MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chuong 250: Luyện khí đại sư.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
Nửa canh giờ sau Liễu Minh hai người được đồng tử dẫn ra bên ngoài.
Trong đó mặt mũi Liễu Minh tràn ngập thần sắc tự định giá, chưởng môn Man Quỷ Tông thì thần sắc vô cùng hưng phấn.
Sau khi đồng tử thi lễ tiễn ra ngoài sơn cốc, chưởng môn Man Quỷ Tông lúc này móc một bản điển tịch hơi mỏng trong tay áo đưa cho Liễu Minh, mặt mũi tràn ngập tươi cười nói:
- Đây là bản tâm đắc của tổ sư gia năm đó lưu lại thao túng Vạn Cốt Nhân Ma, ngươi có thể lấy về xem thật kỹ. Lúc này Vạn Cốt Nhân Ma có thể tái hiện mặt trời cũng là nhờ vào Minh Cốt Quyết. Sư đệ mau chóng thông hiểu đạo lý trong điển tịch, nói không chừng sau đó không lâu sẽ sử dụng đến.
Liễu Minh kinh ngạc chợt lóe lên và trong miệng đồng ý.
Vì vậy chưởng môn Man Quỷ Tông lại dặn dò vài câu, mới chia tay Liễu Minh, bản thân mình bay lên không trung.
Liễu Minh cưỡi mây rời đi, vuốt vuốt lệnh bài bạch cốt trong tay, cũng nhớ Vạn Cốt Nhân Ma trong sơn cốc lúc trước, trong nội tâm vẫn có cảm giác rung động.
Vạn Cốt Nhân Ma biến hóa cực lớn, xa xa vượt qua khả năng tưởng tượng của hắn, chỉ sợ thực sự có thực lực Hóa Tinh Kỳ.
Nhưng mà Nhân Ma này tự nhiên Liễu Minh không thể mang ra khỏi cấm địa, cho nên chưởng môn Man Quỷ Tông cho hắn mượn nhờ bạch cốt lệnh bài điều khiển Nhân Ma sau, chỉ cần Liễu Minh có thể tới sơn cốc mấy lần, có thể nhiều ra mấy lần thao túng.
Trong nội tâm Liễu Minh tự định giá như vậy, người cũng rất mau trở lại động phủ trong Cửu Anh Sơn, cũng khoanh chân trầm ngâm suy nghĩ.
Chưởng môn Quỷ Tông đem Vạn Cốt Nhân Ma - trọng bảo bậc này cho hắn sử dụng, có thể thấy được tình hình đại chiến biến giới giữa chư tông và hải tộc rất ác liệt.
Dùng tu vi của hắn hiện tại có thể đối phó hai tên Ngưng Dịch Kỳ hải tộc cùng giai. Tự hỏi có thể bảo vệ còn không ngại. Nhưng nếu đụng phải Ngưng Dịch Kỳ đẳng cấp cao hoặc là cường giả Hóa Tinh Kỳ hải tộc chỉ sợ vô cùng nguy hiểm.
Mà hắn có thể thao túng Vạn Cốt Nhân Ma có chiến lực Hóa Tinh Kỳ thì cường giả của hải tộc cũng lộ diện. Chỉ sợ muốn không bị cường giả hải tộc nhìn chằm chằm vào cũng khó.
Liễu Minh nghĩ tới đây thì cười khổ một tiếng.
Hắn vốn cho rằng sau khi Linh Sư thì tự bảo vệ mình không thành vấn đề, lại không nghĩ tới lại đụng phải chuyện này.
Dùng tình hình của Quỷ Tông hiện tại thì hắn không có khả năng cự tuyệt trách nhiệm sử dụng Vạn Cốt Nhân Ma rồi, đây là dựa vào duy nhất của hắn tự bảo vệ mình trước hải tộc, cũng chỉ có điên cuồng tăng thực lực của mình mới có thể.
Hắn muốn trước khi đi tới biên giới thì thực lực của bản thân phải tăng lên một chút, chỉ có như vậy mới có nắm chắc tự bảo vệ mình.
Liễu Minh nghĩ tới đây dứt khoát nhắm hai mắt lại, đồng thời hào quang trong thức hải lóe lên, một bản điển tịch hắc khí quấn quanh trống rỗng xuất hiện.
Chính là bản Long Hổ Minh Ngục Công!
Sau khi hắn đạt được quyển sách này. Lúc trước chỉ vội vàng nhìn qua một lần, cảm thấy quá mức thâm ảo nên không đọc qua.
Mà sau khi tấn giai Linh Sư thì hắn củng cố tu vi, trong khoảng thời gian này và tương lai hắn sẽ tu luyện công pháp này.
Thời gian kế tiếp Liễu Minh lập mở điển tịch ra xem, chậm rãi nhìn chung quanh.
Sau khi qua một giờ, Liễu Minh mới trợn mắt nhìn qua và biểu hiện kinh hỉ.
Trước kia hắn đọc qua điển tịch thì bởi vì tu vị không đủ. Trong mười câu có bảy tám câu không hiểu, trừ biết rõ Long Hổ Minh Ngục Công là môn công pháp quỷ đạo, cũng không chính thức nhìn ra những vật khác.
Hắn dùng tu vi Linh Sư tìm hiểu công pháp thì lập tức cảm thấy trong đầu rộng mở tươi sáng. Rất nhiều chỗ trước kia không hiểu thì cũng rõ ràng hơn.
Tuy hắn không dễ dàng tìm hiểu Long Hổ Minh Ngục Công một cách thấu triệt, nhưng mà thoáng cái cũng hiểu được sáu bảy phần nội dung, còn lại những bộ phận quá mức tối nghĩa thì không hiểu. Về sau cần bỏ qua nhiều thời gian nghiền ngẫm, cũng có thể tìm hiểu được.
Cứ như vậy Liễu Minh cũng hiểu được rốt cuộc Long Hổ Minh Ngục Công mà môn công pháp gì rồi.
Công pháp này có chút tương tự với Minh Cốt Quyết, có nhiều chỗ hoàn toàn lại khác.
Tương tự công pháp Minh Cốt Quyết là có hiệu dụng tăng cường thân thể lên. Khác với Minh Cốt Quyết chính là Long Hổ Minh Ngục Công ở phương diện luyện thể cường hóa không thể đánh đồng với Minh Cốt Quyết.
Nếu nói sau khi tu luyện Minh Cốt Quyết thì có sáu phần pháp lực bốn phần tăng cường thân thể, mà sau khi tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công thì mười thành pháp lực có chín tăng cường thân thể mới có thể tăng một thành pháp lực.
Càng làm cho lòng người cả kinh là công pháp này tới sáu tầng, phân biệt đối ứng là Ngưng Dịch Kỳ cùng Hóa Tinh Kỳ sáu cảnh giới. Mỗi khi tu luyện thành một tầng thì tu luyện giả nhiều ra một long một hổ chi lực, nếu như tu thành sáu tầng thì có khả năng tu thành lục long lục hổ chi lực, sau khi tu luyện ba tầng sau cùng còn có thể nhiều ra một loại gọi là Minh Ngục Đại Thần Thông, có thể làm cho người ta bất tri bất giác rơi vào trong ảo giác mà không biết.
Liễu Minh tiến giai Linh Sư thì từng đi vào Tàng kinh các, xem xét một ít bản công pháp của cấp Tông Linh Sư, nhưng tuyệt đối không có khoa trương như Long Hổ Minh Ngục Công.
Nếu như trong miêu tả của điển tịch, Long Hổ Minh Ngục Công tuyệt đối là công pháp quỷ đạo cao cấp nhất.
Liễu Minh thầm nghĩ như vậy, hai mắt không khỏi hiện ra thần sắc nóng bỏng, nhưng lại nghĩ tới công pháp này tu luyện rất hà khắc thì trong nội tâm phát sầu.
Long Hổ Minh Ngục Công hoàn toàn chỉ dựa vào thổ nạp thiên địa nguyên lực, thường cách một đoạn thời gian đều phải ở trong âm khí điều dưỡng mới được.
Nhưng âm khí là thứ tà môn cỡ nào, tu luyện giả ở lâu trong đó sẽ bị ăn mòn, có khả năng biến thành nửa người nửa quái vật.
Liễu Minh cau mày tự hỏi cả buổi, hắn vẫn tạm gác chuyện đau đầu này ra phía sau.
Long Hổ Minh Ngục Công này tuy diệu dụng vượt xa hắn dự đoán trước đó, nhưng trên điển tịch có ghi không thể học cấp tốc, sắp tới hắn không có quá nhiều trợ giúp trong việc đối phó hải tộc.
Kể từ đó muốn tăng thực lực lên phải nhờ vào một ít ngoại lực mới làm được.
Trong nội tâm Liễu Minh nghĩ như vậy thì thầm sờ tu di loa.
Trong dị bảo không gian này còn có chứa một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy.
Dùng sức nặng của vật này là có thể luyện chế thành ‘Trọng Thủy Châu’ trong truyền thuyết, nghĩ đến uy lực khẳng định vô cùng khủng bố
Trong tay của hắn còn có vài món linh khí cần phải tế luyện một phen mới được, chỉ có như vậy mới chính thức phát huy uy năng của chúng. Trừ chuyện đó ra hắn cũng đã đột phá lên Ngưng Dịch Kỳ, bình cảnh lúc trước hiển nhiên không tồn tại, tự nhiên có thể dựa vào một ít linh đan diệu dược tăng tu vi lên.
Liễu Minh suy nghĩ như vậy thì nội tâm lập tức sinh ra kế hoạch.
Sáng sớm hôm sau, hắn rời khỏi Cửu Anh Sơn, bay thẳng tới một ngọn núi.
Không lâu sau về sau hắn đã xuất hiện ở vách đá gần Luyện Thi nhất mạch.
Vách đá này cao vài chục mét, trên vách đá có một cửa đá màu hồng thẫm, hơn nữa lúc tiếp cận cửa đá vài chục mét có thể cảm ứng được nhiệt lưu từ trong đó tràn ra ngoài.
Cửa đá này vô cùng nóng nực.
Liễu Minh không có cảm giác dị thường nào trên, bên ngoài thân có ánh sang màu lam nhàn nhạt lóe lên, liền đem nhiệt khí trực tiếp ngăn cách ra bên ngoài.
"Phanh" "Phanh" vài tiếng!
Liễu Minh dừng ở cách cửa đá này vài trượng, đồng thời ngón tay khẽ động bắn ra vài hỏa đạn.
Qua một lát sau thì cửa đá mở ra hai bên, từ bên trong có một thanh niên cường tráng chừng hai mươi tuổi đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Liễu Minh trước mặt thì khó hiểu, không khỏi khẽ giật mình hỏi:
- Các hạ là...
- Hoàng sư huynh có ở bên trong không, Cửu Anh Sơn Liễu Minh đặc biệt tới đây bái phỏng.
Liễu Minh bất động thanh sắc nói ra.
- Cái gì, ngươi chính là Liễu sư thúc vừa tiến giai sao! Sư thúc ở đây chờ, ta vào thông tri gia sư một tiếng.
Thanh niên nghe xong lời này thì ăn cả kinh, lúc này có chút sợ hãi nói ra.
Nhưng không chờ thanh niên xoay người lại, sau lưng có âm thanh lão giả nhàn nhạt nói ra:
- Không cần, để cho Liễu đạo hữu vào đi. Ta cũng muốn gặp tiểu sư đệ này một chút.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng truyền ra ngoài như sấm rền vậy.
Thanh niên cường tràng đáp ứng một tiếng, hơi nghiêng người nhường cửa vào.
Liễu Minh không khách khí, thân hình khẽ động, cũng bay vào trong cửa đá.
Thời gian sau một chén trà, Liễu Minh ngồi ở một tòa đại sảnh cực kỳ mát lạnh, đối diện có một lão giả dáng người cao gầy thân mặc hắc bào, khuôn mặt bình thường, hai mắt sáng người hữu thần.
- Nói như vậy ngươi muốn lão phu luyện chế giúp một kiện binh khí. Nhưng mà Liễu sư đệ sao tìm ta, trong phường thị gần đây cũng không phải không có luyện khí sư a, đủ luyện chế linh khí bình thường.
Lão giả áo đen như cười mà không cười nói ra.
- Ta đã sớm nghe Khuê sư huynh nói qua rồi, Hoàng sư huynh mới là luyện khí đại sư mà Đại Huyền Quốc đều biết, không phải những luyện khí sư bình thường trong phương thị có thể so sánh dược. Hơn nữa nếu như là linh khí bình thường thì ta cũng không đi làm phiền sư huynh làm gì, nhưng lần này cần luyện chế đồ vật không bình thường, chỉ sợ cũng chỉ có Hoàng sư huynh mới có thể luyện chế thành công.
Liễu Minh nghiêm sắc mặt trả lời.
- Ah, thậm chí có loại chuyện này. Không biết sư đệ luyện chế rốt cuộc là vật gì, trước tiên nói cho lão phu nghe đã.
Lão giả áo đen nghe vậy thần sắc khẽ động.
- Như vậy đi, ta lấy tài liệu luyện chế cho Hoàng sư huynh xem có vừa ý không, sau đó lại nói chuyện khác.
Liễu Minh trong nháy mắt sau nói ra một câu.
- Được!
Lão giả áo đen gật đầu đáp ứng.
Nhưng mà lúc này Liễu Minh cũng không có lập tức lấy đồ vật ra, ngược lại nhìn qua thanh niên đang đứng khoanh tay bên cạnh.
Lão giả áo đen có chút giật mình, lúc này quay đầu nhìn qua môn hạ đệ tử của mình phân phối một tiếng.
Thanh niên lúc này kính cẩn đáp ứng sau đó rời khỏi đại sảnh.
Lúc này Liễu Minh mới phất tay áo một cái, lúc này mấy miếng phù lục hiện ra trên mặt đất, cũng lóe lên tức thì vào biến mất không thấy bóng dáng.
Sau một khắc trên mặt đất có phù văn màu trắng chớp động, thình lình nhiều ra một tầng tinh quang nhàn nhạt.
Lão giả áo đen nhìn thấy cảnh này mặc dù không có ngăn cản cái gì, nhưng mà trên mặt nhíu lại.
Sau khi làm xong tất cả, Liễu Minh mới lộn tay một cái, lúc này một tiểu đỉnh màu bạc hiện ra, cũng hóa thành đỉnh cao nửa trượng.
"Oanh" một tiếng, cự đỉnh rơi xuống mặt đất, lúc này mặt đất vỡ vụn ra, chân vạc hãm sâu vào trong đất đá nửa đoạn.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 251: Nhân sâm màu vàng
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
Hoàng sư huynh mắt thấy cảnh nầy, đồng tử có chút co rụt lại, thân hình khẽ động và quỷ mị xuất hiện bên cạnh cái đỉnh, cũng bắt đầu cẩn thận đánh giá lại.
Liễu Minh thấy vậy, mỉm cười.
- Chỉ là Ngân Sa Chi Tinh rất bình thường, sao có thể nặng như thế này, chẳng lẽ trong đỉnh còn có vật nào khác.
Hoàng sư huynh vây quanh cự đỉnh một vòng sau đó nói ra.
- Sư huynh quả nhiên nhìn ra, trong đỉnh này đúng là mang theo tài liệu luyện khí.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên nói ra.
Hoàng sư huynh gật gật đầu, tay áo run lên, một cổ lực lượng vô hình cuốn qua.
"Phốc" một tiếng, cái nắp đỉnh nặng nề lập tức bảy lên cao cao, cũng vững vàng rơi xuống đất.
Hoàng sư huynh lúc này mới đem đầu nhìn vào trong cái đỉnh này, sau khi nhìn thấy bên trong là một đoàn chất lỏng màu đen thì trên mặt không khỏi hiện ra một tia kinh ngạc.
Hiển nhiên vị "Hoàng sư huynh" này cũng không ngờ vật trong đỉnh chỉ là như vậy.
Nhưng sau một khắc tâm niệm lão giả áo đen chuyển động, chợt nhớ tới cái gì, lúc này một tay phất lên quét qua trong đỉnh.
"Phanh" một tiếng trầm đục, cự đỉnh hơi chấn động một cái, nhưng đoàn chất lỏng màu đen bên trong vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt Hoàng sư huynh lập tức đại biến, cũng thoáng nghẹn ngào một cái.
- Nhất Nguyên Trọng Thủy, không ngờ là vật trong truyền thuyết.
- Như thế nào, sư huynh trước kia nhìn thấy vật này rồi sao?
Liễu Minh thấy lão giả nhanh chóng nhận ra Nhất Nguyên Trọng Thủy cũng có chút ngoài ý muốn.
- Lão phu lần đầu tiên nhìn thấy dị bảo này, nhưng trong tay của ta có kỳ thư ghi lại những dị bảo hiếm thấy, phía trên có hình ảnh miêu tả Nhất Nguyên Trọng Thủy, nhưng mà trước còn chưa dám xác định. Nhưng thử qua sức nặng của nó thì đã khẳng định được rồi.
Lúc này Hoàng sư huynh mắt không nháy nhìn chằm chằm vào vật trong đỉnh, trong miệng tuy thì thào nói ra nhưng ánh mắt lại si mê.
- Thì ra là thế. Hoàng sư huynh đã biết rõ đây là đồ vật này thì chắc cũng hiểu được đồ vật ta định luyện chế là gì rồi chứ?
Liễu Minh lúc này hơi giật mình, dứt khoát thản nhiên trực tiếp hỏi.
- Nhất Nguyên Trọng Thủy tuy cực kỳ hiếm thấy, nhưng có thể dùng nó để luyện chế không nhiều, hơn nữa còn cần tài liệu vô cùng trân quý phụ trợ. Hẳn là sư đệ định dùng một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy này luyện chế Trọng Thủy Châu trong truyền thuyết đúng không?
Hoàng sư huynh nghe Liễu Minh nói như vậy thì từ trong si mê thanh tỉnh hơn nhiều, suy nghĩ một chút và trả lời.
- Hoàng sư huynh không hổ là đệ nhất luyện khí đại sư trong tông, vậy mà nhanh chóng nhìn ra dụng ý của sư đệ, không sai, ta thật đúng là muốn dùng Nhất Nguyên Trọng Thủy nguyên chế thành Trọng Thủy Châu. Nhưng mà sư huynh có bao nhiêu phần nắm chắc?
Liễu Minh gật gật đầu, nghiêm sắc mặt hỏi.
- Bảo vật trân quý như vậy dường như Liễu sư đệ lúc trước đã từng nói qua, nếu là luyện khí sư bình thường ở trong phòng thị thì sợ tỷ lệ thất bại sẽ không nhỏ. Nhưng nếu là Hoàng mỗ tự mình động thủ luyện chế thì không phải là vấn đề quá lớn, chỉ là cuối cùng phải xem luyện chế thành linh khí cấp bậc gì mà thôi.
Hoàng sư huynh suy nghĩ một chút vẫn tự tin nói ra.
- Hoàng sư huynh thậm chí có nắm chắc lớn như vậy. Xem ra lựa chọn của ta là chính xác rồi.
Liễu Minh sau khi nghe được vui mừng quá đỗi.
- Hắc hắc, sư đệ đã có thể lấy ra được Nhất Nguyên Trọng Thủy thì ta thân là một luyện khí sư. Tự nhiên không cách nào cự tuyệt hấp dẫn luyện chế nó thành bảo vật. Nhưng mà Liễu sư đệ lần này tới sẽ không có ý định cho ta làm không công đấy chứ.
Hoàng sư huynh hắc hắc một tiếng nói ra.
- Ta sao làm lại cho Hoàng sư huynh bận rộn việc này. Linh thạch trên người của ta tuy còn một chút, nhưng nghĩ đến sư huynh cũng chướng mắt. Như vậy đi. Ta còn có một phần chân sát khí mà tông môn ban thưởng cho, không bằng dùng nó làm thù lao đi.
Liễu Minh tâm niệm nhanh chóng suy nghĩ và mỉm cười trả lời.
- Tông môn ban thưởng chân sát khí tuy bình thường. Nhưng mà dùng trả phí tổn thù lao thì đủ rồi. Nhưng mà muốn luyện Nhất Nguyên Trọng Thủy thành Trọng Thủy Châu thì cần không ít tài liệu phụ trợ, tuy ta có cả nhưng chúng cũng có giá trị xa xỉ.
Hoàng sư huynh trước gật gật đầu, sau lại lắc đầu.
- Trừ một phần chân sát khí, ta sẽ trả cho sư huynh hai vạn linh thạch!
Lúc này đây Liễu Minh phi thường sảng khoái nói ra.
- Không nghĩ tới sư đệ tuổi không lớn lắm nhưng thân gia còn không ít. Tốt, vậy định như thế. Một tháng sau đi tới chỗ của ta lấy linh khí. Mặt khác ngươi hy vọng dung nhập hiệu quả cấm chế trong Trọng Thủy Châu là loại nào, cũng nên nói rõ ràng cho ta biết. Tránh khỏi luyện chế xong lại không hợp với ngươi.
Hoàng sư huynh nghe vậy có chút ngoài ý muốn, cũng cao thấp dò xét Liễu Minh và có vài phần hiền lành.
- Luyện chế Trọng Thủ Châu không cần thêm cái gì khác, tất cả chỉ lấy chữ nặng mà làm, những hiệu quả còn lại tùy ý.
Liễu Minh dường như đã sớm suy nghĩ qua rồi, không chút do dự trả lời.
- Chỉ là truy cầu dùng man lực nghiền áp đối thủ sao? Dùng sức nặng bản thân của Trọng Thủy Châu và tăng phúc sức nặng này lên mấy lần, chỉ sợ sẽ là một tòa núi nhỏ áp lên người. Nhưng nếu sử dụng bảo vật nặng như vậy mà pháp lực bản thân không tinh thuần và thân thể không đủ cường đại thì không dùng được.
Hoàng sư huynh nghe xong Liễu Minh nói như vậy, dù trải qua luyện chế cho không biết bao nhiêu người vẫn phải hít sâu một hơi.
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra Trọng Thủy Châu sau khi xuất thế sẽ có tràng diện nghiền áp tứ phương.
- Chuyện này thỉnh sư huynh yên tâm, ta đã có yêu cầu này thì phải có chuẩn bị rồi.
Liễu Minh mỉm cười nói ra.
- Được, nếu sư đệ đã muốn trực tiếp theo đổi uy lực cường hoành nhất, lại tự nhận có thể sử dụng được, ta chỉ dựa theo yêu cầu này mà luyện chế thôi.
Hoàng sư huynh suy nghĩ một chút vẫn không sao cả nói ra.
Vì vậy thời gian kế tiếp Hoàng sư huynh dựa theo quy củ của luyện khí giới, theo thông lệ phát hạ lời thề.
Sau đó Liễu Minh cũng không có dừng lại nhiều, sau đó cáo từ rời đi.
Lão giả áo đen ở lại trong đại sảnh nhìn qua đoàn chất lỏng trong đỉnh và khó che được hưng phấn trên mặt.
Liễu Minh cũng không có quay về chỗ ở, mà quẹo đi tới tàng kinh các.
- Cái gì, sư đệ muốn xem tất cả đan phương cấp Linh Sư sao?
Trong Tàng Kinh Các, một lão giả mặc tròng bào màu hồng tên là Liêu Phong cảm thấy giật mình nhìn qua Liễu Minh hỏi.
- Vâng, ta gần đây có hứng thú với thuật luyện đan, cho nên muốn mượn xem một ít đan phương cao đẳng quan sát một hai.
Liễu Minh nháy mắt mấy cái và vô cùng bình tĩnh nói ra.
Lão giả nghe tới đó thì mặt mũi biến thành cổ quái, sau nửa ngày mới nghi hoặc nói ra.
- Sư đệ muốn mượn xem đan phương cao đẳng không thành vấn đề, nhưng mà một đan phương cấp Linh Sư cần tới một ngàn điểm cống hiến, hơn nữa phải lập nhiều lời thề, không được tiết lộ cho người thứ hai biết.
- Vậy sao? Chuyện này không có vấn đề.
Liễu Minh đáp ứng phi thường dứt khoát.
Lão giả nghe vậy cũng không có hỏi nhiều nữa, tay áo run lên, hai người đi vào trong hào quang không thấy bóng dáng, tiến vào trong Tàng kinh.
Một phút đồng hồ sau thì Liễu Minh từ trong Tàng Kinh Các bay ra ngoài, đi thẳng tới Cửu Anh Sơn.
Trong mật thất của động phủ, Liễu Minh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, chau mày nhìn qua tấm da thú màu vàng, phía trên tràn ngập phù văn màu bạc.
Sau khi xem hết toàn bộ tấm da thú, thở dài một hơi sau đó sắc mặt âm trầm bất định lẩm bẩm.
- Không nghĩ tới đan phương cấp Linh Sư luyện chế lại phức tạp như vậy, còn cần nhiều linh dược khác nhau phụ trợ. Xem ra muốn trong thời gian ngắn luyện chế ra đan dược cấp Linh Sư là không có khả năng. Tính toán nên ăn trực tiếp mấy món thiên tài địa bảo vào vậy. Tuy hiệu quả kém hơn nhưng mà cũng tăng phúc không ít pháp lực. Hiện tại cũng không có xảy ra chuyện gì, nên tăng pháp lực của mình lên trước đã, thời điểm chiến đấu với hải tộc cũng có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.
Liễu Minh thì thào nói ra những lời này thì cánh tay trảo một cái, lúc này mấy cái hộp không đồng nhất lăng không hiện ra, tay áo của hắn run lên và cuốn lấy.
Hắn giơ tay lên, một hộp ngọc hình chữ nhật lăng không bay tới, lại quay tít một vòng sau đó nắp hộp mở ra, lộ ra nhân sâm màu vàng óng ánh.
Nhân sâm to chừng cánh tay, dài hai thước, tứ chi và đầu đã trông thấy được, cũng tản mát ra hương khí mê người.
Đây chính là một cây thiên tài địa bảo trân quý nhất mà hắn lấy được trong bí cảnh, từ màu sắc và hương khí thì có lẽ hỏa hầu chừng mấy ngàn năm, cho dù hiện tại có ăn sống cũng có thể tăng vọt không ít pháp lực.
Chỉ có điều Liễu Minh lúc ấy cảm thấy Linh Đồ lúc phục dụng linh dược này quá mức lãng phí cho nên lưu lại tới bây giờ.
Trừ nhân sâm màu vàng này ra, hắn vẫn còn giữ lại vài cọng linh dược tăng pháp lực của Linh Sư, nhưng mà hiệu quả yếu nhược hơn mà thôi.
Dùng Liễu Minh đoán chừng, nếu ăn toàn bộ những linh dược này vào tuy không có khả năng trực tiếp giúp hắn đột phá lên Ngưng Dịch Cảnh trung kỳ, những cũng đủ giúp hắn rút ngắn thời gian khổ tu mười năm.
Liễu Minh nghĩ tới đây thì ánh sáng màu xanh lóe lên trong tay, dùng đoản kiếm cắt một lát mỏng, trực tiếp đưa vào trong miệng và ăn một cái.
Một đoàn chất lỏng chảy vào trong miệng, cũng lập tức trở nên mát lạnh, yết hầu khẽ động và chui vào trong bụng.
Hắn lúc này chỉ cảm thấy trong bụng nóng bỏng, lúc này hóa thành một cổ nhiệt lưu chạy ra khắp toàn thân, trên mặt cũng đồng thời đõ thẫm một mảnh.
Liễu Minh không dám lãnh đạm, lúc này thu tất cả đồ vật vào trong tay, hai tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân lập tức hắc khí quay cuồng, một lát sau thì triệt để bao phủ thân thể của hắn.
Theo thời gian trôi qua, hắc khí trong mật thất càng ngày càng nhiều, đồng thời ở trung tâm Liễu Minh, khí tức cũng một chút càng mạnh hơn nữa bắt đầu.
Không qua bao lâu sau, cả mật thất tràn ngập hắc khí nồng đậm, hơn nữa bên trong thỉnh thoảng truyền ra âm thanh loạn hưởng.
Nửa ngày sau tất cả hắc khí cuồn cuộn cuốn vào trung tâm, trong chốc lát hóa thành một bàn tay màu đen, vây quanh thân hình của Liễu Minh vô cùng linh hoạt.
Đúng lúc này Liễu Minh hai mắt nhắm nghiền, con mắt trợn mắt mở ra và tràng ngập thần sắc kinh hỉ.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 252: Bảo châu
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
Sau khi hắn nuốt nhân sâm màu vàng vào trong bụng, trực tiếp dùng Minh Cốt Quyết luyện hóa và kết quả gia tăng một ít pháp lực, trong cơ thể lại sinh ra biến hóa kinh người.
Cốt cách của hắn thô to hơn so với lúc trước một chút, giờ phút linh văng màu bạc mặt ngoài tuy còn có chút mơ hồ không rõ, nhưng mà đã hoàn toàn khác so với trước kia.
Mười ngón tay của Liễu Minh nắm chặc, cảm nhận được cốt cách trong tay cũng to lên, khí lực gia tăng lên không ít.
Mà hắn lúc này trừ luyện hóa một miếng nhân sâm màu vàng nhỏ, trong cơ thể gia tăng chút ít pháp lực, căn bản không có chuyện gì khác nữa.
Nhân sâm màu vàng ngoại trừ gia tăng khí lực ra cũng không có bổ sung thêm hiệu quả thuộc tính nào khác.
Nói như vậy khung xương dị biến, gia tăng pháp lực lên mười phần.
Mà loại tình hình này vào lúc hắn ở Linh Đồ chỉ có tu thành mỗi tầng Minh Cốt Quyết mới có thể phát sinh, hơn nữa khung xương biến hóa không rõ ràng.
Chẳng lẽ bởi vì hắn trở thành Linh Sư hoặc là Minh Cốt Quyết tu luyện tới tầng thứ tư viên mãn có thể tu luyện tầng thứ năm.
Sắc mặt vui mừng trên mặt của Liễu Minh thu lại, bắt đầu trầm ngâm.
Sau một lúc lâu hắn mới co đoản kiếm lại, hàn quang lóe lên và cắt một mảnh trên nhân sâm này, lần nữa bỏ vào trong miệng.
Lập tức một màn giống như lúc trước diễn ra trong mật thất.
Mấy canh giờ sau, khi tất cả hắc khí cuốn lại một chỗ, lúc này Liễu Minh lại đứng dậy, lắc lư tay chân một chút và bỗng nhiên hít sâu một hơi nâng chân giẫm mạnh một cái.
"Oanh" một tiếng. Một cổ khí lãng từ trong chân của hắn truyền ra ngoài, mặt đất vỡ vụn. Cả gian mật thất như đang run lên.
Sau đó hắn lại dùng tinh thần lực quét qua mọi nơi, lập tức phát hiện linh vân màu bạc trên cốt cách thô to hơn trước kia, hơn nữa càng hiện ra nhiều hơn.
Liễu Minh bắt đầu vui vẻ.
Xem ra hắn trước đó phỏng đoán cũng không sai. Hiện tại hắn dù không có tu luyện tầng cao hơn của Minh Cốt Quyết nhưng mà chỉ cần pháp lực gia tăng thì khung xương sẽ biến dị, khí lực cũng tăng lên theo.
Một khi tu luyện Minh Cốt Quyết tới tầng thứ năm thì hiệu quả sẽ kinh người, nếu như còn tu luyện tiếp thì chẳng phải sẽ có thần thông nghịch thiên sao?
Trước kia trong Quỷ Tông chưa từng có người nào tu luyện công pháp này tới Ngưng Dịch Cảnh. Cho nên không ai biết chuyện này, nếu không thì không biết sẽ tạo thành bao nhiêu oanh động.
Khó trách lúc trước Lục Âm chân nhân coi trọng nó như vậy, cũng nói công pháp này có lai lịch lớn, còn đích thân phiên dịch mấy tầng trước.
Liễu Minh nghĩ tới đây thì trong nội tâm lại đáng tiếc, cũng may sau này tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công cũng là công pháp đỉnh cấp khác, chuyện này cũng làm cho hắn được an ủi.
Mà dựa vào thần niệm lưu lại của Lục Âm chân nhân, sau khi tu luyện Minh Cốt Quyết thì có lẽ sẽ tìm được ở ‘Trung Thiên đại lục’, ngày sau có cơ hội đi tìm cũng không biết chừng.
Sau khi Liễu Minh tự định giá như vậy thì tinh thần khẽ động.
Vì vậy trong cuộc sống kế tiếp hắn lại không ngừng phục dụng linh dược, pháp lực trong người của hắn một đường bạo tăng không ít, trọn vẹn nhiều hơn lúc vừa tiến giai ba thành.
Chuyện làm cho Liễu Minh rất mừng rỡ và hưng phấn là sau khi ăn mỗi cây linh dược vào trong người thì linh vân màu bạc trên xương cốt chẳng những rõ ràng hơn, những chỗ trống không cũng sinh ra linh vân màu bạc. Khí lực thân thể còn nhiều hơn một nửa so với trước kia.
Phải biết rằng Liễu Minh khí lực trước kia rất kinh người. Bây giờ lại bành trướng một nửa thì chỉ sợ lực lượng to lớn không kém gì luyện thể sĩ cùng giai.
Cứ như vậy Liễu Minh tiếp qua mấy ngày chỉ củng cố pháp lực vừa gia tăng trong cơ thể, một tháng sau ra ngoài.
Sau đó hắn ra khỏi mật thất và rời khỏi Cửu Anh Sơn.
Qua thời gian nửa chén trà, Liễu Minh xuất hiện trên vách đá gần Luyện Thi nhất mạch, tay áo phất qua và một cổ sức lực lớn vô hình vỗ lên mặt cửa đá.
"Oanh" một tiếng.
Cửa đá run lên và ánh sáng hiện ra ngoài.
Sau đó hắn lặng lẽ chờ trên không trung.
Kết quả một lát sau cửa đá mở ra, thanh niên lúc trước đi ra ngoài cửa đá, vừa thấy Liễu Minh thì không dám lãnh đạm cúi người chào.
- Đệ tử bái kiến Liễu sư thúc, gia sư đã phân phó, mấy ngày nay nếu sư thúc tới thì không cần thông báo, sư thúc cứ vào.
- Đã như vậy thì phiền toái sư điệt.
Liễu Minh cũng không thấy kỳ quái, gật gật đầu nói ra.
- Sư thúc, thỉnh!
Sau đó thanh niên cường tráng kính cẩn nói ra, sau đó quay người dẫn đường.
Trong một giây lát Liễu Minh được thanh niên đưa vào trong đại sảnh.
Ở đó lão giả áo đen đang xem điển tịch, chau mày nghiên cứu cái gì đó.
Mà khi Liễu Minh vừa tiến vào đại sảnh, lão giả lập tức thu điển tịch lại, nhàn nhạt nói một câu:
- Liễu sư đệ đến đúng lúc, đồ ngươi cần đã luyện chế xong từ hai ngày trước.
- Nói như vậy sư huynh đã luyện chế thành công!
Liễu Minh nghe xong lời này thì vui vẻ.
- Không chỉ luyện chế thành công hơn nữa còn cho sư đệ kinh hỉ ngoài ý muốn. Đi theo ta.
Trên mặt của lão giả hiện ra thần sắc kỳ quái, sau đó đi vào một gian phòng.
Liễu Minh nghe vậy thần sắc khẽ động, nhưng cũng đi theo.
Một lát sau, hắn được vị Hoàng sư huynh đưa tới một gian nhà đá.
Lão giả phất tay mở cửa đá ra, bên trong có khí tức nóng rực hiện ra ngoài.
Trong nội tâm Liễu Minh có chút rùng mình, ánh sáng màu lam trong cơ thể lóe lên, đem nhiệt lưu này chắn ở bên ngoài.
Lúc này hắn mới nhìn rõ ràng trong nhà đá.
Trong một bệ đá có một cự đỉnh đang đặt ở nơi đó, không biết là tài liệu gì luyện chế mà thành, bên dưới có xích diễm nóng rực thiêu đốt, còn không thấy nó biến đổi màu sắc.
Về phần những nơi khác của nhà đá thì bày ra bốn năm cái bàn hình thù kỳ quái, phía trên đặt không ít đồ vật loạn thất bát tao.
Liễu Minh nhận ra duy nhất chính là cái chùy dài mà thôi.
- Trọng Thủy Châu đang ở trong, sau khi luyện chế thành công, bởi vì còn chưa nhận chủ tế luyện cho nên ta đặt nó trong đỉnh để nung khô, làm cho linh tính của nó không mất. Ta hiện tại mở đỉnh ra cho sư đệ định giá.
Hoàng sư huynh nói như thế thì hai tay bấm niệm pháp quyết, điểm qua cự đỉnh một cái.
"Phốc" một tiếng và một đạo pháp quyết bắn ra ngoài, lóe lên tức thì chui vào trong cự đỉnh.
Trong đỉnh lập tức oanh minh một tiếng, nắp đỉnh nặng nề mở ra.
"Vèo" một tiếng.
Một đoàn hắc quang từ trong đỉnh bay ra ngoài, sau đó quay tít một vòng và lơ lửng trên không trung.
Trong chốc lát một cổ cảm giác mát lạnh đảo qua cả nhà đá, khí tức nóng rực bị quét sạch, cũng xuất hiện ra một chút ẩm ướt.
Liễu Minh hai mắt ngưng tụ nhìn qua hắc quang trước mặt.
Một viên châu nhỏ như móng tay cái, mặt ngoài óng ánh sáng long lanh, từng tia hắc khí hiển hiện ra ngoài, cũng có một cổ hàn khí hiện ra ngoài.
- Đây chính là Trọng Thủy Châu, quả nhiên là linh tính mười phần.
Liễu Minh thì thào nói ra.
Bên cạnh Hoàng sư huynh nghe vậy thì thở dài nói:
- Ta luyện chế bảo vật này không biết vì nguyên nhân vì mà đột phát, luyện chế thành phẩm có phẩm chất cao, cơ hồ là cực hạn của ta trên phương diện luyện khí. Nếu không phải thuộc tính viên châu này không thích hợp cho ta dùng, ta thậm chí nghĩ cách cưỡng ép lưu nó lại. Nhưng hôm nay cũng chỉ tiện nghi sư đệ thôi.
- Sư huynh nói như thế đã luyện chế ra trung phẩm linh khí!
Liễu Minh nghe vậy đại hỉ, lúc này tiếp nhận viên châu.
Với hắn mà nói Trọng Thủy Châu thân là kỳ bảo, uy lực vốn không phải linh khí cùng giai có thể so sánh được, hiện tại nếu luyện chế thành trung phẩm linh khí, uy năng của nó miễn cưỡng có thể so sánh được với thượng phẩm linh khí.
- Chẳng những là trung phẩm linh khí, hơn nữa còn gia nhập mười tám trọng cấm chế linh khí, dù cho khoảng cách thượng phẩm linh khí chính thức chỉ một bước mà thôi.
Nghe Liễu Minh noi như vậy thì thương tiếc trên mặt của Hoàng sư huynh đậm hơn ba phần, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này.
Nếu hắn sớm biết mình sẽ luyện chế ra Trọng Thủy Châu phẩm chất như vậy, hắn không có khả năng chỉ lấy chút thù lao này. Lúc này hắn đúng là lỗ lớn.
Dù sao hắn sử dụng một kiện trung phẩm linh khí cũng không quá mười ba đạo cấm chế mà thôi.
- Lần này thật sự vất vả cho sư huynh. Đây, đây là thù lao sư đệ nói ngày đó, sư huynh nhìn xem có đủ không!
Liễu Minh nghe xong tự nhiên tươi cười, thoáng kiểm tra viên châu trong tay, xác nhận đúng là mười tám trọng cấm chế, lúc này liền từ trên người lấy một bình nhỏ và hai vạn linh thạch ra, trực tiếp vứt cho lão giả áo đen.
...
Nửa khắc đồng hồ sau, Liễu Minh bay ra khỏi ngọn núi Luyện Thi nhất mạch, cũng thỉnh thoảng dùng tay sờ viên châu trong áo, trên mặt tràn đầy thần sắc hưng phấn
Hắn cũng không có bay trở về động phủ, hắn đổi hướng trực tiếp bay ra khỏi sơn môn Man Quỷ Tông, bay tới địa phương xa hơn.
Sau khi hắn bay hơn trăm dặm thì Liễu Minh chọn một nơi có loạn thạch yên tĩnh và dừng lại.
Lúc này hắn mới cầm viên châu trong áo ra ngoài, dùng ngón tay niết nhẹ, tròn dẹp tùy ý của hắn.
Trọng Thủy Châu lại vô cùng mềm.
Nhưng mà bảo vật này trước đó là Nhất Nguyên Trọng Thủy vô cùng nặng nề, giờ phút này ngược lại trở nên bay bổng, giống như không có chút sức nặng nào cả.
Liễu Minh cũng không có cảm giác kỳ quái gì, ngược lại ánh sáng màu lam trong thân thể lóe lên, mà bắt đầu đem pháp lực toàn thân quán chú vào trong viên châu.
Một lát sau viên châu bắt đầu tỏa ra hắc khí nặng nề, đồng thời mặt ngoài của nó có sương mù hiện ra, càng lúc càng nhiều hơn nữa.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 253: Trợ giúp.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
Nhưng mà cổ tay của Liễu Minh run lên, thời điểm ném viên châu ra xa xa thì kết quả pháp lực trong cơ thể ngưng tụ, viên châu đột nhiên biến thành vô cùng nặng nề, cánh tay của hắn vung lên nhưng không động được mảy may.
Nhưng mà Liễu Minh cũng đã sớm đoán trước chuyện sẽ như vậy, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, một cổ sức lực lớn bàng nhiên hiện ra ngoài.
Viên châu màu đen như đúc hồ, bị hắn ném ra ngoài, cũng lóe lên nện vào loạn thạch chồng chất bên ngoài.
"Oanh" một tiếng nổ mạnh đất rung núi chuyển.
Mặt đất run lên một chút, phiến loạn thạch chồng chất này run lên, ở trung tâm hiện ra đường kính sâu ba bốn trượng. Vũng hố này sâu nửa trượng, tất cả thứ gì bên trong cũng biến thành bột phấn, đá ở biên giới bốn phía đã bị uy năng này ảnh hưởng và vỡ vụn ra.
Liễu Minh thấy vậy thì nhíu mày một cái, một chiêu đánh xuống hố.
"Vèo" một tiếng, Trọng Thủy Châu lại bay lên tay của hắn, sau khi bay bổng rơi vào trong tay của hắn, lần nữa khôi phục bộ dáng nhẹ như không có sức nặng.
Liễu Minh lại kiểm tra viên châu một chút, trên mặt hiện ra thần sắc thỏa mãn.
Nhất Nguyên Trọng Thủy này sau khi luyện chế thành linh khí thì uy năng quả nhiên kinh người, vậy mà dưới tình huống chưa tế luyện và kích phát cấm chế lại có lực phá hoại kinh người như vậy.
Nếu như hắn nhỏ máu luyện hóa xong, cũng đem thập bát trọng cấm chế nắm giữ trong tay, uy lực khủng bố có thể nghĩ.
Đương nhiên Liễu Minh cũng phát hiện một tin tức không tốt.
Chính hắn muốn sử dụng Trọng Thủy Châu cần thân thể cường đại, dường như vượt qua đoán trước của hắn rồi.
Một kích vừa rồi của hắn đã dùng bảy tám phần khí lực. Nếu không phải hắn vừa tăng một nửa khí lực, chỉ sợ đúng là không cách nào thúc dục bảo vật này được.
Sau khi tế luyện bảo vật này, lại kích phát cấm chế tăng phúc sức nặng cho nó, chỉ sợ sức lực cần thiết rất kinh người. Nếu như mở toàn bộ thập bát trọng cấm chế thì cho dù là luyện thể sĩ cũng không cách nào sử dụng được vật này.
Nhưng mà hiện giờ pháp lực của hắn gia tăng thì khí lực cũng sẽ cùng gia tăng theo, cộng thêm sau này tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công cũng có tác dụng cường hóa thân thể, lâu dài mà nhìn thì có thể gánh vách được chuyện này.
Liễu Minh nghĩ như vậy thì an tâm hơn rất nhiều.
Tuy dùng tình hình của hắn hiện tại không cách nào phát huy toàn bộ uy lực của Trọng Thủy Châu, nhưng mà kích pha ba bốn cái cấm chế thì không có gì.
Mà cho dù như vậy, Trọng Thủy Châu công kích vẫn vô cùng hung mãnh, cho dù sơ kỳ Linh Sư mười phần mạnh mẽ cũng không dám ngăn cản công kích này của hắn.
Sau khi tự định giá thì Liễu Minh cũng an tâm một ít.
Thời gian kế tiếp hắn cũng thử công kích của viên châu thêm vài lần, hắn quen thuộc Trọng Thủy Châu xong thì rời khỏi sơn cốc.
Nhưng mà hắn vừa bấm niệm pháp quyết triệu hồi một đám mây trắng thì bỗng nhiên trên dây lưng bên hông có âm thanh "Ông ông" truyền ra, không ngừng vang lên.
Liễu Minh thấy vậy ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó cầm lấy áo da ném lên không trung phía trước.
"Phốc" một tiếng!
Áo da khẽ đảo và miệng túi mở ra ngoài, trên mặt đất lập tức hiện ra một con bò cạp.
Từ khi quỷ vật này thôn phệ yêu thú bò cạp ở Vạn Man Sơn thì nằm trong túi ngủ say bấy lâu nay, không biết tại sao bỗng nhiên tỉnh lại. Hơn nữa vừa đi ra ngoài thì thân thể không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, toàn thân có lửa tím không ngừng thiêu đốt.
Càng làm cho người ta kinh dị là bên ngoài thân thể của bò cạp có vô số vết nứt, cơ hồ trải rộng mỗi tấc xương cốt của nó.
Thông qua thần thức câu thông. Liễu Minh tinh tường cảm ứng được Bạch Cốt Hạt truyền ra ý tứ thống khổ, cùng một cảm xúc khát vọng hiện ra.
Trong nội tâm Liễu Minh rùng mình. Không kịp nghĩ nhiều, vội vàng hai tay bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết nhao nhao chui vào trong thân thể của cốt hạt không còn bóng dáng.
Nhưng mà quỷ vật này không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, không có chút hiệu quả nào cả.
Liễu Minh thấy tình hình này thì sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ một chút thì lấy ra mấy bình nhỏ phân biệt đổ ra mấy viên đan dược, toàn bộ ném qua cho cốt hạt.
Thân hình cốt hạt khẽ động, bỗng nhiên tung người nhảy lên nuốt toàn bộ đám đan dược này vào bụng, nhưng sau một khắc lại "Phù phù" một tiếng rơi xuống đất và lăn lộn liên tục.
Qua thời gian một bữa cơm thì sắc mặt của Liễu Minh có chút khó coi.
Bạch Cốt Hạt vẫn không ngừng thống khổ, còn không có cải thiện gì cả, hiển nhiên đan dược vừa rồi không có chút hiệu quả nào cả.
Trong lòng của hắn tự định giá, thời điểm suy nghĩ có nên đem cốt hạt vào U Minh quỷ địa một lần hay không, vốn quỷ vật cốt hạt đang lăn lộn trên mặ đất lại phát ra tiếng kêu, thân hình khẽ động, bỗng nhiên chạy về phía hắn.
Trong nội tâm Liễu Minh cả kinh, không cần suy nghĩ cánh tay khẽ động, năm ngón bắt được cổ của bò cạp, lại kéo nó ra xa xa, nhưng có ý cho tới gần mảy may.
Nhưng tứ chi cốt hạt lộn xộn, âm thanh sắc bén trong miệng không ngừng vang lên, bộ dáng dốc sức liều mạng muốn tới gần Liễu Minh.
Trong thần thức của cốt hạt truyền ra ý khát vọng còn mạnh hơn trước mấy lần.
Liễu Minh nhướng mày, đã phát hiện cốt hạt không có ý công kích mình, đơn thuần chỉ là muốn tới gần.
Tâm niệm của hắn khẽ động, cánh tay chậm rãi co rụt lại, thân hình bò cạp cũng chậm rãi tới gần Liễu Minh.
"Phốc" một tiếng.
Cốt hạt tâm niệm khẽ động, liền vẽ lên mấy cái trước trường bào của Liễu Minh, xé mở nội y lập tức lộ ra lân giáp giao lân.
Sau đó nó khẽ động, cái càng của nó kẹp lấy giao lân, sau này dốc sức liều mạng kéo một cái, dĩ nhiên xé mở một vết rách trên đó, kẹp lấy một khối giao lân và đưa vào trong miệng.
Một màn làm cho Liễu Minh trợn mắt há hốc mồm xuất hiện.
Miệng của cốt hạt khép lại liền đem giao lân nuốt vào trong bụng, không chút do dự dùng càng đưa tới, muốn xé thêm miếng lân phiến khác nữa.
Lúc này Liễu Minh rốt cục kịp phản ứng, lúc này cánh tay khẽ động, đẩy cốt hạt ra xa vài phần, sau đó trừng lớn hai mắt quan sát một chút.
Kết quả Bạch Cốt Hạt trừ biểu hiện khát vọng tới gần Liễu Minh ra thì trong thần thức truyền ra ý thống khổ khó hiểu.
Liễu Minh thấy tình hình này, trong nội tâm âm thầm lấy làm kỳ, thoáng do dự một chút, bỗng nhiên dẫn cốt hạt bay lên trời, bay tới một ngọn núi nhỏ gần đó.
Trong một giây lát Liễu Minh mang theo cốt hạt tới sườn núi và mở một cái động ra.
Tay áo của hắn run lên, lúc này hơn mười trận kỳ bay ra ngoài, rơi vào bốn góc động, lập tức hóa thành một màn sương trắng bao phủ cốt hạt vào trong.
Lúc này một tay của Liễu Minh hư không một trảo, lập tức ánh sáng màu đỏ lóe lên, một khối giáp xác hiện ra
Đây chính là giáp xác của yêu giao Hóa Tinh Kỳ lưu lại.
Liễu Minh ném cốt hạt lên mặt đất, một tay hư không nhấn một cái, một cổ sức lực lớn vô hình hiện ra ở năm ngón tay.
Thân hình cốt hạt trầm xuống, đã bị trấn áp tại chỗ, không cách nào nhúc nhích một chút.
Liễu Minh lúc này sờ lên tay áo một cái, đoản kiếm màu xanh hiện ra ngoài.
Hàn quang chớp động và hai miếng yêu lân rơi xuống, cũng trực tiếp vứt lên mặt đất cho Bạch Cốt Hạt dùng ánh mắt chờ mong nhìn qua.
Cốt hạt không bị trấn áp, lập tức thân hình khẽ động bổ nhào qua chỗ lân phiến, như lang như hổ nuốt hai miếng lân phiền vào bụng, sau đó lung lay cái đuôi truyền ý khát vọng tới cho Liễu Minh.
Liễu Minh nhướng mày, cũng không nói cái gì, đoản kiếm trong tay lóe lên, lại nạy một lân phiến xuống đưa cho cốt hạt.
...
Cứ như vậy đảo mắt thấy cốt hạt nuốt miếng lân phiến thứ hai mươi vào bụng mới cuối cùng không còn đòi nữa, ngược lại hiện ra thần sắc lười biếng như muốn ngủ.
Liễu Minh thấy vậy, trong nội tâm có chút buông lỏng.
Tuy hắn có rất nhiều lân giáp của yêu giao, nhưng mà nhìn tốc độ cốt hạt thôn phệ thì hắn cũng đau lòng.
Dù sao những lân giáp yêu giao này cầm ra ngoài thì mỗi một miếng cũng vô cùng quý hiếm.
Tay áo của hắn cuốn lấy, giáo xác yêu giao không thấy, bị hắn thu lại.
Về phần cốt hạt tự nhiên cũng thu vào túi da.
Mấy canh giờ sau, Liễu Minh cưỡi mây quay về động phủ trên Cửu Anh Sơn, tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, lúc này Liễu Minh đang ngồi trong động phủ thì chợt nghe tiếng chuông vang lên.
Hắn biến sắc, hai mắt mở ra và nghe số lần của tiếng chuông.
Chờ thêm một lát thì âm thanh tiếng chuông dừng lại, ánh mắt Liễu Minh lóe lên và thì thào một câu:
- Dĩ nhiên là triệu tập cao tầng tụ hội! Xem ra chư tông không cách nào chống đỡ ở biên giới rồi, mười phần là phái thêm viện binh.
Sắc mặt Liễu Minh có chút ngưng trọng, nhưng mà hắn không dám trì hoãn cái gì, lúc này rời khỏi động phủ bay khỏi Cửu Anh Sơn, bay thẳng tới ngọn núi chính của Quỷ Tông.
...
Bảy ngày sau, trong Quỷ Tông vang lên tiếng chuông lần nữa.
Một phi chu dài hẹp trong sơn môn lập tức bay lên cao cao, mộc thuyền màu xanh nhưng có bạch quang bao phủ và hắc khí cuồn cuộn khu động cốt thuyền, dài chừng bốn năm mươi trượng, thì chừng bảy tám trượng, có chừng ba bốn mươi chiếc.
Những phi chu này toàn bộ chở theo tu luyện giả của Quỷ Tông, cũng nghe chưởng môn Quỷ Tông nói một tiếng "Xuất phát" và xé gió bay đi, phi chu cùng bay thẳng về một hướng.
Sau khi phi chu bay đi, cả Quỷ Tông lại có tiếng chuông vang lên, lúc này trong tông có từng pháp trận cỡ lớn hiện ra.
Những pháp trận này cảm ứng lẫn nhau, vô số phù văn từ trong đó tuôn ra ngoài, phô thiên cái địa, không lâu sau đã bao phủ toàn bộ Quỷ Tông vào trong.
Sau đó không gian bên ngoài Quỷ Tông vặn vẹo một hồi, dãy núi Quỷ Tông to như vậy không ngờ lăng không biến mất.
Đồng thời chỗ có ngọn núi lúc trước, bây giờ có vô số hắc khí cuồn cuộn toát ra, trong chốc lát liền đem nơi này bao phủ trong sương mù cuồn cuộn.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 254: Cốt hạt biến dị.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
Liễu Minh cùng chưởng môn Quỷ Tông, Lâm Thải Vũ và vài tên Linh Sư khác cùng đi lên một chiếc thuyền lớn.
Dựa theo thương nghị mấy ngày trước, lúc này đây Quỷ Tông trừ lưu lại một vị Linh Sư trấn thủ sơn môn ra, những người khác tất cả đều đi theo chưởng môn Quỷ Tông tới chỗ biên giới của chư tông.
Mà Cửu Anh nhất mạch bởi vì có Liễu Minh sử dụng được Vạn Cốt Nhân Ma, tự nhiên chỉ có Khuê Như Tuyền lưu lại.
Trừ chuyện đó ra Quỷ Tông lúc này cũng xuất động mấy trăm đệ tử hạch tâm đi theo.
Trong những đệ tử này đại bộ phận đều là Linh Đồ trung kỳ, một số ít là đệ tử Linh Đồ hậu kỳ, nếu như tu vi thấp hơn chiến đấu với hải tộc cơ hồ là đi chịu chết.
Hơn nữa lúc này không riêng gì Quỷ Tông, Thiên Nguyệt tứ tông cũng phải vận dụng mọi thủ đoạn của mình đưa ra tiền tuyến.
Dù sao cao thủ mấy tông cũng rất rõ ràng, cho dù chư tông bình thường tại Đại Huyền Quốc âm thầm nội đấu với nhau, nhưng đối mặt hải tộc thì phải đồng tâm hiệp lực, nếu không khi vô ý thì chư tông đều có thể bị hải tộc dùng thực lực cường đại trực tiếp nghiền áp, cả Đại Huyền Quốc cũng rơi vào tay của hải tộc.
Không riêng như thế, chưởng môn Quỷ Tông vừa tụ tập không lâu, còn thập phần thần bí nhìn qua Liễu Minh và các Linh Sư hơi lộ ra một ít ý, hình như các tông môn trong đất liền của Vân Xuyên đại lục cũng không cách nào ngồi nhìn các quốc gia vùng duyên hải bị hải tộc chiếm lĩnh, thời điểm chư tông Đại Huyền đại chiến với hải tộc sẽ đem nhân thủ tới trợ giúp bọn họ một tay.
Tin vui như thế làm cho Liễu Minh và các Linh Sư khác cách đại chiến không lâu có vài phần tin tưởng.
Đương nhiên cũng có tin tức không tốt, trong mấy nước hải tộc đang đánh lại có liên minh tông môn của hai nước bị hải tộc đánh bại. Hai nước này bị nhét vào thông trị của hải tộc, hơn nữa xem ra sau đó không lâu sẽ chiếm lĩnh toàn bộ lãnh thổ.
Kể từ đó ít đi hai quốc gia cản tay của hải tộc, cũng làm cho Đại Huyền và một quốc gia khác đau khổ chèo chống. Đến lúc đó Quỷ Tông bao gồm đại quân của các tông môn khác mười phần quyết tuyệt, thực lực cũng tăng nhiều.
Đây cũng là cường giả Hóa Tinh Kỳ của các tông môn dốc sức liều mạng ra lệnh cho tông môn, cũng không thể chờ đợi được muốn sớm khai chiến sinh tử với hải tộc.
Bởi vì bọn họ muốn liều mạng trước khi viện quân hải tộc ở hai quốc gia kia tới phải đánh tan hải tộc ở trước mặt, như thế khi đối mặt viện quân của hải tộc kế tiếp còn có sức liều mạng.
Cứ như vậy bọn người Liễu Minh cưỡi phi chu một đường đi tới biên giới.
Một đám đệ tử bình thường đang ngồi ngưng khí, chuẩn bị tận khả năng đi tới chiến trường sẽ tăng thực lực của mình lên mạnh hơn.
Liễu Minh thân là một gã Linh Sư, cho nên ở trong cốt thuyền được phân cho một gian phòng, đồng dạng cũng đang định thần.
Thời gian qua đi từng chút.
Qua mấy tháng sau đoàn thuyền cũng đã bay ra khỏi phạm vi khống chế của Man Quỷ Tông, tiến vào cảnh nội của Thiên Nguyệt tông, cũng tiếp tục đi không có trở ngại.
Nhưng một ngày này Liễu Minh đang ngồi trong phòng, bỗng nhiên áo da bên hông nhúc nhích. Cũng từ đó ẩn ẩn truyền ra âm thanh của cốt hạt đang kêu lên.
Liễu Minh khẽ giật mình và vội vàng bấm niệm pháp quyết, dùng tinh thần lực câu thông với thần thức của cốt hạt trong túi.
Đồng thời trong lòng của hắn có chút kỳ quái, tại sao cốt hạt vừa ngủ say cách đây không lâu tại sao tỉnh lại nhanh như vậy.
Kết quả một lát sau sắc mặt của hắn biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy đi nhanh ra ngoài cửa
Một lát sau hắn đi ra điểm cuối của cốt thuyền. Thò tay móc một cái mặt bàn ra, dùng ngón tay huy động vài cái lên trên đó. Không nói hai lời nhảy ra khỏi cốt thuyền, bay xuống bên dưới.
Cảnh này làm mấy đệ tử Quỷ Tông đang ở gần kêu to một tiếng, một người trong đó vội vàng chạy đi hồi báo chưởng môn Quỷ Tông.
Nhưng chưởng môn Quỷ Tông ngồi trong phòng nghe được chuyện này chỉ khoát khoát tay tỏ vẻ biết rõ, cũng không phân phó cái gì khác.
Đệ tử bẩm báo thấy vậy khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể không hiểu ra sao lui ra.
Thời điểm này chưởng môn Quỷ Tông mới sờ trong tay áo, móc ra một trận bàn óng ánh, biểu hiện ra linh quang nhàn nhạt chớp động không thôi, thình lình hiển hiện ra vài câu của Liễu Minh phát cho hắn.
- Trò gì thế, cái gì mà ‘đột nhiên tao ngộ việc gấp, cần một mình nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó không lâu sẽ chạy theo’.
Chưởng môn Quỷ Tông tự hỏi hai câu, nhưng chỉ có thể hiện ra thần sắc bất đắc dĩ, cũng không biết Liễu Minh đang làm gì.
Dù sao lấy tu vi Linh Sư của Liễu Minh, thân ở trong Đại Huyền, cũng không cần lo lắng đụng phải cường giả hải tộc. Về phần Liễu Minh lâm trận bỏ chạy thì chưởng môn Quỷ Tông càng không suy nghĩ.
Trừ phi Liễu Minh về sau không có ý định ở lại Vân Xuyên đại lục, nếu không trước khi chiến đấu với dị tộc mà lâm trận bỏ chạy đủ để cho một đám tu luyện giả trong khu vực Nhân tộc làm hắn không sống được yên ổn.
Lúc này Liễu Minh bay xuống một khu vực núi non trùng điệp, ánh mắt quét qua mọi nơi và lấy áo da ra.
"Phốc" một tiếng, một đoàn hắc khí hiện ra, cốt hạt trống rỗng xuất hiện trên mặt đất.
Liễu Minh hơi đánh giá cốt hạt trước mặt và nao nao.
Chỉ thấy mặt ngoài thân thể của cốt hạt đầy khe hở đã không còn sót lại chút gì, bây giờ mặt ngoài của nó có hào quang màu đỏ óng ánh bao phủ, cũng chớp động hào quang như kim loại, đồng thời đầu của cốt hạt biến thành đen nhánh.
Trong nội tâm Liễu Minh kinh ngạc, chưa suy nghĩ cái gì, cốt hạt hình tượng đại biến nhanh chóng chạy tới gần hắn, cũng thỉnh thoảng dùng cái càng ma sát ống quần của hắn, từ trong thần thức chủ động hiện ra ý khát vọng.
Chuyện này làm cho hắn cười khổ không thôi, chỉ có thể tay áo run lên đem giáp xác lân giao đưa ra ngoài, hàn quang lóe lên lấy xuống hai khối lân phiến đưa cho nó.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cốt hạt hiện tại không thèm quan tâm tới lân phiến này, ngược lại hai mắt nhìn chằm chằm vào xác của yêu giao, càng lo lắng dùng càng mài ông quần của hắn không ngừng.
Liễu Minh ngẩn ngơ, nhìn qua giáp xác của yêu giao, lại nhìn qua cử động kỳ quái của cốt hạt, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau bỗng nhiên đoản kiếm trong tay của hắn lóe lên.
Một âm thanh vang lên, Thanh Nguyệt Kiếm lúc này tản mát hòa quang chói mắt, đồng thời mặt ngoài của nó có linh vân lóe lên, toàn bộ thu vào trong kiếm.
Lúc này Liễu Minh dùng đoản kiếm chém lên xác không của yêu giao.
Nhưng mà lúc này không phải chém lân phiến, mà mà cắt vào phần bụng mềm không có giáp xác của yêu giao.
Sau đó cắt một khối da của yêu giao xuống, cốt bò cạp lập tức dùng hai càng kẹp lấy da yêu giao bỏ vào trong miệng, cũng thuần thục toàn bộ nuốt vào, sau đó truyền ra ý vui sướng.
Liễu Minh thấy vậy cũng há hốc mồm, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục thúc dục đoản kiếm trong tay cắt da bụng của yêu giao mà thôi, toàn bộ ném đi qua.
Sử dĩ hắn cắt da phần bụng của yêu giao tự nhiên là bởi vì phần bụng là nơi bạc nhược nhất của yêu giao, nếu không đổi lại hắn cắt phần giày trên lưng, chỉ sợ hắn toàn lực thúc dục Thanh Nguyệt Kiếm cũng phải thật lâu mới cắt được một miếng.
Cứ như vậy khi Liễu Minh cắt sạch phần da bụng của yêu giao xuống đưa cho cốt hạt ăn xong, rốt cục nó không còn truyền ra cảm xúc thàm khát nữa, ngược lại cái đuôi hất lên chui vào trong đất.
"Phốc" một tiếng sau đó chui vào trong đất không thấy bóng dáng.
Liễu Minh kinh ngạc, nhưng sau một phen suy tính vẫn bấm niệm pháp quyết, thả ra tinh thần lực cường đại quét qua, cũng lập tức tập trung vào hành tung của cốt hạt.
Bỗng nhiên hắn nhướng mày, hắn thúc dục đám mây bay lên cao cao.
Sâu dưới mặt đất chừng trăm mét, đầu cốt hạt đang xâm nhập vào một hướng đồng nhất, giống như có cái gì đang hấp dẫn nó.
Kết quả trong nháy mắt nó đã đi xa mười dặm rồi.
Cuối cùng nhất Liễu Minh đi tới một nơi vô cùng vắng vẻ, dưới tình huống bình thường ít khả năng có người tìm được đầm lầy này.
Cốt hạt lại bất động chui vào trong đầm lầy này.
Liễu Minh nhìn qua khí tức thối nát của đầm lầy, sau khi do dự một chút vẫn lật tay bắn ra một đạo phù lục, cũng vỗ lên người của mình.
Một tiếng trầm đục vang lên, phù lục lập tức vỡ vụn, vô số phù văn màu vàng bao phủ thân thể của hắn, một tầng hào quang màu vàng hiện ra.
Thân hình Liễu Minh uốn éo, cũng chui vào trong đầm lầy, từ từ chìm xuống dưới.
Sau đó không lâu Liễu Minh tìm được cốt hạt có hắc khí cuồn cuộn bao phủ.
Nó hiện tại đang dốc sức liều mạng hấp thu hắc khí ở chung quanh, hơn nữa mỗi lần thôn phệ một chút thì lớn hơn một chút.
- Âm khí, lại còn là âm khí thuần thiết rất cao! Hình như không phải bình thường, đây là...
Liễu Minh nhìn qua cốt hạt trong nháy mắt thân hình tăng lên gấp bội và thân thể dữ tợn, rốt cục thần sắc biến đổi nhớ tới cái gì.
Sau đó hắn đã xác định được tình hình của cốt hạt, cũng đang tự suy nghĩ, lúc này một tay lật một cái, một cái bình ngọc hiện ra, sau đó nhìn qua cốt hạt đang không ngừng thôn phệ hắc khí, bỗng nhiên mở nắp bình ra, lại dùng pháp lực thúc giục và một sợi chỉ đen óng ánh hiện ra.
Vốn cốt hạt đang thổ nạp và động tác dừng lại, sau đó đôi mắt của nó gắt gao nhìn qua hắc khí như tơ kia.
Liễu Minh cũng nhân cơ hội này bấm pháp quyết, lại một lần nữa câu thông thần thức với cốt hạt.
Kết quả cảm xúc của quỷ vật này truyền tới, thình lình nhìn qua bình nhỏ và rất vui mừng, bởi vì kiêng kỵ lớn nên mới chần chờ.
Không có gì hơn lần đầu tiên, Liễu Minh chân thật suy nghĩ cho nó, lúc này trong nội tâm vui vẻ đột nhiên dùng lực, một sức lực lớn kinh người hiện ra.
"Phanh" một tiếng.
Bình nhỏ lập tức bị bóp nát, thoáng cái bay ra hàng trăm sợi tơ màu đen.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden