Nếu nói Tùng Hạc Cư là con gái rượu của ngành ẩm thực Nam Đàm, vậy Yến Nhiên Lầu cũng được coi là đại tiểu thư khuê các của cả Phong Châu.
Vị trí độc đáo của Yến Nhiên Lầu quyết định vị trí đặc biệt của nó trong ngành ẩm thực Phong Châu. Nó nằm ở nơi giao nhau giữa sông Phong Giang và sông Tây Phong, nếu nói toàn bộ khu nội thành Phong Châu cũ vẫn còn điểm nào đó đáng để xem, có lẽ cũng chỉ có vùng này.
Quần thể công trình kiến trúc vùng đất này từ thời dân quốc đến thời kỳ cách mạng văn hóa sau giải phóng đều có, hơn nữa có thể nói giữ gìn khá tốt. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Phong Châu trước kia cũng từng có ý tiến hành cải tạo khu đất này, nhưng bị hạn chế bởi đủ loại nhân tố kìm hãm và điều kiện chưa đầy đủ, cuối cùng cũng từ bỏ ý định đó. Sau khi cải cách mở cửa, thị trấn phát triển dần chuyển hướng xuống khu vực giao nhau giữa Phong Giang và sông Đông Phong ở phía hạ lưu, khiến vùng đất này càng ngày càng vắng vẻ.
Phong Châu ắt có lý do đặc biệt thì mới có thể trở thành nơi đặt Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu, đoạn sông Phong Giang ở vùng này dài không đến 10 km này lại có đến ba nhánh sông hợp lại: sông Đông Phong, Tây Phong, lại cộng thêm sông Nam Hà ở phía hạ lưu cũng chảy vào Phong Giang. Mà xung quanh Phong Giang đều có các ao hồ, đầm lầy lớn nhỏ, khiến vùng này có nguồn nước phong phú. Thêm vào đó là công nghiệp Phong Châu không phát triển nhiều, chất lượng nước vẫn duy trì được trạng thái tương đối tốt, địa thế cũng tương đối bằng phẳng, và cộng cả nguyên nhân lịch sử, cuối cùng khiến Phong Châu trở nên nổi bật trong bảy huyện phía nam mà trở thành nơi đặt trung tâm địa khu.
Yến Nhiên Lầu ở chính nơi Tây Phong và Phong Giang giao nhau.
Nước sông Tây Phong mát rượi, lượng nước hàng năm đều ổn định, cho dù là mùa khô cũng có thể có lượng nước tương đối dồi dào. Đầu nguồn sông Tây Phong xuất phát từ núi Bàn Mã Lĩnh – nơi ranh giới giữa Song Phong và Lạc Khâu. Đó là đỉnh cao nhất của địa khu Phong Châu, thế núi tuy rằng không phải là hiểm trở, nhưng lại uốn lượn kéo dài mấy trăm dặm, hình thành đường phân cách tự nhiên giữa địa khu Lạc Môn với địa khu Phong Châu, Lê Dương.
Đỉnh núi cao nhất Bàn Mã Lĩnh có độ cao so với mực nước biển lên tới 1688 m, so với nơi có độ cao đạt tới 1592 m là đỉnh Loan Cung thì hoàn toàn đối lập. Nghe nói được lấy tên từ vị tướng quân nổi tiếng triều Đường là Lý Quang Bật dẫn quân xuất chinh khởi nghĩa Viên triều thời đó dừng chân nơi đấy, thấy hai dãy núi đối nhau, phong cảnh tráng lệ kỳ vĩ, nên khắc thành Bàn Mã Loan Cung… Nơi này cũng là nguồn trữ nước quan trọng của Xương Giang, có bao nhiêu sông hồ đều xuất phát từ đây.
Vùng đất nơi xây dựng Yến Nhiên Lầu có lợi từ việc thị trấn Phong Châu phát triển về hướng bắc và hướng đông, mọi ngả đường con phố đều rất thanh tĩnh.
Yến Nhiên Lầu vốn là nhà riêng của một hộ gia đình bản địa lâu năm, sau này được ông chủ Yến Nhiên Lầu mua lại, sửa sang thêm, sau đó lại lần lượt mua thêm hai mảnh sân nhỏ ở xung quanh đó và cải tạo, hình thành một khoảng sân hiện nay theo kiểu cổ điển với phong cách Minh Thanh làm chủ đạo. Mà kiểu kiến trúc này dùng làm nơi ăn uống chắc chắn sẽ là một bước đột phá cực kỳ lớn, đừng nói là ở Phong Châu, cho dù là toàn bộ Xương Giang đều cực kì hiếm thấy. Loại hình mà sau này sẽ hình thành một trào lưu ở Bắc Kinh lại có thể xuất hiện sớm như vậy ở Phong Châu… Điều này khiến đến Lục Vi Dân cũng phải kinh ngạc với tầm nhìn của người chủ, lại có thể dẫn đầu thời đại đến như vậy.
- Đã ra khỏi Bắc Kinh?
Lục Vi Dân đang chuẩn bị gắp miếng rau chợt tập trung ánh mắt, tay dừng lại trong không trung một lúc, trong lòng như có những cơn sóng dữ dội cuộn dâng. Lịch sử rốt cuộc vẫn vận hành theo quỹ đạo đã định.
Năm 1992 sẽ vĩnh viễn đi vào sử sách. Đúng là lần này chuyến đi tuần hành về phía nam của những vị kỳ cựu Bắc Kinh sẽi dẫn đến làn sóng cải cách mở cửa và phát triển hoàn toàn mới trên khắp Trung Quốc. Giải phóng tư tưởng, phát triển mới là đạo lý cứng rắn… Phải mạnh dạn một chút, cần cảnh giác “hữu” nhưng càng phải đề phòng “tả”… cho phép xem, nhưng cần kiên quyết thử. Một loạt những câu nói kiểu này trong hai mươi năm sẽ có thể ảnh hưởng sâu sắc đến toàn bộ Trung Quốc.
- Ừ, bên trên không hề công bố tin tức ra ngoài, nhưng những ai nhanh nhạy đều biết, ông ấy hai năm nay đều không đón tết ở Bắc Kinh, thích ra ngoài thăm thú, xem ra năm nay cũng không phải ngoại lệ.
Lôi Đạt còn đang có chút ngạc nhiên nhấp một ngụm rượu, liếc Lục Vi Dân một cái:
- Cậu kích động như thế làm gì? Đâu có dính dáng gì với chúng ta… nên làm gì thì vẫn phải làm chứ.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết, toàn bộ cơ quan Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu đều rõ ràng có phần rối loạn. Dù sao lần đón Tết đầu tiên từ ngày tách ra khỏi Lê Dương, những việc liên quan quá nhiều. Các bộ ngành đều là được xây dựng trong hai tháng này, tuy nói thời gian trù bị giai đoạn tiền kỳ cũng đã có một bộ khung chính… nhưng khi thật sự bước vào vận hành bình thường cũng phải cần thời gian ba tháng. Các bộ máy lãnh đạo các bộ ngành đều vẫn chưa hoàn toàn được trang bị đầy đủ. Giờ sắp sang năm mới, mọi việc không kể lớn nhỏ đều phải được tổng kết lại, cũng là một cách nhìn về Phong Châu kể từ khi thành lập địa khu được ba tháng.
Lôi Đạt về Phong Châu cũng đã được vài ngày. Tiến độ xây dựng nhà máy xi măng Phong Châu cũng rất thuận lợi, chắc ngày mồng một tháng năm bắt đầu đi vào sản xuất cũng không có vấn đề gì, điều này khiến Lôi Đạt rất vừa lòng, cũng càng thêm tín nhiệm Chân Kính Tài.
Anh ta một mực mời cùng ăn cơm, nhưng thân phận Lục Vi Dân bây giờ không còn giống với trước kia, có thể nói là không có chút tự do nào, tất cả đều xoay quanh Hạ Lực Hành, vì thế không thể quyết định chắc chắn được. Khó khăn lắm mới tìm được dịp Hạ Lực Hành cùng với một Phó ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có quan hệ cá nhân khá thân thiết dùng cơm, không cần Lục Vi Dân tham gia, lúc này mới quyết định được cùng ăn cơm, cũng xem như là buổi tụ tập trước khi năm hết Tết đến.
- Anh Đạt, em cảm thấy lần này sợ sẽ không đơn giản như vậy. Anh là người ở Bắc Kinh, vốn dĩ đã có tính nhạy cảm với chính trị mới phải. Anh không thấy trong năm nay không khí chính trị có chút hỗn độn sao?
Lục Vi Dân gắp một miếng đùi cun cút hun khói, đặt vào bát của Chân Kính Tài đang ngồi đối diện:
- Chú Chân, chú nếm thử thịt chim cun cút hun khói của núi Đại Hoài xem, hương vị thực sự rất đặc biệt, cũng là món ăn đặc sản nơi đây.
- Hộn độn không rõ ràng?
Mắt Lôi Đạt khẽ động, như thoáng có suy nghĩ:
- Dùng từ rất chính xác, đúng vậy, ở Bắc Kinh anh cũng nghe vài người bạn nói đến chuyện này. Năm nay là năm mà thái độ, biểu hiện của mấy ông lớn đều có chút mâu thuẫn, khi thì tả khi thì hữu, nhưng mấy vị chủ chốt đều vẫn yên lặng, giống như đang đợi gì đó, có lẽ chính là đang…
Lôi Đạt làm một động tác rất mơ hồ, Lục Vi Dân mỉm cười:
- Anh Đạt, không phải nói người Bắc Kinh các anh ăn nói rất thoải mái sao? Sao anh lại cẩn thận như vậy? Nói thì đâu có tội gì, thảo luận cũng không bị coi là tội tày trời chứ?
- Ha ha. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, anh giờ là thương nhân, không muốn dính đến mấy chuyện đó. Cậu nhìn Hà Khanh xem, rõ rang là không quay lại nữa rồi, tên này, thời gian trước nước chúng ta chẳng phải đã chính thức thừa nhận sự độc lập của mấy nước cộng hòa thuộc Liên Xô cũ sao? Anh gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi tình hình, hộ chiếu có cần đổi hay không, có khó khăn gì về mặt pháp luật không. Cậu ta vẫn còn thân mật với hai cô nàng German và Ukraine ở Bờ biển đen, vui đến quên cả trời đất, căn bản không xem chuyện này ra gì. Hỏi cậu ta khi nào trở về, cậu ta nói có thể phải đến Tết âm lịch năm sau mới có thể về, việc bên đó nhiều, ha ha, căn bản là không để ý gì đến dự án của chúng ta ở đây ra gì mà.
Lôi Đạt cười lắc đầu.
- Anh Đạt, tình hình chính trị và kinh tế có thể tách biệt sao?
Lục Vi Dân hỏi vặn lại:
- Không có một cục diện chính trị ổn định, xu hướng chính sách rõ ràng nào, làm công thương nghiệp cũng tốt, làm thương mại cũng được, anh cũng có thể đủ dũng khí, yên tâm được sao?
- Nói cũng phải.
Lôi Đạt tán thành cách nói của Lục Vi Dân:
- Thế nào, cậu cảm thấy chính sách nước ta có thể có thay đổi lớn sao?
- Về xu thế chung sẽ không thể thay đổi, cải cách mở cửa là xu thế phát triển tất yếu, không ai có thể đi ngược lại với chiều hướng này. Nhưng em thấy cũng có thể sẽ có động tác và lực lượng lớn hơn nữa đến đẩy nhanh một làn sóng phát triển kinh tế mới. Nước ta trong hai năm trước vẫn đang thanh lọc chỉnh đốn, để tránh áp lực lạm phát quá lớn, nhưng với tình hình hiện nay mà nói, thanh lọc chỉnh đốn hẳn đã bước vào thời kỳ kết thúc, việc cần làm hiện giờ là nắm bắt thời cơ, lại một lần nữa khởi động kế hoạch phát triển kinh tế lớn.
Phân tích và phán đoán của Lục Vi Dân rất có ảnh hưởng đối với Lôi Đạt. Hà Khanh đã nhiều lần trao đổi với Lôi Đạt, chính là nói năng lực phân tích, phán đoán của Lục Vi Dân thực sự hơn người, hơn nữa luôn có những phân tích đúng đến điểm mấu chốt vào nơi có lợi, ở điểm này Hà Khanh được hưởng lợi rất nhiều.
- Anh thì vẫn thật lòng chờ mong chính sách mở cửa hơn một chút, khởi động lại kế hoạch phát triển kinh tế, đối với nhà máy xi măng Phong Châu chúng ta mà nói cũng là một chuyện rất tốt. Khởi động kinh tế chắc chắn sẽ có sự kích thích vô cùng lớn với thị trường xây dựng, điều này sẽ kèo theo nhu cầu về vật liệu xây dựng. Trong toàn bộ Xương Giang, quy mô đầu tư của nhà máy xi măng Phong Châu chúng ta cũng được coi là lớn, không ít người đều lo ngại thị trường không thể tiêu thụ hết. Đặc biệt là phía Lê Dương, gần như mỗi huyện đều có nhà máy xi măng, với tình hình hiện nay mà nói, thị trường hơi có dấu hiệu bão hòa. Anh sẽ đợi dự đoán của cậu thành hiện thực.
Lôi Đạt cười nói.
- Chắc hẳn là không thể có thay đổi gì lớn. Ít nhất là dự án xây dựng ở chính địa khu Phong Châu sẽ không ít. Trong hai ba năm này nhu cầu xây dựng thiết bị quản lý thành phố và đường sá của thành phố Phong Châu chính là một thị trường vô cùng lớn. Anh Đạt, anh cứ đợi đếm số tiền thu được đến mỏi nhừ tay đi.
Lục Vi Dân cười đùa:
- Chỉ sợ đến lúc đó anh sản xuất cũng không kịp thôi.
- Không kịp thì sợ gì? Đến giai đoạn hai mở rộng sản xuất là được, có Phó tổng giám đốc Chân ở đó, anh có thể yên tâm làm việc khác rồi, nào, Phó tổng giám đốc Chân, tôi kính chú một ly, chú cũng là trưởng bối của Vi Dân. Vi Dân, lẽ nào cậu chỉ uống rượu một mình như vậy, phải cùng nâng ly lên mới được.
Vừa ăn cơm, Lôi Đạt cũng tiện thể nói đến trong thời gian sắp tới có khả năng trường chính trị Xương Giang sẽ thể có chút biến đổi. Anh ta nhắc đến Phó bí thư Tỉnh ủy Thiệu Kính Xuyên rất có khả năng sẽ tiếp nhận chiếc ghế của vị Chủ tịch tỉnh đương nhiệm đã có tuổi, nhưng đường hướng của Bí thư Tỉnh ủy Điền Hải Hoa vẫn chưa rõ ràng. Thời gian Điền Hải Hoa đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy ở Xương Giang chỉ có ba năm, chưa hết một nhiệm kỳ, theo lý mà nói vẫn không thật có khả năng rời khỏi Xương Giang. Nhưng năm nay là năm tổ chức đại hội lần thứ mười bốn, các tỉnh trên cả nước cũng có không ít tỉnh đứng trước việc Đảng ủy đổi nhiệm kỳ mới, cho nên cũng tồn tại khả năng sẽ rời Xương Giang.
Lục Vi Dân cũng biết quan hệ của Lôi Đạt chắc chắn không chỉ giới hạn ở Phong Châu, dám hạ quyết tâm chắc chắn đầu tư ở Phong Châu với quy mô lớn như vậy, chắc chắn cũng phải có căn cứ kiên định. Với mạng lưới quan hệ từ Bắc Kinh, chắc chắn cũng có không ít thông tin từ bên trên, dám nói như vậy, đương nhiên là có nguồn tin.
Trong lúc nói chuyện phiếm Lôi Đạt cũng nhắc đến Hạ Lực Hành, nói thời gian Hạ Lực Hành làm Bí thư Địa ủy ở Phong Châu sẽ không dài, muốn Lục Vi Dân phải nắm bắt cơ hội đảm nhiệm thư ký cho Hạ Lực Hành, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn thực hiện được sự chuyển đổi vị trí, cũng tỏ ý có thể giúp Lục Vi Dân một tay.
Lục Vi Dân cũng biết Lôi Đạt có ý tốt, nhưng hắn làm thư ký chuyên trách cho Hạ Lực Hành vốn dĩ đã là một ví trí rất nhạy cảm. Hơn nữa hắn tự nhận thấy ấn tượng của mình trong lòng Hạ Lực Hành đang từng bước được củng cố, lúc này có người tác động từ bên ngoài vào ngược lại sẽ phản tác dụng. Hắn càng nghiêng về hướng dựa theo các bước đi hiện nay để ổn định từng bước, dựa vào bản lĩnh của hắn để có được sự công nhận của Hạ Lực Hành.
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của iToby
Dùng cơm xong, Lôi Đạt rời khỏi rồi, còn lại hai người Chân Kính Tài và Lục Vi Dân:
- Đại Dân, chú đồng ý với cách làm của cháu. Tổng giám đốc Lôi mặc dù có một vài mối quan hệ, nhưng cậu ta suy cho cùng cũng là người ngoài cơ chế, hiện nay lại đi theo nghề này, mối quan hệ không phải dùng như vậy. Giống như cháu nói, giờ Hạ Lực Hành ngày càng tín nhiệm cháu, càng thêm coi trọng cháu, cháu không cần thiết phải nghĩ gì khác, kiên định làm tốt công việc của mình, là lãnh đạo họ đương nhiên sẽ để ý đến.
Đi dạo trên đường, Chân Kính Tài khá là vừa lòng đối với biểu hiện của Lục Vi Dân. Ông càng ngày càng coi trọng đứa con rể tiêu chuẩn này của mình, hơn nữa ông có chút lo lắng con gái ông không xứng được với Lục Vi Dân. Lục Vi Dân còn trẻ như vậy đã có được sự trọng dụng của lãnh đạo, nhất là ở bên Hạ Lực Hành vẫn còn rất có không gian để thăng tiến. Có thể nói sau này sự thăng tiến của Lục Vi Dân là không thể hạn chế.
- Không sao, chú Chân, ý tốt của anh Đạt cháu đã nhận, cháu biết nên làm thế nào.
Lục Vi Dân cười:
- Bí thư Hạ đối xử với cháu thực sự rất tốt, cũng rất tín nhiệm cháu, cháu cũng không làm ông ấy thất vọng. Chú yên tâm đi, ở bên cạnh Bí thư Hạ cháu cũng học được không ít thứ. Cháu còn thật sự hy vọng có thể ở bên cạnh Bí thư Hạ thêm vài năm nữa.
- Công việc thư ký nghe thì có vẻ không hay, có vẻ như chỉ là cầm cặp chạy khắp nơi, nhiều lắm cũng chỉ là giúp lãnh đạo viết chút tài liệu. Nhưng đấy chỉ là hình ảnh bên ngoài, muốn làm tốt công việc của một thư ký không dễ dàng như vậy, thành công của lãnh đạo đều không phải ngẫu nhiên, tất phải có cái lý của sự thành công đó. Làm thư ký ngoài việc phải phục vụ lãnh đạo thật tốt, mấu chốt thật sự chính là cần học được cách suy nghĩ và phương thức xử lý của lãnh đạo trong công việc, nghiền ngẫm góc độ nhìn nhận vấn đề của lãnh đạo, từ đó rút ra kinh nghiệm, thế mới là điều quan trọng nhất.
Chân Kính Tài vui vẻ ân cần dạy bảo:
- Ngoài ra còn một bí mật không nói cho người ngoài, đó chính là xây dựng mạng lưới quan hệ cho mình. Cháu không thể làm thư ký cả đời, cháu cuối cùng cũng phải bay ra khỏi tầm cánh của lãnh đạo để đón những thử thách. Trong hoàn cảnh chính trị đặc biệt của Trung Quốc, cháu không thể không học cách thích ứng với các quy tắc, ví dụ như cách vận dụng mối quan hệ chính là một mắt xích cực kỳ quan trọng.
Có thể khiến Chân Kính Tài nói ra lời này… Lục Vi Dân cũng có chút cảm động, đối phương đúng là đã xem hắn như con rể rồi. Giống như Chân Kính Tài đã nói, những lời phía sau ông ấy nói đều là không nói cho người ngoài… điều mà mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, anh chỉ có cách tự mình đi học tập, nghiền ngẫm, lĩnh ngộ từ công việc, sẽ không có ai nhắc nhở, giúp đỡ anh, thậm chí còn có thể cố tình gây trở ngại cho anh, khiến anh đi sai đường.
- Gây dựng mạng lưới quan hệ là một quá trình tích luỹ lâu dài. Làm thư ký, cháu nắm được những nguồn tin khá quan trọng… mà nó đối với rất nhiều người mà nói chính là không thể thiếu được. Hơn nữa cháu có thể vận dụng nó với điều kiện là không vi phạm nguyên tắc, từ đó có được ân tình của đối phương, mà ân tình sau nhiều lần tích luỹ và đọng lại là có thể chuyển hoá thành tình cảm đặc biệt. Nếu có thêm điều kiện thích hợp thúc đẩy còn có thể tiến thêm một bước, trở thành mối quan hệ đồng minh vững chắc. Mà đối với hoàn cảnh chính trị đặc thù của nước ta, loại quan hệ này rõ ràng là cực kỳ không tầm thường… Đối với những cán bộ trẻ như cháu mà nói, chuẩn bị sẵn, tính toán sớm một cho sự tiến bộ, trưởng thành sau này của mình cũng rất quan trọng.
Trong lòng Lục Vi Dân thầm than… Chân Kính Tài bị loại ra khỏi nhà máy 195 thật sự là đáng tiếc. Quả thực đúng như lời ông ấy nói, lãnh đạo sở dĩ có thể trở thành lãnh đạo tất phải có lý do thành công của họ, Chân Kính Tài có thể ngồi được trên chiếc ghế Phó giám đốc nhà mày 195 cũng không phải là ngẫu nhiên. Chẳng qua là quá bất cẩn trong quan hệ nam nữ đã khiến ông ấy gặp hạn như vậy, mất đi cơ sở để phấn đấu trên con đường quan lộ.
- Chú Chân, cháu hiểu. Bây giờ cháu sẽ chăm chỉ, thật tâm làm tốt công việc của mình, không nghĩ tới những việc khác… Bí thư Hạ đi hay không đi, đi đâu, cháu cũng không suy sét, đấy cũng không phải việc cháu nên nghĩ tới. Nhiệm vụ hàng đầu của cháu hiện này chính là làm việc và học tập, làm tốt việc phục vụ… Sau đó từ công việc mà học tập, tiếp thu, không ngừng nâng cao khả năng của bản thân.
Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu:
- Cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị trước, cháu tin vào điều này.
- Nói rất hay! Đại Dân, chú nghĩ cháu đã thực sự bước vào một trạng thái làm việc rất tốt, chỉ cần cháu duy trì tới cùng, chú nghĩ cháu rất có thể có thu hoạch rất lớn.
Chân Kính Tài không kìm nổi tán thưởng một câu. Ở trước mặt mình Lục Vi Dân cũng không giấu điều gì, nói hết những ý nghĩ của hắn, xem ra Lục Vi Dân đã tìm được vị trí của hắn ở Phong Châu. Trước kia mình vẫn cân nhắc xem hắn có nên quay về nhà máy 195 không, giờ xem ra trong một thời gian ngắn sẽ không cần thiết cân nhắc vấn đề này nữa. Chỉ là phía Chân Ny mình cũng phải dự phòng một chút, ngoài ra cũng phải giải thích một chút với Nhạc Thanh và Chân Tiệp, không cho Chân Ny ngông cuồng ở bên ngoài. Con gái cũng cần phải có chút hình tượng của con gái, đừng làm Lục Vi Dân không thoải mái trong lòng.
- Chú Chân, chỉ là chú vẫn phải giúp cháu giải thích với Chân Ny một chút. Cô ấy có thể có chút không vui đối với việc cháu ở lại Phong Châu không muốn quay về, cảm thấy cháu hình như không để ý đến cảm xúc của cô ấy.
Lục Vi Dân cười khổ, vừa đi vừa nói.
- Ừ, chuyện này chú biết nên nói với nó như thế nào. Tính khí Chân Ny vẫn còn trẻ con, đợi đến sau này nó sẽ hiểu đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, thời gian cho tình cảm nam nữ còn dài, nhưng cơ hội sự nghiệp nếu để trôi qua sẽ không thể quay lại.
Chân Kính Tài khoát tay:
- Chú nghĩ nó sẽ hiểu thôi.
Những việc gần kề năm mới rất phức tạp và lộn xộn, làm thư ký của Bí thư Địa ủy, rất nhiều chuyện Lục Vi Dân lúc nào cũng phải lo nghĩ. Mặc dù Cao Sơ cũng ở bên cạnh hướng dẫn, giúp đỡ, nhưng dù sao hắn mới là thư ký thật sự, những chuyện nên tự làm Lục Vi Dân cũng không muốn phiền đến Cao Sơ. Những chuyện này anh không tự mình đi tiếp xúc thực tế thì anh mãi mãi không biết nên làm thế nào.
Giống như việc cùng Hà Lực Hành đến Xương Giang thăm hỏi và báo cáo công tác, mặc dù có lúc chỉ là chờ đợi ở phòng làm việc, hoặc chỉ là chờ trong xe, nhưng đây cũng là một kiểu từng trải, chỉ có nhiều năm sau, anh mới có thể hiểu những kinh nghiệm này đối với mình quan trọng đến dường nào.
Lục Vi Dân còn cùng Hạ Lực Hành tới Bắc Kinh một chuyến. Đương nhiên rất nhiều chuyện hắn chỉ là loáng thoáng biết được, Hạ Lực Hành cũng không có ý che đậy gì, nhưng Lục Vi Dân vẫn rất biết điều mà im lặng, chỉ cần lãnh đạo không nói, sẽ duy trì trạng thái “không nghe không hỏi”.
Chuyện của lãnh đạo bất luận lớn hay nhỏ đều là chuyện quan trọng. Thậm chí đến việc Hạ Lực Hành muốn đi chúc tết thầy giáo cũ và các lãnh đạo đã về hưu, Lục Vi Dân đều sắp xếp thời gian tỉ mỉ, đối chiếu nhiều lần, tận dụng mọi thứ, vừa phải không ảnh hưởng đến công việc, vừa phải chọn thời gian thích hợp. Việc này cũng thật sự hao tâm tổn sức, mãi hai ngày trước Tết âm lịch mới coi như cơ bản xong một bước.
Cũng may địa khu Phong Châu vừa thành lập, công việc của các bộ và uỷ ban trung ương cũng đều là vừa mới bắt đầu triển khai, việc họp tổng kết cuối cùng sẽ do Uỷ ban nhân dân Địa khu thống nhất sắp xếp, dựa theo các bộ ngành làm một cuộc họp tổng kết các ban ngành với phạm vi lớn, coi như là để sắp xếp công việc của mấy tháng này và năm sau mà đưa ra một buổi tổng kết đối phó.
- Vi Dân, thời gian này có chút mệt mỏi nhỉ? Cuối năm đều như vậy, quen rồi sẽ đỡ.
Đi vào phòng làm việc của Lục Vi Dân, đẩy chiếc gọng kính to màu đen, Phan Tiểu Phương đặt mông ngồi lên bàn Lục Vi Dân:
- Đều phải có quá trình thích ứng, cậu trẻ tuổi, cọ xát nhiều một chút sẽ có ích, đừng cả ngày ngồi nhớ thương người yêu.
Lục Vi Dân không biết nên khóc hay cười, hắn vừa xin vị Phó ban thư kí Phan này cho nghỉ phép, hy vọng có thể rời khỏi sớm một ngày, đây cũng là tự hắn điều chỉnh sau khi đã kết hợp với lịch công tác của Hạ Lực Hành. Hạ Lực Hành ngày ba mươi và mùng một đều phải ở Phong Châu, nhưng bố mẹ vợ của ông ấy vẫn ở Xương Châu, ông ấy phải về một chuyến, vì thế chuẩn bị ngày hai tám xin nghỉ phép về nhà đoàn tụ cùng gia đình, Lục Vi Dân cũng liền điều chỉnh theo.
Đương nhiên đây đều đã có được sự đồng ý của Hạ Lực Hành hắn mới dám xin Phan Tiểu Phương nghỉ phép.
Đối với Lục Vi Dân mà nói, vị Phó ban thư kí Phan này dường như mới là lãnh đạo trực tiếp thật sự của hắn. Mặc dù quan hệ của hắn là ở phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, nhưng trên thực tế thì chắc chắn công tác lại lệ thuộc vào phòng Thư ký Địa ủy. Phan Tiểu Phương là Phó ban thư ký kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, An Đức Kiện tạm thời kiêm nhiệm chức Chánh văn phòng Địa ủy, chắc là năm sau có thể để trống chức Chánh văn phòng, mà ai sẽ ngồi vào chiếc ghế ấy quả thực rất khiến người ta phải suy nghĩ.
So với Cao Sơ, tính cách Phan Tiểu Phương hiền hòa và tản mạn hơn rất nhiều. Trong mắt nhiều người vị Phó ban thư ký Phan này có thể đảm nhiệm chức Phó ban thư ký Địa ủy kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy cũng là một điều lạ. Trước đó không ai tin người trước kia là Phó ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương lại có thể đảm nhiệm vị trí này. Trong mắt nhiều người vị Phó ban thư ký Phan này tính cách đã không chỉ đơn giản là hơi quá thoải mái, mà thậm chí có chút hơi không nghiêm túc.
Ví dụ như bây giờ đặt mông lên bàn làm việc Lục Vi Dân như thế kia, tuỳ tiện nói chuyện với hắn, mà Hạ Lực Hành ở chính trong phòng làm việc đối diện, có thể nói ở Địa ủy không ai có thể làm như vậy, nhưng vị Phó ban thư ký Phan này lại có thể ngồi yên ổn.
Phan Tiểu Phương sở dĩ có thể ngồi yên ổn ở vị trí Phó ban thư ký kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy như vậy, đương nhiên cũng có lý của nó.
Lục Vi Dân đã từng phân tích vị lãnh đạo trực tiếp này. Thứ nhất, anh ta hành văn tốt, là sinh viên tốt nghiệp khoa Trung văn học viện sư phạm Xương Giang, văn vẻ vững vàng, những thứ viết ra có thể chạm được đến ý đồ của lãnh đạo. Thứ hai, có kinh nghiệm phong phú, từng làm giáo viên, từng làm Phó chủ tịch xã, Phó bí thư Đảng ủy xã, cũng từng làm Phó chánh văn phóng Ủy ban nhân dân huyện, Phó ban Tuyên giáo Huyện ủy huyện Khúc Cốc, lại đã từng đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban tuyên giáo huyện Phụ Đầu, cuối cùng mới đến đảm nhiệm chức Phó ban Tuyên giáo ở Địa ủy Lê Dương. Có thể nói là mỗi khi đổi địa bàn huyện thì lại có thêm một cương vị, khá là hiểu biết về công tác cơ sở. Thứ ba, cách hành xử ngày thường thoạt nhìn tuy rằng có vẻ quá tuỳ tiện đối với một quan chức, thích đùa giỡn, nhưng rất biết chọn trường hợp, đúng mực, làm việc chính sự chưa từng bị tụt dốc, đây cũng là mấu chốt của vấn đề.
Ít nhất Lục Vi Dân biết Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều rất coi trọng vị Phó ban thư ký Phan này. Tuy nói Cao Sơ và Hạ Lực Hành có quan hệ thân thiết hơn, nhưng Phan Tiểu Phương bất luận là ở những mặt như lý lịch, kinh nghiệm thì đều tốt hơn Cao Sơ một bậc. Đặc biệt là y từng đảm nhiệm chức Phó ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương ba năm, kinh nghiệm này không thể không khiến lãnh đạo suy sét thêm vài phần.
- Phó chánh văn phòng Phan, cảm ơn ngài đã quan tâm. Tôi hiểu, tôi còn trẻ như vậy, bản thân rất cường tráng, có vài ba mối tình cũng là chuyện bình thường đúng không?
Hơn một tháng tiếp xúc, Lục Vi Dân biết vị lãnh đạo trực tiếp này rất biết ăn nói, hơn nữa trong tình huống riêng còn thích nói đùa, là một người rất vui tính. Ấn tượng của hắn về anh ta cũng rất tốt, theo góc độ nào đó mà nói, so với Cao Sơ thì người như thế này đáng tin cậy hơn.
- Ha ha, thằng nhóc này, mới khen cậu một chút mà đã coi là thật.
Phan Tiểu Phương mỉm cười gõ vào đầu Lục Vi Dân một cái:
- Buổi tối không có việc gì đúng không? Bí thư Hạ phải tham gia đi gặp mặt chúc Tết các cán bộ lão thành do ban Tổ chức cán bộ dẫn đầu, Trưởng ban Thư ký cũng phải tham gia, tôi chỉ còn một mình. Bí thư Ôn, Bí thư Tưởng và Chánh văn phòng Đông muốn tới dùng cơm, nếu không có việc gì thì cậu đi cùng tôi luôn.
Lục Vi Dân thoáng ngạc nhiên. Phan Tiểu Phương là Phó ban thư ký Địa ủy kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, trên thực tế là chủ trì công việc hàng ngày của Văn phòng Địa ủy. An Đức Kiện rất thoải mái, về cơ bản là công việc của Văn phòng Địa ủy đều do Phan Tiểu Phương sắp xếp. Ngoại trừ những việc đặc biệt quan trọng thì An Đức Kiện mới đích thân hỏi đến, các công việc bình thường Phan Tiểu Phương đều báo cáo với An Đức Kiện là được. Ở vị trí này, trước khi sang năm mới, Bí thư Huyện ủy các huyện phía dưới tới mời hẹn gặp và liên hệ cũng rất bình thường, nhưng kéo mình theo là có ý gì?
Thấy vẻ mặt Lục Vi Dân, Phan Tiểu Phương như cười như không liếc nhìn Lục Vi Dân một cái:
- Thế nào, Phó chánh văn phòng Địa ủy này mời không nổi Phó phòng Nghiên cứu Chính sách sao?
- Phó chánh văn phòng Phan, lời này của ngài khiến tôi có chút không dám nhận, tôi nào dám? Ngài đã mở lời mời, tôi còn không vội vàng mà đi cùng ý chứ, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi. Hơn nữa, ngài đã sắp xếp rồi tôi lại không nghe theo sao?
Lục Vi Dân vội tiếp tục đáp lời.
- Ha ha, hiện giờ, tôi sắp xếp cậu thì có chút danh không chính mà ngôn cũng không thuận, tuy nhiên có lẽ sang năm tới là được đấy.
Phan Tiểu Phương cười ha hả.
Lục Vi Dân vừa nghe đột nhiên kinh ngạc, ánh mắt dừng trên gương mặt của Phan Tiểu Phương:
- Phó chánh văn phòng Phan, lời này tôi có chút không rõ,...
- Thôi nào, tôi không để cậu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đâu nhé. Tôi đã nói chuyện với Trưởng ban thư ký, cũng nói chuyện với Bí thư Hạ về chuyện của cậu. Cậu phục vụ Bí thư Hạ, lẽ ra nên được xét biên chế ở Địa ủy, Phó ban thư ký Cao lại nhanh tay hơn chiếm được lợi thế, đưa cậu tới phòng Nghiên cứu Chính sách. Chuyện này không hợp lý, Địa khu Phong Châu của chúng ta vừa mới xây dựng, nhưng cũng phải làm việc theo quy củ. Trưởng ban thư ký đã đồng ý cân nhắc chuyện này. Thái độ của tôi rất rõ ràng, biên chế của cậu nên thuộc về Văn phòng Địa ủy xử lý, tất cả đều dựa theo nguyên tắc thông thường.
Phan Tiểu Phương nói nghiêm túc. Trong sự kinh ngạc, Lục Vi Dân đúng là không rõ chủ ý của Phan Tiểu Phương là gì. Bản thân tuy nói là biên chế ở phòng Nghiên cứu Chính sách nhưng cũng khá tôn trọng vị Phó chánh văn phòng chủ trì công việc hàng ngày của Văn phòng địa ủy này, tại sao nói lại nghe có vẻ mình vì biên chế không ở Văn phòng Địa ủy mà không nghe lời, nhất định muốn chuyển biên chế của mình về Văn phòng Địa ủy ư? Cần thiết phải như vậy sao?
- Được rồi, chuyện này đợi tới năm sau rồi tính, tối nay cùng đi với tôi là được. Bí thư Ôn cũng sớm đã nói muốn có cơ hội để mọi người cùng ngồi với nhau một buổi. Bí thư Tưởng với cậu lại là đồng hương, tôi nhớ cậu là người Nam Đàm mà, Tưởng Minh Phú cũng là người Nam Đàm các cậu, còn có Chánh văn phòng Huyện ủy Đông Quốc Lập. Cậu và hai người bọn họ có lẽ còn chưa thật quen biết, cậu cũng phải tận dụng thời gian mà học cách nắm bắt và làm quen với tình hình. Vào năm sau là cậu phải tự mình triển khai công tác ngay, đừng hy vọng có người giúp cậu cả đời.
Lục Vi Dân cảm thấy lời nói của Phan Tiểu Phương dường như có hàm ý khác, nhưng tạm thời hắn không nghĩ ra. Tuy nhiên có thể dám chắc chuyện này có liên quan tới Cao Sơ.
Nghe phong thanh quan hệ của hai vị Phó ban thư ký này không giống như vẻ ngoài. Điểm này thì Lục Vi Dân cũng rõ.
Cao Sơ đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Địa ủy Lê Dương. Nhưng Chánh văn phòng Địa ủy Lê Dương là do một vị Phó ban thư ký kiêm nhiệm, anh ta tới đảm nhiệm chức Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách cũng coi như là thăng một bậc, chính thức trở thành cán bộ cấp Trưởng phòng. Phan Tiểu Phương ở Lê Dương cũng là cán bộ cấp Trưởng phòng, tới đây vẫn làm cán bộ cấp Trưởng phòng, đối với anh ta có lẽ việc tiếp nhận chức vụ Chánh văn phòng Địa ủy của An Đức Kiện cũng là lẽ đương nhiên, nhưng lại gặp phải cạnh tranh của Cao Sơ. Theo tình hình này thì hai người bọn họ nếu như vẫn có thể không chút khúc mắc mà “bạn tốt ở chung” có lẽ là khó tránh khỏi sỉ nhục chỉ số thông minh của mọi người.
- Phó ban Thư ký Phan nói rất phải, tôi sẽ theo đuôi ngài đi ăn bữa cơm này.
Lục Vi Dân nhìn đồng hồ, cười nói.
- Đúng, như thế cũng gần được.
Phan Tiểu Phương đứng dậy khỏi bàn làm việc của Lục Vi Dân, đang định đi ra, lại thấy tập tài liệu viết tay trên bàn của Lục Vi Dân. Ánh mắt anh ta khẽ động, thuận tay cầm lên, Lục Vi Dân có ngăn cũng không được:
- Đây là Bí thư Hạ yêu cầu?
- Không, không phải, đây là tôi viết linh tinh thôi. Hôm đó nghe Bí thư Hạ, Phó bí thư Tôn và Trưởng ban thư ký trao đổi, tôi có chút hứng thú, cho nên thuận tay viết ra một vài quan điểm và ý kiến của họ.
Lục Vi Dân thấy Phan Tiểu Phương tập trung như vậy thì cũng không muốn giải thích nhiều. Những việc kiểu này anh càng giải thích thì người ta càng không tin, còn không bằng thoải mái thừa nhận. Đây cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chẳng qua là đối phương sẽ có vài nhận xét như thế nào thì không phải là điều Lục Vi Dân có thể kiểm soát.
Phan Tiểu Phương quả thực có chút chấn động, bản thảo trong tay anh ta hẳn là một vài đoạn văn, tuy chỉ trong vài trang giấy nhẹ nhàng, nhưng đặt trên tay anh ta lại nặng trịch, rất có chất lượng.
Lục Vi Dân nói là sau khi nghe Bí thư Hạ, Phó bí thư Tôn và Trưởng ban thư ký An cùng trao đổi thì hứng thú viết ra, có khả năng như vậy.
Trình độ của Hạ Lực Hành thì không phải nói. Tôn Chấn cũng là từ Phó bí thư Ủy ban công tác Đoàn tỉnh xuống, quan trọng hơn nữa Tôn Chấn còn là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm, rèn luyện lý luận khá cao. Phan Tiểu Phương và Tôn Chấn tiếp xúc lâu như vậy, rất khâm phục tầm nhìn và suy nghĩ của Tôn Chấn, tục ngữ nói “đứng trên cao thì nhìn được xa”, ông ấy từng làm thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, tầm quan sát có thể khái quát rất rộng.
Nhưng nghe ba người họ trao đổi với nhau mà có thể đoán ra quan điểm, ý tưởng của họ mà viết thành một bài viết thế này, cũng không phải việc ai cũng có thể làm được. Nhìn các đề mục “đối đầu khó khăn, tiến lên phía trước”, “quyết tâm đổi mới, quyết tâm thắng lợi”, “tiêu chuẩn kiểm nghiệm chính sách kinh tế chủ nghĩa xã hội”, từng đề mục càng ngày càng rộng, ý nghĩa càng lúc càng có tiếng vang.
- Tôi cầm xem một chút.
Phan Tiểu Phương không đợi Lục Vi Dân trả lời, khoát tay, tự động cầm lấy bản thảo, bước đi không quay đầu lại, rõ ràng là muốn đem về xem một lượt.
Như vậy cũng tốt, Lục Vi Dân nhìn bóng Phan Tiểu Phương đi khỏi, nhún vai. Vị Phó chánh văn phòng Phan này đúng là người tương đối thẳng thắn, để anh ta xem qua giúp mình một chút, coi như tính kế tiếp theo.
Khi biết tin từ Lôi Đạt rằng chuyện tuần hành phía nam vẫn không hề thay đổi, Lục Vi Dân liền trăn trở bản thân có nên làm chút gì đó hay không. Hắn biết hiện giờ mình phát triển vững vàng như thế đã khá tốt rồi, thái độ của Hạ Lực Hành đối với hắn có thể thấy được là càng ngày càng xem trọng, bản thân cũng để lại ấn tượng sâu sắc với Tôn Chấn và Vương Chu Sơn. Về phần An Đức Kiện càng không phải nói, sự tín nhiệm và xem trọng của vị Trưởng ban thư ký đã vượt quá cả sự tưởng tượng của hắn. Điều này làm trong lòng Lục Vi Dân đôi khi dâng lên một thứ tình cảm có thể cống hiến hết sức vì người đã trân trọng mình.
Biết được xu thế chung như vậy mà không làm gì thì có vẻ quá bảo thủ, làm sao để có thể chuẩn bị trước cho cơn thủy triều mùa xuân của chuyến tuần hành phía nam đang cuồn cuộn tới này chắc chắn là có chút khảo nghiệm con người. Lục Vi Dân hiểu rõ bản thân hắn muốn làm được điều gì đó thì phải làm được, mà với thân phận trước mắt của hắn, viết bài nhất định là sách lược tốt nhất.
Vừa kịp lúc Hạ Lực Hành, Tôn Chấn và An Đức Kiện cùng nhau bàn luận sau buổi họp tổng kết hôm đó, ba người không tránh Lục Vi Dân, mà Lục Vi Dân cũng nhân cơ hội này đưa ra một số quan điểm mới để ba người nghiên cứu, thảo luận. Buổi chiều hôm đó gần như liền biến thành cuộc họp phán đoán, phân tích tình hình phát triển kinh tế chính trị trong nước hiện nay.
Hạ Lực Hành thì không cần phải nói, nhiều năm làm Bí thư Địa ủy, bất luận là rèn luyện lý luận hay là kinh nghiệm công tác đều là bậc thầy, mà kinh nghiệm đặc thù của Tôn Chấn cũng khiến ông ta có tầm nhìn khác hẳn người bình thường. Còn An Đức Kiện đã công tác ở cơ sở trong thời gian dài, hơn nữa sau khi ngồi vào chiếc ghế Trưởng ban thư ký cũng là có ý thức nâng cao trình độ tư duy của bản thân, cũng rút ra được những suy nghĩ riêng của chính mình. Bởi vì tất cả mọi người cùng đã uống một ít rượu, đều nói khá là cởi mở, quan điểm nghiên cứu cũng không khó hiểu, hàm súc như ngày thường, một vài quan điểm tương đối sắc bén và sâu sắc cũng nói thẳng thắn. Có thể nói Lục Vi Dân nghe ba người thảo luận cũng cảm thấy mở mang đầu óc.
Cho nên Lục Vi Dân liền bắt tay vào làm, hơn nữa vừa bắt tay vào đã viết được ba phần.
“Quyết tâm đổi mới, quyết tâm thắng lợi” là dựa theo góc độ ý kiến của Hạ Lực Hành mà viết ra, kết hợp với tình hình Phong Châu hiện giờ, nhưng lại thể hiện tầm nhìn của bản thân hắn về thế cục, phải nói đã có chút đột phá trong quan điểm, lý luận. Về phần nói đầu tư đi đâu, đối phương có dám làm không, thì là chuyện khác.
“Đối đầu khó khăn, tiến lên phía trước ” là theo một số quan điểm của An Đức Kiện viết ra, tổng thể thì là kết hợp quan điểm của An Đức Kiện và quan điểm của Hạ Lực Hành trong cuộc họp báo cáo với Tỉnh ủy, còn có thêm một vài quan điểm của bản thân hắn. Lục Vi Dân cho rằng điều này có thể hợp với suy nghĩ của An Đức Kiện.
Về phần “Tiêu chuẩn kiểm nghiệm chính sách kinh tế chủ nghĩa xã hội” đúng là phần Lục Vi Dân đã mạnh dạn nhất để viết ra, trực tiếp dùng tiêu chuẩn quyết định ưu khuyết điểm của chính sách kinh tế chủ nghĩa xã hội, chính là có thể cải thiện mức sống và giải phóng sức sản xuất của nhân dân hay không, có thể thúc đẩy thực lực tổng hợp của quốc gia hay không. Trên thực tế, lý luận mà sau này vốn thích hợp ở mọi nơi lúc này lại rõ ràng sắc bén như vậy. Tôn Chấn trong lúc trao đổi có nhắc tới một vài quan điểm về phương diện này, nhưng Lục Vi Dân tổng hợp, cô đọng chúng lại. Tôn Chấn có dám nói là có phần của riêng ông ta trong đó không, có ai dám nói ra không, đó lại là chuyện khác. Có thể nói bản thảo này quá đầy đủ và sắc sảo, vạch trần những điều nhiều người còn lảng tránh. Nhưng Lục Vi Dân thấy điều này hợp với phong cách của Tôn Chấn.
Lục Vi Dân vừa mới trau chuốt ba phần đó, còn chưa kịp giao cho ba vị lãnh đạo xem, đã bị Phan Tiểu Phương cầm đi mất, khiến hắn cũng không có cách nào khác.
Phan Tiểu Phương đặt mấy tập bản thảo lên trên ghế rồi trầm tư một hồi lâu mới điều chỉnh lại tâm trạng mình được.
Có thể ngồi ở vị trí này mà chỉ dựa vào những thứ như lý lịch, quan hệ, kinh nghiệm thì thuần túy là nói vớ vẩn. Nguyên nhân đầu tiên để Phan Tiểu Phương có thể ngồi ở vị trí này chính là anh ta có thể ngồi ở vị trí này, có thể đảm nhận được công việc của nó, lãnh đạo có thể yên tâm, vui lòng, đó mới là điểm mấu chốt.
Yêu cầu để lên được vị trí này là gì? Thứ nhất là phải có khả năng viết, những thứ viết ra phải vừa lòng lãnh đạo, khiến cho lãnh đạo hài lòng, có thể khiến cho cán bộ cấp trên cảm thấy có thể dùng được. Thứ hai là có khả năng phối hợp khá cao, có thể thành thạo sắp xếp công việc ở các bộ và ủy ban trung ương trong Ủy ban nhân dân Địa khu một cách đến nơi đến chốn, có thể thúc đẩy công việc tiến hành thuận lợi ở mức cao nhất.
Hai điều này là kỹ năng cơ bản, mà thông thường mà nói đều có thể làm được. Đối với Phan Tiểu Phương, làm được hai điều này không khó, muốn làm được tốt hơn, còn phải thêm một điều nữa, chính là khứu giác chính trị nhạy bén.
Mà điểm này lại là điều mà rất nhiều người khó mà làm được hoặc rất khó làm tốt.
Khứu giác chính trị hoàn toàn không chỉ là nhạy cảm và phán đoán với môi trường chính trị của khu vực, còn bao gồm phân tích và phán đoán sự biến đổi của không khí chính trị với tầng cao hơn, thậm chí đến cả trong cả nước, mà từ đó đưa ra phản ứng kịp thời, chính xác. Điều đầu tiên có lẽ là có người làm được, nhưng điều thứ hai rất nhiều người lại không làm được, thậm chí không có cách nào làm được.
Phan Tiểu Phương tự cho rằng mình đang nỗ lực làm được điều đó, nhưng cách đích còn rất xa, mà hôm nay anh ta nhìn thấy một hiện tượng lạ có tiềm năng phát triển rất lớn.
Dám viết ra bài viết như thế này, không chỉ văn phong, tư duy, suy nghĩ, quan điểm đơn giản như thế, đây có nghĩa là phán đoán chiều hướng, điều này Lục Vi Dân làm sao lại dám viết như thế? Hắn ta dựa vào cái gì?
Hắn nói là tổng hợp và cô đọng cuộc trao đổi, nghiên cứu thảo luận của mấy vị lãnh đạo, đơn giản vậy sao? Mục đích của việc hắn ta viết bài này là gì? Phan Tiểu Phương không cho rằng mấy bài viết này dám tùy tiện công bố, dù cho là ở “Nhật báo Phong Châu” chỉ sợ cũng phải cân nhắc nhiều lần, trừ phi là tên của vị lãnh đạo nổi tiếng ra, thế thì lại khác. Nhưng như thế này lại tương đương với việc ngang nhiên thể hiện thái độ chính trị.
Đảm nhiệm chức Phó ban thư ký kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, Phan Tiểu Phương vẫn luôn nhạy cảm với chiều hướng của cấp cao trong nước. Ngoài mấy tờ báo trung ương mà mỗi tháng đều có như “Cầu thị”, “Nói chuyện giữa tháng”… Còn mấy tờ báo và tạp chí ở Lê Dương, Phong Châu ít người đặt như “Phương nam cuối tuần” và “Cửa sổ gió nam” thì anh ta cũng đã đặt riêng.
Lúc Tôn Chấn đến Văn phòng Địa ủy điều tra nghiên cứu, khi nhìn thấy hai tờ báo này, cũng yêu cầu Văn phòng Địa ủy đặt cho ông ta tờ “Tin tức tham khảo” và hai tờ báo và tạp chí này, thấy mình muốn đọc hai tờ báo và tạp chí bắt nguồn từ Lĩnh Nam như “Phương nam cuối tuần” và “Cửa sổ gió nam” cũng đánh giá mình cao hơn không ít.
Tôn Chấn trong buổi họp toàn bộ Địa ủy cũng đề nghị Ủy viên Địa ủy nên tiến cùng thời đại, tăng cường học tập, tiếp thu tư tưởng mới và tin tức mới từ khu vực mở cửa vùng ven biển… không ngừng nâng cao tố chất của mình, đề phù hợp với cục diện mới đang không ngừng thay đổi, điểm này nhận được sự tán đồng của Hạ Lực Hành.
Phan Tiểu Phương ngày càng không nhìn thấu Lục Vi Dân.
Cái tên từ Nam Đàm tới này bỗng nhiên trở thành thư ký của Bí thư Hạ, hơn nữa chiếm được biên chế bên phòng Nghiên cứu Kế hoạch. Lúc đầu anh ta chỉ mang thái độ lạnh nhạt thờ ơ, để xem tay này có tài cán đến đâu, rốt cuộc là có quan hệ với vị lãnh đạo nào… hay là thực sự có tài năng ghê gớm gì. Theo những hiểu biết của Phan Tiểu Phương về Hạ Lực Hành, trong vấn đề chọn lựa thư ký chỉ sợ Hạ Lực Hành không bị người khác ảnh hưởng, trừ khi là tự bản thân ông ta xem trọng, công nhận. Người thư ký trước làm chưa được bao lâu thì đã bị thay, người này lại có thể ở lại bao nhiêu lâu?
Nhưng mà rất nhanh Phan Tiểu Phương liền biết người này không đơn giản. Đó là nhân vật gây không ít sóng gió ở Nam Đàm. Hắn là cán bộ cấp Phó ban trẻ tuổi nhất, Phó chánh văn phòng Ban quản lý trẻ tuổi nhất, nhưng lại bị tống đến Ủy ban công tác Đoàn, nhưng sự thay đổi lớn ở trong đó không tránh được có vô số các câu chuyện ly kỳ. Điều này khiến cho Phan Tiểu Phương vô cùng hứng thú với Lục Vi Dân.
Sự việc ngày hôm này lại mang đến cho Phan Tiểu Phương một ấn tượng sâu sắc.
Buổi tối cùng ăn cơm với mấy vị lãnh đạo trong huyện Đại Viên, trong lúc ăn uống linh đình, Lục Vi Dân có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường từ phía Phan Tiểu Phương.
Tuy rằng Phan Tiểu Phương che giấu rất khéo, nhưng mà đối với Lục Vi Dân - người có trực giác đặc biệt ở phương diện này mà nói, thì vẫn cảm thấy sự biến đổi dù nhỏ nhất trong tâm tư của đối phương.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn. Nếu như nói sau khi xem ba bài viết của mình, Phan Tiểu Phương vẫn thờ ơ thì hoặc là khứu giác chính trị của Phan Tiểu Phương quá trì trệ, hoặc là anh ta giả ngu mà không có phản ứng gì.
Phan Tiều Phương cố gắng đạt được điểm sau, nhưng sự thay đổi dù rất nhỏ trong thái độ vẫn bán đứng anh ta, suy cho cùng hắn cũng rất quen thuộc với Phan Tiểu Phương.
- Ừ… cũng có chút ý nghĩa, cậu nói đây là thứ mà cậu tổng hợp và cô đọng những suy nghĩ, ý tưởng trong buổi thảo luận của chúng tôi hôm đó sao?
Hạ Lực Hành kìm nén cảm xúc đang xao động, ánh mắt như nước, dừng trên người Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân ngồi trên chiếc ghế sô pha có chút ngại ngùng:
- Vâng, tôi thấy buổi nghiên cứu thảo luận hôm đó của ngài, Phó bí thư Tôn, và Trưởng ban thư ký cho tôi rất nhiều gợi ý… hơn nữa tôi cảm thấy rất phù hợp với tình hình phát triển của đất nước chúng ta hiện giờ, cho nên ghi lại. Sau đó tôi lại làm chi tiết hơn và cô đọng một chút quan điểm của ba vị, sau đó lại kết hợp bổ sung với bài phát biểu giai đoạn tiền kỳ của các ngài, chính là như thế. Tôi thấy “Tiếng nói Xương Giang” đang còn dự thảo, cho nên tôi nghĩ…
“Tiếng nói Xương Giang” là tờ báo Đảng của cơ quan Tỉnh ủy Xương Giang, có điều Hạ Lực Hành dù thế nào cũng không thấy tờ báo này ra sao. Nó mang hình thức khô khan, phong cách bảo thủ, ngoài một số bài phát biểu của mấy vị lãnh đạo Tỉnh ủy mà ông ta cần xem ra, về cơ bản ông ta thấy tờ báo này chẳng ra sao.
Mấu chốt không ở bài viết này phát biểu ở đâu, mà là ở những quan điểm này khi công bố có thích hợp hay không!
Hạ Lực Hành cũng không nhớ rõ hôm nào đó mình và Tôn Chấn, An Đức Kiện rốt cuộc thảo luận vấn đề gì, mình lại đã nói một những gì, cũng chỉ có thể có một ấn tượng đại khái.
Hôm đó có chút quá chén, Tôn Chấn và An Đức Kiên chắc cũng như thế. Chính ở trạng thái đó, hứng thú nói chuyện của mấy người mới bị hấp dẫn, có chút quan điểm và suy nghĩ chắc cũng có chút quá giới hạn, lúc đó cũng không chú ý lắm, không ngờ bị người này ghi chép lại, giờ còn chỉnh sửa lại.
- Vâng, về cơ bản chính là những suy nghĩ, quan điểm này, sau khi chỉnh sửa xong hoàn thiện một chút, cảm thấy có thể công bố.
Lục Vi Dân cũng không sợ, đã quyết định làm việc này, thì phải nói rõ ràng. Đương nhiên, thuyết phục Hạ Lực Hành cũng không dễ, so với ông ta, Lục Vi Dân đoán thuyết phục Tôn Chấn và An Đức Kiện thì dễ dàng hơn rất nhiều, đặc biệt là nếu như Hạ Lực Hành đồng ý, thì càng đơn giản.
- Cậu thấy có thể công bố?
Hạ Lực Hành vừa bực mình vừa buồn cười. Cậu cho rằng cậu là người của Ban Tuyên giáo Trung ương sao?
Nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Hạ Lực Hành, Lục Vi Dân gãi đầu:
- Bí thư Hạ, tôi nghĩ như thế. Cải cách mở cửa đã trở thành một trào lưu không thể đi ngược lại, mà hơn mười năm qua thực lực tổng hợp của nước chúng ta tăng nhanh, cuộc sống của nhân dân cũng được cải thiện đáng kể. Tuy rằng nói có chút can thiệp từ một vài yếu tố không ngờ tới bên ngoài, nhưng đều không phải xu thế chính. Trong tình hình như vậy, kết hợp với thực tế các nơi, tiếp tục kiên định đi sâu cải cách mở cửa chính là xu thế chính, nói rõ quan điểm này có lợi cho việc nâng cao nhận thức của mọi người, thúc đẩy công việc.
- Chỉ đơn giản như vậy? Vậy có phải nhất thiết phải phát biểu trên trên tờ “Tiếng nói Xương Giang” không?
Hạ Lực Hành càng cảm thấy người thư ký của mình thật thú vị:
- Mà tôi thấy có chút quan điểm tuy rằng tôi cũng đã nhắc đến, nhưng không hề mang tính tuyệt đối giống như trong bài viết mà cậu nhắc đến, mà cảm thấy còn phải chờ để bàn bạc. Ví dụ như mối quan hệ giữa giải phóng sức sản xuất và chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, đúng không?
Lục Vi Dân nghe ra trong giọng nói Hạ Lực Hành không có ý trách cứ, trong lòng càng nắm chắc:
- Đối với vấn đề này, tôi cảm thấy nói rõ quan điểm của mình không có gì đáng trách, mà tôi cảm thấy Bí thư Hạ thực ra đã quá thận trọng, là một người, nói rõ một số suy nghĩ của mình đối với vấn đề này, cũng là chuyện rất bình thường.
Hạ Lực Hành không lập tức thể hiện thái độ với quan điểm này của Lục Vi Dân, mà chìm vào trầm tư.
Mấy bài viết này của Lục Vi Dân động chạm đến thần kinh của ông ta. Lúc đi Bắc Kinh ông ta cũng nghe được một số tin tức, nhưng Bắc Kinh không thể so với các nơi khác, những tin tức này đều là ngầm lưu truyền khắp nơi, nhưng nếu thực sự đăng lên tờ báo của Đảng, đó lại là chuyện khác. Nhưng mà Lục Vi Dân nói cũng có lý, là một viên chức bình thường có quyền nói rõ suy nghĩ của mình, chỉ có điều ở thời điểm này nói rõ những quan điểm đó thì có ý nghĩa gì?
- Bí thư Hạ, tôi thấy thái độ của cấp cao trên trung ương đối với cải cách mở cửa đã ngày càng rõ ràng, điều này đã biểu hiện ra ở một số lĩnh vực cụ thể. Lĩnh vực hình thái ý thức từ trước đến nay vẫn đi sau một nhịp, đây cũng là xu hướng tâm lý bình thường của môi trường chính trị nước chúng ta. Thực ra tôi cảm thấy thể hiện thái độ rõ ràng một cách thích hợp trước, khơi gợi sự đồng tình cũng là một sự kích thích và thúc đẩy đối với công tác ở một khu vực lạc hậu như Phong Châu chúng ta, thậm chỉ là cả Xương Giang.
Hạ Lực Hành hơi gật đầu không để người khác nhận thấy. Yến Thanh nói người này có một số quan hệ ở Bắc Kinh, đặc biệt là có người bạn có thể gia đình có chút quyền thế, xem ra cũng có được một chút tin tức, mới có thể mạnh dạn như vậy. Tuy rằng mình cũng tán đồng với suy nghĩ của đối phương, nhưng ở vị trí của mình, lại không thể không suy nghĩ thấu đáo, cẩn thận một chút.
Mạo hiểm và lợi ích luôn đi cùng với nhau, Hạ lực Hành đương nhiên hiểu rõ điều này. Ông ta rất thích điểm này của Lục Vi Dân, có lẽ có những lúc nên mạnh dạn thì phải mạnh dạn một chút. Nhưng lần này có cảm giác như được ăn cả ngã về không, tuy rằng Hạ Lực Hành không cho rằng quan điểm của mình có vấn đề gì, nhưng ở lúc này quả thực quá nhạy cảm.
Đúng là một sự lựa chọn khiến người ta vui, cũng khiến người ta lo.
Lục Vi Dân biết ý, sau khi nộp ba phần bài viết cho ba vị lãnh đạo thì không hỏi gì nữa. Hắn đã làm việc bản thân nên làm, có thể làm, còn về phần nói có thể lọt được vào mắt lãnh đạo hay không, ý định của lãnh đạo muốn xử lý ra sao thì không phải việc hắn có khả năng xen vào.
Bản thân chỉ là hoàn thiện hơn nữa những quan điểm của ba người, cô đọng, nâng cao quan điểm lên một chút, cũng chỉ như thế mà thôi. Các lãnh đạo có chút không ngờ đối với việc quan điểm của họ lại có thể được hắn hoàn thiện một cách phong phú như thế, nhưng sâu thẳm trong lòng chỉ sợ là cũng có phần mong đợi, hiện giờ có thể đưa phát biểu hay không, phát biểu như thế nào, phát biểu trong hoàn cảnh gì, điều này phải xem các lãnh đạo đích thân lựa chọn.
Tuy nhiên, Lục Vi Dân cũng rất khéo léo nhắc tới quan điểm của chính mình. Kế hoạch của một năm lo liệu từ mùa xuân, cần tỏ rõ thái độ, lập tức cần phải đạt được vào khoảng trước hoặc sau Tết âm lịch.
Biết là tâm tư của lãnh đạo không dễ nắm bắt, nhưng Lục Vi Dân biết với sự linh hoạt về thông tin của Tôn Chấn, thì bài viết của hắn rất hợp với ý của ông ta, có thể xác định ông ta sẽ tiếp nhận ý kiến của hắn. Còn nói về phần Hạ Lực Hành và An Đức Kiện, quả thực rất khó nói. Hạ Lực Hành đúng là ở vào vị trí khác, mà tác phong điềm tĩnh của An Đức Kiện khiến việc ông ta có dám đột phá, thậm chí là mạo hiểm hay không, Lục Vi Dân cũng không hề dám chắc.
Trên đường từ Phong Châu quay về Xương Châu, Hạ Lực Hành nửa câu cũng không hề đề cập đến chuyện bài viết. Nhưng Lục Vi Dân cảm nhận được, trong lòng Hạ Lực Hành vẫn bị mấy bài viết đó làm cho rối bời. Đây là một loại trực giác, chỉ có người ở bên cạnh ông ta mới có thể cảm nhận thấy.
Có lẽ Hạ Lực Hành đến bây giờ vẫn chưa đưa ra quyết định rõ ràng, nhưng Lục Vi Dân tin là Hạ Lực Hành hẳn là có thể đưa ra được quyết định.
Khi vợ chồng Hạ Lực Hành về Xương Châu đón Tết, Lục Vi Dân cũng nhân tiện đi nhờ xe. Dọc đường đi, Lục Vi Dân cũng không biết làm sao vợ Hạ Lực Hành lại có hứng thú với cuộc sống cá nhân của hắn như thế, nào là học ở đâu, hoàn cảnh gia đình thế nào, hiện giờ có bạn gái hay chưa, bạn gái là người ở đâu. Mấy câu hỏi này cứ hết câu này đến câu khác đến nỗi khiến Mã Chí Dũng cũng phải liếc sang nhìn.
Lục Vi Dân thấy rất khó hiểu... Bí thư Hạ chỉ có hai cậu con trai đều đang học đại học, cho nên hai vợ chồng Bí thư Hạ cũng rất thoải mái, đào sâu tìm hiểu tình hình của hắn như vậy... dù thế nào cũng cảm thấy có chút khác lạ. Nhưng người nhà lãnh đạo đã quan tâm thì mình vẫn phải cảm tạ thịnh tình.
Chiếc Audi để Lục Vi Dân xuống ở ngã tư khu A2 nhà máy 195, tiễn Lục Vi Dân trước, sau đó lại tiễn Hạ Lực Hành, điều này làm Lục Vi Dân rất cảm động. Tuy nói khu A2 nhà máy 195 phải đi đường vòng không xa, nhưng như vậy cũng là một thái độ... đủ để chứng minh trọng lượng của hắn trong mắt Hạ Lực Hành, tin rằng điểm này Mã Chí Dũng cũng có thể nhìn ra.
Mã Chí Dũng cũng nhờ cơ hội này có thể trở về Côn Hồ, Hạ Lực Hành cũng cho Lục Vi Dân và Mã Chí Dũng nghỉ nửa ngày, tới trưa ngày mai quay mới về Phong Châu, có thể tranh thủ cơ hội này mà nghỉ ngơi nửa ngày.
- Đây chính là con đường cậu muốn đưa tôi đến xem?
Lục Vi Dân nhìn dòng người nhộn nhịp, nheo mắt quan sát xung quanh. Nơi này chính là Ngự Mã Trang – nơi sầm uất nhất của khu trung tâm thành phố Xương Châu. Mấy con phố dọc ngang đầy những biển hiệu sản phẩm tạo thành khu trung tâm buôn bán của thành phố Xương Châu.
- Cậu định làm gì?
Tiêu Kính Phong xoa tay, hơi thở dường như ũng gấp gáp hơn không ít, sắc mặt có chút ửng đỏ tiết lộ suy nghĩ lúc đó của anh ta:
- Đại Dân… cậu cũng biết là tôi luôn suy nghĩ về ngành buôn bán máy điện thoại lâu như vậy, tôi cảm thấy nghề này có thể kinh doanh được. Bên kia phố Thanh Vân mới mở một cửa hàng mặt phố rất thuận tiện, cửa hàng không coi là to, nhưng gần ngay Ngự Mã Trang bên này. Tôi thấy đây là cơ hội rất tốt, nếu quả thực đoạn ngăn cách này được phá bỏ, thì kinh doanh của bên kia nhất định có thể phát triển, chắc đoạn ngăn cách này qua năm sau là có thể loại bỏ được... Tôi đã tìm người tới hỏi người bên quản lý thành phố.
- Cậu muốn kinh doanh thiết bị thông tin liên lạc? Vậy còn nguồn hàng?
Lục Vi Dân hơi nhướn mày, hắn vẫn không ngờ Tiêu Kính Phong lại chọn ngành này. Với tình hình trước mắt mà nói, về cơ bản ngành kinh doanh thiết bị thông tin liên lạc là bị ngành bưu điện độc quyền, hoặc là phải có muôn vàn mối quan hệ với người trong ngành quan hệ mới có thể dám tham gia vào. Tiêu Kính Phong tuy phán đoán rất chuẩn xác, ngành này về sau nhất định sẽ bắt đầu vùng lên mạnh mẽ... nhưng mấu chốt là ở chỗ bắt đầu như thế nào.
Trên mặt Tiêu Kính Phong hiện lên nụ cười đắc ý:
- Đại Dân, chuyện này cậu biết là được rồi. Tôi đã tìm được một mối quan hệ trong ngành bưu điện, cùng hợp tác. Anh ta lo cung cấp nguồn hàng, còn tôi thì phụ trách phần kinh doanh.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Lục Vi Dân đương nhiên không thể tin là đơn giản như vậy. Nếu đơn giản như vậy, thì căn bản là không tới lượt Tiêu Kính Phong làm ngành này.
- Đương nhiên là không hề đơn giản, nhưng Bưu cục đang dần buông lỏng phương diện này. Tôi đoán chẳng bao lâu nữa là phải mở cửa thôi. Tôi một mặt là định mượn con đường này, mặt khác thì dự định nhập hàng từ bên kia, chỉ mượn danh nghĩa này thôi.
Lục Vi Dân biết Tiêu Kính Phong đã lợi dụng thành công quan hệ của Hoàng Thiệu Thành ở Lĩnh Nam để phát triển thành mạng lưới quan hệ của chính mình, anh ta về mặt này thì đúng là nhân tài trời sinh. Hoàng Thiệu Thành chẳng qua chỉ là dẫn đường cho anh ta, anh ta liền có thể tạo cho mình một mảnh trời riêng ở đó.
- Kính Phong, tôi chỉ có thể nói ngành này trong một khoảng thời gian sẽ phát triển mạnh mẽ, nhưng ngưỡng cửa cho thiết bị thông tin liên lạc sẽ càng ngày càng thấp, cạnh tranh trong ngành này sẽ càng ngày càng ác liệt, cậu cần chuẩn bị tư tưởng. Tuy nhiên, chung quy thì tôi ủng hộ cậu.
Lục Vi Dân vỗ vai Tiêu Kính Phong, cười nói:
- Chuyện cậu đã chọn kỹ, thì mạnh dạn làm đi, cho dù có thất bại, cũng không hề gì, vẫn là câu nói đó, chúng ta còn trẻ, luôn có thể bắt đầu lại.
Tiêu Kính Phong nắm chặt bả vai Lục Vi Dân, không nói gì. Lục Vi Dân biết đây là biểu hiện sự xúc động của anh ta, trong lòng cũng cảm động. Đúng là tính cách thẳng thắn mà nghĩa khí này của Tiêu Kính Phong khiến anh ta có rất nhiều bạn bè, nhưng thành bại cũng do người tạo ra, tính cách nghĩa khí quá mức này cũng khiến trong kiếp trước anh ta bị liên lụy không ít.
- Đúng rồi, tôi nghe nói cha Chân Ny đã tới Phong Châu?
- Đúng, sao thế?
Lục Vi Dân tuy không cố ý giấu diếm gì, nhưng cũng chẳng cố ý khoe khoang. Cho dù là đối với hai chị em Chân Tiệp, Chân Ny cũng chỉ là để họ nói với người ngoài là cha họ từ chức, nhận lời mời đến một xí nghiệp ở nơi khác, không nói nhiều về các vấn đề khác. Ý lộ ra trong lời nói của Tiêu Kính Phong không chỉ đơn giản là anh ta biết chuyện.
- Không có gì, trong nhà máy bàn tán sôi nổi về chuyện này, nói cha Chân Ny hiện giờ được lên chức vị cao rồi, nhận lời mời tới một xí nghiệp tư nhân làm việc, một năm có thể kiếm được một trăm nghìn tệ, gấp mấy lần khi còn ở trong nhà máy. Còn có người nhìn thấy ông chủ tư nhân kia dùng xe Mercedes Benz đưa cha Chân Ny về, còn là xe với giấy phép của Bắc Kinh, chắc là ông chủ lớn ở Bắc Kinh tới.
Lục Vi Dân quả thực là không ngờ sức mạnh của chiếc Mercedes Benz của Lôi Đạt lại lớn như thế, thoáng cái có thể biến hình ảnh Chân Kính Tài lầm lũi ra khỏi nhà máy 195 trở thành tốt như xưa. Con người sống phải có thể diện, Chân Kính Tài cũng không ngoại lệ, chiêu đó lại vừa giành được điểm tốt.
- Ừ, cũng gần như thế, đúng là chú Chân thực sự phụ trách ở một xí nghiệp quy mô lớn vừa mới xây dựng. Tuy nó không thể so sánh với nhà máy quốc doanh lớn 195, nhưng là xí nghiệp tư nhân theo chế độ cổ phần, các mặt đều phải linh hoạt hơn nhiều, thường thì đều áp dụng quy định lương theo năm, một trăm nghìn hay tám mươi nghìn cũng là điều bình thường.
Lục Vi Dân ngồi trên chiếc xe máy Gia Lăng 125 của Tiêu Kính Phong, Tiêu Kính Phong đạp cần khởi động, hơi nhấn nhẹ chân ga, lập tức phát ra tiếng xe mô tơ gầm rú với sức rung động rất mạnh, nhẹ nhàng rời đi. Chiếc Gia Lăng 125 như một mũi tên lao ra khỏi cung, hòa vào dòng xe cộ. Trong nháy mắt, Lục Vi Dân dường như lại trở về hai mươi năm trước trong kiếp trước.
Chiếc xe máy khéo léo lách trong dòng người đi xe đạp, xe máy lẫn lộn, không khí gần Tết âm lịch mang đến xao động, khiến người ta luôn có một cảm giác mơ màng khi dạo chơi giữa hư và thực. Lục Vi Dân không đội mũ bảo hiểm, chẳng mảy may để ý đến làn gió lạnh đang tạt vào mặt, dù cho gương mặt nhanh chóng bị gió làm cho lạnh buốt, hắn muốn hưởng thụ cảm giác chân thật này.
- Đại Dân, cậu nói nghe dễ dàng thế, những năm này có thể kiếm được cái một trăm nghìn hay tám mươi nghìn, cho dù đổi lấy Chủ tịch thành phố cũng không làm.
Tiêu Kính Phong vừa điên cuồng nhấn ga vừa lớn tiếng nói.
Không khí mơ hồ xao động làm cho cả đất Trung Quốc đều chìm vào trong đêm trước thời kỳ bùng nổ, từ “vào thương trường” lại đón một thời kỳ thịnh hành trước nay chưa từng có. Rất nhiều người thành công hay thất bại trong quan trường đều không chùn bước mà lao vào làn sóng lớn mang tên thương trường, phấn đấu vì vận mệnh của chính mình.
Lục Vi Dân có chút hoảng hốt, ở thời đại tiền lương một tháng chỉ có một trăm tệ, lương một năm đạt đến một trăm nghìn quả thực là một giấc mộng xa vời. Cũng khó trách với người đã đặt chân vào thương trường, có đôi chút khả năng chống cự đối với tiền bạc như Tiêu Kính Phong cũng cảm thấy khó tin. Nhưng theo làn sóng thương trường cuồn cuộn, Trung Quốc sẽ đón một thời kỳ mới trước nay chưa từng có, vô số người tranh thủ gặp được con sóng lớn này sẽ phất lên như diều gặp gió, trở thành con cưng của thời đại.
Chiếc Gia Lăng đi vào khu sinh hoạt của nhà máy 195, một chiếc Honda CG125 vọt ra từ giữa hai tòa nhà khu sinh hoạt A3, suýt nữa đụng phải chiếc Gia Lăng của Tiêu Kinh Phong. May là hai người đều phản ứng nhanh, kịp phanh xe lại, sau đó đi qua.
Một người đàn ông đội mũ bảo hiểm chở một cô gái rất xinh đẹp, lao đi trong nháy mắt. Lục Vi Dân thấy tia oán hận trong mắt người đàn ông đội mũ bảo hiểm.
- Có phải là thằng cha Diêu Bình không? Trông khá giống.
Chỉ đi lướt qua nhau, gương mặt lại bị mũ bảo hiểm che mất phân nửa nên Lục Vi Dân không nhìn rõ.
- Ừ, đúng rồi, người ngồi sau là con gái của ông Tống ở phân xưởng 28, cũng là cô bé rất xinh đẹp, sao lại đi thích một kẻ vô dụng như Diêu Bình nhỉ? Thằng nhóc này, không dám đi tán Chân Ny, lại muốn đi quấy rầy Mạc Đạm. Tôi với Ngô Kiện cũng không quên nó, thừa lúc đêm tối bí mật đánh cho một trận, nó ngay cả bị ai đánh cũng không biết, nhưng cũng biết điều hơn nhiều rồi, không dám thế nữa, liền nhắm tới con gái nhà ông Tống. Chuyện này không phải vừa khéo sao? Ha ha, nhà họ Diêu đắc tội với không ít người trong nhà máy, cứ để nó đó.
Tiêu Kính Phong cười có chút tùy tiện mà nhấn chân ga.
- Đưa cậu tới nhà Chân Ny hả? Ăn cơm tối xong chúng ta đi hát!