Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 233 Nguồn: MT
Chương 233: Cao Kỳ dũng mãnh.
- Chiều nay năm giờ, tại nhà hàng hải sản tươi Hải Thiên đại tửu lâu.
Hứa Đan Lộ cùng lúc nói liền khoác lên người chiếc áo khoác mỏng tang màu đen bao bọc lấy thân thể duyên dáng của cô, rồi vươn tay vuốt vuốt mái tóc lúc này rối tung vì trận đại chiến vừa rồi, tùy tay vuốt một chút sau đó đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Trương Dương một cái, cười tủm tỉm mà hỏi Trương Dương.
- Dương tử, anh có phải là cũng muốn đi góp vui với bọn họ hay không?
- Góp vui à? Đương nhiên là muốn rồi, anh là muốn ngó xem một chút cái tên mặt đen nào lại có ý muốn câu kéo Kỳ tỷ của chúng ta mà.
Trương Dương cười lạnh một trận, nếu người kia không phải là Thái Vũ thì thôi, còn nếu như thật sự là hắn thì như vậy có chút kỳ quái, không phải là hắn muốn theo đuổi Dương Phi hay sao mà giờ lại cùng Cao Kỳ?
Nhưng mà hắn cũng lười nghĩ nhiều, nếu như quả thật tên mặt đen kia là Thái Vũ thì nhất định hắn chẳng có ý định tốt đẹp gì. Hơn nữa, với những thủ đoạn trên thị trường chứng khoán do hắn làm ra đoạn thời gian trước mà nói thì Cao Kỳ không chỉ sẽ chòng ghẹo hắn một chút mà thôi được, đến lúc đó nhất định là có khả năng cô sẽ cố tình dây vào hắn cho mà xem.
Trương Dương nhìn đồng hồ, vừa vặn hơn ba giờ chiều một chút, hắn lại thương lượng qua với Hứa Đan Lộ một chút bảo cô gọi điện thoại cho Cao Kỳ. Cao Kỳ kia vừa nghe tin Trương Dương muốn ra khỏi nhà liền nói với Hứa Đan Lộ đưa điện thoại lại cho Trương Dương.
- Dương tử, có người theo đuổi lão bà của cậu, đại khái là rình lão bà đây với đôi đại meo meo trắng như tuyết đấy, cậu nói xem nên lo liệu thế nào đây?
Cao Kỳ trong điện thoại hét lớn.
Trương Dương một hồi không nói được gì, thuận miệng đáp lại.
- Cái gì mà lại không có mắt như thế chứ… ấy, ý của ta là đối phương không có mắt rồi, cũng không đúng, ý của ta là sao lại có cái người đặc biệt dám to gan đến như vậy?
- Cậu mau giải thích rõ ràng lại cho tôi, cái gì mà gọi là “người dám to gan như vậy” hả? Nếu nói như thế thì khác nào bảo người theo đuổi tôi toàn là người lớn mật to gan hả?
- Kỳ tỷ, chị đừng có hiểu lầm nhé. Ta đây liền đi dạy dỗ tên cháu chắt kia cho mà xem. Nữ nhân của Trương Dương mà hắn cũng dám mơ tưởng tới, đúng là chán sống rồi mà.
- Vậy cũng không có khác gì mà.
Cao Kỳ qua điện thoại cười tủm tỉm mà nói thêm.
- Dương tử, cậu yên tâm đi, lão bà của cậu cũng không phải là loại đàn bà dễ dãi. Tối nay cậu chờ đấy mà xem kịch vui nhé, tôi đây còn mang theo tiểu ác ma cơ mà.
- Lưu Tử Tuyền á?
- Ừ!
Trương Dương nghe Cao Kỳ nói vậy có chút yên tâm hơn thật, nếu đã có cái cô tiểu ác ma kia thì cái tên mặt đen đó phỏng chừng là gặp xui xẻo rồi. Nhưng mà cuối cùng vẫn là hắn có chút không yên lòng, quyết định chính mình tự đi xem vẫn hơn, cứ coi như là xem trò vui giải trí một chút cũng không vấn đề gì mà.
- Đi thôi, chúng ta cũng đi tới bên đó góp vui chút đi.
Trương Dương suy nghĩ một hồi nếu mà tên mặt đen kia có mang theo vài tên tay chân nữa thì hay quá, vừa vặn có khả năng làm anh hùng cứu mỹ nhân, kiếm thêm chút điểm tích phân bù lại cho số còn thiếu thì hay quá…
--------
Nhà hàng hải sản Hải Thiên đại tửu lâu. Ở đây là nhà hàng nổi tiếng nhất nhìn Mai Ninh với các món ăn hải sản, cho nên dù rằng bây giờ không phải là dịp cuối tuần nhưng khách khứa vẫn đông kín cả sảnh đường, không còn một chỗ trống.
Giờ phút này, Thái Vũ đang ngồi ngay ngắn trong gian phòng Vip Mẫu Đơn tại nhà hàng Hải Thiên đó, đang chờ đợi khách quý của hắn ngày hôm nay mời đến.
Nếu như không có đoán sai thì chắc đây chính là người tình bí mật của Trương Dương, một mỹ nữ có tài và nóng bỏng siêu cấp, tên gọi Cao Kỳ.
Theo quá trình và thông tin hắn tìm hiểu được, cái cô Cao Kỳ này là người không cẩn thận nhất trong đám nữ nhân bên cạnh Trương Dương, hơn nữa hành động cũng tương đối phóng đãng cho nên chắc sẽ dễ dàng dụ dỗ.
Thái Vũ thừa dịp Trương Dương còn đang chuyên tâm dưỡng thương đã gửi tặng cho Cao Kỳ cả núi hoa hồng trong năm ngày nay, mỗi ngày đều đặn gửi đến cho cô chín mươi chín đóa hoa, mà nghe thủ hạ của hắn báo cáo cũng không phát hiện thấy Cao Kỳ ném hoa hồng vào thùng rác nào lân cận đấy cả. Hay nói cách khác, đối phương chính là đã tiếp nhận hoa hồng và tấm lòng của hắn.
Nghĩ lại mà tức mình, cái tên Trương Dương chết tiệt đấy không biết là đã tu thân tích đức gì mà có thể giữ được bên cạnh rất nhiều mỹ nữ đến như vậy, hơn nữa các cô mỹ nữ này mỗi người đều đáng gọi là quốc sắc thiên hương, có thể nói là toàn thuộc hàng cực phẩm!
Cái sự đào hoa như hắn thế này mà so với một công tử giàu sang quyền thế như Thái Vũ hắn đây có khi còn hơn nhiều.
Chỉ có điều Trương Dương hắn ngày ngày giữ bên mình nhiều nữ nhân như vậy, chắc chắn trong lòng các cô gái này khẳng định là có chút bất bình. Bởi chuyện này chẳng khác gì chuyện hậu cung của hoàng đế cổ đại ngày xưa cả, các cô gái ai ai cũng muốn tranh sủng, được sự ưu ái của Trương Dương cho nên khẳng định không có khả năng Trương Dương có thể cưng chiều đều đặn các cô ấy được, những cô nào có sắc đẹp và tài năng khiêm tốn hơn một chút thì chuyện không được hắn coi trọng rất có khả năng xảy ra.
Hắn đã sai thủ hạ của hắn quan sát mấy cô gái một đoạn thời gian, cuối cùng đã đưa ra được một cái kết luận rằng Cao Kỳ này chính là một người thiếu sủng ái trong số họ. Nguyên nhân rất đơn giản, cái cô Cao Kỳ này hành động không những có chút phóng đãng mà nếu so sánh diện mạo với các cô gái xinh đẹp bên cạnh Trương Dương kia thì tuy rằng cô có xinh đẹp đấy nhưng nếu mà Kiều Hi Nhi, Hứa Đan Lộ, Dương Tĩnh rồi cả Dương Phi đứng bên cạnh thì vẫn thấy có chút kém cạnh hơn họ. Ưu thế duy nhất của cô chính là đại meo meo ước chừng cỡ 34E kia.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần rồi mới quyết định đầu tiên sẽ xuống tay với Cao Kỳ trước. Và sự thật đã chứng minh là lựa chọn lúc trước của hắn đã đúng, cái cô Cao Kỳ này hiện tại đã chấp nhận lời mời của hắn.
Suy nghĩ của hắn cũng không hề cho rằng Cao Kỳ lại dễ dàng cắn câu nhanh như vậy, cho nên hắn cũng đã sớm sắp đặt trước, sai người canh gác khắp mọi nơi trong cái đại tửu lâu hắn đang ngồi này. Nếu Cao Kỳ kia có dẫn thêm ai đến thì người của hắn sẽ bắt đi trước.
Đúng năm giờ, Thái Vũ rốt cuộc cũng đã thấy cái người mà hắn mong chờ - Cao Kỳ đã xuất hiện tại cửa nhà hàng.
Chỉ có điều hắn cũng không thấy cô có dẫn theo ai nữa cả, Thái Vũ cười cười, tảng đá trong lòng có vẻ như được buông xuống một chút, tất nhiên hắn cũng không có buôn toàn bộ. Hắn là người làm việc luôn luôn cẩn thận, bất cứ việc gì đều lưu lại trong suy nghĩ của hắn lâu lâu một chút. Cho dù là chuyện Cao Kỳ bằng lòng đến đây là chuyện rất dễ chịu với hắn, thì hắn cũng vẫn có chút không yên lòng được.
- Này, cậu chính là người mỗi ngày đều gửi tặng hoa hồng cho gái già này phải không?
Cao Kỳ vừa tới nơi, liền lớn tiếng nói với Thái Vũ.
Vẻ mặt Thái Vũ tối sầm lại, thiếu chút nữa là gục đầu ngã quỵ. Cô nàng này quả thực là dũng mãnh, khổ thân cho Trương Dương.
Chẳng qua hắn đen mặt lại không phải chỉ vì điểm ấy, Cao Kỳ này vừa tới nơi hô lên những lời mà khiến Thái Vũ hắn chỉ trực ngã nhào, nhưng mà điều khiến Thái Vũ thiếu chút hộc máu tươi ra chính là cô nang hô lên những lời này rõ ràng không phải là hướng đến hắn mà hô, mà là hướng về phía tên cấp dưới của hắn đang đứng cạnh cửa kìa. Tuy rằng bộ dạng của tên cấp dưới đó thực sự cũng khá ưa nhìn, nhưng rõ ràng là hắn đang đứng, hơn nữa cái vẻ mặt của hắn còn đang khúm na khúm núm như vậy cơ mà.
Còn hắn tuy là ngồi đấy, nhưng Cao Kỳ rõ ràng không có nhìn qua.
Người cấp dưới bên cạnh hắn vẻ mặt xấu hổ, liều mạng chỉ tay vào người đang ngồi cười cười – Thái Vũ, lên tiếng giải thích.
- Cao tiểu thư, thực xin lỗi! Cô đã nhận nhầm người rồi. Người ngồi bên cạnh tôi đây với khí chất siêu phàm này mới là công tử Thái gia của chúng ta.
- Cái gì? Cái con quạ đen kia chỉ là cấp dưới của anh thôi chứ. Hắn dựa vào cái gì mà ngồi ở vị trí chủ tọa còn anh thì lại đứng như vậy?
Hai mắt Cao Kỳ nhìn chằm chằm vào người cấp dưới bên cạnh Thái Vũ không dời nửa phân, nhất quyết không chịu nhận hắn.
- Không phải là cấp dưới. Cậu ấy mới chính là người ngày ngày gửi tặng hoa hồng cho cô - Thái công tử! Cô vừa rồi đã nhận nhầm người.
Người cấp dưới của Thái Vũ mang vẻ mặt cùng khổ và lo lắng, cuống cuồng giải thích. Đồng thời trong lòng hắn cũng nổi lên một hồi lo sợ bất an, chính hắn làm sao có thể có cái khí chất của công tử giàu có được, không được, tuy rằng Thái thiếu này ngoài mặt không có nói điều gì nhưng chắc chắn là trong thâm tâm hắn nhất định là sẽ khắc ghi hận này cho coi. Ngộ nhỡ mà Thái Vũ tưởng lời Cao Kỳ nói là thật thì chính hắn gặp xúi quẩy lớn. Đại mỹ nữ ơi, cô sao lại hại tôi thảm vậy?
- Hử? Tôi hiểu rồi.
Mặc một chiếc áo phông sọc đen trắng cổ chữ V khoét sâu, Cao Kỳ cố tình khoác thêm chiếc áo khoác ngoài màu lục, nửa kín nửa hở mà che che lấp lấp khe rãnh thâm thúy trắng như tuyết, vẻ mặt không nói gì mà liếc mắt nhìn Thái Vũ một cái, cười tủm tỉm rồi nói rằng.
- Vậy con quạ đen này chính là Thái công tử nhà cậu?
“Con quạ đen”? Thái Vũ nhíu mày, cái biệt hiệu đáng ghét này đã có lần bị một tên vương bát đản gọi cho hắn vài lần, đúng rồi, hình như là Trương Dương. Có vẻ là cái cô Cao Kỳ này đã nói qua chuyện mình theo đuổi cô ta cho Trương Dương biết, nói cách khác, chính vì thế nên cô ta mới dùng biệt hiệu “con quạ đen” để gọi mình đây mà? Nếu đã là như vậy thì chính mình cần chi phải quá để ý làm gì.
Nhưng dẫu có vậy hắn vẫn tự trấn tĩnh, điềm nhiên gật gật đầu nói lại cho Cao Kỳ.
- Đúng, tôi đây chính là Thái Vũ. Vũ trong vũ trụ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 234 Nguồn: MT
Chương 234: Chỉnh đốn Thái Vũ. (1)
- Đúng, tôi đây chính là Thái Vũ. Vũ trong vũ trụ.
- Còn Thái là cái gì vậy nhỉ? Rau cải trắng hay là món ăn gì chăng?
Cao Kỳ nện mạnh gót giày, nhanh chóng ngồi xuống ở vị trí đối diện với Thái Vũ, cười tủm tỉm mà hỏi han với cái vẻ mặt dù chỉ là một chút cũng không phải là người đang châm chọc gì cả.
- Rau cái trắng? Đồ ăn Thái?
Thái Vũ cau mày suy nghĩ một chút, không rõ hai chữ này thì có cái gì là điểm khác biệt? Cô nàng Cao Kỳ này rõ ràng là đang muốn biến hắn thành trò tiêu khiển đây mà, trong lòng Thái Vũ đột nhiên có chút hối hận rằng hắn đã chọn xuống tay với cô gái này trước tiên.
Nhưng hắn vẫn cứ giả vờ giải thích cho Cao Kỳ rõ.
- “Thái” ấy chính là họ của tôi. Phía dưới là một chữ tế, cái đó là chỉ sự sáng tạo thời cổ đại, Thái!
- Tôi biết, là “Thái Kinh” chứ gì. Chính là cái người sau này dẫn Thanh binh đầu quân Đại Hán chứ gì, Thái Kinh à...
- Thái Kinh? Dẫn quân Thanh đầu hàng quân Hán?
Thái Vũ thầm nghĩ nghĩ, hắn sắp phát điên lên rồi, cái cô này lại còn đặc biệt dùng đến lịch sử nữa sao? Được rồi, Thái Kinh thì cứ là Thái Kinh đi, tốt xấu gì cũng là một người có tiếng tăm, nhưng mà sao Thái Kinh lại là người dẫn quân Thanh nhập quan được chứ? Người đó là Ngô Tam Quế cơ mà đại tỷ?
- Có cái gì không đúng hay sao?
Cao Kỳ dùng cái vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhìn hắn cau mày mà hỏi han.
- Được rồi. Thái Kinh cũng chính là Thái Kinh, chính là chữ Thái trong đó.
Thái Vũ phát hiện mình đang bị cô nàng này xỏ mũi mất rồi nhưng cũng chẳng hiểu tại sao đến giờ này hắn còn chưa bốc hỏa lên đây.
- Vậy được rồi. Thế còn tên gọi của anh là gì? Vừa rồi anh nói cái gì ấy nhỉ?
Thái Vũ liền ngây dại một trận, cô nàng này nếu không phải là đang đùa giỡn với hắn thì chắc chắn là vì não ngắn rồi. Không phải chính hắn vừa mới nói cho cô ta hay sao? Vũ. Vũ trong vũ trụ mà.
- Là Vũ, chữ vũ trong vũ trụ.
Đã đến tình trạng này thì Thái Vũ cảm thấy chắc chắc rằng Cao Kỳ này hiện tại là cố tình đùa bỡn hắn đây mà, chính hắn cũng muốn xem xem cô nàng này có trò bịp bợm gì hay ho hơn không.
- Ấy, không phải là vũ trong lông vũ (lông chim) sao?
Cao Kỳ đưa tay với lấy cái ly nước lọc đặt trên bàn phía trước mặt cô, cười tủm tỉm hỏi han.
Mặt Thái Vũ liền tối sầm lại, Cao Kỳ tỏ rõ là đã biết đến tên tuổi của hắn, điều này thực không hợp lý. Chính hắn đã rất cẩn thận cơ mà, cho tới hôm nay hắn mới trực tiếp lộ diện lần đầu tiên mà, làm sao cô nàng có thể biết được?
Hắn nhìn nhìn ánh mắt của cô, thực sự không giống như là cô đang giả vờ chút nào, chắc là cô ta chỉ đúng lúc nghĩ như vậy thôi. Hắn nghĩ ngợi trong lòng hồi lâu rồi trên mặt tỏ ra có chút ngượng ngùng cười nói.
- Không phải là vũ trong lông vũ, mà là Vũ trong vũ trụ ấy. Nhà của tôi là ở Thượng Nham.
- Hả? Thượng Nham á? Không phải là nhà các anh chuyên khai thác quặng mỏ chứ, tôi nghe nói ở Thượng Nham đó có rất nhiều mỏ quặng mà.
Đại khái là cảm thấy nước có chút nóng nóng cho nên cô đưa tay nhẹ nhàng mà xoay tròn một vòng, như thể cảm thấy chưa đủ cô lại bổ sung thêm một câu.
- Ồ, anh đừng trách móc tôi nhé. Chỉ là tôi nhìn da mặt anh đen như vậy cho nên mới có ý hỏi như vậy thôi.
Trong lòng Thái Vũ lệ rơi ầm ầm rồi đây. Nếu như trong lòng hắn không phải đã có những tính toán từ trước thì chắc chắn giờ phút này đã cho người ngay lập tức đánh chết Cao Kỳ này rồi. Cô này đặc biệt cứ phải bới móc ra như vậy mà nói hay sao?
- À… Nhà của chúng tôi không có khai thác quặng mỏ đâu.
Thái Vũ vội vàng uống lấy hớp nước, cố che dấu đi nỗi phẫn nộ nội tâm mà tiếp tục vẫn duy trì thái độ bĩnh thản lúc trước. Đến hiện tại hắn mới chợt nghĩ ra chính hắn mời cô nàng đến đây nhưng còn chưa có hỏi cô được một câu nào, nãy giờ đều là cô ngồi phía bên kia thẩm vấn hắn thôi. Chính hắn chưa bao giờ không biết làm sao như thế này cả, đúng là thực đáng ghét, cô tốt nhất là nên cầu nguyện đừng bao giờ rơi vào tay hắn.
- Ừm, không khai thác quặng mỏ à?
Đang lúc Thái Vũ cho rằng sau câu đấy sẽ hỏi thêm rằng: “Không khai thác quặng mỏ thì vì cái gì mà da dẻ hắn lại đen đến như vậy?” thì Cao Kỳ lại bưng chén nước đang đặt trước mặt cô lên, hướng về phía Thái Vũ giơ giơ, hồ nghi hỏi han.
- Chén nước này, anh không có thả thuốc vào bên trong đấy chứ?
- Cho thuốc á?
Thái Vũ hết chỗ để nói thêm, hắn có thể nào giống cái loại người như vậy hay sao?
- Đúng vậy, nói thí dụ như thuốc kích thích, thuốc mê, thuộc ngủ hay mấy loại gì gì đó. Hiện tại người xấu hay thường dụ dỗ đàn bà con gái đi gặp mặt rồi sau đó lén lút cho thuốc vào trong nước, rồi đưa người ta vào phòng…
Thái Vũ nhìn cô một cái, vẻ mặt hắn tỏ rõ không biết phải làm thế nào, cái cô này quả thực hơi điên rồi. Tuy rằng bộ dạng có xinh đẹp thật đấy, nhưng không biết Trương Dương hắn thấy được điểm nào hay ho đây?
- Tôi có thể cam đoan với cô rằng trong chén nước cô đang cầm đó tuyệt đối không có bỏ thuốc gì hết.
Giờ thì Thái Vũ thực sự cảm thấy hôm nay hắn đã tính toán sai rồi, như thế nào lại tìm tới người như Cao Kỳ này chứ.
Hắn thề rằng sau khi hắn trở về nhất định sẽ cho cái tên mà hắn đã phái đi điều tra chi tiết về Cao Kỳ này sống dở chết dở mới thôi. Cái gì mà dám báo lại loạn thất bát tao, lung tung beng rằng Cao Kỳ này là đại ngốc nghếch, không hề biết xử sự khôn ngoan hơn nữa còn rất phóng đãng, dễ dàng dụ dỗ?
Hiện tại hắn mới nhìn cô ta một cái, còn chưa biết là ai câu, ai dụ dỗ ai nữa.
- Tôi không tin.
Cao Kỳ rất quyết đoán mà lắc đầu, nhìn chằm chằm Thái Vũ rồi chầm chậm đưa cái cốc nước ra vị trí cũ.
- Chúng ta đổi cốc hai người cho nhau như vậy mới là an toàn nhất.
Thái Vũ chẳng thể nói được điều gì, nhìn nhìn chén nước trước mặt hắn, không phải chính hắn vừa rồi đã uống qua một chút hay sao, cô sao lại muốn đổi ly? Không đúng, khẳng định là có điều gì đó mờ ám rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, trên mặt Thái Vũ mới ra vẻ tươi cười nói.
- Thế này đi, để không khiến cô hoài nghi thêm thì tôi sẽ yêu cầu nhân viên phục vụ làm lại từ đầu cho cô một ly nước khác, được không?
- Không thành vấn đề.
Cao Kỳ cười tủm tỉm mà đáp lời.
- Nhưng mà có điều là gái già này không thích uống nước sôi suông.
Cao Kỳ rất lưu manh nhanh chóng vẫy tay một cái, gọi đến cô gái trong bộ dạng nhân viên phục vụ lại phía cô mà nói.
- Này, em gái, ở chỗ này của em có Mao Đài không? Chị muốn có một chai Mao Đài thăng thiên 53 độ, chai 500ml, chứ không phải là cái loại thông thường hơn một trăm tệ đâu nhé.
Thái Vũ nghe Cao Kỳ nói vậy thiếu chút nữa là cắm đầu trực tiếp xuống dưới chiếc bàn trước mặt, trời đất, lại có người gọi đồ uống như vậy hay sao? Cô này là đến để uống rượu hay là đến để gặp mặt?
Nhìn thấy cô em gái phục vụ kia mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ, Cao Kỳ phát hỏa, đôi mắt đẹp trừng lên rồi vươn ta chỉ chỉ hướng Thái Vũ, cả giận nói.
- Cô em có biết hắn là ai không vậy? Hắn chính là ông chủ lớn tại thành phố Thượng Nham đấy, cô sợ hắn uống không đứng dậy được hay sao?
Thái Vũ không biết làm sao mà chỉ bĩu môi. Người ta đã nói là không phải ông chủ khai thác quặng mỏ rồi cơ mà, nói cho cô chẳng khác nào nước đổ lá khoai cả?!
- Được rồi, chỉ có điều xin vui lòng chờ trong chốc lát. Chị có muốn dùng đồ uống hay điểm tâm gì trước không?
Cô em gái nhỏ quả nhiên là đã khuất phục trước sự lạm dụng uy quyền của Cao Kỳ, thật cẩn thận mà hồi đáp.
- Ừ!
Cao Kỳ như có điều suy nghĩ mà sờ sờ cái cằm xinh xắn của cô, nhìn nhìn vẻ mặt khổ sở của Thái Vũ mà nói rằng.
- Được rồi, vậy trước tiên cho chúng ta hai bình Oa ha ha đi, cái loại bình nhỏ nhỏ ấy…
- Không… Không… không… Đừng…
Thái Vũ lúc này rốt cuộc đã ngồi không yên được nữa.
- Cô… Cô vẫn cứ là chuẩn bị cho tôi một chén nước đi.
Hắn thực sự sắp phát điên rồi, tại sao chính hắn lại lựa chọn cái cô đại meo meo này mà hạ thủ trước cơ chứ, đặc biệt sao, mắt mù mất rồi.
- Cái gì mà nước không? Rất không ổn chút nào. Ở đâu lại có người đi tán gái mà vẫn uống nước không vậy?
Cao Kỳ quay đầu, liếc mắt nhìn Thái Vũ một cái.
- Nếu không thì mang đến một chai Bình Nguyên bí tích cũng được, tôi thấy anh như thiếu máu, thần kinh suy nhược, da mặt xanh lét, chắc là do buông thả quá độ đây mà. Uống một chút thứ này vào người, đối với thân thể của anh mà nói thì mới có lợi.
Thái Vũ không nói gì mà liếc nhìn cô nàng một cái, đôi tay đang để dưới bàn bị hắn dồn sức nắm chặt lại đến là đau, lão tử rõ ràng là đã bị cô phá hỏng thể diện rồi.
- Vậy thì cứ lấy Oa ha ha... thôi, lấy nước chanh đi.
Thái Vũ tin chắc rằng nếu chính hắn còn muốn lấy nước sôi để uống nữa thì nhất định chắc chắn là Cao Kỳ kia sẽ còn chuẩn bị cho hắn vài cái đồ vật không rõ nguồn gốc nữa, nói không chừng sẽ chẳng khác nào bà chủ phục vụ chồng cả.
- Nước chanh cũng được, tuy rằng có chút không cao sang gì nhưng người châu Phi cũng là rất thích mấy thứ này.
Cao Kỳ tưởng như cuối cùng đã buông tha cho Thái Vũ, nhưng trong lời cô nói vẫn chẳng khác nào không có sự buông tha ấy.
Cái người châu Phi có danh tiếng này đã được cô tạm tha.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 235 Nguồn: MT
Chương 235: Chỉnh đốn Thái Vũ. (2)
Qua một lát, nhân viên phục vụ đã mang nước chanh lên đây, Cao Kỳ như chẳng có chút xấu hổ nào tự mình gọi lên bốn bình Oa ha ha ngưu nhũ loại nhỏ, hơn nữa trước mặt tất cả mọi người đĩnh đạc uống liền một hơi.
Thái Vũ nhìn nhìn bốn phía, may mắn là bốn phía nơi này hắn đã tự tay bao toàn bộ, nếu không thì hắn chẳng còn lựa chọn nào khác là lập tức chui vào gầm bàn cho khỏi mất mặt cả, cứ cho là không biết cái cô Cao Kỳ trước mắt này là ai, càng không nói đến chuyện hôm nay hẹn cô nàng là đến để gặp mặt.
- Tiên sinh, nước chanh của anh đây.
Nữ phục vụ xinh đẹp bưng lên bình nước chanh cho hắn, Thái Vũ mang vẻ mặt thống khổ mà nhìn thoáng qua, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt Cao Kỳ chuyển về phía hắn, hắn đành phải mở cái nắp chai ra, rót cho mình một chén rồi nhấp miệng uống một ngụm nhỏ. Hắn thực sự không thích cái loại đồ uống có bỏ thêm hóa chất bảo quản này chút nào, bởi vì cái loại đồ ăn thức uống thế này không những không hợp khẩu bị của hắn mà hơn nữa nếu nói về mặt dinh dưỡng học thì hoàn toàn không phù hợp với quan niệm «mỹ thực» của hắn.
Nhưng giờ phút này, trước mắt Cao Kỳ đây nếu như chính hắn không tự mình uống thì chỉ sợ là cái cô đại meo meo này sẽ còn chuẩn bị thêm vào vài cái hành động vớ vẩn nữa cho xem.
- Cao tiểu thư...
Hắn nhìn nhìn Cao Kỳ bên kia sau khi uống xong mấy bình Oa ha ha, bắt đầu không nề hà gì hình tượng mà xử lý toàn bộ các món điểm tâm trước mặt, Thái Vũ lại một trận ác hàn nữa, cái cuộc gặp mặt chết tiệt này nên nhanh chóng chấm dứt đi thôi.
- Ừ?
Cao Kỳ miệng còn đang ngậm miếng thịt gà chưa nuốt hết, ngẩng đầu nhìn nhìn Thái Vũ. Được rồi, tuy rằng nói là cô có bộ dáng đích xác là một mỹ nữ, dáng người kia cũng nóng bỏng vô cùng, dù chỉ là với đôi đại meo meo cờ chừng 34E kia cũng là có thể khiến cho bao nhiêu đàn ông say mê rồi, nhưng Thái Vũ tin tưởng là chính hắn vô phúc được hưởng dùng, không biết là cô nàng này có bao nhiêu tùy tiện mà lại có thể làm được những chuyện mất thể diện đến như thế này chứ?
Lần đầu tiên hắn cảm thấy thương xót cho địch nhân trong lòng của hắn, Trương Dương kia đối với người như thế này không biết có bao nhiêu xúi quẩy đây?
- Cao tiểu thư.
Thái Vũ thật cẩn thận mà đem cuốn thực đơn được thiết kế cực kỳ đẹp đẽ của Hải Thiên Các, đưa qua một đồng đồ điểm tâm rồi qua tới trước mặt Cao Kỳ.
- Cô muốn ăn cái gì, cứ việc gọi món.
Cao Kỳ buông miếng thịt gà gặm dở xuống, tiếp nhận lấy cuốn thực đơn nhưng cũng không buồn nhìn tới, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ lại gần.
- Tiểu nhị...
Thái Vũ không nói gì mà đem bộ mặt quay hẳn sang hướng khác, làm bộ như không quen biết gì Cao Kỳ.
- Đem toàn bộ những món ăn ngon nhất ở chỗ này của nhà cậu cho gái già này đi, không cần lo lắng chuyện hắn không có tiền, nhà hắn chính là ông chủ khai thác quặng mỏ Thượng Nham đấy.
Cao Kỳ vươn tay chỉ chỉ khuôn mặt Thái Vũ thiếu chút nữa là đã trốn xuống dưới cái bàn, lớn tiếng mà nói.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Thái Vũ cố gắng tự kiềm chế phẫn nộ trong lòng hắn, ra sức nhắc nhở chính bản thân hắn ngàn vạn lần cần phải giữ thể diện rồi tủm tỉm cười mà nhìn Cao Kỳ. Chắc chắn có một ngày lão tử làm cho cô phải khóc thét!
- Tiên sinh, thanh toán bằng tiền mặt hay là thanh toán thẻ đây?
Người phục vụ đứng bên cạnh Cao Kỳ kia bất đắc dĩ chấp thuận, vừa dùng cơm chưa được bao lâu thì một nhân viên phục vụ khác quần áo phẳng phiu đã kính cẩn lễ phép mà đi đến bên cạnh Thái Vũ, lễ phép hỏi hắn.
- Không phải chưa ăn hay sao?
Thái Vũ không nói gì mà chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Cái Hải Thiên Các của các anh đây chẳng lẽ cách thức buôn bán cũng khác với địa phương khác hay sao? Chẳng lẽ đều là thanh toán trước khi ăn cơm?
- Không phải, tiên sinh. Chẳng qua là những món mà ngài gọi đó chung chung cũng đã hơn ba mươi bốn vạn tệ rồi.
- Phì!
Thái Vũ mới vừa hớp vào miệng một ngụm nước đã phun thẳng ra ngoài.
- Ba mươi bốn vạn? Anh lừa người đấy à? Thực đơn đâu cho tôi xem một chút.
Tuy rằng ba mơi bốn vạn tệ đối với Thái Vũ hắn mà nói thì hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới, nhưng đặc biệt làm sao có thể tùy tiện ăn một bữa cơm mà cũng tiêu tốn đến hơn ba mươi bốn vạn được, thế là quá lắm. Có phải là ăn vàng ăn bạc đâu.
- Song đầu bảo Mật thượng hạng nước Úc, võng bảo nước Nhật Bản, tôm hùm Úc, vây cá tơ vàng… Lafite 82 năm…
Thái Vũ không nói gì mà chỉ liếc nhìn Cao Kỳ, món ăn hải sản thì chẳng nói làm gì, không phải là cô nàng đã gọi Mao Đài thăng thiên hay sao? Sao lại đổi thành hai bình Lafite 82 năm? Thế là có ý tứ gì? Lại còn có ngoài ra nữa?
Nhìn biểu cảm cười như không cười của Cao Kỳ, Thái Vũ ngược lại lại trở nên cực kỳ bĩnh tĩnh, cái cô nàng đại meo meo này rõ ràng là muốn chọc giận chính mình, được thôi, không phải chỉ là ba mươi bốn vạn thôi hay sao?
Hắn cười lạnh trong lòng một chút, nhanh chóng mà lấy ra thẻ thanh toán bạch kim, đưa cho nhân viên phục vụ đang chờ.
- Thẻ tín dụng!
- Được, vui lòng chờ chút.
Người phục vụ cầm lấy cái thẻ từ tay Thái Vũ, quay người rời đi.
Lại qua một lát, người phục vụ nọ lại cầm đến cái POS cùng với vẻ mặt lễ độ cung kính mà đưa cho Thái Vũ. Dù sao hắn cũng là chủ nhân của một bữa cơm tiêu tốn ba mươi bốn vạn tệ, loại người này cũng rất hiếm thấy trên đời.
Mãi cho đến lúc này thì Thái Vũ mới có một chút biểu thị hài lòng được, chỉ có điều là điều ấy chỉ trong nháy mắt mà thôi.
- Cao tiểu thư…
Thái Vũ suy nghĩ một hồi, cũng nên đi vào chủ đề chính rồi. Nhưng mà hắn vừa mới mở miệng, hắn liền phát hiện có cái gì đó không đúng, bụng hắn… đặc biệt sao lại có hiện tượng muốn tiêu chảy đây, hơn nữa lại là cái loại rất vội muốn tuôn ra nữa.
Hắn ăn uống từ trước đến nay lúc nào cũng luôn luôn cẩn thận, từ nhỏ đến lớn cũng đã từng ăn khắp các món từ đông sang tây, chẳng lẽ vấn đề xuất hiện là vì ngụm nước chanh vừa rồi?
Nhưng mà thế cũng không đúng, cái nắp bình này chính là do tự tay hắn mở…
Nhưng hắn cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều nữa, hướng về tên thủ hạ đi theo cho một cái ánh mắt ra hiệu ý bảo hắn theo dõi chặt chẽ Cao Kỳ này, nhất định không để cô nàng trốn thoát sau đó chính hắn nhanh như chớp chạy thẳng đến hướng nhà vệ sinh.
- Cao tiểu thư… Tại hạ đi vệ sinh một chút.
Lại nói nhà vệ sinh của Hải Thiên Các này thật đúng là khó tìm, điều khiến cho hắn càng thêm u sầu chính là cái dấu hiệu nhà vệ sinh nam hay nữ cũng chẳng biết vì sao lại có thể khó nhận dạng đến vậy. Nhưng hắn đã không còn thời gian mà đợi nữa, liếc mắt một cái rồi liền chui vào ngay.
Còn chưa kịp bước chân vào trong thì một giọng nữ the thé vang lên.
- Háo sắc, rình coi cái gì.
Hả? Vào nhầm? Thái Vũ nhìn cái cô mỹ nữ vừa mới đi ra trước mắt, khuôn mặt đen nhánh của hắn cũng không khỏi đỏ lên. Cái hành vi thiếu lễ phép như thế này đối với hắn mà nói chính là lần đầu tiên từ trong đời.
Hắn vội vàng chối một câu rồi gần như không nín được nữa mà quay mông hướng chạy thẳng vào cái buồng vệ sinh khác.
Vừa nhìn đã thấy khắp chỗ đều là loại ngồi cầu, nhưng hắn chẳng nghĩ được nhiều, trực tiếp kéo cửa mở lấy một ngăn, còn chưa kịp ngồi xổm xuống thì vài tiếng bước chân bằng giày cao gót thanh thúy rõ ràng truyền đến lỗ tại hắn cùng với tiếng nói cười như chuông bạc của con gái.
Bọn họ còn chưa kịp đóng cửa lại thì ba cô mỹ mi đã xuất hiện ngay trước mặt Thái Vũ…
Ngoảnh lại vừa thấy Thái Vũ hắn quần kéo xuống một nửa, ba cô đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết với cường độ đề-xi-ben cao khỏi nói.
- Bắt lấy tên háo sắc, háo sắc chạy vào nhà vệ sinh nữ…
Một cô nàng trong số đó còn cởi giầy cao gót trực tiếp ném thẳng về phía Thái Vũ.
“Có lý nào?” Thái Vũ hết chỗ nói rồi, Hải Thiên Các này chẳng lẽ lại chỉ mở nhà vệ sinh cho nữ thôi hay sao?
Thái Vũ theo bản năng muốn kéo cánh cửa che lại, nhưng ba cô nàng này cũng không vừa, một cô nàng mập mạp trong số đó trực tiếp vén tay áo lên đẩy toàn bộ cửa ra.
- Đồ dê xồm, mày đừng tưởng có thể chạy được, đã gặp gái già này thì nhất định phải chết.
Thái Vũ muốn khóc lắm rồi, cũng không biết có phải nguyên nhân là vì bụng hắn khó chịu hay là bởi vì cô nàng béo mập kia đang cố giữ chặt lấy cảnh cửa cái bệ hắn đang ngồi, đồng thời với lúc đó hắn lại cảm thấy mông mình thực nóng lên, một cỗ cái-mà-ai-cũng-đoán-được-là-cái-gi-ấy thối hoắc trực tiếp phun thẳng qua lớp quần lót mà ra, cái mùi khủng khiếp nhanh chóng lan tràn khắp các ngõ ngách trong nhà vệ sinh nữ này, hắn đã đi thẳng ra quần mất rồi.
Thái Vũ giờ cũng đã hiểu được, đây chính là nhà vệ sinh nữ thực sự, trời đất ạ, vừa rồi cô nàng kia rõ ràng là cố tình muốn hãm hại hắn.
- Ghê tởm! Quá ghế tởm. Biến thái quá!
Ba cô nàng chửi ầm lên, cái cô nàng béo mập nọ thậm chí còn trực tiếp chạy thẳng tới bên cạnh bồn rửa tay nơi có đặt một cái thùng rác, xách cái thùng ấy lên rồi hướng thẳng Thái Vũ mà ném tới khiến cho đầu Thái Vũ hắn ngập đầy rác rưởi.
- Cao Kỳ… Ta sẽ giết… Phì… Ta sẽ giết cô… Phì!!!
Thái Vũ một mặt vừa hô, một mặt còn lại không tự chủ được mà phun một trận cái thứ đó đó ra ngoài, mang theo từng hồi thối hoắc. Bất đắc dĩ, nước mắt hắn ràn rụa chảy ra, cái thứ chết tiệt gì thế này?
Hắn mặc kệ hiện tại, toàn thân run run cố lấy điện thoại ra gọi điện cho thủ hạ hắn đã sớm chuẩn bị mai phục từ trước, hắn muốn cô nàng Cao Kỳ kia phải chết mới thôi. Hắn không chơi không được!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 236 Nguồn: MT
Mặc cho ba cô nàng kia ra sức chửi rủa, Thái Vũ vẫn cố lấy chiếc điện thoại di động rồi lại ném đi như đồ bỏ. Hắn chỉ ngồi xổm ở đó mà làm thinh, hiện tại cái bụng hắn giống như cái đập nước lớn bị vỡ đê vậy, dòng thác kia dù như thế nào cũng không ngừng chảy, cho dù hắn đã tưởng là có chút khá hơn rồi nhưng cái bụng hắn vẫn không chịu nổi.
Hiện tại hắn đã rõ ràng rằng vừa rồi cốc nước chanh hắn uống chắc chắn là có vấn đề, mà nhất định là do Cao Kỳ chết tiệt kia đã mua chuộc nhân viên phục vụ, chuẩn bị một loại thuốc xổ siêu cấp cho vào. Một ngụm, chỉ là một ngụm nước mà thôi, hiện tại lại làm hắn không dứt cơn lũ lại được, hơn nữa còn bị mấy người nhìn thấy thật mất thể diện. Mà điều buồn bực nhất chính là quần hắn còn chưa có cởi.
Nhưng mà cho dù là một mặt hắn vẫn còn đang bị tiêu chảy, không, đúng hơn là cứ đi trong quần như vậy thì một mặt hắn vẫn cố lấy điện thoại di động ra ấn phím.
- Thằng điên, biến thái…
Cô nàng béo mập nọ tức giận liền lấy điện thoại di động của cô ta ra, bắt đầu ghi hình.
Thái Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên như trước, hôm nay tất cả những người có mặt trong tửu điếm này bất kể là ai cũng đừng mong có cơ hội ra ngoài được, hễ là người đã chứng kiến bộ dạng của hắn lúc này thì hết thảy chuẩn bị tìm chết đi.
Y! Băng vệ sinh? Y! Giấy chùi đít? Ba cô nàng nãy giờ vẫn đứng trong nhà vệ sinh nọ lấy tất cả những thứ có trong bồn cầu với thùng rác bên cạnh ném lên đầu hắn. Lúc này, Thái Vũ chết lặng, vẫn bấm số di động như trước, rốt cuộc, vẫn bấm.
- A Mộc!
- Hello!
Một giọng nữ cực kỳ vui sướng lại xuất hiện trong đường dây hắn gọi tới.
Thái Vũ gắng sức mà quơ quơ di động, lẽ nào tai hắn có thể nghe nhầm, hay là điện thoại di động này bị mấy cô gái kia tung cái gì như băng vệ sinh ấy làm hư rồi xuất hiện ảo giác?
- Này, A Mộc…
Thái Vũ chặn lại một miếng băng có máu đông đông trên đó… ghê tởm đến nỗi thiếu chút nữa thì nhổ ra.
- Cậu còn có khả năng giả bộ giọng đàn bà mà nói chuyện với lão tử này nữa hay sao? Lão tử có khả năng sẽ lột da cậu đấy.
- Ấy, còn đang suy nghĩ không biết anh là ai kìa. Anh này, cái người tên A Mộc đó hiện tại còn đang hoan hỉ ở bên ngoài cơ.
Thái Vũ nghe vậy trong nháy mắt ngây người, tình hình hiện tại cho dù là thằng ngốc cũng đoán biết được chính là thủ hạ của hắn đã bị người ta tóm được rồi.
Khốn kiếp! Cả người Thái Vũ giật mình một cái, chẳng lẽ là toàn bộ đám người hắn đã bố trí tại tửu lâu này đã…
Nguy rồi! Thái Vũ đem cất điện thoại di động vào túi áo trước ngực, không nói thêm lời nào trực tiếp đá thẳng vào cô nàng mập ú đang đứng trước cửa một cái khiến cho cô nàng ngay lập tức ngã nhào và bắt đầu gào khóc rống lên. Nhưng Thái Vũ nào có thời gian để ý đến cô ta thêm nữa, hắn đã toan chạy ra ngoài thì lại bị cô nàng kia túm chặt lấy ống quần, hai cô gái còn lại thì ra sức mà hô lên thật lớn.
- Mau tới bắt tên dâm tặc, mau tới bắt tên háo sắc này đi…
Thái Vũ hiện tại thực lòng muốn chạy khỏi nơi này lắm, chạy ngay lập tức, hắn nhanh chóng kéo lại cái ống quần nặng trịch lên, vươn chân ra, rồi đồng thời nắm tay vươn tay quờ quạng xung quanh hai ba lần đã khiến mấy cô nàng kia ngã lăn ra sàn hết cả. Sau khi xử lý xong mấy cô nàng, vừa thò cổ ra khỏi nhà vệ sinh thì thì Thái Vũ hắn đã bị một luồng ánh sáng lóa mắt bao lấy cơ thể.
Định thần lại, hắn liếc mắt nhìn thì phát hiện ra ngay một đám lớn người tay ai cũng lăm lăm máy quay, máy chụp chĩa thẳng vào hắn.
Trời đất! Thái Vũ theo bản năng giơ tay lên che mặt, cái này nhất định là Cao Kỳ, không phải, nhất định là trò quỷ của Trương Dương chết tiệt kia. Thật sự là rất thô bỉ! Chính hắn bây giờ nếu mà đi ra ngoài được thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất kỳ một ai trong cái biệt thự của Trương Dương đó.
- Xin chào Thái công tử, nghe nói ngài chính là thành viên Hội đồng quản trị của quỹ Vĩnh Hưng, lần này đến thành phố Mai Ninh với mục đích chính là khảo sát tình hình đúng không? Vừa rồi nghe bạn gái ngài nói là ngài chuẩn bị xây dựng quán bar và nhà hàng tại thành phố Mai Ninh này? Tập đoàn Vĩnh Hưng của các ngài không phải chủ yếu là hoạt động trong lĩnh vực công thương nghiệp cùng với công nghiệp nặng, đầu tư tài chính và bất động sản hay sao? Như thế nào đột nhiên lại muốn tiến quân vào đầu tư các hạng mục giải trí như thế này vậy?
- Thái công tử, vừa mới có hai cô gái vừa khóc vừa kể cho chúng tôi rằng ngài cố ý đem căn bệnh giang mai truyền cho nhóm các cô ấy. Thực sự có chuyện như vậy không ạ?
- Thái công tử, ngài như thế nào lại xuất hiện từ nhà vệ sinh nữ với toàn thân thối hoắc như vậy?
Thái Vũ nhìn chằm chằm khắp lượt đoàn phóng viên báo chí truyền thông trước mắt, hết chỗ nói rồi, cái gì mà bệnh giang mai? Cái gì mà xây dựng quán bar với nhà hàng? Toàn bộ các ngươi chuẩn bị chết hết đi. Chẳng lẽ các ngươi nhìn không đoán ra được rằng hắn hiện tại thê thảm thế này là do bị Trương Dương vu oan hãm hại hay sao?
- Cút, cút hết đi!
Trước mắt nhiều người như vậy thì Thái Vũ hắn dù có bằng cách nào, với thân thủ lợi hại đến mức nào cũng không có khả năng xử lý toàn bộ hết bọn họ được, cách duy nhất có thể sử dụng hiện tại chính là dùng cái thân thể thối hoắc của hắn bây giờ mà mở đường chạy.
- Tới đây, được, tới đây đi, lão tử chết cùng các ngươi luôn.
Một mặt Thái Vũ kéo cái bụng, một mặt lại loạng choạng bước đi xiên ngang xiên dọc. Quả nhiên, chiêu này của hắn có tác dụng đến bất ngờ.
Đám phóng viên báo chí truyền thông kia, nhất là các cô mỹ nữ yểu điệu kia rõ ràng phải dùng tay mà bịt lấy mũi mình đồng thời bước lùi về phía sau, mặt mày thất sắc mà trốn tránh Thái Vũ cho bằng được.
- Trời đất, không biết kẻ điên nào lại tới đây.
Lúc này không biết từ đâu chạy ra vài người mặc đồng phục nhân viên phục vụ của Hải Thiên Các tay lăm lăm cầm cây gậy thật dài, ra sức chọc chọc vào người Thái Vũ, làm cho hắn không thể không lui lại vào nhà vệ sinh kia được.
- Khốn kiếp.
Thái Vũ lúc này điên thật rồi, hắn không ngừng tìm kiếm trong đám người đứng nhìn ngó đó có thủ hạ của chính hắn hay không. Nhưng mà tự hắn đã nhìn hồi lâu, dù chỉ là một cái bóng hình cũng không thấy được.
- Trương Dương! Thái Vũ ta với ngươi thề rằng không đội trời chung!
Hắn ngửa mặt lên trời, điên cuồng hét lên. Cái mông hắn cũng nhân tiện thổi phù một tiếng, lại kéo thêm một phát nữa ra ngoài.
Hiện tại hắn bây giờ thật thảm hại, toàn bộ mông quần hắn đã ướt sũng và thối hoắc một mảng to, hắn cố gắng kéo lấy quần mà bước bước đi.
Càng khó chịu hơn chính là bây giờ hắn lại không thể cho ra được, như vậy khó chịu không nổi, chẳng khác nào một con chó rơi xuống nước bị bao nhiêu người vây quanh đứng xem, còn cầm máy quay, máy chụp thỏa sức tác nghiệp nữa chứ.
Nếu như có thể giả vờ bất tỉnh thì hắn hận rằng giờ phút này hắn không thể trực tiếp làm cho mình hôn mê luôn, miễn cho tình trạng mất mặt thế này kéo dài thêm.
- Cút, cút, cút hết!
Thái Vũ bốc hỏa lớn, thẳng hướng nhà vệ sinh nữ mà quay đầu lại, một tay cầm lấy sọt rác đầy rồi lớn tiếng hét lên.
- Cút, cút đi!
Đám phóng viên cuối cùng cũng biết sợ, thầm nghĩ rằng dù sao những cái gì cần chụp cũng đã chụp được rồi, ngay lập tức vội vàng giải tán, sợ rằng cái người điên này một khi ném những thứ bẩn thỉu trong cái sọt hắn đang cầm lại đây, lỡ mà trúng thì chẳng phải là xúi quẩy hay sao.
Thái Vũ nhìn đến bọn người kia tản ra thì cũng chẳng còn màng đến thể diện gì thêm nữa, hiện tại nhu cầu cấp bách của hắn là tìm một cái khách sạn, nhanh chóng rửa mặt chải đầu một phen, không… trước tiên là nhanh chóng đem đám người hỗn đản của hắn tìm lại đây. Cái bộ dạng hiện tại của hắn này nếu mà đi ra ngoài, chỉ sợ tắc xi cũng chẳng buồn tiếp hắn.
Hắn lại lấy điện thoại di động ra, cố gắng chịu đựng sự ghê tởm, tìm kiếm một dãy số vừa định ấn cuộc gọi…
Thì một cái thanh âm quen thuộc đã truyền tới.
- Thế nào, Thái thiếu, có cần sự giúp đỡ hay không đây?
Thái Vũ vừa nghe, xác định là Cao Kỳ, lông tơ toàn thân dựng thẳng, lập tức rống lớn lên.
- Cao Kỳ, cô là cái đồ hèn hạ. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
- Thật không?
Trong lỗ mũi Cao Kỳ lúc này đã nhét sẵn hai cục bông, cười hì hì mà xuất hiện tại chỗ ngoặt, đi theo bên cạnh cô còn có một bóng người mà Thái Vũ đã quen thuộc, chính là Trương Dương! Đi theo bọn họ bên cạnh còn có bốn năm tên vệ sĩ mặc đồ đen cầm gậy dài nữa, cũng với một cô nàng bộ dạng cũng rất khả ái khác, nhìn kỹ lại, trời đất, cô nàng đó chính là người phục vụ mang nước chanh đến cho hắn đây mà.
Thì ra là người của chúng, khó trách bụng hắn lại kéo ầm ĩ đến như vậy, quả nhiên là đã mắc bẫy chúng rồi. Trong lòng hắn tức giận đến mức hộc máu ra đến nơi rồi, từ xưa đến nay đều là hắn muốn chỉnh đốn người khác, chưa từng có chuyện bị người ta chỉnh đốn lại, mà càng không thể nghĩ là bị đến mức thê thảm thế này. Nhưng mà hắn hiện tại cũng có thể xác định rằng nếu muốn lập tức báo thù thì tuyệt đối là hắn không có cửa!
Bởi rằng hắn đã nhìn thấy Trương Dương ở đây, Thái Vũ cũng chẳng buồn thử nữa. Hắn đã từng đánh nhau qua với Trương Dương rồi, cũng đã tự biết hắn chẳng phải đối thủ của Trương Dương về đánh đấm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 237 Nguồn: MT
Chương 237: Ai thắng ai.
Chỉ có điều là đã đến tình trạng này tự nhiên hắn ngược lại lại có thể bình tĩnh trở lại. Dù sao thì hiện tại cũng không có chết được, có mất mặt thêm chút cũng có hề gì.
- Trương Dương, những người thuộc hạ của ta đã bị ngươi làm gì rồi?
Lúc trước Thái Vũ đã sắp xếp trong đại tửu lâu này mười mấy người, hắn đã tính toán kỹ càng cho dù là Trương Dương có đến đây đi nữa cũng sẽ không thể toàn thân trở ra yên lành được. Nhưng như thế nào lúc này người của hắn một chút động tĩnh cũng không có, cho dù là bị đánh bại cũng phải là bại thế nào chứ. Mặt khác, bụng hắn còn chưa đẩy ra hết được thì cứ ở ngay tại chỗ này mà giải quyết đi, còn có thể làm ngạt chết đám này luôn.
- Bọn họ đều là kẻ khả nghi ăn cơm quỵt, chúng ta đã đưa toàn bộ bọn họ đến đồn công an rồi.
- Ngươi nói láo, bọn họ như thế nào… làm sao có chuyện chúng ăn cơm quỵt?
- Có thật hay không thì chỉ có đến đồn cảnh sát mới biết rõ trắng đen được. Dù sao vừa rồi chúng ta có một người đã hô lên là Thái thiếu bị đánh tại tầng năm thế là lập tức một đám người đứng lên, không trả tiền mà thẳng tiến lên tầng năm…
- Khốn kiếp thật!
Thái Vũ giờ thì cũng đã hiểu ra, đám người của hắn rõ thật là ngu ngốc, hơn phân nửa đã bị một người lừa cho.
- Nói như vậy, các ngươi đã sớm bầy mưu với ta?
Thái Vũ nhìn nhìn di động trên tay, hắn đã lén lút nhấn gọi ra ngoài vào một số điện thoại rồi, nhưng đối phương lúc này rõ ràng không có tiếp điện thoại của hắn.
- Không sai. Không nghĩ rằng con quạ đen như ngươi lại có gan mật lớn đến như vậy, ngay cả người phụ nữ của anh Dương đây mà ngươi cũng dám câu. Tuy rằng Cao Kỳ ta có bộ dạng mỹ nữ, có rất nhiều đàn ông theo đuổi cũng là chuyện thường nhưng mà ngươi lại coi ta như món hàng thế này, Cao Kỳ ta như thế nào để mắt đến được chứ?
Đại meo meo Cao Kỳ như chim nhỏ nép vào người Trương Dương, tựa vào ngực hắn, duỗi tay bé nhỏ rồi gãi gãi cái mũi xinh đẹp của cô, một mặt lại làm ra cái biểu cảm ghê tởm cái người đối diện cô bây giờ.
Thái Vũ chẳng buồn để ý, chỉ đơn giản mà nhắm hai mắt lại rồi hỏi.
- Cho dù là các ngươi cố ý sắp xếp từ trước, nhưng làm thế nào các ngươi có thể mua chuộc được người của Hải Thiên Các này?
- Rất đơn giản, ông chủ ở đây là người của chúng ta.
Trương Dương liếc mắt nhìn hắn một cái, vươn tay đem miếng bông bịt mũi sắp rụng ra một lần nữa nhét kín trở lại, rất thích thú mà giải thích cho Thái Vũ. Kỳ thật Trương Dương nói cũng không có sai, Hải Thiên Các này chính là thuộc về một công ty quản lý hệ thống khách sạn, tửu điếm trực thuộc tập đoàn Lam Thần.
Thái Vũ nghe vậy, tròng lòng buồn bực cùng bất đắc dĩ một hồi. Khó trách được, thật sự là hắn quá đen đủi mà. Cái gì mà trùng hợp hơn thế được nữa, chính hắn lựa chọn nơi này, ai ngờ lại còn gặp cả địch thủ.
- Trương Dương, ngươi chớ có vội đắc ý sớm. Sự việc ngày hôm nay, ta thua.
Thái Vũ cảm thấy cái bụng của hắn gần như đã kéo kiệt, giờ phút này cũng có thể coi là trống rỗng, mơ mơ tưởng tưởng, lúc này hắn chỉ muốn tìm một chỗ mà ngủ một giấc cho ngon thôi.
Hắn giơ cổ tay lên, nhìn nhìn lên mặt chiếc đồng hồ đeo tay, thản nhiên mà nói rằng.
- Chỉ có điều, hôm nay người cười lại sau cùng không nhất thiết là ngươi.
- Ha, vậy là có ý tứ gì?
Trương Dương nhíu mày.
- Ngươi nghĩ rằng ta gióng trống khua chiêng mà thực lòng theo đuôi cô nàng Cao Kỳ này sao…
Thái Vũ rất mất tự nhiên mà hơi hạ mông xuống một chút, vừa rồi hắn có chút kích động cho nên hơi mất kiểm soát, cái đít hắn giờ này thực sự là rất, rất khó chịu.
- Mời cô ta đến đây, thực sự là nghĩ ta muốn câu kéo cô ta?
- Không, ta cũng chẳng có gì ngại mà không nói cho ngươi biết. Ta biết một khi ta dụ dỗ người phụ nữ của ngươi, với bản tính ngươi là luôn coi trọng vận mệnh của họ cho nên chắc chắn ngươi khi nghe tin khẳng định sẽ cấp bách mà đi tới nơi đây.
- Hiện tại, ta có hai nhóm người, một nhóm đã được bố trí tại cửa Đại học Mai Đại. Chỉ cần Dương Phi xuất hiện, cô ấy sẽ bị bắt lại.
- Và còn một nhóm người khác đang chờ tại cửa tòa biệt thự của các ngươi. Mười phút sau bọn họ sẽ đánh vào biệt thự, ta thực muốn nhìn một chút xem cái biệt thự của ngươi có bao nhiêu đồ vật hay ho đây.
- Nói cho ta biết, Trương Dương, ngươi là muốn bảo vệ biệt thự, hay là muốn bảo vệ Dương Phi?
Trương Dương cố sức che cái mũi của hắn mặc dù hai lỗ mũi hắn lúc này đã bịt kín bằng hai miếng bông to, nhưng mà cái đống đồ vật trong đũng quần Thái Vũ kia vẫn là rất thối, thỉnh thoảng vẫn phát ra từng hồi mùi vị khác thường khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
- Chưa biết hươu chết về tay ai (ai thắng ai), còn chưa biết được đâu.
Trương Dương tuy rằng không thấy phiền vì cái mùi hôi thối nhưng vẫn cố gắng cười tủm tỉm mà đáp lại Thái Vũ một câu.
Nhìn thấy vẻ mặt thực bình tĩnh của Trương Dương bây giờ, sắc mặt Thái Vũ cũng hơi thay đổi bởi vì chính hắn đã gọi đi đến số điện thoại kia bảy tám lượt rồi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai nghe máy, không có bất cứ động tĩnh gì, cứ như thể đã biệt tăm biệt tích rồi.
Hừm! Không có biến cố gì thêm nữa chứ? Trong lòng Thái Vũ lại bắt đầu lo lắng một hồi.
- Lão tử…
Hắn cầm lấy di động muốn gọi lại lần nữa, thì ngược lại phía bên kia chuông điện thoại của Trương Dương lại vang lên. Sau khi Trương Dương tiếp điện thoại trong chốc lát, thì liền cười tủm tỉm mà nhìn Thái Vũ, mang theo một ánh mắt thương hại mà nhìn hắn nói.
- Không may cho ngươi rồi, mới vừa rồi người của tôi tiện tay quơ được một người tên là Hồ A Mộc dẫn theo mười mấy người đang định đi vào trong tòa biệt thự…
Thái Vũ nghe vậy, cả người mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất.
- Nếu thực như vậy, ta cũng không tin ngươi còn có thể bảo vệ được cả Dương Phi.
- Cô ấy sớm đã được tôi gọi đến đây. Ngươi đã muốn gặp cô ấy đến như vậy thì ta cũng không ngại cho ngươi gặp mặt một chút.
Thái Vũ hết chỗ để nói thêm.
- Làm sao ngươi biết ta đây đã bố trí những chuyện đó?
Trương Dương chỉ cười mà không nói. Vốn là hắn cũng suýt chút nữa bị lừa thực rồi, chẳng qua là Trương Dương đã nói rõ mọi chuyện về Thái Vũ với Hứa Đan Lộ, phút cuối cùng trước khi xuất phát, Hứa Đan Lộ đột nhiên cảm thấy sự việc có điều kỳ quặc.
Thái Vũ này một khi đã là người thần bí đến như vậy, hơn nữa với thân phận của hắn nếu thực sự muốn theo đuổi Cao Kỳ tất nhiên sẽ không làm như thế. Tuy rằng thoạt nhìn là hắn giấu kín tên họ nhưng hình ảnh hắn Trương Dương lại rất rõ ràng. Chỉ cần tả qua một chút thôi thì sự việc lập tức rõ ràng ngay, mà Thái Vũ lại còn cố ý theo đuôi Cao Kỳ, cái này nhìn ngoài cũng đã thấy được điểm đáng ngờ, khẳng định là có uẩn khúc.
Hứa Đan Lộ cảm thấy có thể mục đích thực sự của Thái Vũ chính là dụ Trương Dương ra khỏi biệt thự cho nên chính hắn đã thu xếp báo Trần Thiên Hùng bố trí vài người từ bên công trường phụ cận qua theo dõi. Còn về phần Dương Phi, Trương Dương cũng đã gọi điện cho cô bảo cô phải chú ý cẩn thận. Mặt khác cũng nói Kiều Hi Nhi giả vờ ra ngoài một chút, lúc này người của Thái Vũ bên ngoài đã rơi vào bẫy.
Sau khi Thái Vũ gọi điện thoại xong, vẫn không có người nhấc máy, biết toàn bộ sự tình đã bại lộ, và chính hắn xem như đã nhận đủ mọi sự áp bức và lăng nhục rồi.
- Hiện tại ngươi muốn thế nào đây? Trương Dương, nếu đã rơi vào trong tay ngươi thì Thái Vũ ta tùy ngươi xử trí…
Trương Dương nghe vậy, chỉ cười cười nói.
- Ngươi nhất định là cho rằng vì ngươi là người của Thái gia cho nên ta không dám đối xử với ngươi như vậy đúng không?
- Sai, đối với một người muốn giết người của ta, ta tất phải làm cho hắn chết ngay trước mắt ta.
Trương Dương theo dõi vẻ mặt của Thái Vũ, mắt hắn lộ ra tia sát khí thấy rõ.
- Thái gia là cái quái gì. Cho dù là Thiên hoàng lão tử muốn giết ta, ta cũng sẽ nhổ hết lông chim của hắn trước.
Thái Vũ nghe thấy thế thôi trong lòng cũng rùng mình hồi lâu, nghĩ đến cái hành vi Trương Dương đối xử với bọn sát thủ mà hắn biết, hắn liền có cái cảm giác không rét mà run, thân mình hơi hơi co rụt lại, nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng cứng rắn mà nói.
- Vậy ngươi mau sớm động thủ đi thôi, ta không tin, cho dù là Trương Dương ngươi có bản lãnh thông thiên đến thế nào cũng không chống đỡ nổi một đòn lôi đình của Thái gia đâu.
- Nếu ngươi thực sự đã muốn chết, hà tất còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?
Trương Dương liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên mà nói thêm.
- Yên tâm đi, ta đây còn chưa muốn giết ngươi đâu. Không phải ngươi là người đã khiến người giết Đỗ Ngọc Hằng hay sao? Chi bằng cứ để cho người Đỗ gia động thủ là được rồi.
- Cái gì mà là người giết Đỗ Ngọc Hằng?
Trong lòng Thái Vũ lộp bộp giây lát, tên này không phải cả chuyện đó hắn cũng biết được chứ?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R