Hoành sơn là một môn phái ẩn thế mấy ngàn năm. Trong khoảng thời gian đó cũng đã thu nạp được vô số đệ tử, chia ra các tòa núi xung quanh, lấy chủ phong làm đầu.
Hôm nay, số lượng tiên thiên cường giả tụ tập tại Hoành Sơn có tới mười vị. Chỉ tính riêng nhân số cũng không hề kém đại sư đường của Khai Vanh quốc.
Nhưng cho dù có nhiều tiên thiên cường giả như vậy, mọi người vẫn hết sức hồi hộp. Đối mặt với bộ tộc Đồ Đằng, cho dù là ai cũng không dám tự tin hoàn toàn.
Tiên thiên cường giả đã vậy, chưa nói đến đám đệ tử lại càng lo lắng hơn. Có điều, là đệ tử Hoành Sơn, đây cũng chính là nhà của họ. Cho dù thế nào thì họ cũng không thể lùi bước.
Có một con đường rất lớn dẫn lên Hoành Sơn. Cũng chỉ đi theo con đường này mới có thể lên được năm đỉnh núi cao nhất một cách dễ dàng.
Bình thường ở đây chỉ cắt có hai người canh gác, nhưng trong khoảng thời gian này, luôn có tới mười người. Trong số đó còn có cả một cao thủ hậu thiên đạt tới thập tầng.
Thời điểm này, những người được cắt canh gác tại đây vô cùng nghiêm túc, không hề lười biếng. Bất kỳ ai cũng đều hết sức tập trung, chỉ cần có chút gì đó lay động cũng đủ để cho họ chú ý.
Một bầu không khí khẩn trương theo thời gian cùng với việc gia tăng số lượng tiên thiên cường giả mà tăng thêm.
Trong trường hợp này, bất kỳ ai cũng không thể làm cho bầu không khí dịu bớt.
Đột nhiên, một người đang gác trong đình cao giọng quát:
- Có người tới.
Thanh âm khẩn trương của hắn làm cho cả mười người đứng đó đều nháo nhác.
Người phụ trách ở đây chính là đệ tử Phong Hỏa phong, Liễu Thành Dương. Hắn nghiêm mặt, nói:
- Kêu cái gì?
Người đệ tử phụ trách quan sát, nhanh chóng trả lời:
- Sư thúc! Có hơn trăm người đang tới. Bọn họ chính là người của bộ tộc Đồ Đằng.
Mấy tháng trước hầu như chẳng có ai biết đến lai lịch của bộ tộc Đồ Đằng. Cũng bởi hơn trăm năm qua. bọn họ chưa vượt qua Sinh Tử giới tiến vào vùng Tây Bắc.
Thực lực mạnh mẽ của bọn họ, trừ một số ít người ra, còn lại đa số ít có người biết.
Cho dù là Hạ Nhất Minh bước vào tiên thiên cường giả, nếu không phải bị dính vào chuyện này thì hắn cũng chẳng biết tới.
Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, đặc biệt từ sau khi Y Thủy Bào lén tiến nhập vào Hoành Sơn, lịch sử của bộ tộc Đồ Đằng đã được rất nhiều người biết đến. Hơn nữa, cái tên đó cũng được nhắc đi nhắc lại trên Hoành Sơn.
Sau khi nghe thấy lời nói của tên đệ tử, Liễu Thành Dương biến sắc. Hắn đi nhanh tới vị trí chuyên dùng để quan sát. Ánh mắt hắn vừa nhìn ra một chút liền hiện lên một sự hung dữ.
Quả nhiên, dưới chân núi có tới hơn trăm người rất đặc biệt. Trên mặt mỗi người đều được vẽ nhiều loại hoa văn. Phong tục này ở vùng Tây Bắc không ở đâu có. Chỉ những người đến từ bộ tộc Đồ Đằng mới có thói quen như vậy.
Hắn vung tay lên, chẳng hề nghĩ ngợi nói:
- Báo hiệu.
Một tiếng kèn dài từ trong đình vọng ra. Tiếng kèn chia thành ba dài, hai ngắn theo một âm tiết đặc trưng để truyền báo tin tức.
Ngay khi tiếng kèn vừa mới dứt, từ trên núi cũng vang lên tiếng kèn. Sau khi tiếng kèn đó vừa dứt, mọi người liền nhìn thấy có vài thân ảnh đang lao nhanh tới.
Liễu Thành Dương thở phào một cái. Nếu các trưởng lão đã tới, hắn cũng cảm thấy yên tâm.
Trong chốc lát, tính cả Hạ Nhất Minh, tất cả mười vị tiên thiên cường giả đều đi tới cái đình dùng để tiếp khách. Cùng lúc đó đám tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng cũng đã gần đến nơi.
Nhãn lực của đám người Hạ Nhất Minh hơn xa Liễu Thành Dương. Bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phát hiện ra. Sắc mặt mọi người dần trở nên nghiêm trọng. Thực lực của đối phương đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mỗi người.
Trên Hoành Sơn, xuất hiện mười vị tiên thiên cường giả đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Nhưng đối phương trước mặt cũng đã có tới mười người đạt tới tiên thiên cảnh giới.
Hạ Nhất Minh nhìn quanh. Hai tai của hắn hơi rung động như phát hiện ra chuyện gì đó. Không chỉ có hắn mà ngay cả lỗ tai của Thủy Huyễn Cận cũng run run.
Chẳng có người nào chú ý tới chuyện lỗ tai của Thủy Huyễn Cận lúc này đã thu nhỏ lại như của người bình thường. Đây là hiện tượng sau khi kỳ công Thuận Phong nhĩ đạt tới đại thành. Chỉ có điều, bên cạnh Hạ Nhất Minh nên chẳng có người nào chú ý tới lão.
Dược đạo nhân hỏi nhỏ:
- Hạ trưởng lão! Ngươi phát hiện ra chuyện gì?
Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Ta nghe được thanh âm gì đó hơi khác, nhưng không chắc chắn lắm. - Mặt hắn nghiêm túc nói:
- Nếu ta không nhầm thì đằng sau những người này vẫn còn có lực lượng khác nữa.
Cả đám tiên thiên cường giả liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hơi kinh hãi. Những chuyện đã tới trước mắt cũng chẳng còn gì nữa mà sợ.
Lần này, bộ tộc Đồ Đằng lên núi có cả trăm người. Tất cả bọn họ dừng lại ở bên ngoài đình. Có mười người bước lên phía trước. Nét vẽ trên mặt mỗi người đều khác nhau, bao gồm cả nam và nữ.
Tất cả đều mặc một loại trang phục kỳ dị. Những người phía sau đều vô cùng cung kính với bọn họ.
Hạ Nhất Minh cười ha hả nói:
- Y Thủy Bào! Không ngờ ngươi mới đi đã quay lại. Thật đáng tiếc, Hoành Sơn lại không chào đón loại khách như ngươi.
Hai mắt Y Thủy Bào lóe lên tinh quang, lạnh nhạt nói:
- Không cần phải nói nhiều. Linh lang của chúng ta đâu?
- Linh lang? - Nụ cười trên mặt Hạ Nhất Minh hoàn toàn biến mất, nói:
- Nếu như ngươi nói tới con hắc lang ăn thịt đệ tử Hoành Sơn chúng ta thì ta báo cho ngươi biết nó đã bị lột da rút gân rồi.
Mười vị sứ giả Đồ Đằng đều biến sắc. Khí thế mạnh mẽ trên người họ phát ra xung quanh. Điều khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi chính là khí thế của mười người có xu thế dung hợp lại với nhau.
Tây Bắc có rất nhiều tiên thiên cường giả. Ngoại trừ cùng một môn phái hay có giao tình thân thiết với nhau ra thì những người còn lại sẽ chẳng bao giờ để cho khí thế của mình dung hợp với người khác. Việc này không chỉ liên quan tới sự tin tưởng lẫn nhau mà còn dính tới cả công pháp tương sinh tương khắc.
Vì thế, sau khi cảm nhận khí thế của mười người từ từ dung hợp lại với nhau, tất cả mọi người đều biến sắc. Mấy tiên thiên của các môn phái truyền thừa nhiều năm chợt nhớ tới trong cổ thư miêu tả đối với bộ tộc Đồ Đằng. Trong quần ẩu, sứ giả Đồ Đằng có phương pháp riêng. Bọn họ có thể tập hợp sức mạnh từng người để gia tăng thực lực.
Từ Trình Trường vẻ mặt chẳng có gì thay đổi, nhưng thanh âm của hắn đột nhiên vọng tới tai mọi người:
- Các vị cẩn thận! Sứ giả Đồ Đằng càng đông thì uy lực của họ càng lớn. Chúng ta không thể quần ẩu với họ được. Tất cả phải nghĩ biện pháp đơn đấu. Cố gắng chọn một vị trí nào đó nhỏ hẹp, không để bọn họ vây khốn.
Dược đạo nhân không nói lời nào, xoay người nói nhỏ hai câu với Liễu Thành Dương.
Liễu Thành Dương mặc dù là đệ tử của Liên Ý nhưng lúc này đối với mệnh lệnh của tiên thiên cường giả, hắn chẳng hề dám phản kháng.
Ngay lập tức, hắn xoay người, vung tay lên. Mười tên đệ tử theo hắn nhanh chóng rời đi. Nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng. Đối với mấy tên đệ tử đó, chưa nói tới bộ tộc Đồ Đằng mà ngay cả những nhân vật như Thành Phó cũng chẳng thèm quan tâm.
Hai mắt Y Thủy Bào lóe ra hung quang, nói:
- Ngươi dám giết chết linh lang vĩ đại? Các ngươi sẽ chết không được yên đâu...
Hạ Nhất Minh cười to nói:
- Linh lang của các ngươi có thể ăn thịt người thì con người vốn là vạn vật chi linh tại sao lại không thể ăn linh lang?
Miệng thì nói chuyện nhưng đôi tai của hắn đang lay động với tần suất rất cao. Sau khi kỳ công Thuận Phong nhĩ được vận dụng, trong vòng vài dặm bất cứ tiếng động nào cũng không thể giấu nổi hắn.
Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên bởi nghe thấy một thanh âm rất nhỏ. Hắn dồn chân khí vào đôi chân, hét lớn một tiếng:
- Ra đây cho ta.
Cùng với tiếng hét, hai chân hắn bắt đầu di động. Một chân trụ vững trên mặt đất như một cây cổ thụ vững chãi. Còn một chân đá ra nhanh như chớp.
Trên sơn đạo có rất nhiều đá vụn, có cả những hòn ta bằng nắm tay. Một cước của Hạ Nhất Minh trúng vào một hòn đá. Nháy mắt, hòn đá bay lên như một tia chớp bay về phía sau mười người của bộ tộc Đồ Đằng.
Hạ Nhất Minh bất ngờ ra chiêu với một tốc độ rất nhanh. Chẳng ai lại nghĩ trong lúc hắn đang nói chuyện lại đột nhiên xuất thủ. Vì thế viên đá bay qua đầu mười người mà chẳng ai kịp thời ngăn cản.
Đám người Thủy Huyễn Cận đứng sau Hạ Nhất Minh đều thấy ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hạ Nhất Minh lại ra tay với đám tộc nhân bình thường của bộ tộc Đồ Đằng. Làm như thế đúng là mất thể diện.
Chỉ có hai tai Thủy Huyễn Cận run run, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một người.
Quả nhiên, trong lúc mọi người còn đang tự hỏi, thì một người đột nhiên bước ra. Vóc dáng người đó cũng cao lớn, nhưng đứng lẫn vào trong số tộc nhân thì cũng chẳng có gì đặc biêt. Sau khi người này đi ra, tất cả mọi người đều xuất hiện một cảm giác khác lạ.
Hắn giơ tay, chộp lấy hòn đá đang lao tới. Ngay khi hắn hạ tay xuống, hòn đá đã biến thành bột lả tả bay ra.
Dưới chân khí của hai đại cao thủ mà hòn đá vẫn còn nguyên thì đúng là lạ.
Đám người Thủy Huyễn Cận cảm thấy xấu hổ. Không ngờ bọn họ nhiều tuổi như vậy nhưng mà vẫn không nhìn ra được cao thủ như thế.
Cũng may Hạ Nhất Minh cảnh giác. Nếu không chẳng ai có thể ngờ trong đám hậu thiên cao thủ lại có một con cá lớn.
Sau khi người này đi ra, liếc nhìn Hạ Nhất Minh một cái rồi nhanh chóng bước lên.
Mười tên Đồ Đằng sứ giả liền tách ra làm hai, nhường cho hắn một con đường ở giữa.
Đến lúc này, sắc mặt mọi người bắt đầu ngưng trọng, người này hiển nhiên là người đứng đầu đám sứ giả.
- Ta là Tác Qua, đại sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng. Làm thế nào mà ngươi có thể phát hiện ra? - Hắn nói thẳng luôn điều nghi vấn.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Số người các ngươi vào núi nhiều lắm.
Tác Qua nhíu mày. Hiển nhiên là hắn không hiểu được chuyện nhiều người vào núi cùng với việc mình ẩn tàng thì có liên quan gì.
Đột nhiên, Từ Trình Trường cười dài, nói:
- Hạ trưởng lão nói không sai. Chẳng lẽ các ngươi không định sử dụng tiên thiên cường giả chiến đấu hay sao? Tại sao còn mang theo số người này làm gì? Chẳng lẽ muốn bọn họ đi chịu chết thay à?
Mọi người chợt sực tỉnh. Nếu như không có Tác Qua trong đám người đó thì số tộc nhân hậu thiên của bộ tộc Đồ Đằng cần gì phải tiến vào đây? Nếu định để bọn họ tham gia vào cuộc chiến với tiên thiên cường giả thì đám sứ giả Đồ Đằng đúng là một lũ ngu.
Tác Qua cười khổ, nói:
- Thì ra là vậy! Xin lĩnh giáo.
Hạ Nhất Minh thầm kêu may mắn. Hắn làm gì có phát hiện ra điều đó, chỉ là vô tình nghe thấy mà thôi.
Nếu kỳ công Thuận Phong nhĩ chưa đạt tới đỉnh phong, kèm với việc linh lang chết khiến cho tim người này đập nhanh hơn, chân khí toàn thân lưu chuyển để cho Hạ Nhất Minh nghe thấy thì làm sao hắn có thể biết được cơ chứ.
Đột nhiên, Dược đạo nhân tiến lên một bước, lấy ra miếng đồ đằng bị giấu trong bảo khố. Lão vung tay, ném tấm đồ đằng về phía trước.
Tác Qua liền nhanh chóng chộp lấy miếng đồ đằng. Trên mặt hắn xuất hiện một sự vui vẻ. Mặc dù không hiểu được dụng ý của đối phương nhưng đồ đằng về tay là một điều rất tốt.
- Tác Qua sứ giả. Mặc dù Đồ đằng xuất hiện trên Hoành Sơn chúng ta. Nhưng ta có thể cam đoan việc này không liên quan tới Hoành Sơn. Hơn nữa, kẻ ăn trộm đồ đằng cũng không phải Thái thượng trưởng lão của Hoành Sơn chúng ta.
Tác Qua hơi run người một chút. Hắn cẩn thận cất miếng đồ đằng vào trong người, sau đó nói:
- Các hạ trả lại đồ đằng của bộ tộc ta, Tác Qua vô cùng cảm kích. Nhưng những lời đó, các hạ thử nghĩ xem chúng ta có tin được hay không?
Dược đạo nhân cười khổ, không hề nói được tiếng nào. Song phương đã tới mức này có nói nhiều cũng vô dụng. Bất quá, hành động trả lại đồ đằng của Dược đạo nhân chẳng có ai thắc mắc.
Dù sao thì thứ này chẳng khác gì một củ khoai lang nóng. Bất kỳ ai trót cầm nó trong tay cũng chỉ muốn vất nó lại chỗ cũ. Ai cũng thừa biết, nếu giữ nó ngày nào sẽ bị cả bộ tộc Đồ Đằng công kích.
Đừng nói là Hoành Sơn nhất mạch. Cho dù là đệ nhất môn phái vùng Tây Bắc, Thiên Trì sơn cũng chẳng có cách nào phòng bị một địch nhân như thế.
Tác Qua nhìn kỹ Hạ Nhất Minh, chợt nói:
- Vị này hẳn chính là người tinh thông ngũ hành chi lực, trưởng lão Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Không sai! Tại hạ chính là Hạ Nhất Minh.
Tác Qua khẽ gật đầu, chẫm rãi nói:
- Các hạ tới bộ tộc chúng ta, chẳng những đoạt đồ đằng lại còn đả thương sứ giả Cáp Thụy...
Hạ Nhất Minh tức giận, hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi muốn vu oan cho ta hay sao? Cáp Thụy sứ giả của các ngươi đang ở đâu?
- Cáp Thụy sứ giả bị trọng thương đang ở trong tộc chữa trị. - Tác Qua bình tĩnh nói.
Hạ Nhất Minh chợt cười lạnh. Hắn có một cảm giác rằng đối phương muốn đẩy mình vào chỗ chết. Cho dù không có chuyện này thì Tác Qua cũng sẽ sử dụng trăm phương ngàn kế để làm ra chuyện tương tự.
- Nếu ta nói người đó không phải ta thì các ngươi cũng không tin. - Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói.
- Tất nhiên là không tin. Cho nên... - Tác Qua gằn giọng nói:
- Ta muốn ngươi... Chết!
Tiếng của hắn chưa dứt, nhưng lòng bàn chân của mỗi người cảm thấy khác thường.
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, một cái chân to màu hồng, điểm thêm màu vàng từ dưới đất hiện ra, nhanh như chớp vồ vào đùi của Hạ Nhất Minh.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Hạ Nhất Minh. Kỳ công Thuận Phong nhĩ của hắn đã đạt tới cảnh giới cực cao. Có đánh chết thì hắn cũng không nghĩ ra lại bị công kích từ dưới đất.
Điều đáng sợ hơn là trước khi bị công kích, hắn không hề phát hiện điều gì bất thường dưới lòng đất.
Đối mặt với nguy hiểm, tinh thần Hạ Nhất Minh hết sức tập trung. Đây cũng là do tính mạng bị uy hiếp nên tự phát ra toàn bộ thực lực. Trong cảm giác của hắn, tất cả mọi vật xung quanh đều trở nên chậm chạp. Cho dù là mấy cái móng vuốt sắc bén sắp chạm vào người hắn cũng thế.
Trong mắt hắn như thấy được một con đường trống trải trước mặt. Hắn tự tin có thể vượt qua quãng đường đó, tránh một trảo bất thình lình.
Mặc dù làm như vậy sẽ khiến cho tuyệt chiêu bí mật của hắn bị lộ, nhưng trong tình huống này cũng chẳng còn gì để giữ nữa.
Tuy nhiên, hắn chưa kịp thi triển đã cảm nhận được nguồn phong lực lượng. Nguồn năng lượng đó hắn hết sức quen thuộc. Cũng chính nhờ nó mà hắn mới nắm được phong lực lượng.
Thủy Huyễn Cận ...
Vị lão nhân cao trong hoàn cảnh này đã thi triển ra năng lực đồng dạng với Hạ Nhất Minh. Khoảng cách giữa hai điểm, lão dùng một tốc độ cực nhanh mà xuyên qua.
"Hô..."
Như có một trận gió mát thổi qua, chẳng hề có một cảm giác gì khác.
Thủy Huyễn Cận cùng với Hạ Nhất Minh đã xuất hiện phía sau mọi người, ngay trước vách núi. Một trảo đột nhiên xuất hiện từ dưới đất đã vồ vào khoảng không.
Sau đó, từ dưới đất, một con hồng lang rất to bước ra. Nó lạnh lùng liếc nhìn đám người Hạ Nhất Minh. Chẳng hề thất vọng vì cú thất bại vừa rồi. Nó nghênh ngang quay người đi tới bên cạnh Tác Qua.
Khi một trảo đầy móng vuốt xuất hiện, đám người Dược đạo nhân đều lui lại phía sau. Nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của con cự lang, tất cả đều có cảm giác ớn lạnh.
Tất cả đều có cảm giác con cự lang chính là một con linh thú có thực lực khủng khiếp...
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton
- Thủy Lão ca! Ngươi... - Hạ Nhất Minh chẳng thèm quan tâm tới việc kẻ địch rất mạnh, vừa mừng vừa lo hỏi.
Cảm giác đó chính là khi lĩnh ngộ được chân lý của phong lực lượng mà thi triển được mật kỹ. Nếu như mật kỹ này do một cường giả cao hơn thi triển, Hạ Nhất Minh chẳng hề thấy lạ. Nhưng không ngờ, hơi thở của Thủy Huyễn Cận vẫn là Bách tán thiên mà có thể thi triển được mật kỹ đó. Vì vậy mới làm cho hắn cảm thấy khó tin.
Không chỉ Hạ Nhất Minh mà những người khác cũng đều ngơ ngác.
Cho dù là đám người Tác Qua cũng hoàn toàn bất ngờ, như bị chiêu đó trấn áp. Chỉ có một kẻ không bị ảnh hưởng chính là con hồng lang vừa mới chui lên.
Nhìn ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của Hạ Nhất Minh, Thủy Huyễn Cận cười nói:
- Hạ lão đệ! Trong khoảng thời gian này, lão ca cảm giác ngộ ra được điều gì đó. Kỹ xảo này cũng do vô ý mà lĩnh hội được. Đáng tiếc là ta vẫn chưa hình dung được cụ thể nên không truyền được nó cho người khác.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Thủy Huyễn Cận nói ra những lời này đều hết sức chân thật.
Loại kỹ năng này chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ. Hiểu được thì hiểu, còn không là không.
Dược đạo nhân vui mừng, nói:
- Thủy huynh! Chúc mừng huynh lại tăng thêm một bước. Sau này, chắc chắn có cơ hội đạt tới Nhất đường thiên.
Thủy Huyễn Cận cười khổ. Lão khẽ lắc đầu, không nói gì hết. Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn bã. Hắn hiểu được, do tuổi thọ gần hết nên Thủy Huyễn Cận mới có thể buông xuôi tất cả vì vậy mà lĩnh ngộ được căn nguyên của phong lực lượng.
Nếu trước đây khoảng mười năm thì lão có khả năng đột phá Nhất đường thiên. Sau đó, quán thông toàn bộ kinh mạch, tăng thêm trăm năm tuổi thọ. Nhưng đến hôm nay...
Hắn chợt nghĩ ra gì đó, liếc mắt nhìn Dược đạo nhân.
Dược đạo nhân đã thu thập được vô số phương thuốc. Trong số đó, hắn tìm được một loại linh dược nghịch thiên.
Tăng Nguyên đan.
Tác dụng của loại đan dược này chính là tăng thêm hai mươi năm tuổi thọ. Mặc dù, mỗi người chỉ được dùng có một viên. Nhưng sống thêm hai mươi năm đối với ai cũng đều là chuyện hấp dẫn.
Dược đạo nhân lúc nói ra loại đan dược này từng dặn đi dặn lại không được tiết lộ cho người khác biết. Lão còn nói năm viên Tăng Nguyên đan được luyện chế thành công ra, đó cũng là nhờ lão thiên phù hộ. Bây giờ, cho dù hắn may mắn thu thập đầy đủ tài liệu một lần nữa thì cũng chưa chắc có thể thành công.
Bảo bối như vậy, đám người Dược đạo nhân có thể cho Thủy Huyễn Cận hay không?
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn liền cố gắng không nghĩ tới nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn Thủy Huyễn Cận với vẻ hâm mộ. Nhưng chẳng ai biết được trong lòng lão đang hết sức buồn. Nếu như lão không thật sự nhìn thấu chuyện sinh tử thì làm sao có thể bình tĩnh được như thế.
********
Đám người Tác Qua đứng đối diện cũng đều cảm thấy kinh hãi. Hồng Lang Vương là linh lang mạnh nhất trong bộ tộc. Nó còn là một con linh thú nắm giữ hai hệ hỏa, thổ, am hiểu nhất chính là ẩn tàng, đánh lén.
Không ngờ được rằng một kích đó lại không đạt được kết quả như dự đoán. Hạ Nhất Minh sắp bị thương vì một trảo đó thì được lão nhân kia cứu đi.
Chứng kiến cảnh đó, cho dù là Tác Qua cũng cảm thấy khiếp vía. Tốc độ như thế còn nhanh hơn lang tộc tới vài phần.
- Là hắn! Chắc chắn là hắn. - Y Thủy Bào oán độc, thì thào:
- Chắc chắn là do hắn chặn nên linh lang mới phải chết.
Trong lòng mọi người, hắn có mối quan hệ với linh lang rất tốt. Nếu được sự đồng ý của linh lang mà mượn được vu lực đột phá cực hạn, hắn sẽ trở thành một vị Đồ Đằng đại sứ giả.
Nhưng khi linh lang chết đã dập tắt ý niệm trong đầu. Khiến hắn hận thấu xương người giết chết linh lang.
Đám Đồ Đằng sứ giả đều gật đầu. Chỉ có tốc độ nhanh như vậy mới có thể đuổi kịp linh lang. Vị nữ sứ giả Đồ Đằng - Cáp Lâm chợt nói:
- Tác Qua đại sứ giả. Hay là chúng ta tạm rời đi?
Tác Qua giật mình hỏi:
- Tại sao?
Sắc mặt Cáp Lâm nghiêm trọng, nói:
- Thân pháp người đó huyền ảo khó lường. Ta đã từng gặp qua phong thánh giả có thể thi triển thân pháp tương tự. Lão nhân gia đã nói nếu không hiểu được căn nguyên của phong chi lực thì không thể thi triển. Mà sau khi lão nhân gia trở thành phong thánh giả mới lĩnh ngộ được loại thân pháp đó.
Sắc mặt của tất cả sứ giả đều khó coi. Nếu loại thân pháp này chỉ có cấp bậc thánh giả mới nắm được thì chỉ sợ tất cả bọn họ cũng không đủ cho người ta xỉa răng.
Tác Qua cúi đầu, rít nhẹ vài tiếng. Con cự lang to hơn cả con nghé cũng rít lên ngay lập tức.
Đám sứ giả Đồ Đằng đều cảm thấy hâm mộ. Có thể trao đổi với linh thú chỉ khi mà được nó chấp nhận.
Một lúc sau, Tác Qua thở ra một hơi, nói:
- Các vị! Hồng Lang vương nói rằng thân pháp của người này do lĩnh ngộ phong hệ mà ra. Nhưng cũng mới chỉ nhập môn mà thôi. Cũng chỉ đủ bảo vệ tính mạng, chưa đủ sức đả thương địch thủ.
Tất cả sứ giả Đồ Đằng đều cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên, trong lòng họ vẫn chưa tin lắm. Dù sao thì năng lực tới mức độ đó đã nằm ngoài hiểu biết của bọn họ. Phong thánh giả đã nói vậy mà không lo thì đúng là lừa người.
- Tác Qua đại sứ giả! Ngài nói chúng ta nên làm gì bây giờ? - Y Thủy Bào hung hăng hỏi.
Tác Qua lạnh nhạt nói:
- Đã đến nước này, còn gì để nói nữa? Các ngươi sử dụng lang trận vây những người này lại. Có thể giết được bao nhiêu người thì giết. Chờ sau khi ta và Hồng Lang Vương đánh chết Hạ Nhất Minh, chúng ta nhanh chóng xuống núi. - Hắn dừng lại một chút, thanh âm tràn ngập sát khí:
- Còn trẻ như vậy đã là cường giả Nhất đường thiên thì không thể để được. Nếu để cho hắn có thời gian, có khi hắn hóa thành thần cũng nên.
Đám Đồ Đăng sứ giả liếc nhìn nhau, cho dù là trong lòng có phản đối cũng không dám nói ra ngoài.
Thế giới bên ngoài, không ngờ còn có cao thủ mạnh đến vậy. Người như thế, tuyệt đối không thể để được.
********
- Cẩn thận! Bọn họ muốn quần chiến.
Từ Trình Trường đang tập trung quan sát đám Đồ Đằng sứ giả đột nhiên quát lớn.
Là đệ tử Thiên Trì Sơn, hắn hiểu rõ bộ tộc Đồ Đằng. Mặc dù, đây là lần đầu đối chiến, nhưng trong thư tịch có ghi lại. Lúc này, thấy động tác của họ liền kêu lên.
Dược đạo nhân biến sắc, nói:
- Các vị cẩn thận.
Nói xong, hắn nhanh chóng chạy về phía núi. Phía sau, mọi người giống hệt như những kẻ không có ý chí, quay người mà chạy.
Đám sứ giả Đồ Đằng vừa mới lao lên, đứng lại nhìn nhau. Tất cả đều ngơ ngác, không biết bọn họ chạy đi đâu.
Mặc dù cũng không hiểu nhưng Tác Qua vẫn quát lên:
- Đuổi theo.
Đám sứ giả Đồ Đằng không hề do dự đuổi theo ngay tức khắc. Còn đám cao thủ hậu thiên của bộ tộc, Tác Qua ra lệnh cho chúng rời khỏi Hoành Sơn. Giao thủ ở cấp bậc này, bọn họ không thể giúp được gì.
Đám người Dược đạo nhân chạy được một đoạn liền dừng lại. Sau khi đám người Tác Qua đuổi tới nơi mới hiểu được tại sao bọn họ không đánh mà chạy.
Lúc này, tất cả đang đứng ở một sơn đạo tương đối hẹp. Mặc dù không đến mức hẹp lắm nhưng trên chủ phong thì đây chính là nơi thích hợp giao chiến với bộ tộc Đồ Đằng nhất.
Tác Qua nhíu mày, hừ một tiếng, nói:
- Chỉ bằng một chút ưu thế địa lý mà muốn ngăn cản bộ tộc chúng ta thì quá buồn cười.
Vừa dứt lời, đám sứ giả phía sau lưng hắn đã lao lên. Tất cả như hóa thành một con cự lang thật lớn. Cho dù là nam hay nữ thì cũng khiến mọi người bên Hạ Nhất Minh đều cảm thấy kinh khủng.
Đứng đầu sơn đạo là Hạ Nhất Minh, Liên Ý và Mao Liệt Quang. Trước thế công của đám sứ giả, ba người nhanh chóng vận chuyển chân khí, đánh lại. Ba bàn tay đồng thời giơ lên. Trên cánh tay của Mao Liệt Quang lóe ra quang mang màu vàng. Cánh tay của Liên Ý lại khô héo một cách quỷ dị. Còn Hạ Nhất Minh là toàn một màu đỏ như máu. Chân khí mạnh mẽ được phóng xuất ra toàn bộ, đánh thẳng về phía trước.
Sơn đạo cũng không rộng lắm. Chỉ cần ba tiên thiên cường giả sóng vai đứng với nhau đã có thể khống chế được đối phương. Ngoài suy nghĩ của bọn họ chính là đối phương trông rất hung hăng nhưng không tạo thành thương tổn gì cho họ.
Gặp phải chân khí mạh mẽ công kích, mấy người đang lao tới liền lui ngay lại.
Ba người Hạ Nhất Minh vừa mới buông lỏng đã thấy mấy vị Đồ Đằng sứ giả đứng sau vọt lên cao, công tới. Từng thế công nối tiếp nhau, đánh về phía trước. Bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý. Thời gian công kích vừa đúng lúc chân khí đám người Hạ Nhất Minh thu lại.
Thủ đoạn công kích như vậy khiến cho tất cả mọi người rùng mình. Bọn họ chợt nghĩ tới bầy sói trong rừng. Nếu gặp phải con mồi, bọn chúng sẽ bao vây, khiêu khích liên tục cho đến khi sự kiên nhẫn vào tin tưởng của con mồi mất hết mới lao vào giết chết.
Bọn họ có cảm giác chiến thuật mà mấy người đó đang sử dụng giống hệt như vậy.
Trong đàn sói không hề có chủ nghĩa anh hùng. Chúng nó tập trung thành đàn, vô cùng hung dữ. Cho dù là có mạnh đến mấy mà gặp phải bầy sói cũng không có đủ tự tin mà khiêu khích.
Hôm này, đám sứ giả Đồ Đằng đã áp dụng triệt để bản tính của đàn sói. Mỗi lần công kích vừa mạnh mẽ vừa ăn ý, đủ khiến cho bất cứ một vị tiên thiên cường giả nào cũng phải sửng sốt.
Chỉ trong vài lượt ngắn ngủi, ngoại trừ Hạ Nhất Minh, Liên Ý và Mao Liệt Quang đều có cảm giác sắp không đỡ được. Ngay khi đó, bên cạnh bọn họ xuất hiện một người, khiến cho hai người có thể thở phào.
- Lui ra! - Thanh âm gấp gáp vang lên bên tai. Hai người nhanh chóng lùi lại đã thấy Đình Thế Quang và Vu Hi Thần thay vị trí của họ. Người vừa mới phát lệnh chính là Từ Trình Trường của Thiên Trì sơn.
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Nghĩ tới cảm giác vừa rồi, thực lực của đối phương cũng không hơn gì họ, nhưng lại liên miên tạo ra cảm giác áp lực rất lớn. Bọn họ như đứng trước một cơn thủy triều, chịu đựng. Nhưng áp lực quá mạnh, khiến cho bọn hắn không thể chịu được lâu.
Nhìn chung quanh, sơn đạo nhỏ hẹp khiến cho bọn họ cảm thấy may mắn. Nếu không phải trong sơn đạo mà là khu đất bằng phẳng thì chỉ sợ rằng bọn họ thua là cái chắc.
Đến lúc này, bọn họ mới biết khi toàn bộ tộc Đồ Đằng xuất động, thực lực mạnh mẽ khiến cho vùng Tây Bắc không thể chống đỡ là như thế nào.
Chỉ trong chốc lát, dưới sự điều khiển của Từ Trình Trường, mọi người lần lượt ra tay, thay nhau chịu áp lực trước mắt.
Cho dù vẫn chưa chính thức tiến hành sinh tử chiến, nhưng áp lực mọi người phải chịu hơn xa cuộc luận võ bình thường rất nhiều.
Duy nhất có Tác Qua là không ra tay. Hắn lẳng lặng đứng xem cuộc chiến, bàn tay nhè nhẹ xoa lưng con hồng lang.
Đột nhiên, con hồng lang nhanh chóng chui xuống đất. Phía dưới nó chính là con đường hướng lên chủ phong. Con đường này hoàn toàn tạo trên vách đá. Nhưng với hồng lang, đá dưới chân lại chẳng khác gì một lớp bùn mềm mại. Nó giống như một con cá xuyên xuống dưới đất.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Lúc này, hắn không dám sơ xuất.
Sau khi hồng lang chui vào lòng đất, hắn liền tập trung cao độ. Cho dù là trong lúc đối chiến, hắn vẫn chú ý quan sát. Dưới sự cảm ứng và thính lực, hắn phát hiện con hồng lang đang xuyên qua lòng đất mà không hề bị ngăn cản.
Hắn cảm thấy kinh hãi. Chẳng biết đây là bản lĩnh gì mà khó tin đến thế.
Cảm nhận được khoảng cách của nó càng lúc càng gần, hắn liền đoán được mục tiêu của con hồng lang chính là mình. Hắn thấp giọng nói:
- Thủy lão ca! Ngươi tới thay ta.
Nói xong, thân thể của hắn bắn vọt lên cao. Hắn bước từng bước trong không trung đi tới vách núi.
Thủy Huyễn Cận đã chuẩn bị sẵn, ngay lập tức lao lên lấp lỗ hổng.
Một loạt công kích nữa lại tới, trong số đó có cả nữ sứ giả Cáp Lâm. Nàng nhìn thấy Thủy Huyễn Cận liền biến sắc. Mặc dù hồng lang đã nói không phải sợ, nhưng những lời thánh giả nói vẫn vang trong tai nàng.
Nàng chỉ hơi tạo ra một chút áp lực liền lui ngay về sau, không dám đánh lâu.
Đám sứ giả Đồ Đằng còn lại cũng không phải là đồ đần nên cũng chú ý tới điểm này. Bọn họ vẫn phối hợp với nhau, nhưng chẳng có ai dám thật sự khảo nghiệm Thủy Huyễn Cận.
Có điểm mấu chốt đó, mặc dù mọi người lần đầu tiên gặp phải đấu pháp kỳ dị của lang tộc nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì thế bất phân thắng bại.
*******
Từ trên vách núi vọng xuống tiếng chân bước. Trong số tất cả những người đang giao chiến phía dưới cũng chẳng có ai đồng ý tới nơi nguy hiểm như thế.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh chẳng hề quan tâm. Hắn nhìn chằm chằm Tác Qua, cao giọng:
- Đại sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng! Các hạ có đồng ý đánh một trận với ta không?
Hai mắt Tác Qua sáng ngời, nói:
- Cầu còn chẳng được...
Vừa nói dứt, thân thể hắn vọt lên. Bàn tay đánh thẳng về phía Hạ Nhất Minh. Cùng lúc đó, con Hồng Lang vương cũng thay đổi phương hướng chạy về phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh dựa vào cảm giác và thính lực mới có thể phát hiện ra vị trí của Hồng Lang vương. Giữa Tác Qua và nó như có một mối liên hệ thần bí.
Lúc này, tất cả một người và một thú đều phát huy hết khả năng của mình. Bọn họ cũng chẳng cần quan tâm đến quy củ đơn đả độc đấu. Dùng hết mọi cách có thể giết chết Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh và Tác Qua đối chiến một chưởng, cả hai lùi lại một bước. Nhưng tiếng bước chân của bọn họ vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu rơi xuống.
Ngay lúc đó, đất đá dưới chân của Hạ Nhất Minh sụt xuống, cự trảo của con hồng lang xuất hiện. Lần này, không chỉ có hai chân của nó mà ngay cả cái miệng đỏ lòm cũng há to, cắn về phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh nhanh như chớp đánh trúng cằm cự lang, chặn lại đà công của nó. Nhưng con cự lang chỉ xoay người môt cái, thản nhiên đứng dậy. Trong ánh mắt nó không hề có một chút hoảng sợ.
Cùng lúc đó, bàn tay Tác Qua cũng lại đánh tới. Người và lang phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Có điều, khi nắm tay Tác Qua đánh ra, hắn nhìn thấy Hạ Nhất Minh lại đang cười cười. Vẻ mặt của hắn chẳng hề hoảng sợ như dự tính.
Nắm tay hai người một lần nữa chạm vào nhau. Chân khí mạnh mẽ va chạm, khiến cả hai không tự chủ được lùi về sau một bước.
Con hồng lang vọt sang một bên. Cái miệng đỏ lòm phả ra hơi nóng. Hai mắt của nó có chút đắc ý.
Đột nhiên, động tác của nó ngừng lại một cách đột ngột. Chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bàn tay nắm lấy đuôi của nó. Con hồng lang quay đầu. Cái miệng táp thẳng về phía người đang nắm lấy đuôi nó.
Ngay lập tức, người nọ buông cái đuôi nó ra, nhanh chóng giật đứt cả mảng lông ở mông con hồng lang. Sau đó, hắn xoay người , chạy thẳng xuống chân núi.
Hồng Lang vương gào lên một tiếng. Hai tròng mắt của nó chỉ toàn màu đỏ, chẳng hề nghĩ ngợi đuổi theo không để ý tới Tác Qua đang gọi...
Đã có 61 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton
Tác Qua há hốc mồm nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt. Hắn chợt có cảm giác rằng hôm nay không thể giết chết được Hạ Nhất Minh.
Đại sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng tương đương với cường giả Nhất đường thiên của thế giới bên ngoài. Nếu có linh thú tương trợ, đại sứ giả có thể đánh chết Hạ Nhất Minh tại chỗ.
Dù sao thì đi bên cạnh hắn cũng là con linh thú sống ngàn năm. Đặc biệt, nó lại còn là một con linh thú biến dị, thực lực hơn xa linh thú bình thường. Nếu không phát sinh biến dị thì nó cũng chẳng khác gì con cự lang bị Hạ Nhất Minh giết chết. Cho dù sống cả ngàn năm thì cũng chỉ mạnh hơn tiên thiên linh thú năm trăm năm một chút. Không thể đánh lại cường giả Nhất đường thiên.
Tuy nhiên lúc này... Nhìn hướng Hồng Lang vương đang nổi giận chạy xuống chân núi, Tác Qua tức giận hừ một tiếng, nói:
- Ngoại nhân hèn hạ! Ngươi nói muốn đánh một trận công bằng với ta tại sao lại cho người đánh lén?
Chân khí trên người Hạ Nhất Minh lưu chuyển. Nếu một người và một lang phối hợp với nhau sẽ tạo thành một cặp cực mạnh. Mất đi con cự lang, hắn cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Nhưng khi nghe đối phương nói xong, chân khí trên người hắn chút nữa thì tan biến.
Hắn tức giận, lườm một cái nói:
- Tác Qua đại sứ giả. Ngươi muốn ta đánh một trận công bằng với ngươi vậy mà lại dựa vào con dã thú đó thì có còn công bằng hay không?
Tác Qua thản nhiên nói:
- Hồng Lang vương là bạn ta. Nó với ta vốn là một cặp, có thể xem như một người.
Hạ Nhất Minh cứng lưỡi nhìn hắn. Thì ra, trong mắt hắn đã tính cả Hồng Lang vương nữa mới là một người. Còn mình tìm người hỗ trợ thì là lấy nhiều đánh ít.
Chẳng ngờ được hắn lại có kiểu suy nghĩ đó, Hạ Nhất Minh tức giận cười nói:
- Thì ra đây là cách đánh công bằng của bộ tộc Đồ Đằng. Hạ mỗ quả là thiển cận.
Hai mắt Tác Qua lóe lên tinh quang, chẳng hề hổ thẹn nói:
- Hạ Nhất Minh! Nếu ngươi là nam tử hán thì hãy bảo người kia rời đi. Ta cùng với Hồng Lang vương sẽ đánh với ngươi một trận công bằng.
Hạ Nhất Minh tức quá, mắng:
- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu như ngươi hay sao? Xem quyền của ta.
Quanh người hắn khí thế mạnh mẽ bùng phát. Hạ Nhất Minh tiến lên một bước, Khai Sơn tam thập lục thức nhanh chóng được thi triển.
Sau khi đạt tới cảnh giới Nhất đường thiên, Hạ Nhất Minh đã tu luyện Khai Sơn tam thập lục thức thêm được năm thức nữa. Hoàn toàn nắm giữ hai mươi mốt thức của nó. Khi đạt tới tiên thiên mới có thể tu luyện thêm chín thức nữa. Nhưng vài thức cuối cùng thì chỉ khi đạt tới Nhất đường thiên mới có thể tu luyện.
Một khi thi triển, chân khí toàn thân tập trung thành một đường, hình thành lực phá hoại vô cùng lớn. Khí thế hỗn loạn, cuồn cuộn hướng về phía Tác Qua.
Tác Qua biến sắc. Hai đầu gối của hắn hơi cong đi một chút, khiến cho hai chân chẳng khác gì cái móc câu móc vào mặt đất. Gầm nhẹ một tiếng, hai tay hắn liên tiếp đánh ra, chẳng hề né tránh Hạ Nhất Minh.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên giữa hai người. Nhưng âm thanh vang lên như do mười người liên tiếp tạo ra.
Trên sơn đạo, đám tiên thiên cường giả cùng với sứ giả Đồ Đằng đều hơi thu lại một chút. Cuộc chiến đấu của bọn họ cũng chỉ nhằm áp chế nhau mà không rơi vào tình trạng sinh tử chiến. Nhưng hai người đang giao thủ trên vách núi thì lại khác. Cả hai đều lấy cứng chọi cứng, chẳng hề dùng đến chiêu thức màu mè.
Chỉ cần một bên yếu hơn, hậu quả chính là văng vào vách núi, bị người còn lại truy sát. Là một cường giả cấp bậc Nhất đường thiên, trận chiến đấu này của bọn họ mới là trận đấu chính.
Xét từ bất cứ điểm nào, trong lúc hai người chiến đấu đều nguy hiểm hơn người khác rất nhiều. Vì thế mà mỗi người đều hết sức tập trung.
Lúc này, cả hai đều lấy cứng chọi cứng. Trái tim của những người còn lại đều đập nhanh hơn. Chỉ có một điểm khác là đối tượng để lo lắng mà thôi.
Động tác của Hạ Nhất Minh và Tác Qua cũng chẳng hề nhanh lắm, nhưng mỗi lần đều hết sức mãnh liệt, như tập trung tất cả sức lực toàn thân vào trong một quyền đó. Cứ mỗi quyền đánh ra là chẳng còn đường mà lui. Hai người đứng thế trung bình tấn từng quyền nối tiếp từng quyền, trong cơ thể bọn họ chân khí như không bao giờ hết.
Cảm nhận hai người giống như thiên thạch va chạm với Địa Cầu. Ánh mắt Thành Phó và Từ Trình Trường nhìn nhau. Trong lòng bọn họ đều lập chí có một ngày sẽ đạt tới cảnh giới này.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh huýt sáo một tiếng. Tiếng huýt sáo của hắn biểu lộ cảm giác thống khoái, giống hệt như Khai Sơn tam thập lục thức, quang minh chánh đại.
Ánh mắt Tác Qua hết sức chăm chú. Chân khí của đối phương quả là mạnh và thâm hậu. Nếu không tự thân chứng kiến thì đúng là không thể tin được bên ngoài lại có thiên tài như thế. Như thế này, cho dù có dốc hết vốn liếng cũng nhất định phải khiến cho hắn nằm xuống tại đây. Thiên tài như thế, không thể để cho hắn có không gian phát triển.
Cơ bắp trên người hắn nổi lên cuồn cuộn, trong thân thể tràn ngập lực lượng. Từ trong tiếng huýt sáo của Hạ Nhất Minh có thể thấy hắn vô cùng vui vẻ, vẫn muốn sử dụng phương thức chiến đấu như trước.
Trong lòng hắn cũng nổi lên một cảm giác không chịu thua. Nếu xét về mức độ chân khí, lão tử cũng chẳng hề kém gì ngươi.
Sắc mặt Tác Qua nghiêm túc, chân khí mênh mông tràn lên đầu nắm tay. Không chỉ chân khí lưu chuyển mà ngay cả lực lượng thân thể của hắn cũng quán nhập vào trong một quyền này. Từ mũi chân, đầu gối, bắp chân, bắp đùi, vòng eo, tất cả sức lực truyền qua lục phủ ngũ tạng, tập trung về gân cốt rồi dồn lên nắm tay hắn.
Toàn bộ năng lượng tập trung trên tay khiến cho hắn vô cùng tự tin, muốn dùng cứng chọi cứng để chiếm được thượng phong.
Tuy nhiên, khi hắn nghĩ một quyền này đánh cho Hạ Nhất Minh không thể ứng phó được thì chợt biến sắc.
Hạ Nhất Minh vừa mới huýt sáo một tiếng thật dài, động tác không hề lấy cứng chọi cứng nữa. Nét mặt hắn xuất hiện vẻ cười cười, toàn thân nhanh chóng biến mất.
Một đám mây như bị cơn gió thổi tới, mang theo cơn mưa khiến cho cả không gian nhỏ chìm vào trong làn sương trắng.
Tác Qua đỏ mặt. Một cục ức khí như nghẹn trong yết hầu, không làm sao thoát được, muốn nuốt cũng không xong. Lực lượng toàn thân của hắn hoàn toàn đánh vào khoảng không.
Chuyện đáng nhẽ không thể xảy ra, nhưng nó lại vẫn xuất hiện trước mắt hắn.
Hạ Nhất Minh sau khi huýt sáo khiêu khích đột nhiên thay đổi đấu pháp từ chí cương chí cường kim hệ chiến kỹ đột nhiên biến thành chí âm chí như thủy hệ chiến kỹ. Kinh khủng hơn đó là quá trình chuyển đổi hết sức thoải mái, chẳng hề có chút trở ngại.
Chuyện này đối với Tác Qua hoàn toàn không phải là một chuyện tốt. Một quyền của hắn hoàn toàn phí phạm khiến cho tâm lý của hắn bị ảnh hưởng nặng nề.
Cước bộ của hắn hơi lảo đảo dịch về phía trước một chút. Nhưng chỉ một chút đó cũng khiến mã bộ của hắn dao động. Một tiếng cười vô cùng tự tin từ miệng Hạ Nhất Minh phát ra. Thân ảnh của hắn đã tới trước người Tác Qua. Sát khí phát ra mãnh liệt đánh thẳng về phía đối phương.
Tác Qua hừ một tiếng. Động tác của hắn trở nên nhanh đến cực điểm, tiếp hết toàn bộ thế công như bài sơn đảo hải của Hạ Nhất Minh.
Nhưng một khi Hạ Nhất Minh đã chủ động ra tay, chiếm được tiên cơ thì làm sao hắn có thể buông tha. Hai tay biến hóa một cách khó lường kể hợp thủ ấn vận dụng toàn bộ lực lượng Phong Vân Vũ Vụ. Khiến cho Tác Qua như một kẻ bị lạc, không còn sức mà hoàn thủ.
Đám người Thủy Huyễn Cận và Dược đạo nhân đều hết sức phấn khởi. Thấy cường giả bên mình chiếm được thượng phong, bọn họ ra tay càng lúc càng mạnh, chiếm lại được một chút khí thế.
Đám người Y Thủy Bào cứng miệng. Bọn họ lần đầu tiên bị bức bách đến mức thê thảm thế này.
Mặc dù trong số đại sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng thì Tác Qua là kẻ kém nhất. Nhưng trong tình huống một chọi một, bị cao thủ bên ngoài áp chế như vậy thì đúng là không thể hiểu nổi.
Lực chiến đấu của bộ tộc Đồ Đằng chẳng phải cao hơn cao thủ cùng giai hay sao? Vì sao ở đây lại thế này?
Cuối cùng, hai bên giao đấu tới thời điểm quan trọng. Thân hình Hạ Nhất Minh hóa thành hư vô, trong mắt đám cường giả ở đó không thể nắm bắt được tốc độ của Hạ Nhất Minh.
Tất cả đều có cảm giác kinh hãi. Thì ra khinh thân công pháp của người này lại đến mức độ đó, chỉ sợ cũng chẳng hề kém cự lang.
Đột nhiên, tiếng Hạ Nhất Minh cười to phát ra sau đó những âm thanh va chạm liên tiếp vang lên.
Sau khi hai bên tách ra, thân ảnh hai người mới dần hiện lên trước mắt mọi người.
Song chưởng Hạ Nhất Minh lần lượt thay đổi, chân đứng đinh tấn, vẻ mặt hết sức khó tin.
Nhìn hình dạng Tác Qua thì vô cùng thê thảm. Quần áo trên người hắn bị trúng vô số chưởng đã biến thành một đống giẻ vụn.
Có điều, sau chiếc áo ngoài còn có một bộ áo giáp màu hồng. Chưởng lực Hạ Nhất Minh mặc dù rất mạnh nhưng bị chiếc giáp ngăn cản nên nội kình mạnh mẽ của hắn không thể xuyên qua được. Vì vậy không tạo cho đối phương chút thương tổn nào.
Hít một hơi, Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi:
- Đây là loại phòng ngự gì?
Tác Qua cúi đầu nhìn lên người mình. Hai mắt hắn hiện lên sự nhục nhã.
Từ sau khi nhận được sự đồng ý của Hồng Lang vương, một người một lang tham gia thiên tế, từ trong cửu tử nhất sinh trở về. Từ đó đến nay, không những hắn đạt tới cảnh giới Nhất đường thiên mà còn trở thành đại sứ giả khiến kẻ khác khâm phục. Hơn nữa, Hồng Lang vương cũng xảy ra biến dị trở thành một con biến dị linh thú.
Từ đó về sau, cho dù gặp bất cứ ai, có bị thua nhưng cũng không đến nỗi chật vật như vậy. Nếu không phải trên người có giáp thì lúc này hắn đã nằm tại đây.
Chầm chậm ngẩng đầu, Tác Qua âm trầm, cao giọng nói:
- Đây là lớp da của Hồng Lang vương lúc biến dị lột ra. Trên đó có cả lực lượng của nó chống được công kích của cường giả Nhất đường thiên.
Hắn lạnh nhạt nói giống như chẳng hề nói tới cái giáp đang mặc trên người. Nhưng như vậy, Hạ Nhất Minh lại cảm nhận được một luồng hơi lạnh đang phát ra.
Thở dài, Hạ Nhất Minh không nhìn cái bì giáp nữa. Hắn biết chỉ có thể xuất kỳ bất ý đánh cho đối phương tơi bời một lần. Nếu lặp lại được một lần nữa là điều vô cùng khó. Đã không thể nhân cơ hội đánh chết hắn thì tiếp sau chỉ có thể giao thủ băng công phu chân chính mà thôi.
Đột nhiên, Tác Qua mở miệng hỏi:
- Chân khí của ngươi làm thế nào mà chuyển đổi từ âm sang dương được?
Hạ Nhất Minh giật mình. Chẳng ngờ, hắn lại hỏi mình một vấn đề như vậy. Ưỡn ngực, Hạ Nhất Minh hãnh diện nói:
- Chẳng lẽ các hạ đã quên ta kiêm tu ngũ hành hay sao?
Tác Qua như hiểu ra điều gì đó. Chẳng lẽ người kiêm tu ngũ hành lại có thể có được năng lực chuyển đổi một cách thoải mái hay sao?
Năng lực này thật đáng sợ...
Sát khí trong lòng Tác Qua càng nhiều. Tia máu trong đôi mắt hắn tăng lên một cách nhanh chóng.
Hạ Nhất Minh ngưng thần, tụ khí. Ánh mắt hơi liếc về phía chân núi. Bách Linh Bát dẫn con Hồng Lang đi đã được một thời gian làm sao mà vẫn không có động tĩnh gì?
Chú ý tới ánh mắt Hạ Nhất Minh, Tác Qua cười lạnh nói:
- Các hạ không cần nhìn! Chắc ngươi an bài một cường giả Nhất đường thiên, nhưng khi người đó đối mặt với Hồng Lang vương chỉ có chịu chết mà thôi.
Hạ Nhất Minh khẽ hỏi:
- Vì sao?
Tác Qua kiêu hành nói:
- Chẳng lẽ các hạ không nghe nói, cùng một cấp bậc thì biến dị linh thú chính là vô địch hay sao?
Hạ Nhất Minh cười lớn nói:
- Biến dị linh thú đã là cái gì? Ta cũng từng giết một con. Nhưng thực lực của nó cùng bình thường mà thôi.
Hai mắt Tác Qua có chút cười cười, nói:
- Chẳng lẽ các hạ giết một con linh thú biến dị ngàn năm?
Hạ Nhất Minh giật mình. Con song đầu linh thú mặc dù cũng là biến dị. Nhưng xét về thực lực thì chỉ sợ cũng không bằng linh lang chứ đừng nói tới Hồng Lang.
Hắn chợt có một cảm giác không tốt. Bách Linh Bát có vấn đề gì hay sao? Tuy vậy, ý niệm đó chỉ thoáng qua trong đầu liền bị hắn gạt qua một bên.
Biết lời nói của mình không khiến Hạ Nhất Minh động tâm nên Tác Qua trầm mặt xuống. Hắn hơi nhíu mày. Lúc này, hắn đã coi Hạ Nhất Minh là một đối thủ cùng đẳng cấp, chân khí trong cơ thể bắt đầu ngưng tụ. Tóc gáy của hắn hoàn toàn dựng đứng, giống hệt như một con nhím.
Trên người hắn, một cỗ khí thế đột nhiên bùng phát. Luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ, khiến cho kẻ khác hít thở không thông. Trong đó còn ẩn chứa cả sát khí cực mạnh. Phía sau lưng Tác Qua còn xuất hiện một cái ảo ảnh hình đầu cự lang.
Đây cũng không phải là ảo giác mà là do Tác Qua tụ tập lực lượng lên tới cực đỉnh nên có dấu hiệu hóa hư thành thật.
Giống hệt như khi Vu Kinh Lôi thổ ra hai đóa hoa ngày trước. Năng lượng ẩn chứa trong nó cũng với chân khí hư ảo hoàn toàn cách biệt.
Mặc dù nhìn Tác Qua tương đối cổ quái. Phía sau lưng lại có một cái đầu cự lang trông hơi buồn cười. Nhưng cũng chẳng có ai dám mở miệng cười nhạo. Bởi họ có thể cảm nhận được khí thế hết sức mạnh mẽ khiến cho mỗi người đều có áp lực rất lớn. Ngay cả đám sứ giả Đồ Đằng đang phối hợp hết sức ăn ý cũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lui lại, tập trung quan sát trận chiến giữa hai người.
Đám tiên thiên cường giả cũng giật mình, cảm nhận hành động của Tác Qua không phải chuyện đùa. Có lẽ hắn muốn phân sinh tử ngay lập tức nên đám sứ giả Đồ Đằng mới dừng tay.
Nháy mắt, tất cả mọi người đều tập trung về phía vách núi bên cạnh. Cuộc chiến tại đó giống như trận chiến cuối cùng trong ngày hôm nay.
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ phát ra từ đối phương, Hạ Nhất Minh cũng không dám chậm trễ. Hắn rùn người, hít một hơi thật sâu.
Một hơi đó như kéo dài vô tận khiến người ta có cảm tưởng cái bụng của hắn giống như một cái động không đáy. Tất nhiên, cùng với không khí xung quanh còn có thêm rất nhiều thiên địa linh khí. Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng thôi không hấp khí nữa.
Ngay lúc đó, khí thế trên người Tác Qua cũng lên tới đỉnh điểm. Hắn quát to một tiếng. Cả thân hình nhanh chóng vọt lên.
Lúc này, trên người Tác Qua phát ra hơi thở giống hệt như một con dã thú. Đôi mắt hắn đỏ như máu, giống hệt như cặp mắt của con Hồng Lang. Hắn như vứt bỏ hoàn toàn tình cảm con người mà biến thành một con dã thú chỉ có bản năng săn giết.
Cái đầu cự lang sau lưng hắn hiện lên rõ ràng. Giống như chân khí ngưng tụ cực nhiều, tới mức hóa hư thành thật, nhằm về phía Hạ Nhất Minh mà cắn.
Hai tay Hạ Nhất Minh giơ cao lên trời như đang nâng một vật nặng tới cả ngàn cân. Cùng với thời điểm hai tay hắn giơ lên, không khí trên cao phát ra những tiếng nổ long trời lở đất.
Khai Sơn tam thập lục thức, thức thứ hai mươi mốt.
Hắn vừa mới cùng với Tác Qua giao thủ, nhưng mới thi triển tới thức thứ hai mươi mà thôi. Hai mươi thức đó mặc dù rất mạnh nhưng cũng chỉ đánh ngang tay với Tác Qua.
Đến lúc này, hắn cũng chẳng thèm lưu thủ, phát ra chiêu thứ hai mươi mốt trong Khai Sơn tam thập lục thức.
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton
Quyển 4: Thâm Sơn Đồ Đằng.
Chương 13: Một chiêu cực mạnh va chạm.
Dịch giả:devil21
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc này Hạ Nhất Minh thân thể như một pho tượng bất động, lông mày đen nhánh, đôi mắt lấp lánh có thần. Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ hai mốt chuẩn bị phát ra, khí thế hắn lúc này giống như một vị quân chủ nắm giữ cả thiên hạ.
Khí thế cường đại này khiến áp lực kinh khủng từ đầu sói kia dường như mất đi tác dụng.
Hai cỗ khí thế khác biệt nhưng đều vô cùng hùng mạnh ở cùng một nơi khiến không gian như ngưng lại.
Hạ Nhất Minh hai mắt mở lớn, đột nhiên hét lên một tiếng. Theo một tiếng thét này, chân khí từ trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, cứ như vậy cùng với thiên địa chân khí xung quanh tạo lên một biến hóa vô cùng kỳ dị.
Giờ phút này, cảm giác được cỗ khí thế đó trở lên vô cùng chân thực.
Dưới khí thế cường đại đó, mỗi người đều cảm nhận được áp lực trên người. Giờ phút này, chân khí Hạ Nhất Minh phát ra cũng tạo thành kết quả như vậy.
Đám Đồ đằng sứ giả lúc này sắc mặt đại biến, bọn họ cùng đám tiên thiên cường giả lúc này đều cảm nhận được cỗ khí thế vô cùng chân thực đó. Trên thân thể bọn họ dường như xuất hiện vô số cánh tay, khóa chặt bọn họ tại chỗ, thậm chí muốn cử động một chút cũng phải hao tổn không ít khí lực.
Mọi người sắc mặt đại biến, đối với cỗ khí thế không hiểu rõ này, bọn họ dĩ nhiên là không thể lý giải, chỉ biết rằng trong lòng hết sức sợ hãi, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng với những người xuất thân từ các đại môn phái, hoặc là đạt tới cảnh giới cao lại vô cùng rõ ràng điều này có ý nghĩa ra sao.
Bọn họ ánh mắt quan sát Hạ Nhất Minh tràn ngập vẻ hâm mộ cùng sợ hãi.
Hạ Nhất Minh vậy mà cũng có thể tạo ra được phương pháp nhưng tụ chân khí cho bản thân mình.
Đây chính là bước đầu tiên đặt chân lên cảnh giới Tam hoa tụ đỉnh, cũng là bước khó khăn nhất.
Mặc dù Vu Kinh Lôi cũng có thể ngưng luyện ra nhị hoa, hơn nữa đóa hoa lão ngưng luyện ra hơn xa so với lúc này Hạ Nhất Minh có thể ngưng luyện. Nhưng Vu Kinh Lôi tuyệt đối không bao giờ đạt được điều này.
Đó là bởi Vu Kinh Lôi bất quá ngưng luyện ra nhị hoa là do lão ngưng luyện chân khí trong cơ thể mà thành, cho dù nhị hoa đó có vững chắc thế nào, đối với thiên địa chân khí cũng không cách nào tác động.
Đây là bởi Vu Kinh Lôi tu luyện song hệ công pháp, không thể ngưng luyện thành tam hoa, bởi thế không thể câu thông cùng thiên địa chân khí.
Cho nên lão trước sau cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới này mà không cách nào chính thức đạt tới Tam hoa tụ đỉnh cảnh giới.
Nhưng Hạ Nhất Minh lại khác biệt. Hắn lúc này mặc dù không thể hoàn toàn ngưng luyện ra Thủy chi hoa, nhưng khi chân khí của hắn phóng ra, lại có thể câu thông cùng thiên địa chân khí.
Đây mới chân chính là đạo lý của Tam hoa tụ đỉnh.
Chỉ bất quá, đa số những người có thể ngưng luyện ra tam hoa, sau đó tụ đỉnh mới có thể câu thông cùng thiên địa chân khí, và tạo thành áp lực thực chất đối với người khác.
Nhưng Hạ Nhất Minh thậm chí ngay cả với một đóa Thủy chi hoa chưa ngưng tụ thành hình đã bộc lộ uy lực như vậy.
Mặc dù vậy uy lực còn xa mới sánh bằng những tiền bối Tam hoa tụ đỉnh chân chính. Nên đám người Đồ đằng sứ giả cảm giác chỉ cần dùng sức một chút là có thể thoát khỏi áp lực đó.
Nhưng chỉ điều này đã đủ khiến mọi người điên cuồng rồi.
Bọn họ biết, chỉ cần Hạ Nhất Minh có thể sống sót, lâu nhất chỉ mười năm có thể hoàn toàn ngưng luyện tam hoa, hơn nữa còn tụ đỉnh thành công.
Hơn nữa với tốc độ tiến giai của Hạ Nhất Minh, chỉ sợ cũng không dùng tới mười năm thời gian.
Tác Qua ở phía đối diện cũng cảm nhận được lực lượng khó tin này, cặp mắt đỏ rực của hắn xuất hiện thêm một chút hung ác. Dường như đối thủ càng cường đại, hứng thú của hắn càng lớn.
Phía sau Tác Qua lúc này xuất hiện một đầu sói cực lớn, một cỗ lực lượng khó tin từ cái miệng sói mở lớn này cũng đang tràn ra.
Không gian tựa hồ như nổi lên từng đợt giao động mãnh liệt mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Cổ lực lượng phát ra từ đầu sói lớn này, nhất thời khiến cảm giác đè nặng trong không gian hoàn toàn phá vỡ.
Đám người Đồ đằng sứ giả trên thân thể đều cảm nhận được áp lực mà Hạ Nhất Minh tạo ra, mặc dù áp lực trên thân thể không phải quá lớn nhưng áp lực tâm lý lại không nhỏ chút nào.
Cũng may lúc này Tác Qua đại nhân đại phát thần uy, biến hóa từ đầu sói cực lớn kia khiến thiên địa chân khí cũng phải biến đổi, làm tiêu tan đi uy áp của Hạ Nhất Minh, cũng làm tiêu tan bóng ma đang đè nặng trong lòng bọn họ.
Các ngươi có thiên tài Hạ Nhất Minh, chúng ta cũng có Tác Qua đại sứ, ai thắng ai thua còn chưa biết được....
Đầu sói lớn sau khi tản ra một cỗ lực lượng nhất thời mờ ảo đi rất nhiều. Nhưng Tác Qua lúc này đột nhiên thét vang một tiếng, gương mặt hắn lúc này bỗng đỏ như máu. Trong nháy mắt, đầu sói phía sau lại lập tức hiện ra rõ ràng, sau một tiếng quát của Tác Qua bắn thẳng về phía Hạ Nhất Minh với khí thế như thái sơn áp đỉnh.
Mặc dù Tác Qua dường như biến thành hình dạng như dã thú, nhưng trong lòng hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo, không điều gì có thể ảnh hướng tới hắn.
Giờ phút này nhìn thấy chiêu thức Hạ Nhất Minh sắp thi triển, Tác Qua biết đây là một thức vô cùng huyền ảo, nếu bình thường đối mặt với một thức này, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn liều mạng tiếp đỡ. Nhưng lúc này đã lâm vào tình thế cưỡi trên lưng hổ, một chiêu này của Hạ Nhất Minh uy lực có thể cường đại, nhưng cũng không thể kéo dài, nhất định phải trong thời gian ngắn kết thúc trận đấu.
Dù phía trước là núi đao biển lửa, dù là thiên quân vạn mã, Tác Qua hắn cũng quyết chí tiến lên, tuyệt không lùi bước...
Người thực, sói ảo, giờ phút này giống như một chỉnh thể hoàn hảo, như lưu tinh cản nguyệt đánh thẳng về phía Hạ Nhất Minh.
Cỗ khí thế uy lực như vậy, ngay cả thiên địa đều như có chút rung động.
Tất cả mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn một chiêu này, bọn họ trong lòng đều tính toán, nếu mình đứng đó, liệu có thể chịu được một kích này không?
Lúc này Hạ Nhất Minh cũng đã ngẩng đầu lên.
Hắn há miệng....
Giống như vừa rồi đầu sói kia phun ra một cỗ khí tức, Hạ Nhất Minh cũng đem toàn bộ chân khí vừa ngưng tụ lại lập tức phun ra.
Một đóa hoa màu lam vô cùng đẹp đẽ từ miệng Hạ Nhất Minh bắn ra.
Đóa hoa rung động lòng người, ánh sáng phát ra vô cùng chói lóa, cho dù là ai nhìn thấy không khỏi có ý định chiếm làm của riêng trong đầu.
Giờ phút này trong lòng mọi người đều hiện ra ý nghĩ, đây hẳn là một chiêu quyết định.
Thủy hệ chân khí của Hạ Nhất Minh không ngờ tinh túy tới vậy, một chút tạp chất cũng không có. Trách không được Thủy chi hoa của hắn có thể cùng thiên địa câu thông. Thật không biết bằng cách nào mà Hạ Nhất Minh hắn có thể đem lực lượng nhất hệ tu luyện tới tình trạng này.
Người khác không biết, nhưng Hạ Nhất Minh sao có thể không biết, đóa hoa này trước nay chưa từng ngưng luyện được, chỉ khi đối mặt với địch nhân cường đại, tiềm năng của hắn kích phát hoàn toàn, mới có thể phát ra một kích uy lực như vậy.
Tác Qua kinh hô một tiếng, đầu sói lao tới cùng đóa hoa mỹ lệ này đánh thẳng vào nhau.
- Ầm...
Phảng phất như hai ngọn núi lớn đập thẳng vào nhau, âm thanh tạo ra vô cùng đinh tai nhức óc.
Tiếng va chạm không ngừng truyền xa trong không khí.
Bỗng nhiên mọi người đều cảm thấy dưới chân rung lên, sau đó thân thể không kiểm soát được trượt xuống bên dưới.
- Cẩn thận núi lở.
Dược đạo nhân thét lớn một tiếng.
Sống lâu giữa núi rừng, Dược đạo nhân trong nháy mắt đã đoán được tình trạng đang xảy ra.
Nghe được tiếng cảnh báo của lão, mọi người ngược lại hết sức yên tâm.
Núi lở đối với người bình thường mà nói chính là chuyện cửu tử nhất sinh, nhưng đối với bọn họ mà nói, trừ khi không phải cố tình muốn chết, đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích chờ núi lở xuống chôn sống thì cũng không tính là quá lớn.
Nhất thời bụi đất bay lên mù trời, sơn đạo nhỏ hẹp chịu trùng kích của mấy vị tiên thiên cường giả đã không chịu được mà sụp đổ hoàn toàn.
Mọi người đều thi triển sở học, từ đám loạn thạch vọt lên, những mảnh đá vụn khi bắn vào ngươi bọn họ chỉ như đám ruồi muỗi không đáng nhắc tới.
Bỗng nhiên, từng âm thanh xé gió không ngừng truyền tới tai bọn họ.
Từng đạo, từng đạo âm thanh ngay cả trong lúc núi lở cũng không ngừng truyền tới.
Mọi người trong lòng không khỏi cảm thán, thì ra bản thân mình so với bọn họ kém xa như vậy.
*****
Khí thế trên người Hạ Nhất Minh đã ngưng tụ lại, thức thứ hai mốt cũng đã chuẩn bị phát ra, nếu đối phương chỉ có thể phát ra một chiêu uy lực ngang ngửa với cái đầu sói lớn kia, hắn hoàn toàn nắm chắc khả năng đánh bại Tác Qua.
Dù sao Khai Sơn Tam Thập Lục Thức đã mang tới cho hắn sự tự tin không thể lý giải.
Nhưng bỗng nhiên biến cố xảy ra, khiến Hạ Nhất Minh không khỏi kinh hãi.
Bởi vì dưới chân lúc này vốn là không khí, bởi vậy một thức chí cương này không cách nào phát ra.
Nếu là một người khác, khẳng định điều này sẽ giống như đại họa lâm đầu. Nhưng thân thể Hạ Nhất Minh vừa động, Kim hệ chân khí cường đại đã lập tức quay về đan điền, hơn nữa Thủy hệ chân khí lúc này không ngừng tuôn ra.
Ngay lúc bụi đất mù trời bao phủ, Hạ Nhất Minh thân thể quay tròn, đồng thời cũng đổi qua công pháp khác. Chỉ bất quá, Tác Qua dường như cũng sớm đã chuẩn bị, cũng không để Hạ Nhất Minh chiếm tiên cơ, hai người cứ như vậy không ngừng di chuyển, giao phong trên mặt đất.
Rốt cuộc khói bụi cũng lắng xuống, trừ hai người đang kịch liệt giao đấu, những người còn lại đều trợn mắt cứng lưỡi.
Bọn họ vừa mới chủ động nhảy khỏi nơi này không ngờ đã cách hai người kia một khoảng xa xa.
Mà hai người Hạ Nhất Minh cùng Tác Qua không ngờ đã đánh từ sườn núi xuống tận chân núi.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Mao Liệt Quang đột nhiên thấp giọng nói:
- Người điên. Thực sự là hai người điên.
Những người còn lại mặc dù không có mở lời, nhưng trong mắt mỗi người đều không che giấu vẻ đồng tình.
Hạ người điên kia quả thực không biết sống chết...
*****
Gió núi như từng đợt sóng lớn cuộn tràn trên đại dương mang theo tiếng gầm thét dữ dội, từng đợt từng đợt thổi mạnh vào vách núi không ngớt. Giống như những quái thú tuần tra xung quanh nơi này.
Dưới núi một mảnh bụi đất rơi xuống, tốc độ hai đạo nhân ảnh cũng không chút nào bị cản trở, động tác của bọn họ vẫn nhanh như chớp, ở nơi nguy hiểm như vậy nhưng cũng không ngừng tấn công phòng thủ, đánh tới thiên hôn địa ám.
Thân pháp của Hạ Nhất Minh bởi lĩnh ngộ Vân Vũ mà có, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, ngược lại còn có thể phát ra những thức cường đại. Thân thể của hắn phảng phất như hòa vào trong gió, đã không còn chút trọng lượng, mặc cho gió thổi đi, mang hắn từ nơi này tới nơi khác, tùy ý có thể " tặng " Tác Qua một kích trí mạng.
Nhưng đối diện với hắn, thân pháp của Tác Qua cũng không kém chút nào.
Thân thể Tác Qua phảng phất như con sói lớn, linh hoạt tới khó tin.
Lúc này, đôi giầy trên chân Tác Qua đã không chịu được mà sớm tan nát, gã với đôi chân trần giống như một trường cung, nhất thời chạm vào vách đá cũng có thể khiến thân thể bắn vọt đi. Cảm giác như tình trạng sau khi núi lở nơi này đối với hắn cũng không khác với con đường bằng phẳng là mấy.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên không biết, đối với những người sinh hoạt từ nhỏ trong núi mà nói, hoàn cảnh như vậy càng thích hợp để bọn họ phát huy sở trường.
Hai người cứ như vậy đánh tới tận chân núi. Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều cảm thấy sát khí chân thực từ đối phương.
Bọn họ thậm chí còn xác định, hôm nay, chỉ có thể có một người còn sống mà rời đi. Nhưng bọn họ đều tin tưởng, người đi ra khẳng định là bản thân mình.
Ngũ hành chân khí lưu chuyển liên miên không dứt trong thân thể Hạ Nhất Minh. Giờ phút này hắn phảng phất như tiến vào cảnh giới không thể tưởng tượng, chân khí thuộc tính bất đồng chỉ cần phát ra uy lực đều không nhỏ.
Đương nhiên Hạ Nhất Minh cũng kiềm chế bản thân, không sử dụng Băng hệ chân khí hay Ngũ hành hợp nhất trên Đại Khảm Đao.
Đây vốn là tuyệt chiêu của Hạ Nhất Minh, trên kia có hơn mười vị tiên thiên cường giả quan sát, hắn không muốn cứ như vậy mà lật hết chiêu bài của mình.
Hơn nữa, Hạ Nhất Minh cũng mơ hồ cảm nhận được, Tác Qua mặc dù khí thế hung hãn, đôi mắt càng lúc càng đỏ như mãnh thú, nhưng gã cũng giữ lại lực lượng.
Loại cảm giác này mới thực sự khiến Hạ Nhất Minh kiêng kỵ. Cho dù là vì ứng phó, đối phương chưa xuất ra chiêu bài, nhưng hắn cũng không thể mạo muội mà ra tay.
Trên vách núi, lưu lại là những bước chân sắp xệp một cách lộn xộn.
Những dấu chân này đều in xuống ba tấc trên mặt đất, phảng phất như nơi này không phải là vách núi đá, mà vốn chỉ là một mảnh bùn đất vậy.
Dưới chân khí tàn phá của tiên thiên cường giả, vách núi trải qua vô số năm tháng mưa gió không hao tổn, cũng hoàn toàn hủy hoại.
Không phân biệt trước sau, hai đạo âm thanh vang lên, Hạ Nhất Minh cùng Tác Qua đồng thời chạm đất.
Hai chân đồng thời chạm đất, trên mặt hai người đột nhiên căng thẳng.
Phong thái lãnh đạm phảng phất như mây gió đã hoàn toàn biến mất, khí thế của bọn họ lúc này đã giao chiến kịch liệt.
Vào lúc này, khí thế của ai có thể chiếm thượng phong, người đó có thể nắm thế chủ động.
Bọn họ bởi vì lý do này không tiếc hao tổn chân khí.
Tác Qua tròng mắt càng đỏ, không chỉ có có đôi mắt, ngay cả khuôn mặt cũng vậy. Nếu có người chứng kiến điều này, khẳng định sẽ hoài nghi không biết gã có phải là quỷ hay không?
Trên người Tác Qua quần áo đều rách nát, lộ ra thân thể cường tráng không giống người thường, mà giống như một khối sắt thép được tôi luyện, cảm giác tràn đầy lực lượng.
Nếu như không phải Hồng lang giáp sau lưng vô cùng cứng cỏi, sợ rằng Tác Qua cũng đã lộ ra trọn vẹn cơ thể rồi.
Thân thể Tác Qua đột nhiên vọt lại, giống như một cỗ xe, càng giống như một viễn cổ cự thú, lực lượng của gã lúc này bộc lộ ra vô cùng tự nhiên.
Hai tay Tác Qua giơ cao lên, trong mắt những người khác, dường như hai cánh tay này không phải là tay người, mà như vuốt sói sẵn sàng xẻ tan vô số tính mạng.
Hạ Nhất Minh hai chân vừa chạm đất, song chưởng đã lập tức khôi phục như khi nãy.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ hai mốt, lúc này cũng không hề giữ lại bộc phát ra.
Ở trên sườn núi, bọn họ vận lực khiến cả sơn đạo không thể chống đỡ sự va chạm mà sụp xuống. Nhưng giờ phút này bọn họ đã tới gần chân núi, chân đặt trên mặt đất, khiến bọn họ hoàn toàn có thể vận dụng toàn bộ lực lượng tiến hành sinh tử đấu.
Một tiếng nổ vang lên, Hạ Nhất Minh vốn đang bất động như núi, thân mình bỗng như vọt lên ngàn trượng, khóe mắt bỗng lộ ra vẻ đắc ý.
Chỉ khi vận lên Khai Sơn Tam Thập Lục Thức hắn mới có loại cảm giác này.
Hậu thiên cảnh giới chỉ có thể tu luyện mười hai thức đầu, mà thức thứ mười ba tới hai mươi mặc dù cường đại nhưng cũng chỉ đủ dùng từ Bách tán thiên cho tới Nhất đường thiên.
Còn từ thứ hai mốt trở đi, đó mới công pháp của cường giả ngưng luyện chân khí có thể tu luyện.
Hạ Nhất Minh cũng chỉ bởi miễn cưỡng ngưng luyện ra một đóa Thủy chi hoa chưa hoàn chỉnh, mới có thể nắm giữ thức thứ hai mốt này.
Lúc này, dưới uy lực của một thức đó, song chưởng của Hạ Nhất Minh như được kích thích, bỗng lớn hẳn lên không giống bình thường.
Song chưởng của hắn như hai thanh búa lớn, bổ thẳng vào hai vuốt sói mà Tác Qua huyễn hóa đang lao tới.
Tác Qua lúc này vẻ mặt tràn ngập vẻ hung ác, khí thế trên người gã như gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Nhưng sau khi cùng Hạ Nhất Minh lấy cứng đối cứng, hắn không cách nào kiểm soát bắn ngược về sau. Hơn nữa trên không trung còn phun ra một ngụm máu.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên. Hắn vừa muốn tiến lên, bỗng nghe được âm thanh Tác Qua sau khi bắn ngược về sau kêu lên. Tiếng kêu như quỷ khốc, so với tiếng sói tru còn khó nghe hơn gấp trăm lần.
- Ngao ô...
Âm thanh truyền ra xa xa, nháy mắt vọng qua vô số đỉnh núi.
Ngay sau đó, một tiếng sói tru càng thêm thê lương truyền tới từ phương xa, hai thân ảnh mau chóng tiến lại, chỉ sợ là Hạ Nhất Minh cũng trở tay không kịp.
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton
Quyển 4: Thâm Sơn Đồ Đằng.
Chương 14: Bách Linh Bát vs Hồng Lang Vương.
Dịch giả:devil21
Nguồn: Sưu Tầm
Một cơn gió nhẹ sau khi quẩn quanh gốc cây nhanh chóng rời đi.
Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh nháy mắt tràn qua nơi này, cuốn theo mình một trận gió mạnh mẽ hơn. Tốc độ vô cùng nhanh quyệt qua gốc cây sau đó cũng biến mất ở phía đằng xa.
Ngay sau đó, hồng quang vừa lóe, lại một đạo thân ảnh không kém chút đạo thân ảnh vừa rồi cũng như hình với bóng đuổi theo.
Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, ngay cả những cơn gió đang thổi bất tận nơi này cũng không thể nào đuổi kịp.
Hai đạo thân ảnh một trước một sau này chính là Bách Linh Bát cùng Hồng Lang Vương.
Dưới sự liên hợp của Tác Qua cùng Hồng Lang Vương, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không thể chống lại.
Bất quá, ngay khi Hạ Nhất Minh sắp gặp nguy hiểm, là một bảo tiêu của hắn, Bách Linh Bát dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là thân phận của Bách Linh Bát có chút đặc thù, phương thức ra tay của hắn càng khiến kẻ khắc trợn mắt cứng lưỡi. Nếu trước mặt nhiều tiên thiên cường giả cùng Đồ đằng sứ giả như vậy mà ra tay, sẽ khó đảm bảo không có người nhìn ra.
Bởi vậy Bách Linh Bát sử dụng phương pháp đánh lén Hồng Lang Vương vốn được Vu Kinh Lôi cho rằng đã vô địch trong Nhất đường thiên cảnh giới.
Lấy đặc tính của loài sói mà nói, chỉ có bọn chúng mới thường xuyên đánh lén kẻ khác, làm gì có chuyện bị người khác đánh lén. Hơn nữa Bách Linh Bát ra tay vô cùng xảo diệu, tại nơi bộ vị yếu ớt của Hồng Lang Vương đánh một chiêu, khiến nó đau tới tận xương. Không những thế còn khiến Hồng Lang Vương mất đi một mảng lông, điều này khiến cho là người hay là sói, chỉ cần có trí tuệ cùng tôn nghiêm cũng không thể chịu nổi.
Đường đường là Hồng Lang Vương mà còn bị đánh lén cho hoa mày chóng mặt, không cần phải nghĩ ngợi, nó đã hạ quyết tâm, cho dù là chạy tới chân trời góc bể cũng phải đem gã kia băm thây vạn mảnh, thậm chí còn nuốt vào bụng. Cho dù phá đi giao ước mười năm không đụng tới thịt người cũng không hối tiếc.
Nhưng khi nó truy đổi gã kia qua vài đỉnh núi mới phát hiện, tốc độ của đối phương không ngờ nhanh tới cực độ.
Mặc dù động tác của gã cũng không có hoa mỹ, cũng không giống như người có vũ kỹ, chỉ là nhanh chân bỏ chạy, một chút cũng không có tiêu sái như khinh công thân pháp.
Nhưng cứ như vậy trực tiếp bỏ chạy không ngờ tốc độ cũng đạt tới tình trạng khó tin, ngay cả Hồng Lang Vương như nó dùng toàn lực đuổi theo nhưng cũng không thể kéo gần nửa điểm khoảng cách.
Dần dần nó có chút chần chừ.
Dù sao cũng là ngàn năm linh thú, lại trải qua tế điện thần bí nào đó, trí tuệ nó cũng đã không dưới loài người. Một khi phát hiện đối phương khó chơi hơn tưởng tượng, nó nhất thời cũng tính toán lại.
Tuy đặc điểm của lang là vô cùng thù dai, nhưng đạt tới cảnh giới này, nó cũng không thích làm chuyện mà không nắm chắc.
Cước bộ có chút chậm lại, tốc độ của Hồng Lang Vương cũng giảm dần xuống. Nhưng giờ phút này nó bỗng thấy trước mặt một mảnh đỏ tươi.
Một mảng đỏ tươi này chính là đám lông nhuốm máu, được những cơn gió thổi thẳng đến trước mắt nó.
Nó trợn mắt nhìn chằm chằm nhúm lông nhuốm máu này, hai mắt đỏ bửng, phẫn nộ xua tan lý trí, tiếp tục mở tốc độ, như bay vọt đi. ( Dịch đến đoạn này ta không thể không giơ ngón giữa lên mà nói: Cực độ vô sỉ. - DG)
Bỗng nhiên, động tác của nó bỗng ngừng lại, ánh mắt lóe lên chút kinh dị.
Cái gã kia sau khi chạy qua vô số đỉnh núi, bỗng nhiên ngừng lại, hơn nữa còn quay đầu như muốn đợi nó tới.
Hồng Lang Vương vốn muốn lao tới cắn nát đối phương, khiến hắn chết mất xác.
Nhưng đối phương không ngờ lại có thái độ ung dung như vậy, khiến Hồng Lang Vương lại có chút kiêng kỵ. Hơn nữa càng làm nó phát lạnh, chính là việc nó không cảm nhận được khí tức của đối phương.
Hồng Lang Vương trí tuệ có thể so sánh với loài người, đương nhiên nó cũng biết vận dụng khí tức. Khi nãy nó vốn chỉ vận dụng đôi mắt để đuổi theo, lúc này truy đuổi kết thúc, nó đã bình tĩnh trở lại.
Thân hình hơi thấp xuống, hàm răng sắc như dao lộ ra, dường như tùy ý có thể lao vào đối phương, nhưng trong đầu nó không khỏi kinh ngạc.
Người này rõ ràng đang đứng trước mặt nó, nhưng vì sao không cách nào cảm nhận được? Dường như gã gia hỏa kia không phải là người có tính mạng, mà giống như một tảng đá.
- Ta chưa chắc có thể đánh thắng ngươi. Vì thế chúng ta cũng không cần đánh nhau, ở nơi này chờ đợi bên kia phân thắng bại đi.
Hông Lang Vương đôi mắt đỏ tươi khẽ đảo. Nó đã sống cả ngàn năm, hôm nay gặp phải chuyện này, không thể nghi ngờ là vô cùng kỳ quái. Ngay cả với kinh nghiệm ngàn năm của nó lúc này cũng không có bất cứ lời giải đáp nào.
Bách Linh Bát nhìn Hồng Lang Vương do dự không quyết, nói:
- Cơ thể của ta rất cứng, ngươi tốt nhất là đừng cắn ta.
Sau đó gã nhàn nhã ngồi xuống, như muốn cùng Hồng Lang Vương chờ đợi.
Cơ thể Hồng Lang Vương chậm rãi thả lỏng dần, dường như là nó chấp nhận lời đề nghị của Bách Linh Bát. Thân thể của nó nằm sấp trên mặt đất, dường như muốn nghỉ ngơi.
Nhưng khi bụng nó vừa chạm đất một giây, bất thình lình toàn bộ cơ thể phóng đi, trong nháy mắt nó đã tới trước mặt Bách Linh Bát, nhe ra hàm răng khiến kẻ khác phải kinh hồn táng đảm, hung hăng cắn về phía đầu gã.
Bách Linh Bát ngồi dưới đất không hề nhúc nhích, giống như căn bản chưa biết đại nạn lâm đầu.
Hồng Lang Vương miệng mở lớn cực hạn, trong lòng nó vô cùng đắc ý. Nếu sớm biết người này chỉ hư trương thanh thế nó đã sớm hành động. Bất quá bây giờ cũng không chậm, có thể đem gã ghê tởm này nuốt sống, như vậy có thể báo thù nhổ lông rồi.
Miệng của Hồng Lang Vương so với miệng sói bình thường lớn hơn nhiều, độ lớn đã đạt tới độ khó tin.
Nếu có người nhìn thấy, thực sự sẽ phải hoài nghi, miệng này là miệng sói hay miệng cá sấu.
Bất quá, cái miệng đó lúc này đang muốn đem Bách Linh Bát nuốt trọn.
Hàm răng sắc bén như dao, nhẹ nhàng ngoạm lấy cổ Bách Linh Bát, đem cả đầu ghì xuống.
Sau đó cả hàm răng nó như tìm vị trí thích hợp cắm xuống.
Nó muốn Bách Linh Bát não tương văng khắp nơi, muốn gã chết không toàn thây.
Trong một giây khi hàm răng kia sắp cắm xuống, trong lòng Hồng Lang Vương đã bắt đầu mơ màng nghĩ lại. Trước khi nó trở thành ngàn năm linh lang, bất quá cũng chỉ làm một đầu lang bình thường mà thôi, cũng đã từng ăn qua não tương người. Mỹ vị này khiến nó cả đời không quên.
Bất quá, sau đó nó cũng không có cơ hội được thưởng thức loại mỹ vị này nữa.
Đang khi Hồng Lang Vương mơ màng nghĩ tới chất lỏng ấm áp chảy vào miệng nó, hàm rằng nó rốt cuộc cũng " thân mật" tiếp xúc với phần đầu Bách Linh Bát.
- Ca...
Động tác của Hồng Lang Vương đột nhiên ngừng lại. Ngay cả cái đuôi đang phấn kích vung vẩy cũng ngừng lại giữa không trung.
Giống như bị trúng Định thân pháp, giờ phút này cả người nó hoàn toàn ngây dại.
Đôi mắt nó lồi ra như mắt chuồn chuồn, chậm rãi mở rộng miệng.
Một cái đầu trượt xuống từ miệng Hồng Lang Vương, trên cái đầu này còn cắm một chiếc răng nanh sắc bén như trủy thủ.
Từ miệng Hồng Lang Vương chảy ra một dòng máu đỏ tươi, một mùi máu tươi tràn ngập cái miệng rộng của nó.
Đến lúc này, nó mới nhớ lại câu nó của gã kia.
Thân thể gã quả thực không phải rất cứng, mà cứng tới độ khó tin.
Với trí tuệ không kém hơn chút nào so với nhân loại, trong đầu Hồng Lang Vương bỗng xuất hiện ý niệm vô cùng kinh khủng, gã này là con người hay chính là loại linh thú kỳ dị nào chăng?
Phần đầu của con người, cho dù tu luyện tới cảnh giới nào cũng không có khả năng cứng rắn tới vậy.
Hàm răng của Hồng Lang Vương vốn là một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất của nó, đừng nói chỉ là đầu người, cho dù là sắt đá, hay thứ mà loài người gọi là bảo khí cũng không thể tổn thương mảy may tới nó.
Nhưng lúc này, cắn vào một cái đầu người không ngờ lại như vậy.
Chuyện này thậm chí còn khiến nhận định của Hồng Lang Vương về thế giới bên ngoài hoàn toàn bị phá vỡ.
Đột nhiên, một âm thanh bình tĩnh không chút khẩn trương vang lên như có như không:
- Ta đã nói rồi. Tốt nhất là ngươi không nên cắn ta.
Hồng Lang Vương bộ lông nhất thời dựng lên, mỗi một chân lông nhất thời xuất hiện thiên địa chân khí cường đại.
Là một ngàn năm linh thú, nó có thể thu nạp một chút thiên địa chân khí, tuy rằng không thể so sánh với loài người, nhưng giờ phút này nó toàn lực sử dụng hết, một chút lưu lại cũng không có.
Bộ lông Hồng Lang Vương lúc này đã dựng thẳng lên, giống hệt một con nhím lớn, khiến nó vừa kinh khủng lại vừa tức cười.
Hai mắt nó chăm chăm nhìn trên thi thể không đầu cách đó không xa, trong đôi mắt lúc này không còn đỏ bừng sát khí mà tràn đầy hoảng sợ.
Nếu như không phải là ngàn năm biến dị linh thú, vừa trong bầy sói oai vệ xưng vương xưng bá, chỉ sợ nó đã sớm quay người bỏ chạy.
Bởi vì âm thanh này cũng không phải từ nơi nào xung quanh, mà vang lên từ chính từ cỗ thi thể không đầu kia.
Kinh niệm ngàn năm bảo cho nó biết, đừng nói là loài người, cho dù là linh thú, sau khi mắt đi phần đầu cũng đừng mong sống sót.
Đã không có đầu mà còn có thể nói, đây tuyệt đối là chuyện trước nay chưa từng gặp, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ tới.
Bốn chân Hồng Lang Vương chậm rãi di chuyển. Bất quá, nó không phải tiến về phía trước mà lùi dần về phía sau. Lang vốn tính giảo hoạt, nó đã quyết định, nếu có chút động tĩnh nào lập tức quay đầu bỏ chạy ngay.
Về phần gã gia hỏa này...
Quên đi, là một Lang vương vĩ đại của Lang tộc, cần phải có trí tuệ.
Không thể vì một hàm răng, một nhúm lông mà lao vào nguy hiểm được.
Bỗng nhiên, hai tròng mắt của nó lồi ra, thi thể mất đầu đã lâu bỗng chậm rãi cử động.
Cũng giống như thi thể đang động đậy này.
Bộ lông lên thân thể Hồng Lang Vương vừa xẹp xuống lại lần nữa xù lên. Trong miệng máu tươi đầm đìa há ra càng thêm đáng sợ.
Từ trong miệng nó phát ra âm thanh cảnh cáo, hơn nữa còn có một hỏa cầu đang dần ngưng tụ.
Dường như không cảm nhận được áp lực từ hỏa cầu kia, khối thi thể lại run lên.
- Hô...
Khí tức nóng bỏng từ miệng Hồng Lang Vương trào ra, hỏa cầu với tốc độ cực nhanh nháy mắt đã bao trùm khối thi thể trên mặt đất.
Sau một tiếng nố ầm vang, dưới khối thi thể xuất hiện một cái động lớn, cả khối thi thể chia làm hai phần.
Hỏa cầu vừa thổ tức từ miệng Hồng Lang Vương vốn là toàn bộ Hỏa chi lực trong thân thể nó.
Dưới tình huống sợ hãi chưa bao giờ gặp phải này, nó đã bạo phát tiềm lực, đem toàn bộ Hỏa lực lượng trong cơ thể ngưng tụ tại một điểm.
Uy lực thổ tức cường đại như vậy, tuyệt đối lần đầu tiên trong đời nó có thể làm được.
Trong mắt nó rốt cuộc ánh lên một tia như trút được gánh nặng. Đầu không còn, ngay cả thi thể cũng bị nổ thành hai mảnh, tới tình trạng này cho dù là cao thủ trong truyền thuyết sợ rằng cũng khó có thể sống sót.
Đôi mắt gắt gao nhìn vào khối thi thể trên mặt đất, một lúc sau, Hồng Lang Vương xác định, gã kia đã hoàn toàn bỏ mạng.
Đến lúc này bộ lông trên thân thể nó mới hoàn toàn xẹp xuống như cũ, tâm trạng sợ hãi cũng dần lắng xuống.
Chỉ là...
Hồng Lang Vương lắc lắc đầu, nó đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, bất quá trong thời gian ngắn nó cũng không nghĩ ra điểm nào kỳ lạ.
Ánh mắt nhạy cảm lại lướt trên cái đầu cắm chiếc răng nanh của chính mình, Hồng Lang Vương trong mắt không khỏi có chút thống khổ, chiếc răng đã theo mình gần ngàn năm, cứ như vậy mà rời đi.
Trong mắt nó lại hiện lên vẻ thống hận. Bất quá có vết xe đổ khi nãy, cho dù cho nó hai lá gan cũng không dám tiếp tục cắn lên cái thi thể kia nữa.
Nếu là lại rớt ra một cái răng nữa, như vậy có hối cũng không kịp.
Đầu lưỡi thô ráp liếm trên vết thương, một cỗ máu tanh chảy thẳng vào miệng.
Đột nhiên động tác của Hồng Lang Vương ngưng lại. Sau đó nó chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không chút nào che giấu vẻ sợ hãi. Giờ phút này, nó rốt cuộc đã thấy được điểm không đúng.
Máu, gã trước mặt, cho dù là đầu hay thân thể bị chia tách nhưng từ đầu đến cuối gã cũng không mất một giọt máu nào.
Giống như trong cơ thể gã cũng không có một giọt máu tươi nào cả.
Phát hiện này khiến thân thể Hồng Lang Vương như trong hầm băng.
Làm vương giả một đời Lang tộc, ngay cả khi đói mặt với đám vương giả Hổ, Hùng, Sư, Báo, nó cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Từ khi sinh ra tới lúc quật khởi, nó vốn đã kiêu ngạo. Qua ngàn năm, nó càng có thêm sự tự tin lớn lao khi đối mặt với bất cứ địch nhân nào.
Nhưng giờ phút này, nó sợ hãi, một loại sợ hãi không thể gọi tên.
Cho dù là linh thú cường đại tới đâu cũng chỉ là thú vật, trí tuệ mặc dù không kém hơn loài người, nhưng đối mặt với điều không biết, đối mặt với sự cường đại hơn, bản năng của chúng lại có thể ngăn cản lý trí.
Thi thể trên mặt đất lại khẽ run lên. Cử động này không lớn, chỉ giống như cơn gió thổi qua.
Nhưng Hồng Lang Vương biết rõ, đây tuyệt đối không phải là lực lượng của gió tác động tới, mà chính là động lực quỷ dị trong cỗ thi thể kia.
Ánh mắt nó vừa chuyển tức khắc thấy được cái đầu bị nó cắn rụng kia.
Giờ phút này, trái tim của Hồng Lang Vương dường như không thể chịu được áp lực mà đập liên hồi. Bộ lông trên thân thể nó lần thứ ba dựng lên thẳng đứng, hơn nữa sau khi dựng lên không có dấu hiệu xẹp xuống nữa.
Cái đầu kia không biết từ khi nào đã di chuyển lại đây.
Mặt đối mặt, một đôi mắt sáng ngời như bảo thạch một mực quan sát một đôi mắt to mở lớn.
Từ trong ánh mắt này, không biểu lộ chút nhân tính mà giống như bầu trời đêm, yên lặng mà xa xăm.
Đột nhiên, một tiếng tru thê lương truyền tới nơi này. Tiếng tru đó phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây đồng thời khiến Hồng Lang Vương bừng tỉnh.
Nó ngẩng đầu, đồng thời tru lên một tiếng dài. Chỉ bất quá, trong tiếng tru này ẩn chứa một sự hoảng sợ cùng một phần vui sướng.
Rốt cuộc cũng thoát rồi, không cần ở cùng một chỗ với gã gia hỏa khủng bố này nữa, đây là điều duy nhất ngàn năm biến dị Hồng Lang Vương cảm nhận vào lúc này.
Ngay sau đó, Hồng Lang Vương xoay đầu, dùng tốc độ xưa nay chưa từng có chạy về phía xa. Tốc độ của nó trong nháy mắt đã đạt tới cực hạn. Dọc theo đường về, ngay cả một cái ngoái đầu lại nhìn nó cũng không có dũng khí thực hiện.
Đương nhiên, chiếc răng nanh cắm trên cái đầu kia, càng không có dũng cảm thu lại nữa...
*****
Sau khi Hồng Lang Vương dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi, ba đoạn thi thể trên mặt đất rốt cuộc bắt đầu nhúc nhích.
Đầu tiên cả ba khối thi thể đều biến thành những vũng kim loại lỏng, sau đó những chất lỏng này như có trí tuệ, cùng tề tụ tại một điểm. ( Dịch tới đây ta đoán tên 108 này tới từ thời đại mà Kẻ hủy diệt xuất hiện)
Tất cả những phát sinh này, bốn bề xung quanh đều hết sức yên tĩnh, ngay cả một tiếng công trùng kêu cũng không có.
Chậm rãi, những chất lỏng tập hợp lại cùng nhau, sau đó giống như một cái cây lớn, vươn cao lên.
Chỉ trong vài lần hô hấp, Bách Linh Bát lại lần nữa hiện ra từ chất lỏng đó.
Thân thể của gã cũng giống như trước kia, không hề có một hạt bụi, ánh mắt gã lóe sáng, chỉ cần nhì qua cũng biết khác hẳn so với con người.
Gã duỗi một tay ra, từ trong bàn tay nhỏ bỗng xuất hiện chiếc răng sắc nhọn.
Hàm răng của Hồng Lang Vương quả thực vô cùng rắn chắc, ngay cả với năng lực của gã, cũng chỉ có thể làm gẫy một chiếc.
Siêu cấp linh thú quả nhiên vô cùng cường đại, chỉ bằng vào sự cứng rắn của thân thể, Bách Linh Bát cũng đã tính ra, lực lượng mà Hồng Lang Vương nắm giữ chỉ sợ cũng không chút nào kém hơn Hạ Nhất Minh.
Ngàn năm biến dị linh thú quả nhiên là vô địch tồn tại đồng cấp.
Vẻ mặt Bách Linh Bát bỗng ngưng trọng, dường như gã lo lắng điều gì.
Sau một lát, gã lầu bầu nói:
- Ta chỉ đám ứng, không tiến lộ cho người khác biết, nhưng đầu lang này không phải nhân loại, bởi thế ta cũng không vi phạm hợp đồng.
- Hành động của nó cho thấy nó cũng có được trí tuệ, mà ta lại không có quyền giết chết sinh vật có trí tuệ trên tinh cầu này, bởi vậy ta cũng không thể giết nó.
- Bất quá, nó muốn giết Hạ Nhất Minh. Mà ta lại cần năng lượng thạch để tiến hóa, nhất định phải đảm bảo Hạ Nhất Minh được an toàn. Trình tự các điều mâu thuẫn lẫn nhau...lấy tiến hóa làm ưu tiên số một, căn cứ vào ưu tiên số một, cho nên cần phải bảo vệ Hạ Nhất Minh.
Khi gã xác định được quyết định cuối cùng, hai chân đã xuất động.
Điệu bộ của gã có lẽ không như Hồng Lang Vương bỏ chạy tứ chi điên cuồng huy động, nhưng nếu nói về tốc độ, gã không chút nào chậm hơn.
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton