần để tâm. Nếu Mục Nguyệt đã không phản đối, chứng tỏ cháu cực kỳ xuất sắc vì thế hôm nay ông phải hỏi cháu một lần nữa. Cháu thực sự vẫn muốn thối hôn?'
Tần Lạc sửng sốt. Hắn không ngờ Văn Nhân lão gia vẫn nói lại chuyện xảy ra đã hơn nửa năm trước.
Tần Lạc quay đầu nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, hiển nhiên nàng không có ý định giải vây cho hắn.
"Ông, hôm nay chúng ta uống rượu gì vậy?" Hai mắt Tần Lạc lờ đờ, hỏi. "Tại sao rượu hôm nay lại mạnh như vậy?"
"Cháu đừng làm bộ say rượu. Cháu hãy nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông" Văn Nhân Đình nhận ra quỷ kế của Tần Lạc, ông quát hắn.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Gừng càng già càng cay. Tần Lạc đương nhiên hiểu mánh khoé nhỏ nhoi đó căn bản không qua được mắt Văn Nhân Đình lão gia. Cái Văn Nhân Đình lão gia muốn chính là một đáp án rõ ràng.
Vẫn theo như lời Văn Nhân Đình lão gia vì lần thứ nhất Tần Lạc hắn tới từ hôn hắn căn bản không biết rõ mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, không biết nàng gầy hay béo, cao hay thấp, ngây thơ hay cáo già, lương thiện hay độc ác. Hắn hoàn toàn không biết gì về Văn Nhân Mục Nguyệt vì thế đương nhiên không có cái gọi là xúc phạm tới danh dự của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Thế nhưng hoàn cảnh lúc này hoàn toàn khác, Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đã thành bạn bè thân thiết. Đúng thế, ít nhất trong thâm tâm Tần Lạc cũng nghĩ thế. Dù bản tính Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng như băng giá. cả ngày gần như nàng chỉ mang gương mặt lãnh đạm, xa lạ nhưng quả thật Tần Lạc đã coi nàng như một người bạn.
Hơn nữa chính và Tần Lạc đã cứu Văn Nhân Mục Nguyệt mà bị đâm thủng tay. Hàng ngày nàng đều tự mình đút cháo cho hắn giống như một người y tá chăm sóc đặc biệt. Nói cách khác quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn nhiều.
Nếu hắn một lần nữa từ chối nàng, hắn có làm nàng đau lòng không? Huống chi bản thân nàng là một người con gái vô cùng kiêu ngạo.
Thế nhưng Tần Lạc không thể không từ chối lần nữa bởi vì lúc này hắn đã có Lâm Hoán Khê. Lâm Hoán Khê cũng là người lãnh đạm, ít nói nhưng vô cùng tao nhã. Đó chính là điều làm hắn lần đầu tiên gặp đã nảy sinh tình cảm với ngự tỷ Lâm Hoán Khê. Lâm Hoán Khê cũng là người con gái đã lấy đi tấm thân xử nam của hắn.
"Cháu đã có bạn gái" Tần Lạc thẳng thắn nói.
"Hả? Là ai?" Văn Nhân Đình lão gia nhíu mày hỏi.
"Lâm Hoán Khê' Tần Lạc nói.
"Ồ, cháu gái của Lâm gia. Quan hệ của hai cháu đã chính thức chưa?" Văn Nhân Đình gật đầu nói. Hiển nhiên ông biết tới sự tồn tại của Lâm Hoán Khê.
""Đã chính thức xác định từ tết âm lịch vừa rồi. Hoán Khê đã quay về Dương Thành cùng với cháu" Tần Lạc lén quay đầu nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt. Hắn thấy nàng vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, trên mặt nàng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Hình như chuyện đó không có bất kỳ quan hệ nào với nàng.
"Ôi" Văn Nhân Đình lão gia thở dài nói: "Chẳng lẽ đứa cháu gái bảo bối này của ông không thể xuất giá sao?"
"Cái này…" Tần Lạc toát mồ hôi lạnh, nói: "Ông, ông không nên nghĩ vậy. Mục Nguyệt là cô gái xuất chúng. Những người đàn ông theo đuổi Mục Nguyệt có thể xếp hàng từ cổng tới tận cửa Huyền Vũ. Cháu nói thật một người đàn ông bình thường không xứng với Mục Nguyệt".
"Cháu nghĩ Mục Nguyệt là người xuất chúng, tại sao cháu là từ chối nó?" Văn Nhân lão gia giận dữ nói. Cơn tức giận này là nửa giả nửa thật. Tần Lạc liên tục hai lần từ chối Văn Nhân Mục Nguyệt làm Văn Nhân Đình có chút không hài lòng với hắn.
Những người đàn ông khác đều coi cháu gái của ông như báu vật. Tại sao chàng trai này lại từ chối?
"Bởi vì cháu là người máy" Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên lên tiếng.
"…" Tần Lạc cảm thấy như hắn đang đập đầu vào tường. Đó chỉ là một câu nói vô tình, bông đùa của hắn tại sao Văn Nhân Mục Nguyệt lại nhớ kỹ thế?
"Người máy? Người máy gì?" Văn Nhân Đình ngạc nhiên hỏi.
"Chỉ là nói đùa thôi" Tần Lạc xấu hổi giải thích.
Tần Lạc sợ Văn Nhân Đình vẫn còn dây dưa tới vấn đề này nên hắn vội vàng nói lảng sang chuỵên khác: "Ông, ông không phải sốt ruột. Cháu nghe nói Mục Nguyệt của chúng ta là đệ nhất mỹ nữ ở Yến Kinh. Những người đàn ông thích Mục Nguyệt đếm không hết. Ngoài ra còn có Tần Túng Hoành tuổi trẻ tài cao".
Tần Lạc cố ý lôi Tần Túng Hoành ra để nghe qua điểm của Văn Nhân Đình lão gia về người này.
"Tần Túng Hoành? Cho dù gia đình họ có nguyện ý, ông cũng không bao giờ đồng ý" Văn Nhân Đình cười nhạt nói.
"Chẳng lẽ Tần Túng Hoành không đủ ưu tú?" Trong lòng Tần Lạc như hoa nở những hắn vẫn giả vờ không hiểu.
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn Tần Lạc một cái nhưng nàng cũng không vạch trần tiểu xảo của Tần Lạc.
"Rất ưu tú. Chính là bởi vì nó rất ưu tú ông mới không dám gả Mục Nguyệt cho nó" Văn Nhân Đình nói. "Ông chỉ muốn gả Mục Nguyệt cho một chàng trai bình thường. Ông tuyệt đối không thể gả Mục Nguyệt cho hai nhà Tần, Bạch".
"Chẳng lẽ bọn họ có âm mưu gì xấu?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Hắn đã tiếp xúc qua với Bạch Phá Cục một lần vì vậy hắn không hiểu rõ con người của Bạch Phá Cục nhưng Tần Lạc hiểu Tần Túng Hoành thực sự thích Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Có thể có mà cũng có thể không nhưng ông không thể đánh cuộc hạnh phúc cả đời của Mục Nguyệt và tương lai gia tộc" Văn Nhân Đình nói. "Cháu có biết tại sao ông một mực thúc đẩy chuyện hôn nhân của cháu và Mục Nguyệt không?"
Tần Lạc lắc đầu. Hắn thầm nghĩ không phải là vì báo ân sao?'
"Từ bốn năm trước ông đã quyết định giao tương lai của gia tộc vào tay Mục Nguyệt. Vào lúc đó Mục Nguyệt chỉ mới mười tám tuổi" Văn Nhân Đình nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Sau đó đợi khi Mục Nguyệt hoàn toàn trưởng thành ông sẽ xúc tiến chuyện hôn nhân của hai cháu. Tới khi đó tương lai của gia tộc Văn Nhân hoàn toàn nằm trong tay hai cháu".
"Đồng thời ông cũng giải quyết được gánh nặng trong lòng ông bao năm qua, báo đáp đại ân hai mươi ba năm trước của ông cháu. Cháu nên biết Bạch gia vì ngăn cản ông cháu chữa bệnh cho ông đã đồng ý xuất ra rất nhiều tiền bạc và những điều kiện vô cùng hấp dẫn. Trong gia tộc của ông còn có mấy đồ cặn bã chúng muốn cho ông ra đi sớm, chúng thậm chí còn tìm người ra tay với ông cháu nhưng cuối cùng ông cháu đã quyết định cứu ông. Chỉ dựa vào điểm này gia tộc Văn Nhân của ông cho dù thế nào đi nữa cũng phải ghi nhớ mối ân tình này".
"Còn có một nguyên nhân chính nữa đó là ông thấy lo lắng khi giao Mục Nguyệt cho những người đàn ông khác. Quả thật Tần Túng Hoành là một người kiêu ngạo. Trong số người trẻ tuổi ở Yến Kinh ông chỉ thấy có Bạch Phá Cục của Bạch gia là có thể so với Tần Túng Hoành. Ông cũng nhận thấy Tần Túng Hoành có ý tứ với Mục Nguyệt nhưng nó có mục địch gì hay không thì ông không nhận ra. Con người đó ông không thể hiểu đựơc".
Tần Lạc cười gượng hỏi: "Vậy ông có thể nhìn thấu con người cháu?"
"Ông cũng không nhìn thấu cháu nhưng ông tin tưởng cháu" Văn Nhân Đình nói. "Người khác chỉ cần có cơ hội sẽ cố gắng tận dụng cơ hội đó. Trong khi đó cháu có cơ hội rất lớn nhưng cháu lại từ bỏ cơ hội đó. Chỉ cần so sánh hai điểm đó ai hơn ai kém là hiểu ngay".
"Có thể nói không chút khoang trương rằng trong giới thương nhân Trung Quốc Bạch gia đứng đầu, Văn Nhân gia đứng thứ hai, Tần gia đứng thứ ba. Hai mươi ba năm trước vốn không gia tộc nào so bì được với Bạch gia nhưng Bạch gia đã sa sút rất nhiều sau thất bại năm đó trong khi đó Tần gia là thế lực mới nổi lên. Ông vẫn hoài nghi bọn họ chính là người đứng sau trong sự kiện năm đó"
"Tần gia cũng tham gia vụ việc thâu tóm đó?" Tần Lạc kinh hãi. Hắn đã từng nghe Vương Cửu Cửu nói về bí mật của ba đại gia tộc đó nhưng hắn không nghe nói về chuyện Tần gia có tham gia vụ thâu tóm gia sản đó.
"Chỉ là nghi ngờ của ông thôi" Văn Nhân Đình nói. Dù sao Tần Lạc cũng là người ngoài đương nhiên có những chuyện không thể nói với hắn. "Lúc này ba đại gia tộc đang ở điểm xuất phát trong cuộc chiến cùng với nhau này. Không ai làm gì được ai. Cho dù nói về công hay tư Bạch gia cùng Văn Nhân gia đều không thể hoá giải mâu thuẫn này thế nhưng Bạch gia không thể làm gì được Văn Nhân gia. Văn Nhân gia cũng không thể làm gì được Bạch gia. Công việc làm ăn của Tần gia rất thuận lợi. Bạch gia và Văn Nhân gia cũng không thể động vào".
Tần Lạc cười gượng gạo. Điều này chứng tỏ tại sao Tần Túng Hoành có địa vị cao như thế. Chỉ dựa vào vị trí bây giờ của Tần gia hắn cũng đủ tư cách kiêu ngạo".
Bởi vì lần trước Bạch gia quýêt liệt thu mua gia sản của Văn Nhân gia nên bây giờ hai nhà có mối thù không đội trời chung, hai nhà đương nhiên không thể chung sống hoà bình với nhau. Nếu đả thương đối thủ mười phần thì bản thân mình cũng trọng thương tám phần. Mà vô luận là con cọp nào bị thương thì Tần gia cũng là ngư ông đắc lợi.
Bây giờ Tần gia chưa làm gì được. Bọn họ đang ngồi chờ cuộc chiến giữa hai nhà Bạch gia và Văn Nhân gia có kết quả cuối cùng.
Cho dù không có kết cục cuối cùng nhưng đương nhiên vẫn có xung đột với nhau. Điều này sẽ kìm hãm sự phát triển của hai gia tộc. Đương nhiên Bạch gia và Văn Nhân gia có những rào cản nhất định, bọn họ xung trận với những nỗi lo trong đầu. Nói tóm lại bọn họ có những mối uy hiếp thực sự.
Tần Lạc nghiêm mặt nói: "Xem ra Tần gia chính là nguy hiểm nhất. Nếu như Mục Nguyệt và Tần Túng Hoành kết hôn, gia tộc Văn Nhân sẽ lâm vào nguy hiểm. Cho dù chuyện này xảy ra thế nào người đàn ông đều được lợi".
Tần Lạc biểu hiện như hắn đang lo lắng cho người của gia tộc Văn Nhân nhưng trên thực tế hắn cũng chỉ thi hành một kế nhỏ mọn báo thù Tần Túng Hoành mà thôi.
Lệ Khuynh Thành từng nói muốn tâm trạng mình tốt hãy làm cho tâm trạng của đối thủ không tốt. Trên thực tế Tần Lạc đã nhiều lần trải qua chuyện này nên hắn cũng nghĩ như nàng.
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc xéo nhìn Tần Lạc. Đôi môi mềm mại của nàng khẽ cong lên một đường cong rất đẹp mắt.
Tần Lạc cảm thấy ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt sáng ngời nàng chăm chú nhìn hắn nhưng lúc này hắn chỉ có thể giả bộ không biết gì hết.
"Vì thế nhiều lần ông mới từ chối lời mời uống trà của lão hồ ly Tần gia" Văn N hân Đình cười ha hả nói. "Muốn cháu gái của ông ư? Không đời nào".
Tần Lạc gật đầu nói: "Nhưng cháu vẫn không hiểu tại sao ông lại nói cho cháu nghe điều này?"
"Cho dù cháu một lần nữa từ chối cuộc hôn nhân này ông vẫn không coi cháu là người ngoài" Văn Nhân Đình nhìn Tần Lạc cười nói. "Còn nữa cháu cũng thấy đó còn có mấy người lớn mà không có khôn của gia tộc Văn Nhân, bọn chúng đã buông lơi cảnh giác với hai nhà kia. Sau này nếu gia tộc Văn Nhân xảy ra chuyện gì cháu phải giúp đỡ cho Mục Nguyệt".
Tần Lạc cười bối rối nói: "Ai cũng biết Mục Nguyệt là thiên tài kinh doanh. Cháu có thể giúp gì cho Mục Nguyệt đây?"
Văn Nhân Đình lắc đầu nói: "Cháu đừng tự hạ thấp mình. Một khi hiểu ra cháu, không ai dám coi thường thực lực của cháu. Sau này có chuyện gì khó khăn chắc chắn cháu phải ra tay trợ giúp'.
Ngày mai là tết Nguyên Tiêu những thành viên trong gia tộc Văn Nhân đều muốn ở lại nhà cũ ăn tết, Văn Nhân Mục Nguyệt đương nhiên cũng phải ở lại vì vậy chỉ có một mình Tần Lạc ra về.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt đã sắp xếp xe đưa Tần Lạc về vì vậy Tần Lạc không phải ra cổng đón xe.
Văn Nhân Mục Nguyệt tiễn Tần Lạc ra cổng. Nàng đứng trước cửa, ngập ngừng như muốn nói gì với Tần Lạc. Gió lạnh thổi mạnh, mái tóc đen của nàng bay loà xoà, cả người nàng toát ra nét duyên dáng nhưng cô quạnh.
"Những chuyện ông nói anh không nên để tâm" Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ nói.
Tần Lạc biết ý nàng muốn nói việc Văn Nhân Đình lại đưa ra chuyện hôn nhân của hai người. Tần Lạc cười nói: "Tôi không sao đâu. Tôi cũng hy vọng cô không bận tâm về điều đó".
Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nàng chăm chú nhìn Tần Lạc ngồi vào trong xe.
"Chị, chị cứ để anh ấy đi như vậy sao?" Văn Nhân Chiếu chạy tới bên người Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn nhìn chiếc xe chở Tần Lạc đi xa và hỏi.
"Chuyện tình cảm em không hiểu đâu" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chân trời mờ mờ phía xa thì thào nói.
"Dạ" Văn Nhân Chiếu gật đầu. Hắn suy nghĩ một lát rồi cảm thấy không cam lòng nên hỏi lại: "Thế chị có hiểu chuyện tình cảm không?"
Văn Nhân Chiếu biết Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ là một người con gái ngây thơ trong tình trường. Chẳng lẽ chuyện tình cảm cũng giống như chuyện kinh doanh sao, phải có ai đó hiểu biết hơn về chuyện này chứ?
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Mỗi một lần tưởng rằng bản thân mình đã nhìn rõ mặt nàng thì lần gặp sau lại phát hiện ra gương mặt nàng vẫn bao phủ một màn sương mù. Mỗi lần cứ tưởng đó là con người thật sự của nàng thì lần sau gặp lại nàng lại mang tới cho bạn một cảm giác rực rỡ, tươi mới.
Phụ nữ có bảy mươi hai phép thần thông biến hoá. Lệ Khuynh Thành chính là một người phụ nữ như vậy.
Một cái váy dài tới gối, bó sát làm nổi bật kiều đồn đầy đặn, hhấp dẫn mê người của nàng, một cái T-shirt vô cùng nóng bỏng, toát ra vẻ xinh đẹp, sắc xảo. Nàng không mặc áo khoác, tay áo xắn tới khuỷa, dây lưng da màu đen, đồng hồ đeo tay có gắn kim cương lập loè ánh sáng. Toàn bộ là trang phục đắt tiền của OL. Cả người nàng là một sự quýên rũ mê hoặc vô ngần.
"Ông chủ, ngài có vừa lòng với công việc của tôi không?" Lệ Khuynh Thành nhẹ nhàng đặt chén rượu hồng trong tay xuống. Ánh mắt long lanh như nước hồ thu cười khanh khách hỏi Tần Lạc đang ngồi trên ghế sa ***.
Tần Lạc bỏ tập tài liệu trong tay xuống hắn ngẩng đầu liếc nhìn Lệ Khuynh Thành, một lần nữa hắn lại cảm nhận được sự xinh đẹp, quýên rũ chấn động lòng người của nàng. Ánh mắt Tần Lạc bối rối, hắn làm ra vẻ chăm chú xem tài liệu rồi nói: "Rất hài lòng. Chị là đối tác làm ăn tốt nhất".
Sao Tần Lạc có thể không hài lòng đây?
Từ khi thuốc bột Kim Dung còn chưa chính thức lưu hành trên thị trường, Lệ Khuynh Thành đã chuyển trước vào tài khoản của hắn ba triệu tệ. Tuy nhiên phần lớn số tiền đó hắn đã sử dụng vào hoạt động của nghiệp đoàn Trung y Trung Quốc và quỹ trợ giúp khó khăn Tần Lạc do Vương Cửu Cửu điều hành. Nhưng hiện tại trong tài khoản của hắn vẫn còn hơn một triệu tiền mặt dự trữ.
Bởi vì quảng cáo: Cả đời vẽ lông mi cho em đã gây xôn xao khắp nơi, người người bàn tán, bột phấn Kim Dũng vừa đưa ra thị trường tiêu thụ đã lập tức xảy ra hiện tượng cháy hàng. Mặc dù Lệ Khuynh Thành đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng trong gia đoạn chuẩn bị nhưng nàng vẫn không có cách nào thoả mãn nhu cầu của thị trường.
Biện pháp duy nhất có thể làm đó là khẩn cấp mua lại một nhà máy, sản xuất liên tục ba ca, tăng sản lượng bột phấn, cuối cùng mới có thể miễn cưỡng đáp ứng nhu cầu tiêu dùng nội địa. Đối với thị trường Hồng Kông và Đài Loan do Trần Tư Tuyền phụ trách bây giờ chỉ có thể cung cấp với số lượng rất hạn chế. Theo kế hoạch phát triển của Lệ Khuynh Thành, sẽ tập trung phát triển thị trường ở hai khu vực đó.
Trong thời gian tết âm lịch, lượng tiêu thụ của bột phấn Kim Dũng vẫn rất cao. Lệ Khuynh Thành một mực ở lại để điều hành hoạt động. Sản phẩm Kim Dũng của công ty không ngừng từ các xi nghiệp được chở ra ngoài thị trường. Lợi nhuận của công ty tăng lên nhanh chóng.
Việc hợp tác ký kế với bên quân bộ từ năm trước cũng bắt đầu được tiến hành. Lô Vĩ, trợ thủ đắc lực của Lệ Khuynh Thành phụ trách việc này. Không biết có phải vì Long Vương hay không hay do thói quen làm việc dứt khoát nhanh chóng của quân bộ, khoản tiền đầu tiên đã được chuyển tới công ty.
Nói cách khác bây giờ trong tài khoản của Khuynh Thành Quốc Tế có một lượng tiền rất lớn. Tần Lạc là cổ động lớn nhất của Khuynh Thành Quốc Tế nên đương nhiên hắn được hưởng phần lợi nhuận cực kỳ lớn.
Tần Lạc ngẩn ngơ, khi hắn nghĩ tới con số khổng lồ đó. Kiếm tiền cũng dễ dàng vậy sao?
"Cám ơn đã khen tôi" Lệ Khuynh Thành hớn hở nói: "Cậu chuẩn bị chia tiền lợi nhuận hay là tiếp tục đầu tư vào Khuynh Thành Quốc Tế?"
"Chị có ý kiến gì?' Tần Lạc cười hỏi.
"Đương nhiên là đầu tư vào Khuynh Thành Quốc Tế" Lệ Khuynh Thành cười nói. "Bởi vì thời gian quá gấp gáp nên thị trường Hồng Kông và Đài Loan do Trần tư Tuyền phụ trách rất khan hiếm hàng. Tư Tuyền đã nhiều lần gọi điên thúc giục. Sang năm nay tôi định đầu tư phát triển hai thị trường này, sẽ tăng cường quảng cáo và các hình thức tuyên truyền. Mời một số ngôi sao quốc tế là người phát ngôn cho sản phẩm. Hơn nữa cũng đã tới lúc chúng ta phải tiến vào thị trường mỹ phẩm Hàn Quốc và Đông Dương. Trước kia mỹ phẩm của Nhật Bản và Hàn Quốc đều tràn ngập thị trường mỹ phẩm Trung Quốc. Bây giờ là lúc chúng ta phản công mạnh mẽ".
"Liệu các đối thủ của chúng ta có phản công lại không?' Tần Lạc hỏi. Hắn đương nhiên hiểu một số quốc gia châu á không có thiện ý với Trung Quốc. Cừu hận dân tộc có thể kéo dài hàng trăm năm, không
"Vậy thì đã sao?"Lệ Khuynh Thành kiêu ngạo nói. "Cho dù là thượng đế thì cũng không thể nào cưỡng lại sự xinh đẹp. Nếu không tại sao bên người ông ta các thiên sứ đều là mỹ nữ?"
Người phụ nữ này không tin quỷ thần, không tin vào chúa, khi nói chuyện luôn nói thẳng không kiêng rè gì, luôn nói trúng tim đen người khác.
"Hay chị có phụ trách việc này" Tần Lạc cười nói. "Trong năm nay tôi bận rất nhiều việc".
"Cậu bận lắm sao? Vẫn đi dạy ở lớp Trung y của cậu sao?" Lệ Khuynh Thành cười trêu chọc Tần Lạc. Nhiều lúc nàng không thể nào hiểu nổi người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng. Phong cách hành sử của hắn luôn làm người khác kinh ngạc. Trái tìm hắn thoạt nhìn có vẻ nhỏ, rất nhỏ nhưng khi làm việc thì rất lớn, vô cùng lớn.
Một người đàn ông như hắn lại cam tâm ở lại trường học làm một giảng viên. Đó không phải là chuyện kỳ quái nhất hay sao?
"Không phải" Tần Lạc lắc đầu.
"Vậy là chuyện gì?" Lệ Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Tần Lạc hỏi.
"Tôi đánh cuộc với một người" Tần Lạc nói. "Mặc dù anh ta đã rút lui, anh ta cũng xin lỗi tôi nhưng tôi quyết tâm phải thực hiện cho được việc này".
Tần Lạc đứng dậy nói: "Đương nhiên cho dù không có lần đánh cuộc đó tôi cũng nhất định phải làm việc này. Đây không phải là việc một mình tôi muốn làm, hay chỉ mình ông nội tôi muốn làm mà là việc bất kỳ thầy thuốc Trung y nào cũng muốn làm".
Điều Tần Lạc đang nói chính là chuyện đánh cuộc giữa hắn và phó đoàn trưởng phái đoàn trường đại học Dayoods Hammer. Cho dù Hammer đột nhiên bị dị ứng phấn hoa và được Tần Lạc cứư chữa nhưng trong lòng Tần Lạc vẫn luôn ghi nhớ lời hứa hẹn lúc đánh cuộc của hắn: Tôi cuộc là Trung y sẽ không biến mất. Hơn nữa trong vòng ba năm Trung y sẽ phát triển rộng khắp nước Mỹ.
"Cứu vớt Trung y sao?" Ánh mắt Lệ Khuynh Thành long lanh. Nàng rất thích cách nói chuyện tự tin kiêu căng của Tần Lạc. Khi đó trong tâm hồn nàng thực sự có rung động.
Nàng giống như cây hoa Bồ Công Anh bị gió thổi qua. Dù gió đã thổi qua hết nhưng cánh hoa nhỏ bé, yếu ớt vẫn còn lay động một hồi lâu.
"Không. Phát triển Trung y" Tần Lạc nói. "Muốn cứu vớt Trung y thì phải phát triển Trung y. Chỉ cần có nhiều người sử dụng Trung y hơn, tin tưởng Trung y hơn là đã có thể cứu vớt Trung y".
"Tôi tin tưởng cậu' Lệ Khuynh Thành nâng chén hướng Tần Lạc, khẽ nói.
Tần Lạc gật đầu nói: "Để chị ở lại ăn tết một mình ở Yến Kinh thực sự là thiệt thòi cho chị quá. Đi, hôm nay tôi mời chị ăn cơm".
Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói: "Nếu như cậu không để tôi ở lại Yến Kinh ăn tết một mình chẳng lec cậu cũng muốn đưa tôi cùng về Tần gia với mọi người?"
"Cái này…' Tần Lạc bối rối. Nhưng hắn lại thầm nghĩ điều này có thể không?
Lệ Khuynh Thành cảm thấy thú vị khi nhìn ánh mắt trốn tránh của Tần Lạc, nàng khẽ nói: "Tôi quen rồi. Thói quen ăn tết một mình, thói quen tự mình làm tất cả mọi chuyện".
Tần Lạc cảm thấy thương cảm khi nghe Lệ Khuynh Thành nói. Hắn nói: "Khi tôi quay về Yến Kinh, chị ấy đã nhờ tôi chúc sức khoẻ chị".
Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói: "Có mâu thuẫn có thể giải quyết nhưng cũng có mâu thuẫn sống để dạ chết mang theo".
Sau đó không để Tần Lạc tiép tục khuyên nhủ mình, Lệ Khuynh Thành cười híp cả mắt hỏi hắn: "Tại sao cậu lại nổ súng?"
"Nổ súng? Nổ súng cái gì?" Tần Lạc giả bộ ngơ ngác không hiểu.
"Anh ta mắng tôi tại sao cậu lại nổ súng" Lệ Khuynh Thành biết Tần Lạc đang giả bộ ngu ngơ nàng tiếp tục truy hỏi.
"Ồ. Chị nói anh ta hả?" Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Bởi vì anh ta nổ súng uy hiếp tôi, tôi nổ súng đánh trả".
"Cậu có biết như vậy rất nguy hiểm không?" Lệ Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của Tần Lạc và nói.
"Nguy hiểm? Là anh ta nguy hiểm á?" Tần Lạc đắc ý nói. "Bây giờ anh ta vẫn đang ngồi xe lăn. Tôi vẫn an toàn đi lại. Xem ra kỹ thuật bắn súng của anh ta cũng xoàng thôi".
"Ý tôi muốn nói nguy hiểm là cậu rất nguy hiểm" Lệ Khuynh Thành khẽ cắn môi nói.
"Tôi có gì nguy hiểm?" Tần Lạc càng ngơ ngác.
"Cậu đối xử tốt với tôi như vậy. Nếu tôi lại nảy sinh tình cảm với cậu thì phải làm sao?" Lệ Khuynh Thành cười nói. "Chắc cậu hiểu rõ nếu nói về tranh đoạt đàn ông, chị Lâm của cậu căn bản không phải là đối thủ của tôi'.
"…chúng tôi đã…" Tần Lạc căng thẳng nói.
"Tôi biết. Không phải cũng chỉ làm cái "chuyện đó" thôi sao? Có gì hơn người đâu?" Lệ Khuynh Thành cắt ngang lời nói của Tần Lạc. Đôi mắt xinh đẹp, quyễn rũ của nàng nhìn chằm chằm vào Tần Lạc. Nàng không chịu buông tha cho bất kỳ biểu hiện nào trên mặt hắn. Nàng cười nói: "Cậu đang căng thẳng phải không?'
"Không có".
"Cậu đang căng thẳng".
"Không có" Tần Lạc tức giận quát to.
Lặng lẽ.
Một lát sau Tần Lạc thở dài nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Tôi đói rồi".
"Cậu đang căng thẳng bởi vì cậu sợ bản thân mình sẽ phát sinh tình cảm với tôi, đúng không?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
Tần Lạc bị Lệ Khuynh Thành uy hiếp đến khóc dở mếu dở, hắn buồn bực nói: "Chúng ta không nói tới chuyện đó nữa có được không?'
"Được" Lệ Khuynh Thành gật đầu. "Cậu yên tâm đi. Tôi không thích cậu. Tôi bây giờ chỉ cần nhấc tay là có được bất kỳ người đàn ông anh tuấn nào. Tôi sao có thể thích một người xấu xí như cậu chứ?'
Tần Lạc thầm thở dài trong lòng nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác mất mát.
Tần Lạc ngẩng đầu nhìn biển hiệu màu vàng toả toà nhà hỏi: "Chúng ta tới đây làm gì?'
Trong khi ăn cơm Lệ Khuynh Thành đã yêu cầu Tần Lạc phải đi cùng với nàng tới một chỗ. Hắn không ngờ nàng lại dẫn hắn tới Trung Quốc Danh Y đường.
"Đương nhiên tìm bọn chúng tính sổ" Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói. "Tôi đã cho người điều tra xong. Công ty làm nhái sản phẩm của chúng ta tung ra thị trường có trụ sở ở đây. Tôi đã liên lạc với người đứng đầu công ty nhưng bọn chúng đã phớt lờ. Tôi đã tiến hành đủ các hình thức lễ nghi bây giờ là xung đột vũ trang'.
"Chính là bọn họ? Danh y đường Trung Quốc?' Tần Lạc hỏi.
"Đúng vậy. Cậu cũng biết Danh Y đường Trung Quốc sao? Tôi đã kể cho cậu rồi à?"
Tần Lạc nhíu mày hắn nhớ tới lần trước hắn và Vương Cửu Cửu tới đây dò xét. Lúc ở cửa thàng máy đã ngẫu nhiên gặp Quản Tự.
Quản Tự ở trong này. Anh ta lại đóng vai nhân vật gì nữa đây? Rốt cuộc là Trung Quốc Danh Y đường muốn làm gì?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
"Xin chào. Tôi có thể giúp gì cho anh chị?" Cô gái ngồi ở bàn đón tiếp của Danh Y đường cung kính hỏi khi nhìn thấy một người đàn ông mặc trường bào đen và một phụ nữ kiều diễm đi tới.
Cô gái đó không nhận ra thân phận của hai người này nhưng nàng nhận ra cái đồng hồ đeo ở cổ tay của người phụ nữ. Nàng đã xem quảng cáo của loại sản phẩm này trên tạp chí, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng bị nó hấp dẫn. Đây là kiểu mẫu có giá trị nhất được tung ra thị thường trong năm nay. Loại đồng hồ dây đeo tay bằng da cá sấu đen này hoàn toàn được làm thủ công. Phải đặt hàng từ một tới ba năm mới được nhận hàng. Đó là trong trường hợp bạn may mắn để có thể đặt được hàng.
Vì thế giọng nói của cô gái vô cùng nhã nhặn.
"Giám đốc Lý của cô có nhà không?" Lệ Khuynh Thành nhìn xung quanh rồi hỏi.
"Xin lỗi, hai người có hẹn trước không?" Cô gái đón tiếp hỏi.
"Có" Lệ Khuynh Thành nói.
Tần Lạc kinh ngạc liếc nhìn Lệ Khuynh Thành. Hắn thầm nghĩ không hiểu nàng đã hẹn gặp lúc nào? Lúc ăn cơm nàng còn lo lắng không biết người phụ trách có mặt ở công ty hay không?
"Xin hỏi quý tính của tiểu thư là gì?"
"Họ Lệ" Lệ Khuynh Thành nói.
"Xin chờ một lát. Tôi sẽ vào thông báo" Cô gái đón tiếp nói xong nàng liền đi vào phòng làm việc bên trong.
"Chị hẹn gặp lúc nào?" Tần Lạc khẽ thì thào vào tai Lệ Khuynh Thành.
"Tôi chỉ thử thăm dò xem giám đốc của bọn họ có nhà không thôi" Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nói. "Nếu chúng ta nói không có hẹn trước nhất định cô ta sẽ không vào thông báo hộ chúng ta. Dù sao không phải chúng ta tới đây để chuyển tiền cho bọn họ".
Tần Lạc cười gượng gạo. Hắn thầm nghĩ bản thân hắn cũng phải thật sự cẩn thận khi có quan hệ với một phụ nữ như nàng. Nếu không bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào bẫy của nàng.
Quả nhiên ngay sau đó cô gái đón tiếp đó đã quay lại. Sắc mặt cô ta có vẻ không vui, ánh mắt oán hận nhìn Lệ Khuynh Thành, rõ ràng cô ta đã bị cấp trên của mình trách mắng. Cô ta nói: "Lệ tiểu thư, rất xin lỗi. Giám đốc của chúng tôi không ở đây".
"Không có ở đây sao? Vậy vừa rồi cô đi xin ý kiến của ai?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt.
"Đi thôi. Hãy dẫn chúng tôi đi gặp Lý Lệnh Tây. Anh ta tưởng rằng cứ trốn trong phòng làm việc làm con rùa rụt cổ là có thể tránh được mọi chuyện sao?'
"Lệ tiểu thư, thật sự rất xin lỗi. Giám đôc của chúng tôi…".
"Cho dù cô có nói một câu nói dối một ngàn lần thì nó vẫn là lời nói dối" Lệ Khuynh Thành cắ ngang. "Thôi được, không cần làm phiền cô vào thông báo. Tự tôi sẽ đi tìm".
Vừa nói Lệ Khuynh Thành vừa kéo tay Tần Lạc đi vào bên trong.
"A, tiểu thư, cô không thể tự tiện xông vào công ty của chúng tôi. Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát" Cô gái chặn lại nói. Hai gã đàn ông ngồi ở bàn đón tiếp thấy có người dám xông vào công ty cũng chạy tới hỗ trợ cản lại.
"Cô có biết số điện thoại khẩn cấp gọi cho cảnh sát không? Nếu cô không biết tôi có thể gọi giúp cô" Lệ Khuynh Thành đẩy tay cô gái ra và nói. Nàng khăng khăng tiến vào bên trong. Nàng đương nhiên không sợ cảnh sát tới.
"Các anh.. mau gọi bảo vệ. Hãy gọi điện gọi bảo vệ" Cô gái hô to.
Cô gái vừa kêu lên có rất nhiều nhân viên trong công ty chú ý tới mấy người. Một số đồng nghiệp nam cậy bản thân cao lớn, cường tráng, muốn nhân cơ hội này thể hiện một phen trước cô gái đón tiếp liền cùng nhau xông tới quát: "Hai người muốn làm gì? Đây là trụ sở công ty của chúng tôi. Ai cho phép hai người tự tiện xông vào? Hai người mau ra ngoài".
Tần Lạc vẫn chưa kịp thị uy, Lệ Khuynh Thành với bộ mặt lạnh như băng tiến lên từng bước một, nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn, ánh mắt sắc bén như dao cạo, cái miệng nhỏ nhắn của nàng thốt ra một câu, âm thang vô cùng uy lực: "Cút đi".
"Cô sao có thể…" Một người đàn ông đeo kính thẫn thờ khi nhìn lướt qua gương mặt nhỏ, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành của Lệ Khuynh Thành. Giọng nói của anh ta nhỏ dần đi, không biết nửa câu sau là gì nữa. "Có chuyện gì cần nói sao? Cô muốn gặp ai?"
"Anh không nghe thấy câu nói của tôi sao?" Ánh mắt Lệ Khuynh Thành càng lúc càng lạnh lẽo, như thể chỉ cần như qua ánh mắt của nàng có thể đóng băng cả người bạn.
"Tôi…" Người đàn ông lại liếc trộm Lệ Khuynh Thành. Có vẻ anh ta cảm giác đã đủ rồi nên lập tức đứng tránh sang một bên.
Người phụ nữ xinh đẹp này gây cho người khác một áp lực cực lớn. Nàng căn bản làm cho anh ta không có bất kỳ sự phản kháng nào.
"Hãy để Lệ tổng vào đi" Lý Lệnh Tây đứng lối vào hành lang, cười nói.
"Dẫn đường" Lệ Khuynh Thành trừng mắt nhìn cô gái đón tiếp nói.
Cô gái đón tiếp vừa rồi còn nói dối nàng bây giờ không dám phản ứng gì. Cô gái xấu hổ dẫn Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc đi tới phòng làm việc của giám đốc.
Lệ Khuynh Thành khẽ cười nhạt, dáng vẻ cao ngạo như nàng đã giành một chiến thắng quan trọng, bước đi qua mặt những người đang đứng xem.
Tần Lạc cười thầm trong lòng cô gái này đúng thật rất thú vị.
Khi nàng đóng vai một tri thức, nàng có dáng vẻ tao nhã, thanh lịch, giống như đó bản chất thực sự của con người nàng. Khi nàng đóng vai chua ngoa, đanh đá, người khác phải run sợ khi đối mặt với nàng. Không ai dám bước hơn đối diện trực tiếp với nàng.
Vừa bước vào phòng làm việc của Lý Lệnh Tây, Lệ Khuynh Thành đã cười hỏi: "Không phải Lý giám độc không có mặt ở đây sao? Sao quay về nhanh thế?'
"Tôi biết ý định của cô khi tới đây" Lý Lệnh Tây ngồi sau bàn làm việc, hắn không nói câu nào mời Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc ngồi.
Lý Lệnh Tây nâng cặp kính lên trên sống mũi, hắn ngẩng đầu nhìn hai người khách trước mặt, cười nói: "Thế nhưng ý của tôi cũng rất rõ ràng. Lệ tổng là người thông minh, chắc chắn không cần phải hỏi lại, đúng không?"
"Ý của anh là vẫn tiếp tục kế hoạch làm hàng nhái?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Một việc có thể kiếm ra tiền tại sao tôi không làm chứ?" Lý Lệnh Tây mặt dầy nói.
"Tôi sẽ kiện các anh tội vi phạm bản quyền" Lệ Khuynh Thành nhìn Lý Lệnh Tây, sắc mặt nàng như chuẩn bị đánh ngươi nói.
"Nếu nói như vậy tại sao cô còn tới đây tìm tôi nói chuyện?" Lý Lệnh Tây vô cùng đắc ý nói. "Tôi đã sao chép sản phẩm của các người, ăn cắp ý tưởng sáng tạo nhưng thế thì sao nào? Các người hẳn hiểu rõ hơn tôi. Việc bả vệ quyền sở hữu sản phẩm của luật pháp Trung Quốc vô cùng yếu kém. Nếu như tố cáo chúng tôi sản xuất một sản phẩm tương tự, cùng quảng cáo, cùng tên với sản phẩm của hai người đương nhiên hai người không thể thắng. Bên toà án chắc chắn ra phán quyết có lợi cho chúng tôi. Chúng tôi không mất gì cả mà ngược lại có biết chúng tôi được lợi gì không?"
Lý Lệnh Tây vuốt ve cái bút trong tay và nói: "Nếu như việc này đưa ra toà, nhất định sẽ bị giới truyền thông chú ý. Bây giờ chính là lúc sản phẩm bột phấn Kim Dũng của các người đang thu lợi nhuận khổng lồ. Sản phẩm của chúng tôi chỉ thơm lây, nhờ hơi của nó. Liệu có nhờ vụ việc này mà nó nổi tiếng hơn không?"
Lý Lệnh Tây chuyển ánh mắt sang nhìn Tần Lạc, ánh mắt hắn như vẻ châm biến, nói: "Nếu như người khác tìm tới gặp tôi, có thể lúc đó tôi sẽ cảm thấy lo lắng. Thế nhưng đây là công ty của hai người, tôi lại càng không bao giờ nhượng bộ. Một bước cũng không lùi. Tần tiên sinh, anh thực sự là người mà người khác không thể yêu mến được".
Tần Lạc gật đầu hắn cười nói: "Tôi cũng không thích đàn ông".
Đây không phải là lần gặp đầu tiên của Tần Lạc và Lý Lệnh Tây. Lần nào gặp mặt cũng thấy hắn ở cùng một chỗ với Quản Tự. Dù có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết mối quan hệ của hắn và Quản Tự hoàn toàn không bình thường.
Mối quan hệ của Tần Lạc và Quản Tự không tốt, hơn nữa cả hai đã xảy ra xung đột vài lần. Hơn nữa lần trước ở trụ sở của Danh Viện hội, chính mình đã bắt hắn muối mặt xin lỗi mọi người.
Bây giờ Tần Lạc cũng không bất ngờ khi thấy hắn căm thù mình như vậy.
"Bây giờ tốt nhất là" Lý Lệnh Tấy nói. "Các người không tố cáo chúng tôi ra toà mà lựa chọn phương pháp đàm phán cùng chúng tôi chứng mình rõ ràng tình hình hiện tại của các người. Tôi khuyên hai người hãy quay về đi. Hai người buôn bán kiếm lời vô số, chúng tôi chỉ hưởng bát súp thừa ở sau lưng thôi. Một người có lòng tham vô đáy, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt".
"Tôi đương nhiên sẽ cho người khác ăn súp" Lệ Khuynh Thành nói. "Thế nhưng tôi sẽ nuôi một con chó biết nghe lời. Những con chó này không nghe lời, lại thường cắn trộm chủ nhân, là con chó điên. Tôi không quen nuôi loại đó, đương nhiên tôi chỉ muốn đuổi nó đi'.
Nụ cười trên mặt Lý Lệnh Tây vụt tắt. Hắn cười nhạt nói: "Cô nghĩ rằng tuôn ra mấy câu thô tục đó là có thể làm thay đổi gì sao? Chỉ làm xấu đi hình ảnh của bản thân thôi. Tôi có thể một lần nữa nhắc lại cho các người biết, tôi tuyệt đối không buông tha cho các người ở phi vụ kiếm tiền này. Hai người hãy về đi. Không tiễn".
Lệ Khuynh Thành tức giận nàng quay sang nhìn Tần Lạc hỏi: "Cậu có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này không?"
"Không thể" Tần Lạc lắc đầu nói. Lời nói của Lý Lệnh Tây giống như của một kẻ vô lại, gây cho người khác cảm giác vô cùng giận dữ.
"Tôi cũng không thể" Lệ Khuynh Thành nói.
Đột nhiên Lệ Khuynh Thành đi tới, nàng cầm mô hình quả địa cầu trên bàn làm việc của Lý lệnh Tây rồi giơ tay nhắm đầu của hắn ném tới, miệng la lớn: "Mày là một kẻ háo sắc, mày muốn làm gì? Mày đừng tới đây, tao sẽ không đáp ứng đâu. Đồ biến thái".
Loảng xoảng!
Quả địa cầu nện vào giá sách phía sau. Mặt kính của giá sách bị quả cầu đập nát.
Sau một hồi rạn nứt, tiếng thuỷ tinh rơi xuống kêu loảng xoảng.
"Lệ Khuynh Thành, cô điên rồi à?" Lý Lệnh Tấy rất vất vả mới thoát khỏi một đòn của Lệ Khuynh Thành. Hắn sợ hãi đến toát mồ hôi lại. Ả này thực sự dám ra tay vô cùng tàn nhẫn.
"Háo sắc. Biến thái. Mặt người dạ thú" Hình như Lệ Khuynh Thành không nghe thấy lời nói của Lý Lệnh Tây, nàng cầm tài liệu trên bàn làm việc của hắn ném vào mặt hắn.
Hai chân Lý Lệnh Tây đạp vào bàn làm việc, cái ghế của hắn trượt mạnh về phía sau, lại một lần nữa tránh được một đòn nữa của Lệ Khuynh Thành.
""Nhìn mày hào hoa phong nhã như vậy mà dám nhân lúc người khác không chú ý động chân động tay. Tao tuyệt đối sẽ không để mày hạ nhục như vậy'.
Lệ Khuynh Thành vừa quát vừa rút một bên giày cao gót của mình ra.
Lúc này cô gái này đã coi giày cao gót của mình là vũ khí sát thương hiệu quả nhất.
"Cô là ả đàn bà điên. Cô điên rồi. Tôi động chân, động tay với cô lúc nào? Cô ăn nói hồ đồ thế tôi nhất định phải báo cảnh sát" Lý Lệnh Tây giơ tay chống đỡ. Giầy cao gót nện vào cánh tay hắn, hắn đau đớn há miệng kêu.
Tần Lạc cảm thấy khá thất vọng khi hắn thấy mấy lần Lệ Khuynh Thành ra tay đánh trượt mục tiêu, không lưu lại cho đối thủ một vết thương trí mạng.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, cô gái thư ký bên ngoài bưng cốc cà phê tiến vào nói: "Lý tổng, ngài muốn uống cà phê sao? Có chuyện gì vậy?'
Một ý nghĩ loé lên trong đầu Tần Lạc. Hắn đón ly cà phê trong tay cô thư ký, mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ, hàm chứa sự oan ức, hắn chỉ vào mặt Lý Lệnh Tây mắng to: "Mày, mày là đồ cặn bã, hạ lưu, ti tiện. Mày muốn tao làm trai bao. Tao liều mạng với mày".
Nói rồi hắn cầm ly cà phê nóng hất vào người Lý Lệnh Tây.
Trốn đi, tao để mày trốn đó!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Cô gái thư ký tròn mắt, mồm chữ o, kinh ngạc nhìn Lý Lệnh Tây. Nàng vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy có gì đó mất mát, cảm giác thần tượng trong lòng đã tan vỡ.
Trong công ty người đàn ông được trông đợi nhiều nhất là ông chủ Quản Tự nhưng ông chủ Quản Tự rất ít khi tới Danh Y đường vì thế Lý Lệnh Tây với vai trò người tổng phụ trách được coi là người được nhiều cô gái để ý nhất.
Mặc dù Lý Lệnh Tây không khôi ngô, đẹp trai như Quản Tự, cũng không có phong thái tự nhiên, hấp dẫn, mê người nhưng hắn cũng là người đàn ông ưa nhìn. Dù hắn hơi kiêu ngạo nhưng đối xử với nhân viên cũng khá nhã nhặn. Mà cho dù hắn không có những điều đó, bản thân hắn cũng là một công tử trẻ tuổi, giàu có đương nhiên cũng hấp dẫn rất nhiều cô gái trẻ.
Sau khi người đàn ông kia hô lên như vậy nàng đã hoàn toàn hiểu. Điều này có thể giải thích vì sao giám đốc Lý không bao giờ có bất kỳ cử chỉ thân mật với bất kỳ nữ nhân viên trong công ty. Cư xử bình đẳng với tất cả nhân viên nữ. Cho dù kể cả với một số nữ nhân viên khá xinh xắn, vẫn là cách cư xử lãnh đạm, không có gì mập mờ thì ra là do giám đốc thích đàn ông. Một phụ nữ xinh đẹp, hấp dẫn cũng không là gì trong mắt giám đốc.
Nếu Lý Lệnh Tây biết suy nghĩ của nàng chắc chắn hắn sẽ trừ hết tiền lương của nàng và đuổi nàng ra khỏi công ty. Sở dĩ hắn giữ gìn bản thân trong con mắt nhân viên không phải là để chiếm được lòng tin của họ sao? Nếu hắn để cho nàng biết hắn có quan hệ mập mờ với ba, bốn cô gái trong công ty thì sau này hắn còn cơ hội không?
Đương nhiên bây giờ không có bất kỳ dấu hiệu thành công nào.
Vì thế trong lúc cô thư ký đó còn đang ngây người suy nghĩ nàng đã quên mất chức trách của một thư ký. Khi giám đốc bị hất cà phê nàng cần phải lên tiếng ngăn cản. Sau khi giám đốc bị hắt cà phê nàng phải nghĩ ra biện pháp xử lý kịp thời.
Nhưng sắc mặt nàng trắng bệch nàng đứng ngây người tại chỗ.
So với Lệ Khuynh Thành đương nhiên Tần Lạc ra tay chính xác hơn nhiều. Dù sao vị giảng viên Trung y này cũng đã có một khoảng thời gian luyện tập kỹ thuật bắn súng cùng phi châm.
Vì vậy chén cà phê nóng bỏng, còn bốc hơi cùng mùi thơm của hương cà phê liền biến thành một dòng nước đen, đặc quánh nhằm thẳng mặt Lý Lệnh Tây bay tới.
Lý Lệnh Tây cực kỳ hoảng sợ, hắn không kịp kêu lên một tiếng, định bỏ chạy khỏi phạm vi ảnh hưởng của nước cà phê nhưng vấn đề là Lý Lệnh Tây đang ngồi trên ghế xoay, hắn hoảng hốt đứng dậy nhưng không ngờ cả người và ghế xoay ngã nhào xuống nền nhà.
Ai!
Từ sau chiếc bàn làm việc khảm đá cẩm thạch vang lên tiếng kêu đau đớn của Lý Lệnh Tây.
Sau đó Lý Lệnh Tây nhảy chồm chồm lên giống như con khỉ bị lửa đốt đuôi. Áo khoác trên người hắn nhanh chóng bị lột ra rồi hắn điên cuồng xe rách áo sơ mi và áo lót bên trong.
Cú ngã của hắn đã cứu hắn, nước cà phê nóng bỏng không dính vào mặt hắn và chỉ rơi vào lưng của hắn.
Chất lỏng nóng bỏng nhanh chóng thấm qua quần áo của hắn, sau đó ngấm vào da thịt yếu ớt của hắn. Đôi lông mày hắn cau lại, cả người hắn uốn éo dữ dội.
"Mau lấy khăn bông. Mau lấy khăn bông" Lý Lệnh Tây hét lên một tiếng chói tay.
Cuối cùng cô thư ký cũng khôi phục lại trạng thái tinh thần của mình, hàng mi dài của nàng chớp chớp, nàng ngơ ngác hỏi: "Cái gì ạ?"
Tới khi nàng nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lý Lệnh Tây, động tác cuống cuồng cởi áo của hắn nàng mới kinh hãi nói: "Giám đốc. Tôi đi lấy khăn bông cho giám đốc. Giám đốc có bị bỏng không? Có cần tôi lấy thuốc bôi mỡ cho giám đốc không?"
"Đi nhanh lên" Lý Lệnh Tây tức giận quát lên.
Cô thư ký không nói thêm câu nào, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi đi vội ra ngoài.
"Hai người chờ đấy. Tôi sẽ báo cảnh sát bắt hai người. Hai người cố ý gây thương tích cho người khác" Ngón tay Lý Lệnh Tây run run chỉ vào Lệ Khuynh Thành, tim hắn đập liên hồi. Sắc mặt hắn tức giận đến tái nhợt.
"Báo cảnh sát? Anh còn dám báo cảnh sát sao?" Lệ Khuynh Thành không tin. "Người cần báo cảnh sát phải là tôi mới đúng chứ? Anh động chân, động tay với tôi trong phòng làm việc của anh. Tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối phụ nữ".
"Tôi động tay, động chân với cô lúc nào? Cô có chứng cớ gì?" Lý Lệnh Tây quát to. Trên trán hắn gân xanh nổi lên, giật giật.
"Chứng cớ ư? Anh nói tôi cố ý đả thương anh, vậy chứng cớ đâu?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt hỏi.
"Trên người tôi còn vết cà phê. Trên mặt đất còn quả cầu mô hình, kính vỡ, các kẹp tài liệu của tôi. Hơn nữa còn có thư ký của tôi làm chứng. Cả ngươi nữa, họ Tần kia. Hai người hãy chờ ngồi tù đi" Lý Lệnh Tây gào lên đến khàn cả giọng. Trong căn phòng làm việc xa hoa, hiện đại của hắn. Lý Lệnh Tây cởi trần, thân thể hắn gầy gò, không có bắp thịt, hắn trông giống như một con gà bị người ta tách hết thịt chỉ còn trơ xương, gây cho người xem một cảm giác rất hài hước.
Cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì khi cởi quần áo đều để lộ những khiếm khuyết của cơ thể. Khi mặc quần áo thì trông như một công tử hào hoa phong nhã. Khi cởi quần áo ra thì trông không khác gì một gã hành khất trên đường.
Người khác người đơn giản chỉ là do quần áo mà thôi.
"Nếu như anh không dở trò vô lễ với tôi. Tôi sẽ không dùng mô hình quả cầu đánh anh. Tôi cũng không cả kẹp tài liệu đánh anh. Hơn nữa cà phê không phải do tôi hất' Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc nói: "Là do anh muốn bao cậu ấy. Cậu ấy thấy bản thân mình bị sỉ nhục nên cậu ấy mới hất cà phê vào người anh".
Tần Lạc cười gượng nói: "Những câu đó là tôi chỉ nói thay cho chị thôi".
"Thôi được" Lệ Khuynh Thành gật đầu, nàng cầm chén cà phê trong tay Tần Lạc và nói: "Cũng coi như tôi hất cà phê lên người anh. Nếu như không phải anh làm chuyện vô lễ với tôi, tôi cũng sẽ không làm thế với anh đúng không?"
"Tôi điên rồi sao? Tôi hành động vô lễ với người khác ngay trong phòng làm việc của tôi sao? Cô nói vậy liệu có ai tin cô không?" Lý Lệnh Tây nhìn chằm chằm vào Lệ Khuynh Thành, hai mắt hắn như toé lửa.
"Tôi tin rằng sẽ có" Tần Lạc cười tủm tỉm nói. Dù gì thế nào đi nữa bản thân mình cũng là đồ đệ của Long Vương. Nếu nói về phương diện quan hệ đương nhiên sẽ vô cùng đơn giản.
Tần Lạc thầm nghĩ hôm nay Lý Lệnh Tây may mắn là Tần Lạc hắn không có thẻ bài nếu không mình sẽ cho hắn biết tay.
Lý Lệnh Tây sửng sốt lúc này hắn với nhớ tới xuất thân của Tần Lạc. Tần Lạc có quan hệ với Vương Cửu Cửu, có quan hệ với Văn Nhân Mục Nguyệt, có quan hệ với bà chủ của Danh Viện hội. Trong khi đó bản thân hắn cũng được coi là một công tử của đất Yến Kinh này.
Nhưng không phải cứ là công tử là giống nhau. Những người đó rất có thế lực, căn bản bọn hắn không thể dây vào.
Cái cảm giác bị người khác áp bức mà vô phương phản kháng luôn gây ra một cảm giác uất nghẹn.
"Hai người đã chơi xấu" Sau khi Lý Lệnh Tây suy nghĩ cẩn thẩn về các mối quan hệ hắn không vội vã báo cảnh sát. Hắn đi tới tủ ở cạnh đó lấy ra một cái áo sơ mi trắng rất đẹp mặc vào.
Tuy sau lưng hắn rất đau rát nhưng nó vẫn không thấm gì so với nỗi đau nội tâm của Lý Lệnh Tây.
"Anh cũng vậy" Tần Lạc cười nói. "Mặc dù tôi là người có tích cách điềm đạm nhưng tôi không cho phép bất kỳ ai coi thường tôi vì thế anh hãy tự thu xếp đi'.
"Nếu như anh không gọi điện thoại báo cảnh sát thì chúng tôi có thể đi được chưa?' Lệ Khuynh Thành nhìn Lý Lệnh Tây cười tủm tỉm hỏi hắn.
"Tôi sẽ không dừng tay" Lý Lệnh Tây âm trầm nói.
Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: "Hy vọng là sau ba tháng nữa tôi vẫn còn có thể nghe thấy anh nói câu này'.
Nói xong Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc nhìn nhau cười rồi cả hai sóng vai nhau đi ra ngoài.
Người thư ký lấy khăn bông và thuốc bôi mỡ tới, nàng đứng trước cửa dè dặt hỏi: "Giám đốc, khăn lông và thuốc mỡ tôi để ở trên bàn của giám đốc".
Nói xong nàng di tới để lên bàn rồi xoay người đi như chạy trốn.
Nếu là trước kia nàng sẽ chủ động đưa ra lời đề nghị được lau và bôi thuốc mỡ hộ cho giám đốc của nàng nhưng khi nàng biết tính cách quái dị của hắn, nàng thực sự không dám chạm vào người hắn.
Lý lệnh Tây cầm thuốc mỡ, hắn định bôi vào vết bỏng nhưng lúc này hắn mới nhớ ra là vết bỏng nằm ở sau lưng trong khi hắn thư ký của hắn đã đi ra ngoài.
Lý Lệnh Tây giận dữ ném hộp thuốc mỡ vào cánh cửa. Dường như cơn giận dữ vẫn chưa tiêu tan vì thế hắn ném tất cả những vật gì ở trước mặt hắn ra cửa.
Choang, bịch.
Từ trong phòng làm việc của Lý Lệnh Tây không ngừng truyền ra âm thanh của đồ đạc bị vỡ. Tất cả nhân viên trong công ty kinh hãi. Mọi người nhỏ to rỉ tai nhau suy đóan tại sao giám đốc lại nổi cơn thịnh nộ như vậy.
Chỉ người thư ký của Lý Lệnh Tây biết nguyên nhân của sự việc, vẻ mặt kỳ lạ nàng lặng lẽ thu nhặt đồ đạc của mình. Nàng đã biết được bí mật quan trọng của giám đốc, chắc chắn nàng sẽ bị công ty sa thải.
Quản Tự đẩy cửa bước vào, hắn khẽ cau mày khi thấy khung cảnh hỗn loạn bên trong như thể vừa bị cướp bóc.
Nhưng vẻ mặt tức giận của hắn chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất. Hắn khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cực kỳ bình thản, không chút tức giận.
"Bọn chúng đi rồi hả?" Quản Tự hỏi.
"Đi rồi" Lý Lệnh Tây tức giận trả lời. Tay hắn lấy một điếu thuốc lá châm lửa hút rồi hắn hung hăng nói tiếp: "Tôi sẽ không để bọn chúng sống yên ổn".
Quản Tự gật đầu hỏi: "Thế có bị thương không?'
"Khá nặng, bị thương vào sau lưng" Lý Lệnh Tây nhếch miệng nói.
Quản Tự nhặt ống thuốc mỡ dưới đất lên rồi hắn đi ra sau lưng Lý Lệnh Tây và nói: "Hãy cởi áo ra, tôi bôi thuốc cho anh'.
Lý lệnh Tây để điếu thuốc hút dở vào gạt tàn rồi hắn cởi áo ra, một mảng da đỏ ửng hiện ra trước mặt Quản Tự. Lý Lệnh Tây cười nói: "Cảm phiền Quản thiếu gia".
"Sao anh còn khách khí với tôi như vậy?" Quản Tự bóp thuốc mỡ ra tay mình rồi hắn nhẹ nhàng bôi vào vết thương trên lưng Lý Lệnh Tây. "Bọn chúng ra tay quá tàn nhẫn. Xem ra anh phải liên tục bôi thuốc mấy ngày liền mới khỏi. Nói cách khác anh cần phải kiêng nước".
"Quản thiếu, cho dù thế nào đi nữa anh cũng phải giúp tôi báo mối thù này" Lý Lệnh Tây nghiến răng nghiến lợi nói. "Từ nhỏ tới giờ chỉ có tôi ức hiếp người khác, chưa từng có ai dám ra tay với tôi. Ôi, cảm giác bị người khác lăng nhục không dễ chịu chút nào".
Quản Tự cười nói: "Chúng ta nên chủ động hơn một chút. Nếu bọn chúng không muốn làm việc đó chúng ta hãy tự mình làm. Nói tóm lại chúng ta sẽ không để anh chịu thiệt thòi khi bị chúng ức hiếp như vậy".
"Quản thiếu, phải làm thế nào anh hãy nói cho tôi biết? Tôi sẽ phụ trách việc đó" Gương mặt Lý Lệnh Tây cau lại. "Bây giờ đây. Nếu không phải là chúng chết thì là tôi chết. Tôi muốn giải quyết bọn chúng".
Quản tự lắc đầu nói: "Chúng ta không thể chết nhưng nhất định bọn chúng phải biến mất trên thế gian này'.
Tần Lạc và nghiệp đoàn Trung y của hắn chính là rào cản lớn nhất.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44