Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 250 - Mỹ nữ cô đơn trong đêm lạnh, anh hùng lặng lẽ trong cô đơn.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Trương Nhất Phàm nhìn Ôn Nhã một cách đầy khó hiểu, thực sự khó có thể tưởng tượng ra, một Ôn Nhã luôn luôn lạnh lùng, lại có lúc dịu dàng như thế này, thường ngày, cô ta tuyệt đối sẽ không mở miệng nói ra những lời này.
Nhớ lại lần đầu tiên Trương Nhất Phàm gặp cô ta, cái vẻ ngoài lạnh lùng kiều diễm của cô ta đến nay vẫn còn in rõ trong đầu hắn. Dù là những ngày tháng cô ta và Lý Thần Bác ở bên nhau, hai người bọn họ có thể nói là sớm tối có nhau, nhưng cũng chưa nhìn thấy cô ta tràn đầy nồng nhiệt bao giờ.
Ôn Nhã là cô gái bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nóng bỏng, qua nhiều năm quen biết như vậy, hắn nhận thấy cô ta dần dần thay đổi đi rất nhiều. Cảm giác ngày hôm nay mà cô ta mang lại giống như là đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác vậy, có thể bởi vì trong lòng cô ta không còn bị đè nặng bởi cái chết của Ôn Trường Phong nữa.
Có lẽ thấy Trương Nhất Phàm hồi lâu không trả lời gì, trong mắt Ôn Nhã hiện lên một chút thất vọng. Lạnh nhạt nói:
- Nếu không có thời gian thì thôi vậy.
Sau đó, một mình cô ta bước trong đêm gió lạnh.
Gió thổi rất lớn, thổi bay vạt áo của Ôn Nhã, mái tóc cũng bị gió thổi phất phơ, bóng dáng cô độc của cô làm cho đêm đông lạnh giá này càng thêm phần cô tịch.
Mỹ nữ cô đơn trong đêm lạnh, anh hùng lặng lẽ trong cô đơn, chỉ có rượu mới có thể làm con người ta vui vẻ! Cuộc đời sóng gió gập gềnh, xa xăm vạn dặm…
Trương Nhất Phàm gọi một tiếng:
- Chờ một lát!
Rồi bước nhanh đuổi theo Ôn Nhã.
Ôn Nhã cũng không dừng hẳn, chỉ bước chậm lại, hất mái tóc, để gió tiếp tục thổi những lọn tóc kia bay lên. Trời lạnh như vậy, dường như trong một phút chốc trái tim lạnh giá của Ôn Nhã đã vô tình tan chảy.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đuổi theo, cô hé miệng nói:
- Cảm ơn anh!
- Khách khí như vậy làm gì chứ, làm như chúng ta là người xa lạ không bằng.
Trương Nhất Phàm song vai cùng cô ta bước đi, không nhanh không chậm. Liễu Hải chậm chầm lái xe theo sau hai người giữ một khoảng cách khá xa.
Hai người cứ bước đi chầm chậm như vậy, làm Trương Nhất Phàm vô tình nhớ đến cái đêm cùng với Hà Tiêu Tiêu. Lúc đó, trời lạnh là thế, nhưng Hà Tiêu Tiêu vẫn cùng hắn đi dạo trên đường, so với tình cảnh bây giờ sao mà giống nhau đến thế?
Nhớ đến Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm lúc này mới nhận ra, bản thân đã lâu không quan tâm đến cô gái ấy rồi, cũng không biết bây giờ cô ấy sống như thế nào?
Trong lúc đang mải đắm chìm trong những hồi ức, thì Ôn Nhã mở lời:
- Tôi đã tìm ra được một ít manh mối, cái chết của cha tôi có liên quan đến một người.
Chuyện này luôn thường trực trong đầu Trương Nhất Phàm, rút cuộc thì ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể giết chết Ôn Trường Phong khi ông ta đang được quản thúc trong trại tạm giam? Ôn Nhã nhắc đến chuyện này, làm tim của Trương Nhất Phàm đập thình thịch trong lồng ngực.
Qủa nhiên đúng như hắn suy đoán, Ôn Nhã mở văn phòng luật sư ở thành phố Đông Lâm, không phải là chuyện đơn giản như thế. Hóa ta cô không lúc nào từ bỏ việc điều tra về cái chết của cha cô.
- Cô đã điều tra được những gì rồi?
- Trưởng trại giam bị người ta sai khiến, nhưng người này tôi vẫn chưa điều tra ra. Trước mắt cũng chỉ có đôi chút nghi hoặc, cũng chưa thể khẳng định chắc chắn.
Ôn Nhã nói một cách thản nhiên, giống như việc này với cô ta không có quan hệ gì mật thiết cho lắm.
Nếu Ôn Nhã đã không nói ra tên người đó, chắc chắn là còn thiếu bằng chứng quan trọng, nếu không cô ấy hẳn không việc gì phải giấu diếm mình. Trương Nhất Phàm nói với cô ta:
- Có bất cứ điều gì có thể nói với tôi, nếu không chỉ một người điều tra sẽ rất nguy hiểm.
Ôn Nhã gật gật đầu:
- Tôi sẽ tự bảo vệ tốt bản thân, cảm ơn sự quan tâm của anh.
Hai người chầm chậm bước về phía trước, gió càng ngày càng lớn, nhưng Ôn Nhã tựa hồ không có cảm giác gì, dường như có vẻ rất thích tận hưởng những đợt gió lạnh lẽo thổi qua. Cô ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trung tối đen, cười khổ nói:
- Ở đây tôi chẳng có bạn bè gì, ngoài Hiểu Hiên ra thì chỉ có mình anh thôi.
- Cảm ơn cô đã coi tôi là bạn!
Trương Nhất Phàm cười nói.
Giống như hai người bạn cũ tình cờ gặp nhau, họ vừa đi vừa nói chuyện. Ôn Nhã dường như có rất nhiều tâm sự, cũng có thể là một chút hắc ám sau cùng trước khi vụ án được làm sáng tỏ. Có thể cô từng hoang mang, có thể cô từng không biết phải làm sao, nhưng cô vẫn luôn kiên cường không khuất phục, vững vàng trên mỗi bước chân của mình.
Trương Nhất Phàm hiểu được tậm sự của cô, hắn ta cũng đang âm thầm điều tra việc này, chỉ là lúc mọi manh mối đều hướng đến Lê Quốc Đào, thì đột nhiên bị dứt đoạn. Mọi công sức đều bị đổ xuống sông xuống biển, bặt vô âm tín.
Vì vậy, hắn nghi ngờ rất nhiều người, nhưng không có chứng cứ xác thực chứng minh, vậy nên, chuyện này phải tạm thời lắng xuống.
Thời gian không còn sớm nữa, Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải đưa cô về nhà, còn hắn thì đi về phía khu nhà ở của quan chức chính phủ.
Lúc này điện thoại đổ chuông, đã là lúc nào rồi? có thể là ai gọi đến chứ? Trương Nhất Phàm tự hỏi.
Lấy di động ra xem thì thấy số điện thoại lạ. Trương Nhất Phàm thường ngày dùng hai chiếc điện thoại, một chiếc là để ở chỗ thư ký Tần Xuyên, chiếc hắn mang theo bên người là điện thoại cá nhân.
Người có thể biết được số điện thoại cá nhân của hắn không nhiều, Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một lát rồi bốc máy:
- Chủ tịch Trương, tôi là Dương Mễ, có một chuyện cần anh giải quyết, tôi đang đứng ở dưới lầu chờ anh, có tiện để tôi lên nhà một chút không?
Lại là Dương Mễ, đã là lúc nào rồi chứ? Cũng không biết cô ta tìm mình làm gì nữa. Trương Nhất Phàm hỏi lại:
- Có việc gì không thể để ngày mai nói được sao?
Dương Mễ dường như có chút cấp bách:
- Ngày mai chỉ sợ không kịp, thời gian không cho phép.
- Vậy thì cô chờ một lát, khoảng năm phút sau tôi về đến nhà.
Gác máy xong, hắn liền suy nghĩ vào giờ này Dương Mễ còn tìm mình có việc gì? Nghe nói Dương Mễ về phương diện kia khá là cởi mở, không phải là muốn quyến rũ mình đấy chứ?
Trương Nhất Phàm tự cười một mình, chỉnh lại cổ áo bước vào khu nhà ở của quan chức chính phủ.
Trong gió lạnh, Dương Mễ mặc một chiếc áo lông, hai tay cho vào túi áo, đi tới đi lui dưới ánh đèn.Trương Nhất Phàm bước đến hỏi:
- Có việc gì thế?
- Tôi có một tập bản thảo, muốn xin ý kiến của anh, nếu như anh đồng ý, thì tôi sẽ cho đăng.
Dương Mễ dường như có chút sợ Trương Nhất Phàm, trong lúc nói chuyện đến nhìn thẳng cũng không dám.
Chuyện bản thảo nên hỏi chủ biên, việc gì phải xin ý kiến của mình chứ? Trương Nhất Phàm liền nghĩ, phải chăng cô ta viết tin gì có liên quan đến mình?
Nghĩ vậy hắn gọi Dương Mễ lên lầu, bước vào phòng, hắn bật điều hòa, một lát sau căn phòng trở nên ấm áp hẳn lên.
- Chủ tịch Trương, anh không thuê người giúp việc à?
Dương Mễ bước vào phòng, nhìn thấy căn phòng trống không, đến cả người dọn vệ sinh cũng không có.
- Ừ! Cô muốn uống trà thì ở qua bên kia tự rót nhé.
Trương Nhất Phàm chỉ vào chiếc máy lọc nước ở cạnh cửa. Dương Mễ vốn định nói không cần, nhưng cô ta lại nhanh nhẹn chạy tới. Chiếc máy đã hoạt động ở trạng thái giữ ấm, Dương Mễ liền rót hai chén trà. Bưng một chén trà đến mời Trương Nhất Phàm:
- Anh uống trà đi!
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta một cái, cảm thấy cô gái này cũng rất có ý tứ. Nhưng hắn nhìn Dương Mễ cứ thấy có gì đó khó chịu. Có thể là vì nghĩ đến tác phong ngày thường của cô ta không được chừng mực ý tứ cho lắm, khiến hắn có chút xem thường.
Đàn ông đều như vậy, luôn cho phép bản thân có thể đi quá giới hạn, nhưng lại không cho phép phụ nữ như vậy!
Đồng hồ trên tường điểm mười giờ, Trương Nhất Phàm hỏi thẳng cô ta:
- Tìm tôi có việc gì?
Dương Mễ lúc này mới ngồi xuống đối diện với hắn, khép hai đầu gối lại, đặt túi xách lên đùi mở ra. Cô ta lấy ra một bản thảo đã được đánh sẵn, đưa cho Trương Nhất Phàm xem qua.
Tập bản thảo này chính là những cảnh mà Dương Mễ trong quá trình làm việc đã chứng kiến, còn có cả hình minh họa. Lúc đưa cho Trương Nhất Phàm còn tưởng hắn sẽ nói gì đó, ai ngờ vừa xem qua thì sắc mặt Trương Nhất Phàm lập tức tối sầm lại.
- Xoẹt…
Trương Nhất Phàm lập tức xé nát tập bản thảo, sau đó vò thành một nắm, mặt tối sầm lại rất đáng sợ.
Dương Mễ liền hoang mang, có chút lo lắng nhìn Trương Nhất Phàm. Cô ta vẫn không hiểu, rút cuộc thì đã làm sai ở đâu? Đây chỉ là một bài báo thông thường thôi mà. Những bài báo như thế này, trước kia lúc ở Thông Thành cũng có đăng rồi, hôm nay anh ta đột nhiên nổi giận như vậy, sự thay đổi thái độ của Trương Nhất Phàm khiến Dương Mễ hoang mang, đứng ngồi không yên.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, không khách khí nói:
- Sau này không được viết mấy cái thứ linh tinh này nữa, cô làm thế này là xâm phạm đời tư của người khác.
- Chủ tịch Trương…
Dương Mễ đứng lên, còn muốn biện minh điều gì. Trương Nhất Phàm chỉ ra phái cửa:
- Thôi, cô có thể đi được rồi. Về sau nếu không được sự cho phép của tôi, không được đăng những tin tức như thế này nữa.
Dương Mễ đành pải uất ức ra về, cô ta thật sự không hiểu, Trương Nhất Phàm vì sao lại nổi giận lớn như vậy? Bản thân viết bài báo này cũng không có mưu tính gì. Đây chỉ là một bài báo xuất phát từ một khía cạnh nhỏ để phản ánh hành vi cao thượng của một cán bộ thôi mà.
Nhưng cô ta đâu có biết rằng, nếu bài báo này được đăng lên, Bí thư Phạm đọc được, biết có nhiều bà con tặng quà cho hắn như vậy. Còn có Thư Á Quân bọn họ sẽ nghĩ gì đây? Cây to gặp gió lớn, bài báo như thế này được phát hành, mặc dù sức ảnh hưởng của Trương Nhất Phàm sẽ được tăng lên, nhưng chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng những người đó, đặc biệt là Thư Á Quân, sẽ cho rằng cái này là tự nói tốt cho bản thân.
Một Phó chủ tịch thường vụ thành phố quá mạnh, sẽ dễ dàng uy hiếp đến cương vị Chủ tịch thành phố của hắn. Ông mới là người cán bộ tốt trong lòng nhân dân mà, vậy thì những người kia họ đang làm gì vậy? Loại chuyện cực kỳ làm người ta đố kỵ này, Trương Nhất Phàm tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Vừa mới lên chức không lâu, nền móng còn chưa vững vàng, cao ngạo quá sớm cũng không phải là chuyện tốt. Vì thế Trương Nhất Phàm đã xé đi tập bản thảo đó, ngăn chặn ý tưởng này của Dương Mễ.
Đương nhiên hắn biết, Dương Mễ chẳng qua chỉ muốn nịnh bợ hắn, hoặc là tìm một cơ hội để cảm ơn hắn. Từ hành động lúc nãy của cô ta, hoàn toàn có thể nhận ra điều này.
Trong lúc Trương Nhất Phàm đang buồn bực thì Ôn Nhã đã về đến chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên, chờ Liễu Hải lái xe đi rồi, cô mới lên lầu, gõ cửa nhà Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên lúc đó đang ngồi trên sô pha nhàn nhã uống cà phê, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lập tức đứng lên. Nhìn qua mắt mèo thì nhìn thấy là Ôn Nhã đến, cô vội vàng mở cửa:
- Hôm nay sao lại hạ cố đến thăm tôi vậy?
- Văn phòng luật sư mới mở chưa được bao lâu, mấy tháng nay bận quá.
Ôn Nhã thay dép bước vào, nhìn thấy cách ăn mặc của Lưu Hiểu Hiên có chút kỳ quái.
Lưu Hiểu Hiên bình thường ở nhà, cũng ăn mặc rất chỉnh tề, hoàn toàn không giống bây giờ, mặc một chiếc váy ngủ nằm trên ghế xem tivi, giống như mấy người phụ nữ tầm thường được đàn ông bao dưỡng.
Sự thay đổi của Lưu Hiểu Hiên làm cô ta thấy rất kỳ quái. Ôn Nhã bỏ túi xách xuống, đặt mông ngồi xuống cạnh người Lưu Hiểu Hiên, kéo kéo cô ta:
-Sao bây giờ cô lại trở nên lười như vậy?
Vừa chạm tay vào thì ngạc nhiên phát hiện ra Lưu Hiểu Hiên không mặc áo lót.
- Thật không giữ ý gì cả!
Ôn Nhã nhìn cô ta một cách khó hiểu, phải chăng cô ấy được đại gia bao rồi, sao lại trở nên tùy ý như vậy chứ.
Lưu Hiểu Hiên ngồi dậy, đặt cái chén lên trên bàn trà.
- Sao thế? Có phải đang nghĩ là tôi được ai bao không?
Lưu Hiểu Hiên liếc cô ta một cái rồi duỗi thẳng lưng một cái, nói:
- Bao nhiêu năm nay, luôn phấn đấu vì lý tưởng và mục tiêu của bản thân, bây giờ tự nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi rồi. Tôi thật sự cũng bằng lòng được người ta bao dưỡng, ít nhất như vậy thì chẳng cần phải lo lắng gì cả. Đáng tiếc, tôi không có được cái phúc ấy!
Lưu Hiểu Hiên nhún nhún vai, động tác biểu thị đành chịu, không có cách nào cả.
Ôn Nhã cũng không còn lời gì để nói nữa, một người con gái ngang ngạnh từng liều mạng vì lý tưởng của bản thân, đột nhiên lại có ý nghĩ như vậy, xem ra cô ta thực sự đã quá mệt mỏi rồi, hay có lẽ cô ta đã gặp phải thất bại gì đó.
Nguyên nhân làm cho phụ nữ dễ sa sút tinh thần nhất, nhân tố lớn nhất chỉ có thể là tình yêu. Cô liền suy đoán:
- Phải chăng đã thích một người không nên thích rồi không?
Ôn Nhã nói rồi đi thẳng vào phòng ngủ của Lưu Hiểu Hiên thay quần áo.
Lúc mở tủ ra, đột nhiên phát hiện ra, bên trong không ngờ lại có hai chiếc áo ngủ của đàn ông.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 251 - Của cải bạt ngàn
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị gọi điện cho Hà Tiêu Tiêu, chưa kịp bấm số thì điện thoại đã đổ chuông.
Thật trùng hợp, là Hà Tiêu Tiêu gọi tới. Số điện thoại của cô ấy, Trương Nhất Phàm suốt đời cũng không thể quên được. Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hà Tiêu Tiêu, tâm trạng của Trương Nhất Phàm liền tốt lên rất nhiều.
- Anh Nhất Phàm, anh còn chưa ngủ à?
- Anh vừa về đến nhà, còn sớm mà, mới mười một giờ rưỡi.
Trương Nhất Phàm nằm trên ghế sô pha trả lời:
- Gần đây em thế nào? Anh đang định gọi điện thoại cho em, thì em đã gọi đến rồi.
- Ha ha… Không ngờ rằng chúng ta còn rất tầm đầu ý hợp.
Hà Tiêu Tiêu cười, dường như rất vui vẻ, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Có phải là có tin tốt gì muốn nói với anh không? Xem em vui vẻ như vậy kìa.
- Ừ! Anh đoán xem?
Hà Tiêu Tiêu cười gian trá..
- Sao mà đoán ra được chứ? Thôi, em nói đi.
Trương Nhất Phàm thực tình nghĩ không ra, chẳng lẽ cô bé này phát tài rồi? Mặc dù đã nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn vẫn có thói quen để Hà Tiêu Tiêu thẳng thắn nói ra.
Nhưng Hà Tiêu Tiêu lúc này lại không nghe lời, càng muốn hắn đoán:
- Thì anh cứ thử đoán đi xem nào, ư…
Xem kìa, cô ấy còn làm nũng nữa chứ, Trương Nhất Phàm hết cách, đành giả bộ suy tư một lát rồi nói:
- Hay là em có bạn trai mới rồi?
- Anh…
Hà Tiêu Tiêu liền mất hứng, sau đó liền trả lời một câu:
- Anh có phải là không cần Tiêu Tiêu nữa không? Đáng ghét, anh thừa biết trong lòng Tiêu Tiêu chỉ có mình anh mà, không ngờ anh lại nói người ta như vậy, thật tức chết.
Trương Nhất Phàm liền dỗ dành một câu:
- Được rồi, được rồi, vậy để anh đoán một lần vậy.
Hà Tiêu Tiêu liền nức nở một tiếng. Trương Nhất Phàm đành phải nói:
- Có phải là em lại thắng lớn rồi phải không?
Hà Tiêu Tiêu lúc này mới nín khóc mỉm cười:
- Anh đoán đúng rồi, hừ!
Xỉu, chuyện này lại còn phải đoán nữa à? Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là chuyện gì. Nhưng hắn vẫn cần phải giả vờ nghiêm túc hỏi:
- Đúng thật là thắng lớn rồi hả? Tiêu Tiêu.
- Dạ!
Hà Tiêu Tiêu đáp một tiếng:
- Anh đoán xem, lần này kiếm được bao nhiêu?
Thật khổ não! Lại nữa rồi. Sao cứ bắt người ta đoán tới đoán lui mãi vậy chứ? Trương Nhất Phàm lần này thì đúng là đoán không ra rồi, hắn nói bừa một con số:
- Một trăm triệu?
- Thật thông minh!
Hà Tiêu Tiêu liền khen ngợi hắn.
- Không phải chứ, có thật là kiếm được một trăm triệu không?
Trương Nhất Phàm nhảy dựng lên, có chút không tin vào tai mình.
Nghe thấy Trương Nhất Phàm phản ứng hứng khởi như vậy, Hà Tiêu Tiêu liền cười ngất ngưởng, sau đó chậm rãi nói:
- Xin lỗi, câu trả lời không chính xác.
Trương Nhất Phàm liền tiu ngỉu như bong bong xì hơi, lập tức ngồi xuống:
- Dám chơi anh hả? Chờ đó rồi xem anh xử lý em như thế nào. Nói nhanh, rút ruộc là đã kiếm được bao nhiêu?
- Em không lừa anh đấy chứ?
Trương Nhất Phàm không còn phấn khích như lúc nãy nữa, chỉ hoài nghi hỏi.
Bởi vì khi Hà Tiêu Tiêu từ Hải Nam đến Thâm Quyến chỉ có hơn bảy triệu, cộng thêm một ít tiền hồi trước, tổng cộng cũng không quá chín triệu. Sao có thể kiếm được đến tám mươi triệu chứ?
Hà Tiêu Tiêu thấy Trương Nhất Phàm không tin, liền nói nhỏ:
- Là chú Hai cung cấp tin tức nội bộ, trong hai tháng thì đã kiếm được gấp ba.
Trương Nhất Phàm liền há hốc mồm, hai tháng kiếm được gấp ba, vậy thì cũng không đủ thời gian để Tiêu Tiêu kiếm được tám mươi triệu. Tính từ lúc cô ấy đi đến bây giờ cũng chỉ mới gần một năm. Thảo nào có người nói đầu cơ cổ phiếu, mười đường dây ngắn không bằng một trung tuyến, mười trung tuyến không bằng một nội tuyến.
Chú Hai cũng thật có ý tứ, trước đây không bao giờ làm những chuyện như thế này, lần sày không hiểu vì sao lại để lộ thông tin cho Tiêu Tiêu? Xem ra Tiêu Tiêu rất được lòng chú Hai. Thật không ngờ rằng mình một chốc đã thành tỷ phú.
Mặc dù trước giờ hắn không thiếu tiền, nhưng vẫn không dấu được tâm trạng hưng phấn, hôn vào điện thoại hai cái:
- Tiêu Tiêu, em nói xem phải thưởng cho em thế nào đây?
Hà Tiêu Tiêu nói một cách nhỏ nhẹ:
- Thật vậy không?
Lúc trước, Hà Tiêu Tiêu không bao giờ đòi hỏi phần thưởng từ Trương Nhất Phàm, lần này không ngờ lại nghiêm túc như vậy. Trương Nhất Phàm cũng gật gật đầu, vui vẻ nói:
- Em nói đi! Anh sẽ đáp ứng.
- Là anh nói rồi đấy nhé, không được nuốt lời đâu.
Hà Tiêu Tiêu không ngờ lại cắn chặt không tha, khiến Trương Nhất Phàm thấy thật mới lạ.
Hắn liền vui vẻ nói;
- Chỉ cần Tiêu Tiêu nhà mình thích, thì cái gì anh cũng mua cho em.
Ai ngờ Hà Tiêu Tiêu ừ một tiếng:
- Em không cần mua gì cả, nhưng, em có một yêu cầu nhỏ. Anh đã đồng ý rồi thì không đươc phép hối hận.
Thấy Tiêu Tiêu nói như vậy, Trương Nhất Phàm đoán không ra tâm ý của cô, chắc là không cần quà tặng gì. Vậy thì cô ấy muốn gì chứ? Trương Nhất Phàm rất sảng khoái nói:
- Nói đi, nam tử Hán ngất ngôn cửu đỉnh.
- Vậy thì được, năm nay em và chị Liễu Hồng không định trở về ăn Tết, trước Tết anh nhất định phải đến thăm bọn em một lần.
Trương Nhất Phàm thực sự không nghĩ ra cô ấy lại đề xuất yêu cầu này. Nói thật ra, yêu cầu này không có gì là quá đáng, nhưng lại khiến Trương Nhất Phàm khó xử. Trong khoảng thời gian đón Tết, trước mắt phải chuẩn bị đi Bắc Kinh. Hơn nữa thời gian cuối năm bận rộn hơn bao giờ hết. Thời gian đối với Trương Nhất Phàm mà nói thật sự là một thứ xa xỉ.
Nhưng đã đồng ý với cô ấy rồi, đương nhiên không thể nuốt lời. Trương Nhất Phàm ngay lập tức đồng ý:
- Được! Để xem cuối tuần này có thời gian không, anh sẽ tranh thủ đến đó.
- Ừ! Cảm ơn anh! Anh Nhất Phàm.
Hà Tiêu Tiêu vui vẻ nói.
Cô gái này cũng thật dễ hài lòng, bản thân có phải nên quan tâm đến cô ấy nhiều hơn không? Xem ra cũng là việc mình phải làm, Hà Tiêu Tiêu vui mừng như vậy, khiến Trương Nhất Phàm có chút cảm động.
Hôm nay là thứ 4, xem ra hắn phải nhanh chóng sắp xếp mọi việc. Ngồi máy bay đi Thâm Quyến cũng rất thuận tiện, thời gian đi đường tính ra khoảng bốn tiếng đồng hồ thì có thể đến nơi rồi. Hai người gác máy, Trương Nhất Phàm mang theo chút hưng phần nho nhỏ, chuẩn bị đi ngủ.
Không ngờ điện thoại lại đổ chuông, đã một giờ rồi, cũng không để người ta được nghỉ ngơi? Trương Nhất Phàm thấy số điện thoại, thì ra là Thẩm Uyển Vân.
Vừa nhận điện thoại liền nghe thấy tiếng Thẩm Uyển Vân trách móc:
- Lại cùng cô tình nhân nào tâm sự rồi? Làm em gọi mãi không được.
Sau khi Trương Nhất Phàm đính hôn, đã hai tháng rồi không gặp Thẩm Uyển Vân, hai người cũng không hề gọi điện thoại cho nhau.
Đột nhiên nhận được điện thoại của cô, hắn có chút bất ngờ, Trương Nhất Phàm nói:
- Đó là vì em gọi không đúng lúc, gặp phải lúc anh có việc.
Thẩm Uyển Vân cũng không giằng co chuyện này nữa, nói thẳng:
- Đúng là đồ vô lương tâm, em đến thành phố Đông Lâm rồi, đang ở khách sạn Kim Phong, tối anh có đến được không?
Trương Nhất Phàm nghĩ bụng, cô ấy đã đến Đông Lâm rồi, mình có thể không đến chắc? Hắn liền hỏi:
- phòng nào?
- 2514
Thẩm Uyển Vân đọc số phòng, Trương Nhất Phàm liền ngẩn người, sao vẫn là số phòng này chứ? Hắn nhanh chóng cúp máy, khoác áo khoác rồi đi ngay.
Vừa ấn chuông cửa thì Thẩm Uyển Vân quấn khăn tắm ra mở cửa. Trương Nhất Phàm bước vào liền hỏi:
- Em tắm xong rồi à?
- Chưa, vẫn đang chờ anh mà.
Khăn tắm vẫn chưa quấn xong, Thẩm Uyển Vân phải dùng tay giữ.
Trương Nhất Phàm đưa tay kéo một cái, khăn tắm liền bị hắn kéo tuột:
- Nếu vẫn chưa tắm, thì em quấn làm gì chứ?
Thẩm Uyển Vân hét lên một tiếng:
- Anh định giở trò lưu manh hả.
Nhìn thấy cơ thể trần truồng của Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm liền có chút xôn xao. Lập tức một tay bế cô đi thẳng vào phòng tắm, đã lâu không tắm uyên ương rồi, tối nay lại được hưởng thụ rồi.
Thẩm Uyển Vân không hay thẹn thùng như Đổng Tiểu Phàm, vẫn mở to hai mắt chằm chằm nhìn hắn, còn nói đùa:
- Có phải là kìm nén quá rồi không? Lâu nay chính cung nương nương không đến tìm anh sao?
- Cuối năm rồi, thời gian này cô ấy bận muốn chết, làm gì còn thời gian quản anh nữa.
Đổng Tiểu Phàm làm ở sở Tài chính của Tỉnh, quyết toán cuối năm, công việc rất nhiều, cơ bản không có thời gian đến Đông Lâm thăm chồng. Thẩm Uyển Vân cười ha ha nhìn hắn:
- Xem ra em đến rất đúng lúc.
- Tối nay sẽ cho em chết!
Trong phòng tắm vang lên tiếng cười vui vẻ của hai người.
Hai người không dám dùng bồn tắm của khách sạn, không sạch sẽ gì cả, cũng không có đồ bảo hộ, hai người chỉ tắm bằng vòi sen. Thẩm Uyển Vân vừa giúp Trương Nhất Phàm thoa sữa tắm vừa hỏi:
- Tình hình ở Thành phố Đông Lâm này, anh nắm chắc được mấy phần?
- Sao thế?
Trương Nhất Phàm xoay người lại, ôm lấy Thẩm Uyển Vân, hai người giúp nhau kỳ cọ. Khi ánh mắt dừng lại ở ngực của Thẩm Uyển Vân, hắn không kìm được véo vài cái.
Thầm Uyển Vân nhìu mày nói:
- Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh đây, đừng quậy nữa.
- Có phải em lại nghe phong phanh gì không?
Trương Nhất Phàm dừng lại, chăm chăm nhìn cô.
Thẩm Uyển Vân liền quay lưng lại, mở vòi nước:
- Chẳng lẽ anh không muốn làm Chủ tịch thành phố? Bí thư? Làm một Phó Chủ tịch thường trực thành phố bé nhỏ chẳng lẽ đã có thể thỏa mãn được tham vọng của anh rồi sao?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Em có ý gì chứ? Anh cũng chưa từng nói như vậy mà.
- Không cần phải nói, anh là chồng em mà, em chẳng lẽ lại không hiểu anh sao?
Khuôn mặt quyến rũ, động lòng người kia của Thẩm Uyển Vân khiến Trương Nhất Phàm không kìm chế nổi, có chút bị kích động. Hai tay giữ chặt lấy lưng của cô, không rào trước đón sau, đột nhiên dùng lực một cái.
-Ồ…
Thẩm Uyển Vân lập tức liền phát ra một tiếng rên rỉ, trừng mắt liếc Trương Nhất Phàm một cái:
- Anh thích đánh lén như vậy à? Thật là, người ta còn chưa chuẩn bị gì cả…A….Ồ, đừng quậy nữa.
Trương Nhất Phàm lúc đó giống như nắng hạn gặp mưa rào, sao còn để ý đến sự giãy dụa của cô nữa chứ, chỉ ra sức lên, làm cho Thẩm Uyển Vân không kìm nổi liên tục kêu lên.
Mặc dù bản thân có ba người bạn gái, nhưng mỗi cô đều ở cách rất xa, thời gian ở bên cạnh hắn rất ít, hai tháng rồi không làm chuyện đó, Trương Nhất Phàm có chút không kiềm chế được.
Hai người liền làm chuyện đó ngay trong phòng tắm, Thẩm Uyển Vân nhoài người trên bồn rửa mặt, đôi gò bồng đào trước ngực không ngừng lắc lư, một chút một chút, càng lắc càng làm cho người ra phát cuồng. Hai tay Trương Nhất Phàm đi xuống, hung hăng bóp lấy chúng, dùng lực chà xát vân vê.
Chờ hắn làm xong, Thẩm Uyển Vân liền ngồi thẳng trên sàn nhà, khắp mặt ửng đỏ, đến cổ cũng đỏ lên rồi, trên người một trận nóng ran. Cô ngồi ở đó thở gấp nói:
- Em không được rồi, bị anh làm cho mệt chết rồi.
Trương Nhất Phàm bế cô lên, lấy một chiếc khăn rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi lau khô hết thân mình, đặt cơ thể trắng nõn nà của Thẩm Uyển Vân lên giường, sau đó hắn cũng nhảy lên, ngồi ở đầu giường châm thuốc hút. Thẩm Uyển Vân vén chăn ra, rúc vào bên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực rắn chắc của Trương Nhất Phàm.
- Em kể cho anh một câu chuyện cười nhé?
Thẩm Uyển Vân ngẩng đầu lên, nhìn người yêu một cách đầy hài lòng.
- Ừ!
Trương Nhất Phàm hít một hơi thuốc, rồi nhìn Thẩm Uyển Vân nói.
Thẩm Uyển Vân liền kể cho hắn nghe chuyện cười về tân binh mới nhập ngũ: Có một lần quân đội tiến hành kiểm duyệt theo hàng, sư trưởng từ hàng đầu hàng tiên đi lại, vỗ ngực một binh sĩ khen ngợi:
- Xem ra các cậu luyện tập rất tốt, cơ ngực luyện được không tồi!
Ông ta ra sức vỗ vỗ binh sĩ đó.
Binh sĩ đó sau khi hành lễ theo quân đội xong thì liền dõng dạc trả lời:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi là nữ binh!
Câu chuyện này Trương Nhất Phàm đã từng nghe qua, nhưng hắn vẫn cười cười:
- Ý em muốn nói là ngực của em được luyện không tồi, đúng không?
Thẩm Uyển Vân cũng không e thẹn gì, mỉm cười quyến rũ nói:
- Chẳng lẽ anh không thấy bây giờ to hơn trước kia sao?
Nói rồi, cô còn cố ý ưỡn ngực lên, kiêu ngạo nói.
Trương Nhất Phàm nhìn một cái, lúc nãy làm chuyện đó, đã phát hiện ra điều này rồi, đang muốn hỏi cô, thì không ngờ cô lại tự mình nói ra. Trương Nhất Phàm liền suy nghĩ hay là nói cho Đổng Tiểu Phàm cách luyện tập của Thẩm Uyển Vân, để cô ấy cũng tập luyện cho ngực to lên một chút.
Không ngờ Thẩm Uyển Vân nhếch môi nói:
- Không nói cho anh biết!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 252 - Bị trêu đùa
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Thẩm Uyển Vân ôm ngang thắt lưng của Trương Nhất Phàm, hai người ôm chặt lấy nhau, phần nhô lên trước ngực bị đè đến mức xẹp lép, thậm chí bị biến dạng, Thẩm Uyển Vân cũng không thèm quan tâm, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Đợi Trương Nhất Phàm hút xong thuốc, cô mới nói:
- Anh có biết trong thời gian này em đã đi đâu không?
- Về Bắc Kinh?
Trương Nhất Phàm đoán là chỉ có khả năng này là lớn nhất.
- Ừ!
Thẩm Uyển Vân gật gật đầu, cười một cách thần bí:
- Nói cho anh biết một bí mất, tỉnh Tương sắp có biến động lớn rồi.
Trương Nhất Phàm ngồi thẳng lên, đây là một vấn đề chính trị khá nhạy cảm, tin tức của Thẩm Uyển Vân chắc là không thể sai được. Nếu Tỉnh Tương xảy ra biến động lớn, phỏng chừng những lãnh đạo quan trọng sẽ bị dời đi, nếu nói như vậy, ba của hắn cũng rất có khả năng nằm trong số đó.
Thấy Trương Nhất Phàm có vẻ trầm mặc, Thẩm Uyển Vân nói nhỏ nhẹ:
- Chuyện này còn chưa được quyết định mà, nhưng khả năng xảy ra là rất lớn, ba của anh có thể sẽ được điều đi tỉnh khác làm bí thư.
Thật đúng như bản thân đã lường trước, nếu Trương Kính Hiên bị điều đi khỏi tỉnh Tương, Trương Nhất Phàm sẽ phải đối mặt với một thách thức mới. Không có người trên tỉnh làm chỗ dựa, ai còn chịu đứng dưới trướng của hắn chứ? Bản thân còn một số ý tưởng vẫn chưa thực hiện được, chắc cũng chẳng còn cơ hội để thực hiện nữa. Tất cả đều phải dựa vào sức lực bản thân giống như trước kia.
Tin tức có thể đến được tai Thẩm Uyển Vân rồi truyền ra ngoài, chỉ sợ lúc này mọi việc đã được định đoạt cả rồi. Quan trọng là lúc nào bắt đầu có biến động, sẽ biến động như thế nào? Chi tiết cụ thể bọn họ vẫn còn đang cân nhắc mà thôi.
Thẩm Uyển Vân làm việc luôn có chừng mực, đừng thấy cô bình thường thích cùng bản thân nói những chuyện không đâu, nhưng nói đến những vấn đề quan trọng, cô luôn rất nghiêm túc.
- Anh đang lo lắng gì vậy?
Thẩm Uyển Vân lật người, ôm lấy Trương Nhất Phàm hỏi.
- Không có, bọn họ có biến động cũng tốt, vừa khéo để anh có được một không gian tự do cho mình.
Trương Nhất Phàm nghĩ thông rồi, bản thân hắn lúc trước quyết định xuống huyện làm việc, chẳng phải vì muốn tu luyện bản thân sao? Nếu như ba hắn rời khỏi tỉnh Tương, vậy thì thỏa thuận hai năm đó sẽ tự động mất đi hiệu lực.
Bản thân lại có thể trở về với khoảng trời bao la rộng lớn, được tự do phát huy khả năng mình.
Mặc kệ bọn họ biến động như thế nào, chỉ cần ông cụ vẫn còn, nhà họ Trương ở Lĩnh Nam sẽ không sụp đổ được. Trương Nhất Phàm vỗ vỗ tấm lưng trơn bóng của Thẩm Uyển Vân nói:
- Không có việc gì nữa, ngủ thôi!
Thẩm Uyển luồn qua chăn ló đầu ra, yếu ớt nói:
- Tướng công, em còn muốn…
Trương Nhất Phàm nhìn cô một cách kỳ quái, rồi đột nhiên lật người, ngay lập tức đè lên người cô:
- Là em tự nói đó nhé, đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc.
Thẩm Uyển Vân thò tay xuống bên dưới tìm kiếm, bỗng kêu lên một tiếng:
- A…Em đầu hàng, em đầu hàng!
Ngày hôm sau Thẩm Uyển Vân liền trở về tỉnh, cô đến tòa báo thành phố lần này là có việc cần làm, vốn dĩ có thể bảo cấp dưới đi thay, nhưng vì cô muốn tiện đường đến thăm Trương Nhất Phàm nên cô mới đích thân đến.
Đối với cuộc điều chỉnh lần này Trương Nhất Phàm cũng không để tâm lắm, chắc chắn đối với những chuyện như thế này, ba hắn còn nhạy cảm hơn cả hắn. Thông tin của bọn họ còn nhanh gấp mấy lần.
Có điều chỉnh thế nào thì cũng là chuyện của năm sau, từ giờ đến Tết cũng chỉ còn một tháng nữa, chắc cũng không thể có biến động gì được. Trương Nhất Phàm đã sớm sắp xếp ổn thỏa công việc của hai ngày nay rồi, thứ sáu sẽ bay đến Thâm Quyến.
Liễu Hải đưa hắn ra sân bay, nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào kiểm tra an ninh rồi anh ta mới rời đi.
Đến Thâm Quyến đã là hơn sáu giờ chiều rồi, Trương Nhất Phàm cũng không thông báo cho Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng biết, hắn muốn mang lại cho hai người đó một điều bất ngờ.
Nhưng tiếc rằng, cửa phòng đã bị khóa chặt, sau khi hỏi người hàng xóm mới biết rằng họ đã dời đi chỗ khác.
Thật đáng buồn, muốn tạo chút bất ngờ cho họ cũng không được, ngược lại còn bị họ mang lại một sự ngạc nhiên.
Bây giờ đã chuyển đi đâu rồi nhỉ? Không biết chứ gì, còn muốn chơi họ một vố bất ngờ nữa chứ.
Không còn cách nào khác, lại cũng không muốn cho chú Hai biết hắn đến đây, Trương Nhất Phàm đành phải gọi điện cho Hà Tiêu Tiêu. Hôm nay là thứ sáu, Hà Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, tỏ ra rất phấn khởi
Đặc biệt là khi nghe hắn nói đã đến Thâm Quyến, cô còn tỏ ra không tin:
- Tính lừa em hả? Muốn đùa cho em vui thì không cần đâu, bây giờ em đang bận, em cúp máy đây!
Còn không đợi Trương Nhất Phàm nói hết, cô đã cúp máy rồi. Trương Nhất Phàm tức đến mức muốn ném cả điện thoại. Cô gái này thật là! Bận đến như vậy sao?
Nếu không phải là hắn không thông báo cho bọn họ, thì còn thật sự nghĩ rằng cô đang cố ý chơi hắn cơ đấy.
Trương Nhất Phàm lại gọi điện một lần nữa, nhưng lần này thì thảm rồi, không ngờ Hà Tiêu Tiêu lại không nghe máy.
Đang tức giận đứng ở bên đường, vừa quay người lại một cái, liền nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu đang nhướn cổ lên nhìn về phía mình mỉm cười. Trương Nhất Phàm bực mình quá đi! Chưa bao giờ thấy ai đùa kiểu này cả, một Hà Tiêu Tiêu hiền lành, dễ thương là thế từ lúc nào lại trở nên nghịch ngợm thế này chứ?
Nhìn thấy bộ dạng dở khóc dở cười của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu liền đi tới, kéo tay hắn, nhưng vẫn không kìm được mà cười trộm. Trương Nhất Phàm tức muốn chết, liền đánh một cái vào mông cô.
A? Thịt nhiều hơn rồi.
Trương Nhất Phàm đột nhiên phát hiện ra, mông của Hà Tiêu Tiêu từ lúc nào lại vểnh hơn trước kia rồi. Dáng người cô gái này đúng là đẹp lên nhiều rồi! Hắn liền hỏi:
- Có phải gần đây em đi tập thể dục thẩm mỹ không?
- Ừ!
Hà Tiêu Tiêu gật đầu, ngoan ngoãn rúc vào bên người hắn, ôm tay hắn, chậm rãi đi về phía trước.
- Liễu Hồng đâu? Cô ấy đang làm gì vậy?
- Chị Liễu Hồng ở nhà làm đồ ăn. Biết trước là anh sẽ đến mà.
- Hai người làm sao mà biết được chuyện này?
Trương Nhất Phàm cảm thấy rất kỳ lạ, bản thân còn nói rằng sẽ giấu bọn họ, chẳng lẽ hai người này có phép thần thông hay sao?
Hà Tiêu Tiêu liền mỉm cười:
- Anh quên rằng Liễu Hải là em trai chị Liễu Hồng sao? Anh ấy sợ anh gặp chuyện, nên đã gọi điện thoại cho bọn em nói rằng anh sẽ đến Thâm Quyến.
Thì ra là như vậy! Nói như vậy, Hà Tiêu Tiêu lúc nãy cố tình diễu cợt mình? Trương Nhất Phàm tức chết, lại muốn đánh vào mông cô, Hà Tiêu Tiêu bĩu môi nói:
- Về đến nhà rồi hãy đánh có được không?
Nghe thấy câu nói này, Trương Nhất Phàm sao còn có thể ra tay được nữa chứ? Nhìn thấy cô bé đáng yêu này, đúng là làm cho người ta đau lòng mà. Rồi hắn ôm chặt bờ vai của Hà Tiêu Tiêu, hai người cứ thân mật bước đi như vậy.
Đến căn phòng họ mới thuê, nơi này là một khu dân cư mới xây, có phòng thang máy, được xây theo lối hai phòng ngủ một phòng khách. Trong phòng rất sạch sẽ, Trương Nhất Phàm vừa bước vào cửa, thì Liễu Hồng từ nhà bếp bước ra chào hỏi:
- Chủ tịch huyện Trương, anh đến rồi à.
Liễu Hồng vẫn giữ cách xưng hô như trước đây, Trương Nhất Phàm nghe quen rồi, cũng không so đo gì cả. Tùy cô ấy vậy! Đã lâu không được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Liễu Hồng rồi, trong bếp đã bay ra một mùi thơm mê người
Hà Tiêu Tiêu rót trà cho hắn:
- Anh ngồi đây chơi, em đi giúp chị Liễu Hồng.
Liễu Hồng nói:
- Không cần đâu, em cứ ngồi đó nói chuyện với Chủ tịch Phàm đi.
Hà Tiêu Tiêu vẫn đi vào bếp giúp Liễu Hồng nhặt rau.
Khoảng nửa giờ sau, Liễu Hồng đã chuẩn bị xong một bàn ăn đầy đồ ăn, nào là cá, nào là thịt, nào là hải sản, vẫn là cách nấu như ở nhà. Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Có ăn hết nổi không đây? Nhiều quá.
- Không sao, hôm nay chúng ta uống chút rượu thì thế nào?
Hà Tiêu Tiêu chạy vào phòng lấy ra hai bình rượu nho.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy đó là rượu ngoại. Bên trên có đề: EauSaiGermain:
- Cái này là do em mua đó hả?
Hà Tiêu Tiêu cười:
- Đây là của đàn ông tặng.
Trương Nhất Phàm liền trừng mắt lên nhìn cô, rồi nhìn sang Liễu Hồng, Liễu Hồng liền quay mặt đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hà Tiêu Tiêu nhếch cái miệng xinh xắn lên nói:
- Ai bảo anh cả năm trời không đến thăm bọn em.
- Bây giờ không phải đến đây rồi sao?
Trương Nhất Phàm nhìn cô mở chai rượu, nhớ lại lúc nãy cô nói chuyện, vẻ mặt tức giận ấy, làm hắn có chút hổ thẹn. Hà Tiêu Tiêu cáu kỉnh một chút cũng là chuyện bình thường, dù sao bản thân hắn cả năm trời nay cũng đã không quan tâm nhiều đến cô ấy. Nói cho cùng, vẫn là lỗi của hắn.
Nghĩ vậy hắn bèn cười cười:
- Vậy thì để tôi tạ lỗi với hai người, ly rượu này coi như là tôi kính hai người.
- Thế này còn tạm chấp nhận được.
Hà Tiêu Tiêu lập tức cười vui vẻ, gọi Liễu Hồng, ba người cùng cụng ly.
Sau đó Trương Nhất Phàm nghe hai người bọn họ kể về thời gian qua ở Thâm Quyến.
Hà Tiêu Tiêu vẫn giống như trước đây khi làm về bất động sản, đổi lại bây giờ là những hiểu biết về cổ phiếu, đi theo những cao thủ trong ngành học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm và kỹ xảo. Buổi tối, cô thường đi đến phòng tập thể thao để rèn luyện thân thể.
Liễu Hồng gần đây cũng lao vào học tập, cô muốn bù lại khoảng thời gian đã bỏ lỡ trước kia. Trương Nhất Phàm liền hỏi hai người có phải đang có kế hoạch gì không, Hà Tiêu Tiêu chỉ cười chứ không trả lời:
- Dù sao anh cũng đã nói rồi, em là Bộ trưởng tài chính của anh, khi mà kế hoạch còn chưa thành công, thì tạm thời vẫn phải giữ bí mật.
Trương Nhất Phàm cũng không hỏi thêm gì nữa, vì hắn tin tưởng Hà Tiêu Tiêu sẽ không bao giờ lừa gạt hắn.
Sau khi ăn xong, Liễu Hồng đi rửa bát. Trương Nhất Phàm liền lén lút hỏi Hà Tiêu Tiêu, tối nay ngủ thế nào đây? Hắn từ xa như vậy đến, cũng không thể nào để hắn ngủ trên ghế sô pha được?
Nếu hai người đi đến khách sạn thuê phòng, để Liễu Hồng một mình ở nhà, thì hình như cũng không tốt cho lắm.
Không ngờ Hà Tiêu Tiêu lại nhìn hắn một cách ám muội:
- Anh muốn ngủ thế nào? Hay là ba người ngủ chung nhé?
Phù….Vừa mới bưng chén trà lên miệng uống thì hắn lập tức phun ra ngay.
Hắn sợ hãi nhìn Hà Tiêu Tiêu, có thể đừng chơi tôi nữa được không? Hôm nay tôi bị chơi như vậy là đủ lắm rồi.
Hà Tiêu Tiêu dướn lông mày lên, nhìn Liễu Hồng đang bận rộn trong bếp, nhỏ tiếng nói:
- Đừng tưởng em không biết, thực ra anh sớm đã làm chuyện đó với chị Liễu Hồng rồi.
- Em…
Trương Nhất Phàm toàn thân hóa đá, chuyện này được giữ kín như vậy, Hà Tiêu Tiêu sao lại biết được chứ? Chẳng lẽ Liễu Hồng lại nói chuyện này ra ngoài? Liễu Hồng làm như vậy là có ý gì?
Nhìn thấy bộ dạng này của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu liền che miệng cười. Quay lại nhìn Liễu Hồng, đúng lúc đã dọn dẹp xong, từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hai người có vẻ thần bí, cô liền cảm thấy rất kỳ quái. Không hiểu hai người này đang cười chuyện gì?
Hà Tiêu Tiêu liền chạy tới nói thầm vào tai Liễu Hồng mấy câu, sau đó mặt Liễu Hồng đột nhiên đỏ bừng lên. Ngượng ngùng chạy thẳng vào phòng.
Hà Tiêu Tiêu nói với Trương Nhất Phàm:
- Chị Liễu Hồng đồng ý rồi, anh có muốn hay không?
Trương Nhất Phàm trừng mắt lên nhìn cô:
- Đừng đùa nữa.Đùa kiểu gì vậy chứ?
- Được, vậy thì anh ngủ một mình đi! Em ngủ với chị Liễu Hồng, nếu lúc nào anh không kìm nổi nữa thì qua chỗ bọn em.
Hà Tiêu Tiêu ngáp dài một cái, cũng không thèm để ý gì đến Trương Nhất Phàm nữa, đi thẳng vài vào phòng của Liễu Hồng.
Chẳng lẽ tối nay mình phải chơi ba người thật sao? Quá hoang đường rồi thì phải? Trương Nhất Phàm đi vào phòng của Hà Tiêu Tiêu xem xét qua một lượt, sao lại không có chăn nhỉ? Trên giường chỉ có một tấm thảm mỏng manh.
Hiện tại là mùa đông, thời tiết khá lạnh, hơn nữa phần lớn điều hòa nhiệt độ ở Thâm Quyến đều không thể tăng nhiệt độ, chỉ có thể dùng vào mùa hè. Trương Nhất Phàm cởi đồ ra nằm xuống, cảm thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi toàn thân run cầm cập.
Mẹ kiếp, không quan tâm được nhiều như vậy nữa, dù sao cũng còn hơn bị chết rét ở đây. Đi thì đi! Một người đàn ông chẳng lẽ lại sợ hai người phụ nữ chắc?
Trương Nhất Phàm cầm lấy áo quần của mình, run run mở cửa phòng Liễu Hồng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 253 - Có tình ý với cô ấy
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Thời gian ở Thâm Quyến, không ngờ một lúc được ở gần hai người phụ nữ, khiến cho Trương Nhất Phàm lúc trở về, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh quyến rũ của hai người bọn họ trong đêm ấy.
Thứ sáu đến Thâm Quyến, chiều Chủ nhật đã phải trở về tỉnh Tương. Ở lại đó hai đêm cũng coi như là đã an ủi được nương tử của hắn rồi.
Ngày hôm sau lúc hắn đi làm không biết Thư Á Quân có ý gì, khi chạm mặt nhau ở hành lang, bỗng nhiên khách sáo mời Trương Nhất Phàm đến văn phòng ông ta ngồi một lát. Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm vào văn phòng của ông ta.
Văn phòng của Chủ tịch thành phố Đông Lâm, cũng là chức vụ hành chính cao nhất của toàn bộ địa khu Đông Lâm, văn phòng của nhân vật số một quả nhiên có phần không giống với văn phòng của những người khác.
Tuy rằng văn phòng của mỗi người đều có những đồ dùng vật dụng như vậy, nhưng bức tranh chữ treo trên tường của Thư Á Quân nhìn từ xa mấy chữ đó cũng có thể đoán ra được là tác phẩm của danh họa nổi tiếng. Bàn làm việc của Thư Á Quân chính là đặt ở dưới bức tranh chữ rộng chừng hai mét này.
Phòng làm việc của Chủ tịch thành phố có phần rộng rãi hơn so với chỗ của hắn, không tính phòng nghỉ ngơi bên trong, chỗ này chắc rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông. Mấy ngăn trên giá sách đều xếp đầy sách, trên bàn của Trương Á Quân còn có một chồng tài liệu cao.
Trương Nhất Phàm ngồi đối diện với ông ta, thư ký của Thư Á Quân ngay lập tức bước vào pha trà.
Thư ký Vương bưng một tách trà đến, loại trà này là trà xanh bình thường mà các phòng làm việc được phát mỗi ngày, hình như đây không phải là trà mới được phát ngày hôm nay. Thư Á Quân liền nhíu mày nói:
- Sao cậu lại pha loại trà này mời Phó chủ tịch Trương uống chứ, mang trà Long Tỉnh Tây Hồ cao cấp nhất của tôi đến đây.
Thư ký Vương lập tức bưng chén trà trong tay Trương Nhất Phàm đi, Thư Á Quân liền cố tình tỏ ra không hài lòng:
- Làm việc thật không khéo léo gì cả, mong Chủ tịch Nhất Phàm đừng chê trách.
Sau đó ông ta liền ném một điếu thuốc về phía hắn.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Đâu có, đâu có, trà gì đã uống vào miệng của những người phàm chúng ta, thì cũng đều có một vị như nhau cả.
Hắn đón lấy điếu thuốc từ tay Trương Á Quân rồi châm một cách rất tự nhiên.
Loại thuốc lá này cũng không có gì khác biệt, chỉ là loại phù dung vương rất có tiếng ở tỉnh Tương, rất nhiều lãnh đạo đều hút loại thuốc lá này.
Thư ký Vương lại pha một chén trà, mang đến đặt trước hắn rồi lui ra ngoài.
Thư Á Quân nói:
- Uống thử xem trà này thế nào? Đây là trà của một người bạn tặng cho tôi.
Thư Á Quân nói như vậy, Trương Nhất Phàm liền đoán ra trà này nhất định không phải loại thường, người bình thường đến chắc chắn sẽ không có được diễm phúc uống trà này. Hắn liền uống một ngụm:
- Qủa thực là không tồi! Hương trà thơm thoang thoảng, quả đúng là trà ngon!
Thư Á Quân liền cười:
- Xem ra Chủ tịch Nhất Phàm cũng là người biết thưởng thức trà, nhưng mà loại trà này trên thị trường khó mà bán được, cái này là do một người bạn của tôi từ Hàng Châu mang tới biếu, hay là để tôi tặng cho cậu một hộp nhé.
Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Quân tử không cướp đoạt cái mà người khác thích, Chủ tịch Thư cứ giữ lại từ từ thưởng thức, chỗ tôi cũng có trà, mặc dù không phải là loại tinh phẩm như của Chủ tịch Thư đây, nhưng cũng tạm uống được.
Thư Á Quân liền chỉ vào Trương Nhất Phàm nói:
- Cậu à! Chỉ biết đánh phục kích với tôi, bây giờ cậu đã là Phó chủ tịch thường trực thành phố rồi, rất nhiều công việc không thể thiểu được sự phối hợp của cậu. Hai người chúng ta cần phải bắt tay hợp tác với nhau, dưới sự lãnh đạo của của Bí thư Phạm, đưa nền kinh tế của Đông Lâm tiến lên một bậc.
Trương Nhất Phàm biết ông ta muốn ám chỉ thân phận của hắn, mai phục nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đào được một lỗ chui lên, nhưng trèo cao ngã đau, hắn rồi cũng sẽ bị ngã gãy cả mắt kính thôi. Nhưng hắn nghe thấy mấy lời này, giống như đang mỉa mai hắn: Mày cũng chỉ là một thằng Phó chủ tịch thường trực thành phố nhỏ bé, có những chỗ cần chú ý một chút, đừng quá huênh hoang khoác lác.
Nhưng mà bản thân hắn đến thành phố Đông Lâm gần một tháng nay, hình như luôn luôn rất khiêm tốn, cũng chưa lần nào quá huênh hoang thì phải? Nhưng từ miệng Thư Á Quân hắn nghe ra được điều ông ta muốn ám chỉ là như vậy.
Nhưng hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh cười:
- Dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Thư, chắc chắn thành phố Đông Lâm sẽ ngày một phát triển.
- Ha ha…
Thư Á Quân liền chỉ tay vào Trương Nhất Phàm cười:
- Gỉa dối.
Nói chuyện một lát, ông ta liền nói:
- Ồ, buổi chiều tôi còn đi có chút việc, Chủ tịch Nhất Phàm, hay là hôm nào đó chúng ta tranh thủ chút thời gian tụ họp nhé? Đến Đông Lâm lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa lần nào uống rượu cùng nhau.
- Chủ tịch Thư hôm nào có thời gian, báo một tiếng, để tôi đi sắp xếp.
Trương Nhất Phàm đứng lên, chuẩn bị cáo từ.
Thư Á Quân cũng không giữ lại, chỉ nói:
- Sao có thể như vậy chứ, để tôi làm chủ. Đến lúc đó tìm một nơi tốt một chút, uống chén rượu, khiêu vũ, vui vẻ một chút.
- Được! Quyết định như vậy đi.
Trương Nhất Phàm từ phòng làm việc của Chủ tịch thành phố bước ra vẫn suy nghĩ mãi không hiểu việc Thư Á Quân hôm nay gọi mình tới là có ý gì?
Chẳng lẽ lại chỉ vì muốn mời hắn ăn một bữa cơm? Tuyệt đối không phải.
Lúc về đến văn phòng, Tần Xuyên đang ở đó đợi hắn, nhìn thấy Trương Nhất Phàm vừa bước vào, cậu ta liền lập tức đứng lên, đi ngay phía sau hắn:
- Chủ tịch Trương, vừa rồi Cục trưởng Lư của Cục công an đến xin chỉ thị, trong hội nghị tổng kết cuối năm, hi vọng anh có thể đến phát biểu.
- Biết rồi.
Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy, liền phất phất tay, Tần Xuyên liền dừng lại, không đi theo vào trong nữa.
Hắn vừa mới ngồi xuống được một lát thì điện thoại đổ chuông.
Trương Nhất Phàm không ngờ Bí thư Lâm của Thông Thành lại gọi điện thoại cho mình, nhận được điện thoại của lãnh đạo cũ, Trương Nhất Phàm thấy cảm động rất nhiều. Mấy năm này, Bí thư Lâm luôn âm thầm ủng hộ hắn, có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, có thể nói là một phần công lao rất lớn thuộc về Bí thư Lâm.
Vì vậy, khi nghe thấy giọng của Bí thư Lâm, Trương Nhất Phàm có chút xúc động, hắn nghĩ bản thân cũng nên đi thăm hỏi ông ấy một lần chứ nhỉ?
Bí thư Lâm nói:
- Chủ tịch Nhất Phàm, gần đầy có thời gian rảnh không?
Trương Nhất Phàm lập tức nhảy lên:
- Cựu lãnh đạo, ông không cần phải khách khí với tôi như vậy chứ? Có gì cần dặn dò, ông cứ nói.
Lâm Đông Hải liền cười cười, ông ta may ra chỉ có lúc này mới có thể nói đùa một câu, bình thường lúc nào cũng rất nghiêm chỉnh. Nhưng thỉnh thoảng nói đôi ba câu đùa vui cũng tốt, có thể khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy chút thân mật.
Hắn đoán chắc rằng Bí thư Lâm gọi điện nhất định là có việc gì đó, vì thế hắn liền hỏi.
- Cậu còn nhớ trợ lý Kim của tập đoàn Lý Thị ở Hồng Kông không?
Lâm Đông Hải đột nhiên nhắc đến người này, Trương Nhất Phàm nhớ lại, nói chung cũng có chút ấn tượng. Hình như là trợ lý của tiên sinh Lý Gia Minh, chẳng lẽ ông ta đã đến Thông Thành rồi?
Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Trương Nhất Phàm, Lâm Đông Hải nói:
- Dự án xây dựng đường dành riêng cho người đi bộ sau hai năm thực thi, giai đoạn đầu tiên cơ bản đã hoàn thành, họ định cuối năm nay sẽ tổ chức hoạt động chúc mừng, ý của ông Kim là muốn mời cậu đến.
Ồ! Thì ra là như vậy!
Trương Nhất Phàm nói:
- Việc này toàn bộ do một tay cựu lãnh đạo ngài lên kế hoạch, sự có mặt của tôi chắc cũng không cần thiết lắm thì phải?
- Người ta vốn định đích thân gọi điện cho cậu, nhưng sợ cậu thấy không có mặt mũi nào. Nên đành nhờ tôi gọi điện cho cậu, tiên sinh Lý Gia Minh đã nói rồi, cậu thật không có trách nhiệm gì cả, kéo bọn họ đến Thông Thành rồi bản thân lại bỏ đi mất. Ha ha…
Nghe thấy Bí thư Lâm cười như vậy, Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lát:
- Thế này vậy, tôi sẽ về thăm các bằng hữu cũ, còn buổi lễ đó tôi sẽ không tham gia.
Trương Nhất Phàm không nhận lời tham gia buổi lễ này, vì không muốn bản thân quá nổi trội, Bí thư Lâm hiểu được dụng ý này của hắn nên cũng không ép buộc hắn. Hai người nói chuyện thêm một lát rồi mới cúp điện thoại.
Lúc này, Trương Nhất Phàm mới nhớ ra, bản thân phải tranh thủ chút thời gian trước Tết để đi thăm hỏi mấy vị lãnh đạo cũ, nếu không sẽ bị coi là vong ân phụ nghĩa mất. Mặc dù Bì thư Lâm sẽ không trách hắn, nhưng trong lòng hắn cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn thời gian trên tường, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Lâm Uyên không phải sắp nghỉ Tết rồi sao? Vậy thì tranh thủ thời gian này đi luôn một chuyến.
Khi Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị đi thăm hỏi Bí thư Lâm thì không ngờ Thư Á Quân ngay chiều ngày hôm đó lại gọi điện cho hắn, hẹn buổi tối đi uống vài ly, mấy người cùng tụ tập.
Trương Nhất Phàm đành phải tạm thời hoãn lại kế hoạch của mình, đây là lần đầu tiên Thư Á Quân chủ động mời hắn, bữa cơm này không thể không ăn.
Bảy giờ tối, Liễu Hải đưa hắn đến quán rượu Tiểu Động Thiên.
Trương Nhất Phàm cũng không biết nhiều về thành phố Đông Lâm này lắm, nhưng cũng đã từng nghe qua tên tuổi của quán rượu Tiểu Động Thiên này.
Tiểu Động Thiên có thể xem là một trong những nhà hàng xa hoa bậc nhất của cả địa khu Đông Lâm này, ẩm thực rất phong phú. Nhưng Trương Nhất Phàm đến đây lâu như vậy rồi, hôm nay là lần đầu tiên đến nơi này ăn cơm.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy thư ký Vương ngồi đó chờ hắn, sau đó dẫn Trương Nhất Phàm lên một phòng riêng ở trên tầng ba. Thư ký Vương không bước vào, người phục vụ đứng ở cửa mở cửa cho hắn, vừa bước vào đã nhìn thấy Thư Á Quân ngồi thoải mái ở sô pha đối diện.
Đây là loại phòng hai chức năng có diện tích khá lớn, sau khi dọn dẹp bàn ăn, thì đã có ngay một phòng giải trí nho nhỏ. Máy chiếu , các thiết bị âm thanh đều đầy đủ. Trong phòng ngoài Thư Á Quân ra còn có một người trung niên và một cô gái trẻ mà hắn đều không quen biết.
Mấy người bọn họ nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào, Thư Á Quân liền nhìn đồng hồ:
- Cậu đúng là đúng giờ! Không muộn một phút, mà cũng không sớm một phút.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu rồi.
Hắn cũng không ngờ, Thư Á Quân lại đến sớm như vậy. Lúc nãy nhìn thấy thư ký Vương thì hắn biết mình đã đến muộn rồi.
Thư Á Quân cũng không để ý, chỉ vào người đàn ông trung niên nói:
- Vị này là Giám đốc Chúc, giám đốc của Đài truyền hình, còn đây là Tiểu Diệp.
Sau đó ông ta quay sang Giám đốc Chúc hỏi:
- Đây là Phó chủ tịch thường trực thành phố mới tới, anh đã gặp qua chưa?
Giám đốc Chúc lập tức đứng lên:
- Xin chào! Xin chào! Sớm đã được nghe danh vị Phó chủ tịch thành phố Đông Lâm mới tới vừa trẻ tuổi, vừa có tài, hôm nay được gặp mặt, thật vinh hạnh quá.
Trương Nhất Phàm nhìn hai người này một cái, thản nhiên nói:
- Không cần khách khí.
Cô gái kia cũng điệu đà chào một tiếng:
- Phó chủ tịch Trương!
Thư Á Quân liền nói:
- Lưu Hiểu Hiên sao lại không đến nhỉ?
Giám đốc Chúc lau mồ hôi, lộ vẻ mặt gượng gạo nói:
- Cô ấy đang quay chương trình, chắc tạm thời không đến được.
Sắc mặt Thư Á Quân liền trở nên khó coi, chắc tám phần mong tối nay Lưu Hiểu Hiên sẽ tới, nếu Lưu Hiểu Hiên không đến được, tâm trạng của ông ta sẽ kém đi một nửa.
Giám đốc Chúc nhìn thấy sắc mặt ông ta không vui, liền không ngừng lau mồ hôi, là do Lưu Hiểu Hiên không đồng ý đến. Kẻ bất tài này chẳng phải đã đưa đến một cô Tiểu Diệp rồi sao? Phỏng chừng Chủ tịch Thư không thích Tiểu Diệp, thực ra Tiểu Diệp này cũng không tồi, chỉ có điều không được trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên, khí chất cũng có chút thua kém.
Nếu so với Lưu Hiểu Hiên đúng là có chút non nớt, năm nay nới có hai mươi mốt tuổi, vừa mới tốt nghiệp. Nhưng Thư Á Quân chỉ một mực thích người như Lưu Hiểu Hiên, chín chắn, quyến rũ, có khí chất.
Thực ra Lưu Hiểu Hiên lúc này đã quay xong chương trình của ngày hôm nay rồi, hôm nay lúc Giám đốc Chúc nói chuyện với cô ta, nể mặt ông ta đã đào tạo cô ở đài truyền hình mấy năm nay, đi xã giao một chuyến. Nhưng tiếc rằng Lưu Hiểu Hiên không đồng ý đến, làm cho Giám đốc Chúc rất tức giận.
Rơi vào đường cùng mới phải tìm một người mới thay thế.
Chuyện này nói cho cùng cũng là vì khoản tiền đầu tư cho đài truyền hình, cứ bị kẹt không được cấp đúng hạn. Giám đốc Chúc đã nghĩ hết cách, nhưng Thư Á Quân vẫn không giúp đỡ. Lần này Lưu Hiểu Hiên không chịu đến, số tiền này của đài truyền hình phỏng chừng sẽ không được cấp nữa rồi.
Giám đốc Chúc cũng không dám ép Lưu Hiểu Hiên, bởi vì lần trước ngừng chương trình của cô ta, cuối cùng đã bị Phó bí thư tỉnh ủy chỉ trích rồi, ông ta nào dám đắc tội với vị Đại tiểu thư này nữa.
Thấy Thư Á Quân vẫn quyết không buông Lưu Hiểu Hiên, Giám đốc Chúc liền cười cười:
- Hay là để tôi gọi lại cho cô ấy lần nữa, xem xem chương trình đã quay xong chưa?
Khi Giám đốc Chúc gọi điện thoại, Thư Á Quân liền lắc đầu nói:
- Cô Lưu Hiểu Hiên này bây giờ thật ghê gớm, tai to mặt lớn rồi, đến hai vị Chủ tịch thành phố như chúng tôi đây mà cũng không mời được cô ta đến ăn một bữa cơm.
Nhìn thấy Giám đốc Chúc nói chuyện với Lưu Hiểu Hiên, ông ta liền nói:
- Đưa điện thoại cho tôi, tôi nói chuyện với cô ta, xam cô ra có tới không.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 254 - Trốn tránh
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Giám đốc Chúc liền đưa điện thoại cho Thư Á Quân, ông ta cầm lấy điện thoại nói;
- Hiểu Hiên đấy à? Gan cô to thật đấy! Hai vị Chủ tịch Thành phố chúng tôi đây không ngờ lại mời không nổi cô. Đến cả lời của lãnh đạo các cô mà cô cũng không nghe, cô được lắm!
- Được rồi! Cho cô mười phút, nếu sau mười phút nữa vẫn không đến, thì tôi phải phê bình cô. Ăn cơm cũng là một nhiệm vụ chính trị, nhanh nhanh đến đây!
Nghe thấy giọng điệu của ông ta, dường như đã chắc như đinh đóng cột rồi, trong lòng Trương Nhất Phàm liền có chút không thoải mái, lão Thư Á Quân này vì sao cứ vây lấy Lưu Hiểu Hiên không tha chứ? Lần trước ở huyện Sa cũng thế, sớm biết trước hắn đã không đến đây rồi.
Thư Á Quân liền đưa lại điện thoại cho Giám đốc Chúc:
- Đây là do phương pháp của anh không đúng, thấy chưa? Tôi chỉ cần nói với cô ta hai câu, cô ta không phải đã lập tức đồng ý ngay rồi sao? Làm lãnh đạo nhiều lúc cũng phải biết chút thủ đoạn mới được.
- Đúng! Đúng! Đúng!
Giám đốc Chúc như một con gà mổ thóc, gật đầu liên tục. Sau đó lập tức đổi hướng sang phía Tiểu Diệp nháy nháy mắt, Tiểu Diệp liền bưng một chén rượu lên:
- Chủ tịch Thư, rất vui mừng hôm nay có cơ hội được quen biết ngài, chúng ta cạn một ly nhé!
Có lẽ là bởi vì Lưu Hiểu Hiên đồng ý đến rồi nên tâm trạng của Thư Á Quân liền vui vẻ trở lại, nhìn cô Tiểu Diệp này một cái. Khen ngợi:
- Tiểu Diệp này cũng không tệ, ly rượu này tôi uống. Nhưng hôm nay tôi giao cho cô một nhiệm vụ, đó là tiếp đãi Phó chủ tịch Nhất Phàm thật tốt. Đây là nhiệm vụ của tổ chức giao cho cô, nếu như hôm nay Phó chủ tịch Trương mà không vui vẻ, tôi sẽ phạt cô đấy.
Tiểu Diệp liền cuống quýt gật đầu dạ vâng, sau khi cạn ly với Thư Á Quân liền lập tức rót đầy một ly khác, nói với Trương Nhất Phàm:
- Phó chủ tịch Trương, lãnh đạo đã ra chỉ thị như vậy rồi, anh cũng đừng làm tôi khó xử nhé, chúng ta cạn một ly, tôi kính anh!
Trương Nhất Phàm cạn lỵ với cô ta, tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Giám đốc Chúc đã tự hiểu ra, ý của Thư Á Quân đã rất rõ ràng, tối nay nếu Lưu Hiểu Hiên không hợp tác, thì chuyện này chắc chắn coi như đi tong. Vì thế, ông ta lấy cớ đi ra ngoài, rồi đứng ngoài cổng chính chờ Lưu Hiểu Hiên.
Thư Á Quân ở trong phòng nói chuyện với Trương Nhất Phàm về một số vấn đề xảy ra gần đây, Tiểu Diệp chỉ ngồi bên cạnh nghe, cũng không dám nói chen vào. Nghe giọng điệu của Thư Á Quân thì giống như ông ta muốn lôi kéo hắn vậy.
Hai người nói chuyện một lát thì Thư Á Quân liền nhắc đến chuyện hôm nọ có một số bà con từ thị trấn Liễu Thủy đến trước cổng cơ quan, Trương Nhất Phàm lúc đó mới hiểu ra lời nói của Thư Á Quân ngày hôm đó.
Thì ra là lo lắng mình sẽ làm mưa làm gió, ảnh hưởng đến chức vụ Chủ tịch thành phố của ông ta. Lần châm biếm hôm nọ là muốn nhắc nhở mình đừng quá huênh hoang. Như vậy bữa cơm tối hôm nay đơn giản là muốn cảnh cáo mình: chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, thì chúng ta sẽ là bạn hữu, tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu, nhưng cậu cũng đừng làm tôi khó coi.
Xem ra Thư Á Quân vẫn rất bận tâm đến thân phận Chủ tịch tỉnh của ông ta, Trương Nhất Phàm không lộ ra biểu hiện gì, chỉ cụng mấy ly với Thư Á Quân, hai người ai cũng có nỗi băn khoăn của riêng mình.
Giám đốc đứng chờ ở trước cổng, vẫn chưa nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên tới, ông ta thấy nóng ruột hẳn lên.
Kết giao với Thư Á Quân nhiều năm như vậy rồi, ông ta có thể coi như là đã hiểu rõ được con người này. Nếu không chiếm được người con gái mà ông ta thích, thì đừng mong được yên ổn. Chuyện với Lưu Hiểu Hiên, ông ta đã nói bóng gió mấy lần rồi, Giám đốc Chúc sao có thể không biết chứ?
Thư Á Quân lúc còn là Trưởng ban thư ký đã để ý đến cô dẫn chương trình này rồi, chỉ là lúc đó còn chưa dám thể hiện ra. Bây giờ Bí thư Phùng đi rồi, ông ta trở thành Chủ tịch thành phố, gan cũng trở nên to hơn.
Chiều hôm nay lúc Giám đốc Chúc đến tìm ông ta, nói tối nay muốn mời ông ta ăn bữa cơm, ông ta liền hỏi có những ai tham dự?
Nghe thấy ông ta hỏi như vậy, Giám đốc Chúc liền nói Lưu Hiểu Hiên cũng sẽ tới, lúc đó Thư Á Quân mới nói để tôi xem thế nào, nếu không có việc gì thì để đến tối xem sao.
Ai ngờ lúc nói là Lưu Hiểu Hiên cũng sẽ tới, thì người ta đã không cần suy nghĩ gì nữa rồi, Giám đốc Chúc rất sốt ruột, nếu việc này tiếp tục kéo dài đến năm sau, đến lúc đó nhắc lại chuyện cũ chỉ sợ không còn hy vọng gì nữa.
Vì vậy ông ta chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Diệp, ngoại trừ Lưu Hiểu Hiên, Tiêu Diệp chính là người con gái xinh đẹp nhất trong đài truyền hình. Lời Thư Á Quân nói lúc nãy, ông ta cũng đã nghe rồi, nếu Lưu Hiểu Hiên còn không đến thì việc cung cấp vốn cho đài truyền hình không cần phải bàn đến nữa.
Đợi khoảng hai mươi phút sau thì Lưu Hiểu Hiên mới tới.
Giám đốc Chúc thiếu chút nữa phải gọi cô ta là bà cô của tôi rồi, nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên mặc một chiếc áo choàng màu đen, quàng một chiếc khăn trên cổ, đang đi về phía nhà hàng, Giám đốc Chúc lập tức ra đón.
- Hiểu Hiên, cuối cùng cô cũng tới rồi, Chủ tịch Thư Á Quân bọn họ ở trong kia chờ cô đã rất lâu rồi, cô thật biết cách làm mất mặt tôi mà.
Lưu Hiểu Hiên hỏi:
- Có những ai trong đó?
- Ngoài ông ta thì còn có một vị Phó chủ tịch thành phố tên là Trương Nhất Phàm.
- Ồ! Anh ta cũng tới à.
Lưu Hiểu Hiên vừa đi vừa nói:
- Vậy thì chúng ta đi lên thôi.
Giám đốc Chúc liền đi trước dẫn đường, hai người đi thang bộ lên tầng ba.
Vừa mở cửa bước vào, thì ba người ngồi trong phòng liền quay ra nhìn. Lưu Hiểu Hiên nhìn Trương Nhất Phàm cười một cái rồi cởi áo khoác ngoài và khăn choàng cổ:
- Xin lỗi mọi người, đã để mọi người phải chờ lâu rồi.
Thư Á Quân đánh mắt nhìn lên người Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len màu đỏ, mặc dù không quá ôm sát cơ thể, nhưng vóc dáng tuyệt mỹ của cô ấy vẫn được phô ra một cách trọn vẹn.
Nhìn thấy ánh mắt của Thư Á Quân nhìn Lưu Hiểu Hiên, trong lòng Trương Nhất Phàm liền có chút không vui. Lưu Hiểu Hiên túy ý chọn một chỗ ngồi cho mình, cô ngồi giữa Giám đốc Chúc và Trương Nhất Phàm, đối diện với Thư Á Quân.
Giám đốc Chúc vốn dĩ muốn chuyển chỗ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm dường như có chút không vui, mặc dù không hiểu cụ thể là như thế nào, cũng có thể là vì biểu hiện của bản thân có hơi quá thì phải? Ông ta liền ngồi yên không nói gì.
Thư Á Quân có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười với Lưu Hiểu Hiên rồi nói:
- Đã biết sai rồi thì phải chịu phạt ba ly, nếu không là không có thành ý, bữa cơm hôm nay chúng tôi cũng ăn không nổi nữa.
Mọi người đều đã biết nhau cả rồi, cũng đã cùng ăn cơm cũng mấy lần rồi, nên Thư Á Quân cũng chẳng muốn giới thiệu lại nữa.
Bởi vì có Trương Nhất Phàm ở đây nên Lưu Hiểu Hiên cảm thấy rất an tâm, cô cười tươi, bàn tay trắng nõn bưng chén rượu lên, nói:
- Chủ tịch Thư thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, vừa đến thì liền phạt người ta ba ly, sớm biết thế này thì tôi đã không đến rồi. Nhưng rượu hôm nay tôi sẽ uống, cảm ơn Chủ tịch Thư đã nể mặt như vậy.
Lưu Hiểu Hiên liếc mắt nhìn Giám đốc Chúc, dường như muốn nói: Ý tôi là tôi đã đến rồi, còn thành hay bại đó là chuyện của ông.
Lưu Hiểu Hiên cầm ly rượu lên, uống liên tiếp ba ly. Rượu ngũ hương hơn năm mươi độ, cô gái này không chớp mắt, uống một hơi hết sạch. Mỗi ly đều hơn phân nửa, ba ly này cộng lại chắc khoảng hơn một hai ly đầy.
Làm Trương Nhất Phàm cảm thấy cô ta dường như đang cố ý uống say. Lưu Hiểu Hiên uống xong ba ly rượu, rồi dốc dốc cái ly xuống. Mấy người liền khen cô giỏi. Thư Á Quân giơ ngón tay cái lên:
- Không tồi, rất song phẳng. Thì ra Lưu đại tiểu thư tửu lượng tốt như vậy, vậy mà lại giấu chúng tôi.
Lưu Hiểu Hiên liền tỏ ra rất đắc ý, như muốn nói: Cái này còn phải xem hôm nay có ai ở đây?
Cô lén đá Trương Nhất Phàm một cái, rồi lại rót đầy chén của mình:
- Chủ tịch Thư! Ly này là tôi chúc ngài ngày một thăng quan tiến chức, quan trường tình trường đều được như ý muốn!
Nghe đến câu nói này, Thư Á Quân liền cười. Đứng lên cụng ly với Lưu Hiểu Hiên. Nhìn Lưu Hiểu Hiên uống hết rượu trong ly, ông ta vẫn còn dán mắt vào chỗ bên dưới cổ cô ta.
Lưu Hiểu Hiên đến thì không khí lập tức thay đổi hẳn, Thư Á Quân uống xong rượu liền vui vẻ nói với mọi người:
- Hôm nay uống xong, chúng ta chờ một lát đừng vội, mọi người cùng nhảy vài bài, Tiểu Động Thiên này cũng không tồi.
Giám đốc Chúc liền cười theo, chỉ cần làm lãnh đạo vui vẻ, có cái gì là không được đâu?
Sau khi Lưu Hiểu Hiên kính rượu ông ta thì Thư Á Quân liền nói:
- Giám đốc Chúc, ngày mai ông đến phòng làm việc của tôi một chút. Có chuyện này tôi muốn ông chứng thực một chút.
Giám đốc Chúc nghe nói như thế, lập tức vừa mừng vừa lo, cảm ơn liên tiếp.
Lưu Hiểu Hiên lại nâng ly lên, cười hì hì với Trương Nhất Phàm nói:
- Phó chủ tịch Trương, chúng ta cũng từng ăn cơm với nhau mấy lần rồi phải không? Cũng không biết người bận rộn như ngài có còn nhớ đến tôi nữa không? Nhưng tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên cùng ngài ăn cơm là vào hôn lễ của Hồ Thiếu gia và Băng Băng. Lúc đó ngài còn là một Phó chủ tịch thường trực huyện, không ngờ trong hai năm ngắn ngủi, ngài đã có thể thăng chức nhanh như vậy. Hôm nay lại một lần nữa có duyên được cùng ăn cơm với những lãnh đạo cấp cao như các vị, ly này tôi kính anh. Chúc anh một bước lên mây, ngày đi vạn dặm.
Trương Nhất Phàm biết rằng cô đang giả vờ diễn trò trước mặt Thư Á Quân, vì thế cũng giả bộ hồ đồ:
- Cảm ơn! Lưu đại tiểu thư là minh tinh của Thành phố Đông Lâm, sao có thể không nhớ cô chứ?
Hai người cụng ly, Lưu Hiểu Hiên lúc uống rượu còn hướng đôi mắt xinh đẹp đến hắn, làm Trương Nhất Phàm suýt chút nữa là phun cả rượu ra. Vở kịch này của cô diễn quá tệ rồi thì phải? May mắn là Thư Á Quân không nhìn thấy, vì lúc đó ông ta còn đang cụng ly với Tiểu Diệp.
Loại rượu kiểu xã giao như thế này là mất thời gian nhất, Trương Nhất Phàm bình thường không quen với kiểu này, nhưng Thư Á Quân vẫn một mực cố chấp, uống rượu xong, lại gọi nhân viên phục vụ bưng bàn đi, muốn ở trong phòng này ca hát, nháy múa thêm một hồi nữa mới về.
Mọi người đương nhiên cũng không thể không nể mặt ông ta, năm người liền ở tại phòng đó hát hò. Thực ra, mục đích của ông ta là muốn tìm cơ hội gần gũi hơn với Lưu Hiểu Hiên. Khi mọi người đang hát thì ông ta liền hai lần mời Lưu Hiểu Hiên khiêu vũ.
Lưu Hiểu Hiên không biết làm thế nào đành nhìn sang Trương Nhất Phàm, dường như không thể tìm ra được một cái cớ nào để bản thân không phải ra nhảy, rồi miễn cưỡng nhảy cùng ông ta hai bài. Trong lúc khiêu vũ, cô cảm thấy tay của Thư Á Quân đang chầm chậm di chuyển xuống phần dưới ngực cô, rồi đặt ngay trên đôi mông rất vểnh của cô.
Lưu Hiểu Hiên liền hỏi ông ta có phải là đã uống say rồi không? Có cần gọi người đưa ông ta về trước không. Thư Á Quân đành phải xấu hổ quay mặt đi. Ông ta đã ám chỉ một cách rõ ràng như vậy rồi, Lưu Hiểu Hiên không thể không biết, người ta đã biểu thị rõ ràng không đồng ý bán mình như vậy, trong lòng Thư Á Quân cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu Diệp cũng mời Trương Nhất Phàm ra nhảy, năm người phân thành hai đôi, chỉ có một mình Giám đốc Chúc đang luyện giọng. Giám đốc Chúc hát rất hay, rất có lực, không khí trong phòng cũng rất tốt.
Thư Á Quân dường như khiêu vũ không biết mệt mỏi, hoặc là ông ta chỉ muốn ôm eo của Lưu Hiểu Hiên mãi không buông. Nhảy liền hai bài mà vẫn không muốn giải lao, Lưu Hiểu Hiên liền nói với Tiểu Diệp:
- Cô cũng đến nhảy với Chủ tịch Thư hai bài đi.
Có thể khiêu vũ với một lãnh đạo lớn như thế này, Tiểu Diệp tỏ ra rất vui vẻ, cười rất ngọt ngào bước tới. Thư Á Quân vẫn luyến tiếc nhìn theo Lưu Hiểu Hiên, dường như đang nhớ lại cảnh được chạm tay vào người của Lưu Hiểu Hiên ban nãy, một sự thay đổi thật dễ chịu.
Khi Tiểu Diệp đang nhảy cùng với Thư Á Quân, Lưu Hiểu Hiên đến bên Trương Nhất Phàm, nói:
- Chúng ta cũng ra nhảy một bài đi?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Vậy thì nhảy thêm một bài nữa vậy, tôi phải về rồi.
- Anh thật nhỏ nhen quá đấy.
Lưu Hiểu Hiên trừng mắt nhìn hắn, lúc hai người đang cùng khiêu vũ, cô ta nói khẽ:
- Lúc nãy Thư Á Quân ăn đậu hũ của tôi.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Thấy rồi!
- Vậy mà anh có thể thờ ơ như vậy sao?
Lưu Hiểu Hiên dùng lực nhéo tay Trương Nhất Phàm một cái, nhìn Trương Nhất Phàm cười duyên:
- Còn nhớ đến nhà trọ Long Môn không?
- Sao vậy?
Trương Nhất Phàm nhất thời không hiểu ra.
- Có người nói lời không giữ lời, nhà trọ phải đóng cửa rồi.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ ra lúc hai trước hai người nói đùa với nhau, Lưu Hiểu Hiên có nói một câu:
- Anh coi tôi là gì chứ? Bà chủ của nhà trọ Long Môn chăng?
Bản thân hình như từng nói, nếu sau này đến Đông Lâm, sẽ ở tại chỗ cô ấy, sau đó cũng không đến đó lần nào nữa, Trương Nhất Phàm không nhịn được cười.
Lưu Hiểu Hiên cố ý giẫm chân hắn một cái, gắt giọng:
- Còn cười à!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương