Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 255 – Ai nói miệng rộng thì không đẹp chứ?
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Buổi khiêu vũ đó đến tận 12 giờ, Thư Á Quân vẫn còn hứng thú dạt dào, không muốn về. Đương nhiên Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng không dám nói gì, hơn nữa bình thường khi người ta phải ở cùng gã, bọn họ chẳng phải như vậy sao? Cũng vẫn nhảy nhót, chơi bời đến tận đêm khuya mới về đó?
Nói không chừng đến đêm rồi lúc đó lại còn có tiết mục khác nữa. Gã đưa ánh mắt nhìn Lưu Hiểu Hiên và Tiểu Diệp, trong lòng nghĩ, chỉ sợ hai mớ rau sạch này lại phải cho lũ heo ăn mất thôi.
Trên nét mặt của Thư Á Quân rõ ràng đã viết rõ rành rành cái ý đó.
Trương Nhất Phàm đề xuất cáo từ, Thư Á Quân liền buông micro xuống:
- Thế thì cùng đi vậy!
Giám đốc đài truyền hình Trúc lập tức ký đơn, thanh toán rồi cẩn thận đi phía sau hai vị lãnh đạo. Khi đi, Lưu Hiểu Hiên cố tình tụt lại phía sau, còn cái cô Tiểu Diệp lại theo sát gót Thư Á Quân, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lấy lòng.
Thư Á Quân là người không chịu nổi sự cô đơn, ông ta cũng đã nhìn thấy rõ sự lạnh nhạt của Lưu Hiểu Hiên với mình, nên lúc đó cũng không hề lên tiếng, liền trở mặt quay qua nói với Tiểu Diệp:
- Cô là Diệp Linh đúng không? Tối hôm nay cô biểu hiện rất tốt đấy, có cơ hội tôi sẽ bảo Giám đốc đài truyền hình tiến hành đề bạt cho cô.
Có thể vào được đài truyền hình thì đương nhiên phải là một cô gái có đủ tiêu chuẩn rồi, thêm vào đó hôm nay Tiểu Diệp lại trang điểm, ăn vận rất tinh tế, chứ nếu như cái khuôn mặt kia trông như cái bánh đúc, thì Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng không bao giờ gọi cô ta đến đây.
Kỳ thật, Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng có ý muốn thay Tiểu Diệp vào Lưu Hiểu Hiên, bởi vì Lưu Hiểu Hiên càng ngày càng tỏ rõ không hợp tác, đã nhiều lần khiến cho ông ta cảm thấy khó coi rồi.
Khi đi đến cửa, Thư Á Quân ngó đồng hồ:
- Chủ tịch Nhất Phàm, hay chúng ta đi ăn khuya nhé?
Có là thằng ngốc thì Trương Nhất Phàm cũng hiểu dụng ý của ông ta, chẳng qua cũng chỉ là tìm một cơ hội khác mà thôi, ông ta muốn lưu giữ hai người đẹp này lại, chỉ có điều Lưu Hiểu Hiên không hiểu lại mất tích đi đâu đó, chắc là đi vào nhà vệ sinh.
Vì thế hắn lắc lắc đầu:
- Tôi không đi nữa đâu, về nhà còn có chút chuyện.
Thư Á Quân liền thuận nước đẩy thuyền:
- Vậy được rồi, Giám đốc Chúc, chúng ta đi thôi!
Ông ta dừng lại một lát, nhìn phía sau:
- Cái cô Lưu Hiểu Hiên kia sao không quay trở lại nhỉ?
Tiểu Diệp giải thích:
- Cô ấy uống khá nhiều chắc đi vào nhà vệ sinh để nôn đó.
Giám đốc Chúc cũng nói:
- Thôi, kệ cô ấy đi, không cần đợi cô ấy nữa. Chúng ta đi thôi!
Thư Á Quân liền nhìn Tiểu Diệp, có ý chấp nhận:
- Vậy thì đi thôi!
Khi lên xe, Tiểu Diệp chủ động nói:
- Chủ tịch thành phố Thư, để tôi lái xe nhé!
Thư Á Quân có chút không ngờ:
- Cô cũng biết lái xe sao? Thế thì tốt quá!
Ông ta đưa chìa khóa cho Tiểu Diệp, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đã đi sang con phố đối diện, đang gọi điện cho tài xế, Thư Á Quân liền vẫy vẫy tay, chiếc xe Audi liền phóng vọt đi.
Kỳ thật, người đang nói chuyện điện thoại với Trương Nhất Phàm là Lưu Hiểu Hiên. Cô ta cố ý tụt lại phía sau, từ xa nhìn thấy Trương Nhất Phàm ra khỏi cửa lớn liền lập tức gọi điện cho hắn.
Không quá lâu sau, chiếc Toyota màu trắng của Lưu Hiểu Hiên đã tiến đến, cô ta thò đầu ra:
- Lên xe đi!
Trương Nhất Phàm cười một cách kỳ quái, ngồi vào chỗ ghế phụ. Hai người cứ lén lút như vậy, giống như hai kẻ đang yêu đương vụng trộm vậy. Nếu Thư Á Quân mà biết chắc ông ta sẽ tức đến thổ huyết mất.
Chắc chắn ông ta sẽ chửi, cái đôi gian phu dâm phụ này lại dám giở trò với lão.
Đáng lẽ Liễu Hải đến đón hắn, nhưng tầm khoảng 10 giờ hắn đã gọi điện thoại cho gã, nếu quá 10 rưỡi thì không cần phải đến đón nữa, tự hắn sẽ tìm cách giải quyết. Nhưng kỳ thật Liễu Hải vẫn đến, nhưng chỉ có điều gã trông thấy hắn lên xe của Lưu Hiểu Hiên, nên cũng không hề lên tiếng.
Lưu Hiểu Hiên tối nay uống cũng kha khá, nên mặt mũi hồng hào, nhìn khá khôi hài. Trương Nhất Phàm hỏi một câu:
- Em còn trụ được không đấy?
Lưu Hiểu Hiên trả lời tưng tửng:
- Không hề gì, chút rượu đó làm sao khiến em say cho được.
Sau đó cô ta cười một cách quyến rũ:
- Đi đâu đây? Về nhà hay đi nhà trọ?
Cái nhà trọ mà cô ta ám chỉ đương nhiên là cái tổ ấm nhỏ xinh của cô ta rồi, Trương Nhất Phàm đã đặt biệt danh cho nó là Nhà trọ Long Môn.
Trương Nhất Phàm trông thấy bộ dạng hưng phấn của cô ta, trong lòng đoán chắc là đã uống quá nhiều rồi đây, thôi thì cứ đưa cô ta về nhà rồi còn mình tự gọi xe mà về cũng được! Vì thế hắn liền đùa:
- Muộn thế này rồi nhà trọ không biết còn kinh doanh nữa không nhỉ?
Lưu Hiểu Hiên chu cái miệng xinh xắn ra:
- Đối với người khác thì không, nhưng đối với anh thì luôn 24/24.
Trương Nhất Phàm bỗng nhiên ho sặc sụa, không cần phải rõ ràng, rành mạch đến vậy chứ! Làm như mình là Tây Môn Khánh vậy.
Đến chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm vừa xuống xe, cô ta liền kéo tay hắn:
- Đi thôi!
Cô bé này cũng thật to gan, không sợ người khác nhìn thấy sao?
Lưu Hiểu Hiên dường như hiểu được tâm tư của hắn:
- Muộn thế này rồi còn có kẻ nào đứng cửa sổ mà nhìn hai chúng ta chứ?
Hai người đi lên tầng, Lưu Hiểu Hiên nhanh chóng bật điều hòa, rồi cởi áo khoác.
Sau đó chạy vội vào bếp, cô ta hỏi Trương Nhất Phàm:
- Anh uống trà hay cà phê?
Trương Nhất Phàm nói:
- Hay là trà đi!
Nói xong rồi ngồi ngó nghiêng căn phòng. Vẫn không khác gì lần trước hắn đến đây cả.
Lưu Hiểu Hiên vừa đun nước sôi vừa nói:
- Nếu anh không đến thì lần sau không còn cơ hội nữa đâu.
- Em phải đi à?
Lúc này Trương Nhất Phàm mới để ý thấy giấy mời của Đài truyền hình tỉnh để trên bàn uống nước. Hắn cầm lên xem, Lưu Hiểu Hiên đang nhận lời mời làm MC của một chương trình giải trí truyền hình của đài truyền hình tỉnh.
Lưu Hiểu Hiên bưng ra hai tách trà, rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Chắc chắn không?
Lưu Hiểu Hiên cười cười:
- Anh không tin em à?
Rồi cầm lấy giấy mời lên, nói một cách tự hào:
- Về cơ bản là chắc chắn rồi, chắc sắp có kết quả.
- Chúc mừng em, đã được lên thêm một nấc thang nữa.
Lưu Hiểu Hiên đứng lên:
- Anh ngồi nhé, em đi thay quần áo.
Nhìn theo bóng dáng Lưu Hiểu Hiên đi vào phòng ngủ, Trương Nhất Phàm liền ngồi trên ghế sô pha chậm rãi uống trà.
Không bao lâu sau, Lưu Hiểu Hiên đã thay một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, trông cả người cô ngọt ngào quyến rũ vô cùng. Khi ngồi xuống, Trương Nhất Phàm liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
- Anh có muốn tắm không?
Lưu Hiểu Hiên xích lại gần hắn, dựa vào người hắn, dịu dàng hỏi.
- A?
Trương Nhất Phàm không kịp phản ứng. Tắm sao? Tắm ở đây sao? Nếu như tắm rồi thì có nghĩa là mọi chuyện tiếp theo của hai người sẽ…..
Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn Lưu Hiểu Hiên, có vẻ rất lạ lẫm.
Mặt Lưu Hiểu Hiên đột nhiên đỏ bừng lên, nhéo tay hắn một cái:
- Nhìn người ta như vậy làm gì chứ?
Trương Nhất Phàm đột nhiên cười lớn, rồi ngồi dựa vào ghế sô pha:
- Tôi ngồi chút thôi!
Hắn sợ sau khi tắm rồi rồi sẽ lại không khống chế được bản thân, mà những biểu hiện ban nãy của Lưu Hiểu Hiên lại không có vẻ gì là ra vẻ cả, rất bình tĩnh, cứ như mọi chuyện là điều đương nhiên sẽ xảy ra vậy.
- Tùy anh vậy! Để em bật nhạc lên nhé!
Nói rồi Lưu Hiểu Hiên đứng lên, đi đến kệ bên cạnh ti vi, mở một bản nhạc.
Âm thanh vang lên, Trương Nhất Phàm nghe thấy giai điệu này quen quen, quen lắm. Bỗng chốc liền nhớ đến đó chính là bản nhạc chủ đề trong đêm đính hôn của mình do Hạ Vi Nhi đã hát.
Dựa lưng vào nhau, ngồi trên thảm, cùng nhau thưởng thức bản nhạc, cùng nhau tâm sự. Mong ước chúng ta mãi luôn dịu dàng, mong ước anh mãi coi em là giấc mộng lãng mạn nhất trong trái tim em. Cám ơn anh đã giúp em tìm thấy thiên đường. Không cần phải dùng cả cuộc đời này để làm tròn nguyện ước, chỉ cần em nói, anh sẽ mãi không quên rằng em chính là câu chuyện lãng mạn nhất của anh. Hai chúng ta sẽ mãi cùng nhau đến khi xế chiều…..
Trương Nhất Phàm nghe thấy bài hát đó, liền bất giác nhớ đến tình cảnh của đêm hôm đó. Mình và Đổng Tiểu Phàm trong nghi lễ đính hôn sao mà thân mật, vì thế mà hắn dựa người vào ghế sô pha, chầm chậm nhắm mắt vào thưởng thức.
Lưu Hiểu Hiên nhích lại gần, trông thấy bộ dạng thoải mái của Trương Nhất Phàm như vậy, liền không khỏi mỉm cười nói:
- Anh cũng thích bài hát này lắm sao?
Trương Nhất Phàm không nói gì, cũng không mở mắt, chỉ ra dấu im lặng, tiếp tục lẳng lặng nghe giai điệu quyến rũ, mê hoặc lòng người ấy. Bài hát này cũng là một bài hát kinh điển, lãng mạn.
Bởi vì ngày hôm đó cũng đã đem đến cho Trương Nhất Phàm quá nhiều cảm xúc. Hắn và Đổng Tiểu Phàm cuối cùng cũng có hướng giải quyết, hơn nữa hai người đã tạo được nhiều dấu ấn yêu đương trước bao con mắt của mọi người và bè bạn.
Lưu Hiểu Hiên tự nhiên cũng không hiểu vì sao, trông thấy Trương Nhất Phàm nhập tâm vào bài hát như vậy, nên cô ta cũng không dám quấy rầy, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh, dựa sát người vào hắn. Hai người không ai nói câu nào, chỉ ngồi lặng lẽ nghe nhạc.
Trông hai người lúc này thật giống như nhân vật trong bài hát, hai người cùng dựa lưng vào nhau ngồi dưới thảm, cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau nói về ước mơ của mình.
Lưu Hiểu Hiên chợt nhớ đến buổi tối hôm đó, hai người tản bộ ở huyện Sa.
Cái đêm hôm đó đã khiến cho Lưu Hiểu Hiên không thể nào quên được, mà cái đêm đó cũng là đêm mà cô đã vui nhất trong đời.
Được cùng người mình yêu thích, nắm tay nhau, cùng đi dạo dưới ánh trăng, cùng thầm thì những lời yêu. Tuy rằng đó chỉ là những hành động bình thường, nhưng lại vô cùng lãng mạn. Đã bao lần cảm giác của đêm hôm đó quay trở về trong giấc mộng của cô, cô cũng hằng ngày đêm khát vọng, không ngờ cuối cùng ngày ấy cũng đã trở thành hiện thực.
Chính vì vậy mà đêm hôm đó Lưu Hiểu Hiên đã không khống chế nổi bản thân mà nồng nhiệt hôn Trương Nhất Phàm như thế.
Vẫn luôn nổi tiếng là một MC có tiếng, rất chín chắn, điềm đạm, không ngờ cũng có lúc lại kích động đến như vậy. Nếu như để cho người ngoài biết được, chắc chắn không ai có thể tin. Nhưng cô đã thật sự to gan mà hành động như vậy, và cô không hề hối hận về những hành động của mình.
Ca khúc không hiểu đã hết từ lúc nào, Trương Nhất Phàm mở mắt, nhìn người đẹp đang dựa vào mình, trông Lưu Hiểu Hiên như một con mèo ngoan ngoãn, đáng yêu.
Trông thấy Trương Nhất Phàm đang nhìn mình, Lưu Hiểu Hiên lập tức đứng lên:
- Để em đi mở lại.
Không đợi Trương Nhất Phàm nói gì, cô đã chạy đến bên kệ, mở lại bài hát đó.
- Anh cũng thích bài hát này sao?
Lưu Hiểu Hiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.
Trương Nhất Phàm đột nhiên nói một câu lãng nhách:
- Miệng em to thật đấy!
Lưu Hiểu Hiên lập tức cảm thấy bực mình, bĩu môi, trông rất ấm ức. Miệng có to thì cũng không phải lỗi của cô, anh cứ thử xem mấy cô người đẹp, mấy đại minh tinh, có mấy cô mà miệng không to chứ?
Anh tưởng vẫn ở cái thời cổ đại có quan điểm về cái đẹp sao? Miệng nhỏ nhắn đỏ như trái anh đào, eo lưng mảnh dẻ như cây liễu mới là người đẹp sao? Cái kiểu bĩu môi của Lưu Hiểu Hiên khiến cho Trương Nhất Phàm bỗng bật cười lớn, nhéo cái miệng của cô một cái nói:
- Anh không nói là miệng rộng thì sẽ không đẹp, em thấy diễn viên Thư Kỳ chẳng phải quá đẹp đó sao? Người đẹp miệng rộng nhiều lắm mà.
Lưu Hiểu Hiên lúc này mới vui vẻ trở lại:
- Lần sau không được nói e miệng rộng nữa nhé.
Trương Nhất Phàm cười cười kéo tay của Lưu Hiểu Hiên, trong lúc vô ý lại chạm vào gò ngực mềm mại của cô. Tay của hắn bỗng chốc như chạm phải điện giật, rút ngay lại, sững sờ nhìn Lưu Hiểu Hiên:
- Em .. không…
- Không cho nói!
Lưu Hiểu Hiên đứng lên, nhào vào trong lòng hắn, hai phiến môi mềm tham lam phủ lên đôi môi của Trương Nhất Phàm….
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 256 – Khó có được một lần hoang dại như thế.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Trương Nhất Phàm đang định nói thì bỗng nhiên đôi môi của mình đã bị đôi môi nóng bỏng của Lưu Hiểu Hiên chắn lại. Hắn dùng hai tay đẩy ra, không ngờ hai tay lại tóm trúng hai cái bánh bao của con nhà người ta.
Bộ ngực của Lưu Hiểu Hiên rất mềm mại, vừa vặn một bàn tay. Tuy không nhô cao lắm, nhưng lại đem lại cảm giác vô cùng thoải mái. Trương Nhất Phàm quả thật không thể hiểu nổi, cô ta làm như vậy là vì cái gì?
Lúc nãy khi đi thay quần áo không ngờ cô ta đã cởi bỏ hết nội y. Cô ta làm như vậy liệu có phải đang quyến rũ không?
Tối hôm nay hai người đã uống không ít rượu, dưới sự tấn công cuồng nhiệt của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cũng đành phải đón nhận một cách bị động sự điên cuồng đó. Điều khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy ngạc nhiên đó chính là kỹ thuật hôn của Lưu Hiểu Hiên rất giỏi, vượt xa cả Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu. Nhìn thấy cô ta bạo dạn và thành thục khi hôn như vậy, Trương Nhất Phàm có chút nghi ngờ. Liệu cô ta đã từng có bạn trai rồi không, chứ nếu không sao lại tinh thông đến vậy kia chứ!
Nhưng hắn không thể không thừa nhận khi hôn với Lưu Hiểu Hiên, đó chính là một sự hưởng thụ. Cái lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng đá qua đá lại trong miệng của Trương Nhất Phàm, khiến cho hắn cảm thấy cả người tê dại, khắp người như có kiến bò.
Sự quyết định của Lưu Hiểu Hiên đối với Trương Nhất Phàm mà nói chính là một sự hoảng sợ. Hắn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận một người con gái như thế này. Hắn thừa nhận rất có cảm tình với Lưu Hiểu Hiên, nhưng điều đó không có nghĩa là đã đến mức có thể lên giường được.
Chính vì thế mà khi Lưu Hiểu Hiên ám hiệu thì hắn chỉ cười mà thôi.
Lại càng không ngờ Lưu Hiểu Hiên lại chủ động đến như thế này, sự chủ động ấy khiến cho Trương Nhất Phàm không thể thích ứng kịp. Hoặc là nói Lưu Hiểu Hiên như đang muốn nắm giữ lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, dù sao thì trong cái vòng tròn của cô ta, những gã đàn ông mà thuận mắt không nhiều lắm.
Một người đàn ông giống như Trương Nhất Phàm vô cùng xuất chúng, tuyệt đối không có nhiều người. Sự xuất chúng ấy của hắn không phải ở chỗ bối cảnh của hắn, mà là bản thân của hắn. Trước đó, Lưu Hiểu Hiên đã từng nghĩ ra rất nhiều cách để dâng hiến thân mình, chỉ cần Trương Nhất Phàm cho cô một cơ hội tốt, thì liệu cô sẽ phải làm như thế nào đây.
Khi yêu một người nào đó, thì thường không nghĩ đến hậu quả, Lưu Hiểu Hiên giờ đang ở trong tình trạng đó.
Cô rõ ràng biết Trương Nhất Phàm đã có bạn gái, nhưng cô chỉ muốn được buông thả mình một lần. Mà cho dù là chỉ một lần thôi, cô cũng chấp nhận. Trong hoàn cảnh như vậy, ngày nào cũng phải đối diện với những ánh mắt thèm khát của bầy lang sói, Lưu Hiểu Hiên lúc nào cũng đều khắc sâu trong tâm trí mình, phải hết sức cẩn thận, tỉnh táo để không bị rơi vào cạm bẫy.
Được ở cùng với Trương Nhất Phàm, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có lý do để mình không hối hận.
Ngay khi cô điên cuồng hôn Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm đẩy cô ra, trừng trừng nhìn cô gái miệng rộng trước mặt, đột nhiên có cảm giác xa lạ, nhưng Lưu Hiểu Hiên lại không hề có ý sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích:
- Sợ à?
- Sợ em hối hận!
Trương Nhất Phàm cười một cái, châm điếu thuốc hút.
Lưu Hiểu Hiên buồn bã nói:
- Anh có thể khiến cho em không hối hận không?
- Sự việc sau này không ai có thể nói trước được, không ai có thể đoán được. Không ai có thể nắm chắc được chuyện xảy ra ngày mai.
Trương Nhất Phàm đứng lên, định bước đi, hắn chỉ sợ nếu còn ở lại sẽ không thể dằn lòng mình được, thật sự lại rơi vào vòng xoáy ở đây.
Một cô gái đẹp như Lưu Hiểu Hiên, lại chủ động như vậy, nếu như có thể khống chế được bản thân mình, thì người đó đã trở thành thánh nhân rồi. Trương Nhất Phàm chỉ muốn hết sức tránh cho sự việc này xảy ra.
Đã dây dưa bốn cô gái rồi, lẽ nào còn muốn hơn nữa?
Hắn rít một hơi thuốc:
- Chúng ta nên giữ mối quan hệ bạn bè này có phải tốt hơn không, đừng cố gắng thay đổi nó.
Lưu Hiểu Hiên cũng đứng lên, ánh mắt thất thần nhìn người đàn ông trước mặt. Có biết bao người đàn ông khác ngày đêm thèm muốn, khao khát, vọng tưởng đến mình, muốn chiếm hữu mình, thế nhưng sao người mà mình thích lại cố tình thờ ơ với mình như vậy?
Lưu Hiểu Hiên cũng không biết khi bản thân mình gặp Trương Nhất Phàm, sao lại kích động đến như vậy. Lẽ nào bản thân mình quả thật chỉ nghĩ đến khoảnh khắc chốc lát mà thôi? Hay đó chỉ là một cảm giác buông thả, muốn giải tỏa mọi áp lực?
Lăn lộn trong cái vòng tròn này bao nhiêu năm, Lưu Hiểu Hiên không thể đoán định được tương lai của mình.
Nhìn những người đàn ông ở phía sau mình, gã nào cũng đều hùng hổ như con chó Nhật, mình lúc nào cũng phải giả mù giả điếc, như không nhìn thấy, nghe thấy. Hay là phụ nữ sinh ra là để theo đuổi cái giấc mộng xa hoa này.
Trương Nhất Phàm cầm áo khoác lên:
- Anh nghĩ anh nên đi thì hơn! Ngủ ngon nhé!
Hắn cười cười nhìn Lưu Hiểu Hiên:
- Cám ơn bà chủ nhà trọ đã thu nhận và giúp đỡ, tôi sẽ nhớ kỹ hồi ức tốt đẹp này.
- Chỉ nhớ thôi sao?
Lưu Hiểu Hiên đã khôi phục lại được dáng vẻ thường ngày, cười với hắn một cách mờ ám.
- Mong vậy đi! Chúc em lên tỉnh phỏng vấn thành công. Đến lúc đó chúng ta lại có thể gặp nhau ở đó rồi.
Khi Trương Nhất Phàm đi đến cửa, Lưu Hiểu Hiên đi theo sau:
- Để em tiễn anh!
Từ ghế sô pha của phòng khách đến cửa cũng vài chục bước chân. Hai mắt của Lưu Hiểu Hiên ôn tồn, khiến cho Trương Nhất Phàm có chút hoảng hốt. Cô gái này quả thật quá hấp dẫn.
Ý niệm trong đầu còn chưa dứt thì hai người đã đi đến cạnh cửa. Khi Trương Nhất Phàm chuẩn bị đẩy cửa bước ra, thì Lưu Hiểu Hiên liền kéo hắn một chút, rồi lại nhào vào trong lòng hắn, ôm thật chặt, siết thật chặt.
Mùi hương trong tóc của cô không ngừng tấn công lên mũi Trương Nhất Phàm, đầu của cô thì không ngừng lúc lắc trên ngực hắn. Cảm nhận được một thân thể mềm mại, ấm nóng, Trương Nhất Phàm có chút kích động, cuối cùng cũng không kìm lòng nổi, ôm lấy cô ta. Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau, cảm giác như chỉ cần nới lỏng vòng tay thôi thì đối phương sẽ tan biến mất trên thế gian này vậy.
Bờ môi nóng bỏng của Lưu Hiểu Hiên, không ngừng chà sát trên ngực của Trương Nhất Phàm, như đang mải miết tìm kiếm một thứ gì đó. Trương Nhất Phàm cũng không thể khống chế nổi mình nữa, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô ta lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đó.
Hắn phát hiện, buổi tối hôm nay Lưu Hiểu Hiên vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là khi men rượu chưa hết, khuôn mặt cô vẫn đang ửng đỏ, một vẻ đẹp quyến rũ đến mê muội người. Bờ môi đó, hắn chưa từng gặp một bờ môi nào quyến rũ đến vậy. Làm một MC, thì miệng sẽ to hơn những người phụ nữ bình thường, hồng tươi mà đầy đặn, căng mọng. Giữa hai phiến môi hồng ấy là một hàm răng trắng lóa, đều đặn, thẳng tắp.
Bị vẻ đẹp của Lưu Hiểu Hiên quyến rũ, mê hoặc, Trương Nhất Phàm cũng không thể khống chế nổi mình nữa, cúi xuống hôn lên đôi môi đang gọi mời kia. Đương nhiên Lưu Hiểu Hiên cũng nhiệt tình hưởng ứng, hai tay ghì sát đầu của Trương Nhất Phàm vào, kiễng chân lên, hai người dịch dần vào cạnh cửa, cuồng nhiệt ôm nhau, cuồng nhiệt hôn nhau.
Dường như thời gian lại quay trở lại cái đêm hôm đó trong thang máy, hai người cứ đắm đuối như vậy.
Nụ hôn của Lưu Hiểu Hiên, đúng là có một không hai. Sự dịu dàng của cô ta, sự hoang dã của cô ta, sự cuồng nhiệt của cô ta, kỹ thuật hôn của cô ta, tất cả khiến cho Trương Nhất Phàm bị chìm vào đê mê, đắm đuối.
Khi cảm xúc được hôn đến đỉnh điểm, hai tay Trương Nhất Phàm liền ôm lấy cặp mông của cô ta. Cặp mông đầy đặn, săn chắc, Trương Nhất Phàm dùng lực xoa nắn mấy cái.
Lưu Hiểu Hiên buông tay ra, cởi luôn cái áo khoác mà Trương Nhất Phàm vừa mặc vào, rồi lại cởi áo trong của hắn, vòng đôi bàn tay ấm nóng, mềm mại của mình ôm lấy bộ ngực rắn chắc của Trương Nhất Phàm.
Đều nói phụ nữ không chịu nổi khiêu khích, cũng giống như đàn ông không chịu nổi sự mê hoặc, hấp dẫn. Nhưng lần này thì Trương Nhất Phàm lại gặp phải sự khiêu khích của Lưu Hiểu Hiên, khiến cho ngọn lửa dục tình trong hắn bốc lên ngùn ngụt.
Sự kìm nén từ lúc nãy giờ được dịp bộc phát ra, không thể thu hồi về được nữa.
Hắn ôm lấy Lưu Hiểu Hiên đến bên ghế sô pha, kéo mạnh cái áo ngủ của cô. Cô nha đầu này, quả nhiên không hề mặc quần áo lót. Hai ngọn đồi run run vểnh ngược lên đầy khiêu khích.
Trương Nhất Phàm làm sao còn có thể khống chế được lửa tình của mình nữa? Hắn dường như không còn nghĩ được cái gì nữa, hai người cuồng loạn ngay trên ghế sô pha.
Khoảnh khắc Trương Nhất Phàm tiến vào, bỗng Lưu Hiểu Hiên kêu lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi rồi nhắm nghiền mắt.
Trương Nhất Phàm cảm giác thấy bản thân mình chưa bao giờ điên cuồng đến vậy, chưa bao giờ thô bạo đến vậy, cũng chưa bao giờ tùy ý đến vậy. Giờ phút này hắn không còn lo lắng cái gì cả, không có bất cứ một áp lực gì cả, hắn chỉ giống như một động vật đến từ thời nguyên thủy, điên cuồng, dũng mãnh…
Cũng từ giây phút đó, thế giới này cũng không còn dịu dàng nữa.
Trương Nhất Phàm quả thực chính là một con mãnh thú đang bộc phát thú tính, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy, trở nên dũng mãnh vô song.
Lưu Hiểu Hiên cắn chặt môi, túm chặt lấy một góc ghế sô pha, thỉnh thoảng lại ôm lấy lưng của Trương Nhất Phàm. Đôi cánh tay trơn bóng, đôi bàn tay xinh xắn lưu lại trên lưng của hắn những vết xước hồng hồng, có vài vết còn rớm máu.
Dường như cũng chỉ có điên cuồng như vậy mới có thể thuyết minh được sự hoang dại của hai người lúc này. Lưu Hiểu Hiên cũng vẫn cắn chặt môi, thỉnh thoảng bật lên một hai tiếng kêu.
Cô và Hà Tiêu Tiêu không giống nhau. Hà Tiêu Tiêu thì nhẹ nhàng, dịu dàng, khiến cho người ta không nỡ. Còn Lưu Hiểu Hiên thì khác, lại hoang dại, điên cuồng, giống như chiếc Mercedes Benz đang lao trên thảo nguyên bao la vậy, không có gì trói buộc, không có gì cản trở.
Cũng từ giây phút này, Trương Nhất Phàm biết, mình đã lại rơi vào tay giặc, lại một lần nữa bị chôn vùi trong sự dịu dàng vô tận của Lưu Hiểu Hiên.
Cơn cực khoái qua đi, Lưu Hiểu Hiên ôm chặt lấy hắn:
- Đừng động đậy, cứ để nó ở trong đó.
Trương Nhất Phàm nằm gục trên người cô ta, bộ ngực trắng như tuyết bị đè xuống đến biến hình biến dạng.
Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng thở sâu của Lưu Hiểu Hiên, dường như cô mãn nguyện lắm.
Sau đó cô dùng sức đẩy Trương Nhất Phàm, hai người xoay người, Lưu Hiểu Hiên liền nằm trên người Trương Nhất Phàm. Khuôn mặt của cô đã hồng rực lên như quả táo chín, đang thản nhiên cười, nụ cười quyến rũ mê hồn, cũng phong tình đến mê hồn.
- Anh dũng mãnh thật!
Lưu Hiểu Hiên nằm sấp xuống, nói bên tai của Trương Nhất Phàm.
- Em cũng quá hoang dại, lưng anh bị cào rách rồi này.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới cảm giác thấy lưng mình đang nóng rát.
Lưu Hiểu Hiên xoa nhẹ lên lưng hắn, đến cô ta cũng đã phải líu lưỡi lại. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ có thể ngờ mình lại có thể hoang dã đến như vậy. Lưng của Trương Nhất Phàm giống như bị cái gì đó cào, từng hàng từng hàng kéo dài, đỏ đỏ hồng hồng.
Có vài chỗ còn rách da, rớm máu.
- Đau không?
Lưu Hiểu Hiên dịu dàng hỏi.
Trương Nhất Phàm ra dấu sợ hãi:
- Không đau!
- Ha ha…
Lưu Hiểu Hiên lập tức liền cười lớn, mắng một câu:
- Dối trá.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Anh dối trá chỗ nào?
Lưu Hiểu Hiên vỗ hắn một cái:
- Rõ ràng đau mà lại nói là không đau, lúc nãy rõ ràng là muốn vậy mà lại giả vờ bỏ đi. Thế chẳng phải là dối trá hay sao? Em còn tưởng mình như vậy mà cũng bị thất bại, cho dù có ngã cũng chẳng ai thèm nữa cơ đấy.
- Đấy là tại vì em nhử anh đó chứ!
Trương Nhất Phàm nói một cách oan ức.
- Anh bị bại trong tay em rồi.
Lưu Hiểu Hiên lại cười khanh khách. Hai người lại ôm chặt lấy nhau, không nỡ buông. Trông thấy bộ dạng đắc ý của cô ta, Trương Nhất Phàm không kìm nổi phát cho cô ta một cái vào mông.
- Sao em phải làm vậy chứ? Không sợ hối hận sao?
Lưu Hiểu Hiên trả lời một câu khiến cho Trương Nhất Phàm từ trước đến giờ chưa gặp câu nào khủng bố hơn:
- Những chuyện hối hận từ trước đến giờ em không bao giờ làm, chính vì thế anh hãy cẩn thận, suốt đời này em sẽ bám theo anh đó.
Trương Nhất Phàm lập tức sửng sốt. Sợ quá! Khủng khiếp quá!
Trông thấy điệu bộ đáng yêu của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên hôn một cái lên trán của hắn rồi cười ngọt ngào nói:
- Nhìn anh sợ kìa, nói đùa với anh thế thôi. Em làm sao dám thế chứ! Nhưng quả thật suốt đời này em không nghĩ đến chuyện kết hôn.
- Có phải vì chuyện của mẹ em đã gây đả kích lớn cho em không?
- Có thể! Em là đứa trẻ lớn lên trong gia đình mồ côi cha, chuyện hôn nhân đối với em mà nói thật sự quá khủng bố. Cho nên cho dù có người đàn ông tốt với em đến cỡ nào em cũng không lấy anh ta. Hôn nhân chỉ là một đám mây bay, phù du. Còn lý tưởng của em là trở thành một người nổi tiếng ở đài truyền hình trung ương.
- Em cố gắng như vậy, chắc chắn sẽ thực hiện được.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, ôm lấy mông của cô ta:
- Chúng ta đi tắm chứ?
- Ừ!
Đúng lúc Lưu Hiểu Hiên gật đầu, Trương Nhất Phàm lại đùa, nhéo cô một cái, Lưu Hiểu Hiên lập tức kêu lên một tiếng ngượng ngùng: “Ô____”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 257 – Lâm Uyên không vui
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Đêm hôm đó đã chứng mình mình chính là một mãnh thú trong thời đại nguyên thủy.
Trương Nhất Phàm ngày hôm sau trực tiếp đi thẳng từ chỗ của Lưu Hiểu Hiên. Sau khi đi làm, hắn gọi điện thoại đến văn phòng của Chủ tịch thành phố, thư ký Vương nói với hắn, Chủ tịch thành phố hôm nay có việc ra ngoài, tạm thời vắng mặt ở văn phòng.
Không ngờ Thư Á Quân lại đến muộn, xem ra tối hôm qua đã có kịch hay mà diễn rồi. Hắn liền nghĩ, liệu có phải cái cô Tiểu Diệp kia đã cùng lão ta làm gì đó không? Trông thấy bộ dạng chủ động của cô ta, Trương Nhất Phàm cũng đã hiểu được phần nào.
Lại nhớ đến sự điên cuồng của mình tối hôm qua, Trương Nhất Phàm thầm cảnh cáo mình: lần sau phải tự mình khắc chế mình, cố gắng hết sức không được trêu chọc đàn bà con gái nữa.
Mà thật cũng không hiểu được cái cô Lưu Hiểu Hiên kia nghĩ gì, nhưng theo góc độ của cô ta mà nói, một cô gái hơn 20 tuổi giữ gìn được đến tận ngày hôm nay quả thực là quá khó khăn rồi. Vấn đề mấu chốt là phải xử lý thế nào mối tình cảm này mà thôi. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, tùy theo gió thổi vậy.
Hay là cũng coi cô ta giống như Thẩm Uyển Vân, Hà Tiêu Tiêu, lưu trong một góc của trái tim mình? Ngẫm nghĩ sự phát triển của mình mấy năm nay, quả thật có chút hoang đường. Đàn ông đúng là một động vật không thoát khỏi sự hấp dẫn, chẳng trách mấy tên tham quan khi bị ngã ngựa đều bại lộ ra một đống nhân tình, vợ bé.
Bản thân mình đã cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, thế mà vẫn còn trêu ghẹo nhiều con gái đến vậy, huống hồ bọn họ đều là một lũ háo sắc, nhìn thấy đàn bà phụ nữ xinh đẹp là giống như hổ thèm khát mồi, lúc nào cũng tìm mọi cách để tiếp cận, thân mật, để đạt được mục đích của mình đã không từ một thủ đoạn nào hết. Bản thân mình trong vấn đề này, so với bọn họ chắc chỉ có thể nói là kiến và voi mà thôi!
Ngồi trong văn phòng một lúc, hắn liền gọi điện cho Đổng Tiểu Phàm. Trong điện thoại liền nghe thấy tiếng ấn còi liên tục của cô ta. Nghe thấy tiếng của Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm liền nói:
- Bận chết đi được, bao giờ thì anh về?
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Sao em không bảo nhân viên làm mà lại tự mình làm thế?
- Mỗi người đều có việc riêng của mình mà! Công việc của bản thân không thể cứ luôn để người khác làm thay cho được!
- Thế thì em cứ làm việc của e đi, chắc khoảng hơn nửa tháng nữa là anh về! Em nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Giữ cái đầu anh ấy! Văn phòng đầy người.
Đổng Tiểu Phàm nhỏ giọng mắng một câu. Cô thừa hiểu ý của Trương Nhất Phàm muốn nói gì. Từ sau khi hai người đã vượt qua ranh giới cuối cùng, làm cái chuyện nam nữ đó rồi, thì cũng chẳng còn gì mà phải che che đậy đậy nữa.
Đổng Tiểu Phàm giống như là một người vợ nhỏ, đang làm đúng bổn phận công việc của mình.
Sau khi nói chuyện với Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm cũng không còn tâm trí để nghĩ ngợi linh tinh nữa. Tần Xuyên gõ cửa bước vào:
- Phó Chủ tịch Trương, tối nay anh có một cuộc xã giao, 6 giờ rưỡi đi Thông Thành.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ ra chuyện mình và Bí thư Lâm đã hẹn trước. Trợ lý Kim đã đến Thông Thành rồi, lại chỉ đích danh muốn gặp mình. Cũng chẳng phải nói Trợ lý Kim kiêu ngạo như vậy, không ngờ lại muốn đường đường một Phó Chủ tịch thường trực thành phố đi tiếp kiến ông ta.
Chỉ có điều mọi người đã quen biết nhau 3 năm rồi, là bạn bè, gặp mặt một chút vậy! Trợ lý Kim đại diện cho tập đoàn Lý thị ở HongKong, thì chắc chắn Trương Nhất Phàm phải nể mặt rồi. Hơn nữa ông Lý Gia Minh đã quyết định đầu tư vào Thông Thành là do Trương Nhất Phàm đã lôi kéo.
Hiện là 4 giờ, còn hai tiếng rưỡi nữa, Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Đến lúc đó nhớ nhắc tôi.
Tần Xuyên đi rồi, Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại cho Hồi Lôi:
- Có một người bạn ở HongKong, cậu có muốn đến đó làm quen chút không?
Hồ Lôi liền hỏi:
- Là ông Lý Gia Minh à?
- Không!
Trương Nhất Phàm trả lời.
- Thế thì có vị gì chứ? Tôi cứ tưởng ông ta đến.
Nghe thấy cái giọng điệu chán ngán của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm cười cười:
- Nhưng ông ta có thể đại diện cho Lý Gia Minh đưa ra quyết định mọi chuyện ở Đại lục.
- Mẹ kiếp! Sao không nói sớm!
Hồ Lôi lập tức hưng phấn trở lại. Từ trước đến giờ gã vẫn luôn muốn được hợp tác cùng với tập đoàn Lý thị, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội. Hồ Lôi thấy Trương Nhất Phàm lăn lộn mà phát triển lên nhanh chóng như vậy, nên gã cũng muốn học hỏi, bắt chước, không muốn phụ thuộc vào gia đình nữa, muốn tự mình ra ngoài làm nên chuyện.
Nếu nói vè tài sản thì gã cũng phải có quy mô lên đến hàng mấy vạn. Nhưng thằng ranh này cũng rất khôn lỏi, nhất định phải làm một cái chung cư ở thành phố Đông Lâm, nhưng chỉ có mấy vạn đó, làm sao mà đủ?
Nhưng gã cũng có chiêu của gã, với danh nghĩa Hồ thị, đến ngân hàng để vay tiền thì chuyện lại trở nên không hề khó khăn gì cả.
Cứ vay vốn đã, làm một mảnh đất, rồi sau đó lại dùng mảnh đất đó làm vật thế chấp, lại mượn tiền, vay vốn, phát triển thành khu chung cư. Nghe thằng ranh này nói thì vui vẻ lắm, Trương Nhất Phàm cũng không kìm nổi mà bật cười.
Hiện tại thì mọi thương nhân đều dùng đến chiêu đó rất thuận buồm xuôi gió, hơn nữa lần nào cũng thành công.
Nếu như có thể bắt tay liên thủ với tập đoàn Lý thị thì làm gì còn phải sợ không móc nối được quan hệ chứ. Với danh nghĩa Lý thị, làm vài dự án ở Đại lục tuyệt đối không thành vấn đề. Dự án đường dành riêng cho người đi bộ của tập đoàn Lý thị ở Thông Thành đã được hoàn công giai đoạn đầu, phía sau còn gai đoạn hai và giai đoạn ba nữa.
Cùng Hồ Lôi nói chuyện điện thoại, Trương Nhất Phàm đau đầu không biết nên mang cái gì đến chỗ Bí thư Lâm? Tết năm nay chắc chắn không thể đến chúc tết ông ta rồi, mình phải lên thủ đô.
Chỉ có điều ngoài rượu và thuốc ra, cũng chẳng có gì có thể mang đến đó cả. Những cái kia chắc ông ta cũng chẳng thích lắm.
Thôi thì cứ như cũ vậy, mua vài thứ thuốc bổ cho người trung niên, rồi mang theo bốn tút thuốc, hai bình rượu Mao Đài. Còn Lâm Uyên thì sao nhỉ? Cô gái này lớn rồi, quả thực thật khó mà tặng quà phù hợp.
Chính vì thế mà hắn nghĩ ngay đến Lưu Hiểu Hiên, liền gọi điện thoại qua đó:
- Anh có quen một cô gái con gái của lãnh đạo, hơn 20 tuổi, vẫn còn là sinh viên. Em chọn giúp anh hai bộ quần áo hàng hiệu đẹp đẹp một chút nhé. Lát anh qua anh lấy.
Tối hôm qua hai người cùng nhau cuồng loạn như vậy, Lưu Hiểu Hiên vẫn còn nằm ườn trên giường, không muốn động đậy. Nghe thấy Trương Nhất Phàm muốn mình giúp chuyện đó, liền lập tức đồng ý. Tặng quà cho lãnh đạo đương nhiên phải là đồ tốt rồi, chính vì thế mà cô đánh xe đến cửa hàng độc quyền thời trang nữ của thành phố Đông Lâm, chọn hai bộ Armani.
Buổi chiều 6 giờ rưỡi, Trương Nhất Phàm gọi Liễu Hải chuẩn bị xuất phát, đến dưới tầng khu nhà của Lưu Hiểu Hiên nhận lấy hai bộ quần áo, trong lúc vô ý nhìn thấy dáng đi của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm không nhịn nổi muốn bật cười.
Lưu Hiểu Hiên lườm hắn một cái, nhìn thấy Liễu hải trên xe, cũng không nói năng gì liền quay người đi lên lầu.
Ở ngoài đường, đã thấy Hồ Lôi và Băng Băng đang chờ ở đó từ lâu rồi, bốn người vội vàng hướng về phía Thông Thành mà đi.
Sau khi đến Thông Thành, Hồ Lôi và Băng Băng đến thẳng khách sạn, còn Trương Nhất Phàm và Liễu Hải đến nhà của Bí thư Lâm.
Vẫn giống như lúc trước, Trương Nhất Phàm xách đống đồ lên tầng, đến trước cửa nhà Bí thư Lâm bấm chuông. Lâm Uyên mở cửa, sau khi trông thấy Trương Nhất Phàm, cô ta cũng không có dáng vẻ vui mừng như lúc trước nữa, mà chỉ nói một câu:
- Anh đến rồi à, bố em không có nhà.
Trương Nhất Phàm đương nhiên là biết Bí thư Lâm không có nhà, ông ta đang ở khách sạn tiếp đón Trợ lý Kim. Hiện giờ trợ lý Kim chính là thần Tài của huyện Thông Thành, là một nhà đầu tư lớn nhất, chính vì thế mà một Bí thư Huyện ủy như ông ta cũng không dám lên mặt, nếu không sợ người ta lại nói Chính phủ Thông Thành không đủ coi trọng người ta.
Trương Nhất Phàm liền nhân tiện lúc này mà đem quà đến nhà của lãnh đạo.
Vẻ mặt của Lâm Uyên khiến cho Trương Nhất Phàm có chút bất ngờ. Nhưng hắn vẫn cười cười, thay giày rồi đi vào trong phòng.
Vợ của Bí thư Lâm đang nấu cơm, bà từ trong bếp chạy ra, trông thấy Trương Nhất Phàm, trên mặt lập lức tươi tỉnh:
- Nhất Phàm, cậu đến rồi à. Lâm Uyên, mau pha trà đi.
Lâm Uyên bĩu môi, giống như đang ấm ức điều gì, ừ một tiếng rồi đi rót trà cho Trương Nhất Phàm, đặt trước mặt hắn rồi bước về phòng. Vợ của Bí thư Lâm nhìn theo bóng dáng con gái một cách kỳ lạ, con nha đầu này hôm nay làm sao vậy nhỉ?
Trước đây khi thấy Trương Nhất Phàm, lúc nào nó cũng mừng rỡ, thế mà hôm nay sao lại thế không biết?
Cũng không quan tâm nhiều đến chuyện đó, hàng năm lúc nào Trương Nhất Phàm cũng đem rất nhiều quà đến tặng, nên vợ của Bí thư Lâm cũng đã quen rồi, bà luôn tự nhủ trong lòng: Lâm Đông Hải làm quan bao nhiêu năm như vậy, người đến tặng quà biếu tiền cũng không phải ít, nhưng người chân chính có tình có nghĩa chỉ có mình Trương Nhất Phàm. Đến giờ Lâm Đông Hải vẫn còn làm Bí thư huyện ủy ở Thông Thành, còn hắn đã chạy lên đến thành phố rồi.
Mẹ Lâm Uyên năm xưa cũng đã chấm Trương Nhất Phàm, trước đó không lâu cũng đã nghe nói hắn đã đính hôn nên trong lòng không khỏi thầm tiếc. Trông thấy đồ của Trương Nhất Phàm mang đến rất nhiều, bà liền lên tiếng trách:
- Cái cậu này, lần nào đến cũng mang đến nhiều đồ như vậy, nếu như để cho ông Lâm mà biết, thế nào cũng sẽ phê bình.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Không sao ạ, năm nay tết chắc tôi không đến chúc tết mọi người được, nên muốn tranh thủ đến sớm hơn một chút, cũng không có gì nhiều mà.
- Còn nói không có gì. Lần nào cũng tốn bao nhiêu tiền, tôi thấy ngại quá. Để đến lúc tôi nói với ông Lâm, sau này có đến thì đến, coi như là người trong nhà với nhau, không nên câu nệ nhiều quá!
Sau đó bà hướng vào phòng con gái nói vọng:
- Lâm Uyên, con ra đây nói chuyện cùng tiểu Phàm một chút.
Lâm Uyên lúc này lại bĩu môi, đi từ trong phòng ra. Sau khi liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, liền ngồi xuống ghế, hai tay cầm điều khiển bật ti vi, nhưng tâm hồn để tận đâu đâu.
Trương Nhất Phàm lấy ra hai bộ quần áo nói với Lâm Uyên:
- Lâm Uyên này, đây là quà năm mới của anh tặng em. Đi thử đi xem có vừa không để còn đi đổi.
Lâm Uyên liếc một cái, cũng vẫn không hề nhúc nhích. Khi ánh mắt lướt qua Trương Nhất Phàm, trong đó không có ý gì gọi là tình nguyện đi thử cả. Trương Nhất Phàm không hiểu, mình đã làm gì để cho cô ta giận nhỉ. Vì thế mà hắn hỏi:
- Em sao vậy? Có phải bị ai bắt nạt không?
Lâm Uyên nhìn hắn, cũng vẫn không nói không rằng, chỉ lúc lắc cái chân, cúi gằm đầu xuống.
Trương Nhất Phàm lại càng không hiểu, liệu có phải sau khi tan học mình đã không đến đón cô ta?
Trước kia khi còn làm thư ký, mỗi lần Lâm Uyên nghỉ học, đều do hắn đi đón cô ta. Hôm nay bận quá, nên đã quên mất. Trông thấy Lâm Uyên không nói không rằng, Trương Nhất Phàm liền uống một ngụm trà, rồi nói:
- Có phải bố em lại nói gì em không?
Lúc này thì Lâm Uyên đã bắt đầu có phản ứng, cô ta lắc lắc đầu, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Mau đi thử quần áo đi, anh sắp phải đi rồi.
Cuối cùng thì Lâm Uyên cũng chịu lên tiếng:
- Em không cần quần áo của anh, anh cầm về đi!
- Sao vậy? Giận anh sao?
Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một hồi, cũng không hiểu mình đã sai ở chỗ nào nữa.
Lâm Uyên chống cằm nhìn hắn:
- Anh về mà xem hòm thư của anh, em đã gửi cho anh bao nhiêu là bưu kiện, thế mà tại sao đến một thư cũng không thèm trả lời chứ?
- Ồ?
Hóa ra là vậy. Trương Nhất Phàm bừng tỉnh ngộ. Con gái đúng là con gái, chỉ vì một lý do đơn giản thôi cũng có thể giận được. Hơn nữa càng khiến cho người ta không hiểu nổi, nếu như cô ta mà không nói ra chắc cả đời này hắn cũng không thể nào hiểu được quá.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Em gửi vào hòm thư nào?
- Còn cái nào nữa? Cái trước kia đó.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Em gái ngốc nghếch, anh có còn ở Thông Thành nữa đâu. Hòm thư đó là của mấy năm trước rồi, đã lâu anh không dùng nữa rồi mà. Không phải em có điện thoại sao? Có việc gì thì cứ trực tiếp gọi cho anh là được mà.
Không hiểu sao bỗng nhiên mặt của Lâm Uyên đỏ hồng lên.
Không phải Lâm Uyên không muốn gọi điện thoại, hơn nữa lần đầu tiên gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, đúng vào lúc Trương Nhất Phàm đang trên đường đi đón tiểu phú bà, nên ngữ khí không được hòa nhã cho lắm, vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, điều đó khiến cho Lâm Uyên xấu hổ.
Từ đó về sau, cô ta liền tìm cách kìm nén chính mình, không gọi điện cho Trương Nhất Phàm nữa.
Tâm tư của con gái vô cùng tinh tế, Trương Nhất Phàm cũng không ngờ, chỉ vì một câu như vậy mà Lâm Uyên đã khắc cốt ghi tâm như thế, cô ta hiểu lầm rằng hắn ta lạnh nhạt. Trương Nhất Phàm buông tách trà, hướng vào bếp nói:
- Cô à, tôi còn có việc, tôi đi trước nhé.
Mẹ Lâm Uyên chạy ra:
- Cái cậu này nói đi là đi ngay sao, không đợi Lâm Đông Hải à?
- Ồ, chúng tôi hôm nay đã hẹn rồi, còn có một vị khách HongKong đang muốn cùng nói chuyện. Chắc tối nay Bí thư Lâm không về ăn tối đâu.
- Ồ, hóa ra vậy! Thế thì tôi không giữ cậu nữa.
Mẹ Lâm Uyên đưa ra đến cửa, trông thấy mặt mày Lâm Uyên đang bí xị ngồi đó, bà ta liền nói:
- Con nha đầu này, bình thường chẳng phải thích nói chuyện với tiểu Trương lắm sao? Hôm nay con làm sao vậy? Người ta đến mà cũng không thèm quan tâm. Chẳng hiểu con làm gì nữa!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 258 – Muốn ngươi không được chết tử tế.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Mấy ngày nay Thư Á Quân một mặt rất thoái mái nhưng mặt khác lại rất buồn phiền.
Người con gái tên Lưu Hiểu Hiên kia không ngờ lại không nể mặt ông ta. Đường đường một Chủ tịch thành phố để ý tới cô ta vậy mà mà kiêu kỳ. Còn không tin gã có thể trị cô! Trong lòng Thư Á Quân đang nghĩ làm sao để xử lý loại người ngoan cố không chịu nghe lời như Lưu Hiểu Hiên.
Có điều tiểu Diệp cũng không tồi: ngọt ngào, biết chiều lòng người, nhiều khi còn biết nũng nịu. Khi ở cạnh tiểu Diệp, Thư Á Quân có cảm giác mình đàn ông. Chỉ có điều, mọi đàn ông đều có một bệnh chung đó là: thứ mà mình không đạt được thì lại lại thứ tuyệt nhất. Bởi vậy trong lòng gã luôn có cảm giác tiếc nuối.
Qua sự không ngừng nỗ lực và tích cực quan hệ xã hội của Giám đốc đài truyền hình Chúc cuối cùng cũng đã cân đối được khoản tiền xây dựng đài truyền hình. Tuy nhiên, bù lại lại đưa Tiểu Diệp tới.
Tiểu Diệp là một hạt giống tốt, mới 23 tuổi phối hợp khá ăn ý. Vốn Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng muốn giữ lại bên mình nhưng đành cắn răng để cô ta ra đi để cung kính lãnh đạo! Xem như mình không có phúc thu nhận người con gái như vậy.
Giám đốc đài truyền hình Chúc lăn lộn bao nhiêu năm nay ở thành phố Đông Lâm, đương nhiên hiểu rằng vợ của Chủ tịch thành phố Thư là một mẫu Dạ Xoa. Hơn nữa, Thư Á Quân cũng rất sợ bà ấy. Còn vì sao thì mọi người cũng có thể đoán ra.
Thư Á Quân sợ vợ như vậy cũng bởi bà ta cũng có quan hệ rộng nhất định, mà gã thì lại dựa vào những mối quan hệ đó mà có được thành tựu như ngày hôm nay. Bởi vậy, cuộc sống của loại đàn ông như gã định sẵn sẽ là một bi kịch. Thư Á Quân vẫn luôn là một người cố chấp, tham danh vọng.
Tất cả những gì mà Thư Á Quân có được ngày hôm nay cũng đều là do có sự giúp đỡ của vợ gã.
Nhưng cũng vì vậy mà Thư Á Quân ngày hôm nay gặp phải xui xẻo: vừa hẹn được Tiểu Diệp. Hai người đặt phòng ở Khách sạn, sau khi vào cửa phòng bất đắc dĩ ôm nhau.
Thư Á Quân khá thẳng thắn khi làm việc này. Không cần quá mĩ miều, gã không thích vòng vo, trước đó cũng không cần giở trò gì trước. Bởi vậy, mỗi lần đều ra roi thúc ngựa, vào thẳng chủ đề.
Nhưng không lường trước rằng trong lúc hưng phấn đang lên cao thì điện thoại ở đầu giường kêu lên. Thư Á Quân vốn không muốn nghe nhưng đột nhiên nhìn ra số điện của đó là của người mà cả đời này gã căm giận nhưng cũng là số điện thoại của người gã không thể không nghe.
Cọp cái !
Nghĩ đến cái mặt to bành cùng với thân hình như thùng phi di động của con cọp cái đang ở nhà. Thư Á Quân chẳng còn hứng thú nào nữa. Bò khỏi người Tiểu Diệp với lấy điện thoại alo một câu:
- Có chuyện gì vậy? Anh đang họp!
Cọp cái lại nói:
- Họp? Tôi chưa thấy ai mà lại cởi hết quần áo nằm trong chăn để họp. Thư Á Quân, tôi nói cho anh biết đừng có quá đáng, nhanh chóng vác xác về đây cho tôi!
Cọp cái hung hăng dập máy để lại cho Thư Á Quân nỗi hoang mang, lo sợ! Thư Á Quân có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng việc của mình và Tiểu Diệp bị mụ ta phát hiện sớm như vậy. Từ nay về sau, cũng không biết mụ ta sẽ làm nên những chuyện gì.
Nhắc đến con cọp cái đó trong nhà Thư Á Quân ngoại trừ buồn nôn còn có phần khiếp sợ. Không còn cách nào khác, những ngày tháng kinh khủng đã đến rồi, không thể tránh được nữa.
Để qua mấy ngày nữa, kế hoạch của gã thành công rồi. Con cọp đó sẽ không thể khống chế được gã nữa. Thư Á Quân bò dậy, không nói một lời mặc quần áo và dời khỏi khách sạn. Vu vơ nói với Tiểu Diệp đang nằm dài trên giường một câu:
- Anh đi một chút rồi sẽ trở lại!
Đã bị con cọp cái đó phát hiện mà còn có thể quay lại? Thư Á Quân nói như vậy cũng chỉ để giữ thể diện. Thật không ngờ chỉ vì câu nói vu vơ đó mà cả đời này phải ôm nỗi đau cả đời!
Tiểu Diệp vâng một tiếng, rồi đắp chăn nằm tiếp trên giường nhìn Thư Á Quân dời đi. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu Chủ tịch Thư hôm nay làm sao? Lẽ nào chuyện của hai người đã bị vợ gã phát hiện ra? Tiểu Diệp tự nhiên không nghĩ ra vợ của Thư Á Quân là thần thánh phương nào. Nghe nói những người phụ nữ từng tiếp xúc với vợ của Thư Á Quân đều có chung một suy nghĩ: không ngờ trên đời này còn tồn tại một người phụ nữ khổ sở như vậy? So sánh với bà ta, mình hạnh phúc hơn nhiều.
Con gái bẩm sinh hay mộng mơ. Tiểu Diệp cũng có lúc như vậy, Thư Á Quân tuy đã hơn ba mươi, nhưng vẫn thuộc loại trẻ trong chốn quan trường, sinh lực dồi dào. Chỉ cần theo gã, có việc gì mà không thành?
Tuy rằng lúc Giám đốc đài truyền hình Chúc kể về Thư Á Quân, cô ta có ấn tượng không tốt lắm. Nhưng sau khi gặp được Thư Á Quân thì Tiểu Diệp không còn nghĩ như vậy nữa. Nói sao thì Thư Á Quân vẫn là một người đàn ông đẹp trai, phong độ.
Đang nhớ đến những hồi ức đẹp đẽ về Thư Á Quân thì đột nhiên cửa phòng bị mở tung.
Hai người đàn ông với bộ mặt đằng đằng sát khí xông vào, Tiểu Diệp liền kéo chăn che trước ngực. Một người đàn ông trong số đó khóa trái cửa lại, hai người đàn ông với nụ cười man rợ bước tới gần Tiểu Diệp.
- Các anh là ai? Các anh muốn làm gì ở tôi?
- Chúng tao là ai không quan trọng. Quan trọng là hôm nay sẽ làm cho mày nhớ mãi không quên. Sau này đừng có tùy tiện đụng đến chồng người khác.
Người phía trước râu quai nón, hơn béo một chút rút con dao găm từ trong quần ra, ánh dao sáng loáng trông rất đáng sợ.
Người gầy còn lại khoanh hai tay trước ngực, nhìn bộ dạng hoảng sợ của Tiểu Diệp cười khanh khách.
Tên râu quai nón tiến lên phía trước đưa tay ra lật tung chăn tấm chăn đang phủ trên người Tiểu Diệp. Trong căn phòng lập tức hiện ra cảnh xuân đại tiết. Trước mặt hai người đàn ông, Tiểu Diệp không có một mảnh vải che thân. Tên gầy dí mắt vào nhìn Tiểu Diệp: oa thân hình thật chuẩn. Đúng là một cô gái đẹp.
Tên râu quai nón không thương tiếc một tay cầm dao, tay kia túm tóc Tiểu Diệp.
- A
Tiểu Diệp hoảng sợ kêu to, lập tức tên râu quai nón cho cô một cái tát.
- Không được kêu, nếu không bố cho mày một dao hết đời luôn!
Tiểu Diệp bị dọa đến co quắp người lại, nhìn con dao sáng loáng trong tay gã. Lập tức ngay cả thở mạnh Tiểu Diệp cũng không dám.
Tên râu quai nón múa may con dao găm trong tay nói:
- Hôm nay chỉ là cảnh cáo cô, nếu lần sau còn lặp lại thì cô chỉ còn con đường chết thôi!
Tên râu quai nón dùng dao vạch vài đường vào không khí dường như muốn làm hỏng khuôn mặt như hoa như ngọc kia. Tên gầy bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Đợi đã anh râu, người phụ nữ đẹp như vậy mà không chơi thì thật đáng tiếc.
Sau đó, gã cười hì hì lao về phía Tiểu Diệp.
- A, đừng mà!
Tiểu Diệp thấy tên gầy muốn làm chuyện đó với mình liền hoảng sợ giãy dụa đứng lên. Nhưng một cô gái yếu đuối sao có thể chống cự nổi với hai người đàn ông? Tên gầy lật đôi bàn tay của cô ra, nhanh chóng cởi quần đẩy cô nằm xuống giường và nhào tới.
...
Trong phòng vọng ra từng cơn, từng cơn kêu gào thảm thiết của Tiểu Diệp cộng hưởng với tiếng cười sảng khoái của hai tên kia. Xong việc tên râu quai nón áp sát dao lên mặt Tiểu Diệp để lại hai vết gạch chéo.
Máu tươi tung tóe khắp nơi. Trong phòng chỉ còn những tiếng gào thét tuyện vọng.
Thư Á Quân về đến nhà, tự mở cửa vào nhà. Cọp cái đang ngồi nguyên vị trong nhà, gọt táo ăn.
Thấy Thư Á Quân vào, con cọp cái liền bỏ quả táo đang cầm trên tay xuống, chĩa con dao về phía chồng mình quát:
- Thư Á Quân, làm người đừng có quá quắt quá. Anh có được ngày hôm nay là nhờ vào sự giúp đỡ của ai? Anh ở ngoài chơi bời tôi cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng bao gái thì không được! Anh coi Phương Mĩ Lệ tôi là gì?
Cọp cái đứng lên, với một thân hình béo ục ịch, những cục thịt trên người dường như cũng kích động theo bà ta. Cứ mỗi lần giận Thư Á Quân thì những cục thịt trên người bà ta lại lúc lắc.
- Phương Mĩ Lệ tôi có chỗ nào không xứng với anh? Anh vốn là một thằng nghèo kiết xác từ quê lên, dựa vào ai mà anh có thể leo được lên vị trí như ngày hôm nay?
- Nói cho anh biết, có thể gặp được người phụ nữ khoan dung, độ lượng như tôi là phúc tám đời nhà anh. Có dịp không cấm anh đi chơi, vậy mà anh vẫn còn chơi bời, đem tiền đi bao gái, anh đúng là không ra gì!
Phương Mĩ Lệ xoa xoa lưng
- Tôi sẽ không bỏ qua cho con điếm đó đâu! Hứ.
Phương Mĩ lệ hung hăng cắm phụp con dao gọt hoa quả xuống bàn.
Nghe Phương Mĩ Lệ nói vậy, Thư Á Quân lập tức căng thẳng đứng dậy.
- Em muốn làm gì? Đừng có làm bậy.
- Giờ thì đã muộn rồi! Tôi không vạch mặt kẻ thông dâm như anh ngay trên giường thì đã là giữ thể diện cho anh lắm rồi. Thư Á Quân, những thứ hôm nay anh có là do nhà họ Phương chúng tôi cho anh. Anh nghĩ cho kỹ! Sau này mà còn để xảy ra chuyện như thế này thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước!
Phương Mĩ Lệ lại đặt đụn thịt xuống ngồi lún một hố sâu dưới ghế sô pha.
Thư Á Quân nghe những lời uy hiếp vừa rồi tâm trạng trở lên hoang mang.
- Cô đã làm gì Tiểu Diệp? Cô dừng có làm bậy, cô ấy chẳng qua chỉ là một người con gái non nớt, đừng làm hại cô ấy.
- Hứ, vẫn còn một câu Tiểu Diệp hai câu Tiểu Diệp thân mật quá nhỉ? Anh càng như vậy, tôi càng không thể buông tha cho cô ta! Phương Mĩ Lệ mặt hầm hầm sát khí. Trên mặt một lớp phấn dày đặc nổi lên.
Lúc này, điện thoại của Phương Mĩ Lệ kêu lên. Bàn tay to bành của cô ta cầm lấy điện thoại, trong phút chốc chiếc điện thoại đã được nằm ngọn trong lòng bàn tay khổng lồ của cô ta. Chỉ còn nghe được cô ta nói: a lô. Người bên kia điện thoại nói gì đó rồi Phương Mĩ Lệ liền trả lời một câu:
- Tôi biết rồi.
Thư Á Quân có cảm giác không ổn, liền đứng đậy nhang chóng tới khách sạn. Thủ đoạn của Phương Mĩ Lệ rất tàn độc. Năm năm trước Thư Á Quân từng được chứng kiến.
Khi đó Thư Á Quân vừa mới được điều đến Thành phố Đông Lâm. Phương Mĩ lệ không cùng đi. Khi đó, Thư Á Quân có quan hệ với một người phụ nữ khác. Sự việc xảy ra không lâu thì đã bị Phương Mĩ Lệ phát hiện. Người phụ nữ kia đã bị Phương Mĩ Lệ đánh cho tàn phế, hơn nữa còn là đánh trước mặt Thư Á Quân.
Từ lần đó về sau, Phương Mĩ Lệ liền ở lại Thành phố Đông Lâm, không dời gã một bước.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại chuyện đó Thư Á Quân lại thấy rùng mình.
Nghe giọng điệu của cô ta, Tiểu Diệp chắc đã gặp chuyện gì không hay.
Nhưng khi gã chuẩn bị đến khách sạn, Phương Mĩ Lệ lại gào lên:
- Đứng lại, hôm nay nếu anh dám bước qua cánh cổng này thì hãy đi với hai bàn tay trắng! Sau này anh sẽ không còn là con rể nhà họ Phương nữa!
- Ha ha....con rể nhà họ Phương, tôi thì có là gì? Tôi chẳng qua cũng chỉ là một con chó trong nhà họ Phương các người. Không, đến chó cũng không bằng!
Thư Á Quân cười đau đớn.
Sau khi cười Thư Á Quân đóng sập cửa đi ra.
Khi gã tới khách sạn. Trong phòng đã biến thành một mớ hỗn độn, máu loang lổ trên sàn nhà, còn có một đống uế. Thư Á Quân trong lòng hỗn loạn vô cùng, nhìn thấy những vết máu còn đọng trên sàn nhà kia, gã kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, nặng nề nắm chặt tay đấm lên tường.
Một nhân viên phục vụ chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, kinh ngạc đứng ngây ra. Thư Á Quân vội vàng dời khỏi khách sạn, điên cuồng lái xe khắp thành phố.
Phương Mĩ Lệ rốt cuộc đã làm gì Tiểu Diệp? Đây là câu trả lời mà Thư Á Quân muốn biết nhất. Lượn vài vòng trong thành phố, tại một con đường tối đen bỗng nhìn thấy một bóng người thất tha thất thiểu. Thư Á Quân dừng xe lại, chạy như điên đến chỗ người đó.
- Tiểu Diệp, Tiểu Diệp!
Quả đúng là Tiểu Diệp, chỉ có điều trên khôn mặt vốn xinh đẹp của Tiểu Diệp giờ đã bị người ta dùng dao găm vạch chéo hai vết. gương mặt xinh đẹp của cô đã bị hủy hoại!
- Phương Mĩ Lệ! Tôi phải giết cô.
Thư Á Quân tuyệt vọng thét lên.
Ngay khi Thư Á Quân đuổi tới chỗ của Tiểu Diệp thì người cô mềm nhũn, ngã xuống. Thư Á Quân nhanh chóng ôm lấy Tiểu Diệp, đưa cô lên xe và chở cô tới bệnh viện. Nhưng khi gần tới bệnh viện gã đột nhiên dừng xe lại.
Suy nghĩ một chút rồi gọi một cú điện thoại.
- Lập tức qua đây - đối diện Bệnh viện nhân nhân thành phố. Anh ở đây đợi chú!
Nói chuyện điện thoại xong Thư Á Quân nhìn Tiểu Diệp đang nằm ở hàng ghế phía sau. Gã bứt tóc mình gào lên đau khổ.
Không lâu sau, một chiếc xe Honda màu đen được lái tới. Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đến trước xe của Thư Á Quân hỏi:
- Anh, có chuyện gì vậy?
Thư Á Quân chỉ xuống hàng ghế phía sau nơi Tiểu Diệp đang nằm hôn mê bất tỉnh.
- Đưa cô ấy vào bệnh viện.
Sau đó gã rút hai mươi nghìn tệ ra và nói:
- Sau khi vào bệnh viện, hãy đưa số tiền này cho cô ấy!
Người thanh niên trẻ gật đầu, cầm lấy tiền rồi bế Tiểu Diệp sang xe của mình sau đó lái xe đi khỏi.
Thư Á Quân ngồi trong xe lặng lẽ đưa mắt nhìn em họ lái xe đưa Tiểu Diệp vào bệnh viện. Gã cố móc bao thuốc trong túi ra hút thuốc! Trong đầu tràn ngập hình ảnh thê lương của Tiểu Diệp và bộ dạng ghê tớm của con cọp cái.
Đôi mắt của Thư Á Quân ánh lên ánh mắt độc ác. Phương Mĩ Lệ! Tôi sẽ làm cho cô không thể chết tử tế!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 259 – Không độc không phải là chồng.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Trương Nhất Phàm mới lên thành phố một chuyến, mà không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ngày thứ hai khi gặp Thư Á Quân, tinh thần gã mệt mỏi, hơn nữa còn có vẻ trầm uất. Trong lòng còn chất chứa chuyện gì đó, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì không hay?
Liên tục trong một thời gian dài, Thư Á Quân chẳng thiết gì, dường như vô tâm với mọi thứ.
Hôm đó, Lưu Hiểu Hiên gọi điện thoại tới vô tình nhắc tới chuyện Tiểu Diệp đã lâu ngày không thấy đi làm, nghe nói đã xin thôi việc rồi. Trương Nhất Phàm liền hỏi: Tiểu Diệp nào? Lưu Hiểu Hiên cười nói:
- Anh còn vờ không biết! Em còn lạ gì đàn ông các anh. Một cô gái xinh đẹp, trẻ trung như Tiểu Diệp mà lại không nhớ nổi? Anh đang làm bộ với em chứ gì?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Thật sự anh không nhớ cô ấy là ai.
Lưu Hiểu Hiên hừ một tiếng:
- Vậy anh còn nhớ cái đêm hôm trước không?
Giọng điệu khá hối tiếc, nói đến chuyện đêm hôm trước, Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể quên. Bởi đó là lần hắn điên cuồng, hoang dã, thô bạo nhất.
Lưng của hắn đến giờ còn chưa khỏi hẳn. Vết thương bị Lưu Hiểu Hiên cấu xé vẫn còn.
Hắn liền nói:
- Tới bây giờ lưng của anh vẫn còn đau đây.
Lưu Hiểu Hiên mỉm cười,
- Không đau như vậy thì làm sao anh khắc cốt ghi tâm cho được? anh cũng thật thô bạo, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có. Ngày hôm đó xương của em như muốn gãy ra.
Trương Nhất Phàm cười cười, không nói thêm lời nào cả. Sau đó, Lưu Hiểu Hiên lặng thở dài một tiếng, dường như đang có tâm sự.
Trương Nhất Phàm lại hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không nói nữa, nếu tối nay anh rảnh chúng ta sẽ nói tiếp.
Lưu Hiểu Hiên tắt máy. Để Trương Nhất Phàm ngơ ngẩn ngồi đó. Người con gái này muốn khơi dậy trí tì mò đây mà? Cố ý đùa giỡn mình, muốn gạt mình một lần rồi lại muốn gạt thêm lần nữa?
Mấy ngày nay Trương Nhất Phàm luôn cho rằng phải chăm sóc tốt sức khỏe bản thân, nhất là vết thương sau lưng. Nếu không thì khi về sẽ khó mà giải thích với Đổng Tiểu Phàm.
Nhưng đến khi hết giờ làm. Hắn vẫn không kìm nổi bản thân mình đi đến chỗ Lưu Hiểu Hiên.
Nhìn Trương Nhất Phàm bước vào, Lưu Hiểu Hiên rất vui mừng. Sau khi đóng cửa liền chủ động hôn Trương Nhất Phàm một cái. Trước kia còn lén lén lút lút chứ giờ thì Lưu Hiểu Hiên đường đường chính chính, thoải mái hôn người mà mình có tình cảm.
- Anh ngồi xuống đi, em đi nấu cơm.
Sau đó vui vẻ chạy vào bếp. Trương Nhất Phàm ngồi hút thuốc, nhìn Lưu Hiểu Hiên đeo tạp dề rồi bắt đầu xào rau.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Em có biết nấu cơm không vậy?
- Xem thường em! Đợi lát nữa anh sẽ biết ngay thôi.
- Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi!
Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy Lưu Hiểu Hiên không thuộc loại phụ nữ biết nấu cơm. Có điều hôm nay Lưu Hiểu Hiên rất cao hứng. Nhìn thấy những mớ rau xanh tươi trong bếp. Trương Nhất Phàm chắc rằng Lưu Hiểu Hiên mới mua lúc chiều.
Vì thế hắn lại hỏi:
- Hôm nay em có tâm sự gì phải không?
Lưu Hiểu Hiên thở dài
- Đừng nhắc tới nữa, việc trên tỉnh thành xôi hỏng bỏng không rồi.
- Vì sao?
Trương Nhất Phàm cảm nhận được giọng điệu pha lẫn nỗi thất vọng của cô. Giấc mộng lớn nhất của Lưu Hiểu Hiên chính là trở thành một nữ chủ nhiệm xuất sắc.
Cơ hội như lần trước, cô ấy tuyện đối sẽ không bỏ qua. Thời gian trước còn nghe cô ấy nhắc tới chuyện đó. Đáng lẽ phải có hy vọng mới đúng. Hơn nữa Lưu Hiểu Hiên cũng khá tự tin. Tại sao tới thời điểm quan trọng như thế này lại sôi hỏng bỏng không cho được?
Rất lâu sau mà vẫn không thấy Lưu Hiểu Hiên nói gì. Trương Nhất Phàm liền đứng dậy đi vào bếp.
- Có phải có người đã đi cửa sau làm cho em bị đá ra ngoài?
Lưu Hiểu Hiên thở dài một tiếng:
- Thôi bỏ đi ! Dù sao sau này sẽ còn có nhiều cơ hội khác. Vừa hay Tiểu Diệp cũng nghỉ việc nên Giám đốc đài truyền hình Chúc sẽ còn giữ em ở lại.
Trương Nhất Phàm liền hiểu, chắc chắn đã có chuyện mờ ám gì đó bên trong. Những việc như thế này chỉ cần có tay trong thì ắt sẽ biết được tin tức. Không biết loại quan hệ nào đã gạt Lưu Hiểu Hiên ra ngoài?
Vì thế hắn an ủi:
- Không sao đâu, chưa biết chừng việc này vẫn có cơ hội xoay chuyển được. Hôm nay bọn họ chưa cần em, nhưng ngày sau rất có thể bọn họ sẽ cần em.
- Sao có thể có chuyện như thế được, anh tưởng em là nhân vật tai to mặt lớn nào ở cái đất Hồng kong và Đài Loan chứ.
Lưu Hiểu Hiên rất lạc quan. Nhưng cô ấy đã nói một câu làm Trương Nhất Phàm kinh ngạc.
- Tuy nhiên ở Đông Lâm cũng tốt, sẽ có nhiều thời gian gần gũi anh hơn.
Trương Nhất Phàm lại hỏi:
- Em xác định cả đời này sẽ không kết hôn?
- Cũng muốn lắm chứ nhưng anh lại không cần em! Em biết kết hôn với ai?
Nói xong, cô ta nhìn Trương Nhất Phàm thản nhiên cười. Trương Nhất Phàm không nói gì liền bước ra ngoài tiếp tục ngồi quan sát.
Lúc này, chuông cửa kêu lên. Trương Nhất Phàm vốn ngồi bên bàn trà hút thuốc, gạt tàn thuốc lá. Trong lòng bỗng hoảng loạn nghĩ: kẻ bắt thông dâm đến rồi!
- Đến đây, đến đây!
Lưu Hiểu Hiên nhìn hắn có vẻ căng thẳng liền cười nói:
- Yên tâm đi, là Ôn Nhã.
Trương Nhất Phàm nở nụ cười đùa:
- Anh còn tưởng là có người đến bắt thông dâm!
Lưu Hiểu Hiên dở khóc dở cười, hờn dỗi trả lời:
- Trong mắt của anh, em là loại con gái như vậy sao?
Khi mở cửa ra một cơn gió lạnh cùng Ôn Nhã đưa vào nhà.
- Chết cóng mất, thời tiết hôm nay thật lạnh.
Sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm cô ta hơi bất ngờ.
- Chủ tịch Trương, anh đến rồi.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Đến sớm hơn cô một chút!
Câu nói này của hắn rõ ràng là muốn giải thích. Ôn Nhã cũng không để trong lòng. Đến cửa bếp nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên rửa rau cô ta liền đến giúp.
- Tôi còn tưởng hôm nay mình gặp may, hóa ra là nhờ phúc của Chủ tịch Trương. Tôi còn cảm thấy lạ!
- Được ăn là tốt rồi, cô đừng càm ràm nữa, người bình thường có muốn tôi cũng không nấu cho ăn đâu?
Lưu Hiểu Hiên trừng mắt nhìn cô ta, mắng một câu:
- Hai người không phân biệt vị trí.
Trương Nhất Phàm ở phòng khách trả lời:
- Lại có chuyện gì liên quan tới tôi vậy?
- Không có gì, chỉ là cô ấy thay đổi quá nhiều. Ngày trước nam sinh của lớp của chúng tôi đều bị cô ấy một tay đánh gục.
Cả ba người có một trận cười nghiêng ngả, hai người phụ nữ vẫn bận làm cơm trong bếp.
Ôn Nhã đột nhiên hỏi:
- Không phải cô sẽ đi tỉnh thành sao? Sao vẫn chưa thấy thông báo gì vậy?
- Đừng nói nữa, việc này đi tong rồi. Hôm nay, không phải mời mọi người đến chúc mừng sao?
Lưu Hiểu Hiên trả lời.
- Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Trên đời này lại có chuyện như vậy sao? Đi tong rồi cũng cần chúc mừng sao?
Ôn Nhã nhìn nhìn
Lưu Hiểu Hiên cái nhìn khó hiểu.
- Tôi rất sùng bái cô!
- Ai nói chỉ có thành công mới có thể chúc mừng? Rất nhiều người khi thất tình không phải đều uống rượu đến say mềm sao? Thể hiện mình đã thất tình. Đây cũng là một việc đáng chúc mừng.
Trương Nhất Phàm nghe hai người nói chuyện, hắn liền chạy ra ban công. Nghĩ một lát rồi gọi cú điện thoại. Hắn có một người bạn học cũ ở Đài truyền hình trên tỉnh mà vị trí không phải là thấp cũng đã là phó Giám đốc đài truyền hình.
Hắn gọi một cuộc điện thoại, hai người trò chuyện rất thoải mái, xen vào giữa câu chuyện là chuyện tuyển nhân viên. Trương Nhất Phàm nói:
- Nghe nói diễn viên nổi tiếng trong thành phố Đông Lâm của chúng tôi cũng tham gia. Không biết cô ấy có cơ hội được chọn không?
Nghe Trương Nhất Phàm nhắc tới chuyện này người ở đầu dây bên kia cũng đoán được dụng ý. Nữ chủ nhiệm của Đông Lâm có quan hệ gì với Trương Nhất Phàm? Nếu không đang yên đang lành hắn đột nhiên gọi điện thoại để hỏi về chuyện này thật là lạ.
Tuy rằng hắn ở thành phố Đông Lâm là Phó Chủ tịch thành phố nhưng tình hình của Trương Nhất Phàm là bạn học cũ sao có thể không hiểu? Mà việc này, thực tình là do người bạn cũ này quyết định. Gã lập tức trả lời:
- Vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Nhưng Lưu Hiểu Hiên của thành phố các anh rất có tài năng! Tôi thấy có hy vọng rất lớn.
- Ồ, nếu thật là như vậy thì đúng là chuyện vẻ vang của thành phố Đông Lâm. Ha ha...
Hai người lại tiếp tục nói về chuyện sang năm mọi người tụ họp rồi tổ chức liên hoan và đủ thứ chuyện khác.
Khi trở lại phòng khách, khắp phòng bay lên mùi thơm thức ăn. Thật không ngờ mới ra tay có một chút vậy mà hai người phụ nữ đã làm được những món ăn ngon như vậy. Chỉ có điều không có nhiều món lắm, chỉ có 4 món ăn và 1 bát canh.
Lưu Hiểu Hiên hỏi hai người có muốn uống rượu không? Ôn Nhã lắc đầu, Trương Nhất Phàm cũng nói không uống. Mỗi ngày đều ngâm mình trong rượu, nói chuyện cũng nồng nặc mùi rượu.
Khi ba người ngồi ăn cơm thì ngoài đường vọng lại tiếng xe ô tô cảnh sát không ngừng kêu, hình như còn có âm thanh của xe cứu hộ. Lưu Hiểu Hiên liền bưng bát cơm đưa ra gần cửa sổ xem bên ngoài đã có chuyện gì.
- Hình như đã xảy ra chuyện gì đó? Có những mấy chiếc xe cảnh sát, lại còn có 1 chiếc xe cứu hộ. Tất cả đang rất vội vàng quay đầu xe trở về bệnh viện.
- Có thể chỉ là tai nạn giao thông!
Ôn Nhã trả lời. Một thành phố như Đông Lâm, có ngày nào mà không xảy ra tai nạn giao thông? Vì thế, mọi người đều không thấy không có gì là lạ, nhiều lắm thì cũng chỉ có vài câu nói cảm thương.
- Tai nạn giao thông thật ghê gớm! Nó có thể biến một người đang khỏe mạnh bình thường bỗng chốc chỉ còn là một cái xác vô hồn.
Ăn xong cơm ở nhà Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm liền về nhà. Ngày hôm sau đi làm Tần Xuyên nói cho hắn một tin động trời: tối hôm qua, bà xã của Thư Á Quân gặp tai nạn giao thông. Khi đưa bà ta tới bệnh viện nghe bác sĩ nói là không thể cứu được.
Sau đó, Trương Nhất Phàm đọc báo thấy tin tức vụ tai nạn giao thông tối qua. Trùng hợp là ở chỗ người đưa tin này không ngờ là Dương Mễ.
Theo tin báo chí đưa thì, vụ tai nạn xảy ra rất thảm khốc. Chiếc xe vợ của Thư Á Quân lái đã bị bẹp dí cả nửa đầu. Theo phân tích hiện nay, là do vợ của Thư Á Quân không phanh kịp và đã đâm thẳng vào đít chiếc xe tải của người phía trước.
Rốt cuộc tình trạng nạn nhân bị thương như thế nào báo lại không viết. Có lẽ lúc đó mới đưa bệnh nhân đến bệnh viện cấp cứu.
Tới chiều nghe người từ bệnh viện đi ra nói phần dưới của Phương Mĩ Lệ cơ bản là không thể giữ được. Xương sườn cũng bị gãy một số cái. Đầu cũng bị trấn động mạnh. Có lẽ khó mà tỉnh lại được.
Thư Á Quân từ tối qua tới giờ vẫn luôn ở bệnh viện một bước không rời. Bác sĩ thông báo bệnh viện đã tận lực, kết quả phẫu thuật rất thành công. Tuy nhiên Phương Mĩ lệ khó mà có thể tỉnh lại.
May mắn ra thì sẽ có đời sống thực vật, còn không thì cũng không thể sống bao lâu nữa.
Người nhà họ Phương đã tới. Cha cả Phương Mĩ lệ là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phương Cảnh Văn. Phương Cảnh Văn có hai người con gái, một người con trai. Người nhà bọn họ rất xem thường Thư Á Quân một người có xuất thân nghèo hèn từ nông thôn lên. Nghe được tin dữ xảy ra với Phương Mĩ Lệ, vợ của Phương Cảnh Văn và con gái lớn lập tức tới thành phố Đông Lâm.
Bà Phương sau khi tới bệnh viện liền gọi Thư Á Quân vào phòng nói chuyện riêng, lạnh lùng hỏi:
- Rốc cuộc xảy ra cơ sự như ngày hôm nay với Mĩ Lệ là vì sao? Anh làm chồng nó nên không thể chốn tránh trách nhiệm!
Thư Á Quân liền đem toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn giao thông kể tường tận cho bà mẹ vợ cao cao tại thượng nghe. Bà Phương là người phụ nữ sấp xỉ năm mươi tuổi, đeo một cặp kính. Rất có khí chất của người phụ nữ trong giới thượng lưu, làm người khác không dám tùy tiện tiếp cận.
Mỗi lần gặp người nhà họ Phương từ già tới trẻ. Thư Á Quân đều vô cùng cẩn thận. Không dám mảy may biểu lộ sự bất kính. Trong con mắt Phương gia, gã chẳng qua chỉ là một thằng hèn, không có địa vị. Từ trên xuống dưới nhà họ Phương đều kinh thường gã, thậm chí còn thường xuyên châm chọc, khiêu khích.
Cho nên, Thư Á Quân đã tìm mọi cách để người nhà họ Phương có thể thay đổi cách nhìn về gã.
Bà Phương xoay người lại. Trên khôn mặt ác nghiệt của bà hiện nên một nét buồn. Chỉ nghe thấy bà ta chậm rãi nói:
- Mĩ Lệ giờ đã tàn phế lại còn phải sống đời sống thực vật, con phải chăm sóc tốt cho nó!
Thư Á Quân lập tức trả lời:
- Xin mẹ yên tâm, cho dù Mĩ Lệ có biến thành người như thế nào đi chăng nữa, con vẫn sẽ đối xử với cô ấy như trước kia. Không có cô ấy, thì cũng không thể có con như ngày hôm nay. Cô ấy là ân nhân của con! Là người vợ tuyệt vời! Cả đời này con sẽ bầu bạn với cô ấy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương