Diêu Bình cảm thấy cơn giận dữ trong ngực trong giây phút ánh mắt thản nhiên của đối phương liếc qua chợt như muốn bùng nổ.
Y chắc chắn là đối phương nhận ra mình, giống như chính mình cũng nhận ra đối phương. Tên khốn nạn đó!
Thằng khốn nạn này quả thật là cơn ác mộng của nhà họ Diêu, tống đi không được, toàn ở những lúc không để ý mà xuất hiện trong tầm mắt, nhắc nhở về sự tồn tại của hắn.
Cái tên Tiêu Kính Phong đó cũng không biết vì sao lại ngoan ngoãn nghe theo Lục Vi Dân đến như thế, giống như chó săn giúp ông chủ canh giữ tài sản, mình chẳng những đến Chân Ny cũng không lại gần được, ngay cả đi Mạc Đạm cũng bị đối phương cảnh cáo một phen. Đêm hôm đó không rõ bị kẻ nào hành hung nhưng phần lớn không tránh khỏi có liên quan đến Tiêu Kính Phong.
Chỉ tiếc là Tiêu Kính Phong bây giờ đã không còn làm ở phân xưởng của cha hắn, nghe nói đi buôn bán kiếm tiền. Không ngờ cũng có thể mua được một chiếc xe để đem khoa khoang trước mặt mình. Mẹ nó. Không phải chỉ là một chiếc xe Gia Lăng 125 sao? Chiếc xe của mình là Honda CG125 nhập khẩu nguyên chiếc từ Nhật Bản về cơ mà! Là cái thá gì chứ?
Tiêu Kính Phong thì không là gì, nhưng Lục Vi Dân thì sao?
Hắn giống như một con rắn độc cuộn quanh trong lòng mình, Diêu Bình nghĩ đến thân hình quyến rũ mê hồn của Chân Ny đang quấn quýt lấy Lục Vi Dân, y có một nỗi kích động từ trong lòng không thể khống chế. Cô gái đang ngồi phía sau này tuy rằng cũng được coi là người đẹp của nhà mày, nhưng không biết vì sao, Diêu Bình dù thế nào cũng không thể quên được hình ảnh quyến rũ yêu kiều của Chân Ny với má lúm đồng tiền và dáng người duyên dáng, cho dù mình chưa từng có được.
Thấy con mình nổi giận đùng đùng xông vào nhà, Diêu Chí Bân sa sầm mặt mày.
Trong thời gian này nhà họ Diêu cũng không thể sống yên ổn. Chuyện mình cạnh tranh vào chiếc ghế Phó giám đốc nhà máy sau khi Diêu Chí Thiện chính thức bị bắt liền tan như bong bóng xà phòng, kẻ trước kia không có chút cơ hội thắng nào là Hoắc Liên Như lại thản nhiên tiếp nhận chức Phó giám đốc nhà máy của Chân Kính Tài vừa mới từ chức. Trai cò đánh nhau, không ngờ Hoắc Liên Như lại là ngư ông đắc lợi trong chuyện này.
Chuyện của Chí Thiện lan truyền đi xôn xao khắp nơi. Bên ngoài đều nói việc Diêu Chí Thiện làm có mối quan hệ mờ ám với phân xưởng của mình, điều này cũng làm cho Diêu Chí Bân sợ hết hồn. Nếu nói là vài năm trước thì đúng là cũng có dây dưa dính líu, nhưng những năm gần đây Diêu Chí Bân đã sớm ý thức được điều này. Chí Thiện cũng coi như hiểu được điều này, không gây phiền toái cho mình nữa, nhưng cũng khó tránh khỏi có những ảnh hưởng.
- Cha. Con nhìn thấy Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong đi cùng nhau.
Diêu Bình cũng không quan tâm đến cô gái vừa trúng bẫy tình mình còn đang đứng ngay ở cửa, lớn tiếng nói.
- Lục Vi Dân đã về?
Diêu Chí Bân nhíu mày, hạ giọng nói một cách hung tợn:
- Mày cả ngày cứ dán mắt vào thằng Lục Vi Dân đó để làm gì? Con bé nhà Chân Kính Tài khiến mày điên đảo rồi sao? Xa nó là mày không sống nổi à? Không phải mày và Tiểu Tống đang qua lại với nhau sao?
Diêu Bình hít một hơi thật sâu, liếc mắt ra cửa nhìn cô gái đang nói chuyện với mẹ y, không cam tâm nói:
- Cha, không phải cha nói chú Hai gặp chuyện không hay chắc chắn là có người nhằm vào nhà họ Diêu chúng ta sao? Mọi người chẳng phải nghi ngờ là Tiêu Kính Phong có liên quan sao? Tiêu Kính Phong có thể nghĩ ra mưu kế hiểm ác như vậy, lại không sớm không muộn, đúng lúc này lại ra tay? Y có thật sự thông minh đến vậy không? Có thể là có liên quan đến thằng Lục Vi Dân đó hay không?
Không thể không nói rằng trực giác đôi khi là sự phán đoán chuẩn xác nhất. Mối thù hận trong tiềm thức với Lục Vi Dân và sự cảnh giác khiến Diêu Bình có thể ngay khi nhìn thấy Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong đang đi cùng nhau liền đột nhiên có phán đoán như vậy.
- Ồ?
Diêu Chí Bân nhíu mày nhìn đứa con lớn Diêu Phóng với vẻ mặt đang chút suy tư.
- Diêu Phóng, con thấy thế nào?
- Diêu Bình nói cũng có khả năng. Tiêu Kính Phong là kẻ thô lỗ, làm việc cũng không thể nghĩ sâu xa đến như vậy. Cho dù cha sa thải y, y có mối hận thấu xương với nhà chúng ta, nhưng nghĩ đến việc lợi dụng chuyện của chú Hai để đối phó với nhà họ Diêu chúng ta, nhất là không sớm không muộn mà chọn đúng lúc nhạy cảm này để ra tay, con cảm thấy y thực sự không thể nghĩ ra kế đó. Nhưng Lục Vi Dân …
Diêu Phóng ngồi xuống ghế sô pha ngẩng đầu mím môi suy tư:
- Nếu thật sự đúng như vậy, thì mọi việc là do Lục Vi Dân sắp xếp, bày mưu tính kế. Tên Lục Vi Dân này thật quá nguy hiểm. Nhà họ Diêu chúng ta xem ra đã động đến một kẻ khó đối phó.
- Nhưng Lục Vi Dân chẳng phải làm việc ở Lê Dương sao? Cách Xương Châu cũng vài trăm dặm, Diêu Phóng, con nghĩ có khả năng như vậy sao?
Diêu Chí Bân không cho là đúng, cảm thấy chuyện này không thật thực tế.
- Cha, đừng trông mặt mà bắt hình dong, đâu có ai đo được nước biển, hừ. Nhà họ Lục đó cũng không vừa đâu. Tên Lục Ủng Quân đó đang làm Phó chủ nhiệm phân xưởng tại nhà máy cơ khí Hồng Kỳ, tiền đồ còn rộng mở, liền dám từ chức. Tên Lục Vi Dân này con thấy cũng không đơn giản. Đặc biệt là con nghe nói Quách Chinh còn định điều hắn trở về nhà máy nữa.
Diêu Phóng bình tĩnh và thận trọng hơn cha mình nhiều.
- Tuy rằng nói chú Hai là gây tội thì tự phải chịu, nhưng nhà họ Diêu chúng ta bị người ta cài bẫy thế vẫn là lần đầu tiên, nếu như thực sự là Lục Vi Dân làm, chuyện này không thể để yên!
Thực ra nỗi căm hận trong lòng Diêu Phóng thậm chí còn sâu hơn cả cha mình. Cha mất đi một cơ hội, mà y cũng mất đi cơ hội. Chuyện điều về Ủy ban công tác Đoàn thành phố Xương Châu đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm về cơ bản đã chắc đến 90%, ngay lập tức liền bị gác lại hoàn toàn. Những người cạnh tranh chỉ dựa vào riêng điều này đã đủ để khiến mình hoàn toàn mất đi cơ hội. Đó lại là cán bộ cấp Trưởng phòng, nghĩ đến đây Diêu Phóng không kìm nổi muốn hét lên thật to để giải tỏa nỗi căm giận trong lòng.
Nhưng y lại biết bây giờ không phải lúc suy nghĩ những việc khác, chuyện đã xảy ra, chú Hai đã bị bắt. Cũng chính vì việc của chú Hai đã như ván đã đóng thuyền, nhất định sẽ phải chịu hình phạt, những ảnh hưởng trong thời gian ngắn không thể xóa hết. Chính bản thân mình và cha đều không thể nghĩ đến việc giành lại cơ hội đã mất, mà cần nghĩ đến việc giảm ảnh hưởng của việc chú Hai bị vào tù gây ra đến mức thấp nhất. Biện pháp tốt nhất chính là vờ ngu giả dại, khiến cho sự việc này mờ dần đi, nhưng như thế cũng không có nghĩa là không làm rõ căn nguyên của chuyện này.
Gặp nạn rồi, cũng phải tìm ra ai là người làm chuyện đó. Diêu Phóng chưa bao giờ tin là có kẻ chính nghĩa giữa đường gặp chuyện bất bình mà đi tố cáo, nhất là ở thời điểm nhạy cảm này, trên đời làm gì có việc trùng hợp như vậy?
- Vậy làm thế nào để xác minh chuyện này?
Diêu Chí Bân gật đầu.
- Không cần xác minh nữa, có một số việc chúng ta biết là được rồi. Diêu Bình, trong khoảng thời gian em hãy ngoan ngoãn một chút, đừng không dưng mà gây sự nữa. Nhà họ Diêu chúng ta bây giờ cũng đang trong thế nguy hiểm như Chân Kính Tài vậy, Chân Kính Tài có thể đi nơi khác, nhưng nhà họ Diêu chúng ta thì không thể.
Diêu Phóng hít một hơi thật sâu.
- Nhất là Lục Vi Dân và con nhóc nhà họ Chân đó, đừng đi kiếm chuyện với chúng. Trước khi mọi việc được làm sáng rõ, chúng ta vẫn phải nhịn một chút.
- Anh cả, nếu chúng ta khẳng định được chắc chắn chính là thằng Lục Vi Dân đó và Tiêu Kính Phong làm chuyện này thì sao?
Diêu Bình thực sự không nhịn nổi nữa, hỏi theo đến cùng.
- Hừ, vậy thì bây giờ cũng vẫn phải nhịn. Quân tử báo thù, ba năm chưa muộn. Bây giờ thời cơ chưa thật chín muồi, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.
Diêu Phóng nói một cách nham hiểm.
Lần này quay về nhà Lục Vi Dân không chút nhàn rỗi, tuy rằng Chân Kính Tài không về, nhưng cũng phải đến nhà họ Chân ăn bữa cơm.
Thái độ của Nhạc Thanh đối với hắn đã thay đổi rõ rệt, nhiệt tình một cách khác thường, nhất là khi nghe Lục Vi Dân hiện nay là thư ký của Bí thư Địa Ủy, tuy có chút lo lắng đến vấn đề sau này Lục Vi Dân bị điều động, nhưng dù có thế nào, có thể trở thành thư ký của lãnh đạo cũng là một tiến bộ vô cùng lớn.
Chân Tiệp chưa về, Lục Vi Dân và Chân Ny sau khi ăn cơm xong cũng không đi đâu, chỉ ở trong nhà. Nhạc Thanh cũng rất hiểu ý, biết rằng con gái và bạn trai đã lâu như vậy mới được gặp nhau một lần thật hiếm hoi, cũng ra hiệu với Chân Ny là muốn đến thăm hỏi nhà một người bạn. Trong nhà cũng chỉ còn lại hai người Lục Vi Dân và Chân Ny.
Cùng với khoảng sân nhỏ thoáng trở nên yên tĩnh, trái tim Chân Ny cũng không kìm nổi mà đập thình thình, gấp gáp trong lồng ngực.
Mẹ cô đi khỏi chắc chắn là ra hiệu ngầm, cũng có ý nghĩa là gia đình mình đã chính thức coi bạn trai là thành viên trong nhà. Người từ xưa tới nay phản đối gay gắt nhất là mẹ cô giờ cũng đã khen bạn trai không ngớt lời. Điều này làm cho Chân Ny vô cùng tự hào.
Cha cô mặc dù đã rời nhà máy 195, nhưng ai nấy đều biết cha cô được người ta mời đi làm với mức lương rất cao, bên ngoài còn đồn đại là một trăm nghìn tệ một năm, càng làm cho cả nhà máy bị chấn động. Những người trước kia vô cùng khinh thường gia đình mình giờ cũng đã thay đổi thái độ, không ít người còn nói cha cô là người có năng lực, đi đến đâu cũng hơn người.
Nghĩ đến những điều này, ánh mắt Chân Ny hướng về người yêu liền tràn ngập yêu thương và tôn thờ, ngoài Đại Dân ra, còn có ai có thể làm được điều này?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của bạn gái, Lục Vi Dân mỉm cười. Nhạc Thanh cố ý nói là đến nhà bạn, ẩn ý chính là để cho hai người có không gian tự do trong hai tiếng này, có thể để hai người tùy ý thể hiện tình cảm ái ân.
- Anh cười gì thế?
Nhìn ánh mắt bạn trai sáng lên tràn ngập ý trêu chọc và đắc ý, trong lòng Chân Ny càng ngây ngất.
- Không có gì, chỉ là anh thấy mẹ em sao lại cũng trở nên tâm lý thế?
Vẻ mặt Lục Vi Dân càng trở nên bí hiểm.
- Anh còn dám nói như vậy? Mẹ em chẳng phải là…
Cô và bạn trai sớm đã vượt qua ngưỡng đó, nhưng nghe Lục Vi Dân nói vậy, Chân Ny vẫn thấy xấu hổ, lập tức lao vào lòng bạn trai mà đấm liên tục.
Thấy bạn gái tỏ vẻ xấu hổ không giấu nổi, Lục Vi Dân làm sao còn có thể chịu được, vòng tay ôm chặt vòng eo nhỏ xíu của Chân Ny vào lòng, miệng cũng đặt một nụ hôn thật sâu.
Những âm thanh của nụ hôn giống như que diêm cháy ném vào thùng xăng, lập tức dấy lên ngọn lửa tình hừng hực.
Bàn tay thành thạo luồn khéo vào trong áo, cởi chiếc áo ngực thật nhanh, đôi gò bồng đào đầy đặn mềm mại như ngọc chạm vào bàn tay, hắn nhẹ nhàng xoa bóp, bầu ngực bỗng căng lên, thân thể thiếu nữ run lên, hai má ửng hồng như hoa đào, đôi mắt ướt chan chứa tình cảm. Giống như có điều gì đó đang thúc giục, cảm giác rực cháy trong nháy mắt lan khắp cơ thể, khiên cô có cảm giác muốn rên lên, muốn áp sát thân mình hơn nữa vào lòng Lục Vi Dân.
Trong lúc như thế càng không thể kìm nén nổi nữa, Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy thân hình mềm mại miên man của thiếu nữ, áp sát thân mình lên, chiếc chăn có hơi lạnh khiến hai người cảm thấy hơi sởn gai ốc.
Ngọn lửa tình hừng hực rất nhanh liền xua tan đi hơi lạnh của đêm đông, đôi trai gái đang trong vòng tay người yêu chìm đắm trong biển tình.
Lục Vi Dân lưu luyến không rời tách thân mình ra khỏi thân thể cô gái, cảm giác dễ chịu mềm mại đó khiến hắn thiếu chút nữa không kiềm chế được, muốn tiếp tục một lần nữa. Nếu không phải nghĩ đến chuyện Nhạc Thanh không bao lâu nữa sẽ trở về, hắn thật muốn cứ tiếp tục ôm bạn gái trong lòng mà ngủ một giấc thật say.
Cô gái cũng luyến tiếc cái ôm nồng nhiệt của bạn trai, nũng nịu uốn éo cơ thể, tấm thân ngọt ngào cọ sát lên vị trí nhạy cảm của Lục Vi Dân, khiến hắn không thể không dùng nghị lực lớn nhất mới có thể khống chế được bản thân mình.
Chiếc đèn ở đầu giường có vẻ mờ mịt, hai người cùng ngồi tựa vào đầu giường, thảo nào nói đàn ông sau khi làm chuyện này đều muốn hút một điếu thuốc, quả thực, tựa vào đầu giường, hút một hơi, chầm chậm thưởng thức, cảm giác này còn hơn cả thần tiên.
- Đại Dân, Chân Tiệp nói anh hiện tại có chút không muốn được điều về?
Gò má lúm đồng tiền phấn hồng của Chân Ny tựa vào vai Lục Vi Dân, mái tóc xõa tung, đôi lông mi cong dài cùng đôi môi anh đào đỏ mọng, hơi thở thở hổn hển, dường như còn chưa trở lại bình thường từ cuộc ái ân ban nãy, chiếc chăn gấm khó khăn lắm mới che lại trước ngực, bầu ngực trắng như ẩn như hiện.
- Ừ, hiện tại không phải thời điểm để trở về.
Lục Vi Dân lời ít ý nhiều.
- Thời cơ chưa chín muồi.
- Chưa chín muồi như thế nào? Chú Quách không phải rất thích anh sao? Anh trở về là có thể trực tiếp đến văn phòng nhà máy làm, nhà máy cần nhân tài ưu tú như anh, so với việc anh ở cái xó kia không phải tiền đồ rộng mở hơn nhiều sao?
Chân Ny có chút giận, đôi mắt nhìn sang hướng khác, nghiêng người, ôm lấy cánh tay hắn, cằm để ở trên vai Lục Vi Dân.
- Em không muốn cuộc sống như thế này, em muốn mỗi ngày đều được ở bên anh. Đại Dân, anh nhanh về đây đi, em biết chỉ cần anh muốn trở về, thì có thể về được, hơn nữa chắc chắn sẽ được coi trọng.
- Anh muốn trở về thì có thể về được? Ừ, lời này cũng không thể coi là sai. Nhưng Tiểu Ny, em là muốn anh về rồi sợ đông sợ tây mà nghe người ta vênh mặt hất hàm sai khiến hay là muốn anh khi trở về khiến ai nấy đều ngưỡng mộ?
Lục Vi Dân yêu thương đưa tay nhấn vào mũi Chân Ny một cái:
- Em muốn kiểu nào?
Cô gái không lên tiếng.
- Muốn có được thì phải trả giá, câu này không thể bàn cãi, đích thực là phép biện chứng có ý nghĩa sâu xa. Bánh chưa bao giờ từ trên trời rơi xuống, nếu như có rơi, vậy không phải là bánh có nhân, mà là cạm bẫy.
Lục Vi Dân rút cánh tay từ trong chăn nắm lấy bờ vai mịn màng trắng như ngọc của cô gái, tiện tay kéo chăn che khuất nơi nhạy cảm kia, lúc này mới thoải mái vuốt nhẹ nơi khiến người ta thèm khát đó.
- Anh không muốn khoe khoang gì, nhưng anh dám nói hiện tại anh làm việc rất tốt, lãnh đạo rất tín nhiệm anh. Nghề thư ký này ai cũng đều biết rằng chỉ là nền tảng, là bàn đạp, không thể làm cả đời. Thế nhưng độ cao và tính đàn hồi của nền tảng và bàn đạp lại không giống nhau, chính là xem sự nỗ lực cùng may mắn của mỗi người. Khi em đã có nền tảng cao, mà lực đàn hồi của bàn đạp cũng đã mạnh, em chỉ cần nhảy một bước, có lẽ chính là tương lai tươi sáng.
Chân Ny hoàn toàn bị khí thế hùng hồn toát ra từ lời nói của người đàn ông bên cạnh làm cho chấn động. Llúc này cô hoàn toàn say mê vì khí phách đặc biệt có sức hấp dẫn của bạn trai mình, có một khoảnh khắc cô thậm chí còn muốn hôn ngực đối phương, khát khao đối phương lại một lần nữa hòa nhập vào cơ thể mình, để đối phương lại cùng mình cảm nhận ái ân một lần nữa. Thứ tình cảm hỗn hợp giữa tôn thờ và yêu say đắm này lớn hơn nhiều tình yêu bình thường.
Bữa ăn của những người khác Lục Vi Dân có thể từ chối, nhưng lời mời của Từ Hiểu Xuân thì hắn không thể từ chối, cho dù hắn có bận rộn hơn nữa, thời gian eo hẹp hơn nữa, hắn cũng phải đi.
Nếu như nói ở trụ sở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm còn có một người khiến hắn còn có một chút cảm kích, thì đó chính là Từ Hiểu Xuân. Ngay cả đến Chu Du Minh cũng không được tính như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là có chút thiện cảm mà thôi.
Từ Hiểu Xuân không giống như thế. Tuy nói mình đến Nam Đàm là thông qua quan hệ của Cao Anh Thành, nhưng quyền quyết định lại ở trong tay Từ Hiểu Xuân. Là Từ Hiểu Xuân cho mình cơ hội này, khiến mình có thể trở thành thư ký của Thẩm Tử Liệt, mà đúng là bởi vì mình làm thư ký cho Thẩm Tử Liệt mới có thể có cơ hội có bước đột phá ở việc tiêu thụ kiwi, danh tiếng vang xa, mới có thể thực sự lọt được vào mắt An Đức Kiện.
Chỉ có điểm này đương nhiên không đủ, Từ Hiểu Xuân ở phía sau vẫn luôn luôn giữ thái độ ủng hộ đối với mình. Ngay cả khi mình bị Tần Hải Cơ và Tào Cương liên kết đuổi ra khỏi Ban quản lý Khu kinh tế mới đến Ủy ban công tác Đoàn huyện, Từ Hiểu Xuân vừa mới tiếp nhận chức vụ Phó bí thư cũng vì mình mà đứng ra đấu lý một phen. Không quan tâm kết quả cuối cùng như thế nào, chỉ là thái độ này liền đủ để cho Lục Vi Dân ghi nhớ trong lòng. Sau này Từ Hiểu Xuân còn hết lòng nói tốt cho hắn trước mặt An Đức Kiện, mối ân tình này hắn phải nhớ kỹ.
Quan hệ Lục Vi Dân và Mã Chí Dũng đã rất thân thiết, một mặt là hai người tương đối hợp ý nhau, mặt khác là hai người đều ý thức được địa vị của từng người trong suy nghĩ của ông chủ cũng không thấp. Chính vì nhân tố này cũng khiến cho Mã Chí Dũng vô cùng tôn trọng Lục Vi Dân.
Nghe nói Lục Vi Dân muốn về Nam Đàm một chuyến, Mã Chí Dũng chủ động đề xuất muốn đưa Lục Vi Dân về Nam Đàm, Lục Vi Dân nhiều lần từ chối nhưng không được. Trùng hợp tối nay Bí thư Hạ có kế hoạch khác, Lục Vi Dân cũng liền xin Hạ Lực Hành và An Đức Kiện cho nghỉ phép về Nam Đàm một chuyến.
Mã Chí Dũng khăng khăng muốn đưa Lục Vi Dân một chuyến, Lục Vi Dân từ chối không được, cũng liền hưởng thụ hương vị có xe riêng đưa rước.
Đường Phong Nam cũng không được coi là tốt, nhưng việc cải tạo con đường này lại bị để muộn hơn một chút, chiếc Audi chạy một giờ mới chạy hết đoạn này. Lục Vi Dân cũng lịch sự mời Mã Chí Dũng đi ăn, tuy nhiên Mã Chí Dũng cũng không thể ở lại, chỉ hỏi Lục Vi Dân đến lúc đó có cần đón không, điều này khiến Lục Vi Dân có cảm giác được yêu quý quá mà lo sợ, liên tục tỏ vẻ không dám.
Khi Lục Vi Dân đến khách sạn Nam Đàm thì Từ Hiểu Xuân đã tới, cũng không ngoài dự đoán của Lục Vi Dân, còn có Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Huyện ủy Trương Lập Bản.
Thấy Trương Lập Bản bước lên trước đưa tay chào đón, Lục Vi Dân không thể không thừa nhận trước khác nay khác. Mấy tháng trước, Trương Lập Bản còn nói với mình có hứng thú đến Ủy ban Chính trị Pháp luật làm việc hay không, mà hiện tại giữa đôi bên thậm chí đến một kiểu vị trí bất bình đẳng cũng không thể duy trì.
- Chủ nhiệm Trương, đã lâu không gặp ngài.
- Vi Dân, gọi cậu là thư ký Lục tôi cảm thấy quá xa lạ, gọi là Vi Dân nghe vẫn thân thiết hơn một chút.
Trương Lập Bản giơ bàn tay béo tròn bắt tay Lục Vi Dân, lắc một hồi, tay kia thì thân thiết vỗ vai Lục Vi Dân.
- Tôi thật ra rất muốn đến Phong Châu, chỉ sợ cậu quá bận thôi.
- Chủ nhiệm Trương, ngài nói gì thế, ngài là lãnh đạo của tôi, ngài đến Phong Châu, tôi dù có bận rộn đến thế nào cũng không dám tiếp đón ngài không chu đáo.
Lục Vi Dân không thật quen với phương thức gặp mặt đặc biệt thân thiết kiểu này, nhưng hắn biết Trương Lập Bản là một người phóng khoáng, hơn nữa quan hệ với An Đức Kiện cũng không tầm thường, có lẽ cũng hiểu tình hình hiện tại của mình trong Địa ủy, cho nên mới nhiệt tình như vậy. Việc này cũng có thể hiểu được.
- Ha ha, Vi Dân, nói được lời này khiến lòng tôi rất thoải mái, đi, vào trong đi, ông Từ cũng ở trong rồi.
Trương Lập Bản cùng Lục Vi Dân sóng vai đi, thậm chí còn thản nhiên đi sau nửa bước.
Lục Vi Dân đâu dám đi trước, vội vàng dừng chân, giơ tay mời Trương Lập Bản đi trước. Trương Lập Bản lại không đồng ý, nói Lục Vi Dân là khách, sau một hồi nhường đi nhường lại, Trương Lập Bản mới miễn cưỡng đi trước.
- Ông Chu tối nay có việc, không tới được, chỉ có ông Từ và tôi, ngoài ra còn có Mao Dung và Phó phòng Công an địa khu Tạ.
Trương Lập Bản vừa đi vừa giới thiệu.
- Phó phòng Tạ? Phó phòng công an Tạ Trường Sinh?
Bước chân Lục Vi Dân thoáng chậm lại, hắn sớm chỉ biết bữa cơm này không đơn thuần là tụ họp trước năm mới, nhưng Từ Hiểu Xuân đối với mình xem như có ơn tri ngộ, hơn nữa cũng giúp mình không ít, cho nên về công hay về tư hắn cũng phải nhận lời.
- Ha ha, Vi Dân, đừng nhạy cảm như vậy. Ông Tạ là người Nam Đàm, cùng xã với ông Từ, lại là bạn học cũ, quan hệ vẫn tốt lắm, cũng có liên hệ về nghiệp vụ với tôi, cũng là anh rể Mao Dung, cho nên ông ta về Nam Đàm, chúng tôi cũng tính tụ tập một buổi.
Trương Lập Bản cũng là người đã ở trong quan trường lâu năm, đương nhiên hiểu Lục Vi Dân kiêng kị điều gì, trong lòng cũng vô cùng tán thưởng sự thận trọng của Lục Vi Dân, vừa giải thích vừa nói:
- Ông Tạ này mới chuyển ngành từ bộ đội về, được phân đến phòng Công an địa khu, còn chưa quen thuộc tình hình, đúng lúc, mọi người cùng nhau tụ họp.
Lục Vi Dân mỉm cười:
- Tôi không thật quen Phó phòng Tạ, chỉ là từng gặp mặt một lần, Chánh văn phòng Mao cũng là lãnh đạo cũ của tôi, đã lâu không được gặp chị ấy, hôm nay phải mời chị ấy một chén.
- Trước lạ sau quen, ông Tạ cũng là một người rất chính trực, rèn luyện ở bộ đội hơn hai mươi năm, là Chính ủy đoàn chuyển nghề trở về, cậu tiếp xúc vài lần sẽ biết ngay thôi.
Trương Lập Bản cười nói.
- Đi thôi.
Đi vào phòng riêng, Từ Hiểu Xuân và một người đàn ông khác đã ngồi vào bàn liền đứng lên, Mao Dung cũng đã sớm đứng ở cửa, cười đón Lục Vi Dân:
- Chà, ngài thư ký Lục hạ cố đến chơi, vinh dự cho kẻ hèn mọn này thật đấy, chị Mao đã lâu cũng chưa được gặp cậu.
- Chị Mao, chị đang trêu tôi đấy à? Chị gọi tôi là Vi Dân thì lòng tôi mới thoải mái, thư ký Lục gì chứ, tôi ở trước mặt chị vĩnh viễn là cấp dưới nhỏ nhoi mà.
Lục Vi Dân vội vàng bắt tay Mao Dung.
- Mấy tháng không gặp chị Mao, chị Mao càng ngày càng xinh đẹp.
Mao Dung cười khanh khách, cười đến nghiêng ngả cả người.
Cô mặc một bộ sườn xám tơ nhung vàng không tay khá hợp mốt, rõ ràng vô cùng ấn tượng trong thời đại này. Đường viền tơ thêu khéo léo tinh xảo, đường xẻ tà thật ra không cao, nhưng Mao Dung có dáng người được giữ gìn tương đương tốt khiến chiếc sườn xám này lập tức làm rạng rỡ không ít, rất có vẻ phụ nữ quyền quý trong xã hội thượng lưu thời kỳ dân quốc. Càng làm cho Lục Vi Dân hoa mắt chính là bộ ngực của đối phương trong tiếng cười cũng phập phồng không ngớt, rung động mãnh liệt.
- Vi Dân, lời này của cậu nếu là người khác có thể mừng rỡ như điên, nhưng chị Mao của cậu không để mình bị lừa đâu nhé, đi thôi, Phó bí thư Từ thì không cần giới thiệu, cậu chắc cũng quen anh Tạ của tôi chứ?
Mao Dung cũng là chủ nhân tương đối thoải mái, thấy Lục Vi Dân vẫn không chút kiêu căng ngạo mạn, làm ra vẻ ta đây, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Mao Dung vốn dĩ có quan hệ cũng rất tốt với Lục Vi Dân, chỉ có điều khi ở Nam Đàm thời vận lại không được tốt cho lắm. Ân chủ Vương Tự Vinh bị điều đến Hoài Sơn, cô cũng muốn tới Hoài Sơn, nhưng thời cơ ở Hoài Sơn lại chưa chín muồi, vừa may anh rể chuyển nghề trở về phòng Công an địa khu, khiến cô ta cũng yên ắng một thời gian. Cứ đi theo Vương Tự Vinh như thế, dấu ấn cá nhân quá rõ nét, ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển sau này, cho nên cô liền ngoan ngoãn tiếp tục ở lại Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm.
Hôm nay anh rể trở về, nói muốn tụ tập cùng Từ Hiểu Xuân, Trương Lập Bản, nhắc đến có thể Lục Vi Dân - thư ký của Bí thư Địa ủy Hạ cũng sẽ quay về tham gia, cô mới để ý đến Lục Vi Dân mà ngày xưa mình vẫn hò hét sai vặt giờ đã là cá vượt Long Môn, trở thành một nhân vật không thể coi thường trên trường chính trị địa khu Phong Châu.
Tuy rằng chỉ là một thư ký, nhưng trở thành thư ký của Bí thư Địa ủy thì không thể coi thường. Điều khiến Mao Dung kinh ngạc nhất chính là anh rể nói với cô Lục Vi Dân không những vô cùng được Hạ Lực Hành và An Đức Kiện tín nhiệm, mà nghe nói Phó bí thư Tôn Chấn cũng khá là quý mến hắn, sau này tiền đồ không thể hạn chế.
Lục Vi Dân có thể lọt được vào pháp nhãn của Hạ Lực Hành cũng không có gì là lạ. Có sự hậu thuẫn của An Đức Kiện, lại thêm vào Lục Vi Dân này vốn dĩ quả thực cũng có chút bản lĩnh, Hạ Lực Hành quý mến, tín nhiệm cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Lục Vi Dân lại có thể lọt vào được mắt xanh của Phó bí thư Tôn Chấn thì quả thật cũng có chút lạ lùng. Ngay cả là quan hệ giữa Tôn Chấn và Hạ Lực Hành thân thiết nhưng cũng không thể nói là Phó bí thư lại quý mến thư ký của Bí thư, việc như thế quả thực chưa nghe thấy bao giờ. Lục Vi Dân này có thể làm được điều đó thì quả đúng là một kỳ tích.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tên Lục Vi Dân này cũng đã từng tạo ra kỳ tích ở Nam Đàm, hắn là cán bộ cấp Phó ban trẻ nhất, mà lại là Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu kinh tế mới nổi đình nổi đám. Chỉ có điều phúc cũng nhanh mà họa cũng sớm, Lục Vi Dân lướt qua như một ngôi sao băng, như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn ở Ban quản lý Khu kinh tế mới, liền bị Tần Hải Cơ và Tào Cương vùi dập. Trong lúc mọi người đều cho rằng Lục Vi Dân e rằng trong nhiệm kỳ của Tần Hải Cơ và Tào Cương sẽ cuốn cờ im trống mà chọn cách ngủ đông, hắn lại vượt khỏi Nam Đàm nhỏ bé… bước vào một không gian rộng lớn hơn.
Suy nghĩ đó chỉ là xẹt qua trong đầu Mao Dung, khiến cô tự dưng cảm thấy xúc động mà thôi. Lúc này cô cũng cần đối diện với hiện thực, người thanh niên trước mặt lại chính là người mà anh rể mình cũng cần phải nhìn thẳng với địa vị tương đương.
Thấy Từ Hiểu Xuân nhường chỗ cho mình vào vị trí trung tâm… Lục Vi Dân liên tục xua tay, tỏ ý tuyệt đối không dám ngồi vào chỗ đó, sau mấy lần chối từ, Lục Vi Dân mới ngồi xuống chỗ giữa Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản. Đây cũng là Từ Hiểu Xuân nói, dù thế nào thì Lục Vi Dân cũng là khách, nếu ngồi ở những vị trí xung quanh thì chính là chủ nhà cũng không hiểu quy tắc.
- Vi Dân… có thể cậu vẫn chưa thật quen với Phó phòng Tạ, người bạn cấp hai của tôi, còn cùng là người ở xã Thạch Phong, cùng nhau lớn lên. Chỉ có điều cậu ấy sống trong quân đội khá tốt, gần đây mới chuyển nghề đến phòng Công an địa khu. Cậu ấy đã đi bao nhiêu năm như vậy, cũng không thật nắm rõ tình hình Phong Châu chúng ta… sau này nếu có cơ hội cậu sẽ đỡ ông Tạ một chút.
Từ Hiểu Xuân cũng biết mình nói những lời này có chút không thật thích hợp, có điều Tạ Trường Sinh nhất định muốn mình thể hiện ý đó, anh ta cũng hết cách… Anh ta đương nhiên biết vị trí hiện giờ của Lục Vi Dân không như xưa, mình nói chuyện cũng phải suy tính một hồi, nhưng anh ta cảm thấy Lục Vi Dân vẫn là một người không quên tình nghĩa xưa, từ thái độ đối với mình cũng có thể nhìn ra điều đó.
- Phó bí thư Từ, ngài xem mình nói kìa, tôi chỉ là một chân thư ký quèn, Phó phòng Tạ bây giờ là lãnh đạo của phòng Công an địa khu chúng ta, phải nâng đỡ tôi mới đúng.
Lục Vi Dân cười nói. Hắn cũng biết những lời nói này của mình có phần quá khiêm tốn, liền chuyển sang đề tài khác.
- Có điều Phó bí thư Từ đã dặn dò, tôi đương nhiên sẽ làm theo. Tôi cũng chỉ là một chân sai vặt, sau này Phó phòng Tạ nếu như cần tôi chạy qua chạy lại truyền tin gì, tôi đương nhiên sẽ cống hiến hết sức lực.
Từ Hiểu Xuân gật đầu hài lòng, có thể khiến Lục Vi Dân nói những lời này thật không dễ dàng. Vị trí thấp mà quyền lực trong tay lớn, vị trí thư ký này vốn dĩ chỉ là phụ thuộc vào phục vụ lãnh đạo, lãnh đạo tín nhiệm anh, mọi người xung quanh đều phải ngưỡng mộ anh, lãnh đạo không tín nhiệm anh, thì anh chẳng là gì.
Nhưng tính quan trọng của vị trí này thì không ai rõ hơn Từ Hiểu Xuân.
Ông Tạ mới quay về, không chút hiểu biết về tình hình nơi đây, trên thực tế ngay cả Từ Hiểu Xuân cũng không thật sự hiểu rõ tình hình nhân sự địa khu.
Với những người đều là cán bộ được điều trực tiếp từ tỉnh xuống như Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn, Phó bí thư Địa ủy Tôn Chấn, còn cả Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật Địa ủy Chu Nhạc Dục, còn Phó bí thư Địa ủy Vương Chu Sơn, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Địa ủy Nhạc Tùng Bách, Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Lý Tuyền đều là người từ thành phố khác đến, có thể nói toàn bộ bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu hoàn toàn không có nhiều nhân sự từ Lê Dương đến giống như trong dự tính. Trái lại là cán bộ trong bộ máy các bộ và ủy ban trung ương đến từ Lê Dương lại hơi nhiều hơn một chút, nhưng lại không chiếm tỉ lệ quá lớn, mà số người được đề bạt từ các huyện lên lại không ít.
Tình trạng như thế cũng khiến cho không ít cán bộ từ xưa đã làm việc ở Phong Châu lâu năm cũng không thật quen thuộc với lãnh đạo bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu. Tác phong làm việc của bọn họ cũng không ai biết, cần có một khoảng thời gian để làm quen và thích ứng. Đến ngay cả cán bộ lâu năm như Từ Hiểu Xuân cũng không quen thuộc với tình hình Phong Châu này, chứ đừng nói đến những cán bộ từ quân ngũ chuyển ra như Tạ Trường Sinh.
- Ha ha, thư ký Lục quá khách sáo rồi. Tôi trở về từ quân ngũ, không quen với công việc ở địa phương, cũng không có quan hệ qua lại gì với ai ở bộ máy lãnh đạo Phong Châu chúng ta, sau này nếu có việc gì làm không đúng, còn phải nhờ thư ký Lục giải thích. Tạ Trường Sinh tôi không sợ điều gì, chỉ sợ lãnh đạo hiểu lầm và không hiểu, nói thật, Tạ Trường Sinh tôi không quen bất kỳ lãnh đạo nào trong Ủy ban nhân dân Địa khu, ngoài Phó bí thư Chu và Chủ nhiệm Nhạc đã gặp hai lần ra, các vị lãnh đạo khác chắc cũng không để ý gì đến Tạ Trường Sinh này.
Tạ Trường Sinh tỏ ra tương đối thẳng thắn, phong cách nói chuyện rất có phong cách thẳng thắn của quân nhân. Có điều Lục Vi Dân lại biết có thể làm đến chức Chính ủy đoàn trong quân đội đâu có đơn giản như hai chữ thẳng thắn? Gian khó trong bộ đội không ít hơn ở địa phương, nhiều nhất cũng chỉ là lĩnh vực tiếp xúc không giống nhau mà thôi. Một vị cán bộ cấp Ủy ban công tác Đoàn huyện như Tạ Trường Sinh quay về lại có thể được sắp xếp đến chiếc ghế Phó phòng công an địa khu vực thì có thể thấy nó không đơn giản như vẻ bên ngoài.
- Anh Tạ, trước lạ sau quen, Vi Dân là một người thoải mái, sau này hai người đều ở Phong Châu, có thể thường xuyên liên lạc. Vi Dân, Mao Dung mời cậu một chén, chúc cậu ở vị trí công tác mới càng làm càng vừa ý, sau này anh Tạ tôi có việc gì, mong cậu giúp đỡ giải thích nhiều một chút.
Mao Dung nâng chén rượu đứng dậy, chén rượu mắt bò đầy ăm ắp, uống ngay một hơi hết sạch, thần sắc lại không chút thay đổi, khiến Lục Vi Dân được thấy phong thái của một vị nữ kiệt.
- Chị Mao, chị nói như thế khác nào chế giễu tôi, điều tôi phải nói chính là Phó phòng Tạ sẽ không thể có lúc cần tôi tới giải thích, nếu thực sự có, đó phải là vinh hạnh của tôi mới đúng.
Lục Vi Dân cũng một hơi uống cạn.
- Chị Mao sau này cũng phải đến Địa ủy nhiều một chút, người ta thường nói con người càng qua lại nhiều thì càng quen thân mà, chị Mao mà không đến là coi thường tôi đấy. Khi nãy tôi vừa nói với Chủ nhiệm Trương, vẫn là Phó bí thư Từ nhớ tới tôi, biết tôi không dễ dàng, có thời gian gọi tôi đến ăn bữa cơm. Chủ nhiệm Trương cũng nhận lời với tôi khi không có việc thì cùng tôi ăn bữa cơm, nếu không tôi ở Phong Châu này quả thực là quá vô vị.
Nghe được những lời nói này khiến cho Từ Hiểu Xuân cảm thấy vô cùng dễ chịu, cũng khiến cho Trương Lập Bản thấy mát lòng mát dạ. Có thể có những lời này của Lục Vi Dân, bất kể đến lúc đó người ta có thể dành thời gian hay không, thì chí ít người ta cũng có ý tới.
Lục Vi Dân và Tạ Trường Sinh trở thành nhân vật chính của bữa ăn, có thể là Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản đã có ý như thế. Bữa cơm cứ thế mà tiếp tục đến tận chín giờ, Từ Hiểu Xuân lúc này mới điều chiếc xe Volga của Văn phòng Huyện ủy đưa Lục Vi Dân về Phong Châu.
Bữa cơm này cũng coi như là có thu hoạch. Biểu hiện của Tạ Trương Sinh vẫn trong quy tắc, nhưng có thể cảm thấy được vị Phó phòng Công an địa khu kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật phòng Công an này cũng là một người có xu thế biểu hiện tình cảm ra bên ngoài, hơn nữa có thể nhận ra đối phương thực sự có ý muốn kết giao với mình.
Lục Vi Dân cũng không cho rằng mình có sức hút lớn đến mức khiến cho vị cán bộ lão làng trưởng thành từ trong quân đội kia phải nhìn mình bằng con mắt khác, nhưng ít nhất đối phương cũng nhận thức được giá trị của mình, muốn mượn mối quan hệ của mình để mở rộng mạng lưới quan hệ vốn rất mỏng manh của ông ta tại Phong Châu này, thậm chí muốn tạo dựng quan hệ cá nhân với các vị lãnh đạo chủ chốt trong Địa ủy.
Một người không sợ bị người khác lợi dụng, bởi người khác lợi dụng cũng có nghĩa là anh có giá trị, chỉ sợ ngay cả giá trị để lợi dụng cũng không có. Mình và Tạ Trường Sinh chưa từng có quan hệ gì với nhau, đương nhiên không thể bỗng chốc vừa mới gặp mặt mà như quen đã lâu. Tình cảm cũng tốt, quan hệ cũng được, đều là từng bước xây dựng trong công việc, cái gọi là cùng chung chí hướng cũng chẳng phải do không ngừng tiếp xúc lâu dài mà thành sao?
Chính là giống như Từ Hiểu Xuân và mình. Nếu như không phải lúc mình ở dưới sự quản lý của ông ta, ông ta giúp đỡ, hướng dẫn mình không ít lần, trong lúc mình gặp khó khăn lại nâng đỡ và tiến cử, thì mình sao có thể duy trì mối quan hệ với đối phương khăng khít đến như thế?
Tình cảm phát triển đến mức càng cụ thể trong thực tế cũng sẽ biến thành cái gọi là mạng lưới quan hệ. Kiểu mạng lưới quan hệ này đối với công việc mà nói, có thể là dầu bôi trơn, cũng có thể là chất xúc tác. Nhưng ở một mặt nào đó nếu như nắm bắt không tốt thì dầu bôi trơn với chất xúc tác cũng có thể ăn mòn giá đỡ vận hành của chốn quan trường, chính là xem anh ứng phó thế nào.
Lục Vi Dân trong lúc trao đổi với Tạ Trường Sinh cũng có ý nói đến vấn đề xây dựng đội ngũ công an, nhắc đến Hạ Lực Hành có yêu cầu cao hơn đối với tố chất của đội ngũ công an. Hắn cũng nhân tiện nhắc đến một số vấn đề còn tồn tại của đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu hiện giờ, đặc biệt là một số hiện trạng trong quá trình xây dựng đội ngũ công an cục Công an thành phố Phong Châu. Nhưng Lục Vi Dân tin rằng Tạ Trường Sinh sẽ hiểu được mình muốn nhắm vào điều gì.
Như thế hơi giống với giả truyền thành chỉ, nhưng Lục Vi Dân không cho rằng như thế. Trên thực tế hai người Hạ Lực Hành và Tôn Chấn cũng biết đến những vấn đề còn tồn đọng của đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu. Hạ Lực Hành cũng từng trao đổi với Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa ủy Chu Nhạc Dục, yêu cầu tăng cường sự chỉ đạo và giám sát của Ủy ban Chính trị pháp luật với việc xây dựng đội ngũ cơ quan công an, đảm bảo đội ngũ này phát huy tác dụng then chốt với việc bảo vệ sự phát triển của Phong Châu. Những lời nói này đúng ở mọi nơi, chỉ cần người giải thích phát huy thích hợp sẽ đẩy có thể cài thêm vô số ngụ ý khác. Lục Vi Dân chỉ là rất khéo léo mà dẫn ra một mặt trong đó, đương nhiên đó chính là mặt mà hắn thấy cần phải nhấn mạnh. Như thế này hoàn toàn chưa đủ, mấu chốt là ở chỗ Tạ Trường Sinh có hiểu được hàm ý trong đó hay không, có thể từ đó mà có một số hành động hay không.
Khoảng thời gian trước Tết âm lịch đối với người Trung Quốc mà nói chắc chắn là thời gian bận bịu nhất trong năm. Tổng kết công việc của một năm, giao lưu, liên lạc, đối nhân xử thế trong việc công việc tư, đều phải thể hiện thông qua các cuộc thăm hỏi ở cơ quan, trên bàn rượu, bàn tiệc, trà lầu, hay phòng hát.
Hai thứ đầu tiên là loại truyền thống thường thấy nhất, mà hai thứ sau lại là trào lưu hiện đại ngày càng phổ biến. Cơm no rượu say xong là đi đánh bài, ca hát, vừa có thể thả lỏng tâm trí, lại có thể xoá bỏ khoảng cách giữa lãnh đạo và nhân viên, thu hẹp khoảng cách hai bên một cách tốt nhất, cho nên ba điều dần dần hình thành một chuỗi động tác dây chuyền.
Đối với địa khu Phong Châu mà nói, đương nhiên trong khoảng thời gian này thì Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành đương nhiên là người bận nhất. Chưa nói ông ta là Bí thư Địa ủy, hơn nữa ông ta vẫn là chuyển từ chức Bí thư Địa ủy Lê Dương tới, tuy rằng Phong Châu và Lê Dương đã phân tách, nhưng ngay cả các lãnh đạo ở một cấp bậc nhất định trong địa khu Lê Dương cũng không ai dám xem nhẹ vị Bí thư Địa ủy tiền nhiệm này. Không chừng sau này Bí thư Hạ này lại thăng chức lên tỉnh, lại trở thành lãnh đạo của bọn họ, điều này có ai có thể nói rõ ràng chứ?
Mà làm thư ký của Bí thư Địa ủy, Lục Vi Dân trong khoảng thời gian này cũng phải bỏ bao công sức để sắp xếp lịch trình cho lãnh đạo. Làm sao mà có thể trong khả năng lớn nhất để lãnh đạo tham gia đầy đủ các hoạt động và các buổi cơm rượu bắt buộc, mà lại phải phối hợp mức độ quan trọng, tính cấp bách một cách hoàn hảo. Đây cũng là một cuộc khảo nghiệm năng lực đánh giá phân tích tổng hợp sự cân nhắc vai trò của các cuộc dự tiệc cơm rượu và đoán biết tâm tư lãnh đạo của một thư ký với lãnh đạo.
Sau khi sắp xếp bữa cơm cá nhân cho Trương Thiên Hào xong vào ngay sau Tết, một buổi tối trống ra là có thể đồng thời sắp đặt bữa cơm cho ba tốp người ở khách sạn Thiên Hà, Bí thư Hạ có thể điều chỉnh cho thích hợp trong khoảng thời gian này, cũng giải quyết được vấn đề nan giải của Phan Tiểu Phương. Mà thuyết phục bên Trương Thiên Hào cũng rất đơn giản, chỉ một câu nói rằng trước Tết Bí thư Hạ quá bận, hy vọng sau đó tìm lúc thư thư ngồi với Bí thư Trương, nói chuyện thoải mái, khiến cho Trương Thiên Hào cũng rất vừa lòng.
Đương nhiên sắp xếp kiểu này cũng đều phải được Hạ Lực Hành cho phép. Việc có quan trọng hoặc cấp bách hay không, các vị lãnh đạo khác nhau thì cách nhìn nhận cũng không giống nhau, đây đòi hỏi thư ký và lãnh đạo Văn phòng Địa ủy điều tiết. Đặc biệt là khi bữa cơm càng nghiên về hương vị cá nhân.
Những ngày bận như thế này cứ thế kéo dài đến mùng một Tết.
Mùng một Tết, Hạ Lực Hành dẫn đầu lãnh đạo của Ủy ban nhân dân Địa khu và Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, Công đoàn cùng đến các cơ quan như: bến xe ô tô đường dài Phong Châu, đồn công an Tây Thành cục công an thành phố Phong Châu, điểm trực của đại đội cảnh sát giao thông phòng công an thành phố Phong Châu, trung tâm điều hành cục điện lực Phong Châu, nhà máy nước Phong Châu để thăm hỏi các đồng chí đang trực ban, coi như là làm tổng kết một năm, cũng coi như là sự khởi đầu một năm mới.
Bắt đầu từ mùng hai, theo thông lệ trực ban của địa khu Lê Dương, như thường lệ là mỗi ngày đều có một vị lãnh đạo ở Ủy ban nhân dân Địa khu đến chỉ huy trực ban, mà thời gian trực ban của Hạ Lực Hành cũng phải theo thông lệ là sắp xếp cùng với Lý Chí Viễn vào mùng sáu tháng giêng, cũng chính là ngày đầu đi làm. Sắp xếp như vậy có lợi cho lãnh đạo có thể trở về công tác sớm, chuẩn bị về mặt tâm lí và tư tưởng cho năm mới.
Mà Lục Vi Dân cuối cùng cũng được đón kỳ nghỉ dài nhất trong khoảng thời gian làm thư ký. Từ mùng hai đến mùng năm tháng giêng, hắn có thể vui vẻ mà tận hưởng thời gian riêng của mình, đặc biệt là trong những năm chưa có máy nhắn tin và điện thoại di động, hắn về cơ bản có thể không cần suy nghĩ đến những việc khác.
- Đúng vậy, nghe nói vẫn dừng lại ở phía nam, tin này quyệt đối đáng tin cậy.
Thẩm Tử Liệt có chút hưng phấn mà nâng chén rượu lên nhấp một ngụm. Đây quả là cảnh tượng tương đối hiếm thấy, đặc biệt là sau khi chuyển về ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Thẩm Tử Liệt về cơ bản thì gần như bỏ hẳn rượu. Hôm nay có thể là do Lục Vi Dân đưa theo cả Chân Ny đến thăm hỏi khiến cho ông ta tương đối vui vẻ, cho nên mới phá lệ uống một chén cho tăng thêm khí thế.
- Vâng, Chủ nhiệm nói rất đúng, tôi cũng biết được tin này. Ông ta quả thật vẫn đang thị sát ở phía nam, nhưng đã có chút thông tin rò ra ngoài, nói trên đường ông ta nói không ít, mà vô cùng chấn động. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, liên quan đến những phát biểu đó vẫn chưa thấy đăng báo, thậm chí ngay cả thông tin về ông ta cũng không hề nhắc tới.
Lục Vi Dân cân nhắc từng câu từng chữ, trong ánh mắt tuy rằng không hưng phấn như Thẩm Tử Liệt, nhưng cũng toát ra một ngọn lửa.
- Có thể ý nghĩa của chuyến đi này quá trọng đại, phía trên yêu cầu tiến hành nghiền ngẫm và đánh giá tổng thể và toàn diện về ý nghĩa và nội hàm của cả quá trình của hoạt động này…
- Vi Dân, đúng vậy, cậu phân tích rất chuẩn xác. Xu thế chung đã định, bây giờ cẩn phải có một luồng gió nam thổi đi đám mây mù đang bao phủ trong đầu óc mọi người, thực sự định ra phương hướng của bước tiếp theo cho kế hoạch phát triển lớn của đất nước ta.
Thẩm Tử Liệt hít một hơi thật sâu.
- Bài “Tiêu chuẩn kiểm ngiệm chính sách kinh tế chủ nghĩa xã hội” trên tờ “Cầu thị” là do cậu viết hay là Tôn Chấn viết? Còn cả bài “Đối đầu khó khăn, tiến lên phía trước” viết trên “Tiếng nói Xương Giang” nữa. Đúng rồi, ha ha, bài “Quyết tâm đổi mới, quyết tâm thắng lợi” hôm qua tờ “Nhật báo Xương Giang” đăng cũng là do Hạ Lực Hành viết sao?
Lục Vi Dân cười:
- Chủ nhiệm Thẩm, trước mặt ngài tôi không thể giấu diếm được điều gì. Ba bài viết này đều là quan điểm của Bí thư Hạ, Phó bí thư Tôn và Trưởng ban thư ký An, tôi ghi lại trong mấy lần trao đổi, đối thoại của bọn họ, sau đó cô đọng một số cách nghĩ và quan điểm của bọn họ, cuối cùng đưa bản thảo cho bọn họ và do bọn họ đích thân sửa. Còn về nói có thể công bố hay không, nói thật, trong lòng tôi lúc đó cũng không tự tin cho lắm, ngài cũng biết khoảng thời gian này tương đối nhạy cảm, không ngờ sau khi bọn họ sửa xong thì vẫn công bố.
Thẩm Tử Liệt mỉm cười đầy thâm ý, không nói tiếp nữa. Lục Vi Dân là người nhanh nhẹn, từ thời gian hắn làm thư ký cho ông ta là đã biết điều đó. Ba bài viết này rõ ràng là có vết tích quan điểm và cách nghĩ của Lục Vi Dân trong đó, hoặc có lẽ Hạ Lực Hành, Tôn Chấn và An Đức Kiện cũng có quan điểm của mình trong đó, nhưng cách thể hiện, nhấn mạnh trọng tâm một cách rõ ràng, sắc bén như vậy, Thẩm Tử Liệt không cho rằng ba vị này có khí phách và nhuệ khí như thế.
Không phải nói trên phương diện kiến thức và cách nghĩ ba người này kém hơn, mấu chốt là bọn họ bị ràng buộc bởi không khí và cục diện chính trị, không muốn suy xét đến phương diện sâu hơn. Mà trong mắt Thẩm Tử Liệt, tính nhạy bén trong khứu giác chính trị của Lục Vi Dân không ai có thể bằng. Ba bài viết này không nghi ngờ gì nữa chính là thứ mà Lục Vi Dân căn cứ theo ba người Hạ, Tôn, An để viết ra, hoặc là căn cứ vào một số đặc điểm về cách nghĩ, địa vị của ba người kia mà tỉ mỉ viết ra mấy bài như thế. Còn văn phong sắc bén và góc độ sắc bén kinh người, lại thêm thời kỳ nhạy cảm trước mắt, chẳng mấy chốc mà khiến cho luồng khí thế mạnh mẽ của ba bài viết này xuất hiện trên nhiều tờ báo khác nhau.
Có điều Thẩm Tử Liệt vẫn có phần khâm phục sự can đảm của Tỉnh ủy Giang Châu, nếu như nói bài “Đối đầu khó khăn, tiến lên phía trước” của An Đức Kiện đã thể hiện rõ ràng khuynh hướng chính trị của địa khu Phong Châu mới thành lập, còn bài viết mang tính chất như bài hịch chiến đấu của Hạ Lực Hành xuất hiện trên một tờ như “Nhật báo Xương Châu” rõ ràng là một phán đoán rõ ràng lớn mật với thời cục hiện nay. Mà bài viết của Tôn Chấn lại xuất hiện trên tờ “Cầu Thị” đã dẫn đến không ít tranh luận. Bất kể cấp trên muốn tung ra bài viết này để thử, hay là nguyên nhân khác, ít nhất Tôn chấn có thể dựa vào bài viết như thế công bố vào thời khắc nhạy cảm này mà giành được cơ hội bước vào tầm nhìn của cấp cao.
- Tử Liệt, anh cũng đừng coi thường mấy vị đó. Em nghe nói Hạ Lực Hành rất có khả năng trong nửa cuối năm sẽ trở về tỉnh, nghe nói không khéo lại chính là lãnh đạo của các anh đấy.
Trương Tĩnh Nghi cười rồi gắp thức ăn cho Chân Ny đang có chút ngại ngùng:
- Nào, Chân Ny, ăn thức ăn đi. Vi Dân đến nhà chúng tôi mấy lần, quen rồi, cô là lần đầu tiên đến, đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình nhé.
- Cám ơn chị Tĩnh Nghi, tôi tự gắp là được rồi.
Trong lòng Chân Ny vui vẻ. Tuy rằng cô lần đầu tiên đến nhà họ Thẩm, nhưng cũng biết Thẩm Tử Liệt và Trương Tĩnh Nghi rất xem trọng bạn trai mình. Đây lại là cán bộ trên tỉnh, đặc biệt là nghe thấy câu “Hạ Lực Hành rất có thể quay về tỉnh”, quả thực xém chút nữa khiến cho cô vui mừng mà nhảy cẫng lên.
Tuy rằng không quá quan tâm đến việc Lục Vi Dân có thể quay về Xương Châu hay không, thậm chí cô cũng thừa nhận những lời Lục Vi Dân nói với cô sau cuộc ái ân lần trước trước cũng rất có ý nghĩa, nhưng cứ nghĩ đến việc mỗi ngày đều cô đơn một mình, mà mấy người bạn đã thành đôi cứ lượn lờ trước mắt, cảm giác cô đơn đó khiến cô khó lòng chịu được.
Chân Ny cũng tự nói với bản thân tốt nhất không nên quá tạo thêm áp lực trong công việc cho Lục Vi Dân, nhưng cô hy vọng bạn trai mình có thể ở bên cạnh. Nếu thực sự như Trương Tĩnh Nghi nói, lãnh đạo Lục Vi Dân sắp điều về tỉnh, mà Vi Dân nhất định cũng có thể cùng được điều về làm thư ký, đó chẳng phải là một việc tốt cả đôi đường hay sao?
- Ồ?
Thẩm Tử Liệt và Lục Vi Dân đều rất ngạc nhiên. Thẩm Tử Liệt cũng biết vợ mình nắm tin tức rất tốt, vợ ông là Phó tổng biên tập của báo “Nhật báo Xương Châu ”, rất thân với Trưởng ban Tuyên giáo Thành uỷ Xương Châu Triệu Lỵ. Mà tin Hạ Lực Hành có thể điều về tỉnh cũng không phải tin gì mới, mà cách nói cũng không ít. Có người nói Hạ lực Hành sẽ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, mà cũng có người nói Hạ Lực Hành sẽ đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng có người nói sẽ đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Trong những tin đó thì tin Hạ lực Hành sẽ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh là mạnh mẽ nhất.
Nhưng nếu thông tin đó đến từ Triệu Ly, vậy thì tính xác thực của nó lập tức tăng thêm vài tầng.
- Tĩnh Nghi, em nói Bí thư Hạ có thể đảm nhiệm chức Trưởng ban Tuyên giáo? Như thế có phải là…
Hạ Lực Hành nếu như đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, đương nhiên không thể là đảm nhiệm chức Phó ban, cho dù chức Phó ban thường trực cũng là không thể, vậy chỉ có thể đảm nhiệm chức Trưởng ban. Mà đảm nhiệm chức Trưởng ban thì có nghĩa là Hạ Lực Hành có thể tiến vào thường vụ, đây không khỏi có chút quá khoa trương.
- Đây cũng chỉ là một lời đồn đại, có điều em lại cảm thấy rất có khả năng. Cứ để xem, tháng sáu tỉnh sẽ họp đại hội Đảng, vậy chẳng phải trong phút chốc có thể rõ ràng sao. Tiếng nói của Hạ Lực Hành rất có trọng lượng với cấp dưới, lãnh đạo trong tỉnh cũng rất xem trọng ông ta, ông ta lên chức cũng là chuyện hợp lý.
Trong vấn đề này Trương Tĩnh Nghi dứt khoát hơn chồng mình.
- Lên chức không khiến cho người ta bất ngờ, nhưng vào thường vụ sợ rằng…
Thẩm Tử Liệt lắc đầu. Theo thông lệ, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Xương Giang phần nhiều là chọn ra từ những Phó chủ tịch tỉnh, thỉnh thoảng có tiền lệ là Bí thư Thành ủy của hai thành phố Côn Hồ và Thanh Khê hoặc Chủ tịch thành phố Xương Châu.
Trong vấn đề này thật ra Lục Vi Dân không tiện nói xen vào.
Thẩm Tử Liệt là lãnh đạo tiền nhiệm của hắn, mà Hạ Lực Hành lại là lãnh đạo đương nhiệm mà hắn đang phục vụ, giữa hai người lại không có bao nhiêu quan hệ qua lại. Ngược lại Thẩm Tử Liệt lại có quan hệ thân thiết với Bí thư Địa ủy đương nhiệm Lê Dương là Thượng Quyền Trí, mà quan hệ giữa Hạ Lực Hành và An Đức Kiện thì lại tương đối khăng khít.
Mối liên hệ ngầm đó khiến cho Thẩm Tử Liệt khó lòng bước vào phạm vi của Hạ Lực Hành, tuy nói loại liên hệ đó càng không phải là mãi mãi cố định, nhưng một khi đã hình thành, trừ phi có một số cơ duyên và nhân tố đặc thù, thông thường mà nói đều là khó có thể dễ dàng thay đổi.
Thẩm Tử Liệt dường như cũng ý thức được điểm này, hơi cười rồi không nói thêm nhiều nữa.
Người thanh niên trước mắt này đã không còn là thư ký của mình, mà là thư ký của Hạ Lực Hành. Có thể nói sự thịnh suy trên con đường quan lộ của Hạ Lực Hành càng quan trọng đối với hắn. Điều này làm cho ông ấy có chút cảm khái.
Cách đối xử đầy lễ nghĩa của Lục Vi Dân với mình vẫn khiến Thẩm Tử Liệt rất vui, ít nhất đôi mắt của mình đã không nhìn lầm người.
Cho dù mình đã đi lâu như vậy, thậm chí còn vì việc mình rời khỏi mà làm cho Lục Vi Dân bị mấy người Tần Hải Cơ đá sang một bên, Lục Vi Dân vẫn nhớ tới mình rất sâu sắc.
Không chỉ là tới thăm hỏi mình, mà có chuyện gì cũng muốn đến tìm mình giúp đỡ, đây là chứng cứ rõ ràng cho lòng tín nhiệm của đối phương với mình, đồng thời cũng là điểm khiến mình vui nhất.
Khoảng thời gian Tết âm lịch thực sự thuộc về cá nhân Lục Vi Dân lại không hề nhiều, nhưng lại cũng là khoảng thời gian Lục Vi Dân cảm thấy thoải mái nhất.
- Chỉ có lúc này em mới có thể thực sự thư giãn, không phải nghĩ gì, cũng không phải làm gì, cứ nằm trên giường cả ngày thế này.
Vi Dân ôm đầu nằm trên giường trùm chăn, nhàn nhã nói.
- Vi Dân, em thật sự quá mệt mỏi sao?
Lục Chí Hoa với mái tóc ngắn ngồi vừa gọt táo, vừa quan tâm hỏi:
- Làm thư ký chắc chắn là rất mệt mỏi, nhưng đây cũng là một cơ hội rèn luyện bản thân vô cùng quý báu… Từ các lãnh đạo, em có thể học được rất nhiều điều mà không bao giờ có thể học được từ những người khác, điểm này, chị tin rằng em chắc hẳn là nhận thức được.
- Chị Hai, làm thư ký chính là xách cặp, làm việc vặt… có thể học được gì?
Một người thanh niên trông khá giống Lục Chí Hoa ngồi ở đầu kia chiếc sô pha không cho là đúng nói:
- Anh Ba tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam, làm việc gì mà không hơn vị trí thư ký?
- Em thì biết gì? Câu “Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt diệc văn chương” trong “Hồng Lâu mộng” có ý gì hả? “Nhân tình luyện đạt” chính là chỉ anh thấu hiểu về nhân tình thế thái, lí lẽ sự đời như thế nào, mà nếu muốn thấu hiểu nhân tình thế thái, lí lẽ sự đời, làm thư ký cho người khác chính là phương thức tốt nhất … Anh có thể trở thành một thư ký đạt tiêu chuẩn, vậy là đủ để có thể làm một Chánh văn phòng đủ tư cách, có thể làm Chánh văn phòng đủ tư cách, vậy anh cũng là có thể đủ tư cách đảm nhiệm bất kỳ một chức vị nào trong chính phủ.
Lục Ủng Quân bước vào.
Lục Chí Hoa liếc nhìn anh cả một cái, tuy là cô không cùng cách nghĩ với Lục Ủng Quân, nhưng ở điểm này quan điểm của Lục Chí Hoa và Lục Ủng Quân nhất trí một cách không ngờ.
- Anh cả?
Lục Ái Quốc lập tức nhảy cẫng lên, mừng rỡ.
- Anh về lúc nào thế?
Lục Vi Dân cũng xoay người đứng dậy… bước tới:
- Anh cả đã về rồi à? Cả nhà đều đang đợi anh đấy.
- Anh vừa về! Việc nhiều quá, hơn nữa lại không mua được vé tàu… Chẳng phải chen chúc mãi mới về được sao?
Lục Ủng Quân vỗ mạnh vào vai Lục Vi Dân, lại vuốt má Lục Ái Quốc đang tràn đầy hứng thú, lúc này mới quay đầu lại:
- Chí Hoa vẫn khỏe chứ?
- Vẫn thế, em thấy thần sắc anh hình như khá lắm đấy, làm việc ở bên đó suôn sẻ lắm hả?
Gương mặt Lục Chí Hoa không chút thay đổi nói.
- Ừ, một lời khó nói hết, dù sao thế giới bên ngoài rất đặc sắc, thế giới bên ngoài cũng rất bất đắc dĩ. Dù sao vẫn còn hơn việc cứ sống qua ngày trong cái cơ quan dở sống dở chết.
Lục Ủng Quân đặt mông ngồi xuống… nhận lấy chén trà Lục Ái Quốc đưa cho, uống ừng ực một nửa chén trà xong, lúc này mới tiếp tục nói:
- Chỉ bằng một câu, chuyến đi này không tệ. Cây bị dịch chuyển thì chết, người dịch chuyển thì sống… anh thấy chuyến đi này rất có ý nghĩa.
- Trong nhà máy có không ít người đều đang nói về sự tích huy hoàng của anh cả đấy.
Lục Ái Quốc vô cùng phấn khởi.
- Ở trường, khi em nhắc tới chuyện anh cả từ chức, các bạn học của em đều cực kỳ khâm phục anh. Nhất là khi nghe nói anh vừa là Đảng viên, lại làm Phó chủ nhiệm phân xưởng, vẫn dám từ chức, tất cả đều ồ lên, cảm thấy anh thật quá khí thế.
- Ha ha, Ái Quốc, em thế này là đang khen anh hay là đang nói móc anh đấy?
Lục Ủng Quân bật cười lớn, cốc một cái lên đầu Lục Ái Quốc.
- Chuyện anh làm mấy năm trước khi làn sóng tham gia thương trường tràn đến đã có vô số người từng làm, những người đang có điều kiện sống tốt gấp mười lần anh cũng không hề chùn bước mà vào thương trường. Đây chẳng phải là vấn đề là chí hướng lớn lao hay không, mà là em có nguyện liều một phen vì việc em muốn làm hay không mà thôi. Chuyện thành bại đương nhiên là quan trọng, nhưng việc thực hiện mộng ước của đời mình còn quan trọng hơn, sau này già rồi cũng không hối hận, ít nhất mình cũng từng liều vì lý tưởng, nguyện vọng của mình, không oán trách, không hối hận.
Lời nói này của Lục Ủng Quân khiến ba chị em trong đó có cả Lục Chí Hoa đều biến đổi sắc mặt, Lục Vi Dân cũng không phải ngoại lệ.
Anh cả tới Thượng Hải mấy tháng mà phong thái phóng khoáng không giảm, lại thêm vài phần thâm trầm, độ lượng. Phần trải nghiệm và lắng đọng lộ ra trong lời nói đủ để chứng minh cuộc sống trong mấy tháng vừa rồi không hề suôn sẻ, vẻ vang như trong tưởng tượng. Có thể tưởng tượng được, lạ nước lạ cái, nếu anh muốn lập sự nghiệp ở nơi đất khách quê người, thì nào có dễ dàng như vậy?
- Anh à, cảm thấy cũng khá chứ?
Ánh mắt Lục Vi Dân dừng trên gương mặt anh cả.
Lục Ủng Quân gật đầu, dường như hiểu được hàm ý trong câu nói này của cậu em trai.
- Cũng khá, nhìn chung cũng có thu hoạch. Mệt cũng được, vất vả cũng xong, từ khi bắt đầu thì phải lao đi khắp nơi như lũ nhặng xanh, sau đó lại tích lũy, học tập từng chút một. Sự chênh lệch trong hệ thống tiêu thụ của xí nghiệp nhà nước và xí nghiệp tư nhân quả đúng là một trời một vực, chỉ có tự mình làm việc, tự mình trải nhiệm, mới có thể học được thứ mình muốn từ trong đó.
Thấy mấy đứa em bao gồm cả Lục Chí Hoa đều vô cùng hứng thú với cuộc sống làm việc của mình ở Thượng Hải trong mấy tháng vừa rồi, Lục Ủng Quân cũng liền giới thiệu sơ qua một lượt về những trải nghiệm sau khi mình tới Thượng Hải. Anh ta cũng nói về vô vàn những khó khăn và thất bại mình gặp phải trong quá trình làm việc, ví dụ như bị từ chối khi mở rộng thị trường khách hàng, hay là không bắt nhịp được với nhịp làm việc, mãi cho đến khi dần học được cách thích ứng với cuộc sống với nhịp độ nhanh và cường độ cao.
- Nói tóm lại, rất vất vả, rất gian nan. Nhưng anh thích công việc mang tính thử thách và tính trưởng thành như vậy, nó có thể cho anh học được rất nhiều thứ, hơn nữa như thế rất có lợi đối với anh sau này.
Lục Ủng Quân cuối cùng cũng tủm tỉm cười rồi ngồi xuống.
- Đại Dân, chuyện của anh kể xong rồi, có phải nên nói về cuộc sống thư ký của em với anh không? Ha ha, làm thư ký cho Chủ tịch huyện, lại làm thư ký cho Bí thư Địa ủy, rất hiếm thấy đấy. Lãnh đạo em đang phục vụ có thể nào không chút cảm thấy băn khoăn về điều này?
- Anh cả, anh nghĩ công việc thư ký này hơi phức tạp quá rồi, cũng không thần bí như mọi người tưởng tượng đâu,...
Lục Vi Dân và anh cả luôn luôn có những đề tài nói không hết chuyện, khi Lục Chí Hoa vào bếp giúp việc bếp núc, Lục Ái Quốc đi tìm bạn học của cậu, chỉ còn lại hai anh em, Lục Ủng Quân và Lục Vi Dân càng nói chuyện sâu hơn về đề tài.
- Thượng Hải phát triển rất nhanh, nhất là hiện nay ở Phổ Đông có khả năng sẽ tiếp tục mở cửa, trở thành đặc khu giống như Thâm Quyến. Thời gian trước gây ồn ào, thời gian này lại trở nên yên ắng, nhưng anh vẫn thấy việc này e là chiều hướng phát triển chủ yếu.
Khả năng quan sát của Lục Ủng Quân cũng khá là nhạy bén.
- Quy mô doanh nghiệp đó của người bạn anh được mở rộng liên tục, cậu ta dự định trong năm nay sẽ xây dựng một thêm một phân xưởng nữa, hỏi anh có đồng ý tới đó phụ trách hay không.
- Vậy anh định thế nào? Lục Vi Dân hỏi.
- Anh định từ chối khéo. Nếu làm quản lý sản xuất thì anh tự nhận thấy mình có chút cơ sở, nhưng nếu làm về làm thị trường tiêu thụ và đối ngoại, thì lại chính là điểm yếu của anh. Anh vừa mới vào công việc mới, phương diện này đối với anh mà nói vô cùng quan trọng.
Lục Ủng Quân lắc đầu.
- Thôi bỏ đi, đừng chỉ mãi nói chuyện của anh nữa, chuyện của anh bản thân anh chắc chắn rồi. Đại Dân, thế em thì sao?
- Rất tốt ạ, Bí thư Hạ rất tín nhiệm em, em tự nhận thấy là mình cũng có thể làm rất khá. Giống như anh nói, làm thư ký là cơ hội cực kỳ hiếm có, ở vị trí này em cũng học được không ít thứ, có lẽ cả cuộc đời cũng nhờ những trải nghiệm ở vị trí này mà thu được không ít.
Lục Vi Dân gật đầu.
- Em có niềm tin rằng em có thể làm được việc ở vị trí này.
- Ừ, làm được việc! Đại Dân, em dùng từ này thực sự rất có khí thế đấy.
Lục Ủng Quân mỉm cười, nói có chút cảm khái:
- Làm ngành nghề nào thì phải yêu ngành nghề đó, phải đạt kết quả tốt nhất. Đây là nguyên tắc làm việc của anh, anh thấy em cũng như thế, Chí Hoa cũng như vậy, người nhà họ Lục chúng ta dường như đều có tinh thần chiến đấu tới cùng, không chịu thua cuộc này.
- Đúng rồi, anh cả, chị Hai cũng muốn thôi việc.
Trên mặt Lục Vi Dân hiện lên một nụ cười khổ.
- Cha mẹ vẫn chưa biết, chị Hai chỉ nói với em, em thì ngay cả đến Ái Quốc cũng không nói, chính là sợ kích động cha mẹ.
- Hả? Chí Hoa cũng muốn thôi việc?
Lục Ủng Quân kinh ngạc.
- Nó chẳng phải làm việc rất thuận lởi ở trường học sao? Có chuyện gì thế?
- Vậy anh chẳng phải cũng làm việc rất tốt ở nhà máy cơ khí Hồng Kỳ sao? Vậy vì sao anh muốn thôi việc?
Lục Vi Dân hỏi lại.
- Chí Hoa muốn làm gì? Nó nghĩ như thế nào thế?
Lục Ủng Quân nhíu mày. Anh ta đương nhiên hiểu rõ tính cách từ xưa đến nay không bao giờ chịu thua ai của cô em gái. Tính cách nó còn mạnh mẽ, cứng cỏi hơn cả mình, đến ngay cả mình nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ khiến nó chịu thua. Chuyện gì một khi nó đã quyết định, căn bản là không có cơ hội thay đổi, cũng là một nhân vật rất ghê gớm.
- Ha ha, anh còn chưa biết tính cách chị Hai nữa sao. Chị ấy chính là cảm thấy dạy học ở trường chẳng chút hứng thú, không có thử thách, chị ấy muốn tìm một công việc tràn đầy thử thách tiềm năng của chị ấy.
Lục Vi Dân xoa tay, có chút bất đắc dĩ. Khi Lục Chí Hoa nói chuyện này với hắn, hắn cũng không thể hiểu nổi.
- Có lẽ người nhà họ Lục chúng ta trời sinh đã là người không chịu an phận thủ thường. Suy nghĩ của những người trong nhà chúng ta đều có chút không giống bình thường, trong mắt người khác thì tất cả nhà chúng ta đều như yêu quái.