Nhưng người và ngựa lập tức phân thành hai. Bọn binh tướng bại trận của Phong Vân Lầu đang giằng co với sư đoàn Hưởng Hổ. Các cảnh sát mà cục cảnh về điều tới đang cùng nhau đẩy bọn họ về phía sau.
Một ông già lúc đó mới thò từ đống người ra, người này chính là đồng chí Khổng Lý Sâm – giám đốc của Phong Vân Lầu. Ông ta quát Ninh Mãn nói :
- Cục trưởng Ninh, sao lại như thế này, ông xem lũ khốn kia đã hủy diệt cả Phong Vân Lầu của tôi rồi. Việc này nhất định phải trừng trị nghiêm túc, phải bồi thường tất cả, nếu không nhà họ Khổng sẽ không để yên đâu.
Lão già này mở miệng ra là nhắc đến nhà họ Khổng rồi, như muốn nhắc nhở Ninh Mãn rằng phải chú ý đây là Phong Vân Lầu của nhà họ Khổng.
- Giám đốc Khổng, xin đừng vội. Trước tiên chúng tôi phải tìm hiểu rõ sự việc. Yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý cho các anh hài lòng. Các anh hãy làm một bản kê khai các tài sản bị tổn thất.
Ninh Mãn cũng có chút sợ hãi ông ta, nên cũng phải nói vậy.
- Cục trưởng đã nói phải giữ lời đấy.
Giám đốc Khổng nói.
- Anh cứ yên tâm 120%, tuyệt đối sẽ khiến anh hài lòng. Cục thành phố chúng tôi làm gì chứ, chính là bảo vệ chính nghĩa mà.
Lần nữa Ninh Mãn lại tỏ thái độ.
- Cục trưởng Ninh, anh chưa hỏi xem sự việc ra sao mà đã tỏ thái độ thế. Rõ ràng là anh muốn ức hiếp chúng tôi phải không?
Lúc này Trương Vệ Thành – cấp dưới của Tề Thiên, là một cao thủ tứ đẳng, tiểu đoàn trưởng trong trường lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, những lời khi nãy cục trưởng nói đường hoàng đấy. Cái gì mà bảo vệ chính nghĩa. Nếu là chính nghĩa thì phải xử lý công bằng. Còn nếu chưa hiểu rõ tình hình mà đã tỏ thái độ thế thì chính nghĩa cái quái gì? Cục trưởng Ninh nếu như ông làm như vậy, thì những anh em của tôi đây sẽ không chấp nhận.
Một cao thủ tứ đẳng khác – Lý Huy, trán vẫn còn sưng lại nói thêm.
Có thể người này đã bị Lưu Cường ra tay nên mới thảm hại thế kia. Ống tay áo và ống quần đếu đã tung ra, ở bắp chân vẫn còn có máu chảy ra.
- Đề nghị các anh lấy giấy tờ tùy thân cho chúng tôi kiểm tra.
Ninh Mãn nghiêm túc nói.
- Đến vội, chúng tôi không mang theo. Nhưng chẳng ai dám giả mạo Sư đoàn Hưởng Hổ này.
Trương Vệ Thành nhìn Ninh Mãn rồi tực giận nói.
- Hừ, không có giấy tờ thì tôi đành phả bắt các anh thôi. Anh xem, các anh đã làm gì? Làm loạn cả Phong Vân Lầu của người ta ra rồi mà còn nói lý sao? Không phải nói nhiều nữa, đưa tất cả bọn họ về Cục điều tra.
Ninh Mãn lập tức lấy lại tinh thần rồi ra hiệu bắt người.
- Đương nhiên Ninh Mãn làm vậy một là để cho người nhà họ Khổng biết. Hai là cũng muốn đả kích những người kia. Đã quá kiêu ngạo, thấy Ninh Mãn đây mà lại còn lên giọng nữa. Dù gì thì ta đây cũng là Cục trưởng.
- Các anh lên thử xem.
Trương Vệ Thành bước lên trước, trừng mắt nhìn mấy vị cảnh sát đang cầm còng định bắt người đi. Mấy cảnh sát thấy thế đành phải lui lại mấy bước.
Những cảnh sát này như có trực giác. Như những người như Trương Vệ Thành đây họ đều cảm nhận được thần sắ hung ác tỏa ra. Dường như có thể ngửi thấy được cả mùi máu tươi trên cơ thể anh ta, ai ai cũng nghĩ anh ta như muốn giết người. Bởi vậy ai ai cũng quay đầu nhìn Ninh Mãn, không biết nên xử lý ra sao.
- Nhìn tôi làm gì, các anh bất tài hết sao, tôi nói cho hay, ai không tuân theo đều bắt hết.
Ninh Mãn bắt đầu thấy quyền uy bị khiêu khích. Hôm nay mà không bắt được mấy người này coi như không thu hoạch được gì.
- Mà Ninh Mãn cũng đã nghĩ, những con binh kia còn có mười mấy đồng phạm. Nhưng chỉ có nhiều nhất 4 người tái chiến thôi.
Bởi vì những người khác đều đã bị thương ở chân không thể gây chiến được nữa.
Bên mình có nhưng 20 người, lại còn có súng, sao lại không trấn áp được đám này?
Những cảnh sát này đều không do dự gì nữa, tất cả mười mấy người xông lên. Nhưng bước chân có vẻ chậm rãi.
- Ai dám động vào người của Tề Thiên?
Đúng lúc này Tề Thiên đi vào, tiếng vọng từ bên ngoài vào theo.
- Ông là?
Sau khi ngây người, Ninh Mãn liền nghiêm túc nói. Bởi vì Tề Thiên không mặc quân phục. Có thể Ninh Mãn cũng không biết mặt ông ta hay là giả bộ hỏi vậy.
- Tôi là Tề Thiên, sư đoàn trưởng sư đoàn Hưởng Hổ. Thế nào, cục trưởng Ninh, muốn hạ thủ với thuộc hạ của tôi sao? Hay là làm một võ đài ở đây, chúng ta thử đọ sức xem sao?
Tề Thiên lạnh lùng nói, khí thế của cao thủ ngũ đẳng thoát ra, trực tiếp bức người Ninh Mãn.
Quay người lại, Tề Thiên nhìn thuộc hạ của mình nói:
- Nhanh chóng băng bó vết thương.
Hai bác sỹ quân y lập tức mang hòm thuốc từ ngoài chạy vào băng bó vết thương cho họ.
Đúng là sát khí rất lớn, Ninh Mãn lạnh cả người. không tụ chủ được liền lui về đằng sau.
Mấy viên cảnh sát thấy vậy cũng lặng lẽ lui lại. Sư đoàn trưởng đến rồi, lại còn mang theo người đến nữa, nếu như động vào tổ ong này, đương nhiên người chịu thiệt chỉ là mình mà thôi.
- Hay quá, hay quá.
Đúng lúc này có tiếng vỗ tay vang lên. Cùng với tiếng vỗ tay đó là một thanh niến nhưng lại có vẻ rất già từ ngoài bước vào. Dưới cằm còn có chút râu.
- Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
Giám đốc Khổng còng còng liền vui vẻ, bước lên trước, rồi hành động như chó gặp chủ trước mặt người ta.
Ha ha ha…
Được rồi…
Con chó này diễn hay lắm…
Đúng là, cũng có thể gọi làm heo được không?
Người của Tề Thiên vui mừng quá, cười như trêu chọc người khác. Còn những người của Phong Vân Lầu lại chỉ dám giấu nụ cười trong lòng không dám cười ra tiếng vì họ biết tình cảnh mình cũng chẳng ra sao. Để ngăn cười thành tiếng, nhìn ai cũng có bộ dạng kỳ quái.
- Đứng lên.
Khổng Đông Phong thấy thật mất mặt. Vốn vỗ tay rồi xuất hiện ra đó là có ý đồ nhưng ngay tức khắc đã nhận được những ánh mắt nhìn mình, cứ như ra oai. Không ngờ mới ra oai có tí thì tên bại hoại Khổng Lý Sâm lại xuất hiện.
- Xin…xin lỗi cậu chủ. Tôi đã không quản lý tốt quán, đã để cho bọn chúng đến đập phá…
Giám đốc Khổng mặt mày đỏ ửng, lấp bấp nói.
- Đồ vô tích sự, cút sang một bên.
Khổng Đông Phong hừ một tiếng, nhìn Tề Thiên rồi lại nhìn Ninh Mãn, châm chọc nói :
- Cục trưởng Ninh, sao, sợ rồi phải không? Sư đoàn trưởng thì có sao chứ? Vua có tội thì cũng phải trừng trị như dân chứ nói gì đến một Sư đoàn trưởng nhỏ con này. Ông ta đâu phải ông trời. Nếu như những lời khi nãy ông nói mà không chấp hành thì Khổng Đông Phong tôi đây có phải là nên hiểu anh…
Khổng Đông Phong nói đến đây cố ý dừng lại, chỉ tay vào Ninh Mãn nói:
- Những lời nói của anh có giống như nói dóc không hả?
- Khổng công tử, xin cậu ăn nói tử tế, tôi đang thực hiện nhiệm vụ của mình.
Mặt Ninh Mãn có chút đỏ. Và cũng rất khó chịu. Nhà họ Khổng các anh uy thế, nhưng chủ mới của tôi cũng không vừa. Vì thế cũng nói lại một câu.
- Tử tế, nếu muốn Khổng Đông Phong này ăn nói tử tế thì hãy đưa ra lý do để ta tử tế trước đã. Đối với loại Cục trưởng nói thế thì Khổng Đông Phong đây cần gì phải tử tế, như thế không phải hạ nhục mình sao? Anh mới phải xử lý cho tử tế, hãy thực hiện ngay mệnh lệnh khi nãy anh nói. Tôi đương nhiên sẽ tử tế với anh. Nhưng nếu như không làm như vậy thì đừng trách.
Khổng Đông Phong hù dọa cục trưởng Ninh.
- Khổng công tử, khi nãy không có chứng cứ nên tôi nghĩ bọn họ là bọn xấu lang thang từ nơi nào đến. Giờ sư đoàn trưởng của người ta đến rồi, đã xác định đúng là người của sư đoàn Hưởng Hổ rồi. Đương nhiên tôi không thể cho cảnh sát bắt họ được. Và tất nhiên là phải cùng về Cục để nói chuyện, giải quyết việc này.
Mặt Ninh Mãn đỏ lên, không thể không cúi đầu liền nói.
- Đối phương người ta có cả Sư đoàn trưởng. Không thể xác định chủ. Nếu như làm mọi chuyện rắc rối hơn thì chẳng được ích gì. Như vậy thành ra to chuyện rồi. Ninh Mãn cảm nhận được tính mâu thuẫn sắc bén. Nếu như không khôn khéo xử lý thì cái chức Cục trưởng cũng không bền.
Cho nên, không nể mặt gì hết, tất cả đều phải vì “chức” kia. Không có chức gì thì còn ra sao?
- Xem ra, cục trưởng Ninh của chúng ta không chịu nghe rồi. Cục trưởng Ninh, đây là Phong Vân Lầu, có người đã làm tan nát nơi của Khổng Đông Phong này. Cục trưởng nhớ rõ chuyện này, bằng không tôi sẽ gọi điện đến Giám đốc Hồ. Nếu không được thì là Đảng ủy chính trị…
Khổng Đông Phong cười một tiếng.
- Việc này… Khổng công tử, hãy nghe tôi giải thích đã.
Nói đến đây Ninh Mãn liền cầm lấy tay Khổng Đông Phong nói :
- Tôi không muốn nghe ai đang đánh rắm ở đây. Rắm càng đánh càng thối, đừng làm ô uế Phong Vân Lầu này.
Khổng Đông Phong rất giận dữ. Thấy Ninh Mãn không tán thành, không muốn chấp hành theo ý hắn ta.
Ninh Mãn liếc nhìn Diệp Phàm, nhưng lúc này Diệp Phàm lại đang thưởng thức bức tranh trên tường.
Diệp Phàm rất chăm chú ngắm tranh, dường như quên mất hiện đang có chuyện gì. Ninh Mãn trong lòng điên tiết chỉ muốn cho hắn ta một trận. Đang giỡn phải không, đến nước này rồi còn giả bộ ngây ngô.
- Ai đang sủa gì ở đây thế, lại còn đánh rắm, đúng là thối không thể ngửi được.
Tề Thiên cố ý chọc vào, rồi lại làm hiệu như che mũi đi.
- Mày nói ai là chó?
Giám đốc Khổng thấy tên chủ này ra mặt liền thấy có cơ hội. Để bỏ ảnh hưởng không hay khi nãy nên bước lên trước mặt Tề Thiên hung hăng nói.
Mà hình như ông ta không khống chế được lực của mình. Chân bước về đằng trước và toàn thân cũng như đổ về trước. Tay như muốn đam vào mắt, mũi của Tề Thiên.
Bốp một tiếng.
Giám đốc Khổng diễn trò bay người trên không trung nhưng rồi lại đánh trúng vào Khổng Đông Phong. Bộp một tiếng, cả hai đều ngã sõng soài ra đất.
- Các anh em, có người muốn công kích sư đoàn trưởng của chúng ta, bắt hắn lại.
Lúc này Trương Vệ Thành lên tiếng, rồi một viên đạn cũng đã nằm trên người Khổng Lý Sâm.
- Được rồi, cho hắn một bài học là được rồi.
Tề Thiên có vẻ rất độ lượng nói. Rồi liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
Chỉ có Tề Thiên hiểu khi nãy tên họ Khổng kia nhảy bổ về trước là do Diệp Phàm phi dao mà thành.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Khi nãy Diệp Phàm không chỉ phát hiện ra ông ta có hành động vậy mà tay sờ thấy hạt đậu trong túi quần mà bắn ra.
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên đồng chí Ninh Mãn đang trông chờ Diệp Phàm cứu viện cũng không hề biết . Đương nhiên Tề Thiên không phát hiện ra hạt đậu nhưng ông ấy cũng biết việc này có liên quan đến Diệp Phàm. Nếu không sao lại trùng hợp vậy. Lão già này lại dám chỉ tay vào mặt Tề Thiên này sao?
- Đồ vô dụng.
Khổng đại thiếu gia tức giận. vốn không để ý, nhưng rồi lại đứng lên cho lão Giám đốc kia một chưởng. Lão già kia lăn trên đất mấy vòng mới dừng lại.
Nhưng ông ta không dám kêu ca gì. Chỉ là đau đến mức chảy nước mắt, cuối cùng cũng đứng dậy được.
Chắc chắn là sợ cậu chủ cho thêm trận nữa nên phải tránh xa Khổng Đông Phong đến vài bước. Đương nhiên mấy chục người của ông ta cũng không dám kéo ông ta. Ai ai cũng chỉ đứng nhìn trần nhà. Nếu lúc này mà đi kéo thì chẳng khác gì tự đánh mình. Giờ Khổng Đông Phong như con chó cắn người, gặp ai mà chẳng cắn.
- Được rồi, có chuyện gì thì bàn bạc giải quyết là được. Việc gì mà phải bực tức thế?
Lúc này Diệp Phàm đã thu ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh lại.
Ninh Mãn như thấy được âm thanh gì đó, liền gật đầu lớn tiếng :
- Đúng đúng, các đồng chí, cứ làm theo chỉ thị của Bí thư Diệp đi.
- Bí thư cái gì chứ, là loại nào mà dám tham gia vào?
Khổng Đông Phong không nhìn Diệp Phàm mà trực tiếp nói ra, có chút tức giận.
- Khổng công tử, nói gì vậy?
Đồng chí Ngọc Kiến Cường bước lên nói. Không chịu được nữa, đối với Ngọc Kiến Cường thì nhà họ Khổng cũng chẳng có gì. Dù sao thì tính đặc thù của ngành an ninh này cũng đã quyết định tính chất công việc của ngành này là như vậy rồi.
- Như thế là sai sao?
Khổng Đông Phong nhìn Diệp Phàm khuôn mặt vẫn khinh thường.
- Ha ha, nếu nói đến “loại nào” thì chắc phỉa lấy chiếc quạt ra trong mùa đông này. Nghĩ lại cầm cái quạt lông ấy chính là Khổng Minh tái thế, thanh niên mà, vẫn nên thực tế, không phải cái gì cứng thì chứa vật thì mới không phải thứ gì.
Diệp Phàm châm chọc cười nói.
Bốp bốp…
Tề Thiên vỗ tay, cười nói :
- Đúng là Bí thư Diệp chân thành. Bí thư Diệp là bí thư thành ủy của Đồng Lĩnh, là nhân vật số một của Đồng Lĩnh.
Nếu bí thư Diệp cũng chỉ là những “đồ vật” thì chúng ra bao nhiêu công tác tại Đồng Lĩnh cũng chưa thành những “đồ vật” sao?
Đã thành đồ chơi rồi thì chơi đi, nhưng có những kẻ còn không bằng đồ chơi. Nghĩ rằng vào phá lầu mà có thể là độc nhất trên đời sao. Trên thế giới này chẳng có cái gì là độc nhất cả. may ra thì cũng có “thứ hai”.
Tề Thiên có vẻ kỳ quái, suýt chút nữa thì Khổng Đông Phong như Phật ra đời rồi lại thăng thiên.
- Được rồi, sư đoàn trưởng, anh đến Phong Vân Lầu làm gì?
Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi đến để bắt những kẻ tấn công lại thuộc hạ của tôi.
Tề Thiên rất cung kính nói.
- Các anh đến bắt tội phạm thì bắt sao lại đến Phong Vân Lầu nhà họ Khổng làm gì? Lại còn đánh đập nữa, các anh nghĩ rằng nắm chức vụ lớn là muốn làm gì thì làm sao? Nước cộng hòa này là xã hội pháp chế, là xã hội hòa bình. Các anh phải tuân thủ theo pháp luật.
Khổng Đông Phong lại lên giọng.
- Tội phạm chứa chấp ở trong Phong Vân Lầu, tại sao chúng tôi không thể đến đây?
Tề Thiên cố ý khoanh hai tay rồi hỏi :
- Tiểu đoàn trưởng Trương, các cậu có phát hiện ra tội phạm ở đây không?
- Bí thư Diệp cũng đến ăn đêm sao?
Lúc này có tiếng nói quen thuộc vang lên. Không phải là Khổng Đoan thì còn là ai nữa. Bên cạnh là Trì Hạo Cường. Diệp Phàm liền hiểu luôn. Chắc chắn là đến cứu nhà họ Khổng đây.
- Báo cáo sư đoàn trưởng, khi nãy một tên tội phạm đã chạy, còn lại 4 tên thôi. Trong 5 tên đó, tên cầm đầu là Khồng Phát Hiện.
Sau khi đã xác minh, phát hiện ra Khổng Phát Hiện là chú của ông chủ Khổng Đông Phong của Phong Vân Lầu này.
Thảo nào bọn họ cản trở chúng tôi bắt người lại còn quấy rối nữa, để cho tên cầm đầu chạy thoát mất.
Phong Vân Lầu này vốn là nơi chứa chấp tội phạm. Hơn nữa chúng tôi còn phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ nữa.
Trương Vệ Thành lập tức báo cáo.
- Nói bậy, họ đến để ăn chơi chứ có liên can gì đến Phong Vân Lầu chúng tôi?
Khổng Đông Phong giơ chiếc quạt chỉ vào Trương Vệ Thành trừng mắt nói.
- Tiểu đồng chí, ăn nói phải cẩn thận, không thể đoán già đoán non được.
Khổng Đoan nhìn Trương Vệ Thành, lập tức lên tiếng.
- Thuộc hạ của chúng tôi toàn là người thành thật không giống như một số người.
Tề Thiên lạnh lùng nói, rồi hỏi :
- Tiểu đoàn trưởng Trương cậu nói tiếp đi. Khi nãy ở đằng sau đã phát hiện ra gì kỳ lạ?
Quả nhiên khi nghe Tề Thiên nói vậy, Diệp Phàm đã thấy miệng Khổng Đoan giật giật. Còn Khổng Đông Phong lại như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Diệp Phàm còn phát hiện ra trong lúc không để ý thì ông ta cứ mở, cụp chiếc quạt trên tay. Xem ra tâm trạng không được bình tĩnh.
- Khi nãy, vừa mới đến trinh sát, để nhận rõ địa hình, chúng tôi đã chụp được ảnh. Phát hiện ra đằng sau Phong Vân Lầu là…
Trương Vệ Thành nói đến đây.
Khổng Đoan lập tức nói chen vào:
- Sư đoàn trưởng, các anh bắt tội phạm là có nguyên do của các anh. Nhưng đấy là việc của các anh, việc phát sinh khi nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi. Còn đã chạy đi 1 tên thì các anh nên nhanh đi bắt lại đi. Anh nói có phải không Sư đoàn trưởng, bí thư Diệp, anh nghĩ sao?
- Như vậy sao được, bắt tội phạm cũng không được làm hỏng đồ nhà người ra có đúng không? Khi nãy ông chủ Khổng Đông Phong còn nói bồi thường gì mà? Tôi thấy nhất định phải làm rõ chuyện này trước sau đõ sẽ cùng nhau thương lượng giải quyết có đúng không? Chúng ta không thể để thương nhân bị tổn thất được, phải giữ công bằng cho họ chứ.
Diệp Phàm nghiêm chỉnh nói.
- Đúng vậy, nếu như đúng là do thuộc hạ của tôi làm thì chúng tôi sẽ bồi thường. Nhưng nếu như là do Phong Vân Lầu thì Tề Thiên này không bỏ qua dễ dàng đâu. Mà nếu tên tội phạm đã chạy thoát kia là do mấy người ở Phong Vân Lầu ngăn cản chúng tôi nên mới chạy thoát, thì Phong Vân Lầu phải chịu trách nhiệm này.
Tề Thiên nói.
- Giám đốc Khổng, tôi thấy tổn thất không có gì quan trọng, chỉ là mấy cái bàn cái ghế thôi, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
- Cứ coi như vậy đi, sư đoàn trưởng cứ đi bắt tội phạm đi đã. Nếu như để tội phạm chạy mất làm ảnh hưởng đến xã hội thì chúng ta cũng như đồng phạm rồi còn gì. Bí thư Diệp, anh thấy Long Nhai này còn chưa kiến thiết xong, vẫn còn bề bộn lắm. Nếu như để lâu, người càng ngày càng đông sẽ gây ra sự cố giao thông có đúng không?
Khổng Đoan nhanh chóng tiếp lời.
Đương nhiên “chuyện” đằng sau của Phong Vân Lầu Khổng Đoan là người rõ. Ông ta đang muốn nhắc nhở Khổng Đông Phong không được “xé” chuyện thêm nữa.
Hôm nay đúng lúc quan trọng thì lại có mặt những người của sư đoàn Hưởng Hổ. Nếu như có sao thì anh ta cũng phải chịu.
- Có chút phiền phức, nhưng nếu chưa giải quyết được việc thì không thể nghỉ được.
Diệp Phàm cố ý chau mày, thực ra là đang làm khó dễ Khổng Đông Phong.
- Họ Diệp kia, muốn giải quyết thề nào tùy anh. Hôm nay, nếu như không bồi thường cho Phong Vân Lầu thì đừng có mơ ra khỏi đây.
Không ngờ Khổng Đông Phong lại nổi máu điên như vậy. Hắn nhìn Diệp Phàm rồi hừ nói.
- Tôi cũng có ý đó, nếu như đồng chí Khổng Đông Phong muốn giải quyết triệt để thì tốt quá rồi.
Diệp Phàm chọc lại Khổng Đông Phong rồi nói :
- Cục trưởng Ngọc, theo như báo cáo khi nãy nhóm tội phạm quân sự, và đội an ninh đều chứa chấp ở Phong Vân Lầu này.
Mà tại Phong Vân Lầu cố ý bảo vệ như vậy nên mới để 1 tên tội phạm trốn thoát.
- Việc này đã liên can đến an ninh quốc gia, đồng chí Ninh Mãn, Sư đoàn trưởng Tề hãy cùng phối hợp với Cục trưởng Ngọc điều tra việc này. Việc lần này do đồng chí Ngọc là người nắm nhiệm vụ điều tra xử lý.
Khổng Đoan có chút trầm ngâm. Không ngờ việc này lại ảnh hưởng đến quốc gia. Như vậy thì thật là phiền phức.
- An ninh quốc gia thì sao. Khổng Đông Phong này thứ nhất là chẳng làm gì phạm pháp cả, hai là không thông đồng để bán nước. Cục trưởng Ngọc muốn điều tra giải quyết gì xin cứ tự nhiên.
Khổng Đông Phong vẫn có bộ mặt lạnh tanh.
- Sưu đoàn trưởng Tề, khi nãy đồng chí Trương có nói khi điều tra đã chụp được ảnh, ít tài liệu, xin lấy ra cho chúng tôi xem. Còn nữa, 4 tội phạm bắt được khi nãy cũng đưa ra cho nhân viên công tác đi.
Cục trưởng Ngọc nghiêm nghị nói.
- Có thể giao cho anh những thứ này nhưng đồng chí phụ trách về các tài liệu này của chúng tôi sẽ liên hệ cụ thể với các anh.
Tề Thiên gật đầu, rồi cũng nhìn Diệp Phàm một cái và thấy Diệp Phàm cũng khẽ gật đầu. Sau đó quay sang hỏi :
- Tiểu đoàn trưởng Trương khi nãy cậu nói phát hiện ra gì, nếu không phải là cơ mật quốc gia thì hãy nói cho Bí thư Diệp, Cục trưởng Ngọc và Cục trưởng Ninh ở đây biết đi.
- Báo cáo sư đoàn trưởng, khi nãy chúng tôi vào bắt các phần tử phạm tội làm phá hoại an ninh quốc gia thì phát hiện ra đằng sau của Phong Vân Lầu còn có nơi rất đặc biệt, kín đáo.
Bên trong có hàng trăm cô gái và khách làng chơi. Theo những chứng cứ mà chúng tôi có được thì sau Phong Vân Lầu này chính là nơi chứa chấp mại dâm.
Và 5 người đang bị nghi ngờ lại đang ẩn ở phía sau của Phong Vân Lầu, mà trong 5 người này, 1 người đã chạy thoát còn lại 4 người đang ôm 4 cô gái mại dâm, chơi những trò đồi trụy.
Trương Vệ Thành báo cáo.
- Muốn vu cáo cho ai thì cần gì phải nói nhiều. Các anh chơi trò này cũng quá cũ tối. Phong Vân Lầu của chúng tôi đã mở được lâu rồi.
Toàn dân ở thành phố đều biết chúng tôi đều làm ăn theo quy định của pháp luật. Ngoài ăn uống ra thì chúng tôi còn có những dịch vụ giải trí khác.
- Còn về việc mại dâm như các anh nói, tuyệt đối là không có.Các anh muốn vu cáo cho ai thì phải tìm lý do cho hợp lý, đừng dùng những trò này với tôi.
- Nhà họ khổng chúng tôi không phải là bùn đất mà dễ để các anh nhào nặn ra gì thì nhào nặn.
Khổng Đông Phong vẻ mặt lãnh đạm nói. Diệp Phàm sớm đã nhận ra khí phách người này có gì không ổn định.
- Hay là chúng tôi sẽ cho phát đoạn video ghi lại ngay bây giờ? Như này cũng tốt, để xem xem tôi nói đúng không?
Trương Vệ Thành cười nói.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
- Đừng nghĩ rằng các anh tạo ra vài chứng cứ đó mà có thể làm dơ bẩn Phong Vân Lầu này đâu. Đồng chí, các anh chơi trò này cũng chỉ là trò ấu trĩ mà thôi. Khổng Đông Phong này không dọa chỉ là chơi chút. Và cũng đã chơi chán rồi. Chẳng là cái gì.
Sắc mặt Khổng Đông Phong rất kiêu ngạo.
- Được, sự việc cứ điều tra sẽ sáng tỏ. Cục trưởng Ngọc, việc này giao hết cho đồng chí. Nhất định phải điều tra nghiêm túc, dù là liên quan đến gì cũng phải điều tra đến cùng. Còn nữa, đồng chí Ninh Mãn phải ra sức giúp đỡ để hoàn thành phá vụ này, tôi có việc phải về trước.
Diệp Phàm nói xong quay người rồi bước đi.
Tề Thiên cũng nói :
- Cục trưởng Ngọc, nếu như cần chúng tôi giúp gì xin cứ nói. Tôi để lại 10 người ở đây giúp các đồng chí làm nhiệm vụ.
- Đưa tất cả những người có liên quan về Cục.
Ngọc Kiến Cường vung tay lên nói.
- Cục trưởng Ngọc, ông cứ phải muốn làm thế này đúng không?
Khổng Đông Phong nói.
- Cục trưởng Ngọc, tôi nghĩ nên hoãn việc này lại, tôi nói chuyện với Đông Phong rồi hãy tính được không?
Khổng Đoan cố gắng lần cuối cùng.
- Chẳng có cái gì đáng nói chuyện ở đây. Cục trưởng Ngọc muốn làm gì thì tùy ông ta. Tôi muốn xem xem an ninh quốc gia có thể làm sụp đổ lầu này nhà họ Khổng không.
Khổng Đông Phong lại tức giận, không thèm nghe ai khuyên giải. Khổng Đoan lại thở dài rồi cũng phải đi thôi.
Lần này dính đến an ninh quốc gia nên Khổng Đoan thấy không yên trong lòng. Nếu không phải Khổng Đông Phong có quan hệ với ông ta chứ nếu không thì ông ta cũng phủi tay đi rồi.
- Đưa tất cả những ai có liên quan đi.
Ngọc Kiến Cường vung tay lên. Mười mấy cảnh sát từ bên ngoài tiến vào.
- Ông muốn làm gì, Ngọc Kiến Cường?
Khổng Đông Phong nhìn chằm chằm Ngọc Kiến Cường nói.
- Nếu công tử Khổng dám ngăn cản chúng tôi làm việc thì cũng đưa đi luôn. Còn nữa, ai dám phản kháng tức ngăn cản bắt tội phạm quốc gia.
Ngọc Kiến Cường tỏ thái độ rất cứng rắn, còn Ninh Mãn cũng đứng bên cạnh xem xét.
Ngọc Kiến Cường có thái độ như vậy không phải không sợ thế lực nhà họ Khổng. Mà quan trọng là đã được Giám đốc sở Công an cất nhắc. Vụ án lần này phải nghe theo chỉ đạo của bí thư Diệp. Nói một là một, hai là hai.
Trong lòng ông ta cũng rất nghi hoặc, tại sao một Bí thư thành ủy lại chỉ đạo được đội công an? Nhưng giám đốc đã dặn như vậy thì cũng chỉ còn cách làm theo thôi.
Khổng Đông Phong vẫn còn định cứng đầu nhưng lại có điện thoại đến. Sau một hồi ừ à trong điện thoại thì khuôn mặt trở nên khó coi. Nói gì đó với quản lý Khổng rồi quay người đi.
- Đại ca, khi nãy có tin. Phát hiện ra Lưu Cường ở trong một căn phòng thuộc tiểu khu Thủy Nguyệt khu An Lầu.Nhưng hắn ta đang giữ Phòng Đông và con gái của Phòng Đông, rồi giằng co với chúng ta. Muốn khống chế được hắn ta có vẻ khó. Muốn bắt được hắn ta lại không thể dùng súng như vậy là việc của tỉnh rồi.
Tề Thiên nói.
- Chúng ta qua đó xem sao.
Diệp Phàm nói. Hai chiếc xe lao thẳng tới khu Thủy Nguyệt.
- Ngọc Đông, tình hình sao rồi?
Vừa xuống xe Tề Thiên đã hỏi ngay.
- Vẫn chưa xử lý được. Tội phạm đang ở phòng số 1, tầng 12. Đó là phòng có hai phòng lớn, 4 phòng nhỏ.
- Bởi vì tòa nhà cao quá nên người của chúng ta không lên trên được. Hiện đã phái người ở phía trên. Bên đối diện cũng đã cho người theo dõi bằng kính viễn vọng.
- Nhưng nghe nói tên Lưu Cường này là một cao thủ. Hiện trên tay hắn đang cầm con dao nhọn. Chúng ta không làm gì được hắn, lại không được dùng súng, sợ làm ảnh hưởng đến an toàn của con tin.
Như vậy thật là phức tạp rồi.
Ngọc Đông chau mày, Diệp Phàm cùng mấy người đi lên tòa nhà đối diện. Dùng kính viễn vọng quan sát một lượt.
- Đã cho người lên nói chuyện với hắn chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã cho người đi nhưng tên này rất ranh ma không chịu mở cửa. Xem ra là lão luyện rồi,
Ngọc Đông nói.
- Ngăn cách qua cửa thì khó làm việc. Bên ngoài cửa sổ có cửa chống trộm cũng bị chặn rồi. chủ yếu là tên này rất khôn khéo, có thể chúng ta không làm gì được hắn. Nếu như xuất kích thì sợ nguy hiểm đến con tin. Con mẹ nó, làm khó chúng ta.
Tề Thiên cũng không chịu được nữa, mắng mỏ.
- Tôi đi nói chuyện với hắn.
Diệp Phàm nói.
- Không được, như vậy quá nguy hiểm.
Ngọc Đông lo lắng nói.
- Trong tay Lưu Cường không có súng sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn là không có súng.
Ngọc Đông nói, nhìn Diệp Phàm rồi nói :
- Nếu có súng thì đã lấy ra rồi chứ lại kề dao vào cổ Phòng Đông thế kia?
- Đúng vậy, lại còn cách cửa nữa thì có thể làm gì được tôi. Ha ha, không sao, tôi đi xem sao.
Diệp phàm cười nói. Ngọc Đông vẫn không muốn nhưng đã bị Tề Thiên cản lại.
Diệp Phàm đi xuống dưới rồi lên chỗ Lưu Cường.
- Sư đoàn trưởng, nếu như Bí thư Diệp xảy ra chuyện gì thì sao? Anh ấy là Bí thư thành ủy, dù bên quân đội chúng ta không cùng với bên chính quyền nhưng nếu truy cứu trách nhiệm thì chúng ta không chịu được đâu.
Ngọc Đông nói có chút run sợ.
- Ha ha, không sao, cậu cứ xem đi. Bí thư Diệp của chúng ta được ông trời phù hộ. Nghe nói ngày trước anh ta đập hai tay ở đập Cốc khê mà miệng cống nứt. Như vậy chứng tỏ ông trời sẽ phù hộ cho bí thư Diệp của chúng ta. Không phải sợ, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tề Thiên cười nói. Trong lòng nghĩ tên Lưu Cường này gặp phải một bí thư thành ủy đặc biệt này là vận đen 8 đời rồi.
- Tôi là Diệp Phàm, bí thư thành ủy Đồng Lĩnh, Lưu Cường, tôi muốn nói chuyện với anh.
Từ trên tầng 11 Diệp Phàm nói vọng lên. Diệp Phàm từ xa cũng đã thấy phòng một mở.
- Nói cái chó gì. Bảo chúng nó chuẩn bị một chiếc xe và một ít thức ăn, phải là loại được đóng bọc trong siêu thị. Còn nữa phải chuẩn bị 20 triệu …Lập tức chuẩn bị cho tao. Nếu không mấy đứa chúng sẽ chết.
Lỗ quan sát trên cửa phòng đã bị Lưu Cường hạ xuống.
Diệp Phàm phát hiện ra hắn ta đang giữ một người phụ nữ ở trước hắn, và kề dao lên cổ người phụ nữ đã tái mặt lên.
Cả người Lưu Cường ở phía sau. Nếu như muốn tấn công từ cửa thì không thể được. Bởi vì nếu không cẩn thận sẽ làm thương đến người phụ nữ. Lưu Cường lại rất giảo hoạt, có thể là đã từng làm những việc này trước kia.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng đã có định liệu từ trước.
Những người ở dưới có cả Ngọc Đông đang lo lắng đến đứng không yên.
Tuy rằng cấp trên Tề đã nói chịu hết trách nhiệm nhưng bản thân lại là người phụ trách bắt tội phạm. Ngọc Đông biết Diệp Phàm là một bí thư thành ủy nếu xảy ra nguy hiểm mà lúc đó sư trưởng lại phủi tay, không chịu trách nhiệm thì mình chỉ còn nước chết để đền tội thôi.
- Không thành vấn đề, nhưng chuẩn bị những yêu cầu đó cũng cần một khoảng thời gian đúng không? Cho chúng tôi nửa tiếng nhất định sẽ đáp ứng cho anh.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Không được, nửa tiếng là quá lâu rồi, trong 10 phút phải đưa những thứ đó cho tao không tao sẽ cho con này chết trước. Trong này còn có 3 người, muốn lấy mạng của tao phải đổi lấy 4 đứa chúng nó mới được.
Lưu Cường đã lên cơn điên, áp lực của hắn ta quá lớn nên đã hét lên.
Chắc là hắn đã đến mức đường cùng rồi. Nếu không xử lý kịp thời, chỉ sợ hắn điên cuồng lên mà làm chuyện dại dột thì rắc rối lớn rồi.
- Được 10 phút thì 10 phút.
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng. Và thuốc mê cũng theo đó mà bay vào trong phòng, ngay lập tức đến chỗ Lưu Cường.
Hắn ta đã sững sờ. Ngọc Đông cùng mọi người suýt chút nữa thì cắn lưỡi. Bởi vì họ thấy quá kỳ lạ.
Con dao trên tay Lưu Cường đang kề vào cổ người phụ nữ kia đột nhiên rơi xuống. Giống như có bàn tay vô hình nào đã lôi ra.
Ngọc Đông kêu to :
- Tránh ra Bí thư Diệp.
Ngọc Đông nghĩ rằng Lưu Cường đã tấn công Diệp Phàm nên vội vàng xông lên, Diệp Phàm giả bộ bị anh ta đẩy ra mà không cẩn thận nên va vào cửa. Còn con dao dài nhọn kia rơi xuống đất kêu keng một tiếng.
Tạch một cái, cửa đã được mở ra. Mà Diệp Phàm đập vào cửa như có vẻ bị Ngọc Đông đẩy đau. Theo quán tính thì nhảy bổ vào người Lưu Cường đang mê man. Ba người đang vật lộn trên sàn.
Đám người Ngọc Đông lao vào, ba quân nhân lao lên người Lưu Cường. Ngoắc luôn tay về phía sau khiến mọi người thấy Lưu Cường không thể chống lại 3 quân nhân và đã dễ dàng bị khống chế.
- Bí thư…bí thư Diệp không sao chứ?
Ngọc Dông sợ hãi tới mức lập tức nâng Diệp Phàm dậy.
- Anh ta thì có sao chứ…
Tề Thiên từ trên tầng trên đi xuống. Trong bụng nghĩ Diệp Pham đang giả heo ăn thịt hổ đây.Rồi lại quay ra nhìn tên Lưu Cường đáng thương, thương thay cho hắn trong vòng 3 giây.
- Sư đoàn trưởng Tề, các đồng chí của anh thật là mạnh mẽ. Thành ủy nhất định sẽ biểu dương tinh thần anh dũng của họ. Sư đoàn Hưởng Hổ của các anh đúng là thần hộ mệnh của Đồng Lĩnh chúng tôi, là quân nhân của nhân dân. Tôi rất khâm phục họ.
Diệp Phàm phủi bụi trên người rồi cười nói khích lệ.
- Bí thư Diệp, chúng tôi không anh dũng, việc này…
Ngọc Đông có vẻ hổ thẹn, nhưng Diệp Phàm xua tay đi, cười nói :
- Anh dũng tức là anh dũng. Hôm nay tôi đã thấy rồi. Nếu như các anh không anh dũng xông vào thì e rằng tôi đã sớm mất mạng rồi. Việc này nhất định phải được biểu dương. Còn nữa, sư đoàn trưởng Tề, anh cũng nên nói với cấp trên về hành động anh hùng của đồng chí Ngọc Đông hôm nay nhé. Nhất định phải được ca ngợi.
- Nhất định vậy rồi.
Tề Thiên gật đầu nói.
Lý Khiếu Phong cũng đến đúng lúc. Để bắt Lưu Cường, đồng chí Cung Khai Hà lần này cũng phải tiêu tiền để sắp xếp chuyên cơ mời Lý Khiếu Phong và Lam Viễn Kim đến Đồng Lĩnh.
Trong phòng thẩm vấn bí mật của Phân khu quân đội Đồng Lĩnh.
- Lưu Cường, anh xem cái này đi.
Diệp Phàm đưa cho Lưu Cường tài liệu, Lưu Cường lật đi lật lại sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng
- Sao? Không phải là giả chứ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cái gì mà chúng mày bày ra thì cứ như thế. Dù gì Lưu Cường này cũng tù cả đời rồi. Bố không sợ cái gì hết.
Lưu Cường lạnh lùng nói.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
- Tuy anh không giết người nhưng ngày trước anh có giúp ông chủ khai thác quặng từng làm hại nhiều người.
- Mà lần này lại phạm phải tội nghiêm trọng, tấn công quân nhân, lại còn uy hiếp con tin.
Những tội này cộng lại chắc chắn cả đời này anh không ra khỏi nhà tù đâu. Tôi nghe nói anh là con một trong gia đình, cha mẹ anh đều hy vọng anh sớm lấy vợ sinh con.
- Lưu Cường, lẽ nào anh lại muốn cha mẹ anh phải rơi lệ, thất vọng sao?
Giọng điệu Diệp Phàm rất thật thà.
- Việc đã xảy ra rồi, tôi còn nói được gì nữa. Lẽ nào Bí thư Diệp lại có lòng tốt giúp rôi thoát khỏi tội danh này? Lưu Cường này đã làm rồi thì phải chịu, ngồi tù thì ngồi. Nếu có phải chém đầu thì tôi cũng không thấy lạ.
Lưu Cường cười châm chọc nói, có vẻ rất kiên cường.
- Có phải là anh không phục ?
Diệp Phàm nhìn Lý Khiếu Phong rồi hỏi.
- Đương nhiên không phục, anh đi mà hỏi những “anh hùng” trong cục công an Đồng Lĩnh xem, cứ chọn ra một thằng đấu với tôi xem. Không cần nói bọn họ, cứ lấy những phần tử trong sư đoàn Hưởng Hổ xem xem. Chỉ là một đám ăn theo, đánh hội đồng, vô dụng mà thôi. Cảnh sát gì chứ, quân đội gì chứ, chỉ có bao vây. Cứ từng người một xem, chẳng ra sao hết.
Lưu Cường tỏ vẻ khinh bỉ.
- Đó là anh chưa gặp phải cao thủ thôi. Anh nghĩ quân đội đều là những người vô dụng sao? Người ta chỉ cho một chưởng là anh biết liền. Lại còn ngồi đấy mà kêu sao? Đừng nghĩ có tí tài mà đã là vô địch thiên hạ nhé.
Lan Viễn Kim rất tức giận, dù gì người ta xũng là đại diện cho quân nhân chính gốc mà.
- Ông anh, xem thân phận của ông anh, hai sao lại thêm hình mặt trăng nữa thì chắc là trung tướng rồi.
- Trung tướng thì cũng có là gì chứ? Đúng rồi, chúng ta đọ vài chiêu đi. Đến lúc đó người phải nhặt răng là ông anh đấy.
Lưu Cường lại tức, tên này thấy có lẽ cả đời này phải ngồi tù nên chẳng còn suy xét gì nữa.
Câu nói này suýt nữa đã làm đồng chí Lam tức chết. Diệp Phàm nhìn Lý Khiếu Phong suýt nữa cười thành tiếng.
- Tôi không được nhưng không có nghĩa là trong quân đội của chúng tôi không có người nào là cao thủ. Tiểu tử như anh đừng có nói ra những điều như vậy. Trong quân đội có cao thủ, chỉ cần chỉ tay thì cũng có thể bóp chết con châu chấu như anh.
Lam Viễn Kim tức giận, khi quân nhân tức giận thì cũng nói ra được những lời thô tục.
Thực ra anh ta đã nhìn Diệp Phàm một cái rồi. Và phát hiện ra Diệp Phàm đang giả bộ như không thấy, chỉ có khua môi múa mép. Hắn ta đã tức tới ngứa cả răng ra rồi. Đúng là quá kiêu ngạo, trừng mắt ra nhìn mà không thèm giúp.
- Cứ gọi ra một thằng thử xem, Lưu Cường này chẳng sợ cái gì. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi khắp nơi cùng sư phụ, từng qua bao vụ đâm chém. Cái thân này ngày nào cũng luyện tập mà thành. Chứ không phải chỉ có khua môi múa mép. Mà cả đời này thằng này chúa ghét những kẻ khua môi múa mép, chẳng được tích sự gì.
Lưu Cường lại châm chọc Lam Viễn Kim.
Mặt đồng chí Lam đã đỏ ửng lên. Lý Khiếu Phong cũng biết được nếu như châm chọc gã quá thì chỉ sợ gã khùng lên thì hỏng chuyện. Đều là đồng chí với nhau, không thể để mất đi tình cảm đúng không?
Vì thế mà lão Lý nói :
- Lưu Cường, anh lại dám nghĩ rằng có tí tài mà là vô địch thiên hạ sao? Thật tức cười, Không phải nói gì khác, nếu như hôm nay anh đánh bại được đồng chí Bí thư Diệp kia thì tôi Lý Khiếu Phong sẽ là người bảo lãnh cho tất cả các tội mà anh gây ra, cho anh về nhà.
- Nói bảo lãnh có phải không? Ông nghĩ ông là ai? Quốc có quốc pháp, đừng tưởng tao đây không biết gì, tao không quê mùa đâu.
Lưu Cường nói lại ngay.
- Ha ha, Lưu Cường, lão Lý ngày trước là Thứ trưởng bộ Phòng vụ quốc gia. Là ủy viên chính tông của Ủy ban quân giới, mặc dù hiện đã nghỉ hưu nhưng nếu nói đến bảo lãnh thì tuyệt đối không phải nói dối. Không tin anh cứ thử xem?
Lam Viễn Kim đứng một bên cười nói.
- Nói phải giữ lời?
Lưu Cường đứng lên hai mắt trừng trừng nhìn Lý Khiếu Phong. Tên này tuy không phải người trong thể chế nhưng cũng hiểu được ý nghĩa đại diện của chức danh.
- Lý Khiếu Phong tôi đã nói là làm. Chỉ cần anh hạ gục được Bí thư Diệp coi như đã thắng. Sẽ cho anh đi ngay, sẽ xóa hết tội ranh cho anh.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Chính là anh ta. Lưu Cường tôi cho một chưởng là giải quyết xong hắn.
Lưu Cường khinh thường nhìn Diệp Phàm.
- Mày thì đáng gì chứ, lại còn dám hống hách trước mặt tao đây, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là cao thủ.
Diệp Phàm tức giận, một tay xuất chiêu về phía Lưu Cường, một tiếng thở rất lớn truyền lại. Con ngươi Lưu Cường lập tức mở rộng, lập tức đứng ngay về kiểu đứng tấn. Nhưng lực đánh kia quả là rất lớn.
Lưu Cường mạnh mẽ nhưng cũng bị thế đánh của Diệp Phàm hạ từ trên cao xuống, lập tức xoay tròn bao nhiêu vòng, khiến Lưu Cường hoa mày chóng mặt, sau một tiếng “bộp” Lưu Cường đã bổ nhào trên mặt đất, người như chết lặng đi. Y ngồi dậy rồi ngơ ngác nhìn Diệp Phàm.
Sau một lúc lâu mới ấp úng nói ra :
- Anh…lẽ nào đây lại giống như lời sư phụ đã nói, một sự khác lạ trong truyền thuyết? Nghe nói… nghe nói chỉ có cao thủ cửu đẳng mới có thể làm như thế được. Không đúng, ngày trước sư phụ là cửu đẳng mà cũng không lợi hại như vậy. Bí thư Diệp, lẽ nào anh là thập đẳng sao? Lẽ nào lại là sự thật? thật là… không thể như thế được…. bí thư thành ủy, thập đẳng…?
- Đã biết chưa tiểu tử, trước mặt anh ta, cậu chỉ như con châu cháu bình thường thôi. Muốn giải quyết anh người ta chỉ duỗi ngón tay ra là xong. Mà chưa cần phải động chạm vào da thịt anh, chỉ có lực truyền đi đã đủ xong việc rồi. Sao, còn không mau bái sư?
Lý Khiếu Phong cười nhạt, đột nhiên nghiêm mặt nói.
Loảng xoảng một tiếng, Lưu Cường liền quỳ gối xuống, giơ tay lên rồi nói:
- Sư phụ, xin nhận lấy 3 lạy này của đồ đệ Lưu Cường.
Hắn ta nói xong, không cần biết Diệp Phàm có đồng ý hay không. Bịch bịch bịch, đầu đập xuống đất kêu vang lên.
- Anh Lý, anh làm gì vậy? Tôi không nói muốn nhận đồ đệ mà.
Diệp Phàm không đồng ý nhìn Lý Khiếu Phong nói.
- Người ta cũng là thân phận ngũ đẳng mà, nhận một đồ đệ lo chạy việc cho anh cũng được mà. Trên đời này nếu thay làm được nhiều việc thì anh càng đỡ mệt phải không?
Lý Khiếu Phong nháy mắt nói.
- Nhưng hắn ta đang là tội phạm, tôi không thể chứa chấp loại tội phạm thế này. Không được, nhất định không được. Tôi không muốn mất chức đâu.
Diệp Phàm nhanh xua tay nói.
- Ông Lý, không phải ông nói sẽ bảo lãnh cho tôi sao? Như thế tôi có thể tham gia vào quân đội, sẽ lấy công chuộc tội được không? Các ông có thể để tôi đi giết giặc, giết nhiều giặc, như vậy có loại bỏ được tội ranh không.
Không ngờ Lưu Cường lại quyết tâm như vậy.
- Không hối hận chứ?
Lý Khiếu Phong nghiêm túc nói.
- Tôi tuyệt đối không hối hận, tôi đã nói là làm.
Lưu Cường quỳ trên đất nói.
- Vậy được, bí thư Diệp, chúng tôi sẽ thu nhận đồng chí Lưu Cường. Đương nhiên, tội danh mà anh ta đang mang không thể xóa bỏ ngay lập tức được.
- Trước hết vẫn cứ cho anh ta mang nó, sau xem sự thể hiện của anh ta lập công từ từ để xóa tội danh.
- Nếu chưa rửa sạch tội thì phận làm đồ đề của bí thư vẫn cứ treo đấy đã, để tránh mang tiếng bí thư bao che có phải không?
- Đương nhiên nếu Lưu Cường lập được thành tích đáng khen, có nhiều công lao thì có thể bỏ tội.
- Đến lúc đó, anh xem xét xem một đồ đệ như vậy có được không. Tôi thay mặt Ủy ban quân giới cảm ơn anh.
Lý Khiếu Phong nói.
- Việc này, phiền phức…
Diệp Phàm cố ý chau mày.
- Đều là vì đất nước, anh đang công tác cũng là vì nước vì dân. Đồng chí Diệp Phàm, không cần nói thêm gì việc này nữa. Đây cũng như lệnh của cấp trên. Nếu như anh không chấp hành tôi sẽ đề nghị tỉnh ủy Tấn Lĩnh nói. Đến lúc đó không thể không gật đầu. Mà anh cũng không muốn cho ai biết anh là cao thủ đúng không?
Lam Viễn Kim và Lý Khiếu Phong cùng phối hợp đóng kịch để ép Diệp Phàm.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng bất đắc dĩ đồng ý.
Sau khi ra khỏi cửa, Lý Khiếu Phong vỗ vai Diệp Phàm nói :
- Lần này anh lại lập công rồi. Nhưng anh có nhận ra anh ta thế nào không?
- Có công hay không không tính, chỉ là Diệp Phàm tôi thay Cung Thủ Nhi trả lại ân tình với Trương Cường. Sau này đừng nói đến việc của Trương Cường nữa. Còn nói đến tên Lưu Cường kia, khi nãy thử bước đầu thì đã đạt tới mức ngũ đẳng. Là một mầm giống tốt có thể bồi dưỡng được. Không chừng cũng có thể là lục đẳng chứ. Ha ha…
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, nói hay lắm. Như này không chừng tên đó là cao thủ lục đẳng. Đồng chí lục đẳng là lực lượng chính của tổ đặc nhiệm A của chúng ta. Triển khai công việc đều phải nhờ các anh cả. Vì vậy đồ đệ này cần sự chỉ dạy của anh mới đúng.
Lý Khiếu Phong cười giả dối nói.
- Trung, gọi Cung Thủ Nhi nói chuyện với tôi.
Diệp Phàm lảng tránh, có thể những việc làm của anh ta cũng sẽ rơi lên đầu hắn.Rõ ràng là đáp ứng một cách rất “lưu manh”.
- Đúng, đúng, đúng. Đồng chí Diệp nói đúng. Nên để đồng chí Khai Hà nói chuyện này với đồng chí.
Lý Khiếu Phong mỉm cười.
- Lý Khiếu Phong hiểu, Cung Khai Hà nói như vậy chẳng phải lại nợ ân tình với Diệp Phàm. Nợ ân tình khi cần thiết trả thì đồng Chí Diệp mới mở miệng được.
Đêm nay nhát định là một đêm mất ngủ, rất nhiều người sẽ mất ngủ vì chuyện này.
Đã 3h 30 sáng rồi.
- Em , đúng là bị em hại chết rồi.
Đường Vân Thân có chút sợ hãi chỉ vào vợ - Khổng Hà Hương nói. Sắc mặt xanh lét, lại còn nghiến răng.
- Em cũng không ép, vốn nghĩ lấy cô ấy, ép thì cô ấy chịu rút đơn kiện. Sở Nhi của chunga ta sẽ không phỉa ra, nhưng ai ngờ mấy người đó đều vô dụng. Lại còn nói là cao thủ võ lâm, toàn là lũ vô dụng. Kết cục “phát sinh” lại bị đi tù. Anh phải nhanh tìm cách cứu “phát sinh” ra. Nếu không em không còn mặt mũi nào ăn nói với chú thím.
Khổng Hà Hương cùng vẻ mặt xanh xao nói.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
- Nói, nói, nói cái gì chứ?
Đường Vân có chút bực mình lớn tiếng, nhìn vợ rồi nói :
- Bà không hiểu đâu, bây giờ càng làm thì càng nghiêm trọng hơn thôi.
Nghe nói ngay cả Ngọc Kiến Cường bên an ninh quốc gia cũng đã chủ động rút ra. Mà trong đó vẫn dính dáng đến quân đội, nghe nói đám người Khổng Phát Sinh không những tấn công quân nhân mà còn có nghi ngờ đến cả bí mật quốc gia gì đó nữa.
Bà nghĩ bí mật quốc gia dễ chơi hay sao? Hiện giờ không nói đến người ngồi tù, ngay cả chúng ta còn sợ nữa là.
Bằng không, bên an ninh quốc gia có nói, cũng không thể ra được.
Đường Vân trước giờ chưa hề bị lụy như vậy, nằm ở ghế sopha.
- Vậy giờ phải làm sao?
Khổng Hà Hương cũng lo lắng lắm rồi. Sắc mặt cũng tối sầm lại nhìn ông chồng.
- Làm sao? Chẳng sao.
Đường Vân giơ cả hai tay ra.
- Tôi sẽ đi tìm anh tôi, nhờ ông ấy nghĩ cách.
Khổng Hà Hương cầm lấy túi rồi đi.
- Tìm Khổng Đoan ư? Chẳng ăn thua gì đâu.
Đường Vân hừ một tiếng.
- Sao lại không ăn thua? Nghe nói không phải cục công an thì cũng thuộc chính quyền thành phố. Anh là chủ tịch thành phố nếu anh ấy ra mặt nói vài câu thì cũng có chút hy vọng đúng không?
Khổng Hà Hương có chút nghi hoặc, nói.
- Vậy bà cứ đi đi xem. Tôi thừa biết Khổng Đoan sẽ không thể ra mặt.
Đường Vân châm chọc nói, tuy vợ ông ta cũng là người nhà họ Khổng, cũng gọi Khổng Đoan là anh.
Đương nhiên không phải anh em ruột, chỉ là do Khổng Đoan có quan hệ với Khổng Chính Húc bên Bộ xây dựng nên mới gọi là anh thế.
Đương nhiên là Khổng Hà Hương thân thiết với Bộ xây dựng. Nhưng quan hệ của Đường Vân và Khổng Đoan không mấy tốt. Hai người chỉ mang cái bảng thân thích tý thôi. Còn không thì cũng không loại trừ khả năng thành đối thủ của nhau.
Nhìn vợ vội vã ra khỏi nhà, Đường Vân cười nhạt. Ông ta biết nếu vợ đến chỗ Khổng Đoan chắc chắn sẽ tìm người nhà họ Khổng có uy lực để ra mặt hộ.
Đương nhiên cũng không nhất thiết là Khổng Chính Húc đang kiêm nhiệm trong Bộ xây dựng. mà là người khác ví dụ nhu em trai của Khổng Chính Húc – Khổng Chính Phong, tuy chỉ là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng người ta lại là Giám đốc Sở kiểm toán tỉnh Tấn Lĩnh.
Trong tay quản lý cả ngành kiểm toán toàn tỉnh, nên nhành này rất nhạy cảm, lại là ngành quan trọng, tiến hành kiểm toán khâu trích khoản tài chính của Tỉnh.
Người ta nói, lãnh đạo thời đại giờ nắm lấy vài chức vụ là được rồi. Ví dụ như bộ Tài chính nắm về tiền, mà để xét duyệt thì có thể bình an vô sự rồi. Còn bộ công an thì nắm chặt tay càng lớn…
Sáng ngày thứ hai.
Văn phòng làm việc của Diệp Phàm lại có mặt một vị khách đặc biệt. Cô nàng Miêu Trúc – một trong ba gương mặt nổi bật trong đài truyền hình tỉnh.
- Phóng viên Miêu nay lại tới thăm nơi nhỏ bé này của chúng tôi chắc có gì chỉ dạy?
Diệp Phàm nhìn Miêu Trúc cố ý nói.
- Sao dám, bí thư quèn như tôi không thể châm chọc được cô phóng viên nổi tiếng của đài truyền hình. Nếu không đang ở mục “đẹp” lại thành tài liệu phản diện mất.
Diệp Phàm nói.
- Tôi biết Bí thư Diệp còn chưa dịu. Nhưng việc hôm đó tôi có chút quá lời. Nhưng cũng vì muốn thúc đẩy việc đó, muốn nhân dân của Hồng Cốc Trại sớm có thể thấy nước.
Chúng ta đều sinh sống ở Thành phố, ăn, uống, dùng đều sung túc, còn những người dân kia đến cả quyền lợi dùng nước cũng không có đầy đủ, lẽ nào đây không phải là việc Bí thư Diệp cần phải nhanh chóng giải quyết sao?
- Nếu như Bí thư Diệp thấy Miêu Trúc này nói sai, tôi cảm ơn bí thư đã cứu tôi. Nhưng chuyện gì ra chuyện đó.
Về vấn đề nước tôi vẫn sẽ theo bí thư Diệp. Nếu trong vòng 1 tháng bí thư Diệp không thể giải quyết được vấn đề thì Miêu Trúc tôi sẽ cho bí thư Diệp vòa mục phản diện.
Không ngờ cô Miêu Trúc này lại mạnh mẽ vậy. Và Diệp Phàm cũng ngạc nhiên. Hắn ta cũng không ngờ người con gái này lại vì dân đến vậy.
Ban đầu cứ nghĩ có người đứng đằng sau cô ta nhưng Diệp Phàm lại cảm nhận được Miêu Trúc không giống như giả vờ.
- Hay lắm.
Diệp Phàm đột nhiên vỗ tay, ra hiệu với Miêu Trúc nói :
- Nếu như phóng viên Miêu đã một lòng vì dân như vậy thì cũng không thể chỉ nói mồm không. Bằng không cũng chỉ là nói suông.
- Lần này Miêu Trúc tôi quyết tâm giúp nhân dân tại Hồng Cốc, tôi không muỗn họ phải tiếp tục cuộc sống như trước đây.
Miêu Trúc quay lại nhìn Diệp Phàm, nói :
- Tôi biết tôi chỉ là một phóng viên nhỏ, không thể qua mặt được một lãnh đạo cấp cao như anh.
Anh tuổi còn trẻ như vậy mà đã ngồi đến chức Bí thư thành ủy Đồng Lĩnh, chắc chắn có nhiều người giúp đỡ phía sau rồi.
Anh hoàn toàn có thể đến đài truyền hình Tỉnh và đuổi tôi đi. Nhưng tôi còn ở lại đài ngày nào thì tôi vẫn sẽ đấu tranh với Bí thư Diệp.
Mặc dù là tôi yếu thế nhưng tôi đã nói thì sẽ vẫn theo sát bí thư Diệp.
Nói xong Miêu Trúc lại giương hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tiểu nha đầu này rất cứng đầu.
- Được.
Sau khi Diệp Phàm hô lên một tiếng, rồi nói :
- Nếu như vậy, thì có một việc tôi cần cô ủng hộ…
Thế là Diệp Phàm nói một lượt về đoàn người bảo tàng cho Miêu Trúc.
- Được. Hôm trước khi báo cáo với lãnh đạo Đài về việc này, bên Đài đã quyết định tháng này tôi sẽ đi phỏng vấn.
Chuẩn bị tất cả những tài liệu và nhân vật có liên quan đến Hồng Cốc để tuyên truyền đi, làm một chuyên mục riêng. Và chứ khắc trên đá, tôi cũng tiện bảo họ chụp lại.
Một khi có giá trị, tôi sẽ mời họ tuyên truyền một cách rộng rãi.Chỉ cần khiến nhân dân Hồng Cốc Trại vượt qua cảnh này thì việc gì Miêu Trúc này cũng làm.
Đương nhiên, bí thư Diệp cũng không nên nghĩ tôi là đấng cứu thế gì cả. Cứ nghĩ rằng tôi là một người chân thật, thực ra là tôi chỉ làm việc có tính chọn lựa thôi.
- Chủ yếu là do việc của Hồng Cốc Trại đã làm cảm động tôi.
Miêu Trúc chẳng suy nghĩ gì mà nói thẳng ra.
- Xem ra, nhân dân Hồng Cốc Trại gặp được cô phóng viên Miêu Trúc quả đúng là phúc phận của họ.
Diệp Phàm cũng phải nhận xét như vậy.
- Tôi không có tác dụng như vậy, chỉ góp chút tác dụng vào dư luận thôi. Dùng sức mọn của tôi đẻ giúp họ .
Mà quan trọng là phải để việc này thành sự thật phải dựa vào các vị lãnh đạo như các anh. Và quan trọng hơn nhất là Bí thư Diệp.
Đây là lần thứ hai tôi dò hỏi Bí thư Diệp. và phát hiện ra bí thư chính là đối tượng phỏng vấn cho chuyên mục đặc sắc của chúng tôi.
Ngày trước khi bí thư Diệp làm việc ở các địa phương khác cũng đã tạo ra kỳ tích. Tôi rất nghi hoặc, sao việc của Hồng Cốc Trại bé tẹo vậy mà lại không giải quyết được sao.
Có thể là có gì bí mật chăng? Hay những kỳ tích trước kia của Bí thư Diệp là do nhân tạo mà ra?
Miêu Trúc dùng ngôn từ sắc bén, từng câu từng câu một như ép Diệp Phàm.
Diệp Phàm muốn nói chuyện của Hồng Cốc Trại ra nhưng lại tự kiềm chế được mình. Hắn ta cười nói:
- Sắp rồi, không cần một tháng, Hồng Cốc Trại sẽ giải quyết được vấn đề nước.
Còn về những thành tích trước kia, cũng không thể nói là kỳ tích. Chỉ là những việc mà Diệp Phàm tôi nên làm mà thôi.
Tôi cũng không coi đó là kỳ tích. Còn nghi hoặc thật hay giả, cô có thể đi kiểm tra. Đến những nơi đó là biết ngay thực hư.
Tôi chỉ muốn nói cho phóng viên Miêu biết, kim không sợ lửa. Diệp Phàm tôi tuy chỉ là một cán bộ bình thường nhưng trong tim của tôi là toàn bộ nhân dân chúng ta.
- Xem ra kỳ tích đúng là có thật. như vậy thì tôi hy vọng bí thư Diệp có thể “thần hóa” vấn đề của Đồng Lĩnh.
Miêu Trúc khép lại quyển sổ, nói :
- Hôm nay Đài chúng tôi quyết định ngày đầu phỏng vấn. Tôi cũng không phiền bí thư Diệp nữa. Tôi chuẩn bị đi Hồng Cốc xem sao, xem xem họ khảo sát về vách đá ra sao.
- Cần giúp đỡ gì cô cứ nói với thư ký Mễ Nguyệt, chúng tôi sẽ ủng hộ cuộc phỏng vấn của cô.
Diệp Phàm thân thiết bắt tay Miêu Trúc.
Vừa tiễn Miêu Trúc ra thì Vương Triều gọi điện tói, có chút giận dữ nói:
- Con người Kỷ Cương Thành tuy cương trực nhưng đối với việc này thì ông ta lại quá quan trọng thái độ của Bí thư Lan Chính.
- Vương Triều, quan trường có quy luật của quan trường. Đối với những việc như thế này không được dùng cặp mắt trên giang hồ mà giải quyết. Giờ không phải thời đại đền ơn trả oán thế.
Trịnh Mãn là Phó giám đốc Sở xây dựng tỉnh. Mà còn dính dáng đến cả một bí thư huyện ủy và một cán bộ cấp Phó giám đốc.
Không thể không thận trọng Kỷ Cương Thành, hơn nữa nếu nói về cấp bậc, cần phải điều tra lời nói của Trịnh Mãn – Kỷ Cương Thành đã không đủ làm chủ nhiệm ban giám sát ủy ban kỷ luật.
Ông ta nhất định phỉa mời Lan Chính. Mà Lan Chính là người dẫn đường cho Kỷ Cường Thành. Lấy một ví dụ đơn giản, anh thường xuyên báo cáo tình hình cho tôi biết đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, trong mắt tôi chỉ có anh Diệp.
Vương Triều không ngại ngần gì nói.
- Được rồi, đừng đề cao tôi quá, Những lời này nói riêng còn được chứ đừng nói công khai ra. Nhưng nghe giọng điệu của anh thì chưa hoàn thành việc này 80% đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Kỷ Cương Thành không xử lý được, nó là phải báo cáo cho bí thư Lan. Sau đó lại ép tôi, trực tiếp đưa tôi đi gặp bí thư Lan.
Ông Lan xem xong tài liệu cũng không có thái độ gì, chỉ nói cần phải bàn bạc với các đồng chí rồi đưa ra phương án giải quyết.
Khi đó tôi có yêu cầu đồng chí Lan xem xét sở kiểm sát hoàn toàn có thể khống chế được con trai của Liễu Tây Hà.
Bở vì hắn ta là người chủ mưu trong việc trạm điện ở Hồng Cốc. Chỉ dựa vào chứng cứ trong tay chúng ta là có thể ra tay.
Nhưng Bí thư Lan lại không đồng ý ngay. Mà chỉ nói chứng cứ chưa đủ, cần phải tiếp tục điều tra gì đó.
Xem ra ông Lan cố ý kéo dài việc này. Tôi nghi ngờ ông ta không cho chúng ta nói hết ra
Vương Triều tức giận nói.
- Ha ha, có thể “kéo dài” đã tốt. Nhưng, Vương Triều, Bí thư Lan là người chính trực, anh đừng có nghĩ lung tung. Có nhiều việc mà lãnh đạo có cái khó của lãnh đạo. Anh phải thông cảm.
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười nói.
- Anh Diệp, tôi vẫn chưa hiểu.
Vương Triều có chút nghi hoặc.
- Tôi không cần tóm Lưu Sướng đường đường chính chính. Hắn ta không có tác dụng thúc đẩy việc của chúng ta.
- Tôi chỉ cần nước, chỉ cẩn Liễu Tây Hà ra mặt giải quyết việc này là được rồi. Chỉ cần nhân dân Hồng Cốc Trại được lợi là được rồi.
Về phần Trịnh Mãn, 3 người họ có thể cả đời này không ra khỏi Ủy ban kỷ luật được Còn Lưu Sướng thì chỉ còn cách hóa vàng thôi.
- Cho dù có bắt hắn ta thì cũng chẳng ích gì với chúng ta. Mà ngược lại còn khiến Liễu Tây Hà rơi vào thế chó cùng cắn giậu, như vậy lại khó khăn hơn cho chúng ta.
Diệp Phàm giải thích.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R