Minh Tiêu phái có rất nhiều phân chi, đệ tử đời thứ hai cũng rất đông đúc, nhưng không ai có thể lay động địa vị của Hoàng Trác Quang. Ngoại trừ vì hắn là đệ tử của lão tổ, thực lực cá nhân hắn mới là nguyên nhân quyết định.
Trước khi Tiểu Sơn giới phát sinh biến cố, Hoàng Trác Quang đã là người kiệt xuất nhất trong số những người trẻ tuổi, danh tiếng của tinh anh Minh Tiêu phái cũng theo đó bắt đầu lưu truyền.
Hắn mười sáu tuổi đạt tới ngưng mạch, ở tuổi này rất nhiều người chỉ mới hoàn thành trúc cơ. Đến khi mười bảy tuổi, hắn lĩnh ngộ kiếm ý, nhanh chóng trở thành nhân vật chói sáng nhất trong số đệ tử Minh Tiêu phái. Nhưng chân chính khiến cho danh tiếng của hắn lên tới đỉnh điểm lại là trong trận đại nạn này.
Lúc đó tình hình hỗn loạn, rất nhiều kẻ tấn công Minh Tiêu phái. Thời khác mấu chốt, Hoàng Trác Quang dũng cảm đứng ra, chém mười hai người, một loạt đầu lâu máu me rụng xuống trước đại môn Minh Tiêu phái. Việc này cũng lập tức chấn nhiếp những tu giả hỗn loạn, cho đến khi lão tổ trở về…
Có thể nói, địa vị hiện tại của Minh Tiêu phái ở Tiểu Sơn giới có phân nửa công lao của Hoàng Trác Quang.
Trận chiến ấy cũng lập tức khiến hung danh của hắn truyền khắp Tiểu Sơn giới, trong môn phái hắn cũng trở thành người có địa vị đứng thứ mười hai dưới lão tổ.
Hoàng Trác Quang làm việc bá đạo hung hãn, nhưng cũng không thiếu khôn khéo, các đệ tử khác vừa kính trọng vừa sợ hãi.
*
* *
Có nhiều người giơ tay như vậy, tự nhiên cần phải tỷ thí. Chẳng qua tỷ thí cũng không phải là dùng thực lực cá nhân, mà là trình độ thi triển pháp quyết.
Mỗi tu giả giơ tay được yêu cầu xuất ra một pháp quyết thủy hệ. Chuyện này đối với Tả Mạc mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, tiện tay xuất ra một cái Tiểu Vân Vũ Quyết. Phía trên bàn tay hắn một thước, một đám mây trắng nhỏ tạo ra mưa bụi, mưa bụi vừa rơi xuống bàn tay Tả Mạc liền biến mất. Pháp quyết thủy hệ thuần thục như vậy lập tức đánh bại hầu hết mọi người…
Chỉ còn lại duy nhất Trịnh Trung. Tả Mạc có chút bất ngờ. Chỉ thấy Trịnh Trung cũng không nói gì, nhẹ nhàng đưa ra một khối ngọc bài. Một con thủy long màu xanh lam lập tức chui ra, thân dài hơn một thước, cả người phủ lân giáp lóng lánh ánh sáng mê người, nó dường như rất có linh tính, một đôi mắt rồng hiếu kỳ quan sát bốn phía.
Mọi người khẽ ồ lên. Đây là dịch thú bài. Tả Mạc có chút bất ngờ, hắn không biết thủy long này rốt cuộc thuộc loại nào, nếu là Thành sư đệ có thể sẽ nhận ra. Thế nhưng không thể nghi ngờ, cho dù thuộc loại nào, đã là long phẩm giai của nó cũng không thấp.
Thủy long màu xanh lam bay lên, Tả Mạc lập tức cảm thụ được thủy hành chi lực trong không khí nhất thời nồng đậm hơn rất nhiều. Thủy long trời sinh thuộc về thủy hệ, pháp quyết thủy hệ chính là thứ nó am hiểu nhất.
Tên đệ tử cầm trong tay thanh bạch kiếm kia có chút chần chừ. Tả Mạc tuy chỉ dùng một pháp quyết nhỏ, nhưng vừa nhìn đã biết là tạo nghệ không thấp… Mà thủy long này của Trịnh Trung trời sinh đã là cao thủ khống chế thủy hệ.
“Hai người cùng lại đây.” Thanh âm Hoàng Trác Quang vang lên.
Trong lòng Tả Mạc rung động, thanh âm của Hoàng Trác Quang cũng không lớn, thế nhưng có một cỗ cảm giác áp bức đặc biệt. Hắn hiện giờ cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng là lần đầu tiên gặp phải cao thủ có phong cách như Hoàng Trác Quang. Chỉ có một người khiến cho Tả Mạc có cảm giác tương tự, đó là Thường Hoành, nhưng giữa hai người vẫn có sự khác nhau. Hoàng Trác Quang làm cho người ta cảm thấy áp bức, Thường Hoành lại làm cho người ta có cảm giác hung ác. Tả Mạc nhủ thầm trong lòng: nếu hai người này đấu một trận, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Hắn chú ý tới một gã tu giả sắc mặt tái nhợt ở đằng xa, theo lời kể của Lộ Huy thì đó chính là kẻ bị chim ngốc làm bị thương – Lôi Hạo. Lôi Hạo mới là mục tiêu chính của Tả Mạc.
Hai người theo sau đệ tử cầm kiếm, Hoàng Trác Quang từ trên đỉnh núi bay xuống, nói với sư muội bên cạnh: “Hướng dẫn bọn họ, chuẩn bị bắt đầu đi…” Những người khác lập tức bị cách ly khỏi khu vực này.
“Đi đi, đây chính là việc các ngươi cần làm. Trong vòng một nén hương, ai còn chưa đi ra ngoài năm mươi dặm thì đừng trách phi kiếm của ta vô tình!” một gã đệ tử Minh Tiêu phái hung hăng nói.
Biến cố đột nhiên sinh ra! Một đạo kiếm quang sáng trắng như tuyết đánh tới Hoàng Trác Quang! Nhiều đệ tử Minh Tiêu phái sợ hãi, đạo kiếm quang này đột nhiên xuất hiện, kiếm quang như tuyết, khiến cho bọn họ gần như không mở nổi mắt! Kiếm ý dày đặc tựa như vô số mảnh hoa tuyết sắc bén, bay lượn khắp nơi.
Sư muội bên cạnh Hoàng Trác Quang sợ đến mức hoa dung thất sắc, một làn kiếm quang này trong nháy mắt đã phủ kín tầm mắt, trắng xóa một mảng. Kiếm ý lạnh lẽo thấu xương trong chớp mắt đã làm nàng mất đi ý chí phản kháng…
Một đạo kiếm quang cực kỳ bá đạo đột nhiên sáng lên. “Ha ha! Ta đã biết ngươi trong lòng có quỷ mà!” Hoàng Trác Quang ha ha cười, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Bất quá, ngươi còn chưa đủ tư cách đánh với ta.” Trong lời nói bộc lộ sự tự tin, vô cùng quả quyết.
Đồng bọn của Trịnh Trung cũng đồng thời bắt đầu hành động, nhất thời kiếm quang ngang dọc khắp nơi. Những đệ tử Minh Tiêu phái khác cũng không phải ai cũng có thực lực như Hoàng Trác Quang, nhất thời tình hình trở nên hỗn loạn. Tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Minh Tiêu phái không làm cho Hoàng Trác Quang có nửa điểm chú ý, hắn chăm chú nhìn Trịnh Trung, cười nhạt: “A, hóa ra là Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên, thảo nào lá gan lớn như vậy.”
Trịnh Trung lúc này không còn nửa điểm bộ dáng ủ rũ khép hờ hai mắt, trong con ngươi hiện lên sát ý cùng chiến ý dữ dội.
Hoàng Trác Quang mỉm cười: “Đi, chúng ta lên trên. Nói xong liền bay lêm. Trịnh Trung cũng bay theo không chút do dự.
Tả Mạc nhìn quanh, không ngờ không có ai để ý tới mình, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Chẳng qua như vậy cũng rất tốt, thích hợp cho hắn hành động. Tả Mạc liền chú ý tới Lôi Hạo ở phía xa đang thất kinh, muốn xoay người chạy trốn.
Đám tu giả bị áp giải tới đối với Minh Tiêu phái trong lòng vốn có oán hận, vốn là khiếp sợ thực lực của Minh Tiêu phái, bọn họ có giận cũng không dám nói ra. Lúc đám người Trịnh Trung động thủ, tình hình hỗn loạn, Liễu Quý cực kỳ am hiểu mượn gió bẻ măng, cố ý cao giọng hô: “Phi kiếm! Thanh phi kiếm kia! Đừng để hắn chạy!” Một câu này vừa nói ra, kích thích lòng tham của rất nhiều người.
Thanh phi kiếm kia có sát ý thuần túy như vậy, tuyệt đối là tinh phẩm hiếm có trong hàng tứ phẩm.
“Ai dám động thủ? Cướp đoạt của Minh Tiêu phái sao? Chán sống sao!” tên đệ tử kia ngoài mạnh trong yếu, cố sức hét lên.
Liễu Quý núp trong đám người, bỏ thêm một câu: “Ai lớn gan thì lấy được, nhát gan thì chờ chết đói đi… bọn chúng làm sao biết là ai làm!”
Mọi người vừa nghĩ đều cho là đúng, cục diện hỗn loạn như vậy, cho dù là người bị cướp cũng không biết là ai cướp.
Những tu giả còn sống sót được ở Tiểu Sơn giới lúc này làm gì có kẻ nào tốt? Chỉ một lát, vô số kiếm quang đã rít lên, lao thẳng về phía tên đệ tử Minh Tiêu phái kia. Cho dù là Tả Mạc đã sớm tránh xa cũng bị tình hình này dọa sợ, âm thầm than thở may mà mình đã sớm tránh ra, nếu không cũng bị ăn đòn theo.
“Các ngươi…” Tên đệ tử kia vừa sợ vừa giận, chưa nói hết câu đã bị hơn mười đạo kiếm quang chém thành vô số mảnh, tình trạng thê thảm khiến cho Tả Mạc cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Mọi người lập tức xông lên tranh giành, tạo thành một đống hỗn loạn, một gã tu giả nhanh tay tinh mắt đoạt được phi kiếm, liền quay đầu bỏ chạy. Đám tu giả không cướp được phi kiếm cũng không buông tha cho những đệ tử khác. Tu giả không cướp được gì, hai mắt đỏ lên, ánh mắt nhanh chóng nhìn lên người các đệ tử Minh Tiêu phái khác. Bọn họ bỗng nhiên phát hiện, không có hào quang của Minh Tiêu phái che chở, đám đệ tử này đúng là một lũ dê béo! Tình hình càng thêm hỗn loạn bất kham.
Tả Mạc lắc mình mấy cái, vọt đến bên người Lôi Hạo, một trảo bắt lấy hắn.
Lôi Họa sợ gần chết, cả người run rẩy, nói năng lộn xộn: “Ta ta ta… tất cả mọi thứ đều cho ngươi …” Tả Mạc nhíu mày, bạt tai vài nhát cho hắn tỉnh táo lại: “Ta hỏi gì ngươi nói cái đó.”
“Ngài… ngài cứ hỏi!” Lôi Hạo bị tát vài cái, lập tức kéo được vài phần hồn phách trở lại, tuy rằng vẫn sợ chết khiếp, nhưng có thể miễn cưỡng nói chuyện.
Tả Mạc bỗng nhiên khẽ động thân hình, tay trái xuất ra một khỏa Dương Sát Cương Lôi. Xoẹt một tiếng đánh lên giữa một thanh phi kiếm. Một làn khói xanh lượn lờ bốc lên, đinh đang một tiếng, phi kiếm đã rơi xuống mặt đất…
Một gã kiếm tu cách đó không xa kêu lên đau đớn, phi kiếm bị hủy, tinh thần hắn cũng bị tổn thương.
Hắn hoảng sợ nhìn thoáng qua Tả Mạc, ngay cả kiếm cũng không dám lấy lại, lảo đảo xoay người chạy đi.
Tả Mạc cũng không đuổi theo, cảnh tượng này rơi vào trong mắt nhiều người lập tức mấy gã tu giả đang nhằm về phía Tả Mạc khựng lựng, chuyển hướng sang mục tiêu khác. Lôi Hạo bị Tả Mạc tóm chặt ở một bên hoảng sợ nuốt mước bọt, trời ạ, mình như thế nào lại rơi vào trong tay cao thủ như vậy?
“Vết thương trên người ngươi từ đâu mà ra?” Tả Mạc nhìn chằm chằm vào Lôi Hạo từ từ hỏi.
Lôi Hạo bị Tả Mạc nhìn chằm chằm, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng tái hơn, hắn lắp bắp: “Ta ta… ta gặp phải một đoàn bóng xám, muốn giữ nó lại, kết quả là ta bị nó huých một cái…”
Tả Mạc trong lòng vui vẻ, vừa rồi hắn đã kiểm tra vết thương trên người Lôi Hạo, đích thực do một loại lực lượng nằm ngoài ngũ hành gây ra.
“Sau đó bóng xám kia đi đâu?” Tả Mạc hỏi tiếp.
“Nó bay vào trong bí cảnh.” Lôi Hạo thành thật nói.
“Bí cảnh còn chưa mở ra, nó làm thế nào bay vào?”
“Ta… ta cũng không biết.”
Tả Mạc bỗng nhiên nghĩ đến cửa động vừa bí cảnh cần phải dùng pháp quyết ngũ hành mở ra, chim ngốc hiện giờ không mang đặc tính của ngũ hành, như vậy cũng không phải là không có khả năng.
“Cửa vào bí cảnh ở đâu?” Tả Mạc hỏi một vấn đề cuối cùng.
Vừa dứt lời liền ném hắn vào trong chiến trường hỗn loạn, lập tức có vài người xông tới.
Tả Mạc nhìn thoáng qua hai người đang giao đấu trên bầu trời, âm thầm tiếc rẻ một cơ hội. Nếu không phải đang vội vã tìm chim ngốc, hắn khẳng định sẽ nhân cơ hội này giết chết Hoàng Trác Quang. Hoàng Trác Quang chính là cao thủ đứng thứ hai trong Minh Tiêu phái, nếu giết chết hắn, có thể khiến thực lực của Minh Tiêu phái suy giảm mạnh.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, mình có chút đánh giá thấp thực lực của Minh Tiêu phái. Thực lực của Hoàng Trác Quang cũng khá mạnh mẽ! Ngay cả với tu vi ngưng mạch tam trọng thiên của Trịnh Trung cũng không làm gì được, điều này làm cho Tả Mạc kinh ngạc không ít.
Chứng kiến kiếm ý của Hoàng Trác Quang, Tả Mạc bỗng nhiên hiểu ra, chữ “Tiêu” trong Minh Tiêu phái không hề liên quan đến Tiêu trong Tiêu Thổ, mà là chỉ khoảng không. (Dịch: cái này là tiếng tàu đồng âm khác nghĩa, ta cũng đành chịu. Mọi người hiểu được thì hiểu.)
Đó chính là kiếm ở trong không trung!
Kiếm ý mở ra một khoảng không mờ mịt, rõ ràng trống không nhưng lại khiến cho kẻ khác có cảm giác không thể chống đỡ. Kiếm quang của Hoàng Trác Quang càng lúc càngsáng rực, mang theo một chút ấm áp, giống như ánh mặt trời. Vô luận kiếm quang, thân pháp của Hoàng Trác Quang ở giữa không trung cũng như cá gặp nước.
Tả Mạc có thần thức hơn người, mơ hồ cảm giác được, phi kiếm của Hoàng Trác Quang đối với không trung có liên hệ khó có thể miêu tả. Hắn vô cùng kinh hãi! Làm sao có thể? Người này lẽ nào bắt đầu tu luyện ở trong bụng mẹ? Chỉ trong nháy mắt, Tả Mạc quyết định phải giết hắn! Địch nhân như vậy, nếu bỏ qua cơ hội giết hắn lần này, sẽ không có cơ hội nào khác! Một ý nghĩ cực kỳ ác độc, ách không phải, là cực kỳ có kỹ thuật sinh ra trong đầu hắn.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của c0f7e3
Chương 273: Mũi kiếm trí mạng.
Dịch: c0f7e3 Nguồn: 4vn.eu
Chương 273: Mũi kiếm trí mạng.
Dịch: c0f7e3
Hoàng Trác Quang lăng không mà đứng. Trong ánh mắt luôn luôn lãnh đạm của Trịnh Trung lại không tự chủ tỏ vẻ khiếp sợ. Bị lừa rồi! Vẻ ngạo nghễ trên khuôn mặt Hoàng Trác Quang đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt lộ vẻ châm chọc. Khí phách mạnh mẽ vừa rồi, chẳng qua chỉ là ngụy trang. Trịnh Trung giờ mới biết mình mắc lừa. Ngay từ lúc đầu hắn đã cho rằng Hoàng Trác Quang đi theo con đường cương mãnh bá đạo, hiện tại mới biết là hoàn toàn sai.
Thiên không kiếm, như có như không, biến ảo không ngừng, vô hình vô chất!
Kiếm ý của Hoàng Trác Quang cực kỳ quái dị, Trịnh Trung chưa từng gặp qua. Chỗ đáng sợ nhất là toàn bộ khoảng không phảng phất đều trở thành hậu thuẫn của Hoàng Trác Quang, đối diện với ánh mắt lãnh tĩnh vững vàng của hắn, chiến ý trong lòng Trịnh Trung bất tri bất giác đã dần dần suy yếu.
Kinh nghiệm chiến đấu của Trịnh Trung cực kỳ phong phú, tu vi bản thân cũng cao hơn Hoàng Trác Quang một chút, lập tức phất hiện có điều không ổn. Chẳng qua nếu phải rời đi như vậy hắn có chút không cam lòng.
Nhìn xuống tình hình bên dưới, hắn biết chỉ cần kiên trì thêm một chút thời gian là có thể nhận được sự trợ giúp của các sư đệ. Bất kể kiếm ý khó nắm bắt như thế nào, kiếm chiêu biến đổi đa đoan thế nào, hắn tin rằng mấy người liên thủ lại nhất định có thể tiêu diệt đối phương.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, Trịnh Trung thực sự đã thua. Nhưng mục tiêu của hắn rất rõ ràng, thứ hắn cần là bí cảnh chứ không phải chiến thắng trước Hoàng Trác Quang. Đó cũng là nguyên nhân hắn kéo dài thời gian đến giờ.
“Các sư đệ của ngươi đều đã chết.” Trịnh Trung bỗng nhiên nói.
Hoàng Trác Quang không để ý, cười nói: “Đám phế vật, chết thì cứ chết đi.”
Trên mặt hắn nhìn không ra nửa điểm bá đạo cương mãnh lúc trước, ánh mắt lãnh tĩnh, thong dong trấn định.
Trong lòng Trịnh Trung đột nhiên phát lạnh, tên này đúng là kẻ máu lạnh vô tình, nói: “Ngươi vì sao không chạy?”
“Chạy?” Hoàng Trác Quang tựa như nghe thấy một chuyện rất buồn cười: “Ta vì sao phải chạy? Ta biết ngươi đang kéo dài thời gian, chờ các sư đệ của ngươi liên thủ.”
Giọng điệu Hoàng Trác Quang bình tĩnh, không có một chút hoảng loạn nào, khóe miệng hắn bỗng cong lên, con mắt nheo lại một chút: “Đáng tiếc, ngươi không biết rằng chênh lệch thực lực giữa ta và ngươi không phải là nhân số có thể bù đắp.”
Trịnh Trung có chút kinh ngạc, sự tự tin trong lời nói của Hoàng Trác Quang cũng không phải giả bộ, nhưng hắn vẫn nghi hoặc. Một đối một, hắn rơi vào thế yếu, nhưng thực lực hai bên cũng không chênh lệch lớn như Hoàng Trác Quang nói.
Chẳng lẽ Hoàng Trác Quang còn ẩn giấu thực lực? Tim Trịnh Trung nảy mạnh lên.
Tốc độ Tả Mạc rất nhanh, giống như một đạo thiểm điện, trong chớp mắt đã tới trước cửa vào bí cảnh. Cửa vào ở bên trong một sơn động. Ở bên ngoài sơn động đã loạn thành một đám, kiếm quang bay loạn, hào quang từ pháp bảo đủ loại màu sắc. Sơn cốc khá nhỏ, linh lực bên trong cốc cơ hồ hoàn toàn rối loạn.
Đám người Liễu Quý thấy Tả Mạc, sắc mặt không khỏi khẽ biến. Sư huynh đã cẩn thận dặn bọn họ không nên trêu chọc người này, bọn họ cũng nhìn thấy Dương Sát Cương Lôi vừa rồi, càng thêm kiêng kỵ, lúc này lại thấy Tả Mạc đi về phía bí cảnh, nhất thời thầm hô không ổn.
Bảy người bọn họ núp trong đám người hỗn loạn thừa nước đục thả câu. Bọn họ cực kỳ cẩn thận, thu hoạch cũng kha khá. Chẳng qua một chút lời lãi ấy không thể so sánh với một bí cảnh chưa được thăm dò. Tả Mạc đã sớm chú ý tới đám người Liễu Quý, cũng thấy vẻ cảnh giác trên mặt bọn họ, hắn biết có nói cho đối phương biết ý định của mình thì chưa chắc bọn họ đã tin tưởng.
Tả Mạc hạ quyết tâm, không hề do dự lấy ra U Thủy kiếm.
Hít thật sâu một hơi, hắn dẫm mạnh lên mặt đất, từ mặt đất vọt lên giống như một mũi tên rời cung, thoáng một chút đã lên cao hơn mười trượng. Đến điểm cao nhất, hắn bỗng nhiên co gối ôm vai, làm một động tác xoay người. Tả Mạc xoay người nửa vòng, mặt hướng xuống dưới, hai chân đạp mạnh vào khoảng không, tiến về phía trước.
Phanh!
Trong không khí giống như có một bức tường vô hình, Tả Mạc đạp mạnh lên trên, kình khí bắn ra bốn phía!
Linh lực toàn thân trong nháy mắt dâng lên!
Thân thể duỗi ra, từ mũi kiếm đến gót chân tạo thành một đường thẳng tắp, cả người hắn lúc này giống như một thanh phi kiếm.
Tiếng rít bén nhọn đột nhiên vang lên, vọng khắp trong sơn cốc.
Tất cả mọi người giật mình, vô ý thức ngừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn, lập tức giống như vị sét đánh!
Trong một khối không khí hình tiêm trùy có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, không khí toàn bộ sơn cốc kịch liệt rung động, rung động truyền xuống cũng khiến cho mật đất hơi rung lên.
Tả Mạc lúc này hoàn toàn quên hết mọi thứ, tiếng nổ bên tai làm hắn không nghe thấy gì, tốc độ cực nhanh khiến cho hắn có cảm giác huyết dịch toàn thân dâng lên vô cùng sảng khoái, không nén được huýt dài một tiếng.
Gia tốc, gia tốc, không ngừng gia tốc!
Hắn dường như muốn đem toàn bộ linh lực, toàn bộ lực lượng kích phát toàn bộ trong quãng đường một trăm trượng này. Không khí xung quanh trở nên hỗn loạn nổ mạnh, nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Nhớ lại một chiêu Lưu Tinh Không Hỏa lần trước, lúc đầu hắn gọi là Từ Thiên Nhi Hàng, sau này mới biết được cái tên Lưu Tinh Không Hỏa nổi tiếng trong giới thiền tu.
Nhưng cho dù Tông Như thử qua rất nhiều lần cũng không thể nào tạo ra Lưu Tinh Không Hỏa như hắn.
Tả Mạc phát hiện một chuyện kỳ lạ, những dòng không khí hỗn loạn xung quanh hắn cũng không lập tức tan ra. Tốc độ tăng lên một mức nhất định, hắn phá nát không khí xung quanh sinh ra loạn lưu, cũng sinh ra một cỗ lực hút kỳ lạ. Bị cỗ lực hút này hấp dẫn, không khí loạn lưu giống như bị ràng buộc quẩn quanh quanh thân thể hắn, hình thành một khu vực loạn lưu. Không Hỏa chính là sinh ra trong khu vực này.
Hai khối đá va chạm vào nhau sẽ tạo thành một đốm lửa nhỏ, mà khu vực loạn lưu này giống như tạo thành từ vô số mảnh đá vụn, va chạm vào nhau khiến cho tia lửa văng ra bốn phía. Thần thức của Tả Mạc giống như những xúc tu cực nhỏ, khuấy động kích thích khu vực này.
Két két!
Một ngọn lửa bắn ra từ trong loạn lưu, ngay lập tức, không khí quanh người Tả Mạc giống như một bó nhựa thông bị đốt lên. Hơn mười đoàn hỏa diễm giống như mười con rắn lớn, du động cực nhanh xung quanh thân thể Tả Mạc.
Nhưng ngay sau đó, Tả Mạc cảm thấy biến hóa phát sinh. Hơn mười hỏa xà này như ngửi được mùi vị gì đó, không hẹn mà cùng lao về phía mũi kiếm. Trên mũi kiếm giống như có một dòng xoáy không ngừng hấp dẫn thôn phệ hỏa diễm. Trong chớp mắt, từng tia đỏ rực quanh người Tả Mạc đều bị hút vào mũi kiếm. Mũi kiếm đỏ rực như than hồng, long lanh ánh lửa. Trong mắt những người trong sơn cốc, chỉ cảm thấy có một điểm hồng quang chói sáng, nhanh chóng vẽ thành một đường đường thẳng kinh diễm!
Toàn bộ kiếm ý, Không Hỏa đều áp súc lại trên mũi kiếm khiến cho mọi người kinh hãi!
"Má ơi! Chạy mau!"
Không biết ai là người dẫn đầu, mọi người mới như bừng tỉnh, nhất thời kêu gào thảm thiết, chỉ hận cha mẹ sinh ra mình chỉ có hai chân, liều mạng chạy sang hai bên. Trong chớp mắt, cửa động bị vây chặt như nêm lộ ra trống trải.
Sắc mặt mấy người Liễu Quý đại biến!
Lúc sư huynh nhắc nhở không nên trêu chọc đối phương, bọn họ còn lơ đễnh. Một khỏa Dương Sát Cương Lôi của Tả Mạc có thể khiến người ta sinh ra kiêng kỵ, nhưng cũng chỉ là kiêng kỵ mà thôi.
Cho đến khi một kiếm này xuất ra, kiếm ý áp súc đến mức tận cùng. Bọn họ lúc này mới chính thức cảm thấy kinh sợ! Bảy người, không ai dám ngăn cản một kiếm này, bọn đứng ngây ngốc tại chỗ, trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn về phía quang mang cực kỳ chói sáng kia.
Tên này… hắn đúng là quái vật!
Bọn họ có sáu giác quan hơn xa người thường, kiếm còn chưa tới nhưng một điểm hồng quang cực kỳ áp súc kia khiến cho bọn họ cảm thấy nguy hiểm đáng sợ gần như khiến cho người ta hít thở không thông.
Hỗn chiến trong sơn cốc sinh ra linh lực, không khí hỗn loạn. Lúc này chúng giống như một đám ngựa hoang bị thuần phục, đồng thời an tĩnh lại. Mặt đất run lên tựa hồ như cũng nhận thấy nguy hiểm, im lìm không tiếng động. Ngoại trừ đám người hoảng sợ chạy trốn, những thứ khác trong sơn cốc đều khựng lại trong nháy mắt. Chúng tựa như đang chờ đợi, đợi một vương giả xuất hiện!
Hai người Hoàng Trác Quang, Trịnh Trung đang giằng co. Bỗng nhiên trong mắt cả hai đồng thời phát ra tinh mang bức người. Cách họ không xa, một thân ảnh lao đi, phía trước là một điểm hồng quang chói lọi. Điểm hồng quang kia làm cho hai người động dung.
Trong mắt Hoàng Trác Quang hiện lên một tia dị sắc, chú ý tới vẻ mặt khẩn trương của Trịnh Trung trong lòng hắn khẽ động: “Ồ, người này thực lực không tệ. Lẽ nào hắn chống đối với các sư đệ của ngươi?”
Chuyện Hoàng Trác Quang nói đúng là điều Trịnh Trung lo lắng, nhưng hắn tin tưởng các sư huynh đệ của mình sẽ không lỗ mãng như vậy, liền mỉa mai trả lời: “Không sao, hắn vào được bí cảnh còn tốt hơn các người vào.”
“Các người có thù oán gì với ta?” Hoàng Trác Quang nheo mắt lại.
“Thù oán?” Trịnh Trung cười thê lương: “Những người còn sống sót trong Tiểu Sơn giới có ai không có thù oán với các ngươi?”
“Thì ra là vậy.” Hoàng Trác Quang gật đầu: “Thời thế chính là như vậy, chỉ có thể nói vận khí các người không tốt mà thôi.”
Tả Mạc tạo ra động tĩnh lớn như vậy, làm kinh sợ quần hùng, lúc này trên mặt hắn lại không có nửa điểm đắc ý. Bị loạn lưu bao quanh, sắc mặt hắn trắng bệch, trong mắt có chút kinh hoàng, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Trong đầu hắn hiện tại chỉ có một ý niệm, mình thực sự chỉ là … tiện tay thôi mà!
U Thủy kiếm là một phi kiếm thủy hệ, hắn dùng Ly Thủy Kiếm Quyết, tự nhiên sử dụng rất tiện lợi. U Thủy kiếm là một phi kiếm rất tốt, toàn thân du U Thủy tế luyện thành, thủy lực vô cùng tinh thuần.
Quỷ tha ma bắt!
Thủy hành chi lực vô cùng tinh thuần lúc này lại chính là điểm chết người.
Kiếm ý Ly Thủy Kiếm Quyết áp súc lại không thành vấn đề, nhưng Tả Mạc không nghĩ tới kiếm ý áp súc lại tạo thành hấp lực cường đại, ngay cả Không Hỏa cũng hút vào, toàn bộ áp súc tại mũi kiếm.
Vấn đề này đúng là không xong!
Không Hỏa là một loại hỏa diễm cực kỳ bạo liệt, cũng là một loại hỏa diễm Tả Mạc không quen thuộc. Thủy hỏa bất tương dung, Không Hỏa tiến nhập U Thủy kiếm, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất: Bạo tạc!
Huống chi, Không Hỏa trong U Thủy kiếm còn bị áp súc đến cực điểm, mẹ của ta ơi, như vậy không nói tới U Thủy kiếm, chỉ cần tùy tiện đụng phải một giọt nước thì cũng chỉ có một loại kết cục: Chính là “Oanh” một tiếng, trong chu vi ba mươi trượng xương cốt không còn.
Lúc này còn có thêm một thứ nguy hiểm – kiếm ý bị áp súc cao độ! Ba thứ bảo trì một sự cân bằng vi diệu, nhưng chỉ cần một yếu tố bất ổn hoặc Tả Mạc buông tay, phi kiếm sẽ lập tức bạo tạc.
Hơn nữa kiếm ý đã áp súc đến cực điểm…
Nếu phi kiếm bạo tạc, trong vòng năm mươi trượng thậm chí tám mươi trượng sẽ không còn lại thứ gì.
Nhìn thấy mặt đất càng ngày càng gần, sắc mặt Tả Mạc càng trắng bệch, tay run rẩy, khóc không ra nước mắt.
Cứu mạng…
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của c0f7e3
Tả Mạc gấp đến độ cháy cả ruột gan, tất cả khí thế, âm mưu gì đó đều bị vứt sạch ra ngoài chín tầng mây.
Tiếng rít chấn nhiếp toàn trường kia đột nhiên biến đổi, nguyên bản đang đằng đằng sát khí, bỗng nhiên giống như con gà trống bị người ta bóp cổ,thanh âm cực kì quái dị. Một người một kiếm khí thế cuồn cuộn, bỗng dưng như bị kiềm hãm, tốc độ ngày càng chậm.
Một lúc sau, dường như do trọng lượng quá nặng hay sao, bỗng nghe “ Phịch” một tiếng như chim gãy cánh, từ từ rớt xuống trước động khẩu.
Mọi người nhìn cảnh tượng quỷ dị này đều đứng ngây ra như hóa đá.
Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, U Thủy kiếm trên tay vẫn đỏ bừng bừng, chẳng qua không có doạ người như hồi nãy. Hiện tại hắn hận không thể vứt cây kiếm này đi, thế nhưng Tả Mạc chỉ sợ kiếm vừa rời khỏi tay hắn trong nháy mắt sẽ bạo tạc, Tả Mạc không thể làm được gì khác ngoài việc cầm cho chắc vào tay.
Sơn cốc một mảnh vắng lặng, cực kì yên tĩnh, mọi người ngây ngốc nhìn Tả Mạc
Vừa nãy là ảo giác sao? Cái thằng tay chân lóng nga lóng ngóng trước mặt này với kẻ không ai địch nổi khi nãy thực sự là một người sao? Biến hoá này thực sự vô cùng giống hài kịch, lúc đầu với lúc sau quá khác nhau đi, làm mọi người trong nhất thời không kịp phản ứng. Bọn họ cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, chẳng ai đấu đá nữa.
Mau tán…Mau tán(Dịch: tán hoả tính trong thanh kiếm á)
Tả mạc xoay U Thủy kiếm, lẩm bà lẩm bẩm, thanh âm của hắn vốn rất nhỏ nhưng, xung quanh hắn lại cực kì an tĩnh nên tiếng thì thầm của hắn cực kì rõ ràng trong tai mọi người, tất cả đều trợn trắng mắt. Bầu không khí trong nhất thời trở nên ngượng ngùng, bọn họ ngươi nhìn, ta lại nhìn ngươi, không môt người động thủ.
Mọi người mới rồi còn đánh nhau chí chóe, cực kì nhốn nháo, lúc này lại dị thường an phận.
Kiếm ý áp súc, Không Hỏa mất đi áp lực liền nhanh chóng tiêu tán. Một lát sau U Thủy kiếm cuối cùng cũng khôi phục bình thường, trong lòng Tả Mạc mới âm thầm thở phào một tiếng, lại thấy cả người nhất thời nhẹ nhõm, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa lật thuyền trong mương, nếu như ta tự sát như vậy, không phải làm cho thiên hạ cười rụng răng hay sao? Hắn nghĩ lại mà run sợ không thôi, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, Tả Mạc hít vài hơi, đột nhiên khựng lại, có cái gì đó không thích hợp!
Xung quanh như nào lại yên tĩnh vậy?
Hắn có chút chột dạ quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy bao quanh mình, mọi người vô cùn yên lặng, tất cả đều đang nhìn vào hắn. Tả Mạc chợt có cảm giác lông tóc dựng hết cả lên, suýt nữa thì thét lên. May mà hắn cũng nhớ tới mình dù sao cũng miễn cưỡng coi như lão đại một bang, nuốt một ngụm nước bọt, hắn từ từ đứng lên.
“Các ngươi tại sao lại không đánh nữa?”
Không ai lên tiếng, bọn Liễu Quý cũng không biết nói gì, cục diện hỗn loạn mà bọn họ vừa làm ra, không ngờ lại chấm dứt một cách quỷ dị như vậy. Bây giờ có cho tiền bọn họ cũng chẳng dám nhảy ra nháo sự. Đùa à, thằng cha ngăm đen trước mặt này thực lực rõ ràng cao hơn bọn họ một bậc, cực kì đáng sợ.
Bọn họ tuy không biết Tả Mạc xảy ra chuyện gì, nhưng với thực lực mà hắn vừa biểu hiện ra, ý đồ muốn làm loạn trước đó đã bị quên sạch, nhảy ra không khác gì tự sát, ai muốn chết chứ. Những ngưòi khác cũng có suy nghĩ không khác Liễu Quý bao nhiêu. Nửa chiêu vừa rồi đúng là dọa người ta ngã ngửa ra mà.
Tả Mạc thấy không có ai phản ứng. Nhất thời có chút ngượng ngùng, hắn xoay ngưòi đi vào bí cảnh.
“Xoạt xoạt.” Không ai lên tiếng nhưng đều đồng loạt tiến về phía Tả Mạc.
Tả Mạc giật mình quay người lại: “Các ngươi muốn làm gì.”
Trong đám người bỗng có kẻ lên tiếng: “Đại ca, người ăn thịt rồi, cũng nhường cho chúng ta uống chút canh đi!”
"Đúng vậy đúng vậy!"
“Đại ca, thứ tốt mời ngài chọn trước, để chúng tôi mấy thứ còn lại là cũng được.”
…
Đám người nhất thời nhao nhao lên.
Tả Mạc trợn tròn mắt, bọn Liễu Quý cũng nhìn đến lòi cả con ngươi, ai cũng chẳng ngờ tình hình lại diễn biến thành ra quỷ dị như thế này.
“Các ngươi cam chịu như vậy?” Tả Mạc không chút nghĩ ngợi hỏi lại.
“Đại ca nói đùa rồi. Thực lực của ngài mạnh mẽ như vậy, tầm mắt chắc chắn cao hơn chúng ta rất nhiều.” Người ban nãy thấy Tả Mạc cũng không phải là kẻ khó tính liền dũng cảm đối đáp.
"Không sai!"
“Đúng là như thế!”
Mọi ngươi đều lên tiếng phụ họa, bọn Liễu Quý cũng im lặng không dám lên tiếng, đối với người khác bọn họ có thể ra tay nhưng với tên gia hỏa không rõ lai lịch này thì lại không dám. Nếu bây giờ bọn họ đứng ra, đối phương chỉ cần nói vài câu về việc bọn họ vừa làm, đảm bảo bọn Liễu Quý sẽ bị loạn kiếm phân thây.
Tả Mạc dần dần bình tĩnh trở lại, có chút suy nghĩ nói: “Các ngươi tin tưởng ta sao?”
“Đại ca, ngay cả thanh Bạch Nha kiếm khi nãy ngài cũng không thèm để mắt, hàng phổ thông sao lọt được vào mắt của ngài”. Đại hán kia cũng là một kẻ thông minh: “Về phần đồ tốt, chúng ta cũng không dám mơ tưởng nhiều a.”
“Không sai, tên nào nổi lòng tham dám động đến đại ca, bọn em đánh chết hắn.”
“Đánh chết hắn!”
Mọi người đều phụ họa theo, bọn Liễu Quý câm như hến. Những người này đều là những tay cáo già, kinh nghiệm phong phú, bọn họ biết muốn tìm chỗ tốt trong bí cảnh gần như là không có khả năng.
Tả Mạc nghe vậy, trong lòng có chút chột dạ, thanh Bạch Nha kiếm kia hắn cũng muốn lắm chứ, nhưng chỉ là lúc đó hắn đang lo lắng cho chim ngốc không có thời gian phân thân thôi. Anh đây thực sự không phải là không để ý mà. Bất quá hắn cũng rất nhanh minh bạch những người này nghĩ gì.
Lúc trước hắn tưởng muốn làm khó Hoàng Trác Quang một chút, ai ngờ cục diện lại thành thế này, thật đúng là ngoài dự đoán. Chẳn qua hắn phản ứng cũng cực nhanh: “Đã như vậy chúng ta trước trước hết hợp lực xử lý Hoàng Trác Quang. Hắn còn sống, bí cảnh cũng không đến lượt chúng ta động vào.”
Lời này của Tả Mạc vừa nói ra, rất nhiều người nhất thời do dự. Bọn họ chỉ muốn cầu tài không muốn mất cái mạng này, hung danh hiển hách của Hoàng Trác Quang đã sớm nhập vào thâm tâm bọn họ rồi.
Đại hán vừa nãy lại lên tiếng: “Sợ cái gì chứ? Nếu Hoàng Trác Quang chạy thoát, trong những người ở đây hôm nay, ai có thể thoát được liên quan.” Tả Mạc thầm khen tên này thông minh.
Quả nhiên những người khác đang do dự cũng lập tức trở nên quyết đoán: “Giết!”
“Chúng ta nhiều người như vậy lại sợ hắn sao? Mỗi người một kiếm cũng đủ đem hắn băm vụn.”
Tả Mạc lại kịp thời bồi thêm một câu: “Pháp bảo trên người hắn xem chừng cũng không ít, cái này phải xem ai có vận khí tốt rồi.”
Lời vừa nói ra lập tức có hiệu quả! Không gì dụ ngươi hơn pháp bảo, sĩ khí mọi người nhất thời tăng vọt. Bọn Liễu Quý nghe được trong lòng cũng mừng thầm, tên này thực lực cao thâm khó lường, nếu như cùng sư huynh liên thủ, Hoàng Trát Quang không chết cũng mất nửa cái mạng.
“Đại ca, người nói thế nào chúng ta sẽ làm như thế ấy!” Liễu Quý vội vã hô lên.
Tả Mạc bỗng nhiên phát hiện, tình huống so với hắn tưởng tượng thì tốt hơn nhiều, càng có nhiều người hắn càng dễ bố trí. Mặc dù không hy vọng bọn họ làm được chuyện gì khó khăn, nhưng không phải tất cả những chuyện có ích đều khó.
Hắn không ngừng đưa ra mệnh lệnh, mọi người nghe thấy mà sắc mặt mờ mịt. Bọn họ hoàn toàn không rõ Tả Mạc bảo bọn họ làm vậy là có mục đích gì?
Tả Mạc yêu cầu bọn họ liên tục phóng thích kiếm quang, pháp quyết trong sơn cốc. Tuy ai cũng không rõ, nhưng cũng nghe lời mà liên tục xuất ra các loại kiếm quang, pháp quyết.
Lập tức trong sơn cốc tràn ngập các loại quang mang, cực kì hỗn loạn.
Mà Tả Mạc đứng ở lối vào của bí cảnh, trước cửa vào bí cảnh có một đoàn ánh sáng bồng bềnh trôi nổi, nhìn lối vào bí cảnh, trong lòng hắn lại thêm vài phần quyết tâm. Cái cửa vào này thực chất chính là một phù trận ngũ hành ngàn năm, muốn mở ra cũng không khó, nhưng phải đồng thời thôi động lực lượng ngũ hành.
Hắn nhìn thoáng qua Liễu Quý, thấy Liễu Quý gật đầu, liền bắt đầu hướng bí cảnh thôi động ngũ hành chi lực. Ngũ hành pháp Quyết quán nhập vào quang đoàn, trong phút chốc quang mang ngũ sắc tăng vọt.
Hoàng Trác Quang đang phiêu phù trên trời bỗng nhiên biến sắc, sát khí hiện ra, trong nháy mắt thân ảnh hắn đột nhiên tiêu thất.
“Bọn hỗn đản chết tiệt!”
Vừa rồi hắn bình tĩnh như vậy cũng là vì nghĩ rằng mấy tên này chẳng thể nào tìm được cách vào bí cảnh. Để vào bí cảnh cần đồng thời thôi động ngũ hành pháp quyết, lúc đó cửa vào mới mở ra. Trong đám người này làm sao có kẻ tinh thông pháp quyết cả ngũ hành, người như vậy khắp cả Tiểu Sơn giới cũng cực kỳ hiếm thấy.
Tìm năm tên tu giả cùng lúc thi triển ngũ hành pháp quyết chỉ là cách tạm thời bất đắc dĩ. Hoàng Trác Quang cũng hiểu rõ, biện pháp này căn bản không thể hoàn toàn mở ra cửa vào bí cảnh. Hắn hoàn toàn không lo lắng. Cho dù có bao nhiêu tu giả chiếm giữ cửa vào, chỉ cần hôm nay không mở ra được, vậy thì bí cảnh kia chỉ có thể thuộc về Minh Tiêu phái, ai cũng đừng hòng cướp đi. Đến lúc nhìn thấy cửa vào quang mang lóng lánh, trong lòng hắn vừa tức giận vừa lo sợ.
Thân hình hắn chợt lóe, phi thân vào trong sơn cốc, mục tiêu chính là Tả Mạc. Tu giả khác trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một đám tép riu. Nhưng sự thực và suy nghĩ là hai chuyên hoàn toàn khác nhau, khi hắn vừa xuất hiện trong sơn cốc, vô số tu giả đồng loạt bay lên không như đàn vịt trời bị hù dọa.
Hoàng Trác Quang lập tức nhận ra Tả Mạc đang đứng trước cửa vào.
“Ta hóa ra đã nhìn lầm ngươi, nguyên lai ngươi đồng thời tinh thông tất năm pháp quyết ngũ hành.” Trong mắt Hoàng Trác Quang toát ra một tia lạnh lẽo: “Không ngờ hôm nay lại gặp được cao thủ, vận khí thật tốt.”
Đồ thần kinh! Tả Mạc khinh bỉ nhìn hắn, đến lúc này mà hắn còn ung dung nói chuyện vô ích. Tả Mạc không chút do dự xuất ra một khỏa Dương Sát Cương lôi! Dương Sát Cương Lôi là một thức Tiểu Thiên Diệp Thủ hắn vận dụng thành thạo nhất, hắn hiện giờ gần như không cần nghĩ ngợi cũng có thể thôi động.
“Cương lôi?” Hoàng Trác Quang có chút ngoài ý muôn, nhưng cũng không kinh ngạc: “Chỉ bằng thứ này cũng dám động thủ với ta?”
Tay trái Tả Mạc sinh ra một khỏa Dương Sát Cương Lôi, bắn vào khoảng không, chỉ nghe thấy “két” một tiếng, giống như bắn trúng vật vô hình nào đó. Hoàng Trác Quang lúc này mới lộ ra một chút kinh ngạc.
Làm sao có thể? Người này làm sao có thể dễ dàng phát hiện kiếm quang như vậy?
Kiếm quang của Minh Tiêu phái vô hình vô chất, rất khó phát hiện. Nhưng đối với Tả Mạc như vậy cũng không tính là cái gì. Nói đến kiếm quang vô hình vô chất, đại khái không có loại nào có thể so với Vô Không Kiếm Quyết của sư huynh Vi Thắng. Thiên Không Kiếm của Hoàng Trác Quang tuy rằng cũng là vô hình vô chất, nhưng cũng không có gì là bất ngờ. Người khác thua dưới tay Hoàng Trác Quang phần lớn là do nguyên nhân kiếm ý của hắn biến ảo khó nắm bắt, nhưng Tả Mạc thần thức hơn người, đối với linh nhãn của hắn mà nói, điểm này lại chẳng có gì đáng sợ.
Đúng lúc này, Trịnh Trung xuất hiện phía sau Hoàng Trác Quang. Bảy người Liễu Quý cũng đồng thời hiện thân, tám người tạo thành một vòng vây hoàn chỉnh, Tả Mạc trái lại lui về phía sau.
Hoàng Trác Quang nhếch miệng cười nhạt. Quần chiến sao? Bọn họ có lẽ không biết, thứ hắn không sợ nhất chính là quần chiến! Người càng nhiều, kiếm quyết của hắn càng có thể phát huy uy lực càng lớn.
Ngu xuẩn! Hắn quyết định cho đám người vô tri này nhìn rõ, bọn chúng ngu xuẩn đến mức nào.
Hắn vừa muốn động thủ, bỗng nhiên nụ cười trên miệng cứng lại.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của c0f7e3
Hoàng Trác Quang đột nhiên phát hiện, không gian xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Vô số linh lực, không khí lưu chuyển hỗn loạn. Sơn cốc nho nhỏ trở thành một khu vực hỗn loạn.
Không ổn nhất chính là… Hắn không cần ngẩng đầu lên, cũng biết liên hệ giữa hắn và không trung đã biến mất. Trong chớp mắt, hắn tỉnh ngộ. Bẫy rập! Đây chính là một cái bẫy dành riêng cho mình!
Trong sơn cốc nhỏ đầy những dòng linh lực chuyển động hỗn loạn, va chạm lẫn nhau, cực kỳ không ổn định. Một vài sự kiện nho nhỏ hắn không để ý tới, lúc này nghĩ lại mới thấy lạnh lẽo trong lòng. Vừa rồi hắn đáp xuống sơn cốc làm kinh hoảng một đám tu giả. Đám người này yếu ớt, không có lực chống cự hoảng hốt như một bầy gà sợ hãi diều hâu.
Tới giờ hắn mới ý thức được, mấy kẻ có sức chiến đấu yếu ớt đến mức đáng thương kia trong lúc bất tri bất giác đã tạo thành một tấm lưới bằng linh lực loạn lưu, cắt đứt liên hệ của hắn với không trung. Hắn đã hoàn toàn không thể liên hệ với không trung nữa!
Một cái bẫy rất độc ác! Trong lòng hắn sinh ra vài phần bội phục. Đám người này nhìn như một đám ô hợp, sức chiến đấu không đáng gì, không ngờ lại có kẻ nghĩ ra được chủ ý tài tình như vậy, thật là lợi hại!
Ánh mắt hắn rơi vào Tả Mạc đang trấn thủ cửa vào bí cảnh. Chính tên này, nguyên lai hắn mới là kẻ lợi hại nhất trong đám người này!
Con mắt Hoàng Trác Quang lại nheo nheo lại, tuy đối mặt với khốn cảnh, nhưng sau sự kinh ngạc lúc đầu hắn lại không sợ hãi, ngược lại chiến ý, đấu khí của hắn lại đột nhiên bùng lên. Hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.
Chưa từng có kẻ nào bức hắn đến tuyệt cảnh như vậy! Chật vật như vậy!
Không có khoảng không, các người nghĩ rằng có thể khiêu chiến với ta sao?
Quang mang trong mắt Hoàng Trác Quang bạo phát, mũi kiếm hất về phía trước, khí thế mạnh mẽ đột nhiên phát ra, những dòng loạn lưu nhỏ xung quanh hắn lập tức bị quét sạch. Đám người Trịnh Trung không hề do dự lao lên.
Đây cũng là nguyên nhân Tả Mạc lui lại phía sau, đám người Trịnh Trung phối hợp ăn ý, nếu có người khác xông vào, trái lại lại phá hỏng sức chiến đấu tập thể của họ, không bằng hắn lùi lại, tìm cơ hội đánh lén.
Không gian trong sơn cốc nhỏ hẹp, chiến đấu ở trong này chính là so đấu phản ứng, tiểu xảo và pháp bảo.
Hoàng Trác Quang chưa từng trải qua chiến đấu kiểu này, nhưng hắn bình tĩnh không sợ, toàn bộ pháp bảo trên người hắn đều là tứ phẩm.
Linh giáp trên người hắn là một kiện linh giáp thổ hành thuộc tứ phẩm trung giai, tên là Phất Tiêu Linh Giáp. Linh giáp luyện chế từ Tiêu Thổ, lão tổ đặc biệt yêu thích hắn, còn đưa thêm vào bên trong ba khối Tiêu Trần Sa. Việc này khiến cho phẩm chất của linh giáp tăng lên một bậc. Đáng chú ý nhất là phù trận trên linh giáp rất xảo diệu. Lão tổ sử dụng một số phù trận đơn giản trên Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn, khiến cho ngoài lực phòng ngự cực cao linh giáp còn có thể đả thương đối thủ.
Thân hình Hoàng Trác Quang thủy chung được bao phủ trong một tầng cát bụi nhàn nhạt. Cát bụi có thể dễ dàng phá nát phi kiếm nhị phẩm, mà chỗ lợi hại nhất chính là có thể dần dần ăn mòn đối phương. Phất Tiêu Linh Giáp tuyệt đối là một vũ khí cận chiến đáng sợ!
Những người khác đều không thể thấy phi kiếm của hắn, bởi vì phi kiếm của hắn từ đầu đến cuối đều giấu ở trong không trung. Phi kiếm dùng Vân Phách tinh luyện mà thành, tên là Thiên Vấn. Phi kiếm giống như một dòng nước vô hình, lặng yên chuyển động trên đầu Hoàng Trác Quang.
Ngọc bội trên người hắn, toàn bộ đều không phải là vật tầm thường, vừa nhìn đã biết là loại cao cấp.
Trong khi đó nhìn đám người Trịnh Trung đúng là nghèo kiết xác. Ngoại trừ thanh phi kiếm màu bạc sáng long lanh như tuyết trên tay Trịnh Trung, thuộc tứ phẩm, những người còn lại đều là tam phẩm.
Tả Mạc không khỏi âm thầm lắc đầu, xem ra bọn họ muốn thắng cũng không dễ.
Pháp bảo tứ phẩm có thể nói là tương đối sang quý, Phích Lịch Lưu Quang Dực của Tả Mạc thuộc loại tứ phẩm trung giai, đã tiêu tốn của hắn sáu mươi khối tinh thạch tứ phẩm. Một viên tinh thạch tứ phẩm tương đương năm trăm khối tinh thạch tam phẩm, nói cách khác một kiện pháp bảo như vậy đã tiêu tốn ba vạn khối tinh thạch tam phẩm. Giá cả như vậy không phải là người thường có thể chịu được.
Ở Tiểu Sơn giới Tả Mạc thu hoạch cũng không ít, pháp bảo có thể chất thành một tòa núi nhỏ, nhưng pháp bảo tứ phẩm có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hiển nhiên ở Tiểu Sơn giới pháp bảo tam phẩm là chủ yếu, pháp bảo tứ phẩm đều nằm trên tay một số ít cao thủ. Riêng về Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn kia cho dù có, cũng không ai dám sử dụng.
Giữa các loại pháp bảo tứ phẩm, phi kiếm là hiếm có nhất, cũng được hoan nghênh nhất. Chuyện này cũng không thể khác được, đơn giản vì tu giả Tiểu Sơn giới đa phần đều là kiếm tu.
Tả Mạc không tự chủ kiểm tra lại tài sản của mình, lại bất ngờ phát hiện chính mình cũng có không ít của cải.
Chẳng qua loại như Phích Lịch Lưu Quang Dực, Thất Tinh Kiếm Ngoa đa số đều là hắn dùng Kim Ô hỏa hoặc tinh thạch mua về.
Vừa nhìn thấy sự chênh lệch giữa pháp bảo của hai bên, Tả Mạc đã biết trận này không dễ dàng gì.
Chênh lệch giá cả giữa pháp bảo tứ phẩm và tam phẩm lớn như vậy, ngoại trừ nguyên nhân do tài liệu sang quý hiếm có, tính năng xuất sắc còn có một nguyên nhân then chốt. Đó chính là phù trận.
Pháp bảo tứ phẩm thông thường đều có phù trận tác dụng riêng, giống như một tầng cát bụi của Phất Tiêu Linh Giáp, đó là do một loại phù trận kỹ năng chiến đấu gọi là Vụ Sát. Phù trận kỹ năng trên cặp Thất Tinh Kiếm Ngoa của Tả Mạc lại là loại tương đối đặc biệt, là một loại kiếm trận.
Tuyệt đại da số pháp bảo tơh đều có phù trận kỹ năng. Một số ít còn lại giống như Phích Lịch Lưu Quang Dực không có phù trận kỹ năng nếu được coi là tứ phẩm chỉ có một khả năng đó là có một đặc tính cực kỳ mạnh mẽ, giống như tốc độ của Phích Lịch Lưu Quang Dực.
Một kiện pháp bảo tốt ở trong tay kẻ kém cỏi chỉ có thể tương đương với thanh săt vụn, nhưng nếu ở trong tay cao thủ lại có thể phát huy lực lượng cực đại. Vậy nếu là một gã cao thủ mang theo một đống pháp bảo tốt thì sao?
Tả Mạc có chút đau đầu, tình thế luôn luôn nắm ngoài dự đoán. Kế hoạch ban đầu của hắn đại khái không có biến đổi gì lớn. Hắn chẳng qua chỉ định dùng Tiểu Thiên Diệp Thủ tạo thành hỗn loạn lớn hơn. Không ngờ đám người kia lại chịu nghe lời như vậy, làm loạn đến mức này, kế hoạch càng thêm hoàn mỹ. Thế nhưng lúc này lại phát hiện không ngờ hắn đã tính toán đến mức như vậy, Hoàng Trác Quang cũng không bị bọn họ áp chế như tưởng tượng.
Hoàng Trác Quang ở trong vòng vây không hề sợ hãi, toàn lực thôi động phù trận Vụ Sát trên linh giáp, cả người hắn như một chiếc máy xay thịt dã man, không nói chuyện đạo lý.
Song Tình Hổ Đầu Ngoa dưới chân hắn cũng không phải vật tầm thường, mỗi lần bước một bước đều làm cho mặt đất rung động!
Công dụng này giống với bao tay Vạn Tượng Thủ Sáo của Tả Mạc.
Chỉ cần đối phương lộ ra kẽ hở, phi kiếm trên đầu hắn sẽ lập tức tấn công. Nếu như không phải đám người Trịnh Trung phối hợp ăn ý thì lúc này đã có vài người bị chém chết.
Hoàng Trác Quang ngày càng quen thuộc với kiểu chiến đấu này, ngày càng thuận lợi.
Dưới chân đạp mạnh một cái, hắn giống như một viên đạn pháo dùng tốc độ kinh người đánh tới Liễu Quý. Liễu Quý hoảng sợ, phi kiếm trong tay liên tục chém ra, một mảng lưới kiếm xuất hiện trước mặt. Không ngờ giữa đường Hoàng Trác Quang đột nhiên điểm lên mặt đất, thân hình bỗng gập lại, đánh về phía người khác.
Người nọ vốn muốn xông lên hỗ trợ Liễu Quý, nào ngờ được Hoàng Trác Quang đột nhiên xoay người, hắn căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng gì thì Hoàng Trác Quang đã vọt tới trước mặt. Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên vẻ hoảng hốt.
Mắt thấy hắn sắp sửa bị nghiền nát thành thịt vụn, đột nhiên một đạo kiếm quang sáng như tuyết đâm thẳng đến Hoàng Trác Quang. Trịnh Trung trợ giúp vừa đúng lúc, Hoàng Trác Quang đối với hắn cũng có chút kiêng kỵ, thân hình xoay chuyển, tránh khỏi kiếm quang.
Trịnh Trung còn chưa kịp thở phào, đột nhiên trên đầu vị sư đệ kia bắn ra một chùm đốm lửa, một thanh phi kiếm chợt lóe lên rồi biến mất. Ánh mắt Hoàng Trác Quang đột nhiên nhìn về phía Tả Mạc, hắn không ngờ một kích bí mật như vậy mà Tả Mạc cũng có thể phát hiện.
Tả Mạc âm thầm lắc đầu, đám người này phối hợp còn kém xa đám thủ hạ của Công Tôn sư đệ, yếu hơn rất nhiều, còn xa mới đạt tới yêu cầu của hắn. Lúc này chẳng còn cách nào, hắn đành phải kêu lên: “Những người khác bay lên, để Trịnh huynh đối phó hắn.”
Đám người Liễu Quý lộ vẻ chần chừ, Trịnh Trung lại không hề do dự: “Nghe lời hắn!”
Những người khác đều bay lên, trong sơn cốc lập tức trống ra một khoảng. Chỉ còn lại Tả Mạc cùng Trịnh Trung đối phó Hoàng Trác Quang, Hoàng Trác Quang càng thêm tự tin, cười dài một tiếng: “Các ngươi cùng lên đi!”
Tả Mạc một chút cũng không động: “Trịnh huynh dùng phi kiếm.”
Lời còn chưa dứt, hai mắt hắn đột nhiên bao phủ một tầng quang mang. Linh Nhãn! Hắn giơ tay xuất ra một khỏa Dương Sát Cương Lôi, mục tiêu cũng không phải là Hoàng Trác Quang mà là khoảng không phía trên Hoàng Trác Quang.
Két két két!
Một thanh phi kiếm lộ ra nguyên hình, vô số điện mang chớp động trên thân kiếm rít lên, không ngừng run rẩy.
“Dám hủy phi kiếm của ta!” Hoàng Trác Quang giận tím mặt, liền lao vọt về phía Tả Mạc.
Trịnh Trung lập tức minh minh bạch chủ ý của Tả Mạc, cổ tay rung lên, vài đạo kiếm quang màu bạc sáng như tuyết bừng lên, buộc Hoàng Trác Quang lùi lại. Phi kiếm trên tay Trịnh Trung cũng là tứ phẩm, không e ngại cát bụi trên linh giáp của Hoàng Trác Quang. Hơn nữa lúc này sơn cốc trống trải, hắn không cần lo lắng ngộ thương đồng bọn, kiếm quang trên tay cũng liên miên bất tuyệt.
Chiến đấu trong phạm vi nhỏ, ngự kiếm cũng không bằng cầm kiếm trong tay. Hoàng Trác Quang ngay lập tức chật vật không chịu nổi, tránh khỏi kiếm quang, liều mạng cố gắng thu hồi Thiên Vấn.
Tả Mạc cũng không quan tâm, Dương Sát Cương Lôi cũng không tiêu tốn tinh thạch, liên tục ném về phía phi kiếm. (Dịch: chúa ơi hóa ra anh ấy không quan tâm là vì thế. Ta ngất, ta thực sự sẽ ngất).
Thiên Vấn kiếm dùng Vân Phách luyện thành, vì thủy mang thuộc tính âm nên Dương Sát Cương Lôi chính là khắc tinh của nó. Liên tục trúng hơn hai mươi đòn, phi kiếm cũng không còn run rẩy, rơi xuống giống như một khối sắt thường, không còn nhúc nhích.
Chỉ cần có một chút kiến thức cũng hiểu được, thanh phi kiếm này đã đi tong. Một đám người trên không thấy cảnh này đều thở dài một tiếng. Phi kiếm tốt như vậy! Đó hính là phi kiếm tứ phẩm a! Cứ như vậy mà bị hủy đi …
Phi kiếm bị hủy, Hoàng Trác Quang bị Tả Mạc triệt để chọc giận, hắn tức giận như muốn nổ tung, tóc tai dựng thẳng lên. Hai mắt đỏ bừng, gào lên một tiếng kinh thiên: “Đi chết đi!”
Linh lực toàn thân kích động, hắn giống như một con sư tử mất đi lý trí, điên cuồng đánh về phía Tả Mạc.
Ba Ba Ba! Vài đạo kiếm quang đánh lên người, hắn vẫn hoàn toàn không quan tâm, vẫn lao thẳng về phía Tả Mạc.
“Phanh” một tiếng, Phất Tiêu Linh Giáp chia năm xẻ bảy, cát bụi lập tức biến mất. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Hoàng Trác Quang ở trong trạng thái điên cuồng vọt đến trước mặt Tả Mạc.
Trước mặt Hoàng Trác Quang bỗng xuất hiện một nắm tay giống như làm bằng ngọc lưu ly, Hoàng Trác Quang dù sao cũng hiểu được lợi hai, hai tay tạo thành kiếm chỉ, kiếm ý bắn ra. Không có phi kiếm, uy lực của kiếm ý giảm xuống rất nhiều, hắn liên tục phát ra bảy đạo kiếm ý mới đánh nát được nắm tay kia.
Cự ly giữa hai người rốt cuộc kéo dài ra hơn ba trượng!
Màu đỏ rực trong mắt Hoàng Trác Quang tăng vọt, chân trái đạp mạnh, cả người lao lên như tên bắn, chân phải quét về phía Tả Mạc! Hai mắt của đầu bạch hổ ở mũi chân đột nhiên sáng lên, một tiếng hổ gầm vang lên.
Song Tình Hổ Đầu ngoa, phù trận kỹ năng Hổ Khiếu!
Một nắm tay được vô số tia sáng quấn quanh, không hề có tiểu xảo gì đánh thẳng lên trán bạch hổ.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của c0f7e3
Chương 276: Tuyệt thế hảo điểu.
Dịch: ice226
Biên c0f7e3
Lưu Ly Thiên Ba!
Quang mang quấn quanh cánh tay cũng theo một quyền này đánh lên trên đầu bạch hổ. Cùng lúc đó, vô số ký hiệu ở mặt ngoài bao tay dường như sống dậy, lưu chuyển cực nhanh.
Lưu Ly Thiên Ba mười bốn chu thiên, còn thêm phù trận kỹ năng Vạn Tượng trên Vạn Tượng Thủ Sáo.
Phốc!
Đầu bạch hổ hung ác tựa như bọt biển bị chọc thủng, thanh âm rất nhỏ, hoàn toàn không có sự va chạm rầm rầm như trong dự đoán.
Khuôn mặt hung ác méo mó của Hoàng Trác Quang đột nhiên cứng lại.
Bạch hổ tiêu biến,chỉ còn nắm tay kia oanh tạc trên chân hắn.
Bành!
Âm thanh bạo liệt thật lớn làm trái tim kẻ khác không tự chủ được mà nhảy dựng lên.
Nửa người Hoàng Trác Quang đột nhiên nổ tung, vô số máu thịt văng ra giống như thiên nữ rắc hoa. (Dịch: Thiên nữ tán hoa – như bắn pháp hoa/Biên: ai đọc qua mấy truyện kiếm hiệp hay thấy chiêu Thiên Nữ Tán Hoa này, thường dùng mô tả cách phóng ám khí, ở đây cứ hiểu là máu me văng tùm lum thôi.)
Hô hấp của mọi người đều ngưng lại, động tác của bọn họ không tự chủ cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn những chùm sương máu bồng bềnh giữa không trung, đầu óc trống rỗng. Đúng lúc mọi người đang gấp rút muốn bước lên phía trước trợ giúp Tả Mạc, không hề phòng bị, bị mưa máu vừa vặn bắn lên người, dù là không quản sinh tử, cũng sợ đến sắc mặt trắng nhợt.
Nửa người Hoàng Trác Quang biến mất không còn, gương mặt cứng đờ lại.
Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, dồn dập thở hổn hển, vừa rồi thật là hung hiểm. Tốc độ Hoàng Trác Quang so với hắn tưởng tượng còn nhanh hơn, hắn chỉ kịp vận chuyển mười bốn chu thiên, may là hắn đeo Vạn Tượng Thủ Sáo, bằng không ngày hôm nay này mạng nhỏ phỏng chừng sẽ giao lại tại đây.
Uy lực của Vạn Tượng Thủ Sáo so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn. Trong số các pháp bảo tứ phẩm bậc trung, giá của Vạn Tượng Thủ Sáo tương đối rẻ, nguyên nhân chính là phù trận Vạn Tượng chỉ có tác dụng gia tăng lực lượng, chỉ dùng đến khi chiến đấu cận thân.
Tu giả chiến đấu, đại bộ phận đều xảy ra trên bầu trời, hiếm khi phát sinh tình huống vật lộn. Nếu như phù trận kỹ năng này có thể tấn công từ xa giống như quyền mang, giá cả ngay lập tức sẽ tăng lên.
Hoàng Trác Quang chỉ còn lại nửa người, cũng đã tắt thở. Tả Mạc cũng không khỏi có chút bội phục. Tên khốn này cũng thực là cường hãn, nếu không phải mình cố tình tính toán thì những người này đúng là không có khả năng giết hắn.
Lần chiến đấu này khiến cho Tả Mạc cảm khái rất nhiều.
Đầu tiên, lần chiến đấu này nói rõ pháp quyết dù lợi hại, thực lực có cường thịnh, đều không ngăn nổi âm mưu toan tính. Thực lực của Hoàng Trác Quang đích xác rất mạnh, kiếm quyết hắn tu luyện cũng rất cường đại. Chiến trường của tu giả đại đa số đều ở trên bầu trời, cùng với kiếm ý của hắn có thể phát huy khả năng tối đa.
Kiếm quyết này, thực sự rất mạnh!
Thế nhưng kiếm ý mạnh mẽ như thế nào, chỉ cần tìm được nhược điểm thì đều có biện pháp khắc chế.
Thứ nhì chính là pháp bảo, Tả Mạc càng ngày càng thêmm quyết tâm thu thập vơ vét các loại pháp bảo. Ngay cả khi bị đánh vào nhược điểm như vậy, Hoàng Trác Quang hung hãn như thể, tất cả đều là nhờ pháp bảo chống đỡ. Nói cho cùng, nếu như hôm nay không có Tả Mạc ở đây, đám người Trịnh Trung tuyệt đối không thể giữ hắn lại.
Vào thời điểm mấu chốt, pháp bảo có thể cứu ngươi một mạng.
Tuy rằng tình hình trước mặt đầy máu tanh, nhưng cũng không hề ngăn được quyết tâm vơ vét của Tả Mạc. Bất quá lần này, hắn chỉ tìm kiếm duy nhất một thứ, đó là Minh Tiêu Kiếm Quyết.
Cầm trên tay Minh Tiêu Kiếm Quyết, Tả Mạc cảm thấy lời to, đây chính là kiếm quyết ngũ phẩm. Hắn cũng không dự định tu luyện Minh Tiêu kiếm quyết, hiện giờ những thứ hắn cần tu luyện quả thực quá nhiều. Sự thực chứng minh, hắn tại phương diện luyện thể và thần thức đích thực có thiên phú càng mạnh, hơn nữa hắn còn phải nghiên cứu phù trận, hắn hận không thể đem chính chém thành hai nửa.
Cảm thấy Minh Tiêu Kiếm Quyết thích hợp không chiến, hắn đã nghĩ đến đám người Công Tôn sư đệ. Nếu như cho bọn họ tu luyện kiếm quyết này sẽ mạnh mẽ đến mức nào, haha… Nếu không, một bản kiếm quyết ngũ phẩm hoàn chỉnh có thể bán một giá cao đây.
Toàn bộ những thứ trên người Hoàng Trác Quang, cũng chỉ còn lại đôi giày đầu hổ, những thứ còn lại đều bị lột sạch. Ngoại trừ để Trịnh Trung chọn lấy một kiện, những thứ còn lại đều phân cho mọi người. Nhiều người ít pháp bảo, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tả Mạc. Cũng may Tả Mạc dù gì cũng là lão đại một phương, nghĩ ra biện pháp đơn giản nhất, bốc thăm.
Mỗi người đều có cơ hội ngang nhau, được chia phần tất nhiên vui vẻ, không được gì cũng chỉ có thể nói vận khí không tốt.
Mọi người càng thêm tin phục Tả Mạc. Một kích đánh nát Hoàng Trác Quang của Tả Mạc làm cho tất cả mọi người sợ chết khiếp. Đó dù sao cũng là Hoàng Trác Quang đó! Trong cảm nhận của mọi người, thực lực Tả Mạc lập tức trở nên bí hiểm thâm sâu khó dò, hơn nữa Tả Mạc hành sự công bình, không giống kiểu lão đại cướp sạch đồ tốt.
Người như vậy, người người đều chịu phục.
Tả Mạc thấy bọn họ nhìn mình, cũng hiểu ý nói: “Các ngươi đã cũng muốn tiến vào bí cảnh, ta đây trước hết nói một chút quy củ. Gặp phải nguy hiểm, ta sẽ không phụ trách cứu các ngươi, mọi người tự chính tìm cách tự bảo vệ mình. Phân chia cũng giống như vừa rồi.”
Tinh thần mọi người lập tức trở nên hưng phấn, bọn họ đều chưa từng đi vào bí cảnh.
Tả Mạc chậm rãi nhìn qua mọi người, trầm giọng nói: "Ta cảnh cáo trước, ai muốn làm càn, cũng đừng trách ta không khách khí."
Nói xong, hắn cũng không có nhìn lại những người này, xoay người đi vào bí cảnh.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến ảo, làm cho hắn thoáng cái sững sờ ngay tại chỗ. Theo sát sau hắn là Trịnh Trung, trong nháy mắt cũng hóa đá. Phía sau, vẻ mặt mỗi người cũng đều ngẩn ra.
Cái này... Cái này bí cảnh cũng quá nhỏ đi!
Không sai, nhìn qua cũng thấy được toàn bộ mọi thứ. Chỗ này cùng lắm chỉ rộng bằng cái sân nhỏ, phương viên bất quá chỉ mười trượng, ở chính giữa có một con chim màu xám đang ngủ say, còn lại chính là một khoảng trống không. Ngoại trừ nồng độ linh khí trong không khí hơi lớn, ngoài ra cái gì cũng không có.
Trịnh Trung thấp giọng nói: “Đây đích thị là một bí cảnh mới vừa hình thành.”
Hắn nhìn Tả Mạc còn sững sờ ở kia, cho rằng Tả Mạc thập phần thất vọng, vội vã khuyên. Hắn đối với Tả Mạc bội phục sát đất, tuy rằng đối phương so với hắn tuổi còn nhỏ hơn nhiều, nhưng luận thủ đoạn cùng khí độ, chính mình thúc ngựa cũng không theo nổi. ở Tiểu Sơn giới này, hắn đã gặp rất nhiều kẻ mạnh, không có một ai có thể so sánh với thanh niên trước mắt này.
Một con chim màu xám ngủ vô cùng ngon giấc, khóe miệng còn lộ ra một dòng nước bọt trong suốt. Bởi vì chỗ này nhỏ hẹp, còn có thẻ nghe được tiếng ngáy liên tiếp của nó.
Tả Mạc nhất thời bốc hỏa, vẻ mặt biến thành dữ tợn, dọa đám người Trịnh Trung bên cạnh sợ nhảy dựng lên.
Tả Mạc bước một bước dài tiến lên, ba một tiếng, tát cho chim ngốc một phát, lông chim bay lên…
Ngốc điểu có chút mờ mịt mà mở mắt ra.
“Đồ khốn kiếp, anh đi tìm mày đến chết đi sống lại, một đường liều mạng giết chóc tới đây. Ngươi tên nhãi này ngược lại thật là sảng khoái! Ha ha!”
Ba! Lại thêm một cái tát.
“Ăn ăn ăn! Ngươi ăn rất tốt! Ăn rất nhiều! Cái gì cũng ăn! Ngươi muốn chết hả! Không ăn nó ngươi sẽ chết sao! Ta nói lần cuối, từ giờ trở đi, ngươi đừng hòng ăn cái gì…”
Tả Mạc chửi ầm lên làm toàn bộ đoàn người đứng nhìn ngây ngốc, trong lòng nghi hoặc, con chim xám này từ đâu ra đây, vừa nãy đấu với Hoàng Trác Quang cũng không thấy Tả Mạc dữ tợn như vây.
Trong khi Tả Mạc mắng tung tóe nước bọt, chim ngốc rốt cuộc cũng tỉnh lại. Nó từ từ đứng lên, chải chuốt bộ lông trên người, trong toàn bộ quá trình không thèm liếc mắt nhìn tới Tả Mạc. Mọi người lại được một trận choáng váng.
Tả Mạc thấy con chim này còn cao ngạo như vậy, hoàn toàn không có vẻ hối cải, nhất thời nổi lòng độc ác, chụp mạnh về phía chim ngốc.
Con chim khốn kiếp này, nhất định phải bắt lạii! Anh cần phải giáo dục lại chú mày!
Không nghĩ tới, một cái bóng xám lóe lên trước mặt hắn, hắn đưa tay chụp vào khoảng không.
Di!
Chim ngốc tránh sang một góc, liếc một mắt nhìn Tả Mạc, vẫn ngạo nghễ như trước.
Tả Mạc tức giận kêu lên quang quác: "Tốt! Ngày hôm nay ca không thu thập ngươi, ngươi sẽ không biết trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu!"
Tả Mạc thân hình chợt lóe, không đợi hắn tới nơi, một đạo bóng xám đã vô cùng nhanh chóng vọt qua bên người hắn.
Thật nhanh!
Tả Mạc ngẩn ra, tay lần thứ hai bắt vào khoảng không.
Một góc phòng khác, chim ngốc ngẩng đầu, thong thả bước từng bước, bộ dạng tao nhã, vô cùng thong thả bước về phía đám người.
Ào ào! Chúng nhân bị chim ngốc chấn nhiếp hoàn toàn, vô ý thức nhường ra một con đường.
Sỏa điểu cũng không khách khí, ngạo nghễ bước về phía cửa vào bí cảnh.
Vừa rồi chẳng lẽ là ảo giác? Tả Mạc có chút không xác định được. Lẽ nào con chim lại nhận được chỗ tốt gì đó? Nhìn thoáng qua bí cảnh trống không, hắn mới nghĩ ra. Con chim này chẳng lẽ … một lần ăn hết toàn bộ những thứ bên trong. Không được, trở về phải tra hỏi cẩn thận một lần.
Trịnh Trung sắc mặt khẽ biến, trong đám người này hắn có tu vi cao nhất, một màn vừa rồi cũng thấy rõ ràng. Tốc độ của con chim xám này quả thực không thể tưởng tượng, hắn thấy rõ ràng, Tả Mạc cơ hồ mới vừa khẽ động, thì nó lách qua thân thể Tả Mạc vọt đến bên kia.
Điều này có nghĩa gì?
Nghĩa là tốc độ của nó so với Tả Mạc phải nhanh hơn mấy lần! Trịnh Trung tu vi so với Tả Mạc cao hơn, nhưng tốc độ không hơn kém bao nhiêu. So với Tả Mạc nhanh hơn mấy lần, cũng chính là so với hắn phải nhanh hơn mấy lần!
Trịnh Trung cảm thấy chính mình điên rồi.
Trời! Đây rốt cuộc là thế giới gì, từ đâu chui ra nhiều quái thai như vậy?
Thực lực của Tả Mạc đã làm cho hắn cảm thấy đáng sợ, bây giờ còn nhảy ra một con chim, tốc độ so với hắn còn muốn nhanh hơn mấy lần! Con chim màu xám này có năng lực gì khác hay không, Trịnh Trung đã không dám suy nghĩ, chỉ riêng tốc dộ như thiểm điện này đã đủ để nó đứng ở thế bất bại…
Trịnh Trung triệt để rơi vào im lặng, bỗng nhiên đối với thân phận Tả Mạc hết sức hiếu kỳ.
Tuổi còn trẻ như vậy, có thực lực cường đại như vậy, còn có linh thú như vậy, tuyệt đối không phải là tu giả phổ thông. Chẳng lẽ người này là đệ tử đại môn phái nào đó? Hắn cũng biết chuyện này không phải không có khả năng. Hắn vẫn cho rằng cách làm của Minh Tiêu phái đối với Tiểu Sơn giới tuyệt đối không thể kéo dài.
Nguyên nhân rất đơn giản, Côn Lôn tuyệt đối không cho phép tại địa phương quản lý dưới quyền có hành động như vậy!
Vài năm trước, Trịnh Trung từng gặp qua một đệ tử Côn Lông, người này để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Tả Mạc đối mặt với Hoàng Trác Quang, không hề do dự giết chết đối phương. Bất kỳ một ai sinh sống ở trong Tiểu Sơn giới đều không thể tùy tiện như vậy.
Tuổi còn trẻ, thực lực sâu không lường được, có linh thú cường đại, không e ngại Minh Tiêu phái trả thù… Những điều này gộp lại cùng một chỗ, Trịnh Trung càng nghĩ càng càm thấy Tả Mạc chính là đệ tử Côn Lôn phái, hoặc chí ít cũng là đệ tử một đại môn phái nào đó.
Trong lúc Trịnh Trung suy nghĩ đến hồ đồ, Tả Mạc đã rời khỏi bí cảnh.
Những người khác tìm khắp bí cảnh, hận không thể đào sâu thêm ba thước nhưng vẫn không tìm được cái gì.
Trịnh Trung thầm chú ý, theo sát sau Tả Mạc. Hắn hạ quyết tâm đi theo Tả Mạc, nếu Tả Mạc là đệ tử một đại môn phái, bọn họ đi theo hắm cũng không hại gì. Nếu Tả Mạc không phải là đệ tử môn phái nào, chỉ dựa vào chính mình đã có thành tựu như vậy, theo Trịnh Trung nghĩ, đó chỉ có thể là yêu quái.
Trịnh Trung hạ quyết tâm, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm. Con người ta một khi tâm tình biến đổi, lập tức sẽ có cảm giác hoàn toàn bất đồng, Trịnh Trung càng nhĩ càng cảm thấy chim ngốc rất có phong cách.
Đúng là hảo điểu! Tuyệt thế hảo điểu!
Biên thôi mà cũng mất hai tiếng. Ặc!
Hôm nay dừng ở đây, ngày mai ta đi chơi mặc kệ ruồi huynh post bài
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của c0f7e3