- Những nguyên thạch, thú hạch kia ngươi cần giữ lại đề phòng vạn nhất xảy ra chuyện không may, đây chính là thứ có thể cứu mạng ngươi!
- Mộng nhi!
Ý chí sắt đá như Sở Nam cũng bị tình cảm sâu đậm này mà trở nên mềm yếu, bóng hình xinh đẹp Nam Cung Linh Vân cũng hiện lên trong đầu hắn, nàng là trách nhiệm của hắn.
Tử Mộng Nhân dường như không nghe được tình cảm trong lời Sở Nam, vỗ vai hắn nói:
- Tên ngốc, hiện tại cần bắt đầu nghĩ cho tương lai của ngươi. Ngươi phải nghĩ biện pháp kiếm nguyên thạch, kiếm thú hạch, kiếm đan dược, có hiểu không?
- …
Sở Nam vô cùng cảm động. Tử Mộng Nhân vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
- Ngươi còn phải nuôi dưỡng hắc đản, nuôi dưỡng ta, nuôi dưỡng con gấu kia, nuôi dưỡng bản thân mình. Ngươi không biết ngày đó ngươi ăn thịt đã khiến 100 gã nướng thịt thì 30 gã mệt tới ngất xỉu.
Sở Nam gật đầu nói:
- Dựa theo lời ngươi vậy ta cần cố gắng rất nhiều.
- Đương nhiên!
Tử Mộng Nhân tươi cười, vì trong lời nói của nàng có câu “nuôi dưỡng ta”, hơn nữa Sở Nam cũng đã đáp ứng.
- Vậy làm gì đây? Với trình độ luyện khí của ta thì cũng chẳng ai thèm mua, luyện đan ta không biế, ta chỉ có vài phần thực lực…
Nói tới đây, Sở Nam dừng lại một chút, đột nhiên nói:
- Ta nghĩ ra một diệu kế, đảm bảo rất nhanh kiếm được nguyên thạch, hơn nữa còn rất nhiều.
- Diệu kế gì?
- Mộng nhi, ngươi suy nghĩ một chút, trên đường đi chúng ta làm gì kiếm được nhiều nguyên thạch nhất?
Tử Mộng Nhân nhắm mắt suy nghĩ một chút liền nói:
- Chúng ta lấy được nhiều nguyên thạch nhất đều là từ trữ vật giới chỉ của người khác…
Nói tới đây, Tử Mộng Nhân hỏi:
- Tên ngốc, ý ngươi là… cướp?
- Sai! Đây không phải cướp bóc!
- Vậy đó là gì?
- Chúng ta chuyên đoạt của cường đạo. Những đồ vật của cường đạo đều là thứ phi nghĩa, chúng ta là đi diệt hại cho dân, chỉ thuận tay lấy chút thù lao mà thôi. Điều này thì được chứ? Mộng nhi, ngươi nói chủ ý này thế nào?
Ban đầu Tử Mộng Nhân cũng không chú ý, muốn nghe lời giảo biện của Sở Nam, nhưng càng nghe nàng lại càng hưng phấn:
- Không làm hiệp nữ vậy đi diệt trừ cường đạo cũng là một việc hay!
- Chúng ta diệt trừ cường đạo, lại còn có thể cùng Bổn Hùng ở cùng một chỗ. Chúng ta một đường trừ cướp, khi tới Thiên Nhất tông khẳng định cũng được một số lượng lớn tài bảo rồi!
- Đúng là ý kiến hay!
Tử Mộng Nhân bắt đầu kích động, hận không thể lập tức tìm một đám cường đạo, sau đó lục soát hang ổ của bọn chúng, chiếm lấy của cải. Sau một hồi, Tử Mộng Nhân bình tĩnh hơn một chút, nói:
- Bất quá chúng ta vẫn cần hóa trang một chút. Nếu không cường đạo nhận ra chúng ta vậy thì chơi không vui!
Sở Nam gật đầu đồng ý:
- Trước hết chúng ta hóa trang một chút, gắn lên một bộ râu, biến tóc thành màu trắng…
- Nếu có biến hình đan thì tốt rồi, sẽ đơn giản hơn nhiều Nhưng biến hình đan số lượng quá ít, thái gia gia cũng chỉ có hai khỏa…
- Không sợ, mua không được thì chúng ta tự luyện chế là xong.
Sở Nam vỗ vỗ ngực.
Tử Mộng Nhân hỏi:
- Ngươi không biết luyện đan, hơn nữa biến hình đan là đan dược ngũ phẩm.
- Hiện tại không biết không có nghĩa là tương lai không biết. Ngươi không nhớ ta đã hứa với ngươi sẽ luyện chế cho ngươi tịnh dung nhuận nhan đan sao, đó cũng là đan dược ngũ phẩm. Nhất định ta sẽ trở thành Luyện đan sư ngũ phẩm!
- Cho dù ngươi là Luyện đan sư ngũ phẩm nhưng nếu không có đan phương thì cũng không thể luyện ra!
- Ta có biện pháp.
Sở Nam nhớ tới cái bao Cơ tam nương đưa cho hắn đêm đó, trong đó có đan thư sư phụ mặt lạnh lưu lại, bớt chút thời gian kiểm tra xem, nếu không có, hắn sẽ tìm biện pháp khác, ví dụ như đi Vân La môn.
- Được rồi, tên ngốc, ta tin người. Không nói những điều này, chúng ta cứ án theo lời ngươi, hóa trang một chút, hỏi thăm nơi nào có cường đạo, sau đó giết tới tận hang ổ.
Tử Mộng Nhân khôi phục lại bản chất tiểu ma nữ.
Hai người lập tức lên đường, sau mấy ngày đã tới Cửu Thai Thành. Hai người thua mua một chút vật phẩm hóa trang, lại từ miệng một tên ăn mày biết được cách Cửu Thai thành không xa là Hắc Phong Lĩnh, ở đó có một đám cường đạo gọi là Hắc Phong tặc.
Kết quả là Sở Nam cùng Tử Mộng Nhân ngày đêm phi ngựa tới Hắc Phong Lĩnh. Hiện tại, Sở Nam trở thành một thanh niên tóc trắng, trên cằm không chút râu ria. Tử Mộng Nhân nói như thế sẽ không đẹp, chỉ làm mũi Sở Nam to hơn, lông mi dựng đứng, mặc một thân áo trắng, bắt Sở Nam thay đổi khí chất, không cho hắn mặt lạnh như băng, vẻ mặt luôn luôn tươi cười, cho dù lúc giết người cũng phải cười.
Bởi vậy, hình ảnh Sở Nam biến hóa rất lớn, e rằng cho dù nhóm người Tả Cửu nếu chỉ nhìn thoáng qua cũng không nhận ra được. Đồng thời, Tả Cửu cũng không ngờ hai người Sở Nam lại có kế hoạch diệt cường đạo, đã thay đổi lộ tuyến, khiến Tả Cửu một lần nữa mất dấu.
Mà Tử Mộng Nhân vẫn đeo mạng che mặt, nàng từng nói phải chờ tên ngốc gỡ xuống khăn đỏ che mặt cho nàng, chỉ có điều nàng đeo thêm một chiếc khăn đen ở ngoài, mặc một bộ hắc y, còn biến chính mình trở nên béo hơn một chút.
Hai người một đen một trắng đi tới Hắc Phong Lĩnh, Thiết Thương Hùng cũng không đi cùng bọn họ vì Tử Mộng Nhân nói Bổn Hùng sẽ khiến cường đạo sợ, bắt nó mang theo Vũ Hạo chạy theo sau. Đương nhiên, lão đầu nhi cũng âm thầm đi theo.
Hoàng hôn, hai người đi trên một con đường núi, cách Hắc Phong Lĩnh chỉ nửa canh giờ, Tử Mộng Nhân nói:
- Tên ngốc, chúng ta nghỉ ngơi một chút giữ sức, tranh thủ đêm nay tiêu diệt Hắc Phong Tặc.
Nói tới đây, Tử Mộng Nhân hưng phấn dị thường, đánh giết bọn cường đạo nàng không hề có cảm giác áy náy. Tử Mộng Nhân nói xong, Sở Nam liền giữ chặt Tử Mộng Nhân lại, nói:
- Cách mười thước có người đang tới gần chúng ta.
- Sao ngươi biết?
- Tổng cộng có bảy người, đều mặc hắc ý, ba cầm đao, hai cầm kiếm, một cầm chùy, còn một tên râu dài cầm chùy gỗ lớn!
Sở Nam nói xong, kéo Tử Mộng Nhân đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
- Còn năm thước, ba thước…
Đột nhiên phía trước truyền tới tiếng quát lớn:
- Đứng lại!
Tử Mộng Nhân thấy trong rừng cây phía trước nhảy ra bảy người, hơn nữa giống y như lời Sở Nam, Tử Mộng Nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì, cả kinh nói:
- Tên ngốc, ngươi có thể sử dụng thần…
Sở Nam gật nhẹ, nói:
- Ngoài phạm vi 10m thì không được.
Tử Mộng Nhân trong lòng không khỏi hiện lên hai chữ yêu nghiệt, tên râu dài phía trước đã hô:
- Đường này do ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, lưu lại tiền mãi lộ.
- Ha ha ha…
Sở Nam cười lớn, Tử Mộng Nhân cũng quên đi chủ đề thần niệm, cười theo khiến bảy người kia sững sờ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sở Nam cùng Tử Mộng Nhân nở nụ cười khiến bảy tên cướp đều ngẩn người, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ hai người bọn họ là hai kẻ điên?
Đại hồ tử cầm chùy gỗ quát:
- Các ngươi cười cái gì?
- Chúng ta cười bộ dạng của ngươi! Tử Mộng Nhân trả lời.
- Con bà nó, ngươi… ngươi dám cười lão tử, lão tử cho ngươi cười…
Nói xong, đại hồ tử vung chùy xông lên, Tử Mộng Nhân nói nhanh với Sở Nam:
- Ngươi không được ra tay!
Tử Mộng Nhân nói điều này là do trước kia căn bản toàn là Sở Nam ra tay, nàng ở cạnh đứng xem. Do lúc trước tu vị những người kia đều cao hơn nàng, nhưng mấy người trước mắt cao nhất cũng chỉ là Vũ Sư cao giai mà thôi, nàng đương nhiên muốn tự mình động thủ.
Sở Nam gật đầu cười, Tử Mộng Nhân vận chuyển nguyên lực, tùy ý ra một chiêu về phía tên đại hồ tử đang vọt tới, chòm râu liền bốc cháy. Khi hắn vẫn còn ngây người, Tử Mộng Nhân đá hai phát, đem gã đại hồ tử dẫm dưới chân.
Biến hóa quá nhanh khiến sáu gã còn lại dụi mắt nhìn chằm chằm vào, quả nhiên đại hồ tử đã bị thiếu nữ áo đen kia dẫm dưới chân, thiếu nữ áo đen nói:
- Ừ, đốt chòm râu này đi sẽ không buồn cười nữa, nếu đầu cũng bị đốt cháy luôn vậy thì càng tốt hơn!
- Đừng… đừng, mẹ ngươi…
Tiếng chửi chưa phun ra thì cánh tay mảnh mai của Tử Mộng Nhân vung lên, đầu hắn liền lửa cháy phừng phừng:
- Ngươi còn dám nói nữa ngay cả ngươi ta cũng nướng.
Thời điểm này, sáu người kia cũng đã hiểu bọn họ đã gặp phải cao thủ, nhưng bọn hắn cũng không sợ, người gầy nhất nói:
- Các ngươi biết chúng ta là ai không?
- Không phải là Hắc Phong Tặc sao, mạnh lắm ư?
Tử Mộng Nhân trả lời khiến sáu người đểu sững sờ, Tử Mộng Nhân thấy thế cười:
- Đi mòn gót không thấy, không ngờ các ngươi lại tự tìm tới. Tốt quá, tốt quá rồi!
Kẻ gầy hiểu vừa rồi bọn chúng đã bị lừa, cố nén sợ, quát lớn:
- Biết rõ chúng ta là Hắc Phong Tặc mà còn dám làm càn, năm trăm huynh đệ Hắc Phong Tặc sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
- Lắm lời, sáu người các ngươi cùng xông lên ta cùng giải quyết một thể.
Tử Mộng Nhân vô lại nói.
Sở Nam làm y như lời của Tử Mộng Nhân, luôn luôn cười, cười đến mức khiến sáu người kia hoảng sợ không thôi.
- Các huynh đệ, bọn họ chỉ có hai người, chúng ta cùng xông lên bắt lấy. Bọn họ nhất định là hai con dê béo, bắt họ về nhất định lão đại sẽ trọng thưởng!
Gã gầy khí phách hét lên, cầm đao xông tới, những người khác động tâm cũng xông lên theo.
Nhưng vừa chạy được ba vước, kẻ gầy đột nhiên xoay người chạy ngược lại, miệng nói:
- Các huynh đệ cố chịu đựng, để ta trở về bẩm báo với đại ca mang huynh đệ tới cứu các ngươi.
Gã gầy chạy thục mạng, thầm nhủ:
- Đúng là một đám ngu, hai người này cũng không giống với những người trước. Muốn cướp của bọn họ sao, bị cướp thì có lẽ đúng hơn, tốt nhất là tranh thủ thời gian chạy trốn.
Vừa nghĩ xong, hẵn bỗng vội dừng bước, bởi vì trước mặt hắn xuất hiện gã bạch y nhân đang nở nụ cười. Gã gầy kinh hãi, chuyển hướng, nhưng ngay lập tức bạch y nhân lại xuất hiện trước mặt hắn.
Sau mấy lần như vậy, gã gầy hiểu mình muốn trốn cũng không thoát, liền định trở lại hợp lực với năm người kia xông ra. Nhưng hắn còn chưa kịp quay đầu chợt tiếng rú thảm thiết vang lên, hắn quay đầu lại thì thấy năm người lửa, thiếu nữ áo đen chỉ vào hắn nói:
- Còn ngươi nữa, nhanh tới đây!
Tử Mộng Nhân cũng không dùng tam vị chân hỏa mà chỉ sử dụng chân lan chi hỏa, cho nên đám cường đạo này mới không bị chết cháy, nhưng cũng bị dày vò thống khổ. Tên gầy nào dám tiến lên, bỗng bên cạnh vang lên tiếng nói:
- Nàng bảo ngươi qua, ngươi không nghe thấy sao?
Tên gầy vừa định trả lời thì một cỗ lực lượng lớn đánh vào trên người, khiến hắn bắn về phía trước, tên gầy sắc mặt đại biến, cắn răng, liều mạng đi tới.
Phịch một tiếng, hắn quỳ xuống, khóc lóc:
- Hai vị anh hùng đại nhân đại lượng tha cho ta. Ta mắt chó không thấy được Thái Sơn đã mạo phạm tới hai người, ta trên có mẹ già, dưới có con thơ, van cầu các ngài tha cho ta. Ta… ta… ta nhất định sẽ cải tà quy chính, không làm cường đạo nữa!
Gã gầy quỳ xuống, Tử Mộng Nhân sững sờ, nhưng nghe được những lời tiếp theo liền giơ chân đạp mạnh, gã gầy bắn lên không trung, Tử Mộng Nhân nói:
- Muốn lừa bà mày, còn non lắm. Ta đọc sách thấy trên đó ghi những lời này đều là nói dối, không thể buông tha!
Một cước vừa rồi Tử Mộng Nhân đã sử dụng tam vị chân hỏa, với công lực của tên gầy sao có thể ngăn cản được, hắn hét thảm, cơ thể lăn lộn trên mặt đất, đợi khi tiếng thét biến mất thì tên gầy đã bị đốt chết.
Hiện giờ, người bị thương nhẹ nhất chính là tên đại hồ tử đầu chọc, hắn toàn thân run rầy, Tử Mộng Nhân hỏi:
- Đầu trọc, dẫn bọn ta tới Hắc Phong Lĩnh.
Đại hồ tử còn chưa rõ đầu trọc trong lời Tử Mộng Nhân là ai, đợi Tử Mộng Nhân đi tới hắn mới hiểu. Không dám có chút phản kháng, hắn nói
- Ta dẫn, ta dẫn đường…
Ba người lập tức rời đi, năm gã cường đạo còn lại chỉ có thể tự sinh tự diệt rồi.
Trên đường, Tử Mộng Nhân từ miệng đại hồ tử biết được Hắc Phong Tặc chỉ có vẻn vẹn ba trăm người, lão đại bọn hắn là một gã Võ Tướng trung giai. Đại hồ tử phối hợp như vậy, ngoại trừ sợ bị cháy chết như gã gầy, hắn còn muốn đưa bọn họ về, dùng lực lượng ba trăm người, bắt lấy hai người này.
Trời đã tối, cuối cùng ba người cũng tới Hắc Phong Lĩnh, Tử Mộng Nhân nói với đại hồ tử:
- Ngươi tập hợp tất cả đồng bọn, nói với bọn họ chúng ta đã tới rồi!
Đại hồ tử không hiểu rõ ý của Tử Mộng Nhân. Tử Mộng Nhân quát lớn:
- Cút…!
Đại hồ tử chạy thục mạng, vừa chạy vừa gào thét. Lập tức, bọn cường đạo nhao nhao chạy ra, Tử Mộng Nhân cùng Sở Nam chậm rãi đi lên, nàng cười nói:
- Không biết thu hoạch lần ra tay đầu tiên như thế nào?
Chỉ trong chốc lát tất cả cường đạo Hắc Phong Tặc đã xuất hiện, cầm đầu chính là một hán tử trung niên mặc áo bào đen, đó chính là tặc vương. Hai người cách đám cường đạo ba mươi thước, tên lão đại quát lớn:
- Các ngươi là ai? Tới đây làm gì?
- Cướp đoạt!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hai chữ này vang lên, đám cường đạo sững sờ, rồi cười như điên. Đây là hai chữ buồn cười nhất mà bọn họ từng nghe, chỉ có hai người lại chạy tới hang ổ cường đạo, nói muốn đánh cướp, đúng là chuyện cười mà. Tặc vương nhịn cười, hỏi:
- Các ngươi đi nhầm chỗ rồi sao? Các ngươi có hiểu ý nghĩa hai chữ kia?
- Giao tất cả bảo vật ra đây thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Nếu không, nướng!
Tử Mộng Nhân cùng Sở Nam tiếp tục đi lên cho tới khi chỉ còn cách đám cường đạo mười thước.
Đám cường đạo cười như điên, có tên quát:
- Chỉ với các ngươi cũng muốn đánh lại hơn ba trăm người bọn ta, các ngươi nghĩ mình là ai? Chúng ta mỗi người một đao cũng đủ chém các ngươi thành thịt vụn!
- Ba trăm con thỏ sẽ thắng hai con hổ sao?
Tử Mộng Nhân cười đáp, bọn họ lại tiếp tục tới gần. Tặc vương cảm thấy có chút gì vô lí, dù sao ai cũng không phải kẻ ngu, nếu bọn chúng không có đủ thực lực sao dám xông lên hắc Phong Lĩnh? Lúc trước đại hồ tử cũng bị bọn chúng biến thành đầu trọc.
- Nhưng thiếu nữ áo đen kia chỉ có tu vị Đại Võ Sư, sao lại dám ngông cuồng như vậy? Chả lẽ là nam tử áo trắng kia? Ta không nhìn ra thực lực của hắn, chẳng lẽ thực lực của hắn cao hơn ta?
Tặc vương nghĩ xong thì hai người Sở Nam đã cách hắn vẻn vẹn năm thước, tặc vương lúc này quát:
- Đứng lại!
Thật ra Sở Nam cũng không biết mình đã đạt tới cảnh giới gì, theo lời Tả Cửu thì hắn vẫn chỉ là tu vị Võ Quân. Nhưng hắn hiểu, cho dù hắn có đột phá hay không thì thực lực của hắn cũng đã tăng nhiều, hắn chỉ tùy tiện đánh một quyền cũng có lực lượng một vạn cân, xương cốt của hắn tỏa ra màu vàng óng, thần niệm của hắn có thể phóng xa mười thước. Sở Nam không dừng lại, vừa cười vừa nói:
- Nếu các ngươi không tự giao ra thì chúng ta đánh phải ra tay!
Tặc vương cười to, muốn cười để gia tăng sĩ khí, nhưng hắn cười chưa xong một tiếng thì quyền của Sở Nam đã đánh tới, tốc độ cực nhanh, hắn ngay cả thời gian vung đao ngăn cản cũng không có, nắm đấm đã đánh lên ngực hắn.
Tặc vương phun máu, đấy là do Sở Nam ra tay có chừng mực, chỉ đánh cho hắn nửa sống nửa chết. Tử Mộng Nhân cầm một thanh bảo kiếm chân khí thượng phẩm, thúc giục hỏa nguyên lực, nhảy vào trong đám đạo tặc chém giết.
Sở Nam không chút lưu tình, đám Hắc Phong Tặc này làm việc ác vô số, đã hại không biết bao nhiêu người, đương nhiên, khi chém giết hắn vẫn luôn tươi cười. Đám đạo tặc còn chưa kịp hoàn hồn khi thấy tặc vương bị một quyền đánh gục thì nắm đầu như vũ bão đánh tới.
Quyền ra tất có người ngã xuống!
Có kẻ sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng vừa đi được một bước, trên người không cháy lên tam vị chân hỏa thì cũng bị trúng một quyền.
Trong chốc lát, ba trăm tên cường đạo không ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều nằm ngổn ngang trên mặt đất. Sở Nam đi tới trước mặt tặc vương, đạp một phát, cười nói:
- Đừng giả vờ, giao ra tài bảo không chừng còn giữ được mạng, nếu không ta lập tức giết chết ngươi!
Tặc vương mở to mắt, sợ hãi nhìn khắp nơi toàn máu là máu, không dám có chút chần chờ, lập tức cởi giới chỉ đưa cho Sở Nam, Sở Nam tiếp nhận giới chỉ hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Không… không còn…
- Đốt chân của hắn!
Sở Nam vừa dứt lời, lập tức Tử Mộng Nhân đã xuất ra tam muội chân hỏa đốt cháy chân của tặc vương. Tuy tặc vương là Võ Tướng trung giai nhưng cũng không thể chống lại tam vị chân hỏa. Hơn nữa, một quyền lúc trước của Sở Nam đã lấy đi hắn hơn nửa cái mạng, hiện giờ hắn căn bản không thể tụ tập nguyên lực kháng cự.
Tặc vương còn liều mạng chịu đựng đau nhức, Sở Nam nói tiếp:
- Đốt tay hắn!
Tặc vương vội vã nói ra nơi cất báu vật ra. Sở Nam dựa theo lời nói của tặc vương tìm được thêm hai cái trữ vật giới chỉ, lại thêm một cái lúc trước tổng thể có ba cái. Tuy hiện giờ chủ nhân giới chỉ chưa chết, nhưng với tu vị của Sở Nam hiện tại hoàn toàn có thể xóa bỏ ấn ký trên đó.
Dò xét một chút, trong ba chiếc trữ vật giới chỉ có tổng thể hơn một ngàn khối hạ phẩm nguyên thạch, chừng một trăm khối trung phẩm nguyên thạch, không có thượng phẩm nguyên thạch, ngoài ra còn có một chút thú hạch, dược thảo, đan dược cấp thấp. Tử Mộng Nhân sau khi xem qua, nói:
- Chỉ có từng này? Lỗ vốn rồi!
Sở Nam cười cười:
- Cũng không coi là thua lỗ.
- Hả?
Sở Nam không giải thích, hỏi tặc vương:
- Hắc Phong Tặc các ngươi tại đây là cường đạo mấy lưu?
- Miễn cưỡng xem như là tam lưu, thậm chí ngay cả tam lưu cũng không phải!
Sở Nam quay đầu nói với Tử Mộng Nhân:
- Thủ lĩnh chỉ là một tên Võ Tướng trung giai, chỉ có quy mô ba trăm người đã tụ tập được nhiều tài bảo như vậy, ngươi nói xem những nhất lưu, nhị lưu cường đạo sẽ tích tụ được bao nhiêu?
Tử Mộng Nhân suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, lập tức nói:
- Nói mau, thế lực cường đạo nào gần đây nhất? Chúng có bao nhiêu người? Đem tất cả thế lực cường đạo mà ngươi biết nói ra!
Tặc vương đã luân lạc tới tình trạng thế, lại nghe hai người này muốn tìm đám cường đạo khác liền thoải mái hơn một chút, vỗi vã đem tất cả những gì hắn biết nói ra.
Sau nửa canh giờ, Sở Nam cũng Tử Mộng Nhân khởi hành trong đêm, hang hổ Hắc Phong Tặc lửa bốc lên tận trời, tên thủ lĩnh cũng bị quăng vào trong biển lửa. Từ này về sau, Hắc Phong Lĩnh cũng không còn Hắc Phong Tặc.
- Tên ngốc, đám Hắc Phong Tặc này cũng không lợi hại, tại sao binh lính trong thành không đi tiêu diệt?
Tử Mộng Nhân xé một miếng thịt nướng nói. Hiện tại, ba người một thú đã tập trung cùng một chỗ.
Sở Nam đáp:
- Bắc Tề quốc là do thế gia cầm quyền. Những thế gia này đều tranh đấu lẫn nhau, đâu đi quản mấy tên cường đạo kia. Hơn nữa, đằng sau nhiều thế lực chính là những thế gia kia, ví dụ như Hung Thú bang có Nam Cung gia tộc làm chỗ dựa.
- Đám thế gia đáng chết, đều chỉ do bọn chúng bỏ mặc mới khiến cường đạo ngày càng nhiều, quy mô ngày càng lớn. Nếu bọn chúng đã không quan tâm, vậy hãy để chúng ta thay trời hành đạo!
- Thiên đạo? Làm gì có Thiên đạo?
Sở Nam lẩm bẩm, thanh âm rất nhỏ khiến Tử Mộng Nhân cùng Vũ Hạo đều không nghe thấy, còn Thiết Thương Hùng chỉ tập trung ăn. Tử Mộng Nhân hỏi tiếp:
- Tên ngốc, tiếp theo chúng ta đi cướp ai?
- Thương Lang bang!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thế lực Thương Lang bang lớn hơn Hắc Phong tặc một chút, nhưng cũng chỉ là bang phái tam lưu. Bang chủ gọi là Thương Lang, Võ Tướng cao giai. Bang có 500 người, trong đó cường đạo cảnh giới Võ Tướng chỉ có hơn mười gã, kẻ thấp nhất mới chỉ tu vi Võ Sư.
Chỉ tốn thời gian một đêm, Sở Nam lưng cõng Tử Mộng Nhân, Thương Thiết Hùng tóm lấy Vũ Hạo, chạy năm trăm dặm.
Đợi khi bình minh, hai người Sở Nam và Tử Mộng Nhân đã tới hang ổ Thương Lang bang. Đa phần đám cường đạo Thương Lang bang đều đang ngủ, bọn họ thường không đi cướp vào buổi sáng, chỉ có số ít cường đạo dậy sớm. Mà trong mắt đám cường đạo này rất nhanh hiện lên hai thân ảnh.
- Hắc Bạch Song Sát?
Theo phản xạ, trong đầu đám cường đạo hiện lên bốn chữ này.
Sở Nam đi thẳng tới, gã cường đạo kia kịp phản ứng, quát lên:
- Các ngươi tới địa bàn Thương Lang bang làm gì?
- Cướp đoạt!
Tử Mộng Nhân phun ra hai chữ, gã cường đạo kia liền bật cười lớn, Tử Mộng Nhân nói:
- Trong miệng ngươi sao còn có một ngọn lửa?
Dứt lời, Tử Mộng Nhân vung tay, trong miệng tên cường đạo bỗng xuất hiện một ngọn lửa. Gã cường đạo sợ hãi, chạy thục mạng vào trong hàng rào, vừa chạy vừa hét thảm.
Tử Mộng Nhân cũng không để ý, để mặc hắn chạy về. Dần dần, có nhiều cường đạo bị tiếng hét thảm của hắn đánh thức, xông ra, trông thấy hai người đang cười lớn bèn cầm đao xông tới, có kẻ còn nói muốn gỡ khăn che mặt của Tử Mộng Nhân xuống, noi có áp trại phu nhân tự mình tới cửa.
Quyền kích, kiếm trảm, hỏa thiêu!
Người đi qua, máu tươi phun ra, xác nằm mặt đất.
Thanh âm giết chóc rốt cục kinh động toàn Thương Lang bang, bang chủ Thương Lang bang đang ôm nữ nhân ôn nhu, thơm tho cũng phải chạy ra, thấy thủ hạ tán loạn, mỗi người đều hoảng sợ, hô lớn:
- Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Các ngươi loạn cái gì?
- Bang chủ, bên người có hai người nói là muốn cướp đoạt đã giết không ít huynh đệ.
- Cướp đoạt?
Thương Lang nói:
- Đây đúng là chuyện lạ! Đến hang ổ cường đạo cướp đoạt, lại chỉ có hai người, đúng là không coi Thương Lang bang ra gì! Ngươi tập hợp tất cả huynh đệ, ta sẽ đi gặp bọn chúng.
Đợi Thương Lang bang tập trung toàn bộ mọi người, Sở Nam và Tử Mộng Nhân cũng đã giết tới, Thương Lang vừa sai người ra mở đại môn thì đại môn bỗng bắn ra, lao thẳng tới Thương Lang.
- Chút tài mọn!
Thương Lang ban đầu còn không để bụng, nhưng đại môn càng lúc càng nhanh, lúc này hắn mới kinh hãi, vội lấy ra hai thanh búa, kim quang lập lòe, cùng chém tới.
Rầm rầm rầm...
Tiếng va đập liên tiếp vang lên, cánh tay Thương Lang bị chấn động tê dại, lui về sau bảy tám bước, vài chục tên cường đạo bị mảnh vỡ do Thương Lang bổ ra va vào mà chết.
Thương Lang kinh hãi, rốt cục hắn đã hiểu hai người này chính là hai sát tinh, chỉ một cánh cửa có thể ép hắn đến như vậy. Nhưng Thương Lang không chút do dự, quát:
- Tất cả lên, ai giết được hai người này, ban thưởng một trăm khối nguyên thạch hạ phẩm!
Nghe vậy, đám cường đạo cùng xông lên. Bọn hắn nghĩ kiến nhiều cắn chết voi, bọn hắn nhiều người như vậy giết hai người có khó khăn gì? Đặc biệt là thiếu nữ áo đen kia chỉ có tu vị Đại Võ Sư, chắc hẳn nam tử đứng cạnh cũng không quá lợi hại. Lại thêm lúc trước bọn hắn một đường chém giết, khẳng định đã tiêu hao không ít nguyên lực, thể lực. Sở Nam cười nói:
- Xem ra Thương Lang bang giàu hơn Hắc Phong Tặc không ít!
- Xem chiêu!
Tử Mộng Nhân xông tới chém giết, Sở Nam đuổi theo phía sau yểm hộ.
Tuy nói hai tay khó đánh lại bốn tay, nhưng Sở Nam chỉ dùng hai nắm đấm đã giết chết mấy trăm người. Thương Lang nhìn hai thân ảnh một đen một trắng kia, nhìn qua hai người bọn họ đâu giống giết người, họ đang biểu diễn vũ đạo thì đúng hơn. Nhưng màn vũ đạo này biết lấy mạng người.
Trong chốc lát đã có gần hai trăm tên ngã xuống, Thương Lang không có chút ý nghĩ may mắn đám thủ hạ có thể giết chết hai người kia, quay người chạy trốn, nhưng Sở Nam sao lại cho hắn chạy thoát, một cướp đá hắn dính vào vách tường, không tài nào thoát ra được.
Thương Lang dính trên tường nhìn thủ hạ của hắn hoảng sợ chạy trốn, nhưng không ai chạy thoát, muốn phản kháng nhưng không ai có dũng khí. Đợi tất cả kết thúc, trong mắt Thương Lang chỉ thấy xác chết khắp nơi, mặt đất nhuốm máu.
Tiếp theo chính là tra khảo. Sau hàng loạt thủ đoạn, trong tay Sở Nam có thêm năm cái giới chỉ, cùng thêm vị trí, binh lực của các thế lực xung quanh. Sau đó Thương Lang cũng đi chầu ông vải. Đến đây, Thương Lang bang cũng diệt vong.
Bất quá, hai người Sở Nam còn cứu vài bình dân, nữ nhân bị bắt. Bọn họ không ngừng quỳ lạy, dập đầu tạ hơn, Sở Nam chỉ đưa cho họ kim tệ rồi bảo họ mau chóng rời đi. Có vài người do cả nhà đã bị Thương Lang bang giết, không nhà trở về, muốn đi theo hai người nhưng lập tức bị Sở Nam cự tuyệt. Sở Nam lấy một ít vũ quyết tìm được trong Thương Lang bang đưa cho bọn hắn tu luyện, hi vọng ngày sau bọn họ sẽ có thành tựu.
Sở Nam cũng từng nghĩ sẽ thành lập một thế lực của riêng mình, tương lai đánh với Thiên Nhất tông. Dù sao, chỉ với lực lượng của mình hắn mà muốn tiêu diệt Thiên Nhất tông thì hắn cũng phải đạt tới Võ Tôn. Chẳng qua, với điều kiện hiện giờ của hắn khó mà làm được. Hắn lại không quen dừng lâu ở một chỗ, hơn nữa thực lực những người này quá thấp, Nghịch Thiên bang chính là một lần giáo huấn.
Tiếp sau Hắc Phong Tặc, Thương bang chính là Mãnh Hổ bang, Bạch Mã bang, Phách Vương bang, Hỏa Diễm bang… Liên tục tám thế lực cường đạo bị tiêu diệt.
Gió thu cuốn hết lá vàng, gió thổi qua không còn chút dấu vết.
Những bang phái này đều không ngoại lệ, tất cả đều là hủy bang, người chết, diệt trại, cướp tiền.
Tiêu diệt mười thế lực khiến hai người tốn thời gian nửa tháng, bất quá thu hoạch của bọn hắn cũng rất lớn. Mười bang phái cơ bản đều là tam lưu nhưng tài vật thu được rất khả quan. Nguyên thạch thượng phẩm tuy ít nhưng trung phẩm đạt tới hai ngàn viên, hạ phẩm lại càng nhiều hơn nữa. Những thứ khác tuy đều thấp giai nhưng số lượng rất lớn.
Hơn nữa trong đó cũng có thứ tốt, Tử Mộng Nhân phát hiện ra tài liệu luyện khí thượng giai, Sở Nam tra trong đan thư Lãnh Diện Diêm Vương để lại thì phát hiện vài cọng dược liệu trân quý, chẳng qua những thứ như vậy đều rất ít.
Tiêu diệt mười bang phái cũng khiến những thế lực khác chú ý, tất cả đều cảm thấy bất an, nghe ngóng thông tin. Nhưng tất cả những thứ bọn hắn thu được chỉ là những chuyện đó đều do hai người một đen một trắng làm ra. Tin tức này cũng nhanh chóng truyền ra ngoài.
Lập tức, mọi người phẫn nộ, rất nhiều thế lực tam lưu liên hợp vào với nhau hoặc là gia nhập vào thế lực nhị lưu, cùng công khai lên án Hắc Bạch Song Sát!
Hai người Sở Nam lệch khỏi lộ tuyến ban đầu khiến Tả Cửu không thể tìm ra, cũng khiến cho cường giả Võ Vương Thiên Nhất tông nhầm hướng, về phần trưởng lão Lăng gia thì đuổi theo Tả Cửu, vì hắn cho rằng Sở Nam sẽ ở cùng chỗ với nhóm người Tả Cửu. Bất quá, khi những Võ Vương này nghe được tin tức về Hắc Bạch Song Sát cũng bắt đầu nghi ngờ!
Sở Nam cũng không biết những chuyện này. Giờ phút này, Tử Mộng Nhân nói:
- Đám cường đạo này đúng là nhát gan, chạy trốn hết sạch khiến chúng ta uổng công!
Sở Nam cười nói:
- Chúng ta không cần đi những nơi khác, trực tiếp đi Ô Long cốc. Ô Long bang là bang phái nhị lưu, những bang phái tam lưu này khẳng định đều đến Ô Long cốc tìm che chở rồi.
- Tốt, chúng ta đi san bằng Ô Long cốc.
Trong một gian mật thất Ô Long cốc, một người mang mặt nạ đen nói:
- Chúng ta nhất định phải nắm chặt cơ hội này, khuếch trương thế lực Ô Long cốc để còn phối hợp hành động trong tương lai!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ô Long cốc là một bang phái cường đạo nhị lưu, cốc chủ gọi là Trương Vũ chứ không phải Ô Long, tu vị Võ Quân trung giai, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng Ô Long cốc có thể trở thành bang phái nhị lưu.
Ngoài ra, dưới trướng Trương Vũ có hơn một ngàn tên thủ hạ, trong đó có hai gã Võ Quân sơ giai, Võ Tướng đạt tới hơn một trăm, số còn lại đều là cảnh giới Đại Vũ Sư.
Hơn mười bang phái cường đạo tam lưu bị tiêu diệt, tất cả bang phái tam lưu khác ở xung quanh đều tập trung đến Ô Long cốc. Bởi vậy, tổng số cường đạo của Ô Long cốc hiện tại đã đạt tới con số ba ngàn.
Hai ngày nay Trương Vũ không lúc nào ngớt cười. Càng nhiều thế lực đầu nhập vào thì thế lực của hắn càng lớn, thế lực càng lớn thì địa bàn càng rộng, lợi ích càng nhiều.
Thế giới cường đạo cũng là mạnh được yếu thua!
Trong mật thất, Trương Vũ nhận được mật lệnh của người áo đen mang mặt nạ nhất định phải nhân cơ hội lần này đem tất cả bang phái tới đầu nhập biến thành lực lượng của Ô Long cốc, sau đó mở rộng thế lực, trùng kích bang phái nhất lưu.
- Hắc Bạch Song Sát, có chút ý tứ. Không biết bọn hắn định tiêu diệt thế lực nào tiếp theo. Nếu như bọn chúng có thể tiêu diệt Yên Sơn Thập Nhị Đạo( Mười hai tên trộm Yên Sơn) thì tốt quá rồi. Nếu như vậy, Ô Long cốc quật khởi sẽ không cỏn kẻ cản…
- Báo…
Suy nghĩ của Trương Vũ bị cắt đứt, hắn rất không hài lòng, quát lớn:
- Chuyện gì?
- Cốc chủ, theo thám mã hồi báo thì Hắc Bạch Song Sát cách Ô Long cốc không tới mười dặm.
- Hả? Vậy mà Hắc Bạch Song Sát lại tới Ô Long cốc?
Trương Vũ nghi ngờ một chút, sau đó càng tươi cười hơn:
- Lần này Ô Long cốc một trận chiến thành danh rồi!
Sau đó, Trương Vũ ra lệnh:
- Truyền lệnh bảo bọn chúng giám sát, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng chạy thoát. Mặt khác, không được đánh rắn động cỏ!
- Vâng!
- Hắc Bạch Song Sát, lần này ta sẽ cho các ngươi trở thành Hắc Bạch Tử Sát. Không khỏi khâm phục lá gan của các ngươi, biết rõ ở đây có hơn ba ngàn người mà vẫn dám tới. Các ngươi tới đúng lúc lắm, chỉ cần giết chết hai ngươi, lại sử dụng một ít thủ đoạn, đem đám người kia lưu lại Ô Long cốc là không thành vấn đề.
Trương Vũ có đòn sát thủ nên hắn không sợ chút nào. Tiếp theo, Trương Vũ lại nghĩ:
- Bất kể thế nào hai người kia vẫn có chút thực lực, nếu liều mạng cùng bọn họ vậy tổn thất sẽ rất lớn, Yên Sơn Thập Nhị Đạo đang ở bên nhìn thèm thuồng, vậy sẽ…
- Tận lực tránh đối cứng với bọn hắn, dẫn bọn chúng tới chỗ mai phục.
Nghĩ vậy, Trương Vũ liền đi vào mật thất bẩm báo tất cả mọi chuyện với người áo đen đeo mặt nạ, người áo đen này chính là đòn sát thủ của hắn. Người áo đen sau khi nghe xong, giọng vẫn lạnh lùng nói:
- Mang hai tên Võ Quân sơ giai cùng mười tên Võ Tướng đỉnh phong tới đây cho ta, để ta bày trận giết chết bọn chúng.
- Vâng.
Trương Vũ vô cùng cung kính với người áo đen này.
- Không được đem tin tức để lộ ra ngoài, nếu ai biết, giết!
- Hả?
- Làm theo lời ta bảo, sau khi giết chết bọn chúng, tin tức cũng sẽ không thể lộ ra!
- A?
Trương Vũ có chút không hiểu rõ, người áo đen nhìn chằm chằm Trương Vũ, Trương Vũ giật mình, vội vang khom người, cung kính nói:
- Vâng, thuộc hạ lập tức làm ngay!
Người áo đen lại mở miệng giải thích:
- Hắc Bạch Song Sát rất nổi danh. Chúng ta có thể mượn danh bọn chúng, công bố thuận ta thì sống, trái ta thì chết! Sau đó đợi khi mọi chuyện thành công sẽ giết chết Hắc Bạch Song Sát!
Trương Vũ nghe vậy cũng hiểu được chỗ tốt trong đó, lại cúi đầu:
- Sứ giả đại nhân thần cơ diệu toán, thuộc hạ vạn phần bái phục!
- Bớt tâng bốc đi, nhanh đi làm chính sự!
- Vâng.
Trương Vũ xoay người rời đi, một lúc sau một nhóm mười bốn người rời khỏi Ô Long cốc, đi phục sát Hắc Bạch Song Sát. Người áo đen chọn một khu vực bằng phẳng, trong tay thỉnh thoảng lóe lên hào quang vàng kim cùng màu vàng đất, điều đó chứng tỏ người thần bí này là song thuộc tính kim thổ.
Một người có được song thuộc tính kim thổ, tư chất nhất định là thượng giai, ở đâu cũng được coi là thiên tài nhưng hắn lại tự nguyên giấu mặt, trong đó chắc hẳn có điều gì cổ quái.
Cùng với tia sáng lóe lên, từng loại tài liệu được đưa vào trong lòng đất, nhưng mặt đất vẫn giống y như trước, không lộ ra chút dấu vết nào. Càng về sau, thủ pháp của người áo đen càng nhanh, nhưng khuôn mặt dưới mặt nạ đã trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng.
Hồi lâu sau, người áo đen mới dừng lại, ngồi khoanh chân trên mặt đất, lấy ra vài viên đan dược, nuốt xuống rồi gật đầu với Trương Vũ. Trương Vũ vội vàng nói với mười tên Võ Tướng cao cấp:
- Các ngươi đi dẫn dụ Hắc Bạch Song Sát tới đây, nhớ kỹ không được lộ ra chút sơ hở nào! Nếu ai dám làm hỏng đại sư, ta nhất định chém đầu không tha!
- Vâng!
Mười tên Võ Tướng nhanh chóng chạy đi, bốn người Trương Vũ cũng đi ẩn nấp, người áo đen trực tiếp chui vào lòng đất.
***
Lúc này, Tử Mộng Nhân nói:
- Tên ngốc, người chúng ta gặp hôm qua vừa thấy đã hô to Hắc Bạch Song Sát xong quay đầu chạy chối chết là vì sao?
Sở Nam cười nói:
- Bọn chúng đều sợ bị chúng ta giết nên vừa thấy chúng ta đã lập tức chạy trốn.
- Hắc Bạch Song Sát? Cái tên này thật khó nghe! Gọi là Tuyệt Đại Song Kiêu hay Long Phượng Song Tuyệt chẳng phải hay hơn sao?!! Đúng là một đám cường đạo vô văn hóa!
- Chúng ta là cái đinh trong mắt bọn chúng, đương nhiên bọn chúng không đặt cho cái tên tốt đẹp gì.
- Không biết trong Ô Long cốc có bảo bối gì tốt hay không?
Tử Mộng Nhân không nói tới chuyện danh hào nữa, vui vẻ nói:
- Thế lực nhị lưu chắc hẳn không ít bảo vật!
- Ừm, hẳn là như vậy!
- Thạt không ngờ tiêu diệt đám cường đạo không những có thể trừ hại cho dân, có thể đoạt bảo mà ngay cả tu vị của ta qua mười trận đại chiến cũng đã tăng lên Đại Võ Sư cao cấp. Chúng ta mới chỉ xuống núi một năm mà ta đã tiến bộ như vậy quả thật là trước kia chưa từng xuất hiện.
Đang cao hứng bỗng Tử Mộng Nhân ngừng lại, quay sang Sở Nam:
- Đương nhiên, không tính tên yêu nghiệt như ngươi. Từ Đại Võ Sư tới Võ Tướng, rồi tấn cấp Võ Quân chỉ tốn thời gian hơn một năm!
Tử Mộng Nhân nếu biết chỉ hai năm trước Sở Nam trong mắt mọi người vẫn chỉ là một tên phế vật thì e rằng nàng sẽ ngạc nhiên há hốc mồm.
Sở Nam cười cười, đang định trả lời thì hắn đột nhiên dừng lại, quát:
- Đã đến thì hiện thân đi, hà tất phải ẩn nấp!
Vừa dứt lời, cách hai người mười trượng liền có mười người xông ra, một kẻ quát:
- Hắc Bạch Song Sát, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius