Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 237: Mao Hiếu Lễ rất kính sợ các quan hệ của Vương Trạch Vinh
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Mỗi ngày Mao Hiếu Lễ đều hỏi tình hình con mình. Tuy là con mình nhưng muốn tìm một công tác trong tỉnh là cực kỳ khó khăn. Kỳ thật y cũng không sợ kỳ thi nhân viên công vụ, nhưng sợ nhất chính là không có hậu trường. Bởi vì không có hậu trường, rất nhiều người có thành tích ưu tú trong cuộc thi nhân viên công vụ cũng không thể nào qua được cửa phỏng vấn. Kỳ thật rất nhiều người đều biết, có thể trở thành nhân viên công vụ hay không đều là ở vòng phỏng vấn. Nói chi tiết hơn một chút chính là có quan hệ hay không. Sở dĩ Mao Hiếu Lễ ngả về phía Vương Trạch Vinh chính là biết Vương Trạch Vinh có người trên tỉnh. Lão đã đặt toàn bộ tiền đồ của con mình lên người Vương Trạch Vinh.
Thấy con sắp tốt nghiệp, Mao Hiếu Lễ cảm thấy đã đến lúc Vương Trạch Vinh thực hiện lời hứa hẹn. Tuy rằng không biết Vương Trạch Vinh có bao nhiêu quan hệ nhưng ít nhất thì Vương Trạch Vinh cũng đã hứa hẹn. Việc này nói lên rằng Vương Trạch Vinh hẳn là có quan hệ đủ để xử lý việc này. Thừa dịp cuối tuần không có việc gì, đầu tiên cứ hẹn Vương Trạch Vinh lên tỉnh xem thế nào. Nếu không có quan hệ gì mạnh thì cũng có thể mau chóng tìm quan hệ mới.
Kỳ thật Mao Hiếu Lễ cũng không có ý tưởng gì quá lớn, chỉ hy vọng con mình có thể trở thành một nhân viên công vụ trong tỉnh mà thôi.
- Chủ tịch huyện Vương, ngày mai có thời gian lên tỉnh xem hay không?
Mao Hiếu Lễ gọi điện thoại cho Vương Trạch Vinh.
Ngày mai là thứ Sáu, thường thì chiều thứ Sáu sẽ không có nhiều việc lắm để sau hai ngày nghỉ lại làm việc tiếp. Mao Hiếu Lễ tính toán để Vương Trạch Vinh mang mình đi theo hoạt động một chút.
Hiểu ý Mao Hiếu Lễ, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Trưa mai anh đến chỗ tôi, chúng ta cùng đi một xe.
Việc nên làm thì nhất định phải xử lý, Vương Trạch Vinh rất trọng thị vị phó bí thư này.
- Cần mang cái gì không?
Mao Hiếu Lễ biết không thể thiếu mấy thứ quà tặng linh tinh. Đó là vấn đề cơ bản, chỉ có điều không biết giá thị trường trên tỉnh, sợ mang thiếu tiền.
Vương Trạch Vinh cười:
- Đi theo tôi là được, không cần mang gì cả.
Nghe vậy, tâm trạng Mao Hiếu Lễ ổn định lại một chút. Nếu Vương Trạch Vinh đã nói vậy, chắc hẳn hắn phải có chút quan hệ trên tỉnh.
- Ông xã, Trạch Vinh nói thế nào?
Bà vợ ngồi bên cạnh quan tâm hỏi.
- Không cần mang gì cả, đi tay không là được.
Mao Hiếu Lễ nói.
- Không cần mang gì cả?
Vợ Mao Hiếu Lễ hơi giật mình. Đây là lên tỉnh xin xỏ, nhờ vả. Vương Trạch Vinh chỉ là một người trẻ tuổi, cho dù là từ tỉnh xuống nhưng chắc hẳn cũng không có quan hệ quá mạnh, nếu không đã không phải điều xuống huyện nghèo khó này.
- Đi sẽ biết.
Mao Hiếu Lễ nói. Suy nghĩ một chút, lão nói thêm:
- Cứ mang theo một trăm ngàn để chuẩn bị sẵn.
Long Dũng Đình lái chiếc Mitsubishi rất vững vàng. Mao Hiếu Lễ cũng phải hơi hâm mộ Vương Trạch Vinh vì tìm được một lái xe giỏi như vậy.
- Phó bí thư Mao, con của anh học chuyên ngành gì? Có ý tưởng gì thì nói trước một chút để tôi bố trí.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Con tôi tên là Mao Vệ Quân, hiện đang học ở đại học của tỉnh, năm nay tốt nghiệp, học chuyên ngành văn.
Nói tới đây, Mao Hiếu Lễ thở dài một tiếng nói:
- Hiện tại học chuyên ngành văn rất khó tìm công tác. Ai bảo nó thích viết lách này nọ. Nếu là con gái học văn thì đã tốt, con trai thì khó tìm việc hơn nhiều.
Mao Hiếu Lễ vẫn khá bất mãn vì việc con trai mình học văn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không tồi nhỉ. Bất cứ ban ngành nào cũng cần có người học chuyên nghiệp. Nếu học ngành này cũng rất có nhiều chỗ có thể vào được. Đến lúc đó tôi mang cha con anh đi gặp vài người, xem nó thích ban ngành nào thì nói sau.
Vương Trạch Vinh vừa nói lời này, trong lòng Mao Hiếu Lễ liền hơi kích động. Xem ra Vương Trạch Vinh này cũng không chỉ có một mối quan hệ.
Sau khi tới tỉnh thành, Mao Hiếu Lễ liền gọi điện thoại cho con trai.
Khi xe tới cửa trường, Vương Trạch Vinh thấy một thanh niên diện mạo thanh lịch, đeo kính đứng chờ ở cửa.
- Đây là Vương thúc thúc (chú Vương).
Mao Hiếu Lễ nói với con mình.
Nhìn Vương Trạch Vinh cũng chỉ lớn hơn mình một chút, bất kể thế nào Mao Vệ Quân cũng không thể chào nổi như vậy. Y vốn chỉ luôn học ở trường, cũng không hiểu biết lắm tình hình huyện Đại Phường, cứ tưởng rằng Chủ tịch huyện Vương Trạch Vinh hẳn là một người cũng trạc tuổi bố mình.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không cần gọi là chú, kẻo người ta lại bảo tôi già.
Mao Vệ Quân thuận theo nói:
- Vương ca.
Mao Hiếu Lễ vốn định nổi nóng nhưng thấy Vương Trạch Vinh không có gì, chỉ có thể thở dài một hơi.
- Lên xe đi ăn cơm.
Vương Trạch Vinh cười bảo mọi người lên xe.
Mao Vệ Quân nhìn đông nhìn tây một lượt, cũng không thấy có ai khác liền nói nhỏ với bố:
- Ba, chẳng phải ba nói mời Chủ tịch huyện Vương đến hỗ trợ sao?
Mao Hiếu Lễ cười khổ nói:
- Cái thằng này, chẳng phải bố đã nói, đây chính là mời Chủ tịch huyện Vương sao?
- Anh ấy, Chủ tịch huyện Vương!
Lúc này Mao Vệ Quân mới phát hiện ra người thanh niên chỉ hơn mình ít tuổi này chính là một Chủ tịch huyện, liền cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Phó bí thư Mao, tôi thấy nên tranh thủ thời gian, tôi hẹn một vài người nói chuyện một chút.
Thấy Vương Trạch Vinh vừa tới tỉnh thành đã bắt tay vào việc, Mao Hiếu Lễ cũng cảm thấy hứng khởi, liền cười nói:
- Vậy phiền toái Chủ tịch huyện Vương.
Hẹn vài người cũng không khó khăn, tuy rằng nhạc phụ của Vương Trạch Vinh phải rời đi làm nhưng thứ nhất là đi làm Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp, thứ hai là thủ hạ của ông vẫn nắm giữ thực quyền trong tỉnh, giữ quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh chính là việc mà tất cả các bạn học đều muốn.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn mời khách, Tào Hưng Hạo cười to nói:
- Chú em này rốt cục lại đến đây rồi. Đã tới tỉnh thành thì sao có thể để chú mời khách chứ? Thế này đi, ăn ở Tinh Không Ngân Lâu, tôi mời, hẹn thêm mấy người nữa tới.
Vừa nghe thấy Tinh Không Ngân Lâu, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Lão Tào, trước tiên tôi phải nói này, chỉ ăn cơm thôi, không có cái khác đâu nha.
Tào Hưng Hạo vừa cười nói:
- Được, không thành vấn đề, bớt được không ít tiền cho tôi.
- Tới Tinh Không Ngân Lâu, có người mời khách.
Vương Trạch Vinh cười nói với Mao Hiếu Lễ.
Mao Hiếu Lễ không biết chỗ đó nhưng Mao Vệ Quân lại biết rất rõ, giật mình nói:
- Rất đắt tiền!
Y nghĩ nhà mình phải trả tiền, trong lòng giật mình.
Mao Hiếu Lễ chẳng biết phải nói gì con mình nữa. Học nhiều quá thành hồ đồ, sao có thể nói ra lời như vậy chứ?
Dọc theo đường đi, Vương Trạch Vinh gọi điện thoại liên tục.
Thấy Vương Trạch Vinh hẹn rất nhiều người, Mao Hiếu Lễ cũng không chắc Vương Trạch Vinh hẹn dạng người thế nào. Tuy nhiên, y cũng tăng thêm tin tưởng với Vương Trạch Vinh mấy phần. Có lẽ có một chút quan hệ, mà đã có quan hệ thì tốt rồi. Chỉ cần thông qua bọn họ là có thể kết nối với các lãnh đạo chủ yếu.
Giao thông ở tỉnh thành rất đông đúc, cứ đi một đoạn lại dừng xe, khi đến nơi thì cũng mất một thời gian khá lâu.
Khi vào phòng đã đặt trước, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình xem như người tới cuối cùng.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, mọi người đều nhiệt tình đón tiếp.
Tào Hưng Hạo cười nói:
- Tôi còn tưởng rằng Tinh Không Ngân Lâu làm chú sợ tới mức không dám tới!
Không khí lập tức sống động hẳn lên.
Vương Trạch Vinh kéo qua Mao Hiếu Lễ nói với mọi người:
- Tôi giới thiệu với mọi người một chút. Đây là đồng sự của tôi, phó bí thư Mao Hiếu Lễ của huyện Đại Phường.
Nghe thấy chỉ là một phó bí thư huyện ủy, mọi người cũng chỉ cười đón tiếp sơ sơ.
Mao Hiếu Lễ thấy biểu tình của mọi người, trong lòng còn có chút không vui, những người này đều là người thế nào? Sao lại có vẻ hoành tráng thế?
Vương Trạch Vinh nói với Mao Hiếu Lễ:
- Phó bí thư Mao, tôi giới thiệu với anh mấy người bạn của tôi.
Nói xong, hắn liền giới thiệu mấy người.
Vương Trạch Vinh không giới thiệu thì thôi, vừa giới thiệu đã khiến tim Mao Hiếu Lễ nhảy dựng lên, càng nghe càng giật mình.
Phó giám đốc Bưu điện tỉnh, phó giám đốc sở Công thương tỉnh, phó giám đốc sở Thuế tỉnh, trưởng phòng chính trị công an tỉnh, đội trưởng đội Cảnh sát giao thông tỉnh, Chánh văn phòng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Tỉnh ủy...
Những người này đều là người Mao Hiếu Lễ trước kia muốn kết thân cũng không dám. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại quen biết đủ loại người như vậy. Nghe giới thiệu tới chức quan của họ, thấy tất cả đều là những người nắm giữ thực quyền nhất định.
Đặc biệt khi giới thiệu tới Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Nhâm Trạch Hải, Mao Hiếu Lễ chỉ có thể thầm than bối cảnh của Vương Trạch Vinh thật sự không tầm thường. Thấy những người này dường như đều coi Vương Trạch Vinh là trung tâm, y lại càng cảm thấy tò mò về bối cảnh của Vương Trạch Vinh. Nếu không có bối cảnh lớn, sao những người này lại có thái độ như vậy?
Giới thiệu xong, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lần này tôi tới làm phiền các vị đại ca. Con trai của phó bí thư Mao sắp tốt nghiệp, cậu ta cũng không sợ thi công vụ, hy vọng đến lúc đó các vị lão ca chiếu cố một chút.
Quách Cương cười nói:
- Hệ thống của tôi thì có lẽ cậu ta không hy vọng được gì. Tuy nhiên chỉ cần có thể thông qua cuộc thi nhân viên công vụ, muốn vào ban ngành nào thì có mấy người chúng ta hỗ trợ, hẳn là không có vấn đề gì.
Tào Hưng Hạo cười to nói:
- Ai dám không nể mặt Trạch Vinh chứ? Yên tâm đi, có việc tìm chúng tôi.
Trong tiệc căn bản là không có chỗ cho cha con Mao gia nói chuyện. Mọi người cứ mỗi người một câu, nói ra những chuyện trên tỉnh, mỗi tin tức đều khiến Mao Hiếu Lễ ngẩn người, trong lòng càng vui sướng vì đã đi theo phe Vương Trạch Vinh. Không ngờ mình đã già mà còn tìm được một gốc đại thụ!
- Trạch Vinh, nhạc phụ của chú lần này lên thủ đô rất được trọng dụng nhỉ! Tôi thấy lên thêm một bước nữa vẫn có thể.
Nhâm Trạch Hải nói nhỏ với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng không nói thêm gì, nâng chén nói với mọi người:
- Tiểu đệ phát triển ở địa phương nghèo khó kia, về sau còn phải làm phiền mọi người nhiều. Chén này tôi xin kính mọi người.
Lưu Á Động cười nói:
- Vẫn muốn chú tới phiền toái mà chẳng thấy động tĩnh gì cả.
Mao Hiếu Lễ ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, nghe thấy Nhâm Trạch Hải nói nhạc phụ của Vương Trạch Vinh tới thủ đô, sự băn khoăn trong lòng rốt cục cũng được giải tỏa. Không ngờ Vương Trạch Vinh có quan hệ tới tận thủ đô. Xem ra về sau phải theo sát Vương Trạch Vinh, con trai mình cũng sẽ có rất nhiều ưu đãi. Xem ra mình vẫn biểu hiện chưa đủ, lẽ ra phải giương cao ngọn cờ đứng về phía Vương Trạch Vinh trong huyện ủy mới được. Không suy xét cho mình cũng suy xét cho con trai.
Vương Trạch Vinh căn bản không ngờ mình chỉ mời mọi người ăn một bữa cơm đã hoàn toàn kéo Mao Hiếu Lễ về bên mình.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 238: Nghiên cứu phát triển huyện Đại Phường.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi ăn cơm, tuy rằng Vương Trạch Vinh nói không muốn có hoạt động khác nhưng Tào Hưng Hạo vẫn bố trí xông hơi.
Mấy người xông hơi xong lại ra ngồi ở một phòng trà có hoàn cảnh không tồi, tất cả mọi người đều có vẻ sảng khoái.
Vương Trạch Vinh cười nói với Tào Hưng Hạo:
- Ông anh này càng ngày càng hưởng thụ nhỉ.
Tào Hưng Hạo cười nói:
- Không có biện pháp, phải thể nghiệm cuộc sống nhiều hơn mới được.
Nghĩ đến huyện Đại Phường còn có rất nhiều người mấy ngày liền kiếm ăn từng ngày còn rất khó khăn, Vương Trạch Vinh càng thêm quyết tâm muốn lãnh đạo nhân dân phát triển kinh tế.
Lưu Á Động là một trưởng phòng của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh, ngồi bên cạnh nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tôi đã nghĩ một chút tình huống của huyện Đại Phường các chú. Chỗ đó đất rộng người thưa, việc tận dụng hoàn cảnh không tốt, tôi thấy các chú có thể làm được gì đó đấy.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Lưu ca, tôi cũng đã nghĩ việc này. Tỷ lệ người và đất của huyện Đại Phường không hợp lý, mỗi người có khoảng năm mẫu đất. Theo lý thuyết thì chừng đó đất là có thể đủ nuôi sống nông dân, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, hiện tại thu hoạch trên đất đai đều rất không như mong muốn. Rất nhiều nông dân thấy không kiếm ăn được gì trên đất đai của mình, đều lần lượt ra ngoài làm thuê, nông thôn chỉ còn lại phụ nữ, người già và trẻ em.
Lưu Á Động nói:
- Thu nhập đầu người của huyện thấp chính là một nguyên nhân trọng yếu khiến cuộc sống của nông dân rất nghèo. Tốt nhất là các chú nên bỏ chút công sức trong chuyện này. Đúng rồi, hiện tại có một phương thức lưu chuyển đất đai, các chú có thể thí nghiệm một chút. Nghe một lãnh đạo nói, bước tiếp theo có lẽ sẽ tiến hành làm thí điểm. Nếu các chú tranh thủ cơ hội này làm thí điểm trước, có lẽ có thể làm ra được một ít thành tích.
Sau khi hỏi tỉ mỉ tình huống lưu chuyển đất đai, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy rất hứng thú. Có có lẽ nông dân có thể chọn dùng phương pháp này để tạm thời giải quyết vấn đề cơm ăn. Tuy rằng tuy rằng biện pháp này chỉ có thể dùng trong ngắn hạn nhưng cũng là một biện pháp rất hữu dụng đối với Đại Phường.
Lời nói của Lưu Á Động đúng là dẫn dắt cho Vương Trạch Vinh. Nếu thật sự triển khai toàn diện việc lưu chuyển đất đai, cũng là tiến hành các loại hình thức kinh doanh đất đai, có lẽ thật sự có thể tìm ra một phương pháp nhất định nào đó.
Vương Trạch Vinh càng nghĩ lại càng hưng phấn. Nếu thực sự tiến hành lưu chuyển đất đai, chuyển nhượng, trao đổi, cho thuê, nhận thầu kinh doanh, nhập thành cổ phiếu, vân vân... Còn có thể lưu chuyển phân quý, như vậy kết quả là sẽ hấp dẫn rất nhiều vốn của công thương đầu tư vào nông thôn. Chủ thể kinh doanh đất nông nghiệp cũng có thể càng ngày càng đa dạng.
Nắm lấy tay Lưu Á Động, Vương Trạch Vinh nói:
- Cũng may có ý tưởng của Lưu ca. Nếu thực sự huyện Đại Phường vận dụng thành công, cho dù nông dân không thể trồng trọt thì cũng có thể cho thuê đất đủ tiền ăn nuôi sống gia đình. Đây chính là một việc song thắng (lợi cả đôi đường).
Sau khi mọi người giải tán, Vương Trạch Vinh cười nói với Mao Hiếu Lễ:
- Phó bí thư Mao, việc này phải xem cuộc thi nhân viên công vụ của Vệ Quân. Có mấy ông anh đây hỗ trợ, chỉ cần Vệ Quân có thể vượt qua cuộc thi nhân viên công vụ thì mọi việc sẽ ổn hết.
Hiện tại Mao Hiếu Lễ cực kỳ bội phục Vương Trạch Vinh, liền nói:
- Chủ tịch huyện Vương đừng xưng hô khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là lão Mão đi!
Vương Trạch Vinh rất vui khi thấy thái độ của Mao Hiếu Lễ biến chuyển như vậy, liền cười nói:
- Chẳng phải anh vẫn gọi tôi là Chủ tịch huyện Vương à!
Mao Hiếu Lễ cười ha ha nói:
- Được, chúng ta đều sửa lại cách xưng hô một chút. Tôi gọi cậu là Trạch Vinh, cậu gọi tôi là lão Mao.
Mao Hiếu Lễ quay lại nói với Mao Vệ Quân, lúc này còn đang vẻ mặt hưng phấn:
- Vệ Quân, con nghe cả rồi đó. Nếu muốn vào các ban ngành của họ, trừ hệ thống công an không tiện xử lý thì bất cứ ban ngành nào con thích, bọn họ đều có thể giải quyết được.
Hôm nay Mao Vệ Quân xem như mở mang kiến thức. Trước kia có bạn bè từng ra vẻ hoành tráng trước mặt mình, lúc đó mình cũng khá hâm mộ, không ngờ ông già mình cũng không phải hạng gà mờ, mời ra một Chủ tịch huyện Vương khiến cho chính mình kiến thức được nhiều đại nhân vật như vậy. Ở cùng ký túc xá của mình có một bạn học là Tiểu Trương, chỉ có một ông chú làm cán bộ ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh đã rất có vẻ tinh tướng. Nếu để họ biết mình ngồi cùng bàn ăn cơm với một trưởng phòng của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh, chẳng phải sẽ hâm mộ tới chết à?
Sau khi đưa Mao Hiếu Lễ tới nhà, Mao Hiếu Lễ lại bị sự xa hoa của nhà Vương Trạch Vinh ở tỉnh thành làm cho kinh hãi.
Sau khi đi thăm phòng Vương Trạch Vinh, Mao Hiếu Lễ nhìn bức ảnh chụp cả gia đình của Vương Trạch Vinh lập tức chấn động. Trong ảnh có một người mà y vừa mới thấy tên TV, chính là nguyên Bí thư Tỉnh ủy Hạng Nam.
Nhìn bức ảnh, Mao Hiếu Lễ không xác định về phía Vương Trạch Vinh hỏi:
- Đây là Hạng Nam?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nhạc phụ của tôi, hiện tại tới Bộ Nông nghiệp làm bộ trưởng.
Mao Hiếu Lễ không biết nói gì nữa. Nhớ lại lúc đầu còn muốn giao đấu với Vương Trạch Vinh, y cảm thấy lạnh toát toàn thân, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Có một hậu trường hùng mạnh như vậy, phạm vi huyện Đại Phường quả thật là quá nhỏ bé.
Trong nhà không thấy có ai cả, Lữ Hàm Yên và Lữ Khánh Phân hẳn là đang đi làm chưa về.
Tiếp đón Mao Hiếu Lễ ngồi xuống, Vương Trạch Vinh pha trà cho Mao Hiếu Lễ.
Mao Hiếu Lễ cũng rút thuốc ra đưa cho Vương Trạch Vinh. Hai người ngồi nhâm nhi trà, Mao Hiếu Lễ nói:
- Trạch Vinh, phiền toái cậu giúp đỡ chuyện của Tiểu Quân một chút. Hiện tại bọn trẻ rất thiếu kinh nghiệm xã hội.
Y nói rất cảm khái. So sánh con mình với Vương Trạch Vinh, hai người tuy thoạt nhìn không khác nhau quá lớn, Vương Trạch Vinh cũng chỉ lớn hơn con mình năm, sáu tuổi, nhưng nhìn biểu hiện trong từng tình huống thì thấy con trai mình còn quá non nớt.
Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại toàn bộ đầu óc của hắn đều là vấn đề lưu chuyển đất đai.
- Lão Mao, vừa rồi Lưu Á Động nói việc lưu chuyển đất đai, anh cũng nghe thấy rồi. Anh có ý kiến gì không?
Mao Hiếu Lễ suy nghĩ một chút, nói:
- Việc này có cấp trên ủng hộ, vừa rồi tôi cũng nghe, phỏng chừng sẽ cho phép một ít địa phương tiến hành làm thí điểm. Tôi lo lắng nếu làm mà không được cấp trên ủng hộ, liệu có xảy ra vấn đề gì hay không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Chúng ta trước hết nghiên cứu mức độ khả thi. Ruộng đất của huyện Đại Phường không ít, mỗi mẫu được quốc gia trợ cấp chừng một trăm tệ. Sau khi trừ các chi phí gieo, bón phân, nông dược, tưới nước, thu gặt, vân vân, thu nhập từ mỗi mẫu cũng không nhiều. Đây là nguyên nhân khiến nông dân không tích cực, cũng là nguyên nhân khiến nông dân huyện Đại Phường có thu nhập rất thấp. Đương nhiên, tôi cảm thấy vấn đề lớn nhất chính là không thể hình thành kinh doanh theo quy mô, phân tán kinh doanh cũng là vấn đề chủ yếu ức chế phát triển. Nếu phần lớn đất đai của huyện Đại Phường cứ bỏ không như vậy, sao không chọn biện pháp tiến hành kinh doanh? Có lẽ sẽ tìm ra con đường nào đó.
Mao Hiếu Lễ cười nói:
- Trạch Vinh, cậu cứ làm đi. Chỉ cần cậu cho rằng có thể làm, tôi toàn lực ủng hộ cậu làm việc. Đây là Mao Hiếu Lễ lần đầu tiên thiệt tình tỏ thái độ, trước kia đều là mơ hồ ủng hộ một chút liền xong việc. Lần này sau khi lên tỉnh thành, trên cơ bản Mao Hiếu Lễ đã toàn lực hướng về Vương Trạch Vinh. Y cho rằng đi theo Vương Trạch Vinh nhất định sẽ không có chuyện gì.
Ý tưởng của Vương Trạch Vinh chính là tiến hành dùng đất đai để chiêu thương trong huyện Đại Phường, hấp dẫn các thương nhân có thực lực tài chính tới đầu tư. Lấy giá ba, bốn trăm tệ một mẫu một năm cho thương nhân thuê. Chỉ cần việc này có thể thành, mỗi mẫu nông dân thu được ba, bốn trăm tệ, cả nhà cũng có thêm một khoản cho gia đình. Nếu làm công kiếm thêm, vậy nông dân có thể đổi mới toàn diện trạng thái nghèo khó hiện tại.
Còn một ý tưởng, chính là dùng tài chính tiểu ngạch của huyện để cho vay, cho một ít người có ý tưởng kinh tế đảm nhận thầu, cho thuê đất, hình thành kinh doanh thâm canh hóa. Cứ như vậy, một bộ phận thôn dân có thể làm giàu dần dần. Dùng bọn họ làm nhân chứng sống để tác động các thôn dân, từ đó kéo kinh tế nông thôn phát triển.
Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của Vương Trạch Vinh chính là khiến huyện Đại Phường hoàn toàn thoát khỏi hiện trạng ăn cơm dựa vào trợ cấp của chính phủ. Chỉ cần nông dân có thể kiếm được cơm từ đất đai của chính mình, vậy có thể thoát khỏi cái mũ huyện nghèo khó.
Giờ nghe thấy Mao Hiếu Lễ thể hiện rõ ý nghĩ, Vương Trạch Vinh biết rằng thấy công tác của mình có hiệu quả, vị phó bí thư rất có sức kêu gọi này đã theo vào trận doanh của mình. Chỉ cần có y ủng hộ, vậy người của mình muốn làm gì ở huyện Đại Phường cũng sẽ có thể lỏng tay được một chút.
Chuyến đi tới tỉnh thành rất hiệu Quả. Mao Hiếu Lễ không ngờ mình mang đi một trăm ngàn tệ lại vô dụng, ngược lại còn được ăn không một bữa của Vương Trạch Vinh. Trên đường ngồi xe trở về, trong đầu Mao Hiếu Lễ khá mờ mịt. Y cũng không có tửu lượng như của Vương Trạch Vinh. Bữa cơm vừa rồi, y chỉ ăn được vài miếng, còn lại toàn là uống rượu cao cấp.
Thấy chồng đi vào cửa, vợ Mao Hiếu Lễ hỏi:
- Thế nào, được việc chứ?
Mao Hiếu Lễ cầm cặp đưa cho vợ, cười nói:
- Không ngờ! Thật sự không ngờ!
- Không ngờ cái gì? Có tặng được tiền hay không?
Vợ Mao Hiếu Lễ rất quan tâm tới số tiền một trăm ngàn tệ kia.
Mao Hiếu Lễ ngồi xuống, uống một ngụm trà vợ đưa cho, thở dài nói:
- Bà biết không? Tôi không thể nào tưởng tượng được quan hệ của Vương Trạch Vinh. Có cậu ta hỗ trợ, Vệ Quân muốn vào ban ngành nào cũng rất đơn giản.
- Thật sự?
- Lần này không tốn một xu, người ta còn tranh nhau mời Vương Trạch Vinh ăn cơm. Có nói bà cũng không biết, đó đều là những người có vai có vế cả.
Sau khi hai người đàm luận một phen, vợ Mao Hiếu Lễ hâm mộ nói:
- Tôi cũng không nhìn ra Vương Trạch Vinh lại là người có năng lực như vậy. Ông nói cậu ta có năng lực như vậy sao lại tới địa phương quỷ quái như huyện Đại Phường này chứ?
- Rèn luyện cho tiền đồ rộng lớn sau này!
Mao Hiếu Lễ chỉ có thể giải thích được như vậy.
- Ông cần phải nhanh chóng gắn chặt với cậu ta, ngàn vạn lần không được đấu với cậu ta. Nếu chẳng may cậu ta không hỗ trợ, Vệ Quân có thể sẽ không xong.
Vợ Mao Hiếu Lễ lo lắng nói.
Mao Hiếu Lễ mỉm cười đắc ý nói:
- Đúng là lòng dạ đàn bà, chẳng lẽ chồng của bà chỉ là để trang trí sao? Vương Trạch Vinh cần tôi!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 239: Làm thí điểm trước
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Mấy ngày nay, các cán bộ của huyện Đại Phường được tiếp xúc với một khái niệm mới – luân chuyển đất đai
Từ sau khi Vương Trạch Vinh trở lại huyện Đại Phường, hắn lần lượt tới cục Đất đai, cục Nông nghiệp và mấy đơn vị liên quan để thảo luận và nghiên cứu về tính khả thi của việc luân chuyển đất đai, ngoài ra còn tới tận ruộng đồng nông thôn để nói chuyện với bà con nông dân, tham khảo ý kiến của họ về ý tưởng này.
Từ tình huống của toàn bộ huyện có thể thấy, việc triển khai công tác luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường cần phải có chuyên môn cơ cấu quản lý. Nếu tiến hành không tốt có thể tổn hại đến lòng hăng hái của nông dân.
Bởi vì chưa dám quyết định nên Vương Trạch Vinh liền gọi điện thoại hỏi Hạng Nam.
Hạng Nam là bộ trưởng Nông nghiệp, bởi vậy rất quan tâm chuyện này. Kỳ thật, trung ương đã nghiên cứu việc này, thậm chí còn chuẩn bị triển khai làm thí điểm ở một vài nơi. Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Hạng Nam cảm thấy rất cao hứng vì Vương Trạch Vinh có được ý thức đi trước như vậy:
- Trạch Vinh, việc này hẳn là một xu thế, dù sao trung ương cũng đang chuẩn bị triển khai làm thí điểm ở một vài địa phương. Con làm trước cả trung ương như vậy mặc dù hơi cầm đèn chạy trước ô tô nhưng cũng là một cơ hội hiếm có. Nếu con đã quyết định làm, phải làm cho thật tốt.
Nông nghiệp vẫn là một đại sự dân sinh của Trung Quốc. Vương Trạch Vinh đi trước một bước cũng tốt, cho dù làm kém việc này cũng không sao. Nếu thật sự làm thành, đây chính là một công trạng lớn, có lẽ Vương Trạch Vinh sẽ nhờ vậy mà tiến bộ.
Có Hạng Nam ủng hộ, Vương Trạch Vinh thấy việc này rất có tính khả thi.
Sau khi nghiên cứu đầy đủ tình huống, Vương Trạch Vinh dùng một tuần để viết "Biện pháp thử nghiệm luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường". Tuy rằng đây mới chỉ là thử nghiệm nhưng do chính Chủ tịch huyện làm nên các phó chủ tịch huyện đều khen ngợi rối rít, cho rằng rất có tính khả thi.
Đương nhiên, các Phó chủ tịch huyện vẫn có chút băn khoăn về việc luân chuyển đất đai này. Nếu thành công, sẽ rất có lợi đối với việc giải phóng đất đai của nông dân, tăng thêm thu nhập cho nông dân, cũng là một đại chiến tích, nhưng chưa ai có kinh nghiệm làm việc này bao giờ, phải tiến hành như thế nào bây giờ?
Sau khi chỉnh sửa lại bản dự thảo, Vương Trạch Vinh tìm gặp La Trung Hoa.
- Bí thư La, tôi xin báo cáo một chút về việc luân chuyển đất đai.
Vương Trạch Vinh nói với La Trung Hoa.
Kỳ thật từ khi Vương Trạch Vinh bắt đầu thảo luận với mọi người, La Trung Hoa đã biết việc này. Nếu Vương Trạch Vinh không tới báo cáo, y cũng sẽ không hỏi tới.
- Trạch Vinh, cũng nghe người ta nói cậu muốn làm luân chuyển đất đai. Rốt cuộc là thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư La, là thế này. Bởi vì huyện Đại Phường có nông nghiệp rất lạc hậu, hơn nữa đất đai không thể nuôi sống nông dân, rất nhiều nông dân đều rời bỏ đi nơi khác khiến đất đai ngày càng hoang hóa. Việc này phi thường bất lợi đối với sự phát triển của huyện Đại Phường. Thời gian vừa rồi, tôi đã nghiên cứu và cùng một số ban ngành liên quan đi kiểm tra khảo sát, lựa chọn biện pháp quản lý đất đai mới rất hữu dụng đối với huyện Đại Phường. Luân chuyển đất đai có thể tận dụng những đất đai bỏ không, tạo thêm thu nhập cho nông dân. Đây là điều có lợi đối với địa phương nghèo khó như huyện Đại Phường. Nội dung cụ thể là thế này...
Vương Trạch Vinh giao tài liệu cho La Trung Hoa, đồng thời kể lại tỉ mỉ biện pháp của mình đã được nghiên cứu, chỉnh sửa kỹ lưỡng.
Quả thật, La Trung Hoa rất hứng thú với việc này. Sau khi nghe Vương Trạch Vinh giải thích xong, La Trung Hoa nói:
- Đây là chuyện tốt, nhưng cấp trên không yêu cầu như vậy và cả nước cũng chưa từng triển khai. Nếu chẳng may làm sai thì sao?
Đầu tiên là y nghĩ rằng không được phép phạm sai lầm. Y cũng không có tinh thần mạo hiểm như Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi cũng đã nghĩ tới việc này. Kỳ thật, từ lâu nay trong huyện ta đã bắt đầu loại luân chuyển đất đai này rồi, chỉ có điều người ta làm âm thầm mà thôi. Người có đất âm thầm bán thầu đất đai cho người khác, hàng năm chỉ thu một ít tiền từ đó mà thôi. Đây chính là thôn dân tự ý lưu chuyển, chúng ta cần làm không chỉ là lưu chuyển trong mỗi thôn mà cần phải thu hút đầu tư, biến nông nghiệp làm thành thâm canh hóa.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Bí thư La, nếu thật sự không triển khai rộng được, liệu có thể lấy một xã hoặc thị trấn nào đó là thí điểm được không?
Nhìn Vương Trạch Vinh, trong lòng La Trung Hoa cũng suy nghĩ rất lung. Việc này hẳn là có lợi cho nông dân, hơn nữa cho dù có làm sai thì cũng là hành động của Vương Trạch Vinh, có gì đã có Vương Trạch Vinh gánh chịu.
Hiện tại La Trung Hoa cũng không rõ lắm suy nghĩ của mình, vừa muốn việc này thành công, giúp nông dân tăng thêm thu nhập, lại vừa không hy vọng việc này thành công, khiến Vương Trạch Vinh được thêm chiến tích.
- Trạch Vinh, việc này quan hệ đến lợi ích thiết thân của nông dân, tôi nghĩ hay là tổ chức một cuộc họp, đưa ra quyết định trong hội nghị thì tốt hơn.
Chỉ cần La Trung Hoa đồng ý là được, Vương Trạch Vinh cũng biết La Trung Hoa là một bí thư, tâm tư chỉ cầu mong bình ổn, bởi vậy mới đưa việc này ra hội nghị để quyết định.
Hội nghị thường ủy thảo luận về việc có tiến hành triển khai công tác luân chuyển đất đai hay không. Trong hội nghị, mọi người bàn luận các hình thức luân chuyển đất đai của nông dân như trao đổi, chuyển nhượng, cho thuê, cổ phần hợp tác, nhận thầu kinh doanh, v.v... để phát triển nhiều hình thức phù hợp với quy mô kinh doanh, từ đó phát triển thành nông trường chuyên nghiệp, hợp tác xã nông dân chuyên nghiệp và các chủ thể kinh doanh... ở địa phương.
Tất cả mọi người đều có vẻ rất cẩn thận đối với việc này, ngay cả Bí thư Đảng ủy Công an Mộc Vân Thuận vẫn luôn ủng hộ Vương Trạch Vinh cũng đưa ra một vài lo lắng. Chánh văn phòng huyện ủy Mão Văn Tuấn trực tiếp liền tỏ vẻ không đồng ý. Lý do chủ yếu khiến y không đồng ý chính là trung ương không đồng ý làm việc này, làm như vậy là không phù hợp với chính sách.
Sau đó vài người tỏ vẻ tạm thời bảo lưu ý kiến, La Trung Hoa cũng tỏ vẻ bảo lưu ý kiến, cuối cùng cũng biểu quyết việc này. Tuy rằng được thông qua nhưng tính tích cực của mọi người cũng không phải rất cao.
Người trong quan trường lo lắng nhất chính là không thể tiến hành đồng bộ với trung ương. Tuy rằng việc này có chút ưu đãi đối với nông dân nhưng nông dân lại không phải lo lắng tới cái mũ trên đầu các quan chức đang ngồi đây.
Khiến mọi người bất ngờ nhất chính là Bí thư Ủy ban Kỷ luật Đặng Lực Khôn lại biểu hiện cực kỳ ủng hộ. Sau khi nghe Vương Trạch Vinh nói biện pháp này xong, y lập tức tỏ vẻ rất ủng hộ, còn cho rằng đây là một chuyện có lợi cho nông dân.
Bởi vì có đám người Điền Hoài Trụ, Mã Giới Yên, Mâu Tường Cương ủng hộ, có mấy người bảo lưu ý kiến, Mao Hiếu Lễ cũng không muốn thể hiện rõ thực lực của Vương Trạch Vinh, bởi vậy cũng bỏ quyền đối với việc này.
Sau khi phương án thí điểm luân chuyển đất đai của Vương Trạch Vinh được thông qua, Vương Trạch Vinh đem thị trấn Vương Gia Bá làm thí điểm. Thị trấn này không chỉ có tài nguyên than đá khá phong phú mà tài nguyên đất đai cũng rất phong phú, đất ruộng cũng không ít, nhưng bởi vì thu hoạch từ ruộng đất không đủ để bảo đảm đời sống của nông dân nên người bỏ đi nơi khác làm ăn rất nhiều. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Bí thư đảng ủy thị trấn mới lên Tấn Tổ Nghĩa là người của Vương Trạch Vinh, khi làm việc cũng thuận tiện hơn.
Hội nghị quyết định thành lập tổ công tác luân chuyển đất đai huyện Đại Phường, do Vương Trạch Vinh làm tổ trưởng, tổ phó là Điền Hoài Trụ và Mã Giới Yên, Chánh văn phòng tạm thời do Tấn Tổ Nghĩa đảm nhiệm.
Sau khi tan họp, Vương Trạch Vinh gọi điện thoại tới Tấn Tổ Nghĩa nói cho y quyết định của hội nghị.
Tấn Tổ Nghĩa là người sinh trưởng ở địa phương huyện Đại Phường, quê nhà ở ngay tại thị trấn Vương Gia Bá. Lần trước Vương Trạch Vinh điều tra nghiên cứu luân chuyển đất đai đã nói cho y biện pháp thực hiện, lúc ấy y cảm thấy việc này rất có lợi cho thôn dân Vương Gia Bá, giờ đột nhiên nghe thấy mình thành Chánh văn phòng, liền cảm thấy trách nhiệm nặng nề hẳn lên.
Tấn Tổ Nghĩa là một người thông minh, bằng không cũng sẽ không đi theo Vương Trạch Vinh ngay sau khi Vương Trạch Vinh thể hiện một chút thực lực. Y biết tầm quan trọng của vị trí Chánh văn phòng này nếu việc này thao tác thành công, mình sẽ trở thành chuyên gia về luân chuyển đất đai, tiền đồ phát triển sẽ rộng mở. Nếu việc này không thành cũng không quan hệ, chỉ cần nghe theo Vương Trạch Vinh chẳng lẽ Vương Trạch Vinh còn có thể mặc kệ mình sao?
- Chủ tịch huyện Vương, tôi nhất định chuyên tâm công tác, biến tất cả những ý đồ của ngài thành sự thật.
Tấn Tổ Nghĩa lập tức bày tỏ thái độ.
- Giờ anh lập tức tới huyện, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút xem triển khai công tác thế nào.
Vương Trạch Vinh lập tức tập trung vào việc này.
Sau khi Tấn Tổ Nghĩa tới huyện, Vương Trạch Vinh cũng kêu Điền Hoài Trụ và Mã Giới Yên tới.
Mấy người cùng tiến hành triển khai công việc.
Hiện tại đã thành lập lãnh đạo của tổ công tác, tất cả mọi người trong huyện đều nhìn vào, áp lực của Vương Trạch Vinh cũng lớn lên. Việc này rốt cuộc sẽ trở thành thế nào, trong lòng hắn cũng không có quá nhiều tự tin.
Điền Hoài Trụ nghiêm túc nói:
- Chủ tịch huyện Vương, việc này cực kỳ phức tạp, mỗi bước đều phải rất thận trọng mới được.
Mã Giới Yên nói:
- Có mấy vấn đề thế này. Việc này cần thu hút đầu tư, thu hút đầu tư có thể đột phá hướng ra phía ngoài, nhưng làm thế nào để đột phá? Làm thế nào để có thể làm tốt công tác chiêu thương? Mọi người sẽ đến đầu tư sao? Nhận thầu quy mô lớn sẽ có rủi ro lớn, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Đây đích thật là vấn đề. Tất cả mọi người đều biết, nếu không thể giải quyết vấn đề này, triển khai công tác này ra thực tế sẽ phi thường khó khăn.
Tấn Tổ Nghĩa là từ cơ sở thấp nhất đi lên, y cũng nói:
- Sau lưng vấn đề luân chuyển đất đai còn đề cập đến rất nhiều vấn đề khác của nông thôn, ví dụ như thành lập tổ chức hợp tác, tăng cường đàm phán năng lực, như thế nào bảo vệ tốt ích lợi của nông dân bị mất đất. Đồng thời, nông dân có chịu từ bỏ đất đai của mình hay không?
Sau khi cẩn thận lắng nghe ý kiến của mọi người, Vương Trạch Vinh nói:
- Những điều mọi người vừa nói đều là những điểm cơ bản nhất. Công tác luân chuyển đất đai là một việc rất mới, chúng ta không có bất cứ thứ gì để tham khảo, hết thảy đều phải sờ soạng mà đi. Tôi cho rằng đầu tiên có lẽ nên triển khai tuyên truyền trước. Luân chuyển đất đai cũng không phải biến nông dân thành không còn ruộng đất mà là làm cho ruộng đất bỏ không của họ sinh ra hiệu quả kinh tế và lợi ích. Về phần vấn đề chiêu thương, chúng ta có thể chọn dùng nhiều loại hình thức để tiến hành, không cần giới hạn ở huyện Đại Phường, ở thành phố hoặc tỉnh, thậm chí còn ở cả nước ngoài. Chỉ cần người có ý muốn đầu tư đều có thể mời tới đầu tư. Hết thảy việc này đều cần những cán bộ chúng ta chân chính có tâm làm việc cho những người nông dân.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh nói với Tấn Tổ Nghĩa:
- Thị trấn Vương Gia Bá các anh phải rút ra những nhân viên mạnh nhất để đưa vào văn phòng tổ công tác, cần phải biến văn phòng tổ công tác luân chuyển đất đai thành một văn phòng có hiệu suất vận hành cao. Đến lúc đó tôi sẽ tự mình chủ trì công tác.
Tấn Tổ Nghĩa cười nói:
- Có Chủ tịch huyện trấn thủ, chúng tôi nhất định công tác thật tốt.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 240: Thái độ của thành phố
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
La Trung Hoa cũng không dám giấu diếm việc huyện Đại Phường muốn làm luân chuyển đất đai, bởi vậy gọi điện thoại lên thành phố đặc biệt báo cáo tỉ mỉ với Thị trưởng Ngũ Toa Đức, lại nói rõ việc mình bảo lưu ý kiến đối với việc này.
Nghe La Trung Hoa báo cáo, Ngũ Toa Đức từ chối cho ý kiến, chỉ nói một câu
- Đã biết
liền treo điện thoại.
Ngũ Toa Đức cũng nhiều ít nghe được trung ương có chính sách đất đai mới, chỉ có điều chính sách này vẫn chưa được đưa ra nên y cũng không dám nói gì nhiều. Nếu chẳng may nói sai, đây chính là thể hiện trình độ lãnh đạo của mình.
Ngũ Toa Đức cũng không tin là Vương Trạch Vinh nghĩ ra được việc luân chuyển đất đai này. Sau khi liên tưởng tới Hạng Nam. Bởi vì Hạng Nam hiện tại là Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp, y rất nhanh có một ý tưởng, có lẽ Vương Trạch Vinh chính là nghe được tin tức gì đó từ chỗ Hạng Nam cho nên mới làm việc này. Tuy nhiên, việc này ở trung ương cũng chưa đưa chính sách ra, mình cũng không cần dính líu vào làm gì. Bất kể đúng sai, trước hết phải bảo vệ bản thân mới là lựa chọn hàng đầu.
Tiền Dịch Tài cũng lần lượt nhận được báo cáo của Vương Trạch Vinh là La Trung Hoa. Vì Tiền Dịch Tài là một trong những hậu trường ủng hộ mình, Vương Trạch Vinh đầu tiên là gọi điện tới cho Tiền Dịch Tài.
Là thủ hạ thân tín của Hạng Nam, Tiền Dịch Tài cũng nhận được điện thoại của Hạng Nam. Trong điện thoại, Hạng Nam yêu cầu Tiền Dịch Tài trước hết không cần tỏ thái độ, cứ để Vương Trạch Vinh thử một chút rồi nói sau, bởi vậy Tiền Dịch Tài cũng không hỏi han gì nhiều.
Bởi vì hai lãnh đạo chủ yếu của thành phố cũng không quan tâm quá mức tới việc này, Vương Trạch Vinh muốn làm luân chuyển đất đai cũng không gây ra phản ứng gì ở thành phố.
Nghĩ tới Trương Tất Tường cũng là một trong những người ủng hộ mình ở tỉnh, Vương Trạch Vinh lại gọi điện thoại báo cáo.
Hiện tại Trương Tất Tường đã dựa hẳn vào Hạng Nam, hiển nhiên đã trở thành người trong hệ thống của Hạng Nam, hơn nữa ở tỉnh còn phó bí thư Chương Kiều Cương cũng là người trong hệ thống của Hạng Nam, Trương Tất Tường rất có khả năng tiếp nhận vị trí Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh, Trương Tất Tường hỏi tỉ mỉ Vương Trạch Vinh về tình huống cụ thể của việc luân chuyển đất đai xong liền nói:
- Trạch Vinh, chú đã liên hệ với Bộ trưởng Hạng về việc này. Bởi vì việc này cũng chưa được trung ương phê chuẩn cho nên cũng không thể nói gì nhiều. Ý tứ của bộ trưởng Hạng là cháu cứ thử nghiệm làm dần xem có tìm được con đường nào không. Nếu thật sự có thể tìm được, đây sẽ là lợi thế rất lớn cho việc phát triển của cháu. Cần tỉnh ủng cái gì, chú sẽ giúp cháu.
Vừa nghe vậy, Vương Trạch Vinh xem như sáng tỏ. Hạng Nam chính là muốn mình thử nghiệm tìm một con đường.
Sau khi Vương Trạch Vinh bắt đầu thao tác, bất kể là Ngũ Toa Đức hay là Tiền Dịch Tài đều chú ý tới tình huống của huyện Đại Phường, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại hỏi thăm, đồng thời còn yêu cầu huyện Đại Phường mỗi tuần phải có một báo cáo lên thành phố.
Cứ cách hai ngày, Vương Trạch Vinh lại tới thị trấn Vương Gia Bá một chuyến. Dưới thao tác cụ thể của Tấn Tổ Nghĩa, mỗi ban ngành của thị trấn đều rút ra một người để tham gia vào văn phòng của tổ công tác.
Hiện tại thị trấn Vương Gia Bá đã thành tiêu điểm mà khắp nơi chú ý. Có thể được vào văn phòng tham gia việc này đã trở thành khao khát của rất nhiều người. Không cần nói tới việc này có thành công hay không, chỉ cần có thể được vào văn phòng là có cơ hội kết nối với Vương Trạch Vinh và những lãnh đạo của huyện. Đây chính là việc mà trước kia các cán bộ thị trấn thậm chí không dám nghĩ. Nếu chẳng may lọt vào mắt xanh của Chủ tịch huyện Vương, vậy sẽ có thể một bước lên trời.
Căn cứ an bài của Vương Trạch Vinh, Tấn Tổ Nghĩa phân chia các cán bộ của thị trấn thành mấy tổ tuyên truyền, cho in ấn rất nhiều tài liệu về luân chuyển đất đai để vừa phát ra bên ngoài vừa giải thích cho các nông dân.
Công việc của giai đoạn đầu trong vòng nửa tháng không có gì khác, chỉ có mỗi một việc là tuyên truyền. Vương Trạch Vinh biết chỉ khi nào việc này đi sâu vào lòng người mới có thể thực hiện mà không xảy ra vấn đề nông dân hiểu nhầm dẫn tới gây rối.
Sau nửa tháng công tác, hiệu quả cũng đã thể hiện rõ là nông dân có nhu cầu kiếm ăn chính đáng, nhưng phần lớn đất đai đều không thể nuôi sống họ, bởi vậy rất nhiều người phải bỏ ra ngoài kiếm ăn. Đất đai để lại thì nhiều nhưng những người ở lại thì không có năng lực canh tác, rất nhiều gia đình chỉ còn người già, phụ nữ. Đã sớm đau đầu về việc này, nghe nói chỉ cần tạm thời cho thuê đất là có được một khoản tiền, rất nhiều nông dân đều cười sung sướng. Theo biện pháp của huyện, đất đai được phân ra rất nhiều cấp bậc, áp dụng giá cả của mỗi cấp bậc cho thuê cũng thu vào nhiều hơn hẳn so với tự mình canh tác trên đất, bởi vậy rất nhiều người đều muốn làm việc này.
Luân chuyển đất đai ngược lại với gia đình liên hợp nhận thầu về chính sách trách nhiệm, chính là tập trung những đất đai phân tán lại để tập trung kinh doanh.
Công tác thứ hai tiến hành chính là nông dân đồng ý phân loại các loại đất đai theo quy hoạch, tính toán ra chi phí cho mỗi loại đất, từ đó thống nhất chiêu thương.
Ở các thôn của thị trấn Vương Gia Bá thành lập rất nhiều hợp tác xã hỗ trợ. Hợp tác xã nhận tiền gửi của xã viên, cũng cho xã viên mượn tiền, đồng thời còn cung cấp kỹ thuật và con đường tiêu thụ sản phẩm cho xã viên. Đây là một sự bổ sung đối với việc khuyết thiếu tài chính, thông qua đó để hút thêm tài chính. Đương nhiên, Vương Trạch Vinh cũng không đặt nặng công tác chủ yếu trong việc này. Hắn chủ yếu hy vọng thông qua đối ngoại chiêu thương để thu hoạch những nguồn tài chính lớn cho phát triển.
Bước thứ ba là định ra một số chính sách ưu đãi đối với việc phát triển kinh tế.
Chỉ cần là trong phạm vi quốc gia cho phép, tất cả mọi người đến thị trấn đầu tư đều được hưởng ưu đãi tối đa.
Ở huyện Đại Phường có một nhà làm vườn là Trịnh Tứ Mao. Từ sau khi làm giàu bằng trồng cây ăn quả, y cảm thấy hiện tại mình đã phát triển tới ngưỡng. Gần đây y vẫn luôn nghĩ tới việc mở rộng quy mô kinh doanh. Thấy đường từ huyện Đại Phường tới Quán Hà sắp thông, chỉ cần con đường này thông, kinh tế huyện Đại Phường sẽ phát triển rất nhanh. Vốn y còn muốn bao một ngọn núi ở ngoại ô huyện Đại Phường để trồng cây ăn quả, nhưng hiện tại mọi người rất khôn, giá đất mỗi ngày một tăng, y không thể trì hoãn được nữa.
Hôm qua khi ăn cơm nghe một cán bộ huyện nói chuyện phiếm rằng thị trấn Vương Gia Bá đang thí điểm luân chuyển đất đai, y lập tức để tâm. Nghe nói là Vương Trạch Vinh tự mình chủ trì, y rất tin tưởng Vương Trạch Vinh. Vị Chủ tịch huyện mới tới này không phải tầm thường, vừa mới tới đã làm được đường, giờ lại đưa ra phương thức mới này, ít nhất là có lợi đối với nhà vườn như mình. Sáng sớm Trịnh Tứ Mao liền tự lái chiếc xe việt dã, đi tới thị trấn Vương Gia Bá. Y muốn tự mình tìm hiểu tình hống.
Trịnh Tứ Mao là một người làm ăn khôn khéo, sau khi tới thị trấn Vương Gia Bá hiểu biết tình huống, trong lòng y lập tức rất hưng phấn, liền chọn luôn một chỗ rộng chừng năm trăm mẫu, tỏ vẻ thuê trong 60 năm.
Đây chính là thương nhân đầu tiên tới thị trấn Vương Gia Bá đầu tư, Tấn Tổ Nghĩa cũng phi thường coi trọng, lập tức báo cáo Vương Trạch Vinh ngay. Vương Trạch Vinh cũng đang tới thị trấn, ngồi trên xe nghe thấy vậy cũng cảm thấy phấn chấn, lập tức tự mình tiếp đãi Trịnh Tứ Mao.
Khu vực núi non mà Trịnh Tứ Mao lựa chọn cũng không phải vùng đất đẹp. Thu nhập của nông dân vùng này căn bản chẳng được bao nhiêu. Sau khi thỏa thuận, Trịnh Tứ Mao thuê 500 mẫu với mức giá 65 tệ một mẫu một năm trong thời hạn 50 năm. Mặt khác, tiền thuê hàng năm sẽ được điều chỉnh tùy theo tình hình thực tế của địa phương. Trịnh Tứ Mao còn phải chịu trách nhiệm nộp thuế nông nghiệp, thuế đất đai thay cho nông dân vùng đó. Ngoài ra, Trịnh Tứ Mao phải ưu tiên thuê nông dân địa phương nếu cần người làm.
Việc này Vương Trạch Vinh cũng đã tính toán. Vùng này căn bản không có thu hoạch gì, mỗi hộ nông dân đều có chừng mười mẫu, vậy là như vậy sau khi cho thuê, sẽ thu được một năm 650 tệ. Hơn nữa vườn cây cũng cần người làm, mỗi hộ lại có thêm hai, ba trăm tệ mỗi tháng nếu được thuê. Như vậy cơ bản mỗi hộ ở đây đều có thể đủ ăn. Nếu cộng thêm cả những khoản thu khác của họ từ làm ruộng hoặc trợ cấp thì cũng khá ổn. Thí điểm lần này cho thấy tác dụng rất lớn, vùng núi mà cũng có hiệu quả như vậy, rất nhiều nông dân đang theo dõi rốt cuộc không kìm nổi, đều chạy tới yêu cầu gia nhập hình thức chiêu thương thống nhất này.
Trong huyện Đại Phường, các nhà nuôi thủy sản, trồng hoa, cây cảnh, chăn nuôi, v.v... đều lần lượt tới đây thuê đất.
Tuy đó đều là những nhà giàu có nhưng Vương Trạch Vinh chưa thỏa mãn. Hắn cho rằng đó vẫn chỉ là những đầu tư nhỏ lẻ, hắn vẫn để dành đoạn đường đẹp nhất lại. Hắn chuẩn bị làm lớn hơn một chút, sau này tới tỉnh tiến hành chiêu thương, hắn hy vọng có thể đưa tới mấy nhà đầu tư lớn.
Thấy tình huống phát triển của thị trấn Vương Gia Bá rất tốt, La Trung Hoa cũng cảm thấy việc này hấp dẫn, nhưng bởi vì trung ương vẫn chưa hề có chính sách đối với việc này nên y chỉ quan sát mà không bày tỏ thái độ. Không chỉ có y, các lãnh đạo thành phố cũng vậy. Từ khi Vương Trạch Vinh bắt đầu thao tác ở thị trấn Vương Gia Bá đã bắt đầu có người đầu tư, các lãnh đạo cũng không ai nói đồng ý hay phản đối gì, dường như tất cả mọi người đã quên mất thị trấn Vương Gia Bá vậy.
Cũng không ai biết chính là, các nông dân huyện Đại Phường nghe nói thị trấn Vương Gia Bá đang tiến hành luân chuyển đất đai, không ít nông dân đã mượn cớ tới thăm người thân để tới thị trấn Vương Gia Bá xem.
Lão Dân là nông dân xã Kim Sơn. Chị hai của lão cưới chồng tới sống ở thị trấn Vương Gia Bá. Hàng năm, lão đến thăm nhà chị đều thấy chị mình rất thảm, quần áo rách rưới, cơm ăn không đủ no. Giờ đột nhiên nghe nói thị trấn Vương Gia Bá bắt đầu tiến hành luân chuyển đất đai, lão cũng ngồi không yên, đi mười mấy giờ đường núi tới nhà chị mình. Vừa mới tới, lão còn suýt nữa không nhận ra. Nhà chị mình đã sửa sang khác hẳn trước kia, mặt mũi chị mình cũng tươi tỉnh hơn hẳn.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, nhà chị có mười một mẫu đất vùng núi, bảy mẫu ruộng cày. Trước kia vùng núi cơ bản chỉ để trang trí, hiện tại sau khi thuê, mảnh đất vùng núi đó thu được hơn 700 tệ. Anh rể lại tới vườn cây làm thuê, mỗi tháng cũng thu được hai mươi hai tệ. Chị hai tới vườn làm đầu bếp, mỗi tháng cũng được hai mươi tệ. Hiện giờ trong nhà không còn thiếu ăn nữa, trẻ con cũng được đi học.
Theo lời chị hai, tiếp theo vườn cây có thể phát triển thành khu vui chơi giải trí, nghỉ dưỡng, đến lúc đó người ở thành phố có thể tới du ngoạn. Chỉ cần vườn hoạt động hiệu quả, thu được lợi nhuận, tiền lương cũng sẽ được tăng lên.
Nhìn tình huống nhà chị mình, lão Dân hâm mộ đến chết. Lúc gần đi, chị hai còn gửi cho một khối thịt, lão Dân nghĩ, xã Kim Sơn chẳng biết đến khi nào mới có thể được như vậy.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 241: Một tia màu tím.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Đường cao tốc của huyện Đại Phường sau mấy tháng thi công cuối cùng cũng hoàn thành và thông xe.
Người dân huyện Đại Phường gửi gắm rất nhiều hi vọng vào con đường cao tốc này, trông ngóng bao lâu cuối cùng con đường này cũng sắp sửa thông xe. Đối với việc này thì không chỉ có dân chúng huyện Đại Phường mà ngay cả lãnh đạo thành phố Quán Hà đều cảm thấy hưng phấn. Sau khi nghiệm thu thấy con đường cao tốc đạt tiêu chuẩn, ủy ban và thị ủy Quán Hà hết sức coi trọng, quyết định phải cử hành một nghi thức thông xe long trọng. Đây là một cơ hội để tuyên truyền huyện Quán Hà.
Vương Trạch Vinh là người phụ trách chủ yếu cho nghi thức thông xe này, suốt mấy ngày liền nghiên cứu với một công ty giao thông công trình của tỉnh về vấn đề nghi thức thông xe cho tốt. Buổi lễ lần này không chỉ có lãnh đạo thành phố tham gia mà ngay cả phó chủ tịch tỉnh cũng đáp ứng lời mời tham dự từ trước rồi. Ủy ban thành phố lại tự tiến hành việc này, đủ các loại thiệp mời được phát ra.
Giám đốc công ty giao thông công trình của tỉnh là Ngô Vận Thu cũng từ trên tỉnh chạy xuống.
- Chủ tịch Vương, ngài xem buổi lễ này còn có chỗ này phải điều chỉnh hay không?
Ngô Vận Thu nhìn về phía Vương Trạch Vinh hỏi. Sau khi nghe thuộc hạ mình báo cáo việc sắp xếp, Ngô Vận Thu liền hỏi thăm Vương Trạch Vinh.
Nhìn kỹ lại một lượt tất cả trình tự, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Vật kỷ niệm đã chuẩn bị xong chưa?
Ngô Vận Thu cười nói:
- Đã chuẩn bị ổn cả từ lâu rồi.
Thấy không còn sót cái gì, Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này giao cả cho giám đốc Ngô phụ trách, bên ngài có kinh nghiệm về phương diện này.
Ngô Vận Thu cười nói:
- Chủ tịch Vương quá khen.
Đối với Vương Trạch Vinh này nàng cảm thấy rất tò mò, bằng quan hệ của mình nên nàng hiểu rõ nguồn gốc của Vương Trạch Vinh. Lúc bắt đầu nàng còn không coi trọng một người dựa vào nhà vợ như Vương Trạch Vinh này, như sau khi cùng phối hợp triển khai công tác thì ấn tượng của nàng liền thay đổi. Nàng cảm thấy Vương Trạch Vinh là một người làm việc kỹ lưỡng, thận trọng. Nàng còn phái người đến huyện Đại Phường lén điều tra tình hình đầu tư trong huyện, qua đó đánh giá rất cao một số phương châm thi hành biện pháp chính trị của Vương Trạch Vinh, nàng có ý tưởng đầu tư vào huyện Đại Phường.
Vì muốn kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh nên khi làm việc nàng tỏ ra bình đẳng rất nhiều, nói thật đây là việc hiếm thấy đối với nàng.
Con đường này được đặt tên là đại lộ Quán Đại. Đại lộ này sau khi tu sửa thì vừa gọn gàng mà lại rộng rãi, đèn tỏa sáng suốt cả con đường khiến Vương Trạch Vinh rất xúc động. Đừng nhìn con đường chỉ có vẻn vẹn 4km nhưng mà suốt mấy thế hệ ở huyện Đại Phường này muốn làm mà mãi không làm được. Bây giờ thì tốt rồi, có con đường thẳng này thì sau này khỏi cần đi vòng qua núi nữa. Con đường nguy hiểm, xóc nảy ngày nào rốt cuộc cũng có thể chấm dứt.
Con đường Quán Đại chủ yếu là đoạn đường nối liền hang núi thì cũng chẳng tốn công sức mấy. Toàn bộ đoạn đường đều giao cho công ty công trình giao thông tỉnh nhanh chóng thi công hoàn thành.
Người tới tham gia buổi lễ thông xe đầu tiên là phó chủ tịch tỉnh Quan Hướng Thiên. Là phó chủ tịch phụ trách giao thông nên tâm trạng của Quan Hướng Thiên cũng khá tốt. Hộ tống còn có phó trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy Hà Lâm Tùng, giám đốc sở giao thông tỉnh Lý Lâm Túy cùng với một số lãnh đạo trên tỉnh được ủy thác cộng thêm bí thư Tiền Dịch Tài thống lĩnh một đội lãnh đạo lớn nhỏ trên thành phố tới.
Đương nhiên, chuyện lớn như vậy sao có thể thiếu được công tác tuyên truyền. Đối với loại hoạt động vui mừng như này thì đúng là chỗ ưa thích của cánh phóng viên. Ít nhất tiền lì xì và vật kỷ niệm là không thể thiếu.
Đủ các loại cờ màu được cắm trên một hàng dài các xe chào mừng buổi lễ thông xe.
Nếu không phải có Vương Trạch Vinh và La Trung Hoa là hai người đứng đầu huyện Đại Phường bắt tay với nhau thì căn bản là chẳng có nhiều lãnh đạo đến như vậy. Vương Trạch Vinh đã cho chuẩn bị sẵn một cái khu vực riêng ở bên cạnh bàn chủ tịch. Mặc dù nói chuyện này là do một tay hắn xúc tiến nhưng những quan chức đến đây đều lớn, hắn có thể ngồi ở chỗ này cũng tốt lắm rồi.
Phó chủ tịch tỉnh Quan đứng trên tấm thảm đỏ trải phẳng phát biểu rất có phong thái người bề trên:
- Con đường cao tốc Quán Đại nhận được sự quan tâm và chú ý của nhân dân toàn tỉnh, trải qua gian khổ và lao động hăng say, toàn bộ tuyến đường đã được thông suốt. Đây là một sự kiện quan trọng trong lịch sử xây dựng quốc lộ toàn tỉnh, là thành quả to lớn nhờ việc điều chỉnh cơ cấu kinh tế toàn tỉnh. Trong thời khắc vui mừng này, tôi đại biểu cho tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh, chân thành cảm tạ sự quan tâm và ủng hộ của trung ương Đảng, quốc vụ viện đối với công tác của tỉnh Sơn Nam. Đồng thời, cũng chân thành cảm ơn Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quốc gia, bộ Tài chính, bộ Giao thông, bộ Tài nguyên và môi trường cùng các bộ ngành liên quan! Tôi cũng xin bày tỏ lòng biết ơn đối với các cấp Đảng ủy, ủy ban nhân dân và quần chúng nhân dân cùng các cấp trong xã hội đã hết sức ủng hộ xây dựng con đường cao tốc của tỉnh Sơn Nam! Xin trân trọng cảm tạ và gửi lời thăm hỏi thân thiết nhất tới tất cả các công nhân viên xây dựng và những hợp tác viên các hạng mục! Nhiệt liệt hoan nghênh các vị lãnh đạo và khách mời đã tới tham dự buổi lễ mừng thông xe....
Trong giọng nói của phó chủ tịch Quan tràn đầy cảm xúc, Vương Trạch Vinh cảm thấy người ta làm phó chủ tịch tỉnh thật có trình độ, chỉ đơn thuần là một đoạn đường giao thông ngắn mà có thể nâng được lên một tầm cao như thế, như thể là con đường này làm xong thì kinh tế toàn tỉnh lại tăng lên toàn diện ấy!
Lãnh đạo phát biểu vẫn là một nghi thức trọng yếu trong công tác tổ chức, ngoại trừ phó chủ tịch tỉnh Quan thì một vài lãnh đạo chủ chốt ở trên tỉnh cũng lên phát biểu đôi ba câu, bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài cũng lên nói ngắn gọn thể hiện sự cảm tạ đối với các ban ngành trên tỉnh.
Đến phiên lãnh đạo huyện Đại Phường, La Trung Hoa phát biểu xong thì đến lượt Vương Trạch Vinh, khi đứng trên bục phát biểu hắn thấy cả người cứ run run, cái loại tình cảm kích động này có thể thấy được rất rõ ràng.
Là đại biểu cho bên xây dựng, Ngô Vận Thu phát biểu thì hấp dẫn hơn một chút. Mệt mỏi nghe đủ các loại diễn văn của đám lãnh đạo nên giờ tới lượt một người đẹp như Ngô Vận Thu thì chỉ riêng vẻ đẹp của cô cũng đã làm cho người ta dễ chịu rồi.
Nhìn một biển người ngồi phía dưới, Vương Trạch Vinh lại trở thành một khán giả, bởi vì nghe lãnh đạo nói chuyện rất là nhàm chán nên hắn liền quan sát tình hình mọi người trong lúc nhàn rỗi.
Người ở phía dưới phần lớn đều sống trong quan trường, Vương Trạch Vinh vừa quan sát quan khí người khác lại vừa thầm xem lại quan khí của mình.
Hắn phát hiện một tình hình mới, quan khí của những người tham gia buổi lễ thông xe hôm nay đều tăng thêm ít nhiều.
Đây là một tình hình mới rất khó nhìn thấy, loại tăng trưởng này cũng không lớn, không nhanh, thế nhưng sự khác biệt về quan khí cũng khá rõ, so với thời gian bình thường thì hơn hẳn.
Không cần nghĩ Vương Trạch Vinh cũng biết việc này có quan hệ với việc thông xe quốc lộ, công ty xây dựng này hẳn là tích được rất nhiều đức. Bất luận là đối với người ở thành phố Quán Hà hay là từ nam chí bắc, loại sửa đường như này đều tạo phúc to lớn cho dân chúng, cho nên quan khí có thể tăng trưởng. Chẳng trách người xưa đều coi việc tu sửa cầu đường là những việc tích đức hạng nhất!
Kỳ lạ nhất chính là sau khi quan sát tình hình quan khí của mọi người, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình lại tăng trưởng thuộc vào loại khủng nhất. Nhìn sang quan khí của La Trung Hoa, tuy rằng hắn cũng có tăng nhưng về lượng và tốc độ thì không phải đối nếu so với mình.
Sau khi lãnh đạo phát biểu thì cũng là lúc buổi lễ thông xe bắt đầu, do phó chủ tịch tỉnh Quan Hướng Thiên ngồi trên một chiếc dẫn đầu từ trên Quán Hà đi tới vài địa phương của huyện Đại Phường.
Cũng như mọi lần, theo sát Quan Hướng Thiên chính là mấy chiếc xe của các lãnh đạo theo thứ tự từ tỉnh xuống huyện.
Xe của Vương Trạch Vinh được bố trí ở cuối cùng, theo từng chiếc xe lăn bánh, Long Dũng Đình cũng lái xe theo sát.
Vốn ra thì Vương Trạch Vinh cũng không cảm thấy hứng thú đối với hình thức này, nhưng được Ngô Vận Thu không ngừng giải thích, việc này có thể trở thành một thứ thuốc gây nghiện đối với một số lãnh đạo. Nhìn thấy lãnh đạo trung ương duyệt binh, không ít lãnh đạo đều muốn tìm cơ hội để thử cảm giác như thế, ngày thường thì lại không đào đâu ra cơ hội như vậy, giờ nhân buổi lễ thông xe quốc lộ này để làm cho bọn họ cảm thụ được cảm giác ấy, hiệu quả nhất định rất tốt.
Nói thực là Ngô Vận Thu cũng rất biết làm việc, cũng không rõ là nàng kiếm đâu được đủ loại xe công trường và các loại xe khác, mỗi một chiếc xe đều dán đủ ảnh những nhà lãnh đạo có công rồi các biểu ngữ cảm ơn ủy ban của nhân dân huyện Đại Phường.
Cứ mỗi một chiếc xe của lãnh đạo chạy qua thì trên các chiếc xe đó đều vang lên tiếng loa hoan nghênh, chào đón.
Ở trên xe, phó chủ tịch Quan rõ ràng là rất thích thú đối với nghi thức thông xe hoàn toàn mới này. Tuy rằng chỉ có một đoạn đường ngắn mang ý nghĩa tượng trưng nhưng trong lòng Quan Hướng Thiên hết sức sung sướng, có cảm giác như đang kiểm duyệt đội ngũ vậy.
Buổi lễ thông xe xem như hoàn thành, đoàn xe lãnh đạo tỉnh, thành phố, huyện đi thẳng tới huyện Đại Phường.
Công tác tiếp đón đã chuẩn bị sớm từ trước, xe của Vương Trạch Vinh trở thành xe dẫn đầu.
Ngay sau khi xe vượt lên dẫn đầu, Vương Trạch Vinh cảm thấy tinh thần toàn thân rung lên, xem lại quan khí của mình thì hắn phát hiện thêm một hiện tượng kỳ lạ. Quan khí của mình đang tăng lên với một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, giống như là bản thân đang ở trong một bể quan khí và quan khí cứ xộc thẳng vào trong người hắn vậy.
Tại sao có thể như vậy!
Ngay cả bản thân Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy sốc, với tốc độ như vậy thì chẳng mấy mà quan khí của mình có thể giống như Hạng Nam!
Nghĩ thì như thế nhưng sự phát triển sau đó là khác hẳn với suy đoán của Vương Trạch Vinh, sau khi tăng trưởng điên cuồng thì quan khí cũng không biến thành giống như của Hạng Nam mà lại sinh ra một loại biến hóa khác.
Sau khi quan khí tăng đến một mốc nhất định, tuy rằng có thể cảm giác được quan khí vẫn tăng lên nhưng Vương Trạch Vinh lại không phát hiện quan khí của mình có biến hóa gì về số lượng thêm cả.
Đây là một tình huống hết sức kỳ lạ.
Xe được lái với tốc độ rất nhanh, ngay khi tới gần huyện Đại Phường thì Vương Trạch Vinh phát hiện thấy có một tia màu tím đột nhiên sinh ra ở giữa quan khí của mình.
Quan khí ngừng tăng lên, quan khí màu tím này giống như quan khí của lãnh đạo, tất cả các quan khí khác đều như vệ tinh bao bọc xung quanh quan khí màu tím đó.
Quan khí màu tím, không ngờ chỉ vẻn vẹn có một tia!
Nhìn thấy thay đổi này, Vương Trạch Vinh hiểu quan khí của mình vừa rồi đã biến đổi từ số lượng sang chất lượng.
Vương Trạch Vinh cũng không biết rằng loại quan khí màu tím này không phải ai cũng có thể có được, mà phải là người làm được chuyện tốt ích nước lợi dân mới sinh ra được. Hắn nhờ một mình xây dựng quốc lộ cho nên mới có được kết quả này, đừng thấy vẻn vẹn có một tia, tia quan khí này lại có đặc tính mà hiếm có người nào biết được.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44