Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 246: Hai chị em sinh đôi
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Quốc Hoa rất muốn nói loại phụ nữ đến đây thì có ai là trong sạch? Ra vẻ rụt rè chỉ là nâng giá lên mà thôi.
Hai cô gái tiến vào còn rất trẻ, khoảng 17, 18 tuổi, cao một 1m65, mặt không trang điểm, hai khuôn mặt gần như nhau, mặc quần áo cũng tương tự nhau. Hai người đứng cạnh nhau càng làm bọn họ thêm xinh đẹp. Hai chị em sinh đôi.
Nhìn hai khuôn mặt mang chút ngượng ngùng kia, Vương Quốc Hoa nhớ đến người ở thời này khá bảo thủ, sau đó đưa ra kết luận mình quá xấu xa. Vương Quốc Hoa không cho rằng hai cô có thể tới đây chỉ đơn thuần là dùng cơm
- Liên Mai, Liên Tuyết, diễn viên chính của đoàn kịch. Gần đây cử hành cuộc thi nữ diễn viên kịch toàn quốc, hai cô này đều vào vòng chung kết.
Viên Hữu Phương giới thiệu, hai cô gái ngồi xuống có chút khẩn trương.
- Trưởng đoàn bọn em nói giám đốc Viên giúp rất nhiều cho đoàn kịch, bảo bọn em nhất định phải cảm ơn ngài.
Một cô gái lên tiếng làm Vương Quốc Hoa hiểu ra vấn đề.
- Ai là Liên Mai, ai là Liên Tuyết, vấn đề này rất quan trọng phải làm rõ.
Vương Quốc Hoa cời hỏi, trong lòng lại dấy lên một suy nghĩ mờ ám.
Hai chị em nhìn Viên Hữu Phương một chút, tên này cười ha hả nói:
- Đây mới là ông chủ lớn, hai cô chỉ cần làm hắn vui thì mấy trăm ngàn cho đoàn kịch là rất đơn giản.
Viên Hữu Phương lúc này đang khá buồn bực, một giây trước hai mắt Vương Quốc Hoa tỏa sáng, còn chủ động nói chuyện với hai cô kia, nhưng một giây sau lại trầm ổn, ánh mắt cũng thu lại.
Liên Mai bưng chén rượu lên cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Giám đốc Vương, em là chị mời ngài một chén, uống rượu nếu có gì không đúng mong ngài bỏ qua.
- Khách khí rồi, tôi không phải giám đốc gì cả, chỉ là một cán bộ nhà nước bình thường.
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu. Liên Mai trợn tròn mắt, bưng chén lên uống không được, bỏ cũng không xong.
Viên Hữu Phương ý thức được vấn đề, mình hơi sơ suất rồi. Trước đó mình không tìm hiểu mấy về Vương Quốc Hoa nên chỉ làm theo thói quen. Du Phi Dương cũng nhìn ra vấn đề nên bỏ chén xuống có chút hứng thú nhìn bên này.
Viên Hữu Phương bưng chén lên cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Trưởng đoàn kịch tỉnh – Mộ Dung là bạn tôi, đáng lẽ cô ta tới nhưng tạm thời có việc nên không tới được. Tôi hôm nay thật lòng muốn làm quen hai vị, nếu tiếp đón có gì không chu đáo mong bỏ qua. Tôi xin cạn.
Nói xong Viên Hữu Phương uống cạn chén.
- Vương huynh có thể không biết trưởng ban Mộ Dung là người kia của tôi, ha ha, cái này chắc anh hiểu.
Vương Quốc Hoa cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Anh định có ý với người ta?
Viên Hữu Phương cười hắc hắc gật đầu nói:
- Không dễ, rất giảo hoạt.
Vừa nói vừa nhìn hai chị em kia. Vương Quốc Hoa biết đối phương có ý đồ nên mới nói câu dựa vào bản lĩnh mà tán.
Không lâu trước đây Vương Quốc Hoa có giấc mơ nếu kiếp sau đầu thai sinh ra ở nhà giàu có, ăn uống không lo và chỉ việc đi tán gái, chơi gái. Chẳng qua bây giờ hắn không tiện ra tay. Đây không phải là thay tâm đổi tính mà là nếu đối phương không muốn, cưỡng ép cũng không thích. Cái loại dùng quyền lực, tài chính để ép người ta thì hắn không thích. Vì thế hắn rất đồng ý với câu kia của Viên Hữu Phương.
Đương nhiên chỉ riêng câu “không dễ, rất giảo hoạt” của Viên Hữu Phương lại làm Vương Quốc Hoa thấy đối phương cũng tương tự mình, tán gái nhưng không dùng thủ đoạn ngầm.
- Ủng hộ công tác của đoàn kịch tỉnh, phát huy văn hóa của tỉnh, theo tôi thấy không vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa cười cười. Hai chị em Liên Mai có chút lo lắng nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Xem như thế này có được không, tôi thay mặt ủy ban huyện Phương Lan mời đoàn kịch tỉnh đến biểu diễn vài hôm, quyền lợi này tôi có. Về chi phí cụ thể thì ủy ban có thể chi trả theo hóa đơn các vị đưa, về phần khác.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa quay đầu lại nói với Du Phi Dương:
- Giám đốc Du là giám đốc của một công ty lớn, ông không cảm thấy nên có cống hiến cho ngành văn hóa của địa phương sao?
Du Phi Dương nghe xong cười ha hả vài tiếng sau đó lạnh lùng nói:
- Không có tiền.
Vương Quốc Hoa ồ một tiếng thở dài nói:
- Vậy không có biện pháp rồi.
Chị em Liên Mai lộ rõ vẻ thất vọng, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Đúng rồi hay là như vậy đi, xe của công ty ông không ít, cho đoàn kịch tỉnh mượn mấy chiếc.
Phùng Lỵ Lỵ nghe thấy có điểm không đúng nên chu miệng quay đầu sang bên cười. Du Phi Dương hừ một tiếng:
- Xe công ty tôi còn chưa đủ dùng.
Vương Quốc Hoa lúc này mới quay sang nói với Viên Hữu Phương:
- Giám đốc Viên, anh mở cửa hàng ô tô, hay là do anh phụ trách?
Đi một vòng cuối cùng về đến phía mình, Viên Hữu Phương không khỏi cười khổ một tiếng chỉ vào hai người nói:
- Liên Mai Liên Tuyết, đừng nghe bọn họ nói linh tinh. Tôi có một chiêu cứ nhìn chằm chằm họ Vương này, hắn là cán bộ quốc gia, chuyện hắn đáp ứng là sẽ giải quyết xong.
Hai chị em Liên Mai không ngu, cảm thấy ở đây đang diễn trò. Hai cô nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt to tròn đầy đáng thương, Liên Tuyết lên tiếng:
- Sếp Vương, bọn em ba tháng chưa được phát lương, chỉ có 300 đồng tiền sinh hoạt.
Chẳng qua câu này của hai cô sợ không thật. Đồ mặc trên người không tính là loại xa xỉ nhưng ít nhất cũng phải vài trăm.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không đồng ý việc ủy ban huyện bỏ tiền. Phương Lan không giàu có mấy,
- Hay là như vậy, 100 ngàn, hai vị giám đốc Viên, giám đốc Du mỗi vị thêm 50 ngàn coi như ủng hộ một chút công việc của thằng em này, phong phú văn hóa tinh thần của dân chúng, đây là nhiệm vụ chính trị.
Viên Hữu Phương cùng Du Phi Dương nhau không nhịn được bật cười, Du Phi Dương chỉ vào Vương Quốc Hoa nói:
- Ông bây giờ xem ra càng lúc càng quan liêu. Tôi nếu không bỏ tiền có lẽ ông suốt ngày gõ tôi. Được, tôi nhận.
Không thể không nói khả năng đóng kịch của Du Phi Dương đã tăng lên, nói giống y như là thật. Viên Hữu Phương hiển nhiên càng không cần phải nói, y đầy căm tức nói:
- Dân không đấu với quan, muốn làm ăn ở địa bàn của anh thì phải chịu anh kề đao trên cổ. Tôi chịu.
Vương Quốc Hoa thấy hai người rất phối hợp nên cười với hai vị kia:
- Thấy chưa? Về sau gặp đám người có tiền thì đừng khách khí. Có cơ hội phải vung đao ra, không có cơ hội thì tạo cơ hội vung đao.
Chị em Liên Mai không nhịn được cười. Hai cô không ngốc, biết muốn kéo tiền tftuis người không dễ. Viên Hữu Phương còn đang theo đuổi trưởng đoàn Mộ Dung, trưởng đoàn muốn hắn tài trợ mấy chục ngàn nhưng hắn vẫn không dễ dàng gật đầu. Vương Quốc Hoa có thể nói vài ba câu đã lấy được 50 ngàn thì không đơn giản. Trong ba người đàn ông ở đây, hắn mơ hồ là người cầm đầu. Các cô cũng nghĩ tới một vấn đề người ta có thể muốn gì đó ở mình. Nhưng nghĩ lại thấy mình làm bao lâu mới được 100 ngàn, người ta còn có thể cần gì từ mình?
Không khí bữa ăn sau đó khá thú vị, Viên Hữu Phương một lòng muốn lại gần hai người Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa, sau này muốn kiếm tiền cũng phải nhờ đám người ở đây. Phùng Lỵ Lỵ lúc đi học đã chú ý tới Du Phi Dương, chẳng qua lúc ấy cô xấu hổ không dám thổ lộ. Bây giờ vào xã hội hai năm, lại thấy địa vị của Du Phi Dương không thấp. Cô biết sau này mình làm việc ở đây nếu có thể dựa vào Du Phi Dương thì giám đốc Viên sẽ càng chiếu cố cô. Hai chị em sinh đôi kia càng không cần phải nói, thoáng cái đã kéo về 100 ngàn thì các cô rất cảm kích và kính sợ Vương Quốc Hoa.
Đến mười giờ, Vương Quốc Hoa bất ngờ chủ động nói tan tiệc. Hắn chỉ nói mai bảo đoàn kịch tỉnh phái người tới khách sạn tìm mình để quyết định việc biểu diễn.
Viên Hữu Phương lúc đưa hắn ra ngoài, y có chút khó hiểu hỏi:
- Sao không ra tay?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Sao anh không ra tay với trưởng đoàn kia?
- Tôi?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 247: Giật mình
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Hai chị em Liên Mai được Viên Hữu Phương phái xe đưa về, trên đường về Liên Mai nói với Liên Tuyết:
- Hôm nay lạ quá.
Liên Tuyết thoáng hơn chị ít cô bĩu môi nói:
- Có gì lạ chứ? Hai chúng ta khó khăn lắm mới tiến được đến bây giờ, chịu bao khổ để muốn gì chứ? Không phải là vì tương lai tốt đẹp hơn sao, có cuộc sống tốt đẹp hơn sao?
- Gì mà cuộc sống tốt đẹp hơn?
- Cái đó phải do từng người xác định. Chẳng qua chị thấy chúng ta còn có cửa để mặc cả sao?
Im lặng, một lát sau Liên Mai khẽ thở dài một tiếng:
- Hắn hình như không quá ghét chúng ta.
Mộ Dung là người phụ nữ làm đàn ông thấy một lần là không thể quên, cô rất quyến rũ và gợi cảm. Hai chị em xuống xe, Mộ Dung đang đừng ở bậc thang tập thể nhìn hai người.
Viên Hữu Phương có ý gì? Mộ Dung nhìn cái là hiểu. Nhưng vì bát cơm của hơn trăm người nên Mộ Dung vẫn kiên trì tiếp xúc. Nói tóm lại Viên Hữu Phương không dây dưa như những kẻ khác, hắn nắm rõ chừng mực. Nói dễ nghe là có phong thái quân tử, nói khó nghe là phong lưu.
Đẩy hai chị em Liên Mai đi, Mộ Dung cũng có chút lo lắng. Không phải lo Viên Hữu Phương mà lo khách của hắn. Mộ Dung có đủ kinh nghiệm nên biết không ít trò.
- Trưởng đoàn.
Hai chị em cùng chào, Mộ Dung thấy hai người không sao nên thở dài một tiếng:
- Không làm khó dễ hai em chứ?
Liên Mai nhỏ giọng nói:
- Có một lãnh đạo gì đó ở huyện Phương Lan còn rất trẻ mời đoàn chúng ta xuống biểu diễn. Giám đốc Viên cùng một giám đốc Du mỗi người tài trợ 50 ngàn, tiền diễn xuất do huyện chi trả.
- Hắn không nói, em không hỏi. Em chỉ biết hắn ở phòng 314 khách sạn Long Hoa, mai muốn trưởng đoàn phái người tới trao đổi chi tiết. Hơn nữa chiều mai hắn sẽ về huyện.
Một lần đi tiếp rượu không ngờ có kết quả như vậy, Mộ Dung có chút kinh ngạc. Thực ra cô không phải không kéo được tiền về, chỉ cần đi ngồi ăn uống là không khó móc được tiền từ túi của Viên Hữu Phương. Đáng tiếc Mộ Dung từng biểu diễn cho lãnh đạo ở Bắc Kinh nên không dễ dàng bỏ qua nguyên tắc của mình. Hơn nữa cô biết thứ dễ tới tay thì đàn ông sẽ không quý trọng.
Đuổi hai chị em đi nghỉ, Mộ Dung suy nghĩ chuyện hôm nay rồi đưa ra kết luận rất đơn giản. Vị lãnh đạo trẻ kia có thứ để khiến Viên Hữu Phương cúi đầu. Viên Hữu Phương từ Bắc Kinh tới, làm ăn khá tốt ở tỉnh, nói không có chỗ dựa là nói láo. Miếng thịt béo như vậy không phải ai cũng có thể ăn được. Mộ Dung cũng từng có chỗ dựa nhưng chồng cô quá kém, sau khi bố chồng cô về hưu, chồng không làm tốt không nói, còn ăn chơi đàn đúm. Mộ Dung không chịu nổi nên ly hôn.
Lúc về Cao Thăng từ chỗ tối lái xe tới đón, Vương Quốc Hoa không hề bất ngờ.
- Không ngờ được cùng lớp lại có cô em xinh như vậy?
Du Phi Dương than thở, Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả nói:
- Ông xong rồi, bị cuộc sống hủ hóa ăn tận xương tủy.
- Lúc học tiểu học nghe thầy giáo nói sinh hoạt của người Mỹ là ở trong lả, chờ chúng ta đi giải phóng. Từ Mỹ về lại phát hiện người ta sớm tiến vào Xã hội chủ nghĩa hơn chúng ta.
Du Phi Dương uống hơi nhiều, vừa nói chuyện vừa nhắm mắt lắc đầu. Vương Quốc Hoa thật ra khá tỉnh táo. Tối nay hắn không uống mấy. Đưa Du Phi Dương về tới biệt thự, hai người Giang Thúy Thúy, Lãnh Hân ra giúp đưa Du Phi Dương lên lầu. Lúc Vương Quốc Hoa định đi, Lãnh Hân nói:
- Không ngồi một lát sao?
Sau chuyện lần đó, quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Lãnh Hân rơi vào trạng thái kỳ quái.
- Không được, sáng mai phải về.
Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại. Bây giờ là cuối xuân, Lãnh Hân mặc chiếc quần jean, áo phông càng làm mấy nơi trở nên bắt mắt. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua rồi thu mắt lại, phong lưu quá cũng không phải việc tốt. Thực ra ban đầu Vương Quốc Hoa cũng không có ý định chọc vào Lãnh Hân, ai ngờ ông trời thích trêu ngươi.
Lãnh Hân cũng không rõ cảm giác của mình với Vương Quốc Hoa, biết hắn có bạn gái nhưng Lãnh Hân vẫn không nhịn được muốn ở cạnh hắn. Lãnh Hân vô thức mặc thêm áo khoác:
- Tôi đưa anh về.
Hai người ngồi yên tĩnh ở sau xe, cũng không chủ động lên tiếng nói chuyện. Lãnh Hân lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Quốc Hoa ngẩn ra nhìn phía trước.
Xe đến trước nhà Lãnh Hân, Lãnh Hân xuống xe cười nói:
- Nhà đơn vị phân, hay là vào ngồi một lát?
Mắt Vương Quốc Hoa nhấp nháy vài cái cười nói:
- Không còn sớm nữa, mai còn muốn về.
- Thế thì thôi vậy.
Lãnh Hân xoay người đi nhưng mặt rất nóng. Đồ xấu xa.
Lãnh Hân quay đầu lại thấy xe vẫn ở đó, tên xấu xa đó vẫn đứng đấy nhìn mình, trong lòng cô liền thấy nên tha thứ cho hắn.
Sáng dậy, Vương Quốc Hoa vừa rửa mặt xong thì có người gõ cửa. Mở ra thấy là Hoa Lâm đang tươi cười.
- Nhặt được tiền à?
Hoa Lâm cười hắc hắc nói:
- Cũng tương tự vậy.
- Nhớ phải ăn mừng đó.
Vương Quốc Hoa cười trêu, Hoa Lâm nói:
- Cái này không thiếu lão đệ được. vừa nhận được tin sáng nay tỉnh ủy thảo luận về bộ máy thị xã Bắc Câu, Ban Tổ chức cán bộ đề cử tôi. Việc này đúng là hiểm, danh sách vốn chưa xác định, chủ tịch tỉnh Cao Thắng Lợi còn đề cử một người. Sáng nay trước khi họp trưởng ban Lãnh bỏ thêm tên tôi.
- Chủ tịch Cao?
Vương Quốc Hoa theo bản năng hỏi một câu. Hoa Lâm lập tức giải thích nói:
- Thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh phụ trách tài chính, công nghiệp, từ Bắc Kinh điều xuống. Trưởng ban Lãnh lần này coi như làm hắn mất mặt. Chẳng qua có một tin không tốt đó là Cát Tiến Quân được đề cử làm phó chủ tịch thường trực, hắn là người của chủ tịch Cao, đây coi như là thăng bằng.
Hoa Lâm nói nửa ngày, cuối cùng nói một câu giá trị, nhất là hai chữ thăng bằng. Vương Quốc Hoa theo bản năng nghĩ tới vẻ mặt luôn bí thư của Hứa Nam Hạ.
- Ha ha, hắn làm Phó thị trưởng thường trực có thể làm khó dễ tôi sao? Không chọc tôi thì thôi, chọc tôi thì hắn không được tốt đẹp gì đâu.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới Cát Tiến Quân, có Nghiêm Hữu Quang ở trên, muốn chọc vào mình thì còn phải qua cửa này.
- Ha ha, đúng thế, không nói cái này, tôi phải đi gặp vài người bạn, nói chuyện sau.
…
Vương Quốc Hoa đang ngồi ăn mì thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hắn tưởng là Du Phi Dương nên tay bưng bát, miệng còn nhai mì ai ngờ đập vào mặt là một người phụ nữ xa lạ. Vương Quốc Hoa có chút ngẩn ra. Sao lại là phụ nữ?
Nuốt ực hết đống mì trong miệng, Vương Quốc Hoa nói:
- Cô là?
- Mộ Dung, đoàn kịch tỉnh.
Mộ Dung đưa tay ra, Vương Quốc Hoa nhìn từ trên xuống dưới, người phụ nữ này đi giày bệt. Mộ Dung lần đầu bị người nhìn như vậy nên cười nói:
- Sao vậy?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Không có gì, chỉ là may mắn cô không đi giày cao gót.
Hắn xoay người đi vào. Mộ Dung giật mình, hắn nói gì vậy? Có ai vừa gặp mặt không giới thiệu một chút mà đã xoay người đi thẳng như vậy.
Nếu đến thì Mộ Dung chỉ có thể vào, chẳng qua cô không đóng cửa.
- Ngồi đi, tôi xong ngay.
Vương Quốc Hoa nói một câu rồi ăn nhanh hết bát mì. Hắn lấy thuốc ra nhưng không quên hỏi một câu:
- Không ngại chứ?
Mộ Dung lắc đầu, Vương Quốc Hoa châm lửa mới nói:
- Vương Quốc Hoa, phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường trực huyện Phương Lan. Tôi giới thiệu không phải là có ý ra vẻ mà muốn nói với cô là tôi không có ý lừa cô.
Mộ Dung gật đầu, trong lòng cô rất tò mò nhưng cũng thấy bị đả kích. Năm 16 tuổi cô lên sân khấu, phấn đấu tới nay mới là cấp trưởng phòng.
Vương Quốc Hoa cầm lấy một tờ giấy viết một số điện thoại đưa cho Mộ Dung:
- Đây là số điện thoại của chánh văn phòng ủy ban, cô gọi điện với cô ta bàn chuyện. Vấn đề tài trợ cô cho tôi một số tài khoản, chiều tiền chuyển vào. Đúng, trước khi diễn tốt nhất nên ký hợp đồng nếu không có tranh chấp sẽ không tiện.
Mộ Dung do dự một chút nhưng vẫn hỏi một câu:
- Tại sao không ký xong mới chuyển tiền tài trợ?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Tiền tài trợ không phải của tôi, tôi dựa vào gì phải tốn công suy nghĩ. Nếu cô thấy ký hợp đồng xong mới chuyển khoản thì cũng được.
- Không, hay là mau chuyển trước, bao nhân viên trong đoàn đang đợi tiền mua gạo.
Mộ Dung cười cười, trong lòng có cảm giác không nói thành lời. Hắn rất quyết đoán.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 248: Tâm mộng vô ngấn
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
- Về biểu diễn anh có yêu cầu gì không? Ví dụ như tiết mục biểu diễn, diễn viên chính..
Mộ Dung rất tự nhiên hỏi một câu rồi cẩn thận nhìn phản ứng của Vương Quốc Hoa.
- Không có yêu cầu gì, việc này do lãnh đạo đoàn các cô quan tâm, tôi không đưa yêu cầu. Nếu như nói yêu cầu thì có một vấn đề nho nhỏ.
Vương Quốc Hoa cười cười dừng một chút. Mộ Dung không khỏi khinh thường nói trong lòng: Đối phương lộ đuôi rồi.
- Người xem ở huyện Phương Lan chủ yếu là người trung tuổi cho nên khi chọn tiết mục thì phải chú ý đến khán giả.
Vương Quốc Hoa vừa cười vừa nói, Mộ Dung theo bản năng nói:
- Chỉ như vậy thôi ư?
- Ừ, vậy thôi. Hy vọng các cô mau chuẩn bị sẵn sàng, nếu như biểu diễn lần này được đánh giá cao thì sau này huyện còn có thể cân nhắc tổ chức thêm nữa.
Mộ Dung vốn nghĩ đối phương dù không nói rõ muốn ai làm diễn viên chính thì cũng có thể ám chỉ một chút chứ? Hắn thật sự chỉ muốn phát triển sự nghiệp văn hóa của địa phương thôi sao?
Hai năm nay Mộ Dung vì duy trì sinh tồn cho đoàn kịch tỉnh nên đều phải đi khắp nơi xin tài trợ, phải nhờ vả. Ví dụ như hai chị em Liên Mai, hai người sớm là diễn viên chính nhưng vẫn chưa được vào biên chế, chỉ có tiền lương ít ỏi nên hai chị em rất khó khăn. Mộ Dung có lần từng nghĩ muốn hai chị em tìm một người đàn ông có tiền.
Mộ Dung ngẩn ra, Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu nhìn cô:
- Sao? Tôi nói không rõ ư?
Mộ Dung gật đầu nói:
- Rất rõ, tôi không có vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa đứng lên cười nói;
- Cứ như vậy đi, tôi còn phải về huyện, không tiễn cô.
Đây là đuổi khách? Mộ Dung một lần nữa rất buồn bực thầm nói đối phương kiêu căng như vậy sao? Hai người lúc bắt tay chào tạm biệt, Vương Quốc Hoa gần như chỉ khẽ chạm tay rồi bỏ, không hề nhân cơ hội chiếm tiện nghi, ánh mắt rất đoan chính.
Mộ Dung cảm thấy đầu óc của mình có vấn đề. Lần đầu cô gặp một người đàn ông có quyền thế mà có thái độ như vậy. Đi ra vài bước, Mộ Dung vô thức quay đầu lại nhìn một chút, Vương Quốc Hoa đứng ở mỉm cười, trong mắt mang theo ý thưởng thức. Mộ Dung thoải mái, thì ra hắn là người đàn ông bình thường, không phải là …
Đứng ở cửa sổ, Vương Quốc Hoa nhìn thấy đạp xe đạp rời đi. Một người phụ nữ như vậy thực ra cô có thể sống thoải mái hơn. Vương Quốc Hoa nhớ đến vẻ bất đắc dĩ trong mắt Viên Hữu Phương, đây quả là người phụ nữ đáng tôn trọng.
Vương Quốc Hoa không phải nhà từ thiện, càng không phải người thích nghệ thuật. Làm chuyện này chỉ là hắn muốn lấy danh tiếng. Diễn kịch rất có thị trường ở địa phương, Vương Quốc Hoa nghĩ không ngại tiến hành một hoạt động trong thời gian dài. Phải biết rằng người phụ nữ như Mộ Dung có lẽ trong túi ít tiền nhưng lại có nhiều bạn trong giới giải trí. Vương Quốc Hoa bỏ chút tiền là có thể miễn phí tuyên truyền cho huyện Phương Lan, hoặc là tuyên truyền cho mình.
Về phần đôi chị em Liên Mai, Vương Quốc Hoa cảm thấy chỉ cần các cô tiếp tục theo nghề diễn thì còn sợ không có cơ hội sao?
Trên đường về, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Nghiêm Hữu Quang.
- Quốc Hoa, nói với cậu một tin tốt, Tương Tiền Tiến là tân thị trưởng.
Nghiêm Hữu Quang không nói về mình nhưng thực tế đã nói y thành bí thư. Nghiêm Hữu Quang nói xong dập máy, Vương Quốc Hoa lẩm bẩm một tiếng:
- Sao phải là Tương Tiền Tiến?
Bí thư Thị ủy cùng thị trưởng vĩnh viễn có mâu thuẫn không thể hóa giải. Hai vị đứng đầu này là Nghiêm Hữu Quang và Tương Tiền Tiến làm Vương Quốc Hoa có chút đau đầu.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ lắc đầu không nghĩ nữa. Về đến huyện đã là trưa. Hắn ăn tạm một chút rồi đi làm. Tối về tới nhà khách, Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ thấy Ngô Xuân Liên đang lau nhà.
- Ồ, sao lại là cô vậy Tiểu Ngô?
Vương Quốc Hoa rất bất ngờ, Ngô Xuân Liên ngây ngô đáp lại:
- Sếp Mao tự mình tới nhà mời em đi làm trở lại, lương tăng lên 300.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Mao Lợi này đúng là biết theo chiều gió.
Vấn đề của Mao Lợi nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ. Vương Quốc Hoa cũng không muốn truy cứu.
Ngô Xuân Liên cười cười có chút xấu hổ nói:
- Em sợ mình làm không tốt.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sao cả, cô rất chăm chỉ. Chẳng qua tôi muốn tìm công việc khác cho cô. Cô làm tạm ở đây vài hôm chờ công ty của bạn tôi khai trương trên thị xã thì cô có thể lên đó làm. Ngoài ra cô nói với Mao Lợi, bảo Mao Nhạn cũng không dễ dàng, tiền lương có phải tăng lên 300 không?
Vương Quốc Hoa vừa dứt câu, Mao Lợi đã đi vào cười cười lấy lòng:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, nhất định làm theo.
Lúc nói câu này Mao Lợi thầm mắng mình ngu sao chỉ nghĩ tăng lương cho Ngô Xuân Liên.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nhìn y:
- Anh yên tâm làm tốt công việc của mình, phải biết rút kinh nghiệm, đi làm việc đi.
Vương Quốc Hoa xua tay như phủi bụi.
Mao Lợi tươi cười đầy mặt đi ra, trước khi đi còn không quên cười cười với Ngô Xuân Liên. Vương Quốc Hoa thầm nói hắn có mệt không mà làm như vậy?
Sau khi Tôn Trường Thanh xảy ra chuyện, cuộc sống của Uông Lai Thuận tốt lên rất nhiều, trong thời gian này cũng rất tích cực. Vương Quốc Hoa không thích tranh đoạt, chỉ cần đối phương không gây chuyện với mình, không thò tay vào việc của mình là đủ.
Tối không có việc gì, Vương Quốc Hoa bật máy tính lên chơi game. Chơi một lúc hắn đứng lên chuẩn bị đi tắm thì điện thoại vang lên, bên trong truyền tới giọng của Sở Sở.
- Bại hoại, sao không gọi điện cho người ta?
Vừa mở miệng đã mắng, trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên vẻ mặt hung dữ của cô, hắn cười ha hả nói:
- Sao? Nhớ anh à?
Sở Sở phì một tiếng:
- Đồ không biết xấu hổ, bổn cô nương không thèm nghĩ tới anh? Khai báo thành khẩn gần đây có phải là có tình nhân mới không?
Vương Quốc Hoa rất thành thật nói:
- Đúng thế.
Sở Sở ở bên kia trầm ngâm một chút rồi tức giận nói:
- Anh không thể nhường em một chút sao? Người ta là con gái mà.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ mình nói thật không ai tin.
- Gần đây thị xã và huyện nhiều việc nên bận quá.
Vương Quốc Hoa không tiếp tục nói đùa mà nói nghiêm túc. Sở Sở nói:
- Em biết, em có tai mắt cạnh anh đó. Nghe Cao Thăng nói có người muốn hại anh làm em rất sợ. Đã bắt được bọn chúng chưa?
- Cục công an thị xã đang truy nã nhưng chưa bắt được. Có Cao Thăng ở đây em còn sợ anh xảy ra chuyện gì sao?
- Nói cũng đúng. Đúng, ông ngoại gần đây rất khỏe, cùng lắm một tháng nữa em có thể tới chơi với anh. Nhớ tìm phụ nữ khác thì đừng để em biết.
Bên kia truyền tới tiếng ho khan, Sở Sở vội vàng dập máy.
Vương Quốc Hoa cảm thấy mình rất vô sỉ, chẳng qua hắn nhanh chóng lấy lý do mình là đàn ông để an ủi.
Vương Quốc Hoa vào lấy nước tắm. Ngô Xuân Liên vào thấy thế nên nói:
- Bí thư Vương, sao có thể để ngài làm cái này, để em.
Có thể do làm việc nên Ngô Xuân Liên mặc khá đơn giản, trước ngực lộ rõ hai điểm kia. Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào đó thầm nghĩ sao không mặc đồ lót. Lại nhìn tóc cô vẫn ướt, hắn mới biết cô vừa tắm xong chưa kịp mặc.
Cái liếc nhìn này tạo ra phản ứng, tuổi trẻ có hậu quả như vậy đó. Tối nằm ngủ Vương Quốc Hoa có giấc mơ rất vô sỉ, người phụ nữ nằm bên dưới hắn không ngừng thay đổi từ Lưu Linh, Nghiêm Giai Ngọc, còn có Mạnh Vũ Vi, Sở Sở.
….
Theo bộ máy thị ủy được xác định, bộ máy huyện ủy Phương Lan rất nhanh được xác định. Giấc mơ làm bí thư của Uông Lai Thuận đã phá sản. Uông Lai Thuận thực ra đã ám chỉ hy vọng Vương Quốc Hoa giúp nhưng Vương Quốc Hoa trực tiếp bác bỏ. Tân bí thư điều từ nơi khác tới tên là Lâm Thiếu Bách, một người đàn ông khoảng 40 tuổi trông khá nho nhã.
Hoa Lâm cũng được như ý lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy. huyện Phương Lan lần này có mấy phó chủ tịch tỉnh cần bổ nhiệm, Vương Quốc Hoa cũng tranh thủ giúp Ngô Ngôn lên chức thành phó chủ tịch huyện. Mặc dù cô không vào thường vụ huyện ủy nhưng cũng làm cho nhiều người thấy hy vọng, thấy được sự cường đại của Vương Quốc Hoa.
Uông Lai Thuận dẫn nhân viên trong huyện đến giao giới của huyện chờ lãnh đạo thị xã tới. Ngô Ngôn cười hì hì đứng sau lưng Vương Quốc Hoa, không ngừng nói chuyện với hắn. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Minh cũng không vui vẻ gì. Vương Quốc Hoa thông qua Hoa Lâm được biết Mã Minh là cái đinh Lâm Tĩnh cắm ở huyện Phương Lan. Đáng tiếc Lâm Tĩnh nếu quyết đoán hơn thì kết quả đã không thành ra thế này.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 249: Bất ngờ, vô tội
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Lâm Thiếu Bách khá hài lòng với đội ngũ nghênh đón. Trên thực tế tới huyện Phương Lan làm bí thư, Lâm Thiếu Bách không quá thích. Bên ngoài có lời đồn ở Phương Lan có một phó bí thư huyện ủy trẻ tuổi có lai lịch cực lớn. Lần này từ bên thị xã Lâm Giang sang thị xã Bắc Câu, một người bạn của Lâm Thiếu Bách là Tần Đại Lĩnh đã dành thời gian nói với hắn, Vương Quốc Hoa có chỗ dựa thông thiên tận trên tỉnh ủy. Vì thế nhắc Lâm Thiếu Bách có tới huyện Phương Lan tuyệt đối phải tạo quan hệ tốt với Vương Quốc Hoa, nếu không chức bí thư sẽ không thuận lợi. Lúc ấy Lâm Thiếu Bách không nói gì, cũng coi như không nghe thấy.
Có ấn tượng này, khi Vương Quốc Hoa đi tới giới thiệu, Lâm Thiếu Bách cẩn thận nhìn. Trong lòng Lâm Thiếu Bách không thích kẻ như Vương Quốc Hoa. Lâm Thiếu Bách dựa vào năng lực của mình mà từ một nhân viên bình thường bò lên tới chức bí thư huyện ủy. Lâm Thiếu Bách xuất thân bình thường nên có tâm lý bài xích với người có xuất thân tốt.
- Đồng chí Quốc Hoa còn trẻ thật.
Lâm Thiếu Bách nói với giọng ghen tị, Vương Quốc Hoa nghe không khỏi buồn bực mình đâu chọc gì tới hắn?
Lâm Thiếu Bách chính thức nhận chức. Bởi vì phó bí thư Đảng đàn chưa được xác định nên chiều Lâm Thiếu Bách tổ chức hội nghị ban bí thư chỉ có bốn người tham gia. Lúc Lâm Thiếu Bách ở thị xã Lâm Giang thì huyện y làm việc có đến bảy phó bí thư, huyện Phương Lan này đúng là đặc biệt.
Trên hội nghị ban bí thư Lâm Thiếu Bách đầu tiên khẳng định huyện ủy cần làm chính là duy trì ổn định, sau đó y nói với mọi người:
- Tôi vừa tới nên trong công việc sau này còn cần mọi người ủng hộ nhiều hơn.
Lời này chính là nói cho mọi người biết về sau hắn là lớn nhất.
Trong phòng hội nghị có bốn vị. Đầu tiên là Uông Lai Thuận đang khó chịu, không lên làm bí thư được thì y vui vẻ mới là lạ. Mã Minh cũng rất buồn bực, ở huyện nằm gai nếm mật từng đó năm vậy mà vẫn đứng im tại chỗ, y không vui vẻ gì. Vương Quốc Hoa thì không sao, thầm nghĩ chỉ làm tốt công việc mình phụ trách là đủ.
Vương Quốc Hoa không sao cả, không phải là người khác không sao cả. Uông Lai Thuận nửa nóng nửa lạnh nói:
- Sau này dưới sự lãnh đạo của bí thư Lâm, công việc của huyện nhất định sẽ làm tốt, công việc bên ủy ban còn cần bí thư Lâm chỉ đạo nhiều hơn.
Đoạn trước không vấn đề gì, chỉ là câu khách sáo, đoạn sau mới là chủ yếu. Đây là nói họ Lâm đừng mong nhúng tay vào công việc bên ủy ban.
- Bí thư Lâm từ thành phố lớn tới nên nhìn vấn đề nhất định sâu sắc hơn chúng tôi. Công việc bên Ủy ban kỷ luật còn cần bí thư Lâm quan tâm nhiều hơn.
Mã Minh nói như không có vấn đề nhưng giọng điệu không đúng. Lại phố hợp vẻ mặt đã cho thấy vẻ bất mãn của y. Mày vừa nhận chức đã ra vẻ rồi, sau này sẽ như thế nào? Vì thế Uông Lai Thuận là chủ tịch mở miệng nói, Mã Minh lập tức đi theo. Mã Minh bây giờ không có chỗ dựa nên cần kết minh với Uông Lai Thuận. Nếu không Mã Minh chèn ép thì sau này sống như thế nào?
Vương Quốc Hoa chân thành hơn đôi chút:
- Sau này tôi nhất định làm tốt công việc của mình, mời bí thư Lâm phê bình, chỉ đạo.
Vương Quốc Hoa nói rất bình thường, không giống hai vị kia chẳng qua Lâm Thiếu Bách lại nghĩ rằng: “Việc tao phụ trách mày đừng nhúng tay vào.
Lâm Thiếu Bách đang đắc ý bị dội chậu nước lạnh. Y lập tức nghĩ tới có phải ba tên kia liên minh chèn ép mình không? Bản chất của việc này rất đơn giản, Lâm Thiếu Bách chỉ cần khiêm tốn một chút thì việc sẽ không xảy ra.
Mặt Lâm Thiếu Bách lúc nóng lúc lạnh. Y lạnh lùng nhìn Vương Quốc Hoa, việc này y coi Vương Quốc Hoa là chủ mưu.
Vương Quốc Hoa lập tức cảm nhận sự oán độc trong ánh mắt của đối phương, hắn cũng nhướng mày trách nhiệm lại. Mày không phạm tao, tao không phạm mày, mày chọc tao, tao nhất định giẫm chết mày. Đây là tiêu chuẩn làm người của Vương Quốc Hoa.
Lâm Thiếu Bách không ngờ ánh mắt uy hiếp của mình lại gặp phải ánh mắt phản kích ác liệt như vậy của đối phương. Lâm Thiếu Bách không khỏi thấy nhục, tức giận.
Hội nghị ban bí thư kết thúc trong không khí không vui. Lâm Thiếu Bách gần như lao ra ngoài để lại ba người. Uông Lai Thuận hừ một tiếng sau đó cười cười với Vương Quốc Hoa. Thấy cảnh này không khỏi nhướng mày sau đó cũng cười cười với Vương Quốc Hoa. Hai vị này ngồi im, Vương Quốc Hoa thấy thế nên bất đắc dĩ nói:
- Tôi đi trước.
Công việc chủ yếu của Vương Quốc Hoa là bên ủy ban, sau khi tan họp liền về ủy ban. Hắn chưa tới trụ sở thì một xe Santana từ sau chạy lên, Cao Thăng nhìn kính sau rồi nói:
- Là xe của Ngô Ngôn.
Vương Quốc Hoa bảo Cao Thăng dừng xe, Ngô Ngôn chạy tới, cô cười hì hì nói:
- Lãnh đạo, tối đi ăn cơm cùng có được không?
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười:
- Có cần như thế này không? Gọi điện là được mà.
- Gọi điện không đủ thành ý.
- Đi trước dẫn đường.
Hai xe một trước một sau tới nhà hàng Phỉ Thúy. Sáu bảy người Ngụy Gia Hoa, Tạ Duyệt, Điền Hổ đã sớm chờ ở đây rồi vội vàng lên đón. Vương Quốc Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Ngôn rồi lên tầng.
Bữa ăn này Vương Quốc Hoa rất mệt, mấy người kia rất nhiệt tình, Vương Quốc Hoa nghĩ tới sau đây là bộ máy của mình nên nhiệt tình uống. Uống mỗi người hai chén, Vương Quốc Hoa tuyên bố đầu hàng vì không chịu được nữa. Ngô Ngôn cười cười đứng lên giơ chén nói:
- Bí thư Vương uống nhiều rồi, tôi thay mặt Bí thư Vương cảm ơn mọi người.
Vương Quốc Hoa được đưa về như thế nào thì hắn cũng không biết. Hắn tỉnh lại thấy đã là rạng sáng. Hắn mở mắt ra thấy Ngô Xuân Liên đang nằm ngủ thiếp đi trên ghế. Bên cạnh có trà, Vương Quốc Hoa cầm lấy uống, uống xong đi vệ sinh về vẫn thấy Ngô Xuân Liên ngủ ngon. Vương Quốc Hoa cầm chăn đắp cho cô. Cô bé quay người làm chiếc áo bị bung cúc, một con thỏ mất khống chế lộ ra lắc lư vài cái.
Vương Quốc Hoa run lên vội vàng bỏ chăn xuống rên rỉ một tiếng. Hắn về giường nhưng lại đau đầu không ngủ được, hắn đành ngồi dựa lưng vào tường hút thuốc, hút xong lại thấy đau đầu hơn.
Day day trán, phía sau đột nhiên thêm đôi tay. Vương Quốc Hoa đột nhiên quay đầu lại, Ngô Xuân Liên giật mình nhìn xuống, chiếc khuy đen đủi lại bãi công.
Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào đó, Ngô Xuân Liên lặng lẽ bỏ tay ra tiến lên một bước. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nhỏ giọng nói với Ngô Xuân Liên đang nhắm mắt:
- Tiểu Ngô, đừng chơi với lửa.
- Bí thư Vương, em muốn làm người của ngài, không cần danh phận.
Ngô Xuân Liên mặt đỏ bừng ngồi xổm xuống vuốt ve côn sắt.
Vương Quốc Hoa ngồi im không nhúc nhích, mắt nhắm lại rên ư ư. Một lát sau hắn phát hiện tay kia đã dừng lại nên mở mắt, trước mặt là một cơ thể trần truồng.
Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Không cần, như vừa nãy là đủ rồi.
Ngô Xuân Liên cả người đỏ bừng như uống say, cô ngồi xuống, mặc dù rất ngây ngô nhưng vẫn giải quyết được vấn đề. Ngô Xuân Liên lí nhí nói:
- Không ngờ lại thích như vậy.
…
Vào toilet rửa một chút, Ngô Xuân Liên lại tiếp tục ấn đầu cho hắn. Đối với Vương Quốc Hoa mà nói đây là một việc rất khó khăn nhưng lại không thể là gì khác. Đầu hắn hơi loạn, chuyện không ngờ lại thành như vậy, ngoài do hắn không kiên định ra cũng có một phần do Ngô Xuân Liên đã quyết tâm.
Vương Quốc Hoa lên giường nằm bật đèn, không lâu sau một cơ thể trắng nõn chuồn vào dán sạch vào hắn, tiếng thở dần hổn hển. Một lát sau bên cạnh hơi run lên nói:
- Đừng thế nữa, khó chịu.
Mấy chữ này làm Ngô Xuân Liên xoay người. Vương Quốc Hoa cẩn thận bắn triệu tính mạng lên vùng bụng đó, sau đó nằm xuống ôm cô:
- Sao em lại phải khổ như vậy?
- Không có gì, mới đầu hơi đau sau đó thì tốt rồi.
Yên tĩnh một lát, Ngô Xuân Liên nhỏ giọng nói:
- Cái kia, sao lại ra ngoài, em nghe người ta nói ra ngoài không thoải mái.
- Nếu không sẽ không an toàn.
Ngô Xuân Liên dán sát vào…
….
Tư tưởng của Vương Quốc Hoa đã được Lãnh Vũ kiểm chứng. Dùng hai ngày thời gian mới đọc hết tài liệu mà Lãnh Vũ đưa cho. Hắn quyết định lên tỉnh một chuyến tìm chuyên gia đại học nông nghiệp tỉnhđể xác định một chút, hy vọng có thể đạt được kết quả đáng mừng. Vương Quốc Hoa xuất thân nhà nông nên biết rõ để nông dân bỏ tiền ra mua trâu bò là không thực tế. Theo tình hình hiện nay trong nước có ít công ty tiêu thụ thịt trâu trên quy mô lớn. Với phương diện này Vương Quốc Hoa cũng hiểu không ít.
Trước khi đi, Ngô Xuân Liên tỏ vẻ muốn lên Thượng Hải gặp em trai, Vương Quốc Hoa liền thuận đường mang cô đi. Xe lên tới thị xã, Vương Quốc Hoa nhìn bộ đồ Ngô Xuân Liên đang mặc nên bảo Cao Thăng chạy tới siêu thị.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 250: Tiểu Tam đối Tiểu Tam
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Nhìn giá tiền trên bộ đồ, Ngô Xuân Liên luống cuống túm chặt tay Vương Quốc Hoa.
- Đắt quá.
Vương Quốc Hoa nói:
- Người phụ nữ của anh mặc đương nhiên phải tốt nhất.
Thực ra bộ đồ này chỉ hơn 350 đồng một bộ. Ngô Xuân Liên nghe hắn nói không khỏi thấy ngọt ngào.
- Vậy mua một bộ.
Phụ nữ không thể chống lại sức hấp dẫn của quần áo đẹp.
Vương Quốc Hoa mua ba bộ, một bộ mặc trên người Ngô Xuân Liên, không phải hắn keo kiệt chỉ là Ngô Xuân Liên khác những người phụ nữ khác, thoáng cái cho cô nhiều quá sẽ làm cô sợ.
Ngô Xuân Liên là người phụ nữ như một khối ngọc chưa tạo hình, chỉ cần thoáng gia công sẽ tản ra ánh sáng rực rỡ. Ngô Xuân Liên mặc bộ đồ mới lập tức như biến thành người khác. Vương Quốc Hoa nhìn một chút cảm thấy còn hơi kém nên đuổi Cao Thăng đi đặt phòng còn mình dẫn Ngô Xuân Liên chạy đến thẩm mỹ viện.
Lái xe taxi là một người đàn ông trung niên khá dẻo miệng. Y nhìn Ngô Xuân Liên và Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Cậu nhóc có ánh mắt tốt thật đó.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì. Hắn đưa cho lái xe một điếu thuốc. Thẩm mỹ viện thời này chưa thiếu đức như sau này, Vương Quốc Hoa không lo đi làm tóc mà bị thu bảy tám ngàn.
Bắc Câu là nơi khá kỳ lạ, trình độ cuộc sống bình thường không cao nhưng nhiều hộ giàu mới nổi. Thẩm mỹ viện ở kế hoạch phố trung ương chính là nơi phục vụ người có tiền. Thẩm mỹ như thế nào thì Vương Quốc Hoa không biết, hắn gọi chủ ra nói:
- Xem rồi làm.
Nói xong hắn tìm chỗ ngồi xuống lấy báo ra đọc.
Ngô Xuân Liên có chút lo lắng, cô vốn không mong gì cả. Cô cũng là phụ nữ, cũng muốn dựa vào một người đàn ông có quyền có thế.
Vương Quốc Hoa quyết định ở lại thị xã một tối, vừa dành thời gian cho Ngô Xuân Liên, vừa lười biếng được một ngày. Thời tiết cuối xuân rất đẹp nên hắn cũng muốn dẫn Ngô Xuân Liên đi chơi cả ngày.
Ai ngờ biến hoá đến rất nhanh, nguyên nhân là do một thằng thanh niên đi tới, phía sau còn có hai tên nữa. Thằng kia liếc cái là thấy Ngô Xuân Liên. Y đi dạo một vòng cuối cùng gọi chủ đi ra. Chủ cửa hàng là người phụ nữ béo mập khoảng 30 tuổi. Ả chỉ vào Vương Quốc Hoa. Thằng kia đẩy ả ra rồi ngông nghênh đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa.
- Anh bạn mắt tinh thật đó, đưa ả này cho tôi được không?
Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn hắn rồi cúi đầu đọc báo như không thấy đối phương. Bịch một tiếng, chén trà trước mặt Vương Quốc Hoa bị đá rơi xuống, thằng kia tức giận nói:
- Mẹ nó chứ, nể mặt là được thể lên nước à?
Lúc này chủ cửa hàng chạy ra ngăn lại:
- Tiểu Tam, đừng gây sự ở cửa hàng tôi.
Tên này hay thật, Vương Quốc Hoa nghe không khỏi vui vẻ ngẩng đầu nói:
- Cút, đừng gây họa cho bố mẹ mày.
Ngô Xuân Liên làm tóc được nửa luống cuống không ngừng quay đầu sang nói:
- Vương ca, không sao chứ?
Ngô Xuân Liên nói với giọng địa phương làm thằng Tiểu Tam cười phì một tiếng.
- Con bé miền núi, anh bạn, tôi thích ả là may mắn cho ả đó.
Vương Quốc Hoa cười cười với chủ cửa hàng:
- Ít ra cũng phải làm tóc xong cho người phụ nữ của tôi chứ?
Ả kia nghe xong không khỏi sa sầm mặt lại nói:
- Tiểu Tam, đủ rồi đó.
Tiểu Tam hừ một tiếng nói với Vương Quốc Hoa:
- Mày chờ đó.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến hắn, hắn chỉ đống hỗn độn trên mặt đất:
- Bảo người dọn đi, sau đó rót cho cốc trà.
Chủ cửa hàng xem như đã nhìn ra tên kia không phải có lai lịch rất lớn thì chính là điên cuồng, mà khả năng phía sau là rất lớn. Thằng Tiểu Tam dẫn hai tên ra ngoài xem ra không dám gây sự ở đây.
Chủ cửa hàng tự mình rót trà bưng lên. Vương Quốc Hoa cầm cười nói:
- Cảm ơn.
Vừa nói hắn vừa xua tay với Ngô Xuân Liên:
- Yên tâm làm tóc đi.
Chủ cửa hàng cũng không đi ngay mà ngồi xuống nói:
- Anh này, bố thằng vừa rồi là phó cục trưởng thường trực Cục công an thị xã. Anh không biết làm ngành của chúng tôi thì mặc dù nói chưa chắc sợ hắn nhưng mà ở đây, không tiện nói. Thời gian trước nó làm loạn mà không bị làm sao cả.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Phó cục trưởng thường trực thì sao chứ?
Chủ cửa hàng gật đầu, Vương Quốc Hoa lấy máy ra ấn số gọi.
- Lão Diêu, Vương Quốc Hoa đây. Tôi ở thẩm mỹ viện Na Na, được, anh tới đây, đúng, gọi cả phó cục trưởng thường trực của anh tới, tôi muốn làm quen.
Diêu Bản Thụ có chút buồn bực thầm nói có chuyện gì thế này? Thời gian gần đây y đang vội vàng tranh chức bí thư đảng ủy chính pháp. Nguyên bí thư Nhạc Hòa do dính tới việc gì đó nên mất chức, Diêu Bản Thụ đang sốt ruột tìm đường quan hệ, không ngờ lần trước Vương Quốc Hoa từ chối, lần này lại chủ động gọi tới còn nói muốn gặp phó cục trưởng thường trực.
Phó cục trưởng thường trực Cục công an thị xã - Trần Vĩ Quốc bình thường là người nghe lời Diêu Bản Thụ, cũng rất cung kính với y. Kết quả Vương Quốc Hoa gọi tới làm Diêu Bản Thụ sợ hãi thầm nói không phải thằng kia định vượt quyền mình chứ? Đối với Vương Quốc Hoa, Diêu Bản Thụ chỉ có thể dùng từ cao thâm khó lường để hình dung. Hắn quan hệ với Du Phi Dương không nói, lần trước còn có bao thuốc gấu mèo “đặc cung”.
Ý của giám đốc Lãnh rất rõ, chức bí thư đảng ủy chính pháp có lẽ rất khó khăn, không bằng tranh thủ chức phó thị trưởng kiêm cục trưởng Cục công an. Diêu Bản Thụ lúc ấy không nói gì nhưng trong lòng rất thất vọng. phó thị trưởng đúng là cấp phó sở nhưng không phải thường vụ. Đương nhiên giám đốc Lãnh có thể làm đến nước này đã là cực hạn, muốn lên chức còn phải nhờ quan hệ khác mới được.
Nếu như không có cuộc điện này của Vương Quốc Hoa, Diêu Bản Thụ xem như hết hy vọng. bây giờ hắn gọi tới, ngọn lửa trong lòng Diêu Bản Thụ lại được dấy lên.
Diêu Bản Thụ gọi Trần Vĩ Quốc tới. Y rất tự nhiên nhìn một lúc khiến Trần Vĩ Quốc run lên thì y mới nói:
- Lão Trần, giấu sâu thật đó, biết Bí thư Vương từ lúc nào vậy?
- Bí thư Vương gì cơ? Bí thư Vương nào?
Trần Vĩ Quốc rất khó hiểu, suy nghĩ thật nhanh xem ở toàn tỉnh có vị Bí thư Vương nào không? Trên tỉnh thật ra có một vị là phó bí thư Vương, là cán bộ ở Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, không ít lần thấy trên Tv.
- Vương Quốc Hoa ở huyện Phương Lan, anh đừng nói với tôi là không biết đó.
Diêu Bản Thụ tức giận thầm nghĩ còn định giả vờ ư?
Trần Vĩ Quốc càng hồ đồ hơn, y vội vàng giải thích:
- Cục trưởng, trời đất chứng giám, người mà ngài nói tôi chưa từng nghe tới.
Diêu Bản Thụ thấy đối phương không phải nói láo nên cũng rất khó hiểu.
- Anh đi theo tôi.
Diêu Bản Thụ cầm cặp đi ra. Hai người hai xe rời đi.
Trong thẩm mỹ viện, chủ cửa hàng đang khá giật mình. Thầm nói thằng kia chỉ gọi một cuộc làm hai vị lãnh đạo cao nhất của Cục công an thị xã tới?
Chủ cửa hàng thầm nói không phải là ra vẻ đó chứ? Nhưng Vương Quốc Hoa gọi điện xon lại tiếp tục đọc báo uống chè đầy bình tĩnh không giống giả vờ. Chủ cửa hàng quyết định ngồi xem tình hình. Thằng Tiểu Tam lúc này đã gọi mười mấy thằng choai choai tới đi lại quanh quẩn trước thẩm mỹ viện.
- Ngài xem…
Chủ cửa hàng vô thức gọi đầy cung kính. Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn ra ngoài xong nói:
- Thấy rồi, cảm ơn.
Trần Tiểu Tam, tên thật Trần Tiểu Sơn, do từ nhỏ được gọi là Tiểu Tam nên đây coi như thành biệt danh Tiểu Tam.
Ngô Xuân Liên xem như là một Tiểu Tam (bồ nhí), Vương Quốc Hoa nghĩ không khỏi vui vẻ, đây là Tiểu Tam với Tiểu Tam.
Trần Tiểu Sơn lấy thuốc ra phát cho bọn đàn em:
- Các anh em chờ lát thằng kia đi ra thì lên cho tôi, tội đâu tôi chịu.
Lúc này mặt thằng quay đầu lại nhỏ giọng nói:
- Lão đại, hình như xe của bố anh tới.
- Xe bố tôi?
Trần Tiểu Sơn nhìn thoáng qua nói:
- Đó rõ ràng là xe của cục trưởng Diêu mà.
Vừa nói ra khỏi mồm, Trần Tiểu Sơn lại thấy không đúng. Y dụi mát nhìn kỹ, xe trước là của cục trưởng Diêu, xe sau không phải xe của bố mình sao?
- Mẹ nó chứ, xảy ra chuyện lớn rồi, anh em rút.
Mọi người còn đang do dự thì Trần Vĩ Quốc ở đường đối diện gầm lên giận dữ:
- Trần Tiểu Sơn, mày cút đây ra cho tao.
Trần Tiểu Sơn chạy mới được hai bước lại nghe thấy Trần Vĩ Quốc hét:
- Có giỏi mày chạy đi, đừng để tao túm được mày.
Trần Tiểu Sơn cúi đầu nhỏ giọng nói với đám anh em:
- Mọi người đi nhanh, tôi một mình sang đó.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina