Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 340-341: Khu trừ hỏa độc.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Bây giờ nói chuyện là Chư Như Thường, mà người nói nãy giờ chính là Lăng Tiếu đang uống rượu với Thạch Thiên Hậu.
- Sư thúc, ta đang khuyên sư tỷ này, vậy cũng tính toán là quấy rối sao?
Lăng Tiếu lườm Chư Như Thường, trong nội tâm nghi hoặc:
- Hai thầy trò này xem ra không vừa mắt với ta rồi, chẳng lẽ đều là vì thiên phú của bản thiếu gia?
- Hừ, ngươi ít nói nhảm đi, nơi này không phải nơi ngươi nói chuyện, ngoan ngoãn cút sang một bên đi.
Hai tay Chư Như Thường chắp sau lưng hừ lạnh.
Vừa rồi Lăng Tiếu làm cho hắn khó coi, hiện tại hắn dùng thân phận trưởng bối áp Lăng Tiếu, miễn cho hắn không biết trời cao đất rộng.
- Chu sư thúc, chẳng lẽ nơi này là ngươi quản sao? Sư điệt nói cũng không có tư cách hay sao?
Lăng Tiếu vẻ mặt cười khẽ hỏi ngược lại. trong lòng của hắn cũng liệt Chư Như Thường vào hàng nhân vật không được hoan nghênh.
- Làm càn!
Chư Như Thường tức giận nói.
Tiểu tử không có trưởng bối mà!
Lúc này Liễu Đông bên cạnh đứng lên chỉ vào Lăng Tiếu:
- Lăng Tiếu, sư phụ ta chính là trưởng lão tông môn, lại là sư thúc của ngươi, hắn đương nhiên có thể quản ngươi, ngươi lại dám chống đối với trưởng bối của mình, còn dám dĩ hạ phạm thượng, sư phụ của ta có thể hành quyết ngươi tại chỗ!
Rốt cuộc Liễu Đông cũng tìm được thời cơ chèn ép Lăng Tiếu, trong nội tâm cười thầm:
- Rõ ràng dám đắc tội sư phụ ta, thực không biết sống chết, cho dù phong chủ ở chỗ này cũng không dám hung hăng càn quấy như thế!
- Ách... Vị trưởng lão này là?
Lăng Tiếu chần chờ hỏi một câu.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Liễu Đông đen lại, lúc này quát Lăng Tiếu.
- Ta là đại sư huynh của ngươi, Liễu Đông.
- Úc, thì ra là sư huynh, không phải trưởng lão, vậy ngươi còn không cút qua một bên đi, vừa rồi sư phụ của ngươi không phải nói chúng ta là vãn bối không được phép nói chuyện ở đây sao?
Lăng Tiếu khinh thường đáp trả.
- Ngươi...
Liễu Đông bị Lăng Tiếu nói tức giận sắc mặt tái nhợt.
- Liễu Đông lùi lại cho ta!
Chư Như Thường lạnh lùng nói, nhìn qua Lăng Tiếu quát:
- Miệng lưỡi bén nhọn, sau khi trở về ta nhất định trục xuất ngươi ra khỏi Dược Phong!
- Đủ rồi, chuyện Dược Phong các ngươi muốn nhao nhao thì qua chỗ khác đi, đừng làm trò cười ở đây.
Lực trưởng lão uy nghiêm quát.
Chư Như Thường cùng Liễu Đông đều không nói chuyện, chỉ nhìn Lăng Tiếu, tràn ngập lửa giận.
Tiểu tử này quá hư không tưởng nổi, rõ ràng dám ở trước mặt trưởng lão, chấp sự, đệ tử chống đối bọn họ, sau khi trở về nhất định sẽ không cho hắn sống khá giả.
Lăng Tiếu khinh thường nhìn qua hai người này, lúc này nhìn qua Lực trưởng lão khom người nói:
- Trưởng lão, ta có biện pháp chữa trị hỏa độc của sư huynh này.
Lời này vừa ra tất cả mọi người nhìn qua Lăng Tiếu với vẻ nhạo báng.
Chỉ có hai bóng dáng xinh đẹp nhíu mày một cái, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Nói mạnh miệng không sợ gió cắt đầu lưỡi.
Liễu Đông ở một bên khinh thường một câu.
Hiện trường vốn đang yên tĩnh, huống hồ ở đây là cao thủ, Liễu Đông nói ra lời này đều lọt vào trong tai của mọi người, đại bộ phận người ở đây đều đồng ý với cách nói của hắn.
Vừa rồi Chư Như Thường đã nói rõ ràng, trừ phi là cường giả Địa Hoàng giai hao tổn chân nguyên giúp Quý Viêm Chiếu khu trừ hỏa độc, hoặc là có Ngũ phẩm Băng Phách đan mới có thể cứu Quý Viêm Chiếu.
Thế nhưng mà Lăng Tiếu bây giờ lại nói có thể cứu Quý Viêm Chiếu, đây chẳng phải bác bỏ phán đoán của Chư Như Thường hay sap?
Đầu tiên người sáng suốt nhìn qua đã biết Lăng Tiếu chỉ là một tên Huyền Sĩ cao giai, cách cường giả Địa Hoàng giai một trời một đất, điều kiện thứ nhất đã là không thể nào thỏa mãn; chẳng lẽ trên người Lăng Tiếu có ngũ phẩm đan dược.
Đây quả thực là chuyện hoang đường viễn vông, ngũ phẩm Luyện dược sư trong tây bắc chỉ đếm được một bàn tay, những người này đều là đại nhân vật của các tông môn, mà luyện dược sư cao nhất của Tử Thiên Tông chính là sư phó của Lăng Tiếu Nam Cung Thường Nhạc, nhưng mà hắn chỉ là Tứ phẩm Luyện dược sư, đương nhiên không có khả năng luyện ra Ngũ phẩm đan dược.
Cho nên không có người nào cho rằng trên người Lăng Tiếu sẽ có Ngũ phẩm đan dược.
Thế nhưng mà bọn họ đang nghi hoặc vì sao Lăng Tiếu to gan như vậy, dám ở trước mặt trưởng lão khoe khoang khoác lác? Chẳng lẽ hắn không sợ tội coi rẽ trưởng lão hay sao?
Lực trưởng lão thì nhíu mày, buồn bả nói:
- Tiểu tử, tuy ngươi có hảo tâm, nhưng mà có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm, có biết không? Tốt rồi, ở đây không có chuyện của ngươi, lui ra đi.
- Trưởng lão, hắn chỉ còn sống một ngày, vì sao ngươi không cho ta thử một lần chứ, có lẽ... Có lẽ hắn thực sự sống không chừng?
Lăng Tiếu nhìn qua lão giả trước mặt, bỏ qua Chư Như Thường.
Chư Như Thường trước giờ không vừa mắt với mình, Lăng Tiếu cảm giác mình không cần phải kính trọng tên này.
Lực trưởng lão trầm mặc một chút, muốn nói chuyện thì Mạc Ái Liên bị giam cầm kêu to lên:
- Van cầu ngươi... Van cầu ngươi... Chỉ cần ngươi có thể cứu sư huynh, ta làm gì cũng được!
- Lăng Tiếu, ngươi náo đủ chưa, thật cho rằng ta không trị ngươi được sao?
Chư Như Thường tức giận tới cực điểm, nhìn qua Lăng Tiếu hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân áp qua Lăng Tiếu.
Chư Như Thường chính là cao thủ Linh Sư đỉnh phong, một thân thực lực không phải Linh Sư bình thường có thể so sánh được.
Tuy rằng Lăng Tiếu có chỗ dựa tinh thần lực cường đại, nhưng đột nhiên bị khí thế của Chư Như Thường đè xuống cũng không dễ chịu, ngực cảm thấy như bị tảng đá đè.
- Cho rằng thiếu gia dễ khi dễ sao?
Lăng Tiếu cũng tức giận rồi.
Vốn chỉ định nói vài câu, hiện tại Chư Như Thường dùng khí thế áp hắn, nếu không phải hắn có năng lực, chỉ sợ đúng là bị khí thế này chấn thổ huyết.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn phản công thì một giọng nói vang lên.
- Chư trưởng lão không cần động khí, không ngại cho hắn thử một lần.
Ngay sau đó một đạo kính kình vô hình đẩy khí thế của Chư Như Thường ra, Lăng Tiếu mới buông lỏng một hơi.
- Nàng vẫn quan tâm ta?
Lăng Tiếu ẩn tình nhìn qua Vân Mộng Kỳ và thầm nghĩ trong lòng.
- Nếu tiểu thư mở miệng, cho hắn thử một alanf đi, nếu như ngươi không trị được thì cút trở về Dược Phong đi, sau đó quay về tìm sư phụ của ngươi nói rõ ràng.
Chư Như Thường lạnh lùng nói.
Liễu Đông bên cạnh vui vẻ khi người gặp họa.
Thạch Thiên Hậu lúc này đi tới, vỗ vai Lăng Tiếu nói ra.
- Sư đệ, chớ miễn cưỡng!
- Yên tâm, tâm lý của ta nắm chắc!
Lăng Tiếu cảm kích nhìn qua Thạch Thiên Hậu, nhìn qua Chư Như Thường quát to:
- Yên tâm đi hảo sư thúc, nếu ta không trụ hết cho hắn ta tự trục xuất khỏi tông môn.
Ta tự trục xuất khỏi tông môn!
Lời này vừa vang lên, làm cho tất cả mọi người nghe được rành mạch.
- Tiểu tử này đúng là quá cứng rồi, chẳng lẽ hắn thực sự có thủ đoạn gì sao?.
- Ai biết được, có lẽ hắn sớm không muốn ở trong Dược Phong.
- Không thể nào đâu, hắn còn trẻ như vậy, tương lai bị hủy sao?
Ngọc Liệt Diễm trong mắt đẹp dịu dàng mang theo ý tức hàm xúc, vểnh môi nhỏ nhắn lẩm bẩm.
- Vẫn xúc động như vậy, nhưng mà... Ta thích nam nhân như thế!
Bên kia có một đạo lệ ảnh, trong đôi mắt phượng hiện ra thần sắc phức tạp, trong nội tâm không biết suy nghĩ cái gì.
Mà ở trước người Lăng Tiếu, Vân Mộng Kỳ thì lo lắng nhìn qua Lăng Tiếu, trong nội tâm mắng.
- Thằng này làm gì xúc động như vậy, chẳng lẽ như vậy có ý định buông tha sao?
- Ha ha... Hảo hảo, lão phu sẽ xem ngươi làm thế nào cứu sống hắn!
Chư Như Thường cười lên ha hả.
Thế nhưng mà hắn hồn nhiên không cho rằng mình nói sai.
Hắn nói ra lời này hiển nhiên là hắn không muốn Quý Viêm Chiếu có thể sống lại mà!
- Nhược Thường, chú ý lời của ngươi!
Lực trưởng lão không vui nói.
Chư Như Thường sững sờ một chút, lúc này thu liễm thần sắc, đáp nhẹ một tiếng "Vâng!", trong nội tâm càng chán ghét Lăng Tiếu vài phần.
- Còn không qua cứu người!
Lúc này Vân Mộng Kỳ có chút ảo não nói với Lăng Tiếu.
Từ khi trải qua sinh tử trong Hoang Tùng sơn mạch với Lăng Tiếu, Lăng Tiếu đã tiến vào trong lòng của nàng. Mỗi một lần nghĩ tới cảnh hắn liều lĩnh cứu nàng, mỗi cái nhìn, mỗi một động tác đều tràn ngập hương vị nam nhân, hơn nữa hắn còn mang công pháp Thất Điệp Lãng cho nàng.
Phải biết rằng Nhu Tịch Kiếm và công pháp Nhu Tịch Thất Điệp Lãng cái nào cũng nhấc lên gió tanh mưa máu, thế nhưng mà Lăng Tiếu vẫn không nhíu mày cho nàng, nam nhân khí độ lớn như vậy quá hi hữu.
Về sau chính mình đạt được truyền thừa đã khôi phục thực lực, càng bạo tăng đến Linh Sư đỉnh phong, lúc này nàng hiểu được chênh lệch thực lực với Lăng Tiếu quá lớn, nếu như phụ thân nàng biết rõ nàng có quan hệ với nam nhân tiểu gia tộc, chỉ sợ sẽ liên lụy tới gia tộc của Lăng Tiếu.
Cân nhắc chuyện này nàng mới lựa chọn rời khỏi Lăng Tiếu.
Thế nhưng mà trước khi rời đi vẫn cho Lăng Tiếu một hy vọng, nếu như Lăng Tiếu có thể đuổi theo bước chân của nàng, nàng sẽ đáp ứng ở cùng với hắn.
Cho dù nàng nhìn không tốt Lăng Tiếu, nhưng mà trong nội tâm vẫn hy vọng Lăng Tiếu có thể không ngừng vươn lên.
Sau khi Lăng Tiếu trở thành đệ tử tông môn,, lại trở thành đệ tử tất cả các phong tranh đoạt, nàng cũng mừng rỡ và an ủi. Bởi vì nàng nam nhân nàng vừa ý đúng là rất ưu tú, nhưng khi Lăng Tiếu công bố hắn còn là nhị giai Luyện dược sư càng làm cho nàng kích động không thôi, bởi vì thân phận Luyện dược sư cho dù ở đâu cũng cực kỳ tôn quý.
NÀng ở gần với hắn, đã qua một năm nàng mấy lần muốn đi gặp hắn, thế nhưng vẫn nhịn xuống.
Một nguyên nhân là nàng sắp đột phá Vương giai, cần bế quan, một nguyên nhân khác là hy vọng Lăng Tiếu có thể chuyên tâm cường đại lên, nàng cảm thấy Lăng Tiếu cuối cùng sẽ có một ngày tới đón nàng.
Nhưng mà hôm nay Lăng Tiếu lại đột nhiên vì cứu Quý Viêm Chiếu mà quyết tuyệt như vậy.
Nàng cảm thấy Lăng Tiếu có thể bởi vì chênh lệch với nàng quá lớn cho nên vì vậy mà tự ti, cảm thấy không có khả năng đuổi theo bước chân của nàng mà bỏ cuộc?
Trong lúc nhất thời tâm hồn thiếu nữ của nàng đại loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lăng Tiếu nhìn qua Vân Mộng Kỳ cười nhẹ, nói:
- Vâng, sư tỷ!
Lúc này Lực trưởng lão đã thả Mạc Ái Liên ra, vẫn áp chế Quý Viêm Chiếu gắt gao, nhưng mà màu đỏ trên người của hắn quá đáng sợ, con mắt không còn chút nhân tính.
Lăng Tiếu đi tới bên cạnh Quý Viêm Chiếu, một tay điểm lên hôn huyệt của Quý Viêm Chiếu, khiến cho hắn mất đi tri giác ngắn ngủi.
Ngay sau đó Lực trưởng lão cho người mang Lăng Tiếu tới một gian phòng hoang phế.
- Tiểu tử không biết sống chết, ta nhìn ngươi cứu thế nào!
Thần sắc Chư Như Thường tái nhợt mắng thầm.
Hắn trở thành Tam phẩm Luyện dược sư nhiều năm còn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy, cho dù là sư huynh Nam Cung Thường Nhạc cũng nhường hắn vài phần, không nghĩ tới tiểu tử này không thèm nhìn, hắn thề nhất định phải trục xuất Lăng Tiếu khỏi Dược Phong, không... Hẳn là tông môn!
Thành trì nơi này đã sớm hoang phế, phòng óc nơi này đơn sơ, ngay cả giường gỗ cũng không có.
Nhưng mà Lăng Tiếu chỉ vì cứu người, không cho ai quấy rầy là được, lúc này đặt Quý Viêm Chiếu ngang trên mặt đất.
- Sư tỷ ngươi ra ngoài hộ pháp cho ta, không có ta gọi thì không cho kẻ nào tiến vào trong đây.
Lăng Tiếu quay đầu nhìn qua Mạc Ái Liên nói ra.
Mạc Ái Liên thâm tình nhìn Quý Viêm Triêu, gật gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Lăng Tiếu hít một hơi, thì thào nói:
- Gặp gỡ ta xem như số ngươi may mắn.
Dứt lời một chưởng vỗ vào ngực Quý Viêm Chiếu, một đạo tiên thiên âm phong sát khí rót vào trong người Quý Viêm Chiếu.
Tiên thiên âm phong sát khí vốn là thứ tuyệt âm, dễ dàng khắc chế chí dương chi độc, huống hồ lúc trước hắn có kinh nghiệm cứu Lệ Dương, cho nên Lăng Tiếu mới dám lớn mật nhận lời.
Đồng thời hắn cũng là bị tình yêu của Mạc Ái Liên với Quý Viêm Chiếu cảm động.
Bằng không thì người khác chết sống liên quan gì tới hắn, hắn cũng không nhận ra mình là kẻ hiền lành tình yêu thương dạt dao.
Tiên thiên âm phong sát khí xâm nhập vào trong người Quý Viêm Chiếu, đỏ sậm toàn thân của hắn biến mất không ít.
Lăng Tiếu cũng không cảm thấy làm vậy là tiêu trừ hỏa độc, tiên thiên hỏa độc sẽ bị giấu kín, phi thường giảo hoạt, hỏa độc này làm đám trưởng lão và chấp sự Tử Thiên Tông vô cùng buồn bực.
Không nghĩ tới hỏa độc trong người Quý Viêm Chiếu yếu như vậy, chỉ trong khoảng khắc bị Lăng Tiếu dùng tiên thiên âm phong sát khí tiêu diệt sạch sẽ.
Lăng Tiếu không khỏi nghi hoặc nói thầm:
- Vì sao Diễm Hỏa Cốc kỳ lạ như thế, chẳng lẽ nơi này có cổ quái sao?
-Tính toán, dù sao cũng không phải chuyện của ta, tông môn lúc này khai thác tinh quáng, cũng không phải ta có thể nhúng chàm.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn rút chưởng thì bàn tay đặt vào ngực Quý Viêm Chiếu nóng lên, một dòng năng lượng cuồng bạo tập kích hắn.
Bỗng nhiên bàn tay Lăng Tiếu đặt trước ngực Quý Viêm Chiếu trở nên đỏ bừng, nóng lên giống như bàn ủi, đỏ đến dọa người, kinh mạch trên cánh tay trướng lên, toàn bộ bàn tay cực kỳ dỡ tợn.
- Ân, quả nhiên đủ âm hiểm!"
Lăng Tiếu nhíu mày, nói nhỏ một tiếng.
Tiên thiên âm phong sát khí dường như cảm giác được địch nhân tồn tại, lập tức đánh giết hỏa độc.
- Đừng nóng vội, xem nó có thể làm bịp bợm gì.
Lăng Tiếu áp chế tiên thiên âm phong sát khí, tùy ý cho hỏa độc bao phủ mình.
Hành vi này nếu như bị người khác biết rõ, chỉ sợ sẽ mắng to "Tên điên!" .
Hỏa độc giày vò không có chút biện pháp nào, tên này lấy thân thử hỏa độc, lại đây chẳng lẽ là hắn không muốn sống?
Thời điểm Lăng Tiếu đang cứu người, Hoàng Dật Phong đi đến đi tới trước mặt Vân Mộng Kỳ ôn nhu nói:
- Chúc mừng sư muội đột phá Vương giai.
Lúc Vân Mộng Kỳ từ Hoang Tùng sơn mạch trở về, Vân Mộng Kỳ bất hòa với Hoàng Dật Phong.
Hoàng Dật Phong tự nhiên biết được hành vi của mình làm Vân Mộng Kỳ thất vọng, hôm nay Vân Mộng Kỳ đột phá Vương giai, hắn không dám tưởng tượng gì với Vân Mộng Kỳ, nhưng mà nội tâm vẫn không tư vị như trước.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 342: Hỏa độc luyện tạng
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Cảm ơn!
Vân Mộng Kỳ phi thường đạm mạc trả lời, giống như hai người xa lạ nói chuyện với nhau.
Sau khi trả qua chuyện ở Hoang Tùng sơn mạch, nàng thấy rõ ràng con người của Hoàng Dật Phong, cho nên khinh thường có qua lại gì với sư huynh này.
Hoàng Dật Phong tự đòi mất mặt cuoiwfi cười, lại đi về phía Ngọc Liệt Diễm bên cạnh.
Hôm nay mục tiêu của hắn đặt lên người Ngọc Liệt Diễm.
Mặc dù nàng không có thiên tư tuyệt thế như Vân Mộng Kỳ, nhưng mà nàng là mỹ nhân tuyệt đẹp, huống hồ tư thái của nàng là vưu vật cực phẩm, còn có đôi măt câu hồn đoạt phách của nàng, làm cho Hoàng Dật Phong sinh ra ham muốn chiếm giữ.
- Sư muội, có rảnh chúng ta đi tìm nơi luận bàn một chút, nơi này rất phù hợp với chúng ta tu luyện.
Hoàng Dật Phong tham lam nhìn qua bộ ngực ngạo nhân của Ngọc Liệt Diễm nói ra, trong nội tâm có suy nghĩ ác ý.
- Sư huynh thực lực cao cường, sư muội cũng không phải đối thủ của sư huynh.
Hoàng Dật Phong cười nói:
- Sư muội khiêm tốn, sư huynh ta sẽ nhượng cho ngươi, sư huynh làm sao cam lòng làm bị thương người đẹp chứ?
Hoàng Dật Phong ở trong tông cũng xem như mỹ nam tử số một số hai, trong tông không biết có bao nhiêu sư tỷ sư muội nhớ thương hắn, nhưng mà ánh mắt của hắn cao ngạo, nữ tử bình thường không lọt vào trong mắt của hắn.
Lúc trước hắn thiếu một chút là đả động tâm hồn thiếu nữ của Vân Mộng Kỳ, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, hiện tại chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, trước mắt Ngọc Liệt Diễm chính là mục tiêu của hắn.
- Nếu như thế gian này nam tử đều thương hoa tiếc ngọc như sư huynh thì tốt rồi.
Giọng nói mềm mại giống như tắm trong gió xuân, khảm vào tim của Hoàng Dật Phong, làm cho hắn không chịu đựng được.
- Đó là tự nhiên, thanh thuần động lòng người như sư muội, ai không thương tiếc chứ?
Ánh mắt Hoàng Dật Phong nhìn thẳng vào bộ ngực của nàng.
Ngọc Liệt Diễm chỉ vào đôi môi, ủy khuất nói:
- Nam nhân kia không thương tiếc ta, còn vắng vẻ người ta.
- Cái gì, hắn là ai, ta giết hắn!
Hoàng Dật Phong không tự giác tức giận quát lên.
Hắn không biết đã trúng mị hoặc của Ngọc Liệt Diễm, nói chuyện phi thường lớn tiếng, làm cho mọi người nghe rõ ràng.
- Chậc chậc, đều là đệ tử Xích Viêm Phong, thằng này còn không biết xấu hổ.
- Cũng không phải sao? Rõ ràng ngay cả sư muội của mình cũng không buông tha, huống chi người ta đã có người trong lòng.
- Hắn gần đây xem mình quá cao, trước kia nói muốn truy cầu tiểu sư muội, hiện tại tự biết đuổi không kịp tiểu sư muội, vừa muốn truy đuổi Liệt Diễm sư muội, thật sự là quá đáng giận.
...
Trong lúc nhất thời, các đệ tử nhao nhao khinh bỉ mắng Hoàng Dật Phong.
Vân Mộng Kỳ càng cảm thấy Hoàng Dật Phong buồn nôn đến cực điểm.
Thằng này đi câu dẫn nữ nhân có người trong lòng, thật sự không biết nhục nhã mà.
Lực trưởng lão ở bên cạnh quát:
- Tiểu tử, cút qua một bên đi.
Ngực của Hoàng Dật Phong bị đánh trúng một cái, một ngụm huyết dịch phun ra ngoài, thân thể chấn động ngồi xuống đất.
- Ai... Ai dám ám toán ta?
Hoàng Dật Phong ngồi trên đất tức giận quát.
- Om sòm!
Lực trưởng lão quát một tiếng nữa, một đạo linh lực vô hình đánh vào người Hoàng Dật Phong.
Phốc!
Hoàng Dật Phong bị đánh bay ra ngoài lần nữa.
Lực trưởng lão tâm tình bực bội, lại nghe đệ tử dưới tay của mình không biết nhục nhã như vậy, cho nên ra tay giáo huấn Hoàng Dật Phong.
Hoàng Dật Phong xem như không may, rõ ràng dám đi gây Ngọc Liệt Diễm yêu tinh kia.
- Ha ha, đáng đời!
Ngọc Liệt Diễm cười thầm trong lòng.
Ai ngờ một đạo lệ bắn thẳng về phía nàng.
Ngọc Liệt Diễm nhanh chóng cúi đầu, không dám có biểu lộ đắc ý nào.
Chút mị thuật thấp kém của nàng làm sao qua được mắt trưởng lão, hắn chỉ mặc kệ mà thôi.
Đúng vào lúc này Lăng Tiếu vẻ mặt nhẹ nhõm đi tới.
- Như thế nào rồi? Người cứu sống chưa?
Lực trưởng lão trầm giọng hỏi.
Mọi người chung quanh chú ý trên người Lăng Tiếu, Chư Như Thường cùng Liễu Đông thì thần sắc khinh thường.
- May mắn không làm nhục mệnh!
Lăng Tiếu lườm hai thầy trò Chư Như Thường, chắp tay nói với Lực trưởng lão.
- Thật sao?
Lực trưởng lão hoảng sợ nói.
Lăng Tiếu cười cười không nói gì, bởi vì người phía sau sẽ làm chứng cho hắn.
Mạc Ái Liên vịn Quý Viêm Chiếu hư nhược đi tới.
- Quý sư huynh thật không có chuyện?
- Cái này... Cái này quá không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ hắn thực sự có Ngũ phẩm đan dược?
- Như thế rất tốt, hỏa độc trong người của ta xem ra có hi vọng khu trừ sạch sẽ.
- Các ngươi mau nhìn, hắn... Khí sắc của hắn không đúng!
- Sư đệ, ngươi... Ngươi hấp thu hỏa độc?
Thạch Thiên Hậu tiến lên nhíu mày nói ra.
Lúc này không ít mọi người chú ý tới sắc mặt Lăng Tiếu, sắc mặt của hắn đỏ lên không bình thường.
- Sư huynh nhạy cảm, ta không sao!
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Mạc Ái Liên vịn Quý Viêm Chiếu đi tới trước mặt Lăng Tiếu, đồng loạt khom người với Lăng Tiếu, nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của sư đệ, ngày sau hữu dụng việc gì cứ phân phó sư huynh ta đây.
Lăng Tiếu nâng hai người lên.
- Sư huynh đệ trong nhà, nghiêm trọng rồi, sư tỷ, ngươi tốt nhất nên mang sư huynh đi nghỉ ngơi trước đi, bằng không lại bị hỏa độc thì không hay.
Mạc Ái Liên cùng Quý Viêm Chiếu cảm kích nhìn qua Lăng Tiếu, sau đó quay về phòng ốc.
Lúc này tất cả mọi người nhìn qua Lăng Tiếu với ánh mắt đã không giống.
Trên đời này có người ngu xuẩn như vậy, rõ ràng hấp thu hỏa độc cho người khác, tốt rồi, cứu sống người khác chính mình lại chết.
- Sư đệ, ngươi thực không có sao chứ!
Ngọc Liệt Diễm đi tới trước mặt Lăng Tiếu lo lắng hỏi thăm.
Lúc này nàng quan tâm từ nội tâm, không có nửa phần mị thuật.
Lăng Tiếu nhếch miệng cười nói:
- Yên tâm đi, không chết được!
Lực trưởng lão nhìn qua vẻ rộng rãi tiêu sái của Lăng Tiếu, khẽ gật đầu, ánh mắt tán thưởng.
- Ngươi là Lăng Tiếu, Xích Viêm Phong chúng ta thiếu nhân tình của ngươi.
Quý Viêm Chiếu là đệ tử chân truyền của Xích Viêm Phong, đại biểu cho lực lượng trung kiên tương lai của Xích Viêm Phong, hôm nay Lăng Tiếu dùng thân cứu Quý Viêm Chiếu, trong lòng Lực trưởng lão cảm kích Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu còn không có trả lời, Chư Như Thường không xa cười lạnh nói:
- Lực trưởng lão, nhân tình này hắn không cần, hắn dám hấp thu hỏa độc của Quý Viêm Chiếu, không quá ba ngày hắn tất nhiên sẽ độc... Phát... Mà... Chết.
Trong mắt Chư Như Thường lộ ra vẻ lạnh lùng, cố ý kéo dài mấy chữ đằng sao, sợ người khác không biết.
Lời này vừa nói ra, người chung quanh biến sắc, mà Liễu Đông thì tươi cười, thiếu chút nữa khống chế không nổi bật cười.
Bỗng nhiên Lăng Tiếu cười ha hả:
- Ha ha, có người làm sư thúc như ngươi, ngươi đúng là một tên... Tiểu... Nhân... Lãnh huyết!
Ngưng cười, hắn uống cạn một bầu rượu, hát ngâm:
- Có rượu có hát, nhân sinh bao nhiêu? Thí dụ như sương mai, ngày qua ngày khổ nhiều... Rõ ràng như nguyện, khi nào không trả giá? Lo từ đó đến, không thể đoạn tuyệt...
Mọi người nhìn qua Lăng Tiếu tiêu sái rời đi, chẳng biết tại sao trong nội tâm cảm thấy đắng chát tự giễu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 343-344: Ba nữ quan tâm.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Tiêu sái không bị trói buộc như vậy, xem sinh tử là vật ngoài thân thật là hiếm thấy.
Ánh mắt chúng nữ chung quanh biến thành phức tạp, dường như khó nén đau nhức, hay là...
Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không ngốc dùng mạng của mình đi cứu người xa lạ.
Hắn là người xuyên việt, hắn quý mạng của mình hơn người khác, tuyệt đối sẽ không lãng phí bản thân.
Trong thức hải của hắn có Thiên Âm Phong Châu, người mang tiên thiên âm phong sát khí, khu trừ hỏa độc trong mắt người khác có lẽ đặc biệt phiền toái, thế nhưng mà với hắn lại không là gì cả.
Sở dĩ hắn tùy ý cho hỏa độc xâm nhập vào người, tự nhiên có đạo lý của hắn, bởi vì hắn muốn tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết đệ tam biến "Luyện tạng" chi cảnh.
Lăng Tiếu tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết dừng lại một năm rưỡi không tu luyện, đó là thiếu linh thảo và đan dược cao cấp. Hôm nay trong Tử Thiên Tông một năm, hắn đã tìm được không ít linh thảo phụt rợ, lúc trước cứu cháu gái Cát Đồ là Cát Bối Hân,dược Cát Đồ báo đáp vài cọng linh thảo, trong đó còn có một cây tam giai cao cấp linh thảo tên là Ngoan Sinh Thảo.
Ngoan Sinh Thảo có thuộc tính chữa thương, tên của nó có nghĩa là sinh mệnh lực ngoan cường, chỉ cần không triệt để chết đi, chỉ cần còn chút tinh hoa tồn tịa là sống tiếp.
Nó là linh thảo cực phẩm chuyên dùng trị thương, phục dụng linh thảo này có thể cường hóa lục phủ ngũ tạng, tăng cường sức sống, có thể giúp người ta tu luyện thân thể tăng lên hai ba thành..
Cũng nói đúng hơn phục dụng Ngoan Sinh Thảo, trong một tháng tu luyện huyền công tốc độ sẽ nhanh hơn gấp hai ba lần, mà một tháng này tương đương tu luyện hai ba tháng.
Đương nhiên phục dụng Ngoan Sinh Thảo cũng có hạn chế, một người cả đời tối đa chỉ có thể phục dụng hai ba lần thôi, đến lần thứ hai hoặc lần thứ ba hiệu quả sẽ giảm phân nửa, đến lần thứ tư sẽ không có hiệu quả.
Ngoan Sinh Thảo này chính là linh tharot rọng yếu tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết đệ tam biến.
Lăng Tiếu tùy ý cho hỏa nhập vào người, chính là vì muốn hỏa độc xâm nhập phá hư ngũ tạng lục phủ, sau đó phục dụng Ngoan Sinh Thảo mượn nhờ linh lực chữa trị nội tạng của nó, đồng thời lại vận chuyển Kim Cương Ngũ Biến Quyết, mượn cơ hội này tu luyện tới tam giai đại thành.
Đương nhiên người khác tự nhiên sẽ không biết ý định của Lăng Tiếu, bọn họ cho rằng Lăng Tiếu vì hi sinh bản thân thành toàn cho người khác.
Trong gian phòng yên tĩnh, thần sắc Lăng Tiếu lạnh nhạt ngồi xuống.
Giờ phút này hắn đang lợi dụng tiên thiên âm phong sát khí hình thành vòng vây, làm cho hỏa độc xâm nhập vào trong nội tạng, mà không cho nó tập kích đan điền của hắn.
Trước kia Lăng Tiếu đột phá Linh Sư giai thất bại, may mắn tiến vào thức hải, lại câu thông dung hợp với Thiên Âm Phong Châu, hiện tại hắn xem như có thể khống chế tiên thiên âm phong sát khí hoàn toàn tùy tâm sở dục, chỉ cần nhất niệm là có thể sai sử tiên thiên âm phong sát khí.
Hỏa độc bị tiên thiên âm phong sát khí vây quanh, không có nửa điểm tính tình, chỉ có thể tùy ý phá hư nội tạng của Lăng Tiếu.
Phốc!
Một ngụm huyết dịch từ trong miệng Lăng Tiếu phun ra ngoài, không chỉ phun máu, còn có ti tí nội tạng trong đó.
Tình hình này thật sự quá dọa người, chẳng khác gì người sắp chết ngay lập tức.
Ngũ tạng lục phủ, người có thần hồn, cho dù là kẻ nào cũng không thể thiếu thần hồn.
Hỏa độc tàn sát bừa bãi trong người Lăng Tiếu, ngũ tạng lục phủ đã bắt đầu hư thối, dựa theo cách thông thường, Lăng Tiếu đã bị nội thương không nhẹ, tùy thời có thể tử vong.
Mà tai, mũi, miệng... Ngũ quan của hắn đan trào máu tươi, giống như ma quỷ trong địa ngục vừa đi ra.
Cho dù là dưới tình hình nào nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ bị dọa sợ không nhẹ.
Mà hiện tại Lăng Tiếu bảo vệ chặt thiên linh, nhận hết tra tấn trong người.
Kim Cương Ngũ Biến Quyết vốn là công pháp biến thái, đồng thời cũng là công pháp tự làm khổ mình, tu luyện hai biến trước chỉ làm khổ bên ngoài thân thể, mà tu luyện ba biến sau làm khổ trong cơ thể, cho nên muốn tu thành biến thứ ba "Luyện tạng" phải cho hỏa độc tiến vào người, trước hủy ngũ tạng lục phủ và lợi dụng huyền công chữa thương, khiến cho thân thể đạt tới cảnh giới bách độc bất xâm.
Vốn Lăng Tiếu vẫn khổ tư suy nghĩ nên tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết thế nào.
Không nghĩ tới vì cứu Quý Viêm Chiếu, hỏa độc lại chui vào trong thân thể của hắn, chuyện này làm hắn nghĩ ra biện pháp.
Nhưng mà dựa theo phương thức tu luyện bình thường là phải dẫn độc nhập vào cơ thể, phá hư ngũ tạng, nhất định phải phục dụng linh thảo phụ trợ mới có thể bảo vệ tính mạng.
Nhưng mà Lăng Tiếu hiện tại không ăn chút đan dược nào cả, cũng không có phục dụng gốc Ngoan Sinh Thảo, nhưng mà loại hành vi cho hỏa độc tùy ý hủy hoại cơ thể, loại hành vi này có thể nói là cực kỳ điên cuồng, cũng có thể nói là hành vi tự sát.
Vì sao Lăng Tiếu có tự tin mạo hiểm như vậy?
Đương nhiên là ỷ vào Tam Phân Quy Nguyên Khí cùng Kim Cương Ngũ Biến Quyết.
Tam Phân Quy Nguyên Khí vốn có công năng chữa thương, mặc dù không có biến thái như Kim Cương Ngũ Biến Quyết, nhưng mà thật sự có hiệu quả chữa thương, hơn nữa Kim Cương Ngũ Biến Quyết đệ tam biến của hắn đã có chút thành tựu, khôi phục thân thể cũng không chậm, huống hồ còn một điểm trọng yếu, chính là Lăng Tiếu tu luyện Ẩn Mộc Quyết, hắn tu luyện mộc thuộc tính huyền lực có năng lực chữa trị nhất định.
Ba cái hợp một, muốn bảo trụ mạng nhỏ còn không vấn đề.
Nửa canh giờ sau, Lăng Tiếu chậm rãi mở to mắt, thần sắc mang theo vài phần khiếp sợ, nhưng mà hỏa độc bị tiên thiên âm phong sát khí trong người của hắn tiêu diệt triệt để, còn lại do thân thể chậm rãi chữa trị.
Hôm nay Lăng Tiếu không có ý định phục dụng linh thảo hay đan dược nào cả, chỉ bằng vào hai đại huyền công chữa trị, người nào nhìn qua cũng cảm thấy hắn thê thảm.
Trong cơ thể Lăng Tiếu vận chuyển hai đại thần công, đồng thời đem tinh thần lực nâng lên cao nhất và khuếch tán ra ngoài.
Hắn hôm nay xem như bị trọng thương, tuyệt đối không thể cho kẻ nào tới quấy rầy, vạn nhất là địch nhân, vậy hắn chết chắc rồi.
Vèo!
Lúc tinh thần lực của Lăng Tiếu vừa mới khuếch tán ra ngoài, một đạo thân ảnh lặng lẽ từ trên ca hạ xuống.
- Ai!
Lăng Tiếu lông dựng tóc gáy, kinh hô lên.
Người tới thật sự quá đột ngột, hơn nữa không có bất kỳ dấu hiệu nào, đủ thấy người tới thực lực quá đáng sợ.
Lăng Tiếu chuẩn bị tốt đan dược tùy thời ăn vào khôi phục thương thế, mà khi thấy rõ người tới thì ngốc trệ.
Một thân thể uyển chuyển và bộ lụa mỏng màm xám, khăn lụa trắng sáng, hương thơm thanh nhã truyền vào mũi, trừ Vân Mộng Kỳ còn có ai?
Chỉ thấy nàng mặt tơ lụa thanh lịch, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn không gì sánh được, càng như tinh tế như điêu khắc, trên tóc mai buộc nơ con bướm, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế khiến người ta muốn ôm, trên người tỏa ra khí tức thanh trần thoát tục, khiến người ta âm thầm xấu hổ.
Hôm nay nàng đã hoàn toàn tỏa ra tiên tư mạnh mẽ hơn lúc ở trong Hoang Tùng sơn mạch, nàng đứng ở đó nhưng lại cho hai cảm giác khác nhau.
- Mộng... Mộng Kỳ!
Lăng Tiếu không dám tin nói ra.
Vân Mộng Kỳ xoay người đến, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra thần sắc lo lắng nhàn nhạt, nhưng mà ngữ khí lãnh đạm.
- Ngươi không sao chớ?
Lăng Tiếu cười khổ một tiếng, một tay lau vết máu trên mặt, tận lực không cho Vân Mộng Kỳ nhìn thấy, thế nhưng mà Vân Mộng Kỳ nhãn lực bực nào, tự nhiên nhìn rõ Lăng Tiếu đã bị thương nặng.
- Ta không sao, cám ơn quan tâm!
Lăng Tiếu gian nan đứng lên cười nói.
Đây cũng không phải hắn tận lực giả bộ, mà là hắn hiện tại bị thương nặng, còn không có khôi phục đấy.
Xem Lăng Tiếu suy yếu thnfh bộ dáng như vậy, trong lòng Vân Mộng Kỳ không đau đớn, nàng biết rõ Lăng Tiếu trúng hỏa độc, hơn nữa Chư Như Thường còn nói hắn sống không quá ba ngày, vừa rồi nàng lạnh lùng với hắn nhưng mà trong lòng lại áy náy.
- Chẳng lẽ mặt mũi của mình thực trọng yếu như vậy sao? Có lẽ ta là nữ nhân máu lạnh, hắn đã như vậy, ta vì sao ta còn lạnh lùng với hắn cơ chứ?
Trong lòng Vân Mộng Kỳ tự hỏi.
Nhớ tới cảnh ghi tạc trong lòng ở Hoang Tùng sơn mạch, nam tử trước mặt này từng nhiều lần liều lĩnh cứu nàng, cho nàng cảm giác an toàn, ôm ấp yêu thương, hắn cho nàng truyền thừa của cường giả Địa Hoàng giai...
Nghĩ tới đây nàng cảm giác mình càng ngày càng máu lạnh, càng ngày càng có lỗi với Lăng Tiếu.
- Mộng Kỳ, ngươi... Như thế nào?
Lăng Tiếu phát hiện trong đôi mắt của Vân Mộng Kỳ chảy nước mắt, trong nội tâm hoảng hốt.
Ai ngờ sau một khắc ngực của hắn có thân thể mềm mại ôm lấy.
Lăng Tiếu sửng sốt!
- Vì sao ngươi ngu như vậy?
Vân Mộng Kỳ nói mang theo nức nở nghẹn ngào, vô cùng bi thương.
Lăng Tiếu hít một hơi, cảm giác được người ngọc như trong trí nhớ của mình, trong lúc nhất thời thể xác và tinh thần đều thoải mái sảng khoái, hơn một năm qua hắn nhớ lại và muốn được ôm ấp như thế này, toàn thân của hắn tràn ngập lực lượng.
- Mộng Kỳ, có những lời này của ngươi, cho dù Thiên Vương lão tử cũng không thể giết ta được.
Lăng Tiếu ôm vòng eo của Vân Mộng Kỳ sâu kín nói ra.
- Ngươi còn nói, nhanh cho ta xem xem, hỏa độc trong người của ngươi có phải đang phát tác không?
Vân Mộng Kỳ lo lắng, trong mắt phương tình ý đậm đặc.
Giờ phút này nàng đã nhìn thẳng vào tình cảm của mình và Lăng Tiếu, giống như tiên tử lỡ bước vào phàm trần, không còn cao cao tại thượng nữa.
- Thật không có chuyện gì, ta đâu có ngu tới mức dùng mạng của mình đổi mạng cho người khác chứ, ta cũng không phải là người tốt như vậy!
Lăng Tiếu tươi cười nói ra.
Hắn càng như vậy nói Vân Mộng Kỳ càng không tin, nàng thân là cường giả Vương giai, chẳng lẽ khí tức Lăng Tiếu mạnh yếu đều còn không cảm giác ra sao?
- Ngươi còn muốn gạt ta sao? Nội tức của ngươi hỗn loạn như vậy, chỉ sợ hỏa độc đã sắp áp chế không nổi, để cho ta tới giúp ngươi.
Vân Mộng Kỳ lau nước mắt trên mặt, đặt tay vào mạch của Lăng Tiếu, linh lực thủy thuộc tính cường đại rót vào trong.
Nhìn qua nước mắt người ngọc trước mặt, trong lòng Lăng Tiếu càng cảm động, hắn cũng không có giãy dụa khỏi tay của nàng, lợi dụng huyền lực dẫn dắt chữa trị thân thể.
Linh lực của Vân Mộng Kỳ rất khổng lồ, hơn nữa nàng toàn lực vận chuyển, trong lúc nhất trời toàn thân Lăng Tiếu tràn đầy, hai đại huyền công thôn phệ năng lượng.
Lúc này cay nhỏ trong thức hải của hắn phát giác được cái gì đó, lục mang đại thịnh, rễ cây tỏa ra hấp lực mạnh mẽ hấp thu thỏa thích, phân một chén canh với hai đại huyền công.
Dường như Vân Mộng Kỳ phát giác được cái gì, nhưng mà nàng cho rằng là hỏa độc đang tác quái, vì vậy rót linh lực nhiều hơn..
- Năng lượng thạt tinh thuần.
Trong thức hải Lăng Tiếu, Lục Ông khen một tiếng, hắn nhắm mắt lại, rễ cây bắt đầ hấp thu thỏa thích.
Ngay cả bản thân Lăng Tiếu cũng giác hai đại huyền công phân hóa linh lực thành hai phần.
Nhưng mà linh lực thu hoạch được đủ chữa trị than thể rồi, mà linh lưc thủy thuộc tính của Vân Mộng Kỳ có công hiệu chữa thương mạnh mẽ.
- Được rồi Mộng Kỳ, ta đã không có việc gì.
Lăng Tiếu mở miệng nói ra.
Vân Mộng Kỳ nhìn qua Lăng Tiếu, thấy khí sắc của hắn tốt hơn nhiều, lúc này mới thu tay.
- Tốt hơn một chút sao?
Vân Mộng Kỳ ôn nhu hỏi.
Lăng Tiếu gật gật đầu cười nói:
- Tốt hơn nhiều, có ngươi ở nơi này ta có việc gì chứ?
- Bớt lắm mồm, Chu trưởng lão nói ngươi... Nói ngươi sống không quá ba ngày...
Vân Mộng Kỳ khó dấu ưu thương trong mắt.
Trong lòng Lăng Tiếu tê rần, lúc này hắn ôm eo Vân Mộng Kỳ tiến vào sát người, nói khẽ :
- Thực, ta không sao, ta có thể khắc chế hỏa độc, vừa rồi ta chính thức bức hỏa độc ra nên bị suy yếu mà thôi.
Vân Mộng Kỳ nghe nói kiên định như vậy Lăng Tiếu, trong nội tâm đại định, vừa định há mồm nói cái gì, thân thể giãy giụa khỏi ôm ấp của Lăng Tiếu, lập tức biến mất trong tầm mắt Lăng Tiếu.
- Hy vọng ngươi không nên quên lời hứa của mình, sớm ngày vượt qua ta!
Giọng của Vân Mộng Kỳ vang lên bên tai Lăng Tiếu.
Thời điểm Lăng Tiếu sững sờ thì một hương thơm truyền vào trong mũi.
- Ai?
Lăng Tiếu phục hồi tinh thần quát khẽ.
Lăng Tiếu nhìn thấy rõ người tới, thân thể lại sửng sốt.
Một gương mặt lãnh diễm thanh lệ, một bộ lụa mỏng tuyết trắng, tư thái linh lung yểu điệu, nàng chính là Băng Nhược Thủy.
Chỉ thấy nàng hơi nhíu mày nhìn qua Lăng Tiếu, trong mắt đẹp chớp động vẻ phức tạp.
Bóng hình xinh đẹp trên không trung sững sờ.
- Thế nào lại là nàng!
- Ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ lại muốn giết ta sao?
Lăng Tiếu có chút cảnh giác nhìn qua Băng Nhược Thủy.
Nhớ tới lúc trước trên Tử Phong cô nàng này nhiều lần muốn lấy mạng của mình, cũng không biết mình làm chuyện gì khiến nàng không vừa mắt, nói như thế nào mình cũng là đệ nhất mỹ nam của thành Vẫn Thạch, không, hẳn là đệ nhất mỹ nam của Tử Thiên Tông, tại sao không được hoan nghênh như vậy, chẳng lẽ cô nàng này không thích nam nhân?
Băng Nhược Thủy không nói gì, chỉ móc cái chai ném qua phía Lăng Tiếu, thản nhiên nói:
- Tam phẩm Băng Tâm Đan, có thể giúp ngươi áp chế hỏa độc một tháng.
Dứt lời nàng rời đi.
Chỉ để một đạo hàn khí, làm cho Lăng Tiếu giật mình.
Hắn nhìn qua Băng Tâm Đan trong tay của mình, gãi tóc lẩm bẩm:
- Cô nàng này tính toán cái gì? Chẳng lẽ bởi vì hận sinh yêu, không cẩn thận yêu mến bản thiếu gia?
Nhưng mà Lăng Tiếu vừa cất kỹ Băng Tâm Đan, đang chuẩn bị rời khỏi nơi đây thì hương thơm xông vào mũi.
- Lại là ai tới?
Lăng Tiếu im lặng, chính mình tìm địa phương không phải rất bí mật sao, tại sao nhiều người tìm được vậy?
- Sư đệ ngươi có khỏe không?
Một giọng nói quan tâm vang lên bên tai Lăng Tiếu.
Trong lúc nhất thời hai chân của Lăng Tiếu có cảm giác như mềm nhũn ra, trừ nàng còn ai có thể khiến hắn thất thố như vậy chứ?
Người đến rõ ràng là Ngọc Liệt Diễm.
Chỉ thấy nàng phong tình vạn chủng nhìn qua Lăng Tiếu, trong đôi mắt đẹp khó dấu được nét ưu sầu, giọng của nàng giống như ma ấm, cơ hồ có thể làm cho người ta mất đi phương hướng.
Lần này nàng cũng không phải tận lực nữa, mà là xác thực cần quan tâm.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 345-346: Sư đệ cũng không phải nam nhân tùy tiện.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Sư tỷ, muộn như vậy còn có việc sao?
Lăng Tiếu trấn định hỏi thăm, trong nội tâm thầm hô:
- Chẳng lẽ gần đây ta rất đào hoa sao?
Ngọc Liệt Diễm bước tới trước người Lăng Tiếu, nhìn thấy khóe miệng của hắn còn lưu lại vết máu, tâm hồn thiếu nữ run lên
- Sư đệ, ngươi không biết làm như vậy rất ngu sao? Có cần thiết đổi mạng như vậy không?
Lăng Tiếu cười nhạt, nói:
- Cảm tạ sư tỷ quan tâm, sư đệ không có ngu như vậy đâu, trên đời này còn có rất nhiều chuyện ta cần phải làm, nói thí dụ như nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với sư tỷ, điều tra chân lý nhân sinh...
Ngọc Liệt Diễm nghe Lăng Tiếu nói lời này thì sắc mặt đỏ lên, đôi mắt dễ thương dò xét Lăng Tiếu, dường như muốn nhìn rõ hắn.
- Chẳng lẽ thằng này không có chút việc gì sao?
- Sư đệ đã lịch sự tao nhã như vậy thì tốt rồi, không bằng chúng ta bây giờ tìm nơi phong hoa tuyết nguyệt đi.
Ngọc Liệt Diễm tới gần ôm cánh tay Lăng Tiếu, giọng nói ỏn ẻn làm nam nhân mềm nhũn.
Lăng Tiếu cảm thụ được bộ ngực phong mãn của Ngọc Liệt Diễm, làm cho người ta cảm thấy thích thú, trong lúc nhất thời có cảm giác tâm tình rối loạn.
- Nữ nhân này đúng là muốn lấy mạng già của mình mà, so với Đại Nhi còn yêu tinh hơn nhiều.
Lăng Tiếu thầm hô một tiếng, nhanh chóng vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí giúp mình bảo trì thanh tỉnh, bằng không thực sự bị nữ nhân này ăn không còn xương cốt.
- Nếu sư tỷ có thịnh tình như thế, sư đệ từ chối thì bất kính!
Lăng Tiếu giả bộ làm ra bộ dáng hưởng thụ vô cùng, ôm eo nhỏ nhắn của Ngọc Liệt Diễm một cái, sau đó hôn nàng.
- Sư đệ, ngươi thật là xấu, sư tỷ còn không phải nữ nhân tùy tiện.
Ngọc Liệt Diễm có chút giãy dụa thoát khỏi ôm ấp của Lăng Tiếu, mang theo hơi ánh mắt hơi tức giận nhìn qua Lăng Tiếu, ánh mắt của nàng phong tình vạn chủng.
Tuy nói Ngọc Liệt Diễm nhìn qua nhiệt tình như lửa, trên thực tế Lăng Tiếu biết rõ nàng trời sinh mị cốt, mà không phải là người trời sinh dâm đãng.
- Sư tỷ nói cũng phải, sư đệ cũng không phải nam nhân tùy tiện.
Lăng Tiếu mang theo nụ cười xấu xa nhìn qua Ngọc Liệt Diễm, trong nội tâm nói thầm:
- Dám đùa giỡn ta, đêm nay ta ăn ngươi.
- Khanh khách, ánh mắt sư đệ ngươi thật hư.
Ngọc Liệt Diễm cười duyên một tiếng, thân thể nhanh chóng biến mất, rời đi.
Lăng Tiếu tươi cười tà mị, phong thuộc tính quán chú vào chân, liền đuổi theo Ngọc Liệt Diễm.
Lăng Tiếu cố ý chiếm chút tiện nghi của Ngọc Liệt Diễm, miễn cho nàng đùa giỡn với hắn như trai tơ, vậy thì quá biệt khuất.
Ngọc Liệt Diễm cũng không nghĩ tới tốc độ của Lăng Tiếu lại nhanh như vậy, chỉ một lát đã tói sát nàng, bàn tay lại ôm eo nàng lần nữa.
- Tốt rồi sư tỷ, đi vội vã như vậy làm gì, chúng ta lại tâm sự mà!
Hai mắt Lăng Tiếu không khách khí nhìn nhìn nàng, sau đó ôm chặt Ngọc Liệt Diễm vào trong ngực của mình.
Ngọc Liệt Diễm cũng không có giãy dụa, bộ ngực sữa của nàng áp vào ngực của Lăng Tiếu.
- Sư đệ ngươi thật là xấu.
Ngọc Liệt Diễm gương mặt ửng hồng nói ra, sau đó còn nói:
- Muốn ăn sư tỷ có thể, nhưng mà ngươi đánh tháng một người mới được.
Lăng Tiếu vừa muốn nói chuyện, hắn nhíu mày nhìn qua một hướng.
Một đạo thân ảnh lao thẳng tới Lăng Tiếu cùng Ngọc Liệt Diễm.
- Chậc chậc, thật sự là tốt cho đôi cẩu nam nữ!
Người đi tới chính là Hoàng Dật Phong, gương mặt anh tuấn của hắn biến thành vặn vẹo đáng sợ.
Hắn đã mất đi tư cách theo đuổi tiểu sư muội, vừa vặn mang mục tiêu dời lên người Ngọc Liệt Diễm, nhưng không ngờ nữ nhân này lại thông đồng với nam nhân mình thống hận nhất, trong lòng của hắn khó chịu tới cực điểm.
- Sư huynh, ngươi nói lời này là sai rồi....
Ngọc Liệt Diễm cũng không có tức giận, ngược lại cười nói.
- Sư muội, ngươi đi theo tên sắp chết này làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết đi theo sư huynh ta đây mới là lựa chọn tốt sao?
Hoàng Dật Phong nghe Ngọc Liệt Diễm giọng dịu dàng, cảm thấy toàn thân như mềm nhũn ra, lập tức cảm giác chiếm giữ cường đại xuất hiện, loại vưu vật này nhất định phải lấy tới tay.
- Nếu sư huynh ưa thích, sư đệ tặng cho ngươi là tốt rồi.
Nói đùa, Ngọc Liệt Diễm này chính là hoa hồng có gai, liếc mắt đưa tình còn được, thời điểm chính thức xách thương xung trận, không bị nàng bẻ gãy thương mới là lạ.
- Xem như ngươi thức thời, ngươi chỉ còn sống ba ngày, lão tử cũng không làm khó ngươi, cút đi cho ta.
Hoàng Dật Phong tươi cười đắc ý, giống như hắn đang tưởng tượng cảnh Ngọc Liệt Diễm hầu hạ dưới háng của hắn.
- Sư đệ ngươi... Ngươi thực nhẫn tâm không quan tâm ta sao?
Ngọc Liệt Diễm trong mắt đầy ẩn tình, giọng nói lộ ra ủy khuất vô hạn.
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy lòng mềm nhũn, thiếu chút nữa đã bị Ngọc Liệt Diễm mê hoặc, lúc này thu liễm tâm thần cười nói:
- Sư tỷ nói giỡn, dùng dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của sư tỷ, nam nhân nào nhìn thấy cũng trìu mến vạn phần, sư đệ thực lực hèn mọn, còn chưa xứng với sư tỷ, chỉ có sư huynh tráng niên tuấn tài, là một đôi ông trời tác hợp cho sư tỷ đấy.
Dứt lời Lăng Tiếu lập tức tiến vào trong bóng tối.
Hoàng Dật Phong nghe lời này đại hỉ, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này đúng là thức thời.
Ai ngờ Ngọc Liệt Diễm tức giận dậm chân một cái, nhẹ mắng một câu "Người nhát gan vô dụng", sau đó biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại có Hoàng Dật Phong đứng nguyên tại chỗ, nhanh nắm chặt nắm đấm, trong mắt đầy oán hận.
...
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, trong ba ngày này Lăng Tiếu đều đi dạo trong thành trì này, rỗi rãnh dư thời gian thì ngồi xuống chờ thòi gian trôi qua.
Từ khi Vân Mộng Kỳ xuất hiện quan tâm hắn, tâm kết trong lòng hắn triệt để mở ra, chỉ cần nhanh chóng tiến giai, được tông chủ tán thành, vậy hắn kết hợp với Vân Mộng Kỳ không phải là chuyện khó.
Nhưng làm cho Lăng Tiếu kỳ quái chính là Băng Nhược Thủy, cô nàng này không phải vẫn hận hắn hay sao? Chẳng lẽ bởi vì hận sinh yêu, thực sự có ý với hắn, rõ ràng cho hắn một viên Tam phẩm Băng Tâm Đan.
Phải biết rằng Tam phẩm đan dược cực kỳ trân quý, thường nhân cũng không phải tùy tiện tìm được.
Bên kia Liễu Đông vẫn chú ý hành tung của Lăng Tiếu, ba ngày qua Lăng Tiếu xác thực không khác gì người thường, cũng không có phát độc thân vong, lúc này nói chuyện với sư phó, hỏa độc mất đi tác dụng.
Đương nhiên Chư Như Thường cũng biết tin tức này, sắc mặt của hắn rất khó coi, trong nội tâm chán ghét Lăng Tiếu tới cực điểm.
Vốn Lăng Tiếu là do Nam Cung Thường Nhạc phái tới hiệp trợ hắn luyện chế Băng Hàn Đan, thế nhưng mà Chư Như Thường có ý kiến khá lớn với Lăng Tiếu, Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không dùng mặt nóng úp mông lạnh, huống chi hắn còn có một sư thúc khác là Dương An cùng và sư huynh Triêu Nam Tiên ở đây, cũng không cần đi ra bêu xấu.
Nhưng mà chuyện này không có ý nghĩa một tháng của Lăng Tiếu nhẹ nhõm vượt qua, hắn đã giúp Quý Viêm Chiếu giải trừ hỏa độc thì cả đám chấp sự trưởng lão đều biết rõ.
Bọn họ tới nơi này từ sớm, trong cơ thể hoặc nhiều hoặc ít có lưu hỏa độc, Băng Hàn Đan chỉ có thể trấn áp chứ không tiêu trừ tận gốc.
Cho nên những tên chấp sự và đám đệ tử chân truyền của Xích Viêm Phong tới chỗ hắn cầu cứu.
Vốn Lăng Tiếu có ý định cự tuyệt, nhưng mà vừa nghĩ tới mình có thể giúp những người này tiêu trừ hỏa độc có lợi, cũng đạt được không ít chỗ tốt.
Những chấp sự và đệ tử chân truyền này đều là cao thủ Linh Sư giai, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có thứ tốt, trải qua hấp thu hỏa độc Lăng Tiếu mò được chỗ tốt bất ngờ.
Hắn chỉ cần tam giai linh thảo, trong năm ngày qua hắn thu được ba mươi gốc tam giai linh thảo từ bọn họ, chuyện này làm Lăng Tiếu vui vẻ.
Đồng thời Kim Cương Ngũ Biến Quyết cũng được hỏa độc rèn luyện nhiều lần.
Nhưng mà Lăng Tiếu cảm thấy độc tính của hỏa độc còn chưa đủ mạnh, còn không có khiến hắn tới mức phục dụng Ngoan Sinh Thảo.
Cho nên nói luyện tạng chi cảnh chỉ hơi tiến bộ mà thôi, cách đại thành còn một đoạn.
Lăng Tiếu có ý định đi vào trong Diễm Hỏa Cốc tìm kiếm căn nguyên của hỏa độc kia.
Lăng Tiếu thu lợi thì có người mất hứng.
Thời điểm Lăng Tiếu hút hỏa độc trong người một tên chấp sự, giọng nói chán ghét của Liễu Đông vang lên.
- Lăng Tiếu, sư phụ ta bảo ngươi đi qua lập tức.
Lăng Tiếu phiền chán lườm qua Liễu Đông nói:
- Ân, ta biết rõ!
Trong tay khống chế tiên thiên âm phong sát khí tiêu trừ hỏa độc.
Liễu Đông nhìn thấy thái độ của Lăng Tiếu với hắn thì nổi trận lôi đình, hét lớn:
- Lăng Tiếu, ngươi dám chống lại mệnh lệnh?
Lăng Tiếu lập tức tiêu trừ hỏa độc nhanh hơn, xoay người sang chỗ khác nhìn qua Liễu Đông đang tức giận.
- Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang tiêu trừ hỏa độc cho Phương chấp sự sao? Nếu vì ngươi mà xảy ra sự cố, ta cùng Phương chấp sự đều phải chết, mệnh lệnh chó má, cút cho ta, sư phó của ngươi cũng không phải sư phó của ta, có việc gì thì bảo hắn tới đây tìm ta.
Sư phó của Liễu Đông sớm nhìn Lăng Tiếu không vừa mắt, mà Lăng Tiếu cũng khó chịu với hai tên này, hơn nữa Liễu Đông còn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tại hắn khu hỏa độc thời điểm đối với hắn lớn tiếng thét to, Lăng Tiếu làm sao nuốt được hạ cơn tức này.
Thần sắc Liễu Đông âm trầm tới cực điểm, hừ lạnh nói:
- Tốt... Tốt, ngươi sẽ vì lời này mà trả giá thật nhiều!
Liễu Đông phẫn hận quay người rời đi.
Trung niên nhân ngồi trên mặt đất chậm rãi đứng lên, nhìn Lăng Tiếu chắp tay nói:
- Lăng Tiếu, đa tạ rồi!
Sau đó lấy ra một gốc tam giai linh thảo cho Lăng Tiếu.
- Mọi người là đồng môn nên không cần phải khách khí!
Lăng Tiếu không khách khí thu linh thảo lại, trong miệng khách khí.
- Yên tâm đi, ngươi cứu nhiều người chúng ta như vậy, Chu trưởng lão không dám làm gì ngươi đâu.
Phương chấp sự nói ra.
Hắn là chấp sự nội môn, tuy địa vịso ra kém Chư Như Thường một ít. Thế nhưng mà Lăng Tiếu trong mấy ngày qua cứu không ít chấp sự, hơn nữa còn có vài tên đệ tử chân truyền của Xích Viêm Phong.
Những người này khẳng định sẽ đứng bên phía Lăng Tiếu, sẽ không nhìn Lăng Tiếu chịu thiệt.
Lăng Tiếu cũng không biết hắn làm những chuyện này, trong lúc vô tình đã tạo dụng thanh danh trong tông môn, làm cho ngày sau giảm được không ít phiền toái.
- Phương chấp sự nghiêm trọng, sư thúc có cách nhìn chênh lệch với ta, chắc hẳn chỉ cần giải thích rõ là không có chuyện gì.
Lăng Tiếu đáp, nhưng trong lòng nghĩ lại nếu như Chư Như Thường nói chuyện gì đó với sư phó của hắn, hắn cũng không cho bọn họ sống khá giả.
- Đã như vầy ta đi trước.
Phương chấp sự thấy Lăng Tiếu không thèm để ý, cũng không nên nói cái gì nữa, đương nhiên hắn cũng không muốn đối kháng một tên trưởng lão.
Sau khi Phương chấp sự rời đi, lại có một người đi tới, nhưng mà người này là Thạch Thiên Hậu có quan hệ gần với hắn.
- Sư huynh, làm sao tới đây?
Lăng Tiếu nghênh đón hỏi.
Thạch Thiên Hậu nhìn Lăng Tiếu lắc lắc đầu nói:
- Sư đệ, ngươi gặp chuyện không may rồi.
Lăng Tiếu đi theo Thạch Thiên Hậu vào trong một đại sảnh tương đối sạch sẽ, Chư Như Thường, Dương An, Triêu Nam Tiên cùng với Liễu Đông và ba tên đệ tử của Chư Như Thường.
Chỗ này là chỗ của mấy trưởng lão trông coi tinh quáng.
Lăng Tiếu đi vào đại sảnh, hơi thi lễ với Chư Như Thường cùng Dương An, nhìn qua Triêu Nam Tiên ân cần thăm hỏi:
- Đại sư huynh.
Kỳ thật trong Dược Phong người nhập môn sớm nhất chính là Liễu Đông mới đúng, hắn cũng chính là đại sư huynh, thế nhưng mà Triêu Nam Tiên dẫn đầu đột phá đến Tam phẩm Luyện dược sư chi cảnh, cho nên Triêu Nam Tiên thuận lý thành chương trở thành đại sư huynh thủ tịch của Dược Phong.
Triêu Nam Tiên cười gật đầu với Lăng Tiếu, đáp lễ lại, nhưng mà ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.
- Hừ, Lăng Tiếu, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, ngay cả sư thúc như ta cũng không lọt vào mắt của ngươi.
Chư Như Thường nhìn qua Lăng Tiếu bất mãn hừ lạnh.
- Lăng Tiếu không dám, sư thúc ngươi là trưởng lão tông môn chí cao vô thượng nha, ta chỉ là tiểu đệ tử nên lá gan rất nhỏ.
Lăng Tiếu nói thì khiêm tốn, thế nhưng mà không có một chút ý khiêm tốn nào, ngược lại cười khẽ.
Nụ cười kia trong mắt Chư Như Thường chẳng khác gì nụ cười khinh miệt.
- Sư huynh, ngươi nhìn xem, đây chính là đệ tử giỏi do Đại sư huynh thu nhận đấy.
Chư Như Thường nhìn qua Dương An tràn ngập mỉa mai nói ra.
Dương An nói:
- Sư đệ an tâm chớ vội.
Hắn quang ánh mắt qua người Lăng Tiếu, nói:
- Lăng Tiếu, ngươi khu trừ hỏa độc cho không ít chấp sự đúng không?
- Đúng vậy!
Lăng Tiếu trung thực đáp, hắn và Dương An không có chuyện gì cả, vẫn tương đối tôn trọng Dương An.
Thần sắc Dương An tràn ngập vui mừng, lúc này sốt ruột hỏi:
- Ngươi dùng biện pháp gì khu trừ hỏa độc?
Dương An hỏi như vậy Chư Như Thường cũng chăm chú linh nghe, hắn cũng muốn biết Lăng Tiếu dùng biện pháp gì khu trừ hỏa độc.
Những hỏa độc này cho dù là cường giả Vương giai cũng không cách nào khu trừ được, hắn thật sự không hiểu nổi Lăng Tiếu làm thế nào làm được. Lúc trước hắn còn tưởng rằng Lăng Tiếu hút hỏa độc cho Quý Viêm Chiếu chính là lấy mạng đổi mạng, nhưng mà bây giờ xem ra không phải thế.
Chẳng lẽ Lăng Tiếu có bảo vật khắc chế hỏa độc?
Lăng Tiếu chần chờ một chút và đáp.
- Cái này... Thứ cho đệ tử không cách nào trả lời.
- Ân!
Dương An cùng Chư Như Thường thần sắc hơi đổi, Chư Như Thường hét lớn lên:
- Chẳng lẽ ngươi không biết việc này quan hệ trọng đại tới chấp sự và tông môn hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn tư tàng?.
Thần sắc Lăng Tiếu tối sầm lại, trong nội tâm thầm hô:
- Xem ra lần này quá rêu rao.
Trong lòng Lăng Tiếu sinh lòng hối hận, hắn quang minh chính đại giúp nhiều người khu trừ hỏa độc, khẳng định cây to đón gió, dễ dàng gây phiền toái.
Một bên Dương An thấy biểu lộ của Lăng Tiếu làm khó, lúc này lại nói:
- Lăng Tiếu, Chư sư thúc nói đúng, có biện pháp nói ra, mọi người cùng nhau tham tường, chúng ta sẽ báo lên tông môn, đây là đại công đấy.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 347: Sung quân Diễm Hỏa Cốc
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Hai vị sư thúc, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, sở dĩ ta có thể khu trừ hỏa độc là vì thân thể của ta đặc thù, cho dù ta nói thì các ngươi cũng không có biện pháp khu trừ hỏa độc, cho nên không cần biết.
Lăng Tiếu hạ thấp tư thái nói ra.
Hôm nay Dương An mang tông môn ra, chính là muốn nói mình cuồng vọng, chỉ sợ không có gì quả ngon để ăn.
- Nói thật dễ nghe, ngươi thân thể có cái gì đặc thù, còn không phải một đôi tay, một đôi chân, chẳng lẽ ngươi là thú nhân?
Đột nhiên Liễu Đông ở bên cạnh xen vào, trong giọng nói tràn ngập vẻ châm chọc.
- Thú nhân?
Lăng Tiếu giật mình một cái, nhìn qua Liễu Đông mắng.
- Mẹ ngươi mới được là thú nhân, cả nhà ngươi đều là thú nhân.
- Ngươi...
Liễu Đông giận dữ, vừa định trách mắng, Chư Như Thường ngắt lời.
- Liễu Đông, nơi này không chuyện của ngươi.
Liễu Đông tức giận nhìn qua Lăng Tiếu, im lặng không nói thêm gì nữa, trong nội tâm thầm quyết tâm sau chuyện này sẽ cho Lăng Tiếu đẹp mặt.
- Lăng Tiếu, ngươi thực không cống hiến phương pháp trừ hỏa độc?
Chư Như Thường lạnh lùng hỏi.
- Ta nói rồi, cho dù ta nói ra các ngươi cũng không có biện pháp làm được.
Lăng Tiếu mất tính nhẫn nại nói.
- Hảo hảo, đã như vầy ta hiện tại dùng lệnh trưởng lão, mệnh lệnh ngươi đi Diễm Hỏa Cốc thay tông môn vận huyền tinh ra.
Chư Như Thường nói hai tiếng, lúc này đưa ra lệnh bài trưởng lão trưởng lão nói với Lăng Tiếu.
Lời này vừa ra Triêu Nam Tiên cùng Thạch Thiên Hậu thần sắc biến đổi.
- Sư thúc, ngươi làm như vậy không ổn đâu!
Triêu Nam Tiên bất mãn địa mở miệng nói.
- Nam Tiên, ngươi lui ra, việc này ta nhất định sẽ nói rõ với tông môn.
Chư Như Thường kiên quyết nói, một chút tình cảm cũng không cho Triêu Nam Tiên.
- Sư đệ, ta xem ngươi không nên xem vào chuyện này, chuyện lấy quặng này sợ rằng Lực trưởng lão không cho phép.
Dương An nói ra.
Chư Như Thường nhíu mày nói:
- Lăng Tiếu hiện tại lập tức đi Diễm Hỏa Cốc, nghe Lực trưởng lão trông coi tinh quáng, thẳng tới khi tinh quáng khai thác xong thì thôi!
Chư Như Thường nói ra ời này Triêu Nam Tiên cùng Thạch Thiên Hậu buông lỏng một hơi.
Chỉ có Lăng Tiếu thần sắc như thường, giống như chuyện này không có quan hệ gì tới hắn cả.
- Lăng Tiếu ngươi có phục tùng an bài không?
Dương An thấy Lăng Tiếu không có phản ứng, lúc này hỏi.
- Đệ tử phục tùng an bài!
Lăng Tiếu nhàn nhạt đáp.
Đương nhiên Lăng Tiếu không có ý kiến, hắn đã sớm muốn đi vào Diễm Hỏa Cốc một chuyến, nhưng mà nhiệm vụ của hắn là luyện chế Băng Hàn Đan, cho dù sư thúc của hắn không cho luyện, nhưng mà hắn vẫn ngoan ngoãn ở trong thành trì, bằng không người ta không có chuyện gì sẽ tìm cớ gây sự với hắn.
Gần đây hắn dùng Kim Cương Ngũ Biến Quyết hấp thu hỏa độc cho người ta nên đã luyện tới sơ thành, nhưng mà so sánh với hỏa độc của Quý Viêm Chiếu thì yếu hơn thật nhiều, hiệu quả tu luyện cũng không quá rõ ràng. Cho nên hắn nhất định cần có nhiều dương hỏa hơn, chỉ có như vậy "Luyện tạng" chi cảnh mới tu luyện đại thành.
Thế nhưng mà hắn không có trưởng lão chỉ thị cũng không dám tùy ý bước vào trong Diễm Hỏa Cốc, trong đó còn có linh thú mạnh mẽ tính tình táo bạo, mỗi một con đều cực kỳ đáng sợ, dùng tu vị Huyền Sĩ cao giai của Lăng Tiếu đi vào trong đó quá mạo hiểm.
- Thạch Thiên Hậu, ngươi mang theo Lăng Tiếu đi hội hợp với Lực trưởng lão.
Chư Như Thường không kiên nhẫn phát tay cho Thạch Thiên Hậu mang Lăng Tiếu đi, trong nội tâm nói thầm
- Tiện nghi tiểu tử này, nhưng mà đến Diễm Hỏa Cốc thì ngươi làm sao đối mặt với hỏa độc?
Đối với tâm tư ác độc của Chư Như Thường, Lăng Tiếu không cần suy đoán, cũng hiểu được một hai, dù sao sư đồ bọn này chẳng phải tốt lành gì.
Thời điểm Lăng Tiếu quay người đi ra ngoài thì Triêu Nam Tiên mở miệng gọi Lăng Tiếu:
- Sư đệ đi thong thả, những Băng Hàn Đan này ngươi mang theo đi.
Lăng Tiếu cảm kích nhìn qua Triêu Nam Tiên, vừa định tiếp nhận thì Băng Hàn Đan, Chư Như Thường lại nói:
- Nam Tiên, nếu Lăng Tiếu thể chất đặc thù có thể chống lại hỏa độc, những Băng Hàn Đan này nên lưu cho đệ tử khác, huống hồ Băng Hàn Đan không nhiều lắm, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Triêu Nam Tiên quay đầu đi, bất mãn nhìn Chư Như Thường nói.
- Chư sư thúc, ngươi có biết mình quá mức không? Chẳng lẽ Dương sư thúc ngươi cũng cho rằng như vậy?
Triêu Nam Tiên chính là đệ tử chân truyền, quyền lực của hắn gần với trưởng lão. Hôm nay Chư Như Thường ức hiếp sư đệ đồng môn của hắn, đây chẳng khác nào không cho sư phó Nam Cung Thường Nhạc mặt mũi, hắn không đứng ra nói chuyện thì chỉ sợ người khác còn tưởng rằng Dược Phong là do Chư Như Thường nói tính toán đấy.
Dương An bên cạnh cũng hiểu Chư Như Thường làm như vậy có chút quá mức, lúc này mở miệng khuyên:
- Sư đệ tính toán, không nên khó xử tiểu bối, Băng Hàn Đan cho hắn đi.
- Hừ!
Chư Như Thường hừ lạnh một tiếng, không nói thêm, cũng không thỏa hiệp.
- Đa tạ sư huynh hảo ý, thân thể của ta đặc thù, hỏa độc bình thường không thể làm khó ta.
Lăng Tiếu nói ra.
Chê cười, nếu như hắn tiếp Băng Hàn Đan chẳng phải tự tát mình sao, huống hồ hắn có tiên thiên âm phong sát khí, đúng là không sợ hỏa độc.
Lăng Tiếu cùng Thạch Thiên Hậu rời khỏi đại sảnh, đi thẳng tới Diễm Hỏa Cốc.
- Sư đệ, ngươi quá xúc động!
Thạch Thiên Hậu ở một bên nói ra.
Những ngày này thông qua tiếp xúc với Lăng Tiếu, hắn cũng hiểu được Lăng Tiếu là bằng hữu đáng giá kết giao, trong nội tâm đã sớm xem Lăng Tiếu là hảo huynh đệ.
Lăng Tiếu khẽ cười nói:
- Sư huynh không nên lo lắng, sư đệ tự có biện pháp.
- Ai, ngươi chưa tiến vào Diễm Hỏa Cốc, ngươi không biết, võ giả dưới Linh Sư giai mà không có Băng Hàn Đan, đi vào tất trúng độc, cho dù có Băng Hàn Đan cũng dữ nhiều lành ít!
Thạch Thiên Hậu thở dài nói ra.
- Úc? Nói như thế nào?
Lăng Tiếu hỏi ngược lại.
- Băng Hàn Đan đúng là có thể khắc chế hỏa độc, nhưng mà còn chưa đủ, bởi vì trong Diễm Hỏa Cốc cơ hồ tất cả linh thú đều ngoài tam giai, linh thú dưới tam giai đều bị diệt sát cả rồi, những linh thú cao cấp này phi thường hung tàn, hơn nữa mỗi con đều mang theo hỏa độc, Quý sư huynh bỏi vì bị linh thú gây thương tích, lúc này mới trúng hỏa độc nặng như vậy, mà ngươi cho dù có thể chống cự hỏa độc, nhưng mà thực lực của ngươi không đủ chống lại đám linh thú đó, xem ra Chư trưởng lão không có hảo ý với ngươi đâu.
Thiên Thiên Hậu giải thích nói ra.
Hắn làm người tuy chất phác ngay thẳng, nhưng mà hắn không ngốc, tự nhiên có thể thấy rõ dụng ý của Chư Như Thường.
Linh thú tam giai tương đương với võ giả Linh Sư giai của nhân loại, dùng tu vị Huyền Sĩ cao giai của Lăng Tiếu hôm nay, tuy miễn cưỡng có thể chống lại một hai, nhưng mà nghe Thạch Thiên Hậu nói dường như linh thú trong Diễm Hỏa Cốc cũng không chỉ là tam giai cấp thấp, thậm chí là tam giai trung giai, cao giai cũng không ít, chỉ sợ linh thú tứ giai cũng sẽ có xuất hiện.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba