Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 19: Trạng thái đỉnh phong của Tổ Vu Huyền Minh
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cường Thuần Khiết
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Hắc Minh?
Long Vũ quát lạnh nói:
- Bại tướng dưới tay, ngươi còn có mặt mũi quay lại?
- Hừ, lão tử là Huyền Minh, Tổ Huyền Minh Tổ Vu.
Huyền Minh cả giận nói:
- Nhớ kỹ, hôm nay lão tử lấy thân phận Tổ Vu bắt đầu hành tẩu tại Huyền Cảnh.
Ngừng một chút, hắn nhìn Dạo cười hắc hắc:
- Cô nương oan gia, còn nhớ rõ ta chứ? Huyền Minh lão tổ phong lưu phóng khoáng… Năm đó ngươi là người ta ái mộ đó.
- Phi.
Dao khẽ gắt một tiếng nói:
- Ác tặc ngưoi nói bậy bạ cái gì đó… Xem ra ta phải xé rách cái miệng chó của ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Dao vô cùng tức giận, đôi mắt trợn trừng.
Long Vũ giương giọng nói:
- Huyền Minh, ngưoi dám công khai thân phận xuất hiện tại Huyền Cảnh, chẳng lẽ ngươi không sợ trở thành mục tiêu cho mọi người công kích sao?
Huyền Minh khinh miệt cười:
- Hôm nay Vu lực của ta đã khôi phục trạng thái đỉnh phong. Cho dù là năm lệnh chủ Phương Thiên Địa thời kỳ đỉnh phong ta cũng không sợ, huống chi ba người các ngươi.
- Ba người?
Dao hơi kinh hãi.
- Thiên Tăng đã bị ta bắt.
Dứt lời, Huyền Minh vung tay áo, Thiên Tăng bị một đạo hắc khí quấn quanh, bị vứt thật mạnh trên mặt đất.
Thiên Tăng chăm chú ẩn nấp ở phụ cận. Cũng không nghĩ Huyền Minh được một người thần bí tương trợ, một thân Vu lực đã đạt tới đỉnh phong. Ngay cả khi hắn lấy phật gia bí pháp ẩn tàng khí tức, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện. Huyền Minh không một tiếng động đã chế trụ hắn.
Thiên Tăng bị phong bế tu vi, lúc này giống như một người bình thường.
Long Vũ nói:
- Đáng chết, ngươi mau thả Thiên Tăng… Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội với Đại Thế Giới? Một mình ngươi có thể tự tin khiêu chiến với Đại Thế Giới?
- Hừ.
Huyền Minh khinh thường nói:
- Cho dù là Bồ Đề, ta cũng không ngại. Nói cho các ngươi biết, không bao lâu nữa, Huyền Minh ta sẽ trở thành chúa tể Huyền Cảnh. Mà các ngươi đều là nô bộc của ta. Dao, đi theo ta, làm nữ nhân của ta, ta có thể cho ngươi hạnh phúc.
Trước tiên hãy cho ta xem ngươi có bao nhiêu bổn sự…
Long Vũ khẽ quát một tiếng, Thiên Sư pháp kiếm vung lên, thân hình như thiểm điện phóng tới.
Huyền Minh tuy rằng Vu lực đại tăng, nhưng đối mặt với Long Vũ cũng không dám coi thường.
- Ầm.
Trong khi nói chuyện, hai người đã công kích nhau, từng đợt tiếng nổ vang lên không ngớt. Đối với thực lực của Huyền Minh, Long Vũ biến sắc, tiếp tục công kích đợt thứ hai.
Thiên Sư pháp kiếm kích thích Tử Kim Thiên Viêm, một đạo hỏa long quét tới Huyền Minh. Dường như Huyền Minh đối với Tử Kim Thiên Viêm có chút cố kỵ, cũng không dám ngang nhiên đón đỡ, vội vàng phóng ra ngoài mấy trượng, tránh khỏi công kích của Tử Kim Thiên Viêm.
Long Vũ nhìn nhìn Huyền Minh, khinh thường nói:
- Cũng không khá hơn là mấy.
Thanh âm Huyền Minh trầm thấp nói:
- Nhóc con, đừng quá cuồng vọng. Đừng quên, tu vi hiện tại của ta có thể sánh ngang với cách lệnh chủ lúc đỉnh phong, mạnh hơn ngươi một cảnh giới…
- Một khi đã như vậy, để cho ta xem ngươi cuối cùng có được bao nhiêu năng lực.
Long Vũ hừ lạnh một tiếng, nói xong liên chém ra một kiếm kinh thiên. Khi kiếm khí phát ra, khí kình điên cuồng cắt xé hư không, phát ra tiếng gió giống như quỷ khóc lang gào. Nhất thời xung quanh Long Vũ bị kiếm khí bao phủ.
Huyền Minh lập tức cảm nhận được sát khí kinh thế hãi tục của Long Vũ. Tốc độ của kiếm khí quá nhanh, khí thế càng lúc càng thịnh. Khi kiếm khí sắp tới gần, Huyền Minh không dám khinh thường, hai tay giơ Đồ Lục Vu đao toàn lực phong chắn.
Bản chất của Vu tộc là hiếu chiến. Trong nhận thức của bọn chúng, tiến công chính là biện pháp phòng thủ tốt nhất. Mặc dù Long Vũ tấn công như lôi đình, nhưng Huyền Mình cũng bình tĩnh lấy cứng đối cứng, chính diện giao kích.
- Ầm, Ầm…
Một tiếng nổ vang lên, Huyền Minh một kiếm đánh tan kiếm thế của Long Vũ, thừa cơ mạnh mẽ tiến đến gần Long Vũ. Long Vũ hơi kinh hãi, vội vàng thối lui, khó khăn lắm mới tránh thoát một kiếm này.
Mấy ngày này, Long Vũ trao đổi cùng siêu cấp máy tính La Lâm, đối với kiếm đạo hắn nâng cao một bước, đối với thế kiếm vô cùng biến ảo, uy lực tăng lên rất nhiều.
Dao đứng một bên nhìn Long Vũ xuất trận, vài lần nghĩ muốn sóng vai Long Vũ cùng chiến đấu. Chẳng qua nàng cảm thấy giờ pút này là thời cơ tốt nhất kích phát tiềm lực của Long Vũ. Cho nên, chưa đến lúc nguy hiểm, nàng sẽ không xuất thủ.
Đối mặt với thế công vũ bão của Long Vũ, Huyền Minh không chút chậm trễ, quơ Đồ Lục Vu Đao múa quanh thân, ý độ phá giải thế công của Long Vũ. Long Vũ cũng không chút chậm trễ, trực tiếp triệu hồi Vấn Thiên Thần Long tấn công.
Phòng ngự của Huyền Minh dường như đạt hiểu quả tốt trước thế công của Long Vũ. Cho dù là Vấn Thiên Thần Long cũng không cách nào đột phá tầng phòng ngự của hắn.
Kỳ thực, lấy tu vi của Huyền Minh, cũng không phải chiến đấu vất vả như vậy. Chỉ có điều hắn nhận mệnh lệnh là phải bắt sống Long Vũ cùng Dao.
Cho nên, hắn không thể không cẩn thận.
- Huyền Minh, ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?
Long Vũ chiến ý càng tăng, trực giác toàn thân thống khoái, kiếm thế vì vậy mà càng lúc càng mượt mà.
Huyền Minh chỉ cảm thấy sát khí trong kiếm thế của Long Vũ có hình có chất, thấm tâm nhập cốt. Hắn có chút không nhịn được muốn đại khai sát giới.
Long Vũ thấy Huyền Minh trong lòng cố kỵ, cảm thấy cơ hội rất lớn, lập tức hai tay nắm chặt Thiên Sư pháp kiếm, hung hăng chém ra một kiếm, nhắm thẳng vị trí đan điển của hắn. Thân hình xẹt qua, giống như tia thiểm điện tiến tới Huyền Minh. Khí thế ngất trời làm cho người ta có cảm giác không thể chống đỡ.
Huyền Minh thấy vậy chấn động, vội vàng vận chuyển Vu lực trong cơ thể, Đồ Lục Vu đao trong tay vang lên một tiếng nổ lớn, bắn ra một đao cương chói mắt hướng tới vị trí Long Vũ, cắn nuốt toàn bộ khí thế.
Huyền Minh cảm thấy trước ngực nóng ran, giống như một khối bàn ủi áp lên trên ngực hắn. Trong chốc lát, đôi mắt trong sáng của Huyền Minh biến mất không chút bóng dáng.
- Đáng chết, ngươi dám làm bị thương ta, ngươi dám làm bị thương ta…
Huyền Minh nhìn miệng vết thương trên lồng ngực, vẻ mặt có chút điên cuồng.
Long Vũ sợ ngây người, một kiếm của hắn dường như là thi triển toàn lực, còn để cho La Lâm mở ra biên độ tăng trưởng đạo lực. Nhưng một kiếm như vậy tạo ra cho Huyền Minh thương tổn không lớn. Có thể thấy được thân thể của Vu tộc cường hãn thế nào?
- Đi tìm chết đi.
Huyền Minh nổi giận, gầm lên một tiếng gầm lớn, thân hình như tia chớp hướng tới đầu Long Vũ. Một kích này, là Huyền Minh tức giận ra tay, dường như thi triển chín thành công lực, căn bản là mắt thường khó có khả năng nhìn ra.
Long Vũ dường như không có cách nào né tránh được kiếm này, đành phải hai tay cầm kiếm, tốc độ như sao băng chém ra một kiếm. Dao muốn cứu viện cũng đã không kịp.
- Ầm, ầm.
Hai thanh kiếm va chạm với nhau phát ra tiếng nổ lớn. Thân hình Long Vũ chợt lảo đảo, sau đó ngã xuống.
Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 20: Dao bị thương
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Thiên Mạc
Biên Tập: Thiên Sương
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Lồng ngực tê rần, trước mắt chợt tối sầm, thân thể như sa vào một cái hắc động, đang không ngừng rơi xuống đất rớt... Vào thời khắc này, Long Vũ có một loại cảm giác linh hồn cùng thân hình sắp chia lìa. Hắn kiệt lực muốn mở to mắt, kiệt lực muốn làm cho bụng dưới mình không quặn đau, nhưng hết thảy cố gắng của hắn đều chẳng thấm vào đâu.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Long Vũ chậm rãi mở to mắt, thấy mình nằm trong một sơn động, ánh dương quang ấm áp ngoài cửa động hắt vào, chiếu lên trên người, cả người thoải mái.
Hắn vội vàng kiểm tra tình huống trong cơ thể. Hoàn hảo, ngoại trừ lực lượng có chút cạn kiệt ra, cũng không trở ngại gì. Nhắm mắt lại, hắn cẩn thận nhớ lại tình huống lần trước, hắn nhớ rõ hắn là cùng Huyền Minh Tổ Vu đánh nhau, xong bị thương. Bị lão ta đánh trúng, liền hôn mê.
Nhìn nhìn bốn phía, Long Vũ cau mày nói:
- Đây rốt cuộc là nơi nào?
- Cậu tỉnh rồi?
Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy của nữ tử từ cái cửa động truyền đến.
Long Vũ vội vàng nhìn chung quanh, đã thấy một mỹ nữ tuyệt sắc đang tựa vào cạnh cửa, đôi mắt đẹp trong suốt, tươi cười nhìn hắn.
- Bác Dao, là bác?
Thân ảnh xinh đẹp đứng ở cửa động, đúng vậy chính là người cùng mình rời khỏi Phượng sào, Dao.
Nàng giật mình nhìn Long Vũ, trong đôi mắt lại có vài phần nhu tình:
- Không nên cử động, tiếp tục nằm...
Dao cũng không để ý Long Vũ sẽ kinh ngạc. Mà liếc mắt một cái, trong đôi mắt lộ ra một ánh mắt dễ thương, gọi hắn trên giường.
Long Vũ xấu hổ một hồi, hay là Dao muốn khiêu khích mình?
Long Vũ thầm kêu không tốt, cảm thấy mình thật có lỗi với Thi Nhân.
- Bác gái. Bác muốn làm cái gì?
Long Vũ nóng nảy.
- Nằm xuống, đừng...
Dao làm như không nghe thấy hắn nói. Thân ảnh nhoáng lên một cái cũng đã xuất hiện ở trước mặt hắn, giữ chặt hắn lại, đẩy ngã trên giường đá.
Long Vũ sắc mặt không hờn giận, vội vàng nói:
- Bác Dao, bác đến tột cùng muốn làm chuyện gì? Bác sẽ không thực sự muốn theo chuyện đó với cháu chứ...
Long Vũ tu vi vốn hơi thấp hơn Dao. Thêm giờ phút này vẫn chưa phòng bị, đã bị nàng giam cầm. Nếu người ta thực sự muốn làm cái gì, thì cũng chỉ có thể tùy theo an bài thôi. (ND: Tùy thôi )
Long Vũ cũng không phải là một người sợ phiền phức.
Tuy hắn không biết phải xử lý chuyện này như thế nào cho tốt. Nhưng giờ phút này, nếu sắp xảy ra, hắn phải dũng cảm đối mặt. Nàng là một cô gái tốt, Thi Nhân cũng là một cô gái tốt. Hơn nữa bọn họ lại là mẹ con. Hắn có thể nhắm mắt hưởng thụ, sau đó sẽ đem chuyện này sử lý công bằng.
Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của bác Dao. Long Vũ cũng không biết nên nói cái gì.
Dao mỉm cười:
- Xú tiểu tử, nhìn bộ dáng của cậu kìa, tôi cũng có ăn thịt cậu đâu, cậu sợ hãi cái gì...
- Bác Dao, bác đã nghĩ kỹ chưa, bác thật sự không hối hận, bác có nghĩ tới nếu chúng ta xảy ra quan hệ, Thi Nhân bên kia phải làm sao bây giờ? Cháu nghe Tiểu Phượng nói Thi Nhân tính khí mạnh mẽ, cháu lo lắng tương lai sẽ xảy ra chuyện.
Nghe xong lời Long Vũ nói, Dao lập tức hiểu được, nàng duỗi tay gõ lên đầu Long Vũ một cái, trừng mắt hạnh, tức giận cười mắng:
- Hỗn tiểu tử nhà cậu, cậu nghĩ tôi thành loại người nào vậy? Coi như tôi thật sự muốn cậu, cũng không cần chọn lúc này. Cậu được Huyền Minh ban thưởng cho, hôn mê ba ngày ba đêm. Hiện tại tuy rằng đã tỉnh lại, cũng không có gì đáng ngại nữa, nhưng tôi cũng không thể bỏ đá xuống giếng nha.
- Vậy bác đây là?
Long Vũ hỏi.
- Giúp cậu chữa thương!
Dao nói.
Long Vũ có chút hồ nghi:
- Bác Dao, bác thực sự chỉ là muốn giúp cháu chữa thương?
Dao lườm hắn một cái, nói:
- Đương nhiên là chữa thương, cậu nghĩ rằng tôi muốn ngươi làm cái gì?
Long Vũ có chút thất vọng lại có chút may mắn. Suy nghĩ trong lòng có chút phức tạp, cảm xúc cũng có chút lẫn lộn. Biết rõ mục đích của Dao rồi, Long Vũ không hề phản kháng, ngoan ngoãn nằm ở trên giường đá, chờ Dao chữa thương cho hắn.
Dao duỗi tay, sờ lên trán Long Vũ, tâm tình lập tức lắng xuống, thả ra thần thức, tiến vào trong cơ thể Long Vũ, cẩn thận kiểm tra một hồi. Thu hồi thần thức, trên mặt Dao bỗng nhiên lộ ra sự kinh hãi:
- Không tệ, thể chất của cậu hiện giờ đã gần như hoàn mỹ, cậu bị tổn thương nặng như vậy, lại đã có thể tự lành một nửa...
Long Vũ cũng là âm thầm vui sướng, nhớ ngày đó, hắn bị công nhận là phế vật của Huyền Môn. Nhìn lại hiện giờ, trên trời dưới đất, mấy ai bằng được. Thoáng do dự, hắn hỏi:
- Bác Dao, kế tiếp như thế nào. Cháu là đang nói đến Huyền Minh Tổ Vu như thế nào? Còn có Thiên Tăng hòa thượng ngày đó nữa chứ?
- Huyền Minh lão tổ bị một chiêu liều mạng của cậu dọa lùi, bất quá trước khi đi, hắn hay mang đi Thiên Tăng.
Dao nói:
- Yên tâm đi, Bồ Đề Kim Phật trở về Đại Thiên thế giới, hắn sẽ xử lý chuyện tình của Thiên Tăng.
- Ai!
Mặt Long Vũ lộ vẻ thất vọng:
- Nhưng cháu vẫn thất bại.
Dao tựa hồ cũng nhìn ra thất vọng của Long Vũ, cười nói:
- Tiểu tử nhà cậu, thật sự là không biết thế nào là đủ, cậu cẩn thận tính coi, cậu tu luyện mới được bao lâu. Hơn nữa, phóng mắt nhìn khắp Huyền Cảnh có ai có thể dọa lùi Huyền Minh, thật sự là không được mấy người. Cậu còn trẻ, có thể có thành tựu này, thật sự là tại hoa tuyệt thế trong thiên địa, đợi một thời gian nữa, tiền đồ của cậu là không có hạn lượng a. Đúng rồi, tiểu tử, tôi trước hết cảnh cáo cậu, sau này cậu phải đối tốt với Thi Nhân của tôi một chút. Đừng có vì cậu tu luyện tới cảnh giới cao mà đối sử tệ với Thi Nhân, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu...
- Hắc hắc!
Long Vũ mỉm cười, nói:
- Bác gái, cháu sẽ không để cho bác thất vọng.
- Được rồi, tôi lại giúp cậu một tay.
Dao nhẹ giọng nói:
- Tôi tới giúp cậu khôi phục đạo lực.
Dao nói xong, hai tay rất nhanh kết thành một đạo pháp ấn, trong tay toát ra một đạo quang mang ngũ thải, lập tức đem cặp kia chưởng ấn chạm vào trán của hắn.
Nhất thời, trực giác Long Vũ cảm thấy một dòng nước ấm tiến vào thể nội, nháy mắt chạy khắp kinh mạch toàn thân.
Giờ phút này, hắn có thể tinh tường cảm giác được kinh mạch trong cơ thể mình đang ở dưới tác dụng của dòng nước ấm toả ra sinh cơ, đạo lực trong đan điền cũng bị hoạt hoá, bắt đầu chạy trong cơ thể.
Nửa canh giờ trôi qua, nội thương của Long Vũ đã tốt hơn bảy tám phần. Nhưng trước mắt lại xuất hiện một lần vấn đề, cũng biết làm sao, Dao không có biện pháp thu hồi đạo lực của mình.
Trong cơ thể Long Vũ cũng biết như thế nào mà lại sinh ra một cỗ lực mạnh mẽ, không ngừng hấp thu lực lượng trong cơ thể Dao, nàng vài lần muốn buông tay cũng chẳng thấm vào đâu.
- Bác gái, đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Long Vũ căng thẳng, vội vàng truy vấn.
- Tôi không có cách nào dừng lại...
Dao biết, việc này cũng chẳng thể trách Long Vũ, phỏng chừng chính hắn cũng không biết rõ tình hình.
Trên thực tế, Long Vũ đích xác không biết rõ tình hình, hắn hoàn toàn ở thế bị động tiếp nhận trị liệu.
Biết được dao gặp được khốn cảnh, Long Vũ vội vàng xem xét tình huống trong cơ thể. Cái cổ hấp lực trong đan điền kia tựa hồ là tự phát, bản thân hắn cũng vô pháp đình chỉ.
Cứ như vậy qua nửa canh giờ. Lực lượng trong cơ thể Dao cũng là bị hút đi bảy tám phần. Nàng cắn răng, há mồm phun một ngụm máu tươi lên trán Long Vũ. Long Vũ đau nhức một hồi. Dao nhân cơ hội này, vội vàng rút tay ra. Cuối cùng tránh cho lực lượng trong cơ thể có thể bị hút hết.
- Bác Dao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cháu không phải cố ý...
Long Vũ nóng nảy, vội vàng đem Dao lung lay sắp đổ đỡ lấy.
- Không liên quan đến cậu...
Đang nói, Dao đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, té xỉu ở trong lòng Long Vũ.
Long Vũ vội vàng xem xét tình huống, cũng may Dao chỉ là tạm thời ngất.
Hắn do dự một lát, rồi ôm lấy Dao, đem nàng đặt ở trên giường đá, đồng thời tại chung quanh giường đá bắn ra một đạo Tử Kim Thiên Viêm dùng để sưởi ấm. Trong thạch động có chút âm hàn, giờ phút này lực lượng của Dao chống đỡ hết nổi, nàng đích xác cần một chút ấm áp.
Chà xát hai tay, Long Vũ do dự một lúc lâu, quyết định giúp đỡ Dao chữa thương. Cẩn thận cân nhắc trước sau, hắn cuối cùng xác định phương án dùng Tử Kim Thiên Viêm chữa thương.
Tử Kim Thiên Viêm là lực lượng chính nghĩa, cùng hơi thở Phượng tộc trong cơ thể thập phần ăn khớp. Hơn nữa thể chất Phượng tộc thuộc tính hỏa.
Cho nên, Long Vũ lấy Tử Kim Thiên Viêm chữa thương thập phần hữu hiệu.
Bận rộn một lúc lâu sau, lực lượng của Dao được kích hoạt, thời gian không lâu cũng đã khôi phục một nửa. Đương nhiên, muốn khôi phục toàn bộ, vẫn còn có chút khó khăn. Việc Long Vũ có thể làm, cũng thế thôi.
Làm xong tất cả mọi chuyện, lại giúp đỡ Dao kiểm tra qua, rồi Long Vũ tựa vào bên giường tiến nhập giấc ngủ.
Tỉnh dậy, mặt trăng đã lên cao, độ ấm trong sơn động tựa hồ càng ngày càng thấp. Long Vũ lại phóng xuất ra một cỗ Tử Kim Thiên Viêm bổ sung, vừa chiếu sáng cũng giúp Dao sưởi ấm.
Ngẩng đầu nhìn Dao còn đang trong giấc ngủ, Long Vũ phát hiện nàng thiếu đi phần lãnh đạm ngày thường lại có chút dễ thương, dưới ánh lửa màu tím chiếu rọi, thần sắc của nàng an tĩnh, ôn nhu như vậy.
- Kỳ thật, nàng là một nữ nhân rất đẹp, rất tốt.
Long Vũ không khỏi hơi hơi than thở nhẹ. Nếu không là bởi vì quan hệ với Thi Nhân bên kia, lấy ánh mắt một người nam nhân mà nhìn, đổ lên Dao là một chuyện tình rất tốt, rất khoái trá.
- Ưm...
Trong ngủ say, dao chợt ưm một tiếng, thanh tỉnh lại.
- Bác gái, bác tỉnh rồi!
Thấy nàng tỉnh lại, Long Vũ vui sướng một hồi.
- Đây là nơi nào?
Dao sâu kín hỏi, gắng sức ngồi dậy.
- Vẫn là cái sơn động kia...
Long Vũ giải thích.
- A!
Dao lên tiếng, không có nói tiếp, cúi đầu, không biết nghĩ cái gì. Long Vũ chờ giây lát, thấy nàng không có nói thêm gì, liền thân thiết hỏi:
- Bác Dao, không sao chứ... Lúc trước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Đỡ ta...
Dao chìa một cánh tay ngọc ra, thanh âm uyển chuyển êm tai, so với trước kia cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Giờ phút này, đạo lực trong cơ thể nàng dưới sự trợ giúp của Long Vũ đã khôi phục bình thường, nhưng thân mình lại vẫn có chút suy yếu. Lúc trước vì đoạn tuyệt cổ hấp lực trong cơ thể Long Vũ kia, nàng liều mạng nhổ ra một nước miếng bản mạng tinh huyết nguyên khí, nên nàng tổn thất rất lớn.
Long Vũ theo bản năng duỗi tay ra, ngón tay chạm đến một đúng chỗ lộ ra làn da trắng mịn giống như ngọc, mơ hồ còn có hương thơm truyền đến, không khỏi rung động trong lòng.
Dao lấy hắn làm cây trụ, miễn cưỡng đứng dậy, bất ngờ là, mới được một nửa, nàng hơi hơi loạng choạng, chợt mất đi cân bằng, cả người nhào vào trong lòng nam tử, hai người nhất thời ngã nhào trên đất.
Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Last edited by Thiên Sương; 11-01-2013 at 12:02 AM.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thiên Sương
Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 21: Tiến hóa cuối cùng của Dao
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Thiên Mạc
Biên Tập: Thiên Sương
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Cẩn thận!
Lông mày Long Vũ vừa nhíu, vội vàng đem nữ nhân ôm lấy, để tránh cho nàng ngã nhào trên đất. Thân mình Dao đè lên hắn nằm trên mặt đất.
- Bác Dao, bác không sao chứ...
Long Vũ thân thiết hỏi.
Dao đang muốn nói chuyện, lại không nghĩ thân mình trống rỗng, lại hạ xuống, thân thể hai người vốn quấn cùng một chỗ, giờ phút này Dao lại cúi xuống, đó là mặt đối mặt.
- Tiểu Vũ!
Dao ưm một tiếng, hai mảnh môi mềm mại vươn qua, mang theo vài phần ấm áp, lại mang theo vài phần ướt át.
Một khắc này, bất kể là Dao hay Long Vũ, trong đầu của bọn họ nhất thời ầm ầm một tiếng, mất đi toàn bộ ý thức, chỉ cảm thấy cặp môi kia ngọt ngào, tốt đẹp như thế.
Long Vũ là người từng trải, đối với chuyện hôn môi cực kỳ thành thạo. Dao tuy rằng cấm dục đã lâu, nhưng kỹ thuật cũng không kém, nàng đem cái lưỡi thơm tho thăm dò vào trong miệng Long Vũ, khi thì dây dưa, đầu lưỡi vòng quanh, khi thì dọc theo nanh răng trơn bóng mà chạy, dục vọng to lớn nghênh đón trêu đùa nam nhân.
- Hình như có gì không đúng!
Long Vũ đột nhiên có chút nghi hoặc đối với trạng thái của Dao. Hắn phát hiện trong khoảnh khắc, Dao trở nên mê ly, thần trí có chút không rõ.
- Bác Dao, bác làm sao vậy?
Long Vũ buông miệng nữ nhân ra, lý trí hỏi một câu.
- Ưm!
Dao ngâm khẽ một tiếng. Ngay lúc Long Vũ không kịp phản ứng, hai cái cánh tay ngọc của nàng giống như thủy xà quấn lên cổ hắn.
Trên da thịt nữ nhân ấm mà non mịn, mơ hồ tản ra mùi thơm. Nàng thở dốc đứt quãng. Ngọn núi cao ngất không ngừng phập phồng...
- Bác Dao...
Long Vũ cảm giác dưới bụng truyền lên một ngọn lửa. Miệng hắn cũng thở hổn hển nặng nhọc. Ở dưới tình huống này, có nam nhân nào có thể cầm giữ được.
- Ta muốn...
Dao nhẹ giọng nỉ non.
Long Vũ thở hổn hển. Xoay người một cái, đem Dao áp dưới thân. Một bàn tay liền đưa đến sau lưng ngọc thể kia thoát ra xiêm y. Bàn tay to lập tức phủ lên trên kiều đồn của nữ nhân. Ấm áp trắng mịn. Thật sự là thiên hạ thượng hạng.
- Không đúng...
Một lát sau, Long Vũ đột nhiên cảm giác ngón tay mình đụng chạm đến một chút lông xù gì đó, như là lông chim các loại. Xuất phát từ tò mò, hắn ngồi thẳng lên nhìn nhìn.
Ai ya, phần đuôi Dao lại có thể biến hóa thành cái đuôi năm màu của Phượng Hoàng.
Đồng tử của Long Vũ phóng lớn gấp đôi, miệng kinh ngạc được nói không ra lời.
- Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Giờ này khắc này, dục vọng trong lòng Long Vũ đã muốn sút giảm vô ảnh vô tung.
Lập tức, hắn cơ hồ là theo bản năng cắn cắn đầu lưỡi, rất đau, không phải là nằm mộng. Nói như vậy, tình huống trước mắt hắn hẳn là đều là thực sự.
Vẻ mặt của Dao tựa hồ vẫn còn có chút không rõ ràng lắm, vẫn nằm ở trên mặt đất cạnh giường đá giãy dụa thân mình, bộ dáng nhìn qua hình như rất đói khát.
Mà hạ thân của nàng lại chậm rãi biến ảo, khi thì là thân thể người, khi thì là cái đuôi Phượng Hoàng. Trong lòng Long Vũ không khỏi đánh cái rùng mình, lui về sau mấy bước.
Loại tình huống trước mắt này, hắn hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ?
- Chủ nhân... Không có gì đáng ngại, tử hỏa của anh làm cho tu vi của nàng có thể đột phá bình cảnh, giờ phút này, Dao đã hoàn thành bước tiến hoá cuối cùng.
Biến mất đã lâu, La Lâm rốt cục lại xuất hiện. Nàng giải thích:
- Phượng tộc khi đạt tới hoàng cảnh tu vi, tất cả triệu chứng bệnh tật Phượng tộc sẽ hoàn toàn thoái hoá...
- A!
Nghe La Lâm giải thích như vậy, trái tim lơ lửng nửa ngày của Long Vũ cuối cùng chậm rãi ổn định lại.
- Vậy anh phải làm sao bây giờ?
Long Vũ hỏi:
- Anh làm như thế nào để trợ giúp bác Dao.
- Yên lặng theo dõi kỳ biến!
La Lâm nói:
- Mấy tin tức này là em đọc được từ Phượng Hoàng lệnh, tin tức còn lại, còn cần tiến thêm một bước phân tích.
Ngừng một chút, La Lâm tiếp tục nói:
- Chủ nhân, em nghĩ không bao lâu nữa, em sẽ có thể triệt để phá giải Phượng Hoàng lệnh.
- Ừ, tốt lắm.
Long Vũ khen ngợi một tiếng, lập tức nói:
- La Lâm. Vì sao anh cảm thấy em càng lúc càng giống con người. Hiện tại loại cảm giác này đã là càng ngày càng mãnh liệt. Đúng rồi, em có biết rõ ràng hay không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Không có!
La Lâm tựa hồ cũng không muốn phải trả lời Long Vũ.
- A!
Long Vũ nghĩ ngợi chút, rồi nói:
- Anh nghe nhiều người nói, em là một dạng sinh mạng thể... Không phải cái gọi là điện tử năng lượng. Có phải hay không, máy tính hình người có thể tiến hoá thành nhân loại.
- Không có!
La Lâm nghiêm túc nói:
- Không quản máy tính hình người có khoa học kỹ thuật cao đến trình độ nào, nó thủy chung đều là một đoạn trình tự, một cỗ năng lượng điện tử. Cái này là điều cơ bản nhất trong chuyện con người chế tạo ra máy tính và người máy.
- Vậy tình huống hiện tại của em, sao anh cảm thấy được hẳn là có chuyện biến dị gì đó có phải không?
Long Vũ hỏi:
- Em hiện tại có thể rời khỏi cơ thể của anh không?
Không biết tại sao, La Lâm càng ngày càng nhân tính hóa làm cho Long Vũ cảm nhận được một tia bất an.
Hắn cảm giác trong cơ thể có một kẻ nhìn lén mình.
- Chủ nhân, anh...
Trong giọng nói của La Lâm xen lẫn một tia lo lắng:
- Chẳng lẽ anh không phải là có ý định muốn...?
- Không phải!
Long Vũ cười nói:
- Ý của anh là, em có thể thử đi khỏi cơ thể anh, hưởng thụ cuộc sống tại thế giới bên ngoài. So sánh ra, thế giới bên ngoài vẫn tốt đẹp hơn...
- Ồ, để em thử một lần xem sao.
La Lâm nói:
- Chủ nhân, anh trước tiên hãy mau lên, em nghĩ em hẳn là lại bế quan, có một số việc, em nhất định phải làm.
...
...
Long Vũ nhớ kỹ lời La Lâm nói, yên lặng theo dõi kỳ biến. Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, biến hóa trên người Dao lúc này mới hoàn thành. Sau khi thanh tỉnh, Dao nhìn nhìn Long Vũ, nhẹ giọng hỏi:
- Tôi làm cho sợ cậu sao?
- Không có!
Long Vũ mỉm cười:
- Chúc mừng bác, tu vi của bác đã đột phá bình cảnh...
- Ừ!
Dao gật gật đầu, nói:
- Tôi muốn cảm tạ cậu, nếu như không có Tử Kim Thiên Viêm của cậu kích thích, nếu không tôi có muốn tu vi của tôi đột phá bình cảnh thì không cách nào đột phá. Đúng rồi, Tiểu Vũ, tối hôm qua cậu có thấy cái gì hay không... cái chuyện quỷ dị gì đó....
- Không có!
Long Vũ nói:
- Ngoài thân thể của bác đang không ngừng biến ảo ra, cũng không chuyện quái dị gì đó...
- Cậu đi chết đi!
(ND: Chết chưa, mỹ nữ người ta không quên mà mình lại dám quên!)
Dao giận dữ nói:
- Chuyện kia còn không tính là quỷ dị à... Tôi nói, quên trò hề của tôi trước đó đi. Tiểu Vũ, cậu thành toàn cho tôi, tôi tự nhiên cũng muốn thành toàn cho cậu. Đến đây đi, tôi muốn, để cho tôi dùng nguyên khí thuần chánh nhất của tôi tới giúp cậu tăng cường tu vi, cậu cũng sẽ trở thành hoàng cảnh của người tu đạo, trở lệnh chủ cường đại trong thiên địa...
- Bác Dao... Cháu...
Long Vũ tựa hồ sải bước.
- Không cần do dự nữa!
Dao đi lên, chủ động nhào vào lòng Long Vũ. Theo sau, ngọc thủ của nàng nhẹ nhàng điểm lên trán Long Vũ, sau đó, đôi môi anh đào của nàng hơi hơi mở ra, phun ra một ngụm sương khói màu hồng nhạt. Long Vũ theo bản năng hít vào, hương khí xông vào mũi. Ngay sau đó, hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, con ngươi nguyên bản trong suốt giờ phút này cũng trở nên đỏ bừng.
Nguyên lai, Dao lo lắng Long Vũ không buông xuôi, cố ý thi triển mê dược với hắn.
Dao được Long Vũ tương trợ, hoàn thành tiến hoá cuối cùng, đạt tới tâm nguyện nhiều năm qua. Hiện giờ, nàng muốn báo đáp Long Vũ. Hiến thân, không thể chậm một giây.
Ý thức Long Vũ của đã triệt để mê muội. Một tay ôm lấy Dao, hôn lầy miệng nàng, nhanh chóng mút vào. Trong đầu Dao “Ầm ầm" một tiếng, chỉ cảm thấy hồn phách nhẹ nhàng thoát khỏi thân thể, lại nằng nặng hạ xuống, một mảnh trời đất hoàn toàn xoay chuyển. Tuy rằng hành vi Long Vũ có chút thô bạo, nhưng trong mơ hồ, miệng nàng thậm chí có chút cảm giác tê dại giống như có dòng điện, nó lại càng dọc theo trên thân thể mềm mại không ngừng đi xuống, bám theo từng mãnh ửng đỏ.
Trong khoảnh khắc, thân thể Dao bị xâm phạm, hai mắt đã trở nên mê ly.
- Thi Nhân, vì Tiểu Vũ, mẹ không thể không... thực xin lỗi con!
Dao giống như có lẽ đã buông ra tâm tình, quyết định chủ ý.
Vào lúc này, dị biến lại độ phát sinh. đạo lực trong cơ thể Long Vũ dọc theo đầu lưỡi bắt đầu hướng vào trong cơ thể Dao chảy tới, dưới sự kích thích của cổ Tử Kim Thiên Viêm, lý trí của Dao cũng dần dần mất đi, ánh mắt của nàng bên trong cũng lộ ra sự dễ thương, cánh tay ngọc nguyên vẫn bản kháng cự lại càng bắt đầu quấn quít lấy đối phương, nhu nhược uyển chuyển trong tiếng rên rỉ, nàng cũng bắt đầu trở nên xúc động.
Lực lượng trong cơ thể hai người dọc theo đầu lưỡi không ngừng lưu chuyển, dần dần đã hình thành một cái tuần hoàn. Lại qua một lát, thân thể hai người dần dần dung hợp cùng một chỗ. Trong cơ thể Long Vũ luồn lên một cỗ Tử Kim Thiên Viêm nháy mắt đem quần áo hai người thiêu huỷ hầu như không còn.
Một tiếng rên rỉ kiều mỵ, vật cứng của Long Vũ đã muốn đấu đá lung tung đâm vào trong cơ thể nữ tử. Trong khoảnh khắc, lực lượng trong cơ thể hai người như là tìm được chỗ phát tiết lớn, hoà vào nhau không ngừng.
...
...
Buổi trưa, hai người làm mấy lần rồi mới ngủ thật say. Dao thỏa mãn ôm lấy cổ Long Vũ, thân mình co rúc ở trong ngực của hắn, nhắm mắt lại.
Đợi cho đến khi vầng trăng lên cao, bị gió lạnh thổi qua, Long Vũ từ từ tỉnh lại. Giương mắt lên nhìn, đã thấy toàn thân Dao co rúc ở trong lòng ngực của mình.
Mà bốn phía nơi nơi đều là dấu vết sau cuộc hoan ái.
Nhắm mắt lại, cẩn thận quay về tình cảnh lúc trước, Long Vũ rất nhanh liền ý thức được tình huống trước mắt. Hiển nhiên, hắn cùng Dao vừa hợp thể.
Dao chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt có chút hốt hoảng, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng phun ra vài:
- Tu vi của cậu dĩ nhiên đạt tới hoàng cảnh...
Long Vũ hơi ngẩn ra, thử vận khởi khí tức, quả nhiên phát hiện đạo lực trong cơ thể lại lên một cái cảnh giới mới. Lực lượng trong đan điền thập phần dồi dào. Hắn không khỏi mừng rỡ như điên.
Dao thì từ từ đứng dậy, lập tức rời đi, một lời cũng không nói thêm. Giờ phút này, nàng cảm thấy trống rỗng và tự trách vô cùng.
Vốn đang có chút đắc ý vênh váo, Long Vũ thấy thế, ngạc nhiên nói:
- Bác Dao, bác cảm thấy hối hận sao?
- Chúng ta không cần phải nói tiếp chuyện này nữa... Tiểu Vũ, nơi này là Lạc Anh hạp của Dục giới, là một địa phương an toàn. Mấy ngày nay, chúng ta ở trong này tu luyện, đem đạo lực mới ra đời trong cơ thể ổn định lại. Đợi cho cảnh giới mới của chúng ta ổn định, lúc đó mới rời đi. Thế nào?
Dao hỏi.
Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Last edited by Thiên Sương; 11-01-2013 at 12:04 AM.
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thiên Sương
Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 22: Cha là Tổ Vu?
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cường Thuần Khiết
Biên Tập: Thiên Sương
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Đúng vây.
Long Vũ nghiêm túc gật dầu, cũng không nhắc lại.
Mấy ngày kế tiếp, hai người bắt đầu ở lại núi tu luyện. Nhưng mà thời gian hai người ở chung đa phần là xấu hổ.
Long Vũ nghĩ thầm sự tình đều đã xảy ra, chẳng thà thản nhiên đối mặt. Hắn vài lần muốn cùng Dao nói gì đó, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng đều bị dọa cho cắp đít bỏ đi.
Cũng may, hai người đều rất bận rộn, cho nên cũng không có nhiều bận tâm.
Ban đầu, bởi vì tu vi tăng quá nhanh, hắn lo lắng có ảnh hưởng tiêu cực. Nhưng từ tình huống hiện tại, tu vi của hắn rất ổn định, làm cho những bất an trong lòng giảm đi rất nhiều.
Bởi vì hắn chăm chỉ tu luyện, sức chiến đấu của hắn dần dần lớn mạnh. Tuy tu vi của hắn chỉ tăng lên một cảnh giới, nhưng biến hóa bên trong lại không gì có thể so sánh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua một tháng. Nhưng bất kể là Dao hay Long Vũ đều đã ổn định tu vi trong cơ thể.
Thời gian buổi tối, hai người đều hẹn nhau sẽ rời khỏi chỗ này vào sáng hôm sau.
Sáng sớm, hai người rời khỏi sơn động, lập tức trở về tổng bộ Thiên Đường. Từ tin tức của Mã Ngọc, Thiên Tăng hòa thượng đã được Bồ Đề Kim Phật chữa trị. Nhưng mà Đại Thiên Thế Giới cùng Huyền Minh đã hiệp nghị, không hề nhúng tay vào tranh đấu giữa Vu Tộc cùng hậu duệ của Thượng Cổ Luyện Khí.
- Xem ra chúng ta đã mất đi một phần lực lượng...
Long Vũ cảm thấy việc này có chút đáng tiếc.
- ……
Mã Chính Phong giễu cợt nói:
- Tên Na Ta hòa thượng đầu đường xó chợ của Đại Thế Giới, hoàn toàn không muốn cùng Vu Tộc động thủ. Chỉ vì nghĩ cách cứu Thiên hòa thượng, lại phải thương nghị với Vu Tộc. Rõ ràng chính là bọn họ cố ý. Tiểu Vũ, đệ không biết, trong năm Phương Thiên, cái tên Na Ta luôn mồm niệm A Di Đà Phật là tên hèn hạ nhất.
- Ra vậy.
Long Vũ thản nhiên nói:
- Đệ đồng ý với quan điểm của huynh. Từ trước tới nay Đại Thiên Thế Giới đều tự cho mình là chính nghĩa. Nhưng khi ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, bọn họ liền làm con rùa rụt đầu. Hoặc là tìm kiếm cái lý do rách nát, lấy cớ rút lui.
Cho tới nay, kỳ thật Long Vũ thấy Thiên Tăng hòa thượng đối nhân xử thế cũng không tệ. Hiện giờ thấy bọn họ có hành động như vậy, hắn cảm giác lão già Na Ta hòa thượng có chút đáng giận.
- Quên đi, việc này chúng ta cũng không xen vào. Vu Tộc cung hậu duệ của Luyện Khí chiến đấu cũng không phải là việc chúng ta gánh vác. Mã đại ca, gần đây có thấy tin tức cha mẹ cùng chú của đệ.
Mã Chính Phong vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, huynh định nói cho đệ chuyện này. Cha mẹ của đệ chưa có tin tức, nhưng chú của đệ chúng ta đã tìm được. Hắc hắc, kỳ thực chính là hắn ta tự vác mặt tới. Chúng ta đã an bài cho hắn một chức vụ tại Thiên Đường. Huynh hiện tại dẫn đệ đi gặp hắn ta…
- Tốt, tốt…
Long Vũ có chút kích động:
- Vâng. Hiện tại huynh mang đệ tới đó. Bác Dao, bác đi cùng cháu chứ?
- Chính cậu đi đi, tôi muốn đi tìm Thi Nhân nói chuyện.
Kỳ thực từ lúc Dao mới tiến vào Thiên Đường, cũng đã cảm ứng được khí tức của con gái Thi Nhân. Hiện giờ nàng đã xác thực Long Vũ nói thật, tránh né cũng vô dụng. Tốt nhất là phải tìm con gái nói chuyện.
- Vâng, vậy cô đi đi, sau này tôi sẽ tìm cô.
Long Vũ nói.
…………………………….
…………………………….
Đợi cho Long Vũ đi khỏi, Thi Nhân, Thi Ý liền xuất hiện trước mặt Dao. Sắc mặt Thi Nhân có chút khó coi. Còn Thi Ý mang vẻ mặt mỉm cười thản nhiên. Tuy rằng Thi Nhân không nói gì, nhưng cùng là một người phụ nữ, Thi Ý tất nhiên nhận ra hai mẹ con dường như có chút mâu thuẫn.
- Hai người cứ nói chuyện, tôi sẽ rời đi.
Mấy ngày này, Thi Nhân, Thi Ý ở cùng với nhau, liền giống như hai chị em. Đi vài bước, nàng đột nhiên quay đầu lại:
- Không biết là chuyện gì, nhưng hai người cũng đừng có to tiếng với nhau. Kỳ thật trên thế giới này, cái quý trọng nhất là thân tình.
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Thi Nhân bước lên phía trước.
Dao cũng lập tức bước theo. Hai người đi đến một ngọn núi phía Đông tổng bộ Thiên Đường. Đứng trên đỉnh núi, Thi Nhân ngẩng đầu nhìn giữa không trung, tự nói một mình:
- Con nên làm cái gì bây giờ?
- Con cũng biết?
Dao thở dài nói:
- Mẹ cũng vì muốn tốt cho Tiểu Vũ. Mẹ nghĩ con nên hiểu cho mẹ.
- Mẹ. Chúc mừng!
Thi Nhân thản nhiên nói:
- Mẹ rốt cuộc đã đột phá tu vi bình cảnh, thành công tiến vào tu vi Hoàng Cảnh. Là thân làm con, tự đáy lòng con chúc mừng mẹ.
- Cám ơn!
Dao nhẹ giọng nói:
- Thi Nhân, con nên biết, tu vi của Long Vũ cũng tiến nhập Hoàng Cảnh. Cả hai cùng giúp đỡ nhau.
- Con biết, nhưng hai người đều là người thân của con…
Giọng nói của Thi Nhân có chút phẫn nộ:
- Mẹ là mẹ của con, mà anh ấy là người đàn ông của con. Đây chính là sự thật. Nhưng hai người lại làm như vậy. Mẹ nói cho con biết, con phải làm cái gì bây giờ?
- Lúc ấy mẹ không còn lựa chọn nào khác.
Dao nói.
Thi Nhân sững sờ.
Đôi mắt nhìn sang mẹ mình nói:
- Mẹ có ý gì? Chẳng lẽ là do Long Vũ mạnh mẽ làm tới? Mẹ nói cho con, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Mẹ cùng Tiểu Vũ từ Phượng Sào đi tìm con, nửa đường bị Huyền Minh chặn đứng, Tiểu Vũ trọng thương. Sau đó mẹ mang cậu ta chạy trốn, rồi giúp cậu ta chữa thương. Lúc ấy thương thế cậu ta rất nặng, cho nên mẹ chỉ có thể dùng bổn mạng nguyên khí. Ai biết được con cùng Phượng nha đầu đều đã cho hắn máu của Phượng tộc, cho nên đạo lực của mẹ không thể khống chế, bị hắn điên cuồng hút lấy. Dường như một nửa đạo lực bị Long Vũ hút đi. Sau đó mẹ kịp thời ngăn lại, nhưng cũng lập tức hôn mê…
Nói tới đây, Dao thản nhiên nói:
- Sau đó Long Vũ dùng Tử Kim Thiên Viêm kích hoạt đạo lực trong cơ thể của mẹ… Chuyện tiếp theo, hẳn là con đã biết….
- Đây chỉ là cái cớ!
Thi Nhân cười lạnh một tiếng:
- Mẹ, nói thật cho con. Nếu như không có chuyện này, thì mẹ cũng vẫn vừa lòng Tiểu Vũ đúng không?
- Không phải như vậy.
Dao nói:
- Lúc bắt đầu, đây chỉ là một giao dịch. Hiện giờ giao dịch đã xong, mẹ cùng cậu ta không có bất kỳ liên quan nào. Chuyện của mẹ sẽ không liên quan gì đến quan hệ giữa các con.
- Nhưng sự việc cũng đã xảy ra.
Thi Nhân châm chọc:
- Hai ngườidù sao cũng đã hợp thể, hơn nữa lực lượng cũng hòa vào nhau. Con không thể tưởng tượng được khi con cùng Tiểu Vũ ngủ cùng một chỗ, trong lòng sẽ có cảm thụ như thế nào. Mẹ của con, mẹ quá ích kỷ.
- Mẹ ích kỷ?
Dao hừ nói:
- Miệng con nói mẹ ích kỷ, vậy con không ích kỷ? Thi Nhân, con gái của mẹ, chẳng lẽ con không vì mẹ của con suy nghĩ một chút. Mấy năm nay mẹ đã phải chịu đựng những gì? Con cũng là phụ nữ, khổ sở trong lòng mẹ, con có biết hay không? Ban đầu, mẹ chỉ một lòng tranh giành quyền lợi, nhưng con cùng Tiểu Vũ ngăn cảnh mẹ, khuyên giải mẹ. Con người khi còn sống cũng phải có quyền theo đuổi tình yêu chứ?
Nói tới đây, nàng giải thích:
- Thi Nhân, đừng quên, mẹ và con đều không phải nhân loại. Lễ nghĩa liêm sỉ, luân lý đạo đức chẳng qua chỉ là tiêu chuẩn của nhân loại. Chúng ta tuy rằng tu luyện hóa hình, nhưng chúng ta vẫn là Phượng tộc. Lúc trước tình huống xảy ra ở Phượng tộc con cũng nói với mẹ như vậy. Nhưng tại sao xảy ra chuyện này con lại canh cánh trong lòng?
- Mẹ. Con nghĩ mẹ không muốn đang dây dưa vấn đề. Con chỉ hỏi mẹ, sau này mẹ muốn xử lý quan hệ giữa mẹ cùng Tiểu Vũ thế nào?
Thi Nhân hỏi.
- Mẹ hiểu.
Dao thản nhiên nói:
- Ban đầu chỉ là một hồi giao dịch, mẹ đã nghĩ nó sẽ kết thúc, nhưng không ngờ việc này chỉ là một bắt đầu. Thi Nhân, tha thứ cho mẹ. Mẹ không thể đảm bảo, bởi vì mẹ phát hiện, mẹ đã không thể khống chế lòng.
- Con hận mẹ.
Lưu lại một câu. Thi Nhân liền xoay người rời đi.
- Thi Nhân.
Dao gọi một tiếng, nhưng Thi Nhân cũng không dừng bước. Dao cũng không có đuổi theo, nói chung hai mẹ con lúc này cũng không dễ chịu.
Có lẽ, chỉ có Long Vũ mới có thể điều tiết được quan hệ giữa hai mẹ con nàng.
……………………………..
……………………………..
Trong lúc hai mẹ con Dao không mấy vui vẻ, hai chú cháu Long Vũ vui vẻ ôm chặt lấy nhau. Long Thiên Trạch vui mừng than:
- Tiểu Vũ. Cháu thực sự càng ngày càng có tiền đồ. Chú thực nằm mơ cũng không nghĩ rằng, cháu lại có thể đạt tới tu vi Hoàng Cảnh, đứng trên đỉnh phong của thế giới này. Nếu đại ca biết được tình huống hiện tại của cháu, đại ca sẽ rất vui…
- Chú… Kỳ thực tu vi của cháu cũng không tính là cái gì. Trên Hoàng Cảnh có Tiên Cảnh, trên Tiên Cảnh có Hữu Thiên Ngoại Thiên.
Long Vũ nghiêm mặt nói:
- Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cháu còn phải tiếp tục cố gắng. Đúng rồi, chú, từ nay về sau cũng cũng không cần vất vả một mình ra ngoài. Việc tìm kiếm cha mẹ, cháu sẽ xử lý.
- Được.
Long Thiên Trạch nhìn xung quanh một chút, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Vũ, chú nghe nói dị năng giả chúng ta có huyết mạch Vu Tộc, tương lai sẽ biến thành Vu, có thật như vậy không?
- Đúng vậy.
Long Vũ cũng không giấu diếm, nghiêm túc nói:
- Chú, chính xác là như vậy. Nhưng mà chú yên tâm, trong tình huống bình thường, huyết mạch Đại Vu sẽ không thức tỉnh. Trừ khi là bị Tổ Vu làm cho thức tỉnh, hoặc là bản thân có Vu chủng trong người.
- Thì ra là như vậy.
Long Thiên Trạch thở dài một hơi, lập tức lo lắng nói:
- Tiểu Vũ, kỳ thật khoảng thời gian trước, chú có gặp một Đại Vu, có lẽ là Tổ Vu… Bộ dạng của hắn… Bộ dạng của hắn…
Long Vũ dường như minh bạch điều gì, vội vàng hỏi:
- Chú, ý chú hoài nghi cha cháu biến thành Vu Tộc? Huyết mạch Đại Vu trong cơ thể thức tỉnh rồi?
- Chú cũng không dám chắc có phải là đại ca hay không. Chúng ta giằng co một hồi trên không trung. Quanh thân hắn có một cỗ hắc khí vây quanh, chú không có biện pháp nhìn rõ ràng. Nhưng chú cảm giác ánh mắt ấy có chút giống, hơn nữa trong lòng chú có cảm giác mãnh liệt…
Long Thiên Trạch nói.
Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thiên Sương
Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 23: Linh hồn của cha Long Vũ (1)
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Master Thief
Biên Tập: Thiên Sương
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Vừa nghe lời này nói ra, Long Vũ nhất thời biến sắc. Hắn tận lực đè nén tâm tình của mình lại:
- Chú, chú hãy nghĩ lại cẩn thận tình huống lúc đó xem… Và địa phương đó là ở chổ nào?
- Trước cửa Hắc Thủy Thành...
Long Thiên Trạch nói:
- Lúc ấy chú thấy từ trên người hắn sát khí tỏa ra ngùn ngụt, chú nghi ngờ nếu chú bước lên, hắn có làm gỏi chú hay không! Chú và hắn chênh lệch quá lớn. Bất quá nghĩ lại, chú thử kêu một tiếng Đại ca, sát khí của hắn lúc đó liền triệt tiêu. Nhưng ai dè sau một lát sát khí lại tăng bạo, chú cảm thấy lúc ấy không ổn, liền nhanh chân chạy trốn...
- Tiểu Vũ, chuyện này chú chưa hề nói cho ai biết...
Long Thiên Trạch nghiêm túc nói:
- Từ tình huống ấy chú có thể đoán ra, trong cơ thể cha cháu có lẽ có vu chủng, mà vu chủng đã muốn phát tác, chẳng qua không thể hoàn toàn kiểm soát cha cháu.
- Không xong!
Long Vũ cau mày nói:
- Nếu sự thật như chú nói, vậy thì thật sự phiền toái rồi, Hắc Minh chính là vết xe đổ.
- Cho nên, chúng ta trước hết phải tìm cho được cha cháu.
Long Thiên Trạch trầm giọng nói:
- Chúng ta nhất quyết phải ngăn chặn Vu Tổ cắn nuốt linh hồn Đại Ca.
- Đúng vậy!
- Chú, chuyện này cứ giao cho con xử lý, mấy ngày nay chú cứ ở lại Thiên Đường chờ tin tức, nếu có kết quả con sẽ thông báo cho chú ngay.
- Tiểu Vũ, con tính làm gì, chuyện này không thể chậm trễ?
Long Thiên Trạch lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi, con có bằng hữu là Tổ Vu, tin rằng nàng có thể tìm ra được khí tức của Tổ Vu khác.
Ý tứ của Long Vũ của là mau chóng liên hệ với Đường Hương Hương, nhờ nàng tìm kiếm sự thật về cha mình.
Đương nhiên trong lòng cũng không yên tĩnh.
Nói đi nói lại, nếu tìm được rồi, hắn phải làm sao cứu cha hắn. Giờ phút này lòng hắn cũng rối bời.
Hắn hiện tại chính là cầu nguyện. Hy vọng chuyện đó chỉ là một cái hiểu lầm.
…
…
Sự tình phát triển cũng không hề giống với Long Vũ cùng Long Thiên Trạch dự liệu. Ngay tại Long Vũ còn không có liên lạc với Đường Hương Hương. Hắn tình cờ gặp mặt cha mình.
Đúng vậy, hắn đã trở thành Tổ Vu.
Toàn thân hắn tỏa ra khí tức vu tộc đã chứng minh rõ thân phận của hắn.
- Ta biết ngươi đang tìm ta?
Người kia trên đường gặp được Long Vũ liền dẫn tới phía sau núi, gặp mặt câu nói đầu tiên là như thế. Rất hiển nhiên, hắn đến vì Long Vũ.
- Ngươi là ai? Làm sao biết ta đang tìm ngươi?
Long Vũ sắc mặt âm trầm, ánh mắt híp lại cố gắng nhìn chân mục của người đối diện, hy vọng từ hắc khí lượn lờn có thể thấy được khuôn mặt hắn. Bất quá nhìn thế nào cũng không thấy rỏ bộ mặt của người kia.
- Ngươi có thể gọi ta là Hình Thiên...
Người kia thản nhiên nói.
- Hình Thiên?
Long Vũ nhất thời buồn bực. Nếu như là nói với hắn đó là tục danh Tổ Vu khác hắn còn cảm thấy xa lạ. Nhưng mà tên Hình Thiên thì không xa lạ gì. Hình Thiên tên này nếu xuất hiện ở Địa Cầu, đa phần là ma đầu hoặc chính nghĩa xuất thế.
Bất quá, thân phận của người này chính là một trong mười hai Tổ Vu. Cùng với hắn còn có một Khoa Phụ nữa.
Long Vũ suy nghĩ, cũng không biết cái kia Khoa Phụ có thể hay không xuất hiện?
Nếu mà hắn biết được, căn cứ theo tính tình nghịch ngợm của hắn thì hắn sẽ hỏi một câu, ngươi thực sự đuổi theo mặt trời sao?
- Ngươi là Hình Thiên, hóa ra ngươi là Hình Thiên...
Long Vũ cảm thấy người này khả năng là cha mình không lớn lắm. Phụ thân là Hỏa Hệ dị năng, nếu huyết mạch vu tộc thức tỉnh, cũng phải là Chúc Dung mới đúng.
Nghĩ đến đây, hắn lạnh giọng hỏi:
- Ngươi tìm ta làm gì? Là Ba Độ phái ngươi tới?
- Vu Thần Ba Độ?
Hình Thiên cười, nói:
- Không ngờ ngươi cũng biết đến hắn, bất quá không phải, ta còn chưa có dịp gặp qua vị hiền giả này... Ta tới tìm ngươi, bởi vì ta biết ngươi sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến ta. Bởi vì trên người ta có thứ mà ngươi muốn.
- Thứ mà ta muốn?
Long Vũ có chút nghi hoặc.
- Đúng vậy!
Hình Thiên cười nói:
- Trên người của ta chính xác có thứ mà ngươi cần... Điểm này ta rất rõ ràng.
- Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Có rắm thì phóng đi.
Long Vũ quát hỏi.
- Ha ha!
Hình Thiên cười lớn một tiếng, nói:
- Tất cả mọi người đều là thông minh, ta cũng không gạt ngươi, linh hồn của cha ngươi, ta có.
Vừa nghe lời này, Long Vũ nhất thời đã hiểu ra, trong cơ thể cha mình quả thật tồn tại vu chủng. Chú mình cảm giác là đúng vậy, hắn thật sự là cha mình.
Nhưng mà hiện giờ là Tổ Vu Hình Thiên.
- Hình Thiên, ngươi đã làm gì cha ta?
Long Vũ sắc mặt âm trầm, con ngươi lạnh lùng tràn đầy sát khí nhìn Hình Thiên:
- Nếu ngươi giết cha của ta, ta muốn các ngươi cả Vu tộc chôn cùng. Ta nói được thì làm được...
- Ha ha, đừng nóng!
Hình Thiên hứng thú nhìn Long Vũ nói:
- Ngươi rất giống ta lúc còn trẻ, có nhiệt huyết. Bất quá ngươi so với ta lúc đó mạnh hơn. Được rồi, ta cũng không nói nhảm nữa, ta hôm nay tới đây, chính là muốn giải quyết chuyện này. Ngươi yên tâm, Hình Thiên ta từ trước đến nay là một người luôn giữ lời hứa, thân thể của phụ thân ngươi chứa chấp ta, ta tự nhiên sẽ không cắn nuốt hắn, huống hồ, ta cũng không muốn đắc tội ngươi. Ta sẽ trả linh hồn cha ngươi lại cho ngươi. Với một điều kiện. Ngươi phải cùng với ta chiến một hồi, không quản thắng bại thế nào, ta đều trả lại linh hồn cha ngươi…
- Ngươi tìm đến ta, chính là vì muốn đánh nhau?
Long Vũ hỏi.
- Chuẩn không cần chỉnh!
Hình Thiên cười nói:
- Ta Hình Thiên cả đời đều chiến đấu, hiện tại bây giờ không giống như thượng cổ, muốn tìm một đối thủ xứng đáng rất là khó khăn. Thế nào, tới luôn đi.
- Chiến với ta một hồi, chờ đánh nhau xong, ta liền trả linh hồn cha ngươi. Lấy tu vi của ngươi, nếu muốn trọng tu thân thể cho cha ngươi, hẳn không phải khó chứ…
- Ta không thể!
Long Vũ giọng nói có chút lo lắng.
- Ha ha!
Hình Thiên cười nói:
- Bên cạnh ngươi không phải còn có Hậu Thổ sao? Năm đó nàng cùng Nữ Oa giao hảo, hơn nữa nàng còn có Cửu Thiên Tức Nhưỡng, trùng tố thân thể của cha ngươi là việc rất dễ dàng.
- Đa tạ!
Long Vũ nghiêm nghị nói:
- Thế thì chờ cái rắm gì nữa, chiến nào...
- Đến đây đi, nếu muốn lấy lại linh hồn cha ngươi, lấy hết sức bình sinh bú mẹ, đánh một trận thống khoái nào...
Theo một tiếng gầm lên, Hình Thiên giơ trong tay thanh chiến phủ lừng danh đỏ như máu, hung hăng chém tới. Nhất thời một cỗ đỏ như máu cương khí, xen kẻ theo tiếng thét, hướng tới Long Vũ quét đi.
Long Vũ không dám coi thường, hai tay nắm chặt kiếm, thúc dục Tử Kim Thiên Viêm trong cơ thể, chém ra đạo hỏa long nghênh đón thế chiến phủ.
- Keng…
Hai cỗ lực lượng trong nháy mắ mạnh mẽ va chạm vào nhau, làm vang lên một tiếng nổ mạnh, kình khí bắn ra bốn phía, ầm ầm không ngừng, bốn phía rừng cây, nuối non, động vật, chim thú tất cả đều gặp tai ương.
Long Vũ ánh mắt lạnh lùng, chiêu thứ nhất va chạm, khiến cho hắn đối với người này hiểu biết chút ít.
Hắn là một cái siêu cấp cao thủ.
Hình Thiên nhìn thấy Long vũ, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, nhẹ giọng nói:
- Không tồi, một kiếm của ngươi khi phóng ra hỏa long, đã có được 5 phần bổn sự của Chúc Dung. Ta thật sự tò mò, Chúc Dung có hay không là vu chủng trong cơ thể ngươi.
- Tiếp nào!
Nói xong, thân thể Hình Thiên tràn ra một luồn hắc khí, bay nhanh xoay tròn lấy. Khí thế quanh thân hắn, trong khoảnh khắc tăng bạo.
Long Vũ cười ngạo nghễ nói:
- Không sai, đây mới là phong cách của Chiến Thần Hình Thiên...
Vừa dứt lời, Long Vũ kiếm trong tay run lên, một đạo Thiên Long phi thẳng về phía chân trời, tầng tầng kiếm khí trong nháy mắt tụ thành một đạo kiếm khí trảm về phía trước.
Hình Thiên mắt thấy kiếm thế bổ tới cũng không dám coi thường, nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức màu đen quanh thân thể trong nháy mắt bạo phát, lập tức bao phủ cả người hắn.
Đồng thời, tay hắn nắm Hình Thiên chiến phủ, hung hăng chém tới. Cương khí đỏ như máu phóng ra, biến thành một cái đầu lâu thật lớn, đầu khô lâu há mồm cạp tới, hình dạng thập phần khủng bố, khiến cho người ta sợ hãi, càng không ngừng phun ra nuốt vào hơi thở âm lãnh. Rất nhanh, bốn phía xung quanh lập tức trở nên âm trầm vô cùng.
Long Vũ hơi kinh hãi, không nghĩ tới Hình Thiên chiến phủ còn có âm linh.
- Oành!
Theo một tiếng nổ vang lên, kiếm quang cùng với đầu khô lâu trong Hình Thiên chiến va chạm, khí thế dường như muốn hủy thiên diệt địa, nháy mắt hủy diệt hết thảy.
Giữa không trung, hai cổ lực lượng lúc ẩn lúc hiện, không ngừng va chạm, chậm rãi hòa tan.
Vừa đánh xong, Hình Thiên cùng Long Vũ đều tự lui về phía sau vài bước, thân hình trôi nổi tại không trung, liếc nhìn đối phương.
Lần này va chạm, hiển nhiên là lực lượng ngang nhau.
Hình Thiên vẻ mặt nhìn Long Vũ, trong ánh mắt mang theo mấy phần khen ngợi:
- Ha ha, thống khoái, ngươi quả là một đối thủ không tệ. Bất quá ngươi chưa hoàn toàn nắm giữ tu vi của mình, cho nên, ngươi không phải đối thủ của ta.
Hình Thiên là một trong mười hai Tổ Vu có sức chiến đấu cực mạnh, cho nên lời của hắn một chút cũng không cuồng vọng.
Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thiên Sương