Hàn Lập thấy Mặc Thải Hoàn như thế, biết bây giờ không phải là lúc để nhắc lại chuyện này. Cứ như vậy, Mặc Thải Hoàn dẫn hắn, đi tới trước một căn tiểu điếm thì ngừng lại.
"Nơi này?" Hàn Lập có chút ngạc nhiên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Mặc Thải Hoàn.
"Đúng vậy, là nơi này! Muội cùng mẹ buôn bán nhỏ, chỉ là kiếm một chút linh thạch để mua đan dược áp chế căn bệnh của mẹ mà thôi. Mặc Thải Hoàn sắc mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói. Sau đó, đi vào trước.
Hàn Lập thấy vậy cười cười, cũng không nói gì, theo đi vào.
"Mẹ, mẹ xem con dẫn ai tới đây?"
Hàn Lập mới vừa bước vào cửa điếm, đã nghe thấy thanh âm Mặc Thải Hoàn vang lên! Sau đó lại truyền đến một thanh âm mà Hàn Lập quen thuộc nhưng có chút già nua.
"Còn có thể có ai đến? Từ khi đại thúc của con chết đi, cũng chỉ có Hương Liên thẩm cách vách đến thăm chúng ta thôi!"
Thanh âm này đúng là của Nghiêm thị, mặc dù so với trước kia khàn khàn đi rất nhiều!
"Không phải, là sư huynh tới, con ở trong bảo gặp được sư huynh!" Mặc Thải Hoàn hưng phấn kêu lên.
"Sư huynh? Mấy vị sư huynh của con không phải đã sớm qua đời rồi sao! Đứa nhỏ này chẳng lẻ thần trí mơ hồ rồi" Nghiêm thị rõ ràng có chút lo lắng.
Lúc này, Hàn Lập đã thấy rõ tình hình trong điếm.
Một căn phòng nhỏ cỡ sáu bảy trượng, có một cái quầy gỗ, ở trên có để mấy cái phù lục cấp thấp, còn có chút nguyên liệu không đáng tiền. Còn có một cánh cửa gỗ đi thông vào phòng trong, phía sau quầy có một phụ nhân đang nằm trên một cái ghế thái sư bằng trúc, có chút lo lắng nhìn về phía Mặc Thải Hoàn.
Đúng là Nghiêm thị đã gần mười năm không gặp!
Chỉ là bà ta lúc này, khuôn mặt đã già đi rất nhiều, còn mang theo vẻ bệnh tật. Chỉ có thể từ giữ chân mày còn có thể nhìn ra bóng dáng mỹ phụ nhân lúc đầu.
Hàn Lập tiến vào, tự nhiên khiến cho Nghiêm thị chú ý, chỉ là khi thấy rõ được Hàn Lập, thì cả người đầu tiên là ngẩn ngơ, không khỏi muốn đứng dậy. Nhưng hiển nhiên, do mang bệnh nặng trong người nên không thể làm theo ý được. Chỉ hơi nhổm lên, người lại ngã xuống, Mặc Thải Hoàn ở một bên thấy vậy, vội vàng đưa tay ra đỡ.
"Ngươi là Hàn Lập?" Nghiêm thị sau khi cố sức thở hổn hển mấy, cũng không giật mình giống như Mặc Thải Hoàn, chỉ là kinh ngạc là chính, lại mơ hồ có vẻ vui mừng cùng hy vọng.
Hàn Lập tự nhiên biết trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng sau khi chần chờ, cũng bước lên vài bước thi lễ nói.
"Tứ sư mẫu khỏe chứ!"
"Ngươi… ngươi vẫn nhận ta là sư mẫu? Không hận chuyện năm đó sao!" Nghiêm thị sau khi nghe thấy Hàn Lập xưng hô "tứ sư mẫu", trên mặt lộ vẻ vui mừng. Nhưng cũng có chút không dám tin tưởng.
"Chuyện năm đó, ta cùng Mặc sư trong đó là ai không phải, cái này tạm thời không nói, nhưng Mặc sư cùng ta có danh phận thầy trò, đây chính là hàng thật giá thật, cho nên tiếng sư mẫu ta cần phải gọi" Hàn Lập thần sắc bình tĩnh nói.
"Về phần chuyện giải dược sau đó, càng không cần phải nói! Ta không phải vẫn đứng ở chỗ này sao?" Hàn Lập không thèm để ý nói. Đích xác với thân phận tu sĩ Trúc cơ kỳ của hắn bây giờ, tự nhiên không cần hận thù gì với người thế tục, đối với chuyện của mấy vị sư mẫu Nghiêm thị, đương nhiên cũng sẽ không để vào mắt.
"Đúng vậy, với tài trí của ngươi, nói vậy tại tu tiên giới cũng sẽ không tệ! Không giống ta và mấy vị sư mẫu ngươi, đều thành chó nhà có tang… khụ…" Nghiêm thị mới vừa cảm khái vài câu, sắc mặt đột nhiên đỏ lên một mảng, ho khan một trận.
"Mẹ, mẹ không sao chứ! Sư huynh…" Mặc Thải Hoàn kinh hoảng vội vàng nhẹ vuốt ngực Nghiêm thị, ánh mắt nhìn Hàn Lập tràn ngập ý cầu khẩn.
"Để ta xem!"
Hàn Lập thật sự chịu được ánh mắt ai oán của Mặc Thải Hoàn, khẽ thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy cổ tay của Nghiêm thị mà bắt mạch. Nhưng chỉ chốc lát sau, thần sắc tự nhiên mà buông ra, sau đó nói:
"Không có gì, chỉ là vết thương cũ năm đó phát tác, hơn nữa mấy năm nay tựa hồ không nghỉ ngơi cho tốt, vô cùng lao tâm lao lực!"
"Có trị được không?" Mặc Thải Hoàn lo âu hỏi.
"Yên tâm, nếu là mười năm trước đối với vết thương cũ này, ta thật có chút bó tay! Nhưng hiện tại căn bản chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!" Hàn Lập an ủi nói, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra hôp kim châm, thi triển thuật châm cứu đối với Nghiêm thị. Làm cho Nghiêm thị lập tức không ho khan nữa!
"Sau này, mỗi ngày dùng một viên, hơn mười ngày sẽ hoàn toàn khỏi hẳn!" Hàn Lập lại lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Nghiêm thị, tự tin nói.
Nghiêm thị cảm giác được toàn thân trên dưới không chỗ nào là không thoải mái, bệnh nhiều năm thật sự đã không còn nữa, lúc này giống như là đã trẻ lại mấy tuổi. Hiện tại sau khi nhận lấy bình thuốc, nàng càng không biết nói gì cho tốt nữa.
"Hàn Lập…" Lời cảm kích của Nghiêm thị, chỉ vừa mở miệng đã bị Hàn Lập cắt ngang.
"Hiện tại có thể noó rõ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cùng với tại sao hai người lại đến Yến linh bảo?" Hàn Lập đối với mấy việc này cũng muốn biết rõ.
Nghiêm thị nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ bi thống, chậm rãi kể lại chuyện năm đó!
Thì ra, lúc đầu Hàn Lập thế Mặc phủ trừ đi Độc phách sơn trang Âu Dương Phi Thiên, đích xác làm cho Kinh Giao hội sớm đã có sự chuẩn bị đã chiếm tiện nghi lớn, chiếm đi hơn phân nửa địa bàn cùng ích lợi. Nhưng một bá chủ khác của Lam châu là Ngũ sắc môn phản ứng cũng thật không chậm, cũng nhanh chóng thôn tính một nửa lợi ích. Cứ như vậy, Lam châu đã hình thành thế song hùng đối đầu!
Nhưng nếu tam quốc bình hành đã bị phá, tự nhiên một núi không thể có hai hổ!
Kết quả, sau khi Mặc phủ thống lĩnh Kinh Giao hội cùng Ngũ sắc môn xuống tay, mới phát giác các nàng thật sự làm sai một chuyện! Thật sự không nên để cho Âu Dương Phi Thiên chết đi như vậy! Thực lực của Ngũ sắc môn này, vượt xa lực lượng thể hiện ra bên ngoài, dĩ nhiên chí đánh một trận đã đánh cho Kinh Giao hội đại bại.
Sau đó, Kinh Giao hội đã bị nhổ tận gốc, Mặc phủ cũng bị số lượng lớn cao thủ của đối phương tập kích. Dưới tình thế bất đắc dĩ mọi người không thể làm gì khác hơn là phá vòng vây chạy trốn, kết quả nhị phu nhân Lý thị cùng Ngũ phu nhân Vương trong khi phá vây đã chết, những người khác sau khi thoát khỏi vòng vây, lập tức chia nhau chạy trốn.
Nghiêm thị dẫn theo Mặc Thải Hoàn, một đường bị đuổi giết, mắt thấy mẹc con sẽ cùng chết, thì một vị trung niên tự xưng là Yến Trụ cứu lấy Nghiêm thị, sau khi được sự đồng ý của hai mẹ con, đưa các nàng vào trong Yến linh bảo, trở thành người thường di cư vào Yến gia bảo.
Yến Trụ chỉ là một đệ tử Luyện khí kỳ cấp thấp của Yến linh bảo, năng lực có hạn, nhưng đối với mẹ con Nghiêm thị vô cùng không tệ.
Nghiêm thị vì báo đáp ơn cứu giúp, dứt khoát một năm sau, đã gả cho người này. Mà Mặc Thải Hoàn bởi vì càng lớn càng diễm lệ động lòng người, vì sợ bị trêu chọc làm phiền, Yến Trụ dứt khoát tuyên bố ra ngoài Mặc Thải Hoàn chính là góa phụ, ở bên ngoài đã sớm thành hôn, khắc chết trượng phu mới vào trong bảo. Kể từ đó, Mặc Thải Hoàn lúc nào có người trong lòng, chân chính thành thân thì mới cải chính lại.
Cứ như vậy, cuộc sống yên ổn của mẹ con Nghiêm thị ở trong bảo đã hai năm, nhưng đáng tiếc chính là, Yến Trụ trong một lần chấp hành nhiệm vụ của gia tộc, bất hạnh ngoài ý muốn, táng thân ở bên ngoài. Cái chết này làm cho mẹ con Nghiêm thị lại không còn người chống lưng, xuất bảo thì không thể, không làm gì khác hơn là một mình tiếp tục sống tại Yến linh bảo, cũng dùng số linh thạch ban cho khi Yến Trụ chết, mở một tiểu điếm nhỏ, buôn bán kiếm sống qua ngày.
Nếu là cứ như vậy, cửa hàng dù thu vào mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng có thể đủ cho Nghiêm thị xem bệnh mua thuốc, ngăn chặn thương thế. Nhưng thời gian trước, các cửa hàng vốn vẫn thường cấp phù lục cấp thấp cho các nàng bán, đột nhiên đồng thời không cung cấp cho các nàng nữa, làm cho tiểu điếm của Nghiêm lâm vào nguy cơ.
Nghiêm thị là người ra sao, lập tức thấy được vấn đề trong đó. Sau khi tìm hiểu, đã tìm ra người giở trò sau lưng.
Thì ra một vị tu sĩ ở tại phụ cận, đã để ý đến Mặc Thải Hoàn thường hay đi ngang qua, dĩ nhiên cũng không để ý đến lời đồn Mặc Thải Hoàn khắc phu, đưa ra ý nạp Mặc Thải Hoàn làm thiếp. Nghiêm thị tự nhiên sẽ không đáp ứng, kết quả làm cho vị tu sĩ đại nhân này, cực kỳ tức giận rời đi.
Vì vậy, người sau lưng giở trò này, tự nhiên là tiếp tục!
Mà Hàn Lập hôm nay khi đụng Mặc Thải Hoàn trên đường, vừa lúc là Mặc Thải Hoàn lại đi tìm nơi cung cấp, lại to tiếng một hồi.
Nghiêm thị tường tận từ từ kể ra, Mặc Thải Hoàn thỉnh thoảng bổ sung đôi câu. Hàn Lập cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện! Bất quá, khi nghe tới Mặc Thải Hoàn bị người cường bức nạp thiếp, thì không khỏi cười nhẹ hai tiếng.
Không nghĩ tới, tiểu yêu tinh năm đó lại còn có người muốn cướp! Bất quá, đừng nói tiểu yêu tinh này mấy năm nay không gặp, thật sự đã trưởng thành đại yêu tinh, quả thực là loại mê chết người không thường mạng!
"Hàn Lập, ngươi trải qua nhiều năm tu luyện như vậy, công pháp nói vậy cũng tinh tiến đã hơn chín tầng chứ!" Nghiêm thị một lần nữa sau khi đánh giá Hàn Lập , khách khí hỏi. Nàng tại Yến linh bảo mấy năm nay, cho dù không cách nào tu luyện, nhưng một ít thường thức tại tu tiên giới, cũng biết không ít.
"Cũng tạm! Sư mẫu muốn ta giải quyết khỏi sự làm phiền của tên tu sĩ này sao?" Hàn Lập sau khi mỉm cười, trực tiếp nói.
Nghiêm thị nghe xong, có chút xấu hổ, nhưng cũng không phản đối! Nghe khẩu khí Hàn Lập, tựa hồ nguyện ý hỗ trợ.
“Về công pháp của người tu sĩ này các ngươi biết một ít chứ ? Nếu không phải là người thuộc họ Yến, tu vi không cao, thì ta có thể thuận lợi giải quyết được” Hàn Lập nhíu nhíu cái mũi của mình bình tĩnh nói.
Kì thật, hắn hỏi như vậy là để hiểu rõ về tên này. Còn về tu vi cao thâm như thế nào thì cũng là bản năng cẩn thận của hắn mà thôi.
“Ta đã bảo Thải Hoàn dò xét chuyện này. Nghe nói người tu tiên này công pháp cơ bản đã đến tằng thứ năm. Tuy cũng tính là nhà họ Yến, nhưng trong Yến gia khẳng định vai trò của hắn rất bình thường. Nếu mà là các đệ tử được tôn trọng thì sao phàm nhân chúng ta còn có thể ở nơi này được!”
Nghiêm thị không hổ là thủ lĩnh trước kia của Mặc Phủ, cho dù là nay đã đi xuống như vậy nhưng mọi chuyện vẫn quản lý rất chặt chẽ, ý nghĩ rõ ràng vô cùng.
“Cái này không có vấn đề gì! Lát nữa sư muội dẫn ta đi xem sao, nhân tiện khi đến đó ta sẽ giải quyết cho các người vấn đề này!” Hàn Lập ghe xong, gật đầu nói.
“Đa tạ sư huynh! Muội biết nhất định sư huynh sẽ hổ trợ mà!” Mặc Thải Hoàn ở một bên nghe rất rõ ràng, cực kỳ cao hứng mà ngọt ngào kêu lên.
“Hàn Lập, thật sự là phiền toái cho ngươi! Nếu không phải là đối măt với sự bức bách của người tu tiên này, hai mẹ con chúng ta thật chẳng biết phải ứng phó như thế nào nữa” Nghiêm thị trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng nhưng lại thở dài bất đắc dĩ lên tiếng nói.
“Nơi đây tuy cấm các tu sĩ quấy nhiễu phàm nhân chúng ta, nhưng trên thực tế lén khi nhục phàn nhân rất nhiều, Yến gia làm sao có thể xử phạt những tu sĩ này! Nếu không cẩn thận, ngược lại lại cùng tu sĩ kết thù thì từ nay về sau những việc như thế này rất thường xuyên xảy ra”.
Hàn Lập từ trong đó nghe ra được một ít ý tứ không cam lòng. Dù sao, so sánh với trước kia tại Mặc Phủ nắm giữ quyền sinh sát, thì trong cuộc sống hiện nay đối với Nghiêm thị mà nói quả thật là bị khuất nhục không ít.
Hàn Lập sau khi nghe xong, im lặng một lát rồi đột nhiên mở miệng hỏi vấn đề làm hắn nghi hoặc.
“Sư nương, sư muội đã sớm đến tuổi lập gia đình, vì sao lại không tìm một người thích hợp để lập gia đình, nếu là một gã tu sĩ thì không phải là có chổ dựa rất tốt sao?
“Lập gia đình?”
“Muội mới không chịu lấy người tu tiên trong Yến gia làm chồng đấy!”
Nghe Hàn Lập nói thế, Nghiêm thị thì cười khổ, còn Mặc Thải Hoàn lớn tiếng phản đối, thần tình như mất hứng.
“Sao lại vậy? ‘”Hàn Lập có chút kinh ngạc
“Sư huynh! Người tu tiên Yến Gia căn bản là không lấy nữ phàm nhân chúng ta. Đừng nói là làm vợ, căn bản ngay cả so với nô tỳ ở thế tục cũng không bằng, có chút không đồng ý là họ thường xuyên la mắng và đánh đập. Muội dù cả đời độc thân cũng không lập gia đình trong này” Mặc Thải Hoàn thanh âm vừa nhanh vừa vội, hiển nhiên đối với việc này rất là kiêng kị.
“Hàn Lập ngươi chắc không biết, sư muội ngươi có kết giao với một bằng hữu cũng được gả cho người tu tiên trong bảo, kết quả chẳng không xem vừa mắt, mà còn bị ngược đãi, sau này dung nhan bị già cả đi, còn bị họ tùy tiện tìm một cái cớ, đưa trả trở về gia đình, kết cục cực kì thê lương. Mà người tu tiên kia lại đi lấy một nữ tử trẻ tuổi sinh đẹp khác. Khụ! Nhìn tâm địa người tu tiên như vậy, ta cũng thật là không muốn cho Thải Hoàn chịu khổ. Cho nên, gã cho người thường, sư muội của ngươi tầm mắt cũng rất cao, cũng sẽ có người lọt vào mắt của nó thôi” Nghiêm thị ở một bên thấy hành động của Mặc Khải Hoàn nên giải thích một chút.
“Thì ra như vậy! Nhưng sư muội cũng không có khả năng cả đời không lấy chồng! “ Hàn Lập nhíu mày, tự nhiên nói.
Những lời này vừa nói ra, thần sắc Nghiêm thị liền động, tựa hồ lại ghĩ đến điều gì đó nhưng lại chần chờ một chút không có nói ra. Mà Mặc Thải Hoàn lại chẳng biết nhớ tới cái gì. Cúi đầu, im lặng không nói gì.
Hàn Lập lúc này mới ý thức được không khí đột nhiên có chút không đúng, tựa hồ…
Hắn liền mở miệng nói:
“Sư muội, muội dẫn sư huynh đi. Hay là trước tiên đi giải quyết vấn đề dây dưa với tên tu sĩ kia cái đã!”
“Ừm!”
Mặc Thải Hoàn trù trừ một chút rồi đáp. Mà Nghiêm thị ở đây cũng không có ý tứ phản đối.
Vì thế, Hàn Lập cùng Mặc Thải Hoàn tạm thời ra khỏi cửa tiệm, thẳng đến nơi vị tu sĩ kia mà đi đến, tựa hồ khá xa.
“Sư huynh! Công pháp của huynh rốt cuộc là tầng thứ mấy vây? Mà cái gã kia như thế nào vừa thấy huynh đến liền giống như là chuột thấy mèo vậy, không ngừng gọi tiền bối, lại không ngừng thở dài! Cái thần thái cung kính kia, quả thật giống như là gặp phải lão tổ tông vậy” Mặc Thải Hoàn trong mắt Hàn Lập đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng vui vẻ, trên đường nhỏ líu lo nói không ngừng, nhìn như mới hai mươi vậy!
Hàn Lập thấy vậy cười nhẹ nói:
“Không có gì, chỉ có điều là cảnh giới cao hơn một tầng, theo quy củ của tu tiên giới nên hắn mới gọi huynh là tiền bối”
“Chẳng qua, muội tưởng tượng lại vẻ buồn cười của hắn khi thấy muội xuất hiện, nên không nhin được cười!”
Lần này Hàn lập không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn Mặc Thải Hoàn. Trong chốc lát đã khiến cho Mặc Thải Hoàn ngượng ngùng đem khuôn mặt né qua một bên nhìn, cũng không lên tiếng nữa.
Nhưng một lát sau, nàng bổng nói một câu làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn.
“Su huynh, chẳng lẽ không có linh căn là không thể trở thành người tu tiên sao? Muội cũng muốn trở thành tu sĩ giống như huynh vậy!” Quay đầu trở lại, Mặc Thải Hoàn đã biến thành vẻ mặt u oán, thanh âm cũng tràn gập sự chờ đợi.
Hàn Lập ghe như thế trong lòng cũng không tránh có chút đau buồn, nhưng lại không thể nói gì. Theo từ xưa đến nay, không có linh căn thì thật là không thể tu luyện pháp thuật, đây là sự thật không thay đổi được của tu tiên giới hơn mười vạn năm nay! Hắn nào có bổn sự lớn như vậy để phá vở quy củ này!
Mặc Thải Hoàn thấy biểu tình của Hàn Lập, vốn tâm tình có chút nóng vội nhất thời nguội lạnh, xem ra vị sư huynh thần thông quảng đại này một chút biện pháp cũng không có.
Nàng ta không khỏi ảm đạm, yên lặng đi sau Hàn Lập vài bước, chậm rãi mà đi, cả người có vẻ an tĩnh hơn.
Đợi khi hai người còn cách tiểu điếm không xa thì Hàn Lập đột nhiên dừng bước, xoay người lại nói với Mặc Thải Hoàn
“Huynh còn có việc nên không thể trở lại đi gặp sư mẫu, chúng ta chia tay tại chỗ này đi, huynh còn ở tại Yến linh mấy ngày nữa, về sau có lẽ sẽ còn cơ hội gặp lại”.
“Cái gì, sư huynh muốn đi?” Mặc Thải Hoàn trước tiên là cả kinh, sau đó thần tình có chút thất vọng.
“Ừm! Trong này có hơn mười viên linh thạch, lưu lại cho sư mẫu dùng khi gặp tình trạng khẩn cấp. Huynh hiện tại cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi! Hàn Lập từ trong túi trữ vật lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Mặc Thải Hoàn.
“Đa tạ sư huynh!” Mặc Thải Hoàn nhỏ giọng nói, có vẻ yếu đuối vô cùng, trong mắt có vẻ không nỡ.
Hàn Lập thấy biểu hiện lúc này của nàng, trong lòng không hiểu tại sao lại có một cảm giác phi thường khó chịu.
Hắn do dự một chút, sau đó lại lấy ra một cái bình bạc, từ trong lấy ra một đan hoàn màu phấn hồng.
“Uống nó mặc dù không thể làm cho muội trở thành người tu tiên, nhưng có thể làm cho muội sống thọ thêm vài năm, dung nhan không đổi, sẽ không bị già đi, coi như là lễ vật của sư huynh tặng cho muội!” Hàn Lập thần sắc trịnh trọng nói.
“Sư huynh, muội….”
Mặc Thải Hoàn nghe lời này, không khỏi vừa mừng vừa sợ lên tiếng, tâm tình kích động muốn nói ra những lời trong lòng. Nhưng Hàn Lập không cho nàng cơ hội nói ra, ngón tay bắn ra viên đan dược tiến thẳng vào trong miệng, theo yết hầu không tự chủ được mà đi xuống.
“Sư muội, ta đi rồi, muội cùng sư mẫu bảo trọng”.
Hàn Lập vừa nói xong, người liền nhẹ nhàng nhoáng lên, thân hình mơ hồ một chút rồi biến mất tại chổ.
“Sư huynh!”
Mặc Thải Hoàn kinh ngạt kêu lên, bước lên trước vài bước. Chung quanh tịch mịch, bóng dáng của Hàn Lập nào có thấy đâu?
Dưới sự bất đắt dĩ, Mặc Thải Hoàn thần sắc ảm đạm chậm rãi đi về cửa hàng của mình.
Qua một khoảng thời gian, thân hình Hàn Lập mới hiện lên ở sau một gian phòng cách đó không xa. Sau đó yên lặng đứng xem, trong chốc lát liền không do dự xoay người rời đi.
Vị sư muội này đối với chính mình muốn nói cái gì đó, tuy nhiên Hàn Lập cũng không thể khẳng định, nhưng cũng có bảy tám phần mơ hồ đoán ra.
Nhưng đáng tiếc chính là, hắn cùng với đối phương là hữu duyên vô phận! Cảm giác của hắn vẫn chưa tới bước đó.
Càng huống chi, hắn đã tới Trúc cơ kỳ, sống thật lâu, thật sự cùng đối phương cách quá xa, đồng thời hắn cũng không muốn nhiễm vào tình cảm, dù sao mắt thấy người mình yêu ngày càng ngày càng yếu dần đi mà mình lại không thể làm gì, loại sự thật này không phải Hàn Lập có thể chịu được!
“Thiên hạc cư”, một trà lâu cao ba tầng, kiến trúc cổ kính, có chút khí phách xuất hiện trước mắt Hàn Lập.
Hàn Lập mơ hồ liếc mắt qua, sau đó không tiếp tục suy tư bởi vì hắn đã cảm giác được trong cổ lâu có vài cổ pháp lực dao động, cùng với hắn cũng không có sai biệt lắm. Thậm chí còn có tu sĩ Trúc cơ kì có linh lực cao hơn hắn.
Tiến vào trà lâu, nhìn lướt qua tầng thứ nhất rồi không tiếp tục dừng lại, trực tiếp lên tầng hai. Bởi vì, tầng một đều là các phàm nhân một chút pháp lực cũng không có.
Tầng hai có vài tu sĩ nhưng đại bộ phận đều là Luyện khí kỳ, căn bản là không lọt vào trong mắt Hàn Lập, mà tầng thứ ba này, càng tiếp cận đến pháp lực dao động, đây mới chính là mục tiêu lần này của Hàn Lập.
Hàn Lập vừa đi lên lầu ba, lập tức có mấy đạo thần thức quét tới, chú ý đến hắn.
Xem bộ dáng pháp lực của mấy người này phải tới cỡ Trúc cơ trung kỳ, so với các tu sĩ mới Trúc cơ như hắn thì mạnh hơn nhiều. Tại động phủ hắn đã bế quan hết bốn năm, đã làm cho pháp lực của hắn tiếp cận Trúc cơ trung kỳ, chỉ còn một tầng nữa lại không thể đột phá được, điều này đã làm cho Hàn Lập tiếc nuối không thôi.
Chẳng qua ngẫm lại cũng rất là bình thường, dù sao hắn trong bốn năm tu luyện đã tiếp cận Trúc cơ trung kỳ, tốc độ so với các tu sĩ bình thường đã rất nhanh rồi. Mà một tầng cuối cùng bị khựng lại này là từ sau khi hắn Trúc cơ mới lần đầu tiên gặp, không chỉ dùng dược vật là có thể đột phá được, hơn phân nửa nhất định còn phải có cơ duyên mới được
Hơn nữa cho dù là dùng nhiều dược vật đi nữa cũng chỉ làm cho pháp lực của hắn thâm hậu thêm một ít thôi. Nhưng tầng cảnh giới này cũng không thể dễ dàng vượt qua như vậy được
Hàn Lập vừa suy nghĩ vừa dò xét sơ qua trên lầu một lần.
Người trên lầu ba, tất cả đều là các tu sĩ Trúc cơ kỳ. Nhưng rõ ràng là chia thành hai nhóm riêng biệt, một nhóm mà Hàn Lập rất quen thuộc, thông qua trang phục thì là tu sĩ của thất đại phái, một bên thì trang phục hỗn loạn, tất cả hẳn là các tu sĩ của các nước khác
Tu sĩ thất đại phái chỉ có năm người, nhưng đều ngồi trên một cái bàn, đang nhỏ giọng bàn luận về điều gì đó, có vẻ thân mật một chút. Mà các tu sĩ còn lại có đến bảy tám người, đều là một, hai người một bàn, vẽ mặt rất lãnh đạm mà thưởng thức trà, cũng không có chụm lại mà chuyện trò với nhau.
Động tĩnh như thế làm cho Hàn Lập cảm nhận được một loại không khí đang giằng co nhau.
Hàn Lập đến cũng khiến cho các tu sĩ khác chú ý đến hắn, ngay từ đầu xem xét hắn chính là mấy người ngoài kia, những người khác đều nhìn về phía hắn. Mà Hàn Lập không suy nghĩ nhiều, hướng đến bàn của các vị tu sĩ thất đại phái đi đến. dù sao thì hắn cũng là một thành viên trong đó.
Hàn Lập đến, làm ánh mắt của các vị tu sĩ khác đều trở về, mà người của bảy đại phái kia đều mỉm cười đứng lên mà hoan nghênh.
Hàn Lập mặc trang phục của Hoàng phong cốc, không cần giới thiệu mấy người này cũng tự nhiên quen thuộc vô cùng.
“Tại hạ Hoàng phong cốc Hàn Lập, ra mắt các vị sư huynh cùng sư tỷ”! Hàn Lập đem thân phận chính mình hạ thấp xuống, năm người trước mắt này đã có ba người là Trúc cơ trung kỳ rồi, hai người còn lại đều giống hắn, Trúc cơ sơ kỳ.
“Hàn sư đệ! Tại hạ là Thanh hư môn Vô Tử, đây là sư đệ Vô Du Tử, còn ba vị này là Linh thú sơn Vũ sư đệ, Cự kiếm môn Ba sư huynh, cùng với Thiên khuyết bảo Phương sư muội” Trên bàn hai gã đạo sĩ trung niên kia hướng Hàn Lập khách khí giới thiệu một chút mọi người đang ngồi ở đây.
Sư đệ một khi đến đây trước hết hãy thưởng thức Tuyết linh trà tiên phẩm của Yến gia đi! Đây chính là trà lâu mà các tu sĩ khi ra ngoài nhưng chúng ta đều đến thưởng thức cực phẩm!” Vị trung niên tu sĩ họ Vũ Linh thú sơn cười hì hì, hướng đến Hàn Lập mới ngồi xuống, lập tức lấy ấm pha trà rót cho Hàn Lập một ly Tuyết linh trà.
Hàn lập gật đầu mỉm cười sau đó uống một ngụm trà nhỏ.
Mặc kệ người này có phải là vì mình mà nhiệt tình châm trà hay không. Nhưng công phu biểu hiện cũng thật không tệ.
“Trà ngon” Hàn Lập tuy cũng không phải là người có nghiên cứu về trà, nhưng cũng không khỏi mở miệng tán dương một câu.
Loại nước trà này vừa xuống liền có cảm giác mát lạnh, từ trong bụng xông lên, sau đó kết hợp hương vị với nhau, trở về chổ cũ vô vùng vừa ý!
Tu sĩ họ Vũ nghe xong, vẻ tươi cười trên mặt càng đậm thêm một ít
“Nhìn Hàn sư đệ nhìn thật lạ mặt, không biết là cao đồ của vị sư bá nào?” Đó là vị sư muội khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường hào phóng hỏi.
“Gia sư Lý Hóa Nguyên, khi đến được Trúc cơ kỳ được sư phó chính thức nhập làm môn hạ, chính là chỉ mới mấy năm nay mà thôi, mong rằng các vị sư huynh cùng sư tỷ chỉ điểm thêm vài phần!” Hàn lập với vẻ mặt thành khẩn nói.
“Ta làm sao có thể chỉ điểm được, tất cả mọi người cùng nhau trao đổi với nhau. Hàn sư đệ một khi đã được Lý sư thúc thu nhận làm môn hạ, hơn nữa trẻ tuổi như vậy đã được ra ngoài du ngoạn, khẳng định là có chổ hơn người, cũng không cần phải khách khí như thế” Lần này mở miệng chính là vị hán tử trung niên của Cự kiếm môn, tuy diện mạo có chút thành thật trung hậu, nhưng khi nói hai môi cũng không lộ ra, khiến cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.
Hàn lập tự nhiên khiêm tốn vài câu, kể từ đó, ngoại trừ vị Vô Du Tử kia ra, Hàn Lập cùng các vị tu sĩ này rất nhanh đã bàn tán sôi nổi.
“Mấy vị vừa rồi đang đàm luận vấn đề gì vậy?” Hàn Lập sau khi khách sáo vài câu, rốt cuộc cũng nói đến đề tài chính này, cứ như là tùy ý hỏi.
Cũng không có gì, chúng ta đang dự đoán, các vị tu sĩ nước ngoài đến Yến linh bảo này là vì nguyên nhân gì, thật sự có chút trái với lẽ thường. Càn khôn tháp phù bảo tuy rất trân quý, nhưng cũng không có khả năng có sự hấp dẫn lớn đến như vậy” Vô Tử nghe Hàn Lập hỏi như vậy thần sắc đột nhiên trịnh trọng trả lời.
Chẳng qua, nói đến vấn đề mà hàn Lập chú ý, làm cho hắn không khỏi liên tục gạt đầu tỏ vẻ đồng ý.
Chúng ta vừa rồi nghị luận một hồi, cũng không rõ ràng được cái gì”.
“Nghĩ đến khả năng có dị bảo xuất thế, hấp dẫn bọn họ đến đây cũng không cao lắm. Bởi vì nếu là thực, đến đây không chỉ có tu sĩ Trúc cơ kỳ, tu sĩ Kết đan kỳ cũng phải đến sớm chứ, còn có thể bình tĩnh như thế này sao được. Cho nên còn có nguyên nhân khác, chứ không cũng không thể nào giải thích được vấn đề này?” Nữ tử của Thiên khuyết bảo nói.
“Chúng ta không cần suy đoán lung tung, qua hai ngày nữa, đai hội đoạt bảo đã bắt đầu rồi, tất cả đến lúc đó sẽ hiễu. Nhưng ta thật ra đối với việc hôm nay xuất hiện tu sĩ Quỷ linh môn, có chút cảm giác bất an. Nhóm người này không giống bình thường, làm cho Yến gia đệ tử thất bại liên tục thì thật làm cho mọi người ngoài ý muốn. Không biết các vị có biết lai lịch bọn họ chăng ?” Vị trung niên họ Vũ nhíu mày hỏi, vẻ cười cợt đã hoàn toàn biến mất. Xem ra vị tu sĩ thật sự thấy rất bất an.
Vị tu sĩ này vừa nói ra, lập tức làm cho đám người Hàn Lập cũng nhìn nhau!
Bọn họ đều là lần đầu tiên nghe đến môn phái này, dù sao ghe tên thì cũng đoán được tám chín phần mười là người trong ma đạo rồi. Nhưng không biết là môn phái của quốc gia phụ cận nào đây, có thể làm cho địa đầu xa ở đây là Yến gia cũng kiêng kỵ như thế, đánh bị thương nhiều đệ tử như vậy cũng không hề lập tức trở mặt. Khẳng định là bọn họ cũng không nhỏ.
Nhưng trong số đông, đương nhiên cũng có người biểu hiện khác biệt, người này là Vô Du Tử cho đến giờ vẫn không mở miệng. Chỉ có hắn là thần sắc không đổi, giống như là biết rõ về Quỷ linh môn vậy, điều này không khỏi làm cho người khác có chút chờ đợi.
“Sư đệ, ngươi có biết chuyện của Quỷ linh môn không ?” Vô Tử cũng cảm thấy ngoài ý muốn, sư đệ này của hắn luôn không thích kết giao cùng với người khác, nhưng lại thích tham khảo các loại sách, chuyện này nói không chừng hắn cũng biết một phần.
“Quỷ linh môn, một trong sáu tông phái ma đạo của Thiên La quốc, am hiểu khu quỷ dịch yêu thuật, cũng tinh thông độc thuật cùng một ít ám thuật. Mặc dù yếu nhất trong sáu tông phái, nhưng so với tong phái thực lực cường thịnh nhất trong chúng ta là Yểm nguyệt tông thì còn cường thịnh hơn ba phần”.
Vô Du Tử vừa ngẩng đầu, lạnh lùng nói xong liền im lặng không nói, nhưng cũng đủ để làm cho những người khác sắc mặt đại biến.
“Ma phái của Thiên La quốc? Hèn chi Yến gia lại nhẫn nhịn như thế, so với thất đại phái chúng ta thì tuyệt đối là một thế lực siêu cấp. Ngoài chính đạo liên minh chúng ta, thế lực tu tiên đều không thể có khả năng một mình ngăn cản bọn họ xâm lấn” Lần này đại hán Cự kiếm môn biến sắc nói.
“Sẽ không phải chứ, thế lực lớn như vậy làm sao đột nhiên đi vào Việt quốc? Lại còn tham gia một đại hội đoạt bảo nhỏ như vậy? Nữ tử họ Phương không dám tin tưởng nói, lời nói tự nhiên mang vài phần ý nghĩ hoài nghi.
“Thiên nam thủ trác, quyển thứ hai, chương thứ bốn” Vô Du Tử lãnh đạm nói.
“A…“ Nữ tu sĩ lúc đầu không hiễu được nhưng một lát sau đã biết được ý tứ trong lời nói của đối phương.
Đây là quyển điển tịch thông tin trọn vẹn các đại phái lớn, chuyên môn giới thiệu một ít về nhân tình phong tục cùng với kỳ văn lý thú ở các quốc gia đó. Đối với sự tình của tu tiên giới cũng có chút đề cập đến, nhưng bởi vì rất nhiều, nữ tu sĩ này vốn là do vội vàng xem nên không đọc kỹ. Chẳng lẽ sự tình của Quỷ linh môn trong sách này cũng có thể tìm được sao?
Ngạc nhiên cũng không chỉ có mình nàng, mọi người cũng đều lộ ra biểu tình nghi hoặc. Vô Du Tử lại miểng cưỡng mở miệng nói tiếp:
“Trong quyển hai này, không riêng gì Quỷ linh môn, năm ma tông khác cũng được giới thiệu sơ lược một chút!”
Nhìn thấy bộ dáng khẳng định của Vô Du tử, những người khác rốt cuộc cũng tin tưởng lời nói cũng hắn. Ngoài sự kinh hãi hiển thị bên ngoài, mọi người cũng bắt đầu suy đoán dụng ý việc Quỷ linh môn đột nhiên đến Yến gia. Hàn Lập theo thói quen nhíu nhíu cái mũi, lâm vào trầm tư.
Sáu tông phái ma đạo của Thiên La quốc không phải là muốn xâm lấn chứ?
Không đúng, Việt quốc cùng Thiên La quốc còn cách hai nước nhỏ là Khương quốc cùng Xa kỵ quốc, phải xâm lấn được hai nước này thì mới tiến đến đây được.
Hai cái quốc gia này tuy nhỏ nhưng trong tu tiên giới, thực lực cũng không phải là yếu, có thể tương đương với thực lực của bảy đại tông phái liên thủ. Cũng không có khả năng vô thanh vô tức khống chế hai nước này.
Càng huống chi, bên cạnh bọn họ còn có chính đạo liên minh nữa, đâu thể nào cho họ cơ hội khuếch trương lực lượng chứ?
Hàn Lập trải qua một phen suy nghĩ, rốt cuộc cũng đã bài trừ ra các tình huống xấu nhất!
Có phải là Quỷ linh môn hành động một mình hay liên thủ với năm ma đạo tông còn lại? thất đại tông phái cũng không cần phải sợ hãi gì, thậm chí Yến gia cũng vậy, có khả năng ứng phó người của Quỷ linh môn đến, dù sao Yến gia cũng có cao thủ Kết đan kì tọa trấn!
Hàn Lập nghĩ như vậy cuối cùng an tâm một ít.
Cho dù có sụp đổ thì cũng có người đứng ra gánh vác. Quỷ linh môn tới đây vì cái gì, cũng không phải là một tu sĩ Trúc cơ kì như hắn có khả năng quan tâm, tất cả đều đã có Yến gia đối phó bọn họ. Nhưng cũng phải cẩn thận đôi chút, cho dù là cổng thành có cháy, thì cũng không đến phiên hắn.
Chẳng biết mấy người khác có nghĩ như vậy hay không, một một lúc sau, thần sắc bọn họ cũng dần dần khôi phục bình thường, thế nhưng không có người nào nhắc lại chuyện này nữa, ngược lại tán ngẫu một ít vấn đề tu luyện. Vấn đề này cũng hấp dẫn Hàn Lập, hắn không suy tư nữa mà lập tức gia nhập vào.
Thời gian trôi qua khá nhanh, sắc trời dần dần tối đi, nói một chút làm cho lưỡi mọi người cũng khô đi, mặc khác, cũng đã tới thời điễm các tu sĩ phải chia tay cáo từ nhau rồi.
Mà tràng trao đổi này làm mọi người thu được không ít lợi ích, đặc biệt là mấy thủ đoạn cùng với cơ duyên của mấy người đột phá bình cảnh Trúc cơ trung kì, làm Hàn Lập không uổng công kết giao.
Vì thế, theo ý kiến của trung niên họ Vũ đề xuất, ngày mai mọi người cùng tới Xử thiên tích, cùng vài đồng đạo tiếp tục đàm luận một phen, đồng thời giao dịch luôn một vài vật phẩm nhỏ, chẳng phải càng tốt sao!
Đề nghị này được mọi người đồng ý, đương nhiên Hàn Lập cũng không có ngoại lệ.
Cứ như vậy, sau khi thương lượng mọi người liền rời đi.
Hàn Lập theo bản đồ mà đi đến một khách điếm, khách điếm này chuyên môn phụ trách tiếp đãi các tu sĩ bên ngoài.
Khách điếm này ở đông nam Yến linh bảo, nơi đây cũng không lớn lắm, so sánh với vài nơi khác thì kém xa. Do đó, nơi đây tu sĩ không nhiều lắm mới đúng.
Hàn Lập chọn nơi đây chính là nó vô cùng thanh tịnh, bởi vì càng ít người thì phiền tóai xuất hiện cũng càng ít. Hơn nữa, nơi đây giáp với tường thành, vạn nhất có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì Hàn Lập cũng đã chuẩn bị để tiện việc đào thoát.
Dù sao tu sĩ của Quỷ linh môn xuất hiện làm Hàn Lập có cảm giác không được an tâm. Trước tiên chuẩn bị một ít phòng ngừa sự cố phát sinh. Điều này cũng là do thói quen cẩn thận của hắn.
“Phong nguyệt khách điếm” này quả nhiên cũng không có nhiều khách, có thể những tu sĩ ở nơi này không hề náo nhiệt, hoặc là trời sanh tính lập dị đôi chút nên chọn nơi này. Bọn họ đều ở trong phòng mình, mà không hề quấy rầy người của khách điếm. Điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy vừa lòng, lựa một căn phòng sạch sẽ cho mình.
Cho nên, Đổng Huyên Nhi kia ở tại nơi nào, Hàn Lập cũng không thích tìm hiểu, dù sao thì khi đại hội đoạt bảo bắt đầu khẳng định sẽ gặp thôi. Đến lúc đó, cùng nữ tử này về Hoàng Phong cốc là được. Hàn Lập nghĩ như vậy liền ngủ thiếp đi.
Ban đêm, khi các tu sĩ bắt đầu tiến vào giấc ngủ hoặc bắt đầu tu luyện thì tại kiến trúc cao nhất của Yến linh bảo, thì trong một căn phòng được đề phòng nghiêm ngặt tại “Phi vân các”, có một hồng phát lão giả chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, khuôn mặt không hề có biểu tình gì.
Mà trước người hắn không xa, có ba lão giả áo xám đứng , thần sắc rất cung kính.
“Tử Quân, tiểu tử Quỷ linh môn kia nói là đêm nay đến gặp ta sao?” Hồng phát lão giả rốt cuộc cũng dừng lại, thản nhiên nhìn một lão già trong đó.
“Đúng vậy, lão tổ tông, Thiếu chủ của Quỷ linh môn sau khi chấm dứt luận võ đã truyền âm như vậy!” Người này cung kính trả lời.
“Ừm!” Hồng phát lão giả vô biểu tình gật gật đầu, nhưng trong mắt đột nhiên lóe lên linh quang.
Vào lúc này, bên ngoài đột nhiên đi vào một gã hắc y nhân, người này thi lễ nói:
“Lão tổ tông, ba vị trưởng lão, khánh đã đến. Đươc an bày trong đại sảnh, nhưng hắn lại có hai tên hộ vệ, nói như thế nào cũng không chịu ở bên ngoài. Có vài tên thiết vệ động thủ mang họ ra ngoài nhưng ngược lại bị chế trụ. Tựa hồ là tu sĩ Kết đan kì, phải ứng phó như thế nào, xin lão tổ tông chỉ điểm”.
“Tu sĩ Kết đan kì? Cũng không có gì kỳ quái, đường đường một vị Thiếu chủ nếu ngay cả bên người cũng không có hộ vệ thì như thế nào Môn chủ Quỷ linh môn sao an tâm cho hắn đến đây? Chúng ta đi gặp họ thôi, ta thật tò mò bên dưới mặt nạ của vị thiếu chủ này có bộ dáng như thế nào” Hồng phát lão giả ghe xong hắc y nhân bẩm báo, trên mặt đã xuất hiện một tia giận dữ, có chút không thiện ý nói.
Sau đó hắn là người trước tiên rời phòng, những người khác tự nhiên cũng theo sau.
Tiến vào đại sảnh, hồng phát lão giả thấy một vị thanh niên có dáng người thon dài, mang mặt nạ ác quỷ, đang bất động ngồi ở vị trí thượng khách.
Phí sau có hai gã lục bào, một vị trên mặt có tầng tầng nếp nhăn, tóc bạc, bộ dáng già đến không thể già hơn, một người còn lại có đôi đồng tử nhỏ
Đầu bạc, không thể xác định tuổi tác qua bộ dáng bên ngoài, người còn lại là một đồng tử tóc ngắn răng trắng bóng.
Mà ở giữa đại sảnh, có bảy tám vị hắc y tu sĩ, mỗi người trên khuôn mặt đều có xuất hiện hắc khí, hôn mê bất tỉnh đi.
“Ta còn tưởng là ai đại giá quan lâm, thì ra là đại danh đỉnh đỉnh Lý thị huynh đệ, khó trách không hề đem Yến gia chúng ta để trong mắt. Hồng phát lão giả vừa nhìn thấy hai vị lục bào, đồng tử có chút co lại nhưng vẻ mặt không thay đổi nói.
Tiếp theo liền hướng đến vị trí chủ tọa, vén áo ngồi xuống. “Bộp bộp” vỗ nhẹ hai chưởng, liền có vài vị hắc y nhân tiến đến đem những người hôn mê ra ngoài.
“Hắc hắc. Không thể tưởng được thanh danh của hai huynh đệ ta lớn đến như vậy, ngay cả Yến gia lão tổ cũng biết đến. Hắc hắc, thật đúng là vinh hạnh cho hai huynh đệ chúng ta. Chẳng qua lần này huynh đệ chúng ta phụ trách bảo hộ sự an nguy của Thiếu chủ! Có chuyện gì, Yến huynh cùng thiếu chủ luận đàm là được” Người có bộ dáng đồng tử cười nói, nhưng lại truyền ra giọng nói trầm trầm. Làm cho cho người của Yến gia ở bốn phía đề phòng cảm thấy hoảng sợ ngoài ý muốn.
Hồng phát lão giả nghe hai người nói như thế trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình. Có thể làm cho hai lão ma đầu hung danh này nói như thế, thì vị Thiếu chủ này quả thật không phải là nhân vật đơn giản gì. Ánh mắt liền rơi xuống trên người thanh niên đeo ngân mặt nạ.
Hắn dò xét trong chốc lát rồi thản nhiên hỏi:
“Ngươi chính là Thiếu chủ của Quỷ linh môn? Vì sao lại mang theo mặt nạ, chẳng lẽ có chổ không tiện để người khác thấy sao?”
“Đã hiễu lầm vãn bối, vãn bối mang theo mặt nạ kì thật do có nỗi khổ riêng, cũng không có chỗ nào không tiện để người khác nhìn thấy, nếu tiền bối thật sự muốn xem, vãn bối là kẻ dưới, đương nhiên có thể bỏ mặt nạ ra” Thiếu chủ Quỷ linh môn khẽ cười một tiếng, bình thản nói.
“Hừ, bộ mặt của nam nhân thì có cái gì để xem, lão phu không có tâm tư, nhưng thật ra Quỷ linh môn các người đột nhiên từ nơi xa đến Yến gia chúng ta để làm chi? Hơn nữa, ta cũng thấy rằng, các ngươi cũng đã đến đây, cũng không phải để nói điều vô nghĩa, có gì các ngươi cứ nói thẳng ra, lão phu không có kiên nhẫn để nói chuyện xàm” Yến gia lão tổ lạnh lùng nhìn Thiếu chủ Quỷ linh môn, không lưu tình nói, khí thế một lời không thuận liền ra tay.
“Ha ha, tiền bối một khi đã nói như vậy, vãn bối cũng không quanh co lòng vòng nữa. Gia phụ có một phong thư muốn vãn bối trình lên cho tiền bối, ngoài ra còn đưa lên hai chữ bảo vãn bối nói cho tiền bối nghe” Thiếu chủ Quỷ linh môn thấy Yến gia lão tổ đối với hắn như thế, vẫn không nóng không lạnh, mang bộ dáng thong dong không áp lực. Quả là một người có hàm dưỡng cực tốt, không giống người thường.
“Thư gì? Lão phu cùng cha ngươi chưa bao giờ gặp qua, Yến gia cùng Quỷ linh quan cũng không hề có giao tình, có tín thư gì muốn đưa cho lão phu chứ? Lại thần thần bí bí gởi theo hai chữ, có phải là muốn đùa giỡn vói ta chăng?” Yến gia lão tổ nói xong lại như vô ý liếc mắt nhìn Lý thị huynh đệ, xem có dị động gì hay không?
Yến gia lão tổ rất khó tin tưởng rằng người chủ sự thật sự là Thiếu chủ Quỷ linh môn này.
Lý thị huynh đệ đương nhiên là nhìn ra sự hoài nghi của Yến gia lão tổ, nhưng vẫn nhìn nhau cười, vẫn chưa có hành động gì khác.
Lúc này, Thiếu chủ Quỷ linh môn lấy ra một cái ngọc giản, đứng lên tiến vài bước nhưng Yến gia lão tổ vẫn bất động, không có một chút ý tứ muốn nhận lấy, ngược lại lạnh lùng nói:
“Thư có thể một lát lại xem, hay là trước tiên nói ra hai chữ kia xem sao. Lão phu nghe xong sẽ quyết định có xem thư hay không”.
Thiếu chủ Quỷ linh môn nghe vậy, thực là không có tức giận. Trong mặt nạ khẽ thở dài một tiếng, sau đó môi nhấp nháy nói ra hai chữ, đưa vào trong tai hồng phát lão giả.
Những người khác của Yến gia tuy không nghe thấy hai chữ này là gì, nhưng lão tổ vừa nghe xong đột nhiên thân mình chợt động, đột ngột đứng lên, sắc mặt cực kì khó coi.
“Đem thư cho ta, sau đó theo ta đến mật thất” Hồng phát lão giả, thần sắc biến đổi trong chốc lát, mới hạ quyết tâm nói.
Vì thế, trước nhiều đệ tử của Yến gia trong phòng, Yến gia lão tổ mang theo Thiếu chủ Quỷ linh môn tiến bào một gian mật thất có cấm chế rất mạnh.
Những người khác ngay cả hai vị tu sĩ Kết đan kỳ Lý huynh đệ cũng phải ở bên ngoài. Mà hai vị này một chút lo lắng cũng không có, tựa hồ đối với sự an toàn của Thiếu chủ kia rất tự tin.
Hàn Lập nhìn phương thuốc của vị cao nhân trước mắt, nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì.
Lúc này đã là trưa ngày thứ hai Hàn Lập ở tại Yến linh bảo.
Sau khi mọi người nhiệt tình thảo luận một hồi, trong phòng hơn chục tên tu sĩ bắt đầu trao đổi vật phẩm. Mỗi người luân lưu nói về vật phẩm mình cần cùng vật phẩm có thế lấy ra trao đổi, nhìn xem ở đây có hay không có vị tu sĩ nào nguyện ý giao dịch với mình.
Đừng nói đây chỉ là một hôi giao dịch nho nhỏ nhưng cũng có vài tu sĩ xuất ra một ít đồ tốt.
Ví dụ như: nữ tử họ Phương của Thiên khuyết bảo, vật phẩm lấy ra trao đổi là một khối Thiên hoa thạch, đây chính là tài liệu luyện chế pháp khí thổ thuộc tính tốt nhất, chỉ yêu cầu một ít pháp bảo thổ thuộc tính yêu cầu không cao, cũng dùng tới loại tài liệu như vậy.
Một vị tu sĩ khác của Linh thú sơn, xuất ra một quả trứng của Phong khiếu ưng, một ma thú bậc một cấp cao, sau khi nuôi lớn thì nó sẽ là một trợ thủ đắc lực, bất luận là canh gác hay tìm đồ vật đều sẽ tiện lợi cực kỳ
Những người khác cũng đều lấy ra nhiều vật phẩm, tuy không tốt như hai vị này đây, nhưng cũng có một ít nguyên liệu mà bình thường ở phường thị rất khó tìm thấy.
Ở trong số đó, Hàn Lập cũng đã tìm được một loại dược thảo luyện chế Tụ linh đan, điều này đã làm cho Hàn Lập ngoài ý muốn, làm cho hắn hưng phấn trả phù lục bậc cao mới đổi được nó. Tuy số năm còn chưa đủ, hắn cần phải về đề cao lên. Nhưng như vậy cũng đã làm cho hắn cùng đối phương vui vẻ ra mặt.
Mãi đến khi Hàn Lập giới thiệu vật phẩm mình cần trao đồi thì hắn không khách khí đề xuất mình có một ít lục phù sơ cấp bậc cao muốn đem trao đổi, còn nói rõ là mình thiếu hai loại nguyên liệu để luyện đan, cuối cùng sau khi do dự một chút, cũng nói ra luôn các loại phương thuốc cũng được.
Một khi các tài liệu cần cho luyện đan mà ở Hoàng phong cốc và Thiên tinh tông phường thị đều không có, đương nhiên không phải là vật thường gặp. Cho nên khi Hàn Lập nêu ra các loại tài liệu như vậy, các tu sĩ ở đây phần lớn là chưa từng nghe nói qua, cho dù có nghe qua một phần, nhưng trong tay cũng không có vật ấy, cho nên các tu sĩ này càng không có để đổi các phù lục, bọn họ cũng đều nghĩ là Hàn Lập thuận miệng nói mà thôi.
Hàn Lập thấy mình nói hồi lâu mà vẫn không có người nào trao đổi, dưới sự thất vọng liền trở về chổ ngồi. Nhưng bất ngờ có người lại mở miệng nói:
“Phương thuốc gì cũng thu sao? Ta có một cái nhưng lại có chút cổ quái, ngươi xem xem có thể đổi được bao nhiêu phù lục?”
Hàn Lập không khỏi cảm thấy vui vẻ, không suy tư liền nói:
“Đương nhiên, chỉ cần là phương thuốc, tại hạ nguyện ý trao đổi”.
Nói xong, Hàn Lập mới chú ý đến người nói có phương thuốc, thì lại chính là vị Vô Du Tử vốn ít nói.
Vô Du Tử nghe Hàn Lập nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, sau đó mang một khối ngọc giản màu xanh ném cho Hàn Lập, mà các vị tu sĩ khác thấy có người lấy phương thuốc đổi lấy phù lục không khỏi lên tiếng bàn tán, đều mang một vẻ mặt khó tin.
Mà Vô Tử, sư huynh của Vô Du Tử lại nhắm mắt dưỡng thần, tỏ vẻ không quan tâm cho lắm.
Hàn Lập tiếp lấy ngọc giản, đảo qua liền hiểu được tại sao đối phương lấy ra trao đổi phù lục.
Cái này cũng là phương thuốc cổ xưa, nhưng lại là đơn thuốc chuyên môn dùng để tự dưỡng linh thú “Tự Linh Hoàn“, loại phương thuốc này đại đa số các yêu thú đều thích ăn. Hơn nữa dùng lâu còn có thể công hiệu làm cho yêu thú tăng cấp. tuyệt đối là đan dược bồi dưỡng linh thú tốt nhất
Gặp phải tình cảnh này, Hàn Lập cả kinh, phương thuốc này có giá trị như thế sao đạo sĩ này lấy ra trao đổi đây? Nhưng khi Hàn Lập xem đến phía dưới thì có xem rõ nguyên liệu cần luyện chế liền giật mình tự giễu, hắn hoàn toàn đã hiểu vì sao đối phương không quý trọng phương thuốc này
Tài liệu luyện chế “Tự linh hoàn” đối với tu sĩ bình thường mà nói thì thật kinh người. Cơ hồ đều là nguyên liệu trân quý hiếm thấy giống như tài liệu luyện chế Tụ khí tán của hắn.
Không cần nói nguyên liệu khó có thể có được, chính là với mấy cái dược tài trân quý này ai lại đi luyện chế “Tự linh hoàn”, đương nhiên là dùng để tăng pháp lực của chính mình, thì làm sao có thể so sánh với linh thú.
“Thí chủ, chính là nói qua phương thuốc nào đều có thể trao đổi, sẽ không đổi ý chứ” Trên khuôn mặt vị đạo sĩ gầy này hiện lên một tia giảo hoạt. Lại còn làm ra vẻ thành thật, làm Hàn Lập cười khổ không thôi.
Vì thế, mới xuất hiện một màn như vậy.
Chẳng qua, loại phương thuốc này không có người nào dùng, nhưng đối với Hàn Lập mà nói thì nó có giá trị to lớn, không phải muốn là gặp, đương nhiên Hàn Lập sẽ không buông tha.
Hàn Lập cúi đầu suy nghĩ, liền trong túi trữ vật lấy ra mười phù lục sơ cấp bậc cao, nhưng vẫn thỏa mãn tu sĩ nọ, dù sao phương thuốc này đối với hắn chỉ là cái phế vật mà thôi.
Đúng là phế vật mà thôi, nếu không đạo sĩ đã sớm có người giao dịch, làm sao còn lưu lại đến giờ.
Quả nhiên, Vô Du Tử nhận lấy phù lục này rất hài lòng không hề lên tiếng.
Tiếp theo, khi Hàn Lập ngồi xuống thì phía dưới liền có một vị tu sĩ đứng lên, có chút bức bách không đợi được nói:
“Ta có một ít Địa thiết mộc mấy trăm năm, nhưng…”
Vật phẩm trao đổi khiến cho không khí trong phòng càng thêm nóng bức.
Cùng lúc đó, tại Yến gia Phi vân các đang triển khai một đại hội tông tộc cực kì bí mật.
Các vị có quyền cao chức trọng trong Yến gia bao gồm các Quản sự và các vị Trưởng lão đều ngồi thành hai hàng, lắng nghe Yến gia lão tổ tại vị trí thượng tọa đang nói, mà bên cạnh Yến gia lão tổ có một vị tuyệt sắc mĩ nữ, xem tuổi khoảng mười bảy mười tám tuổi xinh đẹp như tiên tử.
“Quỷ linh môn lần này đề xuất điều kiện với Yến gia chúng ta phi thường hậu hĩnh, chẳng những đề xuất nguyện đem Vạn linh thực kinh chia sẻ cho Yến gia chúng ta cùng xem, lại nguyện đem chức vị Phó môn chủ Quỷ linh môn cho người nhà chúng ta đảm nhiệm, mà bọn họ yêu cầu duy nhất là chúng ta phải để Yên nhi cùng với Thiếu chủ bon họ cộng tu Huyết linh đại pháp, hơn nữa, vị trí gia chủ trong tương lai chỉ có thể do Thiếu môn chủ cùng với Yên nhi đảm nhiệm, đương nhiên với Quỷ linh môn cũng đồng thời như vậy” Yến gia lão tổ nghiêm mặt từ từ nói, tuy thanh âm không lớn nhưng lại rất rõ ràng trong tai mọi người nơi đây. Giống như là nói bên tai vậy.
“Tất cả mọi người nói xem, Yến gia chúng ta nên làm theo không. Phải biết rằng kì thật tổ tông của Yến gia chúng ta cũng là tu sĩ của Quỷ linh môn, chỉ là lúc trước cùng với tu sĩ trong môn va chạm nên mới đến Việt quốc kiến tạo ra cơ nghiệp của ngày hôm nay, tính ra thì tông chủ của Quỷ linh môn còn là sư điệt của ta, bởi vậy mọi người không cần phải băn khoăn. Duy chỉ lo lắng một điều là Yến gia chúng ta thu được lợi ích như thế nào mà thôi”.
“Mặt khác, Thiếu chủ Quỷ linh môn còn mang đến tin tức, Thiên la quốc ma đạo lục tông sau năm ngày nữa sẽ xâm lấn Việt quốc. Mà Khương quốc cùng Xa Kỵ quốc tại nữa tháng trước đã bị sụp đổ, đại bộ phận tông phái tại hai nước này đều bị diệt, một bộ phận khác đầu hàng, thành môn phái quy thuận của ma đạo lục tông. Cho nên, cho dù Yến gia không đáp ứng điều kiện của Quỷ linh môn cũng phải lo lắng sau khi thất đại tông phái bị diệt thì Yến gia làm sao sinh tồn mới được, đây mới là vấn đề gia tộc ưu tiên hàng đầu”.
Yến gia lão tổ không đợi người của Yến gia phản ứng lại về vấn đề mới hỏi, lại đưa ra một việc làm cho bọn họ vô cùng khiếp sợ. Làm cho tất cả mọi người phía dưới đều ồn ào hẳn lên.
“Cái gì? Khương quốc cùng Xa Kỵ quốc tu tiên giới bị công chiếm, điều này không có khả năng!”
“Hai quốc gia này thực lực không kém, không phải cùng ma đạo lục tông giằng co nhiều năm như vậy mà vẫn không sao, nói như thế nào lại thất bại?”
“Nhanh như vậ đã thất bại rồi, chẳng lẽ trong đó còn có sự tình gì?”
Hiển nhiên mấy nhân vật nắm quyền của Yến gia khó có thể tin tưởng tin tức này được.
“Được rồi, ai có nghi hoặc gì cứ từng người nói ra là được, cứ như vậy thì còn thể thống gì?” Yến gia lão tổ gặp cảnh này thần sắc phát lạnh nói.
Lời này vừa nói ra, nguyên trong đại sảnh có chút ồn ào nhất thời trở nên im lặng. Nhưng tất cả ánh mắt đều hướng về người ngồi thứ ba bên dưới hồng phát lão giả, một vị trung niên nho sinh.
Yến gia lão tổ xem ra với tình hình hiện nay khá rõ ràng, liền hướng đến nho sinh nói:
“Huyền Dạ, ngươi thấy việc này thế nào? Ngươi là quân sư của Yến gia chúng ta, chuyện này liên qua đến sự sinh tử tồn vong của Yến gia chúng ta, ngươi hãy phân tích một chút sự tình đi!”
“Vâng, lão tổ tông” Nho sinh không dám chậm chạp, vội vàng đứng lên nói:
Chẳng qua tôn nhi có mấy vấn đề, có thể hỏi lão tổ tông được không?”
“Cứ việc, đương nhiên là có thể, ngươi có nghi vấn ở vấn đề nào, ta sẽ nói cho ngươi rõ” Yến gia lão tổ vẻ mặt trịnh trọng nói.
Nghe được lời này của Yến gia lão tổ, nho sinh mới gật gật đầu sau đó hỏi:
“Đầu tiên, Huyết linh đại pháp này có hay uy lực lớn gì không? Với tư chất của Như Yên chất nữ với Thiếu thủ Quỷ linh môn này nếu song tu thì đối với công pháp ảnh hưởng ra sao? Thứ hai, đối phương như thế nào lại tìm đến Yến gia chúng ta, lại còn biết là tổ tiên chúng ta xuất phát từ Quỷ linh môn? Cuối cùng, lão tổ tông biết được sự tình của Khương quốc cùng Xa Kỵ quốc hiện nay bị ma đạo lục tông chiếm lĩnh? Nếu là thật, chính đạo liên minh của Phong Đô quốc hiện tại đang làm gì?”