Cô gái có vẻ rất không vui, ra sức dậm chân, bộ dạng rất oan ức.
-Không phải anh bênh người ngoài, anh là tùy việc mà xét.
Thi công tử bất đắc dĩ nói.
Trương Dương yên lặng gật đầu. Thi công tử này con người cũng khá được, ít nhất cũng không bất phân thị phi mà bênh vực người nhà.
Điều này nói thì dễ, nhưng làm được thì lại rất khó. Ai cũng có tâm lý tư lợi, nhiều lúc đều chỉ nghĩ cho bản thân. Đừng nói họ, chính cả Trương Dương cũng không ngoại lệ.
-Cường tử, không sao chứ?
Cổ Phương kia nhẹ giọng hỏi một câu, còn nhìn bọn Trương Dương mấy lần. Long Thành thì rất không vui hừ lạnh một tiếng.
-Không sao, gặp mấy người bạn, Ngọc Bình và bọn họ có chút hiểu lầm.
Thi công tử quay đầu lại cười cười. Thi công tử tên thật là Thi Cường. Điều này bọn Trương Dương cũng đều biết. Trước kia lúc ký hợp đồng cũng từng thấy tên của anh ta.
-Mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu. Vẫn quy định như trước, trước tiên xếp hàng báo tên, một đội mười lăm người, hữu nghị là số một, thi đấu là số hai, tất cả đều phải chú ý an toàn của mình.
Thái Triết Linh hét to một tiếng, rất nhiều người lập tức đều vây tới. Anh ta nói với cũng chính là cuộc đua bắt đầu.
Kỳ thật đua xe ngầm cũng không kinh khủng như người ta đồn đại. Chỉ là nhiều người thích môn thể thao này, cùng tu tập lại với nhau thi đấu. Không chỉ Hỗ Hải, các thành phố lớn khác đều có.
Kiếp sau, rất nhiều hội xe cũng thường tổ chức những trận đấu như vậy.
Tuy nhiên cuộc thi của hội xe quy mô phần lớn đều khá nhỏ, cũng không hạn chế kiểu xe. Xe nào cũng được, mọi người cùng tụ tập thi đấu rất náo nhiệt, vui vẻ, xem khả năng khống chế trên xe của ai tốt hơn.
Sau khi Thái Triết Lĩnh nói, lập tức có rất nhiều người đi tới báo danh.
Hiện trường không dưới trăm người. Số người thực sự muốn thi đấu, muốn bộc lộ tài năng trên đấu trường này khoảng chừng 50-60 người. Nhiều người như vậy đương nhiên không thể đều đua một lần, phải tách ra tiến hành thi đấu.
Hơn năm mươi km, nếu đường thẳng, tốc độ nhanh, đối với bọn họ thì khoảng chừng mười phút. Cho dù là đường cong, cũng không lâu quá, trong nửa tiếng chắc chắn có thể chạy xong một vòng.
Nếu chia làm mấy vòng, khoảng rạng sáng là có thể chấm dứt.
Vừa báo danh, rất nhiều người liền nhảy lên, những người bình thường có chút ghê gớm, không phục đều nói muốn cùng thi một lần, thi đấu phân cao thấp.
Nếu người của Kim Lăng ở đây, bọn họ và Trường Kinh tất nhiên sẽ phân cùng nhau, cho dù số lượng người không đủ cũng không để người khác tham gia cùng.
Trận đấu như vậy bình thường, cũng thu hút người ta nhất, đáng tiếc năm nay Kim Lăng lại rút lui. Trận tranh hùm của bọn họ với Trường Kinh lần này, cũng không được chiêm ngưỡng.
-Thái ca, tiểu đệ hôm nay đã tới rồi, đi cùng tham gia náo nhiệt, tôi cũng tham gia. Dùng xe của tôi đi.
Cổ Phương cười haha nói với Thái Triết Lĩnh, Thái Triết Lĩnh lại cau mày lại.
Cổ Phương bình thường chơi xe, nhưng rất ít khi thi đấu. Anh ta cũng không biết kĩ thuật của tiểu tử này cụ thể thế nào.
Tuy nhiên chiếc xe này của anh ta so với những chiếc xe khác, vốn chiếm ưu thế hơn không ít. Xe của những người khác mặc dù có chút chênh lệch với nhau, nhưng chênh lệch cũng không lớn. Giá xe trần, cao chút cũng chỉ hơn hai triệu, thấp chút thì hơn một triệu.
Chiếc Bugatti này của Cổ Phương đắt hơn những chiếc xe này nhiều. Chất lượng cũng tốt hơn nhiều, những thứ khác không nói, chiếc xe này trước khi cải tạo gia tốc hơn trăm km cũng chỉ cần hơn ba giây.
Như hiện nay chiếc xe này lại đã qua cải tạo, tốc độ sẽ nhanh hơn. Bất kể là khởi động hay gia tốc về sau, đều có tính năng tốt hơn so với những xe khác. Điều này cũng khiến những chiếc xe khác phải chịu thiệt thòi.
Dựa vào nhãn lực của bọn Thái Triết Lĩnh, đương nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Chiếc Bugatti này đã cải tạo không ít. Còn là những người có chuyên môn đích thân ra tay tiến hành cải tạo, các tính năng đều đạt tới đỉnh.
-Được, ông chủ Cổ đã muốn chơi thì chơi. Lão thái, vòng một tính một mình tôi.
Long Thành từ nãy im lặng đột nhiên nói một câu. Trên mặt anh ta còn thản nhiên mỉm cười. Quan hệ của anh ta và Thái Triết Lĩnh không tệ, đương nhiên không thích người gây sự như Cổ Phương.
Sắc mặt Cổ Phương hơi thay đổi, lập tức lại tươi cười.
Anh ta kinh doanh mấy nhà máy thức ăn gia súc, thật sự là ông chủ. Tuy nhiên nhà máy của anh ta rất lớn, lũng đoạn thị trường tiêu thụ của Hỗ Hải và rất nhiều khu vực xung quanh.
Kinh doanh bất cứ cái gì, chỉ cần lũng đoạn được thị trường, thì sẽ thu được món lời kếch sù. Ví như những công ty về hóa đá, còn cả điện tín, di động ở kiếp sau.
Có thể độc quyền trong thị trường thức ăn gia súc, càng không dễ dàng, điều này cũng có thể thấy năng lực của anh ta.
-Long Thành, cậu đã muốn chơi, huynh đệ, tôi chơi với cậu, vòng thứ nhất hai chúng ta chơi, có dám không?
Cổ Phương quay đầu lại, mỉm cười nhìn Long Thành. Tất cả mọi người đều là công tử, cũng đều là đại biểu nổi tiếng của vùng đó, dù không quen nhau, cũng đều biết ít nhiều.
Long Thành quen anh ta, anh ta cũng quen Long Thành.
Lúc này anh ta một mình khiêu chiến với Long Thành, chính là muốn nói với Long Thành, rồng mạnh không thắng được rắn địa phương. Cho dù Long Thành thực sự là con rồng qua sông, có anh ta ở đây hôm nay, cũng phải bò qua.
-Được, thus đừng khóc là được.
Long Thành khẽ cười. Xe của anh ta không so được với xe của Cổ Phương. Nhưng anh ta lại rất có tự tin vào kĩ thuật của mình. Đua xe không chỉ là xe, kĩ thuật cũng rất quan trọng.
Cho dù xe của Cổ Phương tốt hơn của anh ta, anh ta cũng tin mình sẽ thắng trận này.
-Cổ Phương, lão Long, đã muốn thì thì cũng không được phá quy tắc cũ. Vòng thứ nhất đủ kiếm đủ số người. Nếu hai người muốn đấu thì cùng nhau, nếu muốn đấu riêng rẽ, bên ngoài có đường, bất cứ lúc nào hai người cũng có thể đi, tôi không cản.
Thái Triết Lĩnh đột nhiên nói một câu, ngữ khí của anh ta rất nhẹ, nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng.
Anh ta không đồng ý việc Cổ Phương và Long Thành đấu riêng. Điều này cũng có thể hiểu được. Thi đấu một vòng cần thời gian. Mọi người khó lắm mới tụ tập lại với nhau chơi một chút, cũng không thể để bọn họ đứng đó nhìn hai người đấu.
-Vậy kiếm đủ số người, tôi không hề gì.
Cổ Phương nhún vai. Hôm nay kỳ thật anh ta chỉ đến giúp vui. Chỉ là bình thường có chút không thích Thái Triết Lĩnh nên mới cố ý đưa ra đề xuất thi đấu.
Tuy nhiên bây giờ Long Thành lại đứng ra, đầu mâu của anh ta đương nhiên nhắm trúng Long Thành.
-Cũng được, vậy kiếm đủ người.
Long Thành gật đầu theo, anh ta biết rõ, Thái Triết Lĩnh nói vậy thực ra là đang giúp mình.
Hai người đấu, trên con đường trống trải, chiếc Bugatti của Cổ Phương càng dễ phát huy. Một khi bị chiếc Bugatti vượt qua, anh ta muốn đuổi kịp cũng không dễ. Dù sao con đường chọn lần này là tuyến đường thích hợp cho việc thi đấu chung.
Nhiều người, cạnh tranh cũng lớn, có thể xếp thêm mấy người giúp đỡ Long Thành. Ưu thế về xe của Cổ Phương đương nhiên sẽ không còn.
Đây cũng là việc hao tốn tâm sức của Thái Triết Lĩnh. Long Thành có thể hiểu được, còn Cổ Phương có nghĩ tới hay không, bọn họ không quan tâm.
Tuy nhiên cho dù Cổ Phương có thể nghĩ tới, với tính cách của anh ta cũng sẽ không để ý. Bản thân xe của anh ta đã chiếm ưu thế, để anh ta đấu với mười bốn người anh ta cũng dám.
Danh sách vòng thứ nhất rất nhanh được công bố.
Long Thành đoán không nhầm, Thái Triết Lĩnh thực sự đang chiếu cố mình, suy nghĩ cho mình.
Vòng một này, có cả ba người Hoàng Hải, Vương Thần và Lý Á, cũng có nghĩa người của Trường Kinh lần này toàn bộ ra mặt. Trương Dương và Tô Triển Đào đều không ghi danh. Trương Dương là không có hứng thú, Tô Triển Đào thì thuần túy là đưa Dương Linh đi.
Cho dù để anh ta thi, với trình độ của mình, phỏng chừng cũng xếp sau cùng.
Mười lăm chiếc xe, xếp lần lượt ở khu phục vụ.
Điều khiến Trương Dương có chút kinh ngạc là, chiếc xe Ferrari của em hộ Thi công tử, cô gái tên Ngọc Bình cũng ở trong số đó, lúc này cô cũng đang trên xe.
Tất cả đều oanh minh, ống bô xe thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ nặng nề. Mười lăm chiếc xe cùng ở đó đợi xuất phát, quang cảnh thật hoành tráng.
Mười lăm chiếc xe đều đang ở phía sau khu phục vụ. Cảnh sát ở bên cạnh bọn họ cách đó không xa. Lúc này những cảnh sát kia cũng bắt đầu khẩn trương.
Ở trên đường cao tốc phía trước, còn vài chiếc xe đỗ. Hơn nữa mỗi đoạn đều có, đều là quan sát tình hình trên đường của những người này, lúc nào cũng sẵn sàng báo cáo về khu phục vụ.
Khoảng cách ngắn tới khu phục vụ kia, thực ra cũng chính là khu khởi đầu.
Xe càng tốt, trông càng sang trọng. Cổ Phương ngồi trong xe rất tin tưởng, xe của anh ta đắt gấp bội so với bất cứ chiếc xe nào bên cạnh. Anh ta hoàn toàn có thể vừa bắt đầu đã dẫn đầu.
-Bắt đầu.
Người chỉ huy phía trước quơ quơ lá cờ, mười lăm chiếc xe trong nháy mắt đều xông về phía trước, giống như mười lăm bóng kiếm sắc xẹt qua mọi người.
Đường chỗ khu phục vụ được mở rộng nhiều hơn. Đây cũng là Thái Triết Lĩnh cố ý đặc biệt bảo người của đường cao tốc chuẩn bị cho bọn họ.
Lối ra lớn, lúc lao ra sẽ không chật chội. Bằng không khoảng cách nhỏ như vậy sẽ rất dễ xảy ra sự cố.
Tất cả xe sau khi được cải tạo, tính năng đều được thể nghiệm.
Chiếc Buggatti của Cổ Phương làm đầu tàu gương mẫu, vừa mới xuất phát đã nhanh hơn người khác nửa cái xe. Tuy nhiên cũng chỉ như vậy, anh ta không được giống như tưởng tượng, đùa giỡn với những chiếc xe phía sau.
Đầu là xe đã cải tạo, cho dù xe của anh ta gia tốc tới trăm kim trong vòng ba giây, thậm chí nhanh hơn, cũng chỉ nhanh hơn người khác không tới một giây thôi.
Một giây này vừa bắt đầu có thể thể hiện ra, sau đó phải chú ý đến kĩ thuật của mọi người.
Vương Thần, Lý Á lái xe của bọn họ, đều lách vào chiếc Bugatti của Cổ Phương.
Bọn họ biết, trận đấu này nói là trận đấu của mười lăm người. Kỳ thật diễn viên chính là Long Thành và Cổ Phương. Mấy người đi theo Cổ Phương, bao gồm em họ Ngọc Bình của Thi Cường cũng đều lái xe của bọn họ lách về phía Long Thành.
Bọn họ đều tạo cơ hội cho người của mình.
-Qua rồi, qua năm km, lúc này dẫn đầu là chiếc Bugatti, thứ hai là chiếc Ferrari màu vòng, Ferrari kém Bugatti non nửa cái xe.
Quan sát viên phía trước lập tức thông báo tình hình. Nghe thấy báo cáo mới nhất, Thái Triết Lĩnh còn cả bọn Trương Dương và Tô Triển Đào đều ngẩn người ra.
Bugatti là xe của Cổ Phương, Ferrari màu vàng chỉ có một chiếc, đó chính là xe của Lý Á, xe của Long Thành là Land Rover màu lục.
Không ai ngờ, Long Thành không đuổi theo Cổ Phương, ngược lại là Lý Á cắn anh ta không buông, lúc này mọi người đều giật mình.
Thái Triết Lĩnh lặng lẽ nhíu mày lại, Land Rover so với xe thể thao chuyên nghiệp kém một chút. Tuy nhiên sau khi cải tạo, trên đường đua tốt như vậy cũng không thua kém mấy chiếc xe thể thao kia.
Với kĩ thuật của Long Thành, không nên rớt xuống phía sau mới đúng. Mà báo cáo viên lại nói Land Rover đã rớt xuống vị trí thứ 9, có chút khoảng cách so với chiếc Bugatti đang dẫn đầu, điều này cũng khiến anh ta có chút lo lắng.
Anh ta hiểu, Long Thành nhất định là bị vây lấy, bằng không thành tích tuyệt đối không thể kém như vậy.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Kết quả này, khiến sắc mặt Thái Triết Lĩnh rất khó coi.
Người Cổ Phương đưa đến, đều là mấy người bình thường chơi với anh ta, Thái Triết Lĩnh cũng biết vài người.
Những người này cũng chơi xe, nhưng cũng không phải hứng thủ chính. Ví như Thi công tử, anh ta cũng có không ít xe sịn, tuy nhiên sở thích lớn nhất lại không phải là xe, mà là Phỉ Thúy.
Những công tử có tiền, chẳng mấy người không mua xe.
Chỉ là anh ta không ngờ, mấy người đi theo Cổ Phương lại có thể vây lại Long Thành. Kỹ thuật của Long Thành anh ta rất rõ, trong nhiều người như vậy, Long Thành chắc chắn có thể xếp hạng trên, thậm chí còn từng đạt quán quân.
Thái Triết Lĩnh đoán không sai, lúc này Long Thành quả thực bị vây lại.
Nguyên nhân chính của việc anh ta bị vây lại là, mấy tiểu tử kia đều liều mạng vây anh ta. Anh ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn nhường từ nãy, kết quả để Cổ Phương vượt lên đầu.
-Chiếc Bugatti đi đầu, Ferrari vàng cách một thân xe, thứ ba là Porche màu đỏ.
Chỗ 10km, báo cáo viên lập tức truyền tới một tin tức mới. Xếp thứ hai hiện tại vẫn là Lý Á. Đáng tiếc kĩ thuật của anh ta dù sao cũng không bằng Long Thành, xe của anh ta cũng kém Bugatti một chút, lúc này cũng lực bất tòng tâm.
Land Rover của Long Thành tăng một bậc, ở vị trí thứ tám, đáng tiếc khoảng cách giữa anh ta và chiếc Bugatti lại càng xa hơn.
Đã đi được khoảng một nửa đường cao tốc, sắp tiến vào đường quốc lộ phía dưới. Bị bỏ rơi ở đường cao tốc, ở đoạn quốc lộ phía dưới anh ta sẽ càng khó đuổi kịp.
Cắn chặt răng, Long Thành rút cục bắt đầu nổi bão.
Một chiếc xe thể thao BMW đi sát sau anh ta bị đầu xe của anh ta trực tiếp cọ sát, thân mình xe BMW quơ quơ, thiếu chút nữa đụng phải lan can bên cạnh, may người này kịp thời nắm chắc, cuối cùng vẫn đi trên đường, tuy nhiên anh ta đã bị bỏ lại phía sau.
Những người này sống chết vây lấy Long Thành, chính là nghĩ Long Thành không dám có hành vi quá khích. Lúc này Long Thành vừa điên lên, mấy chiếc xe này chiếc nọ nối chiếc kia rớt xuống phía sau.
Lúc này đang trên đường cao tốc, Long Thành chặn lại mấy chiếc xe điên cuồng kia thật sự là đã giải trừ được sự vướng víu.
Thừa cơ hội này anh ta lập tức dẫm ga phóng nhanh về phía trước. Từ thứ tám rất nhanh đã tới vị trí thứ tư. Lúc xuống đường cao tốc cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc Ferrari của Lý Á, anh ta đã xếp thứ ba.
Tuy nhiên những xe phía sau đuổi theo cũng rất sát. Ngoài ra chiếc Porche và Hummer của Hoàng Hải cũng đều theo tới, vây lấy mấy người phía sau. Hóa giải áp lực nhất định đối với Long Thành.
-Bugatti thứ nhất, Land Rover màu lục thứ hai…
Báo cáo viên lại truyền đến tin tức mới nhất. Rất nhiều người ở khu phục vụ đều đang nghe. Chỉ nghe thấy xe họ liền biết lái xe là ai. Cũng biết, người cạnh tranh đích thực tiếp đây chính là hai người này.
Có một số người còn nghe rất chăm chú, bọn họ đều là người đánh cược.
Chỉ cần là đua xe, không thể bỏ qua việc cá cược. Mấy công tử này càng thích đánh cược, vòng nay dường như đều có người đặt cược.
Những người này phần lớn đều là tự mình tìm bạn đặt cược. Ai cược của người đó, không có người mở bàn đánh cược. Tuy nhiên trước đây từng có, nhưng sau đó bị cấm. Một khi có cá cược, tính công bằng của cuộc đua xe sẽ giảm đi nhiều. Có những người để kiếm lời chuyện gì cũng có thể làm, thậm chí có người mời tay đua chuyên nghiệp tới, giúp mình thắng tiền.
Bây giờ chỉ là đánh cược đối, việc này cũng không sao.
Trước khi xuất phát, Long Thành đặt cược với Cổ Phương ba triệu. Hiện tại số tiền này đều ở chỗ Thái Triết Lĩnh, người nào thắng người kia sẽ mang đi.
Những người khác dần đánh cược nhiều lên. Các loại tiền đánh cược của vòng một này cũng đã vượt qua con số mười triệu.
-Nhanh như vậy đã đi được 30km, những người này điên rồi.
Sau khi báo cáo viên thông báo kết quả lần thứ sáu, Tô Triển Đào không kìm nổi lè lưỡi. Lúc này mới qua vài phút, gần như kết quả được báo cáo liên tục.
-Đường lần này đẹp, tốc độ nhanh hơn, bình thường không nhanh như vậy đâu.
Dương Linh cười cười, bình thường cô cũng tới tham gia, đều là tham gia giúp vui, nhưng đều rất quen với tình hình giao thông mỗi lần.
-Căn cứ vào tốc độ này, bọn họ sắp quay về rồi.
Trương Dương cũng gật đầu. Những người này chơi quả thật lợi hại. Đáng tiếc lúc này không có truyền trực tiếp cảnh hiện trường, bằng không có thể theo dõi quá trình của bọn họ thì hay quá.
-Land Rover màu lục đuổi kịp Bugatti, hai chiếc xe dẫn đầu. Bảy chiếc xe phía sau đi theo rất sát, chênh lệch khoảng 300m với hai chiếc xe phía trước.
Báo cáo viên lại gửi tới tin tức mới nhất, Thái Triết Lĩnh lại lắc đầu.
Anh ta để nhiều người cùng xuất phát như vậy, hy vọng muốn để Long Thành tạo ra cơ hội tốt xem như đã thất bại. Long Thành có người, Cổ Phương cũng có người, lúc này người của hai bên cũng đều vây lấy nhau.
Vương Thần, Lý Á còn cả Hoàng Hải đấu với mấy người kia của Cổ Phương, bọn họ vừa muốn chặn đối phương, lại phải nghĩ cách đuổi tới hỗ trợ Long Thành.
Đáng tiếc chính là, hai chiếc xe phía trước chạy quá nhanh. Bọn họ cũng chỉ có thể thực hiện mục tiêu thứ nhất, vây lấy đối phương, căn bản không có cách đuổi theo.
Trước mặt, tiến vào một đoạn đường thẳng, Bugatti lại dần chiếm vị trí dẫn đầu.
Dù sao xe khác nhau, Land Rover của Long Thành cải tạo có tốt đến mấy, so với Bugatti vẫn có chênh lệch. Đoạn đường vòng Long Thành còn có thể dùng kỹ thuật của mình, vừa đến đường thẳng, tình thế không thuận lợi của anh ta càng rõ ràng.
-Rầm…
Long Thành đang đuổi theo, đột nhiên đạp chân phanh, không chỉ anh ta, chiếc Bugatti phía trước cũng dừng lại.
Hai người không nghe thấy tiếng động, đều chỉ phát hiện điều bất thường phía sau qua kính chiếu hậu.
Long Thành dừng xe, lập tức nhìn về phía sau, trong mắt từ từ lộ vẻ hoảng sợ.
Tập đoàn bảy chiếc xe vốn đi thứ hai, lúc này tất cả đâm vào nhau, ba chiếc lật ra bên ngoài, hai chiếc đổ ra giữa đường, còn một chiếc vặn vẹo không thành hình, một chiếc thảm nhất bị chia thành hai nửa.
Vừa nhìn, tim Long Thành lập tức đập mạnh. Bảy chiếc xe phía sau này, cũng có ba người là người của Trường Kinh đi theo mình.
Trán anh ta lập tức toát mồ hôi lạnh, không chỉ anh ta, Cổ Phương kia cũng ngẩn người. Hai người đều sững sờ đứng đó.
Đoàn xe đang đi thứ ba, lúc này cũng đều đuổi tới. Tất cả đều dừng lại ven đường, có mấy cô gái đi từ xe xuống, bị dọa cho sợ khóc rống lên.
Trong những cuộc đua xe trước kia cũng từng có sự cố, Long Thành từng gặp, còn bị trọng thương.
Nhưng đều là cá nhân, hoặc nhiều nhất là sự cố của hai chiếc xe. Đám công tử này tuy chơi đua xe, cũng đều biết đạo lý tính mạng quan trọng nhất. Các biện pháp an toàn của mỗi chiếc xe đều không kém những tay đua xe chuyên nghiệp.
Cho nên từ nhiều lần như vậy tới nay, đều không xảy ra sự cố lớn gì, càng không có người thiệt mạng.
Nhưng việc lần này thì khác. Việc bảy chiếc xe liên hoàn đâm nhau là lần đầu bọn họ thấy. Tổng cộng có mười lăm chiếc, vậy có nghĩa gần một nửa số xe bị đâm vào nhau.
-Cứu, cứu người, mau cứu người.
Long Thành đột nhiên hét to một tiếng, lên xe rồi lái về phía trước. Cổ Phương ở phía trước thấy anh ta làm vậy, cũng lái xe lùi về sau.
Trong số bảy chiếc xe đổ nhào này, cũng có không ít người của anh ta.s
Những người phía sau cũng đều có phản ứng. Vội vàng xuống xe, chuẩn bị cứu người. Lần này thực sự đã xảy ra sự cố nghiêm trọng, bọn họ cũng không thể thoát khỏi bị liên quan.
-Cái gì.
Trương Dương đột nhiên kêu lên một tiếng.
Gần như đồng thời, điện thoại của Trương Dương và Thái Triết Lĩnh đều vang lên. Trương Dương chỉ nghe thấy một câu, sắc mặt đột biến, cúp điện thoại liền chạy về phía xe đang đỗ.
Thái Triết Lĩnh cũng vậy. Tuy nhiên Thái Triết Lĩnh không quên mang theo mấy người.
-Trương Dương, cậu làm gì thế, có chuyện gì?
Tô Triển Đào vội vàng kêu lên, Dương Linh cũng đầy nghi hoặc.
Điện thoại là Long Thành gọi, anh ta chỉ nói cho Trương Dương một việc, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn, mấy chiếc xe đâm vào nhau.
Cuộc điện thoại này anh ta gọi khi đang tới cứu người. Lúc đó anh ta đột nhiên nhớ tới y thuật của Trương Dương. Còn những người khác không gọi xe cứu thương, thì gọi người bên khu phục vụ mau tới cứu người.
Đáng tiếc xe cứu thương cần chút thời gian, vị trí chỗ này quá lệch.
-Đã xảy ra chuyện, bọn họ đâm vào nhau.
Trương Dương không quay đầu lại, trực tiếp hét to một tiến, nhanh chóng chạy tới chiếc xe thể thao Mercedes của mình, lên xe nổ máy rồi lái đi.
Tốc độ của hắn cũng không chậm, gia tốc trăm mét chắc chắn trong khoảng ba giây. Vừa nháy mắt, xe đã lên đường cao tốc, không lâu đã mất dạng.
Tô Triển Đào phía sau cũng há to miệng, động tác này của Trương Dương cho thấy kỹ thuật không tồi của hắn. Vừa rồi nếu Trương Dương cũng tham gia, phỏng chừng thành tích cũng không kém mấy người kia.
Khu phục vụ ngày càng nhiều người lái xe qua đó. Tin tức phía trước gặp chuyện không may bọn họ đều đã nhận được.
-Thất thần cái gì vậy, còn không mau qua đó.
Dương Linh kéo Tô Triển Đào, hai người cũng vội vàng chạy tới bãi đỗ xe. Lần này có bốn người trong số bọn họ dự thi, mà bọn họ vừa rồi cũng nghe được tin, có bảy xe đâm nhau.
Lúc này bọn họ còn chưa biết người đâm xe là những ai. Nếu biết, trừ Long Thành ra, những người khác đều không may mắn thoát được, phỏng chừng sẽ càng thêm sốt ruột.
-Lý Á, Lý Á, cậu không sao chứ?
Long Thành lúc này, với sự giúp đỡ của người khác, kéo Lý Á ra khỏi xe. Lý Á mặt đầy máu, bên cạnh anh ta còn có một cô gái, lúc này hôn mê bất tỉnh.
-Tôi, tôi vẫn ổn, Vương, Vương Thần.
Lý Á khó khăn nói ra mấy từ, ý thức của anh ta hoàn toàn tỉnh táo, đây cũng là cái may mắn trong bất hạnh.
Xe của anh vốn ở giữa, là xe phía sau đẩy anh ta ngã. Xe của họ đều đã được cải tạo, ngoài động lực và tốc độ, về vấn đề an toàn cũng gia tăng không ít.
Bọn họ đều biết xe này dùng để làm gì, cẩn tắc vô áy náy, lúc này liền xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Tình trạng Lý Á khiến Long Thành cũng tạm yên tâm, vội vàng đưa người đến chỗ xe Vương Thần.
Xe của Vương Thần chính là chiếc xe thảm nhất, Porche bị đứt làm hai nửa, nhìn cảnh hai nửa chiếc xe, anh ta càng thêm lo lắng.
Trong xe chỉ có một người, cô gái của Vương Thần nhát gan, không dám đi cùng, lúc này xem ra cô ta sáng suốt thật.
Nếu thật sự lên xe, hiện tại sống chết cũng chẳng biết thế nào.
Từ nửa sau bị tách ra của chiếc Porche, Long Thành lập tức nhìn lên chỗ ghế lái xe, Vương Thần nằm bên trong, cả người toàn là máu.
Tình trạng của anh ta không biết thế nào. Tuy nhiên Long Thành không thấy có cái gì đâm vào người, vậy cũng xem ra là may rồi.
Mở cửa xe ra, Long Thành kiểm tra hơi thở và mạch đập của Vương Thần, nhẹ nhàng thở ra.
Vương Thần còn sống, điều này chính là tin tốt nhất đối với anh ta. Anh ta thật sự lo lắng Vương Thần xảy ra chuyện.
Cẩn thận đưa Vương Thần từ trong xe ra. Toàn bộ qua trình anh ta đều rất cẩn thận. Vừa lôi được Vương Thần ra, người đầu tiên vội chạy tới là Trương Dương.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Hiện trường khá hỗn loạn, cũng không ai biết tại sao bảy chiếc xe này lại đâm vào nhau, còn nghiêm trọng như vậy.
Sau khi Trương Dương đến, đầu tiên nhìn thấy Lý Á đang nằm ở đó. Lý Á hòa toàn tỉnh táo, cô gái bên cạnh anh ta cũng đã tỉnh lại, có chút kinh hãi quá độ, đang khóc nức nở.
Xe của anh ta ở bên ngoài cùng, là bị xe khác kéo lật, lúc này bị thương cũng xem là nhẹ nhất.
Trương Dương cẩn thận quan sát tình hình, trong lòng cũng khẽ thở phào.
Cánh tay anh ta bị gãy, gãy xương sườn, may là chưa gãy rời ra, vết thương kiểu này chịu khó tĩnh dương, nghỉ ngơi một thời gian là có thể bình phục.
Cô gái bên cạnh hắn trên đùi bị xước một vết lớn, đầu bị đập xuống, trên người cũng không gặp trở ngại lớn gì, hai người coi như khá may mắn.
Giúp bọn họ cầm máu, Trương Dương lập tức tới bên cạnh Long Thành.
Tình trạng của Vương Thần thảm hại nhất. Chân anh ta rõ ràng bị biến dạng, xương đùi gãy, trên người cũng đang chảy rất nhiều máu, sắc mặt lúc này biến thành vàng như nến.
-Trương Dương, mau, mau đến xem Vương Thần.
Long Thành nhìn thấy Trương Dương, lập tức đứng lên kéo Trương Dương tới. Hiện tại Trương Dương chính là hy vọng lớn nhất của anh ta.
Anh ta biết y thuật của Trương Dương rất giỏi, lúc trước Trương Dương từng xem bệnh cho từng người bọn họ, nói đúng cả.
Đáng tiếc anh ta cũng không rõ khả năng của Trương Dương trong những tình huống khẩn cấp như này. Tuy nhiên trước khi xe cứu thương đến, anh ta chỉ có thể trông cậy vào Trương Dương. Thằng ngốc cũng nhìn ra tình trạng của Vương Thần rất không tốt.
-Thành ca, anh yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.
Trương Dương vẻ mặt có chút ngưng trọng. Tổn thương của Vương Thần thật sự rất nặng, nhìn bộ dạng của anh ta đã đến lúc hấp hối sắp chết rồi.
Mạch đập của Vương Thần rất mong manh, thân thể của anh ta có nhiều chỗ bị gãy xương, ngoài ra còn bị nội thương không nhẹ, trong cơ thể còn tụ huyết.
Với tình huống này, anh ta căn bản không có khả năng chống chọi cho tới lúc xe cứu thương tới. Cho dù xe cứu thương tới, anh ta chắc chắn cũng không cầm cự được cho tới lúc tới bệnh viện. Anh ta bị thương quá nặng.
Thấy Trương Dương cau mày, Long Thành có chút khẩn trương, vội vàng hỏi:
-Trương Dương, rốt cuộc thế nào rồi?
Trương Dương không nói gì, đột nhiên giơ ngón tay ra, nhéo hai cái thật mạnh trên cổ Vương Thần.
Hắn lại nhanh chóng mở túi vải ra, lấy hộp châm, lấy châm đã khử trùng ra ghim vào người Vương Thần.
Lúc này, hắn ước chừng đâm tới bốn mươi chiếc châm. Ghim tất cả châm vào, trên người Vương Thần kim châm đều rung lên.
Sau khi làm xong mấy việc này, trán Trương Dương cũng toát đầy mồ hôi nóng, còn may hắn tới kịp, tính mạng Vương Thần tạm thời được bảo toàn.
Tuy nhiên cũng chỉ là bảo toàn được, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được mấy tiếng, thương thế của anh ta thực sự quá nặng.
Lấy ra một viên sâm hoàn ngàn năm, Trương Dương không chút do dự trực tiếp nhét vào miệng Vương Thần.
Thương thế của anh ta quá nặng, bản thân lại yếu. Điều này khiến anh ta càng gặp nguy hiểm hơn. Lúc này thuốc bình thường không có tác dụng gì với anh ta, cũng chỉ có bảo bối cấp linh dược như sâm hoàn ngàn năm mới có thể có tạc dụng.
- Ba ba ba.
Trương Dương đột nhiên đập vào những chỗ không có châm trên cơ thể anh ta, mỗi tiếng đều rất vang.
Chỉ trông vào sâm hoàn ngàn năm cũng chưa đủ, tụ huyết trong cơ thể anh ta còn có nội thương nhất định phải mau chóng xử lý. Bằng không cũng sẽ phiền phức lớn. Hiện tại Trương Dương không có điều kiện giải phẫu, chỉ có thể dùng nội kình của mình cưỡng ép tan tụ huyết.
Mỗi lần vỗ, đều là hắn đang dùng nội kình tìm kiếm căn nguyên của tụ huyết, và trợ giúp anh ta duy trì sự ổn định của nội tạng.
Mỗi cái vỗ, trán Trương Dương xuất hiện thêm rất nhiều mồ hôi. Vỗ ước chừng vài chục cái, Trương Dương mới thở hắt ra, tụ huyết trong cơ thể Vương Thần rút cục được hắn tìm được làm tan ra và khống chế, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Trương Dương thở hắt ra, trên đầu một mảng sương trắng bay.
Đây là nguyên nhân của việc nội kình tiêu hao quá lớn, tổn thương của Vương Thần thật sự quá nặng, Trương Dương cũng chỉ có thể làm như vậy mới có thể cứu anh ta.
-Tia Chớp, cắn anh ta một cái.
Trương Dương đột nhiên nói một câu, Tia Chớp và Vô Ảnh vẫn luôn đi theo hắn. Lúc hắn cứu người hai con vật liền lẳng lặng ngồi cạnh.
Chúng biết Trương Dương đang làm chuyện nghiêm túc.
Nghe thấy Trương Dương sai bảo, Tia Chớp rõ ràng sửng sốt. Tuy nhiên rất nhanh nhảy tới trước cánh tay Vương Thần, cắn một miếng trên cánh tay anh ta.
Trên cánh tay Vương Thần lập tức lộ ra vết răng mờ mờ, làn da ở đó cũng nhanh chóng biến thành màu đen.
Bệnh nặng cần thuốc nặng, trọng thương cũng vậy. Trương Dương dùng phương pháp lấy độc trị độc để kích thích tiềm năng trong bản thân Vương Thần. Cũng chỉ có độc tố trí mạng bên ngoài mới có thể khiến tất cả khả năng của cơ thể anh ta phát huy tốt nhất.
Anh ta vừa ăn sâm hoàn ngàn năm. Độc tố của Tia Chớp ngay lập tức không thể khiến anh ta chết. Hơn nữa, Trương Dương cũng có thuốc giải, châm của Trương Dương còn đang ghim trên người anh ta, có sự bảo đảm từ nhiều phương diện.
Tuy nhiên làm như vậy vẫn còn có chút mạo hiểm. Đáng tiếc lúc này Trương Dương cũng không có phương pháp tốt hơn. Mạng nhỏ của anh ta chín phần đã tới cầu Nại Hà, chỉ còn lại một hơi thở, chỉ có thể như vậy.
Sau khi khối màu đen khuếch tán, Trương Dương lập tức cho Vương Thần uống thuốc giải, còn cho anh ta uống hai viên giải độc đan.
Đây là lúc Trương Dương rảnh rỗi, tập trung nghiên cứu giải độc đan đối với độc của Tia Chớp. Là để phòng trường hợp ngoài ý muốn, Tia Chớp cắn người, hắn có thể phản ứng kịp thời.
Sau khi uống giải độc đan, hô hấp của Vương Thần cũng dần ổn định, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch vì mất quá nhiều máu.
Tuy nhiên tính mạng của anh ta thì xem như hoàn toàn được bảo đảm. Sau đi tới bệnh viện giải phẫu nối xương, nghỉ ngơi mấy tháng sẽ không sao.
Tổn thương xương của anh ta, Trương Dương cũng không có cách giúp anh ta khôi phục trở lại bình thường.
Trương Dương làm hết thảy những điều này, hắn cũng không phát hiện, Long Thành đứng bên cạnh đã há hốc miệng, khuôn mặt kinh hãi.
Chính vừa rồi lúc Trương Dương chữa bệnh cho Vương Thần, Long Thành rút cục có thể chắc chắn, Trương Dương cũng là người có nội kình.
Hơn nữa nội kình của Trương Dương mạnh hơn mình nhiều. Có thể biến nội kình hùng mạnh hóa thành sương trắng, toát ra từ đỉnh đầu, đây là việc vài tiền bối quan trọng trong gia tộc cũng nhất định không làm được.
Anh ta không biết nội kình của Trương Dương mạnh như nào, nhưng anh ta hiểu, mười mình cũng không địch được Trương Dương.
Khó trách lúc anh ta và Trương Dương bắt tay nhau lại có cảm giác như vậy. Thì ra Trương Dương là một cao thủ giấu tài, lợi hại hơn nhiều so với mình.
Chỉ có điều anh ta cũng có chút nghi hoặc, dựa vào tuổi của Trương Dương, cho dù hắn bắt đầu tu luyện từ tong bụng mẹ cũng không thể lợi hại như vậy được. Anh ta thật sự không rõ Trương Dương rốt cuộc làm thế nào có được nội kình cao cường như vậy.
-Trương Dương, mau, mau đến xem Hoàng Hải.
Tô Triển Đào ở bên cạnh kêu to với Trương Dương. Hummer của Hoàng Hải mới được lật lại, người cũng được cứu ra khỏi xe rồi.
Anh ta cũng hôn mê, xe của anh ta lăn mấy vòng, lăn đến khe bên đường, cũng là người khó cứu nhất.
-Thành ca, đừng để người khác động vào anh ta, đợi xe cứu thương tới thì tính tiếp, tôi đi rồi lập tức quay lại.
Trương Dương vội vàng chạy tới, máu trên người Hoàng Hải không nhiều lắm, thân mình cũng không có ngoại thương hay gãy xương rõ ràng, chỉ là cả người hôn mê bất tỉnh.
Sau khi cứu anh ta ra, Tô Triển Đào lập tức vội vã gọi Trương Dương. Anh ta là người rõ ràng nhất y thuật của Trương Dương, cũng là người có lòng tin với Trương Dương nhất.
Xem mạch, cẩn thận quan sát tình hình của Hoàng Hải, Trương Dương lập tức thở phào.
Hoàng Hải bị choáng vì chấn động kịch liệt, thân mình không gặp trở ngại gì lớn, đương nhiên nhất định sẽ có chút nội thương, nhưng cũng không trí mạng.
Trương Dương bất cứ lúc nào cũng có thể để anh ta tỉnh lại.
Đương nhiên xét thấy sau khi tỉnh lại sẽ rất đau, hơn nữa còn khó chịu. Trương Dương liền chưa đánh thức suy nghĩ trong đầu anh ta, hôn mê không nhất định là chuyện không hay. Ít nhất lúc này sẽ không đau đớn quá.
So với Vương Thần, anh ta cũng nhẹ hơn nhiều rồi.
Nửa bàn chân của Vương Thần đã bước tới quỷ môn quan, cuối cùng là do Trương Dương dùng linh dược và độc tính của Tia Chớp, cứu anh ta. Nếu không có linh dược và Tia Chớp, Trương Dương cũng không đảm bảo cứu được anh ta.
Coi như tiểu tử này mạng lớn, lần này đúng lúc Trương Dương đi theo.
Sau khi ba người họ không sao, Trương Dương lập tức tới những chỗ khác.
Lần này là bảy xe đâm liên hoàn, đều là tốc độ rất nhanh, sau đó bảy xe đâm vào nhau, kết quả có thể tưởng tượng ra được.
Hắn đi đến chiếc Ferrari bên cạnh đầu tiên.
Thi công tử đang ở đây, anh ta đang khẩn trương nhìn một cô gái, cô gai này chính là Thiệu Ngọc Bình.
Tình trạng của Thiệu Ngọc Bình cũng tương đối. Nửa mặt đều là máu, trán băng gạc cũng bị máu nhuộm đỏ tươi, cả người hôn mê ở đó.
Nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng Trương Dương đã thở dài. Cô bé này gần đây thời vận không ra sao, hình như có duyên với tai nạn xe cộ, tai nạn xe mới mấy ngày trước, lần này lại thêm một trận nữa.
Nghĩ thầm trong lòng, tay Trương Dương cũng không dừng lại, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của cô.
Bất kể cô gái đó có đối xử như nào với mình, hiện tại cô ta là người bệnh, là người bị thương. Trương Dương là bác sĩ, cứu người là chuyện hắn nên làm.
Tuy nhiên hắn cũng không phải không ích kỷ. Bằng không cũng sẽ không cứu chữa xong cho người của mình trước, rồi mới đến xem tình hình mấy người này.
Thấy có người chạm vào Thiệu Ngọc Bình, Thi công tử sững sờ.
-Trương Dương.
Quay đầu nhìn thấy là Trương Dương, Thi công tử kinh ngạc kêu lên một tiếng. Trương Dương gật gật đầu không nói gì, đặt ngón tay lên cổ tay Thiệu Ngọc Bình.
Xem mạch một lúc, Trương Dương lại nhìn mắt và những chỗ khác trên cơ thể cô, cuối cùng khẽ lắc đầu.
Lần này cô không may mắn như lần trước. Lần trước chỉ là bị thương chút ở ngoài da, lần này sẽ phải mất một thời gian nằm trên giường bệnh. Trên người cô có ít nhất ba chỗ bị gãy xương, ngoài ra cô còn bị tụ huyết và nội thương.
May là lần này đầu cô không có vấn đề gì lớn, không giống lần trước bị đập vào đầu.
-Thi công tử, anh đỡ cô ấy, tôi tới giúp cô ấy loại bỏ tụ huyết.
Trương Dương khẽ nói một câu, cẩn thận nâng Thiệu Ngọc Bình dậy, trên tay hắn đã hết ngân châm rồi, cũng chỉ có thể thuần túy dùng nội kình để giúp cô.
-Cậu, cậu biết những cái này?
Thi công tử có vẻ rất kinh ngạc, lúc dang tay đỡ lấy em họ mình, còn khẽ hỏi một câu.
Trương Dương mỉm cười nói:
-Thật ra tôi vốn là học ngành y, bây giờ đang thực tập ở bệnh viện.
Nói xong, hắn trực tiếp dùng bàn tay đặt vào sau lưng Thiệu Ngọc Bình.
Thương thế của cô không nghiêm trọng như của Vương Thần, tụ huyết cũng không nhiều như vậy. Trương Dương hoàn toàn có thể dùng nội kình giúp cô ép ra.
Tay Trương Dương, tựa như võ lâm cao thủ chữa bệnh cứu người trong TV. Bàn tay đặt trên người Thiệu Ngọc Bình, không lâu sau, đầu Trương Dương lại từ từ tỏa ra một tia sương trắng.
Nhìn thấy cảnh này, Thi công tử miệng há hốc, lớn đủ để nhét vừa một quả trứng gà.
Sắc mặt Thiệu Ngọc Bình cũng rấn lộ ra vẻ đau đớn, không lâu sau, cô há miệng phun ra một miệng máu đục, cả người cũng từ từ tỉnh lại.
-Ngọc Bình, em tỉnh rồi, em không sao chứ?
Thấy Thiệu Ngọc Bình tỉnh lại, Thi công tử bất chấp sự kinh ngạc vừa rồi, lập tức vui sướng kêu lên, còn khẽ hỏi.
-Em đau quá, em không nhúc nhích được rồi, anh họ, vừa rồi có chuyện gì thế?
Thiệu Ngọc Bình rõ ràng còn có chút mơ hồ. Chuyện tai nạn trong nháy mắt trước đó cô có chút không nhớ rõ.
Cô không nhớ rõ, tuy nhiên, có người khác nhớ rõ. Lúc Trương Dương lục tục xem xét những người khác, ngoài Lý Á còn có một người khác, từ từ kể lại chuyện xảy ra vừa rồi.
Bảy chiếc xe, bốn là người của Cổ Phương, ba người còn lại là bọn Lý Á.
Lão đại của mỗi phe đều đang cạnh tranh ở phía trước, bọn họ thì ở phía sau vây đánh. Ba đấu với bốn, bọn Lý Á phải chịu thiệt thòi. Nhưng bọn họ thường xuyên chơi đua xe, kinh nghiệm sẽ phong phú hơn mấy người kia.
Vậy cũng coi là bù vào việc số lượng không cân bằng.
Bảy chiếc xe long tranh hổ đấu, không ai nhường ai, gắt gao đi theo.
Bốn chiếc xe kia cũng giống lúc nãy vây lấy Long Thành, đều lao như điên để chặn bọn họ, khiến người có kĩ thuật tốt một chút như Hoàng Hải cũng không thoát ra được, không có cách để đuổi kịp giúp đỡ Long Thành.
Đuổi không kịp, giữ ổn định một chút cũng được, dù sao bọn họ cũng coi như là đã vây được đám người của đối phương lại.
Đáng tiếc Vương Thần là một người tính tình nôn nóng. Anh ta không muốn bị đối phương làm vướng chân, càng không muốn bị mấy người đua xe lần đầu ép, điều này đối với anh ta mà nói là một điều sỉ nhục.
Trong lúc sốt ruột, anh ta quyết vượt lên như Long Thành khi trước.
Muốn chơi phải chơi độc, anh ta không quan tâm sự nguy hiểm của việc đụng xe, bắt đầu vọt mạnh lên.
Đáng tiếc trình độ của anh ta không bằng Long Thành, lực khống chế lại kém hơn rất nhiều, xe cũng không to như Land Rover cả Long Thành. Anh ta không khống chế được, trực tiếp xoắn vào với chiếc xe phía trước, chiếc xe lúc đó nằm ngang.
Việc xe anh ta xoay ngang không vội, những xe ở phía sau trực tiếp đâm vào thân xe của anh ta, khiến chiếc xe tách thành hai nửa.
May là xe phía sau đánh tay lái, không đâm vào vị trí lái. Bằng không Vương Thần căn bản không chống đỡ được đến lúc Trương Dương đến, đã phải tới địa phủ uống trà rồi.
Ba chiếc xe vừa đụng vào nhau, tất cả đều bay. Tốc độ của mọi người vốn nhanh, bốn chiếc xe khác theo sát phía sau đều lập tức xui xẻo, tất cả đều bị đâm văng ra ngoài.
Mấy chiếc xe còn ma sát trên mặt đất nảy lửa. Chính là lúc những tia lửa này thu hút sự chú ý của Long Thành và Cổ Phương phía trước, cuối cùng dừng lại bắt đầu cứu người.
Lúc mọi người hiểu ra mọi chuyện, Trương Dương cũng xem xét tình hình mấy người còn lại.
Mấy người còn lại, có hai người khá nghiêm trọng, trên tay Trương Dương đã không còn ngân châm, chỉ có thể trước tiên hao tổn chút nội kình giúp bọn họ chống đỡ.
Làm xong mấy việc này, lúc Trương Dương mệt sắp không ổn rồi, thì xe cứu thương cuối cùng cũng tới.
Cùng lúc cũng có không ít cảnh sát, nghe nói bên này xảy ra tai nạn xe, mấy người của bên cao tốc suýt chút nữa tim nhảy ra ngoài, vội vàng phái người đến tìm hiểu tình hình.
Lần này chỉ có ba chiếc xe cứu thương, những cái khác còn đang nhanh chóng tới.
Ba chiếc xe, trước tiên đón ba người bị thương nặng nhất là Vương Thần và hai người nữa đi. Vương Thần nhất định phải lập tức phẫu thuật. Anh ta là nguyên nhân chính của tai nạn lần này, cũng là người thảm nhất.
Trương Dương và Long Thành đều đi theo. Phẫu thuật của Vương Thần, Trương Dương nhất định phải đi theo. Tô Triển Đào và Dương Linh ở lại chăm sóc Lý Á và Hoàng Hải.
Tuy nhiên lúc Trương Dương đi hai người kia đã không sao. Bằng không Tô Triển Đào sẽ không yên tâm để Trương Dương đi. Lúc Trương Dương đi, bộ dạng của hai người này đúng là có chút đáng sợ.
Đợi nhóm xe cứu thương thứ hai tới, sau khi mọi người đều được đưa đi, người ở đây mới lục tục quay về.
Cảnh sát giao thông của đường cao tốc đã phong tỏa nơi này. Chuyện lớn như vậy không thể để người ngoài biết, bằng không trên báo không biết sẽ bình luận như nào.
Cũng may nơi này khá nghiêng, không có người đi đường khác, bằng không việc này không dễ che dấu.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Bệnh viện Bảo Đà, là một bệnh viện cấp khu của Hỗ Hải.
Tuy là cấp khu, nhưng quy mô lớn hơn tam viện Trường Kinh rất nhiều. Hơn nữa bệnh viện Bảo Đà rất có danh tiếng trong phạm vi toàn bộ Hỗ Hải. Trang thiết bị ở đây cũng hiện đại hơn tam viện Trường Kinh rất nhiều.
Ba người trọng thương, sau khi xử lý khẩn cấp ở bệnh viện gần nhất xong lập tức được chuyển đến bệnh viện này.
Những người khác được sơ cứu, cũng đều đang đưa tới đây. Bệnh viện nhỏ không xử lý được, không bằng trực tiếp đưa tới bệnh viện lớn. Tình trạng của bọn họ tốt hơn ba người trọng thương kia rất nhiều.
Nếu không phải bệnh viện nhân dân Hỗ Hải quá xa, bọn họ sẽ trực tiếp đưa họ đi bệnh viện nhân dân Hỗ Hải.
Xe cứu thương trực tiếp lái vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Trước khi đến đã sớm có người gọi tới, mấy chuyên gia giáo sư đều được gọi từ nhà tới, bệnh nhân lần này có tính chất rất khác.
Cho dù là Thái Triết Lĩnh hay là Cổ Phương, Thi công tử, bất cứ ai mở lời, phía bệnh viện cũng phải coi trọng. Lại càng không cần phải nói những người này đều dùng quan hệ để tác động.
Nhiều mối quan hệ hợp lại như vậy, cho dù là viện trưởng cũng không dám có bất cứ sự coi nhẹ nào.
Mà bản thân viện trưởng, lúc này cũng vội tới bệnh viện. Ông ta phải tới trấn thủ, xử lý số bệnh nhân bị tai nạn xe này.
Xe cứu thương lái vào bệnh viện, bây giờ là chín giờ tối. Cửa bệnh viện cũng có rất nhiều người, nhiều người đều đang ghé mắt, kinh ngạc nhìn.
Bọn họ nhìn không phải là xe cứu thương, mà là mấy chiếc xe sang trọng đi theo sau xe cứu thương.
Có bảy tám chiếc xe cứu thương, phía sau còn hơn mười chiếc xe sang trọng, muốn không gây sự chú ý của người khác cũng khó.
Mercedes của Trương Dương, BMW của Tô công tử, còn là xe của đám Thái Triết Lĩnh, Long Thành, Cổ Phương đều đang lái vào cửa chính bệnh viện.
Sau khi bọn họ đi vào, vài thanh niên đứng ở cửa cũng đang suy đoán, bệnh viện đưa tới những nhân vật lợi hại như nào. Sao lại có nhiều xe sịn đi theo như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều xe thể thao.
Những chiếc xe này, bình thường có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một chiếc đã là rất thích rồi.
Xe cứu thương vừa dừng lại, mấy bác sĩ đứng bên cạnh từ nãy liền chạy tới, đưa người trên xe đến phòng cấp cứu.
Cũng may bệnh viện này quy mô lớn, bằng không nhiều người bị thương như vậy cũng khó mà cùng xử lý một lần được.
-Lão Long, cậu không cần lo lắng, bệnh viện này có mấy vị giáo sư trình độ rất cao, xếp hạng trong cả nước, cậu yên tâm đi, bọn họ tuyệt đối sẽ không sao.
Ở bên ngoài, Thái Triết Lĩnh đang nhẹ giọng an ủi Long Thành. Anh ta biết tâm trạng lúc này của Long Thành.
Long Thành máy móc gật đầu. Người là anh ta đưa đến, lại càng không phải nói bọn họ vì giúp anh ta. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, anh ta thật không biết làm gì để chuộc tội.
Long Thành rất sốt ruột, còn có chút hối hận. Không nên đứng ra đánh cược, đương nhiên, những lời vô nghĩa này anh ta sẽ không nói.
Nhìn Long Thành, Thái Triết Lĩnh lại thở dài.
Long Thành lo lắng như vậy, anh ta cũng không yên. Lần này anh ta là người chủ quản, xảy ra chuyện lớn như vậy, trách nhiệm đầu tiên thuộc về anh ta.
Cho dù nhà anh ta có thể lo liệu, việc xử phạt cũng không tránh được.
Về phần phạt cái gì, hiện tại anh ta vẫn chưa biết. Cũng phải xem việc xử lý tiếp theo đây sẽ thế nào.
-Lão Long, Trương Dương rất lợi hại, cậu ấy còn có thể cứu người?
Thái Triết Lĩnh nhìn Trương Dương đang nói chuyện với bác sĩ, đột nhiên hỏi một câu.
Hôm nay Trương Dương cứu chữa cho tất cả những người bị thương. Vừa rồi lúc đi tới bệnh viện gần nhất kiểm tra, bác sĩ ở đó đều rất kinh ngạc. Bọn họ không hiểu Trương Dương xử lý mấy người bị thương này như nào, hiệu quả lại tốt như vậy.
Cũng chính nhờ việc xử lý của Trương Dương, bọn họ căn bản không mất tí sức nào, liền trực tiếp đưa người chuyển tới bệnh viện Bảo Đà.
Lúc này Long Thanh không ngẩn người ra nữa, còn gật đầu thật mạnh
-Trương Dương thực ra vẫn là sinh viên, ở học viện y học đại học Trường Kinh. Cậu ấy còn là thực tập sinh ở tam viện Trường Kinh
Lúc Long Thành nói đến đây, trong lòng lại có chút cảm giác kì lạ.
Trương Dương chẳng qua chỉ là một bác sĩ thực tập.
Nhưng chẳng ai từng thấy bác sĩ thực tập nào lại lợi hại như vậy. Vết thương của Vương Thần nghiêm trọng như vậy, Long Thành rất rõ. Anh ta cũng luyện võ từ nhỏ, có hiểu biết rất sâu về cơ thể con người.
Lúc đó anh ta biết, Vương Thần căn bản không chống đỡ được bao lâu, khi đó anh ta hận không thể đập đầu vào tường.
Sau đó, Trương Dương ra tay, Vương Thần đang hấp hối không ngờ từ từ hồi phục. Điều này trong mắt anh ta đã là kì tích, lại càng không phải nói lúc Trương Dương cứu chữa Vương Thần, còn bộc lộ nội kình rất thâm hậu.
-Thực tập, bác sĩ?
Thái Triết Lĩnh cũng sửng sốt, lập tức cười khổ lắc đầu.
Cảm giác của anh ta và Long Thành có chút khác nhau, nhưng có một điểm chung, hai người chưa từng gặp bác sĩ thực tập nào lợi hại như vậy.
Những thứ khác không nói, hiện trường nhiều người bị trọng thương như vậy, qua tay hắn xử lý, tất cả đều không sao, việc này thật không dễ. Ngay cả bệnh viện lúc trước họ tới cũng nói, bọn họ vốn tưởng rất bi thảm, thật không ngờ được người ta xử lý tốt như vậy.
Nếu là những bác sĩ thực tập khác, nhìn thấy cảnh đó sớm đã hoảng hồn. Cho dù là bác sĩ chân chính đi nữa, cũng có thể bó tay.
Trương Dương biểu hiện như vậy, nếu vẫn là bác sĩ thực tập, vậy cũng thật quá vô lý.
Bọn họ đang nói chuyện, Trương Dương đi tới. Tô Triển Đào cũng kéo Dương Linh chạy tới, hai người cũng rất lo lắng, vừa rồi bọn họ đi nộp tiền.
Bệnh viện không dám thu tiền trước của bọn họ, nhưng nộp tiền thì vẫn phải nộp, bọn họ cũng không phải người thiếu tiền.
-Trương Dương, cậu nói thật cho tôi biết, bọn họ đều sẽ không sao chứ?
Thấy Trương Dương, Tô Triển Đào trực tiếp hỏi một câu. Anh ta là người tin tưởng Trương Dương nhất. Nếu Trương Dương nói là không sao, anh ta tin nhất định sẽ không sao.
-Cậu yên tâm đi, Hoàng Hải và Lý Á sẽ mau chóng hồi phục. Vương Thần khả năng là nghiêm trọng hơn một chút. Phỏng chừng phải nằm trên giường tầm nửa năm, trong vòng một năm nhất định sẽ khỏe mạnh hoàn toàn đứng trước mặt mọi người.
Trương Dương nhẹ giọng nói, Tô Triển Đào lập tức thở phào.
Dương Linh không tin tưởng như vậy, tuy nhiên lúc này cũng dễ chịu hơn nhiều. Bất kể như nào Trương Dương cũng là bác sĩ duy nhất trong số bọn họ, cũng là một bác sĩ có y thuật giỏi.
Ít nhất Trương Dương cũng có thể vừa nhìn là biết bệnh của từng người. Vừa nghĩ lại lần đó Trương Dương khám bệnh, mặt Dương Linh lại không kìm được đỏ ửng lên.
-Một năm, không thể nhanh như vậy chứ, bắp đùi của cậu ấy bị đứt hoàn toàn.
Thái Triết Lĩnh nhíu nhíu mày, anh ta biết Trương Dương là bác sĩ. Nhưng rõ ràng không tin những lời này của Trương Dương.
Cho dù không phải là bác sĩ, cũng biết sự khác nhau giữa việc gãy xương đùi và xương ở chỗ khác. Xương ở đây rất khó sinh trưởng, lỡ một chút thậm chí còn có thể tàn phế suốt đời.
Thời gian một năm, nghĩ thế nào cũng thấy không thể.
-Cậu ấy còn trẻ, không thành vấn đề.
Trương Dương khẽ mỉm cười, sau khi giải thích đơn giản liền không nói gì nữa.
Vương Thần trể, người trẻ sẽ nhanh lớn hơn. Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân căn bản, đổi thành bình thường, Vương Thần muốn khôi phục hoàn toàn, không có thời gian hai ba năm thì căn bản không thể được. Xương bắp đùi của anh ta hoàn toàn bị đứt rồi, chỉ dính lại một chút.
Công lao lớn nhất ở dây, chính là viên sâm hoàn ngàn năm.
Sâm hoàn ngàn năm, tính trong dược phẩm cấp trung cũng không được coi là cao. Nhưng dù sao cũng là linh dược, tác dụng sẽ vượt xa thuốc bình thường.
Có viên linh dược này trợ giúp, Vương Thần sẽ khôi phục rất nhanh, một năm là chậm nhất.
-Cũng tốt, quãng thời gian này lại có lợi cho cậu ta. Bằng không cứ cho là không có chuyện lần này, về sau phỏng chừng cũng sẽ gặp chuyện không may.
Long Thành chậm rãi gật đầu. Tô Triển Đào thoáng sửng sốt, lập tức hiểu ý của anh ta.
Trương Dương lại càng rõ điều Long Thành nói là gì. Vương Thần phải nằm trên giường nửa năm, đương nhiên không thể dây dưa với đám con gái nữa, cũng vừa lúc giúp anh ta cấm dục.
Long Thành lần này thật đúng là không nói sai, Vương Thần cũng coi như nhân họa đắc phúc (trong họa có phúc). Không có tai nạn xe lần này, anh ta cứ tiếp tục như trước, không đầy nửa năm, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Người nghiêm trọng nhất là Vương Thần cũng đã không sao, bọn họ cũng yên tâm về Hoàng Hải và Lý Á.
Hai người bọn họ đều bị thương nhẹ hơn Vương Thần. Trận đụng xe lần này, Vương Thần chính là trung tâm của vụ nổ, Hoàng Hải và Lý Á đều là người trợ lực bên cạnh bị thuốc nổ oanh tạc
Xe của ba người bọn họ, vốn bị tách ra, mấy người vờn đuổi nhau, không thể để người của mình tập trung vào một chỗ.
-Lão Long, ngại quá, tôi qua đó một chút.
Thái Triết Lĩnh nói một câu, lập tức rời đi.
Bên ngoài có rất nhiều người đi tới, còn có người mặc đồ cảnh sát.
Những người này đều là những lãnh đạo biết chuyện nên tới. Viện trưởng của bệnh viện cũng ở đó. Thái Triết Lĩnh với tư cách là người chịu trách nhiệm về sự cố, muốn không ra mặt cũng không thể.
Ngoài anh ta ra, Cổ Phương, Thi công tử cũng đều tới.
Đây cũng không phải là Cổ Phương xóa bỏ hiềm khích lúc trước với Thái Triết Lĩnh, định tới giúp anh ta, chỉ là chuyện này bản thân mình cũng có không ít trách nhiệm.
Không phải anh ta đem người tới gây sự với Thái Triết Lĩnh, việc hôm nay cũng không xảy ra. Anh ta chắc chắn cũng sẽ gặp không ít phiền toái.
Thi công tử cũng vậy, anh ta đã đến đây rồi, người xảy ra chuyện lại còn là em họ anh ta, chuyện này anh ta sẽ không thoát khỏi liên quan.
Ba công tử cùng nhau đi tới. Mấy người định khởi binh hỏi tội họ cũng đều do dự, năng lượng sau lưng ba người này cũng không nhỏ, thấy một người thì còn có thể răn dạy vài câu, đằng này ba người cùng đi tới, vậy có khi thôi đi.
Thực ra nếu gây chuyện với gia đình ba người này, bọn họ cũng không chịu nổi sức ép.
Hai người cùng đi tới, thực ra khiến Thái Triết Lĩnh đỡ được rất nhiều áp lực. Sau khi biết không ai tử vong, những người này rõ ràng cũng thở phào.
Không ai chết là may rồi, vậy sự việc còn có thể xoay chuyển. Nếu thật sự có người chết, vậy chuyện này mới phiền phức.
Nhiều người như vậy, cộng thêm mấy công tử của Hỗ Hải, viện trưởng, đều cùng nhau cam đoan, sẽ dốc toàn lực cứu chữa người bị thương.
Tuy nhiên ông ta cũng không nói hết, nếu không cứu được, thì sẽ chuyển lên viện thành phố, hoặc là chuyển tới các viện khác cấp quốc gia, dù sao trọng trách này ông ta cũng sẽ không chủ động gánh vác, chỉ có thể cố hết sức.
Cứu được là công lao, cứu không được, trách nhiệm này ông ta đảm đương không nổi, vị viện trưởng này rất ranh.
-Người nhà của Hoàng Hải.
Bên trong đột nhiên có một cô ý tá chạy ra, hét to một tiếng.
Long Thành hơi sững sờ, vội vàng đi tới. Người nhà của Hoàng Hải đương nhiên không ở đây, anh ta chỉ có thể tạm thời đến đảm đương vai trò người nhà này.
-Anh là người nhà của Hoàng Hải.
Y tá liếc nhìn Long Thành một cái, Long Thành vội vàng gật đầu. Nói là người nhà của anh ta không ở đây, mình là bạn, bất cứ trách nhiệm gì anh ta cũng tình nguyện gánh vác.
Y tá cũng không tra cứu đến cùng nữa, bảo anh ta kí một chữ, sau đó liền có một người đẩy xe cáng của Hoàng Hải ra, để anh ta vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt trước, sáng hôm sau sẽ kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Kỳ thật cho dù không tới bệnh viện, anh ta cũng sẽ tỉnh. Anh ta bị thương vốn không nặng, Trương Dương lại đã xử lý qua từ trước cho anh ta.
Nhìn thấy có người ra, lại đã tỉnh lại, Thái Triết Lĩnh cũng thở phào.
Sự tình không bi thảm như anh ta tưởng. Nói như vậy, sau này anh ta có bị xử phạt thì cũng có thể nhẹ một chút. Lúc này anh ta chỉ có thể than mình xui xẻo, lại gặp phải chuyện này.
-Hải ca, cảm giác của anh thế nào?
Xe cáng vừa đẩy ra, Dương Linh liền chạy tới, trên mặt cô có vẻ rất ân cần.
Dương Linh và Hoàng Hải quen biết từ lâu, thậm chí Long Thành, Lý Á, còn cả Vương Thần và Hoàng Hải đều là quen nhau thông qua cô. Từ lúc Dương Linh vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Hoảng Hải đã từng giúp cô không ít.
Ở trong lòng cô, Hoàng Hải giống như anh cả, lúc Hoàng Hải gặp chuyện không may, cô rối quá cũng khóc nấc lên.
-Không sao, chỉ là ngực hơi khó chịu thôi, tôi cũng là đại nạn không chết, không biết có hậu phúc hay không.
Hoàng Hải nằm trên cáng xe, cười cười, còn cười rất rạng rỡ.
Nụ cười này của anh ta đúng là không phải làm ra vẻ. Lúc này anh ta thực sự đang cười, sau khi tỉnh lại, anh ta vẫn luôn nghĩ lại tai nạn xe trong nháy mắt đó.
Tốc độ xe lúc đó đều rất nhanh. Mọi người lại đều tập trung lại, thời điểm xảy ra chuyện không hay thực ra Hoàng Hải đã phát hiện trước rồi, đáng tiếc tốc độ khi đó khiến anh ta căn bản không có thời gian để phản ứng.
Anh ta lập tức bẻ tay lái, cuối cùng vẫn bị đâm vào, cả người và xe đều cùng đâm vào khe bên đường.
Trong nháy mắt lúc tai nạn xe xảy ra, đầu của anh ta không ngờ vô cùng tỉnh táo, thậm chí còn nhìn thấy cảnh tượng xe của Vương Thần bị đứt làm đôi xoay tròn bay loạn, còn cả những chiếc xe phía sau ma sát bốc cháy.
Lúc ấy anh ta chỉ có một ý niệm trong đầu, vậy là xong đời, hoàn toàn xong đời.
Sau khi tỉnh lại, thấy mình đang trong bệnh viện, ý nghĩ đầu tiên là giữ lại được cái mạng, sau đso liền kiểm tra tình hình cơ thể mình, xem có thiếu tay thiếu chân gì không.
Phản ứng này của anh ta cũng là thường tình, khi đó anh ta căn bản không nghĩ mình sẽ may mắn thoát chết.
Kết quả kiểm tra khiến anh ta vô cùng bất ngờ, không chỉ tay chân không sao, cả xương cốt cũng không bị gãy ở đâu. Nếu không phải có chút cảm giác buồn bực, anh ta liền giống như người không có bệnh.
Kết quả như vậy, đương nhiên anh ta vui rồi, mặt cũng cười tươi hơn.
Dưới sự chỉ dẫn của y tá, bọn Long Thành trước tiên đưa Hoàng Hải tới phòng bệnh. Bất kể cơ thể anh ta thế nào, nhất định vẫn phải tiến hành kiểm tra tổng thể vào ngày mai.
Sau khi Hoàng Hải ra được khoảng một tiếng, Thiệu Ngọc Bình và Lý Á cũng đều ra.
Vấn đề của bọn họ cũng không nghiêm trọng, tuy nhiên không may mắn như Hoàng Hải. Trên người đều bị gãy xương, phải nằm trên giường một thời gian ngắn.
Cô gái đi theo Lý Á, còn cả một cô gái trên chiếc xe khác cũng đều được đưa tới phòng bệnh. Các cô ấy cũng không có vấn đề gì lớn, tiền nằm viện cũng đã có người trả rồi, dù sao cũng không phải lo lắng gì nữa.
Khoảng 12 giờ đêm, phẫu thuật của những người khác đều xong, cuối cùng chỉ còn lại Vương Thần.
Sau hai tiếng, phẫu thuật của anh ta mới chấm dứt, cả người bị băng quấn lấy như xác ướp, sau đó được đưa vào phòng giám hộ bệnh nặng.
Sau khi Vương Thần được đưa đi, tất cả những người phẫu thuật cho anh ta, bao gồm cả y tá đều chưa đi, toàn bộ tập trung trong phòng họp, còn có cả viện trưởng và bí thư tổ đảng của bệnh viện cũng tới.
-Giáo sư Hồ, rốt cuộc có chuyện gì, trong điện thoại ông cũng không nói rõ, còn thần bí như vậy?
Trong phòng họp, viện trưởng ngồi ở ghế chủ trì, đợi sau khi mọi người đều ngồi xuống, lập tức hỏi một vị bác sĩ già.
Viện trưởng họ Lưu, tên là Lưu Chấn, chừng năm mươi tuổi. Tuy nhiên nghiệp vụ và năng lực rất mạnh, ngồi ở vị trí viện trưởng này đã nhiều năm.
Người được ông ta gọi là giáo sư Hồ chính là một người có năng lực mạnh nhất về phẫu thuật ngoại khoa, Hồ Nhất Đao, khá nổi tiếng trong toàn bộ Hỗ Hải.
Giáo sư Hồ còn xuất bản khá nhiều tác phẩm quan trọng, là bác sĩ ngoại khoa được biết đến trên cả nước, đồng thời cũng là chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện Bảo Đà, ngay cả viện trưởng cũng rất khách sáo với ông ta.
-Chuyện này tôi cũng không biết nói thế nào nữa, tiểu Vương, cậu mồm mép lắm mà, cậu nói tình hình cho viện trưởng đi.
Giáo sư Hồ lắc đầu, giao lại vấn đề cho người trợ thủ Vương Dũng.
Vương Dũng là Phó chủ nhiệm khoa ngoại, cũng là một bác sĩ rất nổi tiếng trong bệnh viện. Trước đây anh ta từng theo học giáo sư Hồ. Lần này vốn định anh ta là bác sĩ chữa chính cho Vương Thần, là do anh ta cảm thấy có điều bất bình thường, nên mới mời thầy mình tới.
-Viện trưởng, là thế này, lúc người bệnh được đưa tới, trên người có mười bảy tổn thương về xương đủ cấp độ. Nghiêm trọng nhất chính là xương đùi phải, cơ bản gãy hoàn toàn, còn xuất huyết bên trong rất nghiêm trọng. Ngoài ra, gan, tì, tạng thậm chí thận đều tổn thương không nhỏ.
Vương Dũng ngẩng đầu, từ từ nói. Lúc nói lông mày anh ta còn không ngừng dựng lên. Vương Thần chính là bệnh nhân kỳ lạ nhất mà mười mấy năm nay anh ta mới gặp.
-Bệnh nhân này là bị tai nạn xe. Hơn nữa còn là người bị thương nghiêm trọng nhất. Trọng điểm vết thương trên người anh ta rất bình thường, bác sĩ Vương, cậu hãy nói điểm chính đi.
Người nói chính là bí thư tổ đảng của bệnh viện, Quách Đào. Có nhiều bệnh nhân quan trọng đến bệnh viện như vậy, viện trưởng đã tới, ông ta cũng phải tới.
Tuy nhiên ông ta cũng không muốn đến. Bệnh viện không giống những đơn vị khác. Bí thư ở những đơn vị khác đều rất nổi tiếng, bệnh viện bởi vì tình huống đặc thù, viện trưởng mới là người có quyền lợi nhất.
Thường thì, viện trưởng và bí thư tổ đảng của rất nhiều bệnh viện đều là một người kiêm nhiệm, đương nhiên cũng có đặc thù.
Quách Đào chính là một đặc thù. Ông ta tới đây chỉ để đánh bóng tên tuổi, ở đây nửa năm sẽ đi. Bình thường ngoài việc quản đảng vụ, tất cả những chuyện khác đều không hỏi tới. Chỉ là thân phận của bệnh nhân hôm nay thì khác, ông ta không tới cũng không được.
Trong lòng ông ta, kỳ thật không muốn hỏi mấy điều này.
-Vâng, Bí thư Quách
Vương Dũng gật đầu, tiếp tục nói:
-Dựa vào tình hình của anh ta, thương thế nặng như vậy, căn bản không thể chống đỡ nổi được tới chỗ chúng ta. Nhưng anh ta không chỉ sống được cho tới bệnh viện chúng ta, lúc chúng tôi làm phẫu thuật cho anh ta, còn phát hiện anh ta có sinh lực tràn đầy.
Vương Dũng nói ra trọng điểm, Vương Thần là bệnh nhân bọn họ nghi ngờ nhất. Đừng nói anh ta, ngay cả giáo sư Hồ, thầy của anh ta, nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp bệnh nhân như thế.
-Chủ nhiệm Vương, cậu nói tiếp đi.
Chân mày của viện trưởng nhảy lên, ông ta không giống Quách Đào, ông ta rất quan tâm bệnh nhân, điều này liên quan đến danh dự của bệnh viện.
Đồng thời ông cũng hiểu một chút về ý tứ trong lời nói của Vương Dũng.
Một bệnh nhân trọng thương, thậm chí trọng thương còn chưa được cứu chữa, sao có thể tràn đầy sinh lực. Cái này giống như một người đói mấy ngày, đói tới mức sắp chết, tự dưng có được khí tực rất lớn có thể bê được thứ đồ nặng cả hơn trăm cân vậy, rất bất hợp lý.
-Vâng, viện trưởng. Bệnh nhân ngoại trừ việc tràn đầy sinh lực, chúng tôi còn phát hiện xuất huyết trong bụng anh ta đã có người xử lý qua. Rất nhiều vị trí tụ huyết mấu chốt đều được rửa sạch. Không phải loại bỏ được tất, nhưng chỉ còn lại mấy nơi không quan trọng lắm. Còn chút nội tạng bị thương kia, thậm chí còn có thể tự kín miệng lại.
Vương Dũng từ từ nói, lúc nói anh ta còn nhíu mày lại.
-Đúng, chính là điều này. Tôi làm nghề y mấy chục năm, đã làm vô số cuộc phẫu thuật, bệnh nhân như vậy, cuộc phẫu thuật như vậy, tôi cũng là lần đầu thấy.
Giáo sư Hồ nói tiếp một câu. Ông cũng rất không hiểu tình huống của Vương Thần.
-Có phải bệnh viện lúc trước đã làm gì với anh ta không. Trước khi anh ta đến đây, đã tới bệnh viện khác trước, được bệnh viện khác điều trị, hiện nay mọi người chẳng qua là phẫu thuật đơn giản hơn một chút, có gì mà lạ.
Quách Đào lại nói một câu. Trên mặt còn có chút mất kiên nhẫn.
Vấn đề liên quan đến nghiệp vụ của bệnh viện kỳ thật ông ta không muốn hỏi. Lần này nếu không phải là không có cách gì, thì ông ta cũng không tới.
Cảm giác lúc này của ông ta chính là chịu trách nhiệm một cách bị động. Trong lòng rất không vui, càng không muốn tiếp tục ở lại họp. Giọng điệu lúc nói chuyện cũng không khách sáo gì.
-Bí thư Quách, đây không phải là vấn đề đơn giản, là vấn đề rất quan trọng. Bằng không chúng tôi cũng không mời hai vị lãnh đạo tới, chẳng lẽ quá nửa đêm còn gọi mọi người tới đùa?
Giáo sư Hồ rất không khách khí nói lại một câu. Quách Đào thở gấp một chút, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
Tuy nhiên ông ta không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, ngồi hút thuốc uống trà, tránh lại tự làm mất mặt.
Giáo sư Hồ là trụ cột của bệnh viện. Khoa ngoại của bệnh viện Bảo Đà nổi tiếng nhất, phần lớn là công lao của ông ấy. Địa vị của ông ấy trong bệnh viện cũng không thua kém gì viện trưởng và bí thứ tổ đảng như mình.
Quách Đào rất hiểu điều này, dứt khoát không nói lời nào. Cứ để bọn họ thảo luận gì thì thảo luận đi.
-Giáo sư Hồ, bí thư Quách cũng là có ý tốt, bí thư Quách, giáo sư Hồ là vì nóng vội, ông cũng không phải để ý.
Lưu Chấn đứng ra dàn xếp, sau khi nói xong, ông ta lập tức nói tiếp:
-Giáo sư Hồ, ý của ông là, có người đã xử lý cho bệnh nhân từ trước, hơn nữa người đó không phải là người của bệnh viện trước?
Lưu Chấn là người thông minh, ông ta lập tức hiểu được mấu chốt vấn đề.
Nếu là bệnh viện lúc trước có thể làm được những điều này, bọn họ cũng không cần phải chuyển người tới đây. Cứu sống một bệnh nhân lâm nguy, đây chính là thành tích của bệnh viện, cũng là điều tự hào của bệnh viện.
Bệnh viện lúc trước đưa tới, chẳng khác gì đem công lao chắp tay tặng cho bệnh viện khác. Chuyện như vậy chỉ có thằng ngốc mới làm, dù sao chuyện như vậy ông ta cũng chưa từng làm.
-Đúng vậy.
Giáo sư Hồ gật đầu, lại nhìn Vương Dũng.
Vương Dũng lập tức nói tiếp:
-Vừa rồi tôi đã cho người đi điều tra một chút. Những người bị thương lần này đều là bị tai nạn xe, đến từ cùng một vụ. Bệnh viện lúc trước cũng không kiểm tra kĩ lưỡng cho bọn họ, chỉ xử lý đơn giản rồi đưa tới chỗ chúng ta. Tuy nhiên trước khi tới, cũng chính là lúc ở hiện trường, có người đã chữa trị cho bọn họ.
-Tôi hiểu rồi, trọng điểm là người giúp bọn họ chữa trị này. Cuối cùng, bệnh nhân nghiêm trọng này lại có những biểu hiện khiến người ta không thể giải thích nổi, cũng có thể vì anh ta.
Lưu Chấn khẽ gật đầu, từ từ nói một câu.
Ông ta đã hiểu ý tứ của giáo sư Hồ và Vương Dũng. Trước khi nhóm người bị thương này được đưa tới bệnh viện đầu tiên, đã có người chữa trị cho họ ngay tại hiện trường.
Nhưng đây không phải là trọng điểm. Quan trọng nhất là, trong số này có một người có thương thế gần như mất mạng, sau khi được chữa trị, không chỉ duy trì được tới bệnh viện bọn họ, mà còn giải trừ được nguy cơ lúc trước, cái này thật không đơn giản.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai