Lúc này, lão đổ tài cười ha hả, nói: "Lén lén lút lút, còn không mau chui ra!" Song chưởng đánh ra, chưởng lực như bài sơn buộc hai người kia phải lui sát vào góc tường, tay phải của lão đưa lên người, một khối mạt chược bắn thẳng về phía mái nhà.
Khối mạt chược bay cực nhanh, lướt qua bề mặt mái ngói, một nhân ảnh hiện ra, khối mạt chược bắn thẳng về phía hắn, nhưng dường như là có một bức tường vô hình cản lại, nó không thể tiến thêm chút nào nữa, 'bộp', rơi xuống mái ngói.
Người đó đang ở trong không trung, vươn tay phải, một phách không chưởng lực ập đến lão đổ tài ào ạt như hồng thủy. Khóe môi lão đổ tài nhếch lên cười nhạo, chuyển mình, sau đó lại chuyển mình tiếp, trong nháy mắt không biết lão đã chuyển thân bao nhiêu lần, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một đoàn bóng đen di động, chứ không nhìn thấy thân hình lão, lão đổ tài chuyển động, phách không chưởng lực kia ập đến va chạm vào, sinh ra khí lưu, đột nhiên bắn ra ngoài, từng đợt từng đợt, đất đá trong sân bay loạn cả lên, tạp vật hỗn độn, những tiếng 'lốp đốp' vang lên không ngừng, sau đó vỡ vụng, cửa sổ cửa lớn gì cũng bật ra, bay lên, tựa nhau là có một bàn tay vô hình nâng lên. Khí thế mãnh liệt như thế khiến cho những người trong sân khó mà đứng yên.
Bảy bóng người từ trong sân phi thân lên, rơi xuống mái nhà, Phương Kiếm Minh và cửu ca đứng cách nhau hai trượng, mặt đối mặt, tử y nhân đứng phía sau cửu ca, cương giản của hắn đã thu về, bên cạnh hắn là người có đôi tai nhọn và thêm hai đồng bọn nữa, chính là hai người liên thủ đấu với lão đổ tài.
Ngô Thế Minh đứng ở phía sau Phương Kiếm Minh, bọn họ đứng ở phía bên phải mái nhà, còn người kia thì ở phía tay trái của mái ngói.
Ngô Thế Minh không nhìn thấy Hoa Thiên Vân trên mái ngói, nhìn xuống sân. Thấy được Hoa Thiên Vân, một tay sau lưng một tay trước ngực, giống như một lão tăng, hai người kia đứng ở hai bên, một người đang làm động tác chuẩn bị phóng người lên, song chưởng đưa lên cao, còn người kia thì đang trầm người xuống, song chưởng chụm lại tựa như là đang ôm một quanh một đại thụ, động tác của ba người vô cùng kỳ lạ, đứng yên không nhúc nhích, giống như là người đất vậy.
Gió cát trong sân bay loạn, nhưng đến trước bọn họ khoảng một trượng thì dừng lại, không thể nào tiến vào thêm được, chỉ bay loạn ở bên ngoài. Tình hình trong sân lúc này khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ, trong phạm vi một trượng năm quanh ba người Hoa Thiên Vân thì yên tĩnh như đêm, mà bên ngoài thì cuồng phong bạo vũ, kình khí tung hoành.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều chấn động trong lòng, Phương Kiếm Minh vui vẻ nói: "Võ công của hoa đại ca quả nhiên là vô cùng thần kỳ, có thể khóa chặt đối phương lại!"
Ngô Thế Minh nghĩ thầm: "Hai lão quái này có nội công thâm hậu, đáng tiếc là bọn họ lại gặp phải hoa đại ca, cho dù có mười người như họ thì cũng không phải là đối thủ!"
Cửu ca thì thầm nghĩ: "Không ổn! Thì ra người này mới là một tuyệt đỉnh cao thủ!"
Tử y nhân thì hừ lạnh, thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, sao hắn lại lợi hại như thế, cho dù ta có luyện 'Thanh Minh Chưởng' đến cảnh giới cao nhất cũng không thể đánh lại hắn! Xem ra chỉ có thiên tôn đích thân ra tay mới có thể chế trụ hắn được, cho dù tứ đại thiên vương có đơn độc ra tay thì cũng không chiếm được phần hơn, trừ khi là cả bốn người bọn họ liên thủ!"
Bốn người đứng phía sau hắn thì lại nghĩ: "Đúng là khinh khủng, cũng may là không gặp phải đối thủ như hắn! Còn lão đổ tài này nữa, lão là ai, mà lại tự động thủ!"
Mọi người còn đang nghi hoặc thì thân hình của người kia càng lúc càng lên cao, thẳng đến khi cách mặt đất hơn hai trượng thì mới từ từ hạ xuống, mỗi khi hạ xuống một trượng thì động tác của lão đổ tài cũng chậm hơn một chút, mọi người biết rằng hai người bọn họ đang giao đấu kình khí với nhau, nếu ai mắc sai lầm thì lập tức táng mạng, tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.
'Ô', lam triều tiêu trong tay của Phương Kiếm Minh đột nhiên kêu lên, sau đó Thiên Thiền Đao trên lưng cũng ngâm lên, thiên thiền chân lực trong cơ thể của Phương Kiếm Minh tự động vận khởi, Ngô Thế Minh thấy Phương Kiếm Minh có điều dị thường, nắm đặt tay lên vai của Phương Kiếm Minh, nói: "Kiếm minh, đệ sao thế?"
Đầu ngón tay vừa chạm vào Phương Kiếm Minh là lập tức bật ra, cảm thấy trong người của Phương Kiếm Minh có một cổ chân lực cường đại đánh bật hắn ra, hai mắt của Phương Kiếm Minh hiện lên hắc quang, cả người phát ra sát khí mãnh liệt, những người đối diện đang mãi quan sát tình hình bên dưới cho nên không phát hiện ra dị tượng trên người Phương Kiếm Minh, lam triều tiêu và Thiên Thiền Đao.
Động tác của lão đổ tài càng lúc càng chậm, mỗi lần chuyển một vòng, trên mặt đất liền xuất hiện một đạo liệt ngân, đảo mắt cái trên mặt đất đã xuất hiện đầy vết nứt, người kia hạ xuống mai ngói, tóc tai vũ động theo gió, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, mắt thấy sắp chạm vào mái ngói thì ngừng chuyển động.
Chính lúc này, hai tiếng thét dài vang lên, hai người vốn bị Hoa Thiên Vân dùng kình khí khóa chặt, trong mắt chợt lóe lên hàn quang, hét dài, động thân, hai người cùng lăng không, song quyền và song chưởng kích lên người Hoa Thiên Vân cùng một lúc.
Trên mặt tử y nhân lộ vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: "Hay lắm, thì ra hai người các ngươi còn ẩn tàng thực lực!"
Cửu ca thì lộ rõ vẻ vui mừng, còn ba người kia thì nhìn nhau, trên mặt hiện lên thần thái cao thâm khó lường.
Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh thấy thế thì đồng thời kinh hô thất thanh: "Hoa đại ca!"
Hai người kia vừa đánh trúng Hoa Thiên Vân thì xoay người rời đi, đột nhiên Hoa Thiên Vân cười lớn, nói: "Hai vị, mới đó mà muốn đi rồi à!" Tay trái ở phía sau lưng từ từ chuyển động, cả hai người kia đều chấn động, tốc độ giảm mạnh, chân khí trong người Hoa Thiên Vân chuyển động, từ trên người hắn phát ra, cánh tay vốn dựng thẳng trước ngực liền đánh ra môt trảo, hai người kia liền không thể di động tiếp.
Hai người tự biết là không phải đối thủ của Hoa Thiên Vân, bất chợt xoay người lại, bốn chưởng mang theo lực đạo ngàn cân đánh xuống.
Hoa Thiên Vân cười nói: "Thế mới là một hán tử!" Hai tay vung lên, đối chưởng, 'ba ba' hai tiếng, đánh trúng đầu vai của hai người, hai người đó kêu lên đau đớn, máu huyết sôi trào, chưa kịp phản chiêu thì hai quyền của Hoa Thiên Vân đã đánh đến, 'ba ba', trước mắt hai người kia hoa lên, lại bị đánh trúng, cuối cùng há mồm phun ra một ngụm máu tươi, Hoa Thiên Vân quát: "Những người chết dưới tay ta đều là cùng hung cực ác, tạm thời bỏ qua cho các ngươi, tha cho các ngươi một đường sống, biến!"
Song quyền kích lên đầu vai của hai người, chấn hai người bay đi, Hoa Thiên Vân cố ý chấn bọn họ văng lên trên mái ngói.
Lúc này, lão đổ tài đã ngừng chuyển thân, hai chân nhẹ nhàng chạm lên mái ngói, khi chân lão vừa chạm vào mái ngói thì nơi tiếp xúc liền nứt ra, nhưng đặc biệt nhất là viên ngói đó đầy vết nứt nhưng không có bể nát, tựa như là có một lực lượng vô hình âm thầm tương trợ.
Hoa Thiên Vân đảo mắt nhìn qua, thấy được tình thế của lão đổ tài và người kia, vận 'Phá Thiên Chân Khí' trong cơ thể, phát ra, hai tay giang rộng, cười nói: "Đổ lão, cần gì phải thế!"
Hai đạo khí phách va chạm vào kình khí của hai người kia, lão đổ tài kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cười ha hả, nói: "Lợi hại, lợi hại, đã nhiều năm rồi lão đổ tài chưa từng gặp phải địch thủ!"
Sắc mặt của người kia tái mét, hai vết máu từ khóe miệng chảy xuống, đôi mắt đang khép hờ bỗng hé ra, bạo phát tinh quang, ngửa mặt lên trời, cười lớn, không cười thì còn đỡ, hắn vừa cười thì máu tươi chảy ra ròng ròng, nói: "Hảo, hảo, Đổ Thần Phiên Phiên, quả nhiên không hổ danh là cao thủ trên Thiên Bảng! Đi!" Vừa dứt lời, hai vai thoáng động, phá không bay đi, tỷ y nhân nắm lấy đầu vai của 'cửu ca', quát khẽ: "Đi!"
Ngô Thế Minh thấy thế thì vội quát: "Đi? Để ta xem các ngươi chạy đi đâu?"
Hắn đang định đuổi theo thì Hoa Thiên Vân, đang dìu lão đổ tài phi thân xuống sân, nói: "Giặc cùng chớ đuổi, tên cửu ca đó ngày khác xử lý cũng không muộn, ưng trảo tôn đã đến, chúng ta mau rời khỏi đây!"
Thanh âm của Hoa Thiên Vân còn chưa dứt thì từ phía xa đã vang lên một giọng nói: "Có cao thủ ở đây, chúng ta phải đến xem, trong các ngươi, ai là người đã giết chết sư đệ ta?" Theo giọng nói, một nhân ảnh từ xa ngoài ngàn trượng, lướt qua mái ngói phi thân bay lại, tốc độ rất nhanh, đảo mắt cái là đã đến gần.
Nhóm người của 'cửu ca' còn chưa đi được trăm trượng thì đã bị người đó vượt qua. Trên mặt tử y nhân hiện lên vẻ giận dữ, giao cửu ca cho người có đôi tai nhọn, phóng người lên, quát: "Hoạn đảng, có được bao nhiêu bản lãnh, xem chưởng!"
'Thanh Minh Chưởng' kích xuất như thiểm điện, một đạo âm phong ẩn trong chưởng phong ập đến, người kia khẽ kêu lên một tiếng, kinh nghi nói: "Thanh Minh Chưởng!" Tay trái vung lên, kình khí cường đại phát ra theo tay của hắn, kình khí mang theo khí thế tịch mịch, hủy diệt, khiến cho người khác phải cảm thấy khó chịu, tử y nhân thất sắc hô lên: "Tịch Diệt Thủ!"
Một tiếng ầm vang lên, tử y nhân lăng không lộn người, rơi xuống mái ngói, mũi chân điểm lên mặt ngói, phá không bay đi, cười khằng khặc.
Người vừa đến chân còn chưa chạm mái ngói thì đã có thêm hai bóng người, bốn chưởng phong đánh về phía hắn, người đó cười một tiếng, song chưởng phân ra, cười quái dị: "'Tịch Diệt Thủ' của ta vừa mới tu luyện đến tầng thứ tám, để ta dùng các ngươi thử uy lực!"
Hai phách không chưởng lực đánh ra, va chạm với tứ chưởng, một tiếng nổ lớn vang lên, hai người kia cười lớn, nói: "Huynh đệ chúng ta còn có việc, không rảnh chơi đùa với quái vật bán nam bán nữ như ngươi!" Phóng người, động tác đều nhau, đuổi theo tử y nhân ở phía trước, đảo mắt cái đã biến mất ở phía xa.
Người kia cười âm hiểm, nhìn hai bóng người ở phía xa, lên tiếng nói: "Bám sát chúng cho ta, để xem bọn chúng có quỷ kế gì?" Mặc dù thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại truyền rất xa, lọt vào tai của mười người đang chạy đến, là cẩm y vệ và đông hán phiến tử, lập tức phân ra một nửa số người, chuyển hướng đuổi theo hướng đám người cửu ca đã biến mất.
Thái giám đó đảo mắt nhìn qua, thấy bốn người Phương Kiếm Minh đứng trên mái ngói thong thả tự nhiên, di chuyển về phía tây, cười âm trầm, nói: "Thường cung phụng, ngươi phái cẩm y vệ đi điều tra chi tiết về mấy người kia!"
Một người thân vận áo bào trắng, tay cầm trường kiếm đi đến, đứng phía sau thái giám, gật đầu, vẫy tay, lập tức có một người vận y phục cẩm y vệ đi đến.
Thường cung phụng ghé vài tai hắn nói nhỏ vài câu, cẩm y vệ đó được ra lệnh lập tức dẫn theo tám cẩm y vệ khác rời đi, còn những người khác chỉ đứng ở xa chứ không tới gần.
Thường cung phụng này nguyên danh vốn là Thường Ngũ Đức, hắn mỉm cười, hắng giọng một cái rồi nói: "Bùi công công, lần này ngài đến Hàng Châu là để tìm 'Tiết công công'?"
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của quykiemtu
Bùi công công cười lạnh, sắc mặt trầm xuống, nói: "Thường cung phụng, thường cung phụng, các ngươi làm việc như thế nào thế, không bắt được hắc đạo, còn khiến cho sư đệ của ta mất mạng, ngay cả thi thể cũng không còn, nếu không nể mặt Tào cung phụng thì sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Thường Ngũ Đức nghe hắn giáo huấn thì trên mặt tỏ vẻ bực mình, nói: "Bùi công công, cũng không thể nói như vậy, không chừng Tiết công công vẫn còn tại thế, vẫn chưa bị người khác sát hại, nếu như tiết công công đã chết thì nhất định phải có thi thể, nhưng chúng ta đã điều định quan binh của cả Hàng Châu, thậm chí là cả cẩm y vệ, nhưng vẫn không tìm được, thế thì làm sao xác định được là Tiết công công đã chết?"
Bùi công công nói: "Hừ, sư đệ của ta sống hay chết, chẳng lẽ ta còn không biết sao, trong giang hồ có một loại độc dược tên là 'Hóa Thi Phấn', chắc hẳn ngươi cũng nghe nói qua, cẩm y vệ đúng là càng ngày càng vô năng, năng lực làm việc chỉ còn lại như thế này. Thường cung phụng, ta biết đại nội cung phụng của các ngươi luôn có quan hệ rất tốt với cẩm y vệ, hầu như là liên thủ đối kháng với Đông Hán chúng ta, ta nói như vậy, ngươi sẽ không cáo mật lại trước mặt Tư Mã Vô Phong chứ!"
Thường Ngũ Đức cười nói: "Nói thế này, bất quá ... Đại cung phụng luôn trung thành và tận tâm với thánh thượng, mà cẩm y vệ lại là thân quân của thánh thượng, chúng ta và cẩm y vệ thân cũng cũng là điều tất nhiên, tuy vậy, chúng ta và Đông Hán cũng hợp tác rất tốt, có điều ..."
Bùi công công cười lạnh, nói: "Có điều thế nào?"
Thường Ngũ Đức nói: "Có điều Vương công công làm việc ... Thật sự là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, nếu hắn biết một ít đạo quân thần, vẫn còn luyến tiếc chức vị đại cung phụng, thì không nên ở trước mặt thánh thượng nói năng lung tung!"
Bùi công công ồ một tiếng, nói: "Ta biết ý của ngươi, ngươi nói chính là chuyện của Bạch Liên giáo?"
Thường Ngũ Đức nói: "Công công quả nhiên lợi hại, không sai, ta nói chính là việc này, đại cung phụng và Ma Môn Thái Thượng có giao tình không tệ, bọn họ lui tới cũng là chuyện đương nhiên, vương đại công công dĩ nhiên là hiểu rõ mối quan hệ này, vậy mà còn ở trước mặt thánh thượng nói điều không tốt về đại cung phụng, việc này có vẻ như không nể mặt mũi, nên biết rằng Ma Môn hiện nay đã không còn là Bạch Liên giáo!"
Bùi công công cười âm trầm, nói: "Thật thế sao? Nhưng theo như chúng ta biết, trong võ lâm hiện nay, ngoại trừ cửu đại môn phái, Cái bang, thì thế lực mạnh nhất là ma giáo và ma môn, lão nhi Tư Mã Vô Phong, lúc trước vốn là trưởng lão của ma giáo, đại cung phụng và hắn qua lại mật thiết với nhau, chẳng lẽ không nhận ra làm như thế là rất mất mặt sao..."
Thường Ngũ Đức cười nói: "Bùi công công, tư mã đại nhân đã sớm không còn là người của ma giáo nữa, mối quan hệ giữa tư mã đại nhân và hắn đương kim thánh thượng cũng biết, việc đại cung phụng lui tới với hắn cũng là do chủ ý của thánh thượng!"
Bùi công công cười lạnh, nói: "Hay cho một câu thuần phục hoàng thượng, nói đúng ra phải là 'quan miện đường hoàng', chúng ta cũng không muốn vạch trần các ngươi, tránh tổn thương hòa khí giữa ba nhà!"
Thường Ngũ Đức mỉm cười, nói: "Bùi công công biết là tốt rồi, lần này ba nhà chúng ta tề tụ ở Hàng Châu, cũng là việc trọng đại nhiều năm rồi chưa có, trước khi đến đây, đại cung phụng đã giao việc rõ ràng, tất cả đều nghe theo Bùi công công, Bùi công công có gì sai phái cứ việc phân phó!"
Bùi công công nghe hắn cung kính như thế thì lạnh lùng cười, nói: "Nói đi, các ngươi định chơi trò gì?"
Thường Ngũ Đức nói: "Bùi công công có tin tức linh thông, chắc hẳn đã biết tin 'Đồ Long Côn' xuất thế?"
Bùi công công cả kinh, thầm nghĩ: "Hay lắm, việc này chỉ có mình và người của đông hán biết, không ngờ đại nội cung phụng các ngươi cũng biết!" Gật đầu, nói: "Đúng vậy, tin tức 'Đồ Long Côn' xuất hiện, chúng ta đã biết, ngươi nói lời này là có dụng ý gì?"
Thường Ngũ Đức mỉm cười, nói: "Là thế này, Bùi công công. Tám năm trước vương đại công công đã kiếm được bảo vật thần kỳ nhất trên đời - Trường sinh bình, có lẽ không có bảo vật gì có thể khiến vương đại công công để trong mắt nữa, 'Đồ Long Côn' mặc dù là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự, không phải là phàm vật, nhưng làm sao có thể so sánh với trường sinh bình, nói thế không biết Bùi công công có đồng ý?"
Bùi công công cười nói: "Hay lắm, rất hay, trường sinh bình là vạn cổ bảo vật, Đồ Long Côn làm sao có thể so sánh được! Ý của ngươi ta đã hiểu, ngươi yên tâm, đông hán chúng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào Đồ Long Côn!"
Thường Ngũ Đức vui vẻ nói: "Kỳ thật, ta cũng biết vương đại công công sẽ không để ý đến 'Đồ Long Côn', có một câu nói của Bùi công công ta rất yên tâm."
Bùi công công cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: "Đông hán sẽ không nhúng tay, nhưng không có nghĩa là 'người' của đông hán không nhúng tay, hừ, Thường Ngũ Đức, tính toán trong đầu của ngươi tưởng ta không rõ sao!"
Thường Ngũ Đức vội nói: "Chỉ cần cao thủ của đông hán không ra tay thì người của tình nhân sơn trang cứ để chúng ta đối phó!"
Không nói đến hai người lòng đầy tính toán kia, chúng ta nói về bốn người Phương Kiếm Minh, sau khi rời khỏi thì đi về hướng tây, không bao lâu thì đến phân đà của cái bang ở Hàng Châu, vừa thấy mặt lưu kiến thì Hoa Thiên Vân liền nói: "Lưu đà chủ, làm phiền an bài cho ta một gian mật thất, ta cần chữa chương cho một người!"
Lưu kiến thấy trên ngực lão đổ tài có vết máu, mặc dù không biết là đã có chuyện gì xảy ra nhưng biết rằng lúc này không phải là lúc nhiều lời cho nên vội vài cho người an bài một gian mật thất, Hoa Thiên Vân thấy Phương Kiếm Minh đang lo lắng thì cười nói: "Kiêm minh, ta biết đệ đang lo lắng, yên tâm đi, có ta ở đây thì cho dù lão đổ tài có bị kéo về Diêm Vương Điện thì hoa đại ca cũng có thể cứu lão trở về!"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì trong lòng buông bỏ được một tảng đá lớn, hoa thiên đã nói như thế thì đã nắm chắc thành công, thân phận của hắn là bang chủ cái bang, tuyệt không nói quá.
Lưu kiến sai hạ nhân dâng trà lên, cùng với Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh ngồi trong phòng khách, đang muốn hỏi chuyện thì nghe được tiếng của Tôn Khổ nhi: "Ngô đại ca, nghe nói kiếm minh đệ đến, muội và bà bà liền đến thăm!"
Tiếp theo là thanh âm già nua của Tôn bà bà: "Minh nhi, lão thân cũng muốn gặp vị sư đệ này của ngươi!"
Giọng nói chưa dừng thì Tôn bà bà và Tôn Khổ nhi đã từ ngoài đi vào, ba người vội đứng lên, Phương Kiếm Minh thi lễ với Tôn bà bà, nói: "Vãn bối là Phương Kiếm Minh, ra mắt bà bà."
Tôn bà bà nhìn Phương Kiếm Minh, gật đầu, cười nói: "Anh khí bừng bừng, tuấn tú lịch sự, khó trách minh nhi lại nhắc đến người trước mặt lão thân nhiều lần!"
Phương Kiếm Minh mỉm cười, nói: "Bà bà khích lệ!"
Tôn Khổ nhi vừa tiến vào, trước tiên là nhìn Phương Kiếm Minh, có một chút mừng rỡ, sau đó ánh mắt chỉ tập trung lên người của Ngô Thế Minh, dường như trong mắt nàng chỉ có Ngô Thế Minh thôi.
Sau khi năm người ngồi xuống, Ngô Thế Minh không che dấu được sắc mặt vui mừng, nói: "Bà bà, Khổ nhi, chuyện của tôn đại thúc ta đã điều tra ra manh mối!"
Vừa nghe nói thế thì hai người ngẩn ra, nửa mừng nửa lo, Tôn bà bà kích động nói không thành lời: "Minh ... Minh nhi, con nói là ... là thật?"
Ngô Thế Minh gật đầu, kể lại mọi chuyện một lần, hai người vừa nghe vừa rơi lệ, Tôn bà bà đột nhiên hét lớn: "Đại Ngũ, con chết thật là oan, đều do năm đó nương không quản giáo con tốt, nếu không dung túng cho con thì năm đó con sẽ không bị tai hạo như thế, Minh nhi, con ả Mị Nương đó hiện đang ở nơi nào? Còn tên hung thủ kia nữa, hắn đang ở đâu?"
Ngô Thế Minh nói: "Bà bà yên tâm, thù của ngô đại thúc, con sẽ giúp hai người báo, hôm nay con và kiếm minh đã cùng tên hung thủ kia giao đấu một trận, tạm thời vẫn chưa biết rõ được lai lịch của hắn, việc trả thù cho tôn đại thúc cần phải bàn bàn kỹ hơn!"
Tôn bà bà nói: "Sao? Con đã cùng tên tặc tử kia đánh nhau, sao lại không kêu bà bà? Lão thân muốn đích thân giết chết tên tặc tử kia!"
Tôn Khổ nhi nói: "Bà bà, chúng ta đã trách lầm Hồ Bất Quy nhiều năm như thế, nếu sau này gặp hắn, e rằng phải nói một lời xin lỗi."
Tôn bà bà nói: "Nói cái gì thế? Tên Hồ Bất Quy kia cũng không phải thứ tốt lành gì, chuyện Đại Ngũ bị giết, hắn không thể tránh khỏi liên quan, lão thân không tìm hắn tính sổ đã xem như là phá lệ khai ân rồi, tuyệt không cúi đầu trước hắn!"
Tôn Khổ nhi cười khổ nói: "Bà bà, nghe khẩu khí của ngô đại ca, lai lịch của tên tặc tử kia không nhỏ, việc báo thù cho phụ thân, e rằng chúng ta quá đơn bạc!"
Tôn bà bà cười lạnh, nói: "Khổ nhi, con không nên nâng cao người khác mà hạ uy phong của mình, lúc bà bà tung hoành giang hồ thì tên tặc tử kia còn chưa xuất thế, hắn có được bao nhiêu bản lãnh!"
Phương Kiếm Minh nghe khẩu khí của lão xong thì thờ dài trong lòng, thầm nghĩ: "Tôn bà bà này tính tình dữ dằn như thế, đã nhiều năm như vậy rồi, không biết Tôn tỷ tỷ đã được bà ấy chân truyền bao nhiêu rồi!"
Ngô Thế Minh nghiêm mặt nói: "Khổ nhi, muội không nên lo lắng, muội phải tin đại ca, đại ca đã xem muội là muội muội, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
Tôn Khổ nhi nghe thế thì lệ châu tuôn rơi, nhìn thấy Lưu Kiến ở một bên nên vội lau đi, nói: "Ngô đại ca, Khổ nhi tin đại ca!"
Lưu kiến thở dài một hơi, nói: "Tên hung thủ kia quả nhiên là ác độc, Tôn bà bà, mặc dù võ công của tại hạ thấp kém, nhưng nếu như có thể hỗ trợ được, lão nhân gia người cứ phân phó một tiếng, tại hạ nghĩa bất dung từ, kỳ thật, chỉ bằng với quan hệ giữa thế minh và bang chủ thì bang chủ của chúng ta cũng sẽ tuyệt đối không đứng nhìn, các người đừng thương tâm, mối thù này nhất định sẽ được báo!"
Vừa nói đến đó thì bên ngoài chợt có tiếng quát: "Ai!?" Sắc mặt của lưu kiến đại biến, nói: "Có người xông vào, đã bị phát hiện, ta phải đi xem một chút!"
Hắn còn chưa dứt tiếng thì bên ngoài đã có tiếng đánh nhau không ngừng, lưu kiến kinh hãi trong lòng, phóng người chạy ra ngoài, nhưng chỉ chớp mắt, một tiếng 'bồng' vang lên, một thân ảnh từ ngoài bay vào, vừa rơi xuống đất là lập tức lui về sau vài bước, bốn người nhìn lại chính là Lưu Kiến, trong lòng đều kinh nghi, Lưu kiến là một đà chủ của cái bang, có thể biết được võ công không tệ, tuyệt không kém cỏi đến thế, nhưng người kia vừa ra tay đã bức lưu kiến từ ngoài trở lại vào trong, xem ra kẻ đến cũng không phải là hạng tầm thường! Một bóng người cao lớn tiến vào như bay, phía sau còn có bảy tám đệ tử cái bang đuổi theo.
Hai chân người kia vừa chạm đất thì hai ống tay áo vung lên, phát ra một cổ kình khí, bức đệ tử cái bang lui ngược ra ngoài, một đôi ngươi hữu thần quét quanh phòng, không nói gì, chỉ thấy hai người Ngô Thế Minh và Phương Kiếm Minh thì phóng đến, 'bộp, hai người đả kim sơn, đảo ngọc trụ bàn, đối diện người đó, quỳ xuống đất.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của quykiemtu
Người kia vung tay áo, hai chân chạm đất, tiến lại gần, đỡ lấy tay Phương Kiếm Minh, cảm thấy lạ, hỏi: "Vị thiếu hiệp này, hà cớ gì mà làm thế! Thí chủ làm thế là khiến lão tăng tổn thọ, lão tăng không chịu nổi!"
Lão thầm vận chân lực muốn nâng Phương Kiếm Minh dậy, không ngờ Phương Kiếm Minh cũng vận khởi nội lực, quỳ tại chỗ, không nhúc nhích, nội lực hai người chạm vào nhau, Phương Kiếm Minh bật người lên, còn lão tăng thì lui về sau ba bước, lộ vẻ kinh ngạc, Phương Kiếm Minh thất sắc, nói: "Sư bá tổ, đệ tử không phải cố ý, xin sư bá tổ đừng trách, đệ tử tham kiến sư bá tổ!"
'Bộp', hắn lại quỳ xuống đất. Lão tăng xoay người, hai tay hợp lại trước ngực, nói: "A di đà phật, lão tăng thật sự không thể tiếp nhận, thiếu hiệp, ngươi là đệ tử của ai, sao lại làm vậy?"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói: "Sư bá tổ, đệ tử là Kiếm Minh đây, sư bá tổ, người còn nhớ Kiếm Minh chứ?"
Lão tăng suy nghĩ một chút, sau đó sắc mặt mừng rỡ, nói: "Con là Minh nhi, Minh nhi, thật sự là con sao?"
Phương Kiếm Minh kêu lên: "Sư bá tổ, tám năm trước, sau khi rời khỏi Thiếu Lâm Tự thì đệ tử vẫn chưa được gặp lại sư bá tổ, thật không ngờ hôm nay lại gặp nhau như thế này, sư bá tổ, mấy năm nay người vẫn khỏe chứ?"
Lão tăng mừng rỡ, vội kéo hắn đứng dậy, cười nói: "Đứng lên mà nói, không phải lạy, không ngờ con đã cao lớn như thế rồi. Mấy năm nay con đã đi đâu, nghĩa phụ của con, đao thần tiền bối đâu?"
Phương Kiếm Minh thấy Ngô Thế Minh vẫn quỳ dưới đất, cúi đầu không nói lời nào, lập tức quỳ xuống theo, lăng tăng ngạc nhiên nói: "Minh nhi, sao con lại làm vậy?"
Phương Kiếm Minh nói: "Sư bá tổ, Minh nhi muốn cầu xin người!"
Lão tăng hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lại nghiêm mặt, nói: "Minh nhi, con không cần phải nói, sư bá tổ biết ý của con, con đứng lên trước, có chuyện gì thì nói sau!"
Phương Kiếm Minh nói: "Sư bá tổ, nếu người không đồng ý thì Minh nhi sẽ không đứng lên, Minh nhi xin người!"
Lão tăng thở dài, ngẩng đầu lên nhìn lên cao, không hề nhìn Ngô Thế Minh một cái, chậm rãi nói: "Nếu Minh nhi đã nói như thế thì ngươi cũng đứng lên đi!"
Phương Kiếm Minh mừng rỡ, cùng Ngô Thế Minh đứng dậy, Ngô Thế Minh cúi đầu, không dám nhìn lão tăng. Lão tăng hừ một tiếng, nói: "Hoa bang chủ ở đâu?"
Lưu kiến giơ tay lên, ra hiệu cho đệ tử cái bang lui xuống, cười nói: "Đại sư là phương trượng Thiếu Lâm Tự, Đại Phương thiền sư?"
Lão tăng mỉm cười, chắp tay chào hỏi lưu kiến một cái, nói: "A di đà phật, lão nạp lỗ mãng, mong thí không không trách!"
Lưu kiến thầm giật mình, nghĩ: "Đại Phương thiền sư thần công cái thế, hôm nay thấy được quả nhiên danh bất hư truyền!" Miệng vội nói: "Không dám, không dám, tại hạ họ Lưu, tên một chữ Kiến, là đà chủ phân đà cái bang ở Hàng Châu, vừa rồi đắc tội xin đại sư thứ lỗi!"
Đại Phương cười nói: "Lưu đà chủ, chúng ta không cần phải khách sáo nữa, xin mời bang chủ của các người ra, lão lạp có chuyện muốn thỉnh giáo!"
Lưu kiến nói: "Việc này ..."
Ngô Thế Minh nói: "Sư bá tổ, hoa đại ca đang chữa thương cho lão đổ tài, tạm thời không thể gặp người, sư ..."
Đại Phương quát: "Làm càn, không biết lớn nhỏ, còn ra thể thống gì?"
Ngô Thế Minh đỏ mặt, nói: "Sư bá tổ, đệ tử biết năm đó là đệ tử không đúng, nhưng ..."
Đại Phương cả giận nói: "Còn dám nhiều lời!" Xuất ra một chưởng, đánh về phía Ngô Thế Minh, Ngô Thế Minh nhấc tay lên, 'bịch' một tiếng, Ngô Thế Minh lùi về sau từng bước, thân hình của Đại Phương khẽ lung lay, Đại Phương giận dữ, quát: "Còn dám phản kháng, tốt, tốt lắm, tám năm không gặp, ngươi càng lúc càng lớn mật, ngay cả sư bá tổ cũng dám đánh!"
Lão nhấc tay đánh ra một chưởng, lần này Ngô Thế Minh không dám phản kháng, 'bộp', trên mặt trúng một chưởng, Ngô Thế Minh quỳ xuống, cúi đầu, không nói hiển nhiên là không thể nhận sai.
Phương Kiếm Minh và Tôn Khổ Nhi đồng thời kinh hổ: "Sư bá tổ (đại sư), hạ thủ lưu tình!"
Tôn bà bà tính tình nóng nảy, đã sớm không chịu nổi, đứng dậy quát lớn: "Lão hòa thượng, lão làm thế là có ý gì? Muốn đánh là đánh sao, tùy theo ý lão hay sao?"
Ánh mắt của Đại Phương khẽ nhấc, nói: "Vị thí chủ này, xin thứ cho ánh mắt kém cỏi của lão nạp!"
Tôn bà bà cười lạnh nói: "Bốn mươi năm trước lão thân được gọi là Tôn đại nương, lão hòa thượng, lão chính là chưởng môn của Thiếu Lâm Tự?"
Lão tăng nói: "A di đà phật, thì ra là Tôn thí chủ, lão tăng đúng là chưởng môn của Thiếu Lâm Tự, pháp danh Đại Phương!"
Tôn bà bà nói: "Lão hòa thượng, lão đừng hòng ở trước mặt lão thân mà lên mặt kẻ cả, mặc dù lão thân tuổi không bằng lão, nhưng cũng không quen nhìn người khác đánh mắng hậu sinh vãn bối, không sai, trước kia hắn vốn là đệ tử của Thiếu Lâm Tự, nhưng hắn không muốn làm hòa thượng, không muốn ăn chay niệm phật, cho nên hiển nhiên là ra khỏi Thiếu Lâm Tự, lão cần gì phải làm khó hắn?"
Đại Phương mỉm cười, nói: "A di đà phật, Tôn thí chủ, lão nạp không phải làm khó hắn mà là đang dạy bảo đệ tử, chuyện này không liên can đến thí chủ!"
Tôn bà bà nói: "Ai nói lão thân và hắn không có liên quan, lão thân đã nhận hắn làm nghĩa tôn, lão muốn 'dạy bảo' hắn, trừ khi là 'dạy bảo' cả lão thân, nếu không, lão thân không muốn thấy!"
Đại Phương tu dưỡng rất tốt, khẽ cười, nói: "Không dám, không dám! A di đà phật, Tôn thí chủ, Giác Điên là đệ tử của Thiếu Lâm Tự, tục ngữ có câu: Nhất Nhật Vi Sư, Chung Thân Vi Phụ, lão nạp 'dạy bảo' hắn, đó là chuyện đương nhiên, xin Tôn thí chủ không nên can thiệp!"
Tôn bà bà hừ một tiếng, gằn cười, nói: "Thiếu Lâm Tự xem ra cũng rất giỏi, lão hòa thượng, cái đạo lý chó má này mà cũng nói ra, lão thân không muốn nhiều lời, cho dù lão có là tổ phụ của hắn thì cũng không được bắt buộc hắn làm hòa thượng!"
Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, những lời này đối với cao tăng đức cao vọng trọng mà nói thì có vẻ hơi quá, Đại Phương mặc dù tu dưỡng tốt nhưng vẫn không chịu nổi, giận dữ, nói: "Giác Điên, Bà bà của ngươi thật lợi hại, lão nạp không phải là đối thủ của nàng, hôm nay lão nạp phát hiện được tung tích của ngươi, ngươi muốn cùng lão tăng về Thiếu Lâm Tự hay không, chỉ cần nói một lời!"
Ngô Thế Minh nghe xong thì sắc mặt đại biến, trên mặt mang theo vẻ thống khổ, vặn vẹo, đau đớn, sau đó dường như có quyết định, hổ lệ tuôn trào, dập đầu ba cái với lão tăng, nói: "Chưởng môn sư bá tổ, xin thứ cho đệ tử bất hiếu, tạm thời đệ tử còn chưa muốn quay về Thiếu Lâm Tự, đệ tử căn bản không phải là người trong phật môn, chưởng môn sư bá tổ, xin người đừng ép đệ tử, đệ tử biết người đối xử rất tốt với đệ tử, nhưng lần này, cho dù đệ tử có bị sư bá tổ phế bro võ công thì đệ tử cũng nguyện ý!"
Lão tăng tức giận, chỉ tay vào hắn, run cả giọng, nói: "Ngươi ... Ngươi ... Thật là khiến lão nạp tức chết!"
Phương Kiếm Minh và Tôn Khổ Nhi đồng thời quỳ xuống, Phương Kiếm Minh nói: "Sư bá tổ, Giác Điên sư huynh không phải là chủ tâm muốn chọc giận người, xin sư bá tổ đừng trách, đệ tử xin người!"
Tôn Khổ Nhi nói: "Đại sư, tiểu nữ Tôn Khổ Nhi, cầu xin người đừng trách Thế Minh ca, huynh ấy không phải cố ý, nếu người mốn trách phạt thì hãy trách phạt tiểu nữ, tiểu nữ không biết cái gì gọi là Lễ Nghi Nhân Hiếu, nhưng Thế Minh ca nói với người như vậy là không đúng, tiểu nữ chỉ mong đại sư từ bi, tha cho Thế Minh ca!"
Lão tăng nhìn nàng, rồi lại nhìn Ngô Thế Minh, trong ánh mắt hiện lên vẻ thương tiếc, thầm nghĩ: "Thôi!" Miệng khẽ nói: "Oan nghiệt, oan nghiệt, lão tăng cũng không phải người vô tình vô nghĩa, chỉ là ... Ài ... Các người không hiểu dụng tâm cũa lão nạp, nếu biết hôm nay, thì lúc cầu cần gì phải thế, a di đà phật!"
Tiếng nói chưa dứt, hai vai khẽ động, tiến ra đại sảnh, biến mất, Phương Kiếm Minh vội chạy ra đại sảnh, hô lớn: "Sư bá tổ, sư bá tổ, người đừng đi, Minh nhi còn có rất nhiều chuyện muốn nói!"
Từ xa vang lại tiếng nói của lão tăng: "Minh nhi, không cần phải nói! Sư bá tổ còn có chuyện quan trọng bên mình, nên phải đi, sư phụ và sư tổ của con vẫn khỏe, con hãy yên tâm, khi nào rãnh hãy trở về Thiếu Lâm Tự một chuyến, họ cũng rất nhớ con, nghĩa phụ của con, đao thần tiến bối, cũng mời đến Thiếu Lâm Tự một lần!"
Lão tăng càng chạy càng xa, lão đã đi, ý đã tuyệt, Phương Kiếm Minh có đuổi theo lão thì cũng làm được gì! Phương Kiếm Minh đuổi theo hơn mười dặm thì không còn bóng dáng lão, Phương Kiếm Minh cố nến buồn đau, giảm cước bộ, tám năm qua, hắn thường xuyên nhớ đến Thiếu Lâm Tự, nhất là chưởng môn sư bá tổ và sư phụ. Mặc dù hắn có sư tổ, nhưng sư tổ lại không thường xuyên gặp mặt hắn, hơn nữa tính tình của sư tổ hắn dường như lãnh đạm, không thân hòa bằng chưởng môn, cho nên trong lòng hắn, địa vị của sư bá tổ còn hơn cả sư tổ.
Thật ra hắn như vậy cũng là do năm đó chính Đại Phương là người cứu hắn và đưa về Thiếu Lâm Tự, tiểu hài tử trời sinh mẫn cảm, năm đó Đại Phương cứu hắn, trên đường về Thiếu Lâm Tự, mặc dù đa số thời gian là hắn ngủ, nhưng mỗi khi ăn cơm, uống nước đều là do đích thân Đại Phương lo cho hắn, cho nên trong tâm linh, hắn đã coi lão như thân nhân.
Phương Kiếm Minh thấy Đại Phương không còn bóng dáng thì không thể làm gì khác hơn là quay trở lại, đi được nửa đường thì chợt nhớ đến Long Bích Vân và Long Nguyệt, mấy ngày nay, do bận rộn cho nên hắn không có ở chung với các nàng, lúc này đã rãnh rỗi, tốt nhất là nên trở về, dù sao thì thương thế của lão đổ tài cũng đã có Hoa Thiên Vân cứu chữa, căn bản không phải lo lắng, còn chuyện của Ngô Thế Minh, cho dù hắn có trở về thì cũng không làm được gì, chỉ có thể để cho Tôn Khổ Nhi an ủi hắn thôi, nghĩ đến lúc nãy Tôn Khổ Nhi vì Ngô Thế Minh mà quỳ xuống cầu xin trước mặt Đại Phương thì Phương Kiếm Minh cũng cảm động, thầm nghĩ: "Thế Minh ca, tình ý của Tôn tỷ tỷ đối với huynh như thế, nếu huynh đã không xuất gia làm hòa thượng thì hãy đối đãi tốt với Tôn tỷ tỷ!"
Hắn vừa đi vừa nghĩ, chuyển người qua một khúc cua, đi vào một con đường cái, có tiếng vó ngựa truyền đến, lúc đầu tiếng vó ngựa không lớn, nhưng nhanh chóng dồn dập như sấm giật, có hơn mười khoái mã đang phi nước đại trên đường, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn lại thì thấy ở ngoài hơn hai mươi trượng, một đội nhân mã đang phóng đến, người trên ngựa thì đầu đội đâu lạp, toàn thân bạch y, lưng đeo trường kiếm, từ trang phục có thể nhận ra được đó chính là cẩm y vệ.
Phương Kiếm Minh vội tránh sang một bên, lẩn vào đám đông, nhóm cẩm y vệ di chuyển rất nhanh, không bao lâu thì đã mất bóng, chỉ còn tiếng vó ngựa vang vọng từ xa, tiếng vó ngựa dồn dập như đập lên ngực của người nghe.
Một lão hán thở dài, nói: "Đám cẩm y vệ này thật là kiêu ngạo ngang ngược, lần này không biết lại đến phiên ai gặp xủi quẩy đây!"
Một tráng hán nói: "Cẩm y vệ chỉ kiêu ngạo không còn đỡ, bọn Đông hán #$%^& mới thật sự không phải là người, không có con cái nối dõi, tốt nhất là bọn chúng nên ở lại trong cung vĩnh viễn, đừng nên ra ngoài, mỗi lần chúng ra ngoài là lại bắt đi một hóm người, những người bị bắt đi phải chịu sự thống khổ vô cùng!"
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của quykiemtu
Một người thấp ốm nói: "Vương đại ca, nói nhỏ thôi, đừng để bọn chúng nghe, huynh cũng không phải không biết bọn chúng độc ác thế nào!"
Tráng hán nói: "Nhưng ta không quen nhìn, ngươi nói hoàng thượng dưỡng trứ bọn người này làm gì? Ngoại trừ ức hiếp dân chúng ra thì còn có thể làm được chuyện gì?"
Lão hán cười khổ nói: "Vương lão đại, bớt nói đi, cũng may ở đây đều là bằng hữu tốt, nếu không thì chúng ta cũng bị ngươi liên lụy rồi!"
Tráng hán hừ một tiếng, sau đó không nói nữa. Tai mắt của Phương Kiếm Minh linh mẫn, mặc dù đứng cách bọn họ khá xa nhưng vẫn nghe rõ được, thầm nghĩ: "Hiểu biết của chững bình dân này so ra còn hơn hoàng thượng nhiều, nếu mỗi người của đại minh đều có ý nghĩ như thế thì sẽ không lo không được quốc thái dân an, cũng không phải lo sợ Ngõa Thứ nhiều lần xâm phạm biên cương!"
Trở lại đại viện, muốn tìm Long Bích Vân, không ngờ Long Bích Vân không có ở trong phòng, tiểu Đồng nói nàng dẫn theo Long Nguyệt ra ngoài, còn về phần làm gì thì nàng không rõ, chỉ có dặn lại là nếu Phương Kiếm Minh trở về thì nhắn lại cho hắn đến 'Phong Linh Độ Khẩu', Phương Kiếm Minh nghe xong thì ngẩn ra, thầm nghĩ: "Vân nhi đến Phong Linh Độ Khẩu làm gì? À, đúng rồi, chắc là đi gặp các vị tiền bối, thuận đường xem A Mao."
Nghĩ đến Kỳ Lân Thử, trong lòng hắn vui hẳn, mấy ngày nay không biết Dược Tiên đã dùng biện pháp gì để đối phó với nó, chỉ sợ rằng tiểu tử này đang mắng Phương Kiếm Minh không nói nghĩa khí, đã đem bán nó, vội dùng cơm, nhìn sắc trời một chút, đến hoàng hôn, thay đổi y phục, một thân hắc y, đắn đo một chút rồi sử dụng thuật dịch dung, cải trang thành một hán tử bình thường, thầm vận côn lực, xương cốt vang lên vài tiếng, vóc người tráng kiện hơn không ít.
Hắn nhìn vào gương, xem lại 'kiệt tác' của mình, có chút đắc ý, cho dù là Long Bích Vân thì cho dù có đứng trước mặt nàng cũng không nhận ra hắn, lặng lẽ đi ra khỏi cửa, không để cho tiểu Đồng nhìn thấy, khi ra đến đường cái thì đèn hoa đã treo lên rực rỡ.
Phương Kiếm Minh đi dọc theo đường cái, đi được vài dăm thì nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền lại, từ tiếng bước chân có thể nhận ra người này thân thủ không kém, tiếng bước chân đến gần, Phương Kiếm Minh quay đầu lại nhìn, thấy được hai người, đầu đội đấu lạp, thân vận bạch y, chính là cẩm y vệ, ngẩn ra, một người quát: "Này, ngươi đang làm gì đó?"
Phương Kiếm Minh không muốn tìm phiền toái, cười hì hì nói: "Hai vị đại nhân mạnh khỏe, tại hạ chỉ là một giang hồ lãng tử, hai vị đại nhân có chuyện gì sao?"
Người kia nghe ngữ khí của Phương Kiếm Minh cung kinh, nên cũng dễ chịu, phất tay, cười nói: "Tốt lắm, ngươi đi đi, huynh đệ, đại nhân ta nói cho ngươi biết, mấy ngày nay, những người trong võ lâm các ngươi tốt nhất là nên an phận một chút, ít gây chuyện đi, ta thấy ngươi lẻ loi một mình, chắc là mới bước chân vào giang hồ, hiển nhiên là cũng có chút bản lãnh, ngươi tự thu xếp đi!"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Đa tạ đại nhân nhắc nhở!" Sau đó bỏ qua hai người, đi đến một ngỏ hẻm, nhìn quanh một chút, không thấy ai theo dõi, thi triển khinh công, tựa như một làn khói vượt qua các mái nhà. Không lâu sau đã đến Phong Linh Độ Khẩu.
Lúc này Phong Linh Độ Khẩu khác hẳn so với ban ngày, dòng sông nhỏ dưới chân núi được nguyệt quang soi rọi, xinh đẹp dị thường, nước sông nhẹ lưu động, tựa như một khúc ca, làm dịu đi những muộn phiền trong lòng, tẩy sạch bụi trần thế, mặc kệ là vinh hoa phú quý, hay là danh lợi, được mất, cũng chỉ là mây khói, trước dòng sông nhỏ này, chúng trở nên mờ mịt, nhỏ nhoi.
Phương Kiếm Minh thưởng thức cảnh sắc xung quanh, thong thả bước về phía dòng sông, khi đến trước dòng sông khoảng năm trượng thì đột nhiên phát hiện ra điều không ổn, mơ hồ phát hiện ra có không ít người ẩn nấp tứ phía, mặc dù những người này đã cố gắng ẩn nấp, nhưng dù sao Phương Kiếm Minh cũng là cao thủ chân chính, vừa phát hiện có điểm lạ là lập tức lặng lẽ phát ra kình khí dò xét, cảm nhận được những góc tối khắp bốn phía của Phong Linh Độ Khẩu có ít nhất mười mấy người ẩn nấp, nếu như hắn tính không sai thì hẳn là có mười bốn người. Những người này phân bố tứ phía, hiển nhiên là nhằm vào Dược Tiên.
Sau khi phát hiện ra bọn họ thì Phương Kiếm Minh giật mình, thầm nghĩ: "Những người này có lai lịch gì? Sao lại mai phục ở nơi này, phong linh đâu, nàng đã đi đâu?"
Hắn dừng chân, nhìn về phía gian nhà gỗ, bên trong lộ ra ánh đèn, trầm tư một lúc, cố ý ho khan một tiếng, tiếng cửa mở khẽ vang lên, một thân ảnh mềm mại uyển chuyển xuất hiện dưới ánh trăng, Phương Kiếm Minh nhìn lại, là Long Nguyệt, không chờ hắn lên tiếng thì Long Nguyệt đã cười rồi nói lớn: "Phương đại ca, là huynh à?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Đúng vậy, là ta, Nguyệt nhi, muội và Vân nhi sao lại đến đây?"
Đôi chân của Long Nguyệt khẽ chuyển, từng bước đến gần, không biết là trong tay cầm vật gì, huơ đông một cái tây một cái, nói: "Phương đại ca, sao giờ mới đến, muội và tiểu thư chờ cả nửa ngày rồi!"
Nàng vừa đến gần thì khuôn mặt xinh xắn chợt ngẩn ra, thì ra nàng phát hiện người trước mặt không phải là 'Phương Kiếm Minh', Phương Kiếm Minh len lén nháy mắt ra hiệu với nàng, Long Nguyệt khẽ hô lên một tiếng, rồi nói: "Huynh lại đây, đêm nay phong linh tỷ không đưa thuyền qua sông!"
Phương Kiếm Minh à một tiếng, nói: "Thảo nào không thấy nàng!" Nói xong, hai chân dụng lực, phóng qua dòng sông nhỏ.
Khi hai chân của hắn còn chưa chạm đất thì có bốn nhân ảnh từ trong bóng đêm lao ra, dọc theo phương vị của Phương Kiếm Minh, tạo thành một chữ nhất, Long Nguyệt hé miệng cười, tiến đến từng bước, kéo tay Phương Kiếm Minh, nói: "Phương đại ca, theo muội, muội đưa vào!"
Một tay kéo Phương Kiếm Minh, tay còn lại vung lên, hai người nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài sân. Nơi ở của Dược Tiên có bốn gian phòng, ở giữa là phòng chính, hai bên là sương phòng, còn có một gian là phòng bếp, ở trước bốn gian phòng có trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, đa số chưa từng gặp qua, không biết là Dược Tiên kiếm được từ đâu.
Các loại hoa thảo này cũng không cao lớn, cây cao nhất cũng chỉ đến hông của một đại hán, bốn người kia vận sức chờ đợi, vừa thấy Phương Kiếm Minh vượt sông êm đẹp thì kích động, liền tiến lên theo, Phương Kiếm Minh vừa nhấc chân đi thì bọn họ đã đến được chỗ có trồng các loại kỳ hoa dị thảo.
Phương Kiếm Minh quay đầu lại quát: "Các ngươi là ai? Đến như thế là có gì?"
Không ngờ bốn người kia giống như bị điếc, ngơ ngác đứng tại chỗ, Phương Kiếm Minh sửng sốt, Long Nguyệt khẽ cười, ghé tai nói nhỏ vài câu với Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh bừng bình, lộ ra nụ cười quái dị.
Bốn người này thân vận bạch y, mang theo trường kiếm, phía sau đeo đấu lạp, từ trang phục, Phương Kiếm Minh biết bọn họ là người của cẩm y vệ.
Bốn người vẫn đứng yên không nhúc nhích từ lúc tiến vào, chính lúc này, một người hét lớn: "Không ổn, có độc!" Vẻ mặt hoảng hốt, nghiêng qua nghiêng lại tựa như người say rượu, ba người khác thì vẫn không có động tĩnh gì, khi người này vừa ngã xuống thì một người khác chợt hô lên, đánh ra một quyền, tựa như là đang đánh nhau với người khác, nhưng nhìn lực từ quyền của hắn thì ngay cả một tiểu hài tử tám tuổi cũng tạo ra được, sau đó rút trường kiếm bên hông ra, chém đông, chặt tây, sau đó quát lớn, 'ầm', ngã xuống, tựa lên người của cẩm y vệ đã ngã trước.
Người thứ ba thì đột nhiên người khà khà, hai tay vỗ vỗ, hai chân giữ yên, sau đó nhảy lên nhảy xuống, tựa như là rất vui mừng, Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt thấy thế thì cười lớn, cẩm y vệ kia nhảy một hồi rồi đặt mông xuống đất, hai tay giơ lên, vẽ một vòng tròn trong không trung, rồi vẽ thêm một vòng thứ hai, hai mắt cụp xuống, nằm thẳng cẳng.
Cẩm y vệ thứ tư có nội công thâm hậu hơn ba người này nhiều, vừ tiến vào thì hắn đã lập tức nín thở tĩnh khí, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không trúng độc cũng không trúng ảo trưởng, vận công lực toàn thân, tứ chi vận lực, phòng ngừa có người công kích, hắn đứng một lúc, cố gắng tiến về phía trước từng bước, nhưng chân vừa chạm đất thì vội giật lùi về, trên trán lấm tấm mồ hôi, giống như là bị rắn cắn vậy.
Phương Kiếm Minh hỏi nhỏ: "Nguyệt nhi, tên cẩm y vệ này xem ra võ công cao hơn ba tên kia, đúng rồi, Vân nhi đâu, các vị tiền bối nữa?"
Long Nguyệt nói: "Họ ở trong phòng, Thiên Đô tiền bối có dặn, chúng ta tạm thời không nên vào, đợi nhân vật lợi hại đến!"
Phương Kiếm Minh nghe xong, thầm nghĩ: "Là ai nhỉ? Chẳng lẽ là thống lĩnh cẩm y vệ?"
Lúc này, trán của tên cẩm y vệ kia đã đẫm mồ hôi, bỗng hắn quát to một tiếng, song chưởng vung lên, trên đỉnh đầu xuất hiện một làn sương trắng, một đoàn kình khí vô hình xoay quanh hắn, khoanh chân ngồi xuống trên cỏ, trên mặt lộ vẻ thống khổ, hô hấp khó khăn, tựa như đang giao thủ với một cao thủ.
Những người khác mai phục ở xung quanh, thấy tình hình của bốn người như thế nhưng vẫn không xông ra tương trợ, lẳng lặng đợi tại chỗ, không hề nhúc nhích, tựa như là đang chờ người đến, cùng đợi lệnh!
Hai nhân ảnh từ trong màn đêm phóng đến như hai làn khói, từ từ đến gần, hai người giảm tốc độ, từng bước đến gần Phong Linh Độ Khẩu.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của quykiemtu
Hai người vừa tiến đến bờ sông, nhìn thấy hình tình của bốn người kia thì trầm mặt, quát: "Sao lại như thế, các ngươi ra đây hết cho ta!"
Lời vừa dứt, mười cẩm y vệ đang ẩn nấp ở khắp nơi lập tức phóng người lên, đứng thành một hàng ở phía sau hai người, trang phục của họ giống y như của bốn người kia.
Người còn lai đảo mắt nhìn qua Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt, cười lớn: "Thì ra là hai tiểu oa oa, gọi người lớn nhà các ngươi ra nói chuyện!"
Hai người kia, một người có vóc dáng cao lớn, hai bên mai đầy râu quai nón, mắt như chuông đồng, vừa lớn vừa tròn, không giận mà uy, thái dương gồ cao, vừa nhìn qua là biết có nội công thâm hậu.
Người còn lại là một trung niên sắc mặt trầm úc, mái tóc dài được cột lại, trên tóc có cắm ngân phiến, hai tay để phía sau lưng, khiến cho người đối diện có cảm giác cao thâm khó lường, người này chính là người gọi các cẩm y vệ ra.
Lão đầu có râu quai nón bước ra, Long Nguyệt đã sớm được dặn dò, mỉm cười, nói: "Tiểu nữ Long Nguyệt ra mắt hai vị thống lĩnh!"
Trung niên nhân hừ một tiếng, nói: "Sao ngươi biết chúng ta là thống lĩnh cẩm y vệ?"
Long Nguyệt cười nói: "Đại nhân xem ra chính là 'Thánh Thủ' Hà Phi danh chấn võ lâm Hà đại nhân!"
Lão đầu có râu quai nón cười ha hả, nói: "Lão Hà, uy phong năm xưa của lão vẫn còn đó, ngay cả một tiểu cô nương cũng biết đến, tiểu cô nương, cô nói xem, ta là ai?"
Long Nguyệt không hề chần chờ, nói: "Đại nhân hẳn chính là Khổng Bá Đoan, khổng đại nhân!"
Lão đầu sửng sốt, thầm nghĩ: "Ta rất ít xuất hiện trên giang hồ, tiểu cô nương này được bao nhiêu tuổi chứ, sao lại cũng biết được ta?"
Thánh Thủ Hà Phi lạnh lùng nói: "Nếu đã biết chúng ta là ai, thì sao không thấy người lớn ra nói chuyện, và sao lại trêu cợt thuộc hạ ta?"
Long Nguyệt nói: "Hà đại nhân, chúng ta không có trêu thuộc hạ của ngài, là bọn hắn không hề chào hỏi, tự mình xông vào, rơi vào trận pháp, việc này sao trách chúng ta được!"
Khổng Bá Đoan gật đầu, nói: "Việc này ta có thể nhận ra được, tiểu cô nương, cô là ai? Người lớn trong nhà là ai?"
Long Nguyệt cười nói: "Khổng đại nhân, ngài sai rồi!"
Khổng Bá Đoan ngạc nhiên nói: "Sai rồi, tiểu cô nương, lời này là co ý gì?"
Long Nguyệt nói: "Thật ra tiểu nữ cũng chỉ là khách mà thôi, không phải chủ nhân nơi này!"
Thánh Thủ Hà Phi nghe xong thì cười lạnh nói: "Tiểu cô nương, cô đã là khách, chúng ta cũng là khách, sao chủ nhân nơi này còn không ra nghênh đón bổn đại nhân?"
Khổng Bá Đoan nói: "Đúng vậy, chủ nhân nơi này là ai?"
Long Nguyệt cười nói: "Hai vị đại nhâ, chủ nhân nơi này có dặn qua, muốn tiểu nữ hỏi hai vị, các người đến nơi này làm gì?"
Khổng Bá Đoan trầm ngâm nói: "Tiểu cô nương, ta nói cho cô biết, những ngày nay, trong thành Hàng Châu đã có không ít người chết, trong đó có một vị công công vô duyên vô cớ mất tích ở Hàng Châu, Thánh Thượng lo lắng, phân phó ta đến đây tìm hiểu, theo người dò xét báo lại, ở gần đây có rất nhiều võ lâm cao thủ, hành tung quỷ bí, cho nên chúng ta đến đây, tiểu cô nương, mau gọi người lớn trong nhà ra, lão phu không có kiên nhẫn đâu!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong đầu thầm nghĩ: "Công công mà họ đến chắc chính là người mà ta giết đêm đó!"
Thánh Thủ Hà Phi này hắn đã từng gặp qua, tám năm trước, tại 'Dự Địa Đệ Nhất Khách Điếm', Thánh Thủ Hà Phi ra tay giáo huấn 'Nhạn Bắc Song Tà', lúc đó Phương Kiếm Minh và sư phụ ngồi dùng cơm ở đó, nên có chút ấn tượng.
Lúc đó, cẩm y vệ có năm thống lĩnh, đại thống lĩnh là Tư Mã Vô Phong, bốn phó thống lĩnh là Thánh Thủ Hà Phi, Kinh Thần Tiên - Vu Đông Hải, còn có một người là Nam Cung Nham, ngày đó cũng tham gia đoạt Thiên Hà Bảo Lục, Khổng Bá Đoan này là người thứ tư.
Hôm nay hai vị phó thống lĩnh cùng đến đây, xem ra vị thái giám bị giết kia có thân phận không nhỏ. Long Nguyệt Khổng Bá Đoan nói, nàng không cho là đúng, mà ngược lại còn cười nói: "Khổng đại nhân, tiểu nữ sợ nói ra người này, hai vị sẽ không biết nói làm sao trước mặt Thánh Thượng!"
Khổng Bá Đoan sửng sốt, nói: "Tại sao?"
Long Nguyệt nói: "Vị tiền bối này đã ẩn cư ở đây nhiều năm, lão nhân gia người không sợ chuyện gì, chỉ sợ có người đến quấy rầy, nếu để cho ngoại nhân biết được lão nhân gia đang ẩn cư ở đây, thì e rằng sẽ khiến cho nhiều người nhàm chán kéo đến!"
Thánh Thủ Hà Phi cười lạnh, nói: "Hắn là ai mà có mặt mũi lớn thế, nếu hắn không ra gặp thì bổn đại nhân sẽ xông vào!"
Long Nguyệt mỉm cười, cũng không có tức giận, nói: "Cũng khó trách Hà đại nhân tức giận, Hà đại nhân, tiểu nữ cả gan hỏi ngài một câu, ngài tiến cung làm phó thống lĩnh khi nào?"
Thánh Thủ Hà Phi ngạc nhiên, cười nói: "Tiểu cô nương, ta không dò xét lai lịch của cô nương, thế nào mà cô nương lại hỏi chuyện của bổn đại nhân!"
Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt nghiêm lại, nói: "Hà đại nhân, tiểu nữ không phải chỉ là muốn đùa với ngài!"
Thánh Thủ Hà Phi kinh ngạc, thầm nghĩ: "Tiểu cô nương này, miệng lưỡi lanh lợi, xem ra khó đối phó!" Nói: "Bổn đại nhân tiến cung vào mười tám năm trước!"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì suýt cười thành tiếng. Khuôn mặt của Long Nguyệt vẫn thế, hướng sang Khổng Bá Đoan, hỏi: "Khổng đại nhân?"
Khổng Bá Đoan nghe giọng của nàng trịnh trọng, cũng không làm cao, nói: "Lão phu đã ở trong đại nội nhiều năm, từ một giáo úy, đến nay đã là phó thống lĩnh, tổng cổng đã trải qua nhiều đời Thánh Thượng, tóm lại là từ những năm đầu của thành tổ, lão phu đã làm việc cho triều đình!"
Long Nguyệt cười nói: "Vậy là tốt rồi, khổng đại nhân, ngài ở trong đại nội nhiều năm như thế, hẳn là đã nghe nói qua một việc lạ vào ba mươi năm trước?"
Khổng Bá Đoan trầm tư một chút, sau đó sắc mặt đại biến, cả kinh nói: "Tiểu cô nương nói đến ..."
Long Nguyệt gật đầu, cười nói: "Chắc ngài cũng biết chủ nhân nơi này là ai chứ?"
Khổng Bá Đoan nói: "Là ai?" Thanh âm của hắn đã hơi run run.
Long Nguyệt nói: "Chính là vị đại phu diệu thủ hồi xuân năm đó!"
Khổng Bá Đoan kêu lên một tiếng kinh ngạc, nói: "Lão nhân gia người vẫn còn tại thế?"
Long Nguyệt cười nói: "Đương nhiên, khổng đại nhân, lão nhân gia người mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng thân thể vẫn còn tráng kiện. Thế nào? Hai vị còn muốn xông vào nữa không? Nếu ngài đã biết là ai, thì chắc hẳn là biết phải làm thế nào!"
Khổng Bá Đoan gật đầu, nói: "Lão phu biết làm thế nào, xin cô nương giơ cao đánh khẽ, thả thuộc hạ của lão phu ra, khi trở về lão phu nhất định sẽ giáo huấn bọn họ thật tốt!"
Long Nguyệt cười nói: "Không cần phải giáo huấn bọn họ, cũng là do bọn họ xui xẻo thôi!"
Vừa nói vừa đi vào hoa viên, vung ngọc thủ lên, cẩm y vệ đang khoanh chân ngồi dưới đất thờ dài một hơi, dùng tay lau mồ hôi trên trám, đứng lên, ba người nằm trên mặt đất cũng sử dụng một thế 'Lý Ngư Đả Đỉnh' bật người dậy, đứng vững, bốn người đảo mắt nhìn quanh, thấy Thánh Thủ Hà Phi và Khổng Bá Đoan thì kinh hoảng, Long Nguyệt nói: "Các ngươi đi đi!"
Bốn người kia hơi do dự, Khổng Bá Đoan quát: "Các ngươi thật to gan, ai cho phép các ngươi tự tiện xông vào, còn không mau trở về!"
Bốn người kia nghe thế thì làm sao còn dám chần chờ, phi thân bay về phía hai người, chân sau quỳ xuống, kinh sợ nói: "Thuộc hạ làm việc bất lực, xin hai vị thống lĩnh trách phạt!"
Thánh Thủ Hà Phi nói: "Các ngươi đứng lên đi, không phải các ngươi hành sự bất lực mà là các ngươi gặp phải cao nhân, Khổng huynh, huynh xem ..."
Khổng Bá Đoan đưa mắt ra hiệu cho hắn, Thánh Thủ Hà Phi hiểu ý, hai người ôm quyền nhìn về phía mộc ốc, nói: "Tiền bối, ta đến lỗ mang, kinh động đến tiền bối, mong tiền bối không trách!"
Bên trong truyền ra thanh âm của Dược Tiên, nói: "Đây cũng là chức trách của hai người, nếu không có việc gì thì cứ rời đi!"
Hai người Khổng, Hà cùng hô: "Cáo từ!" Rồi mang theo mười bốn cẩm y vệ rời đi.
Phương Kiếm Minh chờ sau khi bọn họ rời đi thì cười với Long Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, giờ ta mới phát hiện ra, bảnh lĩnh của muội thật không nhỏ, có tài ăn nói đến thế!"
Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt đỏ lên, nói: "Bây giờ mới biết sao, được rồi, nếu không phải muội đi ra thì e rằng huynh đã ra tay với số cẩm y vệ đó. Thật ra những lời này cũng không phải là muội có thể nói, nếu không phải có các vị tiền bối chỉ dạy để tùy cơ ứng biến thì cho dù lá gan của muội có lớn hơn cũng không dám nói chuyện như thế với hai đại cao thủ, vừa rồi là do muội tỏ ra can đảm thế thôi, chứ thật sự là sợ muốn chết!"
Tiếng cười của Thiên Đô Thánh Nhân truyền đến, nói: "Nguyệt nha đầu, làm tốt lắm!"
Một thanh âm trong trẻo vang ra, cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, Nguyệt tỷ tỷ thông minh như thế, hai lão kia sao có thể là đối thủ được!"
Dược Tiên cười ha hả nói: "Đây cũng là do danh khí của ta lớn, nếu không thì khi hai tiểu tử kia xông vào, khí đó lại làm phiền đến lão Thiên ra tay rồi!"
Long Bích Vân cười nói: "Thống lĩnh của cẩm y vệ mặc dù có võ công cao cường, nhưng muốn phá giải trận pháp của Dược Tiên tiền bối thì cũng không dễ, bốn cẩm y vệ kia đối mặt với trận pháp của tiền bối thì thúc thủ vô sách, trận pháp của Dược Tiên tiền bối quả nhiên là nhất tuyệt trong võ lâm!"
Một thanh âm của thanh niên cười nói: "Chúng ta cứ nói chuyện như thế thì khiến cho Phương hiền đệ đợi ở bên ngoài, để đệ tử ra đón hắn vào!"
Một thanh niên có tướng mạo anh tuấn đi ra, thấy Phương Kiếm Minh thì hơi ngẩn người, thầm nghĩ: "Mấy năm không gặp, sao hắn lại biến thành bộ dạng thế này!"
Phương Kiếm Minh hướng về phía hắn ôm quyền, cười nói: "Huynh đài là đệ tử của Thiên Đô bá bá? Sáu năm trước, chúng ta đã gặp qua ở am của Tuệ Trần sư thái, hôm nay gặp gỡ, phóng thái của tôn huynh vẫn như xưa, vẫn còn chưa thỉnh giáo cao danh của tôn huynh!"
Thanh niên vui vẻ nói: "Phương hiền đệ, vẫn còn nhớ rõ sao? Ta xưng hô như thế, ngươi không ngại chứ?" Ba người vừa nói vừa đi vào mộc ốc, Phương Kiếm Minh cười nói: "Sao lại thế chứ!"
Hắn đưa mắt nhìn, trong phòng đầy người, Dược Tiên ngồi ở chủ vị, Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân ngồi ở một bên, Long Bích Vân, Phong Linh và một tiểu mỹ nữ ngồi một chỗ.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của quykiemtu