Chương 251 : Đại Bằng Kim Sí Vương, sao lại là ngươi!
Nguồn: VIP
Chỉ giáp cứng đủ cho Đại Bằng Kim Sí Vương tung hoành vô địch.
Cùng với Dương Thiên Võ Thánh Lôi âm bằng một thân tầng thứ năm cũng dám liều mạng một phen.
Lời nói lạnh như băng phát ra từ miệng Đại Bằng Kim Sí Vương.
Đại Bằng Kim Sí Vương hình thái giờ phút này chẳng khác gì Huyền Ưng biến thân tầng thứ hai của Dương Thạc. Toàn thân trên dưới đều bao phủ hắc giáp. Hắc giáp này còn mạnh hơn so với Dương Thạc sau khi biến thân. Hắc giáp của Dương Thạc mang độ cứng của thần binh cấp hai. Còn giáp cứng trên người Đại Bằng Kim Sí Vương chỉ sợ trực tiếp đạt đến Thần binh cấp bốn, thậm chí là cấp năm.
Giờ phút này, tại trung tâm Yến Sơn, đối mặt với sự uy hiếp của đệ nhất nhân Đại Chu, Đại Bằng Kim Sí Vương một bước cũng không nhường. Đối chọi hết sức gay gắt và căng thẳng.
Hai cao thủ tuyệt đỉnh cấp Võ Thánhlúc này đang bắt đầu tranh chấptrong Yến Sơn …
Dương Thiên, cao thủ đệ nhất Đại Chu, Võ Thánh lôi âm tầng năm, có thể nói là thực lực mạnh nhất, có khả năng trực tiếp thay đổi đại thế thiên hạ. Còn Đại Bằng Kim Sí Vương lại là cao thủ đệ nhất Ni La Quốc, là thánh thú thủ hộ Kim Phật tự - thánh địa võ đạo vạn năm, thực lực đã ở cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng bốn.
Hắn lại có thêm một tấm áo giáp kiên cố.
Hắn hầu như đã là thần binh hình người cấp năm!
Đây cũng là một người mạnh mẽ đến cực điểm!
Nếu một người một yêu này quyết chiến với nhau thì cũng chưa biết hươu chết về tay ai.
Thật lâu sau.
Dương Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, Đại Bằng, Bổn công và ngươi không oán không cừu. Hôm nay, bổn công chỉ tranh đoạt ở Đại Chu, không liên quan gì đến Ni La Quốc hay Kim Phật tự, Bổn công cũng không muốn làm kẻ địch với ngươi. Khi Thần Long trong Yến Sơn này xuất thế, thì chúng ta hãy tranh đoạt bằng thực lực của mình đi.
Dương Thiên trầm giọng nói.
Khí thế hung hăng trên người lập tức tiêu tan, Dương Thiên xoay người rời đi, không thèm nhìn Đại Bằng Kim Sí Vương.
- Nghe nói cái tên Dương Thiên này rất lý trí, ngay cả tình cảm cha con, vợ chồng cũng rất lạnh nhạt. Mình đã đoán đúng. Hắn sẽ không vì tranh khí phách mà ra tay với mình. Quả nhiên là thế.
Đại Bằng Kim Sí Vương bay giữa không trung, nhìn về phía Dương Thiên, trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này, Dương Thiên đã lý trí đến cực hạn.
Người quá mức lý trí, thì cũng không có tình cảm, ngay cả nhân tính cũng bị mất đi vài phần.
Mọi việc đều phải suy nghĩ kĩ càng, thấy có lợi thì mới làm, không đủ lợi ích thì tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Yến Sơn thuộc lãnh thổ Đại Chu, Đại Bằng Kim Sí Vương là cao thủ của Ni La Quốc. Vậy mà hắn lại chạy đến Yến Sơn để tranh đoạt Thần Long sắp xuất thế kia. Nếu là những Võ Thánh khác của Đại Chu như Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của hoàng thất Đại Chu thì chỉ sợ chẳng kiêng dè gì mà trực tiếp ra tay rồi. Nhưng tên Dương Thiên này lại suy nghĩ kĩ càng, thấy khó có thể thắng được Đại Bằng Kim Sí Vương nên mới không ra tay, nhẹ nhàng bỏ qua tranh chấp giữa hai người.
- Cũng tốt, không đánh một trận với Dương Thiên cũng là có lợi cho mình.
Đại Bằng Kim Sí Vương thầm nghĩ.
- Chẳng qua nếu Thần Long xuất thế thì không chỉ mỗi Dương Thiên đến đâu. Các thế lực ở khắp nơi đều sẽ thi nhau đến để tranh đoạt Thần Long này.
- Không nói đến chuyện đoạt được Thần Long này, mà chỉ cần cắn nuốt được huyết nhục của nó thì lập tức có thể thu được vận khí lớn, có cơ hội tiến vào võ đạo đỉnh phong. Vạn năm trước, đạo hoàng liên hợp với ba mươi sáu vị Võ Thánh Nhân tộc đến trấn áp Thần Long này. Một cuộc đại chiến diễn ra, 27 vị Võ Thánh Nhân tộc chết, hầu như tất cả áo giáp cùng binh khí của 27 người này đều bị chôn sâu trong lòng đất Yến Sơn. Lần này Thần Long xuất thế, những binh khí cùng áo giáo kia cũng sẽ xuất hiện theo, chắc sẽ có vài món có cấp độ giống như Thập Phương Ca Sa.
- Cao thủ ở mọi nơi chắc chắn sẽ không thờ ơ với những bảo vật này.
Trong lòng Đại Bằng Kim Sí Vương thầm phân tích.
- Đến lúc đó, các cao thủ sẽ tới, sợ rằng còn phải có một trận long tranh hổ đấu nữa.
Nghĩ tới những điều này, Đại Bằng Kim Sí Vương không khỏi hít sâu một hơi.
- Mặt khác, con Thần Long kia cũng không phải kẻ dễ đối phó.
- Trong cuộc chiến vạn năm trước, đạo hoàng đã đánh tan thần hồn của Thần Long, chỉ còn lại nhục thể .
- Chẳng qua, trong vạn năm này, chỉ sợ trong thân thể Thần Long đã sớm sinh ra thần hồn ý niệm mới rồi. Tuy nó không còn là người mạnh nhất Yêu Tộc năm đó, lực lượng cũng bị hao tổn nhiều nhưng vẫn rất khó đối phó.
Rất nhanh, Đại Bằng Kim Sí Vương suy nghĩ đến chuyện này.
- Mọi việc, phải đợi mười ngày sau rồi.
- Lúc đó, Thần Long cũng nên xuất thế…
Phía bắc Yến Sơn, Đại Chu.
Bên trong băng nguyên của bắc vực, gần khu vực Hàn Băng loạn lưu.
Cao thủ A Mục Đạt Vượng của Kim Phật tự Mật tông đang khoanh chân ngồi gần khu vực Hàn Băng.
Đã qua tròn sáu tháng!
A Mục Đạt Vượng không ngờ, Dương Thạc đã chui vào không gian Thập Phương Ca Sa còn bình thản hơn so với hắn nhiều. Hơn nửa năm này, Dương Thạc căn bản chưa từng xuất hiện.
- Không phải là tên ranh con này không có ở đây chứ?
Lúc này, trong lòng A Mục Đạt Vượng đã hoài nghi điều này.
Lỡ như……..
Lúc trước, khi mình truy kích Dương Thạc đến bên trong Hàn Băng loạn lưu, Dương Thạc căn bản không e dè, liều mạng dù gặp nguy hiểm, xé rách hư không, bỏ chạy ngay…
Mà mình vẫn luôn nghĩ Dương Thạc không chạy trốn, vậy chẳng phải mình chờ đợi suốt sáu tháng ở cái nơi toàn băng tuyết này là vô ích sao?
Nghĩ tới điều này, A Mục Đạt Vượng có ý nghĩ không muốn tiếp tục chờ ở đây nữa, rời đi cho xong.
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, dù là tâm tình A Mục Đạt Vượng có kiên định thế nào thì cũng không muốn tốn thời gian chờ ở băng nguyên bắc cực này nữa.
Quác quác! Quác quác!
A Mục Đạt Vượng vừa nghĩ xong, đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy tiếng kêu quác quác của đàn chim ác bay ra từ hướng bắc trong Hàn Băng loạn lưu.
Ồ?
Sắc mặt A Mục Đạt Vượng thoáng thay đổi.
- Là bầy ngỗng băng sao?
Thanh âm phát ra từ bên trong băng nguyên bắc vực, ngoài ngỗng băng thì còn có loại chim nào nữa đây?
- Bình thường, ngỗng băng tụ tập ba, năm con đã coi như nhiều. Mà nghe tiếng kêu này thì ít nhất cũng phải có trên trăm con ngỗng băng đang bay nhanh về bên này. Sao lại có nhiều ngỗng băng như vậy?
A Mục Đạt Vượng khó hiểu nghĩ.
Chẳng qua, không đợi hắn hiểu rõ thì đàn ngỗng băng kia đã tới gần.
Theo bản năng, A Mục Đạt Vượng bỗng nhiên đứng lên.
Quác quác! Quác quác!
Những con ngỗng băng kia bay rất nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt A Mục Đạt Vượng.
Thấy một hoà thượng gầy gò, những con ngỗng băng này cũng không thèm tấn công. Đa số chúng bay qua hai bên A Mục Đạt Vượng, chỉ có ba năm con vì chen chúc không bay qua được nên quyết định kêu lên mấy tiếng quác quác, rồi nhanh chóng lao về phía A Mục Đạt Vượng.
- Đồ súc sinh, muốn chết!
Đối mặt với mấy con ngỗng băng này, A Mục Đạt Vượng lạnh lùng, đột nhiên hành động.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 252 : Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật, Đại Phạm Âm Chưởng!
Nguồn: VIP
Bịch! Bịch! Bịch!
Mấy con ngỗng băng lao về phía A Mục Đạt Vượng bị mấy quyền của hắn đánh bay ra ngoài ngã bịch xuống trên mặt đất.
Trong mũi, trong miệng chúng tràn ra máu tươi, đều chết hết cả!
Tuy mấy con ngỗng băng này bị A Mục Đạt Vượng đánh chết nhưng số ngỗng băng còn lại cũng không trả thù, kêu quác quác rồi nhanh chóng chạy xa A Mục Đạt Vượng.
- Đây là chuyện gì vậy?
A Mục Đạt Vượng khó hiểu.
Gào!
Gào gào!
Mà đúng lúc này, A Mục Đạt Vượng lại nghe được một tiếng thú rống từ phương bắc truyền đến.
- Là gấu băng!
A Mục Đạt Vượng trừng lớn hai mắt.
Sau một lúc, từ trong hàn băng loạn lưu, một con gấu trắng to lớn, cao khoảng trăm trượng đang chạy nhanh về hướng này. Bốn móng vuốt của nó giẫm trên mặt băng, tạo ra chấn động mạnh.
- Gấu băng Đại Tông Sư trung kỳ sao?
Nhìn thấy con gấu băng này, A Mục Đạt Vượng hít mạnh một hơi, da đầu run lên.
Gấu băng bắc vực đều thuộc cấp Đại Tông Sư, có một số là sơ kỳ, nhưng cũng có Đại Tông Sư trung kỳ, thậm chí còn có gấu băng hậu kỳ. Mà con trước mặt A Mục Đạt Vượng này chính một con gấu băng Đại Tông Sư trung kỳ.
Đại Tông Sư trung kỳ là cao hơn A Mục Đạt Vượng một cấp rồi.
Hơn thế nữa, quan trọng nhất là hình thể của con gấu băng này rất lớn, hung hãn, và rất khoẻ, so về khí huyết thì phải mạnh hơn A Mục Đạt Vượng gấp mười lần.
Nếu đánh chính diện thì A Mục Đạt Vượng sẽ bị đạp bẹp dí.
Gào!
Lúc A Mục Đạt Vượng nhìn con gấu băng này thì nó cũng nhìn A Mục Đạt Vượng.
Rống lên một tiếng, sau đó thân hình con gấu băng khẽ động.
Nó chạy rầm rầm trên mặt băng, lao về phía A Mục Đạt Vượng nhanh như chớp .
Thoạt nhìn hình thể gấu băng to lớn, hành động sẽ chậm nhưng do có sức khoẻ mạnh mẽ nên tốc độ di chuyển rất nhanh, giống như một ngọn núi mạnh mẽ đè lên A Mục Đạt Vượng.
- Cái gì? Định gây chuyện với lão nạp à?
Hai hàng lông mày A Mục Đạt Vượng nhíu chặt.
- Đi.
Đối mặt với con gấu băng này, A Mục Đạt Vượng cách không đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Gào gào gào!
Hổ báo lôi âm tầng thứ hai cuồn cuộn tuôn ra, giống như một con voi hoang dã lao nhanh về phía gấu băng. Con gấu băng kia cảm nhận được áp lực trong quyền của A Mục Đạt Vượng liền dừng lại. Chẳng qua, nó vốn là mãnh thú hung hãn nên lại lập tức xông lên. Quyền phong của A Mục Đạt Vượng đánh trúng người nó, nhưng lập tức bị tan rã.
Nhưng chỉ trong tích tắc ngăn cản đó đã giúp A Mục Đạt Vượng tranh thủ không ít thời gian.
Trong tay hắn hiện ra pháp khí của Kim Phật tự Mật Tông, Đại Phạm Âm chung.
- Lớn!
Quát khẽ một tiếng, chiếc Đại Phạm Âm Chung này bỗng nhiên phồng to lên gấp mấy trăm lần, thành một chiếc chuông lớn cao hơn một trượng. A Mục Đạt Vượng cầm chiếc chuông này trong một tay, lại quát khẽ một tiếng, một tay khác thì vỗ lên thân chuông một cái. Ngay lập tức, chiếc chuông lắc lư mạnh. Tiếp đó, một luồng sóng âm mạnh mẽ bắn về phía con gấu băng kia.
Thân thể gấu băng run lên bần bật.
Gào gào!
Nó gào lên đầy thống khổ.
Sau đó, gấu băng không muốn tấn công A Mục Đạt Vượng nữa, nhanh chóng quay ngược lại, bình bịch di chuyển bốn móng vuốt lớn, định chạy trốn.
- Còn muốn chạy sao? Đi!
A Mục Đạt Vượng được thế không tha cho gấu băng, hai mắt nheo lại, quát khẽ một tiếng, ném Đại Phạm Âm chung trong tay ra. Chiếc chuông lớn lên gấp hai ba lần, oanh một tiếng, chụp xuống thân thể to lớn của gấu băng.
Gấu băng di chuyển lung tung trong Đại Phạm Âm chung.
Bang! Bang! Bang!
O…a…n…g!
O…a…n…g!
Mỗi một lần nó di chuyển lại đâm vào Đại Phạm Âm chung, tạo nên tầng tầng sóng âm, và càng khiến gấu băng gào rú đau đớn hơn.
Vốn thực lực của A Mục Đạt Vượng không bằng con gấu băng này, nhưng có pháp bảo trên người nên gấu băng không phải đối thủ của hắn.
- Thu luôn con gấu băng này làm toạ kỵ cho lão nạp, cũng không uổng công lão nạp đã tới băng nguyên bắc cực này một chuyến.
A Mục Đạt Vượng nói nhỏ, rồi đi về phái Đại Phạm Âm chung.
- Còn muốn thu toạ kỵ sao?
Đúng lúc này, một giọng nói ồm ồm đột nhiên vang lên bên tai A Mục Đạt Vượng.
- Đã đến băng nguyên ở bắc vực này thì đừng nói con gấu băng kia, mà ngay cả tính mạng của lão lừa trọc nhà ngươi cũng đừng mong rời đi nữa. Ngoan ngoãn ở lại đây đi!
Một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện sau lưng A Mục Đạt Vượng. Ầm một tiếng, người kia liền đánh một quyền vào sau đầu A Mục Đạt Vượng.
- Không tốt.
Toàn thân lông tóc A Mục Đạt Vượng đều dựng lên.
Nhanh chóng xoay người!
Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh đằng sau kia, sắc mặt A Mục Đạt Vượng đột nhiên thay đổi, trong mắt tràn ngập không thể tin được.
- Đại Bằng Kim Sí Vương?
Sao lại là…
Lúc này, tiếng nói A Mục Đạt Vượng cũng thay đổi.
Lúc A Mục Đạt Vượng đang dùng Đại Phạm Âm chung để trấn áp con gấu băng cấp độ Đại Tông Sư trung kỳ thì Dương Thạc cũng phá toái hư không, đi ra từ trong Thập Phương Ca Sa.
Lúc này, hắn đang dùng Cửu Dương Chân Thân.
Cửu Dương Chân Thân cấp Võ Tôn hậu kỳ.
Biến thân Huyền Ưng tầng thứ hai đã đạt đến cấp độ Võ Tôn đỉnh phong, chỉ cách Đại Tông Sư nửa bước nữa thôi. Nếu chỉ so về thực lực thì còn hơn cả cấp độ Đại Tông Sư của A Mục Đạt Vượng nữa.
Không những thế, biến thân Huyền Ưng tầng thứ hai cũng khiến cho toàn thân Dương Thạc được bao trùm bởi một bộ giáp cứng màu đen, gần như tương đương với thần binh hình người cấp hai, mạnh mẽ như võ giả Đại Tông Sư. Dù là cao thủ lôi âm tầng thứ hai như A Mục Đạt Vượng đánh một quyền toàn lực cũng khó có thể đánh nát được Cửu Dương Chân Thân thần binh cấp hai này.
Quan trọng nhất là, hiện nay Dương Thạc đã nắm giữ được hổ báo lôi âm tầng thứ hai rồi.
Trong không gian của Thập Phương Ca Sa, Đường Trọng đã sớm hiểu được.
Cuộc tranh đấu giữa Huyết Phi, Hắc Hùng, Tiểu Hoả đều phát ra tiếng thú rống đã giúp cho Dương Thạc hiểu sâu hơn về hổ báo lôi âm. Đồng thời, Dương Thạc cũng đã nắm giữ hổ báo lôi âm tầng thứ nhất từ khi còn là Tôi Thể trung kỳ, nên bây giờ, khi tiếp cận với cảnh giới Đại Tông Sư, Dương Thạc rốt cuộc cũng đã ngộ ra hổ báo lôi âm tầng thứ hai.
So về lực lượng thì hắn mạnh hơn A Mục Đạt Vượng.
Còn về cấp độ lôi âm thì hắn cũng không kém.
Dưới tình huống này, Đường Trọng không chút do dự, lập tức lao ra từ bên trong Thập Phương Ca Sa, tấn công A Mục Đạt Vượng.
Bang!
Một tiếng nổ lớn, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc va chạm thẳng tắp với A Mục Đạt Vượng.
Grào! Grào! Grào!
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiếng ưng rít gào không ngừng, tiếng sấm cuồn cuộn đến. Lần va chạm này, Dương Thạc đã phát huy hổ báo lôi âm tầng thứ hai đến cực hạn.
Khí thế giống như một con Huyền Ưng hung ác, mạnh mẽ đánh về phía A Mục Đạt Vượng.
- Không.
Theo như A Mục Đạt Vượng thấy, thì Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc chính là một ác điểu hung dữ.
Nó chính là Thánh thú của Kim Phật Tự, yêu thú thiên hạ đệ nhị, cao thủ Võ Thánh đỉnh phong, Võ Thánh lôi âm tầng thứ tư, Đại Bằng Kim Sí Vương.
- Đại Bằng pháp vương, ngươi muốn giết ta ư!
Lúc này, sắc mặt A Mục Đạt Vượng thay đổi, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Hắn thật không ngờ cao thủ của Kim Phật Tự, Đại Bằng Kim Sí Vương lại xuất hiện ở trong băng nguyên bắc vực này, , lại còn tấn công mình.
Trong mắt A Mục Đạt Vượng thì Dương Thạc, người được bao trùm bởi bộ giáp đen cứng, sau lưng mọc hai cái cánh cực lớn, trên người khoác áo cà sa có thân pháp gần giống như đúc với Đại Bằng Kim Sí Vương. Dù là khí tức, với biến thân tầng thứ hai của Dương Thạc cũng giống với Đại Bằng Kim Sí Vương, đều là trạng thái nửa người nửa yêu. Trong thiên hạ to lớn này, ngoại trừ biến thân Huyền Ưng tầng thứ hai của Dương Thạc cùng với Đại Bằng Kim Sí Vương thì sẽ không tìm được người thứ ba.
Dù tâm cảnh A Mục Đạt Vượng có cứng cỏi thế nào, nhưng khi đối mặt với biến thân này của Dương Thạc cũng không khỏi bị chấn động mạnh.
Hắn gần như không có nửa điểm phản kháng.
Phải biết, từ trăm năm trước, Đại Bằng Kim Sí Vương đãlà yêu thánh xếp thứ hai thiên hạ đấy.
Ngoại trừ Thần Quy Vương không để ý sự đời thì đó chính là cường giả mạnh nhất yêu tộc.
Còn A Mục Đạt Vượng hắn mới tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư, biết khống chế hổ báo lôi âm tầng thứ hai, nên dù có 100 hắn cộng lại cũng sẽ bị Đại Bằng Kim Sí Vương giết chết dễ như trở bàn tay.
Với tình trạng này thì còn phản kháng thế nào?
- Đại Bằng pháp vương, tuy ngài ủng hộ Hiển Tông, nhưng bên trong Kim Phật tự, Hiển Tông cùng Mật Tông đều là người một nhà, sao ngài lại muốn giết ta?
Ngoài sự sợ hãi thì trong lòng A Mục Đạt Vượng còn rất kinh ngạc.
Hắn không tìm thấy lý do để Đại Bằng Kim Sí Vương giết mình.
- Cái gì? Ta muốn giết ngươi mà còn cần lý do sao?
Nghe được A Mục Đạt Vượng kêu gào, Dương Thạc kinh ngạc.
Chẳng qua.
Dù là kinh ngạc nhưng Dương Thạc cũng không dừng lại, di chuyển đến gần A Mục Đạt Vượng.
Ầm ầm!
Đòn tấn công của hắn giống như một chiếc búa lớn, mạnh mẽ gõ đến trước mặt A Mục Đạt Vượng.
- Khốn kiếp!
Dù sao A Mục Đạt Vượng cũng là cường giả Đại Tông Sư. Tuy hắn biết rõ mình sẽ chết nhưng ở thời khắc cuối cùng khi Dương Thạc va vào mình, hắn vẫn cắn răng tung ra một quyền, cũng là hổ báo lôi âm tầng thứ hai.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn.
Dưới sự tấn công của A Mục Đạt Vượng, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc dừng lại một chút.
Sau đó nó lại tiếp tục va vào người A Mục Đạt Vượng.
- Không đúng!
Cả người A Mục Đạt Vượng bay thẳng ra ngoài, trong thân thể khô đét vang lên những tiếng răng rắc. Sau sự va chạm của Dương Thạc, hơn một nửa cơ bắp toàn thân hắn được trực tiếp bị vỡ nát.
Chẳng qua, sau lần va chạm này, trong lòng A Mục Đạt Vượng lại nổi lên nghi ngờ, tại sao khi pháp thân của Võ Thánh lôi âm tầng thứ tư Đại Bằng Kim Sí Vương đánh trúng người hắn thì hắn lại không bị nổ chết.
Roẹt!
Không đợi A Mục Đạt Vượng suy nghĩ cẩn thận nghi vấn này, một luồng kiếm khí nhanh chóng chém về phía thân thể đang bay ra ngoài của A Mục Đạt Vượng. ‘Phốc’ một tiếng, dưới đạo kiếm khí này, thân thể của A Mục Đạt Vượng đã trực tiếp bị chém thành hai nửa. Tay phải, bộ ngực, cùng cổ ở cùng một nửa, còn tay trái, ngực, bụng, hạ thân thì ở một nửa khác. Cứ thế, thân thể hắn bị chia thành hai.
Bang! Bang!
Hai tiếng trầm đục.
Sau một khắc, hai nửa thân thể của A Mục Đạt Vượng cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Máu tươi tuôn ra ào ào.
Chẳng qua, A Mục Đạt Vượng là cường giả Đại Tông Sư, sinh mệnh lực đã mạnh mẽ đến cực hạn, tuy cơ thể bị chia thành hai, khí huyết chảy nhanh, nhưng A Mục Đạt Vượng cũng chưa chết ngay được.
Trên người còn sót lại cánh tay phải, cố gắng chống lên mặt đất, muốn nâng nửa người trên lên.
Đồng thời, đầu hắn cũng cố gắng ngẩng lên trên.
Tên A Mục Đạt Vượng này muốn thấy rõ Dương Thạc trên không trung.
- Không đúng… không đúng.
Trong mắt tràn ngập không thể tin, A Mục Đạt Vượng nhìn chằm chằm Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc ở giữa không trung.
- Ngươi… ngươi không phải Đại Bằng Kim Sí Vương. Rốt cuộc ngươi là ai? Là người hay yêu?
A Mục Đạt Vượng điên cuồng kêu gào.
Chỉ tiếc, hắn đã bị chém thành hai nửa, ngực phổi bị thương nặng, nên tiếng nói phát ra giống như tiếng gió rít gào không còn hình tượng của cao tăng Đại Tông Sư của Kim Phật tự.
- Cái gì?
Nghe A Mục Đạt Vượng hỏi thân phận của mình, Dương Thạc không khỏi ngẩn người.
- Bình thường trước khi chết, người bị ta giết thường kêu gào uy hiếp ta, tất nhiên, cũng có rất nhiều loại uy hiếp, nhưng cũng đã bị ta tực tiếp đánh tan thành mây khói. Chỉ có A Mục Đạt Vượng ngươi là đặc biệt, chẳng những không uy hiếp ta, lại còn nghĩ ta là Đại Bằng pháp vương. Điều này hơi kỳ quái…
Lạnh lùng nhìn thân thể bị tàn phá của A Mục Đạt Vượng, Dương Thạc thầm nghĩ.
- Muốn biết ta là ai sao?
Tiếng nói lạnh như băng truyền ra.
- Đáng tiếc, từ trước đến nay, con người của ta không thích giải thích nghi hoặc cho người khác. Ta không có hứng thú trả lời câu hỏi trước khi chết này của ngươi. Tốt nhất là ngươi vẫn nên mang theo nghi vấn này lên bầu trời hỏi Phật tổ của ngươi đi.
Nói xong, Dương Thạc phất tay lên, Thái Dương Chân Hoả bỗng nhiên phun ra, nhanh chóng lao đến trên người A Mục Đạt Vượng. Lúc này, A Mục Đạt Vượng không thể ngăn cản được Thái Dương Chân Hoả của Dương Thạc nữa. Bên trong những tiếng vù vù, A Mục Đạt Vượng trừng to mắt, trực tiếp bị đốt cháy thành tro bụi, chết không nhắm mắt. Cuối cùng, hắn cũng không biết rõ thân phận của Dương Thạc, làm một con quỷ hồ đồ.
Bên trong tro cốt của A Mục Đạt Vượng xuất hiện một viên Xá Lợi năm màu.
- Xá Lợi năm màu cũng là đồ tốt.
Dương Thạc không hề khách sáo, vung tay lên, thu viên Xá Lợi năm màu này vào bên trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Dù sao, sau này Dương Thạc cũng phải cô đọng Cửu Dương Chân Thân tầng thứ ba nên không thể thiếu viên Xá Lợi Phật Môn này.
Cầm viên Xá Lợi, Dương Thạc lại nhìn thoáng qua tro cốt của A Mục Đạt Vượng.
- Quả nhiên mỗi người của Kim Phật tự Mật Tông đều là khổ tăng. Trên người tên A Mục Đạt Vượng này, ngay cả một lọ đan dược cũng không có.
Nếu có đan dược chứa trong bình ngọc thì Thái Dương Chân Hoả của Dương Thạc không thể thiêu huỷ được.
Đáng tiếc, trên người A Mục Đạt Vượng không có mấy thứ như đan dược này.
Giống như tên ăn màu nghèo khổ vậy.
Từ trước đến nay, Dương Thạc vẫn luôn tuân theo nguyên tắc, giết người đoạt bảo, như nạn châu chấu tràn về, tan hoang, chỉ cần là vật có giá trị thì Đường Trọng đều lấy. Chỉ tiếc, tên A Mục Đạt Vượng này quá nghèo.
Gào! Gào!
C…o…o…n…g…
Dương Thạc vừa nghĩ xong những điều này, chợt nghe thấy tiếng thú rống xen lẫn với tiếng va đập vào chuông, phát ra những thanh âm ‘ong ong’.
- Đại Phạm Âm chung?
Hai mắt Dương Thạc sáng ngời.
Khi A Mục Đạt Vượng dùng Đại Phạm Âm chung này, hình như nó có thể phong toả hư không.
Không những thế, khi A Mục Đạt Vượng phá rách hư không để truy kích Dương Thạc, chắc là hắn cũng dùng Đại Phạm Âm chung này. Tuy kiện pháp khí này kém hơn Thập Phương Ca Sa nhưng Dương Thạc đoán, có lẽ nó còn hơn Thiên Âm Dực một hai cấp. Trong Kim Phật tự Mật Tông, nó cũng được coi là bảo vật hiếm gặp.
- Thu.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 253: Đại Phạm Âm Chưởng, bỏ qua phòng ngự, chấn tan Thần Hồn!
Nguồn: VIP
Dương Thạc không chút do dự, vung tay lên, thu lại chiếc Đại Phạm Âm chung vô chủ, bao gồm cả con gấu băng cảnh giới Đại Tông Sư trung kỳ ở trong đó vào trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Dương Thạc hơi di chuyển, cũng tiến vào trong không gian Thập Phương Ca Sa.
- Tiểu Địch, Huyết Phi, các ngươi cẩn thận một chút. Tuy A Mục Đạt Vượng đã bị ta giết chết, nhưng bên trong Đại Phạm Âm chung này còn trấn áp một con gấu băng cảnh giới Đại Tông Sư trung kỳ. Khi ta thả nó ra thì các ngươi lui lại một chút, đừng để con gấu băng này làm bị thương.
Sau khi vào trong không gian Thập Phương Ca Sa, Dương Thạc bảo mấy người Địch Dương trốn xa một chút. Sau đó, tâm niệm hắn hơi động, Đại Phạm Âm chung lập tức được mở ra.
Grào! Grào! Grào!
Con gấu băng kia hiện ra, theo đó, vô số khí huyết mạnh mẽ lập tức lan ra bốn phía.
Vèo…o…o!
Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc hơi di chuyển, trực tiếp lao về phía con gấu băng kia.
Bang! Bang! Bang! Bang!
Sau mấy lần va đập, con gấu băng này đã nhuốm máu đầy mặt với vô số vết thương.
Ưu thế lớn nhất của nó chính là khí huyết, còn các tuyệt chiêu khác sẽ không biết, cũng không có vũ khí mạnh mẽ nào. So về độ cứng rắn của thân thể thì không thể so với Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc.
Sau vài chục lần va đập, gân cốt của con gấu băng này đã bị đập nát, nội tạng bị tổn thương, máu tươi chảy ròng ròng, thực lực giảm mạnh, không dám đánh nhau với Dương Thạc nữa, lập tức quay người muốn bỏ chạy.
Grào! Grào! Grào! Phạch! Phạch! Phạch!
Huyết Phi, Hắc Hùng, Tiểu Hoả tiến lên. Ba con mãnh thú cùng ác điểu vây xung quanh trên dưới, đánh nhau với con gấu băng này.
Thực lực của con gấu băng này đã giảm mạnh, tối đa chỉ phát huy được thực lực của Võ Tôn hậu kỳ nên có thể để bọn Huyết Phi đối phó, coi như gia tăng kinh nghiệm chiến đấu cho bọn chúng. Bởi vậy, Dương Thạc sẽ không quản.
Dương Thạc nhìn về phía Đại Phạm Âm chung.
Chiếc Đại Phạm Âm chung này được chế tạo hoàn toàn bằng đồng, dáng vẻ phong cách cổ xưa, trên thân chuông còn khắc một số hình vẽ, văn tự.
- Đại Phạm Âm chung này là bảo vật cùng cấp với chí bảo Đại Thiên Âm linh đang của Thiên Âm Môn chúng ta. Theo truyền thuyết, bên ngoài Đại Phạm Âm chung có khắc công pháp Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật, bên trong khắc Đại Phạm Âm chưởng. Không biết điều đó có thật không.
Dương Địch ở bên cạnh lên tiếng nói.
- Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật? Đại Phạm Âm Chưởng?
Nghe thấy những gì Dương Địch giới thiệu, thần sắc Dương Thạc lập tức trở nên ngưng trọng.
- Lúc trước khi ta chém giết cao thủ Kim Phật Tự, A Mục Đạt Vượng đã nắm trong tay Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật, có thể tập trung vào vị trí của ta khi cách xa nhau ngàn vạn dặm. Bộ bí thuật này không khác biệt nhiều lắm với Lôi Điêu Vương Thiên Nhãn Thông, chắc hẳn không phải bí pháp đơn giản!
Trong lòng Dương Thạc thầm nghĩ.
- Về phần Đại Phạm Âm Chưởng kia…
Ngay sau đó, Dương Thạc lập tức nghĩ đến năm đó trong Nam Lâm Trai kinh sư Đại Chu, chuyện Tô Quân Ninh đánh chết kim thân đại sư Dũng Tín.
- Lúc ấy Tô Quân Ninh đã từng nói, năm đó Đại Lâm Tự có Phật Môn Đại Phạm Âm Chưởng đủ để chống lại Đại Thiên Âm Chưởng. Nhưng bắt đầu từ khi Đại Lâm Tự bị diệt, bộ chưởng pháp Đại Phạm Âm Chưởng này đã sớm thất lạc. Thì ra là ở trong Mật Tông Kim Phật Tự còn có một bộ công pháp này à?
Nghĩ tới điều này, đồng thời hai mắt Dương Thạc hơi tỏa sáng.
Đại Thiên Âm Chưởng của Thiên Âm Môn, uy lực cực lớn.
Lúc trước, một chưởng của Tô Quân Ninh đã giết chết Kim Thân Đại Nhật Như Lai của đại sư Dũng Tín đủ để nói rõ sự cường đại của bộ công pháp này.
Đại Phạm Âm Chưởng có thể nổi danh cùng Đại Thiên Âm Chưởng, chắc hẳn cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều!
- Tiểu Địch, ngươi luyện hóa Đại Phạm Âm Chung này đi!
Trong lòng nghĩ vậy, Dương Thạc lập tức nói với Dương Địch.
- Luyện hóa được pháp quyết Đại Phạm Âm Chung này, đến lúc đó nhìn thử xem trên này có phải thật sự có hai bộ công pháp bí thuật như vậy không.
Dương Thạc nói ra những lời này, Dương Địch không khỏi sững sờ.
- Thiếu gia, Đại Phạm Âm Chung này là một kiện pháp khí rất mạnh. Ngươi không cần sao?
Dương Địch chớp chớp hai con mắt, hơi nghi ngờ hỏi.
- Ta đã có Thập Phương Ca Sa. Công hiệu của Đại Phạm Âm Chung này hơi trùng với Thập Phương Ca Sa, có muốn thì cũng không dùng gì. Hơn nữa, Đại Phạm Âm Chung này phát ra công kích chính là sóng âm. Ngươi tu luyện Thiên Đạo Thần Âm của Thiên Âm Môn, sử dụng pháp khí âm ba tốt nhất. Nó ở trên người ngươi mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất!
Dương Thạc nói thẳng.
Đại Phạm Âm Chung có thể phong tỏa hư không, cũng có thể phá toái hư không, lập tức vượt ra ngoài ngàn vạn dặm.
Mà Thập Phương Ca Sa của Dương Thạc cũng có đủ loại công hiệu này, thậm chí còn mạnh hơn Đại Phạm Âm Chung một ít. Đại Phạm Âm Chung trên người Dương Thạc hoàn toàn không thể nào phát huy ra tác dụng gì lớn.
Còn không bằng cho Dương Địch.
Dương Địch có thể dứt khoát bỏ qua thân phận đệ nhất thiên tài Thiên Âm Môn, tiếp tục đi theo Dương Thạc làm một tiểu thị nữ, Dương Thạc tự nhiên muốn đối xử tốt với nàng một chút.
Thiên Âm Môn có Thiên Âm Linh Đang, Dương Thạc liền cho Dương Địch một Đại Phạm Âm Chung.
- Ừm.
Dương Địch không từ chối, khẽ gật đầu.
Một món pháp khí trân quý như vậy, Dương Thạc có thể không chút do dự mà cho nàng, trong lòng Dương Địch cảm thấy ngọt ngào.
Đừng nói là Đại Phạm Âm Chung, cho dù Dương Thạc cho nàng một cái nồi sắt lớn, chỉ cần là Dương Thạc đưa thì chỉ sợ Dương Địch cũng vui mừng rạo rực mà nhận lấy.
Nàng nhỏ một giọt máu tươi lên trên Đại Phạm Âm Chung.
Giọt máu tươi này lập tức dung nhập vào trong Đại Phạm Âm Chung.
Sau một lúc, Đại Phạm Âm Chung này xem như huyết mạch tương liên với Dương Địch, hoàn toàn thuộc về Dương Địch rồi.
- Lớn!
Dương Địch quát khẽ một tiếng, điều khiển Đại Phạm Âm Chung này nhanh chóng biến lớn, trong chốc lát đã cao đến hai trượng.
Hình vẽ văn tự khắc phía trên cũng hiện lên rõ ràng trước mặt hai người Dương Thạc. Quả nhiên Dương Thạc phát hiện trên miệng Đại Phạm Âm Chung này viết khoảng chừng ba bốn vạn văn tự rậm rạp chằng chịt. Chẳng qua là không biết những văn tự này có phải cái gọi là Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật không.
- Tiểu Địch, chúng ta không biết văn tự Ni La Quốc. Ta thấy hay là nghĩ cách trở lại Đại Chu, tìm người giúp chúng ta phiên dịch ra đi.
Nhìn văn tự Ni La Quốc trên Đại Phạm Âm Chung này, Dương Thạc nhức đầu một trận.
- Ai nói ta không biết?
Dương Địch trợn mắt liếc nhìn Dương Thạc.
- Lúc ở Thiên Âm Môn, ta đã học xong toàn bộ văn tự Hỏa La Quốc, văn tự Ni La Quốc rồi!
Dương Địch nói, có chút tự ngạo.
- Còn chưa đầy hai năm, ngươi đã học xong văn tự hai nước rồi hả?
Dương Thạc kinh ngạc há to miệng.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thật ra cũng không có gì. Dù sao thiên phú của Dương Địch cũng không kém hơn Tô Quân Ninh. Năm đó Tô Quân Ninh mười ba mười bốn tuổi đến Nam Lâm Trai đã có thể miễn cưỡng ghi nhớ hơn trăm bộ công pháp. Dương Địch chắc cũng có thể gặp qua là không quên được, mấy vạn văn tự Ni La Hỏa La này chắc hẳn ba đến năm ngày là có thể nhớ được.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 254: Phạm Âm Chưởng Thành, Băng Vực Dị Biến!
Nguồn: VIP
Ngữ pháp văn tự hai nước này hầu như hoàn toàn giống hệt ngữ pháp văn tự Đại Chu, cho nên chỉ cần nhớ từ ngữ cũng tính là dịch thô văn tự hai nước rồi.
Dùng thiên phú của Tiểu Địch, chắc hẳn dùng hai tháng là đủ để hoàn toàn học xong văn tự hai nước.
- Ngươi đã hiểu văn tự Ni La Quốc, qua xem một chút, trên Đại Phạm Âm Chung này rốt cục có phải Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật không.
Dương Thạc nói.
- Ừm.
Dương Địch khẽ gật đầu.
Nàng đi một vòng xung quanh Đại Phạm Âm Chung này, dường như là đang phần văn tự mở đầu.
Đi vòng một lát, Dương Địch mới dừng lại trong một góc nhỏ.
- Hình như bắt đầu từ chỗ này. Thiếu gia, ta đọc cho ngươi nghe nhé.
Dương Địch nói, bắt đầu đọc cho Dương Thạc.
Trên Đại Phạm Âm Chung có khoảng chừng ba bốn vạn văn tự, nhưng muốn đọc xong ba bốn vạn văn tự này cũng không cần nhiều thời gian. Dương Địch vừa dịch vừa đọc, tốc độ hơi chậm nhưng nửa canh giờ là đủ. Hơn nữa, đợi đến khi nàng đọc xong những văn tự này, nàng cũng nhớ kỹ nội dụng rồi.
Dương Thạc thì là vừa nghe, vừa cố gắng ghi nhớ.
Trong phút chốc, Dương Địch đọc ba bốn trăm chữ.
- Đại Thiên Thị Thuật, công pháp cao giai. Độ phù hợp chân thân: bảy phần. Độ phù hợp thân thể: hai phần!
Một ý niệm nhanh chóng hiện lên trong đầu Dương Thạc.
- Đây là Đại Thiên Thị Thuật, xem ra Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật này đã chia làm hai bộ phận. Một là Thiên Thị, một là Địa Thính.
Dương Thạc thì thào nói.
Dương Địch sững sờ:
- Thiếu gia, ta mới đọc mấy trăm chữ mà thôi. Ngươi biết cái này sao?
Phải biết rằng mấy trăm chữ này chẳng qua là một quy tắc chung mà thôi, thậm chí trong đó còn xen lẫn một chút thuyết pháp phật lý, căn bản không hiểu ra rốt cục là thứ gì. Nhưng chỉ nghe xong mấy trăm chữ ngắn ngủi này, Dương Thạc rõ ràng đã đoán được đây là Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật, hơn nữa là Đại Thiên Thị Thuật trong đó. Đối với điều này, Dương Địch tự nhiên hơi kinh ngạc.
- Tiếp tục đi.
Dương Thạc mỉm cười, không giải thích thêm.
Năng lực xem xét độ phù hợp trong đầu là bí mật lớn nhất của Dương Thạc. Hắn chưa từng nói qua với Dương Địch.
Cũng không phải do Dương Thạc không tín nhiệm Dương Địch.
Chỉ có điều mỗi người đều có bí mật nhỏ của bản thân, cho dù những người quan hệ thân mật nhất như cha mẹ vợ chồng thì cũng không thể không giữ lại gì mà nói hết cho đối phương.
Dương Địch hơi nghi hoặc liếc nhìn Dương Thạc, lúc này mới tiếp tục đọc văn tự trên Đại Phạm Âm Chung.
Hai khắc sau, Dương Địch đã gần như đọc xong một vạn bảy tám ngàn chữ.
- Ồ, thật đúng là chỉ có Đại Thiên Thị Thuật. Đại Địa Thính Thuật ở một mặt khác.
Đọc xong những văn tự này, Dương Địch cũng trực tiếp ghi nhớ những văn tự này trong đầu. Nội dung của văn tự này quả thật là bộ phận Đại Thiên Thị Thuật kia.
Nàng lại sang một mặt khác đọc Đại Địa Thính Thuật.
- Đại Địa Thính Thuật, công pháp cao giai. Độ phù hợp chân thân: hai phần. Độ phù hợp thân thể: bảy phần.
Độ phù hợp của công pháp hạng nhất này lại hiện ra trong đầu Dương Thạc.
- Thiên Thị Địa Thính… Cửu Dương Chân Thân của ta tuân theo uy thế thiên đạo, độ phù hợp hơi cao với Đại Thiên Thị Thuật, thân thể thì trái lại.
Đối với độ phù hợp này, Dương Thạc cảm giác vẫn tương đối bình thường.
Nhưng cho dù là Đại Thiên Thị Thuật hay Đại Địa Thính Thuật thì độ phù hợp cũng đều chỉ có chín phần, nhìn thấy khá cao nhưng nếu so sánh với khác của Dương Thạc độ phù hợp mười ba mười bốn phân thì vẫn chênh lệch một chút.
- Hai bộ công pháp này. Thiên Thị Địa Thính, tập trung vào một người bên ngoài ngàn vạn dặm, thực ra không khác nhiều lắm so với hai đại pháp môn nhập địa trên Thập Phương Ca Sa. Hiệu quả hơi lặp lại, ta cũng không cần phải tu luyện hai bộ công pháp này rồi!
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
- Nhưng tu luyện hai bộ công pháp này hình như có một hiệu quả, có thể để ý niệm thần hồn rời khỏi thân thể trong thời gian ngắn.
Dương Thạc phát hiện ra hai bộ công pháp này còn chứa đặc hiệu bậc này.
Bình thường ý niệm thần hồn phải dựa vào thân thể để tồn tại.
Mặc dù không nắm thân thể thì cũng phải dựa vào các loại Kim Thân, chân thân và các loại thể xác.
Tồn tại một mình trong thiên địa thì rất dễ bị cắn nát, đánh tan!
Mà Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật này có thể khiến thần hồn ý niệm rời khỏi thân thể, không sử dụng ngũ giác như thính giác, thị giác, khứu giác mà dùng thần hồn trực tiếp cảm ứng thiên địa, liên kết với thiên địa, bởi vậy có thể xác định được địch nhân bên ngoài ngàn vạn dặm.
Thần hồn thoát khỏi thân thể này, công pháp hạng nhất này có chút đặc biệt.
- Đáng tiếc. Thi triển Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật, thần hồn chỉ rời khỏi thân thể tối đa hai ba trượng, xa hơn nữa sẽ gặp nguy hiểm, không thể nào thần du vật ngoại…
Dương Thạc thầm than.
Thần du vật ngoại…
Chỉ sợ chỉ có đại năng thượng cổ, thần hồn ý niệm gần như thực chất mới có thể làm được!
Lại là hai ba khắc sau, bộ phận Đại Địa Thính Thuật này cũng đã đọc xong rồi.
- Hai bộ công pháp này, Tiểu Địch ngươi có thời gian thì có thể tu luyện chơi một chút, phối hợp với Đại Phạm Âm Chung, công hiệu cũng không tệ đâu!
Dương Thạc nói.
Về phần bản thân Dương Thạc lại càng cảm thấy hứng thú với bộ phận Đại Phạm Âm Chưởng trong Đại Phạm Âm Chung kia.
- Xem thử trong đây có công pháp Đại Phạm Âm Chưởng không?
Nói xong, Dương Thạc trực tiếp đẩy ngã Đại Phạm Âm Chung cao hai trượng này xuống đất.
Uỳnh!
Đại Phạm Âm Chung ngã xuống đất, miệng chuông hướng về phía Dương Thạc, Dương Địch.
Hai người cũng không khách sáo, trực tiếp đi vào.
Hô!
Quanh thân Dương Thạc bỗng nhiên nổi lên Thái Dương Chân Hỏa, chiếu sáng trong chuông lớn tối om này.
- Quả nhiên có một ít văn tự!
Sau một khắc, Dương Địch lập tức phát hiện trong Đại Phạm Âm Chung này cũng có ghi mấy ngàn văn tự Ni La Quốc.
Tìm được văn tự mở đầu, Dương Địch bắt đầu đọc cho Dương Thạc.
- Đại Phạm Âm Chung luyện đến cao thâm có thể đánh vào thần hồn ý niệm của địch nhân, bỏ qua thân thể và pháp thân phòng ngự, trực tiếp chấn tan thần hồn ý niệm địch nhân?
Dương Địch chẳng qua mới chỉ đọc một đoạn ngắn quy tắc chung. Trong quy tắc chung đã nói rõ uy lực của Đại Phạm Âm Chung. Dương Thạc và Dương Địch liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy Đại Phạm Âm Chung này hoàn toàn chính xác cường thế!
Nàng tiếp tục đọc.
- Đại Phạm Âm Chung, công pháp cấp độ thần công bí điển. Độ phù hợp chân thân: mười phần. Độ phù hợp thân thể: ba phần!
Đồng thời độ phù hợp của bộ công pháp kia trực tiếp hiện lên trong đầu Dương Thạc.
Bên trong pháp khí Đại Phạm Âm Chung vậy mà thật sự có một bộ công pháp Đại Phạm Âm Chưởng.
Hơn nữa, độ phù hợp của bộ công pháp này với Dương Thạc, chân thân đạt tới mười phần, thân thể ba thần, tổng cộng độ phù hợp mười ba phần, đã là cực cao. Nhất là độ phù hợp chân thân mười phần, cách độ phù hợp cao nhất hoàn toàn cũng chỉ chênh lệch hai phần mà thôi.
Bộ công pháp kia càng đáng giá tu luyện hơn so với Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật.
Bởi vì đã có Thập Phương Ca Sa nên đối với Dương Thạc, Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật hầu như không có lợi gì.
Mà Đại Phạm Âm Chưởng này lại là công pháp loại hình công kích.
Công pháp loại hình công kích, chỉ cần độ phù hợp cao đầy đủ thì tự nhiên càng nhiều càng tốt!
Huống chi bộ công pháp này cùng cấp độ với Đại Thiên Âm Chưởng của Thiên Âm Môn, đều là công pháp cấp độ thần công bí điển, giá trị cao hơn không ít so với Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật.
- Chưởng pháp này hầu như có thể bỏ qua phòng ngự, trực tiếp đánh vào thần hồn địch nhân, đánh tan thần hồn địch nhân.
Đối với công hiệu cường đại của bộ công pháp kia, Dương Thạc cũng hơi hiếu kỳ.
Dương Thạc tiếp xúc với các loại công pháp. Cho dù là Huyền Ưng Kình cấp thấp nhất hay là Cửu Dương Huyền Công cấp cao nhất, hầu như toàn bộ đều tu luyện các loại lực lượng, dùng lực lượng cường đại công kích thân thể địch nhân. Tiêu diệt thân thể địch nhân, thần hồn địch nhân tự nhiên cũng sẽ không có chỗ dựa, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán…
Mà Đại Phạm Âm Chưởng này lại đi một con đường trái ngược!
Trực tiếp công kích thần hồn!
Thần hồn đã bị đánh tan, như vậy cho dù thân thể có cường thịnh trở lại thì cũng chỉ có thể như thi thể Huyền Ưng thượng cổ kia hoặc thi thể Hắc Hùng thượng cổ, trở thành vật chết!
Hồng Phi, Lục Thúy, hai thị nữ này của Dương Thạc chính là tình huống như vậy.
Tuy thân thể thật sự có sinh cơ nhưng thực ra hai người các nàng đã hồn phi phách tán, đã chết rồi.
- Nếu Đại Phạm Âm Chưởng này thật sự có thể trực tiếp công kích thần hồn địch nhân, đánh tan thần hồn địch nhân thì đúng là một công pháp vô cùng cường đại!
Dương Thạc thầm nghĩ.
Rất nhiều võ giả, có lẽ thực lực không phải đặc biệt mạnh mẽ nhưng lực phòng ngự thân thể lại vô cùng cường đại.
Như Hắc Hùng!
Khí huyết khổng lồ, thân thể mạnh mẽ, nếu muốn chém giết, mặc dù tu sĩ cao hơn nó một hai giai cũng khó có thể làm được.
Mặt khác, bản thân Dương Thạc cũng thuộc về loại hình này, nhất là sau khi biến thân Huyền Ưng Đệ Nhị Trọng, thân thể trở thành thần binh hình người nhị cấp. Trừ phi có lực lượng mạnh mẽ cấp độ Võ Thánh hoặc có thần binh lợi khí vô cùng cường đại, bằng không nếu muốn đuổi giết Dương Thạc sau khi biến thân thành Cửu Dương Chân Thân thì hầu như không có khả năng.
Huống hồ mặc dù đánh tan Cửu Dương Chân Thân, hắn cũng có thể lập tức ngưng tụ!
Trên thế giới này, người tu luyện thành Cửu Dương Chân Thân chỉ có một mình Dương Thạc. Nhưng khó đảm bảo không có một số cường giả siêu cấp, người mang các loại bí pháp, thân thể đánh nát không tiêu tán, vô cùng khó chơi.
Mà nếu dùng Đại Phạm Âm Chưởng công kích những cao thủ này, một chưởng đánh ra trực tiếp phá hủy linh hồn đối phương, cho dù thân thể hắn có cường đại, cho dù có chín cái mạng, đánh tan thân thể có thể lập tức ngưng tụ, chém đứt thân thể có thể lập tức tái sinh, nhưng chỉ cần đánh tan thần hồn thì sẽ xong hết mọi chuyện, chết đến mức không thể chết nữa rồi!
- Đại Phạm Âm Chưởng này rất có giá trị tu luyện.
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
- Từ trước đến nay, Phật Môn tu luyện đều coi trọng minh tâm kiến tính, trực tiếp công kích bản tâm, ở phương diện tu luyện thần hồn có chỗ độc đáo. Mật Tông Phật Sống thậm chí có thể khiến thần hồn không tiêu tán, chuyển thế trùng sinh. Công pháp trực tiếp công kích thần hồn địch nhân này chỉ sợ cũng chỉ có Phật Môn, thánh địa Kim Phật Tự mới có thôi…
Võ học Phật gia chú trọng tu luyện tâm tính.
Tâm tính kiên định, thần hồn kiên cường dẻo dai, bình thường khó có thể dao động.
Chính bởi vì võ học Phật gia chú trọng tu luyện tâm tính thần hồn nên cũng sẽ có công pháp chấn tan thần hồn.
- Bộ công pháp này nhất định phải tu luyện cho tốt!
Dương Thạc quyết định.
Rất nhanh chóng, mấy ngàn chữ của Đại Phạm Âm Chưởng này đã được Dương Địch phiên dịch toàn bộ một lần.
- Không thể tưởng tượng được. Đại Phạm Âm Chưởng này dĩ nhiên có thể trực tiếp đánh tan ý niệm thần hồn trong thân thể. Bàn về cấp độ, xem ra còn cao hơn một chút so với Đại Thiên Âm Chưởng của Thiên Âm Môn chúng ta. Đại Thiên Âm Chưởng, ngoại trừ công kích thân thể địch nhân bên ngoài thì còn có thể chấn tan lực lượng chân khí bên trong thân thể địch nhân, khiến đại lượng lực lượng tổn hại. Tu luyện đến cực hạn, một chưởng đánh ra, chân khí trong thân thể địch nhân bị đánh tan toàn bộ, mất hết công lực. Nhưng nói cho cùng vẫn không bằng Đại Phạm Âm Chưởng hoàn toàn chấn tan thần hồn!
Sau khi phiên dịch xong công pháp Đại Phạm Âm Chưởng này, Dương Địch thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nói.
- Đại Thiên Âm Chưởng, chấn tan chân khí?
Trong lòng Dương Thạc khẽ động.
Lúc trước, Kim Thân Đại Nhật Như Lai của đại sư Dũng Tín là do chân khí cấu thành.
Bị một chưởng của Tô Quân Ninh gần như đánh tan toàn bộ!
Về sau Dương Thạc đại náo Ngọc Mạt Lâu, Kim Thân xuất khiếu bị Tô Thanh Như kích thích dây đàn, suýt chút nữa đã đánh tan Kim Thân. Trên Biển Đông, Tiểu Nguyệt và ngũ đại Võ Thánh Thiên Âm Môn công kích Kim Thân Ẩn Giao Vương cũng dùng Đại Thiên Âm Chưởng. Như vậy, võ học Thiên Âm Môn quả thật có tác dụng đánh tan chân khí.
- Thiếu gia, ở đây đã có công pháp Đại Phạm Âm Cưởng, ta sẽ nói công pháp Đại Thiên Âm Chưởng cho ngươi. Hai bộ công pháp này, ngươi kết hợp tu luyện rất tốt!
Dương Địch cúi đầu suy nghĩ một chút, chợt cắn răng một cái, nói với Dương Thạc.
Từ trước đến nay, công pháp Thiên Âm Môn đều không truyền ra ngoài.
Dương Địch muốn truyền Đại Thiên Âm Chưởng này cho Dương Thạc, đây coi như tuyệt đối phá vỡ quy tắc, gần như là khi sư diệt tổ rồi!
- Không cần đâu Tiểu Địch!
Nhưng lúc này chỉ thấy Dương Thạc chậm rãi lắc đầu.
- Tham thì thâm. Có Đại Phạm Âm Chưởng này đã là rất tốt rồi. Công pháp sóng âm của Thiên Âm Môn các ngươi, nói thật là không hợp với ta, tu luyện chưa hẳn có lợi.
Dương Thạc nói.
- Nhưng…
Dương Thạc nói, chuyện hơi lòng vòng.
- Tuy ta không cần tu luyện Đại Thiên Âm Chưởng. Nhưng Tiểu Địch, ngươi có thể thi triển thử Đại Thiên Âm Chưởng cho ta một chút không? Ta muốn mở mang kiến thức xem uy lực của bộ công pháp này.
Dương Thạc năn nỉ nói với Dương Địch.
- Đương nhiên là có thể. Giờ muốn thử luôn không?
Dương Địch gật gật đầu, không chút do dự đồng ý.
- Ừ, luôn bây giờ đi.
Dương Thạc cũng không có nửa phần chần chờ, gật đầu nói.
Tạch tạch tạch!
Tâm niệm vừa động, Cửu Dương Chân Thân bản thân lại bao phủ thành áo giáp đen. Đây là trạng thái phòng ngự mạnh nhất của Dương Thạc. Đoán chừng cho dù Tô Thanh Như có đến đây thì cũng chưa chắc có thể đơn giản đánh tan Cửu Dương Chân Thân này của Dương Thạc.
Dương Địch cũng biết rõ đặc tính Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc, cho dù một chưởng đánh nát cũng có thể lập tức ngưng tụ. Cho nên Dương Địch cũng không quá lo lắng.
- Thiếu gia, xem trọng rồi!
Trong miệng khẽ quát một tiếng, thân thể Dương Địch khẽ động, đánh một chưởng về phía Dương Thạc.
Uỳnh!
Hung hăng đánh vào ngực Dương Thạc.
Rầm…!
Âm thanh nổ vang lập tức vang lên. Giờ phút này, Dương Thạc có thể cảm giác rõ ràng Đại Thiên Âm Chưởng này đã tỏa ra sóng âm, không dừng lại ở hàng phòng ngự giáp cứng mà tiến vào trong thân thể hắn. Trong thân thể hắn, Thần Ưng Quyết, Thần Hùng Quyết tu luyện được dung hợp thần hoang nguyên lực, dưới sóng âm của Đại Thiên Âm Chưởng chấn động, dĩ nhiên nhanh chóng giảm xuống hơn một thành!
- Quả nhiên Đại Thiên Âm Chưởng có thể làm giảm chân khí lực lượng. Cho dù thần hoang nguyên lực này là một loại chân khí đặc thù thì cũng bị giảm xuống!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 255: Bắc Vực Đệ Nhất Cường Giả, Băng Long Kỵ!
Nguồn: VIP
Trong lòng Dương Thạc thầm nghĩ.
Ầm… ầm…!
Ngay khi Dương Thạc đang nghĩ lại chợt thấy một trận âm thanh rì rào truyền đến!
- Không tốt!
Dương Thạc biến sắc.
- Đây là ở trong Đại Phạm Âm Chung, thi triển Đại Thiên Âm Chưởng phát động tiếng vang, uy lực tăng gấp đôi!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Dương Thạc liền cảm giác Cửu Dương Chân Thân của hắn bị trùng trùng điệp điệp tiếng vang Đại Thiên Âm Chưởng đánh trúng. Tuy mỗi tiếng vang đều kém hơn Đại Thiên Âm Chưởng chính thức nhưng số lượng rất nhiều, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc bị những sóng âm này liên tiếp đánh trúng, trong tiếng vang bang bang, thần hoang nguyên lực trong thân thể liền nhanh chóng giảm bớt.
Tạch tạch tạch tạch…!
Thần hoang nguyên lực giảm bớt, Dương Thạc không duy trì được trạng thái biến thân Huyền Ưng Đệ Nhị Trọng, Kiên Giáp trên người cũng nhanh biến mất.
Uỳnh!
Lại là một tiếng vang sóng âm đánh trúng Dương Thạch, giống như áp đảo cọng rơm rạ cuối cùng.
Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc rầm một tiếng, trực tiếp nứt vỡ ra.
CHÍU!!
Cũng may sau một khắc, Cửu Dương Chân Thân lại ngưng kết lần nữa!
- Thật cường đại!
Dương Thạc thở ra một hơi thật dài, trong lòng thầm cảm thán.
- Cũng may đây chỉ là Đại Thiên Âm Chưởng cắt giảm lực lượng. Nếu là Đại Phạm Âm Chưởng thì chỉ sợ thần hồn của ta đều trực tiếp bị đánh tan rồi!
Dương Thạc trầm giọng nói ra.
Dương Địch trừng to mắt, thè lưỡi. Lúc trước nàng cũng không ngờ thi triển Đại Thiên Âm Chưởng trong Đại Phạm Âm Chưởng sẽ khiến uy lực tăng gấp đôi, tạo thành hiệu quả như vậy.
- Tốt rồi, rời khỏi đây đi. Đi ra ngoài thử tu luyện Đại Phạm Âm Chưởng!
Dương Thạc nói, thân thể khẽ động liền rời khỏi Đại Phạm Âm Chung.
Đã chém giết A Mục Đạt Vương, hiện tại Dương Thạc và Dương Địch có thể rời khỏi Bắc Vực Băng Nguyên này rồi.
Nhưng giờ hai người còn chưa chuẩn bị đi. Vừa mới đạt được hai bộ thần công bí pháp, hai người đương nhiên muốn tu luyện một phen, sau khi nắm giữ sơ bộ mới tiến hành hành động bước tiếp theo.
Vì vậy hai người bắt đầu tu luyện.
Một ngày!
Mặc dù mới chỉ có một ngày nhưng Dương Thạc rõ ràng đã gần như hoàn toàn tu luyện xong Đại Phạm Âm Chưởng.
Hiệu suất còn nhanh hơn một tia so với Tiểu Địch thiên tư trác tuyệt. Giờ phút này, Dương Địch cũng đều hơi hoài nghi thiên phú của nàng có thật sự tốt bằng Dương Thạc không.
Nàng đương nhiên không biết Dương Thạc có thể nhanh chóng nắm giữ Đại Phạm Âm Chưởng như vậy, quan trọng nhất là vì độ phù hợp đủ cao.
Rầm!
Trong sơn cốc, Dương Thạc chém ra một chưởng!
Ầm…
Phạm âm lượng lờ, giống như Dương Thạc ở trong một ngôi chùa cổ, có vô số cao tăng Phật Môn đang dùng ngữ khí trầm thấp chậm rãi niệm một số kinh văn Phật Môn huyền ảo tối nghĩa vậy.
Trước mặt Dương Thạc có một Dã Trư. Đây chính là sinh vật trong không gian Thập Phương Ca Sa. Bị Đại Phạm Âm Chưởng của Dương Thạc đánh trúng, trong đôi mắt Dã Trư này hiện lên một tia ngốc trệ. Sau một khắc, thân hình khổng lồ này ầm ầm ngã xuống, trong mắt không còn chút thần thái nào.
- Thành công!
Dương Thạc vui vẻ trong lòng.
- Đáng tiếc. Tu vi cấp độ Võ Tôn của ta, công giết một đầu Dã Trư chưa tới cấp độ Luyện Khí này cũng không có bổn sự gì. Nếu có Võ Tôn, thậm chí là cường giả Đại Tông Sư để ta thí nghiệm Đại Phạm Âm Chưởng này thì tốt. Trong tình huống đó, uy lực Đại Phạm Âm Chưởng này như thế nào thì vừa nhìn là hiểu ngay!
Dương Thạc thầm nghĩ.
Hống hống hống! Hống hống hống!
Lúc trong lòng Dương Thạc đang nghi đến những điều này, Dương Thạc chợt cảm thấy bên ngoài không gian Thập Phương Ca Sa, phía trên Bắc Vực Băng Nguyên đang có từng đợt gào rú mãnh liệt truyền đến.
- Lại là Băng Gấu?
Dương Thạc nhướng mày.
- Bình thường trên Bắc Vực Băng Nguyen này, Băng Gấu hiếm khi có thể nhìn thấy. Như thế nào hôm qua chém giết A Mục Đạt Vượng vừa gặp phải một con, hôm nay lại tới một con nữa?
Dương Thạc mơ hồ cảm giác được trong Bắc Vực Băng Nguyên này dường như đã có dị biến gì đó.
- Con băng hùng này đến rất đúng lúc, là mãnh thú cấp độ Đại Tông Sư, vừa vặn có thể dùng để thử nghiệm Đại Phạm Âm chưởng ta vừa học được!
Đã biết kia là một con băng hùng của bắc vực băng nguyên, đôi mắt Dương Thạc âm thầm tỏa sáng.
Băng hùng có thể nói là mãnh thú tốt nhất để thí nghiệm Đại Phạm Âm chưởng!
Mãnh thú cấp độ Đại Tông Sư!
Riêng chỉ luận về lực lượng khí huyết, cho dù là mười A Mục Đạt Vượng cũng không phải là đối thủ của một con băng hùng bắc vực này.
Chẳng qua cũng không biết vì nguyên nhân gì mà con băng hùng bắc vực băng nguyên này lại có trí lực không cao, không hề giống dị thú mãnh thú của Đại Chu. Dị thú mãnh thú bình thường có thể đạt tới cấp độ Đại Tông Sư, trí lực tuyệt đối không kém nhân loại. Mà băng hùng này lại có trí lực không khác gì dã thú bình thường.
Dương Thạc đoán chừng băng hùng này có hơi giống loại mãnh thú hồng hoang thượng cổ.
Thời kỳ hồng hoang thượng cổ, thời điểm văn minh nhân đạo chưa thành lập, những con mãnh thú cường đại kia đều có lực lượng tuyệt cường nhưng lại có trí lực không cao.
Mãi tới khi văn minh nhân đạo thành lập thì thời đại mới thay đổi.
Cường giả thú tộc hồng hoang nhao nhao vẫn lạc!
Sau khi văn minh nhân đạo nổi lên, những con mãnh thú kia liền có trí lực không thua gì nhân loại, mở linh trí ra, được gọi là Yêu thánh!
Mà bắc vực băng nguyên này có hoàn cảnh ác liệt, cũng có thể nói là vùng man di thiếu văn minh.
Ở đây còn bảo lưu một ít đặc tính thời kỳ hồng hoang thượng cổ, trí lực của mãnh thú thấp cũng là rất bình thường.
Giống như Man Văn Thiên Tượng của Nam Man Thập Vạn Đại Sơn, lực lượng tuyệt cường, trí lực lại không thể tính là cao siêu.
Trí lực không cao, bình thường mà nói, thần hồn ý niệm cũng không mạnh!
Nó sẽ dễ dàng bị Đại Phạm Âm chưởng trực tiếp chấn động, diệt ý niệm thần hồn!
Con băng hùng thực lực cấp Đại Tông Sư này có cường độ ý niệm thần hồn nhiều nhất chỉ đạt Võ Tôn. Một đối thủ như vậy vừa vặn để Dương Thạc thi triển Đại Phạm Âm chưởng!
- Tiểu Địch, bên ngoài lại có một con băng hùng tới. Ta đi ra giải quyết nó.
Chào hỏi với Dương Địch xong, Dương Thạc liền muốn đi ra.
- Thiếu gia, ta đi với ngươi!
Dương Địch cũng muốn ra ngoài.
Hầu như ngay khi Dương Thạc nắm giữa Đại Phạm Âm chưởng, Dương Địch cũng nắm giữ được vũ kỹ này. Có thêm nàng, hai Đại Phạm Âm chưởng kết hợp thì uy lực hẳn còn tăng mạnh.
Để nàng đi ra theo, cùng thí nghiệm uy lực của Đại Phạm Âm chưởng một chút cũng được.
- Ừ!
Dương Thạc gật đầu khẽ.
- Cẩn thận một chút!
Miệng nói, Dương Thạc liền phá toái hư không. Hai người xuất hiện trên không trung của bắc vực băng nguyên.
Dương Thạc có Thập Phương Ca Sa, có thể phi hành lơ lẳng. Mà sau lưng Dương Địch có Thiên Âm Dực lấy từ Thiên Âm Môn ở Đại Chu. Trên thực thế, chính là dựa vào Thiên Âm Dực nên nàng mới có thể lặn lội đường xa mà bay tới đây. Mà từ lúc Tô Quân Ninh đánh một trận tại Đông Hải, Ẩn Giao Vương vẫn lạc xong, nàng trở lại Thiên Âm Môn liền có cảm ngộ, hiện tại bế quan tiềm tu. Thiên Âm Dực này liền tạm thời giao cho Dương Địch sử dụng.
Có Thiên Âm Dực, Dương Địch có thể lơ lửng trên không trung, băng hùng ngược lại không công kích tới nàng được.
Chính bởi thế nên Dương Thạc mới dám mang nàng ra ngoài theo.
Hống hống hống!
Vừa mới từ bên trong không gian của Thập Phương Ca Sa đi ra, Dương Thạc lập tức thấy một con băng hùng hình thể cực đại đang chạy như điên tới.
Con băng hùng này có hình thể nhỏ hơn một chút o với con bị A Mục Đạt Vượng sử dụng Đại Phạm Âm chung khốn nhưng lực lượng khí huyết lại bành trướng cường đại, hiển nhiên ít nhất là băng hùng trưởng thành, Đại Tông Sư sơ giai!
Giờ phút này, con băng hùng đang lao về hướng Dương Thạc.
Rống!
Chứng kiến Dương Thạc và Dương Địch ở giữa không trung, con băng hùng này rống to một tiếng.
Nhưng nó dường như cũng biết, công kích của mình không tới được Dương Thạc và Dương Địch giữa không trung, chỉ hướng về hai người rống lớn hai tiếng, sau đó liền di chuyển tứ chi, rầm rầm chạy qua dưới chan hai người, tiến về hướng nam.
Mà đồng thời vào lúc nó chạy quá...
- Ngay lúc này!
Dương Thạc không chút do dự, bống nhiên đánh xuống phía dưới một chưởng.
Ô...ô...ô...ông!
Ầm ầm!
Không khí bốn phía trong một chưởng của Dương Thạc đều chấn động ong ong. Một luồng lực lượng sóng âm cường đại bỗng nhiên bao phủ con băng hùng này.
Phạm âm lượn lờ giữa thiên địa, giống như nơi này căn bản không phải là bắc vực băng nguyên mà là bên trong Đại Lâm tử, thánh địa võ đại đệ nhất của Đại Chu trăm năm trước vậy. Sáng sớm, mấy vạn tăng nhân tụng kinh sớm, cả không gian ngoài phạm âm cuồn cuộn ra thì chỉ còn tiếng chuông xa xưa...
Rầm!
Luồng sóng âm này trực tiếp đánh vào óc con băng hùng.
Thân thể băng hùng đang chạy như điên liền khựng lại.
Ầm một tiếng, thân thể con băng hùng này lảo đảo một cái liền ngã lăn ra xa mấy chục trượng. Sau một khắc, con băng hùng này ôm lấy đầu mình, gào lên một tiếng vô cùng thê lương. Sau đó miệng lớn của nó hộc máu...
- Hữu hiệu sao?
Nhìn tình huống này, trong lòng Dương Thạc vui vẻ.
Tuy con băng hùng này không giống như dã trư, trực tiếp bị Dương Thạc dùng một chưởng chấn vỡ thần hồn mà chết hẳn nhưng nó ôm đầu kêu thảm, hiển nhiên thần hồn đã bị chấn động, trong óc đau đớn tới cực hạn rồi!
Đại Phạm Âm chưởng này có thể trực tiếp ảnh hưởng tới băng hùng cấp độ Đại Tông Sư, như vậy thì ít nhất cường giả nhân loại cấp Võ Tôn trở xuống trúng một chưởng này của Dương Thạc lập tức sẽ bị chấn động thần hồn, đau đầu vô cùng. Chiến lực mười phần thì chỉ sợ không phát huy nổi ba bốn phần, hầu như mặc người ta chém giết.
Cho dù là đối mặt với cường giả Võ Tôn cùng giai, thi triển ra Đại Phạm Âm chưởng này cũng có thể khiến đối phương chấn động thần hồn!
Có lẽ không cách nào tạo thành tổn thương bản chất.
Nhưng nó có thể khiến thần hồn đối phương chấn động, ngẩn ra một thoáng. Trong chốc lát đó có thể làm đủ mọi chuyện rồi.
Cao thủ so chiêu, thắng bại cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Tóm lại, Dương Thạc đã hết sức thỏa mãn đối với Đại Phạm Âm chưởng này.
Con băng hùng kia giờ phút này vẫn lăn qua lăn lại trên băng nguyên gào rú...
Rầm!
Giờ phút này, Dương Địch cũng đánh một Đại Phạm Âm chưởng về phía con băng hùng kia.
Ô... Ông...ông!
Cũng là phạm âm lượn lờ.
Công kích này đến trên người con băng hùng, toàn thân nó chấn động, thần hồn lại rung lên, gào rú càng thê lương hơn.
Dương Địch chẳng qua chỉ là Võ Tôn sơ giai, Đại Phạm Âm chưởng dù có lợi hại cũng khó chấn tan được thần hồn băng hùng. Nhướng mày, Dương Địch lại đánh ra Phỉ Địch Á Tư thành, tâm niệm máy động. Đại Phạm Âm chung lập tức biến lớn, hóa thành dài một trượng, lơ lửng trước mặt Dương Địch.
Miệng chuông lúc này nhắm ngay vào băng hùng. Dương Địch lập tức đánh tới.
Rầm!
Ô...ô... Ông!
Phạm âm cực lớn lập tức truyền ra. Khi biên độ Đại Phạm Âm chung tăng lên, một chưởng này của Dương Địch đã có uy lực mạnh hơn gấp mười lần.
Đánh tới người băng hùng, thân thể nó trì trệ hẳn, tiếng gào thét im bặt, trong đôi mắt lộ vẻ mê mang. Thân thể cực đại ầm ầm ngã xuống đất...
Chết rồi!
- Vẫn là Đại Phạm Âm chung tăng biên độ lên tốt hơn!
Nhìn thoáng qua Đại Phạm Âm chung trước mặt, Dương Địch vui vẻ nói nhỏ.
Dương Thạc im lặng một hồi. Tuy biên độ Đại Phạm Âm chung tăng trưởng khiến uy lực của Đại Phạm Âm chưởng tăng lên nhưng lúc chém giết bình thường, ai cho ngươi ung dung chuẩn bị Đại Phạm Âm chung, sau đó thi triển Đại Phạm Âm chưởng chứ? Chỉ sợ ngươi vừa xuất ra Đại Phạm Âm chung này, còn chưa kịp ngắm miệng chuông vào kẻ địch thì hắn đã né tránh, thậm chí chạy thoát rồi...
- Uy lực không tồi!
Nhưng Dương Thạc cũng không muốn đả kích Dương Địch, chẳng qua chỉ nói một câu đơn giản.
- Hả? Phạm âm lượn lờ, là vị cao tăng Phật Môn nào tới bắc vực băng nguyên ta vậy?
Mà hầu như khi Dương Thạc vừa thuận miệng khen ngợi, một giọng nói xa xưa bỗng nhiên truyền tới từ hướng bắc.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Tiếng nói này mười phần trung khí, ẩn chứa khí thể và uy áp cường đại!
Tâm thần Dương Thạc run lên, rõ ràng có thể cảm nhận được trong âm thanh ẩn chứa khí thế có thể so với cường giả Đại Tông Sư bình thường. Hiển nhiên âm thanh này thuộc về một vị cao thủ cấp độ Võ Thánh!
Theo tiếng nói, Dương Thạc và Dương Địch mau chóng nhìn về phía bắc.
Chỉ thấy ở hướng đó, bên trong hàn băng loạn lưu có một thân ảnh khổng lồ chậm rãi đi ra.
Nói là khổng lồ vì thân ảnh người này không chỉ là một người mà cưỡi trên một con mãnh thú. Con mãnh thú kia thân cao hai trượng, dài ít nhất bảy tám trượng, tứ chi to lớn, đầu dữ tợn. Thời điểm nó tiến tới, cái bụng nó hầu như dán lên mặt băng, hình dáng giống như một con thằn lằn cỡ lớn vậy. Toàn thân nó trắng như tuyết, mơ hồ có thể thấy rõ bên trên có lân phiến dày dặc. Lỗ mũi rất lớn hít thở, tỏa ra từng luồng sương mù trắng....
- Bắc Vực Băng Long?
Lông mày Dương Thạc nhăn lại.
Con mãnh thú này tuy Dương Thạc chưa nhìn thấy nhưng đã gặp trong điển tịch tại phủ Trấn Quốc Công. Đó là dị thú Võ Thánh sơ giai của bắc vực băng nguyên, Bắc Vực Băng Long!
Mà trên lưng nó còn có một người đang ngồi.
Thân hình cao lớn, ít nhất chín xích!
Cơ bắp cuồn cuộn, giống như những con giun thô to cuốn lên thân thể. Da người này trắng nõn, tướng mạo hơi giống người Hỏa la quốc, nhưng lông trên thân thể mọc rất dày, mái tóc trắng xóa, râu trắng, lông mi cũng trắng tới kỳ dị.
Trên người hắn có mặc một bộ áo giáp rất nặng nề màu trắng!
Trong tay hắn có một thanh đại thương dài gần ba trượng. Hắn đứng trên lưng Bắc Vực Băng Long, trường thường có thể đâm tới đầu địch nhân...
- Người này... Là thủ lĩnh Man tộc bắc vực, Bỉ Lạc Duy Kỳ!
Đồng thời vào lúc thấy rõ tướng mạo của người này, trong nội tâm Dương Thạc thầm kinh hãi.
Thủ lĩnh Man tộc bắc vực, Bỉ Lạc Duy Kỳ!
Trong Tàng thư các của phủ Trấn Quốc Công cũng ghi chép về hắn. Tương truyền mười năm trước, Trấn Quốc Công Dương Thiên từng mang binh qua Yến Sơn, chinh phạt Man tộc bắc địa, đã từng giao thủ với thủ lĩnh Man tộc Bỉ Lạc Duy Kỳ này. Giờ phút này kẻ này có thực lực ít nhất đạt Võ Thánh trung giai, là một cường giả đỉnh cấp đương thời!
Không ngờ lại gặp hắn ở nơi này!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba