Ngược Ái
Phiên ngoại 1 : Phong Hồn vs Hỏa Vân Kiều
Phiên ngoại 1.22 : Phiên ngoại Phong Hồn: Trả lại đứa nhỏ.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : hokhok
Beta: Q vs H
Tư Mã Tuấn Lỗi cẩn thận nhớ lại những lời nói của vú em, trong nháy mắt hắn dùng công phu bắt đi hai đứa nhỏ, hắn rốt cuộc là ai? Bắt đi hai đứa nhỏ với mục đích gì?
“Vương phi, Vương phi người từ từ.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gào lo lắng của Xuân Vũ.
Nàng đã tỉnh! Hắn vội vàng mở cửa, Hàn Ngữ Phong nhanh tiến vào bắt lấy tay hắn, giọng nói mang một chút kích động lo lắng hỏi:
“Thế nào? Có tìm được hai đứa nhỏ không? Ai mang con của chúng ta đi? Bọn chúng có thể bị làm sao hay không?”
“Ngữ Phong, nàng không cần lo lắng, mấy đứa nhỏ không có việc gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng nhẹ giọng an ủi.
“Chàng làm sao biết hai đứa nhỏ không có việc gì? Chẳng may bọn nhỏ có việc, thì phải làm sao bây giờ?” Hàn Ngữ Phong hoàn toàn không thể tỉnh táo, cứ nghĩ đến bọn chúng nàng sẽ lo lắng đau lòng, bọn chúng không thể có việc gì.
“Sẽ không có việc gì đâu, người mang hai đứa nhỏ đi cũng không có ác ý, tuy rằng ta không thể đoán ra hắn mang hai đứa nhỏ đi có dụng ý gì, nhưng ta cam đoan hai đứa nhỏ nhất định bình an vô sự.” Tư Mã Tuấn Lỗi nghiêm túc nhìn nàng nói.
“Nhưng mà không nhìn thấy hai đứa nhỏ ta không an tâm, chúng ta nhanh nhanh đi tìm bọn chúng.” Hàn Ngữ Phong nói xong hướng ra phía ngoài chạy.
“Nàng muốn đi đâu tìm?” Tư Mã Tuấn Lỗi một phen giữ chặt lấy nàng.
“Ta cũng không thể ngồi ở đây chờ.” Nghĩ đến hai đứa nhỏ nước mắt Hàn Ngữ Phong lại chảy xuống.
Tư Mã Tuấn Lỗi vươn tay lau đi nước mắt của nàng:
“Tin tưởng ta, hai đứa nhỏ không có việc gì, việc chúng ta cần phải làm lúc này là chờ đợi.’ Mà hắn tin rằng đến tối nhất định sẽ có tin tức của hai đứa nhỏ
“Nhưng mà ta rất lo lắng cho chúng.” Hàn Ngữ Phong lại khóc, ngã vào trong lồng ngực hắn, không nhìn thấy hai đưa nhỏ nàng làm sao có thể yên tâm.
“Ta biết nhưng ngoại trừ chờ đợi ra chúng ta cũng không thể làm làm được gì cả.” Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu hôn lên mái tóc của nàng, hắn tuy rằng an ủi nàng như vậy nhưng trong lòng hắn cũng lo lắng không yên, nhưng hắn biết hắn phải bình tĩnh…
Trong quỷ môn.
Hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, dường như cũng không có cảm thấy xung quanh xa lạ, đôi mắt to nhìn xung quanh như là đánh giá nơi xa lạ trước mắt này, thấy có người lớn đang đứng trước mặt thì cười khanh khách.
“Phong ca ca, chàng xem bọn chúng rất đáng yêu, đã thế lại còn cười.” Hỏa Vân Kiều đùa cùng bọn chúng, vui vẻ nói.
“Ừ.” Phong Hồn khẽ lên tiếng, nhìn thấy hai đứa nhỏ xinh đẹp, đáng yêu này, ánh mắt lần đầu tiên toát ra vẻ dịu dàng.
“Phong ca ca, chúng ta mỗi người ôm một đứa.” Hỏa Vân Kiều nói xong ôm lấy một đứa nhỏ, trên mặt toát ra niềm hạnh phúc, cười trộm khi nhìn thấy hắn ôm lấy đứa nhỏ còn lại, đứa nhỏ của bọn họ sau này nhất định cũng sẽ đáng yêu như vậy.
“Oa…” Đột nhiên hai tiểu hài tử không nể tình khóc lớn tiếng.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Tay Hỏa Vân Kiều run run, bọn họ hoàn toàn không phải làm sao, bọn chúng tại sao lại đột nhiên khóc lớn.
“Ta cũng không biết.” Phong Hồn ôm đứa nhỏ còn lại trong tay, không biết phải làm sao, hắn chưa từng có dỗ qua trẻ con.
“Có phải chúng đói bụng hay không?” Hỏa Vân Kiều không chắc chắn hỏi.
“Vậy thì chắc chắn là phải cho bọn chúng ăn cái gì?” Phong Hồn ngơ ngác không biết, nhưng trong tiềm thức của hắn, thức ăn của đứa nhỏ và người lớn không giống nhau.
“Bú sữa.” Hỏa Vân Kiều trả lời khẳng định, cho dù không có kiến thức nhưng cũng biết đứa nhỏ còn bé thì phài bú sữa.
“Bú sữa, nhưng mà trong quỷ môn không có vú em.” Phong Hồn nhíu mày.
“Oa…” Tiếng khóc của hai đứa nhỏ càng to hơn.
“Phong ca ca, không bằng chúng ta đưa chúng trở về đi, nếu không bọn chúng đói quá thì phải làm sao bây giờ?” Hỏa Vân Kiều nhân cơ hội này đề nghị hắn đem hai đứa nhỏ trở về, nàng cảm thấy có lỗi với Hàn Ngữ Phong.
“Được, chúng ta đưa chúng trở về.” Phong Hồn gật gật đầu không phản đối, dù sao hắn không có ác ý, nếu làm hai đứa nhỏ bị thương sẽ không tốt lắm.
“Cục cưng đừng khóc ta đưa các ngươi về.” Thấy hắn đồng ý Hỏa Vân Kiều nhẹ giọng dỗ đứa nhỏ, thật kỳ lạ hai đứa nhỏ dường như nghe hiểu được, cả hai đều thật sự ngừng khóc.
Bên trong vương phủ đều bị bao trùm trong tình trạng bi thương, hai tiểu vương gia bị mất tích, hạ nhân trong vương phủ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong ngồi tại đại sảnh của Vương Phủ chờ tin tức của hai đứa nhỏ, nhưng nàng thỉnh thoảng lại nhìn qua cửa, thấy sắc trời càng ngày càng tối, lòng nàng cũng thắt chặt, hai đứa nhỏ sao rồi? Có khóc hay không? Có ăn cái gì chưa? Không được, nàng không chờ nổi nữa lập tức đứng lên:
“Tuấn Lỗi chúng ta đi tìm Kỳ Nhi, Lân Nhi, ta không thể đợi được nữa rồi.” Sợ bọn chúng gặp phải nguy hiểm.
“Được.” Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không chờ nổi nữa, chẳng lẽ hắn phán đoán sai lầm.
Vừa ra ngoài cửa, Hỏa Vân kKều cùng Phong Hồn đã ôm đứa nhỏ từ trên cao hạ xuống.
Nhìn thấy trong tay bọn họ chính là hai đứa nhỏ, Hàn Ngữ Phong không nhịn được kích động, chạy nhanh ôm lấy bọn chúng, rơi nước mắt nói:
“Kì nhi, Lân nhi các ngươi có làm sao không?”
Nhìn thấy nàng rơi nước mắt, bộ dáng khóc vì vui mừng, ánh mắt Hỏa Vân Kiều cùng Phong Hồn có chút trốn tránh, trong lòng áy náy xin lỗi.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng nhẹ xuống, nhưng hắn trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới người mang hai đứa nhỏ đi chính là bọn họ.
“Vương Phi, hai tiểu vương gia đói bụng, để nô tỳ mang đi cho bú sữa.” Vú em một bên nói.
“Ừ.” Hàn Ngữ Phong lưu luyến buông hai đưa nhỏ, lúc này mới nhìn thấy Phong Hồn cùng Hỏa Vân Kiều hỏi:
“Cám ơn các ngươi, các ngươi tìm thấy hai đứa nhỏ ở đâu?”
Bọn họ nhìn lẫn nhau không biết nên trả lời nàng như thế nào?
“Làm sao vậy?” Hàn Ngữ Phong nghi hoặc hỏi.
“Không cần hỏi Ngữ Phong, là bọn hắn mang hai đứa nhỏ đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi đi tới, ánh mắt hung hăng nhìn về phía họ.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : hokhok
Beta: Q vs H
Hàn Ngữ Phong không thể tin được nhìn bọn họ nói:
“Là các ngươi sao??? Tại sao lại bắt bọn trẻ?” Nàng có thể khẳng định bọn họ hoàn toàn không có ác ý, nhưng nếu có gì bất mãn với nàng cứ nói một tiếng tại sao lại phải trộm hai đứa nhỏ của nàng đi?
Phong Hồn gật đầu không hề phủ nhận còn Hỏa Vân Kiều thì cúi đầu, nàng không biết nên giải thích như thế nào?
“Ta nghĩ Phong Hồn đại loại là vì muốn trả thù nàng một chút.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nghĩ ra.
“Ai là người bày ra ý tưởng ‘gạo nấu thành cơm’?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhắc nhở, khẳng định là trong lòng Phong Hồn nuốt không trôi cục tức này, hắn không có cách nào thay đổi nên mới dọa nàng một chút.
“Thì ra là vậy.” Hàn Ngữ Phong lập tức hiểu được, trong ngực đột nhiên tràn lên cơn tức, mắt đẹp trừng Hỏa Vân Kiều nói:
“Chính ta giúp ngươi vậy mà ngươi có thể bán đứng ta, cư nhiên giúp hắn, cùng hắn mang bọn nhỏ đi, ngươi không biết bọn nhỏ đối với ta rất quan trọng sao?
“Ta, ta thành thật xin lỗi.” Bị nàng bắt bẻ, Hỏa Vân Kiều một câu cũng không nói nên lời.
Hàn Ngữ Phong quay đầu thở phì phì nhìn hắn nói:
“Còn ngươi nữa, Phong Hồn ngươi đã chiếm được tiện nghi mà còn không biết ơn, không tốn một chút công sức mà được hưởng lợi to, đã thế lại còn muốn trả thù ta, ngươi có phải là nam nhân không? Lòng dạ thật hẹp hòi.”
“Ta chỉ muốn đùa một chút thôi.” Vẻ mặt Phong Hồn có chút xấu hổ, hắn quả thật không nghĩ đến cảm nhận của nàng.
“Đùa? Ngươi đùa giỡn như vậy sao? Ngươi có biết ta rất lo lắng không? Uổng công ta luôn coi ngươi là bạn bè.” Tức giận trong lòng Hàn Ngữ Phong vẫn chưa tiêu tan.
Tức giận trong long Tư Mã Tuấn Lỗi dần dần tiêu tan, cố nén cười, ai lại có thể nghĩ sát thủ cùng độc y tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ bị nàng giáo huấn mà lại ngoan ngoãn không có lời nào chống đỡ.
“Ngữ Phong, ngươi không cần như vậy, ngươi muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho chúng ta?” Hỏa Vân Kiều biết mình sai nên thầm nghĩ cách cứu vãn.
“Sau này ta muốn các ngươi nhận Kỳ nhi, Lân nhi làm đệ tử.” Tư Mã Tuấn Lỗi giành trả lời trước, võ công của Phong Hồn cùng với độc thuật của Hỏa Vân Kiều, hắn sớm đã có quyết định này.
Hàn Ngữ Phong đầu tiên là sửng sốt sau đó liền phản ứng, giang hồ hiểm ác hắn nghĩ như vậy là vì tương lai của bọn nhỏ. Nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn thật thông minh, sau này chỉ sợ rất nhiều người đến bái bọn họ làm sư phụ, bọn họ cũng không nhận.
“Được, chúng ta đồng ý.” Phong Hồn không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, ai bảo hắn làm sai trước.
“Đúng rồi, khi nào thì các ngươi thành thân?” Hàn Ngữ Phong không muốn dây dưa đề tài kia, mặc dù trong lòng vẫn có chút tức giận.
“Một tháng sau, đến lúc đó các ngươi nhớ đến đó.” Hỏa Vân Kiều trên mặt ngượng ngùng, nàng không có bạn nhưng trong lòng nàng sớm đã xem Hàn Ngữ Phong là bạn.
“Xin chúc mừng, chúng ta nhất định sẽ đến.” Hàn Ngữ Phong cũng nhiệt tình, cảm thấy vui mừng thay cho nàng.
“Chúng ta đi trước, xin cáo từ.” Phong Hồn liền nắm tay Hỏa Vân Kiều bước đi.
“Chúng ta đi xem Kì nhi, Lân Nhi.” Tư Mã Tuấn Lỗi kéo tay nàng, thật tốt, lần này làm hắn sợ bóng sợ gió một hồi.
“Tư Mã Tuấn Lỗi, chàng hẳn là nên chỉnh đốn lại một chút, Phong Hồn cùng Hỏa Vân Kiều lại có thể hiển nhiên ở trong Vương phủ đem bọn nhỏ đi mà không bị ai phát hiện, bọn họ là không có ác ý nhưng chẳng may là người khác thì phải làm sao?” Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi híp mắt nhìn nàng chằm chằm:
“Nàng nghi ngờ năng lực của ta? Đừng quên Phong Hồn cùng Hỏa Vân Kiều là ai? Cho dù là một cao thủ đứng đầu đến đây cũng không thể đối phó được bọn họ. Chỉ riêng Hỏa Vân Kiều dùng độc là hoàn toàn có thể khiến cho người ta không phát hiện được, đây chính là nguyên nhân mà ta muốn Kì nhi, Lân nhi bái họ làm sư phụ.”
Hàn Ngữ Phong chớp mắt một cái, hắn nói rất đúng, thấy hắn có chút bất mãn,nàng vội vàng giải thích:
“Ý ta là muốn tăng cường thêm vài thị vệ trong Vương phủ, tuyệt đối không phải nghi ngờ năng lực của chàng.“
“Thật không? Nàng có muốn để ta chứng minh một chút năng lực của ta hay không?” Tư Mã Tuấn Lỗi cười như không cười, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Thật mà, ta làm sao có thể hoài nghi năng lực của chàng, chúng ta nhanh đi nhìn bọn trẻ.” Hàn Ngữ Phong nói xong bỏ chạy ra ngoài, lần nào cũng dùng chiêu này dọa nàng.
“Ha ha.” Phía sau truyền đến tiếng cười to của Tư Mã Tuấn Lỗi.
Một tháng sau, khắp nơi trong quỷ môn không khí đều rất rộn rã, vui mừng, hôm nay chính là ngày đại hôn của môn chủ.
Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong vẻ mặt cười cười, nhẹ nhàng tiến vào, nhìn thấy Phong Hồn mặc hỉ phục đỏ thẫm:
“Chúc mừng, chúc mừng, chúng ta có chuẩn bị một phần quà nho nhỏ, ngươi nhất định phải nhận lấy.”
“Cám ơn.” Phong Hồn khách khí nói lời cảm tạ.
“Người đâu, mang lễ vật vào.” Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về phía ngoài cửa, lớn tiếng ra lệnh.
Bên ngoài nhanh chóng khiêng vào mười cái rương to, người trong quỷ môn cảm thấy sợ hãi, không biết rốt cuộc Vương gia tặng cái gì mà to như vậy? Tuy không biết là cái gì nhưng chắc chắn đồ vật trong đó nhất định rất quý giá.
“Vương gia, những đồ vật này không phải rất quý chứ?” Phong Hồn dường như có chút băn khoăn.
“Không quý, Phong Hồn đây là ta cố ý chuẩn bị cho ngươi.” Trên mặt Tư Mã Tuấn Lỗi mang theo một tia mờ ám.
“Cố ý?” Phong Hồn còn chưa kịp phản ứng lại.
“Mở rương ra.” Tư Mã Tuấn Lỗi ra lệnh. Mọi người đều tò mò, dài cổ đợi xem bảo vật trân quý trong đó là gì.
“Vâng.” Một tiếng vừa vang lên, mười cái rương đồng thời được mở ra, nhưng khung cảnh trước mắt làm cho mọi người đều há mồm trợn mắt.
Từ trong rương đi ra mười nữ tử quần áo sặc sỡ, đủ màu, dáng vẻ đều xinh đẹp như hoa, quần áo mỏng manh lả lướt phô diễn dáng người, khơi gợi hứng thú của người khác, ai nấy đều mỉm cười, mỗi bước chân hay mỗi cái phất tay đều lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, thiên kiều bá mị.
“Ồ, thật đẹp.” Mọi người cùng phát ra một tiếng kinh ngạc.
Phong Hồn lạnh lùng nhìn các nàng, không rõ đây là tình huống gì?
Chỉ thấy mười nữ tử xinh như hoa cùng nhau nhẹ nhàng bước đến trước mặt Phong Hồn thi lễ nói:
“Thiếp thân bái kiến tướng công.”
“Tướng công?” Phong Hồn sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi nói:
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : hokhok
Beta: Q vs H
“Phong Hồn đây là quà đáp lễ của ta, thấy thế nào? Thích không? Ngươi không phải vẫn cảm thấy thiệt thòi vì chủ ý kia của ta sao? Để bù đắp cho ngươi ta đã xin Vương gia cố ý chuẩn bị cho ngươi mười tiểu thiếp.” Hàn Ngữ Phong đứng một bên, vẻ mặt vô tội nói.
Sắc mặt Phong Hồn càng thêm xanh mét, nàng làm thế này không phải là muốn đem phiền phức đến cho hắn sao? Cố ý phá hoại ư?
“Phong Hồn, bây giờ ngươi đã biết cái gì gọi là có thể đắc tội với tiểu nhân nhưng đừng bao giờ đắc tội với nữ tử chưa? Đừng quên lòng dạ của nữ nhân, trước mắt tuy tươi cười nhưng trong lòng vẫn ghi hận.” Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên , vẻ mặt dường như có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, ai bảo hắn mang bọn nhỏ đi, hiện tại nhân cơ hội ‘báo đáp’ một chút.
“Các ngươi là ai?” Hỏa Vân Kiều mặc hỉ phục đỏ thẫm từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy trước mắt, các nữ tử vây xung quanh Phong Hồn, vẻ mặt tức giận hỏi
“Thiếp thân bái kiến tỷ tỷ.” Mười nữ tử phối hợp rất ăn ý, cùng nhau hạ thấp người.
“Ai là tỷ tỷ của các ngươi?.” Hỏa Vân kiều mắt đẹp hung hăng nhìn về phía các nàng.
“Tướng công, tỷ tỷ thật hung dữ nha.” Mười nữ tử cùng nhau lui về phía sau Phong Hồn, dường như tìm kiếm sự bảo hộ nơi hắn.
“Ta không phải tướng công của các ngươi, các ngươi từ đâu đến thì hãy quay về nơi đấy.” Ánh mắt Phong Hồn cũng lạnh như băng.
“Nơi này chính là nhà của chúng ta, chàng chính là tướng công của chúng ta, ngoại trừ nơi này chúng ta không còn chỗ nào có thể đi.” Mười nữ tử lại trăm miệng một lời.
“Hàn Ngữ Phong, ngươi là có lòng phục thù đúng không?.” Vẻ mặt Vân Kiều tức giận, trừng mắt liếc nàng một cái, uổng công chính mình còn xem nàng là bạn.
“Ha hả.” Hàn Ngữ Phong cười khẽ nói:
“Thật thông minh, đừng quên lần trước các ngươi mang đi hai tiểu hài tử của ta, làm cho ta đau lòng một ngày, nếu hôm nay không thừa dịp trả thù một chút, ta làm sao ‘báo đáp’ các ngươi.“
“Ngươi cho là ngươi có thể trả thù sao? Ta chỉ cần búng một ngón tay toàn bộ bọn họ liền nằm trên mặt đất.” Hỏa Vân Kiều đột nhiên nở nụ cười.
“Ngươi hẳn đã quên, hôm nay chính là ngày vui của ngươi, nếu ngươi muốn làm như vậy ta cũng không ngăn cản.” Hàn Ngữ Phong không hề để ý đến sự uy hiếp của nàng, hôm nay nàng sẽ trả thù một chút.
“Ngươi…” Hỏa Vân Kiều có chút chán nản, nàng không muốn phá hư hôn lễ của chính mình.
“Được rồi, Ngữ Phong không cần náo loạn nữa, hôm nay ta đến là để chúc phúc sẵn tiện trả thù một chút thôi.” Tư Mã Tuấn Lỗi bước ra.
“Được rồi.” Hàn Ngữ Phong cũng chuyển biến, đi theo Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau, vỗ vỗ tay.
Mười nữ tử nhận được tín hiệu cùng nhau đi ra nói:
“Chúc môn chủ cùng Hỏa cô nương đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.” Sau đó bắt đầu ca múa.
Điệu nhảy hoa lệ kết thúc, các nữ tử đột nhiên lấy ra các đóa hoa đã được chuẩn bị sẵn trong ống tay áo, cùng nhau hướng hỉ phục của bọn họ tung hoa rồi lui ra ngoài.
Đột nhiên thấy cơn mưa hoa bay lất phất trong không gian,Hỏa Vân Kiều vung tay qua đầu bắt lấy:
“Đẹp quá…”
“Ta biết các ngươi không thiếu kỳ trân dị bảo, đây là ta cố ý chuẩn bị cho các ngươi, hy vọng các ngươi thích.” Hàn Ngữ Phong mỉm cười nói.
“Cám ơn ngươi, ta rất thích.” Hỏa Vân kiều trong mắt cảm động, giọng nói nghẹn ngào, chuyện xảy ra ngày hôm nay nàng mãi mãi cũng không thể quên.
“Chúc các ngươi hạnh phúc.” Hàn Ngữ Phong thành tâm chúc phúc.
“Ngữ Phong quà cũng đã đưa đến, chúng ta nên cáo từ, không nên quấy nhiễu người ta động phòng hoa chúc.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy thắt lưng Hàn Ngữ Phong.
“Được.” Hàn Ngữ Phong gật đầu hướng về phía bọn họ nói:
“Gặp lại.”
“Gặp lại.”
Cưỡi trên lưng ngựa, Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ tới đêm động phòng hoa chúc đẫm máu kia, nàng hoàn toàn không thể nghĩ bọn họ sẽ có hạnh phúc như ngày hôm nay.
“Nghĩ đến trước kia, lúc chàng quyết định cưới ta có phải là thật lòng hay không? Hay chỉ là không muốn để ta rời đi?” Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu hỏi, đột nhiên lại thấy mình buồn cười, nàng cần gì phải để ý đến những sự việc trước kia.
“Cả hai, nhưng ta biết lúc đó nàng không phải thật lòng muốn gả cho ta, Ngữ Phong, người mà nàng thích là Lý Huyền Băng phải không?” Giọng nói Tư Mã Tuấn Lỗi có chút thê lương.
“Tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ chàng còn quan tâm làm gì, nhưng nếu không gặp chàng, ta nghĩ ta nhất định sẽ thích hắn.” Nhìn thấy biểu hiện ghen tuông của hắn, Hàn Ngữ Phong cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào.
Vòng tay của Tư Mã Tuấn Lỗi ôm chặt lấy thắt lưng nàng ở bên tai nàng thì thầm:
“Đáng tiếc nàng sẽ không có cơ hội kia, nàng vĩnh viễn là của ta.”
“Ai là của ngươi?” Nhưng mà nàng lại càng ngày càng thích tính cách bá đạo này của hắn. Đột nhiên nhớ tới một việc hỏi:
“Chàng làm sao tìm được mười mỹ nhân đó vậy?”
“Là Tuấn Dật tìm hộ đấy.” Hắn sẽ không mang đến phiền toái cho mình đâu, chỉ biết thực lòng xin lỗi Tuấn Dật.
“Bọn họ đều rất đẹp, có làm chàng động tâm hay không?” Hàn Ngữ Phong cười cười nhìn hắn.
“Không dám động tâm.” Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Lỗi nghiêm túc, sau đó bất đắc dĩ thở dài nói:
“Ai bảo ta cưới phải người vợ hung dữ.”
“Tư Mã Tuấn Lỗi chàng nói ai hung dữ?” Hàn Ngữ Phong quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, nàng đã làm gì mà hắn bảo nàng hung hãn.
“Ta nói sai rồi, không phải người vợ hung dữ mà là hổ cái.” Tư Mã Tuấn Lỗi vội vàng nói lại, trong mắt ánh lên vẻ trêu đùa.
“Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi mau thành tâm hối lỗi, nhận sai với ta, nếu không…” Hàn Ngữ Phong nói một nửa, không phải chỉ có hắn mới có quyền uy hiếp nàng, nàng cũng có.
“Nếu không thế nào?”
“Nếu không ta sẽ mang Kì Nhi, Lân Nhi bỏ nhà trốn đi.”
“Hàn Ngữ Phong, nàng dám làm thử xem.” Hai tròng mắt đen quyến rũ của Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng chằm chằm.
“Tại sao ta không dám?” Nàng cũng trừng mắt nhìn hắn.
“Ta đây khiến cho nàng mỗi ngày đều không xuống giường được.” Tư Mã Tuấn Lỗi lại sử dụng chiêu vô lại này.
“Tư Mã Tuấn Lỗi, chàng có thể đổi chiêu khác hay không?.”
“Không cần, ai bảo chiêu này dùng rất tốt chứ, nương tử chúng ta mau về nhà đi, phu quân chờ không kịp rồi.”
Trời ạ? Hàn Ngữ Phong hoàn toàn không thể nói lên lời.
Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng vẫn còn trẻ, thân mặc hoàng bào, nhìn vào hai nam nhân tuấn mỹ phi phàm trước mắt nói: “Hoàng huynh, lần này Vương gia của nước láng giềng mang theo công chúa đến tuyển phò mã, muốn nước chúng ta chọn lựa ra các vị Vương gia phù hợp, nhìn lại thì chỉ có hai người các ngươi là phù hợp điều kiện. Cho nên việc công chúa tuyển Phò mã khẳng định là chọn một trong hai người các ngươi, các ngươi nghĩ như thế nào?”
“Không việc gì.” Một nam nhân mặt mày khôi ngô, khí sắc không chút thay đổi đáp, dù sao cưới ai cũng đều giống nhau, đối với hắn cũng không có gì khác biệt, huống chi đối với nữ nhân mà nói Tuấn Dật so với hắn cơ hội dường như lớn hơn nhiều.
“Ngươi không sao nhưng ta thì có sao, ta không thể vì một mình nàng mà buông tha tất cả mỹ nhân khác, Tuấn Lỗi, ngươi đã nói không sao cả vậy ngươi cưới nàng ta đi.” Nam nhân với bộ dạng không kiềm chế được nhưng cũng đồng dạng là nam tử tuấn mỹ, phe phẩy chiếc quạt trong tay nói : “Hắn mới không muốn đón dâu. Đâu cần bày đặt tiêu dao khoái hoạt, bất quá cưới công chúa về nhà, đầu óc hắn lại không sinh bệnh nữa.”
“Hoàng huynh, muốn hòa thân với ai còn phải xem sự quyết định của công chúa, hiện tại Trẫm chỉ nói trước với các ngươi một tiếng.” Hoàng Thương nói.
“Hoàng Thượng, vị công chúa vì sao không lấy người làm phu quân?” Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Dật nghi hoặc, Hoàng Thượng không nghĩ nên cưới công chúa sao? Sao lại giao cho bọn họ?
“Đó là do công chúa tự mình quyết định.” Hoàng Thượng cũng nhìn ra được ẩn ý trong lời nói của Tuấn Dật, cho dù công chúa có gả cho mình thì cùng lắm là trong hoàng cung có thêm một nữ nhân nữa thôi.
“Hoàng Thượng, nếu đã như vậy thì vi thuần xin cáo lui trước.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền lui ra ngoài.
“Tuấn Lỗi, chờ một chút, ta và ngươi cùng nhau đi. Hoàng Thượng, vi thần cũng cáo lui trước.” Tư Mã Tuấn Dật nói xong cũng theo đi ra ngoài.
“Tuấn Dật, ngươi gấp gáp như vậy, muốn đi nơi nào? Không phải lại đi thanh lâu tìm hoan mua vui đấy chứ?” Tư Mã Tuấn Lỗi mắt lạnh liếc qua hắn.
“Cũng là ngươi hiểu ta nhất.” Tư Mã Tuấn Dật nói xong lấy tay ôm lấy bờ vai hắn, giờ phút này nét mặt lại nghiêm túc hỏi: “Hàn Ngữ Phong không có tin tức gì sao?”
“Không có.” Đôi mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi bất chợt trở nên lãnh khốc, trong tay áo nắm tay đang siết chặt, thanh âm hung hăng nói: “Bất quá nàng trốn không thoát, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
Tư Mã Tuấn Dật không có nói tiếp, con ngươi đen chăm chú theo dõi hắn, giờ phút này chỉ sợ hắn không hiểu được cảm giác của chính mình là cái gì?
Trên đường xuất hiện mấy cỗ xe ngựa hoa lệ đang đi tới, theo cùng là một loạt các cung nữ cùng thị vệ, vừa nhìn thoáng qua cũng biết người bên trong có thân phận cực kỳ tôn quý.
“Hoàng huynh, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi?” Một nữ nhân linh hoạt, diễm lệ, đôi môi như cánh hoa, mái tóc dài đen như mực xõa ra trông giống như thác nước lại cũng giống như tơ lụa mềm mại. Một thân váy màu xanh, mái tóc dài buông xõa, cô gái khẽ nhếch môi cười, nụ cười hôn nhiên trong sáng, khuôn mặt ngây thơ nhìn vào vị nam tử khuôn mặt anh tuấn, toàn than quý phái hỏi.
“Tuyết nhi, sẽ rất nhanh thôi, phỏng chừng còn khoảng một ngày nữa sẽ đến.” Ánh mắt nam tử mang theo sủng ái, thanh âm ôn nhu nói.
“Nga.” Cô gái tên Lý Huyền Tuyết vẻ mặt tựa hồ có lo lắng nhìn vào vị hoàng huynh đang ở trước mắt mình (Lý Huyền Băng).
“Tuyết Nhi, ngươi đang lo lắng cái gì?”
“Hoàng huynh, huynh nói xem Vương gia của Thiên triều có bộ dáng như thế nào? Có phải cũng tuấn mỹ như huynh không?” Lý Huyền Tuyết chớp mắt hỏi, lỡ như tất cả đều quái dị thì phải làm sao bây giờ?
“Ha ha ha…..” Lý Huyền Băng khẽ cười nói: “Tuyết Nhi ngươi không cần phải lo, cứ yên tâm đi, Vương gia của Thiên triều so với hoàng huynh chỉ có hơn chứ không kém.”
“Có thiệt không?” Lý Huyền Tuyết hiển nhiên không quá tin tưởng, ở đất nước của nàng hoàng huynh chính là đệ nhất mỹ nam tử.
“Tuyết Nhi, hoàng huynh tại sao phải lừa muội? Lại nói, chuyện này không phải do muội chính mình tuyển sao? Nếu xem không được mắt có thể không chọn.” Lý Huyền Băng nhìn nàng nói.
“Muội biết hoàng huynh sẽ không gạt muội.” Lý Huyền Tuyết nũng nịu nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nàng hỏi: “Hoàng huynh, huynh lần này tới đây không phải là vì tìm nữ tử tên gọi Hàn Ngữ Phong sao?”
“Ân, ta muốn tìm nàng, mang nàng quay về nước láng giềng.” Nhắc tới Hàn Ngữ Phong thì trong đôi mắt của Lý Huyền Băng mang theo một tia ôn nhu, không biết nàng bây giờ thế nào rồi, đột nhiên đứng dậy nói: “Tuyết Nhi, ta phải đi trước, ta muốn đi tìm nàng, sau đó chúng ta ở ngoài thành gặp lại.”
“Ân, được. Hoàng huynh, huynh đi đường cẩn thận, sớm một chút đem hoàng tẩu của ta trở về, ta muốn được sớm nhìn thấy nàng.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, hường về phía xe ngựa của hắn, giương giọng hô.
“Ta biết rồi.” Lý Huyền Băng nói xong liền hướng đến thị vệ đang đứng một bên, phân phó nói: “Bảo hộ công chúa thật tốt.”
“Dạ! Vương gia.”
Vùng ngoại ô kinh thành.
“Tang nhi, ngươi nói xem, tại sao lâu như vậy mà hoàng huynh vẫn chưa có trở về?” Lý Huyền Tuyết ngồi ở trên xe ngựa hỏi nha hoàn tùy thân đang ngồi một bên.
“Tang nhi không biết, theo lý là phải đi rất nhanh ạ.” Tang nhi lắc đầu, công chúa cũng không biết thì nàng làm sao biết được?
“Chính là ta đã đợi hai canh giờ rồi, chi bằng chúng ta cứ vào thành trước? Cho người ở lại chờ hoàng huynh của ta, sau đó chúng ta cứ ở biệt quán chờ hắn, có được không?” Trong mắt Lý Huyền Tuyết lóe lên một tia mạo hiểm, nàng xem nơi này so với đất nước của nàng cũng không có khác biệt gì sao?
“Không tốt!” Tang nhi không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, chuyện này không phải là chuyện đùa, công chúa bình thường ở trong hoàng cung đã rất tinh ranh, giảo hoạt khiến nàng không ít lần phải nếm đau khổ.
“Bản công chúa đâu có hỏi ngươi là tốt hay không? Đừng quên, không có hoàng huynh ở đây thì ở đây ta là lớn nhất, ta nói cái gì tốt thì chính là cái đó tốt, hơn nữa ta còn biết võ công.” Lý Huyền Tuyết dường như đã có quyết định.
“Công chúa, nơi này không phải là đất nước chúng ta, đây là Thiên triều, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?” Tang nhi muốn thuyết phục nàng từ bỏ ý định.
“Tang nhi, sợ cái gì? Cùng lắm thì đến lúc đó ta nói cho bọn họ biết thân phận thật sự của ta không phải được rồi sao? Không nói nữa, cứ quyết định như vậy. Chúng ta đi.” Lý Huyền Tuyết nói xong liền nhảy ra xe ngựa.
“Công chúa……” Tang nhi còn chưa kịp nói nên lời đã bị nàng ngắt.
“Không cần nhiều lời nữa, ngươi có đi hay không, nếu ngươi không đi, ta đi một mình.” Lý Huyền Tuyết mở giọng uy hiếp, sau đó hướng đến thị vệ nói: “ Các ngươi cứ đứng ở đây chờ hoàng huynh, ta đi ra ngoài một lát, lập tức sẽ quay lại ngay.” Nếu nàng nói vào thành thì có đánh chết bọn thị vệ cũng không cho nàng đi, cho nên nàng chỉ có thể xem bọn họ như một tiểu hài tử để đem ra đùa bỡn.
Tang nhi bất đắc dĩ lắc đầu, nàng ngoại trừ đi theo công chúa ra thì còn biện pháp nào nữa chứ? Cầu trời phù hộ, ngàn lần vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì.
Thiên triều thật phồn hoa làm cho Lý Huyền Tuyết lóa mắt, thật nhiều thứ mới mẻ hấp dẫn ánh mắt của nàng, trái nhìn cái này, phải nhìn cái kia, làm cho Tang nhi phải khẩn trương theo sát một bên, sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nàng đột nhiên đứng trước một tòa thanh lâu hoa lệ, tràn ngập mùi son phấn, nghi hoặc nhìn vào cửa.
“A, đại gia, mời vào, mời vào để cho chúng tôi hảo hảo chiếu cố ngài.” Một nữ tử áo quần sặc sỡ đang giữ chặt một nam nhân đi ngang qua, giọng nói nũng nịu, thân thể áp sát vào người nam nhân.
“Đi thôi, tiểu yêu tinh.” Nam nhân liền ôm lấy cổ nàng đi thẳng vào bên trong.
Ánh mắt của Lý Huyền Tuyết thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào bọn họ, đột nhiên vẻ mặt hiện lên một tia hưng phấn, chẳng lẽ đây chính là kỹ viện mà người ta vẫn hay đồn đại. Nàng thấy thật tò mò, trước kia nàng thường xuyên nghe nhóm bằng hữu của hoàng huynh nói chuyện, nhưng mà mỗi lần nàng vừa hỏi đến bọn họ liền ngậm miệng lại, còn nói cái gì là tiểu hài tử thì không nên hỏi nhiều như vậy. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội, nàng muốn vào xem thử nơi này một chút, xem nữ tử ở đây có gì không giống với người khác.
“Tang nhi, chúng ta vào trong.” Nàng kéo Tang nhi xông vào bên trong.
“Công chúa, không được, nơi này người không thể vào được, vả lại nơi này cũng không cho phép nữ tử đi vào.” Tang nhi một phen giữ chặt nàng lại, công chúa đúng là điên rồi, nơi này mà cũng dám đi vào.
Ánh mắt Lý Huyền Tuyết đảo nhanh một chút, vỗ tay nói: “Ta có cách rồi, đi thôi Tang nhi.” Nói xong nàng liền kéo Tang nhi tiến vào một quầy phục sức nằm ngay bên cạnh.
Không lâu sau, từ bên trong quầy một vị công tử tuấn tú răng trắng môi hồng đi ra, theo sau là một tên tiểu tùy tùng.
“Tang nhi, với bộ dạng hiện tại của chúng ta, có thể đi vào được rồi, phải không?” Lý Huyền Tuyết ở trước mặt Tang nhi biểu lộ vẻ hài lòng đối với tạo hình thiếu niên tuấn mỹ hiện tại của mình.
“Công chúa.” Nét mặt của Tang nhi tràn đầy vẻ khổ sở, nàng có quyền nói không sao? Nàng chỉ có thể theo công chúa đi vào.
Vừa tiến vào trong thanh lâu đã thấy một nữ nhân thân hình đẫy đà, trên dưới bốn mươi tuổi, đon đả ra tiếp đón, vừa nhìn thấy nàng trong mắt bà ta hiện lên một tia tinh quang nhưng rất nhanh liền che dấu đi, mặc kệ là nam hay là nữ chỉ cần không phải đến gây phiền toái mà lại cho bà nhiều bạc thì cứ coi như là không hay không biết gì mà nhiệt tình tiếp đón: “Công tử, lần đầu tiên tới đây sao? Có muốn Hoa ma ma giới thiệu cho ngươi một cô nương xinh đẹp không? Cam đoan ngươi nhất định sẽ vừa lòng.”
“Tùy ngươi quyết định đi, ta cũng không có yêu cầu gì quá cao.” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến đây, Lý Huyền Tuyết vẫn là có chút hoảng hốt, tùy tiện đưa ra một tấm ngân phiếu.
“Được! Xin mời công tử.” Hoa ma ma tiếp nhận ngân phiếu, trong lòng đã hiểu ra được vài phần, phỏng chừng đây là vị tiểu thư của nhà nào đó, vì tò mò nên chạy đến đây xem thử, bất quá chỉ cần nàng mang bạc đến đây là được, bà hướng lên lầu hô to: “Bách Hợp, mau xuống tiếp khách.”
“Đến ngay, ma ma.” Một nữ tử diện mạo thanh tú từ trong phòng đi ra, liền giữ chặt cánh tay Lý Huyền Tuyết nói: “Công tử, mời vào trong phòng để ta hầu hạ người thật tốt.”
“Tỷ tỷ, ta tự mình ngồi là được rồi.” Vừa vào tới phòng Lý Huyền Tuyết liền rút tay ra, tuy rằng đều là nữ nhân nhưng nàng vẫn có chút ngượng ngùng.
“Xì.” Bách Hợp cười thành tiếng, nói: “Tiểu thư, một khi đã thẹn thùng như vậy thì còn đến thanh lâu làm cái gì? “
“Ngươi biết…ta là…nữ nhi?” Lý Huyền Tuyết lắp bắp, kinh hãi nhìn nàng.
“Đương nhiên biết, tiểu thư, ngươi xem ngươi đi, thân hình nhỏ xinh mà dung mạo lại đẹp như vậy, ta lăn lộn ở thanh lâu mà nam nữ cũng không phân biệt được thì chẳng phải thật là khiến người ta chê cười sao?” Bách hợp sâu kín nói, chuyện này cũng là bi ai của nữ tử thanh lâu.
Lý Huyền Tuyết nở nụ cười ngượng ngùng nói: “Tỷ tỷ, kỳ thật là ta chỉ là tò mò đến xem thôi chứ không có ý gì khác đâu.”
“Tiểu thư, chúng ta nên đi thôi.” Tang nhi ở bên cạnh lo lắng nói, người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay, nếu như còn ngu ngốc ở đây lâu thêm nữa, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra?
“Tiểu thư nên đi đi, thanh lâu thì có gì mà tò mò chứ? Nơi này chỉ có một đám nữ tử số khổ mà thôi.” Trong mắt Bách Hợp hiện ra một tia ưu thương.
“Được rồi.” Lý Huyền Tuyết đứng dậy, nàng căn bản cái gì cũng chưa nhìn thấy, cũng không biết thanh lâu này là nơi như thế nào nữa?
“Vậy tiểu thư đi thong thả, Bách Hợp không tiễn.” Bách Hợp nhìn nàng, nàng đúng là sống ở trong phúc mà không biết phúc.
“Ân, tỷ tỷ, hẹn ngày tái ngộ.” Lý Huyền Tuyết nói xong thì cùng Tang nhi đi ra ngoài, vừa muốn xuống lầu chợt nghe phòng bên cạnh truyền ra thanh âm dị thường.
“Mẫu Đơn, có thích hay không? Có thoải mái hay không?” Giọng nói tà mị của một nam nhân đột nhiên vang lên.
“Thoải mái….” Giọng một nữ tử đang thở phì phò, đứt quãng trả lời.
Lý Huyền Tuyết nhăn mặt, nhíu mày, giọng nói của nàng ta rõ ràng là rất khó chịu tại sao lại nói là thoải mái? Chẳng lẽ nam nhân đó ngược đãi nàng ta ? Thanh lâu chính là cái dạng này sao?
Tò mò không nhịn được, nàng nhìn thấy cánh cửa ở phía trước lộ ra khe hở, liền ghé mắt nhìn vào bên trong.
“Công chúa, đi thôi.” Tang nhi ở phía sau túm lấy vạt áo của nàng.
“Hư…” Lý Huyền Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng ý bảo nàng không cần nói chuyện, sau đó ánh mắt tiếp tục hướng vào bên trong nhìn.
Tư Mã Tuấn Dật quần áo không chỉnh tề, lồng ngực lõa lồ cường tráng, hai tay không ngừng cởi bỏ quần áo trước ngực của nữ tử, làm lộ ra khuôn ngực mềm mại, trong ánh mắt hắn mang theo ý cười trêu đùa.
Nữ tử dưới thân sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt khép hờ như đang suy nghĩ nhưng lại phát ra những thanh âm làm cho người ta kỳ quái, bộ dáng dường như thống khổ lại dường như hưởng thụ.
“Thật là xấu hổ.” Sắc mặt của Lý Huyền Tuyết từ từ đỏ bừng lên, không tự chủ được mà phát ra tiếng nói, nhưng vẫn nhịn không được tò mò mà tiếp tục xem trộm.
Nghe được ngoài cửa sổ phát ra thanh âm rất nhỏ, Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên ngước đầu nhìn về hướng cửa sổ, trên môi hiện lên một nụ cười tà ác, cúi đầu hôn lên gương mặt đỏ ửng của nữ tử.
Nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, Lý Huyền Tuyết không khỏi hít một ngụm lãnh khí, làm thế nào mà lại có một nam tử tuấn mỹ như thế, mắt xếch, mũi cao, đôi môi cương nghị, khuôn mặt tuấn tú, khóe mội chợt nhếch lên một nụ cười tà mị. Trên đời này làm sao có người so với hoàng huynh cũng thật tuấn mỹ.
Trời ạ! Nàng nhìn thấy rõ ràng động tác của hắn. Hăn cư nhiên ngậm nụ hoa trên ngực của nữ tử vào miệng. Nàng cảm thấytrên khuôn mặt của mình hơi nóng từ từ bốc lên, nàng không thể nhìn tiếp được nữa, liền muốn xoay người rời đi.
“Xem diễn xong rồi thì muốn đi sao?” Cửa đột nhiên bị mở ra, Tư Mã Tuấn Dật quần áo hỗn độn nhìn chằm chằm nàng.