Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu
Quyển 2:
-----oo0oo-----
Chương 147: Thân phận
Dịch giả : hhmnthvn
Biên tập : vnhero
Nguồn:Sưu tầm
Trong lòng cảm thấy như vậy thì không đáng . . Cho nên Phong Nhược vội vàng hướng về phía cô gái che mặt kia la lên: "Này!! Ách... sư tỷ a, chúng ta đi chỗ khác cũng được!" (kiết thế gái nào theo =)))
"Hừ! Đừng nói chuyện!"
Ai ngờ cô gái che mặt kia lập tức quay người lại , đối diện với Phong Nhược rồi thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy từ trong dây lưng trữ vật ra hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch rồi ném luôn lên người Hắc bào nhân kia, nhưng điều quỷ dị nhất là , hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch này lập tức biến mất không chút tăm tích , đồng thời Hắc bào nhân kia cũng giống hệt như trước , biến mất tăm mà không hề có một chút dấu hiệu nào!
Cảnh tượng này khiến cho Phong Nhược trợn mắt há hốc mồm, suy nghĩ một lúc lâu mà hắn vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra!
"Được rồi! Cứ vậy đi!"
Cô gái che mặt kia nhẹ nhàng phủi tay, mang Phong Nhược tiến vào một khoảng đất trống tương đối rộng rãi,tiện tay lấy ra hai chiếc ghế tựa tinh xảo , rồi ngồi lên.
"Có phải ngươi cảm thấy rất nghi hoặc không ,thật ra điều này cũng hết sức đơn giản, muốn tiến vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên trước tiên phải đi qua cứ điểm tạm thời này , còn về chuyện hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch kia , thực chất đó chính là khoản tiền lộ phí , ta nói như vậy , ngươi đã hiểu chưa?"
Cô gái che mặt kia vừa nói, vừa liên tục lấy từ trong dây lưng trữ vật ra vài vật nhỏ.
"Vẫn không hiểu!" Phong Nhược trả lời dứt khoát , quả thật hắn không hiểu nào hiểu nổi Hắc bào nhân với khoản mua lộ phí thì có quan hệ gì với nhau ? Chẳng lẽ bọn họ khống chế thông đạo ra vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên sao? Điều này thật là vớ vẩn, bởi vì Ngũ Hành Giới rộng lớn như vậy, muốn đi chỗ nào thì đi chứ!
Đối với phản ứng của Phong Nhược , cô gái che mặt kia lại không hề cảm thấy kinh ngạc , mà chỉ thản nhiên nói: "Người áo đen kỳ quái mà ngươi vừa mới nhìn thấy chính là dân bản địa của Ngũ Hành Giới , đừng nói là những tu đạo giả chúng ta , mà ngay cả mấy tên Ma Nhân cũng phải liên hệ với bọn họ , bởi vì bên trong Ngũ Hành Giới có rất nhiều nơi đặc thù đều có mặt bọn họ , nói thí dụ như Tử Nguyệt Hoang Nguyên này chẳng hạn . Nếu như ngươi không nộp lộ phí, thì chắc chắn ngươi sẽ bị bọn họ công kích , ngươi cũng thấy đấy, bọn họ có năng lực đặc thù, đó chính là có thể ẩn nấp tung tích ở bất cứ đâu , có thể nói nếu như để bọn họ coi là địch thì sẽ bị bám chặt như giòi trong xương . . . Chẳng ai biết lúc nào bọn họ sẽ đánh lén, trừ phi ngươi chẳng bao giờ bước chân vào Ngũ Hành Giới nữa!"
"Chính vì như vậy,bất kể là người tu đạo chúng ta hay là Ma Nhân đều không so đo quá mức với bọn họ , hơn nữa mỗi lần mỗi người chỉ cần giao nạp một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch hoặc là một số tài liệu hi hữu là có thể ở lại trong Tử Nguyệt Hoang Nguyên bao lâu tùy thích , đương nhiên nếu như ngươi tiến vào một lần nữa thì vẫn phải giao lộ phí rồi ! Ngoài ra, tại căn cứ điểm tạm thời này ngươi còn có thể . . . ."
"Thì ra là như vậy!" Phong Nhược bừng tỉnh đại ngộ , tính đi tính lại , nếu là như vậy thì ngược lại ,hoàn toàn đáng giá.
"Hơn nữa giao nộp lộ phí còn có một chỗ tốt khác , đó chính là mỗi cách một mùa trăng, những quái nhân áo đen này bán ra một số đặc sản trong tộc họ ở một địa điểm cố định , đến lúc đó chỉ cần ngươi có đủ thượng phẩm Ngũ Hành thạch hoặc là tài liệu trân quý nào đó ,thì có thể tiến hành giao dịch cùng với bọn họ!"
"Đặc sản? Đặc sản gì?" Phong Nhược không khỏi tò mò , trước đó hắn vẫn còn rất nghi hoặc, không hiểu tại sao cái cứ điểm tạm thời đổ nát này lại tập trung nhiều cao thủ như vậy , thì ra nguyên nhân là như thế.
"Đương nhiên là đồ tốt rồi, nếu không ngươi cho rằng cái đám người kia , ánh mắt người nào cũng đầy mong đợi tới đây làm gì ?" Cô gái che mặt kia nhìn Phong Nhược rồi tiếp tục nói: "Trong đó có một tài liệu luyện chế phi kiếm đó là Hắc Diệu Thạch , tài liệu này còn cứng rắn hơn so với tinh huyền thiết , hơn nữa điều quan trọng nhất là , tài liệu này có tính dẻo rất cao , cho nên nó cũng là tài liệu tốt nhất để luyện chế pháp khí phòng ngự ,trong tình huống bình thường , cứ một khối Hắc Diệu Thạch đã được tinh luyện nhỏ cỡ mắt rồng có thể đổi ngang với một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch có thuộc tính bình thường!"
"Không thể nào! Mắc như vậy sao?"
Phong Nhược líu cả lưỡi , mặc dù vẫn nói ở Ngũ Hành Giới, thượng phẩm Ngũ Hành thạch cũng chẳng được tính là vật phẩm gì quá kỳ lạ hay quý hiếm , nhưng dù sao cũng phải săn giết Thi Vương hoặc ma linh thú có đẳng cấp cao khác mới có thể kiếm được , nói ví dụ như Thi Vương chẳng hạn, sau khi dùng thần thông huyết tế , thì ngay cả cô gái che mặt này cũng không thể đánh chết nó được , nếu không phải hắn mượn lực lượng của Tru Ma Kiếm thì kết quả sẽ nghiêm trọng vô cùng!
"Thật ra Hắc Diệu Thạch cũng không được tính là rất quý , bởi đám Hắc bào quái nhân còn có một loại đặc sản khiến cho mọi người phải động tâm , đó chính là Tiên Thiên Kim Sát đã trải trải qua rèn luyện!"
"Tiên Thiên Kim Sát!"
Nghe thấy mấy chữ này , quả thực Phong Nhược phải trợn mắt há hốc mồm, hắn là kẻ có Tiên Thiên Mộc Sát , đương nhiên biết rõ cái gọi là Tiên Thiên Kim Sát khủng bố đến mức nào rồi . Nhưng đúng là hắn không thể ngờ được , những hắc bào nhân thoạt nhìn quái dị như vậy lại nắm giữ Tiên Thiên Kim Sát trong tay!
"Ừ? Xem ra ngươi cũng không cô văn quả lậu lắm a , cũng biết tới Tiên Thiên Kim Sát cơ đấy, thế nhưng mà cái Tiên Thiên Kim Sát mà chúng ta có thể mua này cũng không phải là đồ tốt nhất , hơn nữa mỗi lần giao dịch, những tên hắc bào nhân quái đản ấy chỉ xuất ra ba giọt Tiên Thiên Kim Sát đã qua rèn luyện , đến lúc đó chẳng những cao thủ trong tu chân giới chúng ta chen chúc tới, mà ngay cả Ma Nhân cũng sẽ phái cao thủ tiến đến tranh đoạt!"
Cô gái che mặt kia lạnh nhạt nói, dường như nàng đã sớm biết về chuyện này rồi!
"Ma Nhân! Không thể nào? Sao bọn họ có thể xuất hiện ở đây?"
Quả thực Phong Nhược cảm thấy đầu của mình không đủ dùng nữa rồi, không phải người ta vẫn bảo tu đạo giả nhân loại và Ma Nhân nằm ở hai phía đối lập hay sao , sao bây giờ thoạt nghe có vẻ chung sống hòa bình thế nhỉ?
"Có một số việc, không hề đơn giản như tưởng tượng của ngươi đâu , tuy tu đạo giả chúng ta luôn coi những tên ma nhân kia là kẻ thù truyền kiếp. . . Nhưng trong vùng đất mà đám quái nhân áo đen quản lý cả hai phe đều phải dùng thái độ nước giếng không phạm nước sông. . . Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra , xung quanh đây không hề có quỷ thú sao? . . . " Dường như cô gái che mặt rất hưởng thụ cái vẻ mặt đầy kinh ngạc của Phong Nhược , hơi đắc ý giải thích nói.
Nói đến đây , bỗng nàng liếc nhìn cự thuẫn sau lưng Phong Nhược một cái , rồi cổ quái nói :"... lại nói tiếp , thật ra ta cũng hơi ghen tức với ngươi ah! Không ngờ lại dùng Hắc Diệu Thạch đã qua tinh luyện làm thành cái tấm chắn vụng về này, quả thực là phá của mà! , .
"Hắc Diệu Thạch? Ngươi nói nó là Hắc Diệu Thạch sao?." Phong Nhược cũng bị câu nói của nàng làm cho hoảng sợ, hiện tại hắn còn đang buồn rầu vì túi tiền hắn đang trống rỗng , nhưng xem ra lúc này mà mang cái cự thuẫn này đi bán khéo có đủ tiền cho hắn tiêu xài tới mấy trăm năm ấy chứ!
Đúng lúc này hắn nhớ ra hiệp nghị lúc trước của hắn với cô gái che mặt này , chỉ sợ rằng lúc đó nàng cũng đã nhận ra cự thuẫn này là do Hắc Diệu Thạch chế tạo mà thành a, thảo nào nàng chủ động nói là giúp hắn luyện chế lại một lần ,nếu cứ dựa theo lời nàng đã nói một khỏa Hắc Diệu Thạch to cỡ quả long nhãn có thể đổi lấy một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch mà tính toán ,thì cho dù có trộm mất của hắn hơn mười khối hắn cũng chẳng thể biết ah!
"Ngươi khẩn trương cái gì? Ta chẳng thèm đoạt của ngươi đâu , còn nữa, đầu óc ngươi đừng có suy nghĩ lung tung , bản nhân chẳng thèm làm mấy chuyện hèn hạ đó, còn nếu như ngươi không muốn, thì có thể tìm người mà ngươi có thể tín nhiệm được mà hỗ trợ luyện chế ah! , .
"Hắc! Nói đến cái Tiên Thiên Kim Sát a, những quái nhân hắc bào kia làm cách nào để lấy được nó ?." Phong Nhược cũng cảm thấy hơi xấu hổ sờ sờ cằm, rồi vội vàng nói lảng sang chuyện khác, thật ra hắn cũng không hề quan tâm chuyện cho cô gái che mặt một ít Hắc Diệu Thạch, mà điều làm hắn lo lắng chính là sợ pháp khí phòng ngự bị bớt xén nguyên vật liệu sẽ khiến tính năng của nó hạ thấp!
Hắn có rất nhiều Hắc Diệu Thạch , hơn nữa tất cả các bức tường bên trong động phủ dưới mặt đất kể cả bên trong nhà đá, đều là dùng Hắc Diệu Thạch xây dựng mà thành đó a! Có trời mới biết được cái tên tu đạo giả Vô Danh kia lấy ở đâu ra, chẳng biết có phải hắn dọn hết cả hang ổ của đám quái nhân áo đen không nhỉ?
"Hừ! Ai biết được, nhưng tốt nhất là ngươi đừng có mơ mộng làm gì , bởi vì ngay cả khi ngươi có Tiên Thiên Kim Sát ngươi cũng chẳng thể hưởng thụ nổi, Tiên Thiên Kim Sát cũng đáng sợ như Tiên Thiên Mộc Sát , ba giọt mà đám quái nhân áo đen lấy ra đã được trải qua quá trình ngưng luyện đặc thù , nhưng sau khi giao dịch phải lập tức rèn luyện lên bề mặt phi kiếm hoặc pháp bảo , sau khi trải qua quá trình rèn luyện này, độ sắc bén của phi kiếm sẽ tăng lên rất nhiều lần, nói thí dụ như Tru Ma Kiếm chẳng hạn , nó cũng đã từng rèn luyện qua ba giọt Tiên Thiên Mộc Sát, cho nên mới có khả năng vô kiên bất tồi như vậy! , . . ."
Nói đến đây , cô gái che mặt kia nhìn chằm chằm vào Phong Nhược không nháy mắt lấy một cái , bên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng có mang theo cảm xúc phức tạp khó nói lên lời.
"Này , uy uy! Ngươi đừng có nhìn ta như vậy ah!." Phong Nhược cảm thấy hơi sợ hãi trước ánh mắt của nàng , hiện tại hắn cũng đã hơi hiểu ra, nữ nhân này đã sớm đã biết rõ trên người hắn có Tru Ma Kiếm , nhưng nàng không hề công khai cướp đoạt , cũng không tính kế hại hắn để cướp , hết lần này tới lần khác cứ mỗi lần nói đến Tru Ma Kiếm là trong giọng nói của nàng lại có một cảm giác là lạ.
Nghĩ đến đây , trong lòng Phong Nhược bỗng lóe lên một tia linh quang , chẳng lẽ cô gái này và Tru Ma Kiếm có quan hệ sâu xa gì đó hay sao? Hoặc có thể có quan hệ với Khuynh Vân chủ nhân của Tru Ma Kiếm hay sao?
Đột nhiên trong lòng Phong Nhược bỗng nhảy dựng , lập tức đoán được thân phận của cô gái che mặt này.
"Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là Cửu Thần Cung MM~~, ."
"Ngươi dám nói ra tên của ta , ta sẽ giết chết ngươi! . . . ," cô gái che mặt kia nghiến răng nghiến lợi khẽ quát lên.
"Ách được rồi, thật ra ta cái gì cũng không biết! . . .
Phong Nhược cười hắc hắc, nói thật, hắn cũng khó có thể tin nổi rằng , cái nữ nhân đang cười cười nói nói với hắn lại chính là Khuynh Lan Hiên , nhân tài tuổi trẻ nổi tiếng nhất Cửu Thần Cung , vốn lúc trước hắn cũng đã cảm thấy thanh âm của nàng hơi quen thuộc, nhưng khẳng định là Khuynh Lan Hiên đã dùng bí pháp nào đó đem thân hình của mình hoàn toàn biến đổi, kết quả làm cho hắn nhất thời không thể nhận ra được.
"Hừ! Ngươi biết là tốt rồi, ta gạt tất cả mọi người chạy đến đây chơi đùa, nếu như ta mà bị người ta phát hiện ra,thì ngươi cứ yên tâm đi ,chắc chắn ta sẽ cho ngươi đẹp mặt ! . . . ," tuy giọng nói vẫn cường ngạnh như cũ , nhưng từ lời nói của Khuynh Lan Hiên cũng cho thấy nàng đã thừa nhận thân phận của mình rồi.
"Hiện tại, nói thật ra xem , ngươi kiếm được đám Hắc Diệu Thạch này ở đâu? Còn nữa, ngươi ăn trộm Tru Ma Kiếm từ đâu?" , .
"Dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ngươi cho rằng nơi này là địa bàn của ngươi à? Ta có nghĩa vụ phải nói với ngươi sao?" Phong Nhược dùng giọng mũi hừ một tiếng, sau đó rất đắc ý tựa lưng vào ghế dựa , lúc này đã biết rõ thân phận của Khuynh Lan Hiên làm cho hắn cảm thấy yên tâm nhiều lắm.
"Hừ! Phong Nhược, ngươi đừng có mà chơi trò xỏ lá,vừa rồi ta nói với ngươi nhiều như vậy , chẳng lẽ ngươi keo kiệt vậy sao? Đừng tưởng rằng ta không có cách nào để thu thập ngươi! . . . , Khuynh Lan Hiên trừng mắt, nhưng lại hạ giọng uy hiếp nói.
"Hắc hắc! Có bản lĩnh thì ngươi tới thu thập ta à! . . . ."
Phong Nhược mặt mày hớn hở nói, dù sao Khuynh Lan Hiên cũng là một trong hai đại mỹ nữ của Cửu Thần Cung , ngày thường thuộc vào dạng tồn tại chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa , hôm nay có được cơ hội hiếm có này , chỉ cần hơi đùa giỡn được một chút thôi cũng là một loại hưởng thụ khó mà có được ah!
Huống chi, Phong Nhược còn đang cảm thấy rất hoài nghi , không biết Khuynh Vân chủ nhân Tru Ma Kiếm đã chết thật hay chưa , Mộ Phi Tuyết chưa từng gặp mặt 'lão tía' này thì cũng thôi, nhưng vì sao Khuynh Lan Hiên cũng có cái bộ dáng như vậy nhỉ?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu
Quyển 2:
-----oo0oo-----
Chương 148: Di Khiếu linh đan
Dịch giả : hhmnthvn
Biên tập : vnhero
Nguồn:Sưu tầm
Thế nhưng, Phong Nhược thật bất ngờ khi Khuynh Lan Hiên thật sự không hề nổi giận, mà chỉ biểu lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh đến mức lạnh lẽo, nàng nhìn chằm chằm vào hắn mà không chớp mắt, chỉ một lát sau đã khiến hắn không thể chịu nổi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, tuy Khuynh Lan Hiên vẫn dùng khăn che mặt nhưng không thể nào phủ nhận được rằng, dù nàng chỉ lộ ra một đôi mắt tuy nhiên cặp mắt ấy vẫn đẹp đến mức kinh tâm động phách, trước đó Phong Nhược vẫn chưa để ý lắm nhưng đến lúc bị đôi đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn chằm chằm vào, cho dù lúc xưa hắn đã từng có kinh nghiệm lăn lộn trong thanh lâu, thậm chí đã gặp qua vô số gái đẹp trên nhân gian đi nữa, thế nhưng hiện tại đã bước vào con đường tu luyện nên có thể nói tâm hắn đã vững như bàn thạch, thế nhưng dưới ánh mắt này hắn vẫn phải cam bái hạ phong.
"Được rồi... được rồi! Ngươi thắng, ta nói ra là được chứ gì? Thật ra đống Hắc Diệu Thạch kia là do ta nhặt được, còn ngươi tin hay không thì tùy, về phần thanh Tru Ma Kiếm... ừm... cái này... nếu như ta nói có một lão già đưa cho ta, chẳng biết ngươi có tin hay không đây?" Đương nhiên Phong Nhược sẽ không nói tới chuyện có liên quan đến động quật bên dưới Khô Mộc Hải mà mình vô tình thấy được, nên nhớ rằng hiện tại người đang đứng trước mặt hắn chính là con gái của Khuynh Vân, một khi bị nàng phát hiện ra thì giải quyết kiểu gì đây? Vì thế hắn dứt khoát thuận miệng bịa ra chuyện để nói, để tăng thêm độ tin cậy của câu chuyện hắn còn vẽ rắn thêm chân, bổ sung thêm một câu nữa, "À... đúng rồi, lão già kia còn nói ‘Kiếm còn người còn, kiếm mất người vong’ gì gì nữa!"
Vừa nghe Phong Nhược thốt lên câu này, Khuynh Lan Hiên vốn đang thoáng giật mình lập tức "xì..." một tiếng rồi nở nụ cười: "Kiếm còn người còn? Cái này mà ngươi cũng nghĩ ra được sao, chẳng lẽ cái cớ này rất đáng tin hay sao? Còn nữa, ngươi dám nói phụ thân ta là lão già này nọ à? Ngươi cảm thấy hết muốn sống rồi hay sao? Ngươi nên biết rằng phụ thân ta chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử đó!"
Thấy trên mặt Khuynh Lan Hiên tràn ngập vẻ vui mừng, trong lòng Phong Nhược thầm kêu may mắn, tạm ổn rồi... xem ra lão già Khuynh Vân chưa từng đề cập tới việc dùng Tru Ma Kiếm phong ấn Thị Huyết Yêu Long, chứ nếu không Khuynh Lan Hiên đã chẳng nói như vậy, thế nhưng cái xanh xưng Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử!?!? Danh hiệu này... quả thực... hắc hắc...
Trong khi Phong Nhược vẫn còn đang suy nghĩ miên man, dường như Khuynh Lan Hiên cũng đang đắm chìm vào trong hồi ức rồi thì thào tự nói: "Khi còn bé, ta không hề biết phụ thân của ta chính là người có đại danh đỉnh đỉnh Khuynh Vân, cả nhà chúng ta vẫn sống với nhau rất vui vẻ trên một hải đảo, cho đến tận mười tuổi phụ thân mới dẫn ta đưa tới Cửu Thần Cung, từ đó về sau ta không hề gặp lại người một lần nào nữa, cũng không có bất kỳ tin tức gì, Phong Nhược... phụ thân ta vẫn khỏe chứ?"
Nói đến đây, hai mắt Khuynh Lan Hiên đã ướt đẫm lệ, nhưng chính câu hỏi của nàng càng khiến cho đầu óc Phong Nhược hoạt động gấp gáp hơn, bởi vì hắn đã nhìn thấy cái lão già Khuynh Vân bao giờ đâu, nhưng với tình huống thế này xem ra đành phải tiếp tục bịa chuyện thôi.
"Ách... lão già kia có lẽ sống đầy đủ lắm, ăn no, ngủ kỹ, râu vừa trắng lại vừa dài, chắc chẳng cần nói nhiều cũng biết tinh thần của lão rất tốt rồi!"
"Phong Nhược... ngươi đi chết đi, nếu mà dám gọi phụ thân ta là lão già nữa, ta sẽ cắt lưỡi chó của ngươi đó! Cái gì mà râu vừa trắng lại vừa dài, ngươi định nói cái gì chứ?" Khuynh Lan Hiên không nhịn được vừa cười vừa mắng Phong Nhược, thế nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy tâm trạng của nàng cũng đã tốt lên nhiều rồi.
"Hắc... đúng... đúng, không gọi lão già nữa... đấy mới là quái lạ!"
"Dừng ! Không cho phép ngươi nghĩ ngợi lung tung, ánh mắt cũng phải nghiêm chỉnh vào, ngươi nói tiếp đi... ngoại trừ cái câu 'Kiếm còn người còn, kiếm mất người vong’ ra, phụ thân ta còn nói gì nữa không, có lời nào nhờ ngươi chuyển cho ta không? Còn nữa, hai người gặp nhau trong tình huống nào? Sao phụ thân ta lại nhìn trúng ngươi nhỉ? Phải biết rằng, nhìn qua quả thực chẳng thấy ngươi có ưu điểm gì cả!"
Nghe thấy Khuynh Lan Hiên hỏi liên tục một hơi, trong lòng Phong Nhược mới yên tâm trở lại, xem ra không chỉ riêng Khuynh Lan Hiên mà ngay cả đám người của Cửu Thần Cung cũng đều không biết rốt cuộc trận chiến với Thị Huyết Yêu Long năm xưa đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng hắn chẳng thích thú gì khi mượn danh tiếng của Khuynh Vân để lăn lộn trong tu chân giới, nhưng ít ra cũng không cần phải lo lắng chuyện Tru Ma Kiếm bị người ta cưỡng ép cướp đoạt, bởi nếu ai muốn làm thế trước hết đối phương phải cân nhắc xem có nên chọc giận vị Khuynh Vân biến thái kia hay không đã.
Tuy mắc phiền phức lớn nhưng Phong Nhược lại cảm thấy ẩn bên trong thái độ lạnh lùng ấy có một cảm giác thân cận, chẳng lẽ cảm giác này chính là cảm xúc dấu kín trong dáng vẻ tự tin cao ngạo bề ngoài, không thèm để ý tới tất cả mọi thứ của Khuynh Lan Hiên sao?
*
* *
Vừa lên tiếng đã đụng phải tên cứng đầu nên khiến cho Tiếu Phi không khỏi hơi giật mình, thế nhưng ngay sau đó hắn liền cười ha ha rồi nói: "Đạo hữu nói rất đúng, có phải hai vị chuẩn bị tiến vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên hay không? Không biết hai vị có thể nhượng lại cho ta hai khúc Ngũ Hành mộc kia được không?"
Thì ra tên Tiếu Phi này đến đây là vì khúc Ngũ Hành Mộc này.
"Thật có lỗi, Ngũ Hành Mộc kia là của ta! Nhưng các hạ cũng thấy đấy, đó chính là thức ăn mà ta giữ lại để nuôi dưỡng linh thú!"
Bỗng Phong Nhược chen miệng nói, đồng thời ngón tay chỉ về phía cách đó không xa, thấy rõ cảnh tượng bên kia Ngân Giáp Thiên Thù và Bạch Mao Quỷ Bức đang vui sướng gặm Ngũ Hành Mộc ở đằng kia.
"Tiểu tử, ngươi có tư cách gì lên tiếng ở đây? Chẳng lẽ một chút tôn ti trật tự cũng không hiểu à?"
Trong khi Tiếu Phi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì phía sau hắn có một nam tử với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mở miệng mắng mỏ đầy vẻ khinh thường.
"Minh Thiên, câm miệng!"
Lập tức Tiếu Phi quát lớn một tiếng, rồi sau đó ánh mắt dời lên người Phong Nhược, sau khi đánh giá một lúc hắn mới vừa cười vừa nói: "Được rồi! Cứ coi như Ngũ Hành Mộc này là của ngươi đi, cũng chẳng cần biết ngươi ăn trộm được ở đâu, dù sao ngươi sử dụng nó cũng chẳng khác gì đồ ăn vặt cho linh thú, nếu như ngươi không muốn đổi lấy Ngũ Hành Thạch thì bản nhân sẽ dùng hai viên Di Khiếu linh đan này để trao đổi với ngươi, thế nào? Nên nhớ rằng, đây chính là bảo bối gia tăng linh trí của linh thú đấy!"
"Di Khiếu linh đan ?"
Phong Nhược khẽ giật mình, đương nhiên hắn biết rõ đó là thứ gì, tiếc là linh đan này chỉ có những cao thủ luyện đan mới có thể luyện chế ra, vì thế hắn không suy nghĩ nhiều mà lập tức nói luôn: "Được, ta trao đổi với ngươi!"
Nói xong Phong Nhược vội vàng gạt Ngân Giáp và Bạch Mao ra xa, mặc dù Ngũ Hành Mộc có thể giúp cho thực lực của hai con đó mạnh hơn, nhưng điều mà hắn quan tâm hơn chính là làm cách nào để linh trí của chúng được tăng lên, bởi vì đây chính là điểm mấu chốt quyết định bọn nó có hóa hình được hay không.
Phong Nhược lập tức cầm lên hai khúc Ngũ Hành Mộc vốn đã bị gặm đến mức loang lổ tả tơi, nhưng bỗng nhiên Tiếu Phi lại lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, ngươi cũng thấy đấy... hai khúc Ngũ Hành Mộc này đã bị hao tổn nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể đổi lấy một viên Di Khiếu linh đan mà thôi!"
"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt Phong Nhược lập tức lạnh như băng, bởi vì tuy hai khúc Ngũ Hành Mộc này đã bị gặm loang lổ, nhưng thực ra cũng chẳng thiếu bao nhiêu, hơn nữa vừa rồi Tiếu Phi cũng đã nhìn thấy rõ ràng cơ mà, nhưng lúc này hắn lại đột nhiên đổi giọng, ắt hẳn có ý muốn làm khó dễ mà thôi.
"Ha ha... chẳng lẽ bản thân nói còn chưa rõ sao?" Tiếu Phi nhìn thoáng qua Khuynh Lan Hiên đang đứng bên cạnh, thấy nàng vẫn hờ hững như thường, liền mỉm cười rồi nói: "Ta lặp lại lần nữa, phẩm chất của hai khúc Ngũ Hành Mộc này đã bị giảm xuống đáng kể, cho nên ta chỉ có thể dùng một viên Di Khiếu linh đan để đổi mà thôi!"
"Được lắm, ta cũng nói rõ cho ngươi biết... ta không đổi nữa!" Phong Nhược hừ lạnh rồi nói, đôi mắt hắn đối diện trực tiếp với ánh mắt của Tiếu Phi mà không hề sợ hãi.
"Ha ha ha... quá cuồng vọng, ngươi muốn trêu đùa bản nhân sao? Nể mặt vị đạo hữu này ta không so đo với ngươi, một viên Di Khiếu linh đan, có đổi hay không?" Tiếu Phi cười lớn, rồi nhìn chằm chằm vào Phong Nhược, ánh mắt của hắn giống như con mèo đang nhìn con chuột vậy.
Nghe thấy hắn nói như vậy, lập tức ánh mắt của Khuynh Lan Hiên vốn như người ngoài cuộc bỗng ánh lên hàn quang, nhưng ngay sau đó lại cười lạnh rồi nói: "Không cần phải nể mặt ta làm gì, các ngươi cứ tùy tiện, thế nhưng chẳng lẽ Tiếu Phi đạo hữu định tự mình ra tay giáo huấn tên tiểu tử cuồng vọng này hay sao?"
"Đạo hữu cứ nói đùa !" Tiếu Phi ngạo nghễ nói: "Tiếu mỗ là người có xuất thân từ danh môn chính đạo, sao lại có thể dùng hành vi lấy lớn hiếp nhỏ cơ chứ? Như vậy đi, chẳng phải ngươi rất cuồng vọng... lại không chịu phục hay sao? Nếu vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể trụ được mười chiêu dưới tay bất kì một tên tùy tùng nào của ta, tức khắc bản nhân sẽ lấy hai viên Di Khiếu linh đan ra đổi lấy Ngũ Hành Mộc của ngươi, còn nếu không được thì đành theo giá giao dịch như ta đã nói, lấy một đổi hai. Ý của ngươi thế như nào? Đừng có nói bản nhân ỷ thế hiếp người nhé!"
"Được! Chỉ cần ngươi tuân thủ ước hẹn là được!" Phong Nhược không hề nghĩ ngợi mà lập tức đáp ứng, nếu như Tiếu Phi tự mình ra tay thì đúng là hắn không dám chắc lắm, nhưng để chống lại mấy tên thủ hạ dưới tay hắn đúng là chẳng thành vấn đề.
Phải biết rằng, tuy thoạt nhìn Phong Nhược chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng trên thực tế đó là kết quả của quá trình không ngừng ngưng luyện pháp lực trong cơ thể, nói một cách khác mọi người đều nghĩ cách làm tổng lượng pháp lực của mình tăng lên, còn hắn lại làm ngược lại, cứ mỗi khi có một chút pháp lực được hình thành là hắn lại áp súc nó đến mức tận cùng mới thôi.
Cho nên nếu mà dùng tổng lượng pháp lực để đánh giá, thì ngay cả những người tu đạo có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong vẫn phải kém hắn một chút, nếu như không phải như vậy thì lúc trước bản thân hắn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm kia, sao có thể đánh bại được Khuynh Thiên Vũ cơ chứ, lên nhớ rằng chỉ bằng vào một mặt cự thuẫn đó hắn đã có thể ngạnh kháng được một cú ném toàn lực của Thi Vương rồi.
Có thể nói không ngoa rằng, dưới tình huống như vậy nếu đổi lại là người tu đạo có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ khác, thì cho dù bọn họ cũng có một cự thuẫn giống như thế thật sự rất khó ngăn cản được.
Một trong những con át chủ bài đem lại lòng tin cho Phong Nhược chính là pháp lực tinh thuần và thâm hậu.
Và con át chủ bài thứ hai của Phong Nhược chính là Huyền Hỏa Phần Thân cùng với Tru Ma Kiếm của hắn, lúc trước sở dĩ hắn dám lên tiếng khiêu chiến Khuynh Lan Hiên chính là nhờ vào hai thứ này!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu
Quyển 2:
-----oo0oo-----
Chương 149: Kiếm khí trùng trùng
Dịch giả : megazord2
Biên tập : vnhero
Nguồn:Sưu tầm
Huyền hỏa phần thân của Phong Nhược vốn có được thực lực của Trúc Cơ hậu kỳ, nay lại được dung hợp thêm hỏa diễm màu tím nữa, khiến cho thực lực lại càng tăng thêm một tầng, tuy không đạt tới cảnh giới Kim Đan sơ kỳ nhưng cũng không kém xa bao nhiêu, nhất là có thể tùy tâm mà điều khiển Tru Ma Kiếm, thật sự hiệu quả khó lường!
Tru Ma Kiếm dù gì cũng là một trong thập đại linh binh của Tu tiên giới, cho dù hắn không thể phát huy toàn bộ uy lực của Tru Ma Kiếm nhưng những người tu đạo có tu vi Kim Đan kỳ bình thường cũng không có khả năng chống lại được.
Có thể nói, với Huyền hỏa phần thân và Tru Ma Kiếm thật sự Phong Nhược hoàn toàn có năng lực đối đầu cùng những người tu đạo Kim Đan sơ kỳ.
Đương nhiên, nói một cách chính xác là cũng chỉ có thể chống cự lại mà không phải thật sự đánh bại được người tu đạo Kim Đan sơ kỳ, phải biết rằng người có tu vi Kim Đan sơ kỳ cách biệt một trời một vực so với Trúc Cơ kỳ, chẳng những có được phi kiếm sắc bén mà các loại thần thông của người tu đạo Kim Đan sơ kỳ lại càng thêm mạnh mẽ.
Cho nên dưới công kích của đối phương, nếu dựa vào Huyền hỏa phần thân và Tru Ma Kiếm thì Phong Nhược có cơ hội bỏ chạy giữ mạng được.
Nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ để người ta kinh hãi hâm mộ lắm rồi, nhất là hiện tại nếu đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì mười phần nắm chắc có lẽ Phong Nhược không dám, nhưng tám phần trong đó ắt hẳn là có thể.
“Tiểu tử ngông cuồng thật! Ta lại muốn xem ngươi có tư cách gì mà dám mở miệng ngông nghênh đến thế” Lúc này có một tên tu sĩ gọi là Minh Thiên bước ra lên tiếng, lập tức một cổ khí thế cực kỳ hung hãn áp chế lên thân hình Phong Nhược, tên Minh Thiên này hẳn là đã trãi qua vô số hiểm nguy trong Ngũ Hành Giới nên sát khí trên người hắn đã đậm đặc hơn xa những người tu đạo thông thường.
Lúc này ở bên sườn núi, tình hình huyên náo đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người tu đạo, ngoại trừ những kẻ có tu vi cực cao ra, còn lại đều biểu lộ nét mặt háo hức mong chờ, nhưng rõ ràng không thấy chút tia kinh ngạc nào trên khuôn mặt bọn họ, hẳn là chuyện tương tự thế này đã thường xuyên xảy ra tại đây rồi.
“Tiểu tử ngông cuồng kia, hiện tại ngươi hối hận còn kịp đấy” Tên Minh Thiên cười lạnh nói, tựa hồ chẳng những riêng hắn nắm chắc phần thắng trong tay mà đồng bọn chung quanh hắn cũng có biểu hiện giống nhau như đúc.
Lúc này Phong Nhược lại dường như không để ý đến tình hình xung quanh, hắn chậm rãi cầm lấy cự thuẫn rồi bước ra ngoài khoảng hai mươi trượng rồi đứng lại, nhìn về phía Minh Thiên lên tiếng: “Ngoại trừ nói nhảm ra, ngươi không làm được gì khác à? Bắt đầu đi“.
Lời nói này của Phong Nhược tự nhiên khiến cho xung quanh bùng lên những tràng cười vang dội, nhất là mọi người nhìn thấy cự thuẫn trên tay hắn lại càng trở hoạt kê hơn bao giờ hết, bởi vì chỉ cần không quá tệ thì bất cứ người tu đạo nào cũng có thể hiểu được, tấm cự thuẫn này đối với công kích của người tu đạo hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.
“Được lắm...“
Minh Thiên lạnh lùng hét lên, cả người lập tức bắn lên cao hai mươi trượng, đồng thời kiếm khí sau lưng hắn cũng rít gào bay ra khỏi vỏ, trong chớp mắt phạm vi xung quanh trăm trượng đã hoàn toàn bị kiếm quang màu xanh thẩm bao bọc lấy, khiến cho mọi người khó phân biệt được đâu là kiếm quang, đâu là bản thể.
Hơn nữa, cũng do trước đó xuất phát từ tình huống tên Minh Thiên đó bật lên cao đã làm cho nhiều người đứng xem bất giác ngẩng đầu lên nhìn, khi đó ánh sáng chói mắt kia đã làm cho đối phương không kịp phản ứng, dẫn tới dễ dàng xảy ra tình huống phân tâm sẽ tạo cơ hội cho tên Minh Thiên kia.
Đáng tiếc Phong Nhược lại không bị vướng vào tình huống như thế, khi kiếm quang màu xanh thẩm bao trùm hết chung quanh thì thân hình của Phong Nhược đã lướt về phía sau gần trăm trượng với một tốc độ rất nhanh, tuy nhiên chỉ có cự thuẫn là còn nằm nguyên tại chỗ.
Thật ra tấm cự thuẫn kia vốn chỉ để ngụy trang mà thôi, Phong Nhược không khờ đến mức cho rằng có thể dựa vào tấm thuẫn này mà ngăn được kiếm quang.
“Chéo... chéo... chéo...“
Thủ pháp ngự kiếm của Minh Thiên thật sự bất phàm, lớp quang mang đầy trời kia cuối cùng hóa thành chín thanh cự kiếm màu sắc rực rỡ, chúng chia ra thành chín hướng tấn công mãnh liệt lên cự thuẫn, nếu đối với vòng bảo hộ bình thường tuyệt đối không thể ngăn cản được đòn tấn công này, thế nhưng lúc này hắn chẳng những không đánh bại được cự thuẫn kia mà bóng dáng của Phong Nhược cũng không còn thấy đâu nữa.
Nhưng Minh Thiên còn chưa kịp kinh ngạc thì hai đạo kiếm quang ở bên ngoài trăm trượng chớp mắt lướt đến bên cạnh hắn, thì ra Phong Nhược đã đồng thời thi triển ra Mị Ảnh kiếm và Lưu Vân kiếm.
Thật sự hắn rất cảm tạ huyền hỏa phần thân kia, nhờ đó mà thần hồn của Phong Nhược vô tình đã phát triển rất lớn, vốn dĩ lúc trước phân tâm làm hai việc cùng lúc còn hơi chậm chạp, nhưng lần này hầu như khi thi triển ra đã có cảm giác trơn tru như mây trôi nước chảy.
“Hừ, chỉ chút tài mọn“.
Tên Minh Thiên thấy kiếm quang sắc bén ác liệt đồng thời công kích đến gần, đồng thời liếc qua thấy đòn tấn công kia chỉ là nhập môn kiếm quyết Đột Kiếm Quyết mà thôi, tuy rằng hiện tại có cảm giác uy lực mạnh mẽ hơn so với Đột Kiếm Quyết bình thường, nhưng nếu chỉ thế này thôi thì hắn không đáng để vào mắt, ngay cả việc thi triển phòng ngự hắn còn không có hứng dùng đến, lúc này hắn hét một tiếng thật lớn:
“Ảo Ảnh Di Hình“.
Lập tức, thân thể Minh Thiên nhoáng một cái đã quỷ dị xuất hiện bên ngoài phạm vi Đột Kiếm Quyết của Phong Nhược mấy chục trượng, vì thế khiến cho đòn công kích của Mị Ảnh Kiếm hoàn toàn thất bại.
“Tiểu tử kia, ngươi chỉ có chút khả năng đó thôi sao?“
Trong tiếng hét vang, thân ảnh của Minh Thiên cùng quầng kiếm quang xanh thẩm hòa làm một, rồi sau đó bỗng nhiên thấy trên đỉnh đầu Minh Thiên xuất hiện một luồng kiếm quang mờ mịt.
“Hư Thiên Trảm“.
Luồng kiếm quang này bay về phía Phong Nhược đang đứng ở ngoài chừng trăm trượng, nó tựa hồ muốn nuốt trọn Phong Nhược và hết thảy mọi vật chung quanh không còn một mảnh vậy, làm cho đối thủ muốn tránh không còn chỗ nào tránh, muốn trốn cũng không trốn được.
Lúc này những người xem náo nhiệt xung quanh đều sợ hãi mà thán phục, chiêu Hư Thiên Trảm chính là một trong những kiếm quyết nổi tiếng của Ngọc Dương Tông, nghe nói khi tu luyện tới cực hạn, chiều dài của luồng kiếm quang đó thậm chí có thể đạt tới vạn trượng, ngay cả một tòa núi cao cũng có khả năng thoải mái chém thành hai khúc.
Nhưng vào lúc này, khi Hư Thiên Trảm ầm ầm đánh xuống thì Phong Nhược vẫn với vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng lướt qua một bên tránh đi, quả thật chiêu này so với Ảo Ảnh Di Hình của Minh Thiên vừa nãy không kém hơn chút nào.
Mà lúc này vẻ mặt mọi người xung quanh đều có vẻ trầm xuống, bởi vì thoạt nhìn thì có thể thấy Minh Thiên đang áp chế Phong Nhược, nhưng trên thực tế ai cũng biết cho tới hiện tại Minh Thiên đã tiêu hao rất nhiều pháp lực rồi, nhất là lúc thi triển Hư Thiên Trảm kia, vậy mà cũng không làm gì được Phong Nhược, rõ ràng Minh Thiên đang ở vào cục diện vô cùng bất lợi.
“Vèo, vèo...“ Tiếng kiếm khí bay vun vút trong gió, thanh Mị Ảnh kiếm vừa bị Minh Thiên tránh đi lại lần nữa bắt đầu công kích, đồng thời từ một hướng khác, thanh Lưu Vân kiếm nhìn có vẻ như không đủ lực sát thương cũng xuất ra mười hai tia kiếm khí lao vèo đến đối thủ.
“Hừ...” Một tiếng hừ lạnh chứa đầy vẻ giận dữ của Minh Thiên chợt vang lên, lúc này đây khi pháp lực không đầy đủ hắn không thể nào tiếp tục thi triển Ảo Ảnh Di Hình nữa. Hắn lập tức vung tay lên, hai đạo hào quang màu xanh và hồng nhanh chóng vờn quanh thân thể Minh Thiên tạo thành hai vòng bảo hộ, hiển nhiên pháp khí phòng ngự này so với Bạch Ngọc Cốt Thuẫn của Phong Nhược quả thật có phẩm chất mạnh hơn nhiều.
“Ầm...“ Đột Kiếm Quyết của Phong Nhược lại lần nữa bị bắn ra, mà vòng bảo hộ hai màu kia chỉ lắc lư rồi lại trở về nguyên trạng, tựa hồ không hề bị suy giảm tí nào.
Với kết quả thế này Phong Nhược đã sớm đoán được, chiêu Đột Kiếm Quyết này dù cho kiếm ý của hắn có tăng lên đi nữa thì lực mạnh mẽ thế nào cũng không đủ để so với vòng phòng hộ kia, đúng hơn là chỉ tạm đủ để đối phó với người tu đạo Trúc Cơ sơ kỳ hoặc trung kỳ mà thôi.
Thứ mà Phong Nhược chính thức trông cậy vào chính là Thanh Mộc Lưu Vân Trảm đang theo sát phía sau.
“Phá...!“
Mười hai tia kiếm khí tập trung tấn công vào đúng một vị trí của vòng phòng ngự bảo hộ, nhưng cũng chỉ làm vòng bảo hộ thoáng chao đảo mà thôi.
“Ha ha ha..., ngươi đùa với ta à, chỉ có chút khả năng ấy mà đòi phá vỡ phòng ngự của ta“ Vốn là có chút cảnh giác, nhưng khi thấy vòng bảo hộ không bị gì, tên Minh Thiên liền phá lên cười như điên, nhưng vừa lúc ấy tiếng cười của hắn lập tức buộc phải tắt ngúm.
Bởi vì sau khi mười hai tia kiếm khí bắn ngược trở lại chẳng những không biến mất mà chui cực nhanh vào Lưu Vân Kiếm, rồi cũng hết sức nhanh chóng bắn ra hai mươi bốn đạo kiếm khí khác.
Thầm than một tiếng bất ổn, ngay lập tức Minh Thiên muốn né tránh qua một bên, nhưng hai mươi bốn đạo kiếm khí lại rượt theo rít gào tấn công trực tiếp vào vị trí như lần trước.
Lúc này vòng bảo hộ hai màu xanh, hồng của Minh Thiên bị chấn động kịch liệt rồi hào quang phát tán ảm đạm, quả thật so với lúc trước chỉ còn lại hai ba phần, với tình hình này chỉ kém một chút nữa sẽ lập tức bị vỡ tung ra mà thôi.
Nhưng điều khiến cho Minh Thiên hoảng hồn hơn nữa là ngay lúc hai mươi bốn tia kiếm khí nọ trong chốc lát lại hóa thành bốn mươi tám tia kiếm khí khác, rồi tiếp tục rượt theo hắn.
“Không...“
Mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẩm, Minh Thiên bất chấp tất cả, một lần nữa thực hiện Ảo Ảnh Di Hình rồi lập tức chạy ra ngoài xa hai mươi trượng, thế nhưng hắn lại thất vọng một lần nữa khi bốn mươi tám đạo kiếm khí lại tiếp tục rượt theo không buông tha.
“Ngừng lại, ta nhận thua...“
Tình thế quá cấp bách nên Minh Thiên không nhịn được mà quát to lên, bởi vì nếu bị tấn công thêm một lần nữa, chắc chắn pháp khí của hắn sẽ hoàn toàn bị phá hủy, phải biết rằng món pháp khí này đã cứu được tính mạng của hắn trong vô số lần bị nguy hiểm, nên đương nhiên hắn sẽ không muốn nó bị phá hủy tan tành.
Ngay lúc Minh Thiên hô lên nhận thua, Phong Nhược vội vàng điều chỉnh phương hướng cho bốn mươi tám tia kiếm khí đổi hướng tấn công vào mặt đất ở cách Minh Thiên vài trượng, lập tức mặt đất nơi đó bị bay lên vô số đá vụn, phải chờ một hồi đất cát mới tan đi thì chỗ vừa nãy đã xuất hiện cái hố to sâu mấy trượng.
Mắt thấy cảnh này, cơ hồ tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, ai cũng thật không ngờ lực công kích của bốn mươi tám tia kiếm khí đó lại khủng bố đến như thế, e rằng cho dù là phi kiếm của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đi nữa thì lực công kích cũng chỉ đến thế là cùng.
Riêng bản thân Phong Nhược lúc này lại hoa mắt chóng mặt, phải mất một hồi lâu hắn mới khôi phục lại bình thường, nhưng rõ ràng trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn, không phải vì hắn đánh thắng Minh Thiên mà cũng chẳng phải do hắn có thể xuất ra bốn mươi tám đạo kiếm khí đó.
Nguyên nhân chính là hắn phát hiện lúc mình đang thi triển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm, cỗ lực lượng vốn dĩ thuộc về Thanh Mộc Thần Tinh trong cơ thể hắn lại có thể chủ động tiến hành phối hợp.
Nghĩ đến hiện tại nếu như không phải vì thân thể của hắn vẫn còn quá yếu, kinh mạch không cách nào chịu nổi nếu bị cổ lực lượng kia tàn phá, đừng nói bốn mươi tám đạo kiếm khí, dù muốn nhiều hơn đi nữa, thậm chí có thể xuất ra một lần đạt tới chín mươi sáu tia kiếm khí cũng có khả năng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa