Hứa Lập nghe Trịnh Quân Ba nhắc tới Cát Vệ Lương, cảm thấy hết sức hứng thú, dù sao trước khi mình tới Vọng Giang nhận chức Cát Binh cũng lưu ý mình chú ý tới chuyện Cát Vệ Lương. Những gì Cát Binh nói Hứa Lập luôn để ở trong lòng, dù sao mình có thành tựu ngày hôm nay, Cát Binh cũng giúp mình không ít. Nếu như mượn cơ hội này để tìm hiểu thông tin cũng là giải quyết xong chuyện mà Cát Binh đã giao, nếu như tìm được nguyên nhân thì lại là niềm vui ngoài mong đợi.
- Trịnh đại ca giỏi thật, muốn thu phục Cát Vệ Lương thì không phải quá đơn giản ư? Đại ca dùng kế gì vậy, nói cho đệ biết, biết đâu sau này đệ cũng dùng.
Hứa Lập hỏi sau khi cầm chén rượu cụng với Trịnh Quân Ba.
Kế khiến Cát Vệ Lương không dám đối nghịch với mình là chuyện Trịnh Quân Ba rất đắc ý, nhiều năm như vậy Trịnh Quân Ba chưa từng có dũng khí nói trước mặt người ngoài. Hôm nay bị Hứa Lập nịnh nọt một chút đã nói ngay, mặt khác hắn cũng uống nhiều rượu, rượu vào thì có gì mà không dám nói, không thể nói.
Trịnh Quân Ba uống cùng Hứa Lập một chén, nhỏ giọng nói:
- Năm đó Cát Vệ Lương ỷ là thị trưởng Vọng Giang, không để tôi có một chút mặt mũi nào. Sau đó tôi tìm cơ hội khiến hắn say rồi tìm cho hắn một mỹ nhân. Sau đó hắn cũng thành thật, với chuyện của tôi đến bây giờ đều bật đèn xanh.
- Đơn giản như vậy sao? Cát Vệ Lương dễ dàng bị lừa như vậy?
Hứa Lập chỉ dụ dỗ một chút Trịnh Quân Ba đã nói ra chân tướng.
- Đơn giản? Như vậy có đơn giản ư?
Trịnh Quân Ba ôm Hứa Lập, nhỏ giọng nói bên tai Hứa Lập:
- Tôi còn cho hắn xem một doạn video, khiến hắn không thể trốn thoát khỏi tay tôi. Hắn bây giờ tuy điều đến quận Giang Nam, nhưng chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại bảo hắn làm gì thì hắn cũng không dám nói một chữ.
Trịnh Quân Ba nói bên tai mình, rượu trong miệng khiến Hứa Lập có chút buồn nôn. Nhưng vì tìm hiểu bí mật, Hứa Lập cố nhịn nói:
- Hắn uống nhiều rượu như vậy thì có thể làm gì? Tôi không tin hắn lợi hại như vậy.
- Ha, ha, nếu Cát Vệ Lương có một lão đệ thông minh như cậu thì cũng không bị tôi bỡn cợt nhiều năm như vậy. Tôi nói cho cậu biết, cậu cũng không thể nói cho người khác.
Trịnh Quân Ba như một tên ăn trộm ghé tai Hứa Lập nói.
- Trịnh đại ca, anh còn chưa tin tôi ư, tôi cam đoan sẽ không nói với người thứ hai.
- Cát Vệ Lương ngày đó giống như một con chó thì có thể làm gì, đừng nói cho hắn một tiểu cô nương, chứ có cho hắn một tiên nữ hắn cũng chỉ ngủ. Cho hắn uống say như vậy nên tôi phải tự thân xuất mã, giúp hắn ghi hình, thời khắc mẫu chốt phải tự mình ra trận. Cũng may hai chúng tôi hình dáng không khác nhau, lại chỉ ghi hình từ đằng sau, cho tới hôm nay Cát Vệ Lương vẫn bị lừa như vậy.
Trịnh Quân Ba nói xong lại rót mỗi người một chén rượu, thiếu chút nữa y làm đổ rượu trên lưng Hứa Lập.
Bữa rượu hôm nay thật là đáng giá, không ngờ lại nghe được một bí mật đáng giá như vậy. Năm đó Cát Vệ Lương say không biết gì, cái gọi là đoạn băng cũng chỉ là kiệt tác của Trịnh Quân Ba và Hạ Lệ kia. Trong hình cũng là ảnh của Trịnh Quân Ba đưa Cát Vệ Lương xem, Hạ Lệ kia cũng cố ý ngồi trên người Cát Vệ Lương biểu lộ sự thống khổ, phối hợp để Trịnh Quân Ba quay.
,
Như vậy thì Cát Vệ Lương cũng không phạm sai lầm gì nghiêm trọng, sau này bị Trịnh Quân Ba bắt buộc hắn phải làm việc, Cát Vệ Lương biết thân biết phận không làm quá giới hạn. Nhiều việc hắn không hỏi mà chỉ để mặc Trịnh Quân Ba và Đổng Dương Minh. Với việc Trịnh Quân Ba hứa cho hắn chỗ tốt, Cát Vệ Lương cũng không lấy một đồng. Cát Vệ Lương phải chịu thống khổ nhiều năm như vậy, y thấy có lỗi với vợ với con tất cả đều là do bị Trịnh Quân Ba lừa. Thật đáng thương cho Cát Vệ Lương vừa mới nhận chức lại bị Trịnh Quân Ba bắt được, chút nữa là làm tan cửa nát nhà.
Chuyện này chính miệng Trịnh Quân Ba nói ra, hẳn là chính xác. Hứa Lập thấy cần phải nhanh chóng nói cho Cát Binh và Cát Vệ Lương một tiếng, để họ cũng thoải mái.
Nhìn bộ dáng Trịnh Quân Ba chỉ sợ hắn cũng không còn tin tình báo đáng giá nào, Hứa Lập dứt khoát khiến hắn phải say rượu, nói:
- Nào, Trịnh đại ca, tôi lại kính anh một chén, hy vọng tình cảm huynh đệ chúng ta càng ngày càng tốt.
Trịnh Quân Ba tới giờ thật sự uống nhiều, nếu không mời hắn, hắn cũng muốn tìm rượu uống nên thấy Hứa Lập mời thì hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Bưng chén rượu uống một hơi cạn, sau khi ba chén rượu vào bụng, hai mắt Trịnh Quân Ba bắt đầu mê mang, không cầm cự được, sau năm chén rượu, rốt cuộc Trịnh Quân Ba cũng gục trên bàn. Hứa Lập có gọi hắn thế nào cũng không có phản ứng.
Hứa Lập cười gọi người phục vụ, để họ sắp xếp một phòng nghỉ cho Trịnh Quân Ba nghỉ ngơi. Còn bữa cơm này, dù Hứa Lập có rất nhiều tiền nhưng cũng không chủ động thanh toán, để Trịnh Quân Ba sau khi tỉnh lại rồi tự giải quyết.
Hứa Lập đến phòng rửa mặt, liền đi ra ngoài nhà hàng kêu taxi về nhà. Lúc này đã mười giờ nhưng Hứa Lập vẫn lấy điện thoại gọi cho Cát Binh, Cát Binh nghe được tin tức tốt sẽ không vì Hứa Lập quấy rầy hắn nghỉ ngơi mà bất mãn.
Cát Binh thấy Hứa Lập gọi điện thoại cho mình muộn như vậy tưởng Vọng Giang lại có đại sự gì. Sau khi Hứa Lập nói rõ ngọn nguồn sự việc, Cát Binh hồi lâu cũng không nói gì, Hứa Lập biết bây giờ tâm trạng Cát Binh rất kích động. Tuy Cát Vệ Lương là cháu Cát Binh, nhưng Cát Vệ Lương chỉ có một con gái nên đã sớm coi Cát Vệ Lương như con của mình.
Cát Binh tưởng rằng cả đời này Cát Vệ Lương bị thua bởi Vọng Giang, thua ngay trên tay Trịnh Quân Ba nhưng không ngờ lại có chuyển biến. Nếu Hứa Lập nói thật, Cát Vệ Lương ít nhất cũng không phải ngồi tù, thậm chí còn có khả năng tiếp tục kiếp sống chính trị. Dù Cát Vệ Lương không phát triển lớn nhưng cũng có thể duy trì tình trạng hiện tại, như vậy Cát Binh và Cát Vệ Lương cũng cảm thấy mỹ mãn.
- Tiểu Hứa, lần này thật cảm ơn cậu, nếu không có cậu hỗ trợ sợ rằng cả đời này tiểu Lương cũng xong rồi. Nhưng chuyện này là thật hay giả thì cần phải chứng thực, dù sao cũng là do Trịnh Quân Ba say mà nói ra.
- Bí thư Cát, tôi thấy chuyện này rõ mười phần, tục ngữ nói: Lời rượu nói luôn thật lòng. Tôi nghĩ Trịnh Quân Ba một khi có rượu thì sẽ không nói dối, hơn nữa chuyện này Cát Vệ Lương cũng nói qua với tôi trước. Với chuyện này hắn một điểm ấn tượng cũng không có, chỉ cảm thấy mình ngủ một đêm, người khác tôi không tin nhưng Cát Vệ Lương thì tôi tin.
- Ừ, tôi phải hỏi Cát Vệ Lương trước, xem có tìm được dấu vết gì không, nếu như đoạn video là giả, tôi phải cám ơn cậu.
- Bí thư Cát, sao ngài lại khách khí với tôi như vậy, vậy tôi chờ tin tức của ngài.
Nói xong Hứa Lập buông điện thoại xuống, châm một điếu thuốc, lẳng lặng ngồi bên giường chờ hồi âm của Cát Binh.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Không đầy 10 phút, điện thoại Hứa Lập kêu, hắn nhìn mã số thấy không phải là Cát Binh. Hứa Lập nhận điện thoại. Người gọi tới chính là Cát Vệ Lương, không để Hứa Lập mở miệng, chỉ nghe Cát Vệ Lương kích động nói:
- Hứa Lập à? Tôi là Cát Vệ Lương, tôi, tôi…
- Bí thư Vệ Lương đừng kích động, thế nào rồi, đoạn video đó có phải là giả không?
Hứa Lập có thể lý giải được tâm lý Cát Vệ Lương lúc này, bị Trịnh Quân Ba uy hiếp nhiều năm như vậy, hơn nữa ảnh hưởng đến tính mạng và chính trị của mình, tthậm chí có thể nói tương lai tiền đồ của mình cũng vì đoạn video này, Cát Vệ Lương không kích động sao được.
- Hứa Lập, lần này thật là cám ơn cậu, cám ơn cậu lại nhớ đến người vô dụng như tôi. Nhưng đoạn video đó bây giờ còn không có cách nào chứng thực là thật hay giả
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ còn có vấn đề gì? Nếu không thì ngày mai tôi quay về thị xã chúng ta bàn một chút, xem có sơ hở gì không.
Hứa Lập nhíu mày, chẳng lẽ trong tình huống đó mà Trịnh Quân Ba vẫn lừa gạt được mình? Hắn lúc ấy say gần như bất tỉnh nhân sự.
- Không phải, là vấn đề của tôi, dù sao mỗi lần tôi không hợp tác Trịnh Quân Ba đều lấy cuốn băng đó ra uy hiếp tôi. Đối với tôi chỉ cần nhìn thấy đĩa CD là không thể khống chế được mình, cho tới giờ tôi vẫn không nhìn kỹ hình ảnh, chỉ thấy đĩa CD là tôi tiêu hủy ngay. Bây giờ trên tay tôi không có đoạn video đó nên cũng không có biện pháp nào chứng thực là thật hay giả.
Với đoạn video mà hủy hoại cả đời mình, Cát Vệ Lương không có bình tĩnh kiểm tra, mà chỉ cần thấy CD là lập tức tiêu hủy, y đương nhiên không có khả năng lưu lại bản nào ở cạnh mình.
- Vệ Lương, anh không cần gấp, anh không có trên tay cũng đừng lo, tôi nghĩ Trịnh Quân Ba sẽ đưa cho anh thêm một lần nữa.
- Nhưng nếu tôi mà nói với hắn mình muốn xem lại chiếc đĩa rất có thể là đánh rắn động cỏ, khiến hắn có phòng bị?
Hứa Lập cười thầm nghĩ: Cát Vệ Lương vừa nói tới chuyện chiếc đĩa là tâm lý đã rối loạn:
- Vệ Lương, không phải Trịnh Quân Ba bảo anh bố trí người tới đến quận Giang Nam nhậm chức sao? Anh chỉ cần gọi điện thoại cho hắn nói có khó khăn, không làm được, tôi nghĩ Trịnh Quân Ba sẽ dùng CD để nhắc nhở anh.
- Ai nha, cậu xem cái đầu tôi, cám ơn Hứa Lập, tôi phải gọi điện cho Trịnh Quân Ba ngay.
- Không nên gấp, ngày mai anh hãy gọi. Tôi nghĩ giờ Trịnh Quân Ba đang bất tỉnh nhân sự, hơn nữa giờ cũng nửa đêm rồi, lúc này anh gọi điện sợ rằng không thích hợp.
- Hứa Lập, lời cảm ơn tôi nói cũng không hết, sau này chỉ cần dùng đến Cát Vệ Lương thì chỉ cần cậu mở miệng, tôi tuyệt đối không có ý khác.
Sau đó hai người nói khi nào sẽ gọi lại điện thoại rồi cúp máy.
Hôm sau Hứa Lập như bình thường tới văn phòng, không đợi Cát Vệ Lương gọi điện mà lại là tiếp đón Trịnh Quân Ba trước.
Trịnh Quân Ba tiến vào chính quyền thành phố mà không ai dám ngăn hắn nên Trịnh Quân Ba đi thẳng đến văn phòng Hứa Lập. Hứa Lập thấy Trịnh Quân Ba tiến vào mà mắt vẫn thâm quầng, hắn biết ngày hôm qua rượu khiến Trịnh Quân Ba mất ngủ:
- Trịnh tiên sinh, hôm nay rảnh rỗi lại đến chỗ tôi, mời ngồi.
Hứa Lập vừa nói vừa rót cho Trịnh Quân Ba một chén trà.
Trịnh Quân Ba cũng không khách khí, ngồi trên ghế salon uống một ngụm trà rồi mới thở dài nói:
- Không ngờ tửu lượng Thị trưởng Hứa lại tốt như vậy, tối qua tôi thật xấu hổ. Không hổ danh là Thị trưởng Hứa, chính tôi đã say trước.
- Trịnh tiên sinh khách khí rồi, tối qua tôi cũng uống nhiều, vừa ra khỏi nhà hàng là lảo đảo. Nếu không phải bây giờ toàn thị xã đang tập trung chống Sars thì giờ tôi vẫn đang nằm tại phòng rồi. Chẳng qua tôi thật là hâm mộ Trịnh tiên sinh, uống rượu xong là ngủ một giấc, đến khi tỉnh cũng không có vấn đề gì.
Hứa Lập ngồi trên salon cạnh Trịnh Quân Ba, vuốt vuốt hai bên huyệt Thái Dương nói.
- Có cơ hội lần khác tôi xin mời thị trưởng Hứa, chúng ta uống rượu tiếp. Ngày hôm qua tôi uống hơi nhiều, không nói gì linh tinh, không thất thố chứ.
Đây mới chính là mục đích sáng sớm Trịnh Quân Ba đã tới tìm Hứa Lập.
Tối hôm qua Trịnh Quân Ba uống rồi ngủ thiếp đi trên bàn, sáng nay sau khi tỉnh dậy y không nhớ rõ tối qua mình đã nói gì, y chỉ nhớ là mình nói không ít. Nhưng cụ thể là nói gì thì lại mơ hồ, hình như là nói gì không nên nói, mình đừng có mà tiết lộ bí mật rồi bị Hứa Lập bắt được nhược điểm đó.
- Hắc hắc, Trịnh tiên sinh tửu lượng phi thường, uống rượu vào là có thể ngủ ngay trên bàn, không cần ai quan tâm. Nhưng chỉ có một chút không tốt…
- Gì?
Trịnh Quân Ba vội hỏi.
- Đó là khi Trịnh tiên sinh ngủ tiếng ngáy thật là to, nếu không tối qua tôi đã ngủ tại nhà hàng với Trịnh tiên sinh rồi.
Hứa Lập cười nói.
Trịnh Quân Ba nghe Hứa Lập nói vậy cũng yên lòng, việc mình ngủ ngáy trong lòng mình biết rõ. Khi đã ngáy khò khò thì đừng nói tới ngủ cùng phòng mà ngay cả phòng bên cũng đừng nghĩ ngủ yên ổn. Mấy năm trước mình dẫn người đi du lịch bên ngoài rồi chỉ vì việc này mà bị đánh một trận.
- Thật sự là xấu hổ, nghe người phục vụ nói Thị trưởng Hứa đỡ tôi đến phòng nghỉ, thật làm phiền Thị trưởng Hứa rồi.
- Không có gì, là việc tôi nên làm, chúng ta dù sao cũng là bạn, việc nhỏ như vậy thì có gì là phiền toái hay không phiền.
Hai người nói chuyện một hồi, cũng hết sức hòa hợp, Trịnh Quân Ba thấy thời cơ đã tới, đột nhiên chuyển vấn đề nói:
- Thị trưởng Hứa, thời gian này cục Công an cải cách, cậu có nghe nói chứ?
- Ử, đương nhiên nghe chứ, phương án cải cách họ cũng báo lại cho tôi, giờ hình như đã tiến hành rồi. Tân cục trưởng cục Công an mới nhận chức nếu không có động tĩnh gì thì mới kỳ quái.
- Thị trưởng Hứa, tôi nghe nói lần này họ cải cách động tĩnh rất lớn, bây giờ có mười mấy người bị nhốt tại ủy ban kỷ luật. Bên ngoài có ý kiến về cải cách cũng không nhỏ, đều nói cục trưởng mới nhận chức khiến cục diện ở hệ thống công an vốn yên ổn nay lại làm rối loạn. Cả hệ thống công an giờ đều hoảng, sợ người bị điều tra tiếp theo là mình, tất cả mọi người đều không có tâm trạng làm việc. Hơn nữa giờ là lúc có nhiều chuyện xảy ra, đang tập trung chống Sars, Vọng Giang chúng ta không thể loạn được.
Hứa Lập cười lạnh, người hoảng chính là mày đó. Hứa Lập cũng gật đầu nói:
- Tôi cũng biết một ít, nhưng chuyện này ủy ban kỷ luật đã tham gia, họ cũng báo cáo với tôi, tôi cũng không tiện nói gì. Hơn nữa Triệu Quốc Khánh dù chỉ là cục trưởng cục Công an, nhưng hắn cũng là thường vụ thị ủy. Quan trọng nhất hắn là do thị ủy thị xã Tùng Giang trực tiếp bổ nhiệm, Đằng sau Triệu Quốc Khánh có thể có chỗ dựa, tôi là thị trưởng cũng không thể nói lung tung.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
- Như vậy cũng không thể để hắn muốn làm gì thì làm được. Tôi có mấy người bạn muốn đến đầu tư ở Vọng Giang nhưng nhìn thấy Vọng Giang bây giờ loạn như vậy nên muốn tìm đường lui. Hơn nữa tôi còn nghe nói không ít người chuẩn bị chuyển nhà máy tới địa phương khác, cứ tiếp tục như vậy thì tương lai của Vọng Giang chúng ta sẽ thế nào.
Trịnh Quân Ba chưa từ bỏ ý định nói trước mắt Hứa Lập, hy vọng Hứa Lập có thể ra mặt trong việc cải cách cục Công an lần này.
- Ừ, tôi sẽ nghiên cứu cùng những người khác, nhưng giờ cục Công an cũng bắt đầu cải cách, dừng lại cũng không tốt. Mặt khác phải cân nhắc với Triệu Quốc Khánh, sợ rằng cải cách rất khó kết thúc.
Hứa Lập muốn Trịnh Quân Ba yên tâm nên cũng không nói gì.
Trịnh Quân Ba suy nghĩ một chút, mình và Hứa Lập có quan hệ không quá thân, Hứa Lập cũng không thể vì mình mà đắc tội với Triệu Quốc Khánh. Nhưng mình cũng không có thời gian kéo gần quan hệ cùng Hứa Lập, nếu không đợi mình giao hảo tốt với Hứa Lập thì mình cũng đã bị Triệu Quốc Khánh bắt. Bây giờ có thể cùng Hứa Lập phát triển tới cục diện này cũng không sai.
- Vậy thị trưởng Hứa làm việc, tôi xin cáo từ.
Trịnh Quân Ba đứng lên nhưng trước khi đi lạo xuất một chiếc thẻ để trên bàn trà, nói:
- Thị trưởng Hứa, cậu vừa tới Vọng Giang, không biết cậu cần gì, tôi có chút này mong cậu nhận.
Nói xong y không để Hứa Lập từ chồi liền rời đi.
Hứa Lập thấy Trịnh Quân Ba đi mới cầm chiếc thẻ lên, mặt sau chẳng những viết mật mã, số tài khoản và ghi trong đó có trăm nghìn.
- Số tiền thật là lớn, cấp ngay cho mình một trăm nghìn, chỉ là mình không có gan tiêu số tiền này.
Hứa Lập tự nhủ.
Hôm sau chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Diêu Quế Tĩnh đến báo cáo với Hứa Lập tình hình hơn mười người cảnh sát cục Công an đã bị bắt. Hai người nói chuyện trong văn phòng hơn nửa giờ Diêu Quế Tĩnh mới đi ra, khi đi cũng mang theo chiếc thẻ Trịnh Quân Ba đưa cho Hứa Lập ngày hôm qua.
Lúc này Trịnh Quân Ba đang chạy khắp nơi vì việc Lý Đại Sơn bị nhốt ở Giang Ninh cùng với hơn mười cảnh sát Vọng Giang bị Ủy ban kỷ luật thị ủy bắt. Trịnh Quân Ba đang rất bận lại nhận được điện của ông anh họ Ngụy Đại Hải nói trạm thu phí của mình cũng xuất hiện vấn đề.
Trịnh Quân Ba nghe Ngụy Đại Hải bên kia nói xong, mồ hôi vã ra, hỏi:
- Rốt cục là chuyện gì?
- Ba tử, Đỗ lão đại và Trương nhị làm phản, đàn em của họ cũng dám đánh sâu vào trạm thu phí của chúng ta. Huynh đệ cản họ thì họ còn đánh người, tôi kích động dùng súng bắn cảnh cáo khiến bọn chúng sợ hãi, giờ không có việc gì.
- Dùng súng mà nói là không có việc gì? Anh có biết tình huống bây giờ là gì không? Tôi không phải đã nói các anh ngàn vạn lần không được dùng súng, phải giấu súng đi cơ mà. Các anh không biết là cục trưởng cục Công an đang điều tra tôi sao? Các người không phải là muốn dồn tôi đến chân tướng chứ?
Trịnh Quân Ba vừa nghe Ngụy Đại Hải nói, thiếu chút nữa không thở nổi.
- Ba tử, tình huống này không phải là khẩn cấp sao. Bọm họ có đến ba bốn mươi người vậy quanh chúng tôi, bên trong trạm thu phí chỉ có bảy tám người, nếu không dùng súng thì người bị thương chính là chúng tôi.
Ngụy Đại Hải có chút ủy khuất nói.
- Bị thương? Bị thương thì làm sao, nếu các người bị thương, tôi cam đoan sẽ xuất cho mỗi người trăm ngàn. Nhưng các người lại dùng súng, nếu truyền ra ngoài, xui xẻo nhất là chúng ta. Triệu Quốc Khánh sẽ nhìn chằm chằm chúng ta.
Trịnh Quân Ba không biết phải nói gì cho phải.
- Không có việc gì, những người đến gây sự đều ở đây, tôi cam đoan tin tức sẽ không truyền ra ngoài.
- Không truyền ra ngoài? Vậy anh có nuôi họ cả đời được không? Quên đi, đâu tiên anh canh cho chặt, thu điện thoại di động của họ lại, đừng để họ truyền tin tức ra ngoài, tôi tới ngay.
Trịnh Quân Ba nói xong hung hăng dập điện thoại, lập tức lấy xe chạy tới mỏ than.
Trịnh Quân Ba chạy tới mỏ than, từ xa nhìn thấy trạm thu phí của mình, bên cạnh là một đám người đang ngồi. Đứng bên chính là Ngụy Đại Hải cầm súng hình như sợ người khác không nhìn thấy hình tượng anh hùng của hắn.
Sau khi Trịnh Quân Ba xuống xe, Ngụy Đại Hải vội vàng chạy tới nói:
- Ba tử, những người này đều ở đây, một người cũng không thoát
. Trịnh Quân Ba đá Ngụy Đại Hải, thiếu chút nữa làm Ngụy Đại Hải ngã, Ngụy Đại Hải sửng sốt, ủy khuấy nói:
- Ba tử, cậu đá tôi làm gì.
Trịnh Quân Ba chỉ vào Ngụy Đại Hải mắng:
- Anh là một kẻ ngu si, nhất định phải để người khác nhìn thấy anh có súng ư, sợ người khác không biết anh bắt người hả. Có phải là không thấy Triệu Quốc Khánh bắt tôi thì anh thấy khó chịu ư?
Trịnh Quân Ba càng nói càng tức, hắn đuổi theo Ngụy Đại Hải đá tiếp mấy đá
- Ba tử, đừng đánh nữa, tôi sai rồi.
Ngụy Đại Hải không dám đánh lại, ngay cả trốn cũng không trốn, hắn đứng đó bị Trịnh Quân Ba đá trúng mấy cước, chỉ đau khổ cầu xin tha thứ.
- Trước tiên nhốt tất cả vào trong mỏ đừng để người khác nhìn thấy.
Trịnh Quân Ba cũng không nói được gì nữa, hắn đá Ngụy Đại Hải mấy cái đã thở hổn hển. Có ba mươi mấy người ngồi trên mặt đất với ống tuýp, đao, bốn phía có bảy tám người áp giải đều là người một nhà. Trịnh Quân Ba cũng dần bớt giận, nhìn cảnh này hắn cũng không trách Ngụy Đại Hải dùng súng. Việc này không sai nhưng lại làm người ta đau đầu.
Ngụy Đại Hải thấy Trịnh Quân Ba không đánh mình nữa vội vàng chạy đến một bên để bắt người lên một chiếc xe lớn rồi cùng nhau chạy tới mỏ than của Trịnh Quân Ba.
Trên đường Trịnh Quân Ba gọi Ngụy Đại Hải lên xe mình, hỏi hắn xem chuyện này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Trịnh Quân Ba không ngờ xung đột lần này lại chính là trách nhiệm của mình.
Lý do là thời gian trước Trịnh Quân Ba muốn lấy tiền trốn chạy liền ra lệnh cho đàn em mỗi tháng phải nộp một khoản tiền cho mình lớn hơn nhiều so với trước. Mà khoản này thu lớn nhất là ở trạm thu phí.
Trạm thu phí này là do Trịnh Quân Ba ỷ vào thế lực của mình ở Vọng Giang mà tự lập một trạm gác trên đường từ ngoài vào khu mỏ than, sau đó y cho 10 tên đàn em cùng ông anh họ Ngụy Đại Hải phụ trách thu tiền. Mỗi một xe chở đi qua đều phải mất 50 đồng tiền qua lộ phí
Khu mỏ này có khoảng mười mấy ông chủ, tuy nói cũng có chút thế lực, nhà cũng có ít tiền nhưng vẫn kém không ít so với Trịnh Quân Ba. Vì thế bọn họ mặc dù có chút ý kiến việc Trịnh Quân Ba lập trạm thu phí nhưng do sợ Trịnh Quân Ba trả thù nên không ai dám đứng ra nói.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Hơn nữa mỏ than có thể nói là siêu lợi nhuận, mỗi lượt xe cũng chở đến mười mấy tấn, mỗi xe lộ phí là 50 đồng, lộ phí theo mọi người là không cao nên ai cũng nộp. Chỉ riêng trạm thu phí này một ngày có gần ngàn xe chở than đi qua, mỗi ngày cũng thu được hơn 50 nghìn. Đây là vụ làm ăn không mất vốn, tất cả đều là tiền lợi nhuận.
Nhưng từ mấy hôm trước Trịnh Quân Ba ra một chỉ tiêu với trạm thu phí, trạm thu phí cuối tháng này phải nộp hai triệun. Ngụy Đại Hải buồn bán bình thường mỗi tháng trạm thu phí chỉ nộp một triệu, còn lại là tiền chia các huynh đệ dùng. Nhưng phải giao hai triệu thì mình có nộp tất cả tiền thu được cũng không đủ.
Cuối cùng một tên đàn em khá cơ trí đưa ra ý kiến, sao không lấy mỡ nó dán nó. Mình không có tiền thì lấy tiền của các xe qua trạm đi. Dù sao họ cũng không tiếc mấy chục đồng, sau đó tất cả xe qua lại đều phải trả lộ phí tăng gấp đôi, mỗi xe đi qua phải giao 100 đồng lộ phí.
Thu lộ phí 100 đồng vài ngày thì Ngụy Đại Hải thấy có nhiều lợi nhuận, hầu bao của mình mấy ngày nay cứ tăng dần. Nếu với tốc độ này, cuối tháng chẳng những giao cho lão đại hai triệu là không vấn đề, mình thu vào cũng tăng rất nhiều. Hơn nữa chủ các mỏ than cũng không nói gì việc phí tăng cao, đều giao tiền lộ phí, nó càng làm đám người Ngụy Đại Hải yên tâm.
Thấy tiền thu vào ngày càng nhiều, để chúc mừng Ngụy Đại Hải dẫn đàn em chính là các huynh đệ tới nhà hàng lớn nhất Vọng Giang hưởng thụ, nghe các cô em xinh đẹp nói năng ngọt ngào, bọn chúng thấy mình như thành đại gia vậy.
Hôm sau trở lại trạm thu phí, ở đây hít bụi đất nên tâm lý mọi người nhất thời không thể thăng bằng, cũng không thể bình tĩnh làm việc. Cả ngày chỉ có mỗi việc là thu tiền xe qua lại chẳng có thú vị gì cả.
Tới tối lại có người đề nghị vào thị xã hưởng thụ nhưng Ngụy Đại Hải thấy hôm nay không thu được nhiều tiền chỉ có lắc đầu. Ngày hôm qua trong vòng một ngày tiêu đến gần trăm ngàn, do tiền thu vào tăng nên t đi chơi được. Chứ đi mỗi ngày thì đừng nói là nhiệm vụ ông chủ giao cho không hoàn thành, ngay cả tiền hàng tháng có tăng bao nhiêu cũng không đủ tiêu sài.
Tục ngữ nói: sướng rồi không ai lại muốn chịu khổ; chỉ qua một ngày sống như đế vương giờ mọi người ngồi chồm hổm ở chỗ này ai thích thú cho được. Chẳng qua Ngụy Đại Hải biết Trịnh Quân Ba lợi hại, dù Trịnh Quân Ba có là em họ của mình nhưng nếu mình phá hỏng chuyện của hắn, hắn sẽ không nhớ mình là anh họ hắn. Cho nên Ngụy Đại Hải phải cưỡng chế đám huynh đệ đàng hoàng thu phí tại trạm trong ba ngày.
Nhưng tối ngày thứ ba, sau khi trời tối đen như mực, mọi người nằm trong ký túc xá xem ti vi, có người nghĩ đến những thứ mình đã qua đêm đó. Ngụy Đại Hải mới đầu cũng không để trong lòng, nhưng đám tiểu đệ thảo luận mỗi ngày một nhiều, Ngụy Đại Hải cũng nhớ ngày đó ăn bữa tiệc lớn, uống toàn rượu Mao Đài, bên cạnh lại có cô gái nhỏ nhắn xinh xắn làm lay động lòng người.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ trái tim càng xốn xang, đừng nói là ngủ mà chỉ cần nhắm mắt lại thì mấy cô gái đó lại như đi lại ngay trước mắt mình.
Cuối cùng Ngụy Đại Hải không nhịn được, liền đứng lên đi ra khỏi ký túc xá, dội nước lạnh từ đầu tới chân sau đó đi vào ký túc xá. Nhìn vẻ mặt khác nhau của các huynh đệ, hắn nói lớn:
- Ngày mai tăng giá thu phí lên gấp đôi, chỉ cần có nhiều tiền thì chúng ta lại vào thành tiêu pha.
Với đề nghị của Ngụy Đại Hải mọi người đều tán thành, lúc đó tiếng đồng ý của mọi người vang cả ký túc xá. Chẳng qua mọi người nghĩ quá đơn giản. Ngày hôm sau chính thức áp dụng thu lộ phí nhưng lần này lại không đơn giản là tăng gấp đôi, mà tăng tới mức mỗi tấn than là thu 50 đồng, nó tăng gấp hơn 10 lần so với mấy ngày trước.
Đám người Ngụy Đại Hải như bầy sư tử làm cho xe cộ qua lại rất bất mãn. Nhìn đám người Ngụy Đại Hải mỗi người đều mang ống tuýp, đao tại trạm thu phí, những lái xe đi qua không ai dám ra mặt phản bác, cũng ngoan ngoãn giao tiền.
Chuyện rất nhanh được truyền tới tai chủ mỏ than, những người này nghe xong đều nổi giận, tăng tiền lộ phí thật là quá nhanh. Mấy ngày trước mỗi xe 50 đồng, nhưng hôm nay thành mỗi tấn 50 đồng, một xe ít nhất là mười mấy tấn, nói cách khác lộ phí cũng tăng mười mấy lần. Mỗi một tấn chuyển từ mỏ tới đại lý bán cũng chỉ có 160, 170 đồng mà thôi, dù trong đó lợi nhuận không ít nhưng có không ít chi phí phải bỏ ra như tiền % cho đại lý, tiền cho công nhân, tiền cho nhân viên ... một tấn đám chủ mỏ chỉ được hơn 50 đồng mà thôi. Số tiền này nếu cứ không công vào tay bọn Ngụy Đại Hải, những chủ mỏ có thể cam tâm sao.
Ở khu mỏ than này trừ Trịnh Quân Ba ra thì ông chủ lớn nhất ở đây chính là Đỗ lão đại và Trương Nhị. Mỏ than của hai người mỗi ngày khai thác được trên ngàn tấn, nếu như vậy mà tính thì một ngày cũng tổn thất 50, 60 nghìn. Lẽ ra hai người này dù có tiền, có thế lực nhưng biết sự lợi hại của Trịnh Quân Ba, họ vốn không dám làm gì Ngụy Đại Hải. Nếu là bình thường cũng chỉ là nghiến răng trong bụng mình mà thôi.
Nhưng gần đây chuyện cục trưởng cục Công an Vọng Giang muốn điều tra Trịnh Quân Ba đã truyền mọi ngõ hẻm ở Vọng Giang. Đỗ lão đại và Trương Nhị cũng nghe nói, hai người vẫn hay bị Trịnh Quân Ba chèn ép, mình cũng thật vất vả mới xin được khai thác mỏ than nhưng mỏ tốt nhất lại không có bất cứ thủ tục gì lại nằm trong tay Trịnh Quân Ba. Chuyện này còn chưa tình, nay lại có trạm thu phí đến bóc lột mình. Nếu không e ngại Trịnh Quân Ba trả thù, hai người đã sớm trở mặt với Trịnh Quân Ba.
Chuyện trạm thu phí thu tiền lộ phí quá cao khiến hai người tiến đến gần nhau, thương lượng xem đối phó như thế nào. Hai người uống mấy chén rượu, lá gan cũng tăng lên không ít, đều cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để mình đòi lại lợi ích. Trịnh Quân Ba muốn ứng phó với Triệu Quốc Khánh cũng không được thì làm gì có thời gian báo thù mình, mà mình cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Mỏ than cũng có hơn trăm người, chỉ cần đánh nhau mình cũng không có hại.
Hai người lên kế hoạch suốt đêm, tự tập kết hai mấy người rồi cùng nhau đến phá trạm thu phí. Đầu tiên là phải hủy ngay tên Ngụy Đại Hải nhằm dò xét thử phản ứng cửa Trịnh Quân Ba, để xem Trịnh Quân Ba dám đáp trả không. Nếu Trịnh Quân Ba không dám thì đó là lúc mình đoạt quyền ở khu vực mỏ than này.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Khi đám tiểu đệ lao về phía trạm thu phí, Đỗ lão đại và Trương nhị ở cách đó không xa dùng ốm nhìn quan sát tình hình quan sát tiểu đệ của mình đánh nhau với đám người Ngụy Đại Hải. Hai người Đỗ lão đại vốn còn đang tươi cười nhưng thấy Ngụy Đại Hải đột nhiên lấy ra súng và bắn một phát chỉ thiên, bọn họ choáng váng, bọn họ không ngờ Ngụy Đại Hải lúc này còn dám dùng súng. Phải biết năm trước ga Vọng Giang xảy ra hai vụ bắn súng khiến cả quần chúng nhân dân và côn đồ Vọng Giang đều xôn xao. Giờ thấy Ngụy Đại Hải đứng đó giơ súng, Đỗ lão đại không rõ có phải Trịnh Quân Ba thật sự đã xảy ra chuyện gì không?
Hai người sợ bị Ngụy Đại Hải liên lụy nên khi tiếng súng vang lên bọn họ lập tức lái xe chạy đi. Chẳng qua trước khi đi bọn họ vẫn làm tròn nghĩa vụ của một công dân tốt, bóa cảnh sát chuyện Ngụy Đại Hải nổ súng ra. Về phần đám tiểu đệ có bị bắt hay không thì bọn họ đã không thể để ý. Đừng nhìn Ngụy Đại Hải có súng nhưng cho hắn mười lá gan cũng không dám nổ súng trước mặt 30, 40 người. Cho dù lời đồn là thật, Triệu Quốc Khánh và Trịnh Quân Ba không có thù, cảnh sát không tới bắt Ngụy Đại Hải thì tiểu đệ của mình cùng lắm chỉ bị đánh một trận. Cuối cùng mình bỏ ra chút tiền chuộc bọn chúng lại là đủ. Cho nên hai người đi mà không có gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng Cục công an Vọng Giang nghe bọn họ báo cảnh sát lại hốt hoảng. Nhân viên trực ban văn phòng 110 vừa nghe nói có người cầm súng bắn người ở trạm thu phí không run lên. Đối với chuyện này bọn họ đâu dám chậm trễ, lập tức báo cáo lên lãnh đạo. Việc cải cách ở Cục công an giờ tuy chưa kết thúc nhưng những người của Sử Lâm hầu hết đã bị Ủy ban kỷ luật Vọng Giang bắt đi, lãnh đạo các đơn vị, các ngành giờ đều là người có năng lực thực sự.
Lãnh đạo phụ trách nghe được tin này lại báo lên cấp trên nữa, cấp trên nữa lại báo cáo với cục trưởng ca Triệu Quốc Khánh. Triệu Quốc Khánh nghe tin này lại cười thầm. Hắn sớm biết trạm thu phí ở mỏ quặng là một công cụ kiếm tiền quan trọng của Trịnh Quân Ba, chẳng qua bởi vì trong thời gian này mình bận việc cải cách nhân sự của cục mà chưa tiến hành điều tra, bây giờ không muốn đi điều tra cũng không được.
Triệu Quốc Khánh lúc này đi vòng qua Dương Chấn, hắn trực tiếp ra lệnh cho tân đội trưởng đội cảnh sát hình sự Củng Quân, bảo đối phương chỉ huy tất cả cảnh sát hình sự trong ba phút phải chạy tới cửa trụ sở cục phối hợp với mình, cùng chạy tới hiện trường vụ án.
Củng Quân nguyên là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhưng vì đắc tội với Sử Lâm mà bị điều tới một đồn công an xa nhất của Vọng Giang làm phó trưởng đồn. Lần này có thể điều về làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự chính là lên nửa cấp, mà quyền lợi của chức vụ hiện nay so với trước cách nhau quá xa.
Ở đồn công an xã mỗi ngày phải xử lý một đống việc nhỏ như mất gà, mất chó, mặc dù làm tốt thì sợ cũng rất khó lên chức. Nhưng ở đội cảnh sát hình sự lại khác, ở đây dễ dàng lấy được thành tích, hơn nữa cũng ở gần lãnh đạo hơn xa đồn công an xã. Ở đồn công an mình làm tốt hay xấu không ai hỏi nhưng ở đội cảnh sát hình sự mình chỉ cần có chút thành tích thì lãnh đạo cục thậm chí lãnh đạo chủ yếu của thị ủy, ủy ban thị xã đều thấy rõ.
Củng Quân rất cảm kích Triệu Quốc Khánh đã đề bạt mình lên làm đội trưởng cảnh sát hình sự. Y cũng nghe nói Triệu Quốc Khánh và phó cục trưởng Dương Chấn không hợp, mà y cho tới giờ cũng không có ấn tượng tốt gì với Dương Chấn. Dương Chấn là chân chó của Sử Lâm, Củng Quân đương nhiên không nghe lời Dương Chấn. Vừa nghe thấy Triệu Quốc Khánh ra lệnh, Củng Quân không có ý kiến khác lập tức dẫn người lao ra trụ sở đại đội cảnh sát hình sự chạy tới nghe lệnh của Triệu Quốc Khánh.
Do tình hình khẩn cấp Triệu Quốc Khánh không có thời gian giải thích rõ ràng với Củng Quân. Thấy Củng Quân đã dẫn người tới, Triệu Quốc Khánh vung tay lên bảo Củng Quân lên xe mình và yêu cầu những thành viên theo sau chạy thẳng tới hiện trường.
Trên đường tới trạm thu phí, Triệu Quốc Khánh mới nói qua tình hình với Củng Quân. Củng Quân nghe nói muốn ra tay với trạm thu phí của Trịnh Quân Ba, y rất vui vẻ. Củng Quân cam đoan với Triệu Quốc Khánh:
- Xin cục trưởng yên tâm, chúng tôi lần này nhất định đem đám người Trịnh Quân Ba ra công lý.
Triệu Quốc Khánh mỉm cười, y không lạc quan như Củng Quân. Trịnh Quân Ba có thể hoành hành tại Vọng Giang nhiều năm như vậy nếu không có chút thủ đoạn sớm đã bị bắt. Chỉ là lần này mặc kệ có tìm được chứng cứ phạm tội của Trịnh Quân Ba thì chỉ cần dẹp bỏ được trạm thu phí phi pháp của Trịnh Quân Ba là đã thắng lợi.
Một đội bảy tám xe cảnh sát rú còi inh ỏi chạy trên đường làm mọi người đều đoán không biết lần này lại xảy ra vụ án lớn nào. Chẳng qua mọi người đánh giá tân cục trưởng Triệu Quốc Khánh rất tốt, ai cũng kỳ vọng vào y. Vì dù sao hiện nay tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang khá tốt, dân chúng Vọng Giang đều thấy tình hình đã tốt hơn nhiều so với trước.
Gần tiếng sau Triệu Quốc Khánh và đoàn xuất sắc đến được xã Thắng Lợi, đoàn xe chạy thẳng tới trạm thu phí.
Mà lúc này Trịnh Quân Ba chưa chạy tới mỏ quặng cũng đã nghe tin Triệu Quốc Khánh tự mình dẫn người tới điều tra mỏ của mình. Trịnh Quân Ba vừa mới bỏ điện thoại xuống chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng tới. Trịnh Quân Ba không khỏi luống cuống tay chân, nếu bị Triệu Quốc Khánh bắt ở đây thì mình đừng mong thoát thân.
Ở tình hình này Trịnh Quân Ba không kịp xử lý đám người tới gây rối, hắn vòng xe quay đầu muốn chạy. Nhưng xe vừ khởi động lại quay về, Trịnh Quân Ba vội vàng lao xuống xe chạy tới cướp lấy súng trong tay Củng Quân và ném cho Hầu tử, đồng thời Trịnh Quân Ba chỉ vào mũi đối phương nói:
- Súng này là vừa nãy mày rút và bắn, nghe thấy không?
- Lão đại, em …
- Tao căn bản chưa từng tới đây, Ngụy Đại Hải cũng chưa tới đây. Đúng không?
Vừa nãy Ngụy Đại Hải cầm súng đầy oai phong không riêng gì mình và đám tiểu đệ thấy, ngay cả người tới gây rối cũng thấy rõ ràng. Trịnh Quân Ba đoạt lại súng nhảy lên xe hàng và chỉ vào đám người đối thủ.
- bọn mày nghe tao nói rồi chứ, vừa nãy là Hầu tử nổ súng, bọn mày căn bản không phát hiện ra tao và Ngụy Đại Hải. Bọn mày nếu dám nói lung tung thì cẩn thận mạng chó của mình đó.
Đám người kia bị dọa chen lấn thành một đoàn, không ai dám ngẩng đầu nhìn Trịnh Quân Ba. Mặc dù bọn chúng đều là côn đồ nhưng so với Trịnh Quân Ba thì bọn họ quả thực không coi vào đâu. Giờ lại bị chỉ súng thẳng mặt có ai dám nói gì chứ
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào