“Ta….Ta chỉ là đi ngang qua…” Đối với sự xuất hiện đột ngột của nam tử tuấn mỹ trước mắt mình, Lý Huyền Tuyết nói năng có chút lộn xộn.
“Thật là một lý do ‘thông minh’, đã như vậy thì xin mời vào ngồi chơi.” Tư Mã Tuấn Dật vẫn chưa vạch trần nàng, lách mình tránh đường cho nàng vào.
“Không cần, Ta còn có…….” Lý Huyền Tuyết còn chưa nói dứt lời đã bị hắn kéo vào trong phòng.
“Công….Công tử……” Tang nhi lo lắng hô to, thân thể run như cầy sấy nhanh chóng đi theo phía sau nàng.
Giờ phút này nữ tử đã mặc xong quần áo ngồi ở trên giường, nàng ta không nói lời nào mà chỉ nhìn bọn họ chằm chằm.
Lý Huyền Tuyết bất an, không biết nên đứng ở chỗ nào? Không biết hắn kéo mình vào đây làm cái gì?
“Vừa rồi có phải xem rất đã? Có muốn tiếp tục nữa không?” Tư Mã Tuấn Dật tà mị dụ dỗ, khóe môi nhếch lên, hắn phải trêu đùa nàng một chút, nữ tử mà dám cư nhiên giả nam trang đến thanh lâu.
“Ân…ân.” Lý Huyền Tuyết gật đầu lung tung, đột nhiên sực tỉnh lại, vội vàng phe phẩy tay nói : “Không cần.”
“Ngươi lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu thực ra là có ý gì? Có phải là xem qua rồi thành nghiện nên muốn tiếp tục hay không?” Tư Mã Tuấn Dật nói xong liền đặt tay lên vai của nàng, thân mật ôm nàng, một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ người cô gái chui vào mũi hắn.
“Ta không….Ngươi buông ra, ta không có thói quen như vậy.” Lý Huyền Tuyết giãy dụa, suy nghĩ tìm cách thoát khỏi hắn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị một tên nam nhân xa lạ ôm, tuy rằng hắn thật sự rất tuấn mỹ, nhưng nàng vẫn cảm thấy không quen.
“Cái gì mà không có thói quen? Chúng ta đều là nam nhân, ngươi sợ cái gì?” Tay của Tư Mã Tuấn Dật vẫn cố ý ôm lấy vai nàng, sau đó cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách của bọn họ trong lúc đó chỉ bằng một ngón tay.
“Ta chính là không có thói quen này.” Lỗ tai của Lý Huyền Tuyết đỏ như gấc, khoảng cách của bọn họ gần như vậy, nàng gần như có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt nàng.
“Buông công tử của ta ra.” Tang nhi ở bên cạnh hét lớn, hắn dám xâm phạm đến công chúa của nàng.
“Một tên nô tài nhỏ bé mà cũng dám nói chuyện như thế với bổn vương.” Tư Mã Tuấn Dật tiện tay điểm luôn huyệt đạo của nàng, làm nàng không thể nói cũng không thể cử động. Ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt của Lý Huyền Tuyết nói: “Công tử, ngươi nói có phải không?”
Giờ phút này Lý Huyền Tuyết không nói được một câu, chỉ có thể để cho hắn tùy ý ăn đậu hũ của mình, nàng không thể nói cho hắn biết, nàng không phải nam nhân, mà nàng chính là nữ tử.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn nàng với bộ dáng kinh ngạc, tay mân mê cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khóe miệng mỉm cười, nhịn không được cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nàng thật không giống như những nữ nhân mà trước đây hắn từng gặp, nữ nhân này trong miệng ngọt lành, làm cho người đã muốn lại càng muốn nhiều hơn nữa.
Lý Huyền Tuyết mở to mắt nhìn hắn, hắn đang làm cái gì? Cư nhiên hôn môi nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng bừng lửa giận, dùng hết khí lực đẩy hắn ra, lấy tay chà xát mạnh vào môi mình, tức giận trừng mắt nói: “Hạ lưu, đê tiện.” Đây là những từ ngữ vô cùng tàn nhẫn, độc ác mà nàng có khả năng tìm ra để mắng hắn.
“Vậy ngươi nói thử xem, ta hạ lưu như thế nào? Đê tiện như thế nào? Ngươi cũng không phải nữ nhân?” Vẻ mặt của Tư Mã Tuấn Dật hiện ra nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi……” Lý Huyền Tuyết có chút chán nản khi bị hắn hỏi một câu mà cũng nói không nên lời, đột nhiên lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ, lấy tay chỉ vào hắn: “Ngươi……ngươi thích nam nhân?”
“Có gì kỳ quái sao? Bất luận là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần xinh đẹp thì ta đều thích.” Tư Mã Tuấn Dật đem tay của nàng đặt ở trên môi, hôn nhẹ một cái.
Lý Huyền Tuyết cảm thấy như có một dòng điện từ các ngón tay chảy vào cơ thể, làm cho thân thể của nàng nhịn không được mà run rẩy lên, đây là cảm giác gì? Vội vàng rút ngón tay về.
Cảm nhận được sự run rẩy của nàng, Tư Mã Tuấn Dật tà mị ghé vào bên tai của nàng nói: “Cảm giác có phải tốt lắm hay không?”
“Ngươi hỗn đản.” Lý Huyền Tuyết vừa thẹn vừa giận trừng mắt mắng hắn, nàng sao lại gặp phải một tên nam nhân tà ác như hắn chứ.
Tang nhi đứng ở một bên, không thể cử động cũng không thể mở miệng, nhìn thấy công chúa bị người ta khi dễ lại còn bị chiếm tiện nghi mà nước mắt cứ không ngừng rơi, đáng tiếc lại không có ai chú ý tới nàng.
“Ta hỗn đản? Là ai cứ ở ngoài cửa nhìn lén không chịu rời đi, ngươi không phải rất muốn xem sao? Không bằng chúng ta tự mình biểu diễn một chút, ngươi thấy thế nào?” Tư Mã Tuấn Dật nói xong liền với tay vào trước ngực của nàng.
“Ngươi làm càn.” Lý Huyền Tuyết lắc mình một cái né tránh hắn, tay nắm chặt thành nắm, muốm đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Tư Mã Tuấn Dật nhanh tay liền cầm lấy nắm tay đang đánh tới của nàng, sau đó xoay người gạt chân nàng, chỉ một lúc đã đem nàng ôm ở trong ngực, cúi đầu ngay tại môi của nàng hôn một cái, nói: “Công phu không tồi.”
“Ta muốn giết ngươi.” Lý Huyền Tuyết bị hắn làm cho tức điên lên, ra tay nhanh hơn và ác độc hơn.
“Tư Mã Tuấn Dật một bên cùng nàng vờn đuổi một bên lại ăn đậu hũ trên người nàng, cười tà ác: “Ngươi có từng nghe người ta nói qua chưa? Chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu, huống chi lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy.”
Nghe được hắn nói như vậy Lý Huyền Tuyết liền ngừng tay lại một chút, sắc mặt bỗng nhiên xanh mét nói: “Ngươi đã sớm biết rằng ta là nữ nhi? Vậy là ngươi cố ý trêu đùa ta?
“Ngươi nói đi.” Tư Mã Tuấn Dật nhấc mắt hỏi lại nàng, nàng không phải đang hỏi một câu vô nghĩa sao? Nàng không phải thật sự nghĩ hắn có hứng thú đối với nam nhân chứ?
“Ta phải thiến ngươi, cho ngươi biến thành thái giám.” Lý Huyền Tuyết rống lên, nắm tay liền hướng về phía hắn, nàng từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ trải qua sự sỉ nhục như vậy.
Tư Mã Tuấn Dật không chút hoang mang, vừa ra tay liền dễ dàng đem nàng gắt gao ôm vào trong ngự, nói: “Biến ta thành thái giám thì ngươi phải làm sao bây giờ?” Nói xong, bàn tay tà ác liền nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực nàng.
“Ngươi…..” Lý Huyền Tuyết bị hắn vây ở trong lòng ngực, không có biện pháp nào thoát thân, vì nhục nhã mà nước mắt cứ theo khóe mắt không ngừng tuôn ra như những viên trân châu.
Nhìn thấy nàng khóc ủy khuất như thế, Tư Mã Tuấn Dật có chút không đành lòng, chẳng qua hắn chỉ muốn trêu đùa nàng một chút, sau đó buông nàng ra nói: “Hôm nay là ta chỉ giáo huấn ngươi, về sau đừng bao giờ đến nơi không nên đến.”
Sau khi được tự do, Lý Huyền Tuyết hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “ Về sau đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nàng nói xong liền ra tay giải bỏ huyệt đạo trên người Tang nhi nói: “Chúng ta đi.”
“Ha ha ha.” Nhìn thấy nàng chật vật rời khỏi nơi này, Tư Mã Tuấn Dật nhịn không được phát ra một trận cười to.
Lý Huyền Tuyết chạy một hơi, vất vả mới ra khỏi thanh lâu, cuối cùng nhịn không được thở hổn hển, quay đầu lại nhìn bên trong mắng một câu: ‘Nam nhân đáng ghét.’
‘Công chúa, chúng ta mau tìm đường đến biệt quán đi? Nếu không Vương gia sẽ lo lắng.’ Tang Nhi khổ sở nhăn mặt, may mắn là vừa rồi gặp nạn nhưng không gặp nguy hiểm gì, nếu không Vương gia chắc chắn sẽ giết mình.
‘Ừ, đi thôi.’ Nhìn trời không còn sớm nữa, Lý Huyền Tuyết cuối cùng cũng gật đầu, trải qua chuyện vừa rồi tâm tình của nàng cũng không được tốt, nhưng trước hết các nàng phải thay đổi y phục rồi mới quay về, nếu không hoàng huynh sẽ nghi ngờ vặn hỏi.
Cuối cùng khi hỏi thăm được đường để đi tới biệt quán, thì trước cửa đã thấy Lý Huyền Băng vẻ mặt giận dữ đứng ở đó, nhìn chằm chằm nàng.
‘Hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết biết hắn bực bội, liền đi qua đó gọi một câu, đừng nghĩ bộ dáng dịu dàng bình thường của hắn mà lầm tưởng, khi nóng giận là rất đáng sợ, rất dọa người.
‘Ngươi còn biết trở về, người đâu đem Tang Nhi kéo xuống đánh ba mươi trượng cho ta.’ Lý Huyền Băng bất kể lý do, lôi nàng sang một bên, ra lệnh cho thị vệ.
‘Dạ! Vương gia.’ Thị vệ ở cạnh đi tới, đã nắm lấy cánh tay Tang nhi lôi đi.
‘Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, lần sau nô tỳ không dám nữa.’ Tang Nhi hốt hoảng vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ, mặc dù đây không phải là sai lầm của nàng, nhưng đó cũng là công việc của một nô tỳ.
‘Dừng tay! Thả nàng ra.’ Lý Huyền Tuyết chắn ở phía trước Tang Nhi, sau đó giải thích: ‘Hoàng huynh, không liên quan tới Tang Nhi, chuyện này là muội muốn đi ra ngoài, chỉ là bọn muội ra ngoài chơi một lát, không phải đã trở về rồi sao?’
‘Ngươi còn dám nói, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Chủ nhân phạm sai lầm nô tài cũng có một nửa trách nhiệm, cho nên hôm nay, Tang Nhi phải bị đánh, để cho nàng nhớ kỹ về sau phải ngăn cản chủ nhân phạm sai lầm.’ Lý Huyền Băng lộ ra vẻ mặt âm trầm cũng không muốn tha cho Tang Nhi .
‘Công chúa cứu, cứu nô tỳ.’ Tang Nhi đáng thương rơi lệ cầu xin tha tội, ba mươi trượng đánh xuống liệu nàng còn sống hay không?
‘Hoàng huynh, dù sao nếu người vẫn muốn đánh thì đánh ta đi, như vậy ta sẽ càng nhớ kĩ, bất kể giá nào cũng không thể đánh nàng.’ Lý Huyền Tuyết thật lòng nói, thực ra nàng biết hoàng huynh thương nàng nên sẽ không đánh nàng.
Tang Nhi nhìn thấy công chúa bảo vệ mình như vậy, không biết là nên hận hay nên cảm kích công chúa, trong lòng thầm nhủ công chúa tạo ra sai lầm làm gì để mình gánh tội thay.
Lý Huyền Băng nhìn thấy nàng cúi đầu, cuối cùng cũng thương xót: ‘Nếu không phải sáng sớm phải bái kiến Hoàng Thượng Thiên triều, ta nhất định không tha, ngươi trở về phòng đi.’ Nói xong phất tay áo đi vào trong viện.
Lý Huyền Tuyết thở phào nhẹ nhõm: ‘Tang Nhi đứng lên đi, chúng ta vào đi thôi, hoàng huynh sẽ không trừng phạt ngươi đâu.’
‘Cám ơn, công chúa.’ Tang Nhi đứng dậy cùng nàng trở lại phòng.
Sau khi ăn cơm chiều rồi tắm rửa thoải mái, Lý Huyền Tuyết ngồi ở bên giường, không biết vì cái gì bỗng nhiên nhớ tới chuyện hôm nay ở thanh lâu gặp cái tên nam tử khôi ngô tuấn tú, tà mị kia, tay không khỏi sờ lên bờ môi, nhớ lại bị hắn hôn trộm, sắc mặt ửng hồng lên: ‘Ta làm sao vậy chứ? Tại sao ta lại nghĩ đến hắn chứ?
‘Tuyết Nhi muội đã ngủ chưa?’ Ngoài cửa thanh âm của Lý Huyền Băng đột nhiên vang lên.
‘Vẫn chưa, hoàng huynh có việc gì sao? Vào đi.’ Lý Huyền Tuyết nói xong ra mở cửa.
Lý Huyền Băng đi vào phòng, nhìn thấy muội muội đơn thuần trước mắt, đôi mắt tiếp tục thâm trầm nói: ‘Tuyết Nhi, Vương gia Thiên triều có tam Vương gia Tư Mã Tuấn Lỗi, tứ Vương gia Tư Mã Tuấn Dật, nhưng hoàng huynh hy vọng ngươi có thể chọn tam Vương gia.’
Lý Huyền Tuyết không ngờ hoàng huynh lại nói tới vấn đề này, sửng sốt một chút hỏi: ‘Vì sao vậy hoàng huynh? Chẳng lẽ tứ Vương gia kia có bệnh không thể nói ra?’
‘Không phải.’ Lý Huyền Băng lắc đầu sau đó giải thích: ‘Tứ Vương gia anh tuấn tiêu sái, nữ nhân bên người rất nhiều, hoàng huynh không hy vọng muội bị ủy khuất gì? Tuy nói thái độ tam Vương gia làm người ta lạnh buốt nhưng là muội cũng không cần để tâm.’ Muội muội của hắn rất đơn thuần không hề có tâm địa xấu xa, trong lúc nữ nhân tranh đấu, giết người không thấy máu, cho nên hắn không muốn nàng gả cho Tư Mã Tuấn Dật.
‘Nga, được ạ.’ Lý Huyền Tuyết gật đầu, hoàng huynh nói nhất định không sai, chỉ là nàng không biết người định không bằng trời định.
‘Tuyết Nhi ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đi sớm.’ Lý Huyền Băng có chút vui mừng, muội muội chắc chắn nghe lời của mình.
‘Dạ!’ Vậy hoàng huynh cũng nghỉ ngơi đi.
Sáng sớm Lý Huyền Tuyết dậy sớm, rời giường mặc trang phục công chúa lâm quốc, trang nghiêm cao quý, rồi cùng Lý Huyền Băng tiến cung gặp Hoàng Thượng.
‘Hoàng Thượng có chỉ, truyền Vương gia cùng công chúa láng giềng yết kiến.’ Một tiếng thái giám thông báo đi từ bên trong truyền ra.
Lý Huyền Tuyết nhìn triều phục Vương gia của Lý Huyền Băng minh chứng cho thân phận hắn rất tôn quý, cùng với khí chất cao quý tỏa ra trên người, nên Lý Huyền Tuyết nhất định cũng phải là công chúa ung dung xinh đẹp quý phái, chậm rãi từ bên ngoài đi vào chính điện.
Hoàng Thượng Thiên triều mặc một thân hoàng bào tôn quý, ngồi ở trên cao, tỏa ra khí phách làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực không lời, phía dưới bên trái là Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tư Mã Tuấn Dật và võ thần trong triều đứng thành một dãy, bên phải là Thừa tướng cầm đầu các văn thần.
‘Ngoại thần Lý Huyền Băng. Lý Huyền Tuyết tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.’
‘Bình thân.’ Giọng nói của Hoàng Thượng bình thản cũng không mất đi vẻ uy nghiêm.
‘Tạ ơn Hoàng Thượng.’ Lý Huyền Băng, Lý Huyền Tuyết đứng dậy, đứng ở đó hơi hơi ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng.
‘Công chúa đẹp quá.’ Thấy rõ dung nhan của nàng, triều đình phát ra một tia tán thưởng, Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên giật mình, lại có thể là nàng, là vị tiểu công tử mà ngày hôm qua đã bị hắn đùa giỡn.
‘Công chúa quả nhiên là quốc sắc thiên hương.’ Hoàng Thượng nhìn dung nhan Lý Huyền Tuyết đôi mắt hiện lên một tia sợ hãi, than thầm trong lòng, có chút đáng tiếc vì sao nàng lại không gả cho hắn?
‘Tạ ơn Hoàng Thượng khen ngợi, Huyền Tuyết không dám nhận.’ Lý Huyền Tuyết hơi hơi hạ thấp người, sau đó đứng dậy lơ đãng, thoáng nhìn thấy Tư Mã Tuấn Dật đứng ở nơi đó, trong lòng cũng kinh ngạc. Hắn là ai vậy? Vì sao lại ở chỗ này? Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng phát lên một luồng khí tức giận, mặc kệ hắn là ai. Nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
‘Công chúa đây là tam Vương gia Tư Mã Tuấn Lỗi, tứ Vương gia Tư Mã Tuấn Dật.’ Hoàng Thượng nhìn bọn họ đứng ở một bên giới thiệu không biết công chúa sẽ vừa ý ai?
Cái gì? Hắn lại có thể là tứ Vương gia Thiên triều Tư Mã Tuấn Dật, cũng là một trong các vị hôn phu để nàng chọn, ánh mắt không khỏi nhìn về phía bọn họ, nam nhân tà mị chết tiệt dám trước quần chúng bày ra bộ dáng ngang ngược nhìn nàng bằng đôi mắt quyến rũ, người cũng tuấn lãng bên cạnh chính là một người lạnh lùng thậm chí cũng chưa liếc nhìn nàng một cái, quả là giống lời hoàng huynh nói Vương gia Thiên triều so với huynh ấy chỉ có hơn chớ không kém, chẳng qua nụ hôn của Tư Mã Tuấn Dật làm cho nàng vô cùng tức giận, hành động của hắn khiến nàng càng xấu hổ càng khiến nàng khắc sâu vào trí nhớ.
Tư Mã Tuấn Dật dường như có chút không bình tĩnh, ngày hôm qua ở thanh lâu gặp nàng hắn đã không kềm chế được nếu không nàng sẽ không nhìn hắn như vậy khi chọn phò mã.
Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở nơi đó không hề quan tâm tới chuyện trong triều đình suy nghĩ trong lòng hắn đều là Hàn Ngữ Phong.
‘Hoàng huynh, ta chọn tứ Vương gia Tư Mã Tuấn Dật.’ Lý Huyền Tuyết không chút nào ngượng ngùng dùng ngón tay chỉ về phía Tư Mã Tuấn Dật nói.
Mọi người đều là ngạc nhiên, không phải công chúa sẽ phải tiếp xúc một thời gian rồi mới quyết định sao? Vì sao lại quyết định nhanh như vậy. Nhưng vẻ mặt của Hoàng Thượng dường như rất thoải mái: ‘Công chúa quyết định nhanh như vậy chứng tỏ Tuấn Dật thật sự rất được nữ nhân yêu thích .’
‘Tuyết Nhi, chuyện này hôm nay không quyết định vội để sau đi.’ Lý Huyền Băng nghìn lần cũng không ngờ nàng lại quyết định nhanh như thế mà lại còn chọn Tư Mã Tuấn Dật, thật là không đúng ý hắn.
‘Hoàng huynh, ta muốn chọn hắn.’ Lý Huyền Tuyết biết ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng nàng vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm của mình, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Nàng muốn chọn hắn.
Bỗng nhiên bị nhắc tới Tư Mã Tuấn Dật cũng sửng sốt đôi mắt tà mị nhăn lại nhìn về phía nàng, hắn rất muốn cự tuyệt lập tức, nhưng hắn biết hắn không thể cự tuyệt việc hòa thân này, hắn đã biết nếu trước mặt mọi người cự tuyệt công chúa kia hậu quả là rất nghiêm trọng.
‘Tuyết Nhi.’ Sắc mặt Lý Huyền Băng có chút giận dữ giọng điệu tăng thêm. Muội muội làm sao vậy chứ? Không phải muốn chọn thì có thể chọn Tư Mã Tuấn Lỗi , không phải tối hôm qua muội muội đã đồng ý với hắn rồi sao?
‘Hoàng huynh ta vẫn muốn chọn hắn.’ Giọng Lý Huyền Tuyết rất nhẹ nhàng nhưng cương quyết không chút nào có ý định thay đổi chủ ý.
‘Muội.…’Sắc mặt Lí Huyền Băng rất xấu, trừng mắt nhìn nàng. Trong chốc lát không khí có chút ngượng ngùng, các đại thần hiểu được tạm thời giả vờ như không biết.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Thượng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này: ‘Chi bằng như vậy đi, để công chúa và tứ Vương gia ở chung một chỗ trước, sau đó để công chúa quyết định được không?’
‘Ngoại thần tuân chỉ.’ Sắc mặt Lí Huyền lúc này cũng xấu như tâm tình của hắn.
‘Thần không có ý kiến.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể dùng khoảng thời gian này làm cho nàng thay đổi chủ ý.
‘Huyền Tuyết tuân chỉ.’ Nàng có thể không đồng ý được hay sao? Dù sao bất kể là xảy ra chuyện gì? Nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
‘Vậy quyết định như thế đi, không có việc gì thì trước tiên cùng trẫm tới ngự hoa viên chiêu đãi Vương gia, công chúa, tứ Vương gia ngươi cũng tham gia.’ Hoàng Thượng nói
‘Thần tuân mệnh.’ Bộ dạng của Tư Mã Tuấn Dật không hề tình nguyện.
‘Chúng thần cáo lui, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.’ Các đại thần đều lui xuống.
Trong ngự hoa viên.
Hoàng Thượng và Lý Huyền Băng đi ở phía trước nói chuyện với nhau.
Tư Mã Tuấn Dật và Lý Huyền Tuyết đi chậm rãi theo ở phía sau.
Tuấn Dật đi bên cạnh nàng, khóe môi nhếch lên trêu đùa nàng nhẹ giọng nói: ‘Công chúa không nên chọn ta chẳng lẽ vẫn nhớ nụ hôn của ta, vẫn muốn tiếp tục chuyện ngày hôm qua sao?’
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Huyền Tuyết trừng mắt hắn, biết hắn cố ý trêu đùa nàng đôi mắt chớp chớp, ngoắc ngoắc ngón tay để hắn tới gần chút nữa nói: ‘Tư Mã Tuấn Dật, bản công chúa thích ngươi.’
‘Vậy đây đúng là vinh hạnh của ta.’ Tư Mã Tuấn Dật nói xong liền nhanh chóng hôn một cái trên mặt của nàng, kỹ xảo này của nàng so với hắn thì còn quá non nớt.
Đúng lúc này Hoàng Thượng và Lý Huyền Băng quay đầu lại thấy cảnh này sắc mặt Lý Huyền Tuyết xấu hổ đỏ bừng cúi đầu không dám ngẩng lên.
‘Xem ra công chúa và hoàng huynh rất tâm đầu ý hợp.’ Trên mặt Hoàng Thượng mang ý cười.
‘Tứ Vương gia việc hôn nhân của ngươi và Tuyết Nhi chưa có thông báo xuống dưới, xin Vương gia tôn trọng một chút.’ Sắc mặt Lý Huyền Băng rất khó chịu giọng điệu cũng không khách khí.
‘Vương gia có phải nói quá nghiêm trọng hay không ? ta có làm cái gì sao? Công chúa người nói phải không ?’ Tư Mã Tuấn Dật khiêu khích nhìn hắn, rồi hỏi công chúa ở bên cạnh.
‘Tứ Vương gia ,Tuyết Nhi là người cao quý không phải là kỹ nữ lầu xanh để cho ngươi có thể tùy ý ức hiếp.’ Giọng điệu Lý Huyền Băng nghiêm trọng cảnh báo.
‘Vương gia lấy kỹ nữ lầu xanh đem so sánh với công chúa đó chính là hạ thấp công chúa, vả lại ta cũng không ý kia.’ Tư Mã Tuấn Dật làm ra vẻ vô tội phản bác hắn.
Sắc mặt Lí Huyền Băng trong chốc lát càng thêm khó coi.
‘Vương gia, công chúa các ngươi xem ngự hoa viên của trẫm thế nào?’ Nhìn thấy mọi người tức giận vô cớ, Hoàng Thượng vội vàng chuyển đề tài để tránh mọi người mất thể diện.
Hoa này rất đẹp, đó đều là những loài hoa quý hiếm, như hoa lan Hồ điệp này, Lâm quốc của thần cũng thử trồng vài lần nhưng đều không sống được.’. Lí Huyền Băng nói biết Hoàng Thượng cố ý chuyển đề tài chỉ vào một gốc Lan Hồ Điệp trân quý nói.
‘Đây thực sự là hoa mẫu hậu thích nhất, mỗi lần trồng mà nó không sống được là mẫu hậu đều đau lòng.’ Lí Huyền Tuyết ở một bên nói, hoa này thật sự rất đẹp chỉ tiếc là mẫu hậu muốn trồng nó như vậy mà không có một lần nào thành công.
‘Như vậy trẫm cho người trong cung mang theo Lan Hồ Điệp này sang quý quốc trồng thử xem có sống hay không ?’ Hoàng Thượng ở bên cạnh nói.
‘Vậy ngoại thần cám ơn Hoàng Thượng.’ Lí Huyền Băng cảm kích nói nếu có thể trồng thành công hắn cũng coi như làm được một tâm nguyện cho mẫu hậu.
‘Trẫm còn chưa nói cho ngươi người trồng hoa này chính là hoàng huynh, hoa viên rất nhiều hoa giống như Lan Hồ Điệp đều là do huynh ấy mang vào.’Hoàng Thượng sâu xa nói.
‘Hắn ư?’ Lý Huyền Băng và Lý Huyền Tuyết đều cả kinh nhìn hắn không nghĩ là hắn cũng biết trồng hoa.
‘Thật ra có rất nhiều người đều yêu hoa, biết trồng hoa, có một số việc các người không thể nhìn mặt bề ngoài mà bị mê hoặc.’ Hoàng Thượng nhìn Lý Huyền Băng tin hắn nghe đích lời này sẽ hiểu thâm ý.
Lý Huyền Băng trầm tư một chút, có lẽ thực sự là hắn muốn tạo ra bề ngoài một vỏ bọc ngụy trang nên gật đầu nói: ‘Hoàng Thượng thần hiểu rồi.’
Lý Huyền Tuyết nghi hoặc nhìn hoàng huynh, người hiểu được cái gì đây? Bọn họ đang nói về cái gì?
Tư Mã Tuấn Dật có chút bất mãn nhìn Hoàng Thượng, hắn trốn còn không kịp hoàn toàn không nghĩ tới việc cưới công chúa Hoàng Thượng lại ở đây một lần nữa tác hợp thực ra là ý tứ gì?
Đối với bất mãn của hắn Hoàng Thượng đương nhiên không phát hiện mà đang tiếp tục cùng Lý Huyền Băng đi về phía trước nói chuyện phiếm .
Từ hoàng cung ra Tư Mã Tuấn Dật đi đến cửa cung liền quay lại: ‘Cáo từ.’ Sau đó nhanh chóng rời đi, hắn không muốn ở đây nhìn thấy nàng, cũng không muốn liên quan gì với nàng.
‘Hoàng huynh người tìm được Hàn Ngữ Phong chưa? Vì sao nàng không cùng huynh trở về?’ Lý Huyền Tuyết cố ý chuyển đề tài sợ hắn trách móc mình vì ngày hôm qua nàng đã không nghe lời.
‘Không có, lúc ta tới nàng đã rời đi, là bị người khác mang đi không biết còn có thể gặp lại nàng hay không?’ Đôi mắt Lý Huyền Băng hiện lên một tia đau thương, hắn vẫn chậm một bước.
‘Không cần lo lắng, muội tin nhất định các người còn có thể gặp lại.’ Lý Huyền Tuyết an ủi hắn, đến nàng còn chưa từng từng thấy hoàng huynh đau lòng vì mình, nữ nhân kia làm hao tổn tinh thần hoàng huynh thật sự không giồng nữ tử bình thường.
‘Đi thôi về biệt viện trước, ta sẽ từ từ hỏi thăm tin tức của nàng.’ Lý Huyền Băng vẫn chưa hỏi chuyện nàng muốn chọn Tư Mã Tuấn Dật mà Hoàng Thượng cũng nói đối với người yêu hoa nên để mọi chuyện tuân theo tự nhiên.
‘Vâng.’ Lý Huyền Tuyết nhỏ nhẹ nói, hoàng huynh không giống như đang giận nàng, như vậy nàng có thể tiếp cận hắn, kẻ thù của nàng.
Sáng sớm hôm sau Lý Huyền Băng mới ra ngoài đi hỏi thăm tin tức Hàn Ngữ Phong, trong lúc đó Lý Huyền Tuyết xuất hiện ở cửa vương phủ Tư Mã Tuấn Dật.
‘Vương gia! Vương gia! công chúa đến .’ Quản gia chạy một mạch tiến vào bẩm báo .
‘Nàng đến đây.’ Tư Mã Tuấn Dật trăm nghìn lần cũng không ngờ nàng mới sáng sớm đã xuất hiện trong vương phủ nhưng cũng đành dặn dò nói: Gọi Xảo Lan, Lục Điệp, Tiếu Liễu. . Các nàng cùng đi với bổn vương, sau đó để công chúa tiến vào.
‘Dạ! Vương gia.’ Quản gia tuy không rõ Vương gia làm như vậy có dụng ý gì nhưng không dám cãi lời? Tuân mệnh đi ra.
Lý Huyền Tuyết đợi nửa ngày ở cửa cuối cùng quản gia cũng đi ra: ‘Công chúa, Vương gia nhà ta mời.’ Nói xong dẫn đường phía trước.
Lý Huyền Tuyết còn chưa đi vào đại sảnh đã nghe thấy âm thanh truyền ra từ bên trong . .
‘Vương gia ăn cái này đi?’
‘Vương gia thiếp thật là không tốt?’
Đi vào bên trong ngay lập tức thấy Tư Mã Tuấn Dật ngồi ở bàn tròn có bốn năm nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, quyến rũ vây quanh bên người. Có người ngồi trên đùi hắn, bá cổ hắn, rất tình tứ.
Thấy nàng đi vào Tư Mã Tuấn Dật vẫn chưa đứng dậy chỉ có vẻ mặt cười gian nói: ‘Không biết sớm như vậy công chúa đã tới, tìm ta có gì sai bảo sao?’ Nói xong còn dùng tay ôm chặt một nữ tử bên cạnh .
‘Vương gia, đừng có phá mà.’ Vẻ mặt nữ tử cười duyên dáng nhưng không có chút ngượng ngùng nào thật giống như là đã thành thói quen.
‘Hóa ra vị này chính là công chúa nha, không phải về sau cũng sẽ là tỷ muội chúng ta sao’. Không chờ nàng trả lời người nữ tử nhìn nàng giành nói trước.
‘Đúng nha, chúng ta và công chúa cùng nhau hầu hạ Vương gia, đây là vinh hạnh nha.’ Mấy nữ tử khác phụ hoạ theo.
Tư Mã Tuấn Dật ngồi ở chỗ đó nhìn phản ứng của nàng. Rất hi vọng nàng thẹn quá thành hóa giận xoay người rời đi.
Ngoài dự kiến của mọi người Lý Huyền Tuyết cũng không có hờn giận gì nàng không phải ngốc, nàng thấy hắn cố ý dùng chiêu này với nàng, hoàng huynh dùng chiêu này nhiều lắm, mỗi một lần gặp nữ nhân không vừa ý đều là làm như vậy nhìn bọn họ một hồi nháy ánh mắt nói: ‘Vậy tốt quá, các vị tỷ tỷ nhớ chiếu cố ta.’ Trong lòng thầm nói Tư Mã Tuấn Dật ta sẽ không buông tha ngươi, ngươi không muốn lấy ta, ta sẽ càng đuổi theo ngươi.
Một câu thiếu chút nữa làm cho Tư Mã Tuấn Dật hộc máu các nữ nhân bên người lại càng ngạc nhiên công chúa này là không hiểu hay vẫn là quá ngây thơ không nghe ra châm chọc trong lời nói của các nàng.
Công chúa, Vương gia cũng không phải dễ hầu hạ nha. Một nữ tử áo xanh cố ý nói thêm.
Không sao không phải có các tỷ tỷ nữa sao? Nếu không các ngươi chỉ dạy ta. Vẻ mặt Lí Huyền Tuyết rất hồn nhiên, nàng lớn lên ở hoàng cung chiêu này của nữ nhân nàng không phải chưa từng xem qua.
‘Vậy tỷ tỷ nên dạy bảo ngươi như thế nào? Hơn nữa, mấy chuyện này có muốn cũng không thể truyền.’ Vẻ mặt nữ tử áo xanh rất khó xử nhìn nàng nói.
Khóe môi Lý Huyền Tuyết cười cười: ‘Vậy lần sau tỷ tỷ phải bảo ta trước một tiếng, ta đi xem, ta sẽ không nói lời nào.’
‘Xì.’ Mấy nữ tử bên cạnh đều cười ra tiếng nhìn nàng, nàng ta chắc cố ý phải không ?
‘Ngươi rất muốn học cách hầu hạ ta sao?’ Tư Mã Tuấn Dật đẩy nữ tử bên người ra vuốt ve bụng nàng .
‘Không phải ta muốn học hầu hạ ngươi luôn, không bằng ngươi hầu hạ ta đi như vậy có thể dễ dàng học theo.’ Lý Huyền Tuyết lắc lắc đầu, vẻ mặt thật tình đề nghị, nàng cũng không phải dễ bắt nạt nha.
Nữ nhân bên cạnh không thể tin được nhìn nàng trong lòng có chút hâm mộ, đúng là thận phận công chúa cao quý có thể cùng Vương gia nói chuyện kiểu đó, các nàng to gan đến mấy cũng không dám.
‘Tốt, ta đây lập tức đưa ngươi trở về phòng.’ Tư Mã Tuấn Dật nói xong lập tức ôm lấy nàng xem nàng còn giả vờ tới khi nào?
‘Ừ.’ Lý Huyền Tuyết vẫn không phản kháng, chỗ này không phải thanh lâu, nàng lại là công chúa, hắn hiểu rất rõ ràng thân phận của hắn và nàng, nàng cũng không tin hắn dám đối xử với nàng như thế? Huống hồ hắn hoàn toàn không muốn cưới nàng.
‘Ừ.’ Lý Huyền Tuyết vẫn chưa phản kháng đây không phải là thanh lâu nàng lại là công chúa hắn hiểu rất rõ ràng thân phận của hắn và nàng cũng không tin hắn dám đối xử với nàng như thế? Huống hồ hắn hoàn toàn không muốn lấy nàng.
Bị Tư Mã Tuấn Dật ôm vào trong phòng tim Lý Huyền Tuyết đập mạnh nhưng nàng cho là hắn không dám.
‘Công chúa, chúng ta bắt đầu đi.’ Đem nàng đặt ở trên giường Tư Mã Tuấn Dật bắt đầu cởi quần áo của mình đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.
Nhìn thấy hắn từ từ cởi quần áo lộ ra lồng ngực rắn chắc Lý Huyền Tuyết có chút khẩn trương, thân thể nóng lên, trong lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi, kiên cường trấn tĩnh lại rằng không để cho hắn nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của mình.
Nhìn nàng không có chút phản ứng Tư Mã Tuấn Dật không còn kiên nhẫn được, phải làm sao bây giờ? Nước đã đến chân hắn không thể nào nói hắn đổi ý không muốn ăn nàng? Hắn cũng không muốn.
Hai người đều mang vẻ mặt tươi cười – quyến rũ xấu xa cùng nhìn xem đối phương ai không chống đỡ được
‘Vương gia, Tề thiếu gia đến nói có việc tìm Vương gia.’ Lúc này cửa đột nhiên truyền tiếng nha hoàn bẩm báo.
‘Được, ngươi mời hắn vào phòng khách chờ bổn vương, bổn vương đi ra sau.’ Tư Mã Tuấn Dật dừng tay lại trong lòng hoàn toàn không có ý định cởi quần áo ra từ từ thở dài, đến đúng lúc quá.
Lý Huyền Tuyết cũng vui mừng thở ra, may mà có người đến nếu không bây giờ nàng thật là không biết nên làm gì?
‘Công chúa bây giờ ta có chuyện, không bằng chờ một chút chúng ta tiếp tụ,c bây giờ chúng ta đi ra ngoài trước đi.’ Tư Mã Tuấn Dật mặc quần áo, cười tà mị đôi mắt có chút tối sầm lại.
Được. Lý Huyền Tuyết đứng dậy đi phía sau theo hắn rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách một công tử bộ dạng hiền lành đang ngồi ở đó uống trà nhìn thấy nàng đi tới mắt sáng ngời lên: ‘Vương gia thật là mỹ nhân nha? Đây là thiếp người mới cưới sao?’
‘Tề Vũ, nàng là công chúa nước láng giềng, đúng rồi ngươi tìm ta có chuyện gì không?’ Tư Mã Tuấn Dật dường như không muốn tiếp tục đề tài này mà chuyển hướng.
‘Tại hạ Tề Vũ tham kiến công chúa.’ Tề Vũ dường như cảm thấy hứng thú đối với công chúa bộ mặt rất nho nhã lễ độ này.
‘Chào ngươi.’ Lý Huyền Tuyết cũng lễ phép đáp lễ.
‘Tề Vũ thực ra người tới tìm ta làm gì? ‘Tư Mã Tuấn Dật ở một bên cắt ngang lời công chúa, hắn đang nghĩ cách đi khỏi.
‘Vương gia, người đã quên hôm nay chính là ngày Vân Thường cô nương ra thuyền hoa sao, lần trước người đã đồng ý với nàng hôm nay sẽ tham gia mà.’ Tề Vũ nhìn hắn cố ý nhắc nhở Vương gia.
‘Ngày Vân thường cô nương ra thuyền hoa sao bổn vương có thể quên được chứ? Đi, bây giờ chúng ta đi.’ Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật tà mị dường như vô cùng chờ mong.
‘Được, bây giờ chúng ta đi, công chúa, tại hạ cáo từ trước .’ Tề Vũ khom người hướng về phía nàng cúi chào.
‘Ta cũng muốn đi.’ Lý Huyền Tuyết ở phía sau đột nhiên kêu lên, thuyền hoa? Đó là cái gì vậy? Còn Vân Thường là ai? Nàng rất hiếu kỳ nha.
‘Công chúa, đó là mỹ nữ đẹp nhất ở đây, người là con gái e rằng đi không thích hợp.’ Tề Vũ quay đầu lại chưa từng nghe nói có nữ tử đi thuyền hoa bao giờ.
‘Thật phiền phức, vậy ta thay nam trang đến đó.’ Lý Huyền Tuyết thuận miệng nói, nàng cũng không phải là chưa từng thế.
‘Công chúa, lại muốn diễn lại trò cũ sao? Nếu có chuyện gì xảy ra, ta cũng không cam đoan ngươi toàn mạng trở về đâu?’ Tư Mã Tuấn Dật nói giọng uy hiếp.
Khóe môi Lý Huyền Tuyết lộ ra một nụ cười tươi nói: ‘Chỉ cần không phải ngươi thì sẽ không có chuyện gì cả!’ Huống hồ có hắn chẳng lẽ hắn sẽ để nàng xảy ra chuyện sao? Nàng không tin đâu.
‘Vậy đi thôi.’ Hắn cũng đang muốn cho nàng xem bản chất của mình.
Xung quang bờ sông có một nhóm người xinh đẹp cạnh cái thuyền hoa bỏ neo có mười hai cái thuyền nhỏ vây quanh. Ở trên tầng trên của thuyền hoa truyền đến tiếng đàn .
Lý Huyền Tuyết mặc nam trang đi theo phía sau bọn họ đến bờ biển thấy thỉnh thoảng có nha hoàn đem khách nhân đi đến trên thuyền hoa nghi ngờ hỏi: ‘Thuyền hoa để làm gì? Sao nữ tử đó không trực tiếp ở thanh lâu?’
‘Công chúa thuyền hoa chính là nơi các cô nương chiêu đãi khách nhân giữa mười hai thuyền hoa, cái thuyền nhỏ kia chính là thuyền hoa của Vân Thường cô nương.’ Tề Vũ giải thích sợ nói thanh lâu sẽ làm bẩn nàng .
‘Ừ.’ Lý Huyền Tuyết nghe xong có chút hồ đồ hắn cũng không nói trên thuyền hoa này đang làm gì?
‘Ừ cái gì? Ngươi nghe hiểu không?’ Tư Mã Tuấn Dật quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng, Tề Vũ nói nhẹ nhàng thế về thanh lâu một câu không phải có thể hiểu được .
‘Không hiểu.’ Lý Huyền Tuyết lắc đầu, nàng vẫn chưa rõ.
‘Thuyền hoa chính là các nữ tử xuất sắc ở thanh lâu tạo thành, một tháng một lần chèo thuyền đón khách một ngày, chẳng qua trên thuyền hoa nữ tử đều là bán nghệ không bán thân.’ Tư Mã Tuấn Dật liếc mắt nàng một cái trực tiếp nói cho nàng đây là khác với thanh lâu.
Lý Huyền Tuyết còn chưa nói chuyện đã thấy một tiểu nha hoàn mười bốn mười năm tuổi đã chạy tới thi lễ nói: ‘Vương gia, Tề công tử, tiểu thư nhà ta chờ đã lâu mời lên thuyền.’ Có thể thấy bọn họ là khách quen.
‘Đi thôi.’ Tư Mã Tuấn Dật gật gật đầu.
Lý Huyền Tuyết đi theo phía sau bọn họ qua thảm hồng, đi lên tấm ván gỗ tới thuyền hoa hoa lệ kia tò mò nhìn xung quanh .
‘Vương gia, công tử mời vào bên trong.’ Tiểu nha hoàn mở bức rèm che trên thuyền ra lấy tay mở đường.
Lý Huyền Tuyết đi vào bên trong khoang thuyền liền thấy nơi này hoàn toàn khác thanh lâu rất tươi mát không hề có chút mùi son phấn ở đó cùng với gió thổi làm người ta có cảm giác mơ hồ. . . Không biết nữ tử ở nơi này thoát tục tươi mát như thế nào, đột nhiên một âm thanh mềm mại truyền đến từ bên trong.