Nghe xong lời Ngô Lai nói, Trương Ngọc Oánh bốn người đều gật đầu.
“Vô Lại, ngươi định lúc nào thì bắt đầu nhập động tiến hành tu luyện nâng cao võ công đây?”
Lúc này, Trương Ngọc Oánh đột nhiên mở miệng nói.
Nghe vậy, Ngô Lai thoáng hơi trầm ngâm, chăm chú nói: "Ăn xong cơm chiều, chúng ta sẽ tiến hành ngay." Nói xong quay đầu nhìn Lãnh Ngưng Vũ và nói: "Vũ Nhi, phiền muội đi nấu cơm chiều nhé. Còn nữa, muội chuẩn bị sẵn một số đồ ăn, có lẽ chúng ta phải lưu lại trong động một khoảng thời gian đấy, chờ đến khi trình độ võ công của chúng ta được nâng cao đến một mức độ nhất định, chúng ta mới xuất quan để thực hiện những việc mà chúng ta cần làm."
Lãnh Ngưng Vũ gật gật đầu nói: "Mọi người đợi ở đây đi, ta đi chuẩn bị nấu cơm."
“Muội muội chờ một chút, tỷ đi với muội.”
Lúc Lãnh Ngưng Vũ vừa muốn rời đi thì Trương Ngọc Oánh đột nhiên nói, sau đó nói với Ngô Lai: "Vô Lại, ta với Vũ Nhi đi nấu cơm, ngươi ở đây nghỉ ngơi thêm đi nhé!"
“Muội cũng đi.” Tuyết Nhi đang đứng một bên cũng lên tiếng, nói xong liền theo sau Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ đi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng ba người, Ngô Lai thoáng ngẩn người, trong đầu loé lên rất nhiều nỗi niềm.
“Lão Đại, huynh ở đây nghỉ ngơi nhé, đệ cũng đi xem có giúp bọn họ được gì không.”
Đồng Cương đột nhiên nói.
Nghe vậy, Ngô Lai chỉ gật gật đầu, không nói gì, trong lòng chỉ nghĩ đến những kế hoạch đang hình thành trong đầu.
Đồng Cương liếc mắt nhìn Ngô Lai thêm một lần, rồi mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Ngô Lai ngồi suy nghĩ miên man.
Sau khi ăn xong cơm chiều, bọn Ngô Lai năm người liền mang theo đồ ăn đã được chuẩn bị và cùng nhau tiến vào Tử Thiên động phủ. Khi đi vào cửa động, Ngô Lai đem hòn giả sơn bịt kín cửa động lại, làm cho bên trong động ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài, không lộ ra một khe hở nhỏ. Bằng cách này, ngay cả người thông minh, tỉ mỉ đến mấy cũng chưa chắc đã phát hiện ra đằng sau hòn giả sơn có động phủ.
Nhìn thấy hành động của Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh bốn người đều ngẩn ngơ, lập tức hiểu được mục đích của Ngô Lai, yên lặng đi theo phía sau hắn đi sâu vào trong động.
Tử Thiên động phủ do Tử Thiên lão nhân mấy trăm năm trước kiến tạo đã ra, bên trong có rất nhiều vàng bạc, châu báu, linh dược và binh khí, hơn nữa, những võ công bí tịch được ghi lại trong động có thể nói là không kể xiết, đều là những môn võ công đã thất truyền trên giang hồ rất lâu rồi.
“Oánh tỷ, Vũ Nhi, Tuyết Nhi, Đồng Cương, võ công trong này tất cả đều vô cùng lợi hại, chỉ cần luyện một môn bất kỳ đến cảnh giới tối cao, đều có thể trở thành tuyệt đỉnh cao thủ trên giang hồ, cho nên không cần biết các người lựa chọn môn võ công nào cũng nhất định phải luyện thành. Hơn nữa, cũng cần phải chọn loại võ công phù hợp với võ công mà bản thân mình đã từng luyện qua.”
Khi đi đến cửa phòng chứa bí tịch võ công, Ngô Lai đột nhiên nói.
Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh bốn người đều gật đầu.
“Đại ca, những môn võ công lần trước muội với Đồng Cương đã chọn còn chưa luyện thành?” Tuyết Nhi đột nhiên nói.
Nghe vậy, Ngô Lai ngẩn người ra một lúc, thiếu chút nữa thì đã quên mất là lần trước hai người đã từng chọn võ công. Nghĩ một lúc rồi hắn nói: "Tuyết Nhi, trước tiên muội với Đồng Cương hai người tiếp tục luyện thành loại võ công đã chọn trước đây, rồi mới chuyển sang luyện loại võ công khác."
“À đúng rồi, Oánh tỷ, tỷ có mang theo số hạt Tử liên còn lại đến đây không? Chúng ta còn lại bao nhiêu hạt nữa?” Ngô Lai đột nhiên quay đầu lại nói với Trương Ngọc Oánh.
Trương Ngọc Oánh gật gật đầu nói: "Tử liên vừa vặn còn lại hai mươi mốt hạt, ta có mang hết đến đây, ta nghĩ là đủ cho chúng ta dùng rồi."
Ngô Lai nói: "Oánh tỷ, tỷ và Vũ nhi mỗi người ba hạt, Tuyết nhi và Đồng Cương mỗi người hai hạt, số còn lại đưa hết cho ta! Nhưng các người nên ghi nhớ, không được dùng một cách bất cẩn, mà phải thật cẩn thận, đợi luyện tốt võ công, rồi căn cứ theo dung nạp chân khí của kinh mạch trong cơ thể để quyết định dùng Tử liên như thế nào, không được vì phải nâng cao nội lực bản thân mà dùng hết một lúc."
Bốn người nghe vậy, đều gật đầu, Trương Ngọc Oánh dựa theo lời Ngô Lai nói liền đem Tử liên chia cho Lãnh Ngưng Vũ ba người, số còn lại đều giao hết cho Ngô Lai.
Ngô Lai nhận Tử liên từ tay Trương Ngọc Oánh, nói: "Được rồi, trời không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi!" Nói xong liền bước ngay đến giá sách trong động, tìm võ công phù hợp với bản thân để luyện.
Trương Ngọc Oánh bốn người nhìn nhau một lúc, cũng đều đi vào trong động. Bởi vì Tuyết nhi và Đồng Cương chưa luyện thành những võ công lần trước đã chọn lựa, nên hai người liền bắt đầu xem lại bí tịch và theo đó luyện ngay. Còn Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ phải đi tìm kiếm các loại bí tịch võ công phù hợp với bản thân.
Mặc dù trước đây Ngô Lai đã từng đọc qua hết các bí tịch trên giá, nhưng cũng chỉ là xem qua chứ chưa đọc kỹ và cũng chưa từng luyện qua. Lần này hắn tìm kiếm rất tỷ mỉ, cẩn thận các loại bí tịch võ công mà hắn nhìn thấy. Còn Trương Ngọc Oánh mặc dù trước đây đã vào động rất nhiều lần, nhưng nàng cũng không để ý mà đọc, chỉ là chọn ngẫu nhiên và luyện một loại võ công đơn giản nào đó nhằm giết thời gian mà thôi.
Lúc phần lớn cao thủ của Quỷ cốc và Tà điện xuất hiện trước mặt Ngô Lai, và bao vây hắn thì tại sào huyệt của bọn chúng cũng phát sinh nguy hiểm.
Đêm khuya, mọi nơi trong trang viện đều rất yên tĩnh, sào huyệt của Quỷ cốc và Tà điện đương nhiên cũng yên tĩnh như thế, chỉ có mấy ngọn đèn và một nhóm thủ vệ là còn thức. Có lẽ là vì số đông các cao thủ của cả hai phái đều đã được cử đi vây công Ngô Lai.
Đúng lúc này, một bóng người nhanh như tia chớp phi thân về phía sào huyệt của nhị phái, trong tay hắn còn ôm theo một thân thể. Nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy người này đã chết, bởi vì mặt hắn tái nhợt, không còn chút sinh khí, hơn nữa da mặt đang từ từ chuyển sang màu tím bầm, điều này chứng minh hắn vừa mới bị giết chết cách đây không lâu.
“Ai đó?”
Lúc người này vừa đặt chân vào trong trang viện thì xác người trong tay hắn chạm phải một cành cây và phát ra tiếng động rất nhẹ. Mặc dù chỉ là thanh âm rất nhỏ, nhưng trong một đêm yên tĩnh như thế, thì khó có thể lọt qua đôi tai nhạy bén của các thủ vệ đang canh gác, đứng cách đó không xa.
Đó một người toàn thân bao phủ hắc y, chỉ lộ ra ánh mắt ai oán, căn bản không thể nhìn rõ hắn là nam hay là nữ, là già hay trẻ.
Hắc y nhân thấy thế, dừng lại, trong mắt xuất hiện một thoáng kinh ngạc. Rõ ràng hắn không ngờ rằng mình vừa mới đặt chân đến trang viện liền bị người ta phát giác.
Sau khi Hắc y nhân ngẩn ngơ, đột nhiên hắn ném thi thể đang ôm trong tay về phía các thủ vệ. Thi thể trong tay Hắc y nhân liền nhanh như điện bay về phía đó.
Chỗ Hắc y nhân đứng có cửa nhìn thông ra một cái đình nằm trong trang viện. Bốn phía, cách hắn vài chục trượng không hề thấy một bóng người.
Lúc đại hán hét lớn, đồng thời hai mắt ngó bốn phía. Khi Hắc y nhân ném cái xác về phía mình, gã đại hán lập tức cảm thấy sau lưng có kình khí ập đến, cho nên không hề do dự, chuyển thân, nhấc thanh đao trong tay chém về phía sau một nhát.
Khi gã đại hán động thân thì ở góc tối bên cạnh hắn, một bóng người cũng như tia chớp công về phía thi thể mà Hắc y nhân ném về phía đại hán. Trường kiếm trong tay hắn phát hàn quang lăng lệ vô cùng.
“Xích!”
“Xích!”
Binh khí của cả hai đại hán đều chém chính xác vào thi thể kia, nhưng không hề phát ra tiếng kêu kinh hoàng như họ nghĩ lẽ ra phải có.
Hai người ngẩn ngơ, tiếp đó sắc mặt nhất thời đại biến, vội vàng lui về phía sau, nhưng tất cả đều đã muộn. Chỉ thấy xa xa có một bóng đen loé lên, một chớp mắt đã thấy xuất trước mặt hai người, thanh đao trong tay hàn quang toả sáng nhằm về phía yết hầu của cả hai đại hán mà chém tới.
Hai người không kịp kêu một tiếng thì hồn đã đi đến địa phủ rồi. Trong mắt hai người còn lộ rõ vẻ sợ hãi, thân thể từ từ đổ xuống, lỗ thủng tại yết hầu không ngừng chảy máu.
Không thèm nhìn lại thi thể của hai đại hán đã chết, Hắc y nhân cười lạnh nói: "Quả thật là cao minh, một tên nấp trong tối, một tên đứng ngoài sáng, chỉ tiếc là võ công hơi kém, cao thủ của các người đã đi vây công Ngô Lai hết rồi. Hỡi Quỷ cốc Tà điện, ta không tin hôm nay ta không giết hết những người còn thủ tại nơi này?" Hắc y nhân cười xong, rồi như bóng ma đi về phía trong trang viện.
Trên hành lang trong trang viện, một đại hán tay cầm binh khí đang đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng tứ phía. Những tiếng động vừa rồi, hiển nhiên là hắn không hề nghe thấy. Cái đèn trên đầu hắn vô hình trung đã làm lộ vị trí hắn đang đứng.
Đột nhiên, một bóng người tốc độ nhanh như tia chớp nhân lúc đại hán vừa mới xoay người, trong nháy mắt hướng đại hán đánh tới.
“Xích!”
Đại hán vừa mới chuyển thân đột nhiên cảm giác được sau lưng có kình phong đánh úp lại, vội vàng nhanh chóng xoay người. Không chờ cho hắn kịp phản ứng, thanh đao trong tay Hắc y nhân đã chém đứt cổ họng của đại hán, máu phun ra thành vòi, thân thể của đại hán cũng từ từ đổ xuống, chết rồi mà vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác vì hắn không biết tại sao lại chết.
Sau khi chém đứt cổ họng của đại hán, Hắc y nhân vẫn tiếp tục dùng tốc độ nhanh như chớp phi thân về phía khóm hoa tùng.
Người đang nấp sau khóm hoa tùng trung giường như cảm giác được đã xảy ra chuyện không hay, vội vàng ló đầu ra.
“Bính!”
Đại hán vừa mới ló đầu ra thì nhìn thấy thanh đại đao trong tay Hắc y nhân mang theo luồng đao khí vô cùng sắc bén đang chém về phía mình, nhất thời kinh hãi, vội vàng định dùng binh khí trong tay chặn lại, không ngờ binh khí vừa đưa lên, đầu của đại hán đã bị Hắc y nhân chém đứt, nằm lăn lóc trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu vang, thân mình của đại hán máu vẫn không ngừng phun ra như suối, làm ướt cả đám hoa tùng, rồi thân thể cũng từ từ đổ vật xuống.
Đại hán vừa mới ló đầu ra thì nhìn thấy thanh đại đao trong tay Hắc y nhân mang theo luồng đao khí vô cùng sắc bén đang chém về phía mình, nhất thời kinh hãi, vội vàng định dùng binh khí trong tay chặn lại, không ngờ binh khí vừa đưa lên, đầu của đại hán đã bị Hắc y nhân chém đứt, nằm lăn lóc trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu vang, thân mình của đại hán máu vẫn không ngừng phun ra như suối, làm ướt cả đám hoa tùng, rồi thân thể cũng từ từ đổ vật xuống.
Sau khi hắc y nhân giết chết thêm hai người nữa, cũng không thèm nhìn lại một lần mà tiếp tục đi về phía trong trang viện.
Chỉ một lát mà Hắc y nhân đã giết chết gần hai mươi người của Quỷ cốc Tà điện. vì hầu hết người có võ công cao đã đi theo Quỷ Diệt vây công Ngô Lai, nên chỉ để lại một số ít người võ công bình thường để phòng thủ sào huyệt, đương nhiên là thấp hơn so với võ công của Hắc y nhân, cho nên gã mới có thể một mạch giết sạch, mà không hề gặp phải sự phản kháng đáng kể nào.
Hắc y nhân đi vòng quanh một lúc, không tìm thấy người nào nữa, mới cười lạnh rồi rời đi.
“Sưu!” “Sưu!” “Sưu!”
Hắc y nhân vừa rời đi được một lúc, hơn mười bóng người từ xa phi thân tiến vào trong viện, là nhóm người Quỷ Diệt.
“Không hay rồi, chúng ta bị người khác đánh lén.”
Khi Quỷ Diệt tiến vào trong viện liền ngửi thấy mùi máu tanh, liền thấy có chuyện không ổn, rồi phát hiện ra xác của hai đại hán liền kinh hãi nói, liền dùng tốc độ nhanh nhất phi về phía trong viện, để lại bọn Quỷ Tâm mặt mũi tái xanh đằng sau vẫn còn ngây người nhìn xác hai đại hán nằm cứng đơ trên mặt đất.
Một lát sau, Quỷ Diệt đã quay trở lại, sắc mặt không tốt. Không đợi bọn người Quỷ Tâm lên tiếng, Quỷ Diệt liền giận dữ nói: "Tất cả thủ hạ mà chúng ta lưu lại đều bị giết chết, chết mà không hề kháng cự, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có. Xem ra địch nhân nhất định là cao thủ vì những người mà hai phái chúng ta lưu lại không những võ công đều không kém mà phản ứng cũng rất nhạy bén, vậy mà đến cơ hội xuất thủ cũng không có."
“Rốt cuộc là ai đã làm? Ai đã ra tay độc ác như thế này, nếu để ta tìm ra là ai, nhất định băm vằm hắn ra.” Quỷ Đao đứng bên cạnh mặt hằm hằm tức giận nói, còn những người khác nhìn thấy thủ hạ chết thảm cũng không tránh khỏi tức giận.
“Đối phương có lẽ không chỉ có một người. Cho dù là chỉ có một người, thì hắn phải có võ công kinh người.” Tà Tâm đột nhiên trầm ngâm nói: "Từ khi chúng ta nhận được tin tức của Ngô Lai, rồi tiến hành vây công hắn cho đến khi quay về, cùng lắm chỉ mất khoảng một canh giờ là cùng. Đối phương lại nắm rõ hành tung của chúng ta như lòng bàn tay, hơn nữa lại nhằm đúng lúc đó để ra tay, nhất định không thể chỉ có một người có thể làm được."
“Xem ra đối phương đã chú ý giám sát hai phái chúng ta từ lâu.” Quỷ Diệt lạnh lùng thốt lên: "Chúng đã hạ sát rất nhiều thủ hạ của chúng ta thì chúng đã là kẻ thù của chúng ta, chúng ta phải bắt chúng trả giá thật đắt. Nếu chúng ta tìm ra được hung thủ, ta nhất quyết thẳng tay trừng trị."
“Liệu có đúng đây là kiệt tác của Thiên Vương môn hay không?” Quỷ Đao đột nhiên nói.
Thấy ánh mắt mọi người có vẻ nghi hoặc, Quỷ Đao vội vàng giải thích: "Lần trước trong trận pháp quái dị ở Trương phủ, ta với Tà Nhãn huynh lỡ tay giết lầm người của Thiên Vương môn và làm Vạn Phù trưởng lão bị thương, khẳng định bọn chúng vẫn ghi mối hận đó trong lòng, thừa dịp chúng ta vắng mặt mà đánh lén chúng ta để trả thù."
“Điều này hình như không thể, hiện nay đang là thời gian khá nhạy cảm, Thiên Vương môn cũng không thể có lựa chọn kém khôn ngoan như vậy được. Bọn họ làm thế chỉ tạo thành thế đối nghịch với hai phái chúng ta, điều này đối với cả ba phái đều vô cùng bất lợi.” Tà Tâm trầm ngâm nói: "Nhưng ngoại trừ Thiên Vương môn ra, ta lại không thể nghĩ ra còn ai khác đáng nghi là hung thủ đã đánh lén chúng ta cả."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều trầm tư, giống như đang suy nghĩ xem ai là người có khả năng đáng nghi là người đánh lén hai phái bọn họ.
“Các vị xem, người này không phải là người của hai phái chúng ta.”
Lúc này, Quỷ Đao đột nhiên phát hiện ra cái xác chết mà Hắc y nhân đã lưu lại cách đó không xa, cảm thấy rất kỳ quái đành lên tiếng.
Lời nói của Tà Nhãn liền hấp dẫn ngay ánh mắt của mọi người, mọi con mắt đều đồng thời nhìn về phía cái xác cách đó không xa.
“Tà Tâm huynh, người này có phải đệ tử của Tà điện bên huynh không?”
Liếc nhìn qua cái xác, Quỷ Diệt quay sang Tà Tâm hỏi, bởi vì hắn đã xác định cái xác này không phải là người của Quỷ cốc.
Nghe vậy, Tà Tâm cẩn thận nhìn lại cái xác một lần rồi lắc đầu nói: "Không phải, người này không phải là người của Tà điện."
Trong mắt Quỷ Diệt liền chớp lên tia sáng, cẩn thận quan sát khắp thân thể xác chết, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
“Liệu đây có phải là một trong những tên đã đến đánh lén chúng ta không?” Quỷ Đao đột nhiên nói, sau đó liền lắc mình đi tới bên cạnh cái xác, như muốn tìm được chút manh mối nào đó từ cái xác này.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩn người, trên mặt xuất hiện dáng vẻ nghi hoặc, đồng thời tiến đến gần xác chết, giương mắt nhìn Quỷ Đao đang khám xét trên thân thể xác chết.
Tìm kiếm trên thi thể người chết một lúc lâu, cũng không tìm được gì, Quỷ Đao không khỏi giận dữ nói: "Sao trên người hắn lại không có bất kỳ vật gì?" Nói xong liền rời khỏi cái xác.
“Đinh!”
Lúc quỷ đao vừa nhấc người đứng lên còn chưa kịp rút tay ra thì trên xác chết văng ra một vật, nằm lăn trên mặt đất, phát ra một tiếng đinh nhỏ. Mặc dù âm thanh này không lớn, nhưng tất cả mọi người đều là nhất lưu cao thủ, nên không thể lọt qua lỗ tai của họ. Hơn nữa lúc này tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn vào cái xác, cho dù không nghe thấy tiếng thì cũng nhìn được vật đó rơi ra.
Dường như là đồng thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào vật đang nằm trên mặt đất đó. Quỷ Đao cũng nhìn về phía đó, liền vứt cái xác xuống đất, nghe bịch một tiếng.
Vật rơi trên mặt đất to bằng bàn tay và được làm bằng thép, chỉ thấy mặt trên ghi hai chứ rất to – Thiên Vương.
Quả nhiên là kiệt tác của Thiên Vương môn. Nhìn vật bằng bàn tay nằm trên mặt đất, Quỷ Dao giận dữ nói: "Bọn Thiên Vương môn này khinh người quá đáng! Dám hạ độc thủ, thù này thề nhất định phải báo."
Vật có khắc hai chữ Thiên Vương này, chính là Thiên Vương lệnh, là vật bất ly thân của các đệ tử Thiên Vương môn, dùng để chứng minh thân phận. Mỗi đệ tử đều phải có, cho nên Quỷ Dao mới có thể khẳng định chính là người của Thiên Vương môn đến đánh lén và giết chết rất nhiều người của hai phái bọn họ.
“Không sai, bọn Thiên Vương môn này quả là quá tàn nhẫn.” Tà Nhãn giận dữ nói: "Chẳng qua chúng ta chỉ nhỡ tay giết lầm một tên đệ tử và làm bị thương một trưởng lão của bọn chúng, vậy mà chúng nỡ ra tay độc ác như vậy, giết bao nhiêu người của chúng ta."
Những người khác cũng là tỏ ra rất tức giận, chỉ có Lưu Tinh Trạch, Quỷ Diệt, Quỷ Tâm và Tà Tâm bốn người là không hề tỏ ra giận dữ, mà chỉ nhìn vào cái Thiên Vương lệnh bài và trầm tư, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc lạnh làm run sợ lòng người.
“Quỷ Diệt huynh, huynh nghĩ thế nào về cái xác và cái Thiên Vương lệnh này?”
Lúc này, Tà Tâm đột nhiên không nhìn xác chết cùng Thiên Vương lệnh nữa mà hướng ánh mắt về phía Quỷ Diệt nói.
Quỷ Diệt cũng thu hồi ánh mắt, trầm ngâm nói: "Chỗ này có chút đáng ngờ, ta hoài nghi đây là một âm mưu, một âm mưu rất lớn, một âm mưu nhằm vào ba phái chúng ta."
“Không thể nào!” Quỷ đao có chút kinh ngạc nói: "Cái xác chết này với cái lệnh bài rõ ràng là của Thiên Vương môn, nếu không phải là người của Thiên Vương môn làm, chẳng lẽ còn có những người khác?"
Quỷ Diệt nói: "Không sai, ta hoài nghi là chúng giết đệ tử của chúng ta nhằm làm chúng ta nổi giận, giá họa cho Thiên Vương môn, nhằm lợi dụng làm giảm thế lực của hai phái chúng ta để đạt được mục đích đen tối nào đó."
Quỷ Đao cũng có chút nghi hoặc nói: "Thế còn người kia của Thiên Vương môn với Thiên Vương lệnh phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ là có người thích đi giết người của Thiên Vương môn, rồi sau đó mang đến đây để giá hoạ cho Thiên Vương môn?"
Quỷ Diệt gật đầu nói: "Không sai, nếu là bọn người của Thiên Vương môn tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ chứng cứ khả nghi, hoặc bất kỳ đầu mối nào, cho nên ta mới đoán là có người muốn lợi dụng ba phái chúng ta."
“Quỷ Diệt huynh, điều này không nhất định đã đúng.” Nghe xong Tà Nhãn từ nãy vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Nhìn xem, vết máu trên mặt đất còn chưa khô thì biết đệ tử hai phái chỉ vừa bị người ta giết, có lẽ người của Thiên Vương môn vừa ra tay xong, phát hiện chúng ta quay lại còn chưa kịp thu xác."
Quỷ Diệt ngẩn người ra một lúc, bọn người bên cạnh đều trâm tư, điều này không phải là không có khả năng.
“Không đúng, điều này cũng không chứng minh được, cả trang viện đều không có dấu vết đánh nhau, đối phương hiển nhiên phi thường lợi hại, bằng không với số đông đệ tử của hai phái chúng ta lại không hề có cơ hội đánh trả chứ. Còn nữa, phương pháp ẩn thân của chúng ta đều là một tối, một sáng, nếu không phải là võ công cao thủ thì không thể phát hiện hết bọn họ, làm cho họ không có cơ hội phát hiện đối thủ mà đánh trả.”
Quỷ Diệt trầm mặc một lúc đột nhiên nói, trong mắt loé lên tia mẫn tuệ.
Nghe xong, tất cả mọi người đều cúi đầu trầm tư, điều Quỷ Diệt đoán làm cho bọn họ không thể phản bác, trong lòng cảm thấy còn có rất nhiều điểm đáng nghi, không thể giải thích.
“Các vị sư bá, sư thúc, đệ tử lại có cách nghĩ khác, không biết có nên nói ra cho mọi người biết hay không?”
Lúc này, Lưu Tinh Trạch vốn vẫn giữ thái độ im lặng, đột nhiên thi lễ với Quỷ Diệt rồi lên tiếng.
Bọn Quỷ Diệt nghe vậy, đều ngẩn người.
Quỷ Diệt phản ứng trước tiên, nói ngay: "Lưu sư điệt, cháu có suy nghĩ gì cứ nói thẳng ra cho mọi người cùng nghe đi."
“Đúng đó, Tinh Trạch, ngươi có điều gì nghi vấn cứ tự nhiên nói ra.” Lúc này mọi người mới có phản ứng, đều gật đầu nói.
Lưu Tinh Trạch gật đầu nói tiếp: "Vâng, thưa các sư bá, sư thúc."
Dừng lại một lúc rồi mới nói: "Đệ tử nghĩ rằng cái chết của các đệ tử hai phái chúng ta, khẳng định là có liên quan đến Thiên Vương môn, nếu bỏ qua không đề cập đến Thiên Vương lệnh, thì đối với Thiên Vương môn vẫn là đáng khả nghi nhất và cũng chỉ có bọn họ mới có đủ thực lực là ra việc này."
Liếc mắt nhìn mọi người một lượt, Lưu Tinh Trạch tiếp tục nói: "Lần trước Quỷ Đao và Tà Nhãn hai vị sư thúc ngộ sát người của Thiên Vương môn rất có khả năng là đã trúng bẫy của đối phương. Đây có thể nói là một âm mưu rất lớn, là một cơ hội mà Thiên Vương môn tạo ra, Thiên Vương môn đã sớm có dã tâm thôn tính giang hồ, đặc biệt là Quỷ cốc Tà điện hai phái chúng ta. Cho nên nói lần trước tuyệt đối là có mục đích và lần thảm sát này rất có khả năng là không liên quan gì đến âm mưu trước cả, mà cũng có thể có quan hệ rất lớn. Rất có khả năng là do người trong nội bộ Thiên Vương môn tạo ra và cũng có khả năng một thế lực nào đó nhân cơ hội này làm giảm thế lực của cả ba phái."
Nghe vậy, bọn Quỷ Diệt càng lúc càng bội phục Lưu Tinh Trạch, cũng không thể không tin những điều mà Lưu Tinh Trạch vừa nói là sự thật. Mọi người đều yên lặng gật đầu, đặc biệt là Tà Tâm, Tà Nhãn và những người thuộc Tà điện. Bọn họ đã rất hiểu Lưu Tinh Trạch, nhưng cũng không nghĩ là hắn so với chính mình lại nghĩ ra được nhiều điều như vậy.
“Mặc kệ có phải là Thiên Vương môn làm hay không, chúng ta cứ tìm đến Thiên Vương môn tính sổ, lần này đối với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội và cũng là một lý do giúp chúng ta có thể tấn công bọn chúng. Bọn chúng muốn thôn tính chúng ta để xưng bá giang hồ, chúng ta cũng không cần khách khí với chúng nữa. Hai phái chúng ta muốn xưng bá giang hồ thì đây cũng là một cơ hội trời cho. Chỉ cần hai phái chúng ta tiêu diệt Thiên Vương môn, uy danh của hai phái lập tức được nâng cao. Các môn phái nhỏ trên giang hồ sẽ tự nhiên quy thuận chúng ta.”
Không đợi bon Quỷ Diệt lên tiếng, Lưu Tinh Trạch tiếp tục nói, đồng thời mắt chớp lên tia sáng lạnh người, một cỗ khí phách rất tự nhiên phát ra từ trên người hắn, chỉ có điều là rất yếu, chỉ có Quỷ Diệt, Quỷ Tâm và Tà Tâm ba người là cảm ứng được. Ba người dùng ánh mắt khác thường nhìn Lưu Tinh Trạch.
Những người bên cạnh Quỷ Đao, Tà Nhãn cách Lưu Tinh Trạch khá xa nên đều không cảm ứng được khí phách từ người Lưu Tinh Trạch toả ra, nhưng khi nghe xong câu nói của hắn đều tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
“Tinh Trạch, không được nói bừa.” Lúc này Tà Tâm mới lên tiếng: "Chuyện này chưa đủ chứng cớ, trước khi xác định đúng là Thiên Vương môn làm, chúng ta không thể quyết định bừa được. Còn việc có hay không xưng bá giang hồ là do Cốc chủ và Điện chủ quyết định."
“Lời Lưu sư điệt không sai.” Quỷ Diệt nói nối tiếp: "Đây quả thật là một cơ hội hiếm có, cho chúng ta lý do tấn công, thôn tính Thiên Vương môn."
Dừng lại một lúc, Quỷ Diệt tiếp tục nói: "Kỳ thật Cốc chủ và Điện chủ đã có ý xưng bá giang hồ, chỉ là chưa tìm được lý do và cơ hội thích hợp, lần này có cơ hội rồi, xem ra Cốc chủ và Điện chủ phải tự mình làm chủ rồi."
“Được rồi, trước tiên chúng ta phải mai táng tử tế cho các đệ tử, còn chuyện báo thù từ từ sẽ tính.”
Không đợi Quỷ Tâm, Tà Tâm lên tiếng, Quỷ Diệt lại nói.
Mọi người nghe vậy, đều gật đầu tán đồng, đi thu nhặt xác chết của các đệ tử.
Ẩn Thiên các là một trong những môn phái thần bí nhất trên giang hồ, mấy trăm năm nay vẫn duy trì vẻ thần bí đó. Có lẽ trên giang hồ không có mấy người biết được vị trí cụ thể của Ẩn Thiên các, có nhiều người thậm trí còn không biết có cái tên Môn phái Ẩn Thiên tồn tại trên giang hồ.
Ngoại thành Trường An có mấy trăm dặm là đồi núi. Không thể nói đó là một dãy núi, vì khu vực đồi núi này không cao lắm, nhưng trùng trùng điệp điệp, phân chia thành rất nhiều sơn cốc, đỉnh núi trông như mũi kiếm lớn sắc bén vô cùng. Ẩn Thiên các chính là nằm trên một trong những sơn cốc lớn trong khu đồi núi này.
Toàn khu kiến trúc của Ẩn Thiên các hầu như choán cả sơn cốc. Các phòng ốc đều được xây dựng cực kỳ xa hoa. Lúc này trong một thư phòng đang có hai người, một người trung niên, một người tuổi còn trẻ, người tuổi trẻ chính là Hàn Lâm, còn người trung niên kia tuổi đời khoảng bốn mươi, nhìn rất giống Hàn Lâm, đây chính là cha của Hàn Lâm, cũng là Ẩn Thiên các Các chủ Hàn Thiên Hành.
“Lâm nhi, con thật sự muốn vào Ẩn Thiên lâu sao?”
lẳng lặng nhìn đứa con mình một lúc, Hàn Thiên Hành đột nhiên nói, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc, không rõ tại sao đứa con này tự nhiên lại muốn tìm mình, lại còn bảo muốn tiến vào cùng cấm địa của Ẩn Thiên các, nên cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hàn Lâm gật gật đầu, chăm chú nói: "Đúng vậy thưa cha, con nhất định phải đi vào trong Ẩn Thiên lâu để tìm ra phương pháp phá Diệt Thần trận."
Hàn Thiên Hành liền chăm chú nhìn đứa con trai duy nhất của mình, ông cũng hiểu tính cách của nó, cũng không miễn cưỡng, nói: "Con đã muốn thế thì cha cũng sẽ không ngăn cản, nhưng có điều con phải thật cẩn thận, với công lực hiện nay của con muốn vượt được ba cửa của Ẩn Thiên lâu quả thật là rất khó, với lại trong đó có cách phá giải Diệt Thần trận hay không thì cha cũng không dám chắc. Con phải ghi nhớ một điều, nếu gặp khó thì tốt nhất là bỏ cuộc, sau này tìm cơ hội khác."
Hàn Lâm gật gật đầu, nói: "Cảm ơn cha, con hiểu rồi." Trên mặt hắn không dấu nổi nét vui mừng, hai mắt cảm kích nhìn Hàn Thiên Hành.
“Tốt lắm, Lâm Nhi, thời gian cũng không còn sớm nữa, con bây giờ có thể vượt tam quan rồi.” Hàn Thiên Hành nhìn Hàn Lâm rồi nhẹ nhàng nói, trong mắt thoáng do dự, nhưng chỉ thoáng qua rồi thôi.
Hàn Lâm mừng rỡ nói: "Vâng, Cha con đi đây." Nói xong liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Nhìn theo hướng Hàn Lâm đi ra, Hàn Thiên Hành chợt xuất thần, trong mắt xuất hiện điểm day dứt không yên, chần chừ một lúc, rồi quay lại vẻ mặt vốn có.
“Hành ca, sao chàng lại cho phép Lâm Nhi vượt tam quan chứ? Nhỡ Lâm Nhi xảy ra việc gì thì chúng ta phải làm sao, đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu.”
Đúng lúc Hàn Thiên Hành chuẩn bị đứng lên đi ra khỏi phòng, một giọng nói ôn nhu vang lên, âm thanh có vẻ đang phải nén giận, liền thấy một người phụ nữ rất đẹp xuất hiện từ cửa thư phòng, thân hình đẹp như thiên tiên, dung nhan đẹp cuốn hút lòng người, hơn nữa, lúc này trên mặt có chút sắc giận lại càng đẹp hơn nữa.
Đây là thư phòng, cũng là phòng ngủ của Hàn Thiên Hành. Do thư phòng chỉ cách căn phòng bên cạnh có một bức tường giấy mỏng và còn có một cánh cửa, người phụ nữ tuyệt đẹp này chính là đi ra từ cánh cửa đó.
Thấy người phụ nữ đó đột nhiên xuất hiện, Hàn Thiên Hành kinh ngạc nói: "Phương muội, sao muội lại tới đây?" Nói xong liền vội vàng đứng dậy đi về phía người phụ nữ đó.
Người phụ nữ tuyệt đẹp này là vợ của Hàn Thiên Hành tên là Thạch Phương và là mẹ của Hàn Lâm. Ánh mắt của bà long lanh liếc mắt nhìn Hàn Thiên Hành, nói: "Sao thế chàng, chẳng lẽ thiếp không đến được à? Chàng không hề nói cho thiếp một tiếng đã cho phép Lâm Nhi vượt tam quan rồi, nhỡ Lâm Nhi xảy ra chuyện, chàng bảo vợ chồng mình phải làm sao đây?" Nói xong, nước mắt lưng tròng, lại càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt mĩ, làm ai nhìn thấy cũng phải yêu quí.
Hàn Thiên Hành nói: "Phương muội, làm gì có chuyện đó? Nàng đương nhiên lúc nào cũng có thể tới." Vừa nói xong, đột nhiên thấy vẻ mặt muốn khóc của Thạch Phương, liền vội vàng ôm nàng vào ngực, an ủi nói: "Phương muội, nàng cũng biết tính cách của Lâm Nhi rồi còn gì. Một khi nó muốn làm việc gì thì nhất định sẽ làm, không cần biết mình dùng cách gì để cản trở, nó cũng nhất định không nghe đâu."
Dừng lại một lúc, Hàn Thiên Hành nói tiếp: "Với lại Lâm Nhi cũng lớn rồi, võ công cũng đã đạt được chân truyền của ta và sư phụ nó, nhất lưu cao thủ trên giang hồ chưa chắc qua được nó trăm chiêu, vả lại Lâm Nhi cũng cần phải ra ngoài thực luyện, ba cửa này chẳng qua chỉ là lần khảo nghiệm đầu tiên của nó mà thôi, nếu nó không qua được ba cửa, chúng ta nhất định không cho yên tâm để nó một mình phiêu bạt giang hồ."
Nghe vậy, Thạch Phương đang ở trong lòng Hàn Thiên Hành thoáng ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thiên Hành rồi nói: "Hành ca, ta cũng biết là chàng rất khó nghĩ trong chuyện này, nhưng ta cũng biết mức độ nguy hiểm của ba cửa này, với võ công hiện nay của Lâm Nhi, ta sợ rằng nó không thể qua nổi, chẳng may khi vượt cửa xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?" Nói xong, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Hàn Thiên Hành vội vàng an ủi nói: "Phương muội, nàng cứ yên tâm đi, Lâm Nhi sẽ không gặp bất trắc gì đâu, nàng phải có lòng tin tuyệt đối đối với con trai của chúng ta chứ không thì nó vĩnh viễn cũng không trưởng thành nổi đâu?"
Thạch Phương liếc mắt nhìn Hàn Thiên Hành, không có chút tức giận nói: "Thiếp cũng biết là đối với con trai, chúng ta phải có lòng tin, nhưng ba cửa đó cực kỳ nguy hiểm, nhỡ ra một chút là bị thương ngay, thậm chí còn có thể mất mạng, chàng bảo ta làm sao mà yên tâm được đây."
Thạch Phương không còn tức giận, chỉ liếc mắt nhìn Hàn Thiên Hành nói: "Thiếp cũng hiểu được mình nên có lòng tin đối với Lâm Nhi, nhưng tam quan thật quá là lợi hại, rất nguy hiểm, ngộ nhỡ có gì xảy ra, Lâm Nhi sẽ bị thương, thậm chí có thể đánh mất tánh mạng, chàng nói coi ta làm như thế nào mà yên tâm được!”.
“Nhớ năm đó, lúc chàng vượt quá tam quan, thiếu một chút nữa là mất mạng dưới ngàn vạn mũi tên. Chàng nói đi, ta phải làm như thế nào để trong lòng hết lo lắng. Bất luận kẻ nào gặp phải sự tình như thế này đều không thể yên tâm được.” Nhắc mới nhớ tới năm đó, Hàn Thiên Hành thiếu một chút nữa là mất mệnh dưới ngàn vạn mũi tên, sắc mặt của Thạch Phương càng thể hiện sự sợ hãi, biểu hiện trên mặt cùng bên trong ánh mắt càng nhuốm vẻ lo lắng, màu sắc lo âu càng mãnh liệt.
Hàn Thiên Hành nghe vậy nhất thời cười khổ, vội vàng an ủi: "Phương muội, nàng không cần lo lắng, Lâm Nhi không có việc gì đâu, năm đó là ta quá tự tin, bằng không với võ công của ta làm như thế nào mà có thể trúng tiễn được. Với lại, Lâm Nhi càng thông minh tài trí và cẩn thận, hơn nữa võ công của Lâm Nhi bây giờ khẳng định tiễn trận càng không gây thương tổn cho hắn được.”
“Còn nhị quan ở phía sau thì sao?” Thạch Phương đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Chẳng lẽ chàng không biết nhị quan kia lại càng lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần so với tiến trận sao, chẳng lẽ chàng có lòng tin đối Lâm Nhi một cách thái quá như vậy, yên tâm để Lâm Nhi tiến nhập vượt quá tam quan kia?"
Hàn Thiên Hành nghe vậy liền ngẩn ngơ, không có nghĩ rằng Thạch Phương biến đổi thái độ nhanh như vậy, còn không đợi hắn có phản ứng đi, Thạch Phương liền biến sắc mặt lạnh như băng.
Một thoáng sau, Hàn Thiên Hành lập tức hỏi: "Phương muội, nàng nên tự tin đối Lâm Nhi, tin tưởng rằng võ công của Lâm Nhi đã thành tài. Đây đúng là một lần khảo nghiệm đối với Lâm Nhi, nếu hắn không thể qua tam quan này ,thì có thể nói rằng võ công của hắn cùng với mọi mặt khác đều còn không được. Nếu hắn thông qua, thì chứng tỏ hắn đã có đủ tài trí để đi ứng phó với mọi sự tình phát sinh ở bên ngoài, Lâm Nhi chỉ có thông qua khảo nghiệm, mới có thể đủ chính thức trưởng thành."
“Ta mặc kệ”. Thạch Phương không để ý tới lời nói của Hàn Thiên Hành, lạnh lùng nói: "Mặc kệ chàng dụng biện pháp gì, nhất định phải đưa Lâm Nhi không một chút thương tổn đến trước mặt ta, bằng không chàng đừng có tới gặp mặt ta, và ta cũng sẽ hận chàng cả đời."
Thấy sự tức giận thật sự của Thạch Phương, Hàn Thiên Hành ngay lập tức hỏi: "Hảo, hảo, phu nhân nàng đừng có tức giận, để ta đi xem ngay, một khi Lâm Nhi có xuất hiện cái gì nguy hiểm, ta sẽ lập tức ra tay trợ giúp hắn." Nói xong, hai tay nhẹ nhàng đặt lên hai bờ vai của Thạch Phương.
Thạch Phương nghe vậy, vẻ mặt lạnh như băng lúc này mới hết, không tức giận nữa nói: "Kìa, chàng còn không đi, ở chỗ này làm cái gì nữa. Nếu chậm, Lâm Nhi có gì bị thương tổn, thì chàng không cần đến gặp ta."
Hàn Thiên Hành ngay lập tức nói: "Được, được, phu nhân, ta lập tức đi ngay." nói xoay người đi ra khỏi phòng, trong lòng cũng cười khổ. Nhìn bóng dáng Hàn Thiên Hành đi xa, trong mắt của Thạch Phương cũng còn nhuốm màu lo lắng.
Lương phủ.
Trong đại sảnh của Lương gia lúc này, đang có mấy người, trông sắc mặt của Lương Quân cùng Lương Huy không phải tốt lắm, bên cạnh, những người khác thấy nhị vị gia chủ không nói, cũng là trầm mặc đứng nhìn.
Khi Lương Mị bước vào đại sảnh, liền lập tức cảm giác được sự giận dữ cổ quái, ngước lại nhìn Lương Quân cùng Lương Huy, thấy sắc mặt không tốt của hai người, trong lòng Lương Mị không khỏi rúng động, biết có thể có cái gì không tốt đã phát sinh.
Thấy Lương Mị bước vào đại sảnh, Lương Quân cùng Lương Huy, hai người cơ hồ đồng thời gật đầu, ý bảo Lương Mị tìm vị trí ngồi xuống.
“Hôm nay kêu mọi người lại là có sự kiện phi thường trọng yếu”.
Khi Lương Mị vừa ngồi xuống, Lương Quân liền mở miệng nói. Sau đó, lão quét ánh mắt nhìn mọi người, rồi tiếp tục nói: "Sự việc này có liên quan đến sự mất tích của sứ giả. Chúng ta đã nhận được tin báo của Trưởng lão trong môn phái, ngay khi, Liên sứ giả đến Lâm Châu xử lý nội tình, Lương gia chúng ta có nghĩa vụ phải hiệp trợ giúp đỡ. Thế nhưng hôm nay, ngay khi Liên sứ giả vừa đến Lương gia chúng ta thì đã mất tích. Nếu để Liên trưởng lão biết việc này, Lương gia chúng ta lập tức gặp phiền toái lớn."
Mọi người nghe xong đều lấy làm ngẩn ngơ, kinh ngạc, mờ mịt nhìn khắp mọi người, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, bởi vì bọn họ căn bản là không có gặp qua mặt của Liên sứ giả, chỉ có Lương Mị khi nghe được lời nói của Lương Quân thì trống ngực đập mạnh, nhưng trên mặt làm nhưng không có gì vẻ gì xảy ra.
“Hôm nay kêu mọi người lại, hy vọng thông báo mọi người lập tức trong thời gian sớm nhất tìm được vị Liên sứ giả kia.” Lương Quân nhìn vẻ mặt mọi người, tiếp tục nói: "Mặc dù ta có một cảm giác không tốt, có thể vị sứ giả kia đã xảy ra chuyện, nhưng là cho dù đã chết, chúng ta cũng nhất định phải tìm được thi thể của Liên sứ giả, bằng không, chúng ta không thể nói chuyện với Môn chủ và Liên trưởng lão được."
Tất cả mọi người nghe vậy đều gật đầu, hiểu được lời nói của Lương Quân. Nếu vị Liên sứ giả kia xảy ra cái gì ngoài ý muốn, mà ngay cả thi thể cũng tìm không thấy, thì Lương gia bọn họ không thể cùng Môn chủ và Liên trưởng lão nói lời công đạo, tức là Lương gia bọn họ lập tức có phiền toái, chỉ có Lương Mị trong lòng cười khổ.
“Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, mọi người sớm tìm ra tin tức của Liên sứ giả.“
Thấy mọi người gật đầu, Lương Quân cũng không nói thêm nữa, trực tiếp hạ mệnh lệnh cho mọi người đi tìm tin tức của vị sứ giả kia.
“Mị nhi, con làm sao vậy?”
Sau khi đợi những người khác rời đi khỏi đại sảnh, Lương Quân thấy Lương Mị còn ngồi tại nơi đây, không khỏi ngạc nhiên, còn Lương Huy cũng có vẻ mặt kỳ quái nhìn Lương Mị.
Lương Mị nghe vậy vội vàng đứng dậy nói: "Cha, con không có việc gì."
“Thật sự không có việc gì chứ?”
Lương Quân nghi hoặc nói: "Mị Nhi, ngươi có phải là có sự tình gì dối gạt chúng ta?"
Lương Mị nói: "Cha, không có việc gì thật mà, con làm sao lại gạt các người chứ?" Ngoài miệng như vậy nói, trong lòng nàng kêu khổ không thôi, không nghĩ đến việc chính mình trong một phút xuất thần, đã bị chính cha phát hiện ra sự khác thường…
Lương Quân liếc mắt nhìn Lương Mị, thấy không tiện nói chuyện, hướng phía ngoài đại sảnh đi ra. Còn lại là Lương Huy, lão đưa mắt liếc nhìn Lương Mị, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, bất quá chỉ là hàn quang ngay lập tức biến mất. Sau đó, lão liền đi theo Lương Quân phía sau ra đại sảnh.
Lương Mị ngơ ngác nhìn Lương Quân cùng Lương Huy rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Ánh mắt nghi hoặc của Lương Huy trước khi đi khiến cho nàng có cảm giác không được tự nhiên, biết là không tốt, khi cái chết của Liên vị sứ giả có thể bị chính nhị thúc nhìn được.
Khi hai người biến mất khỏi tầm mắt, Lương Mị lắc lắc đầu vừa nghĩ về sự việc của Liên sứ giả, vừ đi ra khỏi đại sảnh, hướng về phòng bình.
“Lương cô nương, người làm sao vậy? Có tâm sự à?”
Đang đi về phòng của mình, thì từ bên cạnh xuất hiện một người tiêu sái đi tới chính là Thạch Vân. Lúc này Lương Mị đang nghĩ đến sự việc của mình, nên không phát hiện ra Thạch Vân bên cạnh đi tới. Thạch Vân thấy Lương Mị vẫn ngơ ngác nhìn về phía trước, nhịn không được hỏi.
Lương Mị nghe vậy từ trong ngẩn ngơ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Vân, thấy là Thạch Vân, ngay lập tức hỏi: "Nguyên lai là Thạch đại ca a!, ta không có việc gì, chỉ là có cảm giác nhàm chán nên tùy tiện đi thôi."
Nhìn thấy hai gò má đầy đặn và dung nhan xinh đẹp của Lương Mị, đã khiến cho hồn phách của Thạch Vân chấn động. Nàng cũng là người thứ nhất có dung nhan xinh đẹp khiến hắn tâm động, trong lòng nổi sóng trào dâng, nhưng trong lòng hắn hiểu được, bản thân chưa làm cho nàng lay động, nhưng hắn tin tưởng rằng, hắn sẽ không buông xuôi mà sẽ nỗ lực cố gắng để một ngày nào đó có thể làm Lương Mị cảm động.
Thạch Vân thu hồi ánh mắt vọng tưởng trên dung nhan xinh đẹp của Lương Mị, nhẹ nhàng nói: "Lương cô nương, có phải là vì sự việc của Liên sứ giả mà nàng lo lắng không?"
“Nàng lo lắng cũng là bình thường. Đúng là nhị vị gia chủ đang lo lắng về vị Liên sứ giả kia vì dù sao ngay cả là sứ giả của Thiên Ma môn phái tới, nếu hắn xảy ra việc ngoài ý muốn, tất nhiên sẽ nổi giận đối với Lương gia rồi.“ Không đợi Lương Mị trả lời, Thạch Vân tiếp tục nói.
Lương Mị nghe vậy, ngỡ ngàng, liền vội nói: ”Đúng! Ta quả thật là đang vì việc này mà lo lắng."
Kỳ thật Lương Mị vừa rồi chỉ là nghĩ đến Ngô Lai, không biết tình hình của Ngô Lai thế nào, lúc này nghe Thạch Vân nói thế, cũng tiện đáp.
Thạch Vân tịnh không có chủ ý đến sắc mặt của Lương Mị liền an ủi nói: "Lương cô nương, không cần lo lắng, lo lắng cũng không làm được cái gì, ‘thuyền đáo kiều đầu tự nhiên trực’ (thuyền đến bến thì tự nhiên ghé thôi), có khả năng sau một thời gian Liên sứ giả tự nhiên trở lại mà."
Lương Mị liền nói: "Chỉ mong là như thế." Trên mặt nàng xuất hiện nụ cười khổ, trong lòng càng cười khổ, thầm nói: "Vị sứ giả kia sẽ vĩnh viễn không xuất hiện được."
Thạch Vân đột nhiên nói: "Nếu không có việc gì, chẳng biết nàng có thể đi dạo cùng ta một vòng nội phủ không?”
Nhìn ánh mắt chờ mong của Thạch Vân, Lương Mị không đành lòng cự tuyệt, đành phải gật đầu nói: "Được rồi, Thạch đại ca, chúng ta đi dạo quanh nội phủ một vòng !"
Thạch Vân nghe thấy thế, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc.
Lương phủ rất lớn, kiến trúc thì càng nhiều, hai người lẳng lặng nhìn về phía trước đi tới. Từ nãy đến giờ Thạch Vân không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn và đi tới, thỉnh thoảng nhìn trộm một cách say mê dung nhan xinh đẹp của Lương Mị đã khiến hắn tâm hồn xao động.
Lương Mị cũng chỉ yên lặng nhìn và đi tới, không nói gì, trong lòng nàng lúc này có chút hối hận vì đã đáp ứng yêu cầu của Thạch Vân. Tuy nhiên đã đáp ứng rồi thì nàng cũng không muốn thay đổi, chỉ có yên lặng cùng Thạch Vân từ từ đi tới. “Thạch đại ca, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng cần phải trở về.”
Hai người yên lặng như vậy vừa đi thật lâu, cơ hồ đi hết một vòng lớn quanh Lương phủ, Lương Mị rốt cục nhịn không được vừa mắt liếc trộm nhìn Thạch Vân vừa nói.
Thạch Vân nghe vậy ngẩn ngơ, ngay lập tức nói: "Lương cô nương, cám ơn nàng đã đi dạo cùng ta." Hắn đưa mắt nhìn sắc trời, chỉ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.
Lương Mị nói: "Thạch đại ca, đứng khách sáo thế, có thể cùng với Thạch đại ca đi dạo, ta cũng lấy làm cao hứng. Thời gian không còn sớm nữa, Thạch đại ca, người cũng cần phải sớm nghỉ ngơi một chút! Ta cũng đi về đây." Nói xong liền xoay người hướng về phòng mình đi đến.
Lương Mị nói: "Thạch đại ca, đứng khách sáo thế, có thể cùng với Thạch đại ca đi dạo, ta cũng lấy làm cao hứng. Thời gian không còn sớm nữa, Thạch đại ca, người cũng cần phải sớm nghỉ ngơi một chút! Ta cũng đi về đây."
Nói xong liền theo hướng của phòng mình đi về.
Ngơ ngác đứng nhìn bóng dáng của Lương Mị đi khuất nơi xa, Thạch Vân xuất hiện nụ cười hiếm hoi. Mặc dù, hai người vòng vo nửa ngày, không có nói một lời nào, nhưng có thể gặp lại Lương Mị, Thạch Vân cũng cảm thấy thật là cao hứng, thỏa mãn rồi.
Đợi đến khi bóng dáng của Lương Mị đã khuất, Thạch Vân lúc này mới chịu quay lưng trở lại phòng của mình, nhưng khuôn mặt luôn nở nụ cười vui sướng.
Ẩn Thiên các
Ngay khi Hàn Lâm nhận được sự đồng ý của cha mình Hàn Thiên Hành, liền vui mừng lập tức hướng tới Ẩn Thiên lâu đi đến, trong lòng thầm nghĩ làm sao nhanh chóng vượt qua tam quan kia, tìm được biện pháp phá giải Diệt Thần trận.
Ẩn Thiên lâu, nói là một tòa lầu cũng không đúng. Mặc dù chỉ là một gian phòng rất lớn, nhưng bởi vì Ẩn Thiên Lâu là một tòa lầu được xây dựng độc lập trên một đỉnh núi và đỉnh núi này nằm ở giữa sơn cốc. Mặc dù bị các kiến trúc của Ẩn Thiên các vây quanh, nhưng tòa tiểu sơn này cũng cao ít nhất ngoài hai trăm trượng, hơn nữa bốn phía của tọa sơn phong đều vô cùng trơn nhẵn, đó chính là một kiệt tác của thiên nhiên cộng với công sức sáng tạo phi thường của con người kiến tạo nên, thật đúng là tuyệt địa. Trên giang hồ, tuyệt đỉnh cao thủ cũng không có khả năng bay lên đỉnh núi được.
Đương nhiên, kiến trúc ở trên đỉnh núi là Ẩn Thiên lâu, thì tự nhiên phải có đường tiến vào đó chính là Ẩn Thiên lộ, đường duy nhất có thể đi vào trong Ẩn Thiên lâu, cấm địa của Ẩn Thiên các. Mặc dù là đường đến cấm địa, kỳ thật chỉ là một con đường đi thông đến đỉnh núi, đã trải qua sự khai phá kiến tạo của con người tạo nên. Do đó là Ẩn Thiên lộ dẫn đến cấm địa của Ẩn Thiên các.
Tuy nhiên nó không phải để giành cho người bình thường có thể dễ dàng tiến vào được. Ngoài cấm địa chẳng những có vô số cao thủ trấn giữ, còn có vô vàn cơ quan trọng địa được bố trí. Đương nhiên như vậy không phải người bình thường có thể đi vào được, cho dù người có thể tiến vào cấm địa, thì cũng vị tất có thể vượt qua các cơ quan trùng trùng trong cấm địa.
Cước bộ của Hàn Lâm càng lúc càng nhanh, cơ hồ muốn nhanh chóng bay ngay tới cấm địa lập tức.
“Ai? Dám cả gan tự tiện xông vào cấm địa!”
Ngay khi thân ảnh Hàn Lâm vừa xuất hiện trước cấm địa, một tiếng quát lạnh lẽo đột nhiên vang lên. Theo sau tiếng quát lớn lạnh lùng, bốn phía xuất hiện bốn trung niên ngăn trở Hàn Lâm lại, chẳng những ngăn trở đường đi của Hàn Lâm mà còn vây quanh hắn.
“Là ta!”
Hàn Lâm hướng về phía bóng ảnh đương đến gần sát mình nói.
Bốn vị trung niên nhìn xuống thấy là Hàn Lâm đều là ngẩn người ra, quay lại nhìn lẫn nhau, cơ hồ đồng thời hướng về phía Hàn Lâm hành lễ nói: "Thiếu chủ, người khỏe chứ!"
Hàn Lâm gật gật đầu, không nói gì cả, chỉ nhìn người trung niên đang đứng trước mặt hắn. Vị trung niên đó vội vã hỏi: "Chẳng biết Thiếu chủ có sự tình gì? Phía trước là cấm địa, Thiếu chủ không được đi vào."
“Ta đến đây là muốn vượt qua tam quan kia để tiến vào Ẩn Thiên Lâu.”
Hàn Lâm vội vã muốn tiến vào Ẩn Thiên Lâu, cũng không hề giải thích mục đích với bốn vị trung niên.
“Cái gì? Thiếu chủ muốn vượt quá tam quan tiến vào trong Ẩn Thiên Lâu?“
Vị trung niên không nhịn được kinh ngạc thốt lên, cạnh đó ba người đứng bên cạnh mặc dù không có phát ra thành tiếng, nhưng biểu hiện trên mặt cũng mang đầy vẻ kinh ngạc, không thua kém so với vị trung niên kia. Bốn người rõ ràng không có thể nghĩ rằng vị Thiếu chủ của mình lại muốn vượt quá tam quan.
“Nhưng…? “
Vị trung niên kia chần chờ không thể phát ra thành lời,mặt khác ba người còn lại cũng có thể hiện sự khó xử khác nhau.
“Nhưng cái gì, sao lại không thể, ta là Thiếu chủ, thì tất nhiên có quyền vượt quan, tiến vào bên trong Ẩn Thiên lâu”.
Thấy vị trung niên chần chờ, Hàn Lâm không nhịn được quát lên.
“Thiếu chủ, nói không sai”. Vị trung niên kia nói: "Ẩn Thiên lâu quả thật chỉ có Các chủ cùng Thiếu chủ mới có thể tiến vào trong, nhưng là …"
Vị trung niên không có nói hết câu nói kế tiếp, trên mặt còn thể hiện sự chần chờ nghi ngại.
“Các ngươi có phải là đang đợi mệnh lệnh của Các chủ? Các chủ đã đồng ý cho Thiếu chủ vượt quá tam quan rồi”.
Chính vào lúc này, từ phương xa truyền đến thanh âm của một người. Vừa mới đây còn ở ngoài ba bốn mươi trượng, trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt bốn vị trung niên cùng đứng cạnh Hàn Lâm, người vừa đến đúng là Chu lão – vị trung niên đi theo Hàn Lâm.
Vừa thấy người mới đến, vị trung niên kia ngay lập tức nói: “Nguyên lai là Chu tổng quản. Các chủ đã đồng ý rồi, vậy Thiếu chủ đương nhiên có thể tiến vào."
Vị trung niên nói xong liền quay người về phía Hàn Lâm nói: “Mời Thiếu chủ , vừa rồi đã đắc tội với Thiếu chủ, cúi xin Thiếu chủ rộng lòng tha thứ."
Nói xong bước sang bên cạnh mấy bước, nhường đường cho Hàn Lâm đi vào. Hàn Lâm gật gật đầu nói: "Đây là chức trách của các ngươi, ta làm sao mà có thể trách cứ các ngươi được."
Nói xong không nhìn đến vị trung niên kia, mà chuyển hướng về phía Chu tổng quản nói: "Chu lão, sao người lại đến đây?"
Chu lão nghe vậy, ngay lập tức nói: "Thiếu chủ, ta nghe nói Các chủ đã đồng ý cho người vượt quá tam quan rồi, nhân tiện ta đến đây xem, tiện nhắc nhở Thiếu chủ một sự việc."
“Nhắc nhở ta việc gì?“ Hàn Lâm kỳ quái hỏi: "Chu lão, ngươi có sự tình gì muốn nhắc nhở ta?"
Chu lão nói: "Ta đến là nhắc nhở Thiếu chủ về sự việc của tam quan kia, tam quan thật sự phi thường lợi hại, nguy cơ trùng trùng, ta sợ Thiếu chủ sẽ có nguy hiểm xảy ra."
Hàn Lâm không nói gì, chỉ là gật gật đầu. Liếc mắt nhìn Hàn Lâm, Chu tổng quản lúc này mới nói: "Đệ nhất quan là Tiễn trận, trong Tiễn trận có hàng ngàn vạn mũi tên cùng lúc bắn ra, với võ công của Thiếu chủ tin tưởng rằng chỉ cần để ý, luôn luôn cẩn thận, thì có thể dễ dàng vượt quá đệ nhất quan. Đến đệ nhị quan là một quái thú trấn giữ, nếu Thiếu chủ có thể không làm kinh động đến hắn thì dễ dàng đi tới đệ tam quan. Thiếu chủ, đệ nhị quan này trông có vẻ dễ qua nhưng… cơ hồ thật sự là không có khả năng, bởi vì sự lợi hại của quái thú chính là ở cái lỗ tai, trong vòng trăm trượng kể cả gió thổi cỏ động đều không thoát khỏi lỗ tai của nó. Thiếu chủ cần phải đặc biệt cẩn thận, không nên cùng quái thú đánh nhau, sức lực của nó mạnh vô cùng, lực công kích phi thường khủng khiếp, một khi bị nó đánh trúng, cho dù không chết cũng sẽ trọng thương."
Dừng lại một chút, Chu tổng quản tiếp tục nói: "Đệ tam quan nói lợi hại thì cũng không lợi hại, nói không lợi hại thì cũng phi thường lợi hại, đó là bởi vì đệ tam quan là một sự lựa chọn đường đi, có hai lối đi khác nhau, được chia làm sanh lộ cùng tử lộ. Nếu người lựa chọn được sanh lộ thì có thể một đường đi thẳng tới Ẩn Thiên lâu mà không hề có một trở ngại nào hết, nhưng là nếu ngươi lựa chọn đúng tử lộ thì …!"
Nói còn chưa dứt lời lão đã thở dài một tiếng.
“Chu lão, làm sao vậy?” Hàn Lâm đang nghe Chu tổng quản nói về tình hình bên trong của tam quan, đột nhiên nghe được một tiếng thở dài của Chu tổng quản, không khỏi kỳ quái lấy làm kỳ quái hỏi.
“Thiếu chủ, nguyên lai là như thế này, trên tử lộ nơi nơi cơ quan trùng trùng, lại có rất nhiều độc vật vô cùng lợi hại.”
Chu tổng quản nói xong, liếc mắt nhìn Hàn Lâm, rồi tiếp tục nói: “Mặc kệ người có võ công cao bao nhiêu cùng với bao nhiêu tài trí thông minh, một khi tiến vào tử lộ rồi, thì chỉ có một con đường chết mà thôi, hy vọng Thiếu chủ lúc lựa chọn càng cần phải thận trọng."
Hàn Lâm đứng nghe Chu tổng quản nói về sự việc bên trong tam quan thì đã ghi tạc trong lòng, gật đầu nói: "Ta biết rồi, Chu lão, ta sẽ cẩn thận."
“Đã không còn sớm nữa, thiếu chủ cũng mau chóng tiến vào đi đi!”
Chu tổng quản nói.
Hàn Lâm gật gật đầu, đưa mắt nhìn mấy người, xoay người hướng về phía con đường cách đó không xa tiến đến. Mặc dù nói là con đường , kỳ thật là một cái sơn động do con người công khai tạc tạo.
Chu lão cùng với bốn người trung niên kia lẳng lặng đứng nhìn Hàn Lâm đi đi thẳng đến và biến mất tại trong sơn động kia. Lúc này, năm người mới thu hồi ánh mắt.
“Chu huynh, ngươi nói Thiếu chủ có thể vượt quá tam quan hay không?”
Lúc này, vị trung niên vừa nói đột nhiên quay đầu hướng Chu tổng quản hỏi. Chu tổng quản nghe vậy lắc lắc đầu nói: "Không biết, nhưng theo ta nghĩ thì với võ công cùng thông minh tài trí của Thiếu chủ, tam quan kia khó có thể ngăn cản được Thiếu chủ."
Hắn là người nuôi Hàn Lâm từ nhỏ đến lớn, đối với võ công cùng thông minh tài trí của Hàn Lâm đều hiểu rất rõ ràng. “Hy vọng Thiếu chủ có thể dễ dàng vượt quá tam quan, bằng không Các chủ cùng phu nhân phải đau lòng rồi.“
Vị trung niên không nhịn được thì thào lẩm bẩm đồng thời không nhịn được hướng về phía động khẩu kia nhìn thoáng qua. Bên cạnh đó, ba vị trung niên còn lại cũng cơ hồ đồng thời nhìn về phía động khẩu. Bất quá lúc này đây, Hàn Lâm đã sớm biến mất tại động khẩu, bốn người căn bản không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
“Thuộc hạ tham kiến Các chủ!”
Bất chợt, ngay lập tức, Chu tổng quản cùng bốn vị trung niên kia đồng thời xoay người hướng phía trước hành lễ nói. Chẳng biết từ khi nào, phía sau năm người đã xuất hiện một bóng người, đó chính là các chủ Ẩn Thiên các- Hàn Thiên Hành.
Với công lực của Chu tổng quản cùng với bốn vị trung niên kia, Hàn Thiên Hành đi tới gần phía sau lưng bọn họ, bọn họ tự nhiên có thể cảm ứng được, cũng chỉ có công lực của Hàn Thiên Hành mới có thể tới phía sau bọn họ ngoài một trượng mà không bị bọn họ phát hiện.
Hàn Thiên Hành gật gật đầu, nói: "Các ngươi đều cùng đến đây đi!"
Năm người nghe vậy, vội vàng đứng dậy, đứng ở bên cạnh.
“Lâm nhi cũng đã tiến vào bên trong?” Liếc mắt nhìn năm người, Hàn Thiên Hành đột nhiên hướng về phía năm người hỏi.
“Khải bẩm Các chủ, Thiếu chủ đã tiến vào trong rồi.“ Người trung niên kia vội vàng đáp. Hàn Thiên Hành nghe vậy gật gật đầu, không nói gì.
“Các chủ, ta cũng đã nói qua tình hình bên trong của tam quan nói cho Thiếu chủ rõ rồi.” Lúc này, đột nhiên Chu tổng quản hướng về phía Hàn Thiên Hành đang đứng yên trầm mặc nói.
Hàn Thiên Hành gật gật đầu, đột nhiên hướng về phía bốn vị trung niên nói: "Nơi này không có chuyện của các ngươi nữa, các ngươi đi về đi!"
“ Vâng, thưa Các chủ!”
Bốn người cơ hồ đồng thời đáp, nói xong, bóng người chợt lóe, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ đang đứng, trở về nơi bí mật nào gần đó.
“Chu huynh, cám ơn người, từ trước tới nay vẫn chiếu cố đối Lâm nhi.” Đợi khi bốn người kia thối lui, Hàn Thiên Hành mới hướng về phía Chu tổng quản nói.
“Các chủ đã nói quá lời”. Chu tổng quản ngay lập tức đáp lại: "Đây là chức trách của thuộc hạ mà."
Liếc mắt nhìn Chu tổng quản, Hàn Thiên Hành nói: "Chu huynh, phiền ngươi ở chỗ này giữ gìn trông coi cho ta một khoảng thời gian, ta tiến vào xem Lâm Nhi."
Nói xong bóng người đột nhiên hướng về phía con đường đi vào trong Ẩn Thiên lâu bay tới. Chu tổng quản nhìn Hàn Thiên Hành biến mất đằng sau động khẩu, liền lẳng lặng đứng canh chừng ở nơi đây.