- Ông ta không nói khấu trừ khoản ngân sách của bộ tài chính, chỉ nói bộ tài chính không có tiền...v...v...Còn nói chuyện của trại dân Hồng Cốc không thể vội, một lúc rút sáu mươi triệu nhân dân tệ này thì cũng không biết đặt ở đâu.
Kỳ thật tôi đã nghe ngóng được, ông ta đã chuyển cho địa phương khác ít nhất là hai mươi triệu nhân dân tệ. Tôi nói vơí ông ta đây là tiền nào việc nấy, bộ tài chính và lãnh đạo trong tỉnh coi rất chặt.
Hưống chi, bên chúng ta nói dùng tiền là phải dùng tiền. Nếu chuyển đi rồi sợ đến lúc cần tiền thì lập tức không chuyển về kịp.
Anh có biết ông ta nói thế nào không, ý kia hình như là nói, có tiền thì trợ giúp Phong Châu, lá lành đùm lá rách, chẳng lẽ chuyển chút tiền dùng trong thành phố, Ngọc Xuân Phong cậu còn nói này nói nọ sao.
Người ta chỉ là tạm thời mượn, lại không phải là không trả, thật là tức chết mất.
Ngọc Xuân Phong hừ nói.
-Việc này chiều mai thành ủy sẽ mở hội nghị thành ủy. Cậu về trước tổng kết chi tiết việc của trại dân Hồng Cốc để phát một phần tài liệu cho từng ủy viên.
Ở trong hội nghị tôi có thể đường đường chính chính hỏi việc này. Đây là khoản riêng, cậu muốn vay cũng được nhưng phải trả đúng thời hạn.
Chuyện này hội nghị thành ủy sẽ ghi chép lại không lo Khổng Đoan không trả.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, biết được hôm đó Khổng Đoan sẽ rất nở mày nở mặt, đương nhiên trong lòng rất khó chịu.
Thằng này giở chút kỹ xảo ra không phải là muốn kéo dài tiến độ của trại dân Hồng Cốc sao. Nếu nói Khổng Đoan muốn làm trại dân Hồng Cốc mục nát là điều không thể. Dù sao đối với Khổng Đoan, trại dân Hồng Cốc có thể cải thiện, bộ mặt của Chủ tịch thành phố cũng sang rọi
Tuy nhiên buổi chiều hôm sau, Mễ Nguyệt nét mặt lại xanh đét vội vàng vào văn phòng của Diệp Phàm.
-Sao vậy. Có phải tối qua không ngủ được không. Tôi đã sớm nói với cô không có gì phải lo lắng cả. Họ muốn điều tra thì cứ để cho họ điều tra, chỉ cần chúng ta hành sự chân chính là ổn rồi.
Diệp Phàm đứng dậy ra hiệu Mễ Nguyệt ngồi xuống ghế salon, vừa pha trà vừa an ủi Mễ Nguyệt.
-Bí thư Diệp, anh phạt tôi đi.
Mễ Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt đều đã đỏ sọng rồi.
-Đã xảy ra chuyện gì? Đùng nóng vội, uống ngụm nước trà rồi từ từ nói.
Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, vội vàng hỏi.
-Bí thư Diệp giao nhiệm vụ cải tạo phố Tân Long cho tôi, đấy là Bí thư Diệp đã để mắt đến Mễ Nguyệt tôi. Nhưng tôi đã làm sơ suất một vài thứ trong đó rồi.
Mễ Nguyệt nói
-Sơ suất một vài chỗ là điều thông thường mà, cải tạo một công trình lớn như vậy, vấn đề từ các phương diện nhất định rất nhiều. Con người mà, làm việc không thể chu đáo tất cả các mặt có phải không? Chỉ cần chủ thể không có sai sót nào, xảy ra một vài sơ suất nhỏ cũng hoàn toàn bình thường. Cô không nên quá lo lắng, để xem chúng ta có thể giải quyết được chuyện nhỏ này không.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
-Là một người họ hàng của tôi. Anh ấy tên Mễ Dũng, là anh họ cách đời với tôi, đảm nhiệm chức Phó phòng của phòng quản lý kiến trúc bộ xây dựng thành phố.
Bình thường Mễ Dũng biểu hiện rất tốt. Là người sống quy tắc quy củ. Danh tiếng ở Cục xây dựng cũng tương đối tốt. Nghiệp vụ, năng lực cũng rất vững. Rất nhiều năm rồi vẫn chưa để xảy ra chuyện gì.
Sau đó anh ta nghe nói tôi đảm nhiệm hạng mục cải tạo phố Tân Long, cho nên nhất quyết tìm tôi đòi ra nhập đội nhập đội ngũ của chúng tôi.
Lúc mới bắt đầu tôi còn lo có người nói tôi tín nhiệm người thân v..v, cho nên nhất quyết không đáp ứng anh ấy. Sau khi về nhà mẹ tôi lải nhải mãi, hơn nữa tôi cũng đã âm thầm điều tra anh ấy, cảm thấy cũng được.
Cho nên mượn anh tấy từ Cục xây dựng thành phố để gia nhập vào tổ công tác chịu trách nhiệm phụ trách công tác kiến thiết quản lý chất lượng.
Mấy tháng liên tiếp anh ấy đều thể hiện rất tốt. Hơn nữa tôi cũng luôn dặn dò anh ấy giữ mồm giữ miệng, thu tay mình.
Bởi vì giám sát chất lượng rất quan trọng Hơn nữa công việc này hoa hồng lại không phải ít. Các cán bộ bao công đầu hiện nay nhìn thấy anh ấy làm việc này đều nịnh nọt
Rủ anh ấy đi nhậu nhẹt,, muốn mỹ nhân tặng mỹ nhân, muốn gì tặng nấy. Cho nên tôi thường xuyên theo dõi anh ấy.
Nào ngờ nhân viên phòng kiểm toán xuống điều tra.Tra đến anh ấy lại xảy ra chuyện. Bí thư Diệp, anh phạt tôi đi. Công việc của tôi cũng không làm tốt.
Mễ Nguyệt nói đôi mắt càng đỏ hơn, trong mắt cũng đã ngấn lệ rồi.
-Đừng nóng vội, nói rõ việc này một chút.
Diệp Phàm vẫn cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh an ủi.
-Chính là phương diện hai cửa chính của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy xảy ra vấn đề.
Mễ Nguyệt nói, mặt đỏ bừng lên.
-Xảy ra vấn đề về chất lượng à?
Diệp Phàm kinh ngạc, vội vàng hỏi. Vấn đề cửa chính này có lẽ là vấn đề về mặt cửa, xảy ra vấn đề về chất lượng, vậy là vấn đề lớn rồi.
Đến lúc đó không cần nói đến chuyện khác, chỉ riêng chỉ trích của Khổng Đoan và Xa Quân hai người họ cũng đủ khiến Diệp Phàm không ngẩng đầu lên được.
-Không phải vấn đề chất lượng, là vấn đề về vật liệu.
Mễ Nguyệt vội nói.
-Ừ, cô nói tiếp đi.
Diệp Phàm trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
-Vốn tính hai cửa chính đềutrạm bằng đá cẩm thạch có hoa văn màu đỏ, việc này tôi cũng đã hỏi qua Chủ tịch thành phố, lúc đó hai vị lãnh đạo các anh đều đồng ý.
Còn nói màu đỏ đại biểu cho Đảng của chúng ta và quốc gia vui mừng hướng tới sự hưng thịnh đến muôn nhà. Hơn nữa màu đỏ còn đại biểu cho rất nhiều những chiến sĩ chúng ta đã đổ mồ hôi xương máu cho cuộc chiến tranh niên lưu truyền lại. Mồ hôi xương máu này tạo thành dòng chảy sông Trường Giang và Hoàng Hà chảy không ngừng nghỉ. Kết thành sự trang nghiêm cờ đỏ năm sao vàng, kiêu ngạo trong bầu trời xanh thẳm của thế giới.
Cho nên chon màu nền lại là đá cẩm thạchmàu xanh đậm đậm. Vì vấn đề mặt cửa, hơn nữa còn có mấy pho tượng đá đầu sư tử phải đồng bộ.
Cho nên khi quy hoạch yêu cầu chúng ta phải chọn loại vật liệu tốt, hoa văn đẹp, chất liệu đá cẩm thạch là loại đá hạng ưu.
Mễ Nguyệt nói đến đây xem ra mệt rồi, dừng một lúc lấy tách trà lên uống.
-Có phải vật liệu không phải là loại tốt nhất mà dùng loại thứ phẩm phải không?
Diệp Phàm đoán được đại khái, nếu thật sự là như vậy thì mức độ chênh lệch giá trong đó là rất lớn.
-Đúng vậy, lúc đầu trong tài liệu quy hoạch đã có người đề cập qua. Nói là khi chọn mua đá cẩm thạch, phải cẩn thận chọn đá cẩm thạch, đá hoa cương màu đỏ, màu nâu
Nếu sử dụng, diện tích tốt nhất phải hơn 40 m2. Cố gắng hết sức không mua loại đá cẩm thạch ‘lưu động than vị’, bởi vì trong đó có rất nhiều loại đá cẩm thạch nhuộm màu.
Loại đá cẩm thach giả này, về vấn đề vệ sinh an toàn của nước sơn và các mặt khác đều có vấn đề, đúng là hàng giả.
Mễ Nguyệt nói đến đây Diệp Phàm nói,
-Nếu vô ý mua phải hàng giả thì đổi là được rồi, đừng lo lắng, sẽ có cách giải quyết.
-Không phải là hàng giả.
Mễ Nguyệt lắc đầu liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
-Chất lượng của loại đá cẩm thạch kia là loại ưu, loại một và đủ ba bậc phẩm chất.
Loại đá cẩm thạch hạng ưu chúng ta cần chệnh lệch 1000 khối 1m2 so với đá đạt tiêu chuẩn đạt.
Chệnh lệch với đá hạng một vào khoảng 500 khối 1m2. Mà người họ hàng kia của tôi bị tiền làm cho mê muội lương tâm, dùng loại đá thứ cấp.
Những loại đá thứ cấp này về độ cứng, độ bóng chênh lệch rất ít so với loại đá hạng ưu, chuyên gia không cẩn thận hay không thạo nghề sẽ nhìn không ra lỗ hổng trong đó.
-Không phải nói chỉ có ba loại cấp bậc hay sao? Taị sao lại xuất hiện một loại thứ cấp nữa?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
-Kỳ thật đây là tự các nhân sĩ ngành sản xuất tự gọi như vậy, loại đá hạng ưu thứ thực ra rất khó phân biệt với đá hạng ưu nhưng tốt hơn so với đá hạng 1. Mức chênh lệch 1m2 chỉ khoảng 150 khối.
Mễ Nguyệt nói.
-Tính tổng bình phương m2 của hai cửa chính là bao nhiêu? Diệp Phàm hỏi.
-Hơn 200m2.
Mễ Nguyệt đáp.
-200m2, quái, tính 1m2 là 150 khối, tiền cho một khối không quá ba mươi nghìn nhân dân tệ, mưu mẹo trong chuyện này dường như cũng không lớn mà. Trong một công trình đáng giá cả trăm triệu thì người họ hàng của cô gan cũng quá nhỏ rồi? Muốn gian thì gian lớn một chút, gì mà gian có ba mươi ngàn nhân dân tệ đã té ngựa rồi. Có phải là tính nhầm không.
Diệp Phàm có chút nghi hoặc nói.
-Bí thư Diệp, anh đừng châm chọc tôi nữa, tôi thực sự xấu hổ vô cùng.
Mễ Nguyệt thốt lên.
-Không phải là châm chọc, Mễ Nguyệt, cô nghĩ một chút đi, trong chuyện này có phải có vấn đề hay không?
Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm chỉnh.
- Vấn đề, có vấn đề gì. Việc này rõ ràng người họ hàng của tôi còn chút lương tâm. Cho dù chỉ có ba nghìn thôi cũng đủ ngồi mấy năm tù rồi.
Mễ Nguyệt có chút không hiểu.
-Nhân viên phòng kiểm toán có thái độ thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Dư Thính Trường nói phải nghiêm túc tra xét. Hơn nữa phải lên báo bồi thường ở tỉnh. Phải làm gương, phải đảm bảo chất lượng công trình đồng đều vv..Dù sao cũng nói rất nghiêm khắc...
Mễ Nguyệt nói.
-Bọn họ tìm được chứng cứ xác thực không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chứng cứ đều bị họ lấy đi rồi. Hơn nữa bọn họ còn rất nhanh nhẹn,lập tức sai nhân viên kiểm toán bên đại lý. Người ta đã lấy được chứng cứ ban đầu.
Mễ Nguyệt sắc mặt có chút uể oải.
-Mễ Dũng đã bị bắt chưa?
Diêp Phàm hỏi.
-Vẫn chưa có hành động gì? Có lẽ còn có vài thủ tục chưa làm xong.
Mễ Nguyệt nói.
-Haha, bọn họ không phải là chưa làm xong các trình tự mà là đợi chúng ta mời bọn họ dùng cơm.
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười.
-Dùng cơm...
Mễ Nguyệt lẩm bẩm hai chữ này, mí mắt tự nhiên giật giật, ấp úng nói,
-Chẳng lẽ họ cũng muốn mò lợi ích, cái này quá rõ ràng rồi. Tôi thấy Phó giám đốc sở Từ kia nói vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa ngay từ lúc bắt đầu liền giở giọng giải quyết việc chung. Dường như không giống như đang chờ lợi ích.
-Càng nghiêm khắc chẳng phải côcàng phải đi ‘luận bàn’ với bọn họ hay sao.
Diệp Phàm châm chọc nói.
-Vậy chuyện này?
Mễ Nguyệt nhìn Diệp Phàm.
-Cô gọi Mễ Dũng tới đây, tôi hỏi cậu ta.
Diệp Phàm mặt nghiêm nghị hừ nói.
-Cậu ta bị dọa phát khiếp rồi, xin nghỉ trốn ở nhà. Nếu không tối tôi dẫn cậu ta đến.
Mễ Nguyệt hỏi.
-Được.
Diệp Phàm gật đầu, miệng mang theo một nụ cười lạnh.
Tuy nhiên khi dùng cơm tối Mễ Nguyệt gọi điện thoại đến nói không tài nào tìm thấy Mễ Dũng, Mễ Nguyệt suýt chút nữa khóc.
-Đừng nóng vội, cô nghĩ kỹ xem Mễ Dũng thích nhất đi đâu hay có khả năng đi đến chỗ nào.
Diệp Phàm an ủi nói.
-Cậu ta không phải nghĩ không thông đấy chứ?
Mễ Nguyệt nói.
-Chết tử tế không bằng ỷ lại mà sống, đồng chí chỉ ham món tiền nhỏ này vốn không cứng cỏi như vậy đâu, chắc sẽ không nghĩ quẩn đâu.
Diệp Phàm mở lời kêu ba người Lý Cường phân chia ra đi tìm. Hai giờ sau Lý Cường gọi điện thoại tới nói là tìm thấy Mễ Dũng trên cầu lớn.
Mễ Dũng vẻ mặt ngượng ngùng, thằng này cúi đầu xuống,
-Chỉ vì ba chục ngàn nhân dân tệ?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Mễ Dũng trước, khoảng sau hai phút sau Diệp Phàm đột nhiên dùng hóa âm mê thuật tấn công tới.
-Không phải!
Mễ Dũng lắc đầu.
-Không phải thì là cái gì?
Diệp Phàm nhanh truy hỏi.
-Bọn họ lúc đó nói chỉ là khoản tiền nhỏ. Hơn nữa tăng số lượng trong hóa đơn lên căn bản sẽ không điều tra ra.
Mễ Dũng nói, tuy nhiên lập tức phản ứng lại, anh ta sững sờ một lúc.
-Bọn họ là ai?
Diệp Phàm hỏi.
-Tôi nói nhầm, không có bọn họ.
Mễ Dũng giảo biện
-Cậu chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ có phải không? Nói mau, họ là ai?
Diệp Phàm tấn công càng mạnh hơn.
-Mã Sâm Lâm.
Cuối cùng Mễ Dũng cũng nói ra.
- Mã Sâm Lâm là ai?
Mễ Nguyệt thở hổn hển hỏi.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Là em họ của Mã Đại Lâm, bình thường giúp đỡ người khác, làm chút việc tốt. Cũng là người đã quen khi cùng ăn cơm.
Mễ Dũng nói.
- Mã Đại Lâm, có phải là bí thư huyện ủy huyện Ma Khanh không?
Mễ Nguyệt vội vàng hỏi.
- Ừ, Mã Sâm Lâm nói anh trai anh ta là Mã Đại Lâm, có quan hệ thân thiết với chủ tịch Khổng. Mà nghe nói họ còn có quan hệ thân thích gì đó. Mã Sâm Lâm là người có tài, là người có tiếng khi đến Đồng Lĩnh.
Mễ Dũng nói.
- Kỳ lạ, chỉ là 30 nghìn thôi mà, dựa vào lòng kiên trì của Mã Sâm Lâm thì cũng chưa chắc đã để mắt đến hàng chục nghìn tệ đâu.
Diệp Phàm nói thầm một câu rồi nhìn Mễ Dũng, hỏi:
- Cậu đưa bao nhiêu cho Mã Sâm Lâm?
- Vốn tôi muốn cho anh ta một nửa, nhưng anh ta lại không cần đồng nào, lại còn mời tôi ăn uống, không cho tôi thanh toán.
Khi đó tôi cũng thấy buồn bực, sau ngẫm lại có thể anh ta coi tôi là bạn bè. Mà là 30 nghìn, theo như con số mà Mã Sâm Lâm báo thì chẳng có vấn đề gì.
Vì danh nghĩa là chúng ta mời.Khi đó chị Mễ Nguyệt nói bao toàn bộ.
- Tự tay mình làm thì chất lượng càng tốt mà lại tiết kiệm tiền. Vì vậy có thể làm được.
Mễ Dũng nói.
- Cho nên cậu đúng là xấu xa, chỉ vì 30 nghìn mà bán cả chị họ tôi. Cậu đúng là khốn nạn, cậu làm vậy, thì tôi biết ăn nói thế nào với bí thư Diệp đây?
Bốp, bốp.
Mễ Nguyệt tức giận cho Mễ Dũng hai cái tát.
Cô còn định đá cho anh ta vài cái nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại.
- Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí có đúng không? Mã Sâm Lâm mời cậu ăn uống, lại không để cậu trả tiền như vậy hắn ta có ý đồ gì?
Diệp Phàm thản nhiên nói. Nhìn Mễ Dũng rồi châm chọc nói :
- Anh là một trưởng phòng của Sở xây dựng thành phố nếu như xuống huyện thì cũng là một Sở trưởng rồi.
- Tôi không tin đến điều này mà cậu cũng không nhìn ra, lại dễ dàng bị người ta lừa vậy sao. Vậy chức Trưởng phòng đây làm thế nào mà cậu có được?
- Nói đi, trong lòng cậu chắc chắn có cách gì đó, bằng không cậu tuyệt đối không thể mắc bẫy được.
- Bịch…
Mễ Dũng bất ngờ quỳ xuống đất, rồi lại chính mình tát vào mặt mình.
Anh ta đã bị Diệp Phàm nói cho đến không chịu nổi, rồi lắp bắp nói:
- Bí thư Diệp, tôi biết không thể giấu giếm được bí thư. Đúng là trong chuyện này đã có ý khác.
- Khi nghe nói Mã Sâm Lâm là em họ của Mã Đại Lâm tôi liền có ý đồ. Mã Đại Lâm là nhân vật số một ở huyện Ma Khanh.
- Mà tôi đã nghe ngóng qua việc này. Đúng là như vậy, vợ của Mã Đại Lâm là Khổng Phượng Linh. Bà ấy là em của chủ tịch Khổng.
- Sau khi nghe được điều này tôi vui mừng như điên. Nói thật, giờ tôi chỉ là chức Phó phòng. Chưa được chuyển chính thức, và tôi cũng đã nghĩ nhờ chị họ.
- Nhưng chị lại luôn nói tôi phải làm việc chăm chỉ, còn nói chị ấy mới lên được không lâu không thể phiền đến lãnh đạo được. Và nói tôi đợi thêm 1, 2 năm nữa.
- Về việc này, tôi đã gấp lắm. Không thể đợi được.
Khuôn mặt Mễ Dũng đỏ ửng lên, nói.
- Vì vậy mà cậu nghĩ có thể nhờ Mã Sâm Lâm nói với Mã Đại Lâm, rồi sau đó lại nói với chủ tịch Khổng có phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
- Cậu đúng là bị mê muội rồi. Bảo cậu đợi 1, 2 năm nữa thì không nghe. Cậu nghĩ xem, dựa vào cậu, một cán bộ phó phòng có thể lọt vào mắt của chủ tịch thành phố không?
Cậu đã bị lừa rồi. Mã Sâm Lâm vì sao phải lừa cậu. không phải là muốn tống tôi vào tù sao?
Cậu, đầu cậu có phải đầu heo không thế? Đáng nhẽ đã rất tốt, bí thư Diệp đã giao trọng trách cải tạo phố Tân Long cho tôi. Nhưng cậu lại hủy hoại tôi, cậu đúng là đồ khốn kiếp.
Mễ Nguyệt tức giận đến nỗi môi cũng run lên.
- Bây giờ tôi mới biết đã bị Mã Sâm Lâm lừa. Hắn ta muốn lợi dụng tôi để đối phó lại với chị. Tôi ngồi tù cũng không sao, việc này… nhưng ngay từ đầu tôi đã thấy viết hóa đơn rất đúng mà. Sao hôm nay điều tra lại thấy hóa đơn không khớp vậy?
Mễ Dũng nói.
- Không giống, thế là thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngày trước bọn họ báo những số không đúng nhưng điều tra ra thì không có chứng cứ. Bởi trong quá trình làm sẽ có hao hụt về vật liệu.
Toàn bộ việc này đều dựa trên lời nói, vì thế lúc đó tôi khai giá cả có cao hơn một chút so với giá thực tế.
Việc này cũng thuộc dạng bình thường. Sẽ không thể có chuyện không có chút mưu mẹo hám lợi trong công trình. Vật liệu đá này tôi chỉ khai hơn 50 đồng một mét vuông thôi.
Tính ra thì số đá đó cũng là loại ưu 2 nhưng số lượng có nhiều. Nhưng đến hôm nay chúng ta điều tra hóa đơn thì lại không giống như hóa đơn cũ của tôi, giá trên đó toàn là giá của đá loại ưu 1.
Hơn nữa, loại tốt nhất lại cao hơn nhiều so với loại thứ hai nên tính lại thì lại thành tăng lên 30 nghìn.
Mễ Dũng nói.
- Thực tế tăng thêm bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Khoảng 12 nghìn thôi, có trời đất chứng giám, nếu tôi nói sai thì sẽ bị trời đánh. Lúc đó tôi cũng đã nghĩ rằng chị chịu trách nhiệm, nên không dám khai nhiều.
Mễ Dũng nói không giống như nói dối.
- Cậu còn nhớ tới tôi, khốn kiếp. Từ nay trở đi đừng gọi tôi là chị nữa, tôi không có loại chị em khốn nạn thế.
Mễ Nguyệt tức đến mức nói bậy.
- Trên hóa đơn phải có chữ ký của cậu chứ? Họ sao đổi được?
Diệp Phàm hỏi.
- Có thể là nhân lúc tôi say rượu nên đã lừa tôi ký rồi.
Mễ Dũng lau nước mũi, nói.
- Đi đầu thú đi, nhận sự khoan hồng của pháp luật. Còn nữa, trả tiền lại đi.
Diệp Phàm nói.
- Chị…
Mễ Dũng hoảng hốt kêu lên.
- Sớm biết có ngày hôm nay thì đã không làm như thế. Mễ Dũng, cậu đi đầu thú đi. Nói lại sự việc cho rõ ràng. Đợi cậu ra tù…ôi.
Mễ Nguyệt thở dài, có chút không đành lòng.
- Tôi đi đây, chị… tôi xin lỗi.
Mễ Dũng cúi đầu, đứng dậy xoay người đi.
Nhìn theo bóng dáng cậu em họ đi, sắc mặt Mễ Nguyệt càng ngày càng tái nhợt đi.
- Cô không trách tôi thấy chết không cứu chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Không.
Mễ Nguyệt lắc đầu, nhìn Diệp Phàm, nói :
- Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, ít nhất anh đã cho tôi hiểu ra được sự việc này.
- Hơn nữa, việc này chúng ta có muốn giúp cậu ta cũng không giúp được. Mặc dù không phải nhiều tiền nhưng tôi nghĩ, nếu như bao cả thì sẽ không bao nổi.
- Có thể những người Khổng Đoan đã biết việc này rồi. Thà nói ra trước bằng không Khổng Đoan không biết, muốn giải quyết việc này quá dễ dàng.
- Chỉ cần đổi lại hóa đơn, trả lại tiền và dàn xếp chút với đồng chí bên Kiểm toán là được.
- Cô có nghĩ việc này là chủ ý của Khổng Đoan không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không hẳn, cách này còn kém quá. Có thể đây là chủ ý của bà vợ Khổng Phương Linh của Mã Đại Lâm. Có thể do ai đó đang đối đầu lại với tôi làm thì sao? Anh chỉ là người liên lụy theo.
Mễ Nguyệt có nét mặt khó chịu nói.
- Quá kém, không bình thường đâu. Ví dụ việc này nếu Mễ Dũng cùng nói ra, cô muốn tìm Mã Sâm Lâm tính sổ cũng không có cách nào mà ra tay đâu.
Đến lúc đó người ta không nhận hóa đơn, cô còn có cách nào. Còn nữa, việc này cũng do người khác mưu tính lâu rồi.
Có thể không nhằm vào cô mà là nhằm vào tôi. Nhưng, cô nhắc đến Khổng Phượng Linh làm tôi nghĩ đến một việc.
Khi đó Khổng Đoan sắp xếp thực hiện dự án cải tạo đồng ruộng ở thôn Ngưu Hà huyện Ma Khanh. Có thể bởi vì Khổng Phượng Linh là em của mình.
Để Mã Đại Lâm lập thêm chút thành tích, tiện cho sau này dễ đề bạt. Và Mã Đại Lâm chắc chắn là cánh tay đắc lực của Khổng Đoan rồi.
Nhưng ngày đó nhân dân Hồng Cốc có tổ chức ra mặt. Phía sau màn kịch này chắc chắn có người chỉ điểm. Bằng không người của Hồng Cốc Trại sẽ không rành được kế hoạch của thành ủy.
Về việc này Khổng Đoan và Mã Đại Lâm tuyệt đối không thể tự tìm rắc rối. Như vậy có thể người đứng sau giật dây là người có thù với Mã Đại Lâm.
Việc này nếu truy cứu đến cùng, Mã Đại Lâm có thể mất chức luôn. Nhưng cũng có thể người đó muốn đấu lại Khổng Đoan, không giống như đối lại với tôi.
Diệp Phàm phân tích.
- Cao nhân này là ai?
Mễ Nguyệt ấp úng hỏi.
- Đối tượng này rất phức tạp, ví dụ như kẻ thù của Khổng Đoan, hay là người của thành ủy Đồng Lĩnh ngày trước….
Nhưng chắc chắn người này phải có thế lực nhất định. Hơn nữa, lại còn biết tình hình của thành ủy. Nếu như cứ suy xét kỹ thì phạm vi vủa đối tượng này sẽ nhỏ lại.
Người này thâm thật, bất hiển sơn bất lộ thủy suýt chút nữa khiến Khổng Đoan gục. Mà người này có thể sẽ muốn thấy tôi và Khổng Đoan chiến tranh với nhau.
Đương nhiên hắn ta tọa sơn quan hổ đấu rồi. Cao thủ. Diệp Phàm tôi rất muốn gặp hắn ta.
Diệp Phàm cười.
9 giờ sáng ngày thứ hai, chủ tịch Ngọc mang theo công văn vội vàng chạy vào phòng làm việc của Diệp Phàm, vừa mới đẩy cửa đã cười nói :
- Tin tốt.
- Có phải là có câu trả lời của Giám đốc Trần của khu Quật cảnh thiên cương không?
Diệp Phàm cũng cười rồi bảo anh ta ngồi xuống ghế đối diện hắn ta.
- Đúng vậy, lần này giám đốc Trần làm việc nhanh. Ngay trong đêm ông ấy đã báo cáo tình hình này cho Chủ tịch hội đồng quản trị Đinh Đồng Sơn. Chủ tịch Đinh xem xong tài liệu rất vui mừng nói là ngày kia , chậm nhất là 3 hôm sau sẽ cho người đến xem. Nếu đúng có giá trị khai thác sẽ suy xét đến việc hợp tác với chính quyền chúng ta, hoặc trại Hồng Cốc để phát triển thành khu du lịch.
Ngọc Xuân Phong cười nói.
- Anh Ngọc, anh nghĩ việc này sẽ nắm được bao nhiêu phần trăm?
Diệp Phàm hỏi, rút ra một điếu thuốc.
- Bây giờ vẫn chưa nói được gì. Chủ tịch Đinh chỉ là đồng ý xuống xem. Còn có được hay không phải chờ đoàn khảo sát của tập đoàn Thiên Cảnh mới được.
Việc này đơn giản chỉ là có kiếm được tiền thôi không mà. Dù sao Hồng Cốc Trại muốn thành khu du lịch có lợi thế lớn nhất là chữ khắc trên vách đá.
- Đương nhiên, trại Hồng Cốc ở đầu núi lớn, phong cảnh cũng rất tuyệt. Nhưng đường lại là một trở ngại lớn.
Nếu có thể thông đường thì có tới 60% thành công. Một con đường có thể hạ mức thành công của chúng ta đến 30 %
Dù sao, chỉ là con đường này, họ đã đầu tư không khoảng 30 triệu. Việc này vẫn nằm trong dự án hợp tác làm đường của chúng ta.
Con đường này quả là khó mở, gần đây các nhân viên của Viện trắc địa thiết kế đường bộ có đến thăm dò. Nói đường này toàn đá.
- Vì thế mà rất khó để mở đường. Kinh phí sẽ tốn rất nhiều so với đường đất.
Ngọc Xuân Phong lại buồn rầu.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Chẳng liên quan gì, chỉ cần chữ trên vách đá thu hút được họ, còn đường thì không khó khăn gì, nhiều nhất là đầu tư hơn một hai chục triệu thôi.
Hy vọng chủ tịch Đinh có thể thấy được lợi nhuận trong đó. Đương nhiên, chúng ta cũng phải nhanh chóng hành động.
Cho họ biết hết tiềm năng có thể khai thác của Hồng Cốc Trại. Tôi có cảm giác lá ngọc kia cũng rất tuyệt, có thể là có tới hai, ba trăm năm lịch sử rồi.
- Kết hợp với chữ khắc trên vách đá thì đúng là một phong cảnh tuyệt. Còn nước trong Cốc Khê chúng ta đều lưu thông, có thể làm du lịch trên nước, ngắm cảnh hai bên suối.
Còn nữa, nước cách chỗ thượng du không xa chảy chênh nhau rất lớn, nên có thể khảo sát.
Việc này, anh chuẩn bị chưa, đến khi đoàn khảo sát đến anh báo cáo hết ra?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi đều đã chuẩn bị rồi. Đều có thể cho khảo sát rồi.
Ngọc Xuân Phong gật đầu, muốn nói gì lại thôi.
- Anh có gì thì cứ nói thẳng ra, có phải vấn đề nước không?
Diệp Phàm thu lại nụ cười.
- Vâng. Đám, Tam Thúc công, Hiệu trưởng Mã nghe đoàn khảo sát của Thiên Cảnh đến ai nấy cũng vui mừng, vì vậy không cẩn thận lại hỏi đến vấn đề nước.
Ôi, việc này nếu tạm thời không giải quyết được thì đành phải mở cống cho nước ra hôm đoàn khảo sát đến.
Bằng không, nếu không giải quyết được vấn đề nước thì làm sao có được dự án du lịch trên nước đây. Đừng nói đến du lịch ngay cả nước dùng còn không đủ chứ nói gì đến khu du lịch.
Không có nước thì không làm được gì. Đến lúc có nhiều người đến du lịch thì ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề. Chứ chưa nói đến vấn đề khác.
- Chỉ sợ nước là vật cản lớn nhất trong quy hoạch khu du lịch Hồng Cốc Trại.
Ngọc Xuân Phong nói ra khó khăn thực tế.
- Yên tâm, ngày kia chắc chắn có nước.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong lòng cũng ớn lạnh, quyết định bàn tính nếu ngày kia mà nhà họ Liễu không đến “hợp tác” thì phải ra tay mạnh. Nếu mà không được nữa thì phải dùng đạn chỉ thần công để làm hỏng cống một lần nữa cũng sẽ không thể được.
Diệp Phàm gọi điện cho Mễ Nguyệt, nói đổi lại giờ họp Hội nghị thường vụ vào chiều nay sang 10 giờ rưỡi sáng.
Ngọc Xuân Phong vừa mới đi, thì có một vị khách không ngờ lại đến – đồng chí Đường Ý Hùng, Cục phó cục giám sát an toàn Tỉnh.
Cục giám sát an toàn hay còn gọi là cục quản lý giám sát an toàn sản xuất. Cục này là bộ phận chức năng của chính quyền. Thuộc danh sách cơ cấu trực tiếp, chủ yếu quản lý an toàn sản xuất và các công tác chính sách quy phạm có liên quan. Cục giám sát an toàn có quyền hành chính và quyền chấp hành theo pháp luật.
Đồng chí trong Cục này rất nhiệt tình với khai thác mỏ than của Đồng Lĩnh, nếu không thì người ta đã tùy tiện bắt dừng sản xuất lâu rồi, như vậy thì thật là “đáng thương”.
Hai bên cùng ngồi xuống nói chuyện.
- Cục trưởng Đường lần này đến đây là tiện đường hay có việc gì không? Đồng Lĩnh chúng tôi luôn luôn vui mừng chào đón Cục trưởng đến thăm và chỉ đạo công việc.
Bởi vì không nhận được thông báo công tác kiểm tra của Cục nên Diệp Phàm hỏi vậy.
- Không có mục đích gì cả, chỉ là tôi đưa mấy đồng chí đi xem xét thôi. Gấn đây Cục trưởng Triệu cho trách nhiệm đi thăm toàn tỉnh.
Tiện đường nên tôi xem tình hình an toàn sản xuất ở mọi nơi ra sao? Dù gì vừa sang năm mới, chỉ lo một vài địa phương hay một vài đồng chí vì mải ăn Tết nên lơ là công việc.
Không chú tâm đến công tác an toàn sản xuất, nhỡ đâu lại xảy ra sự cố gì. Phòng còn hơn chữa mà.
Đường Ý Hùng giở giọng quan chức nói.
- Đúng vậy. Cục trưởng Đường muốn đi nơi nào quan sát để tôi sắp xếp các đồng chí trong bộ phận cùng đi với Cục trưởng.
Diệp Phàm cười nói, nhưng trong lòng cũng chẳng mặn mà gì.
Đường Ý Hùng này đi tuần cũng có liên can đến Khổng Đoan. Chứ không tự nhiên chạy đến chỗ mình làm trò sao?
- Vẫn chưa quyết định được, cứ ở lại đã, ngày mai rồi tính. Nhưng gần đây khó mà về nhà được, cứ về nhà chuyến đã rồi tính sau.
Đường Ý Hùng nói.
- Ồ lẽ nào nhà của chủ tịch lại ở Đồng Lĩnh sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng, tôi là người Chương Hà – Đồng Lĩnh. Kể ra thì đồng chí Đường Vân của thị xã Chương Hà phải gọi tôi bằng anh đấy.
Đường Ý Hùng cười nói. Diệp Phàm giật mình, suy nghĩ điều gì đó. Hay là ông ta đến vì chuyện của Đường Vân, chẳng trách mà ông ta lại tìm đến đây.
- Bí thư Đường là em của chủ tịch sao? Thật không ngờ được.
Diệp Phàm cũng kiềm chế được, cười nói. Đợi được khi ông ta nói ra Đường Vân.
- Ồ, nói ra thì cũng hổ thẹn.
Đường Ý Hùng thở dài. Chau mày, rồi uống chén trà, đặt chén trà xuống lại thở dài, nói :
- Tôi sinh ra và lớn lên ở thị xã Chương Hà, nhưng vì công việc quá bận nên ít khi về nhà được.
- Lần này cũng là không có thời gian về, nhưng gia đình lạ xảy ra chuyện, chính là chuyện của cháu Đường Sở.
- Nghe nói Đường Sở vẫn còn nằm viện, dù gì thì cũng là cháu, nên về thăm xem thế nào. Nhưng nghe nói Phong Vân Lầu lại xảy ra chuyện khác mà lại có liên quan đến nhà họ Đường chúng tôi.
- Đến nỗi ngay cả em dâu tôi – Khổng Hà Hương cũng đã lên Cục an ninh thành phố nói. Đây cũng toàn là việc có đúng không bí thư Diệp? Chỉ là một phụ nữ làm việc nhà thì sao lại liên quan đến Cục an ninh quốc gia được?
- Việc này đã liên quan đến an ninh quốc gia nên tôi cũng không biết nói thế nào. Cục trưởng Đường muốn hỏi gì cứ trực tiếp đến Cục an ninh gặp đồng chí Ngọc Kiến Cường.
Diệp Phàm nói.
- Nghe Cục trưởng Ngọc nói việc ở Phong Vân Lầu khi ấy là do bí thư Diệp chỉ đạo, bí thư Diệp, anh xem, việc nhỏ như vậy cũng không thể liên quan đến an toàn quốc gia chứ?
Có những việc thực ra không nhất thiết phải đưa lên như vậy có đúng không?
Đường Ý Hùng nói, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói:
- Khi nãy về tôi có gặp Giám đốc Dư của Phòng kiểm toán. Ông ấy cứ kéo tôi, nói trưa mời tôi đi ăn cơm.
Lúc đó tôi thấy rất lạ, họ đến là để triển khai công việc, theo lý mà nói thì các anh bên phía Đồng Lĩnh phải tiếp đón họ mới đúng chứ?
Cơm nước sao lại xuống hàng thứ thế, chỉ cần ăn no là được rồi. Bởi vì bình thường quan hệ giữa tôi và ông ấy rất tốt, vì thế tôi thuận miệng hỏi luôn.
Không ngờ ông ấy nói lần này xuống không dính dáng gì đến bên Đồng Lĩnh. Phải triển khai công việc gì đó.
Tôi đã nói rồi, công việc thì phải làm, cơm phải ăn mà. Không thể nói chỉ làm còn cơm thì không lo. Công việc là công việc, ăn là ăn đúng không?
- Đúng vậy.
Diệp Phàm gật đầu nói :
- Việc này, khi đó bên Đồng Lĩnh chúng tôi sẽ có sắp xếp. Chỉ có điều đã từ chối đồng chí bên Kiểm toán thì tôi cũng không rõ việc này. Nhưng họ nói họ tự lo cơm, thì chúng tôi cũng không ép đúng không? Về sau đừng có nói các đồng chí bên Đồng Lĩnh chúng tôi đến cơm cũng không lo cho.
- Anh Dư là người vậy, anh ta đến đâu làm việc cũng được, Làm gì lại đến Đồng Lĩnh làm việc. Việc Kiểm toán này không phải là xem lãnh đạo thế nào, hà tất gì phải như thế đúng không?
Đường Ý Hùng nói.
- Tôi không hiểu câu nói này. Đồng Lĩnh của chúng tôi cũng giống như các thành phố khác của tỉnh. Đồng chí Dư đến các nơi khác làm được thì cũng có thể đến Đồng Lĩnh làm đúng không?
Chúng tôi cũng không nói này nói nọ, dù sao đây cũng là công việc của ông ấy, chúng tôi không những nói nọ kia mà còn ra sức ủng hộ nữa.
Tôi cũng đã nói với các đồng chí cấp dưới. Phải ủng hộ công tác kiểm toán, công tác kiểm toán liên quan đến tác phong làm việc, và những quy tắc làm việc của các đồng chí .
- Kiểm toán một cách công bằng là điều cần thiết và cũng là tất yếu.
Diệp Phàm cũng lấy giọng quan chức ra nói, chơi lại Đường Ý Hùng.
- Không giống nhau.
Không ngờ Đường Ý Hùng chẳng suy nghĩ gì, liền lắc đầu.
- Sao?
Diệp Phàm giả bộ ngạc nhiên nhìn Đường Ý Hùng.
- Có thể bí thư Diệp vẫn chưa hiểu, Đồng Lĩnh này là nơi có nhiều nhân tài. Nhân vật số một của Sở kiểm toán cũng là người Đồng Lĩnh chúng ta. Anh nói xem Sở trưởng Dư bạn tôi đến đây gây sức ép gì phải không? Cũng gần như vậy, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật chứ.
Đường Ý Hùng cười nói.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu Đường Ý Hùng đến chắc chắn là vì Đường Vân. Mà vợ của Đường Vân là Khổng Hà Hương, người nhà họ Khổng. Giám đốc sở Kiểm toán cũng lại là người Đồng Lĩnh, không chừng lại là người họ Khổng.
Vì vậy mà vẫn giả bộ bất ngờ hỏi:
- Người Đồng Lĩnh? Tôi thật không biết việc này. Thất lễ, thất lễ rồi. Làm cán bộ của Đồng Lĩnh mà lại không biết đến danh nhân Đồng Lĩnh chúng ta, quả thật là thất lễ.
- Anh Khổng của Sở kiểm toán là người Đồng Lĩnh. Hay là để tôi gọi cho anh ta bảo Sở trưởng Dư trở về. Không ở đây gây sức ép nữa?
Đường Ý Hùng rốt cuộc cũng lòi đuôi ra.
- Ấy đừng, người ta đến để làm việc. Gọi người ta về thì còn sao nữa? Hơn nữa, chúng ta lại làm ăn đàng hoàng, người ta muốn điều tra thì cứ để người ta điều tra.
Diệp Phàm vẫy tay nói.
Đường Ý Hùng hiểu ý của Diệp Phàm không phải phản đối đồng chí của Sở kiểm toán về mà là mịt mờ cự tuyệt ý của nhà họ Đường.
Trong nháy mắt sau khi sắc mặt Đường Ý Hùng lặng đi, khóe miệng run rung chắc là thấy mất mặt quá. Sắc mặt ông ta có chút trầm ngâm, tỏ vẻ cười nói :
- Ha ha, nếu việc gì bí thư Diệp đều chân chính thì đúng là không sợ họ điều tra rồi, vậy thì cứ để điều tra đi. Để bọn họ tạo sức ép nặng nề xem sao.
Đường Ý Hùng nói ra những lời này vừa có chút tức giận vừa có ý uy hiếp. Diệp Phàm nhìn ông ta rồi cũng tỏ vẻ cười nói :
- Đúng, người ta muốn gây sức ép thì cứ gây thôi. Tất cả đều vì công việc mà. Tôi có thể hiểu họ.
- Được thôi. Nghe nói anh phải họp giờ. Vậy tôi không phiền anh nữa. Còn việc này, sáng sớm ngày mà anh gọi đồng chí phụ trách của cục giám sát an toàn cùng tôi đi Chương Hà. Dù gì cũng về nhà, tiện nắm bắt tình hình an toàn sản xuất xem sao? Về rồi thì cũng phải đi hết xem thế nào chứ
Đường Ý Hùng cáo từ.
- Đó là việc nên làm, là công việc của Cục trưởng Đường mà. Tôi sẽ báo cho đồng chí phụ trách đó.
Diệp Phàm thản nhiên đáp lại, đôi mắt của hắn ta đã phát hiện ra sắc mặt của ông Đường kia vừa quay người đi đã xanh mét cả vào.
- Lão này, ông không thoải mái, tôi đây còn không thoải mái hơn cả ông. Sau đó liền gọi điện cho Vương Triều, dặn dò vài điều.
20 phút trước khi cuộc họp diễn ra. Diệp Phàm đang nghĩ trong cuộc họp có thể náy sinh ra vấn đề gì.
Lúc này, thư ký Tiểu Điền bước vào nói có chủ tịch Khổng đến.
Diệp Phàm bước ra, rồi chào hỏi, mời Khổng Đoan ngồi xuống trong phòng tiếp khách. Trong lòng thầm nghĩ chẳng nhẽ nay là “ngày tiếp khách”. “Khách” cứ về rồi lại tới. Đúng là tai quái.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Bí thư Diệp, hôm ở Phong Vân Lầu xảy ra chuyện anh cũng thấy hết chứ? Mấy hôm nay cục trưởng Ngọc của cục an ninh cứ khó khăn quá.
Không ngờ câu nói của Khổng Đoan lại đầy oán hận vậy.
- Qua rồi, tôi không rõ lắm. Đó là việc của Cục An ninh, tôi không thể tham gia nhiều vào công việc của người ta. Nhưng, đúng rồi, Cục An ninh vẫn là cơ quan chức năng trực thuốc chính quyền thành phố. Nếu như anh thấy Cục trưởng Ngọc khó khăn thì có thể hỏi trực tiếp đồng chí Ngọc Kiến Cường.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, tôi và anh đều biết. Cục an ninh là cơ quan như thế nào. Ai cũng biết. Biểu hiện thì gần giống như cơ quan công an. Nhưng người ta làm việc lại không giống nhau.
- Bề ngoài thì trực thuộc chính quyền thành phố, nhưng trên thực tế Khổng Đoan tôi đâu có quản anh ta. Mà ngay cả đến hỏi cũng không thể hỏi. Nếu có hỏi thì lại có nghi ngờ liên quan đến an ninh quốc gia.
Khổng Đoan có chút tức giận nói, có thể là đã nói với Ngọc Kiến Cường trước rồi, và chắc Ngọc Kiến Cường không nể mặt ông ta.
- Anh là lãnh đạo của chính quyền thành phố. Đối với những cơ quan trực thuốc chỉ cần không liên quan đến cơ mật thì sao phải ngại. Hơn nữa, anh cũng đã biết vấn đề này đế cập đến an ninh quốc gia không thể hỏi, ha ha. Tôi và anh không giống nhau mà, cũng không thể hỏi đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Nhưng cục trưởng Ngọc nói việc ở Phong Vân Lầu hôm đó do anh chỉ thị mà anh ta chỉ là giúp anh triển khai công việc.
Khổng Đoan có chút nóng nảy, giọng điệu cũng không nhẹ nhàng gì.
- Chủ tịch Khổng. Anh nói xem nếu cục an ninh là cơ quan trực thuộc chính quyền thành phố. Ngay cả chính quyền thành phố cũng triển khai công tác dưới sự chỉ đạo của Đảng.
Đồng chí Kiến Cường nói Cục An ninh triển khai công việc dưới sự chỉ đạo của tôi thì cũng là bình thường có phải không? Nếu nói triển khai công việc dưới sự chỉ đạo của chủ tịch Khổng cũng được mà. Bởi vì họ là cơ quan trực thuộc của anh.
Nhưng trên thực tế lẽ nào anh không rõ, chúng ta nào có thể chỉ đạo được họ, chỉ là danh nghĩa vậy thôi. Họ muốn thế nào chúng ta cũng không thể hỏi quá nhiều.
Việc này cũng là kỷ luật có phải không?
Diệp Phàm ngụy biện. Khổng Đoan suýt chút nữa muốn điên lên.
- Nhưng Cục trưởng Ngọc nói việc lần này là giúp anh triển khai công việc, chứng tỏ sự việc lần này Bí thư Diệp là người chịu trách nhiệm đúng không? Chúng ta không nói đến toàn bộ cơ quan, chỉ nói đến sự việc lần này là được rồi.
Khổng Đoan hơi tức giận.
- Chủ tịch Khổng, anh đang chất vấn tôi phải không?
Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.
- Chất vấn, Khổng Đoan tôi không có tư cách đó. Tôi chỉ muốn thương lượng với Bí thư Diệp. Việc này hy vọng không phải nắm mãi chẳng buông như vậy.
Gần đây Đường Vân gầy đi nhiều, đến cả con trai cũng không thể gặp. Bất kể thế nào thì ông ta cũng có quan hệ thân thích với tôi, và cũng là cán bộ trực thuộc của anh đúng không?
Bí thư Diệp cũng rõ quan hệ của hai chúng ta. Vì thế, tôi hy vọng cục an ninh quốc gia có thể nhanh chóng chấm dứt việc cản trở vô vị này.
- Cứ khó khăn thế này thì còn cho người ta làm việc không?
Khổng Đoan chính thức tức giận.
- Những lời này anh nói với Cục trưởng Ngọc là được rồi. Nếu anh ta đồng ý thì sẽ kết án luôn.
- Nhưng tôi cũng xin khuyên đồng chí Khổng Đoan, có những chuyện không đơn giản như những gì anh nghĩ, Đường Sở đã làm những gì mà phải chịu sự trừng trị như vậy?
Còn nói về khó khăn, gây sức ép. Tôi nghĩ cục trưởng Ngọc làm thế có lý do của anh ấy. Chúng ta không thể chỉ trích người ta làm việc.
Nếu xảy ra việc gì lớn cả tôi và anh đều không gánh nổi.
Diệp Phàm cũng tỏ vẻ nghiêm túc nói.
- Vậy được. Tôi vào phòng họp trước.
Khổng Đoan bình tĩnh lại đi vào phòng họp.
10 giờ 30 phút, cuộc họp hội nghị thường vụ bắt đầu.
Các ủy viên nghe đồng chí chủ tịch Ngọc báo cáo quy hoạch của Hồng Cốc Trại và tiến độ làm việc. Cũng không có ai xì xào gì cả.
- Anh tất, đến lượt anh.
Khổng Đoan nhắc nhở Tất Vân Lý. Bởi vì chủ đề thứ hai của buổi họp là vấn đề dự án đường cao tốc Kinh Ngân. Tất Vân Lý đột nhiên ngẩn người trong lúc mấu chốt này.
- Vâng, xin lỗi. Tôi nhất thời không chú ý?
Tất Vân Niên cứ như bước ra trong mộng, mặt hơi đỏ, nói :
- Việc này… nói thật. Tôi không biết phải nói thế nào.
- Có gì khó nói sao, cứ nói sự thật ra.
Diệp Phàm ra hiệu Tất Vân Lý nói.
- Nói thật, gần đây tôi có tới “tập đoàn thần lộ” nhưng rất tiếc, không gặp được Tổng giám đốc Tống Hương Quân.
- Có gặp được hai Phó tổng nhưng người ta đều từ chôi. Nói không phải là người quyết định, phải chờ tổng giám đốc Tống chỉ đạo.
Bề ngoài thì rất nhiệt tình nói là sẽ báo cáo ý kiến của Đồng Lĩnh cho Tổng giám đốc. Nhưng tôi thấy họ chỉ là đưa đẩy mà thôi.
Có lẽ, nói thật đến giờ tôi đã kiệt sức rồi. Dự án này tôi không lo được.
Xin lỗi trợ lý Diệp và chủ tịch Khổng. Xin các anh cứ phê bình tôi. Nếu vẫn muốn tiếp tục xin để đồng chí nào kiên nhẫn hơn thay tôi. Ví dụ như đồng chí Trì Hạo Cường.
Sắc mặt Tất Vân Lý có vẻ sầm lại.
Bởi vì ông ta thấy Trì Hạo Cường ngồi bên đang nhếch mép,cười khoa trương. Vì vậy đang lúc tức giận, đằng nào thì cũng mất mặt rồi.
Nên cho Trì Hạo Cường một quả rồi tính. Bằng không chắc chắn sẽ bị Trì Hạo Cường châm chọc. Nên chủ động xuất kích, chọc tức trước rồi hãng hay.
Trì Hạo Cường không ngờ Tất Vân Lý chơi chiêu này. Trong lòng có chút tức giận. Anh không làm được lại quàng vào tôi.
Không phải là đang ép tôi sao? Nhiệm vụ này nếu như tôi không nhận, chứng tỏ Trì Hạo Cường tôi yếu thế. Nếu như nhận mà không làm được thì lại bị người ta chế giễu.
Cho nên Trì Hạo Cường vội vàng nói:
- Ngay cả chủ tịch Tất còn không làm được thì Trì Hạo Cường tôi có thể làm được sao? Các vị ngồi đây đều biết đồng chí Tất trợ giúp chủ tịch Khổng quản lý chính quyền thành phố. Đi lo dự án này là thuận buồm xuôi gió. Cách làm với tôi không giống nhau mà. Chuyên nghiệp rồi còn không được thì tôi đây nghiệp dư có làm được gì?
Nói đến đây Trì Hạo Cường dừng lại chút, đương nhiên là không bỏ qua dễ dàng cho Tất Vân Lý, rồi lại nói thêm:
- Nhưng việc này cũng đã mất thời gian dài rồi.
Ôi, nếu như sớm thêm chút nữa thì chắc cũng có chuyển biến tốt. Dự án này bản thân chủ tịch Tất nói không làm được thì tôi Trì Hạo Cường này lại càng không làm được.
Nhưng hai chúng ta không làm được không phải là tất cả các vị ở đây cũng không làm được đúng không? Tôi tin rằng những người ngồi ở đây còn có nhiều người hơn cả lão Trì tôi đây.
Nếu có thể xem xét từ nhiều phương diện có thể tìm đồng chí thay thế sớm thì không phải như thế này. Giờ tự nhiên rơi vào hoàn cảnh này, theo quy hoạch của thành phố thì dự án đường cao tốc là phần phụ của dự án nhà máy điện.
Cũng có thể nói dự án máy điện là hạng mục tiên phong. Rất quan trọng, nếu như dự án đường cao tốc gặp trở ngại khiến dự án nhà máy điện cũng như vậy thì thôi rồi, tôi không nói nữa, nói thế là đủ rồi.
- Ha ha, bản thân không làm được hà tất gì phải đá người khác? Một số đồng chí đã quen với công phu mồm mép rồi phải không?
Hay là cứ đi một chuyến đi, tôi còn chờ để gọi đồng chí bằng hai tiếng “anh Cường” đây.
Tất Vân Lý nghiêm mặt, nghe xong liền cười nói :
- Xem ra tôi là người có vấn đề về nhân phẩm, muốn có một người anh mà cũng không được. Sớm nói rồi mà, không được thì đạp đổ đúng không? Tôi vẫn có thể gọi hai tiếng anh Lý, anh Trương được không?
Trì Hạo Cường vừa nghe sắc mặt đã sầm lại. Nhưng ông ta biết chắc chắn không làm được việc này. Vì vậy mà không dám mở miệng nhận.
- Các đồng chí, dự án này rất khó giải quyết. Chủ tịch Tất đã cố gắng hết sức, mặc dù chưa thành công nhưng tinh thần của đồng chí Vân Niên vẫn đáng để chúng ta học tập.
Nghĩ xem, sắp sang năm mới mà đồng chí Vân Niên cũng không kịp đón năm mới, đã vội đi lo công việc, rồi bị đối xử lãnh đạm nhưng đồng chí vẫn khắc phục được.
Một lòng đến tập đoàn Thần Lộ. Nhưng Tống Hương Quân quá kiêu ngạo, đương nhiên tự nhiên bảo người ta đưa ra cả mấy trăm triệu thì không phải mong muốn của người ta.
Khổng Đoan cũng lấy lại danh dự cho Tất Vân Lý, quay sang nhìn Diệp Phàm nói :
- Bí thư Diệp, nếu như đổi người khác đi, thì anh thấy đồng chí nào thích hợp?
- Nếu không cho người đi liên hệ thì chúng ta phải suy nghĩ đến kết quả không có đường cao tốc. Như vậy kế hoạch của chúng ta không phải sẽ phải thay đổi sao?
- Dù sao, dự án nhà máy điện cũng là việc lớn. Chúng ta cũng dễ dàng nói rõ cho các đồng chí trên tỉnh. Để tránh đến lúc đó họ nói chúng ta chỉ làm qua loa thôi, phải không?
Đúng lúc này, thư ký tiểu Điền của Diệp Phàm vào nói nhỏ bên tai Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng dậy. vừa đi vừa nói:
- Các đồng chí, nghe nói thành ủy chúng ta họp về dự án nhà máy điện nên Bí thư Thôi trên Tỉnh cũng muốn đến tham dự. Đồng chí Thôi đang đứng ngoài cửa, chúng ta hoan nghênh Bí thư Thôi.
Lúc đó trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, Thôi Dương mỉm cười bước vào.
Thôi Dương chào Diệp Phàm, Khổng Đoan cùng các đồng chí có mặt tại đó. Sau đó ngồi phía bên phải Diệp Phàm nói :
- Tôi cũng vừa từ Tỉnh về, vừa về thì nghe thấy thành phố đang họp bàn về vấn đề nhà máy điện.
Nên tôi vội vàng đến đây vì mấy ngày trước trở về chủ tịch Điền có hỏi về việc này, nói việc của tập đoàn điện lực Viễn Đông phải làm nhanh chóng, không được để thành công toi.
Chủ tịch Điền đích thân chỉ thị, chính là một chữ “nhanh”. Vì thế mà tôi vội vàng về đây cùng các vị bàn về vấn đề này.
Đúng vậy, không nhanh không được, các lãnh đạo trên Tỉnh đều quan tâm, trận chiến này nhất định thắng mới được.
- Thế may quá, khi nãy chủ tịch Tất vừa báo cáo tình hình của dự án này và cả dự án đường quốc lộ Kinh Ngân. Bí thư Thôi khi nãy không có mặt, bây giờ xin đồng chí Tất nói lại rồi chúng ta cùng nhau nghiên cứu, tìm ra phương pháp thực hiện.
Không ngờ Trì Hạo Cường lại chen mồm vào nói, như vậy lại lần nữa khiến Tất Vân Niên nhục nhã.
Bởi vì đồng chí Trì đã bị đồng chí Tất chọc giận. Mặc dù Khổng Đoan luôn liếc nhìn Trì Hạo Cường nhưng người ta phải nể mặt. Khổng Đoan không thể trực tiếp nói ra, Trì Hạo Cường tích giận đã lâu thành “núi lửa” giờ cũng đã phun ra.
Tất Vân Lý trừng trừng nhìn Trì Hạo Cường. Vốn định giả điếc nhưng Thôi Dương lại không chịu tha cười nói :
- Thật ngại quá, lại phải nhờ chủ tịch Tất nói lại một lần. Hay là có tài liệu gì không để tôi xem cũng được.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Bí thư Thôi, thực ra cũng không có tài liệu gì. Dự án đường cao tốc tôi không lo xong vì không gặp được chủ đầu tư dự án là chủ tịch tập đoàn Thần Lộ - Tống Hương Quân.
Việc này, Tôi thực sự không kham được rồi, chân đã nhừ cả ra rồi. Năng lực của Tất Vân Lý tôi có hạn. Nhưng lần họp trước tôi cũng đã đánh cuộc với đồng chí Trì Hạo Cường.
Nói thực, trong cuộc họp nghiêm trang này mà nói đánh cuộc thì đúng là không hợp. Nhưng chúng tôi không phải đánh cuộc tiền mà là đánh cuộc năng lực.
Tôi thừa nhận tôi hoàn toàn thất bại trong dự án đường cao tốc, nhưng đồng chí Trì hiện vẫn chưa thắng. Tôi vẫn đang chờ đợi đồng chí Trì ra tay tiếp nhận dự án này của tôi.
Đến lúc tiếp nhận dự án này, tôi sẽ cam tâm tình nguyện gọi đồng chí đó một tiếng “anh Cường”.
Sắc mặt Tất Vân Lý trầm ngâm, rõ ràng là không còn cần sĩ diện nữa, quyết định chơi Trì Hạo Cường đến cùng.
Căn bản Tất Vân Lý không tin Trì Hạo Cường có thể nắm được dự án cao tốc vì thế đúng lúc đó Trì Hạo Cường đã bị đưa vào vòng xoáy của ông ta. Lần này mất mặt cũng có người chịu cùng, trong lòng cũng thanh thản đi chút.
- Chủ tịch Tất, lần trước tôi thừa nhận có đánh cuộc như vậy. Nhưng đối tượng đánh cuộc không công bằng.
Trì Hạo Cường vội vàng nói.
- Ồ, nói xem nào, tôi rất hứng nghe. Hai đồng chí này tuy nói đến đánh cuộc nhưng lại đánh cuộc vì nước, vì dân. Chứng tỏ hai đồng chí đều có lòng vì nước, vì dân. Như vậy là rất tốt, tốt lắm.
Thôi Dương có chút giọng cán bộ cấp cao, híp mắt lại nhìn Tất Vân Lý và Trì Hạo Cường.
Lão này như đã ngửi thấy mùi thuốc súng. Người trong nước đều là việc tốt. Có thể thấy hai ủy viên thành ủy dũng mãnh xung phong như thế này đúng là rất phấn khích.
Nhưng lão ta nghĩ mình là người trên tỉnh xuống. Nên nhiều đồng chí ngồi đây cũng không thoái mái cho lắm.
Thôi Dương cũng không hơn gì một cán bộ cấp Phó giám đốc. Các vị ngồi đây không phải cấp bậc này. Chẳng qua anh là loại cáo đội lốt hổ mà thôi chứ oai cái khỉ gì.
- Ban đầu chủ tịch Tất nói khó mà gặp được Tổng giám đốc Tống Hương Quân của tập đoàn Thần Lộ, còn tôi nói có thể có cách gặp cô ta.
Còn chủ tịch Tất nói nếu tôi gặp được cô ta thì phải gọi tôi là “anh Cường” chứ không phải là tôi tiếp nhận dự án đường cao tốc này.
Chỉ cần gặp được cô ta là tôi thắng phải không? Nếu hiện giờ đồng chí Tất vẫn muốn đánh cuộc thì tôi cũng đồng ý đi thử xem sao.
Trì Hạo Cường cũng ép cả Thôi Dương và Tất Vân Lý lên tận trên núi không xuống được. Anh ta nhìn chằm chằm vào Tất Vân Lý.
Đương nhiên nếu nói chuyện riêng thì Trì Hạo Cường cũng có chút kiêu ngạo. Căn bản anh ta không tin rằng không có cách nào gặp được tổng giám đốc kia.
Và Trì Hạo Cường cũng đã điều tra rồi. Dù Tống Thị là người có tiền nhưng không phải là con cháu 3 đời, 2 đời truyền lại trong nước.
Cho nên có nhiều tiền hơn thế thì cũng dùng quan chức mà áp chế được. Nếu là con cháu 3 đời, 2 đời thì khó nói rồi. Anh dùng quan chức áp chế họ, nhưng họ lại có thế lực hơn cả anh, như vậy thì chỉ mình rước nhục vào thân thôi.
- Thôi được rồi, hai người còn cược cái gì nữa. Không phải khi nãy tôi nói rồi sao. Không phải yêu cầu các đồng chí làm việc là phải làm được đúng không? Chỉ là năng lực còn chưa đủ. Mà đồng chí Vân Niên cũng đã cố hết sức rồi. Không làm được cũng không thể hiện được gì cả, còn nói về đánh cuộc chẳng qua chỉ đơn thuần là câu nói đùa thôi, có phải không? Anh nói xem đồng chí Trì Hạo Cường?
Khổng Đoan lại ép Trì Hạo Cường.
- Được, đấy là anh nói đấy nhé. Tôi đây không có bản lĩnh đi gặp Tống Hương Quân, anh thử đi gặp cô ta đi.
Chỉ cần chứng minh anh gặp được Tống Hương Quân. Tất Vân Lý này sẽ gọi anh là “anh Cường”. Quân tử nhất ngôn, có các vị ở đây làm chứng.
Đương nhiên là phải gặp ở nơi đàng hoàng, không thể nói anh lại mai phục người ta rồi đột nhiên xuất hiện gặp, như vậy không được tính là gặp.
Nhưng nếu không gặp được cô ta thì sao?
Tất Vân Lý tức quá đâm hồ đồ, cũng nói ra được câu này.
- Nội trong 5 ngày, Trì Hạo Cường tôi không gặp được Tống Hương Quân, tôi sẽ gọi anh là “anh Vân”.
Trì Hạo Cường cười nói, hai người quả thực đã tức giận lắm rồi. Tức đến nỗi Khổng Đoan muốn xông ra cho mỗi người mấy cái bạt tai.
- Hai vị đúng là có khí phách. Thôi Dương tôi phải nể phục. mà trong công việc hai người lại bày ra cuộc thi đua. Đây không thể gọi là đánh cuộc được đúng không?
Tôi rất mong chờ kết quả 5 hôm sau. Khi nãy cũng nghe chủ tịch Tất nói rồi, phải thuyết phục được tập đoàn Thần Lộ, đầu tiên phải gặp được tổng giám đốc Tống Hương Quân.
Đây là điểm mấu chốt, người còn không gặp được thì còn nói gì đến bàn chuyện làm ăn. Mà dự án này liên quan đến dự án nhà máy điện, vì thế không thể kéo dài thêm.
Thôi Dương nói đến đây rồi nhìn Diệp Phàm, nói :
- Trợ lý Diệp, chủ tịch Khổng, nên đưa ra một thời hạn nhất định đi. Nếu 5 ngày sau còn có biến cố thì lập tức chuyển sang phương pháp khác. Bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Được, vậy quyết định 5 ngày đi. Nếu không được thì chúng ta lại phải mở cuộc họp khẩn cấp. Sau đây đồng chí Long Đông báo cáo tình hình của dự án nhà má điện.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Khi Vương Long Đông báo cáo xong, Khổng Đoan chỉ ra:
- Đồng chí Long Đông, tôi không thể không phê bình đồng chí.
Năm trước chúng ta đều nói rồi, nhất định phải tăng ca để hoàn thành cơ sở hạ tầng. Mà vì vậy tôi đã đặc biệt bổ sung thêm 5 triệu nữa rồi.
Không ngờ đến bây giờ tiến độ thi công vẫn chưa làm hài lòng chúng tôi. Nếu có thể hoàn thành sớm hơn chút thì không phải chúng ta đã mời được đoàn khảo sát của tập đoàn Điện lực Viễn Đông đến khảo sát sao?
Như vậy cũng sẽ sớm được an tâm. Cứ như thế này thì còn phải chịu đến bao giờ?Tôi nói, bắt đầu từ ngày mai, hay là mời bí thư Thôi trực tiếp xuống chỉ đạo công việc, cùng các chuyên gia tiến hành giám sát.
Nếu đồng chí Long Đông thấy không dủ năng lực , trợ lý Diệp, hãy nghĩ xem thay thế người khác chứ đừng để tình hình thế này.
Khi nãy đồng chí Tất có nói không thể trì hoãn được.Chúng ta nên áp dụng ngay biện pháp khác. Vì vậy đối với mỗi việc, mỗi dự án đều không giống nhau.
Không thể kéo dài mãi được. phải quyết đoán ngay. Bí thư Thôi, anh thấy tôi nói vậy có lý không?
Thực ra Khổng Đoan cũng có ý ép Thôi Dương. Khổng Đoan cũng rất tức giận khi nãy Thôi Dương đã nhúng tay vào việc của Tất Vân Lý và Trì Hạo Cường.
Mà nói đúng ra Khổng Đoan không mặn mà gì với việc Thôi Dương thay chủ tịch Điền như thế. Biết rằng họ đến để giành kết quả thẳng lợi của mình, cướp thành quả đây mà.
- Đúng thế các đồng chí, chúng ta phải tiến hành nhanh chóng trong thời gian đầu nếu không việc thực hiện các công tác cụ thể của dự án nhà máy điện do đồng chí Vương Long Đông phụ trách sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Nhưng tôi phải hỏi, tại sao không kịp thời giải quyết triệt để những khó khăn đó? Mà chủ tịch Khổng mới là người chỉ đạo chính bên Đồng Lĩnh về dự án nhà máy điện này.
Tôi muốn hỏi chủ tịch Khổng, về những dự án cụ thể. Anh có hỏi bất cứ lúc nào không? Anh có giúp đỡ đồng chí Long Đông giải quyết những vấn đề kia không?
Nói đến tiền, 5 triệu có vẻ nhiều. Nhưng nếu thật sự nắm được một dự án tới 5 tỷ thì còn gọi là tiền không?
Thôi Dương có vẻ thiên về ý kiến của Vương Long Đông, mà còn có thêm chút phê bình Khổng Đoan, thực ra là trả thù lại khi nãy Khổng Đoan làm khó ông ta. Đương nhiên Thôi Dương biết chủ tịch Điền rất coi trọng Diệp Phàm. Và đương nhiên cũng không thể ra tay mạnh với đồng chí Vương Long Đông. Mũi nhọn lần này là chĩa vào Khổng Đoan.
- Bí thư Thôi, Khổng Đoan tôi không phải chỉ lo một dự án nhà máy điện. Cuộc sống của hàng triệu dân thành phố tôi cũng quản. Nếu chỉ để tôi quản riêng dự án này thì đã không vấn đề gì.
Khổng Đoan nóng giận, nói ra những lời sắc bén.
- Ha ha, cần phải kết hợp cả hai chứ. Nếu ngay cả dự án mà lãnh đạo quan tâm đồng chí Khổng Đoan cũng không nhiệt tình, thế thì đồng chí nhiệt tình ở đâu?
Mà không cần nói với tôi vấn đề toàn thành phố, việc của cả thành phố đương nhiên nhiều. Nhưng dưới đồng chí còn có bao nhiêu cán bộ khác, làm gì có chuyện chỉ có mình đồng chí lo việc thôi đúng không?
Ví dụ như có nhiều đồng chí có thể kiêm nghiệm được. Như trợ lý Diệp chẳng hạn, người ta không những lo tốt việc của Đồng Lĩnh mà còn bày mưu tính kế cho cả Phong Châu kia.
So sánh với chủ tịch Khổng, trợ lý Diệp cũng đâu có hơn anh một cái đầu đâu.
Thôi Dương cười, nhưng trong tiếng cười ấy ẩn chứa sự bỡn cợt Khổng Đoan.
Mà còn ẩn ý sâu xa là Khổng Đoan không ra sức lo cho dự án nhà máy điện, tức là không tôn trọng lãnh đạo. Thực ra, Thôi Dương sớm đã có thành kiến với Khổng Đoan.
Bởi vì Khổng Đoan không thoải mái khi Tỉnh nhúng tay vào dự án nhà máy điện. Vì vậy Khổng Đoan luôn có thái độ ơ thờ với Thôi Dương.
Điểm này Thôi Dương đương nhiên cảm nhận được. Nếu không cũng không thể làm mất mặt Khổng Đoan trong buổi họp thế này.
- Ha ha, trợ lý Diệp không những là nhân vật số một Đồng Lĩnh mà người ta còn là lãnh đạo của Khổng Đoan tôi đây, là trợ lý của chủ tịch Tỉnh.
Đương nhiên cũng có thể nói anh ta là cấp trên của bí thư Thôi đúng không? Nếu tôi có kỹ năng như của trợ lý Diệp thì sớm đã thăng tiến rồi.
Như vậy chứng tỏ, con người mà, năng lực không giống nhau, bí thư Thôi cũng không nên lấy tôi đem so sánh với trợ lý Diệp chứ?
Chẳng có tính so sánh gì ở đây cả. Thật ra bí thư Thôi là lãnh đạo từ tỉnh xuống, có thể nói là đồng nghiệp của trợ lý Diệp, như vậy thì có thể thảo luận đến thiên thu rồi.
Tuy nhiên, luôn có cảm giác, ha ha…
Khổng Đoan cũng cười, tiếng cười ẩn chứa những “lưỡi dao” sắc nhọn, nói chỉ nửa câu, nhưng ý vị sâu xa. Ông ta muốn khơi lên mâu thuẫn giữa Diệp Phàm và Thôi Dương.
- Vừa rồi chủ tịch Khổng có nói anh không có gì có thể so sánh. Và tôi cũng là cấp dưới của trợ lý Diệp. Đương nhiên cũng chẳng có gì để so sánh đúng không? Vì vậy tất cả chúng ta hãy nghe chỉ thị của trợ lý Diệp đúng không?
Thôi Dương lại đem “lưỡi dao” đó tặng cho Diệp Phàm.
- Đúng. Dự án nhà máy điện là dự án lớn của tỉnh ta hôm nay. Đối với Đồng Lĩnh mà nói thì không dễ dàng gì.
Chủ tịch Điền rất quan tâm đến việc này. Nắm được dự án này là việc mà cán bộ Đồng Lĩnh bắt buộc phải làm.
Vì vậy công việc có bận chừng nào cũng không được bỏ bê dự án này. Các đồng chí, chúng ta phải vất vả một thời gian, một khi dự án được xác định cũng là lúc chúng ta được báo đáp.
Tất cả các bộ phận đều phải nhanh chóng nắm bắt dự án nhiệt điện thị xã Chương Hà. Khổng thể để lơ là bất kỳ lúc nào. Bắt đầu từ ngày mai tổ chỉ đạo trên Tỉnh cũng vào vị trí, đến hiện trường chỉ huy.
Và đồng chí Khổng phải đi xem xét. Cùng với đồng chí Thôi và đồng chí Vương Long Đông cùng làm việc tại hiện trường, bàn bạc với nhau làm sao để tiến hành từng bước quy hoạch và thực thi nó.
Diệp Phàm tổng kết nước đôi. Đương nhiên cũng ẩn chứa phê bình Khổng Đoan chỉ nghĩ đến phân chia thành tích mà không ra sức tư duy, tìm cách làm.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào ư
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R