“Quản thiếu gia có cách tiêu diệt bọn chúng?” Lý Lệnh Tây mừng thầm, cười hỏi. Trong lòng hắn tràn đầy sự giận dữ, làm như hắn muốn băm vằm Tần Lạc ra làm trăm mảnh mới cam lòng vậy.
Quản Tự lắc đầu, nói: “Không có.”
Nụ cười trên mặt Lý Lệnh Tây lập tức ngưng lại, trầm ngâm rút một điếu thuốc ra rồi đốt lên.
“Phấn dưỡng da Kim Dũng của bọn chúng hiện giờ đang tiêu thụ rất đắt hàng trên thị trường, mỗi ngày đều thu về cả đống tiền. Quốc Tế Khuynh Thành cũng trong chốc lát đã lập nên uy tín và danh tiếng, trở thành một trong những công ty mỹ phẩm làm đẹp trong nước có thực lực và sức ảnh hưởng lớn nhất.”
Quản Tự liếc nhìn một bên sườn mặt của Lý Lệnh Tây, hy vọng tin tức mà mình đem đến không làm cho hắn bị kích động. Quản Tự nói: “Hơn nữa, tôi còn nghe được một tin nữa từ chỗ Lăng Vẫn, đó là Quốc Tế Khuynh Thành gần đây có một hợp tác rất lớn cùng bên quân đội.”
Lông mày của Lý Lệnh Tây nhướn nhướn lên, tức giận nói: “Cái gì? Quân đội? Quân đội thì hợp tác cái gì với bọn chúng cơ chứ? Lẽ nào bộ đội cũng muốn làm đẹp?”
Mặc dù hắn nói với giọng điệu không được thiện cảm cho lắm, cách ăn nói cũng vô cùng châm chọc, nhưng Quản Tự cũng chỉ cười cười, không tỏ ra tức tối gì cả, rồi nói: “Chẳng lẽ anh quên công hiệu của sản phẩm này của bọn họ là gì rồi sao?”
“Không phải là tiêu trừ thẹo sao?”
“Công hiệu mà bọn họ đưa ra ngoài thị trường là khử thẹo. Nhưng, nếu dùng nó để cung cấp cho bộ đội thì sao? Tất yếu sẽ có những công hiệu khác nữa. Ví dụ như___cầm máu nhanh chẳng hạn?”
Lý Lệnh Tây lại trầm ngâm một lần nữa, hung hãn hút điếu thuốc ở trên tay mình.
“Lúc này bọn họ có thế lực, có quan hệ, có thị trường, lại có sản phẩm vô cùng đặc biệt. Chúng ta thật sự là không biết phải bắt đầu từ đâu.” Quản Tự nói với giọng tiếc nuối.
“Thế Quản thiếu gia vừa xong nói chúng ta phải chủ động ra tay phải không? Cơ hội để chúng ta ra tay ở đâu?” Lý Lệnh Tây khó hiểu hỏi.
“Nếu bọn họ đã biết chúng ta làm hàng nhái, vậy sao bọn họ không trực tiếp khởi tố mà lại muốn tìm anh đến để đàm đạo cơ chứ?”
“Bởi vì bọn chúng sợ bị giới truyền thông biết, nếu như vậy thì không những không thể kiện thắng chúng ta, mà ngược lại còn làm cho danh tiếng sản phẩm của chúng ta lớn thêm nữa.” Lý Lệnh Tây cười nói. Nghĩ đến việc mình có thể ép bọn chúng vào bước đường cùng, thì sự tức giận và tủi nhục trong lòng cũng giảm đi đáng kể.
“Tại sao chúng ta không trực tiếp nói với giới truyền thông?” Quản Tự cười nói.
“Chúng ta tự nói với giới truyền thông?” Lý Lệnh Tây ngẩn người một lát, liền sau đó thì cười phá lên. “Đúng đấy. Chiêu này quả là cao minh. Sao ta lại không nghĩ đến điều này cơ chứ. Nếu bọn chúng đã không muốn làm, thì chúng ta làm giúp chúng cũng được mà. Bất kể là ai tiết lộ ra ngoài, thì sản phẩm của chúng ta không phải vẫn nổi luôn theo sao. Bọn chúng không muốn sản phẩm của mình có liên quan gì đến chúng ta, thì chúng ta lại cứ bám chặt lấy chúng.”
Quản Tự gật gật đầu, nói: “Tôi tin là anh có thể làm tốt việc này.”
“Một lời nói của Quản thiếu gia thôi đã đánh thức người trong mộng như tôi rồi.” Vẻ mặt Lý Lệnh Tây bừng sáng một cách lạ lùng. Nghĩ đến việc mình lại có thể đâm cho Tần Lạc một nhát, thì những tức giận trong lòng hắn lại giảm nhẹ đi được phần nào.
Đang trong lúc hai người đang nhìn nhau nói chuyện, thì trước cửa phòng làm việc lại một lần nữa vọng lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Lý Lệnh Tây hét lên.
Cô thư ký ôm một tập văn kiện đi vào, nhìn thấy Lý Lệnh Tây không mặc gì ngồi ở đó, còn ông chủ của công ty thì tay cầm dược cao cẩn thận giúp hắn lau chùi những vết thương ở sau lưng, bất giác, mặt nàng đỏ lựng lên, giống như vừa đúng lúc bắt gặp người ta đang tình tự, hú hí với nhau vậy, nàng ấp a ấp úng nói: “giám đốc, đây là bản báo cáo mà bộ tài vụ đưa tới. Đây là bản báo cáo kinh doanh và bảng tiền lương của tháng này. Cần anh ký tên vào đây.”
“Đem đến đây.” Lý Lệnh Tây liếc nàng một cái rồi nói.
Cô thư ký tiến đến với vẻ mặt lo lắng, đặt tập hồ sơ, văn kiện trong tay mình lên bàn làm việc của Lý Lệnh Tây. Đợi đến khi Lý Lệnh Tây đã ký xong xuôi đâu đấy, nàng liền ôm luôn tập văn kiện lên, nói: “Giám đốc, hai người cứ làm gì làm đi, em không làm phiền mọi người nữa.”
Nói xong, liền bước nhanh ra ngoài.
“Cô ta có vấn đề à?” Lý Lệnh Tây nhìn theo bóng cô thư ký nói.
Quản Tự cười cười, không nói câu gì.
Cũng bắt đầu từ hôm nay trở đi, tin tức giám đốc Lý Lệnh Tây và ông chủ Quản Tự là đồng tính luyến ái đã được loan khắp Danh Y Đường Trung Quốc.
Có người nói: “Đúng đấy, tôi cũng nghĩ như thế. Anh đã bao giờ thấy hai người bọn họ có quan hệ thân mật với một cô gái nào chưa? Hai cô gái lần trước đem đến đây? Đó là dùng để che mắt người khác mà thôi. Anh đã hiểu chưa?”
Còn có người nói: “Hai người đàn ông mà lúc nào cũng cùng ra cùng vào, chẳng lẽ còn không đáng để hoài nghi sao? Nghe nói ông chủ của chúng ta từ Mỹ về đây cũng chính là vì giám đốc của chúng ta đấy____Có một công ty trả lương năm trăm vạn USD cho ông ấy mà ông ấy không chịu đấy___”
Lại còn có người nói: “Lần trước tôi nhìn thấy giám đốc của chúng ta đích thân bưng một tách cà phê vào trong phòng làm việc của ông chủ, khi ông chủ đỡ lấy tách cà phê thì lén sờ vào tay giám đốc một cái đấy___”
Mọi người đều rỉ tai nhau bàn tán như vậy, ai cũng dùng những chứng cứ mà mình cho là đúng để chứng minh rằng tin tức này là có thật. Bất kể là đàn ông hay đàn bà, mỗi người đều vô cùng cố chấp giữ lấy ý kiến riêng của mình.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà Nam Phương, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành cũng không gấp gáp lên xe quay về, mà lại đi tìm một quán cà phê ở gần đó ngồi nói chuyện.
Lệ Khuynh Thành một tay chống lên má, còn một tay thì cứ khuấy đều cà phê ở trong tách. Con ngươi đưa tình chớp chớp rồi nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, tựa như trên mặt Tần Lạc bị người ta vẽ lên một cái hình thằng ngốc vậy.
“Nhìn cái gì thế?” Tần Lạc hỏi.
“Nhìn anh chứ nhìn gì nữa.” Lệ Khuynh Thành thẳng thắn nói. Son môi bóng màu đỏ chót, làm cho cả đôi môi nàng trở nên kiều diễm ướt át lạ thường.
“Cô lại định giở tròà?” Tần Lạc mỉm cười e thẹn. Hắn có chút gì đó sợ hãi khi bị một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào hắn mà không hề kiêng nể gì.
“Không ngờ anh cũng phối hợp ăn ý đấy chứ.” Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói. “Tôi tưởng tôi đã ghê lắm rồi, không ngờ anh còn ghê ghớm hơn tôi.”
“Tôi chỉ là muốn giúp cô một chút thôi.” Tần Lạc giải thích nói.
“Ừm. Lần này thì danh tiếng của Lý Lệnh Tây đã được lan truyền đi khắp nơi. E rằng hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột rửa hết được.” Lệ Khuynh Thành hung dữ nói, trông giống như con hồ ly tinh đang tức giận vậy.
“Cái này vẫn chưa đủ đâu.” Tần Lạc lắc đầu nói. Nếu như thế này đã được coi là báo thù, thì kiểu báo thù như vậy có vẻ hơi giống với trò chơi con nít. Đối với Lý Lệnh Tây mà nói thì chẳng hề gây tổn thương gì đến hắn cả.
“Anh giận rồi à?” Lệ Khuynh Thành nheo nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc nói.
“Đúng thế.” Tần Lạc đáp. Bất kể ai khi bị bắt nạt đến mức độ như vậy thì tâm trạng đều không tốt cả. Hắn thể hiện rõ ra bộ mặt hèn hạ của mình, ta cứ bắt nạt mày đấy, mày làm gì được tao nào.
“Nếu anh giận dữ như vậy, thì mọi việc sẽ trở nên đơn giản thôi.” Lệ Khuynh Thành nói.
“Cô có dự định gì vậy?” Tần Lạc hỏi. Hắn biết, Lệ Khuynh Thành nếu mà chỉ là nổi điên muốn vui đùa thì Quốc Tế Khuynh Thành tuyệt đối không thể chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi mà đã một phát bay lên trời như thế được, tổng doanh thu gần đạt đến một tỉ nhân dân tệ (tương đương với ba trăm tỉ việt nam đồng).
Con số này, đối với rất nhiều công ty, à không, đối với 99% các công ty của Trung Quốc mà nói, thì đều là một con số khó có thể vượt qua trong vòng mười năm.
“Anh có biết vì sao mà tôi muốn anh đi cùng tôi đến đây không?” Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi.
“Vì sao thế?”
“Bởi vì tôi muốn anh tức giận.” Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói. “Cho đến giờ tôi vẫn chưa ra tay với chúng, là bởi vì tôi vẫn chưa tìm thấy lý do gì có thể để thuyết phục tôi cả.”
“Chẳng lẽ tôi tức giận lại trở thành cái cớ của cô sao?” Tần Lạc hoài nghi hỏi.
“Không sai.” Lệ Khuynh Thành đáp. “Việc tôi muốn làm có thể sẽ tổn hại đến công ty trong thời kỳ đầu. Hơn nữa, cần phải bỏ một đống tiền vào trong đó để chiến đấu với cuộc chiến giá cả với bọn chúng. Thế nhưng, công ty này là của anh, tôi không thể vì chuyện cá nhân và tình cảm riêng tư của một mình mình mà làm chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của công ty được ___ Đây là một thao tác cơ bản nhất mà một giám đốc chuyên nghiệp cần phải có.”
“Công ty này cũng là của cô nữa mà.” Tần Lạc nói.
“Tôi chỉ chiếm một phần nhỏ trong đó thôi. Nói thế nào thì nói, nó vẫn là của anh.”
Tần Lạc cười cười, nói: “Nói cho tôi biết suy nghĩ của cô đi.”
“Tôi chuẩn bị lập thêm một công ty nữa. Công ty này là một công ty hoàn toàn độc lập, sẽ không nằm dưới sự quản lý của Quốc Tế Khuynh Thành. Sau đó thì công ty này cũng sẽ nhái lại sản phẩm kem dưỡng da Kim Dũng, chủ yếu sẽ tiêu thụ ở những nơi hẻo lánh.” Lệ Khuynh Thành cười nói.
“Cùng giằng co giá cả với bọn chúng?”
“Đúng vậy.” Lệ Khuynh Thành nói. “Bọn chúng bán một hộp là một nghìn tệ, còn tôi sẽ bán năm trăm tệ một hộp. Nếu bọn chúng chịu bán một hộp với giá mười tệ, thì tôi sẽ tặng miễn phí luôn cho khác hàng.” Nụ cười động lòng người hiện ra trên khuôn mặt của Lệ Khuynh Thành, nhưng nội dung nàng đang nói thì lại đầy mùi chết chóc.
“Mục tiêu của bọn chúng là kiếm tiền, còn mục tiêu của chúng ta thì lại là đánh bại bọn chúng.” Lệ Khuynh Thành nhấc chiếc tách sứ có đế màu trắng rồi đưa lên miệng nhấp từng ngụm nhỏ, nói: “ Chúng ta có thể dùng tiền kiếm được từ việc bán kem dưỡng da Kim Dũng ở chỗ đó để bù trừ vào khoản thua lỗ ở đây. Bọn chúng thì lấy đâu ra mà bù chứ? Nếu cứ phải đền bù mãi thì bọn chúng còn có thể kiên trì để tiếp tục nữa không?”
“Khi nãy cô nói là thời kỳ đầu có thể tổn hại đến lợi ích công ty, ý muốn nói chính là đổ tiền vào trong này phải không?”
“Đúng vậy. Một khi cuộc chiến giá cả nổ ra, thì thời gian đầu chắc chắn sẽ gặp phải tổn hại. Còn cụ thể là lỗ bao nhiêu, thì phải xem xem bọn chúng kiên trì đến khi nào nào mới biết được. Có điều, nếu bọn chúng không kiên trì được nữa, thì tất cả thị trường đó đều bị chúng ta chiễm lĩnh hết, đến lúc đó chỗ vốn mình bỏ ra cũng có thể được thu lại hết thôi.” Lệ Khuynh Thành nói. “Tôi đã cho người ước tính lợi nhuận của bọn chúng rồi, khoảng chừng trên dưới một tỉ nhân dân tệ. Con số này quả thực là tương đối cao,và đây cũng là lý do vì sao mà tôi tức giận.”
Tần Lạc cười cười, nói: “Nếu đã như vậy, sao không lấy tên nó dưới trướng Quốc Tế Khuynh Thành chứ?”
“Chàng ngốc, nếu có thể làm được như vậy, thì tôi đã làm từ lâu rồi.” Lệ Khuynh Thành cười nói. “Kem dưỡng da Kim Dũng chủ yếu hoạt động trong các thị trường trọng điểm, khách hàng chủ yếu là nhân viên văn phòng hoặc tầng lớp quý tộc. Nếu bây giờ mà dùng sản phẩm này tấn công vào thị trường thấp hơn thì chỉ có thể làm tổn hại danh tiếng của chúng ta mà thôi, cái được không bù lại được cái mất. Anh đã bao giờ thấy sản phẩm xe hơi nào của công ty Ferrari có giá dưới mười vạn tệ (tương đương với ba trăm triệu việt nam đồng) chưa?”
“Vẫn còn một câu hỏi nữa.” Tần Lạc hỏi giống như một học sinh vậy. “Thế nếu bọn chúng có đủ tiền để giữ vững trận địa thì sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt quyến rũ của Lệ Khuynh Thành bỗng nhiên biến mất, đôi mắt đẹp như hoa anh đào nở của nàng hơi cúp xuống, được che bởi một đôi mi dài như chiếc quạt, còn âm thanh thì đanh lên như tiếng kim loại chạm vào nhau phát ra những tiếng leng keng leng keng vậy. Nàng nói: “Lẽ nào, anh vẫn không rút ra được chút kinh nghiệm nào từ vụ thực phẩm Thân Tâm bị trúng độc sao? Vì vậy mà tôi muốn giới thiệu một số thủ đoạn phi thường cho anh biết.”
“Tôi đã từng nói với anh rằng, tôi sẽ giúp anh lập nên một thị trường của riêng mình, và anh sẽ là ông hoàng của cái thị trường rộng lớn đó. Trở thành một nhân vật huyền thoại trong nền kinh tế thị trường Trung Quốc, nếu muốn trở thành ông hoàng trong lĩnh vực này, thì có trà đạp lên cả vạn người cũng không bao giờ là đủ cả.”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Bỗng thấy con mắt tinh khiết đến trong suốt của Tần Lạc đang chăm chú nhìn mình, lông mi của hắn đẹp như của một cô gái trẻ, có chút gì đó hao hao tựa như một cánh bướm đang uốn lượn trên không, mỗi đường bay của nó đều vẽ lên những đường cong tuyệt mỹ.
Lệ Khuynh Thành đích thị là một con yêu tinh, có thể nhìn ra được sự kinh ngạc cùng với ánh mắt thăm dò trong con mắt Tần Lạc.
Nàng nở một nụ cười đầy quyến rũ, làn da đã trải qua không biết bao nhiêu là năm tháng mà vẫn không thấy được vết tích của sự thô ráp, đôi môi luôn được duy trì đẹp như cánh hồng, mọng chín, ướt át, đầy đam mê. Hai bàn tay đặt lên trên mặt bàn, những ngón tay thon dài đan xen vào nhau.
“Có phải anh đang nghĩ, trên thế giới này làm sao vẫn có người phụ nữ nào lại bạc tình bạc nghĩa, tàn nhẫn như tôi đây, phải không?” Lệ Khuynh Thành mở miệng hỏi.
“Vì sao cô lại muốn làm như thế?” Tần Lạc hỏi. Hắn có gì đó không được hiểu rõ cho lắm. Mặc dù làm người xấu thì dễ hơn làm người tốt rất nhiều, nhưng, không có lý do nào để nàng làm như vậy cả.
“Bởi vì tôi biết, anh không bao giờ làm thế.” Lệ Khuynh Thành cười lớn. “Tần Lạc, tôi hiểu anh, còn anh thì lại không hiểu tôi.”
Tần Lạc nheo mắt cười, nói: “Cô tự tin đến vậy sao?”
“Không sai. Tôi hiểu anh.” Lệ Khuynh Thành gật đầu khẳng định. “Nhưng, anh dám nói giống tôi, rằng anh hiểu tôi không?”
Tần Lạc ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: “Có những lúc, tôi cũng thử nghĩ xem cô là người như thế nào, nhưng mỗi lần lại cho tôi một kết quả khác nhau. Con người cô như lúc nào cũng phơi bày dưới ánh mặt trời vậy, khi cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm, thì lại luôn được bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc.”
Tính cách Lệ Khuynh Thành nóng bỏng, thẳng thắn, có một nói một, quyết không giấu diếm. Dường như ở bất cứ khi nào, bất kỳ lúc nào, nàng cũng đều là một người trong suốt không có một bí mật gì vậy. Nhưng, khi bạn thực sự muốn tìm hiểu xem nàng là người thế nào, thì lại phát hiện ra những thứ đó đều là những giả tượng được nàng tạo ra nó mà thôi ___ Sự lẳng lơ của nàng cũng là giả, tính thẳng thắn của nàng cũng là giả, sự nhiệt tình, kiên cường của nàng cũng là giả. Tất cả những tính cách đó của nàng đều là giả cả.
Vậy thì, bộ mặt nào mới đúng là Lệ Khuynh Thành đây?
“Tôi hiểu tính cách của anh. Chính vì quá hiểu nó, nên, có những lúc tôi có chút lo lắng.” Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc nói. “Anh giống như một viên ngọc vậy ___ đừng có cười, tôi nói thật đấy. So với cái xã hội nhơ bẩn này thì anh quả thật là quá ư là trong sạch.”
“Anh còn là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, có y đức cứu rỗi chúng sinh, anh còn có lòng cao thượng muốn cứu vớt, vực dậy nền trung y ___ Anh tốt với tất cả mọi người trên thế giới này. Nhưng, anh có hiểu không? Anh có dám chắc là mình đã hiểu được cái xã hội này chưa?”
“Hiểu?” Tần Lạc có chút mơ hồ hỏi.
“Đây là một thế giới điên cuồng.” Lệ Khuynh Thành không đợi Tần Lạc trả lời đã liền nói tiếp. “Nhơ nhuốc, bẩn thỉu, tham lam, ghanh ghét, hận thù, bạc tình, đua đòi, hám tiền___Vì đồng tiền, hoặc vì được lưu danh sử sách, tất cả mọi người đều giở hết mọi thủ đoạn làm cho người ta phải há hốc mồm ngạc nhiên. Huynh đệ tương tàn, chị em gái thì trở mặt thành thù, cha con cạnh tranh, bằng mặt không bằng lòng, bạn bè so bì, hãm hại. Những người hôm nay chịu ân huệ của anh, rất có thể chỉ trong nháy mắt đã đi bêu xấu anh rồi. Có những người bề ngoài thì ngọt ngào xưng huynh đệ với anh, nhưng sau lưng thì lại đâm cho anh một nhát. Còn danh tiếng hiện nay của anh, cái danh tiếng mà anh đã phải cố gắng hết mình mới có được, nếu có người nào rắp tâm chia rẽ, thì rất có thể trong nháy mắt nó đã biến thành những đám nước bọt cùng những viên gạch lớn đạp đổ anh.”
“Đám đông là những người mù quáng không biết gì cả, bọn họ không có được một con đường đúng đắn. Cho dù anh có gào lên rách cổ họng, biện bạch đến khản giọng, moi tim mình cho bọn họ xem, thì họ cũng chỉ coi đó là mưu đồ, là cái cớ để trốn tránh sự thật, thối thác trách nhiệm mà thôi ___ giết người đốt nhà cướp của, rồi lại đem số tiền đó ra để giả nhân giả nghĩa đi làm việc thiện. Những người một lòng vì việc công, thì đã chết từ sớm rồi. Đối thủ của họ chỉ cần đẩn nhẹ một cái, liền sau đó, những người mà được họ trợ giúp và cứu rỗi lại xông lên, đánh cho họ rơi xuống lòng địa ngục. Vĩnh viễn không bao giờ có thể trỗi dậy được nữa.”
“Kinh khủng như vậy sao?” Tần Lạc nheo nheo đôi lông mày. Hắn cho rằng Lệ Khuynh Thành nghĩ về thế giới này thật là đen tối.
Lệ Khuynh Thành nhẹ nhàng nói ra hai cái tên, Tần Lạc liền im lặng.
“Anh muốn làm một người tốt. Một người thuần túy là tốt. Anh có biết đây là một thế giới thế nào không, anh không hề hài lòng một chút nào về thế giới này cả, và anh muốn dùng hành động và lời nói của mình để thay đổi một số thứ ___ Nhưng, nếu anh đọc kỹ Nhị Thập Tứ Sử, thì anh phải hiểu rằng, có được mấy người thử thay đổi thế giới mà có kết quả tốt đẹp chưa?”
“Lẽ nào tôi lại từ bỏ?” Trong lòng Tần Lạc buồn bã vô cùng. Hắn cho rằng, một người phụ nữ có thể nhìn thấu hết sự đời, giống như một con yêu tinh nghìn năm ___ Không nên bộc lộ rõ vấn đề một cách thấu triệt ra như vậy.
Người ta sống ở đời đều ít nhiều có những hy vọng tốt đẹp, không phải vậy sao?
“Không. Anh càng nên kiên định tiến bước về phía trước.” Lệ Khuynh Thành lắc lắc đầu. “Tôi chỉ muốn nói với anh, trên cái thế giới này, có đến 99% mâu thuẫn là không thể giải quyết ngay lập tức được. Cho nên, anh cần đến tôi___Cần đến một người phụ nữ lòng dạ hiểm ác, việc gì cũng có thể làm được, để ở bên cạnh anh. Những việc anh không thể làm thì tôi sẽ giúp anh làm. Những việc anh không muốn làm, tôi cũng giúp anh làm. Những việc mà anh không thể làm, không muốn làm hoặc không đành lòng làm, thì tôi đều giúp anh làm rồi đó.”
Tần Lạc hoảng hồn hỏi: “Tại sao cô lại muốn làm như vậy?”
Lệ Khuynh Thành cười khổ nói: “Nếu tôi nói rằng, tôi cũng giống anh, cũng đích thị từ đầu đến chân là một người theo chủ nghĩa lý tưởng___Tôi cũng muốn thay đổi một số thứ, thì anh có tin không?”
“Tôi tin.” Tần Lạc trả lời mà không cần suy nghĩ gì cả.
Lần này đến lượt Lệ Khuynh Thành kinh ngạc, nàng không dám chắc hỏi: “Anh thật sự tin tưởng sao?”
“Tại sao lại không tin chứ?” Tần Lạc cười lớn. Trên thế giới này, nói gì thì nói cũng phải có vài người ngốc nghếch như tôi chứ. Nếu không như vậy thì một mình tôi chẳng phải là quá buồn hay sao?”
Trong lòng Lệ Khuynh Thành vui như hạn hán lâu ngày gặp mưa xuân vậy, vùng đất hoang vu khô cứng như sa mạc đó bắt đầu trở nên mềm nhuyễn, thư thái hơn rất nhiều, biến thành hàng nghìn hàng vạn mẫu đất phì nhiêu, màu mỡ. Chỉ cần ai đó vứt con giống xuống, thì sẽ có thể mọc rễ, nảy mầm, nở ra những bông hoa đẹp nhất thế gian này.
“Cảm ơn anh.” Lệ Khuynh Thành nói.
“Người phải nói cảm ơn là tôi mới đúng chứ.” Tần Lạc lắc đầu cười nói. “Hôm nay cô đưa tôi đến đây, không phải để nói với tôi về chuyện hàng nhái, bắt chước của Danh Y Đường, mà là muốn nói với tôi những điều này phải không?”
“Không sai.” Lệ Khuynh Thành gật đầu thừa nhận. “Chỉ trong vòng nửa năm mà Quốc Tế Khuynh Thành đã có bước tiến khổng lồ như vậy. Nếu năm nay thành công khai thác phát triển thêm thị trường hạng nhất như Hồng Kông, Đài Loan cùng với vùng Đông Dương, Hàn Quốc ...v...v... thì doanh thu hàng năm có thể đạt đến một con số động trời. Hơn nữa, chúng ta lại hợp tác một hạng mục lớn như vậy với bên quân đội, đây quả thực là một miếng thịt lớn mà người ta đích thân đem đến tận miệng mình vậy___Lẽ nào lại không ai cảm thấy rung động hay sao? Trò chơi cá lớn nuốt cá bé không chỉ xuất hiện ở ngoài sông, ngoài biển, mà trên thương trường cũng như vậy cả thôi.”
“Tôi bắt buộc phải nói trước với anh, trên thế giới này, có rất nhiều người chán sống. Anh có nói chuyện với người ta tử tế thế nào thì người ta cũng không thèm để ý đến anh, anh buộc phải đánh cho họ cảm thấy đau đớn, thì họ mới chịu lùi bước, mới biết thế nào là sợ hãi.”
“Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi.” Tần Lạc nói. “Cô muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đi.”
“Tôi hy vọng rằng, khi tất cả mọi người trên toàn thế giới này đều hiểu lầm tôi, thì anh vẫn kiên định đứng về phía tôi.” Lệ Khuynh Thành nhìn thẳng vào Tần Lạc, nhấn mạnh từng chữ một. Đây cũng là mục đích mà nàng hôm nay nói ra những lời này.
Nàng không hy vọng sau khi mình lén lén lút lút làm một số việc mà bị Tần Lạc biết, thì hắn sẽ hiểu lầm nàng, rồi sẽ oán trách nàng, thậm chí còn oán hận nàng nữa. Vì thế mà nàng muốn nói trước cho hắn biết tất cả những khả năng có thể xảy ra.
“Người ta nói, đằng sau một người phụ nữ thành công, nhất định là có một hàng người đàn ông thành công. Tôi là một trong những người trong số đó vậy.” Tần Lạc gật đầu cười nói.
“Không.” Lệ Khuynh Thành lắc đầu. “Chỉ cần một người là đủ rồi.”
Nói ra hết rồi, nếu còn tiếp tục đề tài có vẻ nặng nề này thì khó tránh khỏi ai cũng không vui.
Tần Lạc gọi ra một ít điểm tâm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vui vẻ hòa nhã. Bởi vì người ngồi đối diện là thiên kiều đại mỹ nhân Lệ Khuynh Thành, nụ cười của nàng tươi như hoa nở mùa xuân, âm thanh rộ lên rộn rã vui tai, dường như làm cho toàn bộ nữ nhân trong quán cà phê đều phải im lặng không nói lên lời.
Cho nên, không ít phụ nữ thực sự vô cùng đau khổ vì không thể chịu được bị người khác làm lơ không để ý đến. Họ kéo người yêu, người tình hay chồng đang lưu luyến không muốn rời của mình rời khỏi nơi đây. Chỉ trong chốc lát, ngoài đôi Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành ra thì trong quán cà phê chỉ còn có mấy bàn toàn là đàn ông vẫn giữ vững trận địa, không muốn rời đi.
Cho dù không thể có ý gì với người đẹp, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm một cái cũng không cảm thấy có lỗi với giá tiền của tách cà phê này.
“Đẹp cũng là có tội đấy.” Tần Lạc cười trọc ghẹo.
“Khêu gợi là vô tội.” Đôi mắt quyến rũ của Lệ Khuynh Thành liếc nhìn Tần Lạc một cái, thấp giọng nói.
Sắc mặt Tần Lạc đỏ lựng lên, hắn liền giả bộ cúi đầu uống tách cà phê trong tay mình. Hắn biết nàng đang nói đến chuyện khi hắn ở lại nhà mấy người này, hắn đã nhìn trộm nàng.
“Nhưng mà, có phải tôi muốn nhìn trộm đâu cơ chứ?” Trong lòng Tần Lạc cũng thấy tủi thân vô cùng. Nàng mặc bộ đồ ngủ vô cùng khêu gợi rồi đi đi lại lại trước mặt người ta, nếu không nhìn trộm vài lần, thì quả là không nể mặt nàng chút nào phải không?
“Tư Tuyền gọi điện thoại đến muốn anh đi Đài Loan một chuyến.” Lệ Khuynh Thành lên tiếng.
“Đến Đài Loan làm gì?”
“Kem dưỡng da Kim Dũng sắp được mở ra ở thị trường Đài Loan. Anh phải qua đó làm một số công việc phụ trợ.”
“Cô đi không phải là thích hợp hơn hay sao? Tôi còn chẳng biết mình có thể làm được gì.” Tần Lạc cười nói.
“Anh đến đó trị bệnh là được rồi.” Lệ Khuynh Thành nói. “Giống như khi trị bệnh cho Tư Tuyền vậy đó.”
Tần Lạc gật đầu, nói: “Rõ rồi. Cách tuyên truyền đơn giản như vậy thì tôi hiểu.”
Là một người đàn ông rất có phong độ, lần này Tần Lạc giằng lấy thanh toán. Sau đó hai người rời khỏi quán cà phê dưới ánh mắt cảm kích của người phục vụ, rồi vẫy một chiếc taxi chuẩn bị quay về Quốc Tế Khuynh Thành.
Một chiếc xe taxi bẩy chỗ đến 70% vẫn còn mới, màu trắng, đi theo sát phía sau,nhìn có vẻ như không có liên quan gì đến chiếc taxi đi phía trước cả.
Tựa như gió lạnh thổi lăn tăn làn xuân thủy, bắt đầu từ ngày hôm nay, cuối cùng thì cuộc sống bình lặng của Tần Lạc ở Yến Kinh cũng bị người ta đến quấy phá.
Cuối cùng thì Tần Lạc cũng bắt đầu bước lên sân khấu ở Yến Kinh, vào vai một nhân vật vô cùng quan trọng trong vở kịch đặc sắc này.
Ngày trước hắn là một nhân vật vô tình bị người ta lãng quên.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Hai người nói chuyện một hồi lâu, tiêu hao không ít thời gian ở quán cà phê này. Đợi đến khi họ lên chiếc xe bị kẹp giữa lòng đường, chầm chậm nhích từng bước về phía trước với tốc độ của một con rùa, lúc này họ mới ý thức được là hiện giờ đang là giờ tan tầm.
Những người không đi làm theo giờ hành chính, thì chẳng có khái niệm gì về dòng người đông đúc này cả. Càng không hiểu nổi nỗi khổ của đám người đang chen chúc nhau giữa một biển người đông như kiến đang nóng long được trở về nhà này.
“Thế này thì phải đi đến bao giờ đây?” Tần Lạc nhìn về đoàn xe chằng chịt nối đuôi nhau ở phía trước, cười khổ nói.
“Anh vẫn còn hạnh phúc hơn họ rất nhiều.” Lệ Khuynh Thành cười nói. “Người ta thì vội vã trở về nhà, còn anh thì vẫn còn thời gian ngồi trong xe mở lò sưởi rồi ngắm người đẹp nữa.”
Câu nói này chẳng phải là đang nhằm vào anh tài xế lái xe hay sao, anh ta lại chẳng muốn tắc đến cả ba, năm giờ đồng hồ ấy chứ. Nếu như thế, thì anh ta có thể ngắm nhìn người đẹp ngồi phía sau thông qua chiếc gương chiếu hậu.
Lái mười mấy năm taxi rồi, cũng không phải là chưa gặp hành khách nữ đẹp bao giờ. Nhưng có thể gặp được người phụ nữ mà thoạt nhìn thôi đã làm cho người ta rung động, si mê, thì thực sự là vô cùng hiếm có, nhất cử nhất động của nàng, một ánh mắt của nàng, hay một nụ cười của nàng thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
“Bây giờ có rất nhiều đường cấm đi ngược chiều, nên vẫn được coi là nhanh hơn một chút đó. Như trước kia thì xe có bị tắc nghẽn đến hai giờ đồng hồ cũng là chuyện bình thường thôi.” Anh tài xế tỏ ra thân thiện nói. Anh ta không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào để được nói chuyện với Lệ Khuynh Thành.
Đàn ông mà, ai cũng có tính háo sắc dù chỉ là đôi chút. “Nếu không thì tôi mở nhạc cho hai người nghe nhé?”
Anh ta vừa nói, tay vừa ấn vào nút để mở radio ra.
“____Ba chuyên gia trung y của Danh Y Đường đang khám bệnh miễn phí ở quảng trường Hữu Nghị, thu hút gần một nghìn người đến xem và khám bệnh. Đây đã là lần thứ sáu Hoa Hạ Danh Y Đường khai triển những cuộc khám bệnh miễn phí rồi, bác sỹ Mã Trường Thọ của Danh Y Đường tiết lộ cho phóng viên biết, ngày sau Danh Y Đường còn tiếp tục mở ra những hoạt động khám bệnh miễn phí như thế này, hơn nữa sẽ không chỉ giới hạn ở Yến Kinh, mà sẽ tiến rộng ra các thành phố khác trong cả nước, để cho càng nhiều người bệnh___”
Anh tài xế nghĩ rằng hành khách ngồi trên xe chắc là không muốn nghe những tin tức như thế này chút nào, nên anh ta định chuyển sang kênh ca nhạc.
Tần Lạc nói: “Nghe cái này đi.”
“Hề hề, được. Chỉ cần hai người thích là được rồi. Cái Hoa Hạ Danh Y Đường này tôi cũng biết, bệnh dạ dày của mợ của em họ vợ tôi cũng được họ chữa khỏi đấy, ha ha, chỉ cần uống có ba thang thuốc là khỏi rồi, quả thực là kỳ diệu. Thế nên tôi là tôi thấy rằng trung y của chúng ta vẫn là tốt nhất___”Anh tài xế này cũng giống như những tài xế khác ở Yến Kinh vậy, trên trời dưới đất cái gì cũng biết cả, những tin đồn của minh tinh cho đến dân thường, ai họ cũng biết. Bất kể nói đến đề tài gì họ cũng có thể tham gia đôi chút.
Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc một cái rồi cười nói: “Xem ra, cái tổ chức từ thiện này đã ăn sâu vào lòng dân chúng rồi thì phải.”
“Đây là việc tốt.” Tần Lạc nói. Tuy miệng hắn nói vậy, nhưng trong lòng có chút gì không được thoải mái cho lắm. Hắn đang nghĩ, nếu cái Danh Y Đường này mà có quan hệ gì với Quản Tự, thì sự việc không đơn giản chút nào.
“Thu nạp lòng dân, mưu đồ không nhỏ.” Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói. “Nếu anh là người làm ra những chuyện như vậy thì tôi tin, còn người khác làm ra những chuyện như vậy thì tôi không tin. Cả cái đất Trung Quốc to lớn này chỉ có một Tần Lạc mà thôi.”
“Vậy cô nghĩ rằng bọn họ làm vậy là vì cái gì? Vì tiền? Vì danh lợi?”
“Tôi cũng có theo dõi về cái tổ chức này, hoạt động ban phát cho dân này đã đi vào lòng dân, hết tết năm nay, họ lại càng gia tăng các hoạt động quảng cáo và tuyên truyền vô cùng đa dạng____” Lệ Khuynh Thành nói. “Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì họ sẽ là đối thủ cạnh tranh đáng ghờm của Công Hội Trung Y.”
“Tại sao không phải là đối tác tốt nhất của Công Hội Trung Y chứ?” Tần Lạc cười hỏi. Câu nói hắn vừa nói ra, đến bản thân hắn cũng không thể tin nổi.
Nếu có người có thể đứng cùng chiến tuyến với hắn, làm cùng một việc với hắn, thì hắn sẽ hoan nghênh nhiệt tình. Nhưng, cái ý nghĩ này quả thực là có đôi chút ấu trĩ.
Hơn nữa, sau khi hắn biết Quản Tự và Hoa Hạ Danh Y Đường có quan hệ với nhau, thì hắn càng không hy vọng có thể hợp tác với Danh Y Đường được.
Nhiều khi, Tần Lạc cảm thấy mình giống như một người anh hùng trong những phim của Hollywood, là một nhân vật anh dũng có thể cứu rỗi cả một quốc gia, cả một địa cầu vậy.
“Anh nói những lời như thế này___Á” Lệ Khuynh Thành chưa nói hết câu, thì đầu nàng liền bị Tần Lạc dí xuống dưới. Hơn thế, hướng của khuôn mặt nàng bị dí xuống lại đúng chỗ bộ hạ của hắn ___ Một tư thế làm cho người ta phải nghĩ ngợi lung tung.
Tên trai tân ngây thơ này sao đột nhiên lại trở nên hoang dã như vậy chứ?
Khi trong đầu nàng vẫn đang mơ hồ hiện lên những suy nghĩ này, bỗng nghe thấy ‘choang’ một cái, cánh cửa kính trên xe bị một vật gì đó làm cho vỡ tan ra, những mảnh thủy tinh rơi xuống đất kêu loang choang, bắn tung tóe lên đầu của Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành.
Lúc này Lệ Khuynh Thành mới biết là đang có chuyện gì xảy ra, tuy vô cùng hoang mang lo sợ, nhưng biểu hiện của nàng vẫn rất bình tĩnh, thân thể nàng không động đậy, trầm giọng hỏi: “Tần Lạc, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người nổ súng.” Tần Lạc nói. Hắn không đem theo Tiểu Hắc bên người nên giờ có muốn phản kích lại cũng không có vũ khí mà sử dụng.
Viên được đạn bắn ra từ chiếc xe bảy chỗ nằm chếch đối diện, khi nãy Tần Lạc vô tình nhìn qua gương chiếu hậu, liền nhìn thấy một nòng súng được giơ lên từ cửa xe của chiếc xe bảy chỗ đó.
Thậm chí lúc đó hắn còn không rõ mục tiêu của khẩu súng này có phải nhằm vào mình hay không nữa, nhưng, ý thức về sự nguy hiểm trong đầu hắn mách bảo hắn phải lập tức đưa ra một sự lựa chọn chính xác.
Hắn liền dí đầu của Lệ Khuynh Thành xuống, sau đó dùng thân thể mình để che chắn cho nàng.
Anh chàng tài xế ngồi đằng trước ngước ánh mắt hoang mang của mình ra đằng sau nhìn, thì thấy những mảnh vỡ thủy tinh ở cửa xe và hai người đàn ông mặc một bộ vest đen vừa nhảy ra từ chiếc xe bảy chỗ và đang tiến bước hướng về phía mình, cuối cùng thì anh ta cũng hiểu ra vấn đề, tay chân luống cuống cởi chiếc dây an toàn, đẩy cửa nhảy xuống chạy ra ngoài.
Tần Lạc không biết mình nên ngăn cản hành động của anh tài xế hay là cứ để mặc cho anh ta chạy thoát chết.
Bởi vì hắn biết, mục tiêu của những người này chắc chắn là mình chứ không phải ai khác, ai còn rỗi hơi cầm súng chạy đuổi theo một tên tài xế cơ chứ?
Nhưng, rất nhanh, Tần Lạc đã bắt đầu cảm thấy hối hận về quyết định của mình.
Anh tài xế taxi vừa mới mở cửa chạy ra ngoài được hai bước thì một tiếng lại một lần nữa vang lên.
Thân thể anh ta kèm theo một viên đạn được bắn với tốc độ lớn, lập tức gục ngã trên chiếc xe BMW màu bạc gần đó.
Giống như một trò chơi của những đứa trẻ ở nông thôn thích chơi mỗi dịp Tết đến: Để những quả pháo vào trong đống phân bò, rồi sau đó đốt sợi dây pháo lên để nó bắn tung tóe ra xung quanh.
Đầu của anh tài xế đã bị trúng đạn, não tủy cùng với máu trào ra tung tóe.
Người phụ nữ chủ của chiếc xe BMW nhìn thấy tình cảnh vô cùng khủng bố qua chiếc gương chiếu hậu, liền hét lên một tiếng thất thanh rồi lập tức đẩn cửa xông ra ngoài.
Những người ngồi trên xe bị ngăn ở giữa lòng đường cũng lần lượt chú ý tới tiếng sung ở phía này, sau đó ai nấy đều ôm lấy đầu mình, rồi hoảng hốt nhảy ra ngoài từ trong xe của mình hay người khác.
“Không được động đậy.” Tần Lạc nói với Lệ Khuynh Thành vẫn đang nằm gọn dưới người hắn. Sau đó hắn tiện tay nhặt lấy một miếng thủy tinh rồi giữ chặt trong tay.
Hắn biết là bọn chúng có súng, và cũng biết rằng bọn chúng đang tiến nhanh tới chỗ này.
Nếu để cho bọn chúng đến gần thì hắn và Lệ Khuynh Thành sẽ chết chắc.
Tần Lạc lấy một chân đạp mạnh vào cửa xe, sau đó hắn lăn mấy vòng trên mặt đất, nhanh như tia chớp, hắn ném miếng thủy tinh trong tay mình về phía hai người đàn ông mặc áo đen.
Đây không phải là ném bừa, mà là một chiêu với độ sát thương cực lớn. Thủ pháp ném mảnh thủy tinh ẩn chứa chân khí trong cơ thể, miếng thủy tinh bay trên không xé gió vút đi, xoáy tròn, giống như một lưỡi dao sắc nhọn, bay thẳng vào mặt của mục tiêu.
Tần Lạc không kịp kiểm tra xem cái ném này của hắn có đả thương được địch thủ hay không, thì thân thể của hắn đã vội chui vào chỗ khe hở của hai chiếc xe. Ngay sau đó, liền lấy ra hai chiếc ngân châm ở trong ống tay áo.
Tất nhiên, ngân châm cũng là một vũ khí lợi hại. Nhưng, dùng cái vũ khí băng giá ngân châm này để đối phó với tử đạn ___ Thì vẫn làm cho người ta có cảm giác thật là hoang đường.
Thế nhưng, hiện giờ Tần Lạc không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác.
Cũng vào lúc này, hắn đã hạ quyết tâm, từ lần sau mỗi khi ra khỏi nhà, bất luận thế nào cũng phải đem theo Tiểu Hắc bên mình, không rời nửa bước.
Pằng chíu!
Một viên đạn sượt vào chiếc xe, chỗ mà Tần Lạc đang ẩn nấp, viên đạn găm thẳng vào thành sắt của xe, phát ra những tiếng nổ giòn tan, nhưng lại vô cùng chết chóc, ghê rợn.
Tần Lạc biết mục tiêu của mình đã bị bọn chúng phát hiện ra, nhưng hắn lại không dám đi quá xa, bởi vì Lệ Khuynh Thành vẫn còn ở trên xe, hắn không thể bỏ mặc người phụ nữ không có bất kỳ năng lực gì để phán kháng này.
Tất nhiên, hắn biết rất có thể mục tiêu của những người này là mình. Chỉ cần mình bỏ chạy thì sẽ có thể lôi kéo sự chú ý của bọn chúng.
Nhưng hắn không thể đánh đổi sự sống còn của Lệ Khuynh Thành như thế được.
Nếu như trong lúc những người này truy đuổi hắn rồi tiện tay cho Lệ Khuynh Thành một phát đạn, thì liệu hắn có thể chịu đựng được cú sốc này không?
Có thể chịu đựng được không đây? Địa vị của nàng ở trong tim mình lại quan trọng như vậy sao?
Tần Lạc thất thần trong giây lát rồi lập tức kéo suy nghĩ của mình quay trở lại hiện trạng.
Bùm, choang!
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vỡ tan của những mảnh thủy tinh, Tần Lạc nhìn ra phía ngoài, sợ đến nỗi suýt tí nữa thì tim hắn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lệ Khuynh Thành, người đàn bà điên cuồng kia dám cầm một nắm thủy tinh ném về phía hai tên sát thủ đang tiến về phía Tần Lạc.
Liền sau đó hét lên với Tần Lạc: “Tần Lạc, mau chạy đi.”
Khuôn mặt nàng lo lắng vô cùng, mất hết cả phong thái nho nhã, thư thái được duy trì từ trước đến giờ.
Chạy? Ta sao có thể chạy được đây?
Hai tay súng bị Lệ Khuynh Thành khiêu khích thì tức giận thấy rõ, một tên vẫn tiếp tục chạy tới đuổi giết Tần Lạc, còn người kia thì cầm súng lên nhắm đúng vào Lệ Khuynh Thành đang đẩn cửa chạy ra chỗ đám đông.
Tần Lạc không còn quan tâm đến cái gì nữa, hắn đã bất kể mọi thứ, trong giây lát, hắn từ chiếc xe che chắn trước mặt nhảy ra ngoài, tiến về phía tay súng nọ một cách oai hùng, không sợ sệt.
Cuối cùng thì Tần Lạc cũng nhìn kỹ được mặt của tay súng này, mái tóc vàng bạch kim, khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt cùng với đôi mắt có phần hơi nhỏ nhưng lại rất có thần ___Không ngờ lại là người da trắng.
Hành động ngu xuẩn của Tần Lạc hoàn toàn nằm ngoài sự suy tính của hắn ta, tiếp đó, hắn ta nhếch mép cười với ý châm chọc, giơ súng lên nhắm vào người đàn ông đang chạy nhanh như bay này___
Bùm!
Hắn ta lại giật cò lên đạn thêm một lần nữa. Lần này, mục tiêu của hắn vẫn là cái đầu của Tần Lạc.
Hắn ta thích cảm giác máu me tung tóe khắp nơi như đốt pháo vậy. Giống với trò chơi khi bé hắn thường chơi đùa với hội bạn.
Thế nhưng, phát súng bắn ra rồi mà người đàn ông kia vẫn không nằm xuống, hơn nữa hắn vẫn giữ nguyên được tư thế chạy trốn hướng về phía trước.
Hắn ta liền hoài nghi có phải mình đã hoa mắt rồi không. Rõ ràng vừa rồi đã nhắm thẳng vào đầu hắn mà, sao hắn lại có thể né tránh được cơ chứ?
Ly từng nói: “Phải bị ăn đòn thì mới học được đi đánh người khác.”
Ngay từ ba mươi giây đầu bị đánh gục đến mười mấy phút kiên trì ở phía sau, nửa tiếng đồng hồ, Tần Lạc không chỉ liều mạng với Ly, mà đa phần là hai người luôn ở trong trạng thái quần lấy nhau___ Tốc độ của Ly vừa nhanh vừa tàn bạo, vậy mà hắn còn chống đỡ được. Tốc độ của tay súng này so với Ly mà nói, thì có phần hơi chậm đôi chút. Nói cho cùng, thì đó là sự chênh lệch của cảnh giới.
Hắn đã tự cứu mạng mình từ mấy chiêu học được ở Ly, chỉ hơi nhích sang bên một bước bèn tránh được viên đạn chí mạng này.
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt của tay súng, lại một lần nữa nhắm thẳng vào ngực của Tần Lạc mà bắn.
Tiếng súng vừa vang lên, nhưng lại truyền lại tiếng kêu rên thảm thiết của chính tay súng.
Hai cây ngân châm trong tay Tần Lạc được hắn đâm thẳng vào mắt của tay súng. Nhanh, mạnh, cây ngân châm đâm xuyên vào bên trong, chỉ để lại ít đuôi ở phía ngoài.
Cực giống với chiêu thức châm của ‘Thâm Hầu Pháp’, chuyên dùng để trị những bệnh nặng.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Gió lạnh thấu xương, mùi máu đỏ tanh nồng, làn không khí nhơ bẩn, từng đám người đang chạy như bay trên đường, những tiếng gào thét đến chói tai____Và còn một thi thể vẫn nằm đó, chưa kịp nói lời từ biệt với thế giới này.
Giai điệu chủ yếu của hoàng hôn ngày hôm nay đó là hỗn loạn, đây là một vụ mưu sát hiện trường có ác ý.
Châm cũng là hung khí, dùng nó có thể cứu sống mạng mình, lại có thể giết người.
Sau khi Tần Lạc đâm xuyên hai cây ngân châm vào mắt của kẻ khủng bố này, thì để mặc cho hắn ta đứng đó rống lên đau đớn, Tần Lạc liền xông lên phía trước, một cú chém từ tay của hắn phất ra làm gãy cánh tay của hắn ta, tiếp lấy khẩu Keerte M1911 trước khi nó rơi xuống đất, lần lượt bắn hai phát vào hai bên đùi của hắn ta, liền sau đó liền chạy nhanh về hướng mà Lệ Khuynh Thành đang chạy trốn.
“Người đàn bà điên. Đúng là người đàn bà điên.” Tần Lạc điên tiết chửi thầm trong bụng.
Rõ ràng người bọn chúng muốn giết là mình, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, nằm yên trong xe thì sẽ chẳng có nguy hiểm nào cả.
Nàng ta nhảy ra ngoài làm gì? Nhảy ra ngoài làm gì cơ chứ?
Khuôn mặt Tần Lạc bỗng nhiên trở nên hung dữ vô cùng. Không còn vẻ hòa nhã, hơi có chút xấu hổ hàng ngày của hắn. Những vệt máu tươi hiện rõ trên chiếc trường bào trên người hắn, tay hắn cầm súng, tựa như hung thần giáng thế vậy.
Tiếng súng kinh hoàng ở nơi này đã làm kinh động đến hàng loạt người lái xe của đám xe bị kẹt tại đây, có vô số người đã bỏ lại những chiếc xe yêu quý của mình mà bỏ chạy. Vì vậy mà có thể thấy rất nhiều người đang ôm đầu mình đang trốn chạy trên khắp con đường.
Tần Lạc nhìn thấy Lệ Khuynh Thành, cũng nhìn thấy tay súng mặc đồ đen lúc trước vẫn bám theo sau mình.
Cũng là một tên nước ngoài tóc vàng, mắt xanh, mũi lõ, điều này càng làm cho Tần Lạc càng thêm kiên trì, quyết tâm làm dạng danh nền trung y ở Mỹ.
Thân thủ Tần Lạc vô cùng nhanh nhẹn, lập tức bám sát theo, bước ‘Tiềm Hành Thức’ này cũng học từ Ly mà có. Mũi chân chạm đất, đi nhanh dưới hình thức từng bước nhỏ một, tốc độ cực nhanh nhưng không hề phát ra bất kỳ tiếng động gì khi bước trên mặt đất.
Lệ Khuynh Thành chạy như điên như dại, cũng không biết đôi giày cao gót dưới chân nàng biến đi đâu mất, đôi chân trắng nõn nà giẫm từng bước trên nền đá.
Vừa chạy, nàng vừa kêu lên hãm hiếp___Người phụ nữ này, đến chạy trốn mà nhìn vẫn quyến rũ, thu hút lòng người đến vậy.
Nhưng điều làm Tần Lạc phải thán phục đó là, mặc dù bị người ta cầm súng đuổi theo, nhưng nàng vẫn rất chi là trí tuệ.
Người Trung Quốc ai cũng có thói quen ưa náo nhiệt. Nhưng, phần nhiều, thì biểu hiện của họ lạnh lùng đến độ mất hết nhân tính với những người không có liên quan gì với họ.
Bọn họ thờ phụng tiêu chuẩn hành sự, đó là ‘Việc không liên quan đến mình, thì tránh càng xa càng tốt’ , coi câ u nói ‘Tuyết nhà ai người ấy quét, không quan tâm nóc nhà bên đã bị đóng băng’ như một câu châm ngôn quý báu vậy. Chỉ cần việc hoặc người không có liên quan gì đến mình, thì họ hoàn toàn có thể coi đó như một trò khôi hài mà thưởng thức.
Lệ Khuynh Thành hét lên câu ‘Hãm hiếp’, nên những người ở bên đường kia rất có thể sẽ vì tò mò không hiểu sự tình thế nào mà vây xung quanh để xem trò vui. Chỉ cần có người đứng xem là có thể tăng thêm xác suất cho nàng chạy thoát.
Nếu nàng mà hô lên ‘Cứu mạng, có người giết người’, thì e rằng những người đi đường kia có khi còn chạy nhanh hơn nàng cũng nên____
Nàng chạy gấp quá, không may giẫm phải một hạt lê. Hạt lê làm cho cả thân thể của nàng mà nhoài về phía trước, Lệ Khuynh Thành lảo đảo, rồi ngã đến bịch một cái xuống đất.
Cuối cùng thì tên sát thủ áo đen cũng tìm ra được cơ hội nổ súng, hắn bình tĩnh giơ khẩu súng trên tay mình lên.
Tần Lạc trong lúc kinh hãi, cũng bất chấp khoảng cách còn xa tít tắp của mình với Lệ Khuynh Thành, thậm chí đến thời gian để ngắm chuẩn cũng không có. Chỉ nhắm chuẩn vị trí của tên sát thủ, rồi bóp cò một cách dứt khoát.
Hắn cũng cần cho tên sát thủ kia một lời cảnh cáo, lời cảnh cáo của một người cầm súng đừng từ đằng sau.
Pằng!
Tiếng súng vang lên nhưng tên sát thủ áo đen lại không hề có bất kỳ thương tích gì.
Bắn trượt rồi!
Cũng giống với dự đoán của Tần Lạc điều, tên sát thủ áo đen đó đã quay đầu lại, sau đó hắn ta nhắm đúng người Tần Lạc đang chạy như bay mà bắn.
Một phát.
Hai phát.
Ba phát___
Sau khi số đạn trong nòng súng của hắn ta đã được bắn ra hết, thì hắn tỏ ra không ham chiến chút nào, chạy nhanh như tia chớp vào bên trong đám đông, thoắt một cái đã biến mất không để lại bất kỳ dấu tích gì.
Tất nhiên Tần Lạc cũng sẽ không thèm đuổi theo làm gì, mà hắn chạy ngay đến bên Lệ Khuynh Thành, đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi: “Cô thấy thế nào? Có bị làm sao không?”
“Tôi không sao.” Lệ Khuynh Thành từ từ bò dậy, đầu gối trơn tru gợi cảm của nàng bị nền đá xi măng khô cứng làm cho rách hẳn một miếng da. Những giọt máu nhỏ bắt đầu chảy ra, tuy không có vấn đề gì đáng ngại nhưng đau đớn vô cùng.
“Không sao là tốt rồi.” Cuối cùng thì Tần Lạc cũng thấy an tâm. Khi nãy từ xa nhìn thấy Lệ Khuynh Thành bị ngã sấp xuống, hắn lại cứ tưởng nàng đã bị trúng đạn rồi cơ. Điều này làm hắn sợ đến mức tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy.
“Anh bị trúng đạn rồi kìa.” Lệ Khuynh Thành nhìn thấy máu đang xối ra từ những lỗ nhỏ trên vai Tần Lạc thì vô cùng lo lắng nói.
“Không sao. Chỉ là bị viên đạn sượt qua một chút thôi.” Tần Lạc cười khổ. Nói thế nào thì hắn cũng không thể mạnh bằng Ly được, tuy đã học được chiêu thức đó của Ly để né tránh, nhưng vẫn bị trúng viên đạn đó trên vai.
“Đừng có cười trừ thế nữa. Mau mau gọi xe cấp cứu đến đây.” Lệ Khuynh Thành giơ tay định lấy điện thoại ra, thì phát hiện túi xách của mình vẫn để bên trong chiếc taxi. Nhớ lại cái chết thê thảm của anh tài xế, nàng cảm thấy buồn bã, ủ dột vô cùng.
“Không cần gọi xe cấp cứu đâu.” Tần Lạc chỉ vào cái đoàn xe dài như đuôi rồng cả nửa ngày rồi mà không có nhúc nhích gì, nói: “Đợi đến khi xe cấp cứu đến, thì tôi đã chảy máu quá nhiều mà chết rồi. Báo cảnh sát đi.”
Lệ Khuynh Thành gật gật đầu, bò dậy chạy về phía chiếc xe taxi. Chuẩn bị tìm cái túi xách của mình để còn lấy điện thoại báo cảnh sát.
Thực ra cũng không cần Tần Lạc báo cảnh sát thì những cảnh sát ở gần đó cũng đã kịp chạy lại rồi.
Nổ súng ngay trên đường quốc lộ, xảy ra chuyện lớn như vậy, thì kể cả bọn họ có lười biếng đến mấy đi nữa cũng không dám lơ là đứng yên một chỗ.
Rất nhanh, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành, một người bị trúng đạn còn một người bị thương, đều được đưa đến bệnh viện gần nhất___
Quản Tự đang ngồi trên ghế salon đọc mấy tờ báo tin tức ngày hôm nay, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại từ chiếc bàn uống trà vang lên.
Hắn ta vớ lấy cái điện thoại, nhìn số gọi đến xem là ai rồi nhấn nút nghe.
“Quản thiếu gia. Có tin tốt lành. Tin vô cùng tốt lành.” Từ bên kia đầu dây truyền đến giọng nói đầy sự vui sướng của Lý Lệnh Tây.
“Có chuyện gì mà vui thế?” Một đường cong mê lòng người hiện ra từ khóe miệng của Quản Tự, hắn ta cười hỏi.
“Đúng là ác giả ác báo. Không phải không báo, mà là chưa tới lúc bị báo đó thôi!” Lý Lệnh Tây cười ha hả nói. “ Anh biết không? Cái thằng họ Tần đó, sau khi đi ra từ công ty chúng ta, trên đường về nhà bị người ta chặn ngay giữa đường quốc lộ ___ nghe nói còn bị trúng đạn nữa.”
“Vậy sao? Vết thương có nghiêm trọng không?” Quản Tự bình thản hỏi.
“Bị trúng một viên đạn trên vai. Đáng tiếc. Qủa là đáng tiếc. Nếu bắn trúng sọ hắn thì tốt biết mấy.” Lý Lệnh Tây tiếc nuối nói.
“Ta cũng nghĩ như thế.” Quản Tự nói.
“Ha ha, tôi nói rồi mà. Tên họ Tần đó làm việc xấu nhiều quá, chẳng ai ưa gì hắn ta cả. Quản thiếu gia, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây? Hắn đi ra từ phòng làm việc của chúng ta, hơn nữa còn phát sinh một số chuyện không vui với tôi nữa___Liệu bên cảnh sát có hoài nghi chúng ta không? Nói cho cùng thì có đến vài người đàn bà rất có thế lực đang đứng đằng sau tên công tử bột đó. Tôi lo sự việc sẽ khó giải quyết.”
Quản Tự trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Mình ngay thẳng thì sợ gì tiếng xấu, cần phải làm gì thì tiếp tục làm đi. Nên nhớ rằng, nếu cảnh sát có hỏi đến thì cứ nói hết sự thật ra là được rồi.”
“Nói cả xung đột giữa tôi và hắn ta ra ư?”
“Nói hết.” Quản Tự không ngần ngừ gì liền nói.
“Được rồi. Tôi biết mình phải làm gì rồi.” Lý Lệnh Tây nói xong liền cúp điện thoại.
Lý Lệnh Tây thở dài một tiếng, sau đó cầm tờ báo ở bên cạnh lên. Đúng cái trang hắn đang nhìn thì thấy một mảng tin tức đăng rằng: Chiều ngày hôm nay, tại đường Huyền Vũ xảy ra một vụ nổ súng, có hai người bị chết và bảy người bị thương, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra ___
Chuyện lớn như vậy mà chỉ được đăng trên một góc báo bé xíu thế này___
Tiểu kiều. Lưu thủy. Nhân gia.
Trong một gian nhà cổ kính, có một người con gái mặc chiếc áo sườn xám vô cùng quyến rũ, tao nhã ngồi bên ô cửa sổ, tay ôm đàn tranh, còn hai người con trai lần lượt ngồi hai bên bàn đá để hỗ trợ nàng, nhưng lại có vẻ gằm ghè nhau.
Người con gái gẩy bài《Lâm Xung Dạ Bôn》, là một trong những khúc cổ tranh nổi tiếng nhất, đây cũng là khúc mục mà thiếu gia nhà họ yêu thích nhất. Là một bản nhạc kể về câu chuyện Báo Tử Đầu Lâm Xung sau khi bị quan phủ bức hại thì bất kể phong ba bão táp để tìm đến Lương Sơn nương tựa, khí thế hiên ngang, bi tráng, tâm tình phẫn nộ, có pha chút sát khí.
Tần Tung Hoành trong tay cầm cây viên cờ trắng (cờ vây) giống như khúc nhạc này vậy, nước đi như thần, ra tay tàn bạo, chiêu nào cũng có thể uy hiếp đến người khác, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Điền Loa cầm trong tay viên cờ đen, tuy có ra những chiêu kỳ diệu, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi sát khí nồng nặc từ đối phương, dưới đà khí thế đó thì cuối cùng cũng bị cờ trắng bao vây hết lại, không thể động đậy được nữa.
Điền Loa ấn chặt viên cờ mà không có cách nào hạ thủ được cả, cười khổ nói: “Sát khí của đại thiếu gia ngày hôm nay nặng quá, tôi không phải là đối thủ của anh.”
“Thua địch không được thua trận. Thế trận của cậu đã thua rồi, thì làm sao có thể quyết sống còn với ta ở đại cục đây?” Tần Tung Hoành người ngụ ý nói. Dừng chơi cờ là hắn lại khôi phục lại hình tượng phong độ, lịch sự của một công tử thế gia.
“Trong lòng đại thiếu gia có sát khí. Còn tôi là trên ván cờ có sát khí. Đã rơi vào bước đường cùng, thì làm gì còn đủ tự tin mà tiếp tục đấu với anh chứ?” Điền Loa cười nói. “Bởi vì chuyện hắn ta bị ám sát sao?”
Tần Tung Hoành giơ tay ra hiệu cho người con gái gẩy đàn đi ra ngoài, sau đó cầm tách trà trên bàn trà lên, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Cậu nói đi, ai là người đáng hiềm nghi nhất?”
Điền Loa nhìn vào mặt Tần Tung Hoành cười ha hả, giơ tay cho vào túi lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng ngậm, cũng không thèm quan tâm xem mùi thuốc có làm ô nhiễm bầu không khí thơm mát nhẹ nhàng, khoan khoái này không, sau khi đốt thuốc lên, hắn dít lấy một hơi thật dài rồi nói: “Người đáng nghi nhất___Tất nhiên là đại thiếu gia rồi.”
“Không sai.” Tần Tung Hoành ôn hòa cười nói: “Người có hiềm nghi nhất là tôi. Tần Lạc sẽ nghĩ như vậy, Mộc Nguyệt cũng sẽ nghĩ như thế ___Thậm chí đến cậu cũng cho là thế.”
“Nhưng, dựa vào cái gì mà bắt ta phải chịu tội thay người khác chứ?” Khuôn mặt Tần Tung Hoành sa sầm lại hỏi. Đôi mắt tràn ngập sát khí.
“Bởi vì anh với hắn ta tranh nhau một người phụ nữ.” Điền Loa cười tủm tỉm nói, cũng không thèm để ý chủ của mình đang tức giận. “Từ cổ hồng nhan đều là mầm mối tai họa của mọi việc. Chiếm đoạt được thân thể của họ là được rồi, còn cái thứ như trái tim hay linh hồn gì đó___Ai thích thì lấy đi đi.”
“Phụ nữ, ta phải cướp cho bằng được. Nhưng, việc này, ta cũng phải điều tra xem thế nào.” Tần Tung Hoành nói. “Ta muốn biết, rốt cuộc là ai là người đổ bát nước bẩn vào người ta.”
“Tôi biết phải làm thế nào rồi.” Điền Loa nói. “Nhưng, đại thiếu gia, hắn ta đáng để anh phải ra tay ư?”
“Nếu người khác đã ý thức được sự nguy hiểm của hắn, thì chúng ta cũng không thể dễ dàng bỏ qua thế được.” Tần Tung Hoành nói. “Hãy nhanh nhanh cho ta biết kết quả đi.”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Khách sạn Nghi Nhân Phủ ngày trước là một cái miếu, trải qua cả một thế kỷ phong ba bão táp, lại trải qua cả một thời kỳ phức tạp, thiên biến vạn hóa, bây giờ trở thành một khách sạn mang đậm phong cách Trung Hoa.
Khách sạn Nghi Nhân Phủ giống như phủ đệ thời ngày xưa của Vương Gia vậy, không có thang máy, không có nhà cao tầng, không có cả cái cửa thủy tinh lớn có thể xoay tròn được nữa___Chỉ có những viên ngói ngũ sắc và tường đỏ, cùng với một đám nhân viên phục vụ với áo đỏ vạt dài, quần đen, giày vải mũi tròn.
Vật càng hiếm càng quý, người Trung Quốc đã quen với những thứ như vậy, thì tất nhiên họ sẽ không cảm thấy có gì là mới lạ cả. Nhưng, người nước ngoài thì lại rất ưa chuộng phong cách đặc trưng của Trung Hoa này. Vì thế mà những người thường đến ở khách sạn Nghi Nhân Phủ này chủ yếu là khách tới du lịch Trung Quốc hoặc những thương vụ người ngoại quốc.
Một người đàn ông mặc một bộ vest đen bước nhanh vào trong sân, anh đứng gác cổng còn dùng tiếng anh nói ‘hello’ để lấy lòng hắn mà hắn không thèm để ý tới. Hắn đi xuyên qua hai cái hành lang, rồi từ trong túi rút ra cái thẻ phòng, mở cánh cửa phòng ra.
Vừa bước vào phòng, cởi bỏ chiếc áo vest trên người xuống, chuẩn bị đi ngâm mình vào bồn nước nóng, thì bỗng vang lên hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi bên ngoài cửa phòng.
Người đàn ông tóc vàng giật mình đánh thót, ngay lập tức hắn lấy một hộp có mật mã trong tủ ra, nhấn mật mã, lấy ra một hộp đạn ở trong đó, lấy khẩu súng dưới gối ra lắp đầy đạn đâu vào đó, lúc này hắn mới cầm khẩu súng trên tay, cẩn thận bước tới cửa.
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên, vẫn là hai tiếng gõ nhẹ và ngắn. Giống như sợ làm kinh động người khách ở bên trong vậy.
“Ai?” Người đàn ông dùng tiếng anh hỏi.
“Jim có ở đây không?” Giọng của một người đàn ông truyền vào từ bên ngoài, cũng nói bằng tiếng anh, mà còn là giọng London chính hiệu nữa.
Hắn ta không phải là Jim, nhưng hắn vẫn mở cửa phòng ra. Bởi vì ‘Jim có ở đây không’ là ám hiệu của tổ chức bọn họ.
Bước vào cũng là một người nước ngoài, mặc một bộ vest đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo đen rộng, dài đến đầu gối. Tóc dài xõa ngang vai, một bộ râu xồm xoàm giống như những ca sĩ nhạc rock lang bạt bên ngoài vậy.
“Sao anh lại đến đây?” Người đàn ông tóc vàng cau mày lại, nhìn tên râu xồm với vẻ mặt đề phòng. Hắn đứng chắn ở cửa, không có ý mời người khác vào bên trong.
“Lẽ nào, anh muốn đứng như thế này để nói chuyện với tôi sao?” Tên râu xồm chỉ vào những ngọn đèn sáng chói cùng với những khách trọ lúc lúc lại đi ngang qua rồi hỏi.
Người đàn ông tóc vàng do dự hồi lâu, cuối cùng cũng để ra một khe hở. Tên râu xồm lách người vào bên trong, cửa phòng lập tức được đóng lại.
“Anh đến đây làm gì? Lúc này đến đây, cẩn thận bị người ta phát hiện ra tung tích. Lẽ nào anh không biết sao? Dù có chết, thì lần hành động này của chúng ta cũng không thể bại lộ.” Người đàn ông tóc vàng không vui nói.
“Tôi cũng vì cái này mà phải tới đây đấy.” Tên râu xồm nhếch môi cười. Giống như nhân vật nam chính trong《KingKong》vậy___Đó là một con tinh tinh khổng lồ.
“Anh nói thế là có ý gì?” Người đàn ông tóc vàng hỏi, trong lúc hỏi thì ngón trỏ của hắn đã ngoắc vào chỗ để chuẩn bị bóp cò rồi.
Chỉ cần đối phương có những động tác gì bất thường thôi là hắn sẽ bóp cò hạ gục đối phương luôn.
“Kế hoạch của anh đã thất bại rồi. Người liên lạc của chúng ta vô cùng tức giận.” Tên râu xồm giường như không nhìn thấy những động tác nhỏ của người đàn ông tóc vàng thì phải, vẫn cười nhạt chỉ trích.
“Tình báo có vấn đề. Các người đã đánh giá thấp thực lực của hắn ta.” Người đàn ông tóc vàng nói với giọng không cam tâm.
“Đây không phải là lý do. Trên thực tế, thì hành động của các anh đã thất bại.” Tên râu xồm nói.
“Tôi sẽ giải thích với người liên lạc.”
“Không cần đâu. Ta đã giải thích giúp anh rồi.” Tên râu xồm cười nói.
“Tôi nghĩ, ông ấy nhất định sẽ hiểu thôi.” Người đàn ông tóc vàng nói.
“Không.” Tên râu xồm nhún vai nói. “Ông ấy bảo tôi phải giết anh.”
Người đàn ông tóc vàng rùng mình một cái, nhưng ngay lập tức giơ súng lên bắn vào người tên râu xồm.
Bùm!
Viên đạn bắn lên trên tường, còn tên râu xồm vung tay lên một cái, một nhát dao sắc nhọn vụt qua, từ cổ họng của người đàn ông tóc vàng phun ra một tia máu đỏ tươi.
Hai tròng mắt của người đàn ông tóc vàng trợn tròn, nhìn tên râu xồm với vẻ không tin vào mắt mình nữa. Liền sau đó thì té ngửa đập đầu xuống đất.
Tên râu xồm cầm con dao lên lau đi lau lại vào cái áo trắng trên người của nam nhân tóc vàng, lúc này mới chịu nhét nó vào trong túi trong của chiếc áo choàng. Hắn liếc nhìn thi thể đang nằm dưới đất một cái, lầm bầm nói: “Không sợ những đối thủ đáng ghờm như sói, chỉ sợ những đồng đội ngu ngốc như heo. Đúng là đáng kiếp, sao tổ chức lại có thể phái một tên ăn hại như thế này đến đây thi hành nhiệm vụ cơ chứ? Lẽ nào, họ lại nghĩ rằng sự việc có thể hoàn thành một cách dễ dàng như vậy sao?”
***************************.
Tần Lạc là một người đàn ông rất yêu thích, gần gũi với thiên nhiên, vì thế nên, khi hắn cảm thấy không khí trong phòng có phần nặng nề, áp lực, nhiệt độ có chút gia tăng, hô hấp cũng không được thoải mái thì hai mắt liền mở ra.
“Á. Thầy Tần tỉnh rồi.”
“Thầy Tần, thầy không sao chứ?”
“Tần Lạc, anh cảm thấy thế nào?”___
Biết bao nhiêu âm thanh ríu ra ríu rít ở bên tai hắn, lại còn biết bao nhiêu khuôn mặt nhỏ nhắn ngọc ngà đang nhìn mình với ánh mắt ân cần, lo lắng, Tần Lạc hạnh phúc đến độ muốn nhắm nghiền hai mắt một lần nữa.
Sao các nàng đều đến hết đây thế này?
Đương nhiên rồi, mắt đã mở ra thế này, giờ mà lại nhắm vào tiếp thì nghe có vẻ không hợp tình hợp lý chút nào.
Tần Lạc cười nói: “Tôi không sao đâu. Chỉ là rách chút da thôi mà, làm sao có chuyện gì xảy ra được cơ chứ?”
“Rách chút da gì cơ chứ? Bác sỹ còn gắp ra được một viên đạn cơ đấy. Chảy biết bao nhiêu là máu.” Vương Cửu Cửu nói với vẻ mặt đầy lo lắng. “Thầy Tần, rốt cuộc la ai mà lại độc ác như vậy? Dám hạ thủ với thầy ở ngay trên phố thế. Thật đáng ghét. Thầy đừng lo, em đã cho người điều tra giúp thầy rồi. Rất nhanh sẽ có thể báo thù cho thầy được rồi.”
Vương Cửu Cửu giống như một bạn gái nhỏ của hắn vậy, nàng ghé miệng vào bên tai Tần Lạc an ủi nói.
Đạn? Tần Lạc thầm nghĩ, lúc đó cảm giác vẫn ổn mà, sao lại có đạn được nhỉ? Lẽ nào khả năng kháng đạn của mình sao có thể lớn như vậy chứ?
“Sao em lại tìm được đến đây?” Tần Lạc cười khổ hỏi.
“Là tôi nói cho cô ấy biết đấy.” Lệ Khuynh Thành ngồi ở một góc giường bệnh tủm tỉm cười nói. “Vị học sinh này của anh gọi vào điện thoại của anh, đúng lúc anh đang làm phẫu thuật ở bên trong, nên tôi đã nói cho cô ấy biết tình hình của anh. Không thể để cho người ta lo lắng phải không?”
Tần Lạc nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt đầy quyến rũ của nàng, vừa vui sướng lại vừa buồn bực. Vui sướng là vì trải qua việc nguy hiểm đến vậy mà hai người vẫn có thể ngồi nói chuyện với nhau, và còn những điều tốt đẹp đang chờ đợi ở phía trước nữa. Còn buồn bực là vì___Rõ ràng là nàng làm vấn đề trở nên phức tạp hơn.
“Hoán Khê, sao em lại đến đây?” Tần Lạc cười khổ nói. Bản thân mình khi ở bên Lệ Khuynh Thành thì có người dùng súng tấn công, cái cảm giác này giống như ____Chồng đang ở bên tình nhân thì bị bọn cướp làm trọng thương, còn vợ thì vội vàng chạy đến bệnh viện để thăm nom.
Lâm Hoán Khê người mặc một bộ đồ nhân viên văn phòng màu bạc, tóc búi cao trên đỉnh đầu, khuôn mặt vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng đôi mắt thì lại không thể che dấu nổi sự lo âu, nàng nói: “Là cô Lệ đã gọi điện thoại thông báo cho em biết.”
“Tôi nghĩ, anh xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng nên báo cho người nhà biết một tiếng.” Lệ Khuynh Thành thành khẩn giải thích. Nàng làm bộ như không biết Tần Lạc lúc này xấu hổ nhường nào.
“Anh không sao. Em đừng lo.” Tần Lạc an ủi nói. “Bối Bối thì sao? Cô bé không biết à?”
“Đang ở với ông. Em không để mọi người đến hết đây.” Lâm Hoán Khê nói.
Mà ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, Tần Lạc cũng không biết nói thêm điều gì nữa.
Hắn không nói gì thì những người khác cũng không biết phải nói gì nữa. Người đi cùng Vương Cửu Cửu vào đây thăm Tần Lạc là bạn học Tiểu Hoa, nàng đang trợn tròn mắt, lướt hết một lượt những người trong phòng bệnh này mà cuối cùng cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
Sao không ai nói gì hết cả vậy?
Một lát sau, Tần Lạc không thể chịu được nữa rồi, bèn lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ quái này đi, hắn nói: “Tôi cảm thấy hơi khát.”
Vương Cửu Cửu và Lâm Hoán Khê cùng lúc đứng dậy định đi lấy nước cho Tần Lạc, nhưng khi chú ý đến động tác của nhau thì lại cùng lúc dừng bước.
Hai người nhìn nhau một cái, Vương Cửu Cửu ngượng ngùng nói: “Cô Lâm, hay là cô đi lấy đi.”
“Cửu Cửu đi lấy cũng được mà.”Lâm Hoán Khê nói.
“Ồ không. Cô lấy thì hơn.” Vương Cửu Cửu chối từ một lần nữa.
Lúc này Lâm Hoán Khê mới gật gật đầu, đi ra rót cho Tần Lạc một cốc nước ấm. Sau đó đỡ đầu hắn dậy, nhét một cái gối vào sau lưng hắn, rồi cẩn thận cho hắn uống từng hớp một.
Lệ Khuynh Thành trông thấy sự ăn ý và ngại ngùng của hai người thì cười đến suýt chút nữa không thở nổi.
Tần Lạc uống xong mấy hớp liền lên tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ đúng rồi.” Vương Cửu Cửu nói.
“Muộn thế này rồi sao? Cửu Cửu, em với Tiểu Hoa hãy mau về nghỉ ngơi đi. Mai còn phải lên lớp nữa chứ.” Tần Lạc lên tiếng khuyên răn. Đối đãi với những địch thủ to lớn, thì nên chia cắt ra mà hóa giải. Tuy rằng Tần Lạc chưa đọc qua những luận tập chiến tranh bao giờ, nhưng đạo lý cơ bản như thế này___tin là người đàn ông nào cũng hiểu.
“Không vội. Em tự lái xe đến đây. Em ngồi với thầy một chút nữa, rồi em sẽ đưa Tiểu Hoa về.” Vương Cửu Cửu nói. Hôm nay nàng mới đi lấy chiếc xe BMW của mình về, vốn là muốn đến tìm Tần Lạc đi hóng gió. Nàng muốn Tần Lạc là người khách đầu tiên của xe mình.
Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nên người khách đầu tiên đành nhường cho người đúng lúc đó gọi điện thoại đến cho nàng, đó là Tiểu Hoa.
“Đúng vậy, thầy Tần. Chúng em không vội về đâu. Tiểu Hoa cũng đứng bên cạnh nói đỡ. Ý đồ của Vương Cửu Cửu với Tần Lạc, chẳng khác nào lòng dạ của Tư Mã Chiêu (dã tâm cướp ngôi của Tư Mã Chiêu ở đời Tấn thời Tam Quốc thì ai ai cũng biết), người đi đường cũng biết. Là người bạn chí cốt với nàng, đương nhiên là phải giúp nàng nói đỡ vài câu rồi.
Tần Lạc không biết phải làm sao nữa, lại quay người lại hỏi Lệ Khuynh Thành: “Chân cô không sao chứ?”
“Không sao. Đã khử độc rồi, lại bôi kem dưỡng da Kim Dũng của chúng ta lên rồi. Chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu.” Lệ Khuynh Thành nói.
“Cô không đi nghỉ ngơi chút đi?” Tần Lạc hỏi. Hắn nghĩ rằng nên đưa tiễn người tạo ra nỗi phiền toái này đi trước cũng không tồi chút nào.
“Tôi vừa mới tỉnh lại. Đã ngủ mấy giờ đồng hồ rồi. Không sao, tôi ngồi đây nói chuyện với mọi người một lát.” Lệ Khuynh Thành cười hi hi nói.
“___”
Tần Lạc thầm nghĩ, sao mình có thể tỉnh dậy nhanh như vậy được chứ? Tại sao lại tỉnh dậy cơ chứ?
Bên ngoài hành lang có hai cô y tá đứng ở cửa thầm thì với nhau điều gìđó.
“Tiểu Giai, bệnh nhân bên trong hình như đã tỉnh lại rồi. Sao cậu không vào chăm sóc người ta đi?” Một cô bé có khuôn mặt trái xoan lên tiếng hỏi.
“Mình biết chứ. Nhưng mình có vào thì cũng thành vô dụng à. Bên trong đã chật cứng người rồi, việc gì cũng bị người khác tranh lấy làm hết rồi. Đã thế làm còn chuyên nghiệp hơn cả y tá chuyên nghiệp như mình. Mình đứng đó chẳng khác nào kẻ ngốc cả, tay còn không có chỗ để nữa.”
“Cậu nói đi, sao trên thế giới này lại có thể có nhiều người phụ nữ đẹp đến vậy chứ? Sao hôm nay bao nhiêu người phụ nữ đẹp đều tập chung ở bệnh viện này nhỉ? Họ không phải đều là bạn gái của người đàn ông đó đấy chứ?”
Tiểu Giai nghĩ một lát rồi nói: “Có thể lắm chứ. Mình thấy vẻ mặt của ai cũng lo lắng, ánh mắt họ khi nhìn người đàn ông kia ___Chẳng khác nào những con ong bắt gặp phải hoa phấn.”
“Suỵt. Nói nhỏ một chút đi. Lại thêm một người nữa này.” Cô mặt trái xoan lên tiếng ngăn lại.
tích cực thanks thể hiện đam mê đi các đồng đạo :D
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo