Vấn đề kinh phí xây dựng vịnh Kim Thủy chưa giải quyết được, thân là thị trưởng, người quản lý kinh tế thành phố nên Dương Vọng Giang cũng cảm thấy khá nhức đầu… Lẽ ra kinh phí là do trung ương rót xuống từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện vấn đề nên bị các ban ngành liên quan giữ lại, do đó ảnh hưởng khá nghiêm trọng đến tiến độ xây dựng của công trình.
Hôm nay thông qua một số bạn học cũ ở Bắc Kinh, Dương Vọng Giang biết được một ít tin tức, đó là khoản kinh phí này phải mấy tháng sau mới có thể giải ngân được. Do đó, ông vội liên hệ với Trần Thiên Huy, hy vọng có thể trao đổi cùng ông ta để tìm ra cách giải quyết. Dù gì đi chăng nữa thì việc xây dựng vịnh Kim Thủy tuyệt đối không thể đình chỉ, cho dù chính phủ có gặp trở ngại gì thì cũng phải nghĩ ra được biện pháp, nếu không khó mà kích phát thị trường, lại càng khó có thể đối phó với cuộc khủng hoảng tài chính trước mắt.
Sau khi nhận được điện thoại, Trần Thiên Huy vội vàng chạy đến văn phòng làm việc của Dương Vọng Giang. Vừa vào cửa là ông đã thấy gương mặt u sầu của Dương Vọng Giang.
Thế là đã rõ, vấn đề kinh phí coi như không xong rồi.
“Lão Trần, ngồi đi…!”
Sau một thời gian tiếp xúc, thái độ của Dương Vọng Giang đối với Trần Thiên Huy cũng đả thay đổi rất nhiều, xưng hô cũng thoải mái hơn trước.
Trần Thiên Huy gật đầu, ngồi xuống đối diện với Dương Vọng giang, sau khi trầm mặt một hồi thì ông chủ động lên tiếng: “Dương thị trưởng, có lẽ bó tay rồi phải không?”
Dương Vọng Giang thở dài thật sâu, nói: “Lão Trần, chuyện này anh cũng đừng quá vội, tôi đã nhờ các ban ngành có liên quan tư vấn rồi, về phương diện tài chính chắc chắn sẽ không thiếu một xu, nhưng mấu chốt là phải đợi thêm một thời gian nữa…”
“Dương thị trưởng,…thật ra thì tôi cũng đã biết được tin tức này…nhưng điều khó là hiện tại chúng ta đã ứng trước rất nhiều tiền xây dựng, nếu như chính phủ không kịp bơm tiền xuống như đã hứa thì cơ bản không thể nào tiếp tục công việc được…Không nói gạt anh, tài khoản của tập đoàn Thịnh Hâm còn chưa đầy 1 triệu, ngay cả tiền lương của nhân viên cũng chưa trả được…”
Trần Thiên Huy tức giận nói: “Dương thị trưởng, anh nói xem, xã hội bây giờ buồn cười thật, tại sao chúng ta làm chút chuyện thiết thực mà lại gặp nhiều trắc trở như vậy?”
Dương Vọng Giang khoát tay, nói: “Lão Trần, khó khăn chẳng qua là tạm thời. Nếu anh đã có bản lĩnh biết được tin tức trên thì chắc cũng hiểu rõ, toàn bộ kinh phí sẽ được rót xuống đầy đủ, không thiếu gì cả. Hai tháng…anh cho tôi thời gian hai tháng, tôi đảm bảo toàn bộ kinh phí sẽ có đủ...Trung ương Đảng và quốc vụ viện rất coi trọng công cuộc mở rộng đầu tư, tất cả vấn đề tài chính, đầu tư đều được lãnh đạo các bộ ngành kiểm tra, giám sát rất kỹ. Mặc cho anh có lá gan lớn đến đâu cũng không dám tham ô số tiền này đâu, cùng lắm chỉ lợi dụng chút kẽ hở luật pháp để trì hoãn thời gian mà thôi.”
Trần Thiên Huy gật đầu, nói: “Dương thị trưởng, lời của anh tất nhiên tôi tin tưởng. Nhưng vấn đề bây giờ là, hai tháng này làm sao chống đỡ được đây?”
“Chúng ta cùng nhau nghĩ cách…”
Dương Vọng Giang hạ giọng: “Tôi đã bàn bạc với bên sở tài chính, sở xây dựng, quy hoạch…và các đơn vị liên quan, bảo bọn họ phải cố gắng vay mượn một ít từ các nơi khác. Theo tính toán của tôi, nếu có được nguồn tài chính này thì vấn đề thiếu hụt của chúng ta cũng không còn quá lớn nữa…Anh cũng nghĩ cách gì đi, chúng ta cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Trần Thiên Huy nghe vậy liền nuốt vào trong bụng tất cả lời oán than mà mình định nói. Thân làm thị trưởng một thành phố mà Dương Vọng Giang có thể nói với mình những lời như vậy, chứng tỏ ông ta thật lòng vì dân quên mình, là một quan chức tốt. Trần Thiên Huy liền cảm phục ông ta từ tận đáy lòng.
“Dương thị trưởng, anh đã nói vậy thì Trần Thiên Huy tôi cũng không làm khó anh nữa. Vấn đề kinh phí, tôi cũng sẽ có biện pháp tích cực. Chúng ta cùng nhau chống chọi.”
“Tốt lắm…!”
Dương Vọng Giang cười lớn một tiếng, nói: “Có những lời này của anh thì tôi cũng yên tâm rồi. Lão Trần, vấn đề tài chính trước mắt cứ làm như vậy…bây giờ chúng ta bàn bạc cụ thể về chất lượng xây dựng công trình nào…”
Sau đó, hai người liền mở máy tính ra, thương thảo một số chi tiết về công trình vịnh Kim Thủy trên góc độ cá nhân.
Khi bọn họ còn chưa kết thúc cuộc tọa đàm thì điện thoại của Trần Thiên Huy bỗng reo lên. Ban đầu ông không muốn bắt máy, bởi lẽ đang nói chuyện cùng thị trưởng mà. Nhưng sau khi nhìn kỹ thấy là số của Phương Hạo Vân thì ông liền thay đổi chủ ý. Phương Hạo Vân rất hiếm khi gọi cho mình, hôm nay nếu đã gọi tới thì ắt hẳn là có việc gấp đây.
“Dương thị trưởng, tôi xin phép ngừng chút để nghe một cuộc điện thoại quan trọng!” Trần Thiên Huy lịch sự nói.
“Ha ha, cứ nghe đi…có khi là thần tài gõ cửa đó.” Dương Vọng Giang bông đùa một câu.
Sau khi bắt máy, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói phấn khởi của Phương Hạo Vân: “Chú Trần, tiền của chúng ta có rồi…”
“Là sao?”
Trần Thiên Huy có chút cao hứng, vội hỏi dồn: “Hạo Vân, cháu có thể nói rõ hơn một chút được không?”
“Chú Trần, chú đang ở đâu vậy? Nếu tiện đường thì để cháu qua gặp chú rồi nói luôn. Cho chú hay, cháu đã huy động được 300 triệu USD rồi…”
“Cái gì, 300 triệu USD?”
Trần Thiên Huy nghe vậy, nhất thời ngơ ngác. Mãi một lúc sau ông mới bình tĩnh lại: “Hạo Vân, cháu khẳng định đây là sự thật ư?”
“Đương nhiên là thật.”
Phương Hạo Vân cười nói: “Thế này đi, cháu sẽ ở Kim Bích Huy Hoàng chờ chú, chú mau đến đây, chúng ta cùng nói chuyện.”
“Được, không thành vấn đề, chú đến ngay.”
Sau khi cúp máy, Trần Thiên Huy cười với Dương Vọng Giang: “Dương thị trưởng, miệng anh thật là linh đó, quả thật có thần tài tới gõ cửa chúng ta rồi.”
Dương Vọng Giang nghe vậy cũng không kiềm được vui sướng, vội vẫy tay: “Lão Trần, mau tới đây nói rõ tôi nghe, rốt cục là sao vậy? Thật sự có thần tài mang tiền tới u?”
Trần Thiên Huy vừa bước tới vừa thầm suy nghĩ, quyết định nói hết mọi chuyện. Sau khi ngồi xuống cạnh Dương Vọng Giang, ông liền đem hết lời của Phương Hạo Vân kể lại một lần.
Nghe xong, Trần Thiên Huy lên tiếng tán dương: “Dương thị trưởng, có lẽ anh chưa biết tôi đã sớm trọng tiểu tử Hạo Vân này. Cho nên lần này nó có thể huy động nhiều vốn như vậy thật ra tôi cũng không ngạc nhiên lắm, đã nằm trong dự đoán cả rồi.”
Dương Vọng Giang cau mày hỏi: “Lão Trần, cậu nhóc Hạo Vân này không phải nói khoác chứ? Từ đâu mà cậu ta có 300 triệu USD được? Hay là như vầy, anh mau đến đó kiểm tra, cụ thể thế nào thì điện thoại cho tôi biết. Nếu đây là thật thì tôi yên tâm rồi…còn nếu không phải vậy thì tôi sẽ sớm xúc tiến việc chuyển tiền qua cho anh…Lão Trần, anh nên nhớ kỹ, chất lượng và tiến độ phải luôn đi cùng nhau nhé.”
Trần Thiên Huy mạnh miệng nói: “Dương thị trưởng, anh cứ yên lòng, tôi cam đoan với anh vấn đề xây dựng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Có lời này của anh thì tôi vững dạ rồi…”
Dương Vọng Giang gật đầu: “Được rồi, anh đi trước đi, chút nữa nhớ liên lạc với tôi.”
“À khoan đã, lão Trần…”
Vừa thấy Trần Thiên Huy đứng dậy, Dương Vọng Giang đột nhiên gọi ông ta lại: “Lão Trần, có câu này tôi vần muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy không hay cho lắm. Có điều hôm nay tôi thật sự không kiềm được rồi, mong anh thành thật trả lời nhé.”
“Dương thị trưởng, có gì thì anh cứ lên triếng, nếu lão Trần này biết, nhất định sẽ trả lời anh.”
Trần Thiên Huy có chút ngoài ý muốn, nói chuyện ấp a ấp úng như vầy không phải là tính cách của Dương Vọng Giang.
“Lão Trần, bên ông Lã là do anh nhờ cậy phải không?”
Sắc mặt Dương Vọng Giang đầy nghiêm túc, chân thành nói một câu: “Cảm ơn anh…!”
Gần đây Dương Vọng Giang mới biết được, sở dĩ mình có thể thuận lợi ngồi lên cái ghế thị trưởng chủ yếu là do có ông Lã âm thầm ủng hộ. Nếu không có ông ấy lên tiếng thì thành ủy cũng sẽ không nhanh chóng xâu chuổi mưu toan của Vương Hán Sinh lại. Lã Thiên Hành và Trần Thiên Huy có quan hệ như thế nào thì giới thương nhân và quan trường của Hoa Hải đều biết rõ. Cho nên sau khi biết được chuyện này thì Dương Vọng Giang liền nghĩ ngay đến Trần Thiên Huy.
“Dương thị trưởng, anh còn khách khí với tôi làm gì, để anh làm thị trưởng là mục tiêu chung, tôi chỉ vì anh mà thanh trừ chút chướng ngại vật thôi mà. Nhưng mà Dương thị trưởng này, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, tôi ủng hộ anh làm thị trưởng cũng không phải vì muốn kiếm chút lợi lộc từ anh đâu. Lão Trần tôi chỉ muốn làm chút chuyện có ích, không muốn bị cha vợ coi thường. Mà anh lại có đầy đủ phẩm chất nữa, nếu không chọn anh thì còn biết chọn ai? Được rồi, bên kia Hạo Vân chắc đang sốt ruột chờ tôi, tôi phải đi trước đây. Lúc khác sẽ lại trò chuyện cùng anh nữa…” Trần Thiên Huy khẽ mỉm cười, xoay ngươi cáo từ.
“Lão Trần, dù gì đi nữa thì tôi cũng cảm ơn anh. Đúng rồi , nếu có cơ hội thì anh mang Hạo Vân tới đây luôn, tôi muốn gặp cậu ấy.”
Đối với tên tuổi Phương Hạo Vân thì Dương Vọng Giang cũng không xa lạ gì. Lúc trước, trong tài liệu báo cáo của thị cục về công việc đảm bảo an ninh cho ca sỹ Đinh Tuyết Nhu đã từng nhiều lần nhắc tới tên hắn. Thị cục đánh giá hắn rất cao, lại thêm Trần Thiên Huy hôm nay nữa thì đây là lần thứ hai Dương Vọng Giang được nghe thấy tên của chàng thanh niên này. Vì thế ông cảm thấy mình cần phải gặp hắn.
“Không thành vấn đề, tí nữa tôi sẽ đưa nó tới…”
…….
Sau khi Phương Hạo Vân quay lại, Vương Thế Phi tỏ ra rất vui mừng, vội vàng sai Tiểu Điệp chuẩn bị một bàn tiệc rượu.
“Phương thiếu gia, cậu xem thức ăn này có hợp khẩu vị chưa? Nếu chưa thì để tôi cho người làm lại!” Vương Thế Phi cẩn thận hỏi.
“Không cần rắc rối vậy đâu, thế này đã là tốt lắm rồi. À phải rồi, tôi có gọi chú Trần đến đây, nhờ anh cho người ra đón nhé…” Phương Hạo Vân cười nói.
“Được, tôi sẽ bảo A Tài đi ngay.”
Vương Thế Phi liền quay đầu hạ lệnh cho tay hầu cận A Tài: “Mau dẫn người ra trước cửa ngó chừng, nếu thấy chủ tịch Trần tới thì dẫn ông ấy lên đây.”
Nủa tiếng sau, Trần Thiên Huy liền được A Tài dẫn vào phòng làm việc của Vương Thế Phi: "Ha ha, biết chú chưa ăn cơm nên chuẩn bị cả tiệc rượu luôn hả?"
"Chú Trần, chú tới đây..."
Phương Hạo Vân đứng dậy, nhiệt tình mời Trần Thiên Huy ngồi. Vương Thế Phi cũng ngồi xuống, sau đó cung kính rót rượu cho hai người.
Trần Thiên Huy thấy vậy cảm thấy rất vừa ý, thằng bé Hạo Vân này quả thật không đơn giản mà, ngay cả Vương Thế Phi cũng bị nó huấn luyện thành như vậy.
"Hạo Vân, khoan ăn đã, trước hết cháu nói cụ thể tình hình cho chú nghe đi!"
Trong lòng Trần Thiên Huy vẫn còn bâng khuâng về 300 triệu USD kia, có ăn cơm hay không cũng không quan trọng lắm. Những ngày qua vì để chuẩn bị vấn đề tài chính mà ông đã bôn ba ngược xuôi nhưng vẫn chưa huy động thêm được một tí nào, huống chi số tiền cần huy động không chỉ là một tí đó mà là rất rất nhiều.
"A Tài, mau dẫn người ra cửa canh gác, không có lệnh thì không cho bất kỳ ai vào đây."
Vương Thế Phi thấy hai người nói chuyện cũng không cố kỵ gì mình, tâm hắn liền chuyển, vội vàng bảo A Tài lui ra.
Sau khi A Tài rời khỏi đó, Phương Thế Hạo Vân mới úp úp mở mở mở nói: "Chú Trần, 300 triệu USD đó là thật, tuyệt đối không thiếu một xu, về phần tiền từ đâu tới thì cháu chỉ có thể cho chú biết tất cả là công lao của dì Bạch. Là do dì ấy chuyển cho cháu, còn nguồn gốc của số tiền đó thì cháu cũng không rõ lắm. Tất nhiên, 300 triệu này chắc chắn là tiền sạch...không hề có vấn đề gì cả."
Dì Bạch? Đối với cái tên này thì Trần Thiên Huy cũng không xa lạ gì. Phương Tử Lân từng không chỉ một lần đề cập đến người ấy. Theo như lời của Phương Tử Lân thì bệnh tim của ông ta là do dì Bạch chữa trị.
Do đó trong ấn tượng của Trần Thiên Huy thì có lẽ dì Bạch này là cao nhân về y thuật. Nhưng xem ra mình đã đánh giá thấp người ta rồi. Có thể dễ dàng huy động được 300 triệu USD trong thời gian ngắn như vậy...chắc chắn không phải là người tầm thường.
"Đúng vậy, chính là dì ấy."
Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Chú Trần, cháu gọi chú tới đây là để thương nghị một chuyện, đó là làm cách nào để có thể luân chuyển số tiền này. Về phương diện tài chính thì chú là chuyên gia nên cháu trông cậy vào chú."
Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thành vấn đề, cứ lấy danh nghĩa đầu tư của tập đoàn Trần thị để tiếp nhận khoản tiền này. Theo chú ước đoán thì tối đa một tuần là có thể hoàn thành."
…..
Công cuộc điều tra, truy bắt tàn dư của bọn khủng bố đã kết thúc, kết quả cuối cùng thị cục và đội phòng chống khủng bố của thành phó bắt được hơn 20 tên tội phạm, thu hoạch này có thể xem là khá lớn, nhân đó cũng giải trừ luôn mối nguy hiểm cho Đinh Tuyết Nhu.
Sau khi nhận được tin, Đinh Tuyết Nhu liền muốn đi thăm Phương Hạo Vân nhưng bị Vương Hà phản đối, bảo rằng trước khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu thì cô không nên ra ngoài. Đồng thời, Vương Hà còn nói với thân phận và địa vị của Đinh Tuyết Nhu thì không nên chủ động đi gặp Phương Hạo Vân, nếu muốn gặp thì cũng phải do hắn tự tìm đến cửa.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
"Chị Hà, sao chị lại nói thế? Chị quên rằng Hạo Vân là ân nhân cứu mạng của chúng ta rồi sao? Đối đãi với ân nhân mình như vậy đâu phải là tính cách xưa nay của chị đâu?"
Đinh Tuyết Nhu vốn là một cô gái rất thiện lương. Phương Hạo Vân trong một ngày cứu cô ba lần, hơn nữa còn vì cô mà bị trọng thương, cho nên nếu không thể đi thăm hỏi hắn thì cô sẽ cảm thấy rất ray rứt.
Vương Hà hùng hồn nói: "Nhu Nhu à, Phương Hạo Vân là vệ sỹ nên dĩ nhiên nhiệm vụ của hắn là phải cứu chúng ta."
Kể từ khi bị Phương Hạo Vân chọc giận tại bệnh viện thì Vương Hà đã thay đổi cách nhìn đối với hắn.
"Chị Hà, không thể nói như vậy được, Hạo Vân tự nguyện làm thế mà, chứ nào phải do nghĩa vụ phải bảo vệ chúng ta đâu! Hơn nữa hiện tại anh ấy đang bị thương, chúng ta tuyệt đối không thể làm ngơ được."
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Đinh Tuyết Nhu mạnh miệng với Vương Hà, cũng là lần đầu tiên đưa ra ý kiến khác.
"Nhu Nhu, bất kể em nói thế nào thì chị cũng không đồng ý để em đi thăm hắn, em có biết xung quanh khách sạn hiện nay có bao nhiêu bọn paparazzi đang nhòm ngó không? Bản thân em lại là nữ hoàng ca nhạc, là biểu tượng của sự thuần khiết, vạn nhất hình ảnh em gặp Phương Hạo Vân bị bọn paparazzi đó chụp được thì nhất định sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêc cực. Nhu Nhu à, gần đây em không có lên internet nên không biết, hiện nay trên mạng có rất nhiều lời đồn đại không hay về em. Nếu có người cố tình vịn vào chuyện em gặp Phương Hạo Vân để làm lớn chuyện thì sẽ càng rắc rối. Đến lúc đó, nghiệp cầm ca của em có thể phải chấm dứt, nặng nhẹ thế nào thì em suy nghĩ kỹ đi nhé…”
Vương Hà phân tích rõ lợi hại, kiên quyết phản đối việc đi thăm Phương Hạo Vân.
Sau khi nghe xong lời của Vương Hà, Đinh Tuyết Nhu cẩn thận suy xét, nét mặt cô có chút buồn bã, nói: “Được rồi, em nghe lời chị, trước mắt sẽ không đi. Nhưng em vẫn muốn điện thoại cho Hạo Vân để hỏi thăm anh ấy. Như vậy có được không?”
Hiện tại Đinh Tuyết Nhu vẫn rất coi trọng sự nghiệp ca hát của mình, hơn nữa cô cũng cần thân phận và lực ảnh hưởng của vị trí ca sỹ này, bởi chỉ có như vậy mới có thể thu gom được nhiều kinh phí và thực lực để làm chuyện cô muốn là đi tìm người đàn ông cô yêu, người đã từng bị cô làm tổn thương…trong biển người mênh mông vô cùng vô tận.
Đinh Tuyết Nhu hiểu rất rõ, nếu mình chỉ là một người bình thường trong xã hội thì sẽ không ai giúp mình hết.
“Xin lỗi em, chị không có số điện thoại của Phương Hạo Vân.” Vương Hà áy náy nói.
“Vậy chị đi hỏi đội trưởng Trương đi!”
Đinh Tuyết Nhu bất mãn nói: “Chị Hà, có phải Hạo Vân ức hiếp chị ở bệnh viện không? Tại sao sau khi từ bệnh viện trở về thì thái độ của chị đối với anh ấy hoàn toàn thay đổi vậy?”
“Nhu Nhu nghe chị nói, chị Hà sẽ không làm chuyện không tốt cho em đâu mà. Thật ra em chẳng cần phải điện thoại cho Phương Hạo Vân đâu, bởi với vị trí là nhân viên bảo vệ của mình thì hắn sẽ còn tiếp tục công việc này mà. Nói cách khác, hai người còn có cơ hội gặp mặt.” Vương Hà lạnh nhạt buông một câu.
“Thật hả? Sao chị không nói sớm?”
Đinh Tuyết Nhu cuối cùng cũng yên tâm, không tranh luận cùng Vương Hà nữa.
Theo an bài của cục an ninh thành phố thì một khi thương thế khá hơn, Phương Hạo Vân phải lập tức tập trung vào công tác bảo an tại khách sạn Shangri-La ngay. Nhưng mấy hôm nay hắn còn đang bận rộn với vấn đề tài chính, nào có tâm tình để ý tới chỉ thị đó.
Sau khi biết được tình hình, Trương Bưu cũng từ chối gọi Phương Hạo Vân về. Dù sao quá trình điều tra đã kết thúc, mối nguy hiểm của Đinh Tuyết Nhu cũng được giải trừ, công tác còn lại cục an ninh thành phố hoàn toàn có thể ứng phó.
Hôm nay là Lễ tình nhân(14/2) một năm mới có một lần.
Phương Hạo Vân tuy đã từng trải qua ngày này tại nước ngoài, nhưng hắn không ưa thích lắm, bởi tất cả thanh niên hầu như đều phát cuồng vì ngày lễ này.
Ăn xong bữa sáng, Phương Hạo Vân liền chào Lăng Kỳ, chị Mỹ Kỳ, chị Mai, sau đó vội vã lên đường về nhà.
Lăng Vân Giai lấy 50 triệu làm cái cớ để mời chị gái đi ăn cơm khiến hắn cảm thấy rất không ổn. Cho nên hắn mới có ý quay về nhà để xem xét sự tình.
Bên trong một căn phòng của cư xá Lam Tâm Hoa Viên, Bạch Lăng Kỳ mang vẻ mặt đầy u oán, giận dỗi nói với Trương Mỹ Kỳ: “Chị Mỹ Kỳ, cũng tại chị không chịu quản Hạo Vân. Chị xem, hôm nay là Lễ tình nhân mà anh ấy không có một chút động tĩnh gì hết, đúng là tức chết em mà…”
So với Bạch Lăng Kỳ thì Trương Mỹ Kỳ đã qua cái tuổi theo đuổi sự lãng mạn, cái cô muốn bây giờ là sự yên ổn và cảm giác an toàn, chắc chắn.
Cô vỗ vỗ bờ vai Lăng Kỳ, cười nói: “Hạo Vân đi gấp như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng. Hơn nữa, theo chị được biết thì cậu ấy không ưa lắm các ngày lễ phương Tây. Cho nên em cũng đừng quá để ý…”
“Người ta chẳng qua…chẳng qua cảm thấy anh ấy không coi trọng chúng ta mà…”
Phụ nữ luôn rất hay mềm lòng, nên sau một thời gian gần nhau, Bạch Lăng Kỳ cũng đã có tình cảm nhất định với Trương Mỹ Kỳ, do đó trong lúc vô ý, cô cũng đã dùng luôn từ “chúng ta” trong câu nói trên.
Trương Mỹ Kỳ vui vẻ cười, nói: “Lăng Kỳ à, đàn ông và đàn bà không giống nhau. Thế giới của bọn họ không chỉ có tình yêu mà còn có sự nghiệp, nghĩa khí, trách nhiệm…rất nhiều, rất nhiều nữa. Sau này em sẽ hiểu hơn về cậu ấy…”
Trương Mỹ Kỳ là người từng trải, lời nói của cô luôn rất hữu ích đối với Lăng Kỳ.
“Cảm ơn chị Mỹ Kỳ, chị nói đúng. Sau này em sẽ thông cảm hơn cho Hạo Vân.”
Cùng là phụ nữ, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy Trương Mỹ Kỳ có một số mặt tốt hơn mình nên không khỏi nảy sinh ý tranh đấu. Chị làm được thì em cũng có thể làm được!
Lễ tình nhân đối với người độc thân như Phương Tuyết Di mà nói thì cũng không có ý nghĩa gì. Có điều cô đã đồng ý lời mời của Lăng Vân Giai nên lần này đành phải chú ý tới ngày này hơn.
Sau bữa ăn sáng thì Phương Tuyết Di nhận được điện thoại của Lăng Vân Giai. Lăng Vân Giai nói 10 giờ sẽ lái xe tới đón cô đi ăn trưa.
Phương Tuyết Di đã nhận lời của người ta nên không thể làm gì khác hơn là nghe theo sắp xếp của gã.
Để không làm trễ công việc, cô bèn nhờ Trác Nhã điều hành công việc hôm nay của công ty. Trác Nhã nghe nói Phương Tuyết Di đi ăn cùng Lăng Vân Giai thì liền vui vẻ tươi cười, lập tức nhận lời nhờ cậy của con gái, hơn nữa còn dặn con gái cứ đi chơi thoải mái.
Theo Trác Nhã nghĩ thì việc Phương Tuyết Di nhận lời đi ăn cùng Lăng Vân Giai có nghĩa là cô đã có chút ý tứ với người ta. Hơn nữa hôm nay lại là Lễ tình nhân, càng chứng minh tình cảm bọn họ đã thực sự phát triển.
Nghĩ tới đây, Trác Nhã càng thêm vui vẻ. Hôn sự của con gái vốn là tâm bệnh của bà, bà vẫn luôn lo lắng nếu hai chị em Hạo Vân và Tuyết Di quá thân mật với nhau thì rất dễ xảy ra chuyện không hay. Nhưng giờ thì tốt rồi, con gái đã có người trong mộng, mối lo này sẽ tự nhiên biến mất.
“Trông mẹ có vẻ phấn khởi lắm, có chuyện vui gì hả mẹ?” Phương Hạo Vân vừa vào phòng khách thì đã thấy khuôn mặt tươi cười hớn hở của Trác Nhã.
“Hạo Vân, con tới đúng lúc lắm, để mẹ báo cho co một tin tốt, chị của con rốt cục đã có bạn trai rồi! Lát nữa đây, con bé sẽ cùng đi ăn cơm với cậu Lăng Vân Giai đó. Nói không chừng chẳng bao lâu nữa là con được guốn rượu mừng của chị rồi!” Trác Nhã hưng phấn nói.
Phương Hạo Vân thì lại không hăng hái cho lắm, hắn có cảm giác Lăng Vân Giai không giống người lương thiện, chị mình ở cùng một chỗ với gã thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Tất nhiên, trước mắt hắn vẫn không có căn cứ để chứng thực điều này nên cũng không tiện nói gì, chỉ đành phải gật đầu phụ họa: “Vâng, chuyện này thật đáng mừng. Có điều, con người của Lăng Vân Giai có được không mẹ? Đối với việc hôn nhân đại sự thì mẹ là trưởng bối, nhất định phải vì chị mà cân nhắc kỹ một chút, đừng làm ra quyết định sai lầm.”
“À…!”
Trác Nhã cảm thấy Phương Hạo Vân không được vui mấy, thậm chí còn có chút ý phản đối. Bà âm thầm lo lắng, chẳng lẽ hắn có tình cảm khác với Tuyết Di? Đối với mối quan hệ của hai chị em, Trác Nhã vẫn quan sát kỹ và bà bắt đầu cảm thấy không bình thường, thậm chí có chút lạ lùng…nhưng bây giờ xem ra vấn đề còn nghiệm trọng hơn mình tưởng…
“Hạo Vân, sao hôm nay em rảnh mà ghé nhà vậy?” Phương Tuyết Di lúc này đã mặc một bộ trang phục mới, đó là một chiếc vày màu đen bó sát người, lộ ra khí chất cao quý cảu cô, vừa không mất nét quyến rũ, gợi cảm lại vừa có hiện đại, khoáng đạt.
“Chị, hôm nay chị mặc thật đẹp...!” Phương Hạo Vân mỉm cười chào Phương Tuyết Di, nhưng trong lòng hắn lại thầm lo lắng, chẳng lẽ chị thật sự có tình cảm với Lăng Vân Giai rồi sao?
“Cảm ơn em...!” Phương Tuyết Di nở nụ cười ngọt ngào, sau đó quay đi.
Trác Nhã vốn định gọi Hạo Vân vào phòng sách để nói chuyện, nhưng nghĩ lại, tất cả cũng chỉ là suy đoán, nếu tùy tiện nói ra thì có chút không ổn. Không chừng còn làm cho Hạo Vân ghét mình nữa.
Khó khăn lắm mới hòa hợp được tình mẫu tử với Phương Hạo Vân nên Trác Nhã rất trân trọng điều này. Nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì bà tuyệt đối không phá hỏng tất cả những thứ này.
“Mẹ, con cũng có một tin tốt muốn nói cho mẹ. Hôm qua chú Trần đã nhờ bạn bè ở Bắc Kinh thu gom được 300 triệu USD. Vốn chú ấy định giải quyết ổn thỏa hết rồi mới thông báo, nhưng con không đành lòng thấy mọi người rầu rĩ như vậy nên nói trước luôn.” Phương Hạo Vân rất khôn khéo chuyển hết công lao cho Trần Thiên Huy để tránh làm người nhà nghi ngờ.
Lời này vừa nói ra liền làm Trác Nhã kích động không thôi, 300 triệu USD, đó là 2,1 tỉ nhân dân tệ đó! Có số tiền này thì tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Hàn thị có thể duy trì thêm mấy tháng nữa để chờ tiền của chính phủ rót xuống.
"Thật mà, nếu mẹ không tin thì có thể tự mình điện thoại hỏi thăm chú Trần..."
Phương Hạo Vân cười nói: "Tình hình bên ba thế nào rồi mẹ? Nếu ba không thu hoạch được gì thì mẹ mau gọi ba về đi."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trác Nhã không còn nghi ngờ gì nữa, vội gật đầu: "Đúng rồi, mẹ phải điện cho ba con để gọi ông ấy về sớm, đỡ phải chịu khổ ở bên ngoài."
Sự việc mới xảy ra đã làm Trác Nhã tạm quên hết những lo lắng trong lòng từ nãy đến giờ.
Lăng Vân Giai theo đúng lời hẹn đến nhấn chuông cửa lúc 10 giờ.
Phương Hạo Vân tự mình chạy tới mở cửa để gã đi vào: "Anh Lăng, anh tới sớm nhỉ...!"
"Hạo Vân, chị của cậu có nhà không? Tôi tới đón cô ấy đi ăn cơm."
Lăng Vân Giai vẫn như cũ, mặc một bộ đồ tây màu trắng, kết hợp vóc dáng cao ráo càng tôn thêm khí chất quý tộc của gã. Lại thêm khóe miệng gã nở nụ cười nho nhã, trông không khác gì bạch mã hoàng tử.
"Hạo Vân, có phải Lăng tiên sinh tới không?" Phương Tuyết Di cũng nghe tiếng chuông cửa nên vội chạy tới phòng khách.
Lăng Vân Giai vừa nghe thấy giọng nói của Phương Tuyết Di liền vòng qua người Phương Hạo Vân, cười hì hì nghênh đón: "Tuyết Di, em chuẩn bị xong chưa? Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta lên đường nhé!"
Phương Tuyết Di khẽ gật đầu: "Được rồi...!"
Sau đó cô quay đầu lại nói với Phương Hạo Vân: "Hôm nay là Lễ tình nhân, em cũng nên đi chơi với Lăng Kỳ đi. Xế chiều một chút chị mới về nhà, em đưa Lăng Kỳ tới, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Lời này của Phương Tuyết Di rất rõ ràng, bề ngoài là nói cho Phương Hạo Vân nghe nhưng trên thực tế lại là nói cho Lăng Vân Giai nghe.
Lăng Vân Giai sao có thể không hiểu được ý của cô, nhưng từ đây đến xế chiếu vẫn còn tới mấy giờ đồng hồ, vẫn đủ thời gian cho gã.
"Tuyết Di, chúng ta đi thôi...!"
Lăng Vân Giai bắt đầu có đôi chút sốt ruột, nhưng gã vẫn cố làm ra vẻ nho nhã, lên tiếng mời.
Phương Tuyết Di gật đầu, sau đó theo Lăng Vân Giai ra cửa, vào trong chiếc BMW của gã. Phương Hạo Vân theo sát ra ngoài, âm thầm ghi nhớ biển số xe.
Đợi đến lúc bọn họ đã đi khuất, Phương Hạo Vân liền lấy điện thoại gọi cho dì Bạch thông báo bảng số xe để nhờ dì Bạch cho người theo dõi và báo cáo điểm dừng chân cho hắn biết.
Khoảng chừng một tiếng sau, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của dì Bạch cho biết Lăng Vân Giai đã mang Phương Tuyết Di tới một căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
Ngay từ đầu Phương Hạo Vân đã cảm thấy chuyện không ổn rồi, sau khi biết được hướng đi của họ thì trong lòng hắn lại càng lo lắng. Gã Lăng Vân Giai này dứt khoát không phải là người tốt rồi, mời người ta ăn cơm mà lại đưa đến biệt thự à? Mà bà chị cũng thật là...sao lại để cho gã làm vậy?
Sau khi xác định cụ thể địa điểm, Phương Hạo Vân liền thuê taxi đuổi theo. Dù hiện tại hắn chưa có bằng chứng nào cho thấy nhân phẩm Lăng Vân Giai không tốt, nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thật ra thì Phương Tuyết Di cũng không ngu ngốc đến mức không có một chút phòng bị như Phương Hạo Vân nghĩ. Trên xe, Lăng Vân Giai luôn mồm mời cô về biệt thự của nhà gã. Phương Tuyết Di vốn định từ chối nhưng Lăng Vân Giai nói rằng ba mẹ gã cũng ở nhà. Nếu Phương Tuyết Di đến thì nhất định sẽ làm hai ông bà rất vui, từ đó mới có triển vọng ký hợp đồng giữa đôi bên, nói không chừng có thể ký ngay tại đó luôn.
Nhớ đến nguy cơ thiếu hụt tài chính trầm trọng của tập đoàn Thịnh Hâm, Phương Tuyết Di quyết định đồng ý. Cô thầm nghĩ vẫn còn ba mẹ gã ở nhà nên chắc không xảy ra chuyện gì. Nhưng khi tới nơi mới biết trong nhà không một bóng người, thậm chí cả người giúp việc cũng không thấy.
Phương Tuyết Di liền nghi ngờ, cau mày hỏi: "Lăng tiên sinh, anh nói ba mẹ anh cũng ở đây mà? Vậy tại sao không thấy bọn họ?"
Lăng Vân Giai áy náy cười, giả vờ lên lầu xem xét một chút, sau đó nói: "Xin lỗi Tuyết Di, anh thật sự không biết họ đã đi đâu. Lúc anh ra cửa thì hai người vẫn còn ở trong phòng khách trên lầu mà. Hay là thế này, để anh gọi điện hỏi xem họ đang ở đâu, bảo bọn họ về gấp."
Vừa nói, Lăng Vân Giai vừa nhấn số điện thoại của ba mình, hơn nữa còn mở loa ngoài: "Ba, hiện tại ba và mẹ đang ở đâu? Con đưa Tuyết Di về nhà rồi mà sao không thấy mọi người?"
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói già nua: "Vân Giai à, hôm nay là Lễ tình nhân, mẹ con làm ầm ĩ bắt ba phải đưa ra nhà hàng Tây ăn cơm. Chắc ba mẹ chưa về nhà được. Như vầy đi, con cứ ăn cơm với Tuyết Di trước, ba mẹ sẽ cố gắng quay về sớm...Nhớ kỹ, nhất định phải chiêu đãi Tuyết Di thật tốt, không được thờ ơ với người ta."
"Ba cứ yên tâm, con sẽ chăm lo thật tốt cho cô ấy, ba và mẹ cứ lãng mạn một phen đi, không cần quá gấp gáp đâu...chúng con chờ hai người."
Nói xong, Lăng Vân Giai liền cúp điện thoại.
"Tuyết Di, không hay rồi...mẹ anh già rồi mà còn muốn lãng mạn...hiếm khi ông bà có tâm tình tốt như vậy nên anh cũng không muốn gọi họ về sớm. Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, ăn xong rồi quay lại..." Lăng Vân Giai lên tiếng tạ lỗi.
Trong lòng Phương Tuyết Di vẫn canh cánh chuyện ký hợp đồng, cô thầm tính toán thấy biệt thự của Lăng Gia và khu vực thành thị cách nhau khá xa, nếu tính cả thời gian ăn nữa thì chắc cũng phải mấy giờ đồng hồ. Chi bằng cứ ăn ở đây , nhân tiện đợi hai ông bà nhà họ Lăng quay lại.
Nghĩ đến đây, Phương Thuyết Di cười nói: "Cứ ăn ở đây nhé, sau đó chờ ba mẹ anh quay về..."
Lăng Vân Giai nghe vậy , giả vờ khuyên: "Tuyết Di, nếu ba mẹ không có nhà thì chúng ta cứ ra ngoài đi. Hôm nay là Lễ tình nhân mà ăn cơm ở nhà thì rất vô vị đó. Làm vậy có thiệt thòi cho em không?"
Phương Tuyết Di nào có quan tâm vô vị hay không vô vị. Cô và Lăng Vân Giai vốn không phải người yêu của nhau, huống chi cô cũng chẳng màng đến ngày Lễ tình nhân này. Điều mà Phương Tuyết Di lưu ý nhất chính là hợp đồng đầu tư giữa đôi bên và số tiền riêng 50 triệu mà Lăng Vân Giai đã hứa.
Trong lòng Phương Tuyết Di hơi sốt ruột, trớ trêu là buổi sáng Phương Hạo Vân vẫn chưa nói cho cô biết chuyện 300 triệu USD kia.
"Không sao, việc đã đến nước này thì đành phải vậy thôi, cứ quyết định ăn ở nhà nhé, mà anh...anh đâu có biết làm cơm phải không?" Phương Tuyết Di bất ngờ hỏi.
Lăng Vân Giai quả thật không biết nấu cơm, nhưng gã đã sớm có chuẩn bị. Trong nhà bếp lúc này đã bí mật làm sẵn một bàn tiệc rượu.
"Tuyết Di, nếu em vẫn muốn ăn ở nhà thì anh cũng không khách khí. Như vậy đi, em cứ ở đây đợi một lát, anh phải vào bếp một tí, 20 phút sau, anh đảm bảo sẽ làm xong một bữa cơm Tây thật hoành tráng cho em!"
Lăng Vân Giai nói là đi làm cơm nhưng thật sự chính là đi đem những thức ăn của người hầu làm trước dọn ra bàn.
Phương Tuyết Di có chút nghi ngờ: "Ý anh là một mình anh đi làm cơm? Có thật không vậy? Anh làm được sao?"
"Ha ha...!"
Lăng Vân Giai cười vang, hồ hởi nói: "Tuyết Di, nghe lời anh, cứ ngồi chơi ở phòng khách, anh phải hì hục trong bếp một tí. Sau khi chuẩn bị xong rồi sẽ gọi em vào. Nhưng em phải nhớ kỹ, trước khi anh chuẩn bị xong thì em không được phép nhìn lén..."
"Tại sao thế?" Phương Tuyết Di cảm thấy Lăng Vân Giai rất có ý tứ, nghe khẩu khí thì dường như gã thật sự biết làm cơm vậy.
"Không sao hết, tóm lại em phải đồng ý với anh là không được nhìn lén."
Sau khi dặn dò cẩn thận, Lăng Vân Giai liền cởi áo khoác ngoài rồi đi về phía phòng ăn.
Phương Tuyết Di cũng muốn vào bếp, nhưng lại nghe được âm thanh Lăng Vân Giai khóa cửa phòng lại.
“Lăng tiên sinh, thật sự không cần em giúp gì sao?" Phương Tuyết Di gõ cửa một cái, sau đó cất tiếng hỏi thăm.
"Tuyết Di, anh tự làm được mà. Gì chứ chuyện này thì anh thừa sức làm. Tất nhiên nếu em lo anh bỏ độc vào cơm thì em có thể vào!" Lăng Vân Giai buông một câu bông đùa, thuận tay mở cửa nhà bếp ra.
Lời này của Lăng Vân Giai làm Phương Tuyết Di hơi ngại. Nếu mình cứ ngoan cố đòi vào thì có khác nào tỏ ý nghi ngờ người ta?
"Hi...!"
Cô gượng cười một tiếng, sau đó nói: "Lăng tiên sinh, nếu anh đã kiên quyết không cần em giúp thì em cũng không có ý giúp nữa...hôm nay em chờ cơm thôi..."
Lăng Vân Giai thấy Phương Tuyết Di thật sự không bước vào, trong lòng liền mừng thầm, vội vàng lần lượt bày thức ăn do người hầu đã chuẩn bị sẵn lên mặt bàn.
Sau đó, gã lấy ra một đóa hoa hồng cắm vào trong bình hoa trên bàn. Một mùi hương thơm ngát liền xông vào mũi. Cuối cùng gã mới thò tay vào tủ âm tường lấy ra một chai rượu vang, ngoài ra còn có hai cái chén dạ quang đẹp mắt.
Lăng Vân Giai chỉ mất chưa đầy 20 phút để chuẩn bị xong hết thảy. Sau đó gã đi ra ngoài phòng khách, bước tới trước mặt Phương Tuyết Di, khom lưng làm một tư thế mời lịch sự: "Tuyết Di, xin mời, cơm Tây anh đã làm xong, mời em vào nghiệm thu..."
Phương Tuyết Di cười, khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy đi theo Lăng Vân Giai vào phòng ăn. Quả nhiên trên bàn đã bày sẵn rất nhiều món ngon. Cô có chút ngạc nhiên, hỏi: "Những món này là do anh làm nãy giờ đó hả?"
"Cũng không hẳn, có một số thứ đã có sẵn,nhưng tất nhiên phần lớn là do anh làm. Có thấy đóa hoa hồng ở giữa bàn không? Là do sáng sớm anh hái về từ vườn hoa đấy, có thơm không nào?" Lăng Vân chỉ chỉ vào đóa hoa hồng đang đặt trên bàn.
Đa phần phụ nữ đều thích hoa hồng, Phương Tuyết Di cũng không ngoại lệ, nhất là đóa hoa kia thật đẹp, mặc dù ở xa như vậy nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm bát ngát.
Phương Tuyết Di ngửi mùi hương, không nén được tiến về phía trước một bước, cười nói: "Rất thơm...Lăng tiên sinh, đây là hoa hồng gì vậy? Sao tôi thấy mùi hương này không giống với các loại hoa hồng khác..."
Lăng Vân Giai cười hì hì, khóe miệng có chút nét đắc ý, nói: "Đây là hoa từ vườn hoa hồng anh trồng sau nhà, nếu em có hứng thú thì sau khi cơm nước xong anh sẽ dẫn em đi tham quan một chút."
"Hay lắm...!"
Vừa biết nấu ăn, lại biết trồng hoa, lại còn phong độ rất đàn ông...Lúc này đây ấn tượng của Phương Tuyết Di dành cho Lăng Vân Giai tốt hơn bao giờ hết.
Sau khi ngắm hoa xong, hai người liền ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Lăng Vân Giai cầm lấy cái remote trước mặt, bấm bấm mấy cái, rèm cửa phòng ăn liền tự động buông xuống, đèn trên trần nhà cũng tắt. Trong phòng nhất thời tối đen như mực.
"Có chuyện gì vậy? Cúp điện à?" Phương Tuyết Di kêu lên một tiếng đầy lo lắng.
Lăng Vân Giai vội lên tiếng trấn an: "Tuyết Di không cần lo lắng, không phải cúp điện đâu mà là tôi dùng remote điều chỉnh đấy. Dù gì thì hôm nay cũng là ngày đặc biệt, tôi thấy chúng ta nên tạo dựng một chút không khí...trước mặt cô có hộp diêm đấy, cứ dùng nó để thắp sáng ngọn nến ở giữa bàn."
Đến lúc này Phương Tuyết Di mới biết thì ra Lăng Vân Giai cố ý tạo không khí lãng mạn đây mà.
Nhưng cô không để ý nữa, bởi cô rất không muốn ở trong bóng tối như thế này. Bàn tay Phương Tuyết Di lần mò trên bàn, rốt cục cũng mò được cái hộp diêm. Cô nhẹ nhàng cần que diêm quẹt một cái, tức thì một ngọn lửa màu xanh liền chiếu sáng khắp bàn ăn. Nhân lúc ngọn lửa chưa tắt, Phương Tuyết Di vội châm luôn vào giá nến được tạo hình rất cầu kỷ trên bàn ăn.
Đến đây thì bữa trưa lãng mạn như đôi tình nhân của hai người chính thức bắt đầu.
Lăng Vân Giai liên tục gắp thức ăn cho Phương Tuyết Di, vừa ra vẻ hết sức ân cần mà lại vừa có phong độ của kẻ có học.
Thấy gã liên tục gắp cho mình, Phương Tuyết Di cảm thấy có chút khó chịu nhưng không tiện biểu hiện ra nên đành phải chấp nhận. Có điều nói đi thì phải nói lại, món cơm tây này quả thật không tệ, chắc chắn có thể so sánh được với đầu bếp thực thụ.
"Tuyết Di, đây là rượu vang mà mẹ anh rất quý, anh đã từng uống rồi, thấy mùi vị không tồi, hơn nữa đối với phụ nữ rất có công dụng giữ gìn nhan sắc...Để anh rót cho em một chén, em thử tí nhé?”
Ăn được một lúc, Lăng Vân Giai liền cầm lấy bình rượu vang kia, mở nút bấc gỗ ra, sau đó rót cho mỗi người một ly.
Phương Tuyết Di cũng không suy nghĩ gì nhiều, cầm lấy chén rượu nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Lăng Vân Giai thấy vậy liền mừng thầm trong lòng. Mẹ của gã đích thực rất quý chai rượu vang này. Nhưng vấn đề ở đây là nó không còn nguyên trạng nữa mà đã bị gã thêm vào một loại thuốc nhập từ nước ngoài vào, tuy dược lực không mạnh nhưng lại có thể kích thích dục vọng nguyên thủy của con người. Đặc biệt nó khiến người khác không tài nào nhận ra là mình bị thuốc mà chỉ cho rằng đó là do dục niệm của mình bùng phát.
Tóm lại, sử dụng loại thuốc mê kiểu mới này vô cùng an toàn. Lăng Vân Giai cũng phải tốn 5000 USD mới nhờ bạn bè từ nước ngoài mua về.
Trong quá khứ, gã đã từng sử dụng thành công mấy lần. Hiệu quả khá là tốt, mỗi lần trúng thuốc thì phụ nữ đều cam tâm tình nguyện quan hệ cùng gã. Hơn nữa sau khi xong chuyện cũng sẽ không hề hoài nghi, dù có hối hận thì cũng chỉ có thể tự trách mình không vững tâm.
Nhưng thuốc này cũng có một khuyết điểm nho nhỏ, đó là hiệu quả chậm. Thuốc kích dục bình thường thì chỉ khoảng 10 phút sau khi sử dụng là có hiệu quả, nhưng loại này thì cần 1 tiếng đồng hồ mới có tác dụng. Hơn nữa lại phụ thuộc vào thể chất, tâm lý của người sử dụng mà dẫn đến kết quả khác nhau.
Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, Lăng Vân Giai không phải là loại người nóng vội như vậy. Dục tốc bất đạt, đạo lý này gã hiểu rất rõ.
"Tuyết Di, thức ăn có ngon không? Em cứ ăn uống nhiều một chút...Nếu em thích thì sau này anh sẽ thường xuyên nấu cho em..."
Lăng Vân Giai vừa cẩn thận quan sát biểu hiện của Phương Tuyết Di, vừa không ngừng khuyên cô uống rượu.
Công bằng mà nói thì trình độ nấu nướng cũng không tệ, mùi vị rượu không tồi. Phương Tuyết Di cũng không cự tuyệt sự ân cần của Lăng Vân Giai nên ăn uống khá thoải mái.
Khoảng chừng 1 giờ sau, Lăng Vân Giai bắt đầu cố tình chuyển đề tài sang phương diện kia: "Tuyết Di, chúng ta tiếp xúc nhau lâu như vậy, em thấy anh là người thế nào?"
"Rất tốt, anh là người tốt..." Phương Tuyết Di bình thản cười, tùy ý đáp một câu.
"Tuyết Di, em cũng thấy anh là người tốt, vậy em xem...quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước không?" Lăng Vân Giai hỏi dò.
Phương Tuyết Di buông đôi đũa trên tay xuống, khẽ cau mày hỏi: "Lăng tiên sinh, em không hiểu ý của anh...đúng rồi, bây giờ đã không còn sớm nữa, anh có thể gọi hỏi xem khi nào bác trai. Bác gái về không?"
Trong lòng Phương Tuyết Di vẫn luôn nhớ đến chuyện ký hợp đồng đầu tư giữa hai bên nên cô làm ngơ trước sự dò xét của Lăng Vân Giai.
Lăng Vân Giai âm thầm tức giận, sao con bé này không hề có một chút dao động nào vậy. Mình đã hao tốn nhiều thời gian, tâm tư, tiền của...như vậy nhưng cô ta vẫn còn nhớ tới chuyện hợp đồng, chẳng lẽ không biết chuyện gì khác nữa sao?...Nếu không phải do nhìn trúng cái thân phận nữ cường nhân trong giới kinh doanh của cô thì Lăng Vân Giai cũng đã chẳng tốn nhiều công sức để theo đuổi.
"Bọn họ là trưởng bối nên chúng ta cần có chừng mực, tới lúc nào đó họ sẽ quay về thôi mà, tôi nghĩ ta không nên thúc giục...Tuyết Di, thời gian còn sớm, kiên nhẫn một chút nhé..."
Lăng Vân Giai thay đổi sách lược: "Em yên tâm, bất luận thế nào thì hôm nay anh nhất định chuyển 50 triệu vào tài khoản công ty em...lát nữa anh sẽ tiến hành giao dịch với ngân hàng ngay."
Lời này vừa nói ra quả nhiên làm Phương Tuyết Di cảm thấy có hứng thú: "Thật tốt quá, không biết làm sao để cảm tạ anh nữa..."
50 triệu tuy ít nhưng có thể giải quyết vấn đề nợ lương của công nhân..
"Tuyết Di, tiền thì anh nhất định sẽ chuyển cho em, nhưng trước hết em phải ăn uống thật thoải mái đã...hôm nay là Lễ tình nhân mà trong đầu cứ mãi nghĩ tới tiền..."
Giọng điệu Lăng Vân Giai hơi có chút bất mãn: "Trong bầu không khí ấm cúng thế này mà nhắc tới tiền thì đúng là mất hứng đó..."
Phương Tuyết Di cười gượng: "Ừm, nghe anh vậy...trước mắt không nói tới tiền nữa..."
"Được, cứ thế nhé!"
Lăng Vân Giai lại rót thêm 1 ly cho Phương Tuyết Di đồng thời cũng nâng ly của mình lên, cười nói: "Vì Lễ tình nhân cạn chén...!"
"Tốt...! Vì cuộc sống độc thân của chúng ta cạn chén...!"
"Vì sự hợp tác hai nhà cạn chén..."
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lăng Vân Giai không ngừng chuốc rượu Phương Tuyết Di, hy vọng dược tính có thể phát tác sớm một chút. Nhưng uống một hồi lâu như vậy mà dục vọng của Phương Tuyết Di vẫn chưa bùng nổ khiến trong lòng gã có chút ngứa ngáy.
Gã nào biết tửu lượng của Phương Tuyết Di rất tốt, cho dù thật sự uống hết một chai rượu vang như vậy thì chưa chắc cô đã say. Là phụ nữ lăn lộn trên thương trường thì làm sao tửu lượng kém được?
Mới đó mà đã cạn hết nửa chai, trong bụng Lăng Vân Giai bắt đầu có cảm giác mãnh liệt. Phải biết rằng, cả chai rượu đã bị gã xuống tay từ trước, Phương Tuyết Di uống bao nhiêu thì gã cũng uống bấy nhiêu. Không ngờ đến lúc này Phương Tuyết Di vẫn tỉnh táo mà gã thì đã bắt đầu chịu không nổi.
Chắc chắn đây là vấn đề về tâm lý của mỗi người. Kể từ khi mời được Phương Tuyết Di đi ăn thì trong lòng gã luôn nghĩ về chuyện xấu kia, cho nên dược vật có tác dụng khá nhanh với gã.
Ngược lại Phương Tuyết Di mặc dù cũng trúng thuốc nhưng trong đầu luôn canh cánh chuyện tài chính nên dược vật muốn kích thích được cô còn phải thêm một ít thời gian nữa.
Lăng Vân Giai vốn nắm rõ quy luật này, nhưng do gã không điều chỉnh được tâm trí, đến khi tỉnh ngộ ra thì đã muộn.
Dưới tác dụng của dược lực, tâm hồn và thể xác gã vô cùng khó chịu, tuy nhiên gã vẫn chưa dám dùng sức mạnh để cưỡng đoạt. Địa vị và thế lực của Phương gia khá mạnh, không phải là hạng có thể dễ dàng đắc tội.
Tất nhiên một khi hai người đã tình nguyện chung đụng với nhau thì tất nhiên chuyện đó không còn là vấn đề nữa. Nhưng nếu Lăng Vân Giai dùng vũ lực thì chỉ cần Phương Tuyết Di ra khỏi được nơi đây, coi như gã xong đời.
Biết rõ quan hệ lợi hại như thế cho nên dù khó chịu đến đâu đi nữa thì gã vẫn cố nín nhịn.
“Tuyết Di, hôm nay là Lễ tình nhân, cả hai chúng ta đều độc thân, hay là cùng nhau chơi một trò chơi kích thích chút đi?” Không thể dùng sức mạnh nên Lăng Vân Giai đành phải tiến hành từ từ từng bước.
Nghe nói tới trò chơi kích thích, trong lòng Phương Tuyết Di liền khẩn trương. Nơi này tối đen như mực, lại không có người bên cạnh, gã còn nghĩ ra trò chơi gì kích thích nữa?
Lăng Vân Giai thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Tuyết Di, vội vàng giải thích: “Tuyết Di, em đừng lo lắng, trò chơi mà anh nói chỉ đơn giản là mỗi người viết một con số, nếu ai đoán trúng con số của người kia thì sẽ được hỏi một câu hỏi và người kia phải trả lời, nhưng được quyền chọn trả lời thật lòng hoặc không thật lòng.”
“Chỉ thế thôi à?”
Phương Tuyết Di liền thở phào nhẹ nhõm, trò này thì cô biết. Lúc còn học đi học, cô vẫn thường hay chơi trò này với bạn nữ cùng phòng. Nhưng đây là lần đầu tiên chơi với một người đàn ông.
“Tuyết Di, hôm nay chúng ta đang có hứng, hay cứ vui đùa một chút nhé?” Lăng Vân Giai không ngừng dỗ dành.
Phương Tuyết Di do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Chơi thì chơi, có chết đâu mà sợ: “Vậy thì cứ chơi thử nhé.”
Sau đó, hai người bắt đầu đoán số. Lượt đầu tiên, Phương Tuyết Di bị thua, cô chọn câu trả lời thật lòng, Lăng Vân Giai liền hỏi: “Em có đối tượng chưa?”
Phương Tuyết Di thành thật đáp: “Chưa có...”
Hai người lại chơi tiếp, lần này Lăng Vân Giai thua. Gã cũng chọn câu trả lời thật lòng. Vốn gã nghĩ rằng nếu lần này mình thua thì Phương Tuyết Di sẽ hỏi lại mình câu hỏi khi nãy, nhân đó gã sẽ bày tỏ lòng mình với cô. Nhưng không ngờ Phương Tuyết Di lại hỏi: “Lăng tiên sinh, mau nói thật, theo anh thì khả năng ký hợp đồng giữa hai nhà chúng ta được khoảng bao nhiêu phần trăm?”
Lời này vừa dứt, Lăng Vân Giai liền hết sức buồn bực. Sau một thoáng ngạc nhiên, gã ngẩng đầu nhìn Phương Tuyết Di, từ từ nhả ra từng chữ: “Phương Tuyết Di, em lại nói đến vấn đề tiền bạc rồi...”
Thật ra Phương Tuyết Di cũng không cố ý làm vậy, câu hỏi này chỉ là do bản năng mà thôi. Mắt thấy Lăng Vân Giai đang tức tối, trong lòng cô cũng có chút áy náy: “Lăng tiên sinh, xin lỗi anh, em không cố tình hỏi vậy...lần sau em sẽ chú ý hơn...”
“Tuyết Di, em có thể không nhắc tới chuyện đó nữa được không...Anh đã hứa với em là sẽ cố hết sức..bây giờ thì chúng ta chỉ tập trung vào cuộc vui thôi nhé...”
Lăng Vân Giai vừa bực vừa giận, không ngờ Phương Tuyết Di này lại “lì lợm” đến thế.
“Ừm...” Phương Tuyết Di gật đầu tạ lỗi.
Sau đó, trò chơi lại bắt đầu.
Lăng Vân Giai lại thua, quyền chủ động lại rơi vào tay Phương Tuyết Di. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Phương Tuyết Di suy nghỉ cẩn thận rồi mới nêu ra thắc mắc trong lòng mình: “Lăng tiên sinh...anh... anh bao lớn rồi?”
(Chú thích của người dịch: Ở đây Phương Tuyết Di định hỏi tuổi tác của Lăng Vân Giai nhưng lại làm gã hiểu lầm là hỏi...cái ấy to bao nhiêu!!!)
Lăng Vân Giai suýt nữa là phát điên!
Quả thật lần này cô ấy không nói tới tiền, nhưng vấn đề này so với chuyện tiền bạc còn làm người ta khó chịu hơn, làm sao mà trả lời được...
Nỗi bực dọc xâm chiếm nội tâm của Lăng Vân Giai, hắn trâng tráo nhìn chằm chằm Phương Tuyết Di, bất mãn nói: “Tuyết Di, em muốn giỡn mặt anh hả?”
Phương Tuyết Di có chút khó hiểu, rõ ràng mình không nhắc tới tiền mà sao gã lại nổi giận như thế. Chỉ là hỏi tuổi tác mà làm gì dữ vậy? Đúng là bụng dạ hẹp hòi mà.
Nghĩ tới đây, Phương Tuyết Di cũng thấy giận, đàn ông mà lòng dạ như đàn bà thế này thì không đáng để kết giao nữa, cô bình thản nói: “Không hiểu anh nói gì, thôi không chơi nữa...”
Ngừng một chút, Phương Tuyết Di nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu hỏi: “Lăng tiên sinh, hay là...trước hết anh chuyển khoản cho em 50 triệu qua ngân hàng nhé.”
Lăng Vân Giai nghe vậy liền hoàn toàn mất đi kiên nhẫn đối với Phương Tuyết Di. Đối với phụ nữ mà trong mắt chỉ có tiền như vậy thì không biết bao nhiêu thuốc mới có tác dụng đây? Đúng là muốn giết người mà.
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Phương Tuyết Di cảm thấy Lăng Vân Giai có chút bất thường nên vội hỏi thêm một câu: “Có phải vấn đề tài chính gặp trục trặc không?”
Lăng Vân Giai đột nhiên cười to một tràng, nói: “Tuyết Di ơi Tuyết Di, cô đúng là đồ gàn dở, quả thật tôi bị cô làm cho tức chết mà.Trong đầu cô vẫn không chịu quên 50 triệu kia...hay lắm, nói thật cho cô biết, tiền tôi đây có, lập tức có thể chuyển khoản ngay, nhưng cô làm tôi khó chịu rồi nên tôi đổi ý, không cho mượn nữa. Về phần hợp tác đầu tư giữa hai nhà thì cô cũng đừng mơ nữa...không có cửa đâu...”
Lăng Vân Giai đã bắt đầu thở dốc, dục vọng trong gã đã dần dần bùng phát, nếu không nhờ còn giữ được đầu óc tỉnh táo thì chắc gã đã làm liều rồi.
Phương Tuyết Di biến sắc, vội hỏi: “Lăng tiên sinh, ý anh là sao? Có phải là anh uống say quá nên nói mê không? Hay anh đang đùa?”
“Cô muốn tiền phải không?”
Lăng Vân Giai cười lạnh, ánh mắt gã chăm chú đặt vào bộ ngực căng tròn của Phương Tuyết Di: “Nếu cô muốn tiền thì tôi vẫn có thể cho cô được, nhưng cô cũng phải cho tôi lại chút gì chứ?”
Lăng Vân Giai đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu xuống tay.
“Tôi không hiểu ý của anh...!” Phương Tuyết Di lạnh lùng nói.
“Được rồi, ở trước mặt ông đây thì đừng tỏ vẻ thuần khiết nữa, cả hai đều lớn cả rồi, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện đó là gì sao?”
Nếu là lúc bình thường thì Lăng Vân Giai đã không mất bình tĩnh nhanh như vậy, nhưng dục vọng thiêu đốt đã làm cho gã tâm phiền ý loạn, dù vẫn cố gắng tránh không dùng sức mạnh.
Phương Tuyết Di không ngốc, Lăng Vân Giai vừa nói vậy, cô liền hiểu ra ngay. Phút chốc cảm tình dành cho gã liền tan biến, cô thầm tự trách mình có mắt không tròng.
“Thoải mái chút đi, hoặc là bây giờ ngủ với tôi rồi lấy tiền, hoặc là cút...” Ánh mắt tham lảm của Lăng Vân Giai như muốn ngấu nghiến vòng 1 đầy đặn của cô.
Phương Tuyết Di hất rượu vào mặt Lăng Vân Giai: “Không biết xấu hổ, tôi không phải là một món đồ...coi như tôi nhìn nhầm anh...”
“Mẹ nó...cái gì mà sản phẩm công nghệ cao chứ...đồ chó má...” Mắt thấy từ lúc uống rượu đến giờ đã 40 phút mà Phương Tuyết Di vẫn như cũ, Lăng Vân Giai không khỏi cất giọng oán trách.
“Chờ chút đã, cô coi nhà họ Lăng tôi là cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à...”
Lăng Vân Giai liền vòng qua chặn Phương Tuyết Di lại, một lần nữa lên tiếng mời gọi: “Chỉ cần cô chìu ý tôi thì chẳng những 50 triệu đó tôi không đòi lại, mà ngay cả hợp đồng cũng có thể ký ngay bây giờ...”
Phương Tuyết Di vô thức dừng bước .
Lăng Vân Giai quan sát, trong lòng mừng rỡ, cho là có trò để chơi, hắn nói tiếp : "Tuyết Di, Lăng Vân Giai tôi nói được làm được, điều quan trọng là xem cô có muốn hay không thôi?"
"Cút đi......!"
Phương Tuyết Di vô cùng căm ghét nói : " Anh thật khiến cho tôi ghê tởm. Sớm biết anh là loại rác rưởi như vậy, tôi có chết cũng sẽ không thèm để ý đến anh....tên họ Lăng kia, từ hôm nay trở đi, anh là anh, tôi là tôi. Chúng ta sẽ không có bất kì quan hệ nào nữa. Đối với số tiền thối tha đó của anh, anh giữ lại mà mua quan tài cho mình đi."
" Phương Tuyết Di, đợi đã.....cô đừng có xúc động, cô hãy suy nghĩ cẩn thận về hoàn cảnh tập đoàn Thịnh Hâm của các cô bây giờ? Nếu không có tôi giúp đỡ, bơm tiền, xem các cô chống đỡ như thế nào đây? Tuyết Di, tôi biết cô là đứa con gái hiếu thuận, chắc cô sẽ không giương mắt đứng nhìn cơ nghiệp mà bố cô vất vả cả đời xây dựng lên bị hủy hoại như vậy chứ?"
Lăng Vân Giai tiếp tục khuyên nhủ : "Cô hãy suy nghĩ cẩn thận, giao dịch giữa chúng ta, cô là người có lợi nhất......bây giờ là thời đại nào rồi, cô vẫn bảo thủ như vậy để làm gì?"
" Súc sinh......!"
Phương Tuyết Di hung hăng tát một cái vào mặt Lăng Vân Giai : " Anh chết đi....."
" Cô còn dám đánh tôi?" Lăng Vân Giai không có chút phòng bị nào, cái tát của Phương Tuyết Di đã đánh trúng vào mặt hắn, đột nhiên mấy vết ngón tay đỏ liền hằn lên trên mặt hắn rõ ràng.
Phương Tuyết Di thở hổn hển nói : " Đánh anh chỉ làm bẩn tay tôi.... Tránh ra, chó ngoan không cản đường."
" Đánh tôi rồi , còn lăng nhục tôi, cô còn muốn đi sao?"
Tâm địa xấu xa của Lăng Vân Giai bị cái tát của Phương Tuyết Di làm sôi sục lên, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười dâm đãng, hắn nói : " Đồ tiện nhân thối tha, tôi vốn không định dùng sức mạnh với cô, nhưng bây giờ cô còn dám đánh tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí với cô...."
"Anh muốn làm gì?"
Phương Tuyết Di có chút hoảng hốt, cô vô thức dùng hai tay che lấy ngực mình, giọng nói như uy hiếp : " Nếu anh còn dám bước đến, tôi sẽ hét lên đấy...."
" Hét à, cô có hét rách cả cổ họng cũng sẽ không có ai đến đâu....."
Tâm trạng của Lăng Vân Giai hôm nay lúc thăng lúc trầm không ổn định . Lúc này ngoài nhục nhã gã còn rất là tức giận, nói thế nào thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho con tiện nhân thối tha này.
" Cứu tôi với....."
Thấy Lăng Vân Giai từng bước từng bước tới gần, Phương Tuyết Di hét lên thật.
" Dừng tay lại......!"
Kỳ tích đã xảy ra, chính là sau khi Phương Tuyết Di lên tiếng kêu cứu, một giọng nói quen thuộc đã vọng đến, ngay sau đó, cô nhìn thấy em trai mình Phương Hạo Vân.
" Hạo Vân, sao em lại đến đây! Tốt quá rồi, em đến thật là đúng lúc...."
Phương Tuyết Di sung sướng như điên, một tay đẩy Lăng Vân Giai ra chạy đến, không nói gì thêm, cô liền ôm chầm lấy cánh tay Phương Hạo Vân. Phải tới tận lúc này, tâm trạng hoảng loạn, tim cô đang đập thình thịch giờ mới bình tĩnh lại đôi chút.
" Chị, em sớm biết tên Lăng Vân Giai này không phải là loại người tốt, vì thế đã âm thầm đi theo đến đây....bây giờ xem ra, cảm giác của em là chính xác."
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ lấy vai chị gái mình, vừa cười vừa nói : " Chị yên tâm đi, bây giờ em đến rồi, mọi việc cứ giao cho em giải quyết. Chị sẽ không có chuyện gì đâu."
Lăng Vân Giai thấy nửa đường bỗng dưng xuất hiện một tên Trình Giảo Kim đến, đột nhiên hắn nổi trận lôi đình, hầm hừ nói : " Phương Hạo Vân, làm sao mày biết nhà tao? Làm sao mày lại vào đây được? Mày có tin là tao sẽ kiện mày về tội xâm phạm nhà riêng không?"
Biệt thự Lăng gia có lắp đặt hệ thống kiểm soát thông minh. Gã nhớ rất rõ, sau khi gã bước vào biệt thự, đã đóng cửa lớn. Theo lý mà nói thì trừ phi gã mở cửa ra chứ không thì người ngoài không thể vào được.
Thế nhưng Phương Hạo Vân đúng là đã vào được. Hơn nữa còn đang đứng trước mặt gã.
Phương Hạo Vân coi thường cười lạnh lùng một tiếng : " Chỉ dựa vào hệ thống bảo vệ thông minh, mày cho rằng có thể làm khó tao à... Tao sớm đã phát hiện ra, mày không phải là loại người tốt đẹp gì. Muốn ăn hiếp chị gái tao, mày đang tự tìm lấy cái chết đấy."
Vừa nói, trên người Phương Hạo Vân toát ra một luồng khí mạnh mẽ.
Không khí bị đè nén ngột ngạt tới mức khiến Lăng Vân Giai rất khó thở.
Phương Tuyết Di ôm chặt lấy cánh tay của cậu em trai mình, trong lòng có một cảm giác vô cùng ấm áp, một cảm giác không nói lên thành lời đang từ trong lòng chầm chậm trào dâng lên. Cô cảm thấy đứng bên cạnh Phương Hạo Vân, trong lòng lại vô cùng yên tâm, lại vô cùng an toàn.
Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Giai, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ, thậm chí trong con ngươi đang hiện lên vài tia sát ý, khiến trong lòng Lăng Vân Giai không khỏi rùng mình.
" Mày.......Mày muốn làm cái gì?"
Lăng Vân Giai bắt đầu thấy sợ hãi, khi nói giọng nói của gã có chút run lên.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Giai, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ, thậm chí trong con ngươi đang hiện lên vài tia sát ý, khiến trong lòng Lăng Vân Giai không khỏi rùng mình.
" Mày.......Mày muốn làm cái gì?"
Lăng Vân Giai bắt đầu thấy sợ hãi, khi nói giọng nói của gã có chút run lên.
Phương Hạo Vân lạnh lùng cười một tiếng , sắc mặt đã trở nên tàn khốc, hắn vừa nhìn Lăng Vân Giai vừa nói : "Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày đâu, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
" Mày đừng có qua đây, nếu không........ Nếu không tao sẽ gọi người đến...!"
Lăng Vân Giai bị áp bức trước khí thế của Phương Hạo Vân, hiện ra một bộ dạng nơm nớp lo sợ, nhìn sắc mặt, giống như sắp khóc vậy.
Phương Tuyết Di cướp lời nói trước : " Anh hét đi, anh hét rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe thấy đâu..... Tên họ Lăng kia, đây chả phải là lời nói của anh lúc nãy thôi, bây giờ tôi trả lại đủ cho anh."
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông?
Tình cảnh của Lăng Vân Giai lúc này chính là khắc họa chân thật của gậy ông đập lưng ông.
Trước đó, gã còn cố chấp hét lên như bò rống với Phương Tuyết Di những câu nói này, bây giờ mới chưa bao nhiêu lâu, báo ứng đã đến rồi. Để yên tĩnh làm việc, Lăng Vân Giai sớm đã sắp xếp quân của mình tạm thời tránh đi, chưa đến lúc trời tối, bọn chúng sẽ không xuất hiện. Về ba mẹ gã tối nay cũng không về nhà. Trước đó gã đã gọi điện thoại đường dài cho ba gã, vốn không phải là ba gã mà là gã đã cố ý sắp xếp một người cấp dưới đóng giả.
"Tao liều mạng với mày...."
Đúng là chó rơi vào đường cùng sẽ cắn lại người. Lăng Vân Giai hét to một tiếng, cố nhiên không thèm quan tâm gì hết, bất chấp mọi thứ xông vào Phương Hạo Vân, vung nắm quyền đấm thẳng vào ngực Phương Hạo Vân.
Đây là một chiêu cực kỳ đơn giản của hắc hổ đào tâm. Về cơ bản, chỉ cần là người luyện qua võ thuật đều biết chiêu này. Thấy Lăng Vân Giai tung chiêu kiểu như thế, cũng giống như đã luyện qua mấy ngày rồi.
Nhưng trong mắt của Phương Hạo Vân, chút tài mọn này của hắn lại chẳng khác nào mấy đứa trẻ ba tuổi tập võ.
" Hạo Vân, cẩn thận....!"
Phương Tuyết Di thấy Lăng Vân Giai lao vào khí thế hùng hổ đầy nanh ác như vậy, trong lòng hoảng hốt, gấp gáp liền hét lên cảnh báo. Phương Hạo Vân lại khẽ hừ một tiếng lạnh lùng trong cổ họng, cơ bản đây là một chiêu không đáng quan tâm, vào lúc nắm quyền của Lăng vân Giai đến trước ngực hắn, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của gã:
" Trừng phạt sẽ bắt đầu từ cánh tay này......."
Lời nói vừa dứt, Phương Tuyết Di liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết , cùng với tiếng kêu thảm thiết đó còn kèm theo âm thanh xương cốt gãy.
Sau đó, Phương Hạo Vân một chân đá bay Lăng Vân Giai trở lại chỗ cũ, ngã đúng vào trước bàn ăn lúc nãy cùng Phương Tuyết Di ăn cơm trưa. Cổ tay bị gãy khiến Lăng Vân Giai không ngừng kêu thét, giống như chọc tiết lợn vậy.
Phương Tuyết Di thấy Lăng Vân Giai đau đớn như vậy, trong lòng cũng vô cùng hả giận. Nhưng cô cũng lo lắng em trai mình nếu để sự việc bị vỡ lỡ, nhỡ may kinh động đến cảnh sát sẽ khó giải quyết. Do dự một chút, cô nhẹ giọng nói : " Hạo Vân, sơ sơ mà dạy cho hắn một bài học là được rồi, đừng để xảy ra án mạng.....Vì cái thứ bẩn thỉu như vậy mà xảy ra chuyện phải ra tòa thì không đáng đâu."
Phương Hạo Vân lạnh lùng gật đầu rồi đi thẳng qua, đưa tay tóm lấy cổ lăng Vân Giai, dùng chút sức lực, nói như báo cho gã biết : " Nhớ cho kỹ, giết chết mày, đối với tao mà nói, chẳng khác gì dẫm chết một con kiến....nhưng giết mày rồi, tao còn sợ bẩn tay tao. Tạm thời hôm nay tao dạy cho mày một bài học này . Nếu sau này mày còn dám làm bậy như vậy, nếu muốn trả thù nhà họ Phương chúng ta, vậy mày hãy chuẩn bị sẵn quan tài cho cả người nhà họ Lăng bọn mày luôn đi là vừa ?"
Cổ họng Lăng Vân Giai bị nghẹt lại, hai mắt trợn lên trắng dã. Gã muốn nói vài câu kêu cứu nhưng cũng không nói được thành lời, chỉ rủ rỉ kêu được mấy tiếng giống như quạ kêu vậy.
Phương Tuyết Di khuyên Phương Hạo Vân một lần nữa : " Hạo Vân, bỏ đi...."
Lần này Phương Hạo Vân nới lỏng tay ra : " Tên họ Lăng kia, hôm nay coi như là may mắn cho mày, nếu không phải chị gái tao từ bi đại phát, tao sẽ cho mày sống không bằng chết... Nhớ kỹ lấy, những lời ta nói trước đây không phải là đùa đâu..."
Vừa nói, Phương Hạo Vân một tay đập xuống bàn, mặt bàn bằng đá cẩm thạch phút chốc vỡ vụn ra. Lăng Vân Giai cũng ngã theo xuống đất.
Trong chốc lát Lăng Vân Giai bị dọa chết khiếp, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn một suy nghĩ, tên tiểu tử này không phải người...
" Tạm biệt...!"
Thấy thủ đoạn đe dọa của mình có hiệu quả. Phương Hạo Vân kéo tay chị gái mình quay người rời khỏi : " Nhớ kỹ, tao chưa từng đến đây, chị tao cũng chưa từng đến đây, vết thương trên người mày chẳng có liên quan gì với chúng tao...."
Lăng Vân Giai vội vàng gật đầu, gã còn không dám thở mạnh ra.
Kẻ đùa với lửa tự thiêu mình, câu nói này dường như được viết ra để dành riêng cho gã.
Thời gian bất lợi thoáng qua, dù thế nào thì gã cũng không thể ngờ được đại công tử nhà họ Phương lại là tên hung ác như vậy. Sớm biết như vậy, gã đã không dám nảy sinh ý đồ xấu xa với Phương Tuyết Di rồi.
Sự việc đã xảy ra như vậy rồi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Lăng Vân Giai nhìn chằm chằm hai chị em nhà họ Phương rời đi, phủi phủi vạt áo, không đem theo một chút tro bụi nào.
Một lúc lâu, Lăng Vân Giai mới có thể miễn cưỡng đi ra khỏi phòng ăn, gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà họ Lăng, thông báo cho ông ta mau chóng đến chữa trị vết thương cho mình.
Gã cảm thấy cổ tay mình chắc đã bị gãy, nỗi đau đớn thấu xương này khiến hắn không ngừng kêu khóc ầm ĩ. Đối với những lời uy hiếp của Phương Hạo Vân trước lúc đi, lúc đầu còn có chút nhút nhát sợ hãi , nhưng bây giờ nỗi đau đớn mãnh liệt này khiến đầu óc gã bắt đầu nóng ran lên, gã thầm thề rằng nhất định phải báo thù, nếu không, uổng công gã làm người.
Trong nội tâm dục vọng bị thuốc men kích thích, cũng vì thế nên nỗi đau thấu xương cũng không còn lại chút nào. Đây cũng coi là trong bất hạnh có may mắn? Ít nhất, gã cũng không bị dục vọng dày vò.
Hai chị em dắt tay nhau từ từ rời khỏi biệt thự nhà họ Lăng.
Hạo Vân nắm lấy bàn tay bé nhỏ, trong lòng Phương Tuyết Di có một cảm giác thân thiết không nói lên lời, trong lòng ấm áp vô cùng, thậm chí có chút cảm giác ngọt ngào.
" Hạo Vân, sự việc hôm nay, thật cảm ơn em. Nếu không có em kịp thời đến, chị cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa?"
Trên đường đi, Phương Tuyết Di nắm chặt lấy bàn tay của Hạo Vân, trong lòng như có chút không muốn rời xa.
Phương Hạo Vân lạnh lùng cười : " Chị, nhân chi sơ tính bản ác, con người vốn ác độc, sau này chị cần phải cẩn thận hơn, cần học được cách bảo vệ mình. Em có thể bảo vệ chị lần này , nhưng không thể bảo vệ chị cả đời được.... Sau này....... Bỏ đi, tạm thời không nói những chuyện này."
Đối với những lời nói của Hạo Vân, Phương Tuyết Di lại không đồng ý, cô vội thốt lên : " Chúng ta là người một nhà, sao em lại không thể bảo vệ chị suốt đời chứ.... Chị muốn em cả đời đều bảo vệ chị.."
Đột nhiên Phương Hạo Vân bật cười, hắn nói như đùa : " Chị, cả đời cả kiếp bảo vệ chị nên là chồng chị chứ....."
Lời nói vừa dứt khỏi miệng, Phương Hạo Vân đột nhiên hiểu ra, liền hai câu lại thì có chút gì đó hơi ám muội, hắn vội vàng giải thích : " Cái này.... cái đó... chị, chị đừng có hiểu lầm ý của em đó nhé, em muốn nói là, chị nên tìm một người chồng đi."
" Hạo Vân, khoan hãy nói những chuyện này, hôm nay tâm trạng của chị không tốt, rất không thoải mái, chị muốn đi uống vài chén, em đi cùng chị chứ?"
Phương Tuyết Di vốn không có thiện cảm lắm với bọn đàn ông, xảy ra chuyện ngày hôm nay, trong lòng cô càng xuất hiện sức phản kháng đối với việc kết bạn với đàn ông. Ngược lại, cô lại cảm thấy ở cùng với Hạo Vân, trong lòng cô luôn thấy rất yên tâm, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ. Thậm chí cô đang nghĩ, cả nhà nếu có thể mãi mãi sống bên nhau thì tốt biết mấy.
Phương Hạo Vân do dự một lúc, hắn khuyên nhủ : " Uống rượu hại người, phương pháp giải tỏa tâm trạng buồn bực đâu chỉ có cách uống rượu.... Chị, em đưa chị về nhà nhé. Chị cần phải nghỉ ngơi."
" Chị không muốn về nhà....!"
Phương Tuyết Di giống như một cô nương bé bỏng làm nũng, lắc lắc cánh tay Phương Hạo Vân, nũng nịu nói : " Hôm nay em chắc chắn phải đi với chị....Nếu không em không phải em trai ruột của chị...."
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, câu nói này quả thật là nói đúng, mình đâu phải là em trai thật sự của chị.
Tất nhiên, lời nói này chỉ là âm thầm nói trong lòng mà không dám nói ra sự thật . Trước kia Phương Hạo Vân cũng cân nhắc qua, mình không thể cả đời khoác bộ mặt của người khác mà sống được? Sau này, nếu có cơ hội, hắn còn muốn khôi phục thân phận của mình nữa. Tất nhiên, đó là chuyện rất lâu rất lâu sau này. Hơn nữa, bắt buộc phải có thời cơ thích hợp. Đồng thời, hắn cũng phải có đủ năng lực, để gánh vác những nguy hiểm sau khi thân phận của hắn bị bại lộ.
Sau cuộc thỏa thuận ngắn ngủi, Hạo Vân đưa chị gái đến một nhà nghỉ (đúng ra là khách sạn nhưng ta dịch nhà nghỉ cho nó máu, dễ liên tưởng) cao cấp có khu sinh thái riêng cách biệt thự Lăng gia không xa, phong cảnh ở đây rất tuyệt, chắc chắn sẽ có tác dụng làm giải tỏa tâm trạng buồn bực.
Phương Hạo Vân dùng chứng minh thư của mình đặt một phòng mà phía sau là rừng, đứng bên cửa sổ là có thể ngắm nhìn một mảng màu xanh mênh mông, khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Phương Tuyết Di đi vào liền chiếm lấy một chỗ quan sát lí tưởng nhất bên cửa sổ, hai mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đứng bất động, cũng không biết trong lòng đang nghĩ điều gì.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Phương Tuyết Di vẫn ngẩn ngơ đứng bên cửa sổ, Hạo Vân lo lắng cử chỉ bất thường của chị mình, hắn bước đến nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay bé nhỏ của cô, nhẹ nhàng nói : " Chị, đang nghĩ gì vậy, nghĩ gì mà mất hồn ra thế?"
Phương Tuyết Di nghe vậy, quay người lại, mỉm cười đầy sức mê hoặc với Hạo Vân, đưa tay lên trán nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang rối tung, hiện rõ vẻ phong tình vạn chủng.
Thần sắc Phương Hạo Vân có chút không thoải mái : “Chị, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút? Hít thở chút không khí trong lành, em nghĩ tâm trạng của chị sẽ nhanh chóng tốt lên thôi?"
" Hạo Vân, em vẫn còn lo lắng cho chị sao? Có em bên cạnh chị rồi, thực ra tâm trạng chị đã tốt hơn nhiều rồi......"
Phương Tuyết Di thản nhiên cười. Bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng theo tiếng cười, tràn đầy hương vị đàn bà.
Dừng lại một chút, Phương Tuyết Di đưa tay ra véo mũi Hạo Vân một cái, cô cười : " Đừng tiếp tục lo lắng cho chị nữa, uống rượu cùng chị đi, không khí ở đây rất tuyệt, nếu không uống cạn một vài ly rượu nhỏ, quả là lãng phí quá...."
Bất tri bất giác, hành động của Phương Tuyết Di dừng lại, đã có chút liệng siệng không vững . Hiển nhiên chất trong rượu vang uống ở Lăng gia trước đó đã bắt đầu dần dần phát huy tác dụng rồi.
Tất cả đều là vô tình mà thôi.
Cơ bản ngay cả Phương Tuyết Di cũng không cảm nhận được sự khác thường của chính mình. Thuốc mê đã kích thích dục vọng chân thật nhất trong nội tâm của cô, cô muốn ở bên Hạo Vân không muốn chia xa.
Còn Phương Hạo Vân cũng không nghĩ nhiều, thấy chị mình kiên quyết đòi uống rượu, hắn cũng không tiện tiếp tục từ chối : " Được, em uống cùng với chị một chút, nhưng không được uống nhiều quá...... rượu rất hại cho cơ thể."
Sau khi uống vài ly rượu vang, khóe mắt Phương Tuyết Di bỗng nhiên đỏ lên, cô cảm khái nói : "Hạo Vân, nếu chị sinh ra trong một gia đình bình thường thì tốt biết mấy, nếu như vậy, chị sẽ không có nhiều phiền muộn trong đầu. Chị tình nguyện sống một cuộc sống của một cô gái bình thường, đi học, kết hôn, sinh con... Sau đó cùng chồng nuôi dạy con cái....."
Phương Hạo Vân nghe thấy , lạnh lùng trả lời : " Chị, thực ra chị bây giờ cũng có thể, do chị đã tự nhốt mình vào một cái lồng, là chị đã tự mình làm khổ mình . Chị đã trả giá quá nhiều cho cái còi của chị rồi." (vụ cái còi có ai còn nhớ ko )
Nghe thấy lời nói của Hạo Vân, Phương Tuyết Di đột nhiên cười khanh khách : "Hạo Vân, câu cuối cùng của em nói rất có lí....nhưng em biết không? Chị buộc phải cố gắng hơn nữa, nếu không, chị sẽ bị thương trường, bị thị trường.....thậm chí bị ba đào thải ra khỏi cục diện này..."
Nói đến đây, Khóe mắt Phương Tuyết Di lại đỏ lên. Trong đôi mắt đẹp đẽ thậm chí đã dâng lên một dòng nước lấp lánh.
Phương Hạo Vân thấy chị gái mình sắp khóc lên, liền vội vàng an ủi khuyên nhủ : " Chị, đều là do em là đứa em trai bất tài, gánh nặng công ty lớn như vậy đã đè nặng lên đôi vai chị.....chị yên tâm, sau này công việc ở công ty, em cũng sẽ học cách làm, em sẽ có gắng hết sức chia sẻ gánh nặng với chị."
Phương Tuyết Di nghe vậy trong lòng vui sướng, cô bỗng bật cười : " Hạo Vân, em có thể nghĩ như vậy, trong lòng người làm chị này rất vui, ba mẹ nói rất đúng, em đúng là đã lớn rồi."
Hai chị em cứ như thế vừa nói chuyện vừa uống rượu.
Cứ như vậy, hai người nói chuyện từ trưa cho đến chiều. Hôm nay trời âm u nhiều mây, tuy mặt trời vừa mới xuống núi, nhưng sắc trời đã ảm đạm rồi. Đèn điện xung quanh nhà nghỉ cũng đều bật sớm hơn, đèn điện neon bảy màu chiếu sáng lấp lánh, từ trong cửa sổ nhìn ra, mọi vật xung quanh đều hiện lên vừa thực vừa ảo, nó giống như thế giới truyện cổ tích rực rỡ những sắc màu.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius