Chương 76: Ta đến từ Sử Lai Khắc, đến từ Đường Môn! (Hạ)
Dịch:Minh Minh
Nguồn: 4vn.eu
Bối Bối liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo đang hôn mê trên ghế sô pha khẽ nói:
- Tiểu sư đệ thật sự rất giỏi. Lúc ấy tâm trạng của chúng ta đều bị vinh quang của Sử Lai Khắc ảnh hưởng nên hoàn toàn không có lo lắng căng thẳng mà cực kỳ phấn khích. Đệ tử đã nói với nó, trận này dưới sự chỉ huy của nó không những phải thắng mà còn thắng thật đẹp. Sau đó tiểu sư đệ an bài một loạt các hành động. Thật ra kết quả hôm nay vượt ngoài dự đoán của chúng ta. Chắc cả tiểu sư đệ cũng không ngờ được. Những người đó rơi vào bi kịch, 80% là vì nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ. Mã học tỷ nói rất đúng, danh tiếng của học viện Sử Lai Khắc chính là một vũ khí vô cùng mạnh mẽ.
- Vốn Hoắc Vũ Hạo sắp xếp chiến thuật là bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàn, đầu tiên nó sẽ dùng kỹ năng Mô Phỏng dọa đối thủ, kế đến dùng Vũ Hồn dung hợp kỹ cố gắng tước đoạt vũ hồn của thật nhiều người trong số bọn họ, tiếp theo chúng ta sẽ dùng kỹ năng mạnh nhất của mình một kích chiến thắng. Nhưng lá gan của mấy người bên học viện Thiên Linh lại quá bé, không ngờ tiểu sư đệ vừa Mô Phỏng ra sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm đã bị dọa hoảng hồn, thậm chí quên cả né tránh, trực tiếp trở thành mục tiêu của Vũ Hồn dung hợp kỹ của tiểu sư đệ và Vương Đông, vậy là xong. Nói thật, đệ tử cũng không ngờ bọn họ ngay cả 10% thực lực cũng không có khả năng phát huy. Trận đấu này chúng ta thắng hết sức đơn giản.
Vương Ngôn nghe lời giải thích này có chút nghi ngờ, thật sự đơn giản như lời Bối Bối nói vậy sao? Hắn nghiên cứu rất nhiều về Hồn Sư, lúc ấy, hắn rõ ràng thấy Hoắc Vũ Hạo đã phóng ra một kỹ năng nào đó rồi mới tiếp tục dùng Vũ Hồn dung hợp kỹ. Các học viên của học viện Thiên Linh cho dù sợ hãi và căng thẳng cũng không thể nào thấy công kích trước mặt mà không thể tránh né.
Rực rỡ trong Điêu tàn - Hoàng Kim Lộ, Vũ Hồn dung hợp kỹ này của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông la một kỹ năng kỳ lạ nhất mà Vương Ngôn từng thấy, uy lực của nó mạnh không gì có thể bàn cãi nhưng nhược điểm chí mạng chính là chỉ có thể công kích một đường thẳng, cho nên, nếu muốn đạt được hiểu quả lớn nhất thì phải làm cho đối thủ không có cơ hội né tránh. Nếu không làm sao một chiêu trúng cả bảy người cơ được.
- Không thể nào đơn giản như vậy.
Đái Thược Hành đột nhiên lên tiếng, một câu này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Đái Thược Hành nói:
- Các ngươi không thấy uy lực của Vũ Hồn dung hợp kỹ lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều sao? Mà rõ ràng trong thời gian qua tu vi của bọn họ không hề tăng lên rõ rệt, lại càng không có đột phá bình cảnh. Điều này chứng tỏ tụi nó đã dùng hết khả năng của mình, thậm chí còn sử dụng một cách đặc thù nào đó để tăng uy lực của kỹ năng, cho nên đối thủ mới cảm thấy sợ hãi mà sau đó lập tức rời khỏi sàn đấu.
Bối Bối gật đầu nói:
- Đái học trưởng nói đúng lắm, lẽ ra với thực lực của hai đứa nó, thi triển xong Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng không thể nào suy yếu đến thế này.
Vương Ngôn đứng lên nhìn Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu và Hòa Thái Đầu tươi cười nói:
- Bất kể hai đứa nó đã dùng cách gì, nhưng chúng ta đã thắng, đã thành công giữ được vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Ta dám chắc đây là lần đầu tiên học viện Sử Lai Khắc tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có một trận chiến sảng khoái như thế này, các ngươi đã chứng minh cho những người khác thấy thực lực của học viện Sử Lai Khắc là như thế nào, từ đây, những người nghi ngờ các ngươi đều phải ngậm miệng lại. Ta xin đại diện học viện cám ơn các ngươi.
Vương Ngôn nói xong liền cúi người trước năm người Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông đang ngủ say trên sô pha.
Lần chiến thắng này có ý nghĩa rất lớn với học viện Sử Lai Khắc. Ít ra lúc này bọn họ không bị loại, và tiếp đó mặc dù phải nỗ lực đợi ba người Mã Tiểu Đào hồi phục nhưng hiện giờ với biểu hiện của bọn họ ở vòng đấu loại, và thái độ hôm nay của Hoắc Vũ Hạo, e là các đối thủ của bọn họ vừa gặp được đội của học viện Sử Lai Khắc sẽ cực kỳ căng thẳng và sợ hãi.
Bối Bối thở dài trầm giọng nói:
- Vương lão sư, ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng hết khả năng đợi viện quân đến hoặc đợi mấy vị học trưởng hồi phục, mỗi trận đều sẽ chiến thắng.
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Trước tiên đỡ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lên giường đã, cho bọn chúng nghỉ ngơi thoải mái một chút, hôm nay hai đứa nhỏ này chính là công thần. Theo tình hình này, ta muốn đi nghiên cứu chiến thuật một chút để các trận tiếp theo các ngươi cũng thoải mái hơn.
Vì thế mọi người cũng không để ý nhiều và Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông lại một lần nữa ngủ cùng một giường lớn.
Sau trận đấu thứ nhất đầy kích thích, cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lại tiếp tục diễn ra đầy khí thế, chẳng qua biểu hiện của học viện Sử Lai Khắc và Hoắc Vũ Hạo, đã khắc sâu ấn tượng với những khán giả đến xem rồi. Nhất là câu nói đầy khí phách lúc rời sàn đấu kia. Học viện Sử Lai Khắc, Đường Môn, hai cái tên này lại một lần nữa vang dội khắp thành Tinh La.
Khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tỉnh dậy thì phố đã lên đèn. Nói một cách chính xác hơn là Vương Đông tự giật mình tỉnh dậy còn Hoắc Vũ Hạo thì bị hù mà tỉnh ngủ.
Lúc Vương Đông còn mơ mơ màng màng chưa kịp tỉnh táo thì phát hiện bên cạnh mình còn một người nữa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là, tung cước...
Vì thế, Hoắc Vũ Hạo đầy bi kịch lăn đùng xuống sàn, như thế còn không tỉnh được sao?
- Ngươi làm gì đó?
Hoắc Vũ Hạo đùng đùng nổi giận bò lên giường nói.
Sau đó Vương Đông mới giật mình xấu hổ nói:
- Ta không biết là ngươi! Ai bảo ngươi ngủ ở phòng ta.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người rồi nhìn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lại càng tức tối nói:
- Tầm xàm, phòng này của ta. Ngươi ngủ giường ta thì thôi đi lại còn đá ta xuống giường, ngươi muốn gì đây hả?
- Ặc... ta không biết ta đang ngủ giường của ngươi...
Vương Đông xấu hổ một lát rồi lại trừng mắt nói:
- Ngươi quát cái gì? Đá một cái là chết sao? Ngươi và ta ngủ chung một chỗ ngươi còn để ý sao?
- Ta có để ý đâu. Với lại ta với ngươi ngủ chung thì sau? Đâu phải lần đầu.
- Ngươi...
Vương Đông phát hiện mình nói không lại Hoắc Vũ Hạo nên lấy mền quấn lấy hắn rồi nhờ vào hồn lực mạnh mẽ hơn Hoắc Vũ Hạo mà đè vai hắn xuống ngồi lên người hắn.
- Có phục không?
Vương Đông dữ tợn nói:
Hoắc Vũ Hạo cười to:
- Đương nhiên là không. Ngươi làm gì được ta?
Vương Đông ngẩn người, bởi vì hắn sực nhớ mình không biết nên xử lý Hoắc Vũ Hạo thế nào. Cũng trong tích tắc Vương Đông sững sờ, Hoắc Vũ Hạo lập tức nhân cơ hội, vai bị đè nhưng khủy tay và các ngon tay vẫn còn hoạt động được. Hắn lập tức nhẹ nhàng rút một cánh tay ra rồi khẽ chạm vào lưng Vương Đông.
Nhất thời cả người Vương Đông như bị điện giật, sau đó bật ngửa ra sau cười thành tiếng. Cơ hội tốt thế này Hoắc Vũ Hạo làm sao bỏ qua được, hắn lập tức rút tay lại và cả hai hoán đổi vị trí cho nhau.
Tuy còn cách một cái mền nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm nhận được cơ thể mềm mại của Vương Đông, hắn cười xấu xa nói:
- Cơ thể ngươi mềm mại thật nha, làm gối ôm cũng được đấy. Có phục không?
Vương Đông lập tức làm theo dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo ban nãy:
- Đương nhiên là không. Ngươi làm gì được ta?
Hoắc Vũ Hạo lập tức đảo mắt nhìn Vương Đông từ trên xuống dưới khiến Vương Đông có chút hốt hoảng.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ta nhớ không lầm có người bảo sợ nhột.
Vừa nói xong, hắn liền lập tức đưa mười ngón tay đến bên hông Vương Đông.
- Ha ha ha ha
Nhất thời cả người Vương Đông cong lại như con tôm và cười như điên.
- Ta phục, ta phục rồi, ta cho ta đi, dừng lại đi, nhột chết ta, ha ha ha.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngừng tay nhìn Vương Đông với vẻ ngơ ngác sững sờ.
Vương Đông thở hổn hển đẩy Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trên người mình xuống:
- Ngươi, ngươi chờ đó, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Hoắc Vũ Hạo lại dường như không nghe thấy lời uy hiếp của Vương Đông mà đột nhiên chỉ tay vào mặt Vương Đông nói:
- Vương Đông, ban nãy, giọng của ngươi tại sao đột nhiên thay đổi?
Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo phát hiện ban nãy Vương Đông bị mình cù lét, tiếng cười vô cùng dễ nghe, hoàn toàn khác với giọng nói bình thường của hắn. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã ở chung suốt một năm, có thể nói cả hai vô cùng hiểu nhau.
Vương Đông cũng ngẩn người, khóe mắt lộ ra một chút kinh hoảng khó nhận biết được, hắn lập tức ngắt lời.
- Bậy bạ, có khác gì đâu. Nhất định là ngươi nghe nhầm. Hơn nữa, ngươi đè trên người ta như thế tiếng cười có khác cũng có gì lạ đâu? Chẳng lẽ còn có người nào giả mạo ta sao?
Hoắc Vũ Hạo nghe có vẻ đúng gật dù nói:
- Cũng đúng, ngươi thối hoắc như thế, làm sao có ai giả mạo được.
- Im đi, ta tắm rửa mỗi ngày, vô cùng thơm tho nha, ngươi mới thối hoắc.
Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Đông có vẻ thẹn quá hóa giận liền vội vàng đổi đề tài:
- Được rồi, không giỡn nữa. Hôm nay chúng ta thắng rồi a!
Vương Đông ngẩn người, sau đó tình cảnh vạn người chăm chú quan sát mình vào ban sáng lại một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn. Nhất là bóng hình Hoắc Vũ Hạo kiêu ngạo trước mười vạn người, đây là tên nhóc vừa bắt nạt mình sao? Thật sự là một người sao?
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
(*) tuyết gia là xì gà, ban nãy định để luôn nhưng về sau có chút không ổn nên thôi để theo tiếng Hán, câu thần chú ngày xưa giống bạn Áo Tư Tạp =))
Tạm dịch câu thần chú trên là: Lão tử có điếu xì gà thô, sau này sẽ dùng câu này, tên chương cứ để nguyên tiếng Hán =)).
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo chưa đến mười ba tuổi nhưng ban sáng dáng vẻ hắn đứng trên võ đài lại vô cùng cao lớn. Và cái khí thế kiêu ngạo ngút trời kia phân nửa cũng là giả bộ nhưng thật sự khiến người người rung động. Cộng với sáu cái Hồn Hoàn màu đỏ như máu kia đã khắc sâu vào trí nhớ của Vương Đông khó mà xóa nhòa được.
- Sao mà lúc ta đến cạnh ngươi, số Hồn Hoàn trên người ta cũng thành sáu?
Vương Đông hỏi.
Hoắc Vũ Hạo đáp:
- Kỹ năng Mô Phỏng kia lấy ta làm trung tâm, trong phạm vi ba thước có thể thoải mái muốn biến hóa cái gì cũng được. Đây là lý do tại sao ta bảo ngươi đến gần ta mới phóng thích ra Vũ Hồn. Sáu Hồn Hoàn đã là cấp độ cao nhất đánh vào tâm lý của đối thủ. Hai người chúng ta cùng mô phỏng ra cấp bậc Hồn Đế, nhất định đủ để hù dọa bọn họ. Bất quá ta không ngờ bọn họ lại yếu đuối đến thế, sau khi bị Tinh Thần Kiền Nhiễu của ta tấn công liền ngây dại cả người. Hơn nữa, ngươi dùng Hoàng Kim Chi Mang thiêu đốt Hạo Đông Lực giỏi lắm, hiệu quả rất tốt, uy lực Hoàng Kim Lộ mặc dù không tăng nhưng phạm vi công kích lại lớn hơn một chút. Hồn Cốt cánh tay trái kia dường như rất phù hợp với Vũ Hồn dung hợp kỹ của chúng ta.
Vương Đông nhún vai nói:
- Nhưng tác dụng gia tăng biên độ này nháy mắt đã rút hết Hạo Đông Lực của chúng ta. Nếu có sai lầm gì thì nguy to. Trận chiến này mặc dù đánh đã lắm nhưng đã bại lộ một phần kỹ năng mạnh nhất của chúng ta rồi. Không phải mất nhiều hơn được sao?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Không thể nói vậy. Trận đấu này rất quan trọng với chúng ta, không những là trận đấu đầu tiên mà còn lại trận đấu loại. Chúng ta đại diện cho học viện, tuổi tác của chúng ta lại dễ nhận biết. Nếu chiến đấu theo kiểu bình thường chẳng phải ép tất cả chúng ta đều bị bại lộ thực lực sao? Bây giờ không giống bình thường. Hai đứa mình đều rõ ràng chưa đến mười lăm tuổi nhưng tu vi lại đến bậc Hồn Đế, như vậy còn không đủ làm mọi người hoảng sợ sao? Bọn họ kinh hoảng sẽ lại càng sợ chúng ta hơn, sau đó nếu chiến đấu gặp chúng ta nhất định sẽ vô cùng căng thẳng. Như thế chúng ta mới có cơ hội chiến thắng và kéo dài thời gian đợi các học trưởng hồi phục thực lực. Đồng thời, mặc dù chúng ta bị bại lộ thực lực nhưng những người còn lại thì không, đấy là vấn đề quan trọng nhất. Hơn nữa, Hoàng Kim Lộ của chúng ta cần ba ngày mới có thể tiếp tục sử dụng. Ngày đầu chúng ta dùng, vậy thì đến hôm thi đấu vòng tròn lại có thể dùng tiếp. Vậy chẳng nhất cử lưỡng tiện hay sao?
- Sau trận đấu này, ta mới thực sự hiểu rõ danh tiếng của học viện Sử Lai Khắc đệ nhất đại lục là lớn đến mức nào. Nếu không nhờ nó, làm sao trận vừa rồi chúng ta thắng dễ dàng như vậy.
Vương Đông do dự nói:
- Nhưng chúng ta sớm muộn gì cũng bại lộ thôi. Mà các trận đấu càng về sau càng không dễ dàng. Hơn nữa, sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm của ngươi cũng ảo quá. Thật ra ta thấy nếu lúc đó ngươi chỉ biến một cái Hồn Hoàn thứ sáu là Hồn Hoàn mười vạn năm thì hợp lý hơn. Lúc đó những người khác bị màu sắc Hồn Hoàn của ngươi dọa cho đờ đẫn nhưng hôm nay về nghĩ lại bọn họ sẽ thấy có điểm sơ hở. Chưa đến mười lăm tuổi đạt bậc Hồn Đế tuy khá chấn động nhưng còn tin tưởng được, còn sáu Hồn Hoàn mười vạn năm thì hoàn toàn là không thể rồi.
- Ách... ngươi nói cũng đúng.
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:
- Lúc ấy nóng lòng quá. Ta chỉ nghĩ cố gắng làm cho mọi người thấy học viện Sử Lai Khắc mạnh mẽ mà thôi. Cho nên biến ra sáu Hồn Hoàn mười vạn năm. Giờ ngẫm lại thấy mình thật ngốc. Nhưng thôi, đã đến nước này cũng không còn cách cứu vãn. Mặc kệ bọn họ nghĩ gì cũng được.
Vương Đông đưa tay ôm sau ót ngã người xuống giường nhìn trần nhà nói:
- Thật ra chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều, cứ làm hết sức là được. Dù sao với thực lực của chúng ta muốn đạt chức quán quân là không thể. Thắng một trận hay một trận vậy thôi.
Hoắc Vũ Hạo cũng nằm xuống bên cạnh hắn làm động tác tương tự:
- Cũng không hẳn, đợi ba người Tiểu Đào học tỷ hồi phục thì chúng ta vẫn còn cơ hội đạt chức quán quân.
Khuỷu tay Vương Đông chạm phải khuỷu tay Hoắc Vũ Hạo liền buông xuống:
- Đi, biến xa xa khỏi ta một chút. Chuyện này làm sao ta biết được. Có lẽ vẫn còn cơ hội? Dù sao Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành đều là cường giả bậc Hồn Đế. Hừ, Tiểu Đào học tỷ, thân thiết quá ha. Không ngờ ngươi lại là người luyến mẫu tình kết (thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình).
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Ngươi mới thế. Không hiểu sao ngươi lại không thích cô ấy nữa?
Vương Đông xoay người đối mặt với Hoắc Vũ Hạo, lấy tay búng vào đầu hắn một cái:
- Đừng quên ngày xưa chúng ta suýt chút chết trên tay cô ấy. Ngươi là tên tiểu tứ thấy sắc quên nghĩa.
Hoắc Vũ Hạo bị đánh đau quá ôm lấy trán mình bất mãn nói:
- Gì, ta mới mười hai tuổi, sắc cái gì chứ? Trong đầu ngươi toàn cái thứ gì thế? Suy nghĩ bậy bạ, tư tưởng không lành mạnh. Ở tuổi này chúng ta chỉ nên lo học, còn phải học thật giỏi, mỗi ngày đều phải nhìn về phía trước. Không được nghĩ đến chuyện khác, biết chưa?
Vương Đông nhanh rút lại tay rồi ôm mền che trước ngực, nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ cảnh giác:
- Ngươi muốn làm gì?
Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn hắn:
- Đồ điên, tu luyện.
Bởi vì bọn họ đã thắng trận đấu vòng loại nên hai ngày sau vẫn có thể thoải mái nghỉ ngơi, nhưng viện quân mà bọn họ ngày đêm trông ngóng vẫn không thấy tung tích.
Hai ngày này người bận rộn nhất là Vương Ngôn, hắn cứ ra ra vào vào rất có dáng vẻ thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Mãi đến chiều tối ngày thứ ba, hắn mọi gọi mọi người đến phòng họp.
- Tiểu Đào, thương thế của ba ngươi thế nào rồi?
Vương Ngôn vừa ngồi xuống liền nhìn ba người Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần hỏi.
Mã Tiểu Đào nói:
- Mấy ngày nay nghỉ ngơi dưỡng thương đã đỡ hơn nhiều rồi, thương thế khôi phục không ít. Trong vòng nửa tháng khôi phục là chuyện bình thường, còn nếu toàn lực ra tay trong vòng mười ngày cũng được. Nhưng chỉ sợ thương thế sẽ càng nặng thêm.
Hồn Sư bị nội thương là cực kỳ nghiêm trọng, nội tạng bị va chạm sẽ lệch vị trí sau đó dẫn đến một loạt các hậu quả khác nhau. May mà hôm đó ba người bọn họ không có trúng độc. Nếu không thời gian nghỉ ngơi không phải chỉ là nửa tháng. Như mấy người đã được đưa về học viện chữa trị, không dưỡng thương ba tháng thì tuyệt đối không thể khôi phục. Đến hôm nay rồi, ba người Mã Tiểu Đào vẫn lòng đầy căm phẫn khi nhớ lại thời điểm ở Minh Đấu Sơn Mạch. Năng lực của tên hồn sư kia quá tà ác. Thi thể vẫn có thể tạo thành một kỹ năng công kích cực mạnh đúng là chuyện trước nay chưa từng nghe thấy. Nếu không bọn họ làm sao chịu thiệt thòi lớn đến vậy.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
(*) tuyết gia là xì gà, ban nãy định để luôn nhưng về sau có chút không ổn nên thôi để theo tiếng Hán, câu thần chú ngày xưa giống bạn Áo Tư Tạp =))
Tạm dịch câu thần chú trên là: Lão tử có điếu xì gà thô, sau này sẽ dùng câu này, tên chương cứ để nguyên tiếng Hán =)).
Đái Thược Hành nói:
- Tình trạng của ta cũng không khác lắm.
Lăng Lạc Thần gật đầu:
- Khôi phục bình thường.
Vương Ngôn nói:
- Vậy thì tốt rồi.
Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn về phía bảy người Bối Bối.
- Sau trận đầu tiên, khí thế của học viện Sử Lai Khắc chúng ta càng làm vinh quang của Sử Lai Khắc càng thêm rực rỡ. Hai ngày nay ta vừa đến quan sát các học viện khác chiến đấu, vừa nghe ngóng xem các học viện khác nghĩ gì về chúng ta. Cuối cùng thu được kết quả tốt lắm. Hiện giờ, trong mắt những học viện khác, học viện Sử Lai Khắc chúng ta vô cùng bí ẩn và mạnh mẽ, bọn họ không đoán được thực lực của học viện chúng ta đạt đến cấp độ nào. Và dĩ nhiên, Vũ Hạo là đối tượng bọn họ nhắc đến nhiều nhất. Ngày đó mặc dù Vũ Hạo không cố ý nhưng trong mắt bọn họ, Vũ Hạo là thủ lĩnh của đội dự thi lần này.
Bối Bối mỉm cười nói:
- Thực tế cũng đúng vậy mà.
Hoắc Vũ Hạo đỏ mặt nói:
- Đại sư huynh đừng có đùa đệ, đệ có thực lực ấy sao?
Bối Bối nghiêm mặt nói:
- Đây là thi đấu, tuy thực lực là quan trọng nhất nhưng không phải cái gì cũng đánh giá bằng thực lực. Trận đấu đầu tiên không phải đệ làm tốt lắm sao? Đệ có thể hỏi xem những người ở đây ai có thể làm tốt hơn đệ chứ? Huynh nghĩ, ba vị học trưởng cũng chưa chắc có thể một kích chiến thắng như thế.
Mã Tiểu Đào cười nói:
- Bối Bối nói đúng lắm, biểu hiện hôm đó của đệ rất tuyệt vời. Tuy rằng tu vi của đệ không ra gì nhưng chúng ta không thể không thừa nhận khả năng giả thần giả quỷ đệ là nhất.
Chỉ cần đối mặt với Mã Tiểu Đào, Hoắc Vũ Hạo lại không kềm được mà xấu hổ. Vương Đông ngồi bên cạnh cũng không chịu thua:
- Mã học tỷ, Vũ Hạo có giả thần giả quỷ cũng vì chiến thắng của học viện thôi.
Mã Tiểu Đào nghe thế chỉ cười cười không nói gì nữa, có điều ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có chút tối lại.
Vương Ngôn phất tay ý bảo mọi người im lặng rồi nói tiếp:
- Theo quan sát hai ngày nay của ta. Vòng đấu loại đầu tiên này có thể miêu tả bằng hai chữ "thảm thiết". Không có học viện nào có thể chiến thắng nhẹ nhàng như học viện chúng ta cả. Cho dù học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng không ngoại lệ, đối thủ của bọn họ kiên cường chống cự đến cả mười phút mới chấm dứt. Như thế mới làm cho chúng ta có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Ngày mai bắt đầu thi đấu vòng tròn. Danh sách vòng thi đấu này cũng đã có rồi, chính là dựa theo thứ tự của vòng đấu loại. Kế tiếp ta sẽ sắp xếp chiến thuật của trận đấu ngày mai.
Sau lần chỉ huy của Vương Ngôn ở trận chiến với bọn cướp Tử Vong Chi Thủ, hiện giờ thân phận lão sư của hắn đã được ba người đệ tử nội viện hoàn toàn công nhận.
Vương Ngôn nói:
- Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu là học trò của ta, năng lực của bọn chúng ta tương đối hiểu rõ. Nhưng còn bốn người còn lại thì không, nếu không rõ sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự sắp xếp của ta. Cho nên, ta mong các ngươi có thể nói cho ta biết rõ ràng Hồn Kỹ của mình.
Đối với Hồn Sư, Hồn Kỹ là một trong những bí mật lớn nhất của mình. Nhưng trong học viện lại không giống như vậy, huống chi trước mắt là một cuộc thi lớn, yêu cầu này của Vương Ngôn là vô cùng hợp lý.
Bối Bối gật đầu, bản thân hắn là đội trưởng nên sẽ là người đầu tiên lên tiếng làm gương cho mọi người.
- Hồn Kỹ của ta tổng cộng có bốn cái, theo thứ tự là Lôi Đình Long Trảo, Lôi Đình Vạn Quân, Lôi Đình Chi Nộ và Lôi Đình Long Thủ.
Vừa nói hắn vừa giảng giải rõ ràng cụ thể những kỹ năng ấy có tác dụng gì. Sau khi hắn nói xong là đến Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.
Từ Tam Thạch ở ngoại viện cũng không kém Bối Bối là bao, nên bốn kỹ năng của hắn cũng khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Hồn Kỹ của Giang Nam Nam cũng khá mạnh, nhất là một đấu một, hồn kỹ của nàng nhất định sẽ khiến đối thủ khắc sâu ấn tượng.
Thứ tư, là đến tượng Hồn Tông Hòa Thái Đầu.
- Thái Đầu, ngươi là Hồn Đạo Sư. Theo lý ta không cần hỏi kỹ năng của ngươi. Nhưng tình huống lúc này khá đặc biệt, chúng ta phải sử dụng hết những kỹ năng hữu dụng. Có thể nói Hồn Kỹ của ngươi cho chúng ta biết không?
Vương Ngôn quay sang hỏi Hòa Thái Đầu.
Hòa Thái Đầu gật đầu, nhưng vẻ mặt có chút xấu hổ:
- Thật ra, Hồn Kỹ của ta cũng có chút tác dụng, nhưng không biết mọi người có muốn sử dụng hay không. Cho nên, ta chưa bao giờ cho mọi người thấy.
Sau khi Hòa Thái Đầu nói xong, nhất thời làm Hoắc Vũ Hạo nhớ lại lần đầu gặp Hòa Thái Đầu, vị sư huynh thân yêu của hắn có dùng một thứ gì đó vừa dài vừa đen, vẻ mặt hắn nhất thời có chút quái lạ.
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Cái gì cũng có chỗ hữu dụng, không sao cứ nói đi. Cho chúng ta xem Vũ Hồn của ngươi xinh đẹp hiếm thấy như thế nào.
Hòa Thái Đầu nhìn mọi người xung quanh có chút chột dạ nói:
- Nhưng các ngươi phải hứa không được cười.
Mã Tiểu Đào nghiêm túc gật đầu nói:
- Được, chúng ta sẽ không cười. Nhanh lên. Con trai mà cứ rề rề bực mình quá.
Hòa Thái Đầu đỏ mặt nói:
- Lão tử có điếu xì gà thô.
Mã Tiểu Đào ngẩn người giận dữ nói:
- Ngươi nói cái gì đó?
Bất quá, lửa giận của nàng chưa kịp bộc phát đã thấy Hồn Hoàn màu vàng đầu tiên trong bốn cái Hồn Hoàn hai vàng hai tím trên người Hòa Thái Đầu lóe sáng, trên tay hắn xuất hiện một thứ vừa dài vừa đen to thật to y hệt cái lần trước Hoắc Vũ Hạo đã thấy.
Không khí cả phòng họp đột nhiên vô cùng yên tĩnh, mọi người trừ Hoắc Vũ Hạo đều nhìn chằm chằm vào Hòa Thái Đầu, hắn thấy tình hình có vẻ không ổn liền nhấn mạnh:
- Không được cười, đã nói không được cười.
- Hahahahahaha
Cả phòng họp đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng cười, tất cả mọi người đều ôm bụng cười lăn lộn, ngay cả lão sư Vương Ngôn cũng không ngoại lệ.
Xinh đẹp hiếm thấy, quả nhiên là xinh đẹp hiếm thấy a! Vũ Hồn của Hòa Thái Đầu không ngờ lại xinh đẹp hiếm thấy đến mức này. Đúng là chuyện mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Tiếng cười của bọn họ vang tận ra bên ngoài, khiến Mã Như Long, đội trưởng đội chính thức của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đi ngang nghe thấy cũng phải nhíu mày tự hỏi không biết đám người học viện Sử Lai Khắc có chuyện gì mà cười đùa vui vẻ như vậy? Ngày mai là bắt đầu thi đấu vòng tròn rồi mà.
Hòa Thái Đầu thẹn quá hóa giận quay sang nhét điếu xì gà kia về phía Từ Tam Thạch đang há mồm cười to.
Từ Tam Thạch đang ôm bụng cười liền ngẩn ngơ. Sau đó không biết Hòa Thái Đầu làm thế nào mà tay phải xuất hiện một ngọn lửa châm vào điếu xì gà.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Từ Tam Thạch bị luồng khói nồng đậm bất ngờ xuất hiện mà nghẹn họng ho khan từng tiếng.
Hòa Thái Đầu hừ một tiếng nói:
- Ta đã không muốn mà mọi người cứ ép ta phải nói. Đã bảo không cười mà cứ cười, mọi người nói chuyện không giữ lời gì hết.
Lúc này mọi người vất vả lắm mới có thể ngừng cười, cả đám cười đến nỗi đau cả bụng. Nhất là Mã Tiểu Đào, nàng cứ nghĩ Hòa Thái Đầu mắng mình, nhưng ai dè đấy là câu hồn chú của hắn.
- Ta hỏi này Thái Đầu! Vũ Hồn của ngươi là hệ gì?
Mã Tiểu Đào nhịn cười hỏi nhưng vừa hỏi xong lại "phụt" một tiếng bật cười ha hả.
Vẻ mặt Hòa Thái Đầu có chút buồn bã xen lẫn tức giận.
- Cô là học tỷ nội viện thật sao? Có cái này cũng không biết? Chỉ có Hồn Sư hệ Thực Vật chúng ta mới có Hồn Chú thế này. Ta, là một Hồn Sư hệ Thực Vật.
Đúng lúc này, đột nhiên Từ Tam Thạch kêu lên một tiếng sảng khoái. Đồng thời ngắt ngang điếu xì gà trên miệng, sau đó hắn hít sâu một hơi rồi thở ra một luồng khói màu trắng khiến cả phòng họp tràn ngập mùi thuốc lá.
- Được được, nâng cao tình thần, đầu óc tỉnh táo, còn vô cùng thoải mái nữa.
Bối Bối ở bên cạnh vừa cười ha hả vừa nói:
- Ừ, ngươi ngậm "điếu xì gà to" của Hòa Thái Đầu còn không thoải mái nữa sao?
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu không hiểu ý Bối Bối nói gì, những người khác thì cười vang, còn Từ Tam Thạch đỏ mặt tức giận, Giang Nam Nam xấu hổ cúi đầu.
Từ Tam Thạch đùng đùng nhào về phía Bối Bối, hắn muốn nhét phần còn lại của điếu xì gà vào miệng Bối Bối:
- Ngươi nói ta à, nói ta à, cho ngươi hút thử một ngụm cho biết mùi.
Có đánh chết Bối Bối cũng không để Từ Tam Thạch được như ý, hắn liều mạng phản kháng, cả hai về sức mạnh cũng ngang ngửa nhau nên nhất thời Từ Tam Thạch không làm được gì.
Vương Ngôn vất vả lắm mới nín cười được, hắn nói:
- Thôi được rồi, đừng có làm ồn nữa. Thái Đầu a, Vũ Hồn hệ Thực Vật của ngươi rốt cuộc có tác dụng gì?
Hòa Thái Đầu hừ một tiếng không thèm trả lời.
Vương Ngôn bật cười nói:
- Thôi thôi, mọi người không cười nữa, thật ra ngươi cũng không thể trách chúng ta. Thật sự câu hồn chú của ngươi khá đặc biệt. Chúng ta làm sao nhịn được đây? Nói nhanh đi, có khi tác dụng của nó sẽ giúp đỡ được chúng ta.
Lúc này Hòa Thái Đầu mới lên tiếng nhưng không chút vui vẻ gì:
- Đây là Hồn Kỹ thứ nhất của ta, gọi là Tinh Thần Hưng Phấn Xì-Gà To. Mỗi điếu xì gà có thể đốt được chừng mười phút, trong lúc hút nó, mọi người sẽ được tăng cường tinh thần lực, thật ra hồn kỹ này người sử dụng thích hợp nhất là Vũ Hạo. Nếu nó dùng, ta đảm bảo uy lực Hồn Kỹ của nó ít nhất có thể tăng lên 10%.
Mọi người vốn còn đang cười cười vui vẻ nhưng vừa nghe Hòa Thái Đầu nói xong đều giật mình khiếp sợ nhìn nhau.
Vương Ngôn là người đầu tiên có phản ứng:
- Hồn Kỹ có thể tăng phúc cho Tinh Thần Lực? Hơn nữa còn một lần tăng 10%?
Hòa Thái Đầu gật đầu nói:
- Đúng thế. Đây không phải là kỹ năng bình thường của bất cứ hồn sư hệ Thực Vật sao? Chúng ta so với Hồn Sư hệ Phụ Trợ còn kém xa. Ta nghe nói ở năm hai có một nữ đệ tử của gia tộc Cửu Bảo Lưu Ly, kỹ năng tăng phúc của cô bé ấy mới lợi hại.
Vương Ngôn nói:
- Nhưng kỹ năng của cô bé tiêu hao hồn lực liên tục. Còn kỹ năng chế tạo xì gà này của ngươi cần tiêu hao liên tục sao? Hơn nữa Hồn Kỹ của Hồn Sư hệ thực Vật luôn luôn tiêu hao rất ít hồn lực. À, ngươi có Hồn Kỹ nào tăng phúc cho uy lực của Hồn Kỹ không?
Hòa Thái Đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đúng là Hồn Lực tiêu hao không nhiều. Vì phần lớn hồn lực ta đều dùng để sử dụng Hồn Đạo Khí. Còn phần hồn lực dùng để tăng phúc ít quá ta cũng không để ý đến nữa. Ta phụ thêm Hồn Hoàn chủ yếu vì tăng tu vi và Hồn Lực mà thôi. Trong bốn Hồn Kỹ hiện giờ của ta, chỉ có Hồn Kỹ đầu tiên là thường được sử dụng, vì dùng nó thì thao tác sử dụng Hồn Đạo Khí sẽ tăng lên. Tuy nhiên, ba cái Hồn Kỹ còn lại ta cũng chỉ biết sơ sơ tác dụng thôi.
Vương Ngôn quay sang nhìn mọi người xung quanh trâm giọng nói:
- Các ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?
Đái Thược Hành lập tức đáp:
- Hệ Vũ Hồn có lẽ đã bỏ lỡ một vị Hồn Sư hệ Thực Vật có thiên phú dị bẩm.
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Chính xác, đúng là thế.
- Hả?
Hòa Thái Đầu lắp bắp kinh hãi nói:
- Các ngươi không phải nói ta chứ?
Vương Ngôn gượng cười nói:
- Không phải ngươi thì là ai đây? Thái Đầu, có lẽ ngươi cũng biết, trong Sử Lai Khắc Thất Quái đời đầu của học viện Sử Lai Khắc chúng ta có một vị Hồn Sư hệ Thực Vật. Người đó cũng có Hồn Chú cực kỳ buồn cười giống ngươi, nhưng cuối cùng lại là một cường giả khủng bố. Hơn nữa sau đó còn cưới người thừa kế của gia tộc Cửu Bảo Lưu Ly Tông, người đó cũng chính là người đã giúp Thất Bảo Lưu Ly thăng cấp lên Cửu Bảo Lưu Ly - Trữ Vinh Vinh (*)! Ta khẳng định lại một lần nữa, Hồn Sư hệ Thực Vật không phải là phế vật. Nếu như nói trong bảy người, Bối Bối là thủ lãnh, Hoắc Vũ Hạo là bộ não thì ngươi, Hồn Sư hệ Thực Vật chính là một hậu cần không thể thiếu của cả đội ngũ.
(*): Lẽ ra phải là Ninh Vinh Vinh, nhưng để Trữ Vinh Vinh cho thống nhất với phần 1, chú thích này mình cũng có nói khi xuất hiện nhân vật Ninh Thiên rồi, bây giờ nói lại một lần nữa cho những bạn nhỡ quên không phải thắc mắc.
Hòa Thái Đầu vô cùng kinh ngạc khi nghe những lời này của Vương Ngôn. Từ trước đến nay, hắn cứ tưởng vũ hồn của mình ngoài chuyện có thể tu luyện ra thì chẳng khác gì Phế Vũ Hồn. Ngày trước khi Phàm Vũ nhận hắn làm đồ đệ biết hắn là Hồn Sư hệ Thực Vật cũng không để ý lắm, vì sư phụ của hắn chỉ một lòng đào tạo hắn làm Hồn Đạo Sư mà thôi. Với lại cái hồn chú kia rất dễ khiến người khác hiểu lầm nên bình thường Hòa Thái Đầu lại càng ít sử dụng đến. Mãi đến hôm nay gặp Vương Ngôn mới có người nhận ra sự thần kỳ của kỹ năng ấy. Hơn nữa y còn bảo hắn có khả năng trở thành một Hồn Sư cường đại.
Nhất thời Hòa Thái Đầu cảm thấy tương lai trước mắt vô cùng rực rỡ, khiến hắn ngẩn người không biết nên nói gì cho phải.
Vương Ngôn nói:
- Không cần nghi ngờ. Nghe ta giải thích ngươi sẽ hiểu thôi. Ngươi có biết trong quân đội, Hồn Sư được hoan nghênh nhất là hệ gì không? Câu trả lời chính là hệ Thực Vật. Đúng vậy, là hệ Thực Vật cực kỳ hiếm thấy lại vô cùng yếu ớt chứ không phải hệ Cường Công, Phòng Ngự, Mẫn Công, Khống Chế hay Phụ Trợ.
- Tại sao lại thế?
Vương Ngôn tự hỏi tự đáp:
- Bởi vì một Hồn Sư hệ Thực Vật có thể trở thành hậu cần tiếp tế cho cả một đại quân, thậm chí đại quân đó còn nhờ sự phụ trợ kia mà sức chiến đấu tăng lên mạnh mẽ. Nếu là Chiến Hồn Sư thì đại quân đó cùng lắm chỉ có thể đứng ngoài làm khán giả, đôi khi thậm chí còn trở thành vật hi sinh nữa. Chỉ có Khí Hồn Sư hệ Thực Vật mới có thể thật sự phối hợp được với quân đội. Điếu xì gà to kia của ngươi thật sự có thể tăng 10% Tinh Thần Lực? Biên độ tăng trưởng này đúng là không thấm vào đâu so với các Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ nhưng so với các hồn sư hệ Thực Vật đã là thiên tài trong thiên tài rồi.
Hòa Thái Đầu hoàn toàn ngẩn người:
- Ta... ta vẫn chưa hiểu.
Vương Ngôn nói:
- Ta hỏi ngươi, nếu cho ngươi đủ thời gian ngươi có thể chế tạo ra bao nhiêu điếu xì gà? Cứ tính với cấp bậc hồn lực hiện giờ của ngươi đi.
Hòa Thái Đầu nói:
- À, ít nhất là 1000. Bất quá điếu xì gà này hai ngày không sử dụng sẽ hỏng mất.
Vương Ngôn kinh ngạc mở to hai mắt:
- Cái gì? Hai ngày? Ngươi nói Vũ Hồn Tuyết Gia (xì gà) của ngươi sau khi thi triển Hồn Kỹ có thể trữ đến hai ngày?
Hòa Thái Đầu đáp cứ như đây là chuyện hiển nhiên:
- Dạ, so với xì gà bình thường thì ngắn hơn nhiều.
Vương Ngôn nghe xong không biết nói gì nữa, một lúc sau mới giận dữ quát:
- Ngắn cái đầu ngươi. Ngươi có biết cấp bậc Hồn Kỹ của Hồn Sư hệ Thực Vật đều tính dựa trên thời gian sử dụng Hồn Kỹ sao? Hồn Sư hệ Thực Vật có thể trữ trong ba giờ đã coi là tương đối mạnh rồi. Hồn Sư có thể bảo tồn Hồn Kỹ trong 12 giờ chính là thiên tài, còn ngươi đến 48 giờ thì gọi là gì đây? Theo tính toán ban nãy, hiện giờ tối đa ngươi có thể phụ trợ cho cả một đội quân một ngàn người. Ngươi không hiểu đây có nghĩa gì sau? Đối với đồng đội của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể chế tạo sẵn xì gà cho bọn chúng giữ bên người. Trong quá trình thi đấu cứ lấy ra dùng là sẽ được kỹ năng của ngươi phụ trợ. Mà lúc đó ngươi lại không cần tiêu hao chút Hồn Lực nào. Nói cách khác, đội chúng ta chỉ có bảy người nhưng từ giờ đã chiếm ưu thế hơn người ta rồi.
Hòa Thái Đầu gãi đầu nói:
- Tốt vậy sao? Ta còn mấy cái Hồn Kỹ so với cái kia còn tốt hơn một chút.
Vương Ngôn vỗ mạnh xuống bàn đứng bật dậy quát:
- Còn chờ cái gì nữa, đem ba cái Hồn Kỹ kia ra đây nhanh lên.
Giờ phút này, Vương Ngôn cảm thấy đột nhiên nhịp tim của mình tăng nhanh một cách kỳ lạ. Từ đầu đến giờ hắn vẫn cảm thấy đội của mình thiếu một Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ, mà đội ngũ thiếu hồn sư hệ phụ trợ thì lực chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều. Ai mà ngờ tên Hòa Thái Đầu kia lại là một Hồn Sư Thiên Tài hệ Thực Vật, thế nên làm sao mà hắn không hưng phấn cho được?
- Lão tử có điếu xì gà lớn.
- Lão tử có điếu xì gà dài.
- Lão tử có điếu xì gà nhỏ!
Trong lúc cơ mặt mười người còn lại co giật kịch liệt vì nín cười thì Hòa Thái Đầu cũng hoàn thành xong ba Hồn Kỹ của mình, trên tay hắn xuất hiện ba điếu xì gà y hệt điếu xì gà ban đầu về hình dáng và màu sắc, có điều kích thước lớn nhỏ khác nhau mà thôi.
Vương Ngôn cố hết sức nhịn cười trầm giọng nói:
- Giới thiệu cho chúng ta nghe tác dụng của ba Hồn Kỹ này đi.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
- Điếu xì gà lớn à không, Hồn Kỹ thứ hai của đệ tử gọi là Lực Lượng Tăng Phúc Đại Tuyết Gia. Vì đệ tử chưa dùng thử nó bao giờ nên cũng không biết cụ thể sẽ tăng được bao nhiêu %, lát nữa mọi người có thể thử cũng được. Hồn Kỹ thứ ba là Phòng Ngự Tăng Phúc Trường Tuyết Gia, cái này từ Hồn Hoàn ngàn năm nên chắc hiệu quả sẽ cao hơn hai cái trước. Hồn Kỹ cuối cùng gọi là Hồn Lực Tăng Phúc Tế Tuyết Gia. Cái này bản thân đệ tử không thể sử dụng được nên cũng không biết gì về nó.
Vương Ngôn nghe xong cố nuốt một ngụm nước miếng rồi trừng mắt nhìn Hòa Thái Đầu nói:
- Nói cách khác, bốn loại xì gà kia theo tứ tự là tăng phúc Tinh Thần Lực, Sức Mạch, Phòng Ngự và Hồn Lực? Ông trời của ta à! Cái tên Phàm Vũ chết tiệt này, hắn dám biến một Hồn Sư thiên tài hệ Thực Vật thành Hồn Đạo Sư sao. Ta... ta thật sự muốn liều mạng với hắn.
Hòa Thái Đầu giận dữ nói:
- Không được mắng sư phụ của ta.
Trong lòng hắn, hắn xem Phàm Vũ như cha ruột của mình vậy, tuy rằng bình thường hắn có vẻ thật thà chất phát che giấu nội tâm kín đáo một chút nhưng sự tôn kính của hắn dành cho Phàm Vũ thì không gì thay thế được. Không có Phàm Vũ e là ngày đó hắn đã chết trong tay kẻ thù rồi.
Vương Ngôn vội ngắt lời.
- Xin lỗi, là ta kích động quá. Mấy Hồn Kỹ của ngươi như thế làm sao ta không kích động được. Thế này nha, chúng ta không thể chỉ biết mơ hồ như vậy. Hiện giờ, ta ra lệnh ngươi làm mười phần xì gà từ bốn Hồn Kỹ đó cho mọi người cùng thử.
- Vương lão sư, đệ tử có thể không thử không?
Bối Bối đau khổ hỏi.
Vương Ngôn kiên quyết nói:
- Không được, ai cũng phải thử hết. Có Hồn Kỹ tăng phúc của Thái Đầu vậy thì thực lực của mỗi người đều sẽ tăng lên 10%. Tuy nó không thể đồng thời sử dụng hết các loại xì gà của nó nhưng mỗi người đều phải thử những loại khác nhau. Hơn nữa mấy điếu xí gà này có thể trữ được hai ngày, cũng là vũ khí bí mật của các ngươi trên sàn đấu ngày mai.
Ưu điểm của Hồn Sư hệ Thực Vật ngay lúc này đã lộ ra rõ ràng, nếu là Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ, căn bản không thể liên tục dùng Hồn Kỹ của mình đến mười lần. Nhưng đối với Hòa Thái Đầu đây là chuyện vô cùng dễ dàng, trên cái bàn nhỏ trong phòng họp nhanh chóng bày la liệt các loại xì gà.
Lớn, bé, dài, mảnh... muốn loại nào có loại đó!
Từ Tam Thạch đi đến cạnh Bối Bối cười cười nói:
- Huynh đệ của ta đến đây nào, đừng khách sáo. Thật ra mùi vị của nó cũng được lắm. Chúng ta gọi cái này là có phúc cùng hưởng. Mọi người cùng tận hưởng xì gà của Thái Đầu nào.
- Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu.
Giang Nam Nam nhìn điếu xì gà trước mặt nổi trận lôi đình. Gương mặt của nàng rõ ràng đã tái nhợt.
Lúc này Từ Tam Thạch mới nhận thấy ban nãy mình lại nói hố rồi nên xấu hổ ngậm miệng không châm chọc Bối Bối nữa.
Vương Ngôn cứ như không thấy vẻ mặt đau khổ của Giang Nam Nam, mà tự mình bắt đầu làm gương, y lấy một điếu xì gà có tác dụng tăng phúc Tinh Thần Lực đưa vào miệng hít một hơi thật sâu.
Lực miễn dịch của ba đệ tử nội viện đối với câu Hồn Chú của Hòa Thái Đầu cao hơn rất nhiều, ngay cả Mã Tiểu Đào cũng đốt một điếu xì gà rồi không chút do dự đưa lên miệng hút.
Các thành viên đội dự bị không còn cách nào khác, dù không muốn vẫn phải đốt xì gà và thử.
Hoắc Vũ Hạo ngậm một điếu xì gà to. Hòa Thái Đầu đứng bên cạnh châm thuốc giúp hắn, khóe mặt lộ rõ vẻ xấu xa, Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, một luồng khí màu trăng bay ra làm hắn sặc sụa ho khan một trận. Hắn cảm thấy luồng khí kia tuy làm mình bị sặc nhưng đã nhanh chóng di chuyển khắp người, mùi vị cũng không khó chịu lắm.
Đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy bên trong Tinh Thần Chi Hải thoáng rung chuyển, ngay sau đó một cảm giác thư thái xuất hiện khiến Linh Mâu của hắn không kềm được mà lóe sáng.
Sau đó lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn của Hoắc Vũ Hạo, trong thế giới tinh thần của hắn, Tinh Thần Lực không chỉ tăng lên 10% như bình thường mà vèo một cái đến 15%.
- Ui chu choa, thật sướng quá. Cảm giác này là gì đây?
Thiên Mộng Băng Tằm gần như cùng lúc ấy bừng tỉnh từ giấc mộng.
Tiếp đó Hoắc Vũ Hạo dường như là phản xạ có điều kiện mà hít thêm một hơi nữa.
Thiên Mộng Băng Tằm ngất ngây nói:
- Chu choaaa, cảm giác thật là thoải mái. Ta cảm thấy dường như các lỗ chân lông khắp người đều mở rộng ra. Thật là đã. Kia là Hồn Kỹ gì thế?
Giọng nói lạnh lùng của Băng Đế ngay lập tức vang lên châm chít Thiên Mộng Băng Tằm:
- Con sâu mập như ngươi cũng có lỗ chân lông sao?
Thiên Mộng Băng Tằm đang chìm đắm trong sự thoải mái nói:
- Băng Băng, nàng không thấy thoải mái lắm sao? Cái cảm giác này thấm sâu vào tận linh hồn đúng là không thể diễn tả bằng lời được. Cực kỳ cực kỳ sảng khoái. So với lúc bình thường ta ngủ còn thoải mái hơn.
Băng Đế hừ một tiếng nói:
- Ngươi ngoài ăn với ngủ còn biết gì nữa? Nhưng mà Vũ Hạo, thứ này có tác dụng không nhỏ với đệ, ta thấy đệ nên liên tục sử dụng nó đi, nhất định sẽ giúp khả năng khống chế Tinh Thần Lực tăng lên không ít.
Sự thật đã chứng minh, tác dụng tăng phục của Hòa Thái Đầu so với những gì hắn nói còn tốt hơn rất nhiều.
Bên này Hoắc Vũ Hạo cảm thấy Tinh Thần Lực của mình tăng mạnh thì bên kia Từ Tam Thạch đổi thành lực Phòng Ngự, hắn đang nhãy nhót lung tung nói với mọi người rằng hắn cảm thấy bản thân như hóa thành một tảng đá, lực phòng ngự tăng lên ít nhất 15%.
Sau khi mọi người thử nghiệm xong phát hiện mỗi loại xì gà sẽ có tác dụng khác nhau với những người khác nhau.
Ví dụ như Hoắc Vũ Hạo có vũ hồn thuộc tính tinh thần vậy thì hợp với loại xì gà tăng phúc Tinh Thần Lực, Từ Tam Thạch am hiểu phòng ngự dĩ nhiên là loại xì gà tăng phúc lực Phòng Ngự, Bối Bối thì thích hợp với loại xì gà tăng phúc sức mạnh. Mà loại xì gà thứ tư Hồn Lực Tăng Phúc Tế Tuyết Gia thích hợp với tất cả mọi người, trong quá trình chiến đấu nếu bọn họ có sử dụng nó thì sẽ khi sử dụng Hồn Kỹ lượng Hồn Lực tiêu hao sẽ thấp hơn so với bình thường. Điều này tương đương với chuyện Hồn Lực của bọn họ tăng lên một mức lớn.
Sau khi hiểu rõ tác dụng của mấy điếu xì gà, mọi người dần dần không còn chú ý đến câu hồn chú của Hòa Thái Đầu nữa. Dù sao Hòa Thái Đầu chế tạo xì gà xong thì ít nhất trong vòng hai ngày tới sẽ không phải nghe mấy câu hồn chú đó nữa, bất quá có mấy người rất không tình nguyện sử dụng mấy điếu xì gà này.
Trong đó, người cự tuyệt quyết liệt nhất không phải hai cô gái Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu mà lại là Vương Đông. Vương Đông nói kiểu gì cũng không chịu hít thử xì gà. Hoắc Vũ Hạo ngồi khuyên gần nửa ngày nhưng Vương Đông nhất quyết không thỏa hiệp.
Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam tuy rằng không muốn nhưng dù sao cũng thử dùng một điếu.
Rơi vào đường cùng, Hoắc Vũ Hạo chỉ đành chịu khổ nhận hai phần dữ trữ.
Vương Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn Vương Đông đang tỏ thái độ kiên quyết.
- Thật không muốn thử sao? Ta thấy con nên trữ một phần cũng được, đâu có sao đâu.
Vương Đông lắc đầu nói:
- Không.
Vương Ngôn nhíu mày nói:
- Thôi được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu thảo luận chiến thuật cho vòng đấu vòng tròn. Hôm trước ta đã nói vòng này sẽ có ba kiểu chiến đấu. Với thực lực chúng ta thể hiện ở vòng đấu loại, chắc chắn chúng ta sẽ thuộc nhóm tám đội. Theo tâm lý của những đội đó, đội của chúng ta sẽ bị gạt sang một bên, bọn họ chỉ chú trọng vào 6 đội còn lại mà thôi. Cho nên, chúng ta phải lợi dụng tâm lý này mà an bài chiến thuật thích hợp.
- Sau vòng đấu loại hiện giờ còn 67 đội, chia thành tám tổ. Trong đó có ba tổ có 9 đội, còn 5 tổ khác thì 8 đội. Thắng được 2 điểm, thua 0 điểm, hòa 1 điểm. Mỗi ngày sẽ có 4 tổ cùng đấu, hai ngày xong một vòng. Sau đó lại thay đổi, mà tổ có 9 đội sẽ tốn thời gian hơn một chút. Theo dự tính, vòng này mất khoảng 15-16 ngày. Nếu thuận lợi thì đến lần thay đổi thứ 4, Lăng Lạc Thần đã có thể xuất chiến. Và vẫn tiếp tục thuận lợi thì đến lần thay đổi thứ 6, Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành cũng bình phục. Khi đó thực lực của chúng ta sẽ tăng mạnh.
- Sáng mai chúng ta sẽ biết cùng tổ với các học viện nào. Với danh tiếng của học viện chúng ta, vòng thi đấu vòng tròn này cũng như cũ là đội ra thi đấu đầu tiên. Chiến thuật ta đã tính kỹ rồi, tốt nhất hạn chế không để Hoắc Vũ Hạo ra thi đấu.
Thấy mọi người lộ vẻ kinh ngạc, Vương Ngôn lập tức giải thích:
- Trận đầu tiên, Vũ Hạo và Vương Đông đều thể hiện ra bản thân đạt tu vi bậc Hồn Đế, Vũ Hạo còn Mô Phỏng ra đến sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm. Đây có vẻ hơi quá, những hồn sư khác nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng chúng ta là học viện Sử Lai Khắc, bọn họ dù nghi ngờ cũng sẽ không dám khẳng định, bọn họ vẫn sợ học viện chúng ta thật sự có đệ tử có Hồn Hoàn mười vạn năm, Cho nên, trong vòng thi đấu vòng tròn này, chỉ cần Vũ Hạo và Vương Đông không ra thi đấu, sự sợ hãi trong lòng bọn họ càng được kéo dài, như vậy chúng ta càng có lợi.
- Theo tu vi của các ngươi và sự hiểu biết của ta, ta tạm thời tính toán thế này. Nếu đoàn chiến thì hiển nhiên sẽ do Vũ Hạo dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng chỉ huy. Còn một đấu một thì thứ tự ra thi đấu dựa vào tuổi tác của các ngươi.
- Thi đấu cá nhân không phải là lần lượt từng người lên đấu, mà nếu thắng thì sẽ có thể ở lại đấu tiếp đến khi nào chịu thua hoặc loại hết bảy người mới thôi. Các ngươi phải cẩn thận với đối thủ là Hồn Đạo Sư. Các ngươi cứ cố gắng hết sức là được.
- Phương thức thi đấu cuối cùng là 2 - 2 - 3. Nghĩa là đầu tiên đấu hai trận hai đối hai, trận cuối là ba đối ba, nếu hai trận đấu thắng thì không cần đấu trận cuối. Cho nên, chúng ta tạm sắp thế này, Bối Bối và Giang Nam Nam một tổ, Từ Tam Thạch và Hòa Thái Đầu một tổ, hai tổ hai sẽ ra thi đấu 2 với 2, còn Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu phối hợp ăn ý nên sẽ là tổ ba người. Đồng thời, tất cả phải cố gắng hết sức không cho ba đứa nhỏ này ra thi đấu.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.